Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thiên Cơ Điện

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thiên Cơ Điện
Chương 320: Tên này định phát động cấm chế.



Chỉ trong chớp mắt ánh sáng rực rỡ chiếu rọi khắp nơi, bầu trời như nứt ra.

Một lưỡi búa lớn đỏ máu giáng từ trên trời xuống, bổ thẳng về phía Khâu Mộng Sơn.

“Đồ Thiên Quân!” Khâu Mộng Sơn quát lớn một tiếng, giọng nói hoảng sợ: “Sao Cực Chiến đạo lại phái thằng điên nhà ngươi tới đây?”

“Chẳng phải ngươi cũng tới à?” Đồ Thiên Quân còn chưa xuất hiện, phủ quang đã như ngọn núi ập xuống.

Khâu Mộng Sơn quát lớn, đánh vài chục quyền lên không trung, mỗi quyền đánh ra đều tạo thành từng gợn sóng đỏ máu, hóa giải ánh rìu của Đồ Thiên Quân.

Hai người đều là đại năng cảnh giới Vô Cấu, toàn bộ sông Thiên Tỉnh đều bị thần thông của hai người rung chuyển.

Nhưng ngay lúc này một ảo ảnh con khỉ lông trắng xuất hiện sau lưng Tần Thì Nguyệt, đột nhiên hét một tiếng vào không trung.

Bầu trời của sông Thiên Tinh xuất hiện một vòng xoáy không gian quỷ dị.

Sau đó là một nắm tay chậm rãi duỗi ra từ lốc xoáy.

Tốc độ của nắm đấm này rất chậm.

Chậm tới mức chẳng khác gì ốc sên! Nhưng khoảnh khắc nắm đấm xuất hiện, toàn bộ sông Thiên Tinh như bị cố định tại chỗ.

Khâu Mộng Sơn chỉ có nước trơ mắt nhìn nắm đấm từ trên trời giáng xuống, thân hình cứng đờ, khó lòng nhúc nhích.

“Từ Liệt?” Khâu Mộng Sơn rú lên quái dị.

Không ngờ kẻ xuất thủ lại là Diệt Tuyệt Vương của Trấn Bắc phủ, đại năng cảnh giới Niết Bàn, Từ Liệt.

Đối mặt với nắm đấm của Diệt Tuyệt Vương, Khâu Mộng Sơn hoàn toàn không có ý đối kháng.

Hắn rú lên quái dị, ném một cái hộp ra: “Cho ngươi này!”

Sau đó nhảy lên, thân hình khổng lồ linh hoạt như khí, bay lên trên không trung, nắm lấy Tri Vi giới rồi nhanh chóng bỏ chạy ra ngoài.

Hộp ngọc phía bay về phía đối diện, nắm tay của Diệt Tuyệt Vương không đánh xuống nữa.

Chỉ nghe một tiếng thở dài, nắm đấm mở ra, định chụp lấy hộp ngọc.

Đúng lúc này Khâu Mộng Sơn lại kêu to một tiếng, giơ tay chỉ vào hộp ngọc, chỉ thấy hộp ngọc tỏa sáng rực rỡ, không ngờ lại ngăn Diệt Tuyệt Vương thu lại, thậm chí vòng xoáy không gian cũng dao động, bàn tay với uy lực vô biên kia không thể duy trì tiếp, cứ thế biến mất giữa không trung mênh mông.

“Mang đồ về đây.” Theo tiếng nói nặng nề của Diệt Tuyệt Vương, không gian khép lại, Tần Thì Nguyệt giơ tay, hộp ngọc đã rơi vào tay cô.

“Khai Thiên phủ!” Đồ Thiên Quân quát lớn.

Trong tiếng gào thét điên cuồng đó, phủ quang đỏ rực như máu chém theo Khâu Mộng Sơn, đánh thẳng vào cái lưng đầy thịt của hắn. Khâu Mộng Sơn hét lên quái dị, một vật đột nhiên lao khỏi thân hình khổng lồ đó, bay thẳng về phía trước, không ngờ lại là một người vừa nhỏ vừa gầy. Đống thịt béo bị hắn vứt lại đột nhiên nổ tung, hóa thành huyết quang vô tận tỏa ra bốn phía, biến toàn bộ sông Thiên Tinh thành vùng đất máu thịt bầy nhầy.

Đồng thời, một người đã xuất hiện bên cạnh Tần Thì Nguyệt, người quấn da hổ, nửa thân trên để trần, tay cầm một lưỡi búa lớn đỏ máu, tỏa ra khí thế hùng hậu như núi, chính là Huyề Sắc Chiến Tướng - Đồ Thiên Quân của Cực Chiến đạo.

Đối diện với vụ nổ của Khâu Mộng Sơn, nam tử hùng hồn như ngọn núi này cũng phải nghiêm nghị, không muốn tiến lên. Sau khi máu thịt rơi xuống, mặt đất đã tỏa ra huyết quang vô tận.

Cùng lúc đó, trong Tri Vi giới, bầu trời đã bị xé rách.

Lạc Đông Du kinh hãi, nhìn Ninh Dạ với vẻ không thể tin nổi.

Điểm đáng sợ trong đòn vừa rồi của Ninh Dạ không phải ở lực lượng, mà là y tìm đúng chỗ huyền ảo của Tri Vi giới, dẫn dắt lực lượng ba vị lão tổ, đánh trúng chỗ yếu, từ đó mới phá thiên thành công.

Thấy bầu trời đã có kẽ hở, Lạc Đông Du biết không ổn.

Hắn cười gằn một tiếng, đột nhiên giơ tay ấn một cái vào Lưỡng Nghi Càn Khôn tán ở eo Phong Đông Lâm, khoảnh khắc sau đã thấy Lưỡng Nghi Càn Khôn tán tỏa sáng rực rỡ.

Không tốt!

Phong Đông Lâm kinh hãi.

Tên này định phát động cấm chế.

Lưỡng Nghi Càn Khôn tán là thần vật chiến đấu duy nhất trong tam đại thần vật, là th* c*ng r*n nhất, nhưng cũng vì vậy cấm chế được thi triển trên đó của mang tính bộc phát dữ dội nhất.

Một khi khởi động cấm chế, hậu quả mang tính hủy diệt, thậm chí có thể phá hủy toàn bộ Tri Vi giới.

Lạc Đông Du cũng thật tàn nhẫn, đối với hắn mà nói, cho dù Tri vi giới bị hủy diệt, nhưng nếu kéo được năm vị Thiên Cương xuống nước, chuyện này vẫn rất đáng giá.

Phong Đông Lâm biết không ổn, ngay lúc này Công Tôn Dạ bay lên, hét lớn: “Phong điện chủ, giao thần vật cho ta!”

Phong Đông Lâm vung tay, ném Lưỡng Nghi Càn Khôn tán cho Công Tôn Dạ.

Lúc này Lưỡng Nghi Càn Khôn tán không dùng được, chỉ là vướng víu.

Nhưng ngay khoảnh khắc sau, dị biến đột nhiên nảy sinh.

Lạc Đông Du đột nhiên cười ha hả: “Thành công rồi!”

Chỉ thấy Công Tôn Dạ bỏ qua bản thân, không ngờ lại bay về phía Lạc Đông Du.

Cái gì?

Nhạc Tâm Thiện, Phong Đông Lâm cùng kinh hãi.

Chỉ trong chớp mắt ánh sáng rực rỡ chiếu rọi khắp nơi, bầu trời như nứt ra.

Một lưỡi búa lớn đỏ máu giáng từ trên trời xuống, bổ thẳng về phía Khâu Mộng Sơn.

“Đồ Thiên Quân!” Khâu Mộng Sơn quát lớn một tiếng, giọng nói hoảng sợ: “Sao Cực Chiến đạo lại phái thằng điên nhà ngươi tới đây?”

“Chẳng phải ngươi cũng tới à?” Đồ Thiên Quân còn chưa xuất hiện, phủ quang đã như ngọn núi ập xuống.

Khâu Mộng Sơn quát lớn, đánh vài chục quyền lên không trung, mỗi quyền đánh ra đều tạo thành từng gợn sóng đỏ máu, hóa giải ánh rìu của Đồ Thiên Quân.

Hai người đều là đại năng cảnh giới Vô Cấu, toàn bộ sông Thiên Tỉnh đều bị thần thông của hai người rung chuyển.

Nhưng ngay lúc này một ảo ảnh con khỉ lông trắng xuất hiện sau lưng Tần Thì Nguyệt, đột nhiên hét một tiếng vào không trung.

Bầu trời của sông Thiên Tinh xuất hiện một vòng xoáy không gian quỷ dị.

Sau đó là một nắm tay chậm rãi duỗi ra từ lốc xoáy.

Tốc độ của nắm đấm này rất chậm.

Chậm tới mức chẳng khác gì ốc sên! Nhưng khoảnh khắc nắm đấm xuất hiện, toàn bộ sông Thiên Tinh như bị cố định tại chỗ.

Khâu Mộng Sơn chỉ có nước trơ mắt nhìn nắm đấm từ trên trời giáng xuống, thân hình cứng đờ, khó lòng nhúc nhích.

“Từ Liệt?” Khâu Mộng Sơn rú lên quái dị.

Không ngờ kẻ xuất thủ lại là Diệt Tuyệt Vương của Trấn Bắc phủ, đại năng cảnh giới Niết Bàn, Từ Liệt.

Đối mặt với nắm đấm của Diệt Tuyệt Vương, Khâu Mộng Sơn hoàn toàn không có ý đối kháng.

Hắn rú lên quái dị, ném một cái hộp ra: “Cho ngươi này!”

Sau đó nhảy lên, thân hình khổng lồ linh hoạt như khí, bay lên trên không trung, nắm lấy Tri Vi giới rồi nhanh chóng bỏ chạy ra ngoài.

Hộp ngọc phía bay về phía đối diện, nắm tay của Diệt Tuyệt Vương không đánh xuống nữa.

Chỉ nghe một tiếng thở dài, nắm đấm mở ra, định chụp lấy hộp ngọc.

Đúng lúc này Khâu Mộng Sơn lại kêu to một tiếng, giơ tay chỉ vào hộp ngọc, chỉ thấy hộp ngọc tỏa sáng rực rỡ, không ngờ lại ngăn Diệt Tuyệt Vương thu lại, thậm chí vòng xoáy không gian cũng dao động, bàn tay với uy lực vô biên kia không thể duy trì tiếp, cứ thế biến mất giữa không trung mênh mông.

“Mang đồ về đây.” Theo tiếng nói nặng nề của Diệt Tuyệt Vương, không gian khép lại, Tần Thì Nguyệt giơ tay, hộp ngọc đã rơi vào tay cô.

“Khai Thiên phủ!” Đồ Thiên Quân quát lớn.

Trong tiếng gào thét điên cuồng đó, phủ quang đỏ rực như máu chém theo Khâu Mộng Sơn, đánh thẳng vào cái lưng đầy thịt của hắn. Khâu Mộng Sơn hét lên quái dị, một vật đột nhiên lao khỏi thân hình khổng lồ đó, bay thẳng về phía trước, không ngờ lại là một người vừa nhỏ vừa gầy. Đống thịt béo bị hắn vứt lại đột nhiên nổ tung, hóa thành huyết quang vô tận tỏa ra bốn phía, biến toàn bộ sông Thiên Tinh thành vùng đất máu thịt bầy nhầy.

Đồng thời, một người đã xuất hiện bên cạnh Tần Thì Nguyệt, người quấn da hổ, nửa thân trên để trần, tay cầm một lưỡi búa lớn đỏ máu, tỏa ra khí thế hùng hậu như núi, chính là Huyề Sắc Chiến Tướng - Đồ Thiên Quân của Cực Chiến đạo.

Đối diện với vụ nổ của Khâu Mộng Sơn, nam tử hùng hồn như ngọn núi này cũng phải nghiêm nghị, không muốn tiến lên. Sau khi máu thịt rơi xuống, mặt đất đã tỏa ra huyết quang vô tận.

Cùng lúc đó, trong Tri Vi giới, bầu trời đã bị xé rách.

Lạc Đông Du kinh hãi, nhìn Ninh Dạ với vẻ không thể tin nổi.

Điểm đáng sợ trong đòn vừa rồi của Ninh Dạ không phải ở lực lượng, mà là y tìm đúng chỗ huyền ảo của Tri Vi giới, dẫn dắt lực lượng ba vị lão tổ, đánh trúng chỗ yếu, từ đó mới phá thiên thành công.

Thấy bầu trời đã có kẽ hở, Lạc Đông Du biết không ổn.

Hắn cười gằn một tiếng, đột nhiên giơ tay ấn một cái vào Lưỡng Nghi Càn Khôn tán ở eo Phong Đông Lâm, khoảnh khắc sau đã thấy Lưỡng Nghi Càn Khôn tán tỏa sáng rực rỡ.

Không tốt!

Phong Đông Lâm kinh hãi.

Tên này định phát động cấm chế.

Lưỡng Nghi Càn Khôn tán là thần vật chiến đấu duy nhất trong tam đại thần vật, là th* c*ng r*n nhất, nhưng cũng vì vậy cấm chế được thi triển trên đó của mang tính bộc phát dữ dội nhất.

Một khi khởi động cấm chế, hậu quả mang tính hủy diệt, thậm chí có thể phá hủy toàn bộ Tri Vi giới.

Lạc Đông Du cũng thật tàn nhẫn, đối với hắn mà nói, cho dù Tri vi giới bị hủy diệt, nhưng nếu kéo được năm vị Thiên Cương xuống nước, chuyện này vẫn rất đáng giá.

Lạc Đông Du đột nhiên cười ha hả: “Thành công rồi!”

Chỉ thấy Công Tôn Dạ bỏ qua bản thân, không ngờ lại bay về phía Lạc Đông Du.

Cái gì?

Nhạc Tâm Thiện, Phong Đông Lâm cùng kinh hãi.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 321: Hậu chiêu thế nào?’



Ngũ Dương Công Tử - Công Tôn Dạ lại là người của Yên Vũ lâu?

Các đại tiên môn luôn cài cắm gián điệp vào nhau, nhưng đa số là Hoa Luân trở xuống, rất ít cấp bậc Vạn Pháp, nhưng không phải tuyệt đối không có.

Có điều không ai ngờ Công Tôn Dạ lại là người của Yên Vũ lâu.

Còn đối với Yên Vũ lâu, khiến Công Tôn Dạ bại lộ vì Lưỡng Nghi Càn Khôn tán cũng rất đáng giá.

Nhạc Tâm Thiện, Phong Đông Lâm tức giận gào thét: “Khốn kiếp!”

Cùng xuất thủ đánh về phía Công Tôn Dạ.

Lạc Đông Du lại cười ha hả: “Cút ra ngoài!”

Mây gió xoay chuyển, hắn lại chủ động trục xuất mọi người ra ngoài Tri Vi giới, nhưng vừa xuất hiện đã thấy mưa máu đầy trời.

Nhạc Tâm Thiện kinh hãi: “Thị Huyết chú?”

Lạc Đông Du chó chết, còn phối hợp với Khâu Mộng Sơn, không ngờ lại đẩy mình vào Thị Huyết chú của Khâu Mộng Sơn.

Chú pháp này cực kỳ ác độc, không những tổn thương nguyên thần mà còn có thể cưỡng ép thay đổi sở thích của con người, hóa thành thích ăn thịt người. Nhạc Tâm Thiện không muốn trở thành cuồng ma ham ăn thịt người, ánh sáng hắc bạch hiện ra, bạch quang rực rỡ bảo vệ bốn phương. Nhưng cho dù thế vẫn có vài đệ tử Hắc Bạch thần cung trúng chiêu, ai nấy kêu gào thảm thiết.

Phong Đông Lâm vung ống tay áo, ầm ầm ầm đánh lên đám đệ tử kia, lập tức g**t ch*t bọn họ, giọng điệu trầm trọng: “Thế này tốt hơn cho họ.”

Thật ra hắn không giải thích thì mọi người cũng hiểu, đã trúng Thị Huyết chú, có là người cũng trở thành ma.

Nhưng cứ như vậy, quay đầu nhìn lại chỉ thấy Khâu Mộng Sơn mang theo Tri Vi giới, đã bỏ trốn mất dạng, có đuổi cũng không kịp.

Nhạc Tâm Thiện nổi giận không nhịn nổi: “Khốn kiếp!”

Lần này ra tay không những không cướp được Ngọc Hoàng Cốt ngược lại còn khiến Công Tôn Dạ trộm mất Lưỡng Nghi Càn Khôn tán, có thể tưởng tượng trong lòng phẫn nộ tới mức nào.

Cũng may ít nhất Ngọc Hoàng Cốt đã tới tay.

Phong Đông Lâm nhìn Ngọc Hoàng Cốt trong tay Tần Thì Nguyệt: “Của chúng ta.”

Tần Thì Nguyệt ngạo nghễ ngẩng đầu lên: “Trong điều kiện ta đã đàm phán với Ninh Dạ chỉ nói sẽ giúp các ngươi mai phục đối phó với Yên Vũ lâu chứ không nói sẽ ra tay cướp Ngọc Hoàng Cốt giúp các ngươi. Hắc Bạch thần cung không tự lấy được Ngọc Hoàng Cốt, chuyện này không nằm trong giao dịch.”

“Hả?” Ánh mắt Nhạc Tâm Thiện lạnh lùng nhìn Tần Thì Nguyệt.

Nữ nhân kia lại hoàn toàn không sợ hãi, Đồ Thiên Quân hừ lạnh một tiếng, xoay lưỡi rìu đỏ máu, cho dù đối mặt với năm vị Thiên Cương cùng một lúc, chiến ý của y vẫn bốc lên bừng bừng.

“Hay là để thuộc hạ.” Ninh Dạ đã đi tới.

Nhạc Tâm Thiện, Phong Đông Lâm thầm ngạc nhiên nhưng không ngăn cản.

Ninh Dạ đi tới bên cạnh Tần Thì Nguyệt rồi nói: “Ngươi biết mình đã nuốt Phần Tâm đan.”

“Đúng, nhưng so với Ngọc Hoàng Cốt, cái mạng của Tần Thì Nguyệt chẳng là gì.” Tần Thì Nguyệt mỉm cười yêu kiều đáp lời.

Ý là dẫu thịt nát xương tan vì Cực Chiến đạo, cô nàng cũng cam tâm tình nguyện.

Ninh Dạ mỉm cười: “E là ngươi có chết cũng vô ích. Ngươi tưởng ngươi lấy được Ngọc Hoàng Cốt thật à?”

Tần Thì Nguyệt ngớ người, Đồ Thiên Quân lạnh nhạt nói: “Trong hộp có khí tức của Ngọc Hoàng Cốt, Khâu Mộng Sơn không lừa được vương.”

“Chỉ cần chịu chi một chút, mài ít mảnh vụn là có khí tức của Ngọc Hoàng Cốt.”

Tần Thì Nguyệt mở hộp, phát hiện bên trong chỉ có phấn ngọc màu xanh, không còn gì khác.

Tần Thì Nguyệt đờ ra một chút rồi bật cười: “Đám người này đúng là gian xảo.”

Ánh mắt hung ác của Nhạc Tâm Thiện đã chuyển sang Ninh Dạ: “Kế hoạch của ngươi thất bại rồi!”

Tuy nói người phụ trách xuất thủ chính là bản thân bọn Nhạc Tâm Thiện, thế nhưng nếu kế hoạch đã thất bại, dẫu sao cũng phải có người gánh tội.

Nếu kế hoạch đã do Ninh Dạ thiết lập, như vậy y cũng phải chịu trách nhiệm.

Ninh Dạ lại chẳng lạ gì phong cách của Nhạc Tâm Thiện, vì vậy nói thẳng: “Còn chưa thất bại.”

“Hả?” Mọi người cùng nhìn về phía Ninh Dạ.

Ninh Dạ mỉm cười, bấy giờ mới nói với Tần Thì Nguyệt: “Chỉ cần bắt được Yên Vũ lâu, đồ đã mất cũng sẽ trở lại.”

“Làm sao bắt được? Giờ bọn chúng đã chạy rồi!” Tần Thì Nguyệt khinh thường.

Ninh Dạ khẽ lắc đầu: “Bọn chúng sẽ không chạy, đừng quên trên Lưỡng Nghi Càn Khôn tán còn có cấm chế, bọn chúng buộc phải tìm ra cách phá giải cấm chế. Cũng rất may là, vừa hay ta để lại chút hậu chiêu...”

‘‘Hậu chiêu thế nào?’‘ Mọi người đồng thanh hỏi.

Ninh Dạ mỉm cười: “Sau khi nhận được Lưỡng Nghi Càn Khôn tán, để kế sách được chu toàn, ta đã hạ cấm chế trên đó. Chỉ cần không rời khỏi phạm vi Mặc châu, cho dù nó ở đâu ta cũng có thể biết được.”

Còn có chuyện này, mọi người vui mừng.

Phong Đông Lâm nhíu mày: “Thực lực của ngươi còn kém, cấm chế rất dễ bị giải trừ.”

“Điều kiện là bọn chúng biết chuyện này.” Ninh Dạ cười đáp.

Lưỡng Nghi Càn Khôn tán vốn đã bị Cực Chiến đạo bố trí cấm chế, dùng cấm chế che cấm chế, đây là thủ đoạn quen thuộc của Ninh Dạ.

Ngũ Dương Công Tử - Công Tôn Dạ lại là người của Yên Vũ lâu?

Các đại tiên môn luôn cài cắm gián điệp vào nhau, nhưng đa số là Hoa Luân trở xuống, rất ít cấp bậc Vạn Pháp, nhưng không phải tuyệt đối không có.

Có điều không ai ngờ Công Tôn Dạ lại là người của Yên Vũ lâu.

Còn đối với Yên Vũ lâu, khiến Công Tôn Dạ bại lộ vì Lưỡng Nghi Càn Khôn tán cũng rất đáng giá.

Nhạc Tâm Thiện, Phong Đông Lâm tức giận gào thét: “Khốn kiếp!”

Cùng xuất thủ đánh về phía Công Tôn Dạ.

Lạc Đông Du lại cười ha hả: “Cút ra ngoài!”

Mây gió xoay chuyển, hắn lại chủ động trục xuất mọi người ra ngoài Tri Vi giới, nhưng vừa xuất hiện đã thấy mưa máu đầy trời.

Nhạc Tâm Thiện kinh hãi: “Thị Huyết chú?”

Lạc Đông Du chó chết, còn phối hợp với Khâu Mộng Sơn, không ngờ lại đẩy mình vào Thị Huyết chú của Khâu Mộng Sơn.

Chú pháp này cực kỳ ác độc, không những tổn thương nguyên thần mà còn có thể cưỡng ép thay đổi sở thích của con người, hóa thành thích ăn thịt người. Nhạc Tâm Thiện không muốn trở thành cuồng ma ham ăn thịt người, ánh sáng hắc bạch hiện ra, bạch quang rực rỡ bảo vệ bốn phương. Nhưng cho dù thế vẫn có vài đệ tử Hắc Bạch thần cung trúng chiêu, ai nấy kêu gào thảm thiết.

Phong Đông Lâm vung ống tay áo, ầm ầm ầm đánh lên đám đệ tử kia, lập tức g**t ch*t bọn họ, giọng điệu trầm trọng: “Thế này tốt hơn cho họ.”

Thật ra hắn không giải thích thì mọi người cũng hiểu, đã trúng Thị Huyết chú, có là người cũng trở thành ma.

Nhưng cứ như vậy, quay đầu nhìn lại chỉ thấy Khâu Mộng Sơn mang theo Tri Vi giới, đã bỏ trốn mất dạng, có đuổi cũng không kịp.

Nhạc Tâm Thiện nổi giận không nhịn nổi: “Khốn kiếp!”

Lần này ra tay không những không cướp được Ngọc Hoàng Cốt ngược lại còn khiến Công Tôn Dạ trộm mất Lưỡng Nghi Càn Khôn tán, có thể tưởng tượng trong lòng phẫn nộ tới mức nào.

Cũng may ít nhất Ngọc Hoàng Cốt đã tới tay.

Phong Đông Lâm nhìn Ngọc Hoàng Cốt trong tay Tần Thì Nguyệt: “Của chúng ta.”

Tần Thì Nguyệt ngạo nghễ ngẩng đầu lên: “Trong điều kiện ta đã đàm phán với Ninh Dạ chỉ nói sẽ giúp các ngươi mai phục đối phó với Yên Vũ lâu chứ không nói sẽ ra tay cướp Ngọc Hoàng Cốt giúp các ngươi. Hắc Bạch thần cung không tự lấy được Ngọc Hoàng Cốt, chuyện này không nằm trong giao dịch.”

“Hả?” Ánh mắt Nhạc Tâm Thiện lạnh lùng nhìn Tần Thì Nguyệt.

Nữ nhân kia lại hoàn toàn không sợ hãi, Đồ Thiên Quân hừ lạnh một tiếng, xoay lưỡi rìu đỏ máu, cho dù đối mặt với năm vị Thiên Cương cùng một lúc, chiến ý của y vẫn bốc lên bừng bừng.

“Hay là để thuộc hạ.” Ninh Dạ đã đi tới.

Nhạc Tâm Thiện, Phong Đông Lâm thầm ngạc nhiên nhưng không ngăn cản.

Ninh Dạ đi tới bên cạnh Tần Thì Nguyệt rồi nói: “Ngươi biết mình đã nuốt Phần Tâm đan.”

“Đúng, nhưng so với Ngọc Hoàng Cốt, cái mạng của Tần Thì Nguyệt chẳng là gì.” Tần Thì Nguyệt mỉm cười yêu kiều đáp lời.

Ý là dẫu thịt nát xương tan vì Cực Chiến đạo, cô nàng cũng cam tâm tình nguyện.

Ninh Dạ mỉm cười: “E là ngươi có chết cũng vô ích. Ngươi tưởng ngươi lấy được Ngọc Hoàng Cốt thật à?”

Tần Thì Nguyệt ngớ người, Đồ Thiên Quân lạnh nhạt nói: “Trong hộp có khí tức của Ngọc Hoàng Cốt, Khâu Mộng Sơn không lừa được vương.”

“Chỉ cần chịu chi một chút, mài ít mảnh vụn là có khí tức của Ngọc Hoàng Cốt.”

Tần Thì Nguyệt mở hộp, phát hiện bên trong chỉ có phấn ngọc màu xanh, không còn gì khác.

Tần Thì Nguyệt đờ ra một chút rồi bật cười: “Đám người này đúng là gian xảo.”

Ánh mắt hung ác của Nhạc Tâm Thiện đã chuyển sang Ninh Dạ: “Kế hoạch của ngươi thất bại rồi!”

Tuy nói người phụ trách xuất thủ chính là bản thân bọn Nhạc Tâm Thiện, thế nhưng nếu kế hoạch đã thất bại, dẫu sao cũng phải có người gánh tội.

Nếu kế hoạch đã do Ninh Dạ thiết lập, như vậy y cũng phải chịu trách nhiệm.

Ninh Dạ lại chẳng lạ gì phong cách của Nhạc Tâm Thiện, vì vậy nói thẳng: “Còn chưa thất bại.”

“Hả?” Mọi người cùng nhìn về phía Ninh Dạ.

Ninh Dạ mỉm cười, bấy giờ mới nói với Tần Thì Nguyệt: “Chỉ cần bắt được Yên Vũ lâu, đồ đã mất cũng sẽ trở lại.”

Còn có chuyện này, mọi người vui mừng.

Phong Đông Lâm nhíu mày: “Thực lực của ngươi còn kém, cấm chế rất dễ bị giải trừ.”

“Điều kiện là bọn chúng biết chuyện này.” Ninh Dạ cười đáp.

Lưỡng Nghi Càn Khôn tán vốn đã bị Cực Chiến đạo bố trí cấm chế, dùng cấm chế che cấm chế, đây là thủ đoạn quen thuộc của Ninh Dạ.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 322: Không ngờ lại là Công Tôn Điệp.



Chấp Tử thành, trong một căn nhà nhỏ bên đại lộ Trường Thanh.

Cuối cùng Trì Vãn Ngưng cũng được gặp Linh di.

Nói đúng hơn là Công Tôn Điệp ngụy trang thành Linh di.

Cho dù trong lòng hiểu rõ, khi thấy Linh di do Công Tôn Điệp giả trang, khóe mắt Trì Vãn Ngưng vẫn đỏ bừng lên.

“Linh di!” Trì Vãn Ngưng nghẹn ngào.

Công Tôn Điệp đã ôm lấy Trì Vãn Ngưng: “Bé ngoan, mấy năm qua khổ cho con rồi.”

Trong lòng lại nói: “Hì hì, bé ngoan ơi, gọi thêm mấy tiếng di đi nữa.”

Trì Vãn Ngưng thầm tức giận: “Im mồm!”

Cô kéo Công Tôn Điệp ngồi xuống bên cạnh, trò chuyện mấy việc trong nhà.

Lâm Sinh Kiều đứng bên cạnh căng thẳng quan sát, cũng may Công Tôn Điệp thể hiện rất tốt, hình như Trì Vãn Ngưng không hề nghi ngờ.

Khác với bên phía Trì Vãn Ngưng, Lâm Sinh Kiều quan tâm tới chuyện bên sông Thiên Tinh hơn.

Lúc này đang thấy nhàm chán vô vị, đột nhiên Lâm Sinh Kiều đứng phắt dậy, không kiềm chế nổi hưng phấn trong lòng: “”Thành công rồi!”

Trì Vãn Ngưng thầm hiểu, nhìn bóng đen do Lâm Sinh Kiều ngưng tụ thành: “Người của chúng ta thành công rồi?”

Lâm Sinh Kiều hừ một tiếng: “Việc này không liên quan gì tới ngươi.”

Trì Vãn Ngưng mỉm cười: “E là vẫn liên quan tới ta đấy.”

“Cái gì?” Lâm Sinh Kiều sửng sốt.

Trì Vãn Ngưng vỗ nhẹ lên tay Công Tôn Điệp: “Linh di đợi một lát nhé, con nói mấy câu với Lâm quản sự.”

Lâm Sinh Kiều kinh hãi: “Ngươi...””

“Đúng!” Trì Vãn Ngưng gật đầu: “Ta biết ngươi là ai. Thật ra ngươi đâu cần lo lắng như vậy? Dù thế nào ta cũng là người của Yên Vũ lâu, bị ta phát hiện có phải chuyện lớn gì đâu. Ngươi nói đúng không? Lâm Sinh Kiều Lâm đại quản sự?”

Nghe Trì Vãn Ngưng nói vậy, rốt cuộc Lâm Sinh Kiều cũng hiện ra nguyên hình.

Cô ta chăm chú quan sát Trì Vãn Ngưng, khẽ thở dài: “Nếu ngươi đã phát hiện, ta cũng không còn gì để nói. Thế thì, có phải Ninh Dạ đã biết rồi không?”

“Đương nhiên rồi, chuyện này vốn không phải ta phát hiện ra mà là Ninh Dạ phát hiện.” Trì Vãn Ngưng cười nói “Thế nào? Người đàn ông của ta vẫn có chút tác dụng phải không?”

Lâm Sinh Kiều hừ một tiếng: “Sao hắn không bắt ta?”

“Đương nhiên là vì giữ ngươi lại thì có lợi hơn.” Trì Vãn Ngưng mỉm cười, đã nắm lấy tay Lâm Sinh Kiều, kéo cô ta ngồi xuống bên cạnh rồi nói: “Nếu Yên Vũ lâu đã thành công, chắc đã được lợi rồi, có phải lấy được Lưỡng Nghi Càn Khôn tán rồi không?”

Lâm Sinh Kiều nghĩ lại, việc này đã không còn là bí mật, bèn gật đầu: “Công Tôn Dạ là người của chúng ta.”

“Hóa ra là hắn, chẳng trách khi ta nói cho các ngươi kế hoạch của Ninh Dạ, các ngươi đã biết tính toán của họ từ trước. Yên Vũ lâu đúng là không để lọt điều gì. Nhưng nếu các ngươi coi thường Ninh Dạ vì điều này, các ngươi sai rồi. Tuy đã đoạt được Lưỡng Nghi Càn Khôn tán, nhưng cấm chế vẫn còn, có cũng nhưng không. Trong tình huống này, người của Yên Vũ lâu cũng phải trở về chứ? Đã có manh mối là Lâm quản sự, Hắc Bạch thần cung có thể tìm ra các ngươi. Vì vậy ngươi nói xem, Ninh Dạ để ngươi lại chứ không bắt, có phải rất có lý không?”

Lâm Sinh Kiều hừ một tiếng: “Lần này coi như ngươi đã lập công. Nhưng cho dù có ngươi hay không, thật ra ta sẽ không trở lại Sương Nguyệt phường.”

Trì Vãn Ngưng bình tĩnh nói: “Ta cũng chẳng ngạc nhiên gì, Ninh Dạ đánh rắn động cỏ, chắc chắn các ngươi đã chuẩn bị trước. Sau khi gây ra chuyện lớn như vậy, chắc chắn phải từ bỏ Sương Nguyệt phường rồi. Nhưng đây cũng là điều hắn đang mong đợi.”

“Hả? Là sao?” Lâm Sinh Kiều lấy làm lạ.

“Rất đơn giản!” Trì Vãn Ngưng trả lời: “Thân phận của ngươi bại lộ, không cần rụt cổ trong Sương Nguyệt phường nữa, tiếp đó có thể đi theo bọn Khâu Mộng Sơn, Lạc Đông Du cùng hành động.”

Lâm Sinh Kiều kinh hãi: “Sao ngươi biết tới Khâu Mộng Sơn?”

Trong lòng bỗng thấy cảnh giác, đang định hành động thì một luồng ám kình đã tập kich sau lưng Lâm Sinh Kiều.

Không ngờ lại là Công Tôn Điệp.

Đồng thời, Trì Vãn Ngưng vung nhẹ tay ngọc, vô số làn nước dâng lên bọc lấy Lâm Sinh Kiều, như vô số sợi dây thừng trói chặt lấy cô ta. Cùng lúc, Ám Ảnh ma chưởng của Công Tôn Điệp đã liên tục đánh vào cơ thể Lâm Sinh Kiều.

Lâm Sinh Kiều run rẩy kịch liệt, kinh hãi nhìn bọn họ.

Trì Vãn Ngưng lạnh nhạt nói: “Vì người nhà đã chết của ta, cũng vì Tam Thi đan trong cơ thể ta.”

Cuối cùng Lâm Sinh Kiều đã hiểu.

Cô ả há miệng định nói gì, nhưng cuối cùng chỉ gục đầu xuống, cứ thế mất mạng.

Trì Vãn Ngưng chậm rãi buông tay, nhìn xác Lâm Sinh Kiều, trong lòng bỗng thấy phiền muộn.

Sau khi lục lọi trên người Lâm Sinh Kiều một lúc, Trì Vãn Ngưng lấy một lệnh bài truyền âm bằng ngọc, ném cho Công Tôn Điệp: “Tiếp theo phải xem chúng ta.”

“Đương nhiên.” Công Tôn Điệp cười hì hì, gương mặt đã thay đổi, không ngờ lại biến thành hình dạng của Lâm Sinh Kiều.

Chấp Tử thành, trong một căn nhà nhỏ bên đại lộ Trường Thanh.

Cuối cùng Trì Vãn Ngưng cũng được gặp Linh di.

Nói đúng hơn là Công Tôn Điệp ngụy trang thành Linh di.

Cho dù trong lòng hiểu rõ, khi thấy Linh di do Công Tôn Điệp giả trang, khóe mắt Trì Vãn Ngưng vẫn đỏ bừng lên.

“Linh di!” Trì Vãn Ngưng nghẹn ngào.

Công Tôn Điệp đã ôm lấy Trì Vãn Ngưng: “Bé ngoan, mấy năm qua khổ cho con rồi.”

Trong lòng lại nói: “Hì hì, bé ngoan ơi, gọi thêm mấy tiếng di đi nữa.”

Trì Vãn Ngưng thầm tức giận: “Im mồm!”

Cô kéo Công Tôn Điệp ngồi xuống bên cạnh, trò chuyện mấy việc trong nhà.

Lâm Sinh Kiều đứng bên cạnh căng thẳng quan sát, cũng may Công Tôn Điệp thể hiện rất tốt, hình như Trì Vãn Ngưng không hề nghi ngờ.

Khác với bên phía Trì Vãn Ngưng, Lâm Sinh Kiều quan tâm tới chuyện bên sông Thiên Tinh hơn.

Lúc này đang thấy nhàm chán vô vị, đột nhiên Lâm Sinh Kiều đứng phắt dậy, không kiềm chế nổi hưng phấn trong lòng: “”Thành công rồi!”

Trì Vãn Ngưng thầm hiểu, nhìn bóng đen do Lâm Sinh Kiều ngưng tụ thành: “Người của chúng ta thành công rồi?”

Lâm Sinh Kiều hừ một tiếng: “Việc này không liên quan gì tới ngươi.”

Trì Vãn Ngưng mỉm cười: “E là vẫn liên quan tới ta đấy.”

“Cái gì?” Lâm Sinh Kiều sửng sốt.

Trì Vãn Ngưng vỗ nhẹ lên tay Công Tôn Điệp: “Linh di đợi một lát nhé, con nói mấy câu với Lâm quản sự.”

Lâm Sinh Kiều kinh hãi: “Ngươi...””

“Đúng!” Trì Vãn Ngưng gật đầu: “Ta biết ngươi là ai. Thật ra ngươi đâu cần lo lắng như vậy? Dù thế nào ta cũng là người của Yên Vũ lâu, bị ta phát hiện có phải chuyện lớn gì đâu. Ngươi nói đúng không? Lâm Sinh Kiều Lâm đại quản sự?”

Nghe Trì Vãn Ngưng nói vậy, rốt cuộc Lâm Sinh Kiều cũng hiện ra nguyên hình.

Cô ta chăm chú quan sát Trì Vãn Ngưng, khẽ thở dài: “Nếu ngươi đã phát hiện, ta cũng không còn gì để nói. Thế thì, có phải Ninh Dạ đã biết rồi không?”

“Đương nhiên rồi, chuyện này vốn không phải ta phát hiện ra mà là Ninh Dạ phát hiện.” Trì Vãn Ngưng cười nói “Thế nào? Người đàn ông của ta vẫn có chút tác dụng phải không?”

Lâm Sinh Kiều hừ một tiếng: “Sao hắn không bắt ta?”

“Đương nhiên là vì giữ ngươi lại thì có lợi hơn.” Trì Vãn Ngưng mỉm cười, đã nắm lấy tay Lâm Sinh Kiều, kéo cô ta ngồi xuống bên cạnh rồi nói: “Nếu Yên Vũ lâu đã thành công, chắc đã được lợi rồi, có phải lấy được Lưỡng Nghi Càn Khôn tán rồi không?”

Lâm Sinh Kiều nghĩ lại, việc này đã không còn là bí mật, bèn gật đầu: “Công Tôn Dạ là người của chúng ta.”

“Hóa ra là hắn, chẳng trách khi ta nói cho các ngươi kế hoạch của Ninh Dạ, các ngươi đã biết tính toán của họ từ trước. Yên Vũ lâu đúng là không để lọt điều gì. Nhưng nếu các ngươi coi thường Ninh Dạ vì điều này, các ngươi sai rồi. Tuy đã đoạt được Lưỡng Nghi Càn Khôn tán, nhưng cấm chế vẫn còn, có cũng nhưng không. Trong tình huống này, người của Yên Vũ lâu cũng phải trở về chứ? Đã có manh mối là Lâm quản sự, Hắc Bạch thần cung có thể tìm ra các ngươi. Vì vậy ngươi nói xem, Ninh Dạ để ngươi lại chứ không bắt, có phải rất có lý không?”

Lâm Sinh Kiều hừ một tiếng: “Lần này coi như ngươi đã lập công. Nhưng cho dù có ngươi hay không, thật ra ta sẽ không trở lại Sương Nguyệt phường.”

Trì Vãn Ngưng bình tĩnh nói: “Ta cũng chẳng ngạc nhiên gì, Ninh Dạ đánh rắn động cỏ, chắc chắn các ngươi đã chuẩn bị trước. Sau khi gây ra chuyện lớn như vậy, chắc chắn phải từ bỏ Sương Nguyệt phường rồi. Nhưng đây cũng là điều hắn đang mong đợi.”

“Hả? Là sao?” Lâm Sinh Kiều lấy làm lạ.

“Rất đơn giản!” Trì Vãn Ngưng trả lời: “Thân phận của ngươi bại lộ, không cần rụt cổ trong Sương Nguyệt phường nữa, tiếp đó có thể đi theo bọn Khâu Mộng Sơn, Lạc Đông Du cùng hành động.”

Lâm Sinh Kiều kinh hãi: “Sao ngươi biết tới Khâu Mộng Sơn?”

Trong lòng bỗng thấy cảnh giác, đang định hành động thì một luồng ám kình đã tập kich sau lưng Lâm Sinh Kiều.

Không ngờ lại là Công Tôn Điệp.

Cô ả há miệng định nói gì, nhưng cuối cùng chỉ gục đầu xuống, cứ thế mất mạng.

Trì Vãn Ngưng chậm rãi buông tay, nhìn xác Lâm Sinh Kiều, trong lòng bỗng thấy phiền muộn.

Sau khi lục lọi trên người Lâm Sinh Kiều một lúc, Trì Vãn Ngưng lấy một lệnh bài truyền âm bằng ngọc, ném cho Công Tôn Điệp: “Tiếp theo phải xem chúng ta.”

“Đương nhiên.” Công Tôn Điệp cười hì hì, gương mặt đã thay đổi, không ngờ lại biến thành hình dạng của Lâm Sinh Kiều.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 323: Hậu chiêu 2



Bay thẳng suốt chặng đường, Khâu Mộng Sơn cực kỳ thích chí.

Bây giờ hắn đã không còn là núi thịt như lúc trước mà là một nam tử gầy gò nhỏ bé, vừa lùn vừa đen.

“Lần này ngươi làm tốt lắm, sau khi trở về chắc chắn cấp trên sẽ trọng thưởng.” Khâu Mộng Sơn lớn tiếng nói.

Công Tôn Dạ lại không mấy vui mừng: “Cấm chế trên Lưỡng Nghi Càn Khôn tán còn chưa được giải trừ...”

“Không sao.” Khâu Mộng Sơn vung tay: “Yên Vũ lâu ta cũng có thể luyện chế thuốc giả của Phần Tâm đan. Sau khi trở về, vấn đề này sẽ tự giải quyết.”

“Nếu thế, sao chúng ta còn phải về Chấp Tử thành?”

“Tới tiếp ứng Lâm Sinh Kiều, Sương Nguyệt phường đã bị nghi ngờ, người ở đó cần rút lui. Nếu không phải con tiện nhân Trì Vãn Ngưng nhất quyết muốn gặp người nhà ngay hôm nay, vốn dĩ bọn họ có thể rút lui sớm hơn.”

“Một ả Lâm Sinh Kiều thôi mà phải nhờ tới đại đô sứ đích thân tiếp ứng?” Công Tôn Dạ không hiểu.

“Lâm Sinh Kiều thì không đáng, nhưng từ trước tới nay cô ta vẫn là người liên hệ với Trì Vãn Ngưng, không thể để Trì Vãn Ngưng bại lộ được.”

Hóa ra là thế, Công Tôn Dạ đã hiểu.

Rất có thể Lâm Sinh Kiều đã chuẩn bị sẵn cho chính mình, trong tình huống hiện tại, để giữ bình an cho Trì Vãn Ngưng, Khâu Mộng Sơn không thể tùy tiện vứt bỏ cô ta.

Nhưng đúng lúc này, trong lòng Khâu Mộng Sơn hơi động, đột nhiên dừng bước.

‘‘Là ai? Đi ra!’‘ Hắn lớn tiếng quát.

Trên trời đột nhiên có cả ngàn cánh hoa rơi xuống, âm thanh tươi đẹp vang lên, lại có vố số hình ảnh nữ tử xuất hiện trên bầu trời, bóng người uyển chuyển, múa những giai điệu động lòng người, khiến người xem tâm thần xoa xuyến, đắm chìm trong đó.

Khâu Mộng Sơn lại hoàn toàn không tán thưởng, nhìn cảnh tượng trước mắt, ngữ khí uy nghiêm đáng sợ: “Vạn Hoa cốc? Rốt cuộc là ai?”

Một bàn tay đã đặt lên Tri Vi giới.

“Tốt nhất ngươi đừng hành động lung tung, Khâu Mộng Sơn, không thì cẩn thận kẻo khó mà giữ được mạng!”

Sau khi giọng nói này vọng tới, hai nữ giới xuất hiện trước mặt Khâu Mộng Sơn.

Một bà lão già tới mức khó tả, tuổi cao sức yếu.

Một cô gái vẫn độ thanh xuân, vẻ ngoài mới như mười sáu, trông thì yếu ớt nhu nhược, vẻ mặt còn hơi sợ hãi.

Thấy hai người này, Khâu Mộng Sơn lập tức biến sắc: “Lâm Lang Thiên? Kế Lưu vân?”

Một canh giờ trước.

Thiên Tú các.

Cố Tiêu Tiêu kiêu ngạo đứng trước mặt Lưu Vân Tiên Tôn: “Bổn cô nương không phải người của Yên Vũ lâu nhưng đúng là có quan hệ với bọn họ... Ta là hành giả của Ám đường.”

Yên Vũ lâu có một Ám đường, thật ra tên đầy đủ là Ám Sát đường, chuyên ám sát.

Nhưng sát thủ trong Ám đường không phải ai cũng là người của Yên Vũ lâu, bọn họ cũng sẽ thuê một số tán tu bên ngoài, phân phát một số nhiệm vụ ám sát. Những ngày thường được gọi là hành giả của Ám đường.

Có thể coi quan hệ giữa hành giả trong Ám đường và Yên Vũ lâu là hợp tác.

Lưu Vân Tiên Tôn nhìn Cố Tiêu Tiêu một hồi: “Tức là Ám đường thuê ngươi tới giết Ninh Dạ? Chỉ bằng ngươi? Một con bé Tàng Tượng trung kỳ?”

Cố Tiêu Tiêu lại có vẻ không phục: “Này, ngươi đừng coi thường người ta. Đạo của sát thủ không phải dựa vào thực lực thủ thắng, cần phải...”

Lưu Vân Tiên Tôn ngăn cô nàng lại: “Ta biết tác phong hành động của các ngươi, nếu làm tốt đúng là Tàng Tượng có thể ám sát Hoa Luân. Nhưng thực lực của ngươi quá kém, nhiệm vụ này vẫn hơi miễn cưỡng.”

Cố Tiêu Tiêu tức giận giậm chân một cái: “Thế thì sao nào? Thất bại thì thất bại thôi, nhưng cứ thế bán đứng ta đi, đúng là quá đáng. Nói chung, ta với Yên Vũ lâu còn chưa xong đâu.”

Lưu Vân Tiên Tôn cười nói: “Yên Vũ lâu vốn là vậy mà bạc tình bạc nghĩa. Nhưng ngươi có thể trốn khỏi địa lao của Huyền Sách phủ chứng tỏ cũng có chút thủ đoạn. Nhưng nếu chỉ có vậy, Vạn Hoa cốc không thể thu nhận ngươi. Từ trước tới nay Yên Vũ lâu vẫn rất gian xảo, ai mà biết có phải bọn chúng cố ý cử gián điệp tới đây không?”

“Ta còn chưa nói muốn gia nhập với các ngươi, ta chỉ muốn cho Yên Vũ lâu một bài học mà thôi. À, ta đang có tin tức quan trọng liên quan tới Yên Vũ lâu, các ngươi muốn nghe thì nghe, không nghe thì thôi.” Cố Tiêu Tiêu tức giận nói.

“Nói thử đi.”

“Yên Vũ lâu biết Hắc Bạch thần cung định ra tay nhân lúc bọn họ trao đổi với Cực Chiến đạo, đã chuẩn bị từ trước. Lần này e là Hắc Bạch thần cung sẽ phải chịu thiệt.”

“Ngươi dám nói điều kiện với ta?”

“Ngươi cứ nói có đáp ứng không đã.”

“Nói thử điều kiện của ngươi đi.”

“Nếu lần này Vạn Hoa cốc có thể đoạt lấy thần vật, ta muốn quyền sử dụng một thứ.”
 
Thiên Cơ Điện
Chương 324: Chặn giết 1



Cố Tiêu Tiêu đưa ra điều kiện hệt như Ninh Dạ.

“Thần vật gì?”

“Tri Vi giới.”

“Tri Vi giới?” Lưu Vân Tiên Tôn ngẩn ra; “Ngươi đang nói Lạc Đông Du cũng đến đây?”

“Còn cả Khâu Mộng Sơn.”

“Khâu Mộng Sơn?” Ánh mắt Lưu Vân Tiên Tôn đột nhiên thay đổi: “Còn có cả tên Thực Nhân Ma này nữa à?”

Khâu Mộng Sơn thích ăn thịt người, càng thích ăn thịt nữ nhân.

Trong Vạn Hoa cốc đa số là nữ, không biết bao nhiêu thiếu nữ đã bị Khâu Mộng Sơn làm hại.

Nếu nói trong danh sách những nhân vật của Yên Vũ lâu mà Vạn Hoa cốc muốn g**t ch*t, Khâu Mộng Sơn hoàn toàn xứng danh đệ nhất.

Lúc này, biết tin Khâu Mộng Sơn tới chủ trì, hỏi sao Lưu Vân Tiên Tôn không kinh ngạc.

“Được!” Lưu Vân Tiên Tôn nhanh chóng quyết định: “Nếu chúng ta có thể g**t ch*t Khâu Mộng Sơn, đoạt được Tri Vi giới, chúng ta sẽ nhận ngươi vào Vạn Hoa cốc, có thể cho ngươi quản lý Tri Vi giới. Nhưng ngươi không định vào đó làm giới chủ đấy chứ?”

“Đương nhiên là không, ta chỉ cần cảm ngộ một thời gian là được. Tri Vi giới là một tiểu thế giới độc lập, chắc rất có giá trị cảm ngộ.”

Lưu Vân Tiên Tôn khinh thường: “Cho dù là tiểu thế giới cũng chẳng dễ cảm ngộ.”

“Cái này phải thử mới biết được chứ.” Có Càn Tự Bí của Ninh Dạ, Cố Tiêu Tiêu rất tự tin.

“Được rồi, ta đồng ý.” Lưu Vân Tiên Tôn nói.

Cố Tiêu Tiêu trả lời: “Bất luận hành động tiếp theo của Yên Vũ lâu có thành công hay không, Khâu Mộng Sơn cũng sẽ về Chấp Tử thành.”

‘‘Vì sao?’‘

“Bọn họ muốn dẫn gián điệp của Yên Vũ lâu ở Chấp Tử thành đi.”

“Khâu Mộng Sơn mà mạo hiểm về thành vì vài tên gián điệp à?”

“Gián điệp này liên quan tới một số cơ mật quan trọng, vì vậy buộc phải dẫn đi. Nhưng do một số chuyện, bọn họ không thể đưa đi sớm hơn, chỉ có thể quay lại dẫn người đi.”

“Vậy à?” Lưu Vân Tiên Tôn trầm tư: “Ngươi chắc chắn là chỉ có Khâu Mộng Sơn và Lạc Đông Du không?”

“Có lẽ còn một kẻ phản bội của Hắc Bạch thần cung, cụ thể thì ta không biết là ai. Đối với ngài thì kẻ này cũng chẳng đáng gì, ta cảm thấy ngài nên quan tâm tới Tri Vi giới hơn.”

“Tri Vi giới...” Lưu Vân Tiên Tôn cười lạnh: “Tri Vi giới mà dùng để đánh lén thì đúng là thần vật vô song. Nhưng nếu biết sớm, tác dụng của nó cũng chỉ có hạn mà thôi. Tốt lắm, Cố Tiêu Tiêu, ngươi đi theo bản tôn. Nếu ngươi nói không sai, bản tôn sẽ đáp ứng điều kiệncủa ngươi. Nhưng ngươi phải nói cho ta nguồn tin của ngươi là đâu!”

Cố Tiêu Tiêu vung tay, một trận đồ huyền ảo đã xuất hiện trên không trung.

“Thiên Cơ đồ?” Lưu Vân Tiên Tôn kinh ngạc: “Ngươi là người của Thiên Cơ môn?”

“Bây giờ là người của Vạn Hoa cốc.” Cố Tiêu Tiêu trả lời.

Lưu Vân Tiên Tôn biết rất rõ hai năm vừa qua Hắc Bạch thần cung đã bị Thiên Cơ môn dày vò.

Nhưng Lưu Vân Tiên Tôn còn biết, Cố Tiêu Tiêu tuyệt đối không phải một trong ba kẻ bỏ trốn của Thiên Cơ môn, chắc là đệ tửu của một trong ba người này.

Vạn Hoa cốc và Thiên Cơ môn không có thù hận, vì vậy dẫu biết Cố Tiêu Tiêu là người của Thiên Cơ môn cũng không thấy phản cảm mấy - đằng nào thì Thiên Cơ môn cũng đã xong đời, nhận một đệ tử Thiên Cơ môn ngược lại còn là chuyện tốt.

Lúc này Lưu Vân Tiên Tôn nhìn Cố Tiêu Tiêu, tuy chưa chứng kiến Khâu Mộng Sơn, nhưng bà ta đã biết những lời cô gái này vừa nói không phải là giả.

Sau khi suy nghĩ, Lưu Vân Tiên Tôn lại nói tiếp: “Người truyền thụ Thiên Cơ tâm pháp cho ngươi là ai?”

“Ngươi nhận ta làm đệ tử, ta sẽ nói cho ngươi biết.” Cố Tiêu Tiêu lại ra giá.

“Được!” Lưu Vân Tiên Tôn lại trực tiếp đồng ý.

Trong Vạn Hoa cốc, bà ta có địa vị rất cao, không biết bao nhiêu người muốn bước vào môn hạ của bà ta mà không được, không ngờ lần này lại mở miệng trực tiếp đáp ứng, nếu đồn ra ngoài e là vô số người kinh ngạc tới rụng răng.

“Người này tên là Bạch Vũ, nhưng hắn giữ bí mật về thân phận của mình trong Hắc Bạch thần cung, ta cũng không biết.”

Trên bầu trời.

Khâu Mộng Sơn biết mình gặp phiền toái lớn rồi.

Lâm Lang Thiên là một trong Cửu Thiên Tiên Nữ của Vạn Hoa cốc, Lưu Vân Tiên Tôn còn là người đứng đầu Tứ Tôn. Đơn đả độc đấu, hắn đã không phải đối thủ của Lưu Vân Tiên Tôn, hai đấu một thì càng không có đường thắng. Lúc này hy vọng duy nhất của hắn chính là Tri Vi giới.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back