Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Mùa Không Trở Lại

Mùa Không Trở Lại
Chương 9: Mối quan hệ không đơn thuần


Mưa bất chợt ập đến, những hạt mưa nhỏ như những viên kim cương vỡ tan khi rơi xuống mặt đất.

Cảnh vật xung quanh trường học bỗng trở nên mờ ảo dưới lớp sương mù nhẹ, tiếng mưa rào rạt trên mái tôn vang lên như một khúc nhạc tĩnh lặng.

Học sinh vội vã ra về, áo mưa được khoác lên vội vàng, những chiếc ba lô đung đưa theo từng bước chân vội vã.

Cảnh tượng sân trường bây giờ giống một không gian vừa ồn ào vừa lạ lẫm, như thể thời gian dừng lại trong một khoảnh khắc bất ngờ.Trương Dư Hi nhìn thời tiết hiện tại, chỉ biết ngán ngẩm.

Rõ ràng vừa nãy còn nắng chang chang , sao giờ bầu trời lại đen kịt như thế này?

Thời tiết ảo thật đấy!...Thất thường y hệt tâm trạng của cô vậy.Dư Hi đi vội ra khỏi lớp , muốn về ký túc xá nhanh vì lo cho Hạ Minh Nguyệt.

Không biết bây giờ cậu ấy đã đỡ hơn chưa?

Nhưng vì do vội , khoá cặp cô kéo được có nửa làm quyển sách rơi khỏi cặp mà cô không hay biết.

Dương Nhật Phong vừa xách cặp ra khỏi cửa trước của lớp , vừa đi vừa thầm chửi Nguyễn Đức Hải.

Cậu ta đúng là cái loại theo gái bỏ bạn , vừa thấy tin nhắn của gấu tới là mắt sáng như đèn pha ô tô , không thèm nói với anh một câu xin lỗi vì hủy hẹn mà lao ngay ra lớp còn nhanh hơn cả tia chớp.Đây là lần thứ n rồi , mà nó vẫn chứng nào tật nấy.

Nhật Phong chửi xong cũng chỉ biết thở dài.

Anh tự hỏi:
Không biết rằng , tình bạn này còn kéo dài được bao lâu?

Rồi vô tình đập vào mắt anh là thứ gì đó - một quyển vở đang nằm gọn ở dưới đất , trước cửa phòng học, bị tạt một ít nước mưa ở bìa sách.

Nhật Phong nhìn xung quanh , rồi nhìn lại vào phòng học - không thấy một con ma nào cả, và anh là người cuối cùng vẫn còn đứng ở hành lang.

Dương Nhật Phong liền cảm thấy phiền phức , vì không thể nào làm ngơ một quyển vở đang nằm trên mặt đất của ai đó đã đánh rơi được.

Anh từ từ cúi xuống nhặt lên , còn buột miệng chẹp một cái.

Nhưng khi nhìn thấy cái tên được viết nắn nót ở trên bìa sách: Trương Dư Hi - Bài tập vật lý , thì cái cảm giác vừa nãy hoàn toàn biến mất.

Nhật Phong cũng chẳng biết tại sao nữa , nhưng khi nhìn nét vẽ đáng yêu về những con mèo ở ngoài bìa , anh có một cảm giác thật lạ lùng - cảm thấy lòng yên bình như sóng vỗ nhẹ vào cát.

Dương Nhật Phong lau sơ qua, muốn đem trả , nhưng không thấy Dư Hi đâu nên đem về nhà , định bụng mai đến lớp rồi trả.

Khi ngồi xuống bàn học , nhìn quyển vở trước mắt: vẫn còn ướt một chút , mép bìa bị cong lại.

Anh lấy máy sấy làm khô qua , rồi mở vài trang ra xem có ướt bên trong không.

Bất chợt Nhật Phong để ý kỹ chữ viết của Dư Hi: gọn gàng , đẹp đẽ , đầy đủ.

Giải bài tập vật lý thôi mà mấy chỗ còn có giải thích bằng lời - như đang dạy người khác.

Nhật Phong khẽ bật cười.

Anh không nghĩ rằng một bà chằn như Dư Hi lại làm mọi thứ chỉnh chu như một đứa con gái vậy.

Lật đến trang tiếp theo , anh đột nhiên nheo mắt lại.

Ở trang đó có viết 'Công tử bột' - có vẻ là đang nói anh , sau còn kèm theo một cái hình gì đó nhưng đã bị gạch tan nát bởi mực đen.

Nhật Phong ban đầu có ý định trả vở đấy , nhưng khi cái hình đen ngòm chưa xác định rõ ràng là gì đập vào mắt anh, anh liền nảy ra một ý định: giấu vở vài hôm cho cô ta biết tay , vì dám viết về anh như thế.

Nghĩ vậy rồi Nhật Phong ngồi cười cười như được mùa: nửa trêu , nửa tò mò , nửa trả đũa...

Và anh không biết rằng , từ lúc này , cái tính trẻ con bị chôn kín bao lâu nay của một thằng công tử bột , đã trỗi dậy.

__________________

Trương Dư Hi vừa về đến phòng thì đã hắt hơi liên tục.

Cô tự sờ lên trán mình , không thấy nóng.

Với lại bình thường cô cũng không bị ốm vào mấy hôm trời trở mùa như này.

Sao lại hắt xì liên tục như vậy?

Thật ra cô tự dối bản thân vậy thôi, chứ cô cảm nhận rõ ràng là có ai đó đang nấu xói mình nãy giờ.

Nhưng cô không quan tâm, và bình thường cô toàn tự lừa bản thân mình bằng mấy lý do hợp lý , để ngăn tâm trí không để ý đến những chuyện như thế nữa.

Trương Dư Hi vừa vào phòng khách thì đập thẳng vào mũi cô là cái mùi thơm của cháo hành.

Trương Dư Hi liền biết , hôm nay họ nấu cháo hành vì Hạ Minh Nguyệt.

Chẳng hiểu sao, khi nhận ra được điều đó , lòng Dư Hi lại dâng lên nhiều cảm xúc khó hiểu: có một chút ấm áp, yên lòng...nhưng cũng có một chút hổ thẹn - khi hành động nhỏ ấy lại mang nhiều sự quan tâm chân thành hơn những cái suy nghĩ ích kỷ của cô.

Trương Dư Hi liền lắc đầu - như một hành động cố gạt bỏ những suy nghĩ kia ra khỏi đầu, rồi điều chỉnh lại cảm xúc, tiến về phía nhà bếp.

Mọi người thấy cô về thì chào một câu rồi bảo cô ngồi xuống ăn cháo hành cho ấm bụng.

Dư Hi ngồi xuống ghế , không quên quay sang hỏi thăm Hạ Minh Nguyệt.

Thái độ của Hạ Minh Nguyệt ban đầu lạ lắm.

Cậu ấy không nói gì , cũng né tránh ánh mắt của cô.

Chẳng lẽ , cậu ấy làm vậy vì đã nhận ra rằng , người hôm qua ôm cậu ấy là cô?

Dư Hi càng cảm thấy tò mò về Hạ Minh Nguyệt - điều mà cô chưa từng làm với ai khác.

Nhưng cô lại cố gắng giấu đi cái sự tò mò đó.

Vì cô biết rằng: một người chưa từng mở lòng mình với ai đó như cô...thì không có quyền tò mò về cuộc sống của người khác.

Trương Dư Hi ngồi ăn trong im lặng , không tham gia bất cứ cuộc trò chuyện nào.

Có lẽ , cô vẫn đang suy nghĩ về bản thân mình.

Nhưng có vẻ , Triệu Tư Mỹ đã nhìn thấy được lý do đằng sau sự im lặng đó.

Khi Dư Hi ăn xong một bát , định đứng dậy thì Tư Mỹ đã múc thêm cháo cho cô rồi nói:
" Ăn thêm nữa đi, cậu vẫn đang đói mà."

Thấy Dư Hi định từ chối, Tư Mỹ liền nhăn mặt:
" Cậu chê cháo hành của tôi không ngon sao?"

Trương Dư Hi liền lắc đầu rồi ngồi xuống ăn thêm bát nữa.

Cô ban đầu còn nghĩ hành động đấy của Tư Mỹ là bình thường.

Nhưng đến khi suy nghĩ kỹ , cô mới nhận ra cậu ấy đang có ý bắt cô ngồi lại đây.

Nghĩ đến đó, Dư Hi mới ngẩng đầu lên nhìn Tư Mỹ, trong lòng tự hỏi: Rốt cuộc Tư Mỹ định làm gì?

Tư Mỹ thấy Dư Hi đã ngồi xuống, ban đầu còn đảo mắt như đang ngẫm nghĩ, sau đó mới nói:
"Này đầu sang trắng , cậu có biết không?

Hôm qua người chăm sóc cậu cả đêm là đầu bạch tuột đấy!"

Giọng điệu và thái độ của Tư Mỹ rất vui vẻ, nhưng không hẳn là vậy.

Giống như sự vui vẻ đó là cố ý.

Không ai để ý thái độ của Minh Nguyệt.

Nhưng ánh mắt cô ấy đã khẽ chớp nhẹ - như đã nhận ra được điều gì đó.

Trương Dư Hi không hiểu hành động hiện tại của Tư Mỹ là có ý gì.

Cô cũng biết , Tư Mỹ làm vậy chỉ muốn thay đổi cái sự ngượng ngùng hiện tại giữa Hạ Minh Nguyệt và cô.

Nhưng lý do để làm điều đó , là gì?

Sở Như Tuyết lên tiếng, thái độ không giống như đang phối hợp với Triệu Tư Mỹ:
" Cậu không nên im lặng như chưa có gì xảy ra.

Dù gì cả đêm hôm qua , ai cũng đã mất ngủ vì cậu."

Sở Như Tuyết nhìn Hạ Minh Nguyệt bằng ánh mắt ý nhị.

Trương Dư Hi không cảm thấy lạ vì thái độ của Sở Như Tuyết , nhưng biểu cảm hiện tại của Hạ Minh Nguyệt, mới là thứ khiến cô suy nghĩ.

Cậu ấy không giống thường ngày , không cười nói hay tỏ ra không biết , cậu ấy chỉ cúi đầu xuống , nhẹ giọng nói " Cảm ơn."

Chỉ hai chữ nhẹ tênh như vậy thôi , nhưng giống như chứa hàng ngàn cảm xúc khó tả của người nói ra nó.

Trương Dư Hi định lên tiếng , cứu chữa bầu không khí hiện tại thì Triệu Tư Mỹ đã nói , giọng điệu khá căng thẳng:
" Cậu thôi đi.

Hạ Minh Nguyệt mới khỏe lại xong , cậu lại định dọa cậu ấy ốm nữa à?!"

Sở Như Tuyết nhíu mày " Tôi nói đúng mà.

Cả đêm qua , tôi vì cậu ấy mà thức nguyên đêm.

Đến bây giờ cậu ấy khỏe lại , một câu cảm ơn cũng chẳng thấy.

Cậu cũng ở trong trường hợp này , không thấy tức sao?"

" Nhưng dù gì cậu ấy cũng cảm ơn rồi mà."

Triệu Tư Mỹ buông thìa.

" Nếu tôi không nói , chắc cậu ta câm luôn đến ngày mai."

Sở Như Tuyết buột miệng nói khi thấy Tư Mỹ thái độ , nhưng rồi cô nhận ra , mình nói có hơi quá rồi.

Sau câu nói đó , bầu không khí càng căng thẳng hơn.

Dư Hi nhìn tình hình hiện tại, muốn làm dịu đi.

Bình thường cô cũng có nhiều cách để phá tan sự căng thẳng của những cuộc trò chuyện.

Nhưng chẳng hiểu sao, bây giờ đầu óc cô lại mù mịt , không biết làm gì cả.

Cô biết mình không phải là một người tốt.

Cô đã từng ích kỷ, từng giận dữ vô cớ, từng đẩy người khác ra xa chỉ vì chính mình thấy sợ.

Giờ đây, có lẽ cô đã bắt đầu muốn quan tâm , lắng nghe và giúp đỡ người khác.

Và việc không biết làm gì - chính là dấu hiệu cho điều đó.

Nhưng dù vậy...
...cô vẫn không làm được.

Cô vẫn không thể phá bỏ lớp phòng ngự mà bản thân đã dựng lên suốt 4 năm qua , cô vẫn không thể mở lòng mình với họ.

Không phải vì vô tâm.

Mà vì cánh cửa trái tim cô – nó vẫn đóng chặt.

Nó không chịu mở ra, như một phản xạ.

Như thể cô đã quen với việc giam mình trong một căn phòng không ánh sáng, đến mức chính đôi mắt cũng sợ phải nhìn thấy điều gì ấm áp.

Bây giờ, cô cũng không biết bản thân muốn gì nữa...

" Mấy cậu đừng đùa như vậy nữa.

Mình vẫn ổn mà , mình hết sốt từ chiều rồi."

Hạ Minh Nguyệt ngẩng mặt lên đối diện với mọi người.

Thái độ hiện tại của cậu ấy khiến ai cũng ngạc nhiên, vì chỉ trong một lúc thôi , Hạ Minh Nguyệt đã trở lại như trước - Minh Nguyệt chủ động múc thêm cháo cho mọi người, rồi ngồi kể về bộ phim tình cảm mà chiều nay mình vừa xem.

Trương Dư Hi quan sát thái độ của mọi người, họ có vẻ cũng cảm thấy khó hiểu như cô, có vẻ cũng đang tự hỏi bản thân là: tại sao người trước mặt có thể thay đổi thái độ nhanh như thế?

Thái độ hồi nãy của Minh Nguyệt khiến Dư Hi cảm thấy xa lạ, nhưng cô vẫn hiểu tại sao cậu ấy lại như thế.

Vì chẳng ai muốn người khác biết được bí mật của mình cả, mà quan trọng hơn , còn là dáng vẻ yếu đuối mà họ luôn muốn che giấu nữa.

Nhưng biểu cảm hiện tại của Hạ Minh Nguyệt, làm Dư Hi càng khó hiểu hơn.

Vì một người vừa nãy còn cúi gầm mặt xuống không dám nhìn ai , bây giờ sao lại có thể coi như không có chuyện gì?

Đây là lần đầu tiên Dư Hi gặp một người như thế:
Một người lại cười nói , lại coi như không có gì xảy ra sau bao nhiêu chuyện...nhưng thực sự, trong lòng người ấy có sóng yên biển lặng như vậy không?

Ăn cháo xong , mọi người cùng nhau thu dọn bát đũa.

Không phân chia nhau công việc như trước nữa , bát ai người đấy rửa.

Dù nhìn bên ngoài có vẻ là hoà hợp , nhưng vẫn còn tồn tại cảm giác ngượng ngùng xen lẫn xa lạ - giống như là bức tường chắn giữa họ , chỉ bị nứt có một miếng.

Trương Dư Hi thấy đã xong việc , đi vào phòng.

Định đóng cửa phòng thì đã có một bàn tay ngăn lại - là Hạ Minh Nguyệt.

Cậu ấy thấy cô không đóng cửa nữa thì rụt tay lại.

Sau đó cúi đầu xuống , im lặng.

Trương Dư Hi thật sự muốn lên tiếng hỏi , nhưng chẳng hiểu sao miệng cô cứ mấp máy mãi không nói thành lời.

Hai đứa cứ đứng như thế một lúc , rồi Dư Hi mới lên tiếng, khi không thể chịu nổi cái bầu không khí này nữa:
" Không có gì thì mình vào phòng trước đây."

Hạ Minh Nguyệt cuối cùng cũng lên tiếng, cậu ấy ngẩng mặt lên , gương mặt lại là biểu cảm vui vẻ trước đó " Cảm ơn cậu , vì đã chăm sóc mình cả đêm."

Trương Dư Hi khá ngỡ ngàng vì thái độ hiện tại của người trước mặt, và chưa để cô kịp nói gì , Hạ Minh Nguyệt đã quay lưng rời đi.

" Và xin lỗi cậu , vì đã làm phiền cả đêm..."

- Một câu rất nhỏ được buông lại , như không muốn người kia nghe thấy.

Nhưng Dư Hi lại nghe rõ mồn một.

Hạ Minh Nguyệt cứ rời đi như thế , để lại trong lòng Dư Hi là hàng ngàn câu hỏi bỏ ngỏ chưa có lời giải đáp.

Trương Dư Hi không muốn suy nghĩ nhiều nữa , vì càng suy nghĩ thì lại càng tò mò , lại càng muốn tìm câu trả lời.

Cô không muốn làm thế vì cô hiểu rằng , một khi cánh cửa trái tim cô vẫn đóng chặt , thì sẽ không thể nào mở của người khác được.

Dư Hi định đóng cửa thì đã chạm mặt với Ngô Hiển Yên - đang đi ngang qua.

Ngô Hiển Yên không nói gì.

Cô chỉ nhìn Trương Dư Hi, rồi trong đầu cô xuất hiện lại những lời nói hôm qua mà Trương Dư Hi đã nói với Hạ Minh Nguyệt.

Ngô Hiển Yên không có ý định nghe lén , cô chỉ tình cờ nghe thấy mà thôi.

Nhưng nếu không nhờ sự tình cờ ấy , thì cô sẽ không biết được rằng:

Vẫn có một người...
...giống cô đến vậy.

Không phải vì cùng buồn, cùng tổn thương.

Mà vì...

đều đã học cách mỉm cười để giấu đi sự đề phòng.

Cô nhận ra Dư Hi chưa sẵn sàng tin ai.

Nhưng điều đó đâu có sai.

Vì ngay cả cô, cũng như thế.

Thấy Ngô Hiển Yên vào phòng rồi , Dư Hi mới đóng cửa.

Vừa nãy là Hạ Minh Nguyệt, bây giờ lại đến Ngô Hiển Yên làm Trương Dư Hi không thể không suy nghĩ.

Cái ánh mắt vừa nãy Hiển Yên nhìn cô, nó lạ lắm - giống như là một kẻ...đang nhìn đồng loại của chính mình.

Trương Dư Hi không muốn biết đâu - lý do tại sao họ lại như thế .

Nhưng không hiểu tại sao trong lòng cô , không giờ phút nào là không nghĩ đến họ.

Giống như là cô đã bắt đầu cho phép họ bước vào cánh cửa luôn khoá trái ấy...dù chỉ là đứng ở trước nó.

_________________

Sáng sớm, hành lang trường như vừa thức dậy sau giấc ngủ dài.

Mặt trời nhẹ nhàng chiếu những tia nắng đầu tiên, lấp ló qua khe cửa sổ, làm bừng sáng không gian tĩnh lặng.

Tiếng bước chân rộn ràng của học sinh vang lên trong không khí yên bình, hòa cùng tiếng nói cười râm ran của những nhóm bạn.

Hơi sương mờ còn đọng trên các tán cây, tạo nên vẻ mờ ảo như một bức tranh sương khói.

Cảnh vật như đắm chìm trong sự yên ả của buổi sáng, nhưng cũng tràn đầy năng lượng và sự háo hức chờ đón một ngày mới.

Trương Dư Hi men theo dòng người vào lớp.

Buổi sáng nay trời hửng nắng.

Ánh sáng chiếu xiên qua cửa sổ lớp, rải những vệt vàng lên bàn ghế, lên tóc mấy đứa con gái ngồi gần cửa.

Tiếng cười, tiếng nói rộn ràng, tiếng ghế kéo lạch cạch... tất cả đều như thường ngày.

Nhưng với Dư Hi, cái "thường ngày" đó lại mệt mỏi như vừa phải trèo lên một ngọn đồi dài bất tận.

Cô đứng ở cửa lớp vài giây, mắt lướt qua từng khuôn mặt đang cười nói.

Ai cũng tươi tỉnh, tràn đầy năng lượng như thể ngủ một giấc là mọi phiền muộn đã bị xóa sạch.

Còn cô... chỉ vừa đặt chân đến lớp thôi, vai đã nặng trĩu, như thể tất cả sức lực đều bị bỏ lại trên đường đến trường.

Chẳng hiểu sao , mỗi lần đến lớp , người cô lại mệt lử , rã rời cả ra - giống như bị vong theo.

Cô không phải là không thích đến trường, chỉ là...khi ở đây, cô cảm thấy như thế giới của mình đã bị xâm nhập bởi nhiều thứ: tiếng cười nói , ồn ào...và cả những tia nắng chói chang kia nữa.

Trương Dư Hi lặng lẽ đi vào, tránh va chạm với mấy đứa bạn đang đùa giỡn.

Chưa kịp đến chỗ ngồi, ánh mắt cô bắt gặp Hạ Minh Nguyệt đang bước từ bàn sau lên, tay cầm quyển sách.

Trong một khoảnh khắc rất ngắn, Dư Hi xoay người sang hướng khác, giả vờ cúi xuống sắp xếp lại tập vở.

Thật ra , khi thấy Hạ Minh Nguyệt, cô cũng chẳng nghĩ gì nhiều , chỉ theo bản năng mà lách người sang hướng khác , như đang giả bộ làm điều gì đó để không phải chạm mặt cậu ấy.

Không một ai để ý.

Cả Minh Nguyệt cũng không.

Và cứ như thế, đến khi cô ngồi xuống bàn, tay vẫn đặt yên trên quyển vở chưa mở, Dư Hi mới vô thức tự hỏi bản thân...

Hạ Minh Nguyệt đi đến chỗ cô, rõ là cô đã nhìn thấy...nhưng lại quay đi vờ như không biết.

Hạ Minh Nguyệt định bắt chuyện với cô, cô biết...nhưng lại giả vờ không nghe thấy.

Hạ Minh Nguyệt định cúi xuống giúp cô sắp xếp lại vở, cô đã thấy...nhưng lại nhanh chóng ngẩng người lên như vừa hoàn thành xong một công việc.

Và Dư Hi đã nhận ra, mình vừa làm gì.

Chỉ vài hành động nhỏ thôi, không để ý kỹ là không nhận ra.
...Nhưng rõ ràng là...đang né tránh.

Né tránh chính Hạ Minh Nguyệt – một trong những người mà cô vẫn gọi là bạn - người mà cô luôn nghĩ, mình sẽ không bao giờ tránh.

Cô không biết vì sao bản thân lại làm thế.

Vì lúc này , trong đầu cô như muốn nổ tung bởi mớ suy nghĩ mâu thuẫn cứ hỗn độn không ngừng.

Tại sao lại như vậy?

Câu hỏi bật ra trong đầu, rõ ràng, sắc bén, cứ vang lên từng nhịp một.

Dư Hi chớp mắt vài cái - hành động cho mong muốn tìm lời giải đáp.

Và rồi , cảm giác lúng túng lan dần khắp người.

Cô không giận Minh Nguyệt, cũng chẳng có lý do gì để tránh mặt cậu ấy cả.

Ấy vậy mà khi vừa trông thấy cậu ấy, cơ thể cô lại hành động trước, như thể sợ phải chạm vào một điều gì đó - điều mà bản thân luôn muốn trốn tránh.

Cô nhớ lại nụ cười rạng rỡ của Minh Nguyệt , mỗi lần mệt mỏi chỉ cần thấy nó là không còn gì phiền muộn nữa ; nhớ cách ánh mắt cô ấy vẫn thường dõi theo mình, nhẹ nhàng và ấm áp.

Nhưng hôm nay, giữa lớp học đầy tiếng ồn, giữa những cái nhìn không ai để ý, cô lại chọn...lùi bước?

Từ trước đến nay,
Cô không bao giờ dám can thiệp hay xen vào cuộc sống của người khác, dù cho sự tò mò và mong muốn được ai đó thấu hiểu luôn tồn tại hay ngày càng lớn hơn.

Cô không muốn bức tường kiên cố của mình sẽ bị người khác phá được vào một ngày nào đó, dù cho bản thân nhiều lúc không thể chịu đựng một mình được.

Và bây giờ vẫn vậy.

Dù cô nhiều lần đã tự nhủ bản thân , chỉ cần học cách sống hoà hợp với người khác thôi, không phải việc gì khó lắm.

Cô vẫn tự tin mình sẽ làm được.

Nhưng , cô đã đánh giá quá cao về bản thân rồi.

Bởi vì , chẳng có việc gì là dễ dàng cả.

Và nó sẽ càng khó khăn hơn , đối với những kẻ hèn nhát...như cô.

Những kẻ không dám đối mặt , khi cảm nhận được sự đe dọa từ nỗi sợ lớn nhất của bản thân...Những kẻ chỉ biết trốn tránh , khi cảm thấy cái tôi dần bị lung lay bởi một điều gì đó...Những kẻ luôn yếu đuối và bất lực , vì không biết làm gì ngoài việc coi thường bản thân...

Vậy tại sao , cô lại trốn tránh?

- Một lần nữa, Dư Hi lại tự vấn bản thân.

Có phải vì mệt mỏi nên con người ta sẽ tự khép mình lại, ngay cả với những người bên cạnh mình?

Có phải vì sợ ai đó thấy được dáng vẻ yếu đuối , nên sẽ thu lại như một con nhím với những cái gai nhọn hoắc?

Có phải vì cái lòng tự tôn cao ngất ngưởng kia , nên chọn cách trốn trong bóng tối thay vì bước ra ánh sáng?

Hay...vì nỗi sợ bị chạm vào đáy của tâm hồn - nơi trần trụi nhất của con người, nên trốn tránh như một bản năng tự bảo vệ bản thân?

...

Dư Hi dường như đã biết được hành động đó xuất phát từ điều gì.

Nhưng dù vậy , bản thân cô...vẫn chưa muốn thừa nhận điều đó.

Nghĩ đến đây, Trương Dư Hi chỉ khẽ thở ra, quay mặt về phía cửa sổ.

Ngoài kia , nắng đã lên, đẹp đến mức khiến người ta khó tin rằng có những ngày, mọi thứ vẫn cứ nặng trĩu như vậy.

Ngoài kia , bầu trời vẫn xanh thăm thẳm, nhưng lại xa vời đến nỗi không ai biết được rằng, những lời giải đáp...sẽ đến khi nào.

Dư Hi cứ ngồi nhìn ngoài cửa sổ.

Ai nhìn vào cũng tưởng cô đang ngắm cảnh, nhưng đối với cô - những thứ đẹp đẽ ấy , càng ngắm nhìn thì càng cảm thấy sầu não.

Đến khi tiếng chuông reo vào giờ học vang lên , Trương Dư Hi mới thoát khỏi những dòng suy nghĩ đầy mâu thuẫn và phiền phức trong thế giới của mình.

Cô mở sách vật lý ra , một lần nữa hoà nhập vào bầu không khí của một tiết học thường ngày - thứ duy nhất không có khoảng cách đối với cô.

Cô giáo dạy môn vật lý vào lớp.

Trong trường này , không ai là không biết , cô giáo ấy là người như thế nào.

Nếu thầy giám thị dạy toán được mệnh danh là người có cái tính khó chiều và cái bụng bự nhất , thì cô giáo dạy vật lý lại là người có cặp mắt laze và cái miệng xúi quẩy nhất.

Ban đầu thì chỉ là lời đồn , nhưng đến khi những đứa học sinh trong lớp cô bị những lời nói lúc tức giận của cô giáo vật lý áp lên thì tin đồn đó mới thành một giai thoại có sức hút , luôn luôn được bàn tán trong trường, cứ đến hẹn là lại lên.

Trương Dư Hi không phải là kiểu người tin vào mấy thứ đó.

Nhưng không ai muốn bản thân bị xui xẻo đeo bám cả, nên Dư Hi cũng cố gắng yên phận , không để bản thân lọt vào mắt xanh của cô vật lý.

Vì thế, trước buổi học vật lý cô luôn ngồi ôn lại kiến thức , bởi cứ 15 phút đầu giờ là cô vật lý sẽ kiểm tra miệng - và đó chính là lý do mà mấy đứa học sinh trong lớp cô bị đóng tên hàng loạt vào danh sách đen, dù là học sinh lớp mũi nhọn.

Dư Hi cứ yên tâm như thế , cho đến khi tiếng nói đanh thép ấy vang lên:
" Lớp trưởng đi thu toàn bộ vở bài tập vật lý lên đây , tôi chấm!"

" Ai không có thì lên đây kiểm tra miệng , và nhận một con không!"

Chỉ với hai câu nói thôi , mà đã làm bầu không khí trở nên đặc quánh đến mức như không thể thở được.

Học sinh trong lớp không dám than vãn , nhưng trên nét mặt ai cũng thể hiện sự lo sợ.

Vì dù có vở , có làm đủ bài tập , nhưng trình bày xấu hoặc dập xoá thì cũng sẽ bị dưới trung bình.

Trương Dư Hi đáng ra phải không lo , vì cô luôn trình bày vở một cách sạch sẽ và khoa học.

Nhưng chẳng hiểu sao hôm nay , cô lại cảm thấy bất an một cách lạ thường.

Trương Dư Hi chỉ tự nhủ thầm , mong cảm giác ấy không phải thật.

Nhưng khi mở cặp ra , cô chỉ biết lặng người.

Sách bài tập...không cánh mà bay rồi.

Chỉ vài giây sau , cô liền hốt hoảng lục lại cặp nhưng vẫn vậy , chẳng thấy đâu cả.

Dư Hi mới quay ra trách bản thân.

Hôm qua cô không soạn sách vì ngày mai cũng học như vậy.

Đáng ra lúc đó cô nên soạn sách , để nếu biết mất vở thì còn làm lại được.

Cứ ngồi như vậy cho đến khi lớp trưởng đến chỗ cô , Dư Hi mới quay lại thực tại.

Trương Dư Hi chỉ biết ấp a ấp úng nói lý do với lớp trưởng , bảo là mình đang tìm vở , không biết rơi mất ở đâu.

Lớp trưởng chỉ lắc đầu , bảo cô tự lên thưa với cô giáo đi , cậu ấy không giúp được.

Dư Hi cũng không nói thêm gì nữa , chỉ vài giây sau liền đi lên bàn giáo viên , nói lý do với cô giáo.

Cô cũng biết là cô vật lý sẽ không bao giờ tha cho bất kì ai , dù là vì bất cứ lý do gì.

Nhưng chẳng hiểu sao cô vẫn muốn nói , có lẽ là vì cô vẫn hy vọng quyển vở bài tập sẽ xuất hiện ở đâu đó như một vị cứu tinh.

Nhận một quả trứng ngỗng vào trong sổ đầu bài và bị bắt đứng kiểm tra miệng xong , Dư Hi mới lủi thủi đi xuống chỗ ngồi.

Dù được một con 9 nhưng cũng chẳng thể cứu nổi con số không tròn trĩnh kia.

Dương Nhật Phong đầu giờ cứ ngồi cười như một thằng dở.

Nói là thằng dở , vì anh cũng chẳng biết tại sao mình lại ngồi cười một mình như thế nữa.

Cứ như vậy , cho đến khi nhìn thấy Trương Dư Hi lên bàn giáo viên nói gì đó, anh mới nhớ ra vở bài tập vật lý của cô ấy.

Nhật Phong ban đầu chỉ định giấu để trêu thôi , ai mà ngờ được ngày mai cô giáo lại thu vở để chấm.

Dương Nhật Phong đột nhiên cảm thấy có lỗi, bởi chỉ để thỏa mãn cảm xúc của anh mà làm ảnh hưởng đến thành tích học tập của người khác , thì thật không thể tệ hơn được.

Nhật Phong vội lục cặp lấy vở nhưng lạ thay , anh chẳng thấy quyển vở hôm qua đâu cả.

Rõ ràng anh đã bỏ nó vào trong cặp rồi mà , sao giờ lại không có chân mà chạy thế này.

Dương Nhật Phong đang lục lọi ký ức , thì đột nhiên một khoảnh khắc bất chợt dừng lại.

Anh liền quay sang nhìn Đức Hải - thằng bạn đang ngồi vừa canh cô vừa chơi game bên cạnh.

" Này , nãy mày lục cặp tao à?!"

" Ừ , nãy thằng Dũng bên lớp D nhờ tao mượn vở bài tập vật lý của mày hộ nó."

Đức Hải vội giật mình cất máy chơi game khi nghe thấy thằng bên cạnh lên tiếng , rồi mới đáp lại.

Khi nhìn thấy khuôn mặt đang dần đen lại của Dương Nhật Phong, Nguyễn Đức Hải mới nói tiếp:
" Sao?

Yêu em nào rồi nên giờ đầu óc cứ nhớ trước quên sau à."

" Sao mày lại cho nó mượn , vở của tao mà?!"

" Mày gật đầu rồi đấy, với lại bình thường mày cũng bảo tao tự lấy đi , không cần nói nữa mà."

Nhật Phong chẳng muốn nói chuyện với thằng này nữa.

Rõ là tiết đầu là tiết vật lý , vậy mà thằng ngu này lại lấy vở bài tập vật lý của anh đưa cho thằng lớp khác mượn.

Thế có khác gì là nó đang tặng free cho anh một quả trứng ngỗng đâu.

" Sao đấy?

Có chuyện gì à?"

Nguyễn Đức Hải thắc mắc khi thấy khuôn mặt nhăn như đít khỉ của Nhật Phong.

" Đấy không phải vở của tao!"

Nói xong , chưa kịp để Đức Hải nói gì thì Nhật Phong đã đứng dậy , xin phép cô ra ngoài.

" Ra ngoài?

Ngay từ tiết đầu tiên , tôi đã nói rõ với các anh chị rồi mà.

Giờ của tôi , nếu không phải việc gì khẩn cấp như bị thương hoặc đi vệ sinh nặng thì đừng xin tôi ra khỏi lớp rồi cơ mà."

Cô vật lý nghiêm giọng , sự tức giận trên khuôn mặt không giấu nổi vì bị cắt ngang việc chấm vở.

Dương Nhật Phong thật sự bí lắm , không biết làm gì.

Anh là một đứa cực kỳ giữ mặt mũi , nhưng việc duy nhất có thể làm nếu muốn thành công thì lại không hề giữ mặt mũi tí nào.

" Em...em đau bụng quá cô , em không nhịn được nữa."

Nhật Phong cố làm vẻ đau bụng , mặc cho tiếng cười nhỏ của từng đứa trong lớp đang lọt vào tai anh một cách rõ ràng.

Cô giáo dạy vật lý cũng chỉ biết gật đầu , không quên bảo Nhật Phong nhanh lên.

Dương Nhật Phong phóng nhanh ra khỏi lớp , đến lớp 10D.

Hơn mười phút sau, anh đã có mặt ở lớp.

Thời gian không phải là bất thường , nhưng điều kỳ lạ là trên tay anh lại cầm một quyển vở bìa màu vàng hình con mèo.

Dương Nhật Phong vừa quan sát giáo viên vừa đưa quyển vở cho Đức Hải , ậm ừ bảo chuyển ra bàn ở chỗ cửa sổ.

Nguyễn Đức Hải ban đầu rất hỏi chấm về hành động của Nhật Phong, cho đến khi thấy được cái tên được viết ở bìa vở , anh mới ngờ ngợ ra chuyện gì đó.

Trương Dư Hi đang ngồi phiền não vì quả trứng ngỗng chưa được ăn mất kia thì tự nhiên thấy quyển vở quen thuộc vừa được ai đó ném lên trên bàn mình.

Cô chỉ mất vài giây ngỡ ngàng và kiểm tra lại danh tính của vật đó , rồi liền đi lên nộp cho cô giáo.

Dù vậy , vì nộp muộn nên Dư Hi vẫn bị khiển trách và bị ghi tên vào sổ đầu bài để nhắc nhở, nhưng bù lại quả trứng đó không còn nữa.

Trương Dư Hi ban đầu cũng có suy nghĩ về việc tại sao quyển vở bài tập tưởng đã mất giờ lại xuất hiện ở trên bàn , và ai là người đã cầm vở bài tập của cô.

Nhưng không nghĩ được gì , nên Dư Hi cũng chẳng muốn để ý nữa.

Dù vậy , trong lòng cô vẫn không nguôi ngoai được cái chuyện vừa nãy.

Đến khi ra chơi , Dư Hi định ra khỏi cửa lớp để xuống căn tin mua đồ ăn thì lại vô tình nghe được câu nói của Nguyễn Đức Hải.

" Này , sao vở của Trương Dư Hi lại ở chỗ mày đấy?"

" Thằng này được đấy , chơi người ta một vố đau như thế.

Nhưng dù gì người ta cũng là con gái, mày nên báo trước chứ."

Cái gì cơ?

Vở bài tập của cô...là do tên công tử bột kia cầm sao?

Cậu ta...chơi cô sao?

Trương Dư Hi chỉ mất vài giây ngỡ ngàng, sau đó cô đi ra khỏi lớp , tư thế bình thường , gương mặt lại trở về sự lạnh tanh vốn có , nhưng khoé miệng lại cong nhẹ lên - báo hiệu cho một cuộc chơi bắt đầu.

Cô là một đứa rất ghét những trò chơi xỏ.

Nhưng những người chơi xỏ cô...chưa ai được yên bình cả.

~End chương 9~
 
Mùa Không Trở Lại
Chương 10: Lời giải đáp sẽ đến khi nào?


Khi tiếng trống vang lên, học sinh tản ra, bước chân vội vã hướng về lớp.

Không khí vui tươi nhanh chóng nhường chỗ cho sự im lặng.Tiết ba là tiết tiếng anh.

Cả lớp phải làm bài kiểm tra 15 phút đầu giờ.

Không khí trong lớp căng như mặt hồ lúc trời không gió.

Ai nấy đều cắm đầu vào làm bài kiểm tra.Trương Dư Hi vẫn bình tĩnh , nhưng tay không ngừng viết và mắt không một giây phút nào rời khỏi tờ giấy kiểm tra.

Chỉ chưa đến 10 phút , Dư Hi đã hoàn thành xong bài làm của mình.

Cô ngồi soát lại vài chỗ rồi đặt bài làm của mình ngay ngắn trên bàn , đè bên trên là một quyển sách.Thật ra , trong tất cả các môn chính , tiếng anh là môn cô có phần nhỉnh hơn.

Không phải là giỏi nhất , nhưng điểm 8 9 của tiếng anh đối với cô là không khó để lấy.

Còn về yếu hơn , thì tất nhiên là môn toán.

Cô không phải là ngu toán , nhưng mấy bài phải tư duy nhiều hoặc phải vững kiến thức thì cô khó mà làm được.

Hồi còn lớp 7 lớp 8 , cô toàn đâm đầu vào học , mà phần lớn thời gian là dành cho môn tiếng anh.

Cô không có một ước mơ cụ thể , nhưng mục tiêu khi đó của cô là học đủ giỏi và kiếm đủ tiền để sang nước ngoài du học.

Ở nơi đất khách quê người, cô sẽ vừa học vừa làm , tích góp từng đồng để sau này đưa mẹ sang bên đó , mua cho mẹ một căn nhà thật lớn, hai mẹ con sống bình yên ở đó , không còn ai soi mói nữa.

Và bây giờ vẫn vậy , mục tiêu đó sẽ không bao giờ thay đổi.

Dù hàng xóm dưới quê hay mấy cô dì chú bác trong họ hàng có nói này nói nọ , cô vẫn giữ vững nó.

Nhưng mỗi lần nghe những lời trách móc của họ , cô vẫn thấy lòng mình nặng trĩu.

Đôi lúc , Dư Hi cũng cảm thấy người lớn họ thật khó hiểu.

Rõ là họ biết hoàn cảnh của gia đình cô như thế , sao còn chê trách về cách làm , về mục tiêu của cô.

Họ rảnh vì không có việc gì để làm hay là chuyện gia đình của họ giải quyết xong rồi nên mới quay sang quản chuyện nhà cô.

Việc một đứa con hiếu thảo và chăm lo cho mẹ mình như thế , không phải là điều đáng khen sao?

Đó chẳng phải là điều mà đứa con nào cũng nên làm sao?

Sao họ lại lấy cái quan điểm , lập trường mà họ cho là đúng để áp đặt vào gia đình của người khác như thế chứ?

Họ nói mẹ cô không tốt , khi để con gái mình tự lập và xa nhà sớm như thế.

Họ nói trẻ con như cô hồi đó chỉ nên lo ăn lo ngủ và chơi bời, sao phải nhúng tay vào chuyện gia đình sớm vậy.

Nhưng nếu hồi đó , cô thực sự làm một đứa trẻ vô lo vô nghĩ như họ muốn , thì họ có thôi việc bàn tàn không?

Họ có dừng việc hướng những ánh nhìn chằm chằm , những lời nói độc địa vào một gia đình đã sớm không còn thứ gì nữa không?

Không.

Con người là một sinh vật không biết điểm dừng.

Họ không trách được mẹ cô , thì họ sẽ quay lại nhắm vào cô.

Rõ là mẹ nó cực khổ nuôi nó như thế , mà nó ngày nào cũng chỉ biết chơi bời!

Mẹ nó vất vả cả đời , nợ nần nhiều nơi chỉ để nó đi học , để nó được ăn no ngủ đủ, vậy mà nó suốt ngày chỉ biết phá làng phá xóm!
...

Có lẽ , vì khoảng cách thế hệ quá lớn , nên việc một người lớn hiểu được một đứa trẻ là quá hiếm , và một đứa trẻ chịu hiểu cho một người lớn là rất khó.

Nhưng có khi , cũng không hẳn là do khoảng cách thế hệ.

Bởi con người , ai cũng có lập trường riêng của mình.

Và nhiều lúc , họ sẽ luôn cho nó là đúng.

Người lớn , họ có góc nhìn riêng , có quan điểm riêng.

Nhưng có người lại quá bảo thủ và cho rằng mình đã trải nhiều sự đời , cho rằng những lý lẽ thường tình , đạo lý sống nằm rõ trong lòng bàn tay , cho rằng việc hiểu thấu hồng trần nằm ngay trong con mắt tinh tường của họ.

Vì thế , họ không để ý người khác nghĩ gì , hoặc là có để ý nhưng không muốn biết.

Và thường là họ sẽ áp nó lên những đứa trẻ con - một loài vật dễ bị kiểm soát và điều khiển.

Họ cho rằng những đứa trẻ không có suy nghĩ riêng , không có cảm xúc riêng, ai ở trên thì có quyền sai bảo , ai sinh ra thì có quyền điều phối.

Họ luôn coi những đứa trẻ như một " đứa con" để điều khiển , nó như thế nào là do mình quyết định, đến cả việc ăn gì hay làm gì cũng phải theo ý họ .

Sống như một con rối - đến cả cuộc đời cũng không được sống theo ý mình , đến cả suy nghĩ cũng bị ràng buộc , đến cả cảm xúc cũng bị khống chế.

Khi một đứa trẻ nói , làm những điều không đúng ý họ , họ sẽ cho đó là không nghe lời.

Khi một đứa trẻ nói ra suy nghĩ của mình , họ sẽ cho đó là đang cãi lại.

Và họ sẽ lại bắt đầu chửi mắng và đánh đứa trẻ ấy , như một điều hiển nhiên và đúng đắn.

Họ sẽ gọi đứa trẻ ấy là hư đốn, là láo toét, rồi lại quay ra than khổ.

Họ vì cái gọi là mặt mũi mà lại đổ hết mọi tội lỗi lên đầu những đứa trẻ , biến nó thành một phiên bản xấu xí - cái phần con mà họ chưa bao giờ muốn thừa nhận.

Nhưng , việc tại sao đứa trẻ ấy lại thành như thế , họ không biết sao?

Họ không nghĩ đến nguyên nhân của những việc làm đó , mà chỉ biết chửi mắng khi thấy kết quả sao?

Chẳng phải , trẻ con chính là một bản sao chưa hoàn chỉnh của người lớn sao?

Người lớn phải làm gì , thì trẻ con nó mới như thế chứ.

Người lớn lạ thật.

Họ vừa muốn con cái dựa dẫm , vừa ép buộc chúng nó trưởng thành.

Có người bảo thương con , nhưng chính họ lại là người làm tổn thương con nhiều nhất.

Cô biết , không phải người lớn nào cũng thế.

Có người vẫn quan tâm , vẫn để ý đến suy nghĩ và cảm xúc của con trẻ.

Nhưng những người như thế không nhiều , ngoài mẹ cô ra thì cô chưa từng gặp ai như thế cả.

Trương Dư Hi biết rõ , mình không có quyền trách người lớn.

Bởi có nhiều người làm vậy , vì họ nghĩ đó là điều tốt cho con mình.

Nhưng đứng trên lập trường của một đứa trẻ đang lớn , thì cô vẫn thiên về những đứa trẻ hơn.

Trẻ con , cũng có suy nghĩ và cảm xúc riêng của mình.

Mọi người luôn nói trẻ con là lứa tuổi hồn nhiên và ngây thơ nhất.

Chúng nghĩ gì sẽ nói đó , chúng muốn gì sẽ làm đó.

Lời của chúng luôn thành thật , không bao giờ dối trá.

Nhưng thật sự , có phải vậy không?

Tất cả mọi đứa trẻ , đều như thế sao?

Bọn chúng cười , nhưng chắc gì trong lòng đã thật sự vui.

Bọn chúng buồn , nhưng làm sao ai nhìn thấu được cảm xúc thật.

Những đứa trẻ, chúng có một niềm kiêu hãnh rất riêng.

Dẫu buồn, chúng vẫn cười — nụ cười như che lấp những vết thương âm thầm.

Chúng không muốn ai thấy mình yếu đuối, nên đành giấu nỗi đau vào sâu thẳm, tự khoác lên khuôn mặt một chiếc mặt nạ bình yên trước người lớn.

Vì thế , người lớn luôn nghĩ là chúng ổn , luôn nghĩ là chúng đang hạnh phúc.

Họ dần dần không để ý đến những biểu cảm nhỏ nhặt - dấu hiệu cho sự tan vỡ sắp chạm đáy tâm hồn , dần trở nên vô tâm và cáu gắt với chính con cái của mình.

Hoặc có lẽ , cũng không phải là do vô tâm , họ vì miếng cơm manh áo , nỗi lo lắng , sự áp lực về cơm áo gạo tiền ngày càng đè nặng lên vai họ , khiến họ không còn tâm trí nào để quan tâm đến cảm xúc của con trẻ - thứ mà họ coi là điều nhỏ nhặt.

Nhưng chính cái lý do 'bình thường' để bao biện cho sự vô tâm đó , lại là thứ đè nặng nhất vào tâm hồn của mỗi đứa trẻ.

Nó thấy cha mẹ cáu gắt với mình , nó không còn được mẹ vỗ về mỗi khi ngủ , không còn được bố bồng lên , không còn thấy được nụ cười rạng rỡ sau mỗi ngày đi làm về mệt mỏi của bố mẹ...nó không trách bố mẹ , nó trách chính bản thân mình.

Tự thấy bản thân phiền phức, tự coi bản thân là hư đốn , không hiểu chuyện.

Những việc vốn dĩ rất bình thường của con trẻ như kêu đau mỗi khi vấp ngã hay mách mẹ khi bị ai đó bắt nạt...lại được chúng coi là đang làm phiền người lớn.

Từ đó , chúng dần tự thu mình lại , biến sự hồn nhiên và chân thật vốn có thành thứ cảm xúc quý hiếm khó lòng mà có lại được.

Người lớn nói trẻ con hư đốn , mất dạy...nhưng những hành động , lời nói được coi là mất dạy ấy , đâu phải tự nhiên mà có.

Trẻ con là loài vật có tính hiếu kỳ rất lớn.

Tất cả những thứ bên ngoài thế giới , đều khiến chúng tò mò.

Nhưng từ khi sinh ra , người tiếp xúc gần nhất với chúng luôn là bố mẹ.

Nên sự tò mò , hiếu kỳ ấy sẽ khiến những hành động của bố mẹ thu lại vào tầm mắt của chúng.

Tất cả mọi việc làm của bố mẹ , tưởng là không ảnh hưởng nhưng mỗi nhất cử nhất động lại khắc sâu vào tâm trí của bọn trẻ.

Cô từng thấy một đứa trẻ khoảng 6 tuổi , quát tháo người bán hàng vì họ không chịu tặng kẹo miễn phí.

Và hôm trước , nó cũng ở đó nhìn mẹ của nó lớn tiếng với người ta.

Cô từng thấy một đứa trẻ 5 tuổi học theo mẹ mình , nhân lúc không ai để ý liền lấy cắp đồ.

Những đứa trẻ khi thấy bố mẹ mình giúp đỡ người khác , nó cũng sẽ theo đó mà lặp lại hành động của họ.

Người lớn cho rằng những lời nói , hành động của họ là vì con , là muốn tốt cho con.

Nhưng sự quan tâm nếu thiếu sự lắng nghe và tôn trọng cá nhân , rất dễ biến thành những mũi tên nhọn hoắc đâm thẳng vào trái tim của con trẻ.

Chị Mai Anh ở xóm trọ cũ đam mê hội họa từ nhỏ , rất thích vẽ và muốn theo đuổi ngành thiết kế đồ họa.

Tuy nhiên bố mẹ chị ấy lại cho rằng ngành này không ổn định , khó xin việc , thu nhập thấp và kiên quyết hướng cho chị ấy học ngành kinh tế - cho rằng đây mới là ngành có tương lai.

Từ đó , chị ấy ít liên lạc với bố mẹ , cũng không còn vui vẻ như trước nữa.

Hay ánh mắt thất vọng , buồn bã và sự im lặng của đứa cháu nhà cô - trước đó vẫn đang nở một nụ cười trên môi , ánh mắt đầy mong chờ nhìn cha mẹ của mình , sau đó chỉ vì một câu nói chê bai , so sánh với con nhà người khác của họ mà từ đó , trở nên im lặng hoàn toàn , cáu kỉnh , nói trống không, ánh mắt cũng dần trở nên bất lực và thất thần.

Người lớn luôn nghĩ là sự hiểu biết về con cái của mình rất sâu sắc và rõ ràng , nhưng chính cái ý nghĩ ấy lại càng khiến họ xa cách với đứa trẻ của mình hơn.

Tuổi thơ , đáng ra phải là thời khắc đẹp và thiêng liêng nhất đối với mỗi đứa trẻ , nhưng lại bị người lớn biến thành thứ mà phải dành cả cuộc đời để chữa lành.

Người lớn cũng từng là trẻ con mà , tại sao lại không thể hiểu được một đứa trẻ?

Những đứa trẻ chưa học cách trưởng thành , tại sao lại bị bắt phải hiểu cho một người lớn?

Trương Dư Hi đã luôn tự hỏi điều đó.

Nhưng cô vẫn không tài nào trả lời được.

Có lẽ , những câu hỏi ấy không phải là không có câu trả lời , mà chỉ là nó quá mơ hồ , quá khó nói.

Và con người cũng thế , không phải là một bài toán khó , cũng không phải là sách vở , nhưng lại phức tạp như một mê cung không lối thoát , càng đi sâu thì càng lạc lối.

Thấy Dư Hi cứ ngồi thở dài liên tục , Nhật Phong có chút khó hiểu.

Gần hết giờ , Dương Nhật Phong mới làm xong bài kiểm tra.

Anh ngồi soát lại vài câu còn lấn cấn , rồi vứt bài ở đấy , kệ luôn.

Nhật Phong mới vô thức quay sang chỗ của Dư Hi, thấy cô đang ngồi ngẩn ngơ, như đang suy tư cái gì đó.

Thật ra nãy giờ anh để ý đến cô ấy rồi , thấy Dư Hi ngồi không như thế , anh khá bất ngờ vì tốc độ làm bài nhanh dữ thần của cô ấy.

Nhật Phong đột nhiên cảm thấy khá ngưỡng mộ Dư Hi, vì cô ấy lại có thể làm hết 10 câu tự luận tiếng anh chỉ trong khoảng chưa đến 10 phút.

Môn tiếng anh là môn Nhật Phong kém nhất.

Việc khoanh lụi trong môn tiếng anh đối với anh là đã quá sức rồi , mà bây giờ còn phải viết lại câu thì viết kiểu gì , đây là việc còn khó hơn cả lên trời nữa.

Chưa kịp nghĩ thêm gì , bài kiểm tra kết thúc.

Dương Nhật Phong giật mình , giương đôi mắt không nỡ nhìn lớp trưởng cầm bài kiểm tra của mình.

Nói là kệ vậy thôi, chứ ai chả sợ bị điểm kém.

Nhật Phong chỉ hận là không được ngồi cạnh đứa nào giỏi tiếng anh để hỏi bài , chứ thằng Đức Hải kia tiếng anh của nó cũng yếu lắm, có khi còn kém hơn cái trình ngu của anh nữa.

Cô Lý Nhu Nguyệt bắt đầu dạy bài mới.

Dương Nhật Phong mở cặp ra lấy sách giáo khoa tiếng anh , nhưng lại chẳng thấy đâu cả.

Anh lục lại , không có.

Ngăn bàn , không thấy.

Balo phụ , mất hút.

Dương Nhật Phong đang hoảng , chưa kịp nghĩ gì thì đã nghe thấy cô Lý Nhu Nguyệt gọi đứng dậy , đọc bài.

Anh giật luôn quyển sách của Đức Hải, rồi đứng lên đọc như không có chuyện gì.

Tưởng vậy là xong , nhưng sau khi đọc xong , cô chủ nhiệm hỏi một câu làm Nhật Phong không biết phải trả lời như thế nào:
" Sách của em đâu?"

Thật ra , tiết tiếng anh hôm trước anh không mang sách và bị cô nhắc nhở , còn hứa là không có lần sau.

Thế mà hôm nay lại không có sách , nên Nhật Phong mới chẳng biết phải nói gì.

Anh chắc chắn đây không phải lỗi của mình , vì tiết trước anh vẫn thấy quyển sách nằm trong cặp , chẳng hiểu sao bây giờ lại mất tích một cách bí ẩn.

Thấy Nhật Phong ấp úng trả lời , cô Lý Nhu Nguyệt chỉ biết thở dài.

Rồi cô nghiêm giọng nói:
" Lần này cô tha.

Nhưng nếu còn lần sau , thì cô trừ luôn điểm hệ số.

Ngồi xuống đi."

Nhật Phong ngồi xuống, như bị đóng băng.

Trương Dư Hi ngồi bên dãy trong , chống cằm nhìn ra phía cửa sổ.

Không nói gì , không biểu cảm gì , nhưng khoé môi...cong lên một chút.

Mãi đến khi tan học , lúc mở ngăn bàn ra lấy áo khoác , anh mới phát hiện cuốn vở bị bọc gọn trong áo khoác.

Trên bìa vở có dán một miếng giấy nhỏ:
" Không ai thích bị trễ cả."

- Trả đũa , thân gửi đồ giấu vở.

Nhật Phong cầm tờ giấy , khẽ nhếch môi:
" À...ra là vậy."

" Cô bắt đầu chơi trò này rồi à?"

_________________

Triệu Tư Mỹ cầm lon nước khoáng trên tay , tu một hơi.

Xong , cô nhìn sân bóng rổ trước mặt , đôi mắt có phần khó đoán.

Sân bóng rổ trong buổi chiều vắng người mang một vẻ đẹp tĩnh lặng và có phần hoài niệm.

Ánh nắng vàng nhạt của buổi chiều muộn trải dài trên mặt sân bê tông, nhuộm mọi thứ trong một gam màu ấm áp và dịu dàng.

Những vệt bóng của cột rổ và hàng rào sắt đổ dài, loang lổ như những nét vẽ trầm lặng trên nền đất.

Vành rổ sắt im lìm, có thể hơi hoen gỉ, lưới rổ đung đưa nhẹ theo gió như vẫn còn vương chút âm vang của những cú ném trước đó.

Trên mặt sân, vài chiếc lá khô rơi rụng nằm rải rác, tiếng gió lùa qua khe lưới và hàng cây ven sân tạo thành âm thanh xào xạc đầy tĩnh mịch.

Không có tiếng cười nói, không có tiếng bóng nảy vang lên, chỉ còn lại một khoảng không yên ắng đến lạ.

Không gian như ngưng đọng, khiến người ta có cảm giác thời gian đang trôi chậm lại – vừa yên bình, vừa có chút cô đơn, man mác.

Cô nghĩ người khác sẽ thấy vậy nếu thấy khung cảnh này , nhưng bản thân cô lại không cảm thấy vậy.

Tư Mỹ thực sự chưa bao giờ cảm thấy hứng thú với bất cứ thứ gì ngoài bóng rổ cả.

Hay nói đúng hơn là cô không có cảm giác gì về vẻ đẹp của thế giới ngoài kia.

Người ta bảo nắng rất đẹp , dù nó chói chang nhưng rất ấm áp , và cũng là thứ duy nhất chiếu sáng thế giới này.

Nhưng khi Tư Mỹ nhìn , cô chỉ thấy một vệt vàng chói loá trên mi mắt.

Dù mỗi ngày đều tắm mình dưới ánh nắng , Triệu Tư Mỹ vẫn không chịu được cảm giác nóng rát mà nó mang lại - giống như có một ngọn lửa rất lớn đang thiêu đốt lòng cô.

Bản thân cô không phải là ghét ánh nắng , nhưng mỗi khi thấy nó chiếu sáng , cô lại cảm thấy khó chịu.

Vì khi ấy , cô sẽ nhìn thấy một con người đang tỏa sáng , ánh sáng ấy...chói và rất đẹp , đẹp đến mức ai nhìn vào cũng phải ngưỡng mộ - nhưng đó lại không phải là cô.

Mặt trời vẫn luôn tỏa những ánh sáng tuyệt đẹp , chiếu sáng cả một bức tranh thế giới đầy màu sắc.

Nhưng, sự tỏa sáng ấy...chưa bao giờ thuộc về cô.

Vậy nên, mỗi khi nhìn thấy nắng , cô lại cảm giác như thế giới của mình đang dần bị nó đánh cắp.

Và thứ ánh sáng ấy sẽ khiến thế giới của cô ngày càng xa vời , đến nỗi vươn tay ra mãi cũng không thể nào chạm tới được.

Người ta nói mưa cũng rất đẹp , dù nó ướt át nhưng lại làm dịu đi cái nóng , cái bụi bặm thường ngày , và để lại sau đó là cả bầu trời cầu vồng.

Nhưng dù nó có cuốn trôi đi sự chói chang của nắng , Tư Mỹ lại cảm thấy ghét mưa hơn nắng.

Mưa đối với cô giống như một phần bản thân mà cô không bao giờ muốn đối mặt.

Mỗi khi nhìn thấy những hạt mưa rơi , trước mặt cô lại hiện ra cô - nhưng là cái tôi yếu đuối nhất , thất bại , cô độc và luôn bị coi thường.

Một cái tôi đứng ở dưới trời mưa tầm tã , chỉ đứng đó , nhìn chằm chằm vào quả bóng rổ trước mặt đến bất lực - cái tôi ấy bước một bước , quả bóng trước mặt sẽ lùi về một bước.

Một cái tôi dù cố làm mọi thứ để chạm được vào quả bóng , dù rất gần rồi nhưng chỉ còn cách một chút thôi , quả bóng ấy vẫn sẽ lại lùi lại - và dần cách xa như chân trời.

Dù vậy , cái tôi đó vẫn không bỏ cuộc.

Vẫn từng bước một, cố gắng chạm tay vào quả bóng trước mặt, mặc cho nó có phũ phàng đến mức nào.

Vẫn nỗ lực , dù cho bản thân đã chịu thừa nhận điều đó.

Cũng giống như cơn mưa lạnh lẽo ấy , vẫn cố gắng vươn mình đến ánh nắng rực rỡ kia.

Nhưng rốt cuộc, mưa có chạm tay được đến nắng không?

- Ai cũng biết câu trả lời , cô cũng biết, chỉ là...cô vẫn luôn tự lảng tránh câu hỏi của mình - như mọi lần.

" Này , đang nghĩ gì đấy?"

Trương Nhất Sơn áp lon nước lạnh mới mua lên má của Tư Mỹ khiến cô giật mình , thoát ra khỏi dòng suy tư.

" Anh làm em hết hồn đấy!"

Tư Mỹ sau vài giây bình tĩnh thì liền quay ra lườm nguýt Nhất Sơn.

" Làm gì mà lại ngồi thở dài như bà cụ non vậy?"

Trương Nhất Sơn mở lon nước ra , uống cạn rồi hỏi.

" Ờ , ngồi nghĩ làm sao để tống được anh về nhà người khác đấy."

Tư Mỹ thản nhiên nói , chân vắt chéo.

" Này , em lại nhận thư tình của anh à?!"

Nhất Sơn nhận ra gì đó , liền hoảng nói.

" Anh không nhận thì để em nhận , có vấn đề gì đâu."

Tư Mỹ nhún vai , trong lòng cười khoái chí.

" Đưa ngay cho anh!"

Trương Nhất Sơn nghiêm giọng nói.

" Đưa để anh xé à?

Em không vô tình như anh đâu , con gái người ta đã có lòng vậy rồi , không nhận lời thì ít nhất cũng phải viết thư đáp lại chứ.

Ai lại đi lơ người ta như thế."

Triệu Tư Mỹ chán nản nhìn ông anh của mình " Anh đúng là chỉ được cái tài năng thôi!"

" Vậy anh không đẹp trai à?"

Trương Nhất Sơn thắc mắc.

" Đẹp thì cũng đẹp...mặt anh đẹp như khỉ ý!"

Triệu Tư Mỹ nói chưa xong thì đã vắt chân lên cổ chạy rồi quay mặt lại nói tiếp.

" Tư Mỹ, em ngày càng to gan rồi đấy!"

Nói xong , anh cũng theo trò vui của cô em trước mặt mà đuổi theo.

Một lúc sau , cả hai thấm mệt rồi , không đùa nữa , liền lại ghế đá ngồi.

Triệu Tư Mỹ thở một hơi , rồi tu chai nước đến cạn.

Cô không nói gì nữa , ngồi chồng cằm nhìn sân bóng rổ trước mắt , lại đăm chiêu.

" Anh thấy sân bóng rổ bây giờ thế nào?"

Tư Mỹ lên tiếng sau một lúc ngồi ngẩn ngơ.

" Bây giờ ư...thì yên bình?"

Trương Nhất Sơn thấy khó hiểu về câu hỏi của Tư Mỹ, nhưng vẫn trả lời " Sao lại hỏi vậy?"

" Em nghĩ, có lẽ đây là thời khắc huy hoàng nhất của sân bóng rổ.

Dù nó chỉ có một mình , đơn độc , nhưng vì không có ai chiếm chỗ , không có ai tỏa sáng , nên tất cả ánh sáng đều thuộc về nó...."

Triệu Tư Mỹ nói , biểu cảm khuôn mặt giống như...đang ngưỡng mộ điều gì đó.

" Anh thấy không , một mình nó hứng trọn ánh nắng của thế giới này, một mình nó đang tỏa sáng."

Trương Nhất Sơn nhìn Tư Mỹ, trong lòng liền thở dài.

Người khác sẽ thấy một Triệu Tư Mỹ rất tự tin , rất tài năng , và đôi lúc hơi vô tư thái quá.

Nhưng trong mắt anh , Triệu Tư Mỹ giống như là một ngọn lửa - có thể soi sáng, mang lại ấm áp, nhưng một khi bùng lên quá mức , nó sẽ đốt cháy tất cả - kể cả chính mình.

" Nhưng ở đây còn có hai chúng ta mà.

Nó tỏa sáng , nhưng chúng ta cũng tỏa sáng."

Trương Nhất Sơn đứng dậy , ném quả bóng vào tay Tư Mỹ.

" Dù có sáng đến đâu , cũng không đọ lại được với mặt trời."

Triệu Tư Mỹ bắt gọn quả bóng , không nhìn quả bóng , cũng không nhìn Nhất Sơn, chỉ nhìn vào...hư không.

" Ánh sáng của chính mình dù không thể sáng như mặt trời, nhưng thứ ánh sáng ấy lại có một sức hút rất riêng biệt - cái mà mặt trời không bao giờ có được."

Nhất Sơn nhìn đôi mắt thất thần của Tư Mỹ, trong lòng không khỏi thắt lại.

" Tư Mỹ, em biết không.

Ánh sáng của em đẹp lắm.

Không phải rực rỡ như mặt trời hay dịu nhẹ như mặt trăng, mà nó đẹp như một ngọn lửa - thứ mà chỉ cần bùng lên một chút thôi là đã có thể tỏa sáng mọi vạn vật xung quanh rồi."

" Trong mắt anh , em là như thế."

Sự im lặng lại bắt đầu chiếm chỗ.

Nhất Sơn không nói gì tiếp , anh muốn Tư Mỹ có một chút không gian để suy nghĩ.

" Nhưng , nếu đến cả ánh sáng của bản thân mà còn không giữ được...thì có ý nghĩa gì nữa?"

Triệu Tư Mỹ đứng dậy , thực hiện động tác , ném bóng vào rổ một cách chuẩn xác , nhưng sự chuẩn xác đó lại càng khiến cô thấy khó chịu.

" Tư Mỹ mà anh biết là người biến được những điều không thể thành có thể."

Trương Nhất Sơn nhặt lại quả bóng, ánh mắt kiên định nhìn Tư Mỹ.

" Ánh sáng ấy...vốn không thuộc về em."

Triệu Tư Mỹ né tránh ánh nhìn của Nhất Sơn , vì nếu nhìn vào , sẽ có một sự tin tưởng khác được đặt trên vai cô - thứ mà cô không bao giờ gánh nổi " Dù cho nó là của bản thân em..."

" Chẳng có ánh sáng nào thuộc về em cả , em là ánh sáng của chính em."

Trương Nhất Sơn ném quả bóng vào rổ , rồi lại cầm lên ném cho Tư Mỹ.

Anh nhìn cô , không dám đoán chắc hành động tiếp theo của cô là gì, nhưng chắc chắn sẽ không phải như anh mong muốn.

Tư Mỹ có vẻ đã hiểu được điều gì đó.

Nhưng cô không nói gì nữa , chỉ đặt nhẹ quả bóng xuống bãi cỏ.

Nhất Sơn hiểu hành động ấy mang ý nghĩa gì.

Triệu Tư Mỹ không phải là không nhận ra , chỉ là em ấy vẫn chưa muốn thừa nhận.

Một phần vì sợ thất vọng, một phần vì không dám đặt niềm tin thêm một lần nữa.

" Hai đứa đang nói chuyện gì đấy?"

Một giọng nói đàn ông lạ hoắc đến quen thuộc vang lên đằng sau.

Tư Mỹ liền nhận ra là ai.

Cô trừng mắt nhìn Nhất Sơn:
" Anh gọi ông ấy đến à?!"

" Là tôi bảo thằng bé gọi em đến."

Người đàn ông đó ngồi xuống bên cạnh Tư Mỹ.

" Nhất Sơn, sao anh dám?!"

Triệu Tư Mỹ hận không thể cào cấu gương mặt đáng ghét kia.

" Anh xin lỗi..."

Trương Nhất Sơn nói xin lỗi với gương mặt không có chút hối hận nào " Hai người nói chuyện đi."

Nói xong , chuồn luôn trước khi ánh mắt của cô gái kia giết anh.

Triệu Tư Mỹ muốn lòi luôn cả hai con mắt khi trừng Nhất Sơn.

Đến khi bóng dáng cao ráo ấy khuất xa , cô mới thở dài , quay lại nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh.

" Thầy đến gặp em là có chuyện gì?"

" Em biết rồi mà.

Tôi đến gặp em còn vì chuyện gì nữa."

Huấn luyện viên lôi viên kẹo bạc hà ra ngậm , còn đưa cho Tư Mỹ một viên.

" Em đã nói bao nhiêu lần rồi.

Em không làm đâu."

Triệu Tư Mỹ bỏ viên kẹo vào miệng , chán nản nói.

" Tôi cũng nói bao nhiêu lần rồi.

Tôi không thay đổi ý định đâu."

" Này thầy , thầy không biết mệt à?

Em cũng mệt chứ bộ."

Triệu Tư Mỹ chẳng muốn nói gì nữa , thực sự bây giờ chỉ muốn rời đi luôn.

" Mệt thì đồng ý đi."

Huấn luyện viên chỉ nói một câu khiến Tư Mỹ thở dài.

Cô chợt im lặng một lúc rồi lên tiếng.

" Sao thầy cứ nhất quyết phải là em vậy?

Còn nhiều người tài năng hơn em mà."

Triệu Tư Mỹ nhìn lên trời , hỏi một câu mà cô đã từng hỏi bao nhiêu lần rồi.

" Lần đầu tiên gặp em , tôi đã phải ngưỡng mộ em.

Dù lúc đó , tôi không biết gì về em , nhưng ánh mắt khi ấy của em lại khiến tôi nhận ra một điều: em chính là người mà tôi luôn tìm kiếm."

Huấn luyện viên nhớ lại ánh mắt khi cầm trái bóng của Tư Mỹ - một ánh mắt khiến chính ông cũng phải ngỡ ngàng và ngưỡng mộ.

" Ai có tài năng và sự nỗ lực , đều xứng đáng được đứng trên sân thi đấu.

Và em cũng thế."

" Nhưng em không làm được!"

Tư Mỹ lớn tiếng nói , cô cũng không biết tại sao bây giờ bản thân lại cảm thấy nóng ruột gan thế này.

" Vì sự nghi ngờ của những người khác?

Hay vì em không có niềm tin vào chính bản thân mình?"

Huấn luyện viên hỏi , nhưng mục đích của câu hỏi đấy không phải là muốn nghe câu trả lời của cô bé trước mặt, mà chỉ là muốn đánh thức điều gì đó đang ngủ sâu bên trong.

" Không...em cũng không biết..."

Triệu Tư Mỹ lại trầm mặc "...Có lẽ là do, em không tin vào số phận."

" Số phận?

Một thứ không cụ thể , rõ ràng như thế , tại sao lại khiến em đánh mất chính bản thân mình?"

" Đừng có lấy lý do ngu ngốc đó để bao biện."

Chỉ một câu nói như thế của huấn luyện viên nhưng chẳng hiểu sao lại khiến Tư Mỹ như muốn nổi điên.

Lý do ngu ngốc?

Tại sao ai cũng coi nó là ngu ngốc vậy?

Người ta luôn muốn biết lý do tại sao cô lại làm như thế, nhưng đến khi cô nói ra, họ lại coi nó như là một điều không bình thường.

Số phận thì sao chứ?

Đối với cô , ngay từ khi sinh ra , cái niềm tin vào thứ gọi là số phận chưa bao giờ tồn tại.

" Thầy đáng ra phải là người hiểu tại sao em lại làm thế chứ?

Việc dẫn đầu một đám không coi mình ra gì thì nên dẫn dắt kiểu gì?"

Triệu Tư Mỹ quay lại nhìn thẳng vào mắt huấn luyện viên, đôi mắt bất lực lẫn...cầu xin " Thầy nói cho em biết đi..."

" Cuộc đời vốn là một con đường không bằng phẳng, bóng rổ cũng thế.

Em phải trải qua những chuyện khó khăn như vậy , thì mới tôi luyện được bản thân.

Nếu em không biết phải làm gì , thì em nên tự mình đi tìm câu trả lời.

Chứ đừng ở đây rồi hỏi tôi câu đó!"

Huấn luyện viên nghiêm giọng , ngoài mặt bình thản nhưng trong lòng chỉ muốn cốc cho cô học trò trước mặt một phát vào đầu.

" Nhưng không phải chuyện gì cũng có câu trả lời.

Đến bản thân em còn chưa tìm được câu trả lời cho chính mình , thì làm sao giúp người khác được chứ!"

Triệu Tư Mỹ quay lại đối chất.

" Nó có câu trả lời sẵn rồi đấy.

Chỉ là do em không muốn thừa nhận , không muốn đi tìm thôi."

Huấn luyện viên khá bất ngờ trước thái độ của cô học trò trước mặt.

Rồi ông lôi một điếu thuốc ra , quay mặt sang hướng khác , châm lửa lên , đưa vào miệng , thở ra một làn khói rồi nói " Tôi biết em đang mâu thuẫn.

Nhưng ai cũng thế , muốn làm điều gì đó thì luôn có rào cản.

Điều quan trọng không phải là việc em vượt qua rào cản đó như thế nào , mà là em nhìn nhận nó như một vấn đề cần loại bỏ hay là một thứ cần thay đổi."

Huấn luyện viên đứng dậy , tay đặt nhẹ lên vai Tư Mỹ.

" Tôi không biết em sẽ làm cách nào.

Nhưng Tư Mỹ mà tôi biết , là một cô bé có thể đi trên cả xương rồng!"

Bóng lưng huấn luyện viên dần khuất vào bóng tối , để lại một Triệu Tư Mỹ đang ngồi ngẩn ngơ với nhiều suy nghĩ trong đầu.

Triệu Tư Mỹ muốn chứ , cô khao khát điều đó hơn ai hết.

Cô muốn làm đội trưởng , muốn dẫn dắt mọi người lên sân thi đấu , muốn chứng minh tài năng của bản thân mình.

Cô biết rõ hơn tất thảy , điều bản thân muốn là gì.

Nhưng , Triệu Tư Mỹ hiểu rõ, không phải tài năng nào cũng may mắn , không phải sự nỗ lực nào cũng được đền đáp.

Và chính vì hiểu , nên cô mới không dám.

Cô luôn tự hỏi ông trời , tại sao lại cho cô cái tài năng này?

Nếu không có tài năng ấy , thì liệu mọi thứ có khác không?

Đối với một cô bé ngay từ khi sinh ra đã chẳng có gì thuộc về mình , có lẽ tài năng ấy sẽ chính là thứ cứu vớt cuộc đời cô bé đó.

Nhưng Tư Mỹ lại không cảm thấy vậy.

Bởi có tài năng nhưng chẳng thể thay đổi được mọi thứ , thì có ích gì?

Tư Mỹ đã nhận ra điều đó từ rất lâu rồi.

Nhưng chẳng hiểu sao , bản thân cô vẫn luôn muốn cố chấp.

Triệu Tư Mỹ cũng không biết bây giờ bản thân muốn điều gì nữa.

Sự mâu thuẫn vẫn đang ăn mòn tâm trí cô.

Dù trong mắt người khác , cô là một người tự tin và phóng khoáng , nhưng trước mặt bản thân , cô chỉ có thể trở thành dáng vẻ chân thật nhất của mình - bản sao của một cơn mưa tầm tã.

__________________

Vào buổi tối, ký túc xá chìm trong một khoảng tĩnh lặng kỳ lạ.

Trời không gió, không một ngôi sao nào xuất hiện trên bầu trời xám đục như phủ một lớp bụi mờ.

Chỉ có mặt trăng — vầng trăng tròn nhưng ánh sáng yếu ớt, mờ mịt đến mức thoạt nhìn cứ ngỡ là trăng khuyết — lơ lửng lặng lẽ treo trên mái dãy nhà phía xa.

Ánh trăng ấy không đủ để soi rõ cảnh vật, chỉ để lại những bóng đen nhạt loang lổ dưới sân.Một bầu không khí lặng lẽ, mơ hồ, như thể thời gian cũng đang ngừng trôi theo ánh trăng lạc lõng kia.

Tiếng chuông điện thoại vang lên , cắt đứt quãng im lặng đến đáng sợ kia.

Sở Như Tuyết chần chừ vài giây, rồi lấy điện thoại trong túi áo ra.

Nhìn hai chữ 'bố mẹ' sáng lên trên màn hình điện thoại , ánh mắt cô trở nên thẫn thờ.

Tiếng chuông kéo dài không dứt làm đầu óc Sở Như Tuyết càng thêm mờ mịt , cô đã suýt đánh rơi điện thoại của mình.

Sở Như Tuyết đảo mắt như đang suy nghĩ gì đó.

Rồi tay cô từ từ nhấn nút xanh đang hiển thị trên màn hình - cái ánh sáng màu xanh luôn khiến cô cảm thấy đau mắt.

" Alo, mẹ..."

Sở Như Tuyết mở miệng từ tốn , giọng điệu nhỏ nhẹ như đang nói chuyện với một người mà mình hết mực tôn kính.

" Sao mẹ gọi mãi mà giờ con mới bắt máy?!"

Giọng điệu nghiêm khắc xen lẫn tức giận vang lên bên đầu dây bên kia.

" Con xin lỗi.

Do lớp học thêm tan muộn quá nên con không nghe máy được ngay."

Cô cố gắng lên tiếng một cách bình thường, giấu sự khó nhọc và mệt mỏi đang dần chiếm lấy sự tỉnh táo ban đầu.

Ban đầu vốn định lấy đại một lý do để qua mắt bố mẹ thôi , ai ngờ câu nói sau đó của mẹ khiến cô biết rằng , đây là một pha tự hủy.

" Tan muộn thì càng tốt."

Giọng điệu thể hiện sự gật gù , đồng tình.

Rồi mẹ cô lớn tiếng nói với bố cô " Này anh , chuyển thêm tiền cho thầy Diệc đi.

Và bảo thầy lần sau cứ cho lớp học thêm tan muộn như thế , còn về tiền bạc thì thầy không cần lo!"

Câu nói ấy len lỏi vào tâm trí Sở Như Tuyết một cách chậm rãi , nhưng lại đánh thẳng vào lòng cô một cách mạnh bạo và không thương tiếc - như những đợt sóng lớn ầm ầm không bao giờ dứt.

Sở Như Tuyết vẫn im lặng như thường lệ.

Một cảm giác quen thuộc bao lần đã trải qua, nhưng không hiểu sao lần nào cũng như mới trải qua lần đầu.

Sự mệt mỏi và áp lực trong lòng muốn bùng phát ngay lập tức , nhưng lý trí vẫn cố gắng giữ lấy sự tỉnh táo và bình tĩnh vốn đã ít ỏi.

Cô hít một hơi thật nhẹ , rồi lên tiếng hỏi:
" Mẹ gọi con có chuyện gì ạ?"

" Bố mẹ mới mời thêm một thầy giỏi nữa, rất có tiếng ở bên nước ngoài.

Mẹ gửi định vị lớp mới rồi đấy , ngày mai nhớ đi nhé!"

Mẹ cô trông hình như rất vui vẻ khi nhắc đến giáo viên mới - trái ngược hoàn toàn với tâm trạng hiện tại của Sở Như Tuyết.

Sở Như Tuyết cũng không mong chờ một câu hỏi thăm nào đâu.

Bởi lần nào cũng thế , mỗi một cuộc điện thoại gọi đến là lại có thêm một giáo viên và một lớp học thêm mới.

Cô đã quen đến nỗi nhắm rõ được ý định và câu nói của bố mẹ mỗi lần có cuộc gọi mới đến rồi.

Như Tuyết đáp lại nhẹ nhàng một câu: " Vâng , con biết rồi."

Rồi cúp máy , như không muốn nghe thêm một lời nào nữa.

Sẽ có người thấy lạ , nếu chỉ để thông báo về việc học thêm thì cần gì phải gọi điện thoại, chỉ cần nhắn tin là xong mà.

Nhưng bố mẹ cô là như vậy , họ chính vì sợ cô không đọc tin nhắn , sợ cô không tập trung vào việc học , nên sẽ luôn gọi điện hoặc call video , để việc giám sát được thực hiện một cách chặt chẽ hơn.

Dù đã không còn ở cùng bố mẹ nữa , nhưng họ vẫn luôn cố gắng tìm mọi cách để giám sát cô.

Việc rời đi sống một mình cũng không thể thay đổi hay kết thúc được chuỗi năm tháng đó.

Hay nói đúng hơn, cả đời dù có làm gì , cô cũng không thể thoát khỏi họ được.

Sở Như Tuyết khẽ chớp mắt - thoát ra khỏi dòng suy nghĩ.

Cô nhìn tin nhắn mà mẹ mới gửi đến mấy phút trước, ánh mắt bình thường như đang nhìn một điều gì đó luôn xảy ra hằng ngày.

Lại một giáo viên mới , lại một lớp học thêm mới.

Mỗi ngày một thứ , nhiều đến nỗi bản thân cô bây giờ cũng chẳng nhớ đây là người thứ mấy rồi , nhiều đến nỗi bây giờ...cô chẳng còn cảm thấy mệt mỏi nữa.

Nhưng thực sự có phải vậy không?

Cô thật sự không còn cảm thấy mệt mỏi nữa sao?

Sở Như Tuyết cũng không biết nữa.

Cô đã luôn nhìn thấy một cô gái tầm tuổi mình , ngồi trên bàn học , tay cứ viết và mắt cứ nhìn - tập trung một cách cao độ, đến nỗi không một tiếng động lớn nào có thể lọt vào tai được.

Cô đã luôn nhìn thấy một cô gái tầm trang lứa , ngồi trân trân , nhìn chằm chằm bằng ánh mắt thẫn thờ lên chiếc camera ở trước mặt.

Cô gái ấy đã nhiều lần cầm con dao rọc giấy nhỏ lên , nhưng lần nào cũng bỏ lại chỗ cũ.

Cô gái ấy đã nhiều lần muốn gục xuống , nhưng cuối cùng vẫn ngồi thẳng tắp với khuôn mặt tỉnh táo trước mặt mọi người.
...

Như Tuyết lúc nào cũng nhìn thấy cô gái ấy, và mỗi lần đó , đầu óc cô lại hiện lên những cơn đau dữ dội , rồi kéo theo những thanh âm kỳ lạ lần lượt xuất hiện.

Có rất nhiều tiếng nói , tiếng hét , tiếng khóc và cả tiếng kêu cứu vang lên cả bên tai và ở trong não.

Dù không thể chịu đựng được những cơn đau quằn quại ấy , nhưng Sở Như Tuyết lại chẳng biết phải làm gì để chấm dứt những âm thanh đó đi.

Thế nên , cô cũng chỉ biết bất lực mà giương mắt nhìn...bản thân đang cầu cứu chính mình.

Sở Như Tuyết vẫn cứ tiếp tục tồn tại với những thứ tạp âm kinh khủng ấy.

Đến nỗi , bản thân cô đã vô thức biến nó thành một phần của cuộc sống rồi.

Dù trong lòng lúc nào cũng đang bùng cháy như núi lửa sắp phun trào , nhưng ngoài mặt thì cô lại yên ắng như biển lặng ngàn năm.

Có lẽ , không phải vì đã quen , mà là vì bắt buộc phải quen với điều đó.

Cô đã không còn nhíu mày mỗi khi nhìn thấy một đống cuộc gọi tới nữa, cũng không còn kêu than mỗi khi phải đi học thêm nhiều nữa.

Và việc mỗi ngày hàng chục cuộc điện thoại gọi đến như là điều hiển nhiên sẽ luôn xảy ra trong cuộc sống của cô vậy.

Người ta có thể nghĩ đó là điều bình thường, đúng đắn và tốt.

Vì bố mẹ nào cũng sẽ lo lắng cho con mỗi khi nó không còn ở bên cạnh mình nữa.

Nhưng , thật sự đúng đắn và tốt sao?

Ngày nào cũng gọi mấy chục cuộc điện thoại là bình thường sao?

Ngày nào cũng bắt con học thêm là điều tốt sao?
...

Con người đúng là một loài sinh vật kỳ lạ — luôn vươn lên, luôn tiến về phía trước, nhưng lại hiếm khi biết dừng lại.

Nếu so sánh, con người giống như 'dây leo mọc hoang', cứ thấy chỗ bám là trườn tới, bất kể nơi đó có ánh sáng hay chỉ là khoảng trống mù mịt.

Dây leo không phân biệt đâu là điểm dừng, chỉ biết lớn thêm, dài thêm, dù cuối cùng có thể tự siết lấy chính mình.

Hoặc cũng có thể nói con người giống như 'đàn kiến trong mùa mưa' tất bật khuân từng mảnh vụn nhỏ về tổ, đi theo hàng dài bất tận, không biết rằng có những con đường chẳng dẫn đến đâu.

Họ sống trong nhịp điệu không nghỉ, trong guồng quay mà chính họ tạo ra — không vì không thể dừng, mà vì họ sợ phải đối diện với sự lặng im khi mọi thứ ngừng lại.

Dù là thực vật hay côn trùng, hầu hết sinh vật đều biết điểm dừng — khi đủ nước, đủ nắng, đủ ăn.

Còn con người, dường như không có cái gọi là "đủ".

Cũng giống như bố mẹ cô vậy , từ 'đủ' không bao giờ tồn tại trong từ điển của họ.

Tiền hay nhu cầu trong cuộc sống đối với họ luôn luôn là đủ , nhưng cuộc sống của cô trong mắt họ lại là một bức tranh màu trắng - không có một tí sắc màu nào , dù có tô vẽ bao nhiêu thì cũng không bao giờ đủ sặc sỡ.

Sở Như Tuyết thở nhẹ ra , không muốn nghĩ nữa.

Cô quay mặt lên nhìn bầu trời , trong lòng dâng lên nhiều phức cảm.

Ánh trăng đó...giống cô thật.

Nhìn bề ngoài , ai cũng thấy nó rất tròn , rất sáng và rất đẹp.

Nhưng cái nhìn thấy đó của họ sẽ khiến nó ngày càng như thế , lúc nào cũng như thế - hoàn hảo một cách tuyệt đẹp trong mắt họ.

Để rồi cuối cùng, những vết nứt và khuyết kia cũng theo đó mà biến mất - nhưng thật ra...lại bị tô vẽ thành một mảnh không tì vết, và sẽ vĩnh viễn bị che đậy dưới lớp vỏ mỏng đáng lẽ ra phải rách từ lâu rồi.

~End chương 10~
 
Back
Top Bottom