Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thiên Cơ Điện

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thiên Cơ Điện
Chương 310: Đây chính là Lưỡng Nghi Càn Khôn tán?



Bí các của thần cung nằm sau chủ điện ở Thiên Nguyên phong.

Có lẽ đây là nơi Hắc Bạch thần cung bảo vệ nghiêm ngặt nhất, vì bí các là nơi thu nhận tin tức quan trọng của Hắc Bạch thần cung, mỗi tin tức đều sử dụng bí pháp bảo vệ, cho dù là Côn Lôn kính cũng không thể tra xét.

Được Phong Đông Lâm cho phép, cuối cùng Ninh Dạ cũng có cơ hội bước vào tầng trên của bí các.

Khoảnh khắc bước vào bí các, Ninh Dạ cảm thấy như vừa đi vào một thế giới hoàn toàn mới.

Trước mắt chỉ có hư vô, muôn vàn điểm sáng lấp lánh trước mặt.

Mỗi điểm sáng đại diện cho một bí ẩn của thượng tầng thế giới tu tiên, hết sức quan trọng.

Đứng trong khoảng hư vô này, cảm thụ đầu tiên của Ninh Dạ là bản thân thật nhỏ bé.

Những bí ẩn đó như những ngôi sao, đại diện cho lịch sử mười vạn năm mênh mông bát ngát của Trường Thanh giới, đại diện cho vô số bí ẩn chung cực trên con đường tu tiên.

Cho dù bây giờ y chỉ nhận dược một phần rất nhỏ, nhưng đối với y, thế giới này đã thật sự hé lộ một góc.

Một điểm sáng từ trên hạ xuống, rơi vào lòng bàn tay Ninh Dạ, từ từ mở ra, một hình ảnh xuất hiện trước mắt y.

Một giọng nói già nua vang lên ầm ầm: “Chỉ được phép xem ở đây, sau khi xem xong không được truyền cho người khác, đã hiểu chưa?”

“Đương nhiên rồi.” Ninh Dạ mỉm cười.

Hình ảnh thay đổi, từng bí ẩn hé lộ trước mắt Ninh Dạ.

Có không ít cơ mật liên quan tới Cực Chiến đạo, còn Ninh Dạ chỉ cần có một. Y buộc phải xác định nó giữa muôn vàn bí mật ở đây.

May là lúc này Vấn Thiên thuật có thể phát huy tác dụng.

Chỉ tính toán một chút, Ninh Dạ đã nhắm được một tin.

“Sao lại thế?” Ninh Dạ lấy làm lạ.

Theo như tin tức này, Ninh Dạ không thấy bất cứ thứ gì có liên quan tới hành động lần này. Nếu có liên quan thì bản thân Phong Đông Lâm đã nghĩ ra.

Đợi đã!

Tần Thì Nguyệt... Nguyệt... chỉ định địa điểm trao đổi...

Ninh Dạ đột nhiên nghĩ ra điều gì, xem lại tin tức rồi đột nhiên mỉm cười.

Tốt lắm.

Bây giờ y chỉ cần chứng minh điểm cuối cùng mà thôi.

Khi Ninh Dạ tới gặp Tần Thì Nguyệt, đã là hai ngày sau.

Địa điểm gặp mặt lại không phải ở phủ đặc sứ mà tùy tiện hẹn trong một quán trà.

Khi Tần Thì Nguyệt thấy gương mặt mỉm cười của Ninh Dạ, cô nàng vô thức có cảm giác xấu.

Cho nên khi Ninh Dạ nói chuyện với cô nàng, Tần Thì Nguyệt bỗng thấy hoảng hốt, cuối cùng Ninh Dạ phải gọi: “Tần đặc sứ? Tần đặc sứ?”

“Hả?” Tần Thì Nguyệt khôi phục tinh thần: “Ngại quá, thất thần một chút, ngươi vừa nói gì?”

“Ta nói, ta có thể xem qua Lưỡng Nghi Càn Khôn tán không?”

“Ngươi muốn xem Lưỡng Nghi Càn Khôn tán?” Tần Thì Nguyệt kinh ngạc.

Ninh Dạ nghiêm túc gật đầu.

Tần Thì Nguyệt nhìn y với vẻ kỳ quái: “Sao ta phải cho ngươi xem?”

Ninh Dạ trả lời: “Vì ta là chủ nhân, ta có quyền giao dịch việc trao đổi, ta có tư cách đưa ra yêu cầu.”

Tần Thì Nguyệt cũng vui vẻ.

Lần trước gặp mặt, y còn nói mình không có quyền giao dịch nội dung trao đổi.

Đúng là người trong Hắc Bạch thần cung quá giỏi chuyện tự lật tẩy mình.

Nhưng Tần Thì Nguyệt vẫn rút từ bên hông ra một cây dù nhỏ mặt đen cán trắng: “Ngươi muốn thì xem đi.”

Đây chính là Lưỡng Nghi Càn Khôn tán?

Trông có vẻ rất bình thường.

Nhưng khi nó rơi vào tay, Ninh Dạ lại cảm thấy một luồng thần lực hùng hồn truyền vào khiến tâm thần y rung chuyển dữ dội.

Thật đáng sợ!

Thần vật này vốn không phải thứ y có thể điều khiển.

Vì uy lực của thần vật quá kinh khủng, thậm chí không thể đặt trong túi giới tử.

Nhưng chắc Tu Di ốc có thể chứa được.

Tần Thì Nguyệt đã nói: “Xem thì được nhưng đừng mở ra. Có cấm chế trên đó, không có bí pháp của Cực Chiến đạo mà tùy tiện mở ra, nó sẽ tự hủy đấy.”

Mỗi môn phái đều có pháp môn cấm chế đặc biệt, loại thần vật như Lưỡng Nghi Càn Khôn tán còn do Diệt Tuyệt Vương đích thân ra tay hạ cấm chế, cho dù là Hắc Bạch Tử cũng chưa chắc đã phá giải được.

Ninh Dạ mỉm cười: “Hóa ra đây là thủ đoạn bảo vệ của Cực Chiến đạo à? Nhưng hình như cách này không được hiệu quả cho lắm, sau khi trao đổi xong đâu thể hạ cấm chế trên Nguyên Cực Thần Quang được? Đến lúc đó đặc sứ định xử lý ra sao?”

Tần Thì Nguyệt hừ một tiếng: “Hắc Bạch thần cung hèn hạ đến vậy ư? Trao đổi xong thì cướp đoạt?”

“Ai mà biết được? Chuyện như vậy có xảy ra cũng đâu lạ lẫm gì? Bất luận Hắc Bạch thần cung hay Cực Chiến đạo đều là chuyên gia trong việc này mà? Đương nhiên chỉ cần ta còn là người quản lý việc này, chuyện đó sẽ không phát sinh.” Ninh Dạ nói xong trả Lưỡng Nghi Càn Khôn tán cho Tần Thì Nguyệt.

Tần Thì Nguyệt nhận lấy: “Vậy ta phải cám ơn Ninh tuần tra viên trước rồi.”

Bí các của thần cung nằm sau chủ điện ở Thiên Nguyên phong.

Có lẽ đây là nơi Hắc Bạch thần cung bảo vệ nghiêm ngặt nhất, vì bí các là nơi thu nhận tin tức quan trọng của Hắc Bạch thần cung, mỗi tin tức đều sử dụng bí pháp bảo vệ, cho dù là Côn Lôn kính cũng không thể tra xét.

Được Phong Đông Lâm cho phép, cuối cùng Ninh Dạ cũng có cơ hội bước vào tầng trên của bí các.

Khoảnh khắc bước vào bí các, Ninh Dạ cảm thấy như vừa đi vào một thế giới hoàn toàn mới.

Trước mắt chỉ có hư vô, muôn vàn điểm sáng lấp lánh trước mặt.

Mỗi điểm sáng đại diện cho một bí ẩn của thượng tầng thế giới tu tiên, hết sức quan trọng.

Đứng trong khoảng hư vô này, cảm thụ đầu tiên của Ninh Dạ là bản thân thật nhỏ bé.

Những bí ẩn đó như những ngôi sao, đại diện cho lịch sử mười vạn năm mênh mông bát ngát của Trường Thanh giới, đại diện cho vô số bí ẩn chung cực trên con đường tu tiên.

Cho dù bây giờ y chỉ nhận dược một phần rất nhỏ, nhưng đối với y, thế giới này đã thật sự hé lộ một góc.

Một điểm sáng từ trên hạ xuống, rơi vào lòng bàn tay Ninh Dạ, từ từ mở ra, một hình ảnh xuất hiện trước mắt y.

Một giọng nói già nua vang lên ầm ầm: “Chỉ được phép xem ở đây, sau khi xem xong không được truyền cho người khác, đã hiểu chưa?”

“Đương nhiên rồi.” Ninh Dạ mỉm cười.

Hình ảnh thay đổi, từng bí ẩn hé lộ trước mắt Ninh Dạ.

Có không ít cơ mật liên quan tới Cực Chiến đạo, còn Ninh Dạ chỉ cần có một. Y buộc phải xác định nó giữa muôn vàn bí mật ở đây.

May là lúc này Vấn Thiên thuật có thể phát huy tác dụng.

Chỉ tính toán một chút, Ninh Dạ đã nhắm được một tin.

“Sao lại thế?” Ninh Dạ lấy làm lạ.

Theo như tin tức này, Ninh Dạ không thấy bất cứ thứ gì có liên quan tới hành động lần này. Nếu có liên quan thì bản thân Phong Đông Lâm đã nghĩ ra.

Đợi đã!

Tần Thì Nguyệt... Nguyệt... chỉ định địa điểm trao đổi...

Ninh Dạ đột nhiên nghĩ ra điều gì, xem lại tin tức rồi đột nhiên mỉm cười.

Tốt lắm.

Bây giờ y chỉ cần chứng minh điểm cuối cùng mà thôi.

Khi Ninh Dạ tới gặp Tần Thì Nguyệt, đã là hai ngày sau.

Địa điểm gặp mặt lại không phải ở phủ đặc sứ mà tùy tiện hẹn trong một quán trà.

Khi Tần Thì Nguyệt thấy gương mặt mỉm cười của Ninh Dạ, cô nàng vô thức có cảm giác xấu.

Cho nên khi Ninh Dạ nói chuyện với cô nàng, Tần Thì Nguyệt bỗng thấy hoảng hốt, cuối cùng Ninh Dạ phải gọi: “Tần đặc sứ? Tần đặc sứ?”

“Hả?” Tần Thì Nguyệt khôi phục tinh thần: “Ngại quá, thất thần một chút, ngươi vừa nói gì?”

“Ta nói, ta có thể xem qua Lưỡng Nghi Càn Khôn tán không?”

“Ngươi muốn xem Lưỡng Nghi Càn Khôn tán?” Tần Thì Nguyệt kinh ngạc.

Ninh Dạ nghiêm túc gật đầu.

Tần Thì Nguyệt nhìn y với vẻ kỳ quái: “Sao ta phải cho ngươi xem?”

Ninh Dạ trả lời: “Vì ta là chủ nhân, ta có quyền giao dịch việc trao đổi, ta có tư cách đưa ra yêu cầu.”

Tần Thì Nguyệt cũng vui vẻ.

Lần trước gặp mặt, y còn nói mình không có quyền giao dịch nội dung trao đổi.

Đúng là người trong Hắc Bạch thần cung quá giỏi chuyện tự lật tẩy mình.

Nhưng Tần Thì Nguyệt vẫn rút từ bên hông ra một cây dù nhỏ mặt đen cán trắng: “Ngươi muốn thì xem đi.”

Đây chính là Lưỡng Nghi Càn Khôn tán?

Trông có vẻ rất bình thường.

Nhưng khi nó rơi vào tay, Ninh Dạ lại cảm thấy một luồng thần lực hùng hồn truyền vào khiến tâm thần y rung chuyển dữ dội.

Thật đáng sợ!

Thần vật này vốn không phải thứ y có thể điều khiển.

Ninh Dạ mỉm cười: “Hóa ra đây là thủ đoạn bảo vệ của Cực Chiến đạo à? Nhưng hình như cách này không được hiệu quả cho lắm, sau khi trao đổi xong đâu thể hạ cấm chế trên Nguyên Cực Thần Quang được? Đến lúc đó đặc sứ định xử lý ra sao?”

Tần Thì Nguyệt hừ một tiếng: “Hắc Bạch thần cung hèn hạ đến vậy ư? Trao đổi xong thì cướp đoạt?”

“Ai mà biết được? Chuyện như vậy có xảy ra cũng đâu lạ lẫm gì? Bất luận Hắc Bạch thần cung hay Cực Chiến đạo đều là chuyên gia trong việc này mà? Đương nhiên chỉ cần ta còn là người quản lý việc này, chuyện đó sẽ không phát sinh.” Ninh Dạ nói xong trả Lưỡng Nghi Càn Khôn tán cho Tần Thì Nguyệt.

Tần Thì Nguyệt nhận lấy: “Vậy ta phải cám ơn Ninh tuần tra viên trước rồi.”
 
Thiên Cơ Điện
Chương 311: Đúng là quá ngu.”



“Không cần khách khí. đúng rồi, chẳng hay Tần đặc sứ là người ở đâu?” Ninh Dạ hỏi rất tùy ý.

“Vân Sơn phủ Liệt châu, Ninh tuần tra viên có biết ở đâu không?”

“Vân Sơn Phủ?” Ninh Dạ suy nghĩ một chút: “Hình như là vùng đất thuộc Trung phủ. Nếu Tần đặc sứ là người của Trung phủ, sao lại tới Trấn Bắc phủ?”

Tần Thì Nguyệt lạnh nhạt nói: “Ninh tuần tra viên đang kiểm ta đấy à?”

“Chỉ tùy ý tán gẫu việc nhà thôi mà.”

Tần Thì Nguyệt suy nghĩ rồi đáp: “Ta xuất thân bần hàn, lưu lãng khắp nơi, mãi tới tận lúc đến Trấn Bắc phủ mới gặp được kỳ duyên, lọt vào pháp nhãn của vương, được trọng dụng.”

Câu trả lời này cực kỳ đơn giản.

Ninh Dạ bèn nói: “Hóa ra là vậy. Nếu Tần đặc sứ đã là người của Trung phủ, chẳng hay có nghe nói trong Trung phủ có Nguyệt gia không?”

Trong lòng Tần Thì Nguyệt đột nhiên căng thẳng: “Chưa từng nghe nói.”

Nhưng tâm trạng của cô nàng lại bán đứng chân tướng.

Ninh Dạ không nói toạc, chỉ cười nói: “Ngươi không biết cũng không có gì là lạ. Nói lại thì đây cũng là chuyện mà Hắc Bạch thần cung không muốn đề cập đến. Đó là chuyện của hai trăm năm trước, lúc đó có một nhân vật tư chất kinh người trong Hắc Bạch thần cung, chỉ mất không đến năm mươi năm đã đạt tới cảnh giới Vạn Pháp, có thể xưng là thiên tài. Nhưng đây còn chưa phải kỳ tài kinh thiên, điểm khiến người ta tán thưởng nhất là phương hướng chủ tu của người này không phải đại đạo chính thống... Hắn tinh thông thuật luyện yêu, tên hắn là Nguyệt Hạ Tùng.”

Bàn tay đặt đằng sau của Tần Thì Nguyệt đột nhiên xiết chặt.

Ninh Dạ tiếp tục nói: “Nghe nói tài hoa của người này lớn tới mức thậm chí cả Thái Âm môn cũng hâm mộ, còn đến hỏi người chỗ Hắc Bạch thần cung đáng tiếc Hắc Bạch thần cung không nỡ thả người. Nhưng Nguyệt Hạ Tùng lại không đồng ý, hắn cũng cực kỳ hứng thú với thuật luyện yêu của Thái Âm môn, vì vậy không tiếc phản bội môn phái.”

Tần Thì Nguyệt lạnh lùng nhìn y: “Sau đó thì sao?”

Ninh Dạ tiếp tục nói: “Tốt xấu gì thì Hắc Bạch thần cung và Thái Âm môn cũng là đồng minh, nhận một đệ tử đã phản bội như vậy rõ ràng là ảnh hưởng tới tình nghĩa hai phái. Để danh nghĩa được tốt đẹp hơn một chút, Thái Âm môn đã đưa ra một ý tưởng ngu ngốc mà tới tận bây giờ họ vẫn hối hận không thôi... Không ngờ họ lại bảo Nguyệt Hạ Tùng trốn tới Cực Chiến đạo trước sau đó mới từ Cực Chiến đạo trốn sang Thái Âm môn. Ngươi nói xem, ý tưởng này có ngu không?”

Tần Thì Nguyệt hừ một tiếng: “Đúng là quá ngu.”

“Nhưng mọi chuyện đã xảy ra đúng như vậy, kết quả lại thành một bi kịch. Đúng là Nguyệt Hạ Tùng đã trốn được tới Cực Chiến đạo, nhưng hắn lại không thể tới Thái Âm môn... Cực Chiến đạo vốn chẳng cho hắn cơ hội đó. Bọn họ ép Nguyệt Hạ Tùng ở lại trong Cực Chiến đạo, cưỡng ép hắn dùng thuât luyện yêu của mình, chiết xuất yêu nguyên lực trong yêu thú cường hóa bản thân. Vì vậy Nguyệt Hạ Tùng bị Cực Chiến đạo bóc lột cả trăm năm, do thân phận nên không được coi trọng, cuối cùng ôm hận mà chết.”

Thân thể Tần Thì Nguyệt đã không kiềm chế được run lên lẩy bẩy: “Ngươi nói mấy thứ này là có ý gì?”

Ninh Dạ đã tự nói: “Tuy Nguyệt Hạ Tùng đã chết nhưng không để lại bí pháp luyện yêu của mình. Chuyện này là một tiếc nuối của Cực Chiến đạo. Mà ngoài chuyện này ra, Cực Chiến đạo giam cầm Nguyệt Hạ Tùng còn có một mục đích khác, đó là muốn tìm ra một con yêu thú mà Nguyệt Hạ Tùng đã giấu diếm khi bỏ trốn. Con yêu thú này cực kỳ thần bí, rất có thể bí pháp luyện yêu của Nguyệt Hạ Tùng có liên quan tới con yêu thú này, chỉ cần tìm ra nó, có lẽ sẽ tìm được bí pháp luyện yêu của Nguyệt Hạ Tùng. Đáng tiếc, không ai biết yêu thú này ở đâu, chỉ biết khi Nguyệt Hạ Tùng đi tới Liệt châu, hắn không mang theo con yêu thú này, là vì hắn để lại đường lui cho mình.”

Ninh Dạ dừng lại một chút rồi tiếp tục nói.:

“Tin tức của Hắc Bạch thần cung chỉ biết được đến đây, việc này được liệt vào cơ mật, chủ yếu là vì dính dáng tới Thái Âm môn, một khi tiết lộ sẽ không có lợi cho quan hệ giữa hai phái. Thế nhưng khi ta đọc được tin tức này, ta lại đột nhiên nghĩ ra, liệu có phải con yêu thú này có một loại liên hệ huyết thống với người của Nguyệt gia không? Nếu người của Nguyệt gia tới Mặc châu, liệu có tìm được nó không? Tuy Nguyệt Hạ Tùng một lòng muốn tới Thái Âm môn, nhưng hậu nhân của hắn đâu có chí hướng giống hắn. Hai trăm năm đã qua, rất nhiều chuyện đã thay đổi.”

Sắc mặt Tần Thì Nguyệt đã hoàn toàn thay đổi.

Cô nàng hung hăng nhìn chằm chằm vào Ninh Dạ.

“Không cần khách khí. đúng rồi, chẳng hay Tần đặc sứ là người ở đâu?” Ninh Dạ hỏi rất tùy ý.

“Vân Sơn phủ Liệt châu, Ninh tuần tra viên có biết ở đâu không?”

“Vân Sơn Phủ?” Ninh Dạ suy nghĩ một chút: “Hình như là vùng đất thuộc Trung phủ. Nếu Tần đặc sứ là người của Trung phủ, sao lại tới Trấn Bắc phủ?”

Tần Thì Nguyệt lạnh nhạt nói: “Ninh tuần tra viên đang kiểm ta đấy à?”

“Chỉ tùy ý tán gẫu việc nhà thôi mà.”

Tần Thì Nguyệt suy nghĩ rồi đáp: “Ta xuất thân bần hàn, lưu lãng khắp nơi, mãi tới tận lúc đến Trấn Bắc phủ mới gặp được kỳ duyên, lọt vào pháp nhãn của vương, được trọng dụng.”

Câu trả lời này cực kỳ đơn giản.

Ninh Dạ bèn nói: “Hóa ra là vậy. Nếu Tần đặc sứ đã là người của Trung phủ, chẳng hay có nghe nói trong Trung phủ có Nguyệt gia không?”

Trong lòng Tần Thì Nguyệt đột nhiên căng thẳng: “Chưa từng nghe nói.”

Nhưng tâm trạng của cô nàng lại bán đứng chân tướng.

Ninh Dạ không nói toạc, chỉ cười nói: “Ngươi không biết cũng không có gì là lạ. Nói lại thì đây cũng là chuyện mà Hắc Bạch thần cung không muốn đề cập đến. Đó là chuyện của hai trăm năm trước, lúc đó có một nhân vật tư chất kinh người trong Hắc Bạch thần cung, chỉ mất không đến năm mươi năm đã đạt tới cảnh giới Vạn Pháp, có thể xưng là thiên tài. Nhưng đây còn chưa phải kỳ tài kinh thiên, điểm khiến người ta tán thưởng nhất là phương hướng chủ tu của người này không phải đại đạo chính thống... Hắn tinh thông thuật luyện yêu, tên hắn là Nguyệt Hạ Tùng.”

Bàn tay đặt đằng sau của Tần Thì Nguyệt đột nhiên xiết chặt.

Ninh Dạ tiếp tục nói: “Nghe nói tài hoa của người này lớn tới mức thậm chí cả Thái Âm môn cũng hâm mộ, còn đến hỏi người chỗ Hắc Bạch thần cung đáng tiếc Hắc Bạch thần cung không nỡ thả người. Nhưng Nguyệt Hạ Tùng lại không đồng ý, hắn cũng cực kỳ hứng thú với thuật luyện yêu của Thái Âm môn, vì vậy không tiếc phản bội môn phái.”

Tần Thì Nguyệt lạnh lùng nhìn y: “Sau đó thì sao?”

Ninh Dạ tiếp tục nói: “Tốt xấu gì thì Hắc Bạch thần cung và Thái Âm môn cũng là đồng minh, nhận một đệ tử đã phản bội như vậy rõ ràng là ảnh hưởng tới tình nghĩa hai phái. Để danh nghĩa được tốt đẹp hơn một chút, Thái Âm môn đã đưa ra một ý tưởng ngu ngốc mà tới tận bây giờ họ vẫn hối hận không thôi... Không ngờ họ lại bảo Nguyệt Hạ Tùng trốn tới Cực Chiến đạo trước sau đó mới từ Cực Chiến đạo trốn sang Thái Âm môn. Ngươi nói xem, ý tưởng này có ngu không?”

Ninh Dạ dừng lại một chút rồi tiếp tục nói.:

“Tin tức của Hắc Bạch thần cung chỉ biết được đến đây, việc này được liệt vào cơ mật, chủ yếu là vì dính dáng tới Thái Âm môn, một khi tiết lộ sẽ không có lợi cho quan hệ giữa hai phái. Thế nhưng khi ta đọc được tin tức này, ta lại đột nhiên nghĩ ra, liệu có phải con yêu thú này có một loại liên hệ huyết thống với người của Nguyệt gia không? Nếu người của Nguyệt gia tới Mặc châu, liệu có tìm được nó không? Tuy Nguyệt Hạ Tùng một lòng muốn tới Thái Âm môn, nhưng hậu nhân của hắn đâu có chí hướng giống hắn. Hai trăm năm đã qua, rất nhiều chuyện đã thay đổi.”

Sắc mặt Tần Thì Nguyệt đã hoàn toàn thay đổi.

Cô nàng hung hăng nhìn chằm chằm vào Ninh Dạ.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 312: Đã mở chiếc hộp ra.



Ninh Dạ lại chẳng buồn để ý: “Đương nhiên ta chỉ đoán mò thôi. Nhưng tính cách ta vốn có một tật xấu, đó là nếu ta đã có ý tưởng gì, chắc chắn ta sẽ biến nó thành hành động. Ví dụ như, thời điểm trao đổi với quý môn phái, có thể ta sẽ hạ lệnh thay tẩy tất cả yêu thú ở khu vực trao đổi, bất cứ yêu thú nào xuất hiện cũng phải g**t ch*t, diệt trừ ngay lập tức! Tuyệt đối không để các bằng hữu bên Cực Chiến đạo phải bẩn tay. Dù sao các ngươi cũng là khách từ xa tới, sao lại để khách khứa ra tay được? Ngươi nói xem có đúng không?”

Tần Thì Nguyệt hít một hơi dài: “Ninh tuần tra viên thật quan tâm tới chúng ta.”

Ninh Dạ nâng cằm nói: “Đương nhiên, thật ra chuyện này chẳng liên quan mấy tới Hắc Bạch thần cung. Con người mà, ai chẳng có mục đích riêng. Đâu nhất thiết phải làm một số việc hại người không lợi mình? Một con yêu thú nho nhỏ, Hắc Bạch thần cung có nhận được cũng vô dụng, chỉ e là lại nhân cơ hội đưa giá cao, ngược lại thành không tốt.”

Tần Thì Nguyệt lạnh nhạt nói: “Đúng vậy, tối đa chỉ thêm chút vốn liếng trả giá thôi.”

Cô nàng nói ra câu này nhưng trong lòng Ninh Dạ lại thoáng kinh ngạc.

Vì Tiệt Thiên thuật cho y biết, Tần Thì Nguyệt còn có vấn đề.

Mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy.

Thế thì lạ rồi.

Tần Thì Nguyệt còn giấu bí mật gì.

Đột nhiên Ninh Dạ nghĩ ra một vấn đề.

Nếu Cực Chiến đạo muốn nhận được yêu thú kia, Tần Thì Nguyệt cứ bí mật đi tới là được, sao còn phải mượn cơ hội trao đổi lần này?

Chẳng lẽ bản thân lần trao đổi này đã có liên quan quan tới con yêu thú?

Nghĩ tới đây, trong đầu Ninh Dạ hiện lên những điều kiện mà Cực Chiến đạo đưa ra.

Y ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Đúng vậy, không phải Tần đặc sứ muốn hoàn thành việc trao đổi cho sớm à? Lần trao đổi này kéo dài là vì còn nhiều tài nguyên lặt vặt khác làm trễ nải. Chẳng bằng chúng ta trực tiếp giao dịch Lưỡng Nghi Càn Khôn tán và Nguyên Cực Thần Quang đi, tạm thời không trao đổi mấy thứ khác. Cô thấy sao?”

Nghe y nói vậy, Tần Thì Nguyệt đột nhiên biến sắc.

Thấy cô ta như vậy, Ninh Dạ cười phá lên: “Xem ra Tần đặc sứ không muốn rồi. Chẳng lẽ trong số tài nguyên còn thứ gì rất quan trọng với Tần đặc sứ?”

Tần Thì Nguyệt chỉ hung hăng trừng mắt nhìn y.

Nhìn vẻ mặt cô ta, Ninh Dạ biết mình đã đoán đúng, y mỉm cười nói: “Nếu ta nhớ không nhầm, trong số các tài nguyên mà Cực Chiến đạo yêu cầu, một một phần là tài nguyên loại không gian, nghĩ tới vấn đề thoát thân của Cực Chiến đạo, lại thêm con yêu thú mà hai trăm năm qua Hắc Bạch thần cung vẫn không tìm ra... Đó là một con yêu thú hệ không gian đúng không? Ha ha, chẳng trách bề ngoài phái một đám người chưa tới cảnh giới Vạn Pháp tới, thực lực càng thấp thì dịch chuyển càng thuận tiện.”

Nghe y nói như vậy, trong lòng Tần Thì Nguyệt hoàn toàn nguội lạnh.

Cô ta nhìn y, đột nhiên mỉm cười: “Ninh tuần tra viên thật lợi hại, xem như hôm nay ta đã được chứng kiến. Ta nhớ ngươi đã nói ta với ngươi đọ sức với mục đích chủ yếu là hợp tác?”

‘‘Không sai!’‘

Tần Thì Nguyệt khẽ cắn răng nói: “Bây giờ ngươi có thể ra điều kiện.”

Hai ngày sau, Sương Nguyệt phường.

Ninh Dạ lại tới đây, chứng kiến con rối vừa được chế tạo, cảm giác rất thỏa mãn.

Con rối này cao xấp xỉ một người, toàn thân được chế từ các loại tài liệu Thanh Mộc tâm, Dương Viêm kim, còn căn cứ theo yêu cầu của y để lại rất nhiều không gian cải tạo, thuận tiện cho Ninh Dạ cải tạo.

Lúc này Ninh Dạ nhìn con rối, gật đầu thỏa mãn: “Tốt lắm, không tới một tháng mà chế tạo được con rối xuất sắc như vậy, Sương Nguyệt phường không khiến ta thất vọng. Nguyên thần sinh vật Vạn Pháp đâu?”

Lâm Sinh Kiều lấy ra một cái hộp.

Đã mở chiếc hộp ra.

Chỉ thấy trong hộp là một quầng sáng hư ảo ngưng tụ như ẩn như hiện, dường như tỏa ra ánh sáng nhật nguyệt luân chuyển.

“Đây là nguyên thần của một ma vật hư không, chắc phù hợp với yêu cầu của tuần tra viên.” Lâm Sinh Kiều giải thích.

Hư không ma vật có rất nhiều loại, đại đa số tồn tại không hư không.

Yêu vật nắm giữ pháp tắc đại đạo thời gian quá hiếm thấy, có lẽ hư không ma vật là mục tiêu tốt nhất thảo mãn nhu cầu của Ninh Dạ.

Con ma vật hư không trước mắt có cảnh giới Vạn Pháp, nguyên thần đã ngưng tụ thành anh, cho dù đặt trong hộp vẫn giãy dụa không ngừng, như đang phát ra tiếng kêu gào.

Ninh Dạ thỏa mãn gật đầu, đậy hộp lại: “Tốt lắm.”

“Vậy khoản tiền còn lại...” Lâm Sinh Kiều hỏi.

Ninh Dạ tiện tay lấy một tấm lệnh bài tuần tra viên đưa cho Lâm Sinh Kiều: “Tạm thời ta không có nhiều linh thạch như vậy, lấy cái này đặt cọc đã.”

Dùng lệnh bài tuần tra viên để đặt cọc?

Lâm Sinh Kiều kinh ngạc.

Thế này thì thật quá đáng?

Không có tiền thì ngươi đợi ở đây lâu như vậy làm gì?

Ninh Dạ lại chẳng buồn để ý: “Đương nhiên ta chỉ đoán mò thôi. Nhưng tính cách ta vốn có một tật xấu, đó là nếu ta đã có ý tưởng gì, chắc chắn ta sẽ biến nó thành hành động. Ví dụ như, thời điểm trao đổi với quý môn phái, có thể ta sẽ hạ lệnh thay tẩy tất cả yêu thú ở khu vực trao đổi, bất cứ yêu thú nào xuất hiện cũng phải g**t ch*t, diệt trừ ngay lập tức! Tuyệt đối không để các bằng hữu bên Cực Chiến đạo phải bẩn tay. Dù sao các ngươi cũng là khách từ xa tới, sao lại để khách khứa ra tay được? Ngươi nói xem có đúng không?”

Tần Thì Nguyệt hít một hơi dài: “Ninh tuần tra viên thật quan tâm tới chúng ta.”

Ninh Dạ nâng cằm nói: “Đương nhiên, thật ra chuyện này chẳng liên quan mấy tới Hắc Bạch thần cung. Con người mà, ai chẳng có mục đích riêng. Đâu nhất thiết phải làm một số việc hại người không lợi mình? Một con yêu thú nho nhỏ, Hắc Bạch thần cung có nhận được cũng vô dụng, chỉ e là lại nhân cơ hội đưa giá cao, ngược lại thành không tốt.”

Tần Thì Nguyệt lạnh nhạt nói: “Đúng vậy, tối đa chỉ thêm chút vốn liếng trả giá thôi.”

Cô nàng nói ra câu này nhưng trong lòng Ninh Dạ lại thoáng kinh ngạc.

Vì Tiệt Thiên thuật cho y biết, Tần Thì Nguyệt còn có vấn đề.

Mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy.

Thế thì lạ rồi.

Tần Thì Nguyệt còn giấu bí mật gì.

Đột nhiên Ninh Dạ nghĩ ra một vấn đề.

Nếu Cực Chiến đạo muốn nhận được yêu thú kia, Tần Thì Nguyệt cứ bí mật đi tới là được, sao còn phải mượn cơ hội trao đổi lần này?

Chẳng lẽ bản thân lần trao đổi này đã có liên quan quan tới con yêu thú?

Nghĩ tới đây, trong đầu Ninh Dạ hiện lên những điều kiện mà Cực Chiến đạo đưa ra.

Y ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Đúng vậy, không phải Tần đặc sứ muốn hoàn thành việc trao đổi cho sớm à? Lần trao đổi này kéo dài là vì còn nhiều tài nguyên lặt vặt khác làm trễ nải. Chẳng bằng chúng ta trực tiếp giao dịch Lưỡng Nghi Càn Khôn tán và Nguyên Cực Thần Quang đi, tạm thời không trao đổi mấy thứ khác. Cô thấy sao?”

Nghe y nói vậy, Tần Thì Nguyệt đột nhiên biến sắc.

Thấy cô ta như vậy, Ninh Dạ cười phá lên: “Xem ra Tần đặc sứ không muốn rồi. Chẳng lẽ trong số tài nguyên còn thứ gì rất quan trọng với Tần đặc sứ?”

Tần Thì Nguyệt chỉ hung hăng trừng mắt nhìn y.

Nhìn vẻ mặt cô ta, Ninh Dạ biết mình đã đoán đúng, y mỉm cười nói: “Nếu ta nhớ không nhầm, trong số các tài nguyên mà Cực Chiến đạo yêu cầu, một một phần là tài nguyên loại không gian, nghĩ tới vấn đề thoát thân của Cực Chiến đạo, lại thêm con yêu thú mà hai trăm năm qua Hắc Bạch thần cung vẫn không tìm ra... Đó là một con yêu thú hệ không gian đúng không? Ha ha, chẳng trách bề ngoài phái một đám người chưa tới cảnh giới Vạn Pháp tới, thực lực càng thấp thì dịch chuyển càng thuận tiện.”

Nghe y nói như vậy, trong lòng Tần Thì Nguyệt hoàn toàn nguội lạnh.

Cô ta nhìn y, đột nhiên mỉm cười: “Ninh tuần tra viên thật lợi hại, xem như hôm nay ta đã được chứng kiến. Ta nhớ ngươi đã nói ta với ngươi đọ sức với mục đích chủ yếu là hợp tác?”

‘‘Không sai!’‘

Tần Thì Nguyệt khẽ cắn răng nói: “Bây giờ ngươi có thể ra điều kiện.”

Hai ngày sau, Sương Nguyệt phường.

Ninh Dạ lại tới đây, chứng kiến con rối vừa được chế tạo, cảm giác rất thỏa mãn.

Con rối này cao xấp xỉ một người, toàn thân được chế từ các loại tài liệu Thanh Mộc tâm, Dương Viêm kim, còn căn cứ theo yêu cầu của y để lại rất nhiều không gian cải tạo, thuận tiện cho Ninh Dạ cải tạo.

Lúc này Ninh Dạ nhìn con rối, gật đầu thỏa mãn: “Tốt lắm, không tới một tháng mà chế tạo được con rối xuất sắc như vậy, Sương Nguyệt phường không khiến ta thất vọng. Nguyên thần sinh vật Vạn Pháp đâu?”

Lâm Sinh Kiều lấy ra một cái hộp.

Đã mở chiếc hộp ra.

Chỉ thấy trong hộp là một quầng sáng hư ảo ngưng tụ như ẩn như hiện, dường như tỏa ra ánh sáng nhật nguyệt luân chuyển.

“Đây là nguyên thần của một ma vật hư không, chắc phù hợp với yêu cầu của tuần tra viên.” Lâm Sinh Kiều giải thích.

Hư không ma vật có rất nhiều loại, đại đa số tồn tại không hư không.

Yêu vật nắm giữ pháp tắc đại đạo thời gian quá hiếm thấy, có lẽ hư không ma vật là mục tiêu tốt nhất thảo mãn nhu cầu của Ninh Dạ.

Dùng lệnh bài tuần tra viên để đặt cọc?

Lâm Sinh Kiều kinh ngạc.

Thế này thì thật quá đáng?

Không có tiền thì ngươi đợi ở đây lâu như vậy làm gì?
 
Thiên Cơ Điện
Chương 313: Bên Quan Cảnh hồ.



Lệnh bài tuần tra viên chỉ là đánh dấu thân phận của ngươi, có đáng giá gì đâu, ngươi đưa cái này cho ta là có ý gì?

Lâm Sinh Kiều thầm tức giận, đang định nói gì đó thì bên tai đã vang lên một âm thanh: “Đáp ứng hắn.”

Tâm thần Lâm Sinh Kiều chấn động, vẻ mặt tươi cười: “Ninh tuần tra viên khách khí rồi, nếu đã vậy ta xin nhận trước. Đợi Ninh tuần tra viên chuẩn bị đủ linh thạch lại tới lấy về là được.”

Nhưng trong lòng mắng chửi không thôi.

Ninh Dạ khẽ mỉm cười, nghênh ngang bước khỏi Sương Nguyệt phường.

Ra khỏi Sương Nguyệt phường, Ninh Dạ đi thẳng một mạch tới tận lúc ra khỏi đường lớn, Dương Nhạc bắt kịp y.

‘‘Thế nào?’‘ Ninh Dạ hỏi.

Dương Nhạc lắc đầu: “Không có bất cứ ai bước vào Sương Nguyệt phường.”

‘‘Không có?’‘ Ninh Dạ cười lạnh: ‘‘Không phải là không có, chẳng qua ngươi không thấy mà thôi.’‘

Dương Nhạc ngượng ngùng: “Thuộc hạ vô dụng.”

“Không sao.” Ninh Dạ lại chẳng hề để ý: “Nếu đã có nguyên thần chứng tỏ viện binh của bọn chúng đã đến. Tới báo cho Tần Thì Nguyệt, nói rõ ngày trao đổi đi.”

Nói xong Ninh Dạ đã ngồi lên tiêu vân xa, bay lên trên không.

Tâm thần lại tiến vào Thiên Cơ điện.

————————————————

Sương Nguyệt phường.

Trong mật thất, Khâu Mộng Sơn như ngọn núi thịt chen trên chiếc ghế thái sư, ép cho chiếc ghế thiết mộc phát ra tiếng kêu răng rắc.

Lâm Sinh Kiều quỳ gối trước mặt Khâu Mộng Sơn: “Sinh Kiều tham kiến đại đô sứ.”

Thân thể lại không nhịn được run lên lẩy bẩy.

Biết sẽ có cứu viện nhưng khi thấy là Khâu Mộng Sơn, Lâm Sinh Kiều vẫn không kiềm chế được nỗi sợ.

Sao cấp trên lại phái tên sát thần này tới?

Khâu Mộng Sơn đang dùng bữa.

Không ngờ trong tay hắn lại là một cái đùi người máu me đầm đìa.

Cái đùi này vừa chặt từ người một cô gái trẻ tuổi, cô gái đó vẫn còn sống, nằm ngã trong vũng máu, ánh mắt tuyệt vọng nhìn Khâu Mộng Sơn ăn chân của mình.

Trên bàn sách đối diện với Khâu Mộng Sơn có đặt một hộp ngọc.

Trong hộp ngọc, người đội vương miện lạnh lùng nhìn Khâu Mộng Sơn, chờ đợi rất kiên trì.

Mãi tới lúc Khâu Mộng Sơn từ từ ăn sạch cái đùi người trong tay, chỉ còn lại một khúc xương đùi trắng noãn, hắn mới tiếc rẻ đặt xuống, giọng điệu tiếc nuối: “Ăn no rồi... đáng tiếc...”

Hắn tiếc là tiếc mình ăn được quá ít, chỉ ăn được có ba người rưỡi.

Người tí hon đội vương miện trong hộp ngọc đã nói: “Ăn xong rồi thì nghỉ ngơi cho tốt, vừa nhận được tin, thời điểm trao đổi là ngày mai.”

Khâu Mộng Sơn thở dài một tiếng, gương mặt đầy thịt xụ xuống đầy ảo não: “Chẳng trách ăn được ít vậy, hóa ra là phải làm việc. Nghĩ tới chuyện phải giết người, lãng phí bao nhiêu là thịt... đúng là phí của trời, lòng ta đau xót thay!”

——————————————————

Khâu Mộng Sơn, Lạc Đông Du... không ngờ lại là bọn chúng.

Lần này Yên Vũ lâu đã phái hai đại nhân vật tới đây.

Ninh Dạ ngừng quan sát, thầm cười lạnh.

Tuy Công Tôn Điệp rải Nguyệt Ảnh Hàn Sa khắp nơi trong Sương Nguyệt phường, thế nhưng cô không thể đi vào mật thất.

Ninh Dạ có thể giám sát được là nhờ tấm lệnh bài tuần tra viên mà y đưa cho Lâm Sinh Kiều.

Đáng tiếc bọn Khâu Mộng Sơn không thảo luận kế hoạch hành động cụ thể, vì vậy Ninh Dạ không biết rốt cuộc Yên Vũ lâu có tính toán gì.

Ninh Dạ suy nghĩ một chút, quyết định chế tạo quẻ Ký Hồn trước đã.

Lần này Mộc Khôi tông đưa khối Ký Hồn mọc khá nhỏ, chỉ đủ cho Ninh Dạ chế tạo năm quẻ Ký Hồn, thế nhưng có nguyên thần hư không ma vật, hiệu quả của năm quẻ Ký Hồn này còn tốt hơn quẻ Ký Hồn lúc trước.

Vấn đề là tình thế mà y phải đối mặt cũng phức tạp hơn, năm tiên môn cường đại, ba món thần vật. những nhân vật dính líu vào đều là đại năng cảnh giới Vô Cấu trở lên, cho dù quẻ Ký Hồn đã được tăn cường cũng khó mà suy tính.

Cũng may không tính được đại năng nhưng lại tính được vài thứ.

Ví dụ như thuốc giả Tam Thi đan.

Thời khắc này Ninh Dạ sử dụng Côn Lôn kính, bắt đầu bói toán, một vài hình ảnh từ từ hiện ra trước mặt y.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Ninh Dạ mỉm cười: “Hóa ra là vậy... Văn Ngưng, cơ hội của nàng tới rồi.”

————————————————

Ban đêm.

Bên Quan Cảnh hồ.

Trì Vãn Ngưng đi thuyền trên mặt hồ, thân hình u ám quen thuộc đã chậm rãi hiện lên.

“Có chuyện gì?”

Trì Vãn Ngưng lạnh nhạt nói: “Mai ta muốn gặp người.”

“Mai không được.”

“Vì các ngươi còn bận trao đổi với Cực Chiến đạo?”

Bóng đen đờ ra.

Trì Vãn Ngưng đã nói: “Ninh Dạ biết các ngươi sẽ trao đổi với Cực Chiến đạo, hắn đã liên thủ với Cực Chiến đạo, Hắc Bạch thần cung sẽ ra tay ngay khi các ngươi trao đổi.”

“Ờ.” Nghe giọng điệu của đối phương lại chẳng hề ngạc nhiên.

Trì Vãn Ngưng nói: “Xem ra các ngươi biết rồi.”

“Nghe được tin này từ miệng ngươi cũng là chuyện tốt, nếu không ta đã cho rằng ngươi đắm chìm vào tình ái, quên thân phận của bản thân rồi.”

Gương mặt Trì Vãn Ngưng thoáng tức giận: “Vậy ta còn một tin, các ngươi có muốn nghe không?”

“Tin gì?”

“Đợi đến mai gặp được người, ta sẽ nói cho các ngươi biết.”

Lệnh bài tuần tra viên chỉ là đánh dấu thân phận của ngươi, có đáng giá gì đâu, ngươi đưa cái này cho ta là có ý gì?

Lâm Sinh Kiều thầm tức giận, đang định nói gì đó thì bên tai đã vang lên một âm thanh: “Đáp ứng hắn.”

Tâm thần Lâm Sinh Kiều chấn động, vẻ mặt tươi cười: “Ninh tuần tra viên khách khí rồi, nếu đã vậy ta xin nhận trước. Đợi Ninh tuần tra viên chuẩn bị đủ linh thạch lại tới lấy về là được.”

Nhưng trong lòng mắng chửi không thôi.

Ninh Dạ khẽ mỉm cười, nghênh ngang bước khỏi Sương Nguyệt phường.

Ra khỏi Sương Nguyệt phường, Ninh Dạ đi thẳng một mạch tới tận lúc ra khỏi đường lớn, Dương Nhạc bắt kịp y.

‘‘Thế nào?’‘ Ninh Dạ hỏi.

Dương Nhạc lắc đầu: “Không có bất cứ ai bước vào Sương Nguyệt phường.”

‘‘Không có?’‘ Ninh Dạ cười lạnh: ‘‘Không phải là không có, chẳng qua ngươi không thấy mà thôi.’‘

Dương Nhạc ngượng ngùng: “Thuộc hạ vô dụng.”

“Không sao.” Ninh Dạ lại chẳng hề để ý: “Nếu đã có nguyên thần chứng tỏ viện binh của bọn chúng đã đến. Tới báo cho Tần Thì Nguyệt, nói rõ ngày trao đổi đi.”

Nói xong Ninh Dạ đã ngồi lên tiêu vân xa, bay lên trên không.

Tâm thần lại tiến vào Thiên Cơ điện.

————————————————

Sương Nguyệt phường.

Trong mật thất, Khâu Mộng Sơn như ngọn núi thịt chen trên chiếc ghế thái sư, ép cho chiếc ghế thiết mộc phát ra tiếng kêu răng rắc.

Lâm Sinh Kiều quỳ gối trước mặt Khâu Mộng Sơn: “Sinh Kiều tham kiến đại đô sứ.”

Thân thể lại không nhịn được run lên lẩy bẩy.

Biết sẽ có cứu viện nhưng khi thấy là Khâu Mộng Sơn, Lâm Sinh Kiều vẫn không kiềm chế được nỗi sợ.

Sao cấp trên lại phái tên sát thần này tới?

Khâu Mộng Sơn đang dùng bữa.

Không ngờ trong tay hắn lại là một cái đùi người máu me đầm đìa.

Cái đùi này vừa chặt từ người một cô gái trẻ tuổi, cô gái đó vẫn còn sống, nằm ngã trong vũng máu, ánh mắt tuyệt vọng nhìn Khâu Mộng Sơn ăn chân của mình.

Trên bàn sách đối diện với Khâu Mộng Sơn có đặt một hộp ngọc.

Trong hộp ngọc, người đội vương miện lạnh lùng nhìn Khâu Mộng Sơn, chờ đợi rất kiên trì.

Mãi tới lúc Khâu Mộng Sơn từ từ ăn sạch cái đùi người trong tay, chỉ còn lại một khúc xương đùi trắng noãn, hắn mới tiếc rẻ đặt xuống, giọng điệu tiếc nuối: “Ăn no rồi... đáng tiếc...”

Hắn tiếc là tiếc mình ăn được quá ít, chỉ ăn được có ba người rưỡi.

Người tí hon đội vương miện trong hộp ngọc đã nói: “Ăn xong rồi thì nghỉ ngơi cho tốt, vừa nhận được tin, thời điểm trao đổi là ngày mai.”

Khâu Mộng Sơn thở dài một tiếng, gương mặt đầy thịt xụ xuống đầy ảo não: “Chẳng trách ăn được ít vậy, hóa ra là phải làm việc. Nghĩ tới chuyện phải giết người, lãng phí bao nhiêu là thịt... đúng là phí của trời, lòng ta đau xót thay!”

——————————————————

Khâu Mộng Sơn, Lạc Đông Du... không ngờ lại là bọn chúng.

Lần này Yên Vũ lâu đã phái hai đại nhân vật tới đây.

Ninh Dạ ngừng quan sát, thầm cười lạnh.

Tuy Công Tôn Điệp rải Nguyệt Ảnh Hàn Sa khắp nơi trong Sương Nguyệt phường, thế nhưng cô không thể đi vào mật thất.

Ninh Dạ có thể giám sát được là nhờ tấm lệnh bài tuần tra viên mà y đưa cho Lâm Sinh Kiều.

Đáng tiếc bọn Khâu Mộng Sơn không thảo luận kế hoạch hành động cụ thể, vì vậy Ninh Dạ không biết rốt cuộc Yên Vũ lâu có tính toán gì.

Ninh Dạ suy nghĩ một chút, quyết định chế tạo quẻ Ký Hồn trước đã.

Lần này Mộc Khôi tông đưa khối Ký Hồn mọc khá nhỏ, chỉ đủ cho Ninh Dạ chế tạo năm quẻ Ký Hồn, thế nhưng có nguyên thần hư không ma vật, hiệu quả của năm quẻ Ký Hồn này còn tốt hơn quẻ Ký Hồn lúc trước.

Vấn đề là tình thế mà y phải đối mặt cũng phức tạp hơn, năm tiên môn cường đại, ba món thần vật. những nhân vật dính líu vào đều là đại năng cảnh giới Vô Cấu trở lên, cho dù quẻ Ký Hồn đã được tăn cường cũng khó mà suy tính.

Cũng may không tính được đại năng nhưng lại tính được vài thứ.

Ví dụ như thuốc giả Tam Thi đan.

Thời khắc này Ninh Dạ sử dụng Côn Lôn kính, bắt đầu bói toán, một vài hình ảnh từ từ hiện ra trước mặt y.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Ninh Dạ mỉm cười: “Hóa ra là vậy... Văn Ngưng, cơ hội của nàng tới rồi.”

————————————————

Ban đêm.

Bên Quan Cảnh hồ.

Trì Vãn Ngưng đi thuyền trên mặt hồ, thân hình u ám quen thuộc đã chậm rãi hiện lên.

“Có chuyện gì?”

Trì Vãn Ngưng lạnh nhạt nói: “Mai ta muốn gặp người.”

“Mai không được.”

“Vì các ngươi còn bận trao đổi với Cực Chiến đạo?”

“Nghe được tin này từ miệng ngươi cũng là chuyện tốt, nếu không ta đã cho rằng ngươi đắm chìm vào tình ái, quên thân phận của bản thân rồi.”

Gương mặt Trì Vãn Ngưng thoáng tức giận: “Vậy ta còn một tin, các ngươi có muốn nghe không?”

“Tin gì?”

“Đợi đến mai gặp được người, ta sẽ nói cho các ngươi biết.”
 
Thiên Cơ Điện
Chương 314: Giao đồ



Sông Thiên Tỉnh.

Đây là địa điểm trao đổi mà Cực Chiến đạo chỉ định, nó nằm phía nam Cửu Cung sơn, cũng là địa điểm cấm không nổi tiếng ở Mặc châu.

Trong lòng đất ở nơi này có đại lượng Nguyên Mẫu từ thạch, Nguyên Mẫu từ thạch có tính chất cực kỳ hỗn loạn, khiến cho năng lượng không gian tại đây rất kỳ dị, gần như không thể sử dụng bất cứ thủ đoạn không gian nào, thậm chí việc bay lượn cũng trở nên gian nan, vì vậy nó trở thành khu vực cấm không nổi tiếng.

Khi Ninh Dạ biết địa điểm giao dịch mà Tần Thì Nguyệt chỉ định là ở đây, y còn tưởng mình tính sai.

Không ngờ yêu thú không gian kia nằm trong khu vực cấm không, khiến y rất kinh ngạc.

Nhưng do đó cũng có thể thấy con yêu thú này hết sức đặc biệt, e là thủ đoạn cấm không bình thường không có tác dụng gì với nó, ngược lại còn hạn chế những người khác, chẳng trách Tần Thì Nguyệt lại tự tin như vậy.

Trước khi trao đổi, Hắc Bạch thần cung đã phái đại lượng tu sĩ khống chế toàn bộ khu vực sông Thiên Tinh.

Nhạc Tâm Thiện, Phong Đông Lâm và ba vị lão tổ Thiên Thủ, Vạn Pháp, Thanh Mộc còn đích thân ra mặt, Thập Nhị Thiên Cương có năm người đến, còn có mười mấy vị Nhân Ma mỗi người bảo hộ một phương, lại thêm Tứ Phương Kỳ Sứ trấn thủ tứ phương, hai vị lão tổ trên tầng may kết hợp với Hắc Bạch Tử trấn thủ ở chính giữa, có thể nói lần này Hắc Bạch thần cung đã dốc toàn lực.

Giờ phút này Nhạc Tâm Thiện và Phong Đông Lâm lơ lửng trên sông Thiên Tinh, tính chất hỗn loạn của Nguyên Mẫu từ thạch như hoàn toàn không ảnh hưởng tới bọn họ. Hai người đứng giữa không trung, nhìn về phương xa, bất luận nhân cách ra sao, chỉ riêng phong độ khí chất này đã đủ khiến người ta bái phục.

Phong Đông Lâm chỉ về đằng trước nói: “Chỗ kia là khu vực trung tâm. Dựa theo yêu cầu của Cực Chiến đạo, tất cả Vạn Pháp trở lên không được vào đó. Ta và Nhạc huynh đứng đây chờ tin tốt của ngươi.”

Nói xong đã ném một túi giới tử cho Ninh Dạ, bên trong chính là tất cả những tài nguyên trong lần trao đổi này.

Thậm chí còn có mảnh vỡ Thiên Cơ điện.

Sau đó Nhạc Tâm Thiện giơ tay lên, một quầng sáng thần bí hạ xuống tay Ninh Dạ, như một dải lụa buộc vào cổ tay y.

Khác với Lưỡng Nghi Càn Khôn tán có áp chế tới mức tận cùng vẫn phát ra uy thế cường đại, thứ này không tạo cảm giác khó điều khiển như vậy. Có lẽ vì bản chất của nó giống với Phá Hiểu Bạch Liên, chủ yếu là phụ trợ tu luyện.

Nhìn Nguyên Cực Thần Quang trong tay, Ninh Dạ có cảm giác như đặt mình trong đại dương ánh sáng vô cùng vô tận.

Y thu liễn tâm thần lại rồi nói: “Xin Phong điện chủ yên tâm, Ninh Dạ sẽ không phụ sứ mệnh.”

Nói xong đã đi về phía khu vực trung tâm, sau lưng là đám người Dương Nhạc, tổng cộng ba mươi tu sĩ, tất cả đều có tu vi Hoa Luân.

Lúc này Tần Thì Nguyệt và người của cô ta đã ở khu vực trung tâm của sông Thiên Tinh.

Khu vực trung tâm của sông Thiên Tinh là một vùng đất lơ lửng.

Đại lượng Thiên Tỉnh thạch lơ lửng trên không trung như ngọn núi bay, lấp lánh ánh sáng kỳ dị. Ánh sáng này là của Nguyên Mẫu từ thạch, chúng không ngừng lơ lửng trên không trung, như từng ngôi sao nơi trần thế, đây cũng là nguồn gốc của cái tên sông Thiên Tỉnh.

Thấy Ninh Dạ đã đến, Tần Thì Nguyệt khẽ hất cằm kiêu ngạo: “Giao đồ.”

Ninh Dạ giơ tay, túi giới tử đã bay về phía Tần Thì Nguyệt.

Tần Thì Nguyệt cầm lấy xem thử, gật đầu với Trọng Cổ. Trọng Cổ cũng lấy một cái túi giới tử ra ném cho Ninh Dạ.

Ninh Dạ kiểm tra không có sai sót gì, ném cho Dương Nhạc rồi nói với Tần Thì Nguyệt: “Tiếp theo tới thần vật?”

“Đừng vội.” Tần Thì Nguyệt nói xong bắt đầu lấy đồ trong túi giới tử của Ninh Dạ ra.

Tuy tài nguyên rất quan trọng nhưng dù sao cũng không sánh được với thần vật, vì vậy mọi người không để ý chuyện trao đổi tài nguyên nhưng Tần Thì Nguyệt lại đưa ra yêu cầu đặc biệt khi trao đổi thần vật.

Cô muốn dùng tài nguyên vừa đổi được bố trí một trận pháp, bảo đảm an toàn rồi mới bắt đầu trao đổi.

Đây là phương thức giao dịch mà Tần Thì Nguyệt đã chỉ định, nghe thì tưởng vì an toàn, nhưng Ninh Dạ biết mục đích thật sự của Tần Thì Nguyệt là con yêu thú kia.

Tất cả chỉ là để che giấu kế hoạch này mà thôi.

Lúc này Tần Thì Nguyệt đã bắt đầu bày trận, nói: “Xin chư vị lui lại một chút.”

Ninh Dạ vung tay với tu sĩ đằng sau, dẫn đám người thối lui, cười hì hì nhìn Tần Thì Nguyệt. Tần Thì Nguyệt hừ một tiếng, bắt đầu bố trí.

Sông Thiên Tỉnh.

Đây là địa điểm trao đổi mà Cực Chiến đạo chỉ định, nó nằm phía nam Cửu Cung sơn, cũng là địa điểm cấm không nổi tiếng ở Mặc châu.

Trong lòng đất ở nơi này có đại lượng Nguyên Mẫu từ thạch, Nguyên Mẫu từ thạch có tính chất cực kỳ hỗn loạn, khiến cho năng lượng không gian tại đây rất kỳ dị, gần như không thể sử dụng bất cứ thủ đoạn không gian nào, thậm chí việc bay lượn cũng trở nên gian nan, vì vậy nó trở thành khu vực cấm không nổi tiếng.

Khi Ninh Dạ biết địa điểm giao dịch mà Tần Thì Nguyệt chỉ định là ở đây, y còn tưởng mình tính sai.

Không ngờ yêu thú không gian kia nằm trong khu vực cấm không, khiến y rất kinh ngạc.

Nhưng do đó cũng có thể thấy con yêu thú này hết sức đặc biệt, e là thủ đoạn cấm không bình thường không có tác dụng gì với nó, ngược lại còn hạn chế những người khác, chẳng trách Tần Thì Nguyệt lại tự tin như vậy.

Trước khi trao đổi, Hắc Bạch thần cung đã phái đại lượng tu sĩ khống chế toàn bộ khu vực sông Thiên Tinh.

Nhạc Tâm Thiện, Phong Đông Lâm và ba vị lão tổ Thiên Thủ, Vạn Pháp, Thanh Mộc còn đích thân ra mặt, Thập Nhị Thiên Cương có năm người đến, còn có mười mấy vị Nhân Ma mỗi người bảo hộ một phương, lại thêm Tứ Phương Kỳ Sứ trấn thủ tứ phương, hai vị lão tổ trên tầng may kết hợp với Hắc Bạch Tử trấn thủ ở chính giữa, có thể nói lần này Hắc Bạch thần cung đã dốc toàn lực.

Giờ phút này Nhạc Tâm Thiện và Phong Đông Lâm lơ lửng trên sông Thiên Tinh, tính chất hỗn loạn của Nguyên Mẫu từ thạch như hoàn toàn không ảnh hưởng tới bọn họ. Hai người đứng giữa không trung, nhìn về phương xa, bất luận nhân cách ra sao, chỉ riêng phong độ khí chất này đã đủ khiến người ta bái phục.

Phong Đông Lâm chỉ về đằng trước nói: “Chỗ kia là khu vực trung tâm. Dựa theo yêu cầu của Cực Chiến đạo, tất cả Vạn Pháp trở lên không được vào đó. Ta và Nhạc huynh đứng đây chờ tin tốt của ngươi.”

Nói xong đã ném một túi giới tử cho Ninh Dạ, bên trong chính là tất cả những tài nguyên trong lần trao đổi này.

Thậm chí còn có mảnh vỡ Thiên Cơ điện.

Sau đó Nhạc Tâm Thiện giơ tay lên, một quầng sáng thần bí hạ xuống tay Ninh Dạ, như một dải lụa buộc vào cổ tay y.

Khác với Lưỡng Nghi Càn Khôn tán có áp chế tới mức tận cùng vẫn phát ra uy thế cường đại, thứ này không tạo cảm giác khó điều khiển như vậy. Có lẽ vì bản chất của nó giống với Phá Hiểu Bạch Liên, chủ yếu là phụ trợ tu luyện.

Nhìn Nguyên Cực Thần Quang trong tay, Ninh Dạ có cảm giác như đặt mình trong đại dương ánh sáng vô cùng vô tận.

Y thu liễn tâm thần lại rồi nói: “Xin Phong điện chủ yên tâm, Ninh Dạ sẽ không phụ sứ mệnh.”

Nói xong đã đi về phía khu vực trung tâm, sau lưng là đám người Dương Nhạc, tổng cộng ba mươi tu sĩ, tất cả đều có tu vi Hoa Luân.

Lúc này Tần Thì Nguyệt và người của cô ta đã ở khu vực trung tâm của sông Thiên Tinh.

Khu vực trung tâm của sông Thiên Tinh là một vùng đất lơ lửng.

Đại lượng Thiên Tỉnh thạch lơ lửng trên không trung như ngọn núi bay, lấp lánh ánh sáng kỳ dị. Ánh sáng này là của Nguyên Mẫu từ thạch, chúng không ngừng lơ lửng trên không trung, như từng ngôi sao nơi trần thế, đây cũng là nguồn gốc của cái tên sông Thiên Tỉnh.

Thấy Ninh Dạ đã đến, Tần Thì Nguyệt khẽ hất cằm kiêu ngạo: “Giao đồ.”

Ninh Dạ giơ tay, túi giới tử đã bay về phía Tần Thì Nguyệt.

Tần Thì Nguyệt cầm lấy xem thử, gật đầu với Trọng Cổ. Trọng Cổ cũng lấy một cái túi giới tử ra ném cho Ninh Dạ.

Đây là phương thức giao dịch mà Tần Thì Nguyệt đã chỉ định, nghe thì tưởng vì an toàn, nhưng Ninh Dạ biết mục đích thật sự của Tần Thì Nguyệt là con yêu thú kia.

Tất cả chỉ là để che giấu kế hoạch này mà thôi.

Lúc này Tần Thì Nguyệt đã bắt đầu bày trận, nói: “Xin chư vị lui lại một chút.”

Ninh Dạ vung tay với tu sĩ đằng sau, dẫn đám người thối lui, cười hì hì nhìn Tần Thì Nguyệt. Tần Thì Nguyệt hừ một tiếng, bắt đầu bố trí.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back