Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm-Edit] Tại Nhân Gian - Diêu Tử A Di

[Đm-Edit] Ở Nhân Gian - Diêu Tử A Di
Chương 39


Buổi chiều, Kiều Vạn Sơn tan làm về, đếm lại số tiền còn sót lại trong nhà một lượt, chỉ còn chưa đến mười đồng, cũng may hôm đó giấu dưới chiếu mới thoát được, chứ tiền nong bình thường trong nhà đều để Phương Khanh giữ, hắn chẳng mấy khi đếm qua, ai mà ngờ một trận hỏa hoạn lại thiêu sạch đến mức này.

Hắn lại cẩn thận cất chỗ tiền ấy vào chỗ cũ, ngồi ngẩn ra một lúc trong nhà, trong lòng buồn rầu vô hạn.

Ngồi mãi, hắn ra sân, xoẹt xoẹt mài dao.

Đêm đến.

Kiều Vạn Sơn gõ cửa nhà đội trưởng.

Bên trong vọng ra giọng the thé của vợ Vương Phú Quý: "Ai đấy?"

Những năm nay, đám già trong làng cũng già hẳn đi, trong giọng nói đã thêm vẻ khắc khổ của năm tháng.

Kiều Vạn Sơn ghé sát cửa gọi: "Thím ơi, là cháu, Vạn Sơn đây ạ!"

Lúc này trong nhà mới có động tĩnh.

"Vạn Sơn đấy à, muộn thế này có chuyện gì đấy?"

Mở cửa là Vương Phú Quý, chỉ hé ra một khe cửa, để lộ cái đầu hói bóng loáng phản chiếu ánh đêm.

Kiều Vạn Sơn giơ thứ trong tay lên, mùi thịt cừu xộc thẳng vào mũi hai người.

"Nhà cháu vừa thịt một con dê, mang biếu bác nếm thử."

"Ôi, mau vào đi, đứng ngoài làm gì?"

Vương Phú Quý vội mở toang cửa, đón hắn vào.

Ngồi trong nhà chính, con dê đã lột da, còn đẫm máu, đặt trong cái thùng gỗ mà bà Vương lôi ra.

"Biết nghĩ đến bác như thế, bác đã bảo từ bé rồi, thằng này sau này ra gì ra phết!"

Vương Phú Quý vừa nói vừa dùng tay gẩy gẩy con dê: "Chà chà, dê này béo tốt phết nhỉ, chăm khéo đấy!"

"Cũng tạm thôi ạ."

Kiều Vạn Sơn lặng lẽ đứng nhìn ông ta hài lòng, mới khẽ nói: "Bác ạ, thật ra cháu đến nhờ bác một việc."

"Có gì mà ngại, cứ nói thẳng!"

Nhận được con dê, Vương Phú Quý cũng trở nên hào phóng hơn hẳn.

"Em cháu ấy ạ."

Kiều Vạn Sơn nói, "Hôm qua còn khỏe mạnh, chẳng biết phạm lỗi gì, mà đêm qua đã bị nhốt vào chuồng trâu rồi..."

Vương Phú Quý nghe xong sắc mặt sa sầm: "Cái này bác không giúp được đâu, bác cũng muốn thả, nhưng dân chúng không cho phép!"

Ông ta còn cầm cái đùi dê lắc lắc: "Hay cậu mang về đi..."

"Ấy đừng!"

Kiều Vạn Sơn vội ngăn, hắn vốn cũng biết không thể thả hẳn, chỉ dám thử nói: "Trong chuồng ấy khổ quá, ban ngày bị hành, tối cháu muốn đưa nó về nghỉ tạm."

Thấy Vương Phú Quý vẫn lưỡng lự, hắn lại nói: "Đêm khuya không ai để ý, sáng sớm cháu lại đưa về, đảm bảo không ai biết!"

Vương Phú Quý trầm ngâm một hồi, liếc nhìn Kiều Vạn Sơn, lại nhìn con dê trong thùng, bà Vương ở bên cũng tiếc con dê, liền nói đỡ: "Người ta tình thâm nghĩa trọng, hôm trước còn đốt nhà nhỏ của họ, giờ nể tình tí có sao đâu?"

Kiều Vạn Sơn vội nói theo: "Có bị lộ thì cứ đổ hết lên đầu cháu!"

"Thôi được."

Vương Phú Quý ra vẻ khó xử đồng ý, bà Vương thì hí hửng lôi thùng dê vào trong.

"Với lại... ban ngày, bác cũng đừng để người ta hành nó quá..."

Kiều Vạn Sơn nói nhỏ, "Cậu ấy chẳng có dã tâm gì, ở chung một mái nhà cháu biết, mong bác..."

Đến nước này, Vương Phú Quý còn từ chối sao?

"Được rồi, được rồi, biết rồi, bác sẽ trông chừng giúp."

Kiều Vạn Sơn lúc này mới thở phào, vội cảm ơn, rồi chạy về, lôi từ ngăn kéo ra một bao thuốc ngon giấu trong người, hối hả tới chuồng trâu.

Ông già trông cửa vừa thấy anh đã chặn lại: "Lại nữa à..."

Chưa dứt lời, tay ông đã bị nhét một gói gì mềm mềm, tối quá không nhìn rõ.

"'Đại Tiền Môn', cháu mua tặng riêng ông."

Kiều Vạn Sơn ghé tai nói, "Đội trưởng gật đầu rồi, đêm nay cháu đưa cậu ấy về, ông đừng làm ầm lên."

Ông già bóp bóp, giấy gói thuốc kêu sột soạt, mới chịu tránh ra.

Phương Khanh sớm đã nghe tiếng động, vừa thấy người vào liền gượng dậy.

Dưới ánh đèn, Kiều Vạn Sơn thấy má cậu dính máu, chạm nhẹ cũng khiến Phương Khanh đau nhói.

Ban ngày chẳng biết đứa nào cầm gậy có đóng đinh, vung trước mặt, vô ý rạch một đường trên mặt.

Tim Kiều Vạn Sơn đau nhói như bị cứa, muốn sờ cũng không dám, đành cõng cậu lên lưng, lặng lẽ đưa về nhà.

Đi ngang ông già trông cửa, ông lẩm bẩm: "Sáng sớm nhớ đưa trả lại."

"Vâng, biết rồi ạ."

Về đến nhà, rửa sạch bôi thuốc, mới thở ra một hơi.

Nằm trên giường đất nhà mình đương nhiên dễ chịu hơn chuồng trâu, mệt mỏi cả ngày, Phương Khanh nhanh chóng ngủ thiếp đi, không để ý mùi máu tanh trong nhà, chỉ còn Kiều Vạn Sơn tắt đèn vẫn trằn trọc.

Đêm ấy yên tĩnh lạ thường, như thể cái ồn ào ban ngày chưa từng xảy ra.

Hơi thở của người bên cạnh phả nhè nhẹ lên ngực, trong lòng hắn nghẹn lại, cuối cùng cũng đưa được cậu về, mà chẳng biết những ngày lén lút thế này còn kéo dài đến bao giờ.

Về sau, Phương Khanh đỡ hơn đôi chút, Kiều Vạn Sơn suốt ngày chạy hai đầu, đêm khuya cõng cậu về, trời chưa sáng đã đưa trả lại.

Ban ngày toàn là tiếng chửi rủa vang trời, chỉ có đêm mới là những khoảnh khắc ấm áp hiếm hoi.

Nhưng những ngày ấy cũng chẳng kéo dài được lâu.

Vào thu, đội trưởng bị lật đổ, có người tố cáo ông ta nhận hối lộ, lập tức cả đám lao vào bắt.

Thôn Thanh Thủy lại bầu một đội trưởng mới, họ Dương, mới hơn hai mươi tuổi, hăng hái, mềm cứng đều không chịu, ai lén lút đưa quà, anh ta không những không nhận mà còn trở mặt lôi ra đấu tố.

Phương Khanh ở nhà chưa được mấy tháng lại bị tống trả về cái chuồng nhỏ kia.

Con dê đó coi như giết oan, bao thuốc cũng tặng phí công.-
 
[Đm-Edit] Ở Nhân Gian - Diêu Tử A Di
Chương 40


Trước phê lớn, sau đấu nhỏ, lớn thì dính đến chính trị, nhỏ thì chạm đến tình riêng.

Nhà họ Phương – lão địa chủ – đã ngã, tiếp đó là đến lượt chỉnh đốn phong khí.

Mở màn chính là xử lý tay thợ mộc què và tên đầu bếp kia trước.

Chưa nói đến chuyện hai thằng đàn ông cả ngày quấn quýt với nhau, chỉ riêng chuyện giữa ban ngày ban mặt mà dám hoang dâm, hỏi có nhà nào đàng hoàng lại ra nông nỗi thế?

Bị lôi ra khỏi cửa, Trần Tiểu Trù bám chặt lấy khung cửa, những đường gân xanh nổi rõ trên cổ tay gầy guộc.

"Một lũ súc sinh!

Ông đây sống đời mình ở nhà mình, dựa vào đâu mà đấu ông?!"

Mặt cậu ta đỏ bừng, "Cha mẹ các người không làm chuyện đó à?

Chẳng lẽ từng đứa trong các người đều là chó đẻ ra sao?

Buông ra cho ông!"

Có người tới gỡ tay cậu ta, cậu ta cúi đầu cắn một phát, để lại hai hàng dấu răng đầy máu trên cánh tay người ta.

Nhưng hai tay khó địch lại bốn tay, cái thân gầy còm ấy chịu sao nổi mấy người lực lưỡng vừa lôi vừa kéo?

Cuối cùng không chống nổi, bị kéo lê đi.

Cái tính đó của cậu ta lại càng chuốc khổ, dọc đường bị đè ra không biết ăn bao nhiêu đấm đá, miệng thì vẫn không ngớt mắng chửi.

Bên cạnh, Hách Hành Giang thấy hắn bị đánh thì định giãy ra, nhưng một gậy quất mạnh lên chân què của hắn ta, nửa người liền tê liệt, không cử động nổi.

Những loại khổ này, có kẻ đầu tiên thì cũng có kẻ thứ hai, thứ ba.

Trên bức tường lại dán thêm tờ giấy mới, nói rằng tên ngốc nhà họ Từ là đồng tính, còn lén lút với trí thức trẻ Lý Thư Hoa.

Lúc ấy Lý Thư Hoa đang phiền vì một chuyện khác.

Nguyên là con gái góa phụ họ Vương – Vương Thúy Vân – mang thai, khăng khăng nói là con anh, vừa khóc vừa kể rõ rành rọt, nói nào là hai người từng ân ái dưới gốc cây già cạnh sân phơi.

Trời đất chứng giám, cả đời Lý Thư Hoa hắn chỉ chạm vào mỗi Từ Lục, đến tay Vương Thúy Vân anh còn chưa nắm, chứ đừng nói...

Nếu không phải chuyện này, anh còn chẳng rõ mặt mũi ả trông thế nào, cái thai kia không biết là giống nòi của thằng trời đánh nào.

Muốn anh gánh tiếng oan ấy ư?

Anh không chịu!

Khi Tần Lãng hốt hoảng gõ cửa, anh còn tưởng bà góa họ Vương gọi bà mối đến, ngồi trong phòng tức tối gọi ra ngoài: "Tôi, Lý Thư Hoa, đã nói không làm là không làm!

Các người đừng hòng bắt tôi gánh cái oan đó!"

Tần Lãng ngoài cửa nóng ruột: "Thư Hoa, là tôi, mau mở cửa, có chuyện lớn rồi!"

Anh vội vàng ra mở, Tần Lãng vừa vào đã đóng cửa chặt lại, hạ giọng: "Cậu thấy cái tờ đại tự báo chưa?"

Lý Thư Hoa mù tịt: "Đại tự báo gì?

Tôi đang bận, không rảnh nghe cậu tám nhảm."

"Nhảm cái gì!

Là chuyện của cậu đấy!

Tôi đã nói rồi, đừng dính dáng quá với tên nhóc nhà họ Từ, cậu không nghe, giờ vỡ lở rồi đấy!

Giấy trắng mực đen viết rõ rành rành, nói cậu với thằng ngốc ấy là đồng tính, làm bại hoại phong khí làng Thanh Thủy!"

"Ầm" một tiếng trong đầu, hắn như bị người ta lột sạch ném ra giữa phố.

Giấu không nổi nữa...

Anh hoảng loạn nghĩ, sao lại bị lộ?

Bình thường hai người đâu có ra ngoài, ra ngoài cũng là đêm khuya, sao lại...

Nhưng tai họa đã đến, giờ còn đâu thời gian truy ra đầu đuôi?

Anh ôm đầu ngồi xổm, tâm trí rối tung.

Tần Lãng cũng ngồi xuống, khuyên nhủ: "Thư Hoa, chúng ta không giống đám dân quê này, chúng ta còn phải về Thượng Hải.

Nếu gục ở đây coi như xong, hôm qua tôi thấy có người bị lôi ra đấu tố, trước mặt bao nhiêu người, bị mắng là đồ cặn bã, mất mặt chết đi được!

Cậu nghe tôi, họ mà hỏi, cậu nhất định đừng nhận!"

Lý Thư Hoa ngẩng đầu, túm cổ áo anh ta, mắt đỏ bừng: "Vậy tôi... tôi phải làm gì?!

Cậu nói đi!

Tôi phải làm gì?!

Bọn họ cứ dồn ép tôi!

Cứ dồn ép tôi!"

"Đừng hoảng, Thư Hoa, đừng hoảng," Tần Lãng dỗ dành, "Họ mà hỏi, cậu cứ đổ hết lên đầu thằng ngốc ấy, nói là nó dụ dỗ cậu!"

"Họ mà không tin thì sao?!

Không tin thì sao?!"

Lý Thư Hoa nghĩ tới ánh mắt như điên của đám người kia, mồ hôi lạnh chảy ròng.

Ngày trước trốn trong căn nhà nhỏ của Từ Lục, anh từng nghĩ, bị phát hiện thì thôi, nhận đại, từ nay dẫn theo Từ Lục, chỉ hai người, sống tự tại như thợ mộc và đầu bếp kia.

Nhưng giờ trắng trợn phơi ra trước thiên hạ... anh lại sợ.

"Con gái bà góa họ Vương chẳng nói đang mang con cậu sao?

Cậu nhận luôn đi."

Không suy nghĩ, anh liền gạt phắt: "Để tôi nuốt cái thiệt đó à?"

"Tôi biết rõ không phải cậu, nhưng cậu nhận Vương Thúy Vân chẳng phải chứng minh cậu không phải đồng tính sao?"

Anh sững sờ, cuối cùng... anh vẫn phải cưới một người con gái mình chẳng hề quen biết?

Trong đầu anh lại hiện ra khuôn mặt ngây ngô của Từ Lục, cười ngu ngơ với anh.

Đêm qua hai người còn cuồng nhiệt quấn lấy nhau, hôm nay...

Tần Lãng thấy anh im bặt, liền nhắc: "Vừa nãy tôi đến đây, đã thấy bọn họ kéo tới rồi đấy, Thư Hoa, lát nữa nhất định phải cắn răng nói là thằng ngốc ấy dụ cậu!"

Vừa dứt lời, cửa bị gõ ầm ầm, bên ngoài có tiếng đàn ông quát: "Lý Thư Hoa, mở cửa!"

Tần Lãng liếc mắt ra hiệu, Lý Thư Hoa đứng dậy, chân tê dại lảo đảo, hít sâu, rồi mở toang cửa.

Hơn chục người đứng ngoài, Lý Thư Hoa thấy tối sầm mắt.

Gã cầm đầu kéo một người ra trước, chính là Từ Lục.

Vừa thấy Lý Thư Hoa, mắt Từ Lục sáng lên, định nhào tới, nhưng hai tay đã bị khóa chặt, không nhúc nhích nổi, đôi mắt vẫn tha thiết nhìn anh.

Gã cầm đầu hỏi: "Lý Thư Hoa, có người tố cậu thông gian với Từ Lục, có nhận không?"

"Thông gian?"

Anh nghẹn một chút, bọn nhà quê này, chẳng hiểu nghĩa từ mà nói bừa.

Nhưng giờ anh nào dám tính toán gì, tay siết chặt, móng tay bấm đỏ cả lòng bàn tay, có lẽ vì chột dạ, cũng có lẽ vì chút xấu hổ mơ hồ, mặt đỏ gay, gân cổ cãi: "Nói bậy!

Tôi, Lý Thư Hoa, sống đường hoàng, chưa từng làm chuyện bẩn thỉu đó!"

"Thế tờ giấy này là sao?"

Có người đưa tới, trên đó giấy trắng mực đen, tên hắn và Từ Lục bị khoanh đỏ chót, viết rõ từng chuyện mập mờ, cả chuyện Từ Lục hôn hắn trong đám cưới nhà họ Từ.

Lý Thư Hoa ném tờ giấy lên cửa: "Các người cũng thấy thằng ngốc ấy cứ bám lấy tôi, tôi bao giờ chủ động?

Tôi là đàn ông bình thường, sao có thể thích cái loại đó?"

Nói xong, tim anh đập thình thịch, không dám nhìn Từ Lục, sợ ánh mắt quá đỗi chân thành ấy, sợ không nói dối nổi, sợ rũ bỏ không xong.

Vết nhơ này mà dính, cả đời sẽ bị chôn vùi ở cái nơi này!

Lời thề non hẹn biển, giờ phút này, đã quên sạch sành sanh!

Mười mấy người liếc nhìn nhau, gã cầm đầu nói: "Vậy đi với chúng tôi, chúng tôi sẽ điều tra rõ."

Hai người lập tức xông lên áp giải ạm, lòng anh lạnh buốt.

Đúng lúc đó bên ngoài vang lên tiếng đàn bà rổn rảng: "Xem đứa nào dám động đến con rể tôi?!"

Mọi người quay lại, hóa ra là bà góa họ Vương.

Bà ta chống nạnh, hùng hổ bước tới, bộ dạng đầy tự tin khiến đám người vô thức nhường đường.

"Lý trí thức là con rể tương lai nhà tôi, con gái tôi còn đang mang thai đấy, các người dám vu oan cho nó là đồng tính?

Nếu nó đồng tính thì cái thai trong bụng con gái tôi là từ trên trời rơi xuống chắc?

Các người định để cháu tôi sinh ra mà không có bố à?

Đừng có ỷ đông hiếp yếu!"

Miệng bà ta không ngừng mắng xối xả.

Cả đám bị bà mắng cho không nói nổi, trông bà chẳng giống bị bắt nạt chút nào.

Chưa ai kịp phản ứng, bà ta đã túm lấy Từ Lục kéo ra.

Tội nghiệp Từ Lục gầy gò, làm sao địch nổi người đàn bà lực lưỡng này, bị kéo quỵ xuống đất.

Bà ta cười khẩy, mặt đầy phấn rẻ tiền rơi như bột, túm cổ nó: "Không ngờ mày là cái loại cướp đàn ông với con gái tao!

Một bạt tai này còn nhẹ đấy, còn dám bám lấy con rể tao, tao cho mày làm đàn bà luôn!"

"Bốp" một cái, ai nấy sững lại.

Má Từ Lục in rõ năm ngón tay đỏ rực, khóe miệng rỉ máu, đầu cúi xuống rồi lại ngẩng lên, mắt mông lung, không hiểu vì sao mình bị đánh.

Bà góa trừng mắt, chỉ huy: "Còn đứng đực ra làm gì?

Lo mà kéo cái thằng tiện này đi xử lý cho tử tế, kẻo nó bám lấy mấy người đấy!"

Hai người lập tức kéo hắn đứng dậy.

Từ Lục vùng vẫy, cố lao về phía Lý Thư Hoa, nhưng anh lại né ra như né ôn dịch.

Tên ngốc sững sờ, tối qua anh còn ôm mình gọi "Lục nhi" mà, giờ sao lại...

Cứu em với...

Nó muốn nói.

Nhưng há miệng, không thốt ra được.

Nó không tin, lại giãy giụa, đôi mắt to đẫm lệ nhìn Lý Thư Hoa đầy van nài.

Đến tận lúc này, nó vẫn ngây thơ tin rằng Lý Thư Hoa sẽ đứng về phía nó.

Thật là...

đáng thương khờ dại.-
 
[Đm-Edit] Ở Nhân Gian - Diêu Tử A Di
Chương 41


Từ Lục bị nhốt vào chuồng trâu, trong làng người có chữ nghĩa chỉ có Phương Khanh, đồng tính ngoài cặp kia thì chỉ còn tên ngốc này, chẳng lẽ bắt nó ở chung với đám đàn bà?

Nhốt riêng mỗi đứa thì lại tốn chỗ, thôi thì tống cả hai vào một chỗ luôn.

Phương Khanh thấy Từ Lục bị hai người đàn ông quăng vào như vứt rác, ngã bịch xuống đống cỏ khô phát ra tiếng nặng nề.

Hai gã kia nhổ một bãi nước bọt xuống đất, mặt đầy vẻ ghê tởm, nói: "Về nhà tắm ngay đi, cái thứ bệnh tật ấy không chừng còn lây ấy chứ!

Mày xem thằng ngốc này, thích gì không thích cứ phải thích đàn ông, còn thằng họ Lý kia cũng đúng là... không có tí bản lĩnh nào..."

Phương Khanh ngẩn ra —— hóa ra, thích đàn ông... cũng là tội sao?

Đến tối, Kiều Vạn Sơn mang cơm đến, vừa bước vào đã bị cậu đẩy ra.

Kiều Vạn Sơn không hiểu chuyện gì, đành nắm chặt tay cậu, đợi hắn hết sức mới nhận ra bên cạnh còn có một người co rúm ở bể máng, nửa vạt áo sộc xuống vai lộ ra một mảng bầm tím, ánh đèn pin chiếu lên mặt, chỉ thấy bóng nhỏ đó vội quay lưng lại, như muốn trốn đi.

Thì ra là tên ngốc nhà họ Từ.

Sao lại đến đây?

Kiều Vạn Sơn gọi một tiếng: "Tiểu Lục?"

Tên ngốc không quay đầu, cứ co ro run lẩy bẩy.

Nhìn cái dáng ấy mà xót xa, Phương Khanh càng thêm buồn rầu, hỏi nhỏ: "Lúc tới có ai nhìn thấy không?"

"Không."

Kiều Vạn Sơn lấy cơm canh ra, trời thu lạnh lẽo, còn mang theo một tấm chăn mỏng trải sẵn cho cậu, "Sao thế?

Tiểu Lục sao lại ở đây?"

"Hình như là... chuyện thích đàn ông..."

Phương Khanh lẩm bẩm, tắt đèn pin, trong bóng tối mới thấy an lòng hơn chút.

Kiều Vạn Sơn hiểu ý cậu: "Đừng sợ, không ai nhìn thấy đâu."

Rồi nhét cái bánh bao vào tay cậu, "Người ta coi chúng ta như anh em mà!"

Hắn lại cầm thêm một cái bánh bao đến chỗ bể máng, trong bóng tối, cái áo trắng co ro kia càng nổi bật, hắn nhẹ nhàng vỗ lên vai cnos đang run rẩy, Từ Lục lại né tránh ra xa.

"Tiểu Lục?

Đừng sợ."

Kiều Vạn Sơn dỗ dành, sợ làm nó hoảng, "Ăn cơm đi, chúng ta cùng ăn nhé?"

Từ Lục chậm chạp quay đầu lại, Kiều Vạn Sơn nhìn không rõ nét mặt nó, bèn đưa bánh bao ra, lại lùi ra xa để nó đỡ sợ.

Trong chuồng trâu có thêm một người, dù chỉ là một tên ngốc, hai người cũng chẳng dám nói lời tình tứ gì nữa, những ngày tháng này càng lúc càng khó thở.

Sáng hôm sau Kiều Vạn Sơn lại đến, thấy hai người vẫn ngủ.

Có lẽ Phương Khanh sợ tên ngốc lạnh, nên tấm chăn đắp trên người Từ Lục, còn cậu chỉ lấy rơm phủ tạm.

Tên ngốc cuộn trong chăn, chỉ lộ ra nửa gương mặt sưng phù, thở phập phồng, trông thật đáng thương.

Mùa thu là mùa gặt, Kiều Vạn Sơn ban ngày ra sân phơi đập lúa, còn phải mang cơm cho Phương Khanh, tối lại đến ở cùng, gần như không có chút thời gian nghỉ ngơi.

Buổi sáng hắn trông lúa bên gốc cây, thỉnh thoảng cào lúa cho đều để phơi, trời thu gió mát, dưới bóng cây dễ chịu hơn dưới nắng gắt, cơn buồn ngủ ập đến, hắn dựa thân cây ngủ lúc nào không hay.

Trong mơ là thảo nguyên xanh biếc, thơm mát, bầy cừu trắng như kẹo bông trên phố, mềm mại.

Hắn và Phương Khanh ngồi trên đỉnh đồi, trời cao, mây trắng, nước chảy, tự tại hiếm có...

Đời thực quá khổ, đành tìm chút vui trong mộng.

Bỗng má hơi ngứa, anh tưởng côn trùng, giơ tay đuổi, lại chạm phải thứ gì mềm mềm lông lông, giật mình mở mắt.

Bên cạnh có người đang quỳ, cúi sát mặt hắn, đôi mắt dài hẹp nhìn chằm chằm khiến hắn khó chịu —— là Lư Hiểu.

Kiều Vạn Sơn không quen thân người này, thấy cậu ta chỉ thấy âm trầm, ánh mắt xếch, trông cay nghiệt.

"Anh..."

Hắn chưa kịp nói gì, Lư Hiểu đã vòng tay ôm, đôi môi mỏng như sợi chỉ đỏ cũng áp xuống.

Hắn kinh hãi lùi lại, nhưng chậm một chút, môi kia đã chạm cằm hắn.

"Mày làm gì?!"

Hắn tức giận đẩy mạnh Lư Hiểu ngã ngồi ra.

Lư Hiểu trừng mắt nhìn hắn, thấy hắn ra sức lau chỗ vừa bị chạm, mắt tối sầm, bỗng gọi: "Anh!"

Kiều Vạn Sơn thấy người này bám riết, lòng chỉ nghĩ tới Phương Khanh, mình có lỗi với em ấy rồi.

Nghe cậu ta gọi, hắn lạnh mặt: "Ai là anh mày?

Muốn tìm anh thì về nhà tìm!"

Nói xong lại hối hận —— nhà họ Lư chỉ còn lại cậu ta, nói vậy chẳng khác nào xát muối.

Nhưng chưa kịp xin lỗi, Lư Hiểu đã cười: "Hắn cũng gọi anh như thế, phải không?"

Kiều Vạn Sơn vừa giận vừa hối, sao lại ngủ quên ở đây chứ.

Lát sau mới hiểu "hắn" là ai —— chính là Phương Khanh.

Hắn vội nhìn quanh, chỉ thấy xa xa mấy người đang đập lúa, không biết có ai để ý.

Lư Hiểu thấy hắn thận trọng, lại sa sầm mặt, giọng the thé: "Hắn gọi thì được, còn em gọi thì không?!"

Đôi mắt dài hẹp rưng rưng, cậu ta nghẹn ngào: "Ngoài việc không có chữ nghĩa, em chỗ nào kém hắn?

Hắn thì được nuông như cậu ấm, còn bày đặt làm dáng trí thức, hơn em chỗ nào?!"

Cậu ta quỳ sụp xuống, nước mắt lã chã: "Hắn chỉ là một con chó săn tư bản!

Em..."

"Câm miệng!"

Kiều Vạn Sơn đứng phắt dậy, nhìn xuống cậu ta, "Em ấy thế nào, đến lượt mày nói sao?"

"Em ấy hơn mày thế nào tao không cần biết, với tao em ấy là người tốt nhất."

Hắn cầm cái chạc rời đi, "Em ấy không giống người khác."

Lư Hiểu ngẩn ra, lát sau bỗng theo sau, tay nắm cây chạc.

Hắn quay lại, thấy cậu ta đã lau nước mắt, cười nham hiểm: "Hai người ngủ cùng rồi nhỉ?"

Giữa ban ngày, Kiều Vạn Sơn lạnh cả sống lưng.

"Em thấy hết rồi, ban ngày anh chở hắn lên phố, tối ngủ chung giường, làm cái chuyện đó.

Cả lần ở sân phơi em cũng nghe thấy!"

Cậu ta níu áo hắn, bị hất ra lại níu tiếp, khẩn thiết: "Anh, hắn không ra được đâu, cho em theo anh được không?

Em hầu anh!"

Bao năm rồi, cả làng ai cũng có đôi, chỉ mình cậu ta cô đơn.

Cậu ta đã để mắt Kiều Vạn Sơn từ lâu —— khoẻ mạnh, chăm chỉ, ngay ngắn.

Nhưng không dám nói, chỉ dám lén nhìn, chính cậu ta cũng thấy mình như đồ biến thái.

Cứ tưởng đến ngày hắn cưới vợ thì cậu ta sẽ thôi, ai ngờ... lại là Phương Khanh chuyển đến.

Biết bao buổi sáng trưa tối, cậu ta trốn trong ruộng nhìn đôi kia, đêm lại dán tường nghe tiếng trong phòng, lòng đau nhói.

Vì sao bọn nó vui sướng, còn mình chịu khổ?

Lẽ ra... là mình... mình không cam tâm!

"Cầu không được" Bốn chữ ấy mới là thứ dày vò người ta nhất.

Kiều Vạn Sơn giận đến mặt sầm sì, gỡ tay cậu ta ra, gằn từng chữ: "Mày dám!"

Cây chạc cắm phập xuống sân phơi, mặt sân phơi cứng bị đâm thủng ba lỗ.

Lư Hiểu co rúm lại —— từ trước đến nay chưa thấy hắn dữ vậy.

"Được, được, được!"

Cậu ta cười lạnh ba tiếng, rồi hằm hằm bỏ đi.

Từ đó trở đi, Kiều Vạn Sơn luôn có cảm giác bị một đôi mắt rình rập, làm gì cũng thấp thỏm.

Phương Khanh hỏi, hắn chỉ lấy cớ chuyện lúa gạo để lảng sang chuyện khác.

Ngày nào hắn cũng nhìn lên bức tường, sợ lại dán thêm tờ giấy nào khiến Phương Khanh không còn đường sống.

Nửa tháng trôi qua, chẳng có động tĩnh gì, hắn mới thở phào.

Không lâu sau nghe tin —— Lư Hiểu treo cổ tự tử, dùng dây thừng treo lên xà nhà, chết rồi.

Nhà họ Lư chỉ còn mỗi cậu ta, mấy hôm không ai thấy, hàng xóm phá cửa vào, chỉ thấy hai bàn chân đi giày vải đen lơ lửng.

Ngước lên —— một khuôn mặt tím bầm treo lơ lửng, dọa đứa con nít sốt cao mãi không hạ, già làng chửi bới ngoài cửa mấy ngày, nhưng người chết rồi, biết tìm ai lý lẽ?

Kiều Vạn Sơn cả đời chưa từng làm điều ác, nhưng chuyện này ít nhiều là vì mình, hắn thấy áy náy, nhưng trong góc khuất trong lòng... lại có chút nhẹ nhõm.

Trên đời làm gì có người tốt hoàn toàn?

Bị dồn ép, ma xui quỷ khiến cũng mọc rễ nảy mầm, thỉnh thoảng trồi lên dọa chính mình.

Chấp niệm đôi khi chẳng tốt, nghĩ không ra, nói không rõ, chẳng biết trút đâu, khổ cũng chỉ tự mình chịu —— đặc biệt là chuyện tình cảm, lệch một chút duyên phận thôi, cưỡng cầu không được.-
 
[Đm-Edit] Ở Nhân Gian - Diêu Tử A Di
Chương 42


Thu hoạch xong, Vương quả phụ liền nhờ người chọn ngày lành, thúc giục làm đám cưới cho con gái với Lý Thư Hoa.

Bụng của Vương Thúy Vân ngày một to lên, nhà ai cưới mà cô dâu bụng vượt mặt thế này?

Bị người ta cười chê.

Nhà gái không đòi bốn món sính lễ, cũng không đòi tiền cưới.

Vương quả phụ suốt ngày nói với mọi người rằng, nhà họ Vương bà không trông mong Lý Thư Hoa một xu một hào nào, chỉ cần sau này hắn đối tốt với con gái bà là được.

Ai cũng khen Vương quả phụ là một bà mẹ vợ tốt hiếm thấy, còn Lý Thư Hoa thì cứ như cái xác không hồn, lẩm bẩm theo: "Phải, phải, mẹ vợ tốt, mẹ vợ tốt..."

Lý Thư Hoa vẫn luôn cố tránh ra ngoài, anh sợ phải nhìn thấy tên ngốc ấy, ánh mắt đau đớn tuyệt vọng của nó lúc bị kéo đi, cứ ám ảnh trong mơ làm anh bừng tỉnh giữa đêm.

Nhưng cuối cùng anh vẫn phải ra ngoài mua thức ăn, trong nhà đã ăn hết sạch gạo, đành ra chợ.

Vừa ra cửa đã thấy một đoàn người rầm rộ kéo về sân phơi lúa — chỗ đó dựng hẳn một cái sân khấu, trước kia mỗi lần họp thôn mới dựng, giờ ngày nào cũng có người bị đấu tố trên ấy, nên chẳng dỡ nữa.

Không hiểu sao, Lý Thư Hoa lại lững thững theo đám đông đi đến đó, thấy dưới sân khấu mọi người tụ tập xem náo nhiệt, một hàng người bị áp giải lên, đầu ai cũng bị cạo thành kiểu "âm dương" kỳ quái, cổ đeo tấm bảng gỗ, trên đó viết những chữ bằng bút lông như "phần tử bại hoại", "dâm phụ"...

Chỉ liếc một cái, hắn đã thấy Từ Lục — nhỏ bé, đầu bị cạo nửa chừng, da đầu xanh tái, vốn đã gầy, giờ chỉ còn da bọc xương.

Từ Lục ngồi xổm ở rìa sân khấu, tay giữ tấm bảng gỗ đeo trên cổ, chữ trên bảng khác người khác, viết: "Phần tử bại hoại đồng tính."

Có lẽ nó còn chưa hiểu nghĩa là gì.

Phụ nữ xung quanh đều cúi đầu, chỉ riêng nó ngẩng lên, nhìn xuống phía dưới như đang tìm gì đó, ánh mắt lướt qua khiến Lý Thư Hoa vội vàng cúi gằm.

Anh quay người định bỏ đi, nhưng đúng lúc ấy sân khấu bỗng hỗn loạn, ah ngoái lại, chạm đúng ánh mắt của Từ Lục — ánh mắt nóng bỏng, gấp gáp, đầy khao khát.

Không biết từ lúc nào tên ngốc ấy đã đứng dậy, toan lao xuống sân khấu, lập tức có người ập tới giữ chặt, đè nó lên mặt bàn phủ vải đỏ, nửa bên mặt áp xuống tấm bảng gỗ.

Quá hỗn loạn, Lý Thư Hoa nghe không rõ trên sân khấu nói gì.

Bên cạnh có người thấy anh, kêu lên: "Ơ, chẳng phải chú rể mới à?

Sao không về với vợ sắp cưới, lại chạy ra xem cái thứ bẩn thỉu này."

Anh còn chưa kịp đáp, đã có người chen vào nói: "Trước đám cưới mấy ai ở chung với vợ chứ?

Còn thiếu có mấy bữa thôi mà."

Lý Thư Hoa không muốn nghe thêm nữa, quay lưng bước đi.

Gió lạnh cuối thu thổi qua, cuốn theo những chiếc lá tàn trên đất.

Sắp sang đông rồi.

"Là mình hại em ấy."

Anh nghĩ, "Mình có lỗi với em ấy."

Ngày cưới càng đến gần, khắp nơi rực rỡ sắc đỏ hân hoan, lòng anh lại càng bất an, như có tiếng gào thét vang lên từ sâu trong tim.

Tần Lãng khuyên anh: "Qua được kiếp này là tốt rồi, vài năm nữa chắc chúng ta cũng được trở về thôi."

Trong lòng anh thấp thoáng một nỗi không cam — chỉ vậy thôi sao?

Anh xưa nay nhẫn nhục chịu đựng, chuyện gì cũng không có chủ kiến, người ta đẩy anh đi đâu thì hắn theo đó.

Anh liên tục tự nhủ đừng nghĩ nữa, nhưng nửa đêm giật mình tỉnh giấc, gương mặt ấy cứ mãi không phai.

Dù là đang ăn, đang làm việc, hay chỉ ngồi trong phòng, anh cũng đã thành thói quen quay lại gọi một tiếng: "Lục nhi?"

Nhưng phía sau đã chẳng còn ai nữa.

Giữa đất trời mênh mông, xung quanh người đến người đi rộn ràng, mà trong lòng vẫn phảng phất một nỗi quạnh hiu.

Cuối cùng, anh âm thầm hạ quyết tâm.-
 
[Đm-Edit] Ở Nhân Gian - Diêu Tử A Di
Chương 43


Trong đêm đen, Phương Khanh không nhìn thấy gì, chỉ nghe cách đó chừng hai, ba mét có người đang sốt ruột gọi: "Lục nhi!"

Đứa nhỏ nhà họ Từ, người ta vẫn gọi nó là "tên ngốc", "nhóc câm", gọi tử tế hơn thì gọi "Tiểu Lục", nhưng ai lại gọi kiểu ấy?

Chẳng mấy chốc, chỗ đống cỏ bên cạnh vang lên tiếng động.

Giọng kia từ trên cao hạ thấp xuống, có lẽ là người đó đã ngồi xổm xuống.

"Lục nhi, đừng sợ, anh tới rồi...

Anh tới đón em đi."

Giọng run run, có lẽ là vì sợ, nhưng nghe kỹ lại thấy như chứa đựng một sự xúc động khó tả.

"Sao mặc ít thế?

Lạnh không?"

Lại vang lên tiếng lục đục sột soạt, tiếng trong đêm nghe rõ hơn, "Lục nhi ngoan, mặc vào rồi chúng ta đi ngay, nào, giơ tay lên."

Có vẻ Tiểu Lục không động đậy, lại nghe giọng kia dịu dàng dỗ: "Đừng sợ, anh sẽ không bỏ em lại nữa, ngoan nào, giơ tay lên."

Không rõ Tiểu Lục làm gì mà giọng kia chần chừ một chút, rồi đột nhiên cất tiếng gọi về phía này: "Phương tiên sinh!"

Phương Khanh quay đầu nhìn về hướng đó, nhưng chẳng thấy gì.

Giọng kia lại vang lên: "Anh...

Anh là người tốt!

Nhưng em không mang anh theo được!

Nếu anh chịu đựng được, sau này em nhất định sẽ quay lại cảm ơn anh!

Cảm ơn anh đã chăm sóc Lục nhi!"

Phương Khanh vẫy tay về phía ấy, tiếng bước chân giẫm lên cỏ mỗi lúc một xa, chẳng bao lâu, chuồng trâu lại chìm vào im lặng, như chưa từng có ai tới.*** Lý Thư Hoa tay xách hành lý, tay kia nắm chặt tay Tiểu Lục, chạy về phía sông Thanh Thủy.

Gió đêm đông vừa khô vừa lạnh, chạy được mấy bước đã hà ra khói trắng, khiến miệng khô lưỡi rát.

Trong túi ngực anh là hai tấm vé tàu đi Thượng Hải, vất vả nhờ người ở huyện mua được, giờ này, muốn ra ngoài đâu dễ.

Bất chợt, người bên cạnh loạng choạng ngã nhào, anh vội bỏ hành lý xuống, quay lại đỡ, nhưng Tiểu Lục lại đứng không vững.

Dưới ánh trời nhập nhoạng, anh cúi xuống nhìn, mới thấy đôi chân kia trần trụi, chẳng mang gì.

Thời tiết rét căm căm thế này mà chân trần ở ngoài...

Lý Thư Hoa chợt nhớ lại hôm cha Từ tới đòi xì dầu, cũng lạnh thế này, đôi chân đó chỉ có đôi giày rách không vừa, bắp chân tím bầm vì bị anh đá một cái, trông đau đớn.

Anh quỳ xuống chạm thử đôi chân gầy guộc ấy, Tiểu Lục co lại trốn tránh, anh ngẩng lên, thấy tên ngốc cắn môi, nước mắt ngân ngấn.

Anh vừa sốt ruột vừa giận, mắng thầm lũ khốn nạn kia!

Nhưng nghĩ lại, tất cả cũng là vì mình mà ra, anh không nói nên lời.

Anh đeo hành lý lên cổ, nửa đỡ nửa bế Tiểu Lục lên lưng, giống như bao năm qua, mỗi lần lén lút bế người ra khỏi căn buồng nhỏ của nhà họ Từ.

Họ đã diễn trò bỏ trốn ấy biết bao lần, lần này, cuối cùng là thật.

Xưa nay bao cặp uyên ương khổ mệnh, Lý Thư Hoa chưa từng nghĩ mình cũng trở thành một trong số đó.

Trời như đen đặc thêm, từ chiều đã không còn chút ánh nắng nào, bị mây đen che kín.

Trong đêm tối nhìn không rõ trời, chỉ nghe xa xa như có tiếng sấm rền.

Người trên lưng vẫn gầy gò như cũ, khiến lòng anh đau xót — khó khăn lắm mới nuôi béo lên được một chút, giờ lại sụt hết!

Túi hành lý trước ngực đập vào anh theo từng bước chạy, may mà chỉ mang vài bộ quần áo thay đổi và vài lá thư, không nặng.

Hai cánh tay gầy quàng chặt cổ anh, anh cảm thấy tên ngốc rúc sát vào lưng, như muốn gần anh hơn, chui lên, áp mặt vào má anh.

Cả đời này anh chưa từng thấy ai dựa dẫm vào mình như thế.

Anh biết mình là người cẩn thận, ghét thay đổi, chuyện liều lĩnh nhất anh từng làm chính là lén lút với tên ngốc mấy năm nay.

Và giờ, là bỏ trốn cùng nó.

Trong ngực anh như có ngọn lửa bùng lên, đốt cháy toàn thân, máu nóng sục sôi, như muốn trào ra từ mắt mũi.

Xung quanh là gió lạnh rít gào, mặt đôi khi bị mấy giọt mưa hắt vào, cơn mưa tích lại cả chiều giờ mới trút xuống chút ít.

Anh thấy mình chưa bao giờ can đảm như vậy, cõng người băng qua cánh đồng, chạy về phía sông Thanh Thủy.

Bầu trời đen kịt, dưới là đồng ruộng mênh mông, bốn phía như không bờ bến, khiến con người càng thêm nhỏ bé.

Anh không nhịn được mà nói chuyện với Tiểu Lục — từ ngày thằng ngốc bị bắt đi tới giờ, anh chưa kịp nói với nó câu nào, dồn nén đầy một bụng.

"Lục nhi, thấy không, phía trước là sông Thanh Thủy rồi!"

Vừa mở miệng gió lạnh đã chui thẳng vào ngực, rát cả họng, nhưng đôi tay quàng trên cổ lại siết chặt hơn, như đáp lại anh.

Anh mím môi, muốn chặn hết gió ngoài môi.

"Qua cầu, vào thành phố, chúng ta sẽ lên tàu ngay thôi!"

Anh ho hai tiếng, chân đã bắt đầu mỏi nhừ, nhưng nghĩ đến những ngày tốt đẹp sắp tới, anh lại thấy tràn trề sức lực.

"Tàu hỏa!

Màu xanh, em chưa từng thấy đâu nhỉ?

Ha, đến Thượng Hải rồi, thứ em chưa thấy còn nhiều lắm!"

Thật ra mấy năm nay Thượng Hải thế nào, anh đã quên sạch, nhưng trong lòng, nhất định nó tốt hơn nơi nhỏ bé này.

"Còn nhớ anh từng kể cháo đường hoa quế không?

Vài hôm nữa chúng ta sẽ được ăn!

Đến lúc đó..."

Anh xúc động đến rơi nước mắt: "...

Đến lúc đó sẽ nuôi em trắng trẻo mập mạp."

Như tưởng tượng ra dáng vẻ béo tròn của TiểuLục, anh bật cười, "Haha, một Tiểu Lục mũm mĩm!"

Trên má anh cảm nhận được đôi môi khô nứt mà mềm mại của Tiểu Lục hôn lên, giống như mọi lần anh cõng mà nói chuyện, tên ngốc hôn đáp lại.

Mưa như nặng hạt hơn, trong màn mưa còn lẫn cả trắng xoá, có vẻ sắp thành tuyết.

"Lục nhi, tuyết rơi rồi, trời tuyết càng lạnh," Lý Thư Hoa thở dốc, không rõ trên mặt là mưa hay mồ hôi, "Thượng Hải không có giường sưởi đâu, lạnh lắm, đến lúc đó...

đến lúc đó ngủ phải ôm chặt anh đấy, biết không?"

Tiểu Lục mặc áo của anh, rộng thùng thình, tay trong ống tay áo không lộ ra, chỉ thấy hai ống tay áo lại siết chặt lấy vai lưng anh.

"Không lạnh, đừng sợ, anh ôm em là ấm ngay thôi."

Sông Thanh Thủy đã ngay trước mắt, mưa rơi xuống sông kêu tí tách thanh thanh.

Bất chợt, giữa tiếng gió mưa, cả tiếng tuyết rơi gần như vô thanh, xen vào mấy tiếng người xôn xao, từ sau lưng truyền tới, càng lúc càng gần.

Ánh đèn pin loang loáng chao qua chao lại bên cạnh.

Anh cảm nhận được người trên lưng run rẩy vì sợ, vội điều chỉnh người, để Tiểu Lục ôm chặt hơn.

"Đừng sợ."

Gió lạnh cuốn mưa vào miệng, tai anh ù đi, các thứ âm thanh ập tới khiến đầu óc hoa lên, nhưng miệng anh vẫn không ngừng lẩm bẩm, xen lẫn hơi thở dồn dập: "Đừng sợ, Lục nhi ngoan, có anh đây, anh sẽ không bỏ em lại nữa, đừng sợ!"

Lý Thư Hoa thấy cả đời mình chưa bao giờ liều đến vậy, như muốn dốc hết gan ruột, cược cả tính mạng.

Chân mỏi rã rời, bùn đất trơn ướt bốc mùi xộc thẳng mũi, đó là mùi đất anh đã sống mười năm nay.

Cổ anh nóng ướt, hơi thở run rẩy của người trên lưng phả lên gáy, lần đầu tiên trong đời, Lý Thư Hoa khóc, nước mắt nóng hổi chảy xuống hòa vào mưa lạnh, đầu óc như ngừng hoạt động, chỉ biết cắm đầu chạy.

Chạy đi đâu?

Tiếng ồn ào hỗn loạn bốn phía như muốn nuốt chửng họ.

Lạnh lẽo từ tứ chi xương tuỷ bò dần lên, lúc anh mở miệng đã thành giọng nức nở, giờ không phải vì sợ, mà là tuyệt vọng: "Ngoan, đừng sợ..."

Vừa dỗ Tiểu Lục, vừa dỗ chính mình, "...

Sắp... sắp tới rồi..."

Nước mắt tràn đầy, làm nhòe tầm mắt, dưới chân vấp phải gì đó, cả hai cùng ngã sấp xuống, dính đầy bùn.

Anh lập tức bò dậy, vứt hành lý qua một bên, bế Tiểu Lục chạy tiếp.

Vừa đặt chân lên cầu sông Thanh Thủy, đã bị người đuổi kịp, túm cổ áo giật ngược lại, cả hai ngã nhào xuống.

Anh vùng vẫy, Tiểu Lục cũng bị quăng sang một bên, có lẽ đau quá, lại thêm vết thương, nằm đó không đứng dậy nổi.

Anh định đỡ nó, nhưng còn chưa chạm tới, tên ngốc đã bị kéo ra xa.

Anh muốn đứng lên, cổ lại bị siết chặt, nghẹt thở, xung quanh ùa tới một đám người, đè anh xuống, che mất tầm nhìn, chỉ qua kẽ hở thấy Tiểu Lục bị kéo xa dần, đôi chân trần cào trên đất, rồi đột nhiên bất động.

"Lục nhi——" Anh giãy giụa như phát điên, không biết ai bịt miệng anh lại, không cho anh kêu.

Sấm chớp đùng đoàng, như muốn xé toạc bầu trời.

Anh như con thú điên cuồng, giãy dụa đến cạn sức mà không thoát khỏi lồng giam.

Không biết bao lâu, như chỉ mấy phút, lại như nhiều năm, cuối cùng không còn ai đè anh nữa, nhưng anh cũng chẳng còn chút sức lực.

Lý Thư Hoa ngồi ngây trên đất, gió lạnh như dao cắt mang theo mưa đá rơi lộp bộp trên người, đau buốt.

Chẳng mấy chốc, mưa nhỏ dần, tuyết lại rơi dày hơn, bông tuyết to rơi xuống tan ra.

Những chỗ vừa chạm vào Tiểu Lục — tay, lưng, cổ... vẫn còn ấm.

Trong cảnh hỗn loạn, hai tấm vé tàu đã rơi khỏi túi, bị vô số bàn chân dẫm nát, lấm bùn, chẳng còn nhìn ra hình dạng.

Gió lạnh, mưa rét, bùn lầy, trước mắt loáng thoáng ánh sáng trắng, thấp thoáng những hồi ức đã qua.

Mấy năm vui vẻ ấy, giờ nghĩ lại, chỉ như là trộm được, vụt khỏi kẽ tay, chẳng sao giữ lại được nữa.-
 
[Đm-Edit] Ở Nhân Gian - Diêu Tử A Di
Chương 44


Người ta dù có cưới gấp đến đâu, cũng thường chọn ngày xuân ấm áp, hiếm khi tổ chức tiệc cưới vào lúc trời lạnh căm căm thế này.

Bên ngoài trống kèn rộn rã, trong phòng tân lang lại không hề như vậy.

Lý Thư Hoa ngơ ngác ngồi trên ghế băng, Tần Lãng mặt mày hớn hở bước từ ngoài vào, giục anh: "Nhà gái đang chờ đấy, xe cũng mượn xong rồi, đừng để người ta đợi lâu quá!"

Lý Thư Hoa ôm một chiếc áo bông dày trong tay, thấy cuối cùng cũng có người tới, đôi mắt mới hơi ánh lên chút sức sống.

Anh nhét cái áo bông ấy vào tay Tần Lãng: "Ngoài trời lạnh, Tiểu Lục..." vừa nhắc tới tên ngốc ấy, mắt anh đã ngân ngấn lệ, "...

Chắc em ấy lạnh cóng mất, cậu... cậu mang giúp tôi cái áo này cho em ấy.

À đúng rồi!

Còn đôi giày nữa... chờ tôi một chút!"

Vừa nói vừa quay người lục tung hòm rương tìm đôi giày bông vải đỏ mới mua hôm trước khi vào thành.

Đôi giày ấy trông khá khéo, đế nén rất chắc, bông bên trong cũng dàn đều, không hề cồng kềnh.

Chỉ thoáng nhìn một cái, anh đã mua ngay.

Khi ấy mấy người bên cạnh còn đùa: "Chưa cưới về mà đã tính cưng chiều vợ thế này, tốt lắm!"

Lý Thư Hoa nhét đôi giày bông vào tay Tần Lãng, lại móc túi lấy ra mấy viên kẹo nhét vào túi áo anh ta.

Không phải kẹo cưới bọc giấy đỏ, mà chỉ là loại kẹo nhỏ tròn tròn bán ngoài tiệm tạp hóa, bọc trong giấy bóng trong suốt.

"Còn kẹo này nữa, nó thích ăn loại này," Lý Thư Hoa quay người đi, Tần Lãng chỉ thấy anh giơ tay lên lau mặt, "...

Ngốc quá, chẳng biết chọn cái gì ngon mà ăn."

"Cậu còn nhớ đến nó sao?"

Tần Lãng bực bội, "Cậu biết người ta ngoài kia nói gì về cậu không?

Người ta đều nói..."

"Đừng nói nữa."

Bóng lưng trước mắt như bỗng chốc thấp hẳn đi, "Lát nữa tôi sẽ đi đón nó."

Thấy vậy, Tần Lãng cũng chẳng nói gì thêm, ôm quần áo giày dép quay người bước ra, trong lòng thầm thở dài — đã vướng vào chữ tình rồi, có khuyên cũng chẳng được.

Chỉ là... quần áo này... nhìn anh ôm chặt như thế, đưa đi sao được chứ?

Chưa từng thấy đám cưới nào như thế này.

Theo lẽ thường, đón dâu ít nhiều cũng phải qua vài màn thử thách trêu chọc chú rể.

Đến lượt Lý Thư Hoa, những trò vui ấy hoàn toàn vô dụng.

Người ta đùa nghịch chặn anh ngoài cửa đòi phong bì, đòi kẹo cưới, anh chỉ lạnh lùng nhìn, đứng im, toàn nhờ Tần Lãng ứng phó, âm thầm đẩy anh đi tiếp.

Đến lúc vào phòng đón dâu, anh cũng chẳng bế cô dâu, thậm chí không muốn chạm vào, người bên cạnh khuyên hắn hôm nay đừng làm căng quá khó coi, anh vẫn chẳng động lòng.

Khó coi ư?

Bộ dạng khó coi nhất anh cũng đã bị người ta thấy hết rồi, còn sợ gì nữa?

Cuối cùng vẫn là Tần Lãng ghé tai anh nhắc: "Cậu bày ra bộ mặt này cho ai xem?

Cậu mà còn thế, người chịu khổ chính là tên ngốc ấy!"

Anh mới miễn cưỡng bước tới, nắm tay cô dâu dắt ra ngoài.

Đến cửa, cô dâu không cẩn thận vấp bậc ngã nhào xuống.

Cưới mà ngã thế này vốn là điềm xấu, nói là rơi mất phúc, về sau chẳng yên ổn.

Có điều cô dâu không phải kiểu yếu ớt, bụng đã ba tháng mà ngã xuống lại không hề gì, mọi người còn chưa kịp phản ứng, cô đã tự bò dậy, cười với mọi người, không chút giữ kẽ, lập tức khoác tay Lý Thư Hoa bước đi.

Phải rồi, lúc này còn lo được gì nữa?*** Bên ngoài đêm đã khuya, Trần Tiểu Trù nằm trên đống rơm, vừa buồn ngủ vừa đói vừa lạnh, vốn quen sống sung sướng, chưa từng chịu khổ thế này, trong người khó chịu không yên.

Cậu ta đã lâu lắm không gặp Hách Hành Giang.

Lần cuối gặp nhau là trên sân khấu, cả hai bị gọi lên quỳ chung một chỗ, người ta trùm khăn đỏ lên đầu họ, nói là "bái thiên địa", vốn định sỉ nhục, nhưng hai người chẳng xấu hổ gì, thật sự cúi lạy, làm bọn họ tức đến xanh mặt.

Trần Tiểu Trù trên sân khấu cười ha hả — muốn đọ mặt dày với cậu ta sao?

Chỉ là không biết bây giờ lão Hách ra sao.

Nhớ lần ấy gặp, chân phải của hắn ta mềm nhũn, cả một gã đàn ông to lớn, phải có người đỡ lên sân khấu.

Lâu không gặp, cơ bắp trên người cũng tiêu hết, gầy rộc, vết sẹo trên mặt nhăn lại càng dữ tợn, trông đáng sợ, vậy mà vừa thấy cậu ta vẫn cười tươi như hoa.

Hôm nay không biết là nhà ai có hỷ sự, ồn ào náo nhiệt.

Bình thường có chuyện lớn đều đến tìm cậu ta nấu nướng, hôm nay lại không ai gọi.

Hừ, trong cái làng này, nói về tay nghề nấu ăn, ai sánh nổi cậu ta?

Đột nhiên bên ngoài hình như có tiếng người, trời tối nhìn không rõ, chỉ thấy hai bóng người loạng choạng đi tới, Trần Tiểu Trù thoang thoảng ngửi thấy mùi rượu, ngồi dậy định nhìn cho rõ, vừa đứng đã bị đẩy ngã trở lại đống rơm, gốc rơm đâm đau nhói sau cổ.

"Ai?!"

Cậu ta hoảng hốt.

Có người ghì chặt tay cậu đè xuống: "Người đàn ông của mày đây!

Hé hé... hức~" Hơi rượu phả thẳng vào mặt khiến cậu ta buồn nôn, giãy lui, nhưng bị nắm chặt chân không nhúc nhích được.

Cậu ta tức giận: "Thả ông ra!"

"Tính tình dữ thật, bảo sao không... không có đàn bà ha ha ha."

Vừa nói vừa giật quần cậu ta, "Để tao xem thứ không nam không nữ này trông thế nào."

"Chứ còn gì nữa, chỉ có thể làm đàn bà thôi..."

"Bốp!"

Một cái bạt tai của Trần Tiểu Trù giáng xuống, trời tối nhìn không rõ, tát thẳng vào thái dương một tên, hai kẻ kia không kịp phản ứng, tay hơi lỏng ra, cậu ta lập tức đẩy họ ra chạy vọt ra ngoài.

Có lẽ bọn họ say quá, chạy không nhanh, cậu ta ra chạy miệng gào to tên Hách Hành Giang.

Xa xa có ánh đèn sáng rực, chắc là nơi đang ca hát mừng cưới.

Trước kia cậu ta thích tụ tập những chỗ ấy, giờ thì chẳng dám.

Phía sau hai kẻ say vẫn đuổi theo.

Bốn bề mênh mang, cậu ta chỉ biết cắm đầu chạy, chỉ mong nhìn thấy Hách Hành Giang.

May sao ông trời thương tình, chạy mãi thấy phía trước có một bóng người khập khiễng đi tới.

Cậu ta dụi mắt tưởng mình hoa mắt, bóng ấy càng lúc càng rõ, chân kéo lê, cậu ta kích động gào to: "Hách Hành Giang ——" "Này ——" Hắn ta cũng đáp lại.

Trần Tiểu Trù mừng phát khóc, hai kẻ đuổi phía sau loạng choạng chậm lại.

Cậu ta chạy ba bước thành hai tới trước mặt, lâu không gặp, bao lời muốn nói bỗng nghẹn lại.

"Anh gầy rồi."

Cậu ta khó khăn mở miệng, cúi xuống nhìn, chânkia vẹo hẳn, cậu ta khẽ chạm vào, Hách Hành Giang rít lên một tiếng, khom người lại, mắt cậu ta rơm rớm.

"Em cũng gầy rồi."

Một bàn tay thô ráp xoa mặt cậu ta, cậu ta vội quay đi, giấu mặt vào tay áo lau nước mắt.

"Anh biết gì?

Gầy mới đẹp."

"Em thế nào anh cũng thích."

Hách Hành Giang từ trước tới giờ đều vậy, cái gì cũng nhường cậu ta, cậu ta nói gì cũng đúng.

Cả đời này, chưa từng ai đối xử với cậu ta tốt thế, cha mẹ ruột cũng chỉ ghét bỏ, chửi mắng, cậu ta gặp chuyện, chẳng ai đoái hoài, sớm đã đoạn tuyệt.

Cậu ta cắn môi, đôi mắt phượng lại ầng ậc nước.

Cậu ta dìu Hách Hành Giang, cuối cùng cũng lại được ở bên nhau, mà chẳng biết phải đi đâu.

Về nhà không được, trốn cũng không xong, trời đất rộng lớn, mà chẳng có chỗ dung thân.

Bao giờ hết khổ?

Không biết, không thấy đường ra.

Hôm nay gặp lại, ngày mai thì sao?

Lần sau thì sao?

Cả đời này còn được mấy lần gặp lại?

Những ngày vui vẻ an ổn, đừng mơ nữa.

Không biết thế nào, họ lại lần mò ra bờ sông Thanh Thủy.

Đêm đông lạnh lẽo, mặt sông phủ một lớp băng mỏng, đứng bên cạnh chọc nhẹ là vỡ.

"Cả đời này, việc vui nhất của em là được ở bên anh."

Trần Tiểu Trù nước mắt lã chã, hai tay vụng về lau mặt, thốt ra những lời sướt mướt trước kia mình khinh bỉ.

Hơn hai mươi năm nay, cậu ta chưa từng rơi một giọt nước mắt,chuyện gì cũng phải giành bằng được.

Cậu ta cứ tưởng mình kiên cường, ai chọc giận một, cậu ta trả mười.

Thế mà có một Hách Hành Giang, để mặc cậu ta làm bậy.

"Chưa ai tốt với em thế, anh là người đầu tiên."

Cậu ta nắm chặt tay hắn ta, mười ngón đan chặt, một bàn tay thô ráp, một bàn tay thanh mảnh, "Giờ em đi đây, anh... anh đi cùng em chứ?"

Gió lạnh quét qua, cành cây gãy rơi, lúa bên bờ sông rạp hẳn xuống mà chẳng sao.

Lúa thật khôn, xuôi theo gió, trông yếu đuối mà sống sót được.

"Em đi đâu, anh theo đó," Hách Hành Giang cũng siết chặt tay, nhìn người trước mắt, như muốn nhìn cho đủ.

"Đời này ngắn quá."

Trần Tiểu Trù khóc không thành tiếng, "Thật sự quá ngắn, em còn chưa sống đủ, còn chưa nấu hết món ngon cho anh..."

Cậu ta đỡ Hách Hành Giang, cùng bước xuống chỗ nước sâu, lớp băng trên mặt vỡ ra, vang lên răng rắc, nước sông lạnh buốt ngập lên bắp chân, rồi đến đầu gối, toàn thân run lên.

"Đến dưới đó rồi, đừng vội đầu thai, chờ trên này yên ổn rồi hẵng quay lại, chứ khổ quá chịu không nổi..."

Nước đã dâng đến thắt lưng, hai người tê dại không còn cảm giác, chân mềm nhũn.

Xa xa chỗ diễn hát hình như cũng tàn, tiếng ồn ào dần lắng xuống.

Trước khi nước che lấp tầm nhìn, Trần Tiểu Trù thấy phía xa vài chiếc đèn lồng lắc lư trong gió lạnh — không biết là cặp tân nhân nào?

Thật có phúc quá.

Đời này bọn họ... không được vậy rồi.________________________________________

Lần đầu nghe đến Vu Mông Lung lại là lần nghe tin anh đã ra đi rồi.-
 
[Đm-Edit] Ở Nhân Gian - Diêu Tử A Di
Chương 45


Đêm đã khuya, trong phòng thắp hai cây hỷ nến đỏ chót, giữa trời lạnh toát cũng dấy lên chút hơi ấm.Vương Thúy Vân ngồi bên mép giường sưởi, giữa mùa đông mà chiếu giường nóng hầm hập, ngồi một lát liền phải dịch chỗ.Cô ta từ đầu giường dịch xuống cuối giường, tân lang mới cưới vẫn còn ở ngoài, mãi chưa chịu vào phòng.

Trong phòng cô ta ngồi nhìn ra ngoài qua khung cửa sổ, thấy Lý Thư Hoa đang ngồi uống rượu trước cửa, cô ta cũng không dám khuyên can — một là không nỡ hạ mình, hai là chuyện cưới xin này vốn dĩ là lừa gạt người ta, bản thân cô ta cũng đuối lý.Mãi đến khi người ngoài kia uống đến say ngất, gục nhào xuống đất trước cửa, cô ta mới mở cửa ra, đỡ hắn từ ngoài vào.Đêm tân hôn, giường sưởi ấm nóng, nến hỷ sáng bừng, nhưng người chồng mới cưới toàn thân nồng nặc mùi rượu, suốt cả ngày đến một ánh mắt tử tế cũng không chịu liếc cô ta lấy một cái.Bên ngoài cuộc vui đã tan từ lâu, chỉ còn lại căn phòng bốn bức tường yên lặng, và một trái tim đang dần lạnh băng.Đêm ấy, tuyết rơi một trận lớn, phủ kín sông Thanh Thủy một lớp dày, hoàn toàn không nhìn thấy cảnh vật bên dưới.Đến tận sang xuân năm sau, băng tuyết tan hết, trên sông trôi dạt lên hai cái xác sưng phù đến chẳng ra hình dạng, một lão ngư ông câu cá hô hoán gọi người vớt lên xem, hóa ra chính là hai người đã mất tích suốt mấy tháng nay — Hách thợ mộc và Trần Tiểu Trù.Tuy hình hài đã không còn nguyên vẹn, nhưng hai thân thể trắng bệch kia vẫn ôm chặt lấy nhau, chân quấn vào chân, tay quàng qua vai, thế nào cũng không tách ra nổi.Ngày Vương Thúy Vân sinh con, đau đớn đến chết đi sống lại, đi một vòng qua Quỷ Môn Quan, cuối cùng cũng trở thành mẹ của một bé trai.Suốt mười tháng mang thai ấy, may mà có mẹ đẻ chăm nom, còn người chồng thì suốt ngày không ra khỏi cửa gặp ai, chỉ tự nhốt mình trong phòng, chuyện lớn chuyện nhỏ một câu cũng không nói, tối đến càng không chịu lên giường, cứ ôm chăn bông nằm trên mấy cái ghế ghép lại, hai người kết hôn đã hơn nửa năm mà chưa từng nắm tay, gặp mặt cũng chẳng buồn mở miệng.Cô ta giận dỗi, cũng học người ta làm vợ mà làm ầm ĩ lên, nhưng Lý Thư Hoa không giống những người đàn ông khác, chỉ lạnh lùng dùng đôi mắt băng giá nhìn cô ta, cô ta chỉ cần nhìn vào mắt anh là toàn thân lạnh toát như bị tảng băng đóng băng.Dưới cùng một mái nhà, không giống vợ chồng, mà giống kẻ thù.Nhưng đây là quả đắng tự mình gieo, đắng cũng phải tự mình nếm.***Phương Khanh đã lâu không gặp lại tên ngốc kia, từ lần nó bị người ta dẫn đi, chẳng còn nghe chút tin tức gì.Cậu nghĩ, chắc là đi được rồi, đi xa, đến một nơi khác làm ăn sinh sống, cũng còn hơn tiếp tục chịu khổ ở đây.Trời dần ấm lên, dễ chịu hơn một chút, giờ cậu cũng không còn đi dạy nữa, không còn đếm ngày tính tháng nữa, chỉ nhìn trời ấm dần mới chợt nhận ra — à, lại sang xuân rồi.Những năm trước vào thời điểm này, mình đang làm gì?

Không dám nghĩ kỹ, hễ nghĩ là lòng lại chua xót, ngày mai gần ngay trước mắt, nhưng ngày mai thật sự lại xa vời vợi.Phương Khanh nhớ lại hồi mình còn trẻ —— thực ra cũng chỉ mới vài năm trước, có lẽ chỉ là hôm qua thôi.Khi ấy, cậu hay thích viết lách, hay dùng mấy từ kiểu như "bạch câu quá khích", "thế sự vô thường", "nhân tâm hiểm ác"...

Còn trẻ mà, thật sự còn quá trẻ, nào hiểu những chữ ấy nghĩa là gì, chỉ tùy tiện nhét vào bài viết ra vẻ, lúc rảnh lật lại còn thấy mình giỏi quá, nhìn thấu hết mọi thứ.Đợi đến khi trải qua mấy năm lạnh nóng, chịu không biết bao nhiêu đau khổ, đến giờ ngồi trong chuồng trâu, cuối đông lạnh buốt, bỗng cẩn thận nếm lại từng chữ ấy trên đầu lưỡi.Cái mùi vị này... chậc chậc... thật sự khó mà nói thành lời.
________________________________________Mai là sinh nhật chú Trương Quốc Vinh.-
 
[Đm-Edit] Ở Nhân Gian - Diêu Tử A Di
Chương 46


Không rõ đã phải chịu đựng mấy năm, mỗi ngày đều như nhau, những thủ đoạn hành hạ con người cũng đã bị dùng cạn kiệt, kẻ mệnh bạc đã đi gặp Diêm Vương cả rồi, chỉ còn lại Phương Khanh những người có lẽ mệnh cứng, hoặc có người âm thầm chăm sóc, nên mới còn giữ được cái mạng.

Đến khi được thả về nhà, trong thôn đánh trống gõ chiêng, nói là cái bọn "Tư sản" đã đổ, từ nay về sau sẽ đón những ngày tháng tốt đẹp thật sự, nhưng Phương Khanh chẳng nghe rõ gì cả.

Trên đường về nhà, bước đi loạng choạng, cậu đứng trên con đường nhỏ trong thôn, bỗng chốc lại không biết phải đi đâu, ngôi làng này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, nhà cửa, cây cối, đống cỏ khô chất ngoài cửa, cái gì cũng như đã từng thấy trong mơ.

Chỉ là... nhà mình ở đâu?

Lâu quá rồi, lâu đến nỗi như thể lần đầu tiên cậu đến trần gian này.

Trên đường gặp mấy người, hỏi han mới lờ mờ mò được về, cửa nhà không khóa, giữa trưa, trong bếp lù mù có một bóng người đang bận rộn.

Bao nhiêu năm rồi, gặp nhau toàn là ban đêm, giây phút này đây, Phương Khanh lại thấy như không thật, trước mắt phủ một lớp sương mờ, khiến cậu nhìn không rõ, chạm không tới, cậu không dám chắc gọi khẽ: "Anh...?"

Người đang bận bên bếp đất quay người lại, Phương Khanh càng nhìn không rõ, chỉ cảm thấy có thứ nóng hổi từ mắt chảy ra, lướt qua má, bỏng rát đến run lên.

Bất ngờ bị ôm chặt, chỉ nghe thấy trên đỉnh đầu một giọng nói hối hả: "Sao lại chạy về rồi?

Không nói là tối nay anh tới gặp em sao?

Có ai nhìn thấy không?"

Cậu đưa hai tay ôm lại, lúc mở miệng giọng nghẹn ngào: "Người ta... bảo em về."

"Kết thúc rồi, hết cả rồi."*** Hè năm 1977, thanh niên trí thức về lại quê nhà.

Lý Thư Hoa bế vợ con bước lên chuyến tàu về Thượng Hải, cùng đi còn có mấy thanh niên trí thức đã cùng đến đây năm ấy, người tiễn cũng đông, quen có, không quen cũng có, lúc này đều tới chào hỏi một tiếng.

Trước lúc tàu chạy, Vương quả phụ ôm cháu ngoại và con gái dặn dò mấy câu riêng tư, Lý Thư Hoa đưa mắt tìm kiếm trong đám đông, nhưng không thấy người mình muốn thấy đâu, trong tay cầm tấm vé tàu mà đầu óc cứ lặp đi lặp lại hình ảnh đêm mưa mười năm trước — lúc đó anh dốc hết sức lực cuối cùng cũng không đi nổi, giờ thì dù không muốn đi... cũng phải đi rồi.

Nhưng người ấy đâu?

Sao không đến?

Tàu hú còi, Vương Thúy Vân gọi với từ phía sau: "Thư Hoa!

Mau lên!

Đi thôi!"

Anh vẫn không nhịn được, kéo tay một người đến tiễn, hỏi: "Lục...

Lục Nhi đâu, sao không tới?"

"Lục Nhi?!"

Người kia sững sờ, "Ôi chao anh ơi, bây giờ là lúc nào rồi, cái tên ngốc ấy chẳng phải đã chết từ mười năm trước rồi sao?"

Lý Thư Hoa tối sầm mặt mày, suýt nữa đứng không vững, không tin được lại hỏi: "Em ấy... em ấy sao rồi?"

"Chết rồi chứ sao."

Người kia cố nhớ lại, "Mùa đông năm ấy, nửa đêm, đúng lúc tuyết rơi, lạnh lắm, không biết bị vứt từ đâu về, người đầy thương tích, cả đêm không chịu nổi, cứng đờ ra, là tôi chạy đi gọi người nhà họ Từ đến đưa về."

Lý Thư Hoa như bị sét đánh, giữa mùa hè mà toàn thân lạnh buốt, người kia vẫn nói không ngừng, như thể vừa mở ra cả một dòng ký ức.

"Tội nghiệp lắm, lúc đó tôi đang canh chuồng trâu, nhìn thấy nó bị ném xuống đó, muốn đứng dậy mà đứng không nổi, trên người còn khoác cái áo to tướng..."

"Tôi chạy đến hỏi nó bị thương chỗ nào, nhưng nó vừa ngốc vừa không biết nói... chỉ lắc đầu nhìn anh mà khóc..."

"Đến nửa đêm tôi thấy trời rét quá, cầm cái áo dày qua cho nó, người nó đã lạnh ngắt..."

Phía sau tàu sắp chạy, mọi người gọi anh mau lên, nhưng anh vẫn đứng im không nhúc nhích.

Có người vỗ vai mấy cái, Lý Thư Hoa mới chậm rãi quay đầu lại — thì ra là Tần Lãng.

Anh nghe thấy chính mình hỏi: "Lần trước tôi nhờ cậu đưa kẹo cho em ấy đâu?"

Tần Lãng hồi lâu mới phản ứng lại: "Đưa rồi... sao vậy..."

Chưa dứt lời đã ăn một cú đấm thẳng mặt, trán Lý Thư Hoa nổi gân xanh: "Cậu đưa em ấy ở đâu?

Hả?

Tôi hỏi cậu đưa kẹo cho em ấy ở đâu?"

Tần Lãng lúc này mới hiểu ý anh, "Tôi... tôi không phải không nói với cậu, từ lần ấy cậu đã không muốn gặp ai, cũng không chịu mở miệng, tôi..."

Tần Lãng im bặt, chỉ thấy hai hàng nước mắt chảy xuống từ mặt Lý Thư Hoa, anh như một cái xác không hồn, bị mấy người đẩy đẩy lôi lôi, cuối cùng cũng bị nhét lên tàu.

Ngoài cửa sổ phong cảnh lùi nhanh về phía sau, trong toa tàu chen chúc chật chội, trẻ con khóc không ngớt, tiếng đàn ông đàn bà chuyện trò, đủ giọng địa phương pha lẫn nhau, thỉnh thoảng lại có mấy giọng quen thuộc gọi anh, thấy anh không đáp, cũng đành im lặng.

Chuyện cũ như giấc mộng hoàng lương, không tài nào níu lại được nữa.-
 
[Đm-Edit] Ở Nhân Gian - Diêu Tử A Di
Chương 47


Trong thôn bắt đầu thực hiện chế độ khoán hộ gia đình, qua thêm một thời gian nữa, đội sản xuất cũng giải tán.

Mùa thu, lúa mì chín rộ, trong thôn Thanh Thủy có nhà làm đám cưới.

Một đôi trai gái trẻ, tự do yêu đương.

Kiều Vạn Sơn và Phương Khanh cùng đi ăn tiệc mừng.

Vừa bước vào nhà đã thấy trên tường phòng chính dán một tờ giấy chứng nhận kết hôn, đỏ chói, vô cùng nổi bật.

Lúc ngồi ăn, Kiều Vạn Sơn nhìn chằm chằm tờ giấy chứng nhận kia rất lâu, lại liếc nhìn Phương Khanh bên cạnh đang lặng lẽ ăn, không nói gì.

Sáng sớm hôm sau, Kiều Vạn Sơn đạp xe lên huyện.

Đến trưa quay về, anh xách theo một tảng thịt bò thật to — Phương Khanh thích ăn — cùng rất nhiều món mà Phương Khanh thích, ngoài ra còn có một mảnh vải đỏ không to không nhỏ.

Phương Khanh ngạc nhiên: "Hôm nay là ngày vui gì vậy?

Sao long trọng thế?"

Triệu Vạn Sơn móc từ trong ngực ra một tờ giấy, trên đó là ba chữ đỏ chói: Giấy chứng nhận kết hôn.

Y chang như tờ dán trên tường nhà hôm qua.

Phương Khanh sững người, đón lấy xem, thấy trên đó ghi: Họ tên: Triệu Vạn Sơn — Giới tính: Nam — Tuổi: 32
Họ tên: Phương Khanh — Giới tính: Nam — Tuổi: 30 Tự nguyện kết hôn, sau khi thẩm tra thấy phù hợp quy định của Luật hôn nhân nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, cấp giấy này.

Ngày 2 tháng 10 năm 1970 Trên ngày tháng còn có một dấu đỏ: Ủy ban Cách mạng nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.

Phương Khanh nhìn tờ giấy trong tay, lại ngẩng lên nhìn người đàn ông trước mặt — dưới trời đất này, nơi làng quê chật hẹp này, họ chỉ nhận định duy nhất một người là đối phương.-
 
[Đm-Edit] Ở Nhân Gian - Diêu Tử A Di
Chương 48: [End]


"Lục nhi—" Anh lại giật mình tỉnh giấc trong mơ, toàn thân toát mồ hôi lạnh, bên cạnh vang lên tiếng hừ hừ bực bội của vợ, sau đó là tiếng loạt xoạt đứng dậy.

Chỉ một lát sau, bên cạnh đã không còn hơi ấm nữa.

Bên ngoài trời đã hơi hửng sáng, phương Nam ẩm thấp, kéo rèm ra, trên kính cửa sổ toàn là vệt nước.

Những chuyện ấy, anh cứ tưởng như nước qua rây, tất cả đã rơi khỏi ký ức, thế mà trong mơ lại càng ngày càng rõ ràng.

Hai người rốt cuộc vẫn không thể sống tiếp cùng nhau.

Với Vương Thúy Vân, đã ở với anh hơn mười năm, theo anh từ cơ quan ra làm ăn buôn bán, từ Thượng Hải đến Thâm Quyến, giờ đã mang dáng vẻ của một bà vợ nhà giàu, suốt ngày đòi đổi cái tên Tây hơn, cuối cùng đổi thành "Vương Thục Hiền", nghe như tên con gái nhà tử tế trong thành phố.

Cô ta cũng không còn xưng "mình" mà người ta gặp cô ta đều gọi một tiếng "Lý phu nhân".

Đứa con vốn không phải của anh đã học đến cấp ba, đúng tuổi nổi loạn, suốt ngày đi chơi bời với đám lưu manh, về nhà chỉ đòi tiền, làm nhà cửa đảo lộn, anh chẳng còn hứng mà quản.

Sau khi cưới, anh cũng chưa từng chạm vào Vương Thúy Vân, như thể muốn chứng minh điều gì với người kia – người đã mất từ lâu.

Mãi đến khi một tờ giấy thỏa thuận ly hôn được đặt trước mặt, anh sững ra, chẳng rõ trong lòng là mùi vị gì, nhưng vẫn ký tên.

Rồi sau đó chia tài sản, người đàn bà ấy cũng không ít lần chấm mút của anh, may mà đứa con không đi theo anh.

Ly hôn xong thấy nhẹ người, mỗi ngày chạy đôn chạy đáo khắp nơi.

Những chỗ ăn chơi đủ hạng người, kẻ nịnh nọt anh, kẻ anh phải nịnh, nói cho cùng cũng chỉ là một kiểu.

Người ta nghe nói hồi trẻ anh từng đi lao động ở nông thôn, có kẻ hiếu kỳ muốn nghe kể chút gì thú vị, anh lại chẳng nói ra nổi một câu.

Những người ghé sát ôm tay anh, tựa đầu vào vai anh, mắt long lanh, nhưng không khỏi liếc nhìn đánh giá bộ cánh anh mặc, chẳng ai giống như hơn mười năm trước chỉ cần một ánh mắt đã thật lòng đi theo anh.

Cuối cùng, anh thu dọn chút hành lý, mua một tấm vé xe, ông trùm công việc cũng trở thành kẻ bỏ hết sự vụ.

Bao nhiêu năm rồi, anh lại trở về nơi này, đổi mấy chuyến xe, chốn này vẫn là một xó xỉnh, sao có thể sánh với vẻ hào nhoáng của thành phố lớn.

Đi qua con sông trong vắt dài ngoằng ở đầu làng, men theo con đường nhỏ uốn quanh qua cánh đồng, bước vào ngôi làng này.

Dựa vào trí nhớ, anh tìm được ngôi nhà cũ họ Từ, giờ đã xây thành nhà gạch đỏ hai gian hai ngõ, chỉ còn lại nhà người anh cả ở đây, mấy anh em còn lại đều đã có gia đình, chuyển đi xây nhà, cắm rễ nơi khác.

Anh cả nhà họ Từ thấy anh thì rất niềm nở, sai vợ rót trà, xưng hô với anh là "ngài".

Một bát trà đặt trước mặt trên bàn, là loại bát sứ thô người quê vẫn dùng, nhìn chắc chắn lắm, không rõ đã dùng bao nhiêu năm.

Trà là nước giếng đun sôi, sao mà so được với thứ trà hảo hạng anh uống mấy năm nay.

Anh cầm lên nhấp một ngụm rồi không động đũa nữa.

Khách sáo vài câu, anh phủi phủi cái quần vốn chẳng dính bụi, với dáng vẻ hoàn toàn khác khi bàn chuyện làm ăn, trong giọng nói còn lẫn cả chút cẩn thận đến mức chính anh cũng không nhận ra: "Cái... cái mộ của Lục..."

Chưa nói hết, nhưng Từ lão đại đã hiểu.

"Lúc Tiểu Lục chết, xác cũng mang về, nhưng ông bà già thấy xấu hổ mất mặt, thừa đêm khuya bảo tôi với lão nhị vứt lên núi, coi như nhà họ Từ không còn đứa con này.

Ấy, nói ra thì, ngài Lý, nhà họ Từ chúng tôi thật có lỗi với ngài, đã làm phiền ngài bao nhiêu..."

Một thoáng, cả bàng hoàng lẫn hối hận ập đến, anh vội cầm bát lên che giấu hoảng loạn, đặt lại xuống bàn làm nước trà bắn ra, ướt cả tay áo.

Anh hỏi: "Anh... anh vừa nói... vứt ở đâu cơ?"

"Thì sau núi ấy mà, chỗ trước kia bọn mình đốt lò luyện thép ấy."

Lúc này anh mới thấy xót xa: "Sao... sao các người có thể..."

Nhưng vừa đối diện ánh mắt nghi hoặc của Từ lão đại, anh lập tức như bị bóp chặt cổ họng, không nói nổi nữa.

Anh có tư cách gì trách nhà họ Từ?

Lục ra nông nỗi ấy, chẳng phải tất cả đều tại anh sao?

Chén trà này anh không uống nổi nữa.

Nhưng rốt cuộc vẫn không cam tâm: "Vậy em ấy... có để lại cái gì không?"

Từ lão đại chẳng để ý đến tâm trạng anh: "Nó có gì để lại?

Trước kia ở cái phòng nhỏ ấy, khóa lại mấy chục năm nay chẳng ai vào, ai cũng sợ xúi quẩy."

"Có thể mở ra xem không?"

Tìm mãi không thấy chìa khóa, đành lấy búa đập.

Ổ khóa kiểu cũ, đen sì sì, nặng trịch, phải đập đến hai ba lần mới bung ra.

Vừa đập, Từ lão đại vừa bắt chuyện: "Ngài Lý ở Thâm Quyến làm ăn lớn nhỉ?"

Anh không đáp, mắt không rời cái ổ khóa.

Từ lão đại lại nói: "Ngài Lý xem con trai tôi năm nay mười tám rồi, việc gì cũng làm được, bên ngài có cần người không..."

"Rầm!"

Ổ khóa rơi xuống, một trận bụi bặm ào lên, sặc cả người.

Căn phòng cũ hẹp chật, chẳng có cả cửa sổ, chỉ nhờ chút ánh sáng ngoài cửa rọi vào, đặt một chiếc giường nhỏ là chẳng còn chỗ nào nữa.

Cái giường kê bằng mấy viên gạch lớn, trên đó đặt mấy tấm ván gỗ mục, trên ván là vài bộ quần áo cũ, phủ đầy bụi dày.

Nổi bật nhất là một chiếc áo sơ mi trắng cũ kỹ, được xếp ngay ngắn, đặt sát tường nơi đầu giường.

Lý Thư Hoa cầm lấy chiếc áo sơ mi ấy, bụi theo động tác mà rơi xuống.

Mở ra, trên đó còn vết ố vàng vàng, như dính bao nhiêu nước cỏ, anh cầm áo vuốt ve, chốc lát như lại trở về cánh đồng ngô xanh mướt năm 1962, có một người quay đầu lại mỉm cười với anh, ánh mắt cong cong, ngây thơ vô tội.

"Lục nhi..."

Cổ tay áo đã sờn cũ, chính giữa cổ áo còn có một chữ thêu bằng chỉ xanh, đã mờ nhạt.

Nếu nhìn kỹ, mơ hồ còn nhận ra được là chữ Hoa.________________________________________Hoàn toàn văn
 
Back
Top Bottom