Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng

Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 80: Chương 80



Diệp Hoan dụ dỗ các em trai nói: “Đợi về nhà chúng ta nói với mẹ học quá đơn giản, bảo ba mẹ dạy cho chúng ta những thứ chúng ta chưa học.”

“Nếu các em nghe lời, sau này chị mua nhiều đồ ngon cho các em ăn, đều lén lút để dành cho các em ăn.”

Tuy sư phụ vô cùng hào phóng, thường sẽ cho Diệp Hoan tiền tiêu vặt, nhưng Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa không thích cho con xin tiền của Kỷ đạo trưởng. Bởi vì vốn dĩ mời người ta làm sư phụ đã không trả tiền, sao còn có thể để bọn trẻ xin tiền ông ấy? Vì vậy, cho dù Kỷ sư phụ cho Diệp Hoan tiền, lúc Diệp Hoan tiêu tiền cũng không nhiều. Nếu cô mua đồ ăn vặt cho các em trai, đều bảo các em ăn hết ở bên ngoài, lau sạch miệng rồi mới về nhà, bình thường rất ít khi để ba mẹ nhìn thấy.

“Được, Hoan Hoan, chị nói lời giữ lời.” Diệp Đông và Diệp Nam đều đồng ý.

Từ sau khi Diệp Hoan có khố vàng nhỏ do sư phụ cho, quản giáo em trai càng dễ dàng. Chỉ cần lấy đồ ăn vặt ra dỗ chúng, cơ bản không có lúc nào không đồng ý.

Đợi về tới nhà ăn cơm, Diệp Đông chủ động nói với ba mẹ: “Mẹ, bọn con ở trường học quá đơn giản, những gì giáo viên dạy đều biết cả rồi, mẹ dạy bọn con cái gì khó hơn đi.”

“Bảo bối, đều biết cả rồi à, vậy lấy sách ra để ba kiểm tra con.”

Diệp Đông lấy sách lớp 1 tập một ra cho Diệp Trường Vinh, để ông tùy ý ra đề.

Kết quả vượt ngoài dự liệu của Diệp Trường Vinh, phần lớn từ vựng trên sách Diệp Đông và Diệp Nam đều biết. Bởi vì lúc luyện chữ trong dịp hè, Diệp Hoan đặc biệt tìm một quyển sách lớp một tới, bảo các em luyện chữ cứ luyện chữ lớp 1 cần phải học, nếu viết qua nhiều lần, chưa chắc chúng viết đẹp cỡ nào nhưng đều nhận mặt chữ.

Diệp Trường Vinh hỏi con gái: “Hoan Hoan, cũng cũng biết hết rồi sao?”

Diệp Hoan: “Con theo sư phụ học nhiều, biết còn nhiều chữ hơn các em.”

Được thôi, tiềm lực của các con vô hạn, chỉ là người lớn không phát hiện mà thôi. Nếu chúng đã chủ động yêu cầu học tập, vậy thì học thôi.

Chữ đều biết cả, phép cộng trừ cũng biết rồi, Lý Vệ Hoa liền dạy các con học đề ứng dụng. Ba đứa trẻ đều muốn học, Kỷ Nguyên Trân cũng đòi học cùng, sau đó Lâm Nghi Song khá rảnh sẽ bắt đầu dạy vượt giáo trình cho bốn đứa trẻ. Thực ra bà ấy muốn xem mấy đứa trẻ có thể đi tới bước nào. Kỷ Nguyên Sâm thấy em trai em gái đều chủ động học, cũng yêu cầu mẹ giảng bài sau cho cậu ấy.

Sau đó bọn trẻ nhà họ Diệp và nhà họ Kỷ hình thành một vòng luẩn quẩn, đều tranh giành học kiến thức mới chưa được học.

Lâm Nghi Song thấy bọn trẻ vùi đầu chăm chỉ viết chữ, nói: “Bọn trẻ nghiêm túc thật, ba đứa con nhà chị đều thích học, khiến Trân Trân nhà tôi cũng thích học luôn.” Con trai xưa giờ thích học, không cần nói nhiều.

“Chứ còn gì nữa, tôi cũng cảm thấy kể từ mùa hè năm nay chúng hiểu chuyện hơn nhiều.” Lý Vệ Hoa cảm thấy rất vui, bà không ngờ trước đây ba đứa con ham chơi như thế, từ kỳ nghỉ hè, đã trở nên thích học. Lẽ nào là các con đã lớn, đột nhiên nảy sinh hứng thú với học hành?

Diệp Hoan không biết suy nghĩ của mẹ, nhưng cô vẫn luôn muốn kiếm tiền không nghĩ ra được con đường kiếm thêm nào tốt. Chủ yếu là cô quá nhỏ tuổi, làm việc gì cũng khiến người ta không quá tin tưởng; hai là trên trấn đều là người quen, nếu cô làm gì đó, đảm bảo sẽ có người nói với ba mẹ, chỉ có thể đợi lớn hơn một xíu rồi nghĩ tiếp.

Diệp Hoan cảm thấy: Có lẽ cô nên cân nhắc thi cấp hai hoặc cấp ba tốt hơn, không tiếp tục học trung học ở trấn nữa, nếu không sẽ luôn trưởng thành trong ánh mắt ba mẹ, cô muốn làm gì cũng không làm được.

May mà bây giờ chị em họ còn nhỏ, tiêu phí ít, ba mẹ gánh nổi tiền đi học nên không tính là khó khăn. Đợi cô lớn lên một chút, nhất định phải tự kiếm tiền, đừng đối mặt với khốn cảnh không có tiền vào đại học.

Rất nhanh, thời tiết ngày càng mát mẻ, lễ trung thu sắp tới, vụ thu cũng tới.

Cuối tuần này, Diệp Hoan và các em trai phải theo ba mẹ đến nhà ông bà nội tặng quà trước.

Mấy lần trước đều là Diệp Trường Vinh nghỉ làm về một mình, bởi vì các con đều theo sư phụ luyện võ học tập, luôn không có thời gian. Bởi vì luyện võ chính là một quá trình rèn luyện trường kỳ, không thể ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, như thế không đạt được bao nhiêu thành tựu.

Bây giờ trung thu sắp tới, Kỷ đạo trưởng mới cho chúng nghỉ một ngày. Bởi vì đón lễ, bọn trẻ phải đi thăm người lớn trong nhà, không châm chước không được.

Hôm nay, Kỷ đạo trưởng biết họ phải đến nhà ông bà nên không tới. Gia đình năm người ăn sáng từ sớm, thu xếp xong đồ đạc, đi bộ tới thôn Ngọc Tuyền. Lúc đi, Diệp Hoan còn dẫn theo Chiến Thần.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 81: Chương 81



Chiến Thần rất ít khi ra ngoài với chủ nhân, lần này chủ nhân dẫn nó theo, nó vô cùng vui, chạy lon ton tới thôn Ngọc Tuyền cả quãng đường.

Diệp Trường Vinh cảm thấy kỳ quái: “Con cún này mới tí xíu, chạy rất bền đó.”

Lý Vệ Hoa thuận miệng nói: “Cũng đâu có xa lắm, còn có thể khiến một con ch.ó mệt sao?”

Diệp Hoan thầm nghĩ: Chiến Thần không phải chó thường, chắc chắn chạy bền.

Sau khi tới thôn, thôn dân nhìn thấy gia đình họ đều nhiệt tình chào họ.

Trước đây đều hỏi: “Trường Vinh, dẫn vợ con về thăm ba mẹ cậu à?”

Lần này rất nhiều người thêm một câu: “Hoan Hoan cũng về rồi, có rảnh tới nhà bác chơi!”

Đợi sau khi đi qua, Diệp Trường Vinh cảm thấy kỳ quái: “Sao những người này lại nhiệt tình với Hoan Hoan như vậy?”

Lý Vệ Hoa trợn mắt với chồng, nói: “Anh quên rồi? Đợt trước người trong thôn không phải đều cho rằng Diệp Hoan là mệnh quý nhân, muốn ké chút quý khí sao?”

Diệp Trường Vinh vỡ lẽ: “Chẳng trách, những người này thật mê tín, qua mấy tháng rồi còn nhớ.” Ông vốn không để chuyện này trong lòng.

Diệp Hoan: “Ba đúng là người theo chủ nghĩa vô thần, sau này nhất định có cơ hội cho ba mở mang bản lĩnh thật của cô.

Đợi tới nhà họ Diệp, Diệp Hoan nhanh chóng nhìn thấy gương mặt rạng rỡ như hoa cúc của bà nội: “Hoan Hoan, nhớ bà nội không? Bà bảo bác gái cháu mang đồ cho các cháu ăn, còn cho cháu xấp vải may váy hoa, mẹ cháu may cho cháu chưa, mặc đẹp không?”

Bà nội Diệp thấy cháu gái cười rất tươi, sau đó giống như s.ú.n.g máy, tuôn ra một tràng lời, ngay cả cho Diệp Hoan thời gian trả lời cũng không có.

Trước đây – bao gồm kiếp trước, Diệp Hoan chưa từng cảm nhận được sự quan tâm nhiệt tình như vậy của bà nội, bây giờ bà nội đột nhiên tốt với cô, Diệp Hoan vẫn chưa quen. Nhưng cô không thể trốn tránh, nếu không chính là cô không hiểu chuyện.

“Bà nội, mẹ cháu đã may váy cho cháu rồi, mặc lúc khai giảng, chỉ là sáng nay hơi lạnh, mẹ cháu không cho mặc.”

“May cho cháu là được rồi, bà cho xấp vải đó chính là muốn mẹ cháu may váy cho cháu.”

Không biết lời này của bà nội Diệp có phải là cố ý nói cho con dâu nghe không, là sợ con dâu dùng xấp vải bà cho cháu gái may váy vào chuyện khác?

*

Lần này, bởi vì gia đình Diệp Hoan tới hơi sớm, tới nhà ông bà nội mới tầm chín giờ. Sau khi Diệp Trường Vinh tới, ông đã ra đồng giúp gia đình anh cả làm việc; Lý Vệ Hoa ở nhà tuốt ngô phụ; Diệp Đông và Diệp Nam đã sớm ra ngoài tìm bạn chơi cùng.

Vụ thu kéo dài hơn vụ hè, cả thu hoạch lẫn gieo trồng, phải mất khoảng một tháng. Trong nhà đã kéo mấy xe ngô, vẫn chưa tuốt hạt xong. Lý Vệ Hoa không làm ruộng, mỗi năm đều sẽ tuốt ngô giúp, có thể làm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, bà nội Diệp ở nhà cũng làm việc này.

Việc này không mệt, chỉ là quá mất thời gian, tuốt hạt quá lâu, hai đầu ngón tay dùng sức sẽ đau.

Diệp Hoan lại không phải trẻ con thật sự, không muốn ra ngoài chơi, nhìn mẹ làm việc, cô cũng muốn phụ.

Không ngờ cô vừa cầm một cây ngô lên chuẩn bị tuốt hạt, bà nội Diệp đã kinh ngạc nói: “Hoan Hoan, cháu còn nhỏ, không cần cháu làm việc, cháu theo Đông Đông Nam Nam đi chơi đi, việc này để mẹ cháu làm là được.”

Đứa cháu gái này là mệnh “quý nhân”, bà cụ không dám sai cháu gái làm việc, nếu để cháu gái mệt, sau này không hưởng ké được thì phải làm sao?

Diệp Hoan bị thái độ của bà nội làm cho ngơ ngác, kiếp trước sau khi cô lớn một chút, vụ thu thường tới giúp ông bà tuốt ngô, không thấy bà nội đối xử tốt với cô như vậy.

Xem ra bà nội thật sự tin lời sư phụ nói. Nếu như vậy, sau này còn phải cho bà nội nếm chút quả ngọt, nếu không chắc chắn bà nội sẽ cho rằng sư phụ là lừa đảo.

Diệp Hoan nhìn thấy mẹ và bà nội làm việc, biết tuốt hạt lâu sẽ đau tay. Cô bỗng nhiên nhớ tới sau này có người đã nghĩ ra một cách, lúc tuốt hạt dùng cây gỗ nhỏ hơi nhọn tách hạt ra, như vậy tuốt ngô dễ hơn.

Gậy nhỏ tốt nhất là dùng đũa trúc cũ chuốt thành. Bởi vì đũa trúc chuốt nhọn khá cứng, không dễ gãy lúc tuốt hạt.

Nhưng Diệp Hoan tìm một vòng cũng không tìm được đũa cũ, cô chỉ đành tìm một khúc gỗ nhỏ trong đất củi, sau đó tìm một con dâu, chuốt một đầu gỗ nhọn lên.

Diệp Hoan dâng đồ ra: “Mẹ, dùng cái này đ.â.m ở đây một cái rồi tuốt, như thế dễ tuốt hơn.”

Lý Vệ Hoa nhìn thấy con gái chỉ cho bà dùng công cụ mới nhẹ nhàng tuốt hạt như thế nào, cảm thấy quả thực hữu dụng hơn, bà làm thử, quả nhiên đ.â.m một cái rồi dùng tay tuốt sẽ đỡ tốn sức hơn.

Lý Vệ Hoa cười khen con gái: “Hoan Hoan thông minh thật, thế mà lại nghĩ được cách hữu dụng như thế này.”

Diệp Hoan: “Mẹ, buộc dây da lên gậy, đeo lên đầu ngón tay, nó sẽ không rớt, dùng như thế càng tiện hơn.”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 82: Chương 82



Bà nội Diệp cũng cảm thấy thích, lấy cây gỗ do cháu gái chuốt xong thử, quả thực hữu dụng: “Chẳng trách thầy bói nói Hoan Hoan là mệnh quý nhân, xem xem, thông minh như vậy sau này có thể thành công.”

Diệp Hoan đã nghe bà nội lải nhải rất nhiều lần “mệnh quý nhân”, nói thật cô nghe xong cảm thấy hơi ngại. Cho dù cô thật sự là mệnh quý nhân, cũng không chịu nổi bà nội lải nhải hằng ngày, huống hồ bây giờ cô chưa có năng lực giúp đỡ người nhà bao nhiêu.

Lý Vệ Hoa nói: “Quả thật đứa trẻ này thông minh, bây giờ lại càng hiểu chuyện, ba đứa nó ngày càng khiến con đỡ lo, đều không cần con quản nhiều, tự biết chăm chỉ học hành…”

Lý Vệ Hoa cảm thấy con gái làm que gỗ nhỏ hữu dụng, đưa cái đó cho mẹ chồng dùng, bà tự đi chuốt một cái.

Bà nội Diệp thấy cháu gái ở một bên rất nhàm chán, bèn nói: “Hoan Hoan, ở trong nhà không có gì chơi. Cháu ra ngoài tìm Đồng Đồng và Diễm Lệ chơi một lúc.”

Đồng Đồng và Diễm Lệ là con nhà hàng xóm.

Dù sao thì cuộc sống trong nhà cũng không quá khó khăn, mẹ chồng con dâu cũng không cần ép con cháu mình làm nông.

Bây giờ người trong thôn đều bận vụ thu, có lẽ không có nhiều người mê cháu gái cầu ké phúc khí. Vì vậy bà nội Diệp có thể yên tâm để cháu gái ra ngoài.

Diệp Hoan cũng cảm thấy ở nhà nhàm chán, cô nói với bà nội và mẹ: “Vậy cháu ra ngoài chơi một lúc.”

“Đi đi, đi đi, khát thì nhớ về uống nước, buổi trưa nhớ về sớm ăn cơm.” Bà nội Diệp bây giờ cũng thương Diệp Hoan, còn quan tâm hơn người làm mẹ nữa.

Trẻ nhỏ dễ quên, tập trung chơi sẽ chẳng nhớ gì nữa, người lớn không gọi đều không về nhà ăn cơm.

Lúc Diệp Hoan ra ngoài, không quên dẫn Chiến Thần theo, cô bồng nó định lên núi dạo một vòng. Ra khỏi cổng, vừa hay gặp được Diệp Đông, Diệp Nam trên đường, Diệp Hoan gọi hai em trai đi cùng: “Đông Đông, Nam Nam, đi lên núi chơi chút không?”

Diệp Đông và Diệp Nam vừa nghe, lập tức đi theo. Diệp Nam hỏi một câu: “Hoan Hoan, đi lên núi làm gì?”

Diệp Hoan: “Xem trên núi có quả dại ăn không?”

Diệp Đông: “Chắc chắn có, ông nội còn nói trên núi có nho dại!”

Diệp Nam: “Chúng ta đi hái tầm bóp ăn!”

Có đồ ngon, Diệp Đông và Diệp Nam đương nhiên đi theo chị gái rồi.

“Hoan Hoan, chị đợi chút, bọn em uống nước rồi đi.” Hai đứa đi uống nước xong, chào bà nội rồi lập tức chạy ra.

Trong vòng một tháng, Chiến Thần đã lớn ra một vòng, lớn nhanh hơn chó bình thường. Nó được chủ nhân ôm trong lòng, cảm thấy ảnh hưởng thần uy của nó, bèn nói với Diệp Hoan: “Chủ nhân, chị thả em xuống, em tự đi là được.”

Diệp Hoan: được thôi, Chiến Thần không phải chó thú cưng.

Chiến Thần là con ch.ó độc lập, vô cùng có bản lĩnh. Diệp Hoan đã từng chứng kiến khứu giác nhạy bén của nó, chỉ cần là mùi nó ngửi qua, quả thực đều có thể nhớ, hơn nữa sẽ không quên, nếu cách một đoạn thời gian bảo nó tìm đồ đã từng ngửi qua, nó vẫn có thể tìm ra.

Kỹ năng đặc biệt này của nó đã được người nhà biết. Diệp Trường Vinh còn từng nói đùa, nếu Chiến Thần là cảnh khuyển, chắc chắn vô cùng lợi hại.

Diệp Hoan nghe vậy đặt Chiến Thần xuống, Chiến Thần bước cái chân ngắn nhỏ chạy đằng trước, còn thường hỏi chủ nhân đi hướng nào.

Núi Ngọc Tuyền không quá cao so với mực nước biển, cũng chỉ cao hơn đồi một chút mà thôi, bởi vì trên núi có mấy dòng suối, cho nên trở thành núi Ngọc Tuyền. Thôn Ngọc Tuyền dưới nước cũng đặt tên theo ngọn núi này.

Bởi vì quanh năm luôn có người lên núi đốn củi, đào rau dại, bẫy thỏ…Trên núi Ngọc Tuyền có lối mòn, trực tiếp thông tới đỉnh núi. Ba người một chó chậm rãi men theo con đường nhỏ lên núi Ngọc Tuyền.

Diệp Hoan nhìn thấy bên đường nở rất nhiều hoa dại không biết tên, khéo léo làm ba vòng hoa, mỗi người đội một cái trên đầu. Vốn dĩ Diệp Đông chê vòng hoa có hoa, nhưng thấy Hoan Hoan và Nam Nam đều đội, cậu cũng đội.

Diệp Đông và Diệp Nam không rảnh chút nào, không ngắt hoa dại bên đường cho Hoan Hoan thì xem trên cây có tổ chim không, còn muốn leo lên xem thử. Trẻ nhỏ lớn lên ở nông thôn, đặc biệt là con trai, về cơ bản đều biết trèo cây. Có đứa bởi vì quần mặc quá lâu, trèo cây sẽ mòn rách quần, về nhà còn bị ba mẹ dạy dỗ.

Chiến Thần vừa thấy trên núi có con đường nhỏ, không cần hỏi chủ nhân nữa, trực tiếp chạy men theo con đường. Nếu không phải đợi ba đứa trẻ, nó có thể chạy một mạch tới mất tăm. Đừng thấy Chiến Thần là con cún chưa lớn, nhưng nó chạy rất nhanh, chó bình thường không tài nào đuổi kịp nó.

Ba đứa nhỏ đi cũng không sợ, trên đường không gặp ai khác. Có bóng cây che chắn, ngược lại không cảm thấy nóng, nhưng trời quá nóng, Diệp Đông và Diệp Nam đi một lúc đã cảm thấy khát.

Diệp Đông nói: “Hoan Hoan, chúng ta đến suối chơi đi, ở đó có nước, em khát rồi, muốn uống nước.”

“Được, vậy chúng ta đến con suối gần nhất trước.” Diệp Hoan lên núi chỉ là muốn tùy ý dạo quanh, vốn không có điểm đích, đi đâu cũng được.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 83: Chương 83



Trên núi không có mãnh thú, bọn trẻ thường lên núi. Trước đây ba đứa nhỏ từng theo người lớn lên núi vài lần, cũng từng theo đám trẻ trong thôn đi, cho nên vô cùng quen thuộc với con đường trên núi, muốn đi liền tới một giao lộ rẽ cua, đến con suối gần nhất.

Nếu không l*n đ*nh núi, ngược lại đến những con suối lân cận, ba đứa nhỏ một chú chó rất nhanh đã tới bên suối. Ba người đều hứng nước suối chảy ào ào uống, sau khi uống xong thì rửa mặt, cảm thấy nước suối cực kỳ mát, cực kỳ sướng.

Diệp Hoan thấy nước từ nguồn chảy ra tụ thành một con suối nhỏ, thuận theo thế đất chảy xuống chỗ thấp; xung quanh nguồn có rất nhiều đá với nhiều tạo hình, đã sớm được thời gian ăn mòn trơn bóng, mỗi đứa tìm một hòn đá to, ngồi lên trên nghỉ ngơi.

Diệp Đông cảm thấy nhàm chán, không khỏi than: “Trong núi yên tĩnh thật, không có động tĩnh gì.”

Diệp Nam cười ha ha nói: “Anh, ở đây không có người lớn, có phải anh sợ rồi không?”

Diệp Đông lập tức không phục nói: “Em mới là đồ nhát gan, mới sợ đó. Anh không hề sợ chút nào.”

Diệp Hoan biết buổi tối Đông Đông thật sự hơi nhát, buổi tối đi vệ sinh cần người đi cùng mới được; Nam Nam là tên nhóc to gan ngốc nghếch, không sợ gì cả.

Diệp Hoan an ủi Đông Đông nói: “Không cần sợ, trong núi không có hổ ăn thịt người, hơn nữa chúng ta đã theo sư phụ học bản lĩnh rồi.”

Ba đứa nhỏ ở xung quanh nguồn suối một lúc, Diệp Đông và Diệp Nam không có việc gì làm, nói các tạo hình của đá, gì mà viên đá này giống thớt, viên đá kia giống cún con, còn có viên đá giống đầu khỉ.

Sau khi chơi một lúc, chúng cảm thấy không có gì vui, muốn đi. Diệp Hoan cũng cảm thấy vậy, gọi một tiếng: “Chiến Thần, đi thôi.”

Vốn dĩ Chiến Thần lên núi, cảm thấy giống như thông khí, vô cùng vui sướng. Cho nên nó nói với Diệp Hoan một tiếng rồi chạy đi khắp nơi chơi.

Chiến Thần nghe chủ nhân gọi, vẫy vẫy chân đang bới đất, nhanh chóng chạy tới chủ nhân.

“Chủ nhân, nói cho chị một chuyện, em phát hiện dưới một cái cây kỳ quái có giấu đồ, vừa nãy em đang đào, vẫn chưa đào ra, chị gọi em, em vội vàng quay lại.”

Vốn dĩ Chiến Thần dạo khắp nơi, dạo tới một cái cây có hình chữ nhân ngược, phát hiện dưới gốc cây có mùi khác. Nó từng nghe chủ nhân tán gẫu, có người sẽ giấu rượu ngon dưới gốc cây, thời gian lâu, rượu cực kỳ thơm nồng, mùi vị càng ngon; có người vì giấu tiền tài, cũng sẽ chôn vàng bạc dưới gốc cây, sau này tới lúc dùng sẽ quay lại đào.

Mũi chó của Chiến Thần vốn đã siêu cấp nhạy bén, dạo dưới gốc cây một vòng, nó liền ngửi được mùi vị khác lạ. Có lẽ có tài bảo như chủ nhân nói? Nếu đào ra, nhất định chủ nhân vô cùng vui.

Ôm suy nghĩ đào bảo bối, Chiến Thần bắt đầu làm việc, sau đó nghe tiếng gọi của chủ nhân.

Diệp Hoan vừa nghe lời Chiến Thần nói, nghĩ tới khứu giác nhạy bén của Chiến Thần chưa từng sai sót, càng cảm thấy có lẽ dưới gốc cây đang chôn thứ gì đó, còn là thứ gì, Diệp Hoan hỏi Chiến Thần, Chiến Thần nói là mùi mà nó chưa từng ngửi qua, cho nên không thể xác định rốt cuộc bên dưới có gì.

Diệp Hoan suy nghĩ một chút rồi nói: “Chiến Thần, nếu em không sợ thì đi đào tiếp, xem thử rốt cuộc là gì, rồi quay lại nói với chị, chị và Đông Đông, Nam Nam ở đây đợi em.”

Diệp Hoan sợ bên dưới chôn thứ mà trẻ con không thể xem, ví dụ t.h.i t.h.ể gì đó. Cô sợ dọa tới Đông Đông và Nam Nam. Nếu chỉ có một mình cô, cô sẽ theo Chiến Thần đi xem.

Tuy Chiến Thần nhỏ nhưng nó là thần khuyển, không sợ gì cả, nghe lời chủ nhân, nó lập tức đáp: “Vậy em đi đào tiếp thử.”

Đào một lúc, thực ra nó cũng tò mò rốt cuộc bên dưới là gì.

*

Đợi Chiến Thần đi, Diệp Hoan ở một bên đợi hơi lo lắng, có lẽ không nên để nó đi. Đào được bảo bối là chuyện vui, không cần quá lo lắng; lỡ như Chiến Thần đào được thứ không nên thấy, liệu có bị dọa không?

“Hoan Hoan, chúng ta vẫn chưa đi sao?”

“Đợi chút, Chiến Thần về rồi đi.”

Diệp Đông hỏi: “Chiến Thần quay lại nhưng sao lại chạy đi, hay là đi tìm nó?”

Diệp Hoan: “Không cần đi tìm nó, đợi lát nữa gọi nó vài tiếng là được, ai biết nó chạy đi đâu?”

Bởi vì khoảng cách hơi xa, Diệp Hoan tạm thời không thể liên lạc với Chiến Thần, chỉ có thể ở chỗ cũ đợi nó. Sớm biết hôm nay xảy ra chuyện này, cô sẽ không dẫn hai em trai tới. Bây giờ hay rồi, bởi vì sợ dọa tới chúng, không dám cùng theo Chiến Thần đi đối mặt với thứ chưa biết.

Tầm khoảng mười mấy phút, Chiến Thần tung tăng chạy về.

Diệp Hoan nhìn thấy bóng dáng của nó, vội vàng đứng lên hỏi nó: “Chiến Thần, rốt cuộc em đào được gì?”

“Chủ nhân, em đào ra hai cái vò, đều bị rễ cây quấn vào, em không lấy ra được.”

Hóa ra là hai cái vò! May mà là vò, không phải thứ đáng sợ, Diệp Hoan không khỏi vỗ n.g.ự.c thấy may mắn.

Nếu đã là hộp thì không cần sợ nữa, có thể tới xem thử.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 84: Chương 84



Diệp Hoan: “Chiến Thần, em chạy chậm chậm đằng trước, dẫn bọn chị tới đó xem thử.”

“Vâng, chủ nhân.” Chiến Thần lập tức xoay người chạy ở phía trước.

Diệp Hoan bắt Chiến Thần cõng cái nồi, nói với các em trai: “Chiến Thần lại chạy rồi, chúng ta đuổi theo, xem thử nó đi đâu!”

Diệp Hoan dẫn hai em trai theo Chiến Thần, tới một gò đất xung quanh cây cỏ thưa thớt, hơi hẻo lánh, nhìn một cái là có thể nhìn thấy một cái cây to hình chữ nhân ngược.

Diệp Hoan giả vờ không biết gì nói: “Chúng ta đi xem thử Chiến Thần đã phát hiện cái gì?”

Chiến Thần đang đợi họ ở dưới gốc cây, nó đã đào ra một số đát, lộ ra phần lớn cái vò.

Lúc Diệp Hoan nhìn thấy vò, trong lòng đang nghĩ: Nếu trong vò đựng vàng bạc châu báu, vậy cô giống như đã nuôi được một chú chó tìm bảo? Không hổ là thần khuyển do không gian sản xuất, khứu giác vô địch, biết trèo cây, còn biết tìm bảo bối, coi như cô hời rồi.

Diệp Hoan nhìn kỹ mới phát hiện, có lẽ lúc đầu người chôn cái vò chôn không được sâu lắm, thế nên sau nhiều năm, rễ cây um tùm đã phủ trên đỉnh vò, khiến Chiến Thần bới được một lớp đất không dày lắm đã bới ra được cái vò.

Đương nhiên, ngoài người đào vò, cộng thêm Chiến Thần, căn bản sẽ không có ai nhàm chán tùy ý đào hố dưới gốc cây. Thế nên muốn đào ra vò, trừ phi là có người tới đây bứng cây, có lẽ có thể đào được vò.

Bây giờ vò bị rễ cây quấn trong đất, phải lấy ra mới có thể biết bên trong giấu thứ gì.

Mùa hè, quần áo trên người ít, trên người Diệp Hoan không có chỗ nào giấu đồ, không dám dùng đồ trong không gian. Cô chỉ đành bẻ một nhánh cây to trên cây, định thử xem có thể nạy vò ra không.

Diệp Đông và Diệp Nam cũng lanh trí, vừa thấy trong đất đang chôn cái vò, lập tức cảm thấy đã đào được bảo bối. Những người hoạt bát hiếu động như chúng thích đào bảo bối nhất, sau đó cũng bẻ nhánh cây, ở một bên tiếp tục đào đất xung quanh cái vò cùng Diệp Hoan.

Diệp Hoan còn thử chặt đứt rễ cây quấn trên vò.

Vò rất nặng, ba đứa trẻ tốn rất nhiều sức mới lấy được hai cái vò ra. Đây cũng là nhờ sau khi Diệp Hoan luyện võ tăng lên không ít sức, nếu còn không được nữa thì phải dùng nguyên khí trong cơ thể, cô là người bỏ sức nhiều nhất.

Vò trông có vẻ vò gốm bình thường, không khác gì với vò ướp dưa chua trong nhà. Diệp Hoan nhìn không giống đồ cổ, cô vô cùng tò mò bên trong chứa cái gì.

May mà nắp vò là đất sét, Diệp Hoan dùng gậy chọc chọc, chọc rớt một ít đất sét xung quanh. Diệp Hoan đoán có thể do quá lâu, mấy hôm trước mới vừa đổ mưa, đất sét cũng không hữu dụng gì, mới dễ chọc ra như vậy.

Sau khi Diệp Hoan mở vò ra, ba đứa nhỏ gần như cùng cúi đầu xem rốt cuộc bên trong là gì. “Bốp” một tiếng, ba chị em đụng đầu nhau, khiến đầu mình đau điếng, ba chị em đồng thời ngẩng đầu lên xoa xoa, nhìn xem mọi người đều bị đụng đau như nhau, Diệp Đông và Diệp Nam không khóc, ngược lại bật cười ha ha.

Diệp Hoan cười nói: “Được rồi, chúng ta xem thử rốt cuộc bên trong là gì?”

Diệp Hoan lại cúi đầu nhìn, phát hiện bên trong chứa đầy tiền xu tròn, cô vươn tay lấy một đồng ra xem, thế mà lại là viên đại đầu (đồng tiền thời dân quốc, bắt đầu đúc từ năm 1914), lại lấy ra vài đồng, vẫn là viên đại đầu. Nhưng có thể vì thời gian trữ lâu dài, bề mặt viên đại đầu đã bị oxi hoa, đường nét sạm đen, bố cục còn mang theo chút xanh.

Đâu là ai giấu vậy, sao lại giấu ở đây? Có lẽ đã giấu nhiều năm rồi.

Sau đó Diệp Hoan lại nhìn cái vò còn lại, quả thực bên trong đựng sợi vàng hơi bị sạm đen. Sợi vàng có hai loại, có lẽ là đại hoàng ngư và tiểu hoàng ngư mà Diệp Hoan từng nghe nói nhưng chưa từng nhìn thấy.

Diệp Hoan nhìn thấy những thứ này, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phát tài rồi, giàu rồi!

Nhưng hai hũ vàng bạc này quá nặng, cô và hai em trai không thể mang xuống núi. Không phải nói trầm tiếng phát đại tài sao, nên cẩn thận một chút, không thể để người khác nhìn thấy.

Diệp Hoan chưa từng nghĩ cô sẽ có một ngày phát sầu vì quá nhiều vàng bạc. Nếu các em trai không tới thì tốt, cô có thể lợi dụng không gian mang về, chỉ là nếu làm như thế thì không tiện giao vàng bạc ra với ba mẹ. Bỏ đi, không nghĩ nữa, vẫn nên tìm chỗ mau chóng giấu hũ vàng đi, quay về bảo cha mẹ tới mang về nhà.

Câu hỏi của Diệp Đông và Diệp Nam cắt đứt mạch tư duy của Diệp Hoan.

Diệp Đông và Diệp Nam đều chưa từng thấy những thứ này, bèn hỏi: “Hoan Hoan, đây là thứ gì?”

“Đồ tốt, chúng ta giấu đi trước, quay về bảo ba mẹ tới lấy. Sau khi về, các em không được nói với ai hết, chúng ta chỉ nói với ba mẹ.” Diệp Hoan sợ hai đứa nhỏ không kín miệng, không dám nói với chúng là vàng bạc. Nếu chúng bất cẩn nói ra ngoài đã từng đào được đồ tốt trên núi, không nhắc vàng bạc, người lớn chỉ sẽ cảm thấy buồn cười. Trẻ con mà, một viên đá cũng có thể coi là bảo bối, bình thường sẽ không có ai cho là thật.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 85: Chương 85



Diệp Hoan đậy bình lại trước, gọi Chiến Thần tới nói: “Chiến Thần, em ghi nhớ mùi vàng, bạc, sau này ngửi được mùi này thì nói với chị.” Sau đó có thể thường xuyên phát tài, Diệp Hoan bắt đầu mộng phát tài rồi.

“Hóa ra những thứ này là vàng, bạc.” Chiến Thần ghi nhớ lời dặn của chủ nhân: “Chủ nhân, em nhớ hết rồi, lần sau tìm được lại nói với chị.”

Ba đứa nhỏ tốn sức chuyển hai cái bình tới một nơi kín đáo do Diệp Hoan tìm, sau đó lại nhổ ít cỏ phủ lên che lại. Diệp Hoan suy nghĩ khá chu toàn, sợ lỡ như có người tới sẽ phát hiện có dấu vết, cô còn chôn cái hố đã đào dưới gốc cây lại.

Tuy như vậy không thể làm được tới mức không có chút dấu vết, nhưng lại có thể tránh được ánh mắt của phần đông người.

Thực ra Diệp Hoan không cần phải cẩn thận như vậy. Bây giờ là vụ thu, phần lớn thôn dân đều bận vụ mùa, vốn không có ai rảnh rỗi lên núi dạo. Cho dù có người lên núi, về cơ bản đều là trẻ con lên núi nhặt củi, chúng còn nhỏ, bình thường sẽ không phát hiện manh mối.

Lúc Diệp Hoan xuống núi, tâm trạng vô cùng thoải mái, nếu không phải sợ dọa phải các em trai, cô hận không thể hát một khúc. Sau khi trọng sinh đúng thật là chuyển vận, chẳng những có được không gian truyền thừa, còn có một người bạn không xa không rời – Chiến Thần, vấn đề là cô vô ý phát hiện kỹ năng tìm bảo bối của Chiến Thần, quá trâu bò!

“Đông Đông, Nam Nam, về nhà không được nói gì hết, một câu cũng không được nói chuyện chúng ta đào được đồ. Có người hỏi thì nói chúng ta ra ngoài chơi.” Diệp Hoan nhiều lần dặn các em trai đừng nói lung tung.

May mà các em trai còn nhỏ, không biết vàng và bạc, nếu không cô thật sự sợ chúng lỡ lời. Loại tiền riêng này, đừng lộ ra chút phong thanh nào, nếu không sẽ khiến người khác đố kỵ; còn có thể sẽ gây ra phiền phức, ví dụ trong nhà sẽ có trộm ghé thăm gì đó.

“Chỉ cần các em nghe lời, sau này muốn ăn gì, chị mua cho các em.” Diệp Hoan sợ các em trai để bụng, đặc biệt hứa.

Diệp Đông Diệp Nam không hiểu hai cái bình đại biểu cái gì, nhưng nghe chị gái hứa mua đồ ăn ngon cho, lập tức vui vẻ đồng ý. Sau này sau khi trưởng thành chúng mới phát hiện, hóa ra từ nhỏ chị gái đã là một đại lừa gạt, không ít lần lấy đồ ăn ngon ra gạt hai đứa.

Sau khi tới nhà, ba đứa nhỏ che giấu bí mật quả nhiên kín miệng, không nhắc tới một câu.

Đợi khi sắp ăn cơm trưa, gia đình chú ba mới chậm rãi tới muộn.

Đây không phải là thứ tư tuần sau phải đón tết trung thu sao, Diệp Trường An dẫn vợ con tặng quà lễ cho ba mẹ. Dù sao thì hai vợ chồng chưa từng nghĩ chuyện giúp gia đình làm nông, cho nên vẫn thường tới vào giờ này.

Hai vợ chồng thằng ba luôn tới muộn, cả nhà đều quen. Cho dù chị em dâu có hơi không bằng lòng nhau, cũng chỉ để trong lòng, không thể nói ra mặt. Nói ra thì có thể thế nào, hai ông bà cụ sống với thằng cả, con trai còn lại giúp làm nông hay không đều dựa vào cá nhân, cũng không thể cưỡng cầu.

*

Lần này, sau khi Diệp Trường An tới, bỗng nhiên cực kỳ nhiệt tình tới Diệp Hoan, còn tặng cho cô một hộp bút mới mua: “Đây là hộp bút do thím ba cháu đặc biệt mua cho cháu đó.”

Thím ba Hàn Tuyết của cô nhìn hộp bút, rũ mắt không nói gì.

Một hộp bút màu hồng, vỏ nhựa, ở thời này có thể nói nó vô cùng thời thượng, trẻ con nông thôn rất ít dùng, bình thường đều dùng hộp bút vỏ sắt.

Diệp Hoan không biết nên nhận không, cô nhìn mẹ.

Lý Vệ Hoa đè nén sự buồn bực trong lòng nói: “Hoan Hoan, đây là quà chú ba con tặng con, cầm lấy đi, Hoan Hoan cảm ơn chú ba con.”

Thằng ba cũng thật là, sao lại làm chuyện không đáng tin như vậy, tặng hộp bút chỉ tặng cho Hoan Hoan, đây không phải là tạo mâu thuẫn cho bọn trẻ sao? Ông ta cũng không nghĩ xem, bọn trẻ lớn như nhau, Hoan Hoan có thể có hộp bút mới, Đông Đông Nam Nam lại không có, chúng có thể vui sao?

Đông Đông và Nam Nam không vui, người làm mẹ như bà đương nhiên cũng không vui.

Nhưng vì sao thằng ba lại đột nhiên tặng cho Hoan Hoan một cái hộp bút, lẽ nào là vì mẹ chồng nói tiên sinh bói toán bói ra Hoan Hoan là “mệnh quý nhân”? Không phải thằng ba là sinh viên à, sao lại mê tín như vậy.

Người làm chị dâu như Lý Vệ Hoa có hơi khinh thường cách làm của chú út.

Diệp Hoan vươn tay nhận hộp bút màu hồng, nói cảm ơn với chú ba. Cô lấy làm kỳ quái, sao đột nhiên chú ba lại tặng cho mình một cái hộp bút, như vậy không hay lắm, lẽ nào là vì “mệnh quý nhân”? Không biết chú ba muốn cầu cái gì?

Quả thật Diệp Đông và Diệp Nam đều không vui, sao chú ba chỉ tặng hộp bút cho Hoan Hoan mà không tặng cho chúng?

Diệp Hoan thấy các em trai không vui, vội vàng kéo chúng ra ngoài: “Có thể chú ba quên mua cho các em, nếu muốn hộp bút mới, quay về chị mua cho các em.”

Diệp Đông vừa muốn mở miệng đồng ý, Diệp Nam bĩu môi nói: “Đồ cho con gái con lứa dùng, em không thèm.”

“Nam Nam thối, em nói chị là con gái con lừa sao, hả?” Diệp Hoan rượt Diệp Nam chạy, Diệp Đông ở phía sau nhìn rồi cười ngốc, vốn đã quên béng chuyện hộp bút.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 86: Chương 86



Lý Vệ Hoa nhìn thấy ba đứa con vừa cười vừa đùa giỡn mới ém chuyện chia quà không đều của chú út xuống.

Thực ra lần này Diệp Trường An tiện tay mua hộp bút lấy lòng Diệp Hoan đúng thật là muốn ké chút quý khí của cô, mong lần này có thể thăng chức làm trưởng khoa, chỉ là không biết nước tới chân mới nhảy như vậy có hữu dụng không.

Sau khi cả nhà ăn cơm xong, Lý Vệ Hoa và Diệp Trường Vinh đến căn phòng họ ở tạm nghỉ ngơi.

Lý Vệ Hoa kể lể với chồng: “Anh nói Trường An thật tình, tặng hộp bút cho bọn trẻ mà chỉ tặng Hoan Hoan, sao chú ấy có thể làm như vậy chứ? Hoặc là không tặng đứa nào hết, hoặc là tặng hết cả ba, chỉ tặng riêng Hoan Hoan là sao? Chú ấy làm như vậy, em cũng không nể gì…”

Đó là em trai ruột của Diệp Trường Vinh, tuy ông ta hành xử không thấu tình đạt lý, nhưng Diệp Trường Vinh nói gì được, ông chỉ đành nói: “Không phải Đông Đông và Nam Nam có hộp bút rồi sao, đợi chúng dùng hỏng, mua cho mỗi đứa một cái là được rồi.”

“Như thế giống nhau được sao…”

Diệp Trường Vinh bình thường không làm việc, sáng nay đã làm nông cả buổi, ông đủ mệt rồi, nghe vợ càm ràm rồi chợp mắt ngủ, Lý Vệ Hoa tức giận chỉ có thể hờn dỗi.

Vào lúc này, Diệp Hoan ló đầu vào, nói với Lý Vệ Hoa: “Mẹ, mẹ ra đây, bọn con tìm mẹ có chút việc.”

Lý Vệ Hoa không muốn nhúc nhích, nhàn nhạt hỏi: “Chuyện gì vậy, còn thần thần bí bí nữa?”

Diệp Hoan cười híp mắt nói: “Mẹ, là chuyện tốt, mau ra đây!”

Diệp Hoan nói xong liền xoay người ra viện đợi mẹ. Diệp Đông và Diệp Nam cũng ở bên ngoài, bên cạnh hai đứa còn đặt một cái sọt trúc khá to.

Lý Vệ Hoa buồn bực: Rốt cuộc là chuyện tốt gì? Cuối cùng bà vẫn có chút hiếu kỳ, theo chân cô đi ra.

Diệp Hoan kéo một cánh tay của mẹ nói: “Mẹ, bọn con dẫn mẹ đi tìm đồ tốt.”

Lý Vệ Hoa càng tò mò: “Rốt cuộc các con muốn làm gì, sao còn kéo theo sọt? Sao các con lại lấy sọt trúc của bà nội ra, đừng có làm mất, lúc dùng không tìm được xem bà có mắng các con không.”

Diệp Hoan: “Mẹ, mẹ đi cùng chúng con trước đã, đợi tới nơi không người rồi giải thích với mẹ.”

Diệp Đông và Diệp Nam cũng nói dẫn mẹ đi tìm đồ tốt.

Nếu chỉ có một đứa nói, có thể Lý Vệ Hoa không tin, nhưng ba đứa đều nói dẫn bà đi tìm đồ tốt, thật sự khơi dậy lòng hiếu kỳ của bà.

Lý Vệ Hoa nhìn con gái giống như bà cụ non, ra sức kéo bà đi về phía trước đã đành, còn đợi tới nơi không người rồi giải thích, giải thích gì?

Cuối cùng bởi vì tò mò, Lý Vệ Hoa bị các con kéo tới chân núi. Thế nhưng con gái lại kéo bà lên núi, Lý Vệ Hoa đứng im không đi nữa: “Được rồi, rốt cuộc là chuyện gì? Nếu không nói rõ thì mẹ không theo các con lên núi đâu.”

Diệp Đông nhìn ngó xung quanh không có ai, vội vàng nói giống như hiến bảo vật: “Mẹ, hôm nay chúng con đào được đồ tốt ở trên núi.”

“Đồ tốt gì?” Lý Vệ Hoa tưởng các con tìm được quả dại gì đó, muốn bà lên núi hái một ít.

Diệp Hoan thấy nếu không nói rõ, mẹ sẽ không dễ dàng đi theo chúng. Cô bảo mẹ cúi người xuống, ghé tới bên tai mẹ nói: “Mẹ, chúng con đào được vàng và bạc trên núi, có hai hũ.”

Lý Vệ Hoa cũng đã làm việc gần một buổi, buổi trưa có thời gian nghỉ ngơi lại không nghỉ ngơi, theo ý của đám trẻ chạy khắp núi sao?

Con gái dựa rất sát, hơi thở khi cô nói chuyện khiến tai Lý Vệ Hoa hơi ngứa, Lý Vệ Hoa vốn không để tâm, nhưng sau khi nghe lời con gái, lập tức bật dậy, thanh điệu đột nhiên cao lên, bà hỏi: “Hoan Hoan, con nói các con đào được gì…?”

Lý Vệ Hoa chưa nói xong đã căng thẳng nhìn xung quanh, thấy xung quanh có ai không, có ai nghe thấy họ nói chuyện không.

“Bỏ đi, không nói nữa, mau dẫn mẹ đi xem thử.”

Bốn mẹ con bắt đầu chạy lên núi.

Trên đường, Lý Vệ Hoa thoát khỏi tâm tư chộn rộn sắp có được bảo bối, quay đầu hỏi con gái: “Hoan Hoan, vừa nãy sao không nói với ba con một tiếng, nên gọi ông ấy theo, ông ấy mạnh, có thể chuyển được đồ.”

Diệp Hoan: “Liệu ba có chia đồ tốt cho người khác không?” Với sự hiểu biết của cô với ba, khả năng giấu riêng và nộp công hoặc là chia đều đều có. Chi bằng chỉ nói với mẹ, để mẹ lặng lẽ mang về nhà rồi tính.

Lý Vệ Hoa nghe con gái nói bỗng nhiên khựng lại. Đúng vậy, quả thật chồng rất hào phóng với anh em, ai có gì khó ông đều sẽ giúp. Nếu ông biết thì liệu có nói với ba mẹ chồng không, liệu có muốn chia cho anh em không? Ba mẹ chồng cũng có tâm tư chia đều, chia vàng bạc cho mấy anh em.

Nhưng đây là bảo bối do con của bà đào được, dựa vào đâu phải chia cho người khác?
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 87: Chương 87



Lý Vệ Hoa kết hôn với Diệp Trường Vinh nhiều năm, quả thực tình cảm của hai người rất tốt, tuy bà không phải người phụ nữ coi chồng là trời đất nhưng bà luôn không có gì che giấu chồng, trong nhà có việc lớn gì, bình thường đều do Diệp Trường Vinh quyết định, ví dụ lần nhận nuôi Diệp Hoan đó. Đương nhiên, Diệp Trường Vinh cũng có tính cách khá giống bà, hai vợ chồng họ đều một lòng cố gắng vì gia đình, cho nên tới nay hai người chưa từng xảy ra tranh chấp quá lớn.

Nhưng bây giờ thì khác, đột nhiên dễ dàng có thêm một số tiền, lỡ như chồng muốn hiếu kính với ba mẹ thì phải làm sao? Ba mẹ chồng biết, còn muốn chia cho mấy đứa con khác thì phải làm sao?

Lý Vệ Hoa cân nhắc chồng sẽ làm thế nào, nhíu mày lên. Nhà mình sống thế nào mình là người rõ nhất. Tuy hai vợ chồng họ đều có công việc nhưng sống không quá khá giả. Bình thường nhà họ ăn uống chi tiêu, còn phải gửi tiền dưỡng lão hằng tháng, bây giờ ba đứa con cùng đi học, học phí và tiền chi tiêu mỗi năm lại là một con số.

Vấn đề là tiền ngày càng mất giá, bây giờ giá thịt cũng tăng, ai biết sau này học phí có tăng hay không? Ba đứa con cùng một tuổi, đợi chúng vào đại học, không biết sẽ nộp bao nhiêu học phí, Lý Vệ Hoa không thể không tính toán tỉ mỉ.

Trong đầu Lý Vệ Hoa chuyển vài vòng, sau khi nghĩ thông suốt, quyết định mặc kệ thế nào, bà theo các con tìm đồ trước, lặng lẽ mang về nhà rồi tính. Tới lúc đó chồng muốn chia cho người khác hoặc như thế nào, không có cửa! Dù sao thì không qua nổi ải của bà.

Nhưng nhìn hai đứa con trai ngốc đang xách sọt đi, lại nhìn con gái một lòng ôm tiền về nhà, Lý Vệ Hoa không khỏi điểm lên trán của Diệp Hoan một cái, vui vẻ cười nói: “Con bé này, con suy nghĩ thấu đáo đấy. Đi, dẫn mẹ đi xem thử, mang về nhà rồi tính.”

Nhớ khi trước trong tình thế bất đắc dĩ, Lý Vệ Hoa đồng ý nhận đứa con gái tới ngoài ý muốn này, bà từng suy nghĩ, nếu bà nuôi cô một quãng thời gian, mẹ của cô tới đón cô đi, mẹ của cô sẽ nợ nhân tình với bà, có lẽ sẽ cho chút tiền báo đáp. Nhìn những thứ mà mẹ Diệp Hoan để lại cho con, có lẽ người ta không thiếu tiền.

Nếu mẹ đứa bé không tới đón, vừa hay bà không có con gái, có thể nuôi như con gái mình. Sau này nếu Hoan Hoan biết ơn muốn báo, cũng không để người mẹ nuôi như bà chịu thiệt.

Dù sao thì trẻ con còn bé nuôi hơn mệt mà thôi.

*

Lúc Diệp Hoan còn nhỏ, không hề khóc quấy bao nhiêu, so với hai thằng con trai tinh nghịch khóc la động trời, cô khá được lòng người khác, cộng thêm sinh ba khiến Lý Vệ Hoa được rất nhiều người ngưỡng mộ, cho nên Lý Vệ Hoa rất thích Hoan Hoan.

Huống hồ sống lâu sinh tình, có thế nào cũng là con do mình nuôi lớn, đâu thể vì Diệp Hoan không phải con ruột của bà mà không có chút tình cảm nào, Lý Vệ Hoa cũng không phải người lòng dạ sắt đá.

Sau đó khi Diệp Hoan biết chạy, thường theo hai em trai ra ngoài chơi. Tuy trông có vẻ hơi nghịch ngợm, nhưng nếu không phải có cô trông chừng các em trai, lúc đi làm, Lý Vệ Hoa không thể yên tâm hai đứa con trai chạy lung tung ở bên ngoài.

Chỉ là vào thời điểm quan trọng, khi Diệp Hoan và Diệp Đông Diệp Nam cùng gặp phải khó khăn, mẹ ruột chắc chắn sẽ thiên vị con trai ruột, điểm này ai cũng không thể chỉ trích Lý Vệ Hoa được, bà thiên vị con trai ruột không sai.

Nói tóm lại, bởi vì không ai quay lại đón Diệp Hoan, Lý Vệ Hoa đã đặt tình cảm lên người Diệp Hoan, coi cô là một thành viên trong nhà, bình thường không để Diệp Hoan thiếu thốn cái gì, cũng dành cho cô đủ đầy tình yêu thương…Nếu không kiếp trước cho dù Diệp Hoan lớn lên, người ta đều nói cô không giống ba mẹ, Diệp Hoan sẽ không chưa từng hoài nghi về thân thế của mình.

Diệp Hoan cho rằng cô là một trong ba đứa trẻ sinh ba, phát triển khác trứng với các em trai, chắc chắn tướng mạo không giống. Còn vì sao khác với ba mẹ, đó là cô là tập hợp tất cả ưu điểm trên người ba mẹ, mới càng thêm xinh đẹp hơn.

Tuy lúc vào đại học, bởi vì vấn đề học phí bốn năm học, mẹ lựa chọn cho các em trai học, nhưng Diệp Hoan chưa từng oán hận mẹ. Bởi vì cuối thế kỷ 20, trên trấn Phượng Hoàng, phần lớn mọi người vẫn xem trọng con trai; con gái thì sao, gả đi chính là người bên chồng; phần lớn ba mẹ không trông cậy con gái dưỡng già, chắc chắn sẽ thiên vị con trai hơn.

May mà cho dù phải vay tiền, cuối cùng Diệp Trường Vinh cũng cho các con học đại học hết. Nhà họ nằm trong điều kiện như thế, nếu ba đứa con cùng vào đại học, quả thực phải móc rỗng tiền và vay mượn thêm, không ai muốn gánh nợ, ai cũng không dễ dàng.

Còn nói kiếp trước sao Diệp Hoan không có mệnh quý nhân, vì sao trong nhà không may mắn vì cô? Thực ra mệnh của Diệp Hoan đã bị người khác áp chế.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 88: Chương 88



Mẹ ruột của Diệp Hoan sợ con gái bị kẻ thù phát hiện, bà ấy đã dùng một loại chú thuật trên người Diệp Hoan, áp chế hoàn toàn vận may của Diệp Hoan. Sau khi trọng sinh, Diệp Hoan phá kén thành bướm, bùa chú vốn dùng trên người cô mới mất đi hiệu quả.

Nói đi nói lại, Lý Vệ Hoa theo các con lên núi, Chiến Thần dẫn đường phía trước.

Lý Vệ Hoa đi một hồi lại hưng phấn hỏi: “Hoan Hoan, sao các con phát hiện được cái hũ vậy?”

Không phải đào ra sao, sao các con biết bên dưới có chôn hũ?

Diệp Đông giành nói: “Mẹ, là Chiến Thần tìm được, là nó đào ra.”

Chiến Thần, không phải là con ch.ó mà con gái ôm về nhà sao? Thế mà lại là một con ch.ó đào được? Nhưng Lý Vệ Hoa không lấy làm lạ sao Chiến Thần lại đào được đồ, bởi vì thi thoảng chó sẽ bới đất chơi, đây là đặc tính bẩm sinh, dĩ nhiên không có gì đáng nghi ngờ.

Nhưng Lý Vệ Hoa lại bắt đầu tư duy, từ Chiến Thần nghĩ tới Diệp Hoan. Chiến Thần do Hoan Hoan nuôi, bình thường thân cận với Hoan Hoan nhất, mỗi lần Hoan Hoan ở nhà, đều quấn lấy bên cạnh cô. Điều này có nghĩa Chiến Thần là chó của Hoan Hoan. Bởi vì bà thấy hai đứa con trai cũng thường xuyên cho Chiến Thần ăn nhưng Chiến Thần chưa từng quấn quýt với con trai.

Chiến Thần đào được bảo, không phải có nghĩa là Diệp Hoan đào được sao, không phải chứng tỏ Hoan Hoan có tài vận sao, lẽ nào mẹ chồng bói toán chuẩn?

Lý Vệ Hoa lẩm bẩm suốt dọc đường: Nếu vận khí của Hoan Hoan tốt thật, vậy sau này bà nên đối xử với Diệp Hoan tốt hơn mới được. Diệp Hoan lớn lên cùng Đông Đông, Nam Nam, tình cảm giữa bọn chúng dĩ nhiên không cần phải nói, có thể nói là vô cùng tốt. Từ nhỏ lớn lên cùng nhau dĩ nhiên là khác. Nếu Hoan Hoan thật sự có mệnh quý nhân, nói không chừng sau này có thể giúp được Đông Đông và Nam Nam.

Lý Vệ Hoa bỗng nhiên nhớ ra, thực ra nếu nói ra lần này Đông Đông và Nam Nam có thể theo Kỷ sư phụ học võ cũng là nhờ Hoan Hoan bái sư. Nếu không phải Hoan Hoan bái Kỷ sư phụ làm thầy, nghe nói Kỷ sư phụ không dạy con cháu nhà họ Kỷ, càng đừng nói là đám nhóc bên ngoài.

Bởi vì Lý Vệ Hoa nghe Kỷ Chấn Hoa từng nói, Nguyên Sâm nhà họ có thể học võ cùng ông chú là nhờ phúc của Diệp Hoan. Nếu không ông chú tuyệt đối sẽ không dạy riêng cho Nguyên Sâm.

Đoạn đường không quá xa, cũng chỉ tầm một nửa đường lên tới đỉnh núi, bốn mẹ con đi, rất nhanh đã tới bên nguồn suối mà Diệp Hoan đến ban sáng. Sau đó Chiến Thần dẫn đường, họ tới chỗ giấu bảo bối.

Diệp Đông và Diệp Nam giành đi kéo mớ cỏ xanh đã héo, lộ ra hai cái hũ bụi đất.

“Mẹ, mẹ mở ra xem thử.”

Thời khắc kích động lòng người nhất đã tới, Lý Vệ Hoa vội vàng ném sọt sang một bên, nhanh chóng đi lên mở hai cái hũ ra. Sau đó bà trừng to mắt, quả nhiên bên trong giống như Hoan Hoan nói, không phải vàng thì là bạc, phát tài rồi!

“Đi, chúng ta mau mang về nhà.” Lý Vệ Hoa đặt hai cái hũ vào trong sọt trúc, cõng trên lưng, gọi ba đứa con đi xuống.

Trên đường, lúc này đổi thành Lý Vệ Hoa ra sức dặn dò Diệp Đông và Diệp Nam, bảo chúng đừng nói chuyện trên núi cho người khác biết, không được nói với ai cả, sau này càng không được nói ra ngoài, cứ coi như chưa từng đào được hủ.

Diệp Hoan hiểu, Diệp Đông và Diệp Nam lại không hiểu giá trị của vàng bạc trong hủ.

“Giữ cái miệng của mình cho tốt, ngày mai mẹ hầm sườn cho các con ăn!”

Không hổ là Lý Vệ Hoa nuôi lớn Diệp Hoan, hai mẹ con thật ăn ý, đều lấy đồ ăn ra dụ dỗ trẻ nhỏ.

Sau khi xuống núi, Lý Vệ Hoa nói với ba đứa con: “Các con về nhà bà nội trước, nói với ba mẹ có việc nên về nhà, đợi chiều các con về cùng ba.” Bà đã không đợi được nữa, muốn mang đồ về nhà giấu mới an tâm.

Sau khi Diệp Hoan đồng ý, cô kéo hai đứa em trai đến cửa hàng mua vài túi bột ô mai ăn đỡ thèm, lại quay về nhà bà nội. Cô xử lý giúp mẹ, dùng đồ ăn chặn miệng của các em trai. Chúng ăn rất vui, đã quên mất chuyện vừa nãy, sau đó dồn hết tâm tư vào chuyện chơi.

Diệp Hoan sợ các em trai ra ngoài lỡ lời nói ra, dỗ hai em ở nhà học võ. Diệp Trường Vinh thức dậy, nhìn thấy chỉ có ba đứa con, không thấy vợ, không nhịn được hỏi: “Vệ Hoa đâu, sao không thấy cô ấy?”

Bà nội Diệp nhíu mày nói: “Nói là trong nhà có việc, nói với ba đứa nhỏ rồi về rồi, cũng không biết nhà nó có việc gấp gì, không phải là không muốn tuốt ngô cho nhà mình nên mới nói vậy đó chứ?”

Bà nội Diệp cho rằng vợ thằng hai muốn lười biếng nên mới cố ý ăn cơm trưa xong rồi chạy về nhà.

Nếu vợ chê mệt, hôm nay đã không tới. Diệp Trường Vinh không nhịn được giải thích thay vợ: “Mẹ, Vệ Hoa không phải người như thế, chắc chắn là có việc nên mới về.”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 89: Chương 89



Bà nội Diệp nghe con trai bảo vệ vợ cũng không vui lắm, sừng sộ xoay người bỏ đi.

Diệp Trường Vinh xoay đầu hỏi con gái: “Hoan Hoan, mẹ con thật sự về nhà rồi à, bà ấy có nói việc gì không?”

“Về rồi ạ, nói có việc, không biết là việc gì?” Diệp Hoan thuần túy là nói dối không chớp mắt.

Diệp Đông bất thình lình nói một câu: “Mẹ con không cho chúng con nói với ba.”

Điều này khiến Diệp Trường Vinh lập tức cau mày, suy nghĩ rốt cuộc trong nhà đã xảy ra chuyện gì, lại còn che giấu ông?

Hỏi con không có kết quả, tuy trong lòng Diệp Trường Vinh khó chịu nhưng ông vẫn giúp ba mẹ làm việc hai tiếng đồng hồ rồi mới nói với ba mẹ phải về trấn.

Mà giờ này, gia đình thằng ba đã sớm đi lên trấn bắt xe rồi, nói không chừng đã tới huyện, về tới nhà.

Bốn ba con ra khỏi thôn Ngọc Tuyền, Diệp Trường Vinh buồn bực tiếp tục hỏi con gái: “Hoan Hoan, con thật sự không biết mẹ con về nhà làm gì sao?”

Diệp Trường Vinh cũng biết đừng thấy ba đứa trẻ chỉ cách nhau vài tiếng đồng hồ, nhưng con gái hiểu chuyện sớm, hỏi cô còn hơn hỏi hai đứa con trai, nói không chừng có thể hỏi được gì đó.

Diệp Hoan cười thần bí nói: “Ba, ba đừng sốt ruột, là chuyện tốt, ba tới nhà sẽ biết.”

Diệp Trường Vinh nghe nói là chuyện tốt mới yên tâm, ông bày ra tư thế gãi ngứa cho ba đứa con hù dọa chúng: “Chuyện tốt thế mà còn dám giấu ba, xem ba xử lý các con thế nào!”

Ba đứa trẻ cười rộn rã chạy đi, Diệp Trường Vinh cười to đuổi theo phía sau, trên đường đều là tiếng cười vui vẻ của họ.

Lúc bốn ba con đi tới một ngã rẽ, bỗng nhiên có một chiếc xe máy từ phía xa chạy tới. Tiếng động cơ xe máy không nhỏ, cách xa nhưng đã khiến Diệp Đông và Diệp Nam quay đầu nhìn xe máy.

Thời này xe máy là đồ hiếm, nông thôn không có mấy chiếc, cũng chỉ có người trẻ nhiều tiền trong phố mới mua nổi thứ đồ ngoại này. Bởi vì xe máy thời này hầu như là nhập khẩu nguyên khối, lắp đặt trong nước, giá không rẻ lắm.

Có thể nói, xuất hiện một chiếc xe máy ở nông thôn vô cùng hiếm hoi, chỉ nghe tiếng đã có thể khiến người ta chú ý tới.

Sau khi tu luyện, tai của Diệp Hoan càng thính, nhãn lực vô cùng tốt, cô vừa nhìn đã thấy trên xe máy có hai người đàn ông, nhưng kỳ lạ là trên xe họ lại có thêm một đứa con nít, bởi vì Diệp Hoan nghe được tiếng khóc của con nít lẫn trong tiếng máy nổ.

Tình huống này không bình thường, lẽ nào là bọn buôn người?

*

Không trách Diệp Hoan nghĩ nhiều, kiếp trước sống tới thời đại bùng nổ thông tin, cô đã thấy quá nhiều chuyện liên quan tới buôn bán trẻ em trên thời sự. Nhìn thấy chuyện như vậy, cho dù không chắc chắn cũng nên xác nhận một chút, đề phòng lại có một gia đình bị bọn buôn người phá hoại.

Diệp Hoan báo cáo trước: “Ba, phía sau có chiếc xe máy, con còn nghe thấy con nít khóc, có phải là bọn bắt con nít không?”

“Trên xe có con nít? Đợi chốc nữa gọi họ lại hỏi thử?” Diệp Trường Vinh là công an, từng nhận mấy vụ án mất con, nhưng bình thường trẻ con lạc mất rất khó tìm lại được.

Hai ba con đều có lòng cảnh giác, sợ trên xe máy thật sự có bọn buôn người, vẫn nên hỏi thêm một câu thì hơn.

Trên xe máy có hai người đàn ông, một người gầy nhưng cao, một người mặt rỗ mập mạp. Họ đã sớm nhìn thấy bóng dáng một lớn ba nhỏ từ phía xa rồi.

Tên mập mặt rỗ dần giảm tốc độ xe máy lại, đè thấp giọng nói với tên cao gầy: “Phía trước có người, đừng để đứa nhỏ đó khóc nữa!”

Tên cao gầy theo phản xạ bịt miệng của bé trai trong lòng, gã rướn đầu nhìn về trước, trong mắt lóe sáng nói: “Mập, người phía trước dẫn theo ba đứa nhỏ, chúng ta có thể bắt chúng không?”

Tên mập mặt rỗ: “Anh bị ngu à, không nhìn thấy có người lớn đi theo sao?” Ý là nếu không có người lớn thì có thể thử.

Tên cao gầy: “Hai chúng ta lại không xử được một người?”

Tên mập mặt rỗ suy nghĩ khá thấu đáo, gã lắc đầu nói: “Chúng ta đã bắt một đứa, không cần mạo hiểm nữa. Nếu người đó thấy chúng ta cướp trẻ trước mặt anh ta, liều mạng với chúng ta thì phải làm sao?”

Tên cao gầy nảy ra ý tưởng nói: “Hay là giống như vừa nãy, bắt một đứa rồi chạy?”

“Thế này còn được, nhưng động tác của anh phải nhanh nhẹn một chút, lái xe dựa vào bản lĩnh của tôi!” Tên mập mặt rỗ vô cùng tự tin với kỹ thuật lái xe của gã ta.

Vừa nãy hai người không xuống xe, nhấc một bé trai ở ngay cổng thôn của thôn nào đó rồi tẩu thoát bằng xe máy.

Trong lúc hai người nói chuyện, xe máy đã tới phía trước bốn ba con Diệp Trường Vinh.

Không phải Diệp Hoan đã mở thiên nhãn, dạo gần đây còn học bói toán sao? Cô muốn đợi xe máy tới gần, xem thử hai người trên xe có vấn đề không.
 
Back
Top Bottom