Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi

Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi
Chương 270



Khương Ngư cầm điện thoại, nghe đến mức tai ù cả đi. Nhưng cô không còn là cô gái nhu nhược, luôn nhẫn nhịn như trước nữa. Bà Tống Phương có thể dùng thân phận mẹ chồng để lên mặt, nhưng với Khương Ngư bây giờ, những lời đó chẳng còn ý nghĩa gì.

Đầu dây bên kia, giọng Tống Phương vẫn gay gắt:

"Cô có nghe tôi nói không? Diên Xuyên bị thương, cô phải lo cho nó từng bữa ăn, dọn dẹp, chăm sóc. Nếu ngay cả những chuyện nhỏ nhặt đó mà cô cũng không làm được, thì dứt khoát ly hôn đi!"

Tống Phương chưa bao giờ từ bỏ ý định chia rẽ Khương Ngư và Hoắc Diên Xuyên. Trong lòng bà, con trai mình là người xuất sắc nhất, còn Khương Ngư chỉ là một kẻ may mắn, như mộ tổ bốc khói xanh mới lấy được anh. Hai người vẫn chưa có con, điều này với bà là một lợi thế lớn. Không có đứa trẻ làm ràng buộc, nếu muốn ly hôn, chỉ cần nói là có thể làm ngay.

Trong suy tính của Tống Phương, chỉ cần đẩy Khương Ngư ra khỏi đời con trai mình, bà có thể sắp xếp cho Hoắc Diên Xuyên một cô gái xuất thân từ gia đình danh giá ở Kinh Thị. Tuy nhiên, bà biết rõ con trai mình là người sống có trách nhiệm. Nếu bây giờ bà nói những điều này, không những không đạt được mục đích mà còn khiến anh phản cảm.

Bà quyết định tạm thời chờ đợi. Dù gì lúc này cũng chưa phải thời điểm thích hợp. Cứ để Khương Ngư chăm sóc con trai bà đã.

“Mẹ nói xong chưa?”

Giọng Khương Ngư nhẹ nhàng vang lên.

“Khương Ngư, thái độ của cô là thế nào đấy?”

Tống Phương ngạc nhiên. Bà không ngờ con dâu mình lại dám nói với bà bằng giọng điệu thản nhiên đến vậy.

“Không có gì đâu, mẹ. Chỉ là anh Hoắc sắp phải thay băng. Nếu mẹ còn chuyện gì muốn nói, con có thể nghe sau.”

Câu nói nhẹ nhàng của Khương Ngư lại khiến Tống Phương nghẹn họng. Bà ta muốn tiếp tục nói, nhưng nghĩ đến sức khỏe của con trai, bà đành hậm hực:

“Thật là ngông cuồng! Không biết lễ phép là gì!”

Tống Phương vừa định tiếp tục thì đầu dây bên kia vang lên tiếng tút tút. Khương Ngư đã cúp máy.

Cao Minh đứng cạnh nhìn thấy cảnh này, không khỏi sửng sốt. Anh không ngờ chị dâu lại mạnh mẽ như vậy. Mẹ của đoàn trưởng vốn nổi tiếng kiêu ngạo, mỗi lần Cao Minh đến nhà họ Hoắc đều thấy bầu không khí căng thẳng. Nhưng Khương Ngư lại chẳng hề để bà ta vào mắt.

Khương Ngư quay trở lại phòng bệnh, thấy y tá đang thay băng cho Hoắc Diên Xuyên. Cô ngồi xuống cạnh anh, yên lặng quan sát, không nói gì.

Gần đây, Nhạc Hồng Linh không còn xuất hiện trước mặt cô nữa, nhưng Khương Ngư biết rõ cô ta sẽ không dễ dàng từ bỏ. Tuy nhiên, cô cũng không bận tâm. Làm sao có thể suốt ngày đề phòng một người như vậy được?
 
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi
Chương 271



Thực tế, Nhạc Hồng Linh không hề nhàn rỗi. Sau hai lần bị Khương Ngư làm mất mặt, cô ta tạm thời không dám đến chỗ Hoắc Diên Xuyên, nhưng lại bắt đầu tiếp xúc với những người khác trong đại viện quân khu.

Một buổi chiều, một chị quân tẩu tò mò hỏi:

“Nhà báo Nhạc, sao trông cô tiều tụy thế?”

Nhạc Hồng Linh khẽ thở dài, giọng điệu như than thở nhưng lại đầy ẩn ý:

“Thật ra cũng không có gì đâu. Hoắc đoàn trưởng vì tôi mà bị thương, tôi muốn chăm sóc anh ấy, nhưng đồng chí Khương hình như hiểu lầm gì đó, mắng tôi một trận. Tôi sợ lại làm phiền nên không dám đi nữa.”

Những lời này, người nghe đều hiểu rõ ẩn ý phía sau. Nhạc Hồng Linh giả bộ không để ý, tiếp tục nói:

“Thật ra, xưởng sản xuất của các chị rất tốt, đồng chí Khương đúng là giỏi giang. Hoắc đoàn trưởng có một người vợ như vậy thì công việc chắc chắn sẽ thuận lợi.”

Cô ta chậm rãi nhấp một ngụm trà, ánh mắt dường như suy tư điều gì đó rồi cười nhẹ:

“Tôi còn nghe nói lãnh đạo cấp trên muốn tiến cử đồng chí Khương đi bồi dưỡng. Biết đâu sau này cô ấy sẽ trở thành chủ nhiệm hay gì đó. Đúng là giỏi thật!”

Cô ta cố ý thở dài, giọng như đùa cợt:

“Nhưng mà tôi nghĩ, thật đáng tiếc vì những người vất vả nhất trong xưởng lại là các chị. Đồng chí Khương bày mưu nghĩ kế, nhưng người làm việc nặng nhọc chính là các chị, phải không? Nếu có ai được nhận vinh dự hay phần thưởng gì, đáng ra phải là các chị chứ.”

Những lời nói bâng quơ của Nhạc Hồng Linh lập tức khiến mọi người bắt đầu suy nghĩ. Ban đầu, họ chỉ cảm thấy có công việc để kiếm tiền là tốt rồi. Nhưng sau khi nghe cô ta nói, không ít người bắt đầu ghen tị. Tại sao tất cả danh tiếng và vinh dự đều rơi vào tay Khương Ngư?

Lòng người là thế, vốn dĩ khó mà thỏa mãn. Khương Ngư lập nên xưởng này để giúp các quân tẩu có công việc ổn định, nhưng không ngờ điều đó lại trở thành cái cớ để người khác soi mói, so đo.

Nhạc Hồng Linh lặng lẽ quan sát vẻ mặt của các quân tẩu và khẽ mỉm cười. Cô ta biết rất rõ, để đánh bại một người không cần phải trực tiếp ra tay. Chỉ cần gieo vào lòng người khác những hạt giống nghi ngờ, phần còn lại cứ để thời gian làm việc.

Cô ta thầm nghĩ: Không sợ thiếu, chỉ sợ không công bằng. Đợi đến lúc đó, Khương Ngư chắc chắn sẽ trở thành cái đích để mọi người chỉ trích.

Trong lòng Nhạc Hồng Linh, mục tiêu của cô ta không chỉ là nhiệm vụ mà cấp trên giao phó, mà còn là Hoắc Diên Xuyên. Anh không chỉ là người cô ta ngưỡng mộ mà còn là người cô ta nhất định phải chiếm được.

Khương Ngư, cô lấy gì để đấu với tôi?

Quả nhiên, đúng như dự đoán của Nhạc Hồng Linh, tuy các quân tẩu trong xưởng không thể hiện thái độ quá rõ ràng, nhưng ánh mắt họ nhìn Khương Ngư đã không còn thân thiện như trước.
 
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi
Chương 272



Khương Ngư không phải không nhận ra sự thay đổi này, nhưng lúc này cô đang bận tâm chăm sóc vết thương của Hoắc Diên Xuyên nên tạm thời không muốn suy nghĩ nhiều. Dù vậy, trong lòng cô đã lờ mờ đoán được, chắc hẳn Nhạc Hồng Linh đã nói gì đó với các quân tẩu.

Trong phòng bệnh, Hoắc Diên Xuyên khẽ nhíu mày, giọng nói có phần nũng nịu:
“Muốn tắm.”

Khương Ngư suýt bật cười, ánh mắt nhìn anh đầy bất lực:
“Hoắc Diên Xuyên, anh bao nhiêu tuổi rồi hả? Sao lại thành trẻ con thế này?”

Hoắc Diên Xuyên không bỏ qua cơ hội trêu chọc, đôi môi cong lên đầy ý tứ:
“Anh không phải trẻ con. Chẳng lẽ điều đó em còn không rõ sao?”

Câu nói đầy ẩn ý khiến Khương Ngư lập tức hiểu ra, cô đỏ mặt, vừa tức vừa buồn cười. “Anh càng ngày càng vô sỉ!”

Dù vậy, cô vẫn đi rót nước nóng vào chậu, mang khăn lại gần giường bệnh. “Vết thương của anh không được để dính nước. Tự lau người thôi, đừng làm gì quá sức.”

Thế nhưng Hoắc Diên Xuyên chỉ ngồi yên, ánh mắt chăm chú nhìn cô:
“Anh không thể với tới phía sau.”

Kể từ lần Khương Ngư đỡ lấy anh khi bị ngã, Hoắc Diên Xuyên đã dần buông bỏ vẻ ngoài nghiêm nghị thường ngày. Anh chẳng ngại ngần bày ra bộ dạng “chỉ cần em giúp anh là được.”

Khương Ngư không nhịn được véo nhẹ má anh.
“Hoắc Diên Xuyên, anh lại giở trò hả? Cái mặt này của anh càng ngày càng dày rồi!”

“Anh thấy thế nào thì em kiểm tra xem đi.”

Cô thở dài bất lực. Làm thì làm, nhưng trong lòng không khỏi lẩm bẩm: “Cái tên này, thật không biết xấu hổ mà!”

Khương Ngư giúp anh cởi áo bệnh nhân, để lộ phần thân trên rắn chắc với làn da màu đồng khỏe khoắn. Nhưng ánh mắt cô nhanh chóng bị thu hút bởi những vết sẹo chi chít trên lưng anh.

Ngoài vết thương do tấm thép lần này gây ra, còn có hai vết sẹo dài, trong đó một vết nằm ngay gần trái tim. Cô biết, đây là kết quả của những nhiệm vụ nguy hiểm mà anh từng trải qua.

Cô trầm mặc một lúc, tay cầm chiếc khăn nhúng nước nóng, cẩn thận lau từng chút một trên cơ thể anh. Đầu ngón tay vô tình lướt qua những vết sẹo, khiến cô không khỏi nhíu mày. “Đau không?”

Hoắc Diên Xuyên khẽ ngừng lại, rồi cười nhẹ:
“Nói không đau là nói dối. Có những lúc, anh còn tưởng mình không thể sống nổi.”

Giọng anh tuy nhẹ nhàng, nhưng từng chữ đều nặng trĩu. Khương Ngư biết, những lần đối diện với lằn ranh sinh tử ấy nhất định không hề dễ dàng.

Trong lòng cô chợt dâng lên cảm giác xót xa, động tác lau người càng nhẹ nhàng hơn. Hoắc Diên Xuyên nhận ra tâm trạng của cô không tốt, bèn nắm lấy tay cô, giọng nói dịu dàng nhưng đầy kiên định:
 
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi
Chương 273



“Mọi chuyện qua rồi. Trước đây, anh từng nghĩ mình chẳng có gì để mất, không sợ đau cũng chẳng sợ chết. Nhà anh không chỉ có mình anh là con, ông nội cũng không chỉ có mỗi anh là cháu trai. Nếu sự hy sinh của anh có thể đổi lấy hòa bình, anh chẳng ngại gì cả.”

Anh dừng lại, ánh mắt nhìn sâu vào cô:
“Nhưng giờ khác rồi. Từ khi có em, anh trở nên ích kỷ. Anh không muốn xa em, chỉ muốn ở bên em mãi mãi.”

Đôi mắt đen của anh sáng lên, giống như một bầu trời đầy sao.

“Trước đây khi bị thương, anh luôn tự gánh chịu một mình, tưởng rằng mình không sợ bất cứ điều gì. Nhưng lần này, có em ở bên, anh vừa lo em buồn, lại vừa hạnh phúc, bởi vì em quan tâm đến anh.”

Khương Ngư lặng đi, cảm thấy tim mình như thắt lại. Cô nhẹ nhàng nói, giọng nghèn nghẹn:
“Đồ ngốc.”

Hoắc Diên Xuyên không hề tức giận trước lời trách móc của Khương Ngư, chỉ cười khẽ, đôi mắt đầy vẻ nghịch ngợm:
“Nhóc, tranh thủ bóng đêm, anh có thể hôn em được không?”

Chuyện diễn ra thế nào, Khương Ngư cũng chẳng rõ nữa. Chỉ biết rằng, chẳng mấy chốc cô đã bị Hoắc Diên Xuyên kéo vào lòng, cả hai quấn quýt không rời.

“Không được đâu, bây giờ anh không thể làm vậy…”

Sáng hôm sau, Khương Ngư nhìn chiếc ga giường nhàu nhĩ, bất giác thở dài, mặt lộ vẻ bực bội:
“Tất cả là tại anh đấy.”

Hoắc Diên Xuyên nhìn cô, ánh mắt tràn đầy thích thú. Anh đặc biệt yêu bộ dạng nửa muốn giận mà không thể giận của cô lúc này.
“Không sao cả, cứ bảo y tá đổi một cái mới là được. Có gì đâu mà lo.”

“Anh giỏi thì tự mình nói đi.”

“Được, anh nói.”

Sau khi giúp cô dọn dẹp, Hoắc Diên Xuyên không bỏ lỡ cơ hội kéo cô ngồi lên chiếc giường đơn trong phòng bệnh. Anh siết chặt vòng tay, ôm lấy cô đầy trân trọng.

“Anh làm gì thế? Nhỡ ngã thì sao? Với lại, nằm thế này chắc chắn anh không ngủ ngon đâu.”

Hoắc Diên Xuyên vẫn cười, tay càng ôm cô chặt hơn:
“Yên tâm, anh sẽ không để em ngã. Để anh ôm em một lát thôi, được không, Khương Ngư?”

Cằm anh tựa nhẹ l*n đ*nh đầu cô. Ban đầu, Khương Ngư còn do dự, nhưng rồi cô cũng xuôi theo. Dù sao, hai người nằm ôm nhau cũng ấm áp hơn rất nhiều.

“Chậm thôi.”

Hai tuần sau, cuối cùng Hoắc Diên Xuyên cũng được xuất viện.

Khương Ngư nhẹ nhàng đỡ lấy anh. Dù vết thương đã hồi phục khá tốt, anh vẫn cần tĩnh dưỡng thêm ở nhà.
“Cuối cùng cũng được về nhà rồi. Nằm viện lâu thế này, anh cảm giác mình sắp mốc lên rồi.”

Hiếm khi thấy Hoắc Diên Xuyên đùa, Khương Ngư mỉm cười, lắc đầu bất lực.

Chu Thiệu lái xe đến đón hai người. Nhìn sắc mặt Hoắc Diên Xuyên khá ổn nhưng thấy Khương Ngư gầy đi rõ rệt, anh không khỏi cảm kích.
 
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi
Chương 274



Từ đầu đến cuối, sự chăm sóc và quan tâm của Khương Ngư dành cho Hoắc Diên Xuyên, Chu Thiệu đều nhìn thấy. Anh biết rõ tính cách của Hoắc Diên Xuyên – bên ngoài thì lịch thiệp nhưng thực chất lại lạnh lùng, khó gần. Nếu không phải vì quen biết từ nhỏ, Chu Thiệu cũng không chắc mình có thể làm bạn thân với anh trong môi trường quân đội nghiêm khắc như thế này.

Nhìn thấy tâm trạng Hoắc Diên Xuyên hôm nay rất tốt, Chu Thiệu đùa:
“Này, lão Hoắc, đột nhiên tôi thấy kết hôn cũng không tệ. Hay là bảo gia đình sắp xếp cho tôi một cô vợ nhỉ?”

Hoắc Diên Xuyên cười nhẹ, liếc anh:
“Khương Ngư của tôi đương nhiên là tuyệt nhất. Nhưng chuyện này cũng phải tùy duyên, không phải cứ muốn là được. Nhà anh có sắp xếp nổi một người hợp ý anh không? Mà này, cô bé Bảo Châu nhà họ Lâm hình như rất thích anh đấy.”

Nghe vậy, mặt Chu Thiệu lập tức biến sắc, trong đầu hiện lên hình ảnh một cô gái vừa mập vừa đen, lại có sức mạnh phi thường. Anh lắc đầu liên tục, vẻ mặt đầy hoảng hốt:
“Không không không! Con bé đó đen như than, người thì thô, sức thì khỏe như trâu. Tôi mà lấy cô ấy, sợ thân thể nhỏ bé của tôi không chịu nổi mất!”

“Lâm Bảo Châu là ai thế?” Khương Ngư tò mò hỏi.

Hoắc Diên Xuyên mỉm cười, chậm rãi giải thích:
“Cô ấy là người sống trong đại viện quân khu, tính cách cũng ổn, chỉ hơi ngây ngô. Da thì hơi ngăm, dáng người lại cường tráng, sức mạnh lớn đến mức mọi người đặt biệt danh cho cô ấy là Thiết Ngưu. Có điều, cô ấy hình như rất thích Chu Thiệu.”

Khương Ngư gật gù, nhưng trong lòng nghĩ thầm, hình như kiếp trước người mà Chu Thiệu cưới không phải là Lâm Bảo Châu.

Xe vừa về đến quân khu, Phùng Xuân Ny và Hạ Tình đã vội vàng đến thăm.

“Hoắc đoàn trưởng, sức khỏe anh ổn cả chứ?” Phùng Xuân Ny lo lắng hỏi.

“Không sao đâu.” Khương Ngư nhanh nhẹn trả lời thay.

Ngay sau đó, Phùng Xuân Ny liền ghé sát lại, hỏi nhỏ đầy vẻ bí hiểm:
“Thế… chỗ đó của Hoắc đoàn trưởng không sao chứ?”

“Chỗ nào?” Hạ Tình vẫn chưa hiểu.

Khương Ngư lập tức đỏ mặt, vội vàng xua tay:
“Chị Xuân Ny, không có gì đâu!”

Phùng Xuân Ny cười lớn, ánh mắt lấp lánh đầy ý trêu chọc:
“Em gái ơi, chuyện này có gì phải xấu hổ? Cái đó của đàn ông rất quan trọng với phụ nữ, đặc biệt là khi hai người còn chưa có con. Cũng may, vận may của em tốt đấy!”

Hạ Tình cuối cùng cũng hiểu ra, nhưng đã quen với sự bạo dạn của Phùng Xuân Ny nên chỉ mỉm cười, không nói gì. Trong lòng cô, ý nghĩ nhanh chóng tìm bạn trai lại càng thêm mãnh liệt.
 
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi
Chương 275



Khương Ngư làm việc trong xưởng, bận rộn đến mức không có thời gian rảnh rỗi, nhưng tâm trạng lại vô cùng tốt. Hoắc Diên Xuyên gần như đã bình phục hoàn toàn, điều này khiến cô càng yên tâm tập trung vào công việc. Gần đây, xưởng mới nhận được một đơn hàng lớn, nên công việc càng thêm bận rộn.

Trong khi đó, Nhạc Hồng Linh cũng không hề nhàn rỗi. Là một nhà báo, cô ta luôn tìm cách dựa vào cái cớ "viết bài đưa tin" để tiếp cận Hoắc Diên Xuyên. Dù trong lòng không mấy ưa Nhạc Hồng Linh, Hoắc Diên Xuyên vẫn phải thừa nhận rằng năng lực làm việc của cô ta rất tốt, không thể tìm ra lỗi sai nào.

Điều quan trọng hơn cả là chú của Nhạc Hồng Linh, một nhà khoa học nổi tiếng, đang nắm giữ những kỹ thuật quan trọng mà quốc gia cần. Nhưng hiện tại, ông ấy đang ở nước ngoài. Nhiệm vụ cấp trên giao cho Hoắc Diên Xuyên là tạo dựng mối quan hệ tốt với Nhạc Hồng Linh để thuyết phục chú cô ta trở về nước. Vì thế, dù không thích, anh vẫn phải cố gắng giữ thái độ hòa nhã với cô ta.

Nhạc Hồng Linh trước mặt người khác luôn tỏ vẻ nghiêm túc, chỉ nói những chuyện liên quan đến công việc. Nhưng khi chỉ có hai người, cô ta lại nói rất nhiều, chủ yếu là những câu chuyện cá nhân. Không chỉ vậy, cô ta còn lợi dụng vài tình huống để tiếp cận thân mật với Hoắc Diên Xuyên, như giả vờ trẹo chân và ngã vào người anh. Dù có người chứng kiến, Hoắc Diên Xuyên vẫn phải đỡ cô ta, tránh để tình hình trở nên khó xử.

Khi được anh giúp đỡ, Nhạc Hồng Linh cười ngượng ngùng:
“Cảm ơn anh, Hoắc đoàn trưởng. Nếu không có anh, chắc tôi ngã sấp mất rồi.”

Nói rồi, cô ta liếc nhìn những người xung quanh, cố tình thêm một câu:
“À, mọi người đừng hiểu lầm nhé. Đồng chí Khương chắc sẽ không nghĩ ngợi gì đâu. Hoắc đoàn trưởng chỉ là tốt bụng giúp tôi thôi. Chuyện này, mọi người đừng kể lại kẻo gây hiểu lầm.”

Nghe qua thì có vẻ như cô ta đang bảo vệ danh tiếng cho Khương Ngư, nhưng thực chất lại khiến những người xung quanh càng nghi ngờ. Trước đó, Nhạc Hồng Linh từng nói bóng gió rằng Khương Ngư là người hẹp hòi, hay ghen tuông. Những lời này khiến một số người trong quân khu bắt đầu bàn tán, cho rằng giữa Hoắc Diên Xuyên và Nhạc Hồng Linh mới thật sự xứng đôi.

Họ đồn rằng, nếu không vì mối quan hệ từ nhỏ, có lẽ người Hoắc Diên Xuyên kết hôn sẽ không phải là Khương Ngư. Họ còn nói Khương Ngư độc đoán, không phù hợp làm xưởng trưởng, và vị trí này nên được bầu chọn dân chủ hơn.

Hạ Tình, người bạn thân thiết của Khương Ngư, lo lắng an ủi cô:
“Khương Ngư, đừng bận tâm những lời đồn vô nghĩa đó. Họ chỉ ghen tị với cô thôi. Ghen tị tình cảm của cô và Hoắc đoàn trưởng quá tốt, ghen tị cô làm xưởng trưởng. Chứ cô nàng Nhạc Hồng Linh kia, làm sao so được với cô? Hoắc đoàn trưởng đâu phải người không biết nhìn người.”
 
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi
Chương 276



Khương Ngư bật cười trước lời an ủi của Hạ Tình, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên định:
“Tôi không tức giận, cũng không suy nghĩ nhiều. Chỉ thấy buồn cười và hơi bất ngờ. Tôi tin tưởng Hoắc Diên Xuyên. Còn những chuyện trong xưởng, thật ra tôi không ngờ mọi người lại có nhiều ý kiến với mình như vậy. Nhưng cũng đúng thôi, xưởng được thành lập vội vàng, lại đạt được một số thành tựu nhanh chóng, chắc chắn sẽ khiến nhiều người không vui.”

Cô dừng lại một chút, ánh mắt sắc lạnh nhưng giọng nói vẫn ôn hòa:
“Điều đáng tiếc là họ không nói thẳng với tôi, mà lại chọn cách bàn tán sau lưng. Lòng người thật sự không biết thỏa mãn. Nếu đã vậy, có lẽ tôi nên làm đúng như những gì họ mong muốn.”

Hạ Tình nghe Khương Ngư nói mà đầy vẻ nghi ngờ.

“Ý cô là gì vậy, Khương Ngư?”

Khương Ngư thở dài, giọng điềm tĩnh:
“Chỉ là... sau khi hoàn thành đơn hàng lần này, tôi sẽ từ chức. Khi đó, mọi người đều có cơ hội cạnh tranh công bằng vào vị trí này.”

Lời nói của Khương Ngư khiến Hạ Tình sốc nặng, cô lập tức cuống lên:
“Sao có thể như thế được? Khương Ngư, xưởng này là do cô tự tay gây dựng, những người kia căn bản không đóng góp gì cả. Cô đã trả lương cho họ, cho họ việc làm. Họ không biết ơn thì thôi, còn muốn thay thế cô nữa? Đó chẳng phải là không có lương tâm sao?! Cô không thể từ chức! Thay vào đó, cô nên sa thải hết những kẻ nói xấu sau lưng cô đi!”

Hạ Tình nói đến mức mặt đỏ bừng vì phẫn nộ, nhưng Khương Ngư chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt thoáng chút mệt mỏi:
“Thật ra, nếu không có chuyện này, tôi cũng đã có ý định rời đi rồi. Khi thành lập công xưởng, mục đích của tôi chỉ là tạo ra những sản phẩm thiết yếu, rẻ tiền cho các nữ đồng chí. Tiện thể giải quyết vấn đề việc làm cho các quân tẩu thì càng tốt. Hiện giờ, xưởng hoạt động tốt, có nhiều đơn đặt hàng lớn. Nhưng nếu xét cho cùng, những lời họ nói không phải không có lý. Tôi không được đào tạo bài bản, không biết cách quản lý chuyên nghiệp. Vị trí xưởng trưởng này... có lẽ nên để người khác phù hợp hơn đảm nhận.”

Hạ Tình nhìn thấy vẻ kiên quyết trong mắt Khương Ngư, cảm giác bất lực dâng lên. Nhưng đồng thời, cô cũng nghĩ đến tình hình hiện tại của xưởng. Nếu không có Khương Ngư, liệu những người kia có đủ khả năng vận hành nó? Cô thở dài, cố trấn tĩnh:
“Được rồi, nếu cô đã nghĩ kỹ thì tôi sẽ không can ngăn nữa. Nhưng cô yên tâm, dù thế nào tôi cũng luôn đứng về phía cô.”

Khương Ngư mỉm cười chân thành:
“Cảm ơn cô, Hạ Tình. Tôi thực sự trân trọng điều đó.”
 
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi
Chương 277



Trong khi đó, ở văn phòng, Hoắc Diên Xuyên cũng đang phải đối mặt với cơn đau đầu mang tên Nhạc Hồng Linh. Những lời đồn đại trong quân khu không lọt đến tai anh, nhưng thái độ “dính như keo” của Nhạc Hồng Linh khiến anh không khỏi khó chịu.

Tuy vậy, cô ta không làm gì quá đáng để anh có cớ phê bình, và nhiệm vụ được giao từ cấp trên càng khiến anh phải giữ thái độ nhẫn nại. Hôm nay, Hoắc Diên Xuyên quyết định đi thẳng vào vấn đề. Anh nhìn Nhạc Hồng Linh, giọng nói trầm ổn nhưng lạnh nhạt:
“Nhà báo Nhạc, không biết chú của cô có ý định trở về nước phát triển không?”

Nhạc Hồng Linh thoáng nhếch môi, vẻ mặt như vô tội:
“Chuyện này à? Thật ra tôi chưa từng nghe chú tôi nói gì về việc này cả. Nhưng sao thế, Hoắc đoàn trưởng lại quan tâm đến chú tôi sao?”

Ánh mắt Hoắc Diên Xuyên vẫn bình tĩnh, anh nói thẳng:
“Đồng chí Nhạc Thắng Thiên là một nhà khoa học nổi danh. Nếu ông ấy về nước, chắc chắn sẽ giúp ích rất nhiều cho sự phát triển của quốc gia.”

Nhạc Hồng Linh thoáng nghiêng đầu, cười như có như không:
“Vậy Hoắc đoàn trưởng nói với tôi điều này là có ý gì?”

Hoắc Diên Xuyên giữ nguyên thái độ nghiêm túc:
“Nhà báo Nhạc là người thông minh. Chúng tôi hy vọng cô có thể thuyết phục chú mình trở về nước phục vụ.”

Đôi môi đỏ mọng của Nhạc Hồng Linh khẽ mấp máy. Cô cười nhạt, giọng nói mang theo chút trêu chọc:
“Điều này không khó. Dù sao chú tôi thương tôi nhất. Nhưng, Hoắc đoàn trưởng, tại sao tôi phải làm điều đó?”

Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng vẫn thẳng thắn:
“Là công dân nước Hoa, tôi nghĩ đây là trách nhiệm của mỗi người.”

Nhạc Hồng Linh bật cười khúc khích, ánh mắt lấp lánh:
“Hoắc đoàn trưởng, ở đây không có người ngoài, anh không cần nói những lời to tát như thế. Tôi hiểu anh là người có giác ngộ cao, nhưng thực tế là trong nước, điều kiện còn kém xa nước ngoài. Chú tôi làm nghiên cứu ở đó, lương tháng lên đến mười nghìn Mỹ kim. Anh nghĩ về nước, ông ấy sẽ được trả bao nhiêu?”

Hoắc Diên Xuyên mím môi, ánh mắt trầm xuống. Sau vài giây im lặng, anh nói chậm rãi:
“Những điều cô nói không sai, khoảng cách giữa ta và họ vẫn còn lớn. Nhưng chính vì thế, chúng ta càng cần những người như chú của cô trở về để xây dựng đất nước.”

Nhạc Hồng Linh bước đến gần anh hơn, nụ cười trên môi càng rõ rệt.
“Hoắc đoàn trưởng, anh yên tâm. Thật ra cũng không phải là không thể. Nhưng vấn đề là... tôi cần biết quốc gia có bao nhiêu thành ý đây?”

Thấy vẻ mặt dịu đi của Hoắc Diên Xuyên, cô ta tiếp tục, giọng nhẹ nhàng:
“Đưa ra yêu cầu đi, miễn là không trái pháp luật hay lương tâm, tôi sẽ cân nhắc. Còn về đãi ngộ cho chú tôi, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”
 
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi
Chương 278



Nhạc Hồng Linh lắc đầu, chậm rãi giơ tay đặt lên ngực anh.

Sắc mặt Hoắc Diên Xuyên lập tức thay đổi. Anh lùi lại một bước, giọng lạnh lùng:
“Nhà báo Nhạc, xin hãy tự trọng.”

Cô ta cười nhạt, lấy từ trong ví ra một bức ảnh và giơ lên. Ánh mắt Hoắc Diên Xuyên lập tức dán chặt vào bức ảnh, sắc mặt anh thay đổi rõ rệt.

“Cô lấy bức ảnh này ở đâu? Người trong ảnh... giờ đang ở đâu?”

Nhạc Hồng Linh mỉm cười đầy ẩn ý:
“Hoắc đoàn trưởng, bây giờ anh có thể xem xét yêu cầu của tôi. Khi anh đồng ý, tôi sẽ nói những gì anh muốn biết.”

Thông tin Khương Ngư sẽ từ chức sau khi hoàn thành đơn hàng lớn nhanh chóng lan truyền trong xưởng, gây ra một trận náo động không nhỏ.

Khương Ngư đứng trước mọi người, giọng nói bình tĩnh, ánh mắt không chút dao động:
“Gần đây tôi nghe có người bàn tán không ít, thực ra tôi đã suy nghĩ đến chuyện này từ lâu. Như mọi người đã nói, tôi không có trình độ học vấn cao, chỉ là gặp may mà thôi. Nếu muốn xưởng phát triển tốt hơn, cần có người thực sự có năng lực dẫn dắt. Vì vậy, tôi quyết định sau khi hoàn thành đơn hàng này, sẽ tổ chức bầu cử công khai để chọn người xứng đáng ngồi vào vị trí này.”

Giọng nói điềm tĩnh của Khương Ngư khiến không khí trong phòng họp trở nên nặng nề. Những quân tẩu trước đó chỉ bàn tán cho vui giờ đột nhiên cảm thấy áy náy. Nhưng sự áy náy ấy không kéo dài lâu; không ít người bắt đầu rục rịch suy nghĩ đến cơ hội thăng tiến. Đúng vậy, nếu có thể trở thành xưởng trưởng hoặc giữ chức quản lý, thì lợi ích sẽ lớn hơn rất nhiều.

Khương Ngư thấy mọi người đã tản ra, không nói gì thêm mà trở về nhà. Cô để Phùng Xuân Ny ở lại xưởng giám sát tiến độ và chờ thông báo kết quả bầu cử.

Về phần Phùng Xuân Ny, khi đến gặp Khương Ngư, chị ta hậm hực kể:
“Cô không biết đâu, cái Vương Xuân Hoa đó chẳng biết gì mà cũng lên được chức xưởng trưởng. Cô ta chỉ giỏi cái miệng thôi! Nhà mẹ đẻ của cô ta cũng chẳng ra gì, toàn là một lũ ăn bám. Xưởng này sớm muộn gì cũng bị phá hủy trong tay cô ta.”

Khương Ngư nghe thế chỉ cười nhẹ, giọng nói ôn hòa:
“Chị Xuân Ny, chị đừng bực làm gì. Biết đâu người ta lại kiếm được nhiều tiền hơn thì sao.”

Phùng Xuân Ny thở dài, vẻ mặt bất mãn:
“Cô đừng đùa. Mà thôi, dù sao chị cũng không bỏ việc đâu. Bây giờ còn nhận được lương tháng mấy chục đồng, đủ để mua giày dép và quần áo tử tế cho lũ trẻ nhà chị.”

“Đúng vậy, kiếm tiền chính là để cho bọn nhỏ được sống tốt hơn mà.”

Phùng Xuân Ny khẽ gật đầu, cảm thấy lời Khương Ngư nói thật có lý.
 
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi
Chương 279



Trong khi đó, chuyện Hoắc Diên Xuyên và Nhạc Hồng Linh thường xuyên xuất hiện cùng nhau cũng trở thành đề tài bàn tán. Ban đầu, mọi người nghĩ rằng họ chỉ làm việc theo sự sắp xếp của cấp trên. Nhưng khi hai người ngày nào cũng đi cùng nhau, thì khó tránh khỏi những ánh mắt nghi ngờ.

Nhạc Hồng Linh, người luôn có dáng vẻ kiêu ngạo, nay lại hành xử như một cô gái dịu dàng, vẻ ngoài thân thiết nhưng kín tiếng. Điều này càng khiến những lời đồn thổi trở nên rôm rả hơn.

Khương Ngư biết rõ những gì đang diễn ra, nhưng cô không hỏi Hoắc Diên Xuyên, cũng không bận tâm giải thích với bất kỳ ai. Cô tin tưởng chồng mình. Ngược lại, Nhạc Hồng Linh lại chủ động tìm đến nhà cô hai lần để "giải thích":
“Tôi và Hoắc đoàn trưởng không có gì cả, chị đừng hiểu lầm.”

Khương Ngư nhìn cô ta lạnh lùng, không muốn đôi co:
“Cô đi đi. Tôi không cần nghe những lời vô nghĩa này.”

Nhạc Hồng Linh rời đi, nhưng khi ra khỏi nhà, cô ta bất ngờ tự tát hai cái thật mạnh vào mặt, nước mắt chảy dài.

Vừa lúc đó, Vương Xuân Hoa – người mới lên làm xưởng trưởng – cũng vừa đi ngang qua. Nhìn thấy Nhạc Hồng Linh ôm mặt khóc, Vương Xuân Hoa không kìm được tò mò, tiến lại gần hỏi:
“Nhà báo Nhạc, cô bị làm sao thế? Ai đánh cô à?”

Nhạc Hồng Linh vội che mặt, lắc đầu:
“Không, không có ai đánh tôi cả. Chỉ là tôi bất cẩn ngã thôi. Đồng chí Khương không liên quan gì cả.”

Nói xong, cô ta vội vàng rời đi, để lại Vương Xuân Hoa đứng đó suy nghĩ.

Vương Xuân Hoa nhìn theo bóng lưng Nhạc Hồng Linh, khóe miệng khẽ nhếch lên. Trong lòng cô ta chợt lóe lên một ý nghĩ. Nếu có thể khiến Hoắc Diên Xuyên dính vào vụ bê bối "tác phong không đúng đắn", thì chắc chắn cấp trên sẽ không còn coi trọng anh nữa. Và khi đó, người đàn ông của cô ta – vốn cùng cấp với Hoắc Diên Xuyên – sẽ có cơ hội vươn lên.

Tin đồn Nhạc Hồng Linh bị Khương Ngư đánh lan rộng khắp xưởng nhờ cái miệng nhanh nhảu của Vương Xuân Hoa. Trên đường về, cô ta không quên thêm thắt vài chi tiết để câu chuyện trở nên ly kỳ hơn.

“Cô biết không? Tôi nghe nói Khương Ngư đã thẳng tay tát Nhạc Hồng Linh hai cái. Cô ta đúng là không kiềm chế nổi, thật khiến người khác sợ hãi!” Vương Xuân Hoa thuật lại với vẻ mặt đầy đắc ý, không ngại khuấy động thêm những lời bàn tán xôn xao.

Cùng lúc đó, trong phòng làm việc của Hoắc Diên Xuyên, Nhạc Hồng Linh với gương mặt đầy vẻ đáng thương đang kể lể.

“Diên Xuyên, hôm nay em đến xin lỗi Khương Ngư, nhưng cô ấy không những không nghe mà còn tát em hai cái.”

Nhạc Hồng Linh nhấn mạnh từng chữ, giọng điệu như muốn khóc. Kể từ khi đưa ảnh ra làm "bằng chứng", thái độ của Hoắc Diên Xuyên đối với cô ta không còn lạnh nhạt như trước, điều này khiến cô ta ngày càng táo bạo hơn.
 
Back
Top Bottom