- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 410,620
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #41
[Đm-Edit] Ở Nhân Gian - Diêu Tử A Di
Chương 39
Chương 39
Buổi chiều, Kiều Vạn Sơn tan làm về, đếm lại số tiền còn sót lại trong nhà một lượt, chỉ còn chưa đến mười đồng, cũng may hôm đó giấu dưới chiếu mới thoát được, chứ tiền nong bình thường trong nhà đều để Phương Khanh giữ, hắn chẳng mấy khi đếm qua, ai mà ngờ một trận hỏa hoạn lại thiêu sạch đến mức này.
Hắn lại cẩn thận cất chỗ tiền ấy vào chỗ cũ, ngồi ngẩn ra một lúc trong nhà, trong lòng buồn rầu vô hạn.
Ngồi mãi, hắn ra sân, xoẹt xoẹt mài dao.
Đêm đến.
Kiều Vạn Sơn gõ cửa nhà đội trưởng.
Bên trong vọng ra giọng the thé của vợ Vương Phú Quý: "Ai đấy?"
Những năm nay, đám già trong làng cũng già hẳn đi, trong giọng nói đã thêm vẻ khắc khổ của năm tháng.
Kiều Vạn Sơn ghé sát cửa gọi: "Thím ơi, là cháu, Vạn Sơn đây ạ!"
Lúc này trong nhà mới có động tĩnh.
"Vạn Sơn đấy à, muộn thế này có chuyện gì đấy?"
Mở cửa là Vương Phú Quý, chỉ hé ra một khe cửa, để lộ cái đầu hói bóng loáng phản chiếu ánh đêm.
Kiều Vạn Sơn giơ thứ trong tay lên, mùi thịt cừu xộc thẳng vào mũi hai người.
"Nhà cháu vừa thịt một con dê, mang biếu bác nếm thử."
"Ôi, mau vào đi, đứng ngoài làm gì?"
Vương Phú Quý vội mở toang cửa, đón hắn vào.
Ngồi trong nhà chính, con dê đã lột da, còn đẫm máu, đặt trong cái thùng gỗ mà bà Vương lôi ra.
"Biết nghĩ đến bác như thế, bác đã bảo từ bé rồi, thằng này sau này ra gì ra phết!"
Vương Phú Quý vừa nói vừa dùng tay gẩy gẩy con dê: "Chà chà, dê này béo tốt phết nhỉ, chăm khéo đấy!"
"Cũng tạm thôi ạ."
Kiều Vạn Sơn lặng lẽ đứng nhìn ông ta hài lòng, mới khẽ nói: "Bác ạ, thật ra cháu đến nhờ bác một việc."
"Có gì mà ngại, cứ nói thẳng!"
Nhận được con dê, Vương Phú Quý cũng trở nên hào phóng hơn hẳn.
"Em cháu ấy ạ."
Kiều Vạn Sơn nói, "Hôm qua còn khỏe mạnh, chẳng biết phạm lỗi gì, mà đêm qua đã bị nhốt vào chuồng trâu rồi..."
Vương Phú Quý nghe xong sắc mặt sa sầm: "Cái này bác không giúp được đâu, bác cũng muốn thả, nhưng dân chúng không cho phép!"
Ông ta còn cầm cái đùi dê lắc lắc: "Hay cậu mang về đi..."
"Ấy đừng!"
Kiều Vạn Sơn vội ngăn, hắn vốn cũng biết không thể thả hẳn, chỉ dám thử nói: "Trong chuồng ấy khổ quá, ban ngày bị hành, tối cháu muốn đưa nó về nghỉ tạm."
Thấy Vương Phú Quý vẫn lưỡng lự, hắn lại nói: "Đêm khuya không ai để ý, sáng sớm cháu lại đưa về, đảm bảo không ai biết!"
Vương Phú Quý trầm ngâm một hồi, liếc nhìn Kiều Vạn Sơn, lại nhìn con dê trong thùng, bà Vương ở bên cũng tiếc con dê, liền nói đỡ: "Người ta tình thâm nghĩa trọng, hôm trước còn đốt nhà nhỏ của họ, giờ nể tình tí có sao đâu?"
Kiều Vạn Sơn vội nói theo: "Có bị lộ thì cứ đổ hết lên đầu cháu!"
"Thôi được."
Vương Phú Quý ra vẻ khó xử đồng ý, bà Vương thì hí hửng lôi thùng dê vào trong.
"Với lại... ban ngày, bác cũng đừng để người ta hành nó quá..."
Kiều Vạn Sơn nói nhỏ, "Cậu ấy chẳng có dã tâm gì, ở chung một mái nhà cháu biết, mong bác..."
Đến nước này, Vương Phú Quý còn từ chối sao?
"Được rồi, được rồi, biết rồi, bác sẽ trông chừng giúp."
Kiều Vạn Sơn lúc này mới thở phào, vội cảm ơn, rồi chạy về, lôi từ ngăn kéo ra một bao thuốc ngon giấu trong người, hối hả tới chuồng trâu.
Ông già trông cửa vừa thấy anh đã chặn lại: "Lại nữa à..."
Chưa dứt lời, tay ông đã bị nhét một gói gì mềm mềm, tối quá không nhìn rõ.
"'Đại Tiền Môn', cháu mua tặng riêng ông."
Kiều Vạn Sơn ghé tai nói, "Đội trưởng gật đầu rồi, đêm nay cháu đưa cậu ấy về, ông đừng làm ầm lên."
Ông già bóp bóp, giấy gói thuốc kêu sột soạt, mới chịu tránh ra.
Phương Khanh sớm đã nghe tiếng động, vừa thấy người vào liền gượng dậy.
Dưới ánh đèn, Kiều Vạn Sơn thấy má cậu dính máu, chạm nhẹ cũng khiến Phương Khanh đau nhói.
Ban ngày chẳng biết đứa nào cầm gậy có đóng đinh, vung trước mặt, vô ý rạch một đường trên mặt.
Tim Kiều Vạn Sơn đau nhói như bị cứa, muốn sờ cũng không dám, đành cõng cậu lên lưng, lặng lẽ đưa về nhà.
Đi ngang ông già trông cửa, ông lẩm bẩm: "Sáng sớm nhớ đưa trả lại."
"Vâng, biết rồi ạ."
Về đến nhà, rửa sạch bôi thuốc, mới thở ra một hơi.
Nằm trên giường đất nhà mình đương nhiên dễ chịu hơn chuồng trâu, mệt mỏi cả ngày, Phương Khanh nhanh chóng ngủ thiếp đi, không để ý mùi máu tanh trong nhà, chỉ còn Kiều Vạn Sơn tắt đèn vẫn trằn trọc.
Đêm ấy yên tĩnh lạ thường, như thể cái ồn ào ban ngày chưa từng xảy ra.
Hơi thở của người bên cạnh phả nhè nhẹ lên ngực, trong lòng hắn nghẹn lại, cuối cùng cũng đưa được cậu về, mà chẳng biết những ngày lén lút thế này còn kéo dài đến bao giờ.
Về sau, Phương Khanh đỡ hơn đôi chút, Kiều Vạn Sơn suốt ngày chạy hai đầu, đêm khuya cõng cậu về, trời chưa sáng đã đưa trả lại.
Ban ngày toàn là tiếng chửi rủa vang trời, chỉ có đêm mới là những khoảnh khắc ấm áp hiếm hoi.
Nhưng những ngày ấy cũng chẳng kéo dài được lâu.
Vào thu, đội trưởng bị lật đổ, có người tố cáo ông ta nhận hối lộ, lập tức cả đám lao vào bắt.
Thôn Thanh Thủy lại bầu một đội trưởng mới, họ Dương, mới hơn hai mươi tuổi, hăng hái, mềm cứng đều không chịu, ai lén lút đưa quà, anh ta không những không nhận mà còn trở mặt lôi ra đấu tố.
Phương Khanh ở nhà chưa được mấy tháng lại bị tống trả về cái chuồng nhỏ kia.
Con dê đó coi như giết oan, bao thuốc cũng tặng phí công.-