Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Cổ Phong Lưu Nhất Tiếu Trung

Thiên Cổ Phong Lưu Nhất Tiếu Trung
Chương 70: Ngoại truyện 1



Dù chưa thông cáo, nhưng người Đạo Minh nên biết đều đã biết, Liễm Nguyệt đạo tôn có một đạo lữ, chính là Lang Âm tiên tôn biến mất ba trăm năm. Người biết tường tận thì ít ỏi, đại khái chỉ có Ninh Hi cùng Từ Thận Chi, bọn họ biết Lang Âm tiên tôn chưa từng biến mất, chỉ là tan hết ngàn hoa vạn lá, chỉ còn lại một mảnh tâm hoa, dựa vào Từ Mạn Mạn ba ngày một chén máu tẩm bổ, lúc này mới sống lại trở về.

Trong lòng Từ Mạn Mạn cũng nghĩ mà sợ, vạn nhất năm đó một mảnh tâm hoa cũng không lưu lại, vậy chẳng phải thế gian này không còn Lang Âm.

"Chàng lại cho ta thêm mấy cánh tâm hoa đi, bằng không ta không yên tâm..." Từ Mạn Mạn nắm lấy vạt áo Lang Âm liền muốn sờ ngực hắn.

Lang Âm không khỏi bật cười, nắm lấy cổ tay nàng, cười nhẹ nói: "Nàng ngược lại mong ta tốt lành..."

"Phòng ngừa chu đáo, lo trước khỏi họa." Từ Mạn Mạn lòng có xúc động, "Không sợ một vạn, chỉ sợ vạn nhất..."

Lang Âm ngưng mắt mỉm cười, nhìn nàng một lát: "Nếu ta không cho thì sao?"

Sắc mặt Từ Mạn Mạn dần dần thay đổi: "Chàng không yêu ta, chàng có phải Lang Âm không?"

Lang Âm khẽ cười một tiếng: "Có phải hay không, nàng còn không rõ sao?"

Nàng hình như nhớ tới điều gì đó, đỏ mặt lên: "Vậy chàng lại cho ta ba cánh tâm hoa đi, chính cái gọi là thỏ khôn có ba hang, ta một cánh đặt ở Phong Đình, có pháp trận che chở, một cánh ta cất giấu bên người, một cánh để ở chỗ Hạo Nhất, bất luận xảy ra chuyện gì, ta đều có thể mang chàng cứu trở về!" nói xong lại ho nhẹ hai tiếng, "Tuy rằng tu vi chàng sẽ thiệt hại, nhưng đi theo bên người ta, ta sẽ tự bảo vệ chàng, không để chàng chịu một tia tổn thương."

Ý cười trong mắt Lang Âm càng sâu: "Một khi đã như vậy.... nàng tự mình tới lấy đi."

Từ Mạn Mạn ngẩn ra: "Lấy như thế nào?"

Hắn nắm lấy tay nàng, chậm rãi luồn vào cổ áo mình, đè thấp giọng nói: "Nếu là tâm hoa, tự nhiên là ở trong tim."

Đầu ngón tay chạm vào da thịt mềm ấm, vân da rắn chắc, Từ Mạn Mạn tức khắc hô hấp đình trệ, nhịp tim cũng lỡ mất vài nhịp, trong đầu lướt qua một số cảnh tượng không thể miêu tả, khiến nàng nhịn không được nuốt nước bọt, trên mặt dần dần ửng đỏ.

Đâu phải mặt nàng da mỏng, chỉ là tối qua trăng lưỡi liềm, tâm ma lớn mạnh, liền quá phận phóng túng một chút....

Cũng không phải chỉ có một chút....

Nàng chủ động chiếm cứ, dùng uy áp cố định thân thể hắn, mang hắn đ è xuống giường m ơn trớn li3m láp, cơ hồ muốn nuốt hắn vào bụng. Hắn không thể cử động, hô hấp nặng nề, đôi mắt đen nhánh dường như rực cháy hàm chứa ý cười, mặc nàng muốn làm gì thì làm. Đến lúc trời sắp sáng mới mệt mỏi, nằm trên ngực hắn mệt mỏi muốn ngủ, hắn liền đổi khách thành chủ, ôm nàng áp dưới thân, hết lần này đến lần khác dùng đầu lưỡi li3m láp phác họa vết đỏ trên ngực nàng.

Nơi ấy ba trăm năm qua lấy máu, ba ngày một dao, dù là bán thần chi thân, lâu ngày cũng sẽ lưu lại dấu vết đỏ nhạt.

Hắn cười nói, đó là tâm hoa của nàng, hắn chính là một đóa hoa từ trong tim nàng sinh ra.

Từ Mạn Mạn nức nở tiếp nhận sự xâm lược và dịu dàng của hắn, nước mắt trào ra nơi khóe mắt, hốt hoảng nghĩ đến - hắn hóa ra có thể thoát khỏi sự trói buộc của nàng.

Cho nên hôm nay tỉnh dậy, nàng liền có chút oán trách Lang Âm đêm qua không ngăn cản nàng, để nàng thích làm gì thì làm. Lang Âm nghe vậy lại nhàn nhạt cười: "Không thể trách ta, ta cũng nhập ma rồi."

Công tử thần tiên ban ngày giống như gió mát trăng thanh, ban đêm nhập ma liền không hề có liêm sỉ.

Nghĩ đến Liễm Nguyệt đạo tôn nàng, ngày thường quang minh chính đại, một người cao khiết trang trọng, nếu không phải vì hắn mà sinh tâm ma, sao lại làm ra chuyện mất mặt như thế, làm chuyện mất trí được....

Khó trách năm đó Lang Âm muốn dùng pháp trận vây khốn bản thân, chỉ sợ ma tính phát tác, làm tổn thương nàng.

Cũng may hiện giờ là ban ngày, lý trí nàng vẫn chiếm thế thượng phong, rút tay từ trong lồ ng ngực hắn về, giả vờ ho khan hai tiếng, như không có chuyện gì nói: "Chuyện tâm hoa tạm thời không nhắc tới, ta hỏi chàng một câu khác... Chàng năm đó lúc ma khí tán loạn, có biện pháp khống chế thần trí không?"

Lang Âm có chút tiếc nuối, nhéo nhéo năm ngón tay thon dài của nàng, nhàn nhạt cười nói: "Cũng không phải không có..."

Chỉ là không thật muốn dạy nàng.

Bộ dáng nàng trong ma khí, ngược lại thập phần đáng yêu, hơn nữa cũng hoàn toàn không làm tổn thương hắn, nhiều nhất trên người hắn lưu lại chút vết đỏ.

Nhưng Từ Mạn Mạn một hai phải hỏi, hắn lại không thể gạt.

Lang Âm vươn một bàn tay ra, liền thấy một mảnh lá mềm hiện ra trong lòng bàn tay, hướng Từ Mạn Mạn cúi đầu khom lưng.

Từ Mạn Mạn cẩn thận nhìn kỹ, bừng tỉnh nói: "Lá cây của chàng!"

Nàng lập tức nhớ tới, năm đó lá cây này còn giúp nàng lật sách, lúc Lang Âm tức giận muốn trêu chọc nàng, đem nguyên thần nàng vây trong thức hải, dùng phiến lá áp nàng, chính là đầu lá cây này mọc ra phiến lá khác, đưa nàng ra ngoài.

Lang Âm mỉm cười nói: "Huyễn hóa một sợi nguyên thần ra, ngưng thành một vật, liền giống như phân thân của chính mình, lực lượng không cần quá mạnh, chỉ cần duy trì rõ ràng, luôn nhắc nhở bản thân. Bất quá cũng chưa chắc lần nào cũng hữu hiệu, nó có thể nhắc nhở ta khắc chế sát ý, lại không cách nào khắc chế dục niệm. Chung quy.... khi ta thanh tỉnh, cũng đồng dạng sẽ có dục niệm."

Cho nên lần đó cắn nuốt Diệt Vận sứ, hắn mới khó tự chủ mà trói chặt thân thể nàng, không biết nặng nhẹ mà lưu lại đủ loại dấu vết trên người nàng, nếu không phải Ninh Hi gõ cửa đánh gãy, nàng chắc chắn phải ở trên giường đến hửng đông.

Từ Mạn Mạn vốn đang có vài phần cao hứng, nghe được câu cuối cùng, tức khắc cũng nhụt chí.

Cách này đối với nàng vô dụng, bởi vì nàng lúc thanh tỉnh cũng nghĩ đến hắn, chỉ là có chừng mực hơn một chút.

"Nàng chán nản gì vậy?" hắn quay đầu lại nhìn nàng, đáy mắt hàm chứa ý cười dịu dàng, "Ma khí là sát ngược cùng d*c vọng chi khí, trong lòng nàng không có sát niệm, chỉ có d*c vọng, lại chỉ phát tác vào ban đêm, không thật sự là vấn đề khó, chi bằng nói là một phen lạc thú. Mạn Mạn... phu thê thế gian, cũng là như thế...."

Mặt Từ Mạn Mạn ửng đỏ, lại cảm thấy có chút không thích hợp, nàng cau mày nhìn kỹ Lang Âm: "Chàng từ khi nào biết phu thê thế gian là cái dạng gì?"

Lang Âm ngẩn ra, rồi lại trầm mặc.

"Chàng gạt ta chuyện gì sao?" Từ Mạn Mạn tới gần hắn, lấy ra khí thế Đạo tôn thẩm vấn hắn.

Đôi mắt Lang Âm khẽ lóe, nâng tay đặt lên môi ho nhẹ hai tiếng, ậm ừ một lát, mới nói: "Hạo Nhất cho ta xem chút sách."

Từ Mạn Mạn ép hắn lấy tất cả những cuốn sách Hạo Nhất tiến cử ra.

Từ Mạn Mạn đọc qua từng cuốn, không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối.

"Đường đường trưởng tử Ma quân, Hỗn Độn Hạo Nhất, thế nhưng âm thầm xem loại sách này..."

"Đạo đức ở nơi nào, liêm sỉ ở nơi nào, tiệm sách ở nơi nào..."

Ma giới.

Mặt trăng đỏ thẫm rơi trên ngọn cây Huyền Linh, sương mù dày đặc không tan, biển Hư Không mãnh liệt mênh mông, ngày đêm không ngừng, mỗi ngày đều có Ma tộc nhỏ yếu từ biển Hư Không sinh ra.

Ma giới là cái bóng của thế giới này, chấp niệm trong lòng những người đó đều ở đây ngưng tụ thành ma. Nơi có ánh sáng liền có bóng, Nhân tộc sinh sôi không ngừng, Ma tộc liền cũng trường sinh bất tử.

Ma tộc tuy rằng linh trí thấp hèn, nhưng cũng biết sợ hãi kẻ mạnh, bọn họ nhìn thấy cái tên khóe môi ngậm cười, thanh niên tuấn mỹ tu đ ĩnh từ xa đi tới, lập tức trốn biệt không thấy ma ảnh, sợ bị hắn nhìn thấy liền bị xử lý thu thập.

Hỗn Độn Hạo Nhất, được Ma tộc xưng là nam tử ma đầu.

Nghe nói năm đó Ma quân cảm thấy Ma tộc linh trí thấp kém, ở lâu cùng bọn họ sẽ hóa ngốc, liền để Hỗn Độn Hạo Nhất đến Nhân giới rèn luyện mấy năm. Sau lại gây không ít tai họa bị Ma quân xách về, đồng thời gia cố Vạn Tiên Trận, không có thủ lệnh Ma quân bất cứ ai cũng không thể ra vào.

Các Ma tộc cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng đường đường một trưởng tử Ma quân, đi Nhân giới một chuyến liền học hư, đây chính là chuyện Ma tộc cũng chưa làm được.

Chúng Ma tộc âm thầm nói: Phàm nhân thật đáng sợ!

Hạo Nhất nhẹ nhàng bước nhanh đến Tru Thần cung, khóe môi cong cong, ngữ khí vui sướng nói: "Phụ quân, Lang Âm tỉnh rồi."

Phía trên cung điện một mặt ma kính hơi sáng lên, chiếu ra hình dáng một nam tử thon dài.

Tuy thấy không rõ khuôn mặt, nhưng chỉ là hình dáng đường nét lưu loát anh đ ĩnh, liền khiến người không khỏi sinh lòng ngưỡng mộ và kính sợ.

Giọng nói thanh lãnh từ trong

Giọng nói thanh lãnh từ trong gương truyền ra: "Đây không phải lý do con đánh cắp thủ lệnh, lén khai pháp trận."

Khóe môi tươi cười của Hạo Nhất cứng đờ, hắn ho khan hai tiếng, nói: "Là mẫu thân cho con."

Ma quân tựa hồ thở dài cực nhẹ, mang theo vài phần bất đắc dĩ và sủng nịnh: "Thôi, chắc nàng lại bảo con mang đồ từ Nhân giới về đấy."

Ma quân bình thường không tự ý khai pháp trận, trừ phi thê tử ông muốn mua đồ.

Hạo Nhất liền dùng danh nghĩa mẫu thân, từ Nhân giới vơ vét không ít đồ 'tốt'. Ma quân ngược lại không so đo chuyện hắn kiếm chác riêng, chỉ cần hắn không ra ngoài gây họa ở Nhân giới thì ông liền làm ngơ cho qua. Duy nhất một lần hắn được phụ quân cho phép khai pháp trận, chính là ba trăm năm trước khi Từ Mạn Mạn xông vào trận. Hắn vâng lệnh phụ quân, nói cho Từ Mạn Mạn cách hồi sinh Lang Âm.

Đôi khi hắn hoài nghi, Lang Âm có phải con trai của phụ thân và mẫu thân không, bằng không sao Lang Âm so với hắn càng giống phụ quân. Giống nhau thất thường, thâm tình, đối với người ngoài thì thanh lãnh cao ngạo, đối với người nhà thì ôn hòa dễ chịu, có khi thánh khiết trang trọng, có khi lại bá đạo mạnh mẽ. Hắn cũng không nghi ngờ mình là con ruột của phụ quân, dù sao hắn lớn lên cùng phụ quân cũng có sáu bảy phần tương tự, tính cách lại giống mẫu thân.

Về việc phụ mẫu thiên vị Lang Âm, hắn cũng dùng danh nghĩa Lang Âm mà có được chút lợi lộc. Đương nhiên có được lợi lộc không thể quên huynh đệ, Lang Âm cũng rất biết điều, gặp phải vấn đề lập tức tìm hắn trước.

Ba trăm năm trước, Lang Âm liền nhờ hắn hỏi phụ quân một câu hỏi.Vì sao Tứ Hồn tộc có thể trường sinh, các thế hệ lại chỉ có một người tồn tại.

Phụ quân nói: Tứ Hồn tộc sinh ra đúng thời điểm, thoát khỏi thai nghén từ ý chí chúng sinh, cảm nhận thiên địa vô hạn. Nhiều đời Tứ Hồn tộc trong lòng mang từ bi, mỗi khi cảm nhận được khổ đau của chúng sinh, liền sẽ càng lún sâu vào quên lãng bản thân, sau khi đến thời điểm, tứ hồn tiêu tan, quay về trong chúng sinh.

Hạo Nhất nghe vậy cũng kinh ngạc, liền hỏi phụ quân làm thế nào mới có thể tránh khỏi kết cục này.

Phụ quân trầm mặc rất lâu mới nói: Nhập ma.

Trong lòng có chấp niệm, mới có thể nhập ma.

Vì thế ngày đó Lang Âm gặp Hạo Nhất, đưa cho hắn một cái truyền âm pháp loa, đồng thời nói cho hắn kế hoạch của mình.

Hạo Nhất nghe xong hồi lâu không thể bình tĩnh, chỉ có thể thốt ra một câu: "Ngươi điên rồi, ngươi chỉ là một đóa hoa, sống chết của Nhân tộc liên quan gì đến ngươi, ngươi tan hết hoa lá, chỉ còn lại ma khí, liền không thể ra khỏi Ma giới, nếu ma khí cũng hao tổn, ngươi sẽ hồn bay phách tán!"

Lang Âm đạm nhiên cười: "Trước kia Niệm Nhất thường nói, bảo Mạn Mạn chớ quên 'khiến bản thân vui vẻ', phải để Tứ Di Môn trở thành nơi neo đậu của Mạn Mạn, khi đó ta không rõ, hiện tại mới hiểu được khổ tâm của hắn. Chúng sinh như sông dài, nàng chỉ là một chiếc lá vô tình rơi xuống, chìm nổi giữa dòng đời, nếu không có nơi neo đậu, sẽ mất đi bản thân, nước chảy bèo trôi, chìm nổi trong biển cả mênh mông. Mạn Mạn hiện giờ thần hồn quy vị, dần dần quên mất bản thân, nếu ta không thể trở thành nơi neo đậu của nàng, thần hồn nàng quá đầy ứ, sẽ tán loạn quay về trong chúng sinh."

Hạo Nhất cười khổ nói: "Ngươi chắc chắn như vậy sao, bản thân có thể trở thành chấp niệm và nơi neo đậu của nàng sao? Trong lòng nàng ngươi quan trọng đến vậy sao?"

Lời Hạo Nhất chói tai nhưng lại là sự thật, đôi mắt Lang Âm khẽ rung động, khẽ thở dài: "Ta không dám chắc..."

"Vì một chuyện không dám chắc, lại muốn hy sinh lớn như vậy, mạo hiểm cả tính mạng?" Hạo Nhất muốn lần nữa khuyên can hắn.

Nhưng Lang Âm lại nói: "Nếu ta bất hạnh gặp nạn, ngươi hãy đưa truyền âm pháp loa này cho nàng, nếu nàng hiểu ra tình ý của ta, sẽ động tâm ma, sinh ra chấp niệm và nơi neo đậu. Lúc nhập ma vô cùng nguy hiểm... ngươi có Cửu U Nghiệp Hỏa, giúp ta che chở nàng."

"Nếu nàng không rõ, nếu nàng không sinh ra tâm ma, nàng sẽ tan tiên hồn, quy về chúng sinh, chẳng phải ngươi chết vô ích sao?" Hạo Nhất truy vấn.

Lang Âm khẽ mỉm cười: "Nếu là như thế, cũng chẳng qua là đồng sinh cộng tử."

Hạo Nhất ngẩn ra hồi lâu, cuối cùng nắm chặt pháp loa, trầm mặc đáp ứng yêu cầu của hắn.

Lang Âm chưa từng nghĩ đến khả năng sống lại, có lẽ ý trời muốn hắn để lại một mảnh tâm hoa cuối cùng, Ma quân niệm tình hắn sâu đậm, mới để Hạo Nhất vừa khai pháp trận, vừa chỉ điểm cho Từ Mạn Mạn cách hồi sinh.

Tưới ba trăm năm tâm huyết, hắn cuối cùng đã cắm rễ trong lòng nàng, trở thành nơi neo đậu của nàng.
 
Thiên Cổ Phong Lưu Nhất Tiếu Trung
Chương 71: Ngoại truyện 2



Niệm Nhất tôn giả nghiên cứu dược thảo thiên hạ, phàm là nghe nói nơi nào có tiên ba dị thảo giáng thế, hắn liền không quản nguy hiểm cũng phải đi xem một phen, nếu có cơ duyên nhổ trồng được một gốc, vậy thì không gì tốt hơn.

Nghe nói ngày Trường Sinh Liên nở hoa đã gần kề, hắn sớm đã ở Quỳnh Cư Đảo chờ đợi, lại có một ngày bỗng nhiên nghe được trong rừng truyền đến tiếng động lạ, hắn nghĩ có người muốn cướp hoa, vội vàng đuổi vào rừng muốn làm tôn giả bảo vệ hoa.

Lại không ngờ mục tiêu của người tới không phải Trường Sinh Liên, mà là trường sinh ngó sen.

Người nọ sinh ra với một bộ dạng đẹp đến nhiếp hồn đoạt phách, hẳn là dung mạo khuynh thành, nhưng lại khiến người không dám nhìn thẳng, chỉ liếc mắt một cái cũng sợ là khinh nhờn. Niệm Nhất tôn giả thọ tám trăm tuổi, sớm đã nhìn thấu hồng trần, không bị vẻ ngoài lừa gạt, nhưng vẫn vì nhìn người nọ một cái mà tâm thần dao động.

Hắn tự nhiên biết đó không phải vì vẻ đẹp, mà là vì hơi thở trên người người nọ thánh khiết to lớn, cực kỳ uy áp.

Càng khiến Niệm Nhất tôn giả kinh hãi chính là, nàng thế nhưng chỉ là một sợi nguyên thần, mà không phải chân thân đến đây, hơn nữa thoạt nhìn hẳn là thân bị trọng thương. Chỉ là nguyên thần đã có uy áp như vậy, vậy chân thân đến đây lại sẽ như thế nào...

Kẻ nào có thể làm tổn thương nàng, lại là thần thánh phương nào?

Niệm Nhất tôn giả tinh thần hoảng hốt, còn đang suy đoán, liền thấy nàng hướng về phía mình, một sợi linh lực dũng mãnh tiến vào Thần Khiếu của hắn, trong giây lát, hắn liền cảm thấy cuộc đời tám trăm năm của mình đều bị nàng nhìn thấu.

Nàng nhẹ nhàng thở ra, sắc mặt lại càng thêm khó coi.

"Ông là người tốt." Trong ánh mắt nàng nghi hoặc tỏa ra, dùng giọng nói nhàn nhạt nói: "Ông giúp ta một chuyện."

Niệm Nhất tôn giả đối với giọng nói của nàng kính sợ khó hiểu, lập tức cúi người hành lễ.

"Ta là người Tứ Hồn tộc, hiện giờ đang bị người đuổi giết, giác hồn đã bị tổn thương nặng, cần thời gian trăm năm chữa trị nguyên thần, chỉ có thể ẩn thân trong trường sinh ngó sen, chuyển thế trăm năm, ôn dưỡng nguyên thần." Mỗi một câu nói, sắc mặt nàng lại trong suốt thêm một phần.

"Nguyên thân và thần hồn của ta giấu ở nơi khác, phân ba hồn đến đây, đợi ta nhập vào trong ngó sen, huyễn hóa thành người, liền sẽ mất đi tất cả ký ức. Đến lúc đó ông hãy đưa ta rời khỏi nơi này, tìm một chỗ sơn thôn hoang vắng an bài ta."

Niệm Nhất tôn giả nghe vậy tâm thần kinh hãi, chỉ cảm thấy mình chạm vào bí mật tày trời, hắn chưa bao giờ nghe qua ba chữ Tứ Hồn tộc, nhưng người sinh ra chỉ có ba hồn, dù là Pháp Tướng cũng chẳng qua là nguyên thần cường hơn phàm nhân, nếu có thêm hồn thứ tư, vậy chẳng lẽ không phải thần nhân? Kẻ đuổi giết thần nhân kia, lại là ai....

"Thượng thần dung bẩm...." Niệm Nhất tôn giả run giọng hỏi, "Nhân thế chiến loạn không yên, nếu dấn thân vào thôn hoang vắng, sau khi chuyển thế không có sức tự bảo vệ mình, sợ thượng thần sẽ gặp phải bất trắc. Không bằng ta tìm cho thượng thần một phú hộ giàu có để thác thân."

Thần nữ tự giễu thở dài: "Ta thấy nhiều vinh hoa phú quý rồi, hôm nay mới biết chung quy là mây bay che mắt. Ta từ trong chúng sinh đến, có lẽ liền nên vào trong chúng sinh, nhiều tai nhiều nạn, đó là kiếp số ta phải chịu, ông không cần lo lắng cho ta, càng không cần chiếu cố ta. Ta chỉ có trải qua tai kiếp nhân thế, hấp thu niệm lực của chúng sinh, mới có thể ôn dưỡng nguyên thần."

Thần nữ nói xong lời này, thân hình đã gần như trong suốt, Niệm Nhất tôn giả thấy nàng dấn thân vào trong trường sinh ngó sen, trường sinh ngó sen liền phát ra một trận ánh sáng nhu hòa, trong ánh sáng nhu hòa lặng lẽ lột xác.

Lá xanh làm tã lót, củ sen làm thân người, một đứa trẻ an tĩnh ngủ say trong ánh sáng nhu hòa ra đời, đợi ánh sáng nhu hòa tan đi, nàng liền không khác gì người thường. Trường sinh ngó sen vốn chính là thượng cổ Thần tộc dùng để dung thần nhân ngẫu, tiên khí đặc thù có thể che đậy tất cả cảm giác của người ngoài đối với nàng, không thể phát hiện nguyên thần nàng có chỗ đặc biệt khác thường, thậm chí không thể nhìn thấu dung mạo ban đầu của nàng. Hiện ra trước mặt mọi người, chỉ là một khuôn mặt bình thường đến cực điểm, ký ức chúng sinh khó mà nhớ được.

Niệm Nhất tôn giả cẩn thận bế đứa trẻ lên, không dám phụ lòng thần nữ gửi gắm, tìm một sơn thôn hoang vắng đặt nàng xuống, thấy thần nữ được người ôm đi nhận nuôi, lúc này mới yên lòng.

Nhưng trong lòng hắn trước sau nhớ chuyện thần nữ chuyển thế thành hài tử, cũng đối với ba chữ "Tứ Hồn tộc" nhớ mãi không quên, tra đọc sách cổ, cuối cùng ở một quyển sách thiếu tìm thấy vài dòng.Người sinh ba hồn, thần sinh bốn hồn. Tứ Hồn tộc, tương truyền là thần minh Nhân tộc, ý chí chúng sinh hóa thành, đúng thời điểm mà sinh...

Quả nhiên là thần minh!

Vậy ai dám cả gan tru sát thần minh như thế?

Niệm Nhất tôn giả ngày đêm khó ngủ, muốn đi thăm thần nữ chuyển thế, nhưng lại không dám trái lệnh thần nữ. Mãi đến mười năm sau, một đứa trẻ trèo đèo lội suối đến trước mặt hắn.

Niệm Nhất tôn giả hỏi nàng: "Đạo Minh tiên tông hùng mạnh nhiều, vì sao chọn Tứ Di Môn?"

Nàng không chút do dự đáp: "Bởi vì Tứ Di Môn gần nhất."

Niệm Nhất tôn giả nghĩ thầm, đây đại khái chính là nhân quả, vận mệnh đã định, tất cả đều có chủ tể.

Hắn không thể chủ động đi thăm thần nữ, nhưng thần nữ lại lặn lội vạn dặm đến môn hạ hắn, đó chính là Thiên đạo an bài.

Hắn đem tiểu cô nương tên là Từ Mạn Mạn thu nhận vào môn hạ, dốc lòng chăm sóc, dạy nàng học dược thảo.

Bốn năm sau, Lang Âm tiên tôn vì trúng huyết khế, đến Tứ Di Môn cầu xin hắn giúp đỡ. Khi đó hắn vừa lúc có việc ra ngoài, chỉ có Từ Mạn Mạn nghe lời ở trong vườn chăm sóc hoa cỏ. Trên tay nàng bị lưỡi hái cắt bị thương, bản thân không để ý, lại vô tình nhỏ máu lên cánh hoa của Lang Âm tiên tôn, cùng hắn kết hạ huyết khế.

Nhiều năm trước, Niệm Nhất tôn giả đã ngưỡng mộ danh tiếng thiên diệp Mộc Phù Dung từ lâu, lặn lội mấy tháng đến Lưỡng Giới Sơn, thành tâm thành ý bái kiến, mới cùng Lang Âm tiên tôn kết một phen duyên phận, Lang Âm tiên tôn vốn là hoa vô tâm, làm người lạnh nhạt, không hiểu nhân tình thế thái, nhưng Niệm Nhất tôn giả tinh thông hoa cỏ thiên hạ, cùng hắn cũng có thể trò chuyện vài câu.

Vài mảnh cánh hoa của hắn bị chút tổn thương, muốn tìm một nơi yên tĩnh điều dưỡng, người quen biết lại không nhiều, lập tức chỉ nghĩ đến Niệm Nhất tinh thông hoa cỏ, liền chạy đến Tứ Di Môn, biến về nguyên hình cắm rễ trong linh nhưỡng điều tức - lại không ngờ đem cả đời vướng vào đây.

Hắn vô tình hút một giọt máu tươi của Từ Mạn Mạn, trở thành khế nô của nàng, sinh tử buồn vui đều nằm trong tay nàng.

Niệm Nhất tôn giả chỉ có thể cảm khái tạo hóa thần kỳ, liền nói với Lang Âm tiên tôn: "Tiên tôn, đệ tử này của ta vô tình, cũng vô tội, xin ngài thứ lỗi. Dù thế nào, sự việc đã đến nước này, chỉ có thể tìm mọi cách giảm bớt tổn thất."

Lang Âm tiên tôn tuấn dung thanh lãnh, không hề nguôi giận: "Có phương pháp gì?"

"Đệ tử này của ta không có tư chất tu đạo, nếu là phàm nhân, thọ dài cũng chỉ hơn trăm năm, mà Tiên tôn ngài là vô cương chi thọ, nếu vì đệ tử này của ta mà đoản thọ, chẳng phải chúng ta có tội lớn. Cho nên ta có một ý tưởng, hy vọng Tiên tôn dùng linh huyết tẩm bổ thể xác nàng, đả thông Thần Khiếu, đợi nàng bước lên con đường tu đạo, tấn chức Pháp Tướng, liền có ngàn năm thọ mệnh. Trong ngàn năm này, có thể tìm được cách cởi bỏ huyết khế, ngài thấy có được không?"

Lang Âm tiên tôn trầm mặc một lát, khẽ cau mày, rồi nói: "Cũng được."

Trong lòng Niệm Nhất tôn giả luôn canh cánh một nỗi lo, mấy năm ở chung, hắn cảm thấy tiểu đệ tử này của mình khác biệt với thần nữ ngày xưa như hai người. Thần nữ thánh khiết lại xa cách, còn tiểu đệ tử này lại không khác gì phàm nhân, hắn suy nghĩ hồi lâu, mơ hồ tìm được đáp án. Thứ nhất, là sự thần dị của trường sinh ngó sen, che giấu tất cả khí tức thần thánh. Thứ hai, chính là theo lời thần nữ lúc trước, giác hồn nàng bị thương nặng, đem thần hồn giấu ở nơi khác, phân ra ba hồn đến đây. Chỉ có ba hồn, vậy thì chỉ là phàm nhân.

Trăm năm qua, hắn vẫn luôn âm thầm điều tra mọi tin tức liên quan đến Tứ Hồn tộc, cũng truy tìm kẻ thù của thần nữ là ai, chỉ là thân phận hắn bình thường, không thể so với đại tông môn biết nhiều bí văn như vậy, chỉ có thể dùng cách của mình bảo hộ thần nữ trưởng thành.

Nhưng hắn luôn nhớ lời thần nữ ngày đó - nàng cần phải trải qua tai kiếp, hấp thu niệm lực của chúng sinh, mới có thể ôn dưỡng nguyên thần.

Tứ Di Môn mèo nhỏ hai ba con, sao có thể coi là chúng sinh....

Niệm Nhất tôn giả nhất thời cảm thấy mình làm rất đúng, nhất thời lại cảm thấy mình làm sai, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể đợi thần nữ sau khi kết thành kim đan, rồi để nàng đi hồng trần lịch kiếp.

Chỉ là hắn cũng không nghĩ tới, vốn là thiên diệp Mộc Phù Dung vô tâm, thế nhưng vì một giọt máu của thần nữ mà sinh ra tâm. Hắn dạy nàng tu đạo như thế nào, nàng dạy hắn làm người như thế nào, bản thân Lang Âm tiên tôn như chưa phát hiện, nhưng hắn ở ngoài cuộc nên tỉnh táo, Tiên tôn đối với Mạn Mạn đã có tình cảm không giống bình thường, hắn vô thức mà đem hỉ nộ ái lạc của nàng để trong lòng, tìm kiếm bóng dáng nàng, băng sương trong mắt không biết từ khi nào đã tan ra, hắn có hỉ nộ ái lạc của riêng mình, nhưng vẫn cho rằng mình thất tình hay là Mạn Mạn thất tình.

Trăm năm qua hắn ngàn dặn vạn dò, chỉ sợ Mạn Mạn thích Tiên tôn vô tâm sẽ bị thương tâm, lại không ngờ Tiên tôn đ ộng tình càng sâu. Sau khi Từ Mạn Mạn kết đan, hắn liền lặng lẽ giải huyết khế giữa hai người, hắn cho rằng nếu không có huyết khế, hai người lại xa cách trăm năm, tình cảm này chung quy sẽ nhạt đi, rốt cuộc Tiên tôn vốn là người lãnh tình lạnh nhạt, thần nữ lại lòng mang thương sinh.

Hết thảy tựa hồ giống như hắn dự liệu, Lang Âm không đi theo thần nữ ngao du nhân thế, thần nữ cũng chưa từng có cử chỉ ái muội với Lang Âm tiên tôn, họ giống như hai chiếc lá trên cùng một đóa hoa, cùng gốc mà sinh, lại không hề giao thoa.

Nhưng mà ngày ấy tiên vẫn, hắn mới bình tĩnh hiểu ra - trong ba người, người không hiểu tình yêu nhân gian nhất, lại chính là hắn.

Tiên tôn ở lại Tứ Di Môn trăm năm, nếu không phải yêu sâu sắc tận xương, làm sao chịu đựng trăm năm tương tư này.

Thần nữ vân du thiên hạ, chỉ có Liễm Nguyệt quan không rời một khắc, lúc tua rua bên tai nhẹ nhàng vang lên, người nàng nhớ tới lại có thể là ai....
 
Thiên Cổ Phong Lưu Nhất Tiếu Trung
Chương 72: Ngoại truyện 3 (Hoàn)



Cùng Huyết tôn một trận chiến, Thiên La yêu tôn vì bảo vệ Quần Ngọc phương tôn, dùng thân thể máu thịt hứng chịu lưỡi hoa hương trận, lại bị thương bởi uy áp của Huyết Tôn, trong ngoài đều tổn hại, ngàn vết trăm lỗ, viên yêu đan nghiền nát vỡ vụn, vô lực duy trì hình người, hóa thành một gốc mầm sa la hốc hác.

Quần Ngọc phương tôn từ trong hôn mê tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn mấy chiếc lá trong tay, nhất thời không nhận ra đây là bản thể của Thiên La yêu tôn.

Lá cây khô vàng, cong queo như bị lửa đốt, hơi thở yếu ớt, chỉ còn vài sợi yêu khí sót lại, nhưng vẫn chặt chẽ bám víu lấy lưng và bụng nàng, phiến lá nhỏ bé căng ra muốn bảo vệ toàn thân nàng.

"Yêu tôn...."

Trong đầu Quần Ngọc phương tôn lướt qua cảnh tượng bị Đồ Linh sứ thao túng, ký ức đứt quãng, rồi lại chắp vá thành toàn bộ bức tranh — là yêu tôn không màng an nguy bản thân từ đầu đến cuối bảo vệ nàng chu toàn.

Trong lòng dâng lên một trận đau đớn không thể chịu nổi, nàng giơ tay lên, đầu ngón tay mềm mại vuốt v3 phiến lá, phiến lá căng thẳng như cảm nhận được, cuối cùng thả lỏng, vô lực rũ xuống.

Triều Anh và Vãn Đường nhìn thấy Quần Ngọc phương tôn ôm một cây sa la trở về, đều vô cùng kinh ngạc, nghe Quần Ngọc phương tôn nói Thiên La yêu tôn vì cứu nàng mà trọng thương, lại cảm thấy thập phần hợp lý.

"Phương tôn muốn mang yêu tôn về Vạn Cức Cung, hay là về Hoa Thần Cung?" Triều Anh cẩn thận hỏi.

"Yêu đan của hắn bị thương, linh nhưỡng tầm thường không thể chữa khỏi loại thương thế này, cần phải tìm được nơi hắn hóa yêu thành tinh, mang hắn trồng lại nơi ban đầu."

Quần Ngọc phương tôn trồng hoa hàng trăm năm, đối với cách trồng tự nhiên cũng hiểu rõ. Mỗi một gốc thảo mộc thành tinh đều vô cùng khó khăn, đầu tiên là nơi động thiên phúc địa linh khí dồi dào, thứ hai là phải có một chút cơ duyên, mới có thể mở linh trí, đi lên con đường tu hành.

Thảo mộc và người cùng thú khác biệt, chúng cắm rễ ở đâu, liền hấp thu linh khí và chất dinh dưỡng nơi đó ngưng thành yêu đan, thảo mộc sinh ra ở nơi hung sát thành tinh liền hung tàn khát máu, thảo mộc sinh ra ở nơi đất lành liền thân thiện lương thiện, cũng có thể nói một phương đất nuôi một phương cây.

Bởi vậy thương thế yêu đan của Thiên La yêu tôn, phải trở về nơi hắn sinh trưởng, chỉ có linh nhưỡng độc nhất ở nơi đó mới có thể chữa lành yêu đan bị thương.

Quần Ngọc phương tôn tuy nói bản thân tu vô tình đạo, nhưng không phải thật sự vô tình. Nàng vốn đối với Thiên La yêu tôn vô tình, liền không muốn lợi dụng sự thâm tình của hắn. Giờ đây khôi phục ký ức của A Hằng, tâm địa càng mềm mại hơn nhiều, nhận được thâm tình như vậy của Thiên La yêu tôn, nàng tự nhiên không thể ngồi yên không đoái hoài, lập tức đến Vạn Cức Cung một chuyến, tìm người quen cũ của Thiên La yêu tôn, hỏi thăm nơi yêu tôn thành tinh.

Quần Ngọc phương tôn có được một tấm bản đồ, liền đi theo chỉ dẫn, ôm gốc mầm sa la đến nơi đánh dấu.

Đây là một thôn trấn an nhàn bình yên, sau khi dịch bệnh qua đi, lại dần dần khôi phục náo nhiệt như trước. Các thôn dân đột nhiên nhìn thấy một mỹ nhân như tiên tử Nguyệt cung từ trên trời giáng xuống, toàn bộ đều sửng sốt, hoảng hốt chốc lát rồi quỳ xuống dập đầu bái lạy thần tiên.

Quần Ngọc phương tôn bất lực thở dài, ôn thanh nói: "Ta không phải thần tiên, các ngươi đứng dậy đi."

Nghe ngóng một hồi, mới biết thôn này tên thôn Thần Mộc, tương truyền bốn trăm năm trước có trụ thần mộc hóa hình thành người, gây ra dị tượng trong trời đất, linh khí trong vòng trăm dặm không tan, kể từ đó đồng cỏ nguồn nước dồi dào tốt tươi, bá tánh an cư lạc nghiệp, các thôn dân vì tưởng nhớ chuyện này, liền đổi tên thôn này thành "thôn Thần Mộc".

Quần Ngọc phương tôn nghĩ thầm, thần mộc này có lẽ là Thiên La yêu tôn.

Nơi yêu tôn hóa hình được xây dựng thành một ngôi miếu thờ, hương khói hưng thịnh, trong miếu lại có một mảnh không gian được bao bọc trịnh trọng, nghe đồn là nơi thần mộc hiện thế. Phàm nhân nhìn không thấy cửa ra vào, Quần Ngọc phương tôn lại có thể nhận ra chỗ đó có linh khí vô cùng nồng đậm, hơn nữa linh khí này thập phần đặc biệt, tựa hồ còn trộn lẫn một số thứ khác, nhưng lại cho nàng một loại cảm giác tựa như đã từng quen biết.

Quần Ngọc phương tôn nhìn bốn phía xung quanh, không hiểu vì sao lòng sinh thẫn thờ, nàng chậm rãi đi vào vùng cấm địa, thôn dân không dám ngăn cản, thậm chí tránh né xa xa, rất sợ quấy nhiễu tiên tử.

Quần Ngọc phương tôn cẩn thận mang mầm cây sa la chôn vào trong đất, linh khí tựa hồ có ý thức, nhanh chóng ùa vào cây sa la, tốc độ khôi phục sức sống của phiến lá úa vàng mắt thường cũng có thể thấy được.

Quần Ngọc phương tôn thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy dựng lên một kết giới trùng điệp, để tránh có người quấy rầy yêu tôn tu hành.

Trong lòng nàng cứ luôn có loại cảm giác không thể giải thích, mảnh đất này liên lụy tâm thần của nàng, khiến nàng cảm thấy thân thiết lại khó chịu, khiến nàng không nhịn được muốn tìm hiểu ngọn ngành.

Quần Ngọc phương tôn ở trong thôn đi dạo một vòng, trước mắt nhìn thấy đều thập phần xa lạ, lại không biết cảm giác quen thuộc từ đâu mà đến.

Trưởng thôn sớm đã chú ý đến tiên nhân giáng lâm, thấy nàng tựa hồ đang tìm kiếm gì đó, liền mạnh dạn bước lên trước hỏi thăm.

"Xin hỏi tiên tử, có phải là thần mộc hóa thân?" ông lão tóc trắng cung kính hỏi.

Quần Ngọc phương tôn mỉm cười nói: "Ta là bằng hữu của hắn."

Vậy cũng là tiên tử rồi!

Trưởng thôn trong lòng vui mừng, chỉ cảm thấy đây là một cơ duyên lớn, liền nói: "Vậy cũng là khách quý của thôn Thần Mộc rồi!"

Biết Quần Ngọc phương tôn sẽ ở lại trong thôn mấy ngày, trưởng thôn vội vàng bảo người chuẩn bị một căn phòng yên tĩnh thoải mái trong chùa Thần Mộc để Quần Ngọc phương tôn nghỉ ngơi, lại sắp xếp người đến hầu hạ. Phương tôn tìm một căn phòng có cửa sổ nhìn thấy cây sa la, rồi từ chối người khác hầu hạ.

Trưởng thôn nhiệt tình lại nói nhiều, thấy Quần Ngọc phương tôn nói chuyện ôn hòa, liền cũng dần dần nói ít đi, rồi kể về lịch sử của thôn Thần Mộc.

"Năm đó nơi này của chúng ta chỉ là một thôn xóm hoang vắng rừng thiêng nước độc, nhờ có dị tượng thần mộc hóa hình, mới có phồn hoa như ngày hôm nay, bởi vậy tên thôn liền đổi thành thôn Thần Mộc."

Quần Ngọc phương tôn nghe vậy lại cảm thấy có chút cổ quái, rừng thiêng nước độc, sao có thể sinh ra một thụ yêu thiên phú kinh người như Thiên La yêu tôn được?

Nàng đáp qua loa một câu, trưởng thôn lập tức giải thích: "Biên niên sử trong thôn ghi chép, là vì bốn trăm năm trước có một hành giả đi ngang qua thôn này, ở dưới thần mộc khai đàn giảng đạo, thần mộc có tuệ căn, mới mở linh trí, hóa thành hình người."

Thiên La yêu tôn là vì nghe hành giả truyền đạo mà mở linh trí, chuyện này không phải tuyệt mật, trong Đạo Minh rất nhiều người biết. Nhưng Quần Ngọc phương tôn lại không tin, nàng trồng vô số hoa, càng hiểu rõ thảo mộc thành tinh không dễ dàng, nếu nghe giảng đạo vài ngày liền có thể thành tinh, vậy Huyền Thiên Tự hẳn là khắp nơi yêu quái thảo mộc rồi.

Nàng khẽ mỉm cười, chỉ cảm thấy đây chẳng qua là bá tánh thần thánh hóa, mỹ hóa lên.

Nhưng ngay sau đó, nàng càng hiếu kỳ nguyên nhân Thiên La yêu tôn hóa hình, bèn nhờ trưởng thôn mang biên niên sử của thôn cho nàng đọc.

Đêm khuya trăng sáng, nàng dưới ánh đèn đọc hết ghi chép của thôn, nhìn ra ngoài cửa sổ, cây sa la dưới ánh trăng đong đưa lá cây trong gió, so với ngày hôm qua lại có tinh thần sức sống hơn vài phần, dường như có thể cảm nhận được ánh mắt của nàng, thấy nàng nhìn qua, cuống lá lại thẳng thêm vài phần, phiến lá đong đưa như đang chào hỏi nàng.

Khuôn mặt của Thiên La yêu tôn liền phảng phất trước mắt.

Người này thật kỳ quái, sao lúc nào cũng làm phiền nàng vậy....

Quần Ngọc phương tôn nhớ lại lần đầu tiên gặp hắn, lúc đó ở Vạn Cức Cung, nàng vốn đến gặp cung chủ Vạn Cức Cung bấy giờ, lại vô tình bắt gặp Thiên La yêu tôn đang lười biếng nằm trên cây.

Lúc đó hắn là thiên phú kinh người, lại vô tâm tu hành, ngày ngày lười nhác tắm nắng, lúc Quần Ngọc phương tôn nhìn thấy hắn, hắn nằm thẳng trên cành cây thô to, hai tay gối sau đầu, chân bắt chéo, cầm phiến lá to che mặt, bị gió thổi một cái, phiến lá đó liền rơi xuống đất.

Phương tôn vô thức đưa tay ra bắt chiếc lá đó. Đó là một chiếc lá sen, lá sen sao có thể từ trên trời rơi xuống....

Thế là nàng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Thiên La từ trên cây thò đầu ra.

Một khuôn mặt ngũ quan sắc sảo mà tuấn mỹ, nếu lúc nghiêm túc hẳn là thập phần anh tuấn, chỉ là dường như vừa mới tỉnh dậy, đôi mắt sâu thẳm còn mang theo vài phần uể oải cùng vui mừng, lúc hắn nhìn nàng, uể oải trong mắt liền đột nhiên tan biến, chỉ còn lại đầy ắp kinh ngạc và phấn khích.

"Cô là sư muội mới đến Vạn Cức Cung sao? Sao trước đây ta chưa từng gặp cô?" hắn đột nhiên từ trên cây nhảy xuống, đáp xuống trước mặt nàng, đuôi mày khóe mắt không giấu được vẻ mến mộ và kinh ngạc vui mừng.

Quần Ngọc phương tôn lúc bấy giờ được mệnh danh là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, cũng quen với việc người khác kinh ngạc và ái mộ, chỉ là ánh mắt thẳng thắn tr@n trụi gần như nóng bỏng này, vẫn khiến nàng cảm thấy khó chịu.

Nàng lùi lại một bước tránh né đối phương, người đó lại tiến thêm một bước.

Nàng lạnh mặt xuống, nói: "Hỗn xược! Ta là cung chủ Hoa Thần Cung, Quần Ngọc phương tôn!"

Người đó sửng sốt một chút, lông mày cong sâu thẳm, rõ ràng là thụ yêu, lại cười giống như một đóa hoa hướng dương.

"Thì ra cô là Quần Ngọc phương tôn.... ta tên Thiên La, ta có thể gia nhập Hoa Thần Cung của cô không?"

Quần Ngọc phương tôn cũng sửng sốt, nàng chưa từng gặp người mặt dày như vậy.

Sau lưng truyền đến một tiếng quát mắng: "Thiên La, không được vô lễ với phương tôn!"

Cung chủ Vạn Cức Cung vội vã chạy đến, xin lượng thứ, Quần Ngọc phương tôn mới biết, thì ra nam tử tên Thiên La này là đệ tử c ung chủ Vạn Cức Cung yêu thương nhất lại cứng đầu nhất.

Thiên tài ngàn năm khó gặp, nghịch ngợm tinh nghịch cũng là trăm năm mới có một, không tuân dạy bảo không thích tu hành cũng thôi đi, bây giờ gặp được mỹ nhân, thế nhưng ngay cả Vạn Cức Cung cũng không muốn ở lại nữa!

May thay Quần Ngọc phương tôn không có ý định cuỗm người, bằng không gốc sa la này lập tức có thể hóa thân thành chó đuôi cỏ chạy theo người rồi.

Quần Ngọc phương tôn rất nhanh liền quên mất chuyện này, sau này lại nghe nói, cung chủ Vạn Cức Cung đã dùng kế khích tướng tên đồ đệ kia, khiến hắn khơi dậy ý chí chiến đấu tu hành, thế nhưng chỉ trong vòng trăm năm liền một bước lên trời, đánh bại vô số đồng môn, tranh giành lên vị trí cung chủ Vạn Cức Cung.

Trong trăm năm này Quần Ngọc phương cũng gặp hắn vài lần, mỗi lần hắn đều tươi cười nhiệt tình tiến đến nghênh đón, dù nàng lạnh lùng cũng không dập tắt được sự nhiệt tình của hắn.

Có lần Đạo Minh hội nghị, cung chủ Vạn Cức Cung vẻ mặt bất đắc dĩ lại xấu hổ mang Thiên La thân bị trọng thương đến. Nàng trong lòng ngạc nhiên, liền thấy Thiên La khập khiễng nhảy từng bước đến trước mặt nàng.

"Phương tôn!" hắn mặt mày tuấn tú cười rạng rỡ không gì sánh bằng.

"Ngươi đây là...." nàng hơi nhíu mày.

"Sư phụ nói ta đánh bại được đại sư huynh sẽ đưa ta tham gia Đạo Minh hội nghị!"

Cung chủ Vạn Cức Cung che mặt già, chỉ cảm thấy mất hết mặt mũi.

Đại sư huynh trong miệng Thiên La so với hắn cao hơn một đại cảnh giới, ông vốn muốn dùng chuyện này làm cớ ngăn cản Thiên La, không muốn hắn mất mặt trước Quần Ngọc phương tôn, ai ngờ hắn đấu pháp đến cả hai đều thiệt hại, thật sự đánh ngã đại sư huynh, bản thân suýt nữa mất mạng.

Cung chủ Vạn Cức Cung thấy hắn liều mạng như vậy, đâu còn dám thất tín ngăn cản, chỉ có thể dày mặt mang hắn đến an ủi nỗi tương tư.

Quần Ngọc phương tôn liếc nhìn liền đoán ra bảy tám phần, chỉ cảm thấy không nói nên lời.

Hắn là thụ yêu sao? Hắn là ong mật thành tinh sao?

Chuyện như này mười năm mới xảy ra một lần, sau này trở thành cung chủ Vạn Cức Cung, càng không ai có thể ngăn cản hắn, mỗi ngày chỉ muốn ở rể Hoa Thần Cung, đừng nói là Đạo Minh, thiên hạ trên dưới ai mà không biết chuyện này chứ....

Thế nhân có tán thưởng hắn si tình, có cười nhạo hắn mơ mộng hão huyền, hắn dường như không để bụng, trong tim trong mắt đều là "Phương tôn, phương tôn".....

Nàng đôi khi cũng hoài nghi, bản thân cự tuyệt chưa đủ rõ ràng sao, hay là khuôn mặt thật sự đẹp đến vậy, có thể khiến hắn nhớ mãi không quên nhiều năm như thế, sự nhiệt tình không hề giảm....

Nàng tu vô tình đạo, khắc chế tâm mình, không đ ộng tình phàm tục, có khi phiền chán Thiên La quấy rầy không buông, có khi lại thương hại hắn thân đầy thương tích.

Từ khi khôi phục ký ức của A Hằng, trong lòng nàng nhẹ nhõm hơn nhiều, không còn cố chấp với vô tình nữa, có lẽ nói chuyện với Thiên La chưa đủ lạnh lùng, hắn lại cảm thấy mình vẫn còn cơ hội, dù biết trong lòng nàng chỉ có một mình Bách Yên, hắn vẫn kiên trì không đổi, chỉ muốn ở bên cạnh nàng.

Quần Ngọc phương tôn lặng lẽ thở dài, thu ánh mắt về nhìn biên niên sử thôn trên bàn, nhờ ánh trăng và ánh nến, lật đọc những trang sách.

Thôn này, ban đầu không gọi là thôn Thần Mộc, mà là thôn Phỉ Thạch.

Thôn Phỉ Thạch....

Thôn nàng hồi nhỏ sống, cũng có tên như vậy.

Nhưng thiên hạ rộng lớn, thôn cùng tên không ít, nàng lại tiếp tục đọc.

— Hoằng đạo năm hai ngàn sáu trăm sáu mươi hai, hành giả vô danh dừng chân trong thôn, dưới gốc sa la khai đàn truyền đạo, nửa năm sau, gốc sa la đắc đạo thành tiên....

Hoằng đạo năm hai ngàn sáu trăm sáu mươi lăm!

Thời gian đặc biệt này khiến Quần Ngọc phương tôn lập tức lo lắng.

Cũng là năm đó, nàng gặp được Bách Yên.

Hắn mỗi ngày xiêu vẹo nằm dưới bóng cây, trên khuôn mặt anh tuấn mang theo vài phần ý cười lười biếng bất kính, đâu có dáng vẻ hành giả chính phái. Các thôn dân ít chữ, đạo lý lớn họ nghe không hiểu, hắn liền chọn chuyện xưa lý thú nguy hiểm kể cho lũ trẻ nghe, người nghe trung thành nhất, đương nhiên là A Hằng.

Không có khai đàn, chỉ có A Hằng vì hắn dựng một chiếc lều thô sơ che mưa chắn gió.

Cũng không có truyền đạo, chỉ là hắn nói những điều nhìn thấy ở thế giới bên ngoài dỗ nàng vui vẻ.

Bốn trăm năm, thời thế đổi dời, vật đổi sao dời, người xem nhẹ chuyện sai trái, chuyện xưa đã thay đổi diện mạo, còn ai nhớ đến chân tướng năm đó?

Đầu ngón tay run rẩy trắng bệch cầm trang sách, nàng kinh ngạc nhìn cây sa la dưới ánh trăng.

Thiên La chính là gốc cây che mưa chắn gió cho Bách Yên năm đó sao?

Nhưng nàng lại quên mất, nàng nhớ khuôn mặt của Bách Yên, lại không nhớ cái cây hắn dựa lưng vào rốt cuộc có hình dáng như thế nào.

"Hành tôn, ta muốn tế bái Bách Yên."

Quần Ngọc phương tôn đột nhiên xuất hiện ở Huyền Thiên Tự, mọi người đều vô cùng kinh ngạc, nhưng Quảng Sinh hành tôn sớm đã chuẩn bị.

Đoạn chuyện xưa của Bách Yên và A Hằng ông cũng biết đôi chút, hành giả tuy nói thanh tâm quả dục, nhưng cứ vài chục năm đều sẽ có một số người không chịu nổi mê hoặc động tâm trần thế, huống chi Bách Yên là nam tử anh tuấn thú vị như vậy, tín nữ thích hắn từ trước đến nay rất nhiều, ông không nghĩ đến là, Bách Yên cũng sẽ đ ộng tình với người khác, thậm chí trả giá bằng tính mạng.

Quảng Sinh hành tôn bảo mọi người lui ra, đưa Quần Ngọc phương tôn đến mộ địa của Bách Yên.

"Khi Bách Yên được đưa về, nguyên thần đã tiêu tán, bảy phách không còn tồn tại, lại không phải thân Pháp Tướng, bởi vậy thân xác sớm đã trở về trong lòng đất, phương tôn nén bi thương."

Quần Ngọc phương tôn nhìn dòng chữ trên bia mộ, trong mắt chua xót, trái tim đau nhói, phải rất lâu hô hấp mới bình tĩnh lại, khàn giọng hỏi: "Người có biết, năm đó phát hiện thi thể của Bách Yên ở đâu không?"

Quảng Sinh hành tôn lắc đầu: "Chưa từng nghe sư huynh nhắc tới."

"Hắn sau khi chết không đến bảy ngày, vì sao thần phách đều tiêu tan hết?" Quần Ngọc phương tôn cau mày hỏi, "Cho dù dùng phương pháp phân hủy, cũng không nên như vậy."

Quảng Sinh hành tôn bất đắc dĩ cười gượng: "Chuyện này e rằng cũng là lý do sư huynh năm đó phẫn nộ, nguyên nhân sử dụng sưu hồn cấm thuật với Mặc vương. Chết tự nhiên, thần phách bảy ngày mới tiêu tan, không đến một ngày liền tiêu tan hết, rất có khả năng, là bị người dùng tà thuật cắn nuốt nguyên thần. Nhưng mà sư huynh sau khi sưu hồn, lại không phát hiện được gì."

Thân hình Quần Ngọc phương tôn run lên, sắc mặt đột nhiên tái nhợt.

Một ý nghĩ đáng sợ thoáng qua đầu nàng, khiến nàng đột ngột nắm chặt nắm đấm, kìm nén đôi tay run rẩy.

Lẽ nào thật sự là như vậy sao....

Nàng hoảng hốt lo sợ chạy khỏi Huyền Thiên Tự.

"Xin Đạo tôn giúp ta."

Quần Ngọc phương tôn tìm đến Tứ Di Môn, Từ Mạn Mạn vừa hay đang trông hoa.

Nàng rửa sạch tay, bất đắc dĩ nhìn Quần Ngọc phương tôn: "Cô hoài nghi, là Thiên La yêu tôn cắn nuốt Bách Yên sao?"

Quần Ngọc phương tôn mím môi trầm mặc, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không, tâm tính của yêu tôn, không giống như tà tu cắn nuốt sinh hồn, nhưng chuyện này liên quan đến hồn phách của Bách Yên, ta cần phải biết."

Nàng từng thấy năng lực thần dị của Từ Mạn Mạn, nghĩ đến sức mạnh thần minh của nàng, có lẽ sẽ có biện pháp làm rõ chân tướng.

Từ Mạn Mạn cúi đầu suy nghĩ một lát, rồi nhìn sắc trời, nói: "Ta có thể đi cùng cô một chuyến, nhưng phải quay về trước khi trời tối."

Cây sa la trong cấm địa đã cao ngang người, thấy Quần Ngọc phương tôn đến, hắn lại đung đưa cành lá.

Từ Mạn Mạn không khỏi bật cười: "Thật là thân bị trọng thương còn muốn làm chuyện xấu."

Nàng nhớ đã từng nghe nói Thiên La yêu tôn nghe hành giả giảng kinh truyền đạo mà mở linh trí thành tinh, trong lòng vẫn rất nghi hoặc — cũng không biết là giảng những gì, sau khi Thiên La yêu tôn huyễn hóa thành hình người vốn là tản mạn không ràng buộc, sau này lại biến thành si tình.

Sau khi nghe phương tôn kể lại, thực ra trong lòng nàng đã có đáp án.

Có lẽ trong lòng phương tôn cũng có suy đoán như vậy, nhưng chung quy tai nghe không bằng mắt thấy.

Từ Mạn Mạn khẽ mỉm cười, giơ tay về phía cây sa la, lòng bàn tay tỏa ra ánh sáng nhu hòa, bao phủ toàn bộ cây sa la.

"Vạn vật có linh có thức, phương tôn nếu muốn biết chuyện bốn trăm năm trước, có thể dùng nguyên thần đi vào ký ức của Thiên La. Những chuyện mà bản thân hắn không nhớ, đều ẩn giấu trong máu của hắn."

————————————————

Bốn trăm năm trước.

Bách Yên đuổi A Hằng đi, rồi một mình dẫn dụ truy binh.

Hắn bị thương rất nặng, tự biết mạng không còn nhiều, giữa vô tri vô giác, lại về đến nơi ngày đó cùng A Hằng quen biết.

Căn lều A Hằng dựng cho hắn vẫn còn đó, hắn loạng choạng ngã ngồi trong lều, tấm lưng nặng nề thở d ốc dựa vào cây, máu tươi nóng hổi không ngừng từ miệng vết thương khắp người chảy ra, dưới người tụ thành vũng máu.

Sinh mệnh không ngừng trôi qua, máu của nửa bước Pháp Tướng có thể nuôi dưỡng mặt đất, hắn rũ mắt nhìn máu tươi thấm vào đất, liền vào lúc này, gió đêm nhẹ nhàng thổi qua lá xanh, lướt nhẹ qua gò má hắn.

Đôi mắt trong veo của Bách Yên bỗng nổi lên sóng lớn, hắn mỉm cười dịu dàng, dùng ngón tay làm dao, cắt đứt mạch máu trên người, lập tức máu chảy ra như suối, dường như có ý thức, điên cuồng thấm vào lòng đất.

Khuôn mặt anh tuấn mất hết huyết sắc, đôi mắt lại sáng như sao, trong miệng nhẹ niệm kinh chú, nguyên thần xuất khiếu mà ra, rồi dần dần chìm vào lòng đất.

Hắn nhắm mắt lại, cây sa la sau lưng đột nhiên rung chuyển.

Nguyên thần của hắn bị nghiền nát thành khói bụi, dùng thân nuôi dưỡng, mang máu thịt và nguyên thần mình trầm nhập mảnh đất này, từng chút một đi vào trong gốc rễ cây sa la.

Thảo mộc có linh có thức, lại vô tâm, hắn liền thành tâm của thảo mộc.

Chỉ là hắn cuối cùng cũng sẽ mất đi tất cả, nguyên thần hủy diệt, hắn thân tử đạo tiêu, ký ức mất hết, sa la chuyển thế mà đến, lại không phải là hắn.....

Bách Yên không biết.

Một trăm năm sau, trong Vạn Cức Cung, gốc sa la đó từ ngọn cây thò đầu ra, liền sinh ra tia động tâm đầu tiên.

Dung mạo hắn thay đổi, mất đi ký ức, tình không biết từ đâu mà đến, nhưng đều đang chảy trong máu nóng hổi.

Toàn văn hoàn
 
Back
Top Bottom