Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 580


Khi cần nó chỉ cần run run phần đuôi, phát ra tiếng kêu để ra lệnh cho vật chủ.

Thậm chí còn có thể ẩn nấp ở các vị trí khác nhau trong cơ thể.

Tuy nói cá chình mũi hếch bảy mang nếu muốn thành côn trùng trưởng thành thì nhất định phải ở bên trong cơ thể con người, nhưng chỗ bọn nó đẻ trứng lại nhất định phải là chỗ ẩm ướt và lạnh lẽo.

Vừa vặn chỗ ẩm ướt và lạnh lẽo này giống với huyết hương trùng, cho nên có đôi khi chỗ huyết hương trùng ở cũng đồng thời phát hiện ra trứng trùng của cá chình mũi hếch bảy mang.

Cho nên lúc không có vật chủ, trứng trùng của cá chình mũi hếch bảy mang sẽ dính chặt lấy trứng trùng của huyết hương trùng, nhờ vào đó để được mang ra ngoài, thậm chí chui vào trong cơ thể người.

Lúc ở hội đánh giá đan dược, Tô Tái Tái đã lén tráo đổi đan dược của Bạch Ngữ Dung.

Sau khi bắt tay vào nghiên cứu nó hai ngày, cô đột nhiên nhớ ra trước kia bản thân đã từng giúp ông cụ Bách, Bách Tán Quốc bắt được một con huyết hương trùng.

Cô cố tình gọi điện tới hỏi thăm, từ chỗ ông cụ, lúc này cô mới biết đợt trước khi tham gia hội đánh giá mùi hương, người mời bọn họ là Phụng Hồng Bác.

Lúc đó Tô Tái Tái đã nghi ngờ cái gọi là đan dược kia thật chất là trứng trùng của cá chình mũi hếch bảy mang, thế nên cô đưa nó cho nữ quỷ để nó ấp, xem tình hình bây giờ, có vẻ cô đã đoán đúng rồi.

Tống Khanh nghe Tô Tái Tái nói xong thì gật gật đầu, sau đó nhìn nữ quỷ đang run lẩy bẩy nằm sấp trên bãi cỏ.

Anh quay qua nhìn Tô Tái Tái rồi nói: “Hôm qua ở Đại học Đế Đô, tôi có giết một con có ngoại hình tương tự nó.”

Anh còn chưa nói hết câu, nữ quỷ nghe thế càng run rẩy dữ dội hơn.

Tô Tái Tái thấy nữ quỷ run rẩy như vậy cũng không làm khó nó nữa, xua xua tay nói: “Cô về đi, sau này tôi gọi thì cũng đừng giả chết kiểu đó.”

Lúc nãy nếu không phải Tô Tái Tái gọi hoài mà nữ quỷ này vẫn không chịu ra thì cô sẽ không mất kiên nhẫn đến nỗi để Tống Khanh dùng phương pháp này.

Cô vừa nói xong, vua sói không cần đợi Tống Khanh lên tiếng đã lùi ra sau mấy bước, nhường đường cho nữ quỷ đi tới.

Dẫu gì thì chỉ cần là lời Tô Tái Tái, chủ nhân đều sẽ gật đầu.

Nữ quỷ điên cuồng gật đầu với Tô Tái Tái, ngại dùng tay chống lấy người để lết tời bên hồ quá chậm nên nhanh chóng lăn qua một bên, rồi “ục ục” lăn vào trong hồ, bọt nước bắn lên tung tóe một mảng.

Có điều mấy bọt nước vốn dĩ văng về phía Tô Tái Tái khi cách cô một khoảng thì đập vào một bức tường vô hình rồi lập tức trượt xuống, không giọt nước nào bắn được vào người cô.

Nhưng Tô Hồng Bảo và vua sói thì không có “may mắn” như thế, bị nước bắn tung tóe đầy mặt.

Tô Tái Tái không phát hiện ra “chi tiết nhỏ” này, cô đang bận nói chuyện với Tống Khanh.

“Đó chắc là Hoàng Trầm Giai đã tấn công Mễ Nhã hồi trước, đàn anh Ngô Hạo đã tìm cô ta khá lâu rồi, không ngờ cô ta thay hình đổi dạng thành ra thế này.” Tô Tái Tái nghĩ, chỉ vào cá chình mũi hếch bảy mang trên mặt đất đang muốn chạy trốn vào trong hồ nước rồi bị một móng vuốt của vua sói ấn giữ dưới đất.

Cô nói tiếp: “Xem ra phải gọi điện thoại cho đàn anh Ngô Hạo tới thôi.”

Để anh ấy tiện thể giải quyết chuyện của Bạch Ngữ Dung luôn.

Tống Khanh gật đầu, không có ý kiến gì.

Cuộc nói chuyện của hai người tạm thời kết thúc, lúc này Tô Tái Tái mới nhớ ra gì đó, quay đầu nhìn về phía Tô Hồng Bảo, cô đang nghĩ thật kỳ lạ, sao nãy giờ tiểu sư điệt không nói tiếng nào thế.

Nhưng tới khi nhìn thấy mặt cậu ấy toàn là nước, cô nhịn không được kinh ngạc một chút.

“Bé ngỗng, sao con lại thành ra thế đấy?”

Sao lại bị nước bắn tung tóe ướt hết cả thế này?

Cô quay qua nhìn vua sói cũng đang ướt sũng đứng bên cạnh thì giật mình nói: “Nhất định là mày không ngoan, lúc vung nước bắn ướt hết cả người bé ngỗng.”

Hú?

Vua sói trợn to mắt thú, đôi mắt tròn ve trông còn có vẻ đáng yêu.

… Sao nó lại phải cõng cái nồi này?

“Không có gì đâu ạ. Lúc nãy khi nữ quỷ lăn xuống hồ con không kịp tránh.” Tô Hồng Bảo lau mặt rồi trả lời.

Hóa ra là thế.

Tô Tái Tái gật đầu, gật được một nửa cô mới phát hiện ra vua sói đứng bên cạnh đang yên lặng cụp mắt nhìn cái bóng của bản thân thì cười hì hì, vươn tay xoa đầu nó, thuận tiện xoa xoa lỗ tai xù lông của nó.

“Được rồi, được rồi, tao trách oan mày rồi. Vuốt lông cho mày nhé? Hay là mua bánh bao ngọt?” Tô Tái Tái nghĩ một chút rồi bổ sung: “Chúng ta tới căn tin của Luyện Đan Viện ăn đi, gần đây cơm ở căn tin bọn họ là ngon nhất.”

Vua sói thở một hơi ra, dáng vẻ như đang nói: “Tôi có thể làm gì khác à?”

Tô Tái Tái thấy vậy lại xoa xoa lông nó, khi cô đang tính nói thêm gì đó, tiếng chuông điện thoại đúng lúc vang lên, cắt ngang ý định của cô.

Người gọi tới vừa hay là Ngô Hạo.

“Thật là trùng hợp.” Tô Tái Tái nhận điện thoại, nhìn Tống Khanh bật cười.

Cô để điện thoại sát vào tai, nói: “Đàn anh Ngô Hạo, vừa đúng lúc tôi cũng tính tìm anh.”

“Đàn em, ở chỗ tôi có thứ đồ muốn nhờ cô giúp đỡ phân biệt một chút.” Ngô Hạo nhíu mày, sau khi nói xong lại nhìn về những cái ống thí nghiệm của mình.

Từ sau khi nhặt được đan dược ở ký túc xá của Hoàng Trầm Giai, Ngô Hạo dùng mắt thường vẫn không biết được nó là cái gì, nên anh ấy cho thành viên trong đội cắt ra một chút, bỏ vào trong ống nghiệm, tính dùng nước pha loãng ra để phân định thành phần.

Không ngờ rằng khi phần thuốc nhỏ đó tan ra trong nước, nó lại rã thành từng mảng, từng mảng… Trông giống như da đầu đang chìm nổi trong ống nghiệm. Ở trên cùng có một lớp dầu trơn màu vàng nhạt trong suốt bao phủ.

Thành viên trong đội kiểm tra sơ bộ, kết luận đó là da người!

Điều quái dị là, da người này lại có phản ứng kỳ quái với cơ thể sống.

Tối hôm qua phó viện trưởng Quách xảy ra chuyện, bây giờ Nghiêm Thanh và Chu Phổ đều ở bên cạnh chăm sóc ông ấy.

Những người khác của Luyện Đan Viện thì Ngô Hạo không tin tưởng lắm, cho nên phải gọi điện thoại cho Tô Tái Tái.

“Được, tôi biết rồi. Tôi có thể lờ mờ đoán được đó là cái gì rồi. Có điều… Chờ chúng tôi tới đó rồi nói chi tiết hơn.” Tô Tái Tái nói với Ngô Hạo ở đầu bên kia điện thoại, đồng thời nhìn về phía cá chình mũi hếch bảy mang đã bị Tô Hồng Bảo cẩn thận cho vào ống đựng bằng trúc và bịt kín lại.

Cô nói tiếp: “Chắc lát nữa anh cũng biết nó là cái gì thôi.”

Sau khi cúp máy, Tô Tái Tái cười với Tống Khanh, nói: “Sư đệ, lát nữa chúng ta tới căn tin của Luyện Đan Viện sau, bây giờ đi nếm thử đồ ăn của căn tin Lục Bộ trước được không?”

Tống Khanh cười, gật đầu.

Tô Hồng Bảo ở bên cạnh thấy vậy lại nhịn không được trong lòng lén lút nói thầm.

Tiểu sư thúc, cho dù sư thúc nói sư phụ cùng nhau đi ăn bánh bao ngọt thì chắc là sư phụ cũng sẽ gật đầu thôi!

Tô Tái Tái và hai người còn lại đã đến Lục Bộ, họ vừa mới xuống xe thì Ngô Hạo đã đợi ở đó từ sớm lập tức dẫn phụ tá A Lai bước nhanh đến đón.

“Đàn em, ơ… anh Tống.” Ngô Hạo nhìn Tống Khanh, dừng một chút rồi mới cung kính gọi một tiếng “anh”.

Đêm qua đã xảy ra quá nhiều chuyện, anh ấy mới xử lý chuyện của Hoàng Trầm Giai được một nửa thì đã bị gọi đến bệnh viện.

Mãi đến khi trở về Lục Bộ, nhờ đội viên kiểm tra viên đan dược đó thì họ mới phát hiện ra bóng dáng của Tống Khanh và vị đạo trưởng trong núi qua camera giám sát đã lấy từ Đại học Đế Đô.

Nhất là cảnh Tống Khanh dễ dàng giải quyết Hoàng Trầm Giai chỉ bằng một chiêu, thật khiến mọi người kinh ngạc.

Hơn nữa, chuyện đã xảy ra tại cuộc đấu giá Hội Huyền học hôm qua cũng khá rầm rộ, cho nên bây giờ Ngô Hạo nhờ Ngô Lục Lục điều tra xem thì đương nhiên anh ấy đã biết được thân phận của Tống Khanh.

—— Ngoài việc là sư đệ của Tô Tái Tái ra thì anh còn là hội trưởng chưa từng lộ mặt của Hội Huyền học!

Khó trách sao bây giờ anh ấy gặp lại Tống Khanh lại trông câu nệ hơn hôm qua.

Tống Khanh khẽ gật đầu với Ngô Hạo rồi nhìn sang Tô Tái Tái.

Tô Tái Tái cùng anh bốn mắt nhìn nhau, rồi chợt hiểu ra “ồ” một tiếng, cô như thể cuối cùng đã nhớ đến điều gì đó dưới sự nhắc nhở của Tống Khanh, cô nhìn Ngô Hạo nói: “Đàn anh Ngô, tôi có mang theo một thứ tới đây, anh xem qua nhé.”

Cô vừa nói vừa nhìn Tô Hồng Bảo, kêu một tiếng “bé ngỗng”, ra hiệu cậu đưa đồ cho Ngô Hạo.

Tô Hồng Bảo gật đầu rồi đưa đồ cho phụ tá A Lai bước tới nhận lấy.

Trong khoảnh khắc sang tay, thứ được đựng trong ống tre dường như cảm nhận được nguy hiểm, nó đột nhiên giãy giụa dữ dội, khiến người ta có thể cảm nhận được điều đó qua ống tre.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 581


A Lai giật mình, lúc này mới nhận ra thứ ở bên trong là một sinh vật sống.

“Đây là… ?” Ngô Hạo cũng nghe thấy tiếng động bên trong, anh ấy quay qua nhìn ống tre rồi lại nhìn Tô Tái Tái với vẻ thắc mắc.

“À, tôi quên nói đó là sinh vật sống.” Tô Tái Tái nói, dừng một chút thì cô nhìn A Lai, nói thêm: “Anh yên tâm đi, do đã dán phong ấn rồi nên nó không ra được đâu.”

Sau khi nghe vậy, A Lai mới yên tâm gật đầu.

Đây không phải là nơi để nói chuyện chi tiết, Ngô Hạo làm động tác “mời” rồi dẫn đám người Tô Tái Tái đi về phía phòng thí nghiệm.

Sau khi đến phòng thí nghiệm, Ngô Hạo đưa tay ra hiệu với đội viên, đối phương lập tức mang ống nghiệm tới.

Ngô Hạo nhận lấy ống nghiệm, vừa đưa cho Tô Tái Tái, vừa nói: “Đàn em, chính là cái này, cô nhìn xem.”

Tô Tái Tái đang định đưa tay nhận lấy thì Tống Khanh luôn đứng bên cạnh đã nhanh tay hơn, khiến cô và Ngô Hạo sửng sốt và đồng loạt nhìn Tống Khanh.

“Sư đệ?”

Tống Khanh nhìn chất đục ngầu trong ống nghiệm, nhàn nhạt nói: “Tôi xem cũng như vậy thôi.”

Dừng một chút, anh liếc nhìn Tô Tái Tái, sau đó rời mắt đi rồi mới thản nhiên nói: “Bây giờ những thứ này, nếu có thể không chạm vào thì đừng chạm vào.”

“Ồ.” Tô Tái Tái không nghĩ gì nhiều, cô ngoan ngoãn thật thà gật đầu rồi đến gần Tống Khanh, mượn tay của anh để cùng nhìn vào ống nghiệm, cô vừa xem vừa hỏi: “Thế nào? Cậu đã nhìn ra đó là gì chưa?”

Tống Khanh nhìn dáng vẻ ngó dáo dác của cô ở bên cạnh mình, thế là anh đưa món đồ trong tay qua một chút để Tô Tái Tái có thể nhìn kỹ hơn.

Sau khi xác định cô đã xem xong, anh không cần nhờ Tô Tái Tái đưa trả mà anh đã trực tiếp trả lại cho Ngô Hạo.

Ngô Hạo nhận lấy, nhìn qua nhìn lại giữa hai người với ánh mắt tràn đầy mong đợi.

“Đàn anh Ngô, anh xem thử thứ kia có thể cho anh đáp án hay không.” Tô Tái Tái suy nghĩ một hồi thì chỉ vào ống tre mà A Lai đặt trên bàn.

Sau khi nghe thấy vậy, mọi người và Ngô Hạo đồng loạt quay qua nhìn ống tre.

Đúng lúc này, thứ trong ống tre lại cựa quậy dữ dội, khiến mọi người giật mình.

“À, anh nhất định phải cẩn thận đấy.” Tô Tái Tái suy nghĩ một chút rồi nói: “Thứ này sẽ chui vào cơ thể của con người để ký sinh.”

Ngay khi lời này vừa nói ra, A Lai vốn đã đưa tay ra, đột nhiên nghĩ đến thứ đã bò ra khỏi cơ thể của Hoàng Trầm Giai vào ngày hôm qua, thế là anh ấy lập tức cả người dựng tóc gáy và rút tay lại.

Anh ấy đau khổ nhìn Tô Tái Tái, nói: “Cô Tô, thứ trong này… sẽ không… giống như sâu ký sinh đấy chứ?”

Lời còn chưa dứt thì mọi người đã thấy Tô Tái Tái lộ vẻ hơi kinh ngạc: “Ơ? Sao anh biết vậy?”

Dừng một chút, cô như thể nghĩ đến điều gì đó rồi gật đầu: “À, có phải vì Hoàng Trầm Giai không?”

Á á á! Cô Tô, cô đừng nói nữa! Họ vất vả lắm mới ép bản thân mình phải quên đi những gì đã thấy đêm qua!

Có lẽ do biểu cảm của mọi người quá dữ dội nên hình như Tô Tái Tái đã đoán ra được, cô mỉm cười nói: “Ồ, xem ra đúng là như vậy rồi. Nhưng muốn vượt qua sợ hãi thì phải nhìn thẳng vào nó. Mọi người xem nè, chẳng phải hôm nay là một cơ hội tốt sao?”

“...” Đây là cơ hội tốt gì chứ!

Tất cả mọi người ở Lục Bộ đều sầu não.

Họ thà đối mặt với lệ quỷ, cũng không muốn gặp lại thứ mà mình đã thấy đêm qua!

Thật sự, chỉ nghĩ thôi mà toàn thân đã nổi da gà rồi.

Tuy nhiên, cho dù họ có không muốn đến mấy thì cuối cùng người của Lục Bộ cũng phải cắn răng lôi con cá chình mũi hếch bảy mang được đựng trong ống tre ra.

Sau khi lấy một ít dịch mô đi xét nghiệm, kết quả khiến cho những người của Lục Bộ phải bất ngờ.

—— Bên trong cơ thể của cá chình mũi hếch bảy mang và đan dược lại giống đến chín mươi phần trăm.

Bằng cách này thì có thể xác nhận được một số điều, Tô Tái Tái đưa viên thuốc đã lấy từ chỗ Bạch Ngữ Dung ra nói với Ngô Hạo và nhắc nhở họ phải chú ý đến Phụng Hồng Bác.

“Tôi biết rồi.” Ngô Hạo trầm ngâm gật đầu, sau đó nhìn Tô Tái Tái, biết ơn nói: “Cảm ơn đàn em, cô đã giúp đỡ tôi rất nhiều.”

“Chuyện nhỏ.” Tô Tái Tái cười tủm tỉm xua tay: “Chỉ cần đàn anh mời chúng tôi tham quan nhà ăn của Lục Bộ là được rồi.”

Ngô Hạo sững sờ giây lát rồi mới chợt hiểu ý của Tô Tái Tái, thế là anh mỉm cười và gật đầu lia lịa.

Đến khi rời khỏi Lục Bộ thì đã là chuyện của hơn một tiếng sau.

Khi ba người đang ngồi trên xe trở về Đại học Đế Đô, Tô Tái Tái liếc nhìn Tô Hồng Bảo vừa nãy vẫn luôn im lặng, thấy cậu vẫn đang ngơ ngác, thế là cô đưa tay vuốt tóc của cậu và cười nói: “Bé ngỗng, con đang lo lắng điều gì vậy?”

Tô Hồng Bảo giật mình, vội vàng nhìn Tô Tái Tái và Tống Khanh, ngập ngừng nói “con…” hồi lâu mới nói tiếp: “Sao tiểu sư thúc biết con đang lo lắng?”

“Vớ vẩn.” Tô Tái Tái cười và vuốt tóc cậu lần nữa: “Tuy con được sư phụ nhặt về, nhưng hầu hết thời gian con đều ở bên sư thúc nên sao sư thúc có thể không thấy được con đang suy nghĩ gì chứ?”

Dừng một chút, nụ cười trên mặt cô dần nhạt đi, thầm thở dài rồi chắc nịch nói: “Có phải vì vừa nãy chúng ta nhắc tới nhà họ Phụng không?”

Lúc này không chỉ Tô Hồng Bảo trợn tròn mắt, mà đến cả Tống Khanh cũng nhìn Tô Tái Tái với ánh mắt thắc mắc.

Tô Tái Tái cũng không giấu Tống Khanh, cô nói thẳng với anh: “Bé ngỗng là con cháu của nhà họ Phụng.”

Sau đó, cô lại quay qua nhìn Tô Hồng Bảo đang mở to mắt, cười hỏi: “Sư thúc không nói sai chứ bé ngỗng?”

“Tiểu, tiểu sư thúc sao biết được vậy?” Tô Hồng Bảo mở to mắt nhìn Tô Tái Tái.

Tô Tái Tái nghe thấy vậy lại đưa tay vuốt tóc của cậu, tức giận nói: “Nhảm nhí, sư thúc đâu phải chưa thấy qua con lúc nhỏ trông như thế nào, mặc dù thằng giặc con của nhà họ Phụng không đáng yêu bằng con, nhưng vẻ ngoài thì giống đến bảy tám phần, một chuyện đơn giản như vậy, tiểu sư thúc của con dùng chân cũng có thể đoán ra được.”

… Vậy sao? Nhưng hình như sư thúc không thể đoán được sư phụ đang nghĩ gì nhỉ?

Tô Hồng Bảo lấy hai tay che đầu, tránh cho việc tóc của mình bị làm rối. Lúc né trái, né phải, cậu ấy lén lút liếc nhìn về hướng Tống Khanh một cái.

Sau đó cụp mắt lại bằng tốc độ thần sầu, ôm đầu la hét: "Tiểu sư thúc! Tóc của con rối tung hết cả rồi!" thì mới khiến Tô Tái Tái tạm dừng lại.

Cô đứng ở một bên nhìn cậu ấy vuốt tóc, cảm xúc cũng tốt hơn rất nhiều sau trận làm làm loạn này nên cô lại mở miệng: "Nói đi."

Tô Hồng Bảo thả tay xuống, nhìn cô rồi lại nhìn thử Tống Khanh, sau đó hơi mím môi, cất giọng lạnh lùng nói: "Sư thúc muốn đối phó người của nhà họ Phụng, con chẳng có ý kiến gì đâu, cho nên mọi người không cần phải kiêng dè gì vì con đâu ạ."

Cậu ấy dừng một chút rồi nói thêm: "... Trước đây bọn họ cũng bởi vì Phụng Hồng Bác nói con không có thiên phú, không có năng lực nên mới bỏ con đi. Nếu không phải sư tổ nhặt con về và sư thúc dùng cỏ bờm ngựa giúp con nối liền kinh mạch, con đã sớm chết rồi."

Không có thiên phú không có năng lực?

Nghe đến đây, Tô Tái Tái và Tống Khanh liếc nhìn lẫn nhau, từ trong ánh mắt của đối phương cũng đoán được họ có cùng suy nghĩ.

Ngừng lại một lúc rồi lại nhìn về phía Tô Hồng Bảo lần nữa, nghe cậu ấy tiếp tục nói những lời còn đang dang dở.

"Cho nên từ lúc bọn họ vứt con đi, con cũng đã chết rồi." Tô Hồng Bảo nói đến đây, ngẩng đầu nhìn về phía hai người Tô Tái Tái, ánh mắt kiên định lại sáng ngời: "Con chỉ là Tô Hồng Bảo thôi."

Tô Tái Tái nghe vậy thì vừa cười đưa tay xoa đầu Tô Hồng Bảo, khiến cậu trai trẻ lại vô thức muốn bảo vệ đầu mình một lần nữa.

Nhưng sau khi cảm nhận được động tác dịu dàng trên đầu mình lại khiến cho cậu ấy sửng sốt nhìn Tô Tái Tái.

Đôi mắt chớp chớp ngập tràn sự nghi ngờ, dường như đang khó hiểu tại sao cô không giống như những lúc trước đây, làm xù mái tóc của mình như một cái ổ gà.

Tô Tái Tái nhìn cậu rồi lại cười, lại vỗ nhẹ vào đầu Tô Hồng Bảo trước khi bỏ tay ra rồi nói tiếp: "Bé ngỗng ngốc, đương nhiên con chỉ là bé ngỗng nhỏ của chúng ta nhưng mà..."

Cô hơi dừng lại một chút, lại cười tủm tỉm mà nói tiếp: "Không nhận lại bọn họ thì cũng chẳng có vấn đề gì nhưng không nhận thì không nhận, thù thì vẫn phải báo."

Tô Hồng Bảo nghe cô nói thế thì lộ ra nét mặt hơi lo lắng, đang định nhắc nhở bây giờ Tô Tái Tái đang ở độ phùng cửu, nếu có muốn làm gì thì cũng đợi qua khoảng thời gian này rồi tính tiếp thì dường như Tô Tái Tái có thể hiểu thấu được suy nghĩ của cậu ấy thì cười trấn an cậu ấy.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 582


"Yên tâm đi, chuyện của sư thúc, sư thúc biết rõ." Tô Tái Tái còn chưa dứt lời thì, Tống Khanh ở một bên lại hơi nhướng mày lên, dáng vẻ như đang truy hỏi cô "Chị biết rõ chuyện của chính chị?".

Tô Tái Tái cười ngượng ngùng, sau khi cười hai tiếng “hì hì” với Tống Khanh, thì lần nữa nhìn về phía Tô Hồng Bảo nghiêm mặt nói thêm.

"Cho dù sư thúc không hiểu rõ lắm nhưng sư phụ con cũng biết mà. Đúng không sư đệ?"

Tống Khanh nhìn Tô Tái Tái đang nở nụ cười lấy lòng với chính mình, đưa tay ra xoa đầu cô, đáy mắt mỉm cười.

"Ừm."

------

Vốn dĩ Tô Tái Tái quay về Đại học Đế Đô vô cùng hứng khởi, đang chuẩn bị đưa Tống Khanh và Tô Hồng Bảo đi dạo xung quanh thì lại bắt gặp Bạch Ngữ Dung và Thịnh Ngạo Tình.

Nụ cười trên mặt cô lập tức nhạt nhòa đi nhiều, cũng chậc nhẹ một tiếng.

Dĩ nhiên Tống Khanh cũng để ý thay sự thay đổi trên nét mặt cô, nhìn theo hướng mắt của Tô Tái Tái, ánh mắt anh dừng lại trên người Bạch Ngữ Dung thêm một giây, sau khi đã thấy rõ luồng khí giữa hai đầu lông mày cô ta thì mới quay đầu nhìn về phía Tô Tái Tái.

"Cô ta chính là?"

Tô Tái Tái gật đầu, đăm chiêu một lúc rồi nhìn về phía Tống Khanh, nói nửa đùa nửa thật: "Chân trước còn đang nói cậu, chân sau đã nhìn thấy người rồi, bảo không phải duyên phận thì tôi không tin đâu."

Nói xong, sau đó Tô Tái Tái tỏ ra tức giận rồi mới tiếp tục cất bước về phía trước.

Còn chưa kịp đi đến, quản gia nhà họ Phụng và ba Thịnh đã sớm nhìn thấy ba người nên đã tiến lại gần họ.

Vẻ mặt tươi cười mở miệng.

"Cô Tô..."

"Tiểu Tô..."

A?

Quản gia nhà họ Phụng và ba Thịnh cùng nhau ngạc nhiên, đang nói thì tự dưng dừng lại, quay đầu ngỡ ngàng nhìn về phía đối phương, dường như đều đang hỏi "Ông cũng đến tìm cô ấy?".

Tô Tái Tái quan sát hết tất cả biểu cảm của hai người họ, lại ngước mắt lên nhìn về phía Bạch Ngữ Dung và Thịnh Ngạo Tình vẫn đang còn đứng ở chỗ cũ không nhúc nhích.

Sau khi nhìn hai người vài lần với anh mắt cười như không cười, thì mới cụp mắt về nhìn lại hai người trước mặt, uể oải mở miệng: "Có việc gì?"

Câu nói này cũng khiến quản gia nhà họ Phụng và ba Thịnh hoàn hồn ngay lập tức, lần nữa nhìn về phía Tô Tái Tái.

Cũng không đoái hoài tới kinh ngạc việc đối phương cùng chính mình mục đích đồng dạng rồi liên tiếp nói rõ ý đồ đến.

"Ông ba nhà tôi sau khi về thì nghĩ lại, cứ cảm giác ở Hội đánh giá đan dược cô Tô đã có chút hiểu lầm với nhà họ Phụng, cho nên hôm nay cố ý dặn đi dặn lại với tôi rằng đưa cô Ngữ Dung đến để nhận lỗi." Quản gia nhà họ Phụng vừa nói vừa khẽ khom người.

Sau khi dừng lại lập tức quay đầu liếc mắt với Bạch Ngữ Dung.

Sau khi thấy ánh mắt như bảo "cô mau lại đây", Bạch Ngữ Dung mới mím môi lại, cúi đầu chịu đựng khuất nhục, từ từ tiến lên.

Nhưng đến khi cô ta đến gần, vốn dĩ nụ cười nhẹ vẫn còn đọng lại trên khuôn mặt Tô Tái Tái lại dần tắt đi, hàng lông mày cau lại nhìn chằm chằm Bạch Ngữ Dung.

Bạch Ngữ Dung càng đến gần, vết thương của cô lại nhức nhối, nhói lên liên tục, máu từ từ rỉ ra.

Bạch Ngữ Dung không hề biết về những chuyện này. Sau khi cô ta đứng bên cạnh quản gia nhà họ Phụng thì sợ hãi nhìn về phía Tô Tái Tái, ấp úng lên tiếng: "Cô, cô Tô..."

Lời còn chưa dứt đã bị Tô Tái Tái lập tức cắt ngang: "Bạch Ngữ Dung, Hứa Tần Nhã đâu?"

Câu hỏi này quá đột ngột, đừng bảo là Bạch Ngữ Dung, ngay cả quản gia nhà họ Phụng cũng giật mình, ông ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tô Tái Tái, dường như muốn tìm kiếm được manh mối gì từ nét mặt của cô.

Nhưng Tô Tái Tái cũng không nhìn ông ta lần nào cả, chỉ chăm chăm nhìn Bạch Ngữ Dung mà thôi.

Để nói chính xác hơn thì là cô đang nhìn chằm chằm vào giữa hai đầu lông mày của Bạch Ngữ Dung.

Dường như... có điều gì đó bí ẩn ở đó.

"Hứa, Hứa..." Bạch Ngữ Dung bỗng nhiên bị Tô Tái Tái hỏi, lập tức nói cà lăm, theo bản năng mà quay đầu lại nhìn quản gia nhà họ Phụng, vẻ mặt bối rối.

Thấy vậy, quản gia nhà họ Phụng không nhịn được mà mắng một câu "ngu ngốc" ở trong lòng, ông ta lập tức nở thêm một nụ cười, cướp lời: "À, bà Bạch à? Bà ấy vẫn luôn không khỏe từ sau khi trở về từ Hội đánh giá đan dược nhưng mà cô Tô cứ yên tâm. Ông ba đã sắp xếp cho bà Bạch tĩnh dưỡng ở một biệt thư thanh tịnh rồi, cô không cần..."

Lời còn chưa dứt, đã bị ánh mắt lạnh lùng của Tô Tái Tái ghim vào, những gì quản gia nhà họ Phụng còn chưa nói hết đã nghẹn lại ở cổ họng.

"Tôi có hỏi ông à?" Tô Tái Tái nhìn quản gia nhà họ Phụng, lãnh đạm mở miệng.

Quản gia nhà họ Phụng há to miệng, cuối cùng vẫn ngậm lại vì cái nhìn lạnh buốt của Tô Tái Tái, quay đầu nhìn về phía Bạch Ngữ Dung.

Cuối cùng Tô Tái Tái cũng ngó về phía Bạch Ngữ Dung lần nữa, im lặng nhìn cô ta cho đến khi Bạch Ngữ Dung càng ngày càng cảm thấy áp lực, ánh mắt đảo quanh không dám đối mặt với cô thì cô mới lập lại câu hỏi: "Bạch Ngữ Dung, tôi hỏi cô đấy."

"Mẹ... Hứa đúng như lời quản gia nhà họ Phụng nói như vậy, tĩnh dưỡng ở, ở..." Bạch Ngữ Dung cúi đầu, từ đầu đến cuối không dám đối diện với Tô Tái Tái, kiên trì trả lời.

"... Có đúng không." Tô Tái Tái nghe Bạch Ngữ Dung trả lời, cụp mắt nhàn nhạt hỏi lại, hàng lông mi che khuất ánh mắt của cô khiến cho những người khác không biết cô đang suy nghĩ gì.

Đang đúng lúc Bạch Ngữ Dung và quản gia nhà họ Phụng lo lắng bất an, Tô Tái Tái lại ngước mắt lên, nhìn về phía ba Thịnh: "Ông thì sao? Cũng giống như bọn họ?"

Ba Thịnh nghe thế thì gật đầu liên tục, lúc này mới phát hiện Thịnh Ngạo Tình vẫn còn đứng ở vị trí cũ, lập tức quay đầu nhìn về phía con gái, nhíu mày quát lớn: "Ngạo Tình! Còn không mau lại đây?!"

Lúc này, Thịnh Ngạo Tình mới xị mặt đi đến gần ba Thịnh, buồn bực không lên tiếng đứng ở một bên.

Tô Tái Tại lại nhìn về phía ba Thịnh cười: "A, các người đến để gây chuyện à?"

Nghe câu hỏi như vậy, ba Thịnh liên tục xua tay: "Làm sao lại thế được cô Tô, chúng tôi đến để xin lỗi cô mà."

Nói xong lại nhìn Thịnh Ngạo Tình, sau khi cứng rắn trừng mắt với cô ta một cái, trầm giọng với ý cảnh cáo: "Ngạo Tình!"

Lúc này Thịnh Ngạo Tình mới tém biểu cảm trên mặt lại, buồn bực khó chịu nói với Tô Tái Tái: “Xin lỗi cô Tô, hôm qua là tôi trót dại làm sai, cho nên hôm nay tôi đặc biệt đến đây để xin lỗi cô. Cô…”

Cô ta dừng lại, thầm cắn răng rồi mới nói tiếp: “Cô muốn đánh hay muốn chửi tôi, … cô muốn làm gì cũng được.”

—— “Được thôi.”

Thịnh Ngạo Tình còn chưa nói xong thì giọng nói uể oải của Tô Tái Tái đã vang lên.

Thịnh Ngạo Tình sửng sốt một hồi rồi chợt ngẩng đầu lên nhìn cô, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin được.

Được sao?!

“Sao?” Tô Tái Tái nhìn Thịnh Ngạo Tình, cười như không cười hỏi: “Có phải câu vừa nãy ‘muốn đánh hay muốn chửi’ chỉ là nói bừa không? Thế thì…”

“Không không không!” Khi Tô Tái Tái kéo dài lời còn chưa nói xong thì ba Thịnh lập tức xua tay liên tục.

Ông ta thậm chí còn nắm lấy cánh tay của Thịnh Ngạo Tình rồi đẩy cô ta đến trước mặt Tô Tái Tái, sau đó vội vàng giải thích: “Cô Tô, chúng tôi rất chân thành và rất nghiêm túc đến xin lỗi cô.”

Dừng một chút, ba Thịnh lại nghiến răng: “Con gái tôi đang ở trước mặt cô đây, cô muốn đánh hay muốn chửi… chỉ cần cô có thể trút được cơn giận này thì cô làm gì cũng được.”

Vừa dứt lời, Thịnh Ngạo Tình lập tức quay qua nhìn ba Thịnh, nhìn ông ta như thể là một người xa lạ vậy.

Cô ta ngân ngấn nước mắt.

Ba Thịnh ngoảnh mặt làm ngơ, không nhìn con gái. Ông ta dừng một chút rồi nói tiếp: “Cô Tô, … mời cô.”

Thịnh Ngạo Tình cắn chặt môi dưới, mạnh đến mức sắp chảy máu.

Nhưng lần này cô ta không nói gì cả, chỉ nắm chặt hai tay, từ từ quay đầu lại đối mặt với Tô Tái Tái bằng sắc mặt tái nhợt.

Cô ta đã chuẩn bị sẵn sàng để chịu đựng mọi sự sỉ nhục sắp xảy ra.

Nào ngờ Tô Tái Tái chỉ lặng lẽ nhìn cô ta một hồi, rồi dời mắt sang nhìn quản gia, nói với giọng điệu lạnh lùng.

“Còn các người thì sao? Có phải cũng để mặc tôi đánh mắng tùy thích, chỉ cần tôi có thể hả giận là được rồi?”

Quản gia ngây người một hồi rồi gật đầu lia lịa: “Đương, đương nhiên rồi. Không chỉ vậy, ông ba đã đặc biệt dặn tôi mang cuốn sách còn sót lại này đến tặng cho cô Tô, xin hãy nhận lấy.”

Ông ta vừa nói vừa nhanh chóng lấy hộp gỗ ra, cung kính dâng lên bằng hai tay.

Tống Khanh nhìn Tô Hồng Bảo, cậu bé thấy vậy thì lập tức hiểu ý, cậu bước tới nhận đồ dùm Tô Tái Tái.

Quản gia theo bản năng nhìn Tô Hồng Bảo, ông ta vốn định mỉm cười gật đầu cảm ơn cậu, nhưng khi nhìn rõ Tô Hồng Bảo thì ông ta lập tức sững sờ, thậm chí trợn to mắt nhìn cậu với sắc mặt tái nhợt rồi nói ra hai tiếng: “Cậu, cậu… ?!”.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 583


Tô Hồng Bảo không thèm nhìn quản gia lấy một cái, như thể không hề quen biết ông ta vậy.

Cậu cầm hộp gỗ rồi xoay người đến gần Tô Tái Tái, kêu một tiếng “tiểu sư thúc”, sau đó cậu mở hộp gỗ ra cho cô.

Tô Tái Tái rũ mắt xuống liếc nhìn cuốn rồi thản nhiên rời mắt đi, vẫy tay với Tô Hồng Bảo.

Tô Hồng Bảo “Bụp!” một tiếng đóng hộp gỗ lại, lui qua một bên đứng ở đó.

Quản gia luôn nhìn theo Tô Hồng Bảo chợt giật mình bởi tiếng đóng hộp gỗ, sau đó ông ta mới định thần lại. Ông ta vội vàng rời mắt đi để bình tĩnh lại.

Nhưng ông ta vẫn không khỏi liếc nhìn về phía Tô Hồng Bảo.

Tô Tái Tái thấy rõ mọi thứ: “Sao vậy? Quản gia biết bé ngỗng nhà tôi sao?”

“Hả? À, không, không biết.” Quản gia định thần lại, cười gượng nói: “Chỉ là… cảm thấy cậu ấy trông rất giống một người mà tôi từng biết.”

“À, hóa ra là vậy.” Tô Tái Tái gật đầu, dừng một chút rồi nói tiếp: “Nhưng trên đời này cũng có rất nhiều người trông giống nhau, chỉ là trùng hợp mà thôi, đúng không quản gia?”

“Đúng, đúng!” Quản gia vừa mỉm cười đáp lại, vừa không khỏi đưa tay lau mồ hôi trên trán.

Tô Tái Tái nhìn chằm chằm vào quản gia, sau khi nhìn chăm chú vài giây thì cô mới dời mắt đi, nói sang chủ đề khác: “Nhưng bây giờ khoan bàn về chuyện này đi.”

Cô dừng lại, mỉm cười nhìn Bạch Ngữ Dung rồi hỏi quản gia: “Có phải muốn đánh hay chửi là tùy tôi quyết định đúng không?”

“Đúng.”

“Ừm, thế thì tốt.” Tô Tái Tái gật đầu, nhìn Thịnh Ngạo Tình, hất cằm nói với cô ta: “Thịnh Ngạo Tình, cô đi tát cô ta đi.”

Thịnh Ngạo Tình sửng sốt, ngây người một hồi rồi mới lặp lại: “Tôi ư?”

Cô ta dừng lại rồi nhìn sang Bạch Ngữ Dung: “Tát cô ta?”

“Đúng vậy.” Tô Tái Tái lạnh lùng nói, chẳng thèm nhìn Bạch Ngữ Dung và nói tiếp: “Chỉ cần cô tát đến khi có thể thỏa mãn được tôi thì tôi sẽ xem như hôm qua chưa từng xảy ra chuyện gì cả.”

Ba Thịnh vui mừng khôn xiết khi nghe thấy vậy, ông ta nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn Thịnh Ngạo Tình và thúc giục: “Ngạo Tình ơi.”

Ông ta chỉ thiếu điều hối cô ta mau ra tay thôi.

Còn sắc mặt của Bạch Ngữ Dung và quản gia thì vô cùng khó coi.

Thấy vậy, Tô Tái Tái lại cười hỏi: “Sao vậy? Quản gia, có vấn đề gì sao?”

Tô Tái Tái không tự mình ra tay mà lại để cho nhà họ Thịnh, người thậm chí không nằm trong bốn gia tộc lớn của thủ đô ra tay, đây không phải là đang tát vào mặt của nhà họ Phụng, mà chính là vứt mặt mũi của nhà họ Phụng xuống đất để làm nhục họ.

Nhưng vì Phụng Hồng Bác, cho dù lúc này quản gia có nuốt không trôi được sự nhục nhã này thì cũng buộc phải nuốt trôi, cho nên ông ta cố gắng mở miệng trả lời: “Không, không có vấn đề gì cả.”

Ông ta thậm chí còn lùi lại một bước để nhường chỗ cho Thịnh Ngạo Tình dễ ra tay.

Vừa nãy Thịnh Ngạo Tình đã muốn dạy cho Bạch Ngữ Dung một bài học rồi, nhất là khi nãy cô ta đã bị ba Thịnh tát do Bạch Ngữ Dung, bây giờ Tô Tái Tái đưa ra yêu cầu này, đúng là đã cho cô ta một cơ hội.

Vì vậy, Thịnh Ngạo Tình đi tới và hung hăng tát liên tục vào mặt của Bạch Ngữ Dung.

Thịnh Ngạo Tình không chỉ đã tát cô ta mười mấy cái bạt tai, mà còn túm lấy tóc của Bạch Ngữ Dung và kéo thật mạnh.

Dáng vẻ dữ tợn kia càng tôn lên vẻ bất lực và đáng thương của Bạch Ngữ Dung.

Cuối cùng, đến cả ba Thịnh cũng có chút không nỡ.

Thịnh Ngạo Tình lại tát Bạch Ngữ Dung một cái nữa, sau khi hài lòng nhìn thấy khóe miệng bị nứt của cô ta đang chậm rãi chảy máu ra thì Thịnh Ngạo Tình mới lắc cái tay tê dại của mình và nhìn Tô Tái Tái, như thể đang hỏi cô đã hài lòng chưa?

Tô Tái Tái hừ cười khi thấy vậy, nhìn ba Thịnh gật đầu: “Chuyện hôm qua xí xóa hết. Các người đi đi.”

Thấy vậy, ba Thịnh không dám nói gì nữa, gật đầu cúi chào Tô Tái Tái rồi kéo Thịnh Ngạo Tình nhanh chóng rời đi.

Sau khi họ đã đi xa, Tô Tái Tái mới nhìn sang Bạch Ngữ Dung đang vô cùng chật vật, sau khi chiêm ngưỡng một hồi thì cô mới nói: “Bạch Ngữ Dung.”

Bạch Ngữ Dung mặt không cảm xúc ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt như đã tẩm độc vậy.

Nhưng Tô Tái Tái không hề quan tâm đến dáng vẻ đó của cô ta, cô vẫn mỉm cười nhìn cô ta, một lúc sau mới nói.

“Ban đầu tôi còn định tha cho cô.”

Ngay khi lời này vừa nói ra, lập tức khiến Bạch Ngữ Dung sững sờ và hơi thắc mắc.

Nhưng Tô Tái Tái không quan tâm cô ta có nghe hiểu được hay không, cô mỉm cười nói tiếp: “Nhưng bây giờ không còn là vấn đề tôi có tha cho cô hay không nữa.”

“...” Cái gì?

Bạch Ngữ Dung khẽ há miệng, nhưng chưa kịp nói gì thì câu hỏi tiếp theo của Tô Tái Tái đã khiến cô ta thấy cả người lạnh như băng.

—— “Tôi cho cô chút gợi ý nhé.”

Tô Tái Tái cười: “Ngày thờ cúng tổ tiên.”

Lời còn chưa dứt, nhưng dường như Bạch Ngữ Dung đã nghĩ đến điều gì đó, sự oán hận trong mắt dần bị nỗi sợ hãi thay thế.

—— [Tuy chúng ta không có quan hệ máu mủ, nhưng chỉ cần uống nước bùa này thì từ nay số phận của gia đình ba người chúng ta sẽ gắn liền với nhau, chúng ta sẽ là người nhà thân thiết hơn cả máu mủ ruột thịt.]

Từ nay về sau, số phận gắn liền với nhau, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.

Tô Tái Tái đang chiêm ngưỡng biểu cảm của Bạch Ngữ Dung, hơi ngước mắt lên nhìn đỉnh đầu của cô ta, sau đó lại cười tủm tỉm nhìn cô ta, mặc kệ vết đau nhói trên tay mà nói thêm.

“Bạch Ngữ Dung, giết mẹ… sẽ bị trời phạt đấy.”

! ! !

“Cô, cô đang nói bậy bạ gì đó?!” Bạch Ngữ Dung trợn mắt nhìn Tô Tái Tái, trong lòng cảm thấy sợ hãi.

Hai ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, nên dây thần kinh của Bạch Ngữ Dung vốn đã căng như dây đàn.

Hiện giờ Tô Tái Tái nói ra những lời này, chẳng khác nào một lưỡi dao cắt đứt chút lý trí cuối cùng mà cô ta cố gắng níu giữ, con ngươi trong mắt không ngừng chuyển động, như thể sắp sụp đổ.

Cô đã biết được những gì? Cô đã biết được bao nhiêu chuyện?!

Hay là... cô đã “nhìn thấy” cái gì đó rồi?

Những dòng suy nghĩ cứ cuộn chạy trong đầu của Bạch Ngữ Dung, đến khi ý nghĩ này đột nhiên loé lên thì cô ta chợt đứng cứng nhắc, đờ người ra ngay tại chỗ.

Dần dần, một luồng khí lạnh từ sống lưng lan ra.

Như là mấy ngày nay đã bỏ qua điều gì đó, cho đến tận bây giờ khi bị Tô Tái Tái vạch trần, cô ta mới từ từ cảm nhận được những thay đổi xung quanh mình.

Trước lời chất vấn của Bạch Ngữ Dung, Tô Tái Tái chỉ khẽ cười rồi chậm rãi bổ sung: “Dù cô không ra tay,... thì cô vẫn là đồng phạm.”

Bạch Ngữ Dung hít thở không thông, không nhịn được mà lảo đảo lùi lại hai bước.

Cô ta nhìn về phía Tô Tái Tái rồi khẽ há miệng, nhưng lại không phát ra được tiếng nào.

Tô Tái Tái thấy dáng vẻ này của cô ta thì đưa mắt nhìn quản gia đang đứng ngây người ở một bên kể từ lúc cô nói ra hai chữ “giết mẹ”.

Cô bình thản cất lời: “Trở về nói với Phụng Hồng Bác, bảo ông ta đợi đấy.”

Quản gia nghe thế, bỗng chốc ngẩng đầu nhìn về phía Tô Tái Tái, chạm phải ánh mắt lạnh lùng của cô thì không khỏi giật mình.

Ông ta không dám nói lời nào mà chỉ tùy tiện gật đầu rồi dẫn theo Bạch Ngữ Dung nhếch nhác rời đi.

Giống như là con chó hoang cụp đuôi bỏ chạy vậy.

Tô Tái Tái nhìn theo bóng lưng của quản gia, khẽ cử động tay, trong nháy mắt có một lá bùa màu trắng bay ra, biến thành một con cá nhảy xuống mặt đất, hóa thành một cái bóng rồi nhanh chóng bơi vào trong bóng của quản gia, hòa làm một và biến mất không dấu vết.

Ngay khi làm xong những việc này, vết thương trên tay của Tô Tái Tái hơi nứt ra, rách làm đôi, tiếp sau đó lập tức có vài giọt máu tươi nhỏ tí tách xuống mặt đất.

Tô Hồng Bảo nhìn thấy những giọt máu dưới mặt đất, còn chưa mở miệng cảm thán thì Tống Khanh đã nắm lấy tay của Tô Tái Tái, vừa bôi đất sự sống mới giúp cô, vừa giơ tay kết ấn cầm máu cho cô.

Bận rộn suốt một lúc lâu, cuối cùng cũng khiến miệng vết thương ngừng chảy máu.

“Lại làm phiền sư đệ nữa rồi.” Tô Tái Tái để mặc cho Tống Thanh lau sạch vết máu trên tay mình.

Dừng một chút, cô lại nói: “Có điều tôi muốn tự mình xử lý Phụng Hồng Bác.”

Tô Tái Tái vừa dứt lời, Tống Khanh chợt dừng động tác trong tay lại, nhướng mi, im lặng nhìn về phía cô.

Đến khi Tô Hồng Bảo ở một bên cảm thấy bất an và có hơi đứng không vững thì Tống Khanh mới cụp mắt xuống, âm thầm thở dài nói: “Được.”

Tô Tái Tái nghe thế, mỉm cười nhìn anh, khẽ nghiêng đầu nói: “Tôi biết sư đệ là tốt nhất mà.”

Tống Khanh không nói gì, chỉ rũ mắt xuống, cẩn thận lau tay cho cô.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 584


Mà ở bên kia.

Bạch Ngữ Dung đi theo sau quản gia, vội vàng lên xe ngồi vào chỗ, im lặng không nói một lời, hai tay khoanh trước ngực, trong mắt vẫn còn mang theo sự sợ hãi, ngơ ngác nhìn cảnh đường phố không ngừng lướt qua ở bên ngoài cửa sổ.

Bản thân quản gia cũng sợ hãi không kém, làm gì có thời gian quan tâm đến cô ta.

Một lúc sau, ông ta mới lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn sang Bạch Ngữ Dung, không hề khách sáo, nói: “Tôi hỏi cô, cậu bé bên cạnh Tô Tái Tái rốt cuộc là sao?”

Bạch Ngữ Dung vẫn còn ngây người, đến khi quản gia sốt ruột hỏi lại lần nữa, cô ta mới từ từ hoàn hồn, quay đầu nhìn về phía ông ta, ngẫm nghĩ một lúc rồi chậm chạp đáp: “Hình như là sư điệt của Tô Tái Tái.”

“Sư điệt ư?” Quản gia lặp lại, khựng vài giây lại vội vàng hỏi: “Tên là gì?”

“Tô... Hồng Bảo?” Bạch Ngữ Dung thành thật trả lời.

Quản gia lẩm bẩm cái tên này trong miệng, sau đó không quan tâm đến Bạch Ngữ Dung nữa, để mặc cho cô ta tiếp tục ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mặc dù tên đã thay đổi nhưng dáng vẻ vẫn giống y hệt như ông chủ hồi còn trẻ.

Thậm chí còn giống cậu chủ Cảnh đến bảy, tám phần.

Đúng thế, chắc chắc không sai được. Cậu nhóc tên Tô Hồng Bảo đó nhất định là cậu cả!

Nhưng... nếu là cậu cả, vậy vừa rồi... cậu ấy có nhận ra ông ta không?!

Quản gia vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc, thậm chí còn cảm thấy có một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Đúng lúc này, xe chạy đến gầm cầu vượt, vào lúc ánh sáng và bóng tối đan xen vào nhau, trên gương chiếu hậu ở trong xe, vốn dĩ không có một ai ngồi ở hàng ghế sau, bỗng chốc xuất hiện một nữ quỷ không đầu!

Nó yên lặng ngồi ở đó, không hề động đậy.

Một lát sau, nữ quỷ không đầu mới vặn vẹo chiếc cổ, dường như đang nhìn về phía Bạch Ngữ Dung.

Đáng tiếc là lúc này Bạch Ngữ Dung và quản gia đều đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không ai phát hiện ra nó.

Ngay cả tài xế cũng đang tập trung lái xe, không có nhìn vào gương chiếu hậu trong xe.

Vì vậy không ai chú ý đến vào giờ phút này, do ánh sáng và bóng tối đan xen vào nhau nên đã xảy ra một cảnh tượng kinh hoàng.

Điều đáng sợ hơn là nữ quỷ không đầu đang ngồi ngay ngắn, hai tay ôm đầu của bản thân để lên đầu gối này lại chính là Hứa Tần Nhã!

Đột nhiên! Cái đầu đang nhắm nghiền hai mắt kia chợt mở mắt ra! Con ngươi nhỏ như đầu kim chuyển động loạn xạ bên trong hốc mắt, rồi từ từ di chuyển về hướng mà chiếc cổ đang “nhìn”.

Cứ như vậy liếc mắt nhìn Bạch Ngữ Dung, sau đó trên khuôn mặt không có một chút biểu cảm của Hứa Tần Nhã dần dần nở một nụ cười dữ tợn.

----

Nhà họ Phụng.

Xe vừa dừng lại, quản gia chẳng buồn nhìn Bạch Ngữ Dung một cái mà lập tức chạy thẳng tới phòng sách của Phụng Hồng Bác, thuật lại lời mà Tô Tái Tái đã nói cho ông ta nghe.

“... Cô ta nói như vậy thật sao?” Phụng Hồng Bác nhìn về phía quản gia, thấy ông ta gật đầu thì cười giễu một tiếng.

Tùy ý ném quyển sách đang cầm trong tay lên bàn rồi nói: “Nói khoác mà không biết ngượng mồm à, đợi qua khoảng thời gian này, xem tôi làm sao trừng trị cô ta.”

Nhắc mới nhớ…Tô Tái Tái là một “vật chứa” còn tốt hơn Bạch Ngữ Dung nữa…

Có lẽ phải tính kế lâu dài rồi.

Nghĩ tới đây, Phụng Hồng Bác nhìn về phía quản gia, hỏi: “Đã tìm được tung tích của Bạch Văn Liên chưa?”

Quản gia lắc đầu: “Vẫn chưa.”

“Mau đi tìm tiếp đi, ông ta có quan hệ huyết thống với Tô Tái Tái, về sau nhất định sẽ có giá trị lợi dụng.” Phụng Hồng Bác khẽ cau mày, hiện tại ông ta có hơi hối hận vì đã thủ tiêu Hứa Tần Nhã quá sớm.

Khi đó ông ta cứ đinh ninh rằng dù thế nào đi nữa thì cũng còn có Bạch Văn Liên, nên mới xử lý Hứa Tần Nhã một cách nhanh gọn như vậy.

Sớm biết thế này... lúc đó không nên chỉ lo trút giận, mà lẽ ra phải giữ cho Hứa Tần Nhã một hơi thở.

“Vâng.” Quản gia đáp, dừng một lát, ông ta lại ngẩng đầu nhìn về phía Phụng Hồng Bác, có chút do dự, cất lời: “Ông ba.”

Phụng Hồng Bác thấy thế, vừa cầm quyển sách ban nãy ném trên bàn lên, vừa hỏi: “Có chuyện gì?”

“Hôm nay hình như tôi đã nhìn thấy…” Quản gia ngập ngừng một lúc, lại ngước mắt nhìn Phụng Hồng Bác, sau đó tiếp tục nói: “Cậu cả ở chỗ Tô Tái Tái.”

“Hả?” Phụng Hồng Bác nghe xong, ngẩng đầu nhìn về phía ông ta, thấy vẻ mặt hoảng hốt của ông ta thì cười nói: “Ông không nói thì suýt chút nữa là tôi đã quên chuyện này luôn rồi.”

“Năm đó ông làm ăn kiểu gì mà lại không g**t ch*t nó.”

Nó không những không chết mà còn lành lặn xuất hiện trước mặt ông ta.

Khóe mắt quản gia nhà họ Phụng giật một cái, đột nhiên ông ta nhìn về phía Phụng Hồng Bác thốt lên: "Thật sự là cậu cả ạ?!"

Dừng một chút rồi ông ta vội vã giải thích: "Ông ba, trước đây tôi đã làm theo lời dặn dò của ông, nhưng... Cũng không biết tại sao hiện tại cậu ấy lại có thể..."

"... Được rồi. Tôi cũng không nghĩ ông sẽ hai lòng với tôi." Phụng Hồng Bác nhìn quản gia vội vàng giải thích, nghỉ một chút lại nói tiếp: "Coi như thằng nhóc kia mạng lớn, không ngờ bị ông bẻ gãy tay chân, rút gân, vứt xuống núi nhưng vẫn bình an vô sự."

"Nhưng mà… Lần sau nó sẽ không có cơ hội như vậy nữa đâu."

Quản gia nhà họ Phụng nghe được câu nói này, lại lần nữa nhìn về phía Phụng Hồng Bác mở miệng: "Ông ba có muốn tìm thời gian để xử lý cậu ấy không ạ?"

Phụng Hồng Bác lắc đầu: "Hiện tại mọi chuyện phải tập trung vào Phụng Cảnh đã. Chờ thêm một khoảng thời gian nữa rồi lại bàn sau."

Quản gia nhà họ Phụng gật đầu.

Phụng Hồng Bác nói đến đây lại không khỏi cảm thấy tiếc nuối trong lòng.

Thật đáng tiếc mà.

Lúc đó, khi ông ta biến thành "Phụng Hồng Bác", Tô Hồng Bảo dù tuổi còn nhỏ nhưng tư chất bất phàm, không thích hợp để làm vật chứa mới của ông ta.

Tô Hồng Bảo là con trai trưởng của nhà họ Phụng, lại có thiên phú, nếu để mặc cho nó ở lại nhà họ Phụng thì không những Phụng Hồng Bác không lợi dụng được gì mà còn sẽ là chướng ngại vật trên con đường chiếm đoạt nhà họ Phụng trong tương lai của ông ta.

Nếu đã như vậy, chi bằng nhổ cỏ trước.

Dù sao khi đó Bối Trân cũng đã mang thai Phụng Cảnh.

Cho nên Phụng Hồng Bác đã lợi dụng sự tín nhiệm của vợ chồng hai người họ đối với mình mà phán Tô Hồng Bảo sẽ là sao chổi gây tai họa cho nhà họ Phụng, ông ta lại sử dụng mánh khóe để khiến cậu ấy có vẻ như là một “đứa vô dụng” không có một chút năng lực nào.

Khi này mới có thể khiến hai vợ chồng quyết định từ bỏ Tô Hồng Bảo.

Rồi đưa cậu ấy đến thủ đô.

Phụng Hồng Bác lập tức nhân cơ hội này mà sai quản gia nhà họ Phụng giả mạo thành bọn cướp, bắt cóc Tô Hồng Bảo.

Sau khi đã lấy được tiền chuộc thì cũng đồng thời giết con tin.

Không chỉ như thế, lúc ông ta yêu cầu quản gia nhà họ Phụng vứt Tô Hồng Bảo xuống, còn cố ý đánh gãy tay chân và rút gân của cậu ấy.

Về phần Phụng Cảnh, lấy lý do là tăng cường sức mạnh cho cơ thể của thằng bé nhưng thật ra ông ta lại biến Phụng Cảnh trở thành một vật chứa hoàn mỹ, vô cùng thích hợp với bản thân.

Đáng tiếc rằng lúc Phụng Cảnh sắp được hai tuổi, ông chủ nhà họ Phụng phát hiện có điều không đúng, Phụng Hồng Bác đành phải khiến ông ấy gặp chuyện ngoài ý muốn để giải quyết.

Ở mặt ngoài thì ông ấy đã chết rồi nhưng thật ra vẫn luôn bị xem như một vật thí nghiệm, bị nhốt trong căn phòng bí mật để tiến hành các loại thí nghiệm.

Vốn chỉ muốn trước khi đoạt xác Phụng Cảnh thì xử lý ông ấy. Nhưng bây giờ... trái lại có thể làm mồi nhử.

Suy nghĩ như thế, Phụng Hồng Bác lần nữa nhìn về phía quản gia nhà họ Phụng, ánh mắt quỷ dị: "Ông sắp xếp một chút, thăm dò Tô Hồng Bảo thử xem nó có phản ứng gì đối với bọn người Bối Trân."

Quản gia nhà họ Phụng nghe xong đã hiểu ngay ý của Phụng Hồng Bác, lập tức gật đầu: "Tôi hiểu rồi."

"Ừm." Phụng Hồng Bác đáp lại, vừa đọc cuốn sách trên tay vừa nói thêm: "Ngày mai Phụng Cảnh lại được tắm trong nước thuốc, nhưng vẫn thiếu một vị thuốc. Nhớ cho người đi tìm."

"Vâng."

Quản gia nhà họ Phụng trả lời, thấy Phụng Hồng Bác không còn ra thêm lệnh nào nữa thì mới rời khỏi phòng đọc sách không một tiếng động.

Sau khi đóng cửa phòng khác từ phía bên ngoài, quản gia nhà họ Phụng lập tức xoay người chuẩn bị đi kiểm tra thiếu vị thuốc nào. Cơ thể khẽ di chuyển, bóng đen liền đi theo sau.

Nhưng lại có một phần bóng nhỏ không di chuyển theo, đợi đến khi quản gia rời đi mới từ một vòng tròn trên sàn nhà biến thành một con cá.

Sau khi lắc đầu vẫy đuôi, nó tìm kiếm hơi thở rồi nhanh chóng bơi về phía gian phòng của Phụng Cảnh.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 585


Lúc nó len lỏi vào bên trong từ khe cửa cũng không khiến những vệ sĩ đứng canh ở cửa ra vào phát hiện.

Ở một bên khác.

Bạch Ngữ Dung xuống xe sau quản gia nhà họ Phụng, đang đi được nửa đường thì bị Bối Trân chặn được.

Bạch Ngữ Dung bị kéo đến một chỗ hẻo lánh, cô ta mới không kiên nhẫn hất tay Bối Trân ra, tức giận mở miệng: "Dì Phụng, dì kéo cháu đến đây làm gì thế? Có việc gì dì mau nói đi."

Hiện tại không chỉ tâm trạng cô ta không tốt mà lúc nãy còn bị Thịnh Ngạo Tình dạy dỗ một trận nên bây giờ cảm thấy đau nhức khắp cơ thể.

Cô ta chỉ muốn trở về phòng nghỉ ngơi tử tế.

Hiện nay, cơ thể Bối Trân cực kỳ yếu ớt, vừa rồi kéo Bạch Ngữ Dung đến đây cũng đã tiêu tốn hết hơn một nửa sức lực của bà ấy.

Cho nên bây giờ bị Bạch Ngữ Dung hất mạnh tay ra lập tức khiến Bối Trân lảo đảo, ngã thẳng xuống bãi cỏ, rất chật vật.

Nhưng dáng vẻ chật vật này của bà ấy lại làm cho Bạch Ngữ Dung - người vừa mới bị bắt nạt lại có một loại cảm giác sung sướng.

Cô ta từ trên cao nhìn xuống Bối Trân, cười khẩy một tiếng rồi xoay người định bỏ đi.

Thế nhưng cô ta lại bị Bối Trân đột nhiên vươn tay ra giữ lấy mắt cá chân, loạng choạng suýt chút nữa đã té ngã.

"Đừng đi, dì chỉ muốn xin cháu giúp một tay thôi!"

"Buông tay ra!" Bạch Ngữ Dung giữ thăng bằng được thì tức giận quay đầu lại, dậm một phát lên mu bàn tay của Bối Trân, khiến cho bà ấy la lên một tiếng thảm thiết.

Nhưng cho dù đau đến phát run, Bối Trân cũng không hề buông lỏng tay đang giữ Bạch Ngữ Dung ra.

Thậm chí bà ấy còn ngẩng đầu lên nhìn cô ta rồi khẩn cầu: "Ngữ, Ngữ Dung, lúc cháu vừa đến nhà dì, dì cũng đối xử với cháu rất tốt cháu có nhớ không?! Coi như cháu thương xót mà giúp dì một việc được không? Giúp dì một chút đi?!"

Bối Trân túm lấy Bạch Ngữ Dung, quỳ trước mặt cô ta, ngẩng đầu lên nhìn rồi nói tiếp: "Dì không gọi được điện thoại, không có cách nào liên hệ với bên ngoài. Cháu chỉ cần giúp dì gọi cho nhà họ Chung một cuộc điện thoại là được, chỉ cần gọi điện thoại thôi!"

Nhà họ Chung…

Bối Trân chưa kịp nói dứt lời nhưng câu nói này đã khiến Bạch Ngữ Dung nhớ lại lúc trước, khi đó cô ta theo Bạch Văn Liên đến nhà họ Chung, không chỉ bị thằng quỷ nhỏ Chung Tử Ngang phớt lờ mà còn khiến bản thân xấu hổ trước mặt Tô Tái Tái.

Đến nay cô ta vẫn còn ghim guốc trong lòng.

Thế mà giờ đây Bối Trân lại còn bảo cô ta tự gọi điện thoại cho nhà họ Chung?

Nghĩ hay thật!

Bạch Ngữ Dung càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, lại hung hăng hất tay Bối Trân ra, khiến bà ấy mất thăng bằng lại ngã tiếp trên bãi cỏ.

Sau khi lùi một bước sang một bên, cô ta mới cười khẩy nhìn bà ấy rồi lên tiếng:"Dựa vào đâu mà bảo cháu giúp dì."

"Không phải, không phải giúp dì." Bối Trân không để ý đến cơn đau, lại đứng lên một lần nữa rồi nhìn về phía Bạch Ngữ Dung: "Là dì muốn cầu xin cháu giúp đứa con trai nhỏ Tiểu Cảnh của dì.

Ngữ Dung, xin cháu đấy, nó còn nhỏ như vậy không nên chịu đựng những thứ này, cháu mau giúp một chút đi!

Dì sẽ ghi tạc suốt đời đại ân đại đức của cháu, kiếp sau nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp cháu!"

Bạch Ngữ Dung nhìn Bối Trân quỳ xuống trước mặt mình, lại thấy bà ấy duỗi tay ra muốn giữ chặt mình thì lập tức lại lui về sau vài bước khiến bà ấy vồ hụt, lại ngã xuống đất lần nữa.

"Đây là nhà của dì, chính dì còn không có cách thì cháu làm gì có cách nào đây? Dì Phụng." Bạch Ngữ Dung cố ý kéo dài, lên tiếng đầy quái gỡ.

Cả người Bối Trân run rẩy, giọng nói nghẹn ngào, hèn mọn nhìn Bạch Ngữ Dung mà nói: "Ngữ Dung, cháu giúp dì một chút đi, dì, dì chỉ còn có Tiểu Cảnh thôi..."

"Hả? Sao lại thế được?"

Bối Trân còn chưa dứt câu, Bạch Ngữ Dung lại tỏ ra "giật mình" cho bà ấy nhìn thấy.

Trong ánh mắt nghi ngờ của Bối Trân, cô ta nở một nụ cười ác ý, nhỏ giọng lên tiếng: " Ông chủ nhà họ Phụng... Không phải còn sống sao?"

"À. Có lẽ là cháu nói sai rồi." Bạch Ngữ Dung chớp mắt vài cái tỏ vẻ vô tội, sửa chữa sai lầm của mình: "Phải nói là ông ấy còn thở."

"Cháu... Cháu nói cái gì?" Trong đầu Bối Trân đầu ong ong, bà ấy mở to mắt nhìn Bạch Ngữ Dung, trong lúc nhất thời đã quên mất phải cầu xin cô ta.

Bạch Ngữ Dung trông thấy dáng vẻ này của Bối Trân, dường như cô ta coi bà ấy là cái thùng rác để trút hết tất cả những điều oan ức mà bản thân phải chịu từ những người khác, cười gằn đầy ác ý với bà ấy rồi khẽ thì thầm.

"Cháu sẽ lén nói cho dì biết. Ở trong phòng đọc sách của Phụng Hồng Bác có một căn phòng bí mật. Đáp án mà dì muốn biết... nó ở trong căn phòng bí mật đó đấy."

Bạch Ngữ Dung nói xong câu đó, không đợi Bối Trân hoàn hồn, cười châm biếm một cái rồi đứng dậy quay đầu rời đi.

Chỉ còn lại Bối Trân quỳ ở đó, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm tấc đất trước mặt.

Cho đến khi cái bóng của Bạch Ngữ Dung từ từ lướt qua trước mặt Bối Trân, bà ấy mới giật mình hoàn hồn trở lại, khuôn mặt ngập tràn sự hãi, bà ấy nhìn theo bóng lưng của Bạch Ngữ Dung.

Vừa rồi trong một khoảnh khắc... Bà ấy đã trông thấy Bạch Ngữ Dung có hai cái bóng.



Bên kia, thành viên Lục Bộ sải bước đi về phía văn phòng của Ngô Hạo, sau khi gõ cửa và nghe thấy tiếng “Mời vào!” từ bên trong vang lên, họ mới mở cửa ra.

“Đội trưởng! Nghe quản gia nhà họ Phụng gọi điện nói rằng thiếu một loại thảo dược. Tuy không biết dùng để làm gì, nhưng hình như ông ta đang cần gấp.”

“Thảo dược ư? Loại thảo dược nào?” Ngô Hạo nghi hoặc.

Đội viên nói tên của loại thảo dược đó ra xong, Ngô Hạo suy ngẫm một lúc rồi lập tức gọi điện cho Chu Phổ.

“Alo, Ngô Hạo hả? Có chuyện gì sao?” Chu Phổ nhanh chóng bước ra khỏi phòng bệnh, đứng ở hành lang nghe điện thoại.

[Thầy Chu, thầy có thể cho em biết Xá Thân Tử Trúc khi dùng để ngâm tắm thì có tác dụng gì đặc biệt hay không?]

“Xá Thân Tử Trúc?!” Sắc mặt của Chu Phổ lập tức thay đổi: “Sao cậu lại đột nhiên hỏi điều này?”

Ông ấy khựng lại một lát, không đợi Ngô Hạo trả lời, đã nhanh chóng nói cho anh ấy nghe những gì mình biết: “Xá Thân Tử Trúc rất hiếm khi được sử dụng. Người ta thường lấy vỏ của Xá Thân Tử Trúc để làm thuốc uống.

Nhưng dùng để ngâm tắm lại là điều tối kỵ, bởi vì một khi nó vào nước thì sẽ lập tức thả ra độc tố, khiến nước tắm biến thành thuốc độc.”

“Cho nên không thể cho thứ này vào bồn tắm được. Trừ khi…”

[Trừ khi? Trừ khi cái gì?] Chu Phổ còn chưa nói xong thì Ngô Hạo đã nghe ra được ẩn ý bên trong đó, vì thế vội vàng hỏi.

“Trước đây tôi từng nghe qua một cách nói, nhưng không biết có phải là thật hay không.”

Chu Phổ ngập ngừng rồi lại nói: “Nghe đồn Xá Thân Tử Trúc là một loại thuốc dẫn dùng để điều chế bồn thuốc đoạt xá. Không có nó là không được.”

Bồn thuốc đoạt xá?!

Nghe xong, tim của Ngô Hạo bỗng chốc đập thình thịch, Tô Tái Tái vừa mới nhắc nhở anh ấy phải chú ý đến nhà họ Phụng nhiều hơn thì ngay sau đó đã xảy ra chuyện như vầy, thật sự là…

[Em hiểu rồi, cảm ơn thầy Chu.]

Chu Phổ còn chưa kịp hỏi câu nào thì ở đầu bên kia Ngô Hạo đã cúp máy.

Lúc Nghiêm Thanh ra khỏi phòng bệnh thì thấy sư đệ nhà mình đang nắm chặt điện thoại, khẽ cau mày đứng ngây người tại chỗ.

Ông ấy thắc mắc hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“À.” Chu Phổ sực tỉnh táo lại, vừa cất điện thoại đi, vừa trả lời: “Ngô Hạo mới gọi điện cho tôi, hỏi về Xá Thân Tử Trúc.”

“Sao đột nhiên lại hỏi thứ này?”

Chu Phổ lắc đầu: “Cậu ấy không nói mà vội cúp máy rồi, chắc là có việc gấp gì đó.”

Dừng một chút, ông ấy lại nhìn về phía Nghiêm Thanh, hỏi: “Sư huynh, thầy sao rồi?”

Nghiêm Thanh gật đầu: “Không có gì đáng lo ngại.”

Nói xong, ông ấy nhớ lại tình hình lúc đó rồi thở phào nhẹ nhõm: “May mà Tiểu Tái đã sớm có chuẩn bị, nếu không...”

Nghĩ tới đây, Nghiêm Thanh lại toát mồ hôi lạnh vì chuyện đã xảy ra ngày hôm qua.

Chu Phổ cũng yên lặng gật đầu đồng ý, trong lòng càng cảm kích Tô Tái Tái nhiều hơn.

Mà sau khi Ngô Hạo đã làm rõ Xá Thân Tử Trúc có tác dụng gì thì lập tức liên hệ với các bộ phận khác của Lục Bộ để bàn bạc về những rủi ro của chuyện này và những việc cần làm tiếp theo.

Đúng lúc này, A Lai đột nhiên từ ngoài cửa chạy vào, còn chưa kịp hít thở thì đã nhìn về phía Ngô Hạo, nói: “Đội trưởng! Bạch Văn Liên đến rồi.”

“Bạch Văn Liên?” Ngô Hạo cau mày, ngẫm nghĩ một lúc rồi bỗng chốc bừng tỉnh, lôi nhân vật này từ trong trí nhớ ra.

Tiếp đó lại có chút nghi hoặc: “Ông ta tới đây làm gì?”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 586


“Ông ta nói là đến để tự thú.” A Lai đáp.

Anh ấy dừng một lát rồi lại bổ sung: “Ông ta nói rằng hai mươi năm trước chính ông ta và Hứa Tần Nhã đã hại chết ông hai Bạch.”

Ngô Hạo sửng sốt, không ngờ tới còn có chuyện như vậy.

----

Nhà họ Phụng.

Có Bối Trân làm bao cát trút giận, tâm trạng của Bạch Ngữ Dung đã tốt hơn trước rất nhiều.

Sau khi trở về phòng, cô ta vừa ngâm nga giai điệu bài hát vừa bước vào phòng tắm.

Có điều khi nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình trong gương, niềm vui nhỏ nhoi đó lập tức biến mất.

Cô ta sờ vết tát trên mặt, nhìn mình trong gương với ánh mắt hung ác.

Một lúc sau nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng thốt lên: “Tô Tái Tái...”

Có điều Bạch Ngữ Dung còn chưa kịp mắng thầm trong lòng thì vô tình nhìn thoáng qua bồn rửa tay, đập vào mắt cô ta là một cái đầu người đang nằm bên trong, hơn nữa còn đang liếc mắt nhìn chằm chằm cô ta, khiến cô ta lập tức sợ hãi đến mức đờ người.

—Đó là đầu của Hứa Tần Nhã!

“Aaa!” Bạch Ngữ Dung hoảng hốt hét lên, vừa nhìn cái đầu đó, vừa nhanh chóng lùi về phía sau.

Nhưng cô ta mới lùi lại được hai bước thì cảm thấy bản thân như va phải thứ gì đó.

Bạch Ngữ Dung đột ngột quay đầu lại, trông thấy thân xác không đầu không ngừng chảy máu ra, thịt lồi ra ngoài thì sợ hãi đến mức hít một hơi lạnh, suýt chút nữa thì tắt thở.

Cũng đúng vào lúc này, Hứa Tần Nhã nằm trong bồn rửa tay cố gắng liếc mắt nhìn về phía Bạch Ngữ Dung lẩm bẩm: [Ngữ Dung, mẹ đói quá... mẹ đói quá... Ngữ Dung, Ngữ Dung ngoan của mẹ, mẹ đói quá...]

“A... a!” Hai chân của Bạch Ngữ Dung bỗng chốc mềm nhũn ngã nhào xuống đất, sợ đến mức tay chân bủn rủn, có điều vẫn dốc hết sức bò ra khỏi phòng tắm.

Nhưng cô ta mới vươn tay chạm vào khung cửa, ngẩng đầu lên đã thấy đầu của Hứa Tần Nhã ở kế bên cửa đợi cô ta.

Trong lúc Bạch Ngữ Dung trợn tròn mắt đầy hoảng sợ, con ngươi hẹp dài như kim châm đang di chuyển loạn xạ bên trong lòng trắng mắt kia chợt cười dữ tợn nói với Bạch Ngữ Dung: “Ngữ Dung, con muốn đi đâu? Con quên rồi sao? Con là con gái của mẹ đó...]

“A!!” Không biết Bạch Ngữ Dung lấy dũng khí từ đâu ra, chỉ thấy cô ta hất đầu của Hứa Tần Nhã sang một bên rồi lập tức bò dậy chuẩn bị chạy ra khỏi phòng tắm.

Nhưng cô ta còn chưa kịp đứng lên thì mắt cá chân đã bị thân xác không đầu phía sau tóm lấy, kéo cô ta lại.

Bạch Ngữ Dung thét chói tai, hai tay điên cuồng cào xuống nền đất, cuối cùng thành công nắm được khung cửa, vì thế mới ngăn chặn thân xác không đầu kéo mình về sau.

“Tôi không phải là con gái của bà! Tôi không phải! Con gái của bà là Tô Tái Tái! Bà đi tìm Tô Tái Tái đi!” Bạch Ngữ Dung điên cuồng gào thét.

Cái đầu vừa bị cô ta hất lăn sang một bên, lúc này lại tự lăn trở về, nằm nghiêng trên mặt đất mỉm cười nhìn Bạch Ngữ Dung: [Phải mà, con đúng là con gái của mẹ mà, chúng ta đã từng uống nước bùa đó, con quên rồi sao?]

“Không! Không phải!” Bạch Ngữ Dung liều mạng bấu lấy khung cửa không chịu buông, sợ hãi hét lên: “Tôi không phải! Tôi... tôi không phải con ruột của bà! Tôi không phải là con ruột của bà, bà có hiểu không?!”

Bạch Ngữ Dung vừa dứt lời, đầu của Hứa Tần Nhã im lặng trong giây lát, khuôn mặt không hề có chút cảm xúc nào, chỉ có con ngươi trong hốc mắt là đang chuyển động một cách kỳ dị, như thể chứng tỏ rằng bà ta đang suy ngẫm.

Vào lúc Bạch Ngữ Dung cho rằng Hứa Tần Nhã đã nghe hiểu lời cô ta nói thì bà ta lại chậm rãi nở một nụ cười quái dị.

[Thì ra là vì điều đó à...] Giọng nói của bà ta lạnh lẽo đến lạ thường, nhìn chằm chằm Bạch Ngữ Dung rồi nói tiếp: [Thì ra Ngữ Dung cảm thấy mẹ không tự mình sinh con ra cho nên không vui sao...]

“Không phải…” Bạch Ngữ Dung chỉ thấy có một luồng khí lạnh từ phía sau lưng truyền đến, bàn tay vốn đang nắm lấy một chân của cô ta, hiện tại đã túm trọn cả hai chân của cô ta.

[Không sao.] Đầu của Hứa Tần Nhã liếc mắt nhìn chằm chằm Bạch Ngữ Dung. Nở một nụ cười u ám.

[Bây giờ mẹ sẽ ăn thịt con, rồi sau đó đào con ra. Như vậy thì con là do mẹ sinh rồi.]

[Ngữ Dung à, con có vui không nè?]

“A...” Bạch Ngữ Dung trừng mắt nhìn Hứa Tần Nhã, khẽ há miệng, nhưng lại hoảng sợ đến mức không nói nên lời.

[À, đúng rồi.] Hứa Tần Nhã tự lẩm bẩm: [Con nghịch ngợm thế này, có chân thì sẽ chạy mất.]

Cái gì…?!

Bạch Ngữ Dung nghe xong, còn chưa kịp mở miệng cầu xin thì bàn tay nắm lấy mắt cá chân của cô ta càng dùng sức siết chặt hơn.

Cô ta quay đầu lại nhìn xuống chân của mình, nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn hai chân bị xác chết không đầu dùng tay không bẻ gảy.

Tiếng xương rạn nứt và tiếng la hét vang lên cùng một lúc.

[Như vậy...] Đầu của Hứa Tần Nhã nằm nghiêng trên mặt đất chứng kiến toàn bộ quá trình, chậm rãi nở nụ cười, dịu dàng lên tiếng.

[… Thì tốt rồi.]

Dù sao nơi này cũng là nhà họ Phụng. Bối Trân đã ở nhà họ Phụng quá lâu, tất nhiên là hiểu nơi này hơn những người khác.

Cho nên sau khi bà ấy tránh hết các vệ sĩ cùng với người làm thì cuối cùng cũng đã lén lút đi tới được phòng sách của Phụng Hồng Bác.

Ngay khi tay của Bối Trân vừa chạm đến then cửa gì ảo giác đột nhiên ập tới làm cho bà ấy hoảng sợ mà phải lùi lại nhìn xung quanh, sau khi xác định xung quanh không có ai mới vội chạy vào trong phòng sách.

Bà ấy đóng cửa phòng lại, dựa vào ván cửa, nhắm mắt thở dài.

Đến lúc này bà ấy mới có hơi sức mà nghĩ lại ảo giác vừa rồi.

Tiếng hét thê lương chói tai kia làm cho người khác sợ hãi.

Bối Trân cố nén cảm giác thấp thỏm trong lòng, nhân lúc Phụng Hồng Bác không có ở đây mà vội vàng tìm kiếm mật thất ở trong phòng sách.

Có thể là do bà ấy may mắn mà cũng có thể xuất phát từ nguyên nhân khác, nói tóm lại là chẳng mấy chốc mà Bối Trân đã tìm được cái nút để khởi động mật thất.

Lúc cửa mật thất mở ra, ngoại trừ mùi thuốc sát trùng còn có mùi máu tanh không thể che giấu được, làm cho Bối Trân phải quay mặt đi một lúc, chờ bản thân làm quen với mùi vị này rồi mới bước cẩn thận vào trong.

Đời này quả thực chính là một phòng giải phẫu đầy đủ vật dụng.

Bối Trân nhìn đủ các loại dụng cụ ở bên trong phòng chỉ cảm thấy tim đập như đánh trống vô cùng mạnh mẽ, đến cả tiếng hít thở của bản thân cũng nghe thấy rất là rõ ràng.

Vị trí bên trên bàn mổ được trải một tấm khăn y tế màu trắng nên không thể nhìn thấy bên dưới có gì.

Bối Trân đứng đó, khó khăn nuốt ngụm nước miếng rồi mới đi tới gần bàn mổ.

Tại vì bà ấy mải nhìn chăm chú lên trên bàn nên không chú ý dưới chân mình. Bà ấy đá vào cái xe đẩy làm cho hai cái dao ở ngay bên trên chạm vào nhau phát ra thành tiếng.

Bối Trân vội giữ lại cái xe đẩy thì lưng lại đụng phải giá sắt ở đằng sau làm cho mấy cái bình thủy tinh ở trên giá sắt lay động.

Nó làm cho bà ấy sợ tới mức vội quay đầu lại, khẩn trương nhìn đống đồ vật được bày biện trên giá sắt, chỉ sợ có cái nào rơi xuống mà thôi.

Trong lúc mắt cứ đảo qua đảo lại để kiểm tra thì ánh mắt của bà ấy bị thu hút bởi lọ thủy tinh để ngay đối diện tầm mắt hơi chếch về bên phải.

Vốn dĩ lọ thủy tinh trong suốt như pha lê, nhưng do Bối Trân vô tình chạm vào kệ sắt làm cho chất lỏng bên trong lọ thủy tinh bị xáo động, thứ chìm ở dưới đáy bình lại nổi lên khiến cho chất lỏng trở nên đục ngầu.

Đến cả thứ bị ngâm ở bên trong vốn dĩ đã bất động cũng chậm rì rì mà xoay tròn.

“Tóc” của thứ đó trôi lơ lửng, khi Bối Trân trợn to mắt vì sợ hãi, đầu của Hứa Tần Nhã cũng chậm rãi đi tới gần, “nhìn” về phía Bối Trân.

“Á!” Bối Trân nhận ra đấy là ai thì sợ hãi lùi về đằng sau, cho tới khi đụng phải bàn mổ thì mới dừng lại.

Tay bà ấy chống lên bàn mổ, cham tới thứ bên dưới lớp khăn y tế màu trắng kia.

Nó dinh dính, lại có độ ấm.

Như thể… vẫn còn sống.

Bối Trân ngẩn ngơ, chậm rãi cúi đầu nhìn vào tay của chính mình. Nửa ngày sau mới chậm rãi xoay người, bàn tay run rẩy mở cái khăn y tế kia ra.

“Cạch!” Khăn y tế bị kéo ra, Bối Trân cũng nhìn thấy rõ ràng thứ bên dưới cái khăn đó.

Bà ấy cúi đầu nhìn, ngây ngốc đứng ở đó nửa ngày.

Đến lúc này, bà ấy mới không chống đỡ được, không tiếng động mà ngã ngồi trên mặt đất.



Chuyện xảy ra ở nhà họ Phụng, đám người Tô Tái Tái cũng không hề biết.

Sau khi giáo huấn đám người Bạch Ngữ Dung xong thì Tô Tái Tái nhìn về phía Tống Khanh, cười hì hì mở miệng: “Sư đệ, cậu đã quen với thủ đô chưa? Nếu chưa thì để chị đây đưa cậu đi tham quan nhé?”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 587


“Không quen lắm.” Tống Khanh lắc đầu.

“Thế thì…” Đúng lúc Tô Tái Tái đang định dẫn Tống Khanh cùng với Tô Hồng Bảo đi thăm Huyền Học Viện thì Ngô Thẩm Văn - viện trưởng của Phù Lục Viện gọi điện tới.

[Tiểu Tái, giờ em có rảnh không? Có thể tới văn phòng một chuyến không?]

“Dạ được.” Tô Tái Tái sảng khoái gật đầu.

Cho tới khi cô cúp điện thoại, mỉm cười nhìn về phía Tống Khanh, cứ tưởng như anh sẽ đi cùng mình như thường ngày thì Tống Khanh lại lắc đầu mở miệng nói: “Chị cứ đi đi, tôi có chuyện cần phải làm.”

Dừng lại một chút rồi anh bổ sung thêm: “Bé Ngỗng sẽ đi chung với tôi.”

Ơ?

Tô Tái Tái vô cùng ngạc nhiên, nghĩ lại chuyện mà Tống Khanh nhắc tới chắc là chuyện của Huyền Học Viện thì gật đầu, hẹn giờ với bọn họ xong thì mới rời đi.

Tô Hồng Bảo nghe thấy Tống Khanh bảo mình ở lại cùng với anh thì vô cùng kích động mà đứng đó, cho tới khi Tô Tái Tái rời đi rồi thì mới nhìn về phía Tống Khanh với đôi mắt sáng bừng bừng, mở miệng nói: “Sư tôn, chúng ta đi đâu thế ạ?”

“Ở đây luôn.”

“?”

Trong khi Tô Hồng Bảo thấy vô cùng khó hiểu thì Tống Khanh mới nói tiếp: “Con đã học Hộ Trận Đồ chưa?”

“Dạ con học rồi.” Tô Hồng Bảo gật đầu liên tục, cất lời: “Sơn trận trên núi mấy năm nay đều do con trông coi theo lời của tiểu sư thúc ạ.”

“Ừm, vậy là được rồi.” Tống Khanh cười thành tiếng rồi quay người đi về hướng kia.

Tô Hồng Bảo ngây người rồi vội đuổi theo.

Cậu ấy đã tới Đại học Đế Đô vài lần rồi nên khi đi theo Tống Khanh một đoạn đường, thấy hướng mà anh đi sẽ đi tới ngõ cụt thì vội cất tiếng nhắc nhở: “Sư tôn, đằng trước cụt đường rồi ạ.”

“Ừm.” Tống Khanh tùy tiện đáp lại nhưng không hề ngừng bước.

Tô Hồng Bảo thấy thế, đang tính nói cái gì đó nhưng mới hé miệng nên đã ngừng lại, tiếp tục đi theo sau Tống Khanh.

Lúc này Tống Khanh mới liếc mắt nhìn cậu, ánh mắt ánh lên vẻ khen ngợi.

Anh chuyển tầm mắt từ trên người Tô Hồng Bảo, chuyển tới ngõ cụt trước mặt, tay hơi chuyển động thế là pháp mạch ẩn trong tường hiện ra ngay.

Ngay sau đó, có một cánh cửa mở ra.

Tống Khanh liếc mắt nhìn Tô Hồng Bảo, ý bảo cậu mau đuổi theo anh rồi cúi đầu đi vào trong.

Tô Hồng Bảo vội vã đuổi theo, cửa đóng lại trong nháy mắt, khôi phục về nguyên dạng.

Lần đầu tiên Tô Hồng Bảo bước chân tới đại học Đế Đô, đám người kia đã bảo với cậu là ở đại học Đế Đô có rất nhiều trận pháp.

Nhưng Tô Hồng Bảo không ngờ hóa ra nó lại có quan hệ với Tống Khanh.

“Sư tôn, trận pháp trong đại học Đế Đô là…”

Tống Khanh khẽ lên tiếng, tay hơi cử động, từng điểm mạ vàng xuất hiện, điểm này nối điểm kia, Hộ Trận Đồ cứ thế hiển lộ, rực rỡ lung linh vô cùng đẹp mắt.

Đến lúc này Tống Khanh mới nhìn về phía Tô Hồng Bảo, trước ánh mắt vô cùng sùng bái của cậu, anh thản nhiên mở miệng: “Đại học Đế Đô thiếu gì tiền, sư phụ chỉ tiện tay làm mấy cái mà thôi.”

Dừng lại một chút rồi anh lùi ra đằng sau: “Vừa hay hôm nay tiện cho con luyện tập. Nào, thử xem.”

“À, vâng!” Tô Hồng Bảo hoàn hồn, bắt đầu kết ấn khởi trận trước mặt Tống Khanh.

Chỉ là không biết đại học Đế Đô mà biết Tống Khanh thế mà lại lôi Hộ Trận Đồ của mình ra cho đồ đệ luyện tập thì có khi khóc ngất trong WC không?

Cũng may viện trưởng của bốn viện không biết chuyện này.

Vốn dĩ hôm qua đang là đại hội đấu giá, Tô Tái Tái đã thỏa thuận với Ngô Lục Lục là muốn cho Viên Tuế xem lá bùa mà cô mới chế ra, ai ngờ lại phát hiện có sinh hồn ở trong đại hội đấu giá.

Sáng sớm hôm nay, Ngô Lục Lục dẫn theo Viên Tuế đi điều tra về lọ thuốc hít kia.

Cho nên Tô Tái Tái vẫn đang đinh ninh là Ngô Lục Lục nhờ anh trai Ngô Thẩm Văn bảo mình tới xem bùa do Viên Tuế vẽ.

Ai ngờ tới nới thì phát hiện không chỉ có mỗi chuyện đó.

Hơn nữa, trong phòng không chỉ có Ngô Thẩm Văn mà còn có cả ba viện trưởng khác.

Tới khi cô bước vào trong phòng, bọn họ ngay lập tức không bàn chuyện nữa, đồng thời quay qua nhìn cô với vẻ vô cùng mong chờ.

Tô Tái Tái thiếu chút nữa là tưởng mình vào nhầm một lớp học, mà đáng sợ hơn nữa là giáo viên lại chính là bản thân mình.

Mà những học sinh đang ở trong lớp học thì lại đang vô cùng chờ mong được học tập những kiến thức mới.

“Tiểu Tái, em đã tới rồi.” Ngô Thẩm Văn thấy Tô Tái Tái thì nhanh chóng đi tới chỗ cô, vô cùng vui vẻ.

Ông ấy vẫy tay liên tục nói: “Mau vào trong đi nào.”

Thái độ ân cần này của ông ấy khiến cho Tô Tái Tái khẽ nhíu chân mày lại, cô đứng tại chỗ không động đậy: “Sao hôm nay toàn bộ các viện trưởng đều ở đây cả vậy ạ? Chẳng lẽ…”

Nói tới đây thì Tô Tái Tái dừng lại nhìn hết toàn bộ mọi người ở trong phòng một lượt rồi lại nhìn về phía Ngô Thẩm Văn, nói nửa thật nửa giả: “Đây chính là bữa tiệc Hồng Môn trong truyền thuyết sao?”

“Đương nhiên là không phải rồi.” Ngô Thẩm Văn cười khà khà chà xát hai tay, lại không biết rằng hành động này của ông ấy trông có vẻ rất… nịnh nọt ở trong mắt người khác.

Khiến cho ba viện trưởng của ba viện còn lại phải nháy mắt, còn vờ ho khụ khụ một tiếng để nhắc nhở ông ấy.

Lúc này Ngô Thẩm Văn mới chợt nhận ra hành động nãy giờ của mình, ông ấy giả vờ đằng hắng một tiếng rồi mới trở về với dáng vẻ ngày xưa.

Tô Tái Tái đứng im mỉm cười nhìn hết toàn bộ hành động của mấy người họ.

Cô đột nhiên nhận ra mấy người viện trưởng này khá giống với sư phụ của cô.

Nghĩ tới đó, cô không nhịn được mà lắc lắc đầu ở trong lòng, thế nên lúc Ngô Thẩm Văn vô cùng nhiệt tình mời cô ngồi xuống thì cô cũng không từ chối.

Tô Tái Tái vừa ngồi xuống vừa cười hỏi: “Viện trưởng Ngô, thầy gọi em tới đây làm gì thế?”

Ngô Thẩm Văn cười cười, nhìn ba người còn lại rồi mới nói: “Tiểu Tái, bọn thầy muốn mời em.”

“Mời em hả?” Tô Tái Tái khó hiểu nên hỏi lại.

Ngô Thẩm Văn gật đầu, cười ngượng nói tiếp: “Nói ra thì cũng hơi xấu hổ, mọi người ở bên ngoài đều nói em là học sinh của Huyền Học Viện, nhưng sự thật thì…”

Ông ấy hơi dừng lại, nhìn về phía ba người viện trưởng còn lại rồi cười khổ nói: “Học Viện chẳng có gì có thể dạy em được, thậm chí là… em còn có thể dạy được cả bọn thầy nữa.”

“Trước kia không biết thì thôi, bây giờ các thầy đã biết rồi, không thể mặt dày mà vẫn còn để em phải ở lại Học Viện với tư cách là học sinh được.”

Tô Tái Tái nghe Ngô Thẩm Văn nói thế thì lập tức xua tay: “Viện trưởng Ngô, thầy nói hơi quá rồi.”

Không để cho Tô Tái Tái nói tiếp, viện trưởng của Cổ Võ Viện đã vội vàng cướp lời: “Tiểu Tái à, em không cần phải khiêm tốn thế, toàn bộ Cổ Võ Viện chúng tôi đều đã thấy năng lực của em.

Chúng tôi không có nói gì quá lên cả, tài nghệ không bằng em thì chính là không bằng em thôi. Mà đã không bằng em thì sao mà dạy em được chứ?”

“Chỉ hy vọng em đừng chê Học Viện chúng tôi, có thể chịu dạy chúng tôi.” Viện trưởng Cổ Võ Viện nói tới đây thì nhìn về phía viện trưởng Lý của Luyện Đan Viện, nói: “Ông Lý, ông nói gì đi chứ.”

“Thì tôi đang chờ ông nói xong mà.” Viện trưởng Lý nhanh chóng cãi lại, nhưng lúc quay sang nhìn Tô Tái Tái thì lại là một khuôn mặt hiền lành: “Tiểu Tái à, viện trưởng Cổ nói đúng đó, chúng tôi đều thật lòng muốn mời em.”

Viện trưởng Vạn cũng đứng ở bên cạnh cười gật đầu.

Tô Tái Tái nghe thế thì bất đắc dĩ cười nhìn về bốn người họ.

Khổ cái là mấy người bọn họ đều đang nhìn chằm chằm vào cô, ý rằng nếu cô không đồng ý thì sẽ không cho cô rời đi nơi này.

Tô Tái Tái cuối cùng cũng đành phải gật đầu đồng ý.

Nhưng cô không muốn làm giáo viên chính thức của bốn học viện, giáo viên danh dự là được rồi.

Bởi vì giáo viên danh dự mỗi ngày chỉ cần dạy hai tiết, một tuần mười tiết mà thôi. Mặc dù tiền lương ít nhưng mà ít phải đi dạy.

Ngô Thẩm Văn nghe xong yêu cầu của Tô Tái Tái thì đều gật đầu đồng ý, chỉ cần cô chịu dạy bọn họ là được rồi.

Còn mấy chi tiết công việc như thế nào thì để cho bốn viện trưởng của bốn viện tự mình thương lượng với nhau.

Lúc Tô Tái Tái rời khỏi phòng làm việc thì bốn viện trưởng còn đang bận cãi nhau về hai tiết cuối cùng sẽ để cho viện nào.

Vô cùng ồn ào náo nhiệt.

Tô Tái Tái cười lắc đầu, sau khi đi ra ngoài còn tiện tay đóng cửa lại, để tránh việc các giáo viên khác đi ngang qua thấy viện trưởng của viện mình đang nắm đầu kéo râu của viện trưởng viện khác để cãi nhau ầm ĩ.

Tô Tái Tái đi ra ngoài, định lấy điện thoại gọi cho Tống Khanh thì đột nhiên nghe tiếng gọi của Khúc Nhiên.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 588


Tô Tái Tái dừng lại, đang định cười gọi: “Đàn chị.”

Thì thấy vẻ mặt Khúc Nhiên đang rất lo lắng, nụ cười trên mặt cô lập tức nhạt đi, đợi tới khi Khúc Nhiên tới gần thì cô lập tức hỏi: “Sao vậy đàn chị, có chuyện gì vậy ạ?”

“Đàn em.” Khúc Nhiên chạy tới thở hổn hển, nhanh chóng nói: “Tiểu Vi… bị Chung Trần Thuận bắt đi rồi.”

Ánh mắt Tô Tái Tái lập tức trở nên nghiêm túc, vốn đang định nhấn nút gọi cho Tống Khanh, cô nhanh chóng đổi sang gọi cho Đại Vi, đồng thời bấm loa ngoài để cho Khúc Nhiên cùng nghe.

Điện thoại vừa đổ được hai tiếng thì đã được bắt máy, mà người nghe điện thoại chính là Chung Trần Thuận.

“Chung Trần Thuận?” Tô Tái Tái nhíu mày hỏi: “Đại Vi đâu?”

Tiếng cười đắc ý của Chung Trần Thuận truyền ra từ đầu máy bên kia, sau đó mới nói: [Đương nhiên là đang ở chỗ của tôi làm khách rồi.]

Chung Trần Thuận hơi dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: [Có điều… nếu như cô muốn cô ta trở về nguyên vẹn thì cũng dễ thôi, cô tới đổi với cô ta là được.]

Khúc Nhiên đứng ở một bên nghe thế thì lập tức nôn nóng nói: “Đàn…” chữ em còn chưa kịp nói ra thì đã bị Tô Tái Tái làm ra hành động ngăn chặn lại.

Ánh mắt trầm xuống, hạ giọng hỏi: “Đang ở đâu?”

[Sảng khoái!]

Chung Trần Thuận cười to, dừng lại một chút rồi lại nói tiếp: [Có điều… cô chỉ có thể tới một mình mà thôi. Nếu không thì… tôi không dám đảm bảo sự an toàn của Đại Vi đâu đấy.]

Đại Vi bị bịt miệng và bị trói ở trên ghế, nghe thế thì lập tức giậm chân phát ra tiếng nghẹn: “Ô ô ô!” muốn kêu Tô Tái Tái đừng tới.

Chung Trần Thuận thấy thế thì trừng mắt nhìn về phía cô ấy, quát lớn: “Câm mồm!”

Vệ sĩ đứng ở hai bên lập tức bước tới đè Đại Vi lại, khiến cho cô ấy không thể động đậy được.

Chung Trần Thuận đang dùng điện thoại của Đại Vi và mở loa ngoài nên Tô Tái Tái và Khúc Nhiên có thể nghe rõ được tiếng động ở phía bên đó.

Khúc Nhiên nghe thấy tiếng “Ô ô ô” của Đại Vi thì càng sốt ruột hơn, ngẩng đầu lên nhìn Tô Tái Tái định nói thì bị ánh mắt của cô dọa sợ.

Sau khi vệ sĩ đã làm cho Đại Vi yên lặng thì lúc này Chung Trần Thuận mới hài lòng nghiêng đầu nói tiếp: [Nhớ kỹ, cô phải tới một mình, lúc nãy tôi có nghe tiếng của người khác ở bên cạnh cô đó.]

“Yên tâm.” Tô Tái Tái bình tĩnh trả lời: “Tôi đương nhiên sẽ tới một mình. Như thế thì…”

Cô hơi dừng lại, ánh mắt sắc bén: “Dễ dàng làm việc hơn.”

Vốn Chung Trần Thuận còn đang cười to, nhưng nghe thấy lời của Tô Tái Tái thì đột nhiên giật mình một cái.

Rõ ràng là giọng nói của Tô Tái Tái rất bình thường, nhưng không hiểu sao nó lại mang tới cho Chung Trần Thuận một cảm giác lạnh sống lưng.

Đại Vi vốn đang bị trói ở một bên, muốn tạo ra tiếng động, nghe thấy thế thì cũng ngẩn ngơ, rồi hoàn toàn yên lặng.

“Gửi địa chỉ qua điện thoại cho tôi.” Tô Tái Tái nói xong thì cúp máy.

Lúc này Khúc Nhiên mới bình tĩnh lại, cô ấy nhìn Tô Tái Tái nói: “Đàn em, em định đi tới đó một mình thật sao?”

Sau đó lại lo lắng nói: “Hay là chị đi cùng với em nhé.”

Tô Tái Tái lắc đầu: “Không cần đâu ạ, đàn chị, chị ở lại đây giúp em báo tin cho người khác.”

“Hả?” Khúc Nhiên giật mình, cô ấy sững sờ nhìn Tô Tái Tái, có chút không chắc lắm hỏi lại: “Đàn em, ý của em là…?”

Tô Tái Tái cười một cái, chớp chớp mắt với Khúc Nhiên: “Em chỉ nói là em sẽ tới một mình nhưng em không hề nói là sau khi em tới đó thì chị sẽ không dẫn người khác tới nha.”

Khúc Nhiên nghe thế thì gật đầu lia lịa.

Tô Tái Tái thấy thế, mỉm cười vẫy tay với cô ấy, sau đó lập tức lại gần, nghe cô ấy nói cũng gật đầu hiểu ý.

Mà ở nơi khác, sau khi Chung Trần Thuận bị Tô Tái Tái cúp điện thoại, thì ngỡ ngàng vài giây rồi mới bật cười thành tiếng, nhìn về phía Đại Vi rồi nói: "Đại Vi, đàn em này của cô tính tình cũng ghê gớm thật đấy."

Đại Vi bị bịt miệng, vốn dĩ không thể nói được, chỉ có thể nhìn anh ta chằm chằm.

Chung Trần Thuận thấy biểu cảm này của cô ấy thì ra hiệu cho vệ sĩ, tên vệ sĩ hiểu ý nên lập tức gỡ băng dính bên ngoài miệng của Đại Vi ra.

Đại Vi cố gắng chịu đựng cơn đau mà không phát ra tiếng kêu nào, sau khi thở hắt ra một hơi mới ngẩng đầu lên một lần nữa rồi trừng mắt với Chung Trần Thuận: "Chung Trần Thuận! Tôi cảnh cáo anh mau thả tôi ra! Nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho anh dễ dàng đâu!"

"Yên tâm đi cô cả Đại." Chung Trần Thuận trả lời nấn ná, tỏ vẻ không qua tâm xua tay: "Tôi biết gần đây danh tiếng của gia đình cô cũng đang khá nổi nên sẽ không làm vậy với cô. Hơn nữa..."

Chung Trần Thuận ngừng lại một chút, nhìn Đại Vi từ trên xuống một lượt sau đó lại dời tầm mắt đi chỗ khác và cười khẩy: "So với cô, Tô Tái Tái hợp khẩu vị của tôi hơn."

Nói thì nói thế, nhưng trên thực tế Chung Trần Thuận đúng là không dám làm gì Đại Vi cả.

Nhắc đến thì cũng kỳ lạ thật, rõ ràng anh ta mới đi khỏi thủ đô chưa bao lâu, ai mà có biết sau khi anh ta về lại thì, nhà họ Đại lại trở thành đối tượng lấy lòng của không ít kẻ.

Chung Trần Thuận cũng không muốn vì Đại Vi mà lại bị đá ra khỏi thủ đô.

Đại Vi nghe vậy thì cười khẩy: "Khẩu vị của anh? Chung Trần Thuận, anh không sợ Tiểu Tái nhà tôi đánh gãy răng anh sao!

Tôi thấy anh chán sống mới dám đi trêu chọc Tiểu Tái nhà tôi! Anh cũng không biết đường đi hỏi thăm thử xem em ấy là ai!"

"Là ai?" Chung Trần Thuận cười khẩy: "Không phải chỉ là con nhóc từng được lên sóng [Huyền Linh Sư], được Huyền Học Viện các cô tranh giành bằng được à. Vậy thì càng tốt hơn."

Chung Trần Thuận nhấp một ngụm từ ly rượu vang đỏ, sau đó lại nói năng đắc chí: "Chờ tôi có được cô ta rồi, đến lúc đó chúng tôi sẽ trở thành người một nhà rồi."

"Nếu đã là người một nhà, tất nhiên những việc sau này cô ta làm đều phải vì tôi rồi."

Chung Trần Thuận suy nghĩ như vậy thì không khỏi bật cười hả hê, cảm thấy mắt nhìn người của mình rất tuyệt.

Cô gái mà anh ta chú ý từ cái nhìn đầu tiên lại là người mà Huyền Học Viện tranh nhau chiêu mộ.

Nói không chừng. . . đợi đến khi anh ta có Tô Tái Tái trong túi rồi, vị thế trong nhà họ Chung của anh ta cũng sẽ nâng cao một bậc?

Chung Trần Thuận càng nghĩ càng thấy rất có lý, lại càng kiên định với quyết tâm bắt Tô Tái Tái cho bằng được ở trong lòng mình.

Anh ta chìm đắm vào suy nghĩ của mình mà không hề để ý đến vẻ mặt kinh ngạc, mở to mắt ra nhìn của Đại Vi sau khi anh ta nói những lời đó.

Dáng vẻ đó chỉ con thiếu nước hét vào mặt Chung Trần Thuận một câu "Anh điên rồi à?!" thôi.

"Chung Trần Thuận, tôi thấy anh rời khỏi thủ đô quá lâu rồi, để tôi nói cho anh biết..."

Đại Vi hoàn hồn, lúc đang chuẩn bị giải thích rõ ràng với Chung Trần Thuận về thân phận của Tô Tái Tái, nhưng Chung Trần Thuận cũng không quay đầu lại nữa mà chỉ phất tay.

Vệ sĩ lại lập tức dán miếng băng keo lên miệng đem Đại Vi lần nữa.

Đại Vi chỉ có thể “ưm ưm” vài tiếng rồi phẫn nộ trừng mắt với Chung Trần Thuận.

"Tôi chẳng muốn nghe cô nói nhảm."

Chung Trần Thuận trông thấy vậy mới mở miệng, quay đầu liếc nhìn vệ sĩ rồi nói: "Đưa cô ta đến căn phòng sát vách đi, đợi lát nữa đừng đến đây làm mất hứng của tôi."

Vệ sĩ im lặng làm theo, kéo lấy thành ghế mà Đại Vi bị trói vào, rồi đẩy cả ghế lẫn người đi.

Chờ đến khi thấy đồng nghiệp kéo Đại Vi đến một căn phòng khác chỉ được ngăn cách bởi một một tấm bình phong, lúc này một tên vệ sĩ khác mới bước lên nói thì thầm với Chung Trần Thuận: "Cậu chủ, vừa rồi tôi nghe giọng điệu của cô Đại thì hình như cô Tô này..."

Không đợi anh ta nói hết lời, Chung Trần Thuận đã phất tay cắt ngang, nổi giận trừng mắt với anh ta rồi lên tiếng: "Chẳng lẽ trước giờ cậu nghe chưa đủ mấy kiểu nói phô trương phóng đại như thế này à?"

Anh ta ngừng lại nở một nụ cười đắc ý rồi lại nói tiếp: "Cậu nghĩ đi, trước kia chúng ta trót lọt, sau đó ai dám chống đối? Hơn nữa..."

Anh ta lại ngừng lại, giơ ngón tay cái chỉ về hướng nào đó sau lưng, vừa chỉ còn nói: "Đều được quay lại ở đây."

Hai tên vệ sĩ này đi theo Chung Trần Thuận, cũng đã giúp anh ta làm không ít việc ác.

Hiện tại, sau khi nghe Chung Trần Thuận nói như vậy, cũng gật đầu yên lòng.

Thậm chí anh ta còn cười cười tự giễu: "Chắc hẳn là do tôi nghĩ nhiều quá thôi?"

"Cậu suy nghĩ nhiều gì chứ, tôi thấy cậu mới theo chân tôi đến thành phố C một chuyến, lá gan đã bé đi rồi."

Chung Trần Thuận cười châm biếm: "Nhưng mà không sao cả, bây giờ chúng ta quay về rồi. Từ từ tập cho to lại là được rồi?"

"Vâng, cậu chủ nói đúng." Vệ sĩ nở nụ cười cúi đầu khom lưng.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 589


Đang lúc hai người đó đang nói đùa thì vang lên một tiếng "Oành!!", cánh cửa cửa lớn của căn phòng đặt riêng đang đóng kín lại bị đá văng bởi một cú đá từ bên ngoài của ai đó

Cả Chung Trần Thuận và vệ sĩ đều sững sờ, cùng nhau nhìn về phía cửa.

Liếc mắt thì trông thấy hình ảnh Tô Tái Tái đang rút chân về, phủi những mảnh gỗ vụn trên vai rồi thản nhiên đi đến.

…Vừa nãy, lúc cô mạnh mẽ đá văng cửa lớn thì có một một ít tro bụi rơi ra.

"Tô Tái Tái! Cô... ? !"

Chung Trần Thuận hoàn hồn đứng dậy trừng mắt nhìn về phía cô.

Lúc đặt tay chống lên bàn, anh ta vô ý quơ phải ly rượu vang đỏ trên bàn, rượu ở bên trong lập tức tràn ra đầy bàn.

"Hả?" Tô Tái Tái nhìn về phía Chung Trần Thuận, sau khi cô chiêm ngưỡng vẻ mặt kinh ngạc của anh ta trong chốc lát thì mới vừa cười vừa nói: "Không phải anh bảo tôi đến đây à?"

Sao bây giờ lại thể hiện nét mặt kinh ngạc như kiểu "Sao cô lại xuất hiện ở đây thế?!"?

"..." Chung Trần Thuận nhìn cô chằm chằm, không nói nên lời trong một khoảng thời gian ngắn.

Đúng là anh ta có bảo cô đến, nhưng cũng... không ngờ rằng Tô Tái Tái lại có thể đến nhanh như vậy mà!

Rõ ràng... Từ Đại học Đế Đô đến đây ít nhất cũng phải mất hai mươi phút. Sao cô ta có thể đến đây nhanh như thế chứ?!

Đang lúc mấy người Chung Trần Thuận vẫn đang thắc mắc thì âm thanh “ưm ưm” của Đại Vị truyến đến từ một phía, Tô Tái Tái quay đầu tìm kiếm, sau khi trông thấy Đại Vi qua tấm bình phong, cô cụp mắt nhìn xuống thì thấy trước mặt có một cái ghế.

Tô Tái Tái thẳng thừng nhấc chân lên đá một cái, chiếc ghế bị cô đá bay rồi sau khi đụng vào làm tấm bình phong ngã ầm xuống đất thì để lộ ra Đại Vi.

Đại Vi thấy thế thì kích động đến mức giậm chân.

Mà Chung Trần Thuận, thì cứ sững sờ ở đó, nhìn vào tấm bình phong ngã ngổn ngang dưới đất mà không thể lấy lại tinh thần trong chốc lát.

Tô Tái Tái cũng không thèm liếc nhìn anh ta nữa, chỉ quan sát Đại Vi rồi mỉm cười lên tiếng: "Đàn chị Đại, chị không sao chứ?"

Đại Vi lập tức lắc đầu như lắc trống bỏi.

"Ừm. Không có việc gì là tốt rồi." Tô Tái Tái gật đầu, sau đó mới chuyển hướng nhìn về phía Chung Trần Thuận, bẻ khớp cổ sang hai bên rồi nở nụ cười với anh ta.

"Bây giờ đến chuyện của anh rồi."

Chung Trần Thuận hoàn hồn, ngẩng đầu lên thì va phải ánh mắt của Tô Tái Tái, lại bị giật mình bởi ánh mắt lạnh băng của cô, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.

Không chỉ như thế, thậm chí anh ta còn không tự chủ được mà lùi lại một bước, nở nụ cười cới cô: "... Chờ một chút, có thể, chắc là có chút hiểu lầm..."

"Hiểu lầm?" Tô Tái Tái nhắc lại, sau đó lướt nhìn thoáng qua chỗ nào đó đằng sau anh ta rồi lại nhìn lại khuôn mặt Chung Trần Thuận, cô nhìn chằm chằm anh ta, cười như không cười: "Cũng đã chuẩn bị đầy đủ như thế, nhìn kiểu gì cũng không thấy giống hiểu lầm đâu..."

"... ?!" Chung Trần Thuận hoảng sợ trừng trừng nhìn Tô Tái Tái, không chắc chắn rằng có phải cô đã phát hiện camera bản thân đã giấu ở đó từ sớm rồi hay không.

Anh ta định há miệng nói chút gì đó, lại đột nhiên phát hiện chính mình không thể phát ra âm thanh.

"Vốn dĩ vừa nãy tôi cũng định không tự mình ra tay." Tô Tái Tái thở dài, ngước mắt nhìn về phía Chung Trần Thuận, lại dịu dàng nói tiếp: "Nhưng cũng tại các anh cho tôi cơ hội để ra tay."

"Coi như đã giao mình đến tận cửa rồi..." Tô Tái Tái cười.

"Tôi cũng chỉ đành cố gắng vui vẻ nhận thôi."

Mồ hôi lạnh của Chung Trần Thuận nhỏ xuống từ thái dương.

… hình như anh ta đã hiểu sơ sơ ý trong lời nói của Đại Vi rồi.

Nhưng.

Đã muộn rồi.

Lúc Khúc Nhiên dẫn người nhà họ Chung đi tới thì phòng riêng đã bừa hết cả lên rồi.

Đặc biệt là bàn tròn đã gãy làm đôi, sụp cả xuống làm cho đám vệ sĩ do quản gia Chung dẫn tới không nhịn được mà hít khí lạnh.

Cái bàn kia làm bằng gỗ đặc luôn đó! Mà giờ nó không những gãy làm đôi, còn văng ra rất xa.

Chung Trần Thuận và vệ sĩ thì càng không cần nói, nằm trên mặt đất r.ên rỉ chứ không dám gào mồm lên.

Giờ phút này, Tô Tái Tái mới cởi trói cho Đại Vi.

Khúc Nhiên thấy thế thì vội chạy vào, vẻ mặt nôn nóng: “Đàn em, Tiểu Vi! Hai người có làm sao không thế?”

Đại Vi nhịn đau xé miếng băng dán miệng, thở “òa” một tiếng rồi mới nhìn về phía Khúc Nhiên, lắc đầu cười: “Không sao cả, Khúc Nhiên nãy cậu có thấy không?”

Tiểu Tái siêu ngầu luôn!

Đại Vi đại diện cho người kể chuyện dưới gầm cầu, kể lại cho Khúc Nhiên vô cùng chân thật về tư thế oai hùng của Tô Tái Tái, nhưng quản gia Chung lại ngắt ngang lời cô.

“Cô Tô, xin lỗi cô, hóa ra lại khiến cô gặp phải chuyện này.” Quản gia Chung cúi đầu xin lỗi Tô Tái Tái.

Dừng lại đôi chút rồi quay về phía Đại Vi, bổ sung: “Cô Đại, đã khiến cô sợ hãi rồi ạ.”

Đại Vi bĩu môi, nhưng nghĩ lại quan hệ của em họ Chung Tử Ngang với mình cũng không tồi, bản thân mình cũng không ghét đứa em họ kia tới thế nên mới gật đầu với quản gia Chung: “Quản gia Chung, việc này không liên quan tới mọi người, do Chung Trần Thuận làm ra thôi.”

Đại Vi nhắc tới đây lại trừng mắt về phía Chung Trần Thuận.

Lúc này, Chung Trần Thuận đã được người nhà họ Chung đỡ dậy nhưng vẫn còn lảo đảo, gục đầu mà “đứng” ở đó.

Đợi đám người Tô Tái Tái nói xong, đợi quản gia Chung phân phó xem sẽ xử lý Chung Trần Thuận như thế nào.

Quản gia Chung nghe thấy Đại Vi nói như thế, biểu cảm dần buông lỏng, cảm kích gật đầu với cô, rồi lại nhìn về phía Tô Tái Tái, thấp thỏm mở miệng: “Cô Tô, cô xem… cái này…”

Tô Tái Tái nhìn Đại Vi rồi lại nhìn về phía quản gia Chung, cười nói: “Chú quản gia à, nếu như chị Đại đã không truy cứu thì tất nhiên là cháu cũng thế. Chẳng qua…”

Cô hơi ngừng lại, liếc mắt nhìn Chung Trần Thuận rồi chậm rãi bổ sung: “Chẳng qua cháu không muốn nhìn thấy người này xuất hiện trước mặt cháu lần nào nữa. Nếu còn thêm một lần…”

Tô Tái Tái cười nói: “Cháu không cam đoan rằng anh ta có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không?”

Giọng điệu có vẻ nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng ngữ điệu lại lạnh lẽo thấu xương.

Đến cả quản gia Chung cũng không nhìn được mà sợ hãi, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Tái Tái.

Nhưng nhìn ánh mắt quá bình tĩnh khi đang nói sự thật của cô thì lại vội cung kính cụp mắt, lên tiếng: “Cô Tô cứ yên tâm, nhà họ Chung bảo đảm Chung Trần Thuận chắc chắn sẽ không xuất hiện trước mặt cô thêm một lần nào nữa đâu ạ.”

“Vâng ạ.” Tô Tái Tái gật đầu, cười nói: “Làm phiền chú rồi ạ.”

Quản gia Chung vội nói: “Đâu nào có ạ.” Rồi vung tay bảo đám người mang Chung Trần Thuận cùng với đám vệ sĩ của anh ta.

Cả đời này Chung Trần Thuận đừng mong về nước.

Đám người rời đi rồi, Đại Vi vẫn còn trừng mắt nhìn theo Chung Trần Thuận, oán hận với Tô Tái Tái cùng với Khúc Nhiên: “Dễ dàng với anh ta quá rồi đó.”

Cô ấy ngừng lại chút rồi bổ sung thêm: “Mình còn không biết trước kia anh ta đã hại biết bao nhiêu người bằng cách này rồi nữa.”

Khúc Nhiên mới đến đây nên không hiểu hết ý của Đại Vi là như thế nào. Nhưng sau khi xem camera mà Đại Vi đưa cho thì mới nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ.

Khúc Nhiên gật đầu phụ họa theo lời của Đại Vi.

“Đúng là quá dễ dàng cho anh ta rồi.”

“Yên tâm đi.” Tô Tái Tái thấy vẻ mặt hai người vô cùng phẫn uất thì mở miệng nói luôn: “Sau này anh ta không thể làm hại bất cứ ai nữa đâu.”

Đúng hơn là sẽ không dám hại ai, hay làm chuyện gì quá đáng cả.

Tô Tái Tái cười nói, đối mặt với vẻ dò hỏi của hai người Khúc Nhiên thì chỉ lắc đầu rồi nói: “Đi thôi, chúng ta về thôi.”

Nói rồi cô đi ra ngoài đầu tiên.

Đại Vi thấy thế thì vội đuổi theo sau, vẫn không nhịn được tò mò mà dò hỏi: “Tiểu Tái này, rốt cuộc thì mới nãy em đã làm gì Chung Trần Thuận vậy?”

“Cũng không có gì đâu ạ.” Tô Tái Tái nói với vẻ vô cùng tùy ý: “Chẳng qua thả quỷ hương vào trong cơ thể anh ta thôi ạ.”

“Quỷ hương á?” Đại Vi ngờ ngợ hỏi lại.

Lần trước ở trong đại hội đánh giá đan dược cô ấy đã nghe qua cái tên này nhưng lại không rõ công hiệu của nó là như thế nào.

Đúng lúc cô ấy đang tính hỏi thì lại lơ đãng nhìn thấy sắc mặt Khúc Nhiên có hơi khác lạ.

“Khúc Nhiên, cậu làm sao thế?”

“… không sao đâu.” Khúc Nhiên đổi qua sắc mặt hòa nhã, dừng lại chút rồi quay qua nhìn Đại Vi, giải thích hộ Tô Tái Tái: “Quỷ hương thực chất là một loại hương liệu có thể thu hút quỷ.”

Lúc trước cô ấy và đám người Miêu Đại Yên đã “may mắn” gặp phải.
 
Back
Top Bottom