Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tối Cường Hệ Thống

Tối Cường Hệ Thống
Chương 999: Trở Về


Người dịch: TàiBiên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Lâm gia!

Ninh Thiết Khôn nở nụ cười đứng một bên khách khí nói.

- Chu huynh, Vương huynh, xin mời ngồi.

Hai người kia quả không khách khí chút nào, nhanh chân đi đến vị trí chủ vị.

- Ninh huynh, các vị sư muội cũng ngồi đi.

Ninh Thiết Khôn ngồi sát bên hai người, còn lại ba vị sư muội cũng không khách khí phân ra ngồi hai bên trái phải, chỉ có Lâm Hàm Ngọc không thích, nên đứng một bên, động cũng không động.

Tiêu Ngọc Nhã lôi kéo Lâm Hàm Ngọc nhỏ giọng nói.

- Ngồi xuống đi, hai người này chúng ta không trêu chọc nổi, không cần mang đến phiền phức cho người nhà ngươi.

Lâm Hàm Ngọc không tình nguyện ngồi xuống, trong lòng nàng càng hối hận muốn chết, sớm biết như vậy, nàng sẽ không bao giờ trở về cùng đám người này, nàng thà trở về một mình còn hơn, chứ để tình huống phát sinh như thế này, trong lòng nàng rất uất ức.

Bảy người bọn họ ngồi một chỗ, còn đám gia chủ tám đại gia tộc lại giống như người hầu vậy, quay chung quanh bưng trà, rót rượu, đưa đồ ăn.

Bình thường, người có mặt mũi lớn như thế nào mới để gia chủ tám nhà làm như vậy chứ?

Gia chủ bảy đại gia tộc bị bắt tới, trong lòng hết sức bi phẫn, chưa khi nào bọn họ gặp qua mấy người này, nhưng cái tên Ninh Thiết Khôn lại chỉ tên gọi họ, để họ hầu hạ xung quanh giống như sai khiến người hầu.

- Rót rượu cho hai vị.

Ninh Thiết Khôn cười nói sau đó hỏi dò.

- Hai vị sư huynh, sao lại tới địa phương nhỏ như Thăng Long Thành này?

Chu Quân bưng chén rượu lên uống hết sạch, sau đó nói.

- Đi ngang qua nơi đây, nên tới xem một chút, thuận tiện mua một ít đồ vật thế tục mang về đưa cho các sư huynh đệ trong tông.

- Nguyên lai như vậy, chuyện này cứ để tiểu đệ lo.

Ninh Thiết Khôn mặc dù là công tử Thiết Kiếm Tông, nhưng làm người rất khéo đưa đẩy, đối với đệ tử các đại tông đều rất khách khí, còn đối với hạng giá áo túi cơm, lại thờ ơ lạnh nhạt, vênh váo hung hăng.

- Vậy thì làm phiền Ninh huynh.

Hai người cười nói, sau đó bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch, bọn họ đều là nội môn đệ tử Thiên Địa Tông, cho nên khi ra ngoài, gặp các đệ tử tông môn khác, bọn họ rất có thân phận.

Ninh Thiết Khôn nịnh bợ bọn họ, bọn họ tự nhiên tình nguyện cho đối phương cơ hội này.

Cho tới những người phàm tục đang rót rượu cho họ, cũng coi vinh hạnh của bọn hắn, khi nói ra cũng có chút mặt mũi vì đã từng ta hầu hạ đệ tử nội môn của đại môn phái chứ.

- Chu huynh, Vương huynh chốn phàm tục này không có vật gì tốt, hai vị chỉ có thể chấp nhận thôi.

Giọng nói Ninh Thiết Khôn có ý khinh thường.

Hoàng Nham đang rót rượu cho hai người, nghe thấy vậy, tay nhất run một cái, làm rượu rớt xuống bàn, Ninh Thiết Khôn thấy vậy, nhất thời nổi giận lớn tiếng khiển trách.

- Ngươi làm cái gì đó? Một chuyện nho nhỏ cũng làm không xong, còn giữ ngươi lại để làm gì?

Hoàng Nham tuy là gia Hoàng gia, nhưng khi đối diện với đám này nào dám làm càn, nhất thời sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, thấp thỏm lo âu cúi đầu nhận lỗi.

- Hừ.

Chu Quân thoáng hừ lạnh một chút, hắn là đệ tử nội môn, tự nhiên có tâm kiêu ngạom nhưng đối với một người phàm, có chút tu vi, hắn cũng không buồn động thủ.

- Hoàng bá bá, để ta tới làm cho.

Lâm Hàm Ngọc lên tiếng, sau đó đứng dậy đi tới bên người Hoàng Nham tiếp nhận bầu rượu, tự mình rót rượu cho Chu Quân.

Chu Quân nở nụ cười, mỹ nhân, rượu ngon ngược lại không tồi.

Sắc mặt các gia chủ khác vẫn bình thường nhưng trong lòng đã sớm nổi bão, những người này thật quá đáng.

...

Cửa Thăng Long Thành.

Một ánh hào quang hạ xuống.

Thường dân xung quanh thấy cảnh tượng, kinh hoảng không thôi, nhưng khi thấy bóng người, bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần người là tốt rồi.

Ba năm mới trở lại, nhưng Thăng Long Thành cũng không biến hóa bao nhiêu, cửa thành vẫn y như cũ, ngay cả viên ngói kia cũng chưa từng biến động.

Lâm Phàm bước vào trong thành, bên trong vẫn náo nhiệt như thường.

Nghĩ đến Lâm Hào Minh, Lâm Phàm lại có chút buồn cười, nếu như hắn biết thực lực cùng địa vị bây giờ của mình trong tông, thật không biết hắn sẽ ngạc nhiên thành bộ dáng gì.

Sau khi tiến vào Kim Tiên cảnh, khí chất Lâm Phàm xảy ra biến hóa cực lớn.

Mọi người đi ngang qua hắn nhìn hắn không chớp mắt giống, như bị hắn hấp dẫn, một ít người qua đường nhìn không chớp mắt, sau đó nhẹ giọng thảo luận.

- Thiếu niên này thật anh tuấn, uy vũ bất phàm nha.

- Đúng đấy, trước đây ta chưa từng thấy, cũng không biết hắn là con cái nhà nào.

- Ồ, sao ta cảm giác hắn rất quen thuộc?

- Cắt, ngươi đối với ai cũng quen mà, lần trước đến một người ngươi cũng nói quen thuộc, đến cuối cùng ngươi cũng có nhớ người ta là ai đâu?

- Lần này không giống, thật sự rất quen mà.

...

Lâm Phàm từ Cổ Thánh Giới chuyển thế đến đây, nên hắn cũng sinh ra ở đây, mặc dù không có liên hệ máu mủ, nhưng sống chung mười mấy năm, tự nhiên có chút tình cảm.

Một ít thiếu nữ ven đường chú ý hắn, sau đó nhìn trộm hắn, họ dường như đã bị Lâm Phàm mê hoặc.

Lâm Phàm cười nhạt, hình ảnh này rất có sức hấp dẫn với các thiếu nữ, khiến các nàng như muốn nổ tung.

Thời điểm Làm Lâm Phàm đi ngang qua một tiệm thuốc, không khỏi dừng bước.

Lâm Phàm vẫn nhớ cửa hàng này vì nó là sản nghiệp Lâm gia, giờ ở bên trong, một ông lão mà Lâm Phàm rất quen thuộc, lão chính là lão quản gia Lâm gia.

Ba năm không thấy, lão quản gia già đi không ít, thế nhưng có đan dược giúp đỡ, lão cũng không có xuất hiện tình huống gì.

- Lão quản gia.

Lâm Phàm mở miệng chào hỏi.

Lão quản gia đang sửa lại sổ sách trong cửa hàng, nghe được thanh âm này, nhất thời sững sờ sau đó nhìn ra bên ngoài, thời điểm lão nhìn tới Lâm Phàm, sắc mặt đột nhiên biến đổi, vẻ mặt không dám tin tưởng.

- Thiếu... Thiếu gia?

Lão quản gia kinh ngạc, thời điểm lão xác định người trước mắt là thiếu gia, lập tức chạy ra nắm chặt tay Lâm Phàm nói.

- Thiếu gia, người thật sự trở về?

- Ừm.

Lâm Phàm gật đầu nói.

Một ít bình dân xung quanh nhất thời kinh hô.

- Đó là Lâm thiếu gia?

- Chính là người tiến nhập tông môn ba năm cũng không có tin tức, Lâm thiếu gia?

- Hắn đã trở về?

- Cmn, trận chiến ba năm trước vẫn còn rõ ràng như mới diễn ra ngày hôm qua a, không ngờ ba năm sau, hắn dĩ nhiên trở về, hơn nữa các ngươi nhìn xem, hình như Lâm thiếu gia càng khiến người ta sợ hãi hơn trước đây thì phải.

- Lâm gia đại tiểu thư cũng từ tông môn trở về, hiện tại thiếu gia cũng quay về, đây là song hỉ lâm môn rồi.

- Nhưng các ngươi có nghe nói, những người về cùng Lâm đại tiểu thư hình như chả để Lâm gia cũng như bảy đại gia tộc khác vào mắt thì phải.

- Ta cũng có nghe nói chuyện này.

...

Khóe miệng Lâm Phàm lộ vẻ tươi cười.

- Ba năm không trở về, ta cũng có chút nhớ, đi, chúng ta về trước.

- Tốt, tốt, hiện tại lão nô lập tức đi báo cáo.

Lão quản gia rất kích động.

Lâm thiếu gia, thiên kiêu được Thiên Địa Tông thu làm đệ tử, loại vinh quang này chính là vinh quang đệ nhất Thăng Long Thành.

- Không cần, cùng ta trở về là được, không cần phải đi báo cáo làm gì.

Lâm Phàm nói.

Dọc đường về Lâm gia. hắn đều nghe được tiếng thông báo của những thường dân xung quanh.

Lâm thiếu gia đã trở về.

Tất cả mọi người đều tò mò, bọn họ không biết Lâm thiếu gia ra ngoài ba năm lăn lộn như thế nào.

Bây giờ hắn đã trở về, nên lời đồn hắn ngã xuống tự nhiên biến mất.

Cửa lớn Lâm gia, hai tên hộ vệ đang canh gác.

- Mở cửa nhanh, thiếu gia đã trở về.

Lão quản gia kích động quát lớn.

Hộ vệ gác cửa nghe thấy thế, nhất thời sững sờ, sau đó không có chút do dự la lớn, thiếu gia dĩ nhiên đã trở về a.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 1000: Ăn Cơm


Người dịch: TàiBiên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Lâm Hào Minh thân là gia chủ Lâm gia, giờ này lại bị đối xử như người hầu, rót rượu, bưng thức ăn, đổi đĩa.

Gia chủ bảy gia tộc lớn khác cũng không thoát khỏi cảnh này.

Lâm Hàm Ngọc ngồi một bên, một miếng nhỏ cũng nuốt không trôi, lòng nàng giờ rất đau, đối phương rõ ràng đang nhục nhã người nhà của mình.

Đặc biệt là ánh mắt Ninh Thiết Khôn nhìn phụ thân mình, giống như đang nhìn giun dế, nếu thực lực bản thân nàng đủ mạnh, sẽ không xảy ra chuyện như vậy đâu.

- Lão gia, thiếu gia đã trở về.

Lúc này, tiếng lão quản gia truyền đến.

Lâm Hào Minh đang rót rượu cho mọi người, nghe được thanh âm này, động tác trong tay sững sờ, sau đó cười như điên. lập tức thả bầu rượu đang cầm trong tay xuống, cũng không để ý ánh mắt đến ánh mắt Ninh Thiết Khôn như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, trực tiếp chạy ra cửa.

Lâm Hàm Ngọc cũng đứng lên, không tin vào tai mình.

- Các ngươi đang tự tìm chết, mau lại đây rót rượu!

Ninh Thiết Khôn nổi giận, tiếng hét như sấm sét vang vọng hư không.

Lâm Hào Minh hiện giờ chả để câu uy h**p kia để trong lòng.

Lâm Phàm bước vào đình viện, nghe tiếng rống giận này thì hơi nhíu mày, sau đó đi thẳng vào phòng.

- Nhi tử... ngươi rốt cục đã trở về.

Lâm Hào Minh hưng phấn cười lớn.

- Vâng, con đã trở về.

Lâm Phàm gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn một lượt.

- Tiểu đệ.

Lâm Hàm Ngọc đứng lên.

Tiêu Ngọc Nhã quay qua đầu nhìn người kia, trong lòng nàng có chút lo lắng, thời điểm như thế này hắn lại trở về, nhìn sắc mặt Ninh Thiết Khôn đang rất tức giận, chuyện này không thể được giải quyết dễ dàng rồi.

Gia chủ bảy đại gia tộc thấy Lâm Phàm cũng mừng rỡ dị thường, bọn họ cảm giác mình chịu khuất nhục đủ rồi, lát nữa, bọn họ phải đòi lại tất cả.

Leng keng!

Hai người Chu Quân và Vương Vân vốn đang nhàn nhã tự tại xem kịch vui, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, nội tâm kinh hãi, hai người nhanh chóng run rẩy đứng lên.

Cái ghế bọn họ mới ngồi như có kim châm.

- Ngươi muốn uống rượu gì?

Lâm Phàm lạnh nhạt hỏi, sau đó đi tới trước bàn cơm, hắn nhìn một màn trước mắt, ánh mắt vốn bình thản lại lập loè một cỗ lửa giận dữ.

- Nhi tử, chuyện này...

Lâm Hào Minh do dự, không biết nên nói thế nào.

- Đệ đệ, ba vị này là sư tỷ của tỷ tỷ.

Lâm Hàm Ngọc giới thiếu.

Tiêu Ngọc Nhã cười chào Lâm Phàm, còn hai người khác chỉ liếc mắt một cái rồi thôi, không quá quan tâm hắn.

Đệ đệ Lâm Hàm Ngọc thì thế nào, Lâm Hàm Ngọc cũng chỉ là đệ tử ngoại môn mà thôi, tên đệ đệ này càng phải cung kính với các nàng.

Hoàng Nham mở miệng nói.

- Lâm thiếu gia, chúng ta đang hầu hạ bọn họ.

- Há, hầu hạ bọn họ?

Lâm Phàm nghiêng đầu, sắc mặt không giận tự uy.

- Hừ, cút ra ngoài, không thấy chúng ta đang ăn cơm sao?

Ninh Thiết Khôn lạnh lùng quát.

Lâm Phàm chả thèm đế ý đến tên này, đưa mắt nhìn tới hai người bên cạnh hắn.

Thời khắc này, không khí hiện trường đột nhiên bị đè nén.

Chút bình dân đi theo Lâm Phàm vào Lâm phủ cũng nín thở, bọn họ cảm giác lát nữa sẽ phát sinh đại sự.

Sắc mặt Chu Quân cùng Vương Vân trắng bệch, nội tâm đang bình tĩnh bắt đầu run rẩy mãnh liệt, bọn họ muốn động nhưng có một luồng áp lực vô hình đặt trên người họ khiến họ không thể cử động.

Nhưng bọn họ biết, nếu không động, hậu quả sẽ vô cùng khốc liệt.

Ùng ục!

Yết hầu hai người khẽ run, liều mạng muốn cử động.

- Ninh sư huynh, hắn là đệ đệ ta, là đệ tử Thiên Địa Tông.

Lâm Hàm Ngọc lạnh lùng nói.

- Ha ha.

Ninh Thiết Khôn cười lạnh, nếu người này thực sự là đệ tử Thiên Địa Tông thì Chu huynh và Vương huynh đã lên tiếng rồi. Mà bây giờ, hai người họ cũng chả lên tiếng, hết sức hiển nhiên người này chỉ là một giun dế trong Thiên Địa Tông mà thôi.

- Thật can đảm, để Lâm gia ta cùng gia chủ thất đại gia tộc hầu hạ, quả thật can đảm.

Lâm Phàm lạnh giọng nói.

Ninh Thiết Khôn cười lạnh một tiếng.

- Chu huynh, Vương huynh, người này có địa vị cỡ nào ở trong Thiên Địa Tông các ngươi vậy?

Khi Ninh Thiết Khôn quay qua đầu nhìn hai người, hắn bị hình ảnh trước mắt dọa sợ.

Không chỉ Ninh Thiết Khôn kinh ngạc mà tất cả mọi người xung quanh cũng bị kinh sợ.

Chu Quân cùng Vương Vân cắn chặt răng, sắc mặt thì cực kỳ sợ hãi, sau đó giống như xuất ra hết khí lực toàn thân, bịch bịch hai tiếng, quỳ xuống đất lạy.

- Đệ tử nội môn Chu Quân.

- Đệ tử nội môn Vương Vân.

- Tham kiến tông chủ dự bị sư huynh.

- Kính xin sư huynh tha mạng, hai người bọn ta thật sự không biết những người này là người nhà sư huynh, xin sư huynh tha mạng.

Ầm!

Ầm!

Hai người quỳ lạy trên mặt đất lo sợ, tái mét mặt mày dập đầu tạ tội như điên, khí lực lớn tới mức phát ra thanh âm đùng đùng, truyền vào trời xanh giống như sấm sét vậy.

Đặc biệt, hai người không dám dùng pháp lực, dùng đầu chính mình mãnh liệt dập trên mặt đất, âm thanh phát ra ầm ầm.

Máu tươi nhiễm đỏ mặt đất.

Thời điểm bọn họ nhìn thấy khuôn mặt Lâm Phàm, cũng đã trợn tròn mắt, đây chính là Lâm sư huynh đã trấn áp Thần tử Côn Lôn Thần Tông mà, thậm chí ngay cả trưởng lão cảnh giới Kim tiên cũng bị hắn một chưởng đè bẹp, nếu bọn họ biết nơi này

là người nhà Lâm sư huynh, coi như cho bọn họ mười cái lá gan cũng không dám đến đây.

Trong tông môn, dù bọn hắn gặp tông chủ cũng không cần quỳ lạy nhưng lúc này nếu không được Lâm sư huynh tha thứ, tính mạng bọn họ chắc chắn để lại đây rồi.

Lâm Phàm chắp hai tay sau lưng, sắc mặt lạnh lùng nhìn một màn trước mắt.

Hắn không lên tiếng, hai người Chu Quân cũng không dám dừng lại.

Thời khắc này, trừ tiếng dập đầu đầu ra, còn lại hoàn toàn yên tĩnh.

Bình dân phía ngoài cũng hoàn toàn trợn tròn mắt.

Thất đại gia chủ ngây ngẩn cả người.

Lâm Hào Minh, Lâm Hàm Ngọc đần độn nhìn Lâm Phàm.

Ninh Thiết Khôn đứng lên, gương mặt kinh ngạc ngây người, giống như gặp ma.

Trong đầu của tất cả mọi người chỉ có bốn chữ.

- Tông chủ dự bị...

Đối với bất luận tông môn nào, bốn chữ này đều không tầm thường.

Càng không cần phải nói tới đại tông đại phái như Thiên Địa Tông.

Tông chủ dự bị Thiên Địa Tông, vẻn vẹn có mười hai vị, mỗi một vị đều là hạng người kinh thiên động địa, đặc biệt, địa vị của bọn họ trong tông môn rất vững chắc, ngoại trừ tông chủ và mấy vị siêu cấp trưởng lão ra, không có người nào dám làm càn trước mặt họ.

Mà hai người này vừa nói cái gì?

Người nọ là tông chủ dự bị Thiên Địa Tông...

Lâm Phàm cũng không có mở miệng nói thêm câu nào, đi tới vị trí chủ vị.

- Cha, người ngồi vào ghế chủ vị đi, các vị bá bá cũng ngồi đi, quản gia mang món ăn mới cùng bát đũa mới lên đây.

- Vâng, thiếu gia.

Lão quản gia cực kỳ hưng phấn, bước đi như bay ra ngoài kêu người chuẩn bị đồ ăn.

Ninh Thiết Khôn nuốt một ngụm nước bọt sau đó hắn chạy tới chỗ hai người Chu Quân cùng Vương Vân. bắt đầu làm giống như bọn họ, quỳ xuống dập đầu liên tục.

Ba vị sư tỷ Lâm Hàm Ngọc đứng một bên động cũng không dám động, mấy người họ đã bị một màn trước mắt gây kinh sợ rồi.

Rất nhanh, lão quản gia đã cho người cầm bát đũa mới tới, đồng thời mang bát đũa cũ đi.

Lâm Phàm tự mình rót rượu cho Lâm Hào Minh, sau đo kính hắn một chén.

Lâm Hào Minh bưng chén rượu trên tay, cũng bắt đầu run rẩy, sau đó uống hết.

- Tốt, tốt, tốt.

Bây giờ là thật tốt, hắn cảm thấy rất tự hào, thật sự quá tự hào vì có nhi tử như vậy.

Hắn vốn cho rằng, thời điểm con trai tiến nhập Thiên Địa Tông, hắn đã rất tự hào rồi, nhưng hắn không ngờ hắn lại càng cảm thấy tự hào hơn.

Lâm Phàm bưng chén rượu, đứng dậy nói.

- Thất đại gia chủ, đa tạ các vị trong ba năm qua hết mực chăm sóc Lâm gia ta.

Thất đại gia chủ lập tức đứng lên, không dám sĩ diện cung kính khách khí, cạn sạch chén rượu.

Thoải mái, thật sự quá thư thái.

Thất đại gia chủ chưa bao giờ thoải mái như thế, lúc trước bị tức một chút thì tính là gì, lúc này toàn bộ tức giận cũng ói ra hết rồi.

Lâm Hàm Ngọc cùng ba vị sư tỷ đứng một bên không nói gì.

Giờ khắc này, nội tâm Tiêu Ngọc Nhã khiếp sợ vạn phần, nàng không nghĩ tới đệ đệ Hàm Ngọc sư muội lại có thân phận lớn như thế trong Thiên Địa Tông.

- Ăn cơm.

Lâm Phàm nở nụ cười, sau đó nhìn Lâm Hàm Ngọc đứng một bên nói.

- Tỷ, ngồi xuống ăn cơm đi.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 1001: Xét Xử


Người dịch: TàiBiên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Trên bàn ăn, mặt Lâm Phàm rất tự nhiên giống như không để chuyện vừa rồi trong lòng.

Nhưng Chu Quân cùng Vương Vân hiện giờ vẫn căng thẳng vạn phần, nếu như Lâm sư huynh đánh mắng bọn họ, có lẽ họ sẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng hiện giờ, Lâm sư huynh không hề bày tỏ bất cứ cảm xúc gì, cũng không nói với họ lời nào, điều này khiến nội tâm họ căng thẳng vạn phần.

- Nhi tử, sao ba năm nay con lại không có một chút tin tức gì?

Lâm Hào Minh hỏi

Dù hắn không có ý trách cứ, nhưng trong lòng vẫn có oán trách, nếu như trong ba năm này, gửi về cho chút tin tức thì bọn họ cũng không cần lo lắng như vậy.

Hắn tự nhiên biết mấy lời đồn bên ngoài, và hắn không tin, nhưng có lúc, không có biện pháp, ba năm này, thằng nhóc này im hơi lặng tiếng, như chưa từng tồn tại, dù hắn muốn phản bác, cũng không có chứng cứ nói lại.

Lâm Phàm cười yếu ớt.

- Con rèn luyện bên ngoài, gặp một ít chuyện nên chưa kịp trở về.

Lâm Hào Minh gật đầu, tâm tình tốt hơn chút.

- Nguyên lai là vậy, nhưng lần sau, con vẫn phải chú ý một chút, có thời gian thì trở lại thăm nhà một lần.

- Vâng.

Lâm Phàm gật đầu.

Gia chủ bảy đại gia tộc đều nở nụ cười, ăn ăn uống uống không chút do dự nào, hơn nữa, ánh mắt họ còn thỉnh thoảng nhìn mấy người đang quỳ dưới kia, như rất thoả mãn.

Ha ha!

Trước đây, ba tên kia tinh tướng thế nào trước mặt bọn họ chứ, kêu họ làm người hầu cho chúng, chịu bao khuất nhục, nhưng hiện tại hay rồi, Lâm thiếu gia trở về, cho dù ngươi có trâu bò nữa, cũng phải đàng hoàng quỳ ở đó, thậm chí ngay cả một câu, chúng cũng không dám nói.

Nhưng bọn hắn càng thêm bội phục Lâm Phàm, vẻn vẹn ba năm thời gian, dĩ nhiên mạnh mẽ đến mức này, quả thực kinh thiên động địa, quỷ khiếp thần sầu.

Tông chủ dự bị, địa vị này thật sự quá trâu bò rồi, dưới cái nhìn của họ, rất có thể trong tương lai không xa Lâm thiếu gia sẽ trở thành tông Thiên Địa Tông ấy chứ?

Nếu có thể trở thành tông chủ, chuyện đó thật sự quá khủng khiếp rồi, toàn bộ Lâm gia sau này sẽ thăng thiên thôi, ngay cả bọn họ cũng sẽ nhận được chỗ tốt vô cùng, ngẫm lại điều này khiến họ có chút kích động.

Thăng Long Thành nho nhỏ có thể xuất hiện tông chủ đại tông môn, chuyện này từ nay về sau sẽ khiến Thăng Long Thành nổi danh trên Vô Tận đại lục.

- Ca...

Đúng lúc này bên ngoài truyền đến một đạo âm thanh lanh lảnh, lời nói vừa dứt, người đã nhanh chóng chạy vào.

Lâm Phàm nhìn tới, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười.

Lâm Lan Nhi trốn trong phòng nhưng lòng vẫn không thoải mái, lần này tỷ tỷ trở về, dẫn theo mấy người khiến nàng rất không thích thậm chí có chút căm ghét.

Có thể do thực lực đối phương mạnh mẽ, địa vị cao, nên nàng không thể chọc nổi, nàng chỉ đảnh tỏ ra mắt không thấy tâm không phiền trực tiếp chờ trong phòng.

Nhưng sau này có người nói thiếu gia đã trở về, chuyện này để Lâm Lan Nhi hưng phấn.

Ca ca của mình đã trở về...

Không chỉ Lâm Lan Nhi chạy đến mà còn có Lâm Phi Tuyết và Lâm phu nhân, đặc biệt Lâm phu nhân càng kích động, ba năm không thấy con mình, tâm tình bà tự nhiên thấp thỏm.

Khi Lâm Lan Nhi tiến vào trong nhà, bị hình ảnh trước mắt hấp dẫn.

Lúc này, cái tên Ninh Thiết Khôn mà Lâm Lan Nhi ghét nhất đang quỳ ở đó, chuyện này để nàng kinh ngạc.

- Tiểu muội.

Lâm Phàm mở miệng, ra hiệu mọi cho người ngồi xuống.

Lâm phu nhân, Lâm Phi Tuyết tiến lên trước nói với Lâm Phàm một chút, những câu này để Lâm Phàm cảm giác, có nhà để về thật tốt.

- Ca, bọn họ làm gì vậy?

Lâm Lan Nhi hỏi.

- Làm hỏng việc mà thôi.

Lâm Phàm lạnh nhạt trả lời, không để bọn họ trong lòng chút nào.

- Ồ.

Lâm Lan Nhi gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười.

Đám người Ninh Thiết Khôn quỳ dưới đất, trong lòng không có một tia phẫn nộ, tất cả đều là hoảng sợ, bọn họ thật sự rất sợ.

Mình mặc dù là nhi tử của tông chủ Thiết Kiếm Tông, nhưng nếu lấy Thiết Kiếm Tông ra so sánh với Thiên Địa Tông, một cái là thiên còn một cái là địa, không có khả năng so sánh.

Huống hồ, thân phận đối phương là tông chủ dự bị Thiên Địa Tông, vso với thân phận của hắn.

Trong lòng ba vị sư tỷ Lâm Hàm Ngọc đã sớm nhấc lên cơn sóng thần, các nàng không thể tin được đệ đệ Lâm sư muội dĩ nhiên lợi hại như vậy.

Trước đây, bọn họ tự nhiên biết Lâm sư muội có em trai được vào Thiên Địa Tông, nhưng họ vẫn không để trong lòng, bởi vì Thiên Địa Tông to lớn như thế, bên trong cạnh tranh kịch liệt. Muốn vươn lên trong Thiên Địa Tông, quả thực khó càng thêm khó.

Ngay cả loại môn phái nhỏ như môn phái các nàng, muốn đánh ra địa vị của chính mình cũng rất khó khăn, bởi vậy không cần phải nói tới tông môn lớn như Thiên Địa Tông.

Cho nên bọn họ cũng không quan tâm đệ đệ Lâm sư muội lắm, các nàng cho rằng hắn trong tông môn chắc là một tên tiểu lâu la, một người không có địa vị gì.

Nhưng bây giờ các nàng đã hiểu, những thứ này đều do các nàng nghĩ mà thôi, đệ đệ Lâm sư muội đâu chỉ có chút địa vị trong tông môn chứ, mà quá có địa vị ấy chứ, địa vị có thể dọa chết người.

Tông chủ dự bị, nếu như hắn đi tới tông môn các nàng, tông chủ các nàng cũng phải cung cung kính kính hoan nghênh đón tiếp, hơn nữa bọn họ còn không dám có một tia hỗn láo nào.

...

Lâm Phàm đều nở nụ cười đối xử với người nhà và bảy vị gia chủ, Ninh Thiết Khôn nghĩ hỏa khí đối phương nhất định đã biến mất, cái mạng nhỏ của mình chắc cũng được an toàn rồi.

Nhưng Chu Quân và Vương Vân không nghĩ vậy, bọn họ cảm giác chuyện này tuyệt đối không đơn giản như thế.

Lâm sư huynh sẽ không tha thứ cho bọn họ dễ dàng như vậy.

Ầm!

Ầm!

Hai người dập đầu, thanh âm phát ra càng lúc càng lớn, theo bọn họ thấy, bão táp sắp đến rồi.

Chờ Lâm sư huynh dùng cơm cùng người nhà xong, có lẽ sẽ tiến hành xét xử bọn họ.

...

Không biết qua bao lâu.

Lâm Phàm buông đũa trong tay xuống, đám gia chủ cũng có chút say.

Chủ yếu do bọn họ quá hưng phấn.

Những thường dân đang đợi bên ngoài càng kích động.

- Các ngươi nói xem, lát nữa Lâm thiếu gia xử lý những người này thế nào?

- Không biết, nhưng ta biết chuyện sẽ không đơn giản như vậy.

- Chẳng lẽ Lâm thiếu gia giết đối phương hay sao? Người kia hình như là nhi tử của tông chủ một tông đó, địa vị không bình thường chút nào đâu, coi như địa vị Lâm thiếu gia trong tông môn có cao đến đâu cũng không dám giết đối phương đâu.

- Cái này khó nói.

- Ồ, các ngươi nhìn...

Lúc này, Lâm Phàm đứng dậy, sau đó đi tới bên người Chu Quân và Vương Vân.

- Sư huynh, xin tha mạng, chúng ta thật sự biết lỗi rồi.

Chu Quân cùng Vương Vân kêu khóc thảm thiết, bọn họ thật sự sợ té đái, đầu dập càng liên hồi, âm thanh phát ra bịch bịch, âm thanh càng lúc càng lớn, càng ngày càng vang.

Bọn họ chỉ hy vọng Lâm sư huynh có thể nể tình nghĩa đồng môn, mở cho họ một con đường, bỏ qua cho họ lần này.

Đồng thời, trong lòng bọn họ cũng hận thấu xương Ninh Thiết Khôn, nếu như không phải người này, bọn họ cũng sẽ không có xảy ra chuyện như vậy.

Ngươi là cái tên chết bầm, ngươi muốn chết cũng không thể liên lụy chúng ta chứ.

Dĩ nhiên lại dám đến nhà Lâm sư huynh tinh tướng, lại còn bắt người nhà Lâm sư huynh làm người hầu, cái này thật sự muốn chết mà.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 1002: Dám Giết Ta?


Người dịch: TàiBiên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Đám người Lâm Hào Minh buông đũa trong tay xuống, trong lòng bảy đại gia chủ cũng rõ ràng, hiện tại đến lúc tính sổ đám kia rồi.

Giờ khắc này, sắc mặt ba người Ninh Thiết Khôn sợ hãi, nội tâm họ bắt đầu run sợ nhảy lên.

Lâm sư huynh đứng trước mặt bọn họ, một câu cũng chưa nói, nhưng cho bọn họ áp lực rất lớn, áp lực kia vô như đỉnh Thái sơn, khiến người ta run như cầy sấy, tâm thần sợ hãi vạn phần.

- Sư huynh...

Hai người Chu Quân cùng Vương Vân nuốt một ngụm nước bọt, căng thẳng vạn phần.

- Các ngươi nói xem, việc này nên giải quyết như thế nào?

Lâm Phàm mở miệng nói,sau đó cúi đầu nhìn ba người, lửa giận trong lòng hắn đang thiêu đốt, bọn này thật gan nha, phải nói rất có gan mới đúng, dĩ nhiên đến nhà mình diễu võ dương oai.

- Sư huynh, chúng ta thật sự không biết, đều là do tên Ninh Thiết Khôn này kéo chúng ta tới đây, nếu như chúng ta biết đây là nhà huynh, dù chúng ta có mười lá gan cũng không dám làm càn như thế trước mặt người thân của Lâm sư huynh.

Chu Quân cùng Vương Vân khóc lóc kể lể.

Lâm sư huynh, một trong mười ba vị tông chủ dự bị, huynh ấy có g**t ch*t bọn họ, tông môn cũng sẽ không có bất kỳ phản ứng nào, nhiều nhất cũng chỉ nhắc nhở một hồi, hơn nữa, lúc này bọn họ lại là bên sai, Lâm sư huynh có chém giết bọn hắn, tông môn cũng sẽ không nói gì.

Lâm Hào Minh đứng một bên, trong lòng dương dương tự đắc, nhi tử đang lấy lại mặt mũi cho mình nha, lúc trước bị đối phương đùa bỡn rất khó chịu và nhục nhã, nhưng giờ con trai trở về, những nhục nhã khổ cực lúc trước lại tính là cái gì.

Giờ này, gia chủ bảy gia tộc lớn cùng Lâm Hào Minh đều có ý nghĩ giống nhau, tuy Lâm thiếu gia không có bao nhiêu liên hệ với bọn hắn, nhưng Lâm thiếu gia lại chiếu cố cả bảy nhà bọn họ, khiến họ rất vui mừng.

Những tên đệ tử của mấy tông môn cao cao tại thượng kia trong mắt bọn họ lại có thể thế nào?

Nếu Lâm thiếu gia tới, chúng cũng phải quỳ trên mặt đất, bình thường lúc bọn họ ăn cơm, cũng sẽ tìm một số nghệ nhân biểu diễn để tăng thêm không khí vui vẻ cho bữa ăn.

Nhưng hôm nay, mặc dù có chút bất ngờ, nhưng thời điểm dùng cơm lại có mấy âm thanh dập đầu kia vang lên, khiến họ cảm thấy rất mới mẻ và vui vẻ.

- Con trai à, hai sư đệ này của con đúng là không bất kính với chúng ta, nên con có thể xem xét tha cho họ đi.

Lâm Hào Minh biện hộ cho hai người kia, dù sao hai người cũng là sư đệ của con trai mình, bất kể nói thế nào, cũng là người cùng tông môn, nếu như náo động quá căng, sợ sẽ khiến tiểu Phàm rước phiền phức.

Chu Quân cùng Vương Vân vừa nghe thế, trong lòng cảm kích không thôi, quay qua dập đầu về phía Lâm Hào Minh, bọn họ không ngờ phụ thân sư huynh lại nói đỡ cho mình, đồng thời. trong lòng họ càng hận Ninh Thiết Khôn ngất trời.

Tất cả đều là do thằng ngáo này gây ra, nếu không phải hắn, những chuyện này đã không phát sinh rồi.

Đáng ghét!

Chỉ cần tránh được một kiếp trong tay sư huynh, bọn họ nhất định sẽ cố gắng giáo huấn tên Ninh Thiết Khôn này một trận.

- Hai người các ngươi, tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, các ngươi hẳn biết phải làm sao rồi đúng không?

Âm thanh Lâm Phàm rất bình tĩnh vang lên.

Nhưng trong phòng lại yên tĩnh.

Lâm Hàm Ngọc kinh hãi nhìn đệ đệ mình, nàng không ngờ đệ đệ đã trưởng thành đến mức độ này, hai người này là đệ tử nội môn của Thiên Địa Tông, so với những môn phái nhỏ như các nàng, địa vị của họ đã rất phi phàm rồi, không phải người như các nàng có thể sánh được.

Ba vị sư tỷ đứng im một chỗ nhìn cảnh này cũng trợn tròn mắt, một câu cũng không dám nói, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Đối với các nàng, tình cảnh trước mắt này đã khiến các nàng kinh hãi, không biết nên nói cái gì cho phải.

Chu Quân và Vương Vân liếc nhau một cái, trong mắt họ không có chút ý tứ phản kháng, mà hiện lên một tia vui mừng, vui mừng vì không phải chết.

Trong tình cảnh hiện tại, đây là sự khoan dung lớn nhất mà Lâm sư huynh cho bọn họ rồi, nếu như họ vẫn chưa thể để Lâm sư huynh hài lòng, họ có chết cũng đáng đời.

Thời khắc này, Chu Quân và Vương Vân đưa hai tay ra sau đó cắn răng, khởi động pháp lực, tự bạo hai tay.

Xoạt xoạt!!

- Để phụ thân của sư huynh rót rượu cho hai người chúng ta, nên đôi tay này phải chém đi.

Hiện trường không có cảnh máu me dầm dề nào như tưởng tượng của mọi người, hai cánh tay kia dưới ảnh hưởng của pháp lực, trong nháy mắt tan thành mây khói.

Nhưng điều này không quá lo lắng, vì thực lực hai người đã đạt đến Viễn Cổ cảnh, nên có thể đoạn chi sống lại.

- Cút sang một bên, sau khi trở về, tự mình đi tới tông môn lãnh phạt đi.

Lâm Phàm lạnh lùng quát, nếu như không lập uy, sau này bọn chúng có thể gây thêm nhiều chuyện nữa.

Những bình dân bên ngoài nhìn thấy tình huống bên trong, nhất thời kinh hãi.

- Thật bá đạo, Lâm thiếu gia thật quá đẹp trai đi, hai người kia dĩ nhiên trực tiếp tự cắt đứt hai tay của mình.

- Ha ha, bá đạo? Nếu không phải Lâm lão gia tử mở miệng biện hộ cho hai người kia, ta sợ hai người khó bảo toàn được tánh mạng của mình ấy chứ.

- Không khoa trương như vậy chứ, bất kể nói thế nào, hai người đó cũng cùng tông môn với Lâm thiếu gia mà.

- Cái này tính là gì, ngươi không thấy Lâm thiếu gia có địa vị gì à, hai người kia vừa nhìn thấy Lâm thiếu gia đã bị doạ cho bối rối rồi, coi như Lâm thiếu gia giết hai người này đi, cũng không có bất kỳ sự tình gì xảy ra đâu.

- Điều này cũng đúng, chỉ là không biết tên còn lại sẽ bị như thế nào, ta nghe nói người kia là công tử của tông môn nào đó thì phải, xem ra địa vị hắn cũng rất cao.

...

Bình dân Thăng Long Thành vẫn thảo luận rất sôi nổi, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như thế này, giờ bọn họ quan sát từ đầu đến cuối để mở mang tầm mắt mới được.

- Tạ ơn sư huynh tha chết.

Hai người Chu Quân cảm kích rơi nước mắt, cao giọng nói, nội tâm bọn họ thật bị doạ cho sợ rồi.

Mãi đến khi nghe được lời Lâm sư huynh nói, hai người họ mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Hai người lui sang một bên, hạ thấp đầu xuống, không dám nói lời nào.

Ba vị sư tỷ Lâm Hàm Ngọc nhìn thấy tình cảnh này, thân thể khẽ run, đặc biệt là hai vị sư tỷ không có tình cảm tốt với Lâm Hàm Ngọc, nhớ tới thái độ của mình trên bàn cơm, càng toát mồ hôi lạnh.

Cũng may, đệ đệ của Hàm Ngọc sư muội cũng không làm gì với các nàng cả.

Đồng thời, các nàng cũng hối hận không thôi, các nàng không nghĩ đến khả năng Hàm Ngọc có một đệ đệ bá như vậy, nếu sớm biết, bọn họ khẳng định sẽ giao hảo cùng Hàm Ngọc, giữ gìn tốt mối quan hệ chứ đâu có lạnh nhạt như bây giừo.

Hối hận, thật sự quá hối hận.

...

Lúc này Lâm Phàm đứng trước mặt Ninh Thiết Khôn.

Mồ hôi trên trán Ninh Thiết Khôn cuồn cuộn chảy xuống, trong lòng hắn căng thẳng, sợ sệt vạn phần.

Hắn lén nhìn Lâm Phàm, liền cảm giác, lòng mình giống như bị hấp dẫn vào trong đó vậy.

- Ta... Ta…

Ninh Thiết Khôn vô cùng sốt sắng, nói chuyện bắt đầu lắp bắp.

Nội tâm hắn thật sự rất sợ, sau cùng, hắn đưa ánh mắt nhìn về phía hai người Chu Quân, hi vọng hai người giúp mình nói chuyện, nhưng hai người kia một mặt hờ hững, không để ý tới hắn chút nào.

- Lâm sư huynh, phụ thân ta là tông chủ Thiết Kiếm Tông, kính xin huynh tha ta một mạng.

Ninh Thiết Khôn lên tiếng van xin.

Lá bài tẩy lớn nhất hiện tại của hắn chính là thân phận phụ thân, hắn hi vọng đối phương có thể xem xét đến phân lượng này mà tha cho mình một mạng.

Xoạt xoạt!

Trong lúc này, Lâm Phàm trực tiếp nâng Ninh Thiết Khôn lên.

- Người nhà Lâm Phàm ta, là thứ mà loại người như ngươi có thể nhục nhã sao?

Lâm Phàm lạnh lùng gân giọng, trong đó đầy rẫy sát ý, bất cứ lúc nào cũng có thể b*p ch*t Ninh Thiết Khôn.

Ninh Thiết Khôn nghe như thế, sắc mặt trắng bệch.

- Ngươi muốn giết ta sao?

Ninh Thiết Khôn không dám tin, hắn không nghĩ tới đối phương thật sự muốn giết hắn.

Trong lòng hai người Chu Quân cùng Vương Vân run lên, bởi vì bọn họ biết Lâm sư huynh thật sự sẽ chém giết tên Ninh Thiết Khôn này.

- Hừ, nhớ kỹ lấy, người dám làm nhục người nhà ta, kết cục chỉ có một, đó là lấy mạng đến cọ rửa.

Thời khắc này, sát ý của Lâm Phàm đã sôi trào đến đỉnh điểm.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 1003: Một Lời Không Hợp Liền Ra Tay


Người dịch: TàiBiên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Mấy ngày sau!

Lâm gia đông như trẩy hội, mỗi ngày, mỗi thời, mỗi khắc, đều có người vây tụ.

Lâm thiếu gia trở về, hơn nữa còn đặc biệt uy danh trở về, việc này đối với người dân Thăng Long Thành, quả thực kinh thiên động địa, khiến người khiếp sợ.

Các bình dân trong thành tự nhiên muốn mở mang tầm mắt, muốn xem phong thái Lâm thiếu gia, nhưng bọn họ vây trước cửa ngóng nhìn vài ngày cũng không có thấy Lâm thiếu gia đâu, việc này để bọn họ có chút thất vọng.

Nhưng suy nghĩ một chút cũng phải, Lâm thiếu gia là tồn tại bực nào, sao có khả năng muốn gặp là gặp được ngay.

Ba vị sư tỷ của Lâm Hàm Ngọc thường thường nhìn thấy đám bình dân kia nhiều nhất, nếu như bình thường, các nàng nhất định sẽ quát mắng một tiếng, nhưng tình huống bây giờ không phải vậy, coi như cho các nàng mười lá gan các nàng cũng không dám.

Cho dù ra ngoài, gương mặt cũng nở nụ cười, hoà thuận hài hòa, không dám có bất kỳ hành động càn rỡ nào.



Một ngày bình thường tại Thăng Long Thành, không khí vẫn bình yên hư không vạn dặm màu xanh lam, nhưng đột nhiên, hư không có một tiếng nổ ầm ầm truyền đến.

Rất nhiều bình dân ngẩng đầu lên nhìn, họ chỉ thấy trên trời đột nhiên tối, sau đó có vô số binh khí bồng bềnh trong hư không che kín bầu trời, uy nghiêm toả ra vô cùng đáng sợ, khí tức ác liệt tràn ngập trong hư không, mênh mông cuồn cuộn như muốn thu hút tâm thần mọi người.

Đặc biệt, trong đám binh khí che khuất bầu trời đó có một kiện binh khí to lớn trôi nổi, kiện binh khí kia tản ra ánh sáng cổ đồng, tràn đầy khí tức viễn cổ.

- Tên đáng chết nào giết con trai ta, mau lăn ra đây cho lão tử.

Tiếng nổ ầm ầm, vang dội thiên địa.

Những binh khí đang lơ lửng kia, bắt đầu run rẩy mãnh liệt, tản ra thanh âm ầm ầm, khiến bình dân rất sợ hãi.

- Đó là cái gì vậy?

- Không biết, chẳng lẽ đến tìm Lâm thiếu gia báo thù?

- Hình như là vậy, những thanh kiếm kia rốt cuộc làm sao trôi nổi được trong hư không vậy? Chẳng lẽ Tiên Nhân hạ xuống hay sao?

- Đây là Thiết Kiếm Tông tìm tới trả thù.

- Gần đây Lâm thiếu gia cũng không có rời đi, giống như biết đối phương sẽ trở lại báo thù vậy, vẫn chờ đợi người đến thì phải.

...

Lâm Hàm Ngọc ngẩng đầu nhìn hư không, trên mặt lộ ra một tia ưu sầu, nàng không biết đệ đệ có phải đối thủ của đối phương hay không, nên rất lo lắng cho hắn.

Thiết Kiếm Tông tuy rằng không thể so sánh cùng Thiên Địa Tông, nhưng dù sao nó cũng là một tông môn. Hơn nữa, nhìn trận thế bây giờ thật giống như không phải chuyện nhỏ, nói không chừng, toàn bộ tông môn người ta đều xuất chinh rồi cũng nên.

Giờ khắc này, trong hư không, bên cạnh trường kiếm màu cổ đồng kia, đứng vài lão giả.

Trước mặt những lão giả này là một người đàn ông mặt chữ quốc, da dẻ màu màu đồng cổ đứng đó, hai mắt như thần nhìn chằm chằm vào Thăng Long Thành phía dưới.

Thời điểm Ninh Thiết Khôn chết, bảng tên bổn mạng của hắn cũng nổ tung, chuyện này khiến Ninh Viễn Kiếm phẫn nộ vạn phần, sau đó hắn dẫn dắt mấy vị trưởng lão trong tông môn đến đây, muốn hung hăng chém giết tên chó chết giám giết con trai mình.

- Đi ra đây...

Ninh Viễn Kiếm lần thứ hai quát lên, tiếng quát này nổ ầm ầm, hoá thành lợi kiếm ào ào chém tới Thăng Long Thành.

Đối với những người phàm tục, hắn không để trong mắt, cho dù tàn sát toàn thành, cũng không thể trung hoà lửa giận trong lòng hắn.

Nhưng Ninh Viễn Kiếm quên mấtm nơi này là địa bàn Thiên Địa Tông, nếu hắn tỉnh táo, chỉ sợ hắn cũng không dám làm càn như vậy.

Thời khắc này, các bình dân ngẩng đầu nhìn hư không đều trở lên kinh hoàng.

- Những thứ kia là cái gì, hình như nó hướng về chúng ta rơi xuống thì phải?

- Cứu mạng a.

- Lâm thiếu gia cứu mạng a…

Các bình dân la toán lên, trong hư không kia có trường kiếm giống như thực chất rơi xuống, thời điểm chúng rơi xuống vì ma sát với không khí nên liên tục xảy ra những vụ nổ nhỏ, vang khắp hư không.

- Đến rồi à? Vậy cũng tốt!

Lúc này, một thanh âm từ Lâm gia lan truyền ra, một bàn tay khổng lồ bao phủ toàn bộ Thăng Long Thành đem bắt hết những công kích kia nắm giữ trong lòng, sau đó hơi dùng sức một chút, toàn bộ những công kích nổ tung.

Thân ảnh Lâm Phàm từ Lâm gia đi ra, sau đó bay lên trời, trôi nổi trong hư không.

- Là Lâm thiếu gia, Lâm thiếu gia ra rồi.

- Lần này chúng ta an toàn rồi.

Tiêu Ngọc Nhã ngẩng đầu nhìn hư không, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, nàng không nghĩ tới Thiết Kiếm Tông dĩ nhiên phát động nhiều người như vậy.

Phụ thân Ninh Thiết Khôn cũng đến, còn có một số trưởng lão.

Một cỗ lực lượng rất mạnh mẽ, nàng cũng không biết đệ đệ của Hàm Ngọc có thể chống đỡ được hay không?

Lúc này, Lâm Phàm nhìn mấy người đứng trước mặt, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười.

Không sai, quả thực không tồi, không có khiến người ta thất vọng.

Sáu vị cường giả, trong đó, một tên Kim tiên đại viên mãn, còn lại bốn tên Kim tiên hậu kỳ.

Thiết Kiếm Tông tự nhiên không thể so với Thiên Địa Tông, nhưng thực lực bực này thì dĩ nhiên cũng thuộc dạng tông môn cường hãn.

Thời khắc này, trong lòng Lâm Phàm chỉ có một ý nghĩ, chém giết toàn bộ những người này, như vậy thực lực hắn sẽ tăng lên một đoạn dài.

- Là ngươi giết con trai ta?

Ninh Viễn Kiếm lớn tiếng quát hỏi.

Lâm Phàm cười nhạt, không trả lời vấn đề này, khuôn mặt lại lộ vẻ hưng phấn nói.

- Xem ra hết người tới rồi, vậy cũng tạm được.

- Ngươi có ý gì?

Ninh Viễn Kiếm biến sắc, hắn không hiểu đối phương đang nói cái gì?

Nhưng vừa lúc đó, Lâm Phàm đột nhiên di chuyển, thân thể hắn hóa thành một đạo cầu vồng bay thẳng đến chỗ đám người Ninh Viễn Kiếm.

- Ngươi muốn chết!

Ninh Viễn Kiếm không ngờ đối phương không nói câu nào, mà trực tiếp động thủ, hắn hiển nhiên không nghĩ tới điều này.

Lâm Phàm chợt quát lớn, Thiên Long Bát Âm bộc phát sóng âm cường đại, trực tiếp chấn nổ toàn bộ binh khí đang lơ lửng phía trước.

Lấy thực lực Kim tiên cảnh bây giờ của Lâm Phàm, Thiên Long Bát Âm được triển khai ra cực kỳ cường hãn, có thể sánh ngang với vô thượng thần thông.

Lúc này, Lâm Phàm đưa mắt khóa chặt một tên trưởng lão, rồi quát.

- Người chết thứ nhất sẽ là ngươi.

Khóe miệng Lâm Phàm khẽ nhếch, sau đó đánh ra một chưởng.

- Tận thế giáng lâm!

Môn thần thông này là thần thông sở trường của Lâm Phàm, mặc dù hắn chỉ mới học được ở Cổ Thánh Giới, nhưng qua thời gian dài tu luyện như vậy, hắn sớm đạt đến trình độ tông sư.

Môn thần thông này thuộc về tầng thứ vô thượng thần thông, không gì không phá.

Trong chớp mắt, bầu trời hoàn toàn u ám, khí tức tận thế giáng lâm, một mảnh thiên địa màu xám tro, khí tức tận thế bốc lên ngùn ngụt, linh khí bị nhiễm khí tức tận thế, điêu linh ngay lập tức, hư không cũng bị ăn mòn, thiên địa vạn vật bên dưới một chiêu này toàn bộ đều bị mục nát.

Một vị Mạt Nhật thần linh tức giận gào thét, lao tới kẻ địch.

Sắc mặt trưởng lão kia đại biến, hai tay liên tục đánh ra thủ thế kỳ lạ, giống như đang thi triển đại thần thông vô thượng nào đó.

- Trấn áp!

Lâm Phàm chợt rống lớn, pháp lực toàn thân giống như đại dương mênh mông, cuồng bạo gầm thét, trực tiếp bao trùm tên trưởng lão kia lại.

Kim tiên đại viên mãn thì có thể thế nào, tuy tu vi hắn cao hơn mình không ít, nhưng từ khi hắn giao đấu với Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, Lâm Phàm đã có lý giải rất nhiều đối với các chiêu thức, có thể nói hắn đã đạt đến một trình độ kinh khủng.

Một tiếng kêu thảm thiết truyền đến.

Trưởng lão kia bị khí tức tận thế bao phủ, thân thể Kim tiên kia không ngừng nứt toác, hủ mục, Kim Tiên pháp tắc dưới khí tức tận thế, càng không có cơ hội phản kháng.

- Tặc tử…

Ninh Viễn Kiếm không nghĩ tới sự tình sẽ biến thành như vậy, vừa mới chạm mặt, bên mình đã có một trưởng lão bị đối phương trấn áp.

Lâm Phàm cười nhạt một tiếng.

- Đừng nóng vội, từ từ chờ đi, rất nhanh sẽ đến lượt các ngươi.

- Ngũ Hành Kiếm ý, vạn kiếm dung hợp.

Trong mắt Lâm Phàm tinh quang lấp loé, một điểm chỉ ra, kiếm ý tự thân vượt qua hết thảy phóng lên trời cao, xẹt vào hư không bay thẳng đến chỗ một trưởng lão khác.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 1004: Có Chút Ý Tứ


Người dịch: TàiBiên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Lâm Phàm trực tiếp mở ra phần mềm hack siêu cấp, từ khi ở Thiên Địa Tông học được Ngũ Hành Kiếm ý, hắn liền dung hợp kiếm ý tự thân lại với ngũ hành kiếm ý, sáng tạo ra một loại kiếm ý càng thêm huyền diệu và kh*ng b* hơn.

Một khi hắn triển khai ra kiếm ý này, lực lượng của nó khiến quỷ thần khó lường.

Tên trưởng lão Thiết Kiếm tông kia ngạc nhiên, khi phản ứng lại, hắn chỉ thấy một đạo ánh sáng xuất hiện trước mặt trong nháy mắt, một cái chỉ tay bình thường kia của đối phương không ngừng phóng đại trong mắt hắn, đồng thời hắn còn cảm thấy trên đó có một luồng kiếm ý huyền diệu chưa từng thấy.

Keng!

Một chỉ kia nhanh chóng điểm lên trán trưởng lão tên Trường Hồ kia.

Vù!

Một đạo sóng gợn tan đi.

- Làm càn.

Ninh Viễn Kiếm chợt quát lớn một tiếng, cùng mấy vị trưởng lão khác đồng loạt ra tay, vài đạo kiếm ý quái dị bay thẳng đến chỗ Lâm Phàm.

- Ha ha…

Lâm Phàm nhanh chóng lui về phía sau, chắp hai tay sau lưng, đứng lơ lửng trên hư không.

- Các ngươi khiến người ta thất vọng rồi, tuy là cường giả Kim tiên hậu kỳ, nhưng tiềm lực tự thân quá thấp, thảo nào có nhiều tuyệt thế kỳ tài vượt cấp chém giết cường giả như vậy.

Hiện tại, Lâm Phàm xem như hiểu rồi, vì sao một ít tuyệt thế kỳ tài có thể vượt cấp chém giết cường giả, nguyên lai vì có người tăng tu vi tự thân lên quá nhanh, căn cơ gốc gác căn bản không vững chắc, nếu so sánh họ cùng một số tuyệt thế kỳ tài, thì chênh lệch thật sự quá lớn.

Trong Thăng Long Thành.

Ba vị sư tỷ Lâm Hàm Ngọc trợn tròn mắt.

- Thật mạnh...

Đối với các nàng, đệ đệ Lâm Hàm Ngọc thật sự quá trâu bò rồi.

Đối mặt với tông chủ Thiết Kiếm Tông cùng mấy vị trưởng lão, vẫn bay nhảy thoải mái, nhẹ nhàng như không.

Mà ngay lúc này, một màn làm các nàng càng thêm hoảng sợ phát sinh, các nàng chỉ thấy thân thể hai trưởng lão phát sinh ra biến hoá kinh khủng.

Trưởng lão bị khí tức tận thế xâm nhiễm giờ này đang gào thét, thân thể hắn như bị món đồ gì đó xâm nhập, không ngừng thối rữa, Kim Tiên pháp tắc cũng không ngừng nứt toác, từ từ hoá thạch sau đó vỡ nát, hóa thành một đám tro tàn tung bay trong đất trời.

- Làm sao có khả năng…

Tên trưởng lão này không ngờ đối phương chỉ dùng một chiêu đã trấn áp được mình, hắn kinh ngạc đến mức không nói được gì.

- Ha ha.

Lâm Phàm cười nhạt, chiêu thức tận thế của mình sao đơn giản như vậy, tận thế giáng lâm, loại người như hắn há có thể chống đỡ được, bên trong đó thậm trí con bao hàm cả lực lượng Đại Phàm Ca, nó không hề dễ đối phó chút nào.

Dù có dùng pháp lực chống đối, cũng không có tác dụng.

“Keng, chúc mừng chém giết Kim tiên hậu kỳ.”

“Keng, chúc mừng kinh nghiệm tăng cường...”

Ninh Viễn Kiếm nhìn thấy một màn trước mắt, nhất thời gầm thét.

- Hồ trưởng lão...

Hồ trưởng lão cứ như vậy bị giết, ngay cả thần thức chuyển thế cũng không cách nào sử dụng.

- Ngươi...

Ninh Viễn Kiếm căm tức nhìn Lâm Phàm, rồi quay sang nhìn Trường Hồ trưởng đang lão thê thảm hô hét.

Lâm Phàm điểm ngón tay, một đạo kiếm ý kinh khủng trực tiếp chui vào thân thể đối phương.

Xoạt xoạt!

Thanh âm nứt vỡ vang lên.

Trường Hồ trưởng lão ngẩng đầu nhìn, một luồng ánh kiếm từ trán hắn bạo phát sau đó biến mất vào thiên địa.

Ầm!

Ầm!

Thân thể Trường Hồ trưởng lão nổ tung, vô số lỗ nhỏ xuất hiện trên người hắn, từng lỗ nhỏ bạo phát từng đạo ánh kiếm.

Thân thể Trường Hồ trưởng lão chuyển động giống như không thể chịu đựng được luồng kiếm ý mênh mông này.

- A...

Tiếng kêu thảm thiết nối liền không dứt.

Thân thể Trường Hồ trưởng lão giống như con nhím, bị những kiếm ý kia đâm xuyên qua, nhìn rất thê thảm.

Ầm!

Trong nháy mắt, hắn nổ tung, tan thành mây khói, biến mất.

“Keng, chúc mừng chém giết Kim tiên hậu kỳ.”

“Keng, chúc mừng kinh nghiệm tăng cường...”

“Keng, tu vi tăng lên.”

“Tu vi: Kim Tiên cảnh trung kỳ.”

Thời khắc này, Lâm Phàm cảm giác thực lực bản thân rốt cuộc cũng tăng lên,, đặc biệt, Kim Tiên pháp tắc càng trở lên to lớn mạnh mẽ hơn, nó phải thô to hơn gấp mấy lần so với lúc trước ít nhất.

Đây là biến hoá về chất.

Cảm giác thoải mái, thực sự vô cùng thoải mái.

Con đường đề thăng tu vi nhanh nhất chính là chém giết cường giả a.

Chiến hết cường giả trong thiên địa, đủ để bản thân trở thành chí cao.

Hai vị trưởng lão ngã xuống là đả kích vô cùng lớn đối với Ninh Viễn Kiếm.

Đến đây sáu người, hiện giờ lại chỉ còn bốn người, chuyến này chơi lớn quá tổn thất không thể chịu được rồi.

Ninh Viễn Kiếm cũng không thể tin được thực lực người trước mắt này, dĩ nhiên lại cường hãn đến như thế, không thể, tuyệt đối không thể như vậy được.

Giờ khắc này, đám người Lâm Hàm Ngọc sớm đã đứng như trời tròng, nhìn tất cả sự việc đang diễn ra trước mắt.

Hai trưởng lão Thiết Kiếm Tông ngã xuống, bọn họ thậm chí còn không biết mình ngã xuống như thế nào, không có tình huống chiến đấu kinh thiên động địa, chỉ mấy động tác dễ như trở bàn tay, hắn đã giải quyết hai tên trưởng lão Thiết Kiếm Tông.

Thực lực hắn đã đến trình độ nào? Sao kinh khủng như thế.

Những thường dân ngẩng đầu nhìn đã quên mất thời gian, quên hết tất cả, vì họ đã bị hình ảnh trong hư không hấp dẫn.

Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Tiên Nhân trong truyền thuyết chiến đấu nha.

Tuy không có cảnh tượng phất tay trời long đất lở thế, nhưng những người kia chết rất thê thảm, đặc biệt là thân thể người bị vạn kiếm xuyên thủng kia, làm mọi người thật sự trấn kinh.

Lâm gia đại viện.

- Nhi tử cố lên.

Lâm Hào Minh cực kỳ hưng phấn, con trai hắn thật sự lợi hại quá.

Lâm phu nhân thì lộ vẻ mặt lo âu.

Lâm Lan Nhi thì lại kêu la om sòm, nàng cảm giác ca ca của mình thật quá bá đạo, quá oai phong.

Gia chủ bảy đại gia tộc cũng một mặt dại ra, giờ bọn họ mới biết chiến đấu của cường giả sẽ như thế nào.

Thời điểm Thiết Kiếm Tông hạ xuống, khí thế toả ra bá đạo bực nào, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt sau, Thiết Kiếm Tông dĩ nhiên mất hai vị trưởng lão, chuyện này để bọn họ cảm giác kinh sợ, chuyện này không phải tầm thường mà.

...

- Tông chủ, đối thủ quá mạnh.

Đám trưởng lão còn lại của Thiết Kiếm Tông mở miệng nói.

Sắc mặt Ninh Viễn Kiếm âm trầm, lửa giận trong lòng hắn bắt đầu cháy rừng rực.

- Tế kiếm giết địch.

Thời khắc này, Ninh Viễn Kiếm quát lớn, làn da màu cổ đồng tản ra từng tia sáng chói mắt, ánh sáng này bao phủ thiên địa, sau đó, thân thể hắn không ngừng mơ hồ, hình như hắn đang triển khai một môn đại thần thông nào đó, khiến trường kiếm dưới chân cùng hòa làm một thể với hắn, trường kiếm màu cổ đồng kia không ngừng run rẩy, hoa văn mờ nhạt trên mặt thanh kiếm đột nhiên sáng lên, rồi toả ra một luồng kiếm ý cổ xưa, luồng kiếm ý mênh mông này trực tiếp bạo phát.

Sắc mặt ba vị trưởng lão còn lại ngưng trọng, đứng thành phương vị hình tam giác, sau đó xuất ra Kim Tiên pháp tắc.

- Tế kiếm.

Ầm ầm!

Một ánh hào quang xông vào thiên địa, một luồng sức mạnh cực kỳ cường hãn trực tiếp bao phủ thời không.

Khóe miệng Lâm Phàm lộ ra vẻ tươi cười, có ý tứ, thật sự rất có ý tứ.

Trường kiếm màu cổ đồng kia vậy mà là tiên khí, hắn không ngờ những người này lại có loại thần thông bực này, hòa thân thể của mình cùng Tiên khí làm một thể, từ đó bùng nổ ra sức mạnh càng thêm cường đại.

Lúc này, sức mạnh trường kiếm kia bạo phát ngày càng mạnh mẽ, nó khẽ run cũng khiến hư không Xung quanh sinh ra âm thanh nổ tung, đây là kiếm ý vô biên, cắt rời hư không, đủ để chém chết tất cả.

- Thứ hỗn trướng, hôm nay ngươi dùng mạng mình cọ rửa sỉ nhục của Thiết Kiếm Tông đi.

Thanh âm Ninh Viễn Kiếm từ trong trường kiếm truyền ra.

- Có chút ý nghĩa, thật sự là rất có ý tứ mà, muốn tới thì tới đi.

Lâm Phàm cười to, nói.

- Lên cấp!

Lúc này, trường kiếm đột phá Kim tiên đại viên mãn lên cảnh giới cao hơn.

Tổ cảnh sơ kỳ.

...

Lần này vượt cấp khiêu chiến cũng có chút bá đạo rồi.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 1005: Ngu Ngốc


Người dịch: TàiBiên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Trên Kim tiên cảnh, gọi là Tổ cảnh.

Người đạt đến loại tu vi này, cơ thể sẽ đồng thọ cùng trời đất, muốn chết cũng không dễ nữa.

Sau khi Ninh Viễn Kiếm cùng mấy vị trưởng lão dung hợp vào Tiên khí màu cổ đồng, thực lực đạt đến mức độ đó, điều này có chút kinh dị.

Nếu không phải hai vị trưởng lão đã bị Lâm Phàm g**t ch*t, e rằng thực lực hiện giờ còn cường hãn hơn nhiều.

Lâm Phàm cảm nhận được, pháp lực ẩn chứa trong trường kiếm cực kỳ cường hãn, pháp lực cô đọng đến không giống bình thường.

Đối với tình huống hiện tại, Lâm Phàm không dám nói mình có thể trấn áp được đối phương, nhưng không có nghĩa là hắn không có khả năng, ít nhất phải động thủ một lần mới biết, kết quả như thế nào.

Giờ khắc này, mặt đám người Lâm Hàm Ngọc đều lộ vẻ hoảng sợ.

Khí tức Tổ cảnh bao phủ thiên địa, trực tiếp trấn áp xuống, khiến các nàng có cảm giác mình giống như một con thuyền nhỏ bồng bềnh trong biển rộng, tùy tiện một con sóng cũng có thể nuốt hết các nàng.

- Trường kiếm kia là một kiện tiên khí, giờ bọn họ lại dung hợp vào Tiên khí, không biết uy lực của nó sẽ như thế nào?

- Thần thông lợi hại nhất của Thiết Kiếm Tông chắc là việc này rồi, dung hợp bản thân cùng Tiên khí, sau đó bùng nổ sức mạnh khủng khiếp chưa từng có.

- Lần này, Lâm thiếu gia có chút nguy hiểm rồi.

...

- Thứ hỗn trướng, ngươi dám giết nhi tử của ta, hôm nay ta sẽ khiến ngươi chết không toàn thây.

Trong trường kiếm truyền ra thanh âm cuồng bạo của Ninh Viễn Kiếm.

Thanh âm kinh thiên động địa, đầy lửa giận vô biên.

Lâm Phàm chắp hai tay sau lưng, sắc mặt hờ hững, giống như hắn không có để chuyện này trong lòng.

- Rất tốt, thần thông này có chút ý tứ, hòa làm một thể với Tiên khí, mượn sức mạnh Tiên khí tăng thực lực lên một cấp, hiện tại các ngươi chắc sẽ có tu vi Tổ cảnh sơ kỳ đi, cảnh giới này đặt trên Vô Tận đại lục, có thể thuộc về tầng lớp cường giả đỉnh cao rồi nhỉ.

- Chém!

Trong chớp mắt, trường kiếm đột nhiên dựng thẳng lên trời, sau đó nhẹ nhàng vạch một cái, hư không lúc này giống như tờ giấy dán, bị thanh kiếm kia cắt thành hai nửa nghiền ép qua.

Lâm Phàm giơ tay, pháp lực cuồn cuộn dâng trào chống đối trực tiếp kiếm ý đang chém xuống.

Ầm!

Ầm!

Sức mạnh cuồng bạo nổ tung.

Lâm Phàm lui về phía sau vài bước, trên mặt lộ vẻ nghiêm túc, lực lượng này quả thật rất cường hãn, thực lực của mình bây giờ sợ không thể làm được gì.

- Ha ha…

Một tiếng cười điên cuồng truyền ra.

- Ngươi còn có năng lực gì, xuất ra hết đi, nếu không sẽ không còn cơ hội nữa đâu, dám giết hài nhi của ta, ngươi hãy dùng tính mạng của mình trả lại đi.

Lâm Phàm nhún nhún vai thầm nghĩ.

- Thật phiền phức, nên làm cái gì bây giờ?

Lâm Phàm bắt đầu nghĩ xem, hắn nên dùng biện pháp gì để giết đối phương, tên này sau khi hòa một thể với trường kiếm, uy lực bộc phát ra không bình thường chút nào, phải nghĩ một cái biện pháp hay để thử một lần.

- Ta muốn cắt rời từng khối máu thịt của ngươi xuống, ta muốn lăng trì thân thể ngươi vạn năm, để ngươi sống không bằng chết.

Ninh Viễn Kiếm rống giận, sau đó huy động trường kiếm, thu nhỏ nó lại, biến thành một thanh kiếm thông thường.

Sau khi nó thu nhỏ lại, sức mạnh chẳng những không giảm, lại còn có dấu hiệu tăng cường.

Cô đọng lại đều là tinh hoa, đạo lý này quả nhiên rất đúng.

Xèo!

Trường kiếm đột nhiên biến mất, tốc độ của nó đã vượt qua mắt thời không, mắt thường căn bản không cách nào thấy rõ.

Nhưng đối với Lâm Phàm, hắn có thể thấy rõ nhất cử nhất động của trường kiếm.

Tốc độ này đích xác rất nhanh, cho dù cường giả Kim tiên đại viên mãn cũng có thể bị chém rớt ngay lập tức.

Xì xì!

Hư không khẽ động, Lâm Phàm chợt cúi thấp đầu, trường kiếm xẹt qua trên đỉnh đầu hắn, nếu vừa rồi chậm một chút, Lâm Phàm lúc này đã mất đầu rồi.

Thật bén, tốc độ thật nhanh.

- Né? Ngươi né mãi được sao?

Ninh Viễn Kiếm cuồng tiếu, thân kiếm đột nhiên biến hóa quỷ dị làm Lâm Phàm kinh ngạc, hắn không ngờ tới trường kiếm lại có loại khả năng này.

Xì xì!

Trường kiếm đâm thủng thân thể Lâm Phàm.

- Ha ha... Ha ha...

Ninh Viễn Kiếm cười to điên cuồng.

Lâm Phàm cúi đầu xuống nhìn trường kiếm đang đâm trên thân thể, hắn còn cảm thấy một đạo kiếm ý chui vào cơ thể mình, nó đang bắt đầu phá nát Kim Tiên pháp tắc của hắn.

- Ngươi chạy đi, sao không chạy nữa? Giờ chết của ngươi đã đến rồi!

Ninh Viễn Kiếm cười nói, nhưng khi thấy nụ cười của Lâm Phàm, sắc mặt hắn lại biến đổi.

Một tay Lâm Phàm nắm lấy trường kiếm, sau đó lại cười cười.

- Ngươi xong đời rồi.

- Hả?

Ninh Viễn Kiếm sững sờ, không biết đối phương nói vậy có ý gì?

- Thiên Địa Dung Lô.

Khóe miệng Lâm Phàm lộ ra một nụ cười tươi rối, sáng chói như xói trán, hắn không nghĩ cơ hội tới nhanh như vậy, hắn không ra tay vì muốn chờ cơ hội này, một cơ hội thích hợp.

Vù!

Thiên Địa Dung Lô xuất hiện.

- Kể từ hôm nay Thiết Kiếm Tông sẽ thành phế tông.

Lâm Phàm hờ hững mở miệng, sau đó tiến vào Thiên Địa Dung Lô.

Ninh Viễn Kiếm cũng hoàn toàn không biết gì hơn.

- Đây là nơi nào?

Bên trong Thiên Địa Dung Lô rất khác, Ninh Viễn Kiếm sững sờ không biết mình đang ở nơi nào?

Lâm Phàm chợt quát, ngừng thở kéo trường kiếm ra khỏi cơ thể.

Tên này đột phá từ Kim tiên lên Tổ cảnh, thực lực tuy tăng lên nhưng kiếm ý của hắn thì lại kém mình quá xa cùng, muốn dựa vào loại kiếm ý này để hủy diệt cơ thể mình, nằm mơ giữa ban ngày.

- Ngươi nghĩ mang ta vào đây là có thể phong tỏa, ngăn cản ta hay sao? Ngươi đang tự rước lấy nhục mà thôi, chém!

Ninh Viễn Kiếm quát lớn, điều khiển trường kiếm chém phá bên trong Thiên Địa Dung Lô, trong đó không ngừng nổ tung.

Ầm!

Ầm!

Trường kiếm va chạm cùng lò nung, sinh ra những tiếng nổ lớn.

Lâm Phàm sững sờ, không có nghĩ tới Ninh Viễn Kiếm lại bá đạo như thế, nếu như chính mình còn dây dưa thêm, sợ mình sẽ ăn hành một thân cho xem, nhưng bây giờ, tên này đang chém phá Thiên Địa Dung Lô, khiến hắn không có cơ hội chạy trốn.

Ẩn thân!

Lâm Phàm tiến nhập trạng thái ẩn thân, sau đó bay đến miệng lò, mở nắp ra rồi lén lén lút lút đi ra ngoài.

Lâm Phàm đứng trên đỉnh Thiên Địa Dung Lô, thở phào nhẹ nhõm.

Không ngờ lại thuận lợi như vậy.

Ầm!

Ninh Viễn Kiếm vẫn còn trong Thiên Địa Dung Lô, tích cực chém giết.

- Cái lò nung nho nhỏ này mà cũng muốn phong tỏa bản tọa, chém.

- Ồ, đây rốt cuộc là thứ đồ gì, sao ta không thể nhìn thấu nó nhỉ.

- Thứ hỗn trướng, ngươi đi nơi nào rồi?

- Đáng ghét, ra đây cho ta.

...

Từng tiếng rống giận dữ, bạo nổ bên trong Thiên Địa Dung Lô.

Lâm Phàm đứng trên Thiên Địa Dung Lô nhìn vết thương trước ngực, Ngô Đồng Thần Thụ tạo ra lực lượng sinh mệnh tu bổ thân thể hắn lại.

- Không nghĩ tới chỉ cần mấy việc đơn giản, đã hấp diêm được một cường giả cấp Tổ cảnh.

Luyện hóa!

Lâm Phàm lạnh nhạt mở lời, đây là lần đầu tiên Lâm Phàm triển khai Thiên Địa Dung Lô thuận lợi như vậy.

Bên trong, Ninh Viễn Kiếm vậy mà không dây dưa với mình, chạy đi chém Thiên Địa Dung Lô, hắn phải có bao nhiêu sự ngu ngốc mới làm được điều này đây không biết.

Ngu đến hết thuốc chữa mà!

- A!

Khi luyện hóa bắt đầu, bên trong lò nung truyền đến tiếng kêu thê thảm.

- Đây là cái gì?

- Thả ta ra ngoài.

- Cẩu vật, ngươi làm gì vậy, ngươi dám bẫy ta sao?

- Ngươi, tên súc sinh này...

Âm thanh kia càng ngày càng nhỏ.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 1006: Tu Luyện Dựa Vào Chính Mình


Người dịch: TàiBiên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Thoải mái!

Thiên Địa Dung Lô là đồ vật của hệ thống, Thần khí dùng để luyện khí nhưng nó không chỉ luyện khí, mặc kệ có vật gì vứt vào, Thiên Địa Dung Lô đều có thể luyện hoá.

Chỉ là hắn không biết Ninh Viễn Kiếm sẽ bị nung thành thứ đồ gì thôi.

Nếu không có Thiên Địa Dung Lô mà hắn vẫn muốn so chiêu cùng cường giả Tổ cảnh thì sợ có chút nguy hiểm, nhưng cuối cùng hươu chết vào tay ai cũng khó nói.

Đáng tiếc, trên người Lâm Phàm có nhiều đồ chơi kinh dị quá, không nói tới Thiên Địa Dung Lô, hắn còn có Đại Phàm Ca cũng rất lợi hại, một khi triển khai, thì quỷ thần cũng khó lường.

“Keng, chúc mừng luyện chế thành công.”

“Keng, luyện chế: Con rối thần binh Kiếm Nhân.”

Lâm Phàm sững sờ, chưa kịp phản ứng.

Kiếm Nhân này cái quái gì, không biết nó là món đồ chơi dạng gì nữa?

Kiếm Nhân: Vật phẩm đặc biệt, lấy Tiên khí làm bản thể, dùng tinh khí thần Kiếm đạo cao thủ hòa vào bên trong, tỉ lệ luyện chế thành công, một phần vạn.

Lâm Phàm xòe tay, trực tiếp mở Thiên Địa Dung Lô ra, một

thanh trường kiếm màu cổ đồng xuất hiện, thanh kiếm này hết sức quái dị, nó mọc ra hai tay, hai chân và sống sờ sờ, đúng như cái tên Kiếm Nhân của nó.

Điều đáng nói ở đây là tu vi của nó khá bất phàm, sau khi trải qua sự rèn luyện của Thiên Địa Dung Lô, nó dĩ nhiên đạt tới Tổ cảnh trung kỳ, chuyện này quả thật cũng quá nghịch thiên đi.

Lâm Phàm xoà tay, tứ chi Kiếm Nhân biến mất, nó biến thành một thanh trường kiếm màu cổ đồng, sau đó bay vào bàn tay Lâm Phàm.

Kiếm Nhân, binh khí chi vương, sát phạt dứt khoát, nham hiểm quỷ dị.

Cổ tay Lâm Phàm hơi động, trường kiếm xuất hiện giữa trời, xẹt qua hư không lôi ra một mảnh cầu vồng.

Lâm Phàm nhìn một lát rồi để nó trấn thủ Thăng Long Thành.

Cầu vồng không biến mất mà lao vào lòng đất, Kiếm Nhân tiến trong lòng đất, sau đó bộc phát một luồng kiếm ý, bao phủ bốn phương tám hướng Thăng Long Thành lại.

- Bản Nguyên Phong Ấn Thuật.

- Chí cường kiếm ý.

Lâm Phàm rất quan tâm đến sự an toàn của Thăng Long Thành, lấy thực lực bây giờ của Lâm Phàm cùng trình độ phong ấn của hắn, phong ấn hắn bày xuống này, người bình thường không phá được, cho dù có cường giả có thể phá thì cũng phải tốn chút công phu.

Thiết Kiếm Tông coi như bị diệt rồi, chỉ không biết địa bàn tông môn này ở nơi nào.

- Tình huống thế nào?

Mọi người trong Thăng Long Thành nghi ngờ vạn phần, bọn họ không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Quan sát thì quan sát, nhưng đa số mọi người đều không hiểu chuyện gì cả.

- Các ngươi nhìn đi, Lâm thiếu gia trở về rồi.

- Những người kia đi đâu rồi? Chẳng lẽ đều bị Lâm thiếu gia trấn áp rồi hả?

Lâm Phàm hạ xuống, sau đó tiến về Lâm gia.

- Con à, tình huống thế nào?

Lâm Hào Minh tiến lên trước hỏi, hắn vẫn nghi ngờ trong lòng, không biết tình huống cụ thể ra sao, tình cảnh vừa rồi thật sự hù chết bọn họ.

- Không sao rồi, con đã giải quyết hết.

Khóe miệng Lâm Phàm lộ vẻ tươi cười.

Thăng Long Thành hiện tại không phải là vùng đất tầm thường nữa, nơi đây đã có một cường giả Tổ cảnh trung kỳ trấn thủ, nếu người bình thường biết chuyện này, sẽ sợ đến mức choáng váng, chuyện này thật sự quá đáng sợ.

- Ca, ta biết ca là người mạnh nhất mà.

Lâm Lan Nhi hưng phấn lên tiếng.

- Muốn vào Thiên Địa Tông không? Lâm Phàm hỏi.

Lâm Lan Nhi do dự một chút sau đó cười ngọt ngào.

- Muội còn muốn ở nhà một thời gian, không vội, không vội.

Lâm Phàm cũng không ép buộc em gái, mình mặc dù chuyển thế nhưng nếu đã có quan hệ cùng Lâm gia, hắn dĩ nhiên sẽ chăm sóc một hai.

Nếu như mình vô địch thiên địa này, Lâm gia đời đời không suy, nhưng nếu như mình ngã xuống, cho dù đưa mọi người đến Thiên Địa Tông, cũng vô dụng.

...

Ngày hôm sau.

Lâm Phàm chuẩn bị ly khai Thăng Long Thành, hắn đã ở đây trễ nải một ít thời gian, hắn phải nhanh chóng ra ngoài, tìm cơ hội tăng thực lực, từ tông môn, hắn biết được một ít địa điểm đáng để đi, nếu đến đó, hắn có thể tìm thấy cơ hội tăng lên thực lực.

Lúc này, hai nữ tử đang đứng trước mặt đám người Lâm Hàm Ngọc.

Hai cô gái này nhìn khá trẻ, nhưng thật ra tuổi tác các nàng đã rất lớn.

Sau khi tu vi thăng tiến, dung nhan các nàng sẽ được bảo trì mãi không thay đổi, hầu như tất cả nữ tử đều thích tuổi trẻ, nhưng cũng có một số nữ tử yêu thích dáng dấp phụ nữ, vì dáng vẻ như thế sẽ cho người ta cảm thấy họ có chút uy nghiêm.

Hai nữ tử kia chính là tông chủ Bách Hoa Tông và một trưởng lão khác.

Sau khi Tiêu Ngọc Nhã truyền tin tức về, tông chủ Bách Hoa Tông tự nhiên chú ý đến.

Nàng không ngờ một đệ tử ngoại môn trong tông môn lại có gia cảnh lớn như thế, đệ đệ đệ tử này vậy mà trở thành tông chủ dự bị của Thiên Địa Tông, địa vị này, cao bực nào chứ.

Vô Tận đại lục có vô số tông môn, nhưng được xưng là đại tông thì lại cực kỳ ít ỏi, muốn kết giao quan hệ cùng những đại tông môn này, không phải chuyện đơn giản.

Vì vậy lần này, tông chủ Bách Hoa Tông đến đây, hy vọng có thể giữ Lâm Hàm Ngọc ở lại tông môn, chỉ có như vậy, Bách Hoa Tông mới có chút quan hệ với Thiên Địa tông.

-Tông chủ...

Đám người Lâm Hàm Ngọc cung kính nói.

Khoé miệng tông chủ Bách Hoa Tông lộ vẻ tươi cười, sau đó đi lên trước nói.

- Hàm Ngọc, tông môn với ngươi không tệ, ta hi vọng ngươi ở lại tông môn.

Tông chủ cũng không vòng vo mà trực tiếp nói thẳng ra, điều này cũng có chút bá đạo.

Lâm Hàm Ngọc sững sờ, trong lòng nàng tự nhiên biết ý Tông chủ là gì, nàng gật đầu nói.

- Tông chủ ngài yên tâm, tính mạng Hàm Ngọc chính là do tông môn cứu, con tuyệt đối sẽ không ly khai tông môn đâu.

- Tốt, tốt.

Tông chủ Bách Hoa Tông rất vui vẻ.

Lâm Hàm Ngọc mở miệng nói tiếp.

- Tông chủ và trưởng lão hôm nay đã tới, không bằng đi gặp em trai con một chút đi.

- Được, được...

Mục đích các nàng tới đây là gặp Lâm Phàm, khi nghe Ngọc Hàm nói thế, các nàng vui vẻ đồng ý, có thể quen biết với tông chủ dự bị Thiên Địa Tông là một việc vô cùng vinh hạnh.

Lâm gia đại điện.

Lâm Hào Minh biết hai vị này là tông chủ cùng trưởng lão trong tông môn khuê nữ, tự nhiên rất khách khí, nhưng hắn không còn phải cung cung kính kính như trước, con trai hắn mạnh mẽ như vậy, hắn cũng rất thoải mái, không có loại cảm giác thấp kém kia nữa.

Con trai mình là tông chủ dự bị Thiên Địa Tông, địa vị cao vô cùng.

- Phàm nhi, hắn đi rồi.

Lâm Hào Minh nói.

- A!

Tông chủ cùng trưởng lão Bách Hoa Tông lộ vẻ vẻ tiếc nuối, hai người không nghĩ tới đối phương đi nhanh như vậy.

- Hàm Ngọc, lúc em trai con đi, có đưa cho ta hai vật phẩm này, để ta giao cho con.

Lâm Hào Minh lấy ra hai vật phẩm từ trong nhẫn trữ vật đưa cho con gái.

Một món trong đó rõ ràng là một Hạ phẩm Tiên khí.

Tiên khí này là do Hàn Quân Thiên cho Lâm Phàm, nhưng Lâm Phàm không dùng được, hắn giao cho Lâm Hào Minh để Lâm Hào Minh đưa lại cho tỷ tỷ mình.

Hạ phẩm Tiên khí này đã được Lâm Phàm luyện chế qua, uy lực tăng mạnh, công phòng nhất thể, tuy vẫn là Hạ phẩm Tiên khí nhưng đủ sức sánh ngang trung phẩm Tiên khí.

Tông chủ và trưởng lão Bách Hoa Tông nhìn thấy Tiên khí này, nhất thời sợ hãi ngây người, đây chính là Tiên khí nha, không ngờ đệ đệ Hàm Ngọc giàu có như vậy.

Coi như là các nàng thấy được, trong lòng cũng hâm mộ không thôi.

Còn lại là một viên đan dược, viên đan dược tăng lên tư chất người dùng.

Bây giờ, Lâm Phàm chỉ có thể làm được những thứ này thôi, dù sao thì Vô Tận đại lục cũng quá mức nguy hiểm, chỉ cần không giống hắn đi tìm đường chết, thì không có chuyện gì xảy ra.

Còn lúc này, Lâm Phàm đã sớm rời khỏi Thăng Long Thành.

Hắn đã đi được mười triệu dặm.

Loại tốc độ này quá mức kinh khủng, không ai có thể so sánh với hắn.

Lâm Phàm giờ đã ngừng lại, hắn cảm thấy mình nên cố gắng tu luyện một chút.

Cường độ thân thể hắn đã lâu rồi không tăng lên, hắn có chút gấp gáp.

Hắn đã từng cần người khác động thủ nhưng giờ hắn lại không cần.

Cũng có thể dựa vào chính mình.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 1007: Tẩu Hoả Nhập Ma


Người dịch: TàiBiên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Đã từng có thời tu vi hắn không đủ, nhưng nhờ cường độ thân cao hơn tu vi bản thân, điều này để hắn ưu sầu nhưng giờ không giống lúc trước, hiện tại tu vi tự thân hắn đã vô cùng cường đại, đủ để hắn trấn áp kẻ địch mà khổng cần chịu đòn rồi đánh lại như trước.

Phong cảnh xung quanh không tồi, hắn quyết định hạ xuống mặt, đất chậm rãi tiến lên.

Lúc này, tứ phía là một khung cảnh rộng lớn, mênh mông vô bờ.

Lâm Phàm vung nắm đấm có kèm theo pháp lực gia trì, đấm một quyền vào lồng ngực của mình.

Ầm!

- Thật thoải mái a.

Gương mặt Lâm Phàm lộ vẻ thoải mái, cảm giác thoải mái này có vẻ hơi dị dị một chút.

“Keng, chúc mừng Vạn Cổ Bất Diệt Thể tăng cường 300,000 kinh nghiệm.”

Lâm Phàm hơi ợ một tiếng no nê, huyết dịch trong cơ thể sôi trào, bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát.

Hắn cảm giác, cú đấm này giáng xuống thật tốt, kinh nghiệm tăng rất nhiều a, hắn cảm giác nếu cứ một đường đấm xuống như vậy, hiệu quả sẽ tốt hơn.

Lại thêm một quyền đầy uy lực.

Tiếng nổ ầm vang lên, tạo ra xung kích cường đại, lan ra xung quanh.

Uy lực nắm đấm này không phải chuyện đùa.

“Keng, chúc mừng Vạn Cổ Bất Diệt Thể thăng cấp.”

“Keng, Vạn Cổ Bất Diệt Thể tiến giai lên Vĩnh Hằng Thần Tiên Thể.

“Keng, chúc mừng thân thể thăng lên cảnh giới Chân Tiên sơ kỳ.”

...

Lâm Phàm thấy mình thật thông minh, biện pháp hay như thế cũng có thể nghĩ ra được.

Mấy ngày sau.

Cường độ thân thể hắn đã tăng Huyền tiên đại viên mãn.

Tốc độ này thật sự quá nhanh.

Mỗi nơi Lâm Phàm đi qua, mặt đất sẽ bị cày ra một cái hố sâu, đây là kết quả của việc Lâm Phàm tự ngược bản thân, sức mạnh cú đấm sẽ lan truyền xuống dưới chân, sau đó lan ra mặt đất xung quanh, khiến nó bị lún thành hố sâu.

Giờ khắc này, trên hư không vô tận, có hai bóng người đang ẩn giấu.

- Hắn rốt cuộc đang làm gì vậy?

Một người đàn ông trung niên, thân thể hơi mập, kinh ngạc nói, phía sau hắn là hai thanh cự phủ to lớn, ánh sáng sắc nhọn, giống như có thể khai thiên tích địa, uy lực không giống bình thường.

- Không biết, nhưng tông chủ phân phó, cẩn phải nửa đường phải chặn giết người này, nhưng tình huống hiện giờ sao ta thấy sai sai gì á, chúng ta theo dõi hắn mấy ngày, cũng thấy được, mỗi lần hắn tự đánh vào ngực mình, cường độ thân thể hắn lại càng không ngừng gia tăng, chẳng lẽ hắn đã tu luyện tới mức tẩu hỏa nhập ma rồi?

Một người khác, có chòm râu như cơn sóng uốn lượn xuống tận bụng nhận xét, giờ khắc này, trong mắt hắn cũng lập loè kinh dị.

Tình huống như thế khiến bọn họ nghi hoặc vạn phần.

Bọn họ chưa bao giờ thấy có người tự ngược đãi mình như vậy.

Mỗi một quyền đều hết sức hung tàn, thậm trí trên quyền đầu còn ẩn chứa Kim tiên lực lượng nữa.

- Cảnh giác một chút, người này là một trong những tông chủ dự bị của Thiên Địa Tông đó, chúng ta ra tay phải dứt khoát, một đòn phải g**t ch*t hắn ngay, sau đó lập tức ly khai nơi này.

Nam tử có hai thanh búa lớn sau lưng nhắc nhở.

- Hiểu rồi.

Lúc này, Lâm Phàm đã sớm phát hiện ra có người ẩn nấp trong hư không.

Nhưng hắn không gấp chút nào, địch không động, ta cũng không động, trước tiên cứ tu luyện thân thể mình tu luyện tới mức tận rồi nói.

Nhưng vì muốn bẫy những người mai phục phía trên, Lâm Phàm vẫn suy nghĩ một hồi, hắn cảm giác mình nên nghĩ ra một mưu kế.

Lúc này, Lâm Phàm ngửa mặt lên trời thét dài.

- Cơ thể ta vô địch, ta sẽ tu luyện thân thể đến mức tận cùng ahihi.

Rồi hắn giơ tay lên cao nắm lại thành quyền, trên quyền đầu có Kim Tiên pháp tắc quấn quanh, sức mạnh to lớn, tràn ngập thiên địa, khiến thiên địa đều phải ảm đạm phai mờ, đột nhiên hắn tỏ ra phẫn nộ, đánh một quyền lên ngực mình.

Phốc!

Một đoàn máu tươi phun ra, hắn cứ tiếp tục như vậy, một đường đi về phía trước, một đường tự nện mình.

- Ha ha, tốt, quá tuyệt vời, rốt cục đã đổ máu rồi.

Lâm Phàm hưng phấn, âm thanh không bảo lưu truyền vào hư không.

Hai người vẫn núp trong hư không nhìn thấy cảnh dưới đất, vẻ mặt càng dại ra.

- Hắn tu luyện tẩu hỏa nhập ma rồi, nếu không như vậy, không có ai đối với chính mình như vậy đâu.

- Không sai, ta cảm nhận được huyết dịch trong cơ thể hắn đang sôi trào, máu huyết hắn dường như sắp bị bạo liệt.

- Có khi chúng ta không cần ra tay, tên này có thể tự đập chết chính mình luôn ấy.

- Ừm, rất có khả năng này, nhưng chúng ta không vội kết luận, nên chậm rãi theo dõi, nếu hắn không chết, chúng ta tới bổ thêm một đao là được.

- Tốt, không ngờ một trong những tông chủ dự bị Thiên Địa Tông lại tu luyện bản thân đễn sắp hỏng, làm trò hề cho thiên hạ mà.

...

- Hiện tại thân thể ta đã vô địch rồi, coi như Tiên khí cũng không chém được lão tử nữa.

Lúc này, Lâm Phàm lấy ra Vĩnh Hằng Chi Phủ, sau đó nhắm chém xuống vai mình, máu tươi phun ra như suối chảy.

- Aiii, ta vẫn chưa tu luyện đến nơi đến chốn, phải tiếp tục tu luyện mới được.

Vĩnh Hằng Chi Phủ chỉ xuất hiện một hồi, nhưng nó hấp dẫn hoàn toàn ánh mắt một người trong hư không.

- Thanh cự phủ kia tuyệt đối là tiên khí, hình như nó là tuyệt phẩm Tiên khí thì phải.

- Ta thấy không chỉ như vậy đâu, sợ thanh cự phủ kia đã vượt qua tuyệt phẩm Tiên khí rồi, ngươi không nhìn thấy thời điểm nó xuất hiện sao, hàn quang trực tiếp cắt rời hư không, huỷ diệt tất cả đó.

- Tên này rốt cuộc tu luyện thần thông nào mà lại đem tu luyện chính mình thành bộ dáng này chứ?

- Không biết, nhưng theo ta thấy không phải đơn giản đâu.

- Lần này vận khí chúng ta thật sự quá tốt rồi, phải nói là quá nghịch thiên luôn ấy, tình huống dễ dàng như thế cũng được chúng ta gặp phải.

...

Lại trôi qua mấy ngày.

Lâm Phàm không biết mình đã ói ra bao nhiêu ngụm máu, nhưng hắn biết cường độ thân thể mình đã đạt đến Kim tiên sơ kỳ, đã biến hóa về chất.

Nhưng bề ngoài Lâm Phàm biểu hiện ra vẻ mặt rất trầm thấp, sắc mặt hắn hoàn toàn trắng bệch giống như sắp ngỏm.

Ầm!

Ầm!

Một quyền lại một quyền oanh lên người.

Hai người đang núp lùm thấy cảnh này cũng không đành lòng nhìn thẳng.

Thê thảm, thật sự quá thê thảm.

Bọn họ một đường theo dõi, biết đối phương ít nhất đã ói mấy ngàn ngụm máu, có thể nói máu nhuộm đầy đất, cảnh tượng vô cùng thê thảm.

- Ta nghĩ đã đến lúc chúng ta kết thúc tánh mạng hắn rồi.

- Để hắn chịu thống khổ như vậy, chẳng bằng chúng ta ra tay tiễn hắn một đoạn đi.

- Không vội, chúng ta nhìn xem hắn có thể kiên trì tới khi nào, Kim Tiên pháp tắc của hắn đã cận kề bờ vực tan vỡ rồi, chắc không bao lâu lâu nữa đâu.

- Một trong những tông chủ dự bị Thiên Địa Tông cứ như vậy chết đi, thật sự quá oan uổng.

- Đúng vậy.

...

Lúc này, Lâm Phàm cảm thụ cường độ thân thể bản thân không ngừng đề thăng, trong lòng rất hưng phấn, nhưng hắn vẫn kinh ngạc vì độ nhẫn nại của hai người đang trốn trên trời, vậy mà vẫn chưa ra tay

Chẳng lẽ bọn hắn muốn nhìn lão tử tự đập chết mình hay sao?

Hai người này cũng quá tham đi, thật sự hơi quá đáng.

Nếu đã vậy, ta sẽ làm như các ngươi mong muốn, nhưng trước đó phải tăng thân thể đến mức tận cụng mới được.

Lại thêm vài ngày sau.

Nhìn hai người, Lâm Phàm cười thầm trong bụng, dưới ánh mắt khiếp sợ của hai người, Lâm Phàm tung một quyền tràn đầy cuồng bạo vào ngực mình, thanh âm phát ra như một vụ nộ nhỏ.

Ầm!

“Keng, chúc mừng vĩnh hằng thần tiên thể thăng cấp.”

- Cường độ thân thể đạt tới Kim Tiên cảnh trung kỳ.

Phốc!

Vào đúng lúc này, Lâm Phàm ngẩng đầu phun ra một ngụm máu tươi, lần này chân chính giống với bốn từ máu nhuộm trời xanh.

Ầm ầm!

Lâm Phàm ngã xuống, nhưng ngay khi ngã xuống đất thì tư thế của hắn cũng vô cùng tiêu sái và bá đạo.

Hai người nhìn thấy cảnh này, hoàn toàn trợn tròn mắt, sau đó đột nhiên kinh hô.

- Tẩu hỏa nhập ma, thật chết rồi.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 1008: Chém Xong, Té Nhanh


Người dịch: TàiBiên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Lâm Phàm nằm một chỗ không nhúc nhích, nhưng toàn bộ tình huống bên ngoài đều trong bàn tay hắn.

Hai người kia hạ xuống đất, không chút do dự tiến về phía hắn.

Giờ này, khí tức Lâm Phàm đã không tồn tại nữa, giống như hắn thật sự đã chết, đây là chức năng nội liễm khí tức của hệ thống, chứ nếu người thường không thể nào làm được.

- Chết rồi, không ngờ hắn chết thiệt rồi.

- Đi thôi, tránh đêm dài lắm mộng, mau lên nhìn xem hắn có vật gì tốt, vơ vét rồi đi.

Hai người giờ đang hưng phấn cực kỳ, tuy bản thân chúng là Tổ cảnh, không để ý đến một số Tiên khí thông thường, nhưng Lâm Phàm lấy ra Tiên khí lại không giống bình thường, tiên khí kia rất có thể đã vượt qua tuyệt phẩm Tiên khí.

Một tuyệt phẩm Tiên khí cũng có thể khiến cường giả tranh chấp vỡ đầu chảy máu chứ đừng nói đến việc cây vũ khí kia có thể đã vượt qua tuyệt phẩm Tiên khí.

Hai người đứng trước mặt Lâm Phàm, cẩn thận liếc mắt dò xét.

- Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, xương cốt trẻ như vậy tu vi thì cao đến mức kinh người, nếu như để hắn tiếp tục phát triển, chỉ sợ hắn sẽ trở thành một tồn tại vô cùng khủng khiếp a.

- Ha ha, dù như vậy thì như thế nào, Vô Tận đại lục to lớn như thế, không biết có bao nhiêu thiên kiêu tuyệt diễm tồn tại, càng không biết có bao nhiêu người có thể sống đến sau cùng, nhưng tên này xác thực không giống người thường, cho dù là Tần Thánh Quân của Thần Nguyên Tông cũng không thể phân cao thấp.

- Không nghĩ tới cuối cùng hắn lại bị tẩu hỏa nhập ma, nếu Thiên Địa Tông biết việc này không biết họ sẽ có cảm giác gì, chắc đau trứng dữ lắm.

- Mau mau tìm xem có gì tốt không, tiểu tử này thân là tông chủ dự bị Thiên Địa Tông, trên người chắc không ít bảo bối đâu.

Hai người bắt đầu lục lọi thân thể Lâm Phàm.

Trong lòng Lâm Phàm mắng to, thực là ngày ch* đ*, nói lục soát là lục soát, sờ loạn cẩn thận, cọng lông tơ của lão tử cũng chừa, đkm nó chứ.

- Ồ, không biết tiểu tử này giấu đồ vật chỗ nào rồi, tìm mãi cũng không có gì, thật sự kỳ quái?

- Trong nhẫn chứa đồ không có sao?

- Không có, ta vừa nhìn rồi, nhẫn trữ vật của hắn không có thứ gì cả.

- Cẩn thận tìm lại xem.

Hai người ngồi xổm xuống tìm lại, đồng thời buông lỏng cảnh giác, vì theo bọn họ, tiểu tử này đã tẩu hỏa nhập ma chết rồi, nên không cần đề phòng.

Lâm Phàm đại hỉ, đến lúc mình ra tay rồi.

- Ân!

Vừa lúc đó, sắc mặt hai người hơi đổi, thần sắc vốn đang hưng phấn trở nên dại ra, cmn, ai đang bóp tiểu đệ ta vậy.

- Khà khà! Bắt được rồi.

Một đạo ma âm lan truyền vào tai hai người.

- Ngươi...

Hai người nhất thời kinh hãi, sắc mặt có chút dữ tợn.

- Đừng nhúc nhích, cẩn thận nổ đó, nếu như nổ tung, cũng không nên trách ta à nha.

Bàn tay nhỏ Lâm Phàm khẽ động, nhưng lực đạo vẫn rất lớn.

- Đau quá! (@_@ lại chụp ch*m rồi!!)

Sắc mặt hai người tái

nhợt, bọn họ chỉ có cảm giác đau đớn không nhịn được tràn vào trong lòng, loại đau đớn này hành hạ bọn họ, dù họ có pháp lực cao cường cũng không chống đỡ được.

- Ngươi không phải chết rồi sao? Sao lại thế này…

Thanh âm hai người có chút run rẩy, hàm răng cũng lập cập va vào nhau giống như thấy quỷ.

- Ai nói ta chết, ta chỉ giả chết thôi, Côn Lôn Thần Tông quả nhiên phi phàm nha, dĩ nhiên phái hai cường giả Tổ cảnh sơ kỳ tới tìm ta.

Lâm Phàm cảm thán.

- Ngươi thật hèn hạ...

Hai người cắn răng nghiến lợi, nhưng tiểu đệ đang bị người ta nắm trong tay, bọn họ không dám có một tia phản kháng nào.

- Đê tiện? Ta không phải đê tiện, đây chỉ là một chiêu thường thường ta hay dùng mà thôi, có trách thì trách chỉ số thông minh các ngươi quá thấp.

- Xoay Chuyển Càn Khôn.

Thời khắc này Lâm Phàm đột nhiên lên tiếng, thanh âm thanh thúy lan truyền trong đất trời, đây là một chiêu hết sức bình thường, nhưng có thể tu luyện nó tới mức độ này chỉ có Lâm Phàm thôi.

Còn hai người giờ cảm thấy thế giới như đã sụp đổ, đại lục chia năm xẻ bảy, thiên địa phá diệt, toàn bộ thế giới hoàn toàn u ám.

- A!

Hai tiếng kêu hư heo bị chọc tiết, thê thảm tuyệt vọng vang lên thảm thiết lan truyền khắp hư không, thanh âm cực kỳ bi thương. (nát cmnr)

- Ngươi thân là một trong những tông chủ dự bị Thiên Địa Tông, là nhân vật đỉnh thiên lập địa, vậy mà lại sử dụng loại chiêu thức bẩn thỉu, đê tiện, vô liêm sỉ này à...

Hai người tức giận gào thét, bọn họ không ngờ tiểu tử này lại đê tiện như vậy.

Dù gì thì hai người họ cũng là cường giả cấp Tổ cảnh, đặt bên trong Vô Tận đại lục, chính là bá chủ một phương, trong Côn Lôn Thần Tông lại càng quan trọng, vì bọn họ là trưởng lão chiến đấu, coi như phóng tới bên trong các tiểu tông môn, cũng tương đương với vị Tông chủ.

Nhưng bây giờ lại phải chịu biệt khuất như thế này, ngay cả cơ hội động thủ cũng không có, đã bị đối phương đánh lén, họ không cam lòng chút nào.

Nếu họ bị đối phương dùng thực lực tuyệt đối trấn áp, họ cũng phục, nhưng đối phương lại dùng loại chiêu thức hèn hạ này trấn áp họ, điều này khiến bọn họ không phục.

Lâm Phàm vỗ tay nhìn hai người đang ôm đ*ng q**n, ngồi chồm hổm dưới đất, khóe miệng lộ ra nụ cười xán lạn.

Hắn lấy Vĩnh Hằng Chi Phủ ra, vung vẩy mấy lần trong không khí.

- Ngươi muốn làm gì?

Hai người hoảng sợ hỏi, họ muốn phản kháng nhưng đ*ng q**n lại truyền tới sự đau đớn để họ không có một chút sức phản kháng nào.

Đau, thật sự quá đau.

Lâm Phàm cười nói.

- Các ngươi nói ta phải làm sao đây?

Hai cường giả Tổ cảnh này đều là kinh nghiệm a, tu vi bản thân có thể tăng lên hay không đều phải dựa vào bọn họ rồi.

Lâm Phàm cũng hơi kinh ngạc, Côn Lôn Thần Tông dĩ nhiên lại cẩn thận như vậy, thật sự phái hai người đến chém giết mình.

Nhưng không sao, đến bao nhiêu người cũng chỉ là đưa kinh nghiệm cho mình mà, việc này để Lâm Phàm hưng phấn.

- Ngươi dám giết chúng ta?

Hai người căm tức nhìn Lâm Phàm, bọn họ có địa vị rất cao trong Côn Lôn Thần Tông, không tin Lâm Phàm dám giết mình.

- Có gì không dám, các ngươi muốn giết ta, chẳng lẽ ta lại không thể giết các ngươi?

Lâm Phàm giơ Vĩnh Hằng Thần Phủ lên, chuẩn bị cho mỗi người một búa.

Nhưng vừa lúc đó, hư không khẽ run.

- Dừng tay...

Một đạo tiếng nổ ầm ầm truyền đến, khi nghe âm thanh này có thể thấy nó giống như đến từ chỗ rất xa.

Hai người nghe được thanh âm này, nhất thời đại hỉ.

- Phó tông chủ...

Lông mày Lâm Phàm ngưng lại, mặc dù người còn chưa tới, nhưng mình phải tăng tốc độ lên mới được.

Tay giơ, búa xuống.

Xoạt xoạt!

Máu tươi phân tán.

- A!

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Hai người không ngờ Lâm Phàm thật sự dám động thủ.

Trong mắt Lâm Phàm lập loè vẻ điên cuồng, thời điểm này rồi, sao hắn nương tay được, kinh nghiệm đang ở trước mắt, nếu như bỏ qua, chẳng phải thua thiệt lớn rồi.

Hắn mặc kệ tất cả, bất kể là ai đến, chỉ có kết cục duy nhất, chém giết mà thôi.

“Keng, chúc mừng chém giết cường giả Tổ cảnh sơ kỳ.”

“Keng, chúc mừng chém giết cường giả Tổ cảnh sơ kỳ.”

“Keng, chúc mừng tu vi tăng lên: Kim Tiên hậu kỳ.”

Lâm Phàm không chút do dự, thu lại nhẫn trữ vật của hai người, sau đó hướng về hư không rít gào.

- Dừng tay cái em gái ngươi ấy, có gan đuổi theo ta này.

Xèo!

Một đạo ánh sáng như cầu vồng tiến vào hư không vô tận, hắn chém giết người xong, bắt đầu chạy trốn, cảm giác này thật sự quá thoải mái.

- Đáng ghét, ngươi muốn chết.

Phó tông chủ Côn Lôn Thần Tông gào thét liên tục, âm thanh lan truyền toàn bộ hư không.

Lâm Phàm liếc mắt nhìn phía sau, rồi cảm thán!

Tên này não bị úng nước hay sao mà ngu vậy, Nguyên Thần giáng lâm mà cứ tưởng rằng bản thể, ngươi muốn ngăn lão tử lại, nhất định là nằm mơ rồi.
 
Back
Top Bottom