Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu

Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 120: Chương 120



Cũng may là trong nhà còn có bạn cho nên mới không quá thê lương.

Chờ xây nốt căn phòng gạch trong nhà, Tần Sương kết tiền công thì cô liền chuẩn bị lên trấn mua kính.

Bây giờ sắp vào tháng 11, cũng đã sắp vào đông.

Củi ở nhà cũng còn nhiều, không cần lo lắng sợ mùa đông không có đủ.

Sáng sớm, sau khi tiễn mọi người đi làm, Tần Sương mặc quần áo dày vào rồi lái xe đạp vào trấn.

Đã không đi thăm mấy đứa trẻ bên kia, cũng không biết bây giờ như thế nào.

Chủ yếu nhất là cô đã không xuất hàng từ lâu, có lẽ là Phong Tứ tên kia đã chửi thầm c.h.ế.t cô nhiều lần.

Tiếp đó khi cô vừa vào trấn ngụy trang xong thì trực tiếp đi đến chợ đen.

Đúng là gần đây Phong Tứ vẫn luôn nhắc đến Tần Sương.

Lúc này đã sắp vào tết mà không có đủ hàng trong tay.

Đang lúc phiền muộn, anh ta lập tức nghe thấy tiếng đập cửa.

Anh ta hùng hùng hổ hổ mở cửa, một chút liền ngây ngẩn cả người.

“Ông Sương?”

“Ừ, đi vào rồi nói.” Tần Sương thản nhiên nói.

“Ái chà chà, bà cô ơi, tại sao bây giờ ông mới đến, nếu ông còn không đến thì tôi đã tưởng ông đi rồi.”

Khóe miệng Tần Sương co quắp: “Cậu không thể trông mong tôi sống tốt một chút sao, chỉ là gần đây tôi có chút việc, không tiện tới, bây giờ vừa làm xong thì đã đi tìm cậu.”

“Hắc hắc, ông Sương, lần này có thứ gì tốt không, bây giờ cũng đang sắp đến tết, có rất nhiều người thông qua quan hệ rồi tìm tới chúng ta, cũng cần phải có chút đồ tốt.”

Tần Sương nghĩ đến con gấu trong không gian, lập tức nói: “Trước đó chúng tôi lên núi đánh được một con gấu đen, cậu muốn không?”

“Gấu đen?” Phong Tứ không ngờ ông Sương lại lợi hại như thế.

Nếu đổi lại là bọn họ thì cũng không có bản lĩnh này. Tiếp đó rất chân chó nói: “Muốn, nhất định muốn, nhưng mà ông Sương, ông có đồng hồ không?”

“Muốn cái đó làm gì, dù sao thì cũng không ăn được.”

Phong Tứ im lặng: “Ông Sương, vào thời điểm cuối năm, tỷ lệ kết hôn tăng cao, nếu như có thể bán mấy loại hàng đó thì chắc chắn có thể kiếm được nhiều tiền hơn bán đồ ăn.”

Tần Sương nghe xong thì suy nghĩ một chút nói: “Dù sao thì tôi cũng có đồng hồ, cái khác cũng chỉ có thể nhìn lần, nếu người khác có muốn nữa thì cũng không còn, lần này cậu được hời rồi.”

“Vậy thì tốt quá, ông Sương muốn giao dịch lúc nào, tôi sẽ nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng.”

“Hai tiếng nữa ở chỗ cũ, lần này mang nhiều tiền giấy một chút, có chút nhiều đồ, dù sao thì tôi cũng không biết lần sau có thể mang gì đến, quả quyết bán cho cậu một lần nhiều chút, tôi sẽ bán số lượng gấp đôi lần trước, được không?”

“Có thể có thể có thể.” Phong Tứ nghe thấy có nhiều đồ như vậy thì cũng vui vẻ muốn chết.

Bây giờ anh ta không sợ có nhiều đồ mà chỉ sợ không có đồ để bán. Tiếp đó hai người quyết định xong thời gian thì Tần Sương liền rời đi trước.

Nhìn số ít người đi đường trên đường thì liền biết vì thời tiết lạnh cho nên mọi người không thích đi ra ngoài.

Nhưng mà, cho dù có ở lúc nào thì chợ đen cũng rất ồn ào.

Đi đến địa phương không người, Tần Sương lấy ra một túi bột mì cùng một túi gạo đến căn nhà bên này.

Đi tới cửa, gõ cửa một lúc thì người bên trong mới đi ra.

Nhìn đứa nhỏ kháu khỉnh khỏe mạnh, Tần Sương nghĩ thầm hẳn là người mới tới. Sau đó nói: “Ngô Địch đâu? Cứ nói chị Sương đến đây.”

Đứa nhỏ nghe thấy hai chữ chị Sương thì lập tức trợn to hai mắt: “Chị... Chị là chị Sương mà Hổ Tử nói sao?”

“Đúng vậy, em biết chị sao?”

Đứa nhỏ lắc đầu: “Không biết, nhưng mà Hổ Tử nói mình có một người chị tiên nữ, tại sao chị lại... Không phải là lừa đảo chứ?”

Tần Sương sờ mặt mình một cái, lập tức cười nói: “Chị làm ngụy trang, em mau đi gọi người tới, chẳng phải lúc đó sẽ biết chị có phải kẻ lừa đảo không sao.”

“Đúng rồi, bây giờ em sẽ đi gọi người ngay.”

Đứa nhỏ quay người nhanh chóng chạy vào nhà, Tần Sương nhìn bóng người biến mất thì cũng bất đắc dĩ nở nụ cười.

Mang theo lương thực đi vào trong nhà trước. Thẳng đến khi Ngô Địch đi tới nói: “Chị, sao chị lại tới đây? Vết thương trên người đã khỏi chưa?”

“Ừ, đã khỏi rồi, hôm nay tới làm ít chuyện, đúng lúc tới đây thăm một chút, đây là lương thực, các em cứ ăn trước, lát nữa chị sẽ mang tới thêm”

“Bây giờ ở đây có bao nhiêu người? Có người không nghe lời hay không?”

Ngô Địch cảm nhận được gió lạnh bên trong sân, nói: “Chị, chúng ta đi vào nhà chính nói chuyện, ngoài sân quá lạnh, đừng để bản thân bị cảm.”

“Được, đi thôi.”

Hai người mới vừa vào nhà chính thì Hổ Tử đã từ bên ngoài chạy vào.

“Chị, chị, Hổ Tử rất nhớ chị.”

Nhìn đứa nhỏ chạy về phía mình, Tần Sương sờ lấy cái đầu nhỏ của cậu bé: “Đi chơi ở đâu thế? tại sao trên người lại dính đầy đất thế này.”

“Hắc hắc, bọn em ra ngoài nhặt củi, Hổ Tử có thể làm được.”

“Không tệ, Hổ Tử đã là một nam tử hán nhỏ, chị sẽ tặng cho em kẹo.”

Tần Sương nói xong thì lập tức lấy ra một gói kẹo thỏ trắng đưa cho Hổ Tử.

“Đi chia với các bạn của em đi, nếu thiếu thì chị sẽ cho thêm.”

“Cảm ơn chị.” Hổ Tử rời đi thì Ngô Địch mới lên tiếng: “Chị Sương, bây giờ bên này đều rất tốt, mấy đứa nhỏ được nhận sau này cũng rất chịu khó.”

“Mỗi ngày sau khi đến trường thì sẽ theo thầy cô học tập, đợi đến khi nghỉ định kỳ thì mới đi ra ngoài nhặt củi, tìm chút đồ hữu dụng trở về.”

“Bây giờ củi khô trong nhà có đủ để mọi người vượt qua mùa đông.”

“Nhưng mà em nhảy lớp, tháng sáu sang năm là sẽ tốt nghiệp trung học, chị có tính toán gì không?”

Tần Sương nghe thấy Ngô Địch nói thế thì không ngờ thằng nhóc này cố gắng như vậy, quả nhiên là mình không nhìn lầm người. Lập tức nói: “Chờ em tốt nghiệp xong thì tính tiếp, tốt nhất là em nên bồi dưỡng một người đáng tin cậy ở bên này, đừng để đến lúc em rời đi thì bên này không có ai quản.”

Ngô Địch nghe thấy Tần Sương nói vậy thì nhãn tình sáng lên.

“Chị đã nghĩ kỹ chuyện sau đó của em rồi phải không?”

“Vẫn chưa, có thể giúp em cũng được, nhưng mà vẫn không thể bỏ qua việc học, phải thường xuyên ôn tập biết không?”

Cô không thể nói về sau có thể lên đại học hay không, chỉ có thể bảo cậu bé chuẩn bị kỹ càng trước.

Chờ đến khi kỳ thi đại học vừa khôi phục, tất cả những người có thể tham gia đều sẽ tham gia kỳ thi đại học.

Trình độ học vấn trong những năm này đều dựa trên kỹ năng thực tế, không có chút giá trị nào cả.

Chỉ cần lấy được bằng tốt nghiệp đại học, căn bản là sẽ không cần lo lắng về chuyện công việc sau này.

Mà Ngô Địch rất nghe lời, chị nói thế nào thì cậu bé sẽ đi làm cái đó. Dù sao thì mùa đông cũng không có việc gì làm, vừa lúc có thể ở nhà đọc sách.

Chỉ là chỗ này có quá nhiều trẻ nhỏ, mà sách vở cũng không có quá nhiều, coi như có dùng tiền thì cũng rất khó mua được.

“Chị Sương, chị thấy em đến trạm ve chai mua chút sách vở trở về, có được không?”

Tần Sương nghe thấy trạm ve chai thì thiếu chút quên việc này, sau đó nói: “Các em đi mua sách và những món đồ khác cũng được, chỉ là lúc mua cần cẩn thận một chút, đừng mua phải hàng cấm.”

“Yên tâm, em sẽ không phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy.”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 121: Chương 121



Căn nhà này thuộc danh nghĩa của Tần Sương, cậu bé kiên quyết không kéo thêm phiền phức cho chị Sương.

“Đúng rồi, lát nữa chị còn phải đi ra ngoài một chuyến, chị đưa em kích thước, em đi mua cho chị một tấm kính về, dẫn theo một người đi.”

“Được, bây giờ em đi ngay.”

Chờ Tần Sương giao phó xong việc cần phải làm, cô liền đi đến chỗ giao dịch.

Lần này số hàng cô muốn bán có chút nhiều, cần phải đến sắp xếp trước.

Chủ yếu nhất là còn phải xem đồ trong cửa hàng bách hóa, xem còn gì để bán nữa không.

Chờ Tần Sương vừa rời đi, Ngô Địch lập tức dẫn theo hai người anh em đi ra ngoài.

Chờ đến chỗ giao dịch, Tần Sương dùng xe bò lúc trước lăn thật nhiều dấu ở khu vực xung quanh.. Tiếp đó mở ra hệ thống cửa hàng bách hóa, bắt đầu đặt hàng.

Cũng may là lần này cửa hàng bách hóa không có gì thay đổi, nếu không thì có lẽ Tần Sương sẽ phải thổ huyết.

Cô cũng không nhớ rõ cửa hàng bách hóa đã lén thăng cấp mấy lần.

Mặc dù tiền vẫn vậy, nhưng mà nếu tính toán chút đơn vị phía sau thì đúng là có chút chó.

Cô nhanh chóng mua số lương thực để giao dịch, liền mua một chút đồ tương đối thô ráp có tì vết.

Ngay cả phích nước nóng và chậu rửa mặt được dùng để kết hôn cũng được mua không ít.

Dù sao thì cũng chỉ là mấy món đồ hơi cũ, đời sau này cũng có thể mua được.

Sau khi cô đắm chìm trong hải dương mua sắm, đến khi hoàn hồn lần nữa thì mới phát hiện, vậy mà mình đã mua nhiều như thế.

Số đồ này đâu chỉ nhiều hơn lần trước gấp đôi, thậm chí là còn nhiều hơn số hàng đã đặt hai lần.

Nhưng mà mua thì cũng mua rồi, không thể làm gì khác hơn là chờ sau đó để Phong Tứ mua hết toàn bộ.

Đến giờ thì đi đến địa điểm giao dịch.

Tần Sương chỉ nghe thấy tiếng ô tô từ phía xa xa.

Không nói đến những cái khác, người làm ở chợ đen mà có xe chở hàng như thế thì cũng có chút năng lực.

Lúc Phong Tứ xuống xe thì lập tức đi đến cửa miếu hoang nói: “Ông Sương, đã chuẩn bị xong hết đồ chưa?”

Tần Sương gật gật đầu, nói: “Đã chuẩn bị xong, chỉ là có chút nhiều, cậu vào xem chút, nếu không có đủ tiền thì nợ trước cũng được.”

Phong Tứ nghe nói có nhiều thì sao có thể không vui, lập tức nói: “Ông Sương, bây giờ tôi với nhóm anh em sẽ đi xem một chút, nếu không có quá nhiều thì tôi sẽ mua hết.”

“Có thể, đi thôi.”

Lúc Phong Tứ dẫn người đi vào bên trong, nhìn thấy đống đồ loạn thất bát tao thì đều trợn cả mắt lên.

Nghĩ thầm kênh của ông Sương có rộng như vậy không.

Mặc dù có chút đồ vật không mạnh như người có tiền, nhưng mà những người kết hôn kia chắc chắn cần những thứ này.

Sau đó anh ta bảo các anh em khiêng hết lương thực lên xe trước, lúc này mới bắt đầu tính toán từng loại.

Sở dĩ Tần Sương không hỏi giá cả, một là do tin tưởng đối phương, hai là bản thân tương đối lười.

Chỉ cần mình kiếm được lời sau khi trừ bỏ chi phí là được.

Hơn nữa, bọn họ đã hợp tác lâu như vậy, cô cũng tin tưởng Phong Tứ sẽ không lừa gạt mình.

Chờ đến khi kiểm kê hết số đồ ở bên trong thì đã gần qua một tiếng.

“Ông Sương, tôi sẽ mua hết đồ lần này của ông, còn về tiền, có thể là tôi sẽ nợ 2000 tệ trước, ông thấy được không?”

Lần này Phong Tứ ra ngoài thực sự không mang nhiều tiền như vậy, cũng chỉ tính qua rồi mang tiền tới.

Cũng may là Tần Sương không ngại, nói thẳng: “Có thể, tôi cũng không sợ cậu cầm chút tiền ấy chạy trốn, chờ lần sau tôi tới thì cứ kết toán cho tôi là được.”

“Được được được, vẫn là ông Sương rộng lượng.”

Sau khi hai người thanh toán tiền lần này và tiền nợ lần trước, Tần Sương liền mang theo cái rương rời đi trước.

Chờ đến khi đi đến địa phương không người, Tần Sương thu hết đồ vào trong không gian rồi cởi bỏ lớp ngụy trang ra.

Sau đó lại lấy ra hai túi lương thực đi về phía căn nhà bên này.

Ngô Địch bên này cũng nhanh chóng mua kính rồi dẫn người mang về nhà cẩn thận.

Chỉ sợ trên đường gặp phải kẻ không có mắt làm vỡ kính.

Chờ Tần Sương vừa vào viện tử, Ngô Địch liền đứng dậy đi qua nhận lấy lương thực rồi nói: “Chị Sương, đã mua xong đồ, chị có cần em mang về giúp không?”

“Không cần, chờ lát nữa chị có thể tự mang về, em ở bên này trông mấy đứa nhỏ là được.”

“Mà cũng sắp vào đông rồi, qua mấy ngày nữa chị sẽ mang chút bông và vải đến cho mấy đứa, cũng nên bắt đầu chuẩn bị đồ cần thiết cho mùa đông rồi.”

“Còn nữa, em cần phải đến tiệm thuốc để mua thêm chút thuốc cảm mạo và thuốc hạ sốt.”

“Vào đông rét lạnh, nếu như có ai bị bệnh thì cũng không cần phải chạy đi khắp nơi.”

“Còn nữa. đây là 200 tệ, em đừng không nỡ tiêu, chỉ cần mấy đứa trưởng thành khỏe mạnh là chị đã thấy rất vui, nếu hết tiền thì em cứ đi tìm chị, biết không?”

Ngô Địch nhìn phong thư chị đưa mình, có chút cảm động nói: “Chị, tại sao chị lại tốt như thế, rõ ràng là bản thân chị còn không khỏe mạnh, tại sao chị lại dùng tiền nuôi những người xa lạ như bọn em.”

“Ngoan, chị có năng lực, nuôi các em không phí sức, chỉ cần sau này các em đền đáp tổ quốc thì công sức chị nuôi các em sẽ không lãng phí.”

“Chị, nơi này có mấy đứa bé, học hỏi rất tốt, chị có muốn đưa mấy đứa nhỏ đi làm lính không?”

Tần Sương nghe xong thì cũng hứng thú: “Đã bao nhiêu tuổi rồi? Nhân phẩm như thế nào?”

“Có 3 người, hai người 15 tuổi, một người 13 tuổi, nhân phẩm cũng không tệ, quan hệ với em cũng rất tốt.”

“Nhưng mà chỉ là, thành tích học tập có chút kém cỏi, chính là loại cho dù có học thì cũng không vào được, cũng rất sầu người...”

Tần Sương nghe vậy thì cũng cười nói: “Điểm tốt của bọn họ đều phát triển vào cơ bắp, cho nên đại não không đủ dùng, nhưng mà nếu em đã nói vậy, vậy thì em giúp chị hỏi hai người mười lăm tuổi một chút, xem có muốn vào bộ đội không, nếu như muốn thì cứ để chị sắp xếp.”

“Đúng lúc qua hết năm, 16 tuổi là có thể nhập ngũ.”

“Được, vậy để em đi hỏi một chút, nếu như đồng ý thì lần sau em sẽ dẫn bọn họ đi gặp chị.”

“Được, nếu không còn việc gì nữa thì chị cũng phải đi về, nếu có việc gì thì nhớ đừng tự gánh vác, cứ đi tìm chị.”

Tần Sương nói xong thì dắt xe đạp đi ra ngoài.

Ngay khi cô đang đi về nhà thì gặp phải một phụ nhân xinh đẹp đang ngồi ở ven đường rơi nước mắt...

Tần Sương dừng xe đạp lại, đi tới hỏi: “Dì à, dì sao thế? Tại sao lại khóc ở chỗ này? Có phải là khó chịu chỗ nào hay không, có cần cháu đưa đến bệnh viện không?”

Đường Mẫn nghe thấy tiếng nói thì nhìn về phía cô gái nhỏ đang đi về phía mình. Có chút ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, dì bị mất túi tiền, lại không có địa chỉ của con trai cho nên có chút khó khăn.”

“Nhưng mà, dì chỉ đau lòng một chút thôi, cháu mau đi về nhà đi!”

Tần Sương nhìn phụ nhân xinh đẹp, vừa nhìn là biết bối cảnh gia đình rất tốt, bây giờ trời cũng đã sắp tối, nếu như gặp phải lưu manh thì sẽ rất phiền toái. Sau đó nói: “Dì à, dì vẫn còn thư giới thiệu chứ? Nếu không thì cháu sẽ giúp gì thuê một phòng trọ, buổi tối ở đây không an toàn.”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 122: Chương 122



Đường Mẫn đứng dậy, càng nhìn cô gái này càng thấy thích.

Vừa rồi bà ấy cũng chỉ khổ sở một chút mà thôi, cảm thấy liên hệ với con trai là xong.

Cũng trách chính mình không cẩn thận làm mất đồ quan trọng, nếu không thì bây giờ cũng sắp đến nơi, cũng không quẫn bách như vậy.

Nhưng mà nhìn cô gái ăn mặc không tệ thì cũng hỏi: “Cháu là thanh niên tri thức sao?”

“Đúng vậy dì, bây giờ cháu đang muốn quay về thôn.”

“Ai u, con trai của dì cũng là thanh niên tri thức, nói không chừng mấy đứa con quen biết đấy, nếu không thì dì nói một chút, nếu như biết thì dì quay về cùng cháu cũng được.”

Tần Sương không nghĩ tới đối phương lại là đến thăm con trai.

Nhưng mà người mẹ có tấm lòng lớn như vậy cũng khiến người ta có chút câm nín. Lập tức nói: “Dì à, con trai của dì tên là gì? Xem có phải người trong thôn không, nếu như quen biết thì cháu sẽ dẫn dì quay về.”

“Ai u, vậy thì tốt quá, con trai dì là Hoắc Đình Xuyên, cháu có biết không?”

Tần Sương nghe xong thì cũng sững sờ, nghĩ thầm sẽ không trùng hợp như vậy chứ?

Đây là nhặt được mẹ chồng lúc nửa đường sao?

Tiếp đó có chút không chắc chắn hỏi: “Cái kia, Hoắc Đình Châu là con trai lớn của dì sao?”

“Đình Châu, hai đứa quen biết sao?”

Đường Mẫn nghe thấy Tần Sương nói như thế thì nhìn kỹ, nghĩ thầm sẽ không trùng hợp như thế chứ, dây là cô con dâu là con cả mình tìm được sao?

Phương thức gặp mặt đặc biệt này thật đúng là có chút đặc biệt.

Hai người đều có chút lúng túng, cuối cùng vẫn là Tần Sương nói: “Cái kia, dì à, sắc trời này sắp tối, hay là chúng ta về trước rồi nói, nếu cháu trở dì thì còn có thể quay về nhanh một chút, dì thấy có được không?”

Đường Mẫn: “Được, chúng ta trở về rồi hãy nói, dì nghe cháu.”

Lúc này thật đúng là không phải thời điểm nói chuyện trời đất, hai người đều cần bình tĩnh một chút, ngẫm lại tình trạng lúc này một lát.

Sau đó, Đường Mẫn ôm lấy chiếc túi ngồi ở phía sau xe đạp, Tần Sương liền bắt đầu đạp xe đi về thôn.

Mà Đường Mẫn ngồi ở ghế sau xe nhìn bóng lưng thon thả, nghĩ thầm con trai lớn quả nhiên có ánh mắt.

Bà ấy đã ở đó rất lâu mà vẫn không có ai hỏi giúp đỡ.

Vẫn là con dâu nhà mình thiện tâm, thấy bà ấy khổ sở liền muốn giúp một tay.

Lúc Tần Sương chở Đường Mẫn vào thôn thì liền gặp các thôn dân tan làm.

Thấy cô chở một phụ nhân xinh đẹp chưa từng thấy thì mọi người đều sững sờ.

Nghĩ thầm đây là người quen có tiền nhà thanh niên tri thức Tần đến sao?

Vẫn là Hoắc Đình Xuyên đứng ở phía xa nhìn thấy người tới thì gương mặt lập tức hoảng sợ.

Cái này... Đây là mẹ của cậu ấy mà? Đúng không?

Hẳn là mắt cậu ấy không nhìn lầm đúng không?

Hơn nữa còn là chị Sương tự mình đưa về, ai có thể nói cho cậu ấy biết, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?

Sao mẹ của cậu ấy lại tới nơi này? Chẳng lẽ là tới thúc giục cưới?

Tần Sương không nhìn thấy mấy người Hoắc Đình Xuyên mà lên tiếng chào các thôn dân rồi trực tiếp dẫn người trở về nhà mình.

Dù sao thì cũng là mẹ chồng tương lai, sau này cũng có thể là mẹ mình, cũng sớm nên tiếp xúc cho quen thuộc.

Hơn nữa bản thân cô ưu tú như vậy, cũng không sợ mẹ chồng không thích.

Cô ấy vẫn có phương pháp đối phó với phụ huynh.

Tiếp đó chờ đến khi Tần Sương đến cửa nhà thì lập tức nói với Đường Mẫn nói: “Dì à, đây là nhà của cháu, chỗ Đình Xuyên chỉ có một căn phòng, buổi tối dì cứ ở đây là được, dì thấy được không?”

“Được được được, dì như thế nào cũng được, không kén chọn.”

Bây giờ Đường Mẫn nhìn Tần Sương như thế nào thì cũng cảm thấy xinh đẹp.

Hơn nữa lại còn là một người hòa hợp, là một đứa trẻ ngoan.

Tiếp đó chờ hai người tiến vào sân, Đường Mẫn mới phát hiện, trong nhà này thật sạch sẽ, hơn nữa phòng ở cũng lớn, bảo sao con dâu bảo bà ấy ở lại đây.

Tần Sương dừng xe đạp lại, nhân lúc dì đang quan sát nhà cửa, trực tiếp lấy kính mình mua về ra.

Cũng may lúc ra cửa, cô có mang theo cái gùi, bây giờ cũng có thể lấy ra chút thịt và đồ ăn, vừa vặn có thể thêm đồ ăn cho dì vào buổi tối.

Thẳng đến khi cửa chính được mở ra, Hoắc Đình Xuyên vừa tiến tới, liền la lớn: “Mẹ? Mẹ? Là mẹ sao?”

Đường Mẫn nghe thấy tiếng của con trai thì xoay người nhìn lại.

Thấy con trai nhỏ đứng ở nơi đó, không chỉ đen đi mà còn cường tráng hơn.

Bà ấy vốn nên xúc động, nhưng vừa nghĩ tới chuyện mà con trai nhỏ làm sau khi xuống nông thôn thì bà ấy lập tức nổi giận.

Tiếp đó cũng không để ý xung quanh mà cầm theo cái chổi chạy về phía con trai.

“Thằng nhóc thúi, xem hôm nay lão nương cho đánh c.h.ế.t con không.”

Hoắc Đình Xuyên thấy mẹ nổi giận thì cũng sợ hết hồn. Vừa tránh né vừa nói: “Mẹ à, có chuyện thì có thể bình tĩnh nói chuyện, dù sao thì chúng ta cũng là mẹ con ruột.”

“Hơn nữa con cũng muốn xuống nông thôn, hình như con không làm gì chọc giận mẹ mà.”

“Có phải là do anh cả nói xấu con với mẹ không!”

“Phi ~!”

Đường Mẫn nhìn thấy đứa con trai này thì vô cùng tức giận.

“Mẹ bảo con xuống nông thôn chứ có bảo con kiếm chuyện cho chị dâu mình đâu.”

“Hại người ta cứu con hai lần rồi bị thương, sao lại có thể rác rưởi như thế.”

“Sớm biết con hay gây chuyện như thế thì mẹ đã không sinh con ra từ đầu, đúng là đến đây để đòi nợ mà!”

Đám người về nhà thấy Hoắc Đình Xuyên bị đánh thì đều nín cười đứng ở một bên hóng chuyện.

Nhất là Dương Minh Trạch, thấy cậu ấy bị đánh thì còn thiếu chút vỗ tay khen hay.

Quả nhiên phải để mẹ ruột ra tay thì mới có thể dạy dỗ được đứa trẻ nghịch ngợm này.

Hoắc Đình Xuyên thấy mọi người đều nhìn bọn họ thì cũng có chút xấu hổ nói: “Mẹ à, cho con chút mặt mũi, tất cả mọi người đều đang nhìn đấy, hơn nữa nếu làm loạn sân vườn thì lát nữa người ta còn phải đi dọn, chúng ta đừng đánh nữa có được không?”

Nếu không phải mình có dáng dấp tương tự anh cả thì hiện tại cậu ấy thực sự hoài nghi mình có phải con ruột trong nhà không.

Lần nào người bị đánh trong nhà cũng là cậu ấy, thực sự quá đáng mà!

Mà Đường Mẫn nghe thấy lời này của con trai thì mới đánh nốt cái cuối rồi thở hổn hển nói: “Hôm nay liền bỏ qua cho con, sau này sẽ tính nốt với con.”

Sau đó bà ấy thả chổi xuống, chỉnh sửa quần áo một chút rồi mới quay đầu nhìn bọn nhỏ nói: “Xin chào các cháu, khiến các cháu chê cười rồi, dì là mẹ của Đình Xuyên, các cháu cứ gọi dì là dì Đường là được.”

Mấy người thấy Đường Mẫn chào hỏi với mình thì ai cũng có ý thức nói: “Chào dì Đường, dì Đường khách sáo rồi.”

“Dì Đường thật trẻ tuổi, người không biết còn tưởng là chị của Đình Xuyên, trông thật trẻ.”

“Chính xác, dì Đường thật xinh đep.”

“Dì Đường thật...”

Đường Mẫn nhìn mấy đứa nhỏ này, cũng tò mò hỏi: “Các cháu đều ở đây sao?”

Không phải Đường Mẫn nhất định phải hỏi như vậy, chủ yếu là mấy đứa bé trai xuất hiện ở đây, rất khó khiến người ta không suy nghĩ lung tung.

Hoắc Đình Xuyên thấy mẹ hiếu kỳ thì cũng che lấy cánh tay bị đánh, giải thích nói: “Mẹ à, chúng con cùng nhau ăn cơm ở nhà chị Sương, ăn xong thì sẽ trở về nhà mình nghỉ ngơi.”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 123: Chương 123



Nghe thấy con trai giải thích thì Đường Mẫn mới hiểu ra.

“Dì còn tưởng là mấy đứa ở chung với nhau.”

“Nhưng mà ai là người nấu cơm trong mấy đứa? Đêm nay dì sẽ bộc lộ tài năng, đúng lúc cho các cháu nếm thử tay nghề của dì.”

Vu Viên Viên nghe nói như thế thì cũng lập tức nói: “Dì à, dì đi từ xa đến, chắc chắn là bây giờ đã rất mệt mỏi, tối nay cứ để bọn cháu làm cho, dì đi nghỉ ngơi trước.”

Lục Thần: “Đúng đúng đúng, cháu và Viên Viên nấu cơm là được rồi, cam đoan sẽ không khiến dì thất vọng, dì cứ đi nghỉ ngơi trước đi, bọn cháu đi làm cơm.”

Đường Mẫn thấy bọn họ nói như vậy thì cũng nói: “Vậy được rồi, thế thì ngày mai dì sẽ nấu cơm cho mấy đứa.”

Tần Sương thấy bọn họ đã nói xong thì mới lên tiếng: “Dì Đường, cháu dẫn dì vào phòng nghỉ ngơi trước, chờ cơm tối chín thì dì ra ăn cơm là được.”

“Ôi, đều nghe Sương Sương.”

Tần Sương đưa người vào phòng mình, lấy ra một bộ chăn đệm mới trải lên giường rồi đi ra ngoài lắp kính cho phòng gạch gỗ.

Căn nhà ở bên này đã khô, đã có thể vào ở, chờ đến khi lắp kính, dán báo lên tường xong là có thể vào bên này ở.

Dương Minh Trạch chuẩn bị bột nhão rồi cầm lấy báo mà em gái đã chuẩn bị bắt đầu làm việc trong phòng.

Ngay cả Hoắc Đình Xuyên cũng không nhàn rỗi mà chẻ củi ở trong sân.

Tần Sương đã mua một loại sơn lót ở cửa hàng bách hóa, rất nhanh đã lắp đặt xong cửa kính.

Nhìn kính trong suốt, Tần Sương hài lòng gật đầu.

Sau này ban ngày đọc sách viết chữ thì cũng không cần hại mắt như trước nữa.

Đường Mẫn ngồi ở cửa nhìn bọn nhỏ bận rộn, trong lòng hết sức vui mừng.

Mấy đứa trẻ này có thể kết nhóm với nhau, xem xét thì thấy đều là những người có cùng chí hướng.

Dù sao thì con dâu của bà ấy cũng ưu tú như vậy, chắc chắn sẽ không chơi đùa với những người xấu.

Lúc này, hai người trong phòng bếp cũng lấy thịt ba chỉ Tần Sương mua về làm thịt kho tàu.

Ngay cả gà rừng cũng bị Vu Viên Viên chặt cho vào nồi.

Theo mùi thơm trong phòng bếp bay ra, bụng của mọi người cũng đều không tự chủ được mà sôi ùng ục.

Thẳng đến khi Vu Viên Viên hô có thể dọn cơm thì mọi người mới dừng công việc dang dở trong tay lại.

Bây giờ sắc trời tối tương đối sớm, lúc ăn cơm thì mọi người đã đốt hai ngọn nến ở bên trong nhà chính.

Đường Mẫn nhìn cơm tối có đủ sắc hương vị thì trong lòng cũng khiếp sợ một cái.

Nghĩ thầm bữa cơm tối này cũng quá phong phú rồi nhỉ?

Bốn món ăn một món canh thì thôi, ngay cả cơm cũng là lương thực tinh.

Sau đó có chút không chắc chắn hỏi: “Sương Sương, không phải mấy đứa vì nghênh đón dì mà nấu hết thịt đó chứ?”

Tần Sương ngước mắt, nhìn về phía dì, cười nói: “Dì đừng hiểu lầm, chúng cháu thường xuyên ăn như thế, nếu không phải là do thời tiết hôm nay lạnh thì có lẽ là còn được ăn nhiều thịt rừng hơn.”

“Hơn nữa trong tay mấy người bọn cháu đều có tiền, công điểm cũng không ít, tất nhiên là phải ăn ngon một chút.”

“Đúng đúng đúng, mẹ cũng đừng ngạc nhiên, nếu có thời gian thì chị Sương sẽ lên núi đi săn, thỉnh thoảng con cũng bắt được con mồi về.”

“Cho nên ngày nào chúng con cũng ăn ít nhất một bữa như vậy, dù sao thì cũng phải có sức để vung cuốc làm việc đồng áng.”

Nghe thấy con trai nói như vậy thì Đường Mẫn cũng yên lòng.

Sợ mình tới một chuyến mà lại ăn c.h.ế.t bọn nhỏ.

Xem ra ngày mai phải gọi điện thoại cho bạn già, chẳng những phải gửi thư giới thiệu tới mà còn phải gửi thêm cho bà ấy chút tiền giấy.

Nếu không phải mình qua loa sơ suất thì cũng không đến mức phải ăn nhờ ở đậu nhà con dâu.

“Được rồi, dì bắt đầu ăn cơm đi, đợi lát nữa đồ ăn nguội thì sẽ không ngon nữa.”

“Ôi, mấy đứa đều ăn đi, đừng để ý đến dì.”

Tần Sương gắp mấy miếng thịt thả vào trong bát của Đường Mẫn.

“Dì à, dì ăn nhiều một chút, chúng cháu đều là người ăn khỏe, nếu dì ăn chậm thì chỉ sợ là chút nữa còn không uống được ngụm canh nào.”

“Đúng vậy, để con gắp cho mẹ nhiều một chút, chờ lát nữa chúng con ăn nhanh thì sẽ không để ý đến mẹ nữa.”

Nhìn số thịt nổi bật trong bát, Đường Mẫn thấy rất ấm lòng.

“Được rồi, mấy đứa ăn đi.”

Sau đó, đám người bắt đầu ăn, lúc này Đường Mẫn mới biết vì sao bọn họ lại nói như vậy.

Quả nhiên mấy thằng nhóc choai choai ăn c.h.ế.t lão tử.

Ngay cả người con dâu này cũng là người ăn khỏe.

Bà ấy vẫn luôn nhìn bọn họ ăn cơm, lúc này con dâu đã ăn đến bát cơm thứ ba.

Tần Sương cảm nhận được ánh mắt của mẹ chồng thì cũng có chút ngượng ngùng giải thích nói: “Dì à, cháu ăn tương đối nhiều, dì chớ trách.”

“Không có việc gì, ăn được là phúc, Đình Châu có tiền, nhất định sẽ nuôi được cháu, cháu cứ yên tâm ăn.”

Tần Sương nghe nói như thế thì trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì.

Vẫn là Hoắc Đình Xuyên mở miệng nói: “Mẹ à, chị Sương là người tập võ, ngày nào cũng làm việc lấy công điểm, chị ấy rất khỏe, làm nhiều, cũng tiêu hao nhiều thể lực, cho nên chuyện ăn nhiều là rất bình thường.”

“Mẹ nhìn con trai mẹ một cái xem, không phải con cũng ăn đến bát thứ ba rồi sao?”

Đường Mẫn trừng con trai một cái, bà ấy có ý tứ này sao?

Chỉ là bà ấy có chút kinh ngạc, dù sao thì con gái trong thành chỉ cần ăn một bát cơm là xong.

Đây cũng là lần đầu tiên bà ấy thấy cô gái có thể ăn nhiều như vậy.

Hơn nữa người ta còn ăn cơm dựa vào bản lĩnh, bà ấy còn có thể nói gì.

Sau bữa cơm tối phong vân tàn quyển, xung quanh bị càn quét sạch sẽ một lần nữa.

Cuối cùng Tần Sương cũng nhắm mắt ăn hết năm bát cơm rồi không ăn nữa.

Cô không phải loại người ra vẻ ta đây, cô cũng chỉ lo không biết mẹ chồng có nghĩ gì khi thấy cô ăn nhiều như thế không.

Mặc dù cô ấy rất thích người yêu, nhưng mà nếu mẹ chồng không đáng tin cậy thì cô sẽ cân nhắc lại một lần nữa.

Dù sao thì nếu hai người kết hôn, không chỉ là cuộc sống của hai người mà còn là sự kết hợp của hai nhà.

Cô cũng chỉ có một người ba, chắc chắn là sau này phải dưỡng lão cho ông ấy.

Mà nếu ba mẹ chồng là người có lý lẽ thì cô cũng sẽ hiếu thuận với bọn họ.

Dù sao thì cảm tình của con người cũng phải đến từ hai bên.

Nếu như mẹ chồng chướng mắt cô thì cô cũng sẽ không cho sắc mặt tốt gì.

Người không muốn cho cô thoải mái, một là g.i.ế.c chết, hai là rời xa, dù sao thì cứ làm chuyện mình thoải mái là được.

Đương nhiên, Đường Mẫn là người có tính cách thoải mái, thấy con dâu ăn nhiều như thế, bà ấy thực sự không có ý kiến gì.

Hơn nữa năm đó bà ấy ra chiến trường, cũng rất hiểu sinh tử.

Lúc còn sống mà không đối xử tốt với mình thì c.h.ế.t cũng chỉ là một nắm cát vàng, thậm chí còn có số ít người không tìm được hài cốt.

Thường thấy quá nhiều người rời đi cho nên Đường Mẫn cũng rất trân quý cuộc sống bây giờ.

Hơn nữa nếu sau này con dâu sống với con trai một đời, vậy thì ý kiến của bà ấy thật không quan trọng.

Đợi đến ngày nào đó bà ấy và ông nhà mình không động được nữa, vậy thì chỉ cần một túi thuốc chuột là xong.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 124: Chương 124



Dù sao thì chỉ cần con trai thích là bà ấy sẽ thích, cũng coi như yêu ai yêu cả đường đi lối về!

Huống chi, người con dâu này thật sự không tệ...

Sau khi ăn tối xong, Tần Sương trở về phòng lấy chăn đệm của mình đi qua phòng mới bên kia.

Mặc dù là phòng gạch gỗ, nhưng mà nếu đốt thêm giường đất, gian phòng rộng lớn thì vẫn tương đối không tệ.

Đường Mẫn thấy con dâu nhường phòng cho mình thì không cần phải nói cũng biết trong lòng vui vẻ bao nhiêu.

Con gái thơm ngát, ngay cả gian phòng cũng thơm.

Đắp chăn sạch sẽ thơm mát con dâu chuẩn bị cho, Đường Mẫn nằm ở trên giường nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.

Mà lúc này Tần Sương lại có chút mất ngủ.

Dù thế nào thì cô cũng không ngờ mình sẽ gặp mẹ chồng trong hoàn cảnh như vậy.

May mà mẹ chồng cũng không tệ lắm, nếu không thì thực sự không biết nên làm như thế nào.

Vừa nghĩ tới Hoắc Đình Châu làm ra chuyện tốt, cô liền có chút tức giận.

Mẹ ruột của anh tới mà anh lại không biết nói với cô một tiếng.

Tiếp đó lại mua một túi lạc, một túi hạt điều, một thùng bia trong cửa hàng bách hóa rồi uống ở trong phòng.

Cô đã không uống bia lâu rồi, quả nhiên vẫn là mùi vị này.

Lần nữa cảm ơn ông trời cho cô ngón tay vàng.

Tiếp đó, sáu chai bia vào trong bụng, Tần Sương mới có chút say nhìn gian phòng trơ trụi.

Sau khi thu rác rưởi vào trong không gian, cô liền nằm xuống nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Thẳng đến sáng sớm hôm sau.

Nghe thấy tiếng Viên Viên nói chuyện với dì, Tần Sương mới mở cặp mắt buồn ngủ m.ô.n.g lung ra.

Hoảng hốt trong nháy mắt, lúc này mới nhớ ra mình đang ở trong căn phòng mới.

Sau đó cô nhanh chóng đứng dậy, mặc quần áo tử tế rồi đi ra ngoài.

Đường Mẫn nghe thấy tiếng mở cửa thì nhìn lại, chỉ thấy con dâu dậy rồi.

Lập tức nói: “Sao cháu không ngủ thêm chút nữa, để dì làm bữa sáng cho mấy đứa là được.”

“Dì à, hôm nay là cháu dậy trễ, bình thường ngày nào cháu cũng dậy sớm tập thể dục, hôm nay cháu không có mặt, không biết Hoắc Đình Xuyên có đi luyện công buổi sáng không.”

“Mọi người ở nhà làm việc trước, cháu đi ra sau núi xem.”

Tần Sương nói xong thì đi ra ngoài.

Vẫn là Đường Mẫn hỏi: “Mấy đứa ra sau núi luyện công sao? Lúc nào trở về?”

“Dì à, nấu cơm gần xong thì bọn cháu sẽ trở về, nếu như về muộn thì dì cứ ăn trước, đừng đợi chúng cháu.”

“Xem cháu nói kìa, dì sẽ đợi mấy đứa về ăn cơm, mau đi đi.”

Nghe nói như thế, Tần Sương cũng không già mồm mà quay người đi ra phía sau núi.

Sớm biết vậy thì tối hôm qua đã không uống nhiều bia như vậy.

Nhưng mà một đêm này, giấc ngủ lại vô cùng tốt, thậm chí còn không nằm mơ.

Khi cô đi tới phía sau núi thì chỉ thấy Hoắc Đình Xuyên đánh quyền ở nơi đó, nhìn quyền pháp cứng cáp hữu lực, cô hết sức vui mừng.

Quả nhiên sau khi luyện tập khoảng thời gian này, cậu ấy đã tiến bộ rất lớn.

Lập tức đi qua nói: “Đừng luyện, đánh nhau với tôi, đánh xong trở về ăn cơm.”

Hoắc Đình Xuyên nghe thấy phải đánh với chị Sương thì mê mang nhìn về phía cô.

Cậu ấy nghe thấy cái gì?

Đánh nhau?

Nói đùa cái gì! Với thân thủ của chị Sương, chắc chắn là cậu ấy phải ăn đòn.

“Cái kia, chị Sương, em cảm thấy sắc trời hôm nay không tốt lắm, em thấy vẫn để em luyện xong rồi về ăn cơm đi!”

Tần Sương nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của cậu ấy thì lập tức nổi giận đến mức bật cười.

“Tôi và cậu luận bàn, cũng không phải đánh nhau, cậu sợ gì?”

“Hơn nữa tôi cũng không phải anh cả cậu, sẽ không đánh cho cậu mặt mũi bầm dập!”

Hoắc Đình Xuyên thấy chị Sương có chút tức giận thì cũng run một cái.

Nghĩ thầm, gần đây bản thân mình hay bị đánh cho nên bây giờ đang phản xạ có điều kiện.

Mà Tần Sương cứ nhìn cậu ấy như vậy, cũng không nói chuyện, hết sức có kiên nhẫn.

Cuối cùng dưới ánh mắt chăm chú của đối phương, Hoắc Đình Xuyên vẫn thỏa hiệp.

Nghĩ thầm, bị đánh thì bị đánh, chỉ cần không đánh chết, cậu ấy vẫn có thể làm một hảo hán.

Đương nhiên, Tần Sương nói là luận bàn thì cũng chỉ là luận bàn, ngay cả lực đạo cũng được thu lại không ít.

Hai người đánh đánh một lúc thì Hoắc Đình Xuyên mới phát hiện, chị Sương không bắt nạt mình cho nên mới nghiêm túc luận bàn.

Thẳng đến khi hai người đánh chảy đầy mồ hôi thì Tần Sương mới dừng lại tay nói: “Cũng được, không đánh, trở về ăn cơm.”

Hoắc Đình Xuyên vừa lau mồ hôi, vừa thở hồng hộc trả lời: “Được, đi thôi.”

Chờ đến khi hai người về nhà, Tần Sương liền đi thay bộ quần áo khác.

Sau khi những người khác đều đến đông đủ thì Đường Mẫn mới bưng đồ ăn sáng đi ra nói: “Có thể ăn cơm rồi, mau ngồi vào bàn đi.”

Hoắc Đình Xuyên thấy mẹ đi ra từ phòng bếp thì liền biết bữa sáng hôm nay là do mẹ mình làm.

Cậu ấy đã không được ăn cơm mẹ nấu lâu rồi.

Lập tức ngồi vào trước bàn cơm, múc cho mình một bát cháo khác.

Đường Mẫn thấy con trai gấp gáp như thế thì cũng có chút tức giận: “Con không múc cho chị dâu mình một bát sao? Chỉ biết ăn trước, con là quỷ c.h.ế.t đói à, đúng là làm mẹ mất mặt!”

Nghe thấy tiếng của mẹ gầm thét, Hoắc Đình Xuyên cảm thấy mình thật oan uổng.

Không phải chỉ là ăn sáng thôi sao, cần gì thượng cương thượng tuyến như thế. Hơn nữa chị Sương người ta tự mình biết múc đồ ăn, không cần đến cậu ấy.

Nhưng mà nhìn thấy ánh mắt ăn thịt người của mẹ, Hoắc Đình Xuyên vẫn là chân chó đi múc cho mẹ và chị Sương thêm một chén nữa.

Chờ Tần Sương vừa vào nhà chính thì đám người liền cùng nhìn về phía cô.

“Mọi người nhìn tôi làm gì, trên mặt tôi dính nhọ sao?”

Tần Sương thấy bọn họ như vậy thì trong lúc nhất thời cũng không hiểu gì.

Nghĩ đến mấy chuyện là lạ sáng nay, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì mà cô không biết sao?

Vẫn là Đường Mẫn thấy cô tới thì mỉm cười nói: “Sương Sương tới rồi, đã chuẩn bị xong bữa sáng cho cháu, mau tới nếm thử xem đồ ăn dì nấu có ngon không?”

“Nếu như thích ăn thì đợi sau này cháu kết hôn với Đình Châu, dì sẽ thường xuyên nấu cho cháu ăn.”

Nhìn mẹ chồng tương lai nhiệt tình như vậy, lúc này Tần Sương cũng có chút lúng túng.

Khó trách mọi người nhìn mình, có lẽ là do mẹ chồng đã nói gì đó.

Nhưng mà nhìn khuôn mặt tươi cười chào đón của người ta, cô cũng cười trả lời: “Dì à, cháu không kén ăn, dì làm món gì cũng ngon.”

Đối với người không biết nấu ăn mà nói, nếu có người nấu cơm cho mình ăn thì cô cũng đã thấy đủ.

Dù sao thì cũng tốt hơn món ăn hắc ám mình tự nấu ra gấp trăm lần.

Mà Đường Mẫn thấy Tần Sương nói như vậy thì cũng vui vẻ nói: “Bây giờ còn chưa ăn mà đã nói ngon, miệng thật ngọt.”

“Mẹ à, mẹ đừng nói chuyện nữa, bọn con sắp muộn làm rồi.”

Hoắc Đình Xuyên sợ mình còn không ngắt lời mẹ thì mẹ còn không dừng lại.

Đường Mẫn nghe thấy con trai nói vậy thì liếc mắt nhìn một cái, chỉ có con nói nhiều.

Nhưng mà vừa nghĩ tới, sau khi ăn sáng xong thì bọn họ phải bắt đầu làm việc thì bà ấy cũng không nói nhiều nữa.

Chỉ là khi nhìn thấy thời tiết như vậy, ngoài ruộng còn việc để làm sao?

Bà ấy nhớ là vào lúc này hàng năm là lúc nên lên núi tìm củi, chuẩn bị cho mùa đông.

Thực ra lúc này công việc trong thôn đã gần hết, mấy ngày này thực sự không còn chuyện để làm.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 125: Chương 125



Chờ đến khi ăn sáng xong, Đường Mẫn không để các cô hỗ trợ dọn bàn ăn mà đuổi người đi làm.

Dù sao thì ở nhà cũng không có việc gì làm, một lúc là bà ấy có thể làm xong chút việc này.

Đương nhiên, đợi đến khi làm việc xong thì bà ấy còn phải đến chỗ đại đội bộ gọi điện thoại báo bình an về nhà.

Cũng may là chỗ con trai không thiếu tiền, nếu không thì bà ấy lại phải mở miệng mượn tiền con dâu.

Sau khi Đường Mẫn ăn mặc chỉnh tề thì đi ra ngoài bắt đầu nghe ngóng đại đội bộ ở nơi nào.

Dọc theo đường đi bà ấy hỏi mấy đứa nhỏ đang chơi đùa, lúc này mới tìm được chỗ.

Chỉ có điều khi nhìn thấy cánh cửa bị khóa lại, bà ấy liền biết bên trong không có người.

Nhìn đồng hồ trong tay, nghĩ thầm hẳn là bây giờ người đang làm việc trong ruộng.

Tiếp đó không thể làm gì khác hơn là quay người về nhà trước, chờ giữa trưa lại tới.

Ngay khi bà ấy đang đi về thì thấy một con ch.ó hoang đột nhiên lao ra.

Nhìn dáng vẻ giương nanh múa vuốt với mình của con chó, Đường Mẫn bật cười trong nháy mắt.

Có phải là lâu rồi bà ấy không lên chiến trường cho nên ngay cả một con ch.ó cũng dám lên mặt với mình?

Mắt nhìn cây lớn bên cạnh, bà ấy tiện tay bẻ gãy một cành cây rồi quát con ch.ó hoang: “Cẩu vật, dám bắt nạt lão nương, để xem tao có đánh gãy chân chó của mày mang về hầm canh xương không!”

Vốn là hôm qua bởi vì sơ suất làm rớt túi tiền, bây giờ bà ấy vẫn chưa có chỗ để trút giận.

Kết quả, thế mà cẩu vật này lại dám gào thét, thực sự là khinh người quá đáng!

Bây giờ khi nhớ đến cảnh con dâu nhìn thấy dáng vẻ khóc chít chít của mình thì bà ấy lại vô cùng xấu hổ.

Cũng không biết tại sao hôm qua lại vô cùng khổ sở muốn khóc.

Ai có thể nghĩ tới, chỉ mới vừa khóc thì đã bị con dâu bắt gặp.

Con chó hoang hung hăng “Gâu gâu gâu” với bà ấy.

Đường Mẫn cũng tức giận giơ cành cây lên đánh về phía con ch.ó hoang.

Có thể là do nhìn thấy dáng vẻ hung thần ác sát của đối phương có chút đáng sợ cho nên con ch.ó hoang quay đầu muốn chạy.

“Mày đứng lại đó cho tao, ai cho mày làm lão nương sợ, xem tao có đánh c.h.ế.t mày không.”

Sau đó chỉ thấy một phụ nhân xinh đẹp giơ một cái cành cây lên đuổi con ch.ó hoang khắp thôn.

Cuối cùng có thể là do chạy đã mệt mà Đường Mẫn vứt bỏ cành cây.

Bà ấy vừa th* d*c, vừa xem xét hoàn cảnh xung quanh, luôn cảm thấy hình như mình đã lạc đường.

Sớm biết vậy thì đã không trí khí với một con chó, cũng không biết hiện tại đang ở đâu.

Đợi đến khi bà ấy khỏe lại thì mới bắt đầu đi lang thang khắp làng.

Lúc một cô vợ nhỏ nâng cao bụng lớn đi ra rót nước thì nhìn thấy một người phụ nữ mình chưa từng gặp.

Thấy bà ấy ăn mặc đẹp như thế thì có chút hiếu kỳ hỏi: “Dì à, dì tới đây tìm người sao?”

Nghe thấy tiếng nói chuyện, lúc này Đường Mẫn mới quay đầu nhìn lại.

Thấy là một phụ nhân nhỏ trong thôn, lúc này bà ấy mới cười nói: “Cô gái, dì mới ra ngoài làm việc rồi bị lạc đường, xin hỏi đi đến nhà thanh niên tri thức Tần như thế nào?”

Nghe thấy bà ấy nói đi tìm thanh niên tri thức Tần thì lúc này cô ấy mới nhớ ra các thím trong thôn nói hôm qua thanh niên tri thức Tần dẫn theo một người về.

Xem ra chính là người trước mắt.

Sau đó nói: “Dì à, dì đi nhầm phương hướng rồi, nhà thanh niên tri thức Tần ở phía đông cuối thôn, bây giờ dì đang đi ở phía Tây.”

“A? Vậy mà lại đi ngược, quả nhiên là mình không nên ra ngoài, thật là.”

Tiếp đó lấy ra chút bánh kẹo trong túi mình chuẩn bị cho con trai buổi sáng đưa cho cô vợ trẻ.

“Cho cháu, cảm ơn cháu đã chỉ đường cho dì, ăn chút đồ cho ngọt miệng, chúc cháu sinh ra một đứa con trai mập mạp.”

Người vợ trẻ nhìn bánh kẹo trong tay, lại nhìn bóng lưng rời đi của đối phương.

Nghĩ thầm người thân của thanh niên tri thức Tần đúng là ai cũng có tiền.

Nếu không phải là không có người đánh thắng được thì thực sự muốn kéo cái chén vàng này về nhà.

Lập tức cầm bánh kẹo, mang theo chậu nước về nhà.

Mà Đường Mẫn nhìn mặt trời đi về phía đông, cuối cùng cũng tìm thấy nhà.

Cũng may mình không phải là dân mù đường, nếu không thì sẽ phải mất mặt thêm lần nữa.

Tiếp đó mở cửa nhà ra rồi đi vào phòng bếp.

Nhìn thời gian còn sớm, cảm thấy bọn nhỏ đã lâu không được ăn sủi cảo.

Tiếp đó tìm được hai củ cải trắng, cùng một khối thịt nạc còn lại, bà ấy liền bắt đầu làm nhân bánh sủi cảo...

Tần Sương làm việc của mình xong thì đi tìm đại đội trưởng nói: “Chú đội trưởng, công việc ở bên này cũng không còn nhiều, ngày mai cháu sẽ không đi làm nữa, dù sao thì điểm công trong năm của cháu cũng đã đủ, chú thấy được không?”

Đại đội trưởng nghe xong, chuyện này có gì mà không được.

Công điểm của hai người khác cộng lại cũng không nhiều bằng cô.

“Có thể, nếu cháu không cần thêm công điểm thì có thể nghỉ sớm hơn chút, đương nhiên nếu các cháu cần mua củi thì cũng có thể mua từ mấy đứa nhỏ, trong thôn có vài gia đình cũng làm như vậy.”

“Vâng, chú đội trưởng, cháu biết rồi, vậy thì làm phiền chú.”

Tần Sương nhận được phê chuẩn của đại đội trưởng thì tiêu sái rời khỏi ruộng.

Mà Dương Minh Trạch nhìn bóng lưng rời đi tiêu sái của em gái nhỏ thì lại nhìn xuống công việc trong tay mình còn chưa làm xong.

Thực sự là không có so sánh thì không có đau thương.

Sau đó lại nhìn về phía Hoắc Đình Xuyên.

Khá lắm!

Tên tiểu tử thúi này, từ lúc nào mà lại làm việc nhanh như vậy?

Sau đó lại cúi đầu, tăng tốc tốc độ của mình.

Chỉ có Lục Thần không nhanh không chậm, làm công việc trong tay.

Dù sao thì anh ấy cũng yếu, ngày nào làm được bao nhiêu thì làm bấy nhiêu.

Mà sau khi Tần Sương rời đi thì cũng không gấp gáp về nhà.

Cảm thấy sau khi trở về, cũng không biết nên ở chung với mẹ chồng tương lai như thế nào cho nên cô rẽ vào núi.

Cô vừa tiến vào thâm sơn, vừa nghĩ về ba của mình.

Cũng không biết sau khi trở về, kết quả kiểm tra bên kia như thế nào, nhưng mà tính toán thời gian, có lẽ là bọn họ còn chưa về đến nơi.

Mà lúc này Hoắc Đình Châu bên kia đang nhìn tin tức trong tay, nhíu mày.

“Đây là tin tức gần đây? Xác nhận đúng rồi sao?”

“Vâng, tin tức đã được xác minh.”

Nghe thủ hạ xác nhận, Hoắc Đình Châu cũng có chút đau đầu trong nháy mắt.

Anh vất vả tìm được người, kết quả truyền về lại là người nhà kia đã xảy ra chuyện.

Hơn nữa còn đã phân tán hết vào hai năm trước.

Bây giờ anh còn phải tìm hiểu kỹ thì mới biết người đang ở đâu.

Vừa nghĩ tới đứa bé kia, anh cũng không biết nên nói gì cho tốt.

Xem ra bây giờ cho dù có tìm được người thì cũng không nhận được.

Nếu để đứa bé biết thì sẽ chỉ thương tâm khổ sở.

Còn không bằng nói không tìm được, như vậy thì cậu bé có thể tiếp tục sống như vậy.

Ít nhất thì cuộc sống hiện tại của cậu bé sinh động vui tươi, cũng không có nhiều phiền não như của người lớn.

Sau đó nói: “Cậu đi xuống đi, dọn dẹp sạch sẽ các dấu vết, nếu như có người hỏi thì cứ nói không biết.”

“Vâng, cam đoan hoàn thành mệnh lệnh!”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 126: Chương 126



Hoắc Đình Châu đuổi người đi thì mới cầm lấy ngọc bội xem xét.

Nghĩ thầm người ta như thế, không thể nào có kết cục như vậy được, xem ra nước ở kinh đô còn sâu hơn những gì anh tưởng tượng.

Sau đó, anh cất ngọc bội đi, suy nghĩ đợi một khoảng thời gian nữa thì trả lại cho người ta...

Lúc này Tần Sương còn không biết, thân thế của Hổ Tử có nhiều kiếp như vậy.

Chờ đến khi biết chuyện thì quả thực đã nhận Hổ Tử làm em trai, còn là loại cho vào hộ khẩu rồi.

Dù sao thì Tần Sương cũng thật sự yêu thích đứa bé này.

Hai đời cô đều là con một, rất muốn có một người em trai em gái, chỉ tiếc ba của cô chung tình với mẹ, đời này chỉ có một đứa con là cô.

Tới giữa trưa, Tần Sương mới mang theo chiến lợi phẩm đi xuống núi.

Suy nghĩ hẳn là ngày mai nên đi gửi thư phiên dịch sách cho chú Đường.

Liền nghĩ có thể thuận tiện đi gọi điện thoại cho Hoắc Đình Châu.

Mẹ ruột của anh đột nhiên tới, cũng không biết là để làm gì.

Thay vì đoán tới đoán lui, còn không bằng trực tiếp đi hỏi cẩu nam nhân nhà mình một chút.

Tần Sương vừa về đến nhà vào buổi trưa thì nhìn thấy dì đang làm há cảo rồi.

Toàn là những chiếc há cảo trắng trắng, ú na ú nu, cô vui như lễ hội.

Thậm chí cô không thể nhớ đã bao lâu rồi cô chưa được ăn há cảo.

Mặc dù cô đã từng ăn món này, tuy nhiên món này thì ba cô chỉ làm vào dịp Tết Nguyên đán.

Những lần khác, thì ăn đồ đông lạnh hoặc ăn tại nhà hàng.

“Dì ơi, mấy cái há cảo này dì làm đẹp quá, con thì không biết làm, cũng không biết nấu ăn.”

“Lúc đầu, khi ba con muốn dạy con nấu ăn, con gần như đã làm nổ tung nhà bếp của con. Từ đó về sau không vào bếp nữa.”

Đường Mẫn nghe Tần Sương cười nói: “Con người thì ai cũng có điểm mạnh điểm yếu, con cũng có bản lĩnh của mình, người khác cũng không có đúng không? Hơn nữa Đình Châu biết nấu ăn, con cũng không cần biết nấu cũng được.”

“Ngoài ra, con muốn ăn gì thì cứ nói với dì, dì sẽ nấu cho con.”

Bà ấy càng ngày càng thích con dâu này, chỗ nào cũng tốt.

Điều quan trọng nhất là cô rất xinh đẹp, chỉ cần nhìn cô là có thể ăn thêm hai bát cơm nữa.

Tần Sương có chút xấu hổ khi dì nói như vậy.

Nếu là bất kỳ bà mẹ chồng nào khác, chắc chắn bà ấy sẽ xấu mặt nếu biết con dâu mình không biết nấu ăn.

Suy cho cùng, làm sao có thể để con trai phục vụ vợ mình?

Ở thời đại này, hầu hết mọi người đều thích con trai hơn con gái và họ muốn con dâu phục vụ gia đình như trâu như ngựa.

Bất quá Tần Sương cũng vui vẻ gặp được một người mẹ chồng tốt, ít nhất sau khi kết hôn cũng không phải lo lắng chuyện gì.

Sau đó cô tiếp tục nói: “Dì ơi, lần này dì tới thăm là có chuyện gì sao?”

“Có chuyện gì thì nói cho con biết, biết đâu con có thể giúp dì giải quyết.”

Đường Mẫn lau tay, cười đáp lại, nói: “Thật ra cũng không có việc gì, vừa rồi dì nghe nói con bị thương, là do Đình Xuyên gây ra.”

“Cho nên, dì lo lắng quá nên tới xem sao, vừa hay ở nhà cũng không có chuyện gì nên dì qua đây luôn.”

“Nhưng vết thương của con thế nào rồi? Con đã đỡ hơn chưa? Sau này dì sẽ mua cho con một con gà mái để nấu canh tẩm bổ.”

Tần Sương nghe được lời này bỗng nhiên động lòng,

Thì ra bà ấy một đường tới đây chỉ là vì lo lắng cho sức khỏe của cô mà thôi

Đạn có thể để lại sẹo, bản thân cô không quan tâm, nhưng không biết sau này A Châu có để ý không.

Đường Mẫn nghe vậy lập tức nói: “Nó dám! Nếu nó dám không thích vết sẹo của con, dì sẽ đánh gãy chân nó.”

Nếu không phải do thằng hai, con đã không phải đỡ đạn cho nó tận hai lần, nếu không có con, e rằng dì sẽ trở thành người tóc bạc tiễn người tóc đen rồi. “

“Cho nên, con yên tâm, nếu Đình Châu dám ức h.i.ế.p con, dì sẽ giúp con đánh nó, dì cam đoan nó sẽ nghe lời con.”

Nghe Đường Mẫn nói như vậy, Tần Sương cũng yên lòng nở nụ cười, có điều cô cũng chỉ nói chơi thôi, người đàn ông của cô sao có thể nông cạn đến thế chứ.

Huống hồ chi, cô cũng muốn xóa vết sẹo nên cô dự định sẽ đi vào chợ trong thành mua thuốc là có thể xóa sẹo rồi.

Có điều bây giờ cô hơi lười đi.

Hơn nữa, tính cô cẩu thả nên cô cũng không để ý mấy chuyện này.

Sẵn tiện bắt lửa cho dì, há cảo nhanh chóng được bỏ vào trong nồi.

Đường Mẫn một bên luộc há cảo, một bên kể cho cô nghe câu chuyện của những năm tháng trên chiến trường.

Tần Sương chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng còn kinh ngạc ngưỡng mộ.

Rất nhanh, há cảo được vớt ra khỏi nồi, mọi người cũng trở về.

Hoắc Đình Xuyên vừa về, trực tiếp đi vào trong nhà bếp, nói: “Mẹ ơi, trưa mẹ làm món gì cho bọn con vậy? Con đói quá!”

“Kêu gì mà kêu, suốt ngày chỉ biết ăn ăn, sinh ra con thà sinh con heo tốt hơn, thằng vô dụng này!”

Đường Mẫn nhìn thấy đứa con trai này thì lập tức tức giận.

Bà đã sinh được ba đứa con, đứa con cả là có triển vọng nhất. Đứa thứ ba thì chưa tốt nghiệp cấp ba, nhưng cũng là một đứa nhỏ ngoan ngoãn.

Chỉ có đứa thứ hai là có vẻ bà ấy sinh ra anh ấy, nhưng lại không có não.

Suốt cả ngày chỉ biết chọc tức bà ấy mà thôi.

Có điều, Hoắc Đình Xuyên mặt dày, nghe mẹ mình nói như vậy cũng không hề tức giận.

Lại còn “hehe” nói: “Mẹ à, con yêu mẹ nhất, mẹ đến thăm con chứng tỏ mẹ cũng rất yêu con đúng không!”

“Cút, bà đây tới là để thăm con dâu, còn con là chỉ thuận đường thôi, đừng coi mình là nhất, nhìn thấy con mẹ liền tức giận.”

Tần Sương nghe được từ “con dâu” có chút xấu hổ.

Cô còn chưa kết hôn, mẹ chồng tương lai lại nhiệt tình như vậy, nếu sau này lấy rồi, chẳng phải ngày ngày cùng bà ấy trò chuyện sao a!

Cuối cùng là Vu Viên Viên bước vào và ngắt lời: “Dì, dì có cần giúp gì nữa không?

“Không, bữa trưa hôm nay chúng ta ăn há cảo. Đi lấy bát và đũa đi. Chúng sẽ sớm xong thôi. “

“Được rồi dì, con đi ngay đây. “

Vu Viên Viên nhìn thấy há cảo trong nồi và nghĩ thầm tại sao trước đây sao cô ấy chưa bao giờ nghĩ đến việc ăn há cảo.

Quả nhiên, cô ấy vẫn đang làm việc, đầu óc không suy nghĩ gì được nữa.

Khi mọi người nhìn há cảo trên bàn vào buổi trưa, mọi người vô cùng hạnh phúc.

Những người như họ được ăn há cảo một năm hai lần đã là điều quá tốt.

Suy cho cùng mì quá mắc, ba mẹ họ thường không muốn mua.

Khi Đường Mẫn mang theo nước tương và giấm vào, bà ấy nói: “Còn chờ gì nữa các con, ăn nhanh đi, không nguội thì sao, ăn đi, trong nồi vẫn còn nhiều, tha hồ ăn cho no nê.”

“Cảm ơn dì, dì vất vả rồi ạ.” Dương Minh Trạch mỉm cười nói.

“Đúng đúng đúng, dì vất cả rồi ạ, bọn con sẽ ăn ngay bây giờ.”

Hoắc Đình Xuyên lấy nước tương và dấm từ tay mẹ, bắt đầu ăn trước,

Sáng sớm cậu ấy chưa ăn gì, hiện tại đã đói bụng rồi.

Đặc biệt là khi nhìn thấy món há cảo yêu thích của mình,

Tần Sương bóc hai tách tỏi ra, sau đó bước vào nói: “Ăn bánh bao, không có tỏi, làm sao có thể chứ, mau đến bóc tỏi.”

Mọi người, người này nhìn người kia, trong lòng nghĩ cô có nghiêm túc không?

Ăn tỏi sống, không sợ buổi chiều mở miệng ra thối c.h.ế.t người khác sao?
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 127: Chương 127



Tần Sương nhìn vẻ mặt mọi người, lập tức hiểu ra họ đang nghĩ gì, rồi nói: “Ăn tỏi để khử trùng có thể giúp mọi người khỏi cảm lạnh, sốt và sổ mũi, hơn nữa ăn xong mấy người không đánh răng à?”

Sau đó cô ngồi vào bàn ăn, mặc kệ họ nghĩ gì, bóc vài củ tỏi và bắt đầu ăn.

Một miếng há cảo, một miếng tỏi, ngon c.h.ế.t đi được.

Nếu có chút dầu ớt thì sẽ càng hoàn hảo hơn.

Đường Mẫn thấy con dâu ăn ngon đến mức nào, bèn bóc một tép tỏi ra ăn.

Không cần nói, tỏi với há cảo, quá ngon.

Chỉ là người bình thường chịu không nổi mùi tỏi.

Tỏi chiên thì cũng có nhiều người không chịu nổi chứ huống chi là tỏi sống.

Vu Viên Viên sống ở phía nam, nhìn thấy Tần Sương ăn như vậy, cô ấy không biết có đau bụng không?

Từ nhỏ tới giờ cô ấy chưa bao giờ ăn như vậy.

Họ đều bị Tần Sương lây nhiễm, mọi người ăn há cảo với một tép tỏi trên tay.

“Tần Sương, không cần phải nói, há cảo đã ngon rồi, nhưng sao tỏi này cay quá vậy?”

Nhìn bộ dáng “xì xụp” của Hoắc Đình Xuyên, Tần Sương cũng cười nói: “Cay thì ăn bớt lại đi chứ? Lại còn cắn miếng to như vậy, có phải cậu là đồ ngốc không!”

Mọi người nghe lời nói của Tần Sương xong đều bật cười.

Ngay cả Đường Mẫn cũng cười nói: “Sao tôi đây lại có một đứa con trai ngu ngốc như vậy, quá mất mặt.!”

Sau bữa trưa sôi động, mọi người trở về nhà nghỉ trưa.

Ngay cả Tần Sương cũng trở về phòng, ngủ say.



Ở phía bên kia, giữa những lời chửi rủa hàng ngày của Mục Nghiệp Kiêu.

Cuối cùng Mục Nghiệp Bằng cũng tỉnh dậy sau khi bị em gái mắng.

Vừa mở mắt ra, anh ta đã thấy em gái mình đang lẩm bẩm điều gì đó buồn cười.

“Em gái …”

“Ai, ai đang nói vậy?” Mục Nghiệp Kiêu đang gọt táo, nghe thấy giọng nói đó theo phản xạ hỏi.

“Em gái nhỏ, là anh, anh tỉnh rồi.”

Lại nghe thấy tiếng nói, Mục Nghiệp Kiêu ngước mắt nhìn người đàn ông trên giường bệnh.

“Anh... anh, anh tỉnh rồi à?”

“Ừm, anh muốn uống nước.”

“Trời ơi, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi.”

“Bác sĩ, bác sĩ, mau đến xem đi, người sống thực vật đã tỉnh lại rồi!”

Nghe lời của em gái, khuôn mặt Mục Nghiệp Bằng tối sầm.

Em gái nhà người ta thì ôn nhu yếu mềm, còn em gái anh ta lại nam tính còn hơn đàn ông. Anh ta thực sự thắc mắc liệu mẹ anh ta có xúc phạm đến Quan Âm khi sinh ra em gái anh hay không.

Theo sau tiếng gầm gừ của Mục Nghiệp Kiêu, hai bác sĩ nhanh chóng bước vào phòng bệnh.

Nhìn thấy người đàn ông trên giường bệnh quả nhiên đã tỉnh, bọn họ nói: “Mau, kiểm tra nhanh đi. Không ngờ cậu ta đã tỉnh thật rồi.

Bọn họ còn tưởng rằng người đàn ông này cả đời cũng sẽ không bao giờ tỉnh lại, nhưng kết quả cuối cùng vẫn tỉnh lại rồi.

Sau khi hai người kiểm tra, họ lại nói: “Ừ, về cơ bản thì mọi chuyện đều ổn. Ngày mai chúng tôi sẽ kiểm tra lại. Nếu không có vấn đề gì thì cậu có thể xuất viện về nhà nghỉ ngơi rồi.”

Mục Nghiệp Kiêu nghe bác sĩ nói xong, cũng vui vẻ nói: “Anh ơi, anh có nghe thấy không? Anh khỏe rồi, cuối cùng cũng có thể xuất viện về nhà.”

“Ừ, nghe rồi nghe rồi, anh muốn uống nước.”

“Ồ ồ ồ, em đi lấy ngay đây.”

Mục Nghiệp Kiêu vui mừng đến nỗi quên cho anh trai uống nước.

Lúc này, nhân viên bảo vệ đi ra ngoài mua đồ ăn quay lại, thấy ông chủ cuối cùng cũng đã tỉnh, vui vẻ nói: “Lão đại, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi. Thật tốt, tôi sẽ báo cáo với cấp trên ngay bây giờ.”

Mục Diệp Bằng thấy cậu ta như vậy vui vẻ, cũng hỏi: “Chị dâu dạo này thế nào rồi? Tôi xảy ra chuyện như vậy, cô ấy có lo lắng không?”

“...”

Nhân viên bảo vệ nghe vậy không biết phải nói gì nữa.

Cậu ta không còn cách nào khác ngoài nhìn em gái của anh ta. Ý là bây giờ nói cho anh ta sự thật à?

Liệu anh ta có bị k*ch th*ch lần nữa và ngất xỉu không?

Mục Nghiệp Kiêu cũng không ngờ rằng anh trai của mình sẽ hỏi về Bạch liên hoa ngay sau khi tỉnh dậy.

Sau đó cô ấy liếc nhìn nhân viên bảo vệ và nói: “Anh ơi, anh vừa mới tỉnh dậy. Anh có cảm thấy khó chịu gì không? Nếu anh muốn gặp cô ấy thì đợi sau khi anh xuất viện rồi thì anh có thể gặp.”

“Anh đừng gấp, cứ nghỉ ngơi cho thật tốt trước cái đó, chuyện này quan trọng hơn hết.”

Mục Nghiệp Bằng không phải là một kẻ ngốc khi nhìn thấy ánh mắt trao đổi giữa hai người, anh ta biết rằng phải có điều gì đó đã xảy ra.

Không biết vì sao, tim anh ta đau nhói.

Mục Nghiệp Kiêu cũng giật mình khi sắc mặt của anh trai mình đột nhiên tái nhợt.

“Anh ơi, anh sao vậy? Sao mặt anh xanh xao thế? Em sẽ gọi bác sĩ đến kiểm tra.”

“Không, anh không sao. Chị dâu xảy ra chuyện gì à?”

“Nói cho anh biết ngay bây giờ.”

Anh ta hiểu rõ cơ thể mình sẽ không đến mức ngất xỉu vì bị k*ch th*ch.

Là một quân nhân, nếu không có tinh thần chịu đựng như vậy thì làm sao có thể được thăng hạng.

Mục Nghiệp Kiêu thấy vậy, chỉ có thể thở dài.

“Anh ơi, đối tượng của anh đã kết hôn với người khác rồi.”

“Lúc anh đã bất tỉnh. Bác sĩ nói rằng có thể anh sẽ sống thực vật suốt đời. Sau đó, gia đình họ lập tức hủy bỏ hôn ước, lãnh đạo cũng biết chuyện rồi.”

“Trong quân đội bây giờ anh có chút đáng thương. Anh nói xem, anh có mắt nhìn người ghê, nhìn trúng chị dâu như vậy, cũng may mắn thay là hai người vẫn chưa kết hôn, nếu như kết hôn rồi, chẳng phải cô ta gom tiền chạy theo người khác sao?”

“Vì vậy, hiện tại có thể anh không chấp nhận được, nhưng sự việc cũng đã xảy ra rồi, anh cứ từ từ suy nghĩ đi!”

Mục Nghiệp Kiêu nói xong, cũng không quan tâm anh trai mình nghĩ gì.

Dù sao, nỗi đau lâu dài còn tệ hơn nỗi đau ngắn thật. Nhưng thay vì nghĩ về nó, tốt hơn hết là nên chấp nhận thực tế càng sớm càng tốt.

Khi Mục Nghiệp Bằng nghe được lời em gái mình nói, anh ta đã không phản ứng một lúc lâu.

Anh không thể tin được rằng Thiến Thiến sẽ đối xử với anh ta như vậy.

Chẳng lẽ anh ta đối xử tệ với cô ta lắm?

Ngoài việc gửi một phần tiền tiêu vặt hàng tháng cho em gái, anh ta còn mua quà cho cô ta.

Kết quả là anh ta xảy ra chuyện, cô ta bèn bỏ anh ta.

Chẳng lẽ đây gọi là tình yêu sao?

Haha, anh ta thật sự là một kẻ ngu ngốc, anh ta thật sự là đồ đần độn mà!

“Anh, anh nói gì đi, đừng dọa em, khó khăn lắm em mới đánh thức anh dậy được, anh mà ngất nữa thì em chỉ có thể cõng anh về quê mà thôi.”

Mục Nghiệp Kiêu nhìn thấy anh trai không nói chuyện nên có chút lo lắng.

Cô ấy nghĩ rằng chắc anh mình thực sự bị tình yêu làm tổn thương và nhất thời nghĩ không thông.

Cô ấy lại là người thân anh ta, nên không được để xảy ra chuyện gì.

Mục Nghiệp Bằng nghe em gái mình nói, bèn hỏi: “Cô ấy có đến gặp anh không?”

“Hả?”

“Cô ấy có tới thăm anh không?”

“Hmm… có ghé qua, có điều là tới từ biệt anh. Hôm đó lúc em mới đến đây, đã gặp cô ta đang nói những lời khó nghe trong phòng anh.”

“Lúc đó em rất tức giận nên đã đánh cô ta.”

Mục Nghiệp Kiêu càng nói càng trầm giọng, sợ anh cả tức giận.

May mắn thay, Mục Nghiệp Bằng không phải là người đa tình. Sau khi phân tích toàn bộ sự việc, anh ta mới tỉnh ngộ.

“Em gái em cho rằng anh trai là kẻ thất bại sao? Quên lâu như vậy mà còn tan vỡ. Khó trách người khác thông cảm cho anh. Ngay cả bản thân anh cũng đồng cảm với chính mình.”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 128: Chương 128



Anh cả, anh đừng nghĩ vậy, là do người phụ nữ đó có lỗi với anh, anh cũng đừng tự trách mình.”

“Đây là cách chim khôn chọn cành để đậu à?”

“...”

“Thành ngữ chim khôn chọn cành để đậu có thể dùng trong trường hợp này sao?”

“Ôi trời, dù sao thì nó cũng có nghĩa gần nhau mà, hơn nữa người phụ nữ đó em cũng không thích, muốn làm chị dâu của em, em chịu không nổi.”

“Nhưng sau khi anh hôn mê, có một người chị tên là Vương Tuyết Mai đã tới chăm sóc tốt cho anh trong nhiều ngày. Em thấy chị ấy làm chị dâu em cũng không tệ.”

“Người ta không những không chán ghét anh khi anh là người thực vật, ngược lại còn chăm sóc vô cùng chu đáo, anh xem sao số anh lại tốt như vậy chứ.”

“Vừa vứt đi rác thì có một bảo bối tự tìm đến.”

“Nếu em là anh, em chắc chắn rước cô ấy về nhà.”

Mục Nghiệp Bằng nghe em gái nói vậy, cả người có chút bối rối.

Vương Tuyết Mai là ai?

Sao một chút ấn tượng anh ta cũng không có?

Chẳng lẽ là đối tượng ngưỡng mộ anh ta?

Mục Nghiệp Kiêu thấy anh trai không nói gì thì trực tiếp nói: “Anh cả, tan làm là chị Tuyết Mai qua thăm anh, đến lúc đó anh biểu hiện cho tốt vào, chuyện tốt như vậy, anh nhất định phải nắm bắt!”

Mục Nghiệp Bằng: “... Anh đi ngủ một lát.”

Có lẽ anh ta còn chưa tỉnh lại hoàn toàn, không chừng đi ngủ sẽ tốt hơn.

Thấy anh trai im lặng, Mục Nghiệp Kiêu tưởng anh mệt nên không nói nữa.

Trên thực tế, tâm trí của Mục Nghiệp Bằng lúc này đang rất hỗn loạn.

Anh ta cần phải sắp xếp mọi chuyện. Anh ta không phải là người mong manh, nhưng mối tình đầu của anh ta lại kết thúc một cách vội vàng như vậy.

Tiền bạc đã tiêu, thời gian đã tiêu, nhưng cuối cùng tất cả đều vô ích.

Lại kết thúc trong tình huống này.

Khi nhân viên bảo vệ thấy lão đại đã ngủ say, cậu ta quay lại báo cáo cấp trên.

Lần này, lão đại của bọn họ đã giành được công đức hạng nhất, nhưng vẫn chưa có lời khen ngợi nào nếu người này tỉnh dậy thì vinh dự này phải được trao cho lão đại của họ.

Không những bị thương nặng như vậy, vợ lại bỏ trốn theo người khác.

Không có người nào đáng thương hơn lão đại của bọn họ.

Kết quả là, ngay khi nhân viên bảo vệ rời đi, Vương Tuyết Mai bưng súp gà bước vào.

“Em gái, chị đến rồi đây, hôm nay anh trai em thế nào?”

Mục Nghiệp Kiêu nhìn thấy Vương Tuyết Mai, lập tức đứng dậy nói: “Anh cả, chị Tuyết Mai đến rồi, anh đừng ngủ nữa.”

Đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì Mục Nghiệp Bằng lại bị em gái gào lên, cơn buồn ngủ lập tức biến mất.

Anh ta mở mắt không nói nên lời: “Em gái, em muốn g.i.ế.c anh trai mình à?”

Nhìn thấy người trên giường bệnh đã tỉnh, Vương Tuyết Mai cũng sững sờ tại chỗ.

Chỉ một đêm không ghé qua, người ta tỉnh lại rồi sao? Tỉnh khi nào vậy?

Điều này... thật xấu hổ!

Mục Nghiệp Bằng nhìn lại người vừa tới, cảm thấy mình đã từng gặp người này ở đâu nhưng lại không nhớ ra.

Sau đó anh ta có chút xấu hổ nói: “Xin chào, chúng ta đã gặp nhau bao giờ chưa?”

Vương Tuyết Mai còn chưa kịp trả lời, Mục Nghiệp Kiêu đã lên tiếng trước: “Anh, đây là chị Vương Tuyết Mai. Khi anh hôn mê, chị ấy luôn ân cần chu đáo chăm sóc anh,”

“Anh không thể phủ nhận điều đó, có biết không?”

“Nếu anh dám từ chối, anh là một kẻ cặn bã!”

Sau khi nghe lời nói của em gái, mặt Mục Nghiệp Bằng đỏ bừng.

Anh ta còn chưa nói gì, tại sao bản thân lại là trở thành kẻ cặn bã như vậy?

Hơn nữa, anh ta thực sự không quen biết cô ấy nên không thể chỉ vì điều này mà cưới cô phải không?

Hơn nữa, anh ta vừa mới thất tình. Cho dù sau này anh ta muốn tìm lại bạn gái thì cũng cần khoảng thời gian tìm hiểu nhau chứ.

Nếu bây giờ anh ta nói ra, anh ta sẽ cưới cô ấy và chịu trách nhiệm với cô ấy, vậy thì anh ta thật sự là kẻ cặn bã.

Một cuộc hôn nhân không có tình cảm là bắt nạt người ta.

Vương Tuyết Mai nghe được Mục Nghiệp Kiêu nói vậy: “Được rồi, tôi còn có việc phải làm, tôi chỉ mang canh gà đến cho anh, tôi đi đây, anh cứ nghỉ ngơi đi.”

Nói xong lời này thì quay người rời đi.

Mục Nghiệp Kiêu không nói nên lời, tự hỏi làm sao da mặt anh trai mình mỏng như vậy, làm sao cưới người ta đây a.

Cô ấy đã nói rõ như vậy nhưng vẫn không nắm bắt được cơ hội nên thực sự không nói nên lời.

Ngay cả Mục Nghiệp Bằng nhìn thấy người rời đi, bèn hỏi: “Em gái, em nói chuyện như vậy dọa người ta chạy mất rồi.”

“Sao em lại nói thẳng thừng như vậy. Sao em không nói một cách khéo léo hơn hoặc không nói gì cả.”

“Anh không chịu người ta, em liền muốn anh chịu trách nhiệm, em đã học mấy cái này ở làng.”

Trước đây anh ta luôn nghi ngờ, em gái nhỏ của anh ta bị người ở dưới quê dạy hư rồi.

Mặc dù trước kia em gái vẫn luôn thẳng thắn, khiến người ta không ngờ mà.

Nhưng bây giờ, em gái anh ta thậm chí còn thẳng thắn hơn trước, nói chuyện khó nghe, đích thực là một con hổ.

Mục Nghiệp Kiêu thấy anh trai nói như vậy với cô ấy, cô ấy cong môi đáp: “Em làm việc này không phải vì lợi ích của anh sao, lần này em được nghỉ phép tổng cộng nửa tháng, cũng sắp phải về rồi.”

“Lần này đi, nếu anh vẫn chưa yên ổn thì làm sao em có thể yên tâm đi chứ. “

“Hơn nữa, chị Tuyết Mai vừa xinh đẹp lại vừa dịu dàng. Chị ấy thoạt nhìn là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí vợ anh.”

“Nếu không nắm bắt được một cô gái tốt như vậy, sau này có muốn cũng không được, chuẩn bị làm trai độc thân cả đời đi! “

“Khịt mũi! “

Mục Nghiệp Bằng thở dài, khi nào anh ta lại để em gái mình lo lắng nhiều như vậy.

Nhưng chuyện tình cảm thì không thể vội vàng hay ép buộc được.

Hơn nữa, sau khi xuất viện, anh ta nhất định phải ghé qua gia đình họ Vương nói rõ mọi chuyện, cho dù hủy hôn thì cũng phải trả lại sính lễ cho anh ra chứ?

Hơn nữa, người ta cũng đã có chồng rồi mà muốn chiếm đoạt sính lễ của chồng sắp cưới cũ thì thật khó coi quá.

... Sau khi Tần Sương ngủ trưa thì đi lên núi.

Nhưng vừa mới rời đi, người đưa thư đã mang theo một lá thư tới.

“Thanh niên tri thức Tần có đây không?

“Ai vậy?” Đường Mẫn đáp:

“Xin chào, tôi nhận được thư và gói hàng của thanh niên tri thức Tần.

Đường Mẫn mở cửa nhìn thấy người đưa thư, bèn nói thẳng: “Đưa đồ cho tôi. Con bé đã ra ngoài rồi. Tôi là mẹ chồng tương lai của con bé, đợi con bé về tôi sẽ đưa cho con bé. “

Người đưa thư nghe nói là mẹ chồng tương lai, không biết nghĩ đến điều gì,

nói: “Cái này được gửi từ kinh đô, trước khi đưa cho người khác thì không được mở ra.

Đường Mẫn nghe vậy trợn mắt nói: “Tôi cũng là người kinh đô, cũng không phải mẹ chồng ác độc, đồ của con dâu tôi sẽ không xem trộm, cậu cứ yên tâm đi.”

Người đưa thư thấy bà ấy thực sự không giống một cô gái quê mới đưa đồ ra và nói: “Vậy bà ký tên vào đây, chỉ cần ký tên là được.”

Đường Mẫn cũng lười nói nhảm với người đưa thư rồi cầm bút ký vào sổ.

Sau đó cầm kiện hàng và lá thư lên rồi đi vào trong sân.

Sau khi trở về phòng, Đường Mẫn nhìn thấy địa chỉ, nghĩ chắc chắn là do ông cô gửi đến.

Suy cho cùng, con trai bà ấy đã kể cho bà ấy nghe về hoàn cảnh của con dâu mình.

Có được người thân yêu thương như vậy cũng là điều tốt.

Con dâu của bà ấy phải được cả thế giới chiều chuộng.

Chương 129

Sau khi cất đồ đạc đi, bà ấy lấy tấm vải do con trai đưa cho và bắt đầu may quần áo.

Thời tiết ở đây đã bắt đầu có sương vào buổi sáng và buổi tối, trước khi đi, bà phải chuẩn bị quần áo bông, giày dép cho con trai và con dâu.

Tần Sương hôm nay lên núi, dọc đường không thấy một con vật nhỏ nào, chắc là vì thời tiết lạnh lẽo, những con vật nhỏ đã bắt đầu ngủ đông.

Vẫn ở bên dòng sông trong vùng núi sâu, cô nhìn thấy một số loài động vật lớn đang uống nước ở đó.

Cô lấy nỏ ra, nhắm vào mục tiêu và chuẩn bị b.ắ.n tên.

Tất cả đồ trong không gian của cô đã được bán hết. Nếu cô không lấp đầy chỗ trống, có lẽ một ngày nào đó cô sẽ hết thịt.

Khi những mũi tên nỏ “Vụt” được b.ắ.n ra, một số con vật nhanh chóng rơi xuống đất.

Nhìn thấy những động vật khác sắp bỏ chạy, Tần Sương lại phát động một đòn tấn công khác.

Do độ chính xác cao nên hầu hết mọi mũi tên đều trúng đích.

Chẳng bao lâu, vừa rồi tất cả dã thú đang uống nước bên sông đều bị mũi tên của Tần Sương b.ắ.n chết.

Khi m.á.u không ngừng chảy ra, mùi m.á.u xung quanh anh lập tức trở nên nồng nặc hơn.

Thấy vậy, Tần Sương vội vàng đi tới, từng cái đem xác động vật mang vào trong không gian.

Đúng lúc cô muốn quay người bỏ đi.

Đột nhiên cô nhận thấy có một đôi mắt đang nhìn mình.

Cô toát mồ hôi lạnh, nhanh chóng quay người lại và nhìn về phía tầm nhìn đó.

Kết quả là cô gặp được một đôi mắt to.

…Cái quái gì đây?

Khi ánh mắt họ chạm nhau, Tần Sương nhìn một lúc lâu mới nhận ra đó là một con tinh tinh to lớn phủ đầy rơm.

Lúc này cô rất nghi ngờ, làm sao có chuyện như vậy tồn tại ở vùng núi sâu Đông Bắc.

Không phải tinh tinh thường được tìm thấy ở miền trung và miền tây châu Phi sao?

Và không có loài tinh tinh hoang dã nào ở Trung Quốc.

Vậy ai có thể nói cho cô biết thứ này đến từ đâu?

Con tinh tinh nhìn cô rồi ngồi xổm trên cây, bất động.

May mắn thay, khi cô lần đầu tiên sử dụng không gian đã bị một con vật nhìn thấy, nếu không, nếu là con người, cô có thể sẽ phải g.i.ế.c ai đó và bịt miệng người đó lại.

Sau đó cô nhìn con khỉ đột nói: “Này, mày từ đâu tới đây? Muốn ăn gì không?”

Tần Sương không biết vì sao muốn trêu chọc nó, trong chợ trong hệ thống mua 20 kg chuối.

“Mau xuống đây, tao sẽ cho mày vài món ăn ngon để xem đó có phải là món mày thích hay không.”

Con tinh tinh nghe theo lời Tần Sương và không nhúc nhích, nhưng khi nhìn thấy quả chuối, nó đã leo từ trên cây xuống.

Có lẽ nó có chút sợ Tần Sương, cho nên mặc dù đi xuống cũng không dám tiến lên.

Thấy nó cảnh giác như vậy, Tần Sương cười nói: “Mày nói xem mày cảnh giác như vậy thì sao còn xuất hiện ở đây, có phải bị người ta buôn lậu tới đây không?”

“Mà nếu như tao không g.i.ế.c mày, thịt mày cũng không ngon, hơn nữa mày còn xấu như thế. Mấy trái chuối này xem như là quà tặng gặp mặt, chúc mày may mắn.”

Thời tiết ở đây rất lạnh vào mùa đông, cô cũng không rõ động vật đến từ phía nam liệu có chịu nổi qua mùa đông lạnh giá này không.

Ngay khi cô quay người rời đi, con tinh tinh thở hổn hển và hét lên.

Tần Sương quay đầu lại, thấy nó khoa tay múa chân, lại không hiểu nó đang muốn biểu đạt cái gì.

Nhưng cô nhìn thấy nó chỉ tay về phía sau, chắc là muốn đưa cô đi xem gì đó.

Sau đó cô nói: “Mày muốn đưa tao đến đó xem có phải không?”

“Suỵt suỵt…” Đúng vậy.

“Chúng ta đi thôi, mày dẫn đường.”

Không biết vì sao, Tần Sương luôn cảm thấy con tinh tinh này tựa hồ có thể hiểu được lời nói của con người.

Nhìn hai tay con tinh tinh cầm quả chuối dẫn đường, chẳng mấy chốc cô đã đến nơi con tinh tinh muốn cô tới.

Nhìn một cái giống như một cái khe nứt cửa vào, Tần Sương nghi hoặc nhìn xem: “Ý của mày là có thể đi vào nơi này?”

“Suỵt, suỵt...”

“Được, mày dẫn đường, tao với mày đi xem cùng nhau.”

Cô cầm nỏ trong tay, chỉ cần có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, cô sẽ lập tức tấn công.

Vết nứt này nhỏ đến mức cô phải miễn cưỡng chen chút thân hình đi vào bên trong.

Con tinh tinh rất lợi hại, trực tiếp đi trên đỉnh và đi qua những vết nứt lớn.

Đi được khoảng 15 phút, Tần Sương cuối cùng cũng đi ra khỏi khe nứt.

Nhìn thấy chim hót, mùi hương của hoa tỏa ra ở bên trong, Tần Sương sửng sốt.

Đặc biệt là suối nước nóng bốc khói nghi ngút, nơi này chắc không phải xứ sở thần tiên nhỉ?

“Tinh tinh, đây là nhà của mày sao?”

“Suỵt suỵt...” Đúng vậy.

“Chậc chậc, chẳng trách nó lại đến vùng Đông Bắc lạnh giá như vậy. Trong núi sâu còn có những bí ẩn khác.”

“Nhưng tại sao mày lại đưa tao tới đây làm gì, đừng nói là muốn cho tao đồ tốt gì chứ?”

“Suỵt suỵt …”

Nhìn xem sau khi khoa tay múa chân, Tần Sương chỉ có thể đoán được, nói: “Mày muốn đi đâu thì đi, tao sẽ đi theo mày.”

“Suỵt suỵt...”

Nó mà còn suỵt suỵt nữa chắc cô tiểu ra mất.

Sau đó cô nhìn thấy con tinh tinh đi vào bên trong, Tần Sương trực tiếp đi theo.

Khi họ đến lối vào của một hang động, con tinh tinh dừng lại.

Sau đó nó đưa tay chỉ vào bên trong, ý muốn cô đi vào nhìn xem.

Tần Sương nhìn vào cửa hang, thấy đó là nhân công đang đục tạc.

Sau đó cô nói: “Tao hiểu rồi, chờ tao ở cửa.”

Tần Sương nói xong, lấy ra đèn pin, đi vào trong.

Khi bước đi, cô luôn cẩn thận với môi trường xung quanh,

Không thể có loài động vật nào khác ở một nơi đẹp đẽ như vậy.

Nếu gặp hy vọng gặp con nào có tính công kịch yếu, nhưng nếu cô gặp một con xà yêu thì cuộc đời trùng sinh của cô có lẽ sẽ kết thúc ở đây.

May mắn thay, sau khi đi sâu vào trong, cô không tìm thấy bất kỳ sinh vật sống nào.

Chỉ nhìn những dãy hộp bên trong, Tần Sương ánh mắt lóe lên.

Cô tự nghĩ, có phải con tinh tinh này đang cố gắng trả ơn không?

Sau đó cô tùy ý đưa tay mở ra một cái hộp, nhìn thấy bên trong lụa và sa tanh đều bị oxy hóa, Tần Sương nhất thời cảm thấy đáng tiếc.

Sau khi mở thêm vài chiếc hộp, cô tìm thấy vàng, bạc và một số đồ cũ.

Nhìn thấy nhiều bảo bối như vậy, Tần Sương đương nhiên không khách khí, thu thập hết.

Về những đồ dùng bị oxi hóa, Tần Sương để lại chỗ cũ, không đụng tới.

Sau khi ra khỏi hang, cô nhìn con tinh tinh và nói: “Cảm ơn người anh em, thấy mày tốt như vậy, tao sẽ cho mày thêm mấy cây chuối về trồng ở đây. Còn về việc chúng có mọc được không thì tao không biết.”

“Tất nhiên, tao sẽ mua 100 cân chuối để cho mày ăn trước, đợi lần sau tao lên núi sẽ vào thăm mày, được không?”

“Suỵt suỵt…” Có thể.

Thấy nó đồng ý, Tần Sương lập tức đi tìm cây chuối trong chợ hệ thống.

May mắn thay, chợ trong hệ thống khá đáng tin cậy và thực sự có một cửa hàng bán cây giống trái cây.

Cô đặt hàng và mua 20 cây.

Khi những cây non này xuất hiện từ không khí loãng, con tinh tinh chỉ vào một khoảng trống và lại rít lên.

“Được rồi, tao hiểu rồi, mày mau im đi.”

Cô không biết tại sao, nhưng con tinh tinh vừa nói, cô muốn đi tìm nhà vệ sinh.

Nếu nó cứ tiếp tục suỵt suỵt nữa thì cô sẽ hành động như người lớn đang quấn tã ở háng đi ngay tại chỗ.

Cô nhặt cây con, bước nhanh tới vị trí và bắt đầu trồng chuối cho tinh tinh theo chỉ dẫn của nó.

Sau khi hoàn thành công việc, cô chợt nhận ra mình đổ mồ hôi khắp người.

“Tinh tinh, chúng ta hãy thảo luận một chút, tao sắp đi tắm suối nước nóng, mày không được nhìn trộm có được không?”

“Nếu mày hiểu, chỉ cần gật đầu và không nói gì cả.”

Con tinh tinh gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Tần Sương mỉm cười, đứng dậy đi tới miệng suối nước nóng cách đó không xa.

Có lẽ vì trước đây người ta sống ở đây nên có ao đào.

Tần Sương đi tới sau, quan sát khu vực này vẫn an toàn, bắt đầu c** q**n áo xuống nước.

Chờ nước suối ấm áp gột rửa thân thể mệt mỏi của cô, Tần Sương nhắm mắt lại thở dài: “Ừm... thoải mái quá. Nếu biết có suối nước nóng, sao buổi tối lại phải đun nước tắm, quá lãng phí.”

Chỉ là đường vào trong đây thật sự rất vất vả.

Cô muốn mua một thiết bị và mở lối vào rộng hơn.

Nhưng khi cô nghĩ tới việc sau này sẽ không đến đây thường xuyên nữa, cô đã không còn lo lắng về điều đó nữa.

Đợi ước chừng nửa giờ, Tần Sương đứng dậy, mặc quần áo, chuẩn bị rời đi.

Tinh tinh nhìn thấy cô rời đi, có chút không cam lòng rít lên một tiếng, Tần Sương đành phải ném 100 cân chuối xuống đất, nói: “Có duyên thì gặp nhau! Tao đi đây.”

Tần Sương nói xong, cô đi vào con đường nhỏ, trở lại con đường lúc trước đã đi.

Con tinh tinh đứng đó nhìn cô biến mất rồi quay người ôm quả chuối trở về nhà.

Khi Tần Sương lần nữa đi ra ngoài, cô mới phát hiện trời đã tối rồi...

Đường Mẫn làm bữa tối, thấy trời đã tối mà con dâu vẫn chưa về, lập tức lo lắng.

“Con trai, nếu con dâu về muộn như vậy, trên núi không phải xảy ra chuyện rồi sao?”

Hoắc Đình Xuyên nghe được lời mẹ nói, không nói nên lời: “Mẹ đừng lo lắng, chị Sương lợi hại lắm, giờ này chị còn chưa về chắc là có chuyện gì chậm trễ, chúng ta cứ chờ thêm một lát.”

“Ôi trời ơi, con trai thối, sao lại không biết lo lắng gì cả, đợi chút nữa chẳng trời trời tối luôn rồi sao, mẹ nghĩ con nên dừng chẻ củi lại mà mau đi tìm người ta đi.”

“Mẹ, thực sự không cần phải tìm chị ấy đâu. Chị Sương rất biết chừng mực, con đoán chị ấy sắp quay về rồi, mẹ chờ chút nữa đi.”

Hoắc Đình Xuyên nói xong, Tần Sương ôm một con lợn rừng nhỏ quay lại.

Nhìn khắp người Tần Sương bẩn thỉu, trong tay ôm một con lợn rừng.

Đường Mẫn sửng sốt!

“Ôi trời ơi, tiểu tổ tông của tôi, con đi săn trong núi phải không? Con có bị thương không?”

Tần Sương thả con mồi trong tay ra, lau mồ hôi trên trán: “Dì, con không sao đâu. Hôm nay con chỉ đi bộ một chút thôi. Con đi tắm rửa trước. Dì có thể mang con lợn rừng vào bếp trước và con sẽ xử lý nó sau khi ăn xong.”

“Ối, dì biết rồi, con mau đi tắm rửa đi, dì đi dọn bữa tối, tắm xong rồi ra phòng chính ăn cơm luôn nha.”

“Con biết rồi, con sẽ qua đó ngay.”

Nhìn con lợn rừng nằm trên mặt đất, Đường Mẫn rất tự hào.

Bà ấy nghĩ kỹ rồi, sau khi trở lại nhà lớn, bà nhất định sẽ khoe khoang với mọi người mới được.

Trong số các cô gái trong nhà lớn, không ai tài giỏi bằng con dâu của bà ấy.

Con trai bà ấy nên tìm được một người vợ có thế lực như vậy, ít nhất có thể giúp nhà họ Hoắc sau này được vang danh.

Tốt hơn hết là bỏ mấy người phụ nữ chỉ biết khóc khóc, không có gì cũng khóc, nhìn bọn họ khóc thôi cũng thấy đau đầu.

Đêm hôm đó ăn cơm xong, Tần Sương sớm nằm xuống nghỉ ngơi.

Nghĩ ngày mai đi thị trấn, trước khi đi ngủ, cô dạo một vòng khu chợ trong hệ thống.

Sau khi xem kết quả, tên này, cái hệ thống chó gì vậy trời?

“Hệ thống có đây không? Mau ra đây, đừng giả c.h.ế.t nữa!”

[Hệ thống đã nghỉ ngơi rồi. Ngày mai xin hãy đến sớm. 】

“...”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 129: Chương 129



Cô có điều muốn nói, nhưng lại không biết có nên nói hay không.

Nó là một hệ thống không có da thịt, nghỉ ngơi cái rắm!

Tần Sương tính tình có chút không tốt, tức giận nói: “Hệ thống chó, nửa đêm đừng ép tôi mắng cậu, cậu xem cậu đổi đơn giá cái quái gì?”

“Ai lại đổi gạo 1 hào 1 lạng chứ? Vải 1 hào 1 tấc, cậu đùa tôi sao?”

“Hôm nay cậu nhất định phải đưa ra một lời giải thích hợp lý. Ít nhất tôi cũng muốn biết cậu làm sao mới được thăng cấp.”

Hệ thống không trả lời.

Cuối cùng, cô tức giận đến mức chỉ có thể nhắm mắt ngủ.

Cô tự hỏi liệu bây giờ cô có cần chợ trong hệ thống hay không hay cô thật sự muốn gỡ cài đặt nó.

Cô đã gặp phải một hệ thống thích chọc tức người.

Hệ thống của người ta thì dễ thương, chỉ có hệ thống của cô là một tên thần kinh!

Quá trình thăng cấp diễn ra im lặng, điều này gần như khiến cô bực mình c.h.ế.t đi được.

...

Thẳng đến ngày hôm sau, khi mặt trời mọc, Tần Sương mới mở mắt, lại mắng: “Hệ thống chó, cậu mau ra đây nói chuyện, tôi đảm bảo không đánh c.h.ế.t cậu.”

【Ký chủ, chào buổi sáng, hệ thống không thể trò chuyện.]

“...”

Cô cần một thanh kiếm dài 30 mét! ! !

“Giải thích cho tôi tại sao đơn giá của các mặt hàng trong chợ hệ thống thường xuyên thay đổi, càng ngày càng mắc?”

[Ký chủ bình tĩnh, đồ trong chợ hệ thống vẫn là một hào, không tăng giá. Xin đừng tung tin đồn!]

(╯▔皿▔)╯ Chết tiệt!

Cậu đúng là hệ thống chó mà!

“Cậu bị mù rồi à, cậu không nhìn thấy đơn giá của các mặt hàng à? Ai lại bán gạo 1 hào 1 lạng, cậu làm như vậy là có ý gì? Cậu có ý kiến gì với tôi đúng không?”

[Ký chủ bình tĩnh, chợ trong hệ thống thống nhất giá trên toàn thế giới, tôi chỉ bày giá ra thôi, cái gì cũng không biết.]

Tần Sương không nói nên lời, cô cảm thấy như hệ thống sắp làm cô tức c.h.ế.t rồi.

Nếu biết mọi chuyện sẽ như thế này, lẽ ra cô nên tận dụng giá rẻ và mua thêm để tích trữ.

Hôm nay bị hệ thống chơi một vố, nếu cô mua lương thực thì cô là kẻ điên.

Xem ra hôm nay cô phải đi lên thị trấn mua chút đồ.

Lương thực ở đây cô mua không nổi, 1 đồng 1 cân, không tin được.

Tần Sương tức giận đứng dậy đi ra ngoài.

Dù sao hôm nay tâm tình cô rất không vui.

Ngay cả Hoắc Đình Xuyên cũng dậy sớm tập thể dục buổi sáng, nhìn thấy sắc mặt Tần Sương không tốt, nhưng cũng không dám nói một câu.

Lúc về nhà ăn cơm, Đường Mẫn hỏi nói: “Sương Sương, sáng sớm ai khiêu khích con vậy? Có phải Đình Xuyên chọc tức con không, dì giúp con đánh nó.”

Đường Mẫn nói xong thì lấy cán lăn ra đánh người, nhưng Tần Sương nhanh chóng nắm lấy tay Đường Mẫn nói: “Dì à, không liên quan gì đến Hoắc Đình Xuyên, chỉ là tâm trạng của con không tốt mà thôi. Lát nữa con sẽ vào thị trấn gọi điện thoại cho Đình Châu, dì có muốn con mang gì cho anh ấy hay không?”

Đường Mẫn thấy con trai không chọc tức con dâu, quay đầu lại cười nói: “Dì, không sao đâu, chỉ cần nói là dì đến nơi an toàn rồi thôi, có ngày nghỉ thì đến thăm dì, còn không thì thôi.”

“ Ừm, con biết rồi, hôm nay con không có về ăn trưa, vì vậy buổi trưa dì không cần chờ con đâu.”

“Còn con lợn rừng tối qua dì cứ việc làm đi, ăn không được thì hun khói.”

“Được rồi, con đi ra ngoài cẩn thận, ngoài kia trộm cướp rất nhiều, con đừng giống như dì mà bị kẻ trộm.”

“Dạ, con biết rồi.”

Ăn sáng xong, Tần Sương và Vu Viên Viên nói chuyện với nhau chút rồi sau đó đạp xe ra ngoài.

Dọc đường gặp phải dân làng đang đi ra ngoài, Tần Sương cũng nhiệt tình chào hỏi.

Đúng lúc cô đang chuẩn bị rời khỏi làng. Lúc này, đội trưởng bèn hô: “Thanh niên tri thức Tần, chờ chú với. Đợi một chút nữa rồi hãy đi.”

Tần Sương nghe được đội trưởng gọi mình, dừng xe quay đầu lại hỏi: “Đội trưởng tìm cháu có chuyện gì sao? “

“Ôi, sao cháu đạp xe nhanh thế? Chú chạy theo mệt quá. “

Nhìn thấy đội trưởng đuổi theo mình thở hổn hển, Tần Sương trên trán cũng có dấu chấm hỏi.

“ Đội trưởng, chú có chuyện gì thì nhanh nói cho cháu biết đi, cháu đang vội ra ngoài.

“Hộc... Người đàn ông tên Đường Thành sáng nay kêu cháu gọi điện thoại lại, còn nói cuộc săn mùa đông sắp bắt đầu. Cháu xem cháu có rảnh ngày nào không, chú nhờ thợ săn trong làng tìm cháu.”

Khi Tần Sương nghe nói Đường Thành tìm cô, cô còn tưởng là đang nóng lòng muốn lấy được sách dịch?

Nhưng xét theo thời gian, cô cũng không chậm trễ, nhất định có chuyện khác.

Về phần săn mùa đông, cô thật sự không muốn tham gia.

Chủ yếu là bởi vì mang theo những thôn dân không có giá trị sức lực gì cả, chỉ cản đường mà thôi.

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mong chờ của đội trưởng, Tần Sương chỉ có thể thở dài: “Đội trưởng, cháu có thể tham gia chuyến săn mùa đông, nhưng lần này cháu sẽ đích thân chọn người tham gia, nếu chú đồng ý thì sau cháu làm xong hết việc thì cháu bắt đầu tổ chức, chú thấy sao?”

Nếu không phải cô thường xuyên làm phiền đội trưởng như vậy, dù có bị đánh c.h.ế.t cô cũng sẽ không đồng ý.

May mắn thay, đội trưởng biết cô mạnh mẽ đến mức nào, sẵn sàng trả lời: “Nghe cháu hết, nếu năm nay thu hoạch bội thu, chú sẽ cho cháu thêm thịt, tuyệt đối không để cháu chịu thiệt thòi đâu.”

“Vậy thì được, cháu sẽ ghi nhớ chuyện này, đợi cháu quay về, có thời gian lại bàn tính tiếp, cháu đi trước đây.”

“Ừ, cháu mau đi đi, trên đường cẩn thận.”

Tần Sương chào tạm biệt đội trưởng, tiếp tục cưỡi ngựa vào thị trấn.

Khi cô đến thị trấn, vẫn chưa tới 8 giờ nên cô nghĩ tốt hơn nên đến bưu điện để gọi điện thoại.

Sau đó cô lại biến hình đi đến chỗ Phong Tứ.

Vì những vật dụng cô đưa cho anh ta trước đây đã đủ nên Phong Tứ vẫn còn một số vật tư chưa bán hết.

Sáng sớm nhìn thấy Tần Sương tới đây, anh ta lập tức cười nói: “Ông Sương, hôm nay sao lại tới sớm như vậy? Giống như lần trước đến để đòi nợ sao?”

Tần Sương đặt m.ô.n.g ngồi xuống, nhàn nhã nói: “Hôm nay tôi đến đây có việc, tiện đường ghé qua đây xem luôn, đồ dùng lần trước đã bán hết chưa?”

“Vẫn chưa, vẫn còn một số loại hàng cứng vẫn chưa bán hết, không phải tôi sợ không biết khi nào ông mới đến nên tôi cũng không vội bán hết, nhưng hàng của ông có nhiều nhu cầu, vài ngày nữa có thể sẽ bán hết.”

Tần Sương nghe xong nghĩ thầm, hàng của cô có chất lượng cao, sao có thể không bán hết được.

Sau đó cô nói: “Lương thực thì cậu cứ giữ lại một ít, gần đây bên tôi gạo tăng giá, nhập hàng thì tốn khoảng 1 đồng 21 cân, hơn nữa cũng không có nhiều, vì vậy cậu cứ giữ lại một ít để năm mới có mà ăn.”

“Còn về những thứ khác, một số giá đã tăng, một số vẫn như trước. Gần đây, một số nơi đã không còn khắt khe như vậy nữa. Chúng tôi không thể bắt kịp chuỗi cung ứng những vật tư này. Nếu không phải vì quen biết, tôi sẽ không đến đây để nói với cậu đâu.”

“Tăng giá sao? Sao lại tăng nhiều như vậy chứ?” Phong Tứ ngạc nhiên hỏi.

Mặc dù mấy lương thực đều có chất lượng cao nhưng giá tăng thực sự có hơi nhiều.

Tần Sương nghe vậy, cô thầm nghĩ thật ra cô cũng không muốn tăng giá cao như vậy đâu, nhưng hệ thống người ta tăng quá, cho nên cô không thể bán lỗ được.
 
Back
Top Bottom