Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm/Edit] Sau Khi Bị Tên Nhã Nhặn Bại Hoại Coi Trọng

[Đm/Edit] Sau Khi Bị Tên Nhã Nhặn Bại Hoại Coi Trọng
Chương 80


Editor: SasaswaTô Thần rất thích thị trấn cổ kính này, mặc dù không phải là một thành phố lớn phồn hoa lộng lẫy nhưng nó có sự an tĩnh, bình yên như một dòng nước chảy nhẹ nhàng.

Nếu bạn cảm nhận nó một cách tỉ mỉ, sẽ cảm giác rất khác biệt.Những lúc rãnh rỗi, Tô Thần thích đi dạo trên con đường lát đá, hít thở không khí trong lành của trấn nhỏ, cảm thụ nét duyên dáng tao nhã ở nơi đây.

Lúc mệt sẽ ngồi trên cầu nhỏ một chút, nhìn dòng nước dưới cầu lẳng lặng chạy xuôi, nghe tiếng đàn tỳ bà không biết truyền tới từ nơi nào, một trận gió nhẹ thổi qua, dường như đem hết tất cả phiền não cuốn đi, mỗi lúc như vậy tâm tình của Tô Thần đều tốt lên một cách khó giải thích.Tuổi tác của Tô Thần không lớn, nhưng từng trải không ít, bất kể là cuộc sống như thế nào cậu đều có thể thích ứng nhanh chóng.Sinh hoạt hiện tại của cậu rất quy luật, mỗi ngày dậy sớm đến công viên gần đó tập thể dục, thỉnh thoảng còn đến hồ bơi bơi một lát.Lúc không có chuyện gì làm Tô Thần sẽ đi dạo quanh trấn nhỏ, cậu phát hiện ở đây có mấy công ty quảng cáo, đều đang tuyển người, cậu đi vào hỏi thăm một chút, thời gian làm việc thì lâu mà lương lại không cao, Tô Thần không muốn làm.Tuy công ty quảng cáo ít, thế nhưng rất nhiều trung tâm tư vấn.Cuối cùng Tô Thần tìm được công việc dạy kèm có mức lương và thời gian làm việc phù hợp.

Cậu vừa làm gia sư tiếng anh vừa dạy múa, Tô Thần ở nước ngoài hơn ba năm, tiếng anh coi như không tệ, trước đó đã có kinh nghiệm làm giảng viên dạy múa cho nên rất dễ dàng được nhận.Tô Thần tính cách ôn hòa, rất có kiên trì với mấy đứa nhỏ, lại còn vui tính nên rất được tụi nhỏ ưa thích.Có người mẹ của một bé trai bởi vì con mình gần đây thích học tiếng anh nên cố ý tìm đến Tô Thần, nhờ cậu làm gia sư riêng cho con mình.Làm gia sư không mệt, kiếm được không ít, Tô Thần rất tình nguyện làm, sau đó cậu còn nhận được vài lời mời làm gia sư riêng.

Lúc không có lớp, Tô Thần sẽ tìm công việc thiết kế trên internet.

Mặc dù công việc bây giờ rất bận nhưng Tô Thần lại cảm thấy rất hưởng thụ.

Tô Thần làm những công việc bán thời gian này, tiền lương cộng lại không ít, cậu mỗi tháng đều để dành được một khoản, điều này khiến Tô Thần thanh thản rất nhiều.Cậu dự định tích lũy thêm chút nhân khí, sau đó sẽ tự mở lớp cho mình, không cần quá lớn, mời vài học trò là được. ***"Thầy Tô, bạn ấy hung dữ với con."

Tô Thần mới vừa chỉnh động tác của một đứa nhỏ xong, liền nghe một âm thanh nhỏ nhẹ vang lên.

Tiếp đó là giọng nói bất mãn giòn tan: "Tiểu bàn tử*, bạn chỉ biết cáo trạng thôi."

Nói xong còn làm mặt quỷ với cô gái nhỏ trong gương.*Bản tử: mập mạp.Nghe bé trai nói vậy, mặt bé gái nhíu lại, nước mắt lập tức trào ra.

Tô Thần vội vàng an ủi bé gái, động viên xong cậu bèn nửa ngồi nửa quỳ kế bên bé trai lúc nãy, giảng dạy một hồi cho cậu bé.Lớp học trôi qua một cách ồn ào và náo nhiệt, sau khi lớp học kết thúc, mấy đứa nhỏ được người lớn đón về.Nhìn tụi nhỏ rời đi, Tô Thần thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì cậu dễ tính, có kiên trì nên hiệu trưởng phân cậu đến một lớp võ thuật thiếu nhi, võ thuật cậu không thông thạo nhiều nhưng vẫn làm tốt, dạy mấy đứa nhỏ nhập môn là dư sức.

Lớp này chỉ có bảy đứa nhỏ tầm năm - sáu tuổi nhưng lại khiến cho Tô Thần đau đầu hơn những lớp lớn hơn.

Cậu không chỉ dạy tụi nhỏ động tác, mà còn phải giải quyết mâu thuẫn của các bạn nhỏ.Đây là tiết cuối cùng của ngày hôm nay, Tô Thần giơ tay lau mồ hôi trên trán, cầm chai nước uống một hơi, thu dọn đồ đạc rồi đi đến nơi Hàn Húc Đông đang chờ bên ngoài.Nhìn thấy Tô Thần, ý cười bên môi của Hàn Húc Đông càng sâu sắc thêm, "Cậu sắp biến thành mẹ già rồi."

Tình huống vừa nãy anh đều nhìn thấy, cũng là Tô Thần dễ tính, đổi thành lại là anh thì đã không có kiên trì an ủi tụi nhỏ như vậy đâu.Ánh mắt hai người chạm nhau, Tô Thần cong cong khóe miệng, "Anh làm sao lại có thời gian tới đây?"

Gương mặt Tô Thần lúc này đỏ ửng lên vì vừa vận động xong, tôn lên môi trắng răng hồng, khiến người khác không dời được tầm mắt, ánh mắt Hàn Húc Đông lóe lên, giống như lơ đãng nói, "Nhớ cậu nên đến nhìn một cái, mấy tháng rồi không gặp, cậu có nhớ tôi không?"

Tuy Hàn Húc Đông trên mặt nhìn bình tĩnh nhưng trong lòng lại có chút sốt sắng, ánh mắt không rời khỏi khỏi Tô Thần, muốn nhìn thấy điều gì đó từ trên gương mặt cậu.

Nhưng Tô Thần trước sau đều là dáng vẻ điềm tĩnh, anh không khỏi có chút thất vọng.Tình cảm của Hàn Húc Đông, Tô Thần có thể cảm nhận được.

Tuy cậu không có tâm tư giống anh, nhưng Hàn Húc Đông chưa từng mở lời hay có hành động gì nên cậu không tiện để từ chối.Đối với lời nói ám muội đột ngột của anh, Tô Thần chỉ có thể nói sang chuyện khác, "Anh gần đây có thời gian sao?"

Vừa nhắc tới công việc, Hàn Húc Đông hơi nhướng mày, bất mãn nói: "Không rảnh chút nào, tôi sắp đi du học rồi, trong một năm tới chắc là không về được.

Trước khi đi tôi cố ý rút ra chút thời gian ghé thăm cậu một chút."

Hàn Húc Đông nói xong, trầm mặc chốc lát, tiếp tục nói: "Công ty Tần Tu Trạch xảy ra vấn đề rồi, gần đây đều không ở H thị, cậu thử về H thị xem có chuyện gì không."

Vì bị người của Tần Tu Trạch theo dõi một thời gian nên Hàn Húc Đông không thể đến gặp Tô Thần được.

Mãi đến thời gian gần đây anh phát hiện người theo dõi mình đã biến mất, nên mới dám đến đây.Tô Thần đá văng cục đá bên chân, hờ hững hỏi, "Xảy ra chuyện gì sao?"

Không phải cậu quan tâm Tần Tu Trạch, mà là Tô Thần cảm thấy dường như những khó khăn bình thường đều không làm khó được hắn.Hàn Húc Đông nhìn có chút hả hê nói: "Công trình của bọn họ xảy ra chuyện, hình như một người chết hai người bị thương nặng."

Việc này dù lớn hay nhỏ thì chỉ cần Tần Tu Trạch bỏ chút tiền là được giải quyết, thế nhưng Hàn Húc Đông ở giữa thổi thêm chút lửa, vấn đề này lập tức trở nên nghiêm trọng, không dễ để thu xếp.Sau khi Hàn Húc Đông ăn cơm một bữa với Tô Thần, anh rời đi, Tô Thần cũng muốn về H thị, dù sao dì Khương sắp sinh rồi.Nhưng còn không đợi Tô Thần sắp xếp công việc ở đây xong thì đã nhận được một cuộc gọi từ cha Tô.

Giọng nói cha Tô thập phần lo lắng, không phải giọng nói trầm ổn như trước, "Tiểu Thần, bây giờ con có thể về không?

Bà Khương không cẩn thận té ngã, đang nằm viện."

Mẹ của dì Khương năm nay 80 tuổi, sức khỏe không yếu lắm, chỉ là có chút hồ đồ, lần này không cẩn thận ngã trong nhà vệ sinh.Tô Thần vội nói: "Ba, con lập tức quay về."

Cúp điện thoại, Tô Thần không kịp xin nghỉ đã lập tức đón xe chạy về.May là thị trấn nhỏ này cách H thị không xa, bốn tiếng sau Tô Thần đã đến H thị, cậu không về nhà mà trực tiếp chạy đến bệnh viện.Truyện được đăng tại lloading404.wp.com và wattpad 'Sasaswa'.Lúc Tô Thần đến bệnh viện, trời đã sắp tối, cha Tô và dì Khương đều có mặt ở bệnh viện.Cha Tô thấy Tô Thần đến, kêu cậu dẫn dì Khương đi ăn, cậu vốn định kêu hai người đi ăn trước, còn mình thì ở lại chăm sóc bà Khương, nhưng hai người không chịu, cuối cùng Tô Thần chỉ dành dẫn dì Khương đến một quán ăn gần đó.Trong lúc chờ thức ăn, ngón tay dì Khương gõ nhẹ lên ly nước, ánh mắt nhìn Tô Thần hỏi: "Tiểu Thần, khi nào con mới trở về?"

Tô Thần bị hỏi có chút sững sờ, cậu nhìn bà, không biết trả lời như thế nào.Dì Khương vén lọn tóc rối ra sau tai, nói : "Tiểu Thần, dì biết mình không nên can thiệp tới chuyện của con, bệnh của cha con tuy đã được trị liệu nhưng không thể so được với trước đây, sau này có di chứng hay không cũng không biết.

Chân của bà con gãy bảy cái xương, sau này phải cần có người chăm sóc, dì hiện tại đang mang thai, đừng nói là chăm sóc người khác, còn phải nhờ người khác chăm cho, con có thể trở về giúp cha con không?

Chúng ta thật sự rất cần con!"
 
[Đm/Edit] Sau Khi Bị Tên Nhã Nhặn Bại Hoại Coi Trọng
Chương 81


Editor: SasaswaBà Khương tuy không bị thương nặng nhưng do lớn tuổi nên phải ở lại bệnh viện một thời gian.Tô Thần ở bệnh viện mấy ngày rồi quay về trấn nhỏ xin nghỉ việc.Ngày đó sau khi nói chuyện với dì Khương, ý của bà là muốn Tô Thần quay về giúp cha Tô quản lý xưởng nhỏ, nếu là trước đây cậu sẽ từ chối, nhưng tình huống hiện tại không giống vậy.

Sau tai nạn của bà Khương, sau này không thể bỏ mặc bà được.

Tuổi tác của cha Tô càng lúc càng lớn, thân thể cũng không khỏe, còn dì Khương thì sắp sanh, đều cần người khác chăm sóc.

Trong nhà 'trên có già, dưới có trẻ', Tô Thần cần phải giúp đỡ gánh vác một ít, không thể trốn tránh được.Vì vậy sau khi Tô Thần xử lí công việc, dọn dẹp đơn giản thì liền đón xe về H thị.Tài xế là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, rất thích nói, hai người nói chuyện suốt một đường đi.

Tô Thần bình thường không nói nhiều nhưng với con người này, cậu không kiệm lời được.Lúc lên xe, người tài xế này đưa cho Tô Thần một chai nước khoáng, lúc đầu cậu không uống, sau đó hai người nói chuyện thì cảm thấy có chút khô họng, cậu vặn mở chai nước rồi uống một ngụm lớn.Uống xong, Tô Thần lập tức cảm thấy có chút mệt mỏi và buồn ngủ, hai mí mắt cứ đánh nhau rồi từ từ ngủ thiếp đi.Không biết ngủ bao lâu, Tô Thần mơ mơ màng màng tỉnh lại, chưa mở mắt ra đã cảm giác được mình đang bị một người ôm chặt từ phía sau.Tô Thần trong lòng hồi hộp một chút, chậm rãi quay đầu lại, khi thấy rõ gương mặt người sau lưng, đồng tử cậu đột nhiên co rụt, cả người trong nháy mắt liền cứng lại.

Có phải cậu đang gặp ác mộng hay không?

Mới vừa rồi không phải còn đang ngồi trên taxi sao?

Làm sao vừa mở mắt ra đã nằm trong lòng Tần Tu Trạch rồi?!Tần Tu Trạch không chớp mắt nhìn Tô Thần, người mình tâm tâm niệm niệm vào lúc này đang nằm trong lồng ngực mình, sự ấm áp và mùi hương quen thuộc cơ hồ làm hắn không khống chế được phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn.

Khi nhìn thấy vẻ mặt kinh hoảng tuyệt vọng trên gương mặt Tô Thần, tim hắn khẽ nhói đau.

Hắn chậm rãi đưa tay ra, xoa hai má Tô Thần, nhẹ giọng nói: "A Thần, cuối cùng cũng tìm được em rồi."

Giọng nói này hoàn toàn làm Tô Thần tỉnh táo lại, cậu đột nhiên đẩy Tần Tu Trạch ra rồi ngồi dậy, sau đó cảm nhận được một vài chấn động truyền từ đầu giường.

Cậu cúi đầu, là điện thoại của mình rung, cậu nhìn tên người gọi, do dự trong nháy mắt rồi cầm điện thoại lên để bên tai, vừa bắt máy đã nghe âm nhanh ôn nhu của Hàn Húc Đông vang lên, "A Thần, đang làm gì vậy?Tô Thần muốn đứng dậy, nhưng lúc này lại có một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy cậu từ phía sau.Tần Tu Trạch gối đầu lên vai cậu, một đôi tay không thành thật thăm dò trong áo sơ mi Tô Thần, mò tới mò lui.

Tô Thần vội vàng đè lại hai cánh tay sờ loạn của hắn."

A Thần?

Có nghe thấy không?"

Hàn Húc Đông nghi ngờ hỏi.Bên trong căn phòng rất yên tĩnh, âm thanh cuộc gọi không nhỏ, Tần Tu Trạch cách gần như vậy tất nhiên có thể biết được người bên kia là ai.Hắn nhíu mày, không để ý đến sự ngăn cản của cậu, vẫn tiếp tục hành động của mình.

Môi Tần Tu Trạch dán lên bả vai mịn màng của Tô Thần, nhẹ nhàng gặm cắn.Trong lòng Tô Thần buồn bực, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, "Húc Đông, có chuyện gì sao?"

"Không có chuyện thì không thể gọi cho cậu sao?"

Hàn Húc Đông than thở, nữa đùa nửa thật ai oán nói: "Tôi đi lâu như vậy mà cậu ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có, thật lạnh lùng mà."

Tô Thần nắm lấy tay Tần Tu Trạch để hắn ngừng lại, nhưng sức của cậu không bằng hắn, sợ làm động tĩnh quá lớn sẽ bị Hàn Húc Đông nghe ra đầu mối.Tô Thần hít một hơi thật sâu, nhẫn nhịn cơ thể run rẩy, nhanh chóng nói: "Húc Đông, hiện tại tôi có chút việc, lát nữa sẽ gọi lại."

Nói xong liền bỏ điện thoại qua một bên, tránh thoát sự khống chế của Tần Tu Trạch, cấp tốc đứng dậy, sau đó cau mày nhìn về phía hắn, "Bây giờ anh muốn thế nào? !"

Tần Tu Trạch ánh mắt lóe lên: "A Thần, chúng ta nói chuyện được không?"

Tô Thần trầm mặc chốc lát, cuối cùng nói: "Được, anh muốn nói chuyện gì?"

Thật ra trong lúc nói câu này, trong lòng cậu có chút bất an, người này muốn nói chuyện gì với mình, cậu có thể đoán được một phần.

Hai người bọn họ thật sự rất cần một buổi nói chuyện rõ ràng, trốn tránh không phải là một biện pháp hay, chỉ là người này thật sự sẽ bình tĩnh nói chuyện với mình sao?

Nếu mình không đồng ý, có phải hắn sẽ tiếp tục cưỡng ép nữa không?"

Sau này em đừng qua lại với họ Hàn nữa."

Dừng một chút, Tần Tu Trạch tiếp tục nói: "Ba của Hàn Húc Đông trong giới hắc bạch đều có mặt, trên tay dính máu không biết bao nhiêu người.

Nếu lão ta biết con trai mình thích đàn ông, không biết sẽ làm ra loại chuyện gì đâu."

Sợ Tô Thần không nghe, hắn lại nói: "Tôi chỉ muốn tốt cho em, em đừng coi thường chuyện này."

Tô Thần mím môi, "Tôi sẽ chú ý, anh muốn nói gì thì cứ nói đi, ba tôi và dì Khương biết hôm nay tôi về H thị, nếu về trễ hai người họ sẽ lo lắng."

Tần Tu Trạch thở dài một hơi, có chút cô đơn nói: "A Thần, tôi biết bây giờ kêu em tiếp nhận tôi là có chút khó khăn, thế nhưng xin em hãy cho tôi thêm một cơ hội, đừng trốn tránh tôi nữa được không?"

Nói xong, hắn lại bổ sung: "Cho tôi thời gian ba năm, nếu ba năm sau em vẫn không chấp nhận được thì tôi sẽ từ bỏ, như vậy được không?"

Người này chỉ coi trọng gương mặt Tô Thần, ba năm nữa cậu cũng đã gần ba mươi, khi ấy Tần Tu Trạch nhất định đã chán cái khuôn mặt này rồi, sẽ có nhiều người đẹp hơn, trẻ hơn xuất hiện xung quanh hắn, e rằng lúc đó hắn sẽ chán cậu thôi.

Nghĩ như vậy, Tô Thần gật đầu nói: "Được, vậy thì ba năm.

Ba năm sau nếu như tôi vẫn không tiếp nhận thì xin anh đừng quấy rầy tôi nữa.

Hiện tại tôi có đi rồi chứ?"

Tần Tu Trạch giơ tay nhìn đồng hồ, thấy thời gian không còn sớm nữa, đứng dậy cầm áo khoác, "Để anh đưa em về."

Tô Thần vội nói: "Không cần phiền anh, tôi tự bắt taxi về được."

Tần Tu Trạch không đổi sắc cự tuyệt nói: "Hiện tại tôi đang ở gần nhà chị Khương, vừa vặn tiện đường."

Nghe Tần Tu Trạch nói, Tô Thần âm thầm cười khổ, dường như như sự cường thế đã ăn sâu vào người người hắn, ngay cả chính hắn cũng không phát hiện được.

Tô Thần cũng lười nói, cậu đứng lên chỉnh lại quần áo mình, sau đó đi theo Tần Tu Trạch ra khỏi khách sạn.Hai người ngồi trên xe, còn chưa đi ra bao xa, điện thoại Tô Thần lại vang lên, thấy là cha Tô, cậu bắt máy, còn không đợi cậu lên tiếng đã nghe giọng nói lo lắng của ông: "Tiểu Thần, chúng ta bây giờ đang ở bệnh viện, dì con vừa nãy cảm thấy không thoải mái, sợ là sắp sinh."

Tô Thần ngẩn người một chút, nhanh chóng nói với Tần Tu Trạch: "Dì Khương sắp sinh, anh chạy tới bệnh viện đi."

Tần Tu Trạch không nói gì, lập tức quay đầu xe, nhanh chóng chạy đến bệnh viện.Truyện được đăng tại lloading404.wp.com và wattpad 'Sasaswa'.Lúc hai người chạy tới phòng phẫu thuật thì thấy cha Tô đang đi qua đi lại trước cửa.

Tô Thần chạy nhanh tới, "Ba, dì Khương thế nào rồi?"

Cha Tô lắc đầu, "Bây giờ vẫn chưa rõ tình hình."

Nói xong thì thấy Tần Tu Trạch đứng bên cạnh Tô Thần: "Tu Trạch cũng tới à."

Tần Tu Trạch gật đầu, "Chị Khương vào đó bao lâu rồi ạ?"

Ông thở dài một hơi, "Đã hơn một giờ rồi."

Trong lúc ba người đang nói chuyện thì cửa phòng phẫu thuật bị kéo ra, y tá đẩy một xe đẩy trẻ em đi ra, "Người nhà của Khương Huệ vui lòng lại đây."

Nghe tiếng y tá gọi, ba người lập tức tiến lên."

Chúc mừng Tô tiên sinh, mẹ con đều khỏe mạnh, các chỉ tiêu của đứa nhỏ đều bình thường, người nhà có thể ôm đứa nhỏ được rồi."

Tô Thần cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy một em bé nho nhỏ, làn da đỏ ửng nhăn nheo đang nhắm mắt nằm trong xe đẩy, vừa mềm mại vừa yếu ớt, giống như nếu đụng vào thì sẽ tan biến ngay.

Tô Thần đưa tay ra trước mặt em bé, đứa nhỏ giống như linh cảm được, liền chặt chẽ nắm lấy ngón tay Tô Thần.Ngón tay bị nắm lấy trong nháy mắt, trong lòng Tô Thần lập tức cảm nhận được sự mềm mại đến rối tung rối mù, đứa bé vừa mới chào đời này chính là em gái của cậu, em gái nhỏ hơn Tô Thần hai mươi bảy tuổi, coi như vừa là em gái vừa là con gái.

Ngoại từ cha Tô, bây giờ trên thế giới này lại có thêm một người chảy chung dòng máu với cậu rồi.Lực chú ý của Tô Thần hoàn toàn đặt trên người đứa bé, không chú ý tới cha Tô đứng một bên đang đau đớn nhíu mày, ông chưa kịp nói lời nào cơ thể đã thẳng tắp ngã về sau.Editor: Lại thêm một cái ba năm nữa, Tu Trạch cũng sắp 40 rồi còn gì.

Chương cuối dài gấp ba lần chương bình thường luôn á huhu.
 
[Đm/Edit] Sau Khi Bị Tên Nhã Nhặn Bại Hoại Coi Trọng
Chương 82 (Hoàn)


Editor: SasaswaTô Thần lẳng lặng dựa vào một bên vách tường, nghĩ tới lời của bác sĩ, trong lòng cậu lạnh lẽo.Lẽ nào sống lại một đời, vẫn không trốn khỏi vận mệnh sao?

Nhưng rõ ràng tất cả mọi thứ đều đã thay đổi rồi mà?Lúc Tần Tu Trạch đi tới, chỉ thấy Tô Thần hai mắt vô thần nhìn về phía trước.

Bộ dạng thất hồn lạc phách của cậu bây giờ chỉ làm cho hắn càng thêm đau lòng.

Hắn bước nhanh hai bước tới bên cạnh Tô Thần, dang tay rồi ôm cậu vào lồng ngực.Nếu là lúc trước, tại nơi đông người như thế này, Tô Thần nhất định sẽ không cho Tần Tu Trạch ôm mình, thế nhưng vào lúc này cậu lại có chút không muốn phản kháng."

Cha tôi không có chuyện gì đúng không?"

Cảm giác được cơ thể Tô Thần run rẩy, Tần Tu Trạch nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu, thấp giọng an ủi: "Không có việc gì, em đừng nghĩ lung tung."

Mặc dù biết Tần Tu Trạch chỉ an ủi mình, thế nhưng không hiểu sao khi nghe được giọng nói kiên định của hắn, cảm nhận được nhịp tim trầm ổn của hắn, trong lòng Tô Thần cũng dần bình tĩnh lại.Đời trước, công ty xảy ra chuyện, cha Tô bị đưa đi điều tra, về sau đột ngột bị bệnh mà qua đời, những sự việc này lần lượt ập đến, không cho Tô Thần cơ hội để thở lấy một hơi, vào lúc ấy cậu không có nơi nương tựa, chỉ có thể tự mình chống đỡ tới cuối cùng, nhưng rốt cuộc cũng không vượt qua được.

Đời này, bởi vì sự xuất hiện của Tần Tu Trạch, mọi thứ đều thay đổi.Tuy con người này từng tổn thương Tô Thần, nhưng hắn đã giúp cậu giải quyết những đòn chí mạng liên tục xảy ra.Tô Thần không phải là một người kiên cường, vào lúc này cậu cảm thấy thật may mắn khi có người ở bên cạnh mình, nếu không cậu không biết mình sẽ phải đối mặt ra sao!

Tần Tu Trạch bán ôm Tô Thần đi đến ghế dài bên cạnh, "Em đã một ngày một đem chưa ngủ, bây giờ dựa vào tôi nghỉ ngơi chút đi."

Tô Thần nghe lời nhắm mắt lại, "Anh còn nói tôi, anh cũng chưa được nghỉ ngơi mà."

Tần Tu Trạch nhẹ nhàng hôn một cái lên tóc Tô Thần, ôn nhu nói: "Sức khỏe em kém, làm sao so được với tôi, hơn nữa tôi đã quen rồi."

"

Sau này anh đừng thức đêm nữa, không tốt cho cơ thể."

Tô Thần hiện tại đã rất buồn ngủ, nói xong không bao lâu cậu đã mơ màng thiếp đi."

Nếu có em mỗi ngàytrông chừng tôi, chắc chắc tôi sẽ nghỉ ngơi đúng giờ như em đã nói."

Biết Tô Thần đang ngủ, sau khi Tần Tu Trạch lẩm bẩm một câu đó thì hắn nhẹ nhàng đẩy ngã Tô Thần nằm lên ghế dài, để cậu gối đầu lên đùi mình, động tác vô cùng ôn nhu, giống như đang đối xử với bảo bối vô cùng trân quý.Sau khi điều chỉnh tư thế thoải mái cho Tô Thần, Tần Tu Trạch cũng nhắm hai mắt lại.

Hắn đã một ngày một đêm không ngủ, cũng có chút buồn ngủ.Truyện được đăng tại lloading404.wp.com và wattpad 'Sasaswa.'"Tần tiên sinh, Tần tiên sinh."

Tần Tu Trạch mơ màng mở mắt ra, thấy là bác sĩ điều trị chính của cha Tô thì nhẹ nhàng gọi Tô Thần dậy, cùng cậu đi đến phòng làm việc của bác sĩ Phương.Lúc này Tô Thần đã lấy tinh thần.

Bác sĩ Phương vừa ngồi vào trước bàn làm việc, cậu liền lo lắng hỏi: "Bác sĩ Phương, tình hình sức khỏe của cha tôi bây giờ thế nào?"

"Tình huống của Tô tiên sinh không lạc quan lắm, ông ấy cần nằm phòng chăm sóc đặc biệt để theo dõi một thời gian, nếu như bệnh tình không tái phát thì có thể trở về phòng bệnh bình thường.

Có điều, coi như lần này thoát khỏi nguy hiểm thì khả năng tái phát sau này cũng khá lớn.

Nếu lại tái phát, thì khó mà kiểm soát được."

Bác sĩ Phương nói xong, dừng một chút, tiếp tục nói: "

Sau này phải để bệnh nhân tĩnh dưỡng, không được làm việc vất vả, không chịu được kích thích quá lớn."

Không biết có phải vì lời cầu khẩn của Tô Thần có tác dụng hay không, bệnh tình của cha Tô sau đó không tái phát nhiều nữa.

Sau khi qua kì theo dõi, ông được đưa về phòng bệnh thường."

Dì Khương và tụi nhỏ đều khỏe chứ?"

Cha Tô nằm trên giường bệnh, trên miệng mang theo mặt nạ thở, trên cánh tay đầy lỗ kim, nhìn qua có chút thảm."

Đều khỏe, ba, bây giờ ba cảm thấy thế nào?"

"Rất tốt", Cha Tô nhìn bình truyền dịch, "Một lát truyền xong chai này, con dẫn ba đến nhìn hai mẹ con một lát.

Ba không xuất hiện lâu như vậy, dì Khương nhất định sẽ lo lắng."

"Tần ca đi đón dì rồi, bọn họ sẽ tới ngay thôi.

Ba biến mất hai người, tụi con không che giấu dì ấy được."

Khương Huệ là bác sĩ, mỗi ngày chung sống với cha Tô, đương nhiên bà sẽ hiểu rõ sức khỏe của ông, trong lòng nhiều ít vẫn biết.

Bọn họ không che giấu nổi cũng bình thường, cha Tô im lặng chốc lát, bỗng nhiên nói: "Nếu ngày nào đó ba ra đi, con thay ba chăm sóc hai mẹ con họ."

Vành mắt Tô Thần hơi đỏ lên, cậu nắm chặt tay cha mình, "Ba, sức khỏe của ba nhất định sẽ tốt lên."

Cha Tô lắc đầu, "Sức khỏe của ba, ba đương nhiên biết rõ, mặc dù đã trị nhưng sợ cũng không sống nổi mấy năm.

Ba mất đi thì không có gì, chỉ sợ làm khổ dì của con."

"Ba đừng nghỉ lung tung, giữ gìn sức khỏe là được.

Bác sĩ nói ba phải tĩnh dưỡng, đừng vất vả là được, xưởng nhỏ sau này cứ để con quản lý cho."

Cha Tô vui mừng nở nụ cười, "Tiểu Thần rốt cuộc đã lớn rồi, biết chia sẻ với ba nữa."

Nói xong liền thở dài một hơi, "Ba biết con không có hứng thú với việc kinh doanh, chỉ là con bây giờ không còn nhỏ nữa, không có công việc đàng hoàng thì xem như việc quản lý xưởng nhỏ cũng là một lối đi."

"Ừm."

Hai người đang nói chuyện thì thấy Tần Tu Trạch đỡ Khương Huệ đi vào.Tô Thần vội vàng đứng dậy nhường ghế cho bà, "Dì Khương, dì ngồi đây đi."

Khương Huệ lắc đầu một cái, "Con ngồi đi, dì ngồi không thoải mái."

Bà sinh mỗ, vết mổ bây giờ vẫn còn rất đau,căn bản là không ngồi được."

Đứa nhỏ đâu?"

Cha Tô quan tâm hỏi.Khương Huệ từng bước từng bước chậm rãi đi đến trước giường bệnh, "Bảo mẫu đang giữ, anh còn chưa thấy con gái đúng không, gương mặt rất giống anh đó."

Cha Tô cười nói: "Có thấy qua, anh thấy gương mặt còn giống em hơn.

Truyền xong bình dịch này anh sẽ tự đi nhìn con.Khương Huệ trừng mắt liếc cha Tô, "Anh lo giữ gìn sức khỏe cho thật tốt đi."

Khương Huệ thân thể yếu ớt, đứng một hồi đã không chịu nổi.

Vì vậy ở đây không bao lâu đã bị Tần Tu Trạch đưa trở về.Cứ như vậy, Tô Thần mỗi ngày đều chạy qua lại giữa phòng sinh và phòng bệnh của ba mình, may là có Tần Tu Trạch, cậu chưa tới mức rối tung lên.

Bởi vì hắn không thích ở trong phòng sinh nên sau đó đều là Tô Thần ở bên Khương Huệ, còn hắn bồi cha Tô. (Editor: không thích ở phòng sinh chỉ là một cái cớ, thật ra anh muốn lấy lòng cha vợ =))Sản phụ ở bệnh viện bốn - năm ngày là có thể xuất viện, vì vậy Khương Huệ là người xuất viện đầu tiên.Khương gia có một căn nhà cũ ở ngoại ô, vừa ra viện Khương Huệ lập tức kêu Tô Thần kêu người đến tu sửa một vòng.Căn nhà bọn họ đang ở có ba phòng, nhỏ hẹp, không có cách âm, em bé vừa sinh đêm nào cũng quấy khóc, để không làm phiền cha Tô nghỉ ngơi, ông vừa ra viện đã bị đưa đến nhà cũ ở ngoại ô, bà Khương cũng bị đưa đi .Vào ngày Khương Huệ hết tháng cử, bà gọi Tô Thần đến, "Tiểu Thần, dì sau khi hết cử sẽ đến nhà cũ ở.

Còn ba con, dì chăm sóc ông ấy được."

Sức khỏe của cha Tô rất kém, Khương Huệ vẫn luôn ghi nhớ.Khương Huệ là bác sĩ, đương nhiên bà sẽ biết cách chăm sóc cha Tô, bà là người thích hợp nhất, chỉ là còn có một đứa bé: "Hàm Hàm cũng đi sao?"

Hàm Hàm là nhũ danh của đứa bé, Tô Thần mỗi ngày sau khi đi làm về đều giúp đỡ dỗ dành đứa trẻ này.

Tiểu bảo bảo lớn nhanh, mỗi ngày một kiểu, giờ đã lớn từ một đứa bé hồng hồng trở thành một cái bánh bao trắng mềm đầy thịt, đáng yêu vô cùng, Tô Thần rất yêu thích.

Nghĩ đến sau này không thể mỗi ngày nhìn thấy bảo bảo, cậu đột nhiên cảm thấy có chút không muốn."

Nhà ở ngoại thành đã cũ rồi, không bằng chúng ta lắp cách âm trong nhà này đi.

Con nghĩ trước tiên cứ để đứa bé ở đây, chờ em ấy lớn chút nữa rồi đón về."

Khương Huệ biết mình đem đứa nhỏ cho Tô Thần, một đại nam nhân chăm sóc có chút không thích hợp, vì vậy lại nói: "Dì nghe nói trước đây nhà con có người bảo mẫu, chăm sóc con từ nhỏ, con có thể kêu người đó tới đây không?"

Nghe Khương Huệ nhắc tới dì Tần, Tô Thần sững sờ, "Dì Tần bây giờ gần sáu mươi tuổi rồi, sợ là chăm sóc em bé không được."

Khương Huệ cười nói: "Dì không cần bà ấy chăm sóc đứa bé, tháng này dì đi, sẽ có bảo mẫu chuyên môn ở đây trông chừng.

Chỉ là giao đứa cho con dì có chút không yên tâm.

Dì Tần tới đây cũng không cần làm gì, chỉ cần chú ý mọi chuyện trong nhà thôi, trong thời gian ngắn dì không tìm được người đáng tin."

Nghe Khương Huệ nói như vậy, Tô Thần gật đầu nói: "Để con nói thử với dì Tần."

"Ừm, con nói rõ với dì ấy đi.

Nếu dì Tần không chịu đến, dì sẽ nghĩ cách khác."

Dì Tần không có con, Tô Thần hi vọng bà sẽ tới đây, cậu có thể chăm sóc bà, nhưng mấy lần trước khi cậu mở miệng hỏi thì đều bị bà cự tuyệt.

Tô Thần vốn tưởng thuyết phục dì Tần sẽ rất khó khăn, lại không ngờ rằng sau khi cậu nói rõ mọi chuyện, bà lập tức đồng ý tới đây, điều này làm Tô Thần rất vui mừng.Tô Thần không biết rằng, dì Tần luôn muốn ở bên cậu, chỉ là bà cảm thấy tuổi tác của mình bây giờ đã hơi lớn, không còn tác dụng gì nữa, mặc dù Tô Thần không chê bà nhưng vợ cậu sẽ ghét bỏ, cho nên mỗi lần Tô Thần kêu bà dọn đi, bà đều từ chối.

Lần này Tô Thần kêu bà tới giúp đỡ chăm sóc em gái, cảm giác mình có chuyện làm, không liên lụy tới người khác, bà tự nhiên vui vẻ đồng ý.Dì Tần ở đây làm quen mấy ngày thì Khương Huệ đến nhà cũ.

Khương Huệ hơn bốn mươi tuổi mới có một nàng công chúa, coi như rất quý.

Chỉ là thân thể cha Tô cần phải tĩnh dưỡng, mang theo em bé thì có chút không tiện.

Mà ở ngoại ô thì cách nơi này không phải rất xa, lúc không kẹt xe thì đi một tiếng là đến, vì vậy mỗi ngày dì Khương đều trở về gặp con mình.Cứ như vậy dì Tần phụ trách chăm nom sinh hoạt của tiểu bảo bảo và Tô Thần, còn Khương Huệ thì phụ trách chăm sóc Tô phụ cùng bà Khương.

Vào ban ngày Khương Huệ đều tới nhìn bảo bảo một chút, đôi khi sẽ có cha Tô cùng tới.

Lúc ở chỗ làm không bận rộn, Tô Thần cũng sẽ đưa em bé và dì Tần tới nhà cũ.Ngày hôm đó lúc Tô Thần tan làm trở về, vừa đẩy cửa ra thì thấy Tần Tu Trạch đang ngồi trên ghế salong trong phòng khách ngoắc ngoắc trêu chọc đứa nhỏ."

Sao anh lại tới đây?"

Tô Thần vừa thay giày vừa hỏi.Tần Tu Trạch bất mãn nhìn Tô Thần, "Làm sao, không hoan nghênh tôi?"

Tô Thần đi đến bên cạnh Hàm Hàm, ôm lấy đứa nhỏ đã một ngày không gặp, "Anh đột nhiên biến mất gần một tháng, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện, làm tôi bất ngờ."

Sau khi cha Tô xuất viện, Tần Tu Trạch nói có một số việc cần xử lý, sau đó thì biến mất hơn một tháng, hiện tại đột ngột xuất hiện, Tô Thần dĩ nhiên bất ngờ."

Em không muốn biết vì sao tôi biến mất sao?"

Nhớ lại chính mình không chủ động liên hệ với Tô Thần, cậu cũng không gọi cho hắn, trong lòng Tần Tu Trạch rất phiền muộn, người này thật sự là không để hắn yên tâm nổi.Tô Thần định trả lời thì Hàm Hàm lúc này đột nhiên òa khóc, cậu đặt đứa nhỏ lên ghế salong kiểm tra xem tã có ướt không nhưng tã lại khô ráo, "Dì Tần, Hàm Hàm ăn lúc mấy giờ vậy ạ?

Có phải em ấy đói bụng rồi không?"

Dì Tần đang ở trong bếp làm cơm tối, nghe Tô Thần hỏi thì liếc mắt nhìn thời gian nói: "Vừa ăn lúc bốn giờ, bây giờ cũng tới giờ ăn rồi."

Tô Thần đứng dậy pha bình sữa, cầm trên tay kiểm tra nhiệt độ rồi ôm Hàm Hàm vào lòng, đút núm vú cao su vào miệng đứa bé, Hàm Hàm ngay tức thì nín khóc, từng ngụm từng ngụm bắt đầu uống sữa.Tần Tu Trạch bị loạt động tác thành thạo của cậu làm cho kinh ngạc, "Em rất thạo việc."

"Anh khoảng thời gian này đi đâu?"

Hắn biến mất lâu như vậy, không phải là công ty xảy ra chuyện chứ?

Cậu nhớ Hàn Húc Đông từng nói công ty Tần Tu Trạch gặp phải chút chuyện phiền toái, không biết có phải hắn đi giải quyết chuyện này không."

Tôi nghỉ việc."

Tay Tô Thần run một cái, nếu không phải Tần Tu Trạch địp thời nắm lấy, sợ là bình sữa sẽ đập vào mặt đứa bé."

Anh vừa nói cái gì?"

Bởi vì bị chủ đề của Tần Tu Trạch hấp dẫn, Tô Thần không chú ý là hắn đang nắm tay mình không buông, hai người cứ nắm tay như vậy cho tiểu Hàm Hàm uống sữa.Trong lòng Tần Tu Trạch nổ bong bóng, thế nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc, "Công ty đóng cửa rồi, em có thể thu lưu tôi không?

Tôi sẽ không ăn không ngồi rồi, tôi sẽ làm công cho em."

Tô Thần cau mày nhìn Tần Tu Trạch, "Xảy ra chuyện gì?"

"Ăn cơm đi, ăn xong rồi nói chuyện tiếp."

Dì Tần vừa gọi hai người vừa bưng thức ăn lên bàn.Tô Thần nhìn đồng hồ, quả thực đã không còn sớm, cậu đặt Hàm Hàm đang ngủ lên giường, sau đó nhìn Tần Tu Trạch nói: "Chúng ta ăn cơm trước đi."

Dì Tần dọn đồ ăn xong thì đưa cho hai người hai chai bia.Tần Tu Trạch khui một chai, rót cho mình và Tô Thần, "Tôi thất nghiệp rồi, em uống với tôi một ly được chứ?"

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

"Trước đó công ty xảy ra chút chuyện, tuy đã giải quyết rồi nhưng tôi không muốn làm nữa, đã nhường quyền kinh doanh cho Đông Tử."

"Anh vất vả lập nghiệp ở đây, bây giờ nói nhường là nhường?"

Hắn bị ngốc sao.Tần Tu Trạch khẽ cười một tiếng, "Nếu tôi quản lý công ty sẽ rất bận rộn, không có thời gian theo đuổi vợ mình."

Tô Thần buồn bực nói: "Anh đừng nói giỡn nữa, tôi đang nói chính sự."

Tần Tu Trạch nghiêm túc nhìn chăm chú đôi mắt Tô Thần, "A Thần, tôi nói thật.

Nếu tự mình quản lí công ty thì sẽ không có nhiều thời gian ở bên em.

Giả sử tôi sống đến năm bảy mươi tuổi- là 25.000 ngày, bây giờ tôi đã sắp bốn mươi rồi, là còn 10.000 ngày, tính toán cẩn thận thì không còn bao lâu nữa.

Tiền thì lúc nào kiếm chả được, hơn nữa với tài sản bây giờ của tôi, đủ để chúng ta sống mấy đời.

Cho nên thời gian sau này, tôi chỉ muốn dành cho em."

Một bên tai Tô Thần đỏ lên, hung hăng trợn mắt nhìn Tần Tu Trạch, "Ai muốn nuôi anh, tôi đồng ý rồi sao?!"

Tần Tu Trạch thấy Tô Thần thẹn quá hóa giận, vội hỏi: "Được được được, em không đáp ứng, là do tôi tưởng bở.

Nhưng tôi thật sự thất nghiệp rồi, chỉ có thể nhờ vả vào em.

Không phải bây giờ em đang quản lí công ty của chú sao?

Tùy tiện sắp xếp cho tôi một công việc là được."

Cha tôi lớn hơn anh chưa tới mười tuổi, đừng có không biết xấu hổ mà gọi là chú."

"Đây không phải là gọi theo em hay sao?

Khương Huệ cũng không lớn hơn tôi mấy tuổi, bây giờ cũng đổi xưng hô gọi 'dì Khương' luôn rồi.

Sớm muộn gì cũng là người một nhà, làm quen trước."

Tần Tu Trạch tuy lời nói vô lại nhưng trong lòng lại chua xót không thôi.

Đời này của hắn coi như nằm trong tay Tô Thần rồi, nhìn thái độ của cậu với hắn, con đường truy thê vẫn còn dài lắm!

Ai, hắn phải chạy nước rút thôi, lẽ nào thật sự phải chờ đến khi hắn bảy - tám mươi tuổi mới có thể chiếm được tức phụ sao? !Nghe Tần Tu Trạch nói, mí mắt Tô Thần giựt giựt, cảm thán sự mặt dày của hắn.

Cậu định nói vài câu thế nhưng nhớ lại chuyện xảy ra trong công ty gần đây, do sức khỏe cha Tô không tốt nên cậu không muốn làm phiền ông, bây giờ Tần Tu Trạch xuất hiện - một người lười biếng được việc, không dùng thì uổng.Lúc hai người ăn cơm xong đã hơn chín giờ, Tô Thần tưởng Tần Tu Trạch sẽ rời đi, nhưng không ngờ hắn lại ngồi trong phòng khách, mở TV."

Không phải anh nói ngày mai muốn đến công ty tôi làm việc sao?

Đã trễ thế này mà còn chưa chịu về nghỉ ngơi?"

Với mức liêm sỉ của hắn, Tô Thần biết mình không cần nói lời uyển chuyển đuổi khách.Tần Tu Trạch lười biếng dựa vào ghế sa lon, tùy ý chuyển kênh truyền hình, đến kênh tài chính và kinh tế mới chịu dừng lại, "Bất động sản của tôi ở đây đều bán rồi, bây giờ ở tạm chỗ của em vậy."

"Ở đây không có chỗ cho anh."

Tô Thần không nói dối, chỗ bọn họ đang ở có ba phòng ngủ, cậu một phòng, dì Tần* một phòng, bảo mẫu và Hàm Hàm một phòng, quả thật không có chỗ cho hắn.*Khúc này tác giả để là dì Khương, tui nghĩ tác giả bị nhầm nên sửa lại.

"Cái ghế sô pha này rất lớn, tôi ngủ ở đây cũng được."

Nói xong hắn còn nằm trên ghế thử một chút, quả thật không quá mức chật chội."

Tùy anh."

Tô Thần biết tính cách Tần Tu Trạch, một khi hắn đã muốn ở đây thì đuổi cũng không đi, cậu tìm một cái chăn bông cho hắn, vệ sinh tắm rửa sạch sẽ rồi trở về phòng của mình.Ngủ thẳng đến nửa đêm, Tô Thần mắc tiểu tỉnh dậy, trong phòng của dì Tần và bảo mẫu đều có nhà vệ sinh, chỉ có phòng của cậu là không có.

Tô Thần đứng dậy đi đến phòng khách, vừa mở cửa phòng ra liền nghe thấy một trận thở dốc truyền đến từ ghế salông.

Tô Thần có chút mơ hồ, quên mất Tần Tu Trạch đang ngủ trong phòng khách.

Đột nhiên nghe thấy tiếng thở quái dị này thì lập tức tỉnh táo lại, vội vàng mở đèn lên.Ánh đèn chiếu sáng trong nháy mắt, Tô Thần thấy Tần Tu Trạch vội vàng dùng chăn che nửa người dưới của mình lại.

Tuy động tác của hắn rất nhanh, thế nhưng cậu vẫn đoán được hắn vừa đang làm gì.Đặc biệt là khi cậu nhìn thấy trong tay Tần Tu Trạch đang cầm quần lót của mình vừa treo ngoài ban công, "Biến thái!"

Tần Tu Trạch bị ánh sáng đột ngột kích thích thị giác, sau đó mở mắt ra, trong mắt là dục vọng không hề che giấu, "Vì anh quá nhớ em."

Editor: Tần tổng biến thái!!!!!***Lại một mùa xuân nữa đến.Sáng ngày ba mươi, Khương Huệ và cha Tô quét tước vệ sinh, Tô Thần dán câu đối, dì Tần làm cơm, Hàm Hàm lon ton chạy trước chạy sao, người một nhà ai ai cũng bận rộn.Chờ đến bọn họ rảnh tay chuẩn bị ăn cơm thì đã gần trưa, bữa sáng liền trở thành bữa trưa.

Một nhà ngồi vào bàn chuẩn bị ăn thì chuông cửa lúc này vang lên.Bây giờ là cuối năm, không biết là ai tới.

Tô Thần đứng dậy mở cửa, thấy Tần Tu Trạch phong trần mệt mỏi đứng bên ngoài, trên người còn mang theo hơi thở lạnh băng của mùa đông khắc nghiệt.Tô Thần sững sờ, "Sao anh lại trở về?"

Tần Tu Trạch dùng âm thanh chỉ đủ để hai người nghe, ai oán nói: "Để trải qua ngày Tết với em, hôm nay trời lạnh như vậy mà ba giờ sáng anh đã dậy, ngàn dặm xa xôi trở về, em không vui mừng thì thôi, còn dùng vẻ mặt đó nhìn anh, em có biết anh rất đau lòng hay không?"

Nói xong lại hỏi: "Anh nhớ em, em có nhớ anh không?"

Khóe miệng Tô Thần giật một cái, nếu như cậu nhớ không lầm, người này mới rời đi có hai ngày thôi mà? !Khương Huệ thấy Tô Thần sau khi mở cửa không có tiếng động gì nữa, nghi ngờ hỏi, "Tiểu Thần, ai vậy?"

Tô Thần lùi về sau nhường vị trí cho Tần Tu Trạch, "Tần ca trở lại."

Khương Huệ ra đón, "Tu Trạch, em đi mới hai ngày đã trở về, có chuyện gì sao?

Khó lắm mới về được một chuyến, sao không đón Tết cùng người nhà?"

Những năm gần đây hắn đều ăn Tết ở đây, mẹ Tần nhiều lần oán giận dì Khương nhưng bà có thể làm gì chứ, Tần Tu Trạch không chịu về thì sao bà đuổi hắn đi được."

Ba em nói khi nào em dẫn con dâu với thì mới được ăn Tết ở nhà."

Tần Tu Trạch không hề nói dối, nguyên văn của cha Tần là, "Mày theo đuổi người ta nhiều năm như vậy, còn chưa bắt được!

Thật mất mặt!

Mau trở lại đó đi, chừng nào dẫn được người kia về thì mới được ăn Tết trong cái nhà này."

Tần Tu Trạch về nhà mấy ngày, trong đầu giờ nào khắc nào cũng nghĩ tới Tô Thần, nghe cha mình nói vậy, hắn tự nhiên không thể chờ đợi được nữa mà lăn trở về.Thấy Tần Tu Trạch trong lúc nói chuyện đôi mắt liên tục nhìn chằm chằm mình, Tô Thần cảm thấy một trận quẫn bách, để che giấu bối rối của mình, cậu vội vàng nhận lấy áo khoác của hắn giúp treo lên.Khương Huệ nhìn Tô Thần giúp hắn treo áo khoác, lại nhìn ánh mắt ôn nhu nhìn cậu của Tần Tu Trạch, trong lòng âm thầm thở dài một hơi.Khương Huệ nhớ có một lần bà tìm tới Tần Tu Trạch, "Tu Trạch, em muốn chơi thì cứ tìm người khác mà chơi, đừng dây đưa với Tiểu Thần nữa, đó là một đứa nhỏ tốt."

Lúc đó Tần Tu Trạch thập phần nghiêm túc nói với bà: "Chị Khương, em đã sớm qua cái tuổi vui chơi rồi, em rất rõ bản thân mình muốn cái gì.

Em cũng biết Tô Thần hiện tại không muốn tiếp nhận em, thế nhưng em có thể chờ, cho đến khi em ấy hoàn toàn đồng ý."

Trước đây Khương Huệ còn nghi ngờ hắn nhưng hiện tại bà đã thật sự tin tưởng.

Tần Tu Trạch không phải một tiểu tử mười mấy tuổi vắt mũi chưa sạch, mà ngược lại, hắn là một người đàn ông trưởng thành thành thục, thật sự biết rõ bản thân mình muốn làm gì.

Quan trọng nhất là Tần Tu Trạch đối xử với Tô Thần rất tốt, tốt đến mức bà không đành lòng ngăn cản nữa.

Thật ra nếu suy nghĩ một chút, hắn cũng rất đáng thương.

Từng là một nhân vật quyền thế ngút trời, bây giờ lại cam tâm tình nguyện làm cấp dưới cho Tô Thần, giúp cậu xử lí toàn bộ mọi chuyện ở xưởng nhỏ, cũng có chút oan ức cho hắn.

Nhưng khi nhìn bộ dáng hiện tại của Tần Tu Trạch, hắn tựa hồ không cảm thấy bản thân mình đang chịu chút oan ức, thậm chí còn thích thú.Có lẽ là hắn thật sự rất yêu Tô Thần nên mới không chần chừ mà mà quyết định đi theo cậu!

Hơn nữa nghe ý tứ hiện tại của Tần Tu Trạch, chú Tần và dì Tần hẳn cũng đã thỏa hiệp, nếu Tô Thần thật sự ở bên hắn, Tần gia không phải là một vấn đề, chỉ là trong lòng cậu nghĩ như thế nào, Khương Huệ quả thật đoán không ra.Lúc này, cha Tô cũng đi ra, "Chúng ta đang chuẩn bị ăn cơm, Tu Trạch trở về đúng lúc, nhanh đi rửa tay rồi cùng ăn thôi."

Hai năm qua Tần Tu Trạch thường xuyên cùng Tô Thần đến nhà cũ, cho nên cha Tô đã sớm coi hắn là người trong nhà .Tần Tu Trạch đáp một tiếng rồi đi vào phòng vệ sinh.Hàm Hàm lúc này cũng chạy tới, nhìn thấy Tần Tu Trạch thì vui vẻ hô: "Chú."

Thật ra, lúc bình thường quan hệ của Hàm Hàm và Tần Tu Trạch có chút không tốt, bởi vì hai người bọn họ luôn vì tranh giành Tô Thần mà cãi nhau.

Thế nhưng mấy ngày không gặp, không có người cãi nhau với cô bé, Hàm Hàm cảm thấy rất buồn chán.Tần Tu Trạch xoa đầu Hàm Hàm, "Gọi anh đi, tối nay anh sẽ dẫn em đi đốt pháo." (Editor: Lớn hơn người ta cả 30 tuổi mà kêu gọi 'anh' :)))Nghe Tần Tu Trạch nói như vậy, Hàm Hàm lập tức đổi giọng, "Anh."

Đi đốt phát là điều cô bé mong chờ nhất.Truyện được đăng tại lloading404.wp.com và wattpad 'Sasaswa.'Trời vừa tối, dì Tần và Khương Huệ ở trong bếp chuẩn bị bữa ăn đêm giao thừ, Tần Tu Trạch bị Hàm Hàm kéo đi đốt pháo, Tô Thần thì cùng cha Tô xem 'Xuân Vãn.'.Cửa sổ ở lầu một là loại cửa sổ sát đất, tình hình bên ngoài của Tần Tu Trạch và Hàm Hầm đều được hai người quan sát rõ ràng, cha Tô nhìn một lớn một nhỏ bên ngoài một hồi, hỏi: "Tiểu Thần, qua năm nay là con ba mươi rồi, không còn nhỏ nữa, khi nào mới chịu dẫn người đến cho ba nhìn đây."

Tô Thần mím môi, "Ba, con sống một mình rất tốt."

Cha Tô thở dài một hơi, "Năm đó lúc mẹ con đi ba cũng nghĩ như vậy, mãi đến khi gặp được dì Khương, có người bên cạnh vẫn tốt hơn."

Tô Thần cười nói: "Ba đợi nhiều năm như vậy mới gặp được dì, con cũng không vội."

Cha Tô trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi: "Tiểu Thần, có phải Tu Trạch thích con không?"

"Không phải, tụi con không có gì cả.

Ba, con..."

Đề tài chuyển biến bất ngờ, Tô Thần hoàn toàn mù mịt, cậu thực sự không biết nên trả lời với cha mình như thế nào.Cha Tô vỗ vỗ tay Tô Thần, "Đừng lo lắng, không phải ba muốn ngăn cản hai đứa.

Tu Trạch đối xử với con rất tốt, nếu con thích nó, ba sẽ không phản đối."

Tô Thần khiếp sợ nhìn cha Tô, cậu không ngờ ông sẽ nói như vậy.

Mấy năm qua Tần Tu Trạch đối với cậu tốt, toàn bộ cậu đều nhìn ở trong mắt, ghi ở trong lòng.

Những tổn thương trước đây hắn gây cho cậu, vài năm qua sớm chiều ở chung đã từ từ phai nhạt đi.Nhưng mỗi khi Tần Tu Trạch thổ lộ với mình, cậu đều cự tuyệt.

Không phải Tô Thần không thích hắn, mà là sợ cha Tô không tiếp thu được.

Bác sĩ có nói, bệnh tình của ông không thể chịu được kích thích, cậu sợ chuyện của hai người bọn họ sẽ kích thích đến ông, nếu như vậy cậu cả đời này sẽ không tha thứ cho mình.

Chỉ là Tô Thần ngàn lần không ngờ tới, cha Tô đối với chuyện của bọn họ là có thái độ này."

Ba nói thật sao?"

Tô Thần có chút không dám tin.Cha Tô sống tới bây giờ đã vài chục năm, tuổi thơ mất cha, thanh niên mất vợ, trung niên thì bị người thân phản bội, sự nghiệp thất bại, sau lại bị bệnh nặng suýt chết, có thể nói ông đã trải qua rất nhiều chuyện trên đời này, cho nên đối với rất nhiều thứ ông đều coi nhẹ.

Chỉ cần Tô Thần vui vẻ, không quản cậu yêu ai, ông đều sẽ ủng hộ.Cha Tô gật đầu nói: "Ba có thể nhìn ra, Tu Trạch đối với con là thật lòng.

Đời này gặp được người thích hợp với mình không phải dễ, con phải biết quý trọng."

Tô Thần đang không biết trả lời thì nghe thấy một âm thanh kích động khó kiềm nén của Tần Tu Trạch vang lên phía sau hai người, "Ba" .Lúc này, một chúm pháo hoa lộng lẫy vươn lên, nở rộ!Giờ phút này, tâm tình của Tần Tu Trạch sáng rực như những chùm pháo hoa bên ngoài...HOÀN (27/07/2020 - 27/10/2021)

Editor: Đánh úp đăng 9 chương cuối một lần cho mấy bạn đọc không bị cắt đoạn nè!

Cảm ơn mọi người đã theo dõi bộ truyện này trong hơn một năm qua.

Có thể bạn sẽ cảm thấy cái kết này chưa hẳn là toàn vẹn vì các bạn cảm thấy Tần ca chưa bị 'ngược' đủ, nhưng hi vọng các bạn không nói xấu nhân vật nhé, vì dù thế nào thì đây cũng là đứa con tinh thần của tác giả và cả mình!

Cảm ơn các bạn rất nhiều!!!
 
Back
Top Bottom