Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Tối Cường Hệ Thống

Tối Cường Hệ Thống
Chương 579: Tông Chủ, Sao Ngươi Có Thể Như Vậy?


Người dịch: TàiBiên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Có đối tác mạnh thế này thì sức mạnh thân thể của mình khác gì thăng thiên.

Lâm Phàm luôn muốn có một cường giả có thể nghe theo sự chỉ huy của mình từ lực nhỏ tới lực lớn, dần dần tăng lên nhưng mãi chưa có cơ hội.

Ngay từ lúc gặp Vân Tông Chủ, hắn đã có suy nghĩ này.

Cường giả Thần Thiên Vị cảnh giới Thiên Địa Thần đan tầng thứ 8, nếu như có thể kiên trì không ngừng đấm đá thì cường độ thân thể của mình sẽ tăng vọt.

Đến lúc đó có thể ngạo nghễ vi hành trong Cổ Thánh Giới.

Không đánh thắng ngươi cũng chả sao, vì ngươi cũng không thể giết ta được.

Nếu như để ta bắt được cơ hội, cho dù thực lực có mạnh tới đâu cũng phải ăn hành với ta mà thôi.

Vân Tông Chủ phát hiện ra rằng hắn không hề nói đùa, cuối cùng cũng nghiêm túc gật đầu.

-Vân Tông Chủ, vậy xin phiền ngài. Đầu tiên hãy dùng 1% sức mạnh để đánh ta.

Lâm Phàm nghĩ ngợi một lúc cũng không dám mạnh mồm, dù gì thực lực của Tông Chủ rất mạnh, nếu tung ra một quyền mà mình không thể chống đỡ được rồi trực tiếp bị đánh chết thì nhục mặt lắm.

-Chắc chắn chứ?

Vân Tông Chủ lo lắng hỏi lại.

-Chắc chắn, đánh ta đi.

Lâm Phàm hít một hơi sâu.

Vân Tông Chủ nhìn Lâm Phàm rồi tung ra một quyền.

Ngay trong lúc quyền tung ra, Lâm Phàm phát hiện mình không thể né tránh, đây là sự áp chế về thực lực.

Thần Thiên Vị cảnh giới Thiên Địa Thần Đan tầng thứ 8, tuy rằng áp chế thực lực nhưng quyền vừa rồi như hòa nhập với trời đất, dời núi lấp biển ập đến trước mặt.

-Bùm!

Lâm Phàm cảm nhận được một luồng sức mạnh khủng khiếp đang lao tới, khí huyết trong người sôi lên sùng sục, rồi phun ra một ngụm máu tươi.

Chỉ có 1% sức mạnh mà đã mạnh như vậy rồi, khủng khiếp quá.

-Keng, chúc mừng “Vĩnh Hằng Thần Khu” tăng thêm 5000 điểm kinh nghiệm.

-Không sao chứ?

Vân Tông Chủ thấy Lâm Phàm thổ huyết, lo lắng hỏi.

-Không sao, tiếp tục đi.

Lâm Phàm xoay chuyển “Huyết Hải Ma Công” kìm nén khí huyết đang sôi sục, sức sống mãnh liệt của Ngô Đồng Thần Thụ cuồn cuộn xâm nhập vào trong người của hắn.

-Được.

Vân Tông Chủ gật gật đầu, thông qua quyền vừa rồi hắn đã phát hiện, thân thể của Lâm Phàm rất cường tráng.

-Thân thể của ngươi quả nhiên cường tráng, nếu như ta chỉ dựa vào thân thể thì cũng không bằng ngươi được.

Vân Tông Chủ than thở nói.

Vân Tông Chủ không phải không có pháp môn luyện thể mà là trong quá trình tu luyện vô cùng đau đớn, người bình thường khó mà chịu được.

Hơn nữa cùng với sự nâng cao về thực lực, pháp lực hộ cương cũng không hề yếu do vậy không có nhiều người tình nguyện tu luyện pháp môn luyện thể này.

Lâm Phàm cười một cách điềm nhiên, cảm giác này, thực sự sảng khoái vô cùng.

Nhất là khi nghe thấy âm thanh thông báo điểm kinh nghiệm từ hệ thống, âm thanh đó nghe rất tự nhiên.

-Dùng 2% sức mạnh.

-Được.

-Keng, chúc mừng “Vĩnh Hằng Thần Khu” tăng thêm 6000 điểm kinh nghiệm.

Sức mạnh tăng thêm khiến Lâm Phàm có chút không thể chống đỡ nổi, nhưng có như vậy mới có thể nhanh chóng nâng cao sức mạnh thân thể được.

Không chống đỡ được cũng phải chống đỡ.

Lâm Phàm đứng sừng sững giữa đại điện, biểu cảm vừa đau đớn vừa hưởng thụ.

Còn Vân Tông Chủ ra tay không ngừng nghỉ, không gián đoạn từng quyền từng quyền như mưa giáng lên người Lâm Phàm.

-Sướng, tiếp tục đi.

-Keng, chúc mừng “Vĩnh Hằng Thần Khu” tăng thêm 6000 điểm kinh nghiệm.

……

Liên tục mấy ngày qua đi.

Đám đệ tử Vân Tông không nhìn thấy bóng dáng của Vân Tông Chủ và Lâm Phàm đâu.

Hồng Vân Tiên Tử có chút thất vọng, lẽ nào Lâm Phàm đã rời đi rồi sao? Nhưng tại sao lại không nói với mình một câu nào?

Liễu Ngân đã thực sự hối cải, không còn kết bè kết đảng nữa mà còn đưa đám đệ tử đi vào trong Bí Cảnh rồi rèn luyện cho chúng, giúp chúng tăng cường thực lực.

Mộng Hằng Thiên đã liên tục mấy ngày không nhìn thấy Tông Chủ rồi, sự thay đổi của Liễu Ngân cũng đã trông thấy tận mắt, nên hôm nay quyết định đến đại điện tìm Tông Chủ, bẩm báo tin tốt này.

Nhưng Mộng Hằng Thiên vừa đến bên ngoài đại điện liền dừng chân lại.

Vẻ mặt vốn đang vui mừng, chợt trở nên vô cùng quái lạ, bởi hắn nghe thấy những tiếng nói vang lên từ trong đại điện.

-Được, sướng, sướng quá, mạnh thêm chút nữa đi.

-Hù hù…..không ngờ thân thể của ngươi lại mạnh như vậy, mấy ngày liền rồi ta cũng có chút mệt đó.

-Cái này đã là gì, chúng ta chiến thêm 10 ngày 10 đêm nữa đi.

-Ha ha, được, nếu như không thể chống đỡ nổi thì phải cho ta biết đấy.

-Sao mà không chống đỡ nổi chứ, bây giờ ta chỉ có một cảm giác, chính là sướng mà thôi.

……

Mộng Hằng Thiên đứng bên ngoài đại điện, vẻ mặt vô cùng khủng hoảng.

Giọng nói này hắn rất quen, một người là Tổng Chủ còn người kia chính là Nhân Tộc đây mà.

Nhưng tại sao bên trong lại phát những lời như vậy.

Bụp bụp!

-Sướng quá.

Âm thanh đó khiến Mộng Hằng Thiên lạnh toát người, run bần bật mấy cái.

Hắn nghĩ đến một chuyện vô cùng khủng khiếp, thời Tông Chủ còn trẻ, cũng đã từng có một nữ nhi thổ lộ tình cảm với ngài.

Nhưng ngài lại thẳng tay từ chối.

Nay bên trong lại truyền ra những âm thanh khác lạ kia, khiến Mộng Hằng Thiên nghĩ ngợi lung tung.

-Tông Chủ tại sao lại làm chuyện này cơ chứ, nếu để các đệ tử biết được thì phải làm thế nào đây.

Mộng Hằng Thiên không thể chấp nhận được sự thực này, nhưng tuyệt đối không để cho các đệ tử biết được cái sở thích quái dị kia của Tông Chủ được, đang dự định cố thủ bên ngoài ngăn cản bất cứ đệ tử nào tiến lại gần.

-Ha ha, Vân Tông Chủ sướng quá, ngươi có sướng không?

-Sướng, ta chưa bao giờ có cảm giác như thế này, ta tăng tốc đây.

-Được, tiếp đi, ta đã chuẩn bị xong rồi.

Lúc này, Mộng Hằng Thiên vô cùng sốt ruột, liên tục giậm chân, Tông Chủ tại sao lại có thể như vậy được.

Sướng, tăng tốc đi, chuẩn bị xong rồi.

Đây…. Đây…..

Thời khắc này, Mộng Hằng Thiên nước mắt đầm đìa, tên Nhân Tộc này là do Vân Hà đưa về, hắn hiện giờ có ý nghĩ muốn chém giết Vân Hà rồi.

Ngay lúc đó, ở phía xa có một đệ tử đang đến gần.

-Đứng lại, Tông Chủ đang….đang tu luyện, không được quấy rầy.

Mộng Hằng Thiên quát lớn.

Tên đệ tử sửng sốt chớp chớp mắt, mình đâu có đến tìm Tông Chủ đâu, chỉ là đi qua thôi mà.

Nhưng nhìn thấy người đang nói là trưởng lão Mộng Hằng Thiên nên đành phải lùi lại.

Nhưng tên đệ tử này, tai vô cùng thính nên cũng nghe thấy những âm thanh đứt đoạn kia rồi đột nhiên đỏ mặt, cảm thấy có chút kỳ lạ rồi nhấc chân rời đi.

Lúc này trong đại điện.

Lâm Phàm cảm thấy mình thật thoải mái.

Mấy ngày mấy đêm không ngừng không nghỉ.

Cường độ thân thể bỗng nhiên tăng vọt, đã đạt đến Thần Thiên Vị cảnh giới Pháp Tắc tầng thứ 6.

Với tốc độ này, thì thân thể đạt cấp Thần Thiên Vị cảnh giới Thiên Địa Thần Đan tầng từ 8, không còn xa nữa.

Phát tài rồi

Lần này đến Vân Tông cùng Vân Hà trưởng lão, đúng là lãi lớn mà.

Không chỉ đọc được tất cả các tập sách trong Tàng Thư Các, mà còn nâng cao được cường độ thân thể, đây là chuyện Lâm Phàm chưa bao giờ nghĩ đến.

Mộng Hằng Thiên nghe những âm thanh vang ra từ trong đại điện vô cùng đau lòng và tuyệt vọng.

-Tông Chủ, ta biết ngươi phải chịu áp lực lớn nhưng ngươi cũng không nên chọn một thằng đàn ông chứ, nữ nhi ái mộ ngươi cũng đâu có thiếu, tại sao có thể như vậy hả?

Mộng Hằng Thiên rất nóng lòng, muốn lập tức xông vào ngăn cản những hành động khó coi kia, nhưng nghĩ lại, nếu làm vậy sẽ khiến Tông Chủ

khó lòng ăn nói.

Nên cuối cùng đành phải ngậm ngùi mà chịu đựng.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 580: Thân Thể Đại Thành!


Người dịch: ToànBiên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Trong lòng Mộng Hằng Thiên đang chảy máu, tông môn bất hạnh a...

Sự tình đã xảy ra, giờ có thể làm thế nào.

- Tông chủ, lần đầu cũng như lần cuối, Mộng Hằng Thiên ta sẽ không để ngươi tiếp tục sai phạm như thế nữa.

Mộng Hằng Thiên quyết định, sự tình đã xảy ra, vậy hãy cứ để nó phát sinh.

Thế nhưng lần sau, nhất định phải đi tìm các nữ tử thiên kiêu trong tộc để Tông chủ giải quyết nhân sinh đại sự.

Bên trong đại điện thanh âm rên la vẫn liên miên không dứt.

Nếu tâm trí Mộng Hằng Thiên không kiên định thì sợ rằng đã sớm phun một ngụm máu rồi.

Tình huống hôm nay đã vượt ra khỏi năng lực chịu đựng của hắn.

Chỉ nghĩ đến khuôn mặt kia thôi liền cảm thấy cay cay con mắt.

Mà ngay tại lúc này, âm thanh để Mộng Hằng Thiên không dám tin tưởng truyền đến.

- Hằng Thiên, ngươi ở bên ngoài làm gì đó? Cùng vào đi chứ, sức chiến đấu của Lâm Phàm tiểu hữu quá mạnh, ta hơi mệt, làm liên tục mấy ngày hôm nay rồi, ngươi nên giúp ta chia sẻ mới tốt. Trong phòng truyền đến thanh âm của Vân Tông chủ.

Mộng Hằng Thiên sắc mặt đại biến.

- Tông... Tông chủ, ngươi... Ngươi... Mộng Hằng Thiên nói không ra lời.

Hắn không nghĩ tới tông chủ sẽ nói ra những lời như vậy.

Không chịu nổi, có chút mệt mỏi, để mình đi vào hỗ trợ.

Mộng Hằng Thiên ngước nhìn thiên địa, vẻ mặt tuyệt vọng.

- Không được, ta phải ở bên ngoài bảo vệ cho ngươi, không cho bất cứ ai tới gần.

Trái tim Mộng Hằng Thiên chảy máu, hắn không thể hiểu tại sao tông chủ lại biến thành bộ dáng này, tên Nhân tộc kia đến cùng đã đi nơi nào rồi.

Nhưng một câu nói kế tiếp lại làm cho Mộng Hằng Thiên hộc máu.

- Không sao đâu, ngươi gọi thêm mấy đệ tử lại đây, nếu thực lực không tệ thì có thể tiến vào, một công đôi việc.

Phốc!

Thân thể Mộng Hằng Thiên run lên, phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt thẩn thờ không dám tin những lời mình mới nghe, nhìn cái cửa lớn đang đóng chặt kia.

Đây là muốn làm gì?

Chẳng lẽ tông chủ bị yêu ma quỷ quái mê hoặc tâm trí hay sao?

- Không được, nhất định phải ngăn cản coi như là hy sinh tính mạng chính mình cũng không để cho tông chủ tiếp tục sai nữa.

Giờ khắc này Mộng Hằng Thiên quyết định bước lên, tuy đây chỉ là một bước chân, nhưng đối với Mộng Hằng Thiên mà nói, là một bước rất dài, bước chân đột phá ranh giới tâm lý.

Hắn muốn ngăn cản chuyện này để ánh sáng lại chiếu rọi Vân Tông.

Mộng Hằng Thiên đã làm xong chuẩn bị, dù kết cục thế nào hắn đều có thể gánh chịu.

Chi!

Đại môn mở ra.

- Tông chủ, không...

Mộng Hằng Thiên chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nhìn một màn trong phòng, thế nhưng thời điểm cửa lớn mở, lại phát hiện tình huống có gì đó không đúng.

- Tông chủ, các ngươi đang làm gì đây?

Hắn chỉ thấy tông chủ từng quyền từng quyền đánh vào người Lâm Phàm, còn tên kia lại biểu lộ ra vẻ mặt hưởng thụ.

- Mộng Hằng ngươi đã tới rồi à, Lâm Phàm tiểu hữu có thể chất rất đặc thù, mỗi lần chịu đả kích là có thể tăng lên cường độ thân thể, nên ta đang giúp hắn nâng cao thể chất, thực lực của ngươi cũng tạm được, chúng ta cùng nhau công kích để đẩy nhanh tốc độ. Vân Tông chủ thở hổn hển nói.

Đã mấy ngày mấy đêm đánh không ngừng nghĩ rồi, dù là trâu bò cũng phải biết mệt nói chi con người.

Mộng Hằng Thiên thấy cảnh này, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, xem ra do đầu óc của mình đen tối quá thôi. (đúng là đen tối mà, nhưng ta thích, hí hí)

Nếu sớm biết là thế, thì làm sao có tình cảnh vừa nãy.

- Mộng trưởng lão, làm phiền ngươi rồi. Lâm Phàm cười nói.

Cảm giác bây giờ giống như đang đi máy bay vậy, thật sự quá sung sướng.

Cường độ thân thể hắn đã đạt đến trình độ nhất định, nên mỗi quyền của Vân Tông chủ đều phải ẩn chứa lực lượng vô cùng mới có tác dụng, lực lượng đó hóa thành một dòng nước ấm chảy vào trong cơ thể, thấm thấu vào từng tế bào từ đó tăng lên thể chất.

- Làm gì có, làm gì có.

Mộng Hằng Thiên xấu hổ cười cười, sau đó thay vào vị trí của tông chủ.

Còn Vân Tông chủ ngừng khôi phục pháp lực.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Vân Tông chủ cùng Mộng Hằng Thiên đã đánh đập khá lâu rồi.

Lúc bắt đầu Mộng Hằng Thiên còn không phát hiện ra việc đánh đấm này có cái gì mà thoải mái, thế nhưng theo thời gian trôi qua, hắn lại tìm về cảm giác lúc còn trẻ.

Đó là một loại cảm giá độc bá thiên hạ, đứng trên cao nhìn xuống.

- Mộng trưởng lão có sướng hay không?

Giờ khắc này, Lâm Phàm rất thoải mái, hắn nhìn vẻ mặt Mộng trưởng là biết đối phương nhất định cũng đang rất sảng khoái.

Dù sao thời điểm trong người khó chịu, được phát tiết trên thân của một người khác, cảm giác rất không tệ.

- Thoải mái, thật sự rất sướng a.

Hai tay Mộng Hằng Thiên như long trảo liên tục biến hóa, từng quyền từng quyền đánh vào thân thể Lâm Phàm.

“Keng, chúc mừng kinh nghiệm Vĩnh Hằng Thần Khu tăng cường 15000 điểm.

“Keng, chúc mừng kinh nghiệm Vĩnh Hằng Thần Khu tăng cường 15000 điểm.

...

Mấy ngày sau.

Bên ngoài đại điện.

Những đệ tử bị Mộng Hằng Thiên quát mắng đuổi đi lại dẫn theo một đám đệ tử khác đi qua nơi đây.

- Chính là chỗ này, mấy ngày trước ta ở ngay đây nghe được những thanh âm không nên nghe.

- Không thể nào ngươi đừng lừa phỉnh chúng ta, chuyện này nếu là bị tông chủ biết thì sẽ xong đời đấy.

- Ngươi không phải nói Mộng trưởng lão cố thủ ở bên ngoài sao? Vậy Mộng trưởng lão ở đâu?

- Ồ, kỳ quái! Chẳng lẽ ngài ấy đã rời đi rồi sao.

- Chờ đã, các ngươi nghe đi hình như lại có thanh âm đó thì phải.

...

- Ha ha, tông chủ việc này thật sự quá sung sướng.

- Mộng trưởng lão, tốc độ của ngươi không được nhanh như tông chủ rồi.

- Tốt, vậy ta sẽ tăng tốc.

...

Đám đệ tử này hai mặt nhìn nhau, mỗi người đều lộ vẻ hoảng sợ.

- Đây là thanh âm của Mộng trưởng lão.

- Còn kia là thanh âm của tên Nhân tộc Lâm Phàm.

- Không thể nào, sao nhiều ngày như vậy mà vẫn chưa kết thúc?

Tên đệ tử này đã không nói thêm được lời gì nữa rồi, bởi vì... tất cả những chuyện này thật sự là không biết đường mà lần.

Nhưng nếu như chuyện này là giả thì những thanh kia là chuyện gì?

- Lâm Phàm ngươi ra máu rồi?

- Có thể không thổ huyết sao? Ngươi khống chế lực lượng không tốt, đụng ta mạnh quá nên mới bị thế đó.

...

Giờ khắc này, đám đệ tử đã hoàn toàn hỏng mất.

Đổ máu? Đụng mạnh quá nên xuất huyết.

Một vài hình ảnh khó coi xuất hiện trong đầu.

- Đi thôi, nếu như bị phát hiện thì chúng ta coi như xong đời.

- Đúng đấy, chuyện này rất khó nói, nếu bị phát hiện sẽ bị diệt khẩu đó, éo đùa đâu.

Lúc này, cả đám rủ nhau chạy trốn, một màn này, bọn họ không thể tin được.

Những đệ tử này, sau khi trở về liền lén lút kể hết sự tình nghe được ra ngoài.

Nhất thời, toàn bộ đệ tử Vân Tông đều biết chuyện.

Các trưởng lão bảo vệ Tàng Thư Các nghe được các đệ tử nhỏ giọng nói chuyện thì sắc mặt càng trở nên khó coi, lập tức rời Tàng Thư Các đi tìm Tông chủ.

Một ít trưởng lão thực lực cường đại cũng không tin chuyện này, lập tức đi đến đại điện.

Lúc này, bên trong cung điện, ánh mắt Lâm Phàm phát ra hào quang, rốt cục cũng xong.

Cường độ thân thể đạt đến cảnh giới Thần Thiên Vị tầng tám Thiên Địa Thần Đan.

Trải qua thời gian mười mấy ngày, rốt cục cũng đạt được.

- Vân Tông chủ, Mộng trưởng lão, đa tạ!

Lúc này tinh khí thần của hắn đều đạt đến trạng thái đỉnh phong, thân thể giống như ngọc, tản ra từng luồng thần quang.

Thiên địa nhất thể, thiên địa trong thân thể.

Vạn tà bất xâm, không gì có thể phá.

Đây là tác dụng khi tu luyện thân thể đại thành, sau này, trong Cổ Thánh Giới ngoại trừ Cổ Tộc Chí Cao thì không ai có thể chém giết hắn.

- Lâm tiểu hữu, chúng ta đuối vê ka lờ, thật sự thì chưa bao giờ chúng ta mệt nhọc như vậy.

Tông chủ cùng Mộng Hằng Thiên thở hồng hộc, một chút khí lực cũng không còn, hai tay đều cảm thấy tê dại rồi.

Trong đoạn thời gian này, bọn hắn quên mình đã ra bao nhiêu quyền.

Phải nói là rất nhiều, rất nhiều, nhiều đến mức không nhớ nổi, có lẽ, từng ấy quyền đủ để đánh nát cái đại lục này luôn ấy chứ.

Thế nhưng cường độ thân thể của Lâm Phàm khiến bọn họ chỉ biết câm nín.

Mình đường đường là Thần Thiên Vị tầng tám Thiên Địa Thần Đan cảnh, xuất một đòn toàn lực lại không thương tổn được đối phương.

Chuyện này thật không thể tưởng tượng nổi.

Chỉ dựa vào thân thể, là có thể hoành hành bá đạo ở Cổ Thánh Giới này rồi.

Thời điểm ba người Lâm Phàm mở ra, thấy bên ngoài đứng đầy người.

- Các ngươi làm cái gì vậy? Vân Tông chủ nghi ngờ hỏi.

Các trưởng lão quay mặt nhìn nhau cũng không biết nên nói cái gì cho phải, thế nhưng nhìn biểu hiện của Vân Tông chủ cùng Mộng trưởng lão, giống như rất mệt.

Còn cái tên Nhân tộc kia thì tinh thần hưng phấn, khí tức mãnh liệt.

- Tông chủ, chúng ta thấy ngài nhiều ngày rồi không xuất hiện nên cho rằng ngài đã xảy ra chuyện gì đó. Một tên trưởng lão nói.

- Há, hằng ngày ta ở đây trợ giúp Lâm tiểu hữu tu luyện một môn công pháp cho nên không có xuất hiện, bây giờ tu luyện đại thành nên đi ra. Tuy Vân Tông chủ rất mệt, nhưng lại rất cao hứng vô cùng.

Vì hắn được chứng kiến thiên kiêu Nhân tộc quật khởi, sau này sinh linh chủng tộc Đại Thiên thế giới, có hi vọng rồi.

Tông chủ đã nói như thế thì đám trưởng lão này cũng chỉ đành nín nhịn sự nghi ngờ này trong lòng mà thôi.

Thế nhưng từ đây, chuyện này trở thành một bí ẩn duy nhất của Vân Tông, vag không có lời giải đáp.

Đến cùng, thì ba người bọn họ ở trong đại điện, đã làm gì?

Vì sao Tông chủ và Mộng trưởng lão lại mệt nhọc như vậy.

Lâm Phàm nhìn ánh mắt khác thường của mọi người, trong lòng dấy lên một dự cảm xấu.

Chẳng lẽ có hiểu lầm gì đó hay sao?
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 581: Biến Ảo Sinh Linh!


Người dịch: ToànBiên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Thế nhưng, dù có hiểu lầm thì sao? Chả ăn nhầm gì

Cường độ thân thể hắn đã thăng lên đến Thần Thiên Vị tầng tám Thiên Địa Thần Đan kỳ, cảm giác này, quả thực quá thoải mái.

Sau này, gặp thần giết thần gặp Phật giết Phật, một lần nữa quật khởi.

Thời điểm vừa tiến vào Cổ Thánh Giới, Lâm Phàm liền phát hiện, cường giả Cổ Thánh Giới xuất hiện lớp lớp, muốn tỏ ra trâu bò, thật sự rất khó khăn.

Nhưng bây giờ, tình huống khác rồi, cường độ thân thể hắn đã được nâng cao, con đường sau này cũng thoải mái không ít.

Bây giờ hắn ở lại Vân Tông đã không còn tác dụng, chẳng bằng ra ngoài giết mấy cường giả Cổ Tộc để tăng thực lực tự thân.

Coi như hiện tại, nếu gặp phải Uy Quân Vương Cổ Tộc, Lâm Phàm cũng không có chút uý kỵ nào, để xem ai sợ ai.

Vân Tông chủ cùng Mộng Hằng Thiên đi xuống nghỉ ngơi, quãng thời gian này bọn họ đã giúp đỡ Lâm Phàm quá sức, hiện giờ cần phải phục hồi.

Nơi ở của Hồng Vân.

Lâm Phàm chuẩn bị nói lời chào với Hồng Vân tiên tử, sau đó thuận tiện hỏi nàng một chút về nơi Tiên Thiên Ngũ Hành tồn tại.

Tiên Thiên Ngũ Hành đã tụ tập được ba loại, bây giờ chỉ còn lại hai nguyên tố nữa là đủ, lúc đó “Yêu Thành” tăng cấp Ngũ hành đại viên mãn, thì “Yêu Thành” có thể hùng bá tứ phương rồi.

- Ngươi đã đến.

Thanh âm từ trong phòng Hồng Vân tiên tử truyền ra.

- Ân. Lâm Phàm gật đầu nói.

- Ngươi khi nào thì rời đi?

- Lát nữa sẽ đi.

Thanh âm trong phòng ngừng lại, một tiếng cửa kẽo kẹt vang lên, cửa phòng mở ra, Hồng Vân tiên tử từ từ ra ngoài, trong tay cầm theo một miếng da cũ kỹ.

- Đây là vị trí của Tiên Thiên chi mộc cùng Tiên Thiên chi kim, nhưng nơi nguy hiểm trùng trùng, ngươi nhất định phải chú ý.

Hồng Vân tiên tử đem miếng da thú đưa cho Lâm Phàm, dặn dò một tiếng.

Lâm Phàm nhận lấy tấm da thú rồi, sau đó hướng về Hồng Vân tiên tử chắp tay

- Đa tạ!

- Ân.

Hồng Vân tiên tử lạnh nhạt gật đầu, giống như rất không ưa Lâm Phàm.

Giờ khắc này Lâm Phàm có chút lúng túng, sau đó xoay người rời đi.

Hồng Vân tiên tử nhìn bóng lưng Lâm Phàm rời đi, trong ánh mắt có vẻ khác thường, vẻ mặt có chút mất mát.

Trong lòng Lâm Phàm thầm nghĩ, chẳng lẽ dáng dấp của bổn thiếu gia thật sự rất có mị lực sao?

Có lẽ em này nhìn thấy tướng mạo tuyệt thế cùng dáng người hoàn mỹ của bổn thiếu gia nên không thể tự kềm chế mà có tình cảm với tiểu gia ta đi.

- Chờ ta đánh ngã Cổ Tộc rồi sẽ trở về tìm ngươi.

Lâm Phàm không quay đầu lại mà kiên định nói.

- Được.

...

Lâm Phàm vụt lên từ mặt đất, trong nháy mắt biến mất trong tầm mắt của Hồng Vân tiên tử.

Thời điểm hắn xuất hiện lần nữa là đến biên giới của Vân Tông.

Lâm Phàm vừa định lấy pháp lực đặc thù điểm ra một chỉ xé rách hư không, thì đột nhiên có một bóng người xuất hiện trước mặt hắn.

Lâm Phàm nhìn người trước mắt thì khẽ cau mày, hỏi.

- Ngươi là?

Nam tử trước mắt có khuôn mặt trẻ trung phi, thường tuấn tú, khí chất xuất chúng, chỉ là hắn không phải thực thể.

- Tiểu hữu ngươi khoẻ không? ta là Vân Trung Vân.

Thiếu niên cười nhạt một tiếng, lộ ra môi hồng răng trắng giống văn nhược, thế nhưng nụ cười này động thì hắn như cùng thiên địa dung hợp thành một thể.

Lâm Phàm nghe được cái tên này thì sắc mặt biến đổi, chợt nhớ ra.

- Ngươi là Khai Sơn Lão Tổ của Vân Tông.

Lâm Phàm không nghĩ đến, thiếu niên này, dĩ nhiên là khai sơn lão tổ của Vân Tông.

Vân Trung Vân cười nhạt, trong ánh mắt mang theo thần sắc vui mừng, sau đó tay phải hắn hướng về hư không nắm một cái, lập tức có một viên cầu tản ra kim quang phá không mà đến, trong hư không, biến hoá liên tục, lúc như rồng, như xà, như ưng, như thần, như ma.

- Cái này cho ngươi, hi vọng ngươi có thể vận dụng nó thật tốt.

Vân lão tổ, đây là cái gì? Lâm Phàm vội vàng hỏi.

Nhưng ngài ấy chỉ cười nhạt một tiếng rồi dần dần tiêu tan, đất trời lần nữa khôi phục lại sự tên tĩnh như thường, như chưa có chuyện gì xãy ra.

Chỉ có một viên cầu màu vàng chói lọi trôi nổi trong hư không.

Lâm Phàm không rõ được Vân Tông lão tổ muốn làm gì, thế nhưng vật đưa tay tới tay không nhận thì thật có lỗi với bản thân.

“Keng! chúc mừng phát hiện dấu ấn Tiên Thiên Động Thiên, có hấp thu hay không?”

- Ngạch?

Lâm Phàm nghe tiếng nhắc nhở của hệ thống thì sững sờ.

- Con mẹ nó, vừa mới rời đi lại lấy được thứ tốt như thế, ca đúng là main mà, mọi thứ tốt cứ tới mà chả cần lý do, kha kha?

Lâm Phàm không dám tin, thế nhưng hắn không chút do dự, cái này đã được hệ thống kiểm tra qua, tự nhiên là không có nguy hiểm gì.

- Hấp thu.

Trong chớp mắt, ấn dấu này tiến vào thân thể Lâm Phàm, dung nhập vào Động Thiên.

Bên trong Động Thiên, dấu ấn này tản ra từng trận thần uy, vô số ánh sáng như những dây nhỏ từ trên con dấu tản mát ra.

Những sợi ánh sáng này toả ra ngày càng nhiều, sau đó, trong hư không cấu tạo thành các loại, các dạng sinh vật.

Đang lúc này một tiếng long ngâm vang vọng đất trời.

Những sợi dây ánh sáng này như rồng uốn lượn, trong nháy mắt, từng cái từng cái biến ảo thành cự long.

Thời điểm những con cự long được sinh ra thì có một viên cầu có khắc chữ “Long” trôi nổi trong động thiên, viên cầu này dung nhập vào đại đạo Động Thiên.

Mùi hoa thơm tràn ngập bốn phía, hoa linh tung hai cánh trong xuốt bay múa đầy trời, thanh âm vui sướng, ca vang ở mọi nơi trong động thiên.

Sau đó một viên cầu khắc chữ “Hoa” trôi nổi trong động thiên, nó giống như viên cầu có chữ “Long” tự dung nhập vào trong Động Thiên.

Ngay ở thời điểm Lâm Phàm cho rằng còn có biến hóa. Thì hắn lại phát hiện linh khí bên trong Động Thiên không còn sót lại chút gì, đã tiêu hao sạch sẽ.

Lúc này Lâm Phàm cũng phát hiện Động Thiên sinh ra biến hóa to lớn, tinh bích trong Động Thiên lần nữa hoàn thiện, thậm chí Lâm Phàm cảm giác được sức mạnh của mình so với lúc trước tăng lên không ít.

- Đây là Động Thiên dấu ấn, Vân Tông lão tổ đem cái này cho mình, là muốn giúp mình ngày càng hoàn thiện Động Thiên, hướng tiêu chuẩn về một thế giới mà phát triển.

Thế nhưng, tiêu hao thế này thật sự quá mức rồi, Động Thiên của mình đã từng có mấy ngàn đạo lốc xoáy linh khí tồn tại, ẩn chứa linh khí bàng bạc như biển dùng mãi không hết thế, nhưng bây giờ, mới chỉ hình thành thành hai móng sinh linh mà hút hết cmn luôn, quá kinh khủng.

Đặc biệt là thời điểm hình thành sinh linh như “Long” kia, Lâm Phàm phát hiện linh khí bên trong Động Thiên bị rút lấy tám chín phần mười, xem ra sinh linh càng mạnh mẽ thì càng cần nhiều linh khí.

- Ta vẫn còn quá nghèo.

Lâm Phàm bất đắc dĩ vạn phần, nếu như có đầy đủ Thánh Dương Đan rồi đem chúng đập vỡ ra hóa thành dòng sông linh khí thì có thể thừa thế xông lên, luyện hóa dấu ấn này, nếu vậy thì Động Thiên của mình chắc sẽ bá nhất truyện luôn rồi.

Giờ khắc này, dấu ấn kia đã tiến vào thức hải Lâm Phàm, trôi nổi ở đó rồi không còn động tĩnh gì nữa.

Thế nhưng Lâm Phàm chỉ cần một cái ý nghĩ là có thể dẫn động nó, biến hoá ra đủ mọi thủ đoạn thần kỳ.

Đánh cướp!

Chém Cổ Tộc!

Phá sào huyệt của Cổ tộc!

Đây là ba con đường làm giàu nhanh nhất.

Tuy nói Ngô Đồng Thần Thụ có thể cô đọng Thánh Dương Đan khá nhanh, nhưng so với tốc độ tiêu hao như thế này thì vẫn còn chênh lệch nhiều lắm.

Sau khi thu hồi Động Thiên, Lâm Phàm mở ra cấm chế của Vân Tông, rồi biến ngay tại chỗ.

Trên một ngọn núi cao của Vân Tông, Tông chủ nhìn địa phương Lâm Phàm biến mất, rồi thở dài một tiếng.

Viên cầu có dấu ấn này là bảo vật vô giá, dù là Cổ Tộc Chí Cao, nếu nhìn thấy cũng sẽ nổi lòng tham.

Hy vọng tiểu tử này có thể trưởng thành.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 582: Thượng Cổ Thập Đại Hung Thú, Cự Long Tộc


Người dịch: ToànBiên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

- Hồng Vân đúng là có thiên phú hội họa nha.

Lâm Phàm mở tấm da thú mà Hồng Vân tiên tử cho mình, nhìn thấy những chỉ dẫn của nàng, vui mừng khôn xiết.

Phương hướng, lộ trình, cấm địa đều nói rõ, viết rõ ràng như sợ mình bị lạc vậy.

Nhưng có một việc để hắn nhức đầu chính là, hai địa phương có tiên thiên Ngũ hành ở hai phương hướng đối lập nhau.

Sau khi suy tính một phen, Lâm Phàm quyết định đi đến nơi có Tiên Thiên chi kim trước.

Cái bí cảnh này có khoảng cách gần hơn với hắn, mà làm cho Lâm Phàm mừng rỡ chính là, vị trí Uy Quân Vương cũng không xa bí cảnh này.

Sau khi càn quét sạch bí cảnh rồi lại đem nhà của Uy Quân Vương quậy tung lên, thì còn gì bằng.

Lấy địa vị của Uy Quân Vương, thì bảo bối và Thánh Dương Đan là đếm không xuể, nếu như có thể lật tung nhà hắn thì tài phú của mình sẽ như thế nào, nghĩ đến thôi đã ch** n**c miếng rồi.

Sau nửa tháng, Lâm Phàm rời rất xa vị trí của Vân Tông, đến địa bàn của Cổ tộc.

- Cổ Thánh Giới thật sự quá rộng đi.

Tốc độ phi hành của Lâm Phàm là cực nhanh, thế nhưng cho dù vậy, nửa tháng đã qua vẫn chưa đến được chỗ cần đến.

Chuyện này đối với Lâm Phàm, chính là một cái bi kịch.

Lúc này Lâm Phàm đang đi qua một mảnh rừng rậm rạp, ngừng lại muốn nghỉ ngơi, vì phi hành trong thời gian dài như thế, hắn có chút ăn không tiêu, trong rừng rậm, không thiếu Cổ Thú, hắn muốn nhìn xem có thể gặp được Cổ Thú nào mạnh mạnh một chút không?

Lâm Phàm biết mình đã đến vùng đất trung tâm, tình thế ở đây có chút phức tạp, coi như gặp được Cổ Thú cường đại cũng không phải là chuyện hiếm.

Rống!

Ngay lúc này, đột nhiên vang lên một tiếng rống dữ dội, thanh âm gào thét như sấm động, chấn những cây cổ thụ rung động không ngừng, lá rụng như mưa.

- Tiếng gầm thật mạnh, âm thanh lớn như vậy, khí lực mười phần, xem ra thực lực của nó cũng chẳng yếu, ngược lại có thể đi xem một chút. Trong lòng Lâm Phàm mừng rỡ, sau đó tiến vào trạng thái ẩn thân hướng về hướng có tiếng gầm chạy đi.

Khi Lâm Phàm đến nơi, nhìn thấy tình huống trước mắt có chút quái dị.

- Thượng cổ hung thú?

Một đầu Cự Long dài trăm trượng đang dữ tợn rít gào, nó cùng với mấy chục đầu Cổ Thú đang chém giết lẫn nhau, điều làm Lâm Phàm kinh ngạc chính là, đầu Cự Long này dĩ nhiên biết nói.

- Đây tuyệt đối không phải là sinh linh của Đại Thiên thế giới.

Đại thiên thế giới cũng có Long tộc, thế nhưng đem Long tộc kia cùng con Cự Long này so sánh thì có rất nhiều điểm đồng.

Con Cự Long này, toàn thân vảy giáp hiện ra u quang, những mảnh vảy giáp này giống như là một toà núi vững chắc, trong miệng thì toàn răng nhọn, toả ra phong mang sắc lẹm, khiến người ta không rét mà run.

- Một đám Cổ Thú ngu muội, lại dám nhòm ngó huyết mạch Cự Long, các ngươi đang tự tìm đường chết.

Cự Long nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó tung một trảo che khuất bầu trời hướng về những Cổ Thú này chộp tới.

Những Cổ Thú kia ở trong mắt Cự Long chỉ giống như giun như dế, khi nó vung móng vuốt lên, bọn Cổ Thú máu thịt tung toé.

- Không nghĩ đến mình dĩ nhiên gặp được Cự Long tộc, một trong thập đại hung thú thượng cổ, đúng là thú vị. Khóe miệng Lâm Phàm lộ ra một nụ cười lạnh lùng, l**m l**m môi một cái.

Thịt rồng mình cũng ăn bao giờ, đợi lát nữa phải thử một phen mới được.

Tu vi con Cự Long này cũng chỉ là Thần Thiên Vị tầng bốn Bất Tử cảnh, nên nó đối với Lâm Phàm mà nói, là tiện tay trấn áp.

Lúc này, Lâm Phàm không thể nhịn thêm được nữa.

Nếu như để cho bọn họ tiếp tục đánh nhau, thì những Cổ Thú kia tuyệt đối sẽ bị con Cự Long này chém giết hết.

Bất kể nói thế nào thì những thú này đều là kinh nghiệm.

Bây giờ, điểm kinh nghiệm xuất hiện trước mặt, sao có thể để cho nó chạy mất được.

- Dừng tay!

Lâm Phàm lập tức đi ra, trong nháy mắt vừa sải bước, hắn đã xuất hiện ở giữa Cự Long và Cổ Thú.

Trong tròng mắt dữ tợn của Cự Long cùng mấy con Cổ Thú kia, toát lên vẻ kinh dị, chúng nó không biết sinh linh này muốn làm gì?.

- Sinh vật nhỏ bé ở đâu ra nói nhăng nói cuội, chết đi cho ta.

Cự Long nổi giận gầm lên một tiếng, khí tức cuồng bạo bộc phát ra rồi tung một trảo hướng đỉnh đầu Lâm Phàm.

Theo một trảo đánh xuống, thiên địa cũng trở lên đen kịt lại.

Ầm ầm!

Thời điểm một trảo to lớn của nó vỗ vào đỉnh đầu Lâm Phàm, Cự Long há miệng ra nở một nụ cười, dưới cái nhìn của nó thì sinh linh này nhất định bị mình đánh thành bánh thịt.

- Con mẹ nó, cái đồ ghê tởm nhà ngươi, quá đáng rồi đó.

Lâm Phàm có chút bất đắc dĩ, một lời không hợp liền động thủ, đúng là không có chút thú tính nào.

- Làm sao có khả năng?

Cự Long không dám tin những gì mình nghe được, nó không nghĩ đến, tên sinh linh nhỏ bé lại bình an vô sự dưới một trảo của mình, xem ra đụng phải thiết bản rồi.

Những Cổ Thú kia tức giận gào thét, thanh âm giống như đang cảnh giác Lâm Phàm.

Chúng nó muốn ăn con Cự Long này cướp đoạt tinh huyết của Long tộc, thế nhưng không nghĩ tới, có một tên Nhân tộc tự dưng ở đâu ra, xuất hiện trước mặt bọn nó.

- Ngươi là Cự Long tộc, một trong thập đại hung thú thời thượng cổ? Lâm Phàm nhìn thân thể to lớn như quả núi của Cự Long, tò mò hỏi.

- Không sai, bản Long chính là thành viên của Cự Long tộc, một trong thập đại hung thú thời thượng cổ, sinh linh nhỏ bé như ngươi đang muốn làm cái gì ở đây?

Ngữ khí của Cự Long nổ vang như tiếng chuông lớn, chấn Lâm Phàm choáng váng.

- Không có gì, ta chỉ muốn chém giết ngươi rồi sau đó mang ngươi đi nướng thôi, vì ta chưa ăn thịt rồng bao giờ. Lâm Phàm cười nói.

Cự Long nghe nói như thế thì giận tím mặt, quát.

- Làm càn.

Nó không nghĩ tới một tên sinh linh nhỏ bé lại dám nói khoác không biết ngượng, muốn ăn chính mình? Đúng là muốn chết, nó dùng một chiêu thần long bãi vĩ quất về phía Lâm Phàm.

- Khà khà.

Giờ khắc này, Lâm Phàm nở nụ cười, không để cái đuôi rồng to lớn kia vào mắt, hắn nhấc một tay lên hời hợt chặn cái đuôi lại.

- Ân.

Sắc mặt Cự Long đại biến, nó không nghĩ đến sinh linh này chặn chiêu này của mình đơn giản như vậy, một màn kế tiếp lại làm cho Cự Long kêu thảm thiết.

Năm ngón tay Lâm Phàm khép lại giống như con dao đánh xuống.

- Ta cắt...

Đuôi rồng trong nháy mắt bị cắt thành vài đoạn.

A!

Một tiếng kêu thảm thiết, kinh thiên động địa vang lên.

Đám Cổ Thú đánh nhau với Cự Long nhìn thấy hình ảnh trước mắt, trong tròng mắt cũng toát ra vẻ kiêng dè nồng đậm, tứ chi chậm rãi lùi về sau như muốn rời khỏi nơi này.

- Cái con rồng thối này, một lời không hợp đã muốn đập chết bổn thiếu gia, vậy thì bổn thiếu gia cũng không khách khí với ngươi nữa.

Lâm Phàm nhảy lên tung một quyền hướng về Cự Long đánh tới.

- Tên ghê tởm kia ngươi dám cắt ta đuôi, ngươi phải chết!

Cự Long tức giận gào thét, hung tính đại phát.

Nhưng dưới cú đấm của Lâm Phàm thì nó không có bất kỳ sức phản kháng nào, thân thể trực tiếp bị đánh thành hai nửa chết đến không thể chết lại.

“Keng, chúc mừng đánh giết thượng cổ thập đại hung thú Cự Long.”

“Keng, chúc mừng kinh nghiệm tăng cường 100000.”

- Tốt lắm tốt lắm, không nghĩ tới tăng cường nhiều kinh nghiệm như vậy.

Lâm Phàm rất thỏa mãn với số điểm kinh nghiệm kiếm được từ Cự Long.

- Ồ, các ngươi muốn chạy?

Lâm Phàm nhìn thấy những Cổ Thú đang chạy trốn.

Năm ngón tay Lâm Phàm mở ra che kín bầu trời, khống chế một phương thiên địa sau đó nắm lại.

Ầm! Ầm!

Tiếng nổ vang lên, những Cổ Thú kia trong nháy mắt bị pháp lực ép nổ tung, máu thịt văng tung toé.

“Keng, chúc mừng đánh giết Cổ Thú tu vi Thần Thiên Vị tầng bốn Bất Tử cảnh.”

“Keng, chúc mừng đánh giết Cổ Thú tu vi Thần Thiên Vị tầng hai Lĩnh Vực cảnh.”

...

Thoáng cái đã có mấy trăm ngàn điểm kinh nghiệm tới tay, kiếm kinh nghiệm là chuyện đơn giản a.

Hiện giờ, mình chính là cường giả Thần Thiên Vị tầng bốn Bất Tử cảnh, coi như là có trăm ngàn kẻ địch cùng cấp thì cũng có thể chém giết trong nháy mắt.

Đây là sự tối cường của main!!
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 583: Cả Đám Tiểu Muội Muội Chấn Kinh!


Người dịch: ToànBiên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Tư tư!

Lâm phàm ngồi trên một hòn đá đã được hắn gọt thành một cái ghế, trong tay cầm một xiên sắt hắn vừa luyện chế để nướng thịt rồng, điều Lâm Phàm không ngờ chính là, hắn chỉ dùng mấy khối tinh thiết luyện để chế xiên sắt vậy mà luyện ra một cái tuyệt phẩm lợi khí, chuyện này đúng là không nghĩ tới.

Xem ra, tay nghề luyện khí của mình ngày càng lớn mạnh.

Lúc này, trên đống lửa có từng khối, từng khối thịt rồng được nướng vàng ươm, nhìn qua thì rất ngon nhưng không biết mùi vị ra sao.

Trong thời gian ngồi đợi thịt chín thì Lâm Phàm tẻ nhạt vươn ngón tay sờ cái huyết trì nho nhỏ chứa đầy máu rồng kia.

“Keng, chúc mừng phát hiện long huyết có hấp thu hay không?”

- Hấp thu.

“Keng, chúc mừng kinh nghiệm Vĩnh Hằng Thần Khu tăng cường 1.”

“Keng, chúc mừng kinh nghiệm Vĩnh Hằng Thần Khu, tăng cường 1.”

...

Cái đệch! Sao có một tí tẹo kinh nghiệm thế này, đúng là đồ bỏ đi.

Lâm Phàm xem thường chỗ long huyết này nên thu ngón tay về, căn cứ vào điển tịch trong Tàng Thư Các, hắn biết được. Long huyết là vật đại bổ, có nhiều công dụng thần kỳ, tắm mình trong máu rồng, có thể tăng cường độ thân thể, thậm chí có tỷ lệ nhất định thay đổi được thiên tư.

Lâm Phàm lắc lắc đầu, trong thư tịch thì công dụng của Long huyết được đánh giá là rất tốt, thế nhưng hôm nay vừa thấy lại phế như vậy, làm người ta thất vọng tràn trề.

Chí bảo trong mắt các sinh linh Đại Thiên thế giới lại bị Lâm Phàm chà đạp dưới chân như vậy, không được hắn coi trọng tý nào.

Ào ào ào!

Vào lúc đó, Lâm Phàm cảm giác được ở xa xa có rất nhiều sinh linh đang nhanh chóng chạy về hướng này.

Thần Thiên Vị tầng một Chân Pháp cảnh.

Hoang Thiên Vị đại viên mãn.

Thanh Thiên Vị hậu kỳ đỉnh phong.

...

- Thật là nhỏ yếu.

Lâm Phàm lắc đầu, không đem việc này để trong lòng, chỉ cần bọn chúng không chọc đến mình thì chúng sẽ được bình an vô sự.

Lúc này, từng luồng hương vị thịt rồng nướng phả vào mặt, khiến cho con hàng đã lâu chưa được ăn như Lâm Phàm, có chút không chờ được.

Ở vị trí cách đó không xa, có một đám nhân ảnh đang di chuyển với tốc độ cực cao, tâm tình hoang mang, hoảng loạn, như đang tránh né cái gì đó.

- Những tên Cổ Tộc kia sao lại phát hiện ra chúng ta chứ?

- Các tỷ muội nhanh chân lên một chút, tuyệt đối không thể để những tên man rợ bắt kịp, bằng không, tất cả chúng ta đều sẽ chết rất thảm.

- Ta hận, đều tại ta thực lực quá yếu, nên không có cách nào bảo vệ mọi người!

Những bóng người này toàn bộ đều là nữ tử, từng người từng người đều là thiên kiều bá mị, xinh đẹp đến cực điểm, nhất cử nhất động đều có thể mê hoặc chúng sinh.

Trong đám nữ tử này, có một nữ đệ tử cực kỳ xinh đẹp, thực lực của nàng, là mạnh nhất, chắc là thủ lĩnh của đám.

Thế nhưng, giờ khắc này, nàng cũng biểu hiện ra sự hoang mang cực độ, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn về phía sau, như đang cảnh giác thứ gì đó.

Nàng biết nếu như bị Cổ Tộc bắt được, thì các nàng sẽ có kết cục bi thảm bực nào.

Không chỉ chà đạp lên mà còn bị nuốt sống.

- Các tỷ có ngửi thấy mùi gì thơm thơm không?

Một nữ tử có đôi mắt linh động lên tiếng.

- Tử Vận, đây là lúc nào rồi mà muội còn nghĩ đến chuyện ăn uống chứ. Nữ tử có thực lực mạnh nhất khiển trách.

Nàng không nghĩ đến, vào lúc này rồi mà Tử Vận còn nghĩ về mỹ thực.

- Ồ, ta cũng ngửi thấy!

- Ta cũng vậy, mùi vị này, thơm quá!

Lúc này, chúng nữ dừng lại đưa mắt nhìn nhau, các nàng không biết mùi thơm này từ nơi nào truyền đến.

- Ồ Phiêu Phiêu tỷ, ngươi xem bên kia hình như có người. Tử Vận chỉ ngón tay của nàng về phía trước, nói.

Phiêu phiêu ngưng thần nhìn qua, quả nhiên thấy ở phía xa có một người đàn ông đang ngồi chỗ đó.

Lâm Phàm quay đầu nhìn chúng nữ, trong mắt tỏ vẻ kinh ngạc.

Đám cô em xinh đẹp thế này sao lại chui vô khu nguy hiểm như ở đây không biết.

Một tay Lâm Phàm cầm thịt cắn, cắn từng miếng từng miếng, sau đó hướng các nàng cười một tiếng.

Đằng sau chúng ta có Cổ Tộc đuổi tới đó, ngươi mau chạy đi.

Phiêu phiêu mặc dù không biết đối phương là ai, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn cũng đoán là sinh linh Đại Thiên thế giới, bởi vậy nàng lên tiếng nhắc nhở đối phương.

- À, các ngươi có muốn ăn thịt rồng không. Lâm Phàm lạnh nhạt hỏi.

Phiêu phiêu nghe lời lời mời, sắc mặt đột nhiên biến đổi, nàng cắn cắn răng không nói gì thêm, những gì nên nói, nàng đã nói rồi nếu như hắn không nghe vậy thì tùy hắn.

Thế nhưng, có một việc để Phiêu Phiêu không tưởng được là, tiểu muội Tử Vận lại ngừng lại, sau đó đi đến trước mặt nam tử này mà trả lời.

- Ta muốn ăn!

Lâm Phàm nhìn cô em trước mắt, lộ ra một nụ cười, tiểu cô nương thật thông minh.

- Tử Vận, ngươi làm cái gì đó? Phiêu phiêu hốt hoảng hô lên.

- Tỷ tỷ, cái đầu Cự Long chắn ngang đường kia quá dọa người nên muội sợ, không dám đi qua. Tử Vận ý vị thâm trường nói.

- Cự Long? Cự Long ở đâu ra?

Phiêu phiêu sững sờ không hiểu Tử Vận nói vậy là có ý gì.

Nhưng khi nàng quay đầu nhìn về phía trước, thì đột nhiên trợn tròn mắt.

Một con Cự long to lớn bị chặt thành mấy khúc đang nằm ở đó.

Cái đầu rồng dữ tợn kia cho dù đã chết rồi nhưng vẫn tản ra khí tức làm người khác sợ hãi.

Đây thật sự là một con Cự Long?

Phiêu Phiêu ngốc nghếch nhìn về phía nam tử đang cầm xiên thịt nướng kia.

- Ta thấy các ngươi chạy cũng mệt rồi, không bằng đều lại đây ăn chút thịt bổ sung thể lực đi. Lâm Phàm cười nói.

Mặc dù hắn không biết các nàng là ai, nhưng nói thế nào thì các nàng cũng là sinh linh của Đại Thiên thế giới, nếu gặp gỡ tức là có duyên, sao không giúp đỡ các nàng một chút.

Đầu tiên, mấy cô em gái kia cũng trợn tròn mắt, rồi sau đó cũng giống như tiểu cô nương kia, từ từ đi về phía nam tử.

- Xin chào.

Phiêu phiêu đi tới trước mặt Lâm Phàm, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói cái gì.

- Xin chào. Lâm Phàm cười nhạt một tiếng.

- Cứ tự nhiên như ở nhà đi.

Sau đó mọi người còn chưa phản ứng kịp thì đã ngồi xuống vây quanh đống lửa rồi.

- Không có chuyện gì, các ngươi ăn đi, nếu như Cổ Tộc có tới, thì đừng sốt sắng, mà có cũng không có tác dụng gì. Lâm Phàm cười nói.

Dù Lâm Phàm là một nam nhân không gần nữ sắc, nhưng thấy mấy tiểu cô nương khả ái này bị Cổ Tộc doạ đến hoa dung thất sắc, cũng không nỡ nhìn các nàng như vthếậy.

- Ân, chúng ta không có căng thẳng!

Tử Vận đúng là rất hoạt bát, ánh mắt nàng nhìn quét xung quanh, xem xét mọi thứ.

Nàng nhìn ra, đây là một con Cự Long hàng thật giá thật, điều làm cho nàng kinh ngạc chính là, Long Huyết quý giá như vậy dĩ nhiên bị hắn phung phí rãi trên mặt đất.

Một ít hoa cỏ bị máu rồng xâm nhiễm đã phát sinh biến hóa, tươi tốt hơn nhiều so với những cây xung quanh khác.

Thậm chí, một số còn sắp trở thành linh thảo.

- Nào lại đây ăn một miếng thịt rồng đi. Lâm Phàm cầm lấy một khối thịt đưa tới trước mặt các nàng.

- Đa tạ.

Tâm trí Tử Vận lúc trước còn sợ trong lúc chạy trốn thế, nhưng giờ đây đã trấn định không ít, khi nàng cầm lấy cái xiên sắt kia, thì đột nhiên kinh hô.

- Chuyện này...

Tử Vận khiếp sợ nhìn Lâm Phàm, sau đó lại nhìn chòng chọc vào cái xiên sắt trong tay, nàng không thể tin được những gì mình thấy hôm nay.

Phiêu Phiêu nhìn thì có vẻ bình tĩnh, nhưng nội tâm vẫn còn rất lo lắng vì dù sao Cổ Tộc cũng ở ngay phía sau.

Dù người đàn ông này thần thần bí bí, có vẻ rất cường đại thế, nhưng nàng cũn không dám chắc hắn có thể đánh bại bọn người kia.

Tthời điểm Phiêu Phiêu đang suy nghĩ, thì bị tiếng thét kinh hãi của tiểu muội làm cho hốt hoảng, đứng lên.

- Tử Vận, muội làm sao vậy? Phiêu phiêu kinh ngạc nhìn Tử Vận.

Mấy tỷ muội ngồi xung quanh đều như vậy, các nàng ngồi ở đó nhưng trong lòng rất bất an, vô cùng sợ hãi.

- Tỷ, chuyện này... này… Tử Vận chỉ chỉ cái xiên sắt trong tay, muốn nói gì đó nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back