- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 411,014
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
Mùa Không Trở Lại
Chương 9: Mối quan hệ không đơn thuần
Chương 9: Mối quan hệ không đơn thuần
Mưa bất chợt ập đến, những hạt mưa nhỏ như những viên kim cương vỡ tan khi rơi xuống mặt đất.
Cảnh vật xung quanh trường học bỗng trở nên mờ ảo dưới lớp sương mù nhẹ, tiếng mưa rào rạt trên mái tôn vang lên như một khúc nhạc tĩnh lặng.
Học sinh vội vã ra về, áo mưa được khoác lên vội vàng, những chiếc ba lô đung đưa theo từng bước chân vội vã.
Cảnh tượng sân trường bây giờ giống một không gian vừa ồn ào vừa lạ lẫm, như thể thời gian dừng lại trong một khoảnh khắc bất ngờ.Trương Dư Hi nhìn thời tiết hiện tại, chỉ biết ngán ngẩm.
Rõ ràng vừa nãy còn nắng chang chang , sao giờ bầu trời lại đen kịt như thế này?
Thời tiết ảo thật đấy!...Thất thường y hệt tâm trạng của cô vậy.Dư Hi đi vội ra khỏi lớp , muốn về ký túc xá nhanh vì lo cho Hạ Minh Nguyệt.
Không biết bây giờ cậu ấy đã đỡ hơn chưa?
Nhưng vì do vội , khoá cặp cô kéo được có nửa làm quyển sách rơi khỏi cặp mà cô không hay biết.
Dương Nhật Phong vừa xách cặp ra khỏi cửa trước của lớp , vừa đi vừa thầm chửi Nguyễn Đức Hải.
Cậu ta đúng là cái loại theo gái bỏ bạn , vừa thấy tin nhắn của gấu tới là mắt sáng như đèn pha ô tô , không thèm nói với anh một câu xin lỗi vì hủy hẹn mà lao ngay ra lớp còn nhanh hơn cả tia chớp.Đây là lần thứ n rồi , mà nó vẫn chứng nào tật nấy.
Nhật Phong chửi xong cũng chỉ biết thở dài.
Anh tự hỏi:
Không biết rằng , tình bạn này còn kéo dài được bao lâu?
Rồi vô tình đập vào mắt anh là thứ gì đó - một quyển vở đang nằm gọn ở dưới đất , trước cửa phòng học, bị tạt một ít nước mưa ở bìa sách.
Nhật Phong nhìn xung quanh , rồi nhìn lại vào phòng học - không thấy một con ma nào cả, và anh là người cuối cùng vẫn còn đứng ở hành lang.
Dương Nhật Phong liền cảm thấy phiền phức , vì không thể nào làm ngơ một quyển vở đang nằm trên mặt đất của ai đó đã đánh rơi được.
Anh từ từ cúi xuống nhặt lên , còn buột miệng chẹp một cái.
Nhưng khi nhìn thấy cái tên được viết nắn nót ở trên bìa sách: Trương Dư Hi - Bài tập vật lý , thì cái cảm giác vừa nãy hoàn toàn biến mất.
Nhật Phong cũng chẳng biết tại sao nữa , nhưng khi nhìn nét vẽ đáng yêu về những con mèo ở ngoài bìa , anh có một cảm giác thật lạ lùng - cảm thấy lòng yên bình như sóng vỗ nhẹ vào cát.
Dương Nhật Phong lau sơ qua, muốn đem trả , nhưng không thấy Dư Hi đâu nên đem về nhà , định bụng mai đến lớp rồi trả.
Khi ngồi xuống bàn học , nhìn quyển vở trước mắt: vẫn còn ướt một chút , mép bìa bị cong lại.
Anh lấy máy sấy làm khô qua , rồi mở vài trang ra xem có ướt bên trong không.
Bất chợt Nhật Phong để ý kỹ chữ viết của Dư Hi: gọn gàng , đẹp đẽ , đầy đủ.
Giải bài tập vật lý thôi mà mấy chỗ còn có giải thích bằng lời - như đang dạy người khác.
Nhật Phong khẽ bật cười.
Anh không nghĩ rằng một bà chằn như Dư Hi lại làm mọi thứ chỉnh chu như một đứa con gái vậy.
Lật đến trang tiếp theo , anh đột nhiên nheo mắt lại.
Ở trang đó có viết 'Công tử bột' - có vẻ là đang nói anh , sau còn kèm theo một cái hình gì đó nhưng đã bị gạch tan nát bởi mực đen.
Nhật Phong ban đầu có ý định trả vở đấy , nhưng khi cái hình đen ngòm chưa xác định rõ ràng là gì đập vào mắt anh, anh liền nảy ra một ý định: giấu vở vài hôm cho cô ta biết tay , vì dám viết về anh như thế.
Nghĩ vậy rồi Nhật Phong ngồi cười cười như được mùa: nửa trêu , nửa tò mò , nửa trả đũa...
Và anh không biết rằng , từ lúc này , cái tính trẻ con bị chôn kín bao lâu nay của một thằng công tử bột , đã trỗi dậy.
__________________
Trương Dư Hi vừa về đến phòng thì đã hắt hơi liên tục.
Cô tự sờ lên trán mình , không thấy nóng.
Với lại bình thường cô cũng không bị ốm vào mấy hôm trời trở mùa như này.
Sao lại hắt xì liên tục như vậy?
Thật ra cô tự dối bản thân vậy thôi, chứ cô cảm nhận rõ ràng là có ai đó đang nấu xói mình nãy giờ.
Nhưng cô không quan tâm, và bình thường cô toàn tự lừa bản thân mình bằng mấy lý do hợp lý , để ngăn tâm trí không để ý đến những chuyện như thế nữa.
Trương Dư Hi vừa vào phòng khách thì đập thẳng vào mũi cô là cái mùi thơm của cháo hành.
Trương Dư Hi liền biết , hôm nay họ nấu cháo hành vì Hạ Minh Nguyệt.
Chẳng hiểu sao, khi nhận ra được điều đó , lòng Dư Hi lại dâng lên nhiều cảm xúc khó hiểu: có một chút ấm áp, yên lòng...nhưng cũng có một chút hổ thẹn - khi hành động nhỏ ấy lại mang nhiều sự quan tâm chân thành hơn những cái suy nghĩ ích kỷ của cô.
Trương Dư Hi liền lắc đầu - như một hành động cố gạt bỏ những suy nghĩ kia ra khỏi đầu, rồi điều chỉnh lại cảm xúc, tiến về phía nhà bếp.
Mọi người thấy cô về thì chào một câu rồi bảo cô ngồi xuống ăn cháo hành cho ấm bụng.
Dư Hi ngồi xuống ghế , không quên quay sang hỏi thăm Hạ Minh Nguyệt.
Thái độ của Hạ Minh Nguyệt ban đầu lạ lắm.
Cậu ấy không nói gì , cũng né tránh ánh mắt của cô.
Chẳng lẽ , cậu ấy làm vậy vì đã nhận ra rằng , người hôm qua ôm cậu ấy là cô?
Dư Hi càng cảm thấy tò mò về Hạ Minh Nguyệt - điều mà cô chưa từng làm với ai khác.
Nhưng cô lại cố gắng giấu đi cái sự tò mò đó.
Vì cô biết rằng: một người chưa từng mở lòng mình với ai đó như cô...thì không có quyền tò mò về cuộc sống của người khác.
Trương Dư Hi ngồi ăn trong im lặng , không tham gia bất cứ cuộc trò chuyện nào.
Có lẽ , cô vẫn đang suy nghĩ về bản thân mình.
Nhưng có vẻ , Triệu Tư Mỹ đã nhìn thấy được lý do đằng sau sự im lặng đó.
Khi Dư Hi ăn xong một bát , định đứng dậy thì Tư Mỹ đã múc thêm cháo cho cô rồi nói:
" Ăn thêm nữa đi, cậu vẫn đang đói mà."
Thấy Dư Hi định từ chối, Tư Mỹ liền nhăn mặt:
" Cậu chê cháo hành của tôi không ngon sao?"
Trương Dư Hi liền lắc đầu rồi ngồi xuống ăn thêm bát nữa.
Cô ban đầu còn nghĩ hành động đấy của Tư Mỹ là bình thường.
Nhưng đến khi suy nghĩ kỹ , cô mới nhận ra cậu ấy đang có ý bắt cô ngồi lại đây.
Nghĩ đến đó, Dư Hi mới ngẩng đầu lên nhìn Tư Mỹ, trong lòng tự hỏi: Rốt cuộc Tư Mỹ định làm gì?
Tư Mỹ thấy Dư Hi đã ngồi xuống, ban đầu còn đảo mắt như đang ngẫm nghĩ, sau đó mới nói:
"Này đầu sang trắng , cậu có biết không?
Hôm qua người chăm sóc cậu cả đêm là đầu bạch tuột đấy!"
Giọng điệu và thái độ của Tư Mỹ rất vui vẻ, nhưng không hẳn là vậy.
Giống như sự vui vẻ đó là cố ý.
Không ai để ý thái độ của Minh Nguyệt.
Nhưng ánh mắt cô ấy đã khẽ chớp nhẹ - như đã nhận ra được điều gì đó.
Trương Dư Hi không hiểu hành động hiện tại của Tư Mỹ là có ý gì.
Cô cũng biết , Tư Mỹ làm vậy chỉ muốn thay đổi cái sự ngượng ngùng hiện tại giữa Hạ Minh Nguyệt và cô.
Nhưng lý do để làm điều đó , là gì?
Sở Như Tuyết lên tiếng, thái độ không giống như đang phối hợp với Triệu Tư Mỹ:
" Cậu không nên im lặng như chưa có gì xảy ra.
Dù gì cả đêm hôm qua , ai cũng đã mất ngủ vì cậu."
Sở Như Tuyết nhìn Hạ Minh Nguyệt bằng ánh mắt ý nhị.
Trương Dư Hi không cảm thấy lạ vì thái độ của Sở Như Tuyết , nhưng biểu cảm hiện tại của Hạ Minh Nguyệt, mới là thứ khiến cô suy nghĩ.
Cậu ấy không giống thường ngày , không cười nói hay tỏ ra không biết , cậu ấy chỉ cúi đầu xuống , nhẹ giọng nói " Cảm ơn."
Chỉ hai chữ nhẹ tênh như vậy thôi , nhưng giống như chứa hàng ngàn cảm xúc khó tả của người nói ra nó.
Trương Dư Hi định lên tiếng , cứu chữa bầu không khí hiện tại thì Triệu Tư Mỹ đã nói , giọng điệu khá căng thẳng:
" Cậu thôi đi.
Hạ Minh Nguyệt mới khỏe lại xong , cậu lại định dọa cậu ấy ốm nữa à?!"
Sở Như Tuyết nhíu mày " Tôi nói đúng mà.
Cả đêm qua , tôi vì cậu ấy mà thức nguyên đêm.
Đến bây giờ cậu ấy khỏe lại , một câu cảm ơn cũng chẳng thấy.
Cậu cũng ở trong trường hợp này , không thấy tức sao?"
" Nhưng dù gì cậu ấy cũng cảm ơn rồi mà."
Triệu Tư Mỹ buông thìa.
" Nếu tôi không nói , chắc cậu ta câm luôn đến ngày mai."
Sở Như Tuyết buột miệng nói khi thấy Tư Mỹ thái độ , nhưng rồi cô nhận ra , mình nói có hơi quá rồi.
Sau câu nói đó , bầu không khí càng căng thẳng hơn.
Dư Hi nhìn tình hình hiện tại, muốn làm dịu đi.
Bình thường cô cũng có nhiều cách để phá tan sự căng thẳng của những cuộc trò chuyện.
Nhưng chẳng hiểu sao, bây giờ đầu óc cô lại mù mịt , không biết làm gì cả.
Cô biết mình không phải là một người tốt.
Cô đã từng ích kỷ, từng giận dữ vô cớ, từng đẩy người khác ra xa chỉ vì chính mình thấy sợ.
Giờ đây, có lẽ cô đã bắt đầu muốn quan tâm , lắng nghe và giúp đỡ người khác.
Và việc không biết làm gì - chính là dấu hiệu cho điều đó.
Nhưng dù vậy...
...cô vẫn không làm được.
Cô vẫn không thể phá bỏ lớp phòng ngự mà bản thân đã dựng lên suốt 4 năm qua , cô vẫn không thể mở lòng mình với họ.
Không phải vì vô tâm.
Mà vì cánh cửa trái tim cô – nó vẫn đóng chặt.
Nó không chịu mở ra, như một phản xạ.
Như thể cô đã quen với việc giam mình trong một căn phòng không ánh sáng, đến mức chính đôi mắt cũng sợ phải nhìn thấy điều gì ấm áp.
Bây giờ, cô cũng không biết bản thân muốn gì nữa...
" Mấy cậu đừng đùa như vậy nữa.
Mình vẫn ổn mà , mình hết sốt từ chiều rồi."
Hạ Minh Nguyệt ngẩng mặt lên đối diện với mọi người.
Thái độ hiện tại của cậu ấy khiến ai cũng ngạc nhiên, vì chỉ trong một lúc thôi , Hạ Minh Nguyệt đã trở lại như trước - Minh Nguyệt chủ động múc thêm cháo cho mọi người, rồi ngồi kể về bộ phim tình cảm mà chiều nay mình vừa xem.
Trương Dư Hi quan sát thái độ của mọi người, họ có vẻ cũng cảm thấy khó hiểu như cô, có vẻ cũng đang tự hỏi bản thân là: tại sao người trước mặt có thể thay đổi thái độ nhanh như thế?
Thái độ hồi nãy của Minh Nguyệt khiến Dư Hi cảm thấy xa lạ, nhưng cô vẫn hiểu tại sao cậu ấy lại như thế.
Vì chẳng ai muốn người khác biết được bí mật của mình cả, mà quan trọng hơn , còn là dáng vẻ yếu đuối mà họ luôn muốn che giấu nữa.
Nhưng biểu cảm hiện tại của Hạ Minh Nguyệt, làm Dư Hi càng khó hiểu hơn.
Vì một người vừa nãy còn cúi gầm mặt xuống không dám nhìn ai , bây giờ sao lại có thể coi như không có chuyện gì?
Đây là lần đầu tiên Dư Hi gặp một người như thế:
Một người lại cười nói , lại coi như không có gì xảy ra sau bao nhiêu chuyện...nhưng thực sự, trong lòng người ấy có sóng yên biển lặng như vậy không?
Ăn cháo xong , mọi người cùng nhau thu dọn bát đũa.
Không phân chia nhau công việc như trước nữa , bát ai người đấy rửa.
Dù nhìn bên ngoài có vẻ là hoà hợp , nhưng vẫn còn tồn tại cảm giác ngượng ngùng xen lẫn xa lạ - giống như là bức tường chắn giữa họ , chỉ bị nứt có một miếng.
Trương Dư Hi thấy đã xong việc , đi vào phòng.
Định đóng cửa phòng thì đã có một bàn tay ngăn lại - là Hạ Minh Nguyệt.
Cậu ấy thấy cô không đóng cửa nữa thì rụt tay lại.
Sau đó cúi đầu xuống , im lặng.
Trương Dư Hi thật sự muốn lên tiếng hỏi , nhưng chẳng hiểu sao miệng cô cứ mấp máy mãi không nói thành lời.
Hai đứa cứ đứng như thế một lúc , rồi Dư Hi mới lên tiếng, khi không thể chịu nổi cái bầu không khí này nữa:
" Không có gì thì mình vào phòng trước đây."
Hạ Minh Nguyệt cuối cùng cũng lên tiếng, cậu ấy ngẩng mặt lên , gương mặt lại là biểu cảm vui vẻ trước đó " Cảm ơn cậu , vì đã chăm sóc mình cả đêm."
Trương Dư Hi khá ngỡ ngàng vì thái độ hiện tại của người trước mặt, và chưa để cô kịp nói gì , Hạ Minh Nguyệt đã quay lưng rời đi.
" Và xin lỗi cậu , vì đã làm phiền cả đêm..."
- Một câu rất nhỏ được buông lại , như không muốn người kia nghe thấy.
Nhưng Dư Hi lại nghe rõ mồn một.
Hạ Minh Nguyệt cứ rời đi như thế , để lại trong lòng Dư Hi là hàng ngàn câu hỏi bỏ ngỏ chưa có lời giải đáp.
Trương Dư Hi không muốn suy nghĩ nhiều nữa , vì càng suy nghĩ thì lại càng tò mò , lại càng muốn tìm câu trả lời.
Cô không muốn làm thế vì cô hiểu rằng , một khi cánh cửa trái tim cô vẫn đóng chặt , thì sẽ không thể nào mở của người khác được.
Dư Hi định đóng cửa thì đã chạm mặt với Ngô Hiển Yên - đang đi ngang qua.
Ngô Hiển Yên không nói gì.
Cô chỉ nhìn Trương Dư Hi, rồi trong đầu cô xuất hiện lại những lời nói hôm qua mà Trương Dư Hi đã nói với Hạ Minh Nguyệt.
Ngô Hiển Yên không có ý định nghe lén , cô chỉ tình cờ nghe thấy mà thôi.
Nhưng nếu không nhờ sự tình cờ ấy , thì cô sẽ không biết được rằng:
Vẫn có một người...
...giống cô đến vậy.
Không phải vì cùng buồn, cùng tổn thương.
Mà vì...
đều đã học cách mỉm cười để giấu đi sự đề phòng.
Cô nhận ra Dư Hi chưa sẵn sàng tin ai.
Nhưng điều đó đâu có sai.
Vì ngay cả cô, cũng như thế.
Thấy Ngô Hiển Yên vào phòng rồi , Dư Hi mới đóng cửa.
Vừa nãy là Hạ Minh Nguyệt, bây giờ lại đến Ngô Hiển Yên làm Trương Dư Hi không thể không suy nghĩ.
Cái ánh mắt vừa nãy Hiển Yên nhìn cô, nó lạ lắm - giống như là một kẻ...đang nhìn đồng loại của chính mình.
Trương Dư Hi không muốn biết đâu - lý do tại sao họ lại như thế .
Nhưng không hiểu tại sao trong lòng cô , không giờ phút nào là không nghĩ đến họ.
Giống như là cô đã bắt đầu cho phép họ bước vào cánh cửa luôn khoá trái ấy...dù chỉ là đứng ở trước nó.
_________________
Sáng sớm, hành lang trường như vừa thức dậy sau giấc ngủ dài.
Mặt trời nhẹ nhàng chiếu những tia nắng đầu tiên, lấp ló qua khe cửa sổ, làm bừng sáng không gian tĩnh lặng.
Tiếng bước chân rộn ràng của học sinh vang lên trong không khí yên bình, hòa cùng tiếng nói cười râm ran của những nhóm bạn.
Hơi sương mờ còn đọng trên các tán cây, tạo nên vẻ mờ ảo như một bức tranh sương khói.
Cảnh vật như đắm chìm trong sự yên ả của buổi sáng, nhưng cũng tràn đầy năng lượng và sự háo hức chờ đón một ngày mới.
Trương Dư Hi men theo dòng người vào lớp.
Buổi sáng nay trời hửng nắng.
Ánh sáng chiếu xiên qua cửa sổ lớp, rải những vệt vàng lên bàn ghế, lên tóc mấy đứa con gái ngồi gần cửa.
Tiếng cười, tiếng nói rộn ràng, tiếng ghế kéo lạch cạch... tất cả đều như thường ngày.
Nhưng với Dư Hi, cái "thường ngày" đó lại mệt mỏi như vừa phải trèo lên một ngọn đồi dài bất tận.
Cô đứng ở cửa lớp vài giây, mắt lướt qua từng khuôn mặt đang cười nói.
Ai cũng tươi tỉnh, tràn đầy năng lượng như thể ngủ một giấc là mọi phiền muộn đã bị xóa sạch.
Còn cô... chỉ vừa đặt chân đến lớp thôi, vai đã nặng trĩu, như thể tất cả sức lực đều bị bỏ lại trên đường đến trường.
Chẳng hiểu sao , mỗi lần đến lớp , người cô lại mệt lử , rã rời cả ra - giống như bị vong theo.
Cô không phải là không thích đến trường, chỉ là...khi ở đây, cô cảm thấy như thế giới của mình đã bị xâm nhập bởi nhiều thứ: tiếng cười nói , ồn ào...và cả những tia nắng chói chang kia nữa.
Trương Dư Hi lặng lẽ đi vào, tránh va chạm với mấy đứa bạn đang đùa giỡn.
Chưa kịp đến chỗ ngồi, ánh mắt cô bắt gặp Hạ Minh Nguyệt đang bước từ bàn sau lên, tay cầm quyển sách.
Trong một khoảnh khắc rất ngắn, Dư Hi xoay người sang hướng khác, giả vờ cúi xuống sắp xếp lại tập vở.
Thật ra , khi thấy Hạ Minh Nguyệt, cô cũng chẳng nghĩ gì nhiều , chỉ theo bản năng mà lách người sang hướng khác , như đang giả bộ làm điều gì đó để không phải chạm mặt cậu ấy.
Không một ai để ý.
Cả Minh Nguyệt cũng không.
Và cứ như thế, đến khi cô ngồi xuống bàn, tay vẫn đặt yên trên quyển vở chưa mở, Dư Hi mới vô thức tự hỏi bản thân...
Hạ Minh Nguyệt đi đến chỗ cô, rõ là cô đã nhìn thấy...nhưng lại quay đi vờ như không biết.
Hạ Minh Nguyệt định bắt chuyện với cô, cô biết...nhưng lại giả vờ không nghe thấy.
Hạ Minh Nguyệt định cúi xuống giúp cô sắp xếp lại vở, cô đã thấy...nhưng lại nhanh chóng ngẩng người lên như vừa hoàn thành xong một công việc.
Và Dư Hi đã nhận ra, mình vừa làm gì.
Chỉ vài hành động nhỏ thôi, không để ý kỹ là không nhận ra.
...Nhưng rõ ràng là...đang né tránh.
Né tránh chính Hạ Minh Nguyệt – một trong những người mà cô vẫn gọi là bạn - người mà cô luôn nghĩ, mình sẽ không bao giờ tránh.
Cô không biết vì sao bản thân lại làm thế.
Vì lúc này , trong đầu cô như muốn nổ tung bởi mớ suy nghĩ mâu thuẫn cứ hỗn độn không ngừng.
Tại sao lại như vậy?
Câu hỏi bật ra trong đầu, rõ ràng, sắc bén, cứ vang lên từng nhịp một.
Dư Hi chớp mắt vài cái - hành động cho mong muốn tìm lời giải đáp.
Và rồi , cảm giác lúng túng lan dần khắp người.
Cô không giận Minh Nguyệt, cũng chẳng có lý do gì để tránh mặt cậu ấy cả.
Ấy vậy mà khi vừa trông thấy cậu ấy, cơ thể cô lại hành động trước, như thể sợ phải chạm vào một điều gì đó - điều mà bản thân luôn muốn trốn tránh.
Cô nhớ lại nụ cười rạng rỡ của Minh Nguyệt , mỗi lần mệt mỏi chỉ cần thấy nó là không còn gì phiền muộn nữa ; nhớ cách ánh mắt cô ấy vẫn thường dõi theo mình, nhẹ nhàng và ấm áp.
Nhưng hôm nay, giữa lớp học đầy tiếng ồn, giữa những cái nhìn không ai để ý, cô lại chọn...lùi bước?
Từ trước đến nay,
Cô không bao giờ dám can thiệp hay xen vào cuộc sống của người khác, dù cho sự tò mò và mong muốn được ai đó thấu hiểu luôn tồn tại hay ngày càng lớn hơn.
Cô không muốn bức tường kiên cố của mình sẽ bị người khác phá được vào một ngày nào đó, dù cho bản thân nhiều lúc không thể chịu đựng một mình được.
Và bây giờ vẫn vậy.
Dù cô nhiều lần đã tự nhủ bản thân , chỉ cần học cách sống hoà hợp với người khác thôi, không phải việc gì khó lắm.
Cô vẫn tự tin mình sẽ làm được.
Nhưng , cô đã đánh giá quá cao về bản thân rồi.
Bởi vì , chẳng có việc gì là dễ dàng cả.
Và nó sẽ càng khó khăn hơn , đối với những kẻ hèn nhát...như cô.
Những kẻ không dám đối mặt , khi cảm nhận được sự đe dọa từ nỗi sợ lớn nhất của bản thân...Những kẻ chỉ biết trốn tránh , khi cảm thấy cái tôi dần bị lung lay bởi một điều gì đó...Những kẻ luôn yếu đuối và bất lực , vì không biết làm gì ngoài việc coi thường bản thân...
Vậy tại sao , cô lại trốn tránh?
- Một lần nữa, Dư Hi lại tự vấn bản thân.
Có phải vì mệt mỏi nên con người ta sẽ tự khép mình lại, ngay cả với những người bên cạnh mình?
Có phải vì sợ ai đó thấy được dáng vẻ yếu đuối , nên sẽ thu lại như một con nhím với những cái gai nhọn hoắc?
Có phải vì cái lòng tự tôn cao ngất ngưởng kia , nên chọn cách trốn trong bóng tối thay vì bước ra ánh sáng?
Hay...vì nỗi sợ bị chạm vào đáy của tâm hồn - nơi trần trụi nhất của con người, nên trốn tránh như một bản năng tự bảo vệ bản thân?
...
Dư Hi dường như đã biết được hành động đó xuất phát từ điều gì.
Nhưng dù vậy , bản thân cô...vẫn chưa muốn thừa nhận điều đó.
Nghĩ đến đây, Trương Dư Hi chỉ khẽ thở ra, quay mặt về phía cửa sổ.
Ngoài kia , nắng đã lên, đẹp đến mức khiến người ta khó tin rằng có những ngày, mọi thứ vẫn cứ nặng trĩu như vậy.
Ngoài kia , bầu trời vẫn xanh thăm thẳm, nhưng lại xa vời đến nỗi không ai biết được rằng, những lời giải đáp...sẽ đến khi nào.
Dư Hi cứ ngồi nhìn ngoài cửa sổ.
Ai nhìn vào cũng tưởng cô đang ngắm cảnh, nhưng đối với cô - những thứ đẹp đẽ ấy , càng ngắm nhìn thì càng cảm thấy sầu não.
Đến khi tiếng chuông reo vào giờ học vang lên , Trương Dư Hi mới thoát khỏi những dòng suy nghĩ đầy mâu thuẫn và phiền phức trong thế giới của mình.
Cô mở sách vật lý ra , một lần nữa hoà nhập vào bầu không khí của một tiết học thường ngày - thứ duy nhất không có khoảng cách đối với cô.
Cô giáo dạy môn vật lý vào lớp.
Trong trường này , không ai là không biết , cô giáo ấy là người như thế nào.
Nếu thầy giám thị dạy toán được mệnh danh là người có cái tính khó chiều và cái bụng bự nhất , thì cô giáo dạy vật lý lại là người có cặp mắt laze và cái miệng xúi quẩy nhất.
Ban đầu thì chỉ là lời đồn , nhưng đến khi những đứa học sinh trong lớp cô bị những lời nói lúc tức giận của cô giáo vật lý áp lên thì tin đồn đó mới thành một giai thoại có sức hút , luôn luôn được bàn tán trong trường, cứ đến hẹn là lại lên.
Trương Dư Hi không phải là kiểu người tin vào mấy thứ đó.
Nhưng không ai muốn bản thân bị xui xẻo đeo bám cả, nên Dư Hi cũng cố gắng yên phận , không để bản thân lọt vào mắt xanh của cô vật lý.
Vì thế, trước buổi học vật lý cô luôn ngồi ôn lại kiến thức , bởi cứ 15 phút đầu giờ là cô vật lý sẽ kiểm tra miệng - và đó chính là lý do mà mấy đứa học sinh trong lớp cô bị đóng tên hàng loạt vào danh sách đen, dù là học sinh lớp mũi nhọn.
Dư Hi cứ yên tâm như thế , cho đến khi tiếng nói đanh thép ấy vang lên:
" Lớp trưởng đi thu toàn bộ vở bài tập vật lý lên đây , tôi chấm!"
" Ai không có thì lên đây kiểm tra miệng , và nhận một con không!"
Chỉ với hai câu nói thôi , mà đã làm bầu không khí trở nên đặc quánh đến mức như không thể thở được.
Học sinh trong lớp không dám than vãn , nhưng trên nét mặt ai cũng thể hiện sự lo sợ.
Vì dù có vở , có làm đủ bài tập , nhưng trình bày xấu hoặc dập xoá thì cũng sẽ bị dưới trung bình.
Trương Dư Hi đáng ra phải không lo , vì cô luôn trình bày vở một cách sạch sẽ và khoa học.
Nhưng chẳng hiểu sao hôm nay , cô lại cảm thấy bất an một cách lạ thường.
Trương Dư Hi chỉ tự nhủ thầm , mong cảm giác ấy không phải thật.
Nhưng khi mở cặp ra , cô chỉ biết lặng người.
Sách bài tập...không cánh mà bay rồi.
Chỉ vài giây sau , cô liền hốt hoảng lục lại cặp nhưng vẫn vậy , chẳng thấy đâu cả.
Dư Hi mới quay ra trách bản thân.
Hôm qua cô không soạn sách vì ngày mai cũng học như vậy.
Đáng ra lúc đó cô nên soạn sách , để nếu biết mất vở thì còn làm lại được.
Cứ ngồi như vậy cho đến khi lớp trưởng đến chỗ cô , Dư Hi mới quay lại thực tại.
Trương Dư Hi chỉ biết ấp a ấp úng nói lý do với lớp trưởng , bảo là mình đang tìm vở , không biết rơi mất ở đâu.
Lớp trưởng chỉ lắc đầu , bảo cô tự lên thưa với cô giáo đi , cậu ấy không giúp được.
Dư Hi cũng không nói thêm gì nữa , chỉ vài giây sau liền đi lên bàn giáo viên , nói lý do với cô giáo.
Cô cũng biết là cô vật lý sẽ không bao giờ tha cho bất kì ai , dù là vì bất cứ lý do gì.
Nhưng chẳng hiểu sao cô vẫn muốn nói , có lẽ là vì cô vẫn hy vọng quyển vở bài tập sẽ xuất hiện ở đâu đó như một vị cứu tinh.
Nhận một quả trứng ngỗng vào trong sổ đầu bài và bị bắt đứng kiểm tra miệng xong , Dư Hi mới lủi thủi đi xuống chỗ ngồi.
Dù được một con 9 nhưng cũng chẳng thể cứu nổi con số không tròn trĩnh kia.
Dương Nhật Phong đầu giờ cứ ngồi cười như một thằng dở.
Nói là thằng dở , vì anh cũng chẳng biết tại sao mình lại ngồi cười một mình như thế nữa.
Cứ như vậy , cho đến khi nhìn thấy Trương Dư Hi lên bàn giáo viên nói gì đó, anh mới nhớ ra vở bài tập vật lý của cô ấy.
Nhật Phong ban đầu chỉ định giấu để trêu thôi , ai mà ngờ được ngày mai cô giáo lại thu vở để chấm.
Dương Nhật Phong đột nhiên cảm thấy có lỗi, bởi chỉ để thỏa mãn cảm xúc của anh mà làm ảnh hưởng đến thành tích học tập của người khác , thì thật không thể tệ hơn được.
Nhật Phong vội lục cặp lấy vở nhưng lạ thay , anh chẳng thấy quyển vở hôm qua đâu cả.
Rõ ràng anh đã bỏ nó vào trong cặp rồi mà , sao giờ lại không có chân mà chạy thế này.
Dương Nhật Phong đang lục lọi ký ức , thì đột nhiên một khoảnh khắc bất chợt dừng lại.
Anh liền quay sang nhìn Đức Hải - thằng bạn đang ngồi vừa canh cô vừa chơi game bên cạnh.
" Này , nãy mày lục cặp tao à?!"
" Ừ , nãy thằng Dũng bên lớp D nhờ tao mượn vở bài tập vật lý của mày hộ nó."
Đức Hải vội giật mình cất máy chơi game khi nghe thấy thằng bên cạnh lên tiếng , rồi mới đáp lại.
Khi nhìn thấy khuôn mặt đang dần đen lại của Dương Nhật Phong, Nguyễn Đức Hải mới nói tiếp:
" Sao?
Yêu em nào rồi nên giờ đầu óc cứ nhớ trước quên sau à."
" Sao mày lại cho nó mượn , vở của tao mà?!"
" Mày gật đầu rồi đấy, với lại bình thường mày cũng bảo tao tự lấy đi , không cần nói nữa mà."
Nhật Phong chẳng muốn nói chuyện với thằng này nữa.
Rõ là tiết đầu là tiết vật lý , vậy mà thằng ngu này lại lấy vở bài tập vật lý của anh đưa cho thằng lớp khác mượn.
Thế có khác gì là nó đang tặng free cho anh một quả trứng ngỗng đâu.
" Sao đấy?
Có chuyện gì à?"
Nguyễn Đức Hải thắc mắc khi thấy khuôn mặt nhăn như đít khỉ của Nhật Phong.
" Đấy không phải vở của tao!"
Nói xong , chưa kịp để Đức Hải nói gì thì Nhật Phong đã đứng dậy , xin phép cô ra ngoài.
" Ra ngoài?
Ngay từ tiết đầu tiên , tôi đã nói rõ với các anh chị rồi mà.
Giờ của tôi , nếu không phải việc gì khẩn cấp như bị thương hoặc đi vệ sinh nặng thì đừng xin tôi ra khỏi lớp rồi cơ mà."
Cô vật lý nghiêm giọng , sự tức giận trên khuôn mặt không giấu nổi vì bị cắt ngang việc chấm vở.
Dương Nhật Phong thật sự bí lắm , không biết làm gì.
Anh là một đứa cực kỳ giữ mặt mũi , nhưng việc duy nhất có thể làm nếu muốn thành công thì lại không hề giữ mặt mũi tí nào.
" Em...em đau bụng quá cô , em không nhịn được nữa."
Nhật Phong cố làm vẻ đau bụng , mặc cho tiếng cười nhỏ của từng đứa trong lớp đang lọt vào tai anh một cách rõ ràng.
Cô giáo dạy vật lý cũng chỉ biết gật đầu , không quên bảo Nhật Phong nhanh lên.
Dương Nhật Phong phóng nhanh ra khỏi lớp , đến lớp 10D.
Hơn mười phút sau, anh đã có mặt ở lớp.
Thời gian không phải là bất thường , nhưng điều kỳ lạ là trên tay anh lại cầm một quyển vở bìa màu vàng hình con mèo.
Dương Nhật Phong vừa quan sát giáo viên vừa đưa quyển vở cho Đức Hải , ậm ừ bảo chuyển ra bàn ở chỗ cửa sổ.
Nguyễn Đức Hải ban đầu rất hỏi chấm về hành động của Nhật Phong, cho đến khi thấy được cái tên được viết ở bìa vở , anh mới ngờ ngợ ra chuyện gì đó.
Trương Dư Hi đang ngồi phiền não vì quả trứng ngỗng chưa được ăn mất kia thì tự nhiên thấy quyển vở quen thuộc vừa được ai đó ném lên trên bàn mình.
Cô chỉ mất vài giây ngỡ ngàng và kiểm tra lại danh tính của vật đó , rồi liền đi lên nộp cho cô giáo.
Dù vậy , vì nộp muộn nên Dư Hi vẫn bị khiển trách và bị ghi tên vào sổ đầu bài để nhắc nhở, nhưng bù lại quả trứng đó không còn nữa.
Trương Dư Hi ban đầu cũng có suy nghĩ về việc tại sao quyển vở bài tập tưởng đã mất giờ lại xuất hiện ở trên bàn , và ai là người đã cầm vở bài tập của cô.
Nhưng không nghĩ được gì , nên Dư Hi cũng chẳng muốn để ý nữa.
Dù vậy , trong lòng cô vẫn không nguôi ngoai được cái chuyện vừa nãy.
Đến khi ra chơi , Dư Hi định ra khỏi cửa lớp để xuống căn tin mua đồ ăn thì lại vô tình nghe được câu nói của Nguyễn Đức Hải.
" Này , sao vở của Trương Dư Hi lại ở chỗ mày đấy?"
" Thằng này được đấy , chơi người ta một vố đau như thế.
Nhưng dù gì người ta cũng là con gái, mày nên báo trước chứ."
Cái gì cơ?
Vở bài tập của cô...là do tên công tử bột kia cầm sao?
Cậu ta...chơi cô sao?
Trương Dư Hi chỉ mất vài giây ngỡ ngàng, sau đó cô đi ra khỏi lớp , tư thế bình thường , gương mặt lại trở về sự lạnh tanh vốn có , nhưng khoé miệng lại cong nhẹ lên - báo hiệu cho một cuộc chơi bắt đầu.
Cô là một đứa rất ghét những trò chơi xỏ.
Nhưng những người chơi xỏ cô...chưa ai được yên bình cả.
~End chương 9~