Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu

Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 140: Chương 140



Nghe Đường Thành cằn nhằn, Tần Sương cũng cười đáp: “Chú Đường, cháu không sao, chỉ là bị thương nhẹ thôi, hôm nay cháu sẽ nghỉ ngơi một ngày, ngày mai có thể xuất viện.”

“Hồ đồ! Bên kia chú đã nói rồi, công việc tạm thời đừng lo lắng, đúng lúc chú có mang cho cháu một cuốn sách, những ngày này ở bệnh viện có thể đọc sách, cháu không cần lo lắng gì nữa.

“Đi, ăn sáng trước đi, là dì của con, là dì đã đặc biệt làm cho con vào sáng sớm hôm nay. Nếu không phải vì có chuyện phải giải quyết thì dì nhất định sẽ đến thăm con.”

“Cảm ơn chú Đường, khiến chú lo lắng rồi.”

“Đứa trẻ này, nếu cháu không phản ứng nhanh, hôm qua chúng ta đã bị thương hoặc là đi gặp Diêm Vương rồi, chú nên xử lý những chuyện nhỏ nhặt này mới đúng.”

Tối qua về kể lại chuyện đó với vợ, vợ ông ấy cũng cũng hoảng hốt không kém.

May mắn thay, chỉ có chiếc xe bị hư hỏng hoàn toàn và bọn họ vẫn ổn.

May mắn thay, lúc này Tiểu Tần đã tỉnh lại và không có chuyện gì nghiêm trọng, nếu không ông ấy đã gọi cho chuyên gia từ kinh đô tới rồi.

Dù sao người ta cũng đã liều mạng để cứu ông ấy, và thậm chí còn bắt được hai đối tượng quan trọng. Sau này quay về kinh đô, ít nhiều cũng phải chăm sóc người ta.

Nhìn ông ấy khách sáo như vậy, Tần Sương nhắm mắt lại, nghĩ thầm, phải ôm cái đùi vàng này thật chặt mới được.

Dù sao đi nữa, bất kể nó có thể được sử dụng trong tương lai hay không, trước tiên hãy thiết lập các mối quan hệ.

Sau đó khi quay lại phòng bệnh, Dương Minh Trạch vẫn chưa quay lại, Tần Sương đã ăn sáng.

Ngửi được mùi canh gà thơm phức, Tần Sương nhìn Đường Thành một cái, vui vẻ bắt đầu ăn.

Cô chảy m.á.u nhiều, lại kiệt sức, lần này cô đói đến mức có thể nuốt chửng một con bò.

Sau khi cô ăn được nửa đường, Dương Minh Trạch quay lại với một túi đồ ăn sáng lớn.

Thấy chú Đường tới sớm như vậy, anh ấy lễ phép chào hỏi: “Chào buổi sáng. Chú Đường, chú ăn sáng chưa? Nếu chưa ăn thì ăn cùng bọn cháu đi, cháu mua rất nhiều.”

“Chú ăn xong rồi, các cháu ăn nhanh đi, trời lạnh rồi, đừng đợi nguội.”

Dương Minh Trạch nghe ông ấy đã ăn sáng rồi, cũng không khách khí nữa, đi thẳng tới chỗ em gái nói: “Sương Sương, anh tư mua cho em một cái bánh bao thịt lớn vừa ra lò. Ăn nhiều chút, sau khi no em mới có thể ngủ ngon.” .

Tần Sương trợn mắt, cô là heo sao? Cô ăn xong liền đi ngủ, ngủ lâu như vậy, căn bản không thể ngủ được.

Hơn nữa, cô còn lén lút mua thuốc bổ sung m.á.u trong trung tâm thương mại. Vì vậy cô không hề lo lắng về vết thương chút nào.

Đợi hôm nào kết hôn rồi thì cô sẽ đi xóa vết sẹo, không được để nó ảnh hưởng tới mỹ quan.

Mặc dù kiếp trước cũng từng thấy qua không ít quan hệ x*c th*t, nhưng mà khi ăn thì cũng nên tuân theo lễ nghi chút.

... Nghĩ tùm lum rồi a~!

“Anh tư, em để lại cho anh một bát canh gà, ăn nhanh đi, ăn xong thì đi ngủ đi. Đêm qua chắc chắn anh ngủ không có ngon, quầng thâm hết rồi kìa.”

“Cái gì?”

“Quầng thâm? “

Dương Minh Trạch nghe em gái nói vậy, bèn đưa tay sờ lên mặt mình.

Khuôn mặt đẹp trai như vậy sao có thể có quầng thâm? Anh ấy không thể chấp nhận được, thậm chí còn chỉ vào khuôn mặt dùng dụ dỗ vợ tương lai về nhà.

Tần Sương nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của anh tư, cô nói với giọng điệu buồn cười: “Anh tư, đừng sờ vào nữa, ngủ một giấc sẽ ổn thôi, nhìn anh căng thẳng như vậy, rõ ràng là một người đàn ông, vậy mà giống như con gái, còn dưỡng nhan.”

“Em gái, em không hiểu đâu. Anh tư của em không có nhiều năng lực nên chỉ đành dựa vào cái bản mặt này, bắt cóc chị dâu cho em.”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 141: Chương 141



“Nếu có vấn đề gì với số vốn cuối cùng này, anh tư của em nhất định sẽ khóc chết.

“Hahahaha...”

“Phụt~!”

Đường Thành nhịn không được, cùng Tần Sương cùng cười lên.

Trong lòng tự hỏi sao chàng trai trẻ này lại thú vị đến vậy.

Ngày nay lấy vợ chẳng phải phụ thuộc vào công việc và sính lễ sao?

Nghe anh ấy nói, tại sao nó lại trở thành vấn đề cái bản mặt?

Nhưng khi nghĩ rằng con gái ngày nay có vẻ thích trai đẹp thì lại thấy đây cũng là chuyện bình thường.

Suy cho cùng thì bản thân ông ấy cũng cưới người vợ hiện tại dựa trên ngoại hình của bà ấy nên ai cũng yêu cái đẹp.

Đợi hai người cười đủ rồi, Tần Sương tiếp tục nói: “Được rồi, ăn nhanh đi, ăn xong thì đến phòng chờ ngủ một giấc, ở đây em cũng đã ổn rồi, anh không cần chăm nom nữa đâu. Anh chỉ cần buổi trưa ghé qua mang đồ ăn cho em là được.”

Hai người vừa ăn xong bữa sáng thì đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng bệnh.

“Có ai không? Tôi muốn vào dọn dẹp giường bệnh.”

Không đợi người trong phòng kịp phản ứng, phòng bệnh đã bị y tá đẩy ra.

“Này, các người đang ở trong phòng, sao không nói gì? Dọa tôi sợ c.h.ế.t đi được!”

Tần Sương nhìn người: Cô có cho tôi kịp nói đâu!

“Người chăm sóc người nhà tối nay không thể ngủ ở đây được nữa. Sắp có bệnh nhân vừa phẫu thuật chuyển vô đây nằm rồi.”

“Nếu không có chuyện gì thì cứ để một người ở lại chăm sóc thôi. Quá nhiều người sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của bệnh nhân.”

Nghe y tá nói xong, Tần Sương có chút đau đầu.

Sau đó lại nói với chú Đường cùng những người khác: “Cháu ở đây không có việc gì, anh tư đi ngủ đi, chú Đường đưa sách cho cháu, chú đi làm việc của mình đi.”

Chú Đường nhìn thời gian, trong lòng nghĩ còn có việc cần phải giải quyết.

Sau đó ông ấy đứng dậy nói: “Nếu vậy thì chú đi trước. Nếu cháu có cần gì thì cứ kêu y tá gọi điện thoại cho chú.”

“Được rồi, cháu biết rồi, anh tư cũng đi đi,”

“ Ra đến cửa thì thấy bệnh nhân khác chuyển qua đây.

Tần Sương ngước mắt lên nhìn.

Chết tiệt! ! ! ! ( ̄┰ ̄*)

Khi ánh mắt chạm nhau, Tần Sương đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng, muốn đào cái lỗ chui xuống.

Ngay cả Dương Minh Trạch bước tới cửa cũng phải sửng sốt.

Anh ấy tự hỏi sao có thể trùng hợp đến thế?

Vụ lật xe nghiêm trọng vậy sao?

Khi Hoắc Đình Châu nhìn thấy Tần Sương trên giường bệnh, cả khuôn mặt anh đều trở nên tối tăm đến đáng sợ.

Ngay cả không khí xung quanh cũng lạnh lẽo.

Bác sĩ phía sau: Sao đột nhiên lạnh thế?

Cuối cùng, Tần Sương cười nói: “A, bạn trai, thật là trùng hợp a!”

“Ai, thật trùng hợp, còn chưa tới nửa tháng, em lại nhập viện rồi.” Hoắc Đình Châu lạnh lùng nói.

Nếu hôm nay không phải anh đưa thuộc hạ đi bệnh viện thì anh sẽ không biết cô vợ nhỏ của mình lại vào bệnh viện.

Nhìn vẻ mặt khó coi của anh, Tần Sương biết người đàn ông này nhất định đang rất tức giận, nói tiếp: “Chú Đường, anh tư, hai người đi trước đi, bạn trai của cháu tới rồi, hai người cứ yên tâm.”

Tốt nhất là đừng để họ xem kịch vụ lật xe như vậy.

Khi Dương Minh Trạch nhìn thấy sắc mặt u ám của anh rể, trong lòng nghĩ rằng tốt nhất là nên có người giáo dục em gái mình, để sau này còn phải chú ý đến sự an toàn của bản thân khi đi ra ngoài.

Sau đó anh ấy nói: “Đã có anh rể ở đây rồi thì vậy anh về ngủ trước.” Nói xong thì xoay người rời đi nơi này.

Đường Thành thấy người đàn ông này là người yêu của Tiểu Tần, vừa lúc có người chăm sóc cô, bèn gật đầu rời đi.

Sau khi bệnh nhân đã ổn định chỗ ngồi, các bác sĩ và y tá rời đi.

Hoắc Đình Châu cuối cùng cũng tranh thủ thời gian, ngồi xuống trước giường bệnh của Tần Sương hỏi: “Nói cho anh biết, tại sao em lại nhập viện? Em bị sao vậy? Có chuyện lớn như vậy, sao không nói cho anh biết?”

Tần Sương nhìn sắc mặt bạn trai khó coi, cũng không biết nên giải thích thế nào.

Gần đây cô thực sự vô cùng xui xẻo và luôn là người bị thương.

Ngay trước khi cô kịp nghĩ ra cách đối phó thì một y tá đẩy xe đẩy bước vào.

“Giường 21, đã đến giờ thay quần áo!”

Tần Sương: Được rồi, bây giờ không cần nói gì nữa, đợi chút nữa anh nhìn vết thương thì sẽ rõ ngay. Nhưng khi y tá nhìn thấy Hoắc Đình Châu, cô ấy nghi ngờ nói: “Đồng chí, anh là người nhà bệnh nhân sao? Tại sao tối qua trong lúc “nguy kịch” không thấy anh?”

Ánh mắt nguy hiểm nhìn Tần Sương.

“Nguy kịch?”

“Đúng vậy, bệnh nhân này một chút cũng không nghe lời, rõ ràng mất quá nhiều máu, chỉ muốn m.á.u của người nhà, suýt chút nữa tự tìm đường c.h.ế.t vì không muốn m.á.u của người lạ.”

Tần Sương: Chị gái à, chị có thể im miệng được không? Cô chưa muốn m.ô.n.g mình nở hoa!

“Ồ, rất tốt, tôi hiểu rồi. Cô thay băng cho bệnh nhân không nghe lời này trước, sau này tôi sẽ giáo dục đứa trẻ không nghe lời này.

Tần Sương: Tiêu rồi, Barbie Q.../ (ㄒoㄒ)/~~

Y tá tháo băng ra, Hoắc Đình Châu cuối cùng cũng nhìn thấy vết thương trên chân cô.

Đôi mắt anh nheo lại, tự hỏi tại sao lại là một vết thương do đạn bắn?

Chẳng lẽ cô vợ nhỏ của anh lại bị em trai của mình gây họa sao?

Hoắc Đình Xuyên: Em không có, đừng nói nhảm, không liên quan đến em!

Cô y tá thay thuốc cho Tần Sương rất nhẹ nhàng, sau đó dùng một chiếc nơ xinh đẹp băng lại, sau đó cất dụng cụ, ngẩng đầu lên nói: “Thuốc hôm nay đã được đổi, sau đó tôi sẽ đưa cho cô một lọ nước muối, một loại thuốc chống viêm, thuốc tiêm hết rồi thì nhớ yêu cầu tôi rút kim.”

Tần Sương cúi đầu, ngoan ngoãn phối hợp với y tá, không nói một lời.

Sẽ tốt hơn nếu cô có thể bỏ qua không khí lạnh lẽo xung quanh mình.

Thực ra cô không hề biết rằng đêm qua cô đã suýt uống nó, đúng là không làm gì thì không c.h.ế.t mà, xém chút nữa cô tiêu rồi.

May mắn thay, anh tư đã đến kịp thời và cứu mạng cô.

Mệnh chó… hừ! Mạng nhỏ!

Nếu không bây giờ cô đang nằm trên quan tài rồi.

Sau khi treo chai nước biển lên, y tá rời đi.

Hoắc Đình Châu lại lên tiếng: “Nói cho anh biết, chuyện gì đã xảy ra và làm thế nào em đến được đây?”

“Ôi... tất cả chỉ là ngẫu nhiên. Đừng để ý tình tiết quá, thực sự em không cố ý.”

Nói xong, cô áy náy nhìn Hoắc Đình Châu.

Hoắc Đình Châu nghe vậy, trên trán cũng có vạch đen.

“Tai nạn? Tai nạn gì mà em lại gặp phải người có súng?”

“Và với kỹ năng của mình, em không nên khiến mình xấu hổ như vậy.”

“Chẳng lẽ lần này lại vì cứu người đúng không?”

Tần Sương nghe Hoắc Đình Châu nói: “Thân ái, anh thật thông minh, em còn chưa kịp nói ra mà anh đã đoán được!”

“Em còn có gan cười, nếu như không phải hôm nay đúng lúc anh có việc đến đây, có phải em sẽ không nói cho anh biết có đúng không?”

“Còn nữa, hôm qua trong lúc nguy kịch cũng không báo cho anh, nếu không phải em mạng lớn, thì chắc hôm nay vợ anh vô quan tài rồi?”

“Sao em không biết yêu cơ thể của mình vậy?”

“Em lại khiến mình vô bệnh viện sau khi vết thương đã lành cách đây không lâu. Em nghĩ mình có chín mạng sao?”

“Anh nghĩ lần sau đi ra ngoài em nên mang theo người đi cùng, anh sợ một ngày nào đó nếu không tìm được người thì anh sẽ đi xuống Diêm Vương đòi người!”

Lần này Hoắc Đình Xuyên thật sự tức giận rồi.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 142: Chương 142



Cô vợ nhỏ của anh có sức khỏe tốt nhưng lại một lần nữa hành hạ bản thân như thế này, anh không thể nói là không cảm thấy sợ hãi hay đau khổ.

Nhưng anh bận rộn với công việc và không thể nhìn cô mọi lúc mọi nơi. Mỗi khi nghĩ rằng sau này cô sẽ liều lĩnh như vậy, anh vô cùng đau đầu.

Tần Sương nhìn thấy sự hung hãn của Hoắc Đình Châu, cô lập tức nghĩ đến một tình tiết trong câu chuyện này, rưng rưng nước mắt nói: “Ôi... anh hung dữ với em, anh không yêu em, em muốn chia tay với anh!”

Hoắc Đình Châu:” ..(ˉ▽ˉ;) ...

Cô nói gì vậy, muốn chia tay sao? Anh không thể phê bình cô sao?

Anh làm điều này không phải vì muốn tốt cho cô sao.

Nhưng nhìn cô vợ nhỏ đang khóc, Hoắc Đình Châu cuối cùng cũng không còn cách nào khác, anh đành phải đầu hàng nói: “Ôi, anh sợ em rồi. Đừng khóc nữa, nếu khóc nữa, em sẽ trở nên xấu xí. Anh không nói gì nữa là được chứ gì?”

“Hừ, anh hung dữ với em, em tuyệt giao với anh một ngày, không để ý đến anh nữa.”

Tần Sương xém chút nữa bị cách nói chuyện trà của cô dọa chết.

Nhưng chỉ cần Hoắc Đình Châu không truy cứu nữa, không tiếp tục nói chuyện này nữa thì cứ diễn kịch là được.

Ai khiến cô cảm thấy tội lỗi chứ.

Mà khi Hoắc Đình Châu nhìn thấy cô vợ hành động thất thường, hiếm khi thấy cô như thế này.

Chỉ là… rất dễ thương!

“Được rồi, anh không nói em nữa, em đừng tức giận, vết thương có đau lắm không? Còn có chỗ nào khó chịu nữa không?”

Nhìn thấy bộ dạng bất lực của anh, Tần Sương cúi đầu, khóe miệng cong lên mỉm cười.

Cô thầm nghĩ, người đàn ông này thật dễ bị lừa, xem ra sau này nếu gặp rắc rối, cô còn có thể tiếp tục dùng chiêu này.

Sau đó cô trấn tĩnh lại và nói: “Không còn đau nữa. Em buồn ngủ rồi. Em muốn ngủ. Em có hơi chóng mặt. Có lẽ đã mất quá nhiều m.á.u nên không vẫn chưa bình phục.”

Hoắc Đình Châu nghe cô nói mình cảm thấy choáng váng, anh khẩn trương nói: “Nếu trong người không được khỏe, sao không nói với anh sớm hơn? Mau nằm xuống nghỉ ngơi thật tốt. Anh ở đây cùng em, thuộc hạ của anh vẫn chưa tỉnh lại, anh chăm sóc cho em.”

“Được rồi, em sẽ ngủ một lúc và sau đó chúng ta sẽ nói chuyện đó khi em thức dậy.”

Thật ra Tần Sương không có buồn ngủ, chỉ là cô sợ anh nghĩ ngợi lung lung, rồi tiếp tục hỏi chuyện cô, vì vậy cô chỉ đành giả bộ đi ngủ rồi nói chuyện sau!

Ban đầu Tần Sương cũng không có buồn ngủ, chắc là do truyền nước biển, cũng như muốn tránh né anh nên cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Hoắc Đình Châu ngồi ở trước giường bệnh, nghe tiếng thở đều đều.

Anh đưa tay sờ sờ trán Tần Sương, thấy sắc mặt của cô không có vấn đề gì, bèn xoay người nhìn về phía thuộc hạ của mình.

Anh tự nghĩ, nếu không phải lần này anh tình cờ gặp được cô, vợ anh nhất định sẽ không nói cho anh biết chuyện này.

Nghĩ đi nghĩ lại, sau khi làm xong các thủ tục nhập viện cho nhân viên bảo vệ, anh sẽ đến gặp bác sĩ để hỏi thăm tình trạng của cô vợ nhỏ.

Chỉ khi chắc chắn rằng mọi chuyện đều ổn thì ngày mai anh mới có thể tự tin quay về.

Lần này anh đi ra ngoài, nhưng anh vẫn không thể ở lại quá lâu, nơi đó xảy ra chút chuyện, đành phải quay lại xử lý tiếp.

Tần Sương ngủ đến giữa trưa, sau đó cô lại muốn đi tiểu nên mở mắt ra.

Hoắc Đình Châu thấy cô đã tỉnh, anh cũng nhẹ nhàng hỏi: “Em đói à? Em thấy khó chịu ở đâu đó à?”

“Em cần đi vệ sinh, gấp lắm...”

Nghe cô trả lời, Hoắc Đình Châu cũng buồn cười.

Anh bế Tần Sương lên, giúp cô mang giày rồi đỡ cô ra khỏi phòng bệnh.

Hai người vừa rời đi, nhân viên bảo vệ nằm trên giường nhìn anh.

“Lão đại, anh trở nên lương thiện như vậy từ khi nào vậy? Thật đáng sợ.”

“Tổ ấm dịu dàng là mồ chôn chôn anh hùng, đợi cậu có vợ rồi thì sẽ hiểu thôi.”

“Này, đều độc thân với nhau, nhưng xem ra anh biết rất rõ hơn đây. Nhưng lần này thật sự mạng lớn, đợi tôi xuất viện và nghỉ ngơi một thời gian thì có thể trở về quân đội, nếu không tôi phải giải ngũ rồi.”

“Ha ha... Có lẽ ông trời ưu ái cậu.”

Bên phía Tần Sương, sau khi giải quyết xong nhu cầu sinh lý của mình, vừa ra khỏi nhà vệ sinh thì bị ai đó đụng trúng vào người.

Cô tức giận ngước lên nói: “Đi đường kiểu gì vậy, mắt để đâu vậy?”

Người phụ nữ đụng phải cô có chút khẩn trương, nhìn thấy đối phương nói như vậy, bà ta nói: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi cần đi tiểu gấp.”

Tần Sương nhìn thấy đối phương xin lỗi, cũng không có tiếp tục công kích.

Chỉ là người phụ nữ này đi vệ sinh trong bệnh viện với một chiếc túi lớn trên người.

Dựa trên kinh nghiệm nhiều năm, có điều gì đó không ổn ở người phụ nữ này.

Sau đó khi đứng dậy rời đi, cô đặc biệt liếc nhìn chiếc ba lô to lớn của đối phương.

Hoắc Đình Châu đợi Tần Sương một lúc rồi trêu chọc nói: “Em làm gì lâu như vậy? Anh còn tưởng rằng em ngất đi, đang đợi anh vào bế em ra.”

Tần Sương trợn mắt trắng, sau đó nói nhỏ vào tai Hoắc Đình Châu: “Em vừa gặp một người phụ nữ lén la lén lút, luôn cảm thấy có gì đó không ổn, đừng vội rời đi. Nếu người đó đi ra sau, anh có thể đi theo bà ta nhìn xem. Trong cái bao đó nhất định có gì đó không ổn.”

Hoắc Đình Châu nghe vậy, cũng lập tức trở nên nghiêm túc.

Sau đó anh nói: “Đợi người đi ra, em xác định là ai, sau đó quay lại phòng báo cho nhân viên bảo vệ qua đây tìm anh “

“Anh sẽ giúp em điều tra chuyện này. Em cứ việc quay về dưỡng thương cho thật tốt thôi. Không cần lo lắng. “

“Được rồi.”

Hai người vừa nói xong thì người phụ nữ bước ra ngoài.

Có lẽ người đó hơi lo lắng nên bước đi rất nhanh.

Tần Sương nhìn Hoắc Đình Châu một cái, nhanh chóng trở lại phòng bệnh.

Khi Hoắc Đình Châu nhìn thấy chiếc ba lô đối phương đang mang, anh thầm nghĩ, vợ anh nói như vậy thì chắc chắn người này có chuyện gì đó không ổn.

Hơn nữa, bằng đôi mắt tinh tường của mình, anh phát hiện bên trong nó trông giống như một sinh vật sống.

Tại đây, Tần Sương còn yêu cầu nhân viên bảo vệ đuổi theo ngay khi cô trở lại phòng bệnh.

Hoắc Đình Châu vừa đi theo người phụ nữ đến một con hẻm, tiến vào trong sân rồi dừng lại quan sát tình hình xung quanh.

Sau khi tìm được một nơi không có người, anh trèo tường bước vào.

“Hồ tử, hai đứa nhỏ này đã thỏa thuận giá 200 tệ rồi, mau trả tiền cho tôi đi, tôi muốn về nhà.”

“Bác hai Quan, sao bà căng thẳng thế? Đây không phải lần đầu tiên bà bắt cóc một đứa trẻ, sao còn hồi hộp như vậy à, không sợ bị người ta nhìn ra.”

“Không cần quan tâm, cứ đưa tiền cho tôi, lát nữa tôi sẽ quay lại bệnh viện dọn dẹp.”

Thấy bà ta lo lắng như vậy, Hồ tử không nói gì mà bảo vợ lấy ra 200 đồng đưa cho bác hai Quan.

“Bác hai Quan, gần đây dễ ra tay với bé nam hơn. Nếu bà có thể bắt trộm thêm vài đứa nữa, tôi sẽ trả cái giá cho bà, thế nào?”

Bác hai Quan nhận tiền, hai mắt long lanh nói: “Nói sau đi, tôi đi trước.”

Nghe tiếng nói chuyện trong phòng, Hoắc Đình Châu rốt cuộc cũng hiểu ra, trong cái bao vừa rồi thực ra là hai đứa trẻ.

Không biết sau một thời gian dài như vậy liệu hai đứa trẻ có xảy ra chuyện gì không.

Nhưng theo những gì người đàn ông nói, bác hai Quan chắc chắn đã làm việc này rất nhiều trong quá khứ.

Vì vậy, có vẻ như một đứa trẻ có thể bị bắt cóc trong bệnh viện và không ai trong bệnh viện gọi cảnh sát.

Có vẻ như sự việc này không đơn giản như vậy.

Có lẽ phải có nội tình.

Một bé trai sơ sinh có giá 100 đồng, đây là một cách kiếm tiền cực kỳ nhanh chóng.

Sau đó anh xoay người rời khỏi sân.

Một lúc sau, nhân viên bảo vệ của anh lần theo dấu vết và đuổi theo anh.

Nhìn thấy lão đại đứng yên ở sân sau của nhà ai đó, cậu ta bước tới hỏi: “Lão đại, chuyện này là sao?”

“Haizz, ở đây có những kẻ buôn người, nhưng bọn họ cũng có cấp dưới ở bệnh viện, nên khi đến thì tốt nhất nên nhỏ tiếng, đi nhanh.”

Nhân viên bảo vệ nghe vậy lập tức dừng lại, nghiêm túc trả lời: “Tôi hứa sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”

Tần Sương không biết nơi này xảy ra chuyện gì.

Lúc này, cô đang ăn bữa trưa do anh tư mang đến.

Nhìn bệnh nhân ở giường bên cạnh, cô tự nghĩ, mình không thể ăn một mình trong khi người khác đang nhìn phải không?

Và vì vẫn chưa có ai quay lại nên chắc chắn có chuyện gì đó đang xảy ra.

Sau đó lại nói: “Anh tư, anh đem cơm trưa cho anh trai giường bên đi, A Châu tạm thời có việc phải xử lý, không biết khi nào anh ấy mới về.”

“Chúng ta đều là người nhà, nên giúp đỡ lẫn nhau.”

Dương Minh Trạch nghe được em gái nói, quay người lại nhìn người lính bị thương đang nhìn trên trần nhà.

“Biết rồi, em gái, bây giờ anh đưa cho cậu ấy. Em ăn trước đi.”

Sau đó, Dương Minh Trạch tìm một hộp cơm rỗng, đổ đầy súp gà và cháo rồi gửi tới.

Anh ấy không biết bây giờ người này có ăn được không, nhưng nếu ăn được gì đó thì món này là vừa miệng nhất.

Người bệnh nhìn thấy Dương Minh Trạch bưng hộp cơm đi tới, sửng sốt.

Cũng may cậu ấy biết đối phương là ai, nếu không đã cảnh giác.

“Xin chào, có chuyện gì không?”

“Ahem...em gái tôi nói rằng lão đại của cậu tạm thời có việc bận. Không phải giờ là buổi trưa rồi sao? Tôi sợ không ai quan tâm đến cậu và cậu sẽ đói nên tôi đưa cho cậu chút đồ ăn.”

“Cậu muốn ngồi dậy thì tôi sẽ đỡ cậu ngồi dậy ăn, có vấn đề gì không?”

Người bệnh không ngờ người yêu của lão đại lại chu đáo như vậy.

Lúc này cậu ấy thực sự rất đói, nhưng vẫn có chút xấu hổ nói: “Cái kia, tôi có thể đợi bọn họ trở về, hai người không cần lo lắng cho tôi.”

Dương Minh Trạch trợn mắt: “Đói thì ăn đi, đều là người nhà. Cậu đang tự phụ cái gì vậy? Tôi cũng đâu bắt cậu trả tiền đâu.”

Người lính bị thương: “...”

Về phía Hoắc Đình Châu, khi nhân viên bảo vệ cùng cảnh sát đến, bắt đầu hành động mà không cần nói một lời.

Anh vừa kiểm tra những người bên trong, ngoài cặp vợ chồng vừa rồi, trong hầm cũng chỉ có hai người bảo vệ.

Anh ta không phải là người của chủ mưu. Nếu đã tìm được người và vật chứng thì chỉ đợi bọn họ lọt lưới sẽ lập tức đến bệnh viện bí mật đưa bác hai Quan đi để tóm gọn những người khác có liên quan đến vụ án.

Một hoạt động buôn người quy mô lớn như vậy chắc chắn sẽ không thể do người hèn nhát như vậy cầm đầu.

Hàng loạt nhân viên công chức lao vào sân.

Hồ tử ngay lập tức giật mình.

“Các người là ai? Sao anh dám đột nhập vào nhà riêng?”

Sở dĩ Hồ tử hỏi vậy là vì khi bọn họ tới đây, sợ bị phát hiện nên cảnh sát đã thay thường phục và lén đi theo anh ta.

Khi Hồ tử hỏi, đội trưởng dẫn đầu đội lấy giấy tờ tùy thân ra mà không nói một lời: “Cảnh sát đang xử lý vụ án, các người đã bị bắt.”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 143: Chương 143



Khi Hồ tử nghe nói đối phương là cảnh sát, Hồ tử định xoay người nhảy ra khỏi cửa sổ và bỏ chạy.

Nhưng cả sân đều bị bọn họ bao vây nên vừa nhảy ra khỏi cửa sổ đã bị cảnh sát đang đợi bên ngoài bắt được.

Khi vợ anh ta nhìn thấy sự việc đã xảy ra, cô ta đã từ bỏ chống đối của mình.

Khi quyết định làm công việc này, cô ta đã sớm chuẩn bị sẵn cho một kết cục như vậy.

May mắn thay, tất cả số tiền kiếm được trong những năm qua đều được gửi về nhà. Cho dù bọn họ có vào tù thì bọn trẻ cũng sẽ không c.h.ế.t đói.

Dù sao thì tất cả đều do nghèo đói gây ra.

Ở trong hầm, mãi đến khi bắt được hai người họ mới phát hiện ở đây có tới 14 đứa trẻ.

Đứa lớn nhất mới ba tuổi.

Những đứa trẻ sơ sinh lúc này không khóc, có thể bọn trẻ ăn nó và đang ngủ hoặc bị chúng đánh thuốc mê nhẹ.

Hoắc Đình Châu lục lọi trong phòng, tìm được số tiền lớn và sổ đăng ký mua bán người.

Nhìn phía trên giao dịch dày đặc, sắc mặt Hoắc Đình Châu tối sầm. Khó coi.

“Bộp ~!”

“Các ngươi đáng chết!”

Hoắc Đình Châu tức giận gầm lên, dọa các nhân viên bảo vệ.

Trong lòng nghĩ rằng lão đại đang tức giận. Quả nhiên, Diêm vương vẫn là Diêm vương như cũ. Chắc chắn sự dịu dàng trước đây đều do bọn họ bị hoa mắt.

“Đội trưởng đâu? Đưa những người này về cục thẩm vấn nhanh, đưa tất cả bọn trẻ đến bệnh viện kiểm tra.”

“Đồng thời bắt giữ bác hai Quan, cho người quan sát nhân viên bệnh viện chờ cá lọt lưới. Mọi người cố gắng bắt hết chúng trong một lần.”

Đội trưởng: “Rõ~!”

Hoắc Đình Châu chỉ đạo hành động một cách có trật tự.

Đã lâu lắm rồi anh mới thấy một điều gì đó đau lòng đến thế.

Nếu không có con vợ nhỏ của anh có đôi mắt tinh tường và khả năng quan sát tinh tế.

Những đứa trẻ này thực sự không biết chúng sẽ được bán ở đâu.

Sau đó, anh cất sổ tài khoản và nhờ người mang số tiền trộm được ra ngoài sân.

Khi bọn họ bước ra, sân đã đông nghẹt người xem kịch.

Họ lần lượt nghiêng đầu tự hỏi gia đình này đã làm gì và tại sao lại có nhiều cảnh sát đến như vậy.

Hoắc Đình Châu nhìn bọn họ một cái rồi sai người phong tỏa nơi này, sau đó đi đến văn phòng thành phố.

Anh không có nhiều thời gian, chuyện này phải giải quyết càng sớm càng tốt, nếu không, một khi anh rời đi, anh không biết nhân viên ở đây có cố gắng hết sức hay không.

Suy cho cùng, không phải cảnh sát địa phương nào cũng có thể làm chủ cho người dân.

...

Sau khi Tần Sương ăn trưa, cô nằm trên giường đọc sách về máy móc.

Cô chưa từng xem qua kiến thức liên quan đến phương diện này.

Nếu nói máy móc quen thuộc thì có lẽ là s.ú.n.g ống, đạn dược.

Những cuốn sách mà Đường Thành mang đến đều là những từ vựng chuyên nghiệp từ cơ bản, trung cấp đến nâng cao.

Ban đầu Tần Sương cảm thấy có chút buồn ngủ, nhưng sau đó cô cảm thấy khá thú vị, càng đọc càng hứng thú.

Dương Minh Trạch thấy em gái mình đọc một cách say mê như vậy, anh cũng không muốn quấy rầy cô.

Sau đó anh ấy lấy ra một cuốn sách đọc.

Ngay cả đối với những người không chuyên, việc đọc loại sách kỹ thuật này thực sự hơi khó hiểu.

Trong khi Tần Sương xem vô cùng thích thú thì Dương Minh Trạch đã ngủ gục trên ghế.

Còn người bệnh nằm bên đã được bôi thuốc nên giờ cậu ấy đã ngủ say.

Trong phòng bệnh, ngoại trừ âm thanh lật trang sách của Tần Sương ra thì không có bất kỳ âm thanh nào khác.

Mãi cho đến khi mặt trời sắp lặn, Hoắc Đình Châu mới mang theo bữa tối trở về phòng bệnh.

Tần Sương nghe tiếng mở cửa, cô buông sách trong tay xuống, nhìn sang.

Thấy anh vừa về, cô biết bên đó chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.

Sau đó cô nói: “Người đó đã bị bắt chưa?”

“Bắt được rồi, hóa ra là kẻ buôn người. Ngay cả hai bác sĩ ở bệnh viện vừa rồi cũng có liên quan.”

“Các bác sĩ cũng có liên quan? Đã giúp bọn chúng trộm mấy đứa trẻ?”

Đình Châu thấy mình đã nghĩ sai, bèn giải thích: “Nếu trẻ em thường xuyên bị bắt trộm thì đã có người gọi cảnh sát từ lâu rồi. Sở dĩ có nhiều trẻ em bị bắt như vậy là do bên cảnh sát không có nhận được tin báo.”

“Là hai bác sĩ sản phụ khoa đó làm.”

“Chỉ cần thấy tình trạng đối phương không ổn, lại sinh ra một bé trai thì sẽ báo cho gia đình biết rằng thai phụ đã sinh non và đứa bé đã c.h.ế.t ngay.”

“Hầu hết mọi người sẽ không nhận lại xác một đứa trẻ như vậy vì họ cho rằng đó là điều xui xẻo.”

Sau đó, những người đó sẽ buôn lậu những đứa trẻ mà họ cho rằng đã c.h.ế.t do sinh non đi bán cho những gia đình không có con trai.”

Còn người phụ nữ mà em phát hiện ngày hôm nay trước đây đã bắt cóc trẻ em hai lần, nhưng sau này bà ta không làm nữa. Sở dĩ hôm nay em đụng phải bà ta là vì con trai bà ta mắc nợ rất nhiều tiền cờ b.ạ.c nên bà ta không còn cách nào khác ngoài việc quay lại làm chuyện này.”

“Lúc anh quay lại thì những người đó vừa mới được đưa đi, những đứa trẻ cũng đã được cứu và đang kiểm tra tình trạng sức khỏe ở bệnh viện này.”

“Dự kiến ngày mai sẽ có nhiều phụ huynh mất con đến bệnh viện để yêu cầu giải thích.”

“Viện trưởng chắc chắn cũng không thể trốn thoát được. “

Sau khi nghe Hoắc Đình Châu giải thích, tam quan của Tần Sương đã hoàn toàn bị hủy hoại.

Trong lòng nghĩ bây giờ còn có chuyện bắt cóc buôn bán trẻ em nữa sao?

Nếu sinh ra con trai thì nói sinh non nên c.h.ế.t rồi mang đi.

Những kẻ này thực sự là những kẻ dã thú, súc sinh.

Những người có địa vị xuất thân nhất định sẽ không ra tay.

Chỉ có những người đến từ nông thôn hoặc những người công nhân cấp thấp mới không gây náo loạn trong bệnh viện khi biết tin con mình sinh non nên chết.

Còn gặp gia đình giàu có thì bọn họ cũng sẽ cân nhắc và không dám động đến gia đình của những người như vậy.

Suy nghĩ kỹ càng từng chi tiết như vậy thì thật sự rất đáng sợ!

“Hai bác sĩ sản phụ khoa trong bệnh viện đều là phụ nữ à?” Tần Sương hỏi lại.

“Ừm, đúng như em nghĩ, hành động ma quỷ này do hai người phụ nữ trung niên làm. Nếu không phải bác hai Quan lộ ra sơ hở thì hai người đó đã giấu kỹ rồi.”

“Về việc gia đình họ có biết hay không còn phải đợi nhân viên bảo vệ của anh quay về thì mới biết được kết quả.”

“Chậc chậc… anh nói xem có phải em là ngôi sao may mắn không?”

“Tùy tiện đi vệ sinh cũng có thể giúp anh giải quyết một vụ án. Nếu chân em không bị thương thì em rất muốn đến đó tận mắt nhìn hiện trường vụ án.”

Hoắc Đình Châu: “…” Em không thể nghỉ ngơi một thời gian được hay sao?

Đêm đó, Hoắc Đình Châu ở bệnh viện cả đêm với Tần Sương.

Sáng sớm hôm sau, sau khi đưa ra một số chỉ dẫn, anh rời đi cùng với nhân viên bảo vệ.

Về phần bệnh nhân ở đây, họ cũng trả tiền và nhờ y tá chăm sóc.

Anh thực sự không thể đi xa quá lâu và phải quay lại hôm nay.

Sau đó, Tần Sương tiễn người đi không bao lâu, bên ngoài bệnh viện náo nhiệt hẳn lên.

“Anh tư, bên ngoài có nhiều người sao? Em nghe được trong phòng bệnh có tiếng sói kêu, quỷ hú.”

“Mau giúp em, tìm một góc tốt hơn để xem náo nhiệt.

“ ..”

“Em gái à, em đừng xem náo nhiệt nữa, những người đó bây giờ điên rồi.”

“Chúng ta cứ ở trong phòng bệnh dưỡng sức đi.”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 144: Chương 144



Tần Sương trợn mắt: “Vết thương của em cũng sắp lành rồi, thậm chí màu m.á.u cũng đã ổn, bây giờ xuất viện là được rồi, đừng làm ầm ĩ.”

“Hơn nữa, ngày mai anh cũng nên quay về rồi. Đợi em giải quyết xong việc ở đây thì em sẽ quay về quê ngay.”

Cô thực sự không thích mùi thuốc khử trùng chút nào và rất muốn được xuất viện ngay bây giờ.

“Em gái, để anh đi xem có được hay không, rồi anh quay về kể cho em nghe là được.”

Tần Sương nghe xong cảm thấy ý kiến anh tư cũng được.

Sau đó cô nói: “Vậy anh đi hóng xem những người kia sắp xếp thế nào, em chờ anh trở về.”

“Được, anh đi ngay đây.”

Sau khi Dương Minh Trạch rời khỏi phòng bệnh, đi xuống tầng dưới rồi tìm một nơi an toàn và bắt đầu hỏi thăm về tin tức ngày hôm nay.

Tần Sương tiếp tục đọc sách.

Cô có trí nhớ siêu phàm, vì vậy chỉ cần đọc sách là cô có thể ghi nhớ chúng trong đầu.

Trước đây cô không thích chuyên ngành cơ khí lắm.

Bây giờ nhìn vào nó, cô cảm thấy mình hơi bị mê hoặc.

Cô tự nghĩ, nếu mình mua vài linh kiện khi quay về thì có phải cô có thể tự mình lắp ráp một số thiết bị điện nhỏ.

Tất nhiên, tốt nhất nên nghiên cứu tấm sạc năng lượng mặt trời trước.

Nếu không, dù có phát triển các thiết bị điện khác cũng sẽ vô ích.

Tại sao nông thôn vẫn chưa có điện?

Đúng lúc cô đang say sưa xem thì Đường Thành đưa vợ ông ấy tới thăm cô.

Nhìn thấy Tiểu Cầm đang đọc sách, Đường Thành rất hài lòng nói: “Thật tốt, cháu bị thương vẫn chăm chỉ học tập như vậy.”

Tần Sương nhìn thấy chú Đường đi tới, cũng cười nói: “Chú Đường, hôm nay sao chú rảnh rỗi đến gặp cháu thế? Bên đó không bận à?”

“Không bận, bây giờ chỉ đợi cháu xuất viện để giải quyết vấn đề kia thôi.”

“Đến đây, chú giới thiệu với cháu, đây là vợ của chú, Tiết Lan. Cháu cứ gọi là dì đi.”

Tần Sương nhìn người phụ nữ trung niên đứng bên cạnh Đường Thành, bình thường chắc bà ấy chăm sóc bản thân rất tốt, trên mặt không có dấu vết thời gian.

Với làn da trắng muốt, khi còn trẻ bà ấy chắc chắn là một mỹ nữ xinh đẹp, ánh mắt của chú Đường thực sự rất tốt.

Sau đó cô cười nói: “Xin chào dì Tiết, cháu là Tần Sương, dì có thể gọi cháu là Tiểu Tần hoặc Sương Sương đều được, rất vui khi được gặp dì.”

Tiết Lan nhìn cô bé trên giường bệnh, trong lòng bà ấy nghĩ đây là ân nhân cứu chồng của mình, quả nhiên là xinh đẹp, lại còn có đôi mắt trong sáng.

Không có gì giống như những người tâng bốc gia đình của họ.

Sau đó bà ấy cười hiền nói: “Cháu ngoan lắm, dì cảm ơn cháu đã cứu chồng dì, nếu không bây giờ chắc ông ấy sẽ là người phải nằm viện hoặc nằm trên quan tài.”

“Dì có mang đến cho cháu một ít đồ ăn nhẹ do dì tự tay làm, còn có canh chim bồ câu.”

“Nghe nói canh chim bồ câu này rất tốt cho vết thương, cháu nên ăn nhiều hơn.”

“Cám ơn dì, làm phiền dì rồi, hai người mau ngồi xuống rồi nói chuyện.”

“Được rồi, hiện tại không có việc gì, chúng ta ngồi xuống nói chuyện một lát đi.

“Ở dưới đó không có cảnh sát để duy trì trật tự, có lẽ họ đã đập phá sảnh tầng một.”

“Dì với chú vào bằng cửa sau, phía trước không ai đi được, hỗn loạn quá.

“Dì nói xem, ở bệnh viện xảy ra chuyện lớn như vậy, viện trưởng cũng không biết chuyện gì?”

Tần Sương vừa nghe dì Tiết vừa nói, ai sẽ tin chuyện này không có gì đáng nghi?

Nhưng cho dù không có quan hệ gì với trưởng khoa, ông ta vẫn có trách nhiệm không thể trốn tránh.

Bởi vì chuyện này hôm nay đã gây ồn ào lớn, ngoại trừ những đứa trẻ vừa được tìm thấy ngày hôm qua, những đứa trẻ trước đó đều bị gia đình khác bắt đi chắc chắn sẽ không tìm được.

Nếu như Internet và phương tiện giao thông hiện tại phát triển thế hệ sau, có lẽ vẫn có thể tìm thấy một số đứa trẻ bị thất lạc.

Còn những đứa trẻ được tìm thấy ngày hôm qua đã nhanh chóng được gia đình tìm thấy và đưa đi thì phải nói rằng những đứa trẻ này đều là con trai.

Nếu là con gái thì có lẽ sẽ không suôn sẻ như vậy.

Ngày nay, tư tưởng trọng nam khinh nữ rất nghiêm trọng, nếu một gia đình không có con trai thì khi c.h.ế.t đi không có con nối dõi thì tài sản sẽ bị người trong làng ăn hết và bị người ta coi thường.

May mắn thay, có một số người chỉ thích con gái và không quan tâm người khác nghĩ gì.

Dù sao cũng không có người kế thừa, có con trai hay không cũng không sao cả.

Trong khi ba người đang trò chuyện sôi nổi thì Dương Minh Trạch cáu kỉnh quay lại.

Vừa bước vào cửa, anh đã lớn tiếng nói: “Em gái, dưới đó có quá nhiều thứ để hóng. Để anh kể cho em nghe ...”

“Ừm... Chú Đường, chú đến rồi, haha...”

Nhìn dáng vẻ của anh tư, Tần Sương cũng buồn cười nói: “Anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn hấp ta hấp tấp, mau qua chào hỏi dì Tiết kìa.”

Dương Minh Trạch nhìn thấy có thêm một người khác, nhìn snag chú Đường thì biết đây là vợ của ông ấy.

Sau đó anh ấy cười nói: “Xin chào dì Tiết, cháu là anh tư của Tần Sương, cháu là Dương Minh Trạch.”

Tiết Lan nhìn chàng trai cao to trước mắt, trong lòng bà ấy nghĩ đứa trẻ này thật đẹp trai: “Con có người yêu chưa, để dì giới thiệu bạn gái cho con, thế nào?”

“???”

“Xì ~!

“Dì Tiết, anh tư của cháu còn độc thân, nếu dì có cô gái nào tốt thì mong dì giới thiệu cho anh cháu một cô.”

“Ngoài ra, cháu còn có 3 người anh họ độc thân nữa, có điều bọn họ đều ở kinh đô.”

“Nếu như dì giúp anh cháu hết độc thân, cháu nghĩ ông bà và bác cháu nhất định sẽ biết ơn dì.”

“Em gái…”

Dương Minh Trạch không ngờ em gái anh ấy lại có dáng vẻ như vậy.

Anh ấy còn chưa nghĩ đến chuyện có nên kết hôn hay không?

Một mình anh ấy chưa đủ tự do sao, anh ấy không muốn có người quản gia trông chừng cả ngày.

Khi Đường Thành nhìn thấy thói quen cũ của vợ, ông ấy lại không nói nên lời.

Sau đó ông ấy nói: “Lan Lan, chàng trai trẻ này cũng không vội tìm người yêu, đừng làm khó người ta nữa.”

“Hơn nữa, khi chúng ta trở về kinh đô, nếu em còn muốn giật dây thì tìm cho bọn họ gia đình đàng hoàng. Trước tiên đừng nói chuyện này được không?”

Dương Minh Trạch cảm kích nhìn Đường Thành, chú đúng là người tốt, cháu yêu chú c.h.ế.t đi được.

Tần Sương cũng cười đến đau bụng khi nhìn thấy bộ dạng bất lực của anh tư mình.Sáng sớm hôm sau, Tần Sương không thể chịu được mùi thuốc khử trùng từ bệnh viện được nữa.

Cô được xuất viện sớm, sẵn tiện đuổi Dương Minh Trạch đi về luôn.

Cô đã ở đây được vài ngày và họ không thể đợi được nữa.

Suy cho cùng thì tiền đã tiêu, máy không thể hoạt động được, nếu chậm một ngày thì người ta sẽ tổn thất thêm một ngày.

Sau khi ăn sáng xong, cô đến tiệm sách tìm Đường Thành.

Tình trạng sức khỏe của cô rất tốt, sau vài ngày điều dưỡng, cô đã khỏe lại.

Chỉ cần cô không tập luyện quá sức và không để vết thương rách lần thứ hai thì sẽ không có chuyện gì xảy ra với cô.

Hơn nữa, cô không tin, lần nào cô cũng là người xui xẻo.

Đường Thành nhận được điện thoại của nhân viên, ông ấy liền lái xe tới tiệm sách.

Tài xế trước đó đã bình phục và lần này mang nhiều quà đến cho Tần Sương.

Sau khi tỉnh táo lại về chuyện xảy ra ngày hôm đó, anh ấy biết rằng chính đồng chí Tần Sương đã cứu anh ấy nên cảm ơn cô cũng là điều đương nhiên.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 145: Chương 145



Không, trên đường đến tiệm sách Đường Thành, tài xế mang theo quà xuống xe.

Tần Sương đang ở trong tiệm sách, đọc cuốn sách thiếu nhi để g.i.ế.c thời gian.

Nghe thấy có người bước vào, cô ngước mắt nhìn ra cửa.

“Chào buổi sáng, chú Đường.”

“Được, được, cháu thế nào? Tại sao không ở lại thêm hai ngày nữa?”

Tần Sương đặt cuốn sách thiếu nhi xuống, đứng dậy đáp: “Cháu không sao, hai ngày nay chắc bên đó cũng nóng lòng lắm rồi, hơn nữa cháu đã đọc xong hết số sách chú đưa cho, nên làm việc xong sớm về sớm.”

“Dù sao thì cháu cũng đã hứa với trưởng thôn rồi, khi trở về sẽ tổ chức cho dân làng trong thôn bắt đầu đi săn mùa đông.”

Đường Thành nghe vậy, không ngờ cô lại tổ chức cuộc săn mùa đông trong làng, xem ra cuộc sống trong thôn cũng không tệ.

Sau đó chú nói: “Nếu không có chuyện gì thì chúng ta đi trước đi.”

“Được.”

Lúc này tài xế Tiểu Vương mang theo quà tặng đi tới nói: “Đồng chí Tiểu Vương, cảm ơn đồng chí đã cứu tôi ngày hôm đó. Món quà này là một chút tấm lòng của tôi. Mong đồng chí sẽ sớm bình phục.”

Tần Sương nhướng mày, cho rằng người này giờ mới nhớ tới chuyện cô cứu anh ấy, xem ra ngày đó anh ấy nhất định là bị dọa cho sợ c.h.ế.t khiếp.

Sau đó mỉm cười đáp: “Vậy em không khách sáo đâu, cảm ơn anh Vương.”

Sau đó Tần Sương cất quà vào trong kho bảo quản của hiệu sách, sau đó đi theo Đường Thành đến xưởng cơ khí.

Giám đốc nhà máy Cung thấy họ đến thì rất nhiệt tình.

Chuyện ngày hôm đó ông ấy đã biết rồi, lúc đó cũng nghe nói như vậy. Sau đó, ông ấy toát mồ hôi lạnh.

May mắn là cuối cùng không có nguy hiểm gì, Tiểu Tần còn tự mình bắt được kẻ xấu.

Sau đó cười nói: “Đồng chí Tần Sương đã xuất viện rồi? Ăn uống thế nào rồi? Cháu có muốn nghỉ ngơi thêm không?

Nhìn giám đốc nhà máy khách khí như vậy, Tần Sương cười nói: “Cháu đã khỏe rồi, chỉ cần không vận động quá sức là được. Chú đừng lo lắng. “

“Được rồi được rồi, nếu đã như vậy thì chúng ta hãy đến nhà máy luôn được không?”

“Đúng lúc các thợ máy đều đang tập trung ở đó. “

“Được rồi đi thôi. “ Tần Sương trả lời,

Khi một nhóm người đến nhà may, bên trong đều có công nhân, cả nam lẫn nữ, nhưng nam thì nhiều hơn.

Quản đốc phân xưởng nhìn thấy giám đốc nhà mấy đưa người tới, lập tức bước tới nói: “Giám đốc nhà máy, sao anh lại đến đây? Anh có chuyện gì muốn dặn dò sao?”

“Tiểu Từ, máy móc này cậu mua ở đâu? Cậu gọi tất cả nhân viên kỹ thuật đến, tôi đã dẫn người phiên dịch chuyên nghiệp qua để họ đến học hỏi. “

“Ồ, tôi đi ngay đây. Máy ở trong kho phía sau. Tôi nhờ người mang ra được không?”

“Được rồi, đem máy móc tới chỗ trống bên phải, nhanh lên. “

“Vâng, xong ngay đây.”

Giám đốc nhà máy ra lệnh cho cấp dưới đi làm việc, trong khi Tần Sương đi loanh quanh khắp nơi.

Nhìn các bộ phận được sản xuất tại xưởng của họ, cô nghĩ rằng công nghệ thực sự hơi lạc hậu. Chẳng trách họ phải đưa công nghệ nước ngoài vào.

Cô đang tự hỏi liệu mình có nên giúp họ không.

Suy cho cùng, đây cũng là đất nước của cô, chỉ khi đất nước mạnh mẽ, người nước ngoài mới không nhìn chằm chằm như hổ đói mà ngồi yên ở nhà của mình.

Tuy nhiên, bây giờ cô không cần phải vội, cô sẽ ở nhà học từ từ vào mùa đông.

Sau khi máy móc bên đó được vận hành xong, họ tản ra tạo khoảng không gian rộng.

Tần Sương nhìn dòng chữ phía trên, cô nghĩ thầm, đây không phải là tiếng Đức sao?

Cô còn tưởng phải là một ngôn ngữ mà cô chưa từng thấy trước đây.

Ngay cả Đường Thành sau khi đọc xong cũng tức giận nói: “Không phải ngôn ngữ viết trên máy là tiếng Đức sao? Tính ra mọi chuyện đâu rắc rối như vậy, tôi có thể đọc hiểu một chút.”

Giám đốc nhà máy Cung nghe Đường Thành nói xong, ông ấy có chút xấu hổ nói: “Tôi cũng không biết, chỉ là đám nhóc nói không hiểu, cho nên tôi còn tưởng rằng là một ít văn tự chưa từng thấy qua.”

“Cho dù anh đọc hiểu được chút thì cũng không chuyên nghiệp bằng Tiểu Tần, anh nói có phải không?”

Đường Thành không khách khí trợn mắt trắng: “Cậu nói xem!”

Tần Sương không để ý bọn họ đang nói gì, cô chỉ tập trung xem văn tự viết trên đó.

Sau khi đọc xong, cô mới bắt đầu nhờ người khác giúp đỡ.

“Giám đốc nhà máy Cung, nếu chiếc máy này muốn chạy bình thường thì nó cần một số sửa đổi đơn giản. Cháu không biết liệu chú có thể tin tưởng cháu không.”

Cô vừa xem qua cái máy này không chỉ cần sửa lại chút, mà ngay cả sau khi nó khởi động lại thì sản xuất sẽ chậm lại và giảm đi rất nhiều.

Thay vì lãng phí thời gian như thế này thì để cô làm và chỉnh sửa lại toàn bộ.

Giám đốc nhà máy Cung nghe được Tần Sương lời nói, hỏi: “Cháu có bao nhiêu tự tin có thể sửa được?”

“8 điểm, ít nhất so với bây giờ tốt hơn.”

Nghe những lời này, giám đốc nhà máy Cung nhìn về phía Đường Thành, như kiểu ông nghĩ xem lời Tiểu Tần đáng tin không?

Nhìn thấy bộ dáng nghi hoặc của ông ấy, Đường Thành trực tiếp gật đầu nói có thể thử một lần.

Dù sao ông ấy cũng đã quen biết với Tiểu Tần lâu như vậy, nếu không chắc chắn thì đứa trẻ này chắc chắn sẽ không nói ra.

Hơn nữa lại có rất nhiều người đang xem ở đây, và nếu không có kỹ năng gì thì làm sao có thể giả vờ ngầu ở đây?

Vì vậy, ông ấy tin rằng Tiểu Tần có thể làm được.

Giám đốc nhà máy Cung nhìn thấy Đường Thành gật đầu, lập tức gạt đi sự hoài nghi, nói thẳng: “Nếu cháu đã nắm chắc thì cứ thử xem. Dù sao để đó cũng thành phế thải. Cháu không cần cảm thấy áp lực, sửa được thì tốt, chú Cung sẽ thưởng cho cháu, đảm bảo cháu sẽ không chịu thiệt đâu.”

Tần Sương nhận được sự cho phép và nhờ các thợ máy giúp cô lấy những bộ phận cô cần.

Mọi thứ đã sẵn sàng, cô mặc chiếc tạp dề dự phòng trong xe, bắt đầu hành động.

Đáng lẽ những người thợ máy nhìn thấy cô còn trẻ như vậy, chắc chắn họ đã khoe khoang và không coi trọng cô chút nào.

Nếu không phải giám đốc nhà máy trấn áp bọn họ ở đây, bọn họ nhất định sẽ không ngoan ngoãn như vậy.

Đương nhiên, Tần Sương không coi trọng ánh mắt nghi ngờ của những người này, được hay không thì thủ hạ cũng sẽ cố gắng hết khả năng.

Dù có nói những điều vô nghĩa đến đâu thì nó cũng không thuyết phục bằng hành động thực tế.

Sau đó Giám đốc nhà máy Cung và một nhóm nhân viên kỹ thuật trong xưởng nhìn thấy Tần Sương đang tháo dỡ từng bộ phận của cái máy ra.

Sau đó, dưới bàn tay khéo léo của Tần Sương, các mảnh ghép nhanh chóng được ghép lại với nhau như chơi xếp hình.

Người thường không thể hiểu được, nhưng càng nhìn thì mắt người trong cuộc càng sáng hơn.

Nhìn hành động quyết liệt của Tần Sương, ngay cả Giám đốc nhà máy Cung cũng sáng mắt lên.

Tất nhiên, điều đáng ngạc nhiên nhất là Đường Thành, không ngờ Tiểu Tần chỉ đọc được vài cuốn sách và tay nghề lại giỏi như vậy.

Mọi người xung quanh đều im lặng, không có ai quấy rầy Tần Sương sửa đổi, ngoại trừ thanh âm yêu cầu đồ vật, không ai nói một lời.

Lúc này Tần Sương đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình.

Đây là lần đầu tiên cô sử dụng loại máy này nếu không đọc nhiều sách về nguyên lý như vậy thì cô thực sự sẽ không biết cách sử dụng.

Tất nhiên, điểm quan trọng nhất là nguyên lý cấu tạo của chiếc máy này rất đơn giản nên chỉ cần nhìn một cái là cô sẽ biết cách kết nối.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 146: Chương 146



Suy cho cùng, cô cũng là thế hệ sau từng chơi đùa với đồ công nghệ cao.

Nếu một cỗ máy cổ xưa như vậy không được sửa chữa đàng hoàng, cô sẽ xấu hổ khi nói rằng mình là người xuyên việt.

Khi hai giờ dần dần trôi qua, bộ phận cuối cùng đã được lắp ráp xong, Tần Sương cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán: “Được rồi!”

Nhìn cỗ máy mới toanh, mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc.

Trong lòng nghĩ, vậy là xong rồi sao?

Công nghệ của người nước ngoài có đơn giản vậy không?

Hay bọn họ mới là người cần nâng cao trình độ?

Lúc này chỉ có giám đốc nhà máy Cung cười nói: “Hahahaha, không tệ, nhanh cắm nguồn điện thử xem có hiệu quả không?”

Nói xong, quản đốc phân xưởng lập tức đi cắm nguồn điện.

Ông ấy cũng muốn xem chiếc máy đã được biến đổi như thế nào.

Đây là khoảnh khắc chứng kiến một điều kỳ diệu, thực sự rất thú vị.

Sau khi kết nối nguồn điện xong, Tần Sương sai người mang một ít nguyên liệu tới, rất nhanh, máy mới nướng bắt đầu quay.

Mọi người nhìn máy chạy rất nhanh.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai dám tin đây là một đứa trẻ làm ra.

Đại khái chỉ có Tần Sương đứng đây với dáng vẻ vô cùng bình tĩnh.

Giống như cô đã biết trước chuyện này sẽ xảy ra.

Khi thành phẩm đầu tiên ra mắt, giám đốc nhà máy Cung cuối cùng cũng bật cười.

“Anh Đường, anh nhìn xem, thành phẩm này so với cỗ máy cũ của chúng ta tinh tế hơn rất nhiều. Anh thật sự tìm được nhân tài. Bây giờ chúng ta không còn lo lắng đến mức rụng tóc nữa.”

Đường Thành nhìn thành phẩm trong tay, nở nụ cười trên môi.

Với thành phẩm như vậy, không còn phải lo lắng bị những người đó ép giá nữa.

Hiệu suất của nhà máy máy móc tuy không liên quan gì đến ông ấy, nhưng ông ấy cũng không thể chịu đựng được đây là chuyện làm mất mặt đất nước.

Sau đó ông ấy nói: “Vừa rồi mọi người cũng đã xem quá trình thao tác của Tiểu Tần. Những máy móc còn lại đều trông cậy vào mọi người. Có cái gì không hiểu thì nhanh chóng đặt câu hỏi khi người ta còn ở đây. Đừng giả vờ hiểu, nếu làm hỏng việc thì mất chén cơm đấy.”

Mặt các nhân viên kỹ thuật đỏ bừng khi nghe những lời của Đường Thành

Mặc dù điều này là sự thật, nhưng quả thực có chút xấu hổ khi họ có tuổi và không tài giỏi bằng một cô bé.

Đương nhiên, nếu bọn họ biết Tần Sương chỉ đọc mấy cuốn sách thì tiêu luôn.

Có lẽ họ sẽ c.h.ế.t tập thể.

Đường Thành nhìn thời gian, sau đó nói: “Hôm nay chúng ta tới đây, giữa trưa rồi, nếu có thắc mắc thì buổi chiều chúng ta tiếp tục. Dù sao, thành phẩm đầu tiên đã ra mắt, thành phẩm tiếp theo cũng sẽ ổn thôi.”

Giám đốc nhà máy Cung nghe Đường Thành nói, cảm thấy quả thực đã đến giờ ăn.

Dù lo lắng đến đâu, ông ấy cũng không thể bỏ đói Tiểu Tần vừa mới tới.

“Chúng ta xuống canteen đi, hôm nay Tiểu Tần đã vất vả rồi, chú Cung cho cháu một miếng thịt kho, coi như khen thưởng trước.”

“Vậy thì cháu không thể không nhận lời rồi.” Tần Sương cười nói.

Khi mọi người cùng nhau xuống căng tin dùng bữa, nhiều nhân viên đã rất sốc khi nhìn thấy khuôn mặt của Tần Sương.

Họ tự hỏi đây là cô gái này là ai và tại sao cô lại trông xinh đẹp đến vậy.

Hơn nữa có thể đi cùng giám đốc nhà máy, thân phận của cô chắc chắn không đơn giản.

Mà Tần Sương cảm nhận được ánh mắt của mọi người, dù sao cũng không có chút xấu hổ nào, linh hồn của cô cũng không phải đến từ thời đại này, người khác nhìn cô thì cô sẽ ngượng ngùng.

Ngoại hình chỉ để cho người ta ngắm nhìn.

Khi giám đốc nhà máy ngồi vào chỗ, Tần Sương cũng ngồi cạnh Đường Thành.

Từ đầu đến cuối, chỉ cần bọn họ không đặt câu hỏi, Tần Sương cũng không nói một lời.

Trong lúc ăn trưa, giám đốc nhà máy Cung cũng không vội hỏi Tần Sương mấy vấn đề, chỉ đợi cô ăn xong mới thương lượng.

Tần Sương bận rộn cả buổi sáng, bây giờ cô vô cùng đói bụng.

Lúc đầu cô ăn hai bát cơm và hai chiếc bánh hấp, nhưng những người khác không để ý lắm.

Nhưng khi Tần Sương lại yêu cầu 5 cái bánh bao, Đường Thành mới phát hiện ra sao con bé này có thể ăn ngon như vậy.

Nếu như không phải vì bản thân cô cũng có chút tài năng có thể kiếm tiền, chứ kiểu người như này thì nuôi không nổi.

Bất quá Tần Sương cảm nhận được ánh mắt Đường Thành, cô chỉ là ngước mắt cười nói.

Cô nghĩ nếu ăn không no, cô chắc chắn sẽ cảm thấy khó chịu khi bận rộn vào buổi chiều.

Vì vậy, dù thế nào đi chăng nữa, chỉ cần lấp đầy dạ dày trước tiên cô mới có sức lực để làm việc.

Ngay cả Giám đốc nhà máy Cung cũng chỉ cười và không nói gì thêm khi nhìn thấy điều này.

Con gái mà ăn được thì phải cố gắng ăn, dù sao nhà ăn của ông ấy cũng có rất nhiều đồ ăn, ông ấy sợ con bé ăn còn không hết.

Sau khi ăn trưa xong, Giám đốc nhà máy Cung bảo người đưa họ đến phòng khách nghỉ ngơi một lát.

Tần Sương đi tới phòng khách, ngồi xuống ghế sofa, ngả người về phía sau, nheo mắt ngủ thiếp đi.

Nhìn thấy cô như thế này ở Đường Thành cũng lắc đầu một cách hài hước.

Ông ấy tự nhủ mình vẫn là một đứa trẻ chưa lớn, có thể ngủ ở bất cứ đâu.

Sau đó ông ấy đứng dậy đi tới phòng làm việc của giám đốc nhà máy Cung, để Tần Sương một mình ở chỗ này nghỉ ngơi.

Trước khi rời đi, ông ấy trầm tư đóng cửa phòng lại.

Giám đốc nhà máy Cung nhìn thấy Đường Thành đi tới, lập tức sai thư ký pha cho mình một tách trà.

“Anh Đường, sao anh không nghỉ ngơi? Bây giờ vẫn còn sớm, một giờ nữa công nhân mới quay lại làm việc.”

Đường Thành ngồi xuống, thản nhiên nói: “Tôi là một người đàn ông trưởng thành, và tôi không có thói quen ngủ trưa, hơn nữa tôi lại đang ở cùng một cô bé đang nghỉ ngơi trong phòng khách thì sẽ gây ảnh hưởng không tốt.”

“Ôi trời, đầu óc của tôi, sao lại quên chuyện quan trọng như vậy, để tôi tìm một phòng khác cho anh nghỉ ngơi nhé?”

“Không, sẵn tiện nói chuyện với cậu luôn, ngày mai chúng tôi sẽ không qua đây nữa.”

“Cũng được, nhưng nếu có một hạt giống tốt như vậy, tôi định mời con bé đến đây làm nhân viên kỹ thuật, anh có nghĩ con bé sẽ đồng ý không?”

Đường Thành nghe vậy muốn cười, lời mời của chính quyền thành phố con bé còn chưa đồng ý, cậu nói xem con bé sẽ đồng ý ở đây chứ.

Nhưng trong lòng nghĩ như vậy thôi, ông ấy nói: “Chuyện này thì ông phải đích thân hỏi người có liên quan, tôi không phải họ hàng cũng không phải cấp trên của người đó, hỏi tôi có ích gì.”

“Haizz, chuyện này tôi cũng không tính được. Mối quan hệ của hai người tốt hơn tôi rất nhiều, anh thấy đó, kỹ năng của con bé tốt hơn nhiều so với nhân viên kỹ thuật của nhà máy chúng tôi. Anh có nghĩ rằng con bé thực sự chỉ đọc vài cuốn sách là có thể thực hành được không?”

“Nếu là như vậy thì kiểu người này thật là đáng sợ.”

Đường Thành nhướng mày nói: “Thật sự chỉ cần đọc mấy cuốn sách là có thể làm được, vậy nên nhân viên trong nhà máy của ông nên đọc sách nhiều hơn đi, học tập nhiều một chút.”

“Sau bao nhiêu năm làm việc trong lĩnh vực công nghệ, cuối cùng cũng không bằng người bình thường, cũng không sợ bị chê cười. “

Giám đốc nhà máy Cung lắng nghe những lời của Đường Thành và nghĩ rằng những nhân viên kỹ thuật này thực sự nên được đào tạo thêm về tổng thể.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 147: Chương 147



Nếu không, tương lai công nghệ ngày càng phát triển, những người này chắc chắn sẽ bị tụt hậu.

Ở đây có rất nhiều người có tuổi và đã có nhiều đóng góp cho thành.

Thay vì không bắt kịp sự phát triển của công nghệ, tốt hơn hết là họ nên học những công nghệ mới nhất.

Sau đó ông ấy hỏi: “Anh Đường, anh nói xem, nếu tôi nhờ đồng chí Tiểu Tần giúp tôi dạy họ mấy ngày về kỹ thuật. Ông nghĩ con bé có đồng ý không?

“Tôi đoán là có thể. Dù sao thì cũng chỉ là công việc trong thời gian ngắn, tôi không nghĩ con bé sẽ từ chối.

“Như vậy được không?” Giám đốc nhà máy Cung nghĩ, nếu như đồng chí Tiểu Tần thích làm công việc tạm thời thì ông ấy sẽ trả nhiều tiền hơn.

Dù sao đi nữa, hiệu quả hoạt động của nhà máy của họ rất tốt và thậm chí nguồn vốn cũng khá hào phóng.

Nếu không thì sẽ không có thêm tiền để mua những chiếc máy kém chất lượng đó.

Khi mua nó vào lần đầu tiên, ông ấy chỉ muốn để người của mình nghiên cứu mà thôi.

Bây giờ đồng chí Tiểu Tần đã sửa đổi nó như thế này, nhà máy sản xuất máy móc của họ có thể kiếm được lợi nhuận.

Sau đó ông ấy nói: “Chờ Tiểu Tần ngủ dậy thì tôi sẽ đi hỏi con bé.”



Lúc này, sau khi anh trai cả của Mục Nghiệp Kiêu xuất viện, bọn họ đã trở lại khu chung cư được phân phó.

“Anh à, ngày mai anh có đến nhà họ Vương không?”

“Mặc dù hôn ước đã bị hủy bỏ, nhưng sinh lễ đính hôn vẫn chưa trả lại, thật không biết những người này đang nghĩ gì.”

“Chắc họ còn tưởng anh trai sẽ không bao giờ tỉnh lại nên muốn nuốt luôn số tiền đó chắc?”

“Sao nhà này lại vô liêm sỉ thế? Anh ơi, có phải anh bị mù không nên mới yêu một người phụ nữ như vậy?”

“Vừa nhìn Vương Thiến là biết ngay cô ta chính là Bạch liên hoa rồi, nào giống với chị Tuyết Mai, cả hai đều có cùng họ Vương, sao lại có khoảng cách lớn như vậy?”

“Chẳng lẽ nhà người ta ăn cơm, còn nhà Vương Thiến ăn cứt?”

“Em gái ~!” Mộ Nghiệp Bằng nghe xong lời nói của em gái đột nhiên cảm thấy đau đầu.

“Em có thể ngừng ăn nói thô lỗ như vậy và dịu dàng như một cô gái được không? Em cứ như vậy thì sau này sẽ không có người đàn ông nào dám cưới em đâu.”

Mộc Nghiệp Kiêu trợn mắt: “Không ai cưới thì em sẽ tự nuôi sống bản thân. Em có tay chân, có tiền tiết kiệm, vậy tại sao em lại tìm một người đàn ông để hành hạ mình?”

“Hơn nữa, nếu ai đó thực sự thích em thì anh ấy sẽ chấp nhận dù con người thật của em dù trông em như thế nào, trừ khi những người đó không thích em, em cũng không cần phải giả vờ, mệt chết.”

“Còn nữa, hai ngày nữa em phải về, nếu có việc gì cần sắp xếp thì anh nhanh chóng giải quyết đi.”

Nhìn thấy em gái mình khoác lác như vậy, Mục Nghiệp Bằng thật sự không biết sau khi về quê đã học được những gì.

Nếu không phải anh ấy không thể đưa em gái đi thì anh ấy đã không bỏ em gái mình cho người cha cặn bã của mình nuôi dưỡng.

May mắn là em gái anh ấy giờ đã lớn nên anh ấy có thể yên tâm.

Chỉ là con bé trông nam tính như đàn ông, điều này thực sự khiến anh ấy vô cùng đau đầu khi nghĩ tới chuyện kết hôn của em gái sau này.

Mục Nghiệp Kiêu không biết anh trai cô ấy đang nghĩ gì, dù sao cô ấy cũng không có ý định kết hôn.

Cô ấy vẫn biết mình trông như thế nào, tính cách ra sao, nếu một ngày có một người đàn ông thực sự thích cô như thế này.

Vậy thì cô ấy đoán đó có thể là tình yêu đích thực.

...

Tần Sương ở lại dạy nhân viên kỹ thuật sửa đổi hai chiếc máy vào buổi chiều, sau đó ra về cùng với Đường Thành.

Nhiệm vụ của cô ở đây cuối cùng đã hoàn thành.

Ngay trước khi cô chuẩn bị rời đi, Giám đốc nhà máy Cung nói với Tần Sương: “Đồng chí Tiểu Tần, gần đây cháu có còn thời gian không?”

“Vâng, có chuyện gì vậy?” Tần Sương nghi ngờ hỏi.

“Chà, cháu có nghĩ rằng cháu có thể dành hai ngày để giải thích công nghệ mới nhất cho các nhân viên kỹ thuật không? Dù sao thì sau này nếu máy có một vấn đề nhỏ nào đó, bọn ta không cần phải tốn công sức tìm cháu.”

“Hơn nữa, mỗi ngày chú sẽ trả lương cho cháu là 30 đồng, bao cơm trưa, cháu thấy thế nào?”

Nghe giám đốc nhà máy nói như vậy, Tần Sương nghĩ thầm, chính là tiền lương cao như vậy? Số tiền này chưa bằng 4 tháng lương của một công nhân chưa chính thức.

Có vẻ như nhà máy sản xuất máy móc này khá giàu có, tuy không nhiều bằng số tiền cô kiếm được ở chợ đen.

Nhưng dù nhỏ đến mấy thì vẫn là tiền, sau này tiêu tiền bằng chính đồng tiền chân chính mình làm ra thì cô sẽ không sợ dân làng chỉ trích dù sau này có tiêu xài hoang phí.

Sau đó, cô nói: “Vậy thì ngày mốt chúng ta bắt đầu. Ngày mai cháu sẽ viết giáo trình. Vì không có nhiều thời gian nên cháu sẽ chọn lọc trọng tâm và dạy mọi người, chú thấy được không?”

“Được, chuyện này không có gì là không được cả. Chỉ cần tiến bộ, tiền của chú sẽ không bị lãng phí.”

“Nếu đã như vậy rồi thì vấn đề đã được giải quyết. Tạm biệt Giám đốc Cung.”

“Được rồi, hôm nay tới đây thôi, tạm biệt Giám đốc nhà máy Cung.”

“Tạm biệt.”

Sau khi giải quyết xong, Tần Sương được Đường Thành đưa thẳng đến nhà khách.

Ông ấy đã đặt phòng ở đây rồi.

Vì vậy, sau khi đưa Tần Sương đến nơi, ông ấy đến quầy lễ tân đăng ký rồi lên lầu nghỉ ngơi.

Sau một ngày vất vả, giờ cô có chút mệt mỏi.

Cô thậm chí còn không muốn ra ngoài ăn tối. Cô chỉ mua gà rán ở trung tâm thương mại ăn thôi.

Dù sao thì vết thương của cô cũng sắp lành rồi nên không cần phải kiêng ăn, quan trọng là phải ăn những món giàu dinh dưỡng.

Khi mặt trời lặn xuống núi.

Cả thành phố chìm trong bóng tối.

Ăn uống xong, Tần Sương thay một bộ chăn ga gối đệm sạch sẽ rồi lên giường đi ngủ.

Đêm hôm đó, nhà khách rất yên tĩnh, không có tiếng yêu tinh đánh nhau trước đó.

Cô ngủ một giấc cho đến sáng.

Ngày hôm sau, Tần Sương đang ngủ thì bị nắng thiêu đốt mông, mới duỗi người.

“Hmm... Ngủ vào mùa đông thật thoải mái, trong phòng mà ấm hơn tý nữa thì càng tốt.”

“Quả nhiên, mùa đông rất thích hợp để ngủ.”

Cô đứng dậy, mặc quần áo, thu dọn khăn trải giường vào trong không gian.

Cô muốn đi ra ngoài, vì vậy tốt hơn hết là không nên để lại thứ gì cả.

Nếu có người phát hiện ra thì sẽ khó giải thích.

Sau khi thu dọn đồ đạc xong, cô ra ngoài tận hưởng ánh nắng ấm áp và đi đến nhà hàng quốc doanh.

Nghĩ đến chuyện đã lâu không có chuyến hàng nào, Phong Cửu chắc chắn rất nhớ cô.

Dù sao thì năm mới cũng sắp đến rồi, ai cũng cần phải tích trữ đồ để có một cái Tết vui vẻ.

Sau bữa trưa, cô thay đồ rồi tản bộ ra chợ đen.

Lúc này Phong Cửu thực sự nhớ tới... vật tư của Tần Sương.

Rốt cuộc, vật tư của Tần Sương đều là hàng thượng hạng, anh ta không thích hàng của người khác.

Cho nên sau khi nhìn thấy quá nhiều thứ hay ho, những thứ sưu tầm từ quê lên thực sự không lọt vào mắt xanh của anh ta.

Ngay khi Phong Cửu đang nghĩ đến Tần Sương thì cô trèo tường, bước nhanh đi vào.

“Ai?”

Nghe được âm thanh của Phong Cửu, Tần Sương trực tiếp trả lời: “Giao hàng đến rồi đây, anh có cần gì không? Nếu không tôi đi luôn nha.”

Sau khi nhận nhiệm vụ, Hoắc Đình Châu lập tức truyền đạt xuống cấp dưới.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 148: Chương 148



Phong Cửu nghe thấy âm thanh quen thuộc, lập tức mở cửa phòng: “Sương gia, cuối cùng cô cũng đến thăm tôi rồi, tôi nhớ cô muốn chết.”

“Ừ... cậu nói chuyện đàng hoàng chút, làm tôi nổi hết da gà.”

Cậu là đàn ông to lớn, sao lại giả vờ làm nũng, thật đáng sợ.

“Hì hì, lâu rồi không gặp cô, tôi cứ tưởng cô đã quên tôi rồi. Gần đây nghe Phong Tứ suốt ngày khoe khoang thành tích của mình, tôi muốn ghen tị lắm.”

“Nếu không thấy cậu ta, tôi thực sự muốn đánh cho cậu ta một trận, để cậu ta bớt kiêu ngạo!”

“Haha, tôi không phải đã đến rồi sao. Nhưng trước năm mới có thể chỉ có lần này, nên cậu cần gì nhanh chóng lập danh sách cho tôi. Chỉ cần cậu tiêu thụ được, tôi sẽ cung cấp, nhưng lương thực đã tăng giá rồi, Phong Tứ chắc đã nói với cậu rồi chứ.”

“Vậy, có muốn hay không, cậu phải suy nghĩ kỹ, tôi không ép cậu.”

Phong Cửu nghe xong, cũng biết chuyện này, lập tức nói: “Tôi muốn gạo trắng, nhưng không cần nhiều như trước. Tôi sẽ lập danh sách ngay, cô ngồi trong phòng một lát, tôi sẽ quay lại ngay.”

“Được, đi đi, tiện thể xem có cái bếp sắt và than thừa không, tôi cần một ít để qua mùa đông.”

“Được, đợi một lát.”

Phong Cửu sợ rằng Tần Sương sẽ có việc khác, nên đến phòng chính, tìm giấy bút, bắt đầu viết ra những thứ mình cần.

Sắp đến Tết rồi, vật tư cần thiết thực sự không ít.

Khi Tần Sương lần nữa nhận được danh sách, cũng nhíu mày nói: “Nhiều thế này, cậu chắc chắn tiêu thụ hết không?”

“Được, đây là trong thành phố, nhu cầu tất nhiên sẽ rất lớn, chỉ cần cô có đủ, tôi sẽ tiêu thụ hết.”

“Được, vậy thì tối nay 8 giờ, chỗ cũ giao dịch, đồ vật vẫn như cũ, tôi đều muốn.”

“Không vấn đề gì, còn về cái bếp sắt mà ngài cần, tôi còn một cái mới, than thì còn hai túi, nếu cô cần, tôi sẽ đưa hết cho cô trước, sau đó tôi sẽ cho người đi thu mua.”

“Được, vậy thì tối nay giao dịch, mang theo cho tôi, tiền thì trừ vào chỗ tôi cũng được.”

“Không cần, mấy thứ này coi như tôi tặng cô.”

Tần Sương thấy vậy, cũng không từ chối nữa, nói thẳng: “Vật tư đã định xong, tôi sẽ đi chuẩn bị trước.”

“Được, tôi tiễn cô ra ngoài.”

Tần Sương rời khỏi chỗ của Phong Cửu, không vội rời đi.

Mà là từ từ đi dạo trong chợ đen.

Gần đến cuối năm, chợ đen lúc này rất nhộn nhịp.

Điều quan trọng nhất là, Tần Sương thấy hải sản đông lạnh, mặc dù trong siêu thị cũng có bán, nhưng vẫn muốn thử hải sản thời đại không bị ô nhiễm này.

Cô ngồi xổm xuống, nhỏ giọng hỏi: “Ông ơi, cái này bán thế nào?”

Ông bán hàng thấy là một cô gái xấu xí, nhưng cũng không chê, trực tiếp nói: “Cá biển một đồng một con, tôm biển hai hào một cân, đều từ phía nam đông lạnh, đảm bảo đều tươi đông chết.”

“Giá cả cũng hợp lý, ông gói lại hết cho tôi, tôi lấy hết.”

“À? Cô gái nhiều thế này, cô ăn hết được không?”

“Ông ơi, tôi dùng để biếu Tết, nên ăn hết, mau tính tiền đi.”

Ông già nghe cô nói vậy, cũng không nói nhiều.

Dù sao bán cho ai cũng là bán, có thể bán hết một lần, ông cũng có thể sớm về nhà với vợ.

Nếu không phải con trai mang về nhiều hải sản như vậy, ông cũng không muốn mạo hiểm ra chợ đen.

Mỗi lần đến, ông đều lo lắng sợ hãi.

Mặc dù mấy ngày này so với trước đây có lỏng lẻo hơn một chút, nhưng mỗi lần có người của đội kiểm tra đến, họ đều mất không ít đồ.

Dù sao người có thể chạy thoát đã là tốt rồi.

Ông già đóng gói hết tất cả hải sản, tính tiền, rồi đưa cho Tần Sương.

Tần Sương nhận lấy đồ, cũng đưa tiền cho ông.

Giao dịch vui vẻ xong, Tần Sương xách theo hải sản nặng trĩu rời khỏi chợ đen.

Nhìn cô gái nhỏ nhưng có sức mạnh lớn, quả nhiên không thể đánh giá người qua vẻ bề ngoài, ông già lẩm bẩm.

Tần Sương rời khỏi chợ đen, rẽ vào một con hẻm không người, thu hải sản vào không gian.

Sau đó tháo bỏ ngụy trang, đi đến trạm phế liệu.

Dù sao cũng rảnh rỗi, thà thử vận may, xem có đồ cũ mới nào không.

Cảm giác được những thứ không tốn tiền này, mỗi lần đều khiến cô rất hưng phấn.

Dù bây giờ không dùng đến, cũng không ngăn cản cô thu thập thú vị.

Nhiều năm sau, tất cả những thứ tốt đều để lại cho thế hệ sau của cô.

Như vậy, con cái của cô sinh ra, có thể trực tiếp hưởng thụ cuộc sống.

Hỏi cô tại sao nghĩ vậy, đó là vì kiếp trước đến c.h.ế.t không có con cái thừa kế tài sản của gia đình, thực sự lợi cho người khác.

Vì vậy kiếp này, đợi đến khi đủ tuổi, Hoắc Đình Châu vẫn yêu cô như cũ, cô sẽ sinh cho anh vài đứa con để chơi.

Như vậy dù có ngày cô chết, cũng không cần lo lắng tài sản của mình không ai thừa kế.

Ông già gác cổng nhìn thấy Tần Sương đi đến trước mặt, nhận ra là người đã từng đến.

Chưa kịp đợi Tần Sương mở miệng, ông già vẫy tay, “Vào đi, như cũ.”

“Được rồi ông ơi, cảm ơn ông.”

Tần Sương vui vẻ đi vào, phát hiện đồ ở đây đã ít hơn nhiều, không còn như núi nhỏ nữa, rõ ràng là đã được người khác dọn một lô.

Cô đeo găng tay, cúi người bắt đầu lục tìm.

Chỉ là lần này tìm được không nhiều đồ nguyên vẹn, hầu hết đều bị hỏng.

Nhìn đống mảnh sứ trên đất, cô đau lòng vô cùng.

Cô vừa tìm đồ, vừa chửi bới những kẻ này, thật là lãng phí của trời.

Sau khi lục tìm một lúc, thấy thật sự không có gì tốt, cô đứng dậy cầm một vài cuốn sách và một cuộn tranh đi ra cửa.

“Ba hào rưỡi, bức tranh đó đắt hơn chút.”

“Được.”

Tần Sương nhanh chóng trả tiền, rồi rời khỏi đây, nghĩ sau Tết sẽ quay lại xem.

Đợi qua Tết là năm 76 rồi, cô sẽ tiếp tục sống ẩn mình thêm một năm nữa, có thể thi đại học trở về thành phố làm chuyện lớn.

Thời gian này cô sẽ cố gắng buôn bán vật tư và tìm kiếm đồ cũ, tích lũy tài sản.

Đến năm 80, bắt đầu cho bố cô xuất ngũ, về làm việc cho cô.

Làm lính tuy danh dự, nhưng thực sự không có tự do, không được làm cái này không được làm cái kia.

Làm gì có việc làm ăn tự do, làm đại gia thoải mái.

Mục tiêu trung cấp của cô là nằm trên đống tiền, mỗi ngày sống như con cá mặn.

Nghĩ đến việc sau này có thể sống cuộc sống thoải mái, tâm trạng cô càng thêm vui vẻ.

Cô hát một bài hát nhỏ, đến chỗ không người, thu đồ vào không gian, chuẩn bị về, bắt đầu chuẩn bị tài liệu cho khóa học ngày mai.

Khi cô sắp đến nhà khách, đột nhiên từcon hẻm chạy ra một người đàn ông, đ.â.m vào cô.

Tần Sương mải nghĩ chuyện nên không để ý, bị va ngã xuống đất.

Cô xoa xoa m.ô.n.g đau đớn, đứng lên hét lớn: “Anh đi đường thế nào, không có mắt sao?”

Vương Thông Thông thấy mình đã va phải người, nhìn đám người đuổi theo phía sau, chỉ đành mở miệng nói: “Xin lỗi, mạng người quan trọng, cáo từ!”

Tần Sương thấy thằng nhóc này nói xong liền chạy về hướng khác, lập tức tức giận.

Chưa kịp phản ứng, cô đã thấy ba người đàn ông đuổi theo phía sau, vừa chạy vừa chửi rủa.

Khi nhìn thấy Tần Sương, mắt họ đều sáng lên.

“Mỹ nữ, có thấy thằng nhóc nào chạy về hướng này không?”

“Bên kia.” Tần Sương chỉ tay về hướng ngược lại với hướng chạy của thằng nhóc.

Vì sao mấy gã đàn ông này lại nhìn cô bằng ánh mắt đó, khiến cô rất khó chịu.

“Tam ca, nhanh đuổi theo, kẻo chạy mất thì phiền phức lắm.”

Mấy người đàn ông không kịp nhìn mỹ nữ, tiếp tục đuổi theo.

Tần Sương thấy họ đi xa, mới phủi bụi trên người và nói: “Đừng trốn nữa, tôi biết cậu vẫn ở đây, ra đi.”

Vương Thông Thông nghe thấy lời của Tần Sương, không ngờ cô quan sát lại tỉ mỉ như vậy.

Anh bước ra từ một khúc quanh và nói: “Cảm ơn chị nhé, mấy người đó đều là kẻ xấu.”

“Chậc chậc, nói đi, vì sao họ đuổi cậu, chẳng lẽ cậu nhìn trộm con gái nhà người ta tắm à?”

Vương Thông Thông mặt đỏ lên, bực bội nói: “Tôi là loại người đó sao? Mấy người đàn ông kia vừa trộm than đá, tôi vô tình thấy, rồi họ phát hiện ra tôi, may mà họ không nhìn thấy mặt tôi.”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 149: Chương 149



“Chậc, không nhìn thấy mặt, cậu chạy nhanh như vậy làm gì?” “Chẳng phải họ đã nhìn thấy bóng lưng

tôi sao? Cả quần áo tôi mặc nữa, không chạy thì đợi bị đánh sao?”

“Chậc.” Tần Sương lật mắt. Không ngờ người không lớn, nhưng gan

cũng không nhỏ.

Nhưng nghĩ tới lời anh vừa nói, cô lập tức tò mò: “Họ trộm than ở đâu? Có bao nhiêu?”

“Chị định làm gì? Tôi nói cho chị biết, mấy người đó không dễ đụng vào đâu, chị đừng nên biết thì hơn, dù sao tôi cũng không nói cho chị đâu.”

Tần Sương thấy vậy, bĩu môi, “Không nói thì thôi, cậu mau về nhà đi, sau này ra ngoài cẩn thận hơn.”

“Ồ, biết rồi, chị gái tạm biệt.”

Nhìn bóng lưng Vương Thông Thông rời đi, Tần Sương lại nhìn về hướng họ vừa chạy qua.

Cô nghĩ mình đang thiếu than không mua được, chẳng lẽ tìm được nơi họ phạm tội, mình có thể lấy không chút nào không?

Sau đó cô nhanh chóng cải trang và đi theo hướng họ chạy đến.

Cô không tin mình không thể tìm thấy nơi đó.

Đi theo hướng không mục đích một lúc, cô nhanh chóng phát hiện ra dấu vết than.

Cô nói mà, không thể không tìm thấy.

Sau đó, theo dấu vết để lại, cô nhanh chóng tìm thấy một căn nhà.

Nhìn cổng đóng kín, xung quanh chỉ có một nhà hàng xóm, Tần Sương nghĩ đây đúng là nơi làm chuyện xấu.

Sau khi đi vòng quanh một lượt, cô nhảy qua tường vào bên trong.

Vừa đặt chân xuống đất, cô nghe thấy tiếng bước chân tiến lại.

Cô nhanh chóng ẩn mình, nghe thấy người đến nói: “Lão Ngũ, thằng nhóc đó chưa quay lại à?”

“Đại ca, họ đi đuổi theo rồi, anh nói nơi này bị phát hiện, có phải nên chuyển hàng đi ngay không?”

“Nếu bị báo cáo, bị lục soát thì chúng ta xong đời.”

“Sợ cái gì, hàng của chúng ta đang để dưới hầm, dù có ai lục soát cũng không tìm thấy lối vào, cậu giờ thu dọn mấy thứ không thể để lộ trên mặt đi, không có chuyện gì đâu.”

“Không có định lực này, sau này sao làm chuyện lớn với tôi.”

“Vâng, tôi nghe đại ca, tôi đi xử lý ngay.”

Lão Ngũ đi khỏi, đại ca vào hầm.

Ông ta phải kiểm tra lối vào đã giấu kỹ chưa.

Tần Sương thấy ông ta đi vào căn nhà lá phía sau, nhấc chiếc nồi trên bếp lên và nhảy xuống.

Cô nhìn mà sửng sốt.

Nghĩ rằng, chẳng trách họ tự tin, không ai tìm thấy lối vào.

Ai mà nghĩ lối vào lại ở bếp chứ!!!

Nếu không tận mắt thấy, có lẽ cô c.h.ế.t cũng không tìm ra lối vào này.

Cô nhanh chóng rời khỏi căn nhà này.

Ra ngoài, cô lẩm bẩm: “Tối nay lại là ngày phát tài của chị, lấy không thật tuyệt.”

Rồi cô về nhà trọ, tìm sách Đường Thànhđã đưa, bắt đầu sắp xếp kiến thức.

Dù sao đã nhận tiền của người ta, công việc này phải làm tốt.

Bận rộn đến khi đèn đêm lên, cô mới duỗi lưng, mua một phần gà rán trên cửa hàng, ăn.

Vừa ăn gà rán vừa nhìn đồng hồ, nghĩ đến giờ giao dịch 8 giờ sắp đến.

Sau đó, lấy danh sách Phong Cửu đưa, mua vật tư trên cửa hàng.

Dù cửa hàng gần đây hơi chó, nhưng một số thứ không đổi đơn vị tính, cô vẫn kiếm được tiền.

Nếu không đổi thành lương thực, có lẽ sau này không cần đi chợ đen nữa.

Nhìn đống vật tư trong không gian, Tần Sương nuốt miếng thịt cuối cùng, chuẩn bị đi ra ngoài.

Đường đi mất hơn nửa giờ, đến nơi còn phải đặt vật tư sẵn sàng, nên cô thay đồ và nhảy cửa sổ ra ngoài.

Không phải cô không muốn đi cửa chính, nhưng vì làm việc không thể để lộ, nếu nửa đêm ra ngoài, xảy ra chuyện gì, chắc chắn sẽ bị kiểm tra.

Nhiều chuyện không bằng ít chuyện, nên nhảy cửa sổ là tiện nhất.

Đầu đông tháng 11, lúc này ngoài mấy người đi làm về muộn, không còn ai lang thang ngoài đường.

Cô mò mẫm đến nơi giao dịch trước, kiểm tra an toàn xung quanh rồi mới lấy hết vật tư ra.

Nhìn đống vật tư đầy, Tần Sương nghĩ, nhiều thứ thế này, chắc đủ bán trước Tết rồi.

Dù sao một số thứ, chỉ nhà nào chuẩn bị cưới mới mua.

Sau đó, cô nhìn chiếc máy khâu cũ trong không gian, tính toán một phần chênh lệch rồi tiếp tục đặt mua ba chiếc.

Ba món đồ cưới này lúc này chắc chắn bán chạy.

Cho đến khi nghe tiếng xe tải tới, cô mới ra cửa, cẩn thận quan sát.

Dù Phong Cửu là người đáng tin, nhưng sợ như lần trước với Phong Tứ, bị chặn đường.

Khi xe tải đến cửa, Phong Cửu mới từ xe bước xuống và nói: “Sương gia, đợi lâu chưa? Lạnh không?”

“Cũng được, nhanh đi kiểm hàng, tôi còn mang thêm vài thứ tốt, nếu các anh cần thì lấy hết, không cần thì lát nữa tôi cho anh em khác chở đi.”

“Các anh cứ kiểm theo danh sách, số còn lại là hàng tôi mang thừa.”

Phong Cửu nghe vậy, nghĩ rằng còn có bất ngờ.

“Sương gia, dù là gì, chỉ cần hàng tốt tôi lấy hết, nếu tiền không đủ, ngày mai chị đến chỗ tôi lấy, tôi ở đó không chạy đâu.”

“Ừ, kiểm hàng trước đi~!”

Phong Cửu để người nhanh chóng kiểm tra xong vật tư trong danh sách.

Sau đó bắt đầu kiểm tra vật tư thêm vào.

Nhìn những chiếc máy khâu mới toanh, mắt anh ta sáng lên.

Nghĩ rằng, khả năng của Sương gia không nhỏ, ngay cả thứ này cũng lấy được.

Phải nói rằng, thời đại này, hầu hết các gia đình muốn chuẩn bị đủ ba món đồ cưới là rất khó khăn.

Dù có tiền, những thứ này cũng cần xếp hàng ở cửa hàng cung cấp.

Trừ khi có thân phận đặc biệt, không thì đừng mơ.

Khi toàn bộ vật tư được kiểm kê xong,

ngoài việc còn thiếu Tần Sương 3000 tệ, thì vật tư trong ngày đã được thanh toán xong.

Phong Cửu cho người nhanh chóng xếp hàng lên xe, sợ rằng giữa chừng xảy ra bất ngờ.

Lần trước sự việc xảy ra với Phong Tứ, anh ta cũng nghe nói, nếu không có Sương gia giúp, anh em của cô ta chắc chắn đã gặp rắc rối lớn.

Tần Sương sau khi nhận tiền và đồ cũ, xách hai thùng, lập tức tạm biệt Phong Cửu.

Lúc này đã gần 10 giờ.

Tần Sương vẫn nghĩ đến đống than của cô.

Dù mới vào đông, nhưng thời tiết cũng khá lạnh.

Kiếp trước sống quen ở Hải Thành, giờ đổi bản đồ, nói không quen cũng không đúng.

Sau đó, cô thay đồ đen và nhanh chóng đi đến nơi đã định vị ban ngày.

Ban đêm, tối om không thấy gì, ngoài ánh trăng, suốt đường không gặp một ai.

Khi cô đến nơi, mới phát hiện ra, bên trong mọi người vẫn chưa ngủ, đang uống rượu và chơi bài.

Bên ngoài sân không nghe thấy tiếng ồn, nhưng vào trong thì thấy rất náo nhiệt.

Tần Sương thấy họ chơi hăng say, liền nảy ra ý đồ xấu.

Những người này không phải người tốt, nếu sáng mai phát hiện, không biết họ sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy nhau tr*n tr**ng.

Chỉ là không thể nhìn, sợ đau mắt.

Sau đó, cô nhanh chóng tìm được Hợp hoan tán trên cửa hàng, tiến đến gần nhà chính.

Dù những người này không đến mức phải chết, nhưng làm họ khó chịu một chút cũng không tệ.

Lúc này, mọi người trong nhà không biết họ sắp gặp tai họa.

Cho đến khi Tần Sương dùng ống tre thổi

Dù sao thuốc đã bỏ, kết quả thế nào cô không cần biết.

Khi cô đến sân sau, lấy đèn pin và đeo găng tay, bắt đầu làm việc.

Cô nhấc chiếc nồi trên bếp lên và nhảy xuống.

Ngửi thấy mùi bên trong, Tần Sương nhăn mũi.

Nhưng khi nhìn thấy đồ bên trong, cô không thấy mùi khó chịu nữa.

Nhìn đống bao tải chất đầy hầm, cô phấn khích nghĩ rằng mùa đông này không cần tốn tiền mua than nữa.

Sau đó, cô thu hết bao tải vào không gian.

Sau khi thu xong bao tải, cô thấy một hàng thùng phía sau.

Cô mở đại một thùng ra xem, nghĩ rằng những người này đúng là có tiền, không biết đã buôn bán bao lâu mới có được nhiều thế.

Rồi cô không khách sáo, thu hết vào không gian.

Cho đến khi hầm trống trơn, cô mới quay lại nhà trên.

Ra ngoài, cô đặt lại nồi vào chỗ cũ, rồi nhanh chóng rời khỏi sân.

Khi cô vừa đi khỏi không lâu, mọi người trong sân bắt đầu trở nên hỗn loạn.

Sáng hôm sau, bà cụ mang bữa sáng đến mới phát hiện tình trạng của họ, liền vội báo cảnh sát.
 
Back
Top Bottom