Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu

Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 340: Chương 340



“Không sao đâu, chuyện này cứ giao cho ba mẹ. Chỉ cần con đưa số điện thoại và địa chỉ ngôi nhà ở bên kia cho mẹ, trở về mẹ sẽ lo liệu cho con. Bên này con chỉ cần chọn ra hai căn nhà lớn, chờ đón người là được rồi.”

“Mẹ ơi, mẹ thật là tốt. Vất vả cho mẹ rồi, đợi con khỏi bệnh, nhất định sẽ chuẩn bị một món quà thật lớn cho mẹ.”

Cô đã quyết định rồi, chờ đi nước R trở về sẽ tặng cho mẹ một món quà lớn.

Đến lúc đó nếu có thời gian rảnh, có khi cô còn có thể đi dạo các nước khác một vòng, mua thêm rượu vang đỏ làm đẹp da trở về, đây là thứ mà cô thích nhất.

“Được rồi, ăn sáng xong con đi nghỉ ngơi một chút đi. Có cần mẹ đổi thuốc giúp con không?”

“Con nói xem, thân thể của con đẹp như vậy, bây giờ lại có ba vết thương, sau này có để lại sẹo không?”

“Ôi, con không sao đâu, con có kem xóa sẹo, tôi bảo sau này trên người sẽ không có một vết sẹo nào nữa, mẹ không cần phải lo lắng cho con, trước tiên con sẽ gọi điện thoại cho Ngô Địch, sau đó mới trở về phòng nghỉ ngơi. Nếu mẹ không bận gì thì có thể ra ngoài mua sắm, không cần phải lo lắng cho con, trong khu nhà rất an toàn.”

Đường Mẫn nghe vậy thì nói: “Được, vậy mẹ không lo lắng cho con nữa, buổi trưa có đói bụng thì nói bảo mẫu nấu cơm cho con.”

“Vâng, con đi gọi điện thoại.”

Tần Sương đi đến phòng khách, cầm điện thoại lên gọi cho Ngô Địch, nhưng bên kia Nhân viên cửa hàng nghe điện thoại lại nói Ngô Địch về nhà đi học rồi.

“Khi nào cậu ấy về thì nói cậu ấy gọi lại cho tôi, hôm nay tôi ở nhà.”

Nhân viên cửa hàng: “Vâng thưa bà chủ, tôi biết rồi.”

Trước kia mở mấy cửa hàng nhỏ, các nhân viên này đều đã từng gặp Tần Sương khi cô mang hàng đến, cũng biết Ngô Địch chỉ là cổ đông quản lý, còn bà chủ chính là Tần Sương.

Bởi vì hiện tại hiệu quả kinh tế và lợi ích của nhà máy ngày càng kém đi, rất nhiều người đã bắt đầu tìm con đường khác.

Đặc biệt là những người trước đây không có việc làm, phần lớn đều sẽ đi làm kinh doanh, buôn bán nhỏ.

Tần Sương đặt điện thoại xuống, đứng dậy trở về phòng.

Nghĩ đến nhà máy của cậu cô sắp bắt đầu đi vào sản xuất, cô lấy giấy bút ra, bắt đầu vẽ bản thiết kế.

Tuy rằng kiếp trước cô chưa từng học chuyên môn, nhưng lại học vẽ rất nhiều năm, cho nên dựa theo kiểu dáng quần áo của thế hệ sau, tuỳ tiện vẽ ra mấy bộ cũng đẹp hơn những quần áo đang bán trên thị trường hiện nay.

Nghĩ đến người đàn ông nhà mình không có mấy bộ quần áo, sau khi vẽ mẫu thiết kế quần áo phụ nữ xong, cô lại thiết kế hai bộ vest và áo sơ mi cho Hoắc Đình Châu.

Nhưng cô chỉ biết vẽ chứ không biết may, chỉ có thể đợi mẹ chồng về may giúp cô.

Sau khi vẽ xong toàn bộ các bản vẽ thiết kế, lúc này cô mới nằm xuống giường nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.

Ở một bên khác, con trai cả của nhà họ Dương đang bàn bạc chuyện hôn nhân với người trong nhà.

“Ba mẹ, Nhạc Nhạc đã đồng ý cưới con, ba mẹ xem ngày lành tháng tốt, chúng ta đưa sính lễ qua bên đó được không?”

“Con cũng đã gần ba mươi tuổi rồi, ba mẹ nghĩ thế nào?”

Lý Na thấy con trai mình cuối cùng cũng muốn kết hôn, bà ấy cũng không quan tâm chồng mình suy nghĩ gì, sốt sắng nói: “Được, mẹ sẽ lo liệu việc này cho con. Đợi sau này hai người các con kết hôn rồi, có thể sống cuộc sống của riêng mình, mẹ tuyệt đối sẽ không can thiệp chuyện của các con.”

“Cảm ơn mẹ, nhưng mẹ yên tâm, cho dù chúng ta không sống cùng nhau, con và em trai cũng sẽ hiếu thảo với ba mẹ.”

“Về phần sính lễ ba vòng một chuông*, ba vàng một khói** các loại, con tự mình chuẩn bị là được, mấy năm nay con đã tiết kiệm được không ít tiền, tiền của ba mẹ cứ giữ lại để hai người dưỡng lão.”

*ba vòng một chuông: gồm có đồng hồ, xe đạp, máy may và radio

** ba vàng một khói: gồm có hoa tai vàng, dây chuyền vàng, nhẫn vàng và xe máy.

“Nếu như con không đủ tiền, sẽ nói cho ba mẹ biết, hơn nữa gần đây con và Sương Sương cũng kiếm không ít tiền.”

“Em gái có tầm nhìn tốt, mấy căn nhà lúc trước cô ấy nói chúng ta mua, bây giờ mắt thường cũng có thể nhìn thấy đã tăng giá trị, cho nên ba mẹ không cần phải lo lắng bọn con sống không tốt.”

Lý Na nghe xong, nghĩ lại cũng thấy đúng, mình có một đứa cháu gái có thể kiếm tiền, dẫn dắt các anh trai làm giàu, giờ đây bọn họ thực sự không cần phải lo lắng con trai mình ăn bám nữa.

Nhưng khi nghĩ đến cháu gái, bà ấy cảm thấy hình như đã lâu rồi không gặp.

“Minh Thần, gần đây con có gặp em gái của con không? Đã rất lâu rồi không thấy đứa trẻ này đến đây, hay là gọi điện thoại hỏi thăm một chút xem?”

Dương Minh Thần sửng sốt: “Hình như đã nhiều ngày rồi bọn con không liên lạc, nhưng lúc này có lẽ cô ấy đang ở trường học thì phải?”

“Như vậy đi, đợi lát nữa con đi đến trường gặp cô ấy. Nếu cô ấy không bận gì thì buổi tối con sẽ đưa cô ấy về đây ăn cơm. Con nghĩ ông bà cũng nhớ cô ấy.”

Dương Gia Bình gật đầu: “Đúng vậy, không chỉ ông bà của con, ba cũng nhớ con bé, buổi tối con cố gắng đưa con bé về đây. Bây giờ ba mẹ sẽ tính toán ngày tháng, chờ con kết hôn rồi, coi như ba mẹ cũng bớt đi một nỗi lo.”

“Ba, gần đây em hai của con cũng đã có đối tượng, có khi đến lúc đó hai đứa bọn con sẽ tổ chức đám cưới cùng một lúc đấy, chỉ là không biết thím hai có biết không.”

“Cái gì, Minh Huy cũng có đối tượng sao? Chuyện xảy ra khi nào?” Lý Na tỏ vẻ kinh ngạc hỏi.

“Cũng được một thời gian rồi. Cô gái đó dáng dấp rất dễ thương. Lúc trước con đi ăn cơm có gặp được một lần.”

“Hơn nữa đối phương còn là sinh viên, đang học đại học.”

“Nếu không phải con và Minh Huy đã có công việc ổn định, lúc trước con cũng muốn thi đại học giống như em ba, em tư, cùng nhau đi học đại học.”

Nhưng nghĩ đến vợ mình cũng không thi lên đại học, cũng coi như là một sự an ủi.

Trước đây em gái cũng đã gợi ý cho anh ấy, bảo bọn họ rảnh rỗi không có chuyện gì làm thì nên tham gia lớp học ban đêm để lấy bằng đại học.

Xem ra chờ sau khi kết hôn, anh ấy phải dẫn vợ cùng nhau đi học.

“Được rồi, Minh Huy không nói cho người trong nhà biết, có lẽ còn chưa chắc chắn, nếu đã xác định là người này thì đã sớm đưa về rồi.”

“Sức khỏe của ông bà các con càng ngày càng tệ. Nếu các con có thể kết hôn sớm một chút, hai ông bà lão có thể vui mừng rồi.”

“Mà con tranh thủ thời gian ra ngoài xem có mấy loại TV, tủ lạnh gì không. Thời buổi này kết hôn ba còng một chuông đã có hơi lỗi thời rồi. Nếu nhà chúng ta không có điều kiện thì cũng thôi đi, quên đi. Nhưng có điều kiện thì đừng đối xử tệ bạc với vợ của con.”

“Con gái nhà người ta gả đi chính là đầu thai lần thứ hai, sau này người ta sẽ sinh con cho con, con cần phải đối xử tốt với người ta một chút.” Lý Na nói mấy câu căn dặn.

“Con biết rồi mẹ, chuyện này trong lòng con rất rõ. Con cũng đã bắt đầu trang trí nhà tân hôn bên kia. Vừa hay em gái con có mở một cửa hàng bán đồ điện, sau này con đến đó lấy hàng là được.”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 341: Chương 341



Lý Na lườm yêu một cái: “Vậy con đừng để em gái con thua lỗ đấy, phải trả bao nhiêu tiền thì trả bấy nhiêu, biết không?”

“Con biết rồi, vậy con sang chỗ nhà tân hôn xem tiến độ thế nào rồi, sau đó sẽ đi đến trường học gặp em gái.”

“Đi đi, sinh con trai chính là để đòi nợ. Đừng ở chỗ này làm chướng mắt mẹ nữa.”

Sau khi Dương Minh Thần ăn cơm trưa xong lại đi đến chỗ nhà tân hôn.

Anh ấy và Nhâm Nhạc Nhạc đã hẹn hò rất lâu rồi, bên phía bố mẹ vợ thấy anh ấy thực sự đối xử tốt với Nhạc Nhạc nên cũng đã đồng ý cho bọn họ kết hôn.

Nếu không, có lẽ không biết đợi đến khi nào mới có thể ôm người đẹp về.

Ở một bên khác, Tần Phong cũng xin nghỉ phép, gọi điện thoại cho bên phía Hải Thành, chuẩn bị về quê di dời mộ phần của vợ.

Mặc dù không phải là vợ chính thức của ông ấy nhưng đã dùng cơ thể chồng người ta, thì cũng xem như người vợ này là của ông ấy.

Sau đó, khi ông đang xách cặp tài liệu đi xuống tầng dưới thì đã bị một người phụ nữ trung niên đụng phải.

“Ôi, ai vậy? Đụng c.h.ế.t tôi rồi.”

Tần Phong giật nảy mình, vội vàng đỡ người dậy: “Xin lỗi, xin lỗi, bà không sao chứ? Có cần đi bệnh viện không?”

Miêu Tĩnh xoa xoa trán: “Không sao đâu, lần sau đi đường đừng vội vàng như vậy, có phải vội đi ăn cỗ không?”

“Xin lỗi, Đúng là tôi đang vội. Tôi xin lỗi.”

Miêu Tĩnh xua tay: “Được rồi, ông đi đi.”

Bà ấy đến đây tìm ba mình để hỏi thăm công việc của con trai bà ấy thế nào rồi, chồng mất sớm, vất vả lắm mới nuôi đứa con trai duy nhất trưởng thành, chớp mắt một cái đã qua hai mươi năm.

Tần Phong thấy bà ấy dễ nói chuyện như vật, đối phương cũng thật sự không sao, ông ấy cũng nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

Miêu Tĩnh yên lặng đợi ông ấy rời đi, lại đi đến phòng làm việc của ba mình, nói: “Ba ơi, con tới rồi, chuyện của Tiểu Tuấn thế nào rồi? Ba tuyệt đối không được để thằng bé vào bộ đội. Con chỉ là một đứa con trai này thôi, nếu thằng bé cũng không còn giống như ba nói, con cũng không sống nổi nữa.”

Miêu Kiến thấy con gái khóc lóc sướt mướt, cũng bất lực nói: “Tiểu Tĩnh, Văn Tuấn thích quân đội, con thật sự cho rằng ngăn cản thằng bé là muốn tốt cho thằng bé sao?”

“Từ khi còn nhỏ thằng bé đã thích mặc quân phục ba. Bây giờ vất vả lắm mới có thể gia nhập, con lại cố gắng hết sức để ngăn cản thằng bé. Điều này thật không công bằng đối với Văn Tuấn.”

“Ba ơi, đó là cháu ngoại của ba, con làm như vậy chẳng phải là muốn tốt cho thằng bé sao?”

“Con đã có tuổi rồi, chẳng lẽ ba không sợ con sẽ phải người đầu bạc tiễn người đầu xanh sao?”

Miêu Kiến thở dài: “Chuyện này con nên bàn bạc lại với Văn Tuấn, con không thể đi cùng thằng bé cả đời. Một người đàn ông nếu như không có lý tưởng, mỗi ngày sống cũng giống như cái xác không hồn, đây chính là điều con muốn nhìn thấy sao?”

“Bây giờ biên giới đã bắt đầu ổn định, cho dù có gia nhập quân đội cũng chưa chắc sẽ hi sinh. Nếu vẫn giống như trước đây, ba không dám đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện, nhưng hiện tại vũ khí của nước ta ngày càng hiện đại. Chỉ cần không phải là xảy ra bạo động đặc biệt lớn, sẽ không có người nào phải hy sinh vô ích, cho nên con suy nghĩ thật kỹ.”

“Mà con cũng đã bốn mươi mốt tuổi rồi, nửa đời sau vẫn nên tìm một người tốt để gắn bó. Ba thấy Tần Phong ở chỗ chúng ta là một người rất tốt, vợ mất sớm, con gái đã lập gia đình, hiện tại chỉ có một thân một mình. Con có muốn ba giới thiệu ông ấy cho con không?”

“Bố chồng của con gái ông ấy là tư lệnh Hoắc ở đây, nếu con có thể thích ông ấy, cho dù Văn Tuấn có gia nhập quân đội thì Tiểu Quân cũng sẽ thuận lợi hơn một chút.”

Miêu Tĩnh bĩu môi: “Đây không phải là tiếp cận người khác có mục đích sao? Như vậy con sẽ thành dạng người gì?”

“Hơn nữa, con cũng không nghĩ tới việc tìm người khác, sống một mình cũng tốt, không cần phải hầu hạ người khác.”

Khóe miệng Miêu Kiến giật một cái: “Con nói cái gì vậy? Sống một mình sao có thể tốt được chứ? Cả ngày cô đơn một mình ở trong nhà có ý nghĩa gì?”

“Ba cảm thấy Tần Phong này cũng không tệ, con người rất chính trực, cho dù không nghĩ tới Văn Tuấn, nửa đời sau con cũng có một người đàn ông để có thể dựa dẫm.”

“Con gái của ông ấy vô cùng ưu tú, lại là người quan trọng được cấp trên bảo vệ,. Nếu con gả vào một gia đình tốt như vậy, không những không phải lo lắng sẽ khó xử với con gái riêng mà cuộc sống cũng sẽ dễ dàng hơn bây giờ.”

“Chờ sau này Văn Quân kết hôn, chẳng lẽ con muốn bám lấy con trai sống hết đời sao?”

Miêu Tĩnh cúi đầu, không biết đang nghĩ gì, bà ấy không muốn trở thành gánh nặng của con trai, nhưng người đã đến tuổi này còn muốn tái giá, bà ấy luôn cảm thấy có chút xấu hổ.

Nhiều năm qua, bà ấy cũng biết, nếu không có người nhà ngoại chăm sóc hai mẹ con bọn họ thì bọn họ đã sớm bị người khác ăn thịt đến xương cốt cũng không còn.

Sau đó bà ấy yếu ớt trả lời: “Ba để con nghĩ một chút, con về nhà trước.”

“Đi đi, bên phía Văn Tuấn cứ từ từ nói chuyện. Đứa trẻ lớn lên thì sẽ phải bay đi. Con càng muốn chặt đứt đôi cánh của thằng bé, thằng bé sẽ càng xa cách con. Đừng làm gì để bản thân phải hối hận.”

“Vâng, con biết rồi.”

Nhìn theo con gái rời đi, Miêu Kiến liên tục thở dài.

Năm đó lẽ ra ông ấy không nên để con gái mình làm vợ quân nhân, bây giờ hại bà ấy mẹ góa con côi sống qua ngày,, nghĩ lại ông thật sự cảm thấy có lỗi với con gái.

Cũng may, cháu trai là một người hiểu chuyện, tuổi còn nhỏ đã biết chăm sóc mẹ, học tập chăm chỉ, nếu không con gái sẽ còn thê thảm hơn nữa.

Tần Phong ở bên này vẫn còn chưa biết có một đóa hoa đào đi về phía mình, lúc này ông ấy trở về nhà thu dọn hành lý.

Gần đây, Hồ Tử ngoài đi học còn đến bệnh viện ở cùng em gái, buổi tối chỉ về khu nhà để nghỉ ngơi.

Cho nên trong căn nhà trống trải chỉ còn một mình ông ấy.

“ôi, đời mình có lẽ chính là mang số mệnh cô đơn, cả hai đời vợ đều ra đi sớm, nói ra cũng thật chua xót tới rơi nước mắt.”

Nếu Tần Sương nghe được lời này, cô chắc chắn sẽ nói: Hay là con tìm cho ba một người bạn già đi.

Thật ra trước đó Tần Sương cũng đã từng nghĩ tới, nhưng ba cô không đồng ý, luôn cảm thấy tìm một người vợ khác sẽ có lỗi với mẹ cô.

Nhưng người này đã ra đi nhiều năm như vậy, có một số việc cũng nên buông bỏ, hơn nửa cuộc đời quá ngắn ngủi, sống một mình nóng lạnh đều không ai hay.

Tần Phong thu dọn hành lý xong, dẫn theo mấy người nhân viên cảnh vệ, lái xe chuẩn bị xuất phát.

Ông ấy chỉ có tổng cộng ba ngày nghỉ phép, bên phía ba mẹ nuôi có thể còn phải giải quyết một chút.

Nhưng nếu như không gặp được thì cũng thôi đi, dù sao năm đó những người này cũng đã sớm nghĩ rằng ông ấy đã chết.

Ông ấy gọi điện cho thoại con gái báo cáo chuẩn bị lên đừng rồi rất nhanh đã rời khỏi Kinh Đô.

Phía bên này Tần Sương biết được ba mình lên đường sớm như vậy, sau khi cúp điện thoại xuống, cũng rời khỏi nhà.

Vì chức vụ của bố chồng vẫn còn đó, cho nên căn nhà trong khu quân đội rất rộng lớn.

Nhìn những người hàng xóm đi tới đi lui xung quanh mình, Tần Sương vừa đi bộ không bao xa thì đã có một cậu bé va vào người cô.

Tần Sương kêu lên một tiếng: “Cẩn thận một chút, đi đường kiểu gì vậy? Em là con nhà ai?”

Cậu bé rụt cổ lại, có chút sợ hãi nói: “Xin lỗi chị, không phải em cố ý, có người muốn đánh em.”

Tần Sương cau mày nói: “Chỗ này là khu nhà quân đội, ai dám bắt nạt người khác như vậy? có phải em đã làm chuyện xấu gì nên mới bị người ta đuổi đánh không?”

Ngay khi Tần Sương vừa mới dứt lời đã có một bà lão đuổi theo tới chỗ này, miệng không ngừng kêu gào chửi rủa: “Thằng con hoang này, tao cho mày chạy, xem tao có đánh c.h.ế.t mày không. Mày nói xem sao mày không c.h.ế.t cùng bà mẹ c.h.ế.t tiệt của mày đi? Sống cũng chỉ tốn cơm tốn gạo.”

Cậu bé nghe được lời này, vô cùng sợ hãi, trốn ở sau lưng Tần Sương: “Chị ơi, em sợ lắm. Bà ấy là mẹ của mẹ kế em, thường xuyên đánh đập em, không cho em ăn cơm.”

“Ôi, thằng con hoang này, mày tới đây cho tao, tao cho mày chạy, tao đánh c.h.ế.t mày.”

Bà lão đang muốn ra tay bắt lấy cậu bé, Tần Sương lại đưa tay ngăn cản người lại, giọng điệu vô cùng lạnh lùng nói: “Đây là cách bà đối xử với người nhà liệt sĩ sao? Con rể của bà là ai? Không có luật pháp rồi phải không?”

“Chị ơi, ba em tên là Trương Trạch, mẹ kế của em tên là Sử Lai Đệ. Mẹ ruột của em là bác sĩ quân y, đã hy sinh trong chiến tranh. Chị ơi, xin hãy giúp em, em không muốn chết.”

Bà lão thấy cậu bé tố cáo, cũng tỏ vẻ hung ác nói: “Đây là chuyện nhà chúng tôi. Cô là tiện nhân nhà ai? Cút qua một bên cho tôi.”

Nhiệt độ xung quanh Tần Sương lập tức trở nên lạnh lẽo, ánh mắt nhìn về phía và lão giống như muốn g.i.ế.c người.

“Bà đã không biết nói chuyện, để tôi dạy bà cách nói chuyện.” Tần Sương nói dứt lời, đưa tay tát cho bà ta mấy bạt tai “bốp bốp bốp.”

Cô vốn luôn coi thường tay với già, nhưng lời bà lão này nói ra qua khó nghe, làm ô uế lỗ tai cô.

“A!!!!”

“Giết người, tiểu tiện nhân g.i.ế.c người, người đâu, mau tới đây nhìn xem!”

Khi bên này vang lên tiếng la hét, rất nhanh đã có một nhóm người tụ tập xung quanh xem náo nhiệt.

Dù sao, hiện tại mọi người không có việc gì làm, cho nên vừa nghe thấy tiếng la hét phía bên này, bọn họ cũng tò mò không biết chuyện gì đang xảy ra.

“Ôi, đây không phải là bà lão kia à, đây thật sự là đá nhầm tường sắt rồi.”

“Chứ còn gì nữa, đây không phải là con dâu nhà họ Hoắc sao? Bà lão này cũng thật là không có mắt nhìn.”

“Người đàn ông Trương Trạch này cũng là một kẻ ngu ngốc, rõ ràng chức vụ cao như vậy, lại không quan tâm đến đứa con mà vợ cũ để lại, tôi chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông nào ác độc như vậy. Nhìn đứa bé Trương Ngọc này thật sự quá đáng thương, dù nói thế nào mẹ thằng bé cũng là liệt sĩ.”

“Đúng vậy, đúng vậy, còn bà lão này, bà ta chỉ là bà ngoại kế, thật sự là già rồi mà không biết xấu hổ, lúc nào cũng bắt nạt trẻ con.”

Trương Đại Ny ôm lấy khuôn mặt đang bỏng rát của mình, nghe thấy những người xung quanh không ngừng chỉ trỏ mình, bà ta hung dữ nói: “Có phải các người bị bệnh rồi không? Người bị đánh là tôi, Trương Ngọc là cháu trai của tôi, tôi dạy cháu mình thì sao nào?”

“Còn con tiện nhân này, cô có biết con rể của tôi là ai không? Tôi sẽ làm cho cô phải c.h.ế.t không yên lành!”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 342: Chương 342



Tần Sương lắc lắc bàn tay phải đánh người bị đau, nghe bà lão này vẫn chưa học được cách cư xử, bước lên tiếp tục đưa tay tát “bốp” một cái.

“Không biết nói chuyện thì câm miệng cho tôi. Ngoài ra nhờ các dì các chị dâu ở đây, có ai có thể giúp tôi liên lạc với người đàn ông tên là Trương Trạch này không? Tôi muốn xem dáng dấp đức hạnh người này thế nào mà lại cho phép một bà lão bắt nạt một đứa trẻ nhỏ tưởi như vậy.”

“Người ta nói tề gia trị quốc bình thiên hạ. Bây giờ ngay cả hậu viện nhà mình còn không quản lý tốt được, tôi thấy vị thủ trưởng này vẫn nên về nhà làm ruộng đi!”

Lời nói của Tần Sương khiến mọi người xung quanh sửng sốt, nghĩ thầm, cô có quyền lực lớn như vậy sao? Hơn nữa nói thế nào thì đây cũng là chuyện nhà người ta, người này có phải duỗi tay hơi dài rồi không?

Nhưng cho dù trong lòng những người này có chút tâm tư, cũng không có người nào dám nói ra.

Vừa rồi Tần Sương đánh người lại có chút kích động, băng trên cánh tay phải lại bắt đầu chảy máu, cô cau mày, nghĩ thầm sao mình lại yếu ớt như vậy.

Khi Đường Mẫn đi mua sắm cùng chị em tốt về đến nơi, nhìn thấy bên này có một đám người đang vây quanh xem náo nhiệt, bà ấy cũng có chút tò mò kéo bạn mình đi tới.

Bà ấy đang định lên tiếng hỏi chuyện gì xảy ra thì đã thấy con dâu nhà mình đứng ở bên trong, trai tim bà ấy đập thình thịch bước tới: “Sương Sương, sao con lại ở chỗ này? Sao con không ở trong nhà an tâm dưỡng thương?”

Tần Sương nhìn thấy mẹ chồng trở về, trấn an nói: “Mẹ ơi, con không sao, vừa rồi con ra ngoài hít thở, đứa trẻ này chạy tới đụng phải con, con thấy thằng bé rất dễ thương nên muốn nói chuyện một lúc, kết quả bà lão này lại chạy tới không nói một lời đã muốn đánh người. Mẹ nhìn xem, cánh tay của con lại chảy m.á.u rồi, mẹ nói bà ta sẽ không phải là đặc vụ của địch được phái tới gây phiền phức cho con đấy chứ?”

Mọi người vừa nghe thấy mấy chữ “đặc vụ của địch”, bước chân lập tức lùi về phía sau một chút.

Trương Đại Ny cũng kinh ngạc nhìn về phía Tần Sương: “Cô đừng nói lung tung, tôi không phải đặc vụ của địch. Tại sao cô lại độc ác như vậy? Cô là muốn hại c.h.ế.t cả nhà chúng ta đúng không?”

Tần Sương hừ lạnh một tiếng: “Đây là độc ác sao? Vẫn còn kém xa bà. Nhìn đứa trẻ này gầy gò thế nào, chẳng lẽ là bởi vì người ba Trương Trạch này quá nghèo sao? Nhìn bà cả người đầy mỡ, không phải là đã lén lút ăn hết cơm của đứa trẻ đấy chứ?”

Trương Ngọc kéo tay Tần Sương nói: “Chị ơi, lúc ba em ở nhà thì em còn có thể ăn cơm, đều là do mẹ kế và mẹ bà ấy không cho em ăn, ngay cả sữa mạch nha lúc trước ba mua cho em cũng bị bọn họ uống hết, cho nên chị đừng hiểu nhầm ba em.”

Tần Sương cau mày nói: “Nếu ba của em đối xử tốt với em, vậy tại sao em không nói chuyện này cho ba em biết?”

Trương Ngọc xấu hổ cúi đầu: “Ba em làm việc rất bận rộn, nếu em tố cáo sẽ còn thường xuyên bị đánh hơn. Em không muốn ba làm việc bị phân tâm, nếu ba phân tâm trong lúc làm nhiệm vụ, cũng sẽ rời bỏ em giống như mẹ.”

“Nhưng em thật sự rất đói, bọn họ không cho em ăn gì cả. Mỗi ngày em chẳng có gì ngoài một bát cháo ngũ cốc.”

“Còn mẹ kế Sử Lai Đệ kia sinh cho em một người em trai căn bản không phải là con của ba em, là con của bà ta và người đàn ông khác, khi ba em không có ở nhà em đã nhìn thấy hết.”

“Người phụ nữ đó không chỉ ức h.i.ế.p em, còn cắm sừng ba em. Bọn họ còn nói chờ sau khi ba của em hy sinh sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t em, toàn bộ tài sản trong nhà sẽ đều là của bọn họ. Dù sao bọn họ cũng là người xấu!”

Trương Trạch vừa mới trở về, đứng bên ngoài, nghe được những lời này của con trai, gân xanh nổi lên.

Anh ta vốn tưởng rằng mình già rồi còn có con, không ngờ tới lại là con hoang, còn nhân lúc anh ta không có ở nhà mà bắt nạt con trai mình.

Mà Trương Đại Ny nghe được những lời Trương Ngọc nói thì có chút hoảng hốt: “Thằng ranh con, đừng nói lung tung, Tiểu Bảo chính là con của bố mày.”

“Phi!”

“Nó không phải là em trai của cháu, cháu đã nhìn thấy mẹ kế bào nó gọi người đàn ông kia là ba, hơn nữa cháu còn nhìn thấy hai người bọn họ lục lọi phòng làm việc của bố cháu. Nếu cháu nói dối thì cháu sẽ không lớn lên được, các người là đồ xấu xa!”

Thật ra hôm nay cậu bé chạy ra ngoài cũng bởi vì bà lão phát hiện cậu bé nghe lén, nếu không cậu bé đã không đụng phải Tần Sương.

Trước đây bọn họ ngược đãi cậu bé rất tàn nhẫn, cậu bé còn có thể cố gắng chịu đựng, nhưng bây giờ cậu bé sợ hai người đó sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t mình nên mới không dám ở lại trong nhà.

Tần Sương nghe nói như vậy, cô hỏi lại Trương Ngọc: “Em biết người đàn ông đó sao?”

Trương Ngọc gật đầu: “Em biết. Mỗi lần đến đây, ông ta đều gọi bà lão này là dì, dáng dấp ông ta rất cao, có lẽ các chú gác cổng cũng đã từng nhìn thấy ông ta.”

“Nhưng mỗi lần người đàn ông đó đến đều là nhân lúc ba em không có ở nhà. Lúc đầu em cũng không để ý, sau này vô tình nghe thấy, ba của em bận rộn, mỗi lần ba trở về em muốn nói gì đó lại bị mẹ kế của em cắt ngang kéo ba đi, cho nên em mới không có cơ hội nói với ba, chị ơi, bọn họ không phải thực sự là đặc vụ của địch đấy chứ?”

Trương Đại Ny muốn bịt miệng Trương Ngọc, nghĩ thầm lần này xong đời rồi, những ngày tháng tốt đẹp của con gái của bà ta cũng sắp kết thúc.

Lúc Trương Trạch nện bước chân nặng nề bước vào, sắc mặt anh ta cũng vô cùng nặng nề nói: “Tiểu Ngọc, ba đến rồi, con nói cho ba biết những lời đó là thật sao?”

Trương Ngọc thấy đúng là bố mình, lập tức bước tới ôm lấy đùi ba, khóc lớn kể lể: “Ba ơi, con không hề nói dối, mọi chuyện con nói đều là sự thật. Bọn họ là người xấu, Tiểu Bảo không phải em trai của con, nó mới là con hoang.”

“Còn nữa, ba ơi, bọn họ thường lấy đồ trong phòng làm việc của ba, mỗi lần ba về lại bị mẹ kế kéo đi. Khi con tìm được cơ hội, ba lại đi làm. Nếu hôm nay con không gặp được người chị này, bà lão này chắc chắn đã g.i.ế.c c.h.ế.t con rồi.”

“Có phải là con đã biết quá nhiều, sẽ phải c.h.ế.t không? Hu hu...”

Những người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này, có người vội vàng gọi nhân viên gác cổng, bây giờ còn gì mà không hiểu nữa, trong nhà Trương Trạch là cưới phải một phần tử xấu.

Đường Mẫn nghe xong, trong lòng vẫn còn sợ hãi, tức giận nói: “Trương Trạch, anh đã trở về, anh xử lý việc này cho tôi, vết thương của con dâu tôi đã bị rách rồi. Nếu anh không xử lý tốt thì đợi về nhà làm ruộng đi. Sương Sương, chúng ta về nhà thay thuốc thôi.”

Mỗi ngày đều xảy ra chuyện gì thế này? Trong khu nhà quân đội lại để phần tử xấu trà trộn vào, lại còn để một đứa trẻ phát hiện ra, thật sự là nuôi một đám phế vật.

Đường Mẫn càng nghĩ càng tức giận, nhất là khi nghĩ đến mối nguy hiểm xung quanh con dâu, bà ấy lại lo lắng muốn chết.

Sau đó vừa về đến nhà, bà ấy đã kéo tay Tần Sương bắt đầu thay băng vết thương.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 343: Chương 343



Toàn bộ quá trình Tần Sương không hề nói một lời nào, nghĩ thầm không biết mình là vận khí gì, đi đến đâu cũng có thể gặp phải người xấu, thật sự là thần kỳ.

Ở phía bên kia, Trương Trạch đợi bọn họ rời đi rồi giao con trai cho hàng xóm nhờ chăm sóc giúp, sau đó dẫn theo các nhân viên cảnh vệ và binh lính trong khu nhà trực tiếp trở về nhà.

Vè phần Trương Đại Ny đã bị trói lại cho người canh giữ, Trương Trạch vừa vào nhà đã nhìn thấy con dâu đang ăn vụng thịt lợn kho tàu ở trong nhà, một miệng dính đầy dầu mỡ.

Anh ta lại nghĩ đến đứa con trai lớn của mình gầy gò như que củi, cảm thấy mình không phải là một người ba tốt.

Sử Lai Đệ nhìn thấy một lúc lại có nhiều người đến nhà như vậy, cũng vội vàng nuốt miếng thịt trong miệng xuống, cười nói: “Lão Trương, sao anh lại về nhà vào lúc này?”

“Ha ha, nếu không phải tôi về nhà vào lúc này, tôi cũng không biết cô lại lén lút ăn ngon như vậy.”

Sử Lai Đệ cười xấu hổ: “Cái này là em phải cố gắng ăn thôi, nếu không sẽ không có sữa cho Tiểu Bảo bú, xem anh nói gì kìa.”

Thấy đứa con trai hai tuổi vẫn đang b.ú sữa mẹ, được chăm sóc tới mập tròn, anh ta tự hỏi, tại sao trước đây mình lại mù mắt như vậy?

Lúc trước người mai mối giới thiệu người phụ nữ này đã nói rất hay. Anh ta nghĩ rằng con trai lớn của mình đúng là rất cần một người mẹ chăm sóc cho nên mới cưới cô ta về.

Anh ta đã hơn bốn mươi tuổi, lúc trước khi sinh Đại Bảo, vợ anh cũng đã lớn tuổi. Sau này, người phụ nữ này lại sinh cho anh ta một đứa con trai, anh ta vô cùng vui mừng.

Kết quả anh ta chỉ là kẻ đổ vỏ, nuôi con hoang của người khác, lại để cho con ruột của mình suýt chút nữa bị người ta bỏ đói đánh chết.

“Các anh tới đây, dẫn Sử Lai Đệ đi, nhất định phải hỏi ra được tên gian phu kia đang ở đâu. Ngoài ra, các anh kiểm tra trong nhà giúp tôi xem có vật gì nguy hiểm không. Nếu có phải dọn dẹp sạch sẽ, tôi tới phòng làm việc trước xem có bị mất thứ gì không.”

Nhân viên cảnh vệ gật đầu: “Chúng tôi biết rồi, thủ trưởng. anh cũng đừng quá khó chịu. Chuyện này không liên quan gì đến anh, chúng tôi đều nhìn thấy được.”

“Được rồi, trong lòng tôi biết rõ. Bây giờ việc bắt giữ người là rất quan trọng.”

Sử Lai Đệ nhìn thấy có người tới muốn bắt mình, cũng có chút chột dạ hét lên: “Các người dựa vào cái gì mà bắt tôi? Trương Trạch, anh có ý gì?”

“À, có ý gì àì? Đợi lát nữa cô sẽ biết, còn có đứa con hoang kia nữa, cũng mang đi cùng luôn.”

Đứa con trai anh ta yêu thương suốt hai năm lại không phải là con của mình, nghĩ thôi đã cảm thấy đau lòng.

Lúc này có lẽ Tiểu Bảo cũng bị dọa sợ, khóc lớn kêu gào: “Con muốn tìm... Ba, con muốn... ba... vĩ đại, ba này... xấu.”

Trương Trạch nghe nói như thế, cười ha ha: “Hay cho một người ba vĩ đại. Sử Lai Đệ, cô giỏi lắm. Tôi sẽ bắt cô phải trả giá thật đắt, đưa đi.”

Sử Lai Đệ nghe con trai nói xong lời này, lập tức biết mọi chuyện hỏng rồi: “Trương Trạch, anh không thể bắt tôi, tôi là vợ của anh, nếu tôi xảy ra chuyện, anh cũng chạy không thoát.”

“Ồ, không cần cô lo lắng, Trương Trạch tôi đầu đội trời chân đạp đất, cùng lắm là cởi bộ quân phục này về nhà làm ruộng, tôi cũng kiên quyết không bao giờ để đám người xấu xa các cô phá hoại đất nước của chúng tôi, cô yên tâm đi đi!”

Sau đó, mặc kệ Sử Lai Đệ có giãy giụa thế nào cũng bị người ta dùng vũ lực đè xuống mang đi.

Sau khi lục soát kỹ lưỡng trong nhà một lần, thực sự đã phát hiện mấy bao thuốc nổ chưa được dẫn nổ ở các góc khuất.

Mọi người nhìn thấy kết quả này, ai nấy đều bị dọa sợ đến cả người toát mồ hôi lạnh.

Phía bên này Trương Trạch đang ở trong phòng làm việc, sau khi kiểm tra một hồi, phát hiện chỉ mất một số đồ vật có giá trị, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm. Cũng may, bình thường anh ta luôn để tài liệu qua trọng ở văn phòng trong quân đội, nếu thật sự để lộ tin tức quan trọng, anh ta c.h.ế.t vạn lần cũng không hết tội.

“Thủ trưởng, bên trong và bên ngoài nhà anh đã bị đặt rất nhiều thuốc nổ. Việc này rất nghiêm trọng, nếu như những nhà khác cũng có, một khi phát nổ thì anh cũng biết hậu quả rồi. Bây giờ chúng ta nên nhanh chóng cử người đến kiểm tra từng nhà, nếu để phát nổ hậu quả sẽ rất tồi tệ.”

Trương Trạch nghe vậy, cũng sợ hãi nói: “Anh mau gọi điện thoại cho tư lệnh Hoặc, yêu cầu ông ấy phái người tới kiểm tra từng nhà ngay lập tức.”

Nhân viên cảnh vệ: “Tôi đi ngay bây giờ.”

Trương Trạch nghĩ tới bởi vì mình sơ suất mà suýt chút nữa đã làm nổ tung toàn bộ khu nhà quân đội, cả người anh ta toát mồ hôi lạnh.

May mà con trai anh ta đã chạy ra ngoài kịp thời, sau này nhất định phải đối xử tốt với con trai một chút. Cậu bé thực sự là ngôi sao may mắn của anh ta.

Tuy nhiên, sau khi trải qua sự việc này, sự nghiệp đời này của anh ta cũng coi như là đã kết thúc, vừa nghĩ tới sau này sẽ phải rời khỏi chỗ này, anh ta đã vô cùng buồn bã.

Nhưng anh ta cũng biết, chỉ có mình chủ động xuất ngũ, mới có thể đổi lại được một công việc ổn định, hơn nữa anh ta vẫn còn một đứa con trai, không thể nào gục ngã.

Sau này, khi Hoắc Viễn Quân và Hoắc Đình Châu đích thân dẫn đội trở về khu nhà, người trong khu nhà mới ý thức được sự việc lần này nghiêm trọng đến mức nào.

Trước tiên Hoắc Đình Châu trở về nhà, kiểm tra kỹ lưỡng nhà của mình một vòng, thấy không có thuốc nổ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Sau khi Tần Sương biết được kết quả, cô lập tức mua một thiết bị dò tìm chất nổ trong trung tâm thương mại, đưa cho Hoắc Đình Châu rồi nói: “Dùng cái này kiểm tra rất thuận tiện. Một khi phát hiện ra chất nổ, nó sẽ cảnh báo. Trong nhà có em rồi, anh mau đi giúp các nhà khác đi.”

Hoắc Đình Châu nhận lấy dụng cụ, hôn lên trán vợ một cái: “Cảm ơn vợ, xong việc anh sẽ sẽ trở về.”

“Đi nhanh đi, kiểm tra sớm kết thúc sớm, còn nữa, phải hỏi đứa trẻ kia một chút, xem thằng bé có quên nói gì không.”

“Được, anh biết rồi, em đi về nghỉ ngơi đi.”

Hoắc Đình Châu đưa vợ về phòng, sau đó cầm lấy dụng cụ đi tìm ba mình.

Hoắc Viễn Quân nhìn thấy con trai mang theo một thứ đồ kỳ lạ đi tới, cũng nghi ngờ hỏi: “Đây là cái gì?”

“Sương Sương đưa cho con một dụng cụ kiểm tra chất nổ. Cô ấy nói chỉ cần dụng cụ này tiếp xúc với những thứ liên quan tới chất nổ, thuốc s.ú.n.g thì sẽ báo động nhắc nhở.”

Hoắc Viễn Quân: “Con bé mới phát minh ra à? Làm ra khi nào?”

“Con cũng không biết, ba cũng không phải không biết. Cô ấy cô ấy muốn làm gì, rất nhanh sẽ có thể làm được.”

Vợ anh thường mày mò những thứ nhỏ nhặt, bên phía sở nghiên cứu khoa học thì không nói, ngay cả trong nhà rất nhiều thiết bị điện cũng đều bị cô cải tiến, cho nên việc làm ra thứ này cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Đương nhiên, chỉ có trong lòng anh biết rõ dụng cụ này nhất định là vợ anh mua tạm ở trung tâm thương mại.

Toàn bộ khu nhà có không ít người sinh sống, một khi có một ngôi nhà phát nổ bốc cháy, những ngôi nhà khác cũng sẽ bị ảnh hưởng.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 344: Chương 344



“Được rồi, hiện tại chúng ta đã có dụng cụ hữu ích, nhanh chóng kiểm tra đi, đặc biệt là mấy ngôi nhà bên cạnh nhà Trương Trạch. Cho dù người kia muốn làm chuyện lớn cũng sẽ không dễ dàng như vậy, cho nên ba cảm thấy những ngôi nhà xung quanh nhà Trương Trạch là nơi tốt nhất để cho người ta ra tay, đi nhanh lên.”

Hoắc Đình Châu gật đầu: “Được, con đi ngay đây. Chỗ này đã có con, ba vẫn nên về nhà chờ tin tức đi.”

Hoắc Viễn Quân xua tay nói: “Cứ làm việc của con đi, không cần phải để ý đến ba.”

Bởi vì chuyện xảy ra ở nhà Trương Trạch lần này tương đối nghiêm trọng, khiến cho mọi người trong khu nhà đều vô cùng hoang mang

Không biết tại sao đối phương lại phải bỏ nhiều thuốc nổ như vậy, chẳng lẽ là muốn cho nổ hậu phương của các vị thủ trưởng để làm rối loạn nền kinh tế sao?

Hay đơn giản chỉ là để trả thù mấy người bọn họ, mà hiện tại vẫn chưa bắt được người, không ai biết được kết quả chính xác.

Hoắc Đình Châu tìm thấy hơn 20 bao thuốc nổ bên trong bốn căn nhà, cũng không biết đối phương làm thế nào mà vận chuyển vào bên trong, xem ra đã âm mưu từ rất lâu rồi.

Nếu không phải lần này bị đứa trẻ kia vạch trần, một khi phát nổ, những gia đình trong khu nhà quân đội chắc chắn sẽ tử thương vô số.

Còn vợ của Trương Trạch, cũng không biết là cô ta thực sự không biết đối phương là đặc vụ của địch, hay là đã biết mà vẫn cố tình giúp đối phương báo thù.

Điều quan trọng nhất là binh lính gác cổng cũng có vấn đề, chẳng lẽ nhiều thuốc nổ như vậy, mỗi lần vận chuyển vào đều không hề phát hiện ra chút gì sao?

Chưa nói tới những thứ khác, thuốc nổ này làm cẩu thả như vậy, chẳng lẽ lại không nghe được mùi thuốc s.ú.n.g sao?

Khi toàn bộ chất nổ trong khu nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ, Hoắc Đình Châu lập tức để người lái xe chở toàn bộ đến quân đội.

Ở một bên khác, trong quá trình Sử Lai Đệ bị thẩm vấn, bởi vì tố chất tâm lý của cô ta quá kém, rất nhanh đã thú nhận mọi chuyện, nhưng cô ta thực sự không biết chuyện đối phương đã gài thuốc nổ.

Chẳng lẽ ngay cả mình mà đối phương cũng muốn nổ c.h.ế.t sao?

Về phần Trương Đại Ny chỉ đơn giản là bia đỡ đạn, chỉ vì muốn bao che cho nhân tình của người phụ nữ kia, tất cả số tiền bà ta lấy được từ nhà Trương Trạch đều bị bà ta gửi đường bưu điện về nhà cho con trai tiêu xài.

Về phần tình nhân của Sử Lai Đệ, có lẽ đã nghe được chút tin tức gì đó, khi đám người chạy đến nhà bắt người thì đã thấy người đi nhà trống, đối phương đã trốn thoát.

Sau đó, lãnh đạo lớn biết hậu viện nhà mình suýt chút nữa bị đánh lén, lập tức đổi một nhóm lính canh khu nhà tiền hành tuần tra canh gác 24/24.

Từ đó về sau, bất kể là người nhà ai ở trong khu nhà, chỉ cần mang đồ đi vào khu nhà đều phải qua kiểm tra kỹ càng mới có thể vào được.

Sự việc lần này thực sự đã gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh bọn họ, nếu không cẩn thận một chút, chuyện như vậy sẽ còn xảy ra.

Bởi vì Trương Trạch lơ là với gia đình, cộng thêm lần này con trai anh ta lập được công, anh ta rất nhanh đã bị cấp trên phê bình, không thể tiếp tục ở lại kinh Đô được nữa, trực tiếp điều chuyển về quê hương làm cục trưởng ở một cục thành phố địa phương, cũng coi như là lấy công chuộc tội.

Sau khi Tần Sương biết được chuyện này, cô ở trong nhà cũng cảm khái: “Những người này rốt cuộc đang có mưu dôd gì? Thật sự rảnh rỗi, không có việc gì làm sao?”

“Trước đây bị đánh chẳng lẽ vẫn còn chưa sợ sao? Quả nhiên, quỷ tử ở nước R chính là lũ gián đánh không chét, suốt ngày nhảy nhót tới lui.”

Hoắc Đình Châu vào nhà, cởi áo khoác ra, nghe được lời này của vợ, cũng thở dài nói: “Nhân tình của Sử Lai Đệ đã bỏ trốn, người của chúng ta chạy tới không kịp, cũng không phát hiện được gì, không biết người này có thể trốn đi đâu.”

Tần Sương nghe được người đã chạy trốn, cô cũng không nói nên lời: “Bên này động tĩnh lớn như vậy, nếu đổi lại là em thì em cũng bỏ trốn.”

“Người có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy, chắc chắn bên này có người tiếp ứng truyền tin tức cho anh ta, cho nên hiện tại trong khu nhà vẫn chưa được an toàn lắm, các anh vẫn nên chú ý một chút.”

Hoắc Đình Châu gật đầu: “Đúng là như vậy. Số thuốc nổ kia chế tạo rất cẩu thả, hiếm khi thời tiết bây giờ không nóng lắm. Nếu không, anh nghi ngờ lúc này mà trời nắng gay gắt một chút, không cần châm lửa số thuốc nổ này cũng sẽ phát nổ.”

“Được rồi, chuyện này từ từ điều tra.”

Ngay khi Tần Sương vừa nói dứt lời, Dương Minh Thần đã xách theo đồ đi vào.

“Em gái, sao gần đây em không đến trường? Anh đến trường tìm em một vòng, mới biết được em đang ở nhà, có phải xảy ra chuyện gì không?”

Tần Sương nhìn thấy anh cả tới, lập tức đứng dậy đi tới nói: “Gần đây xảy ra chút chuyện, sao anh cả lại ở đây? Đưa đồ đây cho em, anh ra ghế sofa ngồi nghỉ ngơi đi.”

“Không cần, anh để trên bàn là được, đã lâu rồi không nghe tin tức của em, ông bà đều rất nhớ em, cho nên tối nay muốn anh đưa em về ăn cơm.”

Tần Sương nghe xong cũng muốn về nhà cũ ăn cơm, quay đầu nhìn Hoắc Đình Châu, ý muốn hỏi mình có thể ra ngoài không?

Hoắc Đình Châu bắt gặp ánh mắt của vợ mình, lập tức lên tiếng trả lời: “Lát nữa anh sẽ đi với em. Đúng là rất lâu rồi không về thăm ông bà.”

Tần Sương nghe được anh muốn đi cùng mình, lúc này mới cười nói: “Lát nữa chúng ta cùng nhau lái xe tới đó. Gần đây có phải anh cả có chuyện vui gì không? Em thấy tâm tình của anh rất tốt.”

“Ha ha, anh sắp kết hôn với chị dâu của em rồi, cũng có thể coi là một chuyện vui.”

Tần Sương nghe được anh cả sắp kết hôn, cũng tò mò hỏi: “Khi nào thì anh kết hôn? Đã chọn được ngày chưa?”

“Vẫn chưa. Mấy ngày nay đang chuẩn bị cầu hôn và sính lễ. Đúng lúc muốn nói với em một tiếng, anh sẽ mua TV, tủ lạnh bên chỗ em.”

“Được, khi nào thì anh cần? Em sẽ chọn cho anh một cái thật tốt, chỗ em còn có máy giặt,. Mà anh có cần em giúp đỡ trang trí nhà tân hôn không? Anh kết hôn là chuyện lớn, nhà chúng ta không thể đối xử tệ với chị dâu tương lai của em được.”

Dương Minh Thần cười nói: “Không cần đâu, Bên phía nhà tân hôn anh đã trang trí sắp xong rồi. Nhưng hôm nay trong khu nhà của em xảy ra chuyện gì vậy? Anh xách đồ đi vào chẳng những bị kiểm tra rất lâu, lại còn thấy rất nhiều binh lính trong này, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Tần Sương gật đầu: “Đã xảy ra chút chuyện, suýt chút nữa toàn đoàn bị diệt.”

Sau đó cô kể lại từ đầu tới đuôi mọi chuyện trong khu nhà cho Dương Minh Trạch.

“Trời ạ, những người này điên rồi sao? Chuyện này nếu như chậm hơn một chút, chẳng phải mọi người đều gặp nguy hiểm rồi sao?”

Hoắc Đình Châu gật đầu: “Đúng vậy, hôm nay cũng nhờ Sương Sương ra ngoài đi dạo bắt gặp, nếu không hậu quả khó mà lường được, hiện tại gió xuân rất mạnh, một khi có hoả hoạn chắc chắn sẽ gây ra thiệt hại rất lớn.”

“Đúng vậy, cũng may mà mọi người đều không có việc gì. Em gái, em có muốn ở cùng chúng ta mấy ngày rồi lại trở về không? Anh luôn cảm thấy chỗ này không an toàn.”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 345: Chương 345



Tần Sương lắc đầu: “Không được đâu, hiện tại em sống ở chỗ này mới là an toàn nhất. Gần đây đã xảy ra chuyện, có người đang để mắt tới em, nếu không em sẽ không phải ngay cả trường học cũng không đi.”

“Cái gì? Em bị người để mắt tới? Ai?”

“Không sao đâu, những người nên bắt đều đã bị bắt hết rồi, chỉ là trước đó em bị thương nhẹ, nên ở chỗ này có thể nghỉ ngơi tốt hơn một chút. Đợi lát nữa về nhà cũ, anh tuyệt đối đừng nói với ông bà, để bọn họ phải lo lắng.”

Tần Sương vốn không muốn nói ra, nhưng nghĩ đến về bên kia chắc chắn sẽ có món ăn mình thích.

Bình thường cô thích ăn cay, nhưng bây giờ lại không thể ăn được, cho nên sau khi về nhà nếu ông bà có hỏi tới, cô chỉ có thể nói dạo gần đây dạ dày của mình không tốt, nếu không chắc chắn sẽ khiến mọi người phải suy nghĩ nhiều.

Dương Minh Thần nghe được cô bị thương, cau mày nói: “Chuyện xảy ra khi nào? Tại sao em bị thương mà không nói cho chúng ta biết? Trước đó có phải em luôn ở bệnh viện không?”

Tần Sương trả lời: “Vâng, chuyện lần này có chút nghiêm trọng, em không nói cho anh biết, bởi vì sợ những người kia chó cùng rứt giậu ra tay với người nhà mình, cho nên anh đừng suy nghĩ nhiều. Bây giờ em đã ổn rồi, bồi dưỡng cơ thể khoẻ lại là có thể quay lại trường học.”

“Cho nên lát nữa về nhà cũ, nếu ông bà hỏi sao em không ăn cay thì cứ nói là gần đây dạ dày của em không tốt, miễn cho bọn họ tuổi tác đã cao còn phải lo lắng cho em mà ngủ không ngon.”

Tần Sương vốn không nghĩ sẽ về gặp ông bà sớm như vậy, nhưng anh cả đã đến tận cửa đón cô, cho nên chỉ có thể đi một chuyến.

Khi Dương Minh Thần nghe nói như thế, đã biết vết thương của em gái vẫn chưa lành.

“Vết thương có nghiêm trọng không? Với thân thủ của em, có lẽ là rất khó để người khác làm bị thương, có phải là lần này kẻ địch rất lợi hại không?”

Người khác có thể không biết, nhưng người trong nhà bọn họ biết rất rõ thân thủ và thân phận của em gái.

Có thể làm cho em gái phải đến bệnh viện, đối phương chắc chắn không phải hạng tầm thường.

“Lần này là do em chủ quan, đối phương trực tiếp huy động mấy chục người vây đánh em, nếu không phải em luôn mang theo vũ khí bên người, đúng là đã sớm tìm Diêm Vương uống trà rồi.”

“Cũng may, bởi vì thân phận những người đó bị bại lộ, lần này bắt được rất nhiều người, cũng có thể coi là chuyện tốt.”

“Ít nhất chúng ta triệt phá được rất nhiều hang ổ đặc vụ của địch, cũng bắt giữ mấy nhân vật quan trọng trong các cơ quan.”

“Nơi này có rất nhiều người là con lai năm đó ở lại, cho nên chúng ta mới rất khó phát hiện thân phận của bọn họ.”

“Được rồi, không nói những người này nữa, thời gian cũng đã muộn rồi, em đi lên lầu thay quần áo, chúng ta về nhà cũ ăn cơm đi.”

Dương Minh Thần gật đầu: “Được, em cứ đi đi, anh đợi em.”

Tần Sương lên lầu thay một bộ quần áo rộng rãi, chào mẹ chồng một tiếng, sau đó ba người lái xe về nhà cũ.

Dương Minh Thần đến bằng xe buýt, dù sao không thể thường xuyên sử dụng xe ô tô công cho mục đích cá nhân.

Với vị trí hiện tại của anh ấy, vẫn chưa được cấp xe ô tô chuyên dụng, cho nên lúc không cần dùng xe, anh ấy không phải đạp xe đạp đi làm thì chính là ngồi xe buýt.

Bên phía nhà cũ nhà họ Dương biết được vợ chồng Tần Sương sắp tới, mọi người đã chuẩn bị một bàn đồ ăn thịnh soạn.

Tần Sương đi đến hợp tác xã cung tiêu mua một ít quà tặng, sau đó ba người mới lái xe về nhà.

Sau đó vừa xuống xe, bà lão đã vui vẻ bước tới nói: “Quai Bảo về rồi à? Mau đến đây để bà nội nhìn xem, dạo này con gầy quá. Có phải cháu ăn không được không? Đình Châu đã chăm sóc cháu thế nào?”

“Bà nội, cháu không ốm đâu, bà chỉ cảm thấy vậy thôi. Gần đây bà và ông nội vẫn khoẻ chứ?”

“Khoẻ, khoẻ, ông nội cháu và bà rất khỏe, chỉ là lâu rồi không gặp cháu, có hơi nhớ cháu. Đi, chúng ta vào nhà nói chuyện. Bác gái của cháu đã nấu rất nhiều món cháu thích, đợi lát nữa cháu phải ăn nhiều một chút.”

Tần Sương cười nói: “Vâng, vất vả cho bác gái rồi.”

Biết được tối nay Tần Sương sẽ tới, những người có thể về được đều đã trở về, Dương Minh

Diệu nhìn thấy em gái mình thì vui vẻ nói: “Gần đây em học tập thế nào? Học chuyên ngành có khó không?”

“Vẫn tốt, em đã tự học xong hết toàn bộ chương trình đại học. Qua vài ngày nữa em sẽ thi tốt nghiệp, sau đó sẽ đăng ký học cao học, anh cần phải cố gắng lên.”

Dương Minh Trạch nghe được em gái mình sắp tốt nghiệp, lập tức cảm thấy giống như bị một vạn kích đ.â.m vào.

“Em là quái vật sao? Có thể chừa lại một con đường sống cho phàm nhân chúng ta không? Chúng ta còn chưa học xong kiến thức năm thứ nhất mà em đã sắp tốt nghiệp rồi. Thật là không công bằng!”

“Tiểu tử thối, em gái của con vốn đã rất lợi hại, hai người các con là anh trai mà bị em gái vượt mặt, không biết xấu hổ.” Bà nội tự hào nói

Dương Minh Diệu bất đắc dĩ lắc đầu: “Em gái con là cấp bậc học bá, con và em tư không đủ tài giỏi, cũng may là chuyên ngành bọn con chọn không quá khó, chương trình học y mới thật sự là khó. Những tài liệu chuyên ngành đó không chỉ không chỉ phải học mà còn phải thuộc lòng tất cả, nghĩ thôi đã thấy đáng sợ, cũng không biết những người kia suy nghĩ như thế nào, đầu óc phát triển tới mức nào.”

Nghĩ đến chuyện bạn cùng phòng ký túc xá suốt ngày ôm sách đi tới đi lui, lúc ăn cơm cũng phải học thuộc lòng, nghĩ thôi cũng đã thấy kinh khủng.

Tần Sương nghe nói như vậy cũng cười nói: “Thuyết phục người ta học y giống như sấm sét đánh xuống. Ngành này của bọn họ mà không có sáu năm tích lũy kiến thức chuyên ngành và thực tập lâm sàng, em cũng không dám đến bệnh viện để bọn họ chữa trị cho mình.”

“Mà dạo này mấy cửa hàng của các anh em thế nào rồi?”

“Vốn dĩ em đang định lúc nào đó đi xuống phía nam xem mấy nguồn cung cấp hàng hóa, nhưng gần đây không có thời gian đi, chỉ có thể đợi đến nghỉ hè rồi lại nói.”

Khi Dương Minh Huy vừa nhắc tới chuyện kinh doanh, cũng lên tiếng nói: “Vẫn là em gái lợi hại, chế độ hội viên mà em thành lập quả thực không chi thu hút rất nhiều khách hàng, mà cả những khách hàng cũ cũng không muốn đi nơi khác tiêu tiền, dù sao điểm tích lũy nhiều còn có thể đổi đồ dùng, các cửa hàng khác không có phúc lợi này.”

“Còn quán cà phê của anh, trang thiết bị vẫn hơi kém một chút, em gái có con đường nào lấy cho anh hai cái máy pha cà phê tốt hơn không? Anh hai sẽ không lợi dụng em đâu, sẽ bỏ tiền ra mua.”

Tần Sương gật đầu: “Được, anh đã học hết kỹ năng pha cà phê mà em truyền cho anh trước đây chưa? Để nhân viên phục vụ ký hợp đồng ít nhất một năm, kẻo bọn họ học được kỹ thuật lại nhảy sang nơi khác cạnh tranh ngược lại anh.”

“Hơn nữa, trước đó em cũng đã nói rồi, nếu gặp được một quản lý cửa hàng phù hợp thì sẽ chia cho bọn họ mấy phần trăm cổ phần của cửa hàng, như vậy bọn họ không chỉ làm việc chăm chỉ hơn mà cho dù các anh không có mặt ở đó, người ta cũng sẽ trông coi cửa hàng thật tốt, dù sao chỉ cẩn liên quan đến lợi ích của bản thân, bọn họ sẽ coi như là việc kinh doanh của mình mà làm.”

“Tiền là kiếm không hết cũng xài không hết, không cần để ý chút tiền nhỏ kia, phải nhìn xa một chút.”

“Ngoài ra, em cũng đang có ý định lấn sân sang lĩnh vực bất động sản. Nếu các anh có hứng thú, cũng có thể đầu tư đóng cổ phần. Dù sao hiện tại chất lượng cuộc sống đã dần tốt hơn, mọi người cũng bắt đầu tận hưởng cuộc sống.”

“Em chuẩn bị xây dựng một khu dân cư đầy đủ tiện nghi và một khu biệt thự phức hợp, đồng thời có các dự án cao cấp, trung bình và bình dân.”

Dương Minh Diệu nghe được cô đang muốn xây nhà, hai mắt sáng lên nói: “Anh muốn tham gia. Vừa hay chuyên ngành của anh chính là thiết kế xây dựng, em gái cũng không thể bỏ rơi anh. Mặc dù anh không có nhiều tiền, em gái xem xét rồi cho thế nào cũng được, chủ yếu là vì anh muốn thực hành những kiến thức đã học được.”

“Được rồi, anh, anh cũng có thể hỏi các bạn học của anh xem bọn họ có muốn thực tập không. Chỉ cần nhân phẩm không tệ thì đều có thể đến chỗ này kiếm chút tiền tiêu vặt. Tuy nhiên, em muốn thành lập đội xây dựng của riêng mình, đội của người khác không bao giờ dùng tốt bằng đội của mình.”

“Hơn nữa, việc xây dựng luôn đi kèm những rủi ro, đến lúc đó vẫn cần phải đào tạo kiến thức an toàn cho người của mình một chút rồi mới yên tâm để người ta làm việc. Nếu anh ba có thời gian có thể giúp em liên hệ với những nhân tài trong lĩnh vực này.”

Dương Minh Diệu gật đầu: “Được, anh cũng có quen biết với mấy quản đốc nhỏ. Nếu bọn họ họ đồng ý làm lớn, anh sẽ liên lạc với em. Nhưng địa điểm văn phòng em đã chuẩn bị chưa?”

Tần Sương lắc đầu: “Em vẫn chưa nghĩ tới, gần đây trong tay có hơi nhiều việc, đang nghĩ đến việc thuê nhà của người khác, em vẫn thích mua đất để tự mình xây dựng tòa nhà tập đoàn, nghe nói gần đây chính phủ sẽ bán đấu giá một số mảnh đất, sau này em sẽ dẫn các anh đi xem một chút, nếu thấy phù hợp thì sẽ mua lại.”

Hoắc Đình Châu nghe vợ mình lại muốn mua thêm một mảnh đất, cũng cười nói: “Không phải trong tay em còn có hai mảnh đất sao? Vẫn không đủ dùng sao?”

“Không đủ, em đã nhờ cậu của em mua đất và bất động sản ở bên phía Hải Thành giúp em. Bây giờ giá đang rẻ, nếu bỏ lỡ khoảng thời gian này, sau này sẽ chỉ càng ngày càng đắt đỏ, sau này em muốn trở thành nữ cường nhân giàu nhất đất nước, đảm bảo sẽ nuôi anh trắng trắng mập mập.”

Hoắc Đình Châu bất đắc dĩ cười một tiếng: “Xem ra anh chỉ có thể miễn cưỡng ăn cơm mềm* thôi.”

*Ăn cơm mềm: Đàn ông ăn bám vợ.

Mấy người trò chuyện về công việc kinh doanh một lúc thì bà lão đã gọi bọn họ vào phòng ăn cơm.

Tần Sương nhìn thấy một nửa đồ ăn trên bàn là món cô thích nhất, giờ phút này trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, chỉ là đáng tiếc hôm nay không ăn được.

“Hôm nay bà nội và bác gái đã vất vả nấu bữa cơm này, nhưng gần đây dạ dày của cháu không tốt, cho nên hôm nay chỉ có thể ăn chút gì đó thanh đạm, chỉ trách cháu quên nói cho hai người biết.”

Bà lão nghe nói dạ dày của cháu gái không tốt, cũng lo lắng hỏi: “Tại sao dạ dày của cháu lại không tốt rồi? Cháu đã đi khám bác sĩ chưa?”

“Bà nội, cháu đã đi khám rồi, chỉ cần tĩnh dưỡng mấy ngày là sẽ tốt thôi. Chúng ta mau ngồi xuống ăn cơm đi, cháu tuỳ tiện ăn một chút là được. Chờ lần sau cháu có thời gian trở về, cả nhà chúng ta sẽ ăn đồ nướng, vừa hay thời tiết đang ấm dần lên, đến lúc đó ăn ở ngoài sân rất thích hợp.”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 346: Chương 346



“Được, được, nếu cháu thấy không khỏe thì cứ ăn chút gì đó thanh đạm đi. Chờ cháu được nghỉ hè lại đến đây. Bà nội ở nhà không có việc gì làm, đến lúc đó muốn ăn đồ nướng thì cứ nói với bà nội, bà nội sẽ chuẩn bị.”

Tần Sương cười nói: “Cháu biết rồi, chúng ta ăn cơm thôi.”

Dương Minh Thần biết em gái mình bị thương, lấy một bát canh gà đưa cho Tần Sương: “Em gái, ăn nhiều canh một chút, tốt cho dạ dày.”

“Vâng, cám ơn anh.”

Tần Sương được anh trai chăm sóc thì rất cảm kích, nhưng lại sự mình sẽ bị lộ tẩy, để cho bà nội biết chuyện mình bị thương, ban đêm sẽ lo lắng không ngủ được.

Hoắc Đình Châu ngồi bên cạnh vừa gắp đồ ăn cho vợ vừa trò chuyện với mấy người anh vợ những chuyện vặt gần đây.

Khi mọi người ăn xong bữa cơm này thì đã là hơn 7 giờ tối.

Bởi vì hôm nay cả nhà đều tụ tập đông đủ, cho nên mấy người đàn ông trưởng thành đều uống hơi nhiều rượu.

Bởi vì gần đây Hoắc Đình Châu có rất nhiều việc phải làm, buổi tối chỉ có thể uống một ly rượu trắng, không uống nhiều được.

Bây giờ đang là thời kỳ quan trọng, trên người vợ anh còn đang bị thương, không thể uống quá nhiều, ban đêm còn bắt vợ phải chăm sóc anh.

Sau đó, hai người tạm biệt mọi người trong nhà họ Dương, Tần Sương vẫy tay, một chân đạp ga lái xe ra ngoài.

Nhìn theo bóng xe rời đi, lúc này Dương Minh Thần mới đỡ ông bà nội nói: “Chúng ta trở về đi. Em gái rảnh rỗi sẽ trở về thăm ông bà.”

Đôi vợ chồng già nghe được lời cháu trai lớn, nghĩ thầm bọn trẻ đều đã lớn, đều bận rộn với công việc của mình, sau này thời gian rảnh rỗi cũng sẽ ngày càng ít đi.

Sau đó mấy người quay người đi vào nhà, đóng cửa chính lại.

Phía bên này Hoắc Đình Châu thấy vợ lái xe nhanh như vậy, bất đắc dĩ nói: “Vợ ơi, em lái chậm thôi. Gần đây sẽ không có ai tìm em gây phiền phức đâu. Dạo này cục Công an trực 24/24, em lái xe chậm một chút.”

Tần Sương thả lỏng chân: “Không phải sợ có người tới tìm em gây phiền phức, mà là em cảm thấy có chút đầy bụng, giống như là sắp tới tháng, cho nên sốt ruột muốn về nhà.”

Hoắc Đình Châu nghe được vợ mình sắp tới tháng, lại có chút thất vọng nói: “Đứa bé vẫn chưa đến với chúng ta sao? Chẳng lẽ là anh không đủ cố gắng?”

“Anh nghĩ cái gì vậy? Đứa trẻ có đến hay không là do duyên phận, cứ thuận theo tự nhiên. Anh cho rằng mình là tay b.ắ.n tỉa cừ khôi, bách phát bách trúng sao?”

Hoắc Đình Châu ngượng ngùng cười: “Xem ra anh phải cố gắng hơn mới được, anh nghĩ con của hai chúng ta nhất định sẽ rất đáng yêu, đặc biệt là con gái nhỏ giống em, chắc chắn sẽ là một chiếc áo bông nhỏ đáng yêu.”

Tần Sương bĩu môi, “Anh suy nghĩ nhiều quá, từ nhỏ em đã là một cái áo bông nhỏ thủng lỗ, cho nên anh đừng mơ mộng hão huyền quá.”

Khi còn nhỏ cô đã không ít lần làm cho ba mình phải đau đầu, mặc dù thuở nhỏ cô đã không có được tình thương của mẹ, nhưng lại có đầy đủ tình thương của ba.

Ba cô vừa làm ba, vừa làm mẹ, sợ cô trở thành đứa trẻ ăn chơi giống như những nhà khác, nên từ khi cô còn nhỏ, ông ấy đã tự mình dạy dỗ, thậm chí còn bỏ ra rất nhiều tiền để thuê nhiều giáo viên nổi tiếng về dạy cô.

Tuy nhiên, hồi nhỏ cô có hơi nổi loạn, không ít lần làm cho ba cô phải đau đầu. Bây giờ nghĩ lại tuổi thơ của mình, cô cũng cảm thấy có chút buồn cười.

Thật sự là vất vả cho ông lão nhà mình.

“Vợ ơi, nếu bây giờ em thấy không khỏe thì để anh lái xe cho. Anh không uống nhiều rượu sẽ không có gì đáng ngại.”

Tần Sương lắc đầu: “Không cần đâu, sắp về tới nhà rồi, uống rượu không nên lái xe, an toàn là trên hết, biết không?”

“Vâng, vâng, anh biết rồi.”

Không bao lâu sau, hai người đã về đến nhà, lập tức đi ngủ sớm.

Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh, ngày hôm đó Tần Sương rốt cuộc không nhịn được nói với Hoắc Đình Châu: “Khi nào anh mới có thể nghỉ phép? Ngày mai thi xong em muốn đi báo thù. Nếu anh không có thời gian, em sẽ đi một mình.”

Gần đây cô nhàn rỗi đến mức cả người đều muốn mọc lông, hơn nữa tới tháng cũng đã hết, mọi việc trong cửa hàng đã được giải quyết xong, trong phòng thí nghiệm cũng đã dự trữ đủ nguyên vật liệu. Nếu không ra ngoài dạo chơi kiếm chác một chút thì kho tiền của cô đã sắp nhìn thấy đáy.

Hoắc Đình Châu thấy vợ nóng lòng muốn đến nước R như vậy, cũng thở dài nói: “Lát nữa anh quay về quân đội sẽ xin nghỉ phép, thời gian một tuần có đủ không?”

“Tạm đủ, dù sao cũng sẽ không mất quá nhiều thời gian, nếu còn dư thời gian thì có thể đến nước Mỹ dạo chơi một vòng.”

Khó khăn lắm mới được ra ngoài một chuyến, phải tranh thủ vơ vét chút đồ tốt trở về mới được. Hơn nữa, năm đó những quốc gia kia cũng không ít lần bắt nạt Hoa Quốc, cho nên hiện tại không có chiến tranh, thu một ít tiền lãi trở về cũng không sao.

Sau đó Hoắc Đình Châu xin nghỉ phép một tuần, còn thuận tiện nhận một nhiệm vụ bí mật ở nước M.

Nói là một tuần sau trực tiếp qua bên kia, tập hợp với cấp dưới của anh là được.

Hoắc Đình Châu nhìn tài liệu trong tay, thầm nghĩ những người này thật là vô liêm sỉ, vậy mà lại ngăn cản không cho các nhà nghiên cứu khoa học của quốc gia bọn họ trở về nước.

Sau đó nghĩ tới vợ mình cũng muốn đến Mỹ, đến lúc đó bọn họ có thể đi cùng nhau

Phía bên này sau khi Tần Sương tham gia kỳ thi tốt nghiệp, đã thành công lấy được bằng đại học.

Bởi vì gần đây có việc phải giải quyết, cho nên học kỳ tới mới bắt đầu học cao học.

Nhưng khi hai người Hứa Tiếu Tiếu và Đào Thanh Từ biết được Tần Sương đã trực tiếp nhảy lớp tốt nghiệp, đều tỏ vẻ chấn kinh.

Tần Sương đang thu dọn đồ đạc trong ký túc xá nhìn thấy hai con mắt ai oán, chỉ đành bất lực nói: “Sao hai cậu lại nhìn tôi như vậy? Học kỳ sau tôi sẽ còn quay lại tiếp tục học cao học, không cần phải không nỡ chia tay như vậy đâu.”

Đào Thanh Từ trợn trừng mắt: “Ai không nỡ chia tay? Tôi chỉ thắc mắc sao cậu có thể ghi nhớ nhiều sách như vậy, chưa đầy nửa học kỳ cậu đã tốt nghiệp, cậu có còn để cho chúng tôi sống nữa không?”

“Bây giờ chúng tôi có thể tưởng tượng ra được, sau này cậu sẽ trở thành huyền thoại trong ngành chúng ta.”

“Tôi thực sự đồng cảm với những đàn em khóa sau.”

Hứa Tiếu Tiếu cũng nói nói theo: “Còn không phải sao. Có một vị đại thần như vậy đặt ở nơi đó, thật là nghĩ thôi cũng cảm thấy lo lắng đám sinh viên tương lai.”

“Hơn nữa ngay cả các bạn học cùng khóa như chúng ta cũng cảm thấy áp lực rất lớn. Xem ra chúng ta còn phải cố gắng nhiều hơn nữa mới được.”

Tần Sương lắc đầu, buồn cười nói: “Các cậu không cần phải tự tạo áp lực lớn cho bản thân như vậy, từ nhỏ tôi đã có bản lĩnh nhìn qua là sẽ không quên, là năng lực bẩm sinh được ông trời ban tặng, cho nên không cần so sánh với tôi, như vậy các cậu sẽ chỉ càng thêm hộc máu.”

“Mà các cậu cũng nên chăm chỉ học tập. Hơn một năm nữa phòng thí nghiệm nghiên cứu khoa học tư nhân của tôi sẽ thành lập, đến lúc đó các cậu có thể đến đó làm việc giúp tôi. Tôi đảm bảo có thể để cho các cậu kiếm được chút tiền tiêu vặt.”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 347: Chương 347



Khi hai người bọn họ nghe được cô thành lập phòng thí nghiệm tư nhân, mắt bọn họ lập tức sáng lên.

“Sương Sương, cậu xây dựng phòng thí nghiệm khi nào? Sao cậu lại lợi hại như vậy? Có phải đã bỏ ra rất nhiều tiền không? Có phải hai chúng tôi đã ôm được đùi vàng rồi không?” Hứa Tiếu Tiếu hào hứng nói.

“Ha ha, cứ coi là vậy đi, nhưng nếu thành tích học tập của hai người các cậu không tốt, không đạt tiêu chuẩn thì tôi cũng sẽ không cho đi cửa sau đâu.”

“Dù sao, những loại thuốc được nghiên cứu phát minh trong tương lai là để mang lại lợi ích cho nhân loại. Nếu có chút sơ suất, người uống vào sẽ nguy hiểm tới tính mạng, cho nên lúc tôi không có ở đây, hai người các cậu cố gắng học tập chăm chỉ dđ.”

Hai người bạn cùng phòng này cũng khá tốt nên có thể giúp đỡ một chút, cô cũng rất sẵn lòng.

Dù sao thì đến lúc đó phòng thí nghiệm cũng sẽ cần phải tuyển người, dùng ai cũng vậy, không bằng dùng người mình hiểu rõ sẽ thuận tiện và yên tâm hơn.

Đào Thanh Từ thấy cô nói như vậy, cũng cam đoan: “Cậu yên tâm, hai chúng tôi chắc chắn sẽ học tốt chuyên môn thật giởi, đến lúc đó cậu nhất định phải dẫn hai người bọn tôi cùng nhau bay lên.”

Xem như cô ấy đã nhìn rõ, người bạn cùng phòng này là chính là một nhân vật lớn giấu mặt. Phòng thí nghiệm không phải là chuyện mà người bình thường có thể xây dựng được, không chỉ phải có rất tiền mà phải còn có bối cảnh.

Người ta sẵn lòng mang theo hai người bọn họ cùng bay lên, đây quả thực là miếng bánh từ trên trời rơi xuống.

Chỉ cần là người thông minh đều biết chuyện này nên lựa chọn như thế nào.

“Được rồi, tôi đi đây. Đây là số điện thoại và địa chỉ của tôi, có chuyện gì thì cứ đến tìm tôi. Có vấn đề gì không hiểu thì đi tìm giáo viên, vị giáo viên này của chúng ta cũng rất tốt, còn nữa, lúc tôi không có ở đây thì cố gắng bảo vệ bản thân, không nên tùy tiện kiếm lời, cẩn thận sẽ phải chịu thiệt thòi, biết không?”

Hai người gật đầu: “Biết rồi.”

Lần thiệt thòi trước đó đã đổi lại một bài học đắt giá cả đời, sau này sẽ không bao giờ tùy tiện ăn đồ ăn của người khác nữa.

Sau đó Tần Sương tạm biệt hai người, xách theo đồ đạc trực tiếp lái xe trở về nhà.

Bởi vì gần đây xảy ra sự việc liên quan đến đặc vụ của địch, cho nên đã rất lâu rồi cô không trở về ngôi nhà nhỏ của mình, hôm nay trở về, cô đã dọn dẹp vệ sinh trong ngoài một lần..

Bên phía ba cô đã di dời mộ phần của mẹ xong, trên đường có hơi mất thời gian một chút, mãi đến tối nay mới có thể về đến nhà.

Em gái của Hổ Tử cũng sắp xuất viện, chỗ này cần phải tìm một bảo mẫu có thể chăm sóc đứa trẻ ở nhà.

Xem ra đợi đến tối ba cô trở về, cô sẽ phải nhờ ba giúp đỡ tìm một người tới làm bảo mẫu. Thân phận của người trong nhà bọn họ đều tương đối đặc biệt, cho nên tuyển người vào làm việc thực sự không phải người bình thường nào cũng được.

Sau khi dọn dẹp nhà cửa xong, Tần Sương mua rất nhiều camera giấu kín trong trung tâm thương mại, như vậy cho dù ở đâu, cô cũng có thể quan sát được tình hình trong nhà bất cứ lúc nào.

Sau khi Hoắc Đình Châu sắp xếp xong công việc trong tay, vừa về đến nhà đã thấy vợ mình đang cài đặt thứ gì đó.

“Vợ ơi, em đang nghịch gì vậy? Có cần anh giúp đỡ không? Ngày mai chúng ta có thể xuất phát rồi.”

Tần Sương nhìn thấy người đàn ông trở về, cô cười nói: “Em đang lắp mấy cái camera, như vậy khi chúng ta không ở nhà, có thể theo dõi tình hình trong nhà từ xa. Nhưng nếu khoảng cách quá xa, có thể sẽ không có tín hiệu.”

“Mà sao cấp trên của anh lại phê duyệt cho anh nghỉ phép dễ dàng như vậy? Thật đúng là hiếm thấy.”

Hoắc Đình Châu thay dép lê rồi nói: “Lần này sau khi chúng ta đi nước R, anh còn phải tới nước Mỹ làm nhiệm vụ. Nếu không em thật sự cho rằng xin phép nghỉ phép dễ dàng như vậy sao?”

“Chậc, chậc, chậc, em còn thấy lạ, nhưng anh cũng để mấy nhân viên cảnh vệ bên cạnh anh nghỉ ngơi đi. Đến lúc đó chúng ta sẽ cải trang rời đi.”

“Còn có mày người âm thầm bảo vệ em, hiện tại em đã rất an toàn, không cần bọn họ đi theo nữa.”

Bọn họ phải đi làm chuyện xấu, mang theo một đống đuôi bên cạnh thì đừng nghĩ đến việc làm được gì.

Hoắc Đình Châu gật đầu: “Anh hiểu rồi, lát nữa anh sẽ đi nói với bọn họ, bữa tối em muốn ăn gì, anh đi nấu cơm.”

“Ăn gì cũng được, anh muốn ăn gì em sẽ lấy nguyên liệu cho anh, dù sao em cũng chỉ ăn thôi.”

Hoắc Đình Châu mỉm cười cưng chiều: “Vậy ăn sườn kho, trứng tráng và canh cá thì thế nào?”

“Được, em sẽ lấy nguyên liệu nấu ăn cho anh, nấu nhiều một chút.”

“Được.”

Sau đó Hoắc Đình Châu xách nguyên liệu nấu ăn vợ mình đưa, đi vào bếp. Bên phía Tiểu Hổ, sau khi tan trường cậu bé vội vàng chạy về nhà, gần đây em gái ở trong bệnh viện được chăm sóc rất chu đáo, cho nên không cần ngày nào cũng phải đến.

Nhưng khi cậu bé sắp về đến nhà đã bị hai tên nam sinh chặn đường lại.

“Tần Dã, mày đưa hết tiền tiêu vặt ra đây, nếu không chúng tao sẽ đánh mày.”

Hai người bọn họ đã theo dõi cậu bé rất lâu, biết cậu bé có rất nhiều tiền tiêu vặt trong tay, cho nên tối nay sau khi tan học bọn họ mới chặn đường cậu bé ở đây,

Tần Dã nhìn thấy là mấy đàn anh khóa trên, trên khuôn mặt lộ ra vẻ chán ghét nói: “Các anh không cảm thấy xấu hổ sao? Không có tiền thì về nhà tìm ba mẹ các anh đi, em cũng không phải là ba mẹ các anh, tại sao phải cho các anh tiền?”

“Hừ, mày không đưa phải không, Lỗ Minh, đánh nó!”

Tần Dã thấy hai người bọn họ muốn ra tay, cậu bé vứt cặp sách xuống lao tới. Cậu bé chưa bao giờ sợ đánh nhau, mỗi ngày luyện tập quyền pháp cũng không phải luyện vô ích.

Ngay sau đó rất nhanh trong ngõ nhỏ đã vang lên tiếng hét như lợn bị chọc tiết.

“A! Tần Dã, mày buông ra, cánh tay tao sắp gãy mất.”

“A! Mày vậy mà lại dám đá vào m.ô.n.g tao, mày không xong với tao đâu.”

Tần Dã nhìn hai người không ngừng giãy giụa, rất nhanh cả ba người đều dính đầy bụi bẩn, ngoài Tần Dã ra, hai người còn lại đều bị đánh tới mặt mày bầm tím.

“A, Tần Dạ, sao mày có thể đánh vào mặt tao? Tao phải về nhà tìm ba mẹ tao, mày chờ đó cho tao!”

“Phi! Đánh không lại thì mách ba mẹ, thật là mất mặt.”

Tần Dã nhặt cặp sách của mình lên, thấy đã lãng phí nhiều thời gian như vậy, không biết chị gái mình có lo lắng không.

Sau đó cậu không còn quan tâm đến hai người đang kêu gào khóc lóc đó nữa, mang theo cặp sách chạy về nhà.

Lỗ Minh nhìn thấy người đã rời đi, mới ôm mặt nói: “Hạ Tử Hiên, phải làm sao bây giờ? Cứ thế này về nhà chắc chắn sẽ bị tra hỏi, Tôi không muốn bị đánh đòn đâu.”

Hạ Tử Hiên hừ lạnh một tiếng: “Về nhà cứ nói có người bắt nạt chúng ta, Tần Dã chờ đó cho tôi, chúng ta đi.”

Phía bên này Tần Dã vẫn chưa biết chuyện phiền phức sắp tìm tới cửa, cậu bé vừa vào nhà, Tần Sương đã cau mày nói: “Đánh nhau sao?”

“Vâng, có người trấn lột tiền tiêu vặt của em, hai đàn anh khóa trên đó thật sự vô liêm sỉ khiến cho em phải đánh một trận, chị ơi, sẽ không gây phiền phức gì cho chị đấy chứ?”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 348: Chương 348



Tần Sương đi tới, xem xét một chút: “Em có bị thương không? Có người bắt nạt em, thì em không cần phải khách sáo. Chỉ cần không đánh c.h.ế.t được, chị sẽ gánh vác cho em.”

“Chị ơi, chị thật là tốt, em không bị thương, chỉ là quần áo của em bị bẩn rồi, em đi thay quần áo.”

Tần Sương thấy cậu bé không sao thì nói: “Đi đi, chị phải ra ngoài mấy ngày, em qua khu nhà quân đội ở vài ngày đi, nếu như có người tới kiếm chuyện thì đi tìm dì Đường, tối nay ba sẽ trở về, tìm ông ấy cũng được.”

“Em biết rồi, chị, vậy em đi thay quần áo trước.”

Hoắc Đình Châu bưng đồ ăn đi ra, nhìn thấy Hồ Tử đánh nhau, cũng cười nói: “Vợ ơi, em cứ yên tâm, chúng ta đều là từ nhỏ đánh nhau mà lớn lên. Con trai phải đánh tới đánh lui mới cứng cáp, hơn nữa với võ công của Hồ Tử, người bình thường không thể bắt nạt thằng bé được.”

“Vâng, em cũng không lo lắng. Em chỉ đang nghĩ, bây giờ bọn trẻ được dạy dỗ thế nào, tuổi còn nhỏ như vậy đã đi trấn lột, thực sự là phải lo lắng cho tương lai của bọn họ.”

“Em yên tâm, lát nữa tôi sẽ đến trường báo cáo. Những đứa trẻ như thế này cần phải được giáo dục một chút, nếu không khi lớn lên nhất định sẽ trở thành khối u của xã hội.”

Tần Sương gật đầu: “Em cảm thấy rất đúng, đứa trẻ nhà chúng ta không thể bị người khác bắt nạt được.”

Hoắc Đình Châu nấu xong bữa tối, khi một nhà ba người đang chuẩn bị ăn cơm thì ngoài cửa chính bị người ta gõ mạnh.

“Mở cửa ra, Tần gia mau mở cửa ra.”

Tần Sương nghe thấy tiếng la hét đập cửa, cũng cau mày.

Hoắc Đình Châu đứng dậy nói: “Anh đi xem xem.”

Tần Sương: “Em cũng đi, để em xem thử ai dám tới gây sự.”

Tần Dã cúi đầu, nhíu mày một cái, nghĩ thầm có phải là vừa rồi đánh nhau, đối phương thật sự đi mách với ba mẹ mình sao?

Cả chị gái và anh rể đều đã đi ra phòng khách, cậu bé cũng đứng dậy đuổi theo bọn họ.

“Mở cửa, muốn yên lành thì mau mở cửa. Chúng tôi biết các người đang ở nhà, để thằng nhóc Tần Dã kia ra đây cho tôi.”

Hoắc Đình Châu vừa mở cửa chính ra, đã nhìn thấy một đám người đang đứng ở cửa.

Thậm chí còn có rất nhiều người đang vây quanh xem náo nhiệt.

Anh cất giọng lạnh lùng hỏi: “Các người có chuyện gì vậy?”

Những người tới gây sự nhìn thấy người đàn ông đột nhiên xuất hiện đều sửng sốt trong giây lát, thực sự là dáng dấp Hoắc đình Châu rất đẹp trai, không phải tướng mạo mà người thường có thể có.

Sau khi mẹ Lỗ Minh kịp phản ứng lại, lúc này mới lên tiếng tiếp tục nói: “Đứa trẻ nhà các người đánh con trai tôi. Anh xem con trai tôi bị đánh thành ra như vậy, có phải các người nên cho chúng tôi một lời giải thích không?”

Mẹ của Hạ Tử Hiên thấy vậy cũng lên tiếng nói theo: “Còn có con trai của tôi nữa, tại sao đứa trẻ nhà các người lại ra tay nặng như vậy? Các người phải bồi thường tiền thuốc men cho chúng tôi.”

Lúc này, Tần Sương từ phía sau lưng Hoắc Đình Châu đi tới, nhìn đối phương, cô mỉa mai nói: “Không có lửa làm sao có khói, sao các người không hỏi xem tại sao em trai tôi lại muốn đánh bọn họ?”

“Là vì dáng dấp bọn họ chướng mắt, hay là do bọn họ học giỏi học khiến người khác ghen tị?”

“Tại sao em trai tôi không đánh người khác mà lại đánh bọn họ? Chẳng lẽ các người không tò mò nguyên nhân sao?”

Đối phương nghe Tần Sương nói như vậy, nghĩ thầm lời người ta nói không có gì sai, chung quanh có nhiều trẻ con như vậy, vì sao không đánh người khác mà lại đánh đứa trẻ nhà bọn họ?

Tần Dã nhìn thấy chị gái bảo vệ mình như vậy, sống lưng thẳng tắp đi ra ngoài nói: “Trên đường đi, hai người bọn họ đã trấn lột tiền tiêu vặt của cháu, cho nên cháu mới đánh người, bọn họ bị đánh là đáng.”

Mẹ của Lỗ Minh và Hạ Tử Hiên nghe thấy lời này, đều tưởng rằng mình nghe nhầm. Bình thường con trai bọn họ có chút nghịch ngợm, nhưng sẽ không làm ra những chuyện như trấn lột.

Đúng lúc hai bà mẹ đang bối rối thì có hai cậu bé khác mà bọn họ không quen biết bước ra nói: “Hai người bọn họ đều là người xấu, đã trấn lột tiền tiêu vặt, còn cướp mất kẹo của cháu.”

“Cháu đã nhìn thấy, hai người bọn họ thực sự đã trấn lột tiền tiêu vặt của người khác, còn không cho bọn cháu nói với ba mẹ, nói nuuws nhe bọn cháu tố cáo thì sẽ đánh bọn cháu.”

Khi ba mẹ của đứa trẻ nghe được con trai mình cũng bị trấn lột tiền tiêu vặt, lập tức đen mặt lại nói: “Nhạc Nhạc, con nói thật à? Trước đó con bị bắt nạt tại sao lại không nói với ba?”

Nhạc Nhạc rụt cổ lại: “Con không dám, hai người bọn họ đánh người. Mấy bạn học nhỏ xung quanh đây đều từng bị bọn họ bắt nạt.”

Lỗ Minh và Hạ Tử Hiên nghe được lời này, đột nhiên cảm thấy không ổn.

Khi Hạ Tử Hiên nhìn thấy những đứa trẻ mà mình bắt nạt, cậu bé hung dữ nhìn sang bọn họ, lại giả vờ bình tĩnh nói: “Các cậu nói dối, tôi không lấy đồ của các cậu, đó là các cậu tự nguyện đưa cho chúng tôi.”

“Mẹ, con là con trai của mẹ, những lời bọn họ nói đều là dối trá, mẹ không thể tin tưởng người khác mà không tin con trai mình.”

Tần Sương hừ lạnh một tiếng: “Cậu cũng khoảng 14, 15 tuổi phải không?”

“Bây giờ đã bắt đầu gian dối, đi theo con đường không đứng đắn. Đợi đến khi đủ 18 tuổi trở thành người trưởng thành, ngay lập tức có thể ăn cơm tù miễn phí được rồi, trong nhà này giáo dục con cái cũng không tồi đâu.”

Mẹ Hạ Tử Hiên nghe được lời này của Tần Sương, cũng có chút đỏ mặt nói: “Con trai nhà tôi sẽ không bao giờ như vậy, ở đây có phải có hiểu lầm rồi không?”

Mẹ Lỗ Minh nhìn thấy ánh mắt né tránh của con trai mình, bà ấy lạnh lùng nói với con trai: “Con nói cho mẹ biết, có phải con thường bắt nạt những đứa trẻ khác sau lưng mẹ không? Ba mẹ vẫn nói thế nào, giờ còn nhỏ trộm kim lớn lên sẽ trộm vàng, con thực sự muốn vào tù, ăn miễn phí ba bữa một ngày phải không?”

“Con ở trường đã học được gì? Bây giờ mọi người đều đang chỉ trích, chẳng lẽ con còn không nới rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao?”

Mẹ của Lỗ Minh không phải là một người mẹ nuông chiều con trai, chỉ là trong nhà họ đông con, Lỗ Minh lại là con út, bình thường vì để kiếm tiền nuôi gia đình, hai vợ chồng thường không để ý đến những thay đổi của con trai mình, cho nên cậu bé mới trở thành bộ dạng như bây giờ.

Lỗ Minh thấy mẹ mình tức giận thì òa khóc nói: “Con xin lỗi, con sai rồi, con không nên bắt nạt người khác, nhưng mỗi lần Hạ Tử Hiên đến tìm con, cậu ấy đều nói trấn lột được tiền sẽ chia cho con một nửa, con muốn mua đồ mình thích nên mới đi bắt nạt người khác cùng cậu ấy.”

“Tần Dã cũng là do Hạ Tử Hiên đã theo dõi từ lâu, nói là trong nhà cậu ta thường xuyên không có người trở về, ở trong trường cậu ta là người ăn ngon mặc đẹp, cho nên tối nay mới chặn đường trấn lột tiền của cậu ta, kết quả cậu ta thật sự lợi hại, cả hai bọn con đều đánh không lại cậu ta.”

“Hạ Tử Hiên không cam tâm, nên mới bảo bọn con cùng tìm ba mẹ nói Tần Dã bắt nạt bọn con.”

“Sau này con không dám nữa, con không vào tù đâu, ở chỗ đó đều là người xấu.”

Những người hàng xóm xung quanh nghe xong lời này, đều tỏ vẻ không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Hạ Tử Hiên, cho rằng đứa trẻ này còn chưa trưởng thành đã có thể tính toán như vậy, sau này khi trưởng thành, chẳng phải sẽ là ác bá một phương sao?

Hạ Tử Hiên thấy Lỗ Minh đã nói ra tất cả, cũng đen mặt nói: “Lỗ Minh, tôi nhìn lầm cậu, cậu dám phản bội tôi, cậu đợi đó cho tôi.”

“Chậc chậc chậc, xem ra đứa trẻ này đã hết hy vọng rồi, đã bắt đầu đe dọa người khác rồi sao? Có phải chuẩn bị trở về sẽ lén lút trở về không? Nhẹ thì đánh người ta một trận, nặng thì bắt người ta trả giá bằng mạng sống phải không?” Tần Sương lạnh lùng nói.

Lỗ Minh nghe được lời này, vô cùng sợ hãi, trốn ở sau lưng mẹ, mặc dù dáng dấp cậu bé rắn chắc, nhưng đầu óc tuyệt đối không thông minh bằng Hạ Tử Hiên.

Bình thường cậu bé đi theo Hạ Tử Hiên cũng chỉ làm tay sai.

Mẹ của Hạ Tử Hiên nhìn thấy con trai mình trở nên như vậy, bà ấy cũng có chút tay chân run rẩy nói: “Tiểu Hiên, tại sao con lại phải làm như vậy? Mặc dù con không có ba nhưng mấy năm nay mẹ tự nhận không để con thiếu thốn ăn mặc, hơn nữa ba của con là liệt sĩ, sao con lại có thể bôi nhọ danh dự của ba con như thế?”

“Chị cả của có đã sớm lấy chồng, mấy năm nay vì để cho con sống tốt hơn một chút, từ khi có thể buôn bán, mẹ cả ngày ra ngoài kiếm tiền, cố gắng tiết kiệm để sau này cho con cưới vợ, có như vậy sau này mẹ qua đời có thể ăn nói với ba con dưới suối vàng.”

“Nhưng bây giờ thằng nhóc con lại học được nhưng thủ đoạn hạ lưu sau lưng me, con nói con có xứng đáng với ba mẹ không?”

Hạ Tử Hiên nhìn thấy mẹ mình rơi nước mắt, cậu bé hốt hoảng nói: “Mẹ ơi, mẹ đừng khóc. Con chỉ là nhìn thấy mẹ kiếm tiền quá cực khổ, cho nên mới nghĩ cách lấy tiền từ chỗ khác về.”

“Mẹ đừng tưởng con không biết, chị cả của con sống không tốt, mẹ còn phải thường xuyên giúp đỡ gia đình chị ấy, mẹ nhất quyết bắt con đi học, không cho con ra ngoài kiếm tiền, mẹ nhìn lại mẹ một chút đi, từ sau khi ba con qua đời, mẹ đã già đi bao nhiêu rồi?”

“Con là đau lòng mẹ, nếu mẹ không thích, sau này con không làm nữa là được!”

Những người xung quanh nghe được lời này của Hạ Tử Hiên, nghĩ thầm đứa trẻ này không phải là đã hết vọng, cũng không phải xấu xa tới tận xương tuỷ, mà là vì quá đau lòng mẹ mình.

Chỉ là cậu bé đã chọn sai cách giúp đỡ, kiếm tiền bằng con đường sai lầm.

Mà mấy người Tần Sương cũng không ngờ rằng đứa trẻ này làm như vậy cũng chỉ là để kiếm thêm chút tiền cho gia đình.

Người này tìm tới cửa, có lẽ cũng chỉ muốn ăn vạ một chút tiền thuốc men.

Thấy mọi việc đều đã nói rõ ràng, Tần Sương cũng không phải là người thắng lý lại không buông tha người khác, trực tiếp mở miệng nói: “Được rồi, đứa trẻ cũng không phải cố ý phạm sai lầm, trở về phụ huynh dạy dỗ lại một chút, bây giờ còn chưa trưởng thành vẫn còn kịp, nếu như đợi đến sau này mọi người sẽ phải hối hận.”

“Mà người làm ba mẹ, đừng cả ngày chỉ biết kiếm tiền, giao tiếp với con cái cũng rất quan trọng. Cả hai đứa trẻ đều bị thương ngoài da, trở về bôi chút dầu hoa hồng mấy ngày là sẽ ổn thôi.”

“Mặc dù chúng tôi không thường xuyên ở nhà, nhưng em trai của tôi là một đứa trẻ hiểu chuyện, chỉ cần người khác không ức h.i.ế.p thằng bé, thằng bé cũng sẽ không tùy tiện bắt nạt người khác.”

“Thôi, mọi người giải tán đi. Đến giờ ăn cơm tối rồi.”

Tần Dã thấy sự việc đã kết thúc, cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hóa ra hai người này cũng không phải xấu xa như vậy.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 349: Chương 349



Mà phụ huynh hai đứa trẻ nghe nói như vậy, cũng đều xấu hổ đến đỏ mặt, mẹ của Lỗ Minh kéo con trai lại nói: “Mau xin lỗi người ta đi, tài nghệ không bằng người, bị đánh là đáng.”

Lỗ Minh đỏ mặt đi tới, nói với Tần Dã: “Xin lỗi, chúng tôi sai rồi, sau này tôi sẽ không bao giờ trấn lột tiền tiêu vặt của cậu nữa.”

Tần Dã: “Tôi chấp nhận lời xin lỗi, cậu đi đi.”

Lỗ Minh nghe xong lập tức kéo tay mẹ đi về nhà, hôm nay thực sự quá mắt mặt, sau này những đứa trẻ xung quanh chắc chắn đếu sẽ rất chán ghét cậu bé.

Hạ Tử Hiên không đợi mẹ lên tiếng đã bước tới nói: “Xin lỗi, sau này tôi sẽ làm người tốt. Còn nữa, Tần Dã, cậu rất lợi hại, sau này tôi nhất định sẽ rèn luyện thân thể, chờ khi trưởng thành sẽ tham gia quân ngũ, trận đòn này tôi tâm phục khẩu phục.”

Tần Dã nghe xong thì cười nói: “Không sao đâu, sau này chỉ cần cậu làm người tử tế là được, mẹ của cậu cũng không dễ dàng gì, cậu phải trân trọng bà ấy, mau về nhà đi.”

“Cảm ơn cậu vì đã tha thứ cho tôi. Tạm biệt.”

Tần Sương nhìn thấy người ở cửa cuối cùng cũng đã giải tán, cô lại nói với Tần Dã: “Hai người này biết lỗi, có thể sửa chữa, cho bọn họ một cơ hội, đi thôi, chúng ta vào nhà ăn cơm đi.”

Chậm trễ một thời gian dài như vậy, bữa tối đã nguội lạnh, Hoắc Đình Châu nhìn thấy vậy bưng đi hâm nóng lại, lúc này mới được ăn cơm tối.

Phía bên này bởi vì có chút chậm trễ thời gian trở về, lúc này Tần Phong mới về đến Kinh Đô.

Bởi vì ông ấy không phải nguyên chủ, cho nên sau khi vợ nguyên chủ qua đời, ông ấy cũng không để chuyện này ở trong lòng, kết quả lần này sau khi trở về, ông ấy mới phát hiện, lúc đó vợ nguyên chủ c.h.ế.t có chút kỳ lạ.

Khi khai quật hài cốt, có thể nhìn thấy rõ ràng những điểm bất thường trên cổ.

Sau khi để cảnh sát địa phương khám nghiệm một lần, mới phát hiện ra cái c.h.ế.t của Hạ Hiểu Yến không phải tự nhiên mà là do con người làm ra.

Vì điều tra nguyên nhân cái c.h.ế.t của Hạ Tiểu Yến cho nên mới chậm trễ một chút thời gian.

Không ai ngờ, Hạ Hiểu Yến vốn sức khỏe đã không tốt, lại một lần tình cờ bắt quả tang con dâu lớn của ba mẹ nuôi lén lút ngoại tình, nên bị người nhân tình kia lỡ tay g.i.ế.c chết.

Ban đầu cũng không nhanh chóng điều tra ra kết quả như vậy, vẫn là người mẹ Âu Dương Tình đã bỏ ra rất nhiều tiền, chỉ cần có người cung cấp manh mối quan trọng, mỗi người có thể nhận được 500 tệ.

Hai ngày sau khi tin tức được công bố ở huyện thành, có một cậu bé đến, nói rằng mình đã chứng kiến mọi chuyện năm đó, nhưng lúc đó cậu bé vẫn còn nhỏ, quá sợ hãi nên chưa bao giờ dám nói với ai.

Sau đó mục tiêu đã được xác định, người này đã bị bắt. Sau khi thẩm vấn mới điều tra ra được cháu trai lớn của ba mẹ nuôi thực ra là con ruột của anh ta, năm đó hai người lén lút ngoại tình, bị Hạ Hiểu Yến tình cờ nhìn thấy, lo sợ bị lộ nên nên mới ra tay g.i.ế.c đối phương.

Khi Âu Dương Tình biết được con gái mình c.h.ế.t như vậy, lập tức cho người đến trấn áp cả nhà ba mẹ nuôi Tần Phong.

Chỉ là trước kia những người này cuộc sống vốn đã không tốt, bây giờ lại càng thêm tê liệt khổ sở, Tần Phong thậm chí còn không thèm liếc nhìn đối phương lấy một cái, dù sao ông ấy cũng không phải nguyên chủ, cho nên cũng không có một chút áp lực nào.

Sau đó Âu Dương Tình và con trai Hạ Hồng Sâm hỏa táng hài cốt của Hạ Hiểu Yến, ôm hũ tro trực tiếp trở về Hải Thành.

Tần Phong vốn cũng muốn đi cùng bọn họ, nhưng ngày nghỉ không cho phép, chỉ có thể để lần sau đến Hải Thành tế bái.

Ở phí bên này, một nhà ba người Tần Sương đang ở trong phòng khách vừa ăn đồ ăn vặt vừa đọc sách, mãi đến khi trời tối, bọn họ rốt cuộc mới nghe được tiếng xe ô tô ở bên ngoài.

Sau khi Tần Dã nghe được tiếng động, là người chạy ra mở cửa. Mặc dù người ba này không có bao nhiêu tình thương của người ba, nhưng cho dù thế nào cũng phải cho ông ấy chút mặt mũi.

Tần Phong vừa xuống xe đã nhìn thấy con trai mình mở cửa chạy ra, lập tức cười nói: “Tai Hồ Tử thính vậy sao? Mấy người chị gái con có ở nhà không?”

“Ba, không cần hỏi nữa, không phải con và Đình Châu đã tới đây rồi sao? Trên đường đi có thuận buồm xuôi gió không?”

Tần Phong thấy con gái vẫn khỏe mạnh, mỉm cười đáp: “Vẫn tốt, chúng ta vào nhà nói chuyện.” Sau đó, ông ấy nói với nhân viên cảnh vệ bên cạnh: “Các anh cũng trở về nghỉ ngơi đi, sáng mau tới đón tôi là được.”

Nhân viên cảnh vệ: “Vâng thưa thủ trưởng, vậy chúng tôi đi trước.”

Tần Sương ôm lấy cánh tay Tần Phong đi vào phòng khách, cô nói với Hồ Tử: “Vào phòng bếp mang đồ ăn nóng lên đi.”

“Vâng, em đi ngay.”

Tần Phong ngồi trên ghế, rót cho mình một ly nước trà, sau khi uống mấy ngụm rồi mới lên tiếng nói chuyện: “Tro cốt của mẹ con đã được bà ngoại của con đưa đi, chờ khi con trở về Hải Thành, nhớ phải đến tế bái bà ấy.”

Tần Sương gật đầu: “Vâng, con biết rồi.”

“Gần đây bên này vẫn ổn chứ? Mấy đặc vụ của địch kia không còn xuất hiện nhảy nhót ở đây nữa chứ? Vết thương của con đã lành hẳn chưa?”

“Ba yên tâm, sức khỏe của con đã tốt lên rồi. Ngày mai, con và Đình Châu chuẩn bị cải trang đi đến nước R. Vết thương này con không thể chịu tội vô ích được, nếu ba có muốn thứ gì, con sẽ thuận tay mang về cho ba.”

Tần Phong nghe nói hai người muốn đi nước R quốc, cũng có chút nhíu mày nói: “Như vậy có ổn không? Thân phận của Đình Châu rất nhạy cảm, một khi có người phát hiện ra sẽ rất phiền phức.”

“Ôi, con đã nói là ngụy trang rồi mới đi mà, hơn nữa bàn tay vàng của con đã thăng cấp, chỉ cần con không muốn thì không ai có thể bắt được hai người bọn con.”

“Nếu không phải ba vừa mới xin nghỉ phép, con đã dẫn ba đi cũng dạo chơi một vòng. Con thật sự muốn xem thử một nơi nhỏ bé chật hẹp sao có thể gây phiền toái tới như vậy.”

Tần Phong vừa nghe bàn tay vàng của con gái mình đã thăng cấp, lại có chút tò mò hỏi: “Sau khi thăng cấp, không phải có thể mua máy b** ch**n đ** đấy chứ?”

“Khục, cũng gần như vậy. Hồ Tử tới rồi, ba ăn cơm trước đi.”

Tần Phong nhìn thấy Hồ Tử mang đồ ăn tới, cũng chỉ đành không hỏi chuyện của con gái nữa.

Tần Sương thấy thời gian cũng không sớm, cô nói với Hổ Tử: “Em đi ngủ đi, ngày mai còn phải đi học, tan học nhớ tới khu nhà, có việc gì thì gọi điện thoại cho ba.”

Tần Dã gật đầu: “Em biết rồi chị, em sẽ tự chăm sóc tốt bản thân, mọi người ngủ ngon.”

“Ừ, em ngủ ngon.”

Hôm sau trời vừa sáng, Tần Sương dậy sớm, bắt đầu cải trang cho mình thành một khuôn mặt bình thường đến nỗi không ai có thể nhận ra.

Nhìn khuôn mặt bình thường, Tần Sương tỏ vẻ cực kỳ hài lòng.

Hoắc Đình Châu rửa mặt xong quay lại, nhìn thấy vợ mình đã đổi một khuôn mặt khác, anh không khỏi ngạc nhiên và thán phục.

“Vợ ơi, cái này của em là mặt nạ da người sao?”

Tần Sương lắc đầu: “Không phải, thuật dịch dung, một trong ba tà thuật lớn của châu Á, thế nào? Có phải nhìn rất thật không?”
 
Back
Top Bottom