Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

[BOT] Mê Truyện Dịch
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 210: Chương 210



Dường như nhìn ra Thích Mê không muốn uống thuốc, nữ y tá cố ý nghiêm mặt: “Phong Nhiên, cô phải ngoan ngoãn uống thuốc có biết không? Bằng không tôi sẽ đi gọi bác sĩ đến tiêm cô đó, cô biết tiêm là gì chứ? Sẽ đau lắm đấy.”

Nói xong nữ y tá còn giả bộ xoay người đi.

Thích Mê thấy có thể sẽ bị tiêm nên vội nhanh chóng nuốt mấy viên thuốc xuống, dù sao cũng không biết bọn họ sẽ tiêm thứ gì vào cơ thể mình, còn không bằng uống thuốc an toàn hơn.

Cô mở miệng ngoan ngoãn phát ra một tiếng a, báo cho nữ y tá ý biết miệng của cô đã trống không, lúc này nữ y tá mới hài lòng gật đầu và xoay người đi ra khỏi phòng: “Tôi sẽ mang đồ ăn đến cho cô sau, Phong Nhiên phải ngoan ngoãn có biết không?”

Giọng điệu dỗ trẻ con của nữ y tá khiến Thích Mê nổi da gà.

Cô yên lặng nhìn theo y tá rời đi, sau khi nghe tiếng xe đẩy xa dần, cô lập tức khom lưng lấy bô nước tiểu từ dưới gầm giường ra, nằm sấp xuống giường, đè dạ dày lên mép giường rồi dùng sức đập mạnh liên tục.

Ọe -

Sau vài lần nôn, Thích Mê đã nôn ra chín viên thuốc vào trong bô nước tiểu. Cô thở phào nhẹ nhõm, rút khăn giấy ra lau khóe miệng, sau đó lấy bình nước ấm trên đầu giường đổ chút nước nóng vào trong bô nước tiểu, hòa tan những viên thuốc này.

Bởi vì nước không quá nóng, các viên thuốc tan hơi chậm, trong tình huống khẩn cấp như lúc này cô cũng không quan tâm đến sạch sẽ, vội vàng lấy tay nghiền nát từng viên một, nhanh chóng tiêu hủy chứng cứ.

Sau khi đẩy bô nước tiểu trở lại gầm giường, cô xoay người nằm trở lại trên giường, nghiêm túc suy nghĩ bước tiếp theo nên làm cái gì bây giờ.

Ngay cả bô nước tiểu cũng được để trong phòng, chứng tỏ Phong Nhiên không có cơ hội để ra khỏi phòng. Nếu tiếp tục như vậy, cô không biết phải lãng phí thời gian bao lâu trong kết giới, cô nhất định phải mau chóng thoát khỏi những xích sắt này mới có thể đi ra ngoài tìm người.

Tuy nhiên, vấn đề là phải làm thế nào cô mới có thể tự do hoạt động.

Cô không biết cô gái tên Phong Nhiên này có chứng bệnh gì, căn bản không có biện pháp hốt thuốc đúng bệnh.

Hiện tại thông tin duy nhất mà cô có được là thái độ sợ hãi của nữ y tá đối với Phong Nhiên, cô đoán rằng có lẽ Phong Nhiên là một tên tội phạm nguy hiểm.

Ngoài ra, không còn thông tin hữu ích nào khác. Cô đắn đo suy nghĩ mãi, chỉ có thể tìm cách lấy thông tin từ một ít lời nói trong miệng nữ y tá khi cô ấy mang đồ ăn tới nên đành yên lặng nằm trên giường chờ đợi.

Hơn mười phút sau, nữ y tá vừa rồi đẩy xe vào.

Thấy Thích Mê nằm trên giường ngoan ngoãn, nữ y tá mới dám mạnh dạn hơn, đẩy chiếc xe đến bên giường, lấy một hộp cơm hộp và đũa đặt ở đầu giường.

Ánh mắt thoáng nhìn chợt phát hiện bô tiểu dưới giường đã đầy, cô ấy khom lưng kéo nó ra, có vẻ như tò mò về lượng chất lỏng bên trong, cô ấy liếc nhìn Thích Mê với biểu cảm phức tạp rồi mang theo bô nước tiểu đi.

Thích Mê lập tức ngồi dậy, kéo chiếc xe nhỏ bên cạnh lại gần.

Lúc nãy cô chú ý thấy nữ y tá đang nhìn vào danh sách trên xe đẩy để chuẩn bị thuốc cho cô, trên đó không chừng sẽ có ghi chép chẩn đoán của Phong Nhiên.

Thật đúng như thế, sau khi lật qua vài trang, thông tin của Phong Nhiên đã xuất hiện.

[Tên: Phong Nhiên, Giới tính: Nữ, Tuổi: 20, Phòng bệnh: 302

Triệu chứng: Tự ý thức mạnh mẽ về bản thân, thiếu sự đồng cảm, thờ ơ về cảm xúc, v.v.

Kết quả chẩn đoán: Nghi ngờ rối loạn nhân cách chống đối xã hội.

Mức độ nguy hiểm: cao

Ý kiến điều trị:......]

Thích Mê vội vàng xem qua ý kiến trị liệu, sau đó để lại những danh sách trị liệu này vào xe đẩy, nhẹ nhàng đẩy xe qua một bên, làm bộ như không có gì xảy ra và nằm trở lại giường.

Cô biết rằng nữ y tá sợ cô, vì vậy cố ý giả bộ ngoan ngoãn để có thể tìm cơ hội nói chuyện với nữ y tá.

Cô y tá đẩy cửa đi vào, vừa mới cúi người xuống - -

“Cảm ơn chị y tá.” Thích Mê mỉm cười, cố gắng thể hiện vẻ mặt vô hại nhất có thể.

Có vẻ như nữ y tá không nghĩ tới cô gái trên giường lại nói một câu như vậy, cô ấy đặt bô nước tiểu trở lại gầm giường rồi nhảy dựng lên như lò xo. Loảng xoảng một tiếng, bởi vì biên độ động tác quá lớn nên cô ấy đã va vào xe đẩy, làm cho xe đẩy nhỏ bên cạnh va chạm vào tường.

Thích Mê giật mình, cô nhìn thấy nụ cười cứng ngắc trên khuôn mặt của nữ y tá.



Không phải chứ, chờ đã.

Vị Phong Nhiên này rốt cuộc đáng sợ đến mức nào, sao lại có thể khiến người ta sợ đến vậy?

Thích Mê suy nghĩ một chút, vẫn mỉm cười: “Chị y tá, sao chị lại sợ tôi như vậy?”

Giả vờ như không biết chuyện gì cô chỉ muốn đơn giản hỏi thăm, nhưng nụ cười của cô trong mắt nữ y tá lại giống như sự dịu dàng cuối cùng của bệnh nhân tâm thần trước khi g.i.ế.c người, mang theo đầy nguy hiểm.

“Tôi không sợ cô đâu, Phong Nhiên, cô rất ngoan sao tôi lại sợ cô được chứ? Cô ngoan ngoãn ăn cơm đi, tôi còn có việc phải đi trước.” Nữ y tá dùng giọng điệu nhẹ nhàng trấn an cô, nhưng cả giọng nói và động tác đều rất nhanh, lúc nói xong những lời này, cô ấy đã đẩy xe lao ra khỏi phòng bệnh.

Rầm một tiếng, cửa phòng bệnh lại bị khóa.

Thích Mê hoàn toàn bối rối.

Xong rồi - - xong rồi - - xong rồi! Tình huống không ổn rồi!

Nếu y tá tiếp tục giữ thái độ này với cô, cô căn bản sẽ không có cơ hội ra ngoài!

Thích Mê lại thử kéo dây xích trên cổ tay mình, đầu dây thép được hàn chặt vào giường bệnh, có lẽ là sợ cô phát bệnh có thể mang theo giường chạy, thậm chí cả bốn góc của giường bệnh đều được đóng đinh và cố định vào mặt đất.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 211: Chương 211



Từng vòng từng vòng, cực kỳ chắc chắn.

Để biết chiều dài của những xích sắt này, cô mang giày rồi đi xuống đất thí nghiệm thử, nhiều nhất chỉ có thể đi cách giường một mét, đừng nói ra cửa, ngay cả cửa chính của phòng bệnh cũng không chạm tới được.

Thích Mê: “...”

Biết lo lắng cũng không có ích gì, Thích Mê hít sâu một hơi, lần nữa kiềm chế tâm trạng nôn nóng, ngồi trở lại giường bệnh.

Ngửi từng đợt mùi thức ăn bay tới, cô l.i.ế.m li.ếm môi, không dám ăn bậy, vội vàng đẩy hộp cơm ra xa hơn một chút.

Trong khi suy nghĩ, ánh mắt của cô ấy không ngừng quét qua xung quanh.

Cô nhìn và suy nghĩ, bỗng chú ý đến một tờ giấy A4 dán phía sau cánh cửa, sau đó đứng lên và cố gắng duỗi người ra để xem chữ trên đó.

Lịch làm việc hàng ngày của Bệnh viện Tâm thần Sâm Lam

Buổi sáng:

8:00 - 8:30, thức dậy.

8:30 – 9:00, rửa mặt và đi vệ sinh.

9:00 – 9:30, ăn sáng, uống thuốc.

9: 30 – 10:30, Bác sĩ kiểm tra và chẩn đoán.

10:30 - 11:30, phát thanh thể dục dụng cụ và hoạt động tự do.

Buổi trưa:

11:30 – 12:00, ăn trưa, uống thuốc.

12:00 - 12:30, đi vệ sinh.

12:30 – 14:00, nghỉ trưa.

Buổi chiều:

14:00 - 14:30, thức dậy.

14:30 - 15:30, hoạt động tự do.

15:30 - 15:30, thời gian đọc sách.

15:30 – 17:00, đi vệ sinh.

17:00 – 17:30, ăn tối, uống thuốc.

Buổi tối:

21:00 - 21:30, rửa mặt và vệ sinh cá nhân.

22:00, Tắt đèn đi ngủ.

Đôi mắt Thích Mê dừng trên dòng chữ [Bác sĩ kiểm tra và chẩn đoán]

Bên trong gian phòng mặc dù không có đồng hồ, nhưng nếu thời gian làm việc và nghỉ ngơi này áp dụng với tất cả bệnh nhân, vậy sau khi cô ăn xong bữa sáng, hoạt động tiếp theo hẳn là khám bác sĩ.

Nếu như bác sĩ đưa ra chẩn đoán tốt cho cô, như vậy cô sẽ có khả năng thoát khỏi xích sắt, thậm chí có thể ra ngoài hoạt động.

Cô nhất định phải bắt lấy cơ hội lần này.

Thích Mê trở về giường.

Vì muốn lưu lại ấn tượng tốt, cô còn cố ý sắp xếp gọn gàng các món đồ vật trên tủ đầu giường, lấy giấy lau sạch vết bẩn nhỏ xíu trên mặt đất đến sáng bóng sạch sẽ, cố gắng biểu hiện như một công dân bình thường tốt đẹp, chờ bác sĩ đến.

Không biết qua bao lâu, ngay lúc Thích Mê nằm ở trên giường bắt đầu buồn ngủ thì bác sĩ gõ cửa đi vào.

Người đến là một nữ bác sĩ mặc áo blouse dài, hơi già dặn hơn các y tá trẻ, tóc cắt ngắn gọn gàng. Khác với cô y tá trẻ đã gặp trước đó, vị bác sĩ nữ này hình như không hề sợ cô, vừa bước vào cửa đã lập tức nở một nụ cười nhiệt tình với Thích Mê, bước chân hề do dự, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường.

Trông thấy hộp cơm còn nguyên, nét mặt cô ta hơi kinh ngạc, nhưng chỉ trong một cái chớp mắt đã khôi phục lại trạng thái bình thường.

“Đừng lo lắng, gần đây cô hồi phục rất tốt, hôm nay tôi chỉ đơn giản hỏi cô một vài câu hỏi xong là cô có thể nghỉ ngơi ngay rồi.” Nữ bác sĩ nhàn nhã bắt chéo chân, cầm cuốn sổ chẩn đoán điều trị ở trong tay, lấy ra một cái bút màu xanh từ túi trước ngực.

Thích Mê gật đầu, tuy mặt ngoài không thay đổi chút nào nhưng trong lòng không khỏi mừng thầm mấy phần. Nếu bệnh tình của nữ sinh tên Phong Nhiên này thật sự có chuyển biến tốt đẹp thì đúng là một đại ân đối với cô.

Dựa theo thường lệ, sau khi nữ bác sĩ đọc qua thông tin cơ bản của Phong Nhiên, cô ta bắt đầu ngồi thẳng tiến vào vấn đề chính.

Cô ta nhìn bệnh nhân ngoan ngoãn trên giường, đầu tiên trấn an nói:

“Phong Nhiên, cô có thể coi cuộc trò chuyện lần này của chúng ta là trò chơi, tựa như trước đó ngày nào chúng ta cũng làm như thế, nghĩ đến cái gì thì lập tức nói cho tôi có được không? Cái gì cũng được.”

“Được.”

“Được, chúng ta bắt đầu.”

[Một ngày nọ, có một con thỏ hung mãnh và một con hổ gầy gò chạm mặt nhau ở cây cầu gỗ vô cùng chật hẹp, ở dưới cây cầu gỗ chính là vực thẳm, bất cẩn sẽ ngã xuống mà chết. Cô cảm thấy đến cuối cùng con vật nào có thể đi qua cầu gỗ, tới được vách núi đối diện?]

Nói xong, nữ bác sĩ nghiêm túc chăm chú nhìn cô, liên tục dặn dò thả lỏng, nghĩ đến gì đó đều có thể nói thẳng ra.

Thích Mê cúi đầu im lặng, đầu óc quay cuồng.

Cô biết câu hỏi này nhất định dùng để kiểm tra tinh thần tâm lý, kiểm tra tình trạng khôi phục của cô, nếu không cẩn thận có khả năng cô sẽ trả lời sai.

Dù sao cô cũng không nắm chắc được tình trạng tinh thần hiện tại của cô gái Phong Nhiên này.

Phản ứng đầu tiên của cô khi nghe thấy câu hỏi là con thỏ sẽ qua được cây cau à.

Con thỏ hung mãnh gặp phải con hổ gầy yếu, trên cầu gỗ chật hẹp, một thân hình khá lớn chạm mặt một thân hình nhỏ bé, động vật có thân hình khá lớn nhất định không đứng vững. Con hổ mặc dù là bá chủ rừng xanh, nhưng điều kiện thể chất nó ‘gầy yếu’, chỉ sợ thể trạng của nó không đủ để ứng phó với một con thỏ ‘hung mãnh’.

Con thỏ hung mãnh, sẽ có bao nhiêu hung mãnh?

Nếu như có thể trực tiếp cắn trúng động mạch chủ của con hổ, con hổ tuyệt đối có thể rơi xuống vực sâu ngàn cây số, thịt nát xương tan.

Mà con thỏ, hẳn là không cần tốn chút sức lực nào đã có thể qua được bên kia cầu.

Nhưng nghĩ ra đáp án như thế này thì hơi m.á.u me, Thích Mê sợ đạp trúng bãi mìn nên không dám tùy tiện trả lời.

Sau vài giây đồng hồ suy nghĩ, trong đầu cô lại nổi lên triệu chứng của Phong Nhiên: [Siêu nhận thức], [Không đồng cảm], [Thờ ơ].

Nếu là Phong Nhiên, cô ấy sẽ trả lời như thế nào…

Không, nếu là người bình thường, sẽ trả lời như thế nào?

Có thể vì thời gian cô suy nghĩ quá dài, nữ bác sĩ nhìn xuống đồng hồ trên cổ tay, thúc giục nói: “Phong Nhiên, dù cô nghĩ ra cái gì thì cũng có thể nói với tôi, tôi tin tưởng phản ứng đầu tiên của cô.”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 212: Chương 212



Thích Mê gật đầu, với thái độ muốn thử, cô mấp máy khóe miệng: “Tôi cảm thấy… Cả thỏ và hổ đều có thể đến bên kia cầu.”

“Hả?” Đáy mắt nữ bác sĩ hiện lên một tia kinh ngạc, “Vì sao?”

“Thân hình của thỏ thì nhỏ, thân hình của hổ thì lớn, con thỏ hoàn toàn có thể luồn xuống dưới chân con hổ, cứ như vậy bọn chúng đều đều có thể đến được vách núi đối diện, hoàn toàn không có xung đột.”

Lúc đang trả lời, Thích Mê luôn vụng trộm trộm quan sát biểu cảm của nữ bác sĩ, mặc dù biến hóa rất nhỏ, nhưng vị nữ bác sĩ này giống như vô cùng bất ngờ đối với đáp án này. Cô ta hơi nghiêng đầu, sau đó dùng cây bút tô tô vẽ vẽ lên phía trên, không biết đã viết những gì.

Nghe thấy tiếng đầu bút sột soạt, trái tim Thích Mê từ đầu đến cuối không thể buông xuống được.

Cô không có cách nào phán đoán đáp án này có đủ chứng minh rằng cô đã phục bình thường hay không, chỉ có thể hy vọng đáp án theo hướng tích cực, gần gũi, tận lực tránh đi đáp án m.á.u me lạnh lùng.

Chỉ cần ngược lại với triệu chứng của Phong Nhiên, hẳn là chính xác.

Không biết có phải ảo giác hay không, Thích Mê phát hiện vừa rồi bác sĩ đọc câu hỏi, tựa hồ đã nhấn mạnh từ [Hung mãnh và Gầy yếu]....... Mà gần như theo bản năng, phản ứng đầu tiên của cô chính là mang hai từ này một mực khắc ghi ở trong đầu thành ra tự nghi ngờ kết quả của mình không thích hợp.

Cho nên lúc trả lời cô chỉ có thể cố ý tránh đi hai từ này, đơn thuần tập trung vào con hổ và con thỏ.

Cùng lúc đó, khi Thích Mê đang lo sợ bất an, nữ bác sĩ cũng gạch chân hai chữ này, phê bình chú giải bên cạnh: Không đề cập?

Đây là khảo nghiệm trong tâm lý, con thỏ = Bản thân, con hổ = những người khác.

Căn cứ vào kinh nghiệm, người có khuynh hướng phạm tội sẽ thích quan sát mục tiêu, chờ thời cơ phán đoán để ra tay, trong đó [Hung mãnh = Quyền uy, mạnh mẽ] và [Yếu đuối = Nhát gan, bình thường]. Nói chung nó đại diện cho nhân cách của người có xu hướng chống đối xã hội và ấn tượng của họ đối với những người khác.

Nhất là khi lợi ích hai bên đang nhắm tới là cùng 1 thứ (qua cầu), người bệnh sẽ thường sẽ lựa chọn con thỏ, hay chính mình là người qua được cầu.

Cho nên đáp án nhận được từ trong miệng Phong Nhiên cũng là đáp án lần đầu tiên bác sĩ nhận được.

Cô ta cảm thấy rằng Phong Nhiên này đã biến thành một kẻ cực kỳ nguy hiểm đang nghiêm túc suy nghĩ ra đáp án thích hợp nhất để trả lời câu hỏi của cô ta, hết sức cố gắng để trông giống người bình thường.

Đây là điều mà Phong Nhiên chưa bao giờ biểu hiện.

*

Mười mấy giây im lặng như mười mấy tiếng trôi qua.

Ngay lúc Thích Mê âm thầm hít sâu, nữ bác sĩ ngừng bút, tiếp tục câu hỏi tiếp theo.

[Câu hỏi thứ hai: Tiểu Minh và Tiểu Hồng là một cặp tình nhân, Tiểu Hoa là bạn tốt của hai người họ, nhưng thầm mến Tiểu Minh.

Bởi vì sắp đến sinh nhật của Tiểu Minh, Tiểu Hoa và Tiểu Hồng đều tự mình hẹn nhau chuẩn bị cho Tiểu Minh một tiệc sinh nhật bất ngờ, thế nhưng đến ngày sinh nhật, chỉ có một mình Tiểu Hoa đến, và cho đến khi bữa tiệc kết thúc mà Tiểu Hồng cũng chưa xuất hiện, về sau ngay trong đêm đó Tiểu Minh đã nhảy lầu tự sát, cô cảm thấy lý do vì sao?]

Nữ bác sĩ tiếp tục quan sát.

Thích Mê im lặng mấy giây, tay nắm chặt thành nắm đ.ấ.m lại buông ra, trong lòng quyết định nói ra câu trả lời cuối cùng: “Có khả năng, bởi vì trên đường Tiểu Hồng tới tham gia tiệc sinh nhật của Tiểu Minh đã xảy chuyện ngoài ý muốn, Tiểu Minh vô cùng đau khổ cảm thấy chính mình hại Tiểu Hồng nên làm việc dại dột……”

Nữ bác sĩ dừng lại, hơi nghiêng mình về phía trước, giống như cười mà không cười: “Cô chắc chắn chứ, đây chính là đáp án của cô?”

Thích Mê liếc nhìn cô ta một cái, tỏ vẻ không chắc chắn: “Chắc chắn.”

Nữ bác sĩ gật gật đầu như có điều suy nghĩ, tiếp tục cầm bút viết vài thứ lên cuốn sổ chẩn đoán điều trị nhỏ.

Thích Mê ngước mắt, yên lặng quan sát nhất cử nhất động của nữ bác sĩ, trái tim tọt lên đến tận cổ họng.

Thật ra sau khi cô nghe xong câu hỏi này, phản ứng đầu tiên là đã chắc chắn đáp án ——

Tiểu Hồng bị Tiểu Hoa biến thành quà sinh nhật đưa cho Tiểu Minh, Tiểu Minh mới tuyệt vọng mà tự sát.

Bởi vì Tiểu Hồng và Tiểu Minh là đôi tình nhân, Tiểu Minh thích Tiểu Hồng, Tiểu Hoa lại thích Tiểu Minh.

Vì để cho Tiểu Minh vui vẻ, Tiểu Hoa đã g.i.ế.c c.h.ế.t Tiểu Hồng để làm thành quà sinh nhật, đồng thời đưa tới bữa tiệc sinh nhật cho Tiểu Minh.

Tiểu Minh trông thấy t.h.i t.h.ể của Tiểu Hồng, sụp đổ mà nhảy lầu.

Cô biết, đáp án này tuyệt đối không thể bình thường.

Vài giây sau, tiếng ngòi bút ma sát với trang giấy ngừng lại.

Nữ bác sĩ ngẩng đầu, không trả lời đáp án của cô cuối cùng là đúng hay sai, lại tiếp tục ra đề tài khác.

Cô ta đưa cây bút trong tay cho Thích Mê.

Nữ bác sĩ: [Câu hỏi thứ ba, khi nhận được cây bút này, phản ứng đầu tiên của cô là muốn làm gì nhất?]

Phản ứng đầu tiên...

Thích Mê quan sát đầu bút một chút, nhanh chóng nhìn yết hầu của nữ bác sĩ, sau hai giây, cô cầm cây bút tùy tiện vung qua vung lại trên không trung mấy lần: “Muốn một trang giấy, dùng nó vẽ tranh.”

“Chắc chắn chứ?”

“Chắc chắn.”

Nữ bác sĩ nhướng đuôi lông mày, đưa tay để Thích Mê trả lại cây bút cho cô ta, rồi lại đặt bút lên quyển vở nhỏ viết viết gì đó.

Cũng không lâu lắm, cô ta cắm chiếc bút trở lại túi trước n.g.ự.c của áo blouse, nụ cười trên mặt càng sâu: “Phong Nhiên khôi phục càng ngày càng tốt, tiến triển hơn dự kiến của tôi, phải phối hợp uống thuốc với mấy chị y tá biết chưa?”

Thích Mê nghe xong có hy vọng, lập tức gọi lại nữ bác sĩ sắp ra khỏi phòng:

“Bác sĩ, tôi có thể tự do hoạt động được không?!” Cô đưa tay chỉ về lịch trình thời gian làm việc và nghỉ ngơi phía sau cửa phòng, cõi lòng đầy mong đợi nhìn nữ bác sĩ.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 213: Chương 213



“Cái này…” Nữ bác sĩ hơi khó xử, “Mặc dù bệnh tình của cô có chuyển biến tốt đẹp, nhưng ra ngoài tự do hoạt động chỉ sợ là không nên.”

Thích Mê nhíu mày: “Không phải tôi đã hồi phục rồi sao, vì sao không thể ra ngoài tự do hoạt động?”

“Vấn đề này… Tôi nghĩ rằng cô là người rõ ràng nhất mới đúng?” Nữ bác sĩ thở dài, “Phong Nhiên, kỳ thật hẳn cô cũng để ý tới, tất cả mọi người đều rất sợ cô, dù sao loại chuyện ăn thịt người này thật sự để lại cho người khác ám ảnh. Nếu cô không phải

là bệnh nhân rối loạn tâm thần, kết quả ra sao cô cũng biết rồi chứ? Cô vẫn nên ngoan ngoãn ở lại đây, không được ra ngoài gây náo loạn, hiểu không?”

Giọng nói nữ bác sĩ dịu dàng, nhưng thái độ lại vô cùng cứng rắn.

Thích Mê: “...”

Cánh cửa lại lần nữa đóng lại.

Thích Mê luống cuống, cô không ngờ nữ sinh nhìn gầy yếu này vậy mà lại gánh trên mình bản án ăn thịt người, nhất thời không biết nói gì, đành trơ mắt nhìn nữ bác sĩ rời đi.

Kế hoạch lần nữa thất bại.

Cô càng nghĩ càng tức giận, một cước đá lên giường, tiếng động “ầm ầm” vang lên bên tai.

Lúc đầu tưởng chỉ cần biểu hiện thật tốt liền có thể ra ngoài, làm sao cũng không nghĩ tới ý thức lại xuyên qua một con yêu tinh như này……Yêu tinh, dù ai nghe thấy cũng phải khiếp sợ! Còn muốn nghênh ngang ra ngoài hoạt động, quả thực là nằm mơ!

Cô vô cùng gấp gáp, từ lúc tiến vào đến bây giờ chỉ mới gần một tiếng, nhưng hết lần này đến lần khác cô bị thân xác này vây ở trong phòng… Cuối cùng là phải làm thế nào mới tốt?!

Thích Mê nôn nóng đi tới đi lui bên giường, sau một hồi yên tĩnh, cô bỗng nhiên lóe lên sáng kiến.

Đợi đã, một trong những chứng bệnh của Phong Nhiên có cái gọi là [Siêu nhận thức].

Siêu nhận thức…

Người siêu nhận thức làm sao có thể để bản thân chịu thiệt thòi được chứ?

Thích Mê tựa hồ như bắt được gì đó, cúi đầu nhìn chân tay bị xích sắt trói lại. Trên cổ tay lưu lại dấu đỏ là do vừa rồi cô thử thoát khỏi xích sắt, trước đó, cổ tay của Phong Nhiên trắng nõn sạch sẽ, không có chút vết xước nào.

Cô cũng cảm thấy dường như Phong Nhiên là dạng người tiếp nhận dạng trói buộc này mà không phản kháng.

Nếu không có vết thương, tất nhiên còn có cách khiến cô có thể không bị thương mà vẫn có thể thoát khỏi gông xiềng.

Sau khi tỉnh táo lại, cô suy dọc theo mạch suy nghĩ này rồi đưa tay sờ đến phạm vi có thể tìm kiếm.

Thích Mê chú ý đến bên cửa sổ có một dấu tay nhàn nhạt, nhìn kích cỡ dấu tay chắc hẳn là do Phong Nhiên để lại.

Mà khi bị xích sắt trói lại, cô ấy không có cách nào để đến bên cửa sổ được, điều này càng thêm xác nhận phỏng đoán của Thích Mê ——

Phong Nhiên nhất định để lại phương pháp nào đó, có thể vụng trộm mở khóa bên trên xích sắt.

Đồ vật trong phòng không nhiều, cẩn thận tìm kiếm cũng không tốn quá nhiều thời gian, sau khi tìm kiếm bốn phía mà không thu thập được gì, cô bỗng chú ý tới ấm nước ở tủ đầu giường.

Sau khi mở ra, đổ toàn bộ nước ấm ra ngoài, đợi nguội đi một chút, cô liền thử luồn tay vào ấm nước.

Tay Phong Nhiên vừa nhỏ lại vừa mềm, tiến vào phía trong ấm nước dễ như trở bàn tay, chạm đến đáy.

Sau đó tại một lỗ tròn khảm bên trong ấm, cô dùng ngón tay móc ra được một đoạn dây kẽm.

Cái này hẳn đã từng là một cái kẹp giấy, hiện tay uốn lại để vừa vặn giấu vào trong lỗ khảm, nếu như không phải cố ý dùng tay móc ra, lúc đổ nước sẽ không bị phát hiện.

Bốn cái khóa nhỏ chụp ở bên trên xích sắt là kiểu khóa cũ, rất dễ dàng bị dây kẽm mở ra.

Thích Mê dựa theo dấu vết đặc thù đã uốn cong trước đó của dây kẽm, c*m v** ổ khóa. Cái thứ nhất mở vẫn chưa thuần thục, cô phải tốn mấy phút mới mở ra được, nhưng sau khi tìm được cảm giác, mở được đến cái thứ tư chỉ tốn của cô vài giây.

Trong lòng cô vui mừng, bình tĩnh giấu đoạn dây kẽm về chỗ cũ ở đáy ấm nước.

Lúc này, đại khái là đến giờ cho những bệnh nhân khác tự do hoạt động, hành lang truyền đến âm thanh rộn ràng.

Sau khi gỡ xích sắt xuống, Thích Mê đứng đằng sau cửa phòng, quan sát tình hình bên ngoài thông qua mắt mèo bên trên cửa.

Bệnh việc được bố trí theo kiểu chữ U, có thể nhìn thấy ở lầu đối diện có không ít bệnh nhân đang được bác sĩ trông giữ, xếp thành nhóm ra khỏi phòng.

Mà bên này, ngoài hành lang vắng vẻ không một ai đi ngang qua.

Thích Mê thử vặn cửa hai lần, không thể mở ra, thế là cô nhìn về cửa sổ phía sau lưng.

Căn phòng cô ở tầng ba, đối diện là sân sau của bệnh viện, cỏ dại rậm rạp, có bức tường cao vây những tòa nhà bên trong lại.

Thích Mê đảo mắt quanh phòng, lấy đôi đũa dùng một lần giấu ở trong tay áo, mở cửa sổ ra, nhẹ nhàng nhảy ra ngoài.

Lúc này, trong viện truyền đến tiếng tập thể dục từ đài phát thanh “Một hai ba bốn, hai hai ba bốn”, từ góc khuất thò đầu ra nhìn, có thể trông thấy hơn mười mấy bệnh nhân xua tay loạn xạ như đám thây ma.

Nhìn bằng mắt, những người này rất bình thường, hoàn toàn không nhận ra ý thức của Lão Ngụy và những người khác bị nhốt trong thân thể nào.

Bốn năm bác sĩ và y tá cùng nhau giám sát những người này, thế nên Thích Mê không dám tùy tiện tiến lên, chỉ có thể ngồi xổm ở trong bụi cỏ dại chờ cơ hội.

*

Cũng không lâu lắm, buổi tập thể dục kết thúc, bệnh nhân có thể tự do hoạt động trong sân.

Bác sĩ và y tá tựa hồ cũng đến thời gian nghỉ ngơi, họ nháy mắt ra hiệu với nhau rồi lần lượt rời đi, chỉ còn những bệnh nhân kia tụ tập lại một chỗ cười cười nói nói.

Thích Mê nhìn xung quanh một lần, xoay người chạy tới, tiến đến đám người đứng gần cổng nhất, thần thần bí bí hỏi: “Viên thuốc màu xanh uống mấy liều?”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 214: Chương 214



Đây là ám hiệu mà cô đã thỏa thuận với Diệp Thạch Lục khi tiến vào kết giới để dễ dàng tìm kiếm nhau hơn.

Hỏi xong câu này, biểu cảm của mấy bệnh nhân đều mơ hồ.

Thích Mê thở dài, biết Diệp Thạch Lục không có ở nơi này, chỉ có thể tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.

Vừa chạy về phía trước mấy bước, cô đã nhìn thấy có hai y tá tuần sát trở về, vội tranh thủ thời gian lui về trốn sau cây trụ của nhà cao tầng.

Trong lúc bí mật quan sát, cô chú ý tới trong đám người có cậu bé mười mấy tuổi giống như không quen biết với những người khác, lẻn vào trong đám bệnh nhân như tên trộm, sau cuộc đối thoại ngắn ngủi lập tức đổi sang mục tiêu khác.

Thích Mê đột nhiên sáng tỏ.

Cậu nhóc này rất có thể là Diệp Thạch Lục, đi tới đi lui có mục đích ra ám hiệu với mình.

Cô nhanh chóng tìm trên đất một cục đá, tới thời điểm cậu ta đến gần, ném qua để gây sự chú ý.

“Này! Ở đây!” Thích Mê đè ép giọng nói, vẫy vẫy tay với cậu ta.

Cậu bé ngẩn người, lập tức nở một nụ cười trên mặt, hấp tấp chạy tới.

“Viên thuốc màu xanh uống mấy liều?”

Hai người cơ hồ trăm miệng một lời, ngay cả một chữ cũng không lệch.

Không cần nghĩ cũng biết tuyệt đối là đồng minh.

Diệp Thạch Lục vui đến phát khóc, không tự chủ mà hít mũi một cái: “Đây là lần đầu tiên tôi đến kết giới cấp A, trông thấy nhiều người di chuyển như vậy, tôi còn tưởng rằng sẽ không tìm thấy cô nữa, suýt nữa hù c.h.ế.t tôi!”

Thích Mê nghi hoặc: “Bọn họ di chuyển không bình thường sao?”

“Đương nhiên không bình thường!” Diệp Thạch Lục giải thích: “Cô quên lần trước tôi vào kết giới tìm cô, người trong thế giới khác đều giống như con rối không nhúc nhích sao? Theo lý mà nói, sau khi sổ thanh tẩy của chúng ta rơi vào kết giới, vì ẩn nấp Quỷ Tạp Tử sẽ khiến không gian ngừng lại, cứ như vậy, những người bên trong kết giới sẽ không hoạt động, lập tức có thể nhìn ra ý thức của ai xuyên vào trên thân người nào……”

“Nhưng bây giờ cô trông thấy, mười mấy người, tất cả đều đang di chuyển, thật không hổ danh là ma quỷ cấp A, vốn dĩ chúng không sợ chúng ta.” Diệp Thạch Lục thở dài, khoanh tay, “Mà không gian của kết giới này lại lớn, vật phẩm cũng nhiều, tôi không biết nên phải làm gì, hay là chúng ta dựa vào kỹ năng trong tay cô đi tìm đi?”

“Tìm thế nào được cơ chứ?” Thích Mê câm lặng.

Bệnh viện tâm thần to như vậy, nhiều phòng như vậy, chỉ sợ cô động tay khắp nơi cũng không tìm được Quỷ Tạp Tử.

Huống chi, bây giờ tự do của cô đang bị hạn chế, chỉ có thể vụng trộm ra ngoài gặp mặt Diệp Thạch Lục, còn phải cẩn thận từng li từng tí tránh cho mình không bị phát hiện.

Thời gian không nhiều, Thích Mê đơn giản nói rõ tình hình của mình cho Diệp Thạch Lục.

Nghe nói cô nữ sinh trắng nõn này là một con quỷ chuyên chống đối xã hội, phản ứng đầu tiên của Diệp Thạch Lục là lùi về sau hai bước: “???”

Trước kia anh ta còn cảm thấy mình thật xui xẻo, nhưng bây giờ so với Thích Mê... Sao có thể có người còn đen hơn cả anh ta chứ?

Nhiều người tồn tại trong kết giới như vậy, hết lần này tới lần khác ý thức Thích Mê lại xuyên vào thân thể của một kẻ ăn thịt người, còn bị xích sắt lớn buộc lấy, thật sự vô cùng xui xẻo.

Diệp Thạch Lục đột nhiên cảm thấy bản thân xuyên vào trong thân thể đứa nhóc ngốc nghếch dường như cũng không tệ?

Phát giác được ánh mắt thương hại của Diệp Thạch Lục, Thích Mê ghét bỏ lườm anh ta một cái, nói tiếp chuyện chính: “Lão Ngụy có âm nhạc làm dịu đi, có thể ý thức vẫn còn thanh tỉnh, chút nữa anh tới hỏi từng người một, không chừng có thể tìm thấy anh ta.”

“Người lớn thì còn dễ nói, nhưng những đứa nhóc kia…” Diệp Thạch Lục ngập ngừng, thời gian tới đây lâu như vậy, ý thức năm người lớn bé cùng nhau tiến vào không chừng đang ở trong giai đoạn hỗn loạn, muốn tìm được bọn họ không phải là chuyện dễ dàng.

Thích Mê hiểu ý của anh ta: “Về phần đồng nghiệp của tôi và những bé con kia… Chỉ có thể đợi đến khi tìm được Quỷ Tạp Tử thì lại nói.”

Cô không còn cách nào khác, cô vốn định dựa vào chữ viết để tìm kiếm bốn đứa trẻ, dù nói thế nào đi chăng nữa thì bốn đứa trẻ không biết chữ đột nhiên xuyên đến nơi này chắc chắn sẽ không có khả năng biết chữ được.

Nhưng nghĩ lại, nơi này chính là bệnh viện tâm thần!

Bệnh nhân không biết chữ rất nhiều, căn bản không có độ chuẩn xác.

Ngẫm lại dù sao sau khi thoát khỏi kết giới, ý thức của tất cả mọi người tự nhiên đều sẽ trở lại thân thể, Thích Mê cảm thấy bây giờ không nhất thiết phải tìm thấy bọn họ ngay, tốt hơn hết cô nên tìm được nơi Quỷ Tạp Tử ẩn nấp càng sớm càng tốt.

Nhưng Diệp Thạch Lục lại bất đồng quan điểm với cô.

“Lúc tôi tỉnh lại, y tá đang dọn dẹp giường bên cạnh, mặc dù cô ta nói với tôi là chẳng qua trên giường bên cạnh đang bị sốt cà chua vương vãi, nhưng tôi không ngốc, có thể khẳng định đó tuyệt đối là máu, vết m.á.u loang lổ khắp giường!”

Trái tim Thích Mê lộp độp: “Tại sao lại có nhiều m.á.u như vậy?”

“Tôi cũng không biết, nhưng tôi cảm thấy bệnh viện tâm thần này không đơn giản chỉ là bệnh viện tâm thần, cô xem qua chưa? Tôi cảm thấy quy tắc nào ở trên đó cũng kỳ quái.” Diệp Thạch Lục nói đến sắc mặt trắng bệch.

“Quy tắc bệnh nhân cần biết là gì?”

“?”

Thấy biểu cảm Thích Mê dường như không phải là giả, Diệp Thạch Lục chớp chớp mắt, ngạc nhiên không thể tin được: “Không phải chứ, đừng nói với tôi là cô vẫn chưa đọc qua đấy, nó được dán ở trên tủ đầu giường, cô không nhìn thấy sao?!”

Thích Mê lắc đầu.

Căn phòng kia gần như đã bị cô lật tung, chỉ thấy duy nhất tờ giấy lịch trình làm việc và nghỉ ngơi ở phía sau cửa, căn bản không có trông thấy thứ gọi là quy tắc bệnh nhân cần biết.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back