Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng

Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 120: Chương 120



Ông chủ quầy làm ngành này nhiều năm, biết không ít kiến thức đồ cổ, nhưng chưa từng học chính thống, nhận biết đồ cổ thuộc trình độ nửa vời, thi thoảng có thể nhìn chuẩn, thi thoảng nhìn không chuẩn. Vừa hay ông ấy nhận biết điêu khắc ngọc kém nhất, ông ấy cũng không biết mấy con giáp này có phải là đồ cổ lâu năm không, hay là ngọc điêu khắc kém cận hiện đại. Bởi vì nhìn từ chất ngọc lốm đốm, mấy con giáp điêu khắc ngọc này thật sự không được tốt lắm.

*

Diệp Hoan nghe ngữ khí của ông chủ sạp giống như là muốn hét giá, nhưng cô vừa nhìn tướng mặt của ông ấy, không phải chứ?

Diệp Hoan: “Ông ơi, cháu chỉ thấy vui nên hỏi thử bao nhiêu tiền, mua hay không chưa biết.” Nếu ông đòi giá đắt, cô sẽ nói ra chuyện đồ vật mang âm khí. Người bình thường đều kiêng kỵ những thứ này, dù sao thì cô cũng không phải gạt người.

Ông chủ quầy nghe Diệp Hoan nói, vẫn mỉm cười hiền từ: “Cô bé, ông cũng không muốn lừa cháu, mấy con giáp này nếu cháu muốn thì bỏ năm mươi tệ cầm đi.”

Đây là đồ ông ấy thu mua với giá hai mươi tệ ở quê, không tính là đắt. Đòi Diệp Hoan năm mươi, có thể kiếm được ba mươi, tuyệt đối không gài Diệp Hoan. Nếu gặp phải chủ quầy không ra gì bán đồ cổ, không chừng sẽ ra giá trăm tệ tới nghìn tệ. Huống hồ đây đúng thật là đồ cổ.

Nhưng ông chủ quầy cho rằng năm mươi tệ thật sự không ít, trẻ con của gia đình bình thường tuyệt đối sẽ không thể lấy tiền mua những thứ nhìn được chứ không dùng được này. Nếu mua, về nhà bị ba mẹ biết, chắc chắn bị họ đánh.

Diệp Hoan nghe mức giá do ông chủ quầy báo, cô thôi tò mò. Hóa ra ông chủ quầy không phải muốn giá cao, có thể là cảm thấy trên người cô không có tiền, sợ cô không mua nổi, năm mươi tệ không tính là giá cao, khá là thực tế, đương nhiên, người ta làm ngành này không phải làm từ thiện, không thể nào không kiếm được chút gì.

Diệp Hoan lần nữa dùng Mắt Âm Dương nhìn ánh sáng màu trắng sữa đậm đặc bên trên con giáp, ít gì cũng phải có mấy trăm năm lịch sử, quả thực là đồ cổ, cô vươn tay vào trong túi, vờ như móc tiền ra ngoài, thực ra móc năm mươi từ trong không gian ra: “Ông ơi, đây là năm mươi tệ, ông đếm đi.”

Ông chủ quầy thấy Diệp Hoan lấy tiền không hàm hồ, thầm nghĩ: Bé gái này trông ăn mặc bình thường, không ngờ là một đứa bé có tiền, nhìn lầm rồi. Bởi vì ông chủ quầy bày sạp quanh năm, từng thấy con cái nhà giàu ăn mặc, tuyệt đối không phải kiểu bình thường trên người Diệp Hoan, nhìn cái là biết mua ở chợ bán sỉ, không phải hàng hiệu.

Diệp Hoan cầm mấy con giáp lên, tiện tay cho vào trong túi, lịch sự nói: “Ông ơi, cháu đi đây, lần sau có đồ tốt sẽ ghé tiếp ạ. Dạo gần đây ấn đường của ông ửng đỏ, xem ra trong nhà sắp có chuyện tốt.”

Diệp Hoan nói xong, sải bước rời đi.

Để lại ông chủ quầy trầm tư tại chỗ: Ấn đường ửng đỏ, sắp có chuyện tốt – quả thực, dạo gần đây cháu trai ông ấy sắp kết hôn, trong nhà sắp làm hỉ sự, không phải là chuyện tốt sao? Nhưng sao cô bé lại biết, lẽ nào cô còn biết xem bói, không thể, có cô bé nào học xem bói chứ? Cũng có thể là trước khi cô bé đó đi bỏ lại cho ông ấy một câu dễ nghe, đợi lần sau mua đồ, ông ấy sẽ bán rẻ hơn một chút…

Diệp Hoan không biết ông chủ quầy đã tưởng tượng rất nhiều, cô lại nhìn trúng đồ ở quầy khác, là một thanh kiếm ngắn gỉ đồng xanh, sát khí đậm đặc đã che phủ ánh sáng đồ cổ của kiếm ngắn, không nhìn ra rốt cuộc thanh kiếm ngắn này có bao nhiêu năm lịch sử.

Diệp Hoan nhìn trúng thanh kiếm này, không phải vì cái gì khác, thật sự là vì cứu người.

Bởi vì sát khí trên thanh kiếm ngắn này quá nặng, đã hình thành từ trường nhất định, vòng tròn khoarnng năm mét vuông quanh kiếm ngắn đều mang theo sát khí. Sát khí có thể tổn hại người khác hơn âm khí. Nếu không kịp thời giải quyết sát khí trên kiếm ngắn, hoặc phong ấn nó, người tiếp xúc với nó không chỉ sẽ lâm đại bệnh, nghiêm trọng hơn chút còn có thể nguy hiểm tính mạng.

Ví dụ nói chủ quầy bán kiếm ngắn, có thể vừa mới thu mua thanh kiếm ngắn này, nhưng đã bị sát khí xâm hại, trên mắt lưu lại quầng thâm mắt đậm, nhìn một cái chính là sắc mặt không ngủ ngon. Nếu ông ấy tiếp tục giữ kiếm ngắn bên cạnh vài ngày, sẽ càng nghiêm trọng hơn, lúc nào cũng có thể mất mạng.

Diệp Hoan đã mở Mắt Âm Dương, không chỉ nhìn thấy trên mặt chủ quầy bị sát khí xâm lăng, còn nhìn ra ông ta là một người gian giảo. Chủ quầy mập này có gương mặt nọng, lông mày sát mắt, ấn đường hẹp, ánh mắt giảo hoạt bất định, nhìn một cái là biết không phải tướng mặt phúc hậu thành thật.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 121: Chương 121



Chủ quầy mập là một nhân vật khá nổi tiếng ở chợ đồ cổ, bởi vì ông ta cực kỳ yêu tiền, liên quan tới tiền, người cùng ngành cũng không nể nang, ở sau lưng mọi người đều gọi ông ta là “quỷ hám tiền”.

Đối với chủ quầy mập “quỷ hám tiền” mới sáng sớm còn chưa khai trương đã rất muốn kiếm tiền mà nói, mặc kệ là khách gì, chỉ cần có người tới mua đồ để ông ta kiếm tiền là được.

Nhưng bởi vì hai hôm nay không biết vì sao, ông ta luôn gặp ác mộng, tinh thần của ông ta không tốt. Lúc này vừa rũ mí mắt nhìn vị khách nào bên đường đáng để chém, vừa ngáp ngủ.

Diệp Hoan thông qua tướng mặt tìm hiểu cách đối nhân xử thế của chủ quầy mập, sau đó không định che giấu, trực tiếp hỏi giá: “Ông chủ, thanh kiếm ngắn này bao nhiêu tiền vậy?” Xách xưng hô của Diệp Hoan không khách sáo như vừa nãy, dĩ nhiên là vì người khác người. Hơn nữa cô biết dẻo miệng, cho dù cô lấy đồ khác để che đậy, chủ quầy này cũng sẽ hét giá cao.

Bởi vì khí tràng xung quanh bị sát khí ảnh hưởng, nghĩ tới hôm nay ông chủ mập còn chưa thành được mối làm ăn nào, cộng thêm tính cách giảo hoạt của ông ta, chắc chắn muốn c.h.é.m khách hét giá cao.

Tinh thần của chủ quầy mập không tốt, tính tình cũng tệ, dĩ nhiên có ngữ khí không tốt với cô bé chỉ nhìn không mua như Diệp Hoan, vô cùng thiếu kiên nhẫn nói: “Một cô nhóc, hỏi nhiều thế làm gì, cháu mua nổi sao?” Nói xong, ông ta còn đuổi Diệp Hoan đi: “Đi về nhà chơi, ở đây không phải nơi cháu ở.”

Nếu là bình thường, ông chủ mập vì kiếm tiền tuyệt đối sẽ không bỏ qua khách hàng như Diệp Hoan. Không kiếm được tiền lớn, còn có thể kiếm được tiền nhỏ mà. Kiểu như vòng tay pha lê nhái đó, người ta bán một tệ, ông ta bán hai tệ, ba tệ, vẫn c.h.é.m khách như thường.

Nhưng không biết vì sao, hai hôm nay ông ta phiền muộn nóng nảy, luôn không tĩnh tâm kinh doanh được. Hôm qua cũng vậy, vốn dĩ có khách tới muốn mua đồ, lúc ông ta mặc cả giá với người ta đã cãi nhau, khiến người ta tức giận không mua đồ mà bỏ đi. Xong việc, quỷ hám tiền hối hận muốn chết, sao lại nhất thời không nhịn được cái miệng mà hậm hực với người ta, nếu không lại kiếm được mấy trăm tệ rồi.

Nghe chủ quầy mập không khách sáo như vậy, Diệp Hoan thật sự muốn bỏ đi, mặc kệ chủ quầy mập tìm chết. Nhưng Diệp Hoan lại cảm thấy chủ quầy mập chẳng qua là một tiểu nhân hám tài, tội không đáng chết, nếu cô mặc kệ không quản, có thể sau này lương tâm sẽ bất an. Hơn nữa nếu chủ quầy mập không bán được kiếm ngắn, ngoài ông ta, cuối cùng không biết sẽ liên lụy ai, gây họa cho ai.

Nếu Diệp Hoan không mua, quỷ hám tài rất khó bán được kiếm ngắn, không bán được, quỷ hám tài sẽ chuốc phải họa lớn.

Bởi vì Diệp Hoan nhìn ra tài vận xung quanh quầy hàng đã bị sát khí phá hoại, quầy hàng của ông ta vốn sẽ không chiêu tài vào được. Trừ phi có người xui xẻo hơn ông chủ mới có thể sẽ mua đi kiếm ngắn; hoặc là người cùng ngành như Diệp Hoan, biết huyền học, có thể nhìn ra môn đạo của thanh kiếm ngắn này, có lẽ sẽ mua kiếm ngắn đi, sử dụng như một món lợi khí.

Vì vậy, Diệp Hoan vì không để sát khí của kiếm ngắn tiếp tục hại người, nhẫn nhịn, tiếp tục nói chuyện với ông ta: “Ông chủ, đâu có ai đuổi khách ra ngoài, ông làm ăn như vậy sao? Cháu nói ông nghe, nếu ông không bán kiếm ngắn cho cháu, có thể kiếm ngắn này của ông không bán ra được, ít nhất ở trong tay ông sẽ không bán được.”

Lời của Diệp Hoan tuyệt đối không phải giả, đáng tiếc ông chủ mập không tin.

Lời của Diệp Hoan lập tức khiến ông chủ mập tức giận, ông ta trừng đôi mắt tam giác bé tí hung hãn chất vấn: “Con nhóc thối, mày trù ẻo việc làm ăn của tao? Mày muốn ăn đập phải không, cũng không hỏi thăm thử tao là ai…” Sau đó ông ta nói một đống lời uy h.i.ế.p Diệp Hoan.

Làm kinh doanh dựa vào hòa khí sinh tài, trước đây ông chủ mập dựa vào gương mặt dọa người ngụy trang lương thiện đó thật sự đã gạt được không ít vị khách hạn hẹp, nhưng bị sát khí ảnh hưởng, bây giờ ông ta không ngụy trang được nữa.

May mà miệng của ông chủ mập hơi cay độc nhưng đầu óc vẫn có chút lí trí, tuy mắng Diệp Hoan một số lời khó nghe, nhưng không động thủ. Nếu không Diệp Hoan có thể đánh ông ta mặt mày nở hoa.

Diệp Hoan không phải người không biết nổi cáu, đâu thể mặc cho ông chủ mập sỉ nhục, cô âm thầm dùng một tờ bùa cấm ngôn, lập tức khiến ông chủ mập nói năng suồng sả á khẩu không nói được nữa, chỉ có thể há miệng, không nói ra được câu nào.

Diệp Hoan nhìn ông chủ mập như chế nhạo, ý là: Ông mắng tiếp đi, lần này không mắng được nữa chứ gì!
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 122: Chương 122



Chủ quầy mập vừa bị cấm ngôn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng ông ta thử mãi, thế mà lại đột nhiên mất giọng thành người câm, có thể không khiến ông ta kinh hoảng sao? Ông ta là người dựa vào miệng gạt người ta ăn cơm, mất giọng rồi phải làm ăn thế nào?

Mới đầu chủ quầy mập không biết là Diệp Hoan giở trò, ông ta tưởng mình bỗng nhiên có bệnh, nhưng lúc ông ta thử nói, bất cẩn nhìn thấy Diệp Hoan chưa đi, còn nhìn thấy biểu cảm cười như không cười trên mặt cô, ông ta bỗng nhiên hiểu ra gì đó.

Ông chủ mập thẹn quá hóa giận nói không thành tiếng: “Là mày giở trò!”

Diệp Hoan bình tĩnh đáp: “Chính là tôi.”

Nếu người ngoài ở bên cạnh, chắc chắn cảm thấy hai người này kỳ quái, đây là đang làm gì? Một người động mồm nhưng không có tiếng, một người lại có thể nhìn khẩu hình trả lời, đây là giở trò gì, dàn dựng chương trình sao?

Đáng tiếc đây không phải là hiện trường dàn dựng tiết mục, là hiện trường giương cung bạt kiếm muốn đánh nhau.

Diệp Hoan nhìn chủ quầy mập không nhịn được sắp phát điên, cô ngẩng đầu, hất cằm nói: “Như thế nào, ông còn muốn động thủ sao? Nhưng tôi khuyên ông, trước khi động thủ cân nhắc cho kỹ, nghĩ xem ông có phải là đối thủ của tôi không. Nếu thật sự động thủ, kết quả sẽ khác…”

Diệp Hoan tỏ thái độ rất rõ ràng.

Chủ quầy mập không phải kẻ ngốc, tuy mới đầu ông ta xem thường cô bé xinh đẹp này, muốn cho cô đẹp mặt; nhưng ông ta có chút từng trải cũng từng nghe qua một số kỳ nhân dị sự, có một số người không thể chọc, trong đó người không thể đắc tội nhất chính là đại sư biết xem bói, sửa phong thủy.

Nếu đắc tội với đại sư rộng lượng, có thể người đó sẽ báo thù tại chỗ, sẽ không làm hại người thân của người đắc tội người đó.

Nếu đắc tội với đại sư hẹp hòi, tâm địa cay độc, còn bất cẩn đắc tội lớn, có thể người đó sẽ âm thầm sửa phong thủy trong ngoài nhà của anh, ví dụ xung quanh viện, ví dụ tổ mộ, như vậy sẽ liên lụy tới tính mạng của người thân, muốn phòng cũng không phòng được. Có thể cả nhà sẽ mất mạng không biết khi nào, nơi nào, vì sao.

Chủ quầy mập nhớ ra lời mà một số người từng nói, không khỏi sợ hãi run rẩy toàn thân, suýt chút quỳ xuống trước mặt Diệp Hoan xin tha. May mà ông ta vẫn có chút lý trí, vội vàng khom người mấy cái với Diệp Hoan, chắp hai tay như bái phật xin Diệp Hoan tha cho.

Lúc ông ta đứng thẳng người, Diệp Hoan nhìn khẩu hình của ông ta: “Đại sư, cô tha cho tôi đi…”

Diệp Hoan không có tâm tư làm gì người ta, thấy ông chủ mập xin tha, bèn giơ tay tung ra một lá bùa nguyên khí, tiện tay phá giải bùa cấm ngôn trên người ông chủ mập, tha cho ông ta.

Thực ra cho dù Diệp Hoan không giải bùa cấm ngôn, loại bùa bình thường này qua hai mươi tư tiếng cũng sẽ tự động mất hiệu quả.

Sau khi Diệp Hoan nâng cao năng lực, cách dùng bùa của cô cũng tăng lên, có thể dẫn động nguyên khí trời đất vẽ bùa, cũng có thể tiện tay giải bùa cho người ta. Đương nhiên, bởi vì dẫn động nguyên khí thiên địa vẽ bùa tốn sức hơn, Diệp Hoan vẫn dùng bùa giấy bình thường nhiều hơn. Dù sao thì bùa chú cô vẽ thành công lúc trước đều không có chỗ dùng, lần này gặp phải một tên không có mắt, vừa hay dùng lên người ông chủ mập thử hiệu quả.

*

Hiệu quả của bùa cấm ngôn không tồi, có thể thấy bùa của Diệp Hoan vẫn vô cùng hữu dụng, thật sự dọa ông chủ mập sợ, bây giờ ánh mắt ông ta nhìn Diệp Hoan toàn là cẩn thận dè dặt, sợ bất cẩn chọc phải bà cô nhỏ trước mặt.

Quá lợi hại, không chống đỡ được, chỉ cầu cho bà cô nhỏ tha cho ông ta sớm một chút. Ông chủ mập cảm thấy mình dám mắng bà cô nhỏ trước mặt, đúng là có mắt không thấy núi Thái Sơn.

Nếu không phải Diệp Hoan mềm lòng, đổi lại là người trong huyền học, đã sớm hung hăng dạy dỗ ông chủ mập rồi. Cũng may ông chủ mập không nói lời quá khó nghe.

Ông chủ mập híp đôi mắt tam giác cười gượng hỏi: “Đại sư, cô nói kiếm ngắn này của tôi sẽ không bán được, có ý gì không?”

Không đợi Diệp Hoan trả lời, ông chủ mập bỗng nhiên nhớ lại từ khi ông ta thu mua thanh kiếm ngắn này, hình như việc làm ăn bắt đầu tệ đi…Lẽ nào đây là thanh hung kiếm, để cô đại sư nhìn ra được nên mới tốt bụng tới cảnh cáo ông ta?

Trong lòng ông chủ mập rất hối hận, vỗ n.g.ự.c giậm chân cũng không đủ để bày tỏ sự hối hận của ông ta!

Ông chủ mập lần nữa thay đổi biểu cảm, lấy lòng nhìn Diệp Hoan nói: “Đại sư, thanh kiếm ngắn này có phải hung kiếm không, hại tôi không làm ăn được? Xin cô giúp tôi đi!”

Diệp Hoan: Ông mập này lanh lẹ thật, lập tức đoán ra được sự tình. Thấy ông ta lần nữa xin tha, bèn định tha cho ông ta lần này.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 123: Chương 123



Diệp Hoan nói thật với ông ta: “Thanh kiếm ngắn này quả thực mang theo sát khí, là một thanh hung khí, người tới gần sẽ bị sát khí xâm thực, ai tiếp xúc lâu người đó xui xẻo nhất.”

Nghe tới đây, ông chủ mập không khỏi hung hăng chửi mắng lão Hoàng bán kiếm ngắn cho ông ta: “Con bà nó, lão Hoàng cẩu tạp chủng, thế mà lại bán hung khí cho tôi, đây là ăn h.i.ế.p lên đầu ông đây rồi, xem lần sau tôi gặp ông có xử ông ta nhừ tử hay không!”

Nếu không phải có Diệp Hoan ở đây, đoán chừng ông chủ mập đã trực tiếp cầm đao tìm lão Hoàng rồi.

Quỷ hám tiền làm ăn không chính đáng, âm thầm qua lại với một số người trộm mộ, thường nhập vào một số đồ riêng tư, đây mới là nguyên nhân thật sự ông ta có được kiếm ngắn. Ai bảo ông ta hám rẻ, đây không phải là chịu thiệt to rồi sao.

Bởi vì từ khi đám người lão Hoàng có được thanh kiếm ngắn này từ trong mộ, liên tục gặp ác mộng mấy đêm liền, trong số bọn họ có người hiểu chút tri thức phong thủy, ý thức được lô hàng có vấn đề. Thế là vốn dĩ họ muốn tìm người thích hợp bán lô hàng này, kiếm một số tiền lớn, nhưng lại không thể bán hàng giá thấp, chỉ sợ thời gian kéo dài, lô hàng này liên lụy khiến họ vô cớ mất mạng.

Ông chủ mập chính là một trong những quỷ xui xẻo đó, bởi vì những món đồ khác trong cùng một mộ cũng bị ô nhiễm sát khí, nhưng sát khí ít nhiều khác nhau, gây ra ảnh hưởng cũng khác nhau. Chỉ có thể mong những người mua trúng lô hàng này may mắn, đừng mua món đồ giống như hung kiếm này.

Ông chủ mập nghe nói kiếm ngắn là hung kiếm, đương nhiên không dám giữ lại bên cạnh, ông ta chỉ có thể nhắm mắt, nhẫn tâm nói: “Đại sư, cô là cao nhân, tôi tặng thanh kiếm ngắn cho cô nha?”

“Ông cho tôi thì tôi phải lấy? Ông nên biết, tôi lấy thanh kiếm ngắn này, đồng nghĩa thay ông giải quyết phiền phức, cứu ông một mạng, nếu không cái mạng nhỏ này của ông phải dính lên thanh kiếm này rồi.” Diệp Hoan khẽ nhíu mày, không vui nói: “Có phải ông nên đưa tôi một số tiền cứu mạng không, hay là mạng của ông không đáng tiền?”

Nói như vậy, quả thực Diệp Hoan đã cứu ông chủ mập một mạng.

Ông chủ mập không dám đắc tội Diệp Hoan, chỉ có thể cười khổ nói: “Đại sư, cô xem cô muốn lấy bao nhiêu tiền?” Đại sư tuyệt đối đừng đào tâm can của ông ta, đòi quá nhiều tiền.

Diệp Hoan vươn tay nhỏ trắng nõn ra, năm ngón tay mảnh khảnh như ngọc lắc lắc trước mặt ông chủ mập, ý tứ rất rõ ràng: Năm trăm tệ, không mặc cả.

Nếu không phải Diệp Hoan nhìn ra ông mập cầm tinh keo kiệt, đoán được trên người ông ta mang không nhiều tiền, lại sợ phiền phức, đoán chừng có thể c.h.é.m ông mập ghê gớm hơn. Ai bảo bình thường ông mập thường c.h.é.m người khác, hôm nay đổi lại ông ta bị c.h.é.m một lần.

Lần này tâm can của ông mập đập bình bịch lên. Mẹ ơi, cô đại sư bé tí lại lợi hại thật, đến ngay cả trên người ông ta mang bao nhiêu tiền cũng có thể tính ra hòm hòm, còn lấy tròn bỏ lẻ.

Bởi vì giấy bạc ông ta mang trên người chỉ có năm trăm, còn lại toàn là mấy chục tệ tiền lẻ. Bình thường nếu không đủ tiền thối, ông mập sẽ đổi với chủ quầy bên cạnh.

Vốn dĩ bình thường ông mập ngay cả năm trăm tệ cũng không mang, sợ bất cẩn rớt nhiều sẽ đau lòng, ông ta sẽ không nuốt nổi cơm mấy ngày liền. Sở dĩ hôm nay ông ta mang năm trăm tệ là vì ông ta thấy hai hôm nay việc làm ăn không tốt lắm, muốn nhập chút hàng nổi bật mới mang tiền trên người, nhưng còn chưa kịp nhập hàng mà thôi.

Ánh mắt chủ quầy mập nhìn Diệp Hoan bắt đầu xoắn xuýt, rốt cuộc có đưa tiền không? Nhìn gương mặt nhỏ xinh đẹp non nớt của Diệp Hoan, ông mập không muốn đưa, bởi vì ông ta sẽ xót tiền; nhưng nghĩ tới bản lĩnh thần không biết quỷ không hay của Diệp Hoan, ông ta không dám đắc tội, lỡ như chọc giận bà cô nhỏ, phá hỏng tổ mộ ông ta, hại cả nhà ông ta thì phải làm sao?

Ngoài ham tiền, chủ quầy mập còn là một người có lương tri, biết bảo vệ người nhà, thế là ông ta cắn răng quyết tâm, rề rà móc tiền từ trong túi ra.

Chủ quầy mập nhắm mắt, đưa tiền ra: “Đại sư, cô mau nhận tiền đi.” Ông ta sợ ông ta mở mắt sẽ không nhịn được cướp tiền lại.

Diệp Hoan bị động tác nhắm mắt của ông mập chọc cười, lộ ra nụ cười tràn ngập thanh xuân, sức sống tràn trề. Cô vươn tay lấy tiền trong tay chủ quầy mập, rút lại không rút được, vẫn phải dùng chút sức mới lấy được tiền.

Diệp Hoan không khỏi châm chọc ông ta một câu: “Sao, xót tiền rồi, xem ra mạng của ông không đáng tiền?”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 124: Chương 124



Ông mập này thấy tiền là sáng mắt, chỉ có vào không có ra, tài vận lại bình thường, đời này chỉ có thể làm chủ quầy nhỏ. Diệp Hoan nhìn ra được từ cách xử lý của ông ta, khó thành đại sự.

Nếu là người có thành phủ hoặc có thành ý, may mắn quen được người không bình thường như Diệp Hoan, chắc chắn sẽ nghĩ cách dùng lợi nhuận hoặc thành ý đả động Diệp Hoan, tạo giao tình với cô, để lại địa chỉ số điện thoại gì đó, lỡ như sau này gặp phải chuyện kỳ lạ gì, cũng có đường cầu cứu. Nhưng ông mập thì sao, chỉ nhìn thấy lợi ích trước mắt, chỉ xót năm trăm tệ đó, không nghĩ tới việc làm quen với đại sư, cho nên nói, mắt nhìn của ông mập hạn hẹp, khó thành đại sự.

Ông mập nhắm mắt lắc đầu đáp: “Không xót, không xót…đáng tiền, đáng tiền…”

“Nếu đã đáng chút tiền, vậy thì tôi nhận, hung kiếm tôi cũng lấy đi.” Diệp Hoan nói xong, lại lấy ra một tấm bùa trừ sát: “Nhận tiền của ông rồi, vẫn nên làm chuyện tốt tới cùng, trừ bỏ sát khí trên người cho ông.”

Sau khi Diệp Hoan sử dụng bùa trừ sát, chủ quầy mập lập tức cảm thấy cơ thể ấm áp, giống như cảm nhận được nhiệt độ mặt trời chiếu vào.

Coi như chủ quầy mập lần nữa trải nghiệm năng lực của Diệp Hoan, ông ta vội vàng mở mắt cúi người cảm ơn Diệp Hoan: “Cảm ơn đại sư, cảm ơn đại sư!”

Xem ra đại sư không phải gạt người, là thật sự có bản lĩnh. Vốn dĩ ông mập không sợ lạnh, nhưng hai ngày nay không biết vì sao, ông ta luôn cảm thấy trên người lành lạnh, toàn thân giống như có không khí lạnh lẽo bao vây, không cảm nhận được độ ấm của ánh nắng. Đợi Diệp Hoan tung bùa ra, chủ quầy mập coi như đích thân trải nghiệm bản lĩnh cao cường của đại sư rồi.

Diệp Hoan khom người nhặt kiếm ngắn lên, không nói gì với ông mập mà xoay người rời đi.

Nhưng điều này càng phù hợp với hình tượng cao nhân ngoại thế trong lòng ông mập, ông ta nhìn bóng lưng tiêu sái rời đi rồi cảm thán: Hôm nay rốt cuộc là may mắn hay xui xẻo đây, được đại sư cứu mạng, lại bị đại sư lấy mất năm trăm tệ, ài…

Năm trăm tệ, ông ta phải mất bao lâu mới có thể kiếm lại được? Năm trăm tệ của ông ta!

Diệp Hoan không biết khúc mắc của ông chủ mập, lặng lẽ dùng túi làm vật chắn, đặt kiếm ngắn và con giáp bạch ngọc vào trong không gian, đợi quay về rồi xử lý.

Diệp Hoan ngồi xe bus, chậm rãi về nhà, phát hiện hai em trai đã đánh bóng về rồi.

Diệp Hoan vừa vào nhà đã nghe tiếng Chiến Thần oán than truyền vào trong đầu: “Chủ nhân, lần sau chị dẫn em ra ngoài đi, em không muốn đi chơi bóng cùng Đông Đông và Nam Nam nữa đâu.”

“Sao vậy, trước đây không phải em chơi rất vui sao?”

Chiến Thần khinh bỉ nói: “Đều là con nít chơi, vô vị, em muốn ra ngoài dạo với chị.” Nó đã chơi đủ, bây giờ muốn đổi kiểu chơi khác.

Chó hiếm khi tùy hứng một lần, chủ nhân phải phối hợp một chút.

Diệp Hoan khó xử: “Nhưng chị ngồi xe bus, người ta sẽ không cho em lên xe đâu.”

“Vậy phải làm sao?” Cơ hội để Chiến Thần ra ngoài không nhiều, vẫn chưa hiểu gì về thế giới này, hết cách rồi.

Diệp Hoan nghĩ ngợi, thấy Chiến Thần mong ngóng đợi cô trả lời, chỉ đành đáp: “Vậy lần sau chị ra ngoài sẽ cưỡi xe đạp đi, chị cưỡi xe, em chạy…”

Như vậy có lẽ tốc độ cũng hòm hòm.

Chủ yếu là đến chợ Hoa Điểu quá xa, cho dù Diệp Hoan đi không mệt, nhưng sẽ lỡ thời gian. Cô cũng không thể chạy hết tốc độ trên đường lớn, trông kỳ quái biết bao, sẽ khiến người ta cho rằng ban ngày ban mặt đầu óc cô có vấn đề. Diệp Hoan thầm nói: Khi nào lớn lên có năng lực mua xe, biết lái xe thì tốt, có thể dẫn Chiến Thần ra ngoài bất kể lúc nào.

Chiến Thần không hề cảm thấy bị bạc đãi chút nào, rất vui vẻ đáp: “Chủ nhân, chúng ta cứ quyết định vậy nhé, không được nuốt lời!”

Nói xong còn sợ Diệp Hoan nuốt lời, chuồn đi mất dạng.

Diệp Hoan cảm ứng được tâm tư nhỏ của Chiến Thần, không khỏi lắc đầu cười nhẹ. Bây giờ Chiến Thần ra ngoài, cô không cần lo lắng an nguy của Chiến Thần chút nào. Cô hiểu Chiến Thần lớn lên, chắc chắn sẽ không tùy ý ra ngoài làm người khác bị thương, hơn nữa thể lực siêu mạnh, lực chiến đấu siêu mạnh, lợi hại hơn mãnh thú bình thường nhiều, người bình thường không hại được nó, cũng không cần sợ nó bị người bình thường hại.

Nếu thật sự có người dám hại Chiến Thần, chắc chắn Diệp Hoan sẽ không tha cho người đó.

Đợi Diệp Hoan vào nhà, nhìn thấy các em trai đang im lặng làm bài tập.

Diệp Đông và Diệp Nam nghe thấy tiếng động, đồng thời quay đầu.

“Hoan Hoan, chị về rồi!” Hai em trai gần như đồng thời thốt ra câu này.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 125: Chương 125



Diệp Hoan hỏi: “Ừm, các em đói chưa? Trưa nay chúng ta ăn gì, hay là ra ngoài mua chút đồ ăn cải thiện?”

Bây giờ có thể coi cô thay chức trách ba mẹ, quản giáo em trai, tuy hơi phí tâm nhưng Diệp Hoan cam tâm tình nguyện, cho dù là vì báo ơn nuôi dưỡng của ba mẹ, cô cũng nên tận hết trách nhiệm.

Diệp Đông cười ha ha nói: “Hoan Hoan, em muốn ăn chân giò kho chị mua lần trước.”

Diệp Nam cũng thèm chân giò thơm ngát, lần này không có ý kiến khác, cùng gật đầu theo.

Diệp Hoan nghe các em trai muốn ăn chân giò kho, lập tức đồng ý: “Được, các em mau làm xong bài tập, làm xong chị cho tiền các em đi mua chân giò.”

Diệp Đông và Diệp Nam: “Vẫn là Hoan Hoan sảng khoái nhất!”

Hai em trai gọi Diệp Hoan là “Hoan Hoan” đến thuận miệng, sau khi hiểu chuyện biết đây là chị gái, nhưng vẫn luôn gọi là Hoan Hoan. Kiếp trước Diệp Hoan còn có chút dị nghị, cảm thấy chúng nên gọi chị; kiếp này thì thôi, cô không quan tâm xưng hô gì, chỉ cần người thân ở bên nhau lâu dài là được.

Diệp Hoan dặn dò xong, bắt đầu chuẩn bị cơm trưa. Sau khi trời lạnh, Diệp Hoan thường nấu ít cháo húp, trong bụng ấm áp hơn, dễ xua tan cái lạnh.

Nhưng bởi vì bình thường thời gian đi học gấp rút, thi thoảng buổi tối Diệp Hoan sẽ nấu một nồi cháo, sáng và trưa ngày hôm sau húp cháo nóng. Bởi vì cháo chín khá nhanh, cực kỳ tiết kiệm thời gian.

*

Bởi vì thèm ăn chân giò, Diệp Đông và Diệp Nam nhanh chóng làm xong bài tập, lấy tiền từ chỗ Diệp Hoan, đến cửa hàng Vị Hương Trai trên phố mua chân giò.

Nghe nói cửa hàng này trước đây bán đồ kho, gia vị kho gì đó, còn dùng bí phương cung đình. Nơi đây không chỉ bán chân giò kho, còn bán gà rán bí truyền, vịt kho tuyệt vị, cùng với lòng gà kho, chân gà kho,…loại nào cũng có.

Cho nên ngoài bán cả con gà con vịt, đồ kho làm từ các sản phẩm thừa cũng rất đỉnh, thu hút trai gái già trẻ ghé tới.

Diệp Đông và Diệp Nam cũng thuộc tốp người đó. Từ khi Diệp Hoan mua một lần ở đây, chúng đã yêu chân giò của Vị Hương Trai. Đương nhiên, chúng cũng thích ăn các món khác, không có thịt thì không vui. Nhưng kỳ thanh xuân mà, có lẽ do thân thể của chúng thiếu chất béo, dù sao thì hai đứa rất thích chân giò kho của Vị Hương Trai.

Chân giò kho do Vị Hương Trai chế biến quả thực ngon hơn quán khác, màu sắc đỏ tươi, nước sốt thơm ngất, mọi người đều nói ăn vào không ngấy dầu. Danh tiếng đều là do mọi người ăn rồi truyền ra, phản ánh ở vùng lân cận cực kỳ tốt, ăn rồi không có chỗ nào chê. Ba chị em Diệp Hoan cũng là khách quen.

Tướng mạo giống nhau của Diệp Đông và Diệp Nam đi trên đường cực kỳ hút mắt, chúng đứng ở cửa cửa tiệm, ông chủ lập tức cười ha ha hỏi: “Hai anh em cháu lại tới mua chân giò à, mua mấy cái?”

Diệp Nam cười nói: “Chú ơi, bọn cháu mua ba cái.”

Chân giò kho là một cái chân giò lớn chặt ra từ chính giữa, ba cái chính là ba nửa.

“Được, cân cho cháu ba cái.” Ông chủ nói xong, nhanh nhẹn cân chân giò kho: “Tổng cộng bốn tệ hai, lấy các cháu bốn tệ là được.”

Ông chủ vô cùng thích Diệp Đông, Diệp Nam, thế mà lại chủ động bớt cho hai hào. Nếu đổi lại là người khác, ông ấy sẽ không dễ dàng làm vậy đâu.

Đầu năm 90, vật giá còn chưa mất giá như sau này, hai hào tiền còn có thể mua được hai cái bút chì. Đối với người buôn bán nhỏ mà nói, hai hào cũng là tiền.

Hai đứa mua chân giò về, Diệp Hoan lại làm khoai tây sợi xào giấm, một đĩa rau chân vịt trộn, cộng thêm màn thầu cháo, cơm trưa của ba đứa được giải quyết gọn gàng.

Ăn cơm xong, Diệp Hoan mặc kệ các em trai đi đâu, bởi vì trên người chúng có bùa bình an phòng thân Diệp Hoan bắt đeo, trong tình huống bình thường, gặp phải chút ngoài ý muốn cũng sẽ không có nguy hiểm, huống hồ còn có Chiến Thần theo cùng.

Chiến Thần biết buổi chiều chủ nhân không ra ngoài, chỉ đành theo các em trai của chủ nhân ra ngoài chơi, nếu không ở nhà rất buồn chán, không đặc sắc bằng thế giới bên ngoài.

Diệp Hoan vào phòng ngủ của cô, cài chốt cửa ở bên trong, lại vào không gian, muốn loại bỏ khí tức xui xẻo trên kiếm ngắn và con giám bạch ngọc mua được sáng nay.

Sau khi Diệp Hoan xử lý xong, cô đến cửa hàng đồ cổ chính cống hỏi thăm, xem giá nào có thể sang tay được. Nếu giá phù hợp, cô định sang tay bán ra kiếm một số tiền.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 126: Chương 126



Diệp Hoan xếp con giáp bạch ngọc lại với nhau, vốn định dùng bùa xử lý âm khí xâm nhập, bỗng nhiên nhanh trí nghĩ tới trong học thuyết âm dương ngũ hành, đối ứng với âm khí là dương khí. Mà âm dương có bốn đại yếu tố: âm dương đối lập, âm dương chuyển hóa, âm dương giảm tăng, âm dương phối hợp.

Âm dương đối lập, nếu cô sử dụng suối Dương ngâm con giáp bạch ngọc, có thể trừ khử âm khí không?

Dù sao thì con giáp bạch ngọc không quá đắt, ngâm hỏng một con cũng không sao, lấy một con thử trước. Diệp Hoan trực tiếp bỏ con giáp dậu vào trong một bát suối Dương, luôn quan sát âm khí có xảy ra biến hóa khong. Rất nhanh cô cảm nhận được rõ ràng âm khí trên con giáp đang dần giảm đi, cho tới hoàn toàn biến mất. Bởi vì âm khí trên con giáp không nặng lắm, cho nên mới nhanh chóng biến mất.

Diệp Hoan thấy vô cùng hữu hiệu bèn bỏ mấy con còn lại vào trong bát ngâm suối Dương, loại bỏ âm khí trên con giáp.

Cuối cùng Diệp Hoan cầm lên quan sát tỉ mỉ, phát hiện sau khi ngâm suối Dương, con giáp bạch ngọc đã loại bỏ âm khí trở nên trắng trẻo hơn, hình như trông có ánh sáng hơn lúc đầu, chất ngọc trở nên tốt hơn một chút.

Bề ngoài con giáp bạch ngọc còn đang vấn vít một vòng ánh sáng đồ cổ màu trắng sữa, khiến Diệp Hoan mở Mắt Âm Dương nhìn cảm thấy mấy con giáp này càng đẹp hơn.

Sở dĩ nguyên nhân chính mà Diệp Hoan phân biệt được ánh sáng của đồ cổ là từng học một chút từ sư phụ.

Bởi vì Kỷ đạo trưởng từng học công pháp mà Diệp Hoan cho ông ấy, rất nhanh đột phá tầng thứ ba, mở ra Mắt Âm Dương. Ông ấy từng trải nhiều nên phát hiện dùng Mắt Âm Dương có thể phân biệt được đồ cổ.

Kỷ đạo trưởng biết một số kiến thức đồ cổ, phân được thật giả, ông ấy dùng Mắt Âm Dương nhìn thấy đồ cổ mang theo ánh sáng do niên đại để lại, nhưng màu sắc khác nhau mà thôi, có thể là vì chủng loại đồ cổ không giống nhau.

Sau đó Kỷ đạo trưởng quan sát một số đồ cổ, rất nhanh đã tìm được quy luật trong đó. Trong học thuyết đạo gia, thế gian vạn vật phân hóa thành ngũ hành, chỉ kim, mộc, thủy, hỏa, thổ.

Đồ cổ cũng thuộc sự vật tồn tại trên thế gian, cũng phù hợp dùng ngũ hành phân loại.

Mà ánh sáng bên ngoài đồ cổ nhìn thấy bằng Mắt Âm Dương là màu trắng và màu vàng. Mức độ đậm nhạt của màu sắc đại biểu mức độ lâu đời của niên đại. Cũng tức là nói, niên đại càng lâu đời, ánh sáng vấn vít càng đậm, ngược lại sẽ càng nhạt.

Lại ví dụ nói cây thuộc mộc, các sản phẩm đồ cổ như ống đựng bút khắc bằng cổ quý, bề mặt sẽ vấn vít ánh sáng màu xanh lục mà người bình thường không nhìn thấy.

Ba loại khác cũng như vậy.

Diệp Hoan theo sư phụ học phân biệt đồ cổ chỉ học được nửa vời. Cô chỉ có thể thông qua màu sắc và mức độ dày mỏng của ánh sáng để phân biệt có phải đồ cổ hay không, còn có đại khái đồ cổ có bao nhiêu năm tuổi. Bởi vì khi đó Kỷ sư phụ vì mở Mắt Âm Dương, chủ yếu nghiên cứu tầng bảo quang bên ngoài đồ cổ, chứ không phải dạy cho đồ đệ phân biệt đồ cổ, Diệp Hoan cũng chỉ là nhân tiện học chút ít. Thực ra ở trong mắt người trong ngành, ngay cả chút ít cũng không phải. Nhưng dù sao thứ mà Mắt Âm Dương nhìn thấy là tình huống chân thực, cho nên Diệp Hoan vẫn có thiên phú phân biệt đồ cổ hơn người bình thường, ai bảo cô có máy gian lận chứ.

Sau khi năm con giáp ngọc thạch được loại bỏ âm khí, Diệp Hoan quyết định tuần sau sẽ đi bán. Cô không nghĩ giữ lại tặng cho người nhà hoặc bạn bè, bởi vì ở trong mắt Diệp Hoan, những thứ này chẳng qua là đồ cổ quý trọng có giá trị, không phải là trang sức phải đeo. Theo cô, đeo đồ cổ trên người, chi bằng đeo bùa bình an hữu dụng, ít nhất vào thời khắc mấu chốt, bùa bình an có thể cứu người thoát khỏi nguy hiểm.

Cho nên Diệp Hoan định bán đồ cổ kiếm tiền, kiếm tiền mua ngọc thạch, tự khắc ngọc phù cho ba mẹ, em trai và người thân cận đeo. Diệp Hoan đang cố gắng học tập làm sao khắc ngọc phù thành công, tin rằng sớm muộn cũng có ngày có thể thực hiện được nguyện vọng của cô. Bởi vì bây giờ Diệp Hoan đều lấy đá luyện điêu khắc, đợi có ngọc thạch, cô mới có thể biết mình có thể điêu khắc thành công không.

Lần này, sở dĩ Kỷ sư phụ không chuẩn bị ngọc thạch cho Diệp Hoan là vì ông chỉ biết truyền thừa bùa giấy, không biết truyền thừa ngọc phù. Diệp Hoan còn chưa nói với sư phụ phần này, đương nhiên Kỷ sư phụ không nghĩ tới chuẩn bị ngọc thạch cho đồ đệ nghiên cứu khắc họa bùa.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 127: Chương 127



Sau khi xử lý xong con giáp ngọc thạch, Diệp Hoan vội vàng lấy thanh kiếm ngắn sát khí ngút trời tới, khởi động nguyên khí của mình vẽ bùa, phong bế sát khí của kiếm ngắn lại, không cho sát khí tiết ra ngoài, sẽ không gây ra thương tổn cho người khác.

Vốn dĩ khi Diệp Hoan vừa nhìn thấy kiếm ngắn, cô muốn mua nó, quay về loại bỏ sát khí, rồi bán như đồ cổ. Nhưng vừa nãy cô nhìn hình dạng và kích thước của kiếm ngắn, cảm thấy vô cùng thích hợp cho mình dùng, bèn định giữ nó lại, không định bán đi.

Diệp Hoan lãng phí rất nhiều nguyên khí vẽ bùa phong ấn sát khí, sau đó dễ dàng rút kiếm ra, nhìn thấy chân thân của kiếm.

Thanh kiếm ngắn này quả thật là một thanh lợi kiếm cổ, đừng thấy vẻ ngoài của nó đã bị gỉ sét, trông tầm thường. Thực ra sau khi rút ra chính là một thanh bảo kiếm, thân kiếm sáng loáng, có thể soi ra gương mặt của Diệp Hoan. Hơn nữa lưỡi kiếm sắc bén, cắt đá như bùn. Nghĩ tới cắt đá như bùn trong truyền thuyết, Diệp Hoan vội vàng ra khỏi không gian tìm một khúc sắt bỏ, thử xem, thế mà thật sự cắt đứt.

Trước đó, ngay cả người trộm mộ và chủ quầy mập đều không rút vỏ kiếm. Diệp Hoan có thể nhặt được, thuần túy là may mắn.

Có thể may mắn có được bảo kiếm trong truyền thuyết như vậy, Diệp Hoan vô cùng vui sướng, không nhịn được chơi nó rất lâu mới đặt xuống. Cô định lúc gặp phải nguy hiểm mới lấy ra dùng, bình thường dành thời gian dùng để ngắm là được.

Đợi ra khỏi không gian, Diệp Hoan không nhịn được gọi điện thoại cho sư phụ khoe chuyện có được bảo kiếm.

“Sư phụ, hôm nay con có được một thanh bảo kiếm cắt sắt như bùn.”

Kỷ sư phụ vẫn dùng ngữ khí phong đạm vân khinh đáp: “Vậy sao, vậy con cẩn thận một chút, đừng ngộ thương bản thân. Cất giữ cho tốt, đợi lúc ta đến xem thử.”

Diệp Hoan: “Chắc chắn sẽ để cho sư phụ xem đủ, nếu người thích, cứ lấy đi là được, bình thường con không dùng tới thứ này.”

“Ta cũng không dùng tới bảo kiếm, con tự giữ lại phòng thân thì hơn.” Kỷ sư phụ lập tức từ chối ý tốt của đồ đệ.

Ông ấy cảm thấy mình đã lớn tuổi, cũng không có huyết hải thâm thù, không cần bảo kiếm hộ thân. Hơn nữa gặp phải thuật sĩ huyền học, bảo kiếm bình thường còn không hữu dụng bằng một lá bùa, ông ấy lấy thứ đó làm gì, sau này còn không phải để cho đồ đệ. Nếu đã như vậy, chi bằng ông ấy không lấy.

Hơn nữa từ trong ngữ khí của Diệp Hoan, Kỷ sư phụ biết có lẽ đồ đệ rất thích bảo kiếm mới có được, ông ấy không thèm giành đồ mà đồ đệ thích đâu.

Diệp Hoan lại truy hỏi: “Sư phụ, khi nào người mới tới chỗ con, con nhớ người rồi!”

Diệp Hoan cảm nhận được chân thật tình yêu thương che chở của trưởng bối từ trên người Kỷ sư phụ, cô đã sớm coi sư phụ là người thân, thi thoảng không nhịn được sẽ làm nũng với sư phụ.

“Bây giờ sư bá của con không cho ta đi, đợi một khoảng thời gian nữa đi, nhất định sẽ tới thăm con. Dù sao thì bây giờ ban ngày con đi học, cũng không có thời gian theo ta. Con chăm chỉ học hành, đợi sau này học xong đại học là có thể đi khám phá khắp nơi…”

Hai thầy trò nói chuyện một lúc mới cúp điện thoại. Điện thoại cũng nóng rồi, tiền điện thoại cũng lãng phí không ít.

Thời này dùng điện thoại gọi điện rất tốn tiền, một phút tốn hơn một tệ, gọi một cuộc mười hai mươi phút đã đủ tiền lương một ngày của công nhân bình thường, ai nỡ tốn nhiều tiền như vậy gọi điện thoại quan tâm. Người ta có gọi điện cũng chỉ nói một hai câu dặn dò qua loa là xong, tuyệt đối không lãng phí như hai thầy trò này.

Đợi đến cuối tuần tuần sau, Diệp Hoan cưỡi xe đạp kiểu nữ mà mình bỏ tiền mua, chuẩn bị dẫn Chiến Thần đến chợ đồ cổ Hoa Điểu.

Tuy xe đạp Diệp Hoan mua là kiểu nữ không có sườn trước, nhưng lại chọn màu đen, chính là vì tiện cho các em trai đạp xe không bị bạn học cười. Màu đen kinh điển, nam nữ đều cưỡi được.

Phương thức đi lại độc đáo của một người một chó đã “kinh diễm” không ít người đi đường, họ nhìn tới mức Diệp Hoan không muốn đi cùng với Chiến Thần nữa. Bởi vì chỉ cần là nơi họ đi qua, gần như tất cả mọi người đều nhìn họ.

Diệp Hoan gần như đạp xe mới lao đi điên cuồng. Tới sau này, cô đặc biệt chọn đi đường nhỏ, bởi vì đường nhỏ ít người, chỉ là thi thoảng sẽ cưỡi đến ngõ cụt, chỉ có thể lùi lại tìm đường khác.

May mà kiếp trước Diệp Hoan học đại học ở tỉnh, khá quen thuộc với nơi này, cho dù mò sai đường, cô vẫn có thể tìm đúng hướng.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 128: Chương 128



Cứ rẽ ngoặt quanh co như vậy, một người một chó tốn gần bốn mươi phút mới tới chợ đồ cổ Hoa Điểu ở phía nam thành phố. Lúc này đại khái là chín giờ sáng, cổng chợ luôn có người ra vào.

Diệp Hoan tìm chỗ giữ xe ở cổng chợ, tốn một hào gửi xe đạp, mới vào chợ chuẩn bị bán đồ.

Diệp Hoan vừa đi vừa nghĩ làm cách nào tìm người mua ở chợ, còn phải là một người mua thành thật một chút mới được, không thể là người chỉ biết kiếm tiền giống như chủ quầy mập đó. Nếu thấy cô nhỏ tuổi, muốn bẫy cô một vố trả cho cô quá ít tiền, chắc chắn Diệp Hoan sẽ không bán.

Nói Tào Tháo, Tào Tháo tới.

Diệp Hoan mở Mắt Âm Dương, đang quan sát tiệm đồ cổ bên đường, xem ông chủ bên trong có phải người thành thật không, lúc này cô nghe thấy tiếng gọi quen thuộc truyền vào tai: “Đại sư, đại sư, hôm nay cô lại tới chợ rồi, là muốn mua thứ gì sao, chỗ này Bàng Tự tôi khá quen thuộc, có thể dẫn đường cho cô.”

Vừa nãy ông mập ở gần đó nhìn thấy đại sư, lúc đầu còn tưởng mình nhìn nhầm, nhìn kỹ rồi mới cảm thấy không sai, trừ phi là có người giống hệt đại sư. Cho nên ông ta liền cun cút chạy tới nhận “người quen”.

Thực ra lần trước sau khi ông mập về nhà, nói chuyện xảy ra cho người nhà biết, ba ông ta giơ tay tát cho ông ta một bạt tai: “Nhớ kỹ bài học hôm nay, sau này làm ăn hòa khí, không được coi thường bất cứ ai, nếu không chưa biết chừng khi nào sẽ đắc tội người khác. Hôm nay may mắn đại sư mà con nói là một cô bé mềm lòng, người ta tốt bụng thu kiếm, cứu mạng của con, nếu đổi lại là đại sư khác, chưa biết chừng con đã gây ra họa gì.”

“Sau này gặp lại đại sư thì biết điều nhận sai, khách sáo với đại sư, đừng thấy người ta nhỏ tuổi mà coi thường, cẩn thận người ta xử con thế nào con cũng không biết. Kết thiện duyên với đại sư, sau này lỡ như gặp phải chuyện gì, chúng ta cũng có nơi cầu cứu…Bình thường trông rất thông minh, sao lại là một tên ngốc, ài…” Ba của ông mập hận sắt không thành thép, cảm thấy mình không dạy dỗ tốt con trai.

Dù sao thì ba ruột của ông mập cũng dạy dỗ ông ta một trận, bảo ông ta thấy Diệp Hoan nhất định phải kết thiện duyên, tuyệt đối không thể đắc tội cô. Ông mập khá hiếu thuận, bị ba ông ta dạy dỗ tâm phục khẩu phục, cho nên mới làm theo lời ba ông ta nói. Hôm nay vừa thấy Diệp Hoan đã chạy tới, nếu không với tính cách của ông ta, có lẽ sẽ trốn Diệp Hoan mới đúng.

Diệp Hoan quay đầu nhìn: “Hóa ra là chú, sao, tìm tôi có việc?”

Lần trước ông mập bị bản lĩnh thần không biết quỷ không hay của Diệp Hoan dọa sợ, Diệp Hoan vừa hỏi, ông ta vội vàng lắc đầu: “Không có việc gì, không có việc gì. Tôi chỉ là muốn hỏi đại sư có cần tôi giúp gì không. Tôi sẽ dốc hết sức giúp cô.” Ba ông ta nói nhất định phải có lòng kính nể với đại sư, cẩn thận hầu hạ.

Ông mập gật đầu khom lưng, để người quen nhìn thấy ông ta đối với một cô bé như thế này, nhất định cảm thấy rất lạ.

Diệp Hoan không hề cảm thấy hổ thẹn vì đã lấy không bảo kiếm ở chỗ ông mập, còn lấy của ông ta năm trăm tệ, đừng quên cô đã cứu mạng của ông ta, hơn nữa bảo kiếm đó bị gỉ, chắc chắn ông mập thu mua với giá thấp.

Cho nên Diệp Hoan không khách sáo nói: “Tiệm đồ cổ nào ở chỗ khá đáng tin, trong tay tôi có chút đồ muốn bán.”

“Đại sư, cô hỏi đúng người rồi, không ai rành chợ hơn tôi. Tôi nói cô nghe, cửa hàng làm ăn biết điều nhất trên chợ là Tụ Bảo Các kia…” Ông mập chỉ vào một cửa hàng hai tầng trang trí cổ xưa gần đó: “Chính là tiệm đó, ông chủ họ Đường…”

Hai người vừa nói vừa tiếp tục đi về trước, Chiến Thần theo sát bên cạnh chủ nhân. Ông mập nhìn thấy bên cạnh đại sư có thêm một chú chó lớn uy mãnh, càng không dám l* m*ng.

Ông mập có cơ hội biểu hiện, nói rất đàng hoàng, không ngờ đại sư bên cạnh không nói tiếng nào đã chạy sượt qua bên cạnh ông ta, tốc độ đó giống như gió lốc, cực nhanh. Đợi ông mập phản ứng lại, đại sư đã chạy đi rất xa, con ch.ó lớn đó cũng theo sát.

Ông mập không biết đã xảy ra cái gì, nhưng ông ta lập tức đuổi theo, muốn biết có việc gì mới khiến đại sư lao đi điên cuồng, làm ra việc không màng hình tượng như vậy. Đáng tiếc thể trọng của ông mập hơi lớn, chạy quá chậm, nhất thời không đuổi kịp Diệp Hoan.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 129: Chương 129



Hóa ra vừa nãy khi Diệp Hoan nghe ông mập nói chuyện, lập tức cảm nhận được bùa tìm người thân luôn mang theo bên người có phản ứng dị thường, cô lập tức nghĩ tới có thể là huyết thân của cô ở gần đây, Diệp Hoan luôn muốn biết thân thế của mình không kịp nghĩ gì khác, vội vàng co chân chạy đi.

Đáng tiếc đợi cô đuổi tới đầu chợ, chỉ nhìn thấy bóng dáng một chiếc xe ô tô hồng kỳ màu đen đi xa.

Diệp Hoan nhìn chiếc xe ô tô màu đen đã đi xa, bất động rất lâu. Tư duy lại luôn đảo lộn: Xem ra cô thật sự không có duyên phận với người thân, chỉ thiếu một chút, thiếu một chút đã gặp được rồi.

Tuy Diệp Hoan chưa chắc sẽ nhận người thân, nhưng cô vẫn muốn biết thân thế của mình, luôn muốn biết ba mẹ ruột vì sao lại vứt bỏ cô.

Chiến Thần thấy chủ nhân dừng lại, vội vàng nói: “Chủ nhân, sao vậy, sao chị lại đột nhiên chạy đi?”

Diệp Hoan: “Bùa tìm người thân chị đeo có phản ứng, có lẽ trong chiếc ô tô màu đen phía trước có người thân huyết duyên của chị, đáng tiếc không thể tận mắt nhìn thấy.”

Chiến Thần nhao nhao lên: “Chủ nhân, hay là em giúp chị đuổi theo.” Chỉ cần nó nương theo mùi mà chiếc xe để lại chạy tới, chắc chắn có thể tìm được người giúp chủ nhân.

Diệp Hoan: “Xem ra là không có duyên phận, không cần đâu.”

Tuy Diệp Hoan biết tốc độ của Chiến Thần cực nhanh, nhưng cô không muốn làm phiền Chiến Thần đuổi theo xe ô tô, nếu Chiến Thần chạy loạn trong nội thành, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của người khác, thôi vậy, người thân không có duyên gặp gỡ đâu quan trọng bằng Chiến Thần.

Trong chiếc xe ô tô màu đen đi xa, tài xế thông qua gương chiếu hậu nhìn giáo sư Lục luôn im lặng ở ghế sau, nhìn ra ngoài cửa sổ nhíu mày suy nghĩ sâu xa, giống như đang nghĩ chuyện gì đó.

Tài xế hỏi: “Giáo sư Lục, tiếp theo ngài muốn đi đâu?”

Giáo sư Lục hồi thần nói: “Đưa tôi tới thẳng sân bay, tôi có việc gấp phải về thủ đô.” Vừa nãy em hai gọi điện thoại cho ông ấy, nói ba bệnh rồi, bây giờ đang nhập viện, bảo ông ấy mau về một chuyến.

Tài xế khó xử nói: “Giáo sư Lục, bây giờ ngài đến sân bay cũng chưa chắc có thể lập tức mua được vé đi máy bay, hay là thế này, tôi đưa ngài đến khách sạn nghỉ ngơi trước, rồi đặt vé máy bay cho ngài, hỏi khi nào máy bay có thể xuất phát rồi thông báo cho ngài.”

Giáo sư Lục đỡ trán thở dài nói: “Xin lỗi, tôi quên chuyện này mất, vậy anh đưa tôi về khách sạn trước đi.”

Thế là tài xế lái xe đưa giáo sư Lục đến khách sạn lân cận tỉnh, lại đi đặt vé máy bay cho giáo sư Lục.

Sau khi về tới khách sạn, Lục Vân Triết đứng trước cửa sổ nhìn phong cảnh dưới lầu trăm mối suy tư: Khi nào ông ấy mới có thể tìm được vợ và con đã mất tích? Thậm chí ông ấy không biết vợ sinh con trai hay con gái, cũng không biết họ có bình an hay không…Vừa nghĩ tới an nguy của vợ và con, lòng Lục Vân Triết giống như bị bóp nghẹt, lồng n.g.ự.c quặn đau, giống như không thở nổi. Cho tới khi Lục Vân Triết thở một hơi dài, mới làm dịu cơn đau trong lòng.

Từ khi biết vợ mất tích, Lục Vân Triết mắc bệnh tim, người nhà cũng từng tìm bác sĩ kiểm tra cho ông ấy, bác sĩ nói không phải là tim ông ấy có vấn đề, mà là áp lực tinh thần quá lớn dẫn tới, chỉ có bình thường thư giãn một chút, để tâm thái bình hòa, sẽ từ từ tốt lên.

Nhưng Lục Vân Triết vẫn chưa tìm được vợ con, sao có thể thư giãn tinh thần được. Mỗi năm ông ấy đều tới đây tìm kiếm vợ và con, nhưng chưa từng tìm được.

Ông ấy tới thôn mà lúc đầu hai người đến tìm kiếm, nơi đó không có bóng dáng của vợ, cũng tới căn nhà mà ông cụ để lại tìm, nơi đó đã rất nhiều năm không có người ở, cũng tới nơi họ từng ở lúc trước tìm, vẫn không có…

Thậm chí Lục Vân Triết từng cho rằng vợ gặp phải bất trắc, con bị đưa tới cô nhi viện, ông ta cũng nhờ người điều tra tình huống của cô nhi viện, nhưng lại không tìm được con mình.

Nơi nên tìm đều tìm rồi, nơi có thể nghĩ tới cũng tìm rồi, nhưng cuối cùng họ ở đâu, lẽ nào thật sự giống như mẹ và người nhà nói, có thể đã gặp phải bất trắc? Lục Vân Triết ôm ngực, từ chối mình tiếp tục suy nghĩ lung tung…

Ông ấy luôn tin, chỉ cần ông ấy kiên trì, sẽ có một ngày có thể tìm được họ; thậm chí có khả năng vợ sẽ đột nhiên dẫn con xuất hiện trước mặt ông ấy…

Những năm qua, cho dù vợ con luôn mất tích, người nhà đều khuyên ông ấy tái hôn, Lục Vân Triết đều không đồng ý. Ông ấy luôn kiên trì tìm vợ và con, nếu không tìm được, ông ấy tình nguyện cô độc cả đời.

Cho dù là ba mẹ khóc lóc xin xỏ, gạt ông ấy đi xem mắt, ông ấy đều không thỏa hiệp. Lục Vân Triết vẫn mong chờ ngày có thể gặp được vợ con, có thể trả cho ông ấy một gia đình hạnh phúc viên mãn.
 
Back
Top Bottom