Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Tìm Được Ánh Dương

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
410,708
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
399750069-256-k867519.jpg

Tìm Được Ánh Dương
Tác giả: meomeonho04
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Châu Lâm học lớp 9A2, lớn hơn Vy một tuổi .

Vy học lớp 8A1.

Cả hai vốn đã quen mặt nhau vì ngày nào Lâm cũng ghé qua dãy lớp của Vy, nhưng chỉ là những ánh nhìn lướt qua, chưa từng nói chuyện.

Một chiều tan học, trời bất ngờ đổ mưa lớn.

Vy đứng loay hoay vì không mang theo áo mưa.

Đúng lúc ấy, Lâm đi ngang qua, không nói gì nhiều, chỉ đưa cho Vy chiếc áo mưa của mình rồi quay đi, đội mưa về nhà.

Cử chỉ ấy khiến Vy bất ngờ và xúc động.

Từ sau cơn mưa đó, họ bắt đầu nói chuyện nhiều hơn ,đôi khi chỉ là vài câu chào hỏi, đôi khi là những lần vô tình gặp nhau ở hành lang trường.

Cơn mưa hôm ấy đã mở đầu cho một mối quan hệ nhẹ nhàng mà đầy ấm áp nơi hai người từ "quen mặt" trở thành "thân thiết hơn".

 
Tìm Được Ánh Dương
Chương 1: Khởi Đầu


"Vy, mày đang làm gì vậy?"

Nó hốt hoảng ngước lên nhìn người đối diện, ánh mắt còn đang dán chặt vào trang vở:
"À... tao đang giải bài tập."

Cô nói lắp bắp, tay vội che lên cuốn vở như sợ người khác nhìn thấy điều gì đó không nên.

Trong lòng bỗng thấy hoảng, dù thật ra cô chẳng làm gì sai.

Chỉ là... cô ghét bị người khác làm phiền, nhất là khi đang tập trung.Châu Lâm đi lại, tò mò nhìn vào cuốn vở:
"Đâu, đưa tao xem thử."

"Không...

Không " Vy ấp a ấp úng, tim đập thình thịch.

Không hiểu sao, đứng trước mặt nó, cô luôn cảm thấy có một áp lực kỳ lạ, giống như bị bắt quả tang đang làm chuyện gì mờ ám.Lâm bĩu môi: "Đồ keo kiệt!" nói xong rồi quay người bỏ đi về phía đám con trai gần đó.Vy thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng không hiểu sao, lòng lại có chút hụt hẫng.Châu Lâm lớn hơn Vy một tuổi.

Hôm nào nó cũng đến lớp cô chơi với mấy đứa con trai.

Nhìn tụi nó thân thiết như anh em, Vy thầm nghĩ chắc tụi con trai với nhau dễ kết nối hơn.Ban đầu, cô và nó chẳng có mối liên hệ gì đặc biệt.

Vy luôn giữ khoảng cách với con trai.

Cô nghĩ bọn họ ồn ào, vô tâm và khó hiểu.

Nhưng rồi, cái ngày mưa định mệnh ấy...

đã thay đổi mọi thứ.Hôm đó, trời nắng như đổ lửa.

Vy, vốn cẩn thận, hôm nay lại chủ quan không xem dự báo thời tiết.

Cô cứ nghĩ, mấy hôm nay nắng thế, chắc không mưa đâu.

Thế là lại đạp xe đến trường, trong lòng chẳng mảy may lo lắng gì.Trong lớp, mồ hôi lấm tấm trên trán từng đứa.

Có đứa đem quạt mini, đứa thì xếp quạt giấy.

Vy ngồi cạnh cửa sổ, thỉnh thoảng có làn gió nhẹ thổi qua, khiến cô thấy dễ chịu, dù trong người hơi mệt.Một tiếng sau, sắc trời thay đổi.

Mây đen kéo đến, từng cơn gió lớn quét qua như báo hiệu điều gì chẳng lành.

Vy nhìn ra ngoài, tim cô hơi nhói.

Một cảm giác bất an len lỏi.

Cô ghét bị ướt, ghét cái cảm giác lạnh lẽo, ghét cả việc về nhà với đầu tóc rối bù, người mệt nhoài.Đồng hồ điểm 5 giờ 5 phút.

Trường chưa tan học.

Cô canh từng phút trôi qua, lòng nóng như lửa đốt.Trống tan học vang lên cũng là lúc trời bắt đầu đổ mưa.

Vy thở dài, lặng lẽ xuống nhà xe.

Mưa rơi tí tách trên mái hiên, lặng lẽ mà dai dẳng.

Cô nhìn đồng hồ đã 5 giờ 45.

"Nếu cứ đợi như vậy, biết bao giờ mới được về?" cô thầm nghĩ.Cơn đói âm ỉ trong bụng, cộng thêm nỗi khó chịu vì phải đứng đợi giữa cơn mưa không hồi kết, khiến Vy quyết định liều.Cô dắt xe, bước ra khỏi chỗ trú mưa.

Và rồi..."

Mày học lớp 8A1 à?"

Giọng nói vang lên, khiến tim cô giật nhẹ.

Là Lâm.Vy giật mình, rồi vội gật đầu:
"Đúng rồi."

Trái tim cô đập nhanh hơn.

Dù biết rõ người đối diện chỉ là một "đứa con trai học trên một lớp", có lẽ đây là lần đầu tiên cô gần với người khác giới như vậy, cô cảm thấy tim mình đập nhanh như thể sắp chạy trốn khỏi lồng ngực?Lâm nheo mày:
"Trời mưa như vậy, mày tính về luôn hả?"

"Đúng rồi!

Tao đợi gần nửa tiếng rồi mà trời vẫn mưa.

Càng lúc càng lớn.

Cứ đợi như vậy mãi chắc tới tối luôn quá..."

Nó nhìn cô một lượt từ đầu đến chân, ánh mắt nghiêm lại:
"Mày dầm mưa như thế này luôn à?"

Vy bất giác nhìn lại bản thân.Chiếc áo trắng đồng phục, mỏng và nhẹ.

Cô chưa từng nghĩ đến chuyện... sẽ bị lộ nếu ướt mưa.

Mặt cô đỏ lên.

Một nỗi xấu hổ, lẫn chút bối rối cuộn trào trong lòng."

Chứ biết sao giờ... tao không mang theo áo mưa thì phải chịu thôi..." cô lí nhí, không dám nhìn thẳng vào mắt nó."

Mày có điên không?

Mày là con gái đó!

Áo đồng phục màu trắng, mỏng như tờ giấy.

Mày nghĩ nó sẽ che được cái gì khi ướt à?"

Lời nói thẳng thắn của Lâm như tạt thẳng gáo nước lạnh vào suy nghĩ chủ quan của cô.

Cô cứng họng.

Không phải vì bị la, mà vì... nó nói đúng.Vy ấp úng:
"Ừ... thì... t...tao... không... mang áo mưa..."

Giọng nói nhỏ dần.

Cô xoay mặt sang hướng khác, tránh ánh mắt của Lâm.Nó không nói gì, chỉ lặng lẽ mở cặp, lấy ra một chiếc áo mưa, đưa đến trước mặt cô:
"Vậy mày mặc áo mưa của tao đi.

Tao là con trai, bị ướt cũng chẳng sao."

Vy chần chừ.

Tim cô đập mạnh.

Cô thấy... ngại.

Rất ngại.

Từ trước đến giờ, cô và nó có nói chuyện với nhau bao giờ đâu?

Tự dưng nó đưa áo mưa...

Cô thấy có lỗi, thấy phiền, nhưng đồng thời cũng...

ấm áp.Cô chưa kịp từ chối thì giọng nó lại vang lên:
"Mày cứ mặc đi.

Tao biết mày ngại.

Nhưng không sao đâu, mặc đi, xem như nể mặt tao vậy."

Nó nói xong rồi leo lên xe, phóng đi, không để cô trả lời.Vy đứng nhìn theo bóng nó khuất dần trong màn mưa.

Cô siết chặt chiếc áo mưa trong tay, cảm xúc lẫn lộn.

Cô mặc vào, đạp xe về nhà, lòng vẫn chưa hết bối rối.

Cô không biết đây là cảm kích, bất ngờ... hay là thứ cảm giác khác mà cô chưa thể gọi tên.Từ hôm đó, cô bắt đầu để ý Lâm nhiều hơn.

Cô thấy nó hoạt bát, vui tính.

Hai đứa bắt đầu nói chuyện nhiều hơn, nhắn tin đến muộn.

Cô cười nhiều hơn mỗi khi thấy tin nhắn từ nó.Châu Lâm .

Người bạn khác giới đầu tiên của cô.

Trước đây, cô không tin con trai và con gái có thể thân thiết, nhưng từ lúc gặp nó, Vy bắt đầu thay đổi suy nghĩ.

Lâm tốt bụng, chân thành.

Có lúc còn rất... cuốn hút.

Đặc biệt là khi nó cười .Nụ cười tươi rói khiến người khác phải ngoái nhìn.Cô thừa nhận ,mỗi lần nhìn thấy nó, tim cô lại khẽ rung.Suy đi nghĩ lại, dù ở điểm nào, Lâm cũng có nét đẹp riêng biệt mà mấy đứa con trai khác không có.
 
Tìm Được Ánh Dương
Chương 2: Tức Giận


“Hôm nay mày không đi xe à?” giọng nói vang lên từ phía sau Vy.Vy quay lại, trả lời với vẻ thản nhiên:“Ừ, xe tao hư rồi.

Mai mới lấy được.

Ba mẹ tao thì bận, không đến rước.”

Cô vừa nói, vừa nhấc đôi chân lười biếng bước về phía trước.

Bỗng người kia dừng lại, Vy hơi tò mò nên cũng khựng lại, quay nhìn.Chưa kịp hỏi gì, giọng nam kia đã vang lên:“Lên xe đi, tao chở mày về.”

Vy có chút ngại trước lời đề nghị bất ngờ của Lâm, bèn kiếm cớ:“Thôi, không được đâu.

Tao tự về được.

Lỡ đứa nào đi ngang chọc nữa thì không biết sao.”

“Thì mày lên đi, tao không sợ.”

Nó cứ đứng đợi mãi, Vy thấy cũng kỳ nên lên đại cho rồi.

Cô đi thẳng đến yên sau xe.“Mày cẩn thận nha, đừng để chân kẹp vô căm, tao lo!”

Nghe xong, tim Vy muốn nhảy dựng ra ngoài.

Không tin được những lời vừa rồi lại thốt ra từ một thằng vô duyên, suốt ngày hay giỡn mấy trò mất dạy với cô.Vy thầm nghĩ: "Chắc nó xem bộ phim ngôn tình nào rồi học theo mấy anh nam chính không chừng."

Vy cảm thấy buồn cười, liền ghẹo nó:“Mày xem phim rồi học theo anh nam chính nào vậy?”

Nó không hiểu Vy đang nói gì, liền đáp lại:“Mày đang nói gì vậy, con Vy chó điên kia?”

Ừ, đúng rồi, đây mới là thằng Lâm bạn Vy, còn cái thằng nói chuyện ngọt lúc nãy là ai chứ?

Không thể nào là Lâm được.

Lâm đời nào nói được những lời mật ngọt như vậy!

Nghĩ sao mà lại kêu con gái người ta là “chó điên”?Ban đầu Vy có quạu, rượt đánh nó, mà càng đánh nó càng kêu, nên thôi, kệ bà nó luôn.“Nói thiệt, nhỏ nào mà cưới mày chắc xấu số lắm hé, Lâm.”

Không biết vì sao, nghe xong câu đó nó lại có vẻ hơi quạu.

Bất ngờ nó thắng gấp xe.

Vy theo phản xạ tự nhiên túm chặt lấy chiếc áo sơ mi trắng phía trước.Chưa kịp hoàn hồn, thằng Lâm đã quay lại nói:“Mày mà nói nữa là tao cho mày xuống xe đó.”

Vy cũng không vừa, bật lại:“Xuống thì xuống!

Bà đây đéo sợ!

Lúc nãy không biết thằng chó nào kêu tao lên xe nữa!”

Vừa dứt lời, cô nhảy xuống xe, không thèm ngoảnh đầu lại nhìn nó.

Lâm ngơ ngác, nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của Vy dần khuất xa trong tầm mắt.Về đến nhà, Vy phải giặt đồ, nấu cơm, phụ ngoại chăm em.

Chiều lại phải đi học.

Xe hư nên cô phải đi bộ đến trường.Bạn bè thì chẳng đứa nào gần nhà, toàn ngược đường.

Cô cũng ngại đi nhờ.Có mỗi thằng Lâm là cùng đường, nhưng sáng nay nó dám đuổi cô xuống xe, nên giờ, cô cũng không thèm lên xe nó nữa.

Nghĩ lại thấy tức không biết nay nó ăn gan hùm hay gì mà lại dám đuổi cô xuống như vậy.Đến ngã tư đường, Vy thấy bóng dáng quen thuộc đó là thằng Lâm đang đứng lấp ló cùng chiếc xe đạp của nó, gần hàng rào hoa giấy nhà bà Ba.“Ê Vy!” nó gọi to.Vy nghe thấy, nhưng cố tình lơ, đi lướt qua chỗ nó mà không thèm liếc nhìn lấy một cái.

Trong lòng cô cảm thấy vô cùng hả hê.Không ngoài dự đoán, nó liền chạy theo:“Vy, cho tao xin lỗi đi.

Sáng tao không cố ý đuổi mày xuống xe đâu.

Mai tao mua cho mày ly trà sữa, bánh tráng trộn được không Vy?”

ánh mắt Lâm lúc ấy nhìn cô đầy vẻ cầu xin.Vy nghe đến “bánh tráng trộn, trà sữa” thì mắt sáng rỡ, liền đáp:“Ừ cũng được thôi.Nhưng mà tao muốn thêm hộp bánh tráng cuốn nữa.

Nếu mày đồng ý thì mình hòa nhau, ok không?”

Vy khoanh tay, tỏ vẻ đắt ý như thể biết chắc phần thắng đang nghiêng về phía mình.Lâm không cần suy nghĩ:“Được.

Tao cho mày hết.

Vậy mày lên xe đi, tao chở tới trường.”

Lâm nở một nụ cười nhẹ nhàng với Vy.Vy luôn bị cuốn hút bởi nụ cười đó.

Nếu như lúc sáng nó không cần xin lỗi mà chỉ cười một cái, có lẽ Vy cũng sẽ suy xét bỏ qua.

Vì nụ cười ấy quá đẹp.Nhìn chung, gương mặt Lâm cũng bình thường, nhưng điểm nổi bật nhất chắc chắn là nụ cười.

Mỗi khi nó cười, chiếc răng khểnh nhỏ lộ ra cùng hàm răng trắng đều như bắp.

Chính cái răng khểnh đó khiến nụ cười của Lâm trở nên đặc biệt hơn hẳn mấy đứa con trai khác.Vy chỉ muốn cất giữ nụ cười đó làm của riêng, không muốn đứa con gái nào khác nhìn thấy nó cả.

Không hiểu từ bao giờ, Vy lại tham lam như vậy.Chỉ muốn mọi thứ của Lâm là của riêng mình.Đang mãi suy nghĩ, giọng nói trầm của Lâm cất lên:“Tới trường rồi, xuống đi mày.

Tao đi dựng xe.”

“Vậy tao lên lớp trước nha.”

Vy đáp rồi bước thẳng đến lớp.Lớp cô có 43 đứa, cộng thêm cô giáo là 44.

Mọi người trong lớp đều thân thiện, hòa đồng, nói chuyện rất vui vẻ.Người bạn thân nhất của Vy là Ngọc.

Hai đứa ngồi cạnh nhau từ lớp 6 đến giờ, cũng được hai năm rồi.Ngọc đi ngay bên cạnh, hỏi:“Nay mày vào lớp trễ vậy, Vy?”

Vy vừa kéo ghế ngồi xuống vừa trả lời:“À, xe tao hư rồi, nên đi nhờ thằng Lâm.”

Ngọc tò mò hỏi lại:“Anh Lâm học 9A2 đó hả?”

Vy vội đáp:“Ừ, nó đó.”

Ngọc lễ phép lắm.

Lâm lớn hơn một tuổi nên gọi bằng "anh" cũng đúng.

Nhưng Vy quen xưng mày tao với thằng Lâm rồi.

Dù sao thì Lâm cũng không để ý mấy chuyện đó.

Nó dễ lắm.
 
Tìm Được Ánh Dương
Chương 3: Ngày Chủ Nhật Khó Quên(1)


Hôm nay là Chủ nhật, nên Vy muốn đánh một giấc cho đã tới trưa, bù lại những ngày đi học phải thức sớm.Đang say giấc ngon thì tiếng nói vang lên từ sau cánh cửa phòng, qua lớp buồn ngủ, nó nghe được giọng mẹ mơ hồ:"Vy à, thức dậy đi con.

Hôm nay mẹ với ba phải đưa bà đi khám bệnh, nguyên ngày tới chiều tối mới về được."

Vy cứ tưởng mình đang mơ.Đợi tầm 5 phút không thấy động tĩnh gì bên trong, mẹ nó chắc chắn là con gái mình vẫn còn đang nướng.Mẹ mở cửa phòng, quả thật Vy vẫn đang ngủ say.

Bà lại gần, gọi:"Vy!

Thức đi con."

Vy nghe thấy tiếng gọi sát bên tai, liền giật mình tỉnh dậy.

Nó dụi mắt, vẫn còn ngái ngủ, hỏi:"Hôm nay là Chủ nhật mà mẹ..."

"Ừ, nhưng hôm nay là ngày tái khám của bà ngoại rồi.

Mẹ với ba phải đưa bà đi."

Vy vẫn còn lơ mơ do cơn buồn ngủ còn đè nặng:"Vậy...còn thằng Bin có đi theo mẹ với ba không?"

"Bin hôm nay không đi theo."

Lúc này Vy mới tỉnh hẳn, và hiểu ra lý do vì sao bị phá giấc ngủ ngon lành như vậy.

Nếu Bin đi theo, thì mẹ sẽ mặc kệ, cho nó ngủ nguyên ngày cũng chẳng sao.Mà lần này bị gọi dậy như thế, thể nào cũng là để trông Bin cho xem.Không đợi Vy suy nghĩ thêm, mẹ nó lên tiếng dứt khoát:"Vậy hôm nay mẹ giao thằng Bin cho con đó nha.

Tối mẹ về mua bánh cho hai đứa."

Nói xong, mẹ Vy đi thẳng ra cửa, bỏ lại Vy cùng một đống suy nghĩ rối rắm:"Hôm nay phải làm sao với thằng Bin đây?"

Nó là con trai, mà con trai thì thường rất quậy.

Vy giữ Bin nửa ngày đã đủ mệt, huống chi hôm nay là nguyên ngày.

Chắc giữ xong là cô... trầm cảm luôn.Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Vy ra tiễn ba mẹ và bà ngoại rời khỏi nhà.Vừa bước vào trong thì đã thấy... một bãi chiến trường.

Đồ chơi thằng Bin bày ra la liệt, khắp nền nhà.

Vy thở dài, cảm thấy hôm nay xong đời thật rồi."

Bin, hôm nay ngoan nghe lời chị Hai nha.

Chiều tối về mẹ mua bánh cho hai đứa mình."

Nói xong, Vy cúi xuống gom mớ đồ chơi tính dẹp vào sọt.

Chưa kịp chạm vào, tiếng thằng Bin hét lên, sắp khóc:"Hai đi ra đi!

Không được dẹp đồ chơi của Bin!"

Vy hơi sợ con nít khóc vì không biết dỗ kiểu gì để nó nín, bèn dịu giọng:"Vậy Hai vô phòng nha.

Khi nào chơi xong, Bin nhớ cất vào sọt dùm Hai nghen."

Nói rồi cô đi vào phòng, mở điện thoại ra lướt mạng một chút.Vừa mở máy, thấy tin nhắn của con Ngọc:"Vy đi chơi không?

Lại nhà thằng Đạt ăn lẩu nè, mấy đứa đang tụ tập bên đó."

Đọc xong mà Vy tiếc đứt ruột.

Nó rất muốn đi ,muốn được tụ tập tám chuyện, ăn lẩu với tụi bạn.

Nhưng mà..."

Huhu nay tao phải coi chừng thằng Bin rồi."

Vy nhắn lại.Ngọc trả lời:"Tiếc vậy.

Có anh Châu Lâm nữa đó."

Vy gõ tin nhắn:"Kệ nó chứ."

Tay thì nhắn vậy, nhưng lòng thì tiếc đứt ruột.

Tại thằng Bin, mà cô không thể gặp được "viên ngọc quý trong rừng" của mình.Ừ thì...

Châu Lâm cái tên mà lần trước Vy lên Google tra thử "ý nghĩa tên Châu Lâm là gì".Trang nào cũng ra toàn kiểu: "viên ngọc quý trong rừng sâu" thế là từ đó, Vy lúc nào cũng nghĩ về Lâm như vậy.Nó còn tính bữa nào sẽ thử kêu Lâm là "viên ngọc quý trong rừng " xem nó có hiểu không.Lướt điện thoại chán chê, bụng lại bắt đầu réo.

Vy đi ra tủ lạnh kiếm cái gì đó bỏ bụng.Đi ngang "bãi chiến trường" hồi nãy, tự dưng... không thấy Bin đâu.Cô đi lại toilet cũng không thấy.

Nhìn ra cửa nhà, thấy cửa đã mở từ lúc nào.Lúc này Vy hoảng thật sự.

Tay chân bắt đầu run, không biết phải làm gì trước.Nó chạy ra cửa, vừa đi vừa gọi:"Bin à!

Bin ơi!

Ra đây với Hai đi, Bin!"

Giọng run, chân vừa đi vừa chạy, nhưng vẫn không thấy bóng dáng thằng em đâu.Càng lúc Vy càng lo.

Nước mắt bắt đầu ứa ra.

Bất chợt, cô Út con gái bà Ba vừa đi vừa nói:"Kiếm thằng Bin hả?

Nãy Út thấy nó đi lại chỗ đèn đỏ á."

Nghe xong, Vy không nói lời nào, chạy thẳng về phía cây đèn đỏ gần đầu đường.Nhưng... không thấy Bin đâu cả.Vy hoảng loạn, bắt đầu hỏi người đi đường: "Cô có thấy thằng nhỏ cao tầm này, dáng hơi tròn tròn, tầm 4 đến 5 tuổi, mặc đồ siêu nhân nhện màu xanh không ạ?"

Vừa nói, vừa dùng tay mô tả.

Người nào nhìn cũng nhận ra sự lo lắng thật sự trong mắt Vy.Đôi tay nó run lên từng hồi, không phải vì lạnh mà vì sợ, vì lo cho thằng em trai của mình."

Không, cô không có thấy."

Chưa kịp phản ứng, giọng một người đàn ông trung niên vang lên: "Bà có thấy vụ tai nạn đằng kia không?

Hình như xe của thằng nào sỉn rượu, va phải một đứa bé chừng 4 đến 5 tuổi gì đó.

Người ta bu đông nghẹt ở đó kìa."

Vy nghe xong như chết lặng.

Nước mắt tự động trào ra, không dừng lại được."

Vụ đó ở đâu vậy ạ?"
 
Tìm Được Ánh Dương
Chương 4: Ngày Chủ Nhật Khó Quên(2)


Người đàn ông đưa tay chỉ về hướng đang xảy ra vụ tai nạn.

Không kịp suy nghĩ gì nữa, Vy chạy thục mạng về phía đó.Từng bước chân như nặng trĩu, không còn là chạy nữa mà như lao đi trong cơn hoảng loạn.

Trong đầu cô chỉ còn một ý nghĩ:“Nếu có chuyện gì xảy ra với thằng Bin thì… mình phải sống sao đây?”

Vy tự trách mình đến nghẹn thở.

Nếu không bỏ nó một mình, nếu không mải bấm điện thoại... thì đâu đến nỗi.

Một ngày Chủ nhật tưởng chừng yên bình, lại biến thành cơn ác mộng mà cô không ngờ tới.Đến nơi, Vy khựng lại.

Đám đông bu quanh hiện trường.

Giọng người nọ người kia xì xào, hỗn loạn.

Tim cô đập dồn dập, hai chân gần như không nhấc nổi.Một thằng bé nằm gục trên mặt đường, máu nhuộm đỏ cả chiếc áo siêu nhân màu xanh, dáng người tròn tròn, nhìn từ xa… rất giống Bin.Vy chết lặng.

Tim như bị ai bóp nghẹt.Kế bên là một thanh niên cũng nằm bất động, chắc là người bị đụng chung.

Máu, tiếng người bàn tán, tiếng còi xe từ xa.

Tất cả như hòa vào nhau trong cơn chóng mặt của Vy.“Có ai biết người nhà thằng bé không?

Gọi báo đi!” một người phụ nữ trung niên lo lắng lên tiếng.Vy cố lấy hết can đảm, chen vào đám đông, tiến đến gần.

Tay cô run run, môi khẽ mím lại để kiềm nước mắt.Khi nhìn rõ gương mặt đứa bé… cô sững người.Không phải Bin.Dù vóc dáng và quần áo giống thật, nhưng mặt mũi không phải.

Cô gần như khụy xuống vì nhẹ nhõm.

Hơi thở vỡ òa trong lòng ngực như vừa được cứu sống.“Trời ơi, may quá… không phải… không phải Bin…”

Nhưng không có thời gian để thở phào, Vy quay người chạy đi tiếp.

Phải tìm thằng Bin!

Nó vẫn đang lang thang đâu đó ngoài kia!Cô chạy khắp nơi ,từ các con ngõ nhỏ đến những ngã ba gần nhà.

Mồ hôi túa ra, tóc rối bời, lòng như có lửa đốt.

Mắt ráo hoảnh vì sợ đến mức không còn khóc nổi nữa.Đang định rút điện thoại gọi cho mẹ thì…Bên kia đường, Vy như không tin vào mắt mình.Thằng Bin!Nó đang từ cửa hàng gắp gấu bước ra, tay ôm một con thú bông to tổ bố, mặt cười toe toét, vô tư như chưa từng có chuyện gì xảy ra.Nhưng điều khiến Vy sững người không phải vì Bin…Mà là vì người đang dắt tay nó… chính là thằng Lâm.Vy băng qua đường, lòng vẫn còn run run, vừa tức vừa mừng, vừa… ngơ ngác.Cô bước thẳng tới trước mặt hai người.

Nhìn Bin một lúc, rồi quay sang Lâm, trừng mắt.

Sau đó quay lại đứa em mình, cô không kìm được:“Hai nói sao Bin?

Hôm nay phải ở nhà, ngoan, nghe lời!

Sao lại chạy lung tung?

Lỡ bị lạc, rồi xảy ra chuyện thì sao?

Còn dắt tay người lạ nữa?

Bin nghĩ sao vậy hả?”

Giọng cô căng như dây đàn, tiếng mắng lớn hơn bình thường.

Thật ra là do sợ quá, do vừa mừng vừa giận, vừa mới đứng trước nỗi sợ mất em mình cách đây mấy phút.Vy liếc sang Lâm, giọng vẫn còn tức:“Còn mày…”

Lâm giơ tay như đầu hàng:“Mày đừng la nó nữa.

Tao đi ngang khúc đèn đỏ thì thấy nó đứng khóc gần cái cây cột điện.

Hỏi ra mới biết bị lạc, tao cũng không biết là em mày.

Biết thì tao đem về từ nãy rồi.”

Bin vội chen vào, ánh mắt long lanh:“Đúng rồi đó Hai!

Anh Lâm còn mua kem cho em, dắt em đi gắp gấu nữa nè!”

Nó chìa con gấu bông ra khoe, nét mặt rạng rỡ vô cùng.

Nhìn cái dáng vẻ đáng yêu đó, Vy thở dài.Cô mềm lòng hẳn đi:“Ừ… nhưng mai mốt không được vậy nữa nghe chưa?

Hai lo cho Bin gần chết luôn á.”

Nghe vậy, Bin gật đầu, mặt nghiêm túc bất ngờ:“Bin hứa!

Từ nay sẽ không để Hai lo nữa.

Tuyệt đối luôn!”

Gương mặt non nớt, hai má tròn tròn nghiêm nghị nhìn chị Hai làm Vy vừa tức cười vừa cảm động.

Vy quay sang nhìn Lâm, lần này giọng đã nhẹ đi:“Cảm ơn mày hôm nay nha Lâm…

Không có mày chắc tao không biết Bin bây giờ ra sao…”

Lâm nở nụ cười hiền:“Có gì đâu.

Mà lần sau mày trông nó kỹ vào.

Tao thấy nó dễ bị dụ lắm đó, gặp người xấu là xong đời luôn rồi.”

Vy vừa định phản pháo thì…Bin lại ngước lên hỏi:“Anh Hai Lâm tới nhà chơi lắp ráp với em nha!”

Vy lập tức quay sang em:“Không được kêu là anh Hai Lâm!

Kêu là anh Lâm thôi!”

Bin chớp mắt, khó hiểu:“Sao vậy Hai?”

Chưa kịp trả lời, Lâm đã cướp lời:“Cứ kêu là anh Hai Lâm đi, đâu có sao.

Kệ chị Hai Vy, miễn Bin thích là được.”

Rồi nó quay sang Vy, liếc một cái đầy ẩn ý, cười nhẹ…Vy bất giác tim đập thình thịch, mặt hơi nóng lên.Cái tên này… sao dạo này nói chuyện ngọt dữ vậy trời?!Bin lại hỏi, lần này nghe giọng có vẻ trông chờ:“Vậy anh Hai Lâm có tới nhà chơi với Bin không?”

Lâm mỉm cười:“Tất nhiên rồi.”

Vy liền hỏi lại, giọng hơi ngờ vực:“Ủa… chứ mày không tới nhà thằng Đạt ăn lẩu hả?”

Lâm lắc đầu:“Không.

Tao không đi.”

ánh mắt nó nhìn Vy dịu lại, khác hẳn lúc thường ngày hay chọc ghẹo.

Vy có chút bất ngờ.

Một ý nghĩ vụt qua trong đầu cô… rồi nhanh chóng bị cô lắc đi.“Vậy… mày muốn ăn gì không?

Tao nấu.

Cũng nhờ có mày mà… mọi chuyện mới yên ổn.”

Lâm bật cười trêu:“Mày mà biết nấu ăn nữa hả?

Chắc nấu cho mấy con heo ăn thì được á!”

Vy bực bội:“Vậy mày cũng sẽ là con heo đầu tiên ăn đồ tao nấu đó!

Heo của bà chủ xinh đẹp này nha!”

Lâm phá lên cười:“Tao chấp nhận làm con heo của bà chủ xinh đẹp này… cả đời cũng được!”

Vy sững người.

Lời nói đó… không giống đùa.

Hoặc nếu có đùa thì cũng rất… dịu dàng.Cô ấp úng, quay mặt sang hướng khác để né ánh mắt nó:“M…mày đừng có nói xàm…

Mình còn nhỏ… lo học đi thằng quỷ.”

Nhưng lòng Vy thì… không bình tĩnh nổi.

Cô không biết nó đang đùa hay thật.

Không biết mình có đang rung động thật rồi không.Cái tên Lâm đáng ghét… lại khiến mình rối rắm như vậy!
 
Tìm Được Ánh Dương
Chương 5: Bữa Cơm Nhỏ, Cảm Xúc Lớn


Giọng nói trong veo của cô gái nhỏ vang lên ngay bên cạnh Lâm:“Vậy mày về trước đi, tao ghé chợ mua một ít đồ, nấu cho mày ăn."

Lâm nhíu mày:“Tao đi với mày!”

Vy lắc đầu, giọng nhỏ lại, có chút trách móc: “Thôi!

Không được đâu.

Thằng Bin ở nhà một mình không nên lắm.

Tao không muốn chuyện lúc nãy xảy ra thêm lần nữa.”

Lâm nhìn Vy một lúc rồi không nói gì thêm, chỉ gật đầu rồi dắt Bin về nhà.

Còn Vy, quay người bước nhanh về phía khu chợ gần đó.Trong lòng cô vẫn chưa hết rối bời.

Cô không biết vì sao mình lại sốt sắng nấu ăn cho nó như vậy.

Có thể là vì cảm kích, vì biết ơn, hoặc là vì một điều gì khác mà chính cô cũng chưa rõ.Đứng giữa khu chợ ồn ào, Vy vừa đi vừa suy nghĩ.

Cô không biết Lâm thích ăn món gì.

Đắn đo một hồi, cuối cùng cô chọn mua món mà mình thích cá viên chiên xào rau muống một món dân dã nhưng đậm đà, dễ ăn.Đến sạp bán rau, Vy ngồi xuống, cẩn thận lựa bó rau muống tươi xanh nhất rồi đưa cho người bán:“Của con hết bao nhiêu vậy ạ?” cô lễ phép hỏi, vừa lấy ví raGiọng người bán nhỏ nhẹ, nở nụ cười thân thiện:“Của con hết mười lăm ngàn thôi.”

Vy mở ví ra, nhưng tìm mãi chỉ thấy có mười ba ngàn tiền lẻ.

Cô lục lọi thêm một lúc, mắt đảo qua từng ngăn ví như mong tìm được tờ hai ngàn còn sót lại ở đâu đó.Thấy Vy loay hoay, người bán cũng phần nào đoán được, liền mỉm cười nói:“Con đưa cô mười ba ngàn thôi cũng được.

Nhìn con dễ thương, lễ phép như vậy nên cô khuyến mãi luôn đó.”

Vy nghe vậy thì bối rối thấy rõ.

Cô đỏ mặt, vội vàng nói:“Dạ, con ngại quá.

Cô bán rau lời cũng đâu được bao nhiêu.Với lại con có tiền mà, chỉ là đang kiếm xem có tờ hai ngàn lẻ không thôi ạ.” giọng Vy có chút lúng túng, vì hành động vừa rồi của minh khiến cho cô bán rau hiểu lầm.Vy nhận lấy bó rau, cúi đầu cảm ơn cô bán hàng rồi rảo bước rời khỏi chợ.

Trên tay là túi đồ ăn không nhiều, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy kỳ lạ.

Có gì đó ấm ấm len vào ngực.

Có lẽ vì sự tử tế bất ngờ của người bán rau, hoặc là vì chuyện đang xảy ra từ sáng tới giờ.Đứng trước cửa nhà, Vy hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa bước vào.Căn nhà nhỏ ấm áp vang lên tiếng cười khúc khích của Bin.

Nó đang ngồi dưới sàn nhà, tay ôm chặt con gấu bông, gần đó còn có bộ đồ chơi láp ráp mới vừa hoàn thiện,vừa ăn kem vừa cười nói gì đó với Lâm.

Thấy Vy bước vào, Bin reo lên:“Hai về rồi!

Có mua gì ăn không vậy Hai?”

Vy gật đầu, cười nhẹ:“Có.

Hôm nay Hai nấu món đặc biệt.

Nhưng mà phải có người phụ Hai nhặt rau thì mới nấu được.”

Bin đang định giơ tay thì Lâm lên tiếng trước:“Tao làm cho.

Bin đang ăn kem, để nó chơi.”

Vy liếc nhìn Lâm, không nói gì, chỉ khẽ đưa túi đồ cho cậu.Cả hai cùng vào bếp.

Căn bếp nhỏ dần dần ấm lên, không chỉ vì hơi lửa từ bếp gas, mà còn vì những câu nói qua lại nhỏ nhẹ, đôi khi là tiếng cười bật ra vì những chuyện vụn vặt.Lâm vừa nhặt rau vừa cười cười:“Món đặc biệt của mày là cá viên chiên xào rau muống hả?

Món đặc biệt dễ sợ luôn”Vy nguýt dài:“Ngon hơn mấy gói mì tôm mày ăn mỗi tối đấy.

Với lại tao đâu biết mày thích gì.

Ăn được thì ăn, không thì khỏi.”

Lâm không đáp.

Một lúc sau, cậu mới nhẹ nhàng nói, giọng hơi trầm:“Tao ăn cái gì cũng được, Miễn là mày nấu đều được.”

Vy hơi khựng tay khi đang xào rau.

Câu nói đơn giản vậy thôi mà khiến cô bất giác cảm thấy trong lòng đã mềm nhũn từ bao giờ.Bữa cơm dọn ra đơn giản thôi, chỉ có một đĩa rau xào, một chén nước chấm, ít cơm trắng và tiếng cười rôm rả của Bin.Vy ngồi đối diện Lâm, thi thoảng liếc sang cậu rồi vội quay đi như sợ bắt gặp được ánh mắt ai đó.Lâm ăn một miếng, gật gù:“Ừ, cũng được đấy chứ.”

Vy bĩu môi:“Không được thì nhịn.

Tao đâu bắt ép.”

Cả hai nhìn nhau, rồi bật cười cùng lúc.Không ai nói gì nữa, nhưng trong lòng lại như có tiếng gì đó vang lên khe khẽ.

Không rõ là nhịp tim.

Hay là những tâm tình đang cất giấu thầm lặng trong lòng?Cả ba người ngồi ăn trong căn bếp nhỏ, cảm giác vô cùng ấm cúng và bình yên đến lạ.

Bin vừa ăn vừa luyên thuyên kể lại chuyện gắp gấu, chuyện được ăn kem, chuyện bị lạc...không có hồi kết.

Vy thì vừa ăn vừa phải canh không cho Bin làm đổ nước chấm.Lâm ngồi lặng một chút, nhìn cảnh trước mặt mà bất giác bật cười.Vy cau mày: “Gì vậy?

Cười cái gì?”

Lâm nhún vai, nụ cười chưa tắt hẳn trên môi:“Không, tự nhiên thấy buồn cười,tao cảm thấy như tao với mày là vợ chồng trẻ, còn Bin là con tụi mình vậy á.”

Vy nghẹn một chút, suýt chút nữa thì phun miếng cơm trong miệng.

Cô trợn mắt nhìn Lâm:“Mày nói xàm cái gì vậy hả?!”

Bin không hiểu nhưng vẫn vỗ tay hưởng ứng:“Đúng rồi đó!

Hai Vy giống mẹ em còn anh Lâm giống ba em ghê luôn!”

Vy đỏ mặt, lập tức gõ nhẹ lên đầu Bin:“Ăn cơm đi!

Ai cho nói lung tung vậy hả?”

Nhưng dù có tỏ ra giận dữ, khuôn mặt cô vẫn không giấu được chút bối rối, hai má đỏ lên như người vừa ăn phải ớt cay.Lâm nhìn Vy, ánh mắt lặng đi trong thoáng chốc.

Không phải là vì câu đùa nữa, mà là vì hình ảnh trước mặt thật sự quá dễ chịu.Một buổi chiều đơn giản, một bữa cơm bình thường, một cô gái hay cằn nhằn nhưng chu đáo, một thằng nhóc con vô tư hay cười và chính cậu, người đang ngồi đây, thấy lòng mình bình yên đến lạ.Cậu quay sang Bin, gắp cho nó miếng cá viên cuối cùng, rồi nhìn Vy: “Mày mà làm vợ thật, chắc cũng cằn nhằn dữ lắm.”

Vy liếc mắt:“Tao có cần mày cưới tao chắc”Lâm bật cười, không đáp.

Nhưng trong lòng lại khẽ nghĩ " Nếu người làm vợ tao là mày thật thì.Chắc tao cũng chịu đựng được thôi."

Bữa cơm kết thúc bằng tiếng cười giòn giã của Bin và ánh mắt lúng túng trốn nhau của hai đứa lớn.

Không ai nói thêm điều gì, nhưng sự im lặng lại đang kể một câu chuyện dài hơn tất cả những gì được thốt ra.Vy tiễn Lâm ra tới cổng, giọng điệu nhẹ nhàng:"Tạm biệt, mai gặp!"

Lâm vẫy tay tạm biệt cô,đáp vội:"Ừ, mai gặp!"
 
Tìm Được Ánh Dương
Chương 6: Bạn Mới


Sáng, Vy thức dậy sớm, chạy xe đến trường.

Mặt trời còn chưa ló dạng, không khí se lạnh, trong lành đến lạ.

Cô cảm thấy lòng nhẹ tênh, có chút niềm vui, chút hy vọng vào ngày hôm nay.

Mà... chẳng biết mình đang hy vọng điều gì nữa.Vừa vào lớp, Vy ngồi ngay ngắn vào bàn, lấy sách ra dò bài.

Lát nữa cô giáo sẽ vào kiểm tra.

Ngọc bước đến, ngồi xuống chiếc ghế đã lạnh từ lâu, vừa kéo ghế vừa nói:"Hôm qua tao chơi vui lắm mày.

Mấy đứa con trai coi vậy mà cũng ga lăng phết.

Hôm qua mấy nó nấu rồi rửa chén luôn.

Còn bọn tao ngồi đánh Liên Quân."

Vy chống cằm, tiếc nuối:"Ô, tính ra cũng okla quá hé.

Tiếc ghê, tao không xem được cảnh đó."

Ngọc nghiêng đầu, cười gian:"Ê mà trùng hợp ghê nha.

Hôm qua mày không đi, anh Lâm cũng không có mặt luôn.

Hai người tính hẹn trước với nhau hả?"

Vy khựng lại giây lát, rồi nhoẻn miệng cười nhẹ.

Cô kể lại hết mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua cho Ngọc nghe.

Ngọc nghe xong, tròn mắt:"Trời ơi, như trong phim á mày!

Mà nè... có bao giờ mày với anh Lâm là một cặp trời sinh không?"

Vy nghe xong tim hơi rung động, nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên, đáp tỉnh queo:"Thôi đi mày ơi.

Tao không thèm cái duyên trời sắp đặt đó đâu.

Tao không có thích thằng Lâm."

Ngọc sực nhớ ra chuyện gì đó, liền hạ giọng nói:"À mà... mày biết chị Ngọc Lan học chung với anh Lâm không?

Nghe đồn hai người đó là một cặp đó.

Thấy chị Lan có ý với ảnh dữ lắm.

Nghe đâu còn hứa sẽ chọn chung trường cấp ba nữa kìa."

Vy nghe xong...

đứng hình.

Cô không nghĩ sẽ có người thích Lâm.

Từ trước đến giờ trong mắt Vy, Lâm vô duyên thấy rõ.

Vậy mà... vẫn có người để ý nó.

Vy giả bộ như không quan tâm, đánh trống lảng:"Ủa nay sao cô vô sớm vậy mày?"

Ngọc quay theo ánh mắt Vy nhìn ra cửa lớp.

Cô giáo đang đi vào, theo sau là một cậu học sinh mới.

Cậu trông khá thu hút, da trắng nổi bật, vẻ ngoài điềm đạm.Cô giáo bước lên bục giảng, cười hiền:"Đây là Minh, cậu ấy mới chuyển từ thành phố A về.

Cô mong các em có thể giúp đỡ Minh trong việc học tập và sinh hoạt.

Em có muốn giới thiệu gì thêm không?"

Minh trông có vẻ hơi nhút nhát, khiến cả lớp đoán chắc cậu sẽ lắc đầu từ chối.

Nhưng không, cậu quay sang cô, gật đầu nhẹ:"Vâng, em muốn giới thiệu một chút ạ."

Minh xoay người xuống lớp, mỉm cười:"Chào mọi người.

Mình tên Lê Hoàng Minh.

Vì công việc của ba mẹ nên mình chuyển về đây.

Mong sẽ được mọi người giúp đỡ.

À...mình muốn ngồi cạnh bạn Trần Ngọc Vy."

Cả lớp ồ lên.

Vy ngỡ người, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Cô chỉ kịp hỏi thầm trong đầu: "Tại sao cậu ta lại biết tên mình?

Còn muốn ngồi cạnh nữa?"

Ánh mắt tò mò từ mọi người đổ dồn về phía cô.

Vy cứng đờ, không biết nên phản ứng sao.

Cô giáo cũng bất ngờ, nhưng không để lộ ra ngoài:"Ừ, vậy Minh xuống ngồi cạnh Vy.

Ngọc chuyển xuống phía sau nhé."

Cô giáo quay về bàn, bắt đầu tiết học.

Còn Vy... vẫn còn đang ngơ ngác.Cô ngồi im, đầu đầy dấu hỏi.

Tại sao lại là mình?

Sao lại biết tên?

Có gì đó sai sai ở đây, nhưng cô chưa kịp nghĩ thì giọng nói trầm trầm bên cạnh cất lên:"Chào bạn mới nha."

Minh vẫy tay, cười hiền.Vy nhíu mày:"Sao cậu lại chọn ngồi kế tôi?

Còn biết cả tên tôi nữa?"

Minh vẫn giữ nguyên nụ cười:"Chắc là... tình cờ thôi."

Vy nghe xong càng thấy không ổn.

Câu trả lời này... rõ ràng không hề "tình cờ".

Cô thầm nghĩ: " Hay là mình suy diễn quá?

Biết đâu... là trùng hợp thật?"

Một lúc sau, đến giờ ra chơi.

Vy lấy điện thoại ra bấm, lướt Facebook chút xíu.

Rồi bỗng giật mình.

Bình thường giờ này Lâm đã có mặt trên lớp rồi, vậy mà hôm nay... vẫn chưa thấy đâu.

Cô thấy lạ, nhưng không dám hỏi.

Dù sao... giữa Vy và Lâm, cũng chẳng là gì của nhau.Minh nghiêng người sang hỏi:"Vy ăn gì không?

Mình xuống căn tin, tiện mua cho cậu luôn."

Vy ngẩng đầu:"Cậu mới tới mà biết căn tin trường rồi hả?"

"Đi với mấy bạn nam trong lớp nè."

Vy khẽ gật đầu, như hiểu ra điều gì:"Vậy mua giúp mình bịch khăn giấy nha.

Lên lớp mình trả tiền lại."

Minh gật đầu rồi đi ra khỏi lớp.

Vừa lúc đó, một dáng người quen thuộc tiến vào.Lâm.Nó cười với Vy.

Cô giả vờ không thấy, mắt dán vào điện thoại.Lâm đứng trước bàn, nhìn Vy:"Ê, nay bài đặt lơ tao luôn hả?"

Vy ngước lên, giọng dửng dưng:"Tao thích đó.

Rồi sao?

Với lại... tao với mày có là gì đâu.

Nên tao lơ là chuyện rất bình thường."

Lâm cau mày:"Mày lại lên cơn điên rồi hả?

Chích thuốc chưa ba?"

Vy lúc này thực sự quạo.

Cô trừng mắt nhìn nó:"Ừ, tao điên đó.

Làm ơn cút xa khỏi tao một chút, trước khi con điên này cắn mày!"

Lâm bật cười, đưa tay định cóc nhẹ vào đầu cô.

Nhưng chưa kịp làm gì, Vy đã gắt lên, giọng lạnh hẳn:"Mày không hiểu tiếng người à?

Tao kêu mày cút khỏi tao!!"

Nụ cười trên môi Lâm tắt hẳn.

Nó đứng sững lại, như muốn nói gì đó...Thì Minh quay lại, trên tay cầm khăn giấy và một chai nước."

Của cậu nè, Vy."

Lâm nhìn Minh, rồi quay sang Vy, ánh mắt khó đoán:"Bạn mới mày hả?

Hèn gì... bỏ thằng bạn cũ này rồi."

Nói xong, nó bỏ đi luôn, không thèm ghé xuống đám bạn như mọi hôm.Minh nhìn theo, rồi hỏi nhỏ:"Ai vậy Vy?"

Vy đáp, giọng nhẹ hơn hẳn lúc nãy:"Bạn thôi, không gì đâu, đừng quan tâm."

Cô nhìn chai nước suối trên bàn, hơi ngạc nhiên:"Mình nhớ đâu có kêu cậu mua nước đâu?

Bao nhiêu tiền vậy?

Mình trả."

Vừa mở cặp lấy ví, Vy chưa kịp rút tiền ra thì Minh đã giơ tay ra hiệu:"Thôi, coi như lần đầu chào hỏi đi.

Cậu mà trả tiền là mình méc cô giáo cậu lén bấm điện thoại trong giờ học đó nha."

Vy cứng họng.

Cô nhìn Minh:"Trời ơi... không ngờ cậu chơi chiêu luôn á."

Minh bật cười:"Chứ sao?"

Vy khẽ cười, ánh mắt dịu lại:"Vậy...

để hôm khác mình mời lại cậu."

Cô nhìn Minh, ánh mắt có chút thiện cảm.Trong đầu Vy lúc này lại hiện ra một cái tên khác.

Cô lặng lẽ thở dài, rồi lẩm bẩm:"Tính ra học sinh mới cũng dễ thương ghê...

Ai như thằng Lâm chết bầm đó, suốt ngày chỉ biết chọc quê tao thôi.

Không thèm chơi với nó nữa... cho nó đi kiếm Ngọc Lan gì đó của nó đi!!!"
 
Tìm Được Ánh Dương
Chương 7: Hành Lang Yên Tỉnh


Sau 20 phút, tiếng trống trường vang lên báo hiệu hết giờ ra chơi.

Học sinh dần quay lại lớp, ổn định chỗ ngồi.

Minh và Vy cũng trở về chỗ mình.

Cô giáo bước vào lớp, bắt đầu buổi học.

Nhưng đầu óc Vy lúc này hoàn toàn trống rỗng.

Bao nhiêu suy nghĩ cứ nhảy nhót lộn xộn trong đầu khiến cô không sao tập trung nổi."

Cô dạy em chán lắm à, Vy?

Từ đầu tiết đến giờ cô không thấy em ngẩng mặt lên nhìn bảng, cứ nhìn chằm chằm ra cửa sổ.

Em đang ngắm ai vậy?" giọng cô giáo vang lên, cao hơn thường ngày, nhưng khuôn mặt vẫn giữ nguyên vẻ nghiêm túc.Vy giật mình khi nghe gọi tên, vội vàng ngẩng lên, có chút lúng túng đứng dậy, lí nhí:"Dạ... không phải ạ... em chỉ là... tại..."

Cô giáo nghiêm giọng:"Dạo này tôi thấy em học sa sút nhiều lắm.

Với năng lực hiện tại, em nghĩ mình có đủ sức thi vào trường chuyên cấp ba của tỉnh không?

Nếu còn tái phạm, tôi sẽ gọi điện cho mẹ em!"

Nói rồi, cô quay lại bục giảng, tiếp tục bài học.

Vy vẫn đứng lặng người, chưa được cho phép ngồi nên không dám động đậy.

Cô cúi đầu, cố gắng chép bài trong khi vẫn đứng, loay hoay đến mức chữ viết cũng trở nên nguệch ngoạc.

Thấy vậy, Minh nghiêng người sang khẽ nói:"Thôi, cậu đừng cố nữa.

Để mình chép hộ cậu cho!"

Vy vẫn chăm chú viết chữ, khẽ đáp:"Thôi mà, mình viết được.

Cậu lo nghe giảng đi, không khéo lát nữa lại đến lượt cậu bị gọi đấy!"

"Không sao.

Được đứng cùng cậu, mình chịu phạt cũng đáng."

Minh cười nhẹ, ánh mắt tinh nghịch.Vy bật cười khúc khích, trêu lại:"Bạn mới mà dẻo miệng ghê ha!

Cái miệng nhỏ này chắc tốn không ít gái rồi chứ gì?"

Cả hai bật cười khe khẽ.

Nhưng tiếng cười vừa dứt thì giọng cô giáo lại vang lên, lần này to hơn:"Vy!

Hết nhìn ra ngoài cửa sổ, giờ còn rủ bạn mới nói chuyện?

Em còn coi trọng tiết học của tôi không vậy?"

Rồi cô quay sang nhìn Minh:"Em mới vào lớp mà thân thiết với bạn quá nhỉ?

Vậy mời cả hai ra hành lang đứng hết tiết, cho thân thêm nhé!"

Minh vội nói:"Thưa cô, là tại em rủ Vy nói chuyện.

Bạn ấy không cố ý đâu ạ.

Mong cô bỏ qua lần này..."

Vy cũng đang định lên tiếng thì cô giáo đã gắt lên:"Tôi đã mất quá nhiều thời gian vì hai em rồi.

Mời ra ngoài đứng cho tôi!" cô nghiêm mặt, tay chỉ thẳng ra cửa lớp.Không còn cách nào khác, Vy và Minh lặng lẽ thu bút vở, rồi đi ra hành lang.Ngoài hành lang, không gian thoáng đãng và yên tĩnh hơn trong lớp nhiều, nhưng với Vy, bầu không khí lại ngột ngạt một cách kỳ lạ vì đứng cạnh một đứa con trai không phải là Lâm.

Minh khác Lâm rất nhiều,ít nói hơn, điềm tĩnh và nhẹ nhàng hơn.Cảm nhận được sự im lặng giữa hai người có phần gượng gạo, Minh quyết định mở lời:"Lúc nãy trong giờ ra chơi, cậu có gọi tên một người...Lâm thì phải?

Cậu với bạn đó là gì của nhau vậy?"

Vy ngập ngừng, liếc nhìn Minh, rồi đáp, giọng có phần lúng túng:"À...

Lâm là bạn của mình thôi.

Lâm học lớp 9A2."

Minh khẽ gật đầu, như đã hiểu hơn về mối quan hệ ấy.

Nhưng ánh mắt cậu vẫn ánh lên chút tò mò chưa được giải đáp.Vy thấy hơi ngượng.

Cô không thích nhắc đến Lâm, nhất là trong hoàn cảnh hiện tại.

Không khí lại rơi vào im lặng.Một lúc sau, Minh khẽ nói, giọng nhẹ nhàng:"Có vẻ cô Văn không thích tụi mình lắm ha?"

Vy bật cười:"Chắc do tụi mình ồn ào quá thôi.

Chứ mình nghĩ cô cũng không ác ý gì đâu."

Không ai nói gì thêm, nhưng lần này, sự im lặng không còn khó chịu như trước.Tiếng trống vang lên, báo hiệu kết thúc buổi học.

Lớp học bắt đầu xôn xao thu dọn.

Minh và Vy thở phào, liếc nhau một cái rồi cùng quay lại lớp.Minh gom vội sách vở, rồi quay sang hỏi:"Cậu thường xuyên bị cô Văn đuổi ra ngoài thế này à?"

Vy bật cười, lắc đầu:"Không đâu.

Nhưng hôm nay...chắc tại hơi xui, với lại...nói chuyện hơi nhiều."

Minh nhún vai, cười nhẹ:"Vậy thì chắc mình là thủ phạm chính rồi.

Cậu nói ít hơn mình mà.

Cô giáo còn tưởng cậu rủ rê mình nữa chứ!"

Vy bật cười khúc khích:"Ừ thì... cũng hơi giống vậy thật.

Nhưng không sao, mình không giận đâu.

Dù sao cậu cũng có ý tốt giúp mình viết bài mà.

Chỉ là... thấy hơi lạ lẫm thôi."

Minh nhìn Vy, ánh mắt chân thành:"Không sao đâu.

Chắc tại mình mới chuyển đến nên cậu chưa quen đấy mà.

Từ từ rồi sẽ quen thôi!

Cảm ơn cậu, vì đã không im lặng lâu như vậy.

Mình không nghĩ cậu lại dễ gượng gạo đến thế."

Vy gật đầu, giọng nhẹ nhàng:"Mình cũng vậy.

Nhưng giờ thì trống đánh rồi, đỡ hơn rồi ha."

Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên từ phía sau khiến cả hai giật mình.

Ngọc xuất hiện từ lúc nào không hay, nheo mắt trêu chọc:"Nói chuyện nhẹ nhàng quá à nha!"

Vy hơi ngại, quay lại lườm bạn:"Mày có thôi đi không, con quỷ...

Tao vẫn nhẹ nhàng như xưa giờ chứ có khác gì đâu!"

Ngọc quay sang cười, nói với Minh:"Nhẹ nhàng không bạn mới?"

Minh chỉ biết cười trừ, không biết nên đồng tình hay phản bác.

Vy thì đã đỏ mặt, xấu hổ liền rượt theo Ngọc ra khỏi lớp, miệng không ngừng lẩm nhẩm.
 
Tìm Được Ánh Dương
Chương 8: Cảm Thấy Có Lỗi


Trời vừa nhá nhem tối.

Vy đứng lặng trước cổng nhà một lúc lâu mới bước vào.

Cô không rõ vì sao hôm nay mình lại chần chừ đến thế có lẽ vì mệt, mà cũng có thể vì cảm giác trống trải mơ hồ cứ len lỏi trong lòng, không tên, không lý do.Trong bếp, mẹ đang loay hoay nấu nướng.

Ngẩng lên thấy con gái, mẹ nói vọng ra:“Về rồi đó hả con?

Hôm nay học có vui không?”

Vy cố gắng nở một nụ cười gượng gạo, đáp khẽ:“Dạ… cũng bình thường ạ.”

Cô không kể chuyện bị cô giáo phạt đứng ngoài hành lang.

Cũng không nhắc gì đến Minh hay Lâm.

Những chuyện ấy, nói ra thì dài dòng... mà giữ trong lòng thì rối ren chẳng kém.Sau khi tắm rửa, ăn cơm qua loa, Vy lặng lẽ bước vào phòng, ngồi xuống bàn học.

Cô mở vở, định ôn lại bài, nhưng đôi mắt cứ dán vào trang giấy trắng.

Mọi dòng chữ hiện ra trong đầu đều méo mó, lộn xộn y hệt tâm trạng của cô lúc này.Cô nhớ lại buổi sáng.

Nhớ ánh mắt của Lâm khi bị cô quát thẳng mặt.

Nhớ nét mặt thoáng buồn rồi lập tức lạnh tanh của cậu khi bắt gặp Minh mang nước đến.

Rồi cái bóng lưng lặng lẽ quay đi, không nói một lời.Vy thấy nghèn nghẹn nơi lồng ngực.

Một thứ cảm giác rất giống với... hối hận.Không biết vì sao sáng nay cô lại dễ cáu đến vậy.

Có lẽ do bài kiểm tra toán, có lẽ do áp lực thi trường cấp ba, hoặc cũng có thể... là do Minh và Lâm, và chính cô nữa ba người cứ va vào nhau theo cái cách rối rắm đến mức chẳng ai hiểu mình đang muốn gì.Vừa nằm xuống giường, chưa kịp xua hết suy nghĩ thì điện thoại báo “ting ting”.

Tim Vy đập nhẹ một nhịp cô lập tức chồm dậy mở máy.

Cứ tưởng là Lâm...Nhưng là Minh.“Hi Vy, cậu ăn tối chưa vậy?”

Vy gõ nhanh một dòng, rồi xoá, rồi gõ lại.“Mình ăn rồi á…

Mà sao cậu biết Facebook mình hay vậy?”

Chưa đầy một phút sau, Minh trả lời:“À… mình xin Ngọc đó mà ”Vy thả lại sticker con thỏ nhỏ với chữ “OK”.

Cô không trả lời thêm, chỉ thoáng nhìn vào danh sách hoạt động.

Tên Lâm vẫn hiện ở đầu.

Khi thì chấm xanh, khi thì “Hoạt động 8 phút trước”.

Cứ lập đi lập lại.Vy cứ nhìn chằm chằm vào cái chấm xanh đó, như thể chỉ cần nó hiện lên thêm một lần nữa… cô sẽ đủ can đảm để nhắn.Cô đặt điện thoại xuống bàn.Rồi lại cầm lên.Cuối cùng, cô đánh liều gõ vài chữ:“Lâm, lúc sáng… mày giận tao hả?”

Nhưng rồi cô không gửi.

Dòng tin nhắn nằm im lìm, rồi bị xoá mất.

Như bao lần khác.Gió đêm len qua khe cửa mang theo chút se lạnh.

Vy kéo chăn lên ngang ngực, tay vẫn ôm điện thoại.

Tin nhắn của Minh vẫn còn đó, nhưng trong đầu cô bây giờ... chỉ toàn là ánh mắt của Lâm.Ánh mắt ấy buồn, và có gì đó tổn thương mà cô chưa từng thấy trước đây.“Giá mà lúc đó mình kiềm chế hơn một chút…”

Lại một tiếng ting nữa vang lên.Lần này là Lâm.Chỉ vỏn vẹn ba chữ:“Mày ngủ chưa?”

Trái tim Vy nhảy thót lên.

Cô bật dậy, tay khẽ run khi nhắn lại:“Chưa…

Mà hôm nay sao mày không đợi tao về?”

Lâm trả lời rất nhanh:“À.

Hôm nay ba tao dắt tao đi xem trường cấp ba ở tỉnh nên về sớm.”

Vy khựng lại.

Đây là lần đầu tiên cô nghe cậu ấy nhắc đến chuyện chọn trường.

Từ trước đến giờ, họ chưa từng nói về tương lai.

Cô chưa từng hỏi Lâm muốn học trường nào.

Trường chuyên?

Hay chỉ là một trường cấp ba bình thường gần nhà?Một lúc sau, Vy nhắn:“Vậy… mày muốn học trường nào?”

Lâm đáp ngay:“Còn phải xem người kia muốn học trường nào đã.”

Vy khựng lại, mắt dừng trên chữ “người kia”.

Trong đầu cô bất giác nhớ đến chuyện sáng nay Ngọc kể dở về Lâm và chị Ngọc Lan học cùng lớp.

Có phải...

“người kia” là chị ấy?Vy cắn môi, gõ chậm:“Mà mày tính chọn trường nào?”

“Tao hỏi mày kìa.

Muốn học trường nào thì cứ nói.”

Vy đáp:“Chắc tao chọn Trường Trung Học Phổ Thông Bách Quang.

Trường đó điểm thấp hơn trường chuyên Minh Triết, nên tao có cơ hội đậu.”

Lúc gõ dòng tiếp theo, tay cô hơi chần chừ:“…Còn người kia của mày, muốn học trường nào?”

Tin nhắn “Đang gõ…” hiện lên rồi biến mất.

Mãi một lúc sau, Lâm mới trả lời:“Tao không nói mày biết đâu.”

Vy khẽ thở ra, mắt tối lại.

Một cảm giác hụt hẫng len vào lòng, dù cô chẳng rõ mình đang mong chờ điều gì.Cô gõ vội:“Ừm…

Vậy tao làm bài tập đây.

Cô giáo giao bài tập khó quá.

Mày ngủ sớm nha.”

Lâm trả lời ngay:“Mày chụp đi, tao chỉ mày cách giải!”

Vy không nhắn lại.

Cô đặt điện thoại sang bên, ngồi vào bàn học, lôi tập đề cô giáo đã giao ra giải.

Mắt thì dán vào bài, nhưng tâm trí cứ trôi đâu đó.Là ánh mắt của Lâm khi quay lưng rời đi.Là dòng chữ “người kia” cứ lặp lại trong đầu.Cô tự nhủ: “Phải học cho đàng hoàng…

ít nhất là để đủ can đảm đi cùng một người nào đó.”

Tin nhắn đầu dây bên kia cứ ting ting lên mãi nhưng cô không muốn nhờ cậy vào người khác đặc biệt là Lâm, nếu nhờ nó cô sẽ thấy được mình và nó cách xa nhau như nào.

Đợi đến khi cô giải xong đề thì cũng đã 10 giờ 30 phút, Vy trả lời lại: " Tao mãi lo giải bài nên không để ý đến điện thoại.

Xin lỗi nhiều nha" Vy cứ tưởng Lâm đã ngủ từ lâu, bỗng nhiên dòng tin nhắn hiện lên: " Vậy ngủ nè mày!"

Vy trả lời ngay: " Ngủ ngon nha!"
 
Tìm Được Ánh Dương
Chương 9: "Tao Không Nói Cho Mày Biết Đâu"


Sau khi đi xem trường cấp ba chuyên ở tỉnh về, tâm trạng của Lâm vẫn chẳng khá hơn chút nào.

Suốt chặng đường về, cậu cứ mãi nghĩ về hình ảnh Vy giận dỗi mình vào giờ ra chơi.

Đó là lần đầu tiên cậu thấy Vy nổi giận đến như vậy ánh mắt lạnh lùng, giọng nói bực dọc của cô ấy cứ vang vọng mãi trong đầu khiến cậu không thể nào yên lòng.Lâm không ngừng tự hỏi: "Mình đã làm gì sai đến mức khiến Vy buồn vậy?

Chỉ là nói vài câu trêu chọc thôi mà... hay mình đã quá vô tâm?"

Đang chìm trong những suy nghĩ rối bời, ba Lâm quay sang nhìn con trai, vẻ mặt đầy quan tâm.

Có lẽ ông đã nhận ra điều gì đó khác lạ nơi cậu hôm nay.Ba hỏi:
"Con đang băn khoăn chuyện gì vậy?

Ba thấy trường Minh Triết rất phù hợp với con đấy.

Với năng lực hiện tại, vào Minh Triết sẽ mở ra nhiều cơ hội hơn cho con sau này."

Lâm lặng người một lúc lâu, cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ:
"Dạ... hiện tại con vẫn chưa chắc mình sẽ chọn trường đó.

Ba cho con thêm thời gian suy nghĩ được không?"

Ba Lâm nghe vậy thì im lặng gật đầu.

Ông không hỏi thêm gì nữa.Về đến nhà, Lâm thấy mẹ đang cặm cụi dưới bếp, không định làm phiền.

Nhưng bằng một cách kỳ lạ nào đó, bà vẫn quay lại hỏi khi vừa đảo rau trên chảo:"Về rồi đó à?

Xem trường thế nào rồi?"

Lâm đáp nhỏ nhẹ:"Ổn mẹ ạ."

Mẹ Lâm cười dịu dàng:"Vậy thì tốt.

Lên tắm rửa rồi xuống ăn cơm nha.

Hôm nay mẹ làm toàn món con thích đó!"

Lâm gật đầu, cười nhẹ rồi đi về phòng.

Tắm rửa vệ sinh xong, cậu nằm dài trên giường, lấy điện thoại ra, mở Messenger.

Màn hình sáng lên, không có tin nhắn mới từ Vy.

Cậu vào khung trò chuyện của cô, ngập ngừng gõ:"Mày ngủ chưa?"

Ngay lúc đó, tiếng mẹ lại vọng vào từ ngoài cửa:"Lâm ơi!

Xuống ăn nè con."

Lâm giật mình, lỡ tay bấm gửi đi trước khi kịp suy nghĩ lại.

Vài giây sau, Vy đã trả lời:"Chưa...

Mà sao hôm nay mày không đợi tao về?"

Lâm khựng người, tim như bị bóp nghẹt.

Cậu nhớ lại chuyện xảy ra lúc sáng.

Khi định bụng đến lớp Vy để xin lỗi, cậu lại vô tình bắt gặp cô đang đứng nói chuyện rất vui vẻ với Minh một cậu bạn học cùng lớp cô.Vy cười.

Nụ cười ấy nhẹ nhàng, thoải mái... một kiểu cười mà lâu rồi Lâm không thấy khi nói chuyện với mình.Cậu đứng lặng người nơi cửa lớp, cảm giác như có thứ gì đó chẹn ngang ngực.

Cảm giác hụt hẫng.

Chênh vênh.

Như người vừa đến muộn trong một cuộc hẹn mà người kia chẳng còn chờ nữa."

Trong khi tao còn giận dỗi chẳng thèm nói chuyện với ai, thì mày lại có thể vui vẻ với người khác như không có gì xảy ra sao?"

Lâm lặng lẽ nghĩ, môi mím chặt.Cậu đành quay lưng, lặng lẽ rời đi, đạp xe thẳng về nhà.

Từng vòng bánh xe lăn trên mặt đường mà lòng cậu như rối bời, nặng trĩu.Lâm đáp lại tin nhắn Vy:"À...

Hôm nay ba dắt tao đi xem trường cấp ba chuyên tỉnh nên phải về sớm."

Mẹ lại gọi vọng từ bếp:"Ra ăn đi con!"

Lâm trả lời qua cửa:"Ba mẹ ăn trước đi ạ, con phải làm xong bài tập mới xuống."

Mẹ Lâm cũng không ép, bà dịu dàng nói:"Vậy khi nào làm xong thì ra ăn nha con!"

Từ trong phòng, Lâm đáp vọng ra:"Dạ mẹ!"

Nhưng sự thật là... cuốn sách, cuốn vở nào cũng vẫn nằm yên trên bàn.

Còn Lâm thì vẫn đang dán mắt vào điện thoại, tiếp tục nhắn tin cho "con gái nhà người ta".Vy gửi thêm một tin nhắn nữa:"Vậy... mày muốn học trường nào?"

Lâm không ngần ngại trả lời, nhưng vẫn cố tình úp mở:"Để xem người kia muốn học trường nào đã."

Cậu thêm một dòng nữa:"Mày muốn chọn trường nào thì cứ nói đi."

Lâm nghĩ, đến đây rồi thì Vy phải hiểu cậu đang nói về ai chứ.Vy đáp lại:"Chắc tao chọn Trường Trung Học Phổ Thông Bách Quang.

Trường đó điểm thấp hơn Minh Triết nên tao có cơ hội đậu hơn."

Cô lại hỏi:"Vậy... người kia của mày chọn trường nào?"

Lâm nhìn dòng tin nhắn mà khẽ bật cười.

Cậu nghĩ thầm: "Mày đang giả vờ không hiểu hay thật sự ngây ngô vậy hả Vy?"

Cậu nhắn lại, có phần trêu:"Tao không nói cho mày biết đâu."

Cậu biết rõ câu đó sẽ khiến Vy tò mò phát điên, thậm chí có khi mất ngủ cả đêm.

Đó là cách Lâm “trả đũa” nhẹ nhàng vì sáng nay, Vy đã dám cười nói thân thiết với người khác mà không đoái hoài gì đến cậu.Vy nhắn tiếp:"Ừm…

Vậy tao làm bài tập đây.

Cô giáo giao bài tập khó quá.

Mày ngủ sớm nha."

Lâm nhanh tay nhắn lại:"Mày chụp đi, tao chỉ mày giải!"

Cậu đợi mãi vẫn không thấy Vy phản hồi.

Một phút, hai phút, rồi gần mười phút trôi qua.

Lâm bắt đầu thấy nôn nóng.

Cậu gửi thêm:
"Mày đâu rồi?"

"Vẫn còn làm bài à?"

"Đừng nói là bỏ quên tao luôn nha?"

Một lúc sau, màn hình sáng lên, tin nhắn từ Vy:"Tao mãi lo giải bài nên không để ý đến điện thoại.

Xin lỗi nhiều nha."

Lâm nhìn lại đồng hồ.

Đã hơn 10 giờ 30.

Cậu nhắn một dòng ngắn gọn:"Vậy đi ngủ nè, mày."

Vy cũng đáp lại nhẹ nhàng:
"Ngủ ngon nha!"

Chỉ là một câu nói đơn giản vậy thôi... mà tim Lâm bỗng chốc thấy ấm lạ thường.
 
Back
Top Bottom