Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng

Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 60: Chương 60



Diệp Hoan giải thích: “Không phải, bọn họ mới chuyển tới, nhà bên đã cho họ thuê căn nhà rồi.”

“Trước đây nhà họ sống ở thành phố nhỉ, nhìn dáng vẻ giống trẻ con thành phố.”

Diệp Hoan: “Vâng, người ta tới từ tỉnh thành.”

Vương Tú Chi buồn bực hỏi: “Tỉnh thành tốt biết bao, sao lại chạy xuống quê?”

“Ba mẹ điều chuyển công việc, họ theo tới.”

“Ồ, hóa ra là vậy.” Vương Tú Chi nhấc chân qua bậc cửa đi vào: “Hoan Hoan, nhà cháu có người à? Có thể là ba mẹ cháu tan làm rồi, không phải còn chưa tới giờ tan làm sao, sao trong nhà lại mở cửa?”

Điều bà ấy không ngờ là vừa vào cổng nhà thằng hai, nhìn thấy một người tuyệt đối không dễ xem thường, cũng là người bà ấy không ngờ tới.

Đây không phải là tiên sinh đến thôn bói toán sao, sao lại chạy tới nhà thằng hai rồi, lẽ nào là tới lấy tiền bói toán?

Bộ đồ đạo sĩ kết hợp với kiểu tóc và râu của Kỷ đạo trưởng tuyệt đối không tìm ra trùng lặp ở trấn Phượng Hoàng, cho nên Vương Tú Chi có ấn tượng rất sâu với ông ấy, nhìn một cái đã nhận ra ông ấy.

Vốn dĩ Kỷ đạo trưởng đang ngồi dưới gốc cây quạt quạt cói hóng mát, chẳng trách Vương Tú Chi vừa vào cửa đã nhìn thấy ông ấy trước.

Vương Tú Chi kéo Diệp Hoan, cúi đầu nhỏ tiếng hỏi: “Hoan Hoan, sao tiên sinh bói toán lại ở nhà cháu, có phải là tới lấy tiền bói toán không?” Sau đó bà ấy lại nói: “Có phải các cháu ra ngoài quên khóa cửa không, ba mẹ cháu vẫn chưa về phải không?”

Diệp Đông và Diệp Nam ngoan ngoãn theo sau, ở trước mặt Kỷ đạo trưởng, chúng thành thật như chim cút, tuyệt đối không dám giở trò quấy náo.

Diệp Hoan thấy sư phụ bình tĩnh nhìn họ, không nói câu nào, xem ra đây là định để cô tự giải quyết bác gái.

Diệp Hoan kéo bác gái vào trong nhà giải thích.

“Bác gái, là thế này, bây giờ tiên sinh bói toán đã thành sư phụ của bọn cháu. Ba mẹ cháu tưởng tiên sinh bói toán là sư phụ võ, đang dạy cho cháu và Diệp Đông, Diệp Nam, còn có hai đứa trẻ nhà bên, cùng với hai anh họ nhà cậu cả cháu luyện võ.”

Nói xong, Diệp Hoan tỏ vẻ đáng thương nói với bác gái: “Bác gái, ba mẹ cháu đều không tin bói toán, nếu họ biết sư phụ còn biết bói toán, nói không chừng họ không đồng ý cho cháu và Diệp Đông Diệp Nam học võ nữa. Bác gái xem, bác có thể đừng nói cho ba mẹ cháu biết chuyện sư phụ biết bói toán không?”

Vương Tú Chi nói: “Cháu gọi bác tới, bác còn tưởng chuyện gì, hóa ra là cháu nói với bác cái này.”

“Bác gái, bác đồng ý không? Bác gái tốt nhất.” Diệp Hoan giả vờ đáng thương nhìn, mong mỏi cầu xin bác gái.

“Được rồi, nhóc láu cá, cái miệng thật biết nói chuyện, lại rót canh mê hồn cho bác. Bác biết rồi, sẽ giữ bí mật cho cháu. Không tiết lộ chuyện sư phụ cháu biết bói toán với ba mẹ cháu, nếu người khác nói với họ, không thể trách bác đâu nha.”

Diệp Hoan suy nghĩ chu toàn, thuận miệng nói: “Bác cả, chuyện này bác cũng không được nói với người khác.”

Bác cả chịu thua: “Được được, bác không nói cho ai cả, được chưa?”

Diệp Hoan cười ngọt ngào nói: “Cảm ơn bác gái, đợi sau này cháu có bản lĩnh, cũng sẽ hiếu thuận với bác gái.”

Bác gái cười ha ha: “Ha ha, vậy thì bác kính đợi.”

Đợi sau khi Lý Vệ Hoa tan làm, thuận đường lên chợ mua thịt và rau, vội vàng về nhà nấu cơm. Không ngờ chị dâu tới nhà, còn mang đồ tới.

“Chị dâu, chị tới họp chợ?”

“Ừm, mang cho các em ít đồ nè.”

Quả nhiên Vương Tú Chi giữ lời, không tiết lộ chuyện Kỷ đạo trưởng biết bói toán với hai vợ chồng thằng hai. Bà ấy chỉ nói ý của mẹ chồng: “Mẹ chồng chúng ta còn bảo chị cắt tấm vải hoa trên chợ, bảo chị đưa em, bảo em may cho con cái váy mặc.” Vương Tú Chi không khỏi cười nói: Trước đây thật sự chưa từng thấy mẹ chồng đối xử tốt với Hoan Hoan như vậy, có thể thấy mẹ chồng chúng ta thật sự tin lời của tiên sinh bói toán.

Lý Vệ Hoa hơi bĩu môi nói: “Mệnh của Hoan Hoan tốt đương nhiên em vui rồi, nhưng ai biết lời thầy bói nói có chuẩn hay không? Dù sao thì em không tin lắm.”

Vương Tú Chi biết tiên sinh bói toán ở bên ngoài, sợ ông ấy nghe được lời của vợ thằng hai, không khỏi nhìn ra ngoài.

“Bây giờ mẹ chồng chúng ta coi trọng Hoan Hoan,hi vọng các em bình thường đối xử tốt với Hoan Hoan hơn mới được, cho con bé sống vui vẻ hơn, sau này nó lớn mới có thể hiếu kính các em.”

“Con gái do bọn em nuôi lớn, không hiếu kính bọn em thì hiếu kính ai?” Sau khi nghe xong, Lý Vệ Hoa vẫn không coi trọng “mệnh quý nhân” mà tiên sinh bói toán đã phê, có thì tốt, không có cũng không sao, Diệp Hoan đều là do họ nuôi lớn.

Mẹ chồng dựa vào một câu bói toán liền nhận định Hoan Hoan là mệnh quý nhân, nhất quyết xem trọng Hoan Hoan, còn phải đối xử với Hoan Hoan tốt hơn mới được. Bây giờ họ đối xử với Hoan Hoan rất tốt rồi, Diệp Hoan không phải con ruột, họ đều đối xử với cô giống như con gái ruột, nuôi cô lớn, còn muốn thế nào nữa. Lẽ nào còn muốn hơn cả Đông Đông và Nam Nam? Điều này khiến trong lòng Lý Vệ Hoa khó chịu.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 61: Chương 61



Nói tới đây, Lý Vệ Hoa nhớ tới chuyện xưa. Lúc đầu khi chồng ôm Hoan Hoan vào nhà, chiếc chắn quấn trên người Hoan Hoan, còn có quần áo nhỏ cô mặc, chất liệu đều cực kỳ tinh xảo, nhìn một cái là biết không phải người ta chê con gái mà cố ý bỏ con.

Huống hồ trong chăn quấn còn để mấy trăm tệ, còn có một đôi vòng tay vàng em bé đeo và một chiếc trường mệnh tỏa tinh xảo, có thể nhìn ra xuất thân của Hoan Hoan rất tốt, ít nhất trong nhà không thiếu tiền.

Bên trong còn đặt một tờ giấy, bút tích trên giấy rất đẹp, viết nguyên nhân giao Diệp Hoan cho người ngoài nuôi dưỡng.

Tờ giấy là do mẹ ruột Diệp Hoan viết, đoán chừng gấp rút thời gian, nét bút bên trên có hơi lộn xộn. Ý chính là: Bà ấy tên Khương Nhã, là mẹ ruột của đứa nhỏ, bởi vì kẻ thù gia tộc truy đuổi gắt gao, bà ấy hết cách mới giao con cho người khác nuôi. Đợi sau khi bà ấy trốn thoát khỏi kẻ thù, nhất định sẽ quay lại dẫn con gái đi, cảm ơn bọn họ rất nhiều. Vì sự an toàn của con gái và người nhận nuôi, tốt nhất đừng để người khác biết con gái của bà ấy được người khác nhận nuôi.

Cuối cùng Khương Nhã đặt tên cho con gái là Hoan Hoan, hi vọng cô vui vui vẻ vẻ lớn lên.

Sau đó khi Diệp Trường Vinh chỉnh trường mệnh tỏa, vô ý phát hiện bên trong có bát tự sinh thần của đứa trẻ.

Đại khái chỉ có những thứ này, không lưu lại bất cứ tin tức nào khác. Ví dụ ba ruột đứa bé là ai, hoặc để lại địa chỉ gì đó.

Khi đó nhà của Diệp Trường Vinh ở bên đường lộ, Khương Nhã cũng biết chút huyền học, nhìn ra gia đình này là gia đình tích thiện, hơn nữa rất nhanh sẽ sinh con, bèn đặt đứa con gái vừa chào đời không lâu ở cổng nhà họ. Sau đó bà ấy xóa sạch dấu vết mình để lại, đổi một hướng khác đến một nơi khác.

Diệp Trường Vinh mơ mơ hồ hồ nghe thấy tiếng khóc của đứa bé, dậy xem, cổng nhà bị người ta vứt lại một đứa bé, ông thấy đáng thương bèn ôm về nhà trước. Sau khi đọc thư bên trong chăn quấn, ông sợ bị kẻ thù mà Khương Nhã nói phát hiện tung tích của đứa trẻ, bèn định che giấu tất cả mọi thứ về đứa trẻ, giúp mẹ đứa trẻ nuôi nó trước, sau đó đợi Khương Nhã đích thân tới đón.

Ai biết Khương Nhã đi biệt không có tin tức gì.

Mấy năm trôi qua, cũng không có ai tới đây hỏi thăm tìm con, cho nên Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa coi Diệp Hoan là con mà nuôi dưỡng. Có lẽ ngày nào đó ba mẹ của cô sẽ tới tìm, để cô nhận người thân; nếu ba mẹ cô không tới tìm, đợi cô lớn lên rồi nói cho cô biết thân thế của mình, cho cô tự quyết định có tìm ba mẹ ruột không.

Rốt cuộc Lý Vệ Hoa đã nuôi Diệp Hoan nhiều năm, có tình cảm, còn có thể không mong con phát triển theo hướng tốt sao. Nhưng đối với con gái tốt cách mấy, ở trong lòng người mẹ cũng không bằng con trai ruột. Cho nên cách làm bây giờ của mẹ chồng khiến trong lòng bà không thoải mái.

Vương Tú Chi thấy em dâu biến sắc, còn tưởng bà không muốn tin lời mẹ chồng, chê mẹ chồng mê tín. Dù sao thì bà ấy đã nói rồi, còn em dâu có nghe hay không thì bà ấy mặc kệ. Hơn nữa bà ấy cũng không thấy vợ chồng thằng hai bạc đãi Hoan Hoan bao giờ.

“Vệ Hoa, chị đưa đồ tới rồi, không còn việc gì thì chị về trước.” Vương Tú Chi nhấc chân muốn đi.

Lý Vệ Hoa níu kéo: “Chị dâu, nếu đã tới rồi thì chị ở lại ăn bữa cơm rồi đi, trưa nắng gấp gáp về nóng cỡ nào.”

Vương Tú Chi nhớ tới đạo trưởng ở bên ngoài, nghe nói ông ấy còn ăn cơm ở nhà thằng hai. Bà ấy cảm thấy ăn cơm cùng bàn với người ta rất kỳ, không muốn ở.

Vương Tú Chi lắc đầu nói: “Chị nên về thì hơn, nói không chừng mẹ chồng chúng ta còn đang đợi chị nấu cơm.”

“Chị không về bọn họ còn có thể để bụng đói?” Lý Vệ Hoa thật sự muốn giữ chị dâu lại ăn cơm.

Mẹ chồng cũng không phải không biết nấu cơm, đâu cần con dâu hầu hạ từng bữa. Nếu chị dâu về muộn, chắc chắn không tới nỗi ba mẹ chồng đều đói.

Diệp Hoan cũng hóng náo nhiệt nói: “Bác gái, bác ở nhà cháu ăn cơm đi, ăn xong ở nhà nghỉ ngơi một lúc, đợi mát mẻ hơn một chút rồi về.”

Vừa hay Diệp Trường Vinh cũng về, ông cũng nói giữ chị dâu ăn cơm rồi đi.

Chung quy Vương Tú Chi không cưỡng lại được cả nhà, bị giữ lại ăn cơm, chỉ là cảm thấy ăn cơm cùng bàn với đạo trưởng có hơi kỳ quặc.

Đợi Lý Vệ Hoa và Diệp Trường Vinh đi làm, Vương Tú Chi cũng nghỉ ngơi đủ rồi, nằng nặc đòi về.

Diệp Hoan giữ cũng không giữ được, chỉ có thể để bác gái đi.

“Bác gái, bác phải giữ bí mật cho cháu đó.” Diệp Hoan đứng ở cổng tiễn bác gái, còn không quên dặn dò bác gái đừng quên chuyện đã hứa.

Vương Tú Chi vừa nghe cháu gái còn biết dặn dò bà ấy, rất buồn cười: “Hoan Hoan, bác gái nhất định sẽ giữ bí mật cho cháu.”

Trên đường, Vương Tú Chi vừa đi vừa nghĩ lung tung: Nếu bà ấy không nói, mẹ chồng cũng không tới nhà thằng hai, chắc chắn trong nhà không có ai biết sư phụ mà Hoan Hoan bái là một tiên sinh bói toán.

Nhắc tới tiên sinh bói toán, Vương Tú Chi phát hiện tiên sinh bói toán mà mình gặp được ở nhà thằng hai hôm nay thật sự rất kiệm lời, một câu cũng không nói nhiều, khiến bà ấy cũng không dám tìm ông ấy bói một quẻ.

Nếu sau này quẻ bói của tiên sinh bói toán linh nghiệm, Vương Tú Chi định dựa vào cháu gái, nhờ tiên sinh bói toán bói vận trình giúp.

Loại tư vị người khác đều không biết, chỉ mình mình biết bí mật rất vui, Vương Tú Chi nghĩ, nếu sau này vợ chồng thằng hai vô tình biết Kỷ đạo trưởng là tiên sinh bói toán, sẽ dùng thái độ gì đối mặt với ông ấy đây? Dù sao thì hai vợ chồng họ không tin bói toán.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 62: Chương 62



Đêm tối mùa hè vô cùng náo nhiệt, rất nhiều người sẽ đến cổng hóng mát sau khi ăn tối xong, phụ nữ tám chuyện, đàn ông chụm lại nói chuyện trời nam đất bắc hoặc c.h.é.m chó nói phóng đại. Trong lúc đó, còn có tiếng dế kêu giòn tan và tiếng ếch kêu “ộp ộp”.

Nhà Diệp Hoan ở rìa trấn, đêm tối không náo nhiệt như thế. Hơn nữa gia đình Kỷ trấn trưởng vừa chuyển tới bên cạnh cũng không thích ngồi ngoài cổng nói chuyện, người ta có việc đều tìm tới nhà để nói.

Đợi tới khoảng mười giờ đêm, phần lớn mọi người bắt đầu rửa ráy đi ngủ, dù sao thì ngày mai còn phải dậy sớm làm việc đồng áng nhà cửa.

Trước khi ngủ, Lý Vệ Hoa đặc biệt tới nhìn ba đứa con, thấy chúng đang ngủ ngon, xem thử chúng có đạp mùng không, sau đó mới yên tâm về phòng ngủ.

“Này, Trường Vinh, anh nói rốt cuộc mẹ ruột của Hoan Hoan bị sao vậy, sao lại không tới đón con? Không phải là thấy nó là con gái, không muốn nhận đấy chứ?” Lúc rảnh rỗi, đôi khi Lý Vệ Hoa cũng sẽ suy nghĩ chuyện của Diệp Hoan.

Mới đầu, Lý Vệ Hoa nghĩ nuôi Diệp Hoan hiểu chuyện từ bé được hai năm sẽ có người tới đón Diệp Hoan đi, bà từng buồn bực. Nhưng những năm qua, Hoan Hoan đã sáu tuổi tròn, vẫn không có ai tới đón cô, trong lòng Lý Vệ Hoa có thể không suy nghĩ sao?

Rốt cuộc người mẹ ruột này đã đi đâu rồi, không phải là xảy ra chuyện gì rồi chứ? Người ba ruột này cũng không đáng tin, vợ ông ấy mang con trốn chạy kẻ thù, ba ruột của Hoan Hoan đi đâu rồi?

Diệp Trường Vinh nhíu mày nói: “Sao em lại nhắc tới chuyện này, không phải bảo em bớt nhắc tới chuyện của Hoan Hoan sao? Em cứ coi như nó là con ruột, dù sao thì chúng ta cũng không có con gái, em đối xử tốt với nó, lớn lên nó sẽ hiếu kính lại với em.”

Sáu năm rồi, Diệp Trường Vinh cảm thấy hi vọng mẹ ruột Hoan Hoan tới đón cô không lớn, muốn đón đã sớm tới đón rồi. Đọc lời nhắn trên thư, có lẽ mẹ ruột Hoan Hoan rất thương con, nhưng vẫn luôn không tới đón, nói không chừng đã xảy ra bất trắc gì.

Cho nên Diệp Trường Vinh càng không dám tiết lộ chuyện Hoan Hoan không phải là con gái ruột, sợ kẻ thù mà mẹ ruột Hoan Hoan nói tra đến Hoan Hoan, nói không chừng sẽ gây phiền phức cho gia đình.

Diệp Trường Vinh chỉ là một công an nhỏ, ông biết trên đời này người có năng lực hơn ông nhiều, có rất nhiều người ông không đắc tội được, thân thế của Diệp Hoan là một phiền phức, cho nên có thể giấu giếm thì nên giấu giếm.

“Không phải là do hôm nay chị dâu của chúng ta tới, nói mẹ bảo chị ấy đưa vải may váy, còn tặng điểm tâm cho con bé sao. Mẹ làm như vậy, không phải vì tiên sinh bói toán nói Hoan Hoan “mệnh quý nhân”. Tôi nghĩ, có lẽ đợi Hoan Hoan lớn lên mới có thể nhận ba mẹ ruột, có lẽ ba mẹ ruột con bé chính là quý nhân. Nếu Hoan Hoan nhận ba mẹ quý nhân, không phải chính là mệnh quý nhân đó sao.”

Lý Vệ Hoa lại nói một câu hờn dỗi: “Cũng không biết những người có tiền có quyền này nghĩ kiểu gì, con nói mất là mất, mất rồi còn không vội quay lại tìm, đúng là!”

“Được rồi, trước khi Hoan Hoan lớn lên, bớt nhắc tới chuyện này. Mặc kệ nó là mệnh gì, nếu chúng ta đã nhặt nó thì phải đối xử tốt với nó. Làm vậy mới xứng với lương tâm của mình.”

Lý Vệ Hoa không muốn, tức giận phản bác: “Chỉ có ông là người tốt, tôi là kẻ xấu, không phải là tôi sốt ruột thay Hoan Hoan sao?”

Diệp Trường Vinh dặn dò lần nữa: “Đừng nhắc nữa, càng đừng lộ phong thanh ở chỗ người khác. Lỡ như kẻ thù mà mẹ ruột Hoan Hoan nói điều tra tới chỗ chúng ta, dây dưa ra chuyện gì thì phải làm sao, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.”

“Được, tôi biết, dù sao cũng đã giấu nhiều năm qua, mọi người đều tưởng Hoan Hoan là con gái ruột của chúng ta, tiếp tục che giấu không có vấn đề gì, tôi không nói nữa được rồi chứ?”

“Đi ngủ sớm đi, ngày mai còn phải đi làm.”

Hai vợ chồng không có tâm tư làm việc khác, mỗi người suy nghĩ thân thế của Hoan Hoan rồi chìm vào giấc ngủ.

Năm xưa, khi Lý Vệ Hoa mang thai đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói là thai đôi, gia đình đều vô cùng vui mừng. Bởi vì chỗ họ đã chấp hành kế hoạch hóa gia đình, có thể sinh hai luôn tốt hơn sinh một.

Đợi khi gần sinh, thân thể của Lý Vệ Hoa vô cùng nặng nhọc, nghỉ ở nhà không đi làm.

Vào một buổi tối mùa xuân năm đó, bởi vì đầu xuân nên có hơi lạnh, Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa ăn cơm tối sớm rồi ngủ.

Hai vợ chồng nằm xuống ngủ khoảng hơn một tiếng, Lý Vệ Hoa bị cơn đau bụng hành hạ tỉnh dậy. Bà mang thai lần đầu, không có kinh nghiệm, tỉnh dậy liền gọi chồng.

“Trường Vinh, bụng em đau, có phải sắp sinh rồi không, phải làm sao?”

Vốn dĩ mẹ của Lý Vệ Hoa muốn ở đây chăm sản cho con gái, nhưng không trùng hợp là mấy hôm nay cháu trai nhỏ của bà cụ bị cảm phát sốt, bà cụ không về sợ con dâu không vui, chỉ có thể về chăm sóc cháu trai trước, đợi cháu trai khỏe rồi tới chăm sóc con gái, dù sao thì con gái vẫn chưa tới ngày sinh.

Nhưng thai đôi dễ sinh sớm.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 63: Chương 63



Lý Vệ Hoa vừa chuyển dạ, bên cạnh chỉ có chồng. Họ vừa chuyển vào nhà mới hơn nửa năm, bên cạnh vẫn chưa có hàng xóm. Gia đình cách xa nhà họ một chút thì họ không thân lắm, hơn nửa nửa đêm không tiện làm phiền người ta, Lý Vệ Hoa suy nghĩ, chi bằng trực tiếp tới nhà mẹ.

“Viện vệ sinh có người không, hay là gọi mẹ em tới trước?” Lý Vệ Hoa cảm thấy có lẽ sắp sinh rồi, bắt đầu lo lắng.

Lý Vệ Hoa là phụ nữ, lúc gặp phải phiền phức, người nghĩ tới có thể dựa dẫm được đầu tiên chính là ba mẹ và chồng.

Diệp Trường Vinh vừa nghe vợ nói sắp sinh, miễn cưỡng bình tĩnh, suy nghĩ nói: “Cũng không biết tối nay viện vệ sinh có trực ban không? Hay là anh đi gọi mẹ vợ trước, rồi đi gọi bà đỡ. Không phải mẹ chúng ta nói thai đầu sinh chậm sao? Em gắng gượng ở nhà một chút trước, anh đi nhanh về nhanh.”

Bởi vì rất ít thôn dân tiêu tiền sinh con ở viện vệ sinh, cho nên bình thường viện vệ sinh trên trấn không bận, buổi tối đều không có ai trực. Trừ phi là nhập viện trước, nể mặt người thân, bác sĩ còn có thể chiếu cố một chút, giúp sản phụ đỡ đẻ. Nhưng nếu sản phụ xảy ra nguy hiểm, viện vệ sinh vốn không giải quyết được vấn đề, vẫn phải tới bệnh viện huyện.

Diệp Trường Vinh không màng mặc thêm quần áo, khoác áo choàng đồng phục rồi chạy ra ngoài, nhưng vừa mở cổng, ông đã nghe thấy tiếng khóc yếu ớt của trẻ con bên ngoài, ông nhìn kỹ, trong ánh đêm mờ tối, phát hiện ở cổng có một cái bọc, trong bọc là một đứa bé.

Diệp Trường Vinh không nhịn được rủa một câu: “Đệch, ai nửa đêm ném con ở cổng vậy, không phải là gây thêm phiền phức sao?”

Mấy năm trước, ở bộ đội nhận được giáo dục và tinh thần thân là công an dân cảnh nhất định phải vì dân phục vụ khiến Diệp Trường Vinh không thể không ôm đứa bé khóc yếu ớt về nhà trước. Đêm tháng ba mùa xuân lạnh lẽo, ông sợ đợi quay lại mới lo cho đứa bé sẽ khiến nó c.h.ế.t cóng. Như thế không phải ông đã gián tiếp hủy đi một sinh mạng sao, lương tâm không cho phép ông mặc kệ đứa bé.

Diệp Trường Vinh vội vàng đặt đứa trẻ nhặt được lên giường, hoảng hốt hỏi: “Vợ, như thế nào, em còn đau không, kiên trì một chút, anh sẽ nhanh chóng quay lại.”

“Đứa trẻ này là sao, ở đâu ra vậy?” Vừa hay Lý Vệ Hoa trải qua một trận đau không còn đau quá nữa, miễn cưỡng dời lực chú ý.

“Vừa mới nhặt được ở cổng.”

“Ai vứt con nửa đêm thế này?” Lý Vệ Hoa kéo bọc chăn ra nhìn, là một bé gái. Liệu có phải là nhà ai sinh con gái không muốn nuôi nên ném cô đi không.

Diệp Trường Vinh nhìn, nhìn thấy vợ mở ra một chiếc khăn tay vuông, bên trong gói vòng tay vàng và một ít tiền. Ông không quan tâm nhiều như thế, tiếp tục ra ngoài tìm người. Vợ sắp sinh rồi, ông nên tìm mẹ vợ và bà đỡ tới trước mới yên tâm hơn.

Diệp Trường Vinh tới nhà mẹ vợ gọi mẹ vợ trước, bảo bà cụ mau tới nhà chăm sóc Vệ Hoa. Không đợi mẹ vợ dậy, sau đó ông lập tức quay đầu đi đến nhà bà đỡ gọi người.

May mà nhà bà đỡ cũng không xa, bà đỡ quen với việc nửa đêm có người gọi bà ấy đi đỡ đẻ, nhanh chóng thu xếp xong, mang theo kéo, rượu tinh dùng để đỡ đẻ, rẽ đường nhỏ theo Diệp Trường Vinh về nhà.

Lúc Diệp Trường Vinh và bà đỡ tới nhà, thế mà lại còn nhanh hơn mẹ vợ ông một bước.

Nhưng đối với Lý Vệ Hoa mà nói, mấy người đều về muộn.

Có thể bởi vì con nhỏ, bà sinh khá thuận lợi, đã sinh được một đứa trong thai đôi ra.

Nhưng sau khi bà đỡ tới, nhìn thấy trên giường đã bọc xong một đứa, bà ấy còn tưởng Lý Vệ Hoa đã không đợi kịp, tự cắt đứt dây rốn, đã sinh hai đứa rồi.

Nhưng họ tới không phải muộn, bởi vì trong bụng Lý Vệ Hoa còn có một đứa nữa.

Bà đỡ không rảnh nhìn xem đứa bé đã được xử lý ổn thỏa, vội vàng giúp Lý Vệ Hoa cắt dây rốn, đỡ sinh tiếp, bận rộn cả buổi mới xong.

Diệp Trường Vinh nôn nóng chờ đợi ở bên ngoài, mẹ và chị dâu của Lý Vệ Hoa một người nấu nước một người khích lệ con gái, dày vò một trận.

Bà đỡ làm xong, tò mò hỏi: “Vệ Hoa, cô sinh đứa con đầu nhanh thật.”

“Có thể bởi vì con nhỏ, sinh nhanh.” Lý Vệ Hoa sinh xong hai đứa, ngoài có hơi đau, bởi vì không tốn quá nhiều sức nên trông vẫn có sức sống.

“Nhỏ thật, tôi thấy một đứa cũng chỉ nặng tầm hai ký, phải chăm cho tốt.”

Bà đỡ mở bọc chăn ra, nhìn thấy trên người đứa trẻ trong chăn chưa xử lý sạch sẽ đã bọc lại: “Vệ Hoa, còn chưa làm sạch con cô đã bọc lại rồi, cũng không sợ làm bẩn chăn, tôi giúp cô làm sạch đứa nhỏ.”

“Con mới sinh, sao các người còn đeo đồ trên cổ nó, không sợ cộm con à.”

Hóa ra bà đỡ nhìn thấy trên cổ bé gái đeo một chiếc vòng bằng gỗ, may mà vòng phẳng, không quá cộm người.

“Trước đó đã chuẩn bị xong cho con, luôn đặt ở dưới gối. Nó là đứa đầu, cho nên sinh xong liền đeo vào cho nó.” Lý Vệ Hoa cũng là người nhanh nhẹn, nhanh chóng tìm được cái cớ.

Người khác cũng không nghi ngờ gì, cùng lắm cảm thấy bà không nên đeo đồ sớm cho con. Mẹ bà cũng khuyên bà lấy xuống, đợi con lớn một chút rồi mới đeo cũng không muộn.

Không phải Lý Vệ Hoa không muốn tháo xuống mà là bà không thể tháo xuống.

Diệp Hoan tới nhà họ Diệp đã đeo chiếc vòng la bàn này, so với chiếc vòng tay vàng nhỏ và trường mệnh tỏa mà mẹ ruột cô để lại, vòng la bàn thật sự là thứ rất bình thường.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 64: Chương 64



Nhưng không phải mẹ Lý Vệ Hoa bảo bà tháo xuống sao, bà cũng cảm thấy đeo thứ này nói không chừng lúc ngủ sẽ cộm, muốn tháo xuống cho con. Không ngờ Lý Vệ Hoa thử rồi nhưng không tháo xuống được, sợi dây buộc vòng đó không biết là làm từ chất liệu gì, vốn không cắt đứt được.

Diệp Trường Vinh từng thử, hai vợ chồng đều cảm thấy sợi dây này không bình thường, có lẽ vòng cũng không phải là thứ bình thường, có thể là bảo vật tổ truyền của người ta, nếu đã không tháo xuống được, vậy thì cứ để con đeo đi, thế là Diệp Hoan vẫn luôn đeo vòng la bàn.

Vừa nãy Lý Vệ Hoa đã đọc thư do Khương Nhã để lại, bà nghe lời của bà đỡ, hàm hồ đáp, khiến mọi người đều tưởng con gái là đứa con đầu của bà, chẳng qua là sinh quá nhanh mà thôi. Tính thời gian, Diệp Trường Vinh vừa ra ngoài, bà đã sinh một đứa con rồi.

Lý Vệ Hoa không nói, ai có thể ngờ được đứa trẻ này là vừa nhặt được.

“Đứa đầu là con gái, sau là hai đứa con trai, thoắt cái sinh được ba đứa, Vệ Hoa thật có phúc! Nghe nói cô từng kiểm tra ở bệnh viện, đều tưởng cô sinh thai đôi chứ?”

Mẹ ruột Lý Vệ Hoa nói: “Tôi thấy kích thước của ba đứa đều không lớn, có thể bác sĩ kiểm tra nhầm rồi.”

Bà đỡ gật đầu tự khen: “Bác sĩ thi thoảng cũng không chính xác, còn không khám chuẩn bằng những người đỡ đẻ quanh năm như chúng tôi.”

Bà đỡ xử lý xong vấn đề sinh con cho Lý Vệ Hoa, nhận tiền hỉ do Diệp Trường Vinh đưa, lại cười ha ha để Diệp Trường Vinh đưa về nhà.

Trong nhà, mẹ ruột và chị dâu của Lý Vệ Hoa vây quanh ba đứa trẻ khen.

“Cem xem ba đứa nhỏ này thật đẹp, hai thằng nhóc y hệt nhau, bé gái lại một kiểu, nhìn xem đôi mắt to này, cái miệng cái mũi nhỏ xinh, sau này chắc chắn rất xinh đẹp.”

Lý Vệ Hoa đã mệt không hề vui mừng khi vừa sinh con trai, cứ mãi nằm suy nghĩ.

Đợi khi trong nhà không còn ai, Lý Vệ Hoa lấy đồ cho chồng xem. Diệp Trường Vinh là công an, lòng mang chính nghĩa, sợ thật sự có kẻ thù điều tra tới đứa nhỏ vừa chào đời, bèn định giữ cô lại, nói với mọi người cô là con ruột. Dù sao thì ngoài vợ ra, người khác đều không biết đứa bé từ đâu tới.

Cho nên sinh đôi của nhà họ Diệp đổi thành sinh ba nổi tiếng hơn.

Khương Nhã lén lút nghe thấy vợ chồng Diệp Trường Vinh định giữ con gái lại mới lau sạch dấu vết mình để lại, lại dùng chút thủ đoạn dụ kẻ thù đi.

Sau đó, trấn Phượng Hoàng không có bất cứ sóng gió gì, mọi người đều biết nhà công an Diệp được ba đứa con.

Chớp mắt đã sáu năm trôi qua, Diệp Hoan trở thành bé gái xinh đẹp sáu tuổi. Cô không giống Diệp Trường Vinh, cũng không giống Lý Vệ Hoa, nhưng không ai biết cô không phải con ruột, cũng không có ai nói ra nói vào.

Diệp Hoan tết đuôi tóc dài, lộ ra cái trán trơn bóng, trên trán còn mang theo chóp mỹ nhân (điểm tóc hướng xuống ở giữa trán); dưới chân mày lá liễu dài xinh là đôi mắt đen to sáng lấp lánh như mang theo ánh sao, lông mi vừa dài vừa cong, lúc chớp chớp cực kỳ đáng yêu; miệng nhỏ hồng hào, lúc nói chuyện cực kỳ ngọt, vô cùng được yêu thích.

Tuy Diệp Hoan đã trọng sinh, nhưng kiếp trước cô vẫn chưa biết thân thế của mình đã xảy ra bất trắc trọng sinh về thời thơ ấu, cho nên vốn không biết cô không phải con ruột.

Từ sau khi Diệp Hoan bái Kỷ đạo trưởng làm thầy, Diệp Trường Vinh biết Kỷ đạo trưởng là thân thích của nhà Kỷ trấn trưởng bên cạnh, lập tức thay đổi thái độ với Kỷ đạo trưởng, từ hoài nghi tới tin tưởng. Bây giờ ông mặc cho Kỷ đạo trưởng quản giáo con mình, không thấy Kỷ trấn trưởng cũng ném con tới nhà mình sao?

Cho nên lúc Kỷ đạo trưởng nêu ra muốn dẫn Diệp Hoan ra ngoài một ngày, Diệp Trường Vinh cũng không phản đối, ngược lại sảng khoái đồng ý.

Bởi vì trí nhớ của Diệp Hoan tốt, trong đầu lại có tri thức truyền thừa của thầy tướng, thực hành nhiều đối với cô mà nói sẽ tăng nhanh tốc độ học hơn.

Không phải Kỷ đạo trưởng nói muốn dẫn Diệp Hoan đi bày sạp bói toán cho người ta sao, chính là muốn để Diệp Hoan mở mang các thủ thuật bói toán, dễ học tập, tích lũy kinh nghiệm.

Trước khi đi, Kỷ đạo trưởng không quên giao nhiệm vụ cho đám trẻ học võ, sau đó dẫn Diệp Hoan đến trạm xe bus đợi xe. Diệp Đông, Lý Á Quân bọn chúng chỉ có thể mong mỏi nhìn hai thầy trò ra ngoài, lại không dám nêu ra ý kiến gì.

Chủ yếu là Kỷ đạo trưởng quá nghiêm, bọn con nít nghịch ngợm không ai dám khiêu chiến quyền uy của ông ấy.

Kỷ đạo trưởng sợ bày sạp bói toán ở thôn lân cận sẽ bại lộ, cho nên định dẫn đồ đệ đến huyện thành bày sạp. Từ trấn Phượng Hoàng tới huyện thành tới mấy chục dặm đường, phải ngồi xe bus mới được.

Thế nhưng đợi tới trạm, Kỷ đạo trưởng nhìn thấy có hai chiếc xe đỗ bên đường, ông ấy dẫn Diệp Hoan lên xe, vừa tìm chỗ ngồi xuống, rất nhanh lại dẫn Diệp Hoan xuống xe.

Kỷ đạo trưởng dẫn Diệp Hoan theo ông ấy tới dưới bóng cây đợi, ông ấy định đợi chiếc xe kế tiếp.

Diệp Hoan ngơ ngác, hỏi: “Sư phụ, không phải chúng ta đến huyện thành sao, sao không ngồi xe?”

Lên xe lại xuống xe, đây là làm gì? Nhưng Diệp Hoan thân là đồ đệ, chỉ đành nghe theo.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 65: Chương 65



Kỷ đạo trưởng không trực tiếp trả lời nghi vấn của Diệp Hoan, ngược lại nhắc nhở cô: “Con nhìn kỹ xem hành khách trên xe này, có phải có điểm chung gì không?”

Diệp Hoan lập tức mở Mắt Âm Dương, phát hiện ấn đường của đôi nam nữ vừa đi qua muốn ngồi xe sẫm lại, đây là dấu hiệu sắp xui xẻo sao?

Diệp Hoan nhìn đôi nam nữ đó cùng lên xe, cô vội vàng hỏi: “Sư phụ, lẽ nào người trên xe đều có phiền phức, có cần ngăn cản họ lên xe không?”

Kỷ đạo trưởng bình tĩnh nói: “Đừng lo, chẳng qua là phiền phức nhỏ, họ sẽ bởi vì xe xảy ra vấn đề mà chậm trễ chút thời gian mà thôi, không có nguy hiểm tính mạng.”

Không có nguy hiểm? Vậy thì tốt, sau khi Diệp Hoan yên tâm, không đòi nói với người lên xe họ sẽ gặp phải phiền phức, thuyết phục người lên xe xuống xe nữa.

Cho dù Diệp Hoan nói, cũng chưa chắc những người này sẽ tin, nói không chừng chỉ sẽ gây thêm phiền phức mà thôi.

“Ta không giúp họ là vì không cần thiết. Kiểu tai nạn nhỏ này không ảnh hưởng gì, sẽ nhanh chóng qua đi. Nếu ta tùy tiện ra tay giúp họ, nói không chừng bởi vì tránh tai nạn nhỏ mà dẫn tới tai nạn nguy hại hơn, chi bằng khoanh tay đứng nhìn.”

Kỷ đạo trưởng có thể nhìn ra vận trình nhưng ông ấy sẽ không tùy tiện nhúng tay vào cuộc đời của người khác, bớt dẫn tới hậu quả không thể dự liệu được.

“Nếu hôm nay gặp phải tai nạn xe liên quan tới mạng người, nếu chúng ta giúp được chắc chắn phải giúp. Làm nhiều việc thiện, công đức vô lượng. Những người làm nghề bói toán như chúng ta, làm việc thiện nhiều cũng có thể cải thiện ít nhiều về sự trừng phạt khi tiết lộ thiên cơ…”

Kỷ đạo trưởng lại bắt đầu giảng giải một số chuyện về huyền học cho đồ đệ.

Thực ra hai thầy trò đang quan sát người trên xe, người trên xe sao có thể không ló qua cửa sổ quan sát hai người kỳ quái này?

Một đạo sĩ dẫn theo một bé gái, đúng là tổ hợp kỳ quái. Họ lên xe không ngồi lại xuống xe, không phải khiến người ta cảm thấy kỳ quái sao?

“Hai người này dở hơi à, trông giống như muốn đi xe, sao lên xe rồi lại xuống?”

“Ai biết chữ, trông cứ thần thần đạo đạo?”

“Người đó là đạo sĩ, có phải ông ấy nhìn ra xe này có vấn đề mới không đi không?”

“Không thể nào, có ảo như vậy không?”

Tài xế nghe vậy lớn tiếng phản bác: “Tôi dâng lễ bái vừa kiểm tra sửa chữa xe xong, sao có thể xảy ra vấn đề?”

Có vài người hơi mê tín vốn muốn xuống xe hỏi đạo trưởng thử rốt cuộc có chuyện gì, nhưng vừa nghe tài xế nói, nỗi lo lắng lại tan đi.

Tài xế nghe thấy người trên xe bắt đầu thảo luận mê tín dị đoan, có người còn nói từng đi đêm gặp “quỷ dẫn đường”, ông ấy bĩu môi khinh thường nói: “Đó đều là trò hù dọa người, đâu có thể là sự thật?”

Dù sao thì ông ấy lái xe mấy năm chưa từng gặp bao giờ, cho nên ông ấy kiên quyết không tin.

Đợi tới giờ xuất phát, tài xế thấy không còn ai lên xe, lập tức lái xe đi. Những người này càng nói càng ảo, đều là tin đồn nhảm.

Thế nhưng chiếc xe này đi được nửa đường, bỗng nhiên nghiêng vẹo giống như bị khống chế, người trên xe giật mình sợ hãi, có người sợ tới mức hét lên.

May mà vào thời khắc nguy hiểm, tài xế nhanh nhạy cơ trí, nắm chắc vô lăng, kịp thời giẫm phanh xe, xe mới nhanh chóng ổn định lại.

“Tài xế, rốt cuộc anh lái xe kiểu gì vậy, có thể dọa c.h.ế.t người đó.”

“Còn gì nữa, vừa nãy còn tưởng sắp lật xe, dọa c.h.ế.t tôi rồi!” Có người vỗ n.g.ự.c vô cùng tức giận.

Đợi sau khi tài xế mở cửa xe, hành khách bị dọa sợ càu nhàu xuống xe, đều muốn xuống xe xem thử đã xảy ra vấn đề gì.

Tài xế đi xuống kiểm tra xe xảy ra vấn đề ở đâu, nhìn một cái đã nhanh chóng phát hiện vấn đề rõ ràng, hóa ra là lốp xe bị bể.

Tài xế buồn bực gãi đầu, bản thân ông ấy không thể thay lốp, xem ra gặp phải phiền phức rồi.

Vào lúc tài xế buồn bực, nghe thấy người vừa xuống xe hỏi: “Tài xế, xe làm sao vậy, xảy ra chuyện gì, rốt cuộc có đi hay không? Trời nắng nóng, ngồi trên xe đợi nóng cỡ nào, mau mau xử lý rồi khởi hành đi.”

Có người tinh mắt phát hiện vấn đề: “Ây ya, xe nổ lốp rồi!”

“Xem ra không đi được nữa, lần này phải làm sao?”

“Tài xế, chúng tôi đều dở chuyến, rốt cuộc phải làm sao đây?”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 66: Chương 66



Có người đề ra bảo tài xế trả lại tiền vé xe, nhưng cho dù trả lại tiền, những người tới huyện thành này cũng không thể đi xe được, lẽ nào phải dựa vào hai chân đi bộ tới huyện thành?

Tài xế không thể không nói: “Lốp xe xảy ra vấn đề, không đi được nữa, tôi không sửa được, phải tìm thợ sửa xe sửa xong xe mới đi được. Đợi lát nữa các người ngồi chuyến xe sau đến huyện thành.”

Ông ấy chỉ là một tài xế, không phải thợ sửa xe chuyên nghiệp, có thể nhìn ra vấn đề nhưng ông ấy không biết sửa, hơn nữa trong tay cũng không có công cụ sửa xe. Ông ấy chỉ có thể bảo hành khách ngồi xe khác đi trước.

Nhân viên bán vé hết cách, chỉ có thể trả tiền vé xe cho hành khách, bảo họ ngồi chuyến kế tiếp. May mà xe bây giờ đều là của nhà nước, cho dù chạy chuyến này đền tiền cũng là chuyện của nhà nước, nếu không chuyến này lỗ chết.

Các hành khách đợi xe bắt đầu bàn tán.

“Thật xui xẻo, trời nắng nóng thế này còn phải đợi chuyến xe kế tiếp.” Người này càng sốt ruột càng nóng.

“Chứ còn gì nữa, ai ngờ được lốp xe lại hỏng.”

“Ài, các người còn nhớ đạo sĩ và bé gái kia không, hai người họ lên xe lại xuống xe, có phải đã nhìn ra gì đó trước rồi nên mới xuống xe không?”

“Tôi nhớ họ, đạo sĩ đó trông không phải người bình thường, nói không chừng người ta biết bói quẻ, bói ra xe này sẽ xảy ra vấn đề nên mới không ngồi.”

Có người oán: “Đạo sĩ đó thật là, biết xe sẽ hỏng còn không nói với chúng ta một tiếng.”

Nghe vậy, có người tán đồng, có người hiển nhiên không tán đồng: “Người ta nói cũng chưa chắc anh nghe.”

Quả thực, vô duyên vô cớ có người nói với anh ta xe này sẽ hỏng giữa đường, bảo anh ta đợi chuyến sau, anh ta nhất định tin sao?

Đoán chừng hơn phân nửa người trên xe này đều sẽ không tin.

Bây giờ nói gì cũng muộn, ngoài đợi chuyến xe sau, họ thật sự không còn cách khác, ngay cả tài xế và nhân viên bán vé đều phải đợi xe cùng đi về.

Vào lúc những người này tụ tập lại tán gẫu đợi xe, một chiếc xe bus lái đến hướng trấn Phượng Hoàng. Tài xế của chiếc xe này nhìn thấy phía trước có xe đang đỗ, chắc chắn đã xảy ra chuyện. Thế là ông ấy xuống hỏi thử, hóa ra là nổ lốp.

Tài xế hỏi thăm xong liền nói: “Đợi tôi đưa người trên xe về, quay lại kéo mọi người.”

Tài xế của xe hỏng nói: “Được, anh đi mau, đều ở đây đợi. Tôi cũng phải về tìm người tới sửa xe.”

Xe bus tới trấn Phượng Hoàng, Kỷ đạo trưởng và Diệp Hoan lên chiếc xe quay ngược lại huyện thành này. Đồng thời còn có mấy người lên, tài xế không đợi người nữa mà khởi hành luôn. Bởi vì giữa đường còn có rất nhiều người đang đợi, ông ấy sợ đợi người nữa thì chốc nữa sẽ hết chỗ ngồi.

Sau khi xe đi, Diệp Hoan ngửi mùi xăng gay mũi, trọng sinh nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng sắp vào phố rồi.

Nhớ kiếp trước lúc nhỏ cô và Đông Đông, Nam Nam chính là con sâu bám đuôi. Chỉ cần ba vừa nói đi huyện, ba người sẽ quấn lấy ba đòi ông dẫn họ đi. Không cho đi còn khóc lóc ỉ ôi, bây giờ nhớ lại rất mất mặt.

Trên đường ngược lại có một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi bắt chuyện với Kỷ đạo trưởng, hỏi ông ấy đi đâu. Kỷ đạo trưởng trả lời đơn giản là đến huyện, không nói gì thêm.

Vấn đề là người đàn ông này còn biết một trong ba đứa trẻ sinh ba “nổi tiếng gần xa” – Diệp Hoan.

Người đàn ông nhìn Diệp Hoan nói: “Đây không phải là Hoan Hoan của nhà công an Diệp sao, cháu ra ngoài cùng ai vậy?”

Diệp Hoan nhìn ông ấy, quả thực không biết ông ấy, nhưng rõ ràng ông ấy biết Diệp Hoan.

“Chú, cháu theo sư phụ ra ngoài, đây là sư phụ của cháu, theo thầy ấy học võ.” Diệp Hoan không phải trẻ con thật sự, cô hiểu vì sao người này lại hỏi như vậy, chắc chắn là lo lắng cô bị người lạ bắt đi.

Cho nên Diệp Hoan giải thích.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 67: Chương 67



Người đàn ông nghe Diệp Hoan giải thích xong, biết Diệp Hoan ra ngoài cùng người quen, không còn hỏi thăm nữa. Ông ấy thật sự sợ Diệp Hoan bị người ta bắt đi nên mới lắm lời hỏi một câu.

Tới nơi của xe hỏng, tài xế dừng xe lại, những người đợi xe đó lập tức chen hết lên xe, trong xe lập tức chật ních, mùi vị lẫn lộn, giống như hít thở cũng cảm thấy khó khăn.

May mà Diệp Hoan và Kỷ đạo trưởng có ghế ngồi, Diệp Hoan còn ngồi bên trong, không chen tới cô.

Nhưng Diệp Hoan là con nít, một đứa con nít chiếm một ghế, có người lập tức khó chịu.

Có một người phụ nữ tóc xoăn, tô son, mặc váy đỏ rực nói: “Này, dì nói một đứa con nít như cháu sao lại chiếm một ghế vậy?”

Nhường ghế ra cho bà ta ngồi là được rồi.

Diệp Hoan vốn không phải con nít, không thèm để ý tới người phụ nữ đó. Cô đã nhìn rồi, phần lớn những người lên xe vừa nãy đều là thanh niên trai tráng, không có người lớn tuổi nào. Nếu có, cô có thể đứng dậy nhường ghế cho người già.

Người phụ nữ thời thượng thấy Diệp Hoan không để ý tới bà ta, tức giận nói: “Này, bé, nói bé đó, hỏi cháu cháu cũng không trả lời, không có chút giáo dưỡng nào.”

Người phụ nữ đó vừa nói xong, Diệp Hoan đã cảm thấy hình như bên sư phụ tiết ra chút nguyên khí, sau đó người phụ nữ kia không biết vì sao đột nhiên trượt chân, ngã vào lòng người đàn ông bên cạnh.

Vấn đề là người đàn ông đó không thích phụ nữ ăn diện kiểu này, ghét bỏ đẩy một cái: “Tôi nói cô xiêu vẹo đi đâu vậy, tôi là người đứng đắn!”

Ý tại ngôn ngoại, chính là người phụ nữ này không đứng đắn, nhất là nhìn vào cách ăn diện không đứng đắn.

Sau đó người trên xe nhìn thấy bật cười, có người thậm chí còn cười thành tiếng, khiến người phụ nữ cực kỳ xấu hổ, không có tâm tư gây rắc rối cho Diệp Hoan nữa.

Xung quanh Kỷ đạo trưởng, ngoài người phụ nữ thời thượng, còn lại đều là đàn ông, nào có ai không biết ngại bảo một đứa trẻ nhường ghế cho mình. Cho nên Diệp Hoan vẫn ngồi riêng một ghế. Chỉ là còn có phụ nữ khác muốn bảo Diệp Hoan nhường ghế, nhưng bây giờ đều ngại ra mặt.

Người phụ nữ thời thượng thấy Diệp Hoan bất động, người xung quanh dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn bà ta, còn có ánh mắt của Kỷ đạo trưởng nhìn bà ta khiến bà ta sợ hãi, không dám làm ra chuyện quá đáng nữa.

Nhân viên bán vé lại muốn bảo người khác bồng Diệp Hoan chen vào, nhưng Kỷ đạo trưởng nói: “Tôi đã mua vé cho nó rồi.”

Quả thực, Kỷ đạo trưởng đã mua hai vé xe người lớn, trẻ con chiếm riêng một ghế cũng phải lẽ.

Nhân viên bán vé thấy không có ai bảo bé gái nhường ghế nữa, anh ta cũng không quản nữa.

Phần lớn người trên xe đều là lên sau, họ nhìn thấy Kỷ đạo trưởng và bé gái, lập tức nhớ tới lời nói lúc xe hỏng. Đây không phải là ‘thần nhân’ từng nhắc tới sao?

Có người to gan hỏi: “Đạo trưởng, vừa nãy tôi thấy ông lên xe lại xuống, có phải ông đã dự đoán được xe sẽ xảy ra chuyện không?”

Kỷ đạo trưởng nhìn người hỏi, đáp: “Chỉ là một chút trắc trở nhỏ, sẽ không có phiền phức, dù sao sớm muộn cũng phải đổi xe, chi bằng ở đó đợi chiếc kế tiếp.”

Có người còn hỏi: “Đạo trưởng, ông biết sẽ xảy ra chuyện, sao có thể không nói cho chúng tôi một tiếng?”

Kỷ đạo trưởng vốn không muốn quan tâm tới người này, nhưng nghĩ tới họ đều là người bình thường, vẫn giải thích: “Hôm nay là kiếp số của các người, tránh được lần này coi như qua, sẽ không có phiền phức quá lớn. Nếu các người cố tình tránh, nói không chừng sẽ gặp phải phiền phức lớn hơn.”

Kỷ đạo trưởng nói vậy, rất nhiều người đều lập tức tin. Bởi vì có vài người từng nghe cách nói như vậy rồi.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 68: Chương 68



Có người cảm thấy Kỷ đạo trưởng linh nghiệm, trong tay mang theo chút tiền, thật sự muốn nghe Kỷ đạo trưởng xem bói tại chỗ.

Nhưng Kỷ đạo trưởng từ chối: “Tôi chẳng qua là biết chút thuật, tạm thời không biết xem bói.”

Sau đó Kỷ đạo trưởng không nói nữa.

Hành khách trên xe thấy Kỷ đạo trưởng nhắm mắt dưỡng thần, ý tứ rất rõ ràng rồi.

Ngay cả tài xế và nhân viên bán vé trên chiếc xe trước cũng cảm thấy Kỷ đạo trưởng có chút bản lĩnh. Nhưng họ đều không phải người mê tín, hơn nữa trong nhà họ không có chuyện gì cầm xem bói, dĩ nhiên ngại tiếp tục quấy rầy ông ấy.

Xe nhanh chóng lái vào huyện thành, hành khách lần lượt xuống xe. Kỷ đạo trưởng dẫn Diệp Hoan xuống xe ở con đường chính của huyện.

Diệp Hoan luôn muốn hỏi sư phụ, nhưng người quá đông, không thể không kiềm nén cả chặng đường.

Sau khi xuống xe, Diệp Hoan thấy xung quanh không có ai, lập tức ngửa đầu hỏi: “Sư phụ, vừa nãy người phụ nữ kia nói chuyện khó nghe, có phải người đã trừng phạt dì ấy không?”

“Ừm, con phát giác được? Xem ra quả thực con có thiên phú, ngay cả ta sử dụng nguyên khí cũng có thể để con phát giác được.” Kỷ đạo trưởng không thích lời người phụ nữ kia nói.

Không nhường chỗ cho bà ta tức là vô giáo dưỡng? Một người trưởng thành như bà ta còn bảo bé gái nhường chỗ, mới càng vô giáo dưỡng. Đối với loại người nói năng bất thiện này, không cần quá khách sáo, trừng phạt là được.

“Cảm ơn sư phụ.” Diệp Hoan vội vàng nói cảm ơn sư phụ.

Kỷ đạo trưởng xua tay, ra hiệu đồ đệ đừng để ý.

Diệp Hoan không thiếu người thương cô, nhưng ai chê người yêu thương mình nhiều? Có sư phụ, có thêm một người bảo vệ cô, loại cảm giác được người ta bảo vệ này thật tốt. Diệp Hoan cảm thấy xem ra bái sư là một lựa chọn vô cùng sáng suốt, còn tốt hơn cô khép cửa tự học một mình nhiều, ít nhất bây giờ có người chỉ dẫn cô, cô có thể nhanh chóng học được những tri thức lý luận mệnh lý toán học này.

Diệp Hoan còn nghĩ tới chẳng trách kiếp trước đọc tiểu thuyết về thầy tướng, bên trong đều nói đừng đắc tội thầy tướng. Bây giờ Diệp Hoan đã biết thầy tướng chân chính cách xa người bình thường rất nhiều, biết rất nhiều thủ đoạn huyền học mà người bình thường không biết, nếu người bình thường chọc giận họ, sẽ không có kết cục tốt.

Diệp Hoan vừa quan sát huyện thành lạc hậu hơn so với ký ức, vừa hỏi: “Sư phụ, đợi lát nữa chúng ta phải đi đâu bày sạp ạ?”

Địa chỉ đã chọn xong rồi, không thể thấy người liền hỏi người ta xem bói không được, như thế sẽ khiến người ta cho rằng họ là lừa đảo.

“Ta biết một nơi, chúng ta tới bên công viên Kính Hồ.” Kỷ đạo trưởng dẫn đường đi về trước.

Diệp Hoan nghe xong liền sáng mắt lên, sao cô lại quên mất, giờ này phần lớn người trẻ đều đi làm, có lẽ người già ở công viên khá nhiều, bày sạp xem bói ở đó không sai.

Lúc hai thầy trò sắp đến công viên, Kỷ đạo trưởng kéo Diệp Hoan rẽ cua, đi vào trong một con hẻm nhỏ, sau đó tìm ra một tấm bảng hiệu gỗ trong túi trữ vật của ông ấy, bên trên đề hai chữ lớn màu đen: xem bói.

“Sư phụ, người đều mang những thứ này theo à?”

“Ừm, không phải tiện sao? Thi thoảng nổi hứng xem bói cho người ta, không cần làm bảng hiệu nữa. Ta còn mang theo bút bùa, giấy bùa, chu sa, có lẽ hôm nào sẽ dùng tới, không cần phải đặc biệt đi mua, bởi vì những thứ này không phải đâu đâu cũng bán.”

Diệp Hoan nghĩ cũng đúng, khắp nơi trên phố đều có cửa hàng, nhưng cửa hàng lại không bán bút bùa, chu sa, những vật phẩm này phải đến cửa hàng chuyên biệt mới mua được.

Hai thầy trò đi vào công viên, sau đó nhìn thấy công viên có không ít ông cụ bà cụ đang chơi. Có người đi bộ tập thể dục, còn có người thổi sáo đánh đàn ca hát, cũng có người chụm lại chơi cờ tướng.

Kỷ đạo trưởng không tìm nơi đông người để bày sạp, mà chọn một tảng đá bên cây liễu bên hồ ngồi xuống, còn ra hiệu Diệp Hoan ngồi một bên.

“Sư phụ, ở đây không có nhiều người, vì sao lại bày sạp ở đây ạ?”

“Dĩ nhiên là ta đã xem phong thủy ở đây rồi, chúng ta ngồi ở đây không chỉ có thể tránh được ánh nắng, lúc ngồi nam hướng bắc, tài vị ở hướng đông bắc, hướng nam, nơi ta chọn vừa phù hợp, hôm nay sẽ có chút tài vận.” Kỷ đạo trưởng thuận tiện giảng cho Diệp Hoan nghe tri thức về phương diện phong thủy.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 69: Chương 69



Ông ấy biết Diệp Hoan nhanh nhớ, hiểu nhanh, lại chăm chỉ, những gì đã học qua hai hôm hỏi lại, cô vẫn có thể nhớ được.

Cho nên Kỷ đạo trưởng đúng lúc điều chỉnh tốc độ dạy học, muốn giúp Diệp Hoan xuất sư nhanh hơn. Cho dù chưa thành tài, nếu Diệp Hoan học nhanh lại chắc, đợi ông ấy tới trước mặt sư huynh khoe khoang một chút, cho sư huynh nhìn thử, đồ đệ mà ông ấy chọn không hề kém với đồ đệ của sư huynh chút nào.

Kỷ đạo trưởng sợ Diệp Hoan học nhanh sẽ kiêu ngạo, thường lấy sư huynh mà cô chưa từng gặp mặt ra đả kích cô: “Ngộ tính của con tốt, phải chăm chỉ tu luyện, sau này tới trước mặt sư bá con, cũng không tới mức để huynh ấy nói đồ đệ ta nhận không ra sao. Ta nói con nghe, sư huynh Diêm Hàn của con có trí nhớ siêu đỉnh, gần như nhìn qua là nhớ, từ nhỏ nó đã lớn lên ở đạo quán, bây giờ thư tịch trong đạo quán đều được nó đọc hết rồi, còn nhớ hết nữa…”

Đây cũng là lý do Kỷ đạo trưởng đã một đống tuổi mới tìm Diệp Hoan làm đồ đệ, bởi vì sư huynh của ông ấy – Hành Vân đạo trưởng đã nhận một đồ đệ có thiên tư bất phàm, tên Diêm Hàn, vì vậy Hành Vân đạo trưởng cực kỳ đắc ý.

Diêm Hàn cũng là hạt giống tốt trời sinh phù hợp với tu đạo. Mệnh cách của anh ấy càng vi diệu hơn, là mệnh thiên sát cô tinh, từ khi anh ấy chào đời, mẹ ra m.á.u nhiều mà qua đời. Sau đó gia đình thường bất thuận, cho nên nhà họ Diêm đã thỉnh đại sư tới nhà xem phong thủy.

Vừa hay ông cụ nhà họ Diêm và Hành Vân đạo trưởng có chút giao tình, đại sư được thỉnh tới chính là Hành Vân đạo trưởng. Kết quả Hành Vân đạo trưởng phát hiện sở dĩ nhà họ Diêm bất thuận là vì trong nhà có thiên sát cô tinh. Nếu cô tinh vẫn luôn ở trong nhà họ Diêm, nhà họ Diêm chắc chắn sẽ gặp đủ loại bất trắc.

Hành Vân đạo trưởng phê mệnh cho Diêm Hàn, quyền sát tương tụ, tương lai chắc chắn sẽ có thành tựu bất phàm. Nhưng hễ là người quá thân thiết với anh ấy đều không chịu được sát khí trên người anh ấy, sẽ chịu ảnh hưởng xấu.

Cho nên Diêm Hàn đã được định sẵn là cô độc cả đời.

Cho nên nói đấng tạo vật không thể thập toàn thập mỹ, Diêm Hàn quyền sát tương tụ, thọ mệnh rất dài, nhưng sẽ hình khắc lục thân, cô độc tới già.

Vì vậy, Hành Vân đạo trưởng thương lượng với ông cụ nhà họ Diêm, dẫn Diêm Hàn còn đang trong tã về đạo quán nuôi nấng.

Bởi vì Diêm Hàn trời sinh phù hợp với tu đạo, Hành Vân đạo trưởng nhận anh ấy làm đồ đệ, nuôi lớn anh ấy ở đạo quán. Kỷ đạo trưởng nhìn Diêm Hàn trưởng thành, không thể không nói, sư điệt này thiên tư hơn người, học hỏi nhanh hơn ông ấy lúc nhập đạo nhiều, bỏ xa lắc người phía sau.

Chẳng qua không thể nhắc tới quan hệ thân duyên của sư điệt, nhà họ Diêm ngoài ông cụ ra đều tránh Diêm Hàn, sợ bị anh ấy ảnh hưởng xui xẻo. Nhà ngoại của Diêm Hàn là nhà họ Hạ ở thủ đô, ông ngoại Hạ Chính Côn của Diêm Hàn cho rằng là do cháu ngoại ra đời hại c.h.ế.t con gái, cũng không thân với Diêm Hàn, cộng thêm mệnh cách của Diêm Hàn không phải là bí mật trong họ hàng, cho nên nhà ngoại cũng không thân thiết với anh ấy, bình thường rất ít qua lại.

Nói đi nói lại, Diệp Hoan vô cùng tò mò với vị sư huynh chưa từng gặp mặt, cô hỏi: “Sư phụ, năm nay sư huynh mấy tuổi rồi?”

Không phải còn lớn tuổi hơn ba chứ, sau này lại có thêm một đại sư huynh lớn tuổi?

Kỷ đạo trưởng vuốt râu nói: “Nó lớn hơn con, năm nay mười tuổi.”

Diệp Hoan kinh ngạc: “A, sư huynh mới mười tuổi? Con còn tưởng sư huynh là người lớn.”

Kỷ đạo trưởng: “Nó không lớn, nhưng nó đọc nhiều sách, học rất nhanh. Chỉ là từ nhỏ nó đã lớn lên ở đạo quán, ít gặp người, cũng ít nói, sau này con gặp sư huynh, phải chủ động một chút mới được.”

Nếu không nó sẽ không để ý tới con đâu.

Diêm Hàn thông minh bẩm sinh, Hành Vân đạo trưởng không che giấu thân thế của anh ấy, mỗi năm còn sẽ dẫn anh ấy về nhà thăm người nhà. Đáng tiếc nhà họ Diêm ngoài ông cụ Diêm ra, không ai muốn gặp Diêm Hàn. Đây cũng là lý do dẫn tới tính cách lạnh lùng ít nói của Diêm Hàn.

Bởi vì mệnh cách của Diêm Hàn, tới nay vẫn chưa đi học, anh ấy đều học trong đạo quán. Hành Vân đạo trưởng mua cho anh ấy cả bộ sách giáo khoa, hầu như đều là anh ấy tự học. Nếu thực sự không biết, Hành Vân đạo trưởng có thể giải đáp, giải đáp cho đồ đệ; nếu ông ấy còn không giải đáp được, sẽ mời giáo viên ở bên ngoài dạy cho đồ đệ.

Sau đó Kỷ đạo trưởng nói sơ tình huống của Diêm Hàn cho đồ đệ biết, cũng thuận tiện nói rõ vì sao bảo đồ đệ chủ động một chút, nếu không sư huynh muội qua lại lạnh lạnh nhạt nhạt, tình sư môn đìu hiu.
 
Back
Top Bottom