Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Trong Lòng Vợ Tôi Có Một Ánh Trăng Sáng

Trong Lòng Vợ Tôi Có Một Ánh Trăng Sáng
41


Xin chào cả nhà, mình là notebook A của Phương Phương, mình trở lại để nói một chút về tình hình thực tế của buổi gặp mặt vào tối ngày hôm qua của Phương Phương đây.Trải qua sự dạy dỗ kiên trì bền bỉ của quân sư mama, Phương Phương rốt cuộc cũng đã cứu vãn được hình tượng ngốc ngếch của mình trong lần gặp mặt đầu tiên với mẹ Tiếu bằng một món quà nhỏ xinh xắn đầy tri kỷ, thành công chiếm được thiện cảm của mẹ Tiếu, quả đúng là không thể nào nhanh trí hơn được nữa mà!

Tặng một like nè!Ngoài ra, không thể không nhắc tới một chuyện đó chính là vào ngày hôm qua, cũng chính là ngày mười tám tháng mười năm hai không mười bảy trước công nguyên chuyện tình cảm của Phương Phương và Tiếu tiên sinh đã có một bước đột phá lớn - Tiếu tiên sinh rốt cuộc cũng đã cưỡng hôn Phương Phương ! ! !Tiếu tiên sinh quả đúng là MAX đỉnh!!!Chúng ta hãy đốt đèn lên vì Tiếu tiên sinh nào!!!Đáng tiếc là Phương Phương ngốc nghếch chẳng biết nắm lấy cơ hội gì cả, để cho Tiếu tiên sinh mới hôn được một cái là đã bỏ chạy đi luôn mất rồi, còn mình thì đứng ngốc ở đó một mình, quả đúng là chả biết sốt ruột gì cả!

Ầy dà, đáng nhẽ ra là một "công" thì phải xông lên cưỡng hôn lại Tiếu tiên sinh mới phải chứ Phương Phương ngốc nghếch thật đúng là biết cách làm tan nát trái tim của chúng mình mà!Năm phút trôi qua.Mười phút trôi qua.Một tiếng trôi qua.Hai tiếng rưỡi trôi qua.Mình trông thấy Tiếu tiên sinh mặc bộ đồ ngủ hình con thỏ "bình bịch" chạy lại, thở hồng hộc hỏi Phương Phương sao vẫn còn đứng đây.Phương Phương tủi thân vô cùng, nói anh vẫn còn chưa nói được câu chúc mừng sinh nhật với em mà em đã bỏ chạy mất rồi.Tiếu tiên sinh đỏ bừng mặt lên, bảo Phương Phương nhanh nói đi rồi còn về.Thế nhưng Phương Phương nói xong rồi mà vẫn chẳng chịu nhúc nhích gì cả.Tiếu tiên sinh cuống lên, bảo anh đi về đi chứ.Phương Phương bày vẻ mặt như sắp khóc, nói hình như chân của anh bị chuột rút mất rồi.Tiếu tiên sinh phát hoảng, vội vàng ngồi xổm xuống sờ nhẹ lên chân Phương Phương, hỏi làm sao mà lại bị chuột rút.Phương Phương nhìn chằm chằm vào Tiếu tiên sinh một lúc lâu, nói trông em đáng yêu quá đi mất, cứ như chú thỏ nhỏ ấy.Tiếu tiên sinh không nói gì, sau đó lại chạy đi như một chú thỏ.Một tiếng sau, quân sư mama xuất hiện, kéo Phương Phương lên xe rồi đi về nhà.--- Xong ---À đúng rồi, nhân tiện thông báo luôn là quân đoàn notebook của chúng mình lại vừa mới bắt giữ thêm được một đồng chí notebook mới nữa, ở mặt trước có ghi một câu thế này: Sinh ra làm người phải chăng là để gặp gỡ được em?Hình như mình đã nhìn thấy được thắng lợi ở ngay trước mắt rồi, còn mọi người thì sao?
 
Trong Lòng Vợ Tôi Có Một Ánh Trăng Sáng
42


Tuy rằng pho tượng mà Phương tiên sinh tặng trông rất đẹp và tôi thì cũng rất thích, nhưng nhà của tôi căn bản không có chỗ nào để đặt vào cả, trả lại cho Phương tiên sinh thì tôi lại thấy tiếc, cuối cùng đành phải thương lượng với nhân viên quản lý tài sản của khu chung cư, đổi bồn hoa bằng đồng của khu chung cư thành pho tượng bằng đá cẩm thạch của tôi...Mẹ tôi an ủi tôi rằng: "Cũng hết cách rồi, ai bảo nhà của chúng ta nhỏ quá không có chỗ để đặt vào.

Có điều pho tượng này đẹp như vậy, con đặt vào trong nhà thì phí phạm quá, lấy ra để cho những người khác ngắm cùng cũng được mà."

Chỉ là cứ mỗi lần ra khỏi cửa đều nhìn thấy pho tượng của chính mình thật sự rất ngại.

Càng ngại hơn nữa đó là vào thời khắc ấy tôi lại còn cưỡng hôn anh ấy nữa chứ!!!Tôi nằm lăn qua lăn lại trên giường, không biết lúc gặp lại anh ấy thì nên nói cái gì mới tốt đây.

Sau đó tôi lại nghĩ, não của Phương tiên sinh không giống với người bình thường, có lẽ anh ấy cũng chẳng có cảm xúc gì đối với những chuyện mà người bình thường hay cảm thấy ngại ngùng đâu.

Nghĩ vậy tôi lại an tâm trở lại.

Sau đó vào lần gặp mặt tiếp theo của chúng tôi câu đầu tiên mà Phương tiên sinh nói đó chính là: "Anh có thể hôn em một tí được không?"

"Không được!"

Tôi còn chẳng thèm suy nghĩ mà cự tuyệt ngay lập tức."

Vì sao?"

Phương tiên sinh nói: "Mẹ anh bảo là em hôn anh xong rồi thì anh phải hôn lại em mà."

Mặt của tôi hơi nóng lên, sau đó tôi đã nói ra một câu mà đã đẩy tôi vào tình thế tự chôn mình xuống hố: "Nếu anh còn nói như vậy nữa, từ nay về sau em sẽ không hôn anh nữa đâu."

Sau đó Phương tiên sinh liền coi đó là thật.

Đây chính là cái gọi là "tự đập đá vào chân mình" đây.Bởi vì vào ngày sinh nhật của tôi ấn tượng của mẹ tôi đối với Phương tiên sinh rất tốt, cho nên vào lễ Giáng sinh mẹ tôi lại tiếp tục mời Phương tiên sinh tới nhà chúng tôi dùng cơm tối.Đối với những gia đình tín giáo như gia đình của chúng tôi mà nói thì lễ Giáng sinh chính là một ngày có ý nghĩa trọng đại, vào ngày này chúng tôi sẽ thường quây quần bên cạnh người thân và bạn bè của mình.

Lúc mẹ tôi đưa ra lời mời này tôi liền biết ngay là trong lòng của mẹ đã chấp nhận Phương tiên sinh rồi.Tôi đã bảo rồi mà, Phương tiên sinh là một người rất tốt, mẹ lại còn không tin, bây giờ thì bị mất mặt rồi nhé.Bố tôi thì lúc nào cũng nghe theo mẹ tôi, mẹ tôi nói được là bố tôi cũng sẽ được nốt.Vào sáng sớm của lễ Giáng sinh, một nhà ba người chúng tôi đi ra nhà thờ để làm lễ Misa.

Trời còn chưa sáng, đèn đuốc trong nhà thờ đã sáng rực cả lên, giáo đồ từ khắp nơi đổ dồn về đây, mọi người chào hỏi nhau rồi nói mấy lời chúc phúc với nhau.

Làm xong nghi lễ, nhận xong tiệc thánh, tôi đang chuẩn bị về nhà cùng với bố mẹ tôi thì một nhân viên công tác trong nhà thờ đột nhiên gọi tôi lại, nói rằng khoảng hai giờ chiều nhà thờ sẽ có một buổi văn nghệ, hi vọng tôi có thể lên sân khấu biểu diễn một đoạn.Tôi nhận lời, đến buổi trưa sau khi cơm nước xong xuôi tôi liền qua đó để giúp đỡ.

Người tới cũng nhiều, có rất nhiều trẻ con đội mũ màu đỏ chạy lăng xăng, một lát sau thì chạy tới trước mặt ông già Noel để nhận kẹo, sau đó thì lại đi nhặt lá cây thông Noel để chơi.

Một đám trẻ con không cẩn thận chạy "vụt" qua người tôi.Ầm ĩ nhưng cũng rất đáng yêu.Phương tiên sinh tuy không ồn ào như thế, nhưng trông cũng rất đáng yêu.Hội diễn kết thúc, lúc về đến nhà thì đã là sáu giờ tối.

Toàn bộ phòng khách đều đã được trang trí mới lại, ngọn đèn sáng choang mà ấm áp.

Trên vách tường treo một chiếc vòng Giáng sinh, bàn ăn được trải khăn màu trắng, còn có nến và hai bộ đồ ăn.Trong lòng của tôi chợt dâng lên một dự cảm không hay.

Điện thoại "đinh đinh" một tiếng, là mẹ tôi gửi tin nhắn tới."

Tiếu Tiếu, mẹ với bố con đã đặt bàn ăn ở nhà hàng rồi, còn nhà mình sẽ là để dành cho con với Phương tiên sinh, mẹ đã chuẩn bị thịt bò rượu vang đỏ và bánh Noel xong hết rồi, mẹ để ở trong phòng bếp ấy, con lấy ra là được.

Bố mẹ chỉ có thể giúp được con tới đây thôi, Tiếu Tiếu, Noel vui vẻ nhé!"

Tôi dở khóc dở cười, gọi điện thoại gọi mẹ tôi trở về thì mẹ lại tắt máy, gọi cho bố tôi thì bố tôi lại không nhận máy."

Đinh đinh" một tiếng nữa, bố tôi lại gửi tin nhắn đến cho tôi: "Đã đặt khách sạn rồi nhé, đêm nay bố với mẹ con không về nhà đâu.

Noel vui vẻ, con trai!"

Tôi: "..."

Bán con trai đi như vậy lương tâm của bố mẹ không cảm thấy xót xa hả trời?Đến sáu rưỡi chuông cửa vang lên.

Tôi mở cửa, Phương tiên sinh mặc áo gió, đeo khăn quàng cổ, trong tay cầm một món quà.

Bởi vì trước đó đã tới đây một lần, cho nên lần này Phương tiên sinh đã thoải mái hơn một chút, vừa nhìn thấy tôi liền nở nụ cười, nói: "Tiếu Tiếu, Noel vui vẻ."

"Vào đi."

Tôi nhận lấy quà từ tay của anh ấy, mặt hơi đỏ lên, nhỏ giọng bảo: "Bố mẹ em ra ngoài rồi, đêm nay chỉ có hai chúng ta mà thôi."

"Ừm."

Phương tiên sinh đáp lại một tiếng, thay giày ra, sau đó liền ngoan ngoan ngồi xuống ghế sofa chờ cơm.Tôi nói: "Trong nhà có mở máy sưởi, anh cởi khăn quàng cổ ra đi."

"Được."

Phương tiên sinh đáp lại, cởi khăn quàng cổ ra gấp gọn rồi đặt sang một bên, sau đó lại tiếp tục ngoan ngoãn ngồi chờ.Bề ngoài thì tôi ở trong phòng bếp ra ra vào vào lấy đồ này đồ kia, nhưng kỳ thật thì khóe mắt của tôi vẫn luôn quan sát anh ấy, tim đập "thình thịch", tiếng tim đập lớn đến kinh người.Anh ấy ngồi yên ở chỗ đó, trông cứ như một bức tranh phong cảnh vậy.Tôi vỗ vỗ mặt, cố gắng làm mặt mình hạ nhiệt xuống.

Tự nhủ với bản thân nhất định phải dè dặt lại, tuyệt đối không thể lại làm ra cái trò cưỡng hôn đáng xấu hổ kia nữa.Lúc ăn cơm chúng tôi không hề nói chuyện với nhau, chỉ thỉnh thoảng mới ngẫu nhiên trao đổi ánh mắt, có điều như vậy cũng đã là đủ lắm rồi.Ban đầu, tôi còn tưởng là bộ dáng của Phương tiên sinh lúc không nói chuyện trông rất mê người, sau đó tôi mới phát hiện ra điểm mê người thật sự hóa ra lại chính là biểu cảm hết sức chuyên chú của anh ấy.Khi anh ấy nhìn bạn, bạn sẽ có cảm giác như bạn chính là duy nhất của anh ấy.Tôi cảm giác được nhịp tim của tôi lại bắt đầu không được bình thường, bèn nhanh chóng cầm ly rượu trên bàn uống một ngụm.

Lúc vô ý ngẩng đầu lên, tôi lại phát hiện ra ở chiếc đèn trên bàn có treo một vòng cây tầm gửi.Tôi có cảm giác mặt của tôi như sắp bị thiêu cháy."

Phương tiên sinh."

Tôi gọi anh ấy một tiếng rồi đứng lên đi tới bên người anh ấy.Anh ấy nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn tôi, vừa định mở miệng nói chuyện thì tôi đã run rẩy che mắt anh ấy lại, sau đó cúi đầu xuống hôn lên môi anh ấy.Không ai biết được rằng, mỗi lần hôn môi anh ấy, tôi đều có cảm giác như mình đang hôn môi một thiên sứ lạc đường.— #VL: Chương sau sẽ là góc nhìn của bà Khương.
 
Trong Lòng Vợ Tôi Có Một Ánh Trăng Sáng
43


# Phương Phương đến từ những Vì Sao #"Phương Phương" chính là tên nhũ danh đầu tiên của Phương Phương, tên thật của Phương Phương là Phương Dật Hải.

Nhưng cái tên "Phương Dật Hải" này đã vĩnh viễn bị biến mất từ năm Phương Phương lên mười hai tuổi.

Đó là một buổi sáng mùa thu, tôi chuẩn bị dẫn thằng bé tới bệnh viện để điều trị như thường lệ, lúc ra khỏi cửa Phương Phương đột nhiên hỏi tôi một câu: "Mẹ, vì sao chúng ta lại phải đến bệnh viện?"

Tôi bị câu hỏi đột ngột của thằng bé làm cho đứng hình, nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.

Suy nghĩ một lúc, tôi đành nói: "Đó là bởi vì bác sĩ rất yêu quý Phương Phương, cho nên mới muốn gặp con."

Phương Phương nói: "Nhưng con không muốn."

Sau đó, mặc cho tôi có khuyên nhủ hay dỗ dành như thế nào, thằng bé cũng nhất quyết không chịu bước ra khỏi cửa.Ban đầu tôi cứ nghĩ là hôm đó chỉ là tâm tình của thằng bé đột nhiên không được tốt cho nên mới không muốn ra khỏi nhà, tôi cũng không để ý lắm.

Thời điểm đó, chứng tự kỷ của thằng bé trải qua nhiều năm điều trị đã có chuyển biến rất tốt, bác sĩ nói là chỉ cần kiên trì thêm mấy năm nữa, thì có lẽ là Phương Phương sẽ có thể giống được như những người bình thường khác.Đây là một kỳ tích.

Lần đầu tiên khi nghe được tin ấy tôi đã ôm chầm lấy Phương Phương rồi khóc òa lên, cảm thấy thời gian hơn mười năm kiên trì rốt cuộc cũng có được sự hồi báo.

Nhưng mà không biết vì sao, thời điểm ấy Phương Phương lại bắt đầu kháng cự tiếp nhận điều trị, bác sĩ bảo trường hợp như của Phương Phương là vô cùng hiếm gặp.

"Nhân cách của cậu ấy đã phát triển ở mức độ trưởng thành, đã ý thức được rằng chúng ta đang tiến hành sự can thiệp vào ý thức vốn có của cậu ấy, nếu chúng ta can thiệp được thành công thì "cậu ấy" sẽ biến mất, cho nên cậu ấy đang tự ám thị cho bản thân mình làm ra sự kháng cự ở trong tiềm thức."

"Cô Khương, nếu như chúng ta tiếp tục tiến hành phương án trị liệu ban đầu, thì rất có thể sẽ làm cho nhân cách hiện giờ của Phương Dật Hải biến mất, cậu ấy sẽ vĩnh viễn khép mình lại, trở thành một đứa trẻ ngốc nghếch."

Bác sĩ bảo tôi về nhà suy nghĩ cho kỹ càng, thế nhưng tôi còn có thể suy nghĩ được gì nữa đây?

Hoặc là giữ nguyên tình trạng trước mắt, hoặc là để cho thằng bé biến thành ngốc nghếch, ngoại trừ hai điều đó ra thì tôi còn có thể chọn lựa cái gì khác nữa đây?

Thế nhưng trong lòng tôi vẫn khó tránh khỏi cảm giác không cam lòng, cuối cùng đến một ngày, tôi thử hỏi thằng bé: "Phương Phương, con có biết là con đang bị bệnh không?"

Thằng bé đang khắc tượng gỗ, nghe thế liền ngừng lại, bắt đầu kiểm tra thân thể của mình.

Tôi nói: "Không phải thân thể, mà là ở nơi này."

Tôi chỉ chỉ vào đầu.Thằng bé sờ sờ đầu, rồi lại lắc đầu.Tôi bèn nói thẳng ra: "Phương Phương, con bị bệnh rồi, phải đi khám bác sĩ thôi."

Thằng bé nói: "Phương Phương không có bệnh."

Tôi nói: "Có, Phương Phương có bệnh."

Thằng bé bỏ tượng gỗ trong tay xuống, nói: "Phương Phương không có bệnh, Phương Dật Hải mới là người có bệnh."

Tôi nói: "Con là Phương Phương, mà Phương Dật Hải cũng chính là con."

Thằng bé quay lưng về phía tôi, nói: "Con là Phương Phương, không phải là Phương Dật Hải."

Tôi nhẫn nại giải thích cho thằng bé: "Phương Phương chỉ là nhũ danh của con mà thôi, Phương Dật Hải mới chính là tên mà bố mẹ đã đặt cho con."

Nhưng thằng bé vẫn nói: "Con là Phương Phương, không phải là Phương Dật Hải."

"Mẹ đã bảo rồi cơ mà, Phương Phương chỉ là tên nhũ danh của con mà thôi, Phương Dật Hải mới là tên mà bố mẹ đã đặt cho con!"

Lúc nói ra mấy câu sau tôi gần như là đã gào lên, nhưng đến khi gào xong thì tôi lại cảm thấy hối hận ngay lập tức.Tôi không nên như vậy đối với thằng bé.Chỉ là tôi không cam lòng mà thôi.Thằng bé không nói gì cả.

Con cái nhà khác khi tức giận thì sẽ ném đồ này đồ kia, thế nhưng thằng bé thì vĩnh viễn sẽ không làm như thế.Thằng bé chỉ biết nằm im trên mặt đất, tựa như một con cá voi bị mắc cạn ở trên bờ."

Phương Phương, con ngồi dậy đi."

Tôi lay lay chân thằng bé."

Mẹ không thích Phương Phương," Thằng bé quay người qua một bên rồi nhỏ giọng nức nở: "mẹ chỉ thích Phương Dật Hải thôi."

Lại nữa rồi, mãi cũng không thể nào nói chuyện khớp được với nhau."

Thế vì sao mà con lại không thể làm Phương Dật Hải được nào?"

Tôi hỏi thằng bé."

Bởi vì người thích mẹ là Phương Phương, chứ không phải là Phương Dật Hải."

Thằng bé vừa khóc vừa nói.Tôi không hỏi được nổi nữa, ngoại trừ ôm thằng bé ra thì tôi không biết là mình còn có thể làm được điều gì khác nữa.
 
Trong Lòng Vợ Tôi Có Một Ánh Trăng Sáng
44


Thời điểm chú ý được đến chứng tự kỷ của Phương Phương là vào lúc thằng bé lên hai.

Vào khoảng thời gian đó, công ty của bố Phương Phương đang ở trong giai đoạn phất lên, công việc cực kỳ bận rộn, tôi cũng không thể không tới công ty để giúp anh ấy được.

Chúng tôi kết hôn muộn, người già trong nhà đều đã qua đời hết cả rồi, chỉ có thể mời bảo mẫu tới để trông nom thằng bé.Đợi đến khi mọi chuyện đi vào quỹ đạo thì Phương Phương cũng đã gần được một tuổi rưỡi, chỉ có điều thằng bé vẫn không chịu mở miệng nói chuyện như trước.

Tôi cảm thấy có chút sốt ruột, bởi vì theo lý mà nói thì một tuổi rưỡi là độ tuổi biết nói muộn nhất của trẻ con.

Tôi nghĩ hay là đưa Phương Phương đi khám bác sĩ xem sao.

Bảo mẫu nói với tôi là không cần, bởi vì đúng là có những đứa trẻ phải đến rất muộn biết nói, đợi thêm mấy tháng nữa có lẽ Phương Phương sẽ gọi được tiếng "mẹ" thôi.

Cô ấy là một người rất giàu kinh nghiệm, mà khoảng thời gian ấy tôi cũng đang bận rộn với một vụ án tử, cần phải đi công tác, cho nên cũng không đem chuyện này đặt vào trong lòng.

Thế nhưng đến khi Phương Phương được hai tuổi rồi mà vẫn không thấy thằng bé mở miệng ra nói chuyện, thậm chí thằng bé còn không cả khóc nháo, im lặng đến mức không giống như những đứa trẻ khác một chút nào.

Đến lúc đó tôi mới ý thức được điểm bất thường, không dám trì hoãn thêm nữa, tôi ngay lập tức đưa thằng bé đến bệnh viện để kiểm tra.

Sau khi nhận được kết quả kiếm tra tôi ngây ngẩn cả người.Bác sĩ nói có thể là Phương Phương đã bị mắc chứng tự kỷ.Tôi không thể tin được, bèn hỏi bác sĩ tại sao lại như thế.Bác sĩ nói: "Cô Khương, bệnh này không có nguyên nhân gì cả, trước mắt y học còn chưa thể xác định được nguyên nhân của căn bệnh, thậm chí còn không thể chữa khỏi hẳn loại bệnh này.

Điều duy nhất mà trước mắt chúng tôi có thể làm đó chính là giúp đỡ cô thích ứng được với con trai của cô, và giúp cho con trai của cô thích ứng được với cuộc sống này."

Tôi không nhịn được mà khóc òa lên, bố của Phương Phương sau khi biết được tin cũng khóc, còn tự nói rằng mình không phải là một người bố tốt, cảm thấy thật sự có lỗi với con trai và tôi.Tôi nói: "Đây không phải là lỗi của ai cả, bệnh của Phương Phương là bệnh bẩm sinh, không liên quan gì đến môi trường xung quanh hết."

Nói xong không nhịn được nước mắt lại rơi xuống.

Cũng từ lúc ấy, tôi nghỉ việc, toàn tâm toàn ý ở nhà chăm sóc cho con trai của tôi.Thời gian đầu khi ở nhà cùng với Phương Phương, tôi vẫn luôn không nhịn được buồn bã mà khóc.

Những người mẹ khác thì chỉ hận không thể làm cho con cái của mình im lặng một chút đừng có ầm ĩ nữa, mà Phương Phương nhà chúng tôi thì im lặng tựa như một con búp bê vải đặt ở trên bàn, nếu không phải là vì thỉnh thoảng thằng bé cũng có thể bước một-hai bước, hoạt động một chút, chớp chớp đôi mắt, thì có lẽ là tôi thật sự sẽ bị suy sụp mất.Bác sĩ nói rằng cảm nhận của Phương Phương đối với thế giới bên ngoài là vô cùng chậm chạp, cần phải không ngừng khích lệ thằng bé, phải để cho thằng bé cảm thụ những lực tác động từ thế giới bên ngoài.

Sức lực của tôi yếu hơn, chỉ có thể ôm Phương Phương, vỗ nhẹ vuốt nhẹ lên lưng của thằng bé, nắm tay rồi xoa bóp chân cho thằng bé.

Sức lực của bố Phương Phương lớn hơn, chỉ cần có thời gian là sẽ ôm Phương Phương như một cái túi nhỏ, ném lên không trung rồi tiếp lấy, hoặc không thì sẽ đặt Phương Phương nằm trong một chiếc khăn lớn, sau đó túm lấy hai đầu khăn rồi đung đưa.Lúc làm xong những chuyện ấy tôi cùng bố Phương Phương luôn không nhịn được mà cảm thấy buồn cười, cười xong rồi thì lại cảm thấy muốn khóc.
 
Trong Lòng Vợ Tôi Có Một Ánh Trăng Sáng
44+45


45,Trước lúc Phương Phương được năm tuổi, hằng ngày ngoài việc phải tới bệnh viện để trị liệu ra thì thời gian còn lại chỉ toàn là dùng để chơi đủ các loại trò chơi.Nơi mà chúng tôi thường hay dành nhiều thời gian vào nhất đó chính là ở trên giường.

Tôi sẽ cuộn người Phương Phương vào chăn, lăn thằng bé từ bên này qua bên kia, vừa lăn vừa nói: "Mẹ đang lăn Phương Phương này, Phương Phương tròn vo, ha ha ha."

Thỉnh thoảng cũng sẽ chơi cả trò "đại chiến gối" nữa, Phương Phương sẽ làm cái gối, còn tôi thì sẽ ôm thằng bé lên rồi ném vào trong chăn, hoặc là đặt thằng bé ngồi ở trên giường, sau đó tôi sẽ đập nhẹ gối vào đầu thằng bé, vừa đập vừa nói: "Phương Phương bị gối đánh trúng đầu rồi, nhanh chạy trốn đi thôi~"Bố của Phương Phương lần đầu tiên trông thấy tôi chơi đùa cùng với Phương Phương như thế, vẻ mặt lúc ấy quả thật là một lời khó có thể diễn tả được hết.

Sau đó tôi bảo với anh ấy đây là cách mà bác sĩ đã chỉ cho, không sao cả, dần dà anh ấy cũng bắt đầu học theo.

Anh ấy thường đặt mấy món đồ chơi ra thật xa chỗ của Phương Phương, sau đó vỗ vỗ lên đầu của thằng bé rồi nói: "Phương Phương, ra nhặt về đi nào."

Ban đầu Phương Phương cũng không để ý tới anh ấy, lâu dần Phương Phương thỉnh thoảng cũng sẽ làm theo lời anh ấy nói, anh ấy vui lắm.

Có lúc Phương Phương đang chơi vui vẻ, anh ấy sẽ lấy đồ của thằng bé rồi ném đi, sau đó nói: "Ô, đồ chơi đâu mất rồi?

À, ở chỗ kia kìa, Phương Phương đi lấy trở về đi nào~"Sau đó Phương Phương sẽ chạy những bước nhỏ đi ra lấy đồ chơi.Thật đúng là quá trớn quá mức mà.---Tuy rằng bác sĩ không tin, thế nhưng tôi thật sự đã từng trông thấy Phương Phương tự làm trò với chính mình.

Thằng bé đưa hai bàn tay múp míp của mình đặt vào dưới nách rồi quạt tay thật nhanh, sau đó nhếch môi cười rạng rỡ.

Tôi xem mà dở khóc dở cười, nhưng cuối cùng vẫn khen ngợi thằng bé: "Phương Phương giỏi quá!

Làm lại lần nữa đi nào."

Aiz, trông vừa ngốc vừa buồn cười lại vừa xót xa.

Năm Phương Phương lên sáu, tôi và bố của Phương Phương do bất cẩn mà lại có thêm một đứa nữa.

Lúc tới bệnh viện để làm kiểm tra, bố của Phương Phương đã hỏi tôi là có muốn giữ lại đứa nhỏ hay không, tôi suy nghĩ một lúc lâu rồi bảo cứ đợi một thời gian nữa để xem thế nào đã.Thời điểm ấy tôi đã chuyên tâm ở nhà chăm sóc Phương Phương được gần bốn năm rồi, nhưng Phương Phương vẫn cứ không kêu ra tiếng gọi "mẹ" như cũ, lúc tôi ôm hôn thằng bé, thằng bé cũng không hề có phản ứng lại.

Nói không đau lòng là nói dối.

Cho nên, lúc biết được tin là tôi có thể sẽ lại có thêm một đứa nữa, tôi đã bị động tâm.Bởi vì phải ngồi chờ ở bệnh viện hơi lâu, đến khi về đến nhà thì trời đã gần tối rồi.

Thời điểm này vốn dĩ là lúc tôi với Phương Phương đang ngồi chơi cùng với nhau.

Lúc mở cửa ra, tôi trông thấy cảnh Phương Phương đang đi hết từ phòng này tới phòng khác, từ phòng bếp đi ra phòng khách rồi lại đi ra ngoài ban công, tất cả những nơi tôi thường hay có mặt thằng bé đều chậm rãi tìm một lượt.

Thằng bé ôm quả bóng, không phát ra âm thanh gì, thế nhưng lại gương mặt lại mang theo biểu tình như bị vứt bỏ, lệ rơi đầy mặt.Tôi bước tới ôm chặt lấy thằng bé, nước mắt không ngừng chảy xuống.Tôi khờ quá đi mất, sao lại có thể nghĩ rằng thằng bé không thương mình cơ chứ.

--- #VL: Làm tới chương này không nhịn được mà phải rơi nước mắt TT.TT Thương quá đi :((46,Bác sĩ nói trẻ em tự kỷ về cơ bản sẽ chia làm hai loại, loại một là công năng thấp, loại hai là công năng cao.

Loại công năng cao là những trẻ em tự kỷ có chỉ số IQ xêm xêm với người bình thường, bởi vậy chỉ cần chăm sóc tốt thì vẫn có khả năng tự gánh vác lấy cuộc đời của mình, sau này khi lớn lên về cơ bản thì sẽ giống như những người bình thường khác.

Rất may Phương Phương thuộc loại công năng cao, hơn nữa mấy năm nay tôi vẫn luôn kiên trì tự tay chăm sóc và dạy dỗ cho Phương Phương, tôi tin là chỉ cần tôi không từ bỏ thì một ngày nào đó có lẽ Phương Phương cũng sẽ hòa nhập được vào xã hội này giống như những người bình thường khác, rồi cũng sẽ có được một công việc vừa ý và một gia đình hạnh phúc.Tôi vẫn luôn lấy đó làm mục tiêu để nỗ lực.

Tôi biết Phương Phương cũng đang rất cố gắng.

Giống y như những gì bác sĩ đã nói vậy, trẻ em tự kỷ thường rất thông minh, có điều bạn phải thỏa mãn được những nhu cầu với cường độ khác nhau của chúng, để cho trí thông minh của chúng được phát huy.Ngay từ khi còn rất nhỏ Phương Phương đã bộc lộ thiên phú phi phàm về nghệ thuật.

Có một khoảng thời gian thằng bé cực kỳ mê mẩn với chiếc bồn hoa và việc nhặt đá ở dưới nhà, nhặt đá xong rồi thì sẽ xếp chồng những hòn đá lại với nhau.

Lúc ấy tôi cũng không để ý lắm, chỉ nghĩ là thằng bé đang chơi linh tinh mà thôi.

Đến khi dọn dẹp quét tước thì mới phát hiện ra những hòn đá nhỏ mà thằng bé nhặt được đã được xếp thành một thành trì bé nhỏ.

Chẳng hề có xi-măng gì cả, chỉ là tảng đá này tựa vào tảng đá kia, thế mà thằng bé lại có thể xếp chồng lên thành một tòa kiến trúc cao nửa mét.Cũng từ lúc ấy, tôi mới dần hiểu ra được rằng có lẽ chứng tự kỷ cũng không phải hoàn toàn chỉ là khuyết điểm trong cuộc đời của Phương Phương, mà đồng thời nó cũng là một món quà mà ông trời đã ban tặng cho thằng bé.

Có một câu châm ngôn như thế này: "Ông trời đóng đi của bạn một cánh cửa thì nhất định sẽ mở ra cho bạn một cánh cửa khác."

Năm Phương Phương mười tuổi, năng lực học tập và chỉ số IQ của Phương Phương cũng đã gần bằng với những đứa trẻ cùng tuổi khác, sau khi bàn bạc với nhau xong, tôi và bố của Phương Phương quyết định sẽ để thằng bé tới học tại một ngôi trường bình thường trong thành phố G một khoảng thời gian, hi vọng thằng bé có thể tiếp xúc với các bạn bè cùng lứa nhiều hơn một chút, mà nếu có thể quen biết được thêm với một số người bạn thì sẽ càng tốt hơn nữa.

Chỉ là hiện thực luôn khác xa so với những mộng tưởng.

Một mặt, Phương Phương chẳng hề có một tí hứng thú gì đối với nội dung bài giảng của thầy giáo, thậm chí còn chẳng muốn tham gia thi cử; mặt khác, có không ít đứa nhỏ vẫn luôn ngầm bắt nạt Phương Phương.

Tôi tin là những đứa trẻ đó cũng không hề có ác ý gì cả, thế nhưng đối với một người mẹ như tôi mà nói thì hành vi trêu cợt của chúng không khỏi quá mức tàn nhẫn.Sau cùng, sau khi Phương Phương bị một bạn học dùng bút máy chọc vào mông mà chảy máu, tôi đã quyết định sẽ mời một thầy dạy võ tới dạy võ cho Phương Phương.Là một người mẹ, tôi không thể nào dạy cho Phương Phương là hãy đi trả thù những đứa trẻ khác, nhưng chí ít tôi muốn để cho thằng bé có được năng lực tự bảo vệ bản thân.
 
Trong Lòng Vợ Tôi Có Một Ánh Trăng Sáng
47+48


47,Năm Phương Phương mười sáu tuổi, thoạt nhìn trông giống như một đứa bé lớn hay ngại ngùng.

Tuy rằng đã không còn "một chữ tựa nghìn vàng" giống như trước đây, thế nhưng vẫn không thích mở miệng nói chuyện như trước.

Bình thường, ngoài tôi và bố của thằng bé ra thì thằng bé không muốn nói chuyện với bất kỳ ai khác cả.

Thằng bé đã biết đọc sách viết chữ, ngoài tiếng mẹ đẻ ra thì còn học cả tiếng Anh và tiếng Nga nữa; đối với việc nhà, chỉ cần gọi thằng bé ra hỗ trợ thì thằng bé nhất định sẽ ngoan ngoãn ngừng việc mình đang làm để ra giúp.

Thằng bé thậm chí đã học được cách chăm sóc cho người khác.

Có một lần tôi bị cảm, bố của Phương Phương không có ở nhà, không cần tôi nhắc nhở, thằng bé đã tự động đi đun nước để tôi uống thuốc, còn dặn tôi không được trộm nghịch nước nữa.Tôi nằm trên giường, hỏi thằng bé tại sao lại biết nói như thế.

Thằng bé nói lần trước thằng bé bị ho khan chảy nước mũi tôi cũng đã nói như vậy, cho nên thằng bé nhớ liền ghi nhớ vào trong đầu.Tôi cảm thấy rất mừng, lại hỏi tiếp: "Thế nếu như mẹ uống thuốc rồi mà vẫn còn bị ho khan chảy nước mũi thì sao?

Lúc đấy thì phải làm sao bây giờ?"

Thằng bé suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy con sẽ đưa mẹ đi viện."

"Thế đường tới bệnh viện đi như thế nào nhỉ?"

Tôi lại hỏi.Thằng bé không trả lời được.

Từ khi thằng bé cự tuyệt điều trị vào năm mười hai tuổi thì tôi đã không còn dẫn thằng bé tới bệnh viện nữa, chỉ thỉnh thoảng mời y sĩ tới để làm kiểm tra theo định kỳ cho Phương Phương mà thôi.

Mà phạm vi hoạt động bình thường của thằng bé thì lại ít đến đáng thương, ngoài trong nhà ra thì cũng chỉ có loanh quanh ở xung quanh khu chung cư mà thôi, có lúc tôi và bố của thằng bé cũng dẫn thằng bé tới nơi bờ biển ít người hoặc là đi ra vùng ngoại thành, còn đâu thì thằng bé sẽ không chịu đi ra ngoài một mình, cho nên cũng không biết đường đi tới bệnh viện là như thế nào.Tôi nhận ra đây là một cơ hội tốt để cổ vũ thằng bé đi ra ngoài nhiều hơn một chút, bèn nói: "Hay là bây giờ mẹ đưa con ra ngoài nhé, để con biết đường đi tới bệnh viện, nhỡ mà bệnh của mẹ có không đỡ thì con cũng có thể đưa mẹ đi bệnh viện."

Thằng bé nghĩ nghĩ rồi gật gật cái đầu.Trong lòng tôi vừa vui sướng lại vừa cảm động.

Bác sĩ nói Phương Phương sẽ sinh ra cảm giác sợ hãi đối với những nơi mà mình không quen thuộc, trừ khi là thằng bé tự nguyện muốn đi thì tốt nhất là không nên cưỡng ép thằng bé tới những chỗ xa lạ, nếu không sẽ càng làm tăng thêm cảm giác sợ hãi và bất an cho thằng bé, nghiêm trọng hơn thì còn có thể khiến cho thằng bé có hành vi đả thương người khác hoặc tự đả thương mình.

Bởi vậy, đã qua rất nhiều năm, tuy biết rằng cứ giữ Phương Phương ở nhà như vậy là không tốt, thế nhưng tôi với bố của Phương Phương cũng không dám ép thằng bé phải hòa nhập với xã hội này.Thằng bé tựa như một con búp bê thủy tinh vậy, chỉ cần xảy ra chuyện gì đó ở trong nhà thôi là tôi đã lo lắng lắm rồi, làm sao mà còn dám để cho thằng bé tự do đi ra ngoài được cơ chứ?Hiện giờ thằng bé lại vì tôi mà lần đầu tiên chủ động đồng ý đi tới bệnh viện, tôi mừng đến choáng váng, suýt chút nữa thì nằm ngã xuống giường.

Nhiều năm trôi qua, tôi càng ngày càng cảm thấy không phải là tôi đang chăm sóc cho Phương Phương, mà là thằng bé đang làm bạn với tôi thì đúng hơn.

Thằng bé tựa như một chiếc áo bông nhỏ tri kỷ (*) của tôi, trong lúc bạn còn đang chưa kịp hồi thần lại thì thằng bé đã làm cho cả thể xác lẫn tinh thần của bạn trở nên ấm áp rồi.(*) Xem lại chú thích chương 5.Cũng may là bệnh cảm của tôi cũng không có gì nghiêm trọng lắm, vẫn có thể lái xe đưa thằng bé đi ra ngoài được.

Dọc đường đi tôi cố ý lái xe thật chậm, vừa lái vừa giới thiệu thông tin về các cửa hàng ở bên ven đường cho thằng bé nghe.

Tôi nói một tràng, phát hiện ra vẻ mặt thằng bé vẫn chẳng có một chút gì thay đổi cả, tay thì nắm chặt lấy dây an toàn, tôi liền biết ngay nhất định là thằng bé đang cảm thấy không ổn, bèn thở dài nói: "Phương Phương, hay là chúng ta về nhà trước nhé?"

Thằng bé lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Không được, Phương Phương muốn dẫn mẹ tới bệnh viện."

Thằng bé đang bị căng thẳng cho nên giọng nói chẳng những bị run mà còn cực kỳ nhỏ.Tôi nghĩ nghĩ rồi quẹo xe vào một con phố yên tĩnh hơn một chút.

Tôi chỉ vào cây ngọc lan cao lớn sum suê, nói: "Phương Phương, con có biết đây là cây gì không?"

Thằng bé nhìn qua rồi nói: "Là cây ngọc lan ạ."

"Trông cao quá nhở."

Tôi nói: "Con xem thử xem chúng nó đã nở hoa chưa?"

Thằng bé chẳng hề nghĩ ngợi gì mà lập tức đáp lại luôn: "Nở hoa rồi ạ, con ngửi thấy được mùi của hoa ngọc lan."

Ngưng một chút rồi lại nói: "Thơm lắm ạ."

Tôi hỏi: "Không phải là con thích hoa ngọc lan đấy à?

Hay là tác phẩm tiếp theo con vẽ cây hoa ngọc lan của con phố này nhé, có được không?"

Thằng bé hơi do dự, đẩy cửa kính xe xuống, ló đầu ra nhìn xung quanh.

Ánh mặt trời lọt chiếu qua cây tạo ra ra những vệt sáng loang lổ trên người thằng bé, thằng bé quay người lại, dùng cặp mắt trong sáng long lanh tựa như bầu trời để nhìn tôi, nói: "Mẹ, chúng ta tới bệnh viện trước đi."

"Đợi bao giờ mẹ hết bệnh rồi, mẹ lại đưa con tới đây để sờ những cái cây này nhé."

--- (*) Hoa ngọc lan:

48,Từ lúc đó, tôi đã nắm được cách để thúc đẩy Phương Phương đi tiếp nhận thế giới bên ngoài, đó chính là để cho Phương Phương cầm trong tay những thứ mà thằng bé để ý tới, sau đó sẽ mở rộng chủ đề nói chuyện, rồi để cho thằng bé hành động.

Tỷ như: "Phương Phương, hình như lúc đi ra ngoài bố quên mang theo ô thì phải, con có thể đi xuống dưới nhà để đón bố được không?"

"Phương Phương, cây hoa cúc ở trong công viên nở hoa rồi đấy, con có thể đi chụp mấy bức ảnh giúp mẹ được không?"

"Phương Phương, nghe nói núi La Phù trông đẹp lắm, con có muốn đi xem không, con mà vẽ được cảnh đó thì nhất định là sẽ đẹp lắm đây!"

"...."

Cứ như vậy, thông qua những lời thỉnh cầu và đề nghị, Phương Phương đã dần dần càng lúc càng không còn sợ khi phải đi ra ngoài nữa, tuy rằng thằng bé vẫn không thích tới những chỗ có nhiều người, hay lúc đi trên đường có người chào hỏi thằng bé thì thằng bé cũng sẽ bày ra vẻ mặt không chút biến sắc, khiến cho người khác cảm thấy cực kỳ xấu hổ, rồi nghĩ rằng thằng bé là một người cực kỳ kiêu căng.

Kỳ thật thì không phải là như vậy, thằng bé chỉ là căng thẳng quá, căn bản là không biết phải mở miệng đáp lại lời của người khác như thế nào cả.

Mỗi một năm qua đi Phương Phương lại càng thêm lớn, thừa hưởng ngũ quan anh tuấn của bố thằng bé, nhưng màu mắt thì lại được thừa hưởng từ tôi, tóc hơi xoăn một chút, nếu như chỉ nhìn vào mắt của thằng bé thôi thì bạn nhất định sẽ không thể tin nổi rằng thằng bé đã mười tám tuổi rồi, bởi vì mắt của thằng bé trông rất tĩnh lặng, trong suốt tựa như nước ở trong hồ vậy, không hề mang theo một chút vẩn đục nào cả.Mười mấy năm trôi qua, nhờ có niềm tin toàn tâm toàn ý, thằng bé gần như là đã trưởng thành theo đúng như kỳ vọng của tôi và bố của thằng bé.

Ôn hòa, hướng nội, cử chỉ có chừng mực, nho nhã lễ độ.Thằng bé biết vẽ tranh, biết điêu khắc, biết thiết kế, biết làm đủ các loại công việc thủ công.

Tôi đã cố ý dành ra một phòng để làm phòng làm việc cho thằng bé, để thằng bé có thể thoải mái làm những chuyện mà mình thích, làm ra được thành phẩm vừa lòng thì sẽ giữ lại, cái nào không hài lòng thì sẽ bán đi.

Có một năm thằng bé tự dưng nổi hứng, tiêu tốn mất nửa năm để thay mới lại toàn bộ đồ dùng trong nhà, tất cả đều đổi thành các chế phẩm thủ công bằng gỗ do chính tay thằng bé làm.

Thằng bé không thích những sản phẩm khoa học công nghệ, ngoại trừ những lúc cần phải thiết kế hoặc là trả lời mail ra thì thằng bé thường sẽ không làm việc ở trước máy tính.

Thậm chí ngay khi cả smart phone đã dần trở nên phổ biến hơn, thằng bé cũng không muốn dùng.Tôi hỏi thằng bé vì sao lại như thế, thằng bé suy nghĩ rất lâu, rồi nói có một số thứ ở trên đó khiến cho thằng bé cảm thấy cực kỳ không thoải mái, không thể tập trung tinh lực được.

Phương Phương là một người đối với chuyện gì cũng sẽ hết sức chuyên chú, rất ghét những thứ làm cho mình dễ bị phân tâm.Có điều, tuy rằng Phương Phương đã có thể sử dùng hai bàn tay của mình để tự nuôi sống bản thân, đã có thể tự lo được cho cuộc sống của chính mình, thế nhưng tôi vẫn cứ cảm thấy không thể yên lòng được về thằng bé, bởi vì thằng bé chưa học được cách để yêu một người, hay tạo lập mối quan hệ tình cảm với người không phải là người thân của mình.Tôi đã thử đưa thằng bé đi gặp gỡ con cái của bạn bè mình, nhưng vô dụng, đối với mấy đứa trẻ đó Phương Phương đều coi như không nhìn thấy.

Đám con trai ở độ tuổi này, đứa nào cũng đều rất kiêu căng, không thể chịu nổi dù chỉ là một chút khinh thường, đương nhiên cũng sẽ không thèm để ý tới thằng bé.

Kết bạn trên internet cũng không được, bởi vì Phương Phương không thích dùng internet một tí nào cả.

Nỗi lo âu của tôi càng ngày lại càng tăng, đặc biệt là sau khi tôi và bố của Phương Phương đã qua năm mươi, mà Phương Phương thì vẫn không thể nào hòa nhập được với xã hội này như trước, tôi lo sợ rằng thằng bé sẽ phải sống một mình như thế cả đời, như vậy thì sẽ rất cô đơn tịch mịch.Nói thật, tôi đang bắt đầu cảm thấy hối hận vì lúc trước đã không giữ lại đứa nhỏ kia, lúc ấy tôi chỉ sợ là sau khi sinh con ra thì sẽ làm giảm bớt tình yêu của tôi đối với Phương Phương, nhưng lại không hề nghĩ tới chuyện có lẽ có thêm một đứa em trai hay một đứa em gái thì sẽ giúp cho Phương Phương có thêm được một người bạn kề bên, kể ra như vậy thì sẽ ấm cúng hơn nhiều.Tôi nói ý nghĩ này ra với bố của Phương Phương, hỏi anh ấy là có muốn thêm một đứa nữa không.

Bố của Phương Phương trấn an tôi, nói: "Đừng nghĩ nhiều nữa, thuyền đến đầu cầu tất sẽ thẳng, đã hơn năm mươi tuổi rồi mà còn nói đến chuyện này, anh thấy em còn trẻ con hơn cả Phương Phương ấy.

Anh thấy gần đây có một đoàn múa ba-lê ở Nga có tới thành phố G để biểu diễn, còn có cả vở "Hồ Thiên Nga" nữa, anh đã bảo người đặt vé rồi, đến lúc đó anh với em cùng nhau đi xem để thư giãn nhé."

Tôi vui mừng đồng ý.

Ai ngờ gần đến ngày biểu diễn thì công ty của bố Phương Phương đột nhiên lại nhận được một đơn đặt hàng lớn, ngày nào cũng phải tăng ca đến hơn mười hai giờ đêm mới về tới nhà.

Bố của Phương Phương xin lỗi vì không thể tới xem biểu diễn cùng với tôi.

Tôi cảm thấy rất tức giận đối với hành vi lật lọng này của anh ấy, nhưng nhìn thấy cảnh ngày nào anh ấy cũng mệt lử vì phải tăng ca, cho nên cũng chỉ có thể hào phóng mà tha lỗi cho anh ấy.

Vé biểu diễn cũng đã mua rồi, cho nên tôi bèn hỏi thử Phương Phương là có thể đi xem biểu diễn cùng với tôi được không.

"Bố phải đi làm tăng ca rồi, mà mẹ đi xem biểu diễn một mình thì tội nghiệp lắm."

Tôi cố ý bày ra vẻ mặt đáng thương trước mặt thằng bé.

Phương Phương cũng bày ra vẻ mặt khó xử, do dự một lúc, thằng bé hỏi tôi là có thể đội mũ đeo khẩu trang vào được hay không."

Như vậy thì bọn họ sẽ không thể nhìn thấy con được."

Phương Phương nói.Tôi cảm thấy rất buồn cười đối với hành vi tự lừa mình dối mình (*) này của thằng bé, nhưng thằng bé có thể đi tới nhà hát - một nơi tụ tập cực kỳ nhiều người cùng với tôi đã là chuyện không hề dễ dàng gì rồi, cho nên tôi cũng không để ý đến chuyện thằng bé sẽ ăn mặc như thế nào cả.

Về sau ngẫm lại thì có lẽ tất cả những chuyện này đều là do ý trời cả.

----(*) Nguyên văn là 掩耳盗铃 (bịt tai trộm chuông): Câu này gắn liền với một điển tích, một tên trộm vào nhà người khác để ăn trộm một chiếc chuông lớn, hắn đã nảy ra ý tưởng là đập vỡ chiếc chuông thành các mảnh nhỏ để mang đi cho dễ.

Lúc hắn đập vào búa vào chuông thì đã tạo ra âm thanh rất lớn.

Sợ bị người khác nghe thấy được âm thanh này, hắn đã bịt hai tai lại, sau đó lại tiếp tục dùng đập chuông, vì hắn nghĩ rằng chỉ cần hắn bịt tai lại thì những người khác cũng sẽ không nghe thấy tiếng gì cả.

Kết cục là: vì tiếng động quá lớn cho nên tên trộm đã bị phát hiện và bị bắt lại.=> "Bịt tai trộm chuông" có thể hiểu là tự mình làm ra hành động để lừa dối mình.--- (*) Núi La Phù: Thuộc tỉnh Quảng Đông - Trung Quốc.

Đây là một trong Thập đại danh sơn của Trung Hoa.
 
Trong Lòng Vợ Tôi Có Một Ánh Trăng Sáng
49


Vở "Hồ Thiên Nga" ban đầu vốn là do Pearl of the Volga của nước Nga cùng đoàn Opera của Cộng hòa Mari El và viện vũ kịch ballet kết hợp biểu diễn, nhưng có một vũ công múa ba-lê nam đột nhiên lại bị thương ở chân, cuối cùng phải đổi thành một vũ công múa ba-lê người Trung Quốc lên sân khấu thay cho cậu ta, người ấy chính là Tiếu Lạp Sênh.Lúc xem biểu diễn tôi cũng không có ngờ được rằng là Phương Phương lại có thể nảy sinh cảm giác mê luyến không thể kiềm chế nổi đối với Tiếu Lạp Sênh.

Mãi cho đến một hôm, Phương Phương đi ra ngoài cùng với bố của thằng bé, tôi ở nhà dọn dẹp nhà cửa, trong lúc vô tình tôi đã nhìn thấy được bức tranh thằng bé đặt ở dưới tủ, lúc ấy tôi mới biết được rằng vào lúc tôi không hay biết gì trong lòng của Phương Phương đã xuất hiện thêm một người nữa.Ban đầu tôi còn tưởng rằng đó chỉ là do Phương Phương nổi hứng lên mà thôi, dù sao thì Tiếu Lạp Sênh có vẻ ngoài trông cũng rất đẹp, múa cũng xuất sắc nữa, chắc là Phương Phương cũng chỉ coi cậu ấy như một người mẫu để vẽ tranh mà thôi.

Nhưng mà sau đó không lâu, một hành động của Phương đã đập đi tan ảo tưởng của tôi - thằng bé lại dám một mình trốn đi tới nhà hát để xem Tiếu Lạp Sênh biểu diễn!Từ lúc đó tôi mới ý thức được về tính nghiêm trọng của vấn đề.Nói thật, ngay từ đầu tôi đã rất phản đối việc Phương Phương thích một cậu con trai.

Một mặt là do xã hội này vẫn còn rất hà khắc đối với tình yêu đồng tính, mặt khác là tôi cũng như tất cả những bậc cha mẹ khác của Trung Quốc đều muốn có được một đứa cháu đích tôn.

Song, Phương Phương dường như vẫn chưa hề ý thức được về tình cảm của mình đối với Tiếu Lạp Sênh, thằng bé chỉ lén lút chạy tới xem Tiếu Lạp Sênh biểu diễn, sau đó vẽ đủ các loại tư thế khi ở trên sân khấu của Tiếu Lạp Sênh, rồi đặt ở trong phòng của mình.Trong lòng tôi đương nhiên là nảy sinh cảm giác ghen tị, ghen tị vì Tiếu Lạp Sênh chỉ có mỗi mấy buổi biểu diễn mà đã có thể câu được Phương Phương đi mất rồi, đã thế lại còn là vô tình nữa chứ, làm cho tôi đến ngay cả một lý do để phục thù cậu ta cũng không có.

May mà Phương Phương cũng chỉ là tỉnh tỉnh mê mê, tuy rằng chạy tới đó để xem Tiếu Lạp Sênh biểu diễn, thế nhưng cũng chỉ dám ngồi ở một chỗ cách thật xa, lại càng đừng nói đến chuyện đi tới bắt chuyện với người ta.Tôi trộm đi theo Phương Phương tới nhà hát mấy lần, thấy thằng bé ngồi một mình lẻ loi ở hàng ghế cuối cùng, đội mũ đeo khẩu trang, cầm ống nhòm để nhìn lên sân khấu, giống như một tên biến thái ngốc nghếch, trong lòng tôi vừa thấy xót xa lại vừa thấy buồn cười.

Nhưng Phương Phương không nói gì, cho nên tôi cũng chỉ có thể làm bộ như không biết gì cả.Tôi vẫn còn muốn có thêm một "tiểu Phương Phương" nữa cơ mà, không thể cứ thế khinh địch mà chịu khuất phục như vậy được.Có một buổi tối lúc sắp đi ngủ, bố của Phương Phương đột nhiên hỏi tôi có phải là Phương Phương đã thích ai đó rồi hay không.

Tôi hơi thót tim một chút, hỏi anh ấy vì sao lại hỏi như thế.

Bố của Phương Phương bảo là anh ấy trông thấy Phương Phương trồng hoa ở dưới nhà.

"Nói là muốn tặng cho một người tên là Tiếu Lạp Sênh."

Bố của Phương Phương lại hỏi: "Đó là con của nhà họ Tiếu đấy à?

Sao anh lại chẳng có ấn tượng gì thế nhở?"

"Đó không phải là con của nhà họ Tiếu đâu."

Tôi tức giận nói: "Là một vũ công múa ba-lê đấy."

Dứt lời, tôi liền kể cho bố của Phương Phương biết chuyện không hiểu vì sao mà Phương Phương lại đi thích Tiếu Lạp Sênh, cuối cùng bực mình bảo: "Tự dưng lúc trước anh lại tăng ca làm gì không biết nữa?!

Anh mà đi cùng với em thì đã không có chuyện như này xảy ra với Phương Phương rồi."

Bố của Phương Phương thở dài, nói: "Aiz, việc này đúng là nên trách anh thật.

Hay là chúng ta đi hỏi y sĩ của Phương Phương thử xem, xem cậu ta nói gì về chuyện này."

Tôi nói: "Em hỏi từ lâu rồi.

Bác sĩ bảo trước tiên đừng có kích động đến thằng bé, cứ để cho thằng bé tiếp tục, rồi dần dần cũng sẽ bị phai nhạt mà thôi."

Tôi với bố của Phương Phương nhìn nhau một cái, trong lòng của cả hai đều cảm thấy không chắc chắn về chuyện này lắm, chỉ e là Phương Phương sẽ không dễ dàng chịu từ bỏ như vậy đâu.
 
Trong Lòng Vợ Tôi Có Một Ánh Trăng Sáng
50


Sự lo lắng của tôi và bố của Phương Phương là không hề sai, tình cảm mà Phương Phương dành cho Tiếu Lạp Sênh căn bản là không thể nào phai nhạt được, cứ cách một đoạn thời gian là thằng bé sẽ lại tới xem Tiếu Lạp Sênh biểu diễn, còn mang theo cả một bó hoa tươi to đùng do chính mình trồng nữa.Tuy rằng tới Ngày của Mẹ Phương Phương cũng sẽ tặng hoa cho tôi, thế nhưng sau khi lén so sánh, tôi phát hiện ra hoa của hai người căn bản là không thể nào so sánh với nhau được.

Hoa của tôi thì chỉ có một loại, đó là hoa cẩm chướng, còn của Tiếu Lạp Sênh thì lại là của cả một vườn hoa.Aiz, Phương Phương của tôi, thế là Phương Phương đáng yêu của tôi đã bị cái cậu họ Tiếu kia bắt đi mất rồi.Tôi nghẹn ngào, rốt cuộc thì cũng đã hiểu được cái gì gọi là "có vợ quên mẹ".

Tôi thầm nghĩ nếu Phương Phương mà dám dẫn Tiếu Lạp Sênh tới trước mặt tôi thì tôi kiểu gì cũng sẽ ra oai phủ đầu với cậu ta cho mà xem.Nhưng một năm, rồi lại thêm một năm nữa, tôi vẫn chưa thấy Phương Phương dẫn Tiếu Lạp Sênh tới trước mặt tôi gì cả.

Tôi có hơi nghi hoặc, thế là lại lén đi theo Phương Phương tới nhà hát một lần nữa, bấy giờ mới phát hiện ra hóa ra là thằng bé đang chơi trò "người qua đường", ngay cả để lộ mặt cũng chưa dám.

Tuy rằng Tiếu Lạp Sênh đã nhận hoa của thằng bé trong suốt hai năm, thế nhưng chỉ e ngay cả thằng bé là ai cậu ta cũng không biết được rõ.Trong lòng tôi vừa cảm thấy vui mừng lại vừa cảm thấy khó chịu.

Vui mừng là vì Tiếu Lạp Sênh vẫn còn chưa biết được Phương Phương là ai, thế nhưng đồng thời cũng lại thấy khó chịu vì Tiếu Lạp Sênh vẫn còn chưa biết Phương là ai.Sau đó có một hôm, không biết vì sao mà Phương Phương đột nhiên lại đem toàn bộ hoa trồng được ở dưới nhà đưa cho thợ trồng hoa của khu chung cư, sau đó chạy đi mua nào là ruy-băng lụa, nào là giấy kếp, nào là sợi tổng hợp, nào là thủy tinh, vân vân mây mây...để làm hoa giả.Phương Phương nói: "Tiếu Tiếu không thích hoa tươi, cho nên con muốn làm hoa giả cho cậu ấy."

Tôi dở khóc dở cười, thật muốn nói cho thằng bé biết, con trai người ta nói không thích kỳ thật chính là đang muốn ám chỉ rằng con đừng có tặng hoa cho người ta nữa chứ không phải đang bảo con là hãy chuyển sang tặng hoa giả đi đâu.

Nhưng khi trông thấy bộ dáng vui vẻ của thằng bé tôi cuối cùng vẫn không đành lòng nói ra những lời đó.Biết đâu đấy lại thật sự có thể làm cho Tiếu Lạp Sênh chú ý tới thì sao? (Hoặc là khiến cho cậu ta cảm thấy đồng cảm?) Không chừng Phương Phương thật sự có thể tạo dựng được mối quan hệ với cậu ta thì sao.Thế nhưng, sự thật đã chứng minh: là tôi đã suy nghĩ quá nhiều rồi.

Phương Phương lại tặng hoa giả cho Tiếu Lạp Sênh suốt hơn hai năm, thế nhưng mà vẫn cứ chẳng dám bắt chuyện với người ta dù chỉ là một câu.

Đến nước này thì tôi với bố của Phương Phương đã không thể nào bình tĩnh nổi nữa, nhẫn nhịn suốt mấy năm nay, tôi và bố của Phương Phương cũng đã kệ đời cái vấn đề giới tính của Tiếu Lạp Sênh từ lâu lắm rồi.

Là con trai thì đã làm sao nào, chỉ cần Phương Phương có thể hạnh phúc là được rồi.Bố của Phương Phương nói với Phương Phương: "Con trai, chỉ tặng hoa không thế này thì không ổn đâu, con phải chủ động tới trước mặt cậu ấy, như vậy thì cậu ấy mới có thể biết được con chứ."

Phương Phương ngượng ngùng cúi đầu xuống, nói: "Nhưng con không dám đâu."

Bất kể là tôi cùng với bố của Phương Phương có khích lệ đến mức nào thì Phương Phương cũng vẫn chỉ một mực lắc đầu.

Sau cùng bị chúng tôi dồn ép nhiều quá, thế là thằng bé giở trò nằm xuống đất giả chết.Tôi có chút bực mình, bèn bảo: "Con cứ nhát gan như vậy đi, mẹ thấy cứ thế này thì Tiếu Lạp Sênh cũng sẽ không thích con đâu."

Vừa dứt lời, bố của Phương Phương liếc mắt nhìn tôi một cái, tôi lập tức liền ý thức được vừa rồi tôi đã nói hơi bị nặng lời quá rồi.

Quả nhiên sau đó, mặc kệ cho tôi và bố của Phương Phương có khuyên nhủ đến như thế nào đi chăng nữa thì Phương Phương cũng nhất quyết không chịu đứng dậy, mà một mực nằm cuộn người quay lưng về phía chúng tôi.Tôi với bố của Phương Phương liếc mắt nhìn nhau một cái, cả hai đều cảm thấy bó tay.

Suýt thì quên mất, con trai của chúng tôi có khuynh hướng tự kỷ, căn bản là không thể nào dùng những tiêu chuẩn của người bình thường để áp dụng lên thằng bé được.Tôi nghĩ nghĩ, sau đó nằm bò xuống nói vào bên tai của Phương Phương: "Phương Phương, nếu bây giờ con chịu đứng dậy thì cuối tuần sau mẹ sẽ đưa con đi gặp Tiếu Lạp Sênh."

"Thật không?"

Thằng bé ngoái đầu lại nhìn tôi, hai con mắt mở to: "Con có thể làm bạn với cậu ấy chứ?"

"Đương nhiên là được rồi."

Tôi nói, trong lòng bắt đầu tính toán xem nên nói như thế nào để có thể thuyết phục được Tiếu Lạp Sênh đi gặp Phương Phương.

"Thế con có thể mời cậu ấy tới ở nhà của mình không?"

Phương Phương phấn khởi nói: "Cậu ấy có thể ngủ trên giường của con, con ngủ ở dưới sàn nhà cũng được."

Tôi với bố của Phương Phương lại liếc mắt nhìn nhau một cái, cả hai đều cảm thấy thương cảm cho đối phương.Có vẻ như chỉ đóng gói Tiếu Lạp Sênh rồi đặt lên trên giường thôi là vẫn chưa đủ.# Mình là notebook theo-dõi-tình-hình a của Phương Phương #Phương Phương ngốc nghếch thật sự là đã khiến cho trái tim của bố mẹ tan nát mất rồi.

--- (*) Giấy kếp:

Sợi tổng hợp
 
Trong Lòng Vợ Tôi Có Một Ánh Trăng Sáng
51+52+53


51,

Trong thời gian Phương Phương để ý tới Tiếu Lạp Sênh, kỳ thật tôi cũng đã ủy thác cho "Văn phòng XX" đi điều tra về bối cảnh gia đình của Tiếu Lạp Sênh, biết được đại khái một số chuyện trong gia đình cậu ấy và còn có cả một chút tình cảnh riêng của cậu ấy nữa.

Không thể không nói, Tiếu Lạp Sênh quả là một người rất được.

Vẻ ngoài ưa nhìn, biết khiêu vũ là một chuyện, quan trọng hơn cả chính là tính cách kiên cường sống có trách nhiệm của cậu ấy, cậu ấy còn vô cùng hiếu thuận với bố mẹ của mình nữa.Nói thật nếu không xét đến vấn đề giới tính của cậu ấy thì Phương Phương có thể thích được một người như vậy làm cho tôi cảm thấy rất vui mừng.

Điều này chứng tỏ Phương Phương nhà chúng tôi rất có mắt nhìn, giống y như tôi vậy.Phải nói đây chính là duyên phận, mẹ của tôi vốn cũng là một vũ công múa ba-lê nổi tiếng người Nga, sau khi giải ngũ đã từng tới dạy múa ba-lê tại nhà hát lớn ở Mát-xcơ-va, bởi vậy tôi với các giáo sư ở trong học viện vẫn còn giữ liên lạc với nhau.

Khi nhắc đến chuyện Tiếu Lạp Sênh thôi học vào lúc trước, họ đều cảm thấy vô cùng tiếc nuối.

Cho nên, lúc tôi đưa ra đề nghị là liệu có thể viết thư giới thiệu cho Tiếu Lạp Sênh để cậu ấy có thể quay lại học tiếp có được hay không, sau khi cân nhắc họ cuối cùng cũng đã đồng ý.Có một vị giáo sư rất thích Tiếu Lạp Sênh còn dặn dò riêng với tôi rằng, nếu có thể thì nên để cho Tiếu Lạp Sênh nhanh chóng qua đây, bởi vì tuổi đời của diễn viên múa ba-lê rất ngắn, đặc biệt là với vũ công nam, có vô số người đã phải xuất ngũ trước năm ba mươi tuổi.

Tiếu Lạp Sênh đã bỏ lỡ mất thời kỳ phát triển tốt nhất, không thể tiếp tục trì hoãn thêm được nữa.Tôi nghe xong mà trong lòng cảm thấy bồn chồn, tuy rằng chính tôi là người đã chủ động đưa ra đề nghị muốn giúp đỡ để cho Tiếu Lạp Sênh có thể xuất ngoại tiếp tục học tập, thế nhưng mà nếu như cậu ấy thật sự đi rồi thì chẳng phải là Phương Phương nhà tôi sẽ buồn lắm sao?

Khả năng thích ứng của Phương Phương rất kém, ngay đến mấy chỗ gần nhà thôi mà thằng bé cũng phải chuẩn bị tâm lý mất hơn nửa năm rồi mới dám đi tới đó, bao nhiêu năm như vậy rồi mà đến ngay cả thành phố G cũng chưa dám tới, chứ đừng nói là ra nước ngoài.Nếu Tiếp Lạp Sênh mà đi thật thì chắc là Phương Phương sẽ đau lòng cho đến tận khi nào cậu ấy trở về mới thôi mất.Tôi chia sẻ nỗi băn khoăn này với bố của Phương Phương.Bố của Phương Phương bảo: "Ôi vợ ơi em đừng có suy nghĩ nhiều như thế để mà làm gì.

Nếu thật sự có như vậy thì đối với Phương Phương mà nói cũng chưa chắc đã là chuyện không tốt.

Con trai mà, phải trải qua một chút thất bại chứ, nếu không thì làm sao mà lớn lên được đây?

Em chiều Phương Phương quá, như vậy là không tốt đâu."

Lúc mới nghe xong tôi có hơi tức giận, nhưng sau khi nghĩ lại thì lại cảm thấy bố Phương Phương nói rất có lý.

Chuyện tình cảm mà, dù cho kết cục có ra sao, chỉ cần toàn tâm toàn ý thì kiểu gì cũng sẽ có thu hoạch.---# Mình là notebook A của Phương Phương #Mama bảo, từ ngày hôm nay trở đi chúng mình phải tìm ra đủ mọi cách và cố gắng hết sức và để giúp Phương Phương theo đuổi được Tiếu tiên sinh 0v052,Nói thật, là một người yêu thích ba-lê, trong lòng tôi cảm thấy cực kỳ tán thưởng Tiếu Lạp Sênh, bởi vậy tuy rằng tư tâm của tôi hi vọng cậu ấy có thể ở bên cạnh Phương Phương lâu hơn một chút, thế nhưng cuối cùng tôi vẫn chỉ đưa ra kỳ hạn nửa năm.Có điều, sau nửa năm chung sống cùng quan sát, tôi càng ngày càng cảm thấy trên đời này không có một ai có thể hợp được với Phương Phương như Tiếu Lạp Sênh.

Cậu ấy là một người nhìn qua thì cảm thấy kiên cường vô cùng, thế nhưng kỳ thật thì nội tâm của cậu ấy lại mềm mại hơn bất kỳ ai khác.Sau buổi đầu tiên gặp mặt với Phương Phương, cậu ấy đã gọi điện thẳng tới cho tôi để come out, bảo với tôi rằng cậu ấy là đồng tính luyến ái, hỏi tôi có sợ là cậu ấy sẽ làm gì đó với Phương Phương hay không.

Lúc nghe xong câu này tôi đã nở nụ cười ngay tức khắc, thầm nghĩ, sao lại có người thẳng thắn thế không biết, tôi không nhịn được bèn đùa cậu ấy một câu:"Điều tôi nên lo lắng hẳn phải là Phương Phương sẽ làm ra chuyện gì đối với cậu mới đúng."

Sau đó cậu ấy đã ngắt điện thoại ngay lập tức, tôi ngồi trên ghế cười một trận, bỗng có chút hiểu ra vì sao mà Phương Phương lại nhất kiến chung tình với Lạp Sênh như vậy.Để Phương Phương có thể suôn sẻ khi ở bên Lạp Sênh, mỗi lần hẹn hò là tôi lại như đang phải xử lý một vụ án, tôi đã phải suy xét rất nhiều về địa điểm gặp mặt cũng như các biện pháp để ứng phó với các tình huống đột ngột có thể xảy ra, tôi rất sợ những chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát sẽ xảy đến với Phương Phương, nếu trước đó không nói rõ cho thằng bé biết chỗ đó là chỗ nào, sẽ có những chuyện gì diễn ra ở đó, những biện pháp để xử lý là gì thì rất có thể thằng bé sẽ lựa chọn cách che chắn mình lại, thậm chí là trực tiếp nằm giả chết ở trên đường.Rất may là trong những buổi gặp mặt ít ỏi của Phương Phương cùng với Lạp Sênh thì đều không có chuyện gì nghiêm trọng quá xảy ra cả, cho nên Lạp Sênh vẫn chưa phát giác ra được về "kỹ năng" giả chết này của Phương Phương.

Đương nhiên, không thể không thừa nhận rằng có Lạp Sênh ở bên cạnh cũng đã là liều thuốc an thần tốt nhất cho cảm xúc của Phương Phương rồi.

Khi yêu, con người ta thường sẽ luôn cố duy trì hình tượng hoàn mỹ ở trước mặt người mình thích.Thời gian nửa năm nói dài thì cũng không dài mà nói ngắn thì cũng chẳng ngắn.

Đương lúc tôi đang chuẩn bị "cách để an ủi Phương Phương khi phải xa cách Tiếu Tiếu" thì Lạp Sênh đột nhiên gọi điện thoại tới cho tôi, hẹn tôi tới quán cà phê mà lần đầu tiên gặp mặt nhau.Tuy rằng trong lòng cũng đã có một chút dự đoán trước, thế nhưng khi nhìn thấy cậu ấy lấy ra lá thư giới thiệu cùng với tấm chi phiếu, tôi vẫn bị làm cho cảm động.

"Bác Khương, cháu rất cảm ơn vì sự giúp đỡ của bác," Cậu ấy đẩy hai thứ ấy tới trước mặt tôi, nói: "nhưng cháu rất xin lỗi, cháu đã quyết định không đi nữa."

"Vì sao vậy?"

Tôi cố ý hỏi cậu ấy: "Đây là một cơ hội tốt cơ mà."

"Công việc hiện giờ của cháu đang rất tốt, với lại cũng đã ký hợp đồng rồi mà đột nhiên lại đi thế này thì có hơi không được ổn cho lắm.

Hơn nữa anh cháu cũng đang ở nước ngoài, mà bố mẹ cháu đều đã có tuổi rồi, cháu muốn ở lại chăm sóc cho bố mẹ của cháu, còn điều nữa là..."

Cậu ấy bắt đầu nói cho tôi đủ các loại lý do."

Ồ," Tôi kéo dài giọng, hỏi: "còn điều gì nữa?"

"Còn điều nữa là...Cháu thích Phương tiên sinh."

Cậu ấy cúi đầu, không dám nhìn vào mắt của tôi, nói: "Cháu không muốn coi anh ấy như một vụ giao dịch."

Có lẽ đây mới chính là trọng điểm.

Tôi cố nhịn cười, nói: "Cũng đâu có tính là giao dịch đâu, cháu có thể coi như đó món quà gặp mặt của mẹ bạn trai cháu dành tặng cho cháu mà."

"Không cần quà gặp mặt đâu bác Khương..."

Cậu ấy lắp ba lắp bắp giải thích cho tôi: "Phương tiên sinh tốt lắm, có Phương tiên sinh là đã đủ rồi ạ."

"Không sao đâu mà."

Tôi cố tình trêu cậu ấy: "Phương Phương ngốc như thế, nhất định là sẽ không phát hiện ra đâu."

"Bác Khương, không phải như vậy," Cậu ấy lắc đầu, nói với tôi: "Phương Phương không phải ngốc đâu ạ, anh ấy chỉ là không có suy nghĩ phức tạp như của chúng ta mà thôi."

Tôi vốn định nói thêm gì đó, thế nhưng cổ họng lại như bị nghẹn lại, không thể nói ra thêm được lời nào nữa.

Khi ấy tôi mới biết được rằng, hóa ra ở trên đời này, có người còn đối xử dịu dàng với Phương Phương hơn cả tôi nữa.53,Chuyện Phương Phương cầu hôn tôi với bố của Phương Phương cũng đã dự liệu được trước, lúc bát tự của thằng bé và Lạp Sênh còn chưa có xem xong thì thằng bé đã luôn miệng nhắc đi nhắc lại là muốn mang Lạp Sênh lên giường của mình rồi.

Điều khiến chúng tôi không ngờ được tới đó chính là - Lạp Sênh thế mà lại đồng ý!!!Tôi hẹn gặp riêng với Lạp Sênh, hỏi xem cậu ấy có phải là đang nói đùa với Phương Phương hay không.Cậu ấy bị tôi hỏi đến đỏ bừng hết cả mặt lên, nhưng rồi cuối cùng cậu ấy vẫn kiên định nói với tôi rằng cậu ấy nghiêm túc, cậu ấy nguyện ý kết hôn với Phương Phương.Tôi nhắc nhở cậu ấy: "Đây chính là chuyện cả đời, cháu thật sự không định suy nghĩ lại à?

Có lẽ qua một thời gian nữa cháu sẽ thấy hối hận đấy."

"Cháu sẽ không hối hận đâu bác Khương."

Cậu ấy nói: "Cháu không có cách nào để khước từ được Phương tiên sinh cả."

Có thể nghe được cậu ấy nói như vậy trong lòng tôi cảm thấy rất mừng, nhưng tôi vẫn muốn cho cậu ấy thấy rõ lập trường của mình: "Lạp Sênh, bác hi vọng những lời sau đây của bác sẽ không khiến cho cháu cảm thấy bị xúc phạm."

Tôi nhìn chăm chú vào mắt của cậu ấy, nói: "Lúc cháu còn chưa biết chuyện gì thì Phương Phương đã thích cháu từ rất lâu rồi, bác cam đoan là thằng bé sẽ không bao giờ thay lòng đổi dạ đâu.

Cho nên nếu như cháu kết hôn cùng với Phương Phương, bất kể là trong tương lai có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, chỉ cần bác và bố của thằng bé vẫn còn sống thì tuyệt đối các bác sẽ không bao giờ đồng ý để cho cháu ly hôn với thằng bé đâu."

"Sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu bác Khương," Cậu ấy nhìn tôi, trên mặt mang theo ý cười đầy ngượng ngùng: "Đạo Thiên Chúa của bọn cháu không cho phép ly hôn đâu ạ."

"Cháu đã thề trên danh nghĩa của Chúa, trừ phi Phương tiên sinh chủ động đưa ra lời đề nghị, nếu không thì cháu tuyệt đối sẽ không rời bỏ anh ấy đâu ạ."

Tôi nhìn vào trong đôi mắt của cậu ấy, nơi đó có một luồng sáng trong veo tinh khiết, không tìm thấy được dù chỉ là một chút do dự.

Trong tình huống này, ngoại trừ việc chúc phúc cùng cảm ơn ra thì tôi còn có thể nói được gì nữa đây?Tuy rằng chuyện kết hôn đồng tính ở trên thế giới đã bắt đầu được thi hành với quy mô mở rộng, thế nhưng ở bên này Đại Lục thì vẫn luôn ngoan cố chống cự lại.

Tôi, bố của Phương Phương cùng với bố mẹ của Lạp Sênh đã thương lượng qua, cảm thấy không cần thiết phải xuất ngoại để đi nhận cái tờ giấy chứng nhận kia, mà chỉ cần cử hành hôn lễ ngay tại nhà thờ là cũng đã được rồi.Từ sau khi cầu hôn thành công, nụ cười trên gương mặt của Phương Phương không hề có dấu hiệu biến mất.

Tôi ngờ rằng cơ mặt của thằng bé đã bị cương cứng hết cả rồi.

Có một lần thằng bé mở cửa không cẩn thận nên đã để ngón tay bị kẹp ở chỗ khe cửa, thế mà thằng bé vẫn có thể mỉm cười bảo với tôi rằng: "Mẹ, hình như tay của con bị kẹp đến sưng cả lên rồi."

Tôi dở khóc dở cười, vừa chạy đi lấy cao Vân Nam cho thằng bé vừa mắng: "Mẹ thấy thứ bị kẹp sưng lên không phải là ngón tay của con đâu, mà là đầu óc của ấy."

Hôn lễ được chuẩn bị nhanh chóng, cuối cùng vào buổi tối trước ngày kết hôn, tôi với bố của Phương Phương rốt cuộc cũng nghĩ tới được một chuyện vô cùng nghiêm trọng hơn nữa còn là chuyện không thể nào bỏ qua được, đó chính là - Phương Phương có biết phải làm gì trong buổi tối ngày kết hôn không?"

Sẽ ngủ trên giường cùng với Tiếu Tiếu."

Phương Phương cười tủm tỉm: "Không cần phải ngủ ở dưới sàn nhà."

"..."

Tôi nghiêm trọng vỗ vỗ bố của Phương Phương: "Anh xem rồi nghĩ cách đi, chuyện này thì em không giúp được gì rồi."

Mặt của bố Phương Phương như bị táo bón: "...Để anh thử một lần xem sao."

"À đúng rồi, không được cho thằng bé xem phim "con ếch" đâu đấy!"

Tôi dặn dò: "Chẳng may Phương Phương học phải điều xấu gì thì thảm."

Bố của Phương Phương khó xử, nói: "Vợ ơi, em đang làm khó anh đấy à?

Không cho xem cái đấy thì học thế nào được?"

"Em kệ xác anh.

Nếu anh mà dám để cho Phương Phương xem cái thứ đó thì từ nay về sau anh xác định ngủ dưới sàn nhà đi."

Tôi tức tối nói: "Trong nhà sách có bán sách dạy về sinh lý đấy, anh không thể dùng sách đấy để dạy được à?"

"Được rồi, nghe lời em hết."

Cuối cùng bố của Phương Phương cũng bị khuất phục.

Sau đó sự thật chứng minh, chuyện giường chiếu...khụ khụ, có vẻ như chỉ xem mỗi sách không thôi là chưa đủ.
 
Trong Lòng Vợ Tôi Có Một Ánh Trăng Sáng
54


Lấy nhau được ba ngày, Phương Phương gọi điện thoại khóc lóc kể lể với tôi, bảo là thằng bé đã "làm đau" vợ của mình.

Tôi nghe mà nóng hết cả mặt, phải mất một lúc lâu mới cất tiếng an ủi: "Phương Phương, chuyện này không thể sốt ruột được đâu, cứ luyện thêm mấy lần nữa là sẽ được thôi."

"Còn nữa, mấy loại chuyện như thế này về sau không được kể cho mẹ biết nữa, kể cả là bố của con cũng không thể kể, chỉ được kể với Lạp Sênh thôi, biết chưa?"

"Nhưng em ấy không thèm để ý tới con nữa, em ấy đi làm mất rồi."

"Không có việc gì hết, buổi tối mà Lạp Sênh vẫn không để ý tới con thì con cứ gọi điện thoại cho mẹ, mẹ sẽ giúp con xin lỗi."

Tôi nói.Buổi tối, Phương Phương không gọi điện thoại tới cho tôi, tôi liền biết ngay là thằng bé đã làm hòa với Lạp Sênh rồi.

Tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cái mặt già này cuối cùng cũng đã có thể giữ gìn được rồi, nếu không thì tôi thật sự cũng chẳng biết phải nói chuyện này với Lạp Sênh như thế nào nữa.Cứ thế nửa năm trôi qua, một lần Phương Phương về thăm nhà, tôi hỏi thằng bé dạo này thằng bé cùng với Lạp Sênh như thế nào rồi.

Thằng bé nói tốt lắm.

Tôi làm bộ lơ đãng hỏi một câu: "Thế buổi tối con có còn "làm đau" vợ của con nữa hay không?"

Phương Phương nhíu mày, bày ra vẻ mặt như sắp khóc: "Vợ con không cho con "đi vào"."

"Tại sao lại như thế?"

Tôi kinh ngạc hỏi."

Con không biết," Phương Phương vừa nói vừa chạm hai đầu ngón trỏ vào với nhau: "Chắc chắn là tại vì lần đầu tiên con đã làm cho em ấy đau quá, đều là do con không tốt."

Trong lòng tôi thì lại nghĩ hẳn là không phải như vậy, nếu không thì làm sao mà tới ngày thứ ba Lạp Sênh đã đi làm được rồi.

Chẳng lẽ là bởi vì "chuyện kia"?

Tôi nghĩ nghĩ, có hơi lo lắng, cho nên đã quyết định hẹn gặp mặt riêng với Lạp Sênh.Tôi không dám hỏi thẳng Lạp Sênh về "chuyện kia", vì lo sợ thằng bé sẽ biết chuyện tôi đã điều tra thằng bé, chỉ dám cẩn thận hỏi rằng có phải là lúc ở trên giường Phương Phương đã quá thô lỗ hay không."

Không đâu mẹ, Phương Phương rất dịu dàng," Mặt thằng bé hơi đỏ lên: "nguyên nhân là do con ạ."

"Là do vấn đề về thân thể à?"

Tôi hỏi.Thằng bé lắc đầu, nói: "Là do đợt trước đã xảy ra một chút chuyện không hay, cho nên con có hơi bị ám ảnh tâm lý."

"Là chuyện gì thế?

Có nghiêm trọng không?"

Tôi lo lắng hỏi: "Con có muốn đi khám bác sĩ tâm lý không?"

"Con đã khám rồi ạ, bác sĩ bảo cứ cách hai tuần thì con phải đến làm trị liệu."

Lạp Sênh vừa nói, vừa chậm rãi khuấy đồ uống trong tay: "Bây giờ con đã khá hơn nhiều rồi ạ."

Tôi gật đầu, do dự một lúc mới nói: "Lạp Sênh, lần sau nếu đi khám thì cứ bảo với mẹ một tiếng, mẹ sẽ đi cùng với con."

"Không cần đâu mẹ, con tự đi là được rồi."

Thằng bé nhìn tôi, nở nụ cười trấn an, lộ ra hai bên má lúm đồng tiền: "Không phải là chuyện lớn gì đâu ạ, bác sĩ cũng nói là con hồi phục rất tốt."

Tôi nhìn thằng bé mà đau lòng không thôi, tôi khăng khăng muốn đi làm tâm lý trị liệu cùng với thằng bé, thằng bé không lay chuyển được tôi, đành phải đồng ý.Chuyện tôi đi cùng Lạp Sênh tới bệnh viện có thể qua được mắt của Phương Phương, thế nhưng lại không qua được mắt của bố Phương Phương.

Không còn cách nào khác, tôi chỉ đành nói ngắn gọn về chuyện của Lạp Sênh ra cho anh ấy biết.Bố của Phương Phương nghe xong thì nhíu mày lại, bảo là loại chuyện này tuy rằng không thể cấu thành nên tội cưỡng gian, thế nhưng vẫn có thể tố cáo cái tên kia với tội danh dâm loạn vị thành niên hoặc tội danh xâm phạm người khác, sao lại có thể để cho cái loại người như thế nhởn nhơ ở ngoài vòng pháp luật được.

Tôi thở dài, bảo: "Lạp Sênh không dám kể chuyện này ra với bố mẹ của mình, với cả sau đó chẳng phải là gia đình thằng bé cũng gặp phải chuyện không may đấy sao?

Cái thằng La Bân kia đã đưa cho gia đình thằng bé một khoản tiền, cũng coi như là có lương tâm."

"Em không thể tính như vậy được, hai chuyện này khác nhau hoàn toàn, không phải cứ có tiền là có thể giải quyết được tất cả mọi chuyện đâu.

Em xem bây giờ Lạp Sênh vẫn còn bị ám ảnh tâm lý về chuyện này kia kìa, nhất định là lúc ấy đã phải chịu thương tổn rất lớn.

Thương tổn này có thể dùng tiền để chữa khỏi sao?"

Bố của Phương Phương nói một cách nghiêm túc."

Anh nói cũng đúng."

Tôi vỗ vỗ bả vai bố của Phương Phương, nói: "Chủ yếu là do tình huống có một chút phức tạp, năm ấy kỳ thực Lạp Sênh cũng có thích cái thằng La Bân kia, cho nên cuối cùng mới không dám nói ra chuyện này.

Dù sao thì cũng đúng như lời anh nói đấy, đây chính là phạm tội."

"Aiz, sao mắt nhìn người của Lạp Sênh lại kém thế không biết, không hiểu sao lại có thể đi nhìn trúng được cái loại người như vậy."

"Em nói này, anh cũng đừng có trách móc Lạp Sênh nữa, nếu mắt nhìn của thằng bé mà tốt hơn một chút thì sớm đã chẳng có chuyện gì với Phương Phương rồi."

Bố của Phương Phương bị tôi làm cho không nói ra được câu nào nữa, chỉ có thể nhìn tôi với vẻ buồn bực.

Tôi buồn cười bóp mặt anh ấy: "Được rồi ông già, đừng có suy nghĩ nhiều nữa, dù sao đây cũng là chuyện riêng của Lạp Sênh, chúng ta cũng đừng có xía vào nữa."

"Được rồi."

Bố của Phương Phương suy nghĩ một lúc, lại hỏi: "Việc này bọn em vẫn chưa nói ra cho Phương Phương biết có đúng không?"

"Có dám nói cho thằng bé biết đâu, anh cũng đâu phải là không biết cái cấu tạo não của Phương Phương, chỉ cần một câu nói thôi là não của thằng bé cũng có thể suy diễn ra được thành một vở kịch rồi, nếu như nói cho thằng bé biết chuyện Lạp Sênh từng bị thằng La Bân kia cưỡng bức thì không chừng thằng bé sẽ làm ra chuyện gì ngốc nghếch mất."

Tôi nói."

Cũng đúng, vậy trước mắt cứ giấu thằng bé chuyện này đi vậy.

Thế nhưng anh cảm thấy nếu có được thời cơ thích hợp thì vẫn cứ nên nói ra chuyện này cho Phương Phương biết."

"Để nói sau đi."

Tôi thờ ơ đáp lại một câu.

Nghĩ thầm, bác sĩ cũng đã bảo là Lạp Sênh đang hồi phục rất tốt, qua hai-ba tháng nữa chắc là sẽ không còn có vấn đề gì nữa, cần gì phải nói ra cho Phương Phương biết để rồi thằng bé lại phải đau lòng một trận?

Sau này, tôi đã vô số lần phải hối hận vì quyết định khinh suất vào lúc đó của mình.---Lời tác giả:Góc nhìn của mama rốt cuộc cũng đã xong rồi!

Vui muốn khóc!!!Thuận tiện nói một chút về chuyện đạo Thiên Chúa có cho phép hôn nhân đồng tính hay không - vào năm thứ 14 Giáo Hoàng đã từng phát biểu một bản tuyên bố, trong bản tuyên bố cũng đã miễn cưỡng chấp nhận về hôn nhân đồng tính (đương nhiên trước mắt thì vẫn chưa được chấp nhận một cách rộng rãi, thế nhưng dù sao đây cũng là một xu thế) cho nên lâu chủ mới có thể viết ra như vậy, *thùng thùng*, các thiên thần nhỏ, giải thích như vậy là đã được rồi chứ【Vẻ mặt nghiêm túc】?

---#VL: Mình đã thử tìm và không tìm ra kết quả của bản tuyên bố mà tác giả nhắc tới đâu cả, có thể là mình tìm sót chăng? @@ "Năm thứ 14" ở đây chắc là năm thứ 14 của đạo Thiên Chúa.

Ôi mấy cái liên quan đến tôn giáo này mình cũng chẳng dám viết bừa đâu, rất sợ động chạm T.T
 
Back
Top Bottom