Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ

Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 120: Chương 120



"Ha ha ha, vậy em nói xem phải làm sao bây giờ? Ai bảo em gọi anh là 'ông xã'? Anh kích động quá nên không kìm được."

Cô cố tình lườm anh: "Vậy sau này em sẽ chỉ gọi anh bằng tên thôi, không gọi 'ông xã' nữa."

Lục Trầm lập tức cuống lên, vội vàng nắm lấy tay cô: "Không được! Anh sai rồi, bà xã à. Anh hứa lần sau sẽ nhẹ nhàng hơn. Em vẫn phải gọi anh là 'ông xã' nhé, được không?"

Nhìn dáng vẻ như đang làm nũng của anh, Tần Chiêu Chiêu không nhịn được mà bật cười: "Được rồi, em tha cho anh lần này. Nhưng mà sắp muộn rồi đấy, nếu anh còn chần chừ, sẽ trễ giờ làm mất."

Nghe vậy, Lục Trầm lập tức thả cô ra, vui vẻ đáp: "Bà xã thật tốt! Anh đi rửa bát ngay đây!"

Nói xong, anh xắn tay áo, miệng còn ngân nga một giai điệu vui vẻ rồi rời khỏi phòng.

Tần Chiêu Chiêu nhìn bóng dáng bận rộn của anh mà lòng bỗng mềm mại đến lạ. Người đàn ông này, so với trước kia, thực sự thay đổi quá nhiều. Đến nỗi đôi lúc cô tự hỏi, đây có thực sự là Lục Trầm mà cô từng quen không?

Nghĩ vậy, cô cũng vui vẻ bước ra sân.

Nhìn những bộ quần áo treo trên dây phơi, cô giơ tay kiểm tra. Sau một đêm hong gió, chúng gần như đã khô, chỉ còn chút hơi ẩm. Chắc chắn đến lúc cô đi làm, chúng sẽ khô hoàn toàn.

Lục Trầm dọn dẹp xong, bước đến bên cô, ánh mắt đầy lưu luyến: "Bà xã, anh phải đến doanh trại rồi. Em đi làm nhớ cẩn thận nhé."

"Em biết rồi, anh mau đi đi."

Lục Trầm nhìn cô một lát, rồi mới xoay người rời đi.

Tần Chiêu Chiêu tiễn anh ra đến cổng, thấy anh đi được vài bước vẫn quay đầu nhìn cô. Tình cảm nồng nàn trong mắt anh khiến lòng cô cũng ngọt ngào không thôi.

Chờ đến khi bóng dáng anh khuất xa, cô mới quay trở vào nhà. Sau đó, cô giặt bộ đồ ngủ đã thay ra, sắp xếp mọi thứ gọn gàng rồi nằm nghỉ một lát.

Đến 7 giờ 20 phút, cô đứng dậy, ra sân thu xếp quần áo của Thu Cúc, cẩn thận gấp gọn rồi đặt vào túi xách.

Hộp đựng cơm và giấy vệ sinh của Tần Chiêu Chiêu đã được cô để sẵn trong tủ nhỏ ở xưởng làm việc.

Trong túi xách vải, cô chỉ mang theo một chiếc kéo nhỏ – vật dụng duy nhất dùng để phòng thân.

Sau khi kiểm tra lại cửa nẻo, chắc chắn rằng mọi thứ đã được khóa kỹ, cô mới yên tâm rời khỏi nhà, đi sang nhà Phương Mai.

Khi Tần Chiêu Chiêu tới nơi, Phương Mai cũng vừa sửa soạn gần xong. Nhìn thấy cô, Phương Mai cười rạng rỡ: "Tiểu Tần, chị sắp xong rồi, đợi chị một chút nhé!"

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười: "Không sao đâu, còn sớm mà, chị cứ từ từ."

Phương Mai nhanh nhẹn khóa cửa phòng rồi bước đến bên cạnh cô, vẻ mặt có chút tinh nghịch: "Chị còn tưởng hôm nay em không đi làm nữa chứ?"

Tần Chiêu Chiêu hơi ngạc nhiên: "Sao chị lại nghĩ vậy?"

Phương Mai ghé sát vào cô, hạ giọng cười khẽ: "Có phải em và doanh trưởng Lục nhà em động phòng rồi không?"

Nghe vậy, Tần Chiêu Chiêu lập tức hiểu ra ý của chị ấy. Nhớ lại chuyện tối qua, mặt cô bỗng chốc đỏ bừng. Tiếng động từ chiếc giường suýt nữa làm sập cả phòng, cô đã nhiều lần bảo Lục Trầm nhẹ nhàng hơn, nhưng anh cứ như một con bò hăng máu, chẳng chịu nghe lời, chỉ lo “mở rộng lãnh thổ”. Nghĩ đến đây, cô hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống. Chắc chắn Phương Mai, ở phòng bên cạnh, đã nghe thấy hết rồi!

Cô định phủ nhận, nhưng đôi má nóng ran đã tố cáo tất cả.

Phương Mai nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của cô, càng cười lớn hơn: "Chuyện này có gì mà phải ngại! Vợ chồng với nhau, ai mà chẳng thế!"

Tần Chiêu Chiêu càng xấu hổ hơn, lúng túng nói nhỏ: "Chị đừng nói nữa mà..."

Phương Mai vẫn chưa chịu buông tha, còn chêm vào một câu: "Mà phải nói, doanh trưởng Lục nhà em đúng là có sức lực thật đấy! Hồi chị mới cưới, chồng chị chỉ được có vài cái là xong rồi."

Những chị em đã kết hôn thường hay bàn luận về chuyện này một cách tự nhiên, chẳng ai thấy có gì đáng xấu hổ cả. Nhưng Tần Chiêu Chiêu thì khác. Đây là lần đầu tiên cô nghe người khác nói thẳng thừng về chuyện phòng the như vậy, nên hoàn toàn không biết phải đáp lại thế nào.

Trong suy nghĩ của cô, những chuyện như vậy thuộc về phạm trù riêng tư. Nếu cô nghe thấy chuyện của Phương Mai và chồng chị ấy, cô nhất định sẽ không bao giờ hỏi han hay bàn luận.

Tuy vậy, cô cũng hiểu Phương Mai không phải là người hay tọc mạch, những lời chị ấy nói cũng không có ý xấu, nên cô không để bụng.

"Chị à, đừng nói nữa, em ngại lắm!"

Phương Mai bật cười thích thú: "Có gì đâu mà ngại. Đợi một năm rưỡi nữa em cũng sẽ như chị thôi, đến lúc đó chẳng còn thấy xấu hổ nữa đâu."

Tần Chiêu Chiêu cũng cười theo: "Vậy thì đợi một năm rưỡi nữa hẵng nói. Nhưng chị nhớ đừng kể chuyện này ra ngoài đấy!"

"Yên tâm, chị sẽ không nói đâu. Em đáng yêu thật đấy!"

Hai người vừa nói chuyện vừa bước ra khỏi cổng, đi về phía đầu làng. Đúng lúc đó, họ gặp Trương Thiến và Tôn Ni vừa từ nhà bước ra.

Hôm nay, hai cô ấy không đi tìm Lý Kiều Kiều mà lại đến nhà Lý Khánh Mai.

Lý Kiều Kiều hôm nay không dám đi một mình đến xưởng đế giày. Sau khi nghe Lý Khánh Mai kể đủ thứ chuyện về tối qua, cô ta biết nếu một mình đi làm mà không thông qua chị ấy, chắc chắn sẽ khiến Lý Khánh Mai phật lòng.

Trong xưởng, Lý Khánh Mai có tiếng nói, làm mất lòng chị ấy chắc chắn không có lợi. Hơn nữa, cô ta cũng lo Lý Khánh Mai sẽ đem chuyện này kể lại với chồng mình – Chu Phú Quý. Từ khi đi làm ở xưởng, thái độ của chồng cô ta với cô ta đã tốt hơn trước rất nhiều, cô ta không muốn vì một chuyện nhỏ mà làm ảnh hưởng đến mối quan hệ này.

Thế nên, hôm nay, Lý Kiều Kiều chủ động chào hỏi Trương Thiến, Tôn Ni và cả Phương Mai. Chỉ có duy nhất một người cô ta cố tình làm ngơ – Tần Chiêu Chiêu.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 121: Chương 121



Nhưng Tần Chiêu Chiêu cũng chẳng hề bận tâm.

Cô xem như không thấy, không quan tâm đến việc Lý Kiều Kiều có chào mình hay không. Dù sao, cô cũng chẳng muốn có bất kỳ liên hệ nào với người phụ nữ đó.

Lý Khánh Mai nhận ra điều này, trong lòng càng thêm hài lòng. Nhìn Tần Chiêu Chiêu không hề tỏ ra để ý đến thái độ của Lý Kiều Kiều, chị ấy liền bước tới, tươi cười hỏi: "Tiểu Tần, trông em hôm nay có vẻ mệt mỏi, có phải tối qua ngủ không ngon không?"

Tần Chiêu Chiêu theo phản xạ đưa tay chạm vào mặt mình. Chẳng lẽ biểu hiện của cô rõ ràng đến mức ấy sao?

Cô còn chưa kịp đáp thì Phương Mai đã nhanh nhẹn nói đỡ: "Không sao đâu chị, tối qua em ấy chỉ bị mất ngủ thôi."

Lý Khánh Mai gật gù, rồi thắc mắc: "Còn trẻ thế này sao lại mất ngủ chứ? Chị cứ tưởng chỉ có người lớn tuổi mới hay bị mất ngủ thôi. Đợi chút, chị mới mua một lọ thuốc ngủ, để chị lấy vài viên cho em nhé!"

Tần Chiêu Chiêu vội xua tay từ chối: "Không cần đâu chị, em không sao thật mà!"

Lý Khánh Mai thấy Tần Chiêu Chiêu có vẻ khách sáo, liền cười xua tay: "Chị còn nhiều lắm, ở đây lại khó mua nữa. Em đừng khách sáo với chị."

Nói rồi, cô ấy xoay người bước vào nhà.

Phương Mai che miệng cười, trêu chọc: "Chị ấy có lòng tốt, em cứ nhận đi."

Tần Chiêu Chiêu bĩu môi, giả vờ giận dỗi: "Chị này!"

Phương Mai bật cười: "Được rồi, chị không nói nữa, được chưa?"

Lý Kiều Kiều đứng cách đó không xa, trong lòng tức đến phát điên. Cô ta đến đây đã 5-6 phút rồi mà Lý Khánh Mai chỉ chào hỏi lấy lệ. Vậy mà khi Tần Chiêu Chiêu vừa xuất hiện, không chỉ vui vẻ chào đón, mà còn chủ động cho thuốc ngủ.

Chẳng phải như đang tát vào mặt cô ta sao?

Nhìn quanh, cô ta càng thêm bực bội khi thấy Phương Mai cùng những người khác đều yêu quý Tần Chiêu Chiêu. Rõ ràng cô ta chẳng thể nào so sánh được với cô.

Càng nghĩ, cô ta càng tức giận.

Tần Chiêu Chiêu cùng Phương Mai đến xưởng làm giày.

Trước cổng xưởng đã có nhiều công nhân tụ tập, chuẩn bị bắt đầu công việc trong ngày.

Hôm nay, Tần Chiêu Chiêu mặc một chiếc áo len cổ tròn màu hồng nhạt, kết hợp với quần trắng và đôi giày thể thao cùng màu. Trong thời điểm mà phần lớn mọi người đều chọn những gam màu tối như đen, xám, xanh quân đội, trang phục của cô trông thật rực rỡ, thu hút không ít ánh nhìn.

Những ánh mắt dõi theo cô mang theo nhiều sắc thái khác nhau, xen lẫn cả ngưỡng mộ lẫn đố kỵ.

Tiếng bàn tán khe khẽ vang lên:

"Cũng chỉ đến xưởng làm việc thôi, có cần ăn diện như vậy không?"

"Rõ là muốn gây sự chú ý mà."

"Đúng là vợ quân nhân, nhưng ăn mặc chẳng khác gì tiểu thư nhà tư sản. Thật là bại hoại thuần phong mỹ tục!"

Nghe những lời đó, Tần Chiêu Chiêu không khỏi cau mày. Cô không quan tâm đến việc người khác nghĩ gì về mình, bởi cô mặc đẹp không phải để làm hài lòng ai, mà đơn giản chỉ vì cô thích như vậy. Nhưng khi bị nói là "bại hoại thuần phong mỹ tục," cô không thể nhẫn nhịn được.

Cô chậm rãi xoay người, hướng ánh mắt sắc bén về phía nhóm người vừa bàn tán. Không khó để nhận ra, họ chính là bạn bè thân thiết của Lý Kiều Kiều – và dĩ nhiên, Lý Kiều Kiều cũng đang đứng đó, khóe môi nhếch lên đầy đắc ý.

Tần Chiêu Chiêu bước đến gần, giọng bình tĩnh nhưng đầy uy lực: "Tôi mặc như thế nào, tại sao lại trở thành chủ đề để các người bàn tán?"

Mặc dù giọng cô không lớn, nhưng đủ để những người xung quanh nghe thấy. Đám đông lập tức chú ý, nhiều người bắt đầu dừng lại quan sát.

Cùng lúc đó, nhóm bạn trong xưởng của Phương Mai, Trương Thiến và Tôn Ni vừa đến. Họ nghe loáng thoáng ai đó nói: "Bên kia đang cãi nhau thì phải."

Phương Mai và Lý Khánh Mai lập tức quay đầu nhìn lại, liền thấy Tần Chiêu Chiêu đang đứng giữa một nhóm người, vẻ mặt không hề e dè.

Lý Kiều Kiều không ngờ Tần Chiêu Chiêu lại dám đối đầu trực tiếp với mình và đồng bọn. Cô ta cứ nghĩ rằng, dù có nghe thấy những lời mỉa mai, Tần Chiêu Chiêu cũng sẽ chỉ im lặng bỏ qua. Vì thế, cô ta không buồn ngăn cản Lưu Thúy Phương và Hồ Cầm Cầm khi họ buông lời cay nghiệt. Nhưng giờ đây, khi thấy mọi người xúm lại chú ý, Lý Kiều Kiều bất giác lùi một bước, lặng lẽ tách khỏi đám người, giữ khoảng cách với hai kẻ vừa buông lời xúc phạm.

Tần Chiêu Chiêu không bỏ qua chi tiết đó. Cô hiểu rõ, Lý Kiều Kiều đang sợ. Nhưng cô không thể để chuyện này tiếp diễn nếu còn muốn yên ổn làm việc đến tháng hai năm sau.

Lưu Thúy Phương nhìn Tần Chiêu Chiêu với ánh mắt đầy khinh miệt, cười khẩy: "Cô mặc như vậy thì không cho người ta nói à? Nếu sợ bị bàn tán, sao không ăn mặc giống người bình thường?"

Tần Chiêu Chiêu cười lạnh, ánh mắt sắc bén: "Tôi mặc như vậy thì sao? Tôi có hở vai hay hở đùi đâu mà cô bảo tôi bại hoại thuần phong mỹ tục?"

Lưu Thúy Phương lập tức nghẹn lời. Quả thực, bộ trang phục của Tần Chiêu Chiêu tuy có nổi bật hơn so với mọi người, nhưng hoàn toàn kín đáo, không có gì phản cảm.

Tuy nhiên, vì đã quen nghe Lý Kiều Kiều nói xấu về Tần Chiêu Chiêu, Lưu Thúy Phương đã có thành kiến với cô từ trước. Cô ta không chịu thua, liền tiếp tục: "Nhìn xem mọi người mặc gì, còn cô thì mặc cái gì? Cô đến làm việc chứ đâu phải đến để khoe sắc!"
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 122: Chương 122



Tần Chiêu Chiêu đưa mắt nhìn quanh, giọng điềm tĩnh nhưng không kém phần sắc bén: "Mặc gì là quyền của mỗi người. Tôi đến làm việc thì không được mặc trang phục mình thích sao? Tôi không cần phải ăn mặc giống hệt như cô. Nhà cô ở cạnh biển à, mà quản rộng thế?"

Lời nói thẳng thừng của cô khiến Lưu Thúy Phương sa sầm mặt.

Phương Mai lúc này cũng đã bước tới, vừa nghe Tần Chiêu Chiêu đáp trả liền nổi giận thay, không chút do dự đứng chắn trước mặt cô, lớn tiếng: "Tôi thấy là cô đang ghen tị vì người ta mặc đẹp và xinh hơn cô đúng không? Trang phục của cô ấy gọn gàng, chỉ là màu sắc có chút nổi bật hơn thôi, vậy mà lại bị gán là bại hoại thuần phong mỹ tục à?"

Lưu Thúy Phương tức đến đỏ mặt, trừng mắt nhìn Phương Mai: "Cô là ai? Liên quan gì đến cô?"

Phương Mai khoanh tay, cười khẩy: "Dĩ nhiên là chẳng liên quan đến tôi, nhưng tôi chỉ là người qua đường muốn nói một câu công bằng. Ở đây ai cũng có chính kiến, vậy mọi người thử đánh giá xem, tôi nói có đúng không?"

Câu hỏi của Phương Mai làm bầu không khí trở nên sôi nổi. Không ai muốn bị coi là kẻ thiếu công bằng. Dù có một số người tư tưởng cổ hủ, không thích cách ăn mặc của Tần Chiêu Chiêu, nhưng ngay lúc này, chẳng ai dám lên tiếng ủng hộ Lưu Thúy Phương.

Có người khẽ gật đầu: "Đúng đấy, chỉ là trang phục sáng sủa một chút, sao có thể liên quan đến bại hoại thuần phong mỹ tục được chứ?"

Một người khác lên tiếng phụ họa: "Cô ấy còn trẻ, ăn mặc sáng sủa có gì là không tốt? Chúng ta nhìn còn thấy vui mắt nữa là, sao lại phải nói xấu sau lưng người ta như vậy?"

Lại có người châm chọc: "Chẳng qua là ghen tị vì cô ấy vừa trẻ vừa đẹp thôi, không chối cãi được."

Nghe thấy những lời này, sắc mặt Lưu Thúy Phương càng thêm khó coi. Bị dồn ép, cô ta nghiến răng, đột nhiên hạ giọng cười lạnh: "Mọi người có biết cô ta là người như thế nào không? Nếu tôi nói ra, đảm bảo sẽ khiến mọi người kinh ngạc đến tròn mắt."

Lời này vừa thốt ra, đám đông xung quanh xôn xao, tò mò chờ xem cô ta định nói gì.

Lý Kiều Kiều đứng ở phía sau cũng nghe rõ từng câu từng chữ, vừa liếc mắt đã thấy vẻ mặt Lý Khánh Mai trong đám đông trở nên lạnh lẽo.

Cô ta hoảng hốt nhận ra, nếu để Lưu Thúy Phương nói ra chuyện của Tần Chiêu Chiêu, e rằng chính bản thân mình cũng sẽ bị liên lụy. Nghĩ vậy, cô ta vội vàng tiến lên, kéo tay Lưu Thúy Phương, thấp giọng nói: "Sắp đến giờ làm rồi, mau vào thôi."

Lưu Thúy Phương vốn luôn xu nịnh Lý Kiều Kiều, thấy cô ta ra hiệu thì lập tức hiểu rằng chuyện này không nên nói tiếp. Cô ta hừ một tiếng, trừng mắt nhìn Tần Chiêu Chiêu, giọng mỉa mai: "Tôi cho cô chút thể diện đấy."

Nhưng Tần Chiêu Chiêu không để yên, cô cười nhạt, cất giọng dõng dạc: "Đừng đi vội. Tôi không cần cô cho thể diện. Cô biết gì thì cứ nói hết ra cho mọi người nghe đi."

Lưu Thúy Phương vốn đã định bỏ qua, nhưng bị Tần Chiêu Chiêu chặn lại, cơn giận trong lòng bùng lên. Cô ta gằn giọng: "Tần Chiêu Chiêu, đừng tưởng tôi nể tình mà cô không biết điều! Chẳng lẽ cô còn tự hào về những việc mình đã làm sao? Kiều Kiều, đừng cản tôi, cô ta đã không cần mặt mũi, chúng ta không cần phải giữ thể diện cho cô ta."

Lý Kiều Kiều lo lắng muốn ngăn cản, nhưng đúng lúc này, Lý Khánh Mai lên tiếng.

Giọng nói của cô ấy lạnh lùng, từng chữ rành rọt: "Lý Kiều Kiều, không cần cản cô ta. Tôi và Tần Chiêu Chiêu cùng sống trong khu nhà tập thể, tôi cũng rất muốn biết chuyện gì khiến mọi người phải kinh ngạc đến thế."

Lời vừa dứt, không khí chợt trở nên ngột ngạt.

Trong xưởng giày, Lý Khánh Mai là người có tiếng nói. Cô ấy đã lên tiếng, mọi người xung quanh lập tức im lặng chờ đợi.

Lưu Thúy Phương chột dạ, bàn tay siết chặt, ánh mắt bất giác lướt qua Lý Kiều Kiều như muốn cầu cứu. Nhưng lúc này, đối diện với ánh mắt nghiêm nghị của Lý Khánh Mai, Lý Kiều Kiều chẳng dám có bất kỳ hành động nào.

Cô ta im lặng, không dám nói một lời.

Thấy vậy, Lưu Thúy Phương cũng bắt đầu do dự. Cô ta cúi đầu, đứng yên không nói gì.

Những người xung quanh bắt đầu mất kiên nhẫn.

"Cô nói đi chứ? Sắp đến giờ làm việc rồi đấy, cô mà không nói chúng tôi đi đây."

"Mau nói đi, đừng úp mở nữa!"

"Cô không phải là bịa chuyện đấy chứ? Nếu như thế thì thật tệ đấy. Mau xin lỗi người ta đi!"

Bị dồn ép, Lưu Thúy Phương nóng nảy, hét lên: "Tôi không bịa chuyện! Nói thì nói! Tần Chiêu Chiêu là người không có đạo đức, đã là vợ quân nhân nhưng lại trộm cắp vặt trong khu tập thể, làm cả khu không được yên ổn. Không một quân nhân hay vợ quân nhân nào ưa nổi cô ta!"

Lời buộc tội vừa vang lên, đám đông liền nhốn nháo bàn tán.

Lúc này, xung quanh đã có rất nhiều người tụ tập lại.

Đúng lúc đó, Thu Cúc từ ngoài bước vào xưởng. Nghe nói có người đang cãi nhau, cô vội chạy lại xem xét tình hình.

Thu Cúc khó khăn lắm mới len được vào giữa đám đông, vừa đến nơi đã nhận ra ngay Tần Chiêu Chiêu chính là tâm điểm của sự việc. Khi nghe những lời đầy ác ý của Lưu Thúy Phương, cô lập tức nhíu mày.

Dù chỉ mới tiếp xúc với Tần Chiêu Chiêu trong thời gian ngắn, nhưng Thu Cúc tin vào khả năng nhìn người của mình. Cô chắc chắn Tần Chiêu Chiêu không phải loại người như Lưu Thúy Phương đang vu khống.

Không thể chịu được nữa, Thu Cúc bước lên, kéo tay Tần Chiêu Chiêu, giận dữ nhìn thẳng vào Lưu Thúy Phương:

"Lưu Thúy Phương, cô nói những lời này phải chịu trách nhiệm đấy! Nếu không có bằng chứng mà vu oan cho người khác, đó chính là phỉ báng, là vu khống! Cô có biết hậu quả của việc này không? Nếu nghiêm trọng, thậm chí có thể bị kiện và ngồi tù đấy!"

Lưu Thúy Phương không hề nao núng, cười nhạt:

"Ngồi tù? Cô dọa ai đấy? Tôi chỉ nói sự thật thôi. Nếu có người đáng bị ngồi tù, thì đó chính là Tần Chiêu Chiêu!"

Cô ta nhìn quanh, giọng đầy mỉa mai:

"Cô ta công khai trộm gà của người khác, bị bắt quả tang mà còn không chịu thừa nhận, còn trắng trợn đổ oan cho người khác! Chuyện này tất cả vợ quân nhân trong khu tập thể đều biết! Một người như vậy mà có thể là người tốt sao?"

Những lời này vừa thốt ra, bầu không khí xung quanh trở nên căng thẳng.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 123: Chương 123



Những người đứng xem không giấu được sự kinh ngạc, xôn xao bàn tán. Không ai ngờ rằng, một người xinh đẹp, đoan trang như Tần Chiêu Chiêu lại bị tố làm chuyện đáng xấu hổ như vậy.

"Bảo sao cô ta ăn mặc khác người như thế, hóa ra là loại không đàng hoàng!"

"Nhà máy của chúng ta sao lại nhận loại người này chứ? Không sợ cô ta trộm đồ sao?"

"Không thể giữ cô ta lại được, phải báo cáo với giám đốc xưởng ngay!"

Những lời bàn tán mỗi lúc một khó nghe hơn.

Nhưng Tần Chiêu Chiêu vẫn bình tĩnh, cô không hề nao núng. Bởi cô biết rõ, sự thật không phải như vậy.

Lúc này, người cảm thấy lo lắng nhất lại chính là Lý Kiều Kiều. Cô ta chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. Vốn dĩ, cô ta chỉ muốn lợi dụng miệng lưỡi của Lưu Thúy Phương để hạ thấp danh dự của Tần Chiêu Chiêu, nhưng không ngờ lại nhắc đến chuyện này.

Tần Chiêu Chiêu chắc chắn sẽ phản bác, mà nếu cô ta không thể ngăn chặn kịp thời, sự thật sẽ bị vạch trần. Khi đó, người gặp rắc rối lớn nhất sẽ là cô ta!

Cố gắng trấn tĩnh, Lý Kiều Kiều nhanh chóng lên tiếng:

"Giờ làm việc đến rồi, mọi người cũng nghe rõ rồi, mau về làm việc đi! Công việc quan trọng hơn, không thể chậm trễ được!"

Nghe vậy, một số người bắt đầu lục tục tản đi.

Nhưng Lý Khánh Mai vẫn đứng yên, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Tần Chiêu Chiêu.

Không phải vì cô nghi ngờ Tần Chiêu Chiêu, mà là vì cô đã quá rõ chuyện này là do ai đứng sau giật dây.

Lý Kiều Kiều lại giở trò!

Trước đây, cô đã nhiều lần khuyên nhủ Lý Kiều Kiều đừng gây chuyện, nhưng cô ta không hề nghe. Mới ngày thứ ba đi làm, cô ta đã khiến nơi này náo loạn như vậy.

Lý Khánh Mai cảm thấy không thể tiếp tục nhắm mắt làm ngơ được nữa.

Cô cất giọng, rõ ràng và dứt khoát:

"Không cần vội! Mọi người vẫn còn thời gian, tôi sẽ nói rõ sự thật về chuyện này!"

Những người vừa định rời đi lập tức dừng bước, tò mò quay lại.

Lý Kiều Kiều cảm thấy trái tim mình thắt chặt, căng thẳng đến mức gần như không thở nổi. Cô ta cố gắng giữ bình tĩnh, lên tiếng ngăn cản:

"Chị dâu, chuyện này... chúng ta giải quyết riêng tư đi, không cần làm rùm beng trước mặt mọi người đâu!"

Nhưng Lý Khánh Mai lúc này đã mất hết kiên nhẫn.

Cô cười lạnh:

"Lúc nãy cô không nghĩ vậy, sao bây giờ lại muốn giải quyết riêng? Chuyện đã lan truyền khắp nơi rồi, có thể giấu giếm được sao? Nếu chúng ta không làm rõ, chẳng phải quá bất công với đồng chí Tần Chiêu Chiêu sao?"

Cô dừng lại một chút, rồi tiếp tục, giọng nói mang theo sự chắc chắn:

"Vụ trộm gà đó, tôi là người chứng kiến từ đầu đến cuối. Kẻ trộm không phải Tần Chiêu Chiêu, mà là một người khác! Chính người đó đã ăn trộm, rồi đổ oan cho cô ấy! Cuối cùng, con gà cũng được tìm thấy trong nhà kẻ trộm. Hôm đó là Chủ nhật, hầu hết vợ quân nhân trong khu tập thể đều có mặt và tận mắt chứng kiến! Ai cũng có thể làm chứng cho sự trong sạch của Tần Chiêu Chiêu!"

Lời vừa dứt, cả đám đông lập tức nổ ra một trận xôn xao.

Những người ban nãy còn chỉ trích Tần Chiêu Chiêu, giờ đây ánh mắt bắt đầu dao động. Một số người cúi đầu, lộ vẻ hối hận vì đã vội tin vào lời đồn mà không kiểm chứng.

Lý Kiều Kiều đứng lặng tại chỗ, cảm giác như cả thế giới đang sụp đổ trước mắt mình.

Sự thật đã sắp bị vạch trần.

Cô ta chỉ có một suy nghĩ duy nhất: phải làm sao để thoát khỏi chuyện này?

Phương Mai lên tiếng, giọng dứt khoát:
"Tôi cũng là vợ quân nhân sống trong khu tập thể, và tôi có thể khẳng định những lời chị Khánh Mai nói hoàn toàn là sự thật. Nhân phẩm của Tần Chiêu Chiêu rất tốt, không hề giống như những gì Lưu Thúy Phương vu khống."

Nghe vậy, Tôn Ni và Trương Thiến cũng bước ra, đồng tình với Phương Mai.

Tần Chiêu Chiêu biết nếu hôm nay không làm rõ mọi chuyện, sau này cô sẽ còn phải đối mặt với nhiều lời đồn đoán hơn. Cô mỉm cười, hướng ánh mắt về phía Lý Kiều Kiều, rồi nhìn quanh đám đông:
"Vị này cũng là vợ quân nhân trong khu tập thể của chúng tôi, cô ấy tên là Lý Kiều Kiều. Lý Kiều Kiều, cô có thể giúp tôi làm chứng chứ?"

Lý Kiều Kiều cắn chặt môi, tức giận đến mức muốn nổ tung. Cô ta biết Lý Khánh Mai cố ý không nhắc thẳng tên mình để giữ lại chút thể diện, nhưng Tần Chiêu Chiêu lại ngang nhiên chỉ đích danh cô ta trước mặt mọi người, khiến cô ta nhục nhã đến tột cùng.

Cô ta muốn phản kháng, muốn đấu đến cùng với Tần Chiêu Chiêu, nhưng lý trí mách bảo rằng lúc này không phải thời điểm thích hợp. Trước ánh mắt của bao nhiêu người, cô ta không thể làm gì khác ngoài nhượng bộ. Giọng cô ta có chút miễn cưỡng:
"Tôi làm chứng, chuyện trộm gà không phải do cô ấy làm."

Lưu Thúy Phương trợn tròn mắt, nhìn Lý Kiều Kiều đầy kinh ngạc.

Rõ ràng chính Lý Kiều Kiều là người kể cho cô ta nghe chuyện này, vậy mà bây giờ lại nói không phải! Vậy thì những lời cô ta vừa nói chẳng khác nào tự tát vào mặt mình? Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

Lưu Thúy Phương cắn răng, rồi bỗng nhiên quay ngoắt, chỉ tay về phía Lý Kiều Kiều:
"Không phải tôi bịa đặt! Chính cô là người nói với tôi! Nếu không phải cô kể, thì làm sao tôi biết được chuyện này chứ?"

Tần Chiêu Chiêu tỏ vẻ ngạc nhiên, ánh mắt chậm rãi lướt qua Lý Kiều Kiều, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý:
"Là như vậy sao?"

Lý Kiều Kiều siết chặt nắm tay, trong đầu quay cuồng vì tức giận và sợ hãi. Cô ta không ngờ Lưu Thúy Phương lại nhanh chóng quay lưng với mình như vậy.

Lý Kiều Kiều cố giữ bình tĩnh, nghiến răng phủ nhận:
"Lưu Thúy Phương chỉ nói bậy thôi! Tôi chưa bao giờ nói những điều đó với cô ta!"
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 124: Chương 124



Rồi cô ta quay sang Lưu Thúy Phương, giọng đầy cảnh cáo:
"Cô câm miệng lại đi! Đừng có bịa chuyện! Tôi cũng là vợ quân nhân, nếu cô còn tiếp tục vu khống tôi, tôi nhất định sẽ không để yên đâu!"

Lưu Thúy Phương thoáng rùng mình trước ánh mắt sắc bén của Lý Kiều Kiều. Cô ta sững người một lúc, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần. Chuyện này rõ ràng là do Lý Kiều Kiều kể với cô ta, giờ lại chối bay chối biến. Nếu không phải Lý Kiều Kiều, thì làm sao cô ta có thể biết được?

Lưu Thúy Phương vội vã quay sang tìm đồng minh:
"Chính cô là người kể cho tôi! Hồ Cầm Cầm cũng nghe thấy, cô ấy có thể làm chứng!"

Cô ta đảo mắt tìm kiếm trong đám đông, nhưng phát hiện ra rằng Hồ Cầm Cầm đã lặng lẽ rời đi từ sớm.

Lưu Thúy Phương siết chặt tay, hận không thể hét lên. Nếu không phải tại Hồ Cầm Cầm khơi mào, cô ta cũng sẽ không hồ đồ mà tin theo, để rồi bây giờ rơi vào tình thế này. Thế mà khi thấy tình hình bất lợi, đối phương lại bỏ chạy mất dạng, để cô ta một mình gánh chịu hậu quả.

Cô ta định nói gì đó nữa thì bất chợt, tiếng chuông báo hiệu vào ca làm vang lên.

Mọi người dù còn tò mò nhưng công việc vẫn là quan trọng nhất, ai nấy đều nhanh chóng tản ra, trở về vị trí của mình.

Lý Khánh Mai quay sang Tần Chiêu Chiêu, giọng bình tĩnh:
"Mọi người vào làm việc đi. Lý Kiều Kiều, cô ở lại một chút."

Tần Chiêu Chiêu gật đầu:
"Vâng, vậy tôi xin phép đi trước. Chuyện này phiền chị rồi."

Nói xong, cô thản nhiên rời đi.

Lúc này, hiện trường chỉ còn lại hai người: Lưu Thúy Phương và Lý Kiều Kiều.

Lý Khánh Mai cau mày, nhìn Lưu Thúy Phương một lúc rồi mới nói:
"Cô cũng về làm việc đi."

Lưu Thúy Phương vội vàng lên tiếng:
"Chị ơi, tôi không thể đi như vậy được! Chuyện này rõ ràng là do Lý Kiều Kiều nói với tôi!"

Lý Khánh Mai đã mất kiên nhẫn, giọng cô lạnh đi:
"Chuyện này tôi sẽ điều tra rõ ràng, sẽ không để ai bị oan uổng cả. Cô cứ về làm việc trước đi."

Thấy thái độ của Lý Khánh Mai cứng rắn như vậy, Lưu Thúy Phương đành miễn cưỡng rời đi, nhưng trước khi đi, vẫn không quên nhấn mạnh:
"Chị nhất định phải trả lại công bằng cho tôi!"

Khi bóng dáng cô ta khuất sau cánh cửa, chỉ còn lại hai người: Lý Khánh Mai và Lý Kiều Kiều.

Lý Kiều Kiều đứng im, lòng rối như tơ vò. Cô ta biết, Lý Khánh Mai giữ im lặng trước đám đông không phải vì nể nang cô ta, mà vì muốn giữ thể diện cho cô ta trước mọi người. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là, Lý Khánh Mai chắc chắn đã biết rõ mọi chuyện.

Cô ta cúi đầu, không dám nói gì.

Lý Khánh Mai nhìn thẳng vào Lý Kiều Kiều, giọng dứt khoát:

"Lý Kiều Kiều, từ ngày mai cô không cần đến đây làm việc nữa. Tự viết đơn xin nghỉ việc đi."

Lý Kiều Kiều sững người, không ngờ chị dâu lại kiên quyết như vậy. Cô ta ngẩng đầu lên, ánh mắt hoảng hốt nhìn Lý Khánh Mai, giọng khẩn thiết:

"Chị dâu, chị tin em đi..."

Nhưng Lý Khánh Mai không để cô ta nói hết câu, ngắt lời ngay lập tức:

"Lý Kiều Kiều, chuyện này có phải do cô gây ra hay không, tôi biết rất rõ. Cô không cần biện minh nữa. Từ khi cô mới vào xưởng, tôi đã nhắc nhở phải làm việc chăm chỉ, không được gây chuyện thị phi, chia rẽ nội bộ. Nhưng cô chẳng để lời tôi vào tai. Mới ngày thứ ba đi làm, cô đã gây ra chuyện động trời thế này. Cô thực sự coi lời tôi là gió thoảng bên tai phải không?"

Lý Kiều Kiều cuống quýt, cố gắng giải thích:

"Chị dâu, em không cố ý mà! Ở khu tập thể, chị luôn là người em tôn trọng nhất. Đúng là em có phàn nàn vài câu với Lưu Thúy Phương, nhưng em đâu ngờ cô ta lại làm ầm lên như vậy. Chuyện này thực sự không liên quan đến em! Xin chị hãy tin em!"

Lý Khánh Mai thất vọng hoàn toàn. Cô lắc đầu, giọng lạnh nhạt:

"Lý Kiều Kiều, cô tưởng mọi người đều ngốc sao? Chính cô là người thổi bùng tin đồn, lan truyền những lời bịa đặt, khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ như bây giờ. Dù bề ngoài có vẻ như cô không liên quan, nhưng nếu không có cô, chuyện này đã không xảy ra. Cô chính là kẻ gây ra mọi rắc rối."

Nhìn ánh mắt lạnh lùng của chị dâu, Lý Kiều Kiều biết lần này mình thực sự gặp rắc rối lớn. Cô ta vội nắm lấy tay Lý Khánh Mai, hoảng loạn cầu xin:

"Chị dâu, chị không thể làm vậy với em! Nếu em mất việc, Phú Quý sẽ không tha cho em đâu. Xin chị hãy cho em một cơ hội nữa!"

Nhưng Lý Khánh Mai không hề lung lay.

"Cô không muốn nghỉ việc cũng được." Cô dừng lại một chút, rồi tiếp tục, "Nhưng phải xin lỗi Tần Chiêu Chiêu trước toàn bộ công nhân trong xưởng. Nếu cô làm được điều đó, tôi sẽ cho cô tiếp tục làm việc ở đây."

Lý Kiều Kiều chết lặng.

Xin lỗi Tần Chiêu Chiêu trước mặt mọi người? Vậy thì sau này cô ta còn mặt mũi nào ở xưởng nữa?

Cô ta lắp bắp:

"Chị dâu, nhất thiết phải làm vậy sao? Nếu em phải xin lỗi trước toàn bộ công nhân, sau này em làm sao ngẩng đầu lên mà sống?"

Lý Khánh Mai nhìn cô ta chằm chằm, giọng nghiêm nghị:

"Lý Kiều Kiều, bây giờ cô chỉ có hai lựa chọn: hoặc giữ danh dự, hoặc giữ công việc. Cô tự suy nghĩ đi. Cô có thể về nhà hoặc theo tôi vào xưởng, cuối giờ làm hãy đưa ra quyết định."

Nói xong, Lý Khánh Mai không thèm nhìn Lý Kiều Kiều nữa, quay người bước đi.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 125: Chương 125



Lý Kiều Kiều không dám về nhà. Cô ta chỉ còn cách lẳng lặng theo sau chị dâu, trở lại xưởng.

Vừa bước vào, cô ta cảm nhận được ngay những ánh mắt soi mói đổ dồn về phía mình. Không ai nói gì, nhưng bầu không khí nặng nề khiến cô ta cảm thấy ngột ngạt.

Chỉ riêng Tần Chiêu Chiêu khẽ liếc cô ta một cái rồi tiếp tục trò chuyện với những người xung quanh.

Nhìn thấy cảnh tượng ấy, Lý Kiều Kiều càng cảm thấy chột dạ. Cô ta có cảm giác như Tần Chiêu Chiêu đang kể cho mọi người nghe chuyện mình chính là kẻ trộm gà. Cô ta cúi đầu, không dám đối diện với bất cứ ai, lặng lẽ đi về chỗ ngồi của mình.

Trước đây, mỗi khi cô ta bước vào, ai nấy đều vui vẻ chào hỏi, rôm rả trò chuyện. Nhưng bây giờ, tất cả chỉ im lặng cúi đầu làm việc, không ai thèm quan tâm đến cô ta nữa.

Chỉ có Lưu Thúy Phương vẫn trừng mắt nhìn cô ta, ánh mắt đầy oán hận.

Giọng cô ta sắc lạnh:

"Sao cô không dám thừa nhận?"

Lý Kiều Kiều cắn môi, giọng nói đầy uất ức:

"Chính cô gây ra chuyện này, bây giờ còn muốn tôi chịu tội thay cô à? Vì cô mà tôi có nguy cơ mất việc đấy! Tôi thật sự hối hận khi coi cô là bạn!"

Lưu Thúy Phương thoáng sững người. Nghe nói Lý Kiều Kiều có thể mất việc vì chuyện này, sự tức giận trong lòng cô ta cũng nguôi ngoai phần nào. Giọng nói cũng dịu đi một chút:

"Chuyện này... nghiêm trọng đến vậy sao?"

Lý Kiều Kiều liếc nhìn Lưu Thúy Phương, giọng đầy oán trách:
"Cô nghĩ tôi còn có đường lui sao? Cô đã đẩy tôi xuống hố rồi đấy!"

Lưu Thúy Phương bắt đầu hoảng loạn. Ban đầu, cô cứ nghĩ chỉ là chuyện nhỏ, không ngờ lại ảnh hưởng đến cả công việc của mình. Nhưng điều khiến cô thật sự sợ hãi là nếu ngay cả Lý Kiều Kiều cũng không giữ được vị trí, thì bản thân cô cũng chẳng còn hy vọng gì.

Mất việc có nghĩa là cô sẽ phải quay về quê, xa chồng, mất đi danh tiếng mà bấy lâu nay cô vẫn tự hào. Ở quê, ai cũng ngưỡng mộ cô vì được làm việc trong xưởng của quân đội. Nếu phải trở về trong tủi hổ, cô biết đối mặt với họ thế nào? Hơn nữa, chồng cô chỉ là một người khuân vác, mỗi tháng kiếm được vỏn vẹn ba mươi đồng – số tiền ấy làm sao nuôi nổi gia đình?

Đúng lúc ấy, Lý Khánh Mai gọi cô đến văn phòng.

Lưu Thúy Phương rụt rè bước vào, cánh cửa vừa đóng lại, cô bất ngờ quỳ phịch xuống trước mặt Lý Khánh Mai.

Lý Khánh Mai giật mình, vội đứng bật dậy:
"Cô đang làm gì thế? Mau đứng lên!"

Lưu Thúy Phương khóc lóc van nài:
"Chị Khánh Mai, tôi biết mình sai rồi! Xin chị cho tôi một cơ hội, tôi thật sự không thể mất việc này. Chỉ cần giữ được công việc, chị bảo tôi làm gì cũng được!"

Lý Khánh Mai nhíu mày, lo lắng nhìn ra cửa. Nếu đồng nghiệp thấy cảnh này, họ sẽ nghĩ gì về cô? Cô bước tới, cố gắng kéo Lưu Thúy Phương đứng dậy:
"Cô làm vậy là muốn uy h**p tôi sao?"

"Không! Không phải đâu!" Lưu Thúy Phương hoảng hốt xua tay.

"Thế thì đứng lên đi! Cô quỳ thế này, nếu có ai trông thấy, người ta sẽ nghĩ tôi đang ép buộc cô."

Lúc này, Lưu Thúy Phương mới hiểu ra tình thế, vội vàng đứng dậy, gạt nước mắt:
"Tôi không cố ý gây rắc rối cho chị..."

Nhìn dáng vẻ ăn năn của cô ta, Lý Khánh Mai trầm ngâm một lúc rồi thở dài:
"Việc cô làm hôm nay thật sự gây ảnh hưởng rất xấu. Nhưng tôi sẽ cho cô một cơ hội, với một điều kiện."

Lưu Thúy Phương vội vàng gật đầu:
"Chị cứ nói! Tôi chấp nhận tất cả!"

"Đi xin lỗi Tần Chiêu Chiêu. Nếu cô ấy đồng ý tha thứ cho cô, thì cô có thể ở lại làm việc."

Nghe vậy, Lưu Thúy Phương như vớ được cọc giữa dòng nước xiết, vội vàng nói:
"Tôi làm được! Tôi sẽ xin lỗi cô ấy trước mặt tất cả mọi người!"

Lý Khánh Mai gật đầu:
"Được. Nhưng nhớ kỹ, chuyện này là do cô gây ra, đừng kéo người khác xuống nước."

Lưu Thúy Phương hơi sững lại nhưng lập tức hiểu ý, vội vã gật đầu:
"Chị yên tâm, tôi sẽ không nhắc đến Lý Kiều Kiều."

Lý Khánh Mai phất tay:
"Đi đi!"

Lưu Thúy Phương vội lau nước mắt, cúi người cảm ơn rồi nhanh chóng rời khỏi văn phòng.

Khi cô quay lại xưởng, tất cả mọi người đều dừng tay, tò mò dõi theo. Nhưng lúc này, cô chẳng còn tâm trí để quan tâm đến ánh mắt của họ. Cô chỉ muốn một điều duy nhất – giữ lại công việc của mình.

Dưới ánh nhìn chằm chằm của đám đông, cô bước thẳng đến trước mặt Tần Chiêu Chiêu. Không một lời báo trước, cô đột ngột quỳ xuống.

Cả xưởng như chết lặng.

Tần Chiêu Chiêu sửng sốt, vô thức lùi lại hai bước:
"Cô... cô làm gì vậy?"

Lưu Thúy Phương cúi đầu, giọng nghẹn ngào:
"Đồng chí Tần Chiêu Chiêu, tôi sai rồi. Tôi không nên nói xấu sau lưng cô, không nên lan truyền những tin đồn vô căn cứ làm tổn thương cô. Bây giờ, tôi đã hiểu rõ lỗi lầm của mình. Xin cô hãy rộng lượng tha thứ cho tôi! Cho tôi một cơ hội để sửa sai. Từ nay về sau, tôi nhất định sẽ làm việc chăm chỉ, tuyệt đối không tái phạm nữa. Xin cô..."

Thì ra là đến xin lỗi mình.

Tần Chiêu Chiêu nhìn Lưu Thúy Phương quỳ gối trước mặt, lòng cô dấy lên một cảm xúc khó tả. Đây là một hành động lớn, chắc chắn không phải tự nguyện. Cô không biết Lý Khánh Mai đã nói gì với Lưu Thúy Phương, nhưng cô hiểu rõ rằng người thực sự đáng trách trong chuyện này là Lý Kiều Kiều. Lưu Thúy Phương chỉ là con cờ bị lợi dụng mà thôi.

Dù thế nào đi nữa, khi cô ta đã quỳ xuống xin lỗi trước mặt mọi người, Tần Chiêu Chiêu cũng không thể không chấp nhận.

Cô bước tới, đưa tay đỡ Lưu Thúy Phương dậy:

"Cô đứng lên đi. Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cô. Chuyện này tôi sẽ không truy cứu nữa."

Lưu Thúy Phương ngẩn người, không ngờ mọi chuyện lại kết thúc đơn giản như vậy. Cô cứ nghĩ rằng Tần Chiêu Chiêu sẽ làm khó mình, ít nhất cũng sẽ trách móc vài câu. Nhưng không, Tần Chiêu Chiêu không hề làm thế. Một người như vậy... thật khiến cô có chút xấu hổ.

Cô nghẹn ngào, giọng nói có phần run rẩy:

"Cô thật là người tốt. Trước đây tôi không hiểu, lại tin lầm người khác, gây rắc rối cho cô. Tôi thực sự hối hận."
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 126: Chương 126



Tần Chiêu Chiêu cười nhạt:

"Sau này nhớ mở mắt mà nhìn người. Đừng để người khác lợi dụng nữa."

Lưu Thúy Phương thoáng liếc sang Lý Kiều Kiều, ánh mắt phức tạp, rồi gật đầu thật mạnh:

"Tôi hiểu rồi. Sau lần này, tôi sẽ ghi nhớ mãi. Tôi đi làm việc đây."

Tần Chiêu Chiêu gật đầu:

"Được."

Lưu Thúy Phương quay về chỗ ngồi, không còn bận tâm đến ánh nhìn của mọi người nữa. Giữ được công việc quan trọng hơn tất cả.

Trong khi đó, Lý Kiều Kiều đứng bên cạnh, trong lòng vô cùng phẫn nộ. Cô ta không thể tin rằng Lưu Thúy Phương lại có thể nhẫn nhịn đến mức đó—quỳ xuống trước mặt Tần Chiêu Chiêu mà xin lỗi ngay giữa xưởng!

Nếu đổi lại là cô ta, thà chết cũng không đời nào làm như vậy.

Ban đầu, Lý Kiều Kiều còn do dự không biết có nên về nhà hay đến xin lỗi Tần Chiêu Chiêu. Nhưng sau khi chứng kiến cảnh Lưu Thúy Phương bẽ mặt như thế, cô ta càng quyết tâm không xin lỗi.

Cùng lúc đó, Hồ Cầm Cầm ngồi bên cạnh cũng thấp thỏm không yên. Cô ta cũng là một trong những người đã tham gia bàn tán, bây giờ không biết mình có bị lôi vào không.

Thấy Lưu Thúy Phương đã quay về chỗ, Hồ Cầm Cầm không nhịn được mà len lén hỏi:

"Lưu Thúy Phương, Lý Khánh Mai nói gì với cô vậy?"

Lưu Thúy Phương nhìn cô ta, trong lòng không khỏi khinh thường. Rõ ràng ban sáng còn cùng nhau bàn tán, đến lúc gặp chuyện thì chỉ biết trốn.

Cô giả vờ nghiêm trọng, nhấn từng chữ:

"Nếu muốn giữ công việc, cô cũng phải thành tâm xin lỗi Tần Chiêu Chiêu như tôi đã làm. Cầu xin cô ấy tha thứ."

Hồ Cầm Cầm hoảng hốt. Cô ta không thể tưởng tượng cảnh mình phải quỳ xuống trước mặt một người trẻ hơn để xin lỗi!

Dù gì cô ta cũng chỉ lỡ miệng nói một hai câu, đâu có làm gì quá đáng. Nếu cứ im lặng, có khi chẳng ai để ý.

Lưu Thúy Phương thấy cô ta im lặng, cười lạnh một tiếng rồi không nói thêm gì nữa, tập trung vào công việc của mình.

Dù giọng họ nói nhỏ, nhưng Tần Chiêu Chiêu ngồi gần vẫn nghe thấy rõ.

Lý Kiều Kiều ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng, giọng điệu đầy mỉa mai:

"Vì công việc mà quỳ xuống xin lỗi trước mặt mọi người, cô không thấy mất mặt à? Giờ còn muốn người khác làm theo mình nữa sao?"

Lưu Thúy Phương vốn đã bất mãn với Lý Kiều Kiều, nay nghe cô ta nói vậy, càng tức giận. Cô nhếch môi, giọng châm chọc:

"Đó chẳng phải nhờ phước của cô sao? Tôi đã nể mặt cô mà không vạch trần cô trước mặt mọi người, vậy mà cô vẫn ở đây giả vờ giả vịt. Cứ chờ xem, không biết cô có giữ được công việc của mình hay không."

Lý Kiều Kiều tức đến mức mặt đỏ bừng, hai tay siết chặt.



Đến giờ ăn trưa, Tần Chiêu Chiêu cùng Thu Cúc và chị Chu rời xưởng đi ăn. Khi đang trò chuyện, Thu Cúc nói rằng Chủ nhật này định đến nhà Dương Tiểu Yến chơi.

Nghe vậy, Tần Chiêu Chiêu lập tức đồng ý:

"Được đó, lâu rồi tôi cũng không gặp Tiểu Yến."

Chị Chu mỉm cười, nói:

"Vậy cho tôi đi cùng với nhé! Tôi cũng muốn gặp Tiểu Yến."

Ba người vừa nói vừa cười, không để ý đến những ánh mắt xung quanh.

Bất ngờ, một giọng nói vang lên phía sau:

"Tần Chiêu Chiêu!"

Tần Chiêu Chiêu quay đầu lại, nhận ra người vừa gọi mình là Hồ Cầm Cầm.

Cô nhíu mày, giọng điềm nhiên:

"Cô gọi tôi có việc gì?"

Hồ Cầm Cầm đứng trước mặt Tần Chiêu Chiêu, rõ ràng rất lúng túng. Bởi vì xung quanh có nhiều người đang nhìn, cô ta do dự một lúc mới lấy hết can đảm, giọng nhỏ dần:

"Xin lỗi cô, Tần Chiêu Chiêu, tôi không nên nói xấu sau lưng cô."

Tần Chiêu Chiêu không hề bất ngờ khi Hồ Cầm Cầm tìm đến xin lỗi. Sau khi Lưu Thúy Phương đã quỳ gối trước mặt cô, thì việc Hồ Cầm Cầm, với tư cách là người có liên quan, cũng phải đứng ra chịu trách nhiệm là điều đương nhiên.

Cách Hồ Cầm Cầm dám công khai nhận lỗi trước bao nhiêu người thể hiện rằng cô ta thực sự biết sai. Đối với Tần Chiêu Chiêu, cô đến làm việc ở xưởng giày chỉ để giết thời gian, chứ không phải để gây thù chuốc oán. Dù không nhất thiết phải làm bạn với tất cả mọi người, nhưng cô cũng không muốn tự tạo thêm kẻ thù.

Người đứng sau mọi chuyện là Lý Kiều Kiều, còn Hồ Cầm Cầm chỉ là kẻ thiếu suy nghĩ, dễ bị lôi kéo mà thôi. Cô ta không đáng để Tần Chiêu Chiêu phải so đo.

Tần Chiêu Chiêu bình thản nhìn Hồ Cầm Cầm, giọng điềm tĩnh:
"Vì cô đã có thái độ như vậy, tôi cũng không muốn chấp nhặt nữa. Lòng người khó lường, sau này đừng dễ dàng tin những chuyện mình chưa tận mắt chứng kiến, kẻo lại tự chuốc lấy rắc rối."

Nói xong, cô xoay người rời đi, không để ý đến ánh mắt ngỡ ngàng của những người xung quanh.

Hồ Cầm Cầm thở phào nhẹ nhõm. Trước khi đến đây, cô ta đã lo lắng rằng Tần Chiêu Chiêu sẽ không chịu tha thứ. Nhưng giờ thì cô ta hiểu, Tần Chiêu Chiêu không hề kiêu căng hay nhỏ nhen như Lý Kiều Kiều từng nói. Có lẽ chính vì Lý Kiều Kiều có tâm địa xấu xa, nên mới nhìn ai cũng bằng ánh mắt méo mó như vậy.

Càng nghĩ, Hồ Cầm Cầm càng xâu chuỗi lại toàn bộ sự việc. Hôm đó, khi thấy Lý Khánh Mai tiến lại, cô ta đã nhanh chân bỏ đi, nhưng sau này nghe mọi người kể lại, cô ta cũng đoán được phần nào diễn biến. Và việc Lý Khánh Mai giữ Lý Kiều Kiều lại để nói chuyện riêng khiến cô ta có một suy đoán táo bạo.

Có lẽ... kẻ trộm gà thực sự chính là Lý Kiều Kiều!

Chỉ có khả năng này mới giải thích được toàn bộ mọi chuyện. Vì mâu thuẫn với Tần Chiêu Chiêu, Lý Kiều Kiều đã cố tình bày ra màn kịch này để đổ tội cho cô. Lý Khánh Mai có lẽ cũng đã hiểu ra sự thật, nhưng vì cả hai đều là vợ quân nhân sống trong khu tập thể, nên cô ấy không muốn làm ầm lên để giữ danh dự cho họ.

Suy nghĩ này khiến Hồ Cầm Cầm cảm thấy lạnh sống lưng.

Trong khi đó, Lưu Thúy Phương đứng từ xa nhìn Hồ Cầm Cầm bằng ánh mắt lạnh lùng. Trong lòng cô ta, từ khoảnh khắc Hồ Cầm Cầm bỏ chạy để mình chịu trận một mình, tình bạn giữa họ đã chấm dứt.

Nhìn thấy thái độ đó, Hồ Cầm Cầm biết Lưu Thúy Phương vẫn chưa hết giận mình. Nhưng cô ta cũng chẳng hối hận. Nếu khi đó không bỏ đi, cô ta có lẽ cũng đã phải quỳ xuống xin lỗi giống như Lưu Thúy Phương.

Nhưng dù vậy, hai người vẫn phải làm việc chung mỗi ngày. Nghĩ tới tình bạn trước đây, Hồ Cầm Cầm không muốn biến Lưu Thúy Phương thành kẻ thù, nên cô ta chạy theo.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 127: Chương 127



Lưu Thúy Phương thấy Hồ Cầm Cầm bước nhanh về phía mình thì cau mày, giọng đầy lạnh nhạt:"Cô còn muốn gì? Ngay từ lúc cô quay lưng bỏ đi, chúng ta đã không còn là bạn nữa. Đừng bám theo tôi!"

Hồ Cầm Cầm có hơi lúng túng, nhưng cô ta không tức giận. Thay vào đó, cô ta hạ giọng nói:
"Tôi biết ai là kẻ trộm gà thật sự."

Lưu Thúy Phương lập tức dừng bước.

Cô ta vốn cũng có suy đoán về kẻ trộm, nhưng chưa chắc chắn. Giờ nghe Hồ Cầm Cầm nói vậy, cô ta vừa tò mò, vừa nghi ngờ:
"Cô bỏ chạy trước, làm sao biết được ai là kẻ trộm?"

"Tôi biết cô vẫn giận tôi vì đã bỏ chạy. Đúng là tôi nhát gan, sợ gánh trách nhiệm nên mới rời đi. Tôi xin lỗi vì đã để cô một mình gánh chuyện đó. Nhưng thực ra, chúng ta đều bị Lý Kiều Kiều lợi dụng. Chính cô ta mới là kẻ đứng sau mọi chuyện!"

Lời xin lỗi chân thành của Hồ Cầm Cầm khiến cơn giận trong lòng Lưu Thúy Phương dịu đi phần nào. Nghe đến cái tên Lý Kiều Kiều, cô ta hoàn toàn sững sờ.

"...Cô có bằng chứng gì không?"

Hồ Cầm Cầm ghé sát tai Lưu Thúy Phương, thì thầm:
"Chẳng phải cô cũng đã nghi ngờ cô ta rồi sao? Tại sao hôm đó, Lý Kiều Kiều không bị gọi lên văn phòng ngay lập tức? Tại sao chỉ có chúng ta phải chịu trận? Cô thử nghĩ lại đi, tất cả đều là do cô ta dựng lên!"

Lưu Thúy Phương chấn động. Đúng vậy! Ngay từ đầu, mọi chuyện cứ như được sắp đặt để đẩy cô và Hồ Cầm Cầm vào thế khó, còn Lý Kiều Kiều thì luôn đứng ngoài cuộc, an toàn và vô can.

"Cô nói đúng..." Lưu Thúy Phương thì thầm, ánh mắt đầy suy tư.

Hồ Cầm Cầm mỉm cười:
"Bây giờ, cô vẫn còn coi cô ta là bạn không?"

Lưu Thúy Phương siết chặt tay, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Người mà cô từng tin tưởng, cuối cùng lại là kẻ đẩy cô vào vũng bùn.

Cô ta hít một hơi thật sâu, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

Nghe xong, Lưu Thúy Phương gật đầu, giọng chắc nịch:

"Cô phân tích rất có lý."

Hồ Cầm Cầm tiếp tục:

"Những điều Lý Kiều Kiều nói về Tần Chiêu Chiêu chắc chắn đều là bịa đặt. Cô nhìn xem, Tần Chiêu Chiêu đâu có giống như những gì cô ta nói? Rõ ràng, Lý Kiều Kiều chưa bao giờ coi chúng ta là bạn, chỉ lợi dụng chúng ta để đối phó với Tần Chiêu Chiêu thôi. Cô ta thật độc ác."

Lưu Thúy Phương hừ lạnh, ánh mắt tràn đầy sự thất vọng:

"Cô nói đúng, Lý Kiều Kiều chỉ xem chúng ta như con rối, muốn sai khiến thế nào cũng được. Bây giờ nghĩ lại, tôi thấy mình thật ngu ngốc."

Hồ Cầm Cầm trầm ngâm một lát, rồi thấp giọng:

"Cô biết không, chuyện chúng ta xin lỗi Tần Chiêu Chiêu chắc chắn sẽ lan truyền khắp xưởng. Đúng là giữ được việc, nhưng danh tiếng của chúng ta coi như bị tổn hại rồi. Sau này, chúng ta sẽ phải đối diện với ánh mắt của mọi người như thế nào đây?"

Lưu Thúy Phương đã nghĩ đến điều này, nhưng đối với cô, giữ được công việc quan trọng hơn tất cả. Cô thở dài, thản nhiên nói:

"Miệng lưỡi thiên hạ, mặc kệ họ thôi. Họ nói gì cũng chẳng ảnh hưởng đến mình."

Hồ Cầm Cầm không đồng tình với sự thờ ơ đó, giọng cô ta trở nên nghiêm trọng hơn:

"Cô nghĩ đơn giản quá rồi. Không chỉ là ánh mắt đâu, mà ngay cả những cơ hội trong xưởng cũng sẽ bị ảnh hưởng. Cô nghĩ sau này chúng ta còn có thể nhận được những phần thưởng như 'nhân viên xuất sắc' hay những phúc lợi khác sao? Mọi người chắc chắn sẽ để ý, nếu chúng ta phạm phải sai lầm nhỏ, có khi sẽ bị đuổi ngay lập tức. Cô không lo sao?"

Lưu Thúy Phương im lặng. Hồ Cầm Cầm nói không sai, sau chuyện này, bọn họ chắc chắn sẽ bị để ý hơn. Nhưng bây giờ còn cách nào khác chứ?

"Đúng là tôi có nghĩ đến, nhưng giờ chúng ta còn có lựa chọn nào khác đâu?"

Hồ Cầm Cầm nhếch môi, ánh mắt lóe lên một tia ranh mãnh:

"Có chứ. Nếu chúng ta muốn xoay chuyển tình thế, phải tìm cách loại bỏ cái mác 'kẻ xấu' này. Chỉ có như vậy, chúng ta mới không bị người khác coi thường, cũng không phải sống trong cảnh dè dặt sợ sệt."

Lưu Thúy Phương nhìn cô ta đầy tò mò:

"Cô có cách gì sao?"

Hồ Cầm Cầm gật đầu, ghé sát tai thì thầm kế hoạch của mình.

Lưu Thúy Phương nghe xong, ánh mắt sáng rỡ, khóe môi khẽ nhếch lên:

"Ý kiến này hay đấy."

Cả hai nhìn nhau, cùng mỉm cười đầy ẩn ý rồi bước về phía căng tin của xưởng.

Lý Kiều Kiều ngồi trong căng tin, ánh mắt vô thức nhìn xung quanh. Cô ta cảm thấy có chút lạ lẫm khi không còn Lưu Thúy Phương và Hồ Cầm Cầm ở bên cạnh. Trước đây, vì chồng cô ta là doanh trưởng, nên hai người họ luôn vây quanh, nịnh bợ lấy lòng.

Khi đi ăn, họ sẽ giúp cô ta lấy suất cơm, thậm chí còn nói những lời tâng bốc, khiến cô ta cảm thấy bản thân có địa vị, được tôn trọng. Những lúc như vậy, cô ta luôn có cảm giác mình vượt trội hơn người khác, vừa thoải mái vừa hả hê.

Nhưng giờ đây, không chỉ hai người kia tránh xa cô ta, mà ngay cả những công nhân khác trong xưởng cũng nhìn cô ta bằng ánh mắt khác thường, không ai muốn đến gần.

Ngồi một mình giữa không gian ồn ào, Lý Kiều Kiều cảm thấy như bị cả thế giới cô lập. Cô ta không quen với cảm giác này.

Càng nghĩ, cô ta càng bực bội. Rõ ràng lỗi không phải ở mình! Nếu không phải Lý Khánh Mai can thiệp, mọi chuyện đã không thành ra thế này.

Lý Kiều Kiều nhớ đến lời của Lý Khánh Mai khi chị ấy bảo cô ta phải đưa ra quyết định cuối cùng vào buổi tối. Trong lòng cô ta vẫn giằng co giữa hai lựa chọn—giữ công việc hay bảo vệ danh dự của mình.

Nếu chọn ở lại làm việc, cô ta sẽ phải cúi đầu xin lỗi Tần Chiêu Chiêu trước mặt bao nhiêu người. Chỉ cần nghĩ đến cảnh đó, cô ta đã thấy khó chịu đến mức không chịu nổi, chứ đừng nói là thật sự làm.

Nhưng nếu bỏ việc, cô ta sẽ mất đi nguồn thu nhập ổn định. Không có công việc này, cuộc sống của cô ta chắc chắn sẽ khó khăn hơn.

Sau một hồi suy đi tính lại, cuối cùng cô ta cắn răng quyết định:

Giữ danh dự quan trọng hơn!
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 128: Chương 128



Vì đã quyết định nghỉ việc, cô ta cũng chẳng muốn tiếp tục làm nữa. Nhưng khi nghe Lý Khánh Mai nói sẽ được trả lương dựa trên số ngày đã làm, cô ta lập tức đổi ý.

Dù gì cũng đã làm đến hôm nay, nghỉ việc thì nghỉ, nhưng vẫn phải lấy đủ tiền công đã làm chứ!

Cô ta tìm đến Lý Khánh Mai, giọng đầy bực tức:

"Được rồi, tôi có cần đến phòng nhân sự để nộp đơn xin nghỉ không?"

Lý Khánh Mai vẫn giữ vẻ mặt bình thản, đáp gọn:

"Không cần, cô không phải nhân viên chính thức, tôi sẽ lo chuyện đó."

Lý Kiều Kiều miễn cưỡng gật đầu, rồi hậm hực nói:

"Vậy tôi quay lại làm việc đây."

Cô ta quay người rời đi, nhưng không trở lại xưởng mà đi thẳng đến nhà vệ sinh công cộng gần khu vực đóng gói.

Lý Khánh Mai nhìn theo bóng dáng Lý Kiều Kiều khuất dần, nhẹ nhàng lắc đầu.

Chuyện đến nước này, cô ta ghét mình đến tận xương tủy cũng chẳng có gì lạ. Nhưng Lý Khánh Mai không bận tâm.

Có những kiểu người, tốt nhất là không nên tiếp xúc nữa.

Vừa định bước vào, Lý Kiều Kiều chợt nghe thấy tên mình vang lên trong cuộc trò chuyện của hai người phụ nữ trung niên bên trong. Cô ta lập tức dừng lại, tò mò lắng nghe xem họ đang nói gì về mình.

Nhưng càng nghe, mặt cô ta càng tối sầm lại.

Những lời đàm tiếu kia giống như từng nhát dao sắc bén cứa vào lòng tự tôn của cô ta. Họ đang nói về chuyện gì? Chuyện cô ta là kẻ trộm gà trong khu tập thể!

Lý Kiều Kiều cảm thấy máu nóng dồn lên tận óc. Cô ta nghiến răng, không thể nhịn thêm được nữa.

"Ai đã tung tin này?" Cô ta tự hỏi, rồi ngay lập tức nghĩ đến một cái tên – Tần Chiêu Chiêu!

Tức giận bùng lên như ngọn lửa thiêu đốt lý trí, cô ta đẩy mạnh cửa nhà vệ sinh, xông vào như một cơn lốc. Hai người phụ nữ trung niên giật mình, lập tức im bặt khi nhìn thấy ánh mắt giận dữ của cô ta.

"Các người đang bịa đặt về tôi đấy à?" Lý Kiều Kiều gằn giọng, đôi mắt long lên sòng sọc. "Các người không sợ bị quả báo sao?"

Một trong hai người thản nhiên đáp: "Chúng tôi chẳng bịa đặt gì cả. Cái tên Lý Kiều Kiều của cô giờ nổi tiếng khắp xưởng rồi. Những chuyện cô làm, ai ai cũng biết."

Lời nói đó như một nhát dao chí mạng giáng thẳng vào lòng tự tôn của Lý Kiều Kiều. Cô ta siết chặt nắm tay, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay đến mức đau rát. Cô ta không cần hỏi cũng biết, tin đồn này chắc chắn đã lan ra khắp nơi.

"Không thể nào! Chuyện này lẽ ra phải được giữ kín!" Cô ta thầm gào lên trong đầu.

Ở khu tập thể, Lý Khánh Mai đã cố tình che giấu chuyện này để bảo vệ danh dự cho chồng cô ta. Những người biết chuyện như Trương Thiến, Tôn Ni hay Phương Mai đều không thể là người lan truyền tin đồn. Vậy thì chỉ có thể là… Tần Chiêu Chiêu!

Càng nghĩ, Lý Kiều Kiều càng chắc chắn. Tần Chiêu Chiêu chắc chắn muốn hủy hoại danh tiếng của cô ta! Người phụ nữ này quá độc ác!

Hai người phụ nữ thấy cô ta đứng im lặng, nhìn vẻ mặt hung dữ của cô ta thì cũng không muốn dây dưa thêm, nhanh chóng rời đi.

Lý Kiều Kiều không còn tâm trạng đi vệ sinh nữa. Cô ta quay phắt người, lao thẳng về xưởng với một cơn thịnh nộ bùng cháy trong lòng.

Tần Chiêu Chiêu đang tập trung làm việc, thỉnh thoảng trò chuyện vui vẻ với Thu Cúc. Không khí trong xưởng vẫn như mọi ngày, cho đến khi cô cảm thấy một sự im lặng kỳ lạ bao trùm xung quanh.

Ngẩng đầu lên, cô lập tức bắt gặp ánh mắt đỏ ngầu của Lý Kiều Kiều đang lao về phía mình như một cơn lốc.

"Chuyện gì thế này?" Cô thoáng giật mình, nhưng chưa kịp phản ứng, Lý Kiều Kiều đã xông tới, gào lên như một kẻ mất trí:

"Tần Chiêu Chiêu, mày là đồ khốn! Mày không đáng được sống!"

Dứt lời, cô ta giơ tay định tát thẳng vào mặt Tần Chiêu Chiêu.

Tần Chiêu Chiêu chưa từng thấy Lý Kiều Kiều mất kiểm soát đến mức này. Cô chợt hiểu ra—Lý Kiều Kiều cho rằng chính cô là người tung tin!

Phản ứng nhanh nhạy, cô kịp thời né sang một bên, nhưng không may lại vướng vào chiếc khay đựng giày phía dưới. Không giữ được thăng bằng, cô bị Lý Kiều Kiều ấn mạnh xuống sàn.

Thu Cúc là người đầu tiên lao đến, cố kéo Lý Kiều Kiều ra. Nhưng trong cơn cuồng loạn, Lý Kiều Kiều mạnh hơn bao giờ hết, chỉ một mình Thu Cúc không thể làm gì được.

Tần Chiêu Chiêu bị đè chặt xuống, không thể chống trả, chỉ có thể đưa tay lên che mặt để tránh những cú đánh liên tục giáng xuống.

Chị Chu cùng những công nhân khác lúc này mới bừng tỉnh, vội vàng xông đến kéo Lý Kiều Kiều ra khỏi người Tần Chiêu Chiêu.

"Đủ rồi! Cô điên rồi à?" Thu Cúc hét lên, mặt đỏ bừng vì tức giận.

Lý Kiều Kiều bị lôi ra, nhưng vẫn gào thét đầy căm hận: "Tao chỉ tiếc là không có con dao, nếu không tao đã g**t ch*t mày rồi!"

Những lời nói đó khiến cả xưởng xôn xao. Có người lập tức chạy đi báo cho Lý Khánh Mai.

Lý Khánh Mai nhanh chóng có mặt. Ngay khi bước vào, cô nghe thấy những lời nguyền rủa độc địa của Lý Kiều Kiều.

Ánh mắt cô thoáng tối lại. Quả nhiên, cô đã đánh giá quá thấp người phụ nữ này.

Nhìn thấy tình trạng của Tần Chiêu Chiêu, tay đầy vết thương, tóc tai rối bù, cô lạnh lùng hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra?"

Tần Chiêu Chiêu th* d*c, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh, chậm rãi nói: "Tôi đang làm việc thì Lý Kiều Kiều đột nhiên lao tới đánh tôi. Cô ta cho rằng tôi là người tung tin đồn về chuyện cô ta ăn trộm gà. Tôi còn chưa kịp nói lời nào thì cô ta đã xông vào đánh. Nếu không kịp che mặt, có lẽ giờ tôi đã bị cô ta cào nát rồi."

Lý Kiều Kiều thấy Lý Khánh Mai, cơn giận cũng dịu bớt, nhưng vẫn ngoan cố cãi lại: "Chính mày làm mà dám không dám nhận!"
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 129: Chương 129



Lý Khánh Mai quét mắt nhìn quanh xưởng, thấy mọi người vẫn còn xì xào bàn tán, liền quát lớn:

"Mọi người trở lại làm việc đi!"

Không ai dám trái lệnh, cả xưởng nhanh chóng dần tản ra. Lý Kiều Kiều cũng không tiếp tục làm loạn nữa, nhưng trong ánh mắt cô ta vẫn chất chứa oán hận.

Không khí trong xưởng giày vẫn chưa trở lại bình thường. Nhưng có một điều chắc chắn—sau sự việc này, danh tiếng của Lý Kiều Kiều đã hoàn toàn sụp đổ.

Lý Khánh Mai cau mày nhìn Lý Kiều Kiều, giọng điềm tĩnh nhưng không giấu được sự cứng rắn:

"Cô không cần làm nữa, theo tôi đi lấy lương."

Cô không muốn dây dưa thêm với Lý Kiều Kiều. Cô ta đã chọn từ bỏ công việc, vậy thì cứ để cô ta rời đi nhanh chóng.

Sau đó, Lý Khánh Mai quay sang Tần Chiêu Chiêu, giọng nói dịu lại:

"Em đến Y Vụ Sở để bác sĩ sát trùng và băng bó vết thương đi. Hôm nay không cần làm việc nữa, nghỉ ngơi một chút."

Tần Chiêu Chiêu cúi xuống nhìn bàn tay bị cào xước của mình. Những vết thương đỏ rướm máu vẫn còn đau nhức, từng cơn tê buốt lan khắp bàn tay. Nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng.

"Vâng, lát nữa em sẽ đi."

Lý Khánh Mai gật đầu, dặn dò thêm:

"Xong xuôi rồi thì đừng về một mình. Em cứ ở lại đây, đợi đến hết giờ làm rồi chúng ta cùng về."

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười nhẹ, cảm thấy ấm áp vì sự quan tâm của chị ấy.

"Vâng, em biết rồi."

Lý Kiều Kiều đứng bên cạnh, khuôn mặt càng lúc càng tức tối. Cô ta cảm thấy như bị gạt ra ngoài, còn Tần Chiêu Chiêu lại được đối xử như một người đặc biệt. Không nhịn được nữa, cô ta gào lên:

"Cô làm sao có thể đối xử với tôi như vậy, chị dâu?"

Lý Khánh Mai lạnh lùng nhìn cô ta, ánh mắt không hề dao động:

"Vậy cô muốn tôi đối xử thế nào? Chẳng lẽ tôi phải nói cô đánh người là đúng sao?"

Lý Kiều Kiều nghiến răng, giọng đầy oán hận:

"Nếu không phải cô ta tung tin đồn nhảm về tôi khắp nơi, tôi đã chẳng ra tay! Giờ cả xưởng ai cũng nghĩ tôi là kẻ trộm gà, danh tiếng của tôi bị hủy hoại hết rồi! Tôi đánh cô ta thì sai ở đâu?"

Tần Chiêu Chiêu bước lên, giọng nói bình tĩnh nhưng kiên định:

"Tôi nói lại một lần nữa, tôi chưa bao giờ lan truyền tin cô là kẻ trộm gà. Nếu cô có thể chứng minh chính tôi đã nói ra điều đó, tôi sẵn lòng quỳ xuống xin lỗi cô ngay lập tức."

Những lời nói rõ ràng, rành mạch của Tần Chiêu Chiêu khiến đám đông xung quanh càng thêm tin rằng Lý Kiều Kiều chính là thủ phạm. Tiếng xì xào bắt đầu vang lên khắp nơi, ánh mắt mọi người nhìn Lý Kiều Kiều dần chuyển thành khinh thường.

Mặt Lý Kiều Kiều đỏ bừng như than nóng, hai bàn tay siết chặt lại. Cô ta muốn phản bác, muốn hét lên rằng mình bị oan, nhưng rốt cuộc lại chẳng có bằng chứng nào để phản bác cả. Chỉ có thể trừng mắt nhìn Tần Chiêu Chiêu đầy căm hận.

Lý Khánh Mai quan sát tình hình, thở dài rồi quay sang Lý Kiều Kiều:

"Tần Chiêu Chiêu đã nói vậy rồi, nếu cô có bằng chứng, cô ấy sẽ quỳ xuống xin lỗi cô. Còn nếu không, thì theo tôi đi lấy lương."

Lý Kiều Kiều cảm thấy như bị dồn vào đường cùng, nỗi nhục nhã bủa vây lấy cô ta. Nước mắt bất giác trào ra, nhưng cô ta không muốn khóc trước mặt những người này.

"Đi thì đi! Tôi chẳng cần công việc này nữa!"

Dứt lời, cô ta quay ngoắt người, giận dữ bước ra ngoài.

Lý Khánh Mai cũng xoay người đi theo, không buồn nhìn lại.

Thu Cúc tiến đến bên cạnh Tần Chiêu Chiêu, nhẹ nhàng nói:

"Đi thôi, chị sẽ đưa em đến Y Vụ Sở, vết thương này nhất định phải được sát trùng."

Tần Chiêu Chiêu cúi xuống nhìn bàn tay bị cào xước, những vết thương đỏ rỉ máu khiến cô nhức nhối. Bàn tay vốn trắng trẻo, mềm mại giờ đây đã trở nên đáng sợ với những vết cào sâu hằn rõ.

Cô khẽ lắc đầu, cố mỉm cười:

"Em tự đi được mà. Chỉ là vết xước thôi, không nghiêm trọng đâu. Chị cứ làm việc đi, không lại phải tăng ca đấy."

Thu Cúc nhíu mày lo lắng:

"Em chắc chứ?"

Tần Chiêu Chiêu gật đầu, giọng điệu nhẹ tênh:

"Thật mà, chị đừng lo."

Thu Cúc vẫn hơi do dự, nhưng rồi cũng gật đầu:

"Vậy em đi nhanh rồi quay lại nghỉ ngơi nhé."

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười rồi rời đi.

Tại Y Vụ Sở, bác sĩ cẩn thận sát trùng vết thương bằng cồn i-ốt, sau đó bôi một lớp thuốc mỡ kháng sinh và băng lại bằng một lớp gạc mỏng để tránh nhiễm trùng. Trước khi cô rời đi, bác sĩ dặn dò:

"Tránh để vết thương dính nước, bôi thuốc hai lần mỗi ngày, vết thương sẽ nhanh lành thôi."

Tần Chiêu Chiêu gật đầu, cảm ơn bác sĩ rồi quay trở lại xưởng.

Vừa ngồi xuống chỗ làm, Thu Cúc liền quay sang hỏi:

"Y Vụ Sở nói thế nào? Tay em có sao không?"

"Không sao cả, chỉ là hơi đau một chút thôi. Bác sĩ bảo kiêng nước, nếu không sẽ bị viêm nhiễm."

Thu Cúc thở phào nhẹ nhõm:

"Không sao là tốt rồi. Em cứ ngồi nghỉ đi, đừng làm nữa."

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười lắc đầu:

"Em không yếu ớt đến thế đâu. Công việc này đơn giản lắm, em có thể làm được, chỉ là chậm hơn bình thường một chút thôi. Ngồi không suốt buổi chiều thì chán lắm."

Thu Cúc bật cười, lắc đầu bất lực:

"Được rồi, nếu em cảm thấy làm được thì cứ làm."

Hai người vừa làm việc vừa trò chuyện, không khí dần trở nên thoải mái hơn.

Ở một góc khác trong xưởng, Lưu Thúy Phương và Hồ Cầm Cầm đang ngồi thảnh thơi, ánh mắt đầy thỏa mãn.

Mọi chuyện diễn ra đúng như kế hoạch của họ. Chính họ là người đã lan truyền tin đồn về Lý Kiều Kiều khi ăn trưa trong căng tin, và giờ đây, kết quả thật sự khiến họ hài lòng.

Lý Kiều Kiều bị cả xưởng xa lánh, danh tiếng bị hủy hoại, thậm chí phải bỏ việc.

Lưu Thúy Phương nhếch môi, thì thầm với Hồ Cầm Cầm:

"Xem ra chúng ta đã không phí công vô ích rồi."

Hồ Cầm Cầm bật cười, ánh mắt ánh lên sự đắc ý.

"Đúng vậy, quả báo đến nhanh hơn chúng ta tưởng."
 
Back
Top Bottom