Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu

Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 110: Chương 110



Hoắc Đình Châu thấy thế thì có chút lúng túng nói: “Chú à, vết thương trên người chú còn chưa lành, lỡ như cần làm gì thì chú cũng không tiện, cho nên cháu ở lại chăm sóc cũng tốt hơn.”

“Còn về em trai của cháu thì cháu đã dạy dỗ một trận, nếu như chú còn chưa hết giận thì đợi đến lúc về, chú có thể dạy dỗ lại.”

Tần Phong nhìn Hoắc Đình Xuyên, bây giờ cả mặt đã sưng húp lên, ông nghĩ thầm, người anh này thật sự cam lòng ra tay.

Nhưng mà nếu so một trận đánh với vết đạn thì vẫn quá nhẹ.

Muốn ông ấy nguôi giận sao, nghĩ cũng đừng nghĩ, hừ!

Đến khi Tần Sương tỉnh lại lần nữa thì đã là xế chiều.

Cô mở mắt, nhìn thấy hoàn cảnh lạ lẫm thì mới nhớ ra mình đang ở trong bệnh viện.

Vừa định đứng dậy thì bên hông liền truyền đến một cảm giác đau đớn.

Nghe thấy âm thanh, Tần Phong và Hoắc Đình Châu lập tức ngước mắt nhìn sang.

Thấy cô tỉnh, Hoắc Đình Châu là người đầu tiên mở miệng nói: “Có muốn uống nước hay không, khát nước không?”

Tần Sương l.i.ế.m đôi môi có chút khô một cái, gật gật đầu, biểu thị muốn uống.

Tiếp đó chính là Tần Phong nói: “Con bé này, chuyện lớn như vậy mà không nói cho ba, có phải con muốn chọc c.h.ế.t lão tử để con một mình tiêu sái không!”

Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của cha già thì Tần Sương cũng có chút chột dạ nói: “Ba à, đừng nóng giận, con cũng không muốn bị thương, chỉ là ai trong chúng con cũng không nghĩ tới trong tay cô ta có súng.”

“Nếu như sớm biết thì con đã không bất cẩn như vậy.”

“May mà con chỉ bị thương ngoài da, điều dưỡng một chút là tốt.”

Thấy con gái nói như vậy thì Tần Phong cũng không biết nên nói như thế nào.

Mặc dù tính tính của đứa con gái này có chút lạnh nhạt, nhưng mà tâm địa lại rất tốt.

Kiếp trước trong nhà có rất nhiều cô nhi, đều là cô mang về từ trời nam biển bắc khi đi ra ngoài.

Đều nói người hắc đạo lãnh huyết vô tình, hết lần này tới lần khác, cô lại có tâm địa tốt như thế.

Hoắc Đình Châu đỡ Tần Sương dậy, cẩn thận phục vụ cô uống một ly nước ấm rồi mới lên tiếng: “Hai người có ý kiến gì với hai người kia không? Nếu có thì chúng ta có thể đi gặp.”

Đả thương người phụ nữ của anh, anh nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho bọn họ.

Mà Tần Sương nghe thấy lời của anh thì nói: “Dựa theo quy trình bình thường là được, còn về người đàn ông kia thì xem sau lưng anh ta có ai không, tốt nhất hốt gọn một mẻ.”

“Yên tâm, người kia đã bị bắt, anh ta là đặc vụ của địch mai phục ở chỗ này, nếu không phải là t*nh tr*ng lên não thì cũng sẽ không làm theo lời của Chu Đình Đình.”

“Nhưng mà, nhà họ Chu đã tới một lần vào lúc em ngủ, muốn cầu con đường sống cho Chu Đình Đình.”

Tần Sương nghĩ tới phụ mẫu nhà họ Chu thì cũng có chút đau đầu.

Mặc dù cô không phải người tốt lành gì, nhưng mà cũng không hoàn toàn xấu.

Có đôi khi cô không thấy ba mẹ nhà người khác khóc.

Nhưng mà cô nhất định phải trả thù người làm mình bị thương, nhất định phải khiến đối phương không thể quay người, hoặc cô sẽ tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t đối phương.

Cô cũng không muốn buổi tối lúc ngủ còn phải lo lắng sẽ có người tới báo thù. Sau đó nói: “Nhất định phải xử tử người đàn bà Chu Đình Đình này, cô ta có thể điên một lần thì sẽ có thể điên lần thứ hai, nếu cứ bỏ qua cho cô ta thì em trai của anh cũng sẽ gặp rất nhiều phiền phức.”

“Cho nên, chuyện cầm s.ú.n.g b.ắ.n người, móc nói với đặc vụ của địch, hẳn là đủ cho cô ta ăn củ lạc.”

“Về phần những người khác nhà họ Chu thì coi như xong, dù sao thì người nhà của cô ta cũng bị liên lụy, chỉ cần không đến gây phiền phức với em thì em sẽ coi như không tồn tại.”

“Được, vậy lát nữa anh sẽ qua bên kia nói một chút.”

Hoắc Đình Châu trả lời.

Lúc này cửa phòng bệnh bị người đẩy ra.

Vừa nhìn lại, chỉ thấy Dương Minh Trạch dẫn theo mấy người vô cùng lo lắng xông vào.

Vừa vào nhà, Dương Minh Trạch liền gấp gáp hỏi: “Em gái, em bị thương chỗ nào? Chuyện lớn như vậy, tại sao không nói cho bọn anh biết? Nếu không phải do Viên Viên nói em xảy ra chuyện thì mấy người bọn anh còn ngây ngô chờ em về nhà ăn cơm.”

Tần Sương thấy mấy người anh tư đến thì cũng bất đắc dĩ nói: “Em không sao, chờ lát nữa kiểm tra nếu không có vấn đề lớn thì sẽ có thể về nhà nghỉ ngơi, em không thích mùi ở bệnh viện.”

Thấy cô nói như vậy, Dương Minh Trạch có chút không cao hứng nói: “Bị thương, tại sao có thể không nằm viện, em nghe lời, chờ đến khi em khỏe hẳn thì chúng ta về nhà, dù sao thì anh tư cũng là người có tiền, không cần tiết kiệm.”

Mỗi lần nghe anh tư nói mình có tiền, Tần Sương liền đặc biệt muốn cười.

Lúc này Vu Viên Viên cầm bánh ngọt đi đến trước giường bệnh, thấy tinh thần của Tần Sương không tệ lắm thì cũng yên tâm nói: “Không xảy ra chuyện lớn liền tốt, cậu dọa c.h.ế.t bọn tớ rồi, cậu nói xem có phải cậu hữu duyên với bệnh viện không, lần trước giấu diếm thì thôi, lần này nếu không phải không gạt được thì có phải là cậu cũng không nói không?”

“Cái gì lần trước? Có phải mấy đứa giấu chú chuyện gì không?”

Trong lúc bất chợt, Tần Phong đặt câu hỏi khiến nhiệt độ của phòng bệnh hạ xuống mức đóng băng trong nháy mắt.

Vu Viên Viên càng là che miệng, bị dọa không dám nói chuyện.

Cô ấy thấy chú tức giận như vậy thì liền biết mình nói sai.

Tiếp đó có chút ngượng ngùng nhìn về phía Tần Sương, cô ấy thực sự không cố ý.

Cô ấy chỉ là miệng chạy phía trước, đầu chạy phía sau.

Trong lúc mọi người sắp bị đông lạnh chết, Tần Sương mới mở miệng nói: “Ba à, lần trước con giúp công an bắt một nhóm con buôn nên bị thương.”

“Lúc ấy vừa xuống nông thôn, tay và chân cũng chưa linh hoạt bằng bây giờ cho nên tay trúng đạn một lần.”

Tần Phong nghe xong thì ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Đình Châu, ý là anh làm ăn kiểu gì.

Thấy cha già nhìn về phía Hoắc Đình Châu, Tần Sương cũng mở miệng giải thích lần nữa: “Ba à, khi xảy ra chuyện lần trước thì con còn chưa quen biết A Châu cho nên ba đừng nhìn anh ấy nữa.”

Hoắc Đình Châu thấy Tần Sương giải thích thì cũng có chút lúng túng.

Anh cũng thực sự không dám nói, lần kia bị thương vẫn là vì em trai anh.

Nếu như bị chú Tần biết, vậy thì em trai của anh sẽ thực sự bị đuổi ra khỏi cửa.

Ngay cả anh cũng hoài nghi, không biết có phải là em trai khắc vợ mình không.

Hai lần bị thương đều bởi vì cậu ấy.

Trước đó lúc ở nhà, mặc dù cũng nghịch ngợm gây sự nhưng mà vẫn chưa đến mức như ở nông thôn.

Suy nghĩ một chút, sau này phải về nói với mẹ một tiếng, bảo nếu có thời gian rảnh thì bà ấy nên đến một chuyến.

Nếu còn không quản giáo đứa em trai này thì nói không chừng là ngày nào đó anh sẽ thực sự tức giận dùng gia pháp phục vụ cậu ấy.

Mà Tần Phong nghe con gái nói như vậy thì mới buông tha cho Hoắc Đình Châu, không còn nhìn anh nữa. Tiếp đó hỏi: “Vết thương lần trước của con đã lành hẳn chưa? Có muốn kiểm tra lại một chút không?”

“Không cần, vết thương nhỏ, đã sớm khỏe.”

Kiếp trước cô đi gió về mưa, bị thương quả thực là chuyện thường ngày. Cho nên chỉ cần không phải loại không ngồi dậy nổi thì cô sẽ không coi là gì.

Cô không phải những cô gái nhỏ kiểu cách, chịu chút vết thương nhỏ mà đã muốn sống muốn chết.

Sau đó, chờ bác sĩ đã kiểm tra xong, Tần Sương lập tức bảo Hoắc Đình Châu đi làm thủ tục xuất viện.

Đến khi đám người quay về thôn lần nữa thì đã thấy có rất nhiều người đang ở cửa thôn nói chuyện bát quái.

Thấy ô tô vào thôn, có mấy người nhanh chóng đi tới.

Chờ Tần Sương vừa xuống xe thì đã thấy có rất nhiều bác gái, các thím đến đây nhìn cô.

Tần Sương che lấy vết thương, sắc mặt có chút tái nhợt cười nói: “Các thím, đây là mọi người có chuyện gì sao?”

Đây là lần đầu tiên có nhiều người đến nhà cô như vậy, cũng rất không quen.

“Thanh niên tri thức Tần, nghe nói cháu bị thương rồi, mấy người bọn thím cũng không có thứ gì tốt để bồi bổ cơ thể.”

“Nếu cháu không ghét bỏ thì nhận số rau quả và trứng gà này đi.”

“Đúng đúng đúng, dù sao thì cháu cũng là đại anh hùng của thôn chúng ta, chiếu cố cháu là chuyện đương nhiên.”

“Đúng vậy, thanh niên tri thức Tần tuyệt đối đừng khách sáo, đều chỉ là mấy thứ không đáng tiền, cháu nhất định phải nhận lấy.”

Mấy người bọn họ nhìn thấy sắc mặt Tần Sương trắng bệch thì liền biết cô đã mất không ít máu.

Cuối cùng vẫn là Tần Phong nói: “Tôi thay con gái cảm ơn sự quan tâm của mọi người, chờ đến khi con gái tôi khỏe thì nhất định sẽ đến nhà cảm ơn.”

“Bây giờ con bé cần nghỉ ngơi cho nên chúng tôi không thể chiêu đãi mọi người được.”

“Ai... Chúng tôi qua đây là được, thanh niên tri thức Tần nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt đấy.”

Các thím vừa nói xong thì lập tức để đồ xuống đất rồi rời khỏi nhà Tần Sương.

Tần Phong nhìn một rổ lớn rau quả trứng gà cũng không ngờ nhân duyên của con gái ở trong thôn tốt như thế.

Xem ra, ông trời để bọn họ đến nơi này là vì bù đắp tiếc nuối của đời trước.

Sau đó bảo Dương Minh Trạch mang đồ vào trong nhà rồi đưa Tần Sương trở về phòng nằm.

Hoắc Đình Châu không nhìn thấy em trai, hẳn là cậu ấy đang trốn ở nhà.

Nhưng mà, lần này Hoắc Đình Châu lại nghĩ sai.

Hoắc Đình Xuyên biết mình gây họa cho nên bây giờ đang vào núi sâu bắt gà rừng về bồi bổ cho Tần Sương.

Còn may là đã học công phu của Tần Sương, cũng coi như không học vô ích.

Ngồi xổm đến trưa, cuối cùng cũng bắt được hai con gà rừng ba con thỏ.

Chỉ là thịt rừng vào thời điểm này đều không mập, thịt ít đến thương cảm.

Đến khi ăn cơm tối thì Hoắc Đình Xuyên mới mang chiến lợi phẩm trở lại nhà Tần Sương.

Khi nhìn thấy sắc mặt chú Tần đen thui thì cậu ấy cũng yếu ớt nói: “Chú Tần, đây là đồ bồi bổ cho chị Sương, chú đừng nóng giận.”

“Nếu thực sự không được thì chú cứ đánh cháu một trận cho bớt giận.”

Dù sao thì cậu ấy cũng da dày thịt béo, cũng không sợ bị đánh thêm một trận. Chỉ có điều Tần Phong còn chưa lên tiếng thì Dương Minh Trạch đã nói: “Hoắc Đình Xuyên, lão tử muốn đánh c.h.ế.t tên vương bát đản là cậu.”

Dứt lời, lập tức lao về phía Hoắc Đình Xuyên.

Anh ấy đã sớm nhìn cậu ấy không vừa mắt, bây giờ còn lại hại em gái anh ấy bị thương, đúng là không thể tha thứ.

Nhìn thấy em trai bị đánh, Hoắc Đình Châu cũng nên làm cái gì thì nên đi làm cái đó.

Dù sao thì cho dù bọn họ có muốn hả giận thì cũng sẽ không đánh c.h.ế.t người.

Người em trai này còn rất trẻ, chỉ khi chịu xã hội đánh đập thì mới có thể học cách ngoan một chút.

Cũng may, cho dù Dương Minh Trạch có động thủ thì cũng không đánh đau như anh trai cậu ấy.

Chờ Dương Minh Trạch xả giận xong thì mới thu tay lại nói: “Nếu có lần sau thì lão tử đánh gãy chân chó của cậu!”

“Hừ!”

Hoắc Đình Xuyên bị đánh hai ngày liên tiếp, lúc này đều đã hoài nghi nhân sinh.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 111: Chương 111



Bây giờ cậu ấy đã nghiêm trọng hoài nghi mình chính là tên cướp hạ phàm.

Nếu không thì còn có ai đáng thương như cậu ấy nữa.

Nhưng mà, cậu ấy lại không biết mẹ ruột của mình đang trên đường đến đây.

Sau khi đám người tới nơi thì lại là một trận người mẹ đáng mến.

Chuyện này, sau khi Hoắc Đình Xuyên bị dạy dỗ mấy trận thì cũng coi như xong.

Nhưng mà, đêm đó sau khi người một nhà bọn họ ăn tối xong, người nhà họ Chu lại đến cửa lần nữa.

Tần Sương không ra ngoài mà đọc sách ở trong phòng.

Vẫn là Hoắc Đình Châu ra ngoài nói: “Mọi người đừng xin lỗi, nếu như là việc nhỏ thì chuyện gì cũng dễ nói.”

“Nhưng con gái nhà các người lại có ý định g.i.ế.c người còn muốn giá họa cho em trai của tôi, còn dùng s.ú.n.g b.ắ.n đối tượng của tôi, cho dù có là ai đến xin thì cũng không được.”

“Nếu không phải do các người không biết chuyện thì nhà họ Chu còn có thể bình yêu vô sự như bây giờ sao?”

“Cho nên, không cần tới nữa, trở về chuẩn bị cho chuyện sau này đi!”

Bây giờ anh chưa nổi giận lây sang mấy người bọn họ thì đã coi như là nhân từ.

Bằng không, sao anh có thể dễ nói chuyện như thế.

Hơn nữa, cũng vì chuyện người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh cho nên anh cũng sẽ không lại làm khó bọn họ.

Chỉ có điều, sau khi ba mẹ Chu Đình Đình nghe Hoắc Đình Châu nói xong thì càng khóc thảm thương hơn.

“Con gái của tôi, đến cùng là tôi đã làm sai chuyện gì mà ông trời lại muốn trừng phạt chúng tôi như thế.”

“Ô ô.... con gái của tôi ơi!”

Anh em nhà họ Chu nhìn thấy ba mẹ khóc đau lòng như thế thì trong lòng cũng ngũ vị tạp trần.

Bởi vì chuyện của em gái mà mấy người vợ của bọn họ đều suýt nữa ly hôn.

Bọn họ đều sợ con của mình sẽ bị liên lụy.

Sau khi công an đã xác định bọn họ không liên quan, sẽ không bị liên lụy thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà bởi vì việc này mà mấy người kia vẫn dẫn theo con cái về nhà mẹ đẻ.

Chờ chuyện bên này giải quyết xong thì bọn họ mới quay lại.

Dù sao thì đến lúc đưa ra phán quyết, cô ta chắc chắn sẽ bị tử hình.

Đến lúc đó, mấy người các cô cũng không muốn lo hậu sự cho loại người này.

Cuối cùng vẫn là con cả nhà họ Chu nói: “Ba mẹ, đừng cầu xin nữa, em gái có lựa chọn của mình, em ấy là người trưởng thành rồi, hẳn là nên tự phụ trách cho hành động của mình.”

“Nếu hai người cứ tiếp tục như thế thì con sẽ không còn liên quan đến hai người nữa.”

“Trước đây bọn con đã nói, có thể thương có thể chiều em gái nhưng mà không thể quá yêu chiều, vậy mà hai người vẫn luôn nói em ấy còn nhỏ.”

“Bây giờ xảy ra chuyện này, chúng ta đều có lỗi, là chúng ta đã không dạy dỗ con bé tốt.”

“Sớm biết em ấy sẽ phạm sai lầm lớn như vậy thì trước kia dù ai có nói gì thì con cũng phải dạy dỗ con bé tốt.”

“Cho nên, chúng ta về nhà đi, chuẩn bị hậu sự cho em gái cũng coi như chuyện cuối cùng mà mấy người anh như bọn con có thể làm được.”

Bọn họ không thể mặc kệ gia đình mình vì chuyện của em gái.

Nếu nói trong lòng thoải mái, trong lòng không đau thì đó là chuyện không có khả năng.

Dù sao thì bọn họ cũng chứng kiến sự trưởng thành của em gái, đột nhiên liền không có, nhất định là trong lòng không thoải mái.

Bây giờ, bởi vì chuyện của em gái mà ba mẹ đã già đi không ít, liền từ tóc trắng nửa bên biến thành cả đầu.

Nhưng mà cho dù có vậy thì những người còn lại như bọn họ vẫn phải sống sót.

Cuối cùng, sau khi ba anh em đỡ người về thì lập tức đi chuẩn bị hậu sự cho Chu Đình Đình.

Mà bên này, sau khi Hoắc Đình Châu thấy bọn họ rời đi thì cũng có chút không thoải mái.

Người một nhà vẫn đang sống tốt nhưng lại bởi vì một đứa bé không hiểu chuyện mà giải tán như vậy.

Quả nhiên quán tử như sát tử.

Chờ sau này nếu anh có con thì nhất định sẽ giáo dục con thật tốt.

Sau khi trở về nhà, xử lý củi xong thì dẫn em trai đi đến nhà Tần Sương.

Lúc đến nơi vào sáng sớm hôm sau.

Tần Sương sốt cao cả đêm mới ngủ được.

Vu Viên Viên chăm sóc cô cả đêm cũng mang gương mặt mệt mỏi.

Cũng may, sau khi giằng co một đêm thì mới coi như cô đã hạ sốt.

Cô ấy nhìn rồi đi ra ngoài cùng Tần Phong không ngủ một đêm: “Chú à, Sương Sương đã hạ sốt, bây giờ đã ngủ rồi, chú cũng đã thức cả đêm, bây giờ mau đi ngủ thôi.”

“Đợi lát nữa bọn họ đến, cháu bảo bọn họ nấu cơm là được rồi.”

Tần Phong dập tắt t.h.u.ố.c lá trong tay, thấy con gái đã đỡ hơn thì mới nói: “Vất vả cho cháu rồi, hôm nay cháu cũng đừng đi làm nữa, đi về nghỉ ngơi đi!”

“Vâng, chú mau đi nghỉ ngơi đi.”

Sau khi Tần Phong trở về phòng thì nhanh chóng nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Mà Hoắc Đình Châu đã vất vả một đêm không được nghỉ ngơi chút nào, trời vừa sáng liền đến chỗ Tần Sương bên này.

Khi nhìn thấy Vu Viên Viên thì lại hỏi: “Tối hôm qua Sương Sương có phát sốt không? Cô ấy còn tốt chứ?”

Nếu không phải là do ba vợ không cho anh ở lại thì anh cũng sẽ không bị động như thế.

Dù sao thì dựa theo kinh nghiệm thường ngày, buổi tối đại đa số mọi người đều bị sốt sau khi trúng đạn.

Nếu không phải biết Tần Sương có tố chất thân thể rất tốt thì cho dù ai có nói gì thì anh cũng sẽ đến chăm sóc.

“Anh cả Hoắc, Sương Sương không sao, lúc này cũng mới ngủ được một lát, chờ Lục Thần đến sẽ làm bữa sáng cho mọi người.”

“Bây giờ tôi không còn sức nấu cơm cho mọi người nữa, buồn ngủ quá!”

Ngay khi Hoắc Đình Châu muốn nói không sao thì trong phòng truyền ra một tiếng vang…

Hoắc Đình Châu nghe thấy tiếng vang thì không hề nghĩ ngợi mà vọt vào trong phòng.

Tiếp đó thì nhìn thấy Tần Sương làm đồ chén nước. Anh cẩn thận đi tới hỏi: “Có phải khát nước không? Có khó chịu chỗ nào hay không?”

Tần Sương mơ mơ màng màng nói: “Không còn sức, em muốn uống nước, anh giúp em đi.”

“Được, anh đi rót nước cho em, lập tức tới ngay.”

Hoắc Đình Châu nhìn Tần Sương có sắc mặt trắng bệch, càng nhìn càng đau lòng.

Hôm qua đều do anh, nếu anh quan sát cẩn thận hơn thì cô sẽ không bị thương.

Chờ đến khi bưng nước ấm trở về lần nữa, Hoắc Đình Châu liền đỡ Tần Sương dậy cẩn thận uống nước.

Chờ uống nước xong, Tần Sương mới nói: “A Châu, em đói, anh đi làm cho em chút cháo loãng.”

“Được, bây giờ anh sẽ đi nấu cho em, em cứ đi ngủ trước, bao giờ xong thì anh sẽ gọi em.”

“Được.”

Tần Sương không khách sáo với anh, bạn trai là dùng để sai sử, nếu không thì còn cần anh làm gì.

Bên trong thế giới quan của cô, người yêu là để chăm sóc cô.

Bản thân mình có thể kiếm tiền, có thể nuôi gia đình, nếu chồng mình còn không quan tâm đến mình, chẳng lẽ đây là đi cưới chồng về làm ba sao?

Cô cũng không phải những người phụ nữ không có đầu óc kia, cái gì mình cũng phải làm, còn phải về nhà chăm sóc con, giặt quần áo nấu cơm, phải làm một người mẹ mẫu mực.

Mà sau khi Hoắc Đình Châu ra khỏi phòng thì trực tiếp đi vào phòng bếp.

Trong bếp của nhà vợ có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, anh đi tìm gạo trắng rồi bắt đầu nấu cơm.

Chờ đến khi mấy người Lục Thần tới thì chỉ thấy Hoắc Đình Châu cũng đang nấu cơm.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 112: Chương 112



“Anh cả Hoắc, cứ giao chuyện nấu cơm cho tôi, anh đi nghỉ ngơi đi.” Hoắc Đình Châu thấy Lục Thần nói như vậy thì cũng không ngẩng đầu mà trả lời: “Tôi tự làm chuyện này được, cậu đi nấu bữa sáng cho mọi người đi, chờ lát nữa đi hầm cho Sương Sương một con gà.”

Mặc dù tay nghề của anh cũng tốt nhưng nếu so sánh với Lục Thần thì đúng là không nấu ngon bằng anh ấy.

Anh cũng đã nghĩ kỹ, chờ sau khi trở về, anh nhất định sẽ siêng năng học tập nấu ăn.

Anh nhất định phải nắm chặt được dạ dày của vợ.

Mà Lục Thần thấy anh nói như vậy thì cũng không nói gì thêm nữa.

Sau khi nấu hết đồ ăn sáng của bọn họ thì đi lấy một cái nồi đất sạch sẽ, chuẩn bị hầm canh gà cho Tần Sương.

Đương nhiên, vào lúc anh ấy nấu cơm, Hoắc Đình Châu cũng ở bên cạnh vụng trộm học nghệ.

Mãi đến khi nấu cháo xong thì Hoắc Đình Châu mới bưng cháo ra ngoài.

Hoắc Đình Xuyên thấy anh cả tự mình xuống bếp nấu cơm cho chị Sương thì trong lòng liền hâm mộ không thôi.

Cậu ấy đã lớn như vậy nhưng mà chưa từng được ăn cơm mà anh cả làm.

Nhưng mà vừa nghĩ tới chị Sương bị thương thì chút cảm giác hâm mộ này liền biến mất.

Bây giờ cậu ấy chỉ hi vọng chị Sương có thể sớm ngày khôi phục.

Mà trong phòng, sau khi Tần Sương uống xong một bát cháo thì mới cảm thấy cuối cùng mình vẫn còn sống.

Chỉ là có chút chưa no.

“A Châu, em còn muốn ăn, còn gì nữa không?”

Hoắc Đình Châu biết khẩu vị của cô, chắc chắn là không đủ no với chút cháo này, nói: “Ngoan, Lục Thần đã hầm canh gà cho em, chờ canh gà nấu xong thì chúng ta sẽ ăn thịt.”

“À, được rồi.”

Mặc dù vẫn còn có chút đói, nhưng mà vẫn có thể đợi một chút.

Tiếp đó hỏi: “A Châu, có phải là chiều nay anh sẽ đi không?”

“Ừ, khoảng ba giờ chiều thì anh sẽ đi, lần này anh ra ngoài không lâu, cho nên lúc anh không có ở đây, em phải chiếu cố tốt cho chính mình.”

“Nếu như cần chân chạy vặt thì cứ bảo Hoắc Đình Xuyên đi, nếu trong nhà có chuyện tốn sức thì cứ để thằng bé làm.”

“Quan trọng nhất là, sau này em cách xa thằng bé một chút, anh luôn có cảm giác là thằng bé khắc em.”

“Nếu như còn có một lần nữa thì anh nhất định sẽ chuyển nó ra thật xa.”

Không phải là anh mê tín, mà do hai lần cô bị thương đều liên quan đến thằng nhóc này, không nghĩ nhiều là không thể nào.

Mà Tần Sương nghe anh nói xong thì cười ‘haha’.

“A Châu, anh nói em trai mình như thế mà được hả?”

“Nhưng mà anh yên tâm, sau này nếu em đi ra ngoài với em trai anh thì em sẽ thật cảnh giác.”

Cô cũng không muốn bị thương vì nhóc con kia nữa, bằng không thì không chỉ có Hoắc Đình Châu tức giận mà ngay cả chính cô cũng phát điên.

Hai người trò chuyện một hồi thì Hoắc Đình Châu liền để Tần Sương ngủ trước.

Dù sao thì người mất nhiều m.á.u cũng phải ngủ nhiều thì mới có thể khôi phục một chút.

Tiếp đó đóng kỹ cửa phòng đi ra phòng khách.

Bây giờ thời tiết đang lạnh dần, bọn họ đã không còn ăn cơm ở ngoài sân nữa.

Thấy Hoắc Đình Châu tới, Dương Minh Trạch trực tiếp hỏi: “Em gái tôi khỏe lên chút nào chưa?”

“Đã khỏe hơn nhiều, chờ đến khi dưỡng khí huyết thêm chút nữa thì sẽ không sao, nhưng mà gần đây cũng không thể đi làm việc, lát nữa nhớ xin phép nghỉ cho cô ấy.”

“Ừ, tôi sẽ xử lý tốt chuyện này, dù sao thì em gái cũng có nhiều công điểm như vậy, cũng không thiếu chút điểm này.”

Toàn bộ người trong thôn đều không có một ai vượt qua em gái của anh ấy.

Làm việc không được, đánh nhau không được, dù sao thì cũng không làm được chuyện gì.

Trong mắt anh ấy, em gái lợi hại nhất.

Chờ đến khi ăn sáng xong, Vu Viên Viên cũng nhờ Dương Minh Trạch hỗ trợ xin phép nghỉ rồi quay về ngủ tiếp.

Nếu không phải là vừa rồi Hoắc Đình Châu ở trong phòng thì cô ấy đã sớm quay về đi ngủ.

Nhịn một đêm, bây giờ hai mí mắt của cô ấy cũng đang đánh nhau.

Mà buổi sáng, Hoắc Đình Châu không nhìn thấy ba vợ, chắc hẳn là đã chăm sóc Sương Sương, một đêm ngủ không ngon.

Sau đó bảo Lục Thần để lại một phần đồ ăn sáng trong nồi rồi bảo bọn họ đi làm.

Anh nhìn vào đồng hồ, nghĩ bọn họ đều đang ngủ cho nên cầm theo lưỡi búa đi trên núi.

Anh còn nhớ mình còn chưa làm xong việc mà ba vợ giao cho.

Một bên khác, mấy người Hoắc Đình Xuyên vừa đến chỗ làm việc. Thôn dân trong thôn liền bắt đầu nói chuyện phiếm.

“Thanh niên tri thức Hoắc, thanh niên tri thức Tần còn ổn chứ?”

“Nghe nói thanh niên tri thức Tần bị thương vì cứu cậu, rốt cuộc là có phải không?”

“Thanh niên tri thức Hoắc, không phải anh cả cậu làm lính sao? Lợi hại như vậy, tại sao thanh niên tri thức Tần còn bị thương?”

“Thanh niên tri thức Hoắc...”

Nghe đám người lao nhao, đầu của Hoắc Đình Xuyên càng lúc càng lớn. Tiếp đó có chút bực bội nói: “Chị Sương của tôi còn rất tốt, chỉ là hôm qua không cẩn thận, mọi người mau đi làm việc đi.”

Cậu ấy thật sự sợ những người nông dân này.

Chỉ cần trong thôn có một chút gió thổi cỏ lay thì bọn họ nhất định sẽ hỏi thăm ngọn nguồn, hỏi thăm tinh tường.

Nhưng mà, quả dưa lớn nhất trong thôn vẫn là nhà Chu Đình Đình.

Bởi vì con gái gây chuyện cho nên tối hôm qua nhà họ Chu vô cùng ồn ào.

May là trước đây phân nhà sớm, nếu không nhà họ Chu thực sự sẽ tan.

Cũng không biết hai người lớn nhà họ Chu nghĩ như thế nào.

Con trai nhà mình thì không quan tâm không hỏi, nhưng lại bởi vì thứ hàng bồi thường mà muốn c.h.ế.t muốn sống.

Sáng nay mấy người con dâu của nhà họ Chu vừa về đến liền làm ầm trong nhà lớn một trận.

Chỉ vì Chu Đình Đình làm chuyện ngu xuẩn mà thôn dân xung quanh đều biết.

Nhà mẹ đẻ bọn họ sợ phiền toái cho nên đã đuổi người đi từ sáng sớm.

Nhưng mà, mấy người Hoắc Đình Xuyên cũng không quan tâm đến chuyện này, chỉ cần địch nhân không có cơ hội trở mình là cậu ấy yên tâm.

Mà lúc này, Mục Nghiệp Kiêu vừa ngồi xe lửa xuống xe thì lập tức đi đến bệnh viện được ghi trên giấy.

Chỉ có điều, khi cô ấy vừa tìm được phòng bệnh, còn chưa đi vào thì đã nghe thấy tiếng hai cô gái nói chuyện.

“Vương Thiến, không phải trong nhà cô hủy hôn rồi sao? Tại sao lại không biết xấu hổ mà tới đây?”

“Chẳng lẽ là hối hận rồi sao?” Vương Tuyết Mai nhìn thấy gương mặt của Vương Thiến liền hết sức tức giận.

Nếu không phải trước đây là anh cả Mục thích cô ta thì cô ấy cũng sẽ không chắp tay nhường người mình thích cho người khác.

Kết quả người vừa xảy ra chuyện, nhà họ Vương liền không kịp chờ đợi mà từ hôn.

Bởi vì chuyện này mà người của toàn bộ quân khu đều nói anh cả Mục vô cùng đáng thương.

Người vẫn còn đang hôn mê mà hôn thê đã từ hôn rồi đính hôn với người khác.

Nếu không phải cô ấy ở đây chăm sóc anh ấy cả ngày thì anh ấy có thể là doanh trưởng đáng thương nhất trong lịch sử.

“Vương Tuyết Mai, cô lấy thân phận gì mà nói với tôi như thế, chẳng lẽ cô thích anh ta sao? Sao cô có thể không biết xấu hổ như thế, chúng tôi vừa mới từ hôn mà cô đã cấp bách tự đề cử mình như thế rồi sao?”

“Hay là cô đã sớm ngấp nghé người đàn ông của tôi?”

Vương Thiến vốn cũng không muốn tới, nhưng đúng là trước đây hai người rất ân ái, nhưng mà ân ái thì có ích lợi gì.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 113: Chương 113



Cô ta không có khả năng chiếu cố một người thực vật cả một đời.

Ngay cả bác sĩ cũng nói khả năng tỉnh lại là rất xa vời, cô ta hà tất bởi vì một người không tỉnh lại mà hoang phế một đời.

Hơn nữa ba mẹ của cô ta đã tìm cho cô ta một người tốt hơn, cho nên cô ta không có lý do gì để từ chối.

Hôm nay sang đây thăm anh ta cũng chỉ vì muốn nói lời từ biệt, sau này cô ta sẽ không tới nữa.

Kết quả vừa vào phòng bệnh thì đã thấy Vương Tuyết Mai ở nơi đó bận trước bận sau.

Mặc dù mình không cần, nhưng khi trông thấy những người phụ nữ khác đối xử với anh ấy tốt như thế thì ít nhiều gì trong lòng cũng có chút không thoải mái.

Mà Vương Tuyết Mai thấy Vương Thiến hỏi như vậy thì cũng coi thường nói: “Nếu hai người đã hủy hôn, tôi thích anh ấy thì có vấn đề gì sao?”

“Dù sao thì trước đây khi hai người ở bên cạnh nhau, lần nào tôi cũng cách các người rất xa, chỉ sợ gây phiền phức cho các ngươi.”

“Bây giờ anh ấy là nam chưa lập gia đình, tôi là nữ chưa gả, có gì mà không thể ở chung với nhau?”

“Nếu nói đến người không có tư cách thì đó chính là cô, vì những ngày an nhàn của mình mà đính hôn với người khác, đúng là phải chúc mừng cô đấy.”

“Hy vọng sau khi rời khỏi anh cả Mục, cô vẫn sẽ sống tốt như vậy.”

Trước đây khi Mục Nghiệp Bằng và Vương Thiến ở ben nhau, đúng là cô ta muốn cái gì là sẽ có cái đó.

Anh ta còn hận không thể lấy cả mặt trăng và bầu trời xuống cho cô ta.

Khi đó, toàn bộ người trong khu bộ đội đều hâm mộ Vương Thiến.

Dù sao thì người phụ nữ nào cũng mong muốn nửa kia có mình đều có thể đối xử tốt với mình như thế.

Kết quả doanh trưởng Mục người ta vừa xảy ra chuyện thì nhà Vương Thiến lập tức đi tìm nhà khác.

Mặc dù bọn họ sẽ không nói gì ở trước mặt, nhưng mà ở sau lưng thì nhà họ Vương này đều đã bị đám người mắng chửi chết.

Cũng chỉ có bản thân mấy người đó có cảm giác tốt đẹp, không biết gì khác.

Sau đó, cô ấy xin nghỉ dài hạn, lúc này mới có thể tới chăm sóc anh hùng trong lòng của mình.

Cô ấy cảm thấy, người tốt như vậy, ông trời chắc chắn sẽ không đối xử tệ với anh ta, chỉ cần cô ấy chăm sóc tốt, một ngày nào đó, anh ấy sẽ tỉnh lại.

Dù sao thì ba mẹ của cô ấy cũng là liệt sĩ, trong nhà chỉ còn lại một mình cô ấy, cho dù cô ấy có chăm sóc người thực vật cả đời thì cũng sẽ không có ai ngăn cản cô ấy.

Lúc Mục Nghiệp Kiêu nghe hai người nói chuyện xong thì mới hiểu rõ hai người này có quan hệ thế nào.

Tiếp đó chỉnh sửa quần áo một chút rồi đẩy cửa đi vào.

Mà hai người trong phòng thấy có người trực tiếp đẩy cửa vào thì cũng sợ hết hồn.

Vương Thiến nhìn thấy đây là một đồng chí nữ mình chưa từng gặp,không biết nghĩ tới điều gì mà mở miệng giễu cợt nói: “Thực sự là mới mẻ, không ngờ chỉ là một tên đàn ông tôi không cần mà lại có thể khiến nhiều người tới tre già măng mọc như thế.”

“Nhưng mà tốt xấu gì thì dáng dấp của Vương Tuyết Mai cũng không tệ, cô là một người cao lớn vạm vỡ như thế, chẳng lẽ không biết tự hiểu lấy chính mình sao?”

Mục Nghiệp Kiêu nhìn sắc mặt Vương Thiến nói chuyện, thả hành lý trong tay xuống. Không nói hai lời, cô ấy tát một cái.

Theo một tiếng ‘bốp’.

Cả phòng đều yên lặng.

“Cô... Sao cô dám đánh tôi?”

Vương Thiến không thể tin nhìn người trước mặt.

“Đánh cô đấy, sao anh cả có thể vừa ý được loại người như cô, cô coi nhà họ Mục chúng tôi như chốn không người có phải không? Dám bắt nạt anh cả, để xem tôi có đánh c.h.ế.t cô không.”

Mục Nghiệp Kiêu vừa dứt lời thì lập tức có một cái tát khác xuất hiện.

Vương Thiến phản ứng lại, muốn phản kháng nhưng sao cô ta có thể là đối thủ của Mục Nghiệp Kiêu được.

Chờ Mục Nghiệp Kiêu đánh đến mệt, hết tức giận thì mới đứng dậy thả Vương Thiến dưới chân ra.

“Phi, tiện nhân không biết xấu hổ, nhanh chóng cút cho tôi, đừng làm ô uế phòng bệnh của anh cả tôi!”

“Oa... Ô ô… Cô bắt nạt người khác, tôi muốn báo cáo lãnh đạo.”

“Cút, muốn cáo trạng thì đi đi, đúng lúc tôi cũng muốn hỏi lãnh đạo của các người, các người đối xử với anh hùng như thế sao?”

Bây giờ cô ấy thực sự tức c.h.ế.t rồi mà.

Nếu không phải nhờ chiến hữu của anh cả thông báo thì cô ấy cũng không biết anh cả bị bắt nạt đến mức này.

Phụ nữ trên thế giới này c.h.ế.t hết rồi sao? Sao lại đi tìm một người trà xanh như vậy về, là muốn cúng bái như tổ tông sao?

Bây giờ cô thực sự hoài nghi mắt của anh cả có vấn đề.

Chờ Vương Thiến khóc lóc chạy ra phòng bệnh, Mục Nghiệp Kiêu mới quay đầu nhìn về phía Vương Tuyết Mai.

Tiếp đó có chút ngượng ngùng nói: “Xin chào đồng chí, em là em gái của Mục Nghiệp Bằng, Mục Nghiệp Kiêu, rất cảm ơn chị đã đến chăm sóc anh cả.”

Nhìn cô gái còn mạnh mẽ hơn cả đàn ông, Vương Tuyết Mai cũng không ngờ tới. Đây lại là em gái ruột của anh cả Mục.

Nếu không phải do tướng mạo của hai người rất giống thì cô ấy còn tưởng đây là em trai của anh ta.

“À... Xin chào, vừa rồi hai chúng tôi nói chuyện, cô nghe hết rồi sao?”

Mục Nghiệp Kiêu gãi đầu một cái, cũng không giấu mà nói thẳng: “Ừ, đã nghe được hết, không ngờ là mắt anh cả mù như thế.”

“Chị gái, em cảm thấy chị rất tốt, chị có muốn làm chị dâu của em không?”

“Chị yên tâm, nếu anh cả không đồng ý thì em sẽ trói người mang đến phòng cưới cho chị.”

Nghe thấy lời này của cô gái nhỏ thì mặt của Vương Tuyết Mai cũng đỏ lên.

Nghĩ thầm tại sao người em gái này lại hổ báo như thế.

Bây giờ đã là thời đại nào rồi mà còn định làm loại chuyện này.

Cho dù cô ấy có thích thì cũng phải chờ người ta chấp nhận thì mới được.

Sau đó nói: “Được rồi, cô gái nhỏ, chuyện của chị và anh trai của em vẫn nên chờ anh trai em tỉnh dậy rồi nói sau.”

“Nhưng mà sao em cũng tới đây? Có người thông báo cho em sao?”

“Chị à, là chiến hữu của anh cả nói cho em biết, có thể là lúc trước em có viết thư cho anh ấy cho nên anh em của anh ấy nhớ kỹ địa chỉ của em.”

“Cũng may là em biết, nếu không thì em cũng không biết anh cả bị bắt nạt đến mức này, Vương Thiến thực sự là không biết xấu hổ, đúng là giống mẹ kế của em, thật xấu xí!”

Sau khi nghe thấy hai chữ mẹ kế thì Vương Tuyết Mai mới nhớ tới mẹ của anh cả Mục đã sớm qua đời, hiện tại ba của anh mới cưới mẹ kế vào cửa. Lập tức hỏi: “Vậy ba của em có biết chuyện của anh cả không?”

“Không biết, em không có gọi điện thoại, còn người khác có gọi điện thoại đến thông báo hay không thì em cũng không biết.”

“Nhưng mà cho dù người ba cặn bã kia có biết thì có lẽ là ông ta cũng không tới.”

“Trước kia anh cả rời nhà tham gia quân ngũ đã đoạn tuyệt quan hệ với ba cho nên dù có thông báo thì ông ta cũng sẽ không quan tâm.”

Vương Tuyết Mai không ngờ mối quan hệ của anh cả Mục với người nhà lại như vậy.

“Cái kia, chị à, tình huống của anh cả em, sẽ không thật sự phải nằm giường cả đời chứ?”

Mục Nghiệp Kiêu hỏi lần nữa.

Nhìn anh trai có sắc mặt tái nhợt đang nằm trên giường, trong lòng Mục Nghiệp Kiêu rất là khổ sở.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 114: Chương 114



Cô ấy cũng chỉ có một người thân duy nhất như thế, kết quả ông trời còn tàn nhẫn như thế.

Cô ấy đỏ mắt đi đến trước giường bệnh của anh trai: “Anh cả, em là Kiêu Kiêu đây, em đến thăm anh rồi, anh tỉnh một chút có được không, nếu anh còn không tỉnh lại thì sẽ không còn ai thương em nữa.”

“Oa...” Mục Nghiệp Kiêu càng nghĩ càng khổ sở.

Hoàn toàn không còn vẻ phách lối bá khí lúc bước vào lúc nãy.

Vương Tuyết Mai thấy cô ấy khóc vô cùng đau lòng thì an ủi nói: “Em gái, em chớ khóc, bác sĩ nói anh ấy vẫn còn khả năng tỉnh lại, nói không chừng sau khi em tới thì anh ấy sẽ nhanh chóng tỉnh lại.”

Sở dĩ Mục Nghiệp Bằng còn chưa tỉnh táo là do lúc đó đầu anh ta đập vào tảng đá rồi bị thương.

Tiếp đó trong đại não có m.á.u bầm đè vào dây thần kinh, chỉ có thể chờ đến khi cục m.á.u tiêu tan thì anh ta mới có thể tỉnh lại.

Trải qua khoảng thời gian trị liệu này, bác sĩ đã phát hiện anh ta đang từ từ chuyển biến tốt đẹp, tỉnh lại chỉ là vấn đề thời gian.

Ngay khi Mục Nghiệp Kiêu khóc đến đỏ bừng mắt. Vương Thiến lại dẫn người xông vào phòng bệnh lần nữa.

“Mẹ, chính là cô ta đã đánh con, mẹ nhìn mặt của con xem, đều đã bị phá hủy, bây giờ con còn có thể lấy chồng như thế nào chứ!”

Mẹ Vương Thiến nhìn đứa con gái phía trước, nghĩ thầm đây là em gái của Mục Nghiệp Bằng?

Dáng dấp này thực sự khiến người ta một lời khó nói hết. Lập tức chất vấn: “Là cô đánh con gái tôi sao?”

Mục Nghiệp Kiêu lau nước mắt, đứng dậy trả lời: “Là tôi, các người có ý kiến?”

“Đều đã từ hôn với anh trai của tôi mà còn đến bệnh viện giả vờ thâm tình, đây là diễn cho ai xem?”

“Làm tiện nữ còn muốn lập bài phường, ai yêu thương các người được!”

Cô ấy đã ở nông thôn một khoảng thời gian dài, ngày nào cũng đi nói chuyện luyên thuyên, bát quái với các bác các thím trong thôn.

Cho dù vẫn chưa học được cách mắng chửi người tinh túy, nhưng vẫn học được chút da lông.

Đủ để đối phó với mấy người không biết xấu hổ này!

Mẹ Vương Thiến thấy cô gái trẻ nói chuyện khó nghe như vậy thì cũng có chút tức giận quát: “Cô nói cái gì thế? Con gái tôi làm gì cô mà cô lại ra tay phá hủy mặt của con gái tôi! Sao cô có thể ác độc như thế!”

“May mà con gái tôi không gả cho anh trai cô, bằng không nếu có loại em chồng như cô thì đúng là đen tám đời!”

“Tôi nhổ vào…!” Mục Nghiệp Kiêu sắp bị mấy người không biết xấu hổ này làm tức chết.

“Anh cả của tôi vừa bị thương là các người đã từ hôn, tôi còn chưa đến nhà các người nói rõ lí lẽ thì các người đã tự tìm đến cửa.”

“Các người ghét bỏ tôi, tôi còn ghét bỏ các người ấy.”

“Anh cả tôi còn chưa có chết, vậy mà đã nhanh chóng hủy hôn tái hôn, đây nếu là đã kết hôn, anh cả xảy ra chuyện, chẳng phải là cô ta sẽ lập tức tái giá sao?”

“Một bông hoa thủy tính, đứng núi này trông núi nọ, cô ta còn không xứng với anh cả tôi.”

“Còn nữa, xin các người lập tức cút ra ngoài cho tôi, tôi không muốn gặp lại bất cứ người nào trong nhà các người.”

“Nếu còn tới quấy rầy anh cả nghỉ ngơi lần nữa thì cũng đừng trách tôi đi đến khu bộ đội tìm lãnh đạo nói chuyện.”

“Anh hùng cũng sẽ bị người khác bắt nạt như thế sao?”

Nghe Mục Nghiệp Kiêu nói vậy thì mẹ Vương Thiến cũng có chút chột dạ.

Dù sao thì đúng là nhà bọn họ đuối lý trong chuyện này, ngay cả chồng bà ta cũng bị hạ một cấp vì chuyện này.

Nhưng mà nhìn thấy mặt con gái bị đánh, bà ta vẫn còn có chút tức giận trả lời: “Cho dù nhà chúng tôi từ hôn thì cô cũng không thể đánh người, nhìn gương mặt của con gái tôi xem, cô mau xin lỗi, bồi thường tiền thuốc men, chuyện này cứ tính như vậy đi.”

“Xùy ~!” Mục Nghiệp Kiêu bị chọc giận quá mà cười lên, ngay cả Vương Tuyết Mai hóng chuyện ở một bên cũng được làm mới tam quan.

Có phải là người nhà này không có đầu óc không, rõ ràng là em gái nhà người ta đang muốn xả giận cho anh trai.

Vốn là người ta xả giận, cũng cứ tính như vậy là được, kết quả còn dám tới tìm cảm giác tồn tại.

Hơn nữa, Mục Nghiệp Kiêu nhìn hai người không biết xấu hổ cười nhạo nói: “Bác gái, con gái của bác nói năng l* m*ng, nói tôi là một người tới theo đuổi nữa, còn nói người đàn ông cô ta không cần lại có nhiều người đến theo đuổi.”

“Bác nói xem, lời này ác độc như thế, tôi không đánh cô ta thì đánh ai?”

“Cô ta không quan tâm anh trai, bỏ rơi anh trai, vậy thì đây là con gái của bác làm sao?”

“Nếu như tôi là cô ta, sau khi làm ra chuyện ngu xuẩn như thế thì đã sớm đóng cửa không dám ra ngoài!”

“Hôm nay tôi nói rõ ràng cho các người biết, coi như anh cả tôi có tỉnh lại thì Vương Thiến cũng không thể nào làm chị dâu của tôi, thừa dịp tôi còn chưa nổi điên thì cút nhanh lên!!!”

Mục Nghiệp Kiêu thực sự không muốn nói chuyện cùng loại người này, dù sao thì loại người này cũng không có đầu óc, dù có nói gì thì bọn họ cũng không nghe lọt.

Luôn cảm thấy thế giới là của nhà bọn họ, bọn họ nói cái gì cũng đúng.

Mẹ Vương Thiến thấy cô gái này chẳng những có dáng dấp khôi ngô mà miệng cũng độc như vậy. Thì trong lúc nhất thời bà ta tức giận đến mức không nói ra câu nào.

Cuối cùng, bà ta không thể làm gì khác hơn là lôi kéo con gái xám xịt rời khỏi nơi này.

Sau khi mấy người bọn họ rời đi, Mục Nghiệp Kiêu mới hỏi lần nữa: “Chị Tuyết Mai, phòng bệnh của anh cả không có ai đứng gác sao? Tại sao ai cũng có thể đi vào?”

“Bây giờ anh cả cũng đã bị bệnh như thế, mà lãnh đạo chiếu cố anh ấy như vậy sao?”

“Biết là anh ấy bị thương vì chiến công, nhưng không biết còn tưởng rằng đây là một nhóc đáng thương đấy.”

Không trách cô ấy chửi bậy, thật sự là đã tới nửa ngày mà ngoại trừ hai người phụ nữ này thì không còn ai khác.

Hơn nữa anh cả còn bị thương vì chuyện trông, vậy mà lại không có ai đến trông nom để anh cả không bị ai quấy rầy sao?

Bây giờ người nào cũng có thể vào phòng bệnh của anh cả, loại cảm giác bị mặc kệ này giống như chó con bị vứt bỏ, tự sinh tự diệt!

Mục Nghiệp Kiêu càng nghĩ thì trong lòng càng tức giận.

Mà Vương Tuyết Mai thấy cô ấy hỏi như vậy thì cũng có chút chột dạ trả lời: “Cái kia em gái à, bên cạnh anh trai em có cảnh vệ chiếu cố, là do lúc chị đến, chị đã bảo anh ta đi ăn cơm trưa.”

“Mà Vương Thiến cũng nhân lúc không có ai trông nom mà đi vào, cho nên em nhất định đừng suy nghĩ nhiều.”

Nghe thấy cô ấy giải thích, lúc này trong lòng Mục Nghiệp Kiêu mới thoải mái hơn không ít.

Sau đó hai người vừa chăm sóc bệnh nhân, vừa trò chuyện tình huống bên này…

Tần Sương ngủ một giấc đến giữa trưa, vẫn là bị đói đến tỉnh.

Cô rời giường mặc quần áo tử tế, cẩn thận che lấy vết thương đi ra khỏi phòng.

Tần Phong nghe thấy tiếng mở cửa, vừa quay đầu lại thì đã thấy tổ tông nhỏ của mình đi ra.

“Trời ơi, con không ở trong phòng mà đi ra ngoài làm gì, bên ngoài lạnh như vậy, con đừng để bị cảm, có chuyện gì mà không thể gọi một tiếng sao?”

Tần Sương thấy sắc mặt lo lắng của cha già thì có chút bất đắc dĩ nói: “Ba à, con cũng chỉ bị thương nhẹ, không cần thượng cương thượng tuyến như thế.”

“Hơn nữa con muốn đi vệ sinh, có thể đừng cản con hay không, nếu còn cảm là con sẽ tè ra quần!”

Nghe con gái nói như thế thì Tần Phong cũng đau đầu.

“Nhanh đi đi, đừng kéo tới vết thương, nhanh.”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 115: Chương 115



Tần Sương nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh giải quyết nhu cầu sinh lý rồi đi tìm Hoắc Đình Châu.

Kết quả tìm một vòng cũng không trông thấy người.

Nghĩ thầm, sao cẩu nam nhân này chưa chào hỏi gì mà đã đi rồi?

Tiếp đó đi đến phòng bếp, nhìn thấy canh gà ấm áp bên trên lò than thì cô cũng bất chấp tất cả mà tìm một cái bát, ngồi ở trên ghế nhỏ, bắt đầu ăn ở trong phòng bếp.

Tần Phong thấy con gái đi nửa ngày mà vẫn chưa quay về, kết quả xem xét, khá lắm. Vậy mà lại ngồi ăn ở trong phòng bếp, đây rốt cuộc là đói đến mức nào chứ.

“Con gái à, sao con không vào nhà chính ăn, để ba bưng cho con thì sẽ tốt hơn biết bao nhiêu chứ.”

Tần Sương nuốt thịt gà trong miệng xuống: “Ba à, con ăn ở đây là được, nhưng mà ba có nhìn thấy A Châu không? Chẳng lẽ đi từ sớm rồi?”

Thấy con gái hỏi thằng nhóc kia, Tần Phong cũng có chút đen mặt nói: “Cậu ta đi lên núi đốn củi rồi, cuối cùng cũng không thể cứ ngồi trong nhà mà không làm việc được.”

“À, là vậy sao, bảo sao con không nhìn thấy người.”

“Nhưng mà, ba à, ba đừng tỏ thái độ mãi nữa, ai cũng không ngờ tới chuyện này, sau này con sẽ chú ý một chút là được.”

“A Châu vẫn rất tốt, ba cũng không muốn con gái ba là cẩu độc thân cả đời vào kiếp trước, đời này vẫn còn là cẩu độc thân chứ!”

Tần Phong nghe con gái nói đỡ thay thằng nhóc kia thì trong lòng vô cùng tức giận.

Trên đời này có ngàn vạn đàn ông, sao con gái cứ không phải anh là không thể.

Chẳng lẽ đây chính là con rùa đậu xanh mắt đối mắt, không thể không là đối phương sao?

Nhưng mà nếu con gái đã thích như thế thì ông ấy còn có thể nói gì.

Không thể làm gì khác hơn là nói: “Thôi bỏ đi, con cũng là con gái, con xem rồi tự xử lý đi, ba mặc kệ!”

“Hắc hắc, con biết ngay là ba hiểu con nhất, nhưng mà chuyện của ba thì phải nhanh chóng liên hệ với người ta thì mới được.”

“Con thấy chờ A Châu trở về, liền bảo anh ấy liên lạc giúp ba, như vậy thì ba ở chỗ con suốt ngày cũng không có vấn đề gì.”

Tần Phong suy nghĩ một chút thấy cũng phải: “Vậy thì chờ cậu ta về thì sẽ nói chuyện.”

Đúng là không thể giữ văn kiện mà nguyên thân tìm được ở mãi bên cạnh.

Thiên hạ không có bức tường nào không hở, nếu như bị người hữu tâm biết thì nhất định sẽ gặp nguy hiểm.

Một mình ông ấy như thế nào thì cũng không đáng kể, cũng không thể tiếp tục liên lụy đến con gái.

Tiếp đó chờ Tần Sương cơm nước xong, Hoắc Đình Châu cũng quay về rồi.

Nhìn thấy vợ nhỏ đi bộ ở trong sân thì cũng vội vàng đi qua nói: “Sao em lại xuống giường rồi, cẩn thận miệng vết thương.”

“Không có việc gì, cũng là vết thương nhỏ, anh đi chặt cây khô một ngày, vất vả cho anh rồi.”

Nhìn người đàn ông đầu đầy mồ hôi, Tần Sương vẫn có chút đau lòng. Nhưng mà nếu người yêu của cô không thì làm thì sau này cô cũng phải đi làm. Lập tức nói tiếp: “A Châu, buổi chiều sau khi trở về, anh liên lạc với cấp trên giúp ba em, trong tay ông ấy có mang theo đồ quay về, nếu không phải do bị thương, không có thư giới thiệu thì cũng sẽ không thể không quay về được.”

Nghe thấy có mang theo đồ trở về, Hoắc Đình Châu cũng lập tức căng thẳng.

Văn kiện mang về từ bên kia, chắc chắn là đồ quan trọng với quốc gia. Sau đó nói: “Cứ giao chuyện này cho anh, buổi chiều trở về, anh sẽ giúp chú liên lạc, nhất định là sẽ có người nhanh chóng đến đến chú.”

“Được, vất vả cho anh rồi.”

“Không khổ cực, đây là chuyện anh nên làm.”

Ngay khi hai người đang nói chuyện, cửa lớn đột nhiên bị gõ vang.

Tần Sương nhìn Hoắc Đình Châu rồi đi mở cửa.

Kết quả nhìn thấy hai đứa nhỏ chưa từng gặp.

“Các cậu tìm ai?”

Ngô Địch nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, có chút sợ nói: “Xin hỏi chị Tần Sương ở nơi này sao? Tôi đến tìm chị ấy.”

Hoắc Đình Châu nghe nói là tìm Sương Sương thì lên tiếng: “Hai người các cậu vào đi, cô ấy đang ở bên trong, nhưng mà đứa trẻ này bị gì vậy? Ngã bệnh sao?”

Ngô Địch không biết anh cho nên cũng không đáp lời,chỉ nói: “Tôi muốn gặp chị ấy.”

Tần Sương đi đến cửa chính, khi nhìn thấy Ngô Địch thì mới nhớ ra lâu rồi mình chưa đến bên kia, cũng không biết tiền giấy và lương thực còn đủ hay không.

Nhưng mà khi trông thấy tình trạng của Hổ Tử thì lập tức hỏi: “Ngô Địch, Hổ Tử sao vậy?”

“Chị ơi, Hổ Tử ngã bệnh, trong tay của em không còn nhiều tiền lắm, cậu ấy cứ đòi muốn gặp chị, em không thể làm gì khác hơn là cõng cậu ấy đến chỗ này.”

Tần Sương đi qua, sờ lên trán cậu ấy một cái, phát hiện rất nóng.

Lập tức nói với Hoắc Đình Châu: “A Châu, anh ôm cậu bé vào phòng của ba em, em đi tìm thuốc đã.”

Tần Sương nói xong thì lập tức đi về phòng lấy thuốc.

Kì thực là muốn vào trong cửa hàng bách hóa mua thuốc hạ sốt cho Hổ Tử.

Có lẽ là đứa nhỏ này bị sốt, chỉ cần uống thuốc để chảy mồ hôi là có thể khỏe.

Tần Phong nghe thấy vậy thì chạy đến xem xét, thấy là hai đứa bé.

Không cần suy nghĩ nhiều, anh liền biết đây là người do vợ nhặt được.

Tiếp đó hỏi: “Nhóc Hoắc, đứa nhỏ này bị sao thế?”

“Chú Tần, đứa nhỏ này bị sốt, Sương Sương đã đi tìm thuốc.”

“Vậy sao, vậy cậu mau c** q**n áo của thằng bé rồi đặt lên giường đi, đợi chút nữa uống thuốc, ăn gì đó là có thể khỏe lại.”

Chỉ cần không phải bệnh nặng thì uống thuốc xong là tốt.

Chờ Tần Sương cầm thuốc tới, Hoắc Đình Châu liền dùng nước ấm vừa đun cho đứa nhỏ uống thuốc.

Cũng may mặc dù đứa nhỏ hôn mê, nhưng vẫn có thể nuốt được.

Chờ đến khi sắp xếp tốt cho đứa nhỏ xong thì Tần Sương mới nhìn Ngô Địch nói: “Bọn họ có biết em tới đây không?”

“Chị yên tâm, em nhân lúc trong nhà không có ai cho nên mới cõng Hổ Tử đến đây.”

“Nhưng mà gần đây thời tiết đang lạnh dần, bọn em không có đủ tiền và phiếu, có rất nhiều người không có áo dày cho nên bọn họ mới lây bệnh cho Hổ Tử.”

Tần Sương nghe Ngô Địch nói xong thì mới nhận ra gần đây mình thực sự quên mất chuyện của mấy đứa nhỏ này. Tiếp đó có chút nói xin lỗi nói: “Xin lỗi Ngô Địch, gần đây chị có chút bận bịu, quên đến thăm các em, nhưng mà các em có địa chỉ của chị, tại sao lại không đến chỗ chị hỏi tiền?”

“Xin lỗi chị, chỉ là em cảm thấy chúng em không thể dựa dẫm vào chị mãi, cảm thấy nếu thực sự không còn cách nào thì cứ chờ chị qua thì tính.”

“Hơn nữa, em cũng không muốn người khác phát hiện em đi tìm chị, nếu không thì sẽ gây rất nhiều phiền toái cho mọi người.”

Tần Sương cảm khái, đứa nhỏ này thực sự quá hiểu chuyện.

Sau đó nói: “Em đợi chị một chút, chị đi lấy chút tiền cho em, chờ chị khỏe lại, chị sẽ đến cho các em lương thực.”

Ngô Địch nghe thấy Tần Sương nói vậy thì lúc này mới phát hiện ra sắc mặt của chị ấy không tốt lắm.

Nghĩ thầm, chẳng lẽ chị gái bị thương?

Vẫn là Hoắc Đình Châu nhìn thấy vẻ mặt của cậu bé vô cùng nghi hoặc thì mới giải thích nói: “Gần đây chị của mấy đứa bị thương, không thể ra ngoài cho nên đừng giận cô ấy không đến thăm mấy đứa.”

Mặc dù hiện tại anh không biết mối quan hệ của Tần Sương và mấy đứa nhỏ này như thế nào.

Nhưng khi thấy Sương Sương đưa tiền cho mấy đứa nhỏ này thì liền biết mấy đứa nhỏ này là cô nhi.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 116: Chương 116



Lúc nào Sương Sương của anh cũng mặt lạnh tim nóng, yên lặng trợ giúp người khác.

Mà Ngô Địch thấy chị gái bị thương thì cũng có chút bận tâm hỏi: “Cơ thể của chị không có sao chứ? Có cần em ở lại chăm sóc không? Em biết làm cơm!”

Hoắc Đình Châu nghe xong thì sắc mặt lập tức đen lại: “Không cần, nơi này đã có người chăm sóc cô ấy, còn cậu, mau cầm tiền giấy quay về đi.”

Anh không thể hiện ra ánh mắt g.i.ế.c người với người khác giới ở bên cạnh Sương Sương thì đã là rất khá.

Cậu bé này, nhìn qua thì không nhỏ hơn Tần Sương bao nhiêu, loại tình địch tiềm tàng này, anh nhất định phải dập tắt từ sớm mới được.

Đừng tưởng rằng anh không nhìn thấy, ánh mắt thằng nhóc này nhìn Sương Sương đều đã tỏa sáng.

Tần Sương lấy tiền giấy xong thì đi ra khỏi phòng. Sau đó nhìn Ngô Địch nói: “Em cứ cầm số tiền này đi mua đồ cho mùa đông trước, lương thực không đủ liền đi công ty lương thực đi mua.”

“Còn về Hổ Tử, ba ngày sau em tới đón thằng bé trở về, đúng lúc chị ở nhà gần đây, có thể chăm sóc thằng bé mấy ngày, em rõ chưa?”

Ngô Địch nhận tiền giấy rồi gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Sau đó nói: “Tất nhiên Hổ Tử đã không sao, vậy ta đây rời đi, nhưng mà người sư phụ kia gần nhất cũng tại hỏi ta ngươi chừng nào thì đi, có phải là hắn hay không muốn phát tiền lương ?”

Tần Sương nghe xong, cũng là nghĩ đứng lên, giống như chính xác qua phát tiền lương thời gian.

Không thể làm gì khác hơn là lần nữa lấy ra một khoản tiền đưa cho Ngô Địch đạo: “Đây là hắn tiền lương, liền nói ta gần nhất có việc gây khó dễ, có chuyện gì cùng ngươi nói là được.”

“Tốt tỷ tỷ, ta đi đây, ngươi phải chiếu cố tốt chính mình.”

“Ừ, trên đường đi chậm một chút.”

Sau khi tiễn Ngô Địch, Hoắc Đình Châu hỏi: “Mấy đứa nhỏ kia là do em thu nuôi hết sao?”

Tần Sương thấy anh hỏi như vậy thì cũng không che giấu mà trực tiếp nói: “Là em thu nuôi, mấy đứa bé này đều rất đáng thương, năm đó gặp phải nạn đói lớn, có quá nhiều người chết, nếu không giúp đỡ mấy đứa nhỏ này thì chúng đều sẽ chết.”

“Em thấy mình có thể giúp đỡ trong phạm vi khả năng của mình, anh cảm thấy thế nào?” Hoắc Đình Châu còn có thể nói cái gì, cô gái mình thích tốt bụng như thế, anh chỉ có thể giơ hai tay đồng ý.

“Anh cảm thấy Sương Sương làm rất tốt, nhưng mà em đã mời thầy dạy gì cho bọn nhỏ?”

Vừa rồi anh thấy số tiền lương kia thực sự không ít.

Đổi lại nếu là người bình thường, hình như là không thể mời nổi.

“Em đã mời thầy dạy võ cho bọn nhỏ, nếu mấy đứa nhỏ này không học chút bản lĩnh thì rất dễ bị người khác bắt nạt.”

“Đương nhiên, hiện tại bọn nhỏ cũng đến trường, ngoại trừ nghỉ đông và nghỉ hè cần ra ngoài làm chút việc thì bình thường đều không nhận việc mà lấy việc học làm chủ.”

Hoắc Đình Châu nghe thấy Tần Sương nói vậy thì nghĩ thầm cô gái nhỏ này thực sự lợi hại.

Nhưng mà, ngoại trừ anh cảm thấy bất ngờ thì Tần Phong lại không cảm thấy kinh ngạc.

Lúc này Tần Sương đột nhiên nghĩ tới thân thế của Hổ Tử. Rồi lấy một cái ngọc bội ra đưa cho Hoắc Đình Châu nói: “Anh nhìn xem anh đã từng nhìn thấy ngọc bội này chưa?”

Hoắc Đình Châu nhận lấy ngọc bội, nhìn kỹ nửa ngày, anh luôn cảm thấy có chút quen mắt, nhưng nghĩ mãi mà vẫn không nghĩ ra. Tiếp đó hỏi: “Em lấy cái này từ đâu?”

“Đây là của Hổ Tử, đứa nhỏ này khác với những đứa trẻ khác, đứa nhỏ này chạy thoát khỏi đám buôn người.”

“Nhưng mà khi đó không biết vì sao mà đứa nhỏ này quên mất chuyện lúc trước, cho nên cũng không biết ba mẹ là ai, nhà ở nơi nào, thứ chứng minh thân phận duy nhất chính là miếng ngọc bội này.”

“Em thấy anh biết tương đối nhiều người, cũng có thể giúp em hỏi thăm một chút, đứa nhỏ mất tích lâu như vậy rồi, chắc chắn là người nhà cảm thấy vô cùng đau lòng.”

Nghe nói đây là ngọc bội của Hổ Tử, Hoắc Đình Châu cũng nói: “Cứ giao chuyện này cho anh, anh chắc chắn tìm được ba mẹ cho thằng bé, cứ giao cho anh chiếc ngọc bội này trước.”

“Được, vậy anh đừng làm mất.”

“Yên tâm, em cứ yên tâm để anh làm việc.”

Hoắc Đình Châu cưng chiều nói.

Tần Phong nhìn hai người tương tác, nghĩ thầm đoạn nhân duyên này hẳn là do mệnh trung chú định.

Ông ấy cũng chưa từng thấy con gái mình ỷ vào một người đàn ông nào như thế.

Mặc dù thằng nhóc này có chút không vừa mắt, nhưng mà nếu con gái đã thích thì ông ấy cũng có thể chấp nhận.

Lúc này trong phòng, Hổ Tử đột nhiên gọi: “Chị ơi, chị ơi...”

Tần Sương nghe thấy thì lập tức đi vào gian phòng, nhẹ giọng dỗ dành nói: “Hổ Tử, chị đang ở đây, em đừng sợ!”

“Chị ơi, em rất nhớ chị...”

“Ngoan, chị đang ở đây, em ngủ đi.”

Hổ Tử vốn có chút mơ hồ, sau khi nghe Tần Sương nhẹ nhàng dỗ dành thì cũng nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Hoắc Đình Châu thấy Sương Sương thích trẻ con như vậy thì cảm thấy, sau khi kết hôn, bọn họ nhất định phải sinh mấy đứa mới được.

Như vậy thì vợ cũng không cần ra ngoài dỗ con người ta.

Chỉ có điều, sau đó làm sao thì anh cũng không ngờ tới, sau khi đứa con ra đời, mỗi lần anh muốn ôm hôn vợ thì sẽ bị con cái phá hỏng.

Sau khi khi ăn cơm trưa xong, Hoắc Đình Châu lại bồi Tần Sương một hồi rồi mới lái xe quay về chỗ đóng quân.

Lúc Tần Sương nhìn thấy người yêu rời đi thì trong lòng lập tức có chút mất mát.

Cũng không biết người đàn ông này đã tiến vào trái tim của cô từ lúc nào.

Sáng sớm hôm sau, khi Hổ Tử tỉnh lại, trông thấy đây là địa phương xa lạ thì lập tức sợ hết hồn.

Cậu bé cho rằng mình lại bị con buôn bắt cóc.

Vẫn là Tần Phong vào nhà trông thấy cậu bé tỉnh thì mới lên tiếng: “Nếu đã tỉnh thì mau ra ngoài ăn cơm đi, chị Sương của cháu cũng ở đó.”

Nghe thấy chị Sương cũng ở đây, Hổ Tử lập tức thở phào nói: “Chào chú, đây là nhà của chị Sương đúng không?”

“Ừ, chú là ba của chị Sương, không cần sợ hãi, hôm qua anh trai cháu thấy cháu ốm cho nên đã cõng cháu tới đây.”

“A a, cháu đã biết.” Hổ Tử mặc quần áo tử tế rồi mở cửa đi ra ngoài.

Trong viện chỉ có mấy gian phòng như vậy, cậu bé nhanh chóng nhìn thấy Tần Sương đang ăn cơm.

“Chị ơi, buổi sáng tốt lành, em rất nhớ chị.”

Mấy người đang dùng cơm đột nhiên nhìn thấy đứa nhỏ xuất hiện thì cũng có chút sững sờ.

Dù sao thì Tần Sương cũng chưa nói cho bọn họ biết trong nhà còn có một đứa bé tồn tại.

Mà Tần Sương nhìn thấy Hổ Tử đã khỏe thì cũng mỉm cười nói: “Nào, giới thiệu với em, đây đều là các anh trai chị gái, là bạn của chị.”

Hổ Tử nhìn thấy bọn họ thì cũng rất lễ phép nói: “Xin chào các anh chị, em là Hổ Tử, đại danh gọi là Tần Dã, là em trai của chị Sương.”

Dương Minh Trạch nghe thaays lời giới thiệu này thì cũng có chút mơ hồ hỏi: “Em gái, chú ba có con trai từ khi nào thế?”

Tần Sương buồn cười nói: “Đây là em trai em kết nghĩa, không có tên cho nên mới lấy tên là Tần Dã, nói là giống tên của em, cho nên em cũng coi như người một nhà.”

Một bàn người nghe Tần Sương giải thích xong thì cũng có chút buồn cười.

Nghĩ thầm đứa bé này thật đúng là bất ngờ, đương nhiên dáng dấp cũng thực sự dễ thương.

Vu Viên Viên còn múc một bát cháo loãng đưa cho Hổ Tử nói: “Em trai nhỏ, mau ăn đi, lát nữa là sẽ nguội mất.”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 117: Chương 117



Hổ Tử nhìn chị gái mặt tròn, lễ phép trả lời: “Cảm ơn chị, chị thật xinh đẹp.”

“Ha ha, thằng nhóc này ăn mật sao? Ngọt như thế!”

Tần Sương bất đắc dĩ lắc đầu, đứa nhóc này thực sự khiến người khác cảm thấy ưa thích.

Nếu như thực sự không tìm thấy ba mẹ thì cũng có thể để thằng nhóc làm con trai của ba.

Đúng lúc ba không có con trai ở cả hai đời, cũng coi như là đền bù một chút cho tiếc nuối không có con trai.

Sau đó, đám người nhanh chóng đón nhận người em trai này.

Thực sự là vừa dễ thương vừa biết nói chuyện.

Dỗ cho mấy người bọn họ sắp không phân biệt nổi nam bắc.

Tần Sương nhìn thấy không khí như vậy thì cũng cười nói: “Mấy người ăn xong là có thể đi rồi, nếu còn không đi là sẽ muộn giờ làm.”

Hoắc Đình Xuyên nhìn đồng hồ: “Cmn! Đi mau, sắp muộn giờ làm rồi.”

Sau khi mọi người đi làm việc, bên trong nhà chính chỉ còn sót lại hai người Tần Sương và Hổ Tử.

Hổ Tử nhìn chị gái, có chút ngượng ngùng nói: “Chị ơi, có phải em gây thêm phiền toái cho chị không?”

“Không có, chị cũng phải ở nhà nghỉ ngơi.”

“Chị ơi, chị bị bệnh sao?” Hổ Tử nghi ngờ nói.

“Ừ, gần đây chị thấy không được khoẻ cho nên vừa lúc Hổ Tử ở đây, em có thể trò chuyện cùng chị.”

Mặc dù đứa bé này còn nhỏ nhưng mà rất biết nhìn sắc mặt người khác.

Cậu bé sợ cô sẽ không vui cho nên lúc nói chuyện cũng cẩn thận từng li từng tí.

Cũng may là có Tần Phong tới nói: “Tiểu Hổ Tử, đi ra sân làm việc với chú đi, chú đốn củi, cháu chuyển đi giúp chú.”

Hổ Tử mở mắt thật to, nhìn người chú này.

Tiếp đó mắt nhìn Tần Sương, rồi mới lên tiếng: “Vâng chú, Hổ Tử rất lợi hại, việc gì cũng biết làm, chắc chắn không cản trở chú.”

“Ừ, Hổ Tử lợi hại nhất, không đi lại khó khăn như chú, cho nên lát nữa vất vả cho Hổ Tử rồi.”

“Vâng, đúng lúc cháu ăn xong rồi, chúng ta đi thôi.”

Tần Sương nhìn một lớn một nhỏ, bất đắc dĩ lắc đầu.

Đây là ba cô sợ Hổ Tử quấy rầy cô nghỉ ngơi cho nên mới dẫn Hổ Tử theo bên người chiếu cố.

Nhưng mà hai người làm bạn với nhau thì cũng không tệ.

Tiếp đó chờ đến khi hai người ra ngoài, Tần Sương mới nhớ ra hình như Hổ Tử không có áo bông thật dày.

Bây giờ đã bắt đầu tiến vào đầu mùa đông.

Sau đó, cô nhìn cửa hàng bách hóa một vòng rồi mua hai chiếc áo bông thật hợp với niên đại này.

Thấy trong nhà có ba người, nếu bây giờ lấy ra thì cũng không có ai hỏi.

Nếu mấy người kia về nhà hỏi thì cứ nói là tìm người mua hộ.

Dù sao thì cô có tiền, có bản lĩnh, tất cả mọi người đều biết rõ điều này cho nên cũng sẽ không hỏi nhiều.

Tiếp đó bỏ chén đũa xuống, cầm áo bông giày mới đi tìm hai người nói: “Hổ Tử, mau tới xem một chút, chị mua quần áo mới cho em, bộ đồ ăn đang mặc quá đơn bạc, mau đi thay đồ đi.”

Hổ Tử nghe thấy chị mua quần áo mới cho mình thì lập tức bỏ củi khô trong tay xuống, chạy tới nói: “Chị, chị quá tốt, khiến chị tốn tiền rồi.”

“Không có việc gì, đi rửa tay trước, tắm xong thì trở về phòng thay đồ, đừng sợ làm dơ, ở đây có hai bộ cho nên có thể thay thường xuyên.”

“Vâng, bây giờ em đi ngay.”

Tần Phong thấy con gái mua cho đứa bé nhiều đồ như vậy thì có chút bận tâm: “Con làm vậy không sao chứ?”

“Ba, mấy thứ kia phải phù hợp thì con mới dám lấy ra, cho nên ba cứ yên tâm đi.”

“Được, con nắm chắcc là được.”

Chỉ chốc lát sau, Hổ Tử mặc quần áo mới đi ra.

“Chị, mau nhìn em xem, có phải em là đứa con trai xinh đẹp nhất không.”

Tần Sương ‘phốc’ nở nụ cười: “Vâng vâng vâng, Hổ Tử của chúng ta là người đẹp nhất trong thôn.”

Vậy mà cô lại không phát hiện ra đứa nhỏ này còn rất tự luyến.

Nhưng mà sau khi thay quần áo xong, đúng là đẹp hơn nhiều.

Quả nhiên người phải dựa vào ăn mặc, ngựa dựa vào cái yên!

Sau đó, Tần Sương nói chuyện với hai người một chút rồi quay về phòng nghỉ.

Mặc dù vết thương của cô không nghiêm trọng, nhưng mà lại mất m.á.u rất nhiều cho nên cần nghỉ ngơi thật tốt thì mới có thể điều dưỡng cơ thể.

Nhìn lại căn phòng của Vu Viên Viên, cô muốn đi tìm trưởng thôn xây một căn phòng gạch gỗ.

Dù sao thì cũng không biết bao giờ cha già sẽ đi, nếu cứ ở với bọn họ thì cũng có chút không ổn.

Dù sao thì căn nhà gạch gỗ cũng được xây rất nhanh, chỉ tốn mấy ngày là có thể làm xong, sau đó xây thêm chiếc giường đất, vào đông mọi người cũng có thể đến đó học tập.

Nghĩ đi nghĩ lại, Tần Sương liền ngủ thiếp đi. Thẳng đến khi Vu Viên Viên mang theo một con cá trở về, Tần Sương mới tỉnh ngủ đi ra.

Khi nhìn thấy một con cá lớn như thế, Tần Sương cũng hiếu kì: “Viên viên, cậu lấy con cá này ở đâu thế?”

Vào mùa này, cá trong sông đã sớm chìm tới đáy, ngay cả cô cũng không bắt được.

“Sương Sương, đây là tớ đi mua, đúng lúc hôm nay trông thấy có người vớt được mấy con cho nên muốn mua một con về cho cậu bồi bổ cơ thể.”

“Cậu có ăn cá được không?”

Tần Sương thấy Vu Viên Viên hỏi như vậy thì cũng có chút ngượng ngùng nói: “Mọi người cứ ăn con cá này đi, miệng vết thương của tớ không thể ăn cá ăn trứng gà, còn phải chờ mấy ngày nữa cho vết thương tốt lên thì mới có thể ăn.”

“A? Là vậy sao!” Vu Viên Viên có chút thất vọng, không ngờ là mình thiếu suy nghĩ.

Nhưng mà nghĩ đến trong nhà còn hai loại thịt rừng khác thì không thể làm gì khác hơn là nói: “Vậy tớ đi hầm canh gà cho cậu, chờ đến khi cậu khỏe lại thì sẽ đi mua cá về nấu cho cậu.”

“Được, vất vả cho Viên Viên rồi.”

“Không có việc gì, đúng lúc hôm nay người nhà tớ gửi thư đến, ba mẹ đã cho tớ không ít tiền, còn nói bọn họ rất thích thịt rừng lần trước tớ gửi.”

“Cho nên nếu không phải là Sương Sương lợi hại thì ba mẹ của tớ cũng sẽ không được ăn, cho nên đừng khách sáo, chúng ta đều là người một nhà, cậu thấy đúng không?”

Nhìn cô gái hoạt bát, Tần Sương cũng cười nói: “Cậu nói đúng, mau đi nấu cơm đi.”

Lý do trước đây cô ăn chung với hai người này, một là do cô không biết nấu cơm, hai là ánh mắt của hai người này rất đơn thuần.

Cô thích giao tiếp với những kiểu người như vậy, không có những thứ cong cong nhiễu nhiễu, sống chung cũng sẽ đơn giản hơn một chút.

Cũng may, ánh mắt của cô không tệ, hai người bọn họ đều rất tốt.

Cũng không biết Kiêu Kiêu đã đi lâu như vậy rồi, tình hình bên đó như thế nào.

Cô nàng này, đến nơi mà cũng quên báo bình an, thực sự là thiếu đánh mà.

Mà giờ khắc này, Mục Nghiệp Kiêu cũng không phải không báo bình an cho các cô mà là cô ấy vội đến mức thực sự quên mất chuyện này.

Vốn là người có thần kinh thô, cộng với dáng vẻ lúc bình thường hổ báo, lúc này chăm sóc anh cả cả ngày cho nên đã sớm quên mất mấy chuyện này.

Đương nhiên, sau khi cô ấy đến, cả ngày cũng chỉ biết nói chuyện liên tục, vậy mà tay của anh cả cô ấy lại thực sự có phản ứng.

Hơn nữa vào lúc giữa trưa vừa cơm nước xong xuôi, lúc xoa bóp cho anh cả thì phát hiện tay của anh ta đang cử động, lúc phát hiện ra, Mục Nghiệp Kiêu kích động đến mức phát điên.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 118: Chương 118



“Bác sĩ, bác sĩ, mau nhìn anh cả tôi một chút, anh ấy cử động!” Mục Nghiệp Kiêu kích động đến hỏng, cô ấy còn tưởng anh cả sẽ mãi mãi như vậy, thậm chí cô ấy cũng nghĩ kỹ những chuyện sau này.

Nếu không được thì cứ dẫn theo anh cả về quê, mình tự xây căn nhà gạch hai phòng, sẽ chăm sóc anh cả trong nửa đời sau.

Kết quả, vậy mà tình hình của anh cả từ từ chuyển biến tốt.

Lúc bác sĩ nghe nói bệnh nhân cử động thì cũng lập tức đi kiểm tra toàn thân cho Mục Nghiệp Bằng.

Sau khi xem xét xong, bác sĩ cũng cười nói: “Đồng chí Kiêu, m.á.u đông trong đầu anh cả cô đã tan hơn nửa, có lẽ là sẽ tỉnh lại trong mấy ngày nữa, chúc mừng!”

“Có thật không? Vậy thì thật quá tốt, cuối cùng thì anh cả của tôi cũng có thể tỉnh lại...” Mục Nghiệp Kiêu nói một chút liền khóc lên.

Không có ai biết gần đây cô ấy đau khổ như thế nào.

Chỉ có một mình anh cả nằm đó như người c.h.ế.t sống lại, lần nào nhìn thấy thì cô ấy cũng đau lòng gần chết.

“Được rồi, đồng chí Mục, đây là chuyện đáng mừng, đừng khóc.”

“Ừ, cảm ơn bác sĩ.”

Người trong thôn không ngừng đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng thì nhà của Dương Minh Trạch cũng được xây xong.

Ngay sau đó, Tần Sương lại bảo những người này xây một căn phòng gạch gỗ khoảng 20 mét vuông ở phía đông trong sân nhà họ.

Mặc dù là gạch gỗ, nhưng mà Tần Sương vẫn bảo bọn họ để trống một chỗ để lắp cửa sổ kính.

Vào đông bọn họ cần đọc sách, cũng không thể ban ngày đốt đèn đọc sách.

Mặc dù kính có chút mắc, nhưng mà vào đông thì ánh mặt trời chiếu qua, ngồi ở trên giường đất ấm áp đọc sách, khỏi phải nói cũng biết thư thái đến nhường nào.

Sau đó, Tần Sương lại dẫn anh tư đến nhà thợ mộc trong thôn mua không ít đồ gia dụng.

Tần Sương tính toán thời gian, dù sao thì cũng chỉ còn hai năm nữa là về thành, đặt mua đủ là được.

Ngay cả Hổ Tử cũng bị Ngô Địch tới đưa về sau mấy ngày.

Lúc gần đi nhìn thấy dáng vẻ Hổ Tử lưu luyến không nỡ, Tần Sương không thể làm gì khác hơn là nói nếu có thời gian rảnh thì sẽ đến thăm, lúc này Hổ Tử mới yên tâm đi theo Ngô Địch.

Trong nhà bận rộn khí thế ngất trời, Tần Phong bị thương ở chân, cuối cùng cũng đã khôi phục khỏe mạnh.

Tiếp đó tâm tình vui vẻ xuống bếp trong mấy ngày cuối, làm bữa cơm tối vô cùng phong phú cho mọi người.

Không nói đến những cái khác, chỉ dùng gia vị và chút nguyên liệu nấu ăn của Tần Sương là đã đủ cho Tần Phong đại triển quyền cước.

Giống như những gì ông ấy nói lúc trước, vì muốn chăm sóc tốt con gái cho nên trước đây đã rất chăm chỉ học nấu nướng.

Tiếp đó, khi mọi người ngồi ở trước bàn cơm, nhìn thấy những món ăn chưa từng thấy thì đều trừng lớn hai mắt.

“Chị Sương, tay nghề này của chú Tần còn lợi hại hơn cả đầu bếp của tiệm cơm quốc doanh, bây giờ mới ngửi thôi mà đã cảm thấy thơm quá.”

Nghe Hoắc Đình Xuyên nói vậy thì Tần Sương cũng cười nói: “Cái khác thì không biết, nhưng đúng là có tay nghề nấu nướng rất tốt, nếu tôi không phải sát thủ phòng bếp thì nhất định sẽ kế thừa một chút.”

“Chị Sương, em thấy bản lĩnh nấu nướng của chị được kế thừa từ dì, nếu không thì tại sao chú lợi hại như vậy mà chị lại không biết gì.”

Tần Sương vừa nghĩ tới người mẹ mất sớm của mình thì trong lòng cũng có chút hoài niệm.

Khi đó mặc dù cô còn nhỏ, nhưng mà dáng vẻ nhẹ nhàng kia của mẹ vẫn luôn in sâu trong trí nhớ của cô.

Ngay cả cha già cũng yêu mẹ, dù cho mẹ đã rời đi nhưng ông ấy vẫn không đi tìm một người phụ nữ khác.

Thậm chí còn chăm sóc rất tốt.

Chỉ tiếc đời trước, bối cảnh của nhà bọn họ không thể lộ ra ngoài ánh sáng vì sống sót ở trong vòng tròn kia.

Cô chỉ có thể không ngừng học tập, để chính mình mạnh mẽ hơn.

Nhưng mà khi mình vừa học tốt trở về thì ba đã không còn.

May mà hai ba con bọn họ còn có thể ở bên cạnh nhau tại thế giới này, cũng coi như không có gì tiếc nuối.

Nếu như mẹ còn sống thì ba sẽ càng hạnh phúc hơn.

Nghĩ đi nghĩ lại, Tần Phong đã bưng món ăn cuối cùng ra nói: “Bọn nhỏ, có thể ăn cơm rồi, Minh Trạch đi lấy cốc đi, hôm nay chúng ta uống một chút, chúc mừng con gái và chú đã khỏe lại.”

“Vâng chú ba, cháu đi lấy ngay.”

Dương Minh Trạch cầm rượu quay về rót cho mỗi người đàn ông một ly.

Bọn họ đều là người trưởng thành, đã có thể uống rượu.

Chỉ có điều không thể mê rượu, rất dễ làm trễ nãi chuyện ngày hôm sau.

Khi Tần Phong gắp miếng thịt chiên ướp mắm lên trước thì mọi người mới bắt đầu ăn uống.

Tần Sương nhìn thấy món ăn lâu ngày không được ăn thì nghĩ thầm đồ ăn cha già nấu vẫn là ngon nhất.

Nhất là nồi thịt lợn này, đã lâu rồi cô chưa được ăn.

Vu Viên Viên ăn thịt chiên ướp mắm nói: “Chú ơi, cái món thịt chiên ướp mắm này, ê ẩm ngọt ngào, ăn ngon thật, chú có thể dạy cháu không, sau này quay về cháu cũng muốn làm cho ba mẹ nếm thử.”

Tần Phong uống vui vẻ, cũng trực tiếp trả lời: “Nếu Viên Viên thích như thế thì ngày mai chú sẽ dạy cháu cách làm, đúng lúc chờ đến khi chú đi thì các cháu cũng có thêm một món ăn để thay đổi.”

“Nếu ăn mãi gà rừng hầm, thịt thỏ xào thì cũng có chút ngán.”

Nghe Tần Phong nói vậy thì mọi người đều ngượng ngùng chửi bậy.

Bọn họ cũng không dám nói ăn chán, cả ngày ăn thịt, dù sao thì cũng tốt hơn ăn rau xanh củ cải.

Bọn họ đều là động vật ăn thịt, mấy ngày không ăn thịt thì sẽ khó chịu toàn thân.

Hơn nữa, nếu so sánh cơm nước ở chỗ này với khu thanh niên tri thức thì thật đúng là một cái trên trời một cái dưới đất.

Chỉ có Lục Thần ăn qua tất cả đồ ăn rồi mới mở miệng nói: “Ngay mai lúc chú dạy Viên Viên thì cháu cũng muốn học, nói không chừng về sau không có đường ra thì cháu cũng có thể về nhà làm đầu bếp.”

Lời này của anh ấy không sai, dưới tình huống không biết có khôi phục lại kỳ thi đại học không. Nếu như sau này về thành tìm việc, nếu như có một thân trù nghệ thì sẽ dễ tìm việc làm hơn chút.

Tần Sương nghe thấy lời của Lục Thần thì nuốt đồ ăn trong miệng xuống, nói: “Thanh niên tri thức Lục, một người đàn ông như anh, nấu cơm cả ngày mà không thấy phiền so?”

“Không, tôi cảm thấy, nếu sau này gặp được cô gái mình thích thì tôi sẽ dùng khả năng nấu nướng của bản thân kéo cô ấy về nhà.”

“Không phải mọi người thường nói, nếu muốn giữ được trái tim thì phải nắm được dạ dày trước sao!”

Khóe miệng Tần Sương giật một cái, nghĩ thầm kế sách của người đàn ông này đúng là hay.

Bây giờ đã nghĩ cách sau này cướp vợ về nhà như thế nào.

Chỉ có Hoắc Đình Xuyên và Dương Minh Trạch là một lời khó nói hết nhìn anh ấy.

Bọn họ cũng không muốn xuống bếp đi làm cơm cả ngày, bọn họ muốn tìm một người vợ biết nấu cơm về nhà.

Tiếp đó đều không kìm hãm được mà nhìn Vu Viên Viên.

Mà Vu Viên Viên là người hào phóng, không để ý thấy mình đã bị người khác chú ý.

Chỉ có Tần Sương chú ý tới ánh mắt của hai người.

Nhưng mà chuyện cảm tình này chỉ có thể tùy duyên, cô sẽ không nhúng tay giúp bất kỳ người nào.

Chủ yếu nhất vẫn là xem Viên Viên thích ai.

Nếu như đều không thích thì chỉ có thể nói là bọn họ vô duyên.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 119: Chương 119



Sau khi ăn bữa tối xong, tất cả mọi người ai về nhà nấy.

Thẳng đến hai ngày sau, có hai chiếc ô tô quân dụng đến nhà của Tần Sương, lúc trong thôn mới ồn ào lên lần nữa.

Lúc Tần Phong nhìn thấy cấp trên trong trí nhớ thì còn như có phản xạ tự nhiên mà chào theo kiểu quân đội một cái. “

Tần Phong, danh hiệu Cô Lang, gặp qua thủ trưởng.”

Chu Văn Bình nhìn thủ hạ khi xưa của mình, nhiều năm không gặp, vậy mà đã có tóc trắng.

Ông ấy hơi xúc động nói: “Lão Tần, quả nhiên là tôi không nhìn lầm ông, vất vả cho ông làm nội ứng nhiều năm như thế, vì quốc gia mà bỏ ra nhiều mồ hôi như vậy.”

“Không khổ cực, đây là chức trách của quân nhân.” Tần Phong trịnh trọng nói.

“Tốt tốt tốt, nghe nói lần này ông trở về còn mang theo tình báo quan trọng? Tại sao trở về mà lại không gọi điện cho tôi đến đón, đoạn đường này rất khổ cực đúng không?”

“Nghe thằng nhóc Hoắc nói ông còn bị thương, cơ thể có còn tốt không?”

Vừa nhắc tới chuyện này, Tần Phong chua sót.

“Thủ trưởng, lúc đó lúc tôi lấy cắp tình báo thì bị người khác phát hiện, vẫn là do tôi dùng kế cho nên mới trốn thoát được bên kia.”

“Dọc theo con đường này, tôi không có tiền, không có thư giới thiệu, chỉ có thể đi đường núi, leo xe lửa đi trở về.”

“Nếu không phải là trùng hợp gặp con gái lên núi đốn củi thì có lẽ là tôi đã c.h.ế.t ở nửa đường.”

“Cũng may trời không phụ lòng người, cuối cùng thì tôi cũng có thể mang đồ về, tất cả đều đáng giá.”

Chu Văn Bình nghe ông ấy tóm tắt như thế thì cũng biết là ông ấy chịu không ít khổ. Lập tức nhìn chung quanh, mới nhỏ giọng hỏi: “Đồ vật ở đây sao?”

Tần Phong thấy thủ trưởng hỏi chuyện quan trọng. Lúc này mới cẩn thận gật đầu nói: “Có, tôi vẫn luôn mang theo bên người, chỉ sợ đồ bị mất.”

“Bây giờ ông có muốn xem không? Tôi quay về phòng lấy.”

Chu Văn Bình thấy ông ấy nói như vậy thì cũng thở phào nói: “Ở đây là được, bây giờ ông đi lấy đi, sau đó chuẩn bị đồ rồi rời đi cùng tôi.”

“Lần này ông lập được công lớn, quay về thăng chức tăng lương.”

“Cảm ơn thủ trưởng.” Tần Phong đứng dậy, lấy tình báo của nguyên chủ tìm được ở một góc trên nóc nhà rồi mang ra.

Tiếp đó đi đến trước mặt thủ trưởng, nói: “Tài liệu này chính là đồ tôi tìm được, tất cả có hai phần, hi vọng có thể giúp được đất nước chúng ta.”

Chu Văn Bình tiếp nhận văn kiện, cũng không gấp gáp mở ra mà đưa cho cảnh vệ viên bên cạnh bảo quản.

Mặc dù ở đây không có người ngoài, nhưng mà vì đang ở bên ngoài cho nên cẩn thận một chút vẫn hơn.

Sau đó hỏi: “Nghe nói con gái ông xuống nông thôn ở đây, còn giúp đỡ cảnh sát địa phương bắt không ít người xấu cùng đặc vụ của địch, có muốn cho con bé tham gia quân đội không?”

Trước khi tới thì ông ấy đã cố ý hỏi thăm một chút về con gái của Tần Phong.

Kết quả không nghĩ tới con gái của Tần Phong lại ưu tú như vậy.

Chẳng những ngày nào cũng làm được rất nhiều công điểm mà còn rất khỏe, có võ công.

Nếu một nhân tài như vậy mà không vào bộ đội kiến công lập nghiệp thì thật đúng là có chút lãng phí.

Mà Tần Phong nghe thấy thủ trưởng nói như vậy thì trả lời: “Thủ trưởng, con gái tôi không muốn vào bộ đội, con bé lười biếng quen rồi, không quen bị quản lý chặt chẽ như ở trong bộ đội.”

“Nhưng mà chỉ cần chúng ta cần con bé thì con bé nhất định sẽ không từ chối mà tham gia phá án cùng chúng ta.”

Chu Văn Bình nghe thấy Tần Phong nói vậy thì quả thực thấy có chút đáng tiếc.

Mầm non tốt như vậy, vậy mà không muốn tham gia quân ngũ.

Nhưng mà vừa nghĩ tới cha già nhà người ta đã dâng hiến cả đời cho tổ quốc, cuối cùng cũng không thể ngọn mầm duy nhất của nhà người ta tiếp tục dâng hiến cả đời cho tổ quốc.

Tiếp đó không thể làm gì khác hơn là nói: “Nếu đã như vậy thì tôi cũng sẽ không cưỡng cầu, nhưng mà ông có thể có đứa con gái xuất sắc như thế, quả nhiên là hổ phụ không sinh khuyển nữ.”

“Cảm ơn thủ trưởng khen ngợi.”

Người làm ba như ông ấy hiểu rõ con gái mình ưu tú đến nhường nào.

Ông ấy cũng không hy vọng con gái tham gia quân ngũ.

Chỉ nhắc đến cái miệng kén ăn của con gái kia, không nói những cái khác, chỉ chuyện ăn cơm này cũng khiến quân ngũ nhức đầu.

Lúc này quân đội vẫn còn rất tiết kiệm, một tuần có thể ăn thịt hai lần đã là không tệ.

Nào có thể tiêu sái như đang ở đây.

Đang lúc lúc hai người nói chuyện, Tần Sương mang theo gà rừng trở về nhà.

Trông thấy mấy người đàn ông mặc quân trang, Tần Sương liền biết cha già của mình sắp rời đi.

Mà Tần Phong nhìn thấy con gái trở về thì cũng lập tức mở miệng giới thiệu nói: “Sương Sương, đây cấp trên của ba, con cứ gọi là thủ trưởng Chu.”

Chu Văn Bình nghe nói như thế thì cười nói: “Cứ gọi chú Chu là được, cũng không phải ở trong khu bộ đội, không cần nghiêm túc như vậy.”

Tần Sương nhìn Chu Văn Bình, cũng có chút nghiêm túc mở miệng nói: “Chào chú Chu, cháu là Tần Sương, vất vả cho mọi người vì đã đến đón ba cháu.”

Nhìn cô gái có dáng người thẳng tắp, Chu Văn Bình càng nhìn càng ưa thích.

Chẳng những dáng dấp dễ nhìn mà ngay cả khí thế cũng là thứ mà các cô gái trong kinh thành không có.

Khó trách thằng nhóc nhà họ Hoắc, thà cưới thanh niên tri thức Tần mà cũng không cưới mấy cô gái trong khu nhà.

Có lẽ cũng chỉ có cô gái như vậy mới hợp với Hoắc Diêm Vương người ta.

Sau đó cùng ái nói: “Cô gái nhỏ, không cần nghiêm túc như vậy, ở đây không có thủ trưởng, bình thường cháu như thế nào thì cứ như thế đó là được.”

“Chu nghe Hoắc Đình Châu nói, bây giờ hai đứa đang làm quen đúng không?”

“Đúng vậy, chúng cháu đã thành lập tình hữu nghị cách mạng.”

“Tốt tốt tốt, không tệ, nếu như ba chồng cháu biết mình có người con dâu ưu tú như vậy thì nhất định sẽ vui đến mức vểnh râu lên.”

Tần Sương lúng túng gãi gãi đầu, nghĩ thầm đây là A Châu viết báo cáo yêu nhau sao?

Nếu không thì sao mà thủ trưởng của ba lại biết.

Nhưng mà, người bình thường cũng đều nhìn ra mối quan hệ yêu đương của bọn họ.

Lại thêm thân phận của cha già, chắc chắn là thẩm tra chính trị cũng không có vấn đề.

Tiếp đó mắt nhìn lên trời nói: “Chú Chu, mọi người đã đi đường vất vả rồi, trưa nay ở lại đây ăn đi, đúng lúc cháu bắt được con gà rừng.”

“Chờ giữa trưa ăn xong thì mọi người hãy đi, dù sao thì xung quanh nhà cháu cũng rất an toàn.”

Chu Văn Bình vốn không muốn ăn cơm, nhưng mà thấy cô thành khẩn như vậy thì cảm thấy chút ở lại một lúc cũng được: “Vậy trưa nay quấy rầy mọi người rồi.”

“Không quấy rầy, đúng lúc có thể thưởng thức tay nghề của ba cháu, cam đoan là con ngon hơn cả tiệm cơm.”

Chu Văn Bình nhướng mày: “Đã như vậy, vậy thì tôi sẽ chờ đồng chí Tần nấu ăn.”

Mấy người cười cười nói nói rồi Tần Phong liền đi vào phòng bếp, chuẩn bị đồ ăn buổi trưa.

Mà Tần Sương thì rời đi thông báo cho những người khác, giữa trưa nay ăn ở bên ngoài, không nên quay về.

Dù sao thì thủ trưởng cũng có thân phận đặc thù, nếu như có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì cô cũng không giải thích được.

Tất cả mọi người tránh đi, không trở lại, như vậy sẽ tốt cho tất cả mọi người.

Tiếp đó vào lúc ăn cơm trưa, ngoại trừ hai ba con Tần Phong thì cũng chỉ có người thủ trưởng dẫn tới.

Nhìn một bàn cơm nước phong phú, Chu Văn Bình cũng có chút ngượng ngùng nói: “Lão Tần à, không phải ông lấy hết lương thực của con gái ra làm chứ?”

“Thưa thủ trưởng, ông cứ yên tâm dùng cơm, con gái tôi tài giỏi, công điểm của con bé nhiều nhất thôn, một mình con bé cũng không ăn hết cho nên không còn lo lắng.”

“Còn số thịt này đều do con gái tôi đặt bẫy trên rừng kiếm được, không tốn tiền.”

Nghe Tần Phong nói vậy thì Chu Văn Bình cũng không khách sáo nữa.

Thật sự là bữa sáng đã sớm bị tiêu hóa hết.

Tiếp đó nói với người bên cạnh: “Tất cả mấy người ngồi xuống, chúng ta ăn cùng nhau, đúng lúc có thể ngồi đủ một bàn, ăn xong thì cùng nhau quay về.”

“Vâng, cảm ơn thủ trưởng.”

Người bên dưới nhận được mệnh lệnh, liền ngồi ở trước bàn cơm.

Chỉ có Tần Sương không ngồi, dù sao thì cũng là một đám đàn ông, cô không quen ngồi ăn với bọn họ. Sau đó nói: “Chú Chu, mọi người cứ ăn đi, ba cháu đã làm rất nhiều, mọi người đừng khách sáo, cháu đi vào phòng bếp ăn là được, mọi người không cần chú ý đến cháu.”

Chu Văn Bình thấy Tần Sương nói như vậy thì nhìn một bàn toàn đàn ông, cũng không khách sáo.

“Vậy thì khổ cực cho cô bé rồi, chú sẽ không khách sáo.”

“Không có việc gì, mọi người mau ăn đi, nếu để lạnh thì sẽ không ngon nữa.”

Tần Sương nói xong thì lập tức quay người đi về phòng.

Nghĩ đến chuyện lát nữa cha già phải rời đi thì cô lập tức vào cửa hàng bách hóa một chút đồ vật cần thiết.

Chắc chắn là phải chuẩn bị thêm chút tiền giấy.

Cô còn muốn bảo cha già, nếu có cơ hội thì mua tứ hợp viện ở bên kia.

Bây giờ ngoại trừ căn nhà này thì đúng là hai người bọn họ không có bất động sản nào.

Vốn chỉ muốn đợi sau khi về thành thì mua, nhưng mà nếu cha già đã quay về thì cũng nên sắp xếp sớm.

Chỉ có điều, sau khi ba cô quay về thì cũng sẽ được chia cho một căn nhà, đây cũng là chuyện Tần Sương không nghĩ tới.

Nhưng mà, cho dù có biết thì cô cũng mua, sau này nếu như có bị phá dỡ thì cô cũng sẽ trở thành phú bà.

Tần Sương chuẩn bị một chiếc túi da cho ba, lúc này mới đi vào phòng bếp ăn cơm trưa.

Chờ đến khi mấy người chỗ cha già ăn xong, Chu Văn Bình cũng trở về thành.

Đám người ăn bữa cơm này đều vô cùng thỏa mãn.

Mặc dù bọn họ đều là binh lính, trong tay có không ít tiền, nhưng mà nếu muốn ăn thịt mỗi ngày thì đều là chuyện không thể.

Nhất là tay nghề của những đầu bếp kia cũng không tốt như của Tần Phong.

Tần Phong cầm theo cái rương con gái đưa, nhìn con gái, lúc nào cũng có chút không muốn.

Vẫn là Tần Sương nói: “Ba à, sẽ không quá lâu nữa là chúng ta có thể đoàn tụ, ba cầm phong bì này đi, nếu không đủ tiền thì cứ nói cho con biết, còn nhớ phải đi xem phòng, con cũng không nói nhiều chuyện khác nữa, ba cũng tự biết rồi.”

“Đến đó, ba nhớ phải đi thăm ông bà nội, chăm sóc tốt cho chính mình.”

“Được, ba nhớ rồi, con cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân, chờ ba sắp xếp bên kia ổn thì sẽ gửi thư cho con.”

“Cũng không được làm chuyện l* m*ng nữa, cách Hoắc Đình Xuyên kia xa một chút.”

Tần Sương phốc một cái: “Con biết rồi, ba đi nhanh đi, đừng để thủ trưởng chờ lâu.”

“Được.” Tần Phong lên xe, vẫy tay bảo con gái quay về.

Nhưng mà Tần Sương cũng không nghe lời mà đợi đến khi không nhìn thấy bóng xe nữa thì cô mới quay người đi vào nhà.

Nhìn cái sân trống rỗng, cuộc sống lại giống như trước đây.
 
Back
Top Bottom