Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu

Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 20: Chương 20



Xem ra lần sau đi lên thị trấn, phải xem chợ đen nơi này như thế nào.

Nói không chừng ngày nào đó bắt được lợn rừng gì đó, cô cũng có chỗ tiêu thụ tang vật.

Thấy thời gian trên đồng hồ, sắp đến giữa trưa, sau khi tùy tiện nhặt một bó củi, nhanh chóng đi xuống dưới chân núi.

Cuối cùng Vu Viên Viên, sau khi vất vả cắt hai giỏ cỏ heo, mới tính là hoàn thành nhiệm vụ buổi sáng.

Cũng may cô ấy mang theo găng tay, nếu không lúc này tay sẽ bị đỏ.

Thấy Tần Sương mang chiến lợi phẩm về nhanh như vậy, Vu Viên Viên trong nháy mắt cảm thấy không mệt mỏi.

Sau đó cười nói: “Cậu về nhà trước, tới đưa cỏ heo xong sẽ trở về.”

“Được, tôi về nhà nấu nước trước, sau đó cậu xuống bếp.”

“Được rồi.”

Tần Sương tránh đi nơi đông người, rất nhanh về tới nhà.

Nhìn tường nhà biến dạng thì biết buổi sáng đại đội trưởng nhờ người giúp xây sửa.

Lúc này không có ai, chắc là đều về nhà ăn cơm.

Sau đó lấy ra chìa khóa, mở cửa nhà, đem chiến lợi phẩm ném vào một góc phòng bếp.

Lúc Vu Viên Viên trở về, Tần Sương đã đun xong nước nóng.

Sau đó hai người nhổ lông gà lôi, thỏ lột da.

Chờ lúc Mục Nghiệp Kiêu trở về, món gà hầm thỏ đã sắp xong rồi.

Tần Sương nhìn một nồi thịt đầy ắp, trong nháy mắt bụng kêu lên, cô ấy đói bụng.

Mà Mục Nghiệp Kiêu gọi họ là hai tên phá của, thịt ba con thú rừng tại sao lại không chia làm ba bữa ăn, thật sự là khiến cho cô ấy phải bốc phốt mới chịu.

Tần Sương thấy bộ dáng đau lòng của Mục Nghiệp Kiêu thì buồn cười nói: “Tôi phát hiện cậu hiện tại đặc biệt có loại ảo giác là người chủ gia đình khi kết hôn.”

“Hơn nữa còn là loại cảm giác mẹ chồng trong nhà, nói con dâu không biết sinh hoạt.”

“Thật sự rất giống! “

Vu Viên Viên nghe Tần Sương nói, không nhịn được “Ha ha” nở nụ cười.

“Sương Sương, cậu so sánh chuẩn quá hay là sau này gọi là quản gia Mục đi.”

“Không được, mấy người đây là chọc tôi cười chết, để chiếm phần thịt kia của tôi sao?”

Mục Nghiệp Kiêu không biết, cô gái này không có độc đó chứ?

Nhưng thấy bộ dáng vui vẻ của hai người bọn họ, nhất thời nhụt chí nói: “Tôi quyết định, sau này tôi sẽ không kết hôn, tôi liều mạng với hai người.”

“Tôi muốn mỗi ngày lảm nhảm, mỗi ngày bức bách nhắc nhở, tôi muốn cho mấy người sau này nhìn thấy tôi, lập tức sợ hãi.”

“Hừ!”

Tần Sương thấy cô ấy xù lông, thật sự sợ sau này lỗ tai không yên tĩnh, đành phải nói: “Kiêu Kiêu tốt, cậu là tốt nhất, cậu là chị cả của bọn tôi, chờ cậu già rồi, bọn tôi sẽ hiếu kính cậu.”

“Xí! Con nhóc c.h.ế.t tiệt, tôi muốn tuyệt giao với cậu!”

“Ha ha ha…”

Tần Sương thấy Mục Nghiệp Kiêu đen mặt, thật sự là quá vui.

Vu Viên Viên cũng bị hành động của Tần Sương, chỉnh đến nỗi không nói nên lời.

Cuối cùng vẫn là Tần Sương dâng hiến một hộp kem tuyết hoa mới dỗ được người ta.

Lúc ăn cơm, Tần Sương cũng là một chút không bận tâm dáng vẻ con gái, ăn từng ngụm thịt lớn.

Buổi sáng cô làm nhiều việc như vậy đã sớm đói bụng.

Đại Lực Hoàn mặc dù mang đến cho cô vô vàn sức lực, nhưng đồng thời tiêu hao cũng lớn.

Mục Nghiệp Kiêu ở trong ruộng nghe được chiến tích vĩ đại của Tần Sương, cũng hâm mộ không thôi.

Dù sao cô ấy cả buổi sáng, chỉ mới kiếm được 4 điểm không nói, còn mệt không chịu được.

Sau đó hỏi: “Sương Sương, buổi chiều cậu còn đi không?”

“Không đi, hết giờ trưa tôi sẽ làm xong, buổi chiều phải lên núi lấy củi tìm thịt ăn.”

“Mùa đông ở đây rất lạnh, chúng ta phải dự trữ một ít củi lửa trước.”

“Chờ buổi chiều, khi đại đội trưởng dẫn người tới xây tường nhà, tôi sẽ bảo họ xây phòng chứa củi giúp tôi.”

“Hơn nữa, chuồng gà ở sân sau cũng phải xây lại một chút, chờ gà con đến, còn phải nuôi gà con, như vậy sang năm sẽ có trứng gà ăn.

Hai người Vu Viên Viên nghe được lời của cô, nhất thời ngượng ngùng nói: “Chờ chúng tôi rảnh rỗi, cũng cùng cậu lên núi nhặt củi, trong khoảng thời gian này vất vả cậu rồi.”

Tần Sương khoát khoát tay nói: “Không có việc gì, dù sao tôi cũng không chịu ngồi yên, chờ ngày nào đó nghỉ ngơi hoặc là không có làm việc, tôi lại dắt hai người các ngươi lên núi, trái cây rừng bên này đã sắp chín hết rồi, đến lúc đó có thể hái nhiều một chút đem về, giữ lại mùa đông ăn.”

Vu Viên Viên cảm động nói: “Sương Sương cậu thật tốt, nếu không có cậu, hai chúng tôi đừng nói ở nơi không tốt bằng nơi này, ăn cũng nhất định là lương khô rau dại, tớ thấy như vậy đi, hai chúng tôi mỗi người đưa cho cậu năm đồng, làm sinh hoạt phí mỗi tháng đi, nếu không mỗi ngày chiếm hời của cậu, không tốt lắm.”

Mục Nghiệp Kiêu thấy Viên Viên nói như vậy, cũng tỏ vẻ nói: “Tôi cảm thấy lời Viên Viên nói có đạo lý, cả ngày ăn thịt cậu kiếm rất xấu hổ, nếu cậu không cần tiền hai chúng tôi về sau ăn thấy ngại lắm.”

Tần Sương nghe hai người tỏ thái độ, muốn trả tiền, vậy thì nhận đi.

Dù sao anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng.

Cô cũng không phải thiếu chút gì đó, chỉ là sợ thời gian dài, nuôi lớn cái lòng tham người ta.

Đều nói một thăng gạo dưỡng ân nhân, một đấu gạo dưỡng cừu nhân*, cô không muốn phát sinh chuyện như vậy.

*Tạm dịch: nắm gạo khi đói thì thành ơn, gánh gạo khi đã đủ thì thành oán! Nếu cứu một người ở thời điểm c.h.ế.t đói, cho họ một thăng gạo, họ sẽ coi đó là ân nhân. Tuy nhiên nếu tiếp tục cho đến một ngày nào đó họ ỷ lại vào mình, nếu đột nhiên bởi vì nguyên nhân khác mà không giúp đỡ, đối phương sẽ ghi hận và oán mình cả đời.

Sau đó nói: “Nếu nhất định phải đưa tiền.Vậy tôi liền miễn cưỡng nhận lấy.”

“Nhưng hai người yên tâm, chỉ cần có tôi ở đây, cam đoan sẽ nuôi hai người trắng trẻo mập mạp.”

“Tin tưởng cậu có năng lực này.” Mục Nghiệp Kiêu khẳng định chắc nịch.

Dù sao một thân tràn đầy sức lực, đừng nói bắt gà rừng, ngày nào đó mang về một con lợn rừng cô ấy vẫn sẽ vô cùng bình tĩnh.

Sau đó ăn cơm trưa xong, Vu Viên Viên cất kỹ thịt gà còn lại, rửa chén xong, đi nghỉ trưa.

Dù sao buổi chiều ngoại trừ Tần Sương, hai người bọn họ còn phải đi làm.

...

Bên kia, Hoắc Đình Xuyên sau khi ngủ nướng cả buổi sáng.

Buổi trưa cơm nước xong, mang theo một chút quà gặp mặt, đến nhà đại đội trưởng.

Mà đại đội trưởng thấy cậu ấy lúc này tới, cũng trực tiếp hỏi: “Thanh niên tri thức Hoắc ăn cơm chưa?”

“Chú đội trưởng, cháu ăn rồi, đây là một chút tâm ý của cháu, bồi bổ thân thể cho cháu bé.”

Đại đội trưởng nhìn sữa lúa mạch mạch trên tay anh ấy, trong nháy mắt nói: “Đứa nhỏ này, cái này quá quý giá, cậu cầm về tự mình uống, nghe lời.”

“Chú, cháu vẫn còn, cháu tìm chú đến đúng lúc có việc phiền chú, nếu chú không nhận, cháu ngại mở miệng.”

Đại đội trưởng thấy cậu ấy cố chấp như vậy, đành phải nhận lấy lễ vật của cậu ấy, hỏi: “Có phải muốn ra ngoài ở một mình không?”

“Hắc hắc, cái gì cũng không gạt được ánh mắt của chú.”

“Người ở điểm thanh niên tri thức thật sự là quá ồn ào, cháu có thói quen ngủ một mình, cho nên chú đội trưởng giúp cháu nhìn xem, có hay không tiểu viện riêng cho cháu thuê không?”

Đại đội trưởng cất kỹ quà: “Đừng nói nữa, quả thật có một căn nhà gạch thô phải cho thuê, nhưng căn nhà đó lâu năm không tu sửa, tôi sợ cậu chướng mắt, mà căn nhà gạch ngói tốt nhất hôm trước bị thanh niên tri thức Tần và một nhóm các cô ấy mua rồi.”

“Nếu cháu tự xây nhà thì sao?”

“Xây nhà có thể thì có thể, nhưng chờ cậu trở về thành phố, nhà này đại đội sẽ thu hồi, sau đó tính là tài sản tập thể trong thôn, cho nên cậu phải suy nghĩ cho kỹ.”

“Hơn nữa, cậu ở một mình thì phải nấu cơm một mình, cậu có thể làm được không?”

Hoắc Đình Xuyên nghe xong, nhíu mày.

Nghĩ thầm tại sao có thể phiền toái như vậy chứ.

Bây giờ một ngày cậu ấy cũng không muốn ở tại điểm thanh niên tri thức, tiếng gọi ngày hôm qua tựa như bùa đòi mạng vậy.

Khiến cho cậu ấy cả đêm cũng không nghỉ ngơi tốt.

Còn có mấy người đàn ông kia vệ sinh quá kém, không tắm rửa không nói, vớ thối cũng có thể hun c.h.ế.t người.

Cậu ấy sợ tiếp tục như vậy, chính mình không bị làm việc mệt chết, đã bị những người đó tra tấn chết.

Sau đó không cam lòng hỏi: “Không có biện pháp khác?”

“Có, trước điểm thanh niên tri thức có một phòng củi, không phải rất lớn, nếu cậu không chê, tìm người dọn dẹp một chút, sửa một cái giường sưởi, là có thể vào ở.”

“Hơn nữa, cậu ở một mình vừa vặn.”

“Chỉ sợ thanh niên tri thức khác có ý kiến.”

Hoắc Đình Xuyên nghĩ thầm vựa củi đó còn không bằng tự mình xây.

Dù sao lần này cậu ấy xuống nông thôn, cũng không nghĩ nhanh như vậy sẽ trở về.

Ai bảo cậu ấy vừa về đã bị mẹ mình thúc giục kết hôn, bị anh trai cậu ấy thúc giục cậu đi bộ đội, chỉ cần nghĩ đến đã đau đầu.

Sau đó cắn răng nói: “Tôi tự mình xây nhà hai gian gạch thô, nóc nhà muốn dùng ngói, hơn nữa tôi muốn ở cuối thôn, chú đội trưởng vậy được không?”

“Có thể, nhưng hai gian ít nhất phải hơn 80 đồng, gạch thô không đáng tiền, ngói đắt một chút, lại tính thêm phí nhân công thì được cái giá này, nếu cậu đồng ý, tôi tìm người cho cậu lập tức xây, dù sao tháng sau sẽ phải làm việc đồng áng, không có thời gian xây cho cậu.”

“Được.” Sau đó lấy 100 đồng từ trong túi ra đưa cho đại đội trưởng: “Những thứ này đều đưa cho chú trước, lấy nhiều bù ít, cháu hy vọng xây nhà càng nhanh càng tốt.”

“Được, lát nữa chú sẽ đi tìm người cho cháu, không có việc gì thì về nghỉ ngơi đi, sáng mai nhớ lên núi làm việc, đừng đến muộn.”

“Được thôi chú, vậy về trước đây.”

“Yên tâm đi, chờ chọn xong địa chỉ sẽ cho cậu xem rồi mới khởi công.”

“Được, vậy chú nghỉ ngơi, cháu đi trước.”

“Ừ, có việc thì tới tìm chú.”

“Cháu biết rồi, tạm biệt chú.”

Đại đội trưởng tiễn người đi, vợ ông ấy mới đi ra nói: “Nhóm thanh niên tri thức này điều kiện tốt thật không ít, vừa tới không phải mua nhà thì cũng là xây nhà, thật không biết sau này sẽ có lợi cho nhà ai.”

“Có tiền cũng không phải ai cũng có thể mơ mộng đến.”

“Không nói đến thanh niên tri thức Hoắc, một người đàn ông chỉ cần giữ khoảng cách với đồng chí nữ thì không có vấn đề gì.”

“Tôi lo lắng chính là, có người không có mắt đi tìm nhà thanh niên tri thức Tần, bà cũng nghe nói chuyện buổi sáng, một thân sức lực kia, nếu gặp phải không có mắt, không c.h.ế.t chắc cũng tàn phế, không dễ chọc!”

Vợ đội trưởng nhớ tới thông tin tám nhảm buổi sáng, cũng hâm mộ lắm.

Một thân sức lực vậy mà là con gái, thật sự là đáng tiếc.

...

Hoắc Đình Xuyên rời khỏi nhà đại đội trưởng, một mình nhàm chán, lắc lư khắp thôn.

Cậu ấy xuất thân từ đại viện, từ nhỏ đã lớn lên trong cảnh đánh nhau.

Cho nên lá gan rất lớn.

Lúc này tỉnh ngủ, cũng không muốn trở về, tìm được mấy đứa nhỏ chơi đùa, sau khi hỏi rõ hoàn cảnh nơi này, cho mấy viên kẹo, rồi đi lên núi.

Mà bên kia sau khi nghỉ trưa, Vu Viên Viên và Mục Nghiệp Kiêu đi làm.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 21: Chương 21



Tần Sương thấy trong nhà lác đác không có mấy que củi, lấy lưỡi hái vừa mới mua ở cửa hàng bách hoá ra, một bên đi lên núi, một bên châm chọc: “Hệ thống bây giờ là càng ngày càng chó, phí một hào rất rẻ, thế nhưng một cái lưỡi d.a.o một hào, cán đao một hào, toàn bộ hết thảy là 2 hào, bắt đầu lừa người.”

Ngay cả nồi sắt cũng không phải một hào một cái, mà là tính một hào một cân.

Thật sự là quá con mẹ nó chó!!!

Cũng không biết là bị hệ thống chọc tức hay là khống chế sức lực, một cước đá vào thân một cái cây lơ s, chỉ thấy cả gốc đại thụ to bằng thắt lưng trong nháy mắt sụp đổ.

“Phanh” một tiếng, Tần Sương vô cùng xấu hổ.

Sau đó quay đầu lại kiểm tra, phát hiện gần đó không có ai, lúc này mới vỗ n.g.ự.c thở phào nhẹ nhõm.

Đây là chân của đại lực sĩ phải không? Xem ra sau này đánh nhau phải chú ý một chút, thật sợ hạ một cước xuống, đá người ra khỏi chân trời.

Sau đó đưa tay sờ thân cây sụp đổ, một ý niệm, thu vào trong không gian.

Xế chiều hôm nay cô rất nhiều thời gian, cô chuẩn bị lợi dụng không gian lấy thêm một ít củi lửa và thú rừng.

Phàm là có thể ăn, cô đều phải tích trữ nhiều một chút.

Ai bảo không gian của cô, ngoại trừ vật tư trước khi xuống nông thôn, thì cái gì cũng không có.

Tuy rằng đồ ở cửa hàng bách hoá rất rẻ, nhưng mua nhiều, cũng là một khoản chi không nhỏ.

Theo bước chân đi về hướng núi sâu, càng đi càng sâu, đột nhiên nghe thấy có người đang kêu cứu mạng.

Tần Sương cho rằng mình nghe lầm nhưng tiếng gọi này quả thật có người đang kêu cứu.

Sau đó theo âm thanh, bước chân đi tới nhanh hơn.

Hoắc Đình Xuyên vốn đi lên núi chính là chờ thời, kết quả vì bắt gà rừng không cẩn thận đuổi vào núi sâu

Sau đó liền bị heo rừng kiếm ăn phát hiện, ở trên cây hối hận không chịu được.

“Có ai không, ai tới cứu tôi với aaaa!”

“Xì... Xì…” Con thú hai chân này sao còn chưa xuống, heo ta đây c.h.ế.t đói rồi.

“Súc sinh, mau tránh ra, thịt của ông đây thối lắm, ăn không ngon!”

“Xì…”

Lúc Tần Sương đi tới, chỉ thấy một người một heo đang đối đầu.

Sau đó một chút không sợ hãi hô: “Cần tôi giúp không?”

Hoắc Đình Xuyên nghe thấy giọng Tần Sương, vừa thấy là con gái, trong nháy mắt quát: “Cô mau đi gọi người giúp đỡ, heo này sẽ ăn thịt người.”

“Chậc chậc... Tôi nói cậu không có bản lĩnh, vào núi sâu cái gì, có phải chê mạng của mình dài hay không?”

“Cô cái đứa con gái này, chẳng lẽ không biết lợn rừng lợi hại bao nhiêu sao? Còn có ông đây không mang dao, nếu không nhất định phải c.h.é.m c.h.ế.t nó.”

“Xì…” Lại một con thú hai chân nữa.

Hoắc Đình Xuyên thấy lợn rừng đi về phía Tần Sương, trong nháy mắt sốt ruột quát: “Chạy mau, nguy hiểm!”

Tần Sương vẻ mặt nhàn nhã nhìn lợn rừng, đừng nói không có sợ hãi, còn vẻ mặt hưng phấn.

Nghĩ thầm, đêm nay có thể ăn thịt kho tàu.

Sau đó dưới sự trợn mắt há hốc mồm của Hoắc Đình Xuyên, thấy cô một cước đạp bay con heo rừng 300 cân.

Sau đó một cái phi qua, một đao đ.â.m xuống, trong nháy mắt m.á.u văng khắp nơi.

Hoắc Đình Xuyên: “?”

Là mình hoa mắt sao?

Dùng sức dụi mắt, mở mắt ra, phát hiện lợn rừng quả thật đã chết, đi chầu trời rồi!

“Cô... Cô còn là con gái hả?”

Tần Sương không quan tâm lời cậu ấy nói, vẻ mặt ghét bỏ nhìn vết m.á.u trên người.

Nghĩ thầm thật là phiền phức, trở về lại phải giặt quần áo.

Hoắc Đình Xuyên thấy cô không nói lời nào, nhanh chóng leo xuống cây, đi tới lo lắng hỏi: “Cô không sao chứ? Cô sao dũng mãnh quá vậy? Đây chính là lợn rừng đó!”

“Câm miệng, ồn ào!”

Tần Sương lúc này phiền lòng muốn chết, kế hoạch lại bị xáo trộn.

Nếu không biết người này là thanh niên tri thức mới tới tối hôm qua, thật muốn đánh cậu ấy một trận.

Sau đó thu hồi lưỡi liềm, bực bội nói: “Cậu kéo heo rừng xuống.”

“Ách...Tôi nâng không nổi!”

Tần Sương liếc mắt ghét bỏ nói: “Cậu có phải là con trai hay không? Cái này cũng làm không được?”

“Ai không phải con trai? Sao cô có thể nói tôi như vậy?” Hoắc Đình Xuyên xù lông nói.

“Câm miệng, nâng không nổi chính là phế vật!”

“... Cô giỏi cô làm đi.”

Hoắc Đình Xuyên thấy cô gái này, vẻ mặt ghét bỏ, thầm nghĩ quên đi, cậy ấy không so đo với con gái.

Sau đó thấy Tần Sương, xách lên một cái giò heo, nhìn cũng không nhìn Hoắc Đình Xuyên đã xuống núi.

Như này mới gọi là thoải mái và vui vẻ nè!

“Này… Cô chờ tôi một chút…”

Tần Sương không nhìn người con trai phía sau, đi thật nhanh.

Nếu không phải tận mắt chứng kiến, Hoắc Đình Xuyên căn bản sẽ không tin có người có thể lớn lên mạnh mẽ như vậy, quá kinh khủng.

Nếu đây là một cước đạp vào người, chẳng phải là trong nháy mắt về tây thiên à.

Đợi đến chân núi, mấy đứa nhỏ chơi đùa trong nháy mắt la lên: “Thanh niên tri thức đánh c.h.ế.t lợn rừng rồi.”

“Có thịt ăn rồi…”

Tần Sương thấy bọn nhỏ vui vẻ như vậy, trong nháy mắt xua tan phiền não vừa rồi.

Mãi đến khi nhận được tin tức đại đội trưởng chạy tới, Tần Sương mới ném lợn rừng đến trước mặt bọn họ một cái.

“Chú đội trưởng, cháu muốn 10 cân thịt ba chỉ, những thứ khác chú xem đi, nếu có người dám có ý kiến thì đừng ăn.”

Cùng nhau chạy tới với đại đội trưởng là một đám người, nhìn thấy con lợn rừng hơn 300 cân, cứ như vậy bị Tần Sương ném ở chỗ này đều kìm lòng không đậu nuốt nước miếng.

Đại đội trưởng cũng trong lúc mọi người kinh ngạc, cam đoan nói: “Heo rừng là cháu bắt, chia 10 cân thịt ba chỉ không thành vấn đề.”

“Vậy là tốt rồi, bên này chú xem mà làm, cháu về thay quần áo trước đây, toàn thân đầy máu.”

“Được được được, phần thịt kia chú để lại cho cháu.”

Tần Sương được đại đội trưởng cam đoan, xoay người trở về nhà mình.

Hoắc Đình Xuyên vốn muốn nói gì đó đều bị đối phương lơ đi.

Từ nhỏ đến lớn, đây vẫn là lần đầu tiên cậu ấy bị con gái nhà người ta ném hết mặt mũi, lúc này đã bắt đầu nghi ngờ trầm trọng, có phải mình lớn lên không đẹp trai như trước kia hay không.

Mà đại đội trưởng sai người nhanh chóng đem lợn rừng mang đi đến sân phơi lúa mạch, phát thanh nói: “Tin tức tốt, tin tức tốt, buổi chiều thanh niên tri thức Tần bắt được một con lợn rừng, mỗi nhà ra một người lại đây rút thăm chia thịt, chậm trễ không tính.”

Đài phát thanh vừa dứt lời, mọi người làm việc trong ruộng nổ tung.

“Tôi không tin, cô gái này thật lợi hại quá!”

“Còn không phải sao, buổi sáng 10 công điểm, buổi chiều bắt lợn rừng, thật sự là ghê gớm.”

“Hừ... Lợi hại hơn nữa cũng là con gái, sau này gả cho người khác, còn không phải sẽ bị đàn ông đè ở dưới thân sao.”

“Hứ, bác Tôn không biết nói thì đừng nói, rất là khó nghe.”

“Đúng, nếu bà ghét bỏ như vậy, vậy thịt heo của thanh niên tri thức Tần, bà đừng ăn, chúng tôi ăn giúp bà.”

“Ngươi... các ngươi.”

“Các chị em, đừng để ý đến bà ta, chúng ta nhanh đi chia thịt, chậm rút không được thì thua thiệt.”

“Đúng đúng đúng, đi mau.”

Lúc này sân phơi lúa mạch, vô cùng náo nhiệt, bọn nhỏ đều vây quanh ở bên này, chờ đợi lòng heo tiết canh* và chia thịt.

*Gốc là “sát trư thái” tên một món ăn trong số các món ăn tổng hợp tạm gọi là lòng heo tiết canh bao gồm gan lợn, thịt m.ô.n.g sấn, thịt thăn luộc.

Tần Sương về đến nhà, nhìn thấy mọi người đang làm việc lên tiếng chào hỏi, trở về phòng thay bộ quần áo dính m.á.u ra.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 22: Chương 22



Sau đó ném vào trong chậu, đổ đầy nước lạnh vào ngâm.

Tuy rằng hiện tại cô không thiếu tiền, không thiếu đồ, nhưng có thể tiết kiệm vẫn nên tiết kiệm một ít tốt hơn.

Dù sao, bây giờ chi tiêu đều là tiền gửi ngân hàng, quần áo có thể mặc là được.

Sau khi thu dọn sạch sẽ bản thân, mới đi ra nói với người đang làm việc: “Các chú các anh vất vả rồi, chờ sân xây xong, còn phiền mọi người giúp ta xây nhà củi và dựng chuồng gà.”

Cảnh Tứ dẫn đầu cười trả lời: “Thanh niên tri thức Tần yên tâm, chúng tôi khẳng định giúp cô chuẩn bị tốt.”

“Được, vất vả cho mọi người rồi.”

“Không vất vả, lấy tiền làm việc, là việc nên làm.”

Sau đó Tần Sương đơn giản dặn dò một ít chuyện, đi ra ngoài lấy phần thịt heo của mình.

Mà sau khi Hoắc Đình Xuyên trở lại điểm thanh niên tri thức, vẻ mặt buồn bực, làm sao cũng nghĩ mãi mà không rõ, vì sao thanh niên tri thức Tần không để ý tới mình.

Chẳng lẽ thật sự là bộ dạng xấu xí của mình sao?

Nhưng khuôn mặt này, so với anh trai cậu ấy không kém bao nhiêu mà.

Rõ ràng lúc ở đại viện, cậu ấy rất được hoan nghênh, kết quả đến nông thôn sao lại không được vậy chứ?

Nhưng vừa nghĩ tới bản lĩnh của đối phương, cậu ấy vẫn buông tha, tuy rằng bộ dạng thanh niên tri thức Tần xinh đẹp vậy, nhưng cậu ấy cũng không phải thể chất chịu ngược, sợ rồi.

Sau đó thay xong quần áo bị cắn rách, ra ngoài đi tìm đại đội trưởng hỏi chuyện đất ở.

Đại đội trưởng vừa mới nói với cậu, chỗ đã chọn xong, người cũng tìm rồi, chỉ cần xác nhận là có thể xây bất cứ lúc nào.

Hiện tại cậu ấy gấp gáp muốn rời khỏi nơi này, thật sự là một đám con trai ở chung một chỗ, không nói buổi tối ngủ không ngon, vệ sinh còn dơ nữa.

Cậu ấy tuy rằng không phải là người già mồm cãi láo, nhưng thời gian dài bị đám người này ô nhiễm, cậu ấy sợ mình một ngày nào đó cũng sẽ lôi thôi như vậy.

Chuyện này cậu ấy tuyệt đối không cho phép.

Đợi đến khi đến sân phơi lúa mạch, thấy Tần Sương đã ở đó nói chuyện với đại đội trưởng.

“Chú đội trưởng, thanh niên tri thức Tần, hai người đang nói chuyện gì vậy?”

Tần Sương thấy là cậu ấy, nhíu mày nói: “Lần sau còn liều lĩnh vào núi như vậy, sẽ không may mắn như hôm nay đâu.”

“Ha ha, lần sau tuyệt đối sẽ không, nhưng hôm nay vẫn phải cảm tạ cô, nếu không tôi có thể phải ở trên núi.”

Đại đội trưởng nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người bọn họ, cũng biết chân tướng.

Sau đó cũng thấm thía nói: “Thanh niên tri thức Hoắc, trong núi chúng ta không chỉ có lợn rừng, còn có đàn sói, lần sau nếu cậu liều lĩnh như vậy, chúng ta có thể không cứu được cậu.”

“Chú đội trưởng, chú yên tâm đi, cháu hôm nay là bị gà rừng dẫn vào đó.”

“Lúc trước lớn lên trong thành phố, cho nên đột nhiên nhìn thấy sự vật mới mẻ không kiềm chế được, lần sau sẽ không vậy nữa.”

“Ừ, đi chia thịt heo đi, thanh niên tri thức các ngươi mỗi người một cân.”

“Được, chú.”

Sau đó nghĩ đến chuyện nhà cửa, hỏi: “Nền nhà của cháu chú tìm ở đâu? Cháu muốn nhanh chóng xây nhà.”

“Tìm được rồi, sát vách ngay nhà thanh niên tri thức Tần một lô đất trống, muốn đi xem một chút không?”

Hoắc Đình Xuyên vừa nghe là làm hàng xóm thanh niên tri thức Tần, bỗng vui vẻ nói: “Không cần xem, cháu tin tưởng ánh mắt của chú.”

Đại đội trưởng thấy cậu ấy dứt khoát như vậy, trong lòng cũng thấy sảng khoái không ít.

Dù sao ông ấy không thích nhất là giao tiếp với những người tính toán chi li, lề mề.

Có đôi khi có những người một đồng cũng kì kèo, ông ấy thấy là phiền.

Sau đó cam đoan nói: “Nhà của cháu ba ngày là có thể xây xong, trong vòng một tuần cam đoan có thể vào ở, có điều lời xấu nói trước.”

“Cháu tự mình ăn cơm, phải tự mình mua nồi, còn có bên này mùa đông rất lạnh, cháu làm việc trở về đồng thời còn phải tự mình nhặt củi trữ qua mùa đông, một khi mùa đông tuyết lớn, cái gì cũng không làm được.”

“Đương nhiên nếu các ngươi có tiền, cũng có thể tự mình làm bếp than đốt, dù sao các ngươi đừng để mình c.h.ế.t cóng là được.”

Hoắc Đình Xuyên: “Đã biết rồi chú, chúng tôi sẽ chăm sóc tốt bản thân.”

...

Bên này Tần Sương lĩnh phần thịt của mình, xoay người rời đi.

Cô không thích ăn món lòng heo tiết canh cho nên bên đó ăn cơm tập thể, cô sẽ không tham gia.

10 cân thịt của cô, cộng thêm hai cân của Viên Viên và Mục Nghiệp Kiêu, tổng cộng 12 cân thịt.

Hôm nay nếu không phải Hoắc Đình Xuyên ở đó, cô mới không muốn cho đại đội.

Nhưng vừa nghĩ tới mình vừa tới bên này, cùng người trong thôn đánh tạo mối quan hệ tốt, hình như cũng không tệ.

Dù sao sau này còn nhiều cơ hội.

Sau khi cô rời đi, sân phơi lúa mạch lại bắt đầu nhiều chuyện.

“Các người nói xem, thanh niên tri thức Tần lợi hại như vậy, về sau thằng nhóc nhà ai có thể cưới được cô ấy?”

“Người ta muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn tiền có tiền, muốn sức lực có sức lực, trừ phi thanh niên tri thức Tần mắt mù, mới có thể coi trọng con trai trong thôn.”

“Chứ gì nữa, đứa nhỏ này vừa nhìn đã biết là đứa nhỏ ngoan, các ngươi cũng đừng nhớ thương người ta.”

Lúc này một câu chói tai truyền đến: “Cho dù đẹp, cũng chỉ có thể ở nông thôn làm việc đồng áng, thần tiên cái gì, chờ sau này tôi sẽ để cho cháu trai nhà mẹ đẻ qua cầu hôn, chờ người gả tới, phòng ở và tiền, còn không phải của cháu trai tôi sao.”

Một đám dì thím và cô dâu nhỏ, vẻ mặt cạn lời nhìn Triệu Tiểu Quyên.

Người này đầu óc chắc chắn chưa tỉnh ngủ, ai không biết cháu trai nhà mẹ đẻ bà ta là thứ tham ăn lười làm.

Cô gái trong thôn chướng mắt, còn dám nhớ thương thanh niên tri thức Tần, sợ là đang cảm thấy xương cốt của mình cứng hơn lợn rừng đó chứ?

Bọn họ liền chờ xem cháu trai của bà ta bị chỉnh như thế nào.

Triệu Tiểu Quyên thấy bọn họ không tin lời của mình, càng ra sức nói: “Thanh niên tri thức Tần này, cho tới trưa có thể kiếm được 10 điểm, chờ gả cho cháu trai ta, cháu trai tôi chính là thằng con trai xinh đẹp nhất trong thôn, các người đều phải hâm mộ tôi.”

Thím Vương: Người này ban ngày ban mặt nằm mơ cái gì vậy?

Dì Điền: Triệu Tiểu Quyên đoán chừng mắt bị dính phân rồi.

Cuối cùng mọi người chia thịt xong, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Bọn họ cũng không muốn thanh niên tri thức thanh niên tri thức Tần nghe như vậy thì nghĩ có liên quan tới bọn họ.

Triệu Tiểu Quyên không sợ chết, bọn họ còn chưa sống đủ.

Đương nhiên cuộc trò chuyện bên này, còn không đợi những người khác tám nhảm, đã bị một nhóc con chạy tới nhà Tần Sương, báo cáo.

“Chị Tần có ở đây không?”

Tần Sương vừa muốn nấu nước, chợt nghe thấy có trẻ con tìm mình.

Sau đó hỏi: “Xin chào, bạn nhỏ, tìm chị có việc gì không?”

Sinh Khương nhìn thấy chị gái xinh đẹp có chút tự ti nói: “Chị ơi, cái đó, vừa nãy trong thôn Triệu Tiểu Quyên muốn cho cháu trai bà ta tới cửa cầu hôn chị, chị... Chị phải cẩn thận một chút.” Nói xong liền chạy ra khỏi nhà.

“Nè… Đừng chạy mà.”

Cảnh Tứ thấy thế, giải thích với Tần Sương: “Thanh niên tri thức Tần, đứa bé kia ở chuồng bò phía sau, cô không nên tiếp xúc thì tốt hơn, sẽ có phiền toái.”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 23: Chương 23



Tần Sương vừa nghe nhóc con nơi đó, lập tức biết vì sao nhóc con kia lại chạy.

Đoán chừng là sợ cô ghét bỏ thân phận của mình.

Sau đó nói: “Chú Cảnh, chú biết rồi, có điều đứa nhỏ này là một người tốt, con vừa tới hai ngày, đã có người bắt đầu có chủ ý lên cháu, thật sự là không biết sống chết.”

“Đứa nhỏ kia nói cái gì với cháu? Sẽ không phải có người muốn làm mai cho cháu đó chứ?”

“Ha ha... Không khác mấy, nhưng cháu còn nhỏ, mới 16 tuổi, cho nên ai tới cũng vô dụng.

“Quả thật quá nhỏ, cháu yên tâm, chuyện này chú sẽ nói với anh trai Cảnh Vĩ Quốc một tiếng, sẽ không để những người đó gây phiền toái cho cháu.”

“Vậy thì cám ơn chú.”

“Không có việc gì, cháu đi làm việc đi.”

Tần Sương trở lại phòng bếp, một bên nấu nước, một bên nghĩ buổi tối vẫn nên qua bên kia nhìn thử thì tốt hơn.

Nếu không phải hôm nay đứa nhỏ này báo tin, cô đều thiếu chút nữa quên chuyện này.

Những người đó đều là bảo bối của quốc gia, cô phải chăm sóc một chút.

Khi Vu Viên Viên và Mục Nghiệp Kiêu trở về, đã thấy Tần Sương đang nấu nước.

Bên cạnh còn đặt một miếng thịt lớn.

Vu Viên Viên rửa sạch tay, đi tới nói:”Sương Sương, để tớ làm, buổi tối ăn gì?”

“Thịt kho tàu đi, làm nhiều một chút, còn lại bỏ xuống giếng, ngày mai ăn tiếp.”

Buổi chiều Vu Viên Viên cũng nghe nói Tần Sương đạt được thành tựu, không ngờ lợn rừng nói đánh c.h.ế.t là đánh c.h.ế.t thật luôn.

Mục Nghiệp Kiêu bình tĩnh nói: “Lần sau nếu Sương Sương mang về một con hổ, tôi cũng sẽ cho là bình thường.”

Tần Sương nghe nhắc tới hổ, nhướng mày nói: “Không chừng lúc cậu còn sống, ngày nào đó sẽ linh nghiệm.”

“Ha ha…” Mục Nghiệp Kiêu không thể châm chọc nổi.

Ai bảo người này sức lực thật sự rất lớn.

Lúc Viên Viên làm xong bữa cơm thì sắc trời đã tối.

Ba người nhanh chóng ăn cơm xong, tắm rửa sạch sẽ lên giường ngủ.

Mà Tần Sương nằm ở trên kháng* lại có chút trằn trọc, bây giờ cô nghĩ mãi mà không rõ, mình tại sao lại đi tới thế giới này.

*Giường đất; giường lò, giường sưởi (của người phương bắc Trung Quốc)

Muốn nói đơn giản là do may mắn, cô không tin, nhưng trước mắt ở nông thôn, cô cũng không phát hiện chỗ nào kỳ lạ.

Tuy rằng đi tới nơi này, cuộc sống trôi qua coi như thoải mái, có điều cảm giác thiếu chút gì đó.

Cô có bản lĩnh vầy cũng không thể để nó mai một như vậy.

Sau đó nghĩ đi nghĩ lại, ngủ thiếp đi.

...

Sáng sớm hôm sau, Tần Sương vẫn phải rời giường sớm, đi sau núi rèn luyện thân thể.

Đây là thói quen kiếp trước của cô, tập thể dục buổi sáng.

Sau đó khi trở về, vẫn mang theo một bó củi khô lớn.

Mục Nghiệp Kiêu nhìn Tần Sương chịu khó như vậy, luôn cảm giác mình là phế vật.

Làm việc một ngày, không nói eo mỏi chân đau, cũng mới kiếm được 7 điểm.

“Sương Sương, về sau cậu không cần dậy sớm như vậy, ngủ thêm một lát thật tốt, hiện tại tôi còn chưa tỉnh ngủ nè.”

Tần Sương vứt củi trong tay, thản nhiên nói: “Quen rồi.”

“...”

Được rồi, đại lão chính là đại lão, luôn phải khác biệt với người thường.

Mãi cho tới trưa đi làm việc như thường lệ, Tần Sương lại một lần nữa dưới sự hâm mộ ghen tị của mọi người, mang theo cuốc thong thả về nhà.

Hoắc Đình Xuyên thấy Tần Sương nhanh như vậy đã làm xong công việc của một ngày, nhìn lại bản thân mới vừa đào được mấy chục mét, bỗng chốc cảm giác mình là một phế vật.

Mà bên này Tần Sương trả lại cuốc, tìm được Vu Viên Viên, dặn dò nó mình trưa nay không ăn cơm, rồi đi lên trấn trên.

Xuống nông thôn vài ngày còn chưa đi qua thị trấn ở đây, cũng không biết chợ đen nơi này như thế nào.

Tuy rằng trong tay cô không có bao nhiêu đồ, nhưng mua chút lương thực ở cửa hàng bách hoá kiếm tiền từ việc giá cả chênh lệch vẫn ổn.

Ai bảo lương thực cửa hàng bách hoá là một hào một cân, đầu cơ trục lợi một chút có sao đâu.

Lại nói, chờ cô bớt chút thời gian đi lên núi săn thú hoang cỡ lớn đi bán cũng không phải là không thể.

Tuy rằng hiện tại trong tay cô có chút tiền, nhưng chờ cuộc thi đại học khôi phục, kinh tế quốc gia mở cửa, trước mắt cô còn chút tiền ấy, vẫn không đủ đâu vào đâu.

Đoán chừng đi kinh đô mua một căn tứ hợp viện là nghèo luôn.

Sau khi hỏi thăm xong đường tắt, Tần Sương đeo gùi vào núi bôn tẩu trên con đường nhỏ.

Chẳng qua còn chưa tới thị trấn, Tần Sương đã gặp phiền phức.

“Đứng lại, giao tiền ra đây, nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí.”

Tần Sương nhíu mày, nhìn hai người vô cùng khó chịu, lập tức có chút bực bội.

“Không muốn c.h.ế.t thì cút cho tôi…”

“Chậc chậc, đại ca, cô gái nhỏ này hù dọa hai đứa mình, em sợ ghê.”

“Ha ha ha... Với tay chân nhỏ bé của cô ấy, xem thường ai thế?”

Tần Sương thấy hai người cứ lải nhải mãi, vẻ mặt âm trầm nói: “Vậy đừng trách tôi chưa cho hai người cơ hội.

“Cô…”

“Phanh~!”

“┗|’O′| ┛ ôi~”

“Răng rắc~!”

“A, chân của tô, đồ đàn bà xấu xa, tôi muốn g.i.ế.c c.h.ế.t cô.”

Tần Sương nhấc chân, khinh bỉ nói: “Không biết lượng sức, bà đây cũng phải là người các ngươi có thể cướp bóc được.”

“Bà cô ơi, tha mạng, chúng tôi không dám nữa, xin nương tay.”

Nhìn bộ dáng sợ hãi của họ, Tần Sương cũng lười lãng phí thời gian, phun một ngụm nước bọt vòng qua hai người, tiếp tục vào thành.

Lúc này đã là giữa trưa, lăn qua lăn lại như vậy, Tần Sương đã sớm đói bụng.

Tìm được nhà hàng quốc doanh trên trấn, vào gọi một bát mì nóng và hai đĩa sủi cảo.

Nhân viên thu ngân thấy cô bé gọi nhiều như vậy, tò mò hỏi: “Cô muốn đóng gói về sao?”

“Không, tôi tự ăn, sức ăn của tôi lớn, phiền mọi người nhanh lên một chút, tôi đói bụng.”

“...Được.”

Tần Sương không nhìn ánh mắt đối phương, tìm được một cái bàn sạch sẽ rồi ngồi xuống chờ cơm trưa.

Sủi cảo nấu xong, Tần Sương lúc này mới đứng dậy đi lấy cơm.

Mọi người bàn bên cạnh ăn cơm, thấy cô gái một mình ăn hai đĩa sủi cảo và một bát mì sợi, đều đang suy nghĩ con gái nhà ai, ăn giỏi như vậy, quả thực nuôi không nổi.

Chẳng qua Tần Sương không biết suy nghĩ của bọn họ.

Cô tự kiếm tiền, muốn ăn thế nào thì ăn.

Sau khi ăn xong, Tần Sương ra khỏi nhà hàng, quan sát một chút hoàn cảnh chung quanh.

Tìm một chỗ không có người, ngụy trang bản thân một chút.

Đi ra lần nữa, chính là một cô gái hai với b.í.m tóc lớn và gương mặt rỗ.

Lưng đeo đầy một gùi lương thực, sau khi tìm hai vòng mới kiếm được chợ đen nơi đây.

Nói trắng ra, chính là một cái viện lớn, bên ngoài có người kiểm tra, bên trong là một cái chợ nhỏ mà thôi.

Sau đó cẩn thận đi tới hỏi: “Đại ca, tôi tới bán lương thực, tôi có thể vào không?”

Người trông cửa nhìn Tần Sương mặt rỗ, nhất thời ghét bỏ nói: “Một hào tiền trông cửa.”

“À…” Tần Sương nhanh nhẹn lấy ra một hào đưa cho đối phương, vác lương thực đi vào.

Chờ sau khi đi vào, mới phát hiện nơi này khá đông người.

Cái gì cũng có bán.

Dạo qua một vòng, lúc này mới tìm một chỗ không có người, đặt cái gùi xuống.

Đợi hơn 10 phút, mới có người tới hỏi cô bán cái gì.

“Cô em gái, cô bán cái này là cái gì?

Tần Sương thấy là một thím trung niên, lúc này mới xốc một góc giỏ lên.

Đối phương vừa thấy rõ ràng đây là gạo tinh, nhất thời nhỏ giọng hỏi: “Bán như thế nào?”

“Có phiếu 8 hào, không có phiếu một đồng, gạo tinh khiết, một hạt sạn cũng không có.”

“Có thể để rẻ một chút hay không, tôi muốn mua hết.”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 24: Chương 24



Tần Sương không ngờ đây là khách hàng lớn: “Thím chắc chứ, chỗ này 50 cân, thím muốn mua hết sao?”

“Đúng, tôi không có vé dư, dựa theo giá cả mà tính, cô để cho tôi rẻ một chút.”

“Như vậy đi, 50 cân, tôi thu thím 48 đồng là thấp nhất, nếu được tôi sẽ mang về giúp thím, không được thì thôi.”

Đối phương suy nghĩ một chút, có thể tiết kiệm được 2 đồng, cũng không phải là không thể.

Gạo của đối phương, quả thật quá sạch sẽ.

Trắng bóng, vừa nhìn chính là lương thực tinh khiết mà người quyền quý mới có thể ăn được.

Nghĩ đến trong nhà không thiếu tiền, chỉ thiếu lương thực.

Nếu gặp phải, chính là ý của ông trời, không mua chính là kẻ ngốc.

Sau đó cắn răng một cái: “Thành giao, đi với tôi nào, giúp tôi đem đến cửa tiểu khu là được.”

“Được, đi thôi.”

Người trông cửa thấy Tần Sương bán hết nhanh như vậy, trong nháy mắt cũng có chút tò mò, đối phương bán cái gì, bán nhanh như vậy.

Tần Sương giúp người mua mang lương thực đến cửa tiểu khu, đối phương đưa tiền, lúc này mới xoay người rời đi.

Nghĩ rằng bán như vậy có chút chậm, còn phiền phức.

Nhớ đến lão đại chợ đen ở đây, có lẽ có thể thử hợp tác một chút.

Sau đó một lần nữa đổ đầy giỏ và quay trở lại chợ đen.

Hai người trông cửa thấy cô lại tới, tò mò hỏi: “Cô em gái, cô bán cái gì thế?”

Tần Sương thấy bọn họ tò mò như vậy, cũng không thừa nước đục thả câu, trực tiếp nhỏ giọng nói: “Tôi muốn cùng đại ca các người làm chút giao dịch, cam đoan tất cả đều là hàng tốt.”

“Thật hay giả? Tôi có thể xem hàng trước không?”

“Có thể.”

Tần Sương buông gùi xuống, vén vải bông lên: “Xem đi.”

Hai người sau khi nhìn đồ vật bên trong, đều hít vào một ngụm khí lạnh.

Quả nhiên, người này không thể nhìn qua tướng mạo, sau đó một người trong đó nói: “Cô chờ tôi một chút, rất nhanh sẽ trở lại.”

“Được.”

Tần Sương lần nữa đậy gùi xong, đứng ở một bên, lẳng lặng chờ.

Cô không vội, dù sao trước buổi tối trở lại trong thôn là được.

Người trông cửa không đi bao lâu thì nhanh chóng chạy về.

Sau đó nhỏ giọng nói: “Lão đại của chúng tôi bảo tôi dẫn cô qua đó.”

“Ừ, đi thôi.”

Tần Sương vừa đi theo đối phương, vừa quan sát hoàn cảnh chung quanh.

Dù sao trong chợ đen, chuyện đen ăn đen rất nhiều, lỡ như xui rủi gặp phải, cô phải nghĩ kỹ đường chạy trốn.

Đi tới một tiểu viện, người dẫn đường mới nói: “Cô may mắn, lão đại hôm nay vừa mới tới đây.”

“Vậy sao? Xem ra ông trời cũng muốn chúng ta làm giao dịch với nhau.”

“Vào đi.”

Tần Sương đi vào nhà chính, chỉ thấy một người đàn ông hơn 30 tuổi, đang uống trà.

Nếu không phải vết sẹo trên mặt phá hủy vẻ đẹp của cả khuôn mặt ấy, người đàn ông này tuyệt đối là một soái ca.

“Nhìn đủ chưa?”

“Cũng tạm, chú rất đẹp trai!”

Phong Tư Niên không nghĩ tới, cô gái nhỏ này, vậy mà lại không sợ mình.

“Ha ha... Nhóc con lá gan không nhỏ, rất ít người dám nhìn tôi như vậy, coi như cô là có can đảm.”

Tần Sương lưu manh ngồi đối diện, tùy tiện rót cho mình một ly trà, sau đó nói: “Trà ngon.”

Phong Tư Niên không nghĩ tới, lúc còn sống còn có thể gặp được nhóc con thú vị như vậy.

“Lá gan cô lớn như vậy, không sợ tôi g.i.ế.c cô sao?

Tần Sương bình tĩnh uống trà: “Chú sẽ không, trên tay chú mặc dù dính mạng người, nhưng tôi không cảm nhận được sát khí trên người chú, cho nên tại sao phải sợ?”

“Thú vị, nghe nói cô có thứ muốn bán cho tôi?”

“Ừ hử, mua bán lớn, muốn làm không?”

“Nói xem, lớn bao nhiêu?”

Tần Sương đặt chén trà xuống, xốc gùi lên, đưa qua nói: “Tự mình xem.”

Phong Tư Niên cũng không khách khí, sau khi quét mắt, mới phát hiện mình coi thường cô.

“Những thứ này cô muốn bán thế nào?”

“Những thứ này chỉ là hàng mẫu, tôi còn có rất nhiều, con người tôi khá lười biếng, không muốn tự mình đứng ra bán, cho nên chỉ cần chú cho tôi giá cả thích hợp, tôi bán hết cho chú.”

Phong Tư Niên đánh giá đối phương, nghĩ thầm nhóc con này nhảy ra từ đâu.

Lúc trước ở đây cũng không có nhân vật này.

Không nói những thứ này hàng, dám một mình đơn thương độc mã tới cửa, đã nói rõ cô nhóc này không đơn giản.

Phong Tư Niên vừa tự hỏi, vừa cân nhắc có nên nhận những hàng này hay không.

Tần Sương thấy ông ấy suy nghĩ, cũng không sốt ruột nói chuyện.

Trong nhà chính, ngoại trừ tiếng uống nước, vô cùng yên tĩnh.

Phong Tư Niên thấy cô bình tĩnh như vậy, muốn hợp tác với người có sức mạnh như vậy, hình như cũng không tệ.

Sau đó nói: “Cô có bao nhiêu hàng? Giao dịch như thế nào?”

“Rất nhiều, chỉ sợ chú nuốt không trôi.”

“Nha đầu, không nên quá khoác lác, cẩn thận bị cắt lưỡi.”

“Sương gia tôi từ trước đến nay không nói dối, chỉ cần chú liệt kê danh sách, tôi đều có thể đem đến cho chú.”

“Sương gia? Nhóc con bao nhiêu tuổi?”

“Anh hùng không hỏi xuất xứ, không hỏi tuổi tác, cho nên rốt cuộc có hợp tác hay không.

Phong Tư Niên đã lâu không gặp qua người như vậy, nhất thời cũng hứng thú.

“Đương nhiên phải hợp tác, có tiền kiếm, sao tôi lại ngại nhiều.”

Sau đó hô to một tiếng: “Phong Tứ.”

“Gia, xin phân phó.”

Tần Sương nhìn người đàn ông đột nhiên đi ra, cũng không ngạc nhiên.

Tuy rằng quốc gia đã dần dần đi vào khuôn khổ, nhưng vẫn có rất nhiều gia tộc, có chuyện nội bộ riêng mình.

Nuôi người làm và vệ sĩ bên cạnh, rất bình thường.

“A Tứ, vị Sương gia này về sau chính là khách quý của chúng ta, giao dịch sau đó đều giao cho cậu, giá cả dựa theo giá thị trường đưa cho cô ấy.”

“Vâng.”

Phong Tứ nhận được mệnh lệnh, liền xoay người nói với Tần Sương: “Xin chào, Phong Tứ, người đứng đầu chợ đen bên này, bọn họ đều gọi tôi là Tứ gia, sau này Sương gia tới đây, cứ việc trực tiếp tìm tôi là được.”

“Xin chào, hợp tác vui vẻ.”

Sau đó hai bên xác nhận đồ vật và thời gian, địa điểm giao dịch.

Tần Sương nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Cô đi chuẩn bị đồ.

Tuy rằng đồ trong cửa hàng bách hóa đều là một hào.

Nhưng một chiếc đồng hồ nếu trả tiền theo linh kiện, quả thực khiến cô có chút cạn lời.

Ngay cả radio cũng vậy.

Quả nhiên hệ thống chó bắt đầu cùng chơi thủ thuật với cô rồi.

Nhưng cho dù như vậy, cô vẫn có thể kiếm được rất nhiều từ chênh lệch giá cả.

Cô vừa rời đi, Phong Tứ đã nói với Phong Tư Niên: “Đại ca, cô nhóc này không đơn giản.”

“Quả thật không đơn giản, hơn nữa còn là thâm tàng bất lộ.”

“Thị trường bên chúng ta vừa ổn định, cậu không nên tự chủ trương trêu chọc cô ấy, nếu không tự gánh lấy hậu quả.”

“Yên tâm, trong lòng tôi biết rõ, tôi đi chuẩn bị tiền phiếu và đồ vật cũ.”

“Ừ, đi đi.”

Chờ người rời đi, Phong Tư Niên mới cười rộ lên, cô nhóc này thật sự hợp khẩu vị của ông ấy.

...

Mà Tần Sương bên này, lúc này lại bị một đứa bé ôm đùi không buông.

“Buông tay, nhóc con, có tin chị đánh em hay không.

“Không buông, chị ơi em đói.”

Tần Sương đỡ trán, tên nhóc thối này đột nhiên chạy ra, ôm cô không buông tay.

Cũng không biết gấu con nhà ai.

“Buông tay, chị cho em bánh bao ăn.”

Cậu bé mắt sáng rực lên, nhất thời buông tay ra, mừng rỡ nói: “Vậy chị sẽ cho em 10 cái sao? Anh trai và chị gái em đều không có cơm ăn, sắp c.h.ế.t đói rồi.”

“Nhà em nghèo lắm sao? Không có cơm ăn?”

“Không phải, bọn đều là cô nhi, em biết chị có tiền, chị đi từ nơi đó ra.”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 25: Chương 25



Tần Sương không nghĩ tới ánh mắt của cậu bé cũng không tệ, sau đó nói: “Dẫn chị đi xem, nếu em không nói dối, chị sẽ cho em.”

“Thật sao?”

“Thật đấy.”

“Vậy chị đi với em, nhưng nhà em rất bẩn, chị đừng chê.”

“Không đâu, đi thôi.”

Tần Sương không sợ âm mưu quỷ kế gì, nếu cậu bé lừa cô, cô không ngại dạy nó biết làm người là như thế nào đâu.

Càng đi càng hẻo lánh, mới dừng lại ở một căn nhà nghèo túng.

“Chị, tới rồi.”

“Ừ, đi vào đi.’

Cậu bé đẩy cửa nhà ra, vui vẻ hô: “Anh chị ơi, em về rồi, chúng ta có đồ ăn rồi.”

Trong phòng nghe được giọng em trai, một cậu bé mới lớn lập tức chạy tới.

“Hổ Tử, em đi đâu thế, anh còn tưởng rằng em bị bọn buôn người bắt cóc chứ.”

“Anh, em đi tìm đồ ăn, chị này rất có tiền, chúng ta sẽ không đói bụng.”

Ngô Địch nhìn cô gái đứng ở cửa, có chút lo lắng nói: “Xin lỗi, Hổ Tử không hiểu chuyện, phiền chị đưa nó về.”

“Anh, chị nói mời chúng ta ăn bánh bao, chị ấy là người tốt.”

“Ngô Địch sợ Hổ Tử đắc tội, lập tức che miệng cậu bé nói: “Chúng ta không thể lấy không đồ của người ta.”

Tần Sương nhìn lướt qua hoàn cảnh nơi này, cau mày nói: “Mấy đứa cứ như vậy mà vượt qua mùa đông?”

“Đúng vậy, đúng vậy!”

Hổ Tử đẩy tay Ngô Địch ra, chạy đến trước mặt Tần Sương: “Chị, em đói bụng.”

“Hổ Tử!” Ngô Địch tức giận quát.

Bất quá Hổ Tử không nhìn cậu ấy rống giận, lẳng lặng nhìn Tần Sương.

Mà Tần Sương cũng là rất có kiên nhẫn nói: “Chị có thể mời em ăn cơm, thậm chí mời anh chị của em, nhưng là chị có thể mời em ăn một bữa, không thể bữa nào cũng mời em ăn, nghĩ kỹ xem bữa cơm tiếp theo nên làm sao bây giờ?”

Hổ Tử nghe Tần Sương nói, hỏi đúng chỗ rồi.

Im lặng suy nghĩ nửa ngày, nói: “Chị, em có thể lấy đồ vật đổi tiền cùng chị sao?”

“Có thể, chỉ cần là thứ tốt, chị có thể cho em tiền.”

“Được, vậy chị chờ một chút, em đi lấy.”

Hổ Tử nói xong, chạy vào phòng, Ngô Địch thấy thế biết cậu bé muốn làm gì.

Lập tức nhìn Tần Sương, cảnh giác nói: “Chúng tôi không có gì đáng giá, Hổ Tử còn nhỏ, kính xin chị giơ cao đánh khẽ.”

“Ừ, cậu bao nhiêu tuổi? Ở đây có bao nhiêu người? Có muốn kiếm tiền đón năm mới không?”

“Chị có ý gì?”

“Tôi cần chân chạy vặt, chỉ cần mấy đứa làm tốt, ăn mặc ngủ nghỉ chị đây đều bao, có muốn suy nghĩ một chút hay không?”

“Chúng tôi không làm chuyện xấu.”

Tần Sương cười khẽ, cô nhìn không giống người tốt vậy à?

Tuy rằng hiện tại ngụy trang hơi xấu một chút.

“Tôi là người tốt, sẽ không để mấy đứa làm chuyện trộm gà trộm chó, tôi chỉ cần mấy đứa giúp tôi thu mua một ít phế phẩm và đổi lấy đồ cũ.”

Cô vốn không có ý định này, nhưng nghĩ đến sang năm sau, sẽ có rất nhiều văn vật* bị hủy, cô vẫn làm một người yêu nước, thay quốc gia giữ lại một ít thì tốt hơn.

*Di vật văn hoá

Ngô Địch nghe đối phương nói xong, cảm thấy chuyện này có thể làm được, sau đó làm chủ nói: “Nếu chỉ có chuyện này, chúng tôi có thể làm cho chị, nơi này của chúng tôi hiện nay có 8 cô nhi, tôi lớn nhất 15 tuổi, Hổ Tử nhỏ nhất 8 tuổi, đều có thể làm việc, sẽ không để cho chị nuôi không chúng tôi.”

“Có thể, tôi còn cho phép mấy đứa sau này nhận thêm càng nhiều cô nhi, đương nhiên nhân phẩm không tốt thì không cần, chờ tôi sắp xếp ổn thoả, mấy đứa nên đi học thì học, nên học cái nào thì học cái đó.”

“Tôi không nuôi người vô dụng, chỉ cần mấy đứa nghe lời, làm cho tốt, tôi cam đoan cho mấy đứa về sau cũng sẽ không đói bụng nữa.”

Dứt lời, liền từ trong túi lấy ra 100 đồng và một ít hóa đơn, đưa cho đối phương.

“Những thứ này mấy đứa dùng trước, đừng để đói bụng, hôm nay tôi còn có việc, em làm anh cả, đi gần đây hỏi thăm có bán nhà ở không, càng lớn càng tốt, ngày mai tôi lại đến đưa thức ăn cho các em.”

Ngô Địch nhìn tờ tiền trong tay, cảm giác mình giống như đang nằm mơ.

Bọn họ gặp quý nhân, về sau sẽ không đói bụng nữa.

Cậu ấy đỏ mắt, có chút nghẹn ngào hỏi: “Tôi gọi chị như thế nào?”

“Tần Sương, sau này gọi tôi là chị Sương là được.”

Lúc này Hổ Tử cầm một khối ngọc bội, chạy ra nói: “Chị, chị nhìn xem cái này đáng giá sao. Có thể ăn bánh bao không?”

Ngô Địch thấy thế, lớn tiếng nói: “Hổ Tử, đó là đồ vật duy nhất gửi gắm thân phận của em, làm sao có thể lấy ra?”

“Anh cả, cơm cũng không có ăn, giữ cái này còn có ích lợi gì.”

‘Ngoan, chị trả tiền, lát nữa đi mua bánh bao cho em, cất ngọc bội đi.”

Tần Sương nhìn ngọc bội trong tay cậu, vừa nhìn đã biết là thứ tốt.

Cô tò mò hỏi: “Đây là ngọc bội mang theo bên người của Hổ Tử?”

“Đúng, lúc trước chúng tôi nhặt được Hổ Tử, cậu bé trốn từ bọn buôn người ra, nhưng lúc ấy bị thương phát sốt, sau đó không nhớ rõ chính mình là ai, ngay cả cái tên Hổ Tử cũng là do tôi đặt.”

“Ừ, biết rồi, nhưng mà khối ngọc bội này đưa tôi trước đi, sau này tôi giúp em ấy hỏi thăm thân thế một chút, dù sao ở độ tuổi em ấy, có thể có cha mẹ chăm sóc là tốt nhất.”

Ngô Địch cũng biết, Hổ Tử có thể về nhà, tốt hơn so với theo bọn họ lăn lộn kiếm ăn chờ chết.

Sau đó nói: “Hổ Tử, đưa ngọc bội cho chị trước.”

“À, có thể.”

Tần Sương nhận ngọc bội, vuốt đầu Hổ Tử: “Chờ chút anh trai dẫn các em đi ăn bánh bao, chị đi trước, ngày mai lại tới thăm em, em phải nghe lời, không được chạy loạn biết không?”

“Biết rồi chị, ngày mai em không đi đâu cả.

“Ngoan…”

Tần Sương không chờ những người khác trở về, trước hết đi địa điểm giao dịch.

Dù sao chậm trễ lâu như vậy, thời gian giao dịch cũng sắp tới.

...

Thời gian đến, Tần Sương nghe được tiếng bánh xe xa xa.

Đám người tới gần, mới phát hiện hóa ra là hai chiếc xe kéo.

Phong Tứ lần đầu tiên cùng Tần Sương hợp tác, vì biểu thị thành cũng tự mình ra mặt.

Xuống xe liền nói: “Sương gia, đồ đạc chuẩn bị xong chưa?”

“Được rồi, đều ở trong miếu, để người của cậu đi kiểm hàng đi.”

“Được.” Sau đó Phong Tứ vung tay lên, người phía sau đều vào nhà kiểm hàng.

Đợi vài phút, người bên trong đi ra, ra ám hiệu với Phong Tứ.

Phong Tứ nhìn thấy, cười nói: “Hàng của Sương gia đều là thượng đẳng, tiền và đồ cô cần, tôi đều mang đến.”

Sau đó cho thủ hạ bên cạnh một ánh mắt, một cái rương lớn được nâng tới.

“Sương gia, kiểm kê một chút?”

“Không cần, tin các người.”

“Ha ha... Sương gia rộng rãi, không hổ là người làm ăn lớn.”

“Đúng vậy, lần sau cô có thể thay đổi cách ngụy trang không, lớp ngụy trang của cô hơi cay mắt.”

Tần Sương thấy anh ta nói như vậy, cũng không có gì ngạc nhiên, vốn cô không có thời gian, tùy tiện ngụy trang một chút.

Sau đó tà mị cười nói: “Tôi như vậy không tốt sao? Chí ít Tứ gia nhìn thấy, sẽ không đối với tôi nhớ mãi không quên.”

“Ha ha...Sương gia thật biết nói đùa.”

“Tốt lắm, đồ đạc các người cất kỹ là có thể đi, sau này có hàng tôi sẽ đi tìm anh.”

“Được, hợp tác vui vẻ.”

Đồ đạc bên này toàn bộ xếp xong xuôi vào xe, Phong Tứ nhanh chóng dẫn người rời đi.

Thẳng đến xung quanh không có những người khác, Tần Sương mới thu rương vào không gian.

Nhìn thời gian, sau khi tháo bỏ ngụy trang, lấy ra thứ cần mang về.

Bắt đầu trở về.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 26: Chương 26



Hôm nay cô đi cả buổi chiều, cũng không biết trong tình hình thôn tình thế nào.

Hơn nữa tường viện trong nhà hôm nay sắp xong rồi, cô phải trở về thanh toán cho người ta.

Sau đó đột nhiên nghĩ đến, cô có xe đạp, vừa hay lấy ra, nói là bạn bè giúp gửi vận chuyển tới.

Cũng đỡ phải mỗi lần cô đi bộ đến thị trấn.

Mấy thấy gần đó không ai, từ trong không gian lấy ra chiếc xe đạp 28 thanh* của nguyên chủ.

*Một loại xe đạp ngày xưa.

Nhưng chiếc xe này quả thực hơi lớn.

Tần Sương sau khi thử hai cái, mới đạp ổn định một chút.

Cũng may nguyên chủ cao 1m62, nếu không chỉ có thể đẩy xe về.

Khi mặt trời lặn, đài phát thanh kết thúc công việc vang lên, thôn dân mới kết thúc một ngày phấn đấu mệt mỏi này.

Mà lúc này, Tần Sương cũng đĩnh đạc cưỡi xe đạp, trở về.

Thôn dân tan làm nhìn thanh niên tri thức mới vừa tới ba ngày đã mua xe đạp.

Nhất thời làm cho mọi người hâm mộ không thôi.

“Ai u, cô bé này thật có tiền, không phải mua nhà thì là mua xe, nếu con trai nhà ai cưới được, không được phần mộ tổ tiên bốc khói xanh à.”

“Chậc chậc... Người ta có tiền, nhưng người cưới cô ta, cũng phải chịu đánh chứ, dù sao người nhà chúng ta cũng không ai chịu đòn nổi.”

“Lý Đại Cước không ngờ vậy mà bà lại sợ bị đánh, đây chính là cái bánh thơm ngon đó, con của bà không suy nghĩ chút sao?”

“Không, chúng tôi tự hiểu, loại người này chúng tôi không cân nhắc được, vẫn không nên tìm phiền toái cho mình, tôi chỉ muốn an hưởng tuổi già.”

“Ha ha ha ha…”

Lời Lý Đại Cước nói, chọc mọi người cười, nhưng lời này nói ra cũng khiến bọn hắn họ suy nghĩ.

Bọn họ cũng không có da dày như lợn rừng, vẫn là không nên trêu chọc thanh niên tri thức Tần thì tốt hơn.

“Được rồi, đừng nói nữa, người ta có tiền là của người ta, mọi người hâm mộ thì về nhà nằm mơ đi, trong mơ cái gì cũng có.”

“Đại đội trưởng, câu này sát thương cao quá, nhưng mà cũng không sai ha ha ha…”

Các thôn dân vừa nói chuyện phiếm, vừa về nhà.

Mà những thanh niên tri thức này, có người nhìn Tần Sương thế nào đều cảm thấy chướng mắt.

Rõ ràng đều là người trong thành phố, dựa vào cái gì Tần Sương có thể sống tốt hơn bọn họ?

Có tiền, có nhan sắc, có sức lực, đều bị một mình cô chiếm hết.

Bọn họ cực kỳ ghen tị, muốn đem người cắn chết.

Nhất là Tống Diễm Mai, sắc mặt ghen tị kia, hoàn toàn thay đổi.

Hai ngày nay cuộc sống, tra tấn cô ta thành một người âm trầm, nhìn ai cũng không vừa mắt.

Nhất là nhìn Tần Sương và hai người kia ở chung một chỗ kia hai.

Nghĩ thầm, mình không đánh lại cô, nhưng Vu Viên Viên kia, lại đơn giản hơn nhiều.

Tôi không dễ chịu, mấy người cũng đừng hòng được thoải mái.

...

Bên này Tần Sương về đến nhà, thấy Viên Viên đang làm cơm tối.

Mục Nghiệp Kiêu còn chưa trở về, chắc còn còn đang trên đường về.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Vu Viên Viên vui vẻ nói: “Sao cậu đi lâu như vậy? Còn có xe đạp nữa, cậu mới mua à?”

“Không phải, xe đạp nhà tôi, lúc tôi xuống nông thôn, bảo người gửi vận chuyển tới cho tôi, sau này lúc đi thị trấn sẽ tiện hơn một chút.”

“A, tớ nói hèn chi xe không mới lắm, nhưng Sương Sương nghĩ thừa rồi, tôi ở chung với cậu ngoại trừ nấu cơm, hình như chỉ là một tên phế vật.”

Tần Sương cưng chiều nhìn Vu Viên Viên: “Tôi cũng không biết nấu cơm, cho nên sở trường của mỗi người đều không giống nhau, cậu không nên xem nhẹ điểm mạnh của mình.”

“Vậy sao? Xem ra tôi cũng có sở trường.”

Tần Sương nhìn cô gái nhỏ đang kiêu ngạo: “Viên Viên chúng ta lợi hại nhất, mau đi nấu cơm đi, tôi đói bụng.”

“Được rồi.”

Tần Sương bất đắc dĩ lắc đầu, tính tình đứa nhỏ này, cũng không biết lúc nào có thể trưởng thành.

Cũng may bên cạnh cô ấy có cô, nếu không ngày nào đó bị người ta lừa đi, đoán chừng còn phải thay người ta đếm tiền.

Cô mang gùi về phòng, vừa muốn đi rửa tay, người đưa tủ kháng đã tới.

Triệu Thanh Hải cùng Triệu Đại Ngưu đẩy một cái tủ kháng thật to tới nhà Tần Sương, lớn tiếng hô: “Tần có nhà không, chúng ta đưa đồ dùng tới.

“Vào đi, cửa lớn không khóa.”

Tần Sương không nghĩ tới, tốc độ hai cha con này nhanh vậy, mới hai ngày liền đã làm xong.

“Thanh niên tri thức Tần, cái này để ở phòng nào?”

“Phòng nào cũng được, dù sao chúng tôi làm ba cái, không phải đã đều làm xong rồi sao?”

“Ừ, đều làm xong rồi, đưa một cái tới trước.”

“Vậy là tốt rồi.”

Sau đó hai cha con Triệu Thanh Hải, đưa tủ kháng qua hết, sau đó mới rời khỏi nơi này.

Mục Nghiệp Kiêu lau tủ xong mới thở hổn hển nói: “Sương Sương, khai hoang thật không phải việc của con người, tôi cảm giác cánh tay tôi sắp rời nhà trốn đi rồi, đau quá.”

“Đợi lát nữa cơm nước xong, tôi dùng rượu thuốc xoa cho cậu một chút, nếu không mấy ngày này cậu sẽ càng khó chịu.”

“Chờ sau khi cậu hoàn toàn thích nghi, sẽ không đau như vậy.”

Mục Nghiệp Kiêu ánh mắt sáng ngời nói: “Sương Sương cậu biết được nhiều tài nghệ như vậy, có phải tôi lời rồi không?”

Tần Sương nhướng mày: “Cậu nói xem?”

Cô biết rất nhiều thứ, tuy rằng không tinh thông y thuật, nhưng ít nhất tự cứu mình vẫn rất chuyên nghiệp.

Dù sao kiếp trước đánh đánh g.i.ế.c giết, nếu không học nhiều chút bản lĩnh đã sớm bị kẻ thù g.i.ế.c chết.

Hơn nữa kiếp chưa kể tự mình xử lý vết d.a.o c.h.é.m bị thương, mà ngay cả viên đạn cũng tự mình lấy ra.

Cho nên loại nhức mỏi cơ bắp này đối với cô mà nói chính là chuyện nhỏ.

Nối xương cô còn biết mà.

Nhưng đáng tiếc là học quá nhiều thứ, ngoại trừ giá trị vũ lực xem như thành thạo, những thứ khác đều bình thường.

Nhưng tùy tiện qua loa là vậy nhưng đặt ở thời đại này vẫn có thể treo người khác lên đánh.

Cô đã rất lâu không có hoạt động gân cốt, lúc này đột nhiên nhớ quá.

Chỉ đáng tiếc, nơi này hình như ngoại trừ người trong bộ đội coi như biết đánh nhau ra, những người khác đều không biết.

Muốn tìm người cùng tập luyện cũng tìm không thấy, thật sự là buồn bực muốn chết.

Nhất là những cô nhi mới thu nhận, muốn kiếm một sư phụ tập võ cũng là vấn đề, cô không có thời gian đi qua dạy những đứa trẻ kia.

Sau đó càng nghĩ lại càng bực bội.

Cuối cùng dứt khoát không nghĩ nữa, đi bước nào tính bước đó.

...

Buổi tối Vu Viên Viên làm một món rau dại trộn và một món thịt hầm.

Ớt xanh là đổi với người trong thôn.

Dù sao có nhiều thịt heo như vậy, không ăn nhanh, đến lúc hỏng cũng tiếc.

Tần Sương là một người không thịt không vui, mặc kệ làm như thế nào, chỉ cần mỗi ngày đều có thể ăn thịt là được.

Dù sao thân thể cô ăn không được đồ ăn không có dầu mỡ, rất khó khôi phục thể lực.

Buổi tối Tần Sương rảnh rỗi không có gì làm, lấy ra một bộ toàn sách giáo khoa, nói hai người kia: “Hai người các cậu, lúc không có việc gì làm cũng phải đọc sách, nếu đất nước sắp khôi phục kinh tế, sớm muộn cũng phải khôi phục lại kì thi đại học.”

“Đừng xem nhẹ, chờ đến khi kỳ thi đại học khôi phục xong, chúng ta sẽ trở thành dân mù chữ.”

Vu Viên Viên thấy đại lão lại muốn học tập, cảm giác thế giới thật vi diệu.

Yếu ớt nói: “Sương Sương, cậu không sao chứ?”

Tần Sương thấy vẻ mặt kia của hai người bọn họ, biết họ suy nghĩ cái gì.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 27: Chương 27



Sau đó giải thích: “Các cậu phải nhìn xa trông rộng, các cậu không phát hiện cục diện đất nước gần đây đã bắt đầu buông lỏng sao?”

“Nếu tôi đoán không sai, kỳ thi đại học mấy năm nữa sẽ khôi phục.”

“Mà cơ hội duy nhất trở về thành phố, chính là thi đậu đại học, cho nên hai người các cậu có muốn học hay không?”

Vu Viên Viên và Mục Nghiệp Kiêu liếc mắt nhìn nhau, thấy đại lão hình như không nói đùa.

Nhất thời trăm miệng một lời nói: “Học.”

“Vậy là đúng rồi, dù sao mùa đông không có chuyện gì làm, không học tập thì làm gì, chờ ngày trở về thành phố, hai người các cậu chẳng lẽ không muốn ở chung với tôi?”

Vu Viên Viên vừa nghĩ tới sau này ba người sẽ cùng nhau lên đại học, nhất thời gật đầu như gà mổ thóc: “Muốn, chúng ta phải vĩnh viễn ở bên nhau, đại lão không được bỏ hai chúng ta lại.”

Mục Nghiệp Kiêu cũng nói theo: “Đúng, hai chúng tôi trông cậy vào cậu.”

“Chậc chậc… Bây giờ nói dễ nghe như vậy, chờ bạch mã hoàng tử của hai người xuất hiện, đoán chừng sẽ chướng mắt tôi, vậy không được đâu đó.”

Ba người cười cười nói nói đến đêm khuya.

Tần Sương trở lại phòng, nhớ tới những người ở chuồng bò, bỗng có chút cảm khái.

Sau đó ở trong cửa hàng bách hoá mua một ít đồ ăn quần áo và thuốc men, chờ đóng gói xong, lẳng lặng đợi hai người cách vách chìm vào giấc ngủ.

Kiếp trước, mặc dù cô là thiên kim giới hắc đạo, nhưng là cô tràn đầy nghĩa khí, cho nên bạn bè bên cạnh khá nhiều.

Chỉ là sau khi ba bị kẻ thù sát hại, cô vì báo thù, cô giải tán toàn bộ bạn bè, mới có thể cùng những người đó đồng quy vu tận.

Thật sự là thế lực kia quá mức lớn mạnh, cô không muốn để cho người bên cạnh bởi vì mình mà bị liên lụy.

Nghĩ đi nghĩ lại, đã đến 11 giờ tối.

Cô cầm lấy đồ đạc đã đóng gói xong, mở cửa phòng.

Cẩn thận từng li từng tí đi ra ngoài.

Nhìn bầu trời đầy sao, không khí trong lành.

Thì thào nói: “Ba già, ba xuống địa ngục hay là giống như con cũng ở thế giới này đây?”

...

Thừa dịp bóng đêm, Tần Sương dựa theo trí nhớ, nhanh chóng đi đến chuồng bò ở sau chân núi.

Vừa đến gần, mùi phân bò đã vô cùng gay mũi.

Cô nhíu mày, nghĩ thầm hoàn cảnh như vậy, những người đó làm sao quen được vậy.

Nếu là cô, phỏng chừng đã sớm nóng nảy muốn g.i.ế.c người.

Sau đó, đeo mặt nạ và cẩn thận đi vào bên trong.

Sau đó nhìn xung quanh, xác định không có người mới đưa tay gõ cửa.

“Cộc cộc cộc!!!”

Mấy người trong phòng ngủ, đêm khuya đen kịt này, đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa.

Lập tức mắt mở to hai mắt, cảnh giác.

Bọn họ ở nơi này đại đa số đều là bị người hãm hại, thậm chí có ít người cho dù đi tới nơi này, người bên kia còn không buông tha bọn họ.

Cho nên, hơn nửa đêm có người gõ cửa. Người trong phòng trong nháy mắt cũng tỉnh ngủ.

Tạ Tòng Hữu híp ánh mắt có chút dọa người, lạnh lùng nói: “Ai?”

Tần Sương nghe thấy âm thanh, cũng không có nói gì, mà là lại gõ một tiếng cửa, đặt đồ vật ở cửa, bỏ đi.

Sau đó trốn trong bóng tối, chỉ chờ bọn họ nhận đồ xong, rời khỏi nơi này.

Tạ Tòng Hữu thấy lại gõ cửa, không lên tiếng.

Lúc này mới đứng dậy, cẩn thận đi tới cửa, mượn khe cửa nhìn ra ngoài không có ai.

“Bên ngoài không có ai, tôi ra ngoài xem trước.” Tạ Tòng Hữu dứt lời, mở cửa phòng.

“Lão Tạ, cẩn thận một chút.”

Tạ Chi Hữu khoát tay, tỏ vẻ không sao.

*Raw đổi từ “Tòng” sang “Chi”.

Ông ấy đã lớn tuổi rồi, nếu không phải còn có một số việc không có dặn dò cho con cháu đời sau, ông ấy đã sớm muốn đi xuống tìm bạn già nhà mình.

Cửa gỗ mở ra, Tạ Chi Hữu vừa nhấc chân muốn đi ra ngoài, phát hiện mình giẫm lên thứ gì đó.

Sau đó cúi đầu nhìn, đúng là một cái bao lớn.

Ông ấy nhìn chung quanh một vòng, biết người vừa rồi còn ở gần đây.

Nếu đối phương không muốn cho bọn họ biết là ai, ông coi như không biết đi.

Tuy rằng bọn họ những lão già này có ra sao đều không quan trọng.

Nhưng mà tuy khổ cực nhưng không thể đứa nhỏ chịu khổ theo.

Sau đó xách đồ trên mặt đất lên, vào nhà đóng cửa phòng lại.

Tần Sương thấy đối phương cầm đồ, xoay người trở về nhà.

Lúc này người già trong chuồng bò, đốt nửa cây nến ít khi sử dụng đến.

Hỏi: “Lão Tạ, ai cho cái này vậy?”

Tạ Chi Hữu mở gói hàng ra, vẻ mặt cũng mơ màng.

Bởi vì đồ vật bên trong, đều là chăn bông và lương thực tốt nhất.

Ngay cả thuốc tây cũng có, đây cũng không phải thứ người bình thường có thể lấy được.

Sau đó thở dài nói: “Trong thôn chúng ta có Lôi Phong* tới, nếu người ta không muốn chúng ta biết là ai, vậy coi như không biết đi.”

*Hiểu đơn giản là người tốt.

“Vừa lúc thời tiết cũng lạnh, chúng ta cần mấy thứ này, còn nữa, chăn bông này còn quá mới, chờ ngày mai sửa lại sẽ tốt hơn.”

“Còn có viên thuốc này cũng cất trước đi, không chừng đến lúc nào đó có thể cứu mạng.”

“Lương thực đều là lương thực tinh, ngày mai chúng ta nấu một nồi cháo ăn, dù sao đồ người ta cho, chính là để cho chúng ta ăn.”

“Nhất là Sinh Khương, đứa nhỏ này còn đang lớn, chúng ta ăn một bữa, còn lại để lại cho đứa nhỏ.”

Ông bà nội Sinh Khương nghe lão Tạ nói, cảm động nói: “Trong thôn gần đây có thanh niên tri thức mới tới, nếu tôi đoán không lầm, chắc là mấy người trong căn nhà mới kia mua.”

“Dù sao bọn họ tới mới có người đưa đồ, cũng không biết là ai, phần ơn nghĩa này, chúng ta nhận.”

Sau đó, Tạ Chi Hữu đem đồ vật chia cho mọi người, tiếp tục ngủ.

Sinh Khương được bà nội đắp chăn mới, đêm nay ngủ rất ấm áp.

Trời tháng tám, buổi tối ở Đông Bắc, vẫn có chút mát mẻ.

Sau khi Tần Sương về đến nhà, cũng rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, sáng sớm.

Tần Sương bị tiếng chuông báo thức đánh thức.

Bởi vì tối hôm qua ngủ tương đối muộn, lúc này hơi gắt ngủ.

Nhìn thời gian, nghĩ còn có chuyện phải làm.

Đành phải đưa tay vuốt mi tâm một chút.

Vu Viên Viên ngáp một cái, nửa mở mắt rửa mặt đánh răng.

Mục Nghiệp Kiêu cũng vừa rửa mặt, vừa ngáp.

Tần Sương rửa mặt xong, lên tiếng chào hỏi rồi đi về phía sau núi.

Cơ thể hiện tại của cô, cần phải rèn luyện mỗi ngày.

Dù sao, chiều cao của nguyên chủ cô vẫn có chút không hài lòng.

Dù thế nào cũng phải thừa dịp tuổi còn nhỏ, vóc dáng cao hơn một chút mới tốt.

Sau đó hoàn thành công việc buổi sáng, Tần Sương đạp xe đạp, lại một lần nữa đi thị trấn.

Chuyện bên kia, hôm qua còn chưa sắp xếp xong.

Hôm nay như thế nào cũng phải đi qua đó, giải quyết chuyện tiếp theo một chút.

Mà chỗ đất trống gần nhà bọn họ.

Hôm nay cũng bắt đầu khởi công xây dựng nhà mới.

Hoắc Đình Xuyên không thiếu tiền, cũng không thiếu mấy công điểm kia.

Mỗi ngày chỉ cần làm đến khi mình mệt mỏi, sẽ không làm nữa.

Đại đội trưởng nói cậu ấy vài lần, thấy cậu ấy thật sự là không sao cả, cuối cùng cũng không nói cái gì.

Dù sao chỉ cần cuối năm, những thanh niên tri thức này, không nợ công điểm trong đại đội là tốt rồi.

Đám thanh niên tri thức này, ông ấy biết có vài người bối cảnh rất lớn, cho nên lựa chọn mắt nhắm mắt mở.

Mà hôm nay Hoắc Đình Xuyên vừa trở lại chỗ ở, chỉ thấy Tống Diễm Mai xin nghỉ tới lấy lòng cậu ấy.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 28: Chương 28



“Anh Hoắc, đây là sữa lúa mạch em pha cho anh, vẫn còn ấm, anh uống ấm người đi.”

Hoắc Đình Xuyên nhìn hành động của Tống Diễm Mai, nhíu mày nói: “Thanh niên tri thức Tống, tôi không quen cô, hơn nữa tôi có sữa lúa mạch, ly này cô nên tự mình uống đi.”

Cậu ấy không dám tùy ý uống đồ của người khác.

Những người ở đại viện xuống nông thôn về nhà thăm người thân, cũng không phải chưa từng nói qua những chuyện dơ bẩn ở nông thôn và thanh niên tri thức.

Cậu ấy thật sợ uống sữa mạch của người ta, mở mắt ra lần nữa hai người nằm chung trên một cái kháng.

Tuy rằng đầu óc cậu ấy không khôn khéo bằng anh trai, nhưng cũng không phải kẻ ngốc.

Cô gái này vừa nhìn là biết không có ý tốt.

Muốn dùng kế gả cho cậu ấy, mơ mộng hão huyền gì vậy chứ.

Bộ dạng xấu xí, tưởng bở ngược lại rất giỏi.

Mà Tống Diễm Mai thấy cậu ấy từ chối, cũng không tức giận.

Dù sao con cái nhà giàu, thứ tốt gì cũng gặp qua, nếu thật sự bị một ly sữa mạch mua chuộc, cô ta mới khinh thường.

Sau đó thu lại sữa lúa mạch trong tay, cười nói: “Anh Hoắc, anh mới tới hai ngày, quần áo bẩn còn chưa giặt, hôm nay em rảnh, em giúp anh giặt nha, em giặt quần áo rất sạch sẽ.”

Hoắc Đình Xuyên thấy cô ta mặt dày mày dạn lải nhải, nhất thời buồn bực nói: “Quần áo của tôi tự mình giặt, đã nói hai ta không quen, sau này không nên tới gần tôi thì tốt hơn, tính tình tôi cũng không phải tốt như các người nhìn vẻ bề ngoài, tôi sẽ đánh người.”

Tống Diễm Mai thấy Hoắc Đình Xuyên chướng mắt mình như vậy, nhất thời đè xuống cảm giác khó chịu trong lòng.

Nếu không là trong nhà xảy ra chuyện, tiền trong tay mình không đủ nhiều, cô ta cũng không muốn nhanh như vậy tìm nhà chồng.

Nếu ngày nào đó bị những người này biết thân thế của mình, mình tuyệt đối sẽ bị cô lập.

Đó là điều cô ta không cho phép.

Sau đó vén mái tóc bên tai xuống, nói tiếp: “Anh Hoắc, có phải anh hiểu lầm em không, em chỉ thấy anh vừa tới, sẽ không thích nghi với cuộc sống ở đây, không có ý gì khác.”

“Cút~!” Đừng tưởng rằng cậu ấy nhìn không ra suy nghĩ của cô gái này, vẻ mặt tính toán kia còn thiếu nói ra khỏi miệng thôi.

Anh không muốn liên quan đến cô gái như vậy, xoay người trở về phòng.

Thật muốn nhanh chóng xây xong phòng ốc, như vậy cũng không cần mỗi ngày nhìn thấy bệnh thần kinh này.

Mà Tống Diễm Mai nhìn người rời đi, cầm ly trong tay, ánh mắt âm trầm đáng sợ.

Thì thầm nói: “Cho mặt mũi không cần, vậy đừng trách tôi không khách khí.”

...

Bên kia, Tần Sương đến thị trấn.

Không ngụy trang, trực tiếp đi đến căn nhà hôm qua.

Hổ Tử ngồi ở cửa chính, trông sao trông trăng, không thấy chị gái ngày hôm qua tới đây.

Đột nhiên, tiếng xe đạp vang lên.

Hổ Tử giật mình một cái, đứng lên quan sát phía trước.

Khi thấy người tới, nghi hoặc hỏi: “Xin chào, chị tìm ai?”

Tần Sương đẩy xe đạp, buồn cười nói: “Hổ Tử quên chị rồi?”

Hổ Tử nghe thấy giọng của đối phương, trong nháy mắt ngây ngẩn cả người.

Nghĩ thầm, chị gái hôm qua rõ ràng không có đẹp như vậy nha, chẳng lẽ một ngày không gặp, chị gái liền trở nên xinh đẹp?

Nhưng mặc kệ đối phương biến thành bộ dáng gì, Hổ Tử vẫn là vui mừng đi qua nói: “Chị, tại sao một ngày không gặp, chị lại thay đổi hình dáng rồi?”

Tần Sương nhướng mày: “Chẳng lẽ Hổ Tử thích dáng vẻ hôm qua sao?”

“Không không không, chị hiểu lầm, em là tò mò sao chị đột nhiên thay đổi bộ dáng.”

“Khi nào em lớn lên sẽ biết.”

“Nhưng anh chị em có ở nhà không?”

Tần Sương dứt lời, không đợi Hổ Tử nói, trong sân truyền đến giọng của Ngô Địch.

“Hổ Tử, em chạy đi đâu rồi?”

Hổ Tử thấy anh trai gọi mình, lập tức lớn tiếng đáp: “Anh cả, chị gái hôm qua tới, chúng ta vào ngay.”

Ngô Địch vừa nghe ân nhân đến, cũng lập tức đi tới cửa.

Sau khi nhìn thấy một gương mặt xa lạ, giọng nói trong nháy mắt lạnh như băng nói: “Cô là ai?”

Tần Sương cảm nhận được sự lạnh lùng của thiếu niên, cũng không giải thích nhiều, nói thẳng: “Hôm qua kêu em tìm phòng ở, tìm được chưa?”

“Hơn nữa hôm qua cho em số tiền kia, có mua đồ ăn cho mọi người không?”

Ngô Địch nghe Tần Sương nói, giọng điệu quen thuộc này, đúng là vị hôm qua.

Lại nhớ Hổ Tử nói, hôm qua ân nhân từ nơi đó đi ra, nhanh chóng đoán được, hôm qua chắc là ngụy trang.

Sau khi cẩn thận suy nghĩ, lúc này mới thu lại sự lạnh lùng của mình, tôn kính nói: “Chị Tần, chuyện chị giao tôi đều làm xong, bên kia không chỉ muốn muốn tiền, còn muốn 100 cân lương thực, chị xem cái này…”

Tần Sương dừng xe vào sân, lạnh nhạt nói: “Có thể, khi nào thì có thể giao dịch?”

Ngô Địch không nghĩ tới, chị Tần có thể đồng ý.

Lập tức nói: “Bên kia bất cứ lúc nào cũng có thể, hơn nữa cách bên này không quá xa, hiện tại muốn đi tìm họ sao?”

“Chờ chị đi lấy lương thực, sau đó cùng nhau đi.”

Tần Sương dứt lời, nhanh chóng đi ra khỏi viện.

Sau đó tìm được một chỗ không có người, lấy ra hai túi lương thực một trăm cân, một tay xách theo một cái bao tải, lúc này mới đi trở về căn nhà rách nát.

Khi Ngô Địch ở cửa nhìn thấy Tần Sương xách theo lương thực đi tới, trong nháy mắt cảm xúc dâng trào.

Bởi vì có thể một tay xách nổi 100 cân lương thực, chắc chắn biết võ.

Ánh mắt cậu ấy sáng lấp lánh viết rằng tôi muốn học!

Nhưng Tần Sương không rảnh nhìn cậu ấy, đi tới cửa chỉ nói: “Trong nhà còn có người sao, túi lương thực này cho mấy đứa, túi này cầm sang bên kia mua nhà.”

Ngô Địch nghe xong, trực tiếp hét lớn: “Tô Lăng, em ra đây.”

Tô Lăng ở trong phòng ngủ, nghe được anh cả gọi mình.

Lười biếng đi tới cửa, hỏi: “Chuyện gì?”

“Nhìn bộ dạng của em kìa, chị Tần đến rồi, mau tới giúp đỡ.”

Tô Lăng nghe được lời của anh cả, lập tức tỉnh táo.

Sau đó nhanh nhẹn đi tới trước mặt Tần Sương, xấu hổ nói: “Xin lỗi chị Tần, không biết chị đã tới, có chuyện gì muốn làm, giao cho em là được.”

Tần Sương nhìn Tô Lăng: “Em được 12 tuổi không?” Hiện nay con nít đều trưởng thành sớm như vậy sao?

Mà Tô Lăng nghe Tần Sương nói, bĩu môi: “Em đã 14 tuổi, nếu không phải không đồ ăn, em cũng sẽ không thấp như vậy.”

“14 tuổi à?” Cũng là trẻ con mà.

Quả nhiên con nhà nghèo sớm lo việc nhà, người xưa không không lừa chúng ta.

“Được rồi, những chuyện khác đợi lát nữa hãy nói, túi lương thực này em xách về phòng trước, chờ chị sắp xếp xong, mấy đứa cũng không cần ở trong căn phòng rách nát này.”

“Được, em biết rồi.”

Tần Sương dặn dò xong, dẫn Hổ Tử và Ngô Địch đến chỗ bán nhà.

Mà người bán nhà, nhìn thấy Tần Sương là một người trẻ tuổi.

Nhất thời an tâm nâng giá nói: “Nhà chúng tôi mấy người cũng thấy, vốn là muốn 400 đồng và 100 cân lương thực, nhưng là trước mắt không chỉ có các ngươi muốn mua, cho nên giá tiền hôm nay không phải hôm qua.”

“Hôm nay nếu các ngươi còn muốn mua, thì 500 đồng cùng 150 cân lương thực.”

Ngô Địch nghe được người phụ nữ bình thản nói thay đổi là thay đổi.

Nhất thời cảm thấy mặt nóng ran.

Đây là chuyện đầu tiên chị Tần bảo cậu ấy làm, không ngờ lại làm hỏng chuyện.

Nhưng Tần Sương cũng không có tức giận, chỉ là lành lạnh nói: “Các ngươi xác định muốn tăng giá?”

Phụ nhân nhìn ánh mắt Tần Sương, lập tức rụt cổ lại, kiên trì nói: “Đúng, chính là cái giá này, mấy người không mua thì thôi.”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 29: Chương 29



Dù sao đây cũng là nhà của mình, cô định đoạt.

Mà Tần Sương không nhìn đối phương, nói với Ngô Địch: “Tiểu Địch, chúng ta đi, không mua, thị trấn lớn như vậy, tôi cũng không tin chỉ có nhà họ bán phòng ở, thật sự mua không được, chị xây cho mấy đứa nhà mới.”

Ngô Địch thấy chị Tần không tức giận, thuận theo lời chị nói: “Em nghe chị, nếu không bán chúng ta về nhà đi, vừa hay chị mang gạo tinh từ phía nam về, bọn em còn chưa nếm qua, hơi đáng tiếc, một số người không có cơ hội ăn.”

Tần Sương nhếch môi, nhướng mày.

Không nghĩ tới cậu nhóc này lại là viễn diên nhí.

Quả nhiên lời nói của Ngô Địch bị đối phương nghe được, người phụ nữ nhất thời có chút hối hận.

Sau đó yếu ớt nói: “Nếu không chúng ta nói chuyện tiếp?”

Tần Sương không có nhiều kiên nhẫn, nói thẳng: “Giá hôm qua, muốn bán thì sang tên, không bán thì thôi.”

Người phụ nữ biết cô không có nói đùa, suy nghĩ một chút, lúc này mới có chút đau lòng nói: “Vậy 400 đồng và 100 cân lương thực đi.”

Cuối cùng, Tần Sương mua căn nhà này.

“Khi nào thì hai người chuyển nhà?”

Người phụ nữ vui vẻ đếm tiền xong, sau khi nghiệm thu lương thực: “Ngày mai tôi sẽ để trống phòng cho cô.”

“Được, ngày mai tôi bảo em tôi tới đây, tạm biệt.”

Tần Sương giải quyết xong chuyện phòng ở thì cùng Ngô Địch trở về nhà cũ.

Lúc này những người ra ngoài tìm đồ ăn, đều đã trở lại.

Mấy đứa bọn nó đều là cô nhi cha mẹ vì đói kém mà chết.

Chỉ có một mình Hổ Tử từ trong tay bọn buôn người trốn ra.

Mấy người trong nhà nhìn Tần Sương đến, có tò mò, có cảm kích, có vui vẻ... Tâm trạng gì cũng có.

Nhìn những dáng vẻ đáng thương của bọn chúng, khiến Tần Sương bỗng nhớ tới kiếp trước, bản thân cũng gặp chuyện như vậy, cũng là đứa trẻ được ba nhận về nuôi từ cô nhi viện.

Sau đó ba chậm rãi bồi dưỡng tài nghệ cho mình.

Chỉ tiếc, sau khi ba chết, những người đó cũng chôn theo ba.

Nghĩ đến những người đó, cô có chút thương cảm nói: “Sau này mấy đứa có chị, sẽ không bao giờ đói bụng nữa.”

Ngô Địch quay mặt đi, không muốn mình rơi nước mắt.

Bọn họ rốt cục có hi vọng.

Không bao giờ phải sống không ước mơ nữa.

Thật tốt!

Tần Sương cùng bọn nhỏ tâm sự một hồi, đạp xe đạp trở về trong thôn.

Trước khi đi đã nói địa chỉ của mình cho Ngô Địch, nếu có việc gì thì qua bên kia tìm cô.

Chờ sau khi hết thảy đều an ổn, lại sắp xếp bọn nó đến trường học tập tri thức.

Tuy rằng cô đáng thương, đồng tình với bọn họ.

Nhưng muốn sống sót ở thế giới này, chỉ có làm bản thân trở nên mạnh mẽ mới là chân lý.

Thứ cô có thể cho, chỉ có cơ hội.

...

Buổi chiều Vu Viên Viên cắt xong cỏ heo, lúc đưa cỏ heo, luôn cảm giác có người đang nhìn cô ấy.

Nhưng vừa quay đầu lại thì không có gì.

Hiện tại cô ấy cũng nghi ngờ có phải mắt mình xảy ra vấn đề hay không

Nhưng nghĩ đến mấy ngày nay, người trong thôn đều rất dễ chung đụng, cũng không suy nghĩ nhiều.

Làm xong việc, cô nhanh chóng đi về nhà, chuẩn bị làm cơm tối.

Khi cô đang muốn nhóm lửa, cửa lớn đã bị người gõ vang.

Vu Viên Viên cho rằng Tần Sương đã trở lại, kết quả vừa nhìn là một người xa lạ.

Nghi hoặc hỏi: “Ngươi tìm ai?”

Người tới sốt ruột nói: “Cô là bạn của Tần Sương, Tần Sương đạp xe bị gãy chân, cô mau đi xem với tôi.”

Vu Viên Viên vừa nghe Tần Sương bị thương, khóa cửa lại, đi theo người ta ra ngoài.

Tống Diễm Mai trốn ở sau tàng cây, thấy Viên Viên bị lừa như vậy thì cảm thán, thật sự là ngu xuẩn.

Nếu không phải nghe ngóng được Tần Sương hôm nay vừa hay không ở đây, cô ta cũng sẽ không ra tay lúc này.

Cô ta vẫn sợ người khác biết, cố ý dùng tiền tìm tên du côn thôn bên cạnh làm chuyện này.

Vừa nghĩ tới, kết cục sau này của Vu Viên Viên, cô ta hưng phấn không thôi.

Cô ta không dễ chịu, ai cũng đừng nghĩ sống tốt hơn cô ta.

Mà lúc này Vu Viên Viên chạy theo thật xa, khi đi tới nơi không có người, mới nhận ra được chỗ sai sai.

Nơi này căn bản là không thể đạp xe đạp.

Cô ấy nhanh chóng dừng bước, “Anh là ai? Tần Sương ở đâu?”

Người đàn ông dẫn đường phía trước, thấy cô rốt cuộc cũng nhận ra.

Lúc này cũng không giả bộ, cười dâm nói: “Ôi, rốt cục phát hiện ra điều bất thường.”

Vu Viên Viên tuy rằng ngây thơ, nhưng cũng biết chuyện không đúng, xoay người nhanh chân bỏ chạy.

Người đàn ông thấy nàng muốn chạy, sao có thể buông tha, lớn tiếng quát: “Nhanh bắt cô ấy lại.”

Người đàn ông dứt lời, xung quanh lập tức lại có hai người chạy ra.

Vu Viên Viên căn bản không để ý đến những thứ khác, giày chạy bay cũng không dám quay đầu lại.

Nhưng vừa chạy ra đường lớn, đã bị người phía sau bắt được.

“A, các người thả tôi ra, nếu không tôi sẽ báo công an bắt các người.”

“Bốp…”

“Con đ**m thúi, còn dám kêu, coi tụi tao có g.i.ế.c c.h.ế.t mày không.”

Người đàn ông phía sau đi ra, thấy thế, có chút không hài lòng nói: “Ai bảo các người động thủ đánh, mặt đẹp như vậy đánh hỏng rồi, đợi lát nữa còn sảng khoái như thế nào, nhanh chóng bắt về đi.”

Vu Viên Viên bị đối phương che miệng, ô ô bị bọn họ kéo vào trong rừng.

Mà ở bọn họ mới vừa đi không lâu, Tần Sương đi ngang qua nơi này.

Tâm tình tốt Tần Sương, đột nhiên bị đồ vật trên mặt đất xóc một cái, kết quả vừa nhìn là một cái giày.

Vừa mới bắt đầu không coi ra gì, thẳng đến đi hơn 100 mét mới phát hiện không thích hợp.

Sau đó trở lại, nhặt giày trên mặt đất lên, luôn cảm thấy có chút quen mắt.

Khi nhớ lại, cô mới nhớ ra đây là đôi giày của Vu Viên Viên.

Đơn giản là vì lúc trước cô ấy cố ý khoe khoang, đây là bà nội cô cố ý làm cho cô ấy, nói là xuống nông thôn tiện làm việc.

Sau đó, cô cũng không để ý tới những thứ khác.

Thu xe đạp vào không gian, chạy vào trong rừng.

Cô sợ chậm một bước, Viên Viên sẽ gặp nguy hiểm.

Chẳng qua cô chỉ rời đi một buổi chiều, rốt cuộc là ai dám xuống tay với Viên Viên.

Chết tiệt thật!

Mà giờ phút này Vu Viên Viên, bị ba người đưa tới một sơn động trên núi.

Khóc hu hu.

Cô ấy nghĩ mãi không ra, những người này tại sao muốn bắt cô ấy.

Cô ấy vừa tới nơi này, cũng không có đắc tội ai hết, tại sao có thể như vậy

“Đại ca, con đàn bà này thật non nớt, không hổ là con gái trong thành phố tới, đại ca mau lên đi, tôi và anh em còn đang chờ.”

“À, tụi mày nói chúng ta chơi xong, qua tay đem cô ấy bán thế nào, dù sao buổi chiều lúc ta qua bên kia, cũng không ai nhìn thấy.”

“Đại ca, cô ấy là thanh niên tri thức chơi xong thì thôi, nếu không có người, bên công an chắc chắn sẽ điều tra. Nhưng bị chúng ta ngủ, chỉ cần cô ấy còn muốn mặt mũi, chúng ta sẽ không sao.”

Vu Viên Viên nghe bọn họ nói, nhất thời nước mắt ào ào chảy.

“Hu hu…” Các ngươi buông tôi ra, mất dạy!

Chỉ tiếc Vu Viên Viên bị chặn miệng, cái gì cũng không nói nên lời.

“Được rồi, bắt đầu làm việc, trời tối còn phải về nhà.” Người đàn ông dẫn đầu dứt lời, bắt đầu c** q**n áo.

Hai người đi theo, cũng là hai mắt tỏa sáng.

Mà Tần Sương đi lên núi, sao cũng không tìm được người.
 
Back
Top Bottom