Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thượng Thần Xin Nhẹ Chút - Lạc Bối Bối

Thượng Thần Xin Nhẹ Chút - Lạc Bối Bối
Chương 50: Chương 50



"Không thấy quan tài không đổ lệ?"

Vinh Xuyên buông tay khỏi vai ta, liếc nhìn sư tôn cười lạnh: "Vậy thì hôm nay ta sẽ thỏa mãn nguyện vọng của ngươi."

Vinh Xuyên biến ra một thanh kiếm, đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c sư tôn.

Không xong!

Sư tôn hiện không có pháp lực, không thể ngăn cản được đòn tấn công của Vinh Xuyên.

Không kịp suy nghĩ nhiều, ngay khi hắn ta ra tay, ta biến ra Thiên Cơ Tán, thi triển pháp thuật ném về phía sư tôn.

Thiên Cơ Tán ngăn cản được kiếm của Vinh Xuyên, hai món binh khí va chạm phát ra âm thanh chói tai.

Lúc này, tên thuộc hạ Ma tộc kia vừa mới tháo xong thừng trói tiên cho Tân Đình Thượng thần, lập tức biến ra một thanh đoản kiếm kề vào cổ Tân Đình Thượng thần, rồi quát ta: "Đừng động đậy!"

Ta đành dừng ngay tại chỗ: "Ngươi đừng động vào hắn!"

Vinh Xuyên dường như không hề ngạc nhiên trước phản ứng này của ta, thu kiếm lại rồi nhìn thẳng vào ta.

Hắn ta thờ ơ cười: "Ồ? Cuối cùng ngươi cũng chịu hiện nguyên hình rồi?"

Ta nhíu mày, cũng thu hồi Thiên Cơ Tán, giữ khoảng cách với Vinh Xuyên: "Ngươi sớm biết ta không phải Yến Lộ?"

"Đoán ra rất khó sao?"

Hắn ta khoanh tay, khóe miệng mang nụ cười đầy ý vị, dường như tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn ta: "Ta đã đợi ngươi từ lâu rồi."

Sư tôn thì rất ngạc nhiên nhìn ta.

Thấy thân phận đã bị lộ, ta đành biến trở lại hình dạng ban đầu.

Vinh Xuyên khi thấy bộ dạng của ta thì tỏ ra rất ngạc nhiên.

Hắn ta nhìn ta một lúc lâu, rồi nheo mắt lại: "Quả không hổ là con gái của Tế Thủy Thượng thần, dung mạo này của ngươi thừa hưởng đến tám chín phần nhan sắc của nàng."

Ta giật mình, lập tức hỏi lại: "Ngươi biết mẫu thân ta?"

Ánh mắt hắn ta khẽ lóe lên, không trả lời câu hỏi của ta, chỉ lạnh lùng cười: "Đã đến nơi này của ta, vậy thì thay mẫu thân ngươi ở lại đây đi."

Nói xong, hắn ta cầm kiếm lao thẳng về phía ta.

Ta nhanh chóng biến ra Thanh Vân kiếm chặn lại một kiếm của hắn ta, hắn ta bị khí thế của kiếm đẩy lùi hai bước.

Hắn ta nhìn thấy Thanh Vân kiếm trong tay ta, giọng đầy phấn khích: "Thanh Vân kiếm cuối cùng cũng bị ngươi lấy ra rồi."

"Bớt nói nhảm!" Ta cầm kiếm lao về phía hắn.

Tuy pháp lực của hắn ta cao hơn ta, nhưng Thanh Vân kiếm đang ở trong tay ta, cuối cùng hắn ta không đỡ nổi, sau vài chiêu đã rơi vào thế hạ phong.

Cuối cùng ta cũng tìm được cơ hội nhìn ra sơ hở của hắn ta, ta tập trung mười phần pháp lực vào lòng bàn tay, mạnh mẽ đánh vào n.g.ự.c hắn ta.

"Ưm. . ."

Hắn ta rên lên một tiếng rồi ngã mạnh xuống đất, khóe miệng bất ngờ phun ra một ngụm máu.

"Quả nhiên là uy lực của Thanh Vân kiếm. . ."

Hắn ta lau khóe miệng, cười lạnh: "Nếu không, chỉ với một nữ lưu như ngươi thì làm sao có thể làm ta bị thương?"

"Cuối cùng ngươi vẫn thua."

Ta dùng kiếm chỉ vào hắn ta, cắn răng: "Sư tôn và Tân Đình Thượng thần vì ngươi mà phải chịu bao nhiêu đau khổ, hôm nay ta sẽ thay họ đòi lại công đạo."

Nói xong, ta vung kiếm đ.â.m vào n.g.ự.c hắn ta. Đột nhiên, trước mắt lóe lên ánh sáng trắng, ta lập tức theo bản năng dùng tay trái che mắt.

Khi mắt ta đã thích ứng, ta phát hiện Vinh Xuyên đã sớm dùng thuật mê mắt này để trốn thoát.

Ta lập tức quay đầu tìm sư tôn và Tân Đình Thượng thần, nhưng phát hiện tên tiểu binh Ma tộc kia đã sớm ngất xỉu trên đất, còn Tân Đình Thượng thần đang được sư tôn đỡ.

"Sao lại ngất xỉu như vậy?" Ta ngạc nhiên nhìn thuộc hạ của Vinh Xuyên nằm dưới đất.

"Ta đánh ngất đấy."

"Pháp lực của chàng đã hồi phục rồi sao?"

"Chưa."

"Vậy chàng. . ."

"Ai bảo ta chỉ có thể dùng pháp lực để đánh người?"

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Sư tôn nháy mắt với ta: "Đánh bằng tay chân."

". . ."

Ta im lặng một lúc, cúi đầu nhìn tên tiểu binh yếu ớt kia. Khi ta vén mũ trùm trên đầu, ta kinh ngạc vô cùng, hóa ra là Yến Lộ?

Ta và sư tôn nhìn nhau, rõ ràng ông cũng rất bất ngờ.

Yến Lộ này không phải đã bị ta đánh ngất rồi ném vào nhà giam bên cạnh sao?

Hóa ra là vì thế mà Vinh Xuyên sớm phát hiện ta không phải Yến Lộ, vì Yến Lộ thật đã sớm được Vinh Xuyên cứu ra.
 
Thượng Thần Xin Nhẹ Chút - Lạc Bối Bối
Chương 51: Chương 51



Chỉ là tại sao hắn ta lại dễ dàng để ta vào như vậy, rồi còn dễ dàng cởi thừng trói tiên cho sư tôn và Tân Đình Thượng thần?

Chẳng lẽ tất cả đều là một cái bẫy?

Cảm giác bất an trong lòng dần lan rộng, nơi này không nên ở lâu.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Ta cùng sư tôn và Tân Đình Thượng thần chạy trốn khỏi địa bàn Ma tộc một cách suôn sẻ bất ngờ.

34

Trên đường trở về Thiên tộc.

Ta không dừng nghỉ, cùng sư tôn đưa Tân Đình Thượng thần đến đại điện của Lão Quân, đang chuẩn bị bước vào, ta lại dừng bước.

"Tiểu Ngũ, con làm sao vậy?"

"Con. . ."

Ta nghĩ đến việc Thương Bắc đang ở bên trong, vẫn chưa biết sống c.h.ế.t ra sao, lòng ta đột nhiên đau nhói như bị kim đâm.

Ta nắm chặt bàn tay, lắc đầu: "Không có gì đâu sư tôn, chúng ta vào thôi."

Vào trong đại điện nhưng không thấy Thương Bắc và Bích Nhan Thượng thần.

Lão Quân thấy ba chúng ta, không hề tỏ ra ngạc nhiên trước sự thay đổi vẻ bề ngoài của ta.

Ông ấy lập tức tiến lên, nhíu mày nhìn Tân Đình Thượng thần đang hôn mê, rồi nói với sư tôn: "Sao lại thành ra thế này? Ta vừa mới đưa đồ đệ ngoan của ngươi, Thương Bắc, về điện của hắn ta, bây giờ ngươi lại đưa thêm một người đến cho ta."

"Thương Bắc?"

Sư tôn ngạc nhiên hỏi: "Thương Bắc thế nào?"

"Bị thương rất nặng, Bích Nhan Thượng thần nói. . ."

Ông ấy nói, rồi liếc nhìn ta: "Nói là vì giúp Hoài Uyển tiên tử chắn thiên lôi phi thăng thượng thần."

Sư tôn giật mình, rồi quay đầu nhìn ta: "Con có sao không?"

Ta lắc đầu, lòng vô cùng chua xót: "Con không sao, chỉ là không biết Thương Bắc. . ."

"Ta đã sơ suất rồi."

Sư tôn nhíu mày: "Ta lại quên mất việc tu vi của con tăng mạnh là để phi thăng."

Nói xong, ông lại hỏi Lão Quân: "Thương Bắc có sao không?"

"Mạng còn giữ được, chỉ là cần phải dưỡng thương một thời gian."

Lão Quân vừa nói vừa nhìn Tân Đình Thượng thần: "Đừng lo nói chuyện nữa, mau đưa người vào trong đi."

Lão Quân vào phòng trong bắt mạch cho Tân Đình Thượng thần. Sư tôn thấy ta có vẻ mệt mỏi, lập tức đến vỗ vai ta: "Lần này con cũng đã mệt, trước hết hãy về ngủ một giấc, có ta ở đây trông Tân Đình."

Ta lắc đầu: "Sư tôn, con không mệt."

Lúc này Tân Đình Thượng thần và Thương Bắc đều bất tỉnh, ta làm sao có tâm trạng ngủ được?

Sư tôn nhìn bộ dạng của ta, thở dài: "Thôi được."

Một lúc lâu sau, Lão Quân từ phòng trong đi ra. Ta thấy ông ấy nhíu mày, trong lòng không khỏi thắt lại.

"Người thế nào rồi?"

Ta và Sư tôn đồng thanh hỏi.

"Kỳ lạ, kỳ lạ."

Lão Quân liên tục kêu hai tiếng "kỳ lạ", rồi tiếp tục nói: "Hắn không bị thương đến gân mạch, chỉ là một vài vết thương ngoài da thôi, không hiểu sao lại hôn mê lâu như vậy mà không tỉnh."

Nghe nói Tân Đình Thượng thần không có vấn đề lớn, ta mới tạm thời an tâm.

Ta cẩn thận hỏi: "Có lẽ lần này mất đi không ít tu vi lại bị thương nặng, nên nhất thời suy yếu?"

"Cũng chưa biết được."

"À, đúng rồi."

Sư tôn như nhớ ra điều gì, nói với Lão Quân: "Không biết đưa hắn đến Thiên tuyền tắm một lần có ích lợi gì không?"

"Ta lại quên mất điều này."

Lão Quân gật đầu: "Đương nhiên là phải đến đó tắm một lần."

Sư tôn quay đầu nhìn về phía ta: "Tiểu Ngũ, lần này con cũng mệt mỏi không ít, con cũng đi tắm một lần đi."

Nhớ lại lần đầu tiên đến Thiên tuyền là do Thương Bắc dẫn ta đi, mà giờ Thương Bắc. . .

Ta gật đầu, không nói gì thêm, trong lòng nghĩ sau khi tắm xong Thiên tuyền sẽ đi thăm Thương Bắc một chuyến.

Đến nơi Thiên tuyền, những tiên nga ngày thường canh giữ ở đây lại không thấy bóng dáng đâu.

Theo quy định của Thiên tộc, Thượng thần đến Thiên tuyền tắm rửa phải có tám tiên nga hầu hạ bên cạnh.

Hiện giờ toàn thân ta mệt mỏi, cũng chẳng màng gì khác, chỉ muốn nhanh chóng rửa sạch bụi bẩn, khôi phục nguyên khí để đi xem Thương Bắc.

Ta cởi bỏ xiêm y, thả lỏng trong Thiên tuyền một phen.

Tắm khoảng nửa canh giờ, cảm thấy tinh thần đã hồi phục bảy tám phần, vừa định đứng dậy lên bờ thì đột nhiên nghe từ xa vọng đến tiếng bước chân hỗn loạn.

Ta lập tức bấm một quyết triệu hồi y phục khoác lên người, đồng thời bay lên bờ, hóa ra Thanh Vân kiếm ẩn mình sau cây.
 
Thượng Thần Xin Nhẹ Chút - Lạc Bối Bối
Chương 52: Chương 52



Lúc này, ở lối vào Thiên tuyền xuất hiện mấy tiên nga, tiên nga áo xanh đi đầu chỉ vào ta đang ẩn sau cây, tức giận nói: "Ngươi là ai? Sao lại lén lút chạy đến Thiên tuyền?"

Ta thấy nàng ta trông quen mắt, chẳng phải là tiên nga tên Lục Vu canh giữ Thiên tuyền sao?

Lục Vu này bên miệng còn dính cặn thức ăn, có lẽ cùng đám tiên nga chạy đến Ngự Thiện phòng ăn vụng.

Ta cất Thanh Vân kiếm, chỉnh lại y phục, sau đó bước ra từ chỗ khuất.

Ngước mắt lên nói: "Ta còn muốn hỏi, Lục Vu tiên tử đáng lẽ phải trực, sao lại không thấy tung tích?"

"Ta. . ."

Lục Vu rõ ràng thiếu khí thế: "Ta chỉ đi tiểu. . ."

Nàng ta vừa nói vừa ngẩng đầu lên, khi nhìn rõ dung mạo của ta, lập tức hoảng hốt quỳ tại chỗ: "Tế. . . Tế Thủy Thượng thần? Người, người chẳng phải sớm đã. . ."

Đám tiên nga phía sau nàng ta lập tức quỳ rạp xuống.

Hóa ra là nhận nhầm ta thành mẫu thân.

Lần này, cũng chẳng cần phải giấu giếm gì nữa.

"Không sai, mẫu thân ta sớm đã tiên tịch, các ngươi nhận lầm người rồi."

Ta vẫy tay: "Thôi, đều đứng dậy đi."

"Con gái của Tế Thủy Thượng thần, vậy người là. . ."

Lục Vu ấp úng: "Người là?"

"Lục Vu tiên tử có trí nhớ không tốt lắm nhỉ."

Ta lên tiếng cười lạnh: "Mấy ngày trước, sư đệ của ta là Thương Bắc còn dẫn ta đến Thiên tuyền gặp Lục Vu tiên tử. Chỉ vì lúc đó ta không đủ tư cách, nên đã bị Lục Vu tiên tử nhục mạ tàn nhẫn. Mới qua bao lâu vậy mà Lục Vu tiên tử đã không nhớ ta nữa rồi."

Sắc mặt Lục Vu lập tức tái nhợt: "Người. . . Người là Hoài Uyển tiên tử. . ."

"Sai rồi, hiện giờ ngươi phải gọi ta là Hoài Uyển Thượng thần."

Ta nhìn Lục Vu đang quỳ dưới đất, híp mắt lại: "Hiện tại ta có việc bận, không có thời gian dây dưa với ngươi. Nếu lần sau để ta bắt gặp ngươi không tuân thủ quy định, cẩn thận vị trí canh giữ Thiên tuyền này của ngươi sẽ không còn nữa."

Rời khỏi Thiên tuyền, ta lập tức thẳng tiến đến cung điện của Thương Bắc.

Lúc này, cung điện của Thương Bắc không một bóng người, ta rất thuận lợi đi vào phòng Thương Bắc.

Sắc mặt của Thương Bắc nằm trên giường so với lần trước đã hồng hào hơn nhiều.

Ta đang định thăm dò mạch của Thương Bắc thì đột nhiên Thương Bắc đang hôn mê khẽ động đôi môi.

Ta lập tức cúi người về phía trước, muốn nghe rõ hắn ta nói gì. Không ngờ lúc này cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Bích Nhan Thượng thần bưng thuốc đi vào.

Nàng ta nhìn thấy ta nằm trên người Thương Bắc, trong phút chốc sắc mặt trở nên tái xanh.

"Ngươi có ý gì vậy?"

Nàng ta đặt bát thuốc còn bốc khói nóng trên bàn, giận dữ kéo ta ra: "Hiện giờ, ngươi đã có Tân Đình Thượng thần, vậy mà còn dây dưa không dứt với Thương Bắc? !"

"Ta. . ."

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Ta vội đứng dậy, kéo dãn khoảng cách với Thương Bắc, luống cuống giải thích: "Ta chỉ đến xem Thương Bắc, hắn ta vừa mới nói chuyện, ta. . ."

"Đúng vậy, những ngày này hắn ta ngày đêm đều gọi tên ngươi."

Bích Nhan Thượng thần cười khổ: "Dù tự mình hôn mê bất tỉnh, trong mơ vẫn nhớ đến ngươi."

Ta sững sờ, chỉ cảm thấy lồ|\|g n.g.ự.c thắt lại, càng nghe lời nàng ta nói, ta càng cảm thấy áy náy trong lòng.

Nàng ta vô cảm nhìn ta, lạnh lùng nói: "Hiện giờ, ta cùng Thương Bắc đã trả tình nghĩa cho mẫu thân ngươi đủ nhiều rồi. Nếu ngươi có tâm, từ nay về sau đừng để Thương Bắc lấy tính mạng mạo hiểm vì ngươi nữa."

Mắt ta cay xè, không nói nên lời.

Sắc mặt nàng ta hòa hoãn hơn, sau đó hỏi ta: "Hiện giờ ngươi bình an xuất hiện ở đây, có phải Tân Đình cũng cùng ngươi trở về không?"

Nghĩ đến Tân Đình Thượng thần, sắc mặt ta không khỏi trở nên nặng nề: "Tân Đình Thượng thần tuy đã được ta mang về, nhưng. . ."

Nàng ta nghe ta nói được một nửa, vội vàng hỏi: "Chẳng lẽ Tân Đình có chuyện bất trắc?"

"Nhưng, nhưng hắn vẫn luôn hôn mê bất tỉnh. . ."

Sắc mặt Bích Nhan Thượng thần lập tức tái nhợt, rồi đẩy ta ra, vội vàng chạy đi.

Ta bón bát thuốc vẫn còn bốc khói nóng trên bàn cho Thương Bắc đang hôn mê, rồi rời đi đến cung của sư tôn.
 
Thượng Thần Xin Nhẹ Chút - Lạc Bối Bối
Chương 53: Chương 53



35

Khi đến đại điện của sư tôn, không ngờ Thiên Quân cũng ở nơi đây. Ta vội vàng hành lễ với Thiên Quân.

Nghe thấy tiếng ta, Thiên Quân quan sát ta một lúc, sau đó quay đầu nói với sư tôn: "Đây chính là Hoài Uyển phải không? Ngươi vừa nói nàng giống mẫu thân bảy tám phần, ta thấy còn đẹp hơn mẫu thân nàng vài phần."

Ta ngẩng đầu nhìn sư tôn đang ngồi bên cạnh Thiên Quân, thấy tinh thần ông đã hồi phục được bảy tám phần.

Sư tôn bưng một chén trà nhấp một ngụm nói: "Hiện tại Thanh Vân kiếm trong tay Tiểu Ngũ, Tân Đình cùng đồ đệ của ta là Thương Bắc đều vì thế mà thụ thương nặng. Lần này tuy mạo hiểm trốn thoát khỏi Ma tộc, nhưng tâm tính của Vinh Xuyên e rằng ôm hận trong lòng, ngày sau chắc chắn sẽ trở lại."

Thiên Quân trầm ngâm một lúc, nhíu mày nói: "Mười vạn thiên binh thiên tướng đã chỉnh trang sẵn sàng, chỉ là Tân Đình hôn mê bất tỉnh, nếu Vinh Xuyên kia đến đánh lén, hiện tại chỉ có ngươi dẫn binh bày trận. Thương thế trên người ngươi. . ."

"Thương thế trên người ta không sao, Thiên Quân đừng lo lắng."

Sư tôn đặt chén trà xuống: "Hơn nữa ta đã cho các đồ đệ đang du hành bên ngoài nhanh chóng trở về thiên cung, người nhiều thêm một chút, sẽ có thêm một phần thắng."

Thiên Quân gật đầu: "Như thế, thật là thỏa đáng."

Sư tôn nói xong ngẩng đầu nhìn ta, vừa định mở miệng nói điều gì, cung điện sáng rực bỗng chốc tối sầm lại.

Lúc này, một nữ thị nữ hoảng hốt đến báo: "Khải. . . khải bẩm Tiên Quân. . . quân chủ Ma tộc Vinh Xuyên dẫn mười lăm vạn đại quân đến Nam Thiên môn của Thiên đình, yêu cầu Thiên tộc giao Hoài Uyển Thượng thần và Thanh Vân kiếm ra."

Lòng ta kinh hãi, đã biết từ trước Vinh Xuyên chắc chắn sẽ đến báo thù, chỉ là không ngờ hắn ta đến nhanh như vậy.

"Cái gì?"

Thiên Quân đập bàn đứng dậy, sư tôn thì ho dữ dội.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

"Sư tôn!"

Ta lập tức muốn tiến lên đỡ ông, sư tôn vẫy tay với ta: "Không sao."

Ông uống một ngụm nước dằn cơn ho, nhíu chặt mày nhìn ta: "Vinh Xuyên đến thế hung hãn, số lượng đại quân lại nhiều hơn Tiên tộc chúng ta. Hiện tại chỉ có con cùng Thanh Vân kiếm trên người con mới có khả năng thắng được, con phải bảo vệ tốt chính mình."

Ta gật đầu, lập tức cùng sư tôn và Thiên Quân chạy đến Nam Thiên môn của Thiên đình.

Nam Thiên môn vốn sáng sủa giờ đây đen kịt một màu.

Vinh Xuyên đứng đầu, nhìn thấy ba người chúng ta thì lập tức lộ ra nụ cười khinh miệt: "Cuối cùng cũng xuất hiện, ta còn tưởng Tiên tộc các ngươi sợ đến nỗi không dám lộ mặt."

"Vinh Xuyên, ngươi có ý gì vậy?" Thiên Quân lạnh mặt nhìn đại quân Ma tộc có khí thế hùng hậu trước mắt, cười lạnh: "Chẳng lẽ thần phục Tiên tộc chúng ta, năm năm nộp cống vật khiến ngươi không chịu nổi?"

Vinh Xuyên kia cười rất ngông cuồng: "Thiên Quân lão nhi, ngươi đã biết như thế, còn hỏi làm gì? Hôm nay, ta sẽ lấy m.á.u trả nợ m.á.u mà năm xưa Thiên tộc ngươi đã nợ Ma tộc ta."

"Trẻ ranh miệng còn hôi sữa, đừng có kiêu ngạo."

Thiên Quân cười lạnh: "Ngươi tưởng binh sĩ Thiên tộc ta đều ăn phụ thâny hay sao?"

Thiên Quân nói xong, mười vạn thiên binh thiên tướng lập tức xuất hiện phía sau chúng ta.

Vinh Xuyên nghe xong cười ph óng đãng: "Mấy trăm năm trước, binh sĩ Thiên tộc các ngươi chỉ là một đám phế vật, chẳng lẽ hiện giờ lại có tiến bộ?"

Nói xong, hắn ta khiêu khích nhìn Thiên Quân: "Nếu không có Thanh Vân kiếm, hiện giờ thống trị thiên hạ này hẳn là Ma tộc ta."

Sư tôn theo bản năng che ta phía sau: "Ngươi đã biết Thanh Vân kiếm ở Thiên tộc ta, còn dám đến đây tự tìm cái chết?"

"Hừ."

Vinh Xuyên khinh thường hừ lạnh một tiếng: "Thanh Vân kiếm quả thật uy lực vô cùng, đáng tiếc đồ đệ này của ngươi không làm được chuyện lớn. Ta vốn không có ý định khai chiến, chỉ cần Thiên tộc các ngươi giao Thanh Vân kiếm cho ta, thuận tiện. . ."

Hắn ta nói, mắt khẽ nhìn, ánh mắt quét qua ta: "Giao nàng cho ta làm Ma hậu, ta sẽ cân nhắc rút quân."

"Kẻ ngông cuồng! Hôm nay chính là ngày tận số của ngươi!"

Sư tôn giận dữ rút kiếm lên, đ.â.m về phía Vinh Xuyên.
 
Thượng Thần Xin Nhẹ Chút - Lạc Bối Bối
Chương 54: Chương 54



Ta biết thân thể sư tôn vừa mới hồi phục, không phải là đối thủ của Vinh Xuyên, lập tức biến ra Thanh Vân kiếm đ.â.m về phía bóng lưng Vinh Xuyên.

Vinh Xuyên tránh né linh hoạt, hắn ta biết rõ uy lực của Thanh Vân kiếm, nên luôn tránh né ta để tấn công sư tôn.

Nhất thời, ba người chúng ta chiến đấu khó phân thắng bại.

Và trong lúc chúng ta đánh nhau khó tách rời, binh sĩ Thiên tộc và Ma tộc cũng giao tranh với nhau, lúc này hỗn loạn vô cùng.

Chỉ trong chớp mắt, mùi m.á.u tanh đã lan tỏa.

Vinh Xuyên nhân lúc sư tôn không đề phòng mạnh mẽ đánh một chưởng vào người ông, sư tôn lùi lại mấy bước rồi phun ra một ngụm m.á.u tươi.

Ta lập tức đến đỡ ông, Vinh Xuyên nhân lúc ta phân tâm đột nhiên cầm kiếm đánh lén ta.

"Tiểu Ngũ!"

Sư tôn quát lớn, ta sững sờ, nhưng cơn đau dự đoán lại không xảy ra.

Ta quay đầu nhìn, hóa ra là Tân Đình Thượng thần đã hôn mê khá lâu, tay cầm trường kiếm thay ta chặn một kiếm của Vinh Xuyên. Lúc này, hắn một thân bạch y đứng trước mặt ta và sư tôn.

"Tân Đình Thượng thần!"

Ta kinh hô, trong lòng không kìm được niềm vui: "Chàng đã tỉnh."

Hắn quay người lại khẽ gật đầu với ta, lúc này ta mới phát hiện sắc mặt hắn vẫn còn mang dáng vẻ bệnh tật.

Ta đỡ sư tôn dậy, lập tức nhìn về phía Tân Đình Thượng thần: "Chàng thế nào?"

"Không sao."

Hắn mỉm cười, đưa tay vuốt tóc ta.

"Này, cố nhân đều tụ đủ rồi nhỉ?"

Vinh Xuyên cầm kiếm, híp mắt nhìn ba người chúng ta, không hề có ý sợ hãi.

"Hiện giờ ngươi đã đến lúc tận số, còn gì để nói không?"

Tân Đình Thượng thần nhìn Vinh Xuyên: "Ngươi và ta quen biết mấy trăm năm, cũng coi như hiểu nhau. Xưa nay tà không thể thắng chính, ta khuyên ngươi sớm rút lui, Thiên Quân cũng có thể xử nhẹ với ngươi."

"Đến lúc tận số?"

Vinh Xuyên nghe xong lời của Tân Đình Thượng thần, nhướng mày, dùng ánh mắt ra hiệu cho chúng ta nhìn về phía đại quân đang giao chiến phía sau, giọng điệu mỉa mai: "Hiện giờ Thiên tộc các ngươi bị Ma tộc ta đánh cho liên tiếp thất bại, ngươi lại nói ta đến lúc tận số?"

Ta nhìn về phía chiến trường không xa, nhíu mày.

Thiên tộc sau khi nhận được bài học lần trước, tuy mấy trăm năm nay luôn tăng cường huấn luyện thiên binh thiên tướng,

Nhưng Ma tộc vốn giỏi chiến đấu, hơn nữa hôm nay số lượng đại quân lại vượt quá Thiên tộc. Tuy có Thiên Quân ra trận nhưng thiên binh thiên tướng vẫn lâm vào thế hạ phong.

Năm xưa chính là phụ thân cầm Thanh Vân kiếm này đã lật ngược tình thế.

Nếu ta không đến đó, thiên binh thiên tướng sẽ tổn thất nặng nề, e rằng đến lúc đó tình hình càng thêm tồi tệ.

Nhưng lúc này Vinh Xuyên ở đây, e rằng với tình trạng của sư tôn và Tân Đình Thượng thần không phải là đối thủ của Vinh Xuyên.

Ta cầm Thanh Vân kiếm, do dự khó xử, sư tôn lau vết m.á.u ở khóe miệng: "Ta qua đó giúp Thiên Quân một tay, con cùng Tân Đình ở lại đây."

"Sư tôn. . ."

"Với tình trạng hiện tại của ta, e rằng ở lại đây cũng chỉ kéo chân các con."

Sư tôn lo lắng nhìn hai quân đang giao chiến, rồi quay đầu nhìn ta và Tân Đình Thượng thần: "Nơi này giao cho hai người."

Tân Đình Thượng thần đột nhiên nắm tay ta, ta giật mình ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy hắn nghiêm túc gật đầu với sư tôn: "Ông cứ yên tâm."

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Ta nhẹ nhàng nắm lại tay hắn, cũng gật đầu với sư tôn.

Sư tôn không nói gì nữa, quay người bay vào giữa cuộc chiến hỗn loạn.

Ta và Tân Đình Thượng thần trao nhau ánh mắt, sau đó đồng thời cầm kiếm đ.â.m về phía Vinh Xuyên.

Chỉ là tình trạng cơ thể của Tân Đình Thượng thần cũng chẳng khá hơn sư tôn là bao, sau vài lần đánh nhau, tuy không bị thương gân cốt, nhưng cũng gây ra không ít vết thương lớn nhỏ trên thân thể.

Cơ thể vốn chưa bình phục của Tân Đình Thượng thần đã tiêu hao quá nhiều sức lực, chỉ thấy sắc mặt hắn càng lúc càng tái nhợt.

Trong lòng ta dâng lên một linh cảm không lành, nếu cứ tiêu hao thế này. . .

Lúc này điều quan trọng là phải nhanh chóng giải quyết tên Vinh Xuyên kia. Ta nhất thời nóng lòng ra tay, không ngờ để Vinh Xuyên tìm ra một kẽ hở của ta, thoáng nhìn chỉ thấy một luồng ánh sáng trắng như mũi tên rời dây b.ắ.n thẳng về phía ta.
 
Thượng Thần Xin Nhẹ Chút - Lạc Bối Bối
Chương 55: Chương 55



Ta lập tức nghiêng người, nhưng có người phản ứng còn nhanh hơn ta.

Tân Đình Thượng thần lập tức tiến lên ôm lấy ta để tránh, luồng ánh sáng trắng đáng lẽ b.ắ.n vào người ta không lệch một ly đã xuyên qua lưng Tân Đình Thượng thần.

Hắn rên lên một tiếng, hành động ôm lấy ta không hề dừng lại, chỉ là khóe miệng lập tức rỉ ra m.á.u tươi.

"Tân Đình Thượng thần!"

Ta lập tức cuống lên, định kiểm tra vết thương của Tân Đình Thượng thần, nhưng tên Vinh Xuyên kia bước bước ép sát, lập tức lại cầm kiếm xông tới.

Ta đành buông Tân Đình Thượng thần ra để đón đỡ kiếm của Vinh Xuyên. Tân Đình Thượng thần rời khỏi sự chống đỡ của ta, quỳ xuống đất, dùng bội kiếm gắng gượng chống đỡ cơ thể mình.

Nhìn thấy y phục trắng phía sau lưng hắn nhuộm đỏ một mảng, mắt ta chợt đỏ ngầu.

Ta cắn nát đầu ngón tay, nhỏ giọt m.á.u từ đầu ngón tay lên Thanh Vân kiếm. Thanh Vân kiếm thấm m.á.u của ta, lập tức sáng bừng lên.

Nhưng m.á.u từ đầu ngón tay rốt cuộc là không đủ.

Ta dùng kiếm rạch đứt lòng bàn tay, trong khoảnh khắc m.á.u trào ra tuôn lên Thanh Vân kiếm.

Thanh Thanh Vân kiếm vừa uống m.á.u lập tức b.ắ.n ra một tia sáng vàng chói, sức mạnh lớn đến mức khiến các thiên binh thiên tướng đang giao chiến gần đó bị chấn ngã một mảng lớn.

Tên Vinh Xuyên kia chỉ đối phó một mình ta nên không còn e dè, đ.â.m tới từng nhát đ.â.m hung ác nhắm thẳng vào chỗ hiểm của ta, chỉ trong chốc lát, cả ta và Vinh Xuyên đều chi chít những vết thương lớn nhỏ.

Ta tụ mười phần pháp lực nắm chặt Thanh Vân kiếm đ.â.m về phía Vinh Xuyên, hắn ta tuy có tu vi cao hơn ta, nhưng rốt cuộc không địch nổi sức mạnh của Thanh Vân kiếm.

Sau một hồi giao đấu kịch liệt, ta đánh ra một chưởng về phía hắn ta, hắn ta né không kịp đành cứng rắn chịu một chưởng của ta ngã nhào xuống đất, ta lập tức đưa Thanh Vân kiếm kề vào n.g.ự.c hắn ta, từ trên cao nhìn xuống hắn ta.

"Thì ra là như vậy. . ."

Tên Vinh Xuyên kia ôm n.g.ự.c đột nhiên phun ra một ngụm máu, hắn ta nhìn Thanh Vân kiếm đang sáng lên, trong mắt lóe lên ánh sáng kỳ dị: "Ta vốn không có ý định g.i.ế.c ngươi, chỉ muốn đoạt lấy Thanh Vân kiếm để làm chủ lục giới. Hôm nay mới biết hóa ra Thanh Vân kiếm này chỉ có thể lấy ra bằng m.á.u của ngươi, và cũng chỉ có m.á.u của ngươi mới có thể phát huy sức mạnh của nó, như vậy, không thể để ngươi sống được rồi."

"Đến lúc c.h.ế.t còn dám cuồng ngôn."

Ta lạnh lùng cười, từng chút một đ.â.m Thanh Vân kiếm vào lồ|\|g n.g.ự.c hắn ta: "Thù mới hận cũ, hôm nay cùng kết thúc đi."

Hắn ta đột ngột đưa tay nắm lấy thân Thanh Vân kiếm, ngăn ta đ.â.m sâu hơn vào cơ thể hắn ta, trên mặt treo nụ cười quái dị: "Hôm nay đúng là phải kết thúc, chỉ là không biết nếu ngươi c.h.ế.t dưới tay người ngươi yêu thương, sẽ là cảm giác gì?"

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Nhưng ta chẳng còn kiên nhẫn nghe hắn ta nói nhảm nữa, ta tụ lực lại, dồn hết sức đ.â.m mạnh Thanh Vân kiếm vào cơ thể hắn ta.

Ta còn chưa kịp hiểu rõ ý nghĩa trong câu nói "nếu ngươi c.h.ế.t dưới tay người ngươi yêu thương" của hắn ta là gì.

Chỉ thấy Vinh Xuyên hứng chịu một kiếm của ta rồi, không đưa tay phản kích, ngược lại chuyển tầm nhìn về phía sau ta, mắt đỏ ngầu nhìn vào một nơi nào đó sau lưng ta, nở nụ cười quái dị.

"Giết nàng."

Một luồng ánh sáng đỏ từ giữa mi tâm Vinh Xuyên b.ắ.n ra, ta lập tức quay người lại, nhưng đã đứng sững tại chỗ.

Vốn Tân Đình Thượng thần bị thương nửa quỳ trên mặt đất giờ tay cầm bội kiếm với tốc độ cực nhanh lao về phía ta.

Hắn mặt không biểu cảm và đôi mắt trống rỗng vô hồn, con ngươi một màu đỏ ngầu, giống hệt như đôi mắt của Vinh Xuyên.

Nghe nói chú thuật của Ma tộc giỏi nhất là khống chế tâm trí người khác, chỉ sợ Vinh Xuyên từ sớm không biết khi nào đã hạ chú lên người Tân Đình Thượng thần.

Ta tránh né đã không kịp nữa.

36

Hắn ra tay gọn gàng dứt khoát, từ nơi cách hơn trăm bước như một cơn lốc xoáy đ.â.m thẳng thanh kiếm vào n.g.ự.c ta.

Lực va chạm mạnh khiến ta lùi lại một bước, tiếp theo đó là cơn đau dữ dội tràn ngập toàn thân.
 
Thượng Thần Xin Nhẹ Chút - Lạc Bối Bối
Chương 56: Chương 56



Ta vô thức nhìn xuống n.g.ự.c mình, trước đây hắn từng dùng thanh kiếm này dạy ta không ít chiêu thức, mà bây giờ, ta lại bị thanh kiếm này xuyên thủng cơ thể.

Ta nắm lấy thanh kiếm vẫn còn muốn đ.â.m sâu hơn, muốn mở miệng ngăn cản, nhưng mở miệng rồi, lại không nói được lời nào.

Lúc này ta chỉ cảm thấy mình như con thiêu thân hấp hối, thanh kiếm kia như ngọn lửa nuốt chửng ta, ta chỉ muốn ngủ thiếp đi.

Nhưng Tân Đình Thượng thần trên người vẫn còn trúng ma chú, ta nhịn đau dùng hết sức toàn thân bấm một quyết đánh vào thân thể Tân Đình Thượng thần.

Màu đỏ ngầu trong mắt Tân Đình Thượng thần dần dần tan biến.

Vào khoảnh khắc ánh mắt hắn hồi phục sự tỉnh táo và nhìn rõ dung mạo ta, gương mặt vốn đã không còn chút huyết sắc của hắn, càng trở nên tái nhợt.

"Hoài Uyển."

Hắn buông thanh kiếm trong tay, cơ thể ta theo động tác của hắn mà chệnh choạng, hắn đưa tay đỡ lấy ta sắp ngã.

Thanh kiếm vẫn còn trong n.g.ự.c ta, ta chỉ thấy một luồng khí trong cơ thể đang dâng lên, cổ họng ngứa ngáy, ta phun ra một ngụm máu.

Y phục vốn đã rách nát vì đánh nhau, trong phút chốc lại loang lổ vết máu.

Ta cố gắng muốn đưa tay lên lau m.á.u ở khóe miệng, hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, khàn giọng nói: "Hoài Uyển."

Những chuyện cũ như một vở kịch trong đầu hiện lên từng cảnh một.

Ta từng mơ ước một ngày nào đó sẽ thành thân sinh con với hắn, nhưng chưa từng nghĩ, có một ngày sẽ âm dương cách biệt.

Ta vùng vẫy đưa tay lên vuốt gò má hắn, chỉ thấy những giọt lệ to như hạt đậu từ khóe mắt hắn lăn xuống: "Hoài Uyển, nàng ngoan, ta sẽ đưa nàng đi tìm Thái Thượng Lão Quân ngay."

"Ha ha ha ha ha ha ha."

Phía sau vang lên tiếng cười gằn của Vinh Xuyên: "Mẫu thân ngươi lúc còn sống không chịu đi cùng phụ thân ta, bây giờ ngươi cùng ta đồng quy vu tận cũng đáng giá. . . !"

Ánh mắt Tân Đình Thượng thần cực kỳ lạnh lẽo, hắn thi triển một phép thuật, một tia sáng xanh b.ắ.n vào cơ thể Vinh Xuyên.

Tiếng cười của Vinh Xuyên đột nhiên im bặt, nụ cười của hắn ta trong phút chốc đông cứng trên mặt.

Vinh Xuyên đã chết.

Vinh Xuyên đã chết, lòng ta thả lỏng không ít.

Ta khó nhọc mở miệng: "Vinh Xuyên hắn ta một lòng chỉ muốn đạt được Thanh Vân kiếm này để trở thành chủ nhân của trời đất, giờ Vinh Xuyên đã chết, Ma tộc như quần long vô thủ trong thời gian ngắn ngàn vạn lần không dám làm loạn. Thanh Thanh Vân kiếm tuy đã được giải phong ấn, nhưng nếu không có m.á.u của ta thì cũng không thể phát huy tác dụng, nên cũng không gây được mối đe dọa. Sau khi ta chết, hãy tìm một nơi sơn thanh thủy tú để chôn ta. . ."

Lời của ta còn chưa nói hết, đã bị hắn ngắt lời,

Ánh mắt hắn hiện lên nỗi đau mãnh liệt: "Ta biết, Ta đều biết, Hoài Uyển ngoan, đừng nói lời không may mắn."

Hắn đứng dậy bế ta lên, ta dựa vào lòng hắn, chỉ thấy đầu càng lúc càng nặng.

Ta cố gắng lấy hết tinh thần mở miệng nói: "Ta hơi buồn ngủ, ta ngủ một lát trước. . ."

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Cánh tay hắn ôm ta run lên, giọng nói cũng rối loạn: "Không được ngủ, nàng còn nhớ không. . ."

Nhưng ta đã không nghe thấy nữa.

37

Ngoại truyện của Tân Đình

Phụ thân ta thường căn dặn ta phải tiến bộ trong học tập, tu luyện thật tốt pháp thuật.

Ta cũng chưa từng làm phụ thân thất vọng, luôn là tấm gương của Thiên Đình.

Nhưng mẫu thân ta thường thở dài, nói rằng bà cưới phải một lão cổ hủ, sinh ra một nhóc con cổ hủ.

Nói ta tuổi còn trẻ mà đã mặt nặng mày nhẹ, sau này sẽ không cưới được thê tử.

Mẫu thân ta thời gian đó rất lo lắng, sau đó nắm lấy mặt ta nhìn tới nhìn lui cuối cùng đưa ra kết luận:

Diện mạo của ta cũng không tính là tệ, không đến mức không tìm được thê tử.

Từ đó về sau mỗi lần mẫu thân ta ra ngoài đều dẫn ta theo, và rất nhiệt tình giới thiệu ta cho các vị thần tiên trên trời.

Cho đến một ngày, dưới sự thuyết phục mạnh mẽ của mẫu thân ta, một a di xinh đẹp nói muốn gả quả trứng vừa mới đẻ của mình cho ta làm thê tử.

Ta tự cho rằng điều này rất không thỏa đáng, lập tức nói suy nghĩ này cho mẫu thân ta.
 
Thượng Thần Xin Nhẹ Chút - Lạc Bối Bối
Chương 57: Chương 57



Mẫu thân ta nghiêm túc phê bình ta, và giáo dục ta.

Dù sao ta cũng được sinh ra từ trứng, không thể chê bai những quả trứng khác.

Được rồi, ta chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận.

Mẫu thân ta dẫn ta đến nhà vị a di xinh đẹp, ta nhìn thấy quả trứng trắng tinh kia.

A di xinh đẹp hỏi ta, là muốn có đệ đệ hay muốn có muội muội.

Ta rất thành thật nói với vị a di xinh đẹp, ta muốn có đệ đệ.

Dù sao trong cái vỏ này ai biết được sẽ nở ra cái gì.

Vị a di xinh đẹp nói với ta, nếu trong quả trứng này là đệ đệ thì sẽ cho ta làm huynh đệ.

Trong lòng ta rất tán thành, từ khi ta sinh ra đã ít có bạn chơi, có một người đệ đệ để bầu bạn thì còn gì bằng.

Vị a di xinh đẹp lại nói, nếu là muội muội thì gả cho ta làm thê tử.

Mẫu thân ta đứng sau lưng ta lén nói với ta, quả trứng của vị a di xinh đẹp sinh ra, nếu là con gái sẽ đẹp như vị a di xinh đẹp.

Ta lập tức ngoan ngoãn gật đầu, vẫn là muội muội đi.

Giống loài của họ khác với chúng ta, cần phải ấp trọn hai năm mới có thể nở ra, mẫu thân ta rảnh rỗi thì dẫn ta đến chỗ vị a di xinh đẹp để xem quả trứng ấp thế nào rồi.

Mẫu thân ta rất lo lắng, chỉ sợ ta khó khăn lắm mới có được thê tử lại biến thành người huynh đệ tốt.

Nên cả ngày cứ lôi ta ra lẩm bẩm với quả trứng đó, nhất định phải là một nữ oa.

Một ngày nọ, mẫu thân ta cùng phụ thân ta có việc quan trọng, dặn dò ta tự mình đi xem xem muội muội đã nở ra chưa, chính là vào lúc đó, ta đã gặp Bích Nhan.

Lúc đó nàng ta vẫn là một con tiểu hồ ly không có pháp lực, một thân lông đỏ thẫm bị vết m.á.u nhuộm thành màu đỏ sẫm, thấy có người đến, nhanh chóng trốn sau cây, ánh mắt lấp lánh nhìn ta.

Lòng ta giật mình.

Nhìn nàng ta có vẻ cũng chỉ tầm tuổi ta, nhưng đứng đó toàn thân đẫm máu, không biết đã bị thương nặng như thế từ đâu.

"Ngươi là ai? Vì sao bị thương nặng như vậy?" Ta mở miệng hỏi.

Nàng ta nghe ta mở miệng dường như càng sợ hãi hơn, vô thức lùi lại phía sau.

"Ngươi đừng sợ." Ta mở miệng nói: "Ta sẽ không làm hại ngươi."

"Có người. . . có người muốn truy sát ta. . ." Nàng ta rụt rè mở miệng nói.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Ta cau mày: "Đây là Thiên Đình, Thiên Đình vốn lấy thiện làm đầu, là ai mà to gan như vậy dám truy sát ngươi?"

Nàng ta còn chưa kịp mở miệng nói tiếp, ánh mắt dường như đã thấy gì đó kinh hoàng nháy mắt hai cái, lập tức lao về phía ta, run rẩy núp sau lưng ta.

Ta theo ánh mắt nàng ta quay đầu nhìn lại, một vị tiểu nhi nhìn có vẻ cao ngang ta mặc y phục đỏ đứng ở đó.

Trong tay hắn ta cầm ống sáo, rất kiêu ngạo chỉ vào ta.

Chính xác hơn, hắn ta đang chỉ vào con tiểu hồ ly sau lưng ta: "Tiểu súc sinh, ngươi còn muốn trốn đi đâu."

Chỉ cảm thấy con tiểu hồ ly sau lưng run lẩy bẩy dữ hơn, ta cau mày đối với đứa trẻ áo đỏ kia, mở miệng nói: "Ngươi là ai, dám làm loạn ở Thiên Đình của ta?"

Hắn ta rất khinh thường nhìn ta: "Ngươi lại là ai? Bản Thái tử bắt một con súc sinh liên quan gì đến ngươi?"

Bản Thái tử?

Thiên Đình này Thiên Quân còn chưa có con cái, dám xưng mình là Thái tử trên trời dưới đất chắc chỉ có thể là Thái tử của Ma tộc Vinh Xuyên.

"Ta khuyên ngươi biết điều một chút giao con tiểu hồ ly đó cho ta, để ta lột da cáo làm một chiếc áo choàng mừng thọ phụ thân ta, nếu không ta sẽ không khách sáo nữa."

Ta quay đầu liếc nhìn con tiểu hồ ly, mặt mũi nàng ta đầy nước mắt nhìn ta, kéo kéo tay áo ta: "Ngươi cứu ta. . ."

"Ngươi đừng sợ."

Ta giật cái ngọc bội ở thắt lưng xuống nhét vào tay nàng ta: "Ngươi theo con đường này đi thẳng mười dặm có một tòa cung điện, ngươi đưa ngọc bội này cho Tế Thủy Thượng thần, nàng ấy sẽ bảo vệ ngươi chu toàn."

Nàng ta cúi đầu nắm chặt ngọc bội trong tay, rồi lại ngẩng đầu nhìn ta: "Vậy ngươi làm sao?"

"Nếu một canh giờ sau ta vẫn chưa về, thì ngươi hãy nhờ Tế Thủy Thượng thần đến cứu viện ta."
 
Thượng Thần Xin Nhẹ Chút - Lạc Bối Bối
Chương 58: Chương 58



Ta nhìn về phía thiếu niên áo đỏ đối diện, ước chừng không cần một canh giờ có lẽ đã có thể đánh bại hắn ta.

Kết quả không đến nửa canh giờ, cả hai chúng ta đều bị thương.

Rốt cuộc là ta đánh giá thấp hắn ta, lại ngang tài ngang sức với ta.

Khi dì Tế Thủy đến, chúng ta đang nằm trên đất thở hổn hển.

Khi dì ấy nhặt chúng ta về phủ, ta và tên Vinh Xuyên kia vẫn còn nhổ nước bọt vào nhau.

Dì Tế Thủy băng bó vết thương cho chúng ta, và đưa Vinh Xuyên trở về Ma tộc.

Nhưng ta không ngờ rằng, chính vì sự bướng bỉnh khi còn nhỏ của ta, trong tương lai Thiên Đình sẽ phải trả giá đắt.

Dì Tế Thủy đích thân đưa Vinh Xuyên trở về, tên Quỷ quân của Ma tộc kia đã nhất kiến chung tình với dì Tế Thủy.

Ông ta thậm chí đã bỏ thê tử chính thất, muốn cầu hôn dì Tế Thủy làm Quỷ ậu của Ma tộc.

Dì Tế Thủy tất nhiên là không muốn, không ngờ tên Quỷ quân Ma tộc kia tức giận mất mặt thậm chí đã xuất binh đánh Thiên Đình, ép Thiên Đình giao ra dì Tế Thủy.

Thiên Quân của Thiên Đình cũng từng si mến dì Tế Thủy, đương nhiên là không chịu giao người, hai tộc đại chiến suốt ba tháng trời.

Thiên Đình vốn yêu thích hòa bình, những năm qua ít có chiến tranh.

Thiên binh thiên tướng của Thiên Đình dần dần không địch lại Ma tộc kia, bị đánh lui từng bước, dì Tế Thủy không muốn họ vì mình mà phải đao binh giao chiến, định tự vẫn để đổi lấy hòa bình giữa hai giới.

Phù Sinh Thượng thần đâu nỡ để dì Tế Thủy yêu dấu liều mạng, lập tức dùng nguyên thần của mình tế để lấy ra thần khí thượng cổ Thanh Vân kiếm, từ đó Thiên Đình xoay chuyển càn khôn.

Ma tộc không địch lại Thiên Đình, thấy Ma tộc sắp đại bại, tên Quỷ quân Ma tộc kia biết dì Tế Thủy đã có người yêu và đã hứa hôn thầm, đột nhiên phát điên, dùng đội quân cuối cùng tàn sát Long tộc.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Phù Sinh Thượng thần để ngăn Thanh Vân kiếm một lần nữa xuất thế, lúc hấp hối đã dùng m.á.u thịt của mình phong ấn Thanh Vân kiếm lại.

Còn dì Tế Thủy, để bảo vệ đứa con của mình, cũng để bảo vệ huyết mạch của Phù Sinh Thượng thần, đã dùng một nửa tu vi của mình phong ấn quả trứng đó.

Quả trứng đó, vẫn chưa ra đời, ta không biết là người huynh đệ của ta hay là thê tử ta.

Thế nhưng, chuyện Tế Thủy phu nhân sinh ra một quả trứng đã được nhiều người biết.

Tế Thủy phu nhân lo lắng rằng dù có phong ấn cốt nhục của mình, ngày sau cũng khó tránh khỏi việc người ta phát hiện đây là huyết mạch của Phù Sinh thượng thần.

Trong lúc Tế Thủy phu nhân đang bế tắc, Bích Nhan chủ động đề nghị, nàng ta không cha không mẹ, có thể giả làm cốt nhục của Tế Thủy thượng thần, chỉ mong sau này có thể đưa đứa đệ đệ rơi xuống nhân gian của mình lên Thiên đình để nuôi dạy tử tế.

Thế là, Tế Thủy phu nhân dùng nửa phần tu vi còn lại để thi pháp lên Bích Nhan, phong ấn chân thân của nàng ta, biến thành hình dạng một con tiểu bạch long.

Tế Thủy phu nhân vốn đã thân mang trọng thương, lại tiêu hao hết tu vi toàn thân, trong lúc sắp không thể sống thêm, quả trứng cuối cùng đã nở.

Đáng lẽ phải là một con tiểu bạch long, nhưng vì bị phong ấn, khi sinh ra lại là một con tiểu bạch xà.

Ta hồi hộp cẩn thận bế con tiểu bạch xà ra khỏi vỏ trứng, xoay nó một vòng, nhìn thấy m.ô.n.g nhỏ của nó, không có "chim nhỏ", ta vui mừng nói: "Là Hoài Uyển! Là một nữ hài!"

Thế là, tiểu thê tử của ta, đã chào đời.

Bích Nhan dành phần lớn thời gian dưới nhân gian tìm kiếm đệ đệ của mình, lúc rảnh rỗi ta thường cùng Bích Nhan đi tìm, tiện thể xem Hoài Uyển lớn lên từng ngày.

Nhưng trong cung có thêm một nữ hài cuối cùng cũng gây nên sự nghi ngờ, nên ta đành đặt Hoài Uyển trong Ngự Hoa Viên, khi có thời gian thì đến Ngự Hoa Viên thăm nàng.

Cho đến một lần, có một con đại bàng già không biết từ đâu bay đến định ăn thịt Hoài Uyển.

Ta bận rộn, hàng ngày không thể luôn bảo vệ nàng, vì vậy ta đành đưa Hoài Uyển đến chỗ của Tu Nhiễm.

Ông vốn thích nhặt đệ tử khắp nơi, không biết ông có thích nữ đệ tử này mà ta đưa đến không.
 
Thượng Thần Xin Nhẹ Chút - Lạc Bối Bối
Chương 59: Chương 59



Tu Nhiễm nhìn thấy Hoài Uyển lập tức nhíu mày rất cao: "Ngươi biết mà, ta không bao giờ nhận nữ đệ tử, huống chi con rắn nhỏ ngươi bế đến đã lâu vẫn chưa tu thành hình người, có thể thấy là kẻ ngộ tính không cao."

Thế là ta đành nói rõ thân thế của nàng cho Tu Nhiễm, ông vô cùng kinh ngạc nói với ta: "Nếu ta nhận nàng làm đệ tử, e rằng chỉ có thể toàn lực bảo vệ nàng, còn về tu luyện. . ."

"Nàng có phong ấn trên người, phong kín huyết mạch của nàng, nên mới hiện ra vụng về như vậy, chuyện tu luyện của nàng, ông cứ tận lực là được."

Ta nói và tặng cho ông viên dạ minh châu quý giá của mình.

Tu Nhiễm vui vẻ nhận lấy dạ minh châu, chính thức nhận Hoài Uyển làm đệ tử thứ năm dưới tọa.

Có một lần ta nhận lệnh của Thiên đình đi bắt g.i.ế.c một con kỳ lân thú, không ngờ lại gặp phải Thái tử của Ma tộc là Vinh Xuyên.

Kẻ thù gặp nhau, mắt đỏ ngầu, hắn ta rất muốn g.i.ế.c ta để trả thù.

Đáng tiếc là ta nhận lệnh Thiên đình, phía sau còn có một đám thiên binh thiên tướng đi theo, hắn ta không phải đối thủ của ta, đành tức giận bỏ chạy.

Sau khi bắt g.i.ế.c con kỳ lân thú đó, những vảy kỳ lân đó cứng cáp vô cùng, rất thích hợp để làm một món trang bị phòng thủ.

Thế là ta đã đưa một phần tu vi của mình vào những vảy đó chế thành Thiên Cơ Tán, nhờ Tu Nhiễm trao cho Hoài Uyển.

Khi có thời gian, ta sẽ đến cung điện của Tu Nhiễm để xem Hoài Uyển.

Nàng tu luyện rất chăm chỉ, có một lần chỉ thấy nàng hỏi Tu Nhiễm với vẻ mặt ngây thơ: "Sư tôn, tại sao mỗi lần con cảm thấy tu vi sắp đột phá một tầng, sắp lĩnh ngộ được điều gì đó, thì dường như trong cơ thể luôn có một nguồn lực ép con xuống. . ."

Tu Nhiễm luôn nói rằng nàng tu luyện chưa đủ, nhưng nàng đâu biết đó là phong ấn trên người đang ép nàng.

Mỗi lần nhìn thấy ta, đôi mắt nàng luôn sáng lấp lánh.

Ta chỉ cảm thấy tâm trạng của mình cũng trở nên vui vẻ, ta nghĩ, đợi nàng lớn hơn một chút, lớn hơn một chút nữa, ta sẽ cưới nàng về.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Bích Nhan đã tìm được đệ đệ của mình ở phàm trần.

Nàng ta không dám tùy tiện đưa lên thiên giới, nên đến thương lượng với ta.

Ta nghĩ Tế Thủy phu nhân đã qua đời, chuyện hứa với đệ đệ của nàng ta năm xưa đương nhiên do ta tiếp quản.

Ta suy nghĩ nửa ngày, đã gửi một người cho Tu Nhiễm làm đệ tử, thì gửi thêm một người cũng chẳng sao.

Đó là một con tiểu hồ ly rất đẹp.

Có thể thấy đó là kẻ có thiên phú cực cao, Tu Nhiễm chỉ liếc mắt nhìn hai lần, đã cảm thán chưa từng thấy kẻ có thiên phú như vậy, không từ chối mà nhận vào môn hạ làm Tiểu Lục.

Hoài Uyển tuổi còn nhỏ, chưa từng gặp ai đồng lứa, lần này gặp một con tiểu hồ ly xinh đẹp, Hoài Uyển rất vui vẻ, cũng rất quan tâm chăm sóc tiểu sư đệ của mình.

Nhưng ta lại hối hận.

Ánh mắt của nàng không còn dừng lại ở một mình ta, nàng bắt đầu chú ý nhiều hơn đến tiểu sư đệ của mình, nàng còn khổ sở vì tiểu sư đệ của mình bị thương da thịt.

Khi nàng bị Yên sơn tam công chúa bắt đến Yên sơn, ta gấp gáp định xông đến Yên sơn, Bích Nhan ngăn ta lại, nói Tu Nhiễm cùng Thương Bắc đã đưa nàng về.

Trùng hợp, Tu Nhiễm cau mày đến đại điện của ta, mở miệng nói: "E rằng phong ấn trên người nàng sắp phong không nổi nữa rồi."

"Ôngnói gì?"

Ta kinh ngạc nhìn hắn: "Sao lại thế được?"

"Ta mời Lão Quân đến bắt mạch cho Tiểu Ngũ, Lão Quân nói mạch tượng của Tiểu Ngũ không bình thường, rõ ràng ở trong hầm băng ba ngày ba đêm, khí tức trong cơ thể đáng lẽ phải rất yếu ớt, không ngờ khí tức của nàng như một ngọn lửa đang bảo vệ tâm mạch, và còn có xu hướng muốn lan tỏa khắp cơ thể, e rằng tu vi mà nàng tự tu luyện ngày đêm không bao lâu nữa sẽ phá vỡ phong ấn."

Ta thầm kêu không hay, nếu lúc này nàng tự phá vỡ phong ấn, thì chân thân của nàng sẽ không giấu được.

Điều này chắc chắn sẽ gây nghi ngờ cho Ma tộc, đến lúc đó sẽ gây nguy hiểm tính mạng.
 
Back
Top Bottom