Giọng nói trong veo của cô gái nhỏ vang lên ngay bên cạnh Lâm:“Vậy mày về trước đi, tao ghé chợ mua một ít đồ, nấu cho mày ăn."
Lâm nhíu mày:“Tao đi với mày!”
Vy lắc đầu, giọng nhỏ lại, có chút trách móc: “Thôi!
Không được đâu.
Thằng Bin ở nhà một mình không nên lắm.
Tao không muốn chuyện lúc nãy xảy ra thêm lần nữa.”
Lâm nhìn Vy một lúc rồi không nói gì thêm, chỉ gật đầu rồi dắt Bin về nhà.
Còn Vy, quay người bước nhanh về phía khu chợ gần đó.Trong lòng cô vẫn chưa hết rối bời.
Cô không biết vì sao mình lại sốt sắng nấu ăn cho nó như vậy.
Có thể là vì cảm kích, vì biết ơn, hoặc là vì một điều gì khác mà chính cô cũng chưa rõ.Đứng giữa khu chợ ồn ào, Vy vừa đi vừa suy nghĩ.
Cô không biết Lâm thích ăn món gì.
Đắn đo một hồi, cuối cùng cô chọn mua món mà mình thích cá viên chiên xào rau muống một món dân dã nhưng đậm đà, dễ ăn.Đến sạp bán rau, Vy ngồi xuống, cẩn thận lựa bó rau muống tươi xanh nhất rồi đưa cho người bán:“Của con hết bao nhiêu vậy ạ?” cô lễ phép hỏi, vừa lấy ví raGiọng người bán nhỏ nhẹ, nở nụ cười thân thiện:“Của con hết mười lăm ngàn thôi.”
Vy mở ví ra, nhưng tìm mãi chỉ thấy có mười ba ngàn tiền lẻ.
Cô lục lọi thêm một lúc, mắt đảo qua từng ngăn ví như mong tìm được tờ hai ngàn còn sót lại ở đâu đó.Thấy Vy loay hoay, người bán cũng phần nào đoán được, liền mỉm cười nói:“Con đưa cô mười ba ngàn thôi cũng được.
Nhìn con dễ thương, lễ phép như vậy nên cô khuyến mãi luôn đó.”
Vy nghe vậy thì bối rối thấy rõ.
Cô đỏ mặt, vội vàng nói:“Dạ, con ngại quá.
Cô bán rau lời cũng đâu được bao nhiêu.Với lại con có tiền mà, chỉ là đang kiếm xem có tờ hai ngàn lẻ không thôi ạ.” giọng Vy có chút lúng túng, vì hành động vừa rồi của minh khiến cho cô bán rau hiểu lầm.Vy nhận lấy bó rau, cúi đầu cảm ơn cô bán hàng rồi rảo bước rời khỏi chợ.
Trên tay là túi đồ ăn không nhiều, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy kỳ lạ.
Có gì đó ấm ấm len vào ngực.
Có lẽ vì sự tử tế bất ngờ của người bán rau, hoặc là vì chuyện đang xảy ra từ sáng tới giờ.Đứng trước cửa nhà, Vy hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa bước vào.Căn nhà nhỏ ấm áp vang lên tiếng cười khúc khích của Bin.
Nó đang ngồi dưới sàn nhà, tay ôm chặt con gấu bông, gần đó còn có bộ đồ chơi láp ráp mới vừa hoàn thiện,vừa ăn kem vừa cười nói gì đó với Lâm.
Thấy Vy bước vào, Bin reo lên:“Hai về rồi!
Có mua gì ăn không vậy Hai?”
Vy gật đầu, cười nhẹ:“Có.
Hôm nay Hai nấu món đặc biệt.
Nhưng mà phải có người phụ Hai nhặt rau thì mới nấu được.”
Bin đang định giơ tay thì Lâm lên tiếng trước:“Tao làm cho.
Bin đang ăn kem, để nó chơi.”
Vy liếc nhìn Lâm, không nói gì, chỉ khẽ đưa túi đồ cho cậu.Cả hai cùng vào bếp.
Căn bếp nhỏ dần dần ấm lên, không chỉ vì hơi lửa từ bếp gas, mà còn vì những câu nói qua lại nhỏ nhẹ, đôi khi là tiếng cười bật ra vì những chuyện vụn vặt.Lâm vừa nhặt rau vừa cười cười:“Món đặc biệt của mày là cá viên chiên xào rau muống hả?
Món đặc biệt dễ sợ luôn”Vy nguýt dài:“Ngon hơn mấy gói mì tôm mày ăn mỗi tối đấy.
Với lại tao đâu biết mày thích gì.
Ăn được thì ăn, không thì khỏi.”
Lâm không đáp.
Một lúc sau, cậu mới nhẹ nhàng nói, giọng hơi trầm:“Tao ăn cái gì cũng được, Miễn là mày nấu đều được.”
Vy hơi khựng tay khi đang xào rau.
Câu nói đơn giản vậy thôi mà khiến cô bất giác cảm thấy trong lòng đã mềm nhũn từ bao giờ.Bữa cơm dọn ra đơn giản thôi, chỉ có một đĩa rau xào, một chén nước chấm, ít cơm trắng và tiếng cười rôm rả của Bin.Vy ngồi đối diện Lâm, thi thoảng liếc sang cậu rồi vội quay đi như sợ bắt gặp được ánh mắt ai đó.Lâm ăn một miếng, gật gù:“Ừ, cũng được đấy chứ.”
Vy bĩu môi:“Không được thì nhịn.
Tao đâu bắt ép.”
Cả hai nhìn nhau, rồi bật cười cùng lúc.Không ai nói gì nữa, nhưng trong lòng lại như có tiếng gì đó vang lên khe khẽ.
Không rõ là nhịp tim.
Hay là những tâm tình đang cất giấu thầm lặng trong lòng?Cả ba người ngồi ăn trong căn bếp nhỏ, cảm giác vô cùng ấm cúng và bình yên đến lạ.
Bin vừa ăn vừa luyên thuyên kể lại chuyện gắp gấu, chuyện được ăn kem, chuyện bị lạc...không có hồi kết.
Vy thì vừa ăn vừa phải canh không cho Bin làm đổ nước chấm.Lâm ngồi lặng một chút, nhìn cảnh trước mặt mà bất giác bật cười.Vy cau mày: “Gì vậy?
Cười cái gì?”
Lâm nhún vai, nụ cười chưa tắt hẳn trên môi:“Không, tự nhiên thấy buồn cười,tao cảm thấy như tao với mày là vợ chồng trẻ, còn Bin là con tụi mình vậy á.”
Vy nghẹn một chút, suýt chút nữa thì phun miếng cơm trong miệng.
Cô trợn mắt nhìn Lâm:“Mày nói xàm cái gì vậy hả?!”
Bin không hiểu nhưng vẫn vỗ tay hưởng ứng:“Đúng rồi đó!
Hai Vy giống mẹ em còn anh Lâm giống ba em ghê luôn!”
Vy đỏ mặt, lập tức gõ nhẹ lên đầu Bin:“Ăn cơm đi!
Ai cho nói lung tung vậy hả?”
Nhưng dù có tỏ ra giận dữ, khuôn mặt cô vẫn không giấu được chút bối rối, hai má đỏ lên như người vừa ăn phải ớt cay.Lâm nhìn Vy, ánh mắt lặng đi trong thoáng chốc.
Không phải là vì câu đùa nữa, mà là vì hình ảnh trước mặt thật sự quá dễ chịu.Một buổi chiều đơn giản, một bữa cơm bình thường, một cô gái hay cằn nhằn nhưng chu đáo, một thằng nhóc con vô tư hay cười và chính cậu, người đang ngồi đây, thấy lòng mình bình yên đến lạ.Cậu quay sang Bin, gắp cho nó miếng cá viên cuối cùng, rồi nhìn Vy: “Mày mà làm vợ thật, chắc cũng cằn nhằn dữ lắm.”
Vy liếc mắt:“Tao có cần mày cưới tao chắc”Lâm bật cười, không đáp.
Nhưng trong lòng lại khẽ nghĩ " Nếu người làm vợ tao là mày thật thì.Chắc tao cũng chịu đựng được thôi."
Bữa cơm kết thúc bằng tiếng cười giòn giã của Bin và ánh mắt lúng túng trốn nhau của hai đứa lớn.
Không ai nói thêm điều gì, nhưng sự im lặng lại đang kể một câu chuyện dài hơn tất cả những gì được thốt ra.Vy tiễn Lâm ra tới cổng, giọng điệu nhẹ nhàng:"Tạm biệt, mai gặp!"
Lâm vẫy tay tạm biệt cô,đáp vội:"Ừ, mai gặp!"