Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu

Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 360: Chương 360



“Tất nhiên tình cảm cũng là có đi có lại, việc nhà chị cũng đừng tự mình làm hết, chúng ta cho đủ mặt mũi đàn ông ở bên ngoài, nhưng ở nhà phải là chúng ta làm chủ, nếu không thà không lấy chồng còn hơn, đúng không?” Tần Sương cười mím chi nói.

Nhậm Nhạc Nhạc nghe được những lời này, cũng cười đáp: “Yên tâm đi, tình cảm chị và anh trai em rất tốt, chỉ cần không ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, thì chuyện gì cũng không có.”

“Chị dâu, chị phải nhớ kỹ, tai nghe chưa chắc đã là thật, mắt thấy cũng chưa chắc đã là sự thật, nên vợ chồng sống với nhau có gì nghi ngờ thì cứ nói thẳng ra, rất nhiều người chia tay đều là do hiểu lầm không ai chịu giải thích, rồi cứ thế mà lạnh nhạt.”

“Em và Đình Châu nhà em không có bí mật, em tin tưởng anh ấy, anh ấy cũng tin tưởng em, bất kể xảy ra chuyện gì, hai đứa em đều sẽ cùng nhau bàn bạc giải quyết, nên tình cảm luôn rất tốt, đây cũng là đạo lý vợ chồng cách thức sống chung. Đáng lẽ làm em gái không nên nói những lời này với chị dâu, nhưng em hy vọng hai người có thể sống tốt, hai người có thể đến được với nhau, chính là duyên phận.”

Tần Sương và Nhậm Nhạc Nhạc tổng cộng mới gặp nhau hai lần, cũng chưa tiếp xúc gì nhiều, tuy rằng hôm nay chính thức trò chuyện cảm thấy cũng được, nhưng có vài lời dù không thích hợp lắm, cô cũng phải nói ra.

Tuy nhà họ Dương không phải gia đình giàu có gì, nhưng nếu như có một người chị dâu cả không hiểu chuyện, sau này người chịu khổ chỉ có ông bà và nhà bác trai.

May mà Nhậm Nhạc Nhạc cũng hiểu được ý trong lời nói của Tần Sương, thầm nghĩ quả thực cô em gái này không đơn giản, xem ra sau này phải sống hòa thuận mới được.

Sau đó hai người lại trò chuyện một lúc, Tần Sương đứng dậy cáo từ.

Kết quả vừa mới đứng dậy, Tần Sương tối sầm mặt mày, nhắm mắt lại ngất xỉu.

Hoắc Đình Châu sợ hết hồn: “Vợ, em sao vậy, tỉnh lại đi vợ.”

Người nhà họ Dương đang tiễn khách thấy Tần Sương ngất xỉu, cũng giật mình, Nhậm Nhạc Nhạc càng lo lắng hô lên: “Minh Thân, em gái ngất xỉu rồi, em mau lái xe đưa em ấy đến bệnh viện xem sao.”

Dương Minh Thân chạy đến, thấy em rể đang ôm em gái, cũng nhíu mày: “Đình Châu, Sương Sương sao lại ngất xỉu?”

Hoắc Đình Châu cũng lo lắng đáp: “Em cũng không biết tại sao, anh cả mau lái xe đến đây, chúng ta đến bệnh viện.”

Bởi vì Tần Sương đột nhiên ngất xỉu, Tần Phong là ba cô cũng lo lắng không thôi.

Sau đó để lại mấy người ở đây thu dọn, những người còn lại đều đi theo Tần Sương đến bệnh viện quân khu.

Viện trưởng biết được Tần Sương lại đến, cũng sợ hãi vội vàng chạy đến phòng khám.

Vừa vào cửa đã hỏi: “Đồng chí Tần sao vậy? Để tôi xem.”

Mọi người dạt ra một lối đi, viện trưởng đi đến bắt mạch cho Tần Sương.

Hoắc Đình Châu nắm tay vợ, thấy vợ vẫn chưa tỉnh lại, cũng sợ đến toát mồ hôi lạnh.

Mãi đến khi viện trưởng buông tay, mới cười nói: “Nếu tôi không nhìn nhầm, thì đồng chí Tần có thai rồi, tuy nhiên nguyên nhân dẫn đến hôn mê cần phải xét nghiệm m.á.u mới biết được.”

Lời viện trưởng vừa dứt, trong phòng lập tức có người kinh ngạc nói: “Có thai rồi?”

“Đúng vậy, mới hơn một tháng, nhà các vị sắp có thêm người rồi.”

Hoắc Đình Châu nghe vậy, biết được vợ có thai, cũng kích động không thôi, chỉ là thấy vợ vẫn đang hôn mê, cũng có chút lo lắng nói: “Vậy khi nào vợ tôi mới tỉnh lại?”

“Còn đứa bé trong bụng có sao không?”

Anh và vợ mong con đã lâu, nếu có chuyện gì bất trắc vợ nhất định sẽ bị kích động.

Sau đó y tá đưa Tần Sương đi làm kiểm tra tổng quát, mãi đến khi có kết quả, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, thì ra nguyên nhân ngất xỉu là do hạ đường huyết.

Tần Phong thấy con gái không có vấn đề gì khác, lên tiếng: “Minh Thân, hai đứa đưa mọi người về trước đi, ở đây có ba và Đình Châu chăm sóc là được rồi, hơn nữa hôm nay là ngày cưới của con, đừng để vợ con đợi lâu, mau về đi.”

Dương Minh Thân thấy quả thực em gái không có gì đáng ngại, dìu ông bà ra khỏi bệnh viện.

Đợi người thân đều rời đi, Tần Phong lúc này mới ngồi xuống bên giường con gái, nói với Hoắc Đình Châu: “Sương Sương mang thai rồi, ba tháng đầu không được gần gũi nghe rõ chưa? Nếu con gái ba có chuyện gì, ba sẽ đánh c.h.ế.t con rồi chôn cùng con gái ba.”

Hoắc Đình Châu ngượng ngùng sờ mũi: “Ba yên tâm, con biết rồi, con sẽ chăm sóc tốt cho Sương Sương, ba cứ lo liệu ở đây, con gọi điện thoại về nhà một tiếng, lát nữa sẽ quay lại.”

Tần Phong ừ một tiếng: “Đi đi, kêu mẹ con mang canh gà đến đây, đợi con bé tỉnh dậy cho con bé uống.”

“Con biết rồi ba.” Hoắc Đình Châu ra khỏi phòng bệnh, đến văn phòng viện trưởng gọi điện thoại về nhà.

Đường Mẫn bên kia nhận được điện thoại, biết được con dâu có thai đang ở bệnh viện, cũng giật mình.

“Thằng nhóc thối, sao Sương Sương lại ở bệnh viện, có phải sức khỏe có vấn đề gì không?”

“Mẹ, Sương Sương không sao, chỉ là mới mang thai bị hạ đường huyết, mẹ đến thì mang theo canh gà, con ở bệnh viện đợi mẹ.”

Đường Mẫn nghe nói chỉ là hạ đường huyết, vội vàng đáp: “Mẹ biết rồi, con chăm sóc Sương Sương cho tốt, mẹ sẽ đến ngay.”

“Vâng, mẹ đi đường cẩn thận, không cần vội.”

Đường Mẫn cúp điện thoại, ngẩn người ra một lúc lâu mới cười ha hả, thầm nghĩ cuối cùng bà ấy cũng sắp được làm bà nội rồi.

Sau đó bà ấy bảo người giúp việc mau hầm một con gà, rồi cầm điện thoại gọi cho ông xã.

Hoắc Viễn Quân biết được con dâu có thai, cũng vui mừng khôn xiết, sau đó biết được con dâu bị hạ đường huyết đang ở bệnh viện, cúp điện thoại giải quyết công việc thật nhanh để đến bệnh viện thăm nom.

Đây chính là đứa cháu nội đầu tiên của nhà họ Hoắc, nhất định không thể chậm trễ với con dâu được.

Còn Tần Sương lúc này đang nằm mơ chơi đùa cùng mấy đứa trẻ, trước kia chỉ nghe thấy tiếng trẻ con ồn ào, bây giờ rốt cuộc cũng nhìn thấy được hình dáng của mấy đứa nhỏ, cũng giật mình.

“Mẹ ơi, mẹ ơi, chúng con là em bé, mẹ có thích em bé không?”

Tần Sương nhìn mấy đứa trẻ, mỉm cười hiền hậu nói: “Thích chứ, các con đều là những đứa trẻ ngoan, mẹ rất thích các con, nhưng tại sao các con lại gọi mẹ là mẹ?”

“Vì mẹ là mẹ của chúng con, chúng con sẽ sớm được gặp mẹ, mẹ hãy đợi chúng con nhé.”

Tỉnh dậy sau giấc mơ, Tần Sương mới mơ màng hỏi: “Đây là đâu? Em bị sao vậy?”

Hoắc Đình Châu thấy vợ cuối cùng cũng tỉnh lại, đỡ cô dậy nói: “Đây là bệnh viện, vừa rồi em ngất xỉu, em có cảm thấy khó chịu ở đâu không?”

“Em ngất xỉu?” Tần Sương nghi ngờ hỏi.

“Đúng vậy, bác sĩ nói em bị hạ đường huyết, hơn nữa trong bụng còn có em bé rồi, em có vui không?”

Tần Sương nghe nói mình mang thai, lại liên tưởng đến mấy đứa trẻ trong mơ vừa rồi, thầm nghĩ sẽ không trùng hợp như vậy chứ?

Tuy nhiên từ sau khi xuất ngoại đến giờ, kinh nguyệt của cô cũng không đều, có lẽ mấy đứa bé này là đã có từ lúc ở nước ngoài, chỉ là cô vô tâm không phát hiện ra.

Lại nghĩ đến dạo này mình hay ngủ li bì không có tinh thần, nghĩ kỹ lại thì đây chẳng phải là triệu chứng mang thai sao.

Sau đó đưa tay sờ bụng mình, dịu dàng nói: “Các con yêu, có phải là các con không?”

Hoắc Đình Châu nghe thấy câu “các con”, cũng nghi ngờ hỏi: “Vợ, sao lại là “các con”, chẳng lẽ em không chỉ mang thai một đứa?”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 361: Chương 361



Tần Sương gật đầu: “Có lẽ không chỉ một đứa, vừa rồi em mơ thấy, trong mơ có đến bốn đứa nhỏ, nên nếu thật sự như vậy, thì rất có thể lần này em mang thai bốn, tuy nhiên mới mang thai, bây giờ cũng chưa kiểm tra được, chỉ có thể đợi đến tháng thứ tư mới biết được là mấy đứa.”

“Tất nhiên hình ảnh trong mơ cũng có thể không chính xác, dù sao thì ít nhất chúng ta cũng sẽ có một đứa con.”

Trước kia cô không tin những thứ như quỷ thần, nhưng bản thân cô có thể xuyên không đến đây, vậy thì rất nhiều thứ đều có thật.

Mấy đứa trẻ trong mơ nhìn thế nào cũng thấy giống hệt cô và Đình Châu, nói là trùng hợp cô cũng không tin, cô đã mơ liên tục giấc mơ này nửa tháng nay rồi.

Còn sau khi Hoắc Đình Châu biết được rất có thể vợ mang thai đa thai, cũng không vui mừng cho lắm, chỉ là lo lắng cho cơ thể vợ liệu có chịu đựng nổi hay không.

Mang thai một đứa trẻ đã rất vất vả rồi, nói gì là đa thai.

Tần Sương tỉnh dậy vẫn còn chưa hết kinh ngạc vì việc mình có thai, cô nhẹ nhàng v**t v* bụng, thầm nghĩ đây là con của cô, là người thân nhất của cô sau này.

Tần Phong đi ra ngoài rồi quay lại, thấy tinh thần con gái đã tốt hơn nhiều, cười nói: “Cuối cùng ba cũng được làm ông ngoại rồi, thật không dễ dàng gì.”

Nỗi tiếc nuối của kiếp trước, kiếp này cuối cùng cũng được viên mãn, nhưng nghĩ đến việc con gái bị hạ đường huyết, ông ấy lại lo lắng nói: “Bình thường con không phải rất khỏe sao? Sao lại đột nhiên bị hạ đường huyết, có phải gần đây không ngủ nghỉ đầy đủ không?”

“Hay là ba ra ngoài mua chút kẹo về cho con bồi bổ nhé?”

Tần Sương cười cười: “Không cần đâu bố, chắc là do lúc ở nước ngoài con bận rộn không nghỉ ngơi đầy đủ, về nhà tĩnh dưỡng là khỏi thôi, không cần phải lo lắng quá đâu.”

“Đúng rồi, con đã tỉnh rồi, ba làm thủ tục xuất viện cho con đi, con không thích mùi thuốc sát trùng ở đây.”

Tần Phong nghĩ cũng đúng, vi khuẩn trong bệnh viện rất nhiều, vẫn nên về nhà dưỡng thai tốt hơn.

“Đình Châu, con ở đây trông Sương Sương, ba đi làm thủ tục xuất viện cho con bé.”

“Ba yên tâm đi, con sẽ chăm sóc tốt cho Sương Sương.”

Tần Phong vừa mới ra khỏi cửa, thấy Hoắc Viễn Quân và Đường Mẫn cùng nhau đến.

“Thông gia, ông định đi đâu đấy? Cần giúp gì không?”

Tần Phong xua tay: “Không cần đâu, tôi đi làm thủ tục xuất viện cho Sương Sương, vi khuẩn trong bệnh viện nhiều quá, không thích hợp cho phụ nữ mang thai dưỡng thai, hai người vào trong trước đi, lát nữa chúng ta cùng về.”

Hoắc Viễn Quân đáp: “Được, vậy chúng tôi vào trong trước.”

Đường Mẫn thấy hai người nói chuyện xong, xách theo canh gà đi thẳng vào phòng bệnh, thấy sắc mặt con dâu vẫn ổn, bà ấy mới cười nói: “Có phải Sương Sương đói rồi không, mẹ hầm canh gà cho con đây, đáng lẽ ra mẹ đến sớm hơn, nhưng mà..., con còn thấy khó chịu ở đâu không?”

Tần Sương thấy ba mẹ chồng đến, cười nói: “Con không sao đâu mẹ, chỉ là lúc ở nước ngoài con không nghỉ ngơi đầy đủ, cộng thêm việc đi lại thăm hỏi họ hàng nên mới bị hạ đường huyết, về nhà uống nhiều nước đường đỏ là khỏi thôi.”

“Vậy thì tốt, con xem bây giờ con đã mang thai rồi, hay là về đại viện dưỡng thai đi, dù sao an ninh ở đại viện cũng tốt hơn, Đình Châu thì thường xuyên bận rộn, ba con cũng luôn bận bịu không thấy đâu, nhỡ con ở nhà một mình mà có chuyện gì thì cũng không ai biết.”

Tần Sương suy nghĩ một chút, về đại viện ở cũng được, đáp: “Vâng ạ, con nghe lời mẹ về đại viện, Đình Châu, anh nhớ đón Hổ Tử về ở cùng, em gái anh cũng sắp xuất viện rồi, đến lúc đó sắp xếp luôn một thể.”

Hoắc Đình Châu gật đầu: “Em yên tâm, anh sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi việc ở nhà, em cứ ăn canh gà trước đi, lát nữa ba về, chúng ta cùng về nhà.”

“Vâng, vậy anh múc cho em đi, em cũng hơi đói rồi.”

Ngủ một giấc lâu như vậy, cộng thêm việc ở tiệc cưới cũng không ăn được bao nhiêu, lúc này đúng là hơi đói, may mà hôm nay cô không uống rượu, nếu không giờ này chắc hối hận c.h.ế.t mất.

Đường Mẫn múc canh gà giúp con dâu, Tần Sương bưng bát lên húp ngon lành.

Hoắc Viễn Quân thì hỏi con trai: “Bác sĩ nói sao rồi? Sương Sương không sao chứ?”

“Ba yên tâm, không có gì đáng ngại đâu ạ, sức khỏe của Sương Sương luôn rất tốt, chỉ cần không làm việc nặng nhọc trong thời gian mang thai, không lao lực là được.” Hiện tại vẫn chưa thể khẳng định là mang thai đa thai, nên đợi khi nào chắc chắn rồi hẵng nói với ba.

Tránh việc vui mừng hụt.

“Không sao là tốt rồi, con là chồng, nhất định phải chăm sóc vợ cho tốt, nếu làm tổn thương đến cháu trai hoặc cháu gái của ba, ba sẽ đánh gãy chân con!”

Trời mới biết lúc ông biết tin con dâu mang thai phải nhập viện, tim ông như muốn rớt ra ngoài, sợ cháu trai hoặc cháu gái cứ thế mà ra đi.

May mà chỉ là vui quá nên thành lo lắng, sắp được lên chức ông nội rồi.

Sau đó Tần Sương ăn uống no nê, Tần Phong quay lại, cả nhà lái xe về đại viện.

Người giúp việc thấy mọi người đều đã về, vội vàng đi chuẩn bị bữa tối, Hoắc Đình Châu đưa vợ về phòng, lái xe đi đón Hổ Tử.

Tần Phong đến nhà thông gia thì cứ như ở nhà mình vậy, dù sao ông ấy cũng chỉ có một đứa con gái duy nhất, con gái ở đâu thì ông ấy ở đó, chẳng biết ngại ngùng là gì.

May mà quan hệ của ông ấy và Hoắc Viễn Quân cũng không tệ, hai người ngồi ở phòng khách vừa uống trà vừa trò chuyện.

Đường Mẫn thì sau khi về nhà, bắt đầu lục tìm đồ dùng cho trẻ nhỏ, bởi vì trong nhà đã nhiều năm rồi không có trẻ con, ngoài Nam Hi ra thì còn sót lại vài món đồ, còn của con trai thì sớm đã không còn.

Còn Tần Sương sau khi về phòng nằm trên giường lướt xem đồ dùng trẻ em trên mạng.

Nhìn đủ loại đồ dùng cho trẻ, món nào Tần Sương cũng thích, mua một lúc một đống đồ cất vào không gian.

Mãi đến khi ngủ quên mất lúc nào không hay.

Tin tức Tần Sương mang thai nhanh chóng lan truyền khắp nơi, họ hàng trong nhà đều biết.

Đặc biệt là Hoắc Đinh Xuyên và Hoắc Nam Hi biết chị dâu mang thai, kích động vô cùng, cuối tuần vừa được nghỉ là lập tức mua một đống đồ bổ dưỡng về đại viện.

Hạ Bắc Mặc biết tin Tần Sương có thai, cũng gọi điện thoại về cho bà nội, nhưng mà bọn họ đang ở Hải Thành, nên hiện tại chỉ có thể gọi điện thoại hỏi thăm.

Hoắc Nam Hi vừa về đến nhà, cười nói với Tần Sương: “Chị dâu, chị có thai khi nào vậy, sao không nói cho em biết.”

Tần Sương bất đắc dĩ cười, thầm nghĩ chỉ là mang thai thôi mà làm gì mà kinh ngạc như vậy.

“Mới hơn một tháng thôi, sao hai đứa lại về, chẳng phải sắp thi cuối kỳ rồi sao?”

Hoắc Nam Hi bĩu môi: “Thi cử nào quan trọng bằng việc chị mang thai, em sắp được làm cô rồi, chị dâu, chị nói xem chị thích con trai hay con gái?”

Tần Sương cười nói: “Nếu được lựa chọn thì chị thích con gái hơn, con trai không được mặc váy, đâu như con gái có thể mặc đủ loại quần áo đẹp, lớn lên còn có thể cùng chị đi dạo phố, đúng không?”

Hoắc Nam Hi gật đầu: “Đúng vậy, nếu chị dâu sinh con gái, với gen của chị và anh trai, nhất định là một tiểu mỹ nữ, đến lúc đó em sẽ mua cho cháu gái thật nhiều váy đẹp.”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 362: Chương 362



Hoắc Đinh Xuyên bĩu môi: “Đàn ông nhà chúng ta không có địa vị gì sao? Em lại thấy cháu trai tốt hơn, em có thể dẫn cháu trai đi chơi, con gái thì hay khóc nhè, nghĩ thôi đã thấy sợ rồi.”

Hoắc Nam Hi trừng mắt nhìn anh trai: “Em muốn cháu gái thơm tho, anh mà thích con trai thì mau mau lấy vợ sinh con đi.”

Tần Sương cười nói: “Thôi nào, hai đứa đừng cãi nhau nữa, bây giờ em còn chưa ra đời, ai biết là trai hay gái, dù sao cũng là con của mình, trai gái chị đều thích.”

Đường Mẫn thấy con trai và con gái cứ cãi nhau mãi, lên tiếng: “Dù Sương Sương sinh con trai hay con gái mẹ đều thích, hai đứa cũng lớn rồi, mau mau tìm người kết hôn đi, bây giờ nhìn hai đứa mẹ lại thấy đau đầu.”

Con nhà người ta 20 tuổi đã làm ba mẹ rồi, chỉ có con nhà bà ấy, vừa nhắc đến chuyện kết hôn là chạy biến, như là tránh dịch bệnh vậy, thật là khiến bà ấy đau đầu!

Mang thai khiến cuộc sống của Tần Sương chậm lại. Đường Mẫn lo lắng cho con dâu, mỗi lần Tần Sương ra ngoài đều phải có người đi theo cẩn thận. Ngay cả khi đến viện nghiên cứu cũng phải hết sức cẩn trọng.

Hoắc Đình Châu cũng lo lắng không kém, nhìn bụng vợ ngày một lớn, anh cứ như người mang bầu vậy.

Ban đầu, Tần Sương muốn tự mình đến phòng thí nghiệm để giám sát việc trang trí nội thất, nhưng Hoắc Đình Châu cho rằng mùi vật liệu có thể ảnh hưởng đến thai nhi nên cô đành đưa bản thiết kế và giao phó cho người khác. Cô tự nhủ, đợi sau này sẽ tự mình lắp đặt hệ thống điện tử.

Trong thời gian dưỡng thai, ngoài việc vẽ bản thiết kế tại nhà, Tần Sương giao phó mọi việc cho Ngô Địch. Cậu ấy vốn thông minh, lại được học hỏi không ngừng, nhanh chóng có chỗ đứng vững chắc tại Kinh Đô.

Dù chưa tốt nghiệp đại học, nhưng ai cũng biết Ngô Địch có hậu thuẫn vững chắc, không ai dám đắc tội. Thêm vào đó, với những kế hoạch Tần Sương vạch ra, một tập đoàn mang tên Thịnh Thế dần nổi lên tại Kinh Đô.

Thịnh Thế tham gia vào nhiều lĩnh vực, lại được rót vốn mạnh, nhanh chóng hợp tác với nhiều doanh nghiệp nước ngoài. Tô Lăng, cánh tay phải được Tần Sương bồi dưỡng khi kết hợp với Ngô Địch cũng dần khẳng định được vị thế của mình.

Đặc biệt, quỹ học bổng của Thịnh Thế nhận được sự ủng hộ của rất nhiều người. Nhờ đó, hơn 200 học sinh có hoàn cảnh khó khăn đã được vay vốn để tiếp tục đến trường. Sắp tới Thịnh Thế còn tổ chức buổi đấu giá từ thiện, càng khiến tập đoàn nổi tiếng khắp Kinh Đô.

Hôm nay, Ngô Địch đến gặp Tần Sương:

“Chị Sương, có lẽ buổi đấu giá phải đợi đến khi khách sạn của chúng ta hoàn thành. Tổ chức ở địa điểm khác em lo lắng sẽ không an toàn, dù sao những món đồ đem ra đấu giá đều rất quý, lỡ bị mất cắp thì thiệt hại không nhỏ.”

Tần Sương xoa bụng, nói:

“Vậy em giục bên khách sạn đẩy nhanh tiến độ, sau khi kho hoàn thành, chị sẽ đến lắp đặt cửa chống trộm và khóa mật mã. Đến lúc đó, cho dù có kẻ nào dòm ngó cũng không vào được.”

“Ngoài ra, em tìm một mảnh đất đẹp ở khu Nhị Hoàn, nếu không có đất trống thì mua lại những căn nhà ở đó để xây dựng một bảo tàng lớn. Chị có rất nhiều bảo vật quốc gia, muốn thế hệ sau này có thể chiêm ngưỡng và biết đến những báu vật của đất nước.”

“Chuyện này nếu em không lo được thì giao cho Tô Lăng hoặc người khác làm, thiếu vốn thì nói với chị.”

“Sau khi khu biệt thự hoàn thành sẽ không bán ra ngoài, chỉ bán cho những người giàu có. Nhân viên an ninh phải là quân nhân xuất ngũ, môi trường, cơ sở vật chất cứ theo bản thiết kế mà làm.”

“Còn tòa nhà chung cư ở khu Hạnh Phúc, sau khi hoàn công thì cho nhân viên bán hàng bắt đầu chào bán, mỗi hộ gia đình chỉ được mua tối đa hai căn. Mấy đứa đi theo chị, mỗi người chọn một căn lớn nhất, coi như quà chị tặng, sau này cũng có chỗ ở riêng. Đến lúc nào các em kết hôn, chị sẽ tổ chức hôn lễ cho.”

Tần Sương không hề keo kiệt với những người đã cùng cô gây dựng sự nghiệp. Muốn ngựa chạy nhanh thì phải cho ngựa ăn cỏ. Khi họ đã nếm trải đủ vị ngọt, cho dù có người muốn đào góc tường cũng khó lòng lay chuyển.

Nghe Tần Sương nói vậy, Ngô Địch xúc động đáp:

“Em thay mặt anh em cảm ơn chị Sương. Chị dưỡng thai cho tốt, mọi việc bên này cứ để em lo liệu, có chuyện gì chị cứ gọi điện thoại dặn dò.”

Tần Sương gật đầu:

“Ừm, mọi người cũng chú ý nghỉ ngơi, sức khỏe là vốn quý, tiền bạc không kiếm hết được đâu, biết chưa?”

“Dạ biết rồi, vậy em về trước.”

“Đi đi, có việc gì cứ đến tìm chị.”

Nhìn những đứa trẻ mồ côi năm nào giờ đã trưởng thành, Tần Sương cảm thấy rất an lòng.

Kỳ nghỉ hè này, cô định đến Hải Thành, nhưng kế hoạch không theo kịp biến động. Nếu không mang thai, cô chẳng ngại ngần gì những kẻ muốn gây chuyện. Nhưng giờ đây, bụng mang dạ chửa, cô không dám tùy tiện ra ngoài, lỡ động thai khí ảnh hưởng đến sức khỏe thì hối hận không kịp.

Giờ phút này, không gì quan trọng bằng việc sinh con. May mắn là cô đã có tầm nhìn xa, bồi dưỡng được nhiều trợ thủ đắc lực, nếu không đế chế kinh doanh của cô chắc chắn sẽ phải lùi lại một năm.

Bốn tháng sau, bụng Tần Sương đã to như quả bóng.

Hôm nay, Hoắc Đình Châu xin nghỉ, đưa vợ đến bệnh viện kiểm tra xem trong bụng cô có bao nhiêu đứa trẻ. Đường Mẫn lo lắng con trai không chăm sóc tốt cho con dâu nên cũng đi cùng.

Biết tin Tần Sương đến khám thai, viện trưởng đích thân đưa bác sĩ giỏi nhất khoa sản đến.

“Bác sĩ Chu, cô kiểm tra cho Đồng chí Tần cẩn thận một chút, biết chưa?”

Bác sĩ Chu biết Tần Sương không phải người thường nên tươi cười đáp:

“Viện trưởng yên tâm, tôi sẽ kiểm tra kỹ lưỡng.”

Tần Sương nằm trên giường, Hoắc Đình Châu đứng bên cạnh nhìn cô được kiểm tra.

Bác sĩ Chu sờ nắn bụng, sau đó tiến hành xét nghiệm máu. Mất cả buổi sáng, cô ấy mới cầm tờ siêu âm không được rõ lắm, nói:

“Hiện tại xem ra, trong bụng Đồng chí Tần có lẽ là 3-4 đứa trẻ, có một bé không nhìn rõ lắm, cũng có thể là tôi nhìn nhầm, nhưng ba đứa trẻ là có thể khẳng định.”

“Thiết bị trong nước hiện nay còn chưa tiên tiến, nên chỉ có thể nhìn ra như vậy. Tuy nhiên, cơ thể Đồng chí Tần rất tốt, thai nhi phát triển khỏe mạnh. Sau khi về nhà, cô nên đi lại nhiều hơn, ăn ít nhưng chia thành nhiều bữa, tránh trường hợp sinh nở khó khăn.”

Nghe con dâu mang thai nhiều con như vậy, Đường Mẫn lo lắng hỏi:

“Bác sĩ, con dâu tôi mang thai nhiều như vậy, sinh nở có nguy hiểm gì không?”

“Bà yên tâm, tuy mang thai nhiều con là trường hợp hiếm gặp, nhưng chỉ cần chú ý bồi bổ, việc sinh nở sẽ không có vấn đề gì.”

“Vậy thì tốt, nếu hiện tại không có vấn đề gì, chúng tôi xin phép về trước, làm phiền bác sĩ.”

Bác sĩ Chu mỉm cười:

“Không có gì, đây là trách nhiệm của chúng tôi.”

Tần Sương cúi đầu nhìn bụng mình, thầm nghĩ quả nhiên là bốn đứa nhóc. May mắn là từ khi mang thai đến nay, ngoài việc hay buồn ngủ ra thì không có phản ứng gì khác, nếu không cô sẽ bị hành hạ đến chết.

Hoắc Đình Châu dìu vợ, ân cần hỏi:

“Sương Sương, em đi chậm một chút, đừng để ngã. Em muốn ăn gì không? Anh đi mua cho.”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 363: Chương 363



Nhìn dáng vẻ cẩn thận của chồng, Tần Sương bật cười:

“Anh đừng căng thẳng, em không phải người thường, sau này em sẽ không đi đâu nữa, ở nhà chờ con chào đời. Yên tâm đi, em sẽ không đem thân thể mình ra đùa đâu.”

“Được được được, chồng sẽ luôn ở bên cạnh em, chúng ta về nhà thôi!”

Biết tin con dâu mang thai nhiều con, Đường Mẫn càng cẩn thận chăm sóc hơn.

Về đến nhà, ngoài ăn ngủ, Tần Sương chỉ đi dạo trong sân, sống cuộc sống nhàn nhã.

Tin tức cô mang thai nhiều con nhanh chóng lan truyền đến tai người thân trong gia đình. Nhìn những món quà bổ dưỡng và đồ dùng cho trẻ sơ sinh chất đầy nhà, Tần Sương chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Con còn chưa chào đời mà đồ đạc đã chất như núi.

Hôm nay, Tần Sương đang vừa ăn vặt vừa xem tivi thì người giúp việc bước vào:

“Phu nhân, ngoài kia có một cô gái tên Hoa Đóa Đóa nói muốn gặp cô.”

“Hoa Đóa Đóa?”

“Vâng.”

“Để cô ấy vào đi, chắc là con gái nhà họ Hoa, không sao đâu.”

Từ khi Tần Sương mang thai, người giúp việc không cho người lạ vào nhà, phòng ngừa bất trắc.

Hoa Đóa Đóa bước vào, mỉm cười nói:

“Chị Tần, em là Hoa Đóa Đóa, đây là quà em mang đến, mong chị thích.”

Nhìn cô gái tay xách nách mang rất nhiều đồ, Tần Sương thắc mắc:

“Em quen chị sao?”

Hoa Đóa Đóa cười đáp:

“Dạ vâng, ba em thường nhắc đến chị, nghe nhiều nên em biết chị. Hôm nay em đến muốn nói chuyện của em và anh Hoắc Đinh Xuyên, không biết chị có tiện không ạ?”

Thấy cô gái lễ phép, Tần Sương mỉm cười:

“Đến đây ngồi đi, thím Trương, lấy cho Hoa tiểu thư một ly nước.”

Ngồi xuống, Hoa Đóa Đóa không ngừng nhìn Tần Sương. Trước đây cô ấy từng gặp Tần Sương nhưng không nhìn rõ, hôm nay gặp mặt mới thấy chị ấy thật xinh đẹp, đến con gái như cô ấy cũng phải say mê.

Nhìn cô gái trẻ đôi mắt sáng rực nhìn mình, Tần Sương bật cười:

“Nói đi, em thích Đinh Xuyên nhà chị sao?”

Hoa Đóa Đóa gật đầu:

“Dạ thích, nhưng em còn thích chị hơn.”

Khóe miệng Tần Sương giật giật, thầm nghĩ hóa ra là fan hâm mộ của mình.

“Vậy hôm nay em đến là...”

“Chị Tần, anh Đinh Xuyên nói người vợ tương lai của anh ấy phải được chị đồng ý, anh ấy mới bằng lòng hẹn hò với em. Cho nên... Hehe!”

Tần Sương nhướn mày:

“Hai đứa là bạn học?”

Hoa Đóa Đóa lắc đầu:

“Là bạn cùng trường, lớp chúng em ở cạnh nhau, nhưng anh ấy thật đáng ghét, cứ trốn tránh em, còn nói em là bà chằn lửa. Em chỉ mạnh mẽ một chút thôi, đâu có bắt nạt ai, sao anh ấy có thể nói em như vậy chứ.”

Nhìn cô gái có hai lúm đồng tiền đáng yêu, Tần Sương thầm nghĩ, chẳng lẽ Đinh Xuyên không thích kiểu người như vậy sao?

“Đóa Đóa, đừng nghe thằng bé nói bậy, nó chỉ là cái miệng không giữ cửa thôi. Nếu em thích thì cứ mạnh dạn theo đuổi, chị biết gia đình em, chỉ cần em theo đuổi được Đinh Xuyên, chị sẽ không có ý kiến gì.”

“Tuy nhiên, ép dầu ép mỡ, ai nỡ ép duyên, ép tình cảm thì không tốt. Nếu nó thật sự không thích em, em cũng đừng cưỡng cầu, chuyện tình cảm nên thuận theo tự nhiên.”

“Em là cô gái tốt, nếu sau này thật sự có thể trở thành người một nhà, chị rất hoan nghênh.”

Mắt Hoa Đóa Đóa sáng lên:

“Thật sao? Nếu chị không có vấn đề gì, vậy em yên tâm rồi. Em đáng yêu như vậy, em không tin không chinh phục được anh Đinh Xuyên.”

Khóe miệng Tần Sương khẽ nhếch lên:

“Chị tin tưởng em.”

Em chồng cũng không còn nhỏ, quả thật nên tìm bạn gái. Cô gái nhà họ Hoa là bảo bối trong tay, ba người anh trai đều là nhân tài, Đinh Xuyên mà cưới được Hoa Đóa Đóa thì chỉ có lợi chứ không có hại.

Sau khi trò chuyện một lúc, Hoa Đóa Đóa tạm biệt ra về.

Tiễn khách xong, Tần Sương ngáp một cái, xoay người trở về phòng.

Bên phía quân đội, Miêu Kiến tìm đến Tần Phong, cười nói:

“Tiểu Tần à, tôi thấy ông độc thân nhiều năm như vậy, giờ con gái cũng đã lấy chồng, có muốn tìm một người bạn đời cho mình không?”

Nghe vậy, Tần Phong khó hiểu:

“Tôi độc thân không phải rất tốt sao? Thủ trưởng Miêu có ý gì?”

“Này, tôi nói có phải ông giả ngu không? Ông cũng đã ngoài 40 tuổi rồi, mỗi ngày tan làm về nhà chỉ có một mình, ông không thấy cô đơn sao?”

Tần Phong lắc đầu:

“Không hề, con trai chính là bạn đồng hành của tôi. Hơn nữa, nếu buồn chán, tôi sẽ đến nhà con gái ở vài ngày, cuộc sống như vậy không tốt sao?”

Người phụ nữ ông ấy yêu nhất đời này chính là vợ cũ, kiếp trước ông ấy đã không nghĩ đến chuyện đi bước nữa, kiếp này càng không thể. Hơn nữa, ông ấy đã quen với việc ngủ một mình.

Nếu lỡ tìm phải người mẹ kế không biết điều, suốt ngày quản đông quản tây, chỉ nghĩ thôi đã thấy phiền phức.

“Tiểu Tần à, con gái ông đã có gia đình riêng, ông thường xuyên đến nhà con rể ăn cơm như vậy không tốt lắm đâu.”

“Nếu tìm được người vợ biết nóng biết lạnh, mỗi ngày tan làm về nhà đều có cơm ngon canh ngọt, chẳng phải tốt hơn sao?”

“Hơn nữa, tôi nghe nói con trai ông là con nuôi, với tuổi tác của ông bây giờ mà tìm một người nữa, biết đâu còn có thể sinh thêm một đứa, ông thật sự không suy nghĩ sao?”

Thấy Thủ trưởng Miêu nhiệt tình thuyết phục như vậy, trong lòng Tần Phong chỉ biết cười trừ.

Ông ấy sắp được lên chức ông ngoại rồi, còn bảo ông ấy sinh thêm một đứa, là có ý gì đây? Hơn nữa, tình ba của hai đời ông ấy đều dành hết cho đứa con gái duy nhất, không còn dư thừa để cho ai khác. Đương nhiên, sau này khi các cháu ngoại chào đời thì sẽ khác.

“Thủ trưởng Miêu, cảm ơn ý tốt của ông, tôi thật sự không có ý định tìm thêm người nữa. Hiện tại tôi sống rất thoải mái, sau này ông đừng nhắc đến chuyện này nữa. Trong lòng tôi mãi mãi chỉ có người vợ đã khuất, nếu tùy tiện tìm một người phụ nữ khác, không chỉ có lỗi với vợ mà còn có lỗi với đối phương. Vì vậy, sau này đừng nhắc lại nữa, tôi thật sự không suy nghĩ.”

Thấy ông ấy cố chấp như vậy, Miêu Kiến chỉ biết im lặng, không ngờ ông ấy lại là người si tình đến vậy. Nghĩ đến con gái mình vẫn chưa gả đi, ông ấy lại cảm thấy bực bội trong lòng.

Ông ấy thở dài:

“Ông đã quyết định như vậy thì tôi cũng không nói gì nữa. Ông làm việc đi, tôi về đây.”

Cuối cùng thấy người kia cũng bỏ đi, Tần Phong thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ bây giờ mọi người đều thích làm mai mối như vậy sao? Độc thân thì đã sao? Độc thân tự do tự tại, muốn sống sao thì sống, trừ khi ông ấy có vấn đề về đầu óc thì mới tự mình rước thêm một bà quản gia về nhà.

Hơn nữa, sau này tài sản đều là của con gái, chi bằng sống một mình cho thoải mái, tránh sau này xảy ra chuyện không vui.

Chờ con gái sinh con xong, ông ấy sẽ dành thời gian chăm sóc cháu ngoại, đâu còn thời gian mà nghĩ đến chuyện khác. Nghĩ đến việc sau này có mấy đứa trẻ con níu lấy chân, ngọt ngào gọi ông ngoại, trong lòng ông ấy tràn đầy hạnh phúc. Phụ nữ chỉ làm ảnh hưởng đến cuộc sống tự do tự tại của ông ấy mà thôi.

Vì vậy, nhất định không thể cho người khác có cơ hội thừa nước đục thả câu!

Tối đó, lúc Miêu Tĩnh thấy ba về, bà ấy hỏi: “Ba, bên kia thế nào rồi ạ?”

Miêu Kiến lắc đầu: “Tần Phong không có ý định tìm hiểu ai nữa, trong lòng nó chỉ có người vợ đã khuất. Để ba tìm hiểu nhà khác cho con, con cũng đừng suy nghĩ nhiều, người đàn ông đó là kiểu người si tình, nói gì cũng vô ích thôi.”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 364: Chương 364



Nghe vậy, Miêu Tĩnh chẳng những không buồn mà còn có chút ngưỡng mộ người vợ đã khuất của Tần Phong. Qua đời nhiều năm như vậy mà vẫn khiến một người đàn ông không muốn đi bước nữa, tình cảm ấy thật đáng ngưỡng mộ biết bao.

Nếu đổi lại là người đàn ông khác, e rằng đã sớm kết hôn sinh con nối dõi tông đường rồi.

Có thể thấy vợ chồng người ta lúc còn sống rất mực yêu thương nhau, cho dù một người đã không còn nữa.

“Ba, nếu người ta không muốn thì thôi vậy. Dù sao cũng là tái hôn, con cũng không muốn qua loa. Nếu không gặp được người thích hợp thì cứ để vậy. Văn Tuấn cũng lớn rồi, đợi nó lập gia đình thì con cũng không còn gì phải lo nữa.”

Dù sao cũng đã ngoài 40, bây giờ có tái hôn thì cũng chỉ là sống cho qua ngày.

Cuộc sống không có tình cảm, hai người miễn cưỡng bên nhau cũng không thể nào bằng hiện tại, vậy thì cần gì phải ép buộc bản thân.

Kỳ nghỉ hè bắt đầu, Tần Sương sắp xếp cho Hoắc Đinh Xuyên và Hứa Nam Hi một đống bài tập, hai đứa bận tối mắt tối mũi.

Lẽ ra cả nhà sẽ cùng nhau đến Hải Thành, nhưng vì Tần Sương mang thai nên không tiện đi xa. Ngược lại, Hạ Bắc Mặc và Hạ Vãn Vãn đã đưa hai người anh họ chưa từng gặp mặt đến Kinh Đô.

Sáng sớm, bốn người xách theo túi lớn túi nhỏ đến khu nhà.

Hạ Bắc Dục là con trai trưởng nhà họ Hạ, sau khi trải qua những ngày tháng đen tối nhất cuộc đời, cả người toát ra khí chất lạnh lùng giống Hoắc Đình Châu.

Nhìn người anh trai lạnh như băng, Hạ Vãn Vãn bất đắc dĩ nói:

“Anh, lát nữa đừng dọa chị họ sợ đấy. Chị ấy đang mang thai đấy.”

“Ừ, anh biết rồi.” Hạ Bắc Dục lạnh lùng đáp.

Hạ Vãn Vãn trợn mắt:

“Anh như tảng băng di động thế này, thật lo lắng cho chị dâu tương lai của anh. Mùa hè chắc khỏi cần bật quạt, lạnh c.h.ế.t đi được!”

Bị em gái chê bai, Hạ Bắc Trạch cười nói:

“Em gái, xưa nay anh cả vẫn vậy, em còn chưa quen sao? Hơn nữa, anh nghe nói chị họ rất lợi hại, chắc chắn sẽ không dễ dàng bị dọa đâu. Nếu không phải bà nội cứ nhắc mãi về chị, anh cũng không biết cô có thêm một đứa con gái.”

Hạ Vãn Vãn hừ lạnh:

“Chị ấy lợi hại thật đấy. Rất nhiều thiết kế và kế hoạch của nhà máy bên ba đều là do chị ấy giúp đỡ, nếu không làm sao việc kinh doanh của nhà chúng ta lại phát triển tốt như vậy.”

“Được rồi, đến cửa rồi, để anh gõ cửa.” Hạ Bắc Mặc mỉm cười.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, thím Trương đi ra, thấy là em trai và em gái của phu nhân mở cửa:

“Mọi người đến rồi, mau vào nhà đi. Phu nhân vẫn chưa dậy, để tôi gọi cô ấy.”

Nghe nói chị họ còn chưa dậy, Hạ Vãn Vãn nói:

“Thím Trương, không cần gọi chị ấy đâu, chúng cháu ngồi chờ một lát cũng được. Chị ấy đang mang thai, ngủ thêm một lát cũng tốt.”

Thím Trương nghĩ cũng đúng, bèn cười nói:

“Vậy phiền mọi người đợi một lát. Chắc một lát nữa phu nhân sẽ dậy ăn sáng, để tôi lấy hoa quả và bánh ngọt cho mọi người. Mọi người cứ tự nhiên nhé.”

Hạ Vãn Vãn đáp:

“Vâng, thím cứ đi làm việc đi, không cần lo cho chúng cháu.”

Hạ Bắc Dục nhìn ngôi nhà này, tuy là nhà trong khu tập thể nhưng đồ đạc đều được bài trí mới mẻ. Anh ngồi xuống ghế sofa, yên lặng nghe em trai và em gái trò chuyện.

Hạ Bắc Mặc thấy trong nhà không có ai, đoán chừng Nam Hi và Đinh Xuyên đã đi làm, bèn nói chuyện phiếm với em trai em gái.

Thời gian trôi qua, cuối cùng Tần Sương cũng rời khỏi giường. Cô lơ mơ đi ra khỏi phòng, lên tiếng gọi:

“Thím Trương, pha cho cháu ly sữa bột.”

“Vâng, để tôi làm ngay.”

Nghe thấy tiếng nói, mọi người trong phòng khách đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang.

Thấy tóc tai Tần Sương rối bời, gương mặt ngái ngủ, trông vô cùng đáng yêu.

Đây là lần đầu tiên Hạ Bắc Dục và Hạ Bắc Trạch gặp Tần Sương, họ đều ngẩn người trước vẻ đẹp của cô.

Thấy Tần Sương vẫn chưa phát hiện ra mình, Hạ Vãn Vãn đứng dậy, chạy đến:

“Chị họ, chị dậy rồi à! Mau nhìn xem em mang ai đến này.”

Bất ngờ nhìn thấy cô em họ xuất hiện trước mặt, Tần Sương hoàn hồn, nói:

“Sao em đến sớm vậy? Sao không lên gọi chị?”

“Bọn em đến lâu rồi. Mau đến đây xem này, đây là anh cả Hạ Bắc Dục, chị phải gọi là anh họ, còn đây là anh hai Hạ Bắc Trạch, nhỏ tuổi hơn chị, chị gọi là em họ.”

Nghe Hạ Vãn Vãn giới thiệu, Tần Sương có chút ngại ngùng:

“Anh họ, em họ, chào hai người, em vừa ngủ dậy nên có chút thất lễ.”

Nhìn Tần Sương, Hạ Bắc Dục khẽ nhếch môi:

“Chào em họ, là chúng anh đường đột đến thăm, mong là không làm phiền em nghỉ ngơi.”

“Không sao, mọi người đợi em một lát, em lên rửa mặt thay quần áo rồi xuống ngay.”

Nghĩ đến việc mình chưa rửa mặt, chưa đánh răng, lại còn mặc đồ ngủ, Tần Sương chỉ muốn độn thổ cho xong. Gặp mặt lần đầu mà lại để lại ấn tượng như vậy, thật là ngại quá đi.

“Chúng anh không vội, em cứ từ từ, lát nữa chúng ta nói chuyện sau. Còn nữa, cẩn thận một chút, đừng để ngã.” Hạ Bắc Dục ân cần dặn dò.

“Vâng, vậy em lên lầu đây.” Nói xong, Tần Sương xoay người chạy lên lầu.

Nhìn bóng lưng nhanh nhẹn của cô, không ai nghĩ cô đang mang thai.

Hạ Bắc Trạch hoàn hồn, thốt lên:

“Chị họ giống hệt cô ruột lúc còn trẻ, lại còn rất xinh đẹp nữa. Phải chăng gen trội nhà họ Hạ đều tập trung ở chị ấy rồi?”

Hạ Vãn Vãn bĩu môi:

“Chẳng lẽ em không xinh đẹp sao? Em với chị họ cũng có nét giống nhau mà.”

Hạ Bắc Trạch cười nói:

“Đương nhiên Vãn Vãn nhà ta xinh đẹp rồi, chỉ cần trắng hơn một chút thì càng hoàn hảo, ha ha ha.”

“Ghét bỏ, anh hai xấu tính nhất, em do đi tập luyện phơi nắng đấy. Đợi em dưỡng trắng lại rồi cho anh xem, còn dám trêu chọc em, em sẽ mách chị họ cho anh biết tay.”

Hạ Bắc Mặc xoa đầu em gái, cười nói:

“Thôi nào, đừng quậy nữa, đây không phải nhà chúng ta, chú ý hình tượng một chút.”

“Hừ, anh hai cứ thích bắt nạt em. Đợi anh tìm bạn gái, xem em có kể xấu anh cho chị dâu nghe không.”

Hạ Bắc Trạch cười hề hề:

“Thôi mà, anh hai sai rồi còn không được sao? Quả nhiên con gái với tiểu nhân khó nuôi dưỡng mà!”

“Anh ba, anh xem anh hai nói gì kìa? Còn dám nói em là tiểu nhân!”

Hạ Bắc Mặc bất đắc dĩ:

“Anh hai, anh bớt lời đi, cẩn thận Vãn Vãn ghi thù, sau này kể hết chuyện xấu của anh cho chị dâu nghe đấy.”

Hạ Bắc Trạch sờ mũi:

“Được rồi, anh không nói nữa là được chứ gì.”

Tần Sương nhanh chóng thu dọn bản thân, sau đó xuất hiện ở phòng khách. Nhìn mấy đứa em họ, đứa nào đứa nấy đều tuấn tú, đúng là gen di truyền tốt thật.

Hạ Bắc Dục nhìn Tần Sương thay xong quần áo, lại đánh giá cô con gái này của cô ruột. Quả nhiên cô ấy rất giống với ảnh của cô, thậm chí còn xinh đẹp hơn.

“Em họ Tần Sương, anh nghe nói em có rất nhiều công việc kinh doanh. Anh học chuyên ngành máy tính, không biết sau này có thể hợp tác được không?” Hạ Bắc Dục lên tiếng hỏi.

“Có thể chứ, em đang cho xây dựng một phòng thí nghiệm, sau này anh có thể đến đó nghiên cứu. Em cũng biết chút ít về máy tính, có thể giúp anh một tay.”

“Về phía viện nghiên cứu, em đã gửi đi hơn mười bằng sáng chế, chủ yếu là về vũ khí, đó là sở trường của em.”

“Nếu anh có hứng thú thì cứ đến tìm em.”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 365: Chương 365



Đều là người một nhà, hơn nữa mấy anh chị em họ này đều rất tốt, cho nên cô bằng lòng giúp đỡ người nhà.

“Em họ, anh cả mới học được một thời gian ngắn, có một số dữ liệu thật sự rất khó hiểu, nếu em bằng lòng chỉ bảo, anh cả vô cùng cảm kích.”

Hạ Bắc Dục thích nhất là máy tính, trước kia vì muốn nghiên cứu, còn nhờ chú hai bỏ ra một số tiền lớn mua một chiếc máy tính cũ ở Hồng Kông về. Kết quả vì bản thân không đủ chuyên nghiệp, sau khi tháo rời các linh kiện thì lại không lắp ráp lại được, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy xót xa.

Nghe Hạ Bắc Dục nói vậy, Tần Sương cười nói: “Đều là người một nhà, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm. Lần này mọi người đến đây, bà ngoại có khỏe không?”

“Bà nội rất khỏe, chỉ là bên đó có chút việc nên chưa đi được, nếu không lần này sẽ cùng chúng ta đến thăm chị.” Hạ Bắc Trạch cười hì hì nói.

“Bà khỏe là tốt rồi. Đáng lẽ ra lần này em nên đến thăm bà, nhưng bây giờ em không thể đi xa được, hơn nữa thân phận đặc thù, chỉ có thể đợi sau khi sinh con xong mới đi được. Mọi người lặn lội đường xa đến đây, thật sự vất vả rồi.” Tần Sương vừa xoa bụng vừa cười nói.

“Em họ nói vậy là khách sáo rồi, chúng ta đều biết em đang mang thai, hơn nữa lần này chúng ta đến đây cũng là muốn tham quan sản nghiệp của em. Nghe Vãn Vãn nói, em thành lập một tập đoàn Thịnh Thế, chúng ta đều rất tò mò, không biết có tiện cho chúng ta tham quan một chút không?” Hạ Bắc Dục hỏi.

Tần Sương mỉm cười: “Tiện chứ, lát nữa em sẽ bảo trợ lý của em, cũng chính là tổng giám đốc hiện tại của Thịnh Thế, dẫn mọi người đi tham quan. Nếu có ngành nghề nào yêu thích, mọi người cũng có thể hợp tác với em, dù sao hiện tại sản nghiệp của em đều ở Kinh Đô. Nếu mọi người ở Hải Thành thuận tiện, đương nhiên cũng có thể thành lập một đế chế thương mại của riêng mình.”

“Lý do em có thể đứng vững gót chân ở đây, không có ai gây phiền phức cho em, một là bối cảnh của em ở đó, hai là dựa vào thực lực để nói chuyện.”

“Em không biết trong tay mọi người có bao nhiêu tiền, nhưng nếu muốn thu hồi vốn nhanh chóng, sau khi em sinh con xong, sẽ dẫn mọi người ra nước ngoài dạo một vòng, hiện tại trong nước thì thôi, còn phải đợi thêm vài năm nữa.”

Trong nước vừa mới cải cách, rất nhiều nền kinh tế còn chưa hoàn thiện. Không giống như nước ngoài đã có thị trường chứng khoán từ lâu, muốn thu hồi vốn nhanh chóng thì thị trường chứng khoán là kênh kiếm tiền tốt nhất. Đương nhiên, người không hiểu biết không chỉ không kiếm được tiền mà còn có thể thua đến trắng tay.

Còn về phần cô, kiếp trước cô thường xuyên thao túng thị trường chứng khoán để rửa tiền, cho nên rất quen thuộc.

Nghe vậy, Hạ Bắc Dục không có dã tâm lớn như em họ, anh ấy thích nghiên cứu phát minh, còn em trai thứ hai thì thích kiếm tiền.

“Bắc Trạch, chẳng phải em rất thích kiếm tiền sao? Không thử xem sao biết được, để em họ lập một chi nhánh của tập đoàn Thịnh Thế ở Hải Thành, chúng ta góp vốn, em làm người quản lý, như vậy vừa tiện lại vừa có thể ôm đùi em họ, một công đôi việc.”

“Vừa hay em đang học ngành tài chính ở Phục Đán, vừa có thể đi học vừa có thể thực hành quản lý, anh thấy rất thích hợp với em.”

Hạ Bắc Trạch vừa nghe, hai mắt lập tức sáng lên: “Thật sao? Như vậy có chiếm tiện nghi của chị họ không?”

Tần Sương gõ gõ ngón tay, sau đó lên tiếng: “Chi nhánh cũng không phải là không được, nhưng em cần đất để tự xây dựng tòa nhà. Ban đầu em định năm nay đến Hải Thành sẽ mua thêm nhà đất, kết quả kế hoạch không theo kịp biến hóa.”

“Bây giờ Bắc Trạch đã có hứng thú với ngành kinh doanh, vậy sau khi em về Hải Thành thì hãy bắt tay vào việc tìm kiếm địa điểm cho chi nhánh. Em có đội ngũ xây dựng của riêng mình, nhưng hiện tại nhân viên ở Kinh Đô không đủ, cho nên cần phải tìm thêm một số người thợ lành nghề ở địa phương.”

“Hơn nữa, hiện tại bên em chủ yếu kinh doanh ngành xây dựng, mọi người hẳn là đã phát hiện ra rất nhiều người bắt đầu tự mua nhà.”

“Cho nên, bất động sản là một miếng bánh ngon, Bắc Trạch sau khi trở về cố gắng giúp chị mua đất và nhà ở bình thường, đương nhiên phải mua ở khu vực nội thành mới có giá trị gia tăng, khu vực ngoại ô cũng có thể mua nhưng phải mua ít, tốc độ tăng giá quá chậm.”

“Đương nhiên, tất cả số tiền chị sẽ chuyển vào tài khoản riêng của em, đến lúc đó chị sẽ để chuyên gia thẩm định bên chị đi cùng em, như vậy chị cũng yên tâm hơn, tránh cho em bị người ta lừa.”

Những mánh khóe trong các cuộc đấu giá không phải là thứ mà một người mới như em họ có thể hiểu được, sơ sẩy một chút là sẽ bị người ta dắt mũi.

Hiện tại trăm ngành nghề đang chờ được khôi phục, rất nhiều gia tộc ẩn thế bắt đầu dần dần lộ diện, những người đó đều là cáo già.

Mọi người nghe Tần Sương thao thao bất tuyệt, cũng nghe đến mức choáng váng, cảm thấy làm ăn hình như rất khó.

Hạ Vãn Vãn lắc đầu choáng váng: “Chị họ, chúng ta đừng nói chuyện này nữa được không, nghe mà đầu óc em muốn nổ tung rồi.”

Tần Sương cười nói: “Được rồi, buổi trưa mọi người muốn ăn gì, để em bảo thím Trương đi chuẩn bị.”

“Chị họ, em muốn ăn thịt nướng được không? Đã lâu rồi em không được ăn.” Hạ Vãn Vãn nũng nịu nói.

“Được, trưa nay chúng ta ăn thịt nướng ở trong sân, lát nữa em gọi Đinh Xuyên và Nam Hi về cùng ăn, đông người cho vui, vừa hay anh cả và Bắc Trạch chưa được ăn bao giờ, coi như tiếp đón mọi người.”

“Tuyệt vời, quả nhiên chị họ vẫn là thương em nhất.” Hạ Vãn Vãn vui vẻ nói.

Hạ Bắc Mặc nhìn em gái vui vẻ như vậy cũng chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng nghĩ đến việc sắp được gặp Nam Hi, trong lòng cũng vui vẻ không thôi.

Hai người đã ở bên nhau một thời gian, cô nhóc Nam Hi kia vẫn luôn không chịu nói với người nhà, cậu ấy cũng rất đau đầu.

Không danh không phận như vậy, làm cho hai người họ giống như đang lén lút hẹn hò vậy.

Cuối cùng suy nghĩ một chút, cậu ấy vẫn nói với Tần Sương: “Chị họ, em có chút chuyện muốn nói riêng với chị, chị xem...”

Tần Sương nghe Hạ Bắc Mặc có chuyện muốn nói, đứng dậy: “Đi, đến thư phòng nói chuyện, mọi người xem tivi trước đi, hoặc là đi dạo trong sân một vòng.”

Hạ Bắc Dục: “Được, cứ đi đi, không cần lo lắng đâu nha.”

Tần Sương gật đầu, dặn dò thím Trương một số nguyên liệu cần mua, sau đó dẫn Hạ Bắc Mặc đến thư phòng.

Vừa ngồi xuống, Hạ Bắc Mặc lên tiếng: “Cái đó... chị họ, em và Nam Hi đang hẹn hò, đã được hơn hai tháng rồi.”

Tần Sương ngẩn người: “Em nói em và Nam Hi đang hẹn hò?”

“Ừm.” Hạ Bắc Mặc ngại ngùng gật đầu.

“Chậc chậc chậc, lúc nào thì em ra tay vậy? Nam Hi đồng ý rồi sao? Hai đứa giấu cũng kĩ thật đấy!” Tần Sương cười nói.

“Hì hì... Lúc đầu gặp mặt lần đầu tiên đã có chút hảo cảm, sau đó cảm thấy bản thân thật sự thích em ấy, nên đã chủ động theo đuổi.”

“Nhưng em ấy không cho em nói, nói là chưa chuẩn bị tinh thần để nói với người nhà, cho nên...”

Tần Sương bất đắc dĩ cười: “Yêu đương có gì mà phải giấu diếm chứ, chuyện này chị biết rồi, lát nữa chị sẽ nói với mẹ chồng. Nhưng mà Nam Hi chưa từng chịu khổ, em đã chọn con bé rồi thì phải đối xử tốt với con bé cả đời.”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 366: Chương 366



Hạ Bắc Mặc gật đầu: “Em sẽ đối xử tốt với em ấy, nhà họ Hạ chúng em không có loại đàn ông tồi, chỉ cần Nam Hi đồng ý gả cho em, em đồng ý hết.”

“Được rồi, đã thích nhau rồi thì hãy trân trọng nhau, tình cảm là phải do hai phía cùng vun đắp mới được lâu dài. Em phải biết là Nam Hi vì đi theo chị lâu rồi, sau này chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn ở nhà làm bà nội trợ đâu, đã chọn rồi thì phải ủng hộ mọi thứ của con bé.”

“Hai đứa có ý kiến gì thì nói chuyện cho rõ ràng, thật sự không giải quyết được thì đến tìm chị.”

“Một người là em chồng, một người là em họ, đều là người một nhà, chỉ cần hai đứa sống hạnh phúc, chị họ không có ý kiến.”

Đều là người một nhà cả, béo cũng béo vào nhà mình, cô em chồng này rất tốt, gả cho Hạ Bắc Mặc cũng coi như là môn đăng hộ đối.

“Chị họ, nếu chị đã không có ý kiến gì, vậy em cũng yên tâm rồi. Nếu ba mẹ Nam Hi nổi giận, chị phải lên tiếng giúp em nhé!”

Cậu ấy không phải là sợ mẹ vợ tương lai, mà là có chút sợ ba vợ tương lai, uy áp của Tư lệnh không phải người thường có thể chịu đựng nổi.

Tuy rằng đã nghĩ đến việc không thể thoát khỏi một trận đòn, nhưng chỉ cần có thể rước được mỹ nhân về, bị đánh một trận cũng đáng.

Dù sao nếu em gái bị người ta cướp đi, bọn họ làm anh trai cũng sẽ không dễ chịu gì.

May mà chị họ kết hôn sớm, nếu không anh rể chắc chắn sẽ không dễ dàng vượt qua như vậy.

“Được rồi, đã nói xong rồi thì ra ngoài đi, có chuyện gì không hiểu thì đến tìm chị.”

“Vâng, chị họ, em sẽ cố gắng kiếm tiền nuôi gia đình.”

Tần Sương mỉm cười, sau đó tiễn cậu ấy ra ngoài, rồi gọi điện thoại cho Hoắc Đinh Xuyên và Hoắc Nam Hi, sau đó lại gọi điện thoại cho Ngô Địch bảo em ấy đến ăn cơm.

Mấy người nhận được điện thoại, nhanh chóng xử lý xong công việc trong tay, lập tức về nhà.

Sau đó, Tần Sương dẫn mọi người vừa nướng thịt vừa nhóm lửa trong sân.

Đường Mẫn và mấy người chị em đánh bài xong trở về, nhìn thấy trong nhà có nhiều đứa trẻ như vậy, cũng cười nói: “Thím Trương, thím đi mua thêm ít đồ uống về đi.”

“Vâng, lão phu nhân.” Thím Trương đáp.

“Sương Sương à, con mau vào nhà nghỉ ngơi đi, chỗ này cứ để mẹ làm, con đừng để bị động thai.” Đường Mẫn sợ con dâu bị động thai, lo lắng nói.

“Mẹ, con vận động một chút cho khỏe, mẹ đừng có lúc nào cũng coi con như con búp bê dễ vỡ, con không có yếu ớt như vậy, hơn nữa các con cũng rất ngoan.” Tần Sương bất đắc dĩ đáp.

Từ khi mang thai, mẹ chồng cứ nhìn cô chằm chằm, khiến đôi lúc cô cũng căng thẳng.

Tuy rằng đa thai rất nguy hiểm, nhưng cô có bàn tay vàng, đến lúc sinh con mua một viên thuốc sinh nở suôn sẻ và viên thuốc giảm đau, hẳn là sẽ không quá đau đớn.

Hơn nữa sau khi sinh con xong, sẽ cho ông xã nhà mình uống một viên thuốc triệt sản, sau này sẽ không sinh nữa, loại đau khổ này chịu một lần là đủ rồi, thêm vài lần nữa, cô sợ mình sẽ sụp đổ mất.

“Chúng con về rồi.” Theo tiếng gọi lớn của Hoắc Nam Hi, Đường Mẫn mới chuyển tầm mắt.

“Con bé này, về thì về, la hét cái gì, cẩn thận dọa em dâu con!”

Hoắc Nam Hi ngại ngùng sờ mũi: “Hì hì, con quên mất, chị dâu hôm nay ăn thịt nướng sao?”

“Ừm, đã về rồi thì đến đây giúp một tay, tiện thể giới thiệu cho mọi người quen anh họ và em họ của chị, hôm nay họ từ Hải Thành đến thăm chị.”

Hoắc Nam Hi vừa nghe lại có người mới đến, lập tức vui vẻ nói: “Chào mọi người, em là Hoắc Nam Hi, rất vui được làm quen với mọi người.”

Hạ Bắc Dục lạnh nhạt đáp: “Chào em, anh là Hạ Bắc Dục, anh họ của Sương Sương.”

“Chào chị, em là Hạ Bắc Trạch, rất vui được làm quen với chị.” Hạ Bắc Trạch cười nói.

“Oa, lại toàn là trai đẹp, nhà chị có phải là chuyên sản xuất trai đẹp không? Nhưng mà so với anh trai em vẫn kém một chút, chị dâu, chị nói có đúng không?” Hoắc Nam Hi hỏi.

Tần Sương mỉm cười, lắc đầu: “Mỗi người một vẻ, ai cũng đẹp trai!”

Tuy rằng ông xã nhà cô là đẹp trai nhất, nhưng cũng không thể quá đáng mà đả kích sự tự tin của bọn nhỏ.

Hơn nữa, bọn trẻ nhà cô, quả thật đứa nào đứa nấy đều rất tuấn tú xinh đẹp, cô cũng không nói dối.

Nghe Hoắc Nam Hi nói vậy, Hạ Bắc Mặc cười nói: “Anh trai em là đẹp trai nhất, chúng anh không so được, nhưng chúng anh cũng không tệ, cho nên em đừng có đả kích chúng anh như vậy được không?”

Hoắc Nam Hi nghe vậy, có chút ngại ngùng nói: “Em chỉ thuận miệng nói thôi mà, hứ! Không thèm để ý đến anh nữa, đồ xấu xa!”

Nhìn thấy hai người tương tác với nhau, Tần Sương không khỏi bật cười.

“Được rồi, lửa đã nhóm xong rồi, mọi người mau nướng đi, nếu thấy nắng quá thì ra chòi nghỉ mát bên kia, trong tủ lạnh còn một ít đồ uống, mọi người tự lấy nhé. Anh cả, lần đầu tiên mọi người đến đây cũng đừng khách sáo, cứ coi như ở nhà.”

Hạ Bắc Dục cười nói: “Biết rồi, chúng anh sẽ không khách sáo đâu.”

Lúc này, Ngô Địch cầm đồ đạc đến muộn, vừa bước vào sân đã cười nói: “Chị Sương, em đến rồi, có chuyện gì mà gọi em vậy?”

Thấy cậu ấy đến, Tần Sương vẫy vẫy tay: “Lại đây, giới thiệu cho em quen vài người.”

Ngô Địch đặt đồ đạc xuống, cười cười đi tới: “Chị Sương, dạo này em bận quá, vừa rời khỏi Tô Lăng là cậu ta khóc lóc om sòm, nói em không có tình nghĩa, hắc hắc!”

“Đến đây, đây là anh họ Hạ Bắc Dục của chị, còn đây là em họ Hạ Bắc Trạch.”

Ngô Địch cười nói: “Chào mọi người, anh là Ngô Địch, trợ lý đắc lực của chị Sương.”

“Chào anh, nghe chị họ nói anh rất lợi hại, em cũng thích kinh doanh, rất vui được làm quen với anh.” Hạ Bắc Trạch nhiệt tình nói.

“Ngô Địch, sau này em dẫn thằng em họ này của tôi học hỏi thêm kiến thức về kinh doanh, cũng để cho nó biết thế nào là lòng người hiểm ác, nó mới bắt đầu học hỏi nên có rất nhiều điều không hiểu, em giúp đỡ nó một chút.” Tần Sương dặn dò.

“Chị Sương, chị yên tâm, em sẽ chăm sóc tốt cho em ấy. Hiện tại đơn đặt hàng của tập đoàn chúng ta rất nhiều, đặc biệt là công ty bảo hiểm mà chị nói, chúng ta vẫn chưa hiểu rõ lắm, cho nên bảo hiểm cho nhân viên của tập đoàn hiện tại vẫn chưa làm được.”

Nghe vậy, Tần Sương nói: “Em bảo những người có hứng thú với mảng này đến tìm tôi một chuyến, tôi sẽ đào tạo riêng cho người phụ trách, còn bộ phận pháp chế của tập đoàn, em cũng phải nhanh chóng thành lập.”

“Chờ tôi sinh con xong, tôi sẽ tiến hành chỉnh đốn và hoàn thiện cơ sở vật chất.”

Ngô Địch: “Vâng, vậy chúng ta cứ cố gắng làm trước, chờ em về sẽ tìm người phụ trách thích hợp.”

“Được rồi, mọi người cứ từ từ trò chuyện đi, lát nữa ăn barbecue vừa ăn vừa nói chuyện cũng được, dù sao bây giờ đang là kỳ nghỉ hè, thời gian còn nhiều, đừng vội.”

“Vâng, em nghe chị Sương.” Ngô Địch đáp.

Đường Mẫn nhìn đám thanh niên trong sân, nghĩ thầm đã lâu rồi nhà mình không náo nhiệt như vậy.

Có lẽ là mùi thịt nướng quá thơm, những người hàng xóm xung quanh cũng rất tò mò.

Ai nấy đều đoán xem nhà họ Hoắc đang ăn món ngon gì mà thơm như vậy.

Hạ Bắc Mặc ngồi bên cạnh Hoắc Nam Hi, nhỏ giọng nói: “Chuyện của chúng ta, anh đã nói với chị họ rồi, chị ấy rất ủng hộ, em định khi nào thì cho anh một danh phận chính thức đây?”

Hoắc Nam Hi nghe vậy, lập tức có chút ngại ngùng nói: “Chị dâu thật sự không nói gì sao?”

“Không có, chỉ nói nếu anh dám đối xử tệ với em, chị ấy sẽ đánh c.h.ế.t anh.”

Hoắc Nam Hi trong lòng ngọt ngào, nghĩ thầm quả nhiên chị dâu đối xử với cô ấy tốt nhất, sau đó suy nghĩ một chút, nói: “Lát nữa em sẽ nói với mẹ, dù sao em cũng không còn nhỏ nữa, nếu chị dâu đã không có ý kiến gì, mẹ chắc cũng sẽ không có vấn đề gì, chỉ là ba với anh trai em thì em bó tay.”

“Anh cả có chị dâu nói giúp, còn anh hai, hắc hắc... Tự cầu phúc đi!”

Hạ Bắc Mặc cười nói: “Yên tâm, anh đã chuẩn bị tâm lý từ lâu rồi, cùng lắm là bị đánh một trận.” Dù sao sớm muộn gì cũng phải đối mặt với cửa ải anh vợ, bị đánh sớm hay bị đánh muộn cũng như nhau cả thôi.

Tần Sương ăn vài xiên thịt nướng rồi không ăn nữa, dù sao ăn nhiều thịt nướng quá cũng không tốt cho thai nhi, cuối cùng thím Trương phải hầm riêng cho cô một nồi canh cá, ăn uống no nê rồi mới quay về phòng khách.

Bây giờ là mùa hè, mặt trời lúc này rất nóng, ngồi một lúc là trên người đã đổ mồ hôi.

Tần Sương bật quạt điện, vừa ngồi quạt mát vừa suy nghĩ về kế hoạch tiếp theo.

Đường Mẫn đi vào, thấy con dâu đang ngẩn người, cười nói: “Đang nghĩ gì vậy? Bụng có sao không?”

Nghe thấy giọng nói của mẹ chồng, Tần Sương cười đáp: “Không sao ạ, mấy đứa nhỏ rất ngoan, chắc là thương con nên từ khi mang thai đến giờ con không hề bị ốm nghén, cái gì cũng ăn được, đã tốt hơn nhiều so với phụ nữ mang thai bình thường rồi.”

“Đúng là như vậy, thai kỳ của con thật sự là không có phản ứng gì, ngoại trừ việc ngủ nhiều hơn người khác một chút, thì chỉ có bụng con là to nhanh hơn.”

Tần Sương xoa bụng, trên mặt lộ ra vẻ dịu dàng: “Chắc là chúng nó thương con, không muốn để con phải chịu khổ.”

Tuy rằng đây là lần đầu tiên làm mẹ, nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng, mấy đứa nhỏ này thật sự rất ngoan.

Nghĩ đến mấy nhóc đáng yêu trong mơ, có khuôn mặt giống hệt ông xã nhà cô, cô vô cùng mong chờ ngày chúng chào đời.

Dù sao cũng là phiên bản thu nhỏ của ông xã, chắc chắn sẽ rất thú vị!

Bữa tiệc rộn ràng cũng đến hồi kết thúc, mọi người ai nấy đều trở về với cuộc sống thường nhật. Căn nhà lại chìm vào yên tĩnh, Tần Sương tiếp tục an dưỡng thai nhi.

Từ ngày biết con gái út và Hạ Bắc Mặc hẹn hò, Đường Mẫn vô cùng hài lòng. Gia thế nhà ngoại của con dâu không chê vào đâu được, có con dâu ở đó bà ấy cũng yên tâm con gái gả đi sẽ không bị ức h**p.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, chẳng mấy chốc Tần Sương đã mang thai được 6 tháng. Nhìn cái bụng tròn vo của con dâu, ai nấy đều lo lắng không thôi.

Tiết trời dần chuyển sang thu.

Dưới sự dẫn dắt tài tình của Tần Sương, tập đoàn Thịnh Thế ngày càng lớn mạnh, vững vàng đứng đầu kinh đô, không ai sánh bằng.

Các gia tộc lớn nhỏ khác nhìn thấy Thịnh Thế gần như độc chiếm nửa thị trường, dù có ghen ghét đến đâu cũng không dám manh động gây sự. Bởi lẽ, ai cũng biết phía sau Thịnh Thế là cả một đất nước chống lưng, trừ khi chán sống mới dám đối đầu.

Từ ngày Thịnh Thế vươn lên, Tần Sương cũng không phải kẻ thiển cận, quốc gia có thể đứng về phía cô, ủng hộ sự nghiệp của cô, giá trị của cô cũng đặt ở đó. Hơn nữa, sau này tập đoàn Thịnh Thế hằng năm đều trích 20 triệu tệ tiền lãi để đóng góp cho đất nước.

Chính vì vậy, cho dù có người ghen ghét đến mức biến dạng cả mặt mũi, họ cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.

Hôm nay, Tần Sương đang ngồi phơi nắng trong sân thì bỗng nhiên cảm nhận được bụng mình động đậy. Ban đầu cô còn tưởng mình cảm nhận sai, nhưng ngay sau đó, bụng lại động đậy thêm lần nữa, lúc này cô mới kích động kêu lên: “Mẹ, con đạp, chúng nó đạp con này!”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 367: Chương 367



Nghe thấy tiếng con dâu, Đường Mẫn bước đến, mỉm cười nói: “Thật sao? Thai động rồi à? Có đau không con?”

Tần Sương lắc đầu: “Không đau ạ, chỉ là con thấy thật kì diệu, chúng nó biết đá rồi đấy.”

Đường Mẫn nhìn cái bụng của con dâu, ánh mắt tràn đầy yêu thương. Quả nhiên, chưa đầy một lúc sau, bụng cô lại động đậy.

“Ôi chao, các cục cưng của bà nội, nhẹ thôi nào, đừng đá mẹ con nữa.”

Đường Mẫn sợ mấy đứa cháu cưng làm đau bụng con dâu, nhất là khi mấy đứa nhỏ cùng lúc ra sức “tập luyện” như vậy.

“Mẹ, chỉ còn khoảng 3 tháng nữa là con sẽ “xả hàng” rồi. Con và Đình Châu đã bàn bạc kĩ rồi, sinh xong lứa này sẽ không sinh nữa. Con cái không cần nhiều, chỉ cần nuôi dạy cẩn thận mấy đứa này thì tốt hơn.”

Đường Mẫn cười hiền: “Hai đứa tự quyết định đi. Ba mẹ cũng không thể bên cạnh các con cả đời được. Cuộc sống là của hai đứa. Hơn nữa, một lần sinh nhiều con như vậy cũng rất hại sức khỏe.”

Tuy hiện tại vẫn chưa biết rõ là ba hay bốn đứa, nhưng một lần sinh nhiều như vậy thực sự rất nguy hiểm. Con dâu còn gánh vác trọng trách lớn lao, quốc gia còn đang chờ con bé nghiên cứu chế tạo ra những thứ tốt hơn, vì vậy, một lần sinh nhiều con như vậy cũng không nên sinh thêm nữa.

“Mẹ, hay là chúng ta tranh thủ nghĩ tên cho mấy đứa nhỏ đi, tên ở nhà ấy ạ, phải thật dễ thương.”

“Còn những cái tên xấu xí nghe cho dễ nuôi thì thôi đi, con không thích!”

Người ta thường nói “tên xấu dễ nuôi”, nhưng cô thực sự không thể nào chấp nhận được, thôi thì cứ bỏ đi.

“Vậy để ba và ông nội con cùng nhau nghĩ tên chính thức, còn chúng ta sẽ nghĩ tên ở nhà, con thấy sao?”

Tần Sương gật đầu: “Vâng ạ, con thấy được. Vậy con phải suy nghĩ thật kĩ mới được.”

Đây đều là con của cô, cái tên sẽ theo các con suốt đời, vì vậy phải cân nhắc thật kỹ lưỡng.

“Chị dâu ơi cứu em! Hoa lão hổ phát điên rồi!”

Tần Sương còn chưa kịp lên tiếng thì đã thấy đứa em chồng hớt hải chạy vào. Cô nhíu mày nhìn đứa em chồng rồi hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Hu hu... Chị dâu, Hoa lão hổ cưỡng hôn em, nụ hôn đầu của em, mất rồi...”

Hoa lão hổ? Chẳng lẽ là Hoa Đóa Đóa? Cô nhóc này hung dữ vậy sao?

“Chị dâu, Hoa lão hổ hung dữ quá, sao cô ấy cứ nhất quyết chọn em chứ? Không thể đổi người khác để hành hạ sao?”

Đường Mẫn nghe vậy vỗ vai con trai: “Cái thằng nhóc này, nói năng kiểu gì vậy? Sao lại gọi người ta là lão hổ? Chính là con có phúc mà không biết hưởng đấy!”

“Mẹ, con có phải con ruột của mẹ không vậy? Hoa Đóa Đóa hung dữ như vậy, sau này lấy về, con còn có tiếng nói gì nữa?”

Đường Mẫn lườm con trai: “Từ trước đến nay con đã có tiếng nói gì đâu?”

Lúc này, Hoa Đóa Đóa cũng chạy đến. Cô nàng vừa bước vào sân đã ngọt ngào chào hỏi: “Dì Đường, chị Tần, xin lỗi vì đã làm phiền hai người.”

Nhìn thấy Hoa Đóa Đóa, Đường Mẫn cười nói: “Lại đây nào, để dì ngắm xem nào. Đóa Đóa của chúng ta càng ngày càng xinh đẹp ra đấy.”

Hoa Đóa Đóa cũng không hề ngại ngùng, cô nàng bước đến gần Đường Mẫn, cười nói: “Dì Đường vẫn trẻ trung như vậy.”

Hoắc Đinh Xuyên kinh ngạc nhìn Hoa Đóa Đóa: “Này cô kia, sao cô lại tìm đến tận đây vậy?”

“Dì Đường, con thích Đinh Xuyên, hơn nữa anh ấy cũng đã hôn con rồi, dì phải làm chủ cho con!”

Hoắc Đinh Xuyên nghe vậy thì c.h.ế.t lặng, không biết nên nói gì cho phải. Rõ ràng là cậu ấy bị cưỡng hôn, sao cô nàng này có thể thản nhiên nói ra như vậy chứ?

“Ngoan nào, dì sẽ ủng hộ con. Chờ khi nào thuận tiện, dì sẽ đến nhà con nói chuyện với người lớn, con trai dì cưới được con là phúc phận của nó, đừng để ý đến nó nữa.”

Đường Mẫn rất thích Hoa Đóa Đóa. Cô bé này có ánh mắt trong sáng, làm việc dứt khoát, không giống những cô gái khác, lúc nào cũng toan tính. Nhà họ Hoắc hiện tại cũng đã rất quyền thế, tuy không câu nệ gia thế của con dâu, nhưng người ta đã tự nguyện “dâng” đến tận cửa, chuyện tốt như vậy, trừ khi ngu ngốc mới đẩy ra. Hơn nữa, đứa con trai này của bà ấy vốn nghịch ngợm, phải tìm một cô vợ lợi hại mới trị được nó.

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của đứa em chồng, Tần Sương bật cười nói: “Đinh Xuyên, em về phòng suy nghĩ cho kỹ đi, có phải em đã có tình cảm với Đóa Đóa rồi không? Cũng không biết là ai, mỗi lần về nhà đều nhắc đến Hoa Đóa Đóa, xem ra là em chưa nhận ra lòng mình rồi.”

Mỗi lần đứa em chồng về nhà, tuy miệng lúc nào cũng kêu ca Hoa Đóa Đóa, nhưng cô có thể cảm nhận được, Hoa Đóa Đóa trong lòng em ấy rất khác biệt. Có lẽ là do tính cách đàn ông, nên nhất thời chưa nhận ra mà thôi.

Nghe chị dâu nói vậy, Hoắc Đinh Xuyên nhớ đến nụ hôn vừa rồi, hình như cậu ấy cũng không ghét bỏ cho lắm, chẳng lẽ cậu ấy thật sự thích cô nàng này rồi sao?

Ôi, thật đáng sợ!

“Chị dâu, em sẽ suy nghĩ thật kỹ. Mọi người cứ trò chuyện trước đi.” Nói xong, Hoắc Đinh Xuyên quay về phòng.

Hoa Đóa Đóa thấy Hoắc Đinh Xuyên đã đi, lúc này mới lên tiếng hỏi: “Chị Tần, có thật là Đinh Xuyên cũng thích em không?”

Tần Sương mỉm cười: “Chẳng lẽ em không nhận ra sao? Tuy ngày nào thằng bé cũng kêu ca em, nhưng bị em hôn rồi, thằng bé cũng đâu có nổi giận? Em thấy bình thường sao?”

Nghe vậy, mắt Hoa Đóa Đóa sáng lên: “Xem ra những ngày tháng quấy rối của em cuối cùng cũng có kết quả rồi. Có phải em sắp được gả đến đây, sống chung với chị Tần rồi đúng không?”

Tần Sương bật cười: “Em nôn nóng gả đi vậy sao?” Cô nhóc này rốt cuộc ghét bỏ việc ở nhà đến mức nào vậy?

Hoắc Đinh Xuyên trở về phòng, nằm trên giường suy nghĩ về những chuyện đã qua. Không biết từ lúc nào, trong đầu cậu ấy đều là hình bóng của Hoa Đóa Đóa. Nếu không phải chị dâu nhắc nhở, có lẽ đến bây giờ cậu ấy vẫn chưa nhận ra, thì ra mình đã “trúng độc” sâu như vậy rồi.

Chỉ cần nghĩ đến việc Hoa Đóa Đóa sau này sẽ tình chàng ý thiếp với người khác, trong lòng cậu ấy cảm thấy khó chịu, không thể nào chấp nhận được. Chẳng lẽ cậu ấy thật sự là người thích bị ngược đãi?

Cứ như vậy, Hoắc Đinh Xuyên chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Còn Hoa Đóa Đóa, cô nàng ở lại nhà họ Hoắc đến tận tối mịt mới chào tạm biệt Đường Mẫn và Tần Sương để trở về nhà.

Vừa bước vào nhà, Hoa Đóa Đóa đã nghe thấy tiếng quát của Hoa Triết Trung: “Hoa Đóa Đóa, con lại đây cho ta!”

Nghe thấy tiếng ba, Hoa Đóa Đóa giật thót mình, thầm nghĩ chẳng lẽ chuyện cô theo đuổi Hoắc Đinh Xuyên đã bị ông ấy phát hiện rồi sao?

“Hì hì... Ba, có chuyện gì vậy ạ?”

Hoa Triết Trung nhìn cô con gái nhỏ nghịch ngợm, bất đắc dĩ nói: “Nghe người ta nói, con đang theo đuổi thằng hai nhà họ Hoắc?”

“Hì hì, ba biết rồi sao? Chẳng lẽ ba không đồng ý?” Hoa Đóa Đóa dè dặt hỏi.

“Hừ, nhà họ Hoắc cũng không tệ, nếu con thật sự có thể gả vào đó, tổ tiên nhà họ Hoa chúng ta chắc chắn sẽ phù hộ. Nhưng mà, con chắc chắn có thể “xử lý” được tên công tử bột Hoắc Đinh Xuyên kia sao?”

Hoa Đóa Đóa trợn mắt: “Ba, ba xem thường con gái ba quá rồi đấy! Sao con lại không “xử lý” được tên nhóc đó chứ?”

“Con nói cho ba biết, mẹ chồng tương lai và chị dâu cả của con đều đã công nhận con rồi. Hơn nữa, hôm nay Hoắc Đinh Xuyên còn được con hôn nữa đấy! Cho nên, việc con gả vào đó chỉ là chuyện sớm muộn thôi!”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 368: Chương 368



“Cái gì? Con hôn Hoắc Đinh Xuyên?” Hoa Triết Trung tưởng mình nghe nhầm, ông trừng lớn mắt nhìn con gái.

Tuy con gái ông bình thường có hơi ngốc nghếch, không có tâm cơ, nhưng mà chuyện táo bạo như vậy thì học được từ ai chứ?

“Ba, ba đừng kích động. Không phải là con theo đuổi lâu rồi mà vẫn chưa “hạ gục” được cậu ấy sao? Cho nên con mới nghĩ, đóng dấu chủ quyền rồi thì cậu ấy sẽ không chạy đi nữa.”

“Hơn nữa, anh cả theo đuổi chị dâu cũng là như vậy mà, có vấn đề gì sao ạ?” Hoa Đóa Đóa khó hiểu hỏi.

“Khụ khụ...”

Không biết từ lúc nào, Hoa Thiên Vũ đã trở về nhà. Anh ta vốn định nghe lén một chút cho vui, ai ngờ lại suýt chút nữa tự chui đầu vào rọ, may mà anh ta ra kịp lúc, nếu không chắc chắn sẽ bị ăn đòn.

“Em gái à, đàn ông theo đuổi phụ nữ và con gái theo đuổi đàn ông là hai chuyện khác nhau đấy! Sao em có thể chủ động hôn người ta chứ? Cái gọi là giữ gìn hình tượng của con gái đâu rồi?”

Hoa Đóa Đóa nhìn thấy anh trai, khó hiểu hỏi: “Có gì khác nhau chứ? Chỉ cần “hạ gục” được đối phương là được rồi mà?”

“Bốp!”

“Cái thằng nhóc này, nhìn xem con đã dạy dỗ Đóa Đóa thành cái dạng gì rồi hả? Ta đánh c.h.ế.t con!” Hoa Triết Trung tức giận quát.

“Ba, ba nhẹ tay thôi! Sao lại đổ hết lên đầu con? Ai biết em gái lại táo bạo như vậy chứ? Con cũng rất oan uổng mà!” Hoa Thiên Vũ vừa né tránh cây gậy của ba vừa giải thích.

“Hoa Thiên Vũ, con là anh cả, trong nhà con là người nghịch ngợm nhất, sao con theo đuổi vợ mà lại để cho em gái nhìn thấy chứ?”

“Nhìn xem bây giờ Đóa Đóa học được cái gì rồi? Con nói xem, dù sao con cũng là cán bộ nhà nước, sao cứ về đến nhà là lại giống như tên côn đồ vậy hả? Chẳng lẽ con không biết cách thay hình đổi dạng à?”

Hoa Triết Trung càng nhìn con trai càng tức giận. Rõ ràng trước kia nó không phải tính cách này, không biết từ lúc nào, tính cách của nó ngày càng bộc lộ.

Giống như một con ngựa hoang bị nhốt ngàn năm, vừa thoát khỏi lồng giam tự do tự tại, không còn bị gò bó nữa.

“Được rồi ba, chúng ta vẫn nên bàn chuyện của Đóa Đóa trước đã.”

Hoa Triết Trung nhớ ra con gái vẫn còn ở đây, cất cây gậy đi, quay sang cười nói: “Đóa Đóa à, con và Đinh Xuyên kia bây giờ thế nào rồi? Có cần ba ra tay giúp con “bắt cóc” cậu ta về không?”

“Chỉ cần con thích, chúng ta sẽ “gạo nấu thành cơm” luôn cũng được.”

Nghe kìa, đây là lời người ba nên nói sao? Còn “bắt cóc”, còn “gạo nấu thành cơm”! Ba, ba muốn lên trời à? Hoa Thiên Vũ thầm oán thán.

“Ba, nhà chúng ta không phải là nhà cướp, hơn nữa chị Tần cũng đã nói rồi, Đinh Xuyên cũng thích con, chỉ là đang người trong cuộc thường u mê, bảo con chờ thêm một thời gian nữa là sẽ biết kết quả. Dì Đường cũng nói, chờ khi nào Đinh Xuyên suy nghĩ thông suốt, sẽ đến nhà chúng ta cầu hôn, cho nên ba cứ ở nhà chờ đi ạ.” Hoa Đóa Đóa an ủi nói.

“Được rồi, nếu con đã có tính toán rồi thì ba không quản nữa. Còn những lời đồn đại bên ngoài, nếu con nghe thấy gì không hay thì cứ coi như bọn họ đang “đánh rắm”, chỉ là bọn họ ghen ghét đố kỵ với con thôi, cho nên đừng có kích động mà đi đánh nhau, biết chưa?”

Hoa Đóa Đóa gật đầu: “Ba yên tâm, những người đó chỉ là ăn no rửng mỡ thôi. Đợi sau này con gả vào nhà họ Hoắc, sẽ làm cho mấy người đó thấy “chua” chết!”

“Đúng rồi, bây giờ chúng ta không cần phải để ý đến bọn họ làm gì. Dì Đường là người rất tốt, Tần Sương - cô con dâu trưởng nhà họ Hoắc cũng có thể coi là “kim chỉ nam” của nhà họ Hoắc sau này. Đầu óc con thì đơn giản, tính cách ngây thơ, sau này có chuyện gì không hiểu thì phải thường xuyên hỏi Tần Sương, con bé đó thông minh hơn con nhiều. Có con bé ấy chỉ chiêu cho con, đảm bảo con có thể “ngang nhiên” sống ở kinh đô này!”

Người khác không biết rõ lai lịch của Tần Sương, nhưng với tư cách là thủ trưởng quân đội, ông ta biết rất rõ.

Không nói đến việc cô đã cống hiến bao nhiêu cho đất nước, chỉ riêng việc các nhà máy của cô tuyển dụng hầu hết là quân nhân xuất ngũ, cũng đã giúp đất nước giải quyết được không ít vấn đề.

Thêm vào đó, công ty của cô hằng năm đều trích lợi nhuận để làm từ thiện, thành lập quỹ học bổng, xây dựng trại trẻ mồ côi, chỉ cần lấy ra một chuyện bất kỳ cũng đủ thấy cô là người tốt bụng.

Chỉ là bình thường cô sống rất khiêm tốn, mọi việc đều do trợ lý tự mình xử lý, nếu không thì e rằng ở kinh đô này không ai là không biết đến cô.

Hơn nữa, chờ đến khi phòng thí nghiệm tư nhân của cô được xây dựng xong, không biết chừng còn có thể phát minh ra những thứ vĩ đại hơn nữa.

Tuy con gái ông xinh đẹp, nhưng tính cách ngốc nghếch thì ông biết rõ. Nếu thật sự có thể kết thông gia với người lợi hại như Tần Sương, cho dù bây giờ có để ông chết, ông cũng cam lòng nhắm mắt.

“Ba, con rất thích chị Tần, chị ấy xinh đẹp như vậy, là người đẹp nhất mà con từng gặp, cho nên cho dù ba không nói, con cũng sẽ kết thân với chị Tần.”

“Còn chuyện “ngang nhiên” sống ở kinh đô thì thôi đi, con đâu phải là con cua, con không có sở thích đó đâu!”

Khóe miệng Hoa Triết Trung giật giật: “Được rồi được rồi, Đóa Đóa của chúng ta chỉ cần vui vẻ là ba vui rồi. Nếu chuyện đã được con “xử lý” đâu vào đấy rồi thì mau đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi.”

Hoa Đóa Đóa gật đầu: “Con biết rồi, hai người cứ từ từ trò chuyện.”

Hoa Thiên Vũ thấy em gái đã đi, lúc này mới lên tiếng: “Ba, ba thật sự nỡ lòng nào gả em gái cho nhà họ Hoắc sao?”

Hoa Triết Trung ừ một tiếng, sau đó nói: “Nhà họ Hoắc là gia đình tốt nhất. Chắc con cũng đã nghe nói đến tập đoàn Thịnh Thế rồi chứ? Tập đoàn lớn như vậy đều là do một tay con dâu trưởng nhà họ Hoắc gây dựng nên đấy. Một người phụ nữ có bản lĩnh như vậy, Đóa Đóa gả qua đó chỉ có thể hưởng phúc.”

“Tuy Hoắc Đinh Xuyên là con út, đừng nhìn nó bình thường có vẻ lông bông, nhưng đã theo Tần Sương học hỏi nhiều năm như vậy, con nghĩ nó không biết một cái gì sao?” Chỉ lừa được những kẻ ngốc nghếch thôi!

Nghe ba nói xong, Hoa Thiên Vũ thầm nghĩ, chẳng lẽ tên nhóc đó đang “giấu nghề” sao?

Nghĩ đến tình hình hiện tại của nhà họ Hoắc, quả thực vẫn nên khiêm tốn một chút thì hơn. Sau đó, Hoa Thiên Vũ lên tiếng: “Nếu ba đã suy nghĩ thấu đáo rồi, vậy thì anh em con cũng không có ý kiến gì. Chỉ cần Đóa Đóa sống tốt là được.”

Nhà bọn họ chỉ có một cô em gái duy nhất, tuy bình thường mọi người đều nuông chiều em ấy, nhưng Hoa Đóa Đóa không hề hư hỏng, chỉ là tính cách có hơi tùy hứng và cố chấp một chút. Cô em gái như vậy gả cho Hoắc Đinh Xuyên cũng coi như là tiện nghi cho tên nhóc đó rồi.

Nhưng mà ai bảo em gái anh thích cậu ta chứ.

Bên này, Tần Sương sau khi ăn tối xong nằm trên giường nghe Hoắc Đình Châu kể chuyện cho các con nghe. Không biết anh học được cách “thai giáo” này từ ai, cứ nghĩ đến là cô lại thấy buồn cười.

“Ông xã, hôm nay các con đạp em này, đá em mấy cái liền, anh có muốn sờ thử không?”

Nghe vậy, Hoắc Đình Châu khựng lại một chút: “Em nói là bọn chúng biết đạp rồi sao?”

“Vâng, ban ngày hôm nay chúng nó đá em mấy cái liền, giờ thì đã ngoan ngoãn hơn rồi, chắc là ngủ rồi. Nếu anh muốn sờ thử thì vỗ nhẹ vào bụng em, chắc chắn bọn chúng sẽ phản ứng lại.”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 369: Chương 369



“Thôi, bọn chúng khó khăn lắm mới chịu ngủ, cứ để chúng nó ngủ ngoan đi. Muốn nhìn thì lúc nào cũng được, không cần phải gấp gáp lúc này. À mà, ngày kia anh có nhiệm vụ khẩn cấp phải đến biên giới một chuyến, lần này đi ít nhất cũng phải hai tháng mới về. Em yên tâm, trước khi em sinh anh nhất định sẽ trở về.”

Nghe thấy chồng sắp phải đi công tác xa, Tần Sương có chút hụt hẫng: “Sao lại đột nhiên phải đi công tác vào lúc này chứ? Bên đó xảy ra chuyện gì sao?”

“Ừm, nhưng mà chuyện cụ thể thì anh cũng chưa rõ, phải đến đó mới biết được.”

Tần Sương biết thân phận của anh không thể nào kháng lệnh, cô thở dài nói: “Vậy anh phải cẩn thận đấy, phải mặc thường xuyên áo chống đạn vào, còn phải cẩn thận với những người lính bên đó. Có đôi khi, chưa chắc kẻ địch đã khó đối phó, mà là “nội gián” mới đáng sợ.”

“Tuy đất nước chúng ta đã bắt đầu lớn mạnh, nhưng gián điệp vẫn luôn tồn tại khắp nơi, anh nhất định phải cẩn thận với những người xung quanh mà anh không quen biết.”

“Quan trọng nhất là, nếu anh không biết quý trọng bản thân mà bỏ mạng ở đó, thì em sẽ lập tức đi lấy chồng khác, để con của anh gọi người khác là bố!”

“Em dám!” Hoắc Đình Châu nghiến răng nghiến lợi nói.

Chỉ cần nghĩ đến việc vợ mình gả cho người khác, anh cảm thấy bực bội muốn g.i.ế.c người.

Vợ là của anh, con cũng là của anh, cho nên đừng có mơ tưởng đến chuyện tái giá.

Hai người “tâm sự” một lúc, Hoắc Đình Châu xoa bóp chân cho Tần Sương, sau đó ôm vợ vào lòng ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, Hoắc Đình Châu dành nửa ngày ở nhà với vợ, mãi đến khi anh rời đi, Tần Sương mới tiếp tục tìm việc gì đó để g.i.ế.c thời gian.

Còn Võ Bằng, sáng sớm anh ấy hôn tạm biệt Vu Vãn Vãn, sau đó mới lưu luyến rời đi.

Cũng may hiện tại Vu Vãn Vãn đang đi học, hai người cũng chưa có ý định sinh con sớm, cho nên Võ Bằng cũng yên tâm hơn phần nào.

Một tuần sau khi Hoắc Đình Châu rời đi, tâm trạng của Tần Sương đột nhiên trở nên cáu kỉnh.

Có lẽ là do mang thai, gần đây cô nhìn cái gì cũng thấy khó chịu.

Đường Mẫn là người đầu tiên phát hiện ra sự khác thường của con dâu. Bà tìm chồng mình, nhỏ giọng nói: “Lần này Đình Châu đi làm nhiệm vụ gì vậy? Sao đến một cuộc điện thoại báo bình an cũng không có? Ông xem, gần đây tâm trạng của Sương Sương không được tốt, cứ tiếp tục như vậy, tôi sợ con bé sẽ xảy ra chuyện mất.”

Nghe thấy con dâu có tâm trạng không tốt, Hoắc Viễn Quân cũng có chút bất đắc dĩ nói: “Nhiệm vụ lần này của Đình Châu là tuyệt mật, không phải là tôi không cho nó báo bình an, mà là quy định không cho phép.”

“Hay là bà gọi điện cho ba mẹ Sương Sương đến đây ở vài ngày đi. Dù sao thì ba ruột vẫn hiểu con gái hơn, để ông ấy khuyên nhủ con bé một chút.”

Đường Mẫn nhíu mày, thầm nghĩ hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy. Bà gật đầu: “Cũng được, vậy ngày mai ông đừng quên gọi điện cho ba mẹ Sương Sương đấy.”

“Yên tâm đi, tôi nhớ mà.”

Tần Sương còn chưa biết sự thay đổi của mình đã bị mẹ chồng chú ý đến, lúc này cô đang ở trong phòng vừa xem truyện tranh vừa trò chuyện với các con trong bụng.

“Các con yêu, ba có bình an trở về không?”

“Cộp!”

Nhìn thấy bàn chân nhỏ xíu của con đạp vào bụng, Tần Sương mỉm cười hạnh phúc.

Trước kia, hai người xa nhau, cô đã quen rồi, nhưng lần này, chồng vừa đi, cô cảm thấy trong lòng không thoải mái.

Có lẽ là do mang thai, cũng có lẽ là do gần đây cô quá dựa dẫm vào người đàn ông này, tóm lại, chỉ cần nghĩ đến việc chồng còn lâu mới về, cô cảm thấy không vui.

May mà xem truyện tranh một lúc, cô cũng chìm vào giấc ngủ.

Đêm khuya, Đường Mẫn đến phòng con dâu một chuyến, thấy con dâu ngủ ngon, bà mới yên tâm trở về phòng ngủ tiếp.

Sáng hôm sau, Tần Sương mơ màng tỉnh dậy, thấy mặt trời đã lên cao, cô mới chậm rãi xuống giường đi vào phòng vệ sinh.

Do bụng ngày càng lớn, lúc này cúi đầu xuống, cô đã không còn nhìn thấy chân mình nữa.

Cô dò dẫm mang dép vào, sau đó chậm rãi đi vào phòng vệ sinh.

Đường Mẫn thấy cũng muộn rồi, bưng bát canh sườn hầm đến phòng ăn, sau đó lên lầu gọi con dâu dậy.

“Cốc cốc cốc!”

“Sương Sương, con dậy chưa?”

Nghe thấy tiếng mẹ chồng, Tần Sương vội vàng nhổ kem đánh răng trong miệng ra, đáp: “Mẹ vào đi ạ, con dậy rồi.”

Nghe thấy tiếng con dâu, Đường Mẫn mới đẩy cửa bước vào: “Tối qua con ngủ có ngon không? Chân có bị đau nhức không?”

Gần đây, chân của con dâu thường xuyên bị phù nề, lúc con trai ở nhà còn có thể xoa bóp cho cô.

Bây giờ con trai đi rồi, không có ai chăm sóc con dâu, bà muốn giúp con dâu nhưng con bé không cần.

“Mẹ, con không sao, gần đây con sẽ hạn chế đi lại, mẹ đừng lo lắng cho con.”

“Haiz, không sao là tốt rồi. Nếu con cảm thấy không thoải mái thì phải nói với mẹ, chân bị phù nề mà không xoa bóp sẽ rất khó chịu, con đừng có khách sáo với mẹ.”

“Nếu không thì còn có thím Trương mà, con đừng có tự mình chịu đựng, biết chưa?” Đường Mẫn lo lắng nói.

“Con biết rồi ạ, con thay quần áo rồi xuống nhà ăn cơm ngay đây. Nếu mẹ muốn đi đánh bài thì cứ đi đi, không cần lo lắng cho con, con sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt.”

Thấy mẹ chồng từ bỏ cả việc đánh bài vì mình, Tần Sương cảm động nói: “Mẹ đối xử với con tốt quá, đợi con sinh xong, con sẽ dẫn mẹ đi du lịch nước ngoài.”

Đường Mẫn thấy hôm nay sắc mặt con dâu khá tốt, để Tần Sương ăn sáng xong dìu cô đi dạo trong sân một vòng.

Hàng xóm xung quanh thấy bụng Tần Sương lớn như vậy, đều kinh ngạc không thôi.

Nếu không phải Tần Sương vốn cao ráo, thì lúc này chắc chắn đã biến thành một quả cầu tròn vo rồi.

“Chị Đường à, con dâu nhà chị chắc chắn là mang thai nhiều hơn một đứa nhỉ? Bụng lớn quá đi mất.” Một người hàng xóm đi tới hỏi.

Đường Mẫn mỉm cười: “Đúng vậy, con dâu tôi mang thai đa thai, bây giờ đã được sáu tháng rồi, đương nhiên bụng phải to hơn một chút. Trương Lan, cô định đi chợ sao?”

“Ôi, gần đây trên thị trường có rất nhiều loại rau củ quả, tôi đang định trời lạnh rồi, mua ít thịt dê về bồi bổ, đổi lại là trước đây thì đừng nói đến thịt dê, ngay cả mua một miếng thịt lợn cũng khó khăn. Bây giờ cuộc sống thật sự là ngày càng tốt hơn rồi.”

Đường Mẫn đáp: “Đúng vậy, bây giờ trên thị trường có rất nhiều người bán hàng, ngay cả những nghề thủ công truyền thống trước đây sắp mai một giờ cũng đã xuất hiện trở lại. Đổi lại là trước đây thì không dám nghĩ tới. Cô đã muốn đi chợ rồi thì đi nhanh đi, muộn là hết thịt ngon đấy.”

Trương Lan cười nói: “Đúng vậy, bây giờ tôi phải đi ngay đây, nếu không sẽ không mua được thịt ngon mất. Hai người cứ đi dạo tiếp đi, chúng ta gặp lại sau nhé.”

Tiễn Trương Lan xong, Đường Mẫn mới quay sang nói với Tần Sương: “Sương Sương à, gần đây con có muốn ăn gì không, để mẹ đi chợ mua về, hoặc là bảo Đinh Xuyên mang về cho.”

Tần Sương lắc đầu: “Con không muốn ăn gì đặc biệt, chỉ là gần đây rất thèm ăn cay, hay là con gái trong bụng muốn ăn nhỉ?”
 
Back
Top Bottom