- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 425,816
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #31
[Đm-Edit] Ở Nhân Gian - Diêu Tử A Di
Chương 29
Chương 29
Ngẩng đầu lên thì trời đã tối hẳn, một cơn gió mát thổi qua, mồ hôi nóng trên người bốc hơi, từ lỗ chân lông trào lên một cơn lạnh buốt tận xương, lúc này Lý Thư Hoa mới có một thoáng tỉnh táo.
Người bên dưới đã sớm không động đậy nữa, anh rút ra khỏi, ngửi thấy mùi máu tanh nhè nhẹ xen lẫn hương cỏ cây trong ruộng ngô, từng chút từng chút bay vào mũi.
Nhưng trời tối quá, chẳng nhìn thấy gì, chỉ nghe tiếng ve lúc xa lúc gần và tiếng dế đêm bò ra khỏi hang.
Anh mới thực sự hoàn hồn.
Anh đang làm gì vậy?
Vậy mà lại ở ngoài này...
Xấu hổ, tội lỗi, tự trách...
đủ loại cảm xúc ập đến, Lý Thư Hoa luống cuống mặc quần, rồi bỏ chạy.
Những thân ngô bị hắn va phải nghiêng ngả, lá xào xạc trong đêm yên tĩnh nghe thật chói tai, nhưng đi đến đâu dường như cũng không tìm thấy lối ra, ban ngày là ngõ hẹp quanh co không lối thoát, ban đêm lại là ruộng ngô đầy rẫy chông gai, hắn toát mồ hôi đầm đìa.
Cuối cùng, loạng choạng về đến nhà, trên đường không biết đã ngã bao nhiêu lần, lòng bàn tay bỏng rát.
Đẩy cửa vào, trong nhà còn tối hơn bên ngoài, anh lần mò đến bàn mới phát hiện trên người chỉ mặc mỗi chiếc áo lót trắng.
Áo sơ mi trắng đã vứt lại ngoài ruộng rồi.
Áo này là mẹ chuẩn bị cho anh khi rời nhà, bà thương anh, cổ áo nào cũng thêu một chữ "Hoa", nếu để người ta thấy được, chắc chắn sẽ tìm đến anh đầu tiên.
Anh vội vàng thắp đèn dầu có chụp kính, lại cuống cuồng chạy ra ngoài.
Quay lại ruộng ngô kia, đã quên mất là chỗ nào, anh xách đèn lần mò từng chút một.
"Lục nhi?"
Anh khẽ gọi, nhưng không ai đáp.
Dưới đất có một đám cỏ bị giày vò ngả nghiêng, nhựa cỏ khô quện lại, lộn xộn, thoang thoảng một mùi dâm tà.
Đúng chỗ này rồi.
Nhưng lại chẳng thấy gì, cũng không thấy người, nếu không phải cảnh tượng dưới đất quá mức hỗn độn, còn tưởng rằng tất cả chỉ là một giấc mơ.
Anh thất hồn lạc phách quay về, đêm hè nhiều muỗi, vo ve quanh đèn, tiện thể hút luôn máu trên tay chân anh.
Về đến cửa nhà mới phát hiện khi nãy đi vội quá, quên cả đóng cửa.
Trong nhà có một bóng người, anh còn tưởng là trộm.
Anh rón rén bước vào: "Ai?!"
Nhấc đèn lên mới thấy là Tần Lãng.
"Cậu vừa đi đâu vậy?"
Lý Thư Hoa chột dạ, ấp úng không nói nên lời.
Tần Lãng liếc anh, như đã hiểu rõ, cũng không hỏi nữa, đứng dậy bỏ đi.
Trong nhà lại trống hoác, chỉ còn lại anh một mình.
Anh lấy chậu nước lạnh qua loa lau người, thứ kia bên dưới đã mềm oặt, lặng yên nằm trong đám lông đen, trên đó dính chút máu khô.
Anh không khỏi lo lắng, tên ngốc kia sao rồi?
Trời tối mò về được không?
Đừng có còn lang thang ngoài kia chứ?
Vội vội vàng vàng lau người, mặc quần áo, lại xách đèn ra ngoài.
Buổi tối mùa hè, người trong thôn không ngủ được, ăn xong tụ tập ở chỗ quen thuộc tán gẫu.
Lý Thư Hoa xách đèn đi một vòng quanh thôn, chào hỏi vài lượt, không thấy người đâu, lại đi về phía nhà họ Từ.
Nhà họ Từ đông người, trong nhà ồn ào, hắn nép sát tường lắng nghe hồi lâu cũng không nghe thấy nhắc đến Từ Lục.
Vào hỏi thử?
Không được, dễ bị nghi ngờ.
Thôi vậy, anh nghĩ, ngoài kia không thấy, chắc về nhà rồi.
Anh lại xách đèn quay về, dầu đèn sắp hết, khói ám nặng mùi.
Anh giơ đèn lên, phì một hơi thổi tắt.
Đêm ấy ngủ cũng trằn trọc, giật mình tỉnh mấy lần, lại nhanh chóng ngủ thiếp đi, mơ mơ màng màng, chẳng rõ là tỉnh hay là mộng.
Lúc thì ù ù tiếng trống dồn dập, như trống trận trong mơ, lúc thì lại tĩnh lặng như hư vô, dường như chẳng còn chuyện trần thế nào làm phiền được nữa.
Mơ hồ nhớ đến cửa tiệm mát-xa ánh sáng lờ mờ, đàn bà phấn son đậm đà, ngõ hẹp phố rộng chẳng lối ra, ruộng ngô đan xen hơi thở nóng rực, tấm lưng trắng muốt cong như cánh cung, xen lẫn khuôn mặt ngây ngô ấy...
Sáng hôm sau anh bị tiếng mắng ngoài sân đánh thức.
Ngày thường trong thôn Thanh Thủy cứ dăm bữa nửa tháng lại có màn cãi nhau vì mấy chuyện cỏn con, anh đã quen, chẳng buồn hóng.
Nhưng hôm nay khác, anh lờ mờ nghe thấy mấy câu "ruộng ngô nhà tôi bị giày nát" với "ruộng đậu nhà tôi cũng..."
Anh giật mình ngồi bật dậy, bước ra ngoài, thấy một đám người đang tụ tập trước nhà đội trưởng.
Một bà vợ đang ngồi xổm trên gốc cây hò hét chửi rủa.
Lý Thư Hoa nhìn vết bẩn lộn xộn trên quần bà ta, lại nhớ đến cảnh tượng đêm qua, còn chưa kịp nghĩ kỹ đã bị tiếng mắng cắt ngang: "Chú phải phân xử cho ra nhẽ, ruộng nhà tôi sáng ra đi cỏ đã nát bét cả rồi!"
"Nhà tôi cũng bị dẫm nát rồi này!"
"Chắc lại đôi chim chuột nào trong đó..."
"Mất mặt thật, ruộng người ta mà cũng không tha..."
Có người đùa: "Coi chừng ngoài kia mới..."
Lý Thư Hoa toát mồ hôi lạnh, liếc mắt quanh đám đông, vừa hay thấy mấy anh em nhà họ Từ cũng ở đó, nhưng không thấy Từ Lục.
Lục nhi đâu?
Tối qua về chưa?
Tên ngốc đó... nó có biết tự rửa không?
Vết thương đó...
Mọi người càng nói càng khó nghe, có người bắt đầu lôi Trần Tiểu Trù ra: "Chẳng phải hắn ta với cậu ta sao?"
"Đúng đấy, còn ai dám làm trò thế?"
Cả đám kéo nhau đi tìm Trần Tiểu Trù.
Lý Thư Hoa tranh thủ mọi người đi hết, rảo bước chạy thẳng đến nhà họ Từ.
Nhà họ ban ngày không đóng cửa, trong sân vắng hoe, anh vào phòng chính lật tung chăn đệm tìm áo sơ mi, không thấy.
Đi ra, phát hiện sau bức tường còn một căn phòng nhỏ áp cạnh chuồng lợn.
Anh đẩy cửa, cửa không khóa mà bị kẹt, đá bay cục gạch chặn cửa ra, cửa kêu "két" một tiếng mở ra.
Trong phòng tối om, kê tạm một tấm ván làm giường, chăn mỏng đắp trên người một dáng người nho nhỏ, nghe tiếng động liền hoảng sợ cuộn vào trong.
"Đừng động!
Lục nhi, là anh."
Có lẽ nhận ra giọng anh, Từ Lục lập tức không động nữa, như muốn ngồi dậy mà không có sức, chỉ quay đầu lại, lộ ra nụ cười ngây ngô.
Lý Thư Hoa chua xót: "Sao đêm qua tự về?"
Từ Lục không hiểu, chỉ đưa tay lần mò chỗ đầu giường, lôi ra con châu chấu đã chết, hệt như dâng báu vật.
Anh giơ tay định chạm vào mặt tên ngốc, nhưng Từ Lục lại lắc đầu trốn trong chăn, Lý Thư Hoa ngẩn ra, nhẹ nhàng dỗ: "Lục nhi ngoan, buông ra, ngoan, cho anh xem nào."
Một lúc sau nó mới buông tay.
Lý Thư Hoa vén chăn ra, cảnh tượng trước mắt khiến anh sững sờ.
Áo cậu bung hết, lộ ra vết bầm tím chi chít trên người, nhất là hai hạt nhỏ trên ngực đã trầy xước đóng vảy.
Anh kéo quần xuống, Từ Lục sợ hãi nhắm tịt mắt, người căng cứng, hai chân kẹp chặt, vết máu lốm đốm trên ga cũng lộ ra.
Anh...
Lý Thư Hoa không dám tin, anh lại hành người ra nông nỗi này sao?-