Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Trong Lòng Vợ Tôi Có Một Ánh Trăng Sáng

Trong Lòng Vợ Tôi Có Một Ánh Trăng Sáng
55


Thứ ba, ngày 15 tháng 7 năm 2019. trời mưa.Sáng hôm trước trên đường về nhà tôi lại bị vợ của tôi cưỡng hôn, tuy rằng chỉ có đúng ba giây thế nhưng mà tôi vẫn cảm thấy rất vui.

Hình như tôi lại quên mất điều gì đó rồi thì phải?À đúng rồi, tôi yêu vợ của tôi.Sáng nay lúc rời giường dự báo thời tiết báo là trời sẽ có mưa.

Tôi gọi điện thoại cho vợ của tôi, hỏi em ấy xem là đã mang ô đi chưa, nếu chưa thì bao giờ tan làm tôi có thể tới đón em ấy.Điện thoại đổ chuông một phút, không ai nghe máy.Tôi cất điện thoại đi, đi tới chỗ để ô để xem xem ô có bị thiếu hay không, liếc mắt một cái thì thấy ngay đúng là bị thiếu một chiếc ô cơ mà tôi làm bộ như chưa phát hiện ra điều này vẫn quyết định năm giờ chiều đi tới đón vợ tôi tan làm.Trời thì mưa đường thì trơn vợ của tôi lại là người mới học lái xe nhỡ đâu ở trên đường xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sẽ không được tốt cho lắm.

Sau khi hạ quyết tâm xong tôi liền lập tức đi vào trong phòng làm việc, lấy hộp đồ nghề của tôi ra, bắt đầu nhiệm vụ của ngày hôm nay - làm ván vò quần áo.Trước kia lúc ở nhà, bố tôi làm cho mẹ tôi giận, mẹ tôi bắt bố tôi ngồi quỳ trên ván vò quần áo.

Chỉ cần bố tôi ngồi quỳ trên ván vò quần áo là mẹ tôi sẽ hết giận cho nên tôi nghĩ nhà của chúng tôi hẳn là cũng nên có một tấm ván như vậy lần sau nếu tôi còn làm cho vợ tôi giận nữa thì tôi có thể nói rằng anh với em đừng giận nhau nữa anh ngồi quỳ trên ván vò quần áo cho em xem có được không?Bố tôi bảo nam tử hán phải biết dũng cảm cúc cung tận tụy để giữ gìn hòa bình cho gia đình đừng nói là ván vò quần áo mà cho dù có phải ngồi quỳ trên bàn phím để giặt quần áo thì đến lúc cần quỳ cũng vẫn phải quỳ.Tôi cảm thấy lời bố tôi nói rất có đạo lý.Tôi phải cố gắng học tập bố tôi mới được.Sau khi làm xong khuôn mẫu của tấm ván vò quần áo tôi liền thử đặt nó xuống dưới đất rồi ngồi quỳ lên quỳ chưa được bao lâu thì hai đầu gối đã cảm thấy hơi bị đau cơ mà không sao cả vì hòa bình của gia đình một chút đau ấy tôi vẫn có thể chịu đựng được.Lúc tôi bắt đầu bắt tay vào đánh sáp cho tấm ván thì điện thoại của tôi kêu lên, là vợ tôi gọi đến.Phương Phương, có chuyện gì vậy?Chiều nay anh muốn tới đón em.Không cần đâu, em tự lái xe về là được rồi.Nhưng mà trời mưa đường rất trơn.Em lái chậm một chút là được mà, anh đừng đến đấy nhé, hôm nay em tan làm sớm chắc khoảng hơn ba giờ chiều là em sẽ có mặt ở nhà.Ồ, được rồi.

Thế em đi cẩn thận vào nhé.Vâng, anh ở nhà nhớ đóng cửa sổ vào đấy nhé.Ừm.Bye bye.Bye bye.Tôi tắt điện thoại, ngơ người trong chốc lát rồi lại tiếp tục đánh sáp cho tấm ván.Tới giữa trưa, ngoài cửa sổ đã bắt đầu xuất hiện những hạt mưa nhỏ tí tách, mưa nhỏ dần biến thành mưa lớn, gió cũng nổi lên, cây cối hoa cỏ ở dưới nhà bị gió thổi cho nghiêng ngả.Tôi nhìn đồng hồ một chút, bây giờ là một rưỡi.

Tôi nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.Trận mưa này vừa to vừa mạnh, cho dù cần gạt ở phía trước xe có ra sức gạt nước thì xe vẫn cứ ở trong tình trạng nửa bước cũng khó đi như cũ.

Lộ trình vốn dĩ chỉ cần mất có hai mươi phút đồng hồ là tới nơi giờ lại biến thành năm mươi phút.

Tôi đỗ xe ở dưới phòng làm việc, lấy ô cùng áo khoác đi xuống xe.

Từ xe đến cửa chỉ mất khoảng độ năm mươi mét thế mà tôi gần như là bị ướt hơn phân nửa.

Cô gái ở quầy lễ tân nhìn tôi với ánh mắt vô cùng kinh ngạc.Phương tiên sinh, sao anh lại tới đây?Tôi tới đón vợ tôi.Nhưng mà Phương tiên sinh, cô ấy nghi hoặc nói, hôm nay thầy Tiếu có đi làm đâu.Tôi sửng sốt một lúc rồi mới phản ứng lại được ý của cô ấy là gì, đang định lôi điện thoại ra gọi điện hỏi xem vợ tôi đang ở đâu thì lại phát hiện ra điện thoại của tôi đã bị ngấm nước.

Tôi quay người định rời đi.

Cô gái ở quầy lễ tân gọi tôi lại: Phương tiên sinh, ngoài trời mưa lớn lắm hay là anh ngồi lại một lúc rồi hãy đi!Tôi lắc đầu, cầm ô cùng áo khoác chạy ra ngoài.

Quần áo ướt đẫm, gió lạnh quật vào người khiến cho tôi có chút lạnh, tôi hắt xì hơi một cái.Tôi cảm thấy nhất định là vợ của tôi đang nhớ tôi đây mà.Yêu vợ của anh.--- (*) 搓衣板 /cuōyībǎn/ : Ván vò quần áo

(*) Đặc điểm của Phương Phương đó chính là viết không ngừng nghỉ viết không cần dấu chấm dấu phẩy, cho nên lúc đọc mọi người phải tự ngắt câu ra.

Đợt trước mình không biết cứ tưởng tác giả quên viết dấu thế là đã tự ý cho thêm dấu phẩy vào các câu dài của Phương Phương.

Bao giờ edit xong mình sẽ xoát lại một lần nữa để sửa lại những chương của Phương Phương.
 
Trong Lòng Vợ Tôi Có Một Ánh Trăng Sáng
56


Thứ tư ngày 16 tháng 7 năm 2019, trời âm u.Lúc tôi tỉnh dậy thì trời đã nhá nhem tối.Mí mắt của tôi có chút nặng nề, thế nhưng đầu óc thì đã thanh tỉnh.

Tôi nằm ở trên giường chậm rãi nhớ lại chuyện đã xảy ra vào ngày hôm qua.Hôm qua lúc về nhà tôi đã lái xe rất nhanh, vừa vào tới gara liền vội vàng lấy ra chìa khóa nhà, nước mưa rỏ xuống từ sảnh tới phòng khách, tôi tìm điện thoại dự phòng gọi cho vợ tôi điện thoại vừa thông thì lại nghe được nhân viên ở đó nói là em ấy đã tắt máy.

Mưa vẫn đang rơi.Tôi gọi tới số của "Văn phòng XX".Tôi nói tôi muốn biết vợ của tôi hiện giờ đang ở đâu.Một tiếng sau bọn họ gửi tới cho tôi một định vị, đó là một bệnh viện trong thành phố G.

Sau đó còn để lại một dòng tin: Phương tiên sinh, xin anh không cần phải lo lắng, Tiếu tiên sinh không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cả, chỉ là đang đi trị liệu theo định kỳ mà thôi.Tôi cảm thấy hơi choáng váng, lại gọi tới hỏi tiếp.Trị liệu theo định kỳ cái gì cơ?Không rõ lắm, Phương tiên sinh, chúng tôi chỉ biết là Tiếu tiên sinh tới phòng khám tâm lý trị liệu.

Nhưng mà có cả bà Khương cũng đi cùng nữa, hẳn là không có vấn đề gì lớn đâu.Tôi cúp máy, cảm thấy chóng mặt vô cùng, mặt tôi hơi nóng lên, trước mắt đều là những hình bóng chồng lên nhau.Mưa vẫn còn đang rơi.Tôi tự thông báo cho chính mình rằng không có việc gì cả em ấy đang ở cùng chỗ với mẹ của tôi sau đó thì liền hôn mê bất tỉnh.Lúc tỉnh lại thì thấy mình đang nằm ở trên giường, trên người mặc bộ quần áo ngủ, trong miệng vẫn còn lưu lại vị đắng đáng ghét của thuốc đông y.Tôi xuống giường đi dép lê bước ra ngoài, trông thấy vợ của tôi đang ở trong phòng bếp nấu đồ.Anh tỉnh rồi đấy à?

Cảm thấy thế nào rồi?

Em ấy chạy như bay đến rồi áp tay lên trán của tôi, hỏi tôi có còn cảm thấy không thoải mái nữa hay không.Tôi lắc đầu, sờ sờ bụng nói đói quá.Vào trong phòng ăn chờ thêm một chút nữa là có thể ăn được rồi, vợ tôi nói, em đang nấu cháo.Tôi ngồi ở trước bàn ăn, tiếp tục ngẩn người nhìn vợ tôi.

Tôi đang nghĩ hay là trước khi ăn cơm sẽ hỏi em ấy về chuyện em ấy tới bệnh viện.

Sau lại nghĩ em ấy đã phải chăm sóc cho tôi cả ngày rồi hẳn là cũng chưa được ăn bữa nào tử tế cả thôi thì cứ đợi ăn cơm cho xong đã.Hai chúng tôi ngồi đối diện với nhau cùng ăn cháo, cháo trắng nấu cùng với rau cải xanh và đậu hũ.

Bởi vì có cho thêm cả tôm bóc vỏ, cho nên trong mùi hương thơm ngát còn mang theo cả một chút hương vị tươi sống, ăn rất ngon.Đây là cháo vợ tôi nấu cho tôi.Trước kia tôi cứ tưởng là em ấy không biết nấu cơm, hóa ra em ấy còn nấu ngon hơn cả tôi nữa.Tôi lại nghĩ tới chuyện bệnh viện, nghĩ tới chuyện em ấy thà để cho mẹ tôi đi cùng với mình tới bệnh viện chứ cũng không muốn đi cùng với tôi, đột nhiên tôi cảm thấy bản thân mình thật vô dụng.Một chút cũng không xứng với em ấy.Làm sao bây giờ, tôi không dám nói yêu vợ của tôi nữa rồi.
 
Trong Lòng Vợ Tôi Có Một Ánh Trăng Sáng
57


Thứ năm, ngày 17 tháng 7 năm 2019. trời quang.Đêm qua sau khi ăn xong cháo tôi lại quay trở lại giường nằm.

Mẹ tôi nói lúc đang bị bệnh thì không được chạy loạn phải nghỉ ngơi cho thật tốt như vậy thì mới có thể mau khỏe lại được.Tôi đã vô dụng lắm rồi không thể lại gây ra thêm phiền toái cho vợ của tôi nữa.Cơ mà tại vì ban ngày ngủ nhiều quá nên bây giờ không thể ngủ thêm được nữa, nhắm mắt lại rồi mà ý thức vẫn còn rất tỉnh táo, lúc vợ tôi tắt đèn lên giường tôi lập tức liền cảm nhận được.Phương Phương.Tôi nghe thấy tiếng em ấy gọi nhưng tôi vẫn giả vờ như không nghe thấy gì bởi vì tôi sợ em ấy sẽ biết là tôi vẫn còn chưa ngủ.Anh đã ngủ chưa?

Em ấy lại nhẹ nhàng hỏi một câu.Tôi vẫn nhắm mắt không nhúc nhích như cũ.Ngủ ngon.Có thứ gì đó mềm mềm chạm vào môi tôi.

Cho dù không mở mắt ra nhưng tôi vẫn biết được đó là cái gì, đó chính là món quà vào buổi tối là nụ hôn chúc phúc ngọt ngào cho giấc ngủ.

Sau đó tôi lập tức liền ngủ say.Lúc tỉnh dậy tôi cảm thấy tinh thần sảng khoái vô cùng.Tôi xuống giường tập thể dục sau đó nói với vợ của tôi là em đi làm đi anh đã khỏe hơn nhiều rồi đã có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân rồi không có vấn đề gì đâu.Vợ tôi nhìn tôi từ trên xuống dưới, nói vậy được, để em đi nấu cho anh chút canh để anh uống vào buổi trưa nhé sau đó thì liền đi vào trong phòng bếp rửa xương sườn.Tôi cũng đi vào cùng đem những lời ngày hôm qua muốn nói mà vẫn chưa nói ra được nói ra.Vợ ơi em thật đúng là đảm đang.Động tác lấy nồi của vợ tôi ngừng lại một chút, em ấy quay người lại nhìn tôi bằng nửa con mắt rồi bảo tôi đi rửa mặt ngay-lập-tức.Lúc tôi rửa mặt xong rồi bước ra từ phòng vệ sinh thì vợ tôi đã đi mất rồi.

Trên bàn bày sẵn bữa sáng đã được nấu xong, phía trên còn có hơi nóng bốc lên, ở bên dưới bát có kẹp một tờ giấy.To Phương Phương:Nhớ phải uống thuốc, ăn nhiều canh một chút, đừng có nghịch nước, muốn ăn gì thì cứ nhắn tin cho em buổi tối tan làm em sẽ mua về cho.Tôi đọc đi đọc lại tờ giấy, khóe miệng suýt thì kéo ra tận phía sau đầu.Ăn cơm uống thuốc xong, tôi nằm trên ghế sofa không có việc gì làm lại bắt đầu nhớ đến vợ của tôi.Nhớ được một lúc thì bắt đầu cảm thấy ngứa tay, ngứa tay rồi thì lại bắt đầu muốn quét dọn vệ sinh.

Thế là tôi bèn đứng dậy đi vào thay quần áo bảo hộ rồi bắt đầu lau rửa toàn bộ đồ dùng trong nhà.Lúc lau đến tủ giày, tôi trông thấy ở trong kẽ hở giữa ngăn tủ với tường có một cái túi da trâu khổ A4.

Cảm thấy hơi tò mò nên tôi đã kéo ngăn tủ ra một chút, đang định thò tay vào để lấy cái túi thì tập tài liệu ở bên trong túi lại rơi ra.

Tôi mở hẳn tủ giày ra, lại xoay người nhặt tập tài liệu lên.Đó là một hồ sơ bệnh án, ngay dòng đầu tiên ghi tên vợ của tôi, thời gian là vào ngày 14 tháng 7 năm 2019.

Tôi tò mò nhìn xuống phía dưới.

Nét chữ của bác sĩ vẫn giống gà bới như cũ, cũng may là tôi đã được tiếp xúc với kiểu chữ này từ nhỏ cho đến lớn cho nên đại khái tôi vẫn có thể nhìn ra được mấy chữ này có nghĩa là gì.Sau đó tôi sững sờ hết cả người, đầu óc chỉ trong nháy mắt trở nên trống rỗng.Không biết là đã trôi qua bao lâu, tôi lấy điện thoại ra gọi tới "Văn phòng XX".Tôi nói tôi muốn ngay-lập-tức biết được vào năm mười bảy tuổi rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra với vợ tôi.Đầu bên kia im lặng một lúc rồi nói cho tôi biết với yêu cầu này của tôi thì cần phải trả gấp đôi thù lao.

Tôi tìm tài khoản của đối phương rồi lập tức chuyển tiền cho bên đó.

Tiên sinh, tư liệu đã được gửi vào trong hòm thư của anh, xin mời kiểm tra và xác nhận.Anh ta còn chưa nói hết lời tôi đã vứt điện thoại lên ghế sofa rồi ấn nút khởi động máy tính lên.

Chín giây khởi động máy dài như cả một năm đối với tôi, cả người như bị đặt ở trên lò nướng có cảm giác nóng lòng bất an vô cùng.Màn hình máy tính sáng lên, góc bên phải màn hình hiện lên một thông báo có mail mới gửi tới cần tôi kiểm tra và xác nhận.Tôi kích vào.Mười phút sau tôi đập vỡ máy tính, lấy chìa khóa xe rồi xông ra ngoài.Lý trí của tôi bị thiêu đốt gần như là đã không còn lại cái gì nữa, thứ còn sót lại chỉ có bản năng.Bản năng nói rằng, phải đánh chết tên La Bân kia.
 
Trong Lòng Vợ Tôi Có Một Ánh Trăng Sáng
58


Lúc em gái ở quầy lễ tân nói cho tôi biết rằng hôm thứ ba Phương tiên sinh có tới tìm tôi tôi đã ngây hết cả người ra.

Sao lại thế?

Chẳng lẽ Phương tiên sinh không phải là bởi vì chạy ra ngoài chơi mưa cho nên mới bị phát sốt mà là bởi vì bị dính mưa do chạy tới trung tâm đào tạo để tìm tôi cho nên mới bị phát sốt?Không hiểu sao tôi lại có cảm giác hơi hoảng sợ, lấy điện thoại ra gọi cho Phương tiên sinh, điện thoại báo là đối phương đang bận.

Tôi ngắt máy rồi bắt đầu soạn tin nhắn, viết viết xóa xóa rồi cuối cùng vẫn quyết định là sẽ về nhà để nói chuyện rõ ràng với Phương tiên sinh.

Về đến nhà thì phát hiện ra cửa không khóa, vừa đẩy cửa bước vào, trái tim của tôi gần như phát lạnh.

Hồ sơ bệnh án của tôi đang nằm ở trên bàn."

Phương Phương!"

Tôi gọi một câu, trong phòng khách trống rỗng.Tôi đẩy cửa phòng làm việc của Phương tiên sinh ra, lúc trông thấy màn hình máy tính bị đập vỡ tôi ngây dại hết cả người.

Tôi vừa lấy điện thoại ra gọi cho Phương tiên sinh vừa chạy ra ngoài cửa, không ai nghe máy, tôi lại gọi cho mẹ Phương."

Mẹ!

Hôm nay Phương Phương có gọi điện tới cho mẹ không?"

"Không có, làm sao vậy?

Có chuyện gì hả con?"

"Mẹ," Lòng tôi loạn như ma: "hình như Phương Phương đã biết chuyện của con rồi, trong nhà bừa bộn hết cả lên, con lo là anh ấy đã chạy đi tìm La Bân mất rồi."

"Lạp Sênh!

Con đừng có cuống, con có biết bây giờ La Bân đang ở đâu không?"

"Chắc là đang ở nhà của anh ta."

"Được, gửi địa chỉ cho mẹ, mẹ lập tức sẽ đuổi tới đó."

Tôi cúp máy lên xe quay tay lái, thầm cầu nguyện cho Phương tiên sinh sẽ không xảy ra chuyện gì.

Lúc trông thấy xe của Phương tiên sinh đang đậu ở dưới cửa chung cư của La Bân tôi có đã cảm giác như mình đang phải đối mặt với ngày phán xử cuối cùng vậy.

Tôi chẳng kịp nghĩ ngợi gì vừa xuống xe đã lập tức chạy vọt lên trên cầu thang, chạy một mạch tới tận tầng thứ chín, hai đùi nhũn hết cả lại, vừa bước ra khỏi cửa cầu thang hai chân đã mềm oặt mà khụy xuống, cổ họng gần như cạn sạch nước, trước mắt biến thành màu đen, không còn một chút sức lực nào nữa.Cửa thang máy mở ra, mẹ Phương hùng hổ bước ra ngoài, lúc trông thấy tôi đang khụy gối ở trước cửa thì liền vội vàng chạy tới đỡ tôi đứng dậy, dở khóc dở cười nói: "Lạp Sênh, con đang làm cái gì thế hả?"

Nếu là lúc bình thường thì không chừng tôi đã khóc lên rồi, thế nhưng lúc này đây tôi không còn nói ra được lời nào nữa mà chỉ có thể nhanh chóng kéo tay mẹ Phương chạy tới phòng 901.

Còn chưa đi được tới cửa thì đã nghe thấy tiếng cãi nhau ở bên trong.

Vừa bước vào cửa thì đã trông thấy cảnh tượng hỗn độn ở trong phòng, Phương Phương thì đang bị ba người đàn ông ghì chặt xuống mặt đất."

Phương Phương!"

Tôi với mẹ Phương đồng thời kêu lên, tôi chạy qua, đẩy người đàn ông đang đè ở trên người Phương Phương ra, hét lên: "Các người buông anh ấy ra!

Các người đang vặn tay anh ấy đấy!"

"Không được!

Cậu không trông thấy là thằng này nó đang phát điên lên đấy à?

Gặp người đánh người."

Người đàn ông đeo khuyên tai đen lên tiếng.Phương tiên sinh trông rất hung hăng, vừa đứng lên đã liều mạng giãy dụa, tôi đang muốn kéo anh ấy ra, trong lúc không cẩn thận thì lại bị anh ấy "bốp" một cú vào mặt.

Bầu không khí ngưng lại chỉ trong nháy mắt.

Tôi ôm mặt ngơ ngác nhìn Phương tiên sinh, không nhịn được nước mắt liền rơi xuống.Đau vãi nồi!Nhưng cũng may rốt cuộc thì Phương tiên sinh cũng đã yên lặng, anh ấy nhìn tôi với vẻ lúng túng.Tôi không để ý đến anh ấy nữa mà quét mắt nhìn xem những người đã bị đánh cho bầm dập mặt mũi ở quanh bốn phía, lúc khóe mắt nhìn đến La Bân máu me đầy mặt đang nằm trên mặt đất, tim tôi suýt chút nữa thì ngừng đập, tôi nhấc chân lên định đi qua đó."

Vợ ơi..."

Phương tiên sinh ngăn tôi lại, suy sụp mà khóc: "Em đừng qua đó."

Thấy anh ấy khóc mà tim tôi nát tan, tôi vừa ôm anh ấy vừa mắng: "Anh khóc cái rắm ấy, anh nhìn xem anh đã đánh người ta ra thành cái dạng gì rồi?

Đánh chết người là phải ngồi tù đấy anh có biết không hả?!

Anh đang mong cả em với anh đều phải đi ngồi tù đấy hả?"

Lúc nói đến câu sau tôi không nhịn được nữa mà khóc gào lên, có cảm giác như bầu trời đã sụp đổ, tôi vừa khóc vừa đánh anh ấy: "Anh bị ngốc đấy à, anh không thể đừng có kích động như thế được à?

Bây giờ bị bắt vào tù là vừa lòng anh rồi chứ gì..."

"Lạp Sênh, Lạp Sênh, đừng khóc nữa, La Bân tỉnh lại rồi."

Phương Phương kéo kéo ống tay áo của tôi.Tôi nhịn khóc liếc mắt nhìn qua, trông thấy đúng thật là đã có hai người nâng La Bân lên ngồi dựa vào ghế sofa, bấy giờ tôi mới ngừng khóc, tôi đẩy Phương tiên sinh ra, chỉ vào vách tường nói: "Khóc cái gì nữa!

Ra đứng chỗ kia tự kiểm điểm lại đi!"

"...Ừm."

Phương tiên sinh nghẹn ngào đáp lại một tiếng, lúc sắp đi được tới vách tường bên kia, trông thấy tôi bước về phía La Bân thì lại vội vàng quay trở lại giữ chặt lấy tay của tôi, nức nở nói: "Em đừng qua đó mà."

Tôi bảo không được, em phải qua đó nhìn anh ta đã.

Tôi gỡ tay Phương tiên sinh ra đang định bước đi tiếp thì cẳng chân lại bị ôm lấy.

Cuối cùng tôi với Phương tiên sinh cứ giằng co như vậy suốt mười phút cho tới tận khi nhân viên cứu hộ nâng La Bân đưa đi tôi cũng chưa kịp liếc nhìn anh ta lấy một cái."

Lạp Sênh, con đưa Phương Phương về nhà trước đi, mẹ đi theo là được rồi, chắc là cũng không có chuyện gì nghiêm trọng lắm đâu."

Dứt lời mẹ Phương leo lên xe cứu thương rồi đi mất.Những người khác ở trong phòng cũng tản đi hết, Phương tiên sinh thì vẫn ngồi ôm chân tôi khóc.

Nói thật nếu bây giờ ở đây ở một cái hố thì chắc là tôi sẽ không nhịn được mà đem chôn sống Phương tiên sinh mất.# Chúng tôi là những người qua đường Giáp, Ất, Bính làm-việc-nghĩa đã bị đánh #Giáp: Mẹ nó chứ, biết thế không lại gần cho rồi, để cho hai tên cẩu nam nam không biết xấu hổ này đều vào ngồi tù hết đi.Ất: Đã đánh người rồi mà lại còn diễn trò ân ái, thật đúng là không biết xấu hổ.Bính: Bọn này kiểu gì rồi cũng sẽ bị đi đời sớm thôi.--- #VL: Lí do mấy ngày gần đây mình edit truyện này nhiều như vậy đó là bởi vì truyện sắp kết thúc rồi TT.TT Chúng ta sắp phải nói lời chào tạm biệt với Phương Phương, Tiếu Tiếu, Mama, Notebooks...rồi.

Vậy nên mình đang muốn tập trung để làm cho xong sớm trước khi mùa thi sống còn chính thức khởi động.

Chắc chắn tới tuần sau là mình sẽ edit xong truyện này!

Cố lên!!!
 
Trong Lòng Vợ Tôi Có Một Ánh Trăng Sáng
59


Lúc về đến nhà Phương tiên sinh vẫn còn đang lau nước mắt.Anh ấy khóc đến nỗi tôi không còn có thể cáu kỉnh được cái gì nữa, ngược lại còn phải vừa ôm bên má đã bị anh ấy không cẩn thận mà đánh đến sưng cả lên vừa an ủi anh ấy.

Đến khi vào được tới cửa thì lại nhận ra bên trong nhà vẫn còn đang trong tình trạng bừa bộn, tủ giày vẫn còn đang để mở, dụng cụ quét dọn vẫn còn đang nằm trên mặt đất, máy tính bị đập vỡ ở trong phòng vẫn còn chưa có thu dọn.Tôi thở dài, nói với Phương tiên sinh: "Anh đứng ở bên ngoài khóc thêm một lúc nữa đi, đợi em dọn dẹp xong thì hẵng vào."

"Đừng mà," Phương tiên sinh giữ chặt tay tôi, khóc nghẹn ngào: "Để anh, để anh dọn cho."

Sau đó thì liền "hức hức" vừa đi vào thu dọn vừa khóc tiếp.Tôi cũng đành chịu thua, đang định đi lấy cao Vân Nam để thoa lên má thì điện thoại đổ chuông, là bố Phương gọi tới.

Bố hỏi tôi: "Lạp Sênh, Phương Phương thế nào rồi?"

Tôi liếc mắt nhìn Phương tiên sinh một cái, có chút đau đầu mà đáp: "Vẫn còn đang khóc ạ, khuyên thế nào cũng không được."

"Vậy là được rồi, bố đang đưa y sĩ của Phương Phương tới, khoảng 10 phút nữa là sẽ có mặt."

Bố Phương nói."

Vâng ạ, con với Phương Phương sẽ ở nhà đợi mọi người."

Tôi cúp máy, thoa đều một chút cao Vân Nam lên má, chợt thấy phòng yên ắng, tôi cảm thấy có điểm kỳ lạ nên gọi một tiếng "Phương Phương".Phương tiên sinh không đáp lại lời tôi.Tôi hơi hoảng, bèn chạy vào trong phòng làm việc của anh ấy, vừa trông thấy đã sợ tới mức suýt nữa thì lên cơn nhồi máu cơ tim: Phương tiên sinh đang nằm ngửa người trên mặt đất.

Nếu không phải là vì nhìn thấy được anh ấy vẫn còn đang chảy nước mắt thì không chừng tôi thật sự đã bị dọa cho sợ đến phát khóc rồi.

"Anh làm cái gì đấy hả?"

Tôi ngồi xổm xuống bên cạnh anh ấy hỏi: "Cảm thấy không khỏe ở đâu à?"

Phương tiên sinh hơi chớp mắt một chút, nước mắt giàn dụa tuôn trào ra, lông mi dài ướt sũng, trông cứ như là cánh bướm bị mưa làm cho ướt nhẹm vậy."

Phương Phương đau lòng (*)."

Anh ấy chỉ vào vị trí trái tim.Tôi quýnh lên, nghĩ là anh ấy đang bị thương ở chỗ đó, liền vội vàng cởi nút áo sơ-mi của anh ấy ra để kiểm tra, nhẹ nhàng ấn lên ngực của anh ấy, hỏi: "Là chỗ này hả?"(*) 心疼 /xīnténg/: Đau lòng.

Trong đó "心" có nghĩa đen là "(trái) tim".

Ở đây Tiếu Tiếu đã hiểu nhầm là Phương Phương đang bị đau tim."

Ừh..."

Phương tiên sinh gật gật đầu.Tôi nghĩ là anh ấy bị nội thương, bèn giữ chặt tay anh ấy nói: "Anh mau đứng dậy đi, để em đưa anh tới bệnh viện."

"Phương Phương không cần tới bệnh viện," Phương tiên sinh trở mình nằm nghiêng người, tiếp tục khóc: "Tim của Phương Phương đau lắm."

"Bị đau tim thì anh phải đứng dậy để đi tới bệnh viện chứ!"

Tôi lay lay người anh ấy, không dám dùng sức, chỉ có thể giục anh ấy: "Mau đứng dậy nào!

Để em đưa anh tới bệnh viện để làm kiểm tra."

Thế nhưng dù cho tôi có nói thế nào khuyên thế nào thì Phương tiên sinh cũng vẫn nhất quyết nằm im ở trên mặt đất.Tôi bị anh ấy làm cho tức đến nỗi suýt thì phát khóc.

Cũng may đúng lúc này chuông cửa vang lên, bố Phương cùng bác sĩ rốt cuộc cũng đã tới.

Tôi lại mừng đến nỗi suýt thì phát khóc, tôi vội vàng nói với họ: "Phương Phương nói là anh ấy đang bị đau tim nhưng mà anh ấy lại cứ nằm nguyên trên mặt đất chứ nhất quyết cũng không chịu đứng dậy mọi người xem có cách gì không?"

"Không sao đâu Lạp Sênh, con đừng có sốt ruột, để bác sĩ kiểm tra cho Phương Phương trước đã," Bố Phương nói: "Chúng ta ra ngoài chờ đi."

"Bác sĩ, Phương Phương chắc là không có việc gì đâu nhỉ?"

Lúc sắp ra ngoài tôi lo lắng hỏi một câu."

Không sao đâu, cậu ấy lại phát bệnh cũ "giả chết" ấy mà, đánh cho mấy phát là sẽ ổn ngay thôi."

Bác sĩ cười tủm tỉm.Tôi trợn tròn mắt lên nhìn ông ấy, thầm nghĩ người này thật đúng là bác sĩ đấy à?"

Ha ha, đùa cậu thôi, cậu tin là thật đấy hả?"

Bác sĩ đẩy tôi đi ra, nói: "Đi ra ngoài phòng đi, một tiếng sau hãy vào."

Nói xong liền đóng cửa lại."

Không sao đâu Lạp Sênh, Tần tiên sinh đã chăm sóc cho Phương Phương được rất nhiều năm rồi, ông ấy có kinh nghiệm mà."

Bố Phương nói: "Con qua đây, bố có chuyện muốn nói với con."

Tôi cảm thấy an tâm hơn một chút, đi ra ngồi xuống ghế sofa, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của bố Phương, trong lòng lại cảm thấy căng thẳng."

Lạp Sênh, hiện giờ chúng ta đã là người một nhà rồi, chính vì đã là người một nhà cho nên có một số chuyện bố phải thẳng thắn với con, mong con sẽ không để bụng."

Tôi gật gật nói: "Bố cứ nói đi, con không ngại đâu ạ."

Bố Phương đứng dậy, thành khẩn nói: "Đầu tiên, bố muốn thay mặt mẹ của Phương Phương và Phương Phương gửi đến con lời xin lỗi, hai người họ chưa có sự đồng ý của con mà đã tự ý tìm tới Văn phòng để điều tra chuyện riêng của con, không cần biết là xuất phát từ nguyên nhân quan trọng gì, dù sao thì đây cũng chính là hành vi sai trái, cho nên bố xin trịnh trọng gửi tới con lời xin lỗi."

Nói xong, bố Phương cúi gập người xuống trước mặt tôi.Tôi đứng dậy, tay chân luống cuống mời bố Phương ngồi xuống, cuống quít nói: "Bố đừng như vậy, đây cũng không phải là chuyện gì to tát cả.

Có điều chuyện mẹ Phương ủy thác cho Văn phòng điều tra con thì con có thể hiểu được, thế nhưng mà bố nói là Phương Phương cũng tìm người để điều tra con là sao ạ?"

"Là thế này, có thể là do trong lúc mẹ của Phương Phương tìm tới Văn phòng XX đã bị Phương Phương vô tình phát hiện ra, cho nên thằng bé mới học theo, cũng ủy thác cho Văn phòng kia đi điều tra con."

Tôi không nói gì cả, chỉ thầm nghĩ, thật đúng là phong cách của Phương tiên sinh."

Nói đi nói lại thì đây cũng vẫn là lỗi của mẹ Phương Phương."

Bố Phương thở dài, nói: "Năm đó Phương Phương vừa gặp con đã mê mẩn, mẹ thằng bé lo lắng, cho nên mới tìm người đi điều tra bối cảnh của con."

"Nói đến đây cũng là do bố có chỗ không đúng."

Bố Phương ngượng ngùng sờ sờ mũi, nói: "Bởi vì Văn phòng kia là do một người bạn của bố mở, lúc mẹ của Phương Phương điều tra con bố cũng đã ngầm đồng ý, cho nên bố cũng có một phần trách nhiệm, thật sự xin lỗi con."

Tôi ngắt lời bố Phương, nói: "Bố không cần phải xin lỗi đâu ạ, việc này nếu đổi lại là con thì không chừng con cũng sẽ làm như vậy mà thôi.

Dù sao thì Phương Phương cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ."

"Không đâu Lạp Sênh, Phương Phương đã không còn là một đứa trẻ nữa rồi."

Bố Phương lắc đầu: "Nếu hôm nay Phương Phương không cẩn thận mà đánh chết La Bân, thì kể cả bố có là bố của thằng bé thì bố cũng tuyệt đối không thể nào tha thứ được cho thằng bé, đương nhiên là bố cũng sẽ không thể nào tha thứ được cho chính mình.

"Dưỡng bất giáo, phụ chi quá" (*), cổ nhân nói cấm có sai." (*) 养不教父之过 (Dưỡng bất giáo, phụ chi quá): Nuôi con mà không dạy dỗ là lỗi của cha.Tôi nghe xong mà trong lòng chấn động, cảm thấy rất kính nể sự nghiêm nghị của bố Phương."

Tuy rằng bố là bố của Phương Phương, thế nhưng trong suốt quá trình Phương Phương trưởng thành, phần lớn thời gian thằng bé đều là ở chung với mẹ của mình, cho nên khó tránh khỏi sẽ cưng chiều hơn một chút.

Có đôi lúc phương pháp giáo dục Phương Phương cũng chưa được đúng cách cho lắm.

Lấy ví dụ như lần này mẹ của Phương Phương đưa con tới bệnh viện làm trị liệu, bố cảm thấy giấu Phương Phương như vậy là không đúng, tuy rằng Phương Phương có hay suy nghĩ lung tung, thế nhưng chỉ cần mọi người giải thích cẩn thận cho thằng bé nghe, thì bố tin là thằng bé cũng sẽ có thể thấu hiểu được thôi."

Tôi bị bố Phương nói cho phát ngại, bèn cúi đầu nói: "Bố, con xin lỗi ạ, con đúng thật là đã có thiếu sót trong chuyện này."

"Lạp Sênh, con không cần phải xin lỗi, chuyện này con với mẹ của Phương Phương lo lắng như vậy cũng là điều hợp tình hợp lý, thế nhưng mà Lạp Sênh này, bố phải nhắc nhở con, trong mắt mẹ của Phương Phương thì Phương Phương là một đứa trẻ mãi cũng sẽ không bao giờ lớn lên được, thế nhưng con thì không thể như vậy được, con không thể coi Phương Phương là một đứa trẻ được."

"Bởi vì con chính là một nửa của Phương Phương cơ mà, Lạp Sênh, trong chuyện tình cảm địa vị của hai người phải ngang hàng với nhau, con không thể tự ý đưa ra quyết định thay cho Phương Phương giống như mẹ của thằng bé được, điều đó đối với thằng bé là không công bằng, bởi vì thằng bé đã không còn là một đứa trẻ nữa, con không biết được là để có thể ở bên cạnh con thằng bé đã phải cố gắng nhiều đến thế nào đâu, thằng bé thật sự là đã dồn hết toàn tâm toàn ý chăm sóc cho con, chứ không phải là muốn trở thành gánh nặng của con đâu."

"Cho nên Lạp Sênh, đừng coi Phương Phương là một đứa trẻ nữa, đừng có chuyện gì cũng đều giấu hết ở trong lòng.

Ý nghĩa của hôn nhân nằm ở sự tín nhiệm cùng giúp đỡ lẫn nhau, ỷ lại và giấu diếm chỉ tổ tạo ra thương tổn cho đối phương mà thôi.

Lúc trước con đã lựa chọn Phương Phương cơ mà, thế thì con phải tin tưởng vào con mắt của mình chứ, con cũng cần phải tin tưởng vào Phương Phương nữa, thằng bé không phải là một gánh nặng, mà là một người chân chính có thể làm bạn với con trong suốt cuộc đời này."

Tôi nhịn không được che mặt lại, nước mắt chảy qua kẽ tay.

"Lạp Sênh, chuyện mà bố muốn nói chính là chuyện này, trước giờ con vẫn luôn là một đứa trẻ thông minh luôn quan tâm săn sóc cho mọi người, bố tin là con sẽ suy nghĩ được thấu đáo chuyện này."

Tôi ngồi trên ghế sofa, nước mắt làm thế nào cũng không ngừng lại được, cảm giác áy náy khổ sở ùn ùn kéo đến bao phủ lên tôi.

Tôi đã hiểu ra được lúc nằm trên mặt đất Phương Phương rốt cuộc là đã có tâm tình như thế nào rồi.
 
Trong Lòng Vợ Tôi Có Một Ánh Trăng Sáng
60


Bác sĩ Tần nói là hôm nay Phương tiên sinh đã phải chịu kích động quá lớn, nếu như vẫn còn nhớ rõ về chuyện ngày hôm nay thì nhất định là sẽ không thể nào ngừng khóc được, thế nên ông ấy đã dứt khoát làm thôi miên cho Phương tiên sinh, để anh ấy quên đi hết toàn bộ mọi chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, biến nó thành một giấc mơ.Tôi khiếp sợ nhìn ông ấy, còn có kiểu này nữa sao???Bố Phương nói: "Không có việc gì cả, chuyện này cũng rất bình thường thôi, đợi đến khi Phương Phương tỉnh lại là ổn rồi.

Lão Tần, chúng ta đi thôi."

Bác sĩ Tần thở phì phò: "Lão Phương ông chẳng có lòng gì cả tôi phải bỏ bệnh viện để tới đây khám giúp cho con trai của ông bây giờ con trai của ông đã ổn rồi mà ngay đến cả một chén nước ông cũng không cho tôi uống đã thế lại còn bảo tôi phải đi ngay ông có còn là anh em của tôi nữa không đấy hả ông có còn có lương tâm không đấy hả?"

Tôi đứng hình, thì ra cái tật xấu không ngắt không nghỉ khi nói chuyện này của Phương tiên sinh là học từ ông ấy mà ra đấy hử?"

Nào có nào có, tối nay tôi sẽ mời ông một bữa lớn mà!

Đi thôi nào!"

Bố Phương nói."

Thế còn tạm được."

Bác sĩ Tần cười tủm tỉm, thuận tiện đưa cho tôi một tấm danh thiếp: "Đây là cách thức liên hệ với tôi, Phương Phương mà có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi."

Tôi nhận lấy tấm danh thiếp, thành tâm thành ý nói: "Cháu cảm ơn bác sĩ ạ."

Bố Phương khoát tay nói: "Lạp Sênh, đừng tiễn nữa, mệt cả ngày rồi đi ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi đi.

Chuyện của La Bân con không cần phải lo đâu, bố với mẹ của Phương Phương sẽ đứng ra giải quyết."

Tôi gật gật đầu, đóng cửa đi vào nhà xem Phương tiên sinh.

Anh ấy đang ngủ rất say, vẻ mặt yên bình.

Tôi bước tới cúi lưng xuống nhẹ nhàng trao cho anh ấy một nụ hôn chúc ngủ ngon.

Giống như mỗi lần anh ấy nhân lúc tôi ngủ mà hôn trộm tôi vậy.Phương tiên sinh ngủ thẳng tới tận sáng ngày hôm sau mới tỉnh dậy.

Tôi ngủ không được sâu giấc cho lắm, anh ấy chỉ vừa mới động là tôi đã lập tức tỉnh dậy luôn.

Anh ấy ngơ ngác nhìn tôi, đột nhiên trợn tròn hai mắt rồi hỏi tôi: "Vợ ơi, mặt của em bị làm sao vậy?"

Tôi sờ sờ hai má, vẫn còn thấy hơi đau: "Tối qua lúc về nhà em không để ý nên đã bị va vào cửa."

Phương tiên sinh áp lại gần rồi nhẹ nhàng chạm lên má của tôi, đau lòng nói: "Là cửa ở phòng nào vậy?

Hôm nay anh sẽ đổi thành cánh cửa khác."

"Aiz, là do em bất cẩn thôi, cửa không có vấn đề gì cả."

Tôi xuống giường, hỏi anh ấy: "Anh đã đói bụng chưa?

Em làm mì cho anh ăn nhé(*)."

Ây dà, mấy lời này nghe vào tai sao lại có vẻ đen tối thế nhỉ?(*) Nguyên văn là "我下面给你吃", nghĩa đen của "下面" là "ở phía dưới", nghĩa đen của câu này là "Em ăn ở bên dưới cho anh" (a.k.a "em bl*wjob cho anh" AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA tôi đang viết chú thích cái mẹ gì thế này =]]]]]]).Thực ra câu này nó cũng rất là trong sáng thôi, chẳng qua là con dân mạng bên TQ nó lái ra thành nghĩa như vậy ấy =]]]Tôi còn chưa kịp suy nghĩ được thêm gì thì bụng của Phương tiên sinh đã kêu "òng ọc", anh ấy ngơ ngác xoa xoa bụng, nói: "Trong này đang bị trống rỗng nè~"Tôi buồn cười, mẩm nghĩ, từ qua đến giờ anh đã ăn được hạt cơm nào đâu không trống rỗng mới là lạ ấy."

Được rồi, để em đi nấu mì cho anh, anh rửa mặt xong là có thể ăn được rồi."

Tôi nói."

Ừm."

Phương tiên sinh ngoan ngoan đáp lại một câu rồi đi vào trong phòng vệ sinh.Hôm qua làm cho anh canh xương hầm mà anh ấy cũng chưa uống, hôm nay vừa khéo có thể dùng món đó để sắc thuốc.

Nói thật suốt hơn nửa ngày hôm qua tôi cứ thấp tha thấp thỏm mãi cho nên cũng chưa ăn được bữa nào ra hồn cả, tôi cũng đang rất đói bụng, thế nên lúc ăn mì tôi đã không cẩn thận mà tạo ra tiếng hút "xồn xột".Phương tiên sinh ngơ ngác nhìn tôi một cái, sau đó cúi đầu cũng bắt đầu hút "xồn xột" theo.Bữa ăn mì liên tục diễn ra trong tiếng hút "xồn xột", cuối cùng cả hai chúng tôi đều phì cười.Mây đen của ngày hôm qua rốt cuộc cũng bị tiêu tan hết rồi.Thứ 4 ngày 18 tháng 7 năm 2019, trời quang.Sáng nay lúc ăn cơm rửa bát xong thì đồng hồ cũng đã chỉ đến tám rưỡi, thế nhưng vợ của tôi vẫn chậm rì rì nằm trên ghế sofa xem tạp chí.

Tôi hỏi em ấy sao hôm nay lại không đi làm, em ấy nói là hai ngày tới sẽ không đi làm mà sẽ ở nhà với tôi.Tôi vừa mừng vừa sợ, nhịn không được lại cười khà khà, tôi đem tấm ván vò quần áo quý báu mà tôi đã làm vào ngày hôm qua ra đưa cho em ấy.Vợ tôi hỏi có phải máy giặt của nhà mình bị hỏng hay không.

Tôi nói không phải tấm ván vò quần áo này là dùng để quỳ đấy về sau nếu như anh còn làm cho em tức giận nữa thì em có thể lấy nó ra rồi bắt anh ngồi quỳ lên đó.

Vợ tôi hỏi có phải là tôi bị ngốc hay không.Tôi oan ức nói anh không có ngốc lúc ở nhà hễ bố mà chọc giận mẹ thì mẹ sẽ bắt bố ngồi quỳ trên tấm ván vò quần áo sau khi bố quỳ xong thì mẹ sẽ hết giận anh cảm thấy cách này rất hay cho nên chúng ta cũng có thể thử xem sao.Vợ tôi không nói gì, cầm lấy tấm ván rồi lật qua lật lại.Tôi kiêu hãnh mà ưỡn ngực ra chuẩn bị nghênh đón những lời khen ngợi của em ấy thế nhưng vợ tôi chẳng những không khen tôi mà trái lại còn hỏi tôi một câu dọa cho tôi tí thì khóc.

Em ấy hỏi em muốn vào căn phòng nhỏ tối đen (*) anh có muốn vào cùng với em không?(*) "Căn phòng nhỏ tối đen" đã được nhắc tới trong chương 12.Ban đầu tôi đã định nói là không muốn vì bên trong đó tối đen như mực vậy mà tôi thì lại rất sợ bóng tối thế nhưng khi trông thấy được ánh mắt đầy mong chờ của em ấy thì tôi đã gật đầu.Sau đó vợ tôi lấy chìa khóa mở cánh của của căn phòng nhỏ tối đen ra.Ánh sáng từ bên trong rọi chiếu ra bên ngoài.Tôi chậm rãi đẩy cửa ra, ký ức ngọt ngào mà ấm áp chợt ùa về.Đây đều là những lẵng hoa mà năm đó tôi đã bện cho vợ tôi, những bông hoa giả, những bức tranh tôi đã vẽ, pho tượng mà tôi đã khắc, đủ các thứ đồ nho nhỏ mà tôi đã làm đều nằm hết ở trong căn phòng này.Tôi ngơ ngác đứng ở cửa, mãi cho đến khi vợ của tôi ôm lấy tôi thì tôi mới sực tỉnh, hai tay theo bản năng ôm lấy tay em ấy.Em xin lỗi vì đã không nói cho anh biết căn phòng này từ trước đến giờ không phải là căn phòng tối.

Tôi lắc đầu, muốn nói không sao cả hôm nay anh đã biết là được rồi thế nhưng tôi lại chẳng thể nói ra được một lời nào cả tràn ngập trong đầu chỉ có ý nghĩ muốn hôn môi em ấy.Thế nhưng tôi còn chưa kịp hành động gì thì vợ tôi đã nâng mặt tôi lên rồi hôn lên mặt của tôi.

Cảm giác quấn quýt giao đầy ngọt ngào, lúc tách ra còn có cả sợi bọt.

Chúng tôi chăm chú nhìn đối phương, đều thấy được hình ảnh của mình ở trong mắt của nhau.

Thời gian yên tĩnh mà tươi đẹp.

Đầu ngón tay của em ấy chậm rãi vuốt qua mí mắt của tôi, em ấy nói: Anh có biết không?

Kỳ thật mỗi khi chúng ta hôn nhau điều khiến cho em cảm thấy mê muội nhất không phải là cảm giác quấn quýt giao triền, mà chính là cái cách anh nhìn chăm chú vào đôi mắt của em...Nó làm cho em có cảm giác giống như em đã có được cả đại dương ở trong tay.Em yêu anh, Phương tiên sinh.- Hoàn chính văn -
 
Trong Lòng Vợ Tôi Có Một Ánh Trăng Sáng
Phiên ngoại 1


Tuy rằng bác sĩ Tần đã làm thôi miên cho Phương tiên sinh, để cho anh ấy quên đi chuyện anh ấy đã đánh La Bân vào ngày hôm đó, thế nhưng vào một ngày không lâu sau đó, Phương tiên sinh đột nhiên lại bảo với tôi rằng anh ấy đã mơ thấy một giấc mơ, anh ấy nói trong mơ hình như tôi đã bị một người nào đó bắt nạt, sau đó anh ấy đã xông lên đánh người đó."

Vợ ơi, nếu có người nào bắt nạt em thì em nhất định phải nói cho anh biết đấy nhé."

Phương tiên sinh nói: "Anh sẽ giúp em bắt nạt lại họ."

Trông thấy dáng vẻ khẩn trương của anh ấy, tôi cảm thấy rất cảm động, nhưng vẫn cố ý nói: "Thế nếu như người bắt nạt anh lại chính là người mà anh thích thì sao nào?"

Phương tiên sinh bị tôi hỏi cho mông lung, một lúc sau mới nói: "Thế, thế em có thể nhẹ tay một chút được không?"

Tôi cười khẽ một tiếng, cầm lấy tay anh ấy rồi cắn một miếng, nói: "Như này thì sao?"

Phương tiên sinh cười khà khà, giang rộng tay chân nằm ở trên giường: "Tới đây, cứ cắn cho thoải mái đi."

Tôi leo lên người anh ấy, cắn nhẹ lên má anh ấy.

Phương tiên sinh quay đầu, chỉ chỉ vào má bên kia, nói: "Còn cả bên này nữa."

Tôi cười rồi làm theo lời anh ấy.Phương tiên sinh bị tôi cắn đến đỏ cả mặt, ánh mắt trong veo nhìn tôi.

Ánh mắt đầy vẻ mong ngóng giống như một chú cún con của anh ấy làm cho trái tim tôi đập nhanh hơn, mặt tôi nóng lên.Tôi biết anh ấy đang tỏ ý muốn được làm chuyện thân mật với tôi.

Tuy là trong lòng tôi cũng rất muốn đồng ý, thế nhưng cứ nghĩ đến cái kỹ thuật kì ba kia của Phương tiên sinh là tôi lại khổ sở đến muốn khóc.

Mọi người đã bao giờ gặp phải trường hợp mới "đi vào" chưa được đầy mấy phút thậm chí còn chưa cả nhúc nhích gì mà đã bắn ra rồi "đình công" luôn rồi hay chưa?

Ở đây có một gương mặt tiêu biểu đây này.Bác sĩ nói sở dĩ tôi có sự kháng cự đối với chuyện giường chiếu như vậy, một phần nguyên nhân cũng là do kỹ thuật của bạn giường quá kém.

Để tránh tạo ra nỗi ám ảnh lần thứ hai, trước khi đợt trị liệu kết thúc thì tốt nhất là tôi không nên phát sinh quan hệ.Bởi vậy nên tôi cứ rối rắm mãi, cuối cùng vẫn chỉ dám hôn một cái lên trán anh ấy rồi chuẩn bị leo xuống khỏi người anh ấy.Mặt của Phương tiên sinh lập tức hiện ra vẻ mất mát, tôi không đành lòng, bèn cam đoan với anh ấy: "Để tháng sau đi, tháng sau anh hỏi lại em nhất định sẽ đồng ý."

"Thật nhé?"

Phương tiên sinh mở to đôi mắt.Tôi áp mặt tới rồi hôn anh ấy một cái, nói: "Đương nhiên là thật rồi."

"Tại sao lại phải đợi đến tháng sau?"

Phương tiên sinh tò mò hỏi.Tôi trầm mặc hồi lâu, hít thở một hơi thật sâu rồi nói: "Bởi vì em bị bệnh, bác sĩ bảo phải đến tháng sau mới có thể làm với anh được."

Phương tiên sinh sợ ngây người, lập tức bắt lấy tay tôi rồi hỏi: "Làm sao vậy?

Có đau không?

Vì sao em không nói cho anh biết?"

Tôi lắc đầu, không dám nhìn vào mắt anh ấy, nhỏ giọng nói: "Trước đây chẳng phải anh đã từng hỏi em là vì sao lại không thích La Bân đấy sao?

Đây chính là nguyên nhân."

"Bởi vì anh ta đã làm tổn thương em."

Lúc nói xong những lời này cả phòng lập tức trở nên yên tĩnh.

Tôi ngẩng mạnh đầu lên nhìn Phương tiên sinh, chỉ sợ anh ấy sẽ kích động nhảy xuống giường rồi lại chạy đi đánh La Bân."

Vì sao," Giọng của Phương tiên sinh hơi run lên, anh ấy hỏi: "Chẳng phải là La Bân thích em đấy sao?

Vì sao lại muốn làm tổn thương em?"

Anh ấy hỏi như vậy khiến cho tôi cảm thấy có chút không thể chịu nổi, nhưng tôi vẫn chậm rãi nhớ lại căn nguyên của toàn bộ mọi chuyện này rồi kể ra cho anh ấy nghe.Phương tiên sinh nghe được đến một nửa thì bắt đầu rơi nước mắt, lúng ta lúng túng nói: "Sao anh ta lại có thể đối xử với em như vậy được cơ chứ?

Em tốt với anh ta như thế cơ mà sao anh ta lại có thể đối xử với em như vậy chứ?

Sao anh ta lại xấu xa như vậy cơ chứ?"

Trông thấy anh ấy khóc lên khóc xuống như một đứa trẻ, trong lòng tôi cảm thấy chua xót vô cùng, vừa giúp anh ấy lau nước mắt vừa an ủi: "Được rồi, đừng khóc nữa.

Anh phải biết rằng, nếu như lúc trước La Bân không làm sai thì không biết chừng có lẽ em sẽ vẫn còn thích anh ta, và như vậy thì sẽ không có chuyện em cưới anh được đâu."

Tôi nghiêm mặt dọa anh ấy.Phương tiên sinh nghe xong, thở mạnh cũng không dám thở, càng đừng nói đến chuyện rơi nước mắt.

Tôi cảm thấy buồn cười, bèn nhéo mặt của anh ấy, nói: "Cho nên, có một số việc đã được Thượng Đế an bài ngay từ đầu rồi, ví như em với anh ta nhất định sẽ phát sinh chuyện thương tổn này, lại ví như lúc này đây em đang ở bên cạnh anh."

"Thế nhưng anh không muốn em bị những người khác làm cho tổn thương."

Phương tiên sinh nói: "Anh chỉ muốn lúc nào em cũng sẽ ở bên cạnh anh suốt thôi."

"Anh nghĩ hay quá nhỉ!"

Tôi nhào nặn mặt Phương tiên sinh, thở dài nói: "Thật ra bây giờ nghĩ lại, em cũng không phải là không có lỗi sai, nếu lúc đó thái độ của em không kịch liệt đến mức ấy, mà có thể nói chuyện rõ ràng với anh ta, thì có lẽ mọi chuyện cũng sẽ không đến mức ầm ĩ như thế này."

Phương tiên sinh lắc đầu nói: "Em đã làm rất tốt."

Tôi nói: "Đó là bởi vì anh không công bằng."

"Không phải thế," Phương tiên chỉ vào ngực mình rồi nói: "Tất cả đều là của em."

Mặt của tôi nóng bừng lên, tôi cúi đầu không dám nhìn anh ấy.

Thế nhưng Phương tiên sinh lại cứ cười khà khà, còn chọt má của tôi, ở chỗ đó lộ ra hai cái má lúm đồng tiền tròn nhỏ.Đù!

Đúng là không có cách nào để nói chuyện tiếp được mà!Tôi vội vàng dừng cương trước bờ vực thẳm nắm lấy mặt của Phương tiên sinh, hung hăng cảnh cáo: "Không được nói nữa!

Nghe em nói cho xong đi đã."

Đợi đến khi Phương tiên sinh không tình nguyện mà đóng miệng lại, tôi mới nói tiếp: "Anh có còn nhớ cái lần mà chúng ta đi ăn cơm ở nhà hàng xoay không?

Lúc sắp rời nhà hàng em có nói với anh là em muốn vào WC, thật ra là em phải đi gặp anh ta, anh ta nói là anh ta lập nghiệp thất bại ở thành phố Q, cho nên đang định chuyển tới thành phố G để tìm cơ hội."

"Lúc ấy em vẫn còn giữ liên lạc với anh ta, bố mẹ em vẫn luôn cảm thấy anh ta có ơn đối với gia đình của em, cho nên em không có cách nào để coi anh ta như người dưng được, lúc cần chào hỏi thì vẫn phải chào hỏi.

Nhưng hình như anh ta đã hiểu lầm ý của em, anh ta cho rằng em vẫn còn thích anh ta, không đầu không đuôi tự dưng tiến tới hôn em, em không muốn, thế nên bọn em mới đánh nhau."

"Sau khi chúng mình rời khỏi nhà hàng đó không biết làm sao mà anh ta lại có được số điện thoại của em, anh ta nhắn tin cho em nói là hai mươi vạn mà anh ta đã cho nhà em mượn lúc trước là do anh ta đã trộm lấy của bố mẹ của mình, sau khi biết được chuyện này bố mẹ của anh ta suýt chút nữa thì đã đoạn tuyệt quan hệ với anh ta, vì chuyện này mà anh ta còn phải thôi học, tóm lại mấy năm sau đó cuộc sống không được tốt cho lắm."

"Lúc ấy nghe anh ta nói như thế em cũng rất khó chịu, cảm thấy áy náy không yên, cho nên lúc anh ta nói với em rằng anh ta đã bị đuổi việc ở nhà hàng xoay, em mới có thể vội vàng chạy tới tìm anh ta như vậy."

"Dù thế nào đi nữa thì anh ta cũng là vì giúp gia đình của em cho nên mới ra nông nỗi ấy, tuy rằng anh ta không có nói là muốn gia đình em trả lại tiền cho anh ta, thế nhưng khi thấy tình hình của anh ta cũng không được tốt cho lắm, ngày đó em mới đi tìm anh ta, nhân tiện mang theo luôn hai mươi vạn tới đó để trả lại cho anh ta."

"Có điều, do em không có đủ tiền cho nên em đã dùng thẻ của anh."

Tôi xấu hổ nhìn Phương tiên sinh một cái, nói: "

Sau này em sẽ trả lại cho anh."

Phương tiên sinh lắc đầu, tội nghiệp nhìn tôi, chỉ chỉ miệng.

Ý là anh ấy đang không thể nói chuyện.

Tôi nổi lên ý xấu, cố tình nói: "Không cho nói, phải nín lời."

Phương tiên sinh: QAQTôi bị vẻ mặt của anh ấy làm cho buồn cười, nhịn không được lại nhéo mặt anh ấy, nhường một bước mà nói: "Vậy thì chỉ có thể nói một câu."

"Mẹ anh bảo là..."

Phương tiên sinh chỉ vừa mới nói ra câu mở đầu thôi là tôi đã ngắt lời của anh ấy ngay lập tức: "Xong, hết một câu.

Bây giờ không cho nói nữa, nín."

Phương tiên sinh: QAQTôi cười lăn lộn trong lòng, nhưng ngoài mặt thì vẫn phải tỏ vẻ nghiêm túc.

Hết cách rồi, năng lực chọc cười của Phương tiên sinh quá lớn, da mặt tôi không có dày được như da mặt của anh ấy, anh ấy chỉ vừa mới phát ra tiếng thôi là đầu của tôi đã quay mòng mọng rồi, nếu cứ để cho anh ấy nói tiếp thì không biết là phải nói đến ngày tháng năm nào mới xong nữa.Tôi nhào nặn hai má của Phương tiên sinh, nói: "Lúc mang tiền đi trả lại cho La Bân em cũng đã nói rất rõ với anh ta rằng em không có cách nào tha thứ nổi cho anh ta thế nhưng em cũng không muốn đi hận anh ta, dẫu sao thì hai người cũng đã không còn nợ nần gì nhau nữa, tốt nhất là cũng đừng tiếp tục qua lại với nhau nữa.

Nhưng cũng không biết là anh của em đã nói cái gì với anh ta mà anh ta lại cứ nghĩ là em kết hôn với anh chỉ vì tiền của nhà anh, cho nên sau đó La Bân lại tới tìm em lần thứ hai, hỏi em có phải là em vẫn còn thích anh ta hay không."

Phương tiên sinh: QAQ"Em không phản ứng lại anh ta, thật không ngờ là sau đó anh ta lại đi tìm đến anh."

Tôi ảo não nói: "Đôi lúc nghĩ lại, chuyện giữa em với anh ta quá rắc rối, đến chính em cũng không thể nói rõ ra được, thế nên em mới không có kể cho anh biết, em sợ không cẩn thận sẽ bị anh hiểu lầm."

"Nhưng bây giờ, em đã kể cho anh toàn bộ mọi chuyện rồi."

Tôi dè dặt nhìn Phương tiên sinh, nói: "Phương Phương, anh có thể tha thứ cho em được không?"

Phương tiên sinh ra sức gật đầu, chỉ chỉ vào cái miệng của mình, tôi mỉm cười, không nói hai lời lập tức áp lại gần hôn lên môi anh ấy.Phương tiên sinh trợn tròn mắt lên rồi chậm rãi nhắm mắt lại.

Quấn quýt giao triền, không cần phải nói thêm một lời nào nữa.Dục tình bùng cháy, đợi cho tới lúc tôi hồi phục lại được tinh thần thì mới phát hiện ra tôi và Phương tiên sinh đã ở trong trạng thái liều chết triền miên.Tận đến lúc này, tôi mới chợt nhận ra, cảm giác bối rối đối với chuyện giường chiếu của tôi có lẽ không phải là do tôi sợ hãi chuyện này, mà là do giấu diếm Phương tiên sinh quá nhiều điều thế nên mới tạo thành cảm giác áy náy và bất an.

Sau khi nói ra được hết tất cả những khó chịu cùng khổ sở ở trong lòng, tôi mới nhận ra được rằng hóa ra nỗi lo sợ khi tôi với Phương tiên sinh gần gũi xác thịt vô hình trung đã tan thành mây khói.Thôi thôi, kệ xác lời dặn dò của bác sĩ, bác sĩ tâm lý đều là cái đám gạt người.

Bây giờ tôi chỉ muốn mở rộng cơ thể cùng linh hồn của mình ra, tận tình nghênh đón người tôi yêu.Nghênh đón vị thiên sứ mang tình yêu tới cho tôi.He makes me shine like diamonds.
 
Trong Lòng Vợ Tôi Có Một Ánh Trăng Sáng
Phiên ngoại 2


Sau khi làm xong một cách trọn vẹn lần thứ hai với Phương tiên sinh, tôi phải nằm li bì suốt một ngày ở trên giường mới có thể cảm thấy đỡ hơn được một chút.

Ga giường đã được thay mới, toàn thân cũng nhẹ nhàng khoan khoái vô cùng, cái chỗ khó-có-thể-mở-miệng-nói-ra kia tuy rằng vừa đau vừa xót, thế nhưng lại không hề có một chút cảm giác dính dớp nào, hẳn là cũng đã được rửa sạch.Nghĩ đến cảnh tượng Phương tiên sinh tắm rửa cho mình, trong lòng tôi đột nhiên lại sinh ra cảm giác thẹn thùng.Tôi trở mình, phát hiện ra tứ chi có chút bủn rủn, đặc biệt là ở phần eo, do bị bóp mà nổi lên mấy vết xanh tím, nhìn trông cũng rất tình sắc.Tối qua vận động quá độ, cả ngày hôm nay cũng chưa ăn cơm, bụng đã sớm cảm thấy đói đến không thể chịu nổi.

Tôi định bụng sẽ xuống giường rửa mặt mũi rồi đi kiếm đồ ăn, ai ngờ vừa mới đứng dậy hai chân đã run rẩy, còn chưa đi được mấy bước đã ngã khụy xuống dưới đất.Tôi suýt chút nữa thì chảy cả nước mắt.

Đầu gối không bị làm sao, trên mặt đất có trải thảm lông, cho nên không gây ra thương tổn gì cả.

Điều bi thảm nhất nằm ở cái chỗ đặc thù phía sau kia, cảm giác bị kéo rách quả thực thốn đến không thể chịu được."

Vợ ơi, sao em lại ngồi quỳ trên mặt đất thế kia?"

Phương tiên sinh không biết xuất hiện từ lúc nào.Tôi bị anh ấy làm cho tức đến suýt khóc, mẩm nghĩ em phải ngồi quỳ như thế này là do ai hại hả?

Tôi đang định phát hỏa thì Phương tiên sinh đã duỗi hai tay ra ôm tôi trở về giường.Tôi lập tức tắt hỏa, ngoan ngoãn nằm im ở trên giường.Phương tiên sinh cúi người xuống chỉnh lại chăn cho tôi, hỏi: "Em có muốn ngủ thêm nữa không?

Hay là ăn chút gì đó nhé?"

Tôi xoa xoa bụng, bảo: "Em muốn ăn."

"Để anh đi lấy cho em."

Nói xong Phương tiên sinh quay người bước ra ngoài, không lâu sau anh ấy bưng vào một tô cháo cùng hai đĩa dưa cải.Tôi nằm trên giường, yên tâm thoải mái để cho anh ấy bón, anh ấy xúc một thìa tôi lại ăn một thìa, còn luôn miệng đòi anh ấy cho kèm thêm cả dưa cải để ăn cho ngon miệng hơn nữa.Bữa sáng ăn đến mỹ mãn, tôi dễ chịu "hừ~" một tiếng, lại cảm thấy hơi hơi buồn ngủ, tôi co người, đắp chăn lên rồi nhắm mắt lại, đột nhiên trên mặt bị "chụt" một cái.Tôi mở to mắt, tóm người-nào-đó lại.Phương tiên sinh thẹn thùng nói: "Vừa rồi ở trên mặt em có một con muỗi."

"Phương Phương," Tôi nhìn vào mắt của Phương tiên sinh, hỏi: "kể cả không có muỗi thì anh vẫn sẽ hôn em chứ?"

Phương tiên sinh đỏ mặt, nhưng vẫn ra sức gật gật đầu.Tôi hơi ngượng ngùng, nói: "Thế thì cứ hôn đi, đừng có lấy cớ là có muỗi nữa."

Cuối cùng tôi còn bồi thêm một câu: "Về sau anh muốn làm gì em cũng được, không cần phải hỏi ý kiến của em đâu."

"Thật á?"

Phương tiên sinh tròn xoe mắt."

Lừa anh làm gì?"

Tôi đỏ hết cả mặt, bảo: "Cưới cũng đã cưới rồi, còn hỏi mấy chuyện này nữa."

Phương tiên sinh cười ngây ngô một lúc lâu, sau đó đột nhiên sáp lại gần định hôn tôi.

Tôi không né tránh, đợi cho anh ấy tiến lại gần, tôi lập tức môi kề môi, rồi dần dần biến nó thành một nụ hôn sâu.

Lúc tách ra cả hai chúng tôi đều thở hổn hển.

Mắt của Phương tiên sinh sáng lấp lánh, trong ánh mắt lại toát ra vẻ khao khát.Tôi sợ tới mức "hoa cúc" co chặt lại, vội vàng đập gối lên đầu anh ấy: "Đừng có mơ!"

Phương tiên sinh: QAQ
# Mình là notebook theo-dõi-tình-hình a của Phương Phương #Lần nào cũng bị Phương Phương lôi ra làm bia đỡ đạn để có thể hôn trộm được Tiếu Tiếu muỗi nhỏ bạn đáng thương quá đi.
#VL: Ở chương 5 cũng có nhắc đến chuyện Phương Phương dùng muỗi làm cớ để hôn trộm Tiếu Tiếu.---Tuy rằng đối với chuyện thân thiết cùng Phương tiên sinh tôi cũng đã có thể làm được đến độ toàn tâm toàn ý, thế nhưng nói thật thì cứ mỗi lần làm trọn vẹn từ đầu đến cuối là tôi sẽ lại phải nằm nguyên trên giường mất ba ngày, tôi thà chọn cách ngồi tuốt cho nhau còn hơn.

Nhưng mấy vấn đề liên quan đến kỹ thuật này, không có thực hành thì làm sao mà tiến bộ lên được cơ chứ?

Cũng giống như ba-lê ấy, phải không ngừng luyện tập thì mới có thể cho ra được những bước nhảy hoàn mỹ.Chỉ có điều cứ nghĩ đến chuyện tôi sẽ phải trở thành đối tượng "luyện tập" cho Phương tiên sinh, mông của tôi lại có cảm giác nhói đau.

Aiz, có cách nào để vừa có thể giúp cho Phương tiên sinh nâng cao được kỹ thuật giường chiếu vừa có thể giúp cho tôi giảm bớt được đau đớn hay không vậy?

Tôi lại nhớ tới thời điểm chúng tôi kết hôn vào một năm trước, cô bạn của tôi đã gửi tới cho tôi một đường link, bên dưới còn để lại dòng tin chúc cho tôi hạnh phúc trong chuyện chăn gối.

Lúc ấy tôi đã rất tò mò, thế là bèn kích vào, sau đó mới phát hiện ra ở trong đường link đó có rất nhiều video, bên dưới mỗi video là những tiêu đề trần trụi, cái gì mà "Trừng phạt mỹ thiếu niên", rồi thì "Cảm xúc mãnh liệt trong phòng tập", "Đại chiến 3P", "Điều giáo nô lệ tình dục", vân vân và mây mây đủ các loại phim "con ếch".

Mới chỉ nhìn mỗi cái tiêu đề thôi mà tôi đã đỏ bừng hết cả mặt mũi lên rồi, thế là liền lập tức tắt đường link đó đi, vốn định chờ đến lúc sau khi kết hôn xong thì sẽ mở ra xem lại, cơ mà sau đó lại bởi vì nỗi ám ảnh đối với chuyện giường chiếu cho nên tôi cứ thế mà bỏ qua chuyện này.

Nghĩ đến đây, tôi liền vội vàng mở máy tính lên, tìm tới đường link đó, may là lúc ấy tôi đã save lại cho nên mới không bị mất link.Tôi chột dạ bước ra ngoài lén liếc mắt nhìn về phía phòng làm việc của Phương tiên sinh, trông thấy anh ấy vẫn đang hết sức chuyên chú vẽ tranh, cuối năm nay Viện mỹ thuật Thị Lí muốn làm một buổi triển lãm cho các họa sĩ thế hệ mới, Phương tiên sinh cũng được mời, ban tổ chức hi vọng Phương tiên sinh có thể vẽ một bức tranh chủ đề cho buổi triển lãm lần này, Phương tiên sinh cũng đã nhận lời.Từ trước đến giờ cứ hễ khi nào làm việc là Phương tiên sinh sẽ dồn toàn tâm toàn ý để làm việc, chỉ cần ngồi xuống là sẽ ngồi đến hơn nửa ngày trời.

Bây giờ mới là hơn chín giờ, anh ấy mới bắt tay vào công việc chưa được bao lâu, chắc phải khoảng ba-bốn tiếng nữa anh ấy mới ngừng lại.Tôi lén lút quay trở lại phòng ngủ, nghĩ nghĩ rồi khóa cửa lại, sau đó đeo tai nghe vào, mở video ra, bắt đầu xem từng cái một...Từ thời khắc ấy một thế giới mới đã mở ra với tôi.---"Vợ ơi em đang suy nghĩ cái gì thế?"

Phương tiên sinh hỏi.Bị hỏi bất thình lình tôi giật hết cả mình lên, tôi bật người dậy lắc đầu quầy quậy, liên mồm nói: "Không có gì cả không có gì cả."

Sau đó lại tiếp tục ngẩn người nhìn anh ấy."

Em cứ nhìn anh như thế, anh không có cách nào vẽ tranh được đâu."

Dứt lời, mặt của Phương tiên sinh đỏ lên.Tôi xấu hổ đứng dậy: "Thế để em đi ra ngoài vậy."

Nhưng tôi còn chưa bước ra được tới cửa thì đã bị Phương tiên sinh ngăn lại."

Em đừng ra."

Phương tiên sinh kéo tay tôi: "Em cứ nhìn tiếp đi, mai anh vẽ sau cũng được mà."

Lòng bàn tay anh ấy ấm áp mà khô ráo, ngón tay dài có vết chai mỏng, lúc vuốt ve sẽ có cảm giác vừa mềm mềm vừa gai gai, khiến cho người ta chỉ hận không thể biến thành nhỏ xíu để có thể chui tọt vào trong lòng bàn tay của anh ấy.Tôi trộm nhìn lén Phương tiên sinh một cái, anh ấy đã quay trở lại ngồi trước giá vẽ, hai má hồng hồng, vẻ mặt đầy mong chờ.

Tôi nhịn không được mà phì cười, vừa tiếc lại vừa mừng.Anh ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ, còn tôi thì lại sắp sửa biến thành một tên xấu xa đi dạy xấu cho anh ấy rồi.

Tôi mon men bước qua, nắm lấy bờ vai của anh ấy, nhìn vào đôi mắt của anh ấy, hơi hé miệng duỗi đầu lưỡi ra, dụ dỗ Phương tiên sinh ngậm chặt lấy "nó".Quấn quýt giao triền, truy đuổi lẫn nhau, tôi từ từ ngã vào trong lòng Phương tiên sinh."

Khoan, chờ một chút đã."

Tôi thở hổn hển, tạo ra một chút khoảng cách: "Lên giường đi, không khéo lại làm đổ bức tranh của anh bây giờ."

Phương tiên sinh tròn xoe hai mắt: "Bây giờ vẫn còn là ban ngày mà."

Tôi vừa thẹn vừa giận, dứt khoát phá hỏng hình tượng, hung hăng nói: "Ừ đấy, là ban ngày đấy, thế anh có định làm không thì bảo?"

Phương tiên sinh bị khí thế của tôi áp đảo, ngơ ngác nói: "...Làm."

"Ôm em vào trong phòng ngủ đi."

Tôi ôm cổ anh ấy, tim đập thình thịch, mặt đỏ như sắp bị thiêu cháy.Cảnh quay trong những video "con ếch" mà tôi đã xem vào buổi sáng ngày hôm nay lần lượt ùa về.

---Rèm cửa sổ trong phòng ngủ được buông xuống, ánh sáng có chút ám muội.

Phương tiên sinh đang định mở đèn ở đầu giường thì bị tôi ngăn lại: "Đừng có bật đèn, cứ để vậy thôi, cứ coi như bây giờ là buổi tối đi."

"Ừm."

Nói xong, Phương tiên sinh chậm rãi áp tới gần tôi, mang theo hơi thở ấm áp, nhẹ nhàng ngậm lấy môi tôi.Nụ hôn của anh ấy vừa cẩn thận lại vừa dịu dàng.

Nếu là lúc bình thường thì tôi cũng sẽ rất hưởng thụ nụ hôn kiểu như vậy, thế nhưng đây lại đang là màn tiền diễn trước khi tới công đoạn giường chiếu, đặc biệt bây giờ lại đang là cái lúc mà cả hai đều đã động tình đến như vậy rồi, hôn môi kiểu này chẳng khác nào là đang tra tấn nhau.Tôi quay mặt đi, gập một chân lại rồi dùng chân chậm rãi đẩy Phương tiên sinh ra."

Ơ vợ..."

Phương tiên sinh tội nghiệp kêu lên một tiếng."

Đừng nói gì cả."

Tôi che miệng anh ấy lại, thở hổn hển cảnh cáo: "Bắt đầu...Bắt đầu từ bây giờ anh không được nói gì nữa, em bảo anh làm cái gì thì anh cứ làm cái đó, biết chưa?"

Phương tiên sinh gật gật đầu.Tôi nuốt một ngụm nước miếng, xốc lại tinh thần, xong xuôi tôi run rẩy đưa hai tay lên cởi áo của mình ra, để lộ ra hơn nửa người, sau đó ôm lấy cổ của Phương tiên sinh, chậm rãi đem một bên đầu núm tới gần miệng của anh ấy, lắp bắp nói: "Liếm...Liếm đi."

Không khí lập tức ngưng đọng.Ngay vào lúc tôi xấu hổ và tức giận gần như đến cực điểm, đang chuẩn bị lui về thì đầu núm lại bị đầu lưỡi mềm mại ấm áp quẹt qua một cái.

Sau đó lại bị quẹt tiếp lần thứ hai, rồi đến lần thứ ba, cuối cùng toàn bộ đầu núm đều bị bao vây ở trong khoang miệng ấm áp.Cả người tôi căng như dây cung, tôi ôm lấy cổ Phương tiên sinh, đợi chờ anh ấy liếm xong bên trái rồi sẽ đến bên phải.

Môi lưỡi nhẹ nhàng mút lấy làm cho đầu núm dựng thẳng lên, mang theo nhiệt độ cực nóng, nhen nhóm lửa dục ở trong lòng.Tôi cuộn mình lại, trong đầu váng vất, trước ngực vừa nóng lại vừa trướng, đến nỗi nước mắt cũng sắp phải tuôn trào.

Thế nhưng nước mắt của tôi còn chưa kịp tuôn ra thì Phương tiên sinh đã khóc lên trước: "Vợ ơi "em trai" của anh sắp nổ mất rồi, có thể đi vào trước rồi mới liếm sau có được không..."

Tôi dở khóc dở cười, đưa tay xuống dưới sờ anh ấy một cái, lúc này mới phát hiện ra nơi đó đã "lên tinh thần" lắm rồi, ngay đến cả quần sịp cũng không ôm được hết.Màn tiền diễn như vậy là cũng đã ổn rồi.

Tôi mẩm nghĩ, để lần sau lại thử trò khác vậy."

Thuốc bôi trơn đâu?"

Tôi hỏi anh ấy.Phương tiên sinh mở ngăn kéo ra, lấy ra thuốc bôi trơn cùng "áo mưa"."

Hôm nay không cần dùng "áo mưa" nữa."

Tôi cúi đầu hôn lên khóe mắt ướt át của anh ấy, nói: "Em muốn anh bắn vào bên trong."

Phương tiên sinh hít một hơi thật sâu.Quá trình mở rộng kéo dài suốt mười phút.

Tôi tựa vào đầu giường, ngoan ngoãn dùng tay ôm chân, tạo thành tư thế hình chữ M, kiên nhẫn chờ đợi Phương tiên sinh tăng thêm số lượng ngón tay.Cuối cùng, đợi đến lúc có thể thoải mái ra vào bằng ba ngón tay, Phương tiên sinh mới rút tay ra, nhẹ nhàng đặt cây gậy lớn của anh ấy vào chỗ cửa huyệt."

Thấy đau thì nhất định phải nói ra cho anh biết đấy nhé."

Tôi gật gật cái đầu, ra sức điều chỉnh hô hấp, tận lực thả lỏng cơ thể để tiếp nhận cây gậy lớn kia.

Kỳ thật lần nào Phương tiên sinh đi vào tôi cũng đều cảm thấy rất đau, nhưng tôi tuyệt đối không dám nói cho anh ấy biết.Tôi sợ nói ra rồi thì anh ấy sẽ không bao giờ làm nữa, trực giác nói cho tôi biết nhất đinh là Phương tiên sinh sẽ làm như vậy.Mà nếu thế thì tôi sẽ phải thủ tiết cả đời mất.Bi thảm lắm đó.

Cơ mà bây giờ cũng chẳng ra đâu vào đâu cả.

Khó khăn lắm mới sượt được vào tới cái "điểm kia" thế mà lần nào anh ấy cũng nhanh chóng rút ra ngoài.

"Không thể vào sâu quá," Phương tiên sinh còn nghiêm túc giải thích cho tôi: "nếu không sẽ làm em bị thương mất."

Hơn một nửa cây gậy vẫn còn đang nằm ở bên ngoài thế mà anh đã nói như thế rồi tôi bực mình mẩm nghĩ anh bị vô dụng đấy hả?!!!Sau một hồi ma sát nửa vời, tôi rốt cuộc không nhịn được nữa mà khóc lên: "Phương Phương, anh vào sâu hơn một chút đi, sâu hơn một chút nữa...."

"Thêm một chút nữa..."

"Đúng rồi, chính là nơi đó..."

Lúc cây gậy ma sát sượt qua điểm-nào-đó ở bên trong cơ thể của tôi, tôi đã không kìm chế được mà hét lên một tiếng, khoái cảm tê dại mãnh liệt kéo đến, như trận thủy triều vây lấy cơ thể tôi.

Bên phía dưới của tôi, từ xương cụt cho đến tận đầu ngón chân, chỉ trong nháy mắt mất đi toàn bộ tri giác, như một chuyến tàu lượn siêu tốc bay thẳng lên tới tận trời.

Tôi vừa khóc nức nở gọi tên của Phương tiên sinh vừa vô thức đung đưa cái mông cọ cọ vào cây gậy đang ở bên trong cơ thể của mình, đợi đến lúc "nó" lại sượt qua điểm G tôi liền kẹp chặt lại...Sau cùng Phương tiên sinh rên lên một tiếng, dịch lỏng ấm áp chỉ trong nháy mắt tràn đầy bên trong cơ thể của tôi.Tàu lượn siêu tốc chệch ra khỏi đường ray.- HOÀN TOÀN VĂN – ----#VL: (*) Ở cái chỗ "đầu núm", thật ta thì nguyên văn tác giả đã dùng hẳn từ "đầu dú" =]]] Nhưng mà do mình xấu hổ quá nên đã dùng từ "đầu núm" để nói giảm nói tránh =]]]
Lời kết:*Vỗ tay vỗ tay* Như vậy là đã kết thúc thật rồi.

Tạm biệt Phương Phương, Tiếu Tiếu, Mama, đội quân Notebooks.

Đây là truyện đầu tiên đem đến cho mình cảm giác thoải mái khi làm edit đến vậy, một phần cũng là do nó ngắn, nhưng phần nhiều vẫn là vì nội dung dễ thương và dễ ngấm.

Truyện không phải chỉ có màu hồng, mà nó cũng có cả những sắc màu tối lấy đi được nước mắt và sự đồng cảm của người đọc nữa.

Rất cảm ơn những người đã like và comment ủng hộ truyện trong suốt thời gian qua, đặc biệt là những bạn đã đi theo truyện từ lúc "thuở còn thơ" (mình nhớ hết đó là ai đó =]]]).

Rất cảm ơn những bạn đã comment chia sẻ cảm nghĩ về truyện.

Rất cảm ơn những bạn đã yêu thích các nhân vật trong truyện cũng như nội dung của truyện.

Chúng ta phải nói lời tạm biệt ở đây rồi!

Sắp tới thời gian của mình sẽ eo hẹp hơn, cho nên mình chưa tính làm thêm truyện nào cả, mà sẽ chỉ tập trung vào "Tranh sủng" mà thôi =]]] Lịch ra truyện thì vẫn thế, rảnh thì mình mới làm được, mà dạo này bận lắm, để xem thế nào đã.
 
Trong Lòng Vợ Tôi Có Một Ánh Trăng Sáng
extra nhân 1 ngày nồm


Rằng thì là mà tối nay thứ 7 ngày 20 tháng 4 năm 2019, trời đang rất là nóng và nồm, nên mình sẽ đào mộ lại chuyện cũ của chính bản truyện này.Phần văn án mình có từng giải thích về hình ảnh "hoa hồng" và "ánh trăng sáng" sau đó xóa đi.

Sự thật là đến tận khi truyện edit hoàn được 1 thời gian, đến tận khi có người khai sáng thì mình mới vỡ lẽ là phần giải thích hình ảnh của mình saiiiii, quá saiiiiiii.Và nhờ có chị admin page Hủ phong trào mà truyện này mới hoàn thiện hơn.

Bên wordpress mình đã update phần văn án rừ lâu rồi, giờ mới bếch qua bên wattpad nè ~
----
"Iem đã được khai sángggggggggg.

Rất cảm ơn chị admin page Hủ Phong Trào đã làm cái giải nghĩa này.

Huhu, mình mang tiếng là edit hết cmn truyện mà cuối cùng vẫn không thông não ra được về hai cái hình ảnh này TT.TT Hay lắm!“Người Trung Quốc rất thích trích dẫn một câu của Trương Ái Linh: trong đời người đàn ông thường có 2 mối tình: bạch nguyệt quang (mối tình đầu trong sáng) và hoa hồng đỏ (mối tình nồng cháy khắc cốt ghi tâm).

Có được tình đầu, thì bạch nguyệt quang liền biến thành hạt cơm trên áo.

Có được mối tình khắc cốt, thì hoa hồng đỏ cũng chỉ là máu muỗi trên tường.

Chung quy, cái đang có được vĩnh viễn không thể so bằng cái đã mất đi.Trong câu chuyện này, anh chồng đáng yêu đã cho thằng bạch nguyệt quang của vợ dẹp lép như con muỗi trên tường theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng 😂
----
Và nhân đây thì cũng xin 1 lần nữa chân thành cảm ơn tất cả những comment góp ý và chia sẻ cảm nghĩ của mọi người về bộ truyện ý nghĩa này
 
Back
Top Bottom