Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thiên Cơ Điện

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thiên Cơ Điện
Chương 315: Chút lợi ích riêng thôi mà



Từng luồng phù văn lấp lánh ánh sáng, Thiên Tinh thạch vốn không có kết cấu gì, chỉ bay lượn tùy ý, nhưng lúc này dẫn dần xoay chuyển trên không với quỹ tích nhất định, cứ như có hai bàn tay vô hình đang dẫn dắt chúng, từ từ hình thành một trận pháp kỳ ảo được tạo hoàn toàn từ Thiên Tinh thạch. Một khắc sau, tất cả Thiên Tinh thạch từ từ ảm đạm, chỉ tạo thành một lỗ đen ở vị trí trống rỗng chính giữa.

Cảnh tượng này giống hệt lúc xảy ra chuyện trong phế tích Vô Thường tự.

“Ninh tuần tra viên?” Dương Nhạc hơi lo lắng: “Bọn họ đang giở trò gì vậy?”

“Không sao, ngươi cứ xem là được.” Ninh Dạ nói xong đột nhiên nhảy lên, chui thẳng vào trong trận, hạ xuống trên một tảng Thiên Tinh thạch.

Tảng đá này ở góc của Thiên Tinh thạch trận, trông bình thường không có gì lạ nhưng thực chất là vị trí trọng tâm cực kỳ quan trọng.

Nắm giữ nơi này chẳng khác gì nắm giữ toàn bộ Thiên Tinh thạch trận.

Hai tay Tần Thì Nguyệt vẫn không ngừng vung lên.

Pháp lực quét qua, lỗ đen từ từ mở rộng, đại lượng thần quang ngũ sắc tuôn ra từ trong lỗ đen, bao phủ toàn bộ Thiên Tinh thạch trận. Thần quang rực rỡ, không ai thấy được cảnh tượng bên trong, ngay cả Nhạc Tâm Thiện luôn quan sát cũng không thể nhìn xuyên qua ảo cảnh của thần quang này.

Chỉ có một người là ngoại lệ.

Ninh Dạ.

Y trấn thủ trung khu, nắm giữ vận chuyển của toàn bộ đại trận, ảo ảnh của thần quang hoàn toàn không ảnh hưởng tới y - đây cũng là một phần trong giao dịch của bọn họ.

Khi thần quang ngũ sắc rực rỡ tới cực hạn, cuối cùng trong lỗ đen có một cái đầu tròn tròn lông trắng thập thò, sau đó nó nhảy thẳng ra ngoài, không ngờ lại là một con khỉ lông trắng.

Con khỉ kia kêu lên vui mừng, bay về phía Tần Thì Nguyệt.

Nhưng ngay khi nó bay ra, Ninh Dạ xiết chặt nắm tay, con rối Thần Cơ giơ tay lên.

Tin trận xoay chuyển, ánh sáng ngũ sắc đã hóa thành một bàn tay ánh sáng, không ngờ lại nắm chặt lấy con khỉ lông trắng kia, cất vào trong lòng, chỉ có điều trận pháp đang che giấu, không ai thấy được cảnh tượng này.

“Khẹc!” Con khỉ kia sợ hãi kêu la, không ngờ lại không cách nào thoát thân.

“Đừng vội, bảo bối.” Tần Thì Nguyệt dịu dàng an ủi.

Cô ngẩng cao đầu nhìn Ninh Dạ: “Bây giờ ngươi đã thỏa mãn chưa?”

“Đương nhiên.” Ninh Dạ đã đi vào trong ngũ sắc thần quang, giơ tay lên, Nguyên Cực Thần Quang bay về phía Tần Thì Nguyệt.

Tần Thì Nguyệt nhận lấy Nguyên Cực Thần Quang, không hề do dự gỡ Lưỡng Nghi Càn Khôn tán xuống ném cho Ninh Dạ nói: “Đã được chưa?”

“Bước đầu tiên thôi, dù sao trò hay mới chỉ bắt đầu thôi mà!” Ninh Dạ mỉm cười vẫy tay, tiện đó ném một hạt đan dược ra.

Tần Thì Nguyệt nhận đan dược, không hề do dự nuốt thẳng xuống.

“Đặc sứ!” Đám hộ vệ Cực Chiến đạo đồng thời hét lớn.

“Không sao, ta tin Ninh tuần tra viên sẽ tuân thủ lời hứa.” Tần Thì Nguyệt nói: “Bây giờ có thể đưa nó cho ta được chưa?”

Ninh Dạ mỉm cười, không ngờ lại lấy một mũi châm ra, ‘phốc’ một tiếng đâm vào cơ thể con yêu hầu, trực tiếp rút một ống máu.

“Ngươi!” Tần Thì Nguyệt tức giận trừng mắt nhìn Ninh Dạ.

“Chút lợi ích riêng thôi mà.” Ninh Dạ cười đáp.

Sau khi lấy máu của yêu hầu, Ninh Dạ mới buông tay, con khỉ đã bay vào lòng Tần Thì Nguyệt, l**m láp cô như điên, chẳng khác nào đứa trẻ trở về vòng tay mẹ. Miệng nó còn kêu khèng khẹc, quay đầu trừng mắt nhìn Ninh Dạ, hiển nhiên còn tức giận Ninh Dạ đã rút máu của nó.

Tần Thì Nguyệt nói nhỏ với con khỉ vài câu, con khỉ đột nhiên tru lên một tiếng, hít một cái vào không trung, ngũ sắc thân quang tràn ngập bầu trời bị nó hút vào bụng. Sau khi đại lượng thần quang tiến vào cơ thể, khí thế của con khỉ lông trắng cũng đột ngột tăng cường, một luồng uy áp cường đại quét qua toàn trường.

Trước đây con khỉ này bị phong ấn, còn trận pháp trước mắt không chỉ có tác dụng triệu hồi nó ra, còn là trận pháp giải trừ phong ấn, khôi phục thực lực cho nó.

‘‘Đây là!’‘

Nhạc Tâm Thiện và Phong Đông Lâm ở phía xa cũng cảm nhận được chấn động kỳ dị này, nhưng bọn họ có cố quan sát vẫn chỉ thấy nơi trao đổi có vô số huyền bí, khó lòng nắm bắt được.

Trong lòng đang kinh hãi, khí thế trước mặt lại đột nhiên tiêu tan.

Khí thế như gió nổi mây vần chấn động cả đất trời đã không còn tồn tại, còn những viên Thiên Tinh thạch ở khu vực trung tâm như đồng thời mất đi hào quang, cứ thế rơi xuống.

Ngôi sao nơi trần thế nổi tiếng nhất sông Thiên Tình, cứ thế biến mất.

Nhạc Tâm Thiện lẩm bẩm: “Ninh Dạ nói không sai, quả nhiên Cực Chiến đạo đã chuẩn bị từ trước, nơi này từng bị động tay động chân, chắc là một thủ đoạn không gian nào đó, nếu cướp đoạt chắc chắn sẽ thất bại.”

Phong Đông Lâm cũng gật đầu: “Đúng vậy, lần này là nhờ Ninh Dạ.”

Từng luồng phù văn lấp lánh ánh sáng, Thiên Tinh thạch vốn không có kết cấu gì, chỉ bay lượn tùy ý, nhưng lúc này dẫn dần xoay chuyển trên không với quỹ tích nhất định, cứ như có hai bàn tay vô hình đang dẫn dắt chúng, từ từ hình thành một trận pháp kỳ ảo được tạo hoàn toàn từ Thiên Tinh thạch. Một khắc sau, tất cả Thiên Tinh thạch từ từ ảm đạm, chỉ tạo thành một lỗ đen ở vị trí trống rỗng chính giữa.

Cảnh tượng này giống hệt lúc xảy ra chuyện trong phế tích Vô Thường tự.

“Ninh tuần tra viên?” Dương Nhạc hơi lo lắng: “Bọn họ đang giở trò gì vậy?”

“Không sao, ngươi cứ xem là được.” Ninh Dạ nói xong đột nhiên nhảy lên, chui thẳng vào trong trận, hạ xuống trên một tảng Thiên Tinh thạch.

Tảng đá này ở góc của Thiên Tinh thạch trận, trông bình thường không có gì lạ nhưng thực chất là vị trí trọng tâm cực kỳ quan trọng.

Nắm giữ nơi này chẳng khác gì nắm giữ toàn bộ Thiên Tinh thạch trận.

Hai tay Tần Thì Nguyệt vẫn không ngừng vung lên.

Pháp lực quét qua, lỗ đen từ từ mở rộng, đại lượng thần quang ngũ sắc tuôn ra từ trong lỗ đen, bao phủ toàn bộ Thiên Tinh thạch trận. Thần quang rực rỡ, không ai thấy được cảnh tượng bên trong, ngay cả Nhạc Tâm Thiện luôn quan sát cũng không thể nhìn xuyên qua ảo cảnh của thần quang này.

Chỉ có một người là ngoại lệ.

Ninh Dạ.

Y trấn thủ trung khu, nắm giữ vận chuyển của toàn bộ đại trận, ảo ảnh của thần quang hoàn toàn không ảnh hưởng tới y - đây cũng là một phần trong giao dịch của bọn họ.

Khi thần quang ngũ sắc rực rỡ tới cực hạn, cuối cùng trong lỗ đen có một cái đầu tròn tròn lông trắng thập thò, sau đó nó nhảy thẳng ra ngoài, không ngờ lại là một con khỉ lông trắng.

Con khỉ kia kêu lên vui mừng, bay về phía Tần Thì Nguyệt.

Nhưng ngay khi nó bay ra, Ninh Dạ xiết chặt nắm tay, con rối Thần Cơ giơ tay lên.

Tin trận xoay chuyển, ánh sáng ngũ sắc đã hóa thành một bàn tay ánh sáng, không ngờ lại nắm chặt lấy con khỉ lông trắng kia, cất vào trong lòng, chỉ có điều trận pháp đang che giấu, không ai thấy được cảnh tượng này.

“Khẹc!” Con khỉ kia sợ hãi kêu la, không ngờ lại không cách nào thoát thân.

“Đừng vội, bảo bối.” Tần Thì Nguyệt dịu dàng an ủi.

Cô ngẩng cao đầu nhìn Ninh Dạ: “Bây giờ ngươi đã thỏa mãn chưa?”

“Đương nhiên.” Ninh Dạ đã đi vào trong ngũ sắc thần quang, giơ tay lên, Nguyên Cực Thần Quang bay về phía Tần Thì Nguyệt.

Tần Thì Nguyệt nhận lấy Nguyên Cực Thần Quang, không hề do dự gỡ Lưỡng Nghi Càn Khôn tán xuống ném cho Ninh Dạ nói: “Đã được chưa?”

“Bước đầu tiên thôi, dù sao trò hay mới chỉ bắt đầu thôi mà!” Ninh Dạ mỉm cười vẫy tay, tiện đó ném một hạt đan dược ra.

Tần Thì Nguyệt nhận đan dược, không hề do dự nuốt thẳng xuống.

“Đặc sứ!” Đám hộ vệ Cực Chiến đạo đồng thời hét lớn.

“Không sao, ta tin Ninh tuần tra viên sẽ tuân thủ lời hứa.” Tần Thì Nguyệt nói: “Bây giờ có thể đưa nó cho ta được chưa?”

Ninh Dạ mỉm cười, không ngờ lại lấy một mũi châm ra, ‘phốc’ một tiếng đâm vào cơ thể con yêu hầu, trực tiếp rút một ống máu.

“Ngươi!” Tần Thì Nguyệt tức giận trừng mắt nhìn Ninh Dạ.

“Chút lợi ích riêng thôi mà.” Ninh Dạ cười đáp.

Sau khi lấy máu của yêu hầu, Ninh Dạ mới buông tay, con khỉ đã bay vào lòng Tần Thì Nguyệt, l**m láp cô như điên, chẳng khác nào đứa trẻ trở về vòng tay mẹ. Miệng nó còn kêu khèng khẹc, quay đầu trừng mắt nhìn Ninh Dạ, hiển nhiên còn tức giận Ninh Dạ đã rút máu của nó.

Tần Thì Nguyệt nói nhỏ với con khỉ vài câu, con khỉ đột nhiên tru lên một tiếng, hít một cái vào không trung, ngũ sắc thân quang tràn ngập bầu trời bị nó hút vào bụng. Sau khi đại lượng thần quang tiến vào cơ thể, khí thế của con khỉ lông trắng cũng đột ngột tăng cường, một luồng uy áp cường đại quét qua toàn trường.

Khí thế như gió nổi mây vần chấn động cả đất trời đã không còn tồn tại, còn những viên Thiên Tinh thạch ở khu vực trung tâm như đồng thời mất đi hào quang, cứ thế rơi xuống.

Ngôi sao nơi trần thế nổi tiếng nhất sông Thiên Tình, cứ thế biến mất.

Nhạc Tâm Thiện lẩm bẩm: “Ninh Dạ nói không sai, quả nhiên Cực Chiến đạo đã chuẩn bị từ trước, nơi này từng bị động tay động chân, chắc là một thủ đoạn không gian nào đó, nếu cướp đoạt chắc chắn sẽ thất bại.”

Phong Đông Lâm cũng gật đầu: “Đúng vậy, lần này là nhờ Ninh Dạ.”
 
Thiên Cơ Điện
Chương 316: Là giọng của Cừu Bất Quân.



Ninh Dạ không nói cho họ chuyện yêu thú, chỉ nói có thể Cực Chiến đạo đã chuẩn bị một thủ đoạn dịch chuyển không gian nào đó, bây giờ chuyện này được chứng thực, hai người cùng thở phào một hơi, vui mừng vì không cướp đoạt.

Sau khi khí thế biến mất, Ninh Dạ đã dẫn đám người trở về.

Phong Đông Lâm vội vàng nghênh đón: “Thế nào rồi?”

“May mà không phụ sứ mệnh, đã lấy được Lưỡng Nghi Càn Khôn tán về rồi.” Ninh Dạ đưa túi giới tử và Lưỡng Nghi Càn Khôn tán cho Phong Đông Lâm.

Phong Đông Lâm không buồn nhìn túi giới tử, nhận Lưỡng Nghi Càn Khôn tán hưng phấn nói: “Được! Được lắm! Cuối cùng Lưỡng Nghi Càn Khôn tán cũng về rồi!”

Ngay cả Nhạc Tâm Thiện cũng hết sức kích động.

Thân là người đứng đầu Thập Nhị Thiên Cương, hắn là người có tư cách nhận bảo vật này nhất.

Để ý thấy vẫn còn cấm chế, Nhạc Tâm Thiện cũng không lấy làm lạ: “Cô ta ăn Phần Tâm đan rồi?”

Ninh Dạ gật đầu: “Vâng.”

Nhạc Tâm Thiện cười ha hả: “Như vậy tiếp theo là đối phó với Yên Vũ lâu thôi.”

“Đáng tiếc, còn chưa giải trừ cấm chế, trận chiến tiếp theo không được dùng nó rồi.” Công Tôn Dạ nhìn Lưỡng Nghi Càn Khôn tán, thở dài một tiếng: “Vật quan trọng như vậy không thể đặt trong túi giới tử, không phát huy được tác dụng mà còn thành vướng víu.”

“Không sao!” Phong Đông Lâm hoàn toàn không để ý: “Có chúng ta ở đây, Yên Vũ lâu không chạy được đâu!”

Địa lao của Huyền Sách phủ.

Cố Tiêu Tiêu ngồi trong nhà lao, nhìn đồng hồ cát đang chảy phía xa, lặng lẽ đếm thời gian.

Đã sắp tới lúc rồi.

Cố Tiêu Tiêu nghĩ.

Sau đó cô đứng dậy.

Động tác này khiến đám nữ nhân của Vạn Hoa cốc chú ý, thời gian vừa qua biểu hiện của Cố Tiêu Tiêu đã được tất cả các cô gái trong Vạn Hoa cốc tôn trọng.

Đinh Tiểu Hương đi tới bên cạnh Cố Tiêu Tiêu: “Cố tỷ tỷ?”

“Đã đến lúc rồi, chuẩn bị rời khỏi đây thôi.” Cố Tiêu Tiêu mỉm cười rồi nhìn sang phía đám người Đinh Tiểu Hương: “Các ngươi đã quyết định cả chưa?”

Đám nữ nhân nhìn nhau, cùng gật đầu, gương mặt kiên định.

Cho dù nguy hiểm đến đâu đi nữa, bọn họ cũng muốn thử một phen.

Cố Tiêu Tiêu mỉm cười: ”Vậy bắt đầu thôi.”

Nói đoạn, miệng cô phun ra một sợi tơ bạc.

Tơ bạc cực kỳ nhỏ bé, Cố Tiêu Tiêu cầm lấy nó, chọc vào ổ khóa.

Chỉ chốc lát sau đã nghe ‘cách’ một cái, Cấm Tiên tỏa đeo trên cổ tay Cố Tiêu Tiêu đã mở.

“Thành công rồi!” Đám nữ nhân vui mừng.

Cố Tiêu Tiêu lại chẳng hề để ý: “Tiểu đạo mà thôi.”

Lại dùng cách tương tự mở Cấm Tiên tỏa của tất cả nữ nhân khác, Cố Tiêu Tiêu đi tới cửa nhà lao, không thấy cai ngục, bèn dùng sợi tơ bạc kia mở cửa nhà lao, ra dấu ‘suỵt’ với đám người phía sau rồi lặng lẽ lẻn ra.

Trong căn phòng nhỏ bên cạnh, hai tên cai ngục đang ăn thịt uống rượu, hoàn toàn không chú ý tới nguy hiểm đang đến gần.

Sợi tơ bạc trong tay Cố Tiêu Tiêu đã như mũi châm, rời tay bay thẳng ra, đâm trúng đầu một tên cai ngục. Tên cai ngục kia gục đầu vào chén rượu.

Cai ngục còn lại tưởng đối phương uống say bèn cười nói: “Sao hôm nay say sớm thế?”

Sau đó mới phát hiện một điểm đỏ sẫm sau đầu đối phương.

Hắn còn đang ngạc nhiên, trong lòng bỗng thấy cảnh giác.

Không tốt!

Tên cai ngục kia đang định hét lớn, một bóng người đã nhanh chóng lao tới, xuất chưởng đánh ra, cai ngục kia hộc máu nhưng chưa chết, há mồm hét lớn: “Đến...”

Đáng tiếc mới phát ra có một chữ đã cảm thấy một luồng sức mạnh vô hình bóp chặt lấy yết hầu, khiến hắn không thể kêu thêm, kéo theo đó là toàn thân không thể nhúc nhích.

Trong lòng đang kinh hãi, Cố Tiêu Tiêu đã đánh liền ba chưởng vào lưng hắn, ầm ầm ầm!

Cai ngục kia đứt gân gãy xương, chết ngay tại chỗ.

“Phù! Nguy hiểm quá.” Cố Tiêu Tiêu thở phào nhẹ nhõm.

Lại nghe một âm thanh vang lên bên tai: “Nguy hiểm quái gì, nếu lão phu không xuất thủ, con đã thất bại rồi.”

Là giọng của Cừu Bất Quân.

Cố Tiêu Tiêu lè lưỡi, ngoắc ngón tay với đám nữ nhân đằng sau, bọn họ bèn theo cô ra ngoài.

Được Cừu Bất Quân âm thầm hỗ trợ, Cố Tiêu Tiêu thuận buồm xuôi gió rời địa lao.

Cuối cùng cũng thấy ánh mặt trời, đám nữ nhân vui mừng không thôi.

“Được rồi, giờ mọi người đều đã tự do. Bổn cô nương phải đi đây.” Cố Tiêu Tiêu cố tình nói với vẻ tiêu sái.

“Cô nương định đi đâu?” Đinh Tiểu Hương hỏi.

“Còn đi đâu nữa, đương nhiên là tới giết đám khốn kiếp Yên Vũ lâu rồi.” Cố Tiêu Tiêu hung ác nói.

Đám nữ nhân nhìn nhau, đồng thanh nói: “Cô nương đã căm thù Yên Vũ lâu như vậy, chẳng bằng gia nhập Vạn Hoa cốc chúng ta, cùng đối phó với Yên Vũ lâu.”

“Hả?” Cố Tiêu Tiêu nhìn bọn họ: “Gia nhập các ngươi?”

“Đúng vậy.”

Cố Tiêu Tiêu nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói: “Ta sống tự do quen rồi, không thích bị gò bó.”

Ninh Dạ không nói cho họ chuyện yêu thú, chỉ nói có thể Cực Chiến đạo đã chuẩn bị một thủ đoạn dịch chuyển không gian nào đó, bây giờ chuyện này được chứng thực, hai người cùng thở phào một hơi, vui mừng vì không cướp đoạt.

Sau khi khí thế biến mất, Ninh Dạ đã dẫn đám người trở về.

Phong Đông Lâm vội vàng nghênh đón: “Thế nào rồi?”

“May mà không phụ sứ mệnh, đã lấy được Lưỡng Nghi Càn Khôn tán về rồi.” Ninh Dạ đưa túi giới tử và Lưỡng Nghi Càn Khôn tán cho Phong Đông Lâm.

Phong Đông Lâm không buồn nhìn túi giới tử, nhận Lưỡng Nghi Càn Khôn tán hưng phấn nói: “Được! Được lắm! Cuối cùng Lưỡng Nghi Càn Khôn tán cũng về rồi!”

Ngay cả Nhạc Tâm Thiện cũng hết sức kích động.

Thân là người đứng đầu Thập Nhị Thiên Cương, hắn là người có tư cách nhận bảo vật này nhất.

Để ý thấy vẫn còn cấm chế, Nhạc Tâm Thiện cũng không lấy làm lạ: “Cô ta ăn Phần Tâm đan rồi?”

Ninh Dạ gật đầu: “Vâng.”

Nhạc Tâm Thiện cười ha hả: “Như vậy tiếp theo là đối phó với Yên Vũ lâu thôi.”

“Đáng tiếc, còn chưa giải trừ cấm chế, trận chiến tiếp theo không được dùng nó rồi.” Công Tôn Dạ nhìn Lưỡng Nghi Càn Khôn tán, thở dài một tiếng: “Vật quan trọng như vậy không thể đặt trong túi giới tử, không phát huy được tác dụng mà còn thành vướng víu.”

“Không sao!” Phong Đông Lâm hoàn toàn không để ý: “Có chúng ta ở đây, Yên Vũ lâu không chạy được đâu!”

Địa lao của Huyền Sách phủ.

Cố Tiêu Tiêu ngồi trong nhà lao, nhìn đồng hồ cát đang chảy phía xa, lặng lẽ đếm thời gian.

Đã sắp tới lúc rồi.

Cố Tiêu Tiêu nghĩ.

Sau đó cô đứng dậy.

Động tác này khiến đám nữ nhân của Vạn Hoa cốc chú ý, thời gian vừa qua biểu hiện của Cố Tiêu Tiêu đã được tất cả các cô gái trong Vạn Hoa cốc tôn trọng.

Đinh Tiểu Hương đi tới bên cạnh Cố Tiêu Tiêu: “Cố tỷ tỷ?”

“Đã đến lúc rồi, chuẩn bị rời khỏi đây thôi.” Cố Tiêu Tiêu mỉm cười rồi nhìn sang phía đám người Đinh Tiểu Hương: “Các ngươi đã quyết định cả chưa?”

Đám nữ nhân nhìn nhau, cùng gật đầu, gương mặt kiên định.

Cho dù nguy hiểm đến đâu đi nữa, bọn họ cũng muốn thử một phen.

Cố Tiêu Tiêu mỉm cười: ”Vậy bắt đầu thôi.”

Nói đoạn, miệng cô phun ra một sợi tơ bạc.

Tơ bạc cực kỳ nhỏ bé, Cố Tiêu Tiêu cầm lấy nó, chọc vào ổ khóa.

Chỉ chốc lát sau đã nghe ‘cách’ một cái, Cấm Tiên tỏa đeo trên cổ tay Cố Tiêu Tiêu đã mở.

“Thành công rồi!” Đám nữ nhân vui mừng.

Cố Tiêu Tiêu lại chẳng hề để ý: “Tiểu đạo mà thôi.”

Lại dùng cách tương tự mở Cấm Tiên tỏa của tất cả nữ nhân khác, Cố Tiêu Tiêu đi tới cửa nhà lao, không thấy cai ngục, bèn dùng sợi tơ bạc kia mở cửa nhà lao, ra dấu ‘suỵt’ với đám người phía sau rồi lặng lẽ lẻn ra.

Trong căn phòng nhỏ bên cạnh, hai tên cai ngục đang ăn thịt uống rượu, hoàn toàn không chú ý tới nguy hiểm đang đến gần.

Sợi tơ bạc trong tay Cố Tiêu Tiêu đã như mũi châm, rời tay bay thẳng ra, đâm trúng đầu một tên cai ngục. Tên cai ngục kia gục đầu vào chén rượu.

Cai ngục còn lại tưởng đối phương uống say bèn cười nói: “Sao hôm nay say sớm thế?”

Sau đó mới phát hiện một điểm đỏ sẫm sau đầu đối phương.

Hắn còn đang ngạc nhiên, trong lòng bỗng thấy cảnh giác.

Không tốt!

Tên cai ngục kia đang định hét lớn, một bóng người đã nhanh chóng lao tới, xuất chưởng đánh ra, cai ngục kia hộc máu nhưng chưa chết, há mồm hét lớn: “Đến...”

Đáng tiếc mới phát ra có một chữ đã cảm thấy một luồng sức mạnh vô hình bóp chặt lấy yết hầu, khiến hắn không thể kêu thêm, kéo theo đó là toàn thân không thể nhúc nhích.

Trong lòng đang kinh hãi, Cố Tiêu Tiêu đã đánh liền ba chưởng vào lưng hắn, ầm ầm ầm!

Cai ngục kia đứt gân gãy xương, chết ngay tại chỗ.

“Phù! Nguy hiểm quá.” Cố Tiêu Tiêu thở phào nhẹ nhõm.

Lại nghe một âm thanh vang lên bên tai: “Nguy hiểm quái gì, nếu lão phu không xuất thủ, con đã thất bại rồi.”

Là giọng của Cừu Bất Quân.

Cố Tiêu Tiêu lè lưỡi, ngoắc ngón tay với đám nữ nhân đằng sau, bọn họ bèn theo cô ra ngoài.

Được Cừu Bất Quân âm thầm hỗ trợ, Cố Tiêu Tiêu thuận buồm xuôi gió rời địa lao.

Đám nữ nhân nhìn nhau, đồng thanh nói: “Cô nương đã căm thù Yên Vũ lâu như vậy, chẳng bằng gia nhập Vạn Hoa cốc chúng ta, cùng đối phó với Yên Vũ lâu.”

“Hả?” Cố Tiêu Tiêu nhìn bọn họ: “Gia nhập các ngươi?”

“Đúng vậy.”

Cố Tiêu Tiêu nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói: “Ta sống tự do quen rồi, không thích bị gò bó.”
 
Thiên Cơ Điện
Chương 317: Chính là Phong Đông Lâm.



Đinh Tiểu Hương vội vàng nói: “Bây giờ cô nương đã là tội phạm bỏ trốn, nếu không có chỗ dựa, cứ như vậy cũng không phải kế sách về lâu về dài. Hơn nữa cô nương biết rất nhiều chuyện về Yên Vũ lâu, Vạn Hoa cốc chúng ta đang cần nhân tài như cô nương, chắc chắn sẽ không bạc đãi cô nương.”

“Vậy à?” Cố Tiêu Tiêu suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Được rồi, cứ tới xem thử, đi trước dẫn đường.”

Đám nữ nhân đã vội vàng đi về phía Thiên Tú các.

——————————————

Sông Thiên Tinh.

Đã không thấy ai của Hắc Bạch thần cung, chỉ có Tần Thì Nguyệt và người của Cực Chiến đạo vẫn còn ở đây, lặng lẽ chờ đợi.

Thời gian từ từ trôi qua.

Sắc trời đã tối.

Dưới ánh sao lóng lánh, sông Thiên Tinh lặng ngắt như tờ.

Ánh sao hạ xuống cánh tay để trần của Tần Thì Nguyệt, phản chiêu slấp lánh, rọi lên gương mặt lạnh lùng của cô, càng tôn thêm vẻ nghiêm túc.

Cuối cùng một bóng người cũng xuất hiện ở chân trời, nhanh chóng bay tới.

Chính là Khâu Mộng Sơn.

Hắn tới đây một mình.

Thân hình khôi ngô như ngọn núi của hắn chẳng khác gì một tấm biển báo sống, khiến Tần Thì Nguyệt cũng hoảng hốt: “Sao lại là tên này?”

Yên Vũ lâu có ba người điên nổi tiếng, trong đó kẻ tiếng tăm lẫy lừng nhất chính là Thực Nhân Ma - Khâu Mộng Sơn.

Tuy là người nhưng thực chất là ma, tác phong hành động còn giống Ma môn hơn Ma môn.

Lúc này Khâu Mộng Sơn đi tới, hạ xuống trước mặt Tần Thì Nguyệt, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tần Thì Nguyệt đầy tham lam.

Nhưng người khác tham lam là ngấp nghé sắc đẹp, hắn lại chỉ tham lam vì vị thịt ngon. Nghe nói trong lòng Khâu Mộng Sơn, càng là mỹ nữ, hương vị thịt lại càng mềm.

Tần Thì Nguyệt cố nén cảm giác buồn nôn, nói: “Các ngươi đến muộn.”

Khâu Mộng Sơn cười ha hả: “Cô bé, đừng nóng vội như vậy. Chuyện Ngọc Hoàng Cốt đã đồn ra ngoài, ai biết Hắc Bạch thần cung có âm mưu gì sau lưng chúng ta không, dẫu sao cũng phải kiểm tra kỹ lưỡng mới an tâm được chứ.”

“Bây giờ kiếm trảa rồi, đã yên tâm chưa?” Tần Thì Nguyệt hỏi.

“Đương nhiên rồi.” Khâu Mộng Sơn há miệng, lấy một cái hộp từ trong miệng ra, mở hộp, chỉ thấy trong đó là một khúc xương trắng noãn như ngọc.

Chính là Ngọc Hoàng Cốt.

“Thấy chưa?” Khâu Mộng Sơn cười ha hả: “Ngươi thì sao?”

Tần Thì Nguyệt chậm rãi giơ cánh tay lên.

Nguyên Cực Thần Quang như một sợi tơ ánh sáng, cuộn tròn trên cổ tay của cô.

“Tốt lắm!” Khâu Mộng Sơn là cao thủ cỡ nào, liếc mắt một cái là nhận ra thần vật, hắn cười ha hả: “Đã mang đồ tới, vậy thì trao đổi thôi.”

“Các ngươi đưa trước đi.” Tần Thì Nguyệt nói.

Khâu Mộng Sơn sắc mặt hung ác khép nắp hộp lại: “Vì sao?”

“Chỉ vì ngươi là Khâu Mộng Sơn.” Tần Thì Nguyệt không nhường nửa bước: “Tất cả người của Cực Chiến đạo ở đây cộng lại cũng chẳng bằng một đòn của ngươi. Khâu Mộng Sơn, ngươi không tới mức sợ hãi loại tiểu nhân vật như ta đấy chứ?”

“Ai da, tiên môn có bao nhiêu là thủ đoạn, một số việc đâu phải chỉ dựa vào thực lực.”

“Đã thế, ta có một biện pháp.” Tần Thì Nguyệt nói: “Ta sẽ bố trí một pháp, sau đó đặt Nguyên Cực Thần Quang vào trong trận, lùi lại trăm trượng. Sau khi ta rời khỏi, thượng tiên giao Ngọc Hoàng Cốt cho ta rồi phá trận lấy bảo vật là được.”

Nói xong đã lập tức bố trí một trận pháp, Khâu Mộng Sơn quan sát, thấy là Chiết Quang trận. Trong tình huống Nguyên Cực Thần Quang không có ai bảo vệ, nếu trận này bị tấn công rất có thể sẽ làm hao tổn, nhưng người bố trí trận pháp này cũng không thể lợi dụng trận pháp để thu hồi Nguyên Cực Thần Quang, đặc biệt là trong tình huống thực lực Tần Thì Nguyệt chỉ có hạn.

Thấy tình hình như vậy Khâu Mộng Sơn cười nói: “Cũng là một cách hay.”

Tần Thì Nguyệt bèn đặt Nguyên Cực Thần Quang xuống, lùi lại phía sau.

Đợi tới lúc lùi lại hơn trăm trượng, Tần Thì Nguyệt mới nói: “Thượng tiên có thể đưa cho ta.”

Không ngờ Khâu Mộng Sơn lại chẳng có ý quỵt nợ, tiện tay ném cái hộp cho Tần Thì Nguyệt đồng thời giơ tay chộp vào Nguyên Cực Thần Quang trong trận.

Ngay lúc hắn xuất thủ, đất trời bỗng đổi thay, tiếng sấm nổ vang.

Trên không trung xuất hiện một bàn tay khổng lồ nắm thẳng lấy hộp: “Ha ha, thần vật có linh, người có đức mới được nhận!”

Chính là Phong Đông Lâm.

Phong Đông Lâm đột nhiên xuất thủ, nắm thẳng lấy cái hộp trên không trung, hút nó trở lại.

Chứng kiến cảnh tượng này, Khâu Mộng Sơn lại chẳng hề hoảng loạn, giơ tay nhanh chóng tóm một cái, đã thu lấy Nguyên Cực Thần Quang.

Tần Thì Nguyệt chỉ lạnh lùng nhìn cảnh tượng này, không hề có ý ngăn cản.

Khâu Mộng Sơn thu lấy Nguyên Cực Thần Quang, cười lớn nói: “Biết ngay Hắc Bạch thần cung các ngươi không có ý tốt mà, định chơi trò chim sẻ rình mồi mà, nhưng đồ của ông đây đâu dễ lấy như vậy?”

Sau khi hắn lên tiếng, Phong Đông Lâm đã lấy được hộp, mở ra, chỉ thấy một luồng hào quang xông thẳng lên trời, hắn không thấy Ngọc Hoàng Cốt mà thấy một thế giới rộng lớn hùng vĩ.

Đinh Tiểu Hương vội vàng nói: “Bây giờ cô nương đã là tội phạm bỏ trốn, nếu không có chỗ dựa, cứ như vậy cũng không phải kế sách về lâu về dài. Hơn nữa cô nương biết rất nhiều chuyện về Yên Vũ lâu, Vạn Hoa cốc chúng ta đang cần nhân tài như cô nương, chắc chắn sẽ không bạc đãi cô nương.”

“Vậy à?” Cố Tiêu Tiêu suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Được rồi, cứ tới xem thử, đi trước dẫn đường.”

Đám nữ nhân đã vội vàng đi về phía Thiên Tú các.

——————————————

Sông Thiên Tinh.

Đã không thấy ai của Hắc Bạch thần cung, chỉ có Tần Thì Nguyệt và người của Cực Chiến đạo vẫn còn ở đây, lặng lẽ chờ đợi.

Thời gian từ từ trôi qua.

Sắc trời đã tối.

Dưới ánh sao lóng lánh, sông Thiên Tinh lặng ngắt như tờ.

Ánh sao hạ xuống cánh tay để trần của Tần Thì Nguyệt, phản chiêu slấp lánh, rọi lên gương mặt lạnh lùng của cô, càng tôn thêm vẻ nghiêm túc.

Cuối cùng một bóng người cũng xuất hiện ở chân trời, nhanh chóng bay tới.

Chính là Khâu Mộng Sơn.

Hắn tới đây một mình.

Thân hình khôi ngô như ngọn núi của hắn chẳng khác gì một tấm biển báo sống, khiến Tần Thì Nguyệt cũng hoảng hốt: “Sao lại là tên này?”

Yên Vũ lâu có ba người điên nổi tiếng, trong đó kẻ tiếng tăm lẫy lừng nhất chính là Thực Nhân Ma - Khâu Mộng Sơn.

Tuy là người nhưng thực chất là ma, tác phong hành động còn giống Ma môn hơn Ma môn.

Lúc này Khâu Mộng Sơn đi tới, hạ xuống trước mặt Tần Thì Nguyệt, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tần Thì Nguyệt đầy tham lam.

Nhưng người khác tham lam là ngấp nghé sắc đẹp, hắn lại chỉ tham lam vì vị thịt ngon. Nghe nói trong lòng Khâu Mộng Sơn, càng là mỹ nữ, hương vị thịt lại càng mềm.

Tần Thì Nguyệt cố nén cảm giác buồn nôn, nói: “Các ngươi đến muộn.”

Khâu Mộng Sơn cười ha hả: “Cô bé, đừng nóng vội như vậy. Chuyện Ngọc Hoàng Cốt đã đồn ra ngoài, ai biết Hắc Bạch thần cung có âm mưu gì sau lưng chúng ta không, dẫu sao cũng phải kiểm tra kỹ lưỡng mới an tâm được chứ.”

“Bây giờ kiếm trảa rồi, đã yên tâm chưa?” Tần Thì Nguyệt hỏi.

“Đương nhiên rồi.” Khâu Mộng Sơn há miệng, lấy một cái hộp từ trong miệng ra, mở hộp, chỉ thấy trong đó là một khúc xương trắng noãn như ngọc.

Chính là Ngọc Hoàng Cốt.

“Thấy chưa?” Khâu Mộng Sơn cười ha hả: “Ngươi thì sao?”

Tần Thì Nguyệt chậm rãi giơ cánh tay lên.

Nguyên Cực Thần Quang như một sợi tơ ánh sáng, cuộn tròn trên cổ tay của cô.

“Tốt lắm!” Khâu Mộng Sơn là cao thủ cỡ nào, liếc mắt một cái là nhận ra thần vật, hắn cười ha hả: “Đã mang đồ tới, vậy thì trao đổi thôi.”

“Các ngươi đưa trước đi.” Tần Thì Nguyệt nói.

Khâu Mộng Sơn sắc mặt hung ác khép nắp hộp lại: “Vì sao?”

“Chỉ vì ngươi là Khâu Mộng Sơn.” Tần Thì Nguyệt không nhường nửa bước: “Tất cả người của Cực Chiến đạo ở đây cộng lại cũng chẳng bằng một đòn của ngươi. Khâu Mộng Sơn, ngươi không tới mức sợ hãi loại tiểu nhân vật như ta đấy chứ?”

“Ai da, tiên môn có bao nhiêu là thủ đoạn, một số việc đâu phải chỉ dựa vào thực lực.”

“Đã thế, ta có một biện pháp.” Tần Thì Nguyệt nói: “Ta sẽ bố trí một pháp, sau đó đặt Nguyên Cực Thần Quang vào trong trận, lùi lại trăm trượng. Sau khi ta rời khỏi, thượng tiên giao Ngọc Hoàng Cốt cho ta rồi phá trận lấy bảo vật là được.”

Nói xong đã lập tức bố trí một trận pháp, Khâu Mộng Sơn quan sát, thấy là Chiết Quang trận. Trong tình huống Nguyên Cực Thần Quang không có ai bảo vệ, nếu trận này bị tấn công rất có thể sẽ làm hao tổn, nhưng người bố trí trận pháp này cũng không thể lợi dụng trận pháp để thu hồi Nguyên Cực Thần Quang, đặc biệt là trong tình huống thực lực Tần Thì Nguyệt chỉ có hạn.

Thấy tình hình như vậy Khâu Mộng Sơn cười nói: “Cũng là một cách hay.”

Tần Thì Nguyệt bèn đặt Nguyên Cực Thần Quang xuống, lùi lại phía sau.

Đợi tới lúc lùi lại hơn trăm trượng, Tần Thì Nguyệt mới nói: “Thượng tiên có thể đưa cho ta.”

Không ngờ Khâu Mộng Sơn lại chẳng có ý quỵt nợ, tiện tay ném cái hộp cho Tần Thì Nguyệt đồng thời giơ tay chộp vào Nguyên Cực Thần Quang trong trận.

Chứng kiến cảnh tượng này, Khâu Mộng Sơn lại chẳng hề hoảng loạn, giơ tay nhanh chóng tóm một cái, đã thu lấy Nguyên Cực Thần Quang.

Tần Thì Nguyệt chỉ lạnh lùng nhìn cảnh tượng này, không hề có ý ngăn cản.

Khâu Mộng Sơn thu lấy Nguyên Cực Thần Quang, cười lớn nói: “Biết ngay Hắc Bạch thần cung các ngươi không có ý tốt mà, định chơi trò chim sẻ rình mồi mà, nhưng đồ của ông đây đâu dễ lấy như vậy?”

Sau khi hắn lên tiếng, Phong Đông Lâm đã lấy được hộp, mở ra, chỉ thấy một luồng hào quang xông thẳng lên trời, hắn không thấy Ngọc Hoàng Cốt mà thấy một thế giới rộng lớn hùng vĩ.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 318: Lạc Đông Du?”



Đám người Phong Đông Lâm, Ninh Dạ chỉ cẳm thấy mình như xuyên qua không gian, chỉ trong chớp mắt đã dịch chuyển từ một thế giới sang thế giới khác.

Không được!

Phong Đông Lâm bật thốt lên: “Tri Vi giới? Lạc Đông Du?”

Tiên quang bao phủ khắp nơi, ánh sáng rực rỡ che kín bầu trời, chỉ chớp mắt đã chiếu rọi cả sông Thiên Tỉnh, khiến nó từ màn đêm đen biến thành sáng rực như ban ngày, một thế giới trải rộng trên sông Thiên Tỉnh, nhốt toàn bộ đám người Phong Đông Lâm, Nhạc Tâm Thiện vào trong.

Tri Vi giới!

Một trong những thần vật của Yên Vũ lâu, bản thân nó đã là một thế giới độc lập loại nhỏ.

Bản thể chỉ có kích cỡ một chiếc hộp, bên trong có vô số sinh mệnh tí hon.

Điểm đáng sợ nhất của vật này là nó có thể cưỡng ép tất cả sinh mệnh vào trong thế giới loại nhỏ Tri Vi giới, khiến cho mục tiêu của thu nhỏ, từ đó bị cả thế giới vây đánh.

Chính vì vậy, đây là một bảo bối cấp chiến lược, có thể nhốt được rất nhiều đại năng.

Nhưng thứ này cũng có giới hạn của mình, nó là một thế giới thu nhỏ nhưng tối đa chỉ có thể tu luyện tới Vạn Pháp, hơn nữa độ khó ngang với cảnh giới Niết Bàn của Trường Thanh giới.

Thực lực những đại năng cảnh giới Vô Cấu như Nhạc Tâm Thiện và Phong Đông Lâm đã vượt qua giới hạn của không gian này, vì vậy không thể giữ được lâu, nhưng cũng đủ để vây khốn.

Lúc này bọn họ bước vào thế giới này, dõi mắt nhìn xung quanh chỉ thấy trên bầu trời có một bóng người với ánh sáng chói lọi, vĩ đại mênh mông, chẳng khác gì thiên thần hạ phàm, chính là giới chủ của Tri Vi giới, Lạc Đông Du.

Lạc Đông Du thân là một trong Thất Tử của Yên Vũ lâu, quản lý Tri Vi giới đã hơn trăm năm. Đổi lại, hắn là giới chủ, đã vĩnh viễn không thể rời khỏi giới này.

Thế nhưng khi ở trong giới này, hắn chính là thần ma chí cao vô thượng.

Theo tiếng quát của hắn, vô số tu sĩ lít nha lít nhít lao về phía bọn họ.

Phần lớn những tu sĩ này chỉ có cảnh giới Hoa Luân, chỉ có số ít là Vạn Pháp. Với thực lực của đám người Nhạc Tâm Thiện vốn không cần phải sợ, khổ nối sỗ lượng nhiều tới mức người ta giận sôi.

Bọn chúng ập tới như bầy ong, vừa gào thét vừa ra tay tấn công Hắc Bạch thần cung, phát ra ánh sáng ngập trời. Ninh Dạ cảm giác như mình đặt chân vào một trận đại chiến tu tiên cấp bậc diệt thế.

“Một bầy kiến hôi!” Nhạc Tâm Thiện hừ một tiếng, quay sang nói: “Thiên Thủ, Vạn Pháp, Thanh Mộc, các ngươi phụ trách phá thiên, Đông Lâm, ngươi đối phó với Lạc Đông Du, những người khác giao cho ta!”

Sau khi lên tiếng, đã thi triển Hắc Bạch Thiên Địa, Chấp Tử Thần Thông.

Đây là lần đầu tiên Ninh Dạ chứng kiến một đại năng Vô Cấu đỉnh phong ra tay toàn lực. Lúc này hắn sử dụng Hắc Bạch Thiên Địa, mặt đất vô tận ở bên dưới cũng bị bao phủ. Chỉ thấy nhật nguyệt ảm đạm không còn ánh sáng, trời đất biến sắc, khí lưu màu đen tỏa ra, từng tu sĩ như chiếc lá rụng gặp gió lớn, bị đánh tan thành bụi phấn.

Nhưng Tri Vi giới có quá nhiều tu sĩ, đám tu sĩ đông như biển chen chúc nhau lao tới, hung hãn không sợ chết, chẳng khác nào sóng biển, đợt sau cao hơn đợt trước, tấn công điên cuồng. Mười vị Nhân Ma kết hợp với Nhạc Tâm Thiện, cùng đối phó với đám tu sĩ mãnh liệt như thủy triều trong Tri Vi giới.

Thiên Thủ, Vạn Pháp, Thanh Mộc, ba vị lão tổ cùng tấn công lên không, bọn họ không đánh người mà đang phá thiên.

Trong giới tu tiên có một cảnh giới đặc biệt, đó là Phi Thăng.

Cảnh giới Phi Thăng không cố định mà căn cứ theo cấp bậc thế giới để định đoạt.

Ví dụ như ban đầu Trường Thanh giới có bảy cảnh giới, cảnh giới Phi Thăng là cảnh giới thứ tám, đạt tới cảnh giới này là có thế phá giới tiêu dao, vân du vạn giới.

Còn Tri Vi giới chỉ có ba cảnh giới, vì vậy cảnh giới thứ tư chính là Phi Thăng.

Nhạc Tâm Thiện, Phong Đông Lâm, năm vị Thiên Cương đều đạt tới cảnh giới thứ tư, vì vậy cảnh giới Vô Cấu ở đây tương đương với cảnh giới Phi Thăng, có thể phá thiên rời khỏi, không bị hạn chế.

Ba vị lão tổ cùng ra tay phá thiên chính là muốn phá vỡ giới hạn, phi thăng ra ngoài, trở lại thế giới cũ.

Lạc Đông Du không buồn để ý, nhiệm vụ của hắn là kéo dài thời gian chứ không phải diệt trừ.

Cho dù ba vị lão tổ cùng ra tay phá thiên, trong thời gian ngắn cũng chưa thể thành công.

Vì vậy hắn mặc kệ ba vị lão tổ phá thiên, dốc toàn lực quấn lấy Phong Đông Lâm, triển khai một trận kịch chiến. Chỉ nghe tiếng phạn âm ngân vang, thiên cung xoay chuyển, vô số ánh sáng trải rộng khắp nơi. Hai người như thiên thần điên cuồng giao đấu, mỗi lần ra tay đều tạo ra sóng khí ngập trời.

Xét theo tu vi, Phong Đông Lâm cao hơn Lạc Đông Du, thế nhưng Lạc Đông Du thân là giới chủ của Tri Vi giới, có thể mượn lực lượng toàn bộ thế giới, có cả thiên thời địa lợi nhân ngoài, ngược lại áp chế Phong Đông Lâm.

Đám người Phong Đông Lâm, Ninh Dạ chỉ cẳm thấy mình như xuyên qua không gian, chỉ trong chớp mắt đã dịch chuyển từ một thế giới sang thế giới khác.

Không được!

Phong Đông Lâm bật thốt lên: “Tri Vi giới? Lạc Đông Du?”

Tiên quang bao phủ khắp nơi, ánh sáng rực rỡ che kín bầu trời, chỉ chớp mắt đã chiếu rọi cả sông Thiên Tỉnh, khiến nó từ màn đêm đen biến thành sáng rực như ban ngày, một thế giới trải rộng trên sông Thiên Tỉnh, nhốt toàn bộ đám người Phong Đông Lâm, Nhạc Tâm Thiện vào trong.

Tri Vi giới!

Một trong những thần vật của Yên Vũ lâu, bản thân nó đã là một thế giới độc lập loại nhỏ.

Bản thể chỉ có kích cỡ một chiếc hộp, bên trong có vô số sinh mệnh tí hon.

Điểm đáng sợ nhất của vật này là nó có thể cưỡng ép tất cả sinh mệnh vào trong thế giới loại nhỏ Tri Vi giới, khiến cho mục tiêu của thu nhỏ, từ đó bị cả thế giới vây đánh.

Chính vì vậy, đây là một bảo bối cấp chiến lược, có thể nhốt được rất nhiều đại năng.

Nhưng thứ này cũng có giới hạn của mình, nó là một thế giới thu nhỏ nhưng tối đa chỉ có thể tu luyện tới Vạn Pháp, hơn nữa độ khó ngang với cảnh giới Niết Bàn của Trường Thanh giới.

Thực lực những đại năng cảnh giới Vô Cấu như Nhạc Tâm Thiện và Phong Đông Lâm đã vượt qua giới hạn của không gian này, vì vậy không thể giữ được lâu, nhưng cũng đủ để vây khốn.

Lúc này bọn họ bước vào thế giới này, dõi mắt nhìn xung quanh chỉ thấy trên bầu trời có một bóng người với ánh sáng chói lọi, vĩ đại mênh mông, chẳng khác gì thiên thần hạ phàm, chính là giới chủ của Tri Vi giới, Lạc Đông Du.

Lạc Đông Du thân là một trong Thất Tử của Yên Vũ lâu, quản lý Tri Vi giới đã hơn trăm năm. Đổi lại, hắn là giới chủ, đã vĩnh viễn không thể rời khỏi giới này.

Thế nhưng khi ở trong giới này, hắn chính là thần ma chí cao vô thượng.

Theo tiếng quát của hắn, vô số tu sĩ lít nha lít nhít lao về phía bọn họ.

Phần lớn những tu sĩ này chỉ có cảnh giới Hoa Luân, chỉ có số ít là Vạn Pháp. Với thực lực của đám người Nhạc Tâm Thiện vốn không cần phải sợ, khổ nối sỗ lượng nhiều tới mức người ta giận sôi.

Bọn chúng ập tới như bầy ong, vừa gào thét vừa ra tay tấn công Hắc Bạch thần cung, phát ra ánh sáng ngập trời. Ninh Dạ cảm giác như mình đặt chân vào một trận đại chiến tu tiên cấp bậc diệt thế.

“Một bầy kiến hôi!” Nhạc Tâm Thiện hừ một tiếng, quay sang nói: “Thiên Thủ, Vạn Pháp, Thanh Mộc, các ngươi phụ trách phá thiên, Đông Lâm, ngươi đối phó với Lạc Đông Du, những người khác giao cho ta!”

Sau khi lên tiếng, đã thi triển Hắc Bạch Thiên Địa, Chấp Tử Thần Thông.

Đây là lần đầu tiên Ninh Dạ chứng kiến một đại năng Vô Cấu đỉnh phong ra tay toàn lực. Lúc này hắn sử dụng Hắc Bạch Thiên Địa, mặt đất vô tận ở bên dưới cũng bị bao phủ. Chỉ thấy nhật nguyệt ảm đạm không còn ánh sáng, trời đất biến sắc, khí lưu màu đen tỏa ra, từng tu sĩ như chiếc lá rụng gặp gió lớn, bị đánh tan thành bụi phấn.

Nhưng Tri Vi giới có quá nhiều tu sĩ, đám tu sĩ đông như biển chen chúc nhau lao tới, hung hãn không sợ chết, chẳng khác nào sóng biển, đợt sau cao hơn đợt trước, tấn công điên cuồng. Mười vị Nhân Ma kết hợp với Nhạc Tâm Thiện, cùng đối phó với đám tu sĩ mãnh liệt như thủy triều trong Tri Vi giới.

Thiên Thủ, Vạn Pháp, Thanh Mộc, ba vị lão tổ cùng tấn công lên không, bọn họ không đánh người mà đang phá thiên.

Trong giới tu tiên có một cảnh giới đặc biệt, đó là Phi Thăng.

Cảnh giới Phi Thăng không cố định mà căn cứ theo cấp bậc thế giới để định đoạt.

Lạc Đông Du không buồn để ý, nhiệm vụ của hắn là kéo dài thời gian chứ không phải diệt trừ.

Cho dù ba vị lão tổ cùng ra tay phá thiên, trong thời gian ngắn cũng chưa thể thành công.

Vì vậy hắn mặc kệ ba vị lão tổ phá thiên, dốc toàn lực quấn lấy Phong Đông Lâm, triển khai một trận kịch chiến. Chỉ nghe tiếng phạn âm ngân vang, thiên cung xoay chuyển, vô số ánh sáng trải rộng khắp nơi. Hai người như thiên thần điên cuồng giao đấu, mỗi lần ra tay đều tạo ra sóng khí ngập trời.

Xét theo tu vi, Phong Đông Lâm cao hơn Lạc Đông Du, thế nhưng Lạc Đông Du thân là giới chủ của Tri Vi giới, có thể mượn lực lượng toàn bộ thế giới, có cả thiên thời địa lợi nhân ngoài, ngược lại áp chế Phong Đông Lâm.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 319: Một đao kinh thế!



Lúc này Ninh Dạ lại chẳng hề quan tâm tới mọi chuyện.

Cảnh giới của y mới là Hoa Luân, trong trận chiến tranh cấp bậc diệt thế này, y cực kỳ bé nhỏ, cho nên Ninh Dạ cũng lười ra tay, y đặt chú ý vào Tri Vi giới.

Thân là tu sĩ Hoa Luân, trong giới này hắn có thể coi là ‘trụ cột trung đẳng’, tương đương với cảnh giới Vạn Pháp của Trường Thanh giới.

Đến cảnh giới Vạn Pháp, đã có tư cách tu luyện nguyên thần, tìm hiểu thiên địa.

Vì vậy Ninh Dạ phát hiện, trong thế giới này mình có cảm giác khác thường.

Ồ?

Ninh Dạ phát hiện Cấn Tự Bí ẩn trong cơ thể đang rục rịch như muốn hành động.

Đó là một cảm thụ thiên địa, hiểu rõ huyền bí trong đất trời, kích động như muốn phá giới phi thăng.

Quả nhiên Cấn Tự Bí còn có hiệu quả với việc phá giới phi thăng?

Nhưng bây giờ thực lực của Ninh Dạ còn thiếu, cho dù có Cấn Tự Bí cũng không thể phá thiên được. Dị động của Cấn Tự Bí chủ yếu là vì hành động phá thiên của ba vị lão tổ.

Ninh Dạ đè nén Cấn Tự Bí đang xao động, lại vận chuyển Càn Tự Bí.

Càn Tự Bí đứng đầu Cửu Bí, có thể lý giải vạn pháp, thông hiểu vạn vật, trong thế gian không còn lý lẽ gì mình không hiểu được, không còn đạo gì mình không ngộ được.

Tuy bí này chưa thật sự hoàn thành nhưng nó vẫn có vô số huyền ảo, có thể hỗ trợ lý giải, tìm hiểu.

Tri Vi giới là tiểu thế giới, pháp tắc đại đạo có hạn, huyền bí cũng có tận cùng, vì vậy Ninh Dạ vui mừng phát hiện, khi y sử dụng Càn Tự Bí, huyền bí trong Tri Vi giới này như cánh cửa rộng mở, từ từ trải ra trước mắt y.

Vô số huyền bí hiện lên trong mắt Ninh Dạ, đó là từng lý lẽ của đại đạo, từng quy tắc biến hóa, tất cả đều ở trong đó.

Ninh Dạ cảm ngộ thỏa thích, khí cơ trong cơ thể phun trào, từng luông đao khí vô hình bộc phát.

Sát Khí đao!

Sát Khí đao là lưỡi đao pháp thuật, vẫn bị lực lượng pháp thuật hạn chế, tuy có thể mượn uy lực của thiên địa nhưng chưa đạt tới cấp bậc đao của nguyên thần. Nhưng thời khắc này Ninh Dạ lĩnh ngộ quy tắc của Tri Vi giới đã có thành quả, đao khí bừng bừng, bỗng có đôi chút khí thế của Sát Thần đao.

Suy nghĩ xoay chuyển, bay lên bầu trời, từng luồng đao khí sắc bén chém lên đám tu sĩ Tri Vi giới đang lao đến, nơi ánh đao lướt qua tất cả đều tan thành tro bụi, thủ đoạn mạnh mẽ không hề thua kém Tứ Cửu Nhân Ma.

Ngay cả Nhạc Tâm Thiện cũng không khỏi kinh ngạc, liếc mắt nhìn sang phía y: “Thằng nhãi khá lắm, quả nhiên ngộ tính rất cao, chỉ trong giời gian ngắn như vậy đã lĩnh ngộ được một phần pháp tắc đại đạo của Tri Vi giới, dẫn dắt để bản thân sử dụng. Đã thế, lão phu sẽ giúp ngươi một tay.”

Nói đoạn giơ ngón tay ấn về phía Ninh Dạ.

Ninh Dạ chỉ cảm thấy khí thế tăng vọt, một luồng lực lượng hùng hồn tỏa ra.

Lòng bỗng có cảm giác, đột nhiên ngưng tụ tất cả lực lượng thành một luồng đao mang, bổ thẳng lên trời, đồng thời hô to: “Ba vị lão tổ hãy ra tay theo ta!”

Đao này không chém về phía ai, mà chém lên thiên cung trên không trung.

Ba vị lão tổ đang phá thiên không phải hạng ngốc, lập tức nhìn ra đao này của Ninh Dạ ẩn chứa huyền cơ, cùng ra tay theo. Bốn người liên thủ tạo thành một lực lượng phá thiên cường đại, đánh lên không trung.

Một đao kinh thế!

Chỉ thấy thiên cung kia bị nhát đao này chém thành hai nửa, đao phong còn chưa suy giảm, bắn thẳng lên trời, hóa thành ánh sáng khai thiên.

Ầm!

Trên bầu trời xuất hiện một cái lỗ khổng lồ.

Bầu trời, đã bị phá!

Trong lúc Tri Vi giới còn đang chiến đấu, Khâu Mộng Sơn ở bên ngoài cũng chẳng hề nhàn rỗi.

Khi đó, Khâu Mộng Sơn vừa hút Nguyên Cực Thần Quang vào tay, còn chưa kịp hành động gì thì tâm thần đã có dị động, chỉ thấy Nguyên Cực Thần Quang trong tay biến hóa, tỏa ra ngàn vạn luồng hào quang, không ngờ lại biến mất không còn tung tích.

“Huyễn Linh Không Động?” Khâu Mộng Sơn hơi ngạc nhiên, nhìn sang phía Tần Thì Nguyệt, cười khà khà: “Chơi chiêu hay lắm, còn dám dùng trò hề này trêu chọc ta?”

Tần Thì Nguyệt giơ tay lên, dải Nguyên Cực Thần Quang đã xuất hiện trên cô tay cô, đáp lời: “Khâu thượng tiên cũng vậy thôi! Nếu không có Hắc Bạch thần cung, chắc bây giờ ta đã là tù nhân trong Tri Vi giới?”

Nếu bị Tri Vi giới hút lấy, thậm chí còn yêu thú kia cũng chưa chắc đã dẫn bọn họ trốn thoát được. Cũng may từ đầu Tần Thì Nguyệt đã chẳng tin Khâu Mộng Sơn.

Khâu Mộng Sơn cười ha hả: “Con bé này thú vị lắm, xem ra tới chỉ có thể dùng sức thôi.”

Nói đoạn giơ tay chộp về phía Tần Thì Nguyệt.

“Chỉ e ngươi không làm được!” Một tiếng gầm trầm trầm vang lên, chân trời lóe lên một luồng sáng đỏ máu.

Lúc này Ninh Dạ lại chẳng hề quan tâm tới mọi chuyện.

Cảnh giới của y mới là Hoa Luân, trong trận chiến tranh cấp bậc diệt thế này, y cực kỳ bé nhỏ, cho nên Ninh Dạ cũng lười ra tay, y đặt chú ý vào Tri Vi giới.

Thân là tu sĩ Hoa Luân, trong giới này hắn có thể coi là ‘trụ cột trung đẳng’, tương đương với cảnh giới Vạn Pháp của Trường Thanh giới.

Đến cảnh giới Vạn Pháp, đã có tư cách tu luyện nguyên thần, tìm hiểu thiên địa.

Vì vậy Ninh Dạ phát hiện, trong thế giới này mình có cảm giác khác thường.

Ồ?

Ninh Dạ phát hiện Cấn Tự Bí ẩn trong cơ thể đang rục rịch như muốn hành động.

Đó là một cảm thụ thiên địa, hiểu rõ huyền bí trong đất trời, kích động như muốn phá giới phi thăng.

Quả nhiên Cấn Tự Bí còn có hiệu quả với việc phá giới phi thăng?

Nhưng bây giờ thực lực của Ninh Dạ còn thiếu, cho dù có Cấn Tự Bí cũng không thể phá thiên được. Dị động của Cấn Tự Bí chủ yếu là vì hành động phá thiên của ba vị lão tổ.

Ninh Dạ đè nén Cấn Tự Bí đang xao động, lại vận chuyển Càn Tự Bí.

Càn Tự Bí đứng đầu Cửu Bí, có thể lý giải vạn pháp, thông hiểu vạn vật, trong thế gian không còn lý lẽ gì mình không hiểu được, không còn đạo gì mình không ngộ được.

Tuy bí này chưa thật sự hoàn thành nhưng nó vẫn có vô số huyền ảo, có thể hỗ trợ lý giải, tìm hiểu.

Tri Vi giới là tiểu thế giới, pháp tắc đại đạo có hạn, huyền bí cũng có tận cùng, vì vậy Ninh Dạ vui mừng phát hiện, khi y sử dụng Càn Tự Bí, huyền bí trong Tri Vi giới này như cánh cửa rộng mở, từ từ trải ra trước mắt y.

Vô số huyền bí hiện lên trong mắt Ninh Dạ, đó là từng lý lẽ của đại đạo, từng quy tắc biến hóa, tất cả đều ở trong đó.

Ninh Dạ cảm ngộ thỏa thích, khí cơ trong cơ thể phun trào, từng luông đao khí vô hình bộc phát.

Sát Khí đao!

Sát Khí đao là lưỡi đao pháp thuật, vẫn bị lực lượng pháp thuật hạn chế, tuy có thể mượn uy lực của thiên địa nhưng chưa đạt tới cấp bậc đao của nguyên thần. Nhưng thời khắc này Ninh Dạ lĩnh ngộ quy tắc của Tri Vi giới đã có thành quả, đao khí bừng bừng, bỗng có đôi chút khí thế của Sát Thần đao.

Suy nghĩ xoay chuyển, bay lên bầu trời, từng luồng đao khí sắc bén chém lên đám tu sĩ Tri Vi giới đang lao đến, nơi ánh đao lướt qua tất cả đều tan thành tro bụi, thủ đoạn mạnh mẽ không hề thua kém Tứ Cửu Nhân Ma.

Ngay cả Nhạc Tâm Thiện cũng không khỏi kinh ngạc, liếc mắt nhìn sang phía y: “Thằng nhãi khá lắm, quả nhiên ngộ tính rất cao, chỉ trong giời gian ngắn như vậy đã lĩnh ngộ được một phần pháp tắc đại đạo của Tri Vi giới, dẫn dắt để bản thân sử dụng. Đã thế, lão phu sẽ giúp ngươi một tay.”

Nói đoạn giơ ngón tay ấn về phía Ninh Dạ.

Ninh Dạ chỉ cảm thấy khí thế tăng vọt, một luồng lực lượng hùng hồn tỏa ra.

Lòng bỗng có cảm giác, đột nhiên ngưng tụ tất cả lực lượng thành một luồng đao mang, bổ thẳng lên trời, đồng thời hô to: “Ba vị lão tổ hãy ra tay theo ta!”

Đao này không chém về phía ai, mà chém lên thiên cung trên không trung.

Ba vị lão tổ đang phá thiên không phải hạng ngốc, lập tức nhìn ra đao này của Ninh Dạ ẩn chứa huyền cơ, cùng ra tay theo. Bốn người liên thủ tạo thành một lực lượng phá thiên cường đại, đánh lên không trung.

Một đao kinh thế!

Chỉ thấy thiên cung kia bị nhát đao này chém thành hai nửa, đao phong còn chưa suy giảm, bắn thẳng lên trời, hóa thành ánh sáng khai thiên.

Ầm!

Trên bầu trời xuất hiện một cái lỗ khổng lồ.

Bầu trời, đã bị phá!

Nếu bị Tri Vi giới hút lấy, thậm chí còn yêu thú kia cũng chưa chắc đã dẫn bọn họ trốn thoát được. Cũng may từ đầu Tần Thì Nguyệt đã chẳng tin Khâu Mộng Sơn.

Khâu Mộng Sơn cười ha hả: “Con bé này thú vị lắm, xem ra tới chỉ có thể dùng sức thôi.”

Nói đoạn giơ tay chộp về phía Tần Thì Nguyệt.

“Chỉ e ngươi không làm được!” Một tiếng gầm trầm trầm vang lên, chân trời lóe lên một luồng sáng đỏ máu.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back