Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thiên Cơ Điện

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thiên Cơ Điện
Chương 305: Bây giờ ta đã thấy hối hận vì kiếm đạo lữ quá sớm rồi.”



Thấy hắn như vậy, Ninh Dạ cười nói: “Có lúc muốn bảo vệ một món bảo vật, chưa chắc đã phải dùng sức mạnh.”

Dương Nhạc hiểu ra: “Ví dụ như bố trí trên Lưỡng Nghi Càn Khôn tán? Nếu chúng ta cướp đoạt thì hủy diệt Lưỡng Nghi Càn Khôn tán?”

Ninh Dạ lắc đầu; “Có khả năng này, nhưng vấn đề là sau khi trao đổi thì sao? chúng ta trao đổi xong mới ra tay thì bọn họ xử lý ra sao?”

Dương Nhạc cười khổ: “Cái này thì thuộc hạ không nghĩ ra được.”

Ninh Dạ mỉm cười: “Ngươi không nghĩ ra là vì ngươi chỉ chú ý vào vấn đề Cực Chiến đạo ứng phó với cướp đoạt ra sao. Nhưng nếu nhảy khỏi tầng tư duy này, có thể thấy được thế giới khác.”

Dương Nhạc không hiểu.

Ninh Dạ vỗ hồ sờ: “Có một vấn đề rất đơn giản, lần hợp tác này là Hắc Bạch thần cung chủ động đề xuất, theo lý mà nói đáng lẽ ra chúng ta phải phái người tới Cực Chiến đạo trao đổi mới đúng. Vì sao Cực Chiến đạo lại chịu phái người tới?”

Dương Nhạc ngạc nhiên.

Ninh Dạ mỉm cười: “Vì bọn họ đưa ra ba điều kiện, ba điều kiện có vẻ không đáng chú ý.”

Lần này Cực Chiến đạo đồng ý tới giao dịch bí bảo, đã đưa ra ba điều kiện.

Một: Cực Chiến đạo sẽ chỉ định phương thức trao đổi.

Hai: Cực Chiến đạo sẽ chỉ định người trao đổi.

Ba Cực Chiến đạo sẽ chỉ định địa điểm trao đổi.

Ba yêu cầu này không quá đáng.

Dù sao Cực Chiến đạo đi ngàn dặm xa xôi tới trao đổi với Hắc Bạch thần cung, nếu không có chút quyền chủ động nào, thế thì đúng là chẳng có thành ý gì cả.

Do nội dung trao đổi cụ thể còn chưa xác định, vì vậy Cực Chiến đạo chưa nói phương thức, người và địa điểm trao đổi.

Thế nhưng Ninh Dạ lại rất nhạy cảm, ý thức được ba yêu cầu trông thì có vẻ chỉ bảo đảm an toàn cho bản thân này, e là bên trong có chút vấn đề.

Nhưng rốt cuộc vấn đề ở đâu? Như y đã nói, trước khi Cực Chiến đạo ngả bài, y cũng không thể biết được.

Lúc này y còn đang suy nghĩ, thuộc hạ lại tới báo cáo: Tần Thì Nguyệt cho mời.

Phủ đặc sứ.

Đây là lần đầu tiên Ninh Dạ chứng kiến nụ cười trên gương mặt Tần Thì Nguyệt, lần đầu tiên thấy cô ta ngồi xuống, lần đầu tiên được Tần Thì Nguyệt chính thức tiếp đón.

Tần Thì Nguyệt bố trí bữa tiệc rất phong phú, đủ loại của ngon vật lạ rực rỡ muôn màu, bên dưới là vũ nữ của Liệu châu uyển chuyển nhảy múa những điệu nhạc mang đậm phong tình dị vực.

Nữ tử Liệt châu thường khá cao, có một cặp chân dài khiến người ta ao ước, y phục của bọn họ hở hang theo cách rất bạo gan, chủ yếu chỉ che những vị trí quan trọng trên thân thể ,để lộ cánh tay ngọc và đôi chân dài thướt tha, thậm chí cả làn eo uyển chuyển, lay động theo điệu nhạc, toát lên vẻ xuân sắc mỹ miều.

Tần Thì Nguyệt nâng chén chúc rượu: “Ninh tuần tra viên thấy con gái Liệu châu chúng ta ra sao?”

“Thường nghe nữ giới của Liệt châu hành xử bạo gan, tính tình bướng bỉnh, chẳng khác gì chú ngựa hoang. Nhưng giờ xem ra cũng có mặt dịu dàng lay động lòng người, quả nhiên không thể quá tin vào lời đồn.” Ninh Dạ mỉm cười đáp lời.

Tần Thì Nguyệt nói: “Nữ giới Liệt châu chúng ta từ xưa tới nay dám yêu dám hận, tuy không dễ thuần phục, nhưng một khi được thuần phục sẽ là một con ngựa tốt, có cảm giác khả hẳn. Ninh tuần tra viên có muốn thử một chút không?”

Nói đoạn vung tay lên, có ý như nữ nhân ở đây mặc ngài hưởng dụng.

Ninh Dạ lắc đầu: “Bây giờ ta đã thấy hối hận vì kiếm đạo lữ quá sớm rồi.”

Tần Thì Nguyệt cười ha hả: “Niểu Hoa Tiên Tử tuyệt thế vô song, ta đã bêu xấu rồi. Chẳng trách tuần tra viên không để mắt tới hạng phấn son dung tục chỗ ta.”

Ninh Dạ bèn nói: “Ta chỉ là một tuần tra viên nho nhỏ, có tư cách gì mà dám không để mắt tới mỹ nữ Liệt châu, thật sự là lòng có thừa mà sức chẳng đủ.”

“Nhưng bây giờ Ninh tuần tra viên đang nắm quyền to, thậm chí có thể tùy ý điều động Tứ Cửu Nhân Ma cơ mà.”

“Vậy càng phải cẩn thận hơn nữa. Trèo càng cao thì ngã càng đau. Trên người đang mang trọng trách, không thể khinh thường được. Huống chi đặc quyền của ta chỉ là tạm thời thôi, sớm muộn gì cũng bị thu lại. Nếu nhất thời đắc ý gây ra sai lầm lớn, đó là gặp phúc mà phải họa.”

“Tuần tra viên thật tỉnh táo, nghe nói thần cung giao trọng trách cho tuần tra viên là để đảm bảo lần hợp tác này được thành công?”

“Đúng, Yên Vũ lâu thường lén lút gây chuyện. Vạn Hoa cốc lại có ý đồ khó lường, rục rịch định hành động. Để chuyện này không bị phá hoại, Ninh Dạ không thể không dốc hết sức lực, lo cho mọi chuyện chu toàn.”

“Nếu vậy, vì sao Ninh tuần tra viên không nhanh nhanh chóng chóng kết thúc việc đàm phán? Xử lý mọi việc xong xuôi thật sớm vào?”

“Ta không phụ trách việc đàm phán, ta chỉ phụ trách an toàn thôi.”

“Nhưng ta nghe nói Ninh tuần tra viên hạ lệnh đưa ra rất nhiều điều kiện mới với Cực Chiến đạo chúng ta. E là quyền hạn của Ninh tuần tra viên không nhỏ như tuần tra viên đã nói?”

Thấy hắn như vậy, Ninh Dạ cười nói: “Có lúc muốn bảo vệ một món bảo vật, chưa chắc đã phải dùng sức mạnh.”

Dương Nhạc hiểu ra: “Ví dụ như bố trí trên Lưỡng Nghi Càn Khôn tán? Nếu chúng ta cướp đoạt thì hủy diệt Lưỡng Nghi Càn Khôn tán?”

Ninh Dạ lắc đầu; “Có khả năng này, nhưng vấn đề là sau khi trao đổi thì sao? chúng ta trao đổi xong mới ra tay thì bọn họ xử lý ra sao?”

Dương Nhạc cười khổ: “Cái này thì thuộc hạ không nghĩ ra được.”

Ninh Dạ mỉm cười: “Ngươi không nghĩ ra là vì ngươi chỉ chú ý vào vấn đề Cực Chiến đạo ứng phó với cướp đoạt ra sao. Nhưng nếu nhảy khỏi tầng tư duy này, có thể thấy được thế giới khác.”

Dương Nhạc không hiểu.

Ninh Dạ vỗ hồ sờ: “Có một vấn đề rất đơn giản, lần hợp tác này là Hắc Bạch thần cung chủ động đề xuất, theo lý mà nói đáng lẽ ra chúng ta phải phái người tới Cực Chiến đạo trao đổi mới đúng. Vì sao Cực Chiến đạo lại chịu phái người tới?”

Dương Nhạc ngạc nhiên.

Ninh Dạ mỉm cười: “Vì bọn họ đưa ra ba điều kiện, ba điều kiện có vẻ không đáng chú ý.”

Lần này Cực Chiến đạo đồng ý tới giao dịch bí bảo, đã đưa ra ba điều kiện.

Một: Cực Chiến đạo sẽ chỉ định phương thức trao đổi.

Hai: Cực Chiến đạo sẽ chỉ định người trao đổi.

Ba Cực Chiến đạo sẽ chỉ định địa điểm trao đổi.

Ba yêu cầu này không quá đáng.

Dù sao Cực Chiến đạo đi ngàn dặm xa xôi tới trao đổi với Hắc Bạch thần cung, nếu không có chút quyền chủ động nào, thế thì đúng là chẳng có thành ý gì cả.

Do nội dung trao đổi cụ thể còn chưa xác định, vì vậy Cực Chiến đạo chưa nói phương thức, người và địa điểm trao đổi.

Thế nhưng Ninh Dạ lại rất nhạy cảm, ý thức được ba yêu cầu trông thì có vẻ chỉ bảo đảm an toàn cho bản thân này, e là bên trong có chút vấn đề.

Nhưng rốt cuộc vấn đề ở đâu? Như y đã nói, trước khi Cực Chiến đạo ngả bài, y cũng không thể biết được.

Lúc này y còn đang suy nghĩ, thuộc hạ lại tới báo cáo: Tần Thì Nguyệt cho mời.

Phủ đặc sứ.

Đây là lần đầu tiên Ninh Dạ chứng kiến nụ cười trên gương mặt Tần Thì Nguyệt, lần đầu tiên thấy cô ta ngồi xuống, lần đầu tiên được Tần Thì Nguyệt chính thức tiếp đón.

Tần Thì Nguyệt bố trí bữa tiệc rất phong phú, đủ loại của ngon vật lạ rực rỡ muôn màu, bên dưới là vũ nữ của Liệu châu uyển chuyển nhảy múa những điệu nhạc mang đậm phong tình dị vực.

Nữ tử Liệt châu thường khá cao, có một cặp chân dài khiến người ta ao ước, y phục của bọn họ hở hang theo cách rất bạo gan, chủ yếu chỉ che những vị trí quan trọng trên thân thể ,để lộ cánh tay ngọc và đôi chân dài thướt tha, thậm chí cả làn eo uyển chuyển, lay động theo điệu nhạc, toát lên vẻ xuân sắc mỹ miều.

Tần Thì Nguyệt nâng chén chúc rượu: “Ninh tuần tra viên thấy con gái Liệu châu chúng ta ra sao?”

“Thường nghe nữ giới của Liệt châu hành xử bạo gan, tính tình bướng bỉnh, chẳng khác gì chú ngựa hoang. Nhưng giờ xem ra cũng có mặt dịu dàng lay động lòng người, quả nhiên không thể quá tin vào lời đồn.” Ninh Dạ mỉm cười đáp lời.

Tần Thì Nguyệt nói: “Nữ giới Liệt châu chúng ta từ xưa tới nay dám yêu dám hận, tuy không dễ thuần phục, nhưng một khi được thuần phục sẽ là một con ngựa tốt, có cảm giác khả hẳn. Ninh tuần tra viên có muốn thử một chút không?”

Nói đoạn vung tay lên, có ý như nữ nhân ở đây mặc ngài hưởng dụng.

Ninh Dạ lắc đầu: “Bây giờ ta đã thấy hối hận vì kiếm đạo lữ quá sớm rồi.”

Tần Thì Nguyệt cười ha hả: “Niểu Hoa Tiên Tử tuyệt thế vô song, ta đã bêu xấu rồi. Chẳng trách tuần tra viên không để mắt tới hạng phấn son dung tục chỗ ta.”

“Đúng, Yên Vũ lâu thường lén lút gây chuyện. Vạn Hoa cốc lại có ý đồ khó lường, rục rịch định hành động. Để chuyện này không bị phá hoại, Ninh Dạ không thể không dốc hết sức lực, lo cho mọi chuyện chu toàn.”

“Nếu vậy, vì sao Ninh tuần tra viên không nhanh nhanh chóng chóng kết thúc việc đàm phán? Xử lý mọi việc xong xuôi thật sớm vào?”

“Ta không phụ trách việc đàm phán, ta chỉ phụ trách an toàn thôi.”

“Nhưng ta nghe nói Ninh tuần tra viên hạ lệnh đưa ra rất nhiều điều kiện mới với Cực Chiến đạo chúng ta. E là quyền hạn của Ninh tuần tra viên không nhỏ như tuần tra viên đã nói?”
 
Thiên Cơ Điện
Chương 306: Dựa vào đâu mà ta phải tin ngươi?”



Ninh Dạ kiên quyết phủ nhận: “Chỉ là lời đồn thôi.”

Tần Thì Nguyệt suy nghĩ rồi nói: “Nếu đã vậy, ta xin hỏi một câu. Tuần tra viên thấy lần hợp tác này ra sao? Theo ta được biết hình như trong Hắc Bạch thần cung có ý kiến bất đồng?”

Ninh Dạ bèn nói: “Ta không nghe thấy ý kiến bất đồng gì. Nhưng nếu đắc sứ muốn hỏi ý kiến của ta, ta cho rằng Cực Chiến đạo và Hắc Bạch thần cung vốn không có gì xung đột. Nếu có thể hợp tác thuận lợi, là tốt nhất.”

Ánh mắt Tần Thì Nguyệt sáng bừng lên: “Tuần tra viên nói thật chứ?”

Ninh Dạ nghiêm túc gật đầu: “Trong tu tiên giới không bao giờ thiếu kẻ địch. Nhưng lựa chọn kẻ địch ra sao lại là vấn đề rất lớn. Không nên kết thù không cần thiết; nhưng đối với những kẻ đã kết thù, lại phải đánh đuổi tới cùng, loại bỏ hết những kẻ ương bướng!”

Tần Thì Nguyệt hiểu ý của Ninh Dạ: “Đây là nguyên nhân Ninh tuần tra viên đả kích Yên Vũ lâu rất mãnh liệt nhưng lại bỏ qua cho Vạn Hoa cốc?”

Ninh Dạ lập tức nói: “Ta đâu có bỏ qua cho Vạn Hoa cốc, chẳng qua không muốn liên lụy tới người vô tội thôi.”

“Người vô tội.” Tần Thì Nguyệt che miệng cười: “Hóa ra những người khác trong Thiên Tú các là vô tội.”

“Ít nhất ở chỗ ta... đúng vậy!”

“Thế còn chúng ta thì sao?”

“Ngươi là bằng hữu của ta.” Ninh Dạ trả lời.

Tần Thì Nguyệt nghiêm mặt: “Ngài nói thật lòng không?”

“Tuyệt đối thật lòng!”

Tần Thì Nguyệt bắt đầu cười ha hả: “Nghe Ninh tuần tra viên nói vậy, ta cũng yên tâm hơn nhiều.”

Ninh Dạ lại nói: “Thế thì có thể ngài yên tâm hơi sớm.”

“Hả?” Tần Thì Nguyệt nhìn về phía Ninh Dạ.

Ninh Dạ thản nhiên nói: “Ta cần bảo đảm lần hợp tác này hoàn thành bình thường. Nhưng nếu có ai âm thầm hành động bên ngoài chuyện hợp tác, ta không dám hứa chắc.”

Nghe Ninh Dạ nói vậy, sắc mặt Tần Thì Nguyệt lạnh đi: “Ninh tuần tra viên đang nói chúng ta có mục đích khác?”

Ninh Dạ không trả lời mà tập trung suy nghĩ một lúc.

Sau đó y nói: “Thật ra Nguyệt tẩu của Thiên Tú các là người của Vạn Hoa cốc.”

Hả?

Tần Thì Nguyệt không hiểu vì sao y lại đột nhiên nói ra chuyện này, chủ động lật mặt bản thân?

Ninh Dạ tiếp tục nói: “Ta không ngại nói cho ngươi là vì thật ra chuyện này không giấu được cấp trên. Vậy ngươi có biết vì sao ta biết mình không lừa được mà còn dám làm như vây không?”

Tần Thì Nguyệt không nói gì.

“Bởi vì đây là lựa chọn tốt nhất.” Ninh Dạ nói: “Ít nhất bây giờ Hắc Bạch thần cung và Vạn Hoa cốc không có xung đột gì lớn. Để bà ta lại, sau này có thêm con đường giao lưu, dẫu sao cũng không đến mức khi có chuyện lại cầm đầu heo mà không tìm được cửa miếu. Dù sao cũng tốt hơn tiêu diệt Thiên Tú các, sau đó Vạn Hoa cốc xây dựng lại cơ sở ngầm, chúng ta lại chẳng có manh mối nào.”

Tần Thì Nguyệt im lặng lắng nghe.

Ninh Dạ tiếp tục nói: “Ta thả Nguyệt tẩu, Nguyệt tẩu cũng sẽ báo đáp ta. Bà ta có thứ bà ta cần, ta cũng có thứ bà ta cần. Đây là hợp tác cùng có lợi. Cho dù cấp trên có biết, chỉ cần ta không phản bội Hắc Bạch thần cung, bọn họ cũng không làm gì ta.”

Tần Thì Nguyệt cười lạnh: “Vì vậy, ý ngươi là ngươi còn có thể hợp tác với Vạn Hoa cốc, ta cũng vậy?”

Ninh Dạ nghiêm túc nói: “Vậy phải xem Tần đặc sứ nghĩ sao.”

Nói xong, Ninh Dạ áp sát vào Tần Thì Nguyệt: “Ngươi muốn hoàn thành nhiệm vụ của ngươi, ta cũng muốn hoàn thành nhiệm vụ của ta, nếu ngươi và ta có thể thật sự liên thủ, vậy không còn gì tốt hơn.”

Tần Thì Nguyệt cười lạnh: “Dựa vào đâu mà ta phải tin ngươi?”

Ninh Dạ bèn nói: “Không cần ngươi tin. Nguyệt tẩu chịu nghe ta là vì ta nắm được bà ta rồi. Tần đặc sứ có thể không tin tưởng ta, vậy ta cũng sẽ tóm lấy vấn đề của đặc sứ. Đến lúc đó, Tần đặc sứ đừng quên lời ta vừa nói là được.”

Tần Thì Nguyệt đã hiểu rõ ý của Ninh Dạ.

Nếu bây giờ mình nói ra mục đích khác của Cực Chiến đạo, như vậy cái giá phải trả sẽ là ít nhất.

Nếu để Ninh Dạ chủ động tìm ra vấn đề, y vẫn sẽ cho Tần Thì Nguyệt cơ hội, nhưng Tần Thì Nguyệt sẽ phải trả giá nhiều hơn rất nhiều.

Nhưng liệu Tần Thì Nguyệt có vì mấy lời uy h**p của Ninh Dạ mà nói ra tất cả bí mật không?

Đương nhiên là không.

Lúc này Tần Thì Nguyệt nhìn chằm chằm vào Ninh Dạ, mỉm cười: “Xem ra ta và ngươi không thể không đọ sức rồi.”

“Đọ sức với mục tiêu hợp tác!” Ninh Dạ uốn nắn.

“Được!” Tần Thì Nguyệt đập bàn một cái: “Vậy ta sẽ chờ biểu hiện của Ninh tuần tra viên. Nếu thật sự tới thời điểm đó, Thì Nguyệt sẽ tự cúi đầu!”

——————————————

Khi Ninh Dạ còn đang đàm phán với Tần Thì Nguyệt, Sương Nguyệt phường cũng nghênh đón một vị khách.

Công Tôn Điệp chui vào Sương Nguyệt phường như một quầng lửa.

Vừa mở miệng đã nói thẳng: “Phải nói trước, phí xuất trận của bổn cô nương rất đắt, hơn nữa phải giao tiền trước!”

Ninh Dạ kiên quyết phủ nhận: “Chỉ là lời đồn thôi.”

Tần Thì Nguyệt suy nghĩ rồi nói: “Nếu đã vậy, ta xin hỏi một câu. Tuần tra viên thấy lần hợp tác này ra sao? Theo ta được biết hình như trong Hắc Bạch thần cung có ý kiến bất đồng?”

Ninh Dạ bèn nói: “Ta không nghe thấy ý kiến bất đồng gì. Nhưng nếu đắc sứ muốn hỏi ý kiến của ta, ta cho rằng Cực Chiến đạo và Hắc Bạch thần cung vốn không có gì xung đột. Nếu có thể hợp tác thuận lợi, là tốt nhất.”

Ánh mắt Tần Thì Nguyệt sáng bừng lên: “Tuần tra viên nói thật chứ?”

Ninh Dạ nghiêm túc gật đầu: “Trong tu tiên giới không bao giờ thiếu kẻ địch. Nhưng lựa chọn kẻ địch ra sao lại là vấn đề rất lớn. Không nên kết thù không cần thiết; nhưng đối với những kẻ đã kết thù, lại phải đánh đuổi tới cùng, loại bỏ hết những kẻ ương bướng!”

Tần Thì Nguyệt hiểu ý của Ninh Dạ: “Đây là nguyên nhân Ninh tuần tra viên đả kích Yên Vũ lâu rất mãnh liệt nhưng lại bỏ qua cho Vạn Hoa cốc?”

Ninh Dạ lập tức nói: “Ta đâu có bỏ qua cho Vạn Hoa cốc, chẳng qua không muốn liên lụy tới người vô tội thôi.”

“Người vô tội.” Tần Thì Nguyệt che miệng cười: “Hóa ra những người khác trong Thiên Tú các là vô tội.”

“Ít nhất ở chỗ ta... đúng vậy!”

“Thế còn chúng ta thì sao?”

“Ngươi là bằng hữu của ta.” Ninh Dạ trả lời.

Tần Thì Nguyệt nghiêm mặt: “Ngài nói thật lòng không?”

“Tuyệt đối thật lòng!”

Tần Thì Nguyệt bắt đầu cười ha hả: “Nghe Ninh tuần tra viên nói vậy, ta cũng yên tâm hơn nhiều.”

Ninh Dạ lại nói: “Thế thì có thể ngài yên tâm hơi sớm.”

“Hả?” Tần Thì Nguyệt nhìn về phía Ninh Dạ.

Ninh Dạ thản nhiên nói: “Ta cần bảo đảm lần hợp tác này hoàn thành bình thường. Nhưng nếu có ai âm thầm hành động bên ngoài chuyện hợp tác, ta không dám hứa chắc.”

Nghe Ninh Dạ nói vậy, sắc mặt Tần Thì Nguyệt lạnh đi: “Ninh tuần tra viên đang nói chúng ta có mục đích khác?”

Ninh Dạ không trả lời mà tập trung suy nghĩ một lúc.

Sau đó y nói: “Thật ra Nguyệt tẩu của Thiên Tú các là người của Vạn Hoa cốc.”

Hả?

Tần Thì Nguyệt không hiểu vì sao y lại đột nhiên nói ra chuyện này, chủ động lật mặt bản thân?

Ninh Dạ tiếp tục nói: “Ta không ngại nói cho ngươi là vì thật ra chuyện này không giấu được cấp trên. Vậy ngươi có biết vì sao ta biết mình không lừa được mà còn dám làm như vây không?”

Tần Thì Nguyệt không nói gì.

“Bởi vì đây là lựa chọn tốt nhất.” Ninh Dạ nói: “Ít nhất bây giờ Hắc Bạch thần cung và Vạn Hoa cốc không có xung đột gì lớn. Để bà ta lại, sau này có thêm con đường giao lưu, dẫu sao cũng không đến mức khi có chuyện lại cầm đầu heo mà không tìm được cửa miếu. Dù sao cũng tốt hơn tiêu diệt Thiên Tú các, sau đó Vạn Hoa cốc xây dựng lại cơ sở ngầm, chúng ta lại chẳng có manh mối nào.”

Tần Thì Nguyệt im lặng lắng nghe.

Ninh Dạ tiếp tục nói: “Ta thả Nguyệt tẩu, Nguyệt tẩu cũng sẽ báo đáp ta. Bà ta có thứ bà ta cần, ta cũng có thứ bà ta cần. Đây là hợp tác cùng có lợi. Cho dù cấp trên có biết, chỉ cần ta không phản bội Hắc Bạch thần cung, bọn họ cũng không làm gì ta.”

Tần Thì Nguyệt cười lạnh: “Vì vậy, ý ngươi là ngươi còn có thể hợp tác với Vạn Hoa cốc, ta cũng vậy?”

Ninh Dạ nghiêm túc nói: “Vậy phải xem Tần đặc sứ nghĩ sao.”

Nói xong, Ninh Dạ áp sát vào Tần Thì Nguyệt: “Ngươi muốn hoàn thành nhiệm vụ của ngươi, ta cũng muốn hoàn thành nhiệm vụ của ta, nếu ngươi và ta có thể thật sự liên thủ, vậy không còn gì tốt hơn.”

Tần Thì Nguyệt cười lạnh: “Dựa vào đâu mà ta phải tin ngươi?”

Ninh Dạ bèn nói: “Không cần ngươi tin. Nguyệt tẩu chịu nghe ta là vì ta nắm được bà ta rồi. Tần đặc sứ có thể không tin tưởng ta, vậy ta cũng sẽ tóm lấy vấn đề của đặc sứ. Đến lúc đó, Tần đặc sứ đừng quên lời ta vừa nói là được.”

Tần Thì Nguyệt đã hiểu rõ ý của Ninh Dạ.

Nếu bây giờ mình nói ra mục đích khác của Cực Chiến đạo, như vậy cái giá phải trả sẽ là ít nhất.

Nếu để Ninh Dạ chủ động tìm ra vấn đề, y vẫn sẽ cho Tần Thì Nguyệt cơ hội, nhưng Tần Thì Nguyệt sẽ phải trả giá nhiều hơn rất nhiều.

Nhưng liệu Tần Thì Nguyệt có vì mấy lời uy h**p của Ninh Dạ mà nói ra tất cả bí mật không?

——————————————

Khi Ninh Dạ còn đang đàm phán với Tần Thì Nguyệt, Sương Nguyệt phường cũng nghênh đón một vị khách.

Công Tôn Điệp chui vào Sương Nguyệt phường như một quầng lửa.

Vừa mở miệng đã nói thẳng: “Phải nói trước, phí xuất trận của bổn cô nương rất đắt, hơn nữa phải giao tiền trước!”
 
Thiên Cơ Điện
Chương 307: Đây cũng là một khoản lớn.



Sau khi rời khỏi phủ đặc sứ, Ninh Dạ vẫn đang suy nghĩ.

Bàn bạc với Tần Thì Nguyệt, ít nhất y cũng xác định được một chuyện, đó là lần này Cực Chiến đạo chịu tới trao đổi, đúng là còn mục đích khác.

Có lẽ đây là nguyên nhân bọn họ chịu mạo hiểm.

Mà đã là mạo hiểm, như vậy rất có thể phương thức Tần Thì Nguyệt bảo vệ Lưỡng Nghi Càn Khôn tán không hề quan trọng như họ tưởng - nếu mục đích ẩn giấu còn quan trọng hơn Lưỡng Nghi Càn Khôn tán.

Vậy nó là gì đây?

Thứ mà tu tiên giả theo đuổi, không gì ngoài đại đạo, công pháp, tài nguyên tu luyện.

Vốn dĩ Ninh Dạ cho rằng mục đích của Cực Chiến đạo cũng như vậy, nhưng nhìn vào những người được phái tới, nhìn phương thức làm việc của họ, quả thật không thể nghĩ ra rốt cuộc Cực Chiến đạo đang âm mưu điều gì.

Nhưng sau khi tiếp xúc với Mộc Khôi tông, Ninh Dạ đột nhiên nghĩ tới một vấn đề.

Ngoài tài nguyên tu luyện, thật ra mỗi môn phái còn một số nhu cầu đặc biệt.

Ví dụ như lần này Mộc Khôi tông không cần tài nguyên mà cần người.

Hơn nữa trong ba điều kiện mà Cực Chiến đạo đề xuất, một trong số đó là chỉ định người trao đổi.

Theo Hắc Bạch thần cung, điều kiện này bình thường tới không thể bình thường hơn, đương nhiên Cực Chiến đạo phải đảm bảo an toàn, vì vậy họ sẽ chỉ định nhân viên Hắc Bạch thần cung với thực lực không cao hơn người của Cực Chiến đạo, kết hợp cùng địa điểm trao đổi là có thể đảm bảo an toàn.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, đám người của Cực Chiến đạo có tu vi còn chưa tới cảnh giới Vạn Pháp, nếu có vài đại năng ẩn nấp bên cạnh, bọn họ có tư cách gì mà đòi phát hiện?

Điều kiện này nhìn bên ngoài thì an toàn, thực chất hoàn toàn vô dụng.

Trừ phi bọn họ đưa ra yêu cầu này vốn không vì lý do an toàn.

Vậy có phải mục đích của Cực Chiến đạo là nhắm vào một người nào đó không?

Có khả năng này, nhưng ngẫm lại thì không giống.

Bất luận là giết người hay cướp người, với tình hình của Cực Chiến đạo đều không thực tế.

Bây giờ lượng tin tức mới chỉ có hạn, tạm thời Ninh Dạ còn chưa tra ra manh mối, nhưng Ninh Dạ tin chỉ cần đối phương có yêu cầu, chắc chắn mình sẽ tra ra được.

Dù sao y còn có Côn Lôn kính, có Vấn Thiên thuật.

Lúc này trong lòng đã có tính toán, Ninh Dạ đang định đi về, đột nhiên trong lòng hơi động, ngẩng đầu lên, chỉ thấy ở đằng xa có một cô gái mặc áo trắng đang bước tới.

Tuy gương mặt rất xa lạ, nhưng khoảnh khắc đó Ninh Dạ lập tức nhận ra.

Công Tôn Điệp?

Sao cô ấy lại tới đây?

Đang lúc kinh ngạc, giọng nói của Công Tôn Điệp đã vọng vào đáy lòng: “Buổi tối gặp nhau ở chỗ cũ.”

——————————————————————

Thiên Tú các, Thiên Nhã cư.

Đây là nơi ở của hoa khôi Huyền Diệu Nhã, đang được ưa thích nhất trong Thiên Tú các.

Huyền hoa khôi không phải người của Vạn Hoa cốc, cô nàng xuất thân trong gia đình quyền quý, phụ thân vốn là một quan lại trong triều, nhưng do đắc tội với cấp trên nên bị tịch thu gia sản. Huyền Diệu Nhã cũng lưu lạc tới kỹ viện. Do tướng mạo xinh đẹp, đa tài đa nghệ, xuất thân cao quý, cô nàng được tôn làm hoa khôi .

Còn bây giờ, vị hoa khôi này đang run run rẩy rẩy dâng trà cho Ninh Dạ.

Trước đây không lâu Ninh Dạ mới dẫn người tới tra xét Thiên Tú các, chuyện này đã khiến Huyền Diệu Nhã hết sức chấn động.

Tú bà Nguyệt tẩu rất ân cần dâng một túi giới tử lên, Ninh Dạ nhìn qua, lần này chuẩn bị chu đáo, trong đó có tới trăm vạn linh thạch.

Đây cũng là một khoản lớn.

Ninh Dạ không khách khí, tu tiên cần tài nguyên, không cần từ chối những lợi lộc này.

Y nhấp một ngụm trà rồi nói: “Bây giờ các cô nương của ngươi đang trong đại lao, tuy không dễ chịu gì, nhưng ta đã dặn trước, không bị tra tấn.”

“Đa tạ tuần tra viên.” Nguyệt tẩu cảm kích nói.

“Đúng rồi, chuyện Giang Đại Chuy thế nào rồi?”

Nguyệt tẩu thở dài: “Do Lưu Vân Tiên Tôn làm.”

Quả nhiên!

Tuy đã suy đoán từ trước nhưng khi xác nhận lại, Ninh Dạ vẫn thở dài.

Nhưng nghe tên Lưu Vân Tiên Tôn, y cũng kinh ngạc: “Hóa ra là Kế Lưu Vân?”

Vạn Hoa cốc có Tứ Đại Tiên Tôn, Cửu Thiên Tiên Nữ, tương đương với Thập Nhị Thiên Cương của Hắc Bạch thần cung, còn trong mười ba người này Tứ Đại Tiên Tôn xếp trước, tương đương với Nhạc Tâm Thiện.

Không ngờ bà ta lại đích thân đến đây, nhưng nghĩ lại thì mục đích của bọn họ là Ngọc Hoàng Cốt, Ninh Dạ không thấy lạ: “Bà ta không làm gì ngươi chứ?”

“Cám ơn tuần tra viên đã quan tâm. Tiên tôn nói mục tiêu của Vạn Hoa cốc là Yên Vũ lâu, không phải Hắc Bạch thần cung, lần này ra tay như vậy đã đắc tội, xin quý môn phái bao dung.”

Sau khi rời khỏi phủ đặc sứ, Ninh Dạ vẫn đang suy nghĩ.

Bàn bạc với Tần Thì Nguyệt, ít nhất y cũng xác định được một chuyện, đó là lần này Cực Chiến đạo chịu tới trao đổi, đúng là còn mục đích khác.

Có lẽ đây là nguyên nhân bọn họ chịu mạo hiểm.

Mà đã là mạo hiểm, như vậy rất có thể phương thức Tần Thì Nguyệt bảo vệ Lưỡng Nghi Càn Khôn tán không hề quan trọng như họ tưởng - nếu mục đích ẩn giấu còn quan trọng hơn Lưỡng Nghi Càn Khôn tán.

Vậy nó là gì đây?

Thứ mà tu tiên giả theo đuổi, không gì ngoài đại đạo, công pháp, tài nguyên tu luyện.

Vốn dĩ Ninh Dạ cho rằng mục đích của Cực Chiến đạo cũng như vậy, nhưng nhìn vào những người được phái tới, nhìn phương thức làm việc của họ, quả thật không thể nghĩ ra rốt cuộc Cực Chiến đạo đang âm mưu điều gì.

Nhưng sau khi tiếp xúc với Mộc Khôi tông, Ninh Dạ đột nhiên nghĩ tới một vấn đề.

Ngoài tài nguyên tu luyện, thật ra mỗi môn phái còn một số nhu cầu đặc biệt.

Ví dụ như lần này Mộc Khôi tông không cần tài nguyên mà cần người.

Hơn nữa trong ba điều kiện mà Cực Chiến đạo đề xuất, một trong số đó là chỉ định người trao đổi.

Theo Hắc Bạch thần cung, điều kiện này bình thường tới không thể bình thường hơn, đương nhiên Cực Chiến đạo phải đảm bảo an toàn, vì vậy họ sẽ chỉ định nhân viên Hắc Bạch thần cung với thực lực không cao hơn người của Cực Chiến đạo, kết hợp cùng địa điểm trao đổi là có thể đảm bảo an toàn.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, đám người của Cực Chiến đạo có tu vi còn chưa tới cảnh giới Vạn Pháp, nếu có vài đại năng ẩn nấp bên cạnh, bọn họ có tư cách gì mà đòi phát hiện?

Điều kiện này nhìn bên ngoài thì an toàn, thực chất hoàn toàn vô dụng.

Trừ phi bọn họ đưa ra yêu cầu này vốn không vì lý do an toàn.

Vậy có phải mục đích của Cực Chiến đạo là nhắm vào một người nào đó không?

Có khả năng này, nhưng ngẫm lại thì không giống.

Bất luận là giết người hay cướp người, với tình hình của Cực Chiến đạo đều không thực tế.

Bây giờ lượng tin tức mới chỉ có hạn, tạm thời Ninh Dạ còn chưa tra ra manh mối, nhưng Ninh Dạ tin chỉ cần đối phương có yêu cầu, chắc chắn mình sẽ tra ra được.

Dù sao y còn có Côn Lôn kính, có Vấn Thiên thuật.

Lúc này trong lòng đã có tính toán, Ninh Dạ đang định đi về, đột nhiên trong lòng hơi động, ngẩng đầu lên, chỉ thấy ở đằng xa có một cô gái mặc áo trắng đang bước tới.

Tuy gương mặt rất xa lạ, nhưng khoảnh khắc đó Ninh Dạ lập tức nhận ra.

Công Tôn Điệp?

Sao cô ấy lại tới đây?

Đang lúc kinh ngạc, giọng nói của Công Tôn Điệp đã vọng vào đáy lòng: “Buổi tối gặp nhau ở chỗ cũ.”

——————————————————————

Thiên Tú các, Thiên Nhã cư.

Đây là nơi ở của hoa khôi Huyền Diệu Nhã, đang được ưa thích nhất trong Thiên Tú các.

Huyền hoa khôi không phải người của Vạn Hoa cốc, cô nàng xuất thân trong gia đình quyền quý, phụ thân vốn là một quan lại trong triều, nhưng do đắc tội với cấp trên nên bị tịch thu gia sản. Huyền Diệu Nhã cũng lưu lạc tới kỹ viện. Do tướng mạo xinh đẹp, đa tài đa nghệ, xuất thân cao quý, cô nàng được tôn làm hoa khôi .

Còn bây giờ, vị hoa khôi này đang run run rẩy rẩy dâng trà cho Ninh Dạ.

Trước đây không lâu Ninh Dạ mới dẫn người tới tra xét Thiên Tú các, chuyện này đã khiến Huyền Diệu Nhã hết sức chấn động.

Tú bà Nguyệt tẩu rất ân cần dâng một túi giới tử lên, Ninh Dạ nhìn qua, lần này chuẩn bị chu đáo, trong đó có tới trăm vạn linh thạch.

Đây cũng là một khoản lớn.

Ninh Dạ không khách khí, tu tiên cần tài nguyên, không cần từ chối những lợi lộc này.

Y nhấp một ngụm trà rồi nói: “Bây giờ các cô nương của ngươi đang trong đại lao, tuy không dễ chịu gì, nhưng ta đã dặn trước, không bị tra tấn.”

“Đa tạ tuần tra viên.” Nguyệt tẩu cảm kích nói.

Nhưng nghe tên Lưu Vân Tiên Tôn, y cũng kinh ngạc: “Hóa ra là Kế Lưu Vân?”

Vạn Hoa cốc có Tứ Đại Tiên Tôn, Cửu Thiên Tiên Nữ, tương đương với Thập Nhị Thiên Cương của Hắc Bạch thần cung, còn trong mười ba người này Tứ Đại Tiên Tôn xếp trước, tương đương với Nhạc Tâm Thiện.

Không ngờ bà ta lại đích thân đến đây, nhưng nghĩ lại thì mục đích của bọn họ là Ngọc Hoàng Cốt, Ninh Dạ không thấy lạ: “Bà ta không làm gì ngươi chứ?”

“Cám ơn tuần tra viên đã quan tâm. Tiên tôn nói mục tiêu của Vạn Hoa cốc là Yên Vũ lâu, không phải Hắc Bạch thần cung, lần này ra tay như vậy đã đắc tội, xin quý môn phái bao dung.”
 
Thiên Cơ Điện
Chương 308: Vị Ương phủ.



Ninh Dạ gật đầu: “Ta cũng thấy thế. Nếu mục tiêu của mọi người đã nhất trí, thực ra cũng có thể liên thủ. Ví dụ như ta đã biết chuyện các ngươi muốn làm, nếu các ngươi phối hợp, ta cũng có thể cho các ngươi một cơ hội.”

Nguyệt tẩu vui mừng: “Đa tạ tuần tra viên.”

“Vậy thì được, để thể hiện thành ý, lần này cho ta thêm vài cứ điểm của Vạn Hoa cốc đi.” Ninh Dạ nói.

“Cái gì?” Nguyệt tẩu ngơ ngác.

“Nếu ta không đả kích Vạn Hoa cốc thật mãnh liệt, làm sao để Yên Vũ lâu nghĩ rằng ta là kẻ địch của Vạn Hoa cốc đây?” Ninh Dạ hỏi ngược lại: “Đừng lo, ta sẽ đảm bảo an toàn cho bọn họ.”

Nguyệt tẩu nhanh chóng hiểu ra: “Tiểu nhân chỉ biết có hạn, cần báo lên cấp trên trước đã.”

“Không thành vấn đề, ta chờ tin của ngươi. Được rồi, các ngươi đi đi. Lát nữa có bằng hữu của ta đến, dẫn đến gặp ta là được.”

Nguyệt tẩu hiểu ý lui ra ngoài.

Không bao lâu sau, một vị công tử văn nhã đi vào.

Vị công tử kia xoay người một cái, đã biến lại hình dáng Công Tôn Điệp, vừa cười vừa nói: “Mới đến nơi đã nghe chuyện ngươi làm, được lắm, càn quyét Yên Vũ lâu, cướp bóc trong Thiên Tú các. Ninh tuần tra viên thật uy phong, bây giờ còn dùng thân phận công khai gặp mặt ma nữ ta đây?”

“Bây giờ ta ra ngoài lúc nào cũng có người đi theo, cải trang xuất hành ngược lại dễ lộ hành tung, chẳng bằng thẳng thắn như vậy. Đằng nào ngươi cũng là Thiên Huyễn Ma Nữ, chỉ cần ngươi không bại lộ là được.” Ninh Dạ nói: “Đúng rồi, sao lần này ngươi lại chủ động đến Chấp Tử thành?”

“Nhận việc.” Công Tôn Điệp nháy mắt mấy cái: “Ngươi nói có trùng hợp không, còn liên quan tới các ngươi nữa đấy.”

“Cái gì?” Ninh Dạ ngạc nhiên.

Công Tôn Điệp không nhiều lời với y: “Người của Sương Nguyệt phường tìm ta, muốn ta giả trang thành một nữ nhân tên là Linh di, tới gặp Trì Vãn Ngưng. Mấy ngày nay ta đang làm quen với thân phận mới này.”

Nghe cô nói vậy, Ninh Dạ bắt đầu lo lắng: “Gọi cô tới giả trang? Chẳng lẽ là...”

Công Tôn Điệp gật đầu: “Chắc là đã chết rồi.”

“Sao lại như vậy?”

“Đừng hỏi ta, làm sao ta biết được? Thậm chí bọn họ không nói cho ta biết bọn họ là người của Yên Vũ lâu, chỉ nói có liên quan tới Trì Vãn Ngưng. Nếu không phải ta biết cô ấy là người của Yên Vũ lâu, chắc đã chẳng nghĩ tới chuyện này. Nhưng đây cũng có thể coi là tin tức tốt, ít nhất từ nay về sau nữ nhân của ngươi không còn nỗi lo về sau nữa rồi.” Công Tôn Điệp không buồn để ý trả lời.

Ma nữ đúng là ma nữ, đối với Công Tôn Điệp thì người nhà chết còn là chuyện tốt, từ nay về sau không còn vướng bận, nhưng e là Trì Vãn Ngưng sẽ không nghĩ như vậy.

Nghĩ tới tâm trạng của Trì Vãn Ngưng khi biết chân tướng, Ninh Dạ khép hờ hai mắt, thở dài: “Vãn Ngưng mà biết việc này, chắc chắn sẽ rất đau lòng.”

“Đau lòng thì khó mà tránh được. Nhưng đau lòng thì đau lòng, vẫn phải phối hợp với ta diễn trò nhé, đừng coi như không thấy.” Công Tôn Điệp cười nói: “Ta đã cầm hai mươi vạn linh thạch, tốt xấu gì cũng giúp ta làm xong vụ này đã.”

“Hai mươi vạn linh thạch mà cô đã thỏa mãn rồi à?” Ninh Dạ hỏi ngược lại.

Công Tôn Điệp cười hì hì: “Nói vậy ngươi có chuyện làm ăn lớn cho ta? Nói rõ trước nhé, lần trước đã làm việc không công cho ngươi rồi, ngươi còn chưa thực hiện điều kiện đang nợ ta đấy. Lần này ta cho ngươi tin tức quan trọng như vậy, cũng không thể làm không công được. Cho dù ngươi bố trí ba tầng cấm chế trên người ta, ngươi cũng không thể sai khiến ta không công được.”

Ninh Dạ tiện tay quăng túi giới tử sang: “Cho ngươi này.”

Công Tôn Điệp mở túi giới tử ra xem, vô cùng vui mừng: “Oa, trăm vạn linh thạch!”

Nói đoạn vỗ vỗ lên ngực: “Cái mạng của bổn cô nương đã là của ngươi, nói đi, muốn ta làm gì cũng được.”

Rầm!

Ninh Dạ đặt hộp đựng Nguyệt Ảnh Hàn Sa lên bàn: “Đầu tiên là bỏ cái này vào Sương Nguyệt phường, tất cả những vị trí quan trọng, đừng bỏ qua bất cứ nơi nào.”

“Không thành vấn đề!” Công Tôn Điệp lập tức đáp ứng.

Chuyện Nguyệt Ảnh Hàn Sa đã được giải quyết như vậy.

——————————————

Một ngày sau, Ninh Dạ nhận được tin của Nguyệt tẩu.

Y dẫn tu sĩ trắng trợn xuất kích, càn quét cứ điểm xung quanh Vạn Hoa cốc, bắt giữ hơn mười gián điệp Vạn Hoa cốc.

Sau khi tiêu diệt các cứ điểm ngầm của Yên Vũ lâu và Vạn Hoa cốc, trong thời gian ngắn uy danh Ninh Dạ của Huyền Sách phủ đã vang vọng khắp nơi, không ai sánh bằng.

Vị Ương phủ.

Trì Vãn Ngưng đằng đằng sát khí, khí thế lạnh lẽo như đao, khiến cho trong động phủ gió nổi mây vần.

Không khóc lóc sướt mướt, không thảm thiết bi thương, trong lòng Trì Vãn Ngưng chỉ có phẫn nộ.

Thời khắc này Trì Vãn Ngưng như hóa thân thành nữ chiến binh báo thù, toàn thân tỏa ra sát ý đỏ rực như máu.

Ninh Dạ gật đầu: “Ta cũng thấy thế. Nếu mục tiêu của mọi người đã nhất trí, thực ra cũng có thể liên thủ. Ví dụ như ta đã biết chuyện các ngươi muốn làm, nếu các ngươi phối hợp, ta cũng có thể cho các ngươi một cơ hội.”

Nguyệt tẩu vui mừng: “Đa tạ tuần tra viên.”

“Vậy thì được, để thể hiện thành ý, lần này cho ta thêm vài cứ điểm của Vạn Hoa cốc đi.” Ninh Dạ nói.

“Cái gì?” Nguyệt tẩu ngơ ngác.

“Nếu ta không đả kích Vạn Hoa cốc thật mãnh liệt, làm sao để Yên Vũ lâu nghĩ rằng ta là kẻ địch của Vạn Hoa cốc đây?” Ninh Dạ hỏi ngược lại: “Đừng lo, ta sẽ đảm bảo an toàn cho bọn họ.”

Nguyệt tẩu nhanh chóng hiểu ra: “Tiểu nhân chỉ biết có hạn, cần báo lên cấp trên trước đã.”

“Không thành vấn đề, ta chờ tin của ngươi. Được rồi, các ngươi đi đi. Lát nữa có bằng hữu của ta đến, dẫn đến gặp ta là được.”

Nguyệt tẩu hiểu ý lui ra ngoài.

Không bao lâu sau, một vị công tử văn nhã đi vào.

Vị công tử kia xoay người một cái, đã biến lại hình dáng Công Tôn Điệp, vừa cười vừa nói: “Mới đến nơi đã nghe chuyện ngươi làm, được lắm, càn quyét Yên Vũ lâu, cướp bóc trong Thiên Tú các. Ninh tuần tra viên thật uy phong, bây giờ còn dùng thân phận công khai gặp mặt ma nữ ta đây?”

“Bây giờ ta ra ngoài lúc nào cũng có người đi theo, cải trang xuất hành ngược lại dễ lộ hành tung, chẳng bằng thẳng thắn như vậy. Đằng nào ngươi cũng là Thiên Huyễn Ma Nữ, chỉ cần ngươi không bại lộ là được.” Ninh Dạ nói: “Đúng rồi, sao lần này ngươi lại chủ động đến Chấp Tử thành?”

“Nhận việc.” Công Tôn Điệp nháy mắt mấy cái: “Ngươi nói có trùng hợp không, còn liên quan tới các ngươi nữa đấy.”

“Cái gì?” Ninh Dạ ngạc nhiên.

Công Tôn Điệp không nhiều lời với y: “Người của Sương Nguyệt phường tìm ta, muốn ta giả trang thành một nữ nhân tên là Linh di, tới gặp Trì Vãn Ngưng. Mấy ngày nay ta đang làm quen với thân phận mới này.”

Nghe cô nói vậy, Ninh Dạ bắt đầu lo lắng: “Gọi cô tới giả trang? Chẳng lẽ là...”

Công Tôn Điệp gật đầu: “Chắc là đã chết rồi.”

“Sao lại như vậy?”

“Đừng hỏi ta, làm sao ta biết được? Thậm chí bọn họ không nói cho ta biết bọn họ là người của Yên Vũ lâu, chỉ nói có liên quan tới Trì Vãn Ngưng. Nếu không phải ta biết cô ấy là người của Yên Vũ lâu, chắc đã chẳng nghĩ tới chuyện này. Nhưng đây cũng có thể coi là tin tức tốt, ít nhất từ nay về sau nữ nhân của ngươi không còn nỗi lo về sau nữa rồi.” Công Tôn Điệp không buồn để ý trả lời.

Ma nữ đúng là ma nữ, đối với Công Tôn Điệp thì người nhà chết còn là chuyện tốt, từ nay về sau không còn vướng bận, nhưng e là Trì Vãn Ngưng sẽ không nghĩ như vậy.

Nghĩ tới tâm trạng của Trì Vãn Ngưng khi biết chân tướng, Ninh Dạ khép hờ hai mắt, thở dài: “Vãn Ngưng mà biết việc này, chắc chắn sẽ rất đau lòng.”

“Đau lòng thì khó mà tránh được. Nhưng đau lòng thì đau lòng, vẫn phải phối hợp với ta diễn trò nhé, đừng coi như không thấy.” Công Tôn Điệp cười nói: “Ta đã cầm hai mươi vạn linh thạch, tốt xấu gì cũng giúp ta làm xong vụ này đã.”

“Hai mươi vạn linh thạch mà cô đã thỏa mãn rồi à?” Ninh Dạ hỏi ngược lại.

Công Tôn Điệp cười hì hì: “Nói vậy ngươi có chuyện làm ăn lớn cho ta? Nói rõ trước nhé, lần trước đã làm việc không công cho ngươi rồi, ngươi còn chưa thực hiện điều kiện đang nợ ta đấy. Lần này ta cho ngươi tin tức quan trọng như vậy, cũng không thể làm không công được. Cho dù ngươi bố trí ba tầng cấm chế trên người ta, ngươi cũng không thể sai khiến ta không công được.”

Ninh Dạ tiện tay quăng túi giới tử sang: “Cho ngươi này.”

Công Tôn Điệp mở túi giới tử ra xem, vô cùng vui mừng: “Oa, trăm vạn linh thạch!”

Nói đoạn vỗ vỗ lên ngực: “Cái mạng của bổn cô nương đã là của ngươi, nói đi, muốn ta làm gì cũng được.”

Rầm!

Ninh Dạ đặt hộp đựng Nguyệt Ảnh Hàn Sa lên bàn: “Đầu tiên là bỏ cái này vào Sương Nguyệt phường, tất cả những vị trí quan trọng, đừng bỏ qua bất cứ nơi nào.”

“Không thành vấn đề!” Công Tôn Điệp lập tức đáp ứng.

Chuyện Nguyệt Ảnh Hàn Sa đã được giải quyết như vậy.

Vị Ương phủ.

Trì Vãn Ngưng đằng đằng sát khí, khí thế lạnh lẽo như đao, khiến cho trong động phủ gió nổi mây vần.

Không khóc lóc sướt mướt, không thảm thiết bi thương, trong lòng Trì Vãn Ngưng chỉ có phẫn nộ.

Thời khắc này Trì Vãn Ngưng như hóa thân thành nữ chiến binh báo thù, toàn thân tỏa ra sát ý đỏ rực như máu.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 309: Không cần báo cáo với ta.”



“Yên Vũ lâu đã từng bối dưỡng ta, có ơn với ta, nhưng từ khi bọn họ cho ta dùng Tam Thi đan, ân tình đã triệt tiêu. Còn bây giờ, bọn họ hại người nhà ta, là kẻ thù của ta!”

Trì Vãn Ngưng dùng giọng điệu bình tĩnh hết mức nói ra những lời nhiệt huyết nhất: “Ninh Dạ, giúp ta, giúp ta huyết tẩy Yên Vũ lâu!”

“Ta sẽ...” Ninh Dạ khẽ ôm lấy Trì Vãn Ngưng, ánh mắt đầy dịu dàng: “Ta sẽ giúp nàng đòi lại món nợ này nhưng nàng nhất định phải bình tĩnh lại. Yên Vũ lâu sẽ không vô duyên vô cớ hại người nhà của nàng, chắc trong chuyện này còn nguyên nhân gì đó. Có một số việc cần phải tra xét.”

Lời nói của Ninh Dạ như thần dược tốt nhất giúp tâm trạng đang xao động của Trì Vãn Ngưng khôi phục bình tĩnh.

Cô khép hờ hai mắt, cố gắng ổn định lại tâm trạng đang kích động.

Một lúc lâu sau cô mới nói: “Chàng nói đúng, bây giờ bản thân ta còn khó bảo toàn, việc cấp bách trước mắt là giải quyết chuyện Tam Thi Đan và Thanh Mộc đã. Chuyện này chàng chuẩn bị ra sao rồi?”

“Sắp rồi.” Ninh Dạ nói: “Bây giờ còn thiếu bên Cực Chiến đạo. Ta nhất định phải biết mục đích thật sự của Cực Chiến đạo là gì, có vậy mới nắm được thóp bọn họ, khiến bọn họ nghe theo bố trí của ta.”

“Chẳng phải chỉ cần hoàn thành việc đàm phán, Tần Thì Nguyệt sẽ đưa ra yêu cầu trao đổi cụ thể, đến lúc đó chàng sẽ biết mà?”

Ninh Dạ lắc đầu: “Đến lúc đó thì muộn quá rồi. Nhất định phải biết trước thời điểm đó mới có thể nắm được chủ động.”

“Côn Lôn kính?”

Vài lần tới phủ đặc sứ, Ninh Dạ đã sớm thả Nguyệt Ảnh Hàn Sa ở đó.

Ninh Dạ lại cười khổ: “Tần Thì Nguyệt rất cản thận, cô ta không mật đàm chuyện gì ở phủ đặc sứ. Cho dù bàn bạc với thuộc hạ, đa số cũng không nói rõ, hơn nữa xem bộ dáng của cô ta, ngoài Tần Thì Nguyệt, không ai trong đám hộ vệ kia biết trọng tâm phía sau chuyện này... Cô ta còn chẳng có đối tượng bàn bạc.”

“Vậy chàng phải làm sao mới biết được?” Trì Vãn Ngưng lo lắng hỏi.

Ninh Dạ đi qua đi lại: “Có thể khiến Cực Chiến đạo không tiếc đem Lưỡng Nghi Càn Khôn tán ra mạo hiểm, chắc chắn giá trị của mục tiêu không thấp hơn Lưỡng Nghi Càn Khôn tán. Mục tiêu lớn như vậy không thể không có manh mối. Ta không thể tra ra rất có thể vì nó quá quan trọng, tin tức đã được giữ bí mật với ta. Vì vậy nếu muốn biết... vẫn phải tới gặp Phong Đông Lâm.”

——————————————————

Thiên Nguyên phong.

Đông Lâm thiên phủ.

Đây là nơi tu hành của Phong Đông Lâm.

Lúc này Phong Đông Lâm đang ngồi trong một rừng đá, không ngờ mỗi trụ đá ở đây đều là ngọc tủy vạn năm ngưng tụ thành, ẩn chứa tinh hoa của đất trời, là bảo vật cực kỳ quý giá, tùy ý cầm một khối ra ngoài, giá trị đâu chỉ trăm vạn ngàn vạn.

So sánh ra, trăm vạn linh thạch mà Ninh Dạ nhận được, vào mắt các vị đại năng lại chỉ là một sợi lông trên chín con trâu.

Ngồi trong rừng đá ngọc tủy, ngoài Phong Đông Lâm ra còn một thiếu nữ trẻ tuổi, cô là con gái của Phong Đông Lâm, Phong Ngọc Yên.

Trong Hắc Bạch thần cung, Phong Ngọc Yên cũng có thể coi là thiên tài hiếm có trong thế hệ trẻ tuổi, lại được phụ thân dốc lòng bồi dưỡng, bây giờ đã đạt tới Hoa Luân, tu vi cao hơn Trì Vãn Ngưng, cũng là một mỹ nhân, có điều tuổi tác nhỏ hơn một chút, dáng dấp có vẻ không hiểu chuyện đời, đôi mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào Ninh Dạ: “Ngươi là Ninh Dạ à? Nam nhân mà Vãn Ngưng tỷ tỷ lựa chọn? Quả nhiên rất đẹp trai, chẳng trách Vãn Ngưng tỷ tỷ lại siêu lòng.”

Lời nói như hạt châu rơi xuống mâm ngọc, trong trẻo êm tai.

Phong Đông Lâm đã nói: “Yên Nhi, đừng nói linh tinh. Lúc Trì Vãn Ngưng phải lòng Ninh Dạ, hắn còn đang bị hủy dung. Người ta siêu lòng là nhờ cố gắng của bản thân hắn. Con tập trung tu luyện đi, đừng để mấy chuyện tình ái làm rối loạn tâm tư.”

“Ừm.” Phong Ngọc Yên bất đắc dĩ lầm bầm, không nói gì thêm.

Lúc này Phong Đông Lâm mới nói: “Tìm ta có chuyện gì?”

Ninh Dạ: “Thuộc hạ muốn xem tất cả tài liệu liên quan tới Cực Chiến đạo mà thần cung thu thập được.”

“Hả? Vì sao? Chẳng phải mục tiêu của ngươi là Yên Vũ lâu và Vạn Hoa cốc à?”

“Mục tiêu của thuộc hạ là Lưỡng Nghi Càn Khôn tán, là Nguyên Cực Thần Quang, là Ngọc Hoàng Cốt, những điều khác chỉ là thủ đoạn. Đối phó với Yên Vũ lâu là thủ đoạn để hoàn thành mục tiêu, nếu có thể thì với Cực Chiến đạo cũng như vậy.”

Nghe y nói vậy, Phong Đông Lâm cười phá lên: “Nói hay lắm. Ngươi có lệnh bài, có thể trực tiếp xem xét, không cần báo cáo với ta.”

Ninh Dạ lại lắc đầu: “Thuộc hạ đã xem tất cả những tài liệu đó rồi, thuộc hạ muốn những tài liệu không có trong đó.”

Nghe y nói như vậy, Phong Đông Lâm ngạc nhiên: “Sao ngươi biết thần cung còn tài liệu không trong số đó?”

“Thuộc hạ không biết, thuộc hạ chỉ nghĩ là có. Nếu không có thì gián điệp của thần cung ta vô dụng quá rồi.”

Phong Đông Lâm hừ khẽ một tiếng: “Bí các tầng mười hai, nhưng chỉ được phép xem những phần có liên quan tới Cực Chiến đạo, hiểu chưa?”

“Rõ!”

“Yên Vũ lâu đã từng bối dưỡng ta, có ơn với ta, nhưng từ khi bọn họ cho ta dùng Tam Thi đan, ân tình đã triệt tiêu. Còn bây giờ, bọn họ hại người nhà ta, là kẻ thù của ta!”

Trì Vãn Ngưng dùng giọng điệu bình tĩnh hết mức nói ra những lời nhiệt huyết nhất: “Ninh Dạ, giúp ta, giúp ta huyết tẩy Yên Vũ lâu!”

“Ta sẽ...” Ninh Dạ khẽ ôm lấy Trì Vãn Ngưng, ánh mắt đầy dịu dàng: “Ta sẽ giúp nàng đòi lại món nợ này nhưng nàng nhất định phải bình tĩnh lại. Yên Vũ lâu sẽ không vô duyên vô cớ hại người nhà của nàng, chắc trong chuyện này còn nguyên nhân gì đó. Có một số việc cần phải tra xét.”

Lời nói của Ninh Dạ như thần dược tốt nhất giúp tâm trạng đang xao động của Trì Vãn Ngưng khôi phục bình tĩnh.

Cô khép hờ hai mắt, cố gắng ổn định lại tâm trạng đang kích động.

Một lúc lâu sau cô mới nói: “Chàng nói đúng, bây giờ bản thân ta còn khó bảo toàn, việc cấp bách trước mắt là giải quyết chuyện Tam Thi Đan và Thanh Mộc đã. Chuyện này chàng chuẩn bị ra sao rồi?”

“Sắp rồi.” Ninh Dạ nói: “Bây giờ còn thiếu bên Cực Chiến đạo. Ta nhất định phải biết mục đích thật sự của Cực Chiến đạo là gì, có vậy mới nắm được thóp bọn họ, khiến bọn họ nghe theo bố trí của ta.”

“Chẳng phải chỉ cần hoàn thành việc đàm phán, Tần Thì Nguyệt sẽ đưa ra yêu cầu trao đổi cụ thể, đến lúc đó chàng sẽ biết mà?”

Ninh Dạ lắc đầu: “Đến lúc đó thì muộn quá rồi. Nhất định phải biết trước thời điểm đó mới có thể nắm được chủ động.”

“Côn Lôn kính?”

Vài lần tới phủ đặc sứ, Ninh Dạ đã sớm thả Nguyệt Ảnh Hàn Sa ở đó.

Ninh Dạ lại cười khổ: “Tần Thì Nguyệt rất cản thận, cô ta không mật đàm chuyện gì ở phủ đặc sứ. Cho dù bàn bạc với thuộc hạ, đa số cũng không nói rõ, hơn nữa xem bộ dáng của cô ta, ngoài Tần Thì Nguyệt, không ai trong đám hộ vệ kia biết trọng tâm phía sau chuyện này... Cô ta còn chẳng có đối tượng bàn bạc.”

“Vậy chàng phải làm sao mới biết được?” Trì Vãn Ngưng lo lắng hỏi.

Ninh Dạ đi qua đi lại: “Có thể khiến Cực Chiến đạo không tiếc đem Lưỡng Nghi Càn Khôn tán ra mạo hiểm, chắc chắn giá trị của mục tiêu không thấp hơn Lưỡng Nghi Càn Khôn tán. Mục tiêu lớn như vậy không thể không có manh mối. Ta không thể tra ra rất có thể vì nó quá quan trọng, tin tức đã được giữ bí mật với ta. Vì vậy nếu muốn biết... vẫn phải tới gặp Phong Đông Lâm.”

——————————————————

Thiên Nguyên phong.

Đông Lâm thiên phủ.

Đây là nơi tu hành của Phong Đông Lâm.

Lúc này Phong Đông Lâm đang ngồi trong một rừng đá, không ngờ mỗi trụ đá ở đây đều là ngọc tủy vạn năm ngưng tụ thành, ẩn chứa tinh hoa của đất trời, là bảo vật cực kỳ quý giá, tùy ý cầm một khối ra ngoài, giá trị đâu chỉ trăm vạn ngàn vạn.

So sánh ra, trăm vạn linh thạch mà Ninh Dạ nhận được, vào mắt các vị đại năng lại chỉ là một sợi lông trên chín con trâu.

Ngồi trong rừng đá ngọc tủy, ngoài Phong Đông Lâm ra còn một thiếu nữ trẻ tuổi, cô là con gái của Phong Đông Lâm, Phong Ngọc Yên.

Trong Hắc Bạch thần cung, Phong Ngọc Yên cũng có thể coi là thiên tài hiếm có trong thế hệ trẻ tuổi, lại được phụ thân dốc lòng bồi dưỡng, bây giờ đã đạt tới Hoa Luân, tu vi cao hơn Trì Vãn Ngưng, cũng là một mỹ nhân, có điều tuổi tác nhỏ hơn một chút, dáng dấp có vẻ không hiểu chuyện đời, đôi mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào Ninh Dạ: “Ngươi là Ninh Dạ à? Nam nhân mà Vãn Ngưng tỷ tỷ lựa chọn? Quả nhiên rất đẹp trai, chẳng trách Vãn Ngưng tỷ tỷ lại siêu lòng.”

Lời nói như hạt châu rơi xuống mâm ngọc, trong trẻo êm tai.

Phong Đông Lâm đã nói: “Yên Nhi, đừng nói linh tinh. Lúc Trì Vãn Ngưng phải lòng Ninh Dạ, hắn còn đang bị hủy dung. Người ta siêu lòng là nhờ cố gắng của bản thân hắn. Con tập trung tu luyện đi, đừng để mấy chuyện tình ái làm rối loạn tâm tư.”

“Ừm.” Phong Ngọc Yên bất đắc dĩ lầm bầm, không nói gì thêm.

Lúc này Phong Đông Lâm mới nói: “Tìm ta có chuyện gì?”

Ninh Dạ: “Thuộc hạ muốn xem tất cả tài liệu liên quan tới Cực Chiến đạo mà thần cung thu thập được.”

Nghe y nói như vậy, Phong Đông Lâm ngạc nhiên: “Sao ngươi biết thần cung còn tài liệu không trong số đó?”

“Thuộc hạ không biết, thuộc hạ chỉ nghĩ là có. Nếu không có thì gián điệp của thần cung ta vô dụng quá rồi.”

Phong Đông Lâm hừ khẽ một tiếng: “Bí các tầng mười hai, nhưng chỉ được phép xem những phần có liên quan tới Cực Chiến đạo, hiểu chưa?”

“Rõ!”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back