Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

[BOT] Mê Truyện Dịch
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 55: Chương 55



Thích Mê đứng trước người của hắn, từ trên cao nhìn xuống, lục lọi tìm đồ trong túi, móc ra một con bọ rùa kim loại lớn bằng ngón tay, đưa đến trước mặt người mặc áo choàng: “Này, ăn nó đi.”

Người mặc áo choàng sửng sốt, không hề cử động: “Ăn?”

Thích Mê nhìn chằm chằm hắn: “Ừm, hoặc là ăn nó, hoặc là chết, anh tự mình chọn.”

“Tôi ăn, tôi ăn!”

Người mặc áo choàng không dám do dự, vội vàng đưa tay ra cầm lấy.

Vào lúc này, Thích Mê đột ngột nắm con bọ rùa trong tay, tay còn lại nhanh chóng bắt lấy cổ tay hắn.

Người mặc áo choàng giật mình, muốn rút tay về, lại bị Thích Mê nắm càng chặt hơn, sợ hãi hỏi: “Cô làm gì thế?!”

“Đừng cử động!” Thích Mê gầm nhẹ một tiếng.

Người mặc áo choàng yên tĩnh lại trong nháy mắt.

Thích Mê rút điện thoại bên hông ra đưa lên miệng ngậm, cẩn thận nhìn kỹ đôi tay của người mặc áo choàng.

Nói đúng ra thì, cũng không thể coi là tay được, giữa mỗi ngón tay hắn dính liền một lớp thịt mỏng, giống như màng chân vịt vậy. Nhưng sức lực chủ yếu được truyền đến từ ngón tay, vì vậy từ động tác có thể nhìn ra cơ bản là không khác mấy so với con người.

Cô hít vào một ngụm khí lạnh, lại vén tay áo của người mặc áo choàng lên, trông thấy bắt đầu từ ngoài bàn tay đến cánh tay, có một dạng lớp thịt tổ chức giống như là “màng”, liền một mạch đến tận cánh tay. Bộ phận thịt này tổ chức vừa rộng vừa lớn, hơi mỏng, nơi ánh sáng chiếu xuống có thể nhìn thấy được mạch m.á.u bên trong.

Bởi vì người này mặc quần áo vào, cho nên phần màng này được giấu dưới lớp quần áo một cách tài tình.

Vì để kiểm chứng, Thích Mê lại đi vén quần của người mặc áo choàng lên.

Quả nhiên, trên đùi cũng có màng.

Nếu như không có quần áo mà nói, cô tin chắc lớp “màng” này sẽ trải dọc từ cánh tay một đường đi xuống tới dưới chân, giống như lớp màng của chuột bay vậy, chỉ là không có lông, là lớp da trắng nõn phấn nộn.

Eva đứng ở phía sau không nhìn rõ lắm, cảm thấy hiếu kỳ với hành động kỳ quái của Thích Mê, thò đầu ra hỏi: “Mê, cô đang nhìn cái gì thế?”

Thích Mê vẫy vẫy tay với cô ấy, ra hiệu cô đến nhìn lớp màng trên người đàn ông này.

Eva chỉ liếc một cái liền có cảm giác ớn lạnh, lùi một bước nói: “Oh my… Đây là cái quỷ gì vậy?!”

Đại khái là bất mãn đối với lời nói linh tinh của Eva, người mặc áo choàng phát ra một tiếng hừ từ trong mũi.

Thích Mê nhíu mày: “Người tiến hoá các người đều như vậy sao?”

“Đúng vậy, có gì đáng ngạc nhiên đâu chứ? Nhưng mà cái này chỉ là [cánh] của [người tiến hoá] chúng tôi mà thôi.” Người mặc áo choàng xem thường nói, “Chúng tôi có năng lực tự do phi hành, đây chính là tiến hoá… Sự tồn tại của chúng tôi đã cao cấp hơn so với con người rất nhiều.”

Thích Mê khẽ xì một cái, ngạo nghễ nhìn hắn: “Cao cấp? Tôi thấy cái màng này của anh chỉ có thể dùng để lượn mấy chục mét mà thôi, gọi là phi hành cái gì chứ?”

Người mặc áo choàng: “Chúng tôi chỉ mới bước vào giai đoạn cao cấp, tất nhiên vẫn còn tiếp tục… Cô làm cái gì vậy?!”

Lời vẫn chưa nói xong, cái áo choàng rộng thùng thình của hắn bất ngờ bị Thích Mê vén lên.

Mặt mũi hắn rốt cuộc bị lộ ra ngoài.

Mặc dù vẫn là ngũ quan của nhân loại, nhưng lại hoàn toàn không hài hoà. Xương sọ của người tiến hoá lớn gấp đôi so với người bình thường, giống như là búp bê đầu to, con mắt biến tròn biến lớn, tròng mắt màu đen mở rộng chiếm hoàn toàn vị trí của tròng mắt màu trắng, mũi, miệng còn có lỗ tai cũng lớn hơn so với người bình thường một chút.

Nếu như nói là nhân loại, càng giống một người ngoài hành tinh lột da hơn.

Đến cùng là bởi vì sợ Thích Mê, người mặc áo choàng bị cô xốc áo choàng lên cũng không dám nổi giận, chỉ nghiêng đầu nhìn qua phía khác.

“Ôi trời ơi, nếu như muốn tôi biến thành cái dạng này, tôi tình nguyện đi chết!” Eva hét lớn, hoàn toàn không thể tiếp nhận được hình dáng cao cấp này của [người tiến hoá].

Người mặc áo choàng vừa nghe thấy, lại hừ một tiếng: “Đợi đến ngày cô vào kỳ tiến hoá, tôi không tin cô sẽ đi chết.”

“Tôi…” Eva bị hắn b.ắ.n chẹt đến nghẹn lời.

Thích Mê buông lỏng người mặc áo choàng, lại đưa con bọ rùa kim loại ra.

Người mặc áo choàng nhìn nhìn cô, cầm lấy con bọ rùa kim loại, nhắm mắt, bỏ vào trong miệng.

Đang chuẩn bị dùng răng nhai thì nghe thấy âm thanh trầm thấp từ bên trên: “Không được phép cắn nó, nuốt thẳng xuống.”

“Tôi nuốt không trôi…” Người mặc áo choàng ngậm đồ vật trong miệng, mồm miệng rệu rạo không rõ lời.

Thích Mê: “Nhai thứ này sẽ nổ tung, anh chọn đi.”

“Tôi, tôi nuốt!” Ực một tiếng, người áo choàng phí sức nuốt xuống loại đồ chơi nhỏ này, cảm giác thực quản sắp bị xé rách vậy.

Thích Mê đứng trước mặt hắn từ trên cao nhìn xuống, lại hỏi: “Tình huống tiến hoá đột ngột xuất hiện sao? Còn có dấu hiệu gì không?”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 56: Chương 56



Người mặc áo choàng dùng tay vuốt vuốt n.g.ự.c cho xuôi xuống, hồi tưởng lại một chút, lắc lắc đầu: “Không có dấu hiệu, đột ngột xuất hiện.”

Thích Mê: “Đại khái là sau một trăm ngày?”

Hắn gật đầu.

“Vậy quá trình thì sao? Đau đớn không? Những đặc thù này cũng đột ngột xuất hiện sao?” Vì lý do an toàn, Thích Mê cảm thấy vẫn là nên hỏi rõ một chút mới được.

Người mặc áo choàng cười lạnh một tiếng: “Đau đớn tất nhiên là đau đớn, dù sao chúng tôi đã đột phá được thế cân bằng hiện tại, bắt đầu mọc ra cánh, lại mọc ra một bộ não gấp đôi sự thông minh, bằng không làm sao có thể xảy ra chuyện tiến hoá thất bại biến thành quái vật cấp thấp như vậy chứ? Về phần có phải là đột ngột xuất hiện hay không, tôi không nhớ rõ…. Ký ức về cấp thấp đối với tôi mà nói quá mức mơ hồ.”

Thích Mê khẽ xì một tiếng, khoanh tay: “Không nhớ được những chuyện này, ngược lại rất vội nhảy ra đối chọi cùng vơi nhân loại.”

Người mặc áo choàng nhún vai, cái đầu to lớn gắn trên cổ, nghiêng một cái làm người ta có cảm giác như muốn rơi xuống ngay lập tức: “Chúng ta đã không còn là cùng một chủng loài với nhân loại, tất nhiên là không quan trọng, mặc dù nói như vậy rất không lịch sự, nhưng hiện tại nhân loại với chúng tôi mà nói, giống như mèo con ch.ó con vậy, không có một chút khác biệt nào.”

“Vậy sao?” Thích Mê lộ vẻ không vui, chậm rãi rút loan đao, “Vậy hiện tại anh đang bị con “mèo” là tôi uy h**p?”

Người mặc áo choàng lập tức đưa tay lên ngăn lại: “Xin lỗi, tôi sai rồi.”

Thích Mê hừ lạnh một tiếng, thu đao: “Anh tiếp tục đi tìm [Ảnh] đi, rất nhanh thôi tôi sẽ theo con bọ rùa đó mà tìm ra anh.”

“Thứ đồ này có làm tổn hại đến cơ thể tôi hay không?”

Thích Mê: “Nếu như anh nghe lời, nó sẽ không có hại, nếu như anh không nghe lời, vậy thì không chắc đâu… Dù sao thì nó luôn nằm trong sự khống chế của tôi, nếu như phát hiện ra có gì đó không đúng, tôi có thể sẽ để nó trực tiếp phá hoại cánh cửa tử thần của anh, đến lúc đó, anh chỉ có một con đường chết.”

Người mặc áo choàng đổ mồ hôi lạnh: “...”

“Tất nhiên rồi, thứ đồ này đi vào thì dễ, lúc lấy ra thì có chút khó khăn, vừa đi vào cơ thể nó sẽ làm loạn khắp nơi, hiện tại đang ở trong bụng của anh, có thể không bao lâu sau, nó sẽ chui vào trong não của anh, trừ phi anh chịu đựng đau đớn xé rách miệng to, lấy nó ra ngoài.”

“Không lấy, tuyệt đối không lấy!” Người mặc áo choàng bị doạ đến nỗi liên tục khoát tay.

Thích Mê cười lạnh, quay người đi mất.

Người mặc áo choàng vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa căng thẳng trong lòng, chỉ nghe thấy Thích Mê lại trầm thấp mở miệng: “Những người tiến hoá các anh đều sẽ biến thành bộ dạng như anh sao? Hay là không nhất định?”

“Có lẽ là không nhất định đi, tôi cũng không rõ lắm.” Hắn vội vã trả lời.

“Không nhất định à…” Thích Mê nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, giống như nghĩ đến chuyện gì đó, lông mày cô hơi nhướn lên, đứng yên tại chỗ suy nghĩ hai giây, rồi mới tiếp tục ra khỏi con ngõ nhỏ.

Không thể xác định được có phải tất cả người tiến hoá đều sẽ biến hoá hay không, vậy thì không thể hành động thiếu suy nghĩ được. Đứa trẻ tên Lãng Dữ kia, trên người mặc dù không có màng cánh giống như người tiến hoá, nhưng không thể loại trừ thế giới này vẫn còn tồn tại một bộ phận người tiến hoá.

Đứa trẻ đó mặc dù có sức mạnh rất lớn, nhưng tốt xấu gì cũng là đang giúp cô.

Vẫn nên cẩn thận quan sát mới nói tiếp được.

Thích Mê vừa nghĩ vừa dựng xe máy dậy, d*ng ch*n ngồi lên trên xe, quay đầu nhìn Eva vẫn đang mờ mịt: “Đang nghĩ gì thế? Lên xe đi.”

Eva quay đầu nhìn vào ngõ nhỏ một cái, đi tới thấp giọng nói: “Cô cho anh ta ăn con bọ rùa kia, thật sự có thể mang chúng ta đi tìm [Ảnh]?”

“Đúng vậy, nếu không thì cô nghĩ tôi giữ anh ta lại làm gì chứ?” Thích Mê cười nói: “Tất cả là kẻ thù đối đầu với nhau bằng kiếm, anh ta coi chúng ta là tinh tinh, không phải đồng loại, nếu như không có ích, tôi đã sớm một đao g.i.ế.c c.h.ế.t anh ta rồi.”

“Vậy những lời cô nói với anh ta đều là sự thật?”

“Không thì sao, cô cho rằng tôi đang hù doạ anh ta à?”

“Ừm…”

Thích Mê phản ứng lại một chút, híp mắt, nghiêng đầu nói: “Cô thật sự cảm thấy vừa rồi tôi đang hù doạ anh ta?”

Eva ngượng ngùng cười cười, cô ấy không quá tin tưởng cái thứ đồ vật nhỏ nhỏ kia lại có thể lợi hại như vậy, nhưng nghĩ lại thì, Thích Mê có thể dùng con vật nhỏ kia giải quyết tường vi biến dị, còn có cái gì không thể chứ? Thế là rất nhanh cô ấy liền lắc lắc đầu: “Không có.”

Thích Mê cạn lời, vẫy tay ra hiệu cô ấy mau chóng lên xe, quay về còn phải thu dọn t.h.i t.h.ể của những quái thú biến dị kia nữa.

Eva ừm một tiếng, chống tay lên bả vai Thích Mê ngồi lên xe, nhưng cũng vội và rụt tay lại giống như lò xo.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 57: Chương 57



Máu trên người Thích Mê quả thật là quá nhiều rồi, vừa ướt vừa dính, nhiệt độ thấp đến nỗi có bộ phận còn đông lại, sờ vào vô cùng thô ráp.

Cô ấy chỉ có thể một tay cầm lấy đại đao, một tay bám lấy ghế sau, dựa vào sức mạnh của bản thân duy trì khoảng cách nhất định với Thích Mê.

*

Vẫn may đường đi không xa, lúc Eva sắp kiên trì không nổi nữa rồi thì họ đã về đến cửa lớn của nhà trẻ rồi.

Thích Mê đỗ xe xong, đi đến bên cạnh con sư tử biến dị kia. Có lẽ là c.h.ế.t quá mức đau đớn, sư tử biến dị trợn trừng mắt, biểu cảm dữ tợn, bộ dáng c.h.ế.t không nhắm mắt.

Eva thổn thức một trận. Nhìn thôi cũng thấy được chênh lệch lớn nhỏ về hình thể giữa Thích Mê và con sư tử này, gần giống như ba người Thích Mê cộng lại, thế mà không có chút lực phản kháng nào đã bị g.i.ế.c luôn?

“Đến, giúp một tay.” Thích Mê dùng tay nắm lấy một cái chân của con sư tử.

“Ừm.”

Eva phản ứng lại, nắm chặt một chân khác của con sư tử. Hai người ra sức kéo t.h.i t.h.ể đi, kéo vào một con ngõ nhỏ gần đấy.

Cơ thể của sư tử biến dị rất lớn, vô cùng nặng nề, Thích Mê và Eva nghỉ ngơi mấy lần, dùng toàn bộ mười phút đồng hồ, mới kéo được qua đó.

Bình thường đi bộ cũng chỉ mất có ba phút mà thôi.

Bỗng nhiên, Thích Mê giống như nghĩ đến cái gì, dùng ánh sáng chiếu về phía ngõ nhỏ.

Ngõ nhỏ trống rỗng, cái gì cũng không có.

Trong lòng cô hơi hồi hộp, không thấy nữa rồi?

Hôm qua mới vứt một t.h.i t.h.ể quái vật ở đây, thế mà không thấy nữa?

Nó đã sống lại sao?

Eva ném chân sư tử xuống, mệt mỏi thở gấp: “Làm sao thế?”

Thích Mê cau mày: “Hôm qua tôi vứt một t.h.i t.h.ể quái vật ở đây, bây giờ không thấy nữa.”

“Không thấy nữa?” Eva nghĩ nghĩ, lại nói: “Có thể là bị thứ gì đó ăn mất rồi? Dù sao thì thế giới tận thế này đâu đâu cũng có quái thú đòi mạng.

“Có lẽ thế…”

Thích Mê nửa tin nửa ngờ thu ánh sáng lại, quay đầu nhìn chằm chằm về phía con sư tử, một lát sau, cô l.i.ế.m môi một cái.

“Cô nói xem… Thịt của con sư tử biến dị này có ăn được không?” Thích Mê nhìn chằm chằm về phía miếng thịt lớn trước mặt, chậc chậc lưỡi. Bởi vì phải lưu trữ đồ ăn cho đám trẻ, cô luôn không dám ăn quá nhiều đồ ăn, sau khi trải qua trận chiến đấu vừa rồi, cô thật sự đói đến mức n.g.ự.c sắp dán vào lưng đến nơi rồi, bây giờ thật sự có thể bổ nhào về phía người con sư tử trực tiếp cắn hai miếng thịt tươi.

Không nhắc đến còn đỡ, vừa nhắc đến Eva cũng đói đến hoảng loạn. Cô ấy cẩn thận nhìn về phía con sư tử biến dị này, đưa tay ra vỗ vỗ: “Cảm giác giống như chỉ là tiến hoá mà thôi, trên người hình như không có virus gì cả… Cho dù là có virus, dùng nhiệt độ cao chắc hẳn cũng an toàn nhỉ?”

Thích Mê ôm cánh tay, gật đầu: “Cũng đúng, nếu như dùng lửa nướng chín mà nói, thịt của con sư tử biến dị này có lẽ còn có thể ăn được?”

Eva l.i.ế.m môi một cái, gật đầu: “Tôi cảm thấy có thể.”

Hai người ngẩng đầu, nhìn nhau cười, quyết định quay về nhà trẻ lấy lửa.

*

Dưới sự yểm hộ của Eva, Trịnh Viện Viện với Đỗ Thuỵ đưa bọn trẻ quay về lớp Đậu Đinh.

Nhân cơ hội này, Thích Mê mang một cơ thể đầy m.á.u đi vào nhà vệ sinh.

Dưới ánh sáng của điện thoại, cuối cùng Thích Mê có thể thấy rõ mặt mình trong gương.

Cả khuôn mặt gần như đều dính máu, cổ cũng là màu m.á.u bị hong khô, vừa rồi nếu như cô đưa điện thoại để bên hông, ánh sáng soi từ đầu đến chân có hiệu quả càng thêm quỷ dị.

Khó trách trước đó Eva bị doạ nhảy dựng lên.

Cô nhanh nhẹn cởi ống tay áo bên trái xuống, sau đó đến bên phải, ngũ quan của cô nhíu chặt lại, từng chút từng chút một tách tay áo ra khỏi làn da.

Đây là thói quen dùng tay của cô, mấy lần đ.â.m vào trong người con sư tử đều là dùng tay này, m.á.u đã hoàn toàn thẩm thấu, sau khi khô dính lên bề mặt da.

Cộc cộc.

Hai tiếng gõ cửa rất nhẹ.

Nhìn qua tấm gương, Thích Mê nhìn thấy Tiểu Lãng Dữ đang ôm áo lông của cô đi đến.

“Sao em lại đến đây? Đây là phòng vệ sinh nữ.” Thích Mê nhắc nhở.

Tiểu Lãng Dữ không để ý đến câu nói của cô, nâng khuôn mặt nhỏ lên: “Cô bị thương rồi?”

“Không có.”

“Gạt người.” Tiểu Lãng Dữ trả lời, biểu cảm tựa hồ lạnh thêm mấy phần.

Cậu ôm lấy áo lông đi vào, thuận tay đóng cửa lại, kiễng chân nhỏ lên khoá cửa phòng vệ sinh.

Thích Mê cau mày: “Em làm cái gì vậy?”

Tiểu Lãng Dữ liếc nhìn cô một cái, không nói chuyện, giống như đang tức giận. Cậu kéo đệm lót của ghế đẩu nhỏ ra, đặt áo lông lên đó, lại trèo lên ghế, nhẹ nhàng kéo tay phải của Thích Mê qua.

Thích Mê cũng không động, muốn nhìn xem đến tột cùng là cậu muốn làm gì.

Chỉ thấy Tiểu Lãng Dữ dùng tay chạm lên cánh tay phải của cô, sợ làm đau cô, chạm một cái liền mau chóng rút tay về.

Tiếp đó, cậu lấy một cái kéo từ trong túi ra, ánh mắt cẩn thận chuyên chú cắt bỏ tay áo này.

Đáy mắt Thích Mê hiện lên một tia kinh dị.

“Đau không?” Tiểu Lãng Dữ ngước mắt lên hỏi.

Thích Mê bị cậu bé này làm cho bối rối, nhìn chằm chằm cậu hai giây, lắc đầu: “Không đau…”

Tiểu Lãng Dữ ừm một tiếng, giống như không định giải thích hành vi không hợp lẽ thường của cậu, lại tiếp tục dùng kéo cắt lên trên, thời điểm thấy ống tay áo dính chặt vào làn da quá mức, ánh mắt cậu loé lên, nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Sợ trực tiếp xé quá đau, cậu nhướn người mở vòi nước, vốc một ít nước vẩy lên trên, thấm ướt ống tay áo, mới lại nhẹ nhàng vén vải lên.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 58: Chương 58



Suýt.

Đột nhiên có cảm giác đau làm cho Thích Mê như tỉnh lại khỏi giấc mộng, bỗng nhiên thu tay về.

“Làm đau cô sao?” Tiểu Lãng Dữ lo lắng nhăn lông mày nhỏ lại.

Thích Mê ngại ngùng kéo khoé miệng xuống: “Vẫn tốt… Hay là cứ để cô tự mình làm đi.”

Để một đứa trẻ chăm sóc thật quá mức quỷ dị rồi.

Nói rồi, cô đưa cánh tay đặt dưới vòi nước, để ống tay áo hoàn toàn ướt đẫm, mới có thể dễ dàng lột ra.

Không bao lâu, sau khi m.á.u tanh bên ngoài được cọ rửa, cô nhẹ vén tay áo lên, mấy vết thương xuất hiện.

Mỗi một vết thương đều rất sâu, từ mu bàn tay đến khuỷu tay, cả một cẳng tay, thậm chí có vết thương còn bong tróc lớp da lên, hiện tại m.á.u vẫn còn đang chảy ròng ròng ra ngoài.

Cánh tay phải của cô ngoại trừ m.á.u của sư tử đột biến, còn có m.á.u của cô.

Miệng vết thương dính chặt vào ống tay áo cố gắng lắm mới lột ra được, cũng may nơi đây còn có nước nê, sau khi thấm nước lên tay phải cuối cùng cũng có thể chậm rãi rút tay từ cổ áo ra

Đứa nhóc bên cạnh nhìn thấy miệng vết thương sâu của cô, mặt lạnh đến mức sắp tích được nước.

Cậu bé cất cây kéo đi, xoay người nhảy xuống ghế: “Em đi tìm người trị thương cho cô.”

“Không cần nhờ tới đám người lớp Đậu Đinh đâu, gọi Eva tới là được rồi.” Thích Mê dặn dò nói.

Tiểu Lãng Dữ dừng bước chân, quay đầu lại tựa hồ muốn nói gì đó với cô, nhưng cuối cùng cũng chỉ thở dài, nhón chân vặn mở cửa đang khóa trái, đi ra ngoài.

Thích Mê chậm rãi thở dài một hơi.

Nhóc con này, tuy là người đã từng gặp phải chuyện khốn khó nhưng vẫn rất kiên cường...

Không bao lâu sau, Eva cầm quần áo đến cho cô, vừa tiến vào đã thuận tay đóng cửa lại.

“Sao lâu thế?” Thích Mê c** q**n áo dính m.á.u ra.

Eva bất đắc dĩ: “Không còn cách nào, muốn trách chỉ có thể trách lũ nhỏ ngốc nghếch đó, lúc tôi đi vào lấy quần áo cho cô, bọn nó vẫn luôn quấn lấy tôi.” Vừa quay đầu lại, cô ấy đã thấy được chiếc áo lông vũ đặt ở trên băng ghế, tò mò hỏi, “Người tiến hóa kia đã đến đây?”

“Ừ.”

Eva: “Thằng nhóc đó giống như thật sự quan tâm đến cô đấy nhỉ?”

“Vậy à?” Thích Mê hỏi lại, cô ném chỗ quần áo dính m.á.u xuống đất, mới vừa định duỗi tay lấy áo hoodie mới sạch sẽ thì đã bị Eva kéo cánh tay phải.

“Này, nhẹ tay chút.” Cô nhíu mày.

Eva mở to hai mắt: “Oh my god! Sao cô lại bị trọng thương thế này?”

Thích Mê rũ mắt: “Không có gì, cô có thể chữa... những vết thương do gãy xương sườn và sống lưng được không?”

Eva ghé sát mặt vào quan sát kỹ, hít một hơi khí lạnh: “Miệng vết thương quá sâu, tôi chỉ có thể kiểm tra qua… Trời đất ơi A Mê, cô không sợ sẽ bị nhiễm trùng sao? Cứ như vậy mà liều mạng đấu với hai con mãnh thú đó.”

Thích Mê: “Mũi của mãnh thú thực sự rất thính, nhất định không thể để bọn chúng phát hiện ra nhà trẻ có người, tôi đang trong thế bị động nên chỉ có thể nhanh chóng giải quyết thôi.”

Eva ngước mắt liếc nhìn cô một cái, kinh ngạc đến mức không biết nên nói cái gì.

Vì một lũ nhóc ngu ngốc đó mà phải làm đến mức này sao?

Cô ấy đưa hai ngón tay ra, nhẹ nhàng xoa từ khuỷu tay đến cánh tay của Thích Mê, kiểm tra tới lui xem có bị nhiễm trùng hay không, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.

Ngay sau đó, ngón tay cô ấy lên tay Thích Mê thứ bột mang tên [Dược liệu] màu đỏ, tiến hành trị liệu cho Thích Mê.

Không lâu sau, Thích Mê cười khẽ một tiếng: “Ngứa quá đi.”

“Vết thương lên da non sẽ ngứa.” Eva giải thích, cô ấy vẫn đang cố gắng trị liệu, nhưng thực sự rõ ràng, kỹ năng chữa khỏi của cô ấy còn chưa đủ. Miệng vết thương chỉ ngừng chảy máu, từ sâu thành nông, sau đó kết thành vảy máu, nếu muốn hoàn toàn hồi phục còn phải yêu cầu một khoảng thời gian.

Eva thở dài một hơi: “Mê à, tôi sẽ cố gắng hết sức.”

“Ừm, hết đau rồi, cảm ơn cô.” Nói xong, Thích Mê với lấy quần áo, chui vào trong WC cách vách, nhanh chóng đổi một bộ quần áo mới từ trong ra ngoài.

Sau đó cô nhặt quần áo dính m.á.u trên mặt đất lên gói lại mang đi, tránh cho những đứa nhóc đó phát hiện.

Hai người mới vừa mở cửa ra đã lập tức nhìn thấy Tiểu Lãng Dữ đứng ở cửa.

Tiểu Lãng Dữ hỏi: “Chữa trị xong chưa?”

Thích Mê: “Gần như xong rồi.”

Tiểu Lãng Dữ ừ một tiếng, tự nhiên mà dắt lấy tay trái của Thích Mê: “Em cầm một ít thuốc hạ sốt tới cho cô rồi, để chắc ăn, cô vẫn nên tìm gì đó bỏ bụng trước đi.”

“À, được.”

“Thấy chưa…” Eva dí sát vào Thích Mê, nụ cười mang theo ý tứ sâu xa, “Không phải vừa rồi tôi đã nói tên nhóc đó quan tâm cô lắm sao? Không phải nó đã xem cô thành mẹ rồi đấy chứ?”

Thích Mê liếc Eva một cái, huých vào khuỷu tay cô ấy.

Tiếp theo, cô đã bị tên nhóc lôi kéo tới lớp Nha Nha.

Trên bàn, thuốc và nước ấm đều đã được chuẩn bị sẵn sàng.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 59: Chương 59



Tiểu Lãng Dữ: “Thuốc một ngày ba lần, có một số loại thuốc một ngày hai lần, em sẽ nhắc để cô nhớ.”

“Ừm… Cảm, cảm ơn em nha.” Khóe miệng Thích Mê cứng đơ, tiếp nhận nước ấm và thuốc từ cậu bé.

Cô không biết mình nên nói như thế nào, nếu cô không thấy Lãng Dữ xé nát con sư tử biến dị như túm nhánh cỏ khô, có khả năng cô sẽ cảm thấy đứa nhỏ này vô cùng hiểu chuyện ân cần, nhưng hiện tại…

Cô chỉ cảm thấy vô cùng kỳ quái.

Dường như nhận ra Thích Mê tươi cười mất tự nhiên, Tiểu Lãng Dữ suy nghĩ một lúc, sau đó cau mày lại: “Em biết là cô giáo Thích đã cứu em, mẹ em từng nói với em phải biết báo đáp ân tình, cho nên em sẽ giống Ultraman bảo vệ cho cô giáo Thích.”

Nói xong, cậu bé vô cùng nghiêm túc khoa tay múa chân tạo dáng Ultraman, khuôn mặt nhỏ tròn vo nghiêm nghi, nghiễm nhiên vẫn là dáng vẻ của một học sinh lớp chồi.

Thấy biểu cảm trên khuôn mặt Thích Mê dường như đã thoải mái hơn một chút, Tiểu Lãng Dữ thở phào nhẹ nhõm.

Nguy hiểm thật…

*

Vài phút sau, một ngọn lửa bốc cháy sáng ngời trong con hẻm nhỏ gần nhà trẻ.

Nhờ ánh sáng này, Thích Mê dùng d.a.o cắt bỏ một bên chân của sư tử biến dị, cẩn thận róc da lông bên ngoài xuống.

Eva đi tìm chút gia vị gần đó rồi quay về, liếc mắt nhìn thấy Tiểu Lãng Dữ đang dọn mấy cái ghế bên cạnh đống lửa, đưa lưng về phía Thích Mê, ngồi vô cùng ngay ngắn.

Cậu bé vừa định trộm nhìn về phía sau đã bị Thích Mê quát khẽ ngăn lại, đành phải ngoan ngoãn thu hồi ý định của bản thân.

Eva đi ngang qua người cậu bé, vẻ mặt khó hiểu đi tới bên cạnh Thích Mê:

“Mấy người đang làm gì vậy?”

“Thứ đồ vật dính m.á.u này, không nên để trẻ

con xem…” Nói xong, Thích Mê kéo ra một mảng da lông m.á.u chảy đầm đìa, ném lên trên mặt đất.

Eva như suy tư gì đó, liếc mắt nhìn bóng dáng Tiểu Lãng Dữ một cái, ngồi xổm xuống, lấy ra từng lọ gia vị vừa mới tìm được: “Không phải cô đã nói thằng nhóc đó tự tay xé xác con sư tử kia sao, còn sợ nhóc không thể xem thứ đồ vật dính m.á.u này?”

“Đúng là chính tay cậu nhóc đã làm, cho nên mới càng phải cẩn thận.” Thích Mê ngước mắt nhìn cô ấy một cái: “Tôi không muốn một đứa nhóc mới bốn tuổi học cách tàn sát từ sớm.”

Eva vẫn không hiểu: “Nhưng không phải hôm nay cậu nhóc đó đã cứu cô sao? Nhóc vẫn luôn bảo vệ cho cô, không phải như vậy là chuyện khá tốt đấy ư?”

“Tốt?” Thích Mê đột nhiên ngừng tay, nghiêm túc ngẩng đầu, “Không sai, hôm nay là cậu nhóc bảo vệ tôi, nhưng về sau thì sao? Để nhóc lớn lên trở thành một kẻ g.i.ế.c chóc thành tánh thì tính làm sao bây giờ? Sau này nếu như có người mở miệng gây hấn hai câu, nhóc liền sẽ g.i.ế.c người thì sao hả? Nếu người kia là tôi, lúc đó cô nói xem là tôi g.i.ế.c nên g.i.ế.c nó hay là để nó g.i.ế.c mình?”

Eva bị mấy câu hỏi này làm cho á khẩu không trả lời được, yên lặng cúi đầu nhìn về phía dòng chữ trên mấy lọ gia vị, không nói nữa.

Thích Mê nhìn chằm chằm về hướng Tiểu Lãng Dữ: “Ngồi thẳng lên, nếu không sẽ bị cong cột sống.”

Tiểu Lãng Dữ vừa nghe xong, dựng thẳng người, thân thể nhỏ bé thẳng tắp.

Eva cũng bất giác làm theo, cạn lời nhìn về phía cô: “OK, cô đã thành công làm tôi nhớ tới người mẹ hay chỉnh dáng của mình……”

Thích Mê cười khẽ, tiếp tục cúi đầu làm việc.

*

Hai người phân chia công việc rõ ràng,

Thích Mê phụ trách thái thịt, Eva phụ trách ướp, mùi hương nhanh chóng lan tỏa khắp toàn bộ con hẻm nhỏ.

Đống lửa phía trên có cái ván sắt đã cháy đến đỏ bừng, Eva mới vừa gắp một miếng thịt được ướp đặt lên trên, trong nháy mắt, toàn bộ miếng thịt chuyển từ đỏ sang trắng, bởi vì thịt được thái mỏng, áp sơ hai mặt đã chín ngay.

Eva gấp không chờ nổi bỏ vào trong miệng, cẩn thận nhấm nuốt xuống, phát ra một tiếng kinh ngạc cảm thán: “OMG! Món này ngon quá đi mất!”

Thịt sư tử biến dị béo nhưng không ngán, dày nhưng không quá mỏng, có thể nói là mỹ vị.

“Vậy nướng hết một lượt đi.” Thích Mê ngửi được mùi thịt nướng BBQ này, cũng thèm không chịu được. Sau khi thái gần hết tảng thịt nhỏ, cô lập tức rửa tay sạch sẽ, ngồi lại đây.

Ăn một miếng thịt, ngon muốn bay lên trời.

Họ không rảnh rỗi nói chuyện, hết lượt này đến lượt khác cho thịt vào miệng, ăn đến mức môi bóng lưỡng.

Đôi mắt Tiểu Lãng Dữ như mỉm cười, giơ tay lau miệng cho cô: “Cô giáo Thích ham ăn như mèo vậy.”

Thích Mê cười cười, sau đó thổi miếng thịt cho nguội, đưa tới trước mặt cậu bé: “Muốn nếm thử hay không?”

Tiểu Lãng Dữ lắc đầu: “Cô ăn đi, em không đói bụng.”

Thích Mê cũng không khách khí với cậu bé, ăn hết ngay. Sau khi dáng vẻ ham ăn xuất hiện, cô cũng không quan tâm đến hình tượng cô giáo, ăn liên tiếp không ngừng. Một chậu thịt còn chưa đủ, hai người lại ngồi vào sau hẻm nhỏ tiếp tục thái ướp thịt.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back