Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ

Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 140: Chương 140



Chu Phú Quý nhìn cô ta, thấy những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt ấy, nhưng trong lòng lại chẳng hề mủi lòng.

"Cô xin lỗi không phải vì cô thật sự biết sai, mà chỉ vì sợ tôi đưa cô về quê. Tôi đã nói với cô rất nhiều lần, nhưng cô chưa bao giờ chịu nghe. Cô khiến tôi thất vọng về cuộc hôn nhân này."

Lý Kiều Kiều hoảng sợ, giọng nói run rẩy vì khóc:

"Em thừa nhận là em ghét Tần Chiêu Chiêu, nhưng vì anh, em đã bỏ qua lòng tự trọng mà quỳ xuống xin lỗi cô ta. Em đã cố gắng hết sức rồi. Tại sao anh không hiểu cho em? Anh có biết những lời anh nói khiến em đau lòng thế nào không? Em là vợ anh! Anh không thể đối xử với em như vậy!"

Chu Phú Quý vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, không chút dao động.

"Cô trộm đồ rồi đổ oan cho Tần Chiêu Chiêu, tôi đã tha thứ cho cô. Khi Tần Chiêu Chiêu và Trương Mỹ Phượng gặp nạn ở Thiên Đường Trại trở về, cô lại cùng thím Lưu dựng chuyện bịa đặt rằng họ bị làm nhục, may mà tôi kịp thời ngăn lại. Tôi cũng đã bỏ qua.

Vì sợ cô buồn chán, tôi nhờ chị Khánh Mai giúp cô vào làm ở xưởng đế giày. Nhưng mới đi làm hai ngày, cô đã ra tay đánh Tần Chiêu Chiêu. Bị sa thải, cô không kiểm điểm bản thân mà còn trách Khánh Mai. Chị ấy lo cho sự an toàn của cô, hộ tống cô về, vậy mà cô lại dọa chị ấy đến mức hoảng sợ.

Cô hết lần này đến lần khác gây chuyện, làm loạn doanh trại. Tôi đã cho cô cơ hội rất nhiều lần, nhưng cô chưa bao giờ biết trân trọng.

Lý Kiều Kiều, tôi thực sự thất vọng. Nếu cứ tiếp tục như thế này, tôi sợ mình không thể chịu đựng thêm được nữa. Chúng ta nên tạm xa nhau một thời gian, để cả hai tự suy nghĩ lại. Nếu cô vẫn không thay đổi, có lẽ... chúng ta nên ly hôn."

Những lời cuối cùng như một tiếng sét giáng xuống đầu Lý Kiều Kiều. Cô ta hoảng hốt đến mức không thể thở nổi.

"Phú Quý, em sai rồi! Chúng ta hãy sống hạnh phúc bên nhau, được không? Anh nói gì em cũng nghe, đừng nói đến chuyện ly hôn!"

Chu Phú Quý nhìn cô ta, giọng nói bình tĩnh nhưng cứng rắn:

"Tôi nói 'nếu'. Nếu cô vẫn không thay đổi, vẫn tiếp tục như hiện tại, chúng ta không thể tiếp tục."

Như bám lấy tia hy vọng cuối cùng, Lý Kiều Kiều nắm chặt tay hắn, cầu xin:

"Chỉ cần anh đừng nhắc đến hai chữ ly hôn, em sẽ thay đổi, thật đấy!"

Chu Phú Quý nhìn cô ta hồi lâu, rồi dứt khoát rút tay ra khỏi tay cô ta, giọng hắn vẫn trầm ổn như nước lặng:

"Đợi khi cô thay đổi rồi hãy nói."

Lý Kiều Kiều cắn chặt môi, trong lòng vô cùng hoang mang. Cô ta biết Chu Phú Quý thực sự giận, mà một khi hắn đã quyết định điều gì thì rất khó thay đổi.

Dù cô ta có quỳ xuống cầu xin, hắn cũng sẽ không ở lại.

Cô ta nhìn ra ngoài trời tối đen, cố gắng tìm một cái cớ:

"Giờ đã khuya, đường nguy hiểm. Mai hãy vào doanh trại đi!"

Chu Phú Quý chỉ đáp một câu ngắn gọn:

"Không sao."

Nói rồi, hắn mở cửa, dứt khoát rời đi, không hề ngoảnh lại.

Tại nhà Lục Trầm, Tần Chiêu Chiêu đang sắp xếp đồ đạc, vừa làm vừa dặn dò:

"Ngày mai anh nhớ mua giúp em một ít mạch nha tinh, thịt hộp và đường đỏ nhé."

Lục Trầm ngước lên nhìn vợ, tò mò hỏi:

"Em mua mấy thứ đó làm gì?"

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười, nhẹ giọng đáp:

"Mai là Chủ Nhật, em và các chị em trong xưởng đã hẹn nhau đến thăm Dương Tiểu Yến. Cô ấy vừa mới sinh con, em không thể đi tay không được."

Nghe vậy, Lục Trầm gật đầu hiểu ý, nhưng rồi lại chợt nhớ ra điều gì đó, bèn hỏi:

"Mà chồng của Dương Tiểu Yến tên gì nhỉ? Em đã hỏi chưa?"

Tần Chiêu Chiêu giật mình vỗ nhẹ lên trán, giọng đầy tự trách: "Ồ, em quên mất rồi. Thật đấy, em sẽ hỏi ngay hôm nay."

Lục Trầm bật cười, gật đầu tỏ vẻ hài lòng.

Sau bữa sáng, anh rời nhà, lúc đó vẫn chưa đến bảy giờ. Thời gian còn sớm so với giờ làm việc, nhưng Tần Chiêu Chiêu thì đã mệt lả sau một đêm bị anh "hành hạ". Toàn thân cô không còn chút sức lực nào, nếu không phải anh kéo cô dậy ăn sáng, có lẽ cô vẫn còn cuộn mình trong chăn.

Lúc vừa thức dậy, cô đã giận dỗi, mắng anh một trận. Lục Trầm không những không phản bác mà còn kiên nhẫn dỗ dành, thậm chí hứa tối nay sẽ không làm phiền cô nữa. Anh còn chu đáo múc nước giúp cô rửa mặt, lúc ấy cô mới chịu nguôi giận.

Sau khi anh đi, Tần Chiêu Chiêu đặt đồng hồ báo thức lúc 7 giờ 30, rồi lại nằm xuống, định chợp mắt thêm chút nữa. Nhưng dù nhắm mắt, trong lòng cô vẫn vướng bận nhiều chuyện, giấc ngủ cũng không được sâu.

Chưa đến giờ đồng hồ reo, cô đã tỉnh. Liếc nhìn kim giờ còn chưa chỉ đến 7 giờ 30, cô lười biếng vùi mặt vào gối, định nhắm mắt thêm một chút. Đúng lúc ấy, bên ngoài vang lên tiếng gọi quen thuộc của Phương Mai.

Tần Chiêu Chiêu giật mình bật dậy, vội vàng rời giường, khoác vội áo rồi bước ra ngoài.

Phương Mai đã đứng chờ sẵn ở sân, nhìn thấy bộ dạng ngái ngủ của cô, liền bật cười: "Tiểu Tần, sắp đến giờ làm rồi, mà em giờ mới dậy à?"

Tần Chiêu Chiêu ngáp dài, lắc đầu: "Không phải đâu. Em dậy sớm lắm, chỉ là thấy còn sớm nên nằm nghỉ thêm chút thôi."

Phương Mai khoanh tay, cười khẽ: "Thời tiết này đúng là khiến ai cũng uể oải. Sáng nay chị dậy nấu ăn mà cứ như đánh trận vậy. Thôi nào, mau chuẩn bị rồi chúng ta cùng đi."

Tần Chiêu Chiêu gật đầu, nhanh chóng lấy túi vải rồi cùng Phương Mai ra khỏi nhà. Trên đường đi, họ gặp Trương Thiến và Tôn Nhi, cả nhóm cùng nhau đi đến nhà Lý Mỹ Phượng.

Khi đi ngang qua nhà Lý Kiều Kiều, cửa vẫn đóng chặt. Phương Mai liếc mắt nhìn rồi lên tiếng: "Tối qua chị ra ngoài lấy nước, thấy Chu Phú Quý dẫn Lý Kiều Kiều đến nhà em. Anh ta đến xin lỗi em đúng không?"
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 141: Chương 141



Trương Thiến và Tôn Nhi nghe vậy thì lập tức quay sang nhìn Tần Chiêu Chiêu, ánh mắt đầy tò mò.

Tần Chiêu Chiêu khẽ gật đầu, giọng bình thản: "Ừ, đúng vậy."

Trương Thiến chậc lưỡi: "Phó doanh trưởng Chu là người có trách nhiệm, anh ta chắc chắn trị được Lý Kiều Kiều."

Tôn Nhi hiếu kỳ hỏi thêm: "Cô ta xin lỗi thế nào?"

Tần Chiêu Chiêu thật ra không muốn kể lại chuyện này. Dù gì cũng đã qua, Lý Kiều Kiều cũng đã quỳ xuống xin lỗi, nhưng cô thấy không cần phải kể lại chi tiết. Vì thế, cô chỉ nói đơn giản: "Cô ta nhận lỗi, rồi tôi tha thứ."

Tôn Nhi nhíu mày: "Chỉ nhận lỗi thôi mà cô đã bỏ qua sao? Còn chuyện cô ta vu khống và đánh cô, chẳng lẽ cứ thế cho qua à?"

Tần Chiêu Chiêu nhẹ nhàng đáp: "Chu Phú Quý có đưa tôi 10 đồng tiền thuốc men, nhưng với vết thương nhỏ thế này thì tôi thấy không cần thiết. Anh ta cũng rất chân thành, nên tôi không nhận."

Phương Mai bĩu môi: "Em ngốc quá. Lẽ ra em nên nhận lấy, để Lý Kiều Kiều biết hậu quả mà sau này không dám tái phạm."

Tần Chiêu Chiêu nhớ lại lời Chu Phú Quý nói tối qua về việc sẽ đưa Lý Kiều Kiều về quê nếu cô ta còn gây chuyện. Chính vì lời này mà Lý Kiều Kiều mới sợ hãi, phải quỳ xuống cầu xin. Đây chính là điểm yếu của cô ta, chắc chắn sau này cô ta sẽ biết kiềm chế hơn.

Cô mỉm cười nhẹ: "Em nghĩ đến Phó doanh trưởng Chu nên không lấy tiền. Làm sao em có thể nhận tiền của anh ấy chứ?"

Phương Mai nghe vậy thì gật gù: "Cũng đúng, nhận tiền của anh ấy thì cũng không hay lắm."

Đang trò chuyện, cả nhóm đã đến trước cửa nhà Lý Mỹ Phượng. Cô ấy vừa bước ra, mọi người liền cùng nhau đến xưởng làm giày.

Trên đường đi, Tần Chiêu Chiêu chợt nhớ ra chuyện quan trọng, liền quay sang hỏi: "Chị dâu, em muốn hỏi chị một chuyện."

Lý Mỹ Phượng tò mò: "Chuyện gì thế?"

"Chồng của Dương Tiểu Yến tên gì vậy? Chị có biết không?"

Lý Mỹ Phượng suy nghĩ một chút rồi đáp: "Hình như là họ Ngô... Để chị nhớ xem... À đúng rồi, là Ngô Bình."

Tần Chiêu Chiêu hỏi lại: "Chị chắc chứ?"

"Chắc chắn mà. Hôm trước khi anh ta đến phòng y tế đón Dương Tiểu Yến, chị nghe cô ấy gọi anh ta là Ngô Bình. Nhưng sao em lại hỏi vậy?"

Tần Chiêu Chiêu đáp: "Ngày mai em cùng Thu Cúc và chị Chu định đến nhà Dương Tiểu Yến thăm cô ấy, nên muốn tìm hiểu trước về gia đình cô ấy một chút."

Lý Mỹ Phượng gật gù: "Vậy à, thế thì tốt. Dương Tiểu Yến chắc cũng mong có người đến thăm lắm."

Tần Chiêu Chiêu im lặng, trong lòng có chút đăm chiêu. Cô không biết Ngô Bình là người như thế nào, nhưng hy vọng anh ta đối xử tốt với Dương Tiểu Yến, nếu không, cô nhất định sẽ không ngồi yên.

Tần Chiêu Chiêu luôn cảm thấy chuyện Dương Tiểu Yến bị sảy thai có điều gì đó bất thường. Trong lòng cô có một linh cảm chẳng lành, rằng có thể nguyên nhân không đơn giản chỉ là tai nạn mà còn liên quan đến chồng của cô ấy. Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán, cô không có bằng chứng cụ thể nên chẳng thể tùy tiện nói ra.

Lý Mỹ Phượng cũng không nghĩ nhiều, chỉ vui vẻ nói:

"Mọi người chu đáo thật đấy. Mai đi lúc nào vậy? Tôi cũng muốn đi cùng."

Nghe có thêm người muốn tham gia, Tần Chiêu Chiêu vui vẻ đáp:

"Chín giờ sáng nhé."

"Được, chín giờ tôi sẽ đi cùng."

Sau khi thống nhất kế hoạch, cả nhóm cùng đến xưởng giày. Vừa đến nơi, Tần Chiêu Chiêu lập tức đi tìm Thu Cúc để xác nhận lại một lần nữa về tên chồng của Dương Tiểu Yến.

"Thu Cúc, chồng của Dương Tiểu Yến tên gì nhỉ?"

Thu Cúc suy nghĩ một chút rồi đáp:

"Ngô Bình."

Nghe câu trả lời giống hệt lần trước, Tần Chiêu Chiêu chắc chắn rằng mình không nghe nhầm.

Hai người vừa bước vào xưởng thì bất ngờ nhìn thấy Dương Tiểu Yến đã ngồi sẵn ở chỗ làm. Cả hai không tin nổi vào mắt mình.

"Dương Tiểu Yến, cô không muốn sống nữa sao?" Thu Cúc hoảng hốt kêu lên, "Bây giờ cô vẫn đang trong thời gian ở cữ mà!"

Dương Tiểu Yến chỉ cười nhạt, giọng nói yếu ớt:

"Tôi không sao, đã nghỉ ngơi đủ rồi."

"Sao có thể chứ? Cô có biết hai ngày trước cô mất bao nhiêu máu không? Nếu không nghỉ ngơi tử tế, sau này cơ thể cô sẽ hối hận đấy, cô có hiểu không?"

Dương Tiểu Yến vội kéo tay Thu Cúc, khẽ giọng:

"Thu Cúc, nói nhỏ thôi. Mọi người đang nhìn kìa."

Thu Cúc lúc này mới nhận ra mình quá xúc động, bèn hạ giọng hỏi:

"Chúng tôi còn định ngày mai đến thăm cô. Sao cô lại đi làm sớm thế này? Chồng cô ép sao?"

Tần Chiêu Chiêu nãy giờ không lên tiếng, chỉ lặng lẽ lắng nghe. Những điều Thu Cúc hỏi cũng chính là điều cô muốn biết.

Dương Tiểu Yến khẽ lảng tránh ánh mắt của họ, nhẹ giọng đáp:

"Không phải anh ấy ép tôi. Là tôi tự muốn đi làm. Ở nhà chán lắm. Đi làm vừa có tiền lại vừa có người nói chuyện."

"Chồng cô không chăm sóc cô sao?" Thu Cúc tiếp tục hỏi thẳng vào trọng tâm.

"Không... không phải." Dương Tiểu Yến cúi đầu, giọng nói có chút do dự. "Tôi không muốn anh ấy chăm sóc. Anh ấy bận công việc, nếu cứ ở nhà lo cho tôi thì sẽ ảnh hưởng đến thu nhập. Tôi cảm thấy mình khỏe rồi nên mới đi làm."

Câu trả lời này không có chút tự tin nào. Ai cũng nhận ra cô ấy đang tìm cách bao che cho chồng mình.

Thu Cúc nhìn cô, trong lòng vừa sốt ruột vừa tức giận.

Cô quay sang nhìn Tần Chiêu Chiêu như muốn hỏi xem có nên tiếp tục truy vấn không. Nhưng Tần Chiêu Chiêu chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, ra hiệu bảo cô đừng hỏi nữa.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 142: Chương 142



Vừa rồi, khi Thu Cúc nhắc đến chồng, vẻ hoảng sợ thoáng qua trên mặt Dương Tiểu Yến đã không qua được mắt cô.

Có lẽ không phải cô ấy không muốn nói, mà là không dám nói.

Tần Chiêu Chiêu thở dài, nhẹ giọng khuyên nhủ:

"Thôi được rồi, cô không sao là tốt. Nhưng với tình trạng này, cô không nên quá lao lực. Tốt nhất là nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa. Nếu không giữ gìn sức khỏe, sau này muốn có con sẽ khó khăn đấy."

Những lời này khiến Dương Tiểu Yến xúc động, hốc mắt cô đỏ lên, nước mắt dâng tràn nhưng cô cố kiềm lại.

Cô cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Tần Chiêu Chiêu, giả vờ chăm chú vào đôi đế giày trong tay, khẽ đáp:

"Tôi hiểu rồi."

Thực ra, Tần Chiêu Chiêu không thích những người có tính cách yếu đuối, chỉ biết trốn tránh mà không tự tìm cách giải quyết vấn đề.

Lục Trầm từng nói, khi chưa hiểu rõ tình huống thì không nên tùy tiện can thiệp vào cuộc sống của người khác.

Dương Tiểu Yến không muốn chia sẻ, thì họ cũng nên giữ khoảng cách, dù sao đó cũng là chuyện riêng của cô ấy, không liên quan đến họ.

Dù trong lòng vẫn còn rất nhiều nghi vấn, nhưng Tần Chiêu Chiêu không hỏi thêm nữa mà chỉ lặng lẽ cúi đầu tiếp tục công việc.

Khoảng nửa tiếng sau, Dương Tiểu Yến đột nhiên lên tiếng:

"Tần Chiêu Chiêu, tôi quên mang giấy vệ sinh. Cô có thể cho tôi mượn hai tờ được không?"

"Được, giấy vệ sinh để trong tủ. Cô đi theo tôi lấy nhé."

Dương Tiểu Yến gật đầu, nhỏ giọng cảm ơn.

Tần Chiêu Chiêu đứng dậy, mỉm cười:

"Không có gì. Đi thôi."

Dương Tiểu Yến lặng lẽ đi theo sau Tần Chiêu Chiêu đến chỗ tủ đồ.

Phòng tủ đồ là một căn phòng riêng biệt, dành cho nhân viên cất giữ vật dụng cá nhân. Thường ngày, nơi này rất ít người lui tới, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng bước chân vang vọng.

Tần Chiêu Chiêu lấy chìa khóa, chuẩn bị mở tủ thì phía sau vang lên giọng nói nhỏ nhẹ:

"Tần Chiêu Chiêu."

Cô hơi khựng lại, quay đầu nhìn Dương Tiểu Yến: "Sao vậy?"

Dương Tiểu Yến mím môi, ánh mắt có chút ngập ngừng, rồi chậm rãi nói: "Cảm ơn cô... vì đã cứu tôi hôm trước. Nếu không nhờ cô, có lẽ tôi đã chết rồi."

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười nhẹ, giọng điềm đạm: "Không cần phải nói vậy. Tôi chỉ đưa cô đến Y Vụ Sở, chính các bác sĩ ở đó đã cứu cô."

Nhưng Dương Tiểu Yến lắc đầu, ánh mắt cô ấy tràn đầy xúc động: "Bác sĩ đã nói với tôi rằng chính cô là người kịp thời nhận ra tôi bị sảy thai, nhờ đó họ mới cứu được tôi đúng lúc. Nếu muộn thêm vài phút, có lẽ tôi đã không còn sống đến bây giờ."

Nhìn dáng vẻ yếu đuối của Dương Tiểu Yến, lòng Tần Chiêu Chiêu chợt dâng lên nỗi xót xa. Cô khẽ thở dài, dịu dàng nói: "Dương Tiểu Yến, tôi không biết cô đã trải qua những gì. Nếu cô không muốn nói, tôi cũng sẽ không ép. Nhưng tôi muốn khuyên cô một điều: là phụ nữ, cô phải biết bảo vệ và yêu thương bản thân mình. Tôi có học qua y học, tình trạng sức khỏe của cô thực sự khiến tôi lo lắng. Giờ cô nên nằm nghỉ ngơi chứ không phải đến đây làm việc. Cô đang đùa với sức khỏe của mình đấy. Nếu sau này còn muốn có con, nhất định cô phải chăm sóc cơ thể cho tốt."

Những lời chân thành ấy như một nhát dao đâm thẳng vào nỗi đau trong lòng Dương Tiểu Yến. Cô không kìm được mà bật khóc.

Tần Chiêu Chiêu sững người, không ngờ cô ấy lại có phản ứng lớn như vậy.

Cô vội bước đến gần, đặt tay lên vai Dương Tiểu Yến, nhẹ nhàng vỗ về: "Cô sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao? Nếu cô tin tôi, hãy nói ra. Biết đâu tôi có thể giúp cô."

Dương Tiểu Yến nức nở một lúc lâu, rồi dần dần bình tĩnh lại. Cô đưa tay lau nước mắt, giọng nghẹn ngào: "Tôi đã chấp nhận số phận rồi... Không ai có thể giúp tôi được."

Tần Chiêu Chiêu nhìn cô với ánh mắt kiên định: "Cô không thử sao biết tôi không giúp được? Hôm cô nhập viện, tôi đã thấy vết bầm trên cổ tay cô. Cô có thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không?"

Dương Tiểu Yến im lặng một lúc, rồi khẽ gật đầu.

Có lẽ vì từng được Tần Chiêu Chiêu cứu mạng, hoặc cũng có thể vì đã quá mệt mỏi khi giữ những nỗi đau trong lòng, cô ấy muốn một lần nói ra tất cả.

Bấy lâu nay, cô chưa từng chia sẻ với ai. Nhưng giờ đây, cô muốn trút hết nỗi uất ức đã đè nén quá lâu.

Cô run run mở miệng, giọng nói đứt quãng: "Nguyên nhân tôi sảy thai... là vì chồng tôi."

Tần Chiêu Chiêu kéo cô đến chiếc ghế dài gần đó: "Ngồi xuống rồi nói."

Dương Tiểu Yến ngồi xuống, đôi mắt đỏ hoe, giọng khàn đặc: "Tôi kết hôn ba năm nhưng vẫn chưa có con. Đã đi khám rất nhiều nơi, uống không biết bao nhiêu thuốc, nhưng vẫn không có kết quả. Gia đình chồng dần mất kiên nhẫn, họ ép chồng tôi ly hôn với tôi. Ban đầu anh ta còn miễn cưỡng, nhưng sau đó cũng dần nghe theo họ, muốn bỏ tôi.

Nhưng vì tôi chưa từng làm gì sai, anh ta sợ ly hôn sẽ khiến người ngoài bàn tán, nên muốn tôi tự đề nghị chia tay. Tôi không đồng ý, vậy là anh ta bắt đầu dùng mọi cách để ép buộc tôi, kể cả... đánh đập."

Nghe đến đây, Tần Chiêu Chiêu siết chặt tay, lòng trào lên cơn giận dữ.

Trong quân đội mà lại có kẻ bạo hành vợ đến mức này sao?

Cô nghiến răng hỏi: "Chồng cô đánh cô nên cô mới bị sảy thai?"

Dương Tiểu Yến gật đầu, nước mắt lại trào ra: "Tôi cũng không biết mình đã có thai. Chu kỳ của tôi vốn không đều, lúc sớm lúc muộn, nên tôi không nghĩ đến chuyện đó..."

Tần Chiêu Chiêu siết chặt nắm tay: "Anh ta đánh cô vì lý do gì?"

Dương Tiểu Yến bật cười cay đắng, giọng nói đứt quãng trong tiếng nức nở: "Có lẽ là do mang thai nên tôi thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, lúc nào cũng buồn ngủ. Hôm đó tôi dậy trễ, không kịp nấu bữa sáng cho chị gái anh ta. Chồng tôi rất tức giận. Tôi giải thích rằng mình sắp trễ giờ làm nên không kịp nấu, nhưng anh ta không nghe, bắt tôi phải vào bếp ngay lập tức.

Tôi không đồng ý, anh ta liền kéo tôi vào nhà, tôi hoảng sợ nên cố vùng vẫy. Nhưng anh ta quá khỏe, ép tôi vào phòng, sau đó... lấy chăn đè lên người tôi rồi đánh đập túi bụi."

Nói đến đây, cô không thể kiềm chế được nữa, bật khóc nức nở, đôi vai gầy run lên từng đợt.

Tần Chiêu Chiêu cảm thấy cơn giận trong lòng như muốn bùng nổ.

Cô từng chứng kiến nhiều chuyện bất công, nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp một kẻ nhẫn tâm đến vậy. Một người đàn ông có thể xuống tay đánh vợ mình đến mức sảy thai, lại chỉ vì một bữa sáng?
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 143: Chương 143



Cô siết chặt tay, ánh mắt tràn đầy căm phẫn.

Dương Tiểu Yến đau đớn quá rồi.

Cô ấy không chỉ mất đi đứa con trong bụng, mà còn phải chịu đựng sự hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần từ người đàn ông đáng lẽ ra phải bảo vệ mình.

Tần Chiêu Chiêu nhìn Dương Tiểu Yến, ánh mắt không giấu nổi sự kinh ngạc.

"Chị chồng cô không ngăn cản khi anh ta đánh cô sao?"

Dương Tiểu Yến lắc đầu, giọng nói đầy cay đắng:

"Chị ta đến chỉ để bắt tôi ly hôn với em trai mình. Khi tôi bị đánh, chị ta chỉ đứng ngoài cửa nhìn. Lúc biết tôi sảy thai, chị ta chẳng những không thương xót mà còn mắng tôi xui xẻo, không giữ được máu mủ nhà họ Ngô. Họ chẳng quan tâm đến sức khỏe của tôi, dù tôi yếu đến mức không đứng vững, họ vẫn bắt tôi nấu ăn, dọn dẹp cho cả nhà. Cũng vì không chịu nổi nữa, tôi mới quyết định đến xưởng làm việc."

Tần Chiêu Chiêu siết chặt tay, không thể hiểu nổi vì sao một người phụ nữ lại phải cố gắng duy trì cuộc hôn nhân như vậy.

"Cô còn yêu chồng mình sao?"

Dương Tiểu Yến im lặng một lúc lâu rồi mới đáp, giọng cô run rẩy:

"Tôi từng yêu... nhưng bây giờ, chỉ còn lại nỗi sợ hãi."

"Nếu vậy, tại sao cô không giải thoát cho chính mình? Tiếp tục như thế này, sớm muộn gì anh ta cũng đánh cô đến chết."

Dương Tiểu Yến cười nhạt, nụ cười đầy chua xót:

"Em trai tôi đã kết hôn, nhà mẹ đẻ không còn chỗ cho tôi nữa. Nếu ly hôn, tôi chẳng biết phải đi đâu, cũng chẳng biết phải sống thế nào. Tôi sợ bị người ta khinh thường, gièm pha. Chỉ là... nếu tôi có con, có lẽ mọi chuyện đã khác. Nếu có con, họ có thể đối xử tốt với tôi hơn..."

Tần Chiêu Chiêu nhìn cô ấy, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót. Một người phụ nữ đã chịu quá nhiều đau khổ mà vẫn cố nuôi hy vọng với người đàn ông đó, thật đáng thương biết bao.

Cô khẽ thở dài, nghiêm túc hỏi:

"Chẳng lẽ cô định cứ chịu đựng mãi như vậy sao?"

Dương Tiểu Yến lộ ra vẻ mặt hoang mang, như thể chính bản thân cô cũng không biết câu trả lời. Một lúc sau, cô khẽ cười, nhưng nụ cười ấy còn thê lương hơn cả nước mắt.

"Tôi cũng không biết nữa... Sống được ngày nào hay ngày đó thôi. Có lẽ đến khi nào tôi bị đánh chết, tôi mới thật sự được giải thoát."

Nghe xong, Tần Chiêu Chiêu không khỏi rùng mình. Cô không ngờ Dương Tiểu Yến đã tuyệt vọng đến mức chấp nhận số phận như vậy.

Cô nắm chặt tay Dương Tiểu Yến, nghiêm túc nói:

"Cô không thể có suy nghĩ như vậy được! Đời người chỉ có một lần, cô đến thế gian này không phải chỉ để sống vì một người đàn ông. Cô phải sống vì chính mình. Hiện tại cô đã có công việc, có thể tự kiếm tiền, hoàn toàn có khả năng tự nuôi sống bản thân, thậm chí còn có thể sống tốt hơn nữa. Khi cô trở nên mạnh mẽ và độc lập, tự nhiên sẽ có người yêu thương cô. Tại sao phải vì một cái cây mà bỏ cả khu rừng chứ?"

Dương Tiểu Yến ngẩng đầu nhìn Tần Chiêu Chiêu, đôi mắt ánh lên sự do dự.

"Thật sự... tôi có thể làm được sao?"

"Tất nhiên là được!" Tần Chiêu Chiêu khẳng định chắc nịch. "Trong xưởng có rất nhiều chị em quý mến cô, không ai sẽ cười nhạo cô đâu. Chỉ khi cô sống thật tốt, đó mới là sự trừng phạt lớn nhất đối với những kẻ đã từng coi thường và bắt nạt cô."

Dương Tiểu Yến khẽ run lên. Đây là lần đầu tiên trong đời cô nghe thấy những lời như vậy.

Từ nhỏ, mẹ cô luôn dạy rằng: "Nhịn một chút là qua." Khi bố cô tức giận đánh mẹ, mẹ chỉ im lặng chịu đựng. Khi cô bị người khác bắt nạt, mẹ cũng chỉ bảo cô nhẫn nhịn. Cô đã quen với việc nhẫn nhịn cả đời, chưa từng nghĩ rằng mình có thể sống vì chính mình, có thể tìm một con đường khác.

Hôm nay, lời của Tần Chiêu Chiêu như một tia sáng chiếu rọi vào cuộc đời u tối của cô, khiến cô lần đầu tiên nhìn thấy hy vọng.

Cô mím môi, khẽ nói:

"Tôi sẽ về và suy nghĩ thật kỹ."

Nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong mắt Dương Tiểu Yến, Tần Chiêu Chiêu cảm thấy nhẹ nhõm phần nào. Cô biết rằng trong một xã hội cổ hủ như thế này, không dễ để một người phụ nữ yếu đuối như Dương Tiểu Yến thay đổi ngay lập tức. Nhưng chỉ cần cô ấy có suy nghĩ muốn thay đổi, đó đã là một khởi đầu tốt đẹp.

Tần Chiêu Chiêu vỗ nhẹ lên tay Dương Tiểu Yến, mỉm cười:

"Chúng ta trở về làm việc thôi."

Dương Tiểu Yến khẽ gật đầu.

Nhưng khi vừa bước ra khỏi phòng chứa đồ, họ bất ngờ nhìn thấy một người phụ nữ tóc uốn, ăn mặc chỉnh tề, trang điểm nhẹ nhàng đang cùng với Lý Khánh Mai đi tới.

Tần Chiêu Chiêu khẽ cau mày. Người phụ nữ này trông rất quen. Nghĩ một lúc, cô chợt nhận ra đó chính là người mẹ mà cô từng gặp trên chuyến xe buýt đến Đông Lăng. Chính đứa con trai của cô ta suýt bị nghẹn vì quả táo, may mà Tống Tiểu Quân đã kịp thời cứu giúp.

Thế giới này thật nhỏ, không ngờ lại gặp lại cô ta ở đây.

Người phụ nữ đó cũng nhận ra Tần Chiêu Chiêu, nhưng lại vờ như không quen biết, ánh mắt lướt nhanh qua cô rồi dừng lại trên người Dương Tiểu Yến.

Cô ta mỉm cười, giọng nói đầy vẻ thân thiết:

"Tiểu Yến, em thật là cứng đầu quá. Đã bảo ở nhà nghỉ ngơi cho tốt mà lại lén lút chạy đến làm việc! Em có biết nếu không ở cữ đàng hoàng, sau này sức khỏe sẽ yếu thế nào không? Em còn muốn có con nữa không hả? Nào, về với chị đi. Chị đã nói chuyện với lãnh đạo rồi, họ đồng ý cho em nghỉ thêm một tuần nữa."
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 144: Chương 144



Dương Tiểu Yến siết chặt nắm tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt. “Tôi không về đâu. Chị đừng giả vờ tốt bụng trước mặt tôi nữa.”

Lý Khánh Mai nghiêm nghị nói: “Dương Tiểu Yến, đừng bướng bỉnh như vậy. Chị dâu em nói sáng nay em và chồng cãi nhau, rồi em bỏ nhà đi làm. Đôi vợ chồng nào mà chẳng có lúc bất hòa? Đừng lấy sức khỏe ra đùa giỡn. Chồng em bận rộn, nên chị dâu em đã đặc biệt từ thành phố về chăm sóc em ở cữ. Một người chị chồng tận tâm như vậy, em còn không biết trân trọng sao? Mau về cùng chị dâu em đi.”

Người phụ nữ kia cũng lên tiếng, giọng dịu dàng nhưng đầy ẩn ý: “Chị biết em còn giận chuyện trước đây, trách chị không khuyên ngăn kịp thời. Hôm nay, trước mặt lãnh đạo, chị xin lỗi em. Chúng ta là người một nhà, em đừng giận chị nữa, được không?”

Tần Chiêu Chiêu nghe mà lạnh cả sống lưng. Một vài câu nói đơn giản nhưng đã chặn hết đường phản bác của Dương Tiểu Yến. Dù có mười Dương Tiểu Yến đi nữa, e rằng cũng không phải đối thủ của người chị chồng khéo léo này. Nếu không biết sự thật từ trước, có lẽ cô cũng đã tin vào những lời nói đầy vẻ chân thành kia.

Dương Tiểu Yến cắn chặt môi, trong lòng ngập tràn phẫn uất nhưng không thể phản bác. Nếu cô vạch trần tất cả những chuyện xấu trong gia đình, chồng cô chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, nhưng chẳng là bao. Với quyền lực của chồng người phụ nữ này, anh ta sẽ không chịu thiệt. Còn cô, dù có ly hôn, cũng không thể có được cuộc sống yên ổn, thậm chí còn có thể mất cả công việc hiện tại. Đây không phải lúc đối đầu với họ.

Cô hít sâu một hơi, kìm nén cảm xúc rồi nói: “Được rồi, chúng ta về thôi.”

Dứt lời, cô quay người bước đi trước.

Người phụ nữ kia mỉm cười hài lòng, quay sang bắt tay Lý Khánh Mai: “Thật sự làm phiền chị quá.”

Lý Khánh Mai đáp lại với vẻ thiện cảm: “Sức khỏe quan trọng nhất, có gì mà phiền đâu. Cô cứ yên tâm chăm sóc Dương Tiểu Yến thật tốt.”

“Chị yên tâm, tôi sẽ làm vậy. Chào chị.”

“Chào cô.”

Người phụ nữ ấy không thèm liếc nhìn Tần Chiêu Chiêu lấy một lần, thong thả rời đi cùng Dương Tiểu Yến. Nhìn bóng dáng gầy gò, đơn độc của Dương Tiểu Yến khuất dần, Tần Chiêu Chiêu không khỏi lo lắng. Cô ấy sẽ phải trải qua những gì khi trở về ngôi nhà đó?

Lý Khánh Mai đứng bên cạnh, cảm thán: “Chị chồng của Dương Tiểu Yến đúng là người tốt, không những từ thành phố về chăm sóc cô ấy mà còn chủ động xin lỗi. Hiếm có chị chồng nào chu đáo như vậy.”

Tần Chiêu Chiêu nhếch môi cười nhạt: “Chị chỉ nhìn bề ngoài mà đánh giá sao? Có những người rất giỏi giả tạo, nói một đằng, làm một nẻo.”

Lý Khánh Mai ngạc nhiên nhìn cô: “Cô quen cô ta à?”

Tần Chiêu Chiêu kể lại chuyện mình cùng Trương Mỹ Phượng gặp người phụ nữ kia trên xe buýt.

Lý Khánh Mai sửng sốt: “Thật sao? Không lẽ cô nhận nhầm người?”

“Tôi chắc chắn không nhầm. Chính là cô ta.”

“Không ngờ… Nhìn cô ta có vẻ học thức, đứng đắn. Nếu không phải chính cô nói, tôi cũng khó mà tin nổi.”

Tần Chiêu Chiêu ngẫm nghĩ một lúc rồi quyết định kể cho Lý Khánh Mai nghe toàn bộ chuyện của Dương Tiểu Yến.

Nghe xong, Lý Khánh Mai giận đến mức đập mạnh tay xuống bàn: “Cô ấy sao có thể ngốc như vậy? Không biết rằng bạo lực gia đình không chỉ xảy ra một lần mà sẽ lặp đi lặp lại sao? Không được! Tôi không thể làm ngơ chuyện này. Chồng cô ấy là quân nhân, sao có thể hành xử cầm thú như thế? Ngày mai là Chủ Nhật, tôi sẽ đến nhà cô ấy.”

Tần Chiêu Chiêu gật đầu dứt khoát: “Tôi đi cùng chị.”

Cô vừa trở lại chỗ ngồi thì Thu Cúc ghé lại, tò mò hỏi: “Tần Chiêu Chiêu, sao cô về một mình? Dương Tiểu Yến đâu?”

“Chị chồng cô ấy đến tìm, cô ấy đi theo rồi.”

Thu Cúc ngạc nhiên: “Chẳng phải cô ấy sống với chồng thôi sao? Sao chị chồng cũng đến?”

“Nói là đến chăm sóc cô ấy ở cữ.”

Thu Cúc càng khó hiểu: “Chăm sóc ở cữ mà lại để cô ấy đến xưởng làm việc? Tôi nghĩ chắc cô ấy bị chị chồng bắt nạt nên mới đến đây để trốn.”

Tần Chiêu Chiêu im lặng. Xung quanh có không ít người, hiện giờ chỉ có cô và Lý Khánh Mai biết sự thật. Nếu cô nói ra ngay lúc này, e rằng sẽ gây ra nhiều lời đàm tiếu không cần thiết.

"Tôi sẽ nói rõ với chị sau. Ngày mai tôi và chị Khánh Mai sẽ đến nhà Dương Tiểu Yến, chị có muốn đi cùng không?"

Thu Cúc cau mày, cảm giác có điều gì đó không ổn:

"Đi."

Buổi tối sau khi tan làm, Lục Trầm trở về nhà với hai hộp bột mạch nha, hai cân đường đỏ và hai hộp thịt hộp.

Những thứ này đều do anh nhờ người mua giúp. Trong mắt anh, chỉ cần là việc Tần Chiêu Chiêu dặn dò, thì đó chính là việc quan trọng nhất.

Tần Chiêu Chiêu không bất ngờ trước sự nhanh nhẹn của chồng. Cô biết Lục Trầm là người đáng tin cậy, một khi đã nhận lời thì nhất định sẽ làm được.

Trong bữa ăn, Lục Trầm kể lại những thông tin anh đã tìm hiểu.

"Anh hỏi thăm mấy người trong tiểu đoàn hai. Ngô Bình ngoài việc ít nói, không thích giao tiếp, thì nhìn chung là một người khá tốt. Anh ta hòa đồng, chăm chỉ, từng đạt nhiều giải thưởng. Hiện giờ anh ta là đội trưởng đội hậu cần vận chuyển, rất được đồng đội quý mến. Em nói anh ta bạo hành gia đình, anh thấy có vẻ không hợp lý."

Tần Chiêu Chiêu nhếch môi, ánh mắt đầy khinh miệt.

"Anh bị vẻ bề ngoài của anh ta lừa rồi. Ngô Bình là kẻ giỏi đóng kịch. Càng tỏ ra hoàn hảo trước mặt người ngoài, thì khi về nhà, anh ta càng bộc lộ bộ mặt thật."

Lục Trầm cau mày, tò mò hỏi:

"Tại sao em lại khẳng định như vậy?"

Tần Chiêu Chiêu liền kể lại những gì cô biết về Ngô Bình.

Nghe xong, Lục Trầm nắm chặt đũa, vẻ mặt u ám.

"Ngô Bình này đúng là đáng sợ! Vì muốn ly hôn mà không từ thủ đoạn, thật không thể chấp nhận nổi!"

Tần Chiêu Chiêu gật đầu, giọng đầy căm phẫn.

"Không chỉ mình anh ta, cả gia đình anh ta cũng chẳng ra gì. Chị gái Ngô Bình cũng là người giỏi đóng kịch, cả nhà họ đều thâm hiểm. Dương Tiểu Yến hoàn toàn không phải là đối thủ của bọn họ."

Lục Trầm nhíu mày.

"Liên quan gì đến chị gái anh ta? Chị ta đến thăm người thân à?"
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 145: Chương 145



Tần Chiêu Chiêu lắc đầu, hừ lạnh:

"Chị gái Ngô Bình kết hôn và sống ở Đông Lăng. Chị ta đến đây không phải để thăm ai, mà là để ép Dương Tiểu Yến ly hôn. Sáng nay, Dương Tiểu Yến đi làm ở xưởng giày, chị dâu cả tìm đến xưởng, tỏ ra quan tâm bảo cô ấy về nhà nghỉ ngơi. Chị ta diễn giỏi đến mức chị Khánh Mai cũng bị lừa, còn trách Dương Tiểu Yến không biết điều. Nhưng sự thật là Dương Tiểu Yến chỉ dậy muộn, không kịp làm bữa sáng cho chị dâu, thế là chị ta không vui, liền mách với Ngô Bình. Kết quả, anh ta chẳng thèm phân biệt phải trái, về đến nhà liền đánh cô ấy một trận."

Lục Trầm nhíu chặt chân mày, trong mắt đầy phẫn nộ.

"Người đàn ông này thật sự khốn nạn!"

"Không chỉ có vậy đâu." Tần Chiêu Chiêu nghiến răng. "Anh ta còn dùng chăn che người Dương Tiểu Yến rồi đánh, để không ai phát hiện cô ấy bị bạo hành. Anh còn nhớ vết bầm tím trên cổ tay cô ấy không? Đó là do Ngô Bình túm chặt, lôi cô ấy vào phòng mà ra!"

Lục Trầm giận đến mức buông đũa xuống bàn.

Theo quan điểm của anh, đàn ông đánh phụ nữ đã là hành vi đê hèn. Nhưng Ngô Bình không chỉ đánh vợ, mà còn dùng mọi thủ đoạn bỉ ổi để ép cô ấy ly hôn. Một kẻ như vậy không thể gọi là con người!

Anh nhớ lại trước đó mình từng khuyên Tần Chiêu Chiêu đừng can thiệp vào chuyện nhà người khác. Nhưng bây giờ, nghe đến những gì Dương Tiểu Yến đã trải qua, anh không thể khoanh tay đứng nhìn.

Anh nhìn Tần Chiêu Chiêu, nghiêm túc hỏi:

"Vậy Dương Tiểu Yến định thế nào? Nếu cô ấy cần giúp, anh có thể giúp cô ấy khiến Ngô Bình phải trả giá."

Tần Chiêu Chiêu khẽ thở dài.

"Sáng nay em đã nói rất nhiều với cô ấy, cô ấy bảo sẽ về suy nghĩ. Ngày mai em và chị Khánh Mai sẽ đến nhà cô ấy xem tình hình, rồi mới quyết định."

"Được."

Lục Trầm không nói thêm gì nữa, nhưng ánh mắt anh ánh lên sự lạnh lẽo.

Tần Chiêu Chiêu biết gần đây anh đang điều tra vụ của A Khôn. Không biết mọi chuyện đã tiến triển đến đâu rồi...

"Về chuyện A Khôn, anh đã có tin tức gì chưa?"

Nghe đến cái tên này, sắc mặt Lục Trầm trầm xuống. Người chỉ điểm của anh đã bị giết, vụ án vẫn đang được Cục Công an thành phố Đông Lăng điều tra. Hôm nay anh đã gọi điện hỏi thăm, nhưng vẫn không có manh mối nào hữu ích.

Anh chắc chắn rằng A Khôn đã biến mất ở căn nhà hai tầng bỏ hoang đó. Đối thủ lần này không phải hạng tầm thường.

Tên tội phạm lẽ ra có thể bắn chết anh ngay lập tức, nhưng hắn lại chọn giết người chỉ điểm ngay trước mặt anh. Hắn không những ngạo mạn mà còn cố tình khiêu khích, hoàn toàn không coi anh ra gì.

Tất cả manh mối về A Khôn đều đứt đoạn, không biết phải bắt đầu từ đâu. Chừng nào chưa tìm ra hắn, anh vẫn không thể yên tâm.

Chuyện này tuyệt đối không thể nói với Tần Chiêu Chiêu. Anh không muốn cô lo lắng.

"Vẫn chưa có tin tức gì."

Tần Chiêu Chiêu nhíu mày, lo lắng thay anh: "Tên A Khôn này chẳng lẽ có ba đầu sáu tay hay sao mà trốn kỹ đến vậy?"

Nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô, Lục Trầm khẽ mỉm cười, cố gắng trấn an: "Dù có là chuột, cũng không thể trốn mãi dưới cống. Chỉ cần hắn ló mặt, chúng ta sẽ có cơ hội."

Anh dừng lại, ánh mắt trầm xuống: "Chiêu Chiêu, điều anh lo nhất là sự an toàn của em. Nhà của gia đình chiến sĩ ở tiểu đoàn hai cũng cách xa khu này, mai anh đưa em qua đó nhé."

Tần Chiêu Chiêu nghe vậy thì vui vẻ hẳn. Có xe đưa đón thì ai lại muốn đi bộ chứ?

"Mai anh không bận à?"

"Ngày nào anh cũng bận. Nhưng nếu không đưa em đi, anh sẽ không thể tập trung làm việc được."

Cô bật cười, gắp cho anh một miếng thức ăn: "Chồng em đối với em thật tốt."

Lục Trầm vui vẻ nhận lấy, ánh mắt tràn đầy ý cười. Anh rất thích nghe cô gọi mình là "chồng". Mỗi lần nghe từ này, trong lòng anh đều dâng lên một cảm giác ngọt ngào khó tả.

"Em là người anh yêu, không tốt với em thì tốt với ai?"

Sau khi ăn xong, cả hai cùng rửa mặt rồi lên giường đi ngủ.

Tần Chiêu Chiêu lén nhìn anh, rồi nghiêm túc nhắc nhở: "Anh đừng quên lời hứa với em sáng nay đấy."

Lục Trầm giả vờ ngơ ngác: "Anh đã hứa gì với em nhỉ?"

Cô trừng mắt: "Anh biết rõ còn cố tình giả vờ?"

Lục Trầm nhướn mày: "Thật sự anh quên rồi. Em nhắc lại đi."

Tần Chiêu Chiêu nghiến răng: "Anh đã hứa là tối nay ngủ riêng, không được làm phiền em!"

Lục Trầm bật cười, nhẹ gõ lên trán cô, ánh mắt tràn đầy yêu thương: "Được rồi, anh chỉ đùa thôi. Anh đã hứa thì sẽ giữ lời."

Cô vẫn có chút nghi ngờ: "Anh nói thật chứ?"

"Đương nhiên." Anh cười, rồi tắt đèn.

Cả hai nằm xuống, chưa được bao lâu, Lục Trầm liền vươn tay kéo cô vào lòng.

Hơi ấm quen thuộc khiến Tần Chiêu Chiêu nhanh chóng chìm vào cơn buồn ngủ. Hai đêm nay cô không ngủ ngon, ban ngày lại đi làm ở xưởng giày, dù không nặng nhọc nhưng vẫn khiến cô kiệt sức.

Chẳng bao lâu sau, cô đã ngủ say.

Nghe tiếng thở đều đặn của cô, Lục Trầm khẽ mỉm cười, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô.

Dù nhắm mắt, nhưng anh vẫn không thể ngủ.

Trước khi hai người chính thức thành vợ chồng, anh còn có thể kiềm chế. Nhưng bây giờ, anh đã được nếm trải cảm giác ngọt ngào ấy rồi, làm sao có thể quên được?

Anh cố gắng đè nén cảm xúc, cẩn thận rời khỏi giường, đi ra sân dùng nước lạnh rửa mặt, rồi đi vòng quanh sân vài vòng để cơ thể bớt nóng.

Khi cảm thấy bình tĩnh lại, anh mới quay vào phòng. Nhưng lần này, anh không dám ôm Tần Chiêu Chiêu nữa. Anh không tin tưởng vào chính mình.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 146: Chương 146



Sáng hôm sau, khi Tần Chiêu Chiêu tỉnh dậy, trời đã sáng rực.

Hôm nay là ngày nghỉ, Lục Trầm cũng không gọi cô dậy sớm. Anh đã chuẩn bị sẵn bữa sáng, ăn một chút rồi rời đi làm.

Cô ngủ một giấc ngon lành, duỗi người lười biếng một lúc rồi mới chịu rời giường. Nhìn đồng hồ trên bàn đã tám giờ, cô nhanh chóng rửa mặt rồi vào bếp tìm đồ ăn.

Bữa sáng đã nguội, cô phải hâm nóng lại rồi mới ăn. Sau đó, cô dọn dẹp nhà cửa, quét tước cả sân, chuẩn bị cho một ngày mới.

Cuối tháng Chín, ban trưa vẫn còn chút nắng nóng nhưng sáng và tối đã se lạnh. Tần Chiêu Chiêu dùng khăn ướt lau sạch dây phơi trong sân, sau đó mang chăn đệm từ giường ra phơi dưới ánh mặt trời. Xong xuôi, cô quay vào phòng, mở tủ lấy bộ quần áo chuẩn bị mặc hôm nay, thay vào rồi gom luôn bộ đồ ngủ của mình và của Lục Trầm.

Đặt quần áo vào chậu lớn cùng với đồ thay ra tối qua, cô ngồi xuống chiếc ghế gỗ thấp, dùng bàn giặt để vò sạch từng món.

Giặt giũ xong, cô mang quần áo ra phơi, cảm thấy công việc nhà hôm nay đã hoàn thành. Nhớ lại tối qua, cô thầm thở phào nhẹ nhõm. Lục Trầm giữ đúng lời, không làm phiền cô, nhờ vậy mà cô ngủ rất ngon, không mơ thấy gì cả. Hôm nay tinh thần cô cũng tốt hơn hẳn.

Nhìn vào gương, cô nhận ra gương mặt mình hồng hào, trắng trẻo, trông rạng rỡ hơn rất nhiều. Cơ thể của nguyên chủ thực sự hoàn hảo, không chỉ có khuôn mặt đẹp mê hoặc mà còn có vóc dáng chuẩn. Khi mặc quần áo thì trông thon thả, nhưng lúc không mặc lại đầy đặn vừa vặn. Điều này khiến Tần Chiêu Chiêu cảm thấy vô cùng hài lòng.

Sau khi chuẩn bị xong, cô lấy túi vải đựng những món dinh dưỡng đã chuẩn bị từ trước, đặt lên bàn, rồi chờ Lục Trầm lái xe tới đón để đưa họ đến khu nhà ở của gia đình quân nhân thuộc Tiểu đoàn 2.

Chưa đến chín giờ, Lý Khánh Mai đã đến tìm cô. Vì còn phải đón Thu Cúc nên họ xuất phát sớm một chút.

"Chị dâu, chồng em bảo sẽ lái xe đưa chúng ta đi hôm nay, chị không cần vội đâu, vẫn còn dư thời gian," Tần Chiêu Chiêu nói.

Nghe đến việc được đi xe, Lý Khánh Mai mừng rỡ:

"Vậy thì tốt quá! Có xe thì không cần vội vã nữa rồi."

Tần Chiêu Chiêu nhìn thấy chị dâu cầm một chiếc giỏ, bên trên phủ khăn sọc, liền tò mò hỏi:

"Chị dâu, chị mang gì vậy?"

"Trứng gà," Lý Khánh Mai đáp. "Nhà chẳng còn gì khác, cũng không có thời gian ra chợ, nên tôi gom hết 50 quả trứng còn lại đem cho cô ấy bồi bổ."

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười, chỉ vào túi vải trên bàn:

"Nhà em không có trứng, nên em nhờ chồng mua ít thực phẩm dinh dưỡng cho cô ấy."

Lý Khánh Mai nhìn những món quà trong túi vải, gật gù:

"Vậy thì tốt quá! Có những thứ này bồi bổ, cô ấy chắc chắn sẽ khỏe nhanh thôi."

Thời gian ở cữ sau khi sinh hoặc sảy thai thường chỉ kéo dài mười ngày đến nửa tháng, có người thậm chí chỉ một tuần là hồi phục. Những món quà này đủ để Dương Tiểu Yến bồi dưỡng.

Hai người trò chuyện một lúc thì xe dừng ngay trước cổng.

"Tiểu Tần, xe của Doanh trưởng Lục đến rồi, chúng ta đi thôi," Lý Khánh Mai nói.

Tần Chiêu Chiêu cũng nhìn thấy, liền lấy túi vải trên bàn:

"Được, chúng ta đi."

Hai người bước ra khỏi nhà, nhưng người xuống xe không phải Lục Trầm mà là cảnh vệ của anh – Vương Đức Thuận.

"Tiểu Vương, doanh trưởng nhà tôi đâu? Sao anh ấy không đến?" Tần Chiêu Chiêu hỏi.

Vương Đức Thuận vừa chạy đến vừa cười đáp:

"Doanh trưởng có việc bận, không thể rời doanh trại, nên tôi sẽ đưa hai chị đến khu gia đình quân nhân Tiểu đoàn 2. Để tôi cầm đồ giúp chị."

Tần Chiêu Chiêu đưa túi vải cho cậu ta, sau đó quay lại khóa cửa.

Vương Đức Thuận nhìn Lý Khánh Mai, ngỏ ý:

"Chị dâu, giỏ của chị đưa tôi để tôi đặt vào cốp xe."

Lý Khánh Mai cười xua tay:

"Trong này là trứng gà, bỏ vào cốp xe sợ bị lắc vỡ. Tôi tự giữ được rồi, cảm ơn cậu."

"Không sao đâu chị dâu. Chúng ta đi thôi."

Tần Chiêu Chiêu khóa cửa xong thì lên xe.

Đường đi chủ yếu là đường núi, xe lắc lư tiến về phía trước.

Lý Khánh Mai ôm chặt giỏ trứng trong tay, lo sợ chúng bị va đập.

Tần Chiêu Chiêu quay sang hỏi Vương Đức Thuận:

"Tiểu Vương, chúng ta cần ghé qua ký túc xá của xưởng giày đón một người nữa. Cậu biết đường chứ?"

"Tôi biết," cậu ta đáp chắc chắn.

Tần Chiêu Chiêu yên tâm trò chuyện với Lý Khánh Mai.

Chẳng bao lâu, xe đã dừng trước cổng ký túc xá xưởng giày.

Thu Cúc đã đứng chờ sẵn bên ngoài.

Xe vừa dừng lại, cô ấy liền lùi lại vài bước để tránh. Chỉ khi kính xe hạ xuống, nhìn thấy nụ cười của Tần Chiêu Chiêu, cô ấy mới ngạc nhiên chạy tới, trêu đùa:

"Tần Chiêu Chiêu, cô giỏi thật! Còn có cả xe riêng đến đón cơ đấy."

Tần Chiêu Chiêu cười, mở cửa xe:

"Mau lên xe nào."

Thu Cúc chưa bao giờ được ngồi một chiếc xe tốt như thế này. Thời buổi này, số người có xe cá nhân rất hiếm. Ở Đông Lăng thị, có khoảng mười chiếc xe là nhiều lắm rồi, mà toàn là của những người giàu có hoặc cán bộ cấp cao. Xe hơi thông thường chỉ thấy trong các cơ quan nhà nước, dân thường khó mà có được.

Nghĩ đến đây, Thu Cúc không khỏi thán phục Tần Chiêu Chiêu. Cô ấy rốt cuộc đã gả cho một người chồng thế nào mà có thể ung dung được đưa đón bằng xe riêng như thế này?

Gia đình cô không giàu có, cũng không có ai làm trong cơ quan nhà nước, vì vậy đây là lần đầu tiên trong đời cô được ngồi xe hơi.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 147: Chương 147



Vừa bước lên xe, Thu Cúc đã không giấu nổi sự phấn khích. Cô nhìn ngang ngó dọc, mắt sáng rỡ như Lưu bà bà bước vào vườn Đại Quan. Mãi một lúc sau mới bình tĩnh lại, cười ngượng ngùng:

"Xe hơi rộng thật đấy! Ngồi êm hơn hẳn xe buýt."

Không bao lâu, xe đã chạy đến doanh trại Tiểu đoàn 2.

Tiếp tục đi thêm khoảng một dặm, họ đến khu nhà ở của gia đình quân nhân. Cấu trúc khu này không khác gì khu nhà của Tiểu đoàn 1—hai dãy nhà trước và sau, ngăn cách bởi một con đường đất rộng chừng ba, bốn mét.

Vì xe thuộc Tiểu đoàn 1 nên khi vào đến nơi, cảnh vệ đã hướng dẫn họ đến nhà của Ngô Bình. Vương Đức Thuận điều khiển xe chạy thẳng vào bên trong.

Nhà của Dương Tiểu Yến nằm ở căn thứ tư trong dãy sau.

Vừa vào khu nhà, Tần Chiêu Chiêu lập tức trông thấy một chiếc Santana đỗ ngay trước cửa nhà Dương Tiểu Yến.

Chiếc xe ấy—trong thời buổi này—quả thực là một món tài sản xa xỉ.

Thu Cúc tròn mắt kinh ngạc: "Nhà Dương Tiểu Yến có xe hơi à? Hay là có khách đến nhà?"

Tần Chiêu Chiêu cũng thấy tò mò, đưa mắt nhìn chiếc xe.

Vương Đức Thuận lái xe dừng phía sau chiếc Santana. Trong khu nhà quân nhân hiếm khi có người lạ lui tới, nên sự xuất hiện của họ nhanh chóng thu hút sự chú ý. Người lớn, trẻ con xung quanh đều tò mò nhìn lại.

Khi cả ba vừa bước xuống xe, một người vợ quân nhân hiếu kỳ tiến tới hỏi:

"Các cô đến tìm ai vậy?"

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười lễ phép đáp: "Chúng tôi là đồng nghiệp của Dương Tiểu Yến, đến thăm cô ấy. Đây là nhà cô ấy đúng không chị?"

Người phụ nữ gật đầu: "Đúng rồi, nhà cô ấy đấy."

Thu Cúc vẫn không kìm nổi thắc mắc, liền hỏi tiếp: "Nhà cô ấy có khách à? Sao lại có xe hơi đậu trước cửa?"

"À, chiếc xe đó là của chị dâu cả Dương Tiểu Yến. Chị ấy đến đây mấy ngày rồi, chồng chị ta cũng vừa đến không lâu. Có lẽ hôm nay đến đón chị ấy về."

Thu Cúc lại hỏi: "Chồng chị ta làm nghề gì mà giàu thế?"

Người phụ nữ kia lắc đầu: "Tôi cũng không rõ. Nhưng có tiền mua xe xịn như vậy thì chắc chắn không phải người tầm thường."

Tần Chiêu Chiêu im lặng suy nghĩ.

Không trách người phụ nữ kia hôm trước trên xe buýt lại có thái độ kiêu ngạo như thế. Hóa ra là vì có chỗ dựa vững chắc.

Người đủ khả năng lái một chiếc xe sang như thế này, chắc chắn không phải nhân vật nhỏ.

Lý Khánh Mai ghé sát tai Tần Chiêu Chiêu, nhẹ giọng nói: "Có vẻ hôm nay chúng ta đến không đúng lúc rồi."

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười: "Không sao, đã đến rồi thì cứ vào xem tình hình thế nào."

Ba người cầm theo quà, tiến về phía cửa nhà Dương Tiểu Yến.

Cánh cửa lớn đóng chặt.

Lý Khánh Mai nhíu mày, lẩm bẩm: "Ban ngày ban mặt, sao lại đóng cửa?"

Thu Cúc bĩu môi: "Chắc có gì đó mờ ám nên mới khóa trái cửa. Các cô thử nghĩ xem, liệu Dương Tiểu Yến có bị đánh sau khi về nhà hôm qua không? Có khi họ sợ người khác thấy nên mới đóng chặt thế này."

Tần Chiêu Chiêu nghe vậy cũng cảm thấy suy đoán của Thu Cúc có lý.

Cô không chần chừ nữa, giơ tay gõ cửa.

Bên trong vọng ra giọng một người phụ nữ:

"Ai đấy?"

Tần Chiêu Chiêu bình tĩnh trả lời: "Tôi là đồng nghiệp của Dương Tiểu Yến, đến thăm cô ấy."

Bên trong im lặng vài giây, không có tiếng động. Một lúc lâu sau, giọng người phụ nữ mới vang lên lần nữa:

"Đợi một chút, tôi ra ngay."

Tần Chiêu Chiêu lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.

Người lên tiếng không phải Dương Tiểu Yến, mà là chị dâu cả của cô ấy.

Người bình thường khi nghe tiếng gõ cửa, dù có bận cũng sẽ ra mở ngay. Nhưng chị ta lại ngập ngừng một lúc lâu rồi mới lên tiếng, hơn nữa còn bảo "đợi một chút".

Cô thử đẩy nhẹ cửa.

Cửa không nhúc nhích.

Lý Khánh Mai kinh ngạc: "Cửa bị cài chốt à?"

Tần Chiêu Chiêu gật đầu.

Thu Cúc lại ghé mắt vào khe cửa, cố gắng nhìn vào bên trong rồi hạ giọng: "Ban ngày mà đóng cửa chặt thế này, chắc chắn là có chuyện rồi. Dương Tiểu Yến có khi nào bị nhốt trong đó không?"

"Cẩn thận lời nói!" Tần Chiêu Chiêu nhắc nhở. "Chờ họ mở cửa rồi tính."

Không đợi lâu, cánh cửa cuối cùng cũng mở ra.

Quả nhiên, người xuất hiện là chị dâu cả của Dương Tiểu Yến.

Chị ta nhìn ba người với vẻ đề phòng, ánh mắt không được tự nhiên. Một thoáng ngập ngừng, cuối cùng mới lên tiếng:

"Mời vào."

Tần Chiêu Chiêu cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ ở người phụ nữ trước mặt, vì vậy cô bước vào sân với vẻ hoài nghi.

Bầu không khí trong sân im lìm, lạnh lẽo, mang đến cho cô một cảm giác khó chịu ngay từ khi đặt chân vào.

Đi đến giữa sân, chị dâu cả của Dương Tiểu Yến đứng đó, vẻ mặt nặng nề. Cô ta nhìn ba người họ, giọng nghẹn lại:

"Em dâu tôi..."

Chưa kịp nói hết câu, nước mắt đã trào ra.

Một linh cảm chẳng lành ập đến, tim Tần Chiêu Chiêu chợt nhói lên. Cô bước lên một bước, giọng gấp gáp:

"Dương Tiểu Yến làm sao rồi?"

Thu Cúc và Lý Khánh Mai cũng căng thẳng nhìn chằm chằm vào chị dâu cả của Dương Tiểu Yến. Trong lòng họ dấy lên một dự cảm xấu, chắc chắn đã có chuyện không hay xảy ra.

Người phụ nữ kia lấy tay lau nước mắt, giọng nói đứt quãng vì nghẹn ngào:

"Tiểu Yến... đã qua đời rồi."

Tần Chiêu Chiêu cùng hai người còn lại sững sờ, như thể bị một tiếng sét đánh trúng.

Lý Khánh Mai không thể tin nổi, lắc đầu liên tục:

"Sao lại như vậy? Hôm qua cô ấy vẫn còn khỏe mạnh mà! Sao đột nhiên lại không còn nữa?"

Chị dâu cả cố gắng kìm nước mắt, nhưng giọng vẫn run rẩy:

"Thật không giấu gì các cô, em dâu tôi là một người rất tốt... Nhưng vì mãi không mang thai được, cô ấy luôn tự trách bản thân, lúc nào cũng buồn rầu. Khi khó khăn lắm mới có thai thì lại bị sảy. Cú sốc này quá lớn, tinh thần cô ấy không còn ổn định nữa. Cô ấy đi làm ở xưởng, tôi sợ cô ấy nghĩ quẩn nên đã đến xin nghỉ giúp cô ấy.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 148: Chương 148



Về nhà, tôi bảo cô ấy cứ nằm nghỉ ngơi, tôi còn nấu trứng cho cô ấy ăn. Tối qua, khi em trai tôi trở về, cô ấy không cho nó vào phòng ngủ. Cô ấy trách nó đã khiến cô ấy mất đi đứa con, không muốn nhìn thấy nó. Em trai tôi thương cô ấy nên không ép, sang ngủ ở phòng phía tây.

Sáng nay, cô ấy bảo không cần gọi dậy ăn sáng, khi nào dậy sẽ tự ra. Tôi thấy cô ấy đã chịu nghỉ ngơi nên cũng không làm phiền. Nhưng đến chín giờ, tôi vào phòng gọi thì... cô ấy đã treo cổ tự tử rồi..."

Chị ta vừa nói vừa khóc nấc lên.

Lời kể này hoàn toàn trái ngược với những gì Dương Tiểu Yến từng nói với Tần Chiêu Chiêu.

Lẽ nào tinh thần Dương Tiểu Yến thực sự có vấn đề? Nếu ai đó bị rối loạn tinh thần, thì việc nói những điều không có thật cũng không có gì lạ.

Còn chuyện gia đình chồng muốn ép cô ấy ly hôn, liệu có thật không? Nếu đúng là họ muốn ép ly hôn, vậy tại sao lại phải dùng đến cách cực đoan này?

Tần Chiêu Chiêu im lặng một lúc rồi cất giọng:

"Chúng tôi có thể vào nhìn cô ấy một chút không?"

Chị dâu cả Dương Tiểu Yến gật đầu:

"Nếu các cô không sợ thì theo tôi."

Thu Cúc nhút nhát, run rẩy nắm lấy tay Tần Chiêu Chiêu:

"Tôi sợ..."

Tần Chiêu Chiêu nhìn cô ấy, nhẹ giọng nói:

"Vậy cô đợi trong xe nhé."

Thu Cúc gật đầu, rồi quay người rời đi.

Tần Chiêu Chiêu và Lý Khánh Mai theo chị dâu cả bước vào phòng của Dương Tiểu Yến.

Trước giường có hai người đàn ông đang đứng. Một người mặc quân phục màu xanh lá, có lẽ chính là chồng của Dương Tiểu Yến – Ngô Bình.

Bên cạnh anh ta là một người đàn ông dáng vẻ đoan chính, không cao lắm nhưng cũng không thấp, thân hình cân đối. Trang phục của anh ta được may đo tỉ mỉ, trông rất bảnh bao.

Nghe thấy có người bước vào, cả hai quay lại.

Ngô Bình mắt đỏ hoe, gương mặt đầy nước mắt. Rõ ràng anh ta đã khóc rất nhiều, trông vô cùng đau lòng.

"Tôi là Ngô Bình, chồng của Dương Tiểu Yến. Cảm ơn các cô đã quan tâm đến cô ấy. Các cô đến thăm, nhưng tiếc là cô ấy không thể gặp mọi người nữa rồi."

Lý Khánh Mai nghẹn giọng:

"Hôm qua cô ấy vẫn khỏe mà, sao lại nghĩ quẩn như vậy? Nếu cô ấy bị trầm cảm, tại sao anh không đưa cô ấy đi khám?"

Ngô Bình nở một nụ cười chua chát, giọng nói đầy bất lực:

"Tiểu Yến rất cố chấp. Tôi khuyên cô ấy đi khám, nhưng cô ấy nói mình không bị bệnh, rằng tôi đang nguyền rủa cô ấy. Tôi không dám ép, chỉ hy vọng cô ấy có thể dần dần khá hơn. Nhưng không ngờ, cô ấy lại chọn con đường dại dột như vậy...

Ba năm qua, chúng tôi chưa từng cãi nhau, tình cảm luôn tốt đẹp. Tôi thật sự không thể chấp nhận được việc cô ấy đã rời xa tôi mãi mãi..."

Lý Khánh Mai lặng người, nhìn một người đàn ông trưởng thành rơi nước mắt, cô không khỏi xót xa:

"Anh hãy cố gắng vượt qua nỗi đau. Người mất rồi không thể sống lại. Anh phải tiếp tục sống."

Ngô Bình gật đầu, giọng nói khàn hẳn đi:

"Cảm ơn chị đã an ủi. Tôi cũng đang cố nghĩ như vậy... Nếu không phải vì đơn vị còn cần tôi, có lẽ... tôi đã theo cô ấy rồi..."

Tần Chiêu Chiêu và Lý Khánh Mai đứng trước cửa, đối diện với Ngô Bình và người đàn ông đi cùng anh ta. Bầu không khí u ám, nặng nề bao trùm cả căn phòng.

“Đừng nói vậy. Nếu có gì cần giúp đỡ, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.” Lý Khánh Mai nhẹ nhàng lên tiếng, ánh mắt đầy thiện ý.

Ngô Bình khẽ gật đầu, giọng nói đầy cảm kích: “Cảm ơn các cô. Nếu Tiểu Yến biết mọi người quan tâm đến cô ấy như vậy, chắc chắn cô ấy sẽ rất vui. Nhưng… cô ấy đã treo cổ tự tử, trông rất đáng sợ. Các cô đừng vào xem nữa, tôi sợ sẽ làm mọi người hoảng sợ.”

Người đàn ông trung niên bên cạnh cũng tiếp lời: “Đúng vậy. Tôi là đàn ông mà còn không chịu nổi khi nhìn thấy cảnh đó. Các cô tốt nhất đừng nên xem.”

Tần Chiêu Chiêu lặng lẽ quan sát cả hai người đàn ông. Ngô Bình trông bình thường, vóc dáng không cao, đôi mắt sưng đỏ vì khóc nhiều, biểu hiện vô cùng đau khổ. Nhìn qua, có vẻ anh ta không hề giả vờ.

Người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, ánh mắt sắc sảo, sâu thẳm, toát lên vẻ từng trải. Ông ta có khí chất của một cán bộ nhà nước, dường như là người quen thuộc với các công việc hành chính.

Chứng kiến một người treo cổ chết thực sự không phải là điều dễ dàng.

Nghe họ nói vậy, Lý Khánh Mai cũng do dự, có phần chùn bước. Cô quay sang Tần Chiêu Chiêu, giọng hơi ngập ngừng: “Hay là… chúng ta không nhìn nữa?”

Nhưng Tần Chiêu Chiêu vẫn còn nhiều nghi vấn về cái chết của Dương Tiểu Yến. Cô hạ giọng, kiên định nói: “Đã đến đây rồi, xem như nói lời từ biệt. Vẫn nên nhìn cô ấy lần cuối.”

Lý Khánh Mai khẽ thở dài, rồi gật đầu: “Được rồi, nghe theo cô vậy.”

Ngô Bình và người đàn ông trung niên liếc nhìn Tần Chiêu Chiêu, trong mắt ánh lên sự ngạc nhiên.

Ngô Bình trầm ngâm một lát rồi nói: “Được thôi, nhưng các cô hãy chuẩn bị tinh thần.” Dứt lời, anh ta tiến lại gần giường, cẩn thận vén chiếc khăn phủ trên mặt Dương Tiểu Yến.

Tần Chiêu Chiêu và Lý Khánh Mai cùng bước đến.

Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi nhìn thấy Dương Tiểu Yến, Tần Chiêu Chiêu vẫn không khỏi giật mình.

Cô ấy nằm đó, làn da trắng bệch, đôi mắt trợn trừng, miệng khẽ mở, đầu lưỡi thè ra một nửa. Khuôn mặt chết chóc, cứng đờ, không còn chút sinh khí nào. Hôm qua vẫn còn là một con người bằng xương bằng thịt, vậy mà giờ đây chỉ còn lại một thi thể lạnh ngắt.

Lý Khánh Mai, dù từng trải qua không ít thăng trầm, vẫn chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng khủng khiếp như vậy. Cô chỉ liếc qua một cái rồi lập tức quay mặt đi, cảm giác chóng mặt, buồn nôn.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 149: Chương 149



Tần Chiêu Chiêu tuy mới quen Dương Tiểu Yến không lâu, nhưng những gì cô ấy kể về cuộc sống gia đình trước đây vẫn còn văng vẳng bên tai. Nếu không nghe tận tai, có lẽ cô cũng sẽ tin vào những lời của người chồng và chị chồng Dương Tiểu Yến.

Nhưng chính vì những gì Dương Tiểu Yến đã nói, nên bây giờ cô hoàn toàn không tin.

Khuôn mặt kinh hoàng của Dương Tiểu Yến chứng tỏ cô ấy có dấu hiệu bị treo lên khi còn sống. Nhưng điều đó không có nghĩa là cô ấy tự tử. Để có kết luận chính xác, phải nhờ đến sự kiểm tra của pháp y.

Tần Chiêu Chiêu trầm giọng hỏi: “Các anh định tổ chức tang lễ cho cô ấy ở đâu?”

Ngô Bình kéo chiếc khăn che lại gương mặt Dương Tiểu Yến rồi đáp: “Chúng tôi sẽ đưa cô ấy về quê để lo hậu sự. Một lát nữa tôi sẽ đến doanh trại gọi điện về nhà chuẩn bị mọi thứ.”

Tần Chiêu Chiêu khẽ gật đầu: “Vậy khi nào các anh đi? Chúng tôi muốn đến tiễn cô ấy đoạn đường cuối cùng.”

Ngô Bình thoáng ngập ngừng rồi nói: “Vẫn chưa chắc chắn, nhưng muộn nhất là sáng mai. Các cô không cần đến đâu.”

Tần Chiêu Chiêu không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng đặt chiếc túi vải lên bàn: “Những thứ này tôi chuẩn bị để bồi bổ cho Dương Tiểu Yến. Giờ cô ấy không thể dùng nữa, các anh hãy giữ lại.”

Lý Khánh Mai cũng đặt giỏ trứng xuống: “Đây là trứng gà. Dù sao đi nữa, các anh cũng đừng quá đau lòng, phải ăn uống đầy đủ, đừng để bản thân suy sụp.”

Ngô Bình khẽ cúi đầu: “Cảm ơn.”

Lý Khánh Mai mỉm cười nhẹ: “Không có gì. Chúng tôi không làm phiền nữa, xin phép về trước.”

Ngô Bình lịch sự đáp: “Tôi tiễn các cô.”

Tần Chiêu Chiêu và Lý Khánh Mai bước ra khỏi phòng.

Lý Khánh Mai quay lại, giơ tay ra: “Không cần tiễn xa đâu. Xin hãy giữ gìn sức khỏe và bớt đau buồn.”

Ngô Bình nắm lấy tay cô, khẽ gật đầu.

Lý Khánh Mai cũng lịch sự bắt tay người đàn ông trung niên bên cạnh: “Xin hãy bớt đau buồn.”

Tần Chiêu Chiêu khẽ giật mình khi thấy người đàn ông trước mặt đưa tay phải ra bắt tay. Ánh mắt cô vô tình lướt qua bàn tay ấy và nhận ra anh ta bị thiếu một ngón út.

Cô nhanh chóng dời ánh mắt đi nơi khác, nhưng trong lòng không khỏi xao động. Trước đây, Lục Trầm từng kể với cô rằng Đại ca Vương đã khai báo về một kẻ tên A Khôn—người đàn ông này cũng bị mất ngón út bên tay phải.

Tim cô bất giác đập nhanh.

Người đàn ông này… có thể nào chính là A Khôn?

Lục Trầm và cảnh sát đã dốc hết sức điều tra, nhưng không thể lần ra bất kỳ dấu vết nào về hắn. Vậy mà giờ đây, cô lại bất ngờ chạm mặt một kẻ có đặc điểm trùng khớp như vậy sao? Liệu đây có phải là sự trùng hợp, hay chính là định mệnh đưa cô đến manh mối quan trọng này?

Cô không thể chần chừ. Cô nhất định phải nhanh chóng báo cho Lục Trầm biết chuyện này.

Sau khi rời khỏi nhà Dương Tiểu Yến, họ lên xe trở về.

Trên đường đi, Thu Cúc tò mò quay sang hỏi:

"Các cô đã gặp Dương Tiểu Yến chưa?"

Lý Khánh Mai thở dài, giọng đầy cảm xúc:

"May mà cô không tận mắt nhìn thấy. Dương Tiểu Yến… thật sự rất thảm. Lưỡi thè cả ra ngoài, nhìn mà lòng tôi đau xót. Tôi không dám tưởng tượng cô ấy đã phải chịu đau đớn đến mức nào trước khi chết."

Thu Cúc nghe vậy liền sợ hãi, khẽ rùng mình:

"Trời ơi… Nghe mà phát khiếp! Nhưng tôi vẫn thấy chị chồng của Dương Tiểu Yến có gì đó rất giả tạo."

Cô ngừng một chút rồi tiếp lời:

"Tôi làm việc với Dương Tiểu Yến bao lâu nay, tôi hiểu cô ấy. Cô ấy không phải người như vậy. Đúng là tính cách có hơi nhút nhát, nhưng cô ấy rất sợ chết! Làm sao có thể tự sát chứ? Càng không thể nào có vấn đề về tâm thần! Tôi nghĩ, người có vấn đề phải là chị chồng và chồng cô ấy!"

Lý Khánh Mai trầm ngâm, rồi nhẹ giọng phản bác:

"Ban đầu tôi cũng nghĩ như cô, nhưng nghĩ kỹ lại thì… Ngô Bình là quân nhân, mà đây lại là khu gia đình quân nhân. Nếu giết người, hắn sẽ phải đối mặt với rất nhiều rủi ro. Một người bình thường ai lại dám làm chuyện như vậy? Chẳng lẽ chỉ vì chuyện ly hôn mà ra tay giết vợ sao? Không phải quá vô lý ư?"

Cô dừng lại giây lát rồi tiếp tục:

"Hơn nữa, cô không thấy Ngô Bình đau lòng sao? Mắt anh ta đỏ hoe, sưng húp cả lên. Tôi không nghĩ anh ta đang giả vờ. Có lẽ Dương Tiểu Yến thực sự có vấn đề tâm lý… Người mắc bệnh về tinh thần đôi khi không phân biệt được đâu là thực, đâu là ảo."

Thu Cúc lập tức phản đối, giọng đầy kiên quyết:

"Tôi không tin! Tôi khẳng định Dương Tiểu Yến hoàn toàn bình thường! Cô ấy không hề có vấn đề gì về tâm thần, và cô ấy tuyệt đối không thể nào tự sát!"

Hai người tiếp tục tranh luận, mỗi người một quan điểm.

Tần Chiêu Chiêu ngồi yên lặng, ánh mắt nhìn qua ô cửa sổ xe. Cảnh vật bên ngoài lướt qua thật nhanh, nhưng cô chẳng hề để tâm đến bất cứ thứ gì.

Trong lòng cô lúc này chỉ xoay quanh một chuyện—người đàn ông thiếu ngón tay.

Nếu hắn thực sự là A Khôn… thì liệu Ngô Bình có liên quan đến hắn không? Liệu cái chết của Dương Tiểu Yến có thực sự là tự sát, hay còn ẩn khuất điều gì đó?

Suy nghĩ của cô rối như một mớ tơ vò. Cô biết mình không thể tự tìm ra đáp án. Cô cần gặp Lục Trầm, càng sớm càng tốt.

Thu Cúc thấy Tần Chiêu Chiêu im lặng hồi lâu, liền vỗ nhẹ lên tay cô, tò mò hỏi:

"Tần Chiêu Chiêu, cô đang nghĩ gì thế? Theo cô, Dương Tiểu Yến là tự sát hay bị giết?"

Tần Chiêu Chiêu hơi giật mình, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:

"Cả hai khả năng đều có thể xảy ra. Cái chết của Dương Tiểu Yến vẫn còn quá nhiều điểm nghi vấn. Chỉ khi có kết quả giám định pháp y, chúng ta mới có thể đưa ra kết luận chính xác."

Thu Cúc gật đầu, giọng đầy kiên định:

"Đúng vậy! Chúng ta không thể để họ đưa thi thể về quê rồi hỏa táng! Một khi thi thể bị hủy, mọi chứng cứ cũng tan biến. Nếu thực sự có kẻ giết hại Dương Tiểu Yến, thì cô ấy sẽ chết một cách oan ức! Chúng ta nhất định phải giúp cô ấy đòi lại công bằng!"

Lý Khánh Mai lại thở dài, lắc đầu:

"Nhưng chúng ta chỉ là người ngoài, đâu có quyền can thiệp vào chuyện này. Làm sao giúp được?"

Thu Cúc đáp ngay không chút do dự:

"Chúng ta có thể báo cáo lên doanh trại! Cái chết của Dương Tiểu Yến có quá nhiều điểm đáng ngờ. Lãnh đạo của Ngô Bình chắc chắn sẽ quan tâm và điều tra."

Lý Khánh Mai vẫn có chút do dự:

"Nhưng nếu không có bằng chứng cụ thể, liệu lãnh đạo có tin không? Hơn nữa, nếu cô ấy thực sự tự sát, thì việc làm ầm lên chỉ càng ảnh hưởng đến danh dự của quân nhân và gây ra những rắc rối không cần thiết."

Tần Chiêu Chiêu suy nghĩ một lát rồi lên tiếng:

"Tôi sẽ đi gặp Lục Trầm. Tôi sẽ nói với anh ấy, để anh ấy báo cáo lên doanh trại Tiểu đoàn 2."
 
Back
Top Bottom