Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNS5xz0nR35cQnKNrEtyU4bOPiLkk8mmCzvyTou7xsZvkRPW26O4PbqqdWqlb8_uCvA1GI4ePpoQrOvgxpNqJlew1m3cGGWQO_bWQTlrCEDkyter9LHQQ9pvXHUmNHsmDwqpctAPah5TnkRhn6GR1O2=w215-h322-s-no-gm

Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Tác giả: Thán Khảo Tra Tra
Thể loại: Ngôn Tình, Nữ Cường, Sủng, Hệ Thống
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Thiên kim hắc đạo thế kỷ 23, báo thù thay ba, sau đó đồng quy vu tận với kẻ thù. Mở mắt lần nữa, cô —— xuyên không rồi.

Trong đầu dần hiện ra từng ký ức. Cô tức giận đến thiếu chút nữa chết ngay tại chỗ rồi.

Nghĩ thầm tên giống nhau, cuộc đời lại khác nhau.

Bị ép xuống nông thôn? Công việc bị cướp? Lừa tiền an ủi của cô? Còn dám bá chiếm nhà của nguyên thân?

“Hừ, nếu đã cho tôi sinh mệnh lần thứ hai, như vậy để báo đáp, tôi sẽ khiến những người bắt nạt cô đều phải trả lại gấp trăm lần.”

Khóe miệng Tần Sương cong lên, trong mắt hiện lên sự sắc bén... Nhóm cặn bã chuẩn bị tốt chưa? Chuẩn bị nghênh đón gió lốc đi!!​
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 1: Chương 1



“Cái đồ ăn hại này, nhanh làm việc đi, chỉ biết ngủ thôi, sao cô không ngủ c.h.ế.t luôn đi!”

Ngoài cửa vang lên tiếng mắng chửi đánh thức Tần Sương.

Mở hai mắt ra nhìn thấy căn phòng xa lạ, cô lập tức nghi ngờ.

Không phải mình báo thù cho ba, đồng quy vu tận với kẻ thù rồi sao?

Đây là đâu?

Đột nhiên, trong đầu đau đớn mãnh liệt khiến Tần Sương nhíu mày.

Từng mảnh ký ức vụn vặt xẹt qua trong đầu như thước phim tua ngược lại.

“Mình, mình xuyên không rồi sao?”

Không ngờ cô lại không c.h.ế.t mà bất ngờ xuyên đến nơi này.

Trùng hợp thay, tên của nguyên chủ cũng là Tần Sương.

Chẳng qua người thân của nguyên chủ này có thể nói là cực phẩm cả một nhà, khiến cô ấy sống rất khổ cực.

Bị ép xuống nông thôn?

Công việc bị cướp?

Lừa tiền an ủi của cô?

Còn dám chiếm phòng ở của nguyên chủ nữa?

“Ha, nếu cô ấy đã cho mình cái mạng thứ hai rồi, vậy thì mình sẽ báo đáp cô ấy. Tôi sẽ khiến những người từng bắt nạt cô phải trả giá đắt gấp trăm lần.”

Tần Sương cong khóe miệng lên, trong mắt hiện lên một tia sắc bén.

Cô chính là thiên kim hắc đạo đến từ thế kỷ 23, những người đó đụng đến cô thì coi như bọn họ xui xẻo rồi.

“Ầm!”

Lúc này, cửa phòng bị lực mạnh đẩy ra, một người phụ nữ đi vào.

Tần Sương nhìn qua, dựa vào ký ức thì đây là chị họ của cô… Tần Tuyết.

“Ha, không phải vẫn chưa c.h.ế.t đây sao? Gọi cô nãy giờ mà cô không trả lời, to gán quá nhỉ?” Vừa bước vào cửa, Tần Tuyết đã khinh miệt nói.

Dứt lời, cô ta đi đến muốn kéo Tần Sương.

“Bốp ~”

Tiếng bàn tay thanh thúy vang lên khiến căn phòng yên tĩnh lại.

Tần Tuyết che gương mặt đang sưng lên, khó tin nhìn về phía Tần Sương.

Sau một lúc lâu, Tần Tuyết hét lên đầy chói tai: “Tiện nhân, cô mà cũng dám đánh tôi ư?”

“Bốp ~”

Nhưng mà, đáp lại cô ta lại là một bạt tai nữa.

“Giữ mồm miệng cho sạch sẽ một chút, cô là thứ gì mà dám la lối trước mặt tôi?”

Mặt Tần Tuyết nghiêng sang bên kia: “Cô…”

“Bốp bốp bốp!!!!”

Lại là tiếng tát liên tiếp, Tần Sương vẫy vẫy tay, da mặt quá dày nên đau tay thật.

Mà giờ phút này Tần Tuyết bị đánh vào mặt không khác gì cái bánh bao: “Hu hu… Hu hu…” Vừa nói là miệng đã đau nhói không chịu được nên cô ta chỉ có thể ôm mặt khóc lớn.

Tần Sương ghét bỏ nhìn cô ta: “Đánh cô thì đánh thôi, chẳng lẽ còn muốn chọn ngày?”

“Cô… Chờ đó cho tôi.”

Nói xong, cô ta ôm mặt chạy ra ngoài.

Nhìn bóng dáng Tần Tuyết chạy trốn rời đi, Tần Sương nghĩ thầm nhát gan như vậy mà cũng dám bắt nạt người khác sao, còn chưa đủ cho cô nhét kẽ răng.

Nhưng hai ngày nay nguyên chủ chưa ăn cái gì cả, vận động như vậy nên bây giờ cô thấy không còn chút sức lực nào cả.

Lúc cô đang buồn bực thì đột nhiên bên tai vang lên âm thanh: Ting! Hệ thống trói định…

“Hả... Hệ thống? Vật phẩm dùng khi xuyên qua!”

[Chào ký chủ, tôi là hệ thống số 938 vạn vật Thương Thành, toàn bộ vật phẩm Thương Thành một xu, hoan nghênh quang lâm!]

“Một xu?”

[Đúng vậy, một xu, vật phẩm hệ thống đưa ra đều thuộc tinh phẩm.]

“A... Nhẫn mới đâu?”

[… Đang phát…]

Tần Sương nhắm mắt, cảm nhận liên kết với hệ thống.

Sau đó trong tay lại đột nhiên có thêm ba thứ.

“Đây là? Nhẫn mới?”

[Đúng vậy ký chủ, một nhẫn trữ vật 10000 mét vuông, một viên thuốc tăng lực, 100 đồng để khởi đầu tài chính, chúc cô sinh tồn vui vẻ!]

“Được rồi.”

Tần Sương nhìn đồ vật trên tay, cô nghĩ thầm kiếp trước lừa gạt người ta chán rồi, kiếp này tới đây coi như dưỡng lão vậy.

Vừa nghĩ vậy, nhẫn trữ vật lập tức kích hoạt, trong nháy mắt cô nhìn thấy một mảnh đất rộng rất thần kỳ.

Nhìn một không gian lớn toàn cỏ xanh, ngoại trừ cỏ ra thì không có gì cả.

Cô nghĩ thầm, quả nhiên là dùng để trữ vật.

Cũng không biết có thể gieo trồng hay không, nếu không thật là lãng phí mấy mảnh đất này.

Sau khi xem qua không gian, ngay sau đó cô uống viên thuốc tăng lực trong tay.

Bây giờ cả người cô vừa đói vừa không còn chút sức lực nào cả.

Coi như ăn vặt đi.

Tác dụng của thuốc phát huy rất mạnh, Tần Sương nhanh chóng cảm nhận cả người mình có loại sức lực không dùng hết được.

Vì để kiểm chứng thử công dụng, sau khi nhìn quanh đồ vật trong phòng, cô lấy ra một viên gạch kê giường rồi đập thử.

“Răng rắc” một tiếng, do dùng sức quá mức nên viên gạch bị cô bóp nát thành bột.

“Mẹ nó! Thuốc tăng lực này có công dụng lớn thật.”

Cô lại nhìn 100 đồng khởi đầu tài chính trong tay.

Ở thời đại này 10 đồng là đã nuôi sống được cả nhà trong vòng một tháng rồi, như vậy cũng xem như khá giàu có.

Cô định đi xem thử Thương Thành có gì mới.

Cửa phòng lại bị người mở ra lần nữa.

Hơn nữa còn bị mở một cách rất bạo lực.

“Đồ ăn hại kia cô lại dám đánh Tuyết Nhi của tôi, tôi lột da cô.”

Tần Sương nhìn bà lão đang kêu gào kia, cô thầm nghĩ tôi còn chưa đi tìm mấy người tính sổ thì thôi, lại còn dám tự mình đưa tới cửa.

Cô cũng không phải là nguyên chủ, sợ đây là bà nội nên không dám động thủ.

Thế là cô đứng dậy, nắm lấy cổ áo bà lão rồi ném ra ngoài.

“Ầm” một tiếng.

Tro bụi đầy đất.

Bà lão vừa rơi xuống đất đã bắt đầu kêu trời khóc đất: “A, không ra thể thống gì nữa rồi, cháu gái đánh bà nội, tôi không muốn sống nữa…”

Tần Tuyết thấy bà nội cũng bị tiện nhân đó xử lý nên đứng ở góc tường, bắt đầu run bần bật.

Mà Tần Sương thì giữ vẻ mặt bình tĩnh dựa vào cửa, tay đút vào túi quần trông vô cùng ung dung.

Tiếng khóc la ở nhà họ Tần lớn như vậy nên hàng xóm nghe thấy bèn đi tới.

“Haiz, tạo nghiệt mà, chắc con nhóc Tần Sương lại bị bắt nạt nữa rồi.” Một thím ở cách vách nói.

Chồng bà ấy nghe xong cũng than vãn: “Đáng tiếc cô bé ấy tốt như vậy, nếu không phải cha mất tích, mẹ qua đời thì sẽ không bị đám trùng hút m.á.u ấy bám vào.”

“Còn không phải sao.”

Lúc này hàng xóm ai cũng bàn tán chắc Tần Sương gặp nạn, nhưng không ai ngờ rằng lúc này người kêu la không phải cô mà là Tần Tuyết và bà lão.

Bên này bà lão bị quăng ngã quá sức, một hồi lâu cũng không thể đứng lên.

Mà mấy người đàn ông ở trong phòng uống rượu, nghe được động tĩnh trong viện nên đi ra.

Bà lão thấy cháu mình là Trương Húc đi ra, cứ như tìm được chỗ dựa, hét toáng lên: “Còn không mau xử lý con nhỏ súc sinh làm phản này cho bà.”

Tần Sương nhìn bốn người đàn ông ra khỏi phòng, không thèm để bọn họ vào mắt.

Bên nhà họ Tần có động tĩnh lớn như vậy nên lúc này có không ít người đang vây quanh ngoài sân xem kịch, ngay cả góc tường cũng có không ít người, bọn họ đều đang nghĩ Tần Sương gặp nạn.

Trương Húc nhìn bà lão trên nền đất, giọng nói hơi bất mãn: “Dì cả, làm sao vậy? Bọn cháu đang uống rượu mà, sao mới một lát mà mọi người đã ồn ào thế rồi?”

“Con nhỏ Tần Sương này muốn làm phản, mấy người còn không mau dạy dỗ con nhỏ đó một chút đi, bây giờ con tiện nhân này đủ lông đủ cánh rồi, hôm nay phải cho nó biết cái gì gọi là tôn ti trật tự.”

Tần Sương nghe được lời này, nhất thời không khỏi bật cười, bà lão này mở miệng ra là tiện nhân mà lại có thể dõng dạc nói ra cái câu vô liêm sỉ như vậy: “Bà à, bà nói ra mấy lời này không thấy mắc cười sao?”

“Lúc mẹ tôi mới qua đời, cả nhà mấy người dẫn người đến chiếm nhà của bọn tôi. Lúc trước tôi nể mặt cha nên mới chịu đựng mấy người, mấy người tưởng tôi không biết tức giận đúng không?

Báo danh cho tôi xuống nông thôn, cướp tiền nhà tôi, chiếm nhà ở của tôi, đây là chuyện mà bà nội có thể làm ra sao? Nếu bà nội khắp thiên hạ này đều như vậy thì đúng là kiến thức mới cho tôi rồi đấy.”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 2: Chương 2



Tần Sương vừa nói xong, mấy người hàng xóm đang hóng hớt bỗng dưng ăn được một quả dưa to, trong lòng trực tiếp hô một câu khá lắm.

Không ngờ anh cả Tần gia Tần Kiến Vũ bình thường thoạt nhìn là một người thành thật, sau lưng lại ác độc như vậy, ngay cả một đứa nhỏ cũng không buông tha.

Thật đúng là không ra gì!

Mà bà cụ vừa nghe Tần Sương nói, trong lòng muốn làm chuyện xấu, lập tức quát: “Các ngươi còn đứng đó làm gì, con bé này bị bệnh nóng hỏng đầu óc rồi, bắt đầu ăn nói bậy bạ, mau đưa người vào nhà đi.”

Đám người hóng chuyện nhìn mấy anh em Trương Húc, nhất thời có chút đồng cảm với Tần Sương, dù sao đây cũng là bốn người đàn ông cao to vạm vỡ.

Con bé Sương chắc là no đòn rồi.

Trương Húc cũng thấy cô nhóc này không nghe lời, nháy mắt đen mặt nói: “Tần Sương, cô tự mình vào nhà hay là muốn bọn tôi giúp cô?”

“Ngưng đi, đây là nhà tôi, liên quan gì tới mấy người? Ở trong nhà của tôi, ăn đồ ăn nhà tôi chưa nói, bây giờ còn muốn nhốt tôi lại, thế nào? Mấy người là bọn buôn người à?”

Trương Húc bị Tần Sương nói khiến sắc mặt càng ngày càng khó coi, trong nháy mắt hạ giọng xuống: “Đã cho cô mặt mũi nhưng cô không cần, vậy thì cũng đừng trách cậu đây không thương hoa tiếc ngọc. Các anh em, trói nó lại cho tôi.”

Người hóng chuyện thấy mọi chuyện càng quậy càng lớn, lập tức có người chạy đi báo cảnh sát.

Dù sao nếu cứ tiếp tục như vậy, cô nhóc Tần gia sẽ bị khi dễ tới chết.

Thấy mấy người bọn họ muốn ra tay, vẻ mặt Tần Sương lộ vẻ ghét bỏ, cho dù không có Đại Lực Hoàn*, đối phó này mấy con tôm tép nho nhỏ này, vẫn rất nhẹ nhàng như thường.

*Tên một loại thuốc Đông y, có tác dụng gia tăng sức mạnh, giúp thân thể mạnh khỏe.

Nếu bọn họ đã muốn tới tìm đánh, coi như thu lại chút lãi đi, dù sao mấy người này gần đây ức h.i.ế.p nguyên chủ rất nhiều.

Kế tiếp không đợi người đến gần, Tần Sương vươn chân, không chút lưu tình mạnh mẽ đá một cước.

Sau đó người đàn ông dẫn đầu tựa như quả bóng bị đá văng đi, bay thẳng ra ngoài, vẽ ra một đường parabol hoàn mỹ ở trên không, ngay sau đó “Bùm” một tiếng, trực tiếp lún vào trong tường. (Tường đất)

Tiếp đến mấy người phía sau, từng người từng người đều bị Tần Sương đá bay ra ngoài.

Từng tên đàn ông lực lưỡng cũng theo đó mà bị khảm vào trong tường.

Mấy người Trương Húc:... !

Tần Tuyết:...

Bà cụ:... .

Quần chúng ăn dưa:... … …?

Bầu không khí trong nháy mắt yên tĩnh đáng sợ.

Ai có thể ngờ một cô gái yếu đuối lại có thể một cước đá bay người ta?

Không phải trước kia cô nhóc này vẫn luôn giả bộ đó chứ?

Thật sự là lo lắng vô ích cho cô nhóc này rồi.

Lúc này, ba mẹ Tần Tuyết đi làm nghe tin thì bay về.

Mới vừa đi đến cửa nhà, thấy ngoài sân nhà mình, hàng xóm vây kín xem kịch.

“Tránh một chút, tránh một chút, đừng chặn cửa nhà chúng tôi.”

Hàng xóm thấy vợ chồng Tần Kiến Vũ đã trở lại, lập tức tránh cửa lớn nhà bọn họ ra.

Nghĩ rằng dưa này càng xem càng hấp dẫn rồi.

Bà cụ ngồi trong sân thấy con trai trở về, lập tức khóc nói: “Con à, mẹ con sắp bị người ta đánh chết, mẹ sẽ không sống nổi nữa.”

Tần Kiến Vũ thấy bà mẹ già của mình ngồi ở trong sân, lập tức đi qua, lo lắng nói: “Mẹ, mẹ làm sao vậy? Có sao không?”

“Ây dô, đừng đỡ mẹ, đụng đến thắt lưng rồi.”

Tiếng bà cụ thét chói tai, làm cho Tần Kiến Vũ vô cùng sốt ruột.

Lập tức ngẩng đầu nhìn Tần Sương nói: “Sao mày có thể ra tay đánh bà nội mình, đúng là không được dạy dỗ.”

Tần Sương nhìn sắc mặt xấu xí của Tần Kiến Vũ, đi tới “bốp” một cái thật vang.

Tần Kiến Vũ bị đánh đến mơ hồ.

Ông ta không thể tưởng tượng nổi nhìn cháu gái trước mặt, đưa tay chỉ vào đối phương nói: “Mày phản rồi.”

“Đừng chỉ vào mặt tôi, nhìn bộ mặt ghê tởm của cả nhà mấy người, tôi chỉ hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t mấy người. Mấy người các ngươi, khi dễ tôi không có ba mẹ, nếu như nói không được dạy dỗ, là đang nói các ngươi mới đúng.”

“Mày…”

“Bốp!”

Hàng xóm xung quanh, nhìn Tần Sương lại tát một cái rất vang nữa, đã chai lì rồi.

Cô nhóc này bây giờ hung dữ như vậy, ai dám cưới về nhà.

Có điều Tần Sương mới không thèm để ý cái nhìn của bọn họ.

Dù sao xử lý xong những cực phẩm này, cô sẽ xuống nông thôn.

Khi đó, còn ai biết cô nữa.

Lúc này người đi báo cảnh sát, dẫn theo công an đi vào.

“Nghe nói ở đây có người báo cảnh sát, đã xảy ra chuyện gì?”

Tần Sương thấy công an tới, vừa muốn nói chuyện, đã bị bà cụ trên mặt đất cắt ngang nói: “Đồng chí công an, tôi muốn tố cáo cô ta, cô ta đánh người già, không tôn trọng người lớn, các người nhanh bắt cô ta đi.”

“Là như vậy sao?” Đội trưởng nhìn một vòng chung quanh nói.

Những người chung quanh không có ai dám lên tiếng.

Tần Sương thấy vậy, đi về phía trước một bước nói: “Xin chào, tôi tên là Tần Sương, chủ nhân của căn nhà này, mẹ tôi vừa mới hy sinh, đám người này với danh nghĩa là bác trai và bà nội của tôi đến đây bắt đầu chiếm đoạt nhà của tôi. Không chỉ như thế, còn chiếm lấy công việc mẹ tôi để lại cho tôi và báo danh cho tôi đi nông thôn. Ngay cả tiền trợ cấp của mẹ tôi, cũng bị bọn họ cướp đi. Cho nên, bây giờ tôi tố cáo bọn họ chiếm đoạt nhà cửa và tiền tài của gia đình liệt sĩ. Kính xin anh công an thay tôi làm chủ.”

Đội trưởng công an nghe xong lời Tần Sương nói, nhìn bà cụ trên mặt đất nói: “Bà không phải bà nội ruột của cô ấy?”

Bà cụ nghe vậy, nổi trận lôi đình quát: “Cô ta đánh rắm, ba nó là do tôi nuôi lớn, đó là con tôi, cho nên dựa vào cái gì mà tôi không thể ở căn nhà này.”

Công an nghe bà cụ th* t*c nói, nhíu mày nói: “Nói chuyện đàng hoàng, bà có chứng cứ gì nói ba cô ấy là con ruột của bà? Cô gái này vừa nhìn đã thấy không giống những người trong nhà bà chút nào, tôi thấy các người giống như quân cướp giật.”

“Đánh rắm, cô ta giống mẹ, cho nên mới không giống bọn tôi.”

Tần Sương thấy bà cụ mạnh miệng, đành phải mở miệng nói: “Anh công an, anh chờ một chút, tôi đi lấy ảnh chụp ba mẹ tôi kết hôn, vừa nhìn là biết tôi giống ai.”

“Được.”

Bà cụ thấy Tần Sương còn có ảnh chụp, trong lòng bỗng chốc có chút hoảng hốt.

Tuy rằng đứa bé này không phải do bà ta sinh ra, nhưng cũng là do bà ta nuôi lớn.

Căn nhà này dựa vào cái gì, bà ta không thể ở.

Chỉ có Tần Kiến Vũ che mặt sưng đỏ, vẻ mặt ngoan độc, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Chờ Tần Sương đi ra lần nữa, cầm ảnh chụp đưa cho công an nói: “Đây là ảnh của ba mẹ tôi, năm đó ba tôi mất tích khi làm nhiệm vụ trong quân đội, hàng xóm xung quanh mẹ tôi đều biết, cho nên vừa nhìn là biết à.”

Đội trưởng đội công an nhận lấy ảnh chụp, nhìn người trong bức ảnh đen trắng, sau đó để cho người chung quanh nhìn thoáng qua xác nhận, mới nói với bà cụ trên mặt đất: “Các người tự mình rời đi hay cần chúng tôi giúp? Đã từng tuổi này, vậy mà bắt nạt một đứa nhỏ, các người thật đúng là không biết xấu hổ. Nếu không muốn vào cục cảnh sát, lập tức đem công việc và tiền trợ cấp trả lại cho người ta, sau đó các người ở đâu về chỗ đấy, nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí.”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 3: Chương 3



Bà cụ vừa nghe vậy thì nóng nảy, vừa khóc vừa nói: “Đây là nhà của con trai tôi, dựa vào cái gì tôi không thể ở chứ, các người h.i.ế.p đáp người khác.”

Tần Sương nhìn bà cụ khóc lóc om sòm, bực bội nói: “Ba tôi không phải con ruột của bà, cái nhà này cũng không có liên quan tới bà, cho nên coi như là bà đã từng nuôi dưỡng ba tôi, trả đồ lại, tôi cũng sẽ không quá so đo, bằng không, với tuổi của bà vào trại giam chắc là không ra được đâu.”

Bà cụ nhìn khuôn mặt Tần Sương lạnh như băng, cũng biết nếu không đưa ra quyết định, sẽ phải vào cục cảnh sát.

Đành phải kéo con trai bên cạnh xuống, nhỏ giọng nói: “Đưa cho cô ta trước, sau đó giải quyết cô ta sau.”

Tần Kiến Vũ nghe được lời mẹ mình nói, đưa mắt nhìn tình huống chung quanh, đành phải đen mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chờ đó, bây giờ tôi đi lấy.”

Tần Sương thấy bọn họ coi như thức thời, nghĩ thầm tha bọn họ một mạng.

Dù sao cách lúc xuống nông thôn còn thời gian ba ngày, cô từ từ xử lý.

Mạng này cuối cùng vẫn là của nguyên chủ, cô cũng không thể cứ mặc kệ như vậy.

Mà hàng xóm xung quanh, nhìn thấy kết quả như vậy đều thầm mắng cả nhà Tần Kiến Vũ không bằng cầm thú.

Ngay cả một cô gái nhỏ cũng muốn ức h**p, thật sự là không biết xấu hổ.

Dù sao cái nhà đó, xem như một trận thành danh rồi.

Ngay cả chuyện nhà chồng tương lai của Tần Tuyết sau này cũng thành cả một vấn đề đấy.

Dù sao thông gia như quỷ hút m.á.u như thế, ai cũng không muốn dính vào.

Nhưng người chung quanh cũng sẽ không ngờ tới sau này Tần Sương cũng báo danh cho Tần Tuyết xuống nông thôn.

Dù sao chị em tốt, có phúc không cùng hưởng, có hoạ phải cùng chịu nha.

Nếu không thì, thật ngại quá, báo đáp lại lòng tốt của người nhà này ấy mà.

Tần Kiến Vũ cầm tài sản của nguyên chủ, không cam lòng đi ra.

Thấy công an nhìn ông ta đành nhẫn nhịn sự bực bội trong lòng lại, đưa đồ cho Tần Sương.

Dựa theo ký ức của nguyên chủ, sau khi kiểm tra một phen, Tần Sương mới mở miệng nói: “Tiền phiếu vừa đủ, giấy chứng nhận nhà cũng không sai, chỉ còn lại công việc chưa có bàn giao, có điều cũng không quan trọng, dù sao tôi còn chưa ký tên.”

Sau đó nhìn về phía công an nói tiếp: “Còn lại, phải phiền anh công an, ném những người xâm phạm gia cư bất hợp pháp này ra ngoài, dù sao tôi không có quan hệ gì với những người này. Đương nhiên, mấy ngày nay họ ăn đồ nhà tôi, tôi sẽ không so đo tính toán.” Dù sao trước khi đi, cô sẽ thu hồi cả vốn lẫn lãi.

Đội trưởng đội công an thấy cô gái dứt khoát như vậy, vung tay về phía sau, cấp dưới thấy thế muốn đi bắt người.

Tần Kiến Vũ thấy đối phương muốn tới thật, lập tức mở miệng nói: “Chúng tôi dọn đồ xong rồi đi, sẽ không làm phiền đồng chí công an nữa.” Nếu thật sự bị ép ra ngoài, bộ dáng cũng quá khó coi rồi.

Sau đó nhìn sang người vợ bên cạnh, ý bảo còn không mau đi lấy đồ?

...

Cuối cùng dưới cái nhìn của mọi người, Tần Sương rốt cục đuổi đi những cực phẩm này đi.

Ngay cả mấy người đàn ông bị đánh, cũng nhờ sự giúp đỡ của công an, xách cổ áo kéo ra ngoài.

Sau khi bà cụ được Tần Tuyết dìu ra khỏi sân, đã có ý định g.i.ế.c người trong lòng.

Nếu sớm biết sẽ như vậy, sẽ không để cho tiểu tiện nhân này xuống nông thôn, trực tiếp bán rồi đổi lễ hỏi, sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Chỉ tiếc, hiện tại nói cái gì cũng đã muộn.

Mà hàng xóm xung quanh thấy mọi chuyện đã giải quyết xong thì rời khỏi hiện trường ăn dưa.

Chỉ có Tần Sương, nhìn bóng lưng mấy người rời đi, nghĩ đến bước kế tiếp.

Đội trưởng đội công an cũng thấy mọi chuyện được giải quyết ổn thõa, nói với Tần Sương: “Đồng chí Tần, nếu ở đây không còn việc gì, vậy chúng tôi về trước, nếu có khó khăn, nhớ đi tìm tôi, tôi họ Triệu, tên là Triệu Vũ.”

“Được rồi anh Triệu, phiền các anh đi một chuyến rồi.”

“Không sao, vì nhân dân phục vụ.”

Chờ Tần Sương cuối cùng cũng tiễn đồng chí công an xong xuôi, về đến nhà, lập tức đóng sầm cửa sân lại.

Đáng thương là bốn bức tường xung quanh, đã bị đập thành mấy cái hố.

Nhưng rất nhanh thôi cô sẽ rời khỏi nơi này, không thèm để ý đến những thứ này nữa.

Sau đó trở lại phòng, đem tất cả đồ vật đáng giá trong phòng, thu tất cả vào không gian.

Đặc biệt là radio và máy may.

Những thứ này, hiện nay là đồ tốt có tiền mà không có phiếu cũng không thể mua được.

Dù có bán, cũng sẽ không bán rẻ cho người khác.

Còn có số tiền đã đòi lại và tiền gửi ngân hàng lúc trước, cẩn thận đếm một chút được 2000 đồng, cộng thêm 100 đồng vốn ban đầu.

Cho dù xuống nông thôn, cô cũng coi như là phú bà trong phú bà.

Sau đó nhìn xuống lịch trên tường.

Đang hiển thị: Ngày 5 tháng 8 năm 1974.

Xem ra, cô phải đợi đến 80 năm mới có thể triển khai kế hoạch lớn.

“Ục ục ục.”

Nghe bụng kêu gào, Tần Sương mới nhớ tới đã lâu rồi mình chưa ăn cơm.

Cô xoay người ra khỏi nhà chính, đi tới phòng bếp.

Nhìn số lượng lương thực không nhiều lắm thì biết chúng đều bị đám chó kia ăn.

Đương nhiên quan trọng nhất là, cô là một sát thủ nhà bếp, để cho cô nấu cơm hay là g.i.ế.c cô luôn đi.

Vừa định đi nhà hàng quốc doanh ăn một bữa, mới nhớ tới mình có một cửa hàng bách hóa còn chưa lướt xem.

Sau đó cô đi vào phòng ngủ, khóa cửa phòng lại.

Nằm ở trên giường, nhắm mắt xem sơ qua.

Khi nhìn vật phẩm bên trong, khi thấy toàn bộ đều là một hào, Tần Sương cười đến muốn đau dạ dày.

Nếu không là tận mắt chứng kiến, cô còn cho là mình chưa tỉnh ngủ.

Sau đó dựa theo gợi ý bên trên, nạp một tờ nhân dân tệ cho cửa hàng bách hóa liền bắt đầu mua mua mua đủ thứ.

Dù sao cô cũng có không gian, mua nhiều vẫn không sao.

Lúc cô ăn vừa bún ốc thối hoắc, vừa uống nước có gas, mới cảm khái nói: Lần này xuyên qua thật tuyệt vời!

Sau đó, một tiếng nấc cụt vang lên, Tần Sương vuốt cái bụng ăn no, mới nằm bất động trên giường.

Nghĩ đến mình bây giờ mới 18 tuổi, so với kiếp trước nhỏ hơn tròn 10 tuổi, thật sự là được lãi rồi.

Hơn nữa chẳng những trẻ tuổi xinh đẹp mà quan trọng nhất là cô trắng hơn so với kiếp trước rất nhiều.

Dù sao kiếp trước vì sinh tồn, cô thường xuyên đội mưa đội gió, rèn luyện bản thân trong mưa.

Trước khi chết, cô vẫn nhớ rõ vết bai thật dày trên tay mình.

Nếu không là bởi vì ba cô không chịu làm người, cô cũng sẽ không ép mình phải học nhiều kỹ năng giữ mạng như vậy.

Kết quả, cô đã bảo toàn tính mạng.

Nhưng người ba độc thân yêu thương cô kia, đã không còn nữa.

Cuối cùng, cô vì báo thù cho ba, trong cơn tức giận cũng nổ tung bản thân.

Vốn định sau khi c.h.ế.t đi địa phủ tìm ba đoàn tụ.

Kết quả, Diêm Vương không nhận cô, vậy mà không nhận cô!!!

Thì… Mẹ nó cô muốn g.i.ế.c c.h.ế.t Diêm Vương, tự mình làm luôn cho rồi!

Cũng không biết cô tới nơi này, ba có thể cũng tới đây hay không.

Dù sao cô chưa tận hiếu cho ba, quả thực có chút tiếc nuối.

Cùng lúc đó, trong rừng sâu núi thẳm ở nước ngoài, Tần Phong hung hăng hắt xì một cái.

...

Lại nói, lúc này Tần Kiến Vũ bị Tần Sương đuổi ra khỏi nhà, dẫn theo một nhà già trẻ bé lớn về tới trước khu tập thể.

Nếu không phải lúc trước để mắt tới, đoán chừng lúc này thật sự phải lưu lạc đầu đường xó chợ.

Nhất là bà cụ, ở quen nhà lớn rồi, lại nhìn căn phòng nhỏ hẹp này, nhìn thế nào cũng không thoải mái.

Tần Tuyết thì càng khỏi phải nói tới.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 4: Chương 4



Dù sao hôm nay, nhà bọn họ xem như đã nổi tiếng rồi.

Tần Kiến Vũ không để ý đến người trong nhà, xoay người đi ra ngoài tìm con trai giải quyết mọi chuyện.

Dù sao ăn thiệt thòi lớn như vậy, nếu một cái rắm cũng không thả được, thì đó không phải là ông ta.

Chỉ có mẹ Tần Tuyết, thành thật thu dọn phòng ốc.

Lúc con trai lớn của Tần Kiến Vũ biết được, vẻ mặt cũng u ám.

Con vịt tới tay bay mất, nghĩ kiểu gì cũng thấy khó chịu.

Cuối cùng, anh ta khẽ nói một kế hoạch vào tai ba mình.

Tần Kiến Vũ mới mỉm cười trở về nhà.

Nghĩ mà xem, tiểu tiện nhân, chỉ để cho mày kiêu ngạo thêm hai ngày nữa thôi.

Sau khi Tần Sương nghỉ ngơi một ngày, thân thể rốt cục cũng thoải mái hơn nhiều.

Nhớ đến chuyện còn chưa chuẩn bị đồ dùng xuống nông thôn, lập tức rời giường rửa mặt, chuẩn bị ra ngoài mua một ít về.

Tuy rằng trong cửa hàng bách hóa cái gì cũng có.

Nhưng có một số thứ, vẫn cần quang minh chính đại thì tốt hơn.

Quan trọng nhất là hôm nay cô ấy sẽ cắt tóc.

Cô không thích tóc dài.

Tuy rằng cô có khuôn mặt mỹ nhân lạnh lùng, nhưng cả ngày chải hai b.í.m tóc, quả thực làm cho cả người cô không được tự nhiên.

Cô vẫn thích mái tóc ngắn gọn gàng sạch sẽ.

Không nói trai hay gái, lúc gội dầu còn có thể tiết kiệm được không ít dầu gội.

Nhất là sau khi xuống nông thôn, không có điều kiện như trong thành phố, cái nào thuận tiện thì làm như thế đó.

Tiếp theo, ăn xong bữa sáng mua ở cửa hàng bách hóa.

Khóa cửa chính lại, cầm một cái túi, đi ra ngoài.

Dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, cô rất nhanh đã tìm được hợp tác xã cung tiêu ở đây.

Nhìn bên trong tràn ngập đồ dùng và đồ ăn đặc sắc của niên đại này, đúng là có một chút không quen thuộc.

Nhất là váy đỏ phối với váy xanh, thấy thế nào cũng thấy cay mắt.

Nhân viên bán hàng thấy cô nhìn nửa ngày, cũng không nói muốn mua cái gì, giọng điệu bỗng chốc khó chịu nói: “Cô gái nhỏ, em có mua hay không, không mua thì đi ra ngoài, đừng đứng ở chỗ này cản trở những người khác mua đồ.”

Tần Sương nghe xong, vẻ mặt phức tạp nhìn đối phương, sau đó quay đầu lại.

Nói với một nhân viên bán hàng khác phía sau: “Chị, giúp em lấy một chiếc chăn bông, 10 đôi bao tay cao su, hai đôi giày cao su, một cân đường đỏ, một cân đại bạch thỏ*, một cân đường hoa quả, hai hộp cơm, một cân bánh trứng, giúp em lấy thêm hai bộ quần áo tối màu, em muốn xuống nông thôn xây dựng tổ quốc.”

*Tên một loại kẹo sữa.

Vương Lan Lan nghe thấy cô gái nhỏ gọi mình là chị, hơn nữa cần nhiều đồ vật như vậy, mặt mày tức khắc hớn hở nói: “Còn cần cái gì khác nữa không?”

Tần Sương nghĩ nghĩ, nói tiếp: “Giúp em lấy thêm hai túi sữa lúa mạch, cảm ơn.”

Nhân viên bán hàng vừa mới châm chọc cô, thấy cô mua nhiều đồ như vậy, ngay lập tức giận dữ đến tái mặt.

Nếu không phải bởi vì cậu của Vương Lan Lan là chủ nhiệm, cô ta thật sự rất muốn đoạt lại đơn hàng này.

Cuối cùng hừ một tiếng rồi cùng người khác nói chuyện phiếm.

Vương Lan Lan thấy vậy, cười nói với Tần Sương: “Cô bé, em đừng để ý đến cô ta, dạo này cô ta thất tình, tính tình không tốt lắm.”

Tần Sương nghe xong, nghĩ thầm mình vốn dĩ cũng không để trong lòng.

Dù sao loại người này, cô đã gặp nhiều rồi, nếu đều muốn so đo một phen, đã sớm tự mình khiến bản thân tức c.h.ế.t trước.

Sau đó cười nói: “Chị à, không có việc gì, em hiểu.”

Vương Lan Lan nhìn cô gái xinh đẹp, càng ngắm càng thích, chờ sau khi gói kĩ đồ vật xong xuôi, mới nhỏ giọng nói với cô: “Chỗ của chị có một số hàng bị lỗi không cần phiếu, em có cần không?”

Tần Sương nghe thế, lại còn có thể gặp được chuyện tốt như vậy sao.

Nhanh chóng gật đầu: “Cần.”

“Vậy em đi cùng chị.”

Tần Sương đi theo Vương Lan Lan đến sân sau, nhìn một đống đồ dùng, nghĩ thầm hàng bị lỗi nhiều như vậy à?

“Em xem cần cái gì, chị đều để giá rẻ cho em một chút, rất nhiều đồng chí xuống nông thôn mua những thứ này.”

Tần Sương đi qua, chọn một ít đồ có thể dùng.

Nhân tiện còn mua một cái nồi và hai miếng vải.

Dù sao, sau khi xuống nông thôn, có thể sẽ cần.

Sau đó chỉ vào đống đồ đã chọn ra nói: “Vậy thôi, phiền chị giúp em tính tiền.”

Vương Lan Lan thấy cô mua nhiều như vậy.

Vui vẻ đi đóng gói cho cô.

Cô ấy thích nhất là người như vậy, mua đồ thoải mái, không mặc cả.

Khi Tần Sương rời khỏi hợp tác xã cung tiêu, trong tay cũng có thêm một bao tải.

Cũng may hiện tại cơ thể cô có sức, nếu không với cơ thể nhỏ bé của nguyên chủ. Thật sự nếu xuống nông thôn thì hơi quá sức, không biết có thể sống đến khi trở về thành phố không nữa.

Cô khiêng bao tải, coi thường ánh mắt của những người khác, đường đường chính chính đi về nhà.

Hàng xóm thấy cô mua nhiều đồ như vậy, nghĩ thầm trong tay có tiền thật là tốt.

Nếu là con gái của bà, nhất định phải mắng c.h.ế.t tên phá của này.

Đương nhiên đó là Tần Sương cố ý để cho bọn họ thấy.

Về đến nhà, cất đồ đạc vào không gian, nghỉ ngơi một lát thì đi tìm tiệm hớt tóc để cắt tóc.

Chỗ bọn họ cắt tóc chỉ có hai tiệm.

Ông chú trung niên thấy cô muốn cắt tóc, trực tiếp hỏi: “Muốn cắt ngắn bao nhiêu?”

Tần Sương nhìn mình trong gương, lạnh nhạt nói: “Tóc ngắn ngang tai, tóc mái qua lông mày là được.”

Thợ cắt tóc thấy cô muốn cắt tóc ngắn như vậy không chắc ăn hỏi: “Cô đã nghĩ kỹ chưa? Nếu cắt, sẽ rất lâu dài, nhóc con là một cô gái đó.”

“Chắc chắn, cái cũ không đi cái mới không đến.”

Thợ cắt tóc thấy cô không do dự, cầm kéo bắt đầu cắt.

Từng sợi tóc dài rơi xuống, Tần Sương không chút đau lòng.

Con gái thời này, đa số đều là tóc dài tết thành bím.

Cô cũng không thích kiểu dáng như vậy.

Cảm giác như một cô gái quê.

Cô không muốn!

Sau đó trong gương không ngừng thay đổi, rất nhanh một mái tóc ngắn phóng khoáng đã ra lò.

Thợ cắt tóc rất hài lòng với kiệt tác của mình, vừa cười vừa nói: “Khuôn mặt tươi cười này của cô, tóc ngắn rất hợp với cô đó, đoán chừng mấy cô gái nhỏ gặp nhau, một đám đều sẽ bị cô mê hoặc.”

Tần Sương nhìn kiểu tóc mới của mình, cũng cười nói: “Cám ơn chú đã khích lệ, bao nhiêu tiền?”

“Năm hào. Có muốn lấy chỗ tóc này không?”

Tần Sương lấy ra 5 hào, nhìn mái tóc dài trên mặt đất nói: “Không cần, cám ơn.”

Sau đó xoay người rời khỏi nơi này.

Thợ cắt tóc nhìn bóng lưng đối phương rời đi, nghĩ thầm cô gái nhỏ bây giờ thật là ngầu, nói cắt tóc là cắt.

Nhưng Tần Sương cũng không thèm quan tâm.

Lúc này cô đang đi dạo quanh thị trấn.

Nơi này là nơi nguyên chủ lớn lên, khắp nơi đều là kỷ niệm.

Nghĩ đến việc lần này cô đi, về sau sẽ không trở lại nữa.

Đi tới đi lui, đi đến điểm thanh niên tri thức.

Nhớ rằng mình còn chưa xử lý xong trong nhà và công việc, cô suy nghĩ một chút rồi đi vào.

Sau đó cô bắt gặp một cô gái đang khóc sướt mướt.

“Mẹ, con không muốn đi xa như vậy, mẹ không thể kiếm cho con một công việc sao? Hoặc là đổi người gần một chút cũng tốt, có phải mẹ không yêu con nữa không?”

Người phụ nữ nhìn cô con gái dịu dàng mềm mại, trong lòng cũng không nỡ.

Nhưng công việc bây giờ đều là một củ cải một cái hố, nào có người sẽ dễ dàng buông bỏ với công việc trong tay mình.

Người đàn ông của bà ấy chịu áp lực từ trên đè xuống, nếu không báo danh xuống nông thôn và tìm một công việc, sẽ không tiện giải thích với cấp trên.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 5: Chương 5



Lúc này Tần Sương đột nhiên nói: “Mọi người báo danh chưa?”

Người phụ nữ thấy cô cũng là một cô gái, nói: “Đang chuẩn bị báo danh, ở đây không phải không có nơi nào gần đây à.”

Tần Sương nghe vậy, không báo danh là tốt rồi.

Sau đó, cô nói với người phụ nữ: “Cháu sẽ bán công việc của mình, dì có muốn nó không? Kế toán xưởng thực phẩm.”

Người phụ nữ nghe xong, đôi mắt lập tức sáng lên, sau đó kéo cô gái lên, nói: “Kiều Kiều, bạn học con nói bà nội con tới, chúng ta về nhà trước, lát nữa lại đến, đúng lúc con cũng chưa nghĩ xong sẽ đi đâu mà.”

Kiều Kiều thấy mẹ mình đột nhiên nói như vậy, cũng không biết trong hồ lô bán thuốc gì*.

*Thường được sử dụng để diễn tả rằng một người không biết người kia đang nghĩ gì trong đầu.

Nhưng nhìn cô gái bên cạnh một cái, cũng không có nhiều lời.

Nơi này nhiều người, cô ấy vẫn nên câm miệng lại thì tốt hơn.

Dù sao mẹ cô ấy cũng sẽ không hại cô ấy.

Chờ sau khi ba người đi khỏi điểm thanh niên tri thức.

Mẹ của Lý Kiều Kiều vội vã hỏi: “Đứa nhỏ, công việc cháu vừa nói, thật sự muốn bán sao?”

“Vâng, dì. Cháu đã đăng ký xuống nông thôn, cho nên giữ lại công việc này cũng không có tác dụng gì.”

Lý Kiều Kiều nhìn đối phương, tò mò hỏi: “Cô đã có công việc, tại sao còn muốn xuống nông thôn?”

Tần Sương xấu hổ nói: “Đây là mẹ cháu để lại cho tôi, nhưng sau khi ba mẹ tôi đã qua đời, luôn luôn có người nhằm vào tôi, cho nên tôi muốn rời xa cái nơi thị phi này, bán công việc đi, cho dù đến nông thôn, cũng có thể sống khá hơn một chút.”

Mẹ của Lý Kiều Kiều vừa nghe vậy, lập tức nói: “Cháu đã nghĩ kỹ, dì cũng không lừa gạt cháu, công việc này của cháu, bên ngoài ít nhất phải bán khoảng 1600. Dì cho con 1500, sau đó lại cho con thêm một ít phiếu, con xem thử được không?”

Tần Sương nghĩ thầm, quá tốt, vừa hay cô không thiếu tiền, thiếu phiếu nha.

Thời đại này, mua cái gì cũng cần phiếu, thật sự là muốn phiền c.h.ế.t cô.

“Dì à, giao tiền rồi, hiện tại có thể đi qua đó bàn giao luôn, con sợ người thân bên kia sẽ đánh chủ ý lên công việc này, cho nên…”

“Có thể, đi ngay bây giờ, dì về nhà lấy tiền.” Sau đó nói với Kiều Kiều: “Con ở đây chờ mẹ, đúng lúc trò chuyện với cô ấy một lát.”

“Con biết rồi, mẹ.”

Lý Kiều Kiều thấy mẹ sốt ruột như vậy, trong lòng cũng biết chuyện công việc này, càng nhanh chứng thực càng tốt, để tránh đêm dài lắm mộng.

Mà hai người đứng tại chỗ, ai cũng không nói gì.

Một người tính tình lạnh lùng, không thích nói chuyện phiếm.

Một người ngại nói chuyện.

Cứ như vậy, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, cũng không nói lời nào.

Mãi đến khi mẹ của Lý Kiều Kiều trở về, không khí lạnh như băng này mới kết thúc .

“Cô bé, đây là tiền, con đếm một chút, nếu không có vấn đề, chúng ta đi ngay bây giờ.”

Tần Sương nhận tiền, xác nhận số lượng, bỏ vào trong ba lô.

Sau đó nói: “Đi thôi.”

Sau đó Tần Sương dẫn người trực tiếp đến xưởng làm thủ tục bàn giao.

Khi hai bên đều ký tên, công việc này mới xem như đổi chủ.

Chờ sau khi ba người đi ra, Tần Sương hỏi tiếp: “Dì ơi, dì có biết nhà ai muốn mua nhà không?”

“Bán nhà? Cháu chắc chứ?”

“Đúng vậy, còn hai ngày nữa, cháu phải đi, cho nên giá cả cháu có thể để rẻ hơn một chút.”

“Như vậy đi, dì trở về hỏi một chút xem, dì tên là Từ Tuệ, nếu có người mua, dì sẽ kêu Kiều Kiều đi tìm cháu, nhà của cháu ở đâu?”

“Đường Dương Liễu, dãy 3 số 15.”

Từ Tuệ suy nghĩ vị trí, nói: “Đã biết, vậy hôm nay cứ như vậy trước, chúng ta về, vả lại cám ơn công việc của cháu.”

“Đừng khách sáo, là chuyện hai bên cùng có lợi, tạm biệt!”

Từ Tuệ nhìn cảnh Tần Sương đi xa, nghĩ thầm đây là một đứa trẻ đáng thương.

Nếu đổi lại là Kiều kiều của bà ấy, phỏng chừng sẽ không giống con gái nhà người ta phóng khoáng như vậy, sạch sẽ nhanh gọn như vậy.

Khi Tần Sương về đến nhà, kiểm kê toàn bộ gia sản trong không gian.

Nhìn xem còn thiếu thứ gì không, nếu còn chưa đủ, cũng chỉ có thể đi chợ đen mua.

Nghĩ đến chuyện một mình cô đi phương Nam, đến Đông Bắc xa như vậy, cũng không biết có thể c.h.ế.t cóng người hay không nữa.

Cuối cùng cô ăn xong cơm tối, nằm ở trên giường, không bao lâu liền ngủ thiếp đi.

...

12 giờ sáng, đêm khuya.

Tần Sương đột nhiên mở mắt.

Đứng dậy nhìn về phía một cái ống trúc trên cửa sổ, bỗng nở nụ cười.

Đây là chờ không kịp rồi sao?

Từ trong hệ thống nhanh chóng mua một viên giải dược uống vào, nằm xuống.

Cô ngược lại muốn nhìn xem, ai to gan như vậy.

Vài phút sau cửa phòng mới được mở ra.

Tần Việt mang theo đám bạn xấu, cẩn thận đi tới, thấy người chưa tỉnh, mới yên tâm nói: “Hai người các ngươi nhanh khiêng người đi, qua bên kia chờ.”

“Người anh em, chúng ta làm như này làm chi? Buôn người có thể phạm pháp đó.”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 6: Chương 6



Tần Việt bực bội nói: “Các cậu không nói thì ai biết, chờ nhận tiền, chúng ta đi uống rượu, đừng tưởng rằng tôi không biết, cậu và quả phụ nhà người ta có một chân.”

“Được...được rồi.”

Sau đó nhìn về phía người phụ nữ trên giường, lẩm bẩm nói: “Em gái, xin lỗi, muốn trách em thì trách anh họ em đi.” Sau đó sẽ đưa tay bắt người.

Kết quả nghênh đón anh ta, là một nắm đ.ấ.m hung mãnh.

“Rầm!”

“Bang bang bang~!”

“Ngao…”

Ban đêm yên tĩnh, đột nhiên xuất hiện tiếng gào thét, đánh thức hàng xóm chung quanh.

“Nhà ai g.i.ế.c heo? Đêm hôm khuya khoắt hù c.h.ế.t người.”

“Không phải là kẻ trộm vào nhà ai chứ?”

Hàng xóm giật mình tỉnh giấc, nhao nhao đứng dậy kiểm tra.

Thẳng đến Tần Sương hô: “Người đâu đến đây, có kẻ đột nhập cướp bóc!”

Hàng xóm xung quanh vừa nghe là biết ngay nhà của cô nhóc Tần Sương, lập tức lấy đèn pin trong nhà ra, đi ra ngoài.

Mà giờ phút này ba người đàn ông vào nhà đều bị đánh cho mặt mũi bầm dập.

Nhìn nữ sát thần Tần Sương, trong nháy mắt thầm nghĩ xong đời rồi.

Sắp ăn cơm miễn phí một ngày ba bữa.

Chỉ có vẻ mặt Tần Việt âm u.

Anh ta không ngờ cô nhóc này đánh nhau giỏi như vậy, còn miễn dịch với thuốc mê.

Sau khi Tần Sương dẫn người đi vào, nói: “Các chú thím, những người này đột nhập vào nhà cướp bóc không nói, còn muốn đem tôi đang mê mang bán cho bọn buôn người, vừa nhìn chính là tội phạm lành nghề, không chừng đã từng bán con nhà ai, các chú giúp cháu trông chừng bọn họ, cháu muốn đi báo công an.”

Hàng xóm vừa nghe, nhất thời tức giận không thôi.

Bọn họ ghét nhất là bọn súc sinh buôn người.

Sau đó một chú đứng ra nói: “Nhóc con, chú giúp con đi báo án, về nhanh thôi.”

Không đợi Tần Sương nói không cần, người đã đi ra ngoài.

Trương Cường bên cạnh Tần Việt thấy lớn chuyện, vội vàng nói: “Chúng tôi đều bị Tần Việt sai khiến, bọn buôn người cũng là cậu ta tìm, cầu xin em gái tha cho bọn anh đi, bọn anh không dám nữa.”

Một người đàn ông khác thấy vậy, cũng mở miệng cầu xin tha thứ nói: “Chúng tôi đều bị Tần Việt bức ép, chúng tôi cũng không dám nữa, chúng tôi trên có mẹ già, cầu em gái thả chúng tôi một lần đi!”

Tần Việt thấy anh em khai ra như vậy, lập tức nổi lên ý định g.i.ế.c người.

Nhất là khi nhìn về phía Tần Sương, âm hiểm nói: “Tôi là anh họ cô, mau thả chúng tôi rời đi, nếu không cha tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”

Hàng xóm thấy thế, có người nhìn ngứa mắt nói: “Nhóc con, đừng mềm lòng, loại người này buông tha bọn họ, chính là tai họa, không chừng sau lưng còn làm không ít chuyện xấu.”

“Đúng đúng đúng, loại người này cho dù thả, cũng sẽ không nhận ra tấm lòng của con.”

“Còn không phải sao, đòi ép c.h.ế.t người ta, nếu buông tha bọn họ như thế, sau này nhất định sẽ càng thêm kiêu ngạo.”

Tần Sương nghe hàng xóm khuyên bảo, nói thẳng: “Mọi người yên tâm, cháu không có quan hệ huyết thống với bọn họ, có thân thích như vậy, cháu cảm thấy ghê tởm.”

“Tần Sương, tôi muốn g.i.ế.c c.h.ế.t cô.”

Tần Việt dứt lời, lập tức nhào về phía Tần Sương, kết quả bị một cước đá bay ra ngoài.

Theo tiếng con d.a.o rơi xuống, hàng xóm xung quanh đều mang vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Ai cũng không ngờ anh ta lại có hung khí.

Đây là thật sự muốn g.i.ế.c cô nhóc Tần Sương, quá ác độc.

Có một giọng nói cất lên hỏi: “Tội phạm đâu?”

Mọi người mới nhìn thấy công an đến.

“Hơn nửa đêm, tình huống ở đây là thế nào?”

Tần Sương thấy là đội trưởng Triệu Vũ lúc trước, lúc này mới đi ra nói: “Anh Triệu, là tôi sai người báo án, nhà chúng tôi nửa đêm có cướp vào, chẳng những muốn dùng khói mê đem tôi mê man đi bán, còn muốn g.i.ế.c tôi.”

“Hàng xóm của tôi đều có thể làm chứng cho tôi!”

Triệu Vũ nhìn ba người đàn ông trong phòng, vẻ mặt giận dữ uất hận nói: “Người tốt không làm, nhất định phải làm cầm thú.”

“Người đâu, mang bọn họ về cục.”

Tần Việt thấy câu chuyện không còn đường cứu vãn, cũng tức tối rống giận: “Đây là chuyện nhà của tôi, các người dựa vào cái gì bắt tôi? Chỉ là món hàng phải bù thêm tiền thôi*, dựa vào cái gì sống tốt hơn tôi.”

*Chỉ người con gái lấy chồng; cha mẹ phải cho thêm tiền làm của hồi môn (tục lệ ngày xưa).

“Ngoan cố, mang về đi.”

Buổi tối Triệu Vũ đang ngủ say, đột nhiên bị người ta đánh thức, vốn là một bụng tức giận không có chỗ xả.

Hơn nửa đêm không ngủ, nhất định phải trộm gà trộm chó.

Buôn người, g.i.ế.c người...

Thật sự là không muốn sống nữa, tìm c.h.ế.t đây mà.

Tần Sương thấy người bị mang đi, lúc này mới nói tiếp: “Vừa rồi bọn họ nói, người mua còn đang chờ, cho nên tôi cho rằng anh Triệu tốt nhất lập tức hỏi ra những người kia ở đâu, nói không chừng còn có thể phá hủy một cái ổ tội phạm .”

Triệu Vũ nghe vậy, nghĩ nghĩ quả thật là như thế.

Sau đó nói: “Cô đã không sao, vậy chúng tôi rút lui trước, tạm biệt.”

“Được, tạm biệt.”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 7: Chương 7



Tần Sương tiễn công an, mới xoay người nói với hàng xóm bên cạnh: “Đêm hôm khuya khoắt, quấy rầy các chú dì, thật sự là ngại quá, ngày mai cháu lại cảm ơn, tất cả mọi người trở về nghỉ ngơi đi.”

“Không sao, đều là hàng xóm, chỉ cần cháu không sao là tốt rồi.”

“Đúng đúng đúng, không sao đâu.”

“Nhóc con khóa kỹ cửa rồi, nếu có việc gì thì hô to, chúng ta đều nghe thấy.”

Tần Sương cảm nhận được sự quan tâm của hàng xóm, cười nói: “Con biết rồi, các dì chú ngủ ngon.”

“Được, ngủ ngon.”

Sau khi tiễn hàng xóm đi, Tần Sương không ngủ nữa.

Nghĩ đến Tần Việt bên này xảy ra chuyện, trời sáng người nhà bên kia nhất định sẽ đến quậy.

Sau đó xem cửa hàng bách hóa, nghĩ rằng trước khi đi phải tặng món quà lớn gì đó cho bọn họ.

Dù sao cả nhà đó cũng không phải hạng tốt đẹp gì.

Cho đến khi nhìn thấy một cửa hàng bán thuốc, mắt mới sáng bừng lên.

[Cười điên khùng]

[Ngốc như heo]

[Không kiểm soát được bàng quang]

...

Nhìn từng chuỗi tên thuốc kỳ lạ thì biết không phải là thuốc đứng đắn gì.

Chẳng qua đối với cô mà nói, cô là đang muốn thứ không đứng đắn này đó.

Nếu không phải g.i.ế.c người là phạm pháp, thật muốn mua khẩu s.ú.n.g lục, thưởng bọn họ mỗi người một viên đậu phộng cho xong việc.

Cuối cùng sau khi mua một đống thuốc, mới nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Mà lúc này Triệu Vũ, dưới sự thẩm vấn nhanh, suốt đêm dẫn người, tóm được một ổ buôn người.

Còn giải cứu hơn 30 cô gái và trẻ em.

Chuyện này rất lớn, cũng kinh động cục trưởng cục công an đang ngủ.

Đương nhiên chuyện xảy ra bên kia, Tần Sương cũng không biết.

Tần Việt tên bệnh thần kinh này, từ sau khi bị đưa vào, vẫn điên cuồng chửi rủa Tần Sương, lời khó nghe gì cũng mắng hết một lượt.

Mãi đến cuối cùng mắng chửi mệt mỏi, mới tựa vào góc tường ngủ.

Sáng sớm hôm sau, công an dẫn người đến tòa nhà chung cư nhà Tần Việt.

Thấy nhiều công an tới cửa như vậy, Tần Kiến Vũ cũng ngây ngẩn cả người.

Cho đến khi từ trong miệng đối phương biết được, con trai phạm pháp, kêu bọn họ phối hợp điều tra, mới biết xong đời rồi.

Trong nháy mắt, chuyện của Tần gia, đã bị toàn bộ người trong khu tập thể biết.

Nhất là lãnh đạo Tần Kiến Vũ biết được việc này, trực tiếp đuổi việc ông ta.

Tần Tuyết nhìn từng đợt sóng trong nhà chưa yên lại nổi lên đợt sóng khác, biết nhà cô ta đã tan nát rồi.

Khóc sướt mướt cũng không dám ra ngoài.

Sợ hàng xóm chỉ trỏ, khiến cho cô ta không còn mặt mũi gặp người.

Bà cụ thì nghĩ rằng tất cả mọi chuyện đều do Tần Sương, mới tức giận một chút đã trúng gió, ngã xuống đất không dậy nổi.

Trong nhà hỗn loạn, Tần Kiến Vũ lại lần nữa sinh ra ý định g.i.ế.c người.

Chỉ tiếc, Tần Sương ngày hôm sau đã nhanh chóng bán hết nhà, cầm thư giới thiệu rồi chuồn mất.

Đương nhiên đối với hàng xóm đã giúp đỡ mình, cô tặng nửa cân đường đỏ tỏ vẻ cảm ơn.

Cũng không phải cô sợ người nhà kia, chỉ là ngại phiền toái.

Sau đó một đêm trước khi đi, Tần Sương mặc một thân áo đen, mò tới nhà Tần Kiến Vũ, ngoại trừ Tần Tuyết không động đến, cô muốn để cô ta xuống nông thôn và bà cụ trúng gió ra, hai vợ chồng Tần Kiến Vũ đều bị cô đánh ngất xỉu, đút thuốc.

Sau đó xóa dấu vết và biến mất vào ban đêm.

Kết quả nửa đường trở về, đụng phải một người đàn ông cả người đầy máu.

Cô đưa tay thăm dò hơi thở, xác định người còn chưa chết.

Đành phải khiêng người lên, từ cửa sổ lầu 1 tiến vào khách sạn.

Đi vào phòng, ném người lên giường, từ trong hệ thống mua một cái đèn bàn năng lượng mặt trời chiếu sáng, mới thấy rõ diện mạo đối phương.

“Chậc chậc… Bộ dạng thật là đẹp, để tôi xem có cơ bụng hay không?”

Hành vi lưu manh này, đúng thật là không hề sốt ruột chữa trị cho đối phương mà.

Cho đến khi mùi m.á.u tươi k*ch th*ch cô, mới nhớ ra người này còn chưa băng bó.

“Haizz, anh nói coi nửa đêm không ngủ, đi ra ngoài gây sự thì thôi đi, kết quả thiếu chút nữa tự g.i.ế.c c.h.ế.t chính mình, gặp được tôi, coi như phần mộ tổ tiên bốc khói xanh*, chờ anh khỏe lại, nhớ rõ phải báo thù cho tôi, bằng không cứu không anh nữa.”

*Nó đề cập đến việc làm những dịp vui lớn hoặc trở thành một quan chức cấp cao. Nhưng nó cũng đầy mỉa mai và xúc phạm. Ở đây tạm hiểu gặp được nữ chính là may mắn của người bị thương.

Hoắc Đình Châu đang hôn mê, cái gì cũng không biết, mình bị người ta l*t s*ch ngay cả q**n l*t cũng không để lại cho anh.

Thật ra là Tần Sương ngại phiền, trực tiếp xé nát quần áo của anh.

Chờ sau khi giúp anh lấy ra viên đạn trên bụng và vai, mới lau sạch toàn bộ người, băng bó thành xác ướp.

Sau đó từ trong hệ thống mua một bộ quần áo rộng thùng thình ném qua một bên, chờ anh tỉnh lại thì tự mặc.

Sau khi cô bận rộn xong thì dựa vào ghế, lầm bầm nói: “Mệt c.h.ế.t bà đây, nếu không phải thấy anh lớn lên đẹp trai, thật sự là không muốn cứu anh, cũng may không làm cho tôi thất vọng, cơ bụng này đúng là có xúc cảm, ngay cả chim nhỏ cũng không nhỏ, hơi đáng tiếc, bà đây không có phúc hưởng.”

Tiếng r*n r* của cô, ngoại trừ bản thân cô, không ai được nghe.

Nhìn thời gian, còn ba tiếng nữa, sẽ lên đường đến nhà ga.

Sau đó nhắm mắt, ngủ một lát.

Cô ngủ không bao lâu, Hoắc Đình Châu mở hai mắt, mơ hồ nhìn liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh một cái rồi mê man lần nữa.

Khi đồng hồ báo thức trong không gian vang lên, Tần Sương trong nháy mắt tỉnh táo.

Nhìn người đàn ông trên giường, phát hiện sắc mặt anh ấy ửng hồng, mới biết anh phát sốt.

Ảo não vỗ trán, sao lại quên chuyện này chứ.

Sau đó lập tức nâng người dậy, đút thuốc hạ sốt, lại dùng khăn lông ướt hạ nhiệt cho anh ấy, mới thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ có thể sống sót hay không, phải dựa vào bản thân anh rồi.

Sau đó đặt cốc nước lên bàn cho anh, lại đặt mấy miếng bánh trứng và kẹo sữa, để lại vài viên thuốc tiêu viêm và thuốc hạ sốt, cầm lấy hành lý của mình, lên đường.

Đương nhiên lúc đi tới cửa, lại đóng tiền phòng cho hai ngày.

Cũng không thể để người còn chưa tỉnh táo, đã bị ném ra ngoài.

Khi đến nhà ga, bên trong đã có rất nhiều người tới tiễn người thân.

Cầm hai túi hành lý đơn giản, đứng ở một góc đại sảnh chờ đợi, chờ đoàn tàu đến.

...

Nửa giờ sau, một chiếc xe lửa màu xanh rốt cục vào trạm.

Nơi này của bọn họ không phải trạm khởi hành, dù sao cũng chỉ là một thành phố nhỏ phía dưới, không có đãi ngộ này.

Xe lửa vừa dừng, cô nhanh chóng tìm được xe và chỗ ngồi của mình, chen lên.

Vừa lên xe, vừa càu nhàu.

Thật sự là chen c.h.ế.t người, thiếu chút nữa chen mất giày.

Đương nhiên càng tức giận còn ở phía sau.

Nhìn chỗ ngồi của mình bị một bà lão nằm, kêu thế nào cũng không đứng lên.

Trong nháy mắt khiến cho Tần Sương vốn đang một bụng tức giận đã nổi giận thật rồi.

Nhìn người bị gọi không tỉnh dậy, Tần Sương cũng lười mở miệng, trực tiếp đưa tay xách người từ chỗ ngồi lên, ném xuống lối đi nhỏ.

Bà lão thấy giả vờ ngủ không có tác dụng, lập tức từ trên mặt đất đứng lên, chửi rủa nói: “Mày là cái đồ đê tiện, có biết cái gì gọi là kính già yêu trẻ, tao nằm một lát thì làm sao?”

Tần Sương lạnh lùng nhìn sang: “Bà còn bức ép tôi, tôi sẽ ném bà ra khỏi xe.”

Nhìn ánh mắt lạnh như băng của đối phương, bà lão nhất thời sợ hãi.

Lời muốn nói trong miệng, cũng nghẹn trở về.

Thật sự là ánh mắt của đối phương, quá mức dọa người.

Cuối cùng, cầm hành lý của mình, ảo não bỏ chạy.

Cái tốc độ này...
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 8: Chương 8



Một cô gái bên cạnh thấy Tần Sương lợi hại như vậy, ánh mắt đầy sao nói: “Cô thật giỏi, bà lão này nằm một đường, ai cũng không thể đánh thức, vẫn là cô lợi hại.”

Tần Sương nhìn cô gái bên cạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa, đôi mắt to, giống như búp bê.

Vừa nhìn là biết kiểu ở trong nhà tương đối được chiều chuộng, cũng không biết người như vậy tại sao cũng phải xuống nông thôn.

Hy vọng đến nông thôn, có thể chịu đựng được.

Sau đó lành lạnh nói: “Xin chào, Tần Sương.”

“Tần Sương là tên cô à?”

“Thật dễ nghe, tôi tên là Vu Viên Viên, 18 tuổi, rất vui được biết cô.”

Lý Tĩnh bên cạnh thấy Vu Viên Viên lên tiếng, trong nháy mắt có chút không vui nói: “Một cô gái bạo lực, có gì hâm mộ, bớt bớt đi.”

Nếu không phải là điều kiện nhà Vu Viên Viên tốt, cô ta cũng sẽ không để cho người nhà báo danh đi chung chỗ với cô ấy.

Suy cho cùng vẫn là một ngốc bạch ngọt, cô ta còn muốn xuống nông thôn vì muốn lừa một ít thứ tốt.

Trên xe lửa một ngày, đối phương cũng không để ý đến cô ta.

Dựa vào cái gì Tần Sương vừa lên, xe đã hấp dẫn lực chú ý của Vu Viên Viên.

Thật sự là tức c.h.ế.t cô ta.

Tần Sương nghe lời này thật chua, nhìn đối phương một cái rồi thu hồi ánh mắt.

Một khuôn mặt cay nghiệt, vừa nhìn cũng không phải là thứ tốt lành gì.

Đương nhiên đối với Vu Viên Viên, cô vẫn rất thích cô ấy.

Dù sao ai cũng thích cô gái đáng yêu.

Sau đó không để tâm lời Lý Tĩnh nói, nói với Vu Viên Viên: “Tôi đi huyện Phong, đại đội Cảnh Dương, cô thì sao?”

“Cô cũng đến đại đội Cảnh Dương sao? Tôi cũng vậy, thật là trùng hợp.”

“Đúng vậy, sau này chị sẽ che chở cho em.”

Vu Viên Viên nghe nói như thế, trong nháy mắt vui vẻ muốn bay lên.

Lập tức nói: “Tớ yêu cậu c.h.ế.t mất, sau này tớ nấu cơm cho cậu ăn, tớ có thể nấu cơm, cam đoan nuôi cậu trắng trẻo mập mạp.”

*Khúc này đổi xưng hô “Tớ - cậu” nha

“Được.”

Vừa lúc cô không biết nấu cơm, nếu thật sự để cô vào bếp, phỏng chừng ai cũng không thèm ăn.

Sau khi đến bên kia, vẫn phải nghĩ biện pháp đi ra ngoài ở thì tốt hơn.

Rốt cuộc, cô không quen sống chung với một nhóm người lạ.

Đến lúc đó lại bắt cóc bé đáng yêu đi, hoàn mỹ.

Sau đó lấy chocolate trong túi ra đưa cho cô ấy: “Mời cậu ăn.”

Vu Viên Viên nhìn chocolate nhập khẩu, ánh mắt trợn tròn.

Nghĩ thầm, đây không phải là chocolate cô ấy thương nhớ sao?

Wow, mình sẽ yêu cô ấy mất thôi.

“Sương Sương, tớ muốn lấy thân báo đáp được không? Sao cậu biết tớ thích cái này. Tớ nói cho cậu biết, tớ mua đã lâu không mua được cái này rồi, thật sự là quá khó mua, hu hu.”

Lý Tĩnh thấy Tần Sương ra tay hào phóng, bỗng càng thêm ghen tị.

Tại sao người có tiền đều muốn đi nông thôn, cô ta cũng muốn ăn nha.

Đương nhiên không riêng gì Lý Tĩnh ghen tị, những thanh niên tri thức khác xung quanh cũng hâm mộ không thôi.

Nhưng chỉ có Vu Viên Viên mới có phúc này, có thể ăn được.

“Cậu thích là tốt rồi, ăn đi!”

“Cảm ơn.”

Chờ sau khi xe lửa chậm rãi khởi động, Tần Sương lúc này mới nhắm mắt bắt đầu nghỉ ngơi.

Tối hôm qua cô không nghỉ ngơi tốt, lúc này buồn ngủ không chịu nổi.

Vu Viên Viên thấy cô mệt mỏi, dùng năm viên kẹo Đại Bạch Thỏ trong túi đổi chỗ ngồi với người bên cạnh cô, ngồi cùng một chỗ với Tần Sương.

Hơn nữa không có việc gì hai mắt liền muốn nhìn lén.

Nghĩ thầm chị gái nhỏ xinh đẹp như vậy, tại sao không phải là con trai vậy.

Nếu không cô có thể lấy cô ấy, thật tuyệt vời.

...

Mà lúc này Hoắc Đình Châu ở trong khách sạn, mở mắt ra, trong nháy mắt cảnh giác.

Nghĩ đến hình ảnh tối hôm qua, cũng nhanh chóng đỏ mặt.

Nghĩ thầm, làm sao có thể có cô gái to gan như vậy.

Chẳng lẽ không biết nam nữ khác biệt sao?

Nhưng nghĩ đến chuyện, người ta cứu mình, nhất thời cũng không dám càu nhàu.

Nhìn hoàn cảnh xa lạ, vừa muốn đứng dậy, mới phát hiện cả người không có khí lực, đau nhức khó chịu.

Nhưng nhìn vết thương toàn thân được băng bó, cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tối hôm qua anh bị người mai phục, cho rằng trốn không thoát một kiếp này, kết quả vận may anh tốt, thế mà hơn nửa đêm cũng có thể được người ta nhặt về nhà.

Nhìn đồ vật trên bàn, vươn tay cầm lấy ly nước uống vài ngụm.

Sau đó quan sát hoàn cảnh một chút, mới biết được nơi này là khách sạn.

Đương nhiên bộ quần áo nhuốm m.á.u tối hôm qua, cũng bị xé đầy đất chưa dọn dẹp.

Cũng may ví tiền và giấy tờ đều còn, ngay cả s.ú.n.g ngắn cũng không mất.

Nếu không muốn về nhà cũng là vấn đề.

Đương nhiên, hiện tại quan trọng nhất anh là muốn giải quyết một chút.

Chẳng qua v**t v* trong chăn, chim nhỏ thả rông, nhất thời răng lại ngứa ngáy.

Cô gái, cô được lắm, đừng để cho tôi nhìn thấy cô.

Cuối cùng Hoắc Đình Châu mặc quần áo đối phương để lại, rồi gian nan đi WC.

Nếu không đi sẽ đái dầm.

Đương nhiên chờ sau khi anh trở lại phòng ăn bánh ngọt cũng được để lại, lại đi ngủ tiếp.

Hiện tại anh chỉ có thể khôi phục một ít thể lực, mới có thể liên hệ chiến hữu tới đón mình.

Nhưng giấc ngủ này, ngủ cũng không an ổn, trong mơ luôn có cô gái đùa giỡn anh…

****

Bên này sau khi Tần Sương ngủ trên xe lửa một giấc, rốt cục mới thoải mái không ít.

Cũng không biết người đàn ông thối tối hôm qua thế nào.

Có điều chuyện có thể làm, cô đều làm hết sức rồi, có thể sống sót hay không, chỉ có thể xem vận mệnh.

Mùi thức ăn truyền đến, cô mới nhớ tới giờ cơm trưa.

Sau đó lấy hộp cơm đã chuẩn bị sẵn, chuẩn bị ăn.

Vu Viên Viên ăn bánh bao thịt kho tàu mẹ chuẩn bị, người xung quanh thèm ăn nước chảy ròng.

Nhưng khi hộp cơm của Tần Sương mở ra, bọn họ càng ghen tị hơn.

“Sương Sương, của cậu là thịt bò sao?”

“Ừ, thịt bò kho, cậu muốn ăn không?”

Vu Viên Viên nhìn miếng thịt kho tàu trong tay cô, sau đó cười nói: “Tớ trao đổi với cậu, không chiếm tiện nghi của cậu đâu.”

“Có thể, cậu vui là tốt rồi.”

Sau đó hai người trao đổi xong thức ăn trưa thì há to miệng ăn.

Hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của những người xung quanh.

Cho đến khi một tiếng ồn ào vang lên, mới phá vỡ sự yên tĩnh bên này.

“Tôi nói này, cô bị làm sao vậy, không có mắt sao? Cô làm rơi trứng gà của tôi rồi, mau bồi thường cho tôi, một hào đó.”

Mục Nghiệp Kiêu nhăn mày, sắc mặt khó coi nói: “Cô cho tôi mù phải không? Rõ ràng là chính cô không bắt được, tôi vừa mới đi ngang qua, cô đã nói là tôi đụng, tôi nếu có thể cách không khí đụng cô, tôi đây thật đúng là trâu bò.”

“Phốc~!”

Người xung quanh, trong nháy mắt cười ha ha.

Ngay cả Tần Sương nghe nói như thế, cũng hiếm khi được nở nụ cười.

Nghĩ thầm người này thật là thú vị.

Rõ ràng là một cô gái, không nghĩ tới miệng lại dám liều mạng với cô ta.

“Tôi mặc kệ, là đụng phải, cô đền trứng gà cho tôi.”

Nhìn người phụ nữ khóc lóc om sòm, Mục Nghiệp Kiêu trực tiếp xoay người rời đi.

“Cô đứng lại, cô không được đi.”

“Tôi đi tìm trưởng tàu, thanh niên tri thức chúng tôi xuống nông thôn xây dựng tổ quốc, không thể tùy tiện bị người ta oan uổng.”

“Cô…”

“Tôi nhìn lầm rồi, không phải cô đụng trúng đâu.” Mấy cô nhóc bây giờ thật sự không dễ lừa.

Nghĩ tới làm lớn chuyện, cô ta không có chỗ tốt gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Nghĩ thầm, thật sự là xui xẻo!
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 9: Chương 9



Buổi chiều sau khi Tần Sương đi.

Người của văn phòng thanh niên tri thức tới cửa thông báo cho Tần Tuyết ngày mốt đi Tây Bắc xuống nông thôn.

Khi biết được phải xuống nông thôn, Tần Tuyết cả người đều bối rối.

Cô rõ ràng không có báo danh, tại sao có thể xuống nông thôn.

Nhưng nhìn thư thông báo và trợ cấp trong tay, còn có cái gì không rõ, vừa nhìn là biết kiệt tác của Tần Sương.

Nhưng nghĩ đến chuyện xảy ra gần đây trong nhà, nghĩ đi cũng tốt.

Cái nhà này đã không ở nổi nữa.

Có một người anh trai g.i.ế.c người, hiện tại cô ta muốn lập gia đình cũng không gả đi được.

Nhất là bà nội bị liệt còn phải hầu hạ ngày đêm, càng nghĩ lại càng cảm thấy xuống nông thôn cũng được.

Ít nhất rời khỏi cái nhà này sẽ không ai biết thân thế của cô ta

Đến lúc đó bằng vào mỹ mạo của mình, cô ta cũng không tin tìm không thấy người có tiền.

Chỉ là nghĩ thôi thì đẹp, hiện thực lại tàn khốc.

Sau khi cô ta đến Tây Bắc mới biết cái gì gọi là nghèo.

Mở miệng nói nhiều hơn hai câu cũng có thể bị nhét cát vào trong miệng.

Hơn nữa có tiền cũng không mua được đồ.

Đương nhiên sau khi cô ta đi rồi, ba mẹ cô ta cũng nháo nhào xảy ra chuyện.

Dù sao nhà này đều bị Tần Sương chỉnh rất thảm, coi như là báo thù cho nguyên chủ.

...

Sau hai ngày đi xe lửa.

Tần Sương lúc này đã tê dại.

Bắp chân cũng bắt đầu có chút sưng phù.

Ghế cứng coi như thôi đi, trên xe lửa còn rất ồn ào.

Mỗi khi đến một sân ga, đều giống như chợ, hô to gọi nhỏ.

Điều này làm cho Tần Sương hai đêm đều không nghỉ ngơi tốt, sắc mặt càng thêm khó coi.

Giống như một quả b.o.m có thể nổ bất cứ lúc nào, rất nguy hiểm.

Vu Viên Viên cũng từ nhóc lải nhải ngày đầu tiên, biến thành nhóc yếu đuối, ỉu xìu.

Xe lửa càng đi càng xa, thanh niên tri thức trên xe lửa, cũng từng nhóm từng nhóm rời đi.

Thẳng đến khi tiến vào tỉnh Hắc, hành khách trên xe mới ít khá nhiều.

Nhưng sau khi người ít đi, thì có người không nhịn được muốn tác oai tác quái.

Lương khô Lý Tĩnh mang theo trước khi đi đã ăn hết, cô ấy không nỡ dùng tiền mua cơm, mặt dày bắt đầu ăn chực.

Vu Viên Viên ban đầu còn có thể chia cho coi ta một cái bánh bao, sau lại thấy cô ta không trả tiền thì thôi, còn càng thêm lên mặt.

Lúc này đang ăn cơm trưa, Lý Tĩnh nói với Vu Viên Viên: “Viên Viên, cho tôi cái bánh bột ngô đi, tôi đói quá.”

“Không được, đây cũng là cái bánh cuối cùng của tôi, cho cậu sẽ không có gì ăn, nếu cậu đói bụng thì đến nhà ăn, cũng không phải không có tiền.”

“Sao cậu có thể như vậy, lúc trước cậu đều cho tớ, hôm nay cũng không thiếu một cái bánh, hơn nữa bánh này đã để nhiều ngày rồi, chắc chắn đã không tươi ngon, cậu cho tớ ăn, còn cậu đi mua đồ ăn mới là tốt rồi.”

Vu Viên Viên nghe đối phương nói, nhất thời tức giận nói: “Lý Tĩnh, da mặt cậu sao lại dày như vậy? Tôi đã nói rồi, tôi không có thức ăn dư, bánh bao hôm qua cho cậu, cậu cũng không có đưa tiền cho tôi, nếu không bây giờ cậu đưa tiền cho tôi là được.”

Lý Tĩnh vừa nghe cô ấy đòi tiền bánh bao, lập tức nói: “Chúng ta đều là bạn bè, tiền bạc gì chứ, hơn nữa là cậu mời tôi ăn, sao cậu có thể đòi tiền, tôi thật sự nhìn lầm cậu rồi.”

“Cậu... Tôi muốn tuyệt giao với cậu.”

“Hừ, tiểu thư nhà tư bản, chính là già mồm cãi láo!”

Lời này vừa ra khỏi miệng, Vu Viên Viên nhất thời luống cuống, đỏ mắt, vẻ mặt rối bời.

Vẫn là Tần Sương nhìn không nổi, lạnh như băng nói: “Lý Tĩnh, người ta có tiền ăn bánh bao thì chính là nhà tư bản, vậy có phải phàm là đi nhà ăn ăn cơm trên xe lửa cũng đều là nhà tư bản hay không?”

“Cô ăn lương thực của người ta, còn không muốn trả tiền, tôi thấy cô mới giống nhà tư bản, ức h.i.ế.p người thật thà.”

“Còn có tôi thấy bộ quần áo này của cô, ít nhất cũng phải 25 đồng một bộ chứ? Có tiền như vậy, lại không trả nổi tiền cái bánh bao, thật sự là mở mang tầm mắt.”

“Xin lỗi Viên Viên, nếu không chúng tôi sẽ kiện cô tội phỉ báng.”

Mọi người xung quanh nghe Tần Sương nói, đều không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Lý Tĩnh.

Thật không ngờ, cô ta lại là người như vậy.

Không cho cô ta ăn lập tức muốn vu hãm người khác là nhà tư bản, thật sự là không chừa cho đối phương con đường sống, tâm tư thật ác độc nha.

Lý Tĩnh cảm nhận được ánh mắt nhìn cô ta của mọi người xung quanh, cũng luống cuống.

Nhanh chóng giải thích: “Tôi cái gì cũng không nói, mọi người nghe lầm rồi, hơn nữa không phải là tiền bánh bao sao, tôi đưa là được.”

“Xin lỗi Viên Viên, nếu không... Cô không muốn biết hậu quả đâu.”

Nhìn ánh mắt lạnh như băng của Tần Sương, giống như có thể g.i.ế.c người.

Lý Tĩnh trong nháy mắt sợ hãi, sau đó lắp bắp nói: “Xin… Xin lỗi... Thật xin lỗi.”

“Nói với Viên Viên.”

Lý Tĩnh thông minh, lập tức quay đầu nói với Vu Viên Viên: “Xin lỗi, đây là 1 hào, ngoại trừ tiền bánh bao, dư lại coi như tôi bồi tội, vừa rồi tôi chưa tỉnh ngủ, nói mê sảng.”

Vu Viên Viên đỏ mắt, nhận tiền xoay đầu sang một bên.

Một chút cũng không muốn phản ứng đối phương.

Cô ấy sẽ không bao giờ muốn nói chuyện với cô ta nữa.

Tần Sương thấy chuyện đã giải quyết xong, mới lấy hai cái bánh ngô từ trong túi ra.

Nhưng bánh ngô của cô không giống với người khác.

Dù sao sản phẩm của hệ thống, tuyệt đối sẽ không bị gắt cổ.

Nếu không là sợ quá nổi bật, cô muốn mua móng heo gặm.

Chẳng qua cho dù như vậy, cô ăn uống cũng tốt hơn những người khác rất nhiều.

Vu Viên Viên dưới sự trợ giúp của Tần Sương, cũng nhanh chóng thu hồi lại cảm xúc.

Dù sao đường còn dài, cũng không thể nửa đường tức chết.

Nhưng sau khi chuyện này qua đi, không ai dám nói lung tung nữa.

Nhất là Tần Sương, bọn họ đều cảm thấy không dễ ở chung.

Một cô gái làm như một người đàn ông còn không nói, nói chuyện còn lạnh lùng.

Nếu không bộ dáng cô xinh đẹp, bọn họ đều muốn cách xa cô một chút.

Đương nhiên có người không thích thì cũng có người cũng rất là thích.

Mục Nghiệp Kiêu nhìn cô nàng đẹp trai, ánh mắt đầy sao.

Cô ấy thích nhất gái xinh, là kiểu chị gái nhỏ ngang tàng như vậy nè.

Cũng không biết, bọn họ có thể đi xuống chung một nông thôn hay không.

Nếu có thể, cô ấy muốn làm bạn với cô.

Lần này cô ấy xuống nông thôn, là do bị mẹ kế chọc giận, sau khi cãi nhau với cha một trận, mang theo toàn bộ tiền lẻ trong nhà, liền chuồn mất.

Đương nhiên, anh trai của cô ấy ở bộ đội còn chưa biết, nếu không nhất định sẽ bị cô ấy tức chết.

Nhưng cô ấy suy nghĩ rất rõ ràng, với nhan sắc hiện giờ của cô ấy, lập gia đình có chút khó khăn, ở nhà cũng không thoải mái, cho nên vẫn là xuống nông thôn thì tốt hơn.

Cô ấy sững sờ nhìn Tần Sương, làm cho Tần Sương muốn làm bộ không biết cũng khó.

Có điều cô nhớ rõ cô gái này, là một người có tính cách tốt.

Sau đó quay đầu lại đột nhiên hỏi Mục Nghiệp Kiêu ngồi kế bên: “Cậu rất thích tôi sao?”

Vu Viên Viên:...

Mục Nghiệp Kiêu:...

Những người xung quanh:...

Lời nói bất thình lình này, làm cho không khí trong nháy mắt yên tĩnh.

Mục Nghiệp Kiêu cũng không ngờ, cô lại hỏi như vậy.

Đỏ mặt xấu hổ nói: “Có thể kết bạn với cậu không? Tôi tên Mục Nghiệp Kiêu, tôi rất thích tính cách của cậu.”
 
Back
Top Bottom