Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thượng Thần Xin Nhẹ Chút - Lạc Bối Bối

Thượng Thần Xin Nhẹ Chút - Lạc Bối Bối
Chương 60: Chương 60



Khi ta đến thăm nàng, nàng vẫn đang nằm trên giường, cau mày, sốt cao không dứt.

Miệng vẫn lẩm bẩm, muốn tặng túi thơm cá vàng nhỏ cho Thương Bắc.

Ta dùng nửa phần tu vi của mình để phong ấn nàng lại trong giấc mơ.

Để phòng bất trắc, ta dùng thêm một phần tu vi ngưng kết thành hai viên tiên đan, giao cho Lão Quân giữ.

Nếu thật sự có một ngày ta không thể bảo vệ nàng, nàng ăn tiên đan này phá vỡ phong ấn, biết đâu cũng có thể tự bảo vệ mình.

Không lâu sau, tên Thương Bắc đó vội vàng bưng thuốc nấu đến.

Ta nhìn tên nhóc đang cúi người bên giường, nắm c.h.ặ.t t.a.y Hoài Uyển, cảm thấy rất khó chịu, chỉ là vì nể mặt Tu Nhiễm và Bích Nhan nên không nổi giận.

Sau đó, ta phát hiện ánh mắt của Thương Bắc đã thay đổi.

Là một nam nhân, ta quá hiểu ánh mắt đó -

Hắn ta đã đem lòng yêu mến Hoài Uyển, giống như ta.

May mà Hoài Uyển là một cô nàng ngốc nghếch, chưa phát hiện ra tâm ý của Thương Bắc.

Mỗi lần gặp ta, nàng vẫn nhìn ta bằng đôi mắt sáng lấp lánh, như vậy ta lại yên tâm.

Một ngày nọ nghe tiểu tiên nga trong điện Tu Nhiễm kể chuyện nhàn thoại, nói rằng Hoài Uyển si mê ta, ta trong lòng đắc ý mấy ngày, sau đó lập tức quẳng tên nhãi con tên Thương Bắc đó ra sau đầu.

38

Ngày tháng cứ thế trôi qua không nhanh không chậm.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Cho đến một ngày, ta đi dự tiệc Bàn Đào, uống hết chén rượu mới phát hiện, trong rượu có thuốc.

Ta nhìn thấy một bóng áo trắng thoáng qua ở bàn đối diện, dưới áo lộ ra trang phục đen của Ma tộc, ta cảm thấy chẳng lành.

Ta nhắm mắt điều chỉnh hơi thở để đè nén dục hỏa trong cơ thể, nhẹ nhàng nói với Bích Nhan: "Ta bị hạ thuốc, ngươi mau đưa ta rời khỏi đây."

Thuốc đó rất mạnh, ta chỉ cảm thấy trong cơ thể như có quả cầu lửa đang cháy càng lúc càng mạnh, cháy đến mức trước mắt ta trở nên mờ mịt.

Ta quay đầu hỏi Bích Nhan: "Còn bao lâu nữa thì đến cung điện của ta?"

"Cung điện của ngươi còn cách đây khá xa, ngươi còn chịu được không?"

Ta ngừng lại một chút không nói gì, những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu rơi từ trán ta xuống.

"Ta đưa ngươi đến cung điện gần đây nhất trước đã."

Ta không ngờ, ta lại đến cung điện của Hoài Uyển.

Bích Nhan thở phào nhẹ nhõm: "Nếu là cung điện của Hoài Uyển tiên tử thì còn tốt, cũng đỡ không ít phiền phức. Nếu không, đến cung điện của tiên tử khác sẽ khó giải thích, đến lúc đó dính lấy ngươi đòi ngươi cưới nàng ta cũng nói không chừng."

Ta liếc nhìn nàng ta một cái, lúc này nàng ta còn có tâm trạng đùa cợt.

Bích Nhan tưởng ta liếc nàng ta là muốn nàng ta mau rời đi, lập tức rất hiểu ý rời đi, còn rất chu đáo đóng cửa điện lại.

Những chuyện sau đó, cứ thế xảy ra một cách thuận lý thành chương.

Đôi mắt nàng dịu dàng như nước, nhìn ta nói: "Tân Đình thượng thần, ta là ai? Ngươi đừng quên, sau này ngươi phải cưới ta đấy."

Ta cúi đầu hôn giọt nước mắt của nàng, khẽ thì thầm: "Ta làm sao quên được, tiểu bạch long của ta."

Ta chạm trán vào trán nàng, ta làm sao quên được, từ giây phút nàng chào đời, ta đã biết nàng là thê tử của ta.

Ta vốn tưởng mọi chuyện sẽ phát triển theo dự đoán của ta, nhưng là ta nghĩ quá đơn giản.

Bích Nhan bị Ma tộc dùng Tam Muội Chân Hỏa làm bị thương, Tam Muội Chân Hỏa đó vô cùng lợi hại, đã đốt hiện nguyên hình bạch long của Bích Nhan.

Mà nơi bị bỏng, trực tiếp hiện lên bộ lông hồ ly đỏ của Bích Nhan.

Nhìn lại tình cảnh ta bị hạ thuốc, ước chừng là Ma tộc muốn thông qua việc hạ thuốc cho ta, nhân lúc ta và Bích Nhan ân ái, đánh cả hai cùng lúc, tiện thể lợi dụng Bích Nhan phá vỡ phong ấn của Thanh Vân kiếm.

Không ngờ, ta không về cùng Bích Nhan, nên chỉ làm Bích Nhan bị thương.

Ma tộc những năm này vẫn nộp cống vật phẩm cho Thiên đình, trong lòng sớm đã không phục, không ngờ lại dùng những thủ đoạn âm hiểm.

Ta vội vàng bế Bích Nhan đến tìm Lão Quân chữa thương, may mà Bích Nhan không bị thương nặng lắm.

"Vết bỏng này chẳng đáng gì."

Bích Nhan buông tay áo, nói với ta: "May mà ngươi đến kịp, khi Ma tộc dùng Tam Muội Chân Hỏa đốt ta, chưa phát hiện lông hồ ly của ta. Chỉ là Ma tộc không dùng đao, không dùng kiếm, lại dùng Tam Muội Chân Hỏa, liệu Ma tộc đã biết Thanh Vân kiếm cần dùng huyết mạch của hậu duệ long tộc Phù Sinh Thượng thần để đánh thức hay không?"
 
Thượng Thần Xin Nhẹ Chút - Lạc Bối Bối
Chương 61: Chương 61



"Làn da bị Tam Muội Chân Hỏa đốt qua e rằng không thể huyễn hóa thành bạch long nữa," nàng ta hơi lo lắng nhìn ta một cái: "Nếu Ma tộc phát hiện ta không phải huyết mạch của Phù Sinh Thượng thần, không phải hậu duệ của Long tộc, ngươi còn có thể bảo toàn người ngươi yêu bao lâu nữa?"

Ta chỉ cảm thấy từ đáy lòng dâng lên một luồng lạnh toát.

Vốn dĩ còn nói với Hoài Uyển, ta muốn cưới nàng.

Hiện giờ ta đã mất nửa phần tu vi, chỉ sợ thật sự khai chiến với Ma tộc, ngay cả tính mạng mình cũng không bảo vệ được.

"Thật ra còn một cách, chỉ là. . ."

Ta không biết làm sao mở lời với Bích Nhan, càng không biết làm sao nói với Hoài Uyển.

Tình thế hiện tại, chỉ có cách lột một miếng da rồng trên người Hoài Uyển, phong ấn lên người Bích Nhan.

Không chỉ có thể che giấu da hồ ly của Bích Nhan, còn có thể nhiễm khí tức của rồng.

Dù Ma tộc biết dùng huyết mạch của Phù Sinh Thượng thần có thể đánh thức Thanh Vân kiếm, thì một miếng da rắn trên người Hoài Uyển cũng đủ để đánh lừa.

"Không sao."

Bích Nhan đột nhiên lên tiếng: "Ta sẵn lòng."

Ta vô cùng kinh ngạc nhìn nàng ta: "Ngươi. . ."

"Những gì ngươi nghĩ trong lòng, chính là những gì ta nghĩ trong lòng."

Bích Nhan mỉm cười: "Ở bên ngươi nhiều năm như vậy, không ai hiểu ngươi hơn ta, cũng không ai hiểu tâm tư muốn bảo vệ nàng của ngươi hơn ta."

Ta chỉ cảm thấy vô cùng áy náy, không nói nên lời: "Cảm ơn ngươi. . ."

"Những năm này ngươi và Tế Thủy thượng thần đã giúp ta rất nhiều, đây vốn là điều ta nên làm."

Khóe miệng nàng ta rõ ràng mang nụ cười, nhưng trong đôi mắt lại có chút ảm đạm: "Dù không có sự giúp đỡ của các ngươi, ta cũng tâm cam tình nguyện. Tân Đình, ngươi biết tâm ý của ta mà."

Lúc này ta không biết phải mở lời thế nào.

Nàng ta yêu ta, ta biết điều đó.

Nhưng ta không thể đáp lại tình cảm của nàng ta, nàng ta từ lúc quen biết ta đã biết ta có một tiểu thê tử chưa qua cửa, nhưng nàng ta cũng chưa từng làm bất cứ điều gì vượt quá giới hạn với ta.

Ta từng nói với nàng ta, với nhan sắc và tài năng của nàng ta, đủ để tìm một lang quân tốt.

Nhưng nàng ta chỉ nói, được ở bên cạnh ta là đủ.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Những năm này đối với Bích Nhan, ngoài áy náy ra chỉ còn hổ thẹn.

Dù biết làm vậy với Bích Nhan rất không công bằng, nhưng ta không còn lựa chọn nào khác.

Ta lấy một miếng da từ người Hoài Uyển, nàng hỏi ta có còn nhớ lời thề muốn cưới nàng không.

Hiện giờ Ma tộc đang rình mò nàng, trên trời dưới đất đều biết mối quan hệ giữa ta và Long tộc không bình thường, lúc này ta không dám lấy tính mạng nàng ra mạo hiểm.

Ta vội vã bỏ chạy, ta không thể nhìn vào mắt Hoài Uyển.

Dù làm vậy là vì nàng, nhưng vẫn khiến nàng rơi lệ.

Ta phong ấn miếng da của Hoài Uyển lên người Bích Nhan, tốn không ít công sức, đột nhiên lại cảm thấy Thiên Cơ Tán trên người Hoài Uyển có động tĩnh lạ.

Ta vận toàn bộ linh lực lên Thiên Cơ Tán đó, giúp nàng đỡ một kiếp nạn từ Vinh Xuyên của Ma tộc, gần như trong nháy mắt ta đã ngã bệnh.

Bích Nhan chăm sóc ta một ngày một đêm.

Nàng ta thấy ta tỉnh lại, đôi mắt đỏ hoe hỏi: "Ngươi làm đến mức này cho nàng có đáng không?"

Ta mở miệng, nhưng phát hiện giọng mình khàn đặc: "Ta yêu mến nàng, đương nhiên là đáng."

Nàng ta nhìn ta, cuối cùng quay đầu đi, khẽ hỏi: "Nếu nàng không thích ngươi thì sao?"

Ta ngồi dậy định ra khỏi phòng, nghe thấy lời này lập tức dừng bước, quay lại nhìn nàng ta.

"Thương Bắc đã bày tỏ tâm ý với nàng. Nếu Hoài Uyển tiên tử thích Thương Bắc, ngươi làm tất cả những điều này, còn có ý nghĩa gì?" Nàng ta rưng rưng nước mắt, nghẹn ngào hỏi ta.

Lòng ta chợt thắt lại, cảm giác đau đớn lan từ tim ra tứ chi.

Ta chỉ lo mình yêu Hoài Uyển, nhưng chưa từng biết Hoài Uyển có yêu ta không.

Giả sử Hoài Uyển không hiểu tâm ý của ta. . .

Nhưng rồi sao?

Ta quay người, từng bước từng bước đi về phía ngoài đại điện, ta nghe thấy giọng mình: "Dù nàng không yêu mến ta, ta cũng cam tâm tình nguyện, lòng ta đồng ý."
 
Thượng Thần Xin Nhẹ Chút - Lạc Bối Bối
Chương 62: Chương 62 (Hoàn)



Ta bàn bạc với Tu Nhiễm và Lão Quân về chuyện Ma tộc, bỗng nghe thấy bên ngoài điện có tiếng động nhỏ.

Lão Quân lập tức đứng dậy kiểm tra, nhưng không phát hiện ra ai.

Nhưng trực giác mách bảo ta, đó là Hoài Uyển đang nghe lén.

Khi ta đã dưỡng thương xong và đi tìm Hoài Uyển để xác nhận thì Tu Nhiễm nói với ta rằng vì nàng đã tinh nghịch ở nhân gian, tùy tiện se duyên đỏ cho người phàm nên hiện giờ bị Nguyệt Lão bắt đi giúp dệt chỉ đỏ.

Con bé này, vẫn tinh nghịch như vậy.

Ta vội vàng đến cung điện của Nguyệt Lão, không thấy Nguyệt Lão đâu mà lại thấy nàng đang ôm hạt dưa, chăm chú nhìn vào màn hình khổng lồ dùng để quan sát người phàm của Nguyệt Lão, đến nỗi ta đến sau lưng nàng mà nàng cũng không phát hiện.

Màn hình khổng lồ đó lại đang chiếu cảnh phòng the của người phàm.

Sau khi bị ta phát hiện, gương mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ lên một lúc, rồi nhỏ giọng biện minh rằng lần này còn học được cả việc phòng the.

Ngụm trà vừa uống đến miệng, ta lập tức phun ra.

Việc phòng the. . .

Tiểu thê tử của ta, quả thật đáng yêu vô cùng.

Một cô ngươi ngoan ngoãn như vậy không thể để bị day hư ở chỗ Nguyệt Lão, ta nghĩ vậy nên đã dẫn nàng đi dạo quanh chỗ Nam Hải Thủy Quân.

Nhưng ta không thể ngờ rằng, lần này lại để Hoài Uyển bị thương ngay trước mắt ta.

Khi ta đến thăm Hoài Uyển, nàng vẫn chưa tỉnh.

Tên tiểu tử Thương Bắc canh bên nàng, mắt đỏ hoe, nghiến răng nghiến lợi hỏi ta tại sao Hoài Uyển ở bên cạnh ta mà vẫn có thể bị thương nặng như vậy.

Ta không biết trả lời hắn thế nào.

Có lẽ lúc đó vì sợ Ma tộc nhắm vào nàng nên ta đã đẩy Hoài Uyển ra xa, nhưng đó không phải là một lựa chọn tốt. Nếu nàng có thể ở bên cạnh ta với tư cách là thê tử, có lẽ những kẻ đó sẽ không dám dễ dàng động đến nàng.

Kể cả tên tiểu tử đang nhìn Hoài Uyển chằm chằm này.

Nghĩ đến điều này, tâm trạng u ám của ta bỗng trở nên sáng sủa.

Ta muốn thẳng thắn thừa nhận tình cảm của mình với nàng, ta muốn cưới nàng.

39

Ngoại truyện Thương Bắc

Từ khi ta có ký ức, ta đã sống cuộc sống khi đói khi no ở nhân gian.

Một ngày nọ, khi ta đang tranh giành đồ ăn vứt trên đường với những con mèo con ch.ó ở góc phố, một nam tử áo trắng xuất hiện.

Ta chỉ nhớ chiếc mũi thẳng và gương mặt góc cạnh của hắn. Hắn ngồi xổm trên mặt đất, một tay gõ nhẹ chiếc quạt xếp, một tay nhìn ta đang lấm lem bùn đất: "Quả nhiên là có linh lực, chỉ là không biết tại sao lại lưu lạc đến nhân gian."

Ta ngơ ngác nhìn hắn, không hiểu ý hắn là gì.

Chỉ thấy hắn biến ra một con gà quay từ tay, cười híp mắt cúi đầu hỏi ta: "Tiểu hồ ly, có muốn đi với ta không?"

Ta chăm chú nhìn con gà quay trong tay hắn, tất nhiên là đồng ý.

Nơi đó phong cảnh tuyệt đẹp, ta theo hắn học pháp thuật, ăn uống không lo, thật là vui vẻ.

Dưới sự dạy dỗ của hắn, ta khai trí rất nhanh. Hắn rất vui, cho ta một viên linh thạch.

Hắn nói ngọc này khá có linh tính, biết đâu sau này gặp nguy hiểm còn có thể gặp hung hóa cát.

Ta cẩn thận đeo trên người, hỏi hắn: "Ngươi đối xử tốt với ta như vậy, ta phải báo đáp ngươi thế nào?"

Hắn không mấy để ý cười ha hả: "Ta có một đứa con chưa ra đời, nếu ngươi muốn báo đáp, không bằng học tốt pháp thuật, ngày sau nếu có cơ duyên lên Thiên đình thì bảo vệ nó chu toàn."

Ta gật đầu rất nghiêm túc, nhưng không ngờ đó là lần cuối cùng gặp hắn, thậm chí ta còn chưa kịp hỏi tên hắn là gì.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Hắn biến mất không còn tung tích, ta ở đó mang theo linh thạch hắn tặng chờ đợi hắn hàng trăm năm mà không thấy bóng dáng.

Ta lại quay về nhân gian sống cuộc đời lang thang, cho đến khi một nữ tử ăn mặc xa hoa, dung mạo xinh đẹp trong đám đông nhìn ta với đôi mắt đẫm lệ.

Nàng ấy chỉ nhìn chăm chú vào ta, không nói gì, đôi mắt đỏ hoe, chỉ nhìn ta một cái, nước mắt lập tức rơi xuống như chuỗi ngọc đứt dây.

Nhưng ta chưa kịp hỏi nàng ấy là ai, tại sao lại như vậy, nàng ấy đã rời đi.

Không lâu sau, sư phụ hạ phàm nhặt được ta.

Ta nhìn viên linh thạch trên cổ, trong đầu nhớ lại lời hứa với người kia, không chút do dự đi theo sư phụ trở về Thiên đình.

40

Sau khi thay sư tỷ đỡ thiên lôi bay thăng, ta đã hôn mê rất lâu.

Khi ta tỉnh lại, mới biết sư tỷ bị thương nặng đã hôn mê tròn ba năm.

Lão Quân nói, may mắn là viên linh thạch trên người nàng đã thay nàng chặn một kiếm chí mạng, nếu không lưỡi kiếm đó sẽ đ.â.m thẳng vào tim nàng.

Tim ta thắt lại, nàng đã bị thương nặng đến vậy sao?

Ta không kịp nghĩ gì khác, vội vàng chạy đến bên giường sư tỷ.

Sư tỷ sắc mặt tái nhợt, nằm yên lặng trên giường.

Viên ngọc đang nằm trên n.g.ự.c sư tỷ, phát ra ánh sáng mờ nhạt chớp tắt như đom đóm.

Ta đi nắm tay sư tỷ, viên bảo thạch đột nhiên sáng rực lên, ta vô thức cầm lấy linh thạch này, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh người tặng ta linh thạch năm đó, gương mặt của hắn dần dần trùng khớp với gương mặt sư tỷ.

Thì ra là vậy. . . thì ra là vậy!

Người cứu mạng ta và tặng ta linh thạch năm đó chính là Phù Sinh Thượng thần, và sư tỷ chính là con gái của Phù Sinh Thượng thần.

Thì ra trong vô hình, số phận của ta và sư tỷ đã quấn quýt với nhau từ lâu.

Ta nhìn gương mặt của sư tỷ, cười rồi lại rơi lệ.

Đời này dù không thể cùng nàng sánh vai, ta cũng sẽ bảo vệ nàng bình an suốt đời.

Sau khi sư tỷ tỉnh lại, không lâu sau đã kết hôn với Tân Đình Thượng thần.

Ba trăm năm sau, con của họ bái ta làm sư phụ.

Tiểu cô nương tên là Tống Tử, chỉ vì khi sư tỷ mang thai rất thích ăn bánh tống của phàm gian.

Tống Tử rất thân thiết với ta, một ngày nọ nó khóc lóc tìm đến ta: "Sư phụ, nếu có người bắt nạt đồ nhi thì phải làm sao?"

Dáng vẻ của Tống Tử giống hệt sư tỷ, khi tủi thân đôi mắt chứa đầy nước, khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng vô cùng.

Ta lau sạch nước mắt cho nó, dịu dàng đáp: "Ai dám bắt nạt đồ nhi của ta, ta sẽ đánh con của hắn ta một trận."

Không ngờ Tống Tử khóc to hơn: "Vậy thì thôi đi."

"Chuyện gì vậy?"

Tống Tử tủi thân nói: "Con theo phu tử học toán, phụ thân nói nếu con lại về nhà với điểm 0 thì đừng gọi phụ thân là phụ thân nữa."

"Rồi sao?"

Tống Tử rút từ vạt áo ra tờ giấy thi nhàu nát điểm 0, nói: "Đã không cho con gọi là phụ thân, con chỉ có thể gọi là đại ca thôi. Sau đó mặt phụ thân lập tức đen xì, cầm chổi đuổi theo con."

Ta không nhịn được cười, ngồi xuống véo má Tống Tử: "Không sao đâu, sư phụ sẽ không bao giờ chê con."

Tống Tử lập tức tươi cười như hoa, giơ tay ôm lấy cổ ta: "Con biết sư phụ thương con nhất mà, Tống Tử cũng thích sư phụ nhất!"

Hết
 
Back
Top Bottom