Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tối Cường Hệ Thống

Tối Cường Hệ Thống
Chương 819: Không Cần Rời Đi


Người dịch: TàiBiên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

- Sa Vương chết rồi.

Trong đám người Linh tộc, đột nhiên có người hô to, không thể tin chuyện trước mắt này.

Ngay sau đó, tất cả thành viên Linh tộc đều kinh hãi.

- Sa Vương chết rồi.

- Sa Vương vô địch vậy mà bị giết.

- Cường giả do Tiểu Thạch Đầu mang về đã giết Sa Vương.

- Tất cả mọi người mau đến mà xem, Sa Vương bị g**t ch*t rồi haha.

Tiếng hoan hô rung trời, mọi người Linh tộc cảm giác trong lòng mình có một đoàn khí như muốn bạo phát ra ngoài.

- Tiền bối, người thật lợi hại.

Tiểu Thạch Đầu ngẩng đầu, mặt lộ vẻ hưng phấn nhìn Lâm Phàm.

Lâm Phàm cười nhạt một tiếng, không nói gì.

Phù phù!

Tất cả mọi người xung quanh nằm rạp trên mặt đất cầu xin.

- Xin tiền bối, hãy cứu chúng ta!

- Xin tiền bối cứu chúng ta!

Linh tộc bị Cự Sa tộc áp bức rất lâu rồi, bây giờ có hi vọng xuất hiện, tự nhiên bọn họ muốn bắt lấy, mà hy vọng này lại đang trước mắt, bọn họ tự nhiên muốn cầu xin giúp đỡ.

Lâm Phàm hơi giơ tay nói.

- Các vị yên tâm tâm, qua hôm nay Cự Sa tộc sẽ trở thành quá khứ.

- Gà con, ngươi lưu lại tổ chức nhân lực làm một bữa tiệc rượu vi cá mập đi.

Lâm Phàm nói rằng.

- Yên tâm đi lão ca, bản Gà con nhất định sẽ làm những thứ này thật ngon, chờ ngươi về.

Gà con hoan hô.

Thời khắc này, Lâm Phàm tiến vào trong hư không, nhưng vẫn dặn dò mọi người.

- Các ngươi không cần lo lắng, bây giờ bản Đế sẽ đi chém giết Sa Thần, sau đó trở về tổ chức Thiên Sa tiệc rượu.

Lâm Phàm tiến vào trong hư không, hướng về vị trí Sa Thần.

Lúc này, Gà con lại được muôn người chú ý.

Nó không khỏi ngẩng cao đầu, gương mặt kiêu ngạo noi.

- Các ngươi yên lặng, lão ca của ta đã đi chém giết cái tên Sa Thần gì đó cũng là sự tình trong chớp mắt thôi, mọi người mau chuẩn bị bếp núp gì đi, xử lý đôi vi cá mập này cho tốt chờ lão ca, về chúng ta cùng liên hoan.

Cũng không lâu lắm, một đám đầu bếp Linh tộc đi ra, nhìn thấy đôi vi cá mập trước mắt, mặt dại ra không biết nói gì hơn.

- Ai nha, nguyên liệu nấu ăn lớn như vậy, chúng ta chưa bao giờ xử lý qua a.

- Đúng đấy, chuyện này nên xử lý như thế nào?

Gà con nhảy lên đôi vi cá mập, vung hai cánh nói.

- Để ta chỉ huy...

...

Lâm Phàm mặc bạch y, chắp hai tay sau lưng, đứng trên một mảnh hải vực nhìn tình huống phía dưới, thời điểm hắn vừa đi qua nơi đây, nhìn thấy mấy tên Cự Sa tộc đã bắt muội muội của Tiểu Thạch Đầu, nên thuận tay diệt sạch bọn chúng.

Sau đó Lâm Phàm để tiểu cô nương tự mình đi về.

- Sa Thần, ra đây đi.

Lâm Phàm nhìn mặt biển không có chút rung động, nhẹ giọng nói.

Ầm ầm!

Sau khi Lâm Phàm dứt lời, mặt biển lập tức nổi lên từng cơn sóng thần.

- Là ai giết Sa Vương của tộc ta?

Trong chớp mắt, toàn bộ hải vực trở lên đen nhánh, vô số Cự Sa tộc từ đáy biển lơ lửng bơi lên.

- Ngươi là ai?

Đúng lúc này, một đầu Cự Sa màu vàng đứng trên mặt biển quát hỏi, trong đôi sa nhãn lập loè hung quang.

Đối với Sa Thần, hắn vẫn chưa bao giờ thấy có người dám đến đây làm càn, coi như mấy tên Linh tộc kia muốn đến đây chém giết mình, cũng bị mười hai Vương dưới trướng chém giết hết.

Nhưng vừa nãy, hắn lại phát hiện ra một trong mười hai Sa Vương của mình đã chết.

Chuyện này Sa Thần không cách nào nhịn được.

- Nhân tộc Đại Đế.

Lâm Phàm chắp hai tay sau lưng, ngạo khí nói ra.

- Là ngươi.

Sa Thần nghe được danh hào này, sắc mặt biến đổi, hiển nhiên, hắn nhận thức Lâm Phàm.

- Cự Sa Thần Chu của Bản Thần cũng do ngươi phá?

Sa Thần lạnh lùng hỏi.

- Ha ha, nếu đã biết như vậy mà còn hỏi, có phải não ngươi bị úng nước?

Lâm Phàm cười nói, sau đó nói thêm

- Không sai, ngươi so với Sa Vương càng lớn hơn nhỉ, đôi vi cá mập này của ngươi, bản Đế muốn rồi.

- Làm càn!

Lúc này, thập đại Sa Vương còn sót lại tức giận quát.

Lâm Phàm xòe năm ngón tay, trong nháy mắt bắt thập đại Sa Vương nắm trong tay.

- Ngươi dám.

Sa Thần thấy cảnh này, vẻ mặt biến đổi quát lên, còn đối với Lâm Phàm, chuyện này có gì không dám.

Lúc này, thập đại Sa Vương hiện ra bản thể, nhưng khi bản thể chúng xuất hiện thì cũng là lúc bị Lâm Phàm chém đi hai cái vi cá, sau đó Lâm Phàm b*p ch*t từng tên một, biến chúng thành bọt máu.

Những bọt máu nồng đậm, nhiễm đỏ mặt biển, khiến những tên Cự Sa tộc khác lùi về sau, giống như gặp phải quỷ.

- Không sai, mười đôi vi cá này cũng đủ cho Linh tộc hưởng dụng.

Lâm Phàm ước lượng một hồi, sau đó ném chúng vào hư không hướng thẳng về thành trì Linh tộc.

Sa Thần nhìn cảnh này cũng bị doạ cho vỡ mật, đây là khiêu khích trầm trọng đối với Cự Sa tộc bọn chúng, vốn xưng bá thủy vực rất lâu rồi, nhưng bây giờ có người dám to gan tới tận cửa khiêu khích.

Đây là một loại sỉ nhục. Một sự sỉ nhục không nhịn được.

Ngàn tỉ Cự Sa tộc tức giận gầm thét, hung uy mênh mông lan truyền trong hư không.

- Sa Thần, thời khắc ngươi nương nhờ vào Cổ Tộc thì giờ chết của ngươi cũng đã được quyết định.

Lâm Phàm quát, đồng thời có chút chờ mong đối với bảo tàng Cự Sa tộc.

Lần này, tìm đến Cự Sa tộc, muốn cố gắng vơ vét một trận.

- Đáng ghét, thật sự quá đáng ghét, người đâu mau giết hắn cho ta.

Sa Thần quát, sau đó vung tay, ra lệnh cho ngàn tỉ Cự Sa tộc đánh về phía Lâm Phàm.

Lâm Phàm nhìn một đoàn bóng đen nhánh phía dưới, khóe miệng nở nụ cười.

- Nhân tộc Đại Đế, coi như ngươi mạnh thì có thế nào, dưới sức mạnh của ngàn tỉ Cự Sa tộc, ngươi có thể ngăn cản sao.

Sa Thần tê rống một tiếng giận dữ.

- Huynh đài, chúng ta tới giúp ngươi.

Ngay thời điểm Lâm Phàm chuẩn bị động thủ, trong hư không rung động, mấy trăm đạo bóng người từ trong hư không xuất hiện.

Lâm Phàm hơi sững sờ, sau đó nhìn qua, khi vừa nhìn, hắn phát hiện những người hình như đều là Linh tộc.

- Sa Thần, ngươi dám nuôi nhốt Linh tộc ta như gia súc, tùy ý tàn sát đồng bào ta, hôm nay chúng ta sẽ liều mạng với ngươi.

Một người đàn ông tay cầm song kiếm đứng bên người Lâm Phàm tức giận rống lên.

- Ha ha! Quả nhiên là các ngươi, cũng được, hôm nay các ngươi đã đến, thì cùng chết dưới lửa giận của ngàn tỉ Cự Sa tộc đi.

- Cự Sa tộc ta chính là tồn tại vô địch.

Sa Thần gầm thét, sau đó, đột nhiên sải bước, bạo phát một nguồn sức mạnh kinh khủng.

Từng cơn sóng thần cuồn cuộn trên mặt biển, đánh bay tất cả, khiến toàn bộ biển rộng bắt đầu đung đưa kịch liệt.

- Huynh đài, ngươi là người phương nào? Ta thay mặt toàn bộ Linh tộc cảm tạ ngươi.

- Bây giờ tình huống khẩn cấp, Cự Sa tộc thực lực cường hãn, chúng ta nhất định phải lui lại, cố gắng mưu đồ bí mật, sau này báo thù cũng không muộn.

Nam tử cầm song kiếm nhìn Lâm Phàm nói.

Hắn nhìn thấy phía dưới, Cự Sa tộc đen như mực, trên mặt cũng lộ ra vẻ nghiêm túc.

- Sư huynh, chúng ta mau đi thôi, nếu không, Cự Sa tộc điên cuồng bày ra Cự Sa đại trận, chúng ta chỉ có một con đường chết mà.

Một nữ tử Linh tộc vội vàng nói.

- Được huynh đài, chúng ta mau đi thôi.

Bọn họ vốn là người của Linh tộc, sau khi biết ở mảnh hải vực mênh mông này có đồng tộc của họ bị Cự Sa tộc nuôi nhốt, nội tâm tràn đầy lửa giận, muốn cứu những tộc nhân này.

Bởi vậy, lần này bọn họ tập hợp một đội quân đến đây hành động.

Nguyên bản, bọn họ trốn trong hư không để khảo sát tình huống, nhưng đột nhiên thấy một người đàn ông, đi tới nơi này đối mặt với Sa Thần.

Chuyện này theo Linh Vô Uy, thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng khi nhìn thấy đối phương vì Linh tộc mà đến, bọn họ tự nhiên không thể thấy chết mà không cứu, cho dù bại lộ hành tung, họ cũng không tiếc nuối.

...

Lâm Phàm trừng mắt nhìn mấy người này, bất đắc dĩ lắc đầu.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 820: Không Cần Bàn


Người dịch: TàiBiên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Lâm Phàm tiến lên trước một bước, đẩy Linh Vô Uy ra, đối với những con kiến hôi này, hắn chỉ cần xoay tay một cái là có thể trấn áp hết thảy, hà tất phiền toái.

Nhưng có một chuyện để Lâm Phàm kinh ngạc, chính là Linh tộc vẫn có không ít cường giả a.

Có thể là một số ít Linh tộc từ hạ giới phi thăng lên đây, được các tông cứu giúp, sau đó biết họ còn có đồng tộc bị Cự Sa tộc nuôi nhốt, nên không cách nào nhịn được, mới tổ chức người đến giải cứu.

Linh tộc trong thành trì kia đều đã đi qua mấy đời chuyển biến, nên điển tịch tu luyện sợ rằng đã bị tiêu hủy, mà một số Linh tộc có chút tu vi có lẽ đã bị Cự Sa tộc chém giết từ lâu rồi.

- Ngươi...

Linh Vô Uy sững sờ, không ngờ đối phương lại nói ra những lời này.

- Sư huynh mau đi thôi! Vạn Sa Đại Trận không phải đại trận tầm thường đâu, không phải những người như chúng ta có thể ngăn cản được, sinh linh này đang tự tìm chết, chúng ta cũng tận lực rồi.

- Càn Quang Trảm.

Theo ngàn tỉ đại quân Cự Sa tộc càng ngày càng tới gần, những thành viên khác cũng thay đổi sắc mặt, cực kỳ ngưng trọng, Linh Vô Uy cầm song kiếm huy vũ chém mạnh về phía đại quân một nhát, chiêu thức bùng nổ ngàn vạn ánh kiếm bắn về kẻ địch, kiếm quang soi sáng hư không, khí tức ác liệt.

Coong coong!

- Vạn Sa Đại Trận này quả nhiên cường hãn, ngay cả Càn Quang Trảm cũng không thể phá diệt được nó.

Sắc mặt Linh Vô Uy ngưng lại, nội tâm nghiêm nghị.

- Huynh đài đi nhanh đi, tiêu diệt Cự Sa tộc không phải chuyện nhỏ, cũng không phải chuyện một người có thể đối phó.

Linh Vô Uy khẩn cấp nói.

-Ha ha!

Thời khắc này, Lâm Phàm cười to sau đó đánh giá Linh Vô Uy, Lâm Phàm không ngờ loại người như hắn có thể tồn tại đến bây giờ, đối mặt với hiểm cảnh thế này còn có tâm tình đi khuyên người khác.

- Ngươi có biết ta là ai không?

Lâm Phàm vẫy nhẹ ống tay áo, khóe miệng lộ vẻ tươi cười hỏi.

Linh Vô Uy sững sờ, không biết đối phương có ý gì.

Gương mặt mấy trăm thành viên Linh tộc tỏ ra vô cùng bức thiết, nói.

- Sư huynh sắp không kịp nữa rồi, đi mau lên!

Lâm Phàm nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nói.

- Các ngươi rất tốt! Đối mặt với tình huống như thế còn có gan ra giúp người khác, nếu như tất cả các chủng tộc của Đại Thiên cũng giống các ngươi, thì lo gì không lật đổ được Cổ Tộc.

- Ngươi...

Linh Vô Uy đột nhiên phát hiện khí tức đối phương thay đổi, vô cùng huyền diệu.

Cảm giác này rất kh*ng b*, đối với Linh Vô Uy, cho dù gặp mặt tông chủ, cũng chưa bao giờ cho hắn cảm giác như vậy.

- Bản tọa là Nhân tộc Đại Đế, không biết các ngươi có từng nghe qua chưa, nhưng mặc kệ các ngươi nghe hay chưa, tất cả những thứ này cũng không đáng kể, bởi vì hôm nay, các ngươi sẽ biết đến cái danh hào này.

- Trấn áp!

Trong nháy mắt, Lâm Phàm tung ra một chưởng khiến, thiên địa quay cuồng, hư không bị sức mạnh kinh khung đảo lộn, vùng biển phía dưới lắc lư mãnh liệt.

Xoạt xoạt!

Hư không nứt toác.

Một bàn tay vô hình trấn áp hư không, năm ngón tay trong suốt từ trên trời giáng xuống, chèn ép khiến hư không,= bắt đầu rạn nứt.

Một chưởng kia cực kỳ to lớn, che kín bầu trời, như một đạo cương phong bạo phát, cuốn phăng tất cả.

- Sao có thể có chuyện đó!

Thời khắc này, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt giống như nhìn thấy quỷ, theo bọn họ, một chưởng này thật sự quá kinh khủng.

Mấy người Linh tộc thúc giục Linh Vô Uy mau mau rời đi đều ngậm miệng, con ngươi trợn lên như muốn lòi ra ngoài chứng kiến cảnh tượng kia.

Ầm!

Bàn tay trấn áp đại quân ngàn tỉ Cự Sa tộc thành một tờ giấy mỏng, tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền đến.

- Ta là Nhân tộc Đại Đế trấn áp vạn cổ, chỉ bằng một cái Cự Sa tộc cũng dám to gan, nương nhờ Cổ Tộc sẽ có kết cục như ngày hôm nay.

Ầm ầm!

Trong chớp mắt, thiên địa đột nhiên trở nên tươi sáng hẳn lên.

Đại quân Cự Sa tộc đen ngòm kia nhất thời tan thành mây khói, hóa thành tro bụi, bồng bềnh trong thiên địa.

- Làm sao có khả năng?

Sa Thần nhìn thấy một màn trước mặt, hoàn toàn trợn tròn mắt, thấp giọng nói.

Đây chính là đại quân ngàn tỉ Cự Sa hình thành Vạn Sa Đại Trận, uy lực kh*ng b* như thế, nhưng giờ này lại bị đối phương một chưởng tiêu diệt.

Lâm Phàm thu hồi thủ chưởng ấn, chắp tay sau lưng nhìn Linh Vô Uy.

- Ngươi nhìn có vấn đề gì không?

Lâm Phàm lạnh nhạt hỏi, tỏ vẻ không thèm để chút chuyện này trong lòng.

- Mạnh, quá mạnh mẽ.

Linh Vô Uy cảm giác hô hấp của mình có chút khó khăn, đối với những gì hắn vừa nhìn thấy, thật sự quá hư cấu, hư cấu đến mức khiến người hỏng mất.

Đại quân ngàn tỉ Cự Sa tộc dĩ nhiên bị đối phương nhẹ nhàng bâng quơ tiêu diệt.

Thậm chí ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có.

Chuyện này... Này.

Giờ khắc này, không chỉ có Linh Vô Uy trợn tròn mắt, mà mấy trăm thành viên Linh tộc đi theo hắn cũng chấn kinh, sư muội vừa nãy thúc giục Linh Vô Uy rời đi, giờ cũng miệng câm như hến, không nói được cái gì, con mắt như sắp lòi ra rồi.

Lâm Phàm nhìn cái vẻ mặt kinh ngạc của Linh Vô Uy, nội tâm tràn đầy tự hào.

- Bản Đế đích xác rất mạnh, những con kiến hôi này hà tất phải để trong lòng.

Lâm Phàm cười nhạt một tiếng, bắt đầu chém gió.

- Tiền bối... Không là Nhân tộc Đại Đế mới đúng, vãn bối...

Thời khắc này, Linh Vô Uy mới kịp phản ứng lại, sau đó nhanh chóng tự giới thiệu mình.

Ngẫm lại chuyện vừa rồi, Linh Vô Uy đỏ cả mặt, vậy mà khuyên tiền bối rời đi, cho rằng tiền bối giống như bọn họ.

Làm sao có thể nghĩ đến, thực lực tiền bối dĩ nhiên mạnh như thế, mạnh đến mức dọa bọn họ té đái.

Lâm Phàm khoát tay, ý bảo yên lặng.

- Các ngươi ở một bên nhìn là tốt rồi, chuyện này để mình bản Đế để giải quyết.

Lúc này, Lâm Phàm chuyển ánh mắt nhìn Sa Thần, cười nhạt một tiếng.

- Sa Thần, ngươi còn năng lực gì, mau xuất ra đi?

-Ta... Ta.

Sa Thần nhìn Lâm Phàm, trong lòng run lên, tràn đầy cảm giác sợ hãi, nhưng chớp mắt sau đó, lại biến thành vô cùng dữ tợn nói.

- Thứ hỗn trướng ngươi lại dám g**t ch*t Cự Sa tộc ta...

- Nghiệp chướng, câm miệng cho ta.

Vừa lúc đó, trên mặt biển đột nhiên dậy sóng cuồn cuộn, một ông lão trong Cự Sa tộc từ đáy biển đi lên, xuất hiện trước mặt Lâm Phàm.

- Nhân tộc Đại Đế.

Ông lão này, khí tức vô cùng trầm ổn, hẳn không phải kẻ đầu đường xó chợ.

- Sa Tổ.

Sa Thần nhìn thấy người tới, nhất thời cung kính gọi tên, trong mắt tràn ngập kính sợ.

- Há, một ông lão đến ư, ngươi là cái đồ chơi gì vậy?

Lâm Phàm hỏi.

- Làm càn!

Sa Thần nghe đối phương xuất lời bất kính, nhất thời nổi giận.

- Câm miệng.

Sa Tổ quát mắng một tiếng, sau đó hướng về phía Lâm Phàm nói.

- Nhân tộc Đại Đế, lão hủ là lão tổ Cự Sa tộc, kính xin ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho Cự Sa tộc ta một mạng.

Sa Tổ ôn hòa nhưng lại tản mát ra loại khí tức khiến người ta không dám coi thường.

Đặc biệt là đám người Linh Vô Uy, đối mặt với luồng hơi thở này, đều cảm thấy trên người như bị một tòa núi cao đè lên, hô hấp có chút dồn dập.

- Lão tổ Sa tộc?

Lâm Phàm cau mày cười hỏi.

- Chính là lão hủ.

Lão tổ Sa tộc không kiêu ngạo không xiểm nịnh lên tiếng, nhưng vẫn tỏ thái độ cung kính.

- Muốn bản Đế tha cho Cự Sa tộc các ngươi một mạng, các ngươi có thể lấy món đồ gì để đổi lại đây?

Lâm Phàm ý vị thâm trường hỏi.

Sa Tổ sững sờ một hồi, rồi nói.

- Chỉ cần Nhân tộc Đại Đế lên tiếng, tộc ta nhất định toàn lực thỏa mãn yêu cầu của ngài.

- Vậy ngươi mang cho ta trăm ngàn tỉ Thánh Dương Đan đi.

Lâm Phàm cười nói.

- A!

Sa Tổ sững sờ, sau đó vội vàng nói.

- Nhân tộc Đại Đế, trăm ngàn tỉ Thánh Dương Đan thật sự quá lớn, tộc ta không có đủ.

- Há, không có thì không cần bàn nữa.

Chân mày Lâm Phàm cau lại, không kiên nhẫn.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 821: Vậy Ta Tự Mình Tới Lấy


Người dịch: TàiBiên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Sa Tổ biến sắc.

Sau vẻ mặt bình thản kia là một nội tâm đầy lửa giận, hắn không ngờ mình đường đường là Cự Sa tộc, một trong thập đại hung thú thượng cổ, lại có một ngày bị người bức đến trình độ này.

Hắn chính là cường giả Thần Thiên Vị tầng mười Vĩnh Hằng Thần Vị, nhưng hắn biết, Nhân tộc Đại Đế trước mắt là tồn tại mà hắn không thể chống nổi.

Tuy Uy danh Nhân tộc Đại Đế không lan khắp toàn bộ Cổ Thánh Giới, nhưng Sa Tổ biết, chính Nhân tộc Đại Đế này có thể giết Chí Cao.

- Chờ đã, Nhân tộc Đại Đế! Trăm ngàn tỉ thật sự là con số khổng lồ, cho dù chư thiên vạn giới cũng không có một chủng tộc nào có lượng của cải khổng lồ như vậy, nên xin ngài xem xét lại.

Sa Tổ vội vàng giải thích, sợ đối phương một lời không hợp liền động thủ, vậy Sa tộc hắn thật sẽ gặp bi kịch.

Hiện tại Lâm Phàm đang cần gấp Thánh Dương Đan, mà Cự Sa tộc lại tự mình nhảy ra đưa cho, cớ sao lại không làm.

Đối với mấy trăm người Linh tộc, hình ảnh trước mắt để bọn họ trấn kinh, Lão tổ Cự Sa tộc cực kỳ cường hãn kia đối mặt với Nhân tộc đại Đế, dĩ nhiên lại nhận sai.

Đặc biệt trong khoảnh khắc Sa Tổ đi ra đó, nội tâm bọn họ cũng bắt đầu nhảy lên.

Bọn họ còn thật sự không biết Cự Sa tộc vẫn còn có đám lão quái vật này tồn tại, nếu như đám lão quái vật này muốn giết bọn họ, thì đúng là dễ như ăn cháo, không tốn một chút công sức.

Nhưng hôm nay, Sa Tổ lại ở trước mặt Nhân tộc cầu khẩn nhiều lần, không có bất kỳ sự phản kháng nào, theo bọn họ, hình như Linh tộc được cứu rồi.

- Vậy các ngươi có bao nhiêu?

Lâm Phàm hỏi.

Sa Tổ nhìn Lâm Phàm rồi nói.

- Mười ba triệu tỷ.

- Cái gì? Ngươi đang nghĩ ta đi xin cơm à, mười ba triệu tỷ? Cự Sa tộc các ngươi thân là một trong thập đại hung thú thượng cổ, chỉ có từng ấy của cải, ngay cả một phần mười Cự Long tộc cũng không bằng.

Lâm Phàm nghe xong, vô cùng tức giận, chuyện này là cái quái gì, sao lại nghèo như vậy.

Thân là một đại chủng tộc, dĩ nhiên chỉ có từng ấy Thánh Dương Đan, nếu nói ra ngoài, còn không bị người cười chết hay sao?

Sa Thần nhìn biểu hiện Lâm Phàm, trong lòng nổ lên cơn giận dữ, trong mắt lộ hung quang, một đoàn lửa giận suýt chút đã bộc phát ra.

Tên ghê tởm này g**t ch*t bao nhiêu tộc nhân của hắn, mà giờ vẫn muốn lừa gạt bọn họ, thật sự tội đáng muôn chết.

Nhưng hắn cũng không ngờ sự tình này dĩ nhiên kinh động đến lão tổ.

Lão tổ vẫn bế quan tu luyện không màng thế sự, bởi vì ngày vạn giới mở ra sắp đến, chỉ có lão tổ tăng lên tu vi mới có thể che chở cho Cự Sa tộc trong trận tai kiếp này.

Lý do bọn chúng nương nhờ vào Cổ Tộc cũng chính vì đo, Thiên Ý Cổ Tộc đã thức tỉnh, Cổ tộc có khả năng trầm luân hoàn toàn vạn giới xuống, không có cơ hội trở mình nào.

- Nhân tộc Đại Đế, tộc ta không thể so sánh với Cự Long tộc được, Cự Long tộc là bộ tộc giàu nhất trong thập đại hung thú thượng cổ nha, mười ba triệu tỷ Thánh Dương Đan này chính là tài sản tích luỹ vạn năm của Cự Sa tộc ta đó.

Sa Tổ vội vàng nói.

Cự Sa tộc không yêu tài phú, nên số Thánh Dương Đan này cũng do vô số năm chậm rãi tích lũy mới có được.

Tuy Cự Sa tộc nắm trong tay phạm vi khổng lồ, nhưng lại không màu mỡ gì, đặc biệt, lúc trước đã cung phụng cho Cổ Tộc, nên mười ba triệu tỷ Thánh Dương Đan này cũng là toàn bộ gia sản của Cự Sa tộc bọn họ.

- Há, nếu như vậy thì đáng tiếc quá, mười ba triệu tỷ này thật sự quá ít, căn bản không có khả năng mua được tính mạng Cự Sa tộc các ngươi.

Lâm Phàm lạnh nhạt, lộ vẻ không hài lòng.

- Sa Tổ, tên Nhân tộc này đang được voi đòi tiên đó, Cự Sa tộc ta khi nào lại sợ hãi những chủng tộc khác như vậy, Nhân tộc Đại Đế ngươi đừng quá kiêu ngạo.

Sa Thần chợt quát một tiếng, vảy giáp bao phủ bàn tay, mặt biển nổi lên cuồng phong thét gào.

Từng đạo từng đạo hải long quyển từ mặt biển bay lên.

- Nghiệp chướng, ngươi làm gì đó?

Giờ khắc này, Sa Tổ thấy Sa Thần dám động thủ, nhất thời biến sắc.

- Sa Tổ, ta chính là thần Cự Sa tộc, không thể chịu nhục như vậy, tên nhân loại này dám to gan khiêu khích uy nghiêm Cự Sa tộc, hắn chỉ có một con đường chết.

Sa Thần quát một tiếng, mở ra Động Thiên.

Từng vòi rồng lao thẳng tới chân trời, ẩn chứa sức mạnh kinh khủng, tràn đầy uy nghiêm vô thượng.

- Muốn chết.

Một chưởng kinh thiên của Lâm Phàm đập xuống, tuy thực lực Sa Thần đạt tới cảnh giới Thần Thiên Vị tầng mười Vĩnh Hằng Thần Vị, nhưng đối với Lâm Phàm, hắn vẫn còn quá yếu.

Cự chưởng đập xuống, trực tiếp bóp nát từng đạo vòi rồng, bắt Sa Thần nắm trong trong lòng bàn tay.

- Rống!

Sa Thần tức giận gào thét.

- Nhân tộc ghê tởm, ta chính là người của Cổ Tộc, ngươi dám to gan làm vậy với ta, ngươi sẽ không được chết tử tế.

Chợt có một con Thiên Sa khổng lồ bay vút vào hư không, đôi vây to lớn không ngừng vung vẩy, hư không chao đảo, nhưng trong chớp mắt, có một ánh kiếm lóe lên chia đôi thiên địa.

Xì xì!

Vết máu loang lổ khắp mọi nơi, đôi vi cá khổng lồ bồng bềnh trong hư không, sau đó được Lâm Phàm vung tay ném về hướng thành trì.

- Nhân tộc Đại Đế, kính xin lưu thủ, ta có hai mươi triệu tỷ Thánh Dương Đan xin dâng lên ngài.

Sa Tổ thấy cảnh này, tâm thần chấn động vội vàng hét lên.

- Hừ, đầu tiên là mười ba triệu tỷ hiện tại lại lên hai mươi triệu tỷ, chẳng lẽ coi bản Đế là tên ngốc dễ bị lừa hay sao?

Năm ngón tay Lâm Phàm hơi động, thân thể Sa Thần không ngừng nổ tung, một viên Thiên Địa Thần Đan có hình dáng Cự Sa trôi nổi đi ra.

Viên thần đan tản ra từng trận thần quang này chính là bản nguyên của Sa Thần, nó ẩn chứa tất cả sức mạnh của hắn.

- Hấp thu!

Động Thiên Lâm Phàm đại mở, hấp thu toàn bộ những thứ này, huyết nhục Sa Thần ẩn chứa pháp lực vô thượng không ngừng khô héo, cuối cùng hóa thành.

Đám người Linh Vô Uy nhìn một màn trước mắt, sớm đã bị doạ choáng váng.

Thật mạnh, thật sự quá cường đại.

Một chưởng g**t ch*t Sa Thần, việc này quả thực là chuyện không tưởng.

Thế nhưng, sự thực bày ra trước mắt, bọn hắn không tin cũng không được.

Nghiền ép, triệt để nghiền ép.

- Được rồi, hiện tại chúng ta có thể tiếp tục nói chuyện rồi. Sa Tổ rốt cuộc ngươi có bao nhiêu Thánh Dương Đan? Khóe miệng Lâm Phàm lộ vẻ tươi cười sau đó ngước nhìn hư không nói.

- Cự Sa tộc các ngươi nương nhờ Cổ Tộc, nhưng đáng tiếc Cổ Tộc cũng không dám lộ mặt, việc này không thể không nói Cự Sa tộc các ngươi đã chọn lầm người.

- Ta nói có đúng không? Các Chí Cao?

Lâm Phàm ngước nhìn hư không nói, hắn đã sớm cảm giác được trong hư không kia có Cổ Tộc Chí Cao đang quan sát.

Thế nhưng, những Cổ Tộc Chí Cao này không dám đi ra, việc này khiến Lâm Phàm có chút thất vọng rồi.

Ầm ầm!

Mây đen cuồn cuộn, lôi đình lấp loé, giờ khắc này mấy tên Chí Cao đang giám thị cũng nổi giận, nhưng bọn chúng chỉ nháo một lát, sau đó mây đen tan đi, thiên địa lần nữa khôi phục bình thường, giống như bầu trời chưa từng xảy ra cái gì.

-Ha ha!

Lâm Phàm cười lớn nói.

- Quỷ nhát gan.

Sắc mặt Sa Tổ lúc này khó coi cực kỳ, thời điểm mây đen kéo đến, hắn còn tưởng Cổ Tộc Chí Cao đến đây cứu viện, nhưng sau một hồi mới phát hiện Cổ Tộc Chí Cao căn bản không dám xuất hiện, việc này khiến trong lòng Sa Tổ cực kỳ bi thương.

Quả nhiên lời đồn đều là sự thật, Nhân tộc Đại Đế thật sự khiến Cổ Tộc Chí Cao sợ hãi.

- Nhân tộc Đại Đế, xin tha ta một mạng.

Sa Tổ nằm rạp trên mặt đất, trong lòng mặc dù rất hận, nhưng không dám biểu hiện ra.

Dưới thực lực tuyệt đối, hắn thật sự phục rồi.

- Sa Tổ ngươi làm như vậy thật sự không có chút ý nghĩa nào, nếu đã như vậy, thì của cải Sa tộc ngươi để bản Đế tự mình đến lấy đi.

Lâm Phàm lắc lắc đầu.

Chuyện đến nước này, tất cả phải dựa vào chính mình rồi.

Lúc này, Lâm Phàm mở hai tay ra, khiến Sa Tổ khiếp sợ.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 822: Tế Hiến Sức Mạnh Vô Địch


Người dịch: TàiBiên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

- Sao có thể có chuyện đó?

Trong chớp mắt, Sa Tổ phát hiện những cánh cửa bên trong mỗi bảo địa bị một nguồn sức mạnh oanh mở, tất cả bảo bối trong đó giống như bị người khống chế, hướng bên ngoài bay đi.

Mặt biển chấn động dữ dội, từng đạo từng đạo quang điểm từ trong biển sâu bay vút ra.

- Chuyện này...

Sa Tổ thấy những điểm sáng này, hoàn toàn biến sắc.

- Đây chính là Thánh Dương Đan.

Linh Vô Uy nhìn những điểm sáng, hoàn toàn trợn tròn mắt, hắn không ngờ những bảo bối này lại tự động bay ra ngoài.

Sau đó hắn nhìn bóng người đang lơ lửng trong hư không kia, trường bào màu trắng không gió tự bay, vẻ mặt bình tĩnh không biểu cảm, tất cả những gì đang phát sinh giống như được dự đoán trước.

- Sa Tổ, ngươi không thành thật chút nào.

Lâm Phàm nhìn những điểm sáng kia, khóe miệng không khỏi nở nụ cười.

- Ngươi…

Nội tâm Sa Tổ cuồng nộ, cơn lửa giận bắt đầu cháy rừng rực.

- Ngươi muốn đoạn tuyệt đường lui của tộc ta sao?

Âm thanh ư Sa Tổ thay đổi, giọng nói khàn khàn, hắn không nghĩ tới tên Nhân tộc này lại dám làm như vậy.

Mạnh mẽ cướp đoạt tất cả bảo tàng Cự Sa tộc.

- Ha ha.

Lâm Phàm cười nhạt một tiếng.

- Ngươi không nhìn thấy hay sao mà hỏi ta?

Lâm Phàm nở nụ cười, nếu như hắn không tự mình động thủ, chắc sẽ không biết Sa Tổ dối trá như vậy, rõ ràng hắn có ba mươi triệu tỷ Thánh Dương Đan dĩ nhiên lại bảo chỉ đưa 20 triệu tỷ.

Vô số ánh sáng vẫn tiếp tục phóng lên trời, Lâm Phàm vung tay áo, hấp thu tất cả.

Một triệu tỷ!

Hai triệu tỷ!

Ba triệu tỷ!

Vô cùng vô tận Thánh Dương Đan giống như những ngôi sao trên bầu trời được Lâm Phàm thu vào túi trữ vật.

Trong lòng Lâm Phàm rất vui, hắn cảm thấy việc tích lũy Thánh Dương Đan nhất định phải dựa vào thủ đoạn phi pháp, nếu chỉ mà dựa vào chính mình mà muốn thu được nhiều Thánh Dương Đan, nhất định là người ngốc nằm mơ.

Có số Thánh Dương Đan này, hắn có thể mở Thiên Hàng Trân Bảo, để nâng cao tổng lực lượng của Huyền Hoàng Giới một phen.

Huyền Hoàng Giới.

Âm thanh Lâm Phàm truyền đến tai tất cả mọi người trong Thánh Tông.

- Thiên hàng trân bảo, mỗi người hãy tự tìm cơ duyên của mình đi.

Ầm ầm!

Tất cả đệ tử Thánh Tông đều hóa thành cầu vồng bay ra ngoài.

Ầm!

Hư không Huyền Hoàng Giới đột nhiên bị một đạo hào quang bảy màu bao phủ.

Những Thánh Dương Đan được Lâm Phàm thu nhặt không ngừng nổ tung hóa thành một đoàn linh khí nồng đậm, sau đó được hệ thống hấp thu.

Từng đạo từng đạo hào quang ẩn chứa bảo bối phát sáng giống như sao băng trên trời, những hào quang này rải rác khắp các địa phương trong Huyền Hoàng Giới.

Vô số bí cảnh đột nhiên xuất hiện, kể cả những bảo tàng bên trong núi non sông suối cũng hiển lộ hết.

Những địa điểm có bảo bối đều ngẫu nhiên, nên đối với bất luận người nào, đều là một phần cơ duyên to lớn.

Thần niệm Lâm Phàm bao phủ Huyền Hoàng giới, nhìn tình huống bên trong, không khỏi hớn hở, Thiên Hàng Trân Bảo quả thật không giống bình thường.

Bên trong những trân bảo này, có thần đan, thần dược, có Đạo khí, có chí bảo.

Bên trong một số bí cảnh lại có thêm truyền thừa của các đại năng giả, mặc dù chỉ là bảo tàng của cường giả Thần Thiên Vị tầng tám, tầng chín, nhưng đối với mọi người Huyền Hoàng Giới, như vậy quá đủ rồi.

Thậm chí có những bí cảnh có truyền thừa của cường giả Thần Thiên Vị tầng mười Vĩnh Hằng Thần Vị, theo Lâm Phàm, mười triệu tỷ Thánh Dương Đan này hoàn toàn đáng giá.

- Nhân tộc Đại Đế, ta nguyền rủa ngươi bị thiên đao vạn quả, ngươi đây muốn đoạn tuyệt đường lui của Cự Sa tộc ta đúng không?

Lúc này, Sa Tổ tức giận gào thét, sắc mặt thay đổi, cực kỳ âm trầm đáng sợ.

Hắn biết Nhân tộc Đại Đế căn bản không buông tha cho tộc hắn.

- Không sai, giây phút các ngươi nương nhờ Cổ Tộc, thì Cự Sa tộc ngươi đã không cần phải tồn tại nữa rồi.

Lâm Phàm nói.

- Đáng ghét, thứ hỗn trướng.

Sa Tổ rít gào, đột nhiên vọt tới chỗ Lâm Phàm.

- Chết đi cho ta.

Khí thế Sa Tổ như hồng hoang, khi xuất thủ càng tỏ ra hung mãnh cực điểm, muốn cắn xé Lâm Phàm thành muôn mảnh mới hả dạ.

Lâm Phàm nắm chặt nắm đấm hừ lạnh.

- Hừ, xem chiêu đây.

Bắc Đẩu Bạo Huyết Quyền!

Sa Tổ cũng có tu vi Thần Thiên Vị tầng mười, nhưng so với một số Thần Thiên Vị tầng mười khác thì mạnh mẽ hơn nhiều lắm, trong khi xuất thủ, cũng có mấy chục loại võ đạo thần thông bạo phát.

Lúc biến hoá như rồng khi như Cự Sa... Thiên Biến Vạn Hóa thần thông lưu chuyển.

Sa Tổ xem như cường giả thời vạn cổ, nên pháp lực tự thân vô cùng tinht thuần, một khi triển khai càng kinh thiên động địa, cao thủ tầm thường trong tay hắn chỉ có một con đường chết.

Vào lúc này, Lâm Phàm hoàn toàn chọc giận hắn, hắn biết mình không phải đối thủ của Lâm Phàm nhưng Lâm Phàm đã không tha cho tộc hắn, nên phải liều mạng một lần.

Ầm!

Vô số thần thông Sa Tổ oanh tạc đến chỗ Lâm Phàm, Lâm Phàm phong khinh vân đạm vung Tả Hữu Câu Quyền.

Ầm!

Ầm!

Máu tươi phân tán.

Đầu cá mập của Sa Tổ ứa máu tươi.

- A!

Một tiếng kêu thảm thiết truyền đến, Sa Tổ tức giận gầm thét.

- Đáng ghét, thực sự quá đáng ghét, Nhân tộc Đại Đế ngươi sẽ không được chết tử tế.

Lâm Phàm xoa xoa găng tay mà hắn đã luyện chế, găng tay này vô cùng hữu dụng nha, khi đeo nó vào tay sẽ khiến cú đấm vung ra có thêm sức mạnh.

Hiệu quả vô cùng.

- Sa Tổ, hiện ra bản thể đi, để bản Đế chém đôi vi cánh của ngươi.

- Cự Sa tộc các ngươi ăn không ít Linh tộc, nên hiện tại bản Đế muốn mời Linh tộc ăn một bữa tiệc vây cá, ta nhìn ngươi cũng xứng để làm tiệc rượu lắm.

Lâm Phàm cười nói, giống như đang nói một chuyện rất bình thường.

- Ngươi...

Nội tâm Sa Tổ run lên, kết cục của Sa Thần hắn đã nhìn thấy, vi cánh bị người chém đứt, tình cảnh vô cùng thê thảm, mà lúc này, hai con mắt Lâm Phàm lại đang trừng trừng nhìn mình, ý tứ rất rõ ràng.

Hắn thật sự muốn ăn vi cá a.

Không được, tuyệt đối không được.

Mình đường đường là Sa Tổ Cự Sa tộc.

- Chết đi cho ta!

Sa Tổ rít gào, cái đầu dữ tợn không ngừng gầm thét.

- Nhân tộc Đại Đế, tuy lão hủ không phải đối thủ của ngươi, nhưng ngươi cũng đừng hòng sống dễ dàng.

- Hiến tế!

Ầm ầm!

Một cột sáng lấy Sa Tổ làm trung tâm đột nhiên phóng lên trời, xuyên thủng mây xanh.

- Ai u con mẹ nó, tồn tại như Sa Tổ ngươi mà cũng dùng tới hiến tế sao?

Lâm Phàm hơi sững sờ nhưng sau đó bắt đầu cười lớn, giời ạ, đây không phải đang đùa ta à?

Lúc này, bầu trời có rất nhiều mây đen kéo tới, sau đó một đạo khí thế như núi lớn từ trên trời giáng xuống người Sa tổ.

Mấy trăm người Linh tộc cảm thụ được luồng hơi thở này, sắc mặt đột nhiên biến đổi, bọn họ cảm nhận một cỗ khí tức kinh khủng đang nổi lên bên trong cột sáng kia.

- Không ổn rồi, Sa Tổ đang hiến tế chính mình để tăng cường sức mạnh đó.

- Nhân tộc Đại Đế ta muốn ngươi chết, hôm nay coi như cả Cự Sa tộc bị diệt, ta cũng phải kéo ngươi chôn cùng.

- Tế hiến huyết mạch bản Tổ tương liên huyết mạch tất cả sinh linh.

Sa tộc tức giận gầm thét, phương pháp hiến tế này có phần khủng khiếp, lấy huyết mạch làm trụ cột, muốn hiến tế tất cả thành viên Cự Sa tộc.

Nhưng đổi lại, hắn có thể lấy được sức mạnh dị thường kh*ng b*.

- Giáng lâm đi sức mạnh vô địch, ta muốn tế hiến tất cả để chém giết tên Nhân tộc trước mắt này.

Hai mắt Sa Tổ đỏ bừng, tràn đầy lửa giận.

Vù!

Trong chớp mắt, một ánh hào quang hạ xuống.

Cổ Thánh Tế Đàn đột nhiên chấn động.

“Keng, có cường giả hiến tế tất cả, tìm kiếm sức mạnh vô địch, thỉnh an ngài đứng ra.”

Lâm Phàm sững sờ một lát, sau đó sờ sờ đầu, đây không phải đang nói mình sao...

- Như vậy cũng tốt, vậy để bản Đế giáng lâm đi.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 823: Tức Đến Chết Tươi


Người dịch: TàiBiên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Sức mạnh ngày càng lớn.

Huyết mạch trong cơ thể Sa Tổ bạo phát, bóng mờ huyết mạch Sa Tổ khổng lồ xuất hiện, tức giận gầm thét, trong huyết mạch từng sợi dây nhỏ như nối vào hư không.

Đây chính là chi nhánh huyết mạch, Sa Tổ là lão tổ Cự Sa tộc, đương nhiên là ngọn nguồn của huyết mạch.

Vào đúng lúc này, mộ số nơi đã phát sinh dị tượng.

Cự Sa tộc bao trùm hải vực vô biên, ở một vài nơi, những tên đó đang hành hung những sinh linh nhỏ bé yếu ớt, khi nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của họ, nội tâm bọn chúng cảm thấy hưng phấn cực kì.

Nhưng trong chốc lát sau, từng tên Cự Sa tộc đều kêu thảm một tiếng, hóa thành những điểm sáng bay lên trời rồi biến mất.

Chỉ trong sát na, không biết có bao nhiêu tên Cự Sa tộc hóa thành điểm sáng, vọt về phía Sa Tổ.

-Nhân Tộc Đại Đế, tuy ngươi cường hãn, nhưng bản tổ ta lấy cả Cự Sa tộc ra cùng ngươi liều mạng, cho dù ngươi mạnh mẽ thế nào, ta cũng khiến ngươi chôn cùng.

Lâm Phàm cười nhạt một tiếng, không thèm quan tâm.

Cổ Thánh Tế Đàn ngày càng sáng hơn, đều bởi vì đồ vật hiến tế của Sa Tổ quá lớn, nếu như lúc trước có được tế phẩm này, Cổ Tộc Chí Cao cũng có thể giáng lâm a.

Sa Tổ nhìn những điểm sáng, trong mắt lóe vẻ điên cuồng.

-Chí Cao, các ngươi nói không giữ lời a.

Bị ép đến mức độ này, Sa Tổ đã không còn đường lui, nguyên bản gia nhập Cổ Tộc, còn tưởng có thể một bước lên mây, được Cổ Tộc trợ giúp, nhưng nào ngờ có chuyện này xảy ra, Cổ Tộc từ bỏ bọn họ.

Hận thù ngập trời.

Mà toàn bộ hận thù này đều gán lên người Lâm Phàm, tất cả những thứ này đều do tên Nhân Tộc Đại Đế mang đến.

Nếu như không phải hắn, thời điểm vạn giới khai mở, Cự Sa tộc bọn họ sẽ trở thành chủng tộc đứng đầu.

Nhưng tất cả những thứ này đều tan thành mây khói.

-Hiến tế!

-Giáng lâm đi, sự tồn tại bất khả chiến bại.

Sa Tổ không cam lòng thét lên, cảm nhận được một đạo sức mạnh cường hãn từ nơi sâu xa, khóe miệng lộ nụ cười thê thảm.

-Nhân Tộc Đại Đế, giờ chết của ngươi đã đến, tất cả những chuyện này đều do ngươi bức ta.

-Ngươi có cảm nhận được nguồn sức mạnh này không? Có cảm nhận sức mạnh mênh mông như biển cả không?

-Ha ha! Ha ha….

Sa Tổ ngẩng mặt lên trời, cười như điên.

Ầm!

Chớp mắt, trên trời có một vết nứt từ từ lan dần, một khắc khi khe hở đó xuất hiện, một đại thiên môn to lớn sừng sững đứng đó.

Phía sau cánh cửa, chắc chắn có một nhân vật hết sức kh*ng b*.

Ùng ục!

Đám người Linh Vô Uy khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, bọn họ cảm giác phía sau cánh cửa có một nguồn sức mạnh dường như vô địch.

Nguồn sức mạnh này vô cùng kinh người, làm người kinh ngạc, cũng khiến cho người ta phải sợ hãi.

Sa Tổ cảm nhận được nguồn sức mạnh này, tâm vô cùng thương xót, đây là thời khắc điên cuồng.

Theo hắn, sức mạnh này có thể trấn áp được tất cả.

-Nhân Tộc Đại Đế, bản Tổ muốn ngươi chết, hơn nữa là chết không có chỗ chôn.

Sa Tổ gào thét.

Đám người Linh Vô Uy nhìn về phía Lâm Phàm, không biết hiện tại nên làm thế nào, bọn họ cảm nhận được nguồn sức mạnh này, quả thật rất cường hãn, không phải người thường có thể chống đỡ được.

-Keng, hiến tế hoàn thành, bắt đầu giáng lâm.

Chi!

Trong chớp mắt, cánh cửa đột nhiên rung lên, cổ sức mạnh vô cùng cuồng bạo từ trong khe hở tràn ra.

-Ha ha! Đi ra đi, ra đi.

Sa Tổ đã hiến tế huyết mạch, tu vi bị giảm đi nhiều, thân thể uể oải không thể tả, nhưng khi cảm nhận được luồng sức mạnh này, cũng gắng gượng cười nhạo.

Mà ngay lúc này, Sa Tổ đột nhiên gầm thét khi không thấy bóng dáng của Lâm Phàm đâu.

-Đi ra, Nhân Tộc Đại Đế…

-Ngươi đi ra cho ta.

Sa Tổ gầm lên.

Hắn thấy nếu để Lâm Phàm chạy trốn, hết thảy những việc nãy giờ đều uổng phí.

Có thể nói chuyện này rất vi diệu, vừa rồi hắn không thấy không gian xung quanh có gợn sóng nào, nhưng quay lại đã không thấy Lâm Phàm nữa.

Nhưng rốt cuộc hắn đi nơi nào?

-Sa Tổ….

Vừa lúc đó có một đạo âm thanh quen thuộc truyền đến.

“Soạt!”

Sa Tổ sau khi sững sờ, mừng như điên quay đầu lại:

-Nhân Tộc Đại Đế, giờ chết của ngươi, đến….đến…

Nguyên bản Sa Tổ nghe được thanh âm này, cả người hung phấn.

Nhưng thời điểm nhìn thấy bóng người đi ra từ trong cánh cửa, hắn hoàn toàn câm nín, không biết nói gì hơn.

-Ngươi… Làm sao có khả năng…?

Sa Tổ trợn tròn mắt, nội tâm bắt đầu dậy sóng, hắn hoàn toàn ngu người đứng như trời tròng.

Sao có thể có chuyện đó a…

Đám người Linh Vô Uy cùng mấy trăm người Linh tộc cũng ngây ngẩn cả người, bóng người kia…bóng người kia…

Lâm Phàm bất đắc dĩ nhún vai:

-Sa Tổ, kì thực không có gì không thể.

-Sa Tổ, ngươi hiến tế để kêu bản Đế đi ra, là có chuyện gì không?

Lâm Phàm lạnh nhạt hỏi, nhưng trong lòng lại rất muốn cười.

Sa Tổ hiến tế đơn giản vì muốn chém giết hắn, nhưng bây giờ hắn hiến tế ra mình, điều này chỉ sợ là một đả kích rất lớn nha, khó mà chịu được.

Xì xì!

Quả nhiên, thời khắc này ngực Sa Tổ chuyển động gấp rút, chốc lát sau hắn không nhị, được, thổ huyết.

-Tại sao lại như vậy…..

Sa Tổ cảm thấy hắn sắp điên rồi, chuyện này rốt cuộc là thế nào.

Hắn đã hiến tế toàn bộ Cự Sa tộc để tìm kiếm sức mạnh mạnh nhất, có thể chém chết tên Nhân Tộc Đại Đế này, nhưng bây giờ người đi ra khỏi cánh cửa lại là hắn.

Chuyện này….này..

-Sa Tổ, kì thực quên nói cho ngươi biết, những đồ vật ngươi hiến tế đều ở chỗ của bản

Đế.

Lâm Phàm sợ Sa Tổ không chịu nổi, chậm rãi nói.

Phốc!

Sa Tổ nghe nói như thế, lại phun máu một lần nữa, cánh tay run rẩy, chỉ vào Lâm Phàm:

-Ngươi…ngươi…

-Sa Tổ ngươi chớ sốt sắng, còn có một việc nữa chưa nói cho ngươi biết, ngươi hiến tế cũng là hướng bản Đế mà hiến, nên bản Đế chính là sự tồn tại mạnh nhất mà ngươi hiến tế ra đó a.

Phốc!

Thân thể Sa Tổ lay động, không biết nói gì hơn, ngẩng mặt lên trời lại phun máu.

-Nói đi, ngươi đến cùng muốn thế nào, chẳng lẽ muốn ta tự đi giết chính mình sao?

-Vậy thì ngại quá, yêu cầu này ta làm không được, ngươi có công hiến tế nhưng ngươi cũng phải biết việc hiến tế này, ngươi tình ta nguyện, vì lẽ đó nên không có hoàn lại đồ đâu a.

Lâm Phàm bình tĩnh nói, nhưng không biết mỗi một câu nói của hắn là một đả kích đối với Sa Tổ.

Phốc!

-Tại sao….

Ầm ầm!

Thời khắc này, Sa Tổ không chịu nổi đả kích ngã xuống, thổ huyết vì quá phẫn nộ, lăn qua lộn lại, trực tiếp bị nhồi máu não, chết một cách lãng nhách.

Lâm Phàm nhìn tình cảnh này, bất đắc dĩ thở dài:

- Cứ như vậy mà kết thúc, cũng quá nhanh đi!

Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn mặt biển rộng lớn, từ nay về sau, thượng cổ thập đại hung thú Cự Sa tộc không còn tồn tại nữa.

Đám người Linh Vô Uy ngây ngốc nhìn Lâm Phàm.

Tất cả những chuyện này làm bọn họ cũng nhận một đả kích thật lớn a.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 824: Tiệc Rượu Xa Xỉ Nhất


Người dịch: TàiBiên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Giờ khắc này, thiên địa hoàn toàn yên tĩnh.

Cánh cửa kia lúc này cũng tiêu tán, chuyện hiến tế này không ngờ sẽ có kết quả như thế.

Hiến tế không công, nếu sớm biết như vậy, chỉ sợ Sa Tổ đã liều mạng với Lâm Phàm rồi chứ đâu có chết tức tưởi như thế này.

Lỡ một bước chân thành nỗi hận thiên cổ, hiện tại cũng không còn hi vọng gì.

Nhìn thi thể nằm ở đó, Lâm Phàm lắc đầu, đáng tiếc, thật sự đáng tiếc.

Huyết mạch này tiêu tan, vậy mùi vị cá cũng thay đổi.

Ngẫm lại Sa Tổ đã rất già rồi, vậy con cá này khẳng định cũng rất già, không còn dinh dưỡng gì nữa.

Có mười mấy cái vây cá, cũng đủ cho cả Linh tộc ăn một bữa, thật không biết mùi vị nó ra sao, lát nữa cố gắng nếm thử mới được.

-Tiền bối.

Đám người Linh Vô Uy trầm mặt thật lâu, nay đi đến trước mặt Lâm Phàm, chắp tay cung kính.

Trận chiến này làm bọn họ sợ choáng váng.

Mạnh mẽ, thật sự quá mạnh mẽ.

-Hiện tại đã diệt sạch Cự Sa tộc, Linh tộc đã an toàn, các ngươi từ đâu tới?

Lâm Phàm cười nhạt, chắp tay sau lưng, phảng phất như những chuyện vừa phát sinh chỉ là chuyện nhỏ, không cần có vẻ kinh hãi như vậy.

-Tiền bối, chúng ta là đệ tử Linh Thiên Tông, tông môn Linh tộc ta mở ra.

Linh Vô Uy nói.

Lâm Phàm gật đầu, đối với cái tên Linh Thiên Tông này cũng không quá quen thuộc, chắc chỉ là một môn pháp nho nhỏ.

Lâm Phàm cười nói:

-Được rồi, sự tình đã giải quyết xong, coi như các ngươi số may, vừa vặn đi nếm một chút mùi vị của vây cá đi.

Linh Vô Uy sững sờ, không hiểu tiền bối nói vậy có ý gì?

Vây cá? Chẳng lẽ là cánh vai của Thiên Sa sao?

Sau đó đám người Linh Vô Uy nhìn nhau, lộ vẻ không dám tin tưởng.

Cái này thật muốn ăn cánh vai Thiên Sa nha.

Bọn họ xuất thân từ tông môn, cũng hiểu được công dụng của cánh Thiên Sa.

Vương tộc Cự Sa tộc chính là Thiên Sa.

Khi thực lực mạnh mẽ đạt đến một trình độ nhất định, huyết mạch thay đổi càng thêm mạnh mẽ, dày đặc, cuối cùng mọc ra một đôi cánh trên vai, trong đôi cánh này ẩn chứa sức mạnh cực kì kh*ng b*, dinh dưỡng của nó cũng vô cùng phong phú, điều này đối với sinh linh, vô cùng hữu ích.

Bất quá đây chính là hàng xa xỉ, không phải ai muốn ăn cũng được.

Mỗi một tên Thiên Sa đều là sự tồn tại vô cùng cường hãn, chỉ với bản lĩnh của bọn họ thì cả đời cũng không thể ăn được.

Bởi vì tu vi thấp nhất của Thiên Sa cũng là Thần Thiên Vị tầng tám.

Theo bọn họ, muốn chém giết một tên Thiên Sa Thần Thiên Vị bát trọng là nằm mơ nói mộng.

Bọn người Linh Vô Uy có chút kích động, thưởng thức Thiên Sa, chuyện này quả thật không dám tưởng tượng, cho dù tông chủ của bọn họ cũng không có được cái phúc này đâu a.

Trong thành trì.

Gà con đứng trên một đôi Thiên Sí, ngẩng cao đầu, cất giọng gào thét:

- Cho vào cái nồi bên kia.

- Bên kia có thể nhanh tay lên chút, tốc độ lên, cắt cái cánh vai mà cũng chậm như vậy, nhanh lên nào, nhanh lên nào.

- Đám nhóc bên kia, các ngươi làm gì vậy? Đừng có dùng đầu lưỡi l**m, nhanh nhanh đi kêu người đến phụ.

- Nồi nấu nước sôi không có? Cái lửa này là gì, nhiệt độ thấp như vậy, mau tránh ra nhường đường cho bổn gia đến.

Hô….

Gà con hiện tại rất bận nha, một đôi Thiên Sí thôi đã bận lắm rồi, mà nay lại có cả chục đôi, có chút xoay sở không kịp.

Một đôi cánh vai rất lớn, cần vô số người đến giúp mới có thể xong, tốc độ này thật sự là quá chậm.

-Gà con, có chuyện gì không tốt sao?

Lâm Phàm xuất hiện trong hư không, nhìn tình huống hiện tại, phát hiện cả toà thành của Linh tộc đều trở nên bận rộn.

Thế nhưng một đôi Thiên Sí thật sự quá lớn, lớn đến mức khiến bọn họ nhiều người mà cũng sợ lo không xong.

Một Thiên Sa dài mấy ngàn trượng, chỉ đôi cánh thôi cũng đã gần hết chiều dài, mà cánh này nhìn cũng bình thường, thậm chí còn cảm thấy hơi nhỏ.

-Lão ca, đã làm xong?

Gà con thấy Lâm Phàm, hưng phấn nhảy lên.

-Ngươi nói xem.

Lâm Phàm nói.

Gà con nhảy lên bả vai Lâm Phàm, nhìn mấy người phía sau hắn:

Chà, người của Linh tộc nha.

Ân, các vị, yên lặng nào.

Lâm Phàm gật đầu với gà con, sau đó phất tay áo, nới vói mọi người.

Thời khắc này, âm thanh của Lâm Phàm vang lên, truyền ra từ hư không.

Những người đang bận cắt Thiên Sí lập tức ngừng lại, nhìn đạo thân ảnh trong hư không kia.

-Cự Sa tộc đã bị bản Đế diệt toàn tộc, từ nay về sau, Cự Sa tộc sẽ không xuất hiện nữa.

Lâm Phàm nói.

Điều này đối với Linh tộc, là tin tức động trời.

Điều này như một quả lựu đạn, ném vào trong biển, làm nổi lên cơn sóng thần.

Trầm mặc trong chốc lát, một giây sau, sự yên lặng được thay thế bằng từng tiếng hoan hô vang dội.

Từng nguời Linh tộc đều lộ vẻ mừng như điên.

Có người hưng phấn nhảy múa, có kẻ mạnh mẽ nện l-ng ngực của mình, cũng có người kích động phát khóc.

Mà Tiểu Thạch Đầu đã đoàn tụ cùng tiểu muội muội, nhìn bóng người trong hư không, kích động không thôi.

-Quá chậm, thật sự quá chậm, xem ra chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.

Lâm Phàm nhìn những Thiên Sí to lớn chưa được xử lí một nửa, lại có chút cuống lên.

Những thứ này nếu đợi bọn hắn xử lí xong cũng không biết đến lúc nào.

Sau đó Lâm Phàm xòe năm ngón tay.

Một đôi cánh vai bay lên hư không.

Ngón tay Lâm Phàm hơi động, trực tiếp kéo chúng lên.

Xé tan!

Xé tan!

Từng giọt dịch trong suốt chảy xuống.

Lâm Phàm trực tiếp đưa Thiên Địa Dung Lôi ra.

Dùng Thiên Địa Dung Lôi làm nồi, ý tưởng này rất tốt, cũng không có gì xấu.

Đối với đám người Linh Vô Uy, một khắc khi Thiên Địa Dung Lôi xuất hiện, mỗi một người đều lộ vẻ kinh hãi.

Thiên Địa Dung Lôi tản mát khí tức viễn cổ, vừa nhìn đã biết là đồ không tầm thường.

Nhưng bây giờ tiền bối lại dùng nó làm nồi, bọn họ không có gì để nói.

Chấn động, thật sự quá chấn động.

Cũng không lâu lắm, một đôi Thiên Sí to lớn đã được xử lí xong.

Sau đó ngón tay Lâm Phàm khẽ động, từng đợt Tiên Thiên Chi Thủy ào đến, rót vào Thiên Địa Dung Lôi.

Bất kể nói thế nào, Thiên Sí cũng là một bảo vật, phụ liệu tự nhiên cũng phải là đồ tốt.

Tiên Thiên Chi Thủy một khi xuất ra, khí tức nồng nặc, nhất thời bạo phát.

-Đây là Tiên Thiên Chi Thủy.

Đám người Linh Vô Uy lại bị chấn kinh lần nữa.

Này cũng quá xa xỉ đi, dùng Tiên Thiên Chi Thủy làm phụ liệu.

Nếu để người ta biết, còn không phun máu ư?

Đối với đám người Linh Vô Uy, hôm nay thật sự quá giả rồi a, quá nhiều kinh diễm.

Cự Sa tộc bị diệt, cánh vai của chúng làm đồ ăn mà phụ liệu là Tiên Thiên Chi Thủy, thậm chí cái lô dùng làm nồi kia, tất cả đều là bảo bối.

Thật sự quá xa xỉ rồi.

Sau khi chuẩn bị hết thảy, Lâm Phàm điểm ngón tay, một đám lửa đột nhiên bạo phát.

-Tiên Thiên Chi Hỏa….

Thời khắc này, đám người Linh Vô Uy triệt để đứng hình.

Cũng quá xa xỉ đi….

Ùng ục! Ùng ục!

Chốc lát sau, một luồng linh khí nồng nặc bay ra, chỉ cần ngửi thôi, tinh thần tăng lên rất mạnh mẽ.

Mà những Linh tộc không có tu vi, thời điểm ngửi mùi vị này, mỗi một người đều phát sinh ra biến hóa.

Những linh khí được tích lũy trong cơ thể lúc này lập tức bạo động.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 825: Ta Cùng Đi Với Các Ngươi


Người dịch: TàiBiên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

- Keng, chúc mừng ký chủ đã luyện chế ra thần phẩm mỹ thực.

- Thiên Sa Ngư Sí Thang: Tập hợp Tiên Thiên Chi Thủy, Tiên Thiên Chi Hỏa, Thiên Địa Dung Lô, Thiên Sa Thiên Sí, trở thành thần phẩm mỹ thực.

- Tác dụng: có nhiều công dụng.

Lâm Phàm nghe được âm thanh của hệ thống, không có bao nhiêu cảm giác, bởi vì hắn cảm thấy tất cả những thứ này đều rất bình thường.

Thiên Sa Thiên Sí này có thể nói là đồ đại bổ trong thiên địa, càng không cần phải nói còn dùng mấy thứ tốt khác, cho nên, luyện chế được thần phẩm mỹ thực, tự nhiên không phải chuyện đùa.

Sau khi mở lò, hào quang b*n r* bốn phía, sặc sỡ loá mắt, một đạo linh khí bay ra, ngưng tụ bên trên Thiên Địa Dung Lô.

- Thần đan diệu dược gì vậy?

Linh Vô Uy nhìn tình cảnh trước mắt, khiếp sợ cảm thán. Trong mắt bọn họ, cái này quả thực rất nghịch thiên.

Linh khí nồng nặc phả vào mặt, chỉ cần ngửi thôi, pháp lực trong cơ thể đã bắt đầu bạo động.

Đặc biệt là những Linh tộc không có tu vi, khi ngửi thấy mùi vị này, cả người đều như phi thiên.

Tuy bọn họ không có tu vi, nhưng bên dưới thần diệu mỹ thực, bọn họ cũng cảm thấy bản thân xảy ra biến hóa cực lớn.

- Xem ra, cái này cũng không tệ.

Lâm Phàm cảm thán.

- Lão ca, cái này thật lợi hại.

Tiểu Kê ngửi mùi vị này, trong lòng rạo rực, đặc biệt trong đó lại bao hàm pháp lực, càng làm người ta say mê.

- Ha ha.

Lâm Phàm cười lớn, sau đó vung điểm ngón tay, lấy pháp lực Tạo Vật, tạo ra những bát sứ trong suốt, trôi nổi trong hư không.

Sau đó, tiệc rượu vây cá trực tiếp chia đều cho tất cả mọi người, ai ai cũng đều có một phần.

Sau khi uống xong, Linh tộc không có tu vi kia nếu có thiên tư loại một, có thể đột phá đến Thanh Thiên Vị, mà thiên tư tuyệt cao cũng có khả năng đột phá đến Hoang Thiên Vị.

Thiên Sí này chính là đồ đại bổ, đặc biệt khi bỏ thêm các vật liệu phụ khác, càng sinh ra hiệu quả b**n th**, không có thần đan nào có thể sánh được.

Linh tộc nhìn trân bảo trong tay, sau đó không chút do dự nuốt xuống.

Vù!

Hư không chấn động.

Những thứ này đều do Linh tộc không có tu vi tạo thành, sau khi dùng xong Thiên Sí, bản thân xảy ra biến hóa to lớn, pháp lực bàng bạc sôi trào mãnh liệt, chấn động hư không.

- Không nghĩ tới sẽ mạnh mẽ như vậy.

Lâm Phàm nhìn tất cả những thứ này, trong lòng run lên, những Hoang Thiên Vị này đều rất nhỏ tuổi, còn có một ít Linh tộc đột phá đến cảnh giới Thần Thiên Vị, chuyển hóa ra pháp lực.

Lâm Phàm thật không ngờ Thiên Sí lại có hiệu quả cường hãn như vậy.

Lúc này, bên trong Linh tộc lại nhấc lên cơn sóng thần.

- Ta có chân nguyên rồi, ta cảm thấy bản thân tràn đầy sức mạnh.

- Pháp lực, đây là pháp lực.

- Chuyện này... Này.

Sau khi đám người Linh Vô Uy nuốt phần Thiên Sí xuống, cảnh giới bản thân cũng chấn động theo, thậm chí xông tới cảnh giới tiếp theo.

- Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, khó mà tin được.

Linh Vô Uy nói.

Đặc biệt khi nhìn thấy đồng bào không có tu vi, lúc này đều có thực lực không yếu, kinh sợ đến mức sắc mặt dần thay đổi.

Loại thủ đoạn này, quả thực quá nghịch thiên rồi.

Phù phù!

Thời khắc này, vô số Linh tộc quỳ rạp trên mặt đất, cảm kích Lâm Phàm, trong mắt bọn họ, Lâm Phàm chính là ân nhân của bọn hắn.

Bọn họ chịu đủ sự tàn phá của Cự Sa tộc, mà nay Nhân tộc Đại Đế giáng lâm, g**t ch*t Cự Sa tộc, còn tăng thực lực cho bọn họ, phần ân tình này, căn bản không thể báo lại.

Lâm Phàm nhìn tình cảnh này, trong lòng vui vẻ, đây là cục diện hắn muốn thấy nhất, nhất là khi những Linh tộc này cứ liên tục cảm kích chính mình, càng khiến Lâm Phàm tự hào không thôi.

- Tiền bối.

Lúc này, Linh Vô Uy đi tới trước mặt Lâm Phàm, vẻ mặt cực kỳ cung kính.

Đối mặt với cường giả này, Linh Vô Uy không những không kiêu ngạo, mà còn cúi thấp người xuống.

- Hả? Có chuyện gì?

Lâm Phàm bình tĩnh hỏi.

- Đa tạ tiền bối đã cứu vớt Linh tộc, phần ân tình này, chúng ta ghi nhớ trong lòng.

Linh Vô Uy cảm động rơi nước mắt, hắn thân Linh tộc, có thể thấy đồng bào của mình, từ trong tình cảnh dầu sôi lửa bỏng, tìm được con đường hạnh phúc, tự nhiên cảm kích không thôi.

Lâm Phàm cười nhạt, sau đó khoát tay.

- Tiện tay mà thôi.

- Đối với tiền bối, đó chỉ là tiện tay, thế nhưng đối với Linh tộc mà, không thể nghi ngờ chính là ân tái tạo, mong tiền bối nhận một lạy của vãn bối.

Linh Vô Uy không chút do dự, quỳ lạy trên mặt đất.

Lúc này, các sư đệ sư muội Linh Vô Uy cũng hoàn toàn bái phục với Lâm Phàm, cũng giống như Linh Vô Uy, quỳ rạp trên mặt đất.

Cường giả bực này, khó có thể gặp một lần, mà bây giờ gặp được càng chấn động tâm linh bọn họ.

Lạch cạch!

Có thể vừa lúc đó, miếng ngọc bài bên hông Linh Vô Uy đột nhiên vỡ nát.

Trong chớp mắt, sắc mặt đám người Linh Vô Uy cực kỳ khó coi.

Khi ngọc bài vỡ nát, hóa thành ánh sao, mà những ánh sao kia không ngừng tụ lại trong hư không, hình thành một đạo truyền âm.

- Đệ tử bên ngoài Linh Thiên Tông nghe lệnh, yêu ma xâm lấn, tông môn bị diệt, không được về tông, a…

Nghe đến cuối cùng, đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết, đám người Linh Vô Uy thần sắc đại biến.

Mà mấy trăm người Linh tộc kia, cũng lộ vẻ kinh hãi, đó là âm thanh của tông chủ.

- Sư huynh, chuyện này…

Tất cả mọi người nhìn sư huynh, không biết nên làm thế nào cho phải.

- Yêu ma?

Lâm Phàm nghe xong lộ vẻ trầm tư, thế gian này sao có thể có yêu ma được. Cổ Tộc không người nào không biết, cho nên không có khả năng được gọi là yêu ma.

- Tiền bối, vãn bối xin cáo từ, bây giờ tông môn có chuyện, chúng ta nhất định phải quay trở về.

Linh Vô Uy ôm quyền nói.Chuyện này chính là chuyện của tông môn, hơn nữa, ngay cả tông chủ đều không thể giải quyết được, hiển nhiên không phải kẻ địch bình thường.

Mặc dù tiền bối mạnh mẽ, nhưng giữa họ lại không có bất kỳ giao tình gì, nhất là khi tiền bối vừa cứu vớt Linh tộc, nếu như thỉnh cầu tiền bối hỗ trợ, hiển nhiên có chút vấn đề.

- Ta đi với các ngươi.

Nội tâm Lâm Phàm nghi ngờ vạn phần, không biết cái thứ gì ra ngoài gây hại chúng sinh.

Bất quá, theo suy đoán của hắn, hiển nhiên không phải Cổ Tộc được, bởi vì Cổ Tộc trấn áp vạn cổ, nếu như Cổ Tộc, người trong ngọc bài truyền lời kia không gọi là yêu ma được.

Tự nhiên sẽ nói Cổ Tộc gây nên.

Linh Vô Uy nghe thấy thế, cầu còn không được, nếu tiền bối đồng ý giúp đỡ, vậy thì tốt rồi.

Ngay cả tông chủ đều không địch lại, coi như bọn họ trở lại, cũng không giúp được gì.

- Nói vị trí tông môn của các ngươi cho ta biết đi.

Lâm Phàm nói.

- Hướng đông bắc mười vạn dặm.

Linh Vô Uy đáp.

- Được rồi, Gà Con, đi thôi.

Lâm Phàm vẫy tay, Gà Con đang điên cuồng ăn uống, nghe thấy thế, mặc dù có chút không muốn, nhưng cũng nhảy lên một cái, nhảy lên bả vai Lâm Phàm.

- Đi thôi.

Lâm Phàm vung tay, bao phủ đám người Linh Vô Uy lại, sau đó trực tiếp xuyên toa hư không, đi về hướng Linh Vô Uy đã nói.

Mà nơi này, Linh tộc đã sinh sống rất lâu rồi, đối với nơi này tự nhiên vô cùng quen thuộc.

Bây giờ Cự Sa tộc bị diệt, sự uy h**p của họ tự nhiên tiêu tán theo.

Mà Cổ Tộc không để Linh tộc vào mắt đâu, dù sao đối với Cổ Tộc, những Linh tộc này, giống như giun dế mà thôi.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 826: Trùng Tổ Kinh Khủng


Người dịch: TàiBiên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Vạn vạn sơn.

Dãy núi bao phủ toàn bộ Linh Thiên Tông.

Bên trong Cổ Thánh Giới, Linh Thiên Tông chỉ có thể coi là một tông môn nhỏ.

Mà tông chủ Linh Thiên Tông là người Linh tộc, từ hạ giới phi thăng, nhờ cơ duyên, nên được đại năng khác cứu giúp mới có thể tránh khỏi độc thủ Cổ Tộc, sau đó tu luyện đến đỉnh cao, cũng vì muốn cho Linh tộc có một chỗ nghỉ ngơi, nên tự lập môn hộ, thành lập Linh Thiên Tông.

Bởi vì vô số Linh tộc bị Cự Sa tộc nuôi nhốt, cho nên nhiệm vụ quan trọng của Linh Thiên Tông chính là cứu những Linh tộc kia ra.

Vì thế, mỗi một vị đệ tử sau khi tu luyện thành công, đều muốn đi cứu đồng bào Linh tộc, nhưng đây không phải nhiệm vụ bắt buộc, cho nên, không có bất kỳ yêu cầu gì, đối với tông môn, có thể cứu được ai thì cứu.

Mấy trăm năm nay, cứu được hơn mấy ngàn người, thế nhưng người Linh tộc ngã xuống thì nhiều đến nỗi đếm không xuể.

Huống hồ Cự Sa tộc thân là một trong mười đại hung thú thượng cổ, thực lực vô cùng cường hãn, không phải thứ mà bọn hắn có thể so sánh.

Mà ngày hôm nay, Linh Thiên Tông gặp phải nguy cơ lớn nhất trong lịch sử.

Ngày hôm đó, trời trong nắng ấm, bên trong Vạn Vạn Sơn, các đệ tử Linh Thiên Tông vẫn như thường ngày hết tu luyện, rồi nghỉ ngơi, nhưng trong nháy mắt, một toà núi lớn đột nhiên ầm ầm nhô lên.

Sau đó, một vết nứt mở ra, từ trong đó xuất hiện vô số quái vật.

Những quái vật này không có hình người, mà là trùng, nhiều chân, nhiều đầu, trên thân có một bộ khôi giáp nặng nề.

Những khôi giáp này cực kỳ cứng rắn, nếu dùng võ đạo bình thường, không có cách nào đả thương bọn hắn được.

Đặc biệt, thủ lĩnh Trùng Tộc chỉ huy vô số đàn em có thực lực vô cùng cường hãn, ngay cả tông chủ Linh Thiên Tông đều không phải đối thủ của hắn.

Lúc này, bên ngoài Linh Thiên Tông, vô số Trùng Tộc đang gào thét.

Các đệ tử Linh Thiên Tông khi đối diện với đám Trùng Tộc này, đều không có bất kỳ sức đánh trả nào, vì chúng vạn phần quỷ dị, nhất khói độc, khi nhiễm vào, toàn thân mục nát, dù pháp lực của ngươi cực kỳ mạnh mẽ, hình thành pháp lực cương khí, nhưng không có cách nào chống được.

Tông chủ Linh Thiên Tông, Linh Thiên Tử đơn độc chém giết thủ lĩnh Trùng Tộc, nhưng lại bị cắn mất một cánh tay.

Mặc dù Linh Thiên Tử có tu vi Thần Thiên Vị tầng tám, sớm có thể đoạn chi sống lại, nhưng ở nơi bị mất cánh tay lại bị một độc tố thần bí, không ngừng ăn mòn, không thể đoạn chi sống lại.

Hơn nữa, độc tố này còn không ngừng ăn mòn pháp lực, nếu như không ngăn lại kịp thời, ngay cả Thiên Địa Thần Đan cũng đều bị ăn mòn.

- Chít chít...

Vô số Trùng Tộc to lớn, giống như cự sơn bao vây Linh Thiên Tông.

Giờ khắc này, một màn ánh sáng bao phủ Linh Thiên Tông, màn sáng này không ngừng chấn động, bất cứ lúc nào đều có thể vỡ tan.

Đây là đại trận hộ sơn của Linh Thiên Tông, nhưng bây giờ, đã không thể chống đỡ quá lâu được nữa.

- Ta đã thông báo cho các đệ tử đang lịch luyện bên ngoài rồi, để bọn họ không được quay về. Những yêu ma này rốt cuộc đến từ đâu, sao lại cường đại như thế.

Vẻ mặt Linh Thiên Tử nghiêm túc, trong lòng không có một tia hy vọng.

Ngẩng đầu nhìn lên, từng con từng con yêu ma to như cự sơn, đều là những nhân vật kh*ng b*.

- Không ngờ lại có Đại Thiên chủng tộc dám can đảm dựng trại đóng quân tại địa bàn của Trùng Tộc ta, đúng là tự tìm đường chết.

Từng đạo âm thanh truyền đến, những Trùng Tộc này như rất quen thuộc với Đại Thiên chủng tộc.

- Tông chủ, hiện tại chúng ta nên làm gì?

Trưởng lão Linh Thiên Tông nghiêm túc hỏi.

Đám Trùng Tộc kinh khủng nhiều đến nỗi đánh không hết, căn bản không kịp phản ứng, nhưng sau khi phản ứng lại, môn hạ đệ tử đã sớm tử thương vô số.

Bây giờ bọn họ lại bị ngăn ngoài đại điện, địa bàn xung quanh đã sớm rơi vào tay giặc

Linh Thiên Tử không nói gì, nhưng thần sắc thâm trầm kia biểu lộ tất cả.

Hôm nay, Linh Thiên Tông chắc phải bị diệt rồi, nhưng truyền thừa vẫn còn, cho nên tinh thần Linh Thiên Tông sẽ không biến mất.

Linh Thiên Tử khoát tay, ra hiệu đám đệ tử tránh ra, sau đó đứng dưới bình phong, nhìn những quái vật kia.

- Các ngươi đến cùng là chủng tộc gì, vì sao phải ra tay với Linh Thiên Tông chúng ta?

- Chít chít…

Những Trùng Tộc này không nói gì, xúc tu đong đưa, phát ra âm thanh làm người sợ hãi, lúc này, những Trùng Tổ đang chặn đường đi Linh Thiên Tông đột nhiên tách ra, Trùng Tộc đã cắn xé cánh tay Linh Thiên Tử xuất hiện.

Thân thể Trùng Tộc kia không quá lớn, đứng thẳng trong thiên địa, tám tua xúc tu trong hư không đung đưa, trên mặt có tám con mắt xanh biếc, lộ vẻ tàn bạo.

- Chít chít, đã mấy chục ngàn năm không có thưởng thức Linh Tộc rồi.

Trùng Tổ miệng nói tiếng người, nhưng âm thanh vô cùng băng lãnh, làm người sợ hãi.

- Mùi vị của Linh tộc, bản tổ thật lưu luyến, thật lâu trước đây, cũng có một Linh tộc không biết sống chết, muốn muốn giết bản Trùng Tổ, đáng tiếc cuối cùng bị bản tổ nuốt chửng.

- Há, bản tổ bây giờ còn nhớ, cái tên Linh tộc kia hình như gọi là Linh Vương Đại Đế.

- Chít chít, thực lực tên kia lợi hại hơn ngươi rất nhiều.

Linh Thiên Chi nghe xong, sắc mặt ngưng lại, lộ ra vẻ kinh hãi, không dám tin tưởng.

Mà lúc này, Trùng Tổ tiếp tục mở miệng.

- Há, đúng rồi, huyết mạch của ngươi và cái tên Linh Vương Đại Đế kia rất giống nhau, chẳng lẽ Linh Vương Đại Đế là tổ tiên của ngươi?

- Đúng rồi, nhất định là tổ tiên ngươi.

- Đáng tiếc, thật đáng tiếc, ngươi bây giờ ngay cả một nửa thực lực của tổ tiên cũng không bằng.

Trong chớp mắt, thân thể Trùng Tổ đột nhiên đứng lên, thân thể xấu xí tiêu tan, biến thành một người đàn ông trung nên, vô cùng uy nghiêm.

- Tổ tông…

Linh Thiên Tử nhìn thấy nam tử trung niên này, không khỏi kinh ngạc lầm bầm, sau đó biến sắc, không đúng, đây không phải lão tổ.

- Chít chít... Bản tổ nuốt vô số sinh linh, cho nên tất cả bọn họ đều trong trí nhớ bản tổ.

Trung niên nam tử phát ra tiếng cười âm trầm, sau đó biến hóa lần nữa, trở về hình thể xấu xí ban đầu.

Trùng Tộc chính là chủng tộc kinh khủng nhất trong vạn giới, cho nên Cổ Thánh Giới phong bế Trùng Tộc, để bọn hắn không được phi thăng.

Bởi vì Trùng Tộc có tính cách khát máu, lãnh thổ bản thân đã không thỏa mãn được bọn họ, sau đó bọn họ đi chinh chiến vạn giới, hủy diệt không biết bao nhiêu chủng tộc.

Bây giờ bình phong mở ra,Trùng Tộc giáng lâm Cổ Thánh Giới, dùng thực lực cường hãn nuốt chửng Đại Thiên chủng tộc.

Đây là thỏa thuận giữa Trùng Tộc và Cổ Tộc.

Vạn giới mở ra mấy lần, Trùng Tộc đã phủ xuống bấy nhiêu lần.

Đối với Đại Thiên chủng tộc, không chỉ chống lại Thiên Ý Cổ Tộc, còn phải chống lại Trùng Tộc kinh khủng.

Trước khi vạn giới mở ra, Linh Vương Đại Đế chính là cường giả tuyệt thế, nhưng cuối cùng vẫn phải bỏ mạng trong miệng Trùng Tổ.

- Các sinh linh Linh tộc, bó tay chịu trói đi, chẳng lẽ các ngươi cho rằng bình phong này có thể bảo vệ được các ngươi sao? Hừ, mơ mộng hão huyền.

Trùng Tổ dùng một xúc tu sắc nhọn, nhẹ nhàng chạm vào bình phong.

Xoạt xoạt!

Trong chớp mắt, bình phong vỡ tan, Linh Thiên Tông hoàn toàn lộ ra ngoài.

- Làm sao có khả năng?
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 827: Gà Con Ăn Sâu Nhỏ


Người dịch: TàiBiên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

- Chít chít…

Trong chớp mắt, đám Trùng Tộc to lớn, dữ tợn phát ra âm thanh làm người ta sợ hãi.

Các đệ tử Linh Thiên Tông nhìn đám quái vật kh*ng b* xung quanh, từng người bắt đầu run rẩy, bọn họ rất sợ hãi.

Những người từ hạ giới phi thăng lên, tâm tính cường hãn hơn rất nhiều so với Linh tộc bản địa, nhưng nhìn tình huống lúc này, nội tâm bọn họ cũng bắt đầu sụp đỗ.

Những Trùng Tộc này nhìn Linh tộc như nhìn con mồi, nước miếng từ cái miệng dữ tợn liên tục chảy xuống.

Linh Thiên Tử đứng lên, bảo vệ đệ tử sau lưng.

- Trùng Tộc... Trùng Tộc.

Linh Thiên Tử cuối đầu, cười thê lương.

- Đệ tử Linh Thiên Tông nghe lệnh, hôm nay chúng ta sẽ liều mạng với Trùng Tộc này một phen.

- Dạ.

Tuy rằng đám đệ tử rất sợ hãi, nhưng giờ khắc này, từng người từng người ngẩng đầu ưỡn ngực, chiến ý sục sôi.

- Chít chít, giun dế Linh tộc, hôm nay ta sẽ nuốt chửng toàn bộ các ngươi, để lấy khẩu vị như xưa, Linh tộc quả thực mỹ vị.

Trùng Tổ bước lên trước, trong mắt bọn hắn, những Linh tộc này chỉ là giun dế, có thể làm mỹ thực bỏ vào bụng.

Xoẹt!

Lúc này, Trùng Tổ há miệng cái khổng lồ, thân thể vốn không quá lớn, đột nhiên bành trướng, chất lỏng màu xanh biếc từ trong cơ thể phun ra.

Một cái lại một cái xúc tu, từ cơ thể hắn đi ra, quơ đi quơ lại trong hư không.

Giờ đây, một đầu Trùng Tổ to lớn hơn mấy chục lần so với lúc trước xuất hiện, trong cái miệng dữ tợn kinh khủng kia, giăng đầy hàm răng nhọn hoắt, phảng phất như mặc kệ là vật gì, đều sẽ bị cắn nát.

- Rầm!

Đệ tử Linh Thiên Tông nhìn thấy thân thể kinh khủng kia, từng người từng người đột nhiên lùi về sau, trong mắt lóe vẻ hoảng sợ.

Một ít đệ tử sợ hãi đến mức tay chân nhũn ra, ngay cả binh khí trong tay đều nắm không chắc.

Thậm chí có người co quắp ngã xuống đất, gương mặt đầy sợ hãi.

Trước mặt quái vật kh*ng b* này, bọn họ sợ hãi, còn sợ hãi hơn khi đối mặt với Cổ Tộc.

Cổ Tộc tuy xấu xí, nhưng không có xấu xí đến như vậy.

Trùng Tộc này không chỉ xấu xí, còn hết sức dữ tợn, mỗi tên đều giống như ma quỷ.

- Tông chủ...

Vừa lúc đó, thanh âm Linh Vô Uy từ xa truyền đến.

Linh Thiên Tử nghe xong, sắc mặt biến đổi.

- Đi mau.

Linh Thiên Tử nóng lòng, không phải hắn đã thông báo, kêu bọn họ rời đi rồi sao, trở về làm gì cơ chứ.

- Đi mau…

Linh Thiên Tử quát to.

- Chít chít, lại một đám Linh tộc, nếu đã tới, vậy đừng đi nữa.

Trùng Tổ nhìn những Linh tộc phương xa, âm trầm nở nụ cười, những xúc tu trên người đung đưa, sau đó từng đạo từng đạo hắc quang rót vào hư không, giết qua Linh Vô Uy.

Linh Thiên Tử thấy cảnh này, nội tâm cuốn lên, thế nhưng hắn đã không thể giúp được gì.

- Những thứ này, chẳng lẽ là Trùng Tộc?

Lâm Phàm dắt đám người Linh Vô Uy trở về, nhìn những quái vật xấu xí phía dưới, trong đầu nổi lên một ít hình ảnh.

Trong điển tịch Vân Tông, Lâm Phàm đã từng thấy những giới thiệu liên quan đến chúng.

Trùng Tộc cũng thuộc Đại Thiên chủng tộc, bất quá nó là chủng tộc tàn bạo nhất.

Trùng Tộc nuốt những chủng tộc khác, sau đó chuyển gien của con mồi lên bản thân.

Mỗi khi vạn giới khai mở, Trùng Tộc đều đứng mũi chịu sào, xé rách bình phong Trùng Giới, rồi nuốt chửng chủng tộc Đại Thiên.

Có thể nói, Trùng Tộc là trợ thủ của Cổ Tộc.

Bất quá, Trùng Tộc cũng không mua ân tình Cổ Tộc, có thể nói, hai tộc này chỉ lợi dụng lẫn nhau.

- Một chủng tộc thú vị, lát nữa phải bắt một con, nghiên cứu một phen mới được.

Lúc Lâm Phàm nhìn thấy Trùng Tộc, h*m m**n học hỏi đột nhiên bạo phát.

Việc giải phẫu chủng tộc Đại Thiên, Lâm Phàm cảm giác mình không xuống tay được, nhưng khi thấy những Trùng Tộc này, Lâm Phàm đầy lạc thú vô tận.

Phải làm gì với những đại trùng tử này nhỉ?

Nếu không phải nướng sâu, cũng chỉ có giải phẫu thôi.

- Đại trùng tử, lão ca, có đại trùng tử kìa.

Gà Con đứng trên bả vai Lâm Phàm, thấy một đám Trùng Tộc, trong mắt bạo phát tinh quang hưng phấn.

Ngay tại lúc này, ánh sáng kia đến, trong đó, ẩn chứa những xúc tu của Trùng Tộc.

- Vừa gặp mặt đã động thủ, bá đạo quá đó.

Lâm Phàm cười nhạt một tiếng, một tay mở ra, trực tiếp trấn áp.

Ầm!

Ầm!

- A!

Trùng Tổ khàn giọng kêu thảm thiết, những xúc tu không ngừng nứt toác, từng luồng máu xanh rơi ra.

- Người nào?

Thần sắc Trùng Tổ cứng lại, lộ vẻ nghiêm nghị.

Trùng Tổ không ngờ có sinh linh thực lực cường hãn, quả thực không thể tưởng tượng nổi.

Linh Thiên Tử vốn cho rằng những đệ tử này sẽ bị Trùng Tổ g**t ch*t, nhưng không ngờ, trong này đám bọn họ có cường giả, trực tiếp trấn áp Trùng Tổ.

- Lão ca, ta không nhịn nổi nữa rồi, đại trùng tử, tất cả đều là đại trùng tử đó.

Lúc này, Gà Con nhảy xuống.

- Ác ác!

Trên người Gà Con bạo phát hào quang óng ánh.

Tia sáng này chiếu rọi thiên địa, mà bản thân Gà Con cũng xảy ra biến hóa to lớn.

Ác ác!

Những chiếc đuôi màu sắc sặc sỡ đột nhiên phiêu đãng bay lên, mà thân thể Gà Con lại không ngừng bành trướng, còn to lớn hơn đám Trùng Tộc.

Sau khi ánh sáng tiêu tan, một Gà Con to lớn xuất hiện trước mặt Lâm Phàm.

Đôi chân to lớn, sừng sững như cột chống trời.

Ngẩng cao đầu, mỏ gà sắc nhọn, đặc biệt là mào gà trên đỉnh đầu, đang đung đưa theo gió kia.

Ác ác!

Lúc này, Gà Con như phát điên, đôi mắt vốn sáng ngời, đột nhiên bạo phát vẻ điên cuồng.

- Mẹ nó, cái này chính là Gà Con ăn sâu sao?

Lâm Phàm nhìn Gà Con lúc này, cũng ngây ngẩn cả người, hắn không ngờ sẽ có một màn như vậy.

Gà Con dùng một cước dẫm Trùng Tộc dưới chân, sau đó mỏ gà sắc nhọn, giống như máy đóng cọc, lúc lên lúc xuống, mổ như điên.

Trong nháy mắt, Trùng Tộc trong mắt Linh Thiên Tông là những kẻ vô cùng cường hãn, nhưng hiện tại, lại biến thành thức ăn cho người khác.

Gà Con mổ một phát, trực tiếp nuốt một Trùng Tộc vào bụng.

- Ăn ngon, ăn ngon...

Lúc này, Gà Con lộ vẻ mặt hưởng thụ.

Trùng Tổ thấy cảnh này, điên cuồng rống lên, đồng thời tràn đầy khiếp sợ.

- Thiên địch của Trùng Tộc, sao có thể có chuyện đó…

Đối với Trùng Tổ, Trùng Tộc chính là chủng tộc chí cao vô thượng, ngự trị tất cả các chủng tộc khác.

Nhưng vào đúng lúc này, hắn phát hiện Trùng Tộc lại có thiên địch.

Khi Trùng Tộc đối mặt với Gà Con, khí tức vốn dĩ rất hung tàn, đột nhiên biến mất không sót lại chút gì, không ngừng lùi lại, như rất sợ hãi.

Mọi người Linh Thiên Tông nhìn một màn trước mắt, kinh ngạc đến choáng váng, trong mắt bọn họ, Trùng Tộc vô cùng kinh khủng, những đối với hung thú quái dị này, lại yếu đuối như vậy.

Một chút phản kháng cũng không có.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 828: Nơi Này Là Trái Đất


Người dịch: TàiBiên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Cho dù có một ít Trùng Tộc bám vào người Gà Con, nhưng trong nháy mắt, một đám lửa từ người nó bùng lên cao, trực tiếp bị đốt thành tro.

Bá đạo, quả thật quá bá đạo.

Gà Con chỉ dùng một móng vuốt đã trấn áp được một đầu Trùng Tộc, sau đó nuốt chúng vào bụng.

Đám người Linh Thiên Tông thấy cảnh này, nội tâm đột nhiên run rẩy.

Một hung thú hung hãn, bá đạo.

Có điều bọn họ không biết Gà Con thuộc loại nào?

- Muốn chết.

Trùng Tổ nhìn thấy tộc nhân mình bị một con hung thú xấu xí ức h**p, tự nhiên không nhịn được.

Vô số xúc tu phóng lên trời, những xúc tu đen nhánh khổng lồ, kh*ng b*, thời không đều bị nó chém gãy, chứ đừng nói đến Gà Con.

Gà Con đối phó với những con sâu nhỏ này, tự nhiên không có vấn đề gì, nhưng nếu phải đối mặt với Trùng Tổ Thần Thiên Vị tầng mười Vĩnh Hằng Thần Vị, có hơi quá sức.

Lúc này, thân hình Lâm Phàm lóe lên, một đạo kiếm ý phóng lên trời, hào quang chớp nhoáng, kiếm ý cắt rời hư không.

Những xúc tu cực kỳ cường hãn kia không khác gì tờ giấy, bị chém đứt ngay lập tức, một dòng máu màu xanh phun ra.

Sau đó, tiếng kêu thê thảm của Trùng Tổ lại vang lên.

- Thật mạnh.

Linh Thiên Tử nhìn một màn trước mắt, tâm thần chấn động, hắn không biết đệ tử hắn sao có thể mời được cường giả lợi hại như vậy.

Nếu cứ tiếp tục thế này, tình huống hôm nay sẽ có biến hóa to lớn.

- Tông chủ!

Thừa dịp này, Linh Vô Uy đến bên người tông chủ, mấy trăm Linh tộc kia liền dung nhập vào các đệ tử, khi biết không ít sư huynh đệ chết dưới tay Trùng Tộc, nội tâm mọi người đều rất khó chịu.

- Vô Uy, vị kia là ai?

Linh Thiên Tử nhìn phía Lâm Phàm đang đứng đối diện Trùng Tổ, hỏi.

- Tông chủ, vị kia chính là Nhân tộc Đại Đế.

Sau đó Linh Vô Uy nói chuyện Cự Sa tộc lại một phen.

Sau khi nghe xong, trên mặt Linh Thiên Tử hiện vẻ khiếp sợ, không dám tin tưởng.

Tiêu diệt toàn bộ Cự Sa Tộc, sao có thể có chuyện đó?

Cự Sa tộc là một trong thập đại hung thú thượng cổ, thực lực vô cùng cường hãn, đặc biệt là vị Sa Tổ, mạnh hơn chữ mạnh nữa, người bình thường không có khả năng đối phó được.

Một ít đệ tử xung quanh sau khi biết những chuyện Linh Vô Uy đã trải qua, chấn động không ngớt, bọn họ không ngờ thế gian này, ngoại trừ Cổ Tộc, vẫn còn có cường giả thế này.



- Ngươi là ai?

Lúc này, Trùng Tổ nhìn Lâm Phàm, thần sắc cảnh giác, bao hàm phẫn nộ vô tận.

Tên ghê tởm này dám chém hắn hai lần.

Nhưng qua hai lần đó, cũng để Trùng Tổ hiểu được, sinh linh trước mắt có thực lực không yếu.

- Trùng Tộc? Chủng tộc này vừa kỳ quái, vừa xấu xí quá.

Lâm Phàm nhìn từ trên xuống dưới, sau đó lộ vẻ nghi hoặc.

- Ta nhìn ngươi thế nào cũng thấy giống rết?

Lâm Phàm nói đến con rết - một côn trùng sống ở kiếp trước.

Nhìn qua, Trùng Tổ này thật sự rất giống rết.

- Ngươi dám nhục nhã Chí Cao Trùng Tộc vĩ đại ta.

Trùng Tổ vừa nghe xong, bừng bừng lửa giận, vô số xúc tu không ngừng đung đưa, như muốn xé nát Lâm Phàm.

- Ta là Nhân tộc Đại Đế ở Huyền Hoàng Giới, rết sâu nhớ kỹ tên bản Đế, nếu không sẽ không biết ai đã giải phẫu ngươi đâu.

Lâm Phàm cười nói.

Giải phẫu này xem như một môn học cao cấp, người bình thường khó lòng học được.

- Nhân tộc, chít chít, Nhân tộc sắp tiêu vong, bản tổ chính là Trùng Tộc chi vương, bất tử bất diệt.

Trùng Tổ tức giận gào thét, sau đó liên tục cười lạnh, giống như đã nghĩ ra chuyện gì đó.

- Con rệp xấu xí, ngươi cười gì vậy?

Lâm Phàm hỏi.

- Câm miệng, bản tổ không phải con rệp xấu xí, cái tên Nhân tộc nhỏ bé nhà ngươi sẽ trả giá rất thê thảm.

Trùng Tổ quơ xúc tu, khiến người ta không rét mà run.

- Con rệp xấu xí, bản Đế hỏi ngươi, ngươi cười cái gì?

Không biết khi nào, Lâm Phàm đã cầm Vĩnh Hằng Chi Phủ trong tay.

- Chết đi cho bản tổ.

Lúc này, Trùng Tổ hóa thành một đạo cầu vồng, đánh tới Lâm Phàm.

- Khà khà, con sâu một trăm chân, hôm nay bản Đế sẽ chẻ ngươi thành cây gậy.

Lâm Phàm cười lớn, Vĩnh Hằng Chi Phủ mãnh liệt vạch một đường, một đạo cầu vồng phá không mà đến, cắt rời tất cả, chém hết mọi thứ.

Khi một xúc tu Trùng Tổ đong đưa, hư không giống như giấy trắng, bị cắt ra, xuất hiện vô số vết nứt.

Hư không nghịch lưu c**ng b** tràn ngập trong thiên địa, nếu như một cường giả khác, e rằng sớm đã bị cắn g**t ch*t tươi rồi.

Thế nhưng đối với Lâm Phàm, tất cả những thứ này giống như gãi ngứa, căn bản không có cảm giác.

Xì xì!

Cầu vồng bạo phát, một tiếng kêu thê thảm vang vọng không gian.

- Con rệp xấu xí, ngươi thật sự quá yếu.

Một người một búa, nhẹ nhàng vùng vẫy, kinh thiên động địa.

Trùng Tổ phát hiện những xúc tu mình đã bị chém đứt, thân thể hắn bây giờ giống như cây gậy, lăn lộn trên mặt đất.

- Đáng ghét, đáng ghét…

Trùng Tổ tức giận gào thét. Ở nơi bị cắt, máu tươi không ngừng chảy ra ngoài.

- Làm sao?

Bản thân Lâm Phàm đã đến cảnh giới Thần Thiên Vị tầng mười, mặc dù không chứng được Vĩnh Hằng Chi Vị, nhưng thực lực rất nghịch thiên.

Tuy Trùng Tổ cường hãn, nhưng so sánh với Lâm Phàm, vẫn còn kém nhiều lắm.

Bây giờ, trong vùng thế giới này, cường giả có thể g**t ch*t Lâm Phàm, có thể có, cũng có thể không.

Nhưng cường giả Lâm Phàm không giết được lại ít đến đáng thương.

Coi như Cổ Tộc Chí Cao thì thế nào, đánh một trận tử chiến, Lâm Phàm nắm chắc bảy phần mười cơ hội dựa vào bản thân g**t ch*t Cổ Tộc Chí Cao, nếu như mượn sức mạnh của đám người Tuyên Cổ, tự nhiên sẽ nắm chắc trăm phần trăm.

Cho nên Trùng Tổ này trong mắt Lâm Phàm, cũng chỉ là giun dế.

- Thật mạnh.

Lúc này, tất cả mọi người Linh Thiên Tông trợn tròn mắt, bọn họ không ngờ mọi chuyện sẽ biến thành như thế.

Trong mắt của bọn họ, Trùng Tổ kia cực kỳ cường hãn, nhưng trước mặt Nhân tộc Đại Đế, lại không chống đỡ được một chiêu.

Những Trùng Tộc còn lại, dưới chân hung thú hung tàn kia, đã bị giết vô cùng thê thảm.

Máu thịt tung toé, chết không toàn thây.

- Ăn ngon, ăn ngon.

Lúc này, Gà Con giống như trúng tà, khi nhìn thấy đám Trùng Tộc trước mặt, sức chiến đấu bạo phát vô cùng mãnh liệt.

Đối với Gà Con, trong đầu nó chỉ có một ý nghĩ.

Aen... Ăn... Và ăn.

- Nhân tộc ghê tởm, bản tổ muốn để Nhân tộc các ngươi tiêu tan trong vạn giới.

Trùng Tổ rống giận, chợt phát ra thanh âm quái dị.

- Ha ha, chỉ sợ ngươi thất vọng rồi, Huyền Hoàng Giới đã được bản Đế bảo vệ, con rệp nhà ngươi có biện pháp gì chứ.

Lâm Phàm cười nói.

- Chít chít! Nhân tộc kia, đâu phải chỉ có Huyền Hoàng Giới mới có Nhân tộc.

Trùng Tổ điên cuồng hét lên, sau đó há miệng lớn, một luồng thần niệm bạo phát.

Trong chớp mắt, một bóng mờ xuất hiện.

Lâm Phàm thấy cảnh này, lông mày ngưng lại.

Từng viên thiên thạch dài đằng đẵng trong vũ trụ vô tận nhanh chóng phi hành, nơi vô số vẫn thạch đến chính là một thế giới màu xanh biếc.

Oanh Ầm!

Hình tượng nhất chuyển.

Từ trong thiên thạch kia, vô số Trùng Tộc sống lại, hiệu lệnh nuốt chửng sinh linh, hoàn toàn chinh chiến trong thế giới xanh biếc.

- Là Trái Đất?

Lâm Phàm sững sờ, nơi này không phải quê hương của mình sao?

- Đáng hận…

Lúc này, Lâm Phàm hơi động, khí thế toàn thân bạo phát, chỉ chém một nhát.

Xoạt xoạt!

Trùng Tộc trong nháy mắt biến thành hai nửa.

- Chít chít...
 
Back
Top Bottom