Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ

Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 20: Chương 20



Tần Chiêu Chiêu vội vàng thu chân lại, cẩn thận lùi về sau, tránh chọc giận nó rồi rời đi.

Về đến nhà, cô ngồi dưới bóng cây trong sân, bắt đầu nhặt rau. Cô loại bỏ những lá già, sâu, mất hơn nửa tiếng mới xong.

Sau đó, cô đổ rau vào thau nước giếng, rửa thật sạch rồi ngâm thêm một lát cho sạch hết bụi đất. Xong xuôi, cô vớt rau ra để ráo, đặt vào chỗ mát cho khô hẳn.

Trời nóng quá, người cô dính đầy mồ hôi. Cô quyết định đi tắm, tiện thể giặt sạch quần áo vừa thay ra.

Làm xong mọi việc, cô về phòng, nằm xuống giường nghỉ ngơi một lát trước khi dậy làm bánh bao.

Đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng gọi của Trương Mỹ Phượng từ ngoài sân…

Sau khi đặt cái đòn gánh xuống ở nhà, Trương Mỹ Phượng bế Tiểu Bảo, dắt con đến trạm y tế trong doanh trại.

Hôm nay là ca trực của Trương Vi Vi.

Tâm trạng cô ta hôm nay khá tốt. Thấy vợ đồng đội đưa con tới, cô ta vui vẻ nở nụ cười, giọng nói cũng rất nhiệt tình:

"Chị dâu, có chuyện gì thế? Chị không khỏe ở đâu à? Lại đây để em xem cho!"

Trương Mỹ Phượng kéo ghế ngồi xuống trước bàn khám, lắc đầu:

"Bác sĩ Trương, không phải tôi, mà là con trai tôi. Tiểu Bảo dạo này gầy quá, da dẻ vàng vọt. Tôi muốn cô kiểm tra giúp, rồi kê ít thuốc cho nó uống."

Trương Vi Vi nhìn Tiểu Bảo.

Quả thật cậu bé hơi gầy, nhưng ngoài điều đó ra, trông vẫn khá khỏe mạnh.

Thời buổi này, trẻ con gầy là chuyện rất bình thường. Với cô ta, gầy không phải là bệnh.

Huống chi, hiện tại thuốc men rất khan hiếm, nếu không thật sự cần thiết, cô ta sẽ không kê đơn thuốc.

"Chị dâu, thằng bé chỉ bị suy dinh dưỡng thôi. Chị về cho nó ăn uống đầy đủ hơn, trứng gà, thịt cá các thứ. Khi bổ sung đủ dinh dưỡng, sắc mặt nó sẽ tự khắc khá lên. Không cần phải uống thuốc đâu."

Trương Mỹ Phượng nhớ lời Tần Chiêu Chiêu dặn nên mới đưa con đến trạm y tế khám. Nhưng giờ bác sĩ lại nói điều hoàn toàn khác. Rốt cuộc ai mới là đúng đây?

“Thật sự không sao chứ?”

Nghe cô ấy hỏi vậy, Trương Vi Vi lập tức hiểu ngay đối phương không tin mình. Trong lòng có chút khó chịu, nhưng cô ta vẫn cố giữ bình tĩnh, mỉm cười trấn an:

“Không sao đâu, chị cứ yên tâm làm theo những gì tôi dặn, đảm bảo Tiểu Bảo sẽ sớm khỏe lại thôi.”

Trương Mỹ Phượng vẫn chưa yên tâm, vạch miệng con trai ra, chỉ vào phần lợi sưng đỏ và những chiếc răng bị sâu, lo lắng hỏi:

“Lợi nó sưng thế này mà cũng không sao à?”

Trương Vi Vi nhìn lướt qua rồi thản nhiên đáp:

“Nó bị nóng trong thôi. Tôi sẽ kê cho chị ít thuốc giải độc. Mỗi lần cho bé uống nửa viên, chia làm hai bữa sáng và tối.”

Thấy cô ta nói chắc nịch như vậy, Trương Mỹ Phượng cũng phần nào yên tâm hơn. Dù gì Trương Vi Vi cũng là bác sĩ chính quy, lời của cô ta chắc không sai.

Nhưng những gì Tần Chiêu Chiêu nói lại hoàn toàn trùng khớp với triệu chứng của con trai cô. Điều đó khiến cô vẫn còn chút nghi ngờ.

Cầm đơn thuốc trong tay, Trương Mỹ Phượng vẫn chưa từ bỏ ý định, liền hỏi thêm:

“Bác sĩ, con tôi có phải bị chứng cam tích không?”

“Cam tích? Ai nói vậy?”

“Một chị dâu trong khu nhà mình. Cô ấy từng đọc qua vài quyển sách y học, nói rằng con tôi có triệu chứng của bệnh này. Vì thế tôi mới đưa nó đến khám.”

Trương Vi Vi nghe vậy thì không khỏi bật cười, giọng điệu có chút giễu cợt:

“Chị dâu nào mà nói vậy?”

“Vợ của Lục doanh trưởng.”

Nụ cười trên môi Trương Vi Vi càng sâu hơn, trong ánh mắt còn có chút mỉa mai:

“À, ra là cô ấy nói à? Chị cũng tin sao? Chị dâu, làm bác sĩ không phải chỉ đọc một hai quyển sách là có thể chẩn đoán bệnh được. Huống hồ, người đó còn là vợ của Lục doanh trưởng. Tôi cũng nghe nói về những chuyện cô ấy từng làm ở khu nhà gia đình quân nhân rồi. Cả doanh trại này ai mà không biết? Một người như thế, chị lại tin lời cô ấy sao?”

Những lời ban đầu của Trương Vi Vi nghe có vẻ hợp lý, nhưng câu nói sau cùng lại khiến Trương Mỹ Phượng không hài lòng. Cô ấy cau mày, giọng điềm tĩnh nhưng có phần nghiêm túc:

“Cô ấy không như lời đồn đâu. Những việc cô ấy từng làm cũng có nguyên nhân cả. Giờ cô ấy đã nhận ra sai lầm và thay đổi rồi. Sau này, những lời đồn đại như thế đừng nên lan truyền nữa. Chúng ta là một gia đình trong doanh trại, phải đoàn kết với nhau. Những điều không có lợi cho sự đoàn kết thì đừng nên nhắc tới. Cảm ơn cô đã khám bệnh cho con tôi, giờ tôi đi lấy thuốc đây.”

Nói xong, Trương Mỹ Phượng xoay người rời đi, để lại Trương Vi Vi với vẻ mặt không mấy vui vẻ.

Cô ta tức giận siết chặt cây bút trong tay. Cái gì chứ? Dám lên mặt dạy đời cô ta sao? Đúng là quá tự cao rồi!

Trương Mỹ Phượng đến quầy thuốc lấy thuốc, sau đó quay về nhà. Ở trạm y tế của doanh trại, gia đình binh sĩ đều được khám chữa bệnh miễn phí nên cô không cần trả tiền.

Về đến nhà, cô lập tức pha thuốc rồi cho Tiểu Bảo uống. Một lát sau, cậu bé có vẻ buồn ngủ, cô liền dỗ con ngủ trước khi sang nhà Tần Chiêu Chiêu.

Lúc đó, Tần Chiêu Chiêu vừa mới nằm xuống giường, chưa kịp chợp mắt thì nghe thấy tiếng gọi từ ngoài sân:

"Tiểu Tần, em có ở nhà không?"

Là giọng của Trương Mỹ Phượng.

Tần Chiêu Chiêu ngồi dậy ngay, đáp lớn:

"Em đây!"

Nói rồi, cô vội vàng bước ra khỏi phòng, chạy nhanh ra mở cổng, tươi cười hỏi:

"Chị dâu về rồi à? Tiểu Bảo đâu?"

"Thằng nhóc ngủ rồi. Nhân lúc nó ngủ, chị qua xem em hái được bao nhiêu rau dại." Trương Mỹ Phượng cũng cười tươi.

"Em hái nhiều lắm, đã rửa sạch hết rồi. Nếu gói bánh thì chắc là đủ. Chị dâu, vào nhà đi!"

rương Mỹ Phượng bước vào theo Tần Chiêu Chiêu, đến chỗ rau dại đang phơi trong bóng râm.

"Em còn rửa giúp chị nữa à?" Trương Mỹ Phượng nhìn những mớ rau xanh mướt, cảm thấy rất ấm lòng.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 21: Chương 21



"Tiện tay thôi mà. À, chị dâu, bác sĩ khám cho Tiểu Bảo nói sao?"

Trương Mỹ Phượng hơi ngập ngừng, không muốn nói rằng mình đã đoán sai bệnh. Cô sợ nếu nói ra, Tần Chiêu Chiêu sẽ khó xử.

"Bác sĩ kê đơn thuốc rồi, không sao đâu. Họ bảo chỉ cần uống vài ngày là khỏi."

Nghe vậy, Tần Chiêu Chiêu cũng không hỏi thêm. Bệnh cam tích khá phổ biến, điều trị đơn giản, chỉ cần bác sĩ có kinh nghiệm đều có thể chẩn đoán chính xác.

"Vậy thì tốt quá. Em có hái ít rau diếp cá, chị có thể trộn làm gỏi cho Tiểu Bảo. Rau này giúp tiêu thực, hỗ trợ tiêu hóa, tốt cho dạ dày lắm."

Trương Mỹ Phượng lắc đầu ngay:

"Cả nhà chị không ai ăn được món này, mùi nó tanh quá."

Tần Chiêu Chiêu cũng không ép. Cô biết diếp cá là loại rau rất tốt, nhưng không phải ai cũng chịu nổi mùi đặc trưng của nó. Ai thích thì ăn ngon, còn ai không quen thì dù biết tốt đến đâu cũng khó mà nuốt nổi.

Trương Mỹ Phượng nhìn rổ rau một lượt rồi nói:

"Rau cải trời này khô quá, nếu dùng dầu cải để gói bánh thì không ngon. Phải có mỡ lợn thì mới béo ngậy. Nhà em chắc không có mỡ lợn đâu nhỉ? Nhà chị còn một hũ, để lát nữa chị mang qua cho em ít."

Tần Chiêu Chiêu cũng không khách sáo. Quả thật, rau cải trời gói bánh bao mà không có thịt thì ít nhất cũng phải có mỡ lợn để tăng vị béo.

"Vậy em cảm ơn chị dâu trước nhé!"

"Chị còn chưa cảm ơn em vì đã giúp chị hái rau nữa đấy! Đợi chị mang qua cho em ngay." Nói rồi, Trương Mỹ Phượng quay người đi.

Tần Chiêu Chiêu cười nói với theo:

"Không vội đâu chị, để sau cũng được mà!"

Trương Mỹ Phượng đáp lại:

"Chị hay quên lắm!"

Về đến nhà, cô nhìn vào phòng thấy Tiểu Bảo vẫn đang ngủ say, liền rón rén bước vào bếp.

Cô lấy một cái bát sạch, mở nắp hũ mỡ lợn, múc đầy một bát rồi đi ra ngoài.

Vừa bước đến cửa, cô chạm mặt thím Lưu.

Thím Lưu là mẹ của cán bộ Lưu trong doanh trại. Bố cán bộ Lưu mất sớm, nên anh ta đưa mẹ lên đây sống cùng.

Vợ của cán bộ Lưu là Dương Thải Phượng, trước đây làm giáo viên ở quê. Khi theo chồng lên doanh trại, cô tiếp tục dạy học tại trường dành cho con em quân nhân.

Thím Lưu là một trong số ít người trong khu nhà gia đình quân nhân không phải làm việc gì cả.

Con trai Thím Lưu đi làm, con dâu đi dạy học, cháu trai đến trường, cả ngày bà chỉ quanh quẩn một mình trong nhà. Không ngủ thì lại đi thăm hỏi hàng xóm, thích ngồi lê đôi mách, bàn tán chuyện nhà này nhà kia.

Trương Mỹ Phượng không mấy ưa gì thói quen đó của bà. Ban đầu cô còn trò chuyện đôi ba câu cho phải phép, nhưng dần dà nhận ra những chuyện bà nói đều quá nhạy cảm, dễ gây hiểu lầm, nên cô tránh dần.

Nhưng Thím Lưu dường như không hề nhận ra người khác không thích mình. Chỉ cần có thời gian rảnh, bà lại ghé qua nhà người ta, ngồi xuống nói chuyện một mình, bất kể chủ nhà đang làm gì hay có muốn tiếp chuyện hay không.

Giờ đây, chỉ cần thấy bóng dáng bà từ xa, Trương Mỹ Phượng đã có chút e dè. Cô sợ bà lại đến nhà mình, ngồi từ sáng đến trưa mà không chịu về.

"Mỹ Phượng à, cô định đi đâu thế?" Thím Lưu chủ động lên tiếng chào hỏi.

Dù không muốn tiếp xúc với bà, nhưng bị gọi thẳng tên như vậy, Trương Mỹ Phượng cũng không thể làm ngơ. Nếu nói thật, sợ rằng bà sẽ theo chân mình đến nhà Tần Chiêu Chiêu. Nghĩ vậy, cô khéo léo lảng tránh:

"Thím Lưu, thím định đi đâu đấy ạ?"

Thím Lưu cầm theo một chiếc lót giày nhiều lớp, tươi cười đáp:

"Tôi ở nhà mãi cũng chán, nên qua đây tìm cô nói chuyện."

Trương Mỹ Phượng thầm thở dài. Phiền phức thật! Ai mà muốn trò chuyện với bà chứ?

Nhưng cô không thể nói thẳng ra, đành cười gượng:

"Tiếc quá, hôm nay tôi bận lắm thím ạ. Hay thím thử qua phía sau khu nhà xem có ai ở nhà không."

Thím Lưu nhìn xuống chén mỡ heo lớn trên tay Trương Mỹ Phượng, ánh mắt lóe lên vẻ tò mò:

"Cô đang cầm mỡ heo phải không? Nhiều thế này, cô định mang đi đâu vậy?"

Trương Mỹ Phượng biết nếu không nói rõ, bà sẽ cứ bám riết không buông. Cô đành đáp:

"Tôi mang qua cho Tiểu Tần."

Nghe vậy, Thím Lưu lập tức ghé sát lại, giọng đầy hứng thú:

"Chuyện sáng nay tôi nghe hết rồi, chỉ tiếc là ngủ quên nên không tận mắt chứng kiến. Lý Kiều Kiều đúng là không ngờ lại là kẻ trộm, trước giờ tôi không nhận ra. Cô ta chẳng có ý tốt gì cả. Nếu cô mà nghe theo lời cô ta thì oan uổng cho nhà Lục doanh trưởng rồi."

Trương Mỹ Phượng thật sự không muốn tiếp tục câu chuyện này. Cô biết, bất kỳ điều gì mình nói với Thím Lưu, không sớm thì muộn cũng sẽ bị bà lan truyền khắp nơi. Đó chính là lý do cô luôn tránh xa những người thích buôn chuyện.

Cô nhẹ nhàng nói:

"Thím Lưu à, chuyện đã qua rồi thì đừng nhắc lại nữa. Mọi người đều sống trong khu nhà này, ai cũng quen biết nhau, nói sau lưng người khác không hay đâu ạ. Nếu để ai đó nghe thấy, chẳng phải lại sinh ra mâu thuẫn sao? Thôi, tôi phải đi đưa mỡ heo đây."

Nói xong, Trương Mỹ Phượng cười lịch sự, rồi quay người rời đi.

Thím Lưu đứng đó, bị từ chối thẳng thừng thì hơi ngượng ngùng. Nhưng bản tính tò mò khiến bà không nỡ rời đi ngay. Bà lặng lẽ theo sau, cố ý đi ngang qua cửa nhà Tần Chiêu Chiêu, nhìn thấy cô ấy tươi cười nhận lấy chén mỡ heo từ tay Trương Mỹ Phượng.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 22: Chương 22



Hai người này từ bao giờ lại thân thiết thế nhỉ? Chẳng lẽ mình đã bỏ lỡ chuyện gì sao? Hay vì Tần Chiêu Chiêu giúp Trương Mỹ Phượng tìm lại con gà bị mất, nên cô mới mang mỡ heo đến tặng?

Thím Lưu bĩu môi, lắc đầu. Đúng là lãng phí!

Thím Lưu chỉ lắc đầu rồi lặng lẽ đi về phía sau khu gia đình.

Trương Mỹ Phượng quay lại, đưa bát mỡ lợn cho Tần Chiêu Chiêu. Cô nhìn phần mỡ trong bát mà hơi ngại ngùng:

"Chị à, chị đưa cho em một ít là được rồi, sao lại mang nhiều thế này? Em không ăn hết đâu, chị mang về đi."

"Em nói gì vậy? Đã mang đến rồi sao có thể mang về? Mỡ lợn này dùng để xào vài món là hết ngay thôi, cứ nhận đi." Trương Mỹ Phượng đẩy nhẹ cô, giục cô mau đem cất.

Tần Chiêu Chiêu không từ chối được, đành mang bát mỡ vào bếp, đổ vào chén của nhà mình, rồi rửa sạch bát và đem ra trả.

"Cảm ơn chị. Chị vào nhà ngồi chơi một lát nhé?"

"Thôi, Tiểu Bảo đang ngủ ở nhà một mình, chị không yên tâm. Em lấy cho chị chút rau cải đi, chị về chuẩn bị nhân bánh trước, lúc làm sẽ không vội."

Tần Chiêu Chiêu gật đầu, đưa bát lại cho Trương Mỹ Phượng rồi nói:

"Được thôi, chị chờ chút, em đi lấy cái thau."

Nói rồi, cô quay vào bếp, lấy ra một cái thau men sứ, sau đó hái hai nắm rau cải, gọn gàng đưa cho Trương Mỹ Phượng.

"Chị không thích rau răm, vậy em không lấy, nhưng để em thêm chút hành dại nhé."

Nhìn thấy cô đưa phần lớn rau cho mình, Trương Mỹ Phượng hơi chần chừ:

"Em đưa hết thế này, phần em có đủ không?" Vừa nói, cô ấy vừa định trả lại một ít.

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười, tránh né:

"Đủ mà, nhà em có hai người, làm nhiều quá cũng không ăn hết. Trời thì nóng, để đến mai là hỏng ngay. Rau dại nếu không gói bánh thì cũng chẳng ngon, cuối cùng vẫn phải bỏ đi thôi."

"Ôi dào, tưởng gì! Để chị chỉ cho em một món nhé. Lấy đậu nành giã nhuyễn hoặc cắt nhỏ đậu phộng, nấu chung với rau cải và gạo, rồi nêm chút muối, vậy là có ngay nồi cháo mặn ngon tuyệt. Em thử đi, ăn một lần là nhớ mãi."

Trương Mỹ Phượng cười, rồi bỏ thêm một nắm rau vào thau của Tần Chiêu Chiêu:

"Chị lấy nhiều thế này cũng không hết, gói bánh cũng không cần quá nhiều. Thôi, không biết Tiểu Bảo đã tỉnh chưa, chị về trước nhé!"

"Vâng, chị về đi, để em tiễn chị."

Tiễn Trương Mỹ Phượng ra cổng xong, Tần Chiêu Chiêu quay lại bếp, đeo tạp dề rồi bắt đầu băm nhỏ rau để làm nhân bánh. Động tác của cô nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc nhân bánh đã xong. Cô cẩn thận đậy kín thau để tránh bụi bẩn và côn trùng.

Ở vùng núi này, côn trùng và chuột bọ rất nhiều, bất cẩn một chút là thức ăn sẽ bị bẩn ngay.

Xong việc, cô bắt đầu nhào bột. Cô không rõ Lục Trầm ăn bao nhiêu, nên dùng hẳn hai bát bột mì mịn để làm bột bánh.

Sau khi nhào xong, cô đặt bột vào một chiếc thau khác, đậy lại cho bột nghỉ.

Công việc hoàn tất, cô ra giếng rửa tay sạch sẽ, rồi cởi tạp dề treo lên dây phơi ngoài sân.

Lúc quay lại phòng, cô nhìn đồng hồ trên tủ—mới chỉ bốn giờ chiều.

Tần Chiêu Chiêu cảm thấy thời gian ở đây trôi qua thật chậm.

Từ sáng đến giờ, cô đã nấu bữa sáng, giặt đồ, chợp mắt một lúc, cãi nhau với người khác, đi hái rau dại, rồi làm nhân bánh, nhào bột... Vậy mà mới chỉ bốn giờ.

Ngày hôm nay không quá bận rộn, nhưng cũng chẳng dễ chịu gì.

Những người vợ lính ở đây, sống nơi heo hút thế này, ngày nào cũng lặp đi lặp lại những công việc này, vậy mà họ có thể chịu đựng suốt bao năm trời.

...

Dưới bầu trời hoàng hôn nhuộm đỏ một góc trời, Tô Nhiễm nhìn vào hộp bánh đã gói xong. Một trăm cái bánh được xếp ngay ngắn trên bàn, tỏa ra hương thơm nhè nhẹ. Cô nhìn đồng hồ, sáu giờ bốn mươi phút. Nếu tính toán đúng, khoảng hai mươi phút nữa, Lục Trầm sẽ về đến nhà.

Dạ dày bắt đầu réo lên nhưng cô vẫn kiên nhẫn đợi. Dù sao cũng sắp ly hôn, nhưng bữa cơm cuối cùng vẫn nên đợi nhau một chút. Nghĩ vậy, cô chậm rãi thu dọn, chờ đợi trong sự tĩnh lặng của căn nhà.

Cùng lúc đó, tại doanh trại, Lục Trầm vừa hoàn thành chuyến kiểm tra các đơn vị huấn luyện. Thời tiết hôm nay oi bức, áo quân phục trên người anh sớm đã thấm đẫm mồ hôi, nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy sự nghiêm túc và hài lòng.

Tân binh năm nay có tố chất tốt, sự tiến bộ rõ rệt. Nhớ lại lời hứa với bác sĩ Trương ở trạm y tế, anh liếc nhìn đồng hồ, tính toán thời gian. Nếu khởi hành ngay bây giờ, anh có thể kịp đón bố mẹ cô ta từ ga tàu trong thành phố về doanh trại.

Đối với anh, quan tâm đến cuộc sống của chiến sĩ và gia đình họ là một phần trách nhiệm. Nhiều năm qua, hễ có người thân của binh sĩ đến thăm, anh thường tự mình lái chiếc xe Jeep ra đón.

Nghĩ vậy, anh bước nhanh về phía văn phòng, chuẩn bị xuất phát.

Ở một góc khác của doanh trại, Trương Vi Vi đã tan ca sớm. Cô ta thay bộ váy trắng xếp ly có viền ren tinh tế, mái tóc dài buộc nửa đầu với một chiếc nơ màu hồng nhạt. Một lớp trang điểm nhẹ nhàng khiến gương mặt cô thêm phần rạng rỡ.

Nhìn mình trong gương, cô ta khẽ xoay người, ánh mắt tràn đầy tự tin. Đàn ông luôn thích cái đẹp, và cô ta biết mình có lợi thế.

Hôm nay, cô không hề đến trạm y tế ngay sau khi tan làm. Thay vào đó, cô đi thẳng về nhà trọ để chuẩn bị thật kỹ càng. Bố mẹ cô sẽ đến lúc sáu giờ, nhưng cô không vội. Từ đây ra ga tàu mất bốn mươi phút, vẫn còn thời gian.

Cô ta liếc nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường, còn mười phút nữa là năm giờ. Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu—không biết Lục Trầm đã về chưa?

Nghĩ vậy, cô ta rời khỏi phòng, bước nhanh về phía văn phòng của anh.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 23: Chương 23



Vừa trở lại văn phòng, Lục Trầm liền bắt gặp Vương Đức Hải – cậu bảo vệ của doanh trại. Anh trầm giọng dặn dò:

"Tiểu Vương, cậu đi lấy chiếc Jeep đến đây, bố mẹ của bác sĩ Trương ở trạm y tế sắp đến thăm."

Vương Đức Hải lập tức dừng công việc, gật đầu đáp:

"Vâng, tôi đi lấy xe ngay!"

Nói xong, cậu nhanh chóng rời đi.

Lục Trầm đưa tay nhấc cốc nước trên bàn, uống một hơi cạn sạch. Hơi nóng hầm hập khiến áo anh ướt đẫm mồ hôi, cảm giác vô cùng khó chịu. Anh đi thẳng vào phòng nghỉ phía sau, cởi áo rồi vốc nước vào chậu để lau qua người cho mát mẻ hơn.

Cùng lúc đó, Trương Vi Vi cũng đã đến trước cửa văn phòng của Lục Trầm. Nhìn vào trong, cô phát hiện không có ai, ngay cả cậu bảo vệ cũng không thấy đâu.

Cô khẽ nhíu mày, trong lòng thoáng lo lắng: "Chẳng lẽ anh ấy quên mất đã hứa với mình?"

Không chần chừ, cô vội bước vào văn phòng.

"Anh Lục?"

Trong phòng nghỉ, Lục Trầm đương nhiên nghe thấy giọng gọi của cô. Anh nhanh chóng vắt chiếc khăn lên giá, lấy một chiếc áo khô mặc vào. Đồ dùng cá nhân của anh đều để ở đây – trong khu nhà dành cho sĩ quan độc thân. Cả căn phòng chỉ có một chiếc giường đơn kiểu quân đội, ngoài ra chẳng có gì khác.

Đang lúc anh chuẩn bị bước ra ngoài, Trương Vi Vi đã không gõ cửa mà đẩy cửa vào thẳng.

Lục Trầm có chút bất ngờ, khẽ cau mày rồi điềm tĩnh lên tiếng:

"Bác sĩ Trương, cô đến rồi à?"

Trương Vi Vi đứng đó, ánh mắt dán chặt vào anh không rời. Hình ảnh người đàn ông cao lớn, vai rộng, eo săn chắc, đôi chân dài, gương mặt cương nghị cùng vẻ nam tính trầm ổn khiến tim cô khẽ run. Đến cả những nữ binh trong doanh trại cũng phải trầm trồ, huống hồ là cô…

Nhìn ánh mắt đăm đăm của cô, Lục Trầm hơi khó xử, theo phản xạ đưa tay sờ mặt:

"Mặt tôi có gì à?"

Trương Vi Vi giật mình bừng tỉnh, vội vàng xua tay:

"Không… không có gì. Anh Lục, cũng sắp đến giờ rồi, chúng ta đi thôi."

Thấy gương mặt cô thoáng ửng đỏ, trong lòng Lục Trầm bỗng chùng xuống. Lẽ nào… Trương Vi Vi có tình cảm với anh? Nghĩ đến ánh mắt cô vừa nhìn mình, anh chợt thấy hối hận.

Anh đã là người có vợ. Mặc dù cuộc hôn nhân với Tần Chiêu Chiêu không suôn sẻ, thậm chí anh từng nghĩ đến việc ly hôn, nhưng trước nay chưa bao giờ có ý định gì với Trương Vi Vi.

Bây giờ lại đi đón bố mẹ cô một mình… suốt chặng đường dài chắc chắn sẽ rất ngại ngùng.

Trương Vi Vi đã bước ra khỏi văn phòng, nhưng Lục Trầm vẫn đứng yên tại chỗ, trầm ngâm suy nghĩ.

Đúng lúc đó, Vương Đức Hải cũng đã lái chiếc Jeep đến nơi.

"Anh Lục, đi thôi." Trương Vi Vi ngoái lại nhìn, thấy anh vẫn chưa có động tĩnh gì, bèn gọi.

Lục Trầm trầm giọng nói:

"Bác sĩ Trương, tôi vừa nhớ ra có chút việc cần giải quyết. Hay là để Tiểu Vương lái xe đưa cô đi nhé?"

Câu nói bất ngờ của anh khiến Trương Vi Vi sững người. Cô không ngờ anh lại đột ngột đổi ý như vậy. Lòng cô trào lên một nỗi ấm ức, đôi mắt long lanh nước.

"Anh Lục… anh đã hứa với tôi rồi mà!" Giọng cô hơi run, nhưng vẫn cố kiềm chế cảm xúc. "Các chiến sĩ trong doanh trại đều được anh đích thân đưa đón người nhà. Đây là lần đầu tiên bố mẹ tôi đến thăm, nếu họ biết doanh trưởng tự mình ra đón, chắc chắn sẽ rất vui… Anh có thể gác lại công việc một chút được không?"

Trương Vi Vi mỉm cười đầy ẩn ý, giọng điệu có chút trách móc:

"Chúng ta đều ở cùng một doanh trại, đâu cần phải phân biệt đối xử như vậy, đúng không, doanh trưởng?"

Lời nói của cô ta khiến bầu không khí trở nên gượng gạo. Đứng bên cạnh, Tiểu Vương hơi cúi đầu, không dám nói gì.

Cậu ta đã theo Lục doanh trưởng một thời gian dài, tất nhiên biết rõ bác sĩ Trương có tình cảm với anh. Nhưng điều mà cô ta không nhận ra, hoặc cố tình lờ đi, chính là doanh trưởng chưa từng đáp lại dù chỉ một chút. Nếu anh có tình cảm với cô ta, thì đã chẳng tùy tiện chọn một người để kết hôn.

Bác sĩ Trương thích doanh trưởng, nhưng anh đã có vợ. Cô ta vẫn ôm mộng tưởng về anh, thậm chí còn tìm cách ép buộc anh đi đón bố mẹ mình. Điều này khiến người khác cảm thấy không thoải mái.

Lục Trầm nhìn Trương Vi Vi, ánh mắt không gợn sóng. Anh không muốn tranh luận nhiều, chỉ gật đầu:

"Được rồi, việc đó tôi sẽ làm sau."

Nghe thấy anh đồng ý, vẻ thất vọng thoáng qua trong mắt Trương Vi Vi lập tức tan biến, nụ cười nhanh chóng trở lại.

"Em biết mà, Anh Lục sẽ không thiên vị đâu."

Lời nói có chút ngọt ngào, lại mang theo sự đắc ý. Trước đây, cô ta vẫn thường gọi anh như vậy, bởi cô còn trẻ hơn anh vài tuổi, gọi một tiếng "Anh Lục" cũng chẳng có gì lạ. Nhưng hôm nay, khi nghe lại, Lục Trầm chỉ cảm thấy khó chịu.

Không thể để tình trạng này tiếp tục nữa. Anh phải khiến cô ta từ bỏ những suy nghĩ không thực tế về mình.

Anh quay sang Tiểu Vương, dặn dò:

"Lát nữa cậu qua khu nhà dành cho gia đình quân nhân, nói với vợ tôi rằng tối nay tôi có việc, sẽ về muộn. Bảo cô ấy cứ ăn trước, không cần đợi."

Tiểu Vương sững người một chút, nhưng rất nhanh đã hiểu ý. Doanh trưởng đúng là cao tay! Nói như vậy chẳng khác nào muốn nhắc nhở bác sĩ Trương rằng anh đã có vợ, và cô ta không nên nuôi hy vọng gì nữa.

Đúng là một cách từ chối vừa dứt khoát lại vừa khéo léo.

Trương Vi Vi đã ngồi vào xe, nghe thấy câu nói đó, bàn tay khẽ siết lại.

Từ bao giờ mà quan hệ giữa Lục Trầm và vợ lại tốt đến mức đi đâu cũng phải báo trước như vậy?
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 24: Chương 24



Cô ta nhớ rất rõ những gì mình nghe được. Lục Trầm luôn muốn ly hôn với người phụ nữ kia, chính cô ta không chịu buông tay nên mới kéo dài đến tận bây giờ.

Một người phụ nữ không biết điều như thế, dù có xinh đẹp đến đâu cũng chẳng ai ưa nổi.

Vậy mà giờ đây, anh lại nhắn Tiểu Vương về báo với cô ta rằng anh về muộn, bảo cô ta ăn trước?

Chẳng lẽ, mọi chuyện không giống như cô ta vẫn nghĩ?

Lục Trầm ngồi vào ghế lái, không nhìn cô ta dù chỉ một cái.

Trương Vi Vi cắn môi. Cô ta đã không kiểm soát được cảm xúc, lỡ nhìn anh lâu hơn vài giây.

Anh chắc chắn đã nhận ra tình cảm của cô ta. Nhưng anh là một doanh trưởng, hơn nữa còn đang có vợ. Nếu chưa ly hôn mà có quan hệ với người phụ nữ khác, chắc chắn sẽ bị coi là vi phạm đạo đức.

Nhất là trong quân đội, nơi mà danh dự và kỷ luật đặt lên hàng đầu, chuyện này càng nghiêm trọng hơn.

Chính vì vậy, anh không phải là không thích cô ta, mà là vì hoàn cảnh hiện tại không cho phép anh thích.

Cô ta không thể quá vội vàng. Nếu khiến Lục Trầm cảnh giác mà tránh xa, vậy thì cô sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.

Chỉ cần Tần Chiêu Chiêu đồng ý ly hôn với Lục Trầm, Trương Vi Vi tin rằng cô ta có đủ khả năng bước vào cuộc sống của anh.

Vậy nên, trở ngại lớn nhất trước mắt của cô không phải là Lục Trầm mà chính là Tần Chiêu Chiêu.

Chiếc xe Jeep lăn bánh rời khỏi doanh trại, cả hai người đều im lặng.

Từ sau khi nhận ra tình cảm của Trương Vi Vi dành cho mình, Lục Trầm luôn có cảm giác không thoải mái mỗi khi ở một mình với cô ta. Càng nghĩ, anh càng thấy quyết định đi cùng chuyến này là sai lầm. Trời vốn đã nóng, bây giờ quần áo vừa thay của anh lại thấm đẫm mồ hôi.

Trương Vi Vi cũng cảm nhận được sự gượng gạo giữa hai người. Không muốn để bầu không khí trở nên quá ngột ngạt, cô ta chủ động tìm đề tài để bắt chuyện với anh.

"Anh Lục, cảm ơn anh đã bỏ công việc để đi đón bố mẹ em. Chắc chắn họ sẽ rất vui."

Lục Trầm không quay sang nhìn cô, ánh mắt vẫn tập trung vào con đường phía trước, giọng nói bình thản:

"Không cần cảm ơn. Tôi đối xử với tất cả đồng đội trong doanh trại đều như nhau."

Câu trả lời dửng dưng của anh khiến Trương Vi Vi thoáng sượng sùng. Cô ta không biết nên tiếp tục câu chuyện thế nào.

Sau vài giây im lặng, Trương Vi Vi như nhớ ra điều gì đó, liền lên tiếng:

"À đúng rồi, anh Lục, em có chuyện muốn hỏi anh."

Lục Trầm đáp gọn:

"Cô nói đi."

Trương Vi Vi nhìn anh, giả bộ ngập ngừng:

"Chị dâu nhà anh cũng biết về y học à?"

Lần này, Lục Trầm mới quay sang nhìn cô, vẻ mặt đầy nghi hoặc:

"Không, sao cô lại hỏi vậy?"

Trương Vi Vi tỏ ra do dự, ánh mắt có chút khó xử:

"Anh Lục, em không biết có nên nói điều này với anh không..."

Ngay lập tức, trong đầu Lục Trầm lóe lên một suy nghĩ: "Không lẽ Tần Chiêu Chiêu lại gây chuyện gì nữa?"

Anh lập tức đạp phanh, chiếc xe dừng lại trên con đường bụi mù. Giọng anh trầm xuống:

"Có chuyện gì xảy ra à?"

Trương Vi Vi không ngờ anh lại phản ứng mạnh đến vậy, cô ta khẽ nhíu mày. Chẳng lẽ Lục Trầm và Tần Chiêu Chiêu đã làm lành rồi?

Cô ta vội cười nhẹ, cố gắng xoa dịu:

"Anh Lục, anh đừng căng thẳng như thế. Chuyện cũng không nghiêm trọng lắm đâu."

Nhưng với Lục Trầm, chỉ cần liên quan đến Tần Chiêu Chiêu thì dù là chuyện nhỏ nhất cũng có thể trở thành rắc rối. Anh nhìn thẳng vào Trương Vi Vi, giọng điệu nghiêm túc hơn:

"Cô nói đi, rốt cuộc cô ấy lại gây ra chuyện gì nữa?"

Thấy thái độ của anh, Trương Vi Vi biết mình đã đạt được mục đích. Cô ta khẽ mím môi, như thể đang suy nghĩ rồi chậm rãi nói:

"Anh Lục, em nói nhưng anh đừng giận nhé."

Lục Trầm khởi động lại xe, giọng điềm nhiên:

"Tôi không giận, cô cứ nói đi."

Trương Vi Vi khẽ liếc nhìn anh, rồi từ tốn kể:

"Chiều nay, khoảng hai giờ, vợ của liên trưởng Lý có đưa con đến trạm y tế tìm em khám bệnh. Cô ấy nói con mình gầy gò, mặt vàng vọt, lợi sưng đỏ và nghĩ rằng bé bị bệnh cam tích. Mà chẩn đoán này là do chính chị dâu anh đưa ra sau khi xem qua cho đứa bé."

Nghe đến đây, sắc mặt Lục Trầm thoáng trầm xuống, nhưng anh không ngắt lời.

Trương Vi Vi tiếp tục:

"Thực ra, lợi của cậu bé sưng đỏ chỉ là do nóng trong người thôi, chỉ cần uống hai viên thuốc giải độc là khỏi. Còn việc gầy yếu là do thiếu dinh dưỡng, chỉ cần ăn uống đầy đủ hơn là sẽ khỏe lại."

Nói đến đây, cô ta ngừng lại, quan sát biểu cảm của anh.

Đúng như dự đoán, sắc mặt Lục Trầm đã lạnh hẳn đi.

Anh không cần nghĩ cũng biết, Tần Chiêu Chiêu hoàn toàn không có kiến thức y học. Một người thậm chí còn chưa học hết cấp hai như cô, sao có thể tự ý chẩn đoán bệnh cho người khác được?

Nếu chẳng may xảy ra vấn đề gì nghiêm trọng, hậu quả sẽ không chỉ là một chút rắc rối nhỏ nữa...

Người phụ nữ này luôn biết cách khiến anh đau đầu bằng đủ loại chiêu trò.

Vừa lúc anh mới có chút thiện cảm với cô ấy, thậm chí còn rút lại đơn ly hôn, thì cô lại gây chuyện.

Lục Trầm siết chặt vô lăng, sắc mặt thay đổi liên tục. Anh không ngốc, tất nhiên nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề mà Trương Vi Vi vừa nói.

Nhìn biểu cảm đó, cô ta biết mục đích của mình đã đạt được. Bây giờ chắc chắn anh đang rất tức giận.

Cô ta khẽ nhếch môi, tiếp tục thêm dầu vào lửa:

"Anh Lục, tôi nói chuyện này không phải để gây rắc rối cho chị dâu, mà là muốn nhắc anh rằng, nếu chị ấy không có chuyên môn y học, thì không thể tùy tiện khám bệnh cho người khác. Đó là vi phạm pháp luật. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, không chỉ chị ấy tự hại mình, mà còn ảnh hưởng nghiêm trọng đến anh nữa. Tôi chỉ muốn anh khuyên nhủ chị ấy, đừng để chuyện này lặp lại."
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 25: Chương 25



Lục Trầm nhìn thẳng vào cô ta, ánh mắt sâu thẳm. Anh không nói gì ngay, chỉ im lặng một lúc rồi trầm giọng hỏi:

"Cô đã nói chuyện này với ai khác chưa?"

Trương Vi Vi lắc đầu, giọng điệu có chút ấm ức:

"Làm sao có thể chứ? Chuyện liên quan đến anh, tôi sẽ không bao giờ làm gì ảnh hưởng đến anh đâu."

Lục Trầm gật đầu, giọng điềm tĩnh nhưng mang theo sự xa cách:

"Ừ, cảm ơn cô đã báo cho tôi biết. Tôi sẽ nói chuyện với cô ấy."

"Tôi tin rằng chị dâu cũng hiểu được tầm quan trọng của việc này, vì nó liên quan đến tính mạng, không thể đùa được."

Trên quãng đường còn lại, cả hai đều im lặng.

Lục Trầm tập trung lái xe, trong lòng nặng trĩu suy nghĩ. Còn Trương Vi Vi, sau khi đạt được mục đích, tâm trạng thoải mái hơn hẳn.

Khi xe đến ga tàu, vẫn còn mười phút nữa mới đến sáu giờ, tàu chưa vào ga.

Lục Trầm dừng xe bên ngoài nhà ga. Trời đã dần tối, mặt trời khuất sau đường chân trời, để lại chút ánh sáng lờ mờ. Không bao lâu nữa, cả không gian sẽ chìm trong màn đêm.

Anh bước xuống xe, Trương Vi Vi lập tức đi theo, sóng vai cùng anh tiến về cổng ga.

Khu vực quanh nhà ga lúc này rất đông người. Những người đến đón người thân đứng san sát nhau, tiếng nói chuyện râm ran.

Lục Trầm cao lớn, phong thái trầm ổn. Bộ quân phục màu xanh thẳng thớm càng khiến anh nổi bật giữa đám đông. Không ít người vô thức liếc nhìn anh nhiều lần.

Trương Vi Vi thì mặc chiếc váy trắng thanh nhã, tóc dài xõa nhẹ, cả người toát lên vẻ dịu dàng, nữ tính.

Hai người đứng cùng nhau, lập tức thu hút sự chú ý của không ít người.

Một cô gái trẻ khẽ thì thầm với bạn bên cạnh:

"Wow, họ thật sự rất đẹp đôi."

"Đúng đó! Sau này mình cũng muốn tìm một anh bộ đội thế này làm người yêu."

"Thôi đi, cậu có đẹp như cô gái kia không mà đòi?"

Những lời bàn tán lọt vào tai, Trương Vi Vi không khỏi tự hào.

Cô ta liếc nhìn Lục Trầm, khóe môi khẽ cong lên.

Đúng vậy, chỉ có cô mới xứng với anh.

Cô nhẹ nhàng tiến sát hơn, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, cánh tay cô ta gần như chạm vào anh.

Nhưng lúc này, trong đầu Lục Trầm chỉ có một chuyện: Tần Chiêu Chiêu tự ý khám bệnh cho người khác.

Anh cau mày, suy nghĩ miên man. Đến khi cảm nhận được sự đụng chạm nhẹ bên cạnh, anh theo phản xạ lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Đồng thời, anh nghiêng đầu nhìn về phía hai cô gái trẻ vừa bàn tán, trầm giọng nói:

"Các cô hiểu lầm rồi. Giữa chúng tôi không có mối quan hệ như các cô nghĩ đâu. Chúng tôi chỉ là đồng nghiệp. Tôi đã kết hôn rồi."

Giọng nói anh rõ ràng, dứt khoát, không để lại bất cứ khoảng trống nào cho sự mập mờ.

Trương Vi Vi thoáng chấn động.

Nụ cười trên môi cô ta cứng lại.

Hai cô gái kia lập tức đỏ mặt, không ngờ những lời bàn tán của mình lại bị Lục Trầm nghe thấy. Hơn nữa, anh còn nghiêm túc giải thích với họ.

Nói xong, anh không để tâm đến phản ứng của họ nữa mà quay người rời đi.

Trương Vi Vi đứng bên cạnh, cảm thấy hơi ngại ngùng. Cô ta không hiểu tại sao Lục Trầm lại nghiêm túc đến vậy. Dù gì họ cũng không quen biết, đâu cần phải giải thích rõ ràng như thế?

Không lâu sau, tiếng còi tàu vang lên, đoàn tàu chầm chậm tiến vào ga.

Trương Vi Vi căng thẳng nhìn về phía cổng ra, nhanh chóng phát hiện bóng dáng quen thuộc trong dòng người đông đúc. Cô vui mừng vẫy tay gọi lớn:

"Bố, mẹ! Con ở đây!"

Bố mẹ cô đều là cán bộ, gia đình cũng có nền tảng tốt. Hai người vừa xách hành lý vừa bước nhanh về phía cô.

Vì lượng người ra khỏi ga khá đông, Trương Vi Vi không thể chen vào giúp họ mang đồ, chỉ có thể đứng chờ họ tiến lại gần.

Vừa ra khỏi cổng, cô lập tức chạy đến ôm chầm lấy bố mẹ, cảm xúc dâng trào, khóe mắt ánh lên những giọt lệ vui sướng.

Lục Trầm bước tới, không nói nhiều mà chủ động đón lấy hành lý từ tay họ.

"Chào chú thím, đi đường xa chắc vất vả rồi ạ."

Trương Vi Vi nhanh chóng giới thiệu:

"Bố mẹ, đây là Lục doanh trưởng, anh ấy đã tự mình lái xe đến đón bố mẹ đấy!"

Bố của Trương Vi Vi nghe vậy liền mỉm cười, đưa tay ra bắt tay Lục Trầm:

"Chào cậu, tôi là bố của Vi Vi."

Lục Trầm bắt tay ông, thái độ kính trọng:

"Chú, đi xe đường dài như vậy chắc mệt lắm nhỉ?"

"Không sao đâu, chúng tôi mua vé giường nằm nên không thấy mệt, chỉ hơi buồn chán thôi. Ha ha ha."

Mẹ của Trương Vi Vi cũng bước tới, nắm lấy tay Lục Trầm, giọng đầy cảm kích:

"Vi Vi nhà chúng tôi hay viết thư về, kể rằng cậu luôn quan tâm giúp đỡ nó. Nếu không có cậu, chắc nó chẳng thể kiên trì ở một nơi hoang vu thế này lâu đến vậy. Thật sự không biết phải cảm ơn cậu thế nào cho đủ."

Lục Trầm mỉm cười, giọng điềm đạm:

"Dì đừng khách sáo. Chính bác sĩ Trương có nghị lực mới có thể làm việc tại đây lâu dài như vậy. Tôi mới là người phải cảm ơn hai bác đã nuôi dạy một người con gái giỏi giang như thế này cho quân đội."

Mẹ của Trương Vi Vi nhìn chàng trai trẻ trước mặt, tuấn tú, chững chạc, lại khéo léo trong lời ăn tiếng nói. Bà đã có thiện cảm với anh ngay từ lần gặp đầu tiên.

Lúc này, Lục Trầm nhìn lên bầu trời, phát hiện sắc trời đã bắt đầu tối dần, liền nói:

"Trời sắp tối rồi, chúng ta về thôi."

Dứt lời, anh xách hành lý, bước nhanh về phía xe.

Trương Vi Vi nắm tay bố mẹ cùng lên xe. Cô ngồi ở ghế phụ, còn bố mẹ cô ngồi hàng ghế sau.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 26: Chương 26



Lục Trầm khởi động xe, lái về doanh trại.

Trên đường đi, Trương Vi Vi ríu rít kể chuyện trong doanh trại cho bố mẹ nghe.

Mãi đến khi xe dừng trước nhà khách của đơn vị, đồng hồ đã điểm bảy giờ tối.

Nhà khách này được chuẩn bị dành riêng cho thân nhân của quân nhân đến thăm. Hiện tại cũng có vài gia đình khác đang nghỉ tại đây. Vị trí của nhà khách cách nơi ở của Trương Vi Vi chỉ khoảng 100 mét theo đường thẳng, rất thuận tiện.

Ngoài ra, nhà khách còn có khu vực ăn uống riêng. Đồ ăn ở đây cũng phong phú và ngon miệng hơn so với trong doanh trại.

Trước đó, Lục Trầm đã sắp xếp chu đáo, để bố mẹ Trương Vi Vi có thể ăn uống miễn phí trong thời gian lưu trú. Tuy nhiên, bây giờ đã qua giờ cơm tối.

May mắn thay, đầu bếp trong nhà khách rất nhiệt tình. Khi biết có người đến muộn, ông lập tức vào bếp chuẩn bị bốn món mặn và một món canh nóng hổi.

Bố mẹ Trương Vi Vi thấy vậy vô cùng cảm động. Trương Vi Vi thì vui vẻ nhìn Lục Trầm, trong lòng tràn đầy cảm kích.

Sau khi sắp xếp mọi việc ổn thỏa, Lục Trầm chuẩn bị rời đi.

Trương Vi Vi bước tới, giọng dịu dàng:

"Anh Lục, cả buổi chiều nay anh chưa ăn gì, hay là ở lại ăn với bố mẹ em một bữa đi."

Lục Trầm lắc đầu, từ chối dứt khoát:

"Không cần đâu, chị dâu cô đã nấu sẵn cơm ở nhà, tôi về ăn là được rồi. Chú, dì, hai người cứ yên tâm ở đây. Nếu có chuyện gì cần giúp đỡ, cứ nói với tôi. Việc gì giải quyết được, tôi sẽ giúp. Giờ tôi xin phép về trước."

Bố mẹ Trương Vi Vi nghe vậy liền đứng dậy, cảm kích nói:

"Phiền cậu quá, cảm ơn cậu nhiều lắm."

"Không có gì đâu."

Nói xong, anh xoay người rời đi. Bố mẹ Trương Vi Vi cùng cô tiễn anh ra khỏi nhà ăn. Chỉ khi chiếc xe jeep khuất hẳn trong màn đêm, họ mới quay lại bàn ăn.

Mẹ Trương Vi Vi đặt đũa xuống, thở dài:

"Vậy là Lục doanh trưởng kết hôn rồi sao?"

Trương Vi Vi gật đầu, không nói gì.

Bà lại than tiếc:

"Cậu ta còn trẻ mà đã làm doanh trưởng, lại vừa đẹp trai vừa có tiền đồ rộng mở. Nếu chưa kết hôn thì tốt biết mấy. Con bé Vi Vi nhà mình xinh đẹp thế này, hai đứa đứng cạnh nhau chẳng khác nào đôi trai tài gái sắc. Tiếc thật!"

Bố Trương Vi Vi nhìn quanh rồi nhíu mày, nhỏ giọng nhắc nhở:

"Bà đừng nói linh tinh. Nếu để người khác nghe thấy thì còn ra thể thống gì nữa? Nói vậy chẳng khác nào hủy hoại danh dự của con gái mình!"

Bà sững người, chợt nhận ra mình đã lỡ lời, liền hạ giọng:

"Tôi sơ suất quá. Cứ tưởng như đang ở nhà, quên mất ở đây nhiều người. Được rồi, từ giờ tôi không nói nữa. Mau ăn cơm đi, đồ ăn trên tàu chẳng ngon chút nào."

Ông gắp một miếng thức ăn, nhưng vẫn chưa buông chuyện này. Ông nghiêm túc nhìn con gái, giọng điềm đạm nhưng có phần nghiêm nghị:

"Vi Vi, Lục doanh trưởng đã có gia đình rồi. Con là một cô gái chưa chồng, đừng qua lại với cậu ấy quá nhiều. Người ta sẽ bàn tán không hay, ảnh hưởng đến cả con lẫn cậu ta."

Ông không phải không hiểu tính cách con gái mình. Trong những bức thư cô gửi về nhà, không ít lần nhắc đến Lục doanh trưởng. Ông và vợ đã sớm cảm thấy có điều không ổn.

Hôm nay tận mắt chứng kiến, từ ánh mắt con gái nhìn Lục Trầm, đến cách cô gọi anh là "Anh Lục", ông càng chắc chắn suy đoán của mình.

Nếu Lục Trầm chưa lập gia đình, ông sẽ không ngần ngại tác hợp cho hai đứa. Nhưng người ta đã có vợ rồi, dù có thích thế nào cũng phải từ bỏ.

Lúc chiều, khi Lục Trầm nói rõ trước mặt họ rằng anh đã kết hôn, Vi Vi đã thấy khó chịu trong lòng. Giờ mẹ cô lại nói những lời kia, cô càng cảm thấy xấu hổ.

Bây giờ ngay cả cha cũng nhắc nhở, cô không tránh khỏi lúng túng.

Cô cố tỏ vẻ bình thản, mỉm cười nói:

"Cha mẹ đi đường xa đã vất vả rồi, ăn cơm đi thôi. Chuyện không như cha mẹ nghĩ đâu, cha mẹ lo xa quá rồi."

Bố cô nghe vậy thì không nói gì thêm. Ông nghĩ có lẽ mình đã suy nghĩ quá nhiều.



Tần Chiêu Chiêu đã gói xong bánh bao, ngồi trong bếp chờ Lục Trầm về.

Trời sập tối, cô nghe tiếng bước chân bên ngoài, cứ ngỡ là anh, nhưng khi mở cửa lại thấy Vương Đức Thuận – cảnh vệ của anh.

Cô hơi sững người.

Trước đây, mỗi khi Lục Trầm không có thời gian về nhà, anh thường nhờ Vương Đức Thuận mang cơm đến cho cô. Nhưng tối nay, anh bảo cô cứ ăn trước, không cần đợi. Vậy mà bây giờ lại sai người đến đây...

Cô đặt đĩa bánh bao xuống bàn, khẽ hỏi:

"Tiểu Vương, có chuyện gì sao?"

Tiểu Vương luôn có ấn tượng tốt về Tần Chiêu Chiêu. Dù đã nghe không ít lời đồn không hay về cô, nhưng mỗi lần mang cơm đến, cậu đều thấy cô cư xử rất lịch sự, không hề tỏ ra kiêu căng như những gì người ta bàn tán về một "bà doanh trưởng".

Hôm nay cũng vậy, sau khi hoàn thành công việc, Tiểu Vương nhìn đồng hồ, nhận ra đã gần bảy giờ tối mà Lục Trầm vẫn chưa về. Nghĩ ngợi một chút, cậu quyết định qua nhà doanh trưởng để báo lại cho Tần Chiêu Chiêu.

"Chị dâu, doanh trưởng hôm nay có việc bận nên không kịp về ăn tối. Anh ấy dặn tôi đến báo với chị, bảo chị cứ ăn trước, đừng đợi anh ấy."

Tần Chiêu Chiêu hơi bất ngờ. Trước giờ, dù bận rộn thế nào, Lục Trầm cũng chưa từng dặn cảnh vệ đến báo như vậy.

"Tôi biết rồi, cảm ơn cậu, Tiểu Vương. Anh ấy tối nay có về không?"

Tiểu Vương cũng không rõ chính xác, chỉ đoán chừng:

"Doanh trưởng chắc sẽ về, nhưng có thể hơi muộn."

Tần Chiêu Chiêu chần chừ một chút rồi hỏi tiếp:

"Anh ấy có nhiệm vụ gì à? Có nguy hiểm không?"

Tiểu Vương cười, lảng tránh nhắc đến Trương Vi Vi:

"Không có nguy hiểm gì đâu chị, chỉ là anh ấy lái xe đi đón người thân đến thăm thôi. Lúc năm giờ anh ấy đã đi rồi, nếu không có gì thay đổi, chắc tầm bảy rưỡi sẽ về đến nơi."
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 27: Chương 27



Bây giờ đã bảy giờ, đợi thêm nửa tiếng nữa cũng không có gì to tát. Hơn nữa, Lục Trầm còn nhờ người nhắn lại và xin lỗi cô trước khi đi. Vậy thì, cô sẽ đợi anh về rồi cùng ăn tối.

"Được rồi, tôi biết rồi. Cậu đừng vội đi, tôi có làm bánh bao nhân rau dại với mỡ heo, cậu ở lại ăn chung với tôi đi."

Tiểu Vương nghe thấy có bánh bao, bất giác nuốt nước bọt. Lần gần nhất cậu được ăn bánh bao là dịp Tết, tính ra cũng đã hơn nửa năm.

Mặc dù rất muốn ăn, nhưng trời đã tối, hơn nữa Tần Chiêu Chiêu lại ở nhà một mình, cậu cảm thấy không tiện nán lại lâu.

"Chị dâu, chị khách sáo quá rồi, tôi ăn ở nhà ăn rồi. Giờ tôi còn có việc phải quay lại nữa."

Tần Chiêu Chiêu biết chất lượng đồ ăn ở nhà ăn, chỉ miễn cưỡng lấp bụng chứ khó mà ngon được.

"Không giống nhau đâu. Đồ ăn trong nhà ăn sao sánh được với bánh bao? Đợi chút, tôi sẽ nấu cho cậu ăn, ăn xong rồi hãy về."

"Thật sự không cần đâu chị dâu, tôi ăn no rồi. Chị cứ để phần đó lại ăn cùng doanh trưởng đi. Cảm ơn chị nhiều nhé!"

Nói xong, cậu cười chào rồi rời đi.

Tần Chiêu Chiêu thấy cậu kiên quyết cũng không giữ lại nữa. Dù sao trời cũng đã tối, nếu giữ một người đàn ông ở lại nhà mình lâu, e rằng lại sinh ra lời ra tiếng vào.

Cô tiễn cậu ra tận cổng:

"Tiểu Vương, cậu đi chậm thôi."

"Vâng, chị dâu cứ vào nhà đi."

Nhìn bóng lưng cậu rời đi, Tần Chiêu Chiêu thầm tính toán. Cô đã gói tổng cộng khoảng một trăm cái bánh bao, mỗi cái đều không nhỏ. Nếu cô ăn tầm mười cái là no, còn Lục Trầm ăn khỏe thì chắc cũng khoảng năm mươi cái. Phần còn lại, cô sẽ để anh mang cho Tiểu Vương.

Tiểu Vương trở về doanh trại, vừa bước đến văn phòng doanh trưởng thì thấy chiếc xe jeep đã đậu ngay trước cửa.

Cậu đẩy cửa bước vào nhưng không thấy ai.

"Gì thế nhỉ?" Cậu gọi thử vài tiếng nhưng không có ai trả lời.

Đang thắc mắc thì Lục Trầm từ bên ngoài bước vào, tay cầm theo một chậu nước.

Lúc này, Vương Đức Thuận mới biết doanh trưởng vừa đi tắm về.

Doanh trại có khu tắm riêng, cậu thầm nghĩ, chẳng lẽ doanh trưởng tắm xong rồi sẽ không về nhà nữa? Nhưng chị dâu vẫn còn đang gói sủi cảo, đợi anh ấy về cùng ăn cơm. Nếu anh không về, chắc chắn chị ấy sẽ buồn lắm.

Vừa thấy Lục Trầm, Vương Đức Thuận lập tức lên tiếng:

"Doanh trưởng, sao anh vẫn còn ở đây? Chị dâu đang đợi anh về ăn cơm đó."

Lục Trầm không tỏ ra ngạc nhiên, chỉ đi thẳng vào phòng, vừa lau tóc vừa nói:

"Tiểu Vương, sao cậu vẫn chưa về nghỉ? Muộn rồi đấy."

Vương Đức Thuận cảm thấy mình cần phải nhắc nhở anh:

"Em vừa từ khu nhà dành cho gia đình về. Chị dâu đang gói sủi cảo, đợi anh về cùng ăn. Lúc em nói anh sẽ về muộn, chị ấy còn lo lắng hỏi xem anh có gặp nguy hiểm gì không. Đến giờ chị ấy vẫn chưa ăn, cứ đợi anh mãi. Doanh trưởng, em thấy chị dâu thật sự rất tốt, anh nên về nhà một chuyến. Nếu không, chị ấy sẽ buồn lắm đấy."

Lục Trầm nghe xong, hơi khựng lại. Anh vốn đã định tắm xong sẽ về nhà, còn muốn nhân cơ hội nói chuyện với Tần Chiêu Chiêu về việc cô tự ý khám bệnh cho người khác.

Trên đường từ nhà khách trở về, anh đã định ghé nhà ngay, nhưng lại nhớ đến lời của Trương Đào – thư ký đoàn. Cậu ta bảo rằng, đối với vợ thì không thể lúc nào cũng nghiêm khắc hay quát mắng, mà phải mềm mỏng, dỗ dành như trẻ con thì hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều.

Nghĩ vậy, anh mới quyết định quay lại doanh trại trước, tắm rửa cho thoải mái rồi mới về. Nhà không có đồ dùng sinh hoạt của anh, về tắm cũng bất tiện, nên ở đây vẫn thuận tiện hơn.

Bây giờ nghe Vương Đức Thuận nhắc đến Tần Chiêu Chiêu, trong lòng anh bỗng dâng lên một cảm giác khó tả, như có một luồng điện nhẹ lướt qua.

Thấy anh im lặng, Vương Đức Thuận lại lên tiếng:

"Doanh trưởng, hay là anh về ngay đi. Chị dâu chắc chắn đang mong anh lắm."

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu ta, Lục Trầm bật cười:

"Cậu tưởng mình là giun trong bụng tôi à? Yên tâm đi, tôi biết rồi. Cảm ơn cậu đã giúp tôi một chuyến. Giờ về nghỉ ngơi đi."

Nghe vậy, Vương Đức Thuận vui vẻ gật đầu:

"Vậy anh lái xe về đi, đỡ phải đi bộ."

Lục Trầm xua tay:

"Chiếc Jeep này tốn xăng lắm. Tôi đi bộ cũng được, đâu có xa lắm đâu. Cậu lái xe về gara đi, tôi về trước đây."

Vương Đức Thuận nhận chìa khóa, lái xe đi.

Lục Trầm khóa cửa lại, cầm theo một chiếc đèn pin rồi đi bộ về nhà.

Không giống như những lần trước, mỗi khi về nhà, anh luôn cảm thấy gượng ép, trong lòng đầy bực bội. Nhưng tối nay, bước chân anh vô thức nhanh hơn, trong lòng còn có chút mong chờ.

Khi đến trước nhà, anh thấy ánh đèn vàng ấm áp hắt ra từ trong phòng, tạo thành một quầng sáng dịu dàng trong đêm tối.

Anh bước vào sân, quay người đóng cổng lại.

Trong nhà, Tần Chiêu Chiêu vẫn đang ngồi đợi.

Cô đã tự nhủ, nếu đến 7 giờ rưỡi mà anh vẫn chưa về, cô sẽ không chờ nữa.

Lúc này, đồng hồ trên bàn chỉ còn chưa đầy một phút nữa là đến 7 giờ rưỡi. Cô đứng dậy, chuẩn bị vào bếp nấu sủi cảo.

Đúng lúc đó, cô nghe thấy tiếng cổng đóng lại.

Tần Chiêu Chiêu bước ra khỏi phòng, vừa hay trông thấy bóng dáng cao lớn của Lục Trầm đã vào đến sân.

Anh cũng nhìn thấy cô. Khoảnh khắc chạm mắt, trái tim anh như dây đàn bị ai đó gảy nhẹ, rung lên một cảm xúc khó tả.

Còn Tần Chiêu Chiêu, dù đã cố gắng buông bỏ chuyện cũ, nhưng cô vẫn không quên được. Dù rằng Lục Trầm đã xin lỗi, ra ngoài không về còn cẩn thận nhờ người nhắn lại, nhưng mỗi khi nghĩ đến cái lần anh không cần biết đầu đuôi đã xô ngã cô trước mặt bao nhiêu người, cô vẫn cảm thấy khó chịu.

Cô không thể quên ánh mắt đầy chán ghét mà anh đã từng nhìn mình khi đó.

Mỗi khi gặp anh, cảnh tượng ấy lại hiện lên trong đầu, như một vết xước mãi chưa thể lành.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 28: Chương 28



Cô muốn mỉm cười với anh, nhưng cuối cùng, chỉ có thể nói bằng giọng nhàn nhạt:

"Anh về rồi à, để tôi đi luộc sủi cảo."

Lục Trầm nhìn cô, thấy sự thờ ơ rõ ràng trong thái độ ấy. Trước đây, nếu là anh về muộn, chắc chắn cô sẽ chạy ra chào đón, nhìn anh bằng ánh mắt rạng rỡ mà hỏi han. Nhưng giờ đây, cô chẳng còn chút hào hứng nào.

Anh cứ tưởng chỉ cần mình xin lỗi thì cô sẽ lại bám lấy anh như trước, nhưng không ngờ cô vẫn lạnh nhạt như vậy. Điều này khiến anh bỗng nhớ đến lời của Vương Đức Thuận khi nãy—liệu có đúng không?

Nhớ đến những điều Trương Đào đã nói, anh không chần chừ nữa, nhanh chóng bước đến:

"Cô ngồi nghỉ đi, để tôi nấu."

Nói xong, anh liền đi thẳng vào bếp.

Tần Chiêu Chiêu nhìn theo bóng lưng cao lớn ấy, trong lòng bỗng thấy buồn cười. Hắn ta cũng biết điều đấy chứ.

Cô cũng bước vào bếp, chỉ dẫn:

"Nước trong nồi đã sôi rồi, anh thêm củi vào để sôi mạnh hơn, tôi sẽ thả sủi cảo vào."

Lục Trầm không nói gì, chỉ gật đầu:

"Được rồi."

Anh ngồi xổm xuống, bắt đầu thêm củi vào bếp.

Dưới ánh lửa bập bùng, Tần Chiêu Chiêu nhìn thấy bờ vai rộng rãi, tấm lưng rắn rỏi của anh. Ngay cả khi ngồi xổm, anh vẫn toát lên vẻ mạnh mẽ đầy nam tính.

Cô bất giác nghĩ, người đàn ông này, thật sự rất tuyệt.

Từ chiều đến giờ, cô đã thấy anh thay đổi.

Có lẽ, cô quá nhỏ nhen rồi.

Lẽ ra cô nên bỏ qua chuyện cũ. Dù sao, cô cũng từng nói với anh rằng cả hai nên sống tốt trong thời gian chưa ly hôn.

Mà giờ anh đã thay đổi như vậy, cô còn gì để trách?

Dù sao, hai người cũng sẽ ly hôn, nghĩ nhiều làm gì nữa.

Nhưng… không thể phủ nhận, một người đàn ông mà đẹp trai đến vậy, có phải là hơi quá không? Đến nỗi cô chẳng thể dời mắt khỏi gương mặt ấy.

Đúng lúc ấy, Lục Trầm vừa nhóm lửa xong, ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ánh mắt của cô.

Tần Chiêu Chiêu giật mình, lập tức thu ánh mắt lại. Một cơn lúng túng bất ngờ dâng lên, cô cảm thấy mình đúng là không có chí khí. Vừa nghĩ đến chuyện Lục Trầm đã xô ngã mình, ngay sau đó lại lặng lẽ ngắm anh đến mức thất thần.

Mặt cô bỗng nóng bừng lên. Cô biết, mình đỏ mặt rồi.

Dưới ánh đèn dầu chỉ mờ mờ, nhưng Lục Trầm vẫn nhìn thấy gương mặt ửng đỏ ấy rõ ràng.

Trong lòng anh bỗng có chút vui vẻ.

Hóa ra cô ấy chỉ giả vờ lạnh nhạt với anh thôi, thực ra vẫn còn thích anh như trước.

Nghĩ đến đây, khóe môi anh khẽ cong lên.

"Chiêu Chiêu, sau này nếu anh không về thì em cứ ăn trước, đừng chờ anh."

Tần Chiêu Chiêu sững sờ.

Anh… vừa gọi cô là gì?

Cô trợn tròn mắt nhìn anh, không thể tin nổi.

Trước đây, anh chưa từng gọi cô như thế. Mỗi lần gọi, anh đều dùng cả họ lẫn tên, giọng điệu còn cao vút lên.

Nhưng giờ, anh lại gọi cô là "Chiêu Chiêu".

Giờ anh lại đối xử thân mật như thế, rốt cuộc Lục Trầm đang muốn làm gì đây?

Tần Chiêu Chiêu cau mày, nhìn anh đầy nghi hoặc:

"Lục Trầm, anh vừa gọi tôi là Chiêu Chiêu?"

Lục Trầm thoáng sững lại, nhưng rất nhanh lấy lại vẻ bình thản. Thực ra, anh đã phải lấy hết can đảm mới có thể gọi cô bằng cái tên thân mật ấy. Dù sao, gọi như vậy sẽ kéo gần khoảng cách giữa hai người hơn. Các chiến hữu của anh đều gọi vợ mình như thế cả.

"Ừ, chẳng phải tên thân mật của em là Chiêu Chiêu sao?"

Tần Chiêu Chiêu nhìn anh chằm chằm, không để sự thay đổi này trôi qua dễ dàng như thế.

"Đúng là tôi có tên thân mật đó, nhưng trước giờ anh toàn gọi tôi đầy đủ cả họ lẫn tên. Sao tự dưng hôm nay lại đổi giọng?"

Cô cần hỏi rõ, nếu không, sự thân mật bất ngờ này khiến cô có cảm giác bất an.

Thấy vẻ nghiêm túc của cô, khóe môi Lục Trầm khẽ nhếch lên, ánh mắt anh mang theo chút ý cười:

"Chẳng phải em từng nói rằng chúng ta nên sống như vợ chồng thực sự trong thời gian này sao? Em quên những gì mình nói rồi à?"

Lúc này, Tần Chiêu Chiêu mới hiểu ra. Hóa ra, sự thay đổi của Lục Trầm là vì điều này.

Anh vẫn muốn ly hôn với cô, chẳng qua bây giờ chỉ đang phối hợp với cô để diễn tròn vai mà thôi.

Nhưng... chẳng phải chính cô cũng đã nghĩ như vậy và cũng đang làm như thế sao?

Tại sao trong lòng lại có một chút khó chịu nhỉ?

Tần Chiêu Chiêu lập tức bác bỏ suy nghĩ đó. Không, chắc chắn không phải cảm xúc của cô, mà là của nguyên chủ.

Cô và Lục Trầm ở cùng nhau chưa đến 24 giờ, cô thừa nhận rằng mình có chút thiện cảm với anh, nhưng tuyệt đối không đến mức cảm thấy hụt hẫng hay khó chịu như vậy.

Cô luôn chuẩn bị tinh thần ly hôn, sẵn sàng rời khỏi cái nơi hoang vu này.

Nếu Lục Trầm diễn được, cô cũng diễn được.

"Sao có thể quên được chứ? Tôi luôn nhớ mà."

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười, nụ cười mang theo chút tinh thần "diễn xuất", không hề chịu thua kém.

Lục Trầm không biết cô đang nghĩ gì, chỉ thấy cô cười với mình, trong lòng bỗng nhẹ nhõm hẳn.

Thì ra, "dỗ dành" đúng là hiệu quả hơn "quát mắng".

Anh thầm gật gù, Trương Đào quả là cao thủ trong chuyện này. Vài hôm nữa nhất định anh phải mang hai bao thuốc đến cảm ơn cậu ta, đồng thời học hỏi thêm kinh nghiệm đối xử với vợ.

Trong bếp, nồi nước vốn đã được Tần Chiêu Chiêu đun sẵn từ trước, bây giờ chỉ cần đun thêm chút nữa là sôi trở lại.

Cô định mở nắp nồi để thả bánh bao vào.

Lục Trầm đứng dậy, nhanh tay lấy nắp nồi trước cô:

"Hơi nước dễ làm bỏng tay lắm. Để anh làm, em mang bánh bao lại đây."

Tần Chiêu Chiêu khẽ nhướng mày.

Không nhìn thì thôi, chứ nhìn kỹ lại, cô mới phát hiện ra Lục Trầm không chỉ là một người lính giỏi, mà còn là một "mầm non" diễn xuất đầy tiềm năng.
 
Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Chương 29: Chương 29



Nếu ở thời đại của cô, chỉ với vóc dáng và ngoại hình này, cộng thêm tài diễn xuất tự nhiên, anh chắc chắn sẽ nổi tiếng.

Dù biết anh đang "diễn", nhưng cô vẫn cảm thấy rất thích.

Ai mà không thích được người khác quan tâm chứ?

Chắc chắn, nếu Lục Trầm biết rằng mọi nỗ lực của mình lại bị Tần Chiêu Chiêu coi như một màn diễn xuất, anh sẽ tức điên lên mất.

Tần Chiêu Chiêu mang đĩa bánh bao đến, Lục Trầm nhận lấy, nghiêng nhẹ đĩa để thả bánh bao vào nồi, không làm b*n r* một giọt nước nóng nào.

Trong công việc, Tần Chiêu Chiêu thấy Lục Trầm rất thành thạo, dường như không có việc gì có thể làm khó được anh.

Ba lần đổ nước lạnh, bánh bao cuối cùng cũng chín.

Cả quá trình luộc bánh, cô chỉ tham gia bằng cách mang bánh đến, sau đó lấy ra ba chiếc đĩa.

"Cứ lấy cho em mười cái là đủ rồi."

Lục Trầm dừng tay, ngước mắt nhìn cô:

"Mười cái có đủ no không?"

"Cũng tạm thôi." Cô đã nhịn đói suốt bảy, tám tiếng rồi. Giờ mà ăn quá nhiều, sợ bụng sẽ khó chịu.

Lục Trầm không nói thêm, gắp cho cô đúng mười cái, rồi vớt phần còn lại ra, chia đều vào hai đĩa. Nếu để trong nồi lâu, vỏ bánh sẽ bị nát.

Hai người ngồi trong phòng khách, bắt đầu ăn tối.

Trên bàn có một đĩa rau sống trộn tai hùm mà cô đã chuẩn bị sẵn. Vì không chắc Lục Trầm có quen ăn hay không, cô chỉ làm một chút. Nếu anh không ăn, cô cũng không thể ăn hết, tránh lãng phí.

Cạnh đó là một chén nước chấm nhỏ, được cô pha riêng từ hành dại.

Lục Trầm nhìn đĩa tai hùm nhỏ trên bàn, hỏi:

"Em thích ăn món này à?"

Nghe giọng điệu của anh, Tần Chiêu Chiêu lập tức hiểu ra—anh không ăn được món này.

"Ừ." Cô cười. "Anh ăn thử không?"

Lục Trầm không do dự lắc đầu:

"Chịu thôi, mùi nồng quá."

Tần Chiêu Chiêu bật cười:

"Em biết anh không thích ăn, nên chỉ làm một chút thôi. Còn chén này là nước chấm làm riêng cho anh từ hành dại, anh thử xem có hợp khẩu vị không."

Lục Trầm cúi xuống nhìn chén nước chấm, một mùi dầu mè thơm lừng phả vào mũi. Chỉ cần ngửi thôi, anh đã biết chắc chắn sẽ rất ngon.

Anh chưa bao giờ nói với cô rằng mình không thích tai hùm, vậy mà cô lại biết. Không chỉ thế, cô còn đặc biệt làm nước chấm riêng cho anh.

Lòng anh bỗng thấy vui vẻ lạ kỳ.

Lục Trầm gắp một chiếc bánh bao, chấm vào nước chấm rồi đưa lên miệng. Chỉ vừa cắn một miếng, hương vị béo ngậy của mỡ heo đã lan tỏa khắp đầu lưỡi.

Quả nhiên, cực kỳ ngon!

"Sao rồi? Vị có ổn không?"

Miệng còn đầy bánh, anh chỉ có thể gật đầu. Phải đến khi nuốt hết, anh mới đáp:

"Rất ngon. Còn ngon hơn cả mẹ anh làm. Nhân dùng mỡ heo đúng không?"

"Đúng rồi, là mỡ heo." Cô gật đầu. "Chị Mỹ Phượng cho em đấy. Em đào được rau dại rồi chia cho chị ấy một nửa, nên chị ấy gửi lại cho cả bát mỡ heo to."

Lục Trầm hơi ngẩn ra.

Trước đây, anh chưa bao giờ mong rằng Tần Chiêu Chiêu có thể hòa hợp với những cô vợ quân nhân khác trong khu nhà. Chỉ cần cô không gây xích mích với họ, anh đã thấy hài lòng lắm rồi.

Vậy mà giờ đây, cô không những hòa đồng mà còn có thể trao đổi thực phẩm với họ như những người bạn.

Anh thật sự không dám tin, một người lại có thể thay đổi nhanh đến thế.

Nhìn Tần Chiêu Chiêu lúc này, anh vừa thấy quen thuộc, vừa thấy xa lạ.

Lục Trầm chợt cảm thấy may mắn.

May mắn vì lúc trước, khi anh đề nghị ly hôn, cô đã không đồng ý.

Nếu khi đó cô gật đầu, có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ được nhìn thấy một Tần Chiêu Chiêu như bây giờ.

Từ nay về sau, anh sẽ cố gắng đối xử tốt với cô hơn.

Một Tần Chiêu Chiêu của hiện tại, chính là người mà anh thực sự yêu thích.

Bữa tối trôi qua trong yên bình.

Tần Chiêu Chiêu ăn chưa hết mười chiếc bánh bao, vẫn còn dư lại hai cái. Cô không thể ăn thêm, nhưng cũng không nỡ bỏ, đành để chúng lại trong đĩa.

Còn đĩa rau diếp cá, cô đã ăn sạch.

Sau đó, cô đặt đĩa xuống với vẻ mặt mãn nguyện.

Lục Trầm nhìn cô ăn ngon lành, nhướn mày hỏi:

"Thứ đó ngon đến vậy sao?"

Tần Chiêu Chiêu gật đầu, ánh mắt đầy thích thú:

"Ngon lắm, món này ăn là nghiện. Càng ăn càng muốn ăn. Hôm nay no quá rồi!"

Nếu anh chưa từng ăn thử, có lẽ anh đã tin cô. Nhưng loại bánh bao có mùi tanh này làm sao có thể ngon đến mức ấy được chứ?

Ánh mắt anh lướt qua đĩa của cô, vẫn còn hai chiếc bánh bao chưa động đến.

"Em không ăn nữa à?"

"Em no rồi. Hai cái này thực sự không ăn nổi nữa."

"Đưa đây cho anh."

Tần Chiêu Chiêu ngạc nhiên, nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu.

"Anh lấy phần thừa để làm gì?"

"Anh ăn."

Nói xong, Lục Trầm thản nhiên kéo đĩa bánh bao về phía mình, gắp một chiếc bỏ vào miệng.

Tần Chiêu Chiêu tròn mắt nhìn anh, kinh ngạc đến mức không biết nên nói gì. Anh... có cần diễn nhập tâm đến mức này không? Chỉ là diễn thôi mà, cần phải chân thật đến thế sao?

Lục Trầm nhìn thấy biểu cảm sững sờ của cô, vừa nhai bánh bao vừa hỏi:

"Em ngạc nhiên gì thế?"

"Đó là phần em ăn thừa, anh không ngại sao?"

"Đồ ngon thế này, tại sao phải ngại?" Lục Trầm nói rất tự nhiên, như thể chuyện này chẳng có gì to tát.

Tần Chiêu Chiêu nhìn anh, trong lòng thầm cảm thán.

Không ngờ Lục Trầm không chỉ là một chiến sĩ giỏi mà còn là một diễn viên xuất sắc. Nếu sống ở thời đại của cô, chỉ cần dựa vào vóc dáng, khí chất và tài diễn xuất tự nhiên này, anh chắc chắn sẽ nổi tiếng.

Thậm chí, dù biết anh đang "diễn", cô vẫn cảm thấy có chút cảm động.
 
Back
Top Bottom