Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thiên Cơ Điện

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thiên Cơ Điện
Chương 330: Khâu Mộng Sơn kinh hãi.



Lớp vỏ sắt tróc ra, để lộ ánh sáng lấp lánh như sao bên trong trụ sắt.

“Tinh Đàm kim! Không ngờ bọn chúng dùng Tinh Đàm kim chế thành giá hàng! Hóa ra đồ tốt ở đây.” Công Tôn Điệp cười ha hả.

Tinh Đàm kim là một thứ kim loại cực kỳ hiếm có, nghe nói nó do sao băng trên trời chế tạo thành, số lượng rất ít, quý giá hơn Dương Viêm kim mà Ninh Dạ dùng để chế tạo con rối không biết bao nhiêu lần.

Không ngờ giá hàng trong kho bảo vật của Yên Vũ lâu lại được chế tạo từ Tinh Đàm kim, bên ngoài bọc một lớp sắt bình thường.

Chỉ riêng thứ này đã có giá trị hơn hẳn tất cả pháp bảo tài nguyên trên giá hàng.

Nếu Công Tôn Điệp không cẩn thận, chắc đã bỏ qua.

Hai cô gái vui mừng, cùng ra tay phá lớp bỏ sắt, dỡ bỏ tất cả giá hàng, bỏ vào trong túi.

Sau khi xong việc, hai cô gái đi ra khỏi kho bảo vật, vừa bước ra đã thấy dưới đất có một con rối Thần Cơ nhô lên, chính là Thiên Cơ.

“Thiên Cơ?” Trì Vãn Ngưng vui mừng, Thiên Cơ đưa Tri Vi giới cho Trì Vãn Ngưng: “Bảo vật đã vào tay, tiến hành theo kế hoạch.”

Trì Vãn Ngưng cười to: “Tuyệt quá!”

“Tốt lắm, tiếp theo tới phiên chúng ta ra trận rồi.” Công Tôn Điệp cười nói.

“Đương nhiên rồi.” Trì Vãn Ngưng mỉm cười, hóa thành một luồng lửa bay lên không trung.

Sau đó hai cô gái không đi khỏi mà lặng lẽ chờ đợi trong Sương Nguyệt phường.

Không bao lâu sau, chỉ nghe tiếng cảnh báo vang lên ầm ầm bên ngoài.

Tâm thần hai cô gái cùng chấn động, biết đã có người đến.

Quả nhiên không bao lâu sau, hai bóng người lao vào trong Sương Nguyệt phường, chính là Khâu Mộng Sơn và Công Tôn Dạ.

Thấy Trì Vãn Ngưng, Khâu Mộng Sơn ngớ người: “Sao ngươi cũng ở đây?”

Công Tôn Điệp huyễn hóa thành Lâm Sinh Kiều đã nói: “Khởi bẩm đại đô sứ, Vãn Ngưng đã biết thân phận của thuộc hạ cho nên muốn gặp đại đô sứ.”

“Bây giờ không có thời gian nói chuyện này.” Khâu Mộng Sơn quát lớn: “Mau thu dọn tất cả mọi thứ, theo ta rời khỏi đây. Trì Vãn Ngưng, thân phận của ngươi chưa bại lộ, đừng ở đây lâu, mau đi đi.”

“Đã thu dọn xong.” Công Tôn Điệp trả lời.

Trì Vãn Ngưng thì liếc mắt nhìn Công Tôn Dạ rồi mới nói: “Đại đô sứ, nghe tiếng cảnh báo bên ngoài, có phải lúc vào thành ngài đã bị Hắc Bạch thần cung phát hiện rồi không?’

“Lũ Mộc Khôi tông chó chết, bán đứng ông đây. Sau khi giải quyết xong chuyện này chắc chắn phải tới cho chúng một bài học.” Vừa nghe câu này, Khâu Mộng Sơn mắng chửi liên tục.

Trì Vãn Ngưng đã nói: “Bây giờ nói mấy chuyện này chẳng có ý nghĩa gì nữa, chuyện cấp bách trước mắt là làm cách nào rời khỏi. Chấp Tử thành đã mở đại trận, tình hình của đại đô sứ có vẻ không tốt, e là khó mà đi được.”

“Hả?” Khâu Mộng Sơn nhìn sang phía Trì Vãn Ngưng: “Câu này của ngươi là có ý gì?”

Hắn bị Tử Lão giam cầm thực lực, nhưng thời gian giam cầm có hạn, chỉ cần khôi phục thực lực là có thể trốn thoát.

Vấn đề là lũ chó chết Nguyên Mục Dã ngang nhiên hét lớn tên Khâu Mộng Sơn, chỉ cần tu sĩ Hắc Bạch thần cung bảo vệ trong thành không phải loại ngu ngốc, chắc chắn sẽ gọi cứu viện. Đây cũng là nguyên nhân vì sao đám tu sĩ kia còn chưa giết tới - bọn họ không phải đối thủ của Khâu Mộng Sơn, giết tới chỉ là tự tìm đường chết, chẳng bằng bảo vệ đại trận, không cho hắn trốn thoát.

Tính toán thời gian, một nén hương chắc cũng đủ cho cứu viện của Hắc Bạch thần cung chạy tới. Chỉ cần bất cứ ai trong số nguyên lão chạy tới, đã đủ cho Khâu Mộng Sơn chịu khổ rồi.

Vì vậy Khâu Mộng Sơn đành hy vọng phản ứng của bọn họ hơi chậm một chút.

Chỉ cần Hắc Bạch thần cung chậm trễ một chút thôi, mình có thể phá trận bỏ trốn.

Nhưng Trì Vãn Ngưng đã phá tan ảo tưởng của hắn, cô nói: “Trước khi hành động, Ninh Dạ đã đặn dò Hắc Bạch thần cung tăng cường thủ hộ trong Chấp Tử thành, chuyển Định Xuyên thạch đến. E là với thực lực của đại đô sứ, nếu không có đủ thời gian, chắc cũng không thể phá trận ra ngoài.”

Cái gì?

Trong lòng thầm hoảng sợ, Khâu Mộng Sơn trừng mắt nhìn Trì Vãn Ngưng: “Ngươi đã biết từ trước đúng không?”

“Đúng, ta đã biết từ trước.” Trì Vãn Ngưng trả lời.

“Sao không nói sớm?” Khâu Mộng Sơn nắm thẳng lấy cổ Trì Vãn Ngưng.

Trì Vãn Ngưng mỉm cười: “Nếu ta nói sớm hơn, làm sao đòi thuốc giải ở chỗ ngươi được? Đại đô sứ, đưa thuốc giải Tam Thi đan cho ta, ta đảm bảo ngươi sẽ sống sót rời khỏi Chấp Tử thành.”
 
Thiên Cơ Điện
Chương 331: Cửu Cung sơn.



Chấp Tử thành, Sương Nguyệt phường.

Khâu Mộng Sơn ngơ ngác nhìn Trì Vãn Ngưng.

Bây giờ hắn đã hiểu: “Ngươi bày mưu cùng Ninh Dạ? Có đúng không? Ninh Dạ cố ý thông qua ngươi cho chúng ta biết chuyện mai phục có âm mưu, để ta chạy đến chính là để lúc này nhốt ta lại, tiện đó uy h**p ta? Ngươi cố tình hẹn gặp Lâm quản sự vào ngày hôm nay cũng là để ngăn cản ta... Các ngươi có liên quan tới Mộc Khôi tông?”

“Những chuyện này đều không quan trọng, đại đô sứ, cả ngươi lẫn ta chỉ đang cố gắng sống sót mà thôi.” Trì Vãn Ngưng nói: “Bây giờ ngươi có thể giết ta, nhưng như thế thì ngươi cũng chẳng chạy được. Đương nhiên ngươi cũng có thể chọn cách hợp tác với ta.”

Khâu Mộng Sơn hung hăng trừng mắt nhìn Trì Vãn Ngưng, do dự một lúc rồi mới nói: “Được, ngươi dẫn ta đi, sau khi về ta sẽ lấy thuốc giải cho ngươi.”

Trì Vãn Ngưng cười lạnh: “Câu này của đại đô sứ rõ là thiếu thành ý! Ta muốn ngay bây giờ.”

“Ông đây không mang!” Khâu Mộng Sơn tức giận đáp.

“Ngươi nghĩ ta tin câu này chắc?” Trì Vãn Ngưng đáp ngay.

“Không mang là không mang.” Khâu Mộng Sơn nổi nóng: “Tam Thi đan là thần dược của Yên Vũ lâu, không có chuyện gì thì ai lại mang thuốc giải chạy khắp nơi?”

Trì Vãn Ngưng lắc đầu: “Câu này của ngươi nghe thì rất có lý, nếu không phải ta đã biết từ trước chắc đã bị ngươi lừa rồi. Đại đô sứ, còn cần ta nói rõ hơn nữa à? Vấn đề thật sự của Tam Thi đan không phải là thuốc giải.”

Khâu Mộng Sơn biến sắc.

Trì Vãn Ngưng đã nói tiếp: “Tam Thi đan cần thủ pháp đặc biệt phối hợp với thuốc giải mới giải trừ được, thuốc giải không phải mấu chốt, mấu chốt là cách giải. Còn ngươi, đại đô sứ Yên Vũ lâu, ngươi nắm giữ cách giải.”

“Sao ngươi biết?” Khâu Mộng Sơn trừng mắt nhìn Trì Vãn Ngưng.

“Đó là chuyện của ta.” Trì Vãn Ngưng trả lời.

Vừa dứt lời, một luồng hỏa phù bay tới, Trì Vãn Ngưng còn chưa nhận, Khâu Mộng Sơn đã bắt lấy, đọc tin. Thấy tin tức trên đó, hắn lập tức biến sắc.

Trì Vãn Ngưng không tranh giành với hắn, cười lạnh nói: “Tin tức này là người của ta trong Hắc Bạch thần cung đưa tới, chắc đang nói với ta Hắc Bạch thần cung đã phái người tới bắt ngươi. Để ta đoán xem ai đến nào? Một trong ba vị nguyên lão? Hay là Hắc Bạch Tử đích thân đến?”

Khâu Mộng Sơn trầm mặt, không nói gì.

Thấy hắn im lặng, Trì Vãn Ngưng cười nói: “Xem ra không chỉ một người.”

Trì Vãn Ngưng không đoán sai.

Tin tức trên hỏa phù là Hắc Bạch thần cung trực tiếp phái nhị nguyên lão và tam nguyên lão tới.

Hai vị này là đại năng cảnh giới Niết Bàn, bất cứ ai trong hai người đều có thể g**t ch*t Khâu Mộng Sơn, bây giờ lại điều động cả hai vị, có thể thấy đã hạ quyết tâm tuyệt đối không cho Khâu Mộng Sơn chạy thoát.

“Khốn kiếp!” Khâu Mộng Sơn tóm ngay lấy Trì Vãn Ngưng: “Dẫn ta rời khỏi đây, ta sẽ giải độc cho ngươi!”

Trì Vãn Ngưng không kéo dài thời gian mà nói thẳng: “Tới Thần Mộc phường trước đã.”

Thần Mộc phường?

Khâu Mộng Sơn sửng sốt, đó chẳng phải địa bàn của Thanh Mộc Lão Tổ à?

“Muốn chạy trốn thì nghe lời ta.” Trì Vãn Ngưng nói: “Đến đó thì giải độc cho ta, nếu không ta tung tin ra ngoài, trời đất bao la nhưng ngươi chẳng còn chỗ nào mà trốn đâu.”

“Mẹ nó!” Khâu Mộng Sơn chỉ hận không thể cho một chưởng đập chết Trì Vãn Ngưng, nhưng hắn biết Trì Vãn Ngưng trúng kịch độc, từ lâu đã không sợ sinh tử, dùng cái chết uy h**p cô ta cũng chẳng có ý nghĩa gì, đành giậm chân đáp: “Được!”

——————————————————

Bên ngoài Cửu Cung sơn.

Thấy hai luồng sáng lướt qua chân trời, Nguyên Mục Dã cười ha hả nói: “Là Vệ Xuân Nguyên và Khương Hồng Hào.”

Vệ Xuân Nguyên và Khương Hồng Hào là hai đại nguyên lão trong Hắc Bạch thần cung, đại năng cảnh giới Niết Bàn.

Nhưng hiển nhiên, thực lực đó chẳng ý nghĩa gì đối với tam quỷ của Mộc Khôi tông.

Tất cả thủ đoạn cấm chế đều đã bị Ninh Dạ tìm hiểu rõ ràng, Tứ Cửu Nhân Ma lại càng không phải đối thủ của tam quỷ.

Lúc này bọn họ đi vào trong thiên lao, vài tu sĩ bảo vệ còn chưa kịp phản ứng đã bị chú thuật của Nguyên Mục Dã trực tiếp g**t ch*t. Hai người cứ thế nghênh ngang đi vào trong thiên lao, tiện tay phá giải cấm chế mà không làm bất cứ cơ quan nào khởi động, nhanh chóng đi vào bên trong, tới chỗ nào thì giết sạch chỗ đó.

Sau khi bọn họ đi vào không lâu, không ngờ ở ngoài thiên lao có một người xuất hiện.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 332: Cửu Vĩ Yêu Hồ 1



Chính là Cừu Bất Quân.

Ông nhìn thi thể chất đống dưới đất, khẽ mỉm cười, cũng vào theo.

Tầng thứ chín của thiên lao.

Đây là nơi Hắc Bạch thần cung giam giữ trọng phạm.

Một lão già như bộ xương khô đang bị khóa ở đây, toàn thân hắn không khác gì bộ xương khô đét, chỉ có một lớp da già nua nhăn nheo bọc bên ngoài, thân thể bị từng sợi xích phù văn huyền ảo lấp lánh ánh sáng khóa chặt, lão già này không khác gì người chết, nằm dưới đất không hề nhúc nhích.

Trong phòng giam đối diện với lão già này, không ngờ còn có một thư sinh, có vẻ hắn được đối xử tốt hơn lão già khô đét ấy nhiều, trong ngục mà vẫn có bàn đọc sách, trên bàn đốt đèn, đang đọc sách dưới ánh đèn.

Phòng giam bên cạnh là một cô gái yêu kiều quyến rũ, không ngờ sau lưng lại là một cái đuôi dài trắng như tuyết, đang quét tới quét lui không ngừng.

Đột nhiên, thư sinh kia hơi động, ngẩng đầu nhìn lên trên: “Ồ? Chẳng trách hôm nay trên trời có điểm lạ, có loạn tượng nảy sinh. Giới lão quỷ, ngày tốt của ngươi sắp tới rồi.”

Lão già xương khô trên mặt đất mở hét hai mắt, rõ ràng là khô héo sắp chết nhưng ánh mắt lại toát ra sát khí vô biên, ý chí trào dâng mãnh liệt trong lòng, đã cười rộ lên: “Được, được lắm! Rốt cuộc mấy thằng nhãi Mộc Khôi tông cũng biết đường tới cứu ông đây.”

Nói xong không ngờ lại ngồi bật dậy, khí thế toàn thân đột nhiên bành trướng, chỉ thấy sợi xích phù văn bùng sáng, trói chặt lão già lại. Lão già kia kêu lên đau đớn, khí thế lại bùng lên, thân thể phình to như quả bóng cao su bị thổi khí.

“Nhưng vẫn thấp thoáng nguy cơ.” Thư sinh lắc đầu nói.

“Không sao, dù thế nào vẫn có nguy hiểm chứ.” Giới Như Sinh không hề e ngại, chỉ cần trốn khỏi thiên lao này, có gặp nguy hiểm thì đã sao?

Một khắc sau, Nguyên Mục Dã và Hà Giang Minh đã xuất hiện.

Hai người lao tới trước nhà tù nhốt lão già, quỳ xuống nói: “Bố Quỷ - Nguyên Mục Dã, Chỉ Quỷ - Hà Giang Minh tham kiến Như Sinh Lão Tổ!”

Giới Như Sinh nhìn bọn họ một lúc rồi cười ha hả: “Hóa ra là hai tên tiểu quỷ các ngươi, bây giờ đã là Bố Quỷ và Chỉ Quỷ rồi cơ à? Liêu Giang Thành thì sao? Hắn thành Vân Quỷ rồi chứ?”

Nguyên Mục Dã trả lời: “Trăm năm trước Liêu sư huynh khiêu chiến Vân quỷ thất bại, đã mất. Vân Quỷ đương nhiên là Tử Lão sư đệ, bây giờ đang trấn thủ bên ngoài.”

Giới Như Sinh lắc đầu: “Chưa từng nghe tới người này.”

Hà Giang Minh trả lời: “Như Sinh Thiên Thi không biết cũng không có gì là lạ, Tử Lão sư đệ mới nhập môn hơn hai trăm năm.”

Hai trăm năm đã thành Vân Quỷ? Xem ra Mộc Khôi tông lại có một thiên tài tuyệt đỉnh rồi.” Giới Như Sinh cười ha hả: “Được rồi, không nói linh tinh nữa, mau thả ta ra nào!”

Nguyên Mục Dã nói: “Lão tổ đừng vội, nơi này có cấm chế tầng tầng lớp lớp, mỗi bước là nguy cơ chết người, còn bố trí Thiên Âm trận, một khi lão tổ thoát khốn, toàn bộ Hắc Bạch thần cung sẽ biết tin. Chuyện cấp bách trước mắt là giúp lão tổ khôi phục tu vi, có thể ngăn cản Hà Sinh Mặc và Lôi Trường Sinh.”

Vừa nói, Nguyên Mục Dã vừa lấy ra một vật, là một chiếc quạt mặt quỷ.

Chiếc quạt rung động, chỉ thấy vô số oan hồn lệ quỷ gào thét lao về phía Giới Như Sinh, Giới Như Sinh há to miệng, không ngờ lại nuốt sạch tất cả oan hồn này, gào thét điên cuồng: “Chưa đủ!”

“Vậy thì mau lên!” Giới Như Sinh rống lên điên cuồng, thân thể vốn phình to như quả cầu khí khô quắt trở lại, nhưng càng ngưng tụ hùng hậu, từng luồng lực lượng hắc ám âm u tuôn trào, xiềng xích phù văn dần dần mất hiệu quả, nhưng nó vẫn rất dẻo dai, Giới Như Sinh không thể giãy đứt được.

Thư sinh thấy vậy lắc đầu: “Tỏa Long liên là một thân vật trong thiên hạ, được chế tạo từ mảnh vỡ Tàng Thiên Ngục năm xưa, đâu dễ giãy đứt. Lão huynh phải cố lên!”

Nguyên Mục Dã cười ha hả: “Chúng ta đâu có muốn thoát khỏi Tỏa Long Liên.”

Hắn đột nhiên nắm quyền, khói đen bùng lên trong cơ thể Giới Như Sinh, vô số oan hồn cùng kêu gào trong cơ thể lão ta. Giới Như Sinh rống lên điên cuồng, thân thể bất giác run lên lẩy bẩy: “Các ngươi... dám....”
 
Thiên Cơ Điện
Chương 333: Cửu Vĩ Yêu Hồ 2



“Xin lỗi.” Hà Giang Minh lạnh nhạt nói: “Mộc Khôi tông không cần thêm một vị lão tổ, kính xin lão tổ hy sinh bản thân, giúp đỡ cho chúng ta.”

Theo tiếng nói của hắn, chỉ thấy vô số oan hồn kia đã dung hợp thành một thể, cực kỳ hung ác kinh khủng, nuốt trọn nguyên thần Giới Như Sinh, hóa thành oán niệm vô biến quấn lấy lão ta. Thân thể Giới Như Sinh nhanh chóng khô cạn, thậm chí quần áo da dẻ cũng tan rã.

Cuối cùng chỉ còn một khúc xương đen kịt lơ lửng trên không trung, oan hồn hung ác kia ‘ bộp’ một tiếng tiêu tan, hóa thành từng điểm đen rơi vào khúc xương.

Sau khi Giới Như Sinh tử vong, cuối cùng lão ta cũng thoát khỏi Tỏa Long liên, cùng lúc, tiếng cảnh báo lập tức vang lên.

Nguyên Mục Dã vẫy tay một cái, khúc xương đen tới tay, hắn hưng phấn nói: “Ác Niệm Sát Cốt... xong rồi.”

“Ha ha ha ha! Hành động lần này chẳng hề thiệt thòi, thành công rồi, đi!” Hà Giang Minh cười to, hắn và Nguyên Mục Dã lao ra khỏi thiên lao.

Trong nhà lao kia, thư sinh khẽ lắc đầu: “Ta đã nói rồi mà, chuyện này có nguy cơ, ngươi lại không tin.”

Nữ hồ ly kia cười lạnh: “Tiên môn chó má, chẳng ai có nhân tính, còn chẳng bằng yêu tộc ta.”

Vừa dứt lời lại thấy có một người đi vào.

Cừu Bất Quân chắp tay sau lưng chậm rãi đi vào, thư sinh và cô gái hồ ly kia thấy vậy đều ngạc nhiên.

Thư sinh lấy làm lạ nhìn Cừu Bất Quân: “Ngươi là ai?”

Trong lúc đang nói hắn bấm ngón tay, sắc mặt càng ngày càng kỳ quái: “Không ngờ lại không tính được lai lịch của ngươi.”

Cừu Bất Quân nhìn nhà lao trống rỗng của Giới Như Sinh, lại nhìn sang Tỏa Long liên không khóa thứ gì kia, thổn thức một tiếng: “Ta cũng không ngờ trong tầng chín thiên lao này ngoài Giới Như Sinh còn có hai vị đại năng Thần Cơ Thư Sinh và Cửu Vĩ Yêu Hồ. Thần Cơ tiền bối, ngươi không cần tính toán về ta nữa, nếu ngươi có thể tính ra lai lịch của ta, ta đã sớm bị Hắc Bạch thần cung bắt lại chiền xào hầm luộc rồi.”

Nói xong giơ tay lên, trong tay xuất hiện một vật.

Thấy vật này, Thần Cơ Thư Sinh và Cửu Vĩ Yêu Hồ cùng kinh hãi: “Thiên Cơ điện? Hóa ra ngươi là người của Thiên Cơ môn?”

Lúc này khi Thiên Cơ điện xuất hiện, Tỏa Long liên đột nhiên phát ra một tiếng ‘ong’ trong trẻo, đó là tiếng hô đầy vui mừng, hưng phấn vì mình đã tìm thấy bản thể.

Chỉ có điều nó không trở về Thiên Cơ điện ngay, trên người lóng lánh ánh sáng phù văn, như đang giãy dụa.

Cừu Bất Quân đã hiểu: “Từng bị Hắc Bạch thần cung luyện chế, đây là cách điều khiển cũng là thủ đoạn hạn chế, vì vậy không thể trở lại ngay lập tức. Ài, dẫu sao cũng là vì...”

Ông không nói nốt đoạn sau, đương nhiên là vì ông vốn không phải chủ nhân của Thiên Cơ điện, vì vậy không thể phát huy hết uy lực của Thiên Cơ điện.

Mộc Khôi tông đã rải Nguyệt Ảnh Hàn Sa vào khắp nơi trong thiên lao, vì vậy Ninh Dạ đã sớm biết Giới Như Sinh bị khóa bằng Tỏa Long liên. Y phải ở bên ngoài chủ trì đại cục, không thể tới thu Tỏa Long liên, đành nhờ Cừu Bất Quân, định nhân cơ hội này lấy Tỏa Long liên đi, tiện thể chứng minh Ninh Dạ không phải chủ nhân của Thiên Cơ điện - khi Tỏa Long liên bị trộm, Ninh Dạ vẫn ở cạnh Nhạc Tâm Thiện.

Nhưng Ninh Dạ và Cừu Bất Quân đều không ngờ Tỏa Long liên sau khi bị luyện chế lại khó thu lại như vậy.

Lúc này Cừu Bất Quân ra sức thôi thúc nhưng không thu được, trong lòng cũng thấy sốt ruột.

Ông biết thời gian cấp bách, bây giờ tiếng cảnh báo đã vang lên, chắc Hà Sinh Mặc và đại nguyên lão Lôi Trường Sinh đang chạy tới. Chắc chắn tam quỷ của Mộc Khôi tông sẽ không ham chiến, trong tình huóng này, ông không có nhiều thời gian.

Không ngờ Thần Cơ Thư Sinh lại lắc đầu: “Hắc Bạch thần cung đâu có dùng Tỏa Long liên đối phó với ta, nếu ta muốn đi thì đã đi từ lâu rồi, cần gì đợi đến bây giờ?”

Cừu Bất Quân sửng sốt, lúc này mới nhớ theo lời đồn thì năm xưa Thần Cơ Thư Sinh gây ra một sai lầm lớn, hắn rất hối hận nên tình nguyện bị nhốt trong thiên lao.

Chính vì vậy tuy hắn là trọng phạm nhưng được đối xử không tệ, Hắc Bạch thần cung không quá hà khắc với hắn.

Cửu Vĩ Yêu Hồ đã cười nói: “Hắn không muốn đi chứ ta thì muốn đi. Này, nhóc, thương lượng chút nhé? Ngươi thả ta ra, ta giúp ngươi thu lấy Tỏa Long liên.”
 
Thiên Cơ Điện
Chương 334: Hóa ra là vậy à.



Cừu Bất Quân quan sát Cửu Vĩ Yêu Hồ, lạnh nhạt nói: “Nếu ta thả ngươi ra, e là ngươi sẽ giết ta, trực tiếp đoạt lấy Thiên Cơ điện.”

Cô gái hồ ly kia nghiêm mặt: “Nhân loại các ngươi gian xảo dị thường, lật lọng, chưa từng tuân thủ lời hứa. Yêu tộc ta có vậy đâu.”

Cừu Bất Quân ngạc nhiên, nhưng ông không thể tin tưởng Cửu Vĩ Yêu Hồ như vậy được, đúng lúc này trong Thiên Cơ điện lại bùng sáng, Côn Lôn kính tự động xuất hiện từ trong Thiên Cơ điện, trên mặt kính đã xuất hiện gương mặt Ninh Dạ.

“Đáp ứng cô ta.” Ninh Dạ nói.

Cừu Bất Quân kinh ngạc.

Ông biết Ninh Dạ đang dùng Thủy Nguyệt kính liên hệ với mình.

Thủy Nguyệt kính là bảo vật mà Ninh Dạ lấy từ trong Tù Tiên cốc ra, nó là bản sao kém hơn của Côn Lôn kính, vì vậy có thể kết hợp với Côn Lôn kính đưa tin từ xa ngoài ngàn dặm, chính vì vậy Ninh Dạ cũng luôn dùng Thủy Nguyệt kính quan sát phía bên này, mãi tới bây giờ mới chủ động lên tiếng.

Ninh Dạ chỉ nói có một câu, chứng tỏ bên phía y cũng đang rất cấp bách, Ninh Dạ không dám động tay động chân nhiều.

Cừu Bất Quân cũng hạ quyết tâm nói: “Được!”

Sau đó nói với Cửu Vĩ Yêu Hồ: “Làm sao cứu được ngươi?”

Cửu Vĩ Yêu Hồ tuy không bị Tỏa Long liên khóa lại nhưng trong nhà lao này vẫn còn cấm chế cường đại khác, không dễ phá giải, với thực lực của Cừu Bất Quân, gần như không thể làm nổi.

Cô gái hồ ly kia không nói lời nào, trực tiếp xuất trảo đánh lên nhà lao, khiến cấm chế khởi động, chỉ thấy ánh sét bừng bừng, bổ vào Cửu Vĩ Yêu Hồ, đánh cho cô ta kêu gào đau đớn.

Nhưng cô nàng vẫn không buông tay, hai móng ra sức tóm lấy luồng sét kia, móng hồ ly bùng lên, phát động mọi lực lượng như cố xé tan không gian, không ngờ lại khiến cấm chế nứt ra.

Ngay khoảnh khắc sau, một cái đuôi dài tuyệt sắc đã vươn khỏi kẽ nứt.

Xoạt!

Ánh sét hóa đao hung hãn chém xuống, trực tiếp chặt đứt cái đuôi. Cửu Vĩ Yêu Hồ bị cấm chế cuồng bạo đánh về đại lao.

Cửu Vĩ Yêu Hồ lại cười ha hả: “Được rồi, mang đuôi của ta ra ngoài, trong vòng một ngày phải giao nó cho một con hồ ly.”

Cừu Bất Quân cầm đuôi hồ ly, đã hiểu thủ đoạn bỏ trốn của yêu hồ này: “Còn chuyện của ta thì sao?”

“Đơn giản thôi.” Cửu Vĩ Yêu Hồ cười hì hì, tuy toàn thân cô ta đã bị trọng thương nhưng không buồn để ý, trong cơ thể phát ra vố số ánh sáng, xông thẳng vào nhà lao, lực lượng hùng mạnh tới mức toàn bộ thiên lao lung lay như muốn sập.

Cấm chế trong phòng rất cường đại, Cửu Vĩ Yêu Hồ lại hoàn toàn không để ý tới sinh mệnh, xông lên như điên , thỏa sức phóng thích yêu lực hùng hồn của mình, tỏa ra uy áp vô biên. Cho dù đứng ngoài ngục, Cừu Bất Quân vẫn cảm nhận được lực lượng kinh khủng của yêu hồ này.

Đòn xông pha này ảnh hưởng tới toàn bộ thiên lao, kéo theo Tỏa Long liên cũng bị ảnh hưởng, chỉ thấy phù văn trên Tỏa Long Liên bị Chỉ Quỷ Hà Giang Minh xâm lấn, vốn đã ảm đạm, lúc này lại răng rắc vỡ nát.

Khi phù văn cuối cùng tan vỡ, Tỏa Long liên ầm một tiếng bay ra, tiến vào trong Thiên Cơ điện, hóa thành một khu vực thần ngục tàn tạ.

Quay sang nhìn Cửu Vĩ Yêu Hồ chỉ thấy cô ta đã hấp hối, xem ra không sống được bao lâu.

Cửa Vỹ Yêu Hồ hung ác nói: “Đã đưa đồ cho ngươi rồi, giờ đã đến lúc ngươi thực hiện lời hứa.”

Hóa ra là vậy à.

Cừu Bất Quân đã hiểu, chẳng trách Ninh Dạ lại yên tâm như vậy.

Kẻ thật sự cần lo đối phương sẽ bôi tín bội nghĩa không phải Cừu Bất Quân mà là Cửu Vĩ Yêu Hồ.

Ông gật đầu nói: “Yên tâm đi, ta sẽ tuân thủ lời hứa.”

Nói xong ông xoay người đi khỏi.

Nghe Cừu Bất Quân nói vậy, Cửu Vĩ Yêu Hồ cũng thở phào nhẹ nhõm.

Phong vân khuấy động nơi chân trời, sóng chấn động lan tỏa khắp bốn phương.

Xét theo thực lực, năm vị Thiên Cương đấu với ba vị tiên tử Vạn Hoa, đương nhiên Hắc Bạch thần cung chiếm phần thắng tuyệt đối.

Nhạc Tâm Thiện còn đích thân phát động Hắc Bạch Thiên Địa, kết hợp với vài vị nhân ma thành đại trận, vây chặt lấy đám người Vạn Hoa cốc, không cho họ rời khỏi.

Hắc Bạch kỳ trận ảo diệu muôn phương, Nhạc Tâm Thiện đích thân trấn thủ, với thực lực của đám người Lưu Vân Tiên Tôn trong lúc nhất thời cũng khó lòng phá vỡ, đang lúc âm thầm kêu khổ, xem xét xem liệu có nên bỏ qua Tri Vi giới không, đã thấy phía chân trời có một vệt sáng hỏa phù lóe lên, lần này là trực tiếp truyền tin cho Thanh Mộc Lão Tổ.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back