Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tối Cường Hệ Thống

Tối Cường Hệ Thống
Chương 1149: Ta lấy mạng ngươi...


- Ngươi... đm tên điên này!

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật nổi giận, hắn không nghĩ tới tiểu tử này khó chơi như thế.

- Tốt, nếu ngươi thích trò này, vậy cũng được thôi, bản Vương Phật muốn xem xem ngươi có thể đuổi theo ta tới khi nào.

Nếu thích chơi trò cúc bắt thì cứ chơi, xem ai có thể chống đỡ đến cùng.

Hừ!

So bền bỉ?

Tiểu tử này có thể so với mình sao?

Trước khi bản Vương Phật vẫn chưa trở thành Vương Phật, mỗi ngày đều phải khổ luyện, ngồi trên hoang man chi sơn mấy năm lĩnh ngộ Phật tâm, hiện tại tiểu tử này muốn so với mình, vậy thì cứ tới đi. Lâm Phàm không nghĩ đối phương làm càn như thế, dám khiêu khích chính mình, vốn dĩ hắn đang tính nếu không đuổi kịp, sẽ để tên đó đi, nhưng giờ con lừa trọc này lại trào phúng mình, cái này không thể nhịn.

Tốt, tốt, ngươi trâu bò, vậy chúng ta so một lần.

Một ngày trôi qua, hai bóng người hoạch phá thiên địa, xuyên qua thiên nam địa bắc.

Hai ngày...

Ba ngày...

Trong lòng Vị Lai Vô Lượng Vương Phật có chút nóng nảy, nhưng vẫn khá tốt, hắn còn có thể nhịn được, hắn không tin, tiểu tử này còn có thể đuổi hoài.

Một tháng sau...

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật sắp điên mất, sau đó hung tợn nhìn chằm chằm Lâm Phàm, hắn không nghĩ tiểu tử này lại b**n th** như vậy, lại theo đuổi mình một tháng trời.

Trong đoạn thời gian này, hắn chưa từng ngừng một hơi thở, mà đối phương cũng không ngừng lại, cứ như vậy theo sau mình, thật không dám tưởng tượng được.

Lâm Phàm hét lớn.

- Con lừa trọc, ngươi dừng lại ngay cho ta, chúng ta đại chiến ba trăm hiệp.

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật giận thiệt rồi, tiểu tử này dám đuổi theo mình ròng rã một tháng.

- A!

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật nổi giận, sau đó dừng lại.

- Ngươi muốn chết...

- Phật đạo vô biên, thiên địa phật quang!

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật hét lớn, phật quang nổi lên bốn phía, che đậy thiên địa, bao phủ Lâm Phàm, bên trong Phật quang vô tận, tràn ngập sức mạnh vô địch, đặc biệt là lực lượng Phật quang che khuất bầu trời càng vô cùng vô tận, nếu người bình thường thấy cảnh này chắc sẽ bị hù chết. Nhưng đối với Lâm Phàm, tình huống hiện tại thật sự quá tốt.

- Con lừa trọc, trâu bò nha, đáng nhẽ ra phải cùng ta liều mạng chứ, luôn chạy trốn hà, thật không có ý nghĩa! Lâm Phàm mừng rỡ, đối mặt tiên thuật thần thông của tên trọc, lâm nguy không loạn, chân đạp thiên địa, một tay tạo thành đao, bổ tới làn sóng phật quang.

- Ta bổ!

Trong tíc tắc, cả vùng không gian đều là kiếm ý ngang dọc, đánh phật quang thành mảnh vỡ, rồi bay thẳng đến chỗ Vị Lai Vô Lượng Vương Phật.

Chúng ta cận chiến.

m!

Lâm Phàm xuất một quyền về phía Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, mà Vị Lai Vô Lượng Vương Phật bị Lâm Phàm đuổi suốt một tháng, cũng nổi giận hoàn toàn.

– Ta lấy mạng ngươi...

Phật chưởng kéo ra, một chưởng đập xuống, phật lực vô tận bao phủ thiên địa, đụng vào nắm đấm của Lâm Phàm, nhất thời tạo ra tiếng nổ thật to, lực lượng bạo phát khiến thiên địa đều chấn động.

- Ha ha, thật thoải mái!

Lâm Phàm cười lớn, bàn tay lật một cái, nắm lấy cánh tay của Vị Lai Vô Lượng Vương Phật.

- Khà khà!
Lâm Phàm chợt lộ ra nụ cười âm hiểm.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 1150: Hắn trốn vào hư không, chạy về tông môn.


Mà Vị Lai Vô Lượng Vương Phật thấy nụ cười này, sắc mặt hơi đổi, hắn phát hiện có gì đó không ổn.

Lâm Phàm lộ ra nụ cười âm hiểm, cơ hội của mình rốt cục đã tới.

- Thiên Địa Dung Lô.

Lâm Phàm nắm Vị Lai Vô Lượng Vương Phật kéo hắn vào trong Thiên Địa Dung Lô.

Xoat!

Lâm Phàm nhanh chóng biến mất nhưng khi hắn thấy rõ cái đồ trong tay nhất thời sững sờ, cái quái gì đây, làm sao chỉ còn lại một cánh tay, con lừa trọc đi nơi nào rồi?

Khi Lâm Phàm từ Thiên Địa Dung Lô đi ra, Vị Lai Vô Lượng Vương Phật mất đi một cánh tay, đang trốn vào hư không, hung ác quát lớn.

- Tiểu tử, ngươi chờ ta, chờ...

Giờ khắc này, Vị Lai Vô Lượng Vương Phật sắp điên mất rồi, hắn không nghĩ tới tiểu tử này lại hèn hạ vô sỉ như vậy, vốn cho là hắn chỉ có một bảo bối có thể đối phó chính mình, lại không nghĩ tới bây giờ vẫn còn có một cái khác.

Khi hắn thấy tiểu tử này bắt tay mình đã cảm thấy không ổn rồi, giống như mình bị lừa, hắn không do dự tự đoạn một tay, bây giờ hắn xem như hiểu, tất cả những thứ mình làm đều rất đúng, nếu như không tự đoạn cánh tay, mình đã cùng tiểu tử kia tiến nhập lò luyện thần bí kia rồi.

Hiện tại, hắn cũng không biết nên nói cái gì, trong mắt hắn trước đây, tên tiểu tử kia giống như phế vật, mà hiện giờ hắn đã trưởng thành đến mức độ này rồi.

Lâm Phàm nhìn hư không, bĩu môi, không ngờ con lừa trọc lại chạy mất, thực sự quá cảnh giác, một cơ hội nhỏ cũng không cho mình.

Lâm Phàm giờ phát hiện trong lòng bàn tay này có chút động tĩnh.

- Ô!

Lâm Phàm kinh dị đánh giá.

- Thí chủ!

Nhưng lúc này, một thanh âm xuất hiện trong tai Lâm Phàm.

Lâm Phàm nhìn kỹ, hóa ra trong lòng bàn tay Vi Lai Vô Lượng Vương Phật đang trấn áp mười tên trọc khác.

- Các ngươi là ai?

Lâm Phàm hỏi, hắn không nghĩ đến trong bàn tay Vị Lai Vô Lượng Vương Phật có đồ chơi này.

- Chào thí chủ ngươi, nhóm bần tăng chính là Thái Thượng Lão Tổ của Thiện Ác Phật Tông, đang bị Vị Lai Vô Lượng Vương Phật trấn áp ở đây.

Một con lừa trọc trong đó lên tiếng.

Lâm Phàm cẩn thận nhìn.

- Ngươi nói như thế nào thì như thế vậy, dù sao ta cũng không biết gì hết.

- Thí chủ hoài nghi chuyện này là lẽ đương nhiên, nghe nói thí chủ là đệ tử Thiên Địa Tông, nếu như có thể, phiền thí chủ mang chúng ta trở lại Thiên Địa Tông, lão tổ Canh Dương Thiên của quý tông tự nhiên biết rõ.

Lâm Phàm gật đầu.

- Được, vậy mang bọn ngươi trở lại.

Sau khi bỏ phật thủ vào túi trữ vật, hắn suy nghĩ đến chuyện Vị Lai Vô Lượng Vương Phật trấn áp những đám lừa trọc này, nhưng bản thân không biết bọn hắn, đã như vậy, mang về tông môn đi nhìn xem đây có phải sự thật hay không, nếu như không phải, khi đó hắn sẽ thu gọn sạch sẽ.

Hắn trốn vào hư không, chạy về tông môn.

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật từ hư không đi ra, hắn đột nhiên phát hiện vấn đề, hình như trong cánh tay mình chặt có trấn áp mấy tên hậu bối của Thiện Ác Phật Tông.

- A!

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật gào to lên, đây không phải hình như, mà chính xác trăm phần trăm nha, trong cánh tay mình tự chặt đứt có phong ấn những tên kia.

Mà những tên kia có thể là một phần trong kế hoạch của mình, bây giờ thất lạc, mình nên làm thế nào cho phải đây?

Đáng ghét, thật sự quá đáng ghét, sau này nhất định phải g**t ch*t tiểu tử kia, nếu không khó mà xả được cơn hận trong lòng.
- Ai, đi ra!
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 1151: Thiên Địa Tông.


Đúng lúc này, Vị Lai Vô Lượng Vương Phật cảm ứng được một đạo khí tức thần bí trong hư không.

- Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, đã lâu không gặp, không nghĩ tới hôm nay ngươi lại thê thảm như vậy? Một đoàn khói đen tràn ngập hư không, sau đó dần ngưng tụ thành thực thể, một bộ áo bào đen bao phủ, không thấy rõ diện mạo.

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật nhìn người nọ, nhất thời nhướng mày, giọng nói lộ vẻ không dám tin tưởng.

- Là ngươi...

- Đúng vậy.

Người áo đen trầm giọng nói, âm thanh khàn khàn, nếu như không dùng hai mắt nhìn, căn bản không cảm giác được khí tức của hắn.

- Ngươi muốn làm gì?

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật cảnh giác nhìn hắn, không có bất kỳ chủ quan nào, bây giờ thất lạc những tên kia, tuy rằng đáng tiếc, nhưng cũng không sao. Sau đó phật lực phun trào, cánh tay bị mất khôi phục lại như cũ, nhưng cũng không phải cánh tay trước kia.

- Có phải ngươi đang nghĩ đến lại lịch của tiểu tử kia không? Ta có thể nói cho ngươi biết.

Người áo đen nói.

- Ngươi sẽ tốt bụng như vậy sao?

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật cười lạnh.

Người áo đen không tiếp lời hắn, trực tiếp mở miệng.

- Theo ta được biết, hắn hẳn là Tân Phong Thiên Quân chuyển thế.

- Không thể nào, chuyển thế cần phải có Thiên Quân bản nguyên, năm đó Tân Phong Thiên Quân ngã xuống, bản nguyên đã sớm tiêu tan, ngươi đừng có mà ở chỗ này gạt ta.

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật hoảng sợ nói.

Người áo đen cười đáp.

- Tin hay không tùy ngươi, năm đó Thiên Quân bản nguyên xác thực bị phá nát, nhưng ngươi không biết, Tân Phong Thiên Quân đã sớm dự liệu được điều này, bởi vì sợ các ngươi sẽ tranh cướp Thiên Quân bản nguyên của hắn, cho nên tạo ra hiện trường giả mà thôi, không nghĩ các ngươi thật bị lừa vài chục vạn năm, thực sự rất đáng thương.

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật nghĩ đến Thiên Địa Chân Kinh, sau đó nhìn người áo đen.

- Ngươi nói những thứ này cho ta biết, đến cùng muốn làm gì...?

Người áo đen cười lạnh nói.

- Ta nghĩ chúng ta có thể hợp tác...ta giúp ngươi trở thành Thiên Quân.

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật khinh thường nói.

- Chỉ bằng ngươi?

Người áo đen cười ha ha, ó ngữ khí hoàn toàn âm trầm xuống.

- Thế gian này ngoại trừ Tân Phong Thiên Quân, không có ai hiểu Thiên Quân chi đạo hơn ta, cho dù có ngươi đi chăng nữa...

- Nực cười, bản Vương Phật há lại bị dăm ba câu của ngươi doạ dẫm? Chẳng lẽ ngay cả Văn Đạo Thiên Quân cũng không bằng ngươi?

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật cười lạnh.

Người áo đen không nói gì, sau đó cởi mặt nạ và áo bào đen ra, Vị Lai Vô Lượng Vương Phật nhìn thấy khuôn mặt kia, ngây ngẩn cả người, sau đó hít sâu một hơi.

- Tốt, chỉ cần ngươi giúp ta lấy được Thiên Quân chi đạo, mặc kệ chuyện gì, ta đều có thể đáp ứng ngươi.

- Nhưng ta hoài nghi những lời ngươi nói là giả, bởi vì tiểu tử kia nham hiểm như vậy, ngay cả bảo bối cũng đều rất âm hiểm, nếu như hắn là Tân Phong Thiên Quân chuyển thế, tuyệt đối sẽ không như vậy.

Người áo đen sững sờ, sau đó hờ hững.

- Tất cả những thứ này đều giả, bởi vì hắn sợ bị các ngươi nhận ra.

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật hoài nghi, là giả sao? Chuyện này giả cũng quá nhiều đi.

Nhưng bây giờ hắn không nghĩ được nhiều như thế, chỉ cần lấy được Thiên Quân chi đạo, hắn có thể vứt bỏ tất cả.

...

Thiên Địa Tông.

Lâm Phàm truy sát Vị Lai Vô Lượng Vương Phật thời gian dài như vậy, cũng hơi mệt một chút, nhưng mà lần này thu hoạch thật sự rất phong phú.

Sau khi giết các chủ thần, Nguyệt Ảnh đại lục náo loạn, tổn thất nặng nề.

Nếu như mình lại giết thêm mấy lần nữa, lúc đó còn không lên trời sao?

Hắn nhanh chóng tiến nhập cấm địa tông môn.

- Lão tổ, ngươi mau ra đây, nhìn xem mấy con lừa trọc này là ai?

Lâm Phàm lấy cánh tay Vị Lai Vô Lượng Vương Phật ra, hắn phải hỏi rõ ràng, chỉ cần lão Tổ nói một câu không quen biết, hắn lập tức ném bọn chúng vào bên trong Thiên Địa Dung Lô ngay.

Chín cường giả Tiên Vương cảnh, một tên Tiên Tôn cảnh, quả thật không tệ. Nói không chừng thực lực bản thân có thể tăng lên một đoạn lớn ấy chứ.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 1152: Trở về rồi?


Gần đây, Canh Dương Thiên bận rộn chuyện Vô Tận đại lục, các đại tông môn cũng bắt đầu dựa vào nhau, ngưng tụ sức mạnh thành một đoàn, một ít Chủ Thần của Nguyệt Ảnh đại lục ngày càng thường xuyên hành động, mỗi một lần gây chiến đều do Chủ Thần tự mình ra tay.

Mà cường giả Tiên Vương bên Vô Tận Đại Lục khi đối mặt với một ít Chủ Thần đều cần đến mấy vị lão tổ liên thủ mới được, thế mới ác ấy chứ.

Ví dụ như gần đây, bọn họ gặp phải hai vị Chủ Thần rất khó giải quyết, một là Vong Linh Chủ Thần bước đi từ trong bóng tối, triệu hoán vô số sinh linh đã chết, khi hiện giờ tại Vô Tận đại lục có VÔ SỐ sinh linh đã chết được hắn triệu hoán, toàn bộ đều giáng lâm, điều này thật không thể nào tha thứ được, Vong Linh Chủ Thần này dám lợi dụng cơ thể dân chúng của đại lục mình.

Còn có một Chủ Thần nữa tuy không mạnh, nhưng năng lực lại rất quỷ dị, rất nhiều đệ tử của Vô Tận đại lục đều vô thanh vô tức chết trong tay hắn, coi như những lão tổ kia cũng phải chịu thiệt rất lớn, hắn gọi là Ác Mộng Chủ Thần.

Tuy sức mạnh không cường đại, nhưng ở khắp mọi nơi, mỗi khi mọi người ngủ say, hắn sẽ xuất hiện trong giấc mộng, từ từ dẫn dắt, cuối cùng b*p ch*t bọn họ trong đó.

Hơn nữa, khi bọn họ mở mắt, Ác Mộng Chủ Thần cũng có thể đi vào trong thần thức, sáng tạo các loại mộng cảnh, để bọn họ không phân biệt được thật hay giả, thậm chí có những đệ tử Vô Tận đại lục tự giết lẫn nhau, nhưng khi tỉnh lại tất cả đều đã muộn.

- Trở về rồi?

Canh Dương Thiên xuất hiện trước mặt Lâm Phàm.

Mà Lâm Phàm nhìn lão tổ, sắc mặt hơi đổi.

- Lão tổ, cánh tay của ngươi bị sao vậy?

Canh Dương Thiên nhìn cánh tay mình một chút, không thèm để ý nói.

- Không có gì, gặp phải Vong Linh Chủ Thần của Nguyệt Ảnh đại lục, bị tử khí quấn quanh, tạm thời vẫn chưa loại bỏ được, nhưng cũng sắp rồi, chờ sau khi loại bỏ tử khí, cánh tay sẽ mọc lại.

Lâm Phàm hơi nhướng mày.

- Để ta.

Lâm Phàm vươn tay, bắt lấy cánh tay Canh Dương Thiên, điểm một cái ép khí tức tử vong ra ngoài, bàn tay hắn nắm chặt, khí tức tử vong nhanh chóng tiêu tan.

Canh Dương Thiên sững sờ.

- Tu vi của ngươi...

Hắn không ngờ tu vi tiểu tử này đã đạt đến mức kh*ng b* như thế, sức mạnh tử vong của Tử Vong Chủ Thần coi như hắn cũng chỉ có thể chậm rãi loại bỏ, không nghĩ tới một trảo của hắn đã ép ra dược, thật khiến người ta kinh hãi.

Lâm Phàm cười nói.

- Ta ra ngoài xông xáo một phen, cho nên tu vi tăng lên không ít, đúng rồi, xem giúp ta một chút, đám lừa trọc trong này ngươi có quen không?

Canh Dương Thiên nhìn phật thủ, lại thấy mấy người bị trấn áp trong đó, lập tức ngưng lại.

- Bồ Tâm lão tổ...

- Canh huynh, đã lâu không gặp, vị thí chủ này hắn không quen chúng ta, vì thế ta nhờ hắn mang chúng ta đến đây, không nghĩ tới Canh huynh bồi dưỡng được đệ tử bực này, quả thật chúc mừng cho Thiên Địa Tông ngươi.

Bồ Tâm lão tổ nói.

Canh Dương Thiên lập tức nói.

- Mau thả Bồ Tâm lão tổ ra đi, vị này là đệ nhất lão tổ của Thiện Ác Phật Tông, lòng mang thiên hạ, Vô Tận đại lục có hòa bình như lúc trước không thể không kể đến công lao của Bồ Tâm lão tổ đâu. Lâm Phàm thật không ngờ lão tổ lại biết được những người này, sau đó cũng yên lòng, đập vỡ cánh tay Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, đánh vỡ phong ấn rồi thả cả đám ra ngoài.

Phật quang loé lên, mười vị cao tăng Phật môn xuất hiện trước mặt Lâm Phàm.

- A Di Đà Phật, đa tạ ân cứu mạng của thí chủ.

Bồ Tâm lão tổ rất cảm kích Lâm Phàm.

Canh Dương Thiên hỏi.

- Bồ Tâm lão tổ, làm sao các ngươi lại bị trấn áp trong bàn tay này vậy?

Bồ Tâm lão tổ cảm thán.

- Ai, Vị Lai Vô Lượng Vương Phật xuất thế đi tới Thiện Ác Phật Tông, mà chúng ta sớm biết hắn đã rơi vào Tà Phật chi đạo, muốn hắn quay đầu là bờ, nhưng mà hắn đã luân hãm sâu trong đó không thể kiềm chế được, sau đó hắn trấn áp chúng ta, muốn lấy Phật tâm bọn ta để hoàn thiện Phật tâm của hắn, từ đó chứng được Thiên Quân vĩnh hằng chi đạo.

Lâm Phàm đứng một bên khinh thường lên tiếng.

- Con lừa trọc kia muốn trở thành Thiên Quân sao, quả thực mơ mộng hão huyền.

Bồ Tâm lão tổ lắc đầu.

- Bởi vì Phật tâm Vị Lai Vô Lượng Vương Phật bất ổn, cho nên mới rơi vào Tà đạo. Trong trận chiến năm đó, hắn đã lừa Phật Tổ, sau đó đưa Phật Tổ chi tâm dung nhập vào cơ thể, muốn mượn cơ hội này tiến nhập Thiên Quân, nhưng hắn lại không biết Phật Tổ đã sớm đoán trước, Phật Tổ biết đây là kiếp nạn của mình, bởi vậy không phá thì không thể xây được, sau khi phá rồi lại lập, nhưng Phật Tổ có thành công hay không thì không ai biết được. Có điều, trong khoảng thời gian ta bị trấn áp, ta cảm giác được Phật tâm của hắn đã hoàn toàn trầm luân, sợ rằng Phật Tổ không thành công, nếu như không diệt trừ được Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, chờ hắn lấy được Thiên Quân chi đạo, hậu quả sẽ khó lường, đến lúc đó, thế giới này không còn có thể hàng phục được hắn nữa.

Lâm Phàm sững sờ, có chút không tin.

- Không thể nào, coi như hắn trở thành Thiên Quân, cũng không có khả năng vô địch chứ?
Bồ Tâm lão tổ lắc đầu.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 1153: Hắn không dám tưởng tượng nữa...


- Nếu như chỉ một mình Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, coi như hắn trở thành Thiên Quân, cũng không cần phải sợ, nhưng Phật Tổ tự nguyện đối mặt với kiếp nạn, dung nhập Phật tâm bản thân vào Phật tâm của Vị Lai Vô Lượng Vương Phật để độ hóa hắn, dẫn hắn đi con đường chính đạo, nhưng bây giờ đã thất bại, nếu để Vị Lai Vô Lượng Vương Phật lấy được Thiên Quân chi đạo, vậy Phật tâm của hắn và Phật tâm của Phật Tổ sẽ hòa làm một, lúc đó hắn sẽ khống chế vận mệnh và tương lai, từ nay về sau không có người nào có thể hàng phục được hắn.

Lâm Phàm kinh ngạc, không nghĩ đến Vị Lai Vô Lượng Vương Phật còn có chiêu này, sau khi hắn trở thành Thiên Quân sẽ có thể mở auto tool, chẳng trách tên kia lại sợ chết như thế, một lòng muốn trở thành Thiên Quân, hóa ra có nguyên nhân.

Trải qua lần này, cũng không biết Vị Lai Vô Lượng Vương Phật kia còn dám chủ động tấn công mình hay không nữa? Nhưng dựa theo lời vừa rồi hẳn là sẽ không, hắn biết bản thân không giết được mình, chắc sẽ đi gieo vạ cho những người khác.

Xem ra sau này phải cẩn thận một chút mới được.

Sau khi nghe xong, Canh Dương Thiên bất đắc dĩ thở dài.

- Xem ra, kiếp nạn của Vô Tận đại lục lần này chỉ có thể thì nhìn vào Thiên ý rồi?

Bồ Tâm lão tổ miệng niệm phật hiệu.

- Thế gian tự có nhân quả, kiếp nạn đến sẽ có một con đường sống cho chúng ta, bây giờ Thiện Ác Phật Tông đã tiêu vong, chúng ta tự nhiên không thể ngồi yên không để ý đến.

Canh Dương Thiên gật đầu.

- Bồ Tâm lão tổ, lần này vừa vặn gặp phải hai vị Chủ Thần khó giải quyết, sợ chỉ có hai đại tiên thuật thần thông Đại Từ Bi Quang Minh thuật và Phật Mộng Nhân Quả của Thiện Ác Phật Tông mới có thể chống lại hai tên kia.

Bồ Tâm lão tổ cất lời.

- Chắc là Vong Linh Chủ Thần và Ác Mộng Chủ Thần chứ gì? Năng lực của hai tên Chủ Thần này xác thực chỉ có tiên thuật thần thông của Phật tông mới có thể chống lại, chúng ta đồng thời cũng phải gieo Phật thuật thần thông xuống cho các đệ tử, bằng không, dưới năng lực của bọn họ, các đệ tử không thể chống đỡ được.

Canh Dương Thiên cảm kích nói.

- Vậy làm phiền các vị lão tổ!

Lâm Phàm đứng nghe một bên, trong lòng nãy ra ý tưởng, sau này không có Vị Lai Vô Lượng Vương

Phật đến vây mình, vậy mình chẳng phải sẽ như cá gặp nước?

Hơn nữa hiện tại, Chủ Thần có thể gây áp lực cho hắn chỉ có Hàn Sương Thần kia, người đàn bà đó quả thực cực kỳ b**n th**, mình hiện giờ vẫn không đánh lại.

Lúc này, biên giới của Vô Tận đại lục.

Một địa phương đầy phật lực tà ác, trong đó có vô số huyết phật bay đầy trời, tuy khuôn mặt hiền lành nhưng họ lại tản ra khí tức làm người ta sợ run.

- Nơi này là?

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật nhìn thấy địa phương trước mắt tràn đầy oán niệm chi Phật, trong lòng cũng kinh sợ.

Người áo đen âm trầm nở nụ cười.

- Không sai, nơi này là nơi Phật Tổ giam giữ những vị Vương Phật rơi vào Tà Phật, chỉ là nơi này rất thần bí cho dù ngươi cũng không biết, có lẽ ngươi cũng chỉ nghe nói mà thôi.

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật không nghĩ tới hắn sẽ đến được nơi đây, hắn đích xác biết nơi này có tồn tại nhưng lại không biết nó nằm ở đâu, cho dù những lão tổ của Thiện Ác Phật Tông cũng không biết, bởi vì biết nơi này chỉ có một mình Phật Tổ thôi.

Ở đây nhốt rất nhiều đệ tử rơi vào Tà Phật của Thiện Ác Phật Tông, mấy trăm ngàn năm qua không biết đã nhốt bao nhiêu người nữa, có những người tản được Tà Phật chi tâm trở về con đường chính đạo nhưng cũng có những người ngày càng lún sâu vào Tà Phật, cho dù đến lúc chết cũng không quay đầu nên đành tiêu tan vào thiên địa nơi đây trở thành vô số oán niệm Tà Phật.

Hắc y nhân chỉ về phía oán niệm rất nặng phía trước nói.

- Nơi đó là địa phương ngươi cần phải đến.

- Tam m Vô Hạn Vương Phật, Tội Ác Tự Tại Vương Phật, Huyết Sắc Vương Phật, vô số Vương Phật khác đều bị trấn áp ở đây, tất cả oán niệm của họ đã biến nơi đây thành Phật trì, tích luỹ cả đời của bọn họ. Có lẽ ngươi cũng không biết Phật Tổ có hai mặt Thiện Ác, mà mặt ác của người cũng bị trấn áp tại đây, ngươi hiện tại đã hiểu vì sao ta có thể cho ngươi thành tựu Thiên Quân chưa?

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật nghe xong sợ ngây người, trong đầu hắn chợt nhớ lại rất nhiều chuyện, những Vương Phật hắn y nhân nói hắn đều biết, họ là những cường giả tiếng tăm lừng lẫy nhất bên trong Thiện Ác Phật Tông nhưng cuối cùng đều rơi vào Tà Phật, bọn họ bị Phật Tổ trấn áp ở đây, hi vọng bọn họ có thể tẩy đi tà ác trong lòng, nhưng Phật tổ không ngờ những người này ngày càng tà ác cuối cùng bị phật lực vô thượng luyện hóa vĩnh viễn, bị trấn áp nơi này đến chết, oán niệm vô thượng phóng lên trời ngưng tụ thành một toà Phật trì, nơi đó tràn đầy năng lượng của họ, hơn nữa nó còn có phần ác niệm của Phật Tổ, nếu như mình có thể khống chế hết những thứ đó thì...

Hắn không dám tưởng tượng nữa...

Tâm thần Vị Lai Vô Lượng Vương Phật Phật bắt đầu nhảy lên, sau đó nhìn hắn ý nhân phía trước hỏi. - Ngươi nói cho ta tất cả những thứ này vì cái gì?

Người áo đen cười nhạt.

Chờ ngươi thành tựu Thiên Quân đại đạo ngươi sẽ rõ, bây giờ sự tình ở Vô Tận đại lục ngươi không cần dính vào, hãy ở đây hưởng thụ niềm vui khi trở thành Thiên Quân đi, có lẽ không lâu nữa ngươi sẽ thành công.

Sắc mặt Vị Lai Vô Lượng Vương Phật rất bình thản nhưng trong lòng đã hoàn toàn sôi trào, lần này cơ duyên của hắn đã đến, nếu như bản thân hắn có thể khống chế toàn bộ, hắn sẽ trở lên rất mạnh, rất kh*ng b*.

Tất cả những thứ này khiến hắn vô cùng hưng phấn.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 1154: Phật mộng nhân quả!


Thành tựu Thiên Quân đại đạo, mọi người không thể trái ý mình, nếu ai làm trái, chỉ có con đường chết, kể tên trước mắt này cũng vậy...

- Đi thôi, cơ duyên của ngươi đều trong đó.

Hắc ý nhân nói xong liền biến mất, chuyện sau này trở thành chuyện riêng của Vương Phật rồi, có đi vào Phật trì hay không cũng là lựa chọn của hắn, nếu không đi vào, đời này hắn vô vọng trở thành Thiên Quân, nếu như đi vào, Thiên Quân sẽ dễ như trở bàn tay.

Lúc này, mí mắt Lâm Phàm hơi giật.

- Tình huống gì vậy, ta cảm giác tương lai mình sẽ gặp phải nguy hiểm trí mạng?

Đến hiện tại, thực lực như hắn đã có thể cảm ứng được nguy hiểm, nhưng hắn cũng không để trong lòng, lấy thực lực bây giờ, còn có cái gì có thể làm cho hắn sợ hãi đây.

- Sắp đến rồi chứ?

Lúc này, Lâm Phàm đang cùng Bồ Tâm lão tổ trốn trong hư không, hiện tại bọn họ muốn đi tìm tung tích của Vong Linh Chủ Thần cùng Ác Mộng Chủ Thần.

Hai tên Chủ Thần này liên thủ lại quả thực vô cùng đáng sợ, họ có thể áp chế các đại tông môn của Vô Tận đại lục, mà sinh linh Nguyệt Ảnh đại lục không có bất kỳ tổn thương gì.

Tất cả những thứ này đều do Vong Linh Chủ Thần triệu hoán Tử Linh để chiến đấu với người của Vô

Tận đại lục.

Bồ Tâm lão tổ nhìn về phía trước đang bị một đoàn sương mù bao phủ, tuy mắt thường nhìn tới thấy nó hết sức bình thường nhưng nếu dùng mắt phật nhìn tới lại phát hiện ra chỗ kia là một thế giới, hiện tại mọi người đang nằm trong mộng cảnh.

- Thí chủ nhìn phía trước, Ác Mộng Chủ Thần động thủ rồi, những đệ tử kia đều đã bị trầm luân trong mộng cảnh, chỉ có Tiên Vương cường giả mới có thể chống lại mộng cảnh đó thôi.

Bồ Tâm lão tổ nói.

Lâm Phàm phóng tầm mắt nhìn, thấy quả thực như vậy.

- Nên ra tay rồi.

Bồ Tâm lão tổ gật đầu, hai tay chặp lại, phật quang bao phủ thiên địa.

- Phật mộng nhân quả!

Một vị Phật đà đột nhiên xuất hiện, nghiêng người nằm trên hư không thở khò khè, thanh âm vị phật đà này giống như tiếng thiên lôi nổ vang khắp thiên địa.

Trong tiếng ngáy, bao hàm lực lượng Phật môn truyền khắp mọi nơi.

Lúc này, những đệ tử đang bị trầm luân trong ác mộng đang rất hoảng sợ, trước mắt của họ có rất nhiều ác ma đang đánh tới, tuy sợ hãi nhưng bọn họ vẫn giơ cao binh khí trong tay lên chống lại đám kia, chém giết điên cuồng.

Trong đó, một vị Tiên Vương lão tổ đang rất kinh hãi, đối mặt với tất cả chuyện này hắn chỉ có thể bó tay, đành trơ mắt mà nhìn.

Một luồng lực lượng ác mộng vô cùng cường hãn từ hư không tràn vào thần thức của hắn, hắn nhất định phải toàn lực đối phó bởi vì... Đây không phải so đấu về sức mạnh mà so đấu về tinh thần. Đám Chủ Thần Nguyệt Ảnh đại lục chủ tu chính là lực lượng tinh thần, còn các Tiên Vương cường giả Vô Tận đại lục, thần thức rất trọng yếu thế nhưng bọn họ càng chú trọng sức mạnh bản thân hơn. Trong lòng lão Tổ kia rất oán giận và bất lực khi đối mặt với cỗ lực lượng ác mộng này, hắn không ngờ lại gặp một tên Chủ khó Thần giải quyết như thế.

Nếu như chính diện liều mạng, hắn không sợ đối phương chút nào, nhưng bây giờ tên kia cứ xâm lấn thần thức của mình, khiến bản thân cực kỳ đau đầu.

m!

Đúng lúc này, một đạo phật âm đột nhiên vang vọng trong tâm linh hắn, giấc mộng kia lại tiêu tan, nháy mắt bị đẩy lui.

Các đệ tử tiến nhập ác mộng cũng tỉnh lại, ngây ngẩn cả người nhìn hình ảnh trước mắt.

Bởi vì bọn họ phát hiện ác ma mà mình muốn giết dĩ nhiên lại là đồng môn của mình.

- Tại sao lại như vậy...?

Lâm Phàm hơi nhấc ngón tay, sinh mệnh lực giống như những dòng nước bao phủ tất cả đệ tử, tu bổ thương thế trên người bọn họ, chỉ cần còn một hơi thở, họ cũng có thể khôi phục được.

- Thanh Minh lão tổ, ngươi không sao chứ?

Lâm Phàm hỏi.

Thanh Minh lão tổ nhất thời vui vẻ nhìn người đến.

- Không có chuyện gì may nhờ các ngươi tới đúng lúc, thủ đoạn hai tên Chủ Thần này hết sức quỷ dị, các ngươi cũng phải cẩn thận.

Lâm Phàm cười nói.

- Yên tâm đi, lần này Bồ Tâm lão tổ cũng đến, tiên thuật thần thông của Phật môn chuyên khắc chế hai tên Chủ Thần này.

Miệng Bồ Tâm lão tổ niệm phật hiệu, phật châu đang đeo trên cổ bay lượn trong hư không, sau đó không ngừng hóa lớn, phật quang ngày càng nhiều.

Hai tay hắn chấn động, Phật đà nằm trên không hóa thành từng đạo phật quang dung nhập vào phật châu, phật châu lại biến nhỏ lại, cuối cùng phân tán ra dung nhập vào cơ thể các đệ tử.

Đây là hạt giống tiên thuật thần thông của Phật môn, nó có thể tự động chống lại ác mộng của hai tên Chủ Thần.

Hai Chủ Thần thấy cảnh này cũng ngây ngẩn cả người.

Ác mộng Chủ Thần phẫn nộ quát.

- Không ngờ đám thổ dân lại năng lực phá giải chiêu thức của ta.

Vong Linh Chủ Thần cười nhạt, sau đó vung tay áo, vong linh lực lượng lan tràn thiên địa, vô số sinh linh xuất hiện...
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 1155: Đại Từ Bi Quang Minh Thuật!


Trong nháy mắt sau đó, thiên địa tràn ngập hơi thở vong linh, đây là khí tức đặc thù của các vong linh. Mặt đất không ngừng rung động nứt toác, một cái vực sâu vô đáy xuất hiện, vô số bàn tay màu xám tro từ trong vực sâu bò ra, từng tiếng gầm thét giống như âm thanh của dã thú vang lên.

Tâm thần các đệ tử run động nhìn hình ảnh trước mắt, đây là một màn khiến bọn hắn sợ nhất và cũng là cảnh tượng kinh khủng nhất.

Vong Linh Chủ Thần Nguyệt Ảnh đại lục đang triệu hồi vô số vong linh, những người của Vô Tận đại lục đã chết, hắn bọn họ trở thành cỗ máy chỉ biết giết chóc, không có một tia ý thức nào.

Những đệ tử thủ ở đây có thể thấy những đồng môn sư huynh đệ của mình trong đám vong linh kia, những đồng đội đã từng kề vai chiến đấu với họ.

Lúc này, một tiếng sắc bén truyền đến.

- Đám thổ dân ngu ngốc! Vong Linh Chi Thần đã giáng lâm, các ngươi sẽ không có bất kỳ cơ hội sống sót nữa, không muốn chết thì mau mau buông vũ khí, quỳ xuống thần phục.

Thanh Minh lão tổ nhìn tình cảnh trước mặt nói.

- Thủ đoạn của Vong Linh Chủ Thần quá mức quỷ dị, hắn không những triệu hoán ra những vong linh thực lực rất mạnh mà những vong linh này còn không úy kỵ đau đớn, chỉ khi hủy diệt chúng hoàn toàn, chúng mới tử vong.

Lâm Phàm nhìn đám vong linh mênh mông như biển trước mắt, hắn cũng cảm thấy chuyện này rất kh*ng b*, thân thể những vong linh này không những tản ra mùi vị của sự chết chóc, kèm theo một loại khí tức ăn mòn, giống như chết rồi nhưng vẫn kèm theo thuộc tính lúc còn sống vậy.

- Bồ Tâm lão tổ, chuyến này phải xem ngươi rồi.

Lâm Phàm mở miệng.

Bồ Tâm lão tổ gật đầu.

- Khinh nhờn tiên linh chính là tội lớn, Phật Tổ từ bị! Hãy để ta đưa bọn họ trở về nơi họ nên ở đi.

- A Di Đà Phật!

Thời khắc này, Bồ Tâm lão tổ nhắm mắt lại, một tay đặt trước ngực lẩm nhẩm phật hiệu, một vòng Phật quang to lớn xuất hiện sau đầu, tản ra quang mang chói mắt, những luồng ánh sáng giống như dải lụa xuyên thấu đất trời, xung quanh Bồ Tâm lão tổ xuất hiện vô số Phật đà, những vị Phật đà này không ngừng bay xung quanh người hắn, miệng niệm kinh Phật khiến phật âm càng ngày càng dày đặc, âm thanh ngày càng vang dội.

- Đại Từ Bi Quang Minh Thuật!

Tiên thuật thần thông cao thâm nhất của Thiện Ác Phật Tông, tiên thuật này có thể độ hóa tất cả lực lượng tà ác trong thế gian.

Phật quang che kín bầu trời từ từ bay đi về phương xa, vầng phật quang này từ từ quét sạch hắc ám trong thiên địa, nó từ từ bao trùm lên tất cả núi non sông suối.

Khi những vong linh chạm vào Phật quang này liền kêu thảm một tiếng, một đoàn hắc khí từ trên người chúng bay ra rồi dần dần biến mất khỏi thế gian.

Vong Linh Chủ Thần thấy cảnh này, sắc mặt đại biến.

- Làm sao có thể? Đây là năng lực gì? Chẳng lẽ Quang Minh Thần đã đầu phục bên đám thổ dân? Nhưng Quang Minh Thần đã chết rồi, mà nguồn sức mạnh này cũng không giống sức mạnh của Quang Minh Thần, vậy chuyện này...

Lông mày Ác Mộng Chủ Thần ngưng lại khi thấy hình ảnh trước mắt.

- Vong Linh Chủ Thần, chúng ta nên rời khỏi đây thôi, xem như lần này chúng ta thất bại rồi, năng lực của tên thổ dân này khắc chế chúng ta nếu như chúng ta cứ tiếp tục lưu lại nữa thì e sợ sẽ ngỏm tại đây mất.

- Đáng ghét, thật sự không cam lòng, mà sao bên phái thổ dân lại có tồn tại cỡ này chứ? Vong Linh Chủ Thần không cam lòng nói ra, Chủ Thần có năng lực khắc chế hắn chỉ có Quang Minh Thần thôi, nhưng Quang Minh Thần cũng đã bị giết rồi, không thể nào có người chống đối lại quân đoàn vong linh vô tận của hắn được, loại sức mạnh này không có khả năng tồn tại.

Hắn không nghĩ đến thời điểm này vẫn còn nhân vật như thế bên phe địch.

- Đi thôi! Chúng ta cùng trở về, Chiến Thần đã ngưng tụ ra quân đoàn chiến tranh, đang chuẩn bị bắt đầu tổng tiến công rồi, nhóm thổ dân của Vô Tận đại lục sẽ sớm bị tiêu diệt thôi.

Ác Mộng Chủ Thần nói.

Vong Linh Chủ Thần gật đầu, nhưng ngay khi bọn họ chuẩn bị rời, một bóng người đột ngột xuất hiện trước mặt.

- Muốn rời đi? Hai vị ngay cả lời chào hỏi cũng không nói, thật sự không có chút lễ phép nào nha. Lâm Phàm trong nháy mắt xuất hiện đánh ra một quyền đánh vào mặt Ác Mộng Chủ Thần.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 1156: Thật đẹp mắt .....


Ầm!

Về mặt sức mạnh, Ác Mộng Chủ Thần cũng không quá cường đại, còn thực lực hiện tại của Lâm Phàm lại mạnh hơn phần lớn Chủ Thần, coi như bây giờ, hắn có đối mặt với Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, hắn cũng không sợ, Ác Mộng Chủ Thần này càng không phải đối thủ của hắn.

Một quyền hạ xuống, đầu Ác Mộng Chủ Thần xoay một vòng 360 độ, xương cổ của hắn cũng bị nứt toác, loại vết thương nay không thành vấn đề với hắn.

Nhưng hắn hoảng sợ phát hiện, mặt mình lại bị đối phương đánh nát một nửa.

Một tay Lâm Phàm nắm đầu Ác Mộng Chủ Thần.

- Các ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi như thế không có lễ tý nào, muốn rời khơi nơi này thì chí ít cũng phải giao ra cái gì đó cho ta chứ!

Nhãn cầu Ác Mộng Chủ Thần nổi lên, hắn hoảng sợ nhìn Lâm Phàm, không ngờ tên này lại mạnh như thế, một quyền đánh xuống khiến bọn họ không có sức đánh trả.

- Thả ta ra...

Ác Mộng Chủ Thần quát lớn, lực lượng ác mộng cường đại oanh kích tâm thần Lâm Phàm, hắn muốn Lâm Phàm trầm luân trong ác mộng và hoàn toàn lạc lối.

Lúc này, Lâm Phàm cũng cảm giác được trong cơ thể đang có một đoàn ác mộng lực đang nhiều loạn, nhưng chỉ nháy mắt nó đã bị hệ thống trấn áp.

Ngươi...

Ác Mộng Chủ Thần kinh hãi, hắn không ngờ tới ác mộng lực của mình lại bị trấn áp trong nháy mắt,

sao có thể có chuyện đó...?

Lâm Phàm vung nắm đấm lên, khóe miệng lộ vẻ tươi cười.

- Biết đây là cái gì không?

Nửa bên cằm Ác Mộng Chủ Thần đã không còn, một bên cằm bị nổ nát đang có vô số đạo lưu quang

bao phủ, những ánh sáng đó là thần lực, giờ hắn nhìn nắm đấm của Lâm Phàm, càng khẩn trương lên tiếng.

- Nắm đấm...

Lâm Phàm nở nụ cười.

- Ngươi quá ngốc rồi, đây không phải nắm đấm mà là đại nắm đấm.

- Ngươi...

Ác Mộng Chủ Thần cảm giác đối phương đang đùa bỡn mình, nhưng chưa kịp tức giận thì nắm đấm kia đã in vào hốc mắt hắn, nó không dừng lại mà trực tiếp đánh nát đầu hắn.

Máu tươi phun trào, Thần hạch của hắn tản ra thần lực cuồn cuộn, không ngừng tu bổ lại đầu mình.

- Chẳng lẽ Chủ Thần lại kém như vậy, vì sao các ngươi lại có dũng khí đến xâm lấn Vô Tận đại lục ta thế? Nói cho lão tử biết, ai cho các ngươi dũng khí này?

Hai tay Lâm Phàm nắm lại giống như thiết chùy, oanh kích từ đầu hắn xuống dưới.

Sức mạnh cuồng bạo bộc phát, thân thể Ác Mộng Chủ Thần nổ tan tành, Thần hạch của hắn đang trôi nổi trong hư không, trong đó truyền đến từng tiếng thét gào, giống sấm chớp vậy.

- Súc sinh, ngươi là tên súc sinh, Vong Linh Chủ Thần cứu ta với, cứu ta...

Ác Mộng Chủ Thần rống giận, hắn không ngờ tên thổ dân này lại tàn nhẫn như vậy, dĩ nhiên hủy diệt thân thể mình.

Vong Linh Chủ Thần thấy thế, nội linh bắt đầu run rẩy, hắn cũng không dây dưa, nhanh chóng trốn vào hư không, bắt đầu chạy trốn.

Lâm Phàm nắm Thần hạch Ác Mộng Chủ Thần trong tay liếc mắt nhìn Vong Linh Chủ Thần.

- Ác Mộng Chủ Thần à, không ai có thể cứu ngươi đâu!

m!

Năm ngón tay bóp nhẹ, thần hạch nháy mắt vỡ tan, từng đạo lưu quang phiêu tán rồi biến mất.

Lâm Phàm nhìn những thứ này, không tự chủ được cảm thán.
- Thật đẹp mắt .....
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 1157: Ngươi đến cùng muốn làm gì?


Vong Linh Chủ Thần kinh hãi nhìn một màn phía sau lưng, địch nhân quá tàn nhẫn, hắn đánh Ác Mộng Chủ Thần chết không toàn thây, ngay cả Thần hạch cũng bóp nát mà vẫn tàn nhẫn nói đẹp nữa... Không! mình không thể chết ở chỗ này được, tuyệt đối không thể, mình nhất định phải nhanh chóng rời khỏi đây, trở lại thông báo cho những Chủ Thần khác.

Ầm!

Vong Linh Chủ Thần đang bay trong hư không giống như đụng phải cái gì, hắn bị ngăn cản, không thể di chuyển được.

Khi hắn nhìn rõ mới phát hiện, hư không có một tầng hào quang đang lưu chuyển, đây là phong ấn thuật, đám thổ dân này phong ấn hư không rồi.

Vong Linh Chủ Thần bị Lâm Phàm dọa sợ vỡ mật, khi hắn quay đầu lại nhìn, thấy tên thổ dân kia vẫn đứng ở đó không có truy đuổi theo hắn, thấy thế hắn rống giận hét lớn, sau đó xuất ra từng đạo thần lực đánh vào bình phong, nhưng phong ấn vẫn không nhúc nhích một chút nào.

- Không...

Vẻ mặt Vong Linh Chủ Thần dữ tợn gào thét, hai tay hắn không ngừng đánh vào bình phong trong hư không, hắn nhất định phải rời đi nơi này, hắn không thể chết ở đây được.

Hắn không muốn giống như Ác Mộng Chủ Thần, chết một cách thê thảm như thế, ngay cả cơ hội chuyển thế cũng không có.

Cái tên thổ dân này là ác ma hay sao mà so với bọn họ hắn còn kinh khủng hơn vạn phần như thế. Thanh Minh lão tổ thấy cảnh này, tâm thần cũng trở lên kinh hãi.

- Lâm Phàm mạnh vậy rồi à? One shot Ác Mộng Chủ Thần, quả thực quá kh*ng b* mà.

Bồ Tâm lão tổ cảm thán.

- Hắn là hi vọng trong đại kiếp nạn lần này, chỉ là không biết vì sao hắn không trấn áp Vong Linh Chủ Thần ngay nhỉ?

Đám đệ tử cũng kinh hãi nhìn những chuyện đang xảy ra.

Bọn họ tự nhiên biết Lâm phàm, không những biết mà còn trở thành fan cuồng của hắn nữa, mà bây giờ, bọn họ có một loại sợ hãi vì thực lực Lâm sư huynh, Ác Mộng Chủ Thần cực kỳ cường hãn kia trong tay Lâm sư huynh, một chút phản kháng cũng không có, thực lực bực này thật quá kinh khủng. Thời khắc này, nội tâm đang rất khẩn trương của bọn họ cũng bắt đầu bình tĩnh lại, sau đó bàn luận với nhau.

Các ngươi nói Lâm sư huynh sẽ đối phó Vong Linh Chủ Thần như thế nào?

- Các ngươi nói, sẽ không phải thông một phát chết tươi như vừa nãy chứ?

- Ta thấy rất có thể, Vong Linh Chủ Thần dám khinh nhờn những người đã chết, tội này đáng bị thông nát đít đến chết lắm!

- Thông nát hắn đi ca ơi...".

Mà lúc này, Lâm Phàm lại đang chăm chú nhìn Vong Linh Chủ Thần phía xa, trong lòng hắn rất bình tĩnh, tên này có thể chạy trốn hay sao? Khẳng định không thể.

Nhưng nếu cho hắn chết nhanh cũng quá tiện nghi cho hắn rồi, có lẽ mình nên giáo dục hắn thật tốt mới được.

Hơn nữa, lúc này hắn đang muốn luyện khí.

Lâm Phàm liếc mắt nhìn Vong Linh Chủ Thần đang đứng cách mình mười dặm, hiện tại hắn muốn luyện chế một binh khí bá đạo nhất trong thiên địa.

Đem một ít thần vật dùng để luyện khí trên người ra rồi ném toàn bộ chúng vào Thiên Địa Dung Lô, sau đó lựa chọn binh khí thích hợp để tôi luyện.

Ong ong!

Thiên Địa Dung Lô bắt đầu chuyển động.

- Vong Linh Chủ Thần, ngươi tới đây cho ta.

Lâm Phàm nhìn Vong Linh Chủ Thần, quát lớn.

Song chưởng Vong Linh Chủ Thần không ngừng đánh vào phong ấn, nhưng bất kể hắn cố gắng như thế nào, phong ấn này vẫn dửng dưng như cũ.

Lâm Phàm hơi lắc đầu nhìn cảnh này, nếu như hắn không đến vậy để tự mình bắt hắn vậy.

Hắn vừa sải bước, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Vong Linh Chủ Thần, Vong Linh Chủ Thần thấy cảnh này, tâm thần cũng run lên, hắn sợ hãi.

- Ngươi đến cùng muốn làm gì?

Lâm Phàm cười nhạt một tiếng.
- Không làm gì cả? Ta chỉ muốn cùng ngươi chơi trò chơi thôi.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 1158: Vong Linh Chủ Thần”


Vong Linh Chủ Thần cảm giác đối phương là một tên b**n th**, một kẻ tâm thần không ổn định, nếu như hắn ra tay giết mình thì cũng coi như xong hết mọi chuyện, còn đằng này hắn lại muốn chơi trò trơi với mình, hai thằng nam nhân có cái gì chơi với nhau chứ, chơi cái em gái ngươi ấy!

- Ngươi muốn thế nào?

Vong Linh Chủ Thần muốn động thủ nhưng không biết vì sao hắn không có dũng khí ra tay, hắn biết một khi động thủ, hắn chắc chắn phải chết.

Lâm Phàm nhẹ nhàng nâng tay xoá bỏ phong ấn, sau đó chắp hai tay sau lưng rồi đứng một chỗ, Vong Linh Chủ Thần nhìn thấy phong ấn biến mất, trong lòng nhất thời vui vẻ, đột nhiên bay đi, hắn nhất định phải rời khỏi nơi này.

Đám người Bồ Tâm lão tổ nghi ngờ, bọn họ không biết Lâm Phàm đang muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn muốn thả Vong Linh Chủ Thần đi? Nhưng nếu vậy, sau này chắc chắn sẽ có hậu hoạn vô cùng. Lâm Phàm nhìn thấy mọi chuyện, trong lòng đang lặng yên tính toán lộ trình.

Ba dặm!

Năm dặm!

Tám dặm!

Chín dặm!

Vong Linh Chủ Thần quay đầu phát hiện tên thổ dân kia không đuổi theo, trong lòng nhất thời mừng rỡ, rốt cuộc cũng trốn được rồi, cần một cái nháy mắt, hắn có thể ở bên ngoài ngàn dặm.

Xì xì!

Nhưng lúc này, Vong Linh Chủ Thần từ từ dừng lại, vẻ mặt vui mừng khi sống sót sau tai nạn dần biến mất, thay vào đó là vẻ hoảng sợ không dám tin tưởng.

Hắn cúi đầu nhìn ngực mình đang bị một cây đại đao đâm thủng, trên thân đạo tràn đầy sức mạnh hủy diệt, hắn quay đầu nhìn phía sau thì thấy Lâm Phàm vẫn đứng tại chỗ.

Nhưng trong tay hắn lại đang nắm một thanh đại đao.

Lâm Phàm nhìn mục tiêu đã trúng chiêu, nhất thời nở nụ cười.

- Ngươi thấy thế nào? Lão tử khống chế đại đao cũng khá tốt chứ!

Vong Linh Chủ Thần tức giận nhìn đối phương, phun ra một ngụm máu tươi.

- Ngươi chơi ta...?

Lâm Phàm cười nói.

- Ngươi rất thông minh đó, hihi...

- A!

Vong Linh Chủ Thần rống giận, lòng hắn lúc này cực kỳ bi phẫn, đường đường là chủ Thần, vậy mà lại bị một thổ dân hèn mọn trêu chọc, dù liều mạng, hắn cũng phải để đối phương trả giá thật lớn.

Khi hắn vừa muốn động thủ thì đại đao trong tay Lâm Phàm đã động, thần thể Vong Linh Chủ Thần bị cắt nát, một viên Thần thạch phiêu phù giữa hư không, tản ra vong linh Thần lực.

Lâm Phàm hết sức thỏa mãn đối với Đại Đao Năm Ngàn Mét mà mình vừa mới luyện chế, sau này đối địch, chỉ cần địch nhân trong phạm vi năm ngàn mét, hắn có thể giết được đối phương trong nháy mắt.

Bồ Tâm lão tổ bất đắc dĩ lắc đầu, tiểu tử này thật không thể dùng ánh mắt bình thường để xem hắn, người nào đối mặt với Chủ Thần cũng sẽ cảnh giác vạn phần nhưng hắn chỉ đang đùa bỡn đối phương,

chuyện này làm người ta cảm thấy thật bất đắc dĩ.

Lâm Phàm bóp nát viên Thần hạch, lại giết thêm được một tên Chủ Thần.

“Keng, chúc mừng chém giết Vong Linh Chủ Thần”

Kinh nghiệm lại tăng lên!

Lâm Phàm thầm tính toán khi nhìn đoạn kinh nghiệm bản thân cách Thiên Quân cảnh ngày càng gần, chỉ cần giết thêm một ít nữa chắc sẽ đủ.

Nhưng sau khi trải qua lần này, sợ rằng các Chủ Thần cũng không còn dễ dàng bị chém giết như vậy.

Sau khi giải quyết xong việc ở đây, Lâm Phàm liền cùng Bồ Tâm lão tổ trở lại tông môn.

Mấy ngày sau. Lâm Phàm phát hiện Vô Tận đại lục an tĩnh hơn rất nhiều, các Chủ Thần Nguyệt Ảnh đại lục cũng không có hành động, ngay cả việc xâm lấn cũng không làm, chuyện này khiến hắn rất nghi ngờ, chẳng lẽ chúng đang tích lũy sức mạnh, chuẩn bị đại tấn công?

Vì muốn chứng thực ý nghĩ của mình, Lâm Phàm đi khỏi Thiên Địa Tông tìm kiếm Chủ Thần, nhưng hắn phát hiện đám Chủ Thần kia giống như biến mất, ngay cả địa bàn bị Nguyệt Ảnh đại lục chiếm lĩnh cũng chỉ có vài sinh linh ở đó canh giữ mà thôi, đám chủ Thần dường như đã bốc hơi khỏi thế gian, hoàn toàn biến mất không thấy tăm hơi.

Khi trở lại tông môn, Lâm Phàm kể những chuyện hắn điều tra được đảm cho Canh Dương Thiên nghe, bọn họ đều cảm giác tình huống này bây giờ thật sự không ổn chút nào.

Bọn họ không tin Chủ Thần Nguyệt Ảnh đại lục sẽ rời đi, như vậy chỉ có một khả năng, bọn chúng đang cố gắng tích lũy lực lượng.
 
Back
Top Bottom