Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Dịch Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 580


Khi cần nó chỉ cần run run phần đuôi, phát ra tiếng kêu để ra lệnh cho vật chủ.

Thậm chí còn có thể ẩn nấp ở các vị trí khác nhau trong cơ thể.

Tuy nói cá chình mũi hếch bảy mang nếu muốn thành côn trùng trưởng thành thì nhất định phải ở bên trong cơ thể con người, nhưng chỗ bọn nó đẻ trứng lại nhất định phải là chỗ ẩm ướt và lạnh lẽo.

Vừa vặn chỗ ẩm ướt và lạnh lẽo này giống với huyết hương trùng, cho nên có đôi khi chỗ huyết hương trùng ở cũng đồng thời phát hiện ra trứng trùng của cá chình mũi hếch bảy mang.

Cho nên lúc không có vật chủ, trứng trùng của cá chình mũi hếch bảy mang sẽ dính chặt lấy trứng trùng của huyết hương trùng, nhờ vào đó để được mang ra ngoài, thậm chí chui vào trong cơ thể người.

Lúc ở hội đánh giá đan dược, Tô Tái Tái đã lén tráo đổi đan dược của Bạch Ngữ Dung.

Sau khi bắt tay vào nghiên cứu nó hai ngày, cô đột nhiên nhớ ra trước kia bản thân đã từng giúp ông cụ Bách, Bách Tán Quốc bắt được một con huyết hương trùng.

Cô cố tình gọi điện tới hỏi thăm, từ chỗ ông cụ, lúc này cô mới biết đợt trước khi tham gia hội đánh giá mùi hương, người mời bọn họ là Phụng Hồng Bác.

Lúc đó Tô Tái Tái đã nghi ngờ cái gọi là đan dược kia thật chất là trứng trùng của cá chình mũi hếch bảy mang, thế nên cô đưa nó cho nữ quỷ để nó ấp, xem tình hình bây giờ, có vẻ cô đã đoán đúng rồi.

Tống Khanh nghe Tô Tái Tái nói xong thì gật gật đầu, sau đó nhìn nữ quỷ đang run lẩy bẩy nằm sấp trên bãi cỏ.

Anh quay qua nhìn Tô Tái Tái rồi nói: “Hôm qua ở Đại học Đế Đô, tôi có giết một con có ngoại hình tương tự nó.”

Anh còn chưa nói hết câu, nữ quỷ nghe thế càng run rẩy dữ dội hơn.

Tô Tái Tái thấy nữ quỷ run rẩy như vậy cũng không làm khó nó nữa, xua xua tay nói: “Cô về đi, sau này tôi gọi thì cũng đừng giả chết kiểu đó.”

Lúc nãy nếu không phải Tô Tái Tái gọi hoài mà nữ quỷ này vẫn không chịu ra thì cô sẽ không mất kiên nhẫn đến nỗi để Tống Khanh dùng phương pháp này.

Cô vừa nói xong, vua sói không cần đợi Tống Khanh lên tiếng đã lùi ra sau mấy bước, nhường đường cho nữ quỷ đi tới.

Dẫu gì thì chỉ cần là lời Tô Tái Tái, chủ nhân đều sẽ gật đầu.

Nữ quỷ điên cuồng gật đầu với Tô Tái Tái, ngại dùng tay chống lấy người để lết tời bên hồ quá chậm nên nhanh chóng lăn qua một bên, rồi “ục ục” lăn vào trong hồ, bọt nước bắn lên tung tóe một mảng.

Có điều mấy bọt nước vốn dĩ văng về phía Tô Tái Tái khi cách cô một khoảng thì đập vào một bức tường vô hình rồi lập tức trượt xuống, không giọt nước nào bắn được vào người cô.

Nhưng Tô Hồng Bảo và vua sói thì không có “may mắn” như thế, bị nước bắn tung tóe đầy mặt.

Tô Tái Tái không phát hiện ra “chi tiết nhỏ” này, cô đang bận nói chuyện với Tống Khanh.

“Đó chắc là Hoàng Trầm Giai đã tấn công Mễ Nhã hồi trước, đàn anh Ngô Hạo đã tìm cô ta khá lâu rồi, không ngờ cô ta thay hình đổi dạng thành ra thế này.” Tô Tái Tái nghĩ, chỉ vào cá chình mũi hếch bảy mang trên mặt đất đang muốn chạy trốn vào trong hồ nước rồi bị một móng vuốt của vua sói ấn giữ dưới đất.

Cô nói tiếp: “Xem ra phải gọi điện thoại cho đàn anh Ngô Hạo tới thôi.”

Để anh ấy tiện thể giải quyết chuyện của Bạch Ngữ Dung luôn.

Tống Khanh gật đầu, không có ý kiến gì.

Cuộc nói chuyện của hai người tạm thời kết thúc, lúc này Tô Tái Tái mới nhớ ra gì đó, quay đầu nhìn về phía Tô Hồng Bảo, cô đang nghĩ thật kỳ lạ, sao nãy giờ tiểu sư điệt không nói tiếng nào thế.

Nhưng tới khi nhìn thấy mặt cậu ấy toàn là nước, cô nhịn không được kinh ngạc một chút.

“Bé ngỗng, sao con lại thành ra thế đấy?”

Sao lại bị nước bắn tung tóe ướt hết cả thế này?

Cô quay qua nhìn vua sói cũng đang ướt sũng đứng bên cạnh thì giật mình nói: “Nhất định là mày không ngoan, lúc vung nước bắn ướt hết cả người bé ngỗng.”

Hú?

Vua sói trợn to mắt thú, đôi mắt tròn ve trông còn có vẻ đáng yêu.

… Sao nó lại phải cõng cái nồi này?

“Không có gì đâu ạ. Lúc nãy khi nữ quỷ lăn xuống hồ con không kịp tránh.” Tô Hồng Bảo lau mặt rồi trả lời.

Hóa ra là thế.

Tô Tái Tái gật đầu, gật được một nửa cô mới phát hiện ra vua sói đứng bên cạnh đang yên lặng cụp mắt nhìn cái bóng của bản thân thì cười hì hì, vươn tay xoa đầu nó, thuận tiện xoa xoa lỗ tai xù lông của nó.

“Được rồi, được rồi, tao trách oan mày rồi. Vuốt lông cho mày nhé? Hay là mua bánh bao ngọt?” Tô Tái Tái nghĩ một chút rồi bổ sung: “Chúng ta tới căn tin của Luyện Đan Viện ăn đi, gần đây cơm ở căn tin bọn họ là ngon nhất.”

Vua sói thở một hơi ra, dáng vẻ như đang nói: “Tôi có thể làm gì khác à?”

Tô Tái Tái thấy vậy lại xoa xoa lông nó, khi cô đang tính nói thêm gì đó, tiếng chuông điện thoại đúng lúc vang lên, cắt ngang ý định của cô.

Người gọi tới vừa hay là Ngô Hạo.

“Thật là trùng hợp.” Tô Tái Tái nhận điện thoại, nhìn Tống Khanh bật cười.

Cô để điện thoại sát vào tai, nói: “Đàn anh Ngô Hạo, vừa đúng lúc tôi cũng tính tìm anh.”

“Đàn em, ở chỗ tôi có thứ đồ muốn nhờ cô giúp đỡ phân biệt một chút.” Ngô Hạo nhíu mày, sau khi nói xong lại nhìn về những cái ống thí nghiệm của mình.

Từ sau khi nhặt được đan dược ở ký túc xá của Hoàng Trầm Giai, Ngô Hạo dùng mắt thường vẫn không biết được nó là cái gì, nên anh ấy cho thành viên trong đội cắt ra một chút, bỏ vào trong ống nghiệm, tính dùng nước pha loãng ra để phân định thành phần.

Không ngờ rằng khi phần thuốc nhỏ đó tan ra trong nước, nó lại rã thành từng mảng, từng mảng… Trông giống như da đầu đang chìm nổi trong ống nghiệm. Ở trên cùng có một lớp dầu trơn màu vàng nhạt trong suốt bao phủ.

Thành viên trong đội kiểm tra sơ bộ, kết luận đó là da người!

Điều quái dị là, da người này lại có phản ứng kỳ quái với cơ thể sống.

Tối hôm qua phó viện trưởng Quách xảy ra chuyện, bây giờ Nghiêm Thanh và Chu Phổ đều ở bên cạnh chăm sóc ông ấy.

Những người khác của Luyện Đan Viện thì Ngô Hạo không tin tưởng lắm, cho nên phải gọi điện thoại cho Tô Tái Tái.

“Được, tôi biết rồi. Tôi có thể lờ mờ đoán được đó là cái gì rồi. Có điều… Chờ chúng tôi tới đó rồi nói chi tiết hơn.” Tô Tái Tái nói với Ngô Hạo ở đầu bên kia điện thoại, đồng thời nhìn về phía cá chình mũi hếch bảy mang đã bị Tô Hồng Bảo cẩn thận cho vào ống đựng bằng trúc và bịt kín lại.

Cô nói tiếp: “Chắc lát nữa anh cũng biết nó là cái gì thôi.”

Sau khi cúp máy, Tô Tái Tái cười với Tống Khanh, nói: “Sư đệ, lát nữa chúng ta tới căn tin của Luyện Đan Viện sau, bây giờ đi nếm thử đồ ăn của căn tin Lục Bộ trước được không?”

Tống Khanh cười, gật đầu.

Tô Hồng Bảo ở bên cạnh thấy vậy lại nhịn không được trong lòng lén lút nói thầm.

Tiểu sư thúc, cho dù sư thúc nói sư phụ cùng nhau đi ăn bánh bao ngọt thì chắc là sư phụ cũng sẽ gật đầu thôi!

Tô Tái Tái và hai người còn lại đã đến Lục Bộ, họ vừa mới xuống xe thì Ngô Hạo đã đợi ở đó từ sớm lập tức dẫn phụ tá A Lai bước nhanh đến đón.

“Đàn em, ơ… anh Tống.” Ngô Hạo nhìn Tống Khanh, dừng một chút rồi mới cung kính gọi một tiếng “anh”.

Đêm qua đã xảy ra quá nhiều chuyện, anh ấy mới xử lý chuyện của Hoàng Trầm Giai được một nửa thì đã bị gọi đến bệnh viện.

Mãi đến khi trở về Lục Bộ, nhờ đội viên kiểm tra viên đan dược đó thì họ mới phát hiện ra bóng dáng của Tống Khanh và vị đạo trưởng trong núi qua camera giám sát đã lấy từ Đại học Đế Đô.

Nhất là cảnh Tống Khanh dễ dàng giải quyết Hoàng Trầm Giai chỉ bằng một chiêu, thật khiến mọi người kinh ngạc.

Hơn nữa, chuyện đã xảy ra tại cuộc đấu giá Hội Huyền học hôm qua cũng khá rầm rộ, cho nên bây giờ Ngô Hạo nhờ Ngô Lục Lục điều tra xem thì đương nhiên anh ấy đã biết được thân phận của Tống Khanh.

—— Ngoài việc là sư đệ của Tô Tái Tái ra thì anh còn là hội trưởng chưa từng lộ mặt của Hội Huyền học!

Khó trách sao bây giờ anh ấy gặp lại Tống Khanh lại trông câu nệ hơn hôm qua.

Tống Khanh khẽ gật đầu với Ngô Hạo rồi nhìn sang Tô Tái Tái.

Tô Tái Tái cùng anh bốn mắt nhìn nhau, rồi chợt hiểu ra “ồ” một tiếng, cô như thể cuối cùng đã nhớ đến điều gì đó dưới sự nhắc nhở của Tống Khanh, cô nhìn Ngô Hạo nói: “Đàn anh Ngô, tôi có mang theo một thứ tới đây, anh xem qua nhé.”

Cô vừa nói vừa nhìn Tô Hồng Bảo, kêu một tiếng “bé ngỗng”, ra hiệu cậu đưa đồ cho Ngô Hạo.

Tô Hồng Bảo gật đầu rồi đưa đồ cho phụ tá A Lai bước tới nhận lấy.

Trong khoảnh khắc sang tay, thứ được đựng trong ống tre dường như cảm nhận được nguy hiểm, nó đột nhiên giãy giụa dữ dội, khiến người ta có thể cảm nhận được điều đó qua ống tre.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 581


A Lai giật mình, lúc này mới nhận ra thứ ở bên trong là một sinh vật sống.

“Đây là… ?” Ngô Hạo cũng nghe thấy tiếng động bên trong, anh ấy quay qua nhìn ống tre rồi lại nhìn Tô Tái Tái với vẻ thắc mắc.

“À, tôi quên nói đó là sinh vật sống.” Tô Tái Tái nói, dừng một chút thì cô nhìn A Lai, nói thêm: “Anh yên tâm đi, do đã dán phong ấn rồi nên nó không ra được đâu.”

Sau khi nghe vậy, A Lai mới yên tâm gật đầu.

Đây không phải là nơi để nói chuyện chi tiết, Ngô Hạo làm động tác “mời” rồi dẫn đám người Tô Tái Tái đi về phía phòng thí nghiệm.

Sau khi đến phòng thí nghiệm, Ngô Hạo đưa tay ra hiệu với đội viên, đối phương lập tức mang ống nghiệm tới.

Ngô Hạo nhận lấy ống nghiệm, vừa đưa cho Tô Tái Tái, vừa nói: “Đàn em, chính là cái này, cô nhìn xem.”

Tô Tái Tái đang định đưa tay nhận lấy thì Tống Khanh luôn đứng bên cạnh đã nhanh tay hơn, khiến cô và Ngô Hạo sửng sốt và đồng loạt nhìn Tống Khanh.

“Sư đệ?”

Tống Khanh nhìn chất đục ngầu trong ống nghiệm, nhàn nhạt nói: “Tôi xem cũng như vậy thôi.”

Dừng một chút, anh liếc nhìn Tô Tái Tái, sau đó rời mắt đi rồi mới thản nhiên nói: “Bây giờ những thứ này, nếu có thể không chạm vào thì đừng chạm vào.”

“Ồ.” Tô Tái Tái không nghĩ gì nhiều, cô ngoan ngoãn thật thà gật đầu rồi đến gần Tống Khanh, mượn tay của anh để cùng nhìn vào ống nghiệm, cô vừa xem vừa hỏi: “Thế nào? Cậu đã nhìn ra đó là gì chưa?”

Tống Khanh nhìn dáng vẻ ngó dáo dác của cô ở bên cạnh mình, thế là anh đưa món đồ trong tay qua một chút để Tô Tái Tái có thể nhìn kỹ hơn.

Sau khi xác định cô đã xem xong, anh không cần nhờ Tô Tái Tái đưa trả mà anh đã trực tiếp trả lại cho Ngô Hạo.

Ngô Hạo nhận lấy, nhìn qua nhìn lại giữa hai người với ánh mắt tràn đầy mong đợi.

“Đàn anh Ngô, anh xem thử thứ kia có thể cho anh đáp án hay không.” Tô Tái Tái suy nghĩ một hồi thì chỉ vào ống tre mà A Lai đặt trên bàn.

Sau khi nghe thấy vậy, mọi người và Ngô Hạo đồng loạt quay qua nhìn ống tre.

Đúng lúc này, thứ trong ống tre lại cựa quậy dữ dội, khiến mọi người giật mình.

“À, anh nhất định phải cẩn thận đấy.” Tô Tái Tái suy nghĩ một chút rồi nói: “Thứ này sẽ chui vào cơ thể của con người để ký sinh.”

Ngay khi lời này vừa nói ra, A Lai vốn đã đưa tay ra, đột nhiên nghĩ đến thứ đã bò ra khỏi cơ thể của Hoàng Trầm Giai vào ngày hôm qua, thế là anh ấy lập tức cả người dựng tóc gáy và rút tay lại.

Anh ấy đau khổ nhìn Tô Tái Tái, nói: “Cô Tô, thứ trong này… sẽ không… giống như sâu ký sinh đấy chứ?”

Lời còn chưa dứt thì mọi người đã thấy Tô Tái Tái lộ vẻ hơi kinh ngạc: “Ơ? Sao anh biết vậy?”

Dừng một chút, cô như thể nghĩ đến điều gì đó rồi gật đầu: “À, có phải vì Hoàng Trầm Giai không?”

Á á á! Cô Tô, cô đừng nói nữa! Họ vất vả lắm mới ép bản thân mình phải quên đi những gì đã thấy đêm qua!

Có lẽ do biểu cảm của mọi người quá dữ dội nên hình như Tô Tái Tái đã đoán ra được, cô mỉm cười nói: “Ồ, xem ra đúng là như vậy rồi. Nhưng muốn vượt qua sợ hãi thì phải nhìn thẳng vào nó. Mọi người xem nè, chẳng phải hôm nay là một cơ hội tốt sao?”

“...” Đây là cơ hội tốt gì chứ!

Tất cả mọi người ở Lục Bộ đều sầu não.

Họ thà đối mặt với lệ quỷ, cũng không muốn gặp lại thứ mà mình đã thấy đêm qua!

Thật sự, chỉ nghĩ thôi mà toàn thân đã nổi da gà rồi.

Tuy nhiên, cho dù họ có không muốn đến mấy thì cuối cùng người của Lục Bộ cũng phải cắn răng lôi con cá chình mũi hếch bảy mang được đựng trong ống tre ra.

Sau khi lấy một ít dịch mô đi xét nghiệm, kết quả khiến cho những người của Lục Bộ phải bất ngờ.

—— Bên trong cơ thể của cá chình mũi hếch bảy mang và đan dược lại giống đến chín mươi phần trăm.

Bằng cách này thì có thể xác nhận được một số điều, Tô Tái Tái đưa viên thuốc đã lấy từ chỗ Bạch Ngữ Dung ra nói với Ngô Hạo và nhắc nhở họ phải chú ý đến Phụng Hồng Bác.

“Tôi biết rồi.” Ngô Hạo trầm ngâm gật đầu, sau đó nhìn Tô Tái Tái, biết ơn nói: “Cảm ơn đàn em, cô đã giúp đỡ tôi rất nhiều.”

“Chuyện nhỏ.” Tô Tái Tái cười tủm tỉm xua tay: “Chỉ cần đàn anh mời chúng tôi tham quan nhà ăn của Lục Bộ là được rồi.”

Ngô Hạo sững sờ giây lát rồi mới chợt hiểu ý của Tô Tái Tái, thế là anh mỉm cười và gật đầu lia lịa.

Đến khi rời khỏi Lục Bộ thì đã là chuyện của hơn một tiếng sau.

Khi ba người đang ngồi trên xe trở về Đại học Đế Đô, Tô Tái Tái liếc nhìn Tô Hồng Bảo vừa nãy vẫn luôn im lặng, thấy cậu vẫn đang ngơ ngác, thế là cô đưa tay vuốt tóc của cậu và cười nói: “Bé ngỗng, con đang lo lắng điều gì vậy?”

Tô Hồng Bảo giật mình, vội vàng nhìn Tô Tái Tái và Tống Khanh, ngập ngừng nói “con…” hồi lâu mới nói tiếp: “Sao tiểu sư thúc biết con đang lo lắng?”

“Vớ vẩn.” Tô Tái Tái cười và vuốt tóc cậu lần nữa: “Tuy con được sư phụ nhặt về, nhưng hầu hết thời gian con đều ở bên sư thúc nên sao sư thúc có thể không thấy được con đang suy nghĩ gì chứ?”

Dừng một chút, nụ cười trên mặt cô dần nhạt đi, thầm thở dài rồi chắc nịch nói: “Có phải vì vừa nãy chúng ta nhắc tới nhà họ Phụng không?”

Lúc này không chỉ Tô Hồng Bảo trợn tròn mắt, mà đến cả Tống Khanh cũng nhìn Tô Tái Tái với ánh mắt thắc mắc.

Tô Tái Tái cũng không giấu Tống Khanh, cô nói thẳng với anh: “Bé ngỗng là con cháu của nhà họ Phụng.”

Sau đó, cô lại quay qua nhìn Tô Hồng Bảo đang mở to mắt, cười hỏi: “Sư thúc không nói sai chứ bé ngỗng?”

“Tiểu, tiểu sư thúc sao biết được vậy?” Tô Hồng Bảo mở to mắt nhìn Tô Tái Tái.

Tô Tái Tái nghe thấy vậy lại đưa tay vuốt tóc của cậu, tức giận nói: “Nhảm nhí, sư thúc đâu phải chưa thấy qua con lúc nhỏ trông như thế nào, mặc dù thằng giặc con của nhà họ Phụng không đáng yêu bằng con, nhưng vẻ ngoài thì giống đến bảy tám phần, một chuyện đơn giản như vậy, tiểu sư thúc của con dùng chân cũng có thể đoán ra được.”

… Vậy sao? Nhưng hình như sư thúc không thể đoán được sư phụ đang nghĩ gì nhỉ?

Tô Hồng Bảo lấy hai tay che đầu, tránh cho việc tóc của mình bị làm rối. Lúc né trái, né phải, cậu ấy lén lút liếc nhìn về hướng Tống Khanh một cái.

Sau đó cụp mắt lại bằng tốc độ thần sầu, ôm đầu la hét: "Tiểu sư thúc! Tóc của con rối tung hết cả rồi!" thì mới khiến Tô Tái Tái tạm dừng lại.

Cô đứng ở một bên nhìn cậu ấy vuốt tóc, cảm xúc cũng tốt hơn rất nhiều sau trận làm làm loạn này nên cô lại mở miệng: "Nói đi."

Tô Hồng Bảo thả tay xuống, nhìn cô rồi lại nhìn thử Tống Khanh, sau đó hơi mím môi, cất giọng lạnh lùng nói: "Sư thúc muốn đối phó người của nhà họ Phụng, con chẳng có ý kiến gì đâu, cho nên mọi người không cần phải kiêng dè gì vì con đâu ạ."

Cậu ấy dừng một chút rồi nói thêm: "... Trước đây bọn họ cũng bởi vì Phụng Hồng Bác nói con không có thiên phú, không có năng lực nên mới bỏ con đi. Nếu không phải sư tổ nhặt con về và sư thúc dùng cỏ bờm ngựa giúp con nối liền kinh mạch, con đã sớm chết rồi."

Không có thiên phú không có năng lực?

Nghe đến đây, Tô Tái Tái và Tống Khanh liếc nhìn lẫn nhau, từ trong ánh mắt của đối phương cũng đoán được họ có cùng suy nghĩ.

Ngừng lại một lúc rồi lại nhìn về phía Tô Hồng Bảo lần nữa, nghe cậu ấy tiếp tục nói những lời còn đang dang dở.

"Cho nên từ lúc bọn họ vứt con đi, con cũng đã chết rồi." Tô Hồng Bảo nói đến đây, ngẩng đầu nhìn về phía hai người Tô Tái Tái, ánh mắt kiên định lại sáng ngời: "Con chỉ là Tô Hồng Bảo thôi."

Tô Tái Tái nghe vậy thì vừa cười đưa tay xoa đầu Tô Hồng Bảo, khiến cậu trai trẻ lại vô thức muốn bảo vệ đầu mình một lần nữa.

Nhưng sau khi cảm nhận được động tác dịu dàng trên đầu mình lại khiến cho cậu ấy sửng sốt nhìn Tô Tái Tái.

Đôi mắt chớp chớp ngập tràn sự nghi ngờ, dường như đang khó hiểu tại sao cô không giống như những lúc trước đây, làm xù mái tóc của mình như một cái ổ gà.

Tô Tái Tái nhìn cậu rồi lại cười, lại vỗ nhẹ vào đầu Tô Hồng Bảo trước khi bỏ tay ra rồi nói tiếp: "Bé ngỗng ngốc, đương nhiên con chỉ là bé ngỗng nhỏ của chúng ta nhưng mà..."

Cô hơi dừng lại một chút, lại cười tủm tỉm mà nói tiếp: "Không nhận lại bọn họ thì cũng chẳng có vấn đề gì nhưng không nhận thì không nhận, thù thì vẫn phải báo."

Tô Hồng Bảo nghe cô nói thế thì lộ ra nét mặt hơi lo lắng, đang định nhắc nhở bây giờ Tô Tái Tái đang ở độ phùng cửu, nếu có muốn làm gì thì cũng đợi qua khoảng thời gian này rồi tính tiếp thì dường như Tô Tái Tái có thể hiểu thấu được suy nghĩ của cậu ấy thì cười trấn an cậu ấy.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 582


"Yên tâm đi, chuyện của sư thúc, sư thúc biết rõ." Tô Tái Tái còn chưa dứt lời thì, Tống Khanh ở một bên lại hơi nhướng mày lên, dáng vẻ như đang truy hỏi cô "Chị biết rõ chuyện của chính chị?".

Tô Tái Tái cười ngượng ngùng, sau khi cười hai tiếng “hì hì” với Tống Khanh, thì lần nữa nhìn về phía Tô Hồng Bảo nghiêm mặt nói thêm.

"Cho dù sư thúc không hiểu rõ lắm nhưng sư phụ con cũng biết mà. Đúng không sư đệ?"

Tống Khanh nhìn Tô Tái Tái đang nở nụ cười lấy lòng với chính mình, đưa tay ra xoa đầu cô, đáy mắt mỉm cười.

"Ừm."

------

Vốn dĩ Tô Tái Tái quay về Đại học Đế Đô vô cùng hứng khởi, đang chuẩn bị đưa Tống Khanh và Tô Hồng Bảo đi dạo xung quanh thì lại bắt gặp Bạch Ngữ Dung và Thịnh Ngạo Tình.

Nụ cười trên mặt cô lập tức nhạt nhòa đi nhiều, cũng chậc nhẹ một tiếng.

Dĩ nhiên Tống Khanh cũng để ý thay sự thay đổi trên nét mặt cô, nhìn theo hướng mắt của Tô Tái Tái, ánh mắt anh dừng lại trên người Bạch Ngữ Dung thêm một giây, sau khi đã thấy rõ luồng khí giữa hai đầu lông mày cô ta thì mới quay đầu nhìn về phía Tô Tái Tái.

"Cô ta chính là?"

Tô Tái Tái gật đầu, đăm chiêu một lúc rồi nhìn về phía Tống Khanh, nói nửa đùa nửa thật: "Chân trước còn đang nói cậu, chân sau đã nhìn thấy người rồi, bảo không phải duyên phận thì tôi không tin đâu."

Nói xong, sau đó Tô Tái Tái tỏ ra tức giận rồi mới tiếp tục cất bước về phía trước.

Còn chưa kịp đi đến, quản gia nhà họ Phụng và ba Thịnh đã sớm nhìn thấy ba người nên đã tiến lại gần họ.

Vẻ mặt tươi cười mở miệng.

"Cô Tô..."

"Tiểu Tô..."

A?

Quản gia nhà họ Phụng và ba Thịnh cùng nhau ngạc nhiên, đang nói thì tự dưng dừng lại, quay đầu ngỡ ngàng nhìn về phía đối phương, dường như đều đang hỏi "Ông cũng đến tìm cô ấy?".

Tô Tái Tái quan sát hết tất cả biểu cảm của hai người họ, lại ngước mắt lên nhìn về phía Bạch Ngữ Dung và Thịnh Ngạo Tình vẫn đang còn đứng ở chỗ cũ không nhúc nhích.

Sau khi nhìn hai người vài lần với anh mắt cười như không cười, thì mới cụp mắt về nhìn lại hai người trước mặt, uể oải mở miệng: "Có việc gì?"

Câu nói này cũng khiến quản gia nhà họ Phụng và ba Thịnh hoàn hồn ngay lập tức, lần nữa nhìn về phía Tô Tái Tái.

Cũng không đoái hoài tới kinh ngạc việc đối phương cùng chính mình mục đích đồng dạng rồi liên tiếp nói rõ ý đồ đến.

"Ông ba nhà tôi sau khi về thì nghĩ lại, cứ cảm giác ở Hội đánh giá đan dược cô Tô đã có chút hiểu lầm với nhà họ Phụng, cho nên hôm nay cố ý dặn đi dặn lại với tôi rằng đưa cô Ngữ Dung đến để nhận lỗi." Quản gia nhà họ Phụng vừa nói vừa khẽ khom người.

Sau khi dừng lại lập tức quay đầu liếc mắt với Bạch Ngữ Dung.

Sau khi thấy ánh mắt như bảo "cô mau lại đây", Bạch Ngữ Dung mới mím môi lại, cúi đầu chịu đựng khuất nhục, từ từ tiến lên.

Nhưng đến khi cô ta đến gần, vốn dĩ nụ cười nhẹ vẫn còn đọng lại trên khuôn mặt Tô Tái Tái lại dần tắt đi, hàng lông mày cau lại nhìn chằm chằm Bạch Ngữ Dung.

Bạch Ngữ Dung càng đến gần, vết thương của cô lại nhức nhối, nhói lên liên tục, máu từ từ rỉ ra.

Bạch Ngữ Dung không hề biết về những chuyện này. Sau khi cô ta đứng bên cạnh quản gia nhà họ Phụng thì sợ hãi nhìn về phía Tô Tái Tái, ấp úng lên tiếng: "Cô, cô Tô..."

Lời còn chưa dứt đã bị Tô Tái Tái lập tức cắt ngang: "Bạch Ngữ Dung, Hứa Tần Nhã đâu?"

Câu hỏi này quá đột ngột, đừng bảo là Bạch Ngữ Dung, ngay cả quản gia nhà họ Phụng cũng giật mình, ông ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tô Tái Tái, dường như muốn tìm kiếm được manh mối gì từ nét mặt của cô.

Nhưng Tô Tái Tái cũng không nhìn ông ta lần nào cả, chỉ chăm chăm nhìn Bạch Ngữ Dung mà thôi.

Để nói chính xác hơn thì là cô đang nhìn chằm chằm vào giữa hai đầu lông mày của Bạch Ngữ Dung.

Dường như... có điều gì đó bí ẩn ở đó.

"Hứa, Hứa..." Bạch Ngữ Dung bỗng nhiên bị Tô Tái Tái hỏi, lập tức nói cà lăm, theo bản năng mà quay đầu lại nhìn quản gia nhà họ Phụng, vẻ mặt bối rối.

Thấy vậy, quản gia nhà họ Phụng không nhịn được mà mắng một câu "ngu ngốc" ở trong lòng, ông ta lập tức nở thêm một nụ cười, cướp lời: "À, bà Bạch à? Bà ấy vẫn luôn không khỏe từ sau khi trở về từ Hội đánh giá đan dược nhưng mà cô Tô cứ yên tâm. Ông ba đã sắp xếp cho bà Bạch tĩnh dưỡng ở một biệt thư thanh tịnh rồi, cô không cần..."

Lời còn chưa dứt, đã bị ánh mắt lạnh lùng của Tô Tái Tái ghim vào, những gì quản gia nhà họ Phụng còn chưa nói hết đã nghẹn lại ở cổ họng.

"Tôi có hỏi ông à?" Tô Tái Tái nhìn quản gia nhà họ Phụng, lãnh đạm mở miệng.

Quản gia nhà họ Phụng há to miệng, cuối cùng vẫn ngậm lại vì cái nhìn lạnh buốt của Tô Tái Tái, quay đầu nhìn về phía Bạch Ngữ Dung.

Cuối cùng Tô Tái Tái cũng ngó về phía Bạch Ngữ Dung lần nữa, im lặng nhìn cô ta cho đến khi Bạch Ngữ Dung càng ngày càng cảm thấy áp lực, ánh mắt đảo quanh không dám đối mặt với cô thì cô mới lập lại câu hỏi: "Bạch Ngữ Dung, tôi hỏi cô đấy."

"Mẹ... Hứa đúng như lời quản gia nhà họ Phụng nói như vậy, tĩnh dưỡng ở, ở..." Bạch Ngữ Dung cúi đầu, từ đầu đến cuối không dám đối diện với Tô Tái Tái, kiên trì trả lời.

"... Có đúng không." Tô Tái Tái nghe Bạch Ngữ Dung trả lời, cụp mắt nhàn nhạt hỏi lại, hàng lông mi che khuất ánh mắt của cô khiến cho những người khác không biết cô đang suy nghĩ gì.

Đang đúng lúc Bạch Ngữ Dung và quản gia nhà họ Phụng lo lắng bất an, Tô Tái Tái lại ngước mắt lên, nhìn về phía ba Thịnh: "Ông thì sao? Cũng giống như bọn họ?"

Ba Thịnh nghe thế thì gật đầu liên tục, lúc này mới phát hiện Thịnh Ngạo Tình vẫn còn đứng ở vị trí cũ, lập tức quay đầu nhìn về phía con gái, nhíu mày quát lớn: "Ngạo Tình! Còn không mau lại đây?!"

Lúc này, Thịnh Ngạo Tình mới xị mặt đi đến gần ba Thịnh, buồn bực không lên tiếng đứng ở một bên.

Tô Tái Tại lại nhìn về phía ba Thịnh cười: "A, các người đến để gây chuyện à?"

Nghe câu hỏi như vậy, ba Thịnh liên tục xua tay: "Làm sao lại thế được cô Tô, chúng tôi đến để xin lỗi cô mà."

Nói xong lại nhìn Thịnh Ngạo Tình, sau khi cứng rắn trừng mắt với cô ta một cái, trầm giọng với ý cảnh cáo: "Ngạo Tình!"

Lúc này Thịnh Ngạo Tình mới tém biểu cảm trên mặt lại, buồn bực khó chịu nói với Tô Tái Tái: “Xin lỗi cô Tô, hôm qua là tôi trót dại làm sai, cho nên hôm nay tôi đặc biệt đến đây để xin lỗi cô. Cô…”

Cô ta dừng lại, thầm cắn răng rồi mới nói tiếp: “Cô muốn đánh hay muốn chửi tôi, … cô muốn làm gì cũng được.”

—— “Được thôi.”

Thịnh Ngạo Tình còn chưa nói xong thì giọng nói uể oải của Tô Tái Tái đã vang lên.

Thịnh Ngạo Tình sửng sốt một hồi rồi chợt ngẩng đầu lên nhìn cô, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin được.

Được sao?!

“Sao?” Tô Tái Tái nhìn Thịnh Ngạo Tình, cười như không cười hỏi: “Có phải câu vừa nãy ‘muốn đánh hay muốn chửi’ chỉ là nói bừa không? Thế thì…”

“Không không không!” Khi Tô Tái Tái kéo dài lời còn chưa nói xong thì ba Thịnh lập tức xua tay liên tục.

Ông ta thậm chí còn nắm lấy cánh tay của Thịnh Ngạo Tình rồi đẩy cô ta đến trước mặt Tô Tái Tái, sau đó vội vàng giải thích: “Cô Tô, chúng tôi rất chân thành và rất nghiêm túc đến xin lỗi cô.”

Dừng một chút, ba Thịnh lại nghiến răng: “Con gái tôi đang ở trước mặt cô đây, cô muốn đánh hay muốn chửi… chỉ cần cô có thể trút được cơn giận này thì cô làm gì cũng được.”

Vừa dứt lời, Thịnh Ngạo Tình lập tức quay qua nhìn ba Thịnh, nhìn ông ta như thể là một người xa lạ vậy.

Cô ta ngân ngấn nước mắt.

Ba Thịnh ngoảnh mặt làm ngơ, không nhìn con gái. Ông ta dừng một chút rồi nói tiếp: “Cô Tô, … mời cô.”

Thịnh Ngạo Tình cắn chặt môi dưới, mạnh đến mức sắp chảy máu.

Nhưng lần này cô ta không nói gì cả, chỉ nắm chặt hai tay, từ từ quay đầu lại đối mặt với Tô Tái Tái bằng sắc mặt tái nhợt.

Cô ta đã chuẩn bị sẵn sàng để chịu đựng mọi sự sỉ nhục sắp xảy ra.

Nào ngờ Tô Tái Tái chỉ lặng lẽ nhìn cô ta một hồi, rồi dời mắt sang nhìn quản gia, nói với giọng điệu lạnh lùng.

“Còn các người thì sao? Có phải cũng để mặc tôi đánh mắng tùy thích, chỉ cần tôi có thể hả giận là được rồi?”

Quản gia ngây người một hồi rồi gật đầu lia lịa: “Đương, đương nhiên rồi. Không chỉ vậy, ông ba đã đặc biệt dặn tôi mang cuốn sách còn sót lại này đến tặng cho cô Tô, xin hãy nhận lấy.”

Ông ta vừa nói vừa nhanh chóng lấy hộp gỗ ra, cung kính dâng lên bằng hai tay.

Tống Khanh nhìn Tô Hồng Bảo, cậu bé thấy vậy thì lập tức hiểu ý, cậu bước tới nhận đồ dùm Tô Tái Tái.

Quản gia theo bản năng nhìn Tô Hồng Bảo, ông ta vốn định mỉm cười gật đầu cảm ơn cậu, nhưng khi nhìn rõ Tô Hồng Bảo thì ông ta lập tức sững sờ, thậm chí trợn to mắt nhìn cậu với sắc mặt tái nhợt rồi nói ra hai tiếng: “Cậu, cậu… ?!”.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 583


Tô Hồng Bảo không thèm nhìn quản gia lấy một cái, như thể không hề quen biết ông ta vậy.

Cậu cầm hộp gỗ rồi xoay người đến gần Tô Tái Tái, kêu một tiếng “tiểu sư thúc”, sau đó cậu mở hộp gỗ ra cho cô.

Tô Tái Tái rũ mắt xuống liếc nhìn cuốn rồi thản nhiên rời mắt đi, vẫy tay với Tô Hồng Bảo.

Tô Hồng Bảo “Bụp!” một tiếng đóng hộp gỗ lại, lui qua một bên đứng ở đó.

Quản gia luôn nhìn theo Tô Hồng Bảo chợt giật mình bởi tiếng đóng hộp gỗ, sau đó ông ta mới định thần lại. Ông ta vội vàng rời mắt đi để bình tĩnh lại.

Nhưng ông ta vẫn không khỏi liếc nhìn về phía Tô Hồng Bảo.

Tô Tái Tái thấy rõ mọi thứ: “Sao vậy? Quản gia biết bé ngỗng nhà tôi sao?”

“Hả? À, không, không biết.” Quản gia định thần lại, cười gượng nói: “Chỉ là… cảm thấy cậu ấy trông rất giống một người mà tôi từng biết.”

“À, hóa ra là vậy.” Tô Tái Tái gật đầu, dừng một chút rồi nói tiếp: “Nhưng trên đời này cũng có rất nhiều người trông giống nhau, chỉ là trùng hợp mà thôi, đúng không quản gia?”

“Đúng, đúng!” Quản gia vừa mỉm cười đáp lại, vừa không khỏi đưa tay lau mồ hôi trên trán.

Tô Tái Tái nhìn chằm chằm vào quản gia, sau khi nhìn chăm chú vài giây thì cô mới dời mắt đi, nói sang chủ đề khác: “Nhưng bây giờ khoan bàn về chuyện này đi.”

Cô dừng lại, mỉm cười nhìn Bạch Ngữ Dung rồi hỏi quản gia: “Có phải muốn đánh hay chửi là tùy tôi quyết định đúng không?”

“Đúng.”

“Ừm, thế thì tốt.” Tô Tái Tái gật đầu, nhìn Thịnh Ngạo Tình, hất cằm nói với cô ta: “Thịnh Ngạo Tình, cô đi tát cô ta đi.”

Thịnh Ngạo Tình sửng sốt, ngây người một hồi rồi mới lặp lại: “Tôi ư?”

Cô ta dừng lại rồi nhìn sang Bạch Ngữ Dung: “Tát cô ta?”

“Đúng vậy.” Tô Tái Tái lạnh lùng nói, chẳng thèm nhìn Bạch Ngữ Dung và nói tiếp: “Chỉ cần cô tát đến khi có thể thỏa mãn được tôi thì tôi sẽ xem như hôm qua chưa từng xảy ra chuyện gì cả.”

Ba Thịnh vui mừng khôn xiết khi nghe thấy vậy, ông ta nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn Thịnh Ngạo Tình và thúc giục: “Ngạo Tình ơi.”

Ông ta chỉ thiếu điều hối cô ta mau ra tay thôi.

Còn sắc mặt của Bạch Ngữ Dung và quản gia thì vô cùng khó coi.

Thấy vậy, Tô Tái Tái lại cười hỏi: “Sao vậy? Quản gia, có vấn đề gì sao?”

Tô Tái Tái không tự mình ra tay mà lại để cho nhà họ Thịnh, người thậm chí không nằm trong bốn gia tộc lớn của thủ đô ra tay, đây không phải là đang tát vào mặt của nhà họ Phụng, mà chính là vứt mặt mũi của nhà họ Phụng xuống đất để làm nhục họ.

Nhưng vì Phụng Hồng Bác, cho dù lúc này quản gia có nuốt không trôi được sự nhục nhã này thì cũng buộc phải nuốt trôi, cho nên ông ta cố gắng mở miệng trả lời: “Không, không có vấn đề gì cả.”

Ông ta thậm chí còn lùi lại một bước để nhường chỗ cho Thịnh Ngạo Tình dễ ra tay.

Vừa nãy Thịnh Ngạo Tình đã muốn dạy cho Bạch Ngữ Dung một bài học rồi, nhất là khi nãy cô ta đã bị ba Thịnh tát do Bạch Ngữ Dung, bây giờ Tô Tái Tái đưa ra yêu cầu này, đúng là đã cho cô ta một cơ hội.

Vì vậy, Thịnh Ngạo Tình đi tới và hung hăng tát liên tục vào mặt của Bạch Ngữ Dung.

Thịnh Ngạo Tình không chỉ đã tát cô ta mười mấy cái bạt tai, mà còn túm lấy tóc của Bạch Ngữ Dung và kéo thật mạnh.

Dáng vẻ dữ tợn kia càng tôn lên vẻ bất lực và đáng thương của Bạch Ngữ Dung.

Cuối cùng, đến cả ba Thịnh cũng có chút không nỡ.

Thịnh Ngạo Tình lại tát Bạch Ngữ Dung một cái nữa, sau khi hài lòng nhìn thấy khóe miệng bị nứt của cô ta đang chậm rãi chảy máu ra thì Thịnh Ngạo Tình mới lắc cái tay tê dại của mình và nhìn Tô Tái Tái, như thể đang hỏi cô đã hài lòng chưa?

Tô Tái Tái hừ cười khi thấy vậy, nhìn ba Thịnh gật đầu: “Chuyện hôm qua xí xóa hết. Các người đi đi.”

Thấy vậy, ba Thịnh không dám nói gì nữa, gật đầu cúi chào Tô Tái Tái rồi kéo Thịnh Ngạo Tình nhanh chóng rời đi.

Sau khi họ đã đi xa, Tô Tái Tái mới nhìn sang Bạch Ngữ Dung đang vô cùng chật vật, sau khi chiêm ngưỡng một hồi thì cô mới nói: “Bạch Ngữ Dung.”

Bạch Ngữ Dung mặt không cảm xúc ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt như đã tẩm độc vậy.

Nhưng Tô Tái Tái không hề quan tâm đến dáng vẻ đó của cô ta, cô vẫn mỉm cười nhìn cô ta, một lúc sau mới nói.

“Ban đầu tôi còn định tha cho cô.”

Ngay khi lời này vừa nói ra, lập tức khiến Bạch Ngữ Dung sững sờ và hơi thắc mắc.

Nhưng Tô Tái Tái không quan tâm cô ta có nghe hiểu được hay không, cô mỉm cười nói tiếp: “Nhưng bây giờ không còn là vấn đề tôi có tha cho cô hay không nữa.”

“...” Cái gì?

Bạch Ngữ Dung khẽ há miệng, nhưng chưa kịp nói gì thì câu hỏi tiếp theo của Tô Tái Tái đã khiến cô ta thấy cả người lạnh như băng.

—— “Tôi cho cô chút gợi ý nhé.”

Tô Tái Tái cười: “Ngày thờ cúng tổ tiên.”

Lời còn chưa dứt, nhưng dường như Bạch Ngữ Dung đã nghĩ đến điều gì đó, sự oán hận trong mắt dần bị nỗi sợ hãi thay thế.

—— [Tuy chúng ta không có quan hệ máu mủ, nhưng chỉ cần uống nước bùa này thì từ nay số phận của gia đình ba người chúng ta sẽ gắn liền với nhau, chúng ta sẽ là người nhà thân thiết hơn cả máu mủ ruột thịt.]

Từ nay về sau, số phận gắn liền với nhau, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.

Tô Tái Tái đang chiêm ngưỡng biểu cảm của Bạch Ngữ Dung, hơi ngước mắt lên nhìn đỉnh đầu của cô ta, sau đó lại cười tủm tỉm nhìn cô ta, mặc kệ vết đau nhói trên tay mà nói thêm.

“Bạch Ngữ Dung, giết mẹ… sẽ bị trời phạt đấy.”

! ! !

“Cô, cô đang nói bậy bạ gì đó?!” Bạch Ngữ Dung trợn mắt nhìn Tô Tái Tái, trong lòng cảm thấy sợ hãi.

Hai ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, nên dây thần kinh của Bạch Ngữ Dung vốn đã căng như dây đàn.

Hiện giờ Tô Tái Tái nói ra những lời này, chẳng khác nào một lưỡi dao cắt đứt chút lý trí cuối cùng mà cô ta cố gắng níu giữ, con ngươi trong mắt không ngừng chuyển động, như thể sắp sụp đổ.

Cô đã biết được những gì? Cô đã biết được bao nhiêu chuyện?!

Hay là... cô đã “nhìn thấy” cái gì đó rồi?

Những dòng suy nghĩ cứ cuộn chạy trong đầu của Bạch Ngữ Dung, đến khi ý nghĩ này đột nhiên loé lên thì cô ta chợt đứng cứng nhắc, đờ người ra ngay tại chỗ.

Dần dần, một luồng khí lạnh từ sống lưng lan ra.

Như là mấy ngày nay đã bỏ qua điều gì đó, cho đến tận bây giờ khi bị Tô Tái Tái vạch trần, cô ta mới từ từ cảm nhận được những thay đổi xung quanh mình.

Trước lời chất vấn của Bạch Ngữ Dung, Tô Tái Tái chỉ khẽ cười rồi chậm rãi bổ sung: “Dù cô không ra tay,... thì cô vẫn là đồng phạm.”

Bạch Ngữ Dung hít thở không thông, không nhịn được mà lảo đảo lùi lại hai bước.

Cô ta nhìn về phía Tô Tái Tái rồi khẽ há miệng, nhưng lại không phát ra được tiếng nào.

Tô Tái Tái thấy dáng vẻ này của cô ta thì đưa mắt nhìn quản gia đang đứng ngây người ở một bên kể từ lúc cô nói ra hai chữ “giết mẹ”.

Cô bình thản cất lời: “Trở về nói với Phụng Hồng Bác, bảo ông ta đợi đấy.”

Quản gia nghe thế, bỗng chốc ngẩng đầu nhìn về phía Tô Tái Tái, chạm phải ánh mắt lạnh lùng của cô thì không khỏi giật mình.

Ông ta không dám nói lời nào mà chỉ tùy tiện gật đầu rồi dẫn theo Bạch Ngữ Dung nhếch nhác rời đi.

Giống như là con chó hoang cụp đuôi bỏ chạy vậy.

Tô Tái Tái nhìn theo bóng lưng của quản gia, khẽ cử động tay, trong nháy mắt có một lá bùa màu trắng bay ra, biến thành một con cá nhảy xuống mặt đất, hóa thành một cái bóng rồi nhanh chóng bơi vào trong bóng của quản gia, hòa làm một và biến mất không dấu vết.

Ngay khi làm xong những việc này, vết thương trên tay của Tô Tái Tái hơi nứt ra, rách làm đôi, tiếp sau đó lập tức có vài giọt máu tươi nhỏ tí tách xuống mặt đất.

Tô Hồng Bảo nhìn thấy những giọt máu dưới mặt đất, còn chưa mở miệng cảm thán thì Tống Khanh đã nắm lấy tay của Tô Tái Tái, vừa bôi đất sự sống mới giúp cô, vừa giơ tay kết ấn cầm máu cho cô.

Bận rộn suốt một lúc lâu, cuối cùng cũng khiến miệng vết thương ngừng chảy máu.

“Lại làm phiền sư đệ nữa rồi.” Tô Tái Tái để mặc cho Tống Thanh lau sạch vết máu trên tay mình.

Dừng một chút, cô lại nói: “Có điều tôi muốn tự mình xử lý Phụng Hồng Bác.”

Tô Tái Tái vừa dứt lời, Tống Khanh chợt dừng động tác trong tay lại, nhướng mi, im lặng nhìn về phía cô.

Đến khi Tô Hồng Bảo ở một bên cảm thấy bất an và có hơi đứng không vững thì Tống Khanh mới cụp mắt xuống, âm thầm thở dài nói: “Được.”

Tô Tái Tái nghe thế, mỉm cười nhìn anh, khẽ nghiêng đầu nói: “Tôi biết sư đệ là tốt nhất mà.”

Tống Khanh không nói gì, chỉ rũ mắt xuống, cẩn thận lau tay cho cô.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 584


Mà ở bên kia.

Bạch Ngữ Dung đi theo sau quản gia, vội vàng lên xe ngồi vào chỗ, im lặng không nói một lời, hai tay khoanh trước ngực, trong mắt vẫn còn mang theo sự sợ hãi, ngơ ngác nhìn cảnh đường phố không ngừng lướt qua ở bên ngoài cửa sổ.

Bản thân quản gia cũng sợ hãi không kém, làm gì có thời gian quan tâm đến cô ta.

Một lúc sau, ông ta mới lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn sang Bạch Ngữ Dung, không hề khách sáo, nói: “Tôi hỏi cô, cậu bé bên cạnh Tô Tái Tái rốt cuộc là sao?”

Bạch Ngữ Dung vẫn còn ngây người, đến khi quản gia sốt ruột hỏi lại lần nữa, cô ta mới từ từ hoàn hồn, quay đầu nhìn về phía ông ta, ngẫm nghĩ một lúc rồi chậm chạp đáp: “Hình như là sư điệt của Tô Tái Tái.”

“Sư điệt ư?” Quản gia lặp lại, khựng vài giây lại vội vàng hỏi: “Tên là gì?”

“Tô... Hồng Bảo?” Bạch Ngữ Dung thành thật trả lời.

Quản gia lẩm bẩm cái tên này trong miệng, sau đó không quan tâm đến Bạch Ngữ Dung nữa, để mặc cho cô ta tiếp tục ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mặc dù tên đã thay đổi nhưng dáng vẻ vẫn giống y hệt như ông chủ hồi còn trẻ.

Thậm chí còn giống cậu chủ Cảnh đến bảy, tám phần.

Đúng thế, chắc chắc không sai được. Cậu nhóc tên Tô Hồng Bảo đó nhất định là cậu cả!

Nhưng... nếu là cậu cả, vậy vừa rồi... cậu ấy có nhận ra ông ta không?!

Quản gia vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc, thậm chí còn cảm thấy có một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Đúng lúc này, xe chạy đến gầm cầu vượt, vào lúc ánh sáng và bóng tối đan xen vào nhau, trên gương chiếu hậu ở trong xe, vốn dĩ không có một ai ngồi ở hàng ghế sau, bỗng chốc xuất hiện một nữ quỷ không đầu!

Nó yên lặng ngồi ở đó, không hề động đậy.

Một lát sau, nữ quỷ không đầu mới vặn vẹo chiếc cổ, dường như đang nhìn về phía Bạch Ngữ Dung.

Đáng tiếc là lúc này Bạch Ngữ Dung và quản gia đều đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không ai phát hiện ra nó.

Ngay cả tài xế cũng đang tập trung lái xe, không có nhìn vào gương chiếu hậu trong xe.

Vì vậy không ai chú ý đến vào giờ phút này, do ánh sáng và bóng tối đan xen vào nhau nên đã xảy ra một cảnh tượng kinh hoàng.

Điều đáng sợ hơn là nữ quỷ không đầu đang ngồi ngay ngắn, hai tay ôm đầu của bản thân để lên đầu gối này lại chính là Hứa Tần Nhã!

Đột nhiên! Cái đầu đang nhắm nghiền hai mắt kia chợt mở mắt ra! Con ngươi nhỏ như đầu kim chuyển động loạn xạ bên trong hốc mắt, rồi từ từ di chuyển về hướng mà chiếc cổ đang “nhìn”.

Cứ như vậy liếc mắt nhìn Bạch Ngữ Dung, sau đó trên khuôn mặt không có một chút biểu cảm của Hứa Tần Nhã dần dần nở một nụ cười dữ tợn.

----

Nhà họ Phụng.

Xe vừa dừng lại, quản gia chẳng buồn nhìn Bạch Ngữ Dung một cái mà lập tức chạy thẳng tới phòng sách của Phụng Hồng Bác, thuật lại lời mà Tô Tái Tái đã nói cho ông ta nghe.

“... Cô ta nói như vậy thật sao?” Phụng Hồng Bác nhìn về phía quản gia, thấy ông ta gật đầu thì cười giễu một tiếng.

Tùy ý ném quyển sách đang cầm trong tay lên bàn rồi nói: “Nói khoác mà không biết ngượng mồm à, đợi qua khoảng thời gian này, xem tôi làm sao trừng trị cô ta.”

Nhắc mới nhớ…Tô Tái Tái là một “vật chứa” còn tốt hơn Bạch Ngữ Dung nữa…

Có lẽ phải tính kế lâu dài rồi.

Nghĩ tới đây, Phụng Hồng Bác nhìn về phía quản gia, hỏi: “Đã tìm được tung tích của Bạch Văn Liên chưa?”

Quản gia lắc đầu: “Vẫn chưa.”

“Mau đi tìm tiếp đi, ông ta có quan hệ huyết thống với Tô Tái Tái, về sau nhất định sẽ có giá trị lợi dụng.” Phụng Hồng Bác khẽ cau mày, hiện tại ông ta có hơi hối hận vì đã thủ tiêu Hứa Tần Nhã quá sớm.

Khi đó ông ta cứ đinh ninh rằng dù thế nào đi nữa thì cũng còn có Bạch Văn Liên, nên mới xử lý Hứa Tần Nhã một cách nhanh gọn như vậy.

Sớm biết thế này... lúc đó không nên chỉ lo trút giận, mà lẽ ra phải giữ cho Hứa Tần Nhã một hơi thở.

“Vâng.” Quản gia đáp, dừng một lát, ông ta lại ngẩng đầu nhìn về phía Phụng Hồng Bác, có chút do dự, cất lời: “Ông ba.”

Phụng Hồng Bác thấy thế, vừa cầm quyển sách ban nãy ném trên bàn lên, vừa hỏi: “Có chuyện gì?”

“Hôm nay hình như tôi đã nhìn thấy…” Quản gia ngập ngừng một lúc, lại ngước mắt nhìn Phụng Hồng Bác, sau đó tiếp tục nói: “Cậu cả ở chỗ Tô Tái Tái.”

“Hả?” Phụng Hồng Bác nghe xong, ngẩng đầu nhìn về phía ông ta, thấy vẻ mặt hoảng hốt của ông ta thì cười nói: “Ông không nói thì suýt chút nữa là tôi đã quên chuyện này luôn rồi.”

“Năm đó ông làm ăn kiểu gì mà lại không g**t ch*t nó.”

Nó không những không chết mà còn lành lặn xuất hiện trước mặt ông ta.

Khóe mắt quản gia nhà họ Phụng giật một cái, đột nhiên ông ta nhìn về phía Phụng Hồng Bác thốt lên: "Thật sự là cậu cả ạ?!"

Dừng một chút rồi ông ta vội vã giải thích: "Ông ba, trước đây tôi đã làm theo lời dặn dò của ông, nhưng... Cũng không biết tại sao hiện tại cậu ấy lại có thể..."

"... Được rồi. Tôi cũng không nghĩ ông sẽ hai lòng với tôi." Phụng Hồng Bác nhìn quản gia vội vàng giải thích, nghỉ một chút lại nói tiếp: "Coi như thằng nhóc kia mạng lớn, không ngờ bị ông bẻ gãy tay chân, rút gân, vứt xuống núi nhưng vẫn bình an vô sự."

"Nhưng mà… Lần sau nó sẽ không có cơ hội như vậy nữa đâu."

Quản gia nhà họ Phụng nghe được câu nói này, lại lần nữa nhìn về phía Phụng Hồng Bác mở miệng: "Ông ba có muốn tìm thời gian để xử lý cậu ấy không ạ?"

Phụng Hồng Bác lắc đầu: "Hiện tại mọi chuyện phải tập trung vào Phụng Cảnh đã. Chờ thêm một khoảng thời gian nữa rồi lại bàn sau."

Quản gia nhà họ Phụng gật đầu.

Phụng Hồng Bác nói đến đây lại không khỏi cảm thấy tiếc nuối trong lòng.

Thật đáng tiếc mà.

Lúc đó, khi ông ta biến thành "Phụng Hồng Bác", Tô Hồng Bảo dù tuổi còn nhỏ nhưng tư chất bất phàm, không thích hợp để làm vật chứa mới của ông ta.

Tô Hồng Bảo là con trai trưởng của nhà họ Phụng, lại có thiên phú, nếu để mặc cho nó ở lại nhà họ Phụng thì không những Phụng Hồng Bác không lợi dụng được gì mà còn sẽ là chướng ngại vật trên con đường chiếm đoạt nhà họ Phụng trong tương lai của ông ta.

Nếu đã như vậy, chi bằng nhổ cỏ trước.

Dù sao khi đó Bối Trân cũng đã mang thai Phụng Cảnh.

Cho nên Phụng Hồng Bác đã lợi dụng sự tín nhiệm của vợ chồng hai người họ đối với mình mà phán Tô Hồng Bảo sẽ là sao chổi gây tai họa cho nhà họ Phụng, ông ta lại sử dụng mánh khóe để khiến cậu ấy có vẻ như là một “đứa vô dụng” không có một chút năng lực nào.

Khi này mới có thể khiến hai vợ chồng quyết định từ bỏ Tô Hồng Bảo.

Rồi đưa cậu ấy đến thủ đô.

Phụng Hồng Bác lập tức nhân cơ hội này mà sai quản gia nhà họ Phụng giả mạo thành bọn cướp, bắt cóc Tô Hồng Bảo.

Sau khi đã lấy được tiền chuộc thì cũng đồng thời giết con tin.

Không chỉ như thế, lúc ông ta yêu cầu quản gia nhà họ Phụng vứt Tô Hồng Bảo xuống, còn cố ý đánh gãy tay chân và rút gân của cậu ấy.

Về phần Phụng Cảnh, lấy lý do là tăng cường sức mạnh cho cơ thể của thằng bé nhưng thật ra ông ta lại biến Phụng Cảnh trở thành một vật chứa hoàn mỹ, vô cùng thích hợp với bản thân.

Đáng tiếc rằng lúc Phụng Cảnh sắp được hai tuổi, ông chủ nhà họ Phụng phát hiện có điều không đúng, Phụng Hồng Bác đành phải khiến ông ấy gặp chuyện ngoài ý muốn để giải quyết.

Ở mặt ngoài thì ông ấy đã chết rồi nhưng thật ra vẫn luôn bị xem như một vật thí nghiệm, bị nhốt trong căn phòng bí mật để tiến hành các loại thí nghiệm.

Vốn chỉ muốn trước khi đoạt xác Phụng Cảnh thì xử lý ông ấy. Nhưng bây giờ... trái lại có thể làm mồi nhử.

Suy nghĩ như thế, Phụng Hồng Bác lần nữa nhìn về phía quản gia nhà họ Phụng, ánh mắt quỷ dị: "Ông sắp xếp một chút, thăm dò Tô Hồng Bảo thử xem nó có phản ứng gì đối với bọn người Bối Trân."

Quản gia nhà họ Phụng nghe xong đã hiểu ngay ý của Phụng Hồng Bác, lập tức gật đầu: "Tôi hiểu rồi."

"Ừm." Phụng Hồng Bác đáp lại, vừa đọc cuốn sách trên tay vừa nói thêm: "Ngày mai Phụng Cảnh lại được tắm trong nước thuốc, nhưng vẫn thiếu một vị thuốc. Nhớ cho người đi tìm."

"Vâng."

Quản gia nhà họ Phụng trả lời, thấy Phụng Hồng Bác không còn ra thêm lệnh nào nữa thì mới rời khỏi phòng đọc sách không một tiếng động.

Sau khi đóng cửa phòng khác từ phía bên ngoài, quản gia nhà họ Phụng lập tức xoay người chuẩn bị đi kiểm tra thiếu vị thuốc nào. Cơ thể khẽ di chuyển, bóng đen liền đi theo sau.

Nhưng lại có một phần bóng nhỏ không di chuyển theo, đợi đến khi quản gia rời đi mới từ một vòng tròn trên sàn nhà biến thành một con cá.

Sau khi lắc đầu vẫy đuôi, nó tìm kiếm hơi thở rồi nhanh chóng bơi về phía gian phòng của Phụng Cảnh.
 
Back
Top Bottom