Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến
Chương 220: Chương 220



“Phu nhân, đã đến lúc chải tóc rồi.” Hạ Trúc nhẹ nhàng nhắc nhở.

Hạ Tư Tự lùi lại một bước, tùy ý nhường không gian cho nàng, rồi thong thả bước đi, quay lại thay quần áo trong phòng trong.

Tang Ninh nhìn theo hắn rời đi, rồi mới hơi cứng ngắc ngồi xuống trước gương trang điểm.

Hạ Trúc giúp nàng chải tóc, bỗng nhiên chần chừ hỏi: “Phu nhân, chiếc dây này… có cần dùng không?”

Tang Ninh lấy lại tinh thần, mới nhớ ra mình vẫn đang nắm chặt sợi dây trong tay.

Nàng nhất quyết không dùng sợi dây của hắn!

Tang Ninh ngay lập tức vứt chiếc dây buộc tóc vào trong ngăn kéo: “Không cần.”

Nửa giờ sau, Tang Ninh trang điểm xong.

Hạ Tư Tự đã ngồi uống trà chờ ngoài phòng, vừa ngẩng đầu lên liền thấy nàng bước ra từ trong phòng.

Nàng chải tóc gọn gàng thành kiểu tóc búi thấp, hai bên cài hai chiếc trâm ngọc lấp lánh, dịu dàng, thanh nhã, mặc chiếc váy dài màu đỏ với tay áo rộng, không rườm rà như hỷ phục ngày hôm qua, eo thon mềm mại, tà váy nhẹ nhàng bay theo từng bước đi.

Hắn hơi ngừng tay đang cầm tách trà, ánh mắt đen sâu thêm vài phần.

Lại một lần nữa hối hận vì đã lãng phí thời gian ngày hôm qua cãi vã với nàng.

Nàng đã khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh, bước chậm tới trước mặt hắn, giọng điệu bình tĩnh: “Tam gia, chúng ta đi thôi.”

Hắn giật mình, chuyển tầm mắt đi.

“Ăn chút gì đi, một lát nữa còn phải thỉnh trà và vào gia phả, chưa chắc có thời gian ăn đâu.”

Nàng do dự một chút: “Nhưng thời gian đã không còn sớm…”

Hôm nay là ngày tân nương vào cửa, phải thỉnh trà, chắc hẳn các bậc trưởng bối của Hạ gia đều đang đợi.

“Không sao đâu, cứ nói là ta dậy muộn.” Hắn nói với giọng điệu thoải mái, tay đang để trên bàn hơi co lại, các khớp ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn hai cái, “Ăn xong rồi đi.”

Nghe hắn nói vậy, nàng cũng không còn để tâm, dù sao thì cũng là hắn phải chịu trách nhiệm.

Phu quân tuy là kẻ không có quy tắc, nhưng cũng có ưu điểm của kẻ không quy tắc.

Nàng ngồi xuống bên bàn tròn, trước mặt là một bát cháo nhãn lồng mật hoa quế, trên bàn còn có một đĩa bánh ngọt ngọc bích, bánh mì mảnh bạc, bánh bao đậu đỏ nhân đôi.

Tất cả đều là những món nàng yêu thích.

Nàng không đặc biệt mang đầu bếp đến, làm sao các đầu bếp của Hạ gia biết được sở thích của nàng?

Nàng liếc nhìn Hạ Tư Tự, hắn đang cầm bát cháo uống, uống hai ngụm thì cau mày, quá ngọt và béo.

Chắc chắn là nàng thích ăn những món ngọt ngấy như vậy.

Hắn đặt bát cháo xuống bàn, ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt nàng: “Nhìn gì vậy?”

Nàng lập tức chuyển mắt, nhìn vào bát cháo của mình: “Không có gì.”

Nàng lấy muỗng, múc một thìa cháo cho vào miệng, ăn xong cảm thấy rất ngọt.

Nàng lại ngẩng đầu, phát hiện Hạ Tư Tự đã đặt đũa xuống.

Nàng ngẩn ra: “Tam gia ăn xong rồi sao?”

Hắn chỉ ăn có hai ngụm cháo.

Hắn lạnh nhạt nói: “Hôm nay không có cảm giác thèm ăn.”

“Là món ăn không hợp khẩu vị sao?” Nàng lịch sự hỏi thăm.

“Quá ngọt.”

Tang Ninh khẽ nhíu mày trong lòng, đúng là làm bộ.

Nàng lại múc một thìa cháo ăn, đầu bếp của Hạ gia cũng khá giỏi, nàng ăn được nửa bát cháo, thử qua những món bánh kẹo khác trên bàn.

Hạ Tư Tự ngồi bên cạnh, không động đũa, chỉ nhìn nàng ăn ngon lành từng miếng.

Bỗng nhiên hắn cảm thấy hơi đói.

Hai mươi phút sau, Tang Ninh đặt đũa xuống, lấy khăn lau miệng.

“Nàng ăn xong rồi à?”

Tang Ninh đang định đứng dậy thì nghe thấy hắn nói: “Ta chưa ăn xong.”

Tang Ninh: ???

“Không phải chàng nói là không có cảm giác thèm ăn sao?”

Hắn nói với giọng điệu thoải mái: “Không thèm ăn, nhưng bụng lại đói.”

Hắn cố ý gây chuyện sao?

Nàng ăn nãy giờ hắn chẳng đói, giờ nàng ăn xong rồi hắn mới nhớ ra là đói!

Nàng hít sâu một hơi, cố nén sự kiên nhẫn: “Vậy đợi thỉnh trà xong, để bếp làm lại cho chàng…”

Hắn cầm bát cháo nàng ăn dở, nếm một miếng: “Cháo này cũng được, ta tạm thời ăn lót dạ vậy.”

Nàng ngẩn ra, chẳng phải trong bát của họ đều là cháo nhãn lồng mật hoa quế sao?

Đây không phải cùng một nồi nấu ra sao?

Nàng nghi ngờ nhìn về phía Phúc Sinh đứng sau lưng Hạ Tư Tự, Phúc Sinh lập tức cười ngượng ngùng: “Chắc là đầu bếp vô tình cho thêm đường vào bát của tam gia.”

Tang Ninh cũng lười để ý, chỉ cứng mặt: “Thời gian thật sự không còn kịp nữa rồi…”

Nàng chưa nói xong, Hạ Tư Tự đã ngửa đầu uống hết nửa bát cháo, rồi đứng dậy: “Đi thôi.”

Tang Ninh: “……”

Tên thô lỗ này…

Hạ Tư Tự sải bước đi ra ngoài, Tang Ninh cũng nhanh chóng bước theo phía sau hắn.

Hương Thảo đang đứng canh ngoài cửa vội vàng tiến lên vài bước, khom người, cất giọng lanh lảnh hành lễ:

“Nô tỳ bái kiến tam gia, bái kiến phu nhân.”

Nhưng Hạ Tư Tự bước nhanh quá, nàng còn chưa nói xong thì hắn đã đi lướt qua, hoàn toàn không nhìn nàng lấy một cái.

Ra khỏi tẩm phòng, hắn mới nhớ ra Tang Ninh còn chưa theo kịp, liền chậm lại, đến khi nghe thấy tiếng bước chân phía sau dần đến gần.

Tại chính sảnh tiền viện, Lão phu nhân ngồi ở vị trí chủ tọa. Hai bên có hai hàng ghế—bên phải là Hầu gia và Hầu phu nhân, bên trái là phu thê Hạ Vân Chu và phu thê Hạ Cẩn Hành.

Nha hoàn bước vào bẩm báo:

“Tam gia và Tam phu nhân đến rồi.”

“Cho vào.” Lão phu nhân gật đầu.

“Dạ.”

Hạ Tư Tự và Tang Ninh cùng bước vào.

Hạ Tư Tự hiếm khi ngoan ngoãn chắp tay hành lễ:

“Tổ mẫu, phụ thân mẫu thân, con đưa phu nhân đến thỉnh an.”

Tang Ninh lùi sau nửa bước, hơi cúi đầu, khẽ khom người hành lễ.

Lão phu nhân quan sát Tang Ninh một lượt, quả là một đứa trẻ đoan trang, trầm ổn, liền hơi gật đầu tỏ vẻ hài lòng.

Quách thị mỉm cười nói:

“Dâng trà đi.”

Nha hoàn bưng khay trà tiến lên, Tang Ninh hai tay đón lấy chén trà, trước tiên dâng lên cho lão phu nhân, hơi cúi người, lưng thẳng tắp, rõ ràng là cụp mắt xuống, nhưng giọng nói lại trầm tĩnh, nhã nhặn:

“Tổ mẫu, xin mời dùng trà.”

Lão phu nhân sớm đã nghe danh đại tiểu thư Tạ gia nổi danh hiền đức, hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền, đúng là một tiểu thư khuê các quy củ nghiêm ngặt.

Việc hôn sự của Tam lang là điều bà lo lắng nhất—từ nhỏ hắn đã là đứa ngang ngược, không nghe lời, lần này vì cưới thê lại càng làm loạn trời đất. Bà từng lo lắng rằng Tạ gia đại tiểu thư chỉ là hữu danh vô thực.

Giờ nhìn thấy tân nương tử, bà hoàn toàn yên tâm.

Lão phu nhân uống một ngụm trà, đặt chén xuống:

“Các cháu đã thành thân, về sau phải nương tựa lẫn nhau, sống cho thật tốt.”

Tang Ninh dịu giọng đáp:

“Vâng ạ.”

Lão phu nhân nhìn kỹ nàng thêm lần nữa, chẳng hiểu sao lại thấy càng nhìn càng thân thiết.

Bà mỉm cười hiền từ, tự tay tháo chiếc vòng ngọc lục bảo trên tay mình đeo vào cổ tay nàng, vỗ vỗ tay nàng:

“Đứa nhỏ ngoan, Tam lang tính tình ngang ngược, sau này nếu hắn bắt nạt cháu, cứ nói với tổ mẫu.”

Tang Ninh lông mi khẽ rung, ngẩng mắt lên nhìn vào ánh mắt hiền hậu của lão phu nhân, trong mắt lóe lên nụ cười, mang theo một chút vui sướng trẻ con:

“Vâng ạ.”

Tang Ninh tiếp tục dâng trà cho Hầu gia và Hầu phu nhân.

Lão phu nhân hài lòng, người cũng đã cưới về, quy củ không chê vào đâu được. Hầu gia dĩ nhiên chẳng có gì để nói, uống trà xong cũng đưa cho nàng bao lì xì đã chuẩn bị sẵn.

Sau đó là ra mắt hai vị huynh trưởng và tẩu tử, cả hai vị tẩu tử cũng chuẩn bị lễ vật tặng nàng.

Dâng trà xong, lại đến lễ khai tông miếu, nhập gia phả.

Tang Ninh quỳ trên đệm trong từ đường, ba lần dập đầu, quy củ nghiêm chỉnh, nét mặt trang nghiêm.

Hạ Tư Tự quỳ bên cạnh nàng, nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc, cẩn thận kia.

Làn da trắng sứ, điểm chút phấn nhạt, vì tóc đã búi gọn, nên chiếc cổ dài mảnh mai lộ ra, như cổ thiên nga kiêu hãnh.

Nàng làm gì cũng nghiêm túc.

Bái tổ tiên nghiêm túc, ăn cơm nghiêm túc, xem mấy bộ phim m.á.u chó cũng nghiêm túc.

Chỉ có trên giường là không bao giờ nghiêm túc cả.

Hắn nuốt khan một cái, ánh mắt càng trở nên thâm trầm. Biết vậy thì đêm qua đã không nên phí thời gian giận dỗi với nàng rồi.
 
Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến
Chương 221: Chương 221



Trải qua một ngày hôm nay, cũng chẳng nhẹ nhàng hơn đại hôn hôm qua là bao.

Buổi tối cùng các trưởng bối của Hạ gia dùng bữa gia yến, Tang Ninh lại tiếp chuyện lão phu nhân và hầu phu nhân thêm một lúc lâu, đến khi trời tối đen mới được trở về.

Tang Ninh sau bữa ăn đã đi cùng lão phu nhân đến An Khang Viện nói chuyện, toàn là nữ quyến, không có nam nhân tham gia.

Hạ Tư Tự ăn xong từ lâu đã quay về trước.

Vì vậy Tang Ninh tự mình trở về, Hạ Trúc cầm lồng đèn đi phía trước.

“Hôm nay phu nhân vất vả rồi, về sớm tắm rửa nghỉ ngơi nhé.” Hạ Trúc nói.

Tang Ninh quả thực cũng có chút mệt mỏi: “Ừ.”

Nàng là tân nương, ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên người nàng, chưa nói đến việc phải tiếp xúc và phân biệt từng người trong Hạ gia, những quy củ cần thiết cũng không được để người khác bắt lỗi, chưa kể còn nhiều nghi lễ phải làm.

Hôm qua đại hôn là yến tiệc đãi khách bên ngoài, là sân khấu của nam nhân, nàng chỉ ngồi yên trong phòng hỉ cả ngày, không cần bận tâm gì nhiều.

Còn hôm nay ở nội viện mới thật sự là bắt đầu cuộc sống làm dâu.

Hạ Trúc nhìn sắc mỏi mệt không giấu được trong mắt Tang Ninh, không khỏi xót xa: “Tiểu thư vất vả quá, xuất giá rồi việc gì cũng phải chu toàn, trước kia ở nhà còn có đại phu nhân đỡ đần cho người.”

Tang Ninh nhẹ lắc đầu: “Cũng không đến nỗi, Hạ gia… tốt hơn ta tưởng.”

Lão phu nhân rất yêu quý nàng, hầu phu nhân cũng hòa nhã, hầu gia tuy nghiêm khắc nhưng phân minh, hai tẩu tử cũng đối xử tốt với nàng, quy củ cũng không quá khắt khe.

Dù sao Hạ gia là võ tướng, trước đây ở U Châu, so với Tạ gia lạnh lẽo nghiêm khắc, Hạ gia càng giống một gia đình hơn.

Tang Ninh mỉm cười: “Tân nương vừa mới vào cửa vài ngày đầu nào tránh khỏi vất vả, sau này sẽ ổn thôi.”

Hạ Trúc cười tươi: “Việc gì tiểu thư nắm chắc, chưa từng làm không được!”

Bỗng Hạ Trúc lại nhớ ra chuyện gì, nhỏ giọng tức giận: “Con tiện nhân Hương Thảo sáng nay còn chạy đến trước mặt tam gia vấn an, nô tỳ thấy nàng gấp lắm rồi! Con hồ ly tinh này, tiểu thư sớm nên dằn mặt nàng!”

Ánh mắt Tang Ninh thoáng trầm xuống, tâm tư của Hương Thảo nàng đương nhiên biết rõ.

Nhưng hiện tại, nàng và Hạ Tư Tự vẫn chưa viên phòng.

Nàng không đoán được hắn đang nghĩ gì, người này tâm tình khó lường, nàng không nắm chắc.

Nhưng nếu cứ kéo dài mãi không viên phòng, sau này ai sẽ sinh trưởng tử?

Nếu lỡ như đứa con đầu lòng lại chui ra từ bụng người khác, mới thực sự là phiền toái.

Trưởng bối củ Hạ gia rất xem trọng nàng, nàng đã coi như đứng vững được một nửa ở Hạ gia, nửa còn lại, nàng cần có con cái.

Nếu không phải nàng sinh, thì cũng phải là Hương Thảo. Nếu là nữ nhân khác không thể khống chế được, hậu hoạn khôn lường.

Mẫu than của nàng ngày trước chính vì tin rằng phụ thân mẫu thân nàng thực lòng yêu nhau mà từ chối nhận nha hoàn hồi môn do mẫu gia đưa đến.

Một năm sau, phụ thân lại nhận một tiểu thiếp do người khác dâng lên — Trần Di nương.

Xuất thân trong sạch, cha bà ta lại là tú tài, vừa vào cửa đã là quý thiếp, hoàn toàn không thể khống chế, lại còn dựa vào sự sủng ái mà chèn ép mẫu thân suốt ba năm trời.

Ánh mắt Tang Ninh càng thêm u ám, nàng tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra.

Nàng điềm đạm nói: “Để xem thêm đã.”

Hạ Trúc còn muốn nói nữa, nhưng biết tiểu thư xưa nay luôn có chủ kiến, đành gật đầu: “Vâng.”

Tang Ninh trở về Lưu Vân Viện, nơi ở của hai phu thê.

“Phu nhân.” Các nha hoàn, mụ mụ đứng ngoài cửa vội vàng hành lễ.

Tang Ninh thuận miệng hỏi: “Tam gia đâu?”

“Tam gia về từ sớm rồi, chắc đã tắm rửa nghỉ ngơi rồi ạ.” Tiểu nha hoàn đáp.

Các nàng cũng không chắc chắn lắm, vì tam gia không thích có hạ nhân hạ, sau khi về chỉ cho mụ mụ mang nước nóng vào, rồi không thấy ra ngoài nữa.

Các nàng đoán chắc là đã tắm rửa xong và đi ngủ rồi.

Tang Ninh gật đầu, trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Hạ Trúc vừa thu lồng đèn chuẩn bị đi theo vào thì bị Phúc Sinh chặn lại, cười hì hì nói: “Hạ Trúc tỷ tỷ, tam gia không thích có hạ nhân hạ gần người.”

Hạ Trúc cau mày: “Ta đâu phải hầu tam gia, ta là nha hoàn thiếp thân của phu nhân!”

Phúc Sinh nhắc nhở: “Nhưng tam gia cũng đang ở trong phòng, tam gia thích yên tĩnh.”

Hạ Trúc lập tức nổi giận: “Vậy chẳng phải phu nhân không có ai hầu hạ sao!”

Tiểu thư nhà nàng nào từng chịu ấm ức thế này!

Phúc Sinh vẫn cười tươi: “Không sao, nếu phu nhân cần hạ nhân sẽ gọi tỷ.”

Hạ Trúc trừng mắt nhìn hắn, đành đứng ngoài cửa đợi.

Tang Ninh bước vào phòng ngủ, nhìn quanh một lượt, không thấy bóng dáng Hạ Tư Tự đâu cả.

Màn giường cũng đã buông xuống, trên giường không có ai nằm.

Chỉ có tiếng nước chảy lách tách từ phòng tắm vọng ra.

Nàng nghiêng đầu hơi nghi hoặc — vẫn còn đang tắm à?

Nàng cũng không nghĩ nhiều, bước vào phòng trong, thuận tay cởi chiếc áo choàng trên vai ra, theo thói quen đưa tay ra sau.

“Giúp ta tháo búi tóc đi.”

Không có ai trả lời.

Nàng quay đầu lại, phát hiện phía sau không có ai theo vào.

Ngẩn ra một lúc, nàng gọi: “Hạ Trúc.”

Sau đó là tiếng cửa bị đẩy ra.

Nhưng không phải là cửa phòng ngủ, mà là… cửa phòng tắm.

Cửa phòng tắm bị đẩy mở, hơi nước mịt mù lập tức lan tỏa ra, trong màn sương mờ ảo ấy, một bóng dáng cao lớn bước ra.

Trên người hắn chỉ mặc một chiếc nội y màu trắng ngà, thân trên rắn chắc để trần, tóc buộc cao đã dính ướt vì nước, vài lọn tóc lòa xòa trên vầng trán, bám lấy khuôn mặt tuấn tú như được tạc bằng dao.

Hắn sải bước đi ra, một tay tùy ý cầm khăn lau giọt nước trên mặt, cánh tay rắn chắc chuyển động theo nhịp, làm nổi bật những đường nét cơ bắp mạnh mẽ đầy sức sống.

Hắn hé mắt, đôi mắt đen nhánh lười nhác nhìn về phía nàng: “Gì vậy?”

Tang Ninh đứng sững tại chỗ, ánh mắt theo phản xạ rơi vào phần thân trên để trần của hắn — vai rộng eo thon, từng múi cơ bụng rõ ràng, toàn thân toát lên sự cường tráng mãnh liệt, không chút che đậy.

Mọi thứ đột ngột đập vào mắt nàng, khiến nàng trở tay không kịp.

Là cảnh tượng nàng chưa từng thấy suốt mười tám năm qua.

Trong đầu nàng như có một tiếng “ong”, trống rỗng, như đứt mất sợi dây lý trí, nhìn chằm chằm vào thân thể hắn ba nhịp thở mới hoàn hồn lại, mặt lập tức đỏ ửng.

Nàng vội vàng dời ánh mắt đi chỗ khác, hoảng hốt đến nỗi chẳng biết phải nhìn đâu.

“Chàng… sao lại không mặc y phục…”

Hắn đáp lại bằng giọng thản nhiên: “À, ta đang tắm, nghe thấy nàng gọi ta.”

Tang Ninh cố giữ bình tĩnh: “Thiếp không gọi chàng, ta gọi Hạ Trúc.”

Nhưng hắn lại thấy rõ đôi mắt nàng chớp liên tục, vành tai đỏ đến sắp nhỏ máu.

Khóe môi hắn cong lên một chút, sải bước tiến đến gần nàng, hơi nóng từ cơ thể hắn như cuộn lên từng luồng, tràn ngập áp lực, như thể sắp đốt cháy nàng.

Nàng lập tức muốn lùi lại.

Nhưng hắn bất ngờ áp sát, hơi cúi người, ánh mắt đen sâu thẳm khóa chặt lấy nàng, giọng nói khàn khàn: “Có chuyện gì dặn dò sao? Ta giúp nàng.”
 
Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến
Chương 222: Chương 222



Nàng thoáng nghẹn thở, hơi thở nóng rực của hắn phả vào bên tai khiến nàng rụt cổ lại, lùi về sau hai bước.

Nhưng lại phát hiện lưng đã chạm vào bàn sách, không còn đường lui.

Hắn lại tiến đến gần, đôi mắt đen sâu thẳm như vực sâu không đáy: “Hửm?”

Khoảng cách giữa hai người quá gần, ánh mắt nàng vốn muốn lảng tránh giờ đây không còn chỗ nào để trốn, đành phải dừng lại trên cơ thể hắn.

Hàng mi nàng khẽ cụp xuống, nhìn vào thân hình hoàn toàn xa lạ nhưng tràn đầy sức sống kia.

Lồng n.g.ự.c rắn chắc phập phồng theo từng nhịp thở, làn da màu đồng ánh lên từng đường vân rõ rệt. Trên vai trái có một vết sẹo dài chừng một ngón tay, như một lưỡi d.a.o sắc bén.

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy cơ thể của một nam nhân.

“Có gì căn dặn sao?” Hắn lại mở miệng, cúi đầu xuống, giọng nói trầm thấp luồn vào tai nàng như một sự dụ hoặc cố ý.

Như bị ma xui quỷ khiến, nàng hé môi: “Thiếp… muốn tháo tóc.”

Hắn khẽ nhướn mày, đưa tay nhẹ nhàng vuốt lên tóc nàng, đầu ngón tay di chuyển trên búi tóc, rồi rút trâm cài ra.

Mái tóc đen dài đổ xuống, quấn lấy tay hắn.

Yết hầu hắn khẽ chuyển động, cảm giác rạo rực trong cơ thể khó có thể kiềm chế. Bàn tay to xoa lên mái tóc dài của nàng, giọng thì thầm: “Ương Ương.”

Tang Ninh giật mình ngẩng đầu, chạm vào đôi mắt sâu thẳm của hắn: “Sao chàng biết nhũ danh của thiếp?”

Hắn mỉm cười: “Là nàng nói với ta.”

Lông mi nàng khẽ run: “Sao có thể?”

“Là kiếp trước nàng nói với ta.”

Lời giải thích vô lý ấy, nàng dĩ nhiên không tin. Nàng thà tin rằng hắn đã phái người điều tra kỹ càng về Tạ gia từ sớm.

Nàng chớp mắt: “Vậy sao?”

Thấy ánh mắt nàng lộ vẻ hời hợt, hắn nhíu mày có phần không hài lòng: “Đương nhiên.”

Nàng nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh: “Ta còn nói gì nữa?”

Đôi mắt đen sâu của hắn khóa chặt lấy nàng: “Nàng còn nói, nàng rất yêu ta.”

Nàng hơi nghiêng đầu, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc: “Yêu chàng?”

Hắn nhìn nàng chăm chú: “Ngay lần đầu tiên gặp ta, nàng đã nhất kiến chung tình, tìm đủ mọi cách để gặp lại. Sau đó tìm cớ để nắm tay, rồi ôm ta. Cuối cùng, nàng còn tỏ tình, chủ động hôn ta.”

Nàng ngơ ngác ba nhịp thở, khuôn mặt nhỏ nhắn như bị đóng băng.

Tên lưu manh này sao có thể bịa đặt đến thế?

Nàng nhìn vào đôi mắt nghiêm túc của hắn, dường như còn nghe thấy cả nhịp tim đập mạnh mẽ của hắn.

Lông mi khẽ cụp, nàng trầm ngâm một lúc.

Rồi ngẩng lên, đôi mắt trong veo chạm vào ánh nhìn nóng bỏng, áp đảo của hắn, nàng khẽ nói:

“Thật vậy sao?”

Nàng khẽ nhón người, hôn lên đôi môi mỏng của hắn.

Cơ thể hắn bỗng cứng đờ, tim như lỡ một nhịp, bàn tay đang buông bên hông đột ngột siết lại, toàn thân căng cứng như muốn nổ tung.

Nàng… đang hôn hắn.

Nàng vừa chạm đã rời đi, nhưng hắn lại cúi người, đuổi theo đôi môi nàng, một tay giữ lấy eo, một tay giữ sau gáy, hôn nàng mãnh liệt.

“Ưm…”

Đôi môi đau khiến nàng cau mày, định lên tiếng thì hắn đã thừa thế xâm chiếm, như muốn cướp hết hơi thở của nàng.

Bàn tay nóng rực của hắn lướt qua cơ thể nàng, dù cách lớp y phục vẫn cảm nhận được sức nóng như thú hoang điên cuồng.

Bờ vai nàng khẽ run, trong lòng bỗng hối hận vì đã trêu chọc hắn.

“Đợi đã…” nàng nghiêng đầu muốn tránh đi.

Hắn lập tức xé toạc thắt lưng nàng, những nụ hôn dày đặc từ khóe môi trượt xuống cổ thiên nga mảnh mai, những ngón tay nóng bỏng lướt nhẹ qua sống lưng trần mịn màng.

Cơ thể nàng run lên, ánh mắt hoảng hốt d.a.o động, không kìm được mà mềm nhũn trong lòng hắn.

Hắn thì thầm: “Ương Ương, không ai hiểu nàng hơn ta.”

Dã tâm của nàng, sự cố chấp của nàng, và… cơ thể nàng.

“Chàng…”

Hắn bế bổng nàng lên, đặt nàng lên chiếc giường mềm mại, lại cúi người hôn nàng, giọng khàn khàn cố kìm nén d.ục vọ.ng mãnh liệt: “Ương Ương, gọi ta là lang quân.”

Màn lụa rủ rơi xuống, nến long phụng đã tắt, trong phòng ánh nến lấp lánh vẫn còn nhảy múa, cháy suốt nửa đêm.

Sáng hôm sau.

Tiếng gõ cửa vang lên: “Phu nhân, đến giờ dậy rồi.”

Hàng mi Tang Ninh khẽ run, mí mắt nặng trĩu chưa thể mở ra, nàng hé miệng, mới phát hiện cổ họng khô khốc đến đau rát.

Một bát nước mật ong được đưa đến bên môi nàng, nàng uống nửa bát, cổ họng mới thấy dễ chịu hơn.

“Ngủ thêm chút nữa đi.” Giọng nói dịu dàng vang lên bên tai nàng.

Dịu dàng đến mức khiến nàng tưởng rằng người bên cạnh đã đổi thành một nam nhân khác.

Nàng bỗng mở to mắt, nhìn thấy khuôn mặt phóng đại kia—quen thuộc mà xa lạ, đôi mày mắt sắc bén giờ đây dịu dàng đến mức dường như sắp tan ra thành nước.

“Nàng mới ngủ chưa đến hai canh giờ, chắc chưa nghỉ ngơi đủ.” Hắn nhẹ giọng nói.

Nàng rất ham ngủ, ít nhất cũng phải ngủ tám tiếng mới có tinh thần.

Vì vậy khi có việc chính sự, nàng không bao giờ cho phép hắn chạm vào mình.

Nàng đờ người ba nhịp thở, rồi nhíu mày đẩy hắn ra: “Không cần, còn phải đi thỉnh an.”

Hắn ôm lấy eo nàng: “Không sao, ta đã sai người báo là nàng bệnh rồi.”

“Không được, tân nương vào phủ, ngày thứ hai sao có thể không đi thỉnh an?”

Hắn cúi đầu hôn lên má nàng: “Ta đã cho người đi báo rồi, mẫu thân sẽ không để ý đâu.”

“Dù vậy cũng không được.”

Nàng đưa tay đẩy hắn ra, quay đầu né tránh, định ngồi dậy nhưng toàn thân đau nhức đến mức không có chút sức lực nào.

Ánh mắt hắn lại rơi lên những dấu hôn đỏ rải rác trên cổ nàng, dọc theo làn váy ngủ trắng ngà, kéo dài đến tận nơi sâu kín mà hắn không nhìn thấy.

Ánh mắt hắn càng thêm u tối, cánh tay đang ôm eo nàng siết lại, hơi thở dần nóng rực, cúi người lại gần: “Không sao đâu.”

Nàng bỗng cảm nhận được sự thay đổi trên cơ thể hắn, quay đầu lại, đ.â.m thẳng vào đôi mắt đen đầy d.ục vọ.ng của hắn, tim khẽ run.

“Ương Ương…” Giọng hắn khàn đặc thì thầm gọi tên nàng, lại gần hơn nữa.

Nàng lập tức tỉnh táo lại, mặt lạnh như băng nhìn hắn: “Cút.”

Hắn khựng lại, sờ mũi lúng túng.

Nàng đẩy hắn ra, gắng gượng ngồi dậy khỏi giường, bỗng cảm thấy có chút sức lực trở lại.

“Thật sự không ngủ thêm chút nữa sao?” Hắn thấy cánh tay nàng đang run run khi chống lên.

“Không ngủ.” Nàng đáp không chút do dự.

Dù thế nào cũng không thể chậm trễ việc thỉnh an bà bà, phá vỡ quy củ.

Quan trọng hơn là, có nam nhân này ở đây, nàng ngủ cũng không yên.

“Hạ Trúc.” Nàng khẽ gọi một tiếng.

Cửa phòng mở ra, các nha hoàn và bà tử lần lượt bước vào, tay bưng đồ rửa mặt, ai nấy đều cúi đầu.

Ngay cả Hạ Trúc—vốn hay nói nhiều—lần này cũng không nói một lời, chỉ đến lúc chải tóc cho Tang Ninh, nhìn thấy dấu hôn rõ ràng trên cổ nàng mới hơi biến sắc, cẩn thận dùng phấn che đi.

Nửa canh giờ sau, Tang Ninh trang điểm xong.

Nàng thay bộ váy dài màu sen nhạt, đơn giản nhã nhặn, chỉ có vài bông hải đường thêu ở cổ tay áo.

Nàng ngồi trước gương, mắt vẫn nhắm nghiền, mí mắt nặng trĩu, để mặc Hạ Trúc chải tóc.

“Phu nhân, xong rồi ạ.” Hạ Trúc nhẹ giọng nói.

Nàng lúc này mới mệt mỏi mở mắt ra.

Chống tay đứng dậy, hít một hơi sâu rồi buông tay, bước đi với dáng vẻ mỏi mệt.

Hạ Tư Tự đã chờ sẵn ở gian ngoài, thấy nàng bước ra liền tiến đến: “Dùng chút điểm tâm chứ?”

Nàng nhìn bàn ăn đầy ắp, nhíu mày: “Thôi, không kịp nữa.”

Nàng cũng không có khẩu vị.

Hắn biết nàng không muốn ăn. Khi nàng ngủ không ngon, thường sẽ chẳng muốn ăn gì.

Hắn cầm một bát sữa dê đưa đến trước mặt nàng:

“Uống chút sữa lót bụng, thỉnh an xong về ngủ tiếp.”

Nàng nghĩ một chút rồi cũng cầm lấy, uống hai ngụm.

Nàng ăn không vô cơm, nhưng sữa dê thì vẫn nuốt trôi.

Nàng đặt bát xuống, lại khẽ nhìn hắn một cái đầy nghi hoặc.

Lạ thật, sao người này lại hiểu nàng còn hơn cả Hạ Trúc?

Hắn nắm tay nàng: “Đi thôi, chúng ta đi thỉnh an.”

Tang Ninh cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé đang nằm trong lòng tay hắn, hàng mi khẽ run, cảm giác kỳ lạ dâng lên.

“Làm sao vậy?” Hắn hỏi.

“Không có gì.” Nàng thu lại suy nghĩ hỗn loạn, bước ra ngoài.

“Nô tỳ xin cung tiễn tam gia, phu nhân.” Hương Thảo vội vã chạy tới cúi chào.

Hạ Tư Tự không quay đầu lại, những lời chào hỏi như vậy hắn đã nghe quá quen rồi, không bận tâm.

Tang Ninh khựng lại một chút, lông mày hơi nhíu.

Họ cùng nhau đi đến viện chính—viện của Hầu phu nhân.

“Tam gia và tam phu nhân đến.”

Tiểu nha hoàn vào bẩm báo.

Hầu phu nhân sững người: “Ai đến?”

“Tam gia và tam phu nhân.”

Bà tử bên cạnh Hầu phu nhân cười nói:

“Tam gia sau khi thành thân đúng là hiểu chuyện hơn hẳn, giờ còn đích thân đến thỉnh an phu nhân nữa.”

Hầu phu nhân hừ nhẹ một tiếng:

“Thật đúng là chuyện hiếm thấy.”

Đang nói thì Hạ Tư Tự và Tang Ninh cùng nhau bước vào.

“Con dâu thỉnh an mẫu thân.” Tang Ninh cúi người hành lễ.

Hạ Tư Tự cũng chắp tay cúi chào.

Hầu phu nhân mỉm cười:

“Tang Ninh đến rồi à, mau ngồi.”

“Đa tạ mẫu thân.” Tang Ninh vịn lấy ghế tròn bên trái ngồi xuống chậm rãi, khẽ thở ra một hơi.

Hầu phu nhân lại ngẩng mắt nhìn Hạ Tư Tự, có chút ngạc nhiên:

“Mặt trời mọc từ phía Tây rồi à? Con cũng chịu đích thân đến đây?”

Ngày thường thì đến cái bóng cũng chẳng thấy đâu.

Tang Ninh hơi khựng lại, quay đầu liếc nhìn Hạ Tư Tự.

Ở Tạ gia, chuyện con cháu sáng tối thỉnh an là lễ nghi bình thường.

Nên hôm nay hắn đi cùng nàng, nàng cũng chẳng thấy lạ gì.

Nhưng Hạ Tư Tự mặt không đổi sắc:

“Nhi tử thỉnh an mẫu thân là việc nên làm.”

Đám nha hoàn bà tử trong phòng khóe môi giật giật, rồi lặng lẽ cúi đầu xuống.

Hầu phu nhân cười lạnh một tiếng — hai mươi năm rồi, cuối cùng cũng nhớ ra mình còn có mẫu thân.

Bà cũng chẳng buồn để ý đến đứa con bất hiếu này nữa, quay đầu nhìn Tang Ninh, mỉm cười hỏi:

“Vừa mới chuyển vào ở, con có quen không? Thiếu thứ gì thì cứ bảo người dưới chuẩn bị.”

Tang Ninh gật đầu nhẹ nhàng:

“Rất quen ạ, viện Lưu Vân mọi thứ đầy đủ, đa tạ mẫu thân đã quan tâm.”

Hầu phu nhân nhíu mày:

“Sắc mặt con không được tốt lắm.”

Ánh mắt Tang Ninh hơi ngây ra, rồi mím môi nói:

“Con ngủ không sâu, dễ bị giật mình tỉnh dậy.”

Nửa đêm qua, nàng đã mệt đến mức ngủ thiếp đi, nhưng lại bị giật mình tỉnh lại — phát hiện hắn lại tiếp tục.

Hầu phu nhân sững lại một chút, nhìn thấy gò má tái nhợt của Tang Ninh bỗng ửng hồng một mảng, lập tức đoán được chuyện gì.

Bà quay đầu nhìn Hạ Tư Tự, hắn lại thản nhiên nói:

“Nếu mẫu thân không có gì dặn dò, chúng con xin cáo lui trước.”

Tang Ninh: “…”

Hắn … sao có thể nói như thế chứ?

Hầu phu nhân cũng đã quen rồi, việc nhi tử nghịch ngợm này hôm nay chịu đến thỉnh an đã là chuyện lạ lùng nhất trong năm. Bà chẳng mong gì ở hắn.

Ngược lại, nhìn sắc mặt mệt mỏi của Tang Ninh, bà không khỏi xót xa:

“Nếu con không ngủ ngon thì cũng đừng cố gắng gượng dậy thỉnh an.”

Tang Ninh dịu dàng đáp:

“Con dâu mới vào cửa, sao có thể biếng nhác được ạ?”

Hạ Tư Tự phụ họa:

“Nàng ấy rất coi trọng lễ nghi, nếu mẫu thân không cho phép, e là ngày nào nàng ấy cũng dậy sớm. Nhưng nàng ấy vừa mới về làm dâu, việc nhiều, mong mẫu thân thông cảm.”

Tang Ninh ngẩn người — nàng thì có việc gì mà nhiều?

Nàng đâu phải trưởng nữ, không cần lo chuyện trong ngoài, viện Lưu Vân trước kia trống trơn, chỉ có vài bà tử, cũng chẳng cần dọn dẹp gì nhiều.

Giờ tất cả nha hoàn bà tử trong viện đều là người nàng mang theo từ mẫu gia, giống như ở nhà mình vậy.

Hắn nói vậy, nàng nghe còn thấy ngượng.

Nàng khẽ cong môi cười:

“Cũng không nhiều việc lắm…”

Hầu phu nhân lườm hắn một cái, chẳng lẽ bà không biết tâm tư của hắn?

Dâu mới vào cửa, việc duy nhất bận bịu chắc chỉ có đối phó với cái tên này.

“Thôi được rồi, nhà chúng ta cũng không có quá nhiều quy củ, sau này con không cần phải ngày nào cũng dậy sớm thỉnh an. Nếu có thời gian thì đến nói chuyện với ta, còn nếu không ngủ ngon thì cứ ngủ thêm một chút.” Hầu phu nhân nắm tay Tang Ninh, dịu dàng dặn dò.

Tang Ninh cụp mắt:

“Dạ.”

Hầu phu nhân nhìn thấy sự mệt mỏi không giấu nổi trong mắt nàng, lại hạ giọng nói nhỏ:

“Đừng chiều nó quá, giữ sức khỏe là quan trọng nhất.”

Cái tên nghịch ngợm đó chẳng biết chừng mực, đến lúc làm vợ mệt rồi, sau này làm sao có cháu cho bà bồng?

Mặt Tang Ninh nóng bừng, vội cúi đầu:

“Vâng.”

“Đi đi.” Hầu phu nhân lại vỗ nhẹ tay nàng.

Tang Ninh lúc này mới đứng dậy, khom người xin cáo lui:

“Vậy con xin phép về trước.”

Hạ Tư Tự cũng đứng lên theo:

“Con xin cáo lui.”

Hầu phu nhân suýt nữa thì trợn trắng mắt, lại lười tranh cãi với đứa con nghịch này, phất tay:

“Đi đi.”

Hạ Tư Tự đi theo sau Tang Ninh, cố ý đi chậm nửa bước, mắt vẫn dõi theo bước chân hơi lảo đảo của nàng, sợ nàng ngã.

Hầu phu nhân nhìn bóng hai người rời đi, lúc này mới cảm khái:

“Quả nhiên vẫn nên lập gia đình, Tam lang bây giờ cũng biết quan tâm người khác rồi.”

Bà tử bên cạnh cười nói:

“Cũng phải xem cưới được người thế nào nữa.”

“Đúng vậy, dù sao cũng là cô nương do chính nó cầu cưới. May mắn là Tang Ninh là đứa hiểu chuyện, ta cũng yên tâm.”

Bà tử phụ họa:

“Tam phu nhân dù sao cũng là đệ nhất danh tú ở Yến Kinh, tiếng lành từ lâu, Tạ gia lại rất coi trọng lễ nghi, chẳng sai vào đâu được.”

Hầu phu nhân thắc mắc:

“Cái thằng nghịch từ nhỏ không chịu theo quy củ này, sao lại thích được một cô nương ngoan ngoãn, yên tĩnh như vậy chứ?”

Bị quái gì nhập rồi sao?

Từ khi ra khỏi chính viện, Tang Ninh thở phào nhẹ nhõm, cúi người xoa xoa chân đang hơi tê mỏi.

Ngay lúc đó, đột nhiên có người vòng tay ôm ngang lưng nàng.

Nàng khẽ kêu lên một tiếng, phản ứng lại đã nằm trong vòng tay của hắn, vội vàng túm chặt vạt áo hắn: “Chàng làm gì thế? Thả thiếp xuống!”

Hắn siết chặt vòng tay, giọng lạnh lùng: “Nàng cứ chậm rãi như vậy, nếu không ôm thì đến tối cũng chưa về đến nơi.”

Tang Ninh ngẩn ra một chút, mắt trợn tròn, hắn ta còn dám chê nàng sao?!

Ai là người làm chuyện này?!

Nàng ngẩng đầu nhìn thấy những nha hoàn, bà tử xung quanh đều quay lại nhìn, mặt lập tức đỏ lên: “Chàng thả thiếp xuống, người khác đều đang nhìn!”

“Chúng ta là phu thê, nhìn có gì đâu?”

Chẳng phải là ngoại tình.

Dù có ngoại tình cũng không sao.

“Hạ Tư Tự!” Nàng nghiến răng, không thể nhịn nổi nữa.

Hắn nhướng mày, nhìn thấy sự tức giận rõ ràng trong mắt nàng, ồ, còn biết nổi giận nữa sao?

Hắn còn tưởng nàng có thể giả vờ bao lâu nữa.

Trong lòng nàng, hắn rõ ràng có chỗ đứng.

Khóe miệng hắn nhếch lên, tâm trạng vui vẻ quét nhìn xung quanh những hạ nhân: “Còn nhìn gì nữa?”

Những hạ nhân vội vàng cúi đầu làm bộ như không thấy.

Hắn lại nhìn sang Tang Ninh: “Bọn họ không nhìn nữa rồi.”

Tang Ninh: “…”

Bước chân hắn nhanh chóng, như gió thổi, chưa đến một lúc đã đưa nàng về đến phòng ngủ, trực tiếp đặt nàng lên giường.

“Ngủ đi.”

Tang Ninh thật sự mệt mỏi, không còn tâm trí đâu mà cãi vã với hắn, nàng trở người, cuộn mình vào chăn, mí mắt nặng trĩu, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Hắn ngồi bên giường, nhìn gương mặt yên tĩnh và ngoan ngoãn của nàng, hôn nhẹ lên má nàng.

Dù là kiếp trước hay kiếp này, nàng luôn yêu hắn.
 
Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến
Chương 223: Chương 223



Khi Tang Ninh tỉnh lại lần nữa, đã là buổi trưa.

Ánh nắng ngoài cửa sổ xuyên qua màn giường chiếu vào, nàng mơ màng mở mắt ra, cảm thấy đầu óc choáng váng cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Nàng chống người ngồi dậy từ trên giường, vén màn lên thì cửa phòng đã bị đẩy ra, Hạ Trúc bước vào.

“Phu nhân tỉnh rồi ạ?”

Tang Ninh ngồi ở mép giường một lúc để tỉnh táo, nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, dụi mắt rồi hỏi: “Mấy giờ rồi?”

“Đã quá giờ Ngọ rồi ạ, Tam gia dặn là không được quấy rầy phu nhân nghỉ ngơi, nên không ai đến gọi. Dù sao bây giờ cũng không có việc gì gấp, phu nhân có muốn dùng bữa trưa không ạ?”

Tang Ninh cũng thấy đói, gật đầu: “Ừ.”

Hạ Trúc liền cất tiếng gọi, rất nhanh, các tiểu nha hoàn lần lượt bưng khay bước vào, bày đầy một bàn tròn ngoài phòng.

Tang Ninh đi ra ngồi xuống bên bàn, tiện miệng hỏi: “Tam gia đâu?”

Hạ Trúc vừa múc canh vừa nói: “Tam gia ở thư phòng, trong cung có người đến, chắc đang bàn chuyện triều chính.”

Hôn lễ của Hạ Tư Tự vừa mới xong, được nghỉ ba ngày, nhưng hiện nay hoàng thượng rất trọng dụng hắn, nên cũng không được rảnh rỗi.

“Ừ.” Tang Ninh nếm thử một muỗng canh gà rừng hầm hoài sơn, thấy rất ngọt và thanh.

Ngoài cửa sổ có một bóng người hối hả quay về, Hạ Trúc cau mày nói với Tang Ninh: “Nô tỳ vừa mới không để mắt một chút là con bé Hương Thảo đã biến mất, nô tỳ đoán tám phần là chạy đến thư phòng rồi!”

Tang Ninh ngẩng đầu, nhìn Hương Thảo vừa vội vã quay lại, giọng thản nhiên: “Gọi nàng vào.”

Mắt Hạ Trúc sáng lên – phu nhân cuối cùng cũng muốn xử lý con nha đầu này rồi!

Hạ Trúc hiên ngang bước ra ngoài, gọi lớn: “Hương Thảo, phu nhân gọi ngươi vào hầu hạ.”

“Dạ.” Hương Thảo vội vàng đáp, hấp tấp bước vào: “Phu nhân.”

Tang Ninh cầm muỗng, nhẹ nhàng khuấy, nước canh trong bát gà dập dờn sóng nhỏ.

“Vừa rồi ngươi đi đâu?” nàng hỏi.

Hương Thảo chột dạ, mắt liếc nhanh một cái, lại nhìn Hạ Trúc đang trợn mắt lườm mình, rồi cúi đầu nhỏ giọng đáp: “Nô tỳ… nô tỳ đi đưa trà cho Tam gia ở thư phòng.”

Hạ Trúc cười lạnh: “Ngươi siêng năng thật đấy, ngươi là hầu hạ phu nhân hay hầu hạ Tam gia?”

“Nô tỳ là nha hoàn hồi môn của phu nhân, luôn khắc ghi trong lòng!” Hương Thảo vội vàng biện giải, “Nô tỳ chỉ muốn thay phu nhân đưa trà thôi…”

Chỉ là vừa đến cửa thư phòng thì đã bị Phúc Sinh chặn lại, nói rằng thư phòng là chốn quan trọng, người ngoài không được tự tiện ra vào.

Nàng còn chưa gặp được mặt Tam gia.

Lý do vụng về như vậy, Tang Ninh cũng chẳng buồn nghe.

Nàng bình thản nói: “Hương Thảo, mẫu thân để ngươi đi theo ta hồi môn, ý định là gì ta hiểu rõ.”

Mắt Hương Thảo lại d.a.o động, nhìn Tang Ninh với ánh mắt vừa dè dặt vừa mang chút hy vọng.

Tang Ninh đặt muỗng xuống, “keng” một tiếng khẽ vang lên.

Nàng ngẩng đầu, ánh mắt trầm tĩnh mang theo uy nghi vô hình: “Nhưng rốt cuộc có dùng ngươi hay không, lúc nào dùng ngươi, là do ta quyết định. Ở chỗ ta, không cho phép ai tự ý làm chủ.”

Hương Thảo mặt tái nhợt, sợ hãi quỳ phịch xuống đất: “Nô tỳ hiểu rồi, nô tỳ không dám vượt quyền, xin phu nhân tha thứ lần này.”

Tang Ninh điềm đạm nói: “Hãy biết điều, đừng gây chuyện, ta không phải là người không dung người khác, nếu không đã chẳng dẫn ngươi theo. Đến lúc cần dùng đến ngươi, ta tự khắc sẽ sắp xếp. Nhưng ngươi phải hiểu rõ, ngươi là người của ai.”

Hương Thảo giật mình, vội vàng đáp: “Nô tỳ hiểu rồi, nô tỳ là người của phu nhân, là người của Tạ gia!”

“Đứng dậy đi.”

“Tạ ơn phu nhân!”

Hương Thảo đứng dậy, mặt tái nhợt cung kính lui ra ngoài. Những suy nghĩ nổi lên trong mấy ngày gần đây lập tức tan biến sạch sẽ.

Hạ Trúc cau mày: “Phu nhân cứ thế mà tha cho nàng sao?”

Tang Ninh cầm muỗng uống thêm một ngụm canh: “Không thì sao? Vì chuyện nhỏ này mà bán đi sao? Dù gì cũng sẽ có lúc cần dùng đến.”

Hạ Trúc ngừng lại một chút: “Nô tỳ thấy Tam gia rất để tâm đến phu nhân, con nha đầu Hương Thảo kia có nhảy nhót cỡ nào Tam gia cũng không thèm liếc mắt lấy một cái.”

“Phu thê mới cưới, đương nhiên phải gần gũi vài hôm.” Nàng không để tâm.

Hạ Trúc do dự hỏi: “Thế còn phu nhân? Sau này, phu nhân thật sự muốn để Hương Thảo hầu hạ Tam gia sao?”

Ngón tay đang cầm muỗng của Tang Ninh khựng lại, trong mắt lóe lên một tia do dự, rồi lại trở về vẻ lạnh nhạt: “Có gì mà không muốn.”

Chỉ là một nam nhân mà thôi.

Dùng xong bữa trưa, Tang Ninh làm quen qua một lượt công việc vặt trong phủ.

Nhưng việc quản gia đều do đại tẩu đảm đương, nàng cũng đỡ bận tâm, nhẹ nhõm không ít.

Chỉ là Phúc Sinh ôm một chồng sổ sách và khế đất bước vào:

“Đây đều là tài sản riêng của Tam gia, Tam gia dặn rằng từ nay về sau giao cả cho phu nhân quản lý.”

Tang Ninh lật xem qua một lượt, ánh mắt khẽ lóe lên – không ít chút nào.

Lần này Hạ Tư Tự lập đại công, tất cả đều là hoàng thượng đích thân ban thưởng. Chưa nói đến vàng bạc châu báu, chỉ riêng số ruộng đất và trang trại này, tiền thu từ việc cho thuê đã không ít.

Tang Ninh bắt đầu có hứng thú, chăm chú đọc kỹ sổ sách, đối chiếu thu chi.

Buổi chiều mùa hè oi bức, trong phòng đặt băng đá, tạm xem như mát mẻ. Cửa sổ mở toang, trong phòng chỉ còn lại tiếng gõ bàn tính của Tang Ninh vang đều đều.

Hạ Tư Tự bước vào, Tang Ninh đang chăm chú xem sổ sách nên chẳng buồn ngẩng đầu.

Chỉ có Hạ Trúc đang quạt bên cạnh là nhìn thấy, vội vàng hành lễ:

“Tam gia.”

Tang Ninh liếc nhìn hắn một cái, rồi lại cúi đầu tiếp tục tính toán.

Hạ Tư Tự bước đến bên nàng, cúi người vòng tay ôm lấy nàng:

“Bận gì vậy?”

“Tính sổ.” Tang Ninh vẫn không ngừng tay, khoản này nàng còn chưa tính xong.

Hắn liếc qua quyển sổ, nhưng không mấy hứng thú, mắt chuyển hướng, ngón tay dài vuốt dọc theo lọn tóc dài trên vai nàng:

“Tính sổ gì?”

“Tài sản riêng của chàng.”

“Ồ.”

Hắn đảo mắt nhìn qua mặt bàn, phần lớn đã là đồ của nàng – văn phòng tứ bảo, sách của nàng, còn có cả tranh nàng vẽ.

Hắn tiện tay cầm lên một quyển: Tư Trị Thông Giám, rồi lại một quyển khác: Binh Pháp Tôn Tử, lại thêm một quyển: Sử Ký.

Hắn hơi nhướng mày – tưởng đầu óc nàng quanh co như vậy là do suốt ngày ở nhà đọc Nữ Tắc, không ngờ toàn là mấy thứ binh pháp và sử học thế này.

Đột nhiên, tay lật sách của hắn dừng lại – trong trang sách có đóng một con dấu quen thuộc.

Trên đó in ba chữ nhỏ ngay ngắn: “Tạ Tang Ninh”.

Ánh mắt hắn khựng lại, quay đầu nhìn nàng – nàng vẫn đang chuyên chú gảy bàn tính.

Hắn giả vờ như vô tình hỏi:

“Sao nàng lại đóng dấu lên sách?”

Nàng không ngẩng đầu:

“Tiện tay in thôi.”

Hắn ấn tay lên bàn tính, cúi người nhìn nàng chăm chú:

“Tiện tay mà nàng in nhiều vậy? Mấy quyển này đều có dấu!”

Nàng cau mày không vui:

“Đây là sách của thiếp!”

Thích in sao thì in!

Hắn bất chợt không chịu buông tha:

“Thế là muốn in gì thì in?”

Nàng liền giật lấy quyển sách trong tay hắn, cất gọn lại, giọng có chút bực bội:

“Sách thiếp thích mới in.”

Ánh mắt hắn khẽ d.a.o động, hé lộ một tia thỏa mãn thầm kín.

Khóe môi khẽ cong lên, giọng lại giả vờ thản nhiên:

“Ồ.”
 
Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến
Chương 224: Chương 224



Đúng vậy, những thứ nàng thích, nàng mới đóng dấu chiếm hữu.

Đây là quyển sách nàng thích nhất, bức tranh “Bách điểu triều phụng” kia, là bức họa nàng yêu thích nhất.

Còn hắn, là người nàng thích nhất.

Tình cảm của nàng thẳng thắn và thuần khiết, viết rõ ràng lên khuôn mặt.

Nàng nhìn hắn một cách kỳ quái, cũng không biết hắn lại nổi cơn gì.

Nhưng nàng cũng lười quản, cúi đầu tiếp tục tính sổ sách.

Hắn nhìn tai nàng, dưới ánh nắng nó trông lông tơ mềm mại, hắn ghé lại gần, chóp mũi khẽ cọ vào vành tai nàng, ngửi thấy mùi hương dịu nhẹ của tóc nàng – là hương chi tử.

“Có những gì vậy?” hắn hỏi.

Nàng nghiêng đầu né tránh, cau mày: “Có gì mà chàng không tự biết sao?”

Hỏi gì mà ngốc nghếch.

Hắn bất chợt cắn lấy vành tai nàng, giọng thì thầm:

“Làm sao ta biết được.”

Ngón tay cầm bút của Tang Ninh siết lại trong nháy mắt, vạch lên sổ sách một vết mực đậm.

Tai nàng lập tức đỏ ửng, nghiến răng: “Hạ Tư Tự!”

Sao cái tên này cả ngày chỉ biết nổi thú tính?!

“Hử?” giọng hắn dịu dàng.

“Bị người ta thấy thì…”

Nàng ngẩng đầu lên, lại phát hiện các nha hoàn trong phòng đã sớm lui xuống, ngay cả cửa sổ và cửa chính cũng đã đóng lại.

“Ương Ương.” Hắn hôn lên khóe môi nàng, nụ hôn triền miên đến mức như sắp tan ra nước.

Nàng không nhịn nổi nữa, đưa tay đẩy hắn ra, nhưng lại bị bàn tay to của hắn giữ lấy bàn tay nhỏ của nàng, chạm vào đai lưng bên hông hắn.

Hắn hơi ngẩng đầu, đôi mắt đen sâu thẳm khóa chặt lấy nàng: “Ương Ương, giúp ta cởi y phục.”

Ngón tay nàng như bị bỏng, rụt lại ngay.

“Không muốn!”

Giữa ban ngày ban mặt mà hắn cũng ph*t t*nh được!

Hắn lại nắm lấy tay nàng, kéo đai lưng ra, cởi bung.

“Chàng!” Mày Tang Ninh giật mạnh, sắc mặt thay đổi.

Đôi mắt đen của hắn vẫn khóa chặt lấy nàng, thong thả cởi bỏ ngoại bào của mình.

Tang Ninh đứng sững tại chỗ, đồng tử co rút, trơ mắt nhìn gã lưu manh này từng chút một c** đ* trước mặt nàng.

Hắn ta thật là… không biết xấu hổ!

Hắn cởi đến lớp trung y cuối cùng, để lộ thân trên rắn rỏi, phía dưới chỉ còn lại một chiếc nội y đen.

Hắn đưa tay bế nàng lên, ôm chặt eo nàng đặt lên bàn làm việc, nàng hoảng hốt đưa hai tay bám lấy mép bàn, bị hắn kẹp giữa hai cánh tay.

Hắn lại muốn làm gì?!

Hắn cúi đầu tiến lại gần nàng, hôn lên môi nàng.

Nàng rụt cổ, muốn lùi ra sau, nhưng lại bị tay hắn giữ lấy eo, ép nàng tiếp nhận nụ hôn nóng bỏng đó.

Nàng bị hắn hôn đến mức không thở nổi, cả người như mất hết sức lực.

Cuối cùng hắn mới buông tha nàng, kéo giãn một chút khoảng cách, ánh mắt tối sẫm khóa chặt lấy nàng: “Ương Ương, ta là của nàng.”

Tim nàng bỗng siết lại, lông mi khẽ run, cứng đờ.

Hắn nhìn chằm chằm nàng: “Ta là của nàng.”

Trong mắt nàng hiện lên một tia mơ hồ, nàng không hiểu rốt cuộc hắn lại nổi điên gì nữa.

Ánh mắt hắn quá sắc bén, khí thế xung quanh cũng càng lúc càng đè ép, nàng nghiêng đầu tránh ánh mắt hắn, thuận miệng đáp: “Biết rồi.”

Ánh mắt hắn thoáng trầm xuống, nhìn thấy rõ sự qua loa trong mắt nàng.

Hắn nắm cằm nàng, ép nàng quay đầu lại nhìn thẳng vào hắn: “Tạ Tang Ninh, nàng biết cái gì rồi?”

Lông mày nàng hơi nhíu, làm sao nàng biết nàng đã biết cái gì?

Nàng nhìn vào đôi mắt đen kiên định của hắn, nghiêng người tới trước, hôn nhẹ lên khóe môi hắn.

Hắn suýt bật cười vì tức, cách nàng qua loa người khác đúng là chưa bao giờ thay đổi!

“Nàng tưởng ta không biết nàng đang đối phó cho có lệ sao?!”

Nàng vòng tay ôm cổ hắn, nghiêng người tới, cắn lên môi hắn.

Trong đầu hắn vang lên một tiếng “oành”, m.á.u toàn thân lập tức sôi trào, cơ thể không kiềm được ép chặt nàng vào lòng.

Chuyện sau này, tính sau!



Sáng hôm sau, Tang Ninh khó khăn lắm mới bò dậy khỏi giường.

Nàng ngồi lười biếng trước gương trang điểm, để Hạ Trúc và mấy người kia giúp nàng trang điểm, mí mắt còn chưa mở nổi.

Hạ Trúc vừa thoa phấn vừa cau mày: “Hôm nay là ngày thứ ba về lại mặt, để lão gia và phu nhân thấy thế này thì làm sao được…”

Giọng Tang Ninh khàn khàn: “Đánh phấn dày lên một chút.”

“Vâng…”

Nửa canh giờ sau, Tang Ninh trang điểm xong, cùng Hạ Tư Tự quay về Tạ phủ.

Xe ngựa đã chuẩn bị sẵn, nàng và Hạ Tư Tự cùng nhau lên xe. Trên đường đi, xe lắc lư nhẹ nhàng, nàng lại lơ mơ ngủ thiếp đi một giấc.

“Tam Gia, phu nhân, đến rồi.” Phúc Sinh gọi một tiếng, xe ngựa dừng lại.

Lông mi Tang Ninh khẽ rung, nàng mở mắt ra, mới phát hiện không biết từ mình đã tựa đầu lên vai hắn từ lúc nào.

“Còn buồn ngủ không?” Hắn khẽ chạm vào má nàng, giọng nói dịu dàng.

Tang Ninh không trả lời, chỉ giơ tay lên nắm lấy tay hắn.

Đầu ngón tay hắn khẽ co lại, bị bàn tay nhỏ nhắn của nàng bao trọn, tim hắn cũng mềm nhũn.

Nàng nắm tay hắn, rồi… vứt ra.

Hạ Tư Tự: “…”

Nàng ngồi thẳng dậy, mặt lạnh xuống xe.

Hắn sờ sờ mũi, lẳng lặng đi theo nàng xuống xe.

Đã có người chờ sẵn ở cổng nghênh đón, một tiểu nha hoàn chạy vội vào báo: “Nàng gia và nàng nãi nãi về rồi ạ!”

Tạ lão gia và Tạ phu nhân đã ngồi chờ sẵn trong sảnh.

Hạ Tư Tự và Tang Ninh cùng bước vào.

Tạ lão gia vội vàng đứng dậy đón tiếp: “Tư Tự đến rồi!”

Hạ Tư Tự chắp tay hành lễ: “Tiểu tế xin vấn an nhạc phụ nhạc mẫu.”

Tạ lão gia vui vẻ đỡ lấy cánh tay hắn: “Không cần đa lễ.”

Sau đó nhìn sang Tang Ninh, giọng mang chút trách mắng: “Sao lại vô lễ như vậy? Đi song song với phu quân.”

Nàng ngoan ngoãn cúi đầu: “Là con…”

Hạ Tư Tự lập tức cắt lời: “Là con bảo nàng đi phía trước. Hạ gia xuất thân tướng môn, không câu nệ nhiều như thế.”

Tạ lão gia hơi sững người, rồi cười ha hả: “Vậy thì tốt, ta chỉ sợ Tang Ninh mới về nhà chồng, không biết phép tắc.”

Hạ Tư Tự mỉm cười: “Nhạc phụ lo xa rồi, Tang Ninh luôn chu toàn, Hạ gia đối với nàng vô cùng hài lòng.”

Tang Ninh quay đầu nhìn hắn, hiếm thấy hắn cười khách khí như thế.

“Tốt, tốt lắm! Vậy thì rất tốt!” Tạ lão gia gật đầu liên tục, “Chúng ta vào thư phòng trò chuyện.”

Hạ Tư Tự chắp tay: “Vâng.”

Tang Ninh biết chắc họ sẽ bàn chuyện triều chính, nên theo Tạ phu nhân về nội viện.

Về đến viện của Tạ phu nhân, vừa đóng cửa lại, bà đã hỏi: “Con ở Hạ gia sống ổn chứ?”

Tang Ninh gật đầu: “Mọi thứ đều tốt, mẫu thân yên tâm.”

Tạ phu nhân mỉm cười: “Mẫu thân thấy Hạ Tiểu tướng quân rất che chở con, mẫu thân nghĩ cũng không sai đâu.”

Tạ phu nhân sống nửa đời người, chuyện gì chỉ nhìn là biết.

Ngay cả khi bà và Tạ lão gia từng ân ái mới cưới, ông cũng chưa từng vì bà mà trái lời trưởng bối.

Bà sớm đã không còn hy vọng gì vào Tạ lão gia, điều duy nhất bà mong mỏi, là con gái có thể sống một đời bình yên.

“Trước đây mẫu thân còn lo Hạ Tam không biết lễ nghĩa, sẽ khiến con ủy khuất. Nhưng giờ nhìn lại, mẫu thân lại thấy, nếu con có thể sống tự do một chút, cũng tốt.” Bà dịu dàng nói.

Tang Ninh ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt dịu dàng của bà, ánh nhìn khẽ d.a.o động.



Đến hoàng hôn, Tang Ninh mới cùng Hạ Tư Tự rời khỏi Tạ phủ.

Trên đường rời phủ, Tang Ninh theo thói quen đi chậm một bước, nhưng hắn lại trực tiếp nắm lấy tay nàng kéo về phía trước, khiến nàng bước lên trước hai bước.

Tang Ninh hơi nhíu mày: “Bị người ta thấy sẽ không hay.”

“Sợ cái gì? Tạ Tang Ninh, em chỉ có chút gan như vậy thôi sao?” Hắn nhướng mày.

“Thiếp chỉ cảm thấy, chuyện càng ít càng tốt.”

Nàng không muốn tốn sức vào những cuộc tranh chấp vô nghĩa, những việc và người có thể qua loa bằng sự ngoan ngoãn, thì không cần phải đối đầu.

“Vậy nên nàng mỗi ngày ngoan ngoãn hiền thục để qua mặt ta?” Hắn đột nhiên bật cười lạnh.

Tang Ninh: “…”

Sao người này luôn bất thình lình kiếm chuyện với nàng vậy?

Nàng siết chặt khuôn mặt không muốn nói chuyện nữa.

Hắn lại bất ngờ mở miệng:

“Tạ Tang Ninh, hãy làm tất cả những gì nàng muốn làm. Dù trời có sập, đã có ta chống.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back