Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu

Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 320: Chương 320



Tần Phong nghĩ thầm có thể nói thế nào được nữa, vốn là người vợ chưa từng gặp mặt, bọn họ muốn mang đi thì cứ mang đi thôi. .

Giống như bọn họ nói, lá rụng về cội, có lẽ bà ấy cũng muốn như vậy, ít nhất lại có thể được ở bên cạnh làm bạn với ba mẹ của mình.

Sau đó ông ấy nói: “Con không có ý kiến gì con nghĩ Hiểu Yến cũng muốn hầu hạ ở bên cạnh ba mẹ cô ấy.”

Hạ Hồng Sâm thấy người anh rể này đã đồng ý, Hạ Hồng Sâm vô cùng hài lòng gật đầu.

“Nếu đã như vậy, xin hãy sắp xếp thời gian để chúng tôi đến đó. Gần đây tôi và mẹ tôi đều không bận việc gì, chờ sau khi giải quyết ổn thỏa mọi việc, chúng tôi mới trở về.”

“Ngoài ra, tôi đã mua một căn biệt thự cho Sương Sương, xem như là của hồi môn cho con bé. Về phần những đồ trang sức khác, sau này tôi sẽ chia phần của chị cả cho Sương Sương.”

Tần Sương thấy cậu tặng cho mình một căn biệt thự, vội vàng xua tay nói: “Cháu đã có một căn nhà, cậu nên tặng cho mấy người anh em họ của cháu đi.”

“Không được, nhà của bọn họ đều ở Hải Thành, mỗi người đều có một căn, đây là tặng cho cháu, nếu cháu không nhận chính là không xem người cậu này là người một nhà.”

Hạ Hồng Sâm nói rất kiên quyết, dù sao nhà cũng đã mua rồi, không nhận cũng phải nhận.

Âu Dương Tình biết điều kiện của cháu gái mình rất tốt, nhưng đây là một chút tấm lòng của bọn họ, bà ấy cũng nói: “Cho cháu thì cháu cứ nhận đi, cái vòng tay này cũng tặng cho cháu. Lúc đi quá vội vàng, bà cũng không mang theo quá nhiều đồ, chờ trở về Hải Thành, bà còn có thứ khác cho cháu.”

“Vốn dĩ là để cho mẹ cháu, bây giờ mẹ cháu đã không còn, những thứ này cháu cứ yên tâm nhận lấy là được.”

Nhìn thấy đối phương kiên trì như vậy, Tần Sương cũng chỉ đành bất lực, cuối cùng đành phải nhận lấy tất cả, nghĩ thầm sau này sẽ tặng bọn họ một ít đồ tốt đáp lễ là được.

“Bà ngoại, cảm ơn bà. Từ nay về sau cháu sẽ thay mẹ cháu hiếu thảo với bà, chuyện đã qua bà cũng đừng có suy nghĩ nữa.”

“Mấy năm nay bà của cháu sống cũng rất khổ, lúc trước ông ấy chấp hành nhiệm vụ bí mật, lúc trở về cũng là cửu tử nhất sinh, khi mẹ cháu ra đi cũng rất thanh thản, cháu nghĩ bà ấy cũng không oán trách bố cháu.”

Dú nói thế nào bố cũng là người thân, nếu mấy người mà ngoại cứ bám lấy chuyện này không buông thì ba cũng sẽ sống không mấy vui vẻ.

Cho nên vẫn là tạo mối quan hệ tốt đẹp thay cho ba.

Âu Dương Tình nhìn thấy cháu gái nói như vậy, tự nhiên hiểu được cô có ý gì.

Ba ruột luôn gần gũi hơn bọn họ, cho nên bà ấy gật đầu nói: “Chúng ta đều nghe theo Quai Bảo, sau này mọi người đều sẽ sống tốt.”

Sau đó, mọi người trò chuyện một lúc, Tần Sương lại đi chuẩn bị nấu một nồi lẩu cho bữa tối.

Hoắc Đình Châu cũng đi ra ngoài một chuyến, khi trở về lần nữa còn mang theo không ít nguyên liệu nấu ăn.

Khi nhìn thấy vợ mình đang chuẩn bị nấu lẩu, anh cũng xắn tay áo giúp rửa rau.

“Vợ ơi, hế nào rồi? Đã nói hết mọi chuyện rồi sao?”

“Vâng, không sao đâu. Dù nói thế nào thì mẹ em cũng đã qua đời. Nếu thật sự muốn cố tình gây sự, có lẽ em sẽ không bình tĩnh như vậy.”

Cô hy vọng có thêm nhiều người thân, nhưng không phải là những người họ hàng không nói lý, đã qua nhiều năm như vậy đều chưa từng xuất hiện. Chuyện mẹ cô mất sớm, cả hai bên đều phải chịu trách nhiệm.

Giống như chính bọn họ đã nói, không cẩn thận để lạc mất mẹ, nếu không có bố cô thì có lẽ mẹ cũng đã không giữ được mạng.

Cho nên số phận đã như vậy, không ai có thể trách móc ai được.

Khi hai người đang nói chuyện, Hạ Hồng Sâm dẫn theo con gái Hạ Vãn Vãn và con trai út Hạ Bắc Mặc bước vào.

Hạ Vãn Vãn vừa vào cửa đã lớn tiếng ồn ào: “Chị họ của con ở đâu? Chị họ, chị ở đâu?”

Tần Sương nghe thấy tiếng gọi của cô ấy, cũng không nói nên lời: “Anh cứ làm trước đi, em đi xem một chút. Cậu em nói em trai họ và em gái họ đều đang học đại học ở đây, cho nên em nói cậu dẫn người đến đây để nhận nhau, tránh cho sau này gặp mặt không nhận ra lại gây xung đột.”

“Đúng vậy, chuyện ở đây cứ giao cho anh, em đi ra ngoài xem một chút đi.”

Tần Sương lau đi vết nước dính trên tay, đi ra khỏi phòng bếp.

Khi nhìn thấy hai đứa trẻ bên cạnh cậu mình, cô còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, đã bị con gấu lớn Hạ Vãn Vãn ôm chặt lấy.

“Oa, sau này em cũng có chị gái. Chị ơi, nhìn dáng dấp chị đẹp quá.”

Nhìn thấy em gái họ nhiệt tình như vậy, Tần Sương cũng không nói nên lời: “Em xuống đi đã, sao nhìn em lại đen như vậy?”

“Ôi chị họ, sao chị có thể người ta như vậy? Em buồn quá, không có quà không dỗ được người ta đâu.”

Hạ Hồng Sâm nhìn thấy con gái mình làm trò như vậy, sắc mặt cũng đen đi, nói: “Sương Sương, cháu đừng tức giận. Tính cách của Vãn Vãn chính là như vậy, nó không làm cháu sợ đấy chứ?”

Tần Sương lắc đầu: “Không có đâu, em gái họ rất đáng yêu. Người này là em trai họ của cháu sao?”

Hạ Bắc Mặc gật đầu: “Xin chào chị họ, em là Hạ Bắc Mặc, đang học tại Đại học Bắc Kinh.”

“Rất giỏi, học tập thật tốt, có gì không hiểu thì cứ hỏi chịt, sau này mấy người cậu trở về Hải Thành, em và Vãn Vãn được nghỉ cứ đến chỗ này của chị, đều là người một nhà, không cần khách sáo.”

“Vâng, vậy thì làm phiền chị họ rồi.”

Hạ Vãn Vãn nhìn thấy anh trai mình nho nhã như vậy lập tức bĩu môi nói: “Chị họ, chị nhìn em này, bảo bối nhỏ của chị đang buồn đây.”

Tần Sương bất đắc dĩ cười nói: “Được rồi, chúng ta đợi lát nữa ăn lẩu đi, trước tiên vào phòng khách ngồi một lát. Chị đã chuẩn bị quà cho các em rồi, chờ ăn tối xong sẽ tặng cho em có được không?”

Hạ Vãn Vãn vừa nghe nói thật sự có quà, lập tức vui vẻ nói: “Em nghe lời chị.”

Trước kia cô ấy từng ghen tị với người khác vì có chị gái, nhưng bây giờ cô ấy cũng có một người chị, rốt cuộc không cần phải ghen tị với người khác nữa.

Hơn nữa, chị gái cô ấy còn là thủ khoa quả cả nước, dáng dấp lại giống như tiên nữ, cô của cô ấy thật là tốt, sinh cho cô ấy một người chị gái xinh đẹp như vậy.

Tần Sương xoa đầu em gái họ, thầm nghĩ đứa trẻ này vẫn còn chưa trưởng thành, tâm tình vẫn còn trẻ con. Quả nhiên, một cô bé được chiều chuộng lớn lên sẽ rất vui vẻ.

Sau đó, nồi lẩu được bưng lên bàn, cả nhà ngồi cùng nhau, lúc này Tần Sương mới giới thiệu người nhà một chút, kết quả chưa còn chưa giới thiệu xong thì đã có hai vị khách không mời mà đến bước vào.

Hoắc Nam Hi vừa vào cửa đã quệt miệng nói: “Chị dâu, chị nấu đồ ăn ngon sao lại không gọi điện cho bọn em? May mà em và anh hai thông minh, tự mình tới đây, ha ha.”

Nhưng thấy trong phòng còn có người khác, cô ấy lập tức lúng túng nói: “Xin lỗi, chị dâu, có phải quấy rầy mọi người tiếp khách rồi không?”

Tần Sương nhìn thấy là hai người bọn họ, cũng cười nói: “Không sao, đều là người nhà, hai người các em cũng cầm bát đùa tới ăn đi, vừa hay chị giới thiệu em trai em gái của chị cho các em.”

Khoảnh khắc Hoắc Nam Hi vừa bước vào cửa, trái tim Hạ Bắc Mặc không kiểm soát được mà nhảy lên, tự hỏi sao lại có một cô gái dễ thương như vậy.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 321: Chương 321



Hơn nữa, cô ấy còn là em chồng của chị họ, xem ra sau này có thể thường xuyên gặp mặt.

Khi cậu ấy còn đang suy nghĩ lung tung thì Tần Sương đã mở miệng nói: “Đây là Hoắc Đình Xuyên, học cùng trường đại học chị, là em trai của chồng chị.”

“Người còn lại là Hoắc Nam Hi, em gái chồng của chị. Nói mới nhớ, cô ấy học cùng trường đại học với em trai họ. Trước đây hai người đã gặp nhau bao giờ chưa?”

Hạ Bắc Mặc lắc đầu: “Bọn em chưa từng gặp mặt, năm nay tân sinh viên tương đối nhiều, chị họ không nói em còn không biết bọn em là bạn cùng trường.

Hoắc Nam Hi nghe được cậu ấy học cùng trường với mình, lập tức cười nói: “Xin chào, sau này chúng ta có thể thường xuyên chơi đùa cùng nhau.”

“Vâng, tôi tên Hạ Bắc Mặc, tôi là em họ của chị Tần Sương. Đây là em gái tôi Hạ Vãn Vãn, cô ấy đang học tại Đại học Quốc phòng.”

Hai mắt Hoắc Nam Hi sáng lên: “Chị gái nhỏ thật là ngầu! Chị có biết Mục Nghiệp Kiêu không? Chị ấy cũng học cùng trường với chị.”

Hạ Vãn Vãn vừa nghe nói đối phương quen biết với Mục Nghiệp Kiêu, lập tức cười nói: “Đừng nhắc tới, duyên phận rất kì diệu, chúng tôi không chỉ học cùng lớp mà còn ở cùng ký túc xá, thể lực của cô ấy cực kỳ tốt.”

Tần Sương nghe được lời này, nghĩ thầm duyên phận này đúng là quá trùng hợp, xem ra quay tới quay lui, nhất định là người một nhà.

“Được rồi, tạm thời đừng nói chuyện nữa, Nam Hi, Đình Xuyên, vị trưởng bối này là bà ngoại của chị còn đây là cậu hai và mợ hai của chị, hai em chào hỏi một tiếng đi.”

Hoắc Nam Hi: “Chào bà ngoại, chào cậu mợ.”

Hoắc Đình Xuyên: “Chào bà ngoại, chào cậu mợ.”

Mặc dù không biết từ khi nào chị dâu có thêm một bà ngoại nhưng nhìn tướng mạo bọn họ có thể biết là người một nhà.

Thật ra, Hạ Vãn Vãn có mấy phần giống chị dâu. Vì sao Hoắc Đình Xuyên đột nhiên cảm thấy có chút rung động c.h.ế.t tiệt này nhỉ?

Âu Dương Tình thấy bọn họ đều là những đứa trẻ ngoan, tự nhiên cũng cười nói: “Được rồi, tất cả ngồi xuống ăn cơm đi. May mà tối nay là ăn lẩu, nếu không bây giờ đồ ăn đã nguội hết rồi.”

Hạ Hồng Sâm cũng thấy vậy, cười nói: “Mọi người ngồi xuống ăn cơm đi, từ nay về sau các các đều học đại học ở đây, có thể chăm sóc lẫn nhau, chỉ tiếc là một người anh trai họ và em trai họ không học ở chỗ này thôi. Nếu không một đám người trẻ tuổi các em tụ tập lại một chỗ khi rảnh rỗi còn có thể chơi đùa cùng nhau.”

“Sau này khi mọi người đến Hải Thành sẽ đến nhà cậu, ở đó còn có nhiều chỗ vui chơi hơn ở đây, đến lúc đó cậu sẽ dẫn các cháu đi chơi.”

Hạ Hồng Sâm cũng rất hài lòng với hai đứa trẻ này, xem ra bọn họ được giáo dục rất tốt, lại còn tôn trọng chị dâu là cháu gái của mình, điều này còn hơn cả việc tặng bất kỳ món quà nào.

Dù sao, thời buổi này mối quan hệ với ba mẹ chồng có chút khó xử lý, bây giờ nhìn thấy tình hình như vậy, ông ấy biết cháu gái mình sống rất tốt cho nên cũng rất hài lòng.

Tần Sương nhúng chín thịt, gắp cho vào bát của bà ngoại, nhìn người một nhà hoà thuận vui vẻ, cảm thấy đại gia đình lại được mở rộng ra, thật là tốt.

Âu Dương Tình ăn đồ ăn cháu gái gắp cho, ăn nhiều hơn bình thường một chút, đến khi ăn không nổi nữa mới lên tiếng: “Bà no rồi, các cháu cứ ăn từ từ, mùa đông ăn món lẩu nóng hổi này đúng là ấm áp.”

“Dao Dao, sau này con học cách nấu món lẩu này từ chỗ Sương Sương đi. Đợi sau khi trở về con cũng làm một bữa cho anh cả và chị dâu cả của con ăn thử.”

Lục Dao mỉm cười nói: “Con biết rồi, mẹ ơi, con sẽ học theo Sương Sương.”

Tần Sương nuốt miếng thịt dê trong miệng, cũng mỉm cười trả lời: “Món này rất đơn giản, chủ yếu chính là nguyên liệu làm món lẩu, trong nhà cháu vẫn còn rất nhiều, đợi khi mọi người về Hải Thành, cháu sẽ mang thêm cho mọi người một ít đem về. Chờ khi cháu được nghỉ hè, cháu lại đi đến Hải Thành thăm cậu cả, nhờ mọi người trờ về nói với cậu cả một tiến, không cần nhớ thương cháu, chờ cháu nghỉ sẽ đi tới đó.”

“Ngoài ra, cháu cũng định mua mấy căn nhà ở đó giữ lại chờ tăng giá trị. Nếu cậu hai có thời gian rảnh rỗi, sau, khi cậu trở về có thể xem giúp cháu được không?”

Hạ Hồng Sâm: “Được, chuyện này không thành vấn đề, cậu nhất định sẽ xem cho cháu mấy căn nhà ở vị trí tốt, nhưng vẫn là tầm nhìn của cháu rất tốt. Bây giờ tình hình càng ngày càng tốt, nhu cầu nhà ở tự nhiên sẽ bắt đầu tăng lên. Trước đây cậu cũng đã mua máy căn viện tử và biệt thự.”

“Xem ra chú hai và cháu đều có tầm nhìn tốt. Về phần các em trai em gái, chị đề nghị nếu trong tay các em có tiền tiết kiệm thì tốt nhất nên mua nhà ở. Lãi suất ngân hàng cũng chẳng được bao nhiêu..”

“Khỏi cần phải nói, nếu bây giờ các em mua nhà thì mười năm nữa chắc chắn giá sẽ tăng lên gấp chục lần.”

“Đương nhiên, nếu không đủ tiền, chị có thể cho các em mượn, đến lúc đó chỉ cần trả lại tiền vốn cho chị. Thế nào?”

Bọn họ đều là một gia đình, tất nhiên cô không thể ăn thịt một mình, tất cả mọi người cùng có tiền mời được, tránh cho cho đến lúc đó có người lại bị đau mắt đỏ.

Mấy tiểu bối nghe xong lời này, còn có gì mà không hiểu, đây là chuẩn bị dẫn theo bọn họ cùng bay lên.

Vì thế Hoắc Nam Hi là người đầu tiên mở miệng lên tiếng: “Chị dâu, chị mua cho em ba căn là được, trong tay em chắc phải có hơn ba vạn, nếu không đủ thì chị cho em mượn trước, nói không chừng sau này em cũng có thể giàu có.” Tầm nhìn của chị dâu nhà mình chắc chắn là không sai, bây giờ không ôm đùi thì đợi đến bao giờ?

Sau đó Hoắc Đình Xuyên cũng nói: “Em chỉ có hơn một vạn tệ thôi, chị mua cho em hai căn đi, cũng mượn chị dâu trước, có được không?”

Tần Sương mỉm cười: “Được, đương nhiên, nếu các em gặp được các món đồ cổ thì tốt nhất cũng nên mua về một ít. Tem cũng có thể tăng giá trị. Ví dụ như như bức Giang Sơn Một Màu Đỏ, tem khỉ, tem quân đội là tốt nhất. Dù sao đi nữa, những thứ có thể tăng giá trị chị cũng đã nói cho các em biết rồi, việc bạn các em có nắm bắt được hay không là tùy thuộc vào chính mình.”

Khi mọi người nghe được tem cũng có thể tăng giá trị, lập tức kích động không thôi.

Thứ này bây giờ rất rẻ, chỉ cần dùng tiền ăn vặt là có thể mua được rất nhiều.

Đặc biệt là khi Hạ Vãn Vãn nghĩ đến những con tem đẹp mắt mà mình đã sưu tầm được, hai mắt lập tức sáng lấp lánh nói: “Chị họ, tem thật sự có thể kiếm tiền sao? Em có rất nhiều.”

“Đúng vậy, sau này trọn bộ sẽ có giá trị nhất, còn những con tem riêng lẻ sẽ có giá thấp hơn một chút. Dù sao, chúng cũng giống như vàng trong loạn thế, đồ cổ trong thời bình. Những con tem đương nhiên cũng là nhân chứng của lịch sử.”

“Tất nhiên, đồ cổ nhìn không đẹp lắm thì đừng vung tiền, có rất nhiều đồ giả.”

“Khi chị còn là một thanh niên tri thức ở nông thôn biết được không ít bảo vật được đào ở bãi phế liệu. Đến bây giờ vẫn có thể tìm được bảo vật.”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 322: Chương 322



“Nhất là những bức thư hoạ và sách cổ nhìn có vẻ không có giá trị gì, rất nhiều trong số đó là đồ cổ. Nếu có thể nác em nhìn thấy thì nên cố gắng mang về. Chỉ nghĩ đợi mấy năm nữa trong bãi phế liệu sẽ không còn đồ cổ nữa đâu.”

Hạ Hồng Sâm thấy cháu gái có con mắt tinh tường, cũng lên tiếng: “Trước đây chỗ cậu cũng có cất giữ lại một số đồ cổ, nhưng cậu đang định mở một nhà máy ở Hải Thành. Chúa nghĩ cậu nên mở nhà máy gì thì tốt?”

Tần Sương nghe vậy, không giấu vẻ vụng về nói: “Hiện tại đồ của trẻ con và phụ nữ kiếm được nhiều tiền nhất, nhưng phòng thí nghiệm của cháu còn chưa xây dựng xong, cháu cảm thầy sau này cậu cháu chúng ta có thể hợp tác, hiện tại ngành có thể không lo lỗ vốn chính là quần áo, cháu có thể cung cấp các bản vẽ thiết kế.”

“Chúng ta chỉ bán quần áo phụ nữ và quần áo trẻ em. Nếu muốn bán cả quần áo nam, tốt nhất nên thành lập một thương hiệu quần áo nam riêng, chỉ sản xuất vest và sơ mi công sở cao cấp.”

“Bên trên sẽ sớm có những động thái lớn. Sau này sẽ càng ngày càng có nhiều người kinh doanh, thị trường kinh doanh quần áo nam đương nhiên có thể kiếm lời.”

“Cháu biết rất nhiều mẫu thiết kế quần áo trẻ em. Chỉ cần cậu hai cảm thấy có thể làm, bên phía cháu có thể gửi bản thiết kế qua đường bưu điện cho cậu bất cứ lúc nào, cậu thấy thế nào?”

Hạ Hồng Sâm nghe cháu gái nói xong, cảm thấy vô cùng khả thi, phụ nữ thích chưng diện từ xưa đã sẵn lòng bỏ tiền ra để làm đẹp cho mình. Nếu có quần áo đẹp mắt, phần tiêu thụ chắc chắn sẽ không thành vấn đề.

“Vậy sau này cháu viết một bản kế hoạch chi tiết cho cậu xem có được không? Sau này cháu đóng cổ phần bằng kỹ thuật, cậu cho cháu ba mươi phần trăm cổ phần có được không?”

Tần Sương lắc đầu: “Nhiều quá, cứ cho mười lăm phần trăm là được rồi, các anh em trong nhà cũng cho mỗi người năm phần trăm đi, coi như tiền tiêu vặt.”

Cô không thể yêu cầu nhiều như vậy, điều duy nhất cô có thể làm là lập kế hoạch và vẽ các bản thiết kế, cũng không lãng phí bao nhiêu thời gian, cho nên mười lăm phần trăm là được rồi.

Hơn nữa sau này cô sẽ mở một nhà máy khoa học kỹ thuật, cho nên không để chút tiền ít ỏi này vào trong mắt.

“Sương Sương, mười lăm phần trăm không phải là quá ít sao? Cậu cảm thấy hai mươi phần trăm đi. Bốn đứa trẻ còn lại mỗi đứa được năm phần trăm, còn cậu nhận sáu mươi phần trăm. Vừa hay, quyết định như vậy đi.”

Tần Sương còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng Lộ Dao lại nói thẳng: “Nghe lời cậu hai của cháu đi, sau này quần áo ở nhà máy mới mới sẽ dựa vào thiết kế của cháu, hơn nữa từ nay trở đi mỗi một kiểu dáng quần áo mới, mợ sẽ gửi qua đường bưu điện cho cháu một bộ, cam đoan sau này cháu không cần phải mua quần áo.”

“Nhưng vải vóc cũng là một vấn đề, cháu nghĩ chúng ta có nên tự dệt không? Nhưng đáng tiếc là chúng ta không biết kỹ thuật.”

Nghe được lời này của mợ hai, lúc này Tần Sương mới lại nói: “Cháu biết kỹ thuật dệt nhuộm, cũng có thể nâng cấp máy dệt mới cho mọi người, đến lúc đó đảm bảo vải vóc sản xuất ra tốt hơn vải vóc hiện tại trên thị trường.”

Lộ Dao nghe vậy, lập tức không biết nên nói thế nào cho phải. Cô cháu gái này có chút quá lợi hại rồi, tại sao cái gì cũng biết?

“Cậu hai, chúng ta tiến hành dệt và may cùng nhau luôn đi, miễn cho đến lúc đó có người thấy quần áo của chú bán chạy, lại động tay động chân vào vải vóc. Thay vì làm từ từ từng phần thì chúng ta làm quy mô lớn ngay từ đầu, nếu không đủ tiền thì chỗ cháu còn có.”

Nghe những lời nói mạnh mẽ của cháu gái, Hạ Hồng Sâm nghĩ thầm, đúng là người nhà họ Hạ bọn họ, tài năng kinh doanh đúng là còn lợi hại hơn cả ba của ông ấy.

Sau đó, ông ấy vỗ bàn nói: “Đã như vậy, cứ quyết định vậy đi. Chờ cháu viết ra bản kế hoạch, cậu trở về Hải Thành sẽ bắt đầu xây dựng nhà máy.”

Mấy tiểu bối nghe Tần Sương cứ như vậy thuận miệng chỉ trỏ, một nhà máy may mặc theo đó mà được thành lập, quả nhiên không thể so sánh với yêu nghiệt, quá đáng sợ!

Sau khi ăn xong bữa tối, mấy người Âu Dương Tình chuẩn bị ra về, bọn họ đã mua nhà ở chỗ này nên đương nhiên không thể ở lại đây.

Hai người Tần Sương và Hoắc Đình Châu lái xe đưa bọn họ trở về, thuận tiện biết chỗ nhà bà ngoại.

Về phần Hoắc Nam Hi và Hoắc Đình Xuyên cũng được Hoắc Đình Châu đưa về, hai bóng đèn vẫn không nên xuất hiện ở trước mặt thì tốt hơn.

Sau một ngày mệt mỏi, ban đêm, hai vợ chồng trẻ nằm trên giường, vừa tâm sự về những dự định tương lai của mình, vừa quấn quýt thân mật.

Hoắc Đình Châu giày vò đến quá nửa đêm mới ôm vợ ngủ thiếp đi, cũng không biết lúc này đứa trẻ có tới hay không.

Vừa nghĩ đến việc sau này có một bé gái mềm mại, thanh tú gọi mình là bố, anh vui mừng không thể tả xiết.

Sau một đêm ngon giấc, ngày hôm sau Tần Sương ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới mở mắt thức dậy.

Thấy bên cạnh đã sớm không còn bóng dáng của ngường đàn ông, lúc này cô mới thức dậy, mặc quần áo, bắt đầu đánh răng rửa mặt.

Nghĩ đến việc còn phải đến bệnh viện thăm em gái của Hổ Tử, cô tuỳ tiện ăn một miếng điểm tâm rồi gọi lớn: “Tần Dã, chúng ta phải đi bệnh viện, em chuẩn bị xong chưa?”

Tần Dã đang làm bài tập trong phòng nghe được lời này, lập tức vứt bút chì, đi ra ngoài nói: “Em đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta ngay bây giờ đi sao?”

“Đúng vậy, em có muốn mang theo thứ gì thì cứ mang theo, chúng ta sẽ ra ngoài ngay.”

Tần Dã nghe vậy, lập tức quay về phòng, xách cặp sách đầy ắp bước ra ngoài.

Sau đó Tần Sương trực tiếp lái xe đưa Tần Dã tới bệnh viện quân y.

Người đàn ông của cô nói ở bên kia đã thuê một y tá chăm sóc, hiện tại vẫn chưa biết kết quả kiểm tra thế nào, cho nên nhân lúc còn chưa nhập học, nhất định phải sắp xếp tốt cho đứa trẻ mời được.

Sau đó, hai người vừa đến bệnh viện, dựa theo thông tin mà Hoắc Đình Châu đưa cho, trực tiếp đi đến khoa nội trú.

Khi nhìn thấy đã được bố trí phòng đôi, Tần Sương cũng cảm thán trước sự chu đáo của chồng mình.

Tuy nhiên, Tần Dã lại đi tới cửa, có chút lo lắng nói: “Chị ơi, em gái có thể nào không thích em không?”

“Không đâu, em là một người anh trai tốt, em gái em chắc chắn sẽ thích em, chúng ta vào xem một chút đi!”

Tần Dã thấy chị gái mình nói như vậy, cũng đè xuống sự lo lắng trong lòng. Sau khi bước vào, nhìn thân hình gầy gò nhỏ bé trên giường bệnh, cậu bé không nhịn được nữa mà bắt đầu rơi nước mắt.

“Ôi... chị ơi, sao em gái em lại biến thành bộ dạng này? Em ấy gầy quá.”

Nhìn thấy Tần Dã khóc, trong lòng Tần Sương cũng không dễ chịu chút nào. Đứa trẻ nhỏ bé nằm ở đó giống như một con búp bê rách nát, nếu không phải vẫn còn hơi thở, cô còn tưởng rằng là người chết.

Hai người còn chưa kịp nói chuyện, y tá từ đi ra ngoài lấy nước đã bước vào, nhìn thấy hai người xa lạ ở trong phòng bệnh, cô ấy cũng nghi hoặc hỏi: “Hai người là ai?”

Tần Sương quay người, khách sáo nói: “Chúng tôi là người nhà của đứa trẻ, đây là anh trai của cô bé, tôi nghĩ có lẽ đã có người giải thích cho cô rồi.”

Y tá nghe nói là người nhà của cô bé, lúc này mới mỉm cười nói: “Xin chào, đây là cô Tần phải không? Cấp trên đã nói cho tôi biết rồi.”

“Vâng, xin chào, khi nào đứa trẻ này có thể tỉnh lại? Tôi còn một số chuyện muốn hỏi.

“Sẽ sớm thôi. Sau khi truyền dịch buổi sáng xong, cô bé sẽ ngủ thiếp đi. Đợi lát nữa chuẩn bị ăn trưa có lẽ sẽ tỉnh lại thôi. Nhưng đứa trẻ này thực sự rất đáng thương. Trên người cô bé không có một chút thịt nào, cũng không biết làm thế nào mà cô bé có thể sống sót được.”

Tần Sương nghe xong, lại nói với Tần Dã: “Em ở lại đây với em gái, chị sẽ đi gặp bác sĩ điều trị hỏi thăm tình hình cụ thể một chút, chỉ cần có thể điều trị, chị nhất định sẽ chữa khỏi cho em gái, em đừng cảm thấy nặng nề, biết không?”

“Vâng, em nghe lời chị, chờ em trưởng thành, nhất định sẽ báo đáp chị.”

“Đứa trẻ ngoan, chỉ cần em khỏe mạnh lớn lên là chị sẽ vui vẻ.”

Ở kiếp trước, cô và ba từng nhận nuôi không ít đứa trẻ mồ côi, nhìn những đứa trẻ đó khỏe mạnh lớn lên, lần lượt lập thành gia lập nghiệp, cũng coi là một loại thành tựu.

Mọi người đều nói rằng những người đầu đường xó chợ đều không phải là người tốt lành gì, nhưng lại không ai biết những tên lưu manh giả danh trí thức còn tàn nhẫn đáng sợ hơn những người đầu đường xó chợ như bọn họ.

Cho dù người khác có kỳ thị những người như bọn họ thế nào thì cô và ba đều làm việc không thẹn với lương tâm, cho nên kiếp trước mới có thể sống thư thái như vậy.

Đôi khi cô tự hỏi, có phải ở kiếp trước mình đã làm được nhiều việc tốt, mới tích lũy công đức cho bản thân và ba cô, nếu không thì c.h.ế.t cũng đã c.h.ế.t rồi, sao có thể còn may mắn được xuyên không như vậy.

Cho nên làm người, vẫn nên làm nhiều việc tốt một chút.

Sau khi Tần Sương tìm gặp bác sĩ điều trị cho đứa trẻ, hỏi thăm tình hình, cô mới biết đứa trẻ là lớn lên mới mắc bệnh tim.

Chỉ là hiện tại trong nước vẫn chưa phát minh loại thuốc đặc hiệu về phương diện này.

Nhưng Tần Sương cũng không phải nhân tài chuyên ngành điều chế dược phẩm, ngoại trừ mua thuốc ở trong trung tâm mua sắm cho đứa trẻ trước, hiện tại cũng không có biện pháp nào tốt hơn.

Nếu sớm biết sẽ đến thời đại lạc hậu như vậy, lúc trước cô đã học tập y thuật thật cẩn thận.

Cô mang theo tâm trạng phức tạp trở lại phòng bệnh, lại thấy đứa trẻ kia đã tỉnh lại.

Khi Hổ Tử nhìn thấy chị gái mình quay lại, cũng lên tiếng: “Chị ơi, sau khi em gái của em tỉnh dậy có chút ngơ ngác không nói lời nào, chị nói có phải em ấy bị ngốc không?”

Tần Sương nghe xong lời này, cũng đi tới xem đứa bé trên giường, thấy ánh mắt cô bé không hề mơ màng, có lẽ là do điều trị lâu dài nên đứa trẻ này có chút buồn bực.

“Em gái nhỏ, đây là anh trai của em, là anh trai ruột của em, bệnh tình của em không phải vấn đề dì lớn, sau này em sẽ đi học giống như các bạn học bình thường khác.”

“Gia đình của em không còn nữa, sau này anh trai của em sẽ chăm sóc em, anh trai sẽ không đối xử tệ với em giống như ba mẹ nuôi, anh trai cũng sẽ càng yêu thương em nhiều hơn.”

“Chị biết em đang suy nghĩ gì, em đang nghĩ nếu bệnh của mình không chữa được, sau này sẽ là gánh nặng của anh trai.”

“Thật ra không phải như vậy, bệnh của em có thể chữa khỏi, chỉ là vấn đề thời gian, em tin tưởng chị được không?”

Cô gái trên giường nghe Tần Sương nói xong, một lúc lâu sau mới chậm rãi ngẩng đầu lên mở miệng nói : “Thật sự có thể chữa khỏi sao?”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 323: Chương 323



Thấy cuối cùng cô bé cũng lên tiếng, Hổ Tử vô cùng phấn khích.

Tần Sương mỉm cười dịu dàng nói: “Đứa trẻ ngoan, chị sẽ không lừa em, chờ trị liệu ban đầu kết thúc, em có thể về nhà cùng chị, từ từ điều trị.”

“Đây là anh trai ruột của em, em có thể không nhớ rõ, lúc trước anh trai em bị bọn buôn người bắt cóc, sau đó trở về thành phố mới đi tìm gia đình em, đáng tiếc chỉ còn lại một mình em.”

Du Du nhìn khuôn mặt Tần Dã, lập tức rưng rưng nước mắt nói: “Ba, anh thật là giống ba, vậy anh thật sự là anh trai đã lạc mất của em sao?”

Tần Dã điên cuồng gật đầu: “Đúng vậy, anh là anh trai thất lạc của em, anh nghĩ có lẽ bình thường ba mẹ rất hay nhắc đến anh phải không?”

“Lúc trước đều là lỗi của anh, nếu không phải anh ham chơi thì đã không bị người ta bắt cóc. Nếu anh không bị bắt cóc, cũng sẽ ngay cả gặp mặt ba mẹ mình lần cuối cũng không thể.”

“Em gái, sau này có anh trai ở đây, anh sẽ chăm sóc em thật tốt. Hơn nữa, đây là chị gái, sau này chị ấy cũng sẽ là chị gái của em. Khi chúng ta trưởng thành, nhất định phải hiếu thảo với chị gái, biết không?”

“Nhưng em vẫn chưa nói cho anh biết, em tên gì?”

Du Du thấy anh trai đối xử tốt với mình như vậy, cô bé mỉm cười nói: “Vu Du Du, là ba đặt tên cho em, nghe có hay không?”

“Nghe hay lắm, nhưng anh trai đã quên mất chuyện khi còn nhỏ. Bây giờ anh tên là Tần Dã, cùng họ với chị gái.”

“Nhưng trong lòng anh, gọi thế nào xung không quan trọng, dù sao gia đình chúng ta chẳng còn lại gì cả, chỉ cần chúng ta có thể khỏe mạnh lớn lên là được rồi.”

“À đúng rồi, anh mang cho em rất nhiều đồ ăn vặt, lát nữa hỏi bác sĩ xem em có ăn được không, nếu em không ăn được, anh sẽ ra ngoài mua đồ khác cho em.”

“Còn có em ở lại đây để yên tâm dưỡng bệnh, sau này anh tan học sẽ đến ở lại với em, cả cuối tuần cũng tới, có được không?”

Vu Du Du gật đầu: “Cám ơn anh, em sẽ không còn cô đơn một mình nữa.”

Tần Dã xoa đầu nhỏ của cô bé, nói: “Ngoan, có anh ở đây, từ nay về sau anh sẽ là chỗ dựa cho em.”

Nhìn cảnh tượng ấm áp của hai anh em, Tần Sương thầm nghĩ, đây có lẽ chính là duyên phận.

Mặc dù sức khỏe không tốt nhưng nhìn dáng vẻ dễ thương, hiểu chuyện của cô bé, đã biết trước đây cô bé chắc chắn đã phải chịu đựng rất nhiều khổ sở, đều là người đáng thương.

“Hổ Tử, chị đã hiểu rõ tình hình ở đây rồi, trước mắt Du Du vẫn chưa thể xuất viện về nhà được, nếu em có thời gian rảnh thì đến ở với cô bé. Nếu cần bất kỳ khoản phí tổn nào thì cứ tìm chị hoặc anh rể của em đều được.”

“Nhớ kỹ, tiền không phải là thứ quan trọng nhất, cho dù tốn bao nhiêu tiền, chúng ta cũng sẽ chữa trị cho thân thể của em gái em, em cũng không cần cảm thấy nặng nề, dù sao em vẫn còn nhỏ, chờ khi em trưởng thành sẽ lại dựa vào chính mình.”

Hồ Tử: “Em hiểu rồi, chị à. Nếu chị có việc thì cứ đi giải quyết trước đi. Em ở lại đây với em gái, tối nay em tự về nhà cũng được.”

“Được rồi, vậy hai anh em cứ nói chuyện đi, chị đi trước, có cần gì thì nhớ tìm ba.”

“Em biết rồi.”

Tần Sương thấy trước mắt chỗ này không có chuyện gì nữa, cô để Hồ Tử ở lại rồi rời khỏi bệnh viện.

Nghĩ đến sắp tới mình sẽ kinh doanh, cô lái xe thẳng đến tiểu viện của Ngô Địch.

Những đứa trẻ đó đều thi cử khá tốt, tới đây lâu như vậy có lẽ trong tay đã không còn bao nhiêu phí sinh hoạt.

Sau đó cô đi tới tiểu viện bên này, Tô Lăng cười nói: “Chị, sao chị lại tới đây? Mau vào đi.”

“Chị tới thăm mọi người một chút, gần đây thế nào? Đã quen thuộc với trường học chưa? Không có ai bắt nạt các em chứ?”

“Yên tâm đi, Bọn em đều đã luyện tập qua, không bắt nạt người khác đã tốt lắm rồi.”

Tần Sương gật đầu: “Vậy thì tốt rồi, nếu gặp chuyện gì phiền phúc thì cứ tới tìm chị. Ngô Địch có ở nhà không?”

“Anh ấy ra ngoài mua thức ăn vẫn chưa trở về. Những người khác cũng đều đi ra ngoài hỏi thăm công việc. Bọn em đều đã lớn như vậy, cứ để chị phải tiếp tế cho bọn em mãi như vậy cũng không tốt.”

Hiện nay bọn họ đang sống một cuộc sống tốt đẹp, vô cùng hài lòng.

Năm đó nếu không phải có chị ra tay giúp đỡ, có lẽ bây giờ bọn họ đã chết, đi xin ăn, làm sao có được cuộc sống như bây giờ.

Bọn họ đều ghi nhớ đại ân của chị gái, cho nên bình thường chỉ cần có thể no bụng, bọn họ đều sẽ cố gắng không làm phiền chị gái.

“Bọn em ở chỗ này đều rất tốt, chỉ là có chút nhớ các em trai em gái ở bên kia, cũng không biết sau khi bọn em rời đi, những người ở đó thế nào rồi?”

Tần Sương cười nói: “Yên tâm, chị sẽ cho người chăm sóc phía bên kia, sẽ không có chuyện gì đâu, đợi bọn họ lớn lên, lần lượt vào đại học, kiểu gì cũng sẽ còn có cơ hội gặp mặt.”

“Chị đến đây ngày hôm nay chủ yếu là để nói chuyện với mấy người các em một chút, về vấn đề kinh doanh sắp tới.”

“Chị đã mua một số cửa hàng gần trường đại học, chị đang nghĩ đến việc giao cho mỗi người các em phụ trách một cửa hàng. Các em có muốn kinh doanh không?”

Tô Lăng vừa nghe chị gái cho bọn họ làm ông chủ, lập tức có chút ngượng ngùng nói: “Chị, chị không cần phải quan tâm bọn em như vậy, chị bỏ ra nhiều tiền như thế, nếu bọn em làm ăn thua lỗ chẳng phải sẽ rất thiệt thòi sao?”

Cậu ta biết chị gái là muốn giúp đỡ bọn họ, nhưng công việc kinh doanh đâu có dễ làm như vậy.

Tần Sương biết cậu ta đang lo lắng điều gì, nói thẳng: “Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, làm ăn vốn luôn có lời có lỗ. Nếu như các em ngay cả bước đầu tiên cũng không dám đi, sau này làm sao có thể giúp chị quản lý sự nghiệp.”

“Lúc trước chị đã chăm sóc các em, chị sẽ để các em có nhà có xe có tiền tiết kiệm. Những đau khổ mà các em đã chịu đựng trong quá khứ sẽ chỉ khiến thành quả sau này của các em càng thêm ngọt ngào.”

Tô Lăng thấy chị gái nói như vậy, trong lòng vô cùng cảm động.

Bọn họ có tài đức gì mà có thể gặp được một người chị tốt như vậy, sau này bọn họ nhất định phải báo đáp cô tử tế.

“Chị ơi, chị đã nói như vậy, chị có đề nghị gì hay ho không? Dù sao hiện tại em chỉ có thể nghĩ đến đồ ăn và quần áo, những thứ khác thật sự không biết.”

Tầm nhìn của bọn họ bị hạn chế Trong những năm này, bọn họ chỉ biết rằng ăn, mặc, ở, đi lại là những thứ bọn họ cần, rất ít tiếp xúc với những thứ khác.

Vì vậy nếu để cậu ta nghĩ, cũng chỉ có thể nghĩ đến hai thứ này.

“Ừ, đây là cửa hàng chị có kế hoạch mở, su này chị sẽ đi xuống phía nam một chuyên, có rất nhiều ngành nghề cần phát triển. Cho nên trước tiên em cứ xem qua các ngành nghề trong danh sách này, xem có thích ngành nào không.”

Ở phía Nam đã bắt đầu có người khởi nghiệp kinh doanh nhỏ, sự phát triển ở phía Bắc có hơi chậm hơn một chút.

Bên kia từ rất sớm đã có người mở cửa hàng nhỏ, cho nên bên này muốn làm gì đều phải chậm một chút.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 324: Chương 324



Hơn nữa gần đây cô đang nghĩ đến đất đai, cô muốn tự mình xây dựng một khách sạn cao cấp.

Khi mọi người càng ngày càng giàu hơn, sẽ bắt đầu học được cách tận hưởng cuộc sống, cho nên khoản tiền này rất dễ kiếm.

Nghĩ đến mình còn có rất nhiều việc phải làm, đột nhiên lại cảm thấy có chút bận rộn.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, Ngô Địch cùng hai người khác mang theo đồ ăn trở về.

Nhìn thấy chị gái tới, Ngô Địch cũng cười nói: “Chị ơi, chị tới khi nào vậy? Tại sao không nói trước với em một tiếng? Có phải đã đợi lâu rồi không?

Tần Sương lắc đầu: “Không đâu, tôi cũng vừa mới tới đây không lâu, ghé thăm mọi người một chút thôi.”

Hai đứa trẻ còn lại cũng lần lượt chào hỏi Tần Sương.

“Mọi người đã quen với môi trường ở đây chưa? Có cảm thấy có chỗ nào không thoải mái không?”

“Không, bọn em đều rất tốt. Cảm ơn chị đã quan tâm.”

“Vậy thì tốt rồi, hôm nay tôi đến đây vừa hay có chuyện muốn gặp mấy người các em. Bây giờ em đã trở về, vậy cùng tới xem với Tô Lăng một chút đi.”

Sau đó, Tần Sương lại giải thích ngắn gọn tình hình với bọn họ, sau đó mới chậm rãi chờ đợi câu trả lời của bọn họ.

Chỗ này có tổng cộng 8 người, 6 nam và 2 nữ, tất cả đều là trẻ mồ côi bị bỏ lại trong nạn đói.

Lúc trước bồi dưỡng những người này, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc để bọn họ ra ngoài làm việc một mình.

Vì vậy, bây giờ có thời gian, cô muốn bồi dưỡng bọn họ từ từ.

Sau khi Ngô Địch đọc xong các ngành nghề trong danh sách, cậu ấy cũng nói: “Chị ơi, chị nghĩ mở hiệu sách và cửa hàng văn phòng phẩm trước cổng trường học thì thế nào?”

“Hiện tại có rất nhiều người bắt đầu chú trọng tới giáo dục, cho nên lĩnh vực này nhất định có thể kiếm tiền, nhưng chưa chắc đã kiếm được mấy đồng tiền lớn, tiền nhỏ thì còn có thể. Đương nhiên, cửa hàng kiểu này chỉ cần 2, 3 người là có thể quản lý.”

“Còn có những cửa hàng điện tử cũng rất tiềm năng, ví dụ như đồng hồ, các loại đồ điện, radio, nhưng con đường nhập hành có lẽ sẽ có chút phiền phức.”

“Con gái thích đi mua sắm. Quần áo, đồ trang sức cũng rất hứa hẹn. Đương nhiên, kiểu dáng cần phải đẹp hơn, mới lạ hơn trong cửa hàng bách hóa thì việc kinh doanh mới có thể tốt hơn được.”

“Thật ra cửa hàng đồ ăn cũng là một lựa chọn, người còn sống thì phải ăn uống, chỉ là không biết nên mở loại nào là tốt nhất, mở tiệm cơm là mệt mỏi nhất, chỗ này cũng yêu cầu nhiều nhân viên hơn so với các kiểu cửa hàng khác.”

“Hiện tại đó là tất cả những gì em biết, vậy chị cảm thấy thế nào?”

Tần Sương không ngờ rằng Ngô Địch vậy mà lại biết nhiều ngành nghề kiếm tiền như vậy, quả nhiên là một người lãnh đạo giỏi.

Sau đó, cô lại hỏi những người khác: “Các em còn có ý kiến gì thì đều nói ra hết đi. Dù sao thì mỗi người các em quản lý một cửa hàng, cũng nên là ngành nghề mà các em tương đối am hiểu mới được.

Triệu Võ suy nghĩ một chút rồi nói: “Em muốn làm đồ điện tử, em biết một chút kỹ thuật sửa chữa cơ bản, em cảm thấy mình có thể làm được, đến lúc đó sẽ có hai người trông coi cửa hàng, cộng thêm em nữa ba người là đủ rồi.”

Tần Sương: “Được, lát nữa chị sẽ tìm nguồn cung cấp hàng cho em. Sau này tất cả thu nhập của cửa hàng trừ đi chi phí, chị sẽ chia cho em hai mươi phần trăm tiền lãi, những người khác cũng sẽ chia như vậy.”

“Cuối năm chị sẽ phát thêm tiền thưởng và phúc lợi ngoài định mức.”

Mấy người bọn họ nghe xong mấy lời này, nghĩ thầm có phải chị gái quá tốt với bọn họ rồi không. Mặc dù chỉ là hai mươi phần trăm, đó cũng đã là tay không bắt giặc.

Dù sao bọn họ chỉ là người quản lý mà thôi.

Vẫn là Ngô Địch kleen tiếng: “Chị ơi, cho bọn em mười phần trăm là được, hai mươi phần trăm có hơi nhiều. Dù sao bọn em cũng không đầu tư gì cả.”

Tần Sương xua tay nói: “Cứ hai mươi phần trăm đi, dù sao các em cũng phải tốn nhiều thời gian cho việc quản lý, xứng đáng được như vậy.”

Thấy chị gái đã nói như vậy, Ngô Địch tự nhiên cũng không tiện phản bác, trong lòng thầm nghĩ đến lúc đó kiếm thêm nhiều tiền cho chị gái là được.

Lúc này, Tôn Bân nói: “Chị ơi, em muốn bán quần áo nam có được không? Em phát hiện lớp bọn em có rất nhiều bạn nam thích chưng diện, người nào cũng đều ăn mặc đẹp đẽ, cho nên muốn mở cửa hàng bán quần áo nam và giày nam.”

Tần Sương cười một tiếng: “Được, ban đầu em có thể bán một ít hàng hoá có nhãn hiệu, chờ nhãn hiệu quần áo nam bên chỗ cậu của chị phát triển, sau này em có thể nhập hàng từ bên chỗ cậu của chị.”

“Chờ mấy cô bé khác trở về, cũng để bọn họ nhìn xem có ai thích quần áo phụ nữ và quần áo trẻ em không, đến lúc đó cố gắng một người làm một ngành, sau này các em chính là phụ tá đắc lực của chị, chị sẽ dẫn các em cùng đi đến đỉnh cao nhất của thể giới, các em có lòng tin không?”

“Có.” Bốn người đồng thanh nói.

Bọn họ đều tin tưởng chị gái có năng lực này, chỉ cần chăm chỉ cố gắng thì tương lai có sẽ đầy hứa hẹn.

Sau đó, Tần để lại cho mỗi người một trăm tệ và một số phiếu định mức rồi rời khỏi chỗ này.

Cô còn phải viết bản kế hoạch và vẽ vài bản vẽ thiết kế cho cậu, ngày mai còn phải ra ngoài mua nhà ở và cửa hàng.

Chính là người trong tay không đủ dùng, nghĩ đến việc giao hàng trong tương lai, cô đột nhiên lại muốn mở một công ty vận chuyển, còn có cả công ty bảo an.

Xem ra lát nữa đợi ba trở về, cần phải bàn bạc với ông ấy một chút.

Dù sao trong lĩnh vực kinh doanh, bố vẫn giỏi hơn cô.

Mặc dù bây giờ mới bắt đầu có hơi lớn, nhưng ai bảo người ăn miếng đầu tiên mới có thể cất cánh nhanh chóng.

Ở một bên khác, Hạ Vãn Vãn và Hạ Bắc Mặc đã hẹn hôm nay sẽ cùng Hoắc Đình Xuyên, Hoắc Nam Hi và Mục Nghiệp Kiêu đi chơi cùng nhau, lúc này nhìn thấy mặt trời sắp xuống núi, Hoắc Đình Xuyên nói: “Tối nay chúng ta đến nhà chị dâu ăn đồ nướng đi. Bây giờ chúng ta đi mua nguyên liệu nấu ăn, gọi cho Lục Thần và Dương Minh Trạch nữa, coi như chúng ta tụ hội thì thế nào?”

Hạ Vãn Vãn nghe nói đến ăn đồ nướng, cũng tò mò hỏi: “Đồ nướng có ngon không? Mùi vị có giống gà nướng không?

“Chậc, cậu chưa từng ăn à? Để tôi nói cho cậu biết, chị dâu tôi ướp gia vị thịt bò và thịt dê nướng ngon đến mức có thể nuốt cả lưỡi, đảm bảo các cậu ăn xong còn muốn ăn tiếp bữa sau.”

Hạ Vãn Vãn nghe được miêu tả này, trong lòng thầm nghĩ còn chờ gì nữa: “Đi đi. Chúng ta đi mua chút thịt, tới nhà chị họ ăn đồ nướng.”

Hạ Bắc Mặc thấy em gái mình lại tham ăn, đành phải đi theo nhóm người mua nguyên liệu nấu ăn.

Sau đó trong lúc Tần Sương đang làm việc, đã có một đám bạn nhỏ tới nhà.

Nghe thấy tiếng ồn ào trong sân, không cần nghĩ cũng biết lại là Hoắc Đình Xuyên làm chuyện tốt.

Cô lập tức đặt bút xuống, bước ra khỏi phòng làm việc, hỏi: “Các em đây là lập nhóm đi du lịch à?”

“Chị dâu, tối nay chúng ta ăn đồ nướng đi, bọn em đã mua đầy đủ nguyên liệu nấu ăn về đây rồi.”

Tần Sương nhìn thấy bọn họ mang theo túi lớn túi nhỏ đứng ở nơi đó, khóe miệng cũng nhếch lên nói: “Các em đi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn đi, trong phòng bếp có que tre, đợi các em chuẩn bị xong, chị sẽ đưa gia vị cho các em.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 325: Chương 325



Hoắc Đình Xuyên thấy chị dâu đồng ý, lập tức dẫn mọi người đi vào phòng bếp.

Dương Minh Trạch nhận được điện thoại, đúng lúc anh hai và anh ba cũng đang nghỉ ngơi ở trong nhà, thế là ba người cùng nhau lái xe đến chỗ em gái.

Khi bước vào cửa, mới phát hiện trong nhà còn có những người khác.

Hạ Vãn Vãn nhìn thấy ba anh chàng đẹp trai bước vào lại có chút động lòng háo sắc.

Tự hỏi đây là ai vậy? Tại sao tất cả bọn họ đều đẹp trai như vậy?

Vẫn là Tần Sương đi ra, vừa cười vừa nói: “Anh hai, anh ba, anh te, hai người này là em trai họ Hạ Bắc Mặc và em gái họ Hạ Vãn Vãn của em, đều là con của gia đình cậu hai em. Vài ngày nữa gọi ông bà nội cùng chúng ta ăn bữa cơm, làm quen một chút.”

Dương Minh Huy nghe được em gái nhắc đến con nhà cậu, cũng nghi hoặc hỏi: “Người cậu này từ đâu đến? Trước đó không phải nói mẹ em chỉ có một mình sao?”

“Năm đó mẹ em bị lạc, bây giờ em và gia đình bà ngoại vừa nhận lại nhau, cho nên các anh còn chưa biết, chờ sau này ăn bữa cơm làm quen sẽ biết nhau thôi.”

“Vãn Vãn, Bắc Mặc tới chào hỏi đi.”

Hạ Vãn Vãn mỉm cười: “Xin chào các anh, các anh có thể gọi em là Vãn Vãn. Em đang học ở Đại học Quốc phòng.”

“Xin chào các anh, em là Hạ Bắc Mặc, đang học tại Đại học Bắc Kinh. Rất hân hạnh được làm quen với các anh.”

Ba anh em thấy hai đứa trẻ này rất ngoan, tự nhiên cũng mỉm cười trả lời: “Xin chào các em, sau này đều là người một nhà, thường xuyên đến chơi nhé.”

Dương Minh Trạch thấy Hạ Vãn Vãn cũng đang học tại Đại học Quốc phòng, nghĩ thầm không biết tại sao một em gái dễ thương như vậy lại đến nơi đó?

Nhưng anh ấy vẫn mỉm cười nói: “Hôm nay chúng ta cũng coi như là đã quen biết nhau, sau này có việc gì thì cứ đến tìm bọn anh. Về phần Bắc Mặc, trước đây anh đã từng gặp em rồi, anh cũng đi học ở đó, sau này có thời gian thì cùng nhau đi chơi, anh rất quen thuộc với Kinh Đô.”

Hạ Bắc Mặc cười nói: “Vâng, vậy thì cám ơn anh tư.”

Không ngờ các anh trai của chị họ đều tốt như vậy, xem ra sau này phải viết thư khoe khoang với hai anh trai trong nhà mới được, để bọn họ phải hối tiếc vì đã không đến đây học đại học.

Hoắc Đình Xuyên thấy bọn họ vẫn đang trò chuyện không dứt, cũng lớn tiếng nói: “Mọi người nói chuyện xong chưa? Mau tới đây giúp một tay, nhiều người đang đợi ăn cơm đấy, nếu không giúp đỡ thì đợi đến nửa đêm mới có thể ăn cơm.

“Còn Minh Trạch, anh đi đốt than củi đi. Chúng ta cố gắng ăn cơm sớm một chút.”

Dương Minh Trạch thấy mình vừa đến nơi đã được phân công làm việc, tức giận trả lời: “Anh biết rồi, bây giờ anh đi ngay đây, đúng là có nhiều việc phải làm.”

“Chậc, có gan thì đợi lát nữa anh đừng có ăn!”

“Anh phải ăn, ăn luôn cả phần của em, thật là không biết xấu hổ.”

Tần Sương cười nói: “Được rồi, đừng tranh cãi nữa, hai người đi mua đồ uống đi, không thể chỉ ăn mà không uống được. Hôm nay đám bạn trẻ đều đến đông đủ, chúng ta coi như là tụ tập một bữa.”

Nghe vậy, Dương Minh Huy nói: “Anh sẽ đi mua đồ uống, em ba, em đi cùng anh.”

Dương Minh Diệu nói: “Được, vậy chúng ta đi thôi.”

Tần Sương thấy mọi người phân công rõ ràng, cô cũng quay về phòng mua rất nhiều gói nguyên liệu làm món nướng, mở ra từng gói một, cho vào túi giấy dầu, lúc này mới lại đi ra ngoài nói: “Đình Xuyên, em để nguyên liệu làm món nướng lên bàn đi. Chị còn có chút vong việc vẫn chưa làm xong, các em chuẩn bị xong thì gọi chị.”

Hoắc Đình Xuyên không ngẩng đầu lên trả lời: “Em biết rồi, chị dâu mau đi làm việc đi.”

Hạ Bắc Mặc vừa rửa rau vừa chú ý tới động tác của Hoắc Nam Hi. Tối hôm qua sau khi về nhà, trong đầu cậu ấy đều là dáng vẻ của Hoắc Nam Hi.

Cô bé xinh xắn đáng yêu như thế, lanh lợi hoạt bát như thế, cậu ấy nghĩ mình đã thích cô nương này rồi.

Nhưng bây giờ cậu ấy chỉ có thể từ từ chờ cơ hội, dù sao hai anh trai của cô ấy cũng không phải dễ đối phó như vậy.

Đặc biệt là người anh rể cả người đầy cơ bắp kia, chỉ cần một cú đấm, có lẽ cậu ấy sẽ đi thẳng đến bệnh viện, cho nên cậu ấy không thể hành động vội vàng, miễn cho tình yêu chưa kịp bắt đầu đã phải kết thúc.

Cậu bé còn tưởng rằng mình che giấu rất kỹ, lại không biết đã bị Lục Thần ở bên cạnh nhìn thấy ở trong mắt.

Nghĩ thầm thằng nhóc này cũng được lắm, cũng không biết sau này có chịu đòn nổi không.

Mọi người nhanh chóng xiên thịt, chẳng mấy chốc đã bắt đầu nướng thịt trong sân.

Hạ Vãn Vãn nhìn thấy thịt và rau còn có thể ăn theo kiểu này, cũng tò mò hỏi: “Anh Đình Xuyên, tỏi này cũng có thể nướng ăn được sao? Mọi người không chê nặng mùi sao? Nếu ăn cái này mà hôn người yêu, chẳng phải sae bị ghét bỏ c.h.ế.t sao?”

Trên đầu Hoắc Đình Xuyên hiện lên một vạch đen: “Anh chưa có người yêu, em gái Vãn Vãn muốn giới thiệu cho anh một người sao?”

“Nhưng anh đoán trong trường học của em không có nhiều nữ sinh phải không? Hơn nữa anh không thích phụ nữ vạm vỡ, muốn giới thiệu cũng không cần trường học của em.”

Hạ Vãn Vãn nghe xong lời này, còn chưa kịp trả lời, Mục Nghiệp Kiêu đã mở miệng mắng mỏ trước: “Anh đang nói chuyện kiểu gì vậy? Sao bọn em lại vạm vỡ chứ? Anh coi thường nữ sinh trong trường bọn em, bọn em cũng không thích tên công tử bột như anh đâu.”

“Không phải, anh có chỗ nào giống công tử bột chứ? Anh chỉ miêu tả như vậy một chút thôi. Em có cần phải ghi thù như vậy không? Con người thô lỗ như em cẩn thận sau này không lấy chồng được đâu.”

Mục Nghiệp Kiêu trừng mắt liếc cậu ấy một cái: “Không lấy chồng được cũng không cần anh lo, dù sao em cũng không ăn lương thực nhà anh, nếu anh dám nói nữ sinh trường bọn em như vậy nữa, cần thận ngày nào đó em dẫn người đánh anh một trận.”

Hoắc Đình Xuyên rụt cổ nói: “Sợ em rồi, chị đại, anh sai rồi, chị đại tha cho tiểu nhân đi, sau này tiểu nhân không dám nói năng lung tung nữa.”

Chỉ nghĩ đến việc một đám phụ nữ đánh đập mình cũng đã khiến cậu ấy không nói nên lời.

Nếu không phải cậu ấy không đánh phụ nữ, chắc chắn sẽ so tay chân với bọn họ một chút. Tất nhiên, chị dâu là ngoại lệ, bình thường mấy lần so tài cậu ấy chỉ có bị đánh.

Hạ Vãn Vãn nhìn thấy Hoắc Đình Xuyên sợ hãi như vậy, cũng ở bên cạnh cười ha ha.

“Chị Kiêu Kiêu, vẫn là chị lợi hại. Sau này nếu có người nói chúng ta là hổ cái hay khủng long bạo chúa gì đó, chúng ta sẽ lập nhóm đánh cho bọn họ một trận, xem bọn họ còn dám nói lung tung nữa không.”

“Được, sau này chúng ta cứ làm như vậy đi!”

Hạ Bắc Mặc lắc đầu, sau đó nhìn Hoắc Nam Hi đang trầm mặc, thầm nghĩ đây mới là một cô gái.

Lẽ ra phải như vậy, còn với người chị này, tôi đoán chị ấy thích cô ấy theo ý mình.

Một lúc sau, mùi thịt nướng càng ngày càng nồng, cả sân đều tràn ngập mùi thơm nồng đậm này.

Ngay lúc mọi người đang chuẩn bị ăn đợt xiên nướng đầu tiên thì Tần Phong và Hoắc Đình Châu đã trở về.

Khi nhìn thấy trong sân chướng khí mù mịt, Hoắc Đình Châu cảm thấy đầu mình có một đường đen, nghĩ thầm bọn trẻ con này thật sự là một ngày không gây chuyện sẽ không yên được.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 326: Chương 326



“Cái này mà mọi người cũng ăn được, nghĩ thế nào mà lại ăn đồ nướng? Lúc này mới vừa đầu xuân, mọi người nghĩ thế nào vậy? Cũng không chế trong sân lạnh lẽo.”

Hoắc Nam Hi chạy tới đưa cho anh cả hai xiên thịt dê nướng, cười nói: “Đều là ý của anh hai em, cái này vừa nướng xong, anh cả mau ăn đi.”

Hoắc Đình Châu xoa đầu em gái, trìu mến nói: “Em ăn đi, anh cả đi thay quần áo, rửa tay trước rồi lại đến.”

“Vậy được, anh cả đi nhanh lên đi, mấy người này tham ăn lắm.”

Mà sau khi Tần Phong đi vào lại không thấy con gái mình đâu, cũng lên tiếng hỏi Hoắc Đình Xuyên: “Chị dâu của cháu đâu? Sao lại chỉ có các cháu ăn ở đây vậy?”

Hoắc Đình Xuyên vỗ đầu một cái, nói: “Ái chà chà, cháu quên gọi chị dâu ra ăn thịt, bây giờ cháu đi gọi người ngay.” Nói xong, cậu ấy đứng dậy đi tìm Tần Sương đi ra ngoài ăn tối.

Lúc này Tần Sương vẫn đang vùi đầu vào bản kế hoạch trong tay, quên mất trong sân có một đám người đang ăn đồ nướng.

Khi Hoắc Đình Xuyên gõ cửa phòng, lúc này cô mới lấy lại tinh thần.

“Chị dâu, xiên nướng đã chuẩn bị xong rồi, nhanh ra ăn đi, đợi lát nữa mấy người đó sẽ ăn hết.”

“Chị biết rồi, chị ra ngay đây, em đi ăn trước đi!”

Thấy chị dâu trả lời, lúc này Hoắc Đình Xuyên mới quay người lại tiếp tục nướng xiên.

Hạ Vãn Vãn vừa ăn xiên nướng vừa uống nước ngọt Bắc Cực, nghĩ thầm đây là cuộc sống thần tiên gì chứ, đồ ăn vặt cô ấy ăn trước đây thật không ra gì.

Nếu sớm tìm được chị họ, có phải đã có thể sớm ăn được nhiều đồ ăn ngon như vậy không.

Ở bên này, Hoắc Đình Châu thay quần áo xong, đang định đi qua phòng làm việc tìm vợ thì Tần Sương đã bước ra.

“Anh về nhà khi nào? Gần đây quân đội không có nhiệm vụ sao?”

Hoắc Đình Châu có chút tủi thân nói: “Em lại ước gì anh không ở nhà sao? em đúng là không có lương tâm.”

“Không phải, em chỉ hỏi vậy thôi. Nào, chúng ta đi ăn đi. Đợi lát nữa thì không còn gì đâu.”

“Được, đi ăn thôi.”

Hiện tại anh không phải là không có nhiệm vụ, mấy ngày nữa anh sẽ dẫn đội đi xa nhà một chuyến, cho nên nhân lúc mấy ngày nay rãnh rồi chỉ muốn dành thời gian quấn quýt với vợ một chút.

Ở bên này một đám người trẻ tuổi đang ăn thịt nướng, nhìn thấy vợ chồng Tần Sương tới, đều mỉm cười chào hỏi.

Hạ Vãn Vãn thì ngay lập tức đưa xiên nướng trong tay cho chị họ, nói: “Chị ơi, chị mau ăn đi. Món này ngon lắm, sau này chúng ta còn có thể ăn được nữa không?”

Tần Sương cười nói: “Đương nhiên có thể, nhưng là vào mùa hè ăn ở bên sông sẽ càng có hương vị hơn. Đợi sau này được nghỉ hè, chúng ta sẽ ra ngoài dã ngoại.”

“Ha ha, như vậy thì tốt rồi, đến lúc đó em sẽ gọi hai anh trai trong nhà cùng đến đây, đến lúc đó nhiều người sẽ càng thêm náo nhiệt.”

“Được, mau ăn đi!”

Tần Phong nhìn tuấn nam mỹ nữ ở trong sân, cảm thấy cuộc sống bây giờ thật sự là muôn màu muôn vẻ .

Nhìn ai nấy đều mỉm cười vui vẻ, ông ấy cũng vui vẻ theo, uống thêm mấy ly rượu nữa.

Buổi tiệc nướng cuối cùng cũng kết thúc vào khoảng 8 giờ tối.

Ai nấy đều sờ lên cái bụng nhỏ tròn vo của mình, no nê đến mức ợ hơi.

Cuối cùng, vẫn là Tần Sương nhờ Vu Viên Viên giúp đỡ nấu một nồi canh tiêu thực cho mọi người uống một bát, lúc này mới tiễn mọi người về nhà mình.

Ở trong phòng, Tần Sương đang định c** q**n áo đi tắm, Hoắc Đình Châu cười nói: “vợ ơi, hai chúng ta tắm chung đi, anh chà lưng cho em.”

Tần Sương trợn mắt: “Đi sang một bên đi, đừng cho rằng em không biết anh muốn làm gì, cẩn thận buổi tối em cho anh ngủ trên sàn nhà.”

“Vợ ơi, mấy ngày tới anh phải đi làm nhiệm vụ rồi, em thương cót anh một chút đi!”

“Hơn nữa không phải em muốn có con sao? Nếu anh không cố gắng một chút thì sao đứa trẻ có thể đến với chúng ta?”

Tần Sương hờn dỗi trừng mắt liếc anh một cái: “Sao bây giờ da mặt anh càng ngày càng dày vậy? Em nói cho anh biết, ngày mai em còn phải đi học, anh cẩn thận một chút cho em, nếu sáng mai không dậy nổi thì nửa tháng đừng mong ăn thịt.”

“Ha ha, em yên tâm, anh hứa sẽ nhẹ nhàng một chút.”

Sau đó, hai người đi từ phòng tắm vào phòng ngủ, thân mật mấy lần rồi mới từ từ chìm vào giấc ngủ.

...

Ngày hôm sau, sáng sớm Tần Sương đã tới trường học, vừa mới vào ký túc xá đã bị Hứa Hiểu Hiểu kéo lại nói: “Sương Sương, cuối cùng cậu cũng chịu quay lại, hai ngày nay tôi rất nhàm chán.”

“Ngoan nào, đã đến giờ sửa soạn tới lớp rồi. Ngày đầu tiên nhập học đừng để bị muộn.”

“Ha ha, tôi đã chuẩn bị xong rồi. Tôi còn nghĩ nếu cậu không quay lại, tôi sẽ không đợi cậu nữa.”

“Đi thôi. Tôi nghe nói hôm nay có bài kiểm tra nhập học, các cậu không có vấn đề gì chứ?”

Nghe thấy Tần Sương nói như vậy, mấy chị em trong ký túc xá đều ngẩng đầu lên nhìn cô.

“Cậu nói có thật không vậy? Tại sao vừa mới nhập học đã phải làm bài kiểm tra chứ?”

Tần Sương giải thích: “Nghe nói có không ít người là giả mạo, không chỉ ăn trộm thành tích của người khác, còn có một số người mua thư thông báo của người khác, cho nên có lẽ bắt đầu nhập học sẽ kiểm tra lại một chút.”

Mấy người Hứa Tiếu Tiếu nghe xong lời này, tất cả đều nhẹ nhàng thở ra một hơi, chỉ có Đường Tiểu Ý là ánh mắt có chút né tránh sau khi nghe lời này.

“Được rồi, thời gian không còn nhiều, chúng ta nên đi thôi.”

Sau đó, sáu người chia ra ba hướng khác nhau đi đến lớp học của mình. Môn học tự chọn của Tần Sương chính là Dược Tễ học. Sở dĩ cô chọn môn này là để tạo vỏ bọc cho việc phát triển các loại thuốc mới sau này, bổ trợ cho kinh tế học.

Hiện tại công dụng của các loại thuốc không hiệu quả lắm. Rất nhiều loại thuốc thành phẩm ở trong không gian của cô tuỳ tiện lấy ra cũng còn tốt hơn các loại thuốc trên thị trường.

Nhưng trước đây cô chưa bao giờ tiếp xúc với các hạng mục nghiên cứu này, cho nên sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, cô mới chọn môn tự học này

Về phần tại sao Hứa Tiếu Tiếu và Đào Thanh Từ lại chọn môn học này, một người là vì trong nhà đang phát triển trong lĩnh vực này, người còn lại chỉ đơn giản là thích môn học này.

Khi tất cả sinh viên đã đến đông đủ, lúc này giáo viên mới tử từ mở cửa phòng học ra

Khi giáo viên bước vào, trong phòng học lập tức trở nên yên tĩnh trở lại.

“Xin chào các bạn học, tôi sẽ là giáo viên chủ nhiệm của các em trong bốn năm tới. Tôi tên là Đường Tiện. Tôi rất vui khi sau này được phát triển cùng các bạn.”

“Tôi nghĩ mọi người thể được thi đậu vào Đại học Hoa Thanh thì đều vô cùng chăm chỉ cố gắng Các em lần lượt giới thiệu bản thân mình từ phía bên trái qua, bây giờ bắt đầu.”

Lúc người bạn học thứ nhất tự giới thiệu, Hứa Tiếu Tiếu cũng nhỏ giọng nói với Tần Sương: “Giáo viên này trẻ quá, cậu đoán đã kết hôn chưa?”

Tần Sương khóe miệng giật giật: “Đừng nói lung tung, cẩn thận giáo viên phát hiện ra lại gây khó dễ cho cậu bây giờ.”

“Ha ha, tôi im lặng không được rồi sao?”

Phía trước các bạn sinh viên đã lần lượt giới thiệu xong, khi đến lượt Tần Sương, cô trực tiếp đứng dậy nói: “Tần Sương, đã kết hôn, cảm ơn.”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 327: Chương 327



hi các sinh viên nghe thấy mấy từ đơn giản này, tất cả đều sửng sốt.

Nghĩ thầm hoa khôi thật sự đã kết hôn rồi sao? Tại sao chứ?

Các nam sinh thì vô cùng buồn bã, nhóm nữ sinh thì đã loại bỏ được một đối thủ mạnh.

Ngay cả Đường Tiện khóe miệng cũng giật lên một cái, nghĩ thầm cô gái này là có ý tứ, trực tiếp c.h.é.m rụng tất cả hoa đào nát.

Sau khi những sinh viên còn lại đã giới thiệu xong, lúc này một quả b.o.m mới được quăng ra.

“Sau khi được cấp trên cân nhắc kỹ lưỡng, để không chậm trễ việc học tập sau này, cho nên hôm nay sẽ tiến hành một kỳ thi nhập học ban đầu. Bây giờ tất cả mọi người ngồi tách ra, kiểm tra ba môn, toàn bộ nộp bài thi trước 12 giờ. Các em có vấn đề gì không?”

“A? Tại sao chúng ta mới nhập học đã phải làm bài thi?”

“Đúng vậy, giáo viên trong trường có ý gì vậy?”

“Yên lặng, ngày đầu tiên nhập học ở tất cả các trường đại học đều phải làm bài thi, cho nên các em không cần than vãn. Tôi nghĩ người có bản lĩnh thật sự sẽ không phải lo lắng làm bài không tốt, chỉ có mấy con sâu mọt trà trộn vào mới phải cẩn thận.”

“Một khi bị phát hiện có hành vi gian lận, sẽ trực tiếp bị đuổi học. Hiện tại bắt đầu phát bài thi!”

Theo Đường Tiện ra lệnh một tiếng, lúc này tất cả mọi người mới ngậm miệng lại.

Dù sao giáo viên cũng đã nói rõ ràng như vậy, bọn họ còn có cái gì mà không hiểu?

Xem ra một số bạn cùng lớp xung quanh không phải dựa vào thực lực mà thi được vào đây!

Buổi sáng căng thẳng trôi qua, mọi người cũng từ từ vượt qua kỳ thi. Khi kết thúc, có người vui vẻ cũng có người lại thở dài.

Nhưng cho dù làm bài thi hơi kém một chút, cũng không có nghĩa là có vấn đề.

Bài thi này chẳng qua chỉ là một kiểm tra tổng hợp. Cách đây không lâu đã có người tìm tới trường học, nói rằng có người trùng tên đã thay thế thành tích của mình.

Năm nay bởi vì có Tần Sương can thiệp ở phía sau cục giáo dục cho nên việc kiểm tra nhóm sinh viên đại học này được tiến hành vô cùng nghiêm ngặt.

Người nào bị phát hiện tay chân không sạch sẽ, không những phải nghỉ học mà còn bị đình chỉ thi trong vòng ba năm.

Những người bán thư báo tuyển sinh đại học, sau khi bị phát hiện cũng sẽ bị cấm dự thi trong vòng năm.

Khi giáo viên thu toàn bộ bài thi cầm đi, Hứa Tiếu Tiếu lập tức đi tới trước mặt Tần Sương nói: “Cũng may bình thường tôi thường xuyên đọc sách, có kiến thức cơ bản vững chắc, nếu không hôm nay thật sự là đã lật thuyền trong mương.”

“Sáng nay giáo viên nói như vậy là có ý gì, chẳng lẽ có người dùng quyền lực để ăn trộm thành tích của người khác sao?”

Tần Sương cười nói: “Đầu óc của cậu thật là thông minh, chính là ý này, cũng không biết lần này sẽ có bao nhiêu người không may, nếu như có chút năng lực còn có thể vượt qua, nếu không có bản lĩnh thì cứ đợi gặp xui xẻo đi.”

Cô không hề thông cảm với những người đó chút nào, nếu năm nay thi không đậu thì năm sau thi lại không được sao, nhất định cứ phải dùng thủ đoạn không trung thực, làm không tốt cả gia đình sẽ bị chỉ trích, thật sự là ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo.

Đào Thanh Từ thấy hai người nói chuyện vui vẻ như vậy, cũng lên tiếng nói: “Hai người các cậu còn không ăn cơm, đợi thêm một lát nữa nhà ăn sẽ không còn chỗ.”

“Ôi, không còn chỗ thì về nhà ăn. Dù sao buổi chiều hôm nay cũng chỉ có một tiết học.”

Thấy Hứa Tiếu Tiếu nói như vậy, Tần Sương cũng bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó trả lời: “Đi thôi, thật sự là nên ăn cơm rồi. Nếu đi muộn sẽ không có thịt ăn.”

“Ồ, vậy thì đi thôi!”

Ba người thu dọn đồ đạc của mình rồi cùng nhau đi về hướng nhà ăn.

Sau khi ăn trưa xong, tất cả mọi người ở lại ký túc xá nghỉ trưa, nhưng Tần Sương không nhìn thấy Đường Tiểu Ý, cũng không biết gần đây người phụ nữ đang làm gì.

Trong mấy ngày nghỉ, cô đã quên hết chuyện của người này ra khỏi đầu, xem ra bây giờ cô phải tìm cơ hội để hành động.

Dù sao, càng kéo dài thời gian thì sẽ càng bất lợi đối với trường học.

Buổi chiều sau khi kết thúc tiết học môn chuyên ngành, Tần Sương bắt đầu đi loanh quanh mấy góc vắng trong trường học.

Hoắc Đình Xuyên và hai người bạn cùng phòng vốn đang lén lút hút t.h.u.ố.c lá ở chỗ này, kết quả lại bị Tần Sương đi kiểm tra bắt gặp.

“Hoắc Đình Xuyên! Em học được bản lĩnh rồi đúng không?”

Hoắc Đình Xuyên nghe thấy tiếng chị dâu thì bị dọa cho giật mình một cái: “Chị dâu, chị dâu, sao chị lại ở chỗ này?”

“À, chị lại không biết em vậy mà đã học được cách hút thuốc lá. Có phải đã học được bản lĩnh rồi không? Em học từ ai vậy?”

Hoắc Đình Xuyên liếc nhìn hai người bên cạnh, nghĩ thầm lần này xong đời rồi, cậu ấy cũng chỉ vì nhất thời tò mò nên mới tới tham gia náo nhiệt, bình thường thật sự không hút thuốc.

Tại sao cậu ấy lại xui xẻo tận mạng như vậy? Nếu như để ba mẹ và anh cả biết được chuyện này, nhất định không tránh được một trận đòn thê thảm.

Cậu ấy lập tức van xin nói: “Chị dâu, em sai rồi. Hôm nay thực sự là lần đầu tiên em hút thuốc. Em chỉ là nhìn thấy bọn họ luôn hút thứ này nên mới thất thời tò mò. Đây thực sự là lần đầu tiên, sau này em sẽ không bao giờ động tới nữa.”

Kim Vương và Lôi Ngạn đưa mắt nhìn nhau, nghĩ thầm, tại sao thằng nhóc này lại sợ hãi như vậy?

Một người đàn ông trưởng thành chỉ là rít một hơi thuốc lá, cũng không phải vi phạm pháp luật, tại sao lại nghiêm trọng như vậy?

“Hừ, tốt nhất là như vậy, nếu còn có lần sau, chị cam đoan để em một tháng không thể rời giường!”

“Trên dưới nhà chúng ta không có người nào hút thuốc, vì vậy tốt nhất em đứng nên lạc loài.”

Hoắc Đình Xuyên thấy chị dâu đồng ý cho mình một cơ hội, vội vàng gật đầu hứa hẹn: “Sau này em sẽ không bao giờ dám tái phạm nữa, nếu như có lần sau, chị dâu cứ cắt tiền tiêu vặt của em đi.”

“Được, chị hỏi ba người các cậu một chút, các cậu thường xuyên ở chỗ này có phát hiện kẻ lén lút làm trò quỷ nào không?”

Ba người bọn họ nghe xong lời này, cũng là đầu óc mơ hồ.

Cuối cùng, vẫn là Hoắc Đình Xuyên tỉnh táo lại, có chút không chắc chắn nói: “Chị dâu, có phải trong trường có sâu mọt gì không?”

“Cũng gần như vậy. Gần đây chị đang điều tra. Nếu các cậu phát hiện ra có người nào khả nghi thì tốt nhất nên nói cho chị biết, nhất là phát hiện các nữ sinh hút thuốc.”

Lôi Ngạn và Kim Vương nghe nói như vậy cũng lập tức nhớ tới bọn họ thường xuyên có thể bắt gặp các bạn học nữ lén lút hút thuốc ở chỗ này.

Nhưng mọi người đều có chung sở thích, cho nên bọn họ cũng không để ý, hơn nữa còn không quen biết nhau, bây giờ nghe cô hỏi như vậy, đúng là những người kia có vẻ lén lút.

“Bạn học Tần, cô nói như vậy thì chúng tôi đúng là đã từng bắt gặp một số người thường xuyên hút thuốc ở chỗ này, hơn nữa tất cả bọn họ đều là bạn học nữ. Mỗi lần hút thuốc đều vô cùng căng thẳng, nhưng chẳng qua cũng chỉ là hút một điếu thuốc thôi mà, có vấn đề gì sao?”Lôi Ngạn nghi hoặc hỏi.

Tần Sương vốn cũng chỉ thuận miệng hỏi như vậy, kết quả thật sự có người từng bắt gặp

Sau đó cô lấy giấy chứng nhận công tác của mình ra: “Tôi đang điều tra một vụ án. Có người đang dùng chất cấm trong trường học, cho nên bây giờ các cậu hãy nói hết những gì mình biết cho tôi.”

Khi Kim Vương và Lôi Ngạn vừa nhìn thấy giấy chứng nhận này, lập tức cả hai đều ngây ngẩn cả người.

Đây là... thật sao? Hơn nữa cô đã lợi hại như vậy, tại sao còn huấn luyện quân sự cùng bọn họ? Thật là bắt nạt người khác quá!

Nhưng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của người anh em, xem ra anh chàng này đã sớm biết thân phận của chị dâu, chẳng trách cậu ấy lại sợ chị dâu mình như vậy.

Sau đó vẫn là Lôi Ngạn lên tiếng: “Bạn học Tần, cô cho chúng tôi xem giấy chứng nhận này sẽ không g.i.ế.c người diệt khẩu đấy chứ?”

Tần Sương nhướng mày, mỉm cười ác ý nói: “Các cậu nghĩ thế nào?”

“Ha ha, bạn học Tần là người tốt, đương nhiên sẽ không làm như vậy. Chúng tôi chỉ đùa một chút thôi, nhưng trước đây gặp được mấy người đó quả thực có chút kỳ lạ, chỉ là chúng tôi không quen biết nhau nên tự nhiên cũng không nhìn kỹ đối phương là ai.”

“Chỉ biết những người đó đều là nữ sinh, tất nhiên ở chỗ này cũng có mấy nam sinh khác thỉnh thoảng tới hút thuốc.”

“Chúng tôi cũng chỉ biết tới đó.”

Tần Sương không có được tin tức chính xác, nghĩ thầm vẫn phải tự mình kiểm tra tình hình.

Sau đó cô nhìn về phía hai người bọn họ nói: “Thân phận của tôi là bí mật, hai người các cậu có hiểu không? Nếu bí mật bị lộ ra thì cẩn thận mỗi ngày ba bữa được ăn cơm miễn phí.”

Khóe miệng Lôi Ngạn giật giật, kéo bạn học Kim Vương bên cạnh lại, cam đoan: “Chúng tôi không biết gì cả, chúng tôi cũng không quen biết cô, tạm biệt.” Nói xong lời này, hai người bọn họ vắt chân lên cổ chạy, tốc độ đó giống như bị chó đuổi theo sau lưng.

Khi Hoắc Đình Xuyên nhìn thấy anh em bỏ lại một mình cậu ấy ở đây, trên đầu cũng có một đường đen.

Nhưng thấy chị dâu đến đây để làm việc, cậu ấy lại lên tiếng: “Chị dâu, chị có cần em giúp không? Còn có thân phận của chị...”

“Không sao đâu, bây giờ thân phận của chị bị người khác biết cũng không sao. Hơn nữa, vừa rồi chị chính là cố ý hù dọa hai người bọn họ, xem sau này bọn họ có dám rủ rê em hút thuốc nữa không.”

“Nhưng trong trường học đúng là đã phát hiện có người nghiện m* t**. Gần đây em cẩn thận một chút, đừng để bị người ta kéo xuống nước. Chị sẽ cố gắng bắt được người càng sớm càng tốt, em về đi.”

“Chị dâu, vậy em về trước đây, nhưng em cũng sẽ lưu ý giúp chị trô, nếu phát hiện được gì em sẽ đi tìm chị.”

Tần Sương xua tay nói: “Đi đi, chú ý an toàn.”

Tần Sương đuổi em chồng đi, đi dạo quanh thêm vài vòng nữa mới trở về ký túc xá.

Kết quả vừa về tới ký túc xá, đã nhìn thấy Đường Tiểu Ý đang đưa bánh mời các bạn cùng phòng.

Hứa Tiếu Tiếu thấy cô đã trở về thì cười nói: “Sương Sương, cậu đã về rồi. Tiểu Ý mời mọi người ăn bánh ngọt, cậu có muốn ăn một chút không?”

Tần Sương cau mày, nghĩ thầm không biết hôm nay Tiểu Ý này lại giở trò gì đây? Tự nhiên lại tốt bụng mời mọi người ăn bánh ngọt, chẳng lẽ bên trong bỏ thứ gì đó sao?

Nhưng trên mặt cô không lộ ra gì cả, vẫn cười nói: “Có, cho tôi một miếng là được. Cảm ơn Tiểu Ý đã có lòng.”

Đường Tiểu Ý cười nói: “Đừng khách sáo, các cậu thích là được. Dù sao chúng ta đều là bạn cùng phòng.”

Sau khi Tần Sương lấy một miếng bánh ngọt, cô cởi giày trèo lên giường tầng, sau đó nhân lúc mọi người không để ý thu bánh ngọt vào không gian, cô quay người kiểm tra thành phần bên trong, nếu như không có chất gì khác thì coi như không sao.

Nếu cô ta thực sự bỏ vào thứ gì đó cho mọi người, vậy cũng đừng trách Tần Sương không khách sáo.

Đào Thanh Từ thấy Tần Sương lấy một miếng, cô ta cũng chỉ lấy một miếng nhấm nháp, điều kiện gia đình bọn họ khá giả nên cũng không tham ăn.

Chỉ có một người khác ăn liền mấy miếng.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 328: Chương 328



Đường Hiểu Hiểu vừa ăn bánh ngọt vừa nói: “Thời tiết càng ngày càng ấm, chúng ta có thời gian cùng nhau ra ngoài đi chơi đi. Tôi nghe nói chỗ này có rất nhiều địa điểm vui chơi, từ khi đến đây tôi chưa từng thấy, các cậu có muốn cùng đi với nhau không.”

Tần Sương đáp: “Tôi không có thời gian, các cậu đi đi.”

Đào Thanh Từ cũng từ chối: “Tôi cũng không có thời gian. Kiến thức chuyên ngành nhiều như vậy, tôi còn phải học thuộc lòng, nếu không sẽ uổng công thi lên đại học, không thể để đến lúc thi lại rớt tín chỉ được.”

Hứa Tiếu Tiếu nghe nói như vậy, cũng lập tức không muốn đi chơi nữa, cô ấy cũng chưa học xong những kiến thức kia, vừa nghĩ đến lúc đó thi không tốt lại rớt tín chỉ, cô ấy lập tức không muốn nghĩ đến bất cứ điều gì khác nữa.

“Thôi bỏ đi, tôi cũng không đi chơi nữa, hay là đợi đến khi nghỉ hè rồi nói sau, tài liệu chuyên ngành của chúng ta dày như vậy, nếu không học hành chăm chỉ thật sự là có lỗi với ba mẹ.”

Đào Thanh Từ cười một tiếng: “Học tập chăm chỉ đi, chờ sau khi tốt nghiệp có thể muốn chơi thế nào cũng được, bây giờ không phải lúc chơi đùa, không thể đến lúc đó Sương Sương xếp hạng nhất lớp, còn hai chúng ta lại đứng hạng bét được đúng không? Nói ra điều này thật là xấu hổ, tại sao chúng ta lại học cùng lớp, ở cùng phòng ký túc xá với thủ khoa chứ, cậu nói có đúng không?”

Hứa Tiếu Tiếu nghe xong thấy cũng phải, sau khi ăn xong cái bánh ngọt trên tay thì bắt đầu quyết tâm học hành chăm chỉ.

Những người có thể thi đậu vào Hoa Thanh đều không phải là kẻ ngốc, chỉ cần nỗ lực thì sẽ có tương lai tốt đẹp.

Tần Sương nhìn thấy đứa trẻ này rốt cuộc cũng biết học tập, khoé môi khẽ nhếch lên tỏ vẻ động viên.

Thấy họ làm việc chăm chỉ, những người khác tự nhiên cũng bắt đầu học cùng họ.

Không khí trong ký túc xá do ảnh hưởng của Tần Sương coi như cũng khác hài hoà, chỉ có Đường Tiểu Ý là không biết là đang suy nghĩ gì, dường như cầm sách lên cũng không đọc vào đầu.

Những ngày như vậy dần dần trôi qua trong yên bình, cho đến ba ngày sau, khi Tần Sương có kết quả xét nghiệm, sau đó cô liên lạc với người đàn ông của mình, bí mật bắt giữ Đường Tiểu Ý.

Khi Đường Tiểu Ý bị bắt, cô ta biết mình đã xong đời, để giảm bớt tội, không làm liên luỵ đến gia đình, vừa đưa vào phòng thẩm vấn đã khai hết sạch sẽ.

Sau đó, chỉ trong vòng một ngày, toàn bộ học sinh của Hoa Thanh trực tiếp bị bắt tới 12 người nghiện m* t**, mà đây mới chỉ là khởi đầu.

Khi trường học biết được chuyện này, càng thêm căm ghét đám quỷ nhỏ kia. Tại sao chỗ nào cũng có những kẻ đáng ghét kia? Thật sự là tức c.h.ế.t đi được.

Ngay ngày hôm sau, toàn bộ giáo viên trong trường học đã tổ chức một cuộc họp kéo dài hai tiếng đồng hồ để tất cả sinh viên biết mức độ nghiêm trọng của vấn đề này.

Còn nói tất cả những học sinh bị bắt đều đã bị đuổi học, không biết kiểm soát bản thân thì không thể trách ai được.

Đương nhiên, sau khi Tần Sương trở về ký túc xá, Hứa Tiếu Tiếu lập tức khóc lóc nói: “Sương Sương, chúng ta sẽ không bị nhiễm chất cấm chứ? Tôi thực sự rất sợ bị đuổi học, nếu sớm biết tôi sẽ không ăn đồ ăn của cô ta, hu hu... “

Không chỉ Hứa Tiếu Tiếu sợ hãi, những người bạn cùng phòng khác của cô cũng lo lắng không yên, sợ mình cũng sẽ trở thành kẻ nghiện m* t**.

Lúc này nhìn thấy Tần Sương trở về, giống như đã tìm được chỗ dựa tinh thần, đang chờ cô an ủi bọn họ.

Tần Sương thở dài: “Được rồi, các cậu không sao đâu, tôi đã xét nghiệm bánh ngọt kia rồi, quả thực bên trong có vài thứ. Nhưng các cậu chỉ ăn mấy miếng sẽ không có chuyện gì đâu, sau này uống nhiều nước một chút để thanh lọc, qua mấy ngày là sẽ ổn thôi.”

“Còn nữa, sau này nhớ những thứ không nên ăn thì đừng có tham ăn, lần này coi như là một bài học cho các cậu, nhớ chưa?”

Mặc dù là bạn bè ở cùng một ký túc xá, việc chia sẻ chút đồ ăn vặt với nhau là chuyện rất bình thường, nhưng hiện tại điều kiện nhà ai cũng không giàu có gì, ai lại có lòng tốt tuỳ tiện mua đồ ăn vặt cho người khác như vậy.

Hơn nữa một người bình thường không thích tiếp xúc với người khác, đột nhiên lại trở nên nhiệt tình, chẳng lẽ không cảm thấy kỳ quái sao?

Cũng may xét nghiệm ra hàm lượng chất gây nghiện cũng không nhiều, chỉ cần không ăn thường xuyên thì sẽ không bị nghiện.

Quả nhiên chưa từng bị xã hội đánh đập sẽ không bao giờ biết được lòng người hiểm ác.

Đào Thanh Từ thấy cô nói bọn họ sẽ không sao, cũng có chút ngượng ngùng nói: “Chúng tôi đều đang học tập nghiên cứu phát triển dược phẩm, kết quả lại chỉ có cậu phát hiện ra vấn đề, xem ra chúng tôi còn phải học hỏi rất nhiều, lần sau sẽ không tùy tiện ăn đồ ăn của người khác.”

“Được rồi, chuyện này xem như kết thúc. Các cậu cũng không nên nói lung tung chuyện của Đường Tiểu Ý, dù sao các cậu cũng không biết gì cả, càng nói càng khó giải thích, nếu người khác có nói nhảm gì đó, các cậu cứ coi như không nghe thấy gì là được.”

“Còn nữa, gần đây trường học đang chỉnh đốn rất nghiêm ngặt, sau khi kết quả kỳ thi trước đó được công bố, rất nhiều học sinh ở các học xảy ra vấn đề, sau này nếu không có việc gì thì cố gắng ít ra ngoài thôi, rảnh rỗi thì đọc sách nhiều một chút.”

“Đại học chỉ có mấy năm này thôi, chờ sau khi các cậu tốt nghiệp sẽ tiến vào xã hội làm việc. Nhân lúc bây giờ còn có thể thoải mái mấy năm, thì tranh thủ thời gian hưởng thụ đi.”

Mọi người nghe được lời này của Tần Sương, cũng cảm thấy rất có lý. Sau đó, mọi người đều không còn lo lắng nữa, ai nấy trở về giường của mình tiếp tục đọc sách.

Hứa Tiếu Tiếu biết được mình sẽ không bị nhà trường đuổi học, rốt cuộc cũng không rơi nước mắt buồn bã nữa, nghĩ thầm sau này mình sẽ không bao giờ tham ăn nữa, cũng nhờ bài học ngày hôm nay mà không lâu sau khi đi làm việc, cô ấy tránh thoát được một kiếp.

Ở một bên khác, sau khi Hoắc Đình Châu bắt giữ tất cả những người liên quan, rất nhanh đã triệt phá mấy hang ổ buôn bán m.a t.u.ý ở Kinh Đô.

Tên cầm đầu lại là người nước R. Sau khi cấp trên biết được kế hoạch của bọn họ, lập tức ra lệnh cho tất cả các trường đại học, trong thời gian học nếu không có việc gì thì không được tuỳ tiện ra ngoài, nếu có chuyện gì xảy ra thì phải tự chịu trách nhiệm.

Những người này thật sự là rất đáng hận, đây là nhìn thấy Hoa Quốc của bọn họ bắt đầu trỗi dậy, lập tức muốn đưa tay ra đẩy ngã bọn họ, không cho Hoa Quốc một cơ hội nhỏ nhoi nào.

Cũng may Tần Sương kịp thời phát hiện, kịp thời ngăn chặn tổn thất, tránh cho rất nhiều người không bị hạ độc thủ.

Cấp trên thậm chí còn thưởng cho Tần Sương huân chương danh dự hạng hai, chỉ là việc này được thực hiện trong bí mật.

Con át chủ bài này của đất nước bọn họ,nếu có thể không lộ diện thì sẽ cố gắng không lộ diện, biết đâu vào một lúc nào đó sẽ tung đòn bất ngờ, giáng một đòn chí mạng vào kẻ thù.

Chỉ là Tần Sương không hề cảm kích chút nào đối với quyết sách của cấp trên, hiện tại cô chỉ muốn học tập chăm chỉ, cố gắng nhảy lớp tốt nghiệp sớm một chút về nhà sinh con.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 329: Chương 329



Thời gian lặng lẽ trôi qua, Tần Sương bận rộn chân không chạm đất.

Bởi vì từ khi cấp trên ban hành văn kiện phục hồi kinh tế, suốt ngày cô trang trí cửa hàng, huấn luyện đào tạo cho đám người Ngô Địch.

Thỉnh thoảng cô còn phải gửi tài liệu sang chỗ phòng thí nghiệm, dù sao cũng chính là một chữ “bận”!

Đương nhiên chuyện bận rộn hơn chính là dẫn dắt toàn bộ người thân bên cạnh dấn thân vào kinh doanh, ngay cả Hoắc Nam Hi cũng học tập theo Tần Sương mua một cửa hàng, chỉ là chưa biết sẽ làm gì.

Ngày hôm đó Tần Sương được nhà trường cho nghỉ học, vừa bước ra khỏi cổng trường đã nhìn thấy một cô gái đứng bên cạnh chồng mình, cũng không biết đang nói gì.

Mà cô gái đó nhìn còn có chút quen quen.

Hoắc Đình Châu vốn đã bực bội muốn chết, nhìn thấy vợ mình đi ra, anh không để ý tới người phụ nữ bên cạnh, đi về phía Tần Sương nói: “Vợ ơi, cuối cùng em cũng ra rồi, chúng ta về nhà thôi.”

Hình Tuyết thấy Tần Sương đi ra, lập tức có chút lúng túng nói: “Xin chào, tôi tên là Hình Tuyết, trước đây anh Hoắc đã cứu tôi, tôi đến đây để cảm ơn anh ấy.”

Tần Sương nhìn dáng vẻ cô ta có mùi trà, lập tức nhíu mày nói: “Đó là công việc của anh ấy, là chuyện nên làm, đổi lại là ai thì anh ấy đều sẽ ra tay, nên cũng không cần phải tìm tới cửa cảm ơn đâu.”

“Vâng, tôi...”

“Được rồi, cám ơn thì cũng cám ơn rồi, chúng tôi cũng nhận rồi, sau này không cần phải quay lại nữa, tạm biệt.”

Tần Sương ngắt lời cô ta, sau đó kéo người đàn ông của mình lên xe ô tô.

Xem ra người phụ nữ này đến là để quyến rũ người đàn ông của cô, đừng tưởng rằng cô không thể nhìn ra được.

Sau đó vừa lên xe, Tần Sương đã cười nói: “Anh bạn trẻ cũng nhiều hoa đào quá, đúng là đẹp trai nên mới thu hút ong bướm.”

Hoắc Đình Châu nghe cô nói như vậy, trong lòng có chút căng thẳng, khát vọng sống sót vô cùng mãnh liệt nói: “Vợ ơi, trong lòng anh chỉ có em, cho dù người khác có xinh đẹp đến đâu cũng không liên quan gì đến anh.”

“Được rồi, đi thôi. Từ nay về sau bớt cứu giúp phụ nữ đi, miến cho cả đám đều muốn quấn lấy anh. Chẳng lẽ bên cạnh anh không có ai dùng được sao?”

“Những nhân viên cảnh vệ và anh em bên kia, rất nhiều người đều đang độc thân. Nếu sau này gặp những người xinh đẹp như vậy cứ trực tiếp để bọn họ giải quyết đi, biết đâu lại tạo nên vài mối nhân duyên tốt đẹp.”

Hoắc Đình Châu gật đầu: “Phải, những lời vợ nói anh đều đã nhớ kỹ. Sau này gặp những cô gái trẻ, nếu anh có thể không ra tay thì sẽ không ra tay.”

“Đi thôi. Bên phía sở nghiên cứu khoa học còn đang đợi em tới, mấy ngày này em bận c.h.ế.t mất.”

“Được rồi, bây giờ anh đưa em tới đó ngay.”

Hình Tuyết nhìn hai người bọn họ cứ như vậy rời đi, siết chặt nắm đ.ấ.m mãi không buông ra.

Cô ta vốn nghĩ mình có thể trọng sinh trở về chính là con cưng của trời, kết quả lại chẳng là gì cả.

Lúc trước, nếu không phải cô ta cố gắng mua cho mình một công việc thì ba mẹ cô ta không phải để cô ta về nông thôn chính là gả đi để lấy tiền cưới.

Cũng may, mấy năm nay cô ta đã dỗ dành mẹ, lúc này mới kéo dài tới khi kỳ thi đại học được khôi phục, hơn nữa, cô ta vốn cho rằng mình sẽ quên đi người đàn ông không thể có được ở kiếp trước.

Nhưng khi bọn họ gặp lại nhau một lần nữa, cô ta làm thế nào cũng không cam lòng chỉ gặp thoáng qua như vậy.

Chỉ là người phụ nữ bên cạnh anh thật sự quá ưu tú, ưu tú đến mức cô ta làm thế nào cũng không thể sánh bằng.

Mà những công tử ăn chơi theo đuổi cô ta, người nào cũng làm cô ta chướng mắt.. Bây giờ cô ta đã hai mươi mốt tuổi, nếu vẫn không tìm được một gia đình tốt, ba sẽ sớm bán cô ta với giá cao, đây là chuyện cô ta kiên quyết không cho phép.

Mãi cho đến khi bóng dáng chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt, cô ta mới quay người rời đi.

Tần Sương không biết mình đã gặp phải một cô gái trọng sinh, nhưng cho dù biết cũng không quan trọng. Trước thực lực tuyệt đối, mọi âm mưu quỷ kế đều chằng là gì cả.

Sau khi Hoắc Đình Châu đưa người đến sở nghiên cứu khoa học, anh lại đến gặp anh em mình, địa vị của anh bây giờ càng ngày càng cao, có nghĩa là chỉ có vợ anh có thể kinh doanh, việc duy nhất anh có thể làm chỉ là dọn sạch tất cả trở ngại cho cô

Ban đầu Tần Phong cũng muốn nghỉ hưu, giúp đỡ đế chế kinh doanh của con gái mình, nhưng con gái lại không cho, nói mình có thể tự mình làm được, còn nói không ăn cơm nhà nước yên lành lại chạy đi kinh doanh làm gì.

Hơn nữa, trong nhà có người ở vị trí cao, chỉ có kẻ ngốc mới nghỉ hưu sớm, sau này cô gặp phải những kẻ không có mắt, còn muốn mượn thế ba mình để doạ nạt bọn họ.

Bên này Tần Sương đi tới phòng thí nghiệm, Triệu Kim Na dã trực tiếp đi tới nói: “Cô giáo, cô đưa cho chúng tôi bản vẽ thiết kế kia, có một số linh kiện chúng tôi không hiểu rõ lắm, làm phiền cô giáo tranh thủ thời gian giảng giải cho chúng tôi một lần.”

Tần Sương xua tay nói: “Không sao, đúng lúc hai ngày này tôi cũng không bận lắm, có rất nhiều việc đều đã đi vào quỹ đạo, nhưng có lẽ mấy ngày nữa tôi sẽ phải đi về phía nam một chuyến.”

“A? Cô giáo, cô đi về phía nam làm gì? Hiện tại bên đó đang rất nóng.”

“Tôi sắp mở một số cửa hàng, đang định đi xuống phía Nam tìm nguồn cung cấp hàng hoá. Dù nói thế nào thì nền kinh tế phía Nam cũng phát triển nhanh hơn chỗ này của chúng ta. Nói về quần áo và sản phẩm điện tử, hiện tại ở miền Bắc vẫn chưa có nhà máy nào tốt, cho nên muốn kiếm tiền chỉ có thể đi về phía nam.”

Cũng không phải là cô nhất định phải đi đến đó, thực sự số lượng hàng hoá quá nhiều, cũng không thể mua hết từ trung tâm thương mại được, hơn nữa một ít đồ còn dễ giải thích, nhưng hàng hóa bán ra với số lượng lớn thì phải đi con đường sáng mới được.

Hiện tại nhà máy bên phía cậu của cô vẫn chưa xây xong, rất nhiều thứ cô phải tận mắt xem xét mới có thể yên tâm.

“Được rồi, cô gọi mọi người tới đây. Cái TV màu này thật ra rất đơn giản, đợi tôi giải thích một lát là mọi người đều sẽ biết cách làm.”

Cô vốn muốn đợi khi phòng thí nghiệm của mình hoàn thành mới bắt tay vào nghiên cứu mấy thứ này, nhưng tiến độ dự án bên đó thực sự quá chậm, nên chỉ có thể đưa một số thiết bị điện nhỏ cho sở nghiên cứu khoa học nghiên cứu.

Dù sao bây giờ có một số vật liệu đã đủ để có thể phát triển các sản phẩm công nghệ mới.

Khi buổi giảng ở bên này kết thúc, Tần Sương rốt cuộc cũng duỗi lưng một cái.

“Được rồi, những gì muốn nói tôi đã nói hết, tài liệu cũng đã đầy đủ, nếu các người vẫn không thể làm ra cái này, tôi sẽ ném các người về trường đại học đào tại lại.”

Mấy người nghe nói như vậy cũng chỉ biết xấu hổ sờ mũi.

Trong lòng thầm nghĩ dù gì bọn họ cũng đều là những sinh viên xuất sắc chính quy, kết quả lại gặp phải Đại Ma Vương yêu nghiệt này, bọn họ đúng là có nỗi khổ không nói ra được.

Cũng may Đại Ma Vương tướng đối dễ nói chuyện, cũng sẵn lòng chỉ dạy bọn họ, nếu không thứ này có lẽ phải nghiên cứu cả năm cũng không xong.
 
Back
Top Bottom