- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 426,216
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
Tìm Được Ánh Dương
Chương 10: Lốc Milo
Chương 10: Lốc Milo
Hôm nay, Vy đến lớp muộn hơn mọi ngày.Trời không mưa, cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là cô dậy trễ một chút, ăn sáng vội vàng rồi hộc tốc đạp xe đến trường.
Khi vừa đặt chân vào lớp, tiếng trống báo hiệu vào tiết vang lên.
Cô khẽ cúi đầu xin lỗi rồi nhanh chóng về chỗ ngồi.Ngọc ngồi ngay phía sau nghiêng người, trêu chọc:"Ê, sao nay bà đến trễ vậy?
Có đi chung với anh nào không đó?"
Vy thở dài, gương mặt vẫn lộ vẻ mệt mỏi, cô đáp khẽ:"Không có gì đâu, dậy muộn thôi mà."
Cô cởi áo khoác, chuẩn bị cất vào ngăn bàn như mọi hôm.
Nhưng vừa nhét vào, cô cảm thấy có gì đó cộm cộm.
Vy nhíu mày, rút áo khoác ra, rồi nhìn vào ngăn bàn.
Một lốc sữa Milo màu xanh lá quen thuộc nằm gọn trong đó.
Cô tròn mắt.Cô thì thầm:"Lốc Milo này… ai để vào đây vậy?"
Cô nhìn quanh lớp, không ai tỏ vẻ gì bất thường.
Không có mảnh giấy nào kèm theo, cũng chẳng có lời nhắn.Vy cầm lốc sữa trên tay, xoay đi xoay lại, ánh mắt dừng lại như thể đang suy đoán.
Cô nghĩ thầm:"Không lẽ… là thằng Lâm?
Hôm qua nó làm mình giận, chắc là tặng để chuộc lỗi?"
Nghĩ đến đó, môi cô khẽ cong lên.
Cô mím môi, nhét lốc sữa vào cặp, lòng nhẹ bẫng và hơi… vui vui.Hai tiết học đầu trôi qua khá yên ả.
Vy thấy tinh thần mình tốt hơn hẳn, học tập chăm chú, thỉnh thoảng còn phát biểu.
Minh xoay người phía Vy, nở nụ cười nhẹ rồi hỏi:"Hôm nay cậu vui thế Vy?
Có chuyện gì hạnh phúc à?"
Vy cười nhẹ, mắt hơi cụp xuống."
Không có gì đâu… chắc tại ngủ đủ giấc á."
Minh gật đầu, không hỏi thêm, nhưng ánh mắt vẫn đặt lên Vy thêm vài giây nữa.Giờ ra chơi, Lâm xuất hiện trước cửa lớp cô như thường lệ.
Vy đang đứng gần bảng thì thấy cậu bước đến.
Cô quay lại, nở nụ cười thật tươi, lòng đầy háo hức.
Cô cất tiếng hỏi:"Sao nay mày đến muộn vậy?"
Lâm nhướng mày, có vẻ ngạc nhiên:"Hả?
Tao đến đúng giờ mà?
Sáng nay mày mới là đứa trễ chứ?"
Vy bật cười, rồi lấy lốc Milo trong cặp ra, giơ lên trước mặt cậu, nói đầy ẩn ý:"Vậy… cái này là mày tặng đúng không?
Chuộc lỗi vì hôm qua tao giận?"
Lâm nhìn lốc sữa rồi nhíu mày.
Cậu gãi đầu, nói thành thật:"Sữa gì?
Tao có tặng gì đâu?"
Vy khựng lại.
Ánh mắt cô hiện rõ sự ngỡ ngàng.
Cô nghiêng đầu hỏi lại:"Không phải mày hả?"
Lâm lắc đầu, vẻ mặt hơi bối rối:"Không.
Tao còn đang tính hôm nay hoặc mai mua gì đó xin lỗi mày đây… mà chưa kịp."
Vy im lặng vài giây.
Cô quay về chỗ ngồi, ánh mắt nhìn lốc sữa như thể nó đã phản bội cảm xúc của cô vậy.
Cô khẽ lẩm bẩm:"Vậy… là ai chứ?"
Một lần nữa, cô nhìn quanh lớp.
Không ai tỏ vẻ gì lạ.
Nhưng rồi ánh mắt cô chợt dừng lại nơi Minh đang cắm cúi ghi chép điều gì đó.
Cô ngập ngừng gọi:"Minh này…"
Minh ngẩng lên, hơi nghiêng đầu:"Sao thế?"
Vy đưa lốc sữa ra trước mặt cậu, hỏi nhỏ:"Cậu có biết ai để cái này vào ngăn bàn tớ sáng nay không?"
Minh sững lại một chút, rồi nhẹ nhàng cười, giọng bình thản:"Không biết chắc, nhưng… tớ nghĩ là ai đó thấy cậu hay mệt buổi sáng nên tặng thôi.
Không có gì to tát đâu."
Vy nhìn thẳng vào mắt cậu, cố gắng tìm chút gì đó được gọi là đầu mối.
Nhưng Minh vẫn giữ nét mặt dịu dàng, ánh mắt không thay đổi.Lâm đứng gần đó chen vào:"Để tao hỏi mấy thằng con trai lớp mình xem thằng nào làm việc tốt đó cho mày."
Vy vội xua tay, lắc đầu:"Thôi, đừng hỏi.
Dù sao cũng chỉ là lốc sữa thôi mà."
Lâm nhún vai, không nói nữa.
Nhưng trong lòng cậu thoáng có chút gì đó là lạ.
Có phần khó chịu, xen lẫn ngờ vực.Tiếng trống vang lên báo hiệu hết giờ ra chơi.
Mọi người quay lại chỗ ngồi.
Lớp học dần yên tĩnh.
Vy mở sách vở ra nhưng ánh mắt lại cứ liếc về phía cặp.
Lốc Milo vẫn ở đó – bình thường, đơn giản… nhưng khiến tâm trí cô rối loạn.Trong đầu cô lặp đi lặp lại câu hỏi:"Là ai?
Sao lại đặt nó ở đó?
Sao lại quan tâm như vậy mà không nói một lời?"
Cô chống cằm, mắt nhìn xa xăm ra cửa sổ.
Nắng chiếu qua tán cây, đổ bóng nhẹ lên bàn học.
Cô thở dài.
Nếu là Lâm, có lẽ cô sẽ thấy dễ chịu hơn.
Nhưng nếu là Minh… thì sao?Minh vẫn đang ghi chép chăm chú.
Thỉnh thoảng cậu liếc nhìn Vy, nhưng ánh mắt lại rụt về ngay khi cô quay sang.
Một chút vụng về, một chút lúng túng.Vy chợt nghĩ:"Không lẽ… là Minh?
Nhưng cậu ấy đâu phải kiểu người làm mấy chuyện âm thầm thế này?"
Cô cố gắng phủ nhận, nhưng lòng lại lặng lẽ dâng lên cảm xúc lạ.
Một thứ gì đó giữa tò mò và ấm áp.Giờ học trôi qua trong yên lặng.
Nhưng trong lòng Vy, hàng loạt cảm xúc không tên đang cuộn trào.
Cô chưa từng nghĩ, một lốc Milo lại khiến mình suy nghĩ nhiều đến thế.Và có lẽ, cũng từ ngày hôm đó, Vy bắt đầu chú ý nhiều hơn…
đến những ánh nhìn âm thầm, những hành động nhỏ nhặt nhưng đầy quan tâm quanh mình.