Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit - Hoàn] Rượu Chàng Tiên - Tiêu Đường Đông Qua

[Edit - Hoàn] Rượu Chàng Tiên - Tiêu Đường Đông Qua
Phiên ngoại 3 - 4


RƯỢU CHÀNG TIÊN

Tác giả: Tiêu Đường Đông Qua

Editor: Mia Tree

Truyện được edit tại https://miatree0402.wordpress.com

-----

– Phiên ngoại 3 –

Di sản khiến tim đập thình thịch (4)

Lộ Tiểu Thiền vào trước ngày hết hạn giao bản thảo, lần thứ hai bảo trì bản thảo đúng thời gian nhất tòa soạn tạp chí 'Họa Sĩ Truyện Tranh'.Đồng thời với việc 'Vô Ý Cảnh Thiên' lại một lần nữa đăng quang đầu bảng, chủ biên gọi điện thoại đến biểu lộ, sẽ để cho truyện của Lộ Tiểu Thiền xuất bản thành sách!Lộ Tiểu Thiền cố ý đưa điện thoại ra xa, tới gần bên tai Thư Vô Khích, biên tập viên của tạp chí phi thường nhiệt tình xưng hô Lộ Tiểu Thiền một tiếng 'Lộ lão sư'.Cúp điện thoại, Lộ Tiểu Thiền phi thường đắc ý nói: "Nghe không!

Nghe không!

Có người gọi ta là 'lão sư' rồi!"

"Ừm."

Thư Vô Khích xem xấp báo cáo dài thường thược trong tay, gật gật đầu, rất bình tĩnh mà lật tới trang kế tiếp.Lộ Tiểu Thiền rất thất vọng, nếu là lúc trước, Vô Khích ca ca nhất định sẽ sờ đầu y một cái rồi nói 'Tiểu Thiền thật là lợi hại'!"

Ngươi cách cái gọi là thành công còn rất xa."

Thư Vô Khích lạnh nhạt nói.Lộ Tiểu Thiền cũng không muốn để ý tới hắn, trở lại nghiên cứu nội dung kỳ tiếp theo của tạp chí.Khi y đem tất cả công cụ trải rộng ra, nằm nhoài trên bàn trà chuẩn bị khởi công, vừa nâng mắt, lơ đãng nhìn thấy khóe môi Thư Vô Khích nhợt nhạt mà lõm xuống.Cái tên này nở nụ cười đây mà.Rõ ràng là rất cao hứng, lại còn giả bộ cao lãnh.Bộ dáng không biết xấu hổ của ngươi ta đều gặp qua, giả bộ cái gì!Lộ Tiểu Thiền nhướng lên đuôi lông mày, nghiêm trang nói: "Vô Khích ca ca, ngươi cầm ngược bản báo cáo."

Thế nhưng Thư Vô Khích thật sự đang xem báo cáo, hắn trực tiếp dùng xấp báo cáo kia đập một cái lên đầu Lộ Tiểu Thiền."

Vẽ truyện tranh của ngươi đi."

Thế nhưng suy nghĩ trong đầu Lộ Tiểu Thiền đều là cảnh vừa nãy Thư Vô Khích nở nụ cười, hiện tại cách thời gian hoàn thành bản thảo kỳ tiếp theo còn rất xa, tối hôm nay liền vẽ một ít nội dung có ý tứ đi!Lộ Tiểu Thiền hết sức chăm chú mà bắt đầu vẽ tranh, chuyên chú miêu tả mỗi một đường nét.Thư Vô Khích ngồi trên ghế sa lon hơi dời đi bản báo cáo, nhìn thấy cái mũi nhỏ nhắn của Lộ Tiểu Thiền, lông mi trên mí mắt che phủ một mảng bóng tối mỏng manh, ngẫu nhiên dùng đầu bút đè lên má không biết đang suy nghĩ cái gì.Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Thư Vô Khích rất quy luật, đến mười một giờ tối, liền buồn ngủ.Lộ Tiểu Thiền vẫn nằm nhoài trên bàn trà, cong eo lên, giống như heo con cuộn bắp cải.Thư Vô Khích túm túm cổ áo của y: "Ngủ.

Người thức đêm dễ dàng đột tử."

"Đột tử liền đột tử!"

Nói không chừng đột tử là có thể rời khỏi nơi này rồi!Thư Vô Khích đa phần dưới mọi tình huống sẽ không nổi giận, thế nhưng hắn sẽ dùng một tay túm Lộ Tiểu Thiền từ trên bàn trà lên, ném vào trong phòng ngủ.Cũng may Lộ Tiểu Thiền nhanh tay lẹ mắt mà 'lưu lại'.Nằm trong ổ chăn, Lộ Tiểu Thiền cười xấu xa nói: "Nhớ xem bưu kiện nha, ta gửi cho ngươi một phần lễ vật độc nhất vô nhị!"

Thư Vô Khích đã chuẩn bị tắt đèn giường, nhìn Lộ Tiểu Thiền cười đến quỷ dị như thế, lại lấy ra điện thoại di động, click mở bưu kiện.Bên trong thế nhưng là phần phiên ngoại của 'Vô Ý Cảnh Thiên'.Hình ảnh trang thứ nhất chính là bộ dáng phong thần tuấn lãng lúc trước của Thư Vô Khích, đứng thẳng trước Vô Ý Kiếm Hải.Một cơn gió thổi tới, sợi tóc bay lên, mặt mày nhìn như lạnh lùng, nhưng lại thoáng hiện ra mấy phần nhu hòa, không biết là ngắm nhìn thương sinh, hay là không hề có thứ gì.Thư Vô Khích xoay đầu lại, nhìn về phía Lộ Tiểu Thiền.Y đưa lưng về phía Thư Vô Khích, chỉ lộ ra cái gáy, bả vai run rẩy không biết đang cười cái gì.Thư Vô Khích liền trượt tới trang tiếp theo, ánh mắt hơi ngưng lại, đó là hình ảnh Lộ Tiểu Thiền giữ lấy hai tay của hắn, đặt ở trên giường nhỏ, cưỡng hôn hắn.Hình ảnh kế tiếp khiến người ta đỏ mặt không đành lòng nhìn thẳng, từng chi tiết nhỏ đều miêu tả đến rõ rõ ràng ràng, đều là hình ảnh Lộ Tiểu Thiền 'táng tận thiên lương' đối với Thư Vô Khích.Trong tranh, Thư Vô Khích quần áo ngổn ngang, mặt đỏ như máu.Thư Vô Khích híp mắt lại.Lộ Tiểu Thiền một mực chờ đợi hắn phát hỏa, nếu hắn nổi giận Lộ Tiểu Thiền liền có thể nói 'Cũng không phải vẽ ngươi, tức giận cái gì a'.Nhưng không nghĩ tới Thư Vô Khích đặt điện thoại di động xuống, chỉ nói một câu: "Trong đầu ngươi toàn là phế liệu, đây gọi là cái đuôi của trạch nam đi."

Sau đó thật sự tắt đèn, ngủ.Lộ Tiểu Thiền ngẩn người tại chỗ, cảm thấy rất không đúng.Ngay cả áp suất thấp cũng không có?Lộ Tiểu Thiền đột nhiên xoay đầu lại, bất thình lình đụng phải đôi mắt Thư Vô Khích.Trong bóng tối, ánh mắt Thư Vô Khích mang theo một tia sắc bén, phảng phất như mãnh thú đang vận sức chờ đợi.Lộ Tiểu Thiền nuốt nước miếng "ừng ực" một tiếng, nhích dần ra ngoài rìa giường.Nhưng y vẫn cảm thấy chính mình nằm trong phạm vi công kích của Thư Vô Khích, vì vậy lại tiếp tục di chuyển hướng ra phía ngoài.Thư Vô Khích nhìn y như thể đã bao vây được con mồi.Ý muốn cầu sinh khiến Lộ Tiểu Thiền lại di chuyển hướng ra phía ngoài một khoảng lớn, mắt thấy sắp sửa ngã xuống giường, Thư Vô Khích bỗng nhiên túm lấy y.Bàn tay gắt gao ôm lấy, giống như muốn vặn gãy eo Lộ Tiểu Thiền."

Tại sao ngươi không ngủ?"

"A...

Ngủ a, ta đang muốn ngủ!

Ha ha ha!"

"Ngủ rồi, mới có thể nằm mơ."

Thư Vô Khích buông lỏng tay ra.Lộ Tiểu Thiền nghĩ rằng bản thân thiếu chút nữa thì xong đời, không nghĩ tới Thư Vô Khích lại quay đầu đi ngủ.Trái tim lơ lửng thật lâu giữa không trung, Lộ Tiểu Thiền nuốt nước miếng, thật nhanh chìm vào giấc ngủ.Nửa đêm, Lộ Tiểu Thiền bị nín tiểu đến tỉnh, y giãy giụa hồi lâu, rốt cuộc vẫn quyết định vào nhà vệ sinh xả nước, bằng không ngủ cũng ngủ không ngon được a!Y vừa mới vén chăn lên, liền phát hiện Thư Vô Khích bên cạnh không thấy đâu.Lộ Tiểu Thiền vươn tay sờ vào trong chăn của hắn, đã lạnh.Thư Vô Khích đi đâu rồi?

Là công ty có chuyện đột xuất?Nhưng không nghe thấy điện thoại di động của hắn kêu lên a!Trước tiên cứ mặc kệ đi, vào nhà vệ sinh cái đã!Lộ Tiểu Thiền xỏ dép lê, đi tới cửa nhà vệ sinh, y mới vừa nắm chốt cửa, liền mơ hồ nghe thấy bên kia cánh cửa có tiếng hít thở đè nén đến nặng nề.Thanh âm như vậy, Lộ Tiểu Thiền nghe qua vô số lần, chỉ là không có xa xôi như vậy, bình thường đều ở bên tai y, cho nên y quen thuộc vô cùng.Trái tim Lộ Tiểu Thiền đột nhiên khẩn trương lên, ngay cả lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi.Thư Vô Khích ở bên trong, hắn đang làm gì Lộ Tiểu Thiền dùng sợi tóc cũng có thể nghĩ ra.Đoán chừng là do mấy bức tranh vô căn cứ của mình gây nên.Hắn ở bên trong hẳn đã rất lâu rồi, hô hấp bị đè nén đến kinh dị như vậy, ngay cả Lộ Tiểu Thiền y đi tới trước cửa cũng không phát hiện, thật sự đã động tình đến hãm sâu rồi.Lộ Tiểu Thiền đặt trán lên cánh cửa, tiếng hít thở của hắn chỉ thuộc về y.Y muốn nhìn thấy biểu tình trên mặt Thư Vô Khích lúc này, nhưng mà... hắn dám khóa cửa rồi!Lộ Tiểu Thiền dùng sức vỗ cánh cửa, không nể mặt mũi mà ồn ào: "Thư Vô Khích!

Ngươi rơi xuống bồn cầu rồi à?

Mau ra đây, ta muốn xả nước!"

Sau một giây đồng hồ yên tĩnh, thanh âm trầm thấp của Thư Vô Khích vang lên."

Ngươi dùng chai nước khoáng ở bên ngoài đi."

Cái gì?"

Ta không muốn!

Ngươi đi ra cho ta!

Ngươi làm gì ở bên trong!"

"Vậy ngươi chờ một chút."

Thư Vô Khích trả lời.Lộ Tiểu Thiền hít một hơi thật sâu, cảm thấy thế giới này không quá tốt, bởi vì nó đã dạy hư Thư Vô Khích!"

Thư Vô Khích, không thì ngươi mở cửa ra, tiểu gia ta trực tiếp giúp ngươi sảng khoái!"

Lộ Tiểu Thiền cong lên khóe môi, cười hư hỏng nói.Khà khà, ai bảo ngươi xem truyện tranh đến thượng hỏa cơ chứ?Lúc này, thanh âm rửa tay từ bên trong truyền ra, ngay sau đó cửa bỗng nhiên mở, Thư Vô Khích lạnh lùng đứng ở nơi đó.Lộ Tiểu Thiền vỗ vỗ vai hắn nói: "Cảm phiền nhường đường..."

Tay Thư Vô Khích bỗng nhiên duỗi tới, bất chợt bóp lấy hai má Lộ Tiểu Thiền, cưỡng bách y hơi hé miệng ra.Đây là hành động lúc trước Thư Vô Khích sẽ làm mỗi khi Lộ Tiểu Thiền bởi vì không kịp nuốt nước miếng mà không chịu há miệng, chỉ là không có dùng sức như lúc này.Lộ Tiểu Thiền bị khí lực của hắn đẩy lùi về phía sau, ngã ở trên giường.Y còn chưa kịp bật người dậy, cánh tay Thư Vô Khích đã đột ngột chống xuống bên tai y."

Ngươi nói, ngươi muốn trực tiếp giúp ta sảng khoái thế nào?"

Thanh âm của hắn lạnh lẽo, nhưng không khí xung quanh lại nóng lên.Lộ Tiểu Thiền nhìn vào đôi mắt kia, y quá quen thuộc, đó là ánh mắt muốn ăn y.Thế nhưng Lộ Tiểu Thiền đã nhịn không nổi nữa rồi —— y muốn xả nước!"

Để ta đi!"

Lộ Tiểu Thiền khí thế hung hăng đẩy ra Thư Vô Khích, vọt vào trong nhà vệ sinh.Đợi đến khi xả nước xong, thời điểm nhấn xuống nút xả nước, Lộ Tiểu Thiền mới ý thức được, vừa nãy Thư Vô Khích muốn làm gì?Trong đầu bừng sáng!

Ôi chao, có hi vọng!Lộ Tiểu Thiền lập tức hào hứng chạy về phòng ngủ, phát hiện Thư Vô Khích đã ngủ rồi.Lộ Tiểu Thiền đứng ngốc tại chỗ, cái tên này thế nhưng đã ngủ?

Ngươi có chút tinh thần kiên trì bền bỉ hay không?

Ta đẩy ngươi ra, ngươi liền không tiếp tục?Vén chăn lên, Lộ Tiểu Thiền xoay người, khó chịu mà ngủ.Mấy tháng sau, chính là nghỉ đông.Lộ Tiểu Thiền không cha không mẹ, Tết xuân cũng chỉ có thể ở trong căn hộ nhỏ này.Nhìn pháo hoa cùng tiếng pháo bên ngoài, Lộ Tiểu Thiền nằm nhoài trước cửa sổ, nhớ tới thời điểm Thư Vô Khích mang theo mình cùng nghe pháo hoa, Thư Vô Khích khi ấy thiên y bách thuận, khiến người ta yêu thương biết bao!Thế nhưng hiện tại, Thư Vô Khích hẳn là đang thu thập valy trong phòng ngủ, phỏng chừng phải về nhà ăn Tết đi.Lộ Tiểu Thiền vô cùng đáng thương mà quay đầu liếc mắt nhìn, nhưng không nghĩ tới Thư Vô Khích lại tiến vào phòng bếp."

Ngươi làm gì vậy?

Làm một bữa cơm cuối cùng của năm nay cho ta ăn sao?"

Lộ Tiểu Thiền đi đến cửa phòng bếp hỏi."

Nấu lẩu, xiên thịt dê."

Thư Vô Khích trả lời."

Ngươi...

Ngươi không về nhà ăn Tết?"

Lộ Tiểu Thiền hơi kinh ngạc."

Không phải là ngươi nói sao, thiếu một giờ, một phút, một giây đồng hồ, cũng không phải 24 giờ."

Thư Vô Khích lấy ra xương heo, chuẩn bị nồi hầm.Đôi mắt Lộ Tiểu Thiền ửng đỏ, lập tức bay nhào tới, từ phía sau ôm lấy Thư Vô Khích, kề sát vào lưng hắn."

Vô Khích ca ca —— ngươi thật sự quá tốt!"

Thư Vô Khích không có vuốt ve tay y, mà cứ mang theo y như thế, đem rau dưa rửa sạch."

Vô Khích ca ca, chờ ta thừa kế mười tỷ gia sản, chuyện thứ nhất ta làm chính là thú ngươi về sinh khỉ con cho ta!"

"Người làm sao có thể sinh ra khỉ."

Lộ Tiểu Thiền híp mắt cười, không giải thích với hắn cái vấn đề này, dù sao y chính là muốn Thư Vô Khích sinh khỉ con cho y.Đây là lần đầu tiên y cùng Thư Vô Khích ăn lẩu.Tuy rằng bọn họ 'ân ái' cả trăm năm, nhưng trong cái thế giới này, có rất nhiều chuyện vẫn là lần đầu tiên cùng làm.Ăn lẩu, trong đầu Lộ Tiểu Thiền lại nghĩ đến chuyện y và Thư Vô Khích cùng đi du lịch, cùng đi xem phim, cùng đi bơi lội, cùng nhau lữ hành.Lộ Tiểu Thiền chống đũa, tự mình cười khúc khích.Thư Vô Khích hỏi: "Ngươi đang cười cái gì?"

"Ta cảm thấy thế giới này cũng coi như không tồi."

"Không tồi chỗ nào?"

"Có lẽ trong thoáng chốc hồ đồ, ta liền cùng ngươi bạc đầu giai lão a!"

Lộ Tiểu Thiền dứt lời, ánh mắt Thư Vô Khích liền dừng một chút.Qua hết năm, truyện của Lộ Tiểu Thiền được in thành sách rồi phát hành!Bán rồi bán, mới qua một tháng liền bán hết sạch, phải khẩn cấp in thêm, nhóm biên tập của 'Họa Sĩ Truyện Tranh' bận rộn đến mặt mũi phờ phạc.Học kỳ cuối cùng cũng không có khóa học thực sự, đại đa số thời gian Lộ Tiểu Thiền đều một lòng một dạ ở nhà vẽ truyện tranh.Bởi vì số lượng tăng nhanh, một trợ lý Tiểu Hỏa Sài đã không đủ dùng, Lộ Tiểu Thiền phải tuyên bố tuyển thêm trợ lý ở trên mạng.Vì thế ngoài chuyện vẽ truyện tranh, mỗi ngày y còn phải gặp vài người đến phỏng vấn.Mỗi một người được mời đến phỏng vấn khi nhìn thấy Thư Vô Khích trên ghế sa lon, đều kích động dị thường.Tỷ như, thí sinh số một, lập tức vọt tới trước mặt Thư Vô Khích: "Trời ạ!

Thì ra Kiếm Tông Ương Thương Quân là có hình mẫu thực tế!

Người trong thực tế quả thật soái đến như vậy!"

Tỷ như, thí sinh số hai, quỳ xuống trước mặt Thư Vô Khích: "Ương Thương Quân!

Cầu ngài thu ta làm đồ đệ!"

Tỷ như, thí sinh số ba, trực tiếp nhào tới: "Ta muốn cùng ngươi sinh khỉ con!"

Lộ Tiểu Thiền nổi giận, đây không phải là lời kịch của y sao?Chỉ có trợ lý Tiểu Hỏa Sài là chăm chỉ không ngừng mà xử lý bối cảnh truyện tranh.Đến một trợ lý thích hợp, Lộ Tiểu Thiền cũng không gặp được."

Tháo xuống tin tuyển dụng của ngươi đi."

Thư Vô Khích lạnh lùng nói."

Không thể tháo xuống, không thể tháo xuống...

Tháo xuống rồi... những chuyện này chỉ dựa vào Tiểu Hỏa Sài sẽ làm không xong a!"

Tiểu Hỏa Sài đáng thương cũng gật đầu."

Ta tới."

Thư Vô Khích trả lời.Lộ Tiểu Thiền từng thấy qua tốc độ cùng hiệu suất của Thư Vô Khích, nhưng y vẫn cho rằng lần trước Thư Vô Khích chỉ là cứu cấp mà thôi, mỗi ngày hắn đều xem tin tức tài chính, bảng khai báo tài vụ gì đó, muốn hắn tiêu tốn thời gian làm trợ lý vẽ truyện tranh cho y, đây không phải là nhân tài không được trọng dụng hay sao?"

Chuyện này... có chút không tốt..."

"Coi như thư giãn và tiêu khiển đi."

Thư Vô Khích trả lời.Lộ Tiểu Thiền hóa đá, thứ khiến mình cùng Tiểu Hỏa Sài bị dằn vặt đến sống chết, trong mắt Thư Vô Khích lại chỉ là tiêu khiển thôi sao.Lúc nghỉ ngơi, Tiểu Hỏa Sài lặng lẽ nói với Lộ Tiểu Thiền: "Từ khi bắt đầu có người nhận lời mời mà đến, Thư tiên sinh liền mất hứng."

"Hắn biểu tình gì cũng không có, sao ngươi biết hắn cao hứng hay không cao hứng?"

"Cái này... cảm giác ngột ngạt ấy mà..."

Tiểu Hỏa Sài gãi gãi mũi, "Thư tiên sinh nhất định là không thích chỗ sinh hoạt cùng ngươi có người khác."

"Ngươi không phải là người khác à?"

Lộ Tiểu Thiền buồn cười hỏi."

Ta hẳn là không tính.

Ngươi đi đâu mà tìm được 'người khác' vừa yên tĩnh lại không chiếm diện tích như ta đây?"

Nghe ra tựa hồ đặc biệt có lý?Quyển thứ hai của series truyện tranh 'Vô Ý Cảnh Thiên' tiếp tục nóng sốt bán chạy như tôm tươi!Chủ biên của tạp chí đặc biệt hỏi Lộ Tiểu Thiền, có nguyện vọng gì muốn đạt thành hay không.Lộ Tiểu Thiền đương nhiên nói: "Ước mơ của ta là mở một cuộc triển lãm cá nhân a!"

Chủ biên vỗ bàn một cái, dĩ nhiên đáp ứng."

Không thành vấn đề!

Mùa hè năm nay, nhất định giúp ngươi mở triển lãm cá nhân!"

Vì vậy tới tháng bảy, Lộ Tiểu Thiền liền xuân phong đắc ý!Y không chỉ thuận lợi mà tốt nghiệp, hơn nữa tạp chí 'Họa Sĩ Truyện Tranh' còn vì y mở một cuộc triển lãm cá nhân, không chỉ có thật nhiều đại thần cosplay trình diện, khắp nơi đều là truyện tranh, đặc biệt còn có poster Kiếm Tông Ương Thương Quân rũ mắt cúi đầu nhìn Ly Triệt Quân bên cạnh, bán đặc biệt nóng sốt.Fan hâm mộ đều nói, Ương Thương Quân là nam thần của bọn họ.Lộ Tiểu Thiền cũng đi tới hiện trường, bên cạnh y là Thư Vô Khích.Thư Vô Khích vẫn một thân âu phục màu đen, Lộ Tiểu Thiền đặc biệt đeo cho hắn một cặp kính mát, kiên quyết không cho fan hâm mộ ở đây nhìn thấy mặt của hắn, bằng không buổi triển lãm khẳng định sẽ loạn thành một đống!
 
[Edit - Hoàn] Rượu Chàng Tiên - Tiêu Đường Đông Qua
Phiên ngoại 3 - 5


RƯỢU CHÀNG TIÊN

Tác giả: Tiêu Đường Đông Qua

Editor: Mia Tree

Truyện được edit tại https://miatree0402.wordpress.com

-----

– Phiên ngoại 3 –

Di sản khiến tim đập thình thịch (5)

Lộ Tiểu Thiền cũng không có tỏ rõ thân phận, mà giả bộ thành người đến xem triển lãm, đi dạo vòng quanh bên trong, thám thính người đến xem triển lãm thảo luận những gì."

A!

Ương Thương Quân thật sự quá đẹp trai a!"

"Siêu thích phong cách vẽ thủy mặc thế này, tiêu sái như gió a!"

"Không ngờ bản vẽ gốc lại tinh mỹ như vậy!

Ngay cả bóng lưng Ương Thương Quân cũng rất tuấn tú a!

Cùng Ly Triệt Quân thật xứng đôi a!"

"Bọn họ nên ở cùng nhau!

Ương Thương Quân nhanh chóng áp đảo Ly Triệt quân đi!"

"Ly Triệt Quân thật đáng yêu, muốn thái dương a!"

Lộ Tiểu Thiền bối rối, y đặc biệt vẽ Ly Triệt Quân thành hình tượng thanh niên thành thục có mị lực, độ lượng mà bao dung cái tên nhà quê Thư Vô Khích kia, tại sao các ngươi đều mong đợi hắn áp đảo Ly Triệt Quân! (editor: ta cũng mong đợi nhìn hắn áp đảo ngươi a ~)Thư Vô Khích tựa hồ đối với triển lãm tranh rất nghiêm túc, đối với mỗi một bức tranh hắn đều giống như 'Mona Lisa mỉm cười' mà thưởng thức cùng tỉ mỉ đánh giá, tuy rằng rõ ràng lúc vẽ những cái này, Thư Vô Khích ngồi ngay trên ghế sa lon bên cạnh.Mãi đến khi dừng trước bức tranh vẽ Thư Vô Khích quay người rời đi, tới Bắc Minh tìm kiếm linh thú, hắn đứng lặng im ở đó, nhìn một lúc lâu."

Ngươi đang nhìn cái gì vậy?"

Lộ Tiểu Thiền tò mò duỗi cổ qua."

Trong số những bức vẽ, tấm này đẹp mắt nhất."

Thư Vô Khích nói."

A?

Tấm bóng lưng này sao?"

Lộ Tiểu Thiền nghiêng nghiêng đầu, không quá hiểu rõ.Tấm bóng lưng này đường nét đơn giản nhất, thời gian vẽ xong cũng ngắn nhất.Đương nhiên, thời điểm vẽ nó, nhớ tới ngày đó Thư Vô Khích rời khỏi mình, đôi mắt Lộ Tiểu Thiền liền thiếu chút nữa đỏ lên."

Tại sao ngươi cảm thấy tấm này đẹp mắt nhất?"

"Thoạt nhìn, ngươi giống như rất tưởng niệm người này."

Thư Vô Khích nhẹ giọng nói."

Ừm...

Ta thật sự rất nhớ hắn."

Hai người cứ đứng ở trước bức vẽ đó, nhìn hồi lâu.Kỳ hạn một tuần triển lãm kết thúc, Lộ Tiểu Thiền thu hoạch vô số tiếng tăm và lời khen ngợi, nghe đâu triển lãm còn bán được mấy vạn bản sách in, Lộ Tiểu Thiền cùng tòa soạn tạp chí đều bội thu.Nhìn số dư trong thẻ ngân hàng của mình, Lộ Tiểu Thiền đột nhiên cảm giác thấy cho dù không có mười tỷ di sản kia, bản thân cũng không thiếu tiền xài, hơn nữa phi thường không thiếu.Ngồi trên xe về nhà, Lộ Tiểu Thiền một bên híp mắt cười, một bên huýt sáo."

Ngươi hình như rất cao hứng."

Thư Vô Khích nói."

Đó là đương nhiên!

Ta đã thuận lợi tốt nghiệp!

Ta còn mở triển lãm tranh!

Trong lĩnh vực của mình, ta cũng coi như có thành tựu đúng hay không?"

Lộ Tiểu Thiền duỗi ra hai ngón tay, hướng về Thư Vô Khích khoa tay biểu thị thắng lợi."

Đúng vậy, ngươi cách mười tỷ di sản, còn kém một điều kiện cuối cùng."

"Vì Lộ gia khai chi tán diệp thôi mà!

Ngươi yên tâm đi!

Hiện tại người nguyện ý sinh khỉ con cho ta túm đại cũng được một đống lớn nha!"

Lộ Tiểu Thiền vỗ vỗ ngực Thư Vô Khích, "Tuy rằng, ta vẫn tương đối hi vọng ngươi sinh một đứa cho ta, hì hì!"

"Ngươi có thời gian ba năm, hoàn thành mục tiêu này."

Thư Vô Khích nói."

Ôi chao, tại sao ngươi không nói — người không thể sinh ra khỉ con?"

"Chính là ý tứ 'ta thích ngươi, ta muốn sinh con cho ngươi'."

Thư Vô Khích nghiêm túc nói.Lộ Tiểu Thiền nhìn gò má của hắn, cái tên này khẳng định đã mờ mịt mà đi tra baidu 'sinh khỉ con' là cái gì.Hỏi đến đàng hoàng trịnh trọng!"

Ừm...

Để ta ngẫm lại xem... chọn ai giúp ta hoàn thành đây?"

Lộ Tiểu Thiền cau mày, lộ ra thần sắc phi thường khổ não, lướt webchat của mình, sau đó đưa đến trước mặt Thư Vô Khích."

Vô Khích ca ca, ngươi xem người này thế nào?

Chân dài đôi mắt đẹp!"

Lộ Tiểu Thiền mở ra một tấm hình, đưa đến trước mặt Thư Vô Khích, "Sinh ra khỉ con nhất định rất dễ nhìn."

Đây kỳ thật là lời mời canh ba bạo gan của fan cuồng sách gửi cho Lộ Tiểu Thiền, bên trong đã có mấy trăm ngàn lời nhắn lại, rất nhiều fan nữ cuồng sách đều đang nói đùa rằng Lộ Tiểu Thiền vậy mà lại vẽ ra được một nam tử tuyệt mỹ như Kiếm Tông Ương Thương Quân, các nàng đều muốn sinh khỉ con cho Lộ Tiểu Thiền."

Mặt quá nhọn, như xà tinh." (editor: phũ vậy cha nội ~)Lộ Tiểu Thiền dừng một chút, bỗng nhiên vạn phần muốn cười, nhưng vẫn nhịn được.Nhìn xem dáng dấp đàng hoàng trịnh trọng của Vô Khích ca ca này, khà khà, thực sự có người có thể lọt vào pháp nhãn của ngươi à?"

Vậy người này thì sao?

Da dẻ trắng trẻo, mặt mũi bánh bao thật đáng yêu."

"Trắng như vậy, ngươi xác định nàng không dùng mặt nạ tẩy trắng huỳnh quang?"

"...

Vậy còn người này?

Dã tính như mèo nhỏ, tràn đầy sức sống!"

"Ngươi xác định thời điểm mình và mèo nhỏ dã tính đánh nhau, ngươi thắng được móng tay của nàng?"

Lộ Tiểu Thiền chăm chỉ không ngừng mà tìm ra hết thảy fan hâm mộ muốn cùng y 'sinh khỉ con', tuy rằng những bức ảnh mở ra đa phần đều là người khác tùy ý đăng lên, Thư Vô Khích đều có thể tìm ra điểm không đồng ý."

Vậy người này?

Người này có được hay không?

Đời ta luôn muốn hắn sinh một khỉ con cho ta!

Không đúng, ta muốn hắn sinh một đống lớn cho ta!"

"Ai?" lông mày Thư Vô Khích hiếm thấy mà dùng sức nhăn lại."

Là hắn a!"

Lộ Tiểu Thiền đem điện thoại di động quơ quơ trước mặt Thư Vô Khích một chút, rồi bỏ vào trong túi.Thư Vô Khích ngẩn người tại chỗ, đã đến nhà mà vẫn không nhúc nhích."

Về đến nhà rồi!"

Lộ Tiểu Thiền nói một tiếng cám ơn với nhân viên của tòa soạn tạp chí đã đưa y trở về, rồi đi về phía cửa căn hộ.Y tiến vào thang máy, dò xét nửa ngày cũng không thấy Thư Vô Khích cùng vào."

Thư Vô Khích — Thư Vô Khích — ngươi làm sao còn không vào!

Có phải là chân ngươi quá dài lúc mở cửa xe bị kẹp trúng không a!"

Ngay tại một khắc cửa thang máy sắp sửa đóng lại kia, một cái tay đột nhiên ấn giữ lấy cửa thang máy.

Lộ Tiểu Thiền sợ đến chấn động lùi về phía sau, hành vi nguy hiểm như vậy, Thư Vô Khích học được từ nơi nào!Thư Vô Khích chân dài bước một bước, lập tức chen ngay vào, đôi mắt nhìn thẳng Lộ Tiểu Thiền."

Vô...

Vô Khích ca ca?"

"Ngươi không muốn gia sản mười tỷ sao?"

Thư Vô Khích hỏi."

Muốn.

Thế nhưng... ngươi không có cái công năng kia, ta có thể làm sao?"

Lộ Tiểu Thiền có chút khẩn trương.Tim đập đến đặc biệt lợi hại, giống như phá ra một cái động, mỗi một tiếng hít thở giống như tiếng gió đập vào rương, rồi lại sôi trào mãnh liệt vô cùng.Bởi vì bức hình vừa nãy y cho Thư Vô Khích xem, chính là mình chụp trộm hắn lúc ngủ.—— hướng về phía Lộ Tiểu Thiền, phảng phất như mang theo tất cả nhu hoà mà nở một nụ cười yếu ớt cùng thỏa mãn."

Lộ Tiểu Thiền, hiện tại ngươi còn có thể hối hận."

Thư Vô Khích nhìn Lộ Tiểu Thiền nói."

Còn chưa có nhấn tầng lầu đây!"

Lộ Tiểu Thiền cúi đầu, lỗ tai của y ửng đỏ, cái cổ cũng ửng đỏ, còn có một trái tim lấp lánh đỏ, muốn moi ra đưa cho đối phương.Cánh tay của y vươn qua người Thư Vô Khích, nhấn xuống nút tầng lầu."

Nếu như ngươi muốn mười tỷ di sản, nhất định phải kết hôn sinh con." thanh âm Thư Vô Khích rất trầm thấp.Giống như một cố sự cũ kỹ mà khuôn sáo, Lộ Tiểu Thiền nhìn mở đầu liền biết kết cục, nhưng vẫn mang theo một loại chấp nhất mong đợi, lật nó đến trang cuối cùng."

Ta muốn ngươi, có thể hay không?"

Lộ Tiểu Thiền ngẩng đầu, rất nghiêm túc hỏi.Vô luận đi đến thế giới nào, có tiền hay không có tiền, ăn một bữa tiệc lớn hơn một nghìn hay là bánh trứng cuộn trái cây năm đồng một cái, chỉ cần còn có thể gặp lại Thư Vô Khích, lòng y liền sinh vui mừng."

Đinh —— " một tiếng, thang máy dừng lại.Thư Vô Khích bỗng nhiên túm lấy cổ áo Lộ Tiểu Thiền, Lộ Tiểu Thiền cả kinh nhón chân lên hướng về phía trước, liền bị Thư Vô Khích đột ngột hôn xuống.Lực độ quen thuộc cùng cảm giác say sóng khi môi lưỡi quấn lấy nhau, Lộ Tiểu Thiền bị chặt chẽ trói lại, xương ngực sắp sửa bị đè ép đến vỡ vụn ra, y bị Thư Vô Khích ôm lên, mang ra khỏi thang máy.

Y bị hắn vững chắc mà trói buộc, ngoại trừ điên cuồng hôn môi, nửa điểm không thể động đậy.Xoay người lại, "Ầm —— " một tiếng, y bị đặt lên cửa phòng.Lộ Tiểu Thiền bị Thư Vô Khích ôm lên cao, nhiệt liệt đến gần như thiêu đốt mà hôn môi.Cửa phòng bị mở ra thế nào, Lộ Tiểu Thiền đã không nhớ rõ, nhưng Thư Vô Khích đã tìm chìa khóa rất lâu.Mặc dù vậy, hắn vẫn đem Lộ Tiểu Thiền áp ở trên cửa hôn đến đầu lưỡi đều tê rần, hơn nữa hiếm thấy hắn vì không tìm được chìa khóa mà buồn bực, cắn đến mấy lần trên môi Lộ Tiểu Thiền, dùng sức đâm vào, làm hại Lộ Tiểu Thiền cũng tìm chìa khóa khắp nơi.Y chỉ biết mình ngã lên trên cái giường bọn họ cùng sóng vai ngủ mấy tháng qua, trước đây còn bình an vô sự, Lộ Tiểu Thiền tình cờ gây chuyện, thế là bỗng nhiên liền long trời lở đất.Lộ Tiểu Thiền trườn cơ thể lên, nhìn Thư Vô Khích ngửa cổ, vội vàng mở ra cổ áo sơ mi, nhưng bởi vì hắn luôn mặc quần áo đàng hoàng trịnh trọng, nút cũng gài chặt.Lộ Tiểu Thiền cảm thấy đây là cơ hội tốt để hoàn thành tâm nguyện của chính mình!

Y vẫn luôn muốn xé áo sơ mi cùng âu phục của Thư Vô Khích!Chỉ là y vừa mới hứng thú bừng bừng muốn động thủ, Thư Vô Khích đã rất có mùi vị nam nhân mà kéo ra caravat, động tác kia so với trong phim ảnh càng khiến cho miệng lưỡi khô nóng gấp trăm lần.Tâm nguyện muốn bẻ gãy đôi chân to dài của Thư Vô Khích lần thứ hai rơi vào khoảng không, chấp nhất trong đôi mắt của Thư Vô Khích mới thật sự là nghiệp hỏa, thiêu đốt Lộ Tiểu Thiền đến không còn manh giáp.Thư Vô Khích nửa điểm tình cảm cũng không chừa lại, Lộ Tiểu Thiền cảm thấy cả người mình giống như bị va chạm đến nát bét, sau đó một lần nữa được ghép nối trở lại.Lúc y tỉnh dậy, không chút nghi ngờ bản thân đang được Thư Vô Khích ôm vào trong lồng ngực."

Ta còn tưởng rằng...

đã tịch diệt rồi đó..."

Lộ Tiểu Thiền dùng thanh âm khàn khàn thô ráp như giấy nhám mà nói."

Ảnh chụp như vậy, ta cũng có."

Thư Vô Khích hôn đỉnh đầu Lộ Tiểu Thiền nói."...

Ảnh chụp gì?"

Thư Vô Khích xoay người cầm điện thoại di động của mình, trên điện thoại di động của hắn chính là bộ dạng Lộ Tiểu Thiền đang ngủ say, nửa khuôn mặt chôn ở trong gối, còn không quên lôi kéo ngón tay Thư Vô Khích.Lộ Tiểu Thiền sau khi xem, liền chui vào trong chăn nở nụ cười.Kỳ thực, Thư Vô Khích có nhớ y hay không đối với Lộ Tiểu Thiền mà nói đã không còn quan trọng.Quan trọng là..., đôi mắt rực lửa vô cùng sống động không thể áp chế kia của Thư Vô Khích."

Này, Vô Khích ca ca...

Ngươi phải nuôi ta...

Ta không có mười tỷ di sản thừa kế..."

"Vô cùng sẵn lòng."

Lộ Tiểu Thiền híp mắt suy nghĩ một hồi, lại cảm thấy không thích hợp lắm."

Nếu như...

Lộ gia thật sự có mười tỷ di sản, tại sao cha mẹ ta không đi vay tiền để trả nợ a?"

Ôm ấp của Thư Vô Khích càng thu chặt hơn."

Ta nuôi ngươi là được rồi."

Lộ Tiểu Thiền nghĩ thầm, ta vẽ truyện tranh cũng có thể tự nuôi sống mình a!Chỉ là dáng dấp Thư Vô Khích tinh anh như thế, mình kêu hắn 24 giờ đi theo làm tuỳ tùng, hắn sẽ đồng ý sao?Lộ Tiểu Thiền lúc trước cũng từng tra baidu thân phận của Thư Vô Khích...

Trên baidu ngay cả một chữ liên quan cũng không có, chứng tỏ Vô Khích ca ca tuy rằng rất lợi hại, thế nhưng còn chưa tới mức phú khả địch quốc mọi người đều biết.Nhưng giống như có người từng nói, phú hào ẩn mình chân chính sẽ không xuất hiện ở trên mạng."

Này, đến cùng có mười tỷ gia sản cần phải thừa kế, là ngươi hay là ta?"

Lộ Tiểu Thiền vạn phần hoài nghi hỏi."

Của ta chính là của ngươi."

"A?"

Lộ Tiểu Thiền bỗng nhiên có loại cảm giác bị gài bẫy.Bất quá, nghĩ như vậy, thế giới này cũng rất thú vị.Ta muốn ăn cơm ngươi làm, muốn cùng ngươi xem phim, cùng ngươi tản bộ, muốn cùng ngươi ngồi xe lửa hoặc là máy bay lữ hành đến phương xa.Muốn cùng ngươi già đi.Sau đó một đời một kiếp.
 
[Edit - Hoàn] Rượu Chàng Tiên - Tiêu Đường Đông Qua
Phiên ngoại 4 (toàn văn hoàn)


RƯỢU CHÀNG TIÊN

Tác giả: Tiêu Đường Đông Qua

Editor: Mia Tree

Truyện được edit tại https://miatree0402.wordpress.com

-----

– Phiên ngoại 4 –

Gặp lại Diệp Hoa Nguyên Tôn

Lộ Tiểu Thiền mang theo một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, ngự kiếm lơ lửng bên ngoài cửa sổ Bát Bảo Linh Quang Các.Trong các thờ phụng một cây linh chi vạn năm, Lộ Tiểu Thiền đang suy nghĩ xem làm sao đi vào bên trong, dùng dao cạo xuống một chút, một chút xíu thôi là đủ, bảo đảm không làm tổn thương đến bản thân linh chi.Thật sự là ba trăm năm gần đây, không biết Thư Vô Khích tu cái đạo gì, tà hỏa rất lợi hại, quả thật đã dằn vặt y đến muốn sống không được, muốn chết lại không nỡ, vết xanh tím trên cổ và eo tháng trước còn chưa biến mất, tháng này liền chồng thêm màu sắc.Y dự định dùng cây linh chi vạn năm này làm thuốc, cho Thư Vô Khích ăn, để cho hắn yên tĩnh một hai trăm năm... mười, hai mươi năm... một hai ngày cũng tốt a!Mà thiếu niên theo bên cạnh y một thân trường sam tơ trắng, tóc tai tùy ý buộc ở sau gáy, chống cằm ngáp một cái: "Sư phụ a...

Ngươi cân nhắc hơn nửa ngày rồi...

Trực tiếp lấy đi cây linh chi kia không phải được rồi sao?

Bên trong Bát Bảo Linh Quang Các cũng không có ai đánh được ngươi!"

Lộ Tiểu Thiền phất phất tay: "Thiên Thu a...

Ngươi còn nhỏ, cho nên ngươi không hiểu, nếu như bị người ta nói chúng ta đoạt bảo vật của Bát Bảo Linh Quang Các, đám nhân sĩ chính đạo kia sẽ đuổi theo chúng ta lải nhải không thôi!"

"Đây không phải là vừa lúc sao?"

Mạc Thiên Thu hư hỏng nở nụ cười."

Vừa lúc cái gì?"

"Có bọn họ quấy rối, sư trượng không thể làm cái gì đó với ngươi rồi!"

Lộ Tiểu Thiền nhíu mày lại, trực tiếp búng ra một đạo linh khí, đụng ngã kiếm của Mạc Thiên Thu, Mạc Thiên Thu bất thình lình ngã xuống, vừa vặn té nhào lên người một vị nữ đệ tử của Bát Bảo Linh Quang Các.Nữ đệ tử kinh hãi hét lên, tiếng la hét không nằm ngoài mấy câu 'phi lễ' này nọ.Mạc Thiên Thu ngự kiếm bay lên, cười nói: "Vị tiểu sư tỷ này, tại hạ thoạt nhìn là loại người sẽ phi lễ ngươi sao?"

Nữ đệ tử định thần nhìn lại, thiếu niên trước mắt hàng mi như nhiễm mực, đuôi lông mày như mũi kiếm tiến vào tóc mai, mắt như sao trời, quả nhiên là phong hoa tuyệt đại.Nữ đệ tử vừa muốn nói điều gì đó, những đồng môn khác nghe tiếng chạy tới, muốn ra tay với Mạc Thiên Thu.Mạc Thiên Thu vừa ngẩng đầu, phát hiện Lộ Tiểu Thiền đã sớm không còn bóng dáng."

Già mà không đứng đắn, đáng đời bị sư trượng giáo huấn!

Tốt nhất vĩnh viễn không vươn mình lên được!"

Mạc Thiên Thu cắn răng nghiến lợi nói.Những đệ tử này chỉ có mấy chục năm tiên linh, chẳng phải là đối thủ của Mạc Thiên Thu, một đạo kiếm trận liền giải quyết tất cả.Đúng lúc này, chuông cảnh báo của Bát Bảo Linh Quang Các phát ra tiếng kêu to, là Lộ Tiểu Thiền thừa dịp hỗn loạn tiến vào trong các, đánh cắp cây linh chi vạn năm kia!Ngay sau đó chưởng môn Bát Bảo Linh Quang Các mang theo chưởng kiếm chạy tới, coi Mạc Thiên Thu như kẻ trộm linh chi, ra tay đánh nhau.Mạc Thiên Thu hao hết sức lực chín trâu hai hổ mới tránh thoát được đám kẹo mè xửng kia, thời điểm trở lại Lộc Thục Trấn, liền phát hiện Lộ Tiểu Thiền đang ở đó luyện đan.Mạc Thiên Thu giận không chỗ phát tiết, đạp lên lò luyện đan của y, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: "Sư phụ, ngươi chạy cũng thật nhanh a!"

Lộ Tiểu Thiền nở nụ cười: "Nào có nào có, vẫn là hai thầy trò chúng ta phối hợp thiên y vô phùng*!"[*áo tiên không có đường may, ý là hoàn hảo không có kẽ hở.]Mạc Thiên Thu trực tiếp xuất kiếm, học theo Lộ Tiểu Thiền cười cười: "Đợi đồ nhi bổ lò luyện đan này ra, nhìn một chút xem kim đan có thể khiến sư trượng trăm năm không dậy nổi hình dạng ra sao!"

Lộ Tiểu Thiền giật nảy cả mình, ôm lấy Mạc Thiên Thu: "Thiên Thu a!

Ngẫm lại xem sư phụ khổ cực cỡ nào, bỏ ra mấy trăm năm, bị Diệp Hoa Nguyên Tôn kia chỉnh qua vô số trận, mới trồng ra ngươi!"

Mạc Thiên Thu hừ một tiếng: "Ngươi cho rằng ta không biết hả!

Diệp Hoa Nguyên Tôn chỉnh ngươi, là bởi vì ngươi đối với cái nhà xí như tiên giới của hắn — Đại Bất Kính!"

"Ngươi từ trên cây lớn lên thành đứa nhỏ, rơi vào trong lồng ngực của ta, ta đêm không thể chợp mắt mà chăm sóc ngươi, giặt tã cho ngươi, cách mỗi nửa canh giờ liền phải đút cho ngươi ăn..."

"Thôi đi!

Buổi tối không ngủ chăm sóc ta chính là sư trượng!

Giặt tã cho ta chính là đệ tử Thiên Thu Điện của ta!

Đút cho ta ăn chính là Côn Ngô sư bá!

Khiến cho ngươi đêm không thể chợp mắt chính là sư trượng đi?

Kim đan này ta không thể để cho ngươi luyện thành, bằng không trong thiên hạ còn ai có thể trị được ngươi!"

Nói xong, Mạc Thiên Thu liền không chút lưu tình đạp lò luyện đan ngã lăn quay!"

Thằng nhãi ranh —— ta liều mạng với ngươi!"

Lộ Tiểu Thiền nhào tới, Mạc Thiên Thu lập tức ngự kiếm bỏ chạy."

Ngươi chạy chỗ nào!

Chân trời góc biển ta cũng lột rớt da của ngươi!"

Mạc Thiên Thu trong chớp mắt liền biến mất không thấy bóng dáng, khi hắn bay qua Thiên Kính Hồ, một đạo linh quang chợt lóe, vừa vặn bắn trúng vai Mạc Thiên Thu, hắn lần thứ hai ngã nhào xuống, ngay cả Thiên Thu kiếm cũng bị Lộ Tiểu Thiền đánh lật.Chính giữa Thiên Kính Hồ có một bãi đá san hô nhỏ, một nam tử mặc y phục xanh đang ngồi thả câu, Mạc Thiên Thu nghĩ thầm thôi xong rồi, mình đừng đè chết người này đó.Hắn muốn tránh né nam tử thả câu kia, nhưng cuối cùng vẫn mạnh mẽ đập vào trên người đối phương.Nam nhân kia ngửa mặt lên trời, hai tay thế nhưng thoải mái tiếp được Mạc Thiên Thu rơi thẳng xuống từ trên không trung!Mạc Thiên Thu ngây ngẩn cả người, hắn vốn cho rằng sư trượng Thư Vô Khích của hắn đã là dung nhan tuyệt thế vô song, lại không ngờ người trước mắt phảng phất như hội tụ linh khí trời đất, dáng vẻ của ngàn sông vạn suối đều phác họa nơi mi mục của hắn."

Nhóc con, như thế nào rớt xuống?"

Thanh âm ôn nhuận vang lên, Mạc Thiên Thu bỗng nhiên nhớ tới thời điểm đầu xuân ánh nắng từ kẽ hở bóng cây rơi xuống, lan tỏa trên đầu vai, ấm áp đến khiến người ta không muốn động.Hiện tại thân thể này tuy rằng đã có hơn trăm năm tiên linh, nhưng bên trong nguyên đan lại tích trữ hơn một ngàn bảy trăm năm linh khí, người này lại gọi mình là 'nhóc con', chẳng lẽ tiên linh của hắn cùng Côn Ngô sư bá không sai biệt lắm?"

Sư phụ ta đánh rớt kiếm của ta."

Mạc Thiên Thu trả lời.Nam tử cúi đầu nở nụ cười: "Phía trên xà nhà không ngay thẳng, phía dưới xà nhà dễ dàng nghiêng."

Cánh tay của hắn nhẹ nhàng nâng lên một chút, liền vững vàng đặt Mạc Thiên Thu ngồi xuống bên cạnh.Lúc này Lộ Tiểu Thiền ôm Thiên Thu kiếm, còn đang tìm kiếm Mạc Thiên Thu khắp nơi.Mặt nước của Thiên Kính Hồ trong vắt như gương, theo lý Lộ Tiểu Thiền chỉ cần liếc mắt liền có thể nhìn thấy bọn họ ở nơi nào, nhưng y bay hơn nửa vòng cũng không tìm được bọn họ."

Mạc Thiên Thu thằng nhãi ranh mau đi ra!

Xem ta có đánh ngươi tới liệt tổ liệt tông cũng nhận không ra ngươi không!"

Mạc Thiên Thu ngẩng đầu gãi một cái: "Tiền bối, thuật che mắt của ngài thật là lợi hại, sư phụ ta cũng không thấy được ngươi."

"Đó là kiếm của ngươi sao?"

Nam tử lại hỏi."

Phải a, sư phụ ta ỷ có chỗ dựa là sư trượng, làm chuyện xấu đều lấy ta ra làm bia đỡ đạn."

Mạc Thiên Thu kéo kéo khóe miệng."

Ly Triệt Quân càng ngày càng thích ăn đòn."

Nói xong, cần câu trong tay nam tử vung lên, quăng ra hơn vạn dặm khoảng không, lưỡi câu đụng vào trên Vô Ngân kiếm, kiếm liền lật!Lộ Tiểu Thiền hét lên một tiếng "A —— ", vang vọng khắp đất trời, mắt thấy sắp sửa đập xuống Thiên Kính Hồ, một thân ảnh nhanh như chớp xẹt đến, trong nháy mắt túm lấy Lộ Tiểu Thiền.Chính là Thư Vô Khích.Thư Vô Khích mang theo Lộ Tiểu Thiền đi tới trước mặt nam tử, gật đầu hành lễ.Mạc Thiên Thu bên cạnh sợ ngây người, trên cõi đời này còn ai có thể làm cho sư trượng của hắn lộ ra thần sắc tôn trọng như vậy?"

Tiểu Thiền thất lễ, quấy rầy sự thanh tịnh của tiền bối, hi vọng tiền bối bao dung."

Nam tử cười nhạt một tiếng: "Tâm can bảo bối của ngươi quấy rầy sự thanh tịnh của ta cũng không phải một hai lần, ta có lần nào không bao dung?"

Lộ Tiểu Thiền thò đầu ra từ phía sau Thư Vô Khích, vừa nhìn thấy nam tử kia liền rụt đầu trở lại."

Lần này lại muốn biến thành con gì đây?"

Nam tử cười hỏi, "Ương Thương Quân có muốn thử nuôi thỏ hay không?"

"Ta không muốn biến thành thỏ!

Mỗi ngày ăn cải xanh còn có ý nghĩa gì!"

Mạc Thiên Thu cuối cùng đã rõ ràng người bên cạnh là ai — Diệp Hoa Nguyên Tôn.Hắn là người có tu vi cao nhất trên thế gian, tinh hồn hòa vào trời đất, có thể tùy ý biến ảo hình dáng của mình, tạo ra thế giới Lộng Trần, thí luyện lòng người.Cũng chính linh khí của hắn đã khiến hạt giống thai nghén Mạc Thiên Thu nảy mầm."

Nhóc con, sư phụ ngươi cùng sư trượng ngươi mỗi ngày không phải tình thì chính là yêu, ngươi ở cùng bọn họ tu vi chỉ sợ khó tiến bộ...."

Lời của Diệp Hoa Nguyên Tôn còn chưa nói hết, Lộ Tiểu Thiền liền nhanh chóng mở miệng: "Vậy tiểu đồ liền giao cho Nguyên Tôn dạy dỗ đi!

Tại hạ tài năng kém cỏi, cảnh giới không cao, sợ sẽ làm trễ nãi tu vi của Thiên Thu a!" (editor: bán đồ nhi bán cũng thật nhanh chóng dứt khoát a ~)"Ngươi không phải đã làm trễ nãi hơn trăm năm của ta sao?

Đan hải của ta là sư trượng thắp sáng!

Ngự kiếm là nhìn người khác rồi tự học!

Ngay cả kiếm trận... cũng là Nam Ly Cảnh Thiên Miểu Trần Nguyên Quân chỉ điểm!"

"Đây không phải rất tốt sao?

Ngươi phải kế thừa vị trí Đông Khư Kiếm Tông a!

Sau này đám danh môn chính phái kia chuyện lớn nhỏ gì đều phải tới tìm ngươi làm chủ!

Thiên hạ lớn như vậy, nếu ta miễn cưỡng dạy ngươi, dạy ngươi thành dáng vẻ của ta... hay là... hay là dáng vẻ của Thư Vô Khích, vậy còn ý nghĩa gì?

Mạc Thiên Thu không nên bị dạy thành dáng vẻ của Đông Khư Kiếm Tông, mà là nên trưởng thành thành dáng vẻ của bản thân Mạc Thiên Thu a!"

Lộ Tiểu Thiền đang nói nói, đối diện với Diệp Hoa Nguyên Tôn, nhìn đối phương mang theo nụ cười ẩn ý, lập tức im miệng.Mạc Thiên Thu ngẩn người tại chỗ, theo bản năng hỏi một câu: "Sao ngươi biết ta không muốn làm Đông Khư Kiếm Tông...."

"Ngươi là do ta trồng ra...

Ta đương nhiên biết a!"

Diệp Hoa Nguyên Tôn cười nói: "Vẫn còn may không phải do ngươi sinh ra, bằng không lớn lên liền nghiêng lệch thật."

"Được rồi, ta tha thứ cho ngươi vì đã đẩy ngã ta khỏi đỉnh bảo các, nhưng ta vẫn muốn nói với sư trượng — ngươi muốn luyện kim đan khiến sư trượng trăm năm không dậy nổi!"

"Thằng nhóc con ta lột da ngươi!"

Lộ Tiểu Thiền còn chưa kịp xông lên, đã bị Thư Vô Khích xách đi."

Bọn họ lăn lộn trận này, sẽ hơn trăm năm đi?"

Mạc Thiên Thu sờ sờ cằm."

Kết quả này ngươi có thỏa mãn không?"

Diệp Hoa Nguyên Tôn hỏi."

Thoả mãn!

Thoả mãn cực kỳ!"

Mạc Thiên Thu chỉ kém không vỗ tay nữa thôi."

Vậy liền ở đây theo ta câu cá thế nào?"

"Đây là vinh hạnh của ta...

Bất quá Nguyên Tôn, trong Thiên Kính Hồ có cá sao?"

Mạc Thiên Thu híp mắt nhìn nhìn mặt hồ trong vắt đến thấy đáy hỏi."

Tình nguyện mắc câu."

Diệp Hoa Nguyên Tôn cười nhạt một tiếng.---TOÀN VĂN HOÀN---

Bản gốc: 28/07/2018 - 17/10/2018

Bản edit: 29/10/2018 - 24/02/2019

-----

Tác giả có lời muốn nói:Đến đây toàn văn kết thúc, cảm tạ mọi người đã làm bạn!Editor có lời muốn nói:
Hoàn thành rồi!

Hú hú!

Bốn tháng trời, gần 1000 trang word, thật sự là ta cũng phục ta quá :)))Cuối cùng thì Mạc Thiên Thu đã về bên Diệp Hoa Nguyên Tôn rồi (có thành đôi không thì mọi người tự tưởng tượng đi nha ~) P/s: Lời nói năm xưa của sư phụ Mạc Thiên Thu vậy mà đúng thật, Lộ Tiểu Thiền và Mạc Thiên Thu quả thật có duyên phận sư đồ, không chỉ 1 kiếp mà là cả 2 kiếp ~Sau đây là bộ mới ta chuẩn bị làm, mọi người nếu thích thì tiếp tục ủng hộ nha:Ta là một tên trai thẳng làm công ở gay bar

Mọi người vào trang wattpad @miatree0402 của ta để tìm truyện nha!
 
Back
Top Bottom