Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 85: Không chịu khổ được



Ngày hôm sau tỉnh dậy, dọn dẹp ăn cơm xong chính là lúc Lận Xuyên giao của cải, mặc dù anh đối xử với gia đình này rất tốt, nhưng mà lần này kết hôn, trong tay vẫn còn chút tiền, vì thế anh giao hết toàn bộ cho Tô Tô, anh còn nói:

"Mặc dù hơi ít, Tết em mua ít quần áo, đồ ăn cho mình nha."

"Còn anh thì sao?" Cảm giác như anh moi móc hết mọi thứ của mình ra rồi vậy.

"Trên người anh vẫn còn tiền, hơn nữa ở trong quân đội anh cũng không cần tiêu tiền." Lận Xuyên nói một cách rất nghiêm túc.

"Không phải anh cũng cần mua thuốc hút sao?"

"Cai rồi."

"Tại sao thế?"

"Bây giờ anh đã có gia đình riêng rồi, phải lo cho cuộc sống mà còn hút thuốc thì lãng phí lắm."

Câu trả lời của anh đúng là đơn giản, phóng khoáng, độc đáo.

Bình thường đàn ông cai thuốc không phải đều do phụ nữ quản sao, còn cô hình như cũng không cần quản nữa.

"Nhưng mà, em có tiền mà, thật sự không cần anh cai thuốc đâu. Mặc dù cai thuốc cũng tốt, ý em nói là sẽ tốt cho sức khỏe, nhưng mà anh thật sự không cần phải tiết kiệm như vậy đâu. Không tin, em lấy cho anh xem."

Nói xong cô lấy ví tiền của mình ra như dâng hiến báu vật vậy, sau đó mở dây kéo ra một cách rất dứt khoát.

Kết quả, ví tiền nhỏ như vậy mà chứa rất nhiều tờ mười tệ, thật sự là quá chật rồi, ai cũng không chịu thua kém mà nhảy ra ngoài, làm cả giường toàn là tiền.

Con ngươi Lận Xuyên liền co lại, anh không ngờ mình lại cưới được một phú bà như thế này. Phải biết là, ở thời đại này, những người làm ở thành phố, đến cuối năm có thể sẽ tích góp được một số tiền, nhưng mấy trăm tệ đã rất khó rồi, nhưng mà cô vợ của anh thì hay, ra ngoài mà mang nhiều tiền như vậy rồi.

Anh thu xếp tiền lại giúp cho cô, sau đó ấn chặt lên ví tiền của cô và nói một cách nghiêm túc: "Đồng chí Tô Tô."

Tô Tô vô thức nuốt nước miếng, cô muốn giải thích số tiền này đều có đầu ra cả.

Nhưng cô vẫn chưa nói ra thì đã nghe Lận Xuyên nói:

"Sau này, em đừng động vào tiền của mình, cũng đừng nói cho người khác biết, bao gồm cả người trong nhà." "Tại sao thế?"

"Trên đời này không có gì là chắc chắn cả, lỡ như bị truyền ra ngoài, anh sợ em sẽ gặp nguy hiểm hoặc sẽ chọc giận phải người không nên chọc giận."

"Nhưng mà, em chỉ nói với anh thôi."

Câu "em chi nói với anh thôi" làm cho trái tim Lận Xuyên cảm thấy ngọt ngào như quét mật vậy, anh khế hôn Tô Tô một cái:

"Thôn chúng ta khá nghèo, mùa đông mọi người giải quyết vấn đề ấm no cũng đã rất khó khăn, cho nên cũng không thể đặc thù hoá quá được."

Anh vốn dĩ không giỏi thuyết giáo, lúc trước ở trong quân đội, chỉ những lúc huấn luyện tân binh anh mới nói nhiều như vậy. Nhưng mà không biết anh lấy nhẫn nại ở đâu ra, nói cho Tô Tô nghe một lượt về tình hình trong thôn, bảo cô đừng chói mắt quá, nhất định phải đợi anh đón cô, chỉ cần đến thành phố, cô như thế thì không có vấn đề gì nữa.

Cuối cùng Tô Tô cũng xem như là hiểu suy nghĩ của Lận Xuyên, cô gật đầu hứa với anh sẽ ngoan ngoãn, không tiêu quá nhiều tiền, sẽ không ăn thịt mỗi ngày, nhưng cách vài ba ngày sẽ mua ít để ăn, cũng không thể hà khắc với bản thân quá.

Cuối cùng người nào đó vẫn không yên tâm, bởi vì con đường từ trong núi đến công xã thật sự rất khó đi, rất dễ xảy ra vấn đề.

Một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp như cô ra ngoài, Lan Xuyên không yên tâm, vì thể trước khi đi, anh mượn xe lừa, nói là đi mua vé xe, thật ra là dẫn Tô Tô đi mua đồ.

Anh đưa cho Tô Tô năm mươi tệ, và chỗ cô vẫn còn phiếu thịt và phiếu lương thực.
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 86: Mua rồi em cũng không biết nấu



Sau khi đến hợp tác xã mua bán, Lận Xuyên bảo cô ngồi trên xe lừa đợi, còn anh đi ra dạo một vòng, phát hiện không có người của thôn họ hoặc là người liên quan đến người trong thôn, lúc này anh mới bảo Tô Tô xuống xe, sau đó mới dẫn cô đi mua sắm.

Anh rất hào sảng, một lần mua mười cân thịt, sau đó còn mua ba mươi cân bột trắng và mười cân gạo, sau khi đặt những thứ này lên xe, anh lại mua cho Tô Tô hai con gà đông lạnh, và còn mua một con vịt nữa.

Những thứ này không cần phiếu, toàn là mua từ chỗ người đồng hương. Tô Tô cảm thấy, mùa đông này cô không thiếu thịt rồi, nhưng mà mình biết làm mới được.

Mặc dù nấu mì hay nấu gì đơn giản thì còn được, nhưng nấu món ngon gì thì cô không thể, ít nhất phải học một chút mới được.

"Anh đừng mua nữa, mua rồi em cũng không biết nấu."

"Quay về anh cắt thành cục bỏ trong kho cho em, nếu em muốn ăn thì lấy ít ra nấu. Sau đó, trong nhà có ít khoai tây với bắp cải thảo, đến lúc đó anh mang qua cho em, anh tìm thêm mua cho em ít khoai lang, đến lúc đó em có đói thì lấy ra nướng một củ là có thể lót bụng rồi."

Lận Xuyên nói xong thì đi mua, sau đó mang về cho cô một túi khoai lang.

Tô Tô cảm thấy, nam xứng này có lẽ rất sợ cô sẽ chết đói trong ngôi nhà này.

Sau khi Lận Xuyên cảm thấy mua cũng kha khá rồi, anh đưa cô về nhà, năm mươi tệ còn lại hai mươi, tiền thời đại này thật sự rất đáng tiêu.

Sau khi trở về, hai người ở trong ngôi nhà nhỏ, một người chặt gà, một người thì vận chuyển đồ đạc đến một nhà kho nhỏ.

Một con gà được chặt thành ba đống nhỏ, các đống nhỏ được gói trong giấy dai và đặt trên một tấm bảng để đông lạnh. Sau đó khi đông lạnh xong thì cho tất cả vào một cái thùng to rồi dùng rèm che lại, đến lúc ăn thì chỉ việc lấy một túi ra và hầm là được rồi.

Sau khi xử lý trong những việc này, Lận Xuyên bắt đầu tay cầm tay dạy cô vợ nhỏ của mình cách nhóm lửa, cách nấu cơm, sau đó anh còn cưng chiều nói: "Nếu như em không thích tự nấu thì về nhà cha mẹ ăn là được rồi, đến lúc đó mang ít đồ qua là được."

"Ưm, chúng ta cũng đâu phải tách ra ở riêng nhỉ."

"Không tách, những thứ này là anh chuẩn bị cho em, lát nữa anh xách một túi về, cho nhà trước một chút, còn lại em từ từ ăn."

"Không, không hay lắm nhỉ?" Ăn một mình à.

"Em không giống với họ." Không chịu khổ được.

"Em gả vào gia đình anh thì phải đồng cam cộng khổ chứ." Tô Tô nắm tay thành quyền nói như xin thề vậy.

"Được được." Lận Xuyện lại lấy thêm một cục thịt cho nhà trước, sau đó nói: "Như vậy là đồng cam cộng khổ rồi."

Tô Tô lườm mắt với trời một cái, trong mắt anh, cô phải được cưng chiều bao nhiêu chứ?

Cô làm sao biết được ngày hôm đó cô dâu đã để lại ám ảnh tâm lý cho người ta lớn như thế nào, cho đến bây giờ Lận Xuyên cảm thấy cô vợ nhỏ này là kiểu chỉ cần chạm nhẹ vào là sẽ chảy máu, cho nên anh phải sống chết bảo vệ cô.

Nhưng anh cũng không phải nút chết, ít nhất anh không muốn tiền và những thứ họ nhận được cho tiệc cưới của họ, anh chỉ xin hơn hai mươi quả trứng cho cô vợ của mình.

Mẹ Lận cũng không soi mói chút nào, bà ấy biết ngày mai con trai phải đi, trong lòng con dâu sẽ rất buồn, để cô ăn uống nhiều thêm chút cũng không có gì, chỉ cần cô không khóc không quấy là được.

Buổi tối bà ấy còn hầm một nồi gà khoai tây, sau đó còn mời bi thư đến nữa.
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 87: Không nỡ rời xa cô



Ý của Lận Xuyên chính là muốn nói với bí thư một tiếng, cô vợ nhỏ nhắn yểu điệu này của anh không được làm chút việc nào, đặc biệt là vào mùa xuân, nhiều việc như thế, đều động viên già trẻ lên núi.

Và lúc đó cũng không còn ai tham gia lớp học xóa nạn mù chữ nữa, vì vậy anh không muốn vì thế mà gọi cô vợ của anh đi làm mấy việc nặng nhọc đó.

Bí thư ăn uống của nhà người ta, đương nhiên là đồng ý với anh rồi, Lận Xuyên nghe vậy cũng nhẹ nhõm hơn.

Nhà anh có nhiều người, và số người làm việc cũng nhiều, đến lúc đó tích trữ một ít khẩu phần lương thực chắc cũng đủ rồi.

Còn anh, mỗi tháng đều có ba mươi tám tệ tiền trợ cấp, anh giữ lại tám tệ, còn lại gửi hết về cho gia đình, chắc đủ cho cha mẹ lo việc học của mấy đứa em và ăn uống trong nhà.

Đương nhiên, trước khi đi, anh cũng phải nói rõ về sự phân chia tiền lương này.

Vốn dĩ Lận Xuyên không thích quản những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống này, nhưng sau khi kết hôn, anh phát hiện cô vợ nhà mình còn không thích hợp với mấy chuyện này hơn anh nữa, có vẻ như cô không phải là người biết chỉ tiêu hợp lý, xem ra anh phải gánh hết mọi thứ rồi.

Còn phải dạy cô để ý nhiều thứ nữa, đến lúc đó đừng bị người ta lừa mà còn tưởng họ đang giúp mình. Hết cách, ai bảo cô nhỏ tuổi chứ.

Vì thế anh tách Tô Tô ra riêng, còn mình thì mở cuộc họp nhỏ với gia đình, về cơ bản là anh muốn chia một nửa số tiền lương mà anh gửi về cho vợ, và nửa còn lại cho gia đình.

Cha Lận nói:

"Thật ra vốn dĩ không nên để con đưa tiền cho gia đình nữa, dẫu sao thì con cũng cưới vợ có gia đình riêng rồi. Nhưng mà, hai đứa em của con đều còn đang đi học, cho nên còn phải nhờ vào con. Như vậy đi, cũng đừng chia một nửa, mỗi tháng con đưa gia đình mười tệ là được rồi. Với cả vợ con ở nhà cũng ăn không bao nhiêu đồ ăn, khẩu phần lương thực này con cứ để chỗ cha mẹ, đến lúc đó đến ăn là được rồi. Nếu như ăn không no, quay về làm thêm cái lò gì đấy, như vậy chắc được nhỉ?"

Lận Xuyên gật đầu nói: "Được."

Hai cha con nói chuyện đều rất thoải mái, chớp mắt đã giải quyết xong chuyện.

Sau đó Lận Xuyên vẫn có chút không yên tâm, nói:

"Mẹ, thôn chúng ta có vài người lòng dạ xấu xa, mẹ trông chừng Tô Tô giúp con, đừng để cô ấy bị người ta lừa." Mẹ Lận nghe thế thì mím môi, nói:

"Con thấy sinh viên đại học nào mà ngốc đâu, con bé cũng mưu mô lắm đó, nếu không thì sao có thể chơi thanh niên tri thức Tần một ve như thế được? Cũng chỉ có con xem con bé là trẻ con, không chừng không bao lâu sau sẽ là mẹ của trẻ con rồi đấy."

Lận Xuyên đỏ mặt, chỉ có cái này là không thể nào, tuyệt đối không thể nào.

Nhưng anh không nói, mà ngoan ngoãn về nhà nghỉ ngơi rồi.

Đợi sau khi về, anh nói chuyện với Tô Tô, cô cẩn thận dè dặt nói:

"Chia như vậy với gia đình chúng ta có được không?"

"Bây giờ nói rõ trước, tránh để sau này tranh cãi, Tô Tô, sang năm đến quân đội thăm anh được không?"

Anh sờ nhẹ vào khuôn mặt của cô, nói: "Đến vụ xuân, lớp học xóa nạn mù chữ của em sẽ không có người đi học, đến lúc đó em đến thăm anh, ở lại thêm vài ngày."

Tô Tô liếc nhìn Lận Xuyên một cái, mặt đỏ bừng, người đàn ông này làm gì phải bảo cô đi thăm anh, rõ ràng là hẹn cái đó đấy.

Hơn nữa, dáng vẻ cấm dục của anh bây giờ trông rất hấp dẫn nha, cô không kìm được mà gật đầu, nói: "Thế anh phải sắp xếp ổn thỏa cho em đấy."

"Ừm"

Lận Xuyên ôm chặt cô, không nỡ rời xa cô, trong lòng anh nghĩ, vẫn chưa có được cơ thể này mà đã nhớ nhung như vậy rồi, nếu như trở thành vợ chồng thật sự thì anh chỉ sợ anh đi không nổi.
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 88: Không nỡ



Nhưng cuối cùng vẫn phải đi, mới sáng sớm, Lận Xuyên đã thu dọn xong, một mình đến công xã, ngồi xe lên huyện thành, sau đó đi tàu lửa đến quân đội.

Trước khi đi, anh đã đưa địa chỉ email cho Tô Tô, rồi đưa cả số điện thoại văn phòng cho cô, mặc dù mỗi lần gọi điện thoại phải đến công xã, cũng rất phí sức.

Thật ra ở thời hiện đại, Tô Tô là một cô gái có khả năng tự chủ rất giỏi, nhưng ở thế giới này, cô luôn tin tưởng và dựa vào Lận Xuyên, thấy anh đi thì cũng không nỡ, cô tiễn anh một đường đến cổng thôn, hai ngón tay còn níu lấy vạt áo anh, không cho anh đi.

Lận Xuyên rõ ràng có thể hất ra, nhưng lại không nỡ, nhìn cô vợ sắp đổ lệ, trong lòng anh cực kỳ khó chịu.

"Không được khóc." Anh sốt ruột nên nghiêm nghị hơn một chút, kết quả đối phương lập tức rơi 16.

Lận Xuyên sốt ruột gọi mẹ: "Mẹ."

Mẹ Lận lườm mắt với trời một cái, bao nhiêu tuổi rồi còn gọi mẹ, anh không nỡ cứng rắn với vợ, nên để bà ấy làm người xấu đúng không?

Nhưng mà bà ấy cũng không còn cách nào khác, cũng không thể để hai vợ chồng trẻ này nắm tay nắm chân ở đây mãi không buông nhỉ.

Bà ấy tiến tới kéo Tô Tô và nói: "Được rồi được rồi, để Xuyên Tử đi đi, còn không đi nữa là không kịp tàu lửa đâu."

Lúc này Tô Tô gật đầu, sợ mẹ chồng chê cười nên cô đã để anh đi.

Nhưng Lận Xuyên lại vội vàng bước tới trước một bước, nói: "Nhớ viết thư cho anh."

"Em biết rồi."

"Đốt lửa nhiều vào, đừng để lạnh cóng."

"Anh..."

"Con mau đi đi chứ, còn định nói đến khi nào?"

Mẹ Lận vẫy tay, bảo con trai đi. Bà ấy vừa mới dỗ dành được con dâu, bây giờ con trai lại không đi, thật là phiền mà.

Lận Xuyên lưu luyến nhìn Tô Tô một cái, cuối cùng dứt khoát quay đầu đi.

Anh chưa bao giờ nghĩ mình lần này về lại gặp được một người khiến người ta khó từ bỏ đến như thế, thật sự đã làm mềm trái tim lạnh giá hơn hai mươi năm nay của anh rồi.

Không dễ gì mới về đến quân đội, anh lập tức đi làm giấy giới thiệu, đợi lúc Tô Tô đến thì sẽ đăng ký kết hôn.

Lúc đi ra, anh bị các chiến hữu vây quanh lấy, họ biết Lận Xuyên quay về để kết hôn, cho nên đương nhiên sẽ muốn biết cảm nhận sau hôn nhân của anh như thế nào.

Nhưng họ phát hiện, tiểu đoàn trưởng lúc trước lạnh lùng, bây giờ trở lại càng lạnh lùng hơn, gần như là không nói chuyện với họ, cả ngày ngẩn ngơ trước một tấm hình nhỏ, còn rất trân quý bỏ nó trong ví tiền của mình.

Rất nhiều lần họ muốn ra tay giật lấy xem thử, nhưng bản lĩnh không bằng người ta, hoàn toàn không lấy được.

Có một lần nhân lúc anh đi tắm, cuối cùng mọi người cũng lấy được tấm hình đó ra xem, sau đó cả tập thể kinh ngạc ngây người.

Mặc dù chỉ là một tấm hình trắng đen, nhưng mà thế này cũng xinh đẹp quá rồi. Dáng vẻ của cô gái này nhiều nhất cũng hơn mười tuổi, tiểu đoàn trưởng của họ cũng cầm thú quá đi.

Lận Xuyên cầm chậu đi vào ký túc xá thì thấy bọn họ xúm chụm lại xem cái gì đó, anh không khỏi có một cảm giác không lành, nói:

"Các cậu đang xem gì đấy?" Sau đó anh liếc nhìn thấy ví tiền của mình bị để sang một bên.

Đám nhóc thối này, anh ném cái chậu và tiến tới giành lại.

Phải biết là, vợ anh tìm cả buổi trời mới tìm được một tấm hình như thế này để anh mang đi, kết quả lại bị họ lấy đi, anh có thể không giận dữ được sao? Vì thế đột nhiên xảy ra một đại chiến giành giật tấm hình, cuối cùng Lận Xuyên mang chiến lợi phẩm của mình về phòng ký túc xá của mình, phía sau là một đám các chiến sĩ kêu khổ than trời.

Xem ra người cưới vợ rồi đúng là có khác, sức chiến đấu này khỏi phải bàn.

Sau khi giật lại tấm ảnh, anh lau nó mãi, sau đó ngồi dưới ánh đèn viết thư cho cô vợ mới cưới của mình.

Nhưng mà viết cả buổi trời, anh cũng không biết viết gì. Cuối cùng, chỉ có thể tóm gọn trong một câu.

Đã đến, đừng lo, giữ gìn sức khỏe.

Sau đó, sau đó thì hết rồi.
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 89: Bức thư đầu tiên



Lúc nhận được bức thư này, Tô Tô đã từ cảm giác mất mát lúc đầu biến thành cảm giác bình thường như bây giờ, mỗi ngày cô đi dạy hai tiếng, sau đó thì ở nhà làm chút việc nhỏ nhặt với mẹ Lận như cho gà ăn, dọn dẹp nhà cửa.

Ở thời đại này, trong cái thôn nhỏ như vậy, muốn ra ngoài tích góp tiền là điều không thể, nhưng mà cô lại phát hiện một hiện tượng thú vị, đó chính là băng vệ sinh của mình sau khi dùng trong vẫn có thể tái sử dụng.

Không chỉ băng vệ sinh, ngay cả tiền giấy cũng vậy.

Lúc trước cô không chú ý đến, sau khi phát hiện băng vệ sinh nhiều rồi thì cô bắt đầu đi kiểm tra những thứ khác, cho dù là quần áo không giặt mà bỏ vào, rồi mở rương ra lại, thì bộ quần áo đó vẫn như mới, thật sự là thân kỳ quá rồi.

Gần đây cô có chút nhớ nhung chiếc điện thoại của mình, nhân lúc Lận Giang nghỉ đông, cô sẽ bảo đi vào núi dạo chơi, không chừng có thể gặp được điện thoại của mình ở chỗ lần trước.

Nhưng mà người nhà họ Lận đều không đồng ý, bởi vì ở đó thật sự là núi sâu, người bình thường không dám qua đó.

Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể bỏ ý định đó, đúng vào lúc này có người trong thôn đến tìm cô, nghe nói là có thư của cô ở đại đội rồi.

Cô nghe vậy liền thu dọn rồi đến đại đội lấy thư, vừa hay Lận Đông Hà cũng ở đó. Bây giờ thái độ của anh ta đối với cô không còn tốt như lúc đầu nữa, bởi vì do cô mà nữ chính sống rất khó khăn trong cái thôn này, nghe nói bây giờ cứ rảnh rỗi là bị mấy thanh niên tri thức lăng mạ.

"Tôi đến lấy thư."

Cô cũng không phải trẻ con, cũng không còn tâm tư đi để ý đến nam nữ chính, một người nguyện đánh một người nguyện đau, mặc kệ họ đi.

Huống hồ cho dù sau này nam chính được gia đình có gia thế của anh ta tìm anh ta về lại thì anh ta cũng không có địa vị quyền thế gì, nhiều nhất có mấy đồng bạc.

Anh ta muốn đắc thế cũng phải đợi ba, năm năm sau, lúc đó Lận Xuyên ở trong quân đội phát triển tuyệt đối không yếu hơn anh ta.

Nếu không nữ chính cũng sẽ không bám lấy Lận Xuyên mãi, cả ngày cứ anh anh.

Lận Đông Hà mở ngăn kéo cũ kỹ và lấy ra hai bức thư, nói:

"Chắc là Lận Xuyên gửi tiền về cho cô nhỉ, cô gả cho nhà họ Lận xem như là hưởng phúc rồi."

Anh ta chỉ là tùy ý nói vậy thôi, bởi vì có người phụ nữ nào sau khi gả đi mà không thích nghe gả vào nhà đó được hưởng phúc chứ? Nhưng mà Tô Tô thì khác, cô là cô gái của thời đại mới, độc lập tự chủ. Khi lên đại học, học phí của cô đã không cần phải để cha mẹ lo, cô lợi dụng kỳ nghỉ đi làm thêm, rất dễ đã có thể tự nuôi sống bản thân rồi.

Dù đến đây, cô có tiền, hoàn toàn không cần phải để nhà họ Lận nuôi.

Trong lòng cô không vui, nhưng cô vẫn cười mỉm đón lấy phong thư, cô phát hiện có phong thư viết cho mình, bên trên là bộ phận có liên quan, và phong thư còn lại mới là của Lận Xuyên.

Cô không quen ai trong cái thế giới này, rốt cuộc là ai đã viết thư cho mình?

Cô cũng không quan tâm có người khác ở đó hay không, cô mở phong thư ra, sau đó có một tấm phiếu rơi ra.

Bí thư đưa tay ra nhặt lên giúp cô, sau đó kinh ngạc nói:

"Thì ra đồng chí Tô Tô nhận lương rồi à, không hổ là người ăn cơm nhà nước, có năm mươi tệ tiền lương đấy. Không phải là Lận Xuyên nuôi đâu, lương người ta còn cao hơn của Xuyên Tử đấy."

Lận Đông Hà đỏ mặt, anh ta không ngờ Tô Tô người ta cho dù đến một nơi xa xôi như thế này và vẫn có được tiền lương cao như vậy, đây đúng là điều khiến người ta bất ngờ thật.

"Không hổ là sinh viên đại học." Bí thư đưa tấm phiếu cho Tô Tô, sau đó cười nói. "Không có gì, đây cũng là nhờ tổ chức giáo dục tốt."

Tô Tô học một câu mà người ở đây thường nói, sau đó cô cầm thư của Lận Xuyên và giấy gửi tiền bưu điện của mình quay về.

Cô còn nhìn phong thư mà gửi cho mình kia, trong đó còn có phiếu đời sống, tổng cộng có ba tờ.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back