Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ

Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 30: Chương 30



Lục Trầm ăn hết bánh bao trong đĩa, nhưng Tần Chiêu Chiêu nhìn anh vẫn có vẻ chưa no. Cô liền đề nghị:

"Anh ăn hết chỗ bánh bao còn lại đi. Trời nóng thế này, sáng mai chắc chúng sẽ hỏng mất."

Lục Trầm đã ăn một đĩa đầy, thực sự không thể ăn thêm nữa.

"Không sao đâu, tối nay trời mát. Đổ một chậu nước lạnh rồi đặt đĩa bánh bao vào, sáng mai sẽ không bị hỏng. Em không cần dậy sớm nấu bữa sáng đâu, anh sẽ dậy sớm nấu canh bánh bao, thế là không lãng phí."

Tần Chiêu Chiêu vốn định để phần bánh bao lại cho Tiểu Vương. Cậu là người duy nhất trong doanh trại đối xử tốt với nguyên chủ, không có quá nhiều định kiến, thậm chí còn chủ động trò chuyện với cô.

Nhưng nhìn lại, số bánh bao còn lại cũng không nhiều, hơn nữa đã nguội lạnh, có lẽ không đủ để ăn một bữa.

Cô nghĩ một lát, rồi nói:

"Lục Trầm, từ khi em đến đây, Tiểu Vương đã nhiều lần mang cơm cho em, mà em vẫn chưa có cơ hội cảm ơn cậu ấy. Hôm nay, cậu ấy lại đến muộn để giúp anh một chuyến. Vài hôm nữa em sẽ gói nhiều bánh bao hơn, anh dẫn cậu ấy qua đây ăn một bữa nhé?"

Lục Trầm nhìn cô, ánh mắt thoáng chút bất ngờ.

"Em thật sự nghĩ vậy à?"

"Đúng thế."

Trên môi anh nở một nụ cười hiếm hoi.

"Được, em cứ quyết định thời gian đi, anh sẽ đưa cậu ấy đến."

Tần Chiêu Chiêu suy nghĩ một chút. Hôm nay vừa ăn sủi cảo, nếu mai ăn tiếp thì có vẻ hơi ngán.

"Hay là ngày kia đi, trưa anh dẫn cậu ấy qua đây."

"Được thôi."

Nói xong, Lục Trầm đứng dậy, chủ động cầm lấy bát đĩa, không để cô phải động tay vào việc rửa bát.

Tần Chiêu Chiêu đứng bên cạnh, nhìn bóng lưng anh đang chăm chú rửa từng chiếc bát, lòng bỗng chùng xuống.

Nếu họ là một đôi vợ chồng bình thường, sống như thế này chẳng phải rất tốt sao?

Nhưng tiếc rằng, giữa họ... không có duyên.

Lục Trầm lo rửa bát, còn cô thì đi đổ nước vào ấm đun.

Bình nước nóng trong nhà đã bị cô dùng hết khi tắm. Tần Chiêu Chiêu đổ đầy nước vào ấm, đặt lên bếp, chờ nước sôi để rót vào bình giữ nhiệt, phần còn lại sẽ để cô tắm gội.

Lục Trầm làm xong việc, bước vào bếp, liền trông thấy cô đang ngồi trước bếp lò, chăm chú bỏ thêm củi vào.

Ánh lửa hắt lên gương mặt dịu dàng của cô, khiến cô trông thanh khiết như một đóa huệ trắng. Một lọn tóc buông lơi trước trán, cô nhẹ nhàng vén nó ra sau đầu, động tác đơn giản nhưng lại vô cùng mềm mại.

Lục Trầm nhất thời sững sờ.

Nhận ra ánh mắt anh, Tần Chiêu Chiêu ngước lên, khẽ nói:

"Anh bận cả ngày rồi, chắc cũng mệt lắm, đi nghỉ đi."

Nhưng Lục Trầm không rời đi mà bước đến gần cô hơn:

"Anh không mệt. Em mới là người đã làm việc cả ngày, để anh làm cho."

Tần Chiêu Chiêu bật cười. Không biết Lục Trầm có đang nhập vai quá mức không mà cứ mãi thể hiện như vậy.

"Được thôi, anh làm đi, em đi tắm."

Nói rồi, cô đứng dậy.

Lục Trầm ngồi xuống, thành thạo bỏ thêm củi vào bếp.

Tần Chiêu Chiêu quay về phòng, tìm một bộ quần áo sạch sẽ gồm đồ lót và một bộ đồ ngủ khô ráo, sau đó đi vào phòng tắm.

Cô xách theo một chiếc xô rỗng, múc nửa xô nước ấm từ nồi, nước chưa sôi hẳn nhưng cũng đủ dùng. Sau đó, cô ra giếng, múc thêm nước ấm từ thùng nước đã phơi ngoài nắng cả ngày để pha vào xô.

Xách đầy một xô nước, cô trở vào phòng tắm, gội đầu, tắm rửa sạch sẽ rồi thay đồ mới.

Khi cô bước ra, Lục Trầm cũng đã đun sôi nước, rót đầy bình giữ nhiệt. Anh vừa ra khỏi bếp, trên người quần áo đã ướt đẫm mồ hôi, rõ ràng trận tắm trước đó coi như vô ích.

Tần Chiêu Chiêu thấy vậy liền chau mày. Trong nhà không có quần áo của anh để thay, tắm xong cũng chẳng có gì để mặc.

"Hay là anh về doanh trại đi."

Cô chỉ thuận miệng đề nghị, nhưng Lục Trầm lại hơi sững người.

Anh vốn tưởng rằng hôm nay mình đã cư xử rất tốt, hẳn cô sẽ hài lòng. Không ngờ cô lại bảo anh về doanh trại.

Trước đây, cô từng nghĩ đủ cách để giữ anh ở lại. Vậy mà giờ đây, cô gái này đang nghĩ gì? Chẳng lẽ những gì anh làm hôm nay vẫn chưa đủ để cô hài lòng sao?

Lòng anh chợt dâng lên chút thất vọng. Giọng nói cũng trầm xuống:

"Muộn rồi, anh sẽ ngủ ở nhà, không về đâu."

Tần Chiêu Chiêu không hiểu vì sao anh lại có vẻ không vui, chỉ nhẹ nhàng nói:

"Nhà không có quần áo của anh, tắm xong cũng không có gì để thay."

Nghe vậy, Lục Trầm liền hiểu ra. Thì ra cô bảo anh về doanh trại chỉ vì lý do này, anh cũng không còn thấy bực bội nữa.

"Không sao, giặt rồi phơi qua đêm là khô ngay thôi. Với anh không có vấn đề gì cả."

Nói đến đây, ánh mắt anh trở nên nghiêm túc:

"Chiêu Chiêu, anh có chuyện muốn nói với em."

Thấy anh nghiêm túc như vậy, Tần Chiêu Chiêu hơi ngạc nhiên, "Anh nói đi."

Cô đoán chắc là chuyện quan trọng. Cô nghĩ lại xem mình có làm sai điều gì không, nhưng chẳng nhớ ra chuyện gì đáng để anh phải nghiêm túc thế này.

"Hôm nay em có khám bệnh cho Tiểu Bảo, con của chị dâu Trương Mỹ Phượng đúng không?"

Tần Chiêu Chiêu sững sờ, "Sao anh biết?"

"Em đừng lo chuyện anh biết từ đâu, nhưng em thực sự khám cho Tiểu Bảo à?"

"Đúng vậy. Tiểu Bảo bị cam tích, răng thằng bé hỏng gần hết rồi. Em chỉ bảo chị ấy đưa Tiểu Bảo đến trạm y tế của doanh trại khám thôi. Sao vậy, có vấn đề gì sao?"
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 31: Chương 31



Lục Trầm nghiêm túc nhìn cô, giọng trầm ổn nhưng không kém phần nghiêm khắc:

"Chiêu Chiêu, em không phải bác sĩ, không thể tùy tiện khám bệnh cho người khác. Làm vậy không chỉ vô trách nhiệm với bản thân mà còn với cả người bệnh. Nếu xảy ra sự cố, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, em có hiểu không?"

Tần Chiêu Chiêu biết rõ anh nói không sai. Hiện tại, cô chẳng phải bác sĩ, dù có kiến thức cũng không thể tự ý chẩn đoán và kê đơn cho người khác. Vì thế, cô không tự tiện bốc thuốc Đông y cho Tiểu Bảo mà chỉ bảo chị Mỹ Phượng đưa cậu bé đến trạm y tế để nhờ bác sĩ khám và kê đơn.

Cô nhìn anh, bình tĩnh đáp:

"Em hiểu ý anh, nhưng Tiểu Bảo rõ ràng bị cam tích. Em chỉ bảo chị Mỹ Phượng đưa cậu bé đi khám bác sĩ thôi, điều đó đâu có sai? Em không hề tự ý điều trị gì cả. Anh biết chuyện này từ chị Mỹ Phượng sao?"

Tần Chiêu Chiêu có chút tò mò. Chị Mỹ Phượng không phải kiểu người nhiều chuyện, chắc chắn chị ấy không kể lại với Lục Trầm.

Lục Trầm lắc đầu:

"Không phải chị ấy nói, em đừng hỏi ai kể nữa. Tiểu Bảo chỉ bị suy dinh dưỡng nhẹ nên gầy yếu, cộng thêm nóng trong người nên lợi bị sưng thôi. Không phải cam tích như em nghĩ."

Tần Chiêu Chiêu sửng sốt, mắt mở to:

"Bác sĩ nói không phải cam tích sao?"

"Đúng vậy."

Cô nhất thời cạn lời. Bác sĩ ở trạm y tế không chẩn đoán ra cam tích? Cô chắc chắn mình không nhìn nhầm. Với bệnh này, chỉ uống thuốc hạ nhiệt sẽ không có tác dụng.

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô, khiến cô không khỏi tò mò về vị bác sĩ đã khám cho Tiểu Bảo.

Cô nheo mắt, nghi ngờ hỏi:

"Bác sĩ ở doanh trại của anh có phải là bác sĩ thực thụ không đấy?"

Lục Trầm thấy cô biểu hiện nghiêm túc như vậy thì bật cười:

"Em nghi ngờ trình độ của bác sĩ trong quân đội à?"

Tần Chiêu Chiêu thẳng thắn lườm anh:

"Không giấu gì anh, đúng là em đang nghi ngờ đấy. Ngay cả em còn nhận ra Tiểu Bảo bị cam tích, thế mà bác sĩ lại không biết sao?"

Lục Trầm khẽ cười, chậm rãi nói:

"Bác sĩ đó tốt nghiệp trường y tế, được đào tạo bài bản."

"Trường y tế à?"

Nghe đến đây, Tần Chiêu Chiêu lập tức hiểu ra vấn đề.

Thời kỳ này, nền y học phương Tây vẫn chưa phát triển mạnh. Chỉ cần tốt nghiệp cấp hai là có thể thi vào trường y, học ba năm là đủ điều kiện ra làm bác sĩ. Nếu có quan hệ tốt, thậm chí có thể xin vào làm ở bệnh viện.

Những người như vậy chỉ có thể chữa bệnh đơn giản và xử lý vết thương. Nói thẳng ra, trình độ của họ cũng chỉ ngang ngửa với bác sĩ chân đất ở nông thôn, thậm chí nếu mới ra trường, có khi còn kém hơn.

Một bác sĩ như vậy mà được vào làm trong quân đội, chắc chắn là nhờ quan hệ.

Lục Trầm thấy cô im lặng, vẻ mặt đầy suy nghĩ thì không khỏi tò mò:

"Sao em trông ngạc nhiên vậy?"

Tần Chiêu Chiêu nhìn anh, giọng đầy lo lắng:

"Nghe anh nói xong, em thực sự lo lắng cho sức khỏe của các chiến sĩ trong doanh trại. Nếu bị bệnh, tốt nhất là cố chịu đựng đi."

Lục Trầm sững người, không ngờ cô lại nói vậy.

"Em nói thế là sao?"

"Với trình độ của bác sĩ đó, em sợ rằng không bệnh cũng thành bệnh lớn mất thôi. Nếu lỡ khám nhầm rồi cho uống nhầm thuốc thì còn nguy hiểm hơn!"

Lục Trầm bất đắc dĩ thở dài. Anh cảm thấy mình đã giải thích rất rõ ràng, vậy mà Tần Chiêu Chiêu vẫn không tin tưởng bác sĩ.

Chuyện này không phải trò đùa, anh phải nhắc nhở cô một lần nữa:

"Được rồi, em đừng lo lắng chuyện này nữa. Và quan trọng nhất, từ giờ về sau, đừng tùy tiện khám bệnh cho người khác nữa, được không?"

Tần Chiêu Chiêu không muốn tiếp tục bàn về chuyện này nữa.

"Được rồi, tôi biết rồi. Sau này tôi sẽ không lo chuyện bao đồng nữa."

Nói xong, cô xoay người trở về phòng, đóng cửa lại mà không thèm ngoái đầu nhìn.

Lục Trầm đứng ngoài nhìn theo bóng lưng cô khuất dần sau cánh cửa, trong lòng dâng lên một chút hối hận vì giọng điệu có phần cứng rắn của mình khi nãy. Nhưng lời đã nói ra, muốn rút lại cũng không được nữa.

Anh chậm rãi đi đến bên giếng, múc nước ấm trong thùng để rửa qua người, cảm giác mát lạnh giúp anh tỉnh táo hơn đôi chút. Sau đó, anh cởi chiếc áo đang mặc, giặt sạch rồi vắt khô, đem phơi lên sợi dây dưới mái hiên.

Xong xuôi, trước khi quay về phòng, ánh mắt anh lại vô thức hướng về phía căn phòng của Tần Chiêu Chiêu. Đèn trong phòng cô vẫn sáng, chiếc rèm trắng đã kéo lại nhưng vẫn thấp thoáng bóng dáng mảnh mai của cô in lên màn cửa.

Lục Trầm bất giác cong môi, nụ cười khẽ hiện trên gương mặt cương nghị.

Trở lại phòng, anh ngồi xuống giường, căn phòng trống trơn chỉ có duy nhất một chiếc giường đơn quân dụng. Nếu là trước đây, anh từng nghĩ nơi này thật lạnh lẽo, không giống chỗ dành cho con người sinh sống. Nhưng từ khi có Tần Chiêu Chiêu ở đây, anh mới nhận ra, thì ra chỉ cần có cô, chỗ nào cũng có thể trở thành nhà.

Anh tắt đèn, nằm xuống, nhưng lại không sao ngủ được. Hình bóng của Tần Chiêu Chiêu cứ quẩn quanh trong tâm trí, từng khoảnh khắc giữa hai người từ tối qua đến giờ như một thước phim tua chậm, cứ lặp đi lặp lại.

Cảm thấy khó chịu, anh bật dậy, bắt đầu chống đẩy. Mỗi lần hạ người xuống, từng bắp thịt căng lên, mồ hôi túa ra, nhưng anh vẫn không dừng lại. Phải đến khi hơi thở gấp gáp, toàn thân mệt lử, anh mới nằm vật ra giường, cuối cùng cũng có thể thiếp đi.

Trong giấc mơ mông lung, anh thấy Tần Chiêu Chiêu. Cô bước đến bên giường anh, ánh mắt dịu dàng, khóe môi nở nụ cười e thẹn nhưng không hề né tránh.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 32: Chương 32



Cô chậm rãi cúi người, từng mảnh y phục trên người cô rơi xuống, làn da trắng nõn ẩn hiện dưới ánh đèn mờ ảo.

Anh không do dự, đưa tay kéo cô vào lòng, siết chặt, để hơi thở của cô quẩn quanh bên tai, để hơi ấm của cô lan ra khắp người anh.

Sáng sớm hôm sau, tiếng gà gáy vang lên, kéo Lục Trầm ra khỏi cơn mộng đẹp.

Anh ngồi dậy, còn chưa kịp hoàn hồn thì đã cảm nhận được thứ gì đó ẩm ướt trên người mình.

Sững sờ trong chốc lát, anh chậm rãi cúi đầu nhìn xuống, sắc mặt thoáng chốc đanh lại.

Dù đã sống độc thân nhiều năm, cũng từng có những giấc mơ tương tự, nhưng chưa bao giờ nó chân thật đến mức này.

Lục Trầm xoa xoa mi tâm, có chút bất đắc dĩ. Anh thay quần, nhét chiếc quần ẩm vào dưới gối, định lát nữa sẽ mang về doanh trại xử lý sau.

Sau đó, anh bước ra khỏi phòng, lấy chiếc áo đã phơi dưới mái hiên mặc vào. Dù vẫn còn hơi ẩm nhưng cũng không ảnh hưởng gì.

Ánh mắt anh lại vô thức nhìn về phía phòng của Tần Chiêu Chiêu. Nghĩ đến giấc mộng đêm qua, khóe môi anh khẽ nhếch lên, nhưng rất nhanh liền thu lại.

Tối qua, anh đã nói với cô rằng sáng nay sẽ dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, nên chắc cô vẫn còn ngủ.

Lục Trầm vào bếp, bật đèn, lấy ra mấy chiếc bánh bao hôm qua còn thừa. Ngửi thử, không có mùi lạ, vẫn còn có thể ăn được.

Trong bếp có ít hành dại, anh cắt một nắm nhỏ, lấy thêm ba quả trứng gà để sẵn một bên.

Nhóm lửa, chảo nóng, anh phi thơm hành dại rồi đổ nước vào, đậy nắp lại. Khi nước sôi, anh đập trứng vào nồi, chờ một lúc mới thả bánh bao vào, nấu thêm hai phút. Sau đó, anh nêm muối, bột ngọt, một chút giấm và xì dầu, cuối cùng rưới thêm ít dầu mè.

Bánh bao nấu canh chua hoàn thành, đơn giản nhưng thơm phức. Anh nếm thử một miếng, hương vị không tệ chút nào.

Lúc này, trời bên ngoài đã hửng sáng. Nếu để bánh bao ngâm trong nước quá lâu sẽ bị nhão, ăn sẽ không ngon nữa.

Anh bước đến trước cửa phòng của Tần Chiêu Chiêu, giơ tay gõ cửa.

Bên trong, cô vẫn đang say ngủ. Giấc mơ của cô cũng chẳng khác giấc mơ của anh là bao.

Trong mơ, cô và Lục Trầm cuốn lấy nhau, không ai trốn tránh, cũng không ai cự tuyệt.

Cô thậm chí còn chủ động chạm vào bắp thịt rắn chắc của anh, từng đường nét săn chắc, từng vết sẹo trên cơ thể anh đều khiến cô say mê.

Cô còn muốn tiếp tục, nhưng đúng lúc này—

“Cộc cộc cộc.”

Tiếng gõ cửa vang lên, kéo cô ra khỏi giấc mộng.

Tần Chiêu Chiêu mở mắt, còn chưa kịp hoàn hồn, trong đầu vẫn vương vấn hình ảnh vừa rồi, tim đập mạnh đến mức cô có thể nghe rõ nhịp đập của chính mình.

Bên ngoài, giọng nói trầm thấp của Lục Trầm truyền đến.

"Tần Chiêu Chiêu, dậy ăn sáng đi."

Tần Chiêu Chiêu giật mình tỉnh giấc khi nghe tiếng gõ cửa vang lên đều đặn.

"Cộc, cộc, cộc."

Giọng nói trầm ổn của Lục Trầm vọng vào: "Chiêu Chiêu, cơm xong rồi, dậy ăn thôi."

Cô chớp chớp mắt, mất vài giây mới nhận ra bản thân chỉ đang mơ. Trong mơ, cô và Lục Trầm… Cảnh tượng vừa rồi khiến mặt cô nóng lên.

Thật là, tại sao lại mơ thấy những chuyện như vậy chứ?

Tần Chiêu Chiêu kéo chăn trùm kín đầu, giọng ngái ngủ nói: "Anh cứ ăn trước đi, lát nữa tôi dậy sau."

Nhưng Lục Trầm chẳng để cô trốn tránh, giọng anh kiên quyết: "Không được, bánh bao không để lâu được đâu. Dậy ăn xong rồi ngủ tiếp."

Bất đắc dĩ, cô đành bật đèn, ngồi dậy, lẩm bẩm: "Có cần nghiêm túc vậy không? Chỉ là diễn kịch thôi mà."

Nhớ lại chính mình là người đề xuất thỏa thuận này, Tần Chiêu Chiêu cũng không tiện phàn nàn. Anh đã tận tâm nhập vai thế kia, cô cũng phải làm tròn trách nhiệm của mình.

"Được rồi, tôi dậy ngay đây."

Nghe vậy, Lục Trầm không nói gì thêm, xoay người đi về phía bếp. Anh mở nắp nồi, cẩn thận múc bánh bao ra tô sứ tráng men, sau đó đặt lên bàn ăn ngay ngắn. Không quên lấy thêm bát đũa, anh chia bánh bao ra, rồi ngồi xuống chờ cô.

Tần Chiêu Chiêu rửa mặt xong, bước vào phòng ăn. Vừa nhìn thấy bóng lưng vững chãi của anh, cô lập tức nhớ đến giấc mơ ban nãy. Hình ảnh đó khiến cô không dám nhìn thẳng vào anh, chỉ cúi đầu bước đến bàn.

Lục Trầm nhìn cô, ánh mắt có chút nghi hoặc. "Chưa tỉnh ngủ sao?"

Nghe giọng nói trầm ấm của anh, Tần Chiêu Chiêu lại càng bối rối. Giọng điệu này… sao giống trong giấc mơ thế?

Cô vội tìm cớ: "Ừ, tối qua tôi ngủ không ngon."

Lục Trầm không hỏi thêm, chỉ nhẹ giọng nói: "Ăn xong rồi ngủ thêm một chút."

Tần Chiêu Chiêu cúi đầu nhìn bát của mình, phát hiện trong đó có hai quả trứng ốp la. Theo phản xạ, cô liếc sang bát của anh, chỉ thấy toàn bánh bao, chẳng có quả trứng nào. Cô chớp mắt, hỏi: "Cho anh một quả nhé?"

Lục Trầm bình thản lấy một quả trứng từ đáy bát của mình lên, đặt lên miệng bát: "Tôi có mà, em cứ ăn đi."

Thấy vậy, cô không khách sáo nữa, cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Húp một ngụm canh, hương vị chua chua ngọt ngọt làm cô bất ngờ. Cô đã từng nghe đến món bánh bao nấu canh chua, nhưng chưa bao giờ ăn thử. Ở thành phố cô sống kiếp trước, bánh bao chỉ có hai kiểu chế biến: hoặc là luộc với nước, hoặc là chiên giòn. Kiểu nấu này đúng là lần đầu tiên cô thấy.

Cô không kìm được tò mò, hỏi: "Anh hình như việc gì cũng biết làm nhỉ? Biết giặt quần áo, nấu cơm, làm việc nhà… Những thứ này anh học từ ai vậy?"

Lục Trầm bình thản đáp: "Tôi tự học thôi. Mười tám tuổi nhập ngũ, nhiều việc phải tự làm. Làm nhiều sẽ quen."

Tần Chiêu Chiêu thầm cảm thán, đúng là khác hẳn những chàng trai mà cô từng quen. "Vậy cũng phải có năng khiếu mới được."

Anh nhấp một ngụm canh, chỉ nhàn nhạt nói: "Có lẽ vậy."

Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, bầu không khí thoải mái đến lạ.

Lục Trầm cảm thấy, đây có lẽ chính là cảm giác của một gia đình.

Tần Chiêu Chiêu cũng thấy dễ chịu một cách kỳ lạ.

Sau khi ăn xong, Lục Trầm rời khỏi nhà, bên ngoài trời đã sáng rõ.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 33: Chương 33



Tần Chiêu Chiêu xoa bụng, cảm thấy ăn no rồi nên không còn buồn ngủ nữa. Cô quyết định giặt bộ quần áo đã thay ra hôm qua, sau đó cầm chổi quét dọn phòng mình, phòng ăn và cả bếp.

Lúc quét dọn xong, cô vô tình nhìn về phía phòng của Lục Trầm. Cửa phòng khép hờ, cô do dự vài giây, cuối cùng vẫn quyết định đẩy nhẹ cánh cửa, bước vào.

Cô kéo rèm cửa sổ ra, để không khí trong lành tràn vào phòng. Căn phòng rất đơn giản, ngoài chiếc giường gọn gàng, hầu như không có đồ đạc gì đáng kể. Chăn trên giường được gấp vuông vức, góc cạnh sắc nét, nhìn là biết ngay phong cách của một quân nhân.

Tần Chiêu Chiêu thầm than, cô đã sống 26 năm ở kiếp trước, nhưng chưa bao giờ có thói quen gấp chăn. Bình thường cô chỉ trải phẳng chăn ra, tối đến thì cứ thế chui vào ngủ, chẳng bao giờ để tâm đến việc này.

Bỗng ánh mắt cô dừng lại ở một góc nhỏ dưới chiếc gối. Hình như có thứ gì đó thò ra.

Cô bước đến, tò mò nhấc chiếc gối lên.

Lập tức, cô cứng đờ cả người.

Dưới gối, là một chiếc quần đùi nam giới.

Tần Chiêu Chiêu tròn mắt nhìn món đồ đó, não bộ như bị đóng băng trong vài giây.

Cô… cô vừa nhìn thấy cái gì vậy?

Tần Chiêu Chiêu cầm chiếc quần lên, ánh mắt vừa lướt qua đã lập tức đỏ bừng. Cô ngay lập tức nhận ra đó là cái gì.

Nghĩ đến tình huống khiến chiếc quần này trở nên như vậy, tim cô không khỏi đập thình thịch. Cảm giác vừa xấu hổ vừa có chút gì đó khó diễn tả.

Cô vội vàng nhét nó lại dưới gối như thể chưa từng nhìn thấy gì, hít sâu một hơi để trấn tĩnh.

Sàn phòng rất sạch, cô chỉ cần quét qua một chút rồi nhanh chóng rời đi, cẩn thận đóng cửa lại. Ra ngoài, cô thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như mình vừa thoát khỏi một tình huống khó xử.

Sau đó, cô tiếp tục quét dọn sân, rồi ngồi bên giếng giặt quần áo. Giặt xong đồ của mình, cô chần chừ nhìn chậu nước, trong lòng lưỡng lự.

Có nên giặt luôn quần đùi của anh ta không nhỉ?

Dù sao thì giặt giúp cũng chẳng có gì to tát, nhưng nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, mặt cô lại nóng bừng lên. Nếu giặt thật, chẳng phải càng khó xử hơn sao?

Lúc cô còn đang suy nghĩ, Lục Trầm đã trở về.

Vừa xuống xe, anh lập tức liếc mắt về phía giếng, thấy trong chậu giặt không có chiếc quần đùi của mình, mới thở phào nhẹ nhõm.

Tần Chiêu Chiêu thấy anh về sớm như vậy thì ngạc nhiên:

"Anh không phải đến đơn vị sao? Sao lại quay về?"

Lục Trầm hơi mất tự nhiên, nhưng vẫn cố giữ vẻ thản nhiên:

"Tôi quên lấy đồ."

Nói xong, anh nhanh chóng bước vào phòng, mở gối ra, thấy chiếc quần đùi vẫn còn đó, liền lập tức vo lại thành một cục, nhét vào túi áo.

Ra khỏi phòng, anh cố làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.

Tần Chiêu Chiêu nhìn dáng vẻ lúng túng của anh, trong lòng cảm thấy buồn cười nhưng lại cố nhịn, giả vờ như không biết gì, cố tình hỏi:

"Anh về lấy cái gì quan trọng à?"

Lục Trầm hắng giọng, ánh mắt hơi né tránh:

"Không có gì. Tôi đi đây."

Dứt lời, anh vội vàng dắt xe, đạp đi nhanh như chạy trốn.

Nhìn theo bóng lưng anh khuất dần, Tần Chiêu Chiêu cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười.

Không ngờ Lục Trầm cũng có lúc luống cuống như vậy. May mà cô không giặt chiếc quần đó, nếu không, chỉ e giờ này cả hai người đều xấu hổ đến mức không dám nhìn mặt nhau.

Cô tiếp tục giặt nốt số quần áo còn lại rồi đem phơi trên dây.

Sau khi xong xuôi, cô ngồi nghỉ một lát, cảm thấy buổi sáng hôm nay không còn việc gì nữa, bèn quyết định lên đồi bắt bọ cạp và rết.

Những con bọ cạp và rết hoang dã có dược tính mạnh hơn loại nuôi trồng, rất có giá trị trong Đông y. Ở kiếp trước, loại hoang dã gần như tuyệt chủng, giá cả vô cùng đắt đỏ.

Cô đã có kế hoạch sẵn. Sau khi ly hôn với Lục Trầm, cô sẽ thi lấy chứng chỉ hành nghề y, mở một phòng khám nhỏ. Cô không thể để y thuật của mình mai một ở thời đại này. Những con bọ cạp và rết mà cô bắt được hôm nay, sau này có thể sẽ rất hữu ích.

Cô lấy một đôi đũa và hai chiếc lọ rỗng đựng đồ hộp, bỏ vào giỏ rồi lên đồi.

Bọ cạp thích sống ở nơi khô ráo, ấm áp và ít mưa. Rết thì ngược lại, chúng thích nơi ẩm ướt, tối tăm và có sự thông gió tốt.

Nắm rõ tập tính của chúng, việc tìm kiếm cũng dễ dàng hơn.

Những khe đá hướng về phía mặt trời là nơi lý tưởng để bắt bọ cạp.

Những góc tối, khuất gió và ẩm thấp lại là nơi trú ngụ của rết.

Bằng cách này, Tần Chiêu Chiêu nhanh chóng thu hoạch được một lượng kha khá.

Lọ đựng bọ cạp đã đầy, nhưng lọ đựng rết mới chỉ có một nửa.

Mặt trời đã lên cao, cô cũng không định tìm thêm, bèn quay về.

Trên đường về khu nhà dành cho gia đình quân nhân, cô tình cờ gặp thím Lưu – mẹ của cán sự Lưu.

Theo ký ức của nguyên chủ, thím Lưu khá thân thiết với Lý Kiều Kiều. Tính tình bà cũng thuộc dạng nhiều chuyện, thích hóng hớt, hay can thiệp vào chuyện của người khác.

Bình thường nguyên chủ không hay qua lại với bà ta, mà bản thân Tần Chiêu Chiêu cũng không muốn tiếp xúc nhiều, vì vậy cô định bước qua luôn.

Nhưng thím Lưu lại chủ động gọi cô.

"Tiểu Tần, cháu đi đâu mà bận rộn thế?" – Bà cười hiền từ, dáng vẻ như một người hàng xóm tốt bụng.

Tần Chiêu Chiêu cũng lịch sự đáp lại:

"Rảnh rỗi nên cháu ra ngoài đi dạo một chút thôi."

Thím Lưu đột nhiên ghé sát lại, vẻ mặt đầy vẻ thần bí:

"Thím nghe nói cháu khám bệnh cho Tiểu Bảo, có phải không?"

Tần Chiêu Chiêu không khỏi kinh ngạc khi nghe thím Lưu nhắc đến chuyện này. Ai đã lan truyền ra vậy? Chẳng lẽ là Trương Mỹ Phượng?

Cô bình tĩnh hỏi: "Thím ơi, thím nghe ai nói vậy?"
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 34: Chương 34



Thím Lưu ghé lại gần, hạ giọng như sợ có ai nghe thấy: "Thím nghe Lý Kiều Kiều kể. Sáng nay con bé thấy khó chịu nên đi Y Vụ Sở khám, một bác sĩ ở đó kể cho nó nghe."

Tần Chiêu Chiêu lập tức hiểu ra. Hẳn là Lục Trầm cũng nghe tin từ chính vị bác sĩ này.

Cô bắt đầu cảm thấy tò mò. Rõ ràng cô chỉ mới xem qua bệnh tình của Tiểu Bảo, vậy mà bác sĩ kia lại nhanh chóng chú ý, không chỉ nói với Lục Trầm mà còn kể cho cả Lý Kiều Kiều. Rõ ràng người này có ác cảm với cô.

Chẳng lẽ nguyên chủ trước đây đã từng đắc tội với vị bác sĩ này sao?

Cô cố gắng nhớ lại nhưng chẳng có chút ấn tượng nào. Xem ra, cô phải đi hỏi Trương Mỹ Phượng xem rốt cuộc là chuyện gì.

"Thím à, cháu chỉ biết một chút y thuật thôi, nhưng không phải cháu khám bệnh cho Tiểu Bảo đâu. Chị Mỹ Phượng đã đưa thằng bé đến Y Vụ Sở khám rồi. Thím đừng tin mấy tin đồn, cũng đừng truyền bá nó ra. Giữ hòa khí trong khu nhà vẫn hơn. Trời nóng thế này, thím về trước đi nhé."

Thím Lưu dường như còn định nói gì đó, nhưng ánh mắt bà bỗng rơi vào chiếc giỏ mà Tần Chiêu Chiêu đang xách.

Bên trong giỏ không có gì che chắn, hai lọ đựng bọ cạp và rết lộ rõ mồn một.

Bà Lưu nhìn thấy liền giật bắn người, hét lên một tiếng thất thanh, vội vàng lùi lại vài bước: "Ôi trời ơi! Tiểu Tần, cháu bắt mấy con này làm gì thế? Toàn thứ có độc, lỡ bị cắn thì nguy hiểm lắm!"

Tần Chiêu Chiêu mím môi cười, giải thích: "Cháu mang về để làm món nướng thôi thím. Thím có thích ăn không? Nếu thích, cháu biếu thím vài con để thử."

Nghe vậy, thím Lưu sợ hãi xua tay liên tục: "Thôi thôi, thím không dám ăn đâu! Cháu cứ giữ lại mà ăn. Con bé này đúng là khác biệt quá…"

Nói xong, bà lắc đầu, nhanh chóng rời đi.

Tần Chiêu Chiêu chỉ mỉm cười, xách giỏ về nhà. Nhưng cô không vội xử lý đám bọ cạp và rết vừa bắt được mà đặt giỏ xuống, sau đó đi thẳng đến nhà Trương Mỹ Phượng.

Lúc cô đến nơi, Trương Mỹ Phượng đang ngồi cạnh Tiểu Bảo, kiên nhẫn dỗ dành thằng bé uống thuốc.

Tần Chiêu Chiêu bước vào, cười hỏi: "Chị đang cho Tiểu Bảo uống thuốc đấy à?"

Thấy cô đến, Trương Mỹ Phượng liền nở nụ cười thân thiện: "Tiểu Tần, em đến rồi. Mau vào nhà ngồi đi."

Tần Chiêu Chiêu cúi xuống, nhẹ nhàng đặt tay lên trán Tiểu Bảo, dịu dàng hỏi: "Sao rồi? Uống thuốc có đỡ hơn chút nào không?"

Trương Mỹ Phượng thở dài: "Mới uống được ba lần thuốc thôi, chưa thấy đỡ gì cả."

Tần Chiêu Chiêu liếc nhìn vỉ thuốc trên bàn. Khi thấy tên thuốc, cô nhíu mày: "Sao lại là thuốc này? Thuốc này không hợp với bệnh của Tiểu Bảo. Đây không phải loại thuốc mà em đã nói hôm trước."

Trương Mỹ Phượng có chút ngập ngừng, nhưng rồi cũng giải thích: "Hôm trước em nói Tiểu Bảo bị chứng cam tích, chị đã kể lại với bác sĩ Trương rồi. Nhưng bác sĩ Trương nói không phải cam tích, chỉ là nóng trong thôi. Việc Tiểu Bảo gầy đi là do thiếu dinh dưỡng. Cô ấy khuyên chị nên cho thằng bé ăn nhiều đồ bổ, rồi kê thêm ít thuốc hạ nhiệt. Chị nghe theo lời bác sĩ nên mua thuốc về cho con uống. Vì thuốc không giống với những gì em nói nên chị cũng ngại không báo lại với em."

Tần Chiêu Chiêu khẽ nhíu mày.

Cô trầm ngâm một lát rồi hỏi: "Chị Mỹ Phượng, vị bác sĩ khám bệnh cho Tiểu Bảo là người như thế nào? Chị có biết rõ về cô ấy không?"

Trương Mỹ Phượng nghĩ một lúc rồi đáp: "Chị cũng không biết rõ lắm. Bác sĩ Trương mới đến đây được hơn một năm, từ năm ngoái. Cô ấy còn rất trẻ, tầm khoảng hai mươi tuổi thôi, nhưng tính tình thân thiện, dễ gần. Vì là bác sĩ nữ nên các chị dâu trong khu nhà ai có bệnh đau đầu nhức mỏi gì cũng hay tìm cô ấy khám."

Tần Chiêu Chiêu thầm gật đầu. Đúng như cô đoán, chắc chắn bác sĩ Trương này mới tốt nghiệp chưa lâu. Nếu không, cô ta đã không thể không biết về bệnh cam tích – một căn bệnh trẻ con rất phổ biến.

Nhưng điều đáng nói hơn là cô ta lại lan truyền chuyện cô khám bệnh bừa bãi. Điều này đủ để chứng minh nhân phẩm của cô ta không đáng tin cậy.

Trương Mỹ Phượng thấy Tần Chiêu Chiêu trầm tư, bèn tò mò hỏi: "Tiểu Tần, có chuyện gì à? Em gặp phải vấn đề gì sao?"

Tần Chiêu Chiêu không định giấu giếm, liền kể: "Chuyện em nói với chị về bệnh cam tích của Tiểu Bảo, không biết ai đã đi mách với Lục Trầm. Họ bảo em chỉ đọc vài cuốn sách y học rồi tùy tiện khám bệnh cho Tiểu Bảo, nói em hành nghề y trái phép. Vì chuyện này mà sáng nay Lục Trầm đã mắng em một trận."

Nói đến đây, ánh mắt cô thoáng trầm xuống.

"Tiểu Tần, chị chưa bao giờ nhắc chuyện này với doanh trưởng Lục nhà em, mà chồng chị – Đại Hải cũng không hề nói gì cả!" Trương Mỹ Phượng vội vàng giải thích, vẻ mặt đầy lo lắng.

Tần Chiêu Chiêu bình tĩnh đáp:

"Chị dâu, em biết không phải hai người. Nếu không, em đã không đến hỏi chị rồi."

Nghe vậy, Trương Mỹ Phượng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cảm thấy biết ơn vì Tần Chiêu Chiêu vẫn tin tưởng mình. Cô cẩn thận nhớ lại rồi kể:

"Hôm đó, chị đưa Tiểu Bảo đến gặp bác sĩ Trương. Cô ấy chỉ nhìn qua một chút rồi bảo không có vấn đề gì. Nhưng chị không yên tâm nên hỏi thử xem liệu Tiểu Bảo có bị cam tích không. Cô ấy nói không phải, rồi lại hỏi chị nghe chuyện này từ đâu. Chị thật thà nói là nghe từ em."

Nói đến đây, cô hơi do dự một chút, rồi tiếp tục:

"Tiểu Tần, chị không có ý gì khác đâu. Chị cũng không ngờ một chuyện nhỏ như vậy lại thành ra rắc rối thế này. Chị chỉ kể với bác sĩ Trương, ngoài ra không nói với ai cả. Không lẽ là chính cô ta đi mách với doanh trưởng Lục?"

Tần Chiêu Chiêu gật đầu, ánh mắt thoáng chút suy tư:

"Em cũng nghi như vậy. Vừa nãy em gặp mẹ của cán sự Lưu, thím Lưu ấy. Bà ấy cũng biết chuyện này, mà theo lời bà ấy thì là Lý Kiều Kiều kể lại."

Trương Mỹ Phượng cau mày, không giấu được sự ngạc nhiên:

"Lý Kiều Kiều nghe từ đâu? Chẳng lẽ cũng là từ bác sĩ Trương?"

"Em nghĩ là vậy," Tần Chiêu Chiêu gật đầu xác nhận, "Thím Lưu nói sángnay Lý Kiều Kiều đến Y Vụ Sở, chính bác sĩ Trương đã kể cho cô ta nghe."
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 35: Chương 35



Trương Mỹ Phượng không khỏi lắc đầu cảm thán:

"Không ngờ một chuyện nhỏ thế này lại gây ra lắm chuyện phiền phức đến vậy. Rõ ràng em chỉ có ý tốt, vậy mà cuối cùng lại bị hiểu lầm rồi đồn thổi đi khắp nơi. Chị thấy có lỗi với em quá, nếu hôm đó chị không nói ra thì em cũng đâu phải chịu phiền phức này."

"Chị dâu, chuyện này không liên quan đến chị đâu. Vấn đề là bác sĩ Trương dường như không ưa em."

Trương Mỹ Phượng nghe vậy thì khó hiểu:

"Em từng có mâu thuẫn gì với bác sĩ Trương sao?"

"Em mới đến đây chưa đầy một tháng, ngoài khu nhà gia đình ra thì chẳng đi đâu, cũng chưa từng gặp bác sĩ Trương bao giờ, sao mà có mâu thuẫn được?" Tần Chiêu Chiêu cũng cảm thấy chuyện này thật khó hiểu.

Trương Mỹ Phượng im lặng một lúc, nhớ lại ánh mắt khinh miệt của bác sĩ Trương khi nghe cô nhắc đến Tần Chiêu Chiêu. Không chỉ vậy, giọng điệu cô ta lúc đó cũng đầy vẻ mỉa mai.

Rõ ràng, bác sĩ Trương có thành kiến với Tần Chiêu Chiêu, nhưng lý do là gì thì cô không đoán ra được.

Nghĩ đến tính cách cứng rắn của Tần Chiêu Chiêu, cô lo rằng nếu kể lại những lời mỉa mai đó, chắc chắn em ấy sẽ lập tức chạy đến Y Vụ Sở để làm cho ra lẽ. Vì vậy, Trương Mỹ Phượng quyết định giữ im lặng.

"Chị dâu, em còn chút việc ở nhà, em về trước đây."

Nhìn theo bóng Tần Chiêu Chiêu rời đi, Trương Mỹ Phượng vẫn còn cảm thấy áy náy. Cô gọi với theo:

"Tiểu Tần, em không hề hành nghề y trái phép. Chị có thể chứng minh điều đó!"

Tần Chiêu Chiêu quay lại, mỉm cười trấn an:

"Chị đừng bận tâm. Chuyện này cũng không phải vấn đề lớn. À, nhân tiện, những loại thuốc mà bác sĩ Trương kê cho Tiểu Bảo không có tác dụng đâu. Chị nên đưa bé đến gặp một bác sĩ Đông y có kinh nghiệm khám lại."

Dứt lời, cô xoay người rời đi, để lại Trương Mỹ Phượng đứng đó trầm ngâm suy nghĩ.

Cô nhìn con trai mình – Tiểu Bảo – gương mặt gầy gò, xanh xao, đôi bàn tay nhỏ xíu không ngừng cào vào răng. Mấy hôm nay, thằng bé vẫn quấy khóc, khó chịu trong người. Từ trưa hôm qua đến giờ, nó đã uống ba lần thuốc mà vẫn chẳng thấy khá hơn.

Nhớ đến những lời của Tần Chiêu Chiêu, cô bỗng dưng cảm thấy tin tưởng. Rõ ràng, em ấy không hề nhìn qua đơn thuốc, vậy mà có thể nói chắc chắn rằng thuốc không có tác dụng. Cộng thêm việc Tiểu Bảo vẫn không hề thuyên giảm, có lẽ em ấy nói đúng.

Cô nghĩ, mình nên đưa con đi khám Đông y thật.

Trong khi đó, Tần Chiêu Chiêu đã về đến nhà. Lúc này, trời cũng gần trưa.

Cô không có thời gian suy nghĩ nhiều về chuyện bác sĩ Trương nữa, trước mắt cô cần xử lý số bọ cạp và rết vừa bắt được.

Đến chiều, cô sẽ đến doanh trại gặp trực tiếp bác sĩ Trương, làm rõ mọi chuyện.

Cô đổ bọ cạp và rết vào hai chiếc chậu nước. Chúng vùng vẫy dữ dội trong nước, giãy giụa tìm đường thoát. Cô cầm đôi đũa, nhẹ nhàng khuấy dòng nước để rửa sạch đất bám trên cơ thể chúng.

Thay nước lần thứ nhất.

Lần thứ hai.

Lần thứ ba.

Đến lần thứ tư, cuối cùng bọ cạp và rết cũng sạch hoàn toàn.

Tần Chiêu Chiêu đổ nước vào nồi, bật bếp rồi đợi nước sôi. Khi nước sôi bùng lên, cô cho bọ cạp vào luộc cùng một lượng muối vừa đủ, theo đúng tỷ lệ: cứ một cân bọ cạp thì cho khoảng 20 đến 30 gram muối.

Bọ cạp được luộc trong vòng hai mươi phút, sau đó vớt ra, để ở nơi thoáng mát phơi khô.

Rết thì cần xử lý phức tạp hơn. Sau khi rửa sạch, cô thả chúng vào nước sôi để làm chúng chết. Tiếp đó, cô cẩn thận cắt phần đuôi của từng con, nặn hết chất thải trong ruột và loại bỏ trứng.

Cô biết rằng rết sau khi phơi khô thường bị co lại, trông không đẹp và rất dễ gãy, khó bảo quản. Nhưng nếu dùng que tre xiên qua đầu và đuôi của chúng trước khi phơi thì vừa giữ được hình dáng thẳng đẹp, vừa tiện lợi trong việc bảo quản.

Nghĩ vậy, Tần Chiêu Chiêu lấy ra hai mươi chiếc que tre đã chuẩn bị sẵn, cẩn thận xiên từng con rết, sau đó mang chúng và bọ cạp treo ở góc tường râm mát, tránh ánh nắng trực tiếp.

Bận rộn một hồi cũng đã hơn mười giờ rưỡi.

Cô ngước nhìn ra cửa, chợt nhớ ra sáng nay khi Lục Trầm rời đi, cô quên không hỏi anh có về ăn trưa hay không. Mà anh cũng chẳng nói gì.

Thôi thì cứ nấu cơm cho hai người. Nếu anh không về, cô cũng không phải lo lắng.

Những người vợ lính trong khu nhà gia đình cũng thường làm vậy, bởi lịch trình của các quân nhân vốn không cố định.

Trong nhà còn ít ớt xanh, khoai tây và cà tím mà Lục Trầm mang về vài ngày trước. Chúng đã hơi héo nhưng vẫn có thể dùng được.

Cô lấy cà tím ra, thái miếng rồi om với mỡ lợn, tạo nên một món ăn đậm đà, hấp dẫn. Phần rễ cây sắn thừa từ hôm qua được tận dụng để trộn gỏi lạnh.

Sau đó, cô vo gạo, nấu một nồi cơm nóng hổi, bày biện mọi thứ ngay ngắn trên bàn, rồi ngồi đợi Lục Trầm về ăn trưa.

Trong khi đó, Trương Vi Vi đang có hai ngày nghỉ phép vì cha mẹ đến thăm. Họ muốn nhân dịp này vào doanh trại để xem nơi cô làm việc, tìm hiểu cuộc sống trong quân đội.

Nhưng muốn vào doanh trại, cần có sự đồng ý của Lục Trầm. Cô không thể tự tiện đưa người vào.

Tối qua, cha mẹ cô đã khuyên nhủ rất nhiều, bảo cô đừng nuôi hy vọng vào Lục Trầm nữa vì hai người không hợp nhau.

"Đàn ông có tình cảm hay không là chuyện rõ ràng. Nếu thằng bé đó thực sự có chút cảm giác với con, nó đã không lạnh nhạt như thế."

Mẹ cô thở dài, ánh mắt đầy tiếc nuối: "Vi Vi, con còn trẻ, còn bao nhiêu lựa chọn tốt hơn. Đừng cố chấp làm gì."

Nhưng Trương Vi Vi chỉ im lặng, những lời đó cô chẳng lọt tai chút nào.

Yêu một người đâu phải nói buông là buông ngay được?

Hơn nữa, cô vẫn còn cơ hội. Nếu đã chưa kết hôn thì không có gì là không thể thay đổi.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 36: Chương 36



Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Trương Vi Vi một mình đến tìm Lục Trầm.

Ai ngờ cảnh vệ của anh – Vương Đức Thuận, lại bảo: "Doanh trưởng Lục đang họp ở đoàn đội, chưa thể về ngay đâu."

Trương Vi Vi thoáng thất vọng. Đến không đúng lúc rồi. Cha mẹ cô vẫn đang đợi tin ở nhà, bây giờ biết ăn nói sao đây?

Cô lững thững bước ra khỏi doanh trại.

Vừa ra đến cổng thì bắt gặp Lý Kiều Kiều – vợ của phó doanh trưởng Chu.

Trong khu nhà gia đình, Trương Vi Vi thân nhất với Lý Kiều Kiều. Cô ta thường xuyên mang đồ ăn tự làm đến cho Trương Vi Vi, hơn nữa, phần lớn những thông tin về Tần Chiêu Chiêu mà cô ta biết đều do Lý Kiều Kiều kể lại.

Thấy Trương Vi Vi, Lý Kiều Kiều lập tức sáp lại, gương mặt đầy ấm ức: "Vi Vi, tớ phải kể cho cậu nghe chuyện này, tức quá đi mất!"

Trương Vi Vi nhíu mày: "Chuyện gì thế?"

Lý Kiều Kiều cắn môi, giọng đầy oan ức: "Cái con Tần Chiêu Chiêu ấy! Nó gài bẫy tớ!"

Trương Vi Vi liếc nhìn cô ta, ra hiệu nói tiếp.

Lý Kiều Kiều nắm tay siết chặt, hạ giọng kể lể: "Nó vu oan cho tớ ăn cắp con gà của người khác rồi giấu trong nhà tớ! Bây giờ cả khu nhà ai cũng nghĩ tớ là kẻ trộm, mất hết mặt mũi rồi! Tớ có ăn cắp đâu, thế mà nó bày trò hãm hại tớ!"

Trương Vi Vi nghe xong, sắc mặt trầm xuống.

Vốn dĩ cô đã chẳng có chút thiện cảm nào với Tần Chiêu Chiêu – người phụ nữ chiếm lấy vị trí bên cạnh Lục Trầm nhưng lại cố chấp không chịu ly hôn, khiến anh khó xử.

Dù chưa từng gặp Tần Chiêu Chiêu, nhưng qua lời kể của Lý Kiều Kiều, cô đã tưởng tượng ra một người phụ nữ gương mặt nhỏ nhắn nhưng đầy mưu mô, giỏi quyến rũ đàn ông nhưng lại không có chút học thức nào, hoàn toàn không xứng đáng với Lục Trầm.

Cô còn kể cho Lý Kiều Kiều nghe về chuyện Tần Chiêu Chiêu khám bệnh cho con của Trương Mỹ Phượng.

Nghe xong chuyện này, Lý Kiều Kiều vốn đang buồn bực, bỗng trở nên hứng khởi như được tiếp thêm sức mạnh. Sau khi chia tay với Trương Vi Vi, cô ta vội vàng trở về khu nhà gia đình.

Người đầu tiên cô ta gặp là mẹ của cán sự Lưu, thím Lưu.

Không chần chừ, Lý Kiều Kiều thêm mắm dặm muối kể lại rằng Tần Chiêu Chiêu đã khám bệnh sai cho con của Trương Mỹ Phượng, suýt chút nữa thì hại chết đứa trẻ. May mà có bác sĩ Trương ra tay cứu chữa kịp thời. Cô ta còn nói rằng doanh trưởng Lục đã mắng Tần Chiêu Chiêu thậm tệ, thậm chí suýt nữa còn đánh cô.

Thím Lưu vốn nổi tiếng là người lắm chuyện, một khi bà ấy đã biết chuyện gì thì chẳng mấy chốc cả khu nhà sẽ biết theo.

Lý Kiều Kiều cũng không phải người tốt đẹp gì. Cô ta chẳng qua chỉ muốn nhìn thấy Tần Chiêu Chiêu bẽ mặt, có như vậy mới cảm thấy hả hê trong lòng.

Sau khi trở về nhà khách, cha mẹ Trương Vi Vi thấy con gái về thì đinh ninh rằng mọi chuyện đã được sắp xếp xong xuôi. Hai người cầm lấy chiếc máy ảnh, chuẩn bị ra ngoài chụp vài tấm làm kỷ niệm.

"Anh Lục không có ở doanh trại, anh ấy đang họp ở đoàn đội, chắc còn lâu mới về."

Nghe vậy, mẹ Trương không tỏ vẻ sốt ruột, chỉ cười nói:

"Vậy thì không cần vội. Chúng ta có tận bảy ngày ở đây mà. Cảnh vật nơi này tuy hoang vắng nhưng cũng có nét đẹp riêng. Ra ngoài đi dạo, chụp vài tấm ảnh làm kỷ niệm cũng hay."

Ba Trương hào hứng cầm máy ảnh lên:

"Đi thôi, nhân tiện chụp vài kiểu ảnh."

Mẹ Trương nhân cơ hội nói với chồng:

"Hôm nay tôi mặc bộ đồ đẹp nhất, ông xã à, hai vợ chồng mình chưa có nhiều ảnh chụp chung. Lần này có con gái đi cùng, nhờ nó chụp cho vài tấm nhé?"

Ba Trương cười thoải mái:

"Đương nhiên rồi."

Nhưng chưa kịp ra khỏi cửa, Trương Vi Vi đã lạnh giọng tạt một gáo nước lạnh vào sự hào hứng của cha mẹ mình:

"Không được đâu, xung quanh doanh trại có quy định cấm chụp ảnh."

Ba Trương không cho là đúng, chỉ xua tay nói:

"Quy định là quy định, nhưng con người thì linh hoạt. Mình đi xa doanh trại một chút là được mà. Chúng ta đâu có chụp gì trong doanh trại, chắc không sao đâu."

"Ba, vẫn không được đâu. Nếu bị phát hiện, mọi chuyện sẽ rất phiền phức."

Mẹ Trương cũng không đồng tình:

"Đi chơi mà không chụp ảnh thì còn gì thú vị? Con gái, cứ nghe lời ba con đi. Máy ảnh nhỏ gọn thế này, bỏ vào túi thì ai mà biết?"

Nhìn cha mẹ kiên quyết như vậy, Trương Vi Vi cũng chẳng muốn tranh cãi thêm. Dù sao họ cũng đã mất công tới đây, nếu cứ nghiêm khắc quá thì chẳng khác nào làm họ mất hứng.

Cô đành thở dài nhượng bộ:

"Được rồi, nhưng chỉ được chụp ở những nơi không có người và chỉ được chụp phong cảnh. Không được chụp bất cứ công trình nào trong doanh trại."

Ba Trương lập tức gật đầu:

"Không thành vấn đề! Cứ theo lời con mà làm. Đi thôi!"

Nói xong, ông đã nhanh chóng bước ra khỏi cửa.

Trương Vi Vi và mẹ cô ta cũng nối bước theo sau.

Khi Lục Trầm trở về doanh trại từ đoàn đội thì đã gần trưa.

Vừa bước vào văn phòng, Vương Đức Thuận liền báo cáo:

"Doanh trưởng, sáng nay Trương Vi Vi có đến tìm anh."

Lục Trầm cau mày:

"Cô ta tìm tôi có chuyện gì?"

Vương Đức Thuận lắc đầu:

"Cô ta không nói rõ, chỉ hỏi anh đi đâu và khi nào về. Tôi bảo là không rõ, có thể sẽ lâu. Sau đó cô ta liền rời đi."

Lục Trầm không quá để tâm, nghĩ có lẽ cũng không có chuyện gì quan trọng.

"Đi thông báo cho các phòng ban, chuẩn bị họp."

Vương Đức Thuận lập tức rời đi. Lục Trầm uống nửa cốc nước, cầm tập tài liệu rồi đi thẳng đến phòng họp.

Cuộc họp kéo dài gần một giờ đồng hồ mới kết thúc.

Khi quay lại văn phòng, đồng hồ đã chỉ 12 giờ trưa.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 37: Chương 37



Vương Đức Thuận cười nói:

"Doanh trưởng, hôm nay ở nhà ăn có thịt, anh có ăn ở đó không?"

Nghe đến "có thịt", Lục Trầm bỗng nhớ đến Tần Chiêu Chiêu gầy yếu, liền quyết định:

"Tôi không đi. Cậu lấy giúp tôi phần nhiều thịt, tôi mang về ăn."

"Rõ, tôi đi ngay."

Vương Đức Thuận cầm hộp cơm rời đi, còn Lục Trầm thì ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.

Đúng lúc này, điện thoại trên bàn đột nhiên reo vang.

Anh nhấc máy.

"Anh là doanh trưởng Lục của đại đội một đúng không?"

"Phải. Ai vậy?"

"Chào doanh trưởng Lục, chúng tôi là đại đội hai. Bên anh có một người tên là Trương Vi Vi không? Cô ta nói mình là bác sĩ ở Y Vụ Sở."

Nghe vậy, Lục Trầm lập tức ngồi thẳng dậy. Sao Trương Vi Vi lại ở bên đại đội hai?

Anh cẩn trọng hỏi:

"Đúng là có một bác sĩ tên Trương Vi Vi. Cô ta đã làm gì sao?"

Đầu dây bên kia im lặng một lát, rồi mới đáp:

"Anh nên đến đây một chuyến. Chuyện này khó nói qua điện thoại."

Lục Trầm nhanh chóng đồng ý rồi đặt máy xuống, đôi mày nhíu chặt lại.

Trương Vi Vi đã xin nghỉ phép để ở nhà với cha mẹ, tại sao bây giờ lại xuất hiện ở đại đội hai?

Không nghĩ ngợi thêm, anh mở ngăn kéo lấy chìa khóa xe, đứng dậy bước ra ngoài.

Đúng lúc này, Tiểu Vương cũng quay về với hộp cơm trên tay.

"Doanh trưởng, anh đi đâu vậy?"

"Cứ để đồ trên bàn, tôi sẽ về sớm."

Nói xong, anh bước nhanh ra nhà để xe, lên chiếc Jeep của mình.

Từ đại đội một đến đại đội hai khá xa, phải mất đến nửa giờ chạy xe mới tới nơi.

Lục Trầm bước vào, thấy Trương Vi Vi cùng cha mẹ cô ta đang ngồi trong phòng.

Vừa nhìn thấy anh, Trương Vi Vi lập tức bật khóc, chạy đến, giọng đầy hoảng loạn:

"Anh Lục! Cuối cùng anh cũng đến rồi! Họ nghi ngờ ba mẹ em là gián điệp! Anh mau nói giúp em một câu đi, ba mẹ em không phải như vậy mà!"

Lục Trầm cau mày, giọng trầm ổn:

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Ba mẹ em chỉ muốn đi dạo, chụp vài bức ảnh làm kỷ niệm. Em biết quy định của quân đội là không được chụp ảnh, nên đã dẫn họ ra xa doanh trại để không vi phạm. Ai ngờ lại bị hiểu lầm, rồi bị đưa về đây!"

Ba của Trương Vi Vi cũng lên tiếng, giọng điềm tĩnh hơn con gái:

"Xin lỗi doanh trưởng Lục, chúng tôi đã gây phiền phức cho cậu."

Đúng lúc đó, doanh trưởng đại đội hai, Tôn Vĩ bước vào. Anh và Lục Trầm vừa họp cùng nhau sáng nay, nên không lạ gì nhau.

"Bác sĩ Trương có thể đưa về trước," Tôn Vĩ nói, "nhưng hai vị này phải ở lại để thẩm tra. Trong máy ảnh của họ có một số hình ảnh không được phép, chúng tôi cần làm rõ vụ việc."

Lục Trầm gật đầu, giọng nghiêm túc:

"Tôi hiểu. Cứ làm theo đúng quy trình."

Trương Vi Vi lo lắng nắm chặt hai bàn tay, cố gắng kìm nén cảm xúc:

"Ba mẹ tôi chỉ vô tình chụp vài bức ảnh thôi! Họ không phải gián điệp mà!"

Tôn Vĩ vẫn giữ thái độ cứng rắn:

"Đây là thủ tục bắt buộc. Chúng tôi sẽ không để người vô tội bị oan, nhưng cũng không để kẻ có ý đồ xấu lọt lưới."

Ba của Trương Vi Vi nhẹ nhàng vỗ vai con gái, trấn an:

"Vi Vi, con đừng lo. Nếu ba mẹ không làm gì sai, thì không có gì phải sợ. Con cứ theo doanh trưởng Lục về trước, ba mẹ sẽ không sao đâu. Nhanh thôi, mọi chuyện sẽ sáng tỏ."

Dù rất khó chịu, nhưng Trương Vi Vi cũng không thể làm gì khác. Cô ta hậm hực theo Lục Trầm rời đi, lòng đầy bực bội. Ba mẹ cô ta đến thăm con gái mà chưa kịp vui vẻ đã bị thẩm tra.



Tần Chiêu Chiêu ngồi trong nhà, chờ mãi vẫn không thấy Lục Trầm về. Nhìn đồng hồ, đã 12 giờ 20. Chắc chắn hôm nay anh không về ăn trưa rồi.

Không chờ nữa, cô ngồi xuống ăn một mình.

Sau bữa trưa, cô chỉnh trang lại bản thân. Hôm nay, cô chọn một chiếc áo ngắn tay tay phồng màu đỏ chấm bi trắng, cổ áo kiểu búp bê. Váy xếp ly trắng dài đến bắp chân, tóc buộc nửa đầu với chiếc nơ bướm trắng xinh xắn.

Nhìn vào gương, cô tự cười:

"Sao lại có người xinh đẹp thế này nhỉ?"

Đúng là ông trời rất công bằng. Cho nguyên chủ một khuôn mặt đẹp như tiên nhưng lại ban cho cô ấy một tính cách không tốt. Nếu không, chỉ riêng nhan sắc này thôi cũng đủ xứng đôi với Lục Trầm.

Mang thêm đôi giày da gót thấp, cô cảm thấy trang phục hôm nay vừa vặn, không quá phô trương nhưng đủ tôn dáng.

Hôm nay, cô quyết định đến doanh trại gặp bác sĩ Trương để tìm hiểu xem tại sao người này lại nhắm vào mình.

Nguyên chủ chưa từng tự ý đến doanh trại vì Lục Trầm không cho phép. Nhưng cô không phải nguyên chủ, cô không có ý định nhẫn nhịn mãi.

Khi vừa bước ra khỏi sân nhà, bất ngờ gặp ngay Lý Kiều Kiều đang đi từ nhà thím Lưu ra. Hai người chạm mặt ngay cổng.

Lý Kiều Kiều nhìn thấy Tần Chiêu Chiêu ăn mặc đẹp như vậy, trong lòng không khỏi ghen tị. Cô ta cũng muốn được ăn mặc như thế, nhưng lại không có điều kiện. Nếu cô ta mua nhiều quần áo như Tần Chiêu Chiêu, chồng cô ta chắc chắn sẽ không chịu nổi.

Tần Chiêu Chiêu thật may mắn. Chồng vừa đẹp trai, vừa giàu có. Dù hai người không hoà hợp, nhưng anh ta vẫn chịu chi tiền cho cô. Còn cô ta, dù chồng đối xử tốt, nhưng xuất thân nông thôn, kinh tế không khá giả.

Nghĩ đến đây, Lý Kiều Kiều càng thấy chướng mắt.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 38: Chương 38



Phó doanh trưởng mỗi tháng nhận được khoảng 70 đồng trợ cấp, nhưng phải gửi 30 đồng về cho cha mẹ, chỉ còn lại 40 đồng để chi tiêu. Chồng cô ta rất khắt khe trong chuyện tiền bạc, nên cô ta chẳng dám tiêu pha gì nhiều.

Vậy mà từ khi Tần Chiêu Chiêu chuyển đến khu nhà gia đình, lúc nào cô ấy cũng ăn mặc đẹp đẽ, khiến Lý Kiều Kiều cảm thấy mình bị lu mờ. Trước đây, cô ta luôn là người nổi bật nhất nơi này—trẻ trung, xinh đẹp, ai gặp cũng phải khen ngợi. Nhưng từ khi Tần Chiêu Chiêu xuất hiện, ánh hào quang của cô ta lập tức bị che phủ. So với vẻ kiêu hãnh của Tần Chiêu Chiêu, cô ta chẳng khác nào một con vịt xấu xí.

Điều khiến Lý Kiều Kiều tức nhất chính là chồng cô ta cũng từng khen ngợi: “Vợ của doanh trưởng Lục đẹp như tiên giáng trần.”

Ngay từ lần đầu gặp mặt, Lý Kiều Kiều đã ghen tị và căm ghét Tần Chiêu Chiêu, chỉ muốn tìm cách làm cô ấy mất mặt.

Lúc này, Tần Chiêu Chiêu đang đứng trước mặt Lý Kiều Kiều, bắt gặp ánh mắt đầy ghen tức của cô ta. Cô khẽ cười, cố ý châm chọc:

"Lý Kiều Kiều, cô nhìn tôi làm gì vậy? Có phải cảm thấy tôi đẹp hơn cô nhiều lắm không? Nhìn tôi xong lại thấy mình chẳng khác nào con vịt xấu xí?"

Sắc mặt Lý Kiều Kiều lập tức đỏ bừng, nghiến răng đáp:

"Phi! Cô ăn mặc lòe loẹt thế này, không biết lại định đi quyến rũ ai nữa?"

Tần Chiêu Chiêu khẽ nhướng mày, thản nhiên nói:

"Tôi đi tìm chồng tôi. Anh ấy thích tôi ăn mặc thế này. Hơn nữa, tất cả quần áo của tôi đều là tiền anh ấy cho tôi mua. Cô có được điều đó không?"

Lý Kiều Kiều hừ lạnh, cười đầy mỉa mai:

"Cô đừng có mà giả bộ trước mặt tôi. Nếu chồng cô thực sự thích cô như vậy, thì sao lại đòi ly hôn? Sao không chịu ngủ cùng cô? Rõ ràng là anh ta chẳng coi cô ra gì. Còn chồng tôi, lúc nào cũng ở bên tôi, chưa bao giờ đòi ly hôn cả!"

Tần Chiêu Chiêu bật cười khinh miệt:

"Cô chỉ có chút tự hào đó thôi sao? Lôi chuyện ngủ cùng chồng ra để khoe khoang, đúng là đáng xấu hổ. Tranh luận với cô chỉ tổ phí lời. Tôi còn có việc phải làm, không rảnh đôi co với cô."

Nói xong, cô ngẩng cao đầu, ung dung bước qua Lý Kiều Kiều, để lại cô ta đứng chết trân tại chỗ, tức giận đến mức mặt trắng bệch.

Lý Kiều Kiều nghiến răng, tức tối hét lên sau lưng cô:

"Tần Chiêu Chiêu, cô đừng có vênh váo! Để xem cô còn trụ lại khu nhà này được bao lâu!"

Tần Chiêu Chiêu không thèm quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng cười nói:

"Được, tôi sẽ để cô xem."

Dứt lời, cô bước đi thật thanh thoát.

Phía sau, Lý Kiều Kiều giận đến mức giậm chân tại chỗ.

Dù đã thắng trong màn đấu khẩu với Lý Kiều Kiều, nhưng Tần Chiêu Chiêu lại không thấy vui vẻ chút nào. Nghĩ đến chuyện chiếc quần đùi dưới gối của Lục Trầm, lòng cô lại dấy lên cơn bực bội.

Rõ ràng cô rất xinh đẹp, thân hình cũng quyến rũ, vậy mà Lục Trầm thà tự giải quyết còn hơn tìm đến cô.

Chẳng lẽ trong mắt anh, cô lại tệ đến mức đó sao?

Càng nghĩ càng tức.

Cuối cùng, cô cũng đến cổng doanh trại.

Người lính gác ngay lập tức ngăn cô lại, nghiêm giọng nói:

"Ở đây không được tự tiện ra vào."

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười, kiên nhẫn giải thích:

"Tôi là vợ của doanh trưởng Lục, hôm nay cảm thấy không khỏe nên đến Y Vụ Sở khám bệnh."

Những chuyện mà nguyên chủ trước đây từng làm, cả doanh trại này ai cũng biết. Trong mắt họ, Tần Chiêu Chiêu hẳn phải là một người phụ nữ hung dữ, chua ngoa, suốt ngày gây chuyện.

Nhưng bây giờ, cô gái trước mặt họ lại vô cùng trẻ trung, xinh đẹp, thậm chí còn rạng rỡ hơn cả bác sĩ Trương trong doanh trại. Khí chất dịu dàng, dáng vẻ mềm mại, hoàn toàn khác xa những gì họ tưởng tượng.

Người lính gác vẫn cảnh giác, nghiêm mặt hỏi:

"Cô có gì chứng minh mình là vợ của doanh trưởng Lục không?"

Tần Chiêu Chiêu khựng lại, không ngờ họ lại cẩn thận đến vậy.

"... Anh có thể giúp tôi nhắn tin cho doanh trưởng Lục, bảo anh ấy ra gặp tôi. Như vậy chẳng phải sẽ chứng minh được sao?"

Người lính gác lắc đầu:

"Doanh trưởng Lục không có ở đây, anh ấy ra ngoài rồi, chưa về."

Tần Chiêu Chiêu có chút bất ngờ, theo phản xạ hỏi lại:

"Vậy cảnh vệ Vương Đức Thuận cũng đi cùng sao?"

Vừa dứt lời, cô đã trông thấy Vương Đức Thuận đang đi tới từ xa.

Cô nhanh chóng vẫy tay gọi:

"Tiểu Vương!"

Tiểu Vương ngước nhìn, thấy rõ người đang gọi mình thì thoáng ngạc nhiên, rồi vội chạy tới.

"Chị dâu! Sao chị lại ở đây?"

Tần Chiêu Chiêu nhẹ nhàng nói:

"Tôi không khỏe, đến Y Vụ Sở lấy thuốc. Mấy người lính gác không nhận ra tôi, nên không cho tôi vào."

Tiểu Vương nhanh chóng xác nhận với người lính gác:

"Đây đúng là vợ của doanh trưởng Lục."

Người lính gác lúc này mới chịu cho cô vào.

Tần Chiêu Chiêu bước vào trong, tò mò hỏi:

"Tiểu Vương, hôm nay sao doanh trưởng Lục không về nhà ăn trưa vậy?"

Tiểu Vương lắc đầu:

"Doanh trưởng đi rất vội, ngay cả cơm tôi mang về anh ấy cũng không ăn, đã lái xe đi ngay rồi. Anh ấy cũng không nói là đi đâu."

"Mỗi ngày anh ấy đều bận rộn như vậy sao?"

"Đúng vậy, doanh trưởng chúng tôi có rất nhiều việc phải lo. Ngày nào anh ấy cũng vất vả."

Tần Chiêu Chiêu im lặng. Dường như Lục Trầm luôn chu đáo với mọi người, chỉ trừ cô.

Tiểu Vương chỉ tay về phía một tòa nhà cách đó không xa:

"Đó là văn phòng của doanh trưởng chúng tôi. Chị khám xong có thể qua đó thăm anh ấy."

Cậu ta thật tốt bụng, luôn nghĩ cho người khác. Dù không nói, cô cũng định hỏi.

Tiểu Vương dẫn cô đến Y Vụ Sở:

"Chị dâu, đây là chỗ khám bệnh."
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 39: Chương 39



Y Vụ Sở không lớn, chỉ có ba phòng: một phòng khám, một phòng điều trị và một phòng thuốc.

Tiểu Vương đưa cô vào phòng khám. Hiện tại, chỉ có Dương Khang đang trực, vì Trương Vi Vi đã xin nghỉ để ở nhà khách chăm sóc cha mẹ.

Tiểu Vương lên tiếng chào hỏi:

"Bác sĩ Dương, đây là vợ của doanh trưởng chúng tôi. Chị ấy cảm thấy không khỏe."

Dương Khang ngẩng lên, nhìn cô gái trước mặt. Trong lòng anh thoáng ngạc nhiên. Đây chẳng phải là "bà chằn" nổi tiếng khu nhà sao?

Nhưng khi nhìn kỹ, anh lại thấy Tần Chiêu Chiêu có vẻ ngoài dịu dàng hơn so với lời đồn.

"Chị dâu, mời chị ngồi."

Dương Khang cẩn thận tiếp đón. Đã nghe nhiều lời đồn về cô, anh không muốn làm gì sai sót để rước rắc rối.

Tần Chiêu Chiêu ngồi xuống, cười nhẹ:

"Anh không cần khách sáo thế đâu."

Sau đó, cô quay sang Tiểu Vương:

"Cậu cứ làm việc của mình đi."

Tiểu Vương cũng không tiện ở lại:

"Vậy tôi về trước nhé, chị dâu."

Sau khi Tiểu Vương rời đi, Dương Khang dè dặt hỏi:

"Chị dâu, chị không khỏe ở đâu?"

Tần Chiêu Chiêu nhìn quanh phòng, không thấy Trương Vi Vi đâu, liền hỏi:

"Xin lỗi, tôi nghe nói ở đây có bác sĩ họ Trương. Tôi muốn gặp cô ấy vì có vài vấn đề phụ khoa cần tư vấn."

Dương Khang đáp:

"Bác sĩ Trương nghỉ phép hai ngày để chăm sóc cha mẹ rồi."

Tần Chiêu Chiêu có chút thất vọng. Cô đành phải đợi hai ngày nữa.

"Vậy tôi sẽ quay lại sau hai ngày."

Dương Khang nhanh chóng nói:

"Không sao đâu, tôi cũng là bác sĩ. Chị không cần lo lắng. Nếu bệnh để lâu có thể nặng hơn, hay là chị nói triệu chứng đi, tôi kê thuốc cho."

Nhìn thái độ tận tâm của anh ta, Tần Chiêu Chiêu thấy anh là một bác sĩ có trách nhiệm.

"Không có gì nghiêm trọng đâu. Tôi chỉ muốn hỏi vài vấn đề nhỏ thôi, không đến mức nặng thêm. Cảm ơn anh nhé."

Nói xong, cô đứng dậy rời đi.

Dương Khang nhìn theo bóng lưng cô, lẩm bẩm:

"Cô ấy lễ phép thế này, mấy lời đồn chắc đều là giả."

Tần Chiêu Chiêu đi thẳng đến văn phòng của Lục Trầm.

Nhờ Tiểu Vương, cô đã biết cả chỗ ở của anh.

Bước vào phòng, cô thấy không gian khá nhỏ, chỉ khoảng hơn hai mươi mét vuông nhưng sạch sẽ gọn gàng. Trong phòng có một chiếc giường đơn, một tủ quần áo nhỏ, một bàn làm việc và một chiếc ghế. Trên bàn chất đầy tài liệu, mọi thứ được sắp xếp ngăn nắp.

Cô nhìn quanh, ánh mắt dừng lại ở chiếc quần đùi được giặt sạch, treo gần cửa sổ.

Nghĩ đến dáng vẻ lén lút của Lục Trầm sáng nay, cô không nhịn được mà bật cười.

Cô đang định rời đi thì nghe thấy tiếng xe dừng lại bên ngoài.

Cô biết, Lục Trầm đã về.

Tần Chiêu Chiêu bước ra phòng ngoài, nhìn thấy Lục Trầm vừa xuống xe. Bên cạnh anh là một cô gái trẻ trung, xinh đẹp cũng đang bước xuống.

Tiểu Vương nhanh nhẹn thông báo:

"Doanh trưởng, chị dâu đã đến rồi."

Ánh mắt Trương Vi Vi thoáng thay đổi. Cô ta ngẩn ra một lúc mới phản ứng kịp.

Người trước mặt không giống với hình dung của cô ta về Tần Chiêu Chiêu – người mà Lý Kiều Kiều vẫn hay kể.

Lục Trầm ngước lên, ánh mắt chạm phải Tần Chiêu Chiêu đang đứng trong văn phòng.

Hôm nay, cô thật sự nổi bật.

Bộ trang phục kia làm tôn lên vẻ trẻ trung, dịu dàng của cô, khiến tim anh bất giác đập mạnh hơn.

Trương Vi Vi bước tới, đứng sát bên cạnh Lục Trầm, giọng nói dịu dàng, mang theo chút nũng nịu:

"Anh Lục, anh không định giới thiệu chúng tôi với nhau sao?"

Lục Trầm như chợt bừng tỉnh, hơi nghiêng người sang một bên, rồi trầm giọng nói với Trương Vi Vi:

"Đây là vợ tôi."

Tần Chiêu Chiêu hơi nheo mắt, nhìn lướt qua cô gái trước mặt. Cô ta là ai? Sao lại có vẻ thân thiết với Lục Trầm đến vậy? Đứng gần sát anh, nói chuyện ngọt ngào, lại còn gọi anh là "anh Lục" nữa chứ. Nếu không biết, chắc chắn sẽ tưởng họ là một cặp tình nhân.

Chứng kiến cảnh này, Tần Chiêu Chiêu không khỏi suy đoán. Lẽ nào giữa Lục Trầm và cô gái này có quan hệ đặc biệt? Hay đây chính là người mà anh thật sự yêu? Nghĩ đến đây, lòng cô bỗng dâng lên một cảm giác khó chịu không tên.

Trương Vi Vi tiến lên một bước, chủ động nắm lấy tay cô, cười rạng rỡ:

"Chào chị dâu! Em là Trương Vi Vi, làm việc ở Y Vụ Sở trong doanh trại."

Tần Chiêu Chiêu không thích kiểu thân mật giả tạo này, lập tức rút tay lại, giọng điềm nhiên:

"Thì ra cô là bác sĩ Trương."

Trương Vi Vi thoáng sững sờ khi thấy Tần Chiêu Chiêu đã biết mình. Cô ta cười khẽ:

"Chị dâu biết em sao? À, em đoán chắc là tối qua anh Lục đưa em đi đón ba mẹ, rồi về kể lại với chị đúng không?"

Tần Chiêu Chiêu nghe vậy, trong lòng liền bừng tỉnh. Thì ra tối qua Lục Trầm về muộn là vì đưa cô gái này đi đón ba mẹ.

Quan hệ giữa họ thân thiết đến mức này, chẳng trách anh không muốn sống ở khu nhà gia đình. Hóa ra, anh kiên quyết đòi ly hôn là vì đã có người khác trong lòng.

Vậy thì cuộc hôn nhân hình thức giữa anh và nguyên chủ cũng là vì cô gái này sao? Nhưng nếu đã yêu nhau, tại sao họ không kết hôn?

Nghĩ đến đây, lòng cô bỗng trào dâng một nỗi khó chịu, thậm chí có chút chua xót.

Nhưng dù thế nào, cô cũng không thể để lộ sự yếu đuối trước mặt Trương Vi Vi.

Cô mỉm cười, giọng nói mang theo chút trào phúng:

"Chuyện chồng tôi đi đón cô, anh ấy đã nhờ Tiểu Vương báo trước với tôi rồi. Tôi biết đến cô là vì nghe nói cô đã đi khắp nơi nói rằng tôi hành nghề y trái phép."

Trương Vi Vi không hề chột dạ, vẫn giữ vẻ mặt vô tội, thản nhiên đáp:

"Em cũng chỉ muốn tốt cho chị dâu thôi. Làm bác sĩ không dễ đâu, nếu khám sai có thể nguy hiểm đến tính mạng người khác. Em cũng đã nói với anh Lục về chuyện này, mà anh ấy cũng đồng ý với em."

Cái cách cô ta gọi "anh Lục" từng chữ một khiến Tần Chiêu Chiêu phát ớn.

Cô khoanh tay, giọng điệu đầy ẩn ý:

"Trương Vi Vi, cô cứ gọi anh ấy là 'anh Lục' như vậy, người ngoài không biết lại tưởng cô mới là người yêu của anh ấy đấy."
 
Back
Top Bottom