Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tối Cường Hệ Thống

Tối Cường Hệ Thống
Chương 1159: Nguyệt Ảnh đại lục tập kích!


Chủ Thần Nguyệt Ảnh đại lục yên tĩnh như thế không phải chuyện tốt đối với sinh linh Vô Tận đại lục, bởi vì càng yên tĩnh, chắc chắn sẽ càng gặp phải phản kích càng ghê gớm.

Mọi người canh giữ tông môn càng thêm chặt chẽ, không ai buông lỏng cảnh giác,bởi vì bọn họ biết đám Chủ Thần sẽ không bỏ qua như vậy, thời điểm Nguyệt Ảnh đại lục mới tập kích Vô Tận đại lục, mọi người đều muốn bảo toàn lực lượng bảo vệ tông môn mình, họ để những người khác chống đối Nguyệt ảnh đại lục đi.

Nhưng càng kéo dài,mọi người phát hiện chuyện này không thể không để ý đến, thực lực đám chủ Thần quá mức mạnh mẽ, thủ đoạn hết sức quỷ dị, nếu như cứ để bọn chúng hoành hành, đám chủ Thần kia sẽ chậm rãi tiêu diệt từng tông môn một trên Vô Tận đại lục,đến lúc đó, kết cục duy nhất của tất cả mọi người chỉ có một,diệt vong.

Bởi vậy, nhân lúc Nguyệt Ảnh đại lục không xâm lấn,mọi người trong các tông môn tích cực liên lạc với nhau, bọn họ muốn làm tốt chuẩn bị để đối phó với sự phản công của Nguyệt Ảnh đại lục.

Hiện tại, Thiên Địa Tông là tông môn có nhiều cao thủ nhất, chín đại lão tổ cùng tông chủ Thiện Ác Phật Tông đều đã gia nhập vào Thiên Địa Tông, tuy Côn Lôn Thần Tông và Thiên Địa Tông có xích mích với nhau nhưng giờ phút này bỏ xuống tất cả cừu hận, cùng nhau chống lại đại nạn sắp đến, còn cừu hận kia cứ để đến khi giải quyết xong vấn nạn Nguyệt Ảnh đại lục,rồi thanh toán cũng không muộn.

Nửa năm sau.

Bên bờ Tử Vong Chi Hải,rất nhiều đệ tử các tông đang trấn thủ ở đó.

Các tông đều phái một vị cường giả Tiên Vương cảnh trấn thủ biên giới, phòng ngừa sinh linh Nguyệt Ảnh đại lục tràn tới, đối mặt với việc Nguyệt Ảnh đại lục tấn công cũng chỉ có Tiên Vương mới có thể mang lại hiệu quả trong thời điểm nguy cấp nhất. Đương nhiên những cường giả Tiên Vương trấn thủ ở đây không nhất định là đối thủ của mấy tên Chủ Thần.

Từng tốp tiểu đội tuần tra đang đi tới lui trên bờ biển, đối mặt với hải dương mênh mông vô bờ toàn một màu đen kia khiến lòng bọn họ dâng lên một tia khiếp đảm, bọn họ cảm thấy trong tận cùng của Tử Vong Chi Hải có khí tức làm cho người run sợ, họ cảm thấy nếu bản thân mình thâm nhập vào trong đó nhất định sẽ chết ngay tức khắc.

Sâu trong lòng Tử Vong Chi Hải có cái gì không ai biết, nếu có người biết cũng chỉ có Thiên Quân mới có thể thôi.

Lúc này, các thành viên của một tiểu đội đang giao lưu với nhau, bọn họ đã ở đây tuần tra gần ba tháng nhưng không phát hiện ra bất kỳ điều gì khác thường cả.

Các ngươi nói xem, có phải Nguyệt Ảnh đại lục cảm thấy sợ nên không dám trở lại đây không?

Trong nửa năm qua, không có chuyện gì phát sinh làm họ có suy nghĩ như thế, cho dù một vụ gây rối nhỏ cũng không có, đối với một ít đệ tử mà nói, bọn họ đã được thư giãn, theo họ nghĩ, đám cường giả Nguyệt Ảnh đại lục không có khả năng lại xuất hiện nữa.

Thế nhưng đối với hết thảy cường giả, chuyện này mới chỉ vừa mới bắt đầu, bình yên ngắn ngủi này cũng không thể đại biểu cho cái gì, chuyện kinh khủng sợ rằng vẫn còn phía sau, tu vi bọn họ rất mạnh, nên có sự nhận biết nhất định đối với tương lai, trong lòng họ luôn cảm giác sẽ có một chuyện kinh khủng sắp giáng lâm.

Mà chuyện kinh khủng này ngoại trừ Nguyệt Ảnh đại lục ra thì chẳng có thể là ai cả!

- Đừng thả lỏng, lão Tổ đã nói qua, những Chủ Thần Nguyệt Ảnh đại lục sẽ không từ bỏ ý đồ đâu, có lẽ họ đang điều chỉnh đội hình chuẩn bị thực lực mạnh nhất để giáng lâm lần nữa, nếu chúng ta buông lỏng cảnh giác, chỉ có một con đường chết.

- Điều này chúng ta biết nhưng đừng quá cảnh giác như thế chứ, lấy thực lực hiện tại của chúng ta, chẳng lẽ có gió thổi cỏ lay xung quanh cũng không biết, hơn nữa không chỉ có mấy người chúng ta đâu, thời điểm thích hợp, ta vẫn muốn buông lỏng một chút.

Vừa lúc đó, thiên địa đột nhiên chấn động, trên Tử Vong Chi Hải xuất hiện vô số điểm sáng, từng cái từng cái lục mang tinh quang truyền tống đại trận xuất hiện.

Đám đệ tử kinh hô.

- Không tốt, Nguyệt Ảnh đại lục tập kích!

Xèo!

Xèo!

Lục mang tinh không ngừng lấp loé, từng bóng người lần lượt xuất hiện, đứng kín trên bờ biển Tử Vong Chi Hải, thời điểm những đệ tử tuần tra kia kịp phản ứng lại thì bọn hắn đã bị vô số sinh linh Nguyệt Ảnh đại lục bao vây.

Xì xì!

Bọn chúng nháy mắt chém giết hết bọn họ, ngay cả kêu cứu họ cũng không kịp làm.

Rống!

Từng trận tiếng rống giận dữ bạo phát, Nguyệt Ảnh đại lục bắt đầu tổng tấn công.

Mà lúc này, một cái lục mang tinh quang rất lớn bạo phát ra từng tia sáng chói mắt, khi ánh sáng tiêu tan, nơi đó xuất hiện rất nhiều người, trên người họ toả ra khí tức thần thánh.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 1160: Một cảnh tượng thật xinh đẹp!


Đám người vừa xuất hiện đã khiến thiên địa ảm đạm.

- Hừ, cuối cùng chúng ta cũng đã quay trở lại, lần này nhất định phải triệt để đem trấn áp Vô Tận đại lục mới được.

Một vị Chủ Thần lên tiếng.

- Không sai.

Thời khắc này, Chủ Thần Nguyệt Ảnh đại lục tập hợp lại với nhau, thời khắc phá hủy tất cả đã đến, bọn họ không muốn nhớ về thời điểm làm trò như trước nữa, sau khi đã trở lại Nguyệt Ảnh đại lục, họ đã tìm được sức mạnh cường đại hơn, đồng thời Hàn Sương Chủ Thần cũng quyết định tham gia trận chiến này, nàng là một trong những chiến lực chủ yếu nhất của họ. Bọn họ muốn tất cả sinh linh Vô Tận đại lục biết Chủ Thần Nguyệt Ảnh đại lục kh*ng b* như thế nào.

Lần này, không chỉ các Chủ Thần đến mà họ còn mang hết tài nguyên của Nguyệt Ảnh đại lục, dùng kỹ thuật luyện kim sáng tạo ra những binh khí ngay cả Tiên Vương cũng không thể chịu được.

Vào lúc này, các lão tổ trấn thủ tại Tử Vong Chi Hải vô cùng kinh ngạc, bọn họ cảm nhận được chỗ kia có một cỗ sức mạnh kinh khủng đang tản ra một đạo thần niệm nhanh chóng được gửi vào hư không, bọn họ phải hồi báo tình huống tại đây lại cho tông môn.

- Khà khà, muốn truyền tin tức ra ngoài sao? Ngươi đang nằm mơ đó!

Lúc này, rất nhiều bóng người lơ lửng trên hư không, trong đó có một Chủ Thần ra tay bóp nát phiến hư không, thần niệm được truyền đi cũng bị bóp nát.

Các ngươi vẫn dám trở lại ư?

Các lão tổ lạnh lùng nói. Đối mặt với toàn bộ Chủ Thần Nguyệt Ảnh đại lục, bọn họ căn bản không có lực hoàn thủ.

- Chết đi!

Một ánh hào quang xuất hiện soi sáng thiên địa, đám lão tổ chỉ nghe một tiếng xoẹt đã phát hiện thân thể mình bị chia làm hai nửa, đôi mắt Chiến Thần đang thiêu đốt ngọn lửa hừng hực, binh khí trong tay hắn tản mát ra khí tức làm người sợ hãi.

- Đám thổ dân hèn mọn của Vô Tận đại lục, giờ chết các ngươi đến rồi.

Chiến Thần lạnh lùng nói.

Ầm!

Các lão tổ không phải đối thủ của những Chủ Thần, bị tiêu diệt toàn bộ, không có bất kỳ phản kháng nào.

Hàn Sương Thần lạnh lùng nhìn tất cả sự việc trước mắt, Thần hạch nàng đã vỡ nhưng trải qua khoảng thời gian này cũng khôi phục lại được bảy phần mười, tuy là thế nhưng vẫn là người mạnh nhất bên

Nguyệt Ảnh đại lục.

Nàng vung tay áo, băng sương bao phủ bầu trời, từng mảng từng mảng sương lạnh trực tiếp bao trùm thiên địa, sương lạnh cuồng bạo đóng băng tất cả.

Nàng muốn biến cả Vô Tận đại lục thành thế giới băng tuyết để tiết đi lửa giận trong lòng.

Hủy Diệt Chủ Thần nhìn tình huống trước mắt, lên tiếng.

- Dùng Hỗn Độn thần pháo phát động chiến tranh đi.

Dưới sự khống chế của Chủ Thần Nguyệt Ảnh đại lục, mười thanh thần pháo khổng lồ xuất hiện, thần pháo óng ánh trong suốt giống như được vô số thần vật ngưng kết thành, thời khắc nó xuất hiện, tản mát ra từng tia sáng chói mắt, họng pháo có hào quang bảy màu nằm đó, mười thanh thần pháo nhắm mục tiêu rồi bạo phát sức mạnh kinh thiên.

Mười đạo hào quang bảy màu được b*n r*, chỗ nó đi qua không kể hư không hay sơn hà đều bị phá nát, ngay cả thiên địa cũng bị chấn động, không có bất kỳ sinh vật nào có thể tồn tại dưới cỗ sức mạnh kinh khủng này.

Đông đảo Chủ Thần cảm thán nhìn mười đạo quang mang to lớn trước mắt.

- Một cảnh tượng thật xinh đẹp!

Hỗn Độn thần pháo, sản phẩm luyện kim cao cấp nhất của Nguyệt Ảnh đại lục, nó tập hợp hết thảy tài nguyên của Nguyệt Ảnh đại lục, đồng thời ẩn chứa sức mạnh của các Chủ Thần, Hỗn Độn thần pháo nắm giữ sức mạnh hủy thiên diệt địa, có thể từ bên này Tử Vong Chi Hải bắn thẳng tới đầu kia của Vô Tận đại lục, đương nhiên loại Hỗn Độn thần pháo này chỉ có thể sử dụng một lần, sau khi dùng xong liền bị hỏng.

Nhưng hiệu quả nó tạo ra lại dị thường mạnh mẽ, phạm vi công phá của mười chiếc Hỗn Độn thần pháo có thể bao phủ một phần mười Vô Tận đại lục.

Thiên Địa Tông.

Lâm Phàm vẫn một mực bế quan nhưng lúc này hắn đột nhiên mở hai mắt, hắn cảm giác được phương xa có một cỗ sức mạnh kinh khủng đang xuyên qua tất cả lao đến, hắn không kịp suy nghĩ nhiều liền lao tới cấm địa tông môn.

- Lão tổ, Chủ Thần Nguyệt Ảnh đại lục tới rồi!

Lâm Phàm nói.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 1161: Làm sao có khả năng?


Năng lực cảm ứng của Canh Dương Thiên không bằng Lâm Phàm cho nên hỏi lại.

- Làm sao có thể như thế...?

Lời còn chưa nói hết, thiên địa chấn động đột nhiên giống như ngày tận thế giáng lâm, Lâm Phàm biến sắc, nháy mắt sau xuất hiện trên bầu trời tông môn.

Chỉ thấy phía chân trời xa xôi, một đạo hào quang óng ánh chiếu sáng cả thiên địa.

Cách Thiên Địa Tông khá xa là những đại tông khác.

Lão tổ các đại tông này cũng cảm nhận được một cỗ lực lượng kinh khủng đang lao đến, khi bọn xuất hiện trên bầu trời tông môn, nhìn thấy phương xa có một cột sáng to lớn đang nhanh chóng tập kích lại đây, sắc mặt tất cả đại biến, sức mạnh trong cột sáng kia làm người ta cảm thấy kinh hãi, bọn họ muốn rời đi nhưng tông môn ở đây, còn đi đâu được nữa.

Thái thượng lão tổ một tông môn lẩm bẩm.

- Đây rốt cuộc là đồ vật gì, chẳng lẽ Nguyệt Ảnh đại lục tập kích?

Mặc dù không biết thứ gì đang đến nhưng giờ khắc này bọ họ không được phép do dự.

- Các vị, chúng ta cùng nhau liên thủ chống lại chúng đi!

Lúc này, tất cả lão tổ đều triển khai tiên thuật phòng ngự vô thượng của mình bao bọc toàn bộ tông môn lại, đây là cảnh tượng của gần như tất cả tông môn hiện giờ trên Vô Tận đại lục, những vòng sáng bao trùm rất lớn hoàn toàn bao phủ tất cả, không cho mọi người có địa phương nào để trốn tránh.

Rất nhiều lão tổ triển khai sức mạnh bản thân che chở cho tông môn, từng đạo tiên thuật phòng ngự được thi triển, còn đám đệ tử đều thất kinh, tất cả không biết cột sáng kia rốt cuộc là cái gì, nhưng bọn hắn vẫn có thể cảm nhận được bên trong đó có một luồng sức mạnh làm người ta sợ hãi.

m!

Nháy mắt sau đó, cột sáng kia xuyên qua tất cả oanh kích lên phòng ngự các tông môn, bức bình phong có tiên thuật gia trì kia không ngăn cản được cột sáng, một giây sau đã vỡ nát, lớp phòng ngự đó giống như giấy dán tường, nháy mắt vỡ tan, căn bản không có một chút sức chống cực nào.

- Làm sao có khả năng?

Đông đảo lão tổ kinh hãi khi thấy cảnh này, bọn họ dường như đã thấy được sự tình kinh khủng nhất thế gian.

Bọn họ thầm thán phục, nhưng khoảnh khắc sau khi cột bao phủ tất cả mọi người vào lại không còn bất kỳ động tĩnh nào nữa.

Khu vực này nháy mắt trở thành hư vô, không có bất kỳ sinh linh nào còn sống trong đó, đám lão tổ đều là cường giả Tiên Vương nhưng dưới sức mạnh của cột sáng kia, bọn họ không có sức chống cự, sức mạnh quả thực kinh khủng.

Tình huống như thế không chỉ xảy ra ở một nơi, mà một số tông môn khác cũng như vậy, chỉ trong một cái nháy mắt họ đã biến mất trong dòng sông lịch sử, cho dù có cường giả Tiên Vương bảo vệ, cũng không tránh được kết cục bị hủy diệt.

Nhưng cũng có một số tông môn vận khí tốt, những cột sáng kia không đánh tới họ, nhưng cảnh vật xung quanh đã hoàn toàn biến mất.

Tình cảnh giống như tận thế xuất hiện, một số ngồi bịch xuống đất, thẫn thờ nhìn tất cả.

Cỗ sức mạnh kinh khủng phá hủy tất cả, không có gì có thể chống đỡ.

Lâm Phàm đứng trên không khá lâu, hắn cảm giác nguồn sức mạnh này quá mức kh*ng b*.

Canh Dương Thiên đứng ở một bên lên tiếng hỏi.

- Đây là cái gì?

- Không biết.

Lâm Phàm lắc đầu, hắn cũng không biết đây rốt cuộc là cái gì, nhưng hắn luôn cảm giác được có một nguồn sức mạnh to lớn đang lấy tốc độ cực nhanh tấn công tới, hơn nữa phạm vi bao trùm rất rộng.

- Chuyện này...

Canh Dương Thiên cũng không biết nên nói gì.

Phật nhãn Bồ Tâm lão tổ bao phủ thiên địa muốn nhìn xem những chuyện đang xảy ra nhưng sau đó mắt hắn chảy máu tươi, sắc mặt ngưng lại.

- Lực lượng này thật sự quá mạnh, ta muốn dùng phật nhãn nhìn xuyên qua dòng sông thời gian để tìm hiểu chuyện đang xảy ra nhưng bị nó này đánh trọng thương, những cột sáng kia rất nguy hiểm.

Lâm Phàm trầm tư.

- Không có biện pháp, việc này nhất định lại do Nguyệt Ảnh đại lục gây nên, sợ rằng không còn ai có sống sót dưới nguồn sức mạnh này.

Thiên Địa Dung Lê.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 1162: Tử Vong Chi Hải.


Tâm thần Lâm Phàm hơi động, Thiên Địa Dung Lô xuất hiện.

- Lón! lón..!

Ẩm ầm!

Thời điểm Thiên Địa Dung Lê không ngừng to lên, nguồn sức mạnh kia cũng xung kích ngày càng gần, mọi người cảm nhận được sức mạnh hủy diệt đang mãnh liệt đang lao tới.

Lâm Phàm không chút do dự, dùng Thiên Địa Dung Lộ bao phủ toàn bộ Thiên Địa Tông.

Hắn vẫn rất tín nhiệm đối Thiên Địa Dung Lô.

Tâm thần Canh Dương Thiên ngưng lại.

- Đến rồi...

Phương xa, một đạo quang thiểm không ngừng tới gần, mọi người có thể thấy rõ, một luồng ánh sáng to lớn đang đánh vào Thiên Địa Dung Lô.

Lâm Phàm sững sờ.

- Đồ chơi gì đây?

Ầm ầm!

Cột sáng bảy màu va chạm với Thiên Địa Dung Lê khiến nó rung lắc chuyển động dữ dội, sắc mặt Lâm Phàm ngưng lại, hắn phát hiện lần va chạm này là lần va chạm mạnh nhất hắn từng gặp.

Ong ong!

Chấn động vang lên không ngừng, nguồn sức mạnh cường hãn kia khiến mặt đất dưới chân bắt đầu nứt toác.

Canh Dương Thiên trợn tròn mắt.

Đây rốt cuộc là tình huống gì? Sao lại có lực lượng mạnh mẽ như vậy, nó dĩ nhiên hóa tất cả thành hư Vô!

Hàn Quân Thiên sững sờ.

- Nếu như những chỗ khác mà cũng có cột sáng như thế này thì...

Lời chưa nói hết nhưng tất cả mọi người đều biết, bên dưới loại sức mạnh cường hãn này, sợ không có bất kỳ tông môn nào có thể chống đỡ được.

Lâm Phàm không nói gì, tay hắn chạm vào Thiên Địa Dung Lô, nhất thời một luồng chấn động cực mạnh truyền đến thân thể hắn, khiến khí huyết trong cơ thể hắn đột nhiên vọt lên, hắn thu tay về nhưng trong mắt lập loè vẻ kinh dị, chấn động thật mạnh, nếu như chính diện thừa nhận, sợ rằng hắn không có cách chống đỡ được.

Cột sáng tiêu tan.

Thiên Địa Dung Lô yên tĩnh trở lại.

Khi Lâm Phàm thu hồi Thiên Địa Dung Lô, hắn phát hiện ngoại trừ Thiên Địa Tông ra, tất cả cảnh vật xung quanh đã không còn thứ gì tồn tại, chỉ còn lại một màu xám tro của hư không, huỷ diệt triệt để.

Thôi xong cmnr!

Lâm Phàm cảm giác lần này không đơn giản.

- Lão tổ, lần này xảy ra đại sự thật rồi.

Lâm Phàm lên tiếng.

Canh Dương Thiên phóng tầm mắt nhìn tới, trong lòng ngưng lại.

- Chuyện này...

Bồ Tâm lão tổ cũng vô cùng kinh hãi, nguồn sức mạnh này đã vượt khỏi tất cả, chẳng lẽ vô lực xoay chuyển sao?

Lâm Phàm hít sâu một hơi.

- Lão tổ, nhất định phải tập hợp tất cả mọi người lại, quyết một trận tử chiến cùng Nguyệt Ảnh đại lục.

Hàn Quân Thiên nói.

May mà sức mạnh chủ yếu của các đại tông môn đều tập hợp tại Thiên Địa Tông rồi, nếu như không,

sợ rằng Vô Tận đại lục đã tổn thất nặng nề.

Lâm Phàm không biết lực lượng này có phạm vi bao nhiêu, nhưng nó tuyệt đối không thể bao trùm toàn bộ Vô Tận đại lục được.

Tử Vong Chi Hải.

Các Chủ Thần rất thoả mãn thấy kiệt tác trước mắt, hiện giờ Hỗn Độn thần pháo đã trở thành thứ vô dụng, nhưng tất cả đều đáng giá.

- Một phần mười lực lượng Vô Tận đại lục đã bị hủy, đám người kia chắc chắn tổn thất nặng nề, toàn quân xuất chinh, triệt để trấn áp bọn chúng, Chủ Thần chúng ta ngưng tụ cùng một chỗ thì Vô Tận đại lục thể không có cửa thắng nữa.

Đông đảo Chủ Thần cười lớn, trong mắt lóe lên vẻ điên cuồng, sau đó xuất phát.

Lần này, bọn họ muốn triệt để trấn áp Vô Tận đại lục.

Sinh linh Nguyệt Ảnh đại lục nhiều như sao trời gầm thét lao lên, chiến ý vang dội.

Chúng lại một lần nữa xâm chiếm Vô Tận đại lục.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 1163: Tại sao lại ít như vậy?


Sau nửa tháng chiến đấu với Nguyệt Ảnh đại lục mà đứng đầu là các Chủ Thần, các đại tông môn Vô Tận đại lục liên tục bại trận, những thất bại này chủ yếu đều do sức công phá của Hỗn Độn thần pháo quá lớn, chưa gì hết đã làm cho một phần mười lãnh thổ Vô Tận đại lục gần như hủy diệt, trong đó có không ít tông môn lớn nhỏ, tất cả đều trở thành lịch sử.

Đối mặt với những sinh vật quái dị có sức mạnh khủng khiếp có số lượng khổng lồ gần như vô tận đến từ Nguyệt Ảnh đại lục, hầu hết đệ tử các tông môn Vô Tận đại lục đều cảm thấy hữu tâm vô lực.

Trong lòng bọn họ xuất hiện suy nghĩ, Vô Tận đại lục của bọn họ xong đời thật sao? Bọn họ cảm thấy tuyệt vọng khi đối mặt với địch nhân, không những số lượng khổng lồ mà trong đó có rất nhiều Thần Thú đáng sợ, bọn chúng không chỉ có cơ thể to lớn mà sức mạnh càng đáng sợ, một chưởng đập xuống có thể hủy diệt một tông môn nhỏ.

Đặc biệt là lực lượng của các Chủ Thần được tập hợp lại cùng nhau, bọn chúng không ngừng tấn công, cho dù có các cường giả đến thì trước mặt những Chủ Thần này, bọn họ không khác gì những con kiến hôi.

Thiên Địa Tông Sắc mặt Canh Dương Thiên ngưng trọng lên tiếng

- Hiện tại, khắp nơi trên Vô Tận đại lục đều có chiến tranh, số lượng sinh vật đến từ Nguyệt Ảnh đại lục quả thật quá đông, các đại tông môn khác đã không thể chống đỡ nổi nữa, bây giờ chúng đang tấn công về hướng chúng ta...

Lâm Phàm ngoài mặt hờ hững nhưng trong lòng hắn đang cảm thấy rất khó chịu, đám Chủ Thần Nguyệt Ảnh đại lục này thật không có chút phong thái võ giả, sao lại tập hợp với nhau rồi toàn lực xuất kích như thế chứ. Lần này, Vô Tận đại lục phải đối mặt với kẻ thù nguy hiểm nhất từ trước đến nay rồi.

- Hiện tại, đại lục chúng ta có bao nhiêu cường giả đã đạt đến Tiên Vương cảnh?

Lâm Phàm biết nếu so sánh về số lượng cường giả Tiên Vương cảnh, bọn họ ăn đứt Nguyệt Ảnh đại lục.

Nhưng Tiên Vương cảnh cũng có năm bảy loại, có thể chống đỡ được các Chủ Thần đến từ đại lục Nguyệt Ảnh, cũng chỉ có các cường giả đã đạt đến trung đẳng hoặc thượng đẳng Tiên Vương thôi, còn những người mới thăng cấp lên Tiên Vương, không phải đối thủ của đám Chủ Thần nọ.

Chỉ sợ, một tên Chủ Thần cũng có thể tiêu diệt hết những Tiên Vương mới thăng cấp này. Canh Dương Thiên thấy vậy liền nói.

- Hiện tại, chúng ta có tổng cộng 93 vị cường giả Tiên Vương, trong đó có 20 vị vừa mới thăng cấp. Như vậy, chúng ta chỉ có 73 người có thể v với đám Chủ Thần.

- Tại sao lại ít như vậy?

Lâm Phàm kinh ngạc, hắn chắc chắn cường giả Tiên Vương sẽ không ít như thế, nhưng khi hắn nghĩ đến lần đầu tiên bọn người Nguyệt Ảnh đại lục xâm chiếm, không ít Tiên Vương cường giả bị chém giết nên hắn thấy bình thường trở lại.

Canh Dương Thiên lắc đầu.

Lần này chúng ta phải liều mạng thôi, căn cứ vào thám tử hồi báo, các Chủ Thần Nguyệt Ảnh đại lục sẽ đồng loạt ra tay, hiện giờ chúng đang tụ tập tại Tử Vong Chi Hải, mục đích của bọn chúng là muốn bao vây, tiêu diệt chúng ta triệt để. Trong cuộc chiến lần này, những đệ tử bình thường không có tư cách tham chiến, đối với những tên Chủ Thần, cảnh giới dưới Tiên Vương đều là giun dế. Vì lẽ đó, ta cho rằng chúng ta nên để các đệ tử tìm chỗ trú ẩn trước, Quân Thiên ngươi hãy dẫn các đệ tử trong tông đi đi, chỗ này có chúng ta ứng chiến là được.

Hàn Quân Thiên thân là tông chủ, nhưng khi nghe lão tổ nói những lời nói này, nhất thời có chút tức giận.

- Lão tổ, ta đây dù gì cũng là tông chủ, sao có thể rời khỏi tông môn trong lúc này.

Lâm Phàm cười nói:

- Tông chủ, người mau mang bọn họ rời khỏi đây trước đi!

- Hừ, tiểu tử ngươi cười cái gì, nếu có người đưa đám đệ tử đi thì người đó phải là ngươi mới đúng, Hàn Quân Thiên ta sẽ ở lại cùng sống chết với tông môn.

Hàn Quân Thiên đáp.

Lâm Phàm nhìn Hàn Quân Thiên một lúc, hắn sợ nói ra sẽ làm đối phương phật ý nhưng cuối cùng vẫn phải nói:

- Tông chủ, tốt nhất người nên đưa bọn họ đi trước, mặc dù người đã trở thành Tiên Vương, nhưng thực lực người vẫn còn quá yếu, không phải là đối thủ của mấy tên Chủ Thần kia, nếu người tham gia cuộc chiến này, ngược lại sẽ trở thành gánh nặng cho bọn ta.

Hàn Quân Thiên sững sờ, vẻ mặt hắn có chút biến hóa, hắn cũng biết lời nói Lâm Phàm quả thật không sai, nhưng dù sao thì hắn cũng là tông chủ Thiên Địa Tông nha, không thể thấy nguy hiểm liền bỏ chạy được.

Lâm Phàm nói tiếp.

- Tông chủ, những lời ta nói mặc dù làm người phật ý nhưng chuyện này cũng là vạn bất đắc dĩ, những đệ tử có cảnh giới Tiên Vương trở xuống không cần phải tham gia cuộc chiến này, nếu bọn họ tham gia vào, cũng chỉ là bia đỡ đạn thôi. Người hãy đưa bọn họ lánh đi, nếu chúng ta có gì bất trắc, Vô Tận đại lục vẫn còn có hậu nhân.

Cuộc chiến lần này khác hẳn với những lần chiến đấu trước đây của hắn, nên trong lòng Lâm Phàm không thể buông lỏng, cuộc chiến này ảnh hưởng đến tồn vong của toàn bộ Vô Tận đại lục. Đồng thời hắn cũng cảm thấy có đôi chút may mắn vì trước đây đã bẫy chết không ít Chủ Thần, chứ nếu như để còn nguyên bảy mươi hai người, thì bây giờ có lớn chuyện rồi.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 1164: Luyện đan!


Canh Dương Thiên họ nhẹ một tiếng.

- Quân Thiên, ngươi thân là tông chủ Thiên Địa Tông, vào những giờ khắc như thế này ngươi phải biết trách nhiệm của mình, ngươi hãy mang theo các đệ tử rời khỏi đây, vì Vô Tận đại lục bảo lưu lại một phần huyết mạch. Nếu chúng ta chiến thắng, tất nhiên là tốt, còn chẳng may chúng ta thất bại, vô luận các ngươi phải trả giá thế nào cũng phải sống sót.

- Lão tổ. . . .

Hàn Quân Thiên nhìn lão tổ sau đó lại nhìn Lâm Phàm, cuối cùng đành thở dài một tiếng.

- Ta hiểu rồi...

- Lão đại. . . .

Lúc này hai người Thu Trảm Ngư và Nấm Kim Châm cũng bước đến.

Lâm Phàm quay lại nhìn họ, cười nói:

- Hai tên tiểu tử các ngươi cuối cùng đã trở về, tu vi cũng thăng tiến không ít nha, không lâu nữa, các ngươi đạt đến Tiên Tôn rồi. Lần này, các ngươi hãy đi cùng với tông chủ, còn có người nhà của ta, đành phải nhờ vào các ngươi vậy.

Hai người Thu Trảm Ngư nhìn Lâm Phàm, còn nhớ trước đây, bọn họ chỉ là phường đầu trộm đuôi cướp trốn chui trốn lủi, sau này đi theo Lâm Phàm họ được Thiên Địa Tông thu nhận làm đệ tử. Mặc dù thực lực họ bây giờ sắp đạt đến Tiên Tôn nhưng vẫn không thể giúp gì được cho tông môn cùng lão đại, bọn họ không ngốc, biết rằng đây có thể là lần cuối cùng mọi người gặp mặt nhau.

- Lão đại, ngươi yên tâm, nhưng ngươi không định gặp bọn họ một lần sao?

Thu Trảm Ngư hỏi.

Lâm Phàm sững sờ, sau đó lắc đầu.

- Không gặp sẽ tốt hơn, nếu như ta còn sống, sau này tự nhiên sẽ gặp lại, còn nếu không, chỉ tăng thêm buồn phiền cho họ thôi.

Trận đại chiến lần này hắn không nắm chắc gì cả, cơ hội chiến thắng không nhiều, còn nói trắng ra là thập tử nhất sinh, đành phó mặc cho số phận vậy.

- Tông chủ, ngươi nhanh chóng triệu tập các đệ tử rồi xuất phát đi, chúng ta cũng phải chuẩn bị thật tốt cục diện nơi đây để đón tiếp bọn chúnh, dựa theo tốc độ di chuyển của chúng, nhiều nhất ba ngày nữa sẽ đến đây.

Lâm Phàm quay sang nói với Hàn Thiên Quân.

Hàn Quân Thiên gật đầu, lúc này hắn cũng không biết nói thêm gì nữa, hắn biết tầm quan trọng của cuộc chiến lần này, hắn cũng biết mình mặc dù đã đạt đếb cảnh giới Tiên Vương nhưng chỉ mới thăng cấp, không giúp được nhiều trong cuộc chiến này, hắn sợ mình sẽ trở thành gánh nặng cho mọi người. Chờ mọi người rời đi, Lâm Phàm quay sang nói với Canh Dương Thiên.

- Lão tổ, phiền người đi mời lão tổ của các tông môn đến đây, chúng ta cần thương thảo một chút về kế sách cho trận chiến sắp tới.

Canh Dương Thiên gật đầu, bảy mươi ba vị Tiên Vương lão tổ đều có thực lực bất phàm, bọn họ cũng chính là Thái Thượng lão tổ của các đại tông môn may mắn còn sống sót sau cuộc chiến đầu tiên với đại lục Nguyệt Ảnh. Còn những lão tổ cùng các tông môn khác e rằng đều đã bỏ mình trong cuộc chiến đó rồi.

Tất cả các vị Tiên Vương lão tổ còn lại trên Vô Tận đại lục giờ phút này đã tập trung đông đủ tại đây.

Lâm Phàm nhìn đông đảo các vị lão tổ.

- Các vị, ba ngày sau là lúc cuộc tử chiến nổ ra, lúc này ta hi vọng các vị có thể bỏ qua ân oán mà đoàn kết cùng nhau để chống lại cường địch, còn một việc ta muốn nói, bây giờ ta hi vọng các vị có thể lấy toàn bộ Tiên khí trên người các vị ra, ta muốn luyện chế một vài thứ giúp các vị chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới.

Mọi người không chút do dự lấy hết đồ của mình ra, có người đưa nhẫn trữ vật, có người đưa Tiên khí, số lượng không phải ít.

Vào lúc này, bọn họ cũng không cho rằng Lâm Phàm h*m m**n đồ vật của mình, tình huống nguy cấp như hiện giờ mà hắn vẫn còn tâm tư đó thì thật không còn gì để nói.

Lâm Phàm nhìn từng chiếc nhẫn trữ vật một trong không trung, sau đó duỗi tay đánh ra một chưởng, thu hết đồ vật trong đó vào.

Luyện khí!

Luyện đan!

Thiên Địa Dung Lê được hắn gọi ra, sau đó hắn bỏ tất cả những tài liệu cần cho luyện khí vào.

Ong ong!

Ngay sau đó, bên trong Thiên Địa Dung Lô xuất hiện vô số ánh sáng chói mắt, tiếp đó là những Tiên khí được luyện thành bay ra ngoài.

Lâm Phàm thở dài một tiếng, thời khắc nguy cấp thế này mà cũng không luyện chế ra được một món Tiên khí nào đặc biệt cả, thật đáng tiếc, xem ra ông trời cũng không có phù hộ cho hắn.

Thời điểm các lão tổ nhìn thấy đám Tiên khí, ai nấy đều ngây ngẩn cả người, họ không còn tin vào mắt mình nữa.

Cuối cùng vẫn là Lâm Phàm lên tiếng trước.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 1165: Kiếm giới.


- Các vị tự mình chọn đi, muốn bao nhiêu thì hãy lấy bấy nhiêu, chúng ít ra có thể bảo đảm thêm an toàn cho mọi người trong cuộc chiến sắp tới.

Sau đó, Lâm Phàm lại bắt tay vào luyện chế những tiên đan cần thiết.

Nếu như đã chiến đấu, tất nhiên phải làm tốt công tác chuẩn bị.

Vào lúc này rồi, hắn không có ý nghĩ ẩn giấu thủ đoạn nữa, tuy tuyệt phẩm Tiên khí hắn luyện chế ra không có tác dụng quá lớn đối với các Chủ Thần nhưng ít ra chúng cũng có thể mang đến một ít uy h**p, Tiên khí phòng ngự vẫn có thể ngăn cản một ít thương tổn do bọn kia gây ra.

Đám lão tổ đều ngây người nhìn mọi chuyện đang xảy ra trước mắt, bọn họ không nghĩ tới Lâm Phàm có loại thủ đoạn này.

Canh Dương Thiên dò hỏi.

- Ngươi có gì phiền lòng à?

Lâm Phàm cười nhạt, chuyện phiền lòng nhiều lắm đấy, mà quan trọng nhất là chuyện của Cổ Thánh Giới, thời điểm hắn trở thành cường giả Tiên Vương cảnh, hắn vẫn không thể mở ra cánh cửa kia, hắn rất nhớ Huyền Vân Tiên, Thủy Hỏa Đại Đế và bọn Gà con, không biết các nàng hiện giờ thế nào rồi.

Cũng không biết sau này còn cơ hội trở về hay không nữa, hiện tại hắn không thể mở ra cũng tốt, chí ít họ không cần phải đối mặt với chuyện này.

Lâm Phàm cười đáp.

- Không có chuyện gì phiền lòng đâu, ta chỉ đang nghĩ kết cục của chuyện này sẽ như thế nào thôi. Đám Chủ Thần vẫn có chút khó chơi, nhưng Vị Lai Vô Lượng Vương Phật gần đây không có xuất hiện khiến hắn càng thêm lo, tên này đúng là đại họa trong đầu. Còn có Hàn Sương Thần nữa, nàng rất khó đối phó, lần trước bị ta dụ phá gần nát Thần Hạch nhưng không ngờ nàng ta khôi phục nhanh như vậy, áp lực hiện tại đang rất lớn.

Canh Dương Thiên thở dài vỗ vỗ vai Lâm Phàm.

Cứ làm hết sức là được.

- Vâng.

Lâm Phàm gật đầu.

- Yên tâm đi, cho dù chết ta cũng sẽ kéo hết Chủ Thần xuống theo.

Thời điểm Lâm Phàm nói ra những lời này, trong mắt hắn hiện lên một tia tàn nhẫn, ánh mắt liều mạng, đúng như Lâm Phàm nói, nếu như cuối cùng thật sự vô lực xoay chuyển tình thế, hắn tự nhiên có cách kéo hết đám Chủ Thần chôn theo mình.

Đặc biệt là những tên chủ thần cường đại, một tên cũng không thể lưu lại.

Ba ngày sau.

Lâm Phàm đứng trên hư không Thiên Địa Tông, xung quanh hắn là mấy vị lão tổ Tiên Vương, sắc mặt mọi người rất ngưng trọng, ánh mắt chăm chú, bọn họ đã cảm nhận được những tiếng gầm gừ kinh thiên kia.

Phía xa xa, những đốm đen lít nha lít nhít, vùng đất đen nhánh kia nhất định là một đội quân đội đang tiến tới.

Ánh mắt Lâm Phàm vẫn chăm chú như cũ.

- Đến rồi...

Thời khắc này, tất cả mọi người đều cảnh giác, bọn họ không dám khinh thường, bởi vì lần này bọn họ gặp phải sức mạnh tuyệt đối của Nguyệt Ảnh đại lục.

Tính tới thời điểm hiện tại, chủ thần Nguyệt Ảnh đại lục chỉ còn sót lại sáu mươi mốt người, về mặt nhân số, Vô Tận đại lục chiếm ưu thế nhưng về mặt chiến lực, hai bên chỉ sàn sàn với nhau.

Rong!

Từng tiếng rống giận dữ truyền đến, vô số sinh linh dữ tợn rít gào lao lên, trong số đó có siêu cấp Thần Thú, thân thể cao to như quả núi.

- Ta xuất thủ trước.

Lâm Phàm vừa nói xong, tay hắn ngưng tụ lực lượng, bàn tay khẽ nắm hư không, thiên không như xuất hiện một bàn tay vô hình bắt lấy đại địa, một tiếng hét kinh thiên động địa vang lên, pháp lực mênh mông dâng trào, dựng đứng đại địa trong phạm vi ngàn dặm lên.

Ẩm ầm!

Lâm Phàm nhấc một mảnh đại địa lên rồi ném xuống vị trí đám sinh linh Nguyệt Ảnh đại lục, hắn muốn dùng đại địa đè chết đám này.

Đương nhiên hắn biết, nếu chỉ dựa vào chiêu này, không thể giết hết được bọn chúng, tiếp theo đó hắn phóng ra vô số kiếm ý bay thẳng đến đội quân địch nhân.

- Kiếm giới.

Lấy thực lực hôm nay của hắn, chiêu này có thể cắt rời mọi thứ, kiếm ý che ngợp bầu trời, phong mang lấp loé, chém nát thiên địa.

- Không ngờ tiểu tử này đã mạnh thế rồi, cho dù mình cũng không thể triển khai chiêu thức kh*ng b* như thế.

Canh Dương Thiên thở dài, giơ tay khiến kiếm ý tung hoành, toàn bộ thiên địa đều truyền đến cảm giác làm người run sợ.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 1166: Ngũ Thiên đại đao.


Di!

Tâm thần Lâm Phàm hơi động, những kiếm ý lao xuống giống như những giọt nước mưa, phô thiên cái địa hướng phía địch nhân.

Nhưng đúng lúc này, một đạo thanh âm lạnh như băng truyền đến.

Bảng phong!

Trước mặt đám sinh linh Nguyệt Ảnh đại lục đột nhiên xuất hiện một bức tường băng to lớn, bảo vệ phía trước bọn chúng.

Lông mày Lâm Phàm ngưng lại.

- Hàn Sương Thần.

Ầm ầm!

Tường băng tuy có thể ngăn cản kiếm ý nhưng nó đang có dấu hiệu nứt toác, sau đó nhanh chóng bị phá giải, những luồng kiếm ý còn dư lại đánh vào đội quân phe địch, kiếm ý cắt rời toàn bộ. Thực lực Hàn Sương Thần yếu hơn trước đây không ít, điều này khiến Lâm Phàm mừng rỡ, nếu như vậy, hắn có niềm tin rất lớn, chứ nếu giống như trước đây, hắn sẽ vất vả hơn nhiều, nhìn tình huống hiện tại mà xem, thực lực Hàn Sương Thần không mạnh như lúc trước, xem ra thương thế của nàng chưa khỏi hẳn, nên thực lực không thể đạt đến thời kỳ đỉnh cao.

- Quay lại!

Các sinh linh Nguyệt Ảnh đại lục nhanh chóng lui lại rồi nhường ra một con đường, sáu mươi mốt Chủ Thần có năng lực khác nhau thế nhưng khi tập trung cùng một chỗ, thần lực họ tản ra khiến người ta

cảm thấy hoảng sợ.

Đặc biệt, khí tức của vị Chủ Thần đứng trước càng kinh khủng, không ai khác ngoài Hàn Sương Thần, sắc mặt Hàn Sương Thần hiện giờ vô cùng lạnh lẽo, đôi mắt nàng âm hàng đầy lửa giận nhìn Lâm Phàm.

Các lão tổ bắt đầu đề phòng, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp được Chủ Thần, trong lòng bọn họ hiện đang ngưng lại, dần dần đề thăng khí tức.

Lâm Phàm thấy vậy, dặn dò.

- Các ngươi cẩn thận một chút, kia là Hàn Sương Thần và Chiến Thần, thực lực hai người này không bình thường chút nào, lát nữa hai người này cứ giao cho ta là được.

Canh Dương Thiên ngưng lại.

- Như vậy sao được, ngươi không thể đánh lại họ đâu.

Lâm Phàm xua tay.

- Chiến Thần cùng cảnh giới với Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, các ngươi không phải đối thủ của hắn đâu, ta sẽ cuốn hai tên này để các ngươi trấn áp những Chủ Thần khác.

Canh Dương Thiên còn muốn nói gì đó nhưng đành thôi, hắn biết Lâm Phàm đang giảm bớt áp lực cho họ, trong thời khắc then chốt này, hắn cũng không nghĩ được nhiều nữa.

Lâm Phàm đã từng giao thủ qua nắm rõ thực lực hai người Chiến Thần và Hàn Sương Thần trong lòng, lấy thực lực đám Canh Dương Thiên, nếu họ đối đầu với hai người kia, không có bao nhiêu phần thắng.

Ba vị viễn cổ Tiên Vương đã sớm mất dạng, không thể nào chông chờ vào bọn hắn được.

Lâm Phàm nói tiếp.

- Hàn Sương Thần, không nghĩ tới ngươi khôi phục nhanh như vậy, nhưng ta thấy thực lực ngươi yếu đi thì phải?

Đôi mắt Hàn Sương Thần lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lâm Phàm.

- Thổ dân hèn hạ, hôm nay tất cả các ngươi đều phải chết.

Lâm Phàm cười nhạt.

- Ai chết vẫn chưa nói được! Ngươi cho rằng chỉ bằng sáu mươi mốt Chủ Thần đã làm gỏi được chúng ta? Ngươi đừng quên mười Chủ Thần phe các ngươi ngã xuống đều do lão tử giết à?

Lúc này Địa Ngục Chủ Thần lên tiếng.

- Ngươi muốn chết?

Lâm Phàm nhìn Địa Ngục Chủ Thần sau đó mở miệng nói.

- Ngươi có gan đến gần chút nói ta xem nào!

Bên trong bảy mươi hai chủ Thần, thực lực Địa Ngục Chủ Thần thuộc tầng lớp trung đẳng nên hắn rất tự tin, khi nghe tên thổ dân trước mặt khiêu khích, hắn nhất thời hừ lạnh một tiếng sau đó sải bước lên trước.

- Ta bước này, làm sao?

Lâm Phàm liếc hắn một cái khẽ gật đầu.

- Khoảng cách này vừa tới rồi.

- Ngươi nói vậy có ý gì?

Địa Ngục Chủ Thần sững sờ, không hiểu đối phương đang muốn làm gì.

- Ngũ Thiên đại đao.

Lâm Phàm chợt quát lớn, trong tay hắn xuất hiện một thanh trường đao dài năm ngàn mét, khi thanh đao xuất hiện cũng là lúc nó đâm xuyên qua Địa Ngục Chủ Thần.

Đám người Canh Dương Thiên thấy cảnh này đều trở lên ngốc trệ, tình huống éo gì đây?

Lâm Phàm cười lớn.

- Lão Tử chết các ngươi, những tên cặn bã này...

m!

Cổ tay Lâm Phàm hơi động, thân thể Địa Ngục Chủ Thần nổ tung nhưng đại đao trong tay vẫn không ngừng lại mà tiếp tục phóng về phía các Chủ Thần.

- Lên.

Canh Dương Thiên không do dự lao lên, hắn vừa ra trận liền trấn áp một vị Chủ Thần.

Đại chiến, bắt đầu!
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 1167: Chiến Thần, có gan tiếp Lão Tử một búa!


Lâm Phàm không sợ hãi xông lên đối diện với đám Chủ Thần, hắn tung ra một cái tát hướng về bọn chúng, hắn muốn đập chết những tên cặn bã này nhưng Chiến Thần và Hàn Sương Thần không cho hắn cơ hội đó, bọn họ biết tên thổ dân này rất lợi hại, cho nên hai người cùng liên thủ chống lại đối phương.

Cừu hận Hàn Sương Thần đối với Lâm Phàm có thể nói ngất trời, lần trước nàng rõ ràng có thể g**t ch*t tên vô sỉ này dễ dàng như ép chết một con kiến, nhưng nàng lại để hắn bẫy mình. Lần đó, Thần hạch nàng suýt vỡ vụn, tạo thành ảnh hưởng cực lớn đối với bản thân, nếu không phải nàng có vô số tượng băng, thì sợ rằng muốn khôi phục như cũ sợ phải tốn thời gian cực lâu.

- Thổ dân, giờ chết của ngươi đến rồi!

Hàn Sương Thần âm trầm nói.

Nàng căn bản không để chuyện Nguyệt Ảnh đại lục xâm lấn Vô Tận đại lục nàng trong lòng, thậm chí, ngay cả ý định tham chiến nàng cũng không có bởi vì đối với nàng, những con kiến hội này không làm nàng nổi lên hứng thú, nhưng đám thổ dân này lại dám giết Thủy Thần khiến nàng vô cùng phẫn nộ, nàng muốn dùng sương lạnh đóng băng toàn bộ Vô Tận đại lục, để bọn họ vĩnh viễn trầm luân, không ngóc đầu lên được.

Lâm Phàm hừ lạnh một tiếng, vận khởi sức mạnh vào hai cánh tay.

- Ai chết ai sống còn chưa nói được, thực lực ngươi tuy mạnh nhưng đã suy yếu, còn tuy Chiến Thần lợi hại nhưng lão tử vẫn không sợ hắn, g**t ch*t các ngươi cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, ta ngược lại muốn xem các ngươi có bản lĩnh gì.

- Tiếp ca một chiêu!

Lâm Phàm bước lên trước một bước đấm ra một quyền, Mạt Nhật Thiên Tai vốn là thần thông có tính chất huỷ diệt, nên khi Lâm Phàm ngưng luyện nó thành tiên thuật thì uy lực nó lại càng kinh khủng hơn, một khi hắn triển khai, quỷ thần khó lường.

Mạt Nhật thần linh gào thét, thanh âm kinh thiên động địa, lực lượng tận thế che ngợp bầu trời, triệt để bao phủ Chiến Thần cùng Hàn Sương Chủ Thần lại.

Giờ khắc này, các lão Tổ khác cũng đã bắt đầu chiến đấu với các Chủ Thần.

Về mặt nhân số, Vô Tận đại lục chiếm hết ưu thế, nhưng xét về thực lực, các Chủ Thần mạnh hơn những lão tổ này rất nhiều, nhưng nhờ lấy nhân số bù đắp sự thua kém về thực lực để chiến đấu trong khoảng thời gian ngắn thì Vô tận đại lục vẫn có thể chịu đựng được.

Lực lượng Đại Phàm Ca!

Lâm Phàm xuất một chưởng như lật đổ cả trời, lực lượng ẩn chứa vô biên, Đại Phàm Ca trong đó bộc phát dung nhập vào thiên địa, sau đó nó bắt đầu du tẩu qua lại giữa các Chủ Thần, lực lượng Đại Phàm Ca không có tác dụng lớn đối với các Chủ Thần nhưng nó mang đến áp lực rất lớn cho bọn họ.

Yêu Thành!

Thượng Cổ Đại Yêu vẫn luôn được bồi dưỡng được Lâm Phàm phóng thích ra ngoài.

Lâm Phàm nhìn Thượng Cổ Đại Yêu sau đó ra lệnh.

- Hôm nay là trận chiến cuối cùng, ngươi cứ giết long trời lở đất đi.

Rống!

Thượng Cổ Đại Yêu gầm thét, hắn đợi trận chiến này rất lâu rồi, hắn là Yêu Hoàng, tồn tại có một không hai trên thế gian, hắn muốn thể hiện uy nghiêm của mình, nhưng chưa bao giờ có được một hồi chiến đấu đẫm máu cả, chỉ có những màn đấu kiếm với đám đực rựa trong mấy chương trước thôi, bởi vậy hắn có khát vọng cực hạn với chiến đấu, bây giờ cơ hội đến rồi, không hưng phấn sao được.

Tay trái Lâm Phàm cầm Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên, tay phải cầm Vĩnh Hằng Chi Phủ lao vào quấn lấy hai vị Chủ Thần, đánh đến thôn thiên địa ám.

Trận chiến này không phải ngươi chết thì ta vong, Vô Tận đại lục bị hủy diệt, áp lực có chút lớn nhưng chiến đấu cần phải thoải mái, phương diện tiên thuật thần thông, hắn dùng không quen, hắn chỉ yêu thích cận chiến.

Chiến Thần, có gan tiếp Lão Tử một búa!

Lâm Phàm hét lớn.

Vĩnh Hằng Chi Phủ khai phá thiên địa, ánh búa bay đến Chiến Thần.

Hàn Sương Thần có lớp bình phong băng sương quá mức cứng rắn, tuy có thể phá diệt nhưng nếu muốn giết nàng, độ khả thi không lớn lắm, còn Chiến Thần lại khác, hắn yếu hơn Hàn Sương Thần nhiều, khả năng giết tên này lớn hơn.

- Hừ, không biết trời cao đất rộng

Chiến Thần hừ lạnh một tiếng.

Thân hình hắn chấn động, khí tức chiến tranh khuếch tán, bốn con tuấn mã phi phàm xuất hiện trước mặt hắn càng bạo phát ra bốn loại sức mạnh, thiêu đốt, bạo loạn, hỏa diễm, kh*ng b*, bốn loại này ập tới Lâm Phàm.

Bốn con tuấn mã này là toạ kỵ của Chiến Thần và chúng cũng đại biểu cho sức mạnh của Chiến Tranh Chủ Thần, nếu như lúc trước, có lẽ chúng sẽ khiến Lâm Phàm vướng tay chân thế nhưng bây giờ ngược lại, chúng không đỡ nổi một đòn.

- Chết!

Xì xì!

Một búa chém xuống, bốn con tuấn mã bị chém chết nháy mắt.

Chiến Thần thấy cảnh này nhất thời rống giận, trường mâu trong tay như xuyên thủng thiên địa lao đến Lâm Phàm.

- Thổ dân súc sinh, ngươi dám giết sủng vật của bản Chủ Thần, chết đi cho ta...

Thân hình Lâm Phàm hơi động, lông mày ngưng lại, Hàn Sương Thần vẫn đợi một bên chờ cơ hội ra tay, từng đạo sương lạnh ngưng tụ biến thành từng cái băng truỳ đang nhắm thẳng vào Lâm Phàm, một khắc khi Lâm Phàm bại lộ, một loạt âm thanh phá không lao tới.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 1168: Nơi này là... Địa ngục.!


Ầm!

Vĩnh Hằng Chi Phủ chạm vào trường mâu Chiến Thần bạo phát tia sáng chói mắt, mà đám truỳ băng của Hàn Sương Thần đã đến trước mặt Lâm Phàm.

Sắc mặt Lâm Phàm ngưng lại, hắn muốn né tránh nhưng lại bị Chiến Thần ngăn cản, khóe miệng đối phương lộ ra một nụ cười gằn.

- Thổ dân, ngươi muốn chạy đi đâu?

- Hừ.

Lâm Phàm xem thường, cười lạnh một tiếng.

Thiên Địa Dung Lê!

Băng trùy va chạm vào Thiên Địa Dung Lô, tiếng nổ phát ra ầm ầm, Hàn Sương Thần nhướng mày nhìn thấy một màn trước mắt, trong lòng nàng không rõ và không biết đồ chơi vừa mới xuất hiện là giống gì.

Giờ khắc này, Chiến Thần đang đứng bên trong Thiên Địa Dung Lỗ, nhìn hoàn cảnh chung quanh, nhất thời ngây ngẩn cả người.

- Đây là nơi nào?

- Nơi này là... Địa ngục.!

Khóe miệng Lâm Phàm cười cười, Chiến Thần thấy hắn cười như khiêu khích mình.

- Ngươi muốn làm gì?

Chiến Thần tức giận quát.

Lâm Phàm cười lạnh trả lời.

- Không ngờ ngươi dĩ nhiên chủ động nắm tay Lão Tử, nếu đã như vậy thì chết đi!

Luyện hóa!

m!

Lúc này, Thiên Địa Dung Lê hoàn toàn bạo phát, lực lượng luyện hoá tràn ngập không gian, bao phủ thân thể hai người.

Lâm Phàm đứng nơi đó không nhúc nhích, thân thể hắn tuy không chịu nổi sự tàn phá của cỗ lực lượng này nhưng thân thể Tiên Vương cảnh của đối phương lại càng không có khả năng.

- A!

Chiến Thần tê rống, hắn phát hiện cơ thể mình đang từ từ bị hòa tan, hắn hoảng sợ nhìn Lâm Phàm, gầm thét.

- Thổ dân đáng ghét! Ngươi đang muốn đồng quy vu tận với ta?

Lâm Phàm hít sâu một hơi, dù đang rất đau nhưng cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào, thân thể hắn đang không ngừng tan ra dưới cỗ lực lượng luyện hoá này, nhưng giờ khắc này hắn chỉ có thể tập trung tất cả sức mạnh bảo vệ tâm mạch, đảm bảo tự thân hắn bất diệt.

Hắn không ngờ đến cuối mình phải dựa vào biện pháp như thế.

Thân thể Chiến Thần đích xác rất mạnh mẽ nhưng vẫn kém hơn mình một chút.

- Không... Chiến Thần gào thét, nội tâm hắn từ từ tan vỡ, đối phương đang muốn liều mạng với mình.

Trong lòng Lâm Phàm cũng rất bất đắc dĩ, ngươi đừng gọi nữa có được không! Lão tử cũng đâu có muốn như thế nhưng hiện giờ không còn biện pháp nào khác, cho nên chúng ta chỉ đành chịu nạn cùng một chỗ thôi.

Trước đây hắn sợ Thiên Địa Dung Lê nhất bởi vì lực lượng luyện hoá của nó quá mức đau đớn, nhưng bây giờ đã không còn cách nào, chỉ có thể liều mạng thôi.

Lực lượng luyện hóa ngày càng mạnh, nhìn thân thể Chiến Thần đang từ từ phá diệt chỉ còn sót lại một chút, hắn cũng phát hiện thân thể mình cũng sắp biến mất rồi, ngay cả trái tim cũng đang mờ nhạt

dần, nếu không phải cường độ thân thể hắn phi thường, thì đã không dám tỏ ra trâu bò như thế.

- Dừng lại! Không thể luyện nữa nếu như luyện tiếp, sợ rằng hắn cũng phải chôn cùng tên Chiến Thần kia mất.

Bây giờ thương thế của Chiến Tranh Chủ Thần cũng rất là nghiêm trọng nhưng vẫn gắng gượng nói.

- Thổ dân đáng chết, ngươi muốn lưỡng bại câu thương sao? Thương thế ngươi giờ có khác gì ta đâu. Lâm Phàm liếc nhìn hắn, sau đó khống chế Ngô Đồng Thần Thụ bao bọc lấy thân thể, sinh mệnh lực mênh mông vô tận bộc phát, dung nhập vào cơ thể tu bổ những bộ phận bị tổn thương.

Vì nghênh tiếp trận đại chiến này, hắn đã sớm ngưng tụ đầy đủ sinh mệnh lực, thậm chí còn ngưng luyện thành từng viên sinh mệnh kết tinh, giờ hắn đang cố gắng sử dụng toàn bộ chúng để khôi phục thương thế bản thân.

Dưới ánh mắt hoảng sợ của Chiến Thần, thân thể Lâm Phàm dần khôi phục lại nguyên dạng, nhưng sinh mệnh lực lượng bên trong Ngô Đồng Thần Thụ cũng đã tiêu tán hết.

Lâm Phàm nhìn lại thấy chỉ còn mỗi cái đầu của Chiến Thần, hắn bước lên trước dùng một cước đạp nó nát bét.

“Keng, chúc mừng g**t ch*t Chiến Thần.”

- Hừ, rốt cục cũng làm thịt được một thằng nữa.

Lâm Phàm nở nụ cười, sau đó vung tay đi ra khỏi Thiên Địa Dung Lô, trong chớp mắt ngắn ngủi vừa rồi, kẻ địch của hắn chỉ còn lại Hàn Sương Thần mà thôi.

Chỉ cần trấn áp Hàn Sương Thần thì những Chủ Thần khác cũng không phải vấn đề quá lớn.
 
Back
Top Bottom