Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm

Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 550: Chương 550



Tô Trà cảm nhận được hành động của anh thì đứng thẳng người, nhìn anh cười ngọt ngào, dịu dàng nói: “Được rồi, anh vào đi, nghỉ ngơi cho tốt.”

“Ừ mai anh qua đón em.”

“Vâng.”

Một lúc sau Phó Hành Khanh mới quay người lại.

Nhìn bóng lưng thon dài đẹp trai của người đàn ông, nụ cười của Tô Trà tươi hơn mấy phần và rạng rỡ hơn.

Ngày hôm sau, Tô Trà đến nhà họ Phó như lời đã nói.

Vì biết Tô Trà sẽ đến nên người nhà họ Phó ai có thể đến được đều đến cả, cha mẹ Phó Hành Khanh, còn có người nhà của mấy người chú.

Đúng lúc năm mới, những người được nghỉ đều về Bắc Kinh đón tết cùng ông bà.

Những người chưa từng được gặp Tô Trà đều muốn xem bạn gái của Phó Hành Khanh trông như thế nào.

Đến lúc nhìn thấy người, mấy chị em của Tôn Thục Phân còn cười trêu Phó Hành Khanh thật sự có mắt nhìn người.

Những người khác nhìn thấy Tô Trà cũng rất hài lòng, cô gái xinh đẹp ai mà không thích chứ. Hơn nữa cô gái này còn tốt nghiệp đại học quốc gia, đã có công việc rồi điều kiện lại tốt, rất xứng với Phó Hành Khanh, có gì không phù hợp nữa?

Chỗ nào cũng tốt, tính cách cũng tốt, chỉ trong một thời gian ngắn tiếp xúc đã thấy rằng cô vừa rộng lượng vừa biết ăn nói, không có chỗ nào để chê.

Lần này đến thăm nhà họ Phó, Tô Trà đã nhận được rất nhiều lời khen.

Lúc ăn cơm trưa, Phó Hành Khanh chăm sóc Tô Trà theo thói quen, tới lúc cảm nhận được ánh mắt của mọi người nhìn qua mới phản ứng lại.

Dù bị người nhà nhìn chằm chằm nhưng Phó Hành Khanh vẫn tự mình gấp đồ ăn cho Tô Trà, món nào cô thích ăn anh đều biết rất rõ.

Người nhà họ Phó thấy Phó Hành Khanh như vậy họ đều muốn cười.

Xem ra Phó Hành Khanh không chỉ thích con gái nhà người ta thôi đâu.

Ăn xong cơm, Tô Trà ở lại đến ba giờ chiều mới chuẩn bị về.

“Em đợi chút, anh lái xe đưa em về.”

Nghe Tô Trà nói muốn về Phó Hành Khanh lập tức đi lên lầu.

Những người khác nghe Tô Trà muốn về cũng kéo cô lại nói chuyện.

Người không nỡ để Tô Trà về nhất có lẽ là Phó Kiều Kiều.

Phó Kiều Kiều đã rất lâu rồi không được gặp bạn tốt của mình, hôm gặp vừa gặp không nghĩ tới đã rời xa.

Cánh tay cô ấy ôm lấy Tô Trà, cả người Phó Kiều Kiều gần như đều dính lên người cô.

“Trà Trà à, anh tôi không biết lên lầu làm gì nữa. Đi thôi đi thôi, tôi tiễn cô, tiện thể đến nhà chúc tết cha mẹ cô luôn.”

Phó Kiều Kiều vừa dứt lời còn chưa kịp làm gì đã bị Tôn Thục Phân bên cạnh kéo ra.

“Con góp vui cái gì, anh con đưa Trà Trà về là được rồi, làm gì có chuyện của con!” Tôn Thục Phân vừa mở miệng đã rất không khách sáo, không đợi con gái phản đối đã trực tiếp kéo người đi.

Tô Trà đợi khoảng chừng hai phút Phó Hành Khanh mới từ trên lầu bước xuống. Sau đó Tô Trà chú ý trên tay Phó Hành Khanh cầm áo khoác quân phục.

Cô nhìn thấy áo khoác quân phục lại nhìn Phó Hành Khanh đã mặc sẵn quân trang, Tô Trà quả thật thấy hơi lạnh.

Hơn nữa hôm nay ở Bắc Kinh tuyết tan, ánh nắng rực rỡ bên ngoài cũng không thể khiến cho nhiệt độ ấm lên.

Lúc Tô Trà đang suy nghĩ Phó Hành Khanh đã đứng trước mặt cô.

“Được rồi, bọn con đi đây.” Phó Hành Khanh vừa nói vừa giơ tay lên khoác áo cho Tô Trà.

Cảm nhận được sức nặng trên vai, Tô Trà kinh ngạc ngẩng đầu lên, nháy mắt đã đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Phó Hành Khanh.

“Bên ngoài lạnh, em mặc nhiều một chút.”

Nghe thấy âm thanh trầm thấp của người đàn ông, Tô Trà nhoẻn miệng cười.

Sau đó hai người mở cửa đi ra trong ánh mắt của người nhà họ Phó.

Vừa ra ngoài đã có một trận gió lạnh thổi tới.

Nhưng Tô Trà lại không cảm thấy lạnh, Phó Hành Khanh cao khoảng một mét tám, Tô Trà gần như lọt thỏm trong chiếc áo của anh. Thậm chí gương mặt trắng nõn cũng được cổ áo che gần hết, chỉ để lộ đôi mắt long lanh ngập nước.

Hai người đi trên nền tuyết, từng bước từng bước, phát ra những tiếng lạo xạo nho nhỏ.

Đến bãi đỗ xe Phó Hành Khanh mở cửa xe ra, Tô Trà đứng bên cạnh nhìn động tác trong vô thức của anh bỗng dưng cảm thấy rung động.

Tô Trà ngước mắt nhìn người đàn ông, cười nhẹ.

“Phó Hành Khanh.”

Giọng nói ngọt ngào mềm mại của người con gái bỗng nhiên vang lên, người đàn ông nghe vậy ngẩng đầu nhìn cô.

“Em thích anh.”

Giọng nói ngọt ngào lại lần nữa vang lên.

Bốn bề yên tĩnh một cách lạ thường, Phó Hành Khanh ngơ ngác, đầu trở nên trống rỗng.

Ngay lúc anh đang ngơ ngẩn thì Tô Trà đưa tay lên, những ngón tay trắng xinh nhỏ nhắn kéo cổ áo choàng anh.

Cô hơi nhón chân, nghiêng người.

Đợi đến khi một đôi môi ấm áp dán lên đôi môi mỏng của anh, con ngươi Phó Hành Khanh co rút, trong lòng như có vô số pháo hoa nở rộ.

“Anh cũng thích em.”

Giọng nam trầm thấp vang lên, lúc nói hai cánh môi còn m*n tr*n, tràn đầy hương vị của đối phương

“Anh thích em nhiều hơn em thích anh.”

Sau đó Tô Trà không kịp nghĩ nhiều hơn nữa.

Vì sự tấn công đột ngột của Phó Hành Khanh đã khiến cho đôi chân cô mềm nhũn.

Hai người ôm nhau trên nền tuyết.

Trên thế giới chuyện hạnh phúc nhất đó chính là người bạn thích vừa hay cũng thích bạn.

Khắp nơi phủ đầy một màu tuyết trắng, ánh nắng vàng ươm chiếu xuống hai người đang ôm nhau tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp.

Thu đi đông tới, thời gian trôi qua chỉ trong chớp mắt. Thời tiết ở Bắc Kinh vẫn như ngày thường, mùa đông tuyết bay tán loạn, chỉ trong một đêm, tuyết phủ trắng xóa khắp nơi.

Bên ngoài vang lên tiếng quét tuyết sàn sạt, sáng sớm tinh mơ, người dân đã ra đường dọn cửa cho sạch sẽ.

Mà trong căn phòng ấm áp cũng vang lên tiếng nói chuyện mơ hồ.

"Tô Thắng Dân, anh làm nhẹ nhàng một chút. Tối hôm qua con gái đi làm về muộn bây giờ còn đang ngủ, anh đừng có đánh thức con dậy.”

"Đã biết đã biết, anh cũng có phát ra tiếng động to lắm đâu?” Tô Thắng Dân vội vàng trả lời, sau đó liếc Tô Bảo đang giúp dọn tuyết ở bên cạnh, nói: "Tô Bảo, con làm nhẹ nhàng thôi, đừng đánh thức chị con.”

"Đúng đúng đúng, con trai, con làm nhẹ nhàng một chút, chị con ở nhà không lâu lắm, đến đầu xuân phải đã phải đi làm việc rồi. Tới lúc đấy chị con cũng không ở nhà nữa đâu.” Lúc Vương Tú Mi nói chuyện này, trong lòng bà cảm thấy hơi khó chịu.

Tuy rằng trong mắt Vương Tú Mi, tên nhóc Phó Hành Khanh này khá tốt. Nhưng con gái phải gả đi, người làm mẹ như Vương Tú Mi vẫn thấy luyến tiếc trong lòng.

Nghĩ lại thì Tô Trà và Phó Hành Khanh đã hẹn hò nhiều năm. Hết năm nay Tô Trà hai mươi lăm còn Phó Hành Khanh lớn hơn cô mấy tuổi, năm nay cũng sắp ba mươi rồi. Hai người đã đến tuổi tính đến chuyện này.

Trong mấy năm hai người hẹn hò, trong lòng người lớn hai nhà cũng sốt ruột thay. Nhưng người trong cuộc lại không hề nóng nảy, người lớn không tiện nói gì, dù sao trong lòng mấy đứa trẻ cũng đều hiểu.

Bọn họ hẹn hò mấy năm, cuối cùng cũng quyết định đề cập tới chuyện này. Hai gia đình đã thương lượng xong về ngày tháng, vàng đã mua, người lớn trong nhà cũng đã chuẩn bị sẵn sính lễ, của hồi môn rồi, bây giờ chỉ còn chờ hai người họ làm gì đó thôi.

Nhắc tới sính lễ, của hồi môn, cha mẹ hai bên đều rất hào phóng, nếu kể ra sẽ khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối.

Thời này chỉ cần vài trăm đồng là tổ chức được một đám cưới đơn giản nhưng đối với những người cầu kỳ có thể chuẩn bị thêm nhiều sính lễ, lại thêm ba cái vòng, một cái nhẫn.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 551: Chương 551



Song sính lễ của nhà họ Phó và nhà họ Tô rất độc lạ. Đầu tiên chỉ riêng việc tính tiền biếu của nhà trai đã không ít rồi. Như vậy chưa hết, họ còn chuẩn bị nhà cho hai người. Tuy rằng vị trí nhà không được tốt nhưng điều này cũng dễ hiểu, dù nhà họ Phó ai cũng đi làm nhưng tiền lương cũng chỉ tương đối, có thể mua nhà đã tốt lắm rồi.

Của hồi môn của nhà gái càng khoa trương hơn, đó là mấy căn nhà. Bản thân Tô Trà cũng đã có hai căn nhà, Tô Thắng Dân lại cho thêm hai căn nữa, không phải vài căn nhà vậy là gì? Hơn nữa Tô Trà hợp tác với Trầm Trang nên của hồi môn ngoài nhà ở cũng không thiếu đồ khác nữa.

Vốn dĩ theo sự sắp xếp của hai nhà là nhất định phải tổ chức đám cưới thật lớn nhưng Tô Trà và Phó Hành Khanh đều bận rộn, cha mẹ hai bên lo lắng hai người quá mệt mỏi thành ra cũng không làm đám cưới rườm rà nữa mà chỉ làm đơn giản.

Tô Bảo ở bên ngoài dọn tuyết đã bình tĩnh với những lời mẹ mình nói.

Ở cái nhà này, chị gái xếp thứ nhất, mẹ xếp thứ hai, cha xếp thứ ba, cậu bé xếp ở tầng chót nên cuối cùng vẫn ngoan ngoãn quét tuyết là hơn.

Hơn nữa người mà Tô Bảo nể nhất vẫn là chị mình. Chị của cậu bé là nhân vật trong truyền thuyết, đứng đầu trong thôn, học ở Đại học Quốc Gia, bây giờ đi làm cũng là nhân vật xuất sắc.

Còn nữa, chị cậu bé thương cậu bé nhất, trong nhà cũng chỉ có chị cậu bé yêu cậu bé thôi. So với hai đồng chí không đáng tin Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi mà nói thì chị cậu bé quá tốt.

Về chuyện lấy nhà làm của hồi môn cho chị mình Tô Bảo không suy nghĩ gì nhiều, vốn dĩ nhà do cha mẹ kiếm được nên họ muốn cho ai là quyền của họ. Tô Bảo tự nhận rằng tam quan của mình vẫn rất ngay thẳng.

Ở trong lòng Tô Bảo, đồ của cha mẹ cho vẫn là đồ của cha mẹ, cậu bé tự kiếm được mới là của cậu bé.

Giống như chị của cậu bé, có bản lĩnh như vậy còn thiếu hai căn nhà hay sao?

Mặc dù phong cách của cha mẹ cậu bé đôi khi hơi kỳ lạ nhưng đối xử với đứa con trai này cũng không tệ. Họ cho cậu bé một căn nhà ở Bắc Kinh, một căn ở thành phố C, nhà ở quê cũng cho cậu bé. Tuy rằng trang trí không cao cấp như nhà của chị gái mình nhưng Tô Bảo cảm thấy cũng bình thường, ai bảo chị cậu bé lợi hại như thế?

Mọi người ở bên ngoài bận rộn, trong phòng, lúc Tô Trà mở mắt ra đã là mười giờ.

Cô nằm trong chăn ấm áp chỉ lộ ra khuôn mặt hồng nhạt, lông mi nhỏ dài chớp vài cái sau đó mở mắt, dựng tai lên nghe tiếng động bên ngoài.

Một lát sau, cô mới chậm rãi bò ra từ trong chăn rồi rời giường rửa mặt, sau đó mở cửa đi ra ngoài.

"Trà Trà tỉnh rồi đó à, còn cơm sáng để phần cho con đấy, để cha đi lấy cho.” Tô Thắng Dân vừa thấy Tô Trà thì ông nhanh nhẹn đi về phía phòng bếp.

Chưa đến một phút, Tô Trà đã ngồi trên bàn ăn xong bữa sáng.

Hôm nay trời lạnh, người trong nhà không chuyện gì nên cũng không đi ra ngoài, vừa lúc Tô Trà sắp làm đám cưới thành ra lo này lo kia.

Thừa dịp lúc Tô Trà ăn cơm, Vương Tú Mi nói chuyện với con gái. Đề tài bắt đầu từ quê quán, nhắc đến chuyện người thân sẽ đến tham gia đám cưới, lại nói đó là công lao của Tô Thắng Dân. Ông vung tay bao hết tiền đi lại ăn uống của họ hàng từ quê lên.

Tô Thắng Dân cảm thấy lễ cưới của con gái là chuyện quan trọng, cả đời chỉ có một lần nên tốn chút tiền cũng thấy vui. Tô Trà vừa ăn cơm sáng vừa nghe mẹ mình lải nhải, lâu lâu còn trả lời vài câu.

"Trà Trà, có chuyện này nè, Tô Vận trở về thăm bác cả của con. Mẹ nghĩ đến lúc con kết hôn Tô Vận có tới hay không? Ai da, cứ nhớ đến mẹ lại rầu, mẹ không muốn Tô Vận tới đây, chuyện lúc trước đã xấu hổ lắm rồi.”

Lúc trước Tô Vận vào tù, ít nhiều cũng liên quan đến Tô Trà. Lần này nếu Tô Vận tham gia đám cưới của Tô Trà sẽ khiến cô chán ghét.

Mà Tô Trà nghe thấy mẹ mình nói vậy cũng dừng ăn cơm, nói: “Mẹ cứ yên tâm, Tô Vận chắc chắn sẽ không đến đâu.”

Với tính tình của Tô Vận, nếu đến mới lạ.

Tô Vận là nữ chính nên dù có khổ sở một phen, về sau ra ngoài sự nghiệp cũng không tệ lắm. Mấy năm trôi qua, Tô Vận lại làm bà chủ lần nữa.

Mấy năm nay Tô Trà về quê vài lần nên từng vô tình gặp Tô Vận ở trên đường, dù sao thành phố C cũng không to lắm, gặp nhau cũng rất bình thường.

Chẳng qua lúc ấy Tô Vận gặp được Tô Trà thì trốn đi ngay lập tức chứ đừng nói đến chào hỏi, ngay cả người xa lạ cũng không đến nỗi như vậy. Nếu Tô Vận đến tham gia đám cưới của cô, cô cũng sẽ cười khách sáo.

Bây giờ Tô Trà và Tô Vận có thể nói là không hề có điểm chung, cũng không có khả năng liên quan đến nhau.

Tô Trà cảm thấy Tô Vận là một người xa lạ. Nhưng đối với Tô Vận, Tô Trà là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt. Nhưng cái đinh này lại càng ngày càng tốt, thậm chí còn tốt hơn những gì cô ta có thể tưởng tượng được.

Tô Trà đối với Tô Vận phải gọi là vừa ghét mà không làm gì được.

Vương Tú Mi nghe con gái nói vậy, trong nháy mắt nhẹ nhõm một hơi. Nếu cô ta đến bà sợ rằng mình không kiềm chế được chửi cô ta một trận.

Mùng tám tháng hai thích hợp chuyện cưới xin.

Sáng sớm tinh mơ Tô Trà đã bị kéo đi xoay vòng vòng suốt hai ba tiếng đồng hồ, Tô Trà cảm giác mình sắp biến thành một bông hoa mất rồi.

Cô trang điểm rồi mặc váy cưới màu đỏ. Váy cưới hôm nay cô mặc mang cảm giác cổ đại, đường thêu tinh xảo, cúc áo và tay áo hơi rộng.

Thiết kế chiết eo ôm trọn vòng eo chỉ cần một vòng tay của cô nên nhìn càng nhỏ nhắn.

Vốn dĩ Tô Trà đã đẹp sẵn nhưng trang điểm xong, lúc đi ra ngoài ai xem cũng phải ngây người.

Tám giờ, người đoàn đón dâu đến.

Phó Hành Khanh vẫn mặc một bộ quân trang, dáng người thẳng, tinh thần sáng láng.

Anh mới đến cửa, còn chưa thấy người đâu nhưng nụ cười tươi trên mặt cũng không giấu đi được.

Bạn từ nhỏ và vài đồng đội đi theo thấy anh như vậy đều không nhịn được cười vang.

Chậc chậc chậc, Phó Hành Khanh từ trước đến nay chín chắn, nghiêm túc cũng có lúc khờ khạo như vậy.

Vài phút sau, Tô Trà được Phó Hành Khanh ôm từ trong phòng ra.

Nhìn mỹ nhân trong n.g.ự.c Phó Hành Khanh cười tươi rói, ngay cả lời trêu đùa của anh em, anh nghe vào tai cũng thấy vui vẻ.

Sau đó đoàn người ngồi xe đi đến khách sạn. Lúc tới khách sạn, ban đầu rất ổn nhưng về sau lại có chút chuyện.

Vốn dĩ hai nhà không định làm đám cưới to nhưng không ngờ đến người tham dự sẽ nhiều như vậy.

Đồng nghiệp của Tô Trà đến, thầy giáo, bạn bè, đồng đội của Phó Hành Khanh, thậm chí có cả hai lãnh đạo đến nữa.

Không đủ chỗ cho người tham dự nên người ta phải lấy thêm vài cái bàn, trong đó có hai bàn đều là những người quan trọng.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 552: Chương 552



Phó Hành Khanh và Tô Trà nhìn tiệc cưới náo nhiệt họ nhịn không được mỉm cười.

Họ định làm khiêm tốn thôi nhưng bây giờ nhìn lại thì không hề khiêm tốn chút nào.

Mặc kệ nói như thế nào, đám cưới diễn ra rất thuận lợi. Sau khi tiễn khách, hai gia đình mới thả lỏng được.

Chạng vạng, bảy giờ, cuối cùng Tô Trà và Phó Hành Khanh đã có thể nghỉ ngơi.

Kết quả ngày đầu tiên, phòng tân hôn được sắp xếp ở trong phòng khách của trụ sở lớn, Phó Hành Khanh còn chưa kịp nói gì Tôn Thục Phân đã đuổi anh dắt Tô Trà lên tầng nghỉ ngơi.

Không nói đến hai người bọn họ, hôm nay ngay cả Tôn Thục Phân cũng mệt hết sức.

"Được rồi được rồi, đã mệt mỏi một ngày rồi, mau đi nghỉ ngơi đi.” Bà cụ cũng nói một câu.

Phó Hành Khanh nghe cả nhà nói vậy, dứt khoát nắm lấy tay nhỏ của Tô Trà đi lên tầng.

Mọi người nhìn động tác của Phó Hành Khanh, không nhịn được thi nhau cười. Tiếng bước chân “cộp cộp cộp” của hai người vang lên trên tầng hai.

Một tiếng “cành cạch” vang lên, cửa mở ra.

Phó Hành Khanh kéo Tô Trà vào nhà, mở đèn lên, ánh sáng chói mắt chớp cái đã chiếu sáng căn phòng. Tô Trà bị kéo vào, sau đó “cạch” một tiếng, cửa đóng lại.

Tô Trà nghe thấy tiếng động thì hơi sửng sốt. Cô vừa định ngẩng đầu đã cảm giác được cả người mình bay lên, ngay sau đó cô nằm trong lồng n.g.ự.c ấm áp của anh. Gương mặt cô áp lên n.g.ự.c anh, hơi thở cũng đều là mùi hương của Phó Hành Khanh. Tô Trà trừng to mắt, ngước lên, lông mi run nhè nhẹ. Cô nhìn đôi mắt đen, sâu của anh.

Như vậy nghĩa là, sắp bắt đầu rồi?

“Thịch thịch thịch” Không biết tim của ai đập nhanh hơn.

Một bàn tay to dọn hết đậu phộng, long nhãn, quả táo giường đệm gọn sang một bên, phát ra tiếng kêu “cạch cạch cạch”.

Ngay sau đó, Tô Trà cảm thấy lưng mình tiếp xúc với giường đệm mềm mại nhưng vẫn nhìn vào mắt anh.

Giờ phút này, cô nhận ra trong mắt anh có một ngọn lửa nóng bỏng dường như muốn thiêu đốt cả người mình.

Phó Hành Khanh nhìn cô gái dưới thân mình, nhịp tim không khống chế được. Anh cảm giác thân thể mình nóng rực sau đó dùng tay cởi nút áo, nương theo động tác đó mà hầu kết gợi cảm của anh cũng lộ ra, hiện rõ trong tầm mắt của cô.

Hầu hết hơi nhô của anh trượt lên trượt xuống, tạo một cảm giác rất gợi cảm.

Cô nhìn chằm chằm hầu kết của anh sau đó hơi híp mắt, đột nhiên ôm cổ anh rồi nhoài người lên.

Nơi trí mạng như hầu kết được một mảnh ấm áp, mềm mại dán lên nên cả người Phó Hành Khanh tức khắc cứng đờ, đầu óc trống rỗng một vài giây.

Tô Trà ngước mắt, đối diện với ánh mắt nhiệt liệt của anh rồi lộ ra một nụ cười.

Giờ phút này, Tô Trà tự cho mình một lời thoại m.á.u chó: Tiểu yêu tinh, em đang chơi với lửa!

Nhưng có lửa hay không Tô Trà chưa kịp nghĩ tiếp, chỉ thấy sau đó cả người mình như trôi lơ lửng, hồn phách lên mây.

Hôm sau, Tô Trà tỉnh lại từ trong mơ.

Rõ ràng thời tiết lạnh lẽo nhưng cô lại thấy nóng bức. Thì ra cô bị Phó Hành Khanh ôm trong ngực, tựa như bị một cái bếp lò lớn bao quanh, khí ấm dư thừa.

Cô mới vừa nhức nhích đã không nhịn được mà “Sshh” một tiếng.

Tô Trà: Ai da mẹ ơi, chân mềm!

Nói thật, cô chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày mình trải nghiệm cái trong truyền thuyết gọi là bị làm đến nỗi chân mềm.

Tầm mắt của cô nhìn lên, thấy đôi mắt sâu, đen thăm thẳm của người đàn ông.

"Phó Hành Khanh, anh cầm tinh con ch.ó à?”

Anh nghe thấy tiếng nói mềm mại của cô như đang làm nũng nên yêu thích vô cùng.

Khi Tô Trà tỉnh lại, anh cũng lập tức nhận ra rồi cũng mau chóng tỉnh dậy.

"Anh đúng là tuổi tuất thật. Em có muốn ngủ thêm không?" Vẻ mặt Phó Hành khi nhìn cô đầy sự nuông chiều, ánh mắt của anh khiến mặt Tô Trà đỏ lựng.

“Anh tuổi chó thật à?”

Phó Hành Khanh im lặng một lát mới nói: "Không phải.”

Thật ra Phó Hành Khanh cảm thấy nói anh là chó cũng không có gì sai, đám bạn từ nhỏ trong trụ sở lớn, cả đồng đội của anh cũng hay nói anh giống chó.

So với các cách nói của đồng đội anh, Tô Trà chỉ nói anh cầm tinh con ch.ó đã lịch sự hơn nhiều.

Quả nhiên vợ của mình vẫn tốt nhất, đến mắng mình cũng dịu dàng như vậy.

Đặc biệt là tối hôm qua, lúc cô vừa khóc nức nở vừa ôm lấy anh, âm thanh đó mềm mại dễ nghe thật!

Hơn nữa vợ nói gì cũng đúng!

Anh lén nhìn những dấu màu đỏ loang lổ trên cổ cô.

Tô Trà nhận ra anh đang nhìn thì rũ mắt nhìn vai mình, thấy đống dấu vết kia. Cô tức khắc trợn tròn mắt, trong lòng âm thầm mắng: “Tên đàn ông này đúng là cầm tinh con ch.ó thật rồi!”

Mau xem anh gặm như thế nào này, bây giờ sao cô có thể đi ra ngoài gặp người khác chứ?

"Vẫn còn sớm lắm, em ngủ thêm đi.”

“Vậy trước bảy giờ anh nhớ đánh thức em dậy đấy.”

Hai người mới kết hôn ngày đầu tiên nên cũng không thể ngủ nướng được.

"Được, anh nhất định gọi em dậy.”

Phó Hành Khanh nhìn vợ mình nằm trong ngực, dùng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vỗ lưng cô, yên lặng dỗ người trong lòng.

“Ngủ đi.”

Giọng nói trầm khàn của người đàn ông truyền đến từ trên đỉnh đầu, cô nép mình trong vòng tay ấm áp của anh, sau đó không chống cự được lại nhắm mắt. Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời vàng rực chiếu xuống, trong phòng, Tô Trà dựa vào lồng n.g.ự.c anh.

Cả người cô ấm áp tựa như đang sưởi nắng, Tô Trà bị hơi ấm bao vây rồi lại đi vào mộng đẹp.

"Cụ ơi, cứu mạng với."

Một giọng nói chói tai xuyên qua bầu trời đến nỗi đoán chừng trong phạm vi năm dặm vẫn có thể nghe thấy rõ ràng giọng nói này.

Mọi người ở đại viện chỉ vừa nghe thấy giọng nói lập tức biết được chủ nhân của nó là ai.

Ai da, không cần đoán cũng biết, giọng nói này chắc chắn là của con khỉ nhỏ nhà họ Phó.

Nhắc đến con khỉ nhỏ nhà họ Phó kia, mọi người trong đại viện không ai không biết đến cậu bé.

Tên đầy đủ của cậu bé là Phó Tô Bắc, tên thân mật là Bắc Bắc, năm nay bảy tuổi.

Cậu bé trắng trắng mềm mềm trông vô cùng đáng yêu, càng lớn lại càng đẹp, hoàn hảo thừa hưởng nét đẹp của cha mẹ mình, ra ngoài ai cũng khen cậu bé đẹp trai cả.

Nhưng với cái tính tình như thế này, chậc chậc, khó mà nói được.

Rõ ràng bộ dáng rất ngoan ngoãn đáng yêu nhưng một khi gây chuyện lại khiến người ta vô cùng đau đầu, nghĩ cái gì là làm cái đó. Cái đầu nhỏ kia còn rất thông minh giảo hoạt, khi làm chuyện xấu xong thì hùng hùng hổ hổ bỏ chạy gây ra động tĩnh rất lớn.

Còn không phải hùng hùng hổ hổ ư, nhìn xem, cả đại viện có ai không nghe thấy động tĩnh bên đó không?

Nghe thấy động tĩnh, không ít người trong đại viện đều vui vẻ đi ra xem náo nhiệt.

Bọn họ không nhịn được thở dài một hơi vì họ biết hiện tại Phó Hành Khanh đã trở về. Mỗi lần Phó Hành Khanh trở về con khỉ nhỏ kia sẽ bị anh xử lý ngay lập tức.

Chỉ thấy một bóng dáng “bịch bịch” chạy vào từ bên ngoài cửa đại viện, phía sau bóng dáng đó quả nhiên có Phó Hành Khanh theo phía sau.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 553: Chương 553



Phó Hành Khanh cầm chiếc thắt lưng vừa cởi ra từ eo mình, nghiêm mặt nhìn bóng dáng nhỏ bé nhanh nhẹn phía trước, trên môi nở một nụ cười nhẹ.

Hôm nay dù thế nào anh cũng phải xử lý tên nhóc thối này!

Bánh bao nhỏ chạy phía trước nhìn cha mình đang càng ngày càng gần phía sau rồi lại nhìn lên khuôn mặt đen xì của cha mình, cậu bé đột nhiên cảm thấy đau đớn.

Sau đó, mọi người nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đó dừng lại một chút rồi đi tới dưới một gốc cây, tay chân linh hoạt đến mức chỉ trong chốc lát cậu bé đã leo lên trên cây.

Cơ thể nhỏ bé treo trên cây, Phó Tô Bắc nhìn cha như hổ rình mồi tiến về phía mình, cậu bé cao giọng hét lớn về phía nhà.

"Cụ ơi, nếu cụ không tới ngay bây giờ cụ sẽ không thể gặp được Bắc Bắc đáng yêu, ngoan ngoãn nghe lời của cụ nữa đâu!"

Bắc Bắc đáng yêu, ngoan ngoãn, nghe lời?

Nghe được lời này, Phó Hành Khanh tức giận đến mức bật cười.

Vừa rồi anh đi đón con tan học thì lại nghe cô giáo nói Phó Tô Bảo đã dẫn cả chục bạn nam trong lớp đi trèo cây, tuy không có chuyện gì nhưng cô giáo yêu cầu phụ huynh nói chuyện với con vì trèo cây quá nguy hiểm.

Sau khi đón cậu bé, trên đường về nhà Phó Hành Khanh cũng không nghĩ đến việc xử lý con trai. Không ngờ vừa mới tới cửa đại viên, xe vừa dừng lại tên nhóc thối này đã nhanh chóng mở cửa chạy ra ngoài, tốc độ của cậu bé cũng khiến Phó Hành Khanh có hơi kinh ngạc.

Sau đó, cảnh tượng mà mọi người nhìn thấy khi nãy xuất hiện.

Trong nhà, vừa nghe thấy giọng nói của Phó Tô Bắc bà cụ đã nhanh chóng thả cây lan trên tay xuống rồi bước nhanh ra ngoài.

Sau khi đi ra ngoài, bà cụ nhìn thấy cháu trai mình đang nghiêm mắt đứng dưới gốc cây, sau đó lại nhìn thấy chắt mình mang vẻ mặt bình tĩnh trên cây, bà cụ nhìn vậy không khỏi suy nghĩ: Hai cha con đã xảy ra chuyện gì vậy?

Bà cụ nhìn về phía Phó Tô Bắc trên cây rồi trao đổi ánh mắt với cậu bé.

Bà cụ: Lại gây chuyện à?

Phó Tô Bắc ngây thơ vô tội nhìn lại, ồ, chỉ là một chút sai lầm nhỏ thôi ạ.

Nhận được cái nhìn nhỏ nhẹ từ chắt của mình, bà cụ mỉm cười giải quyết ổn thỏa: “Hành Khanh, cháu xem cháu vừa mới trở về nên chắc chắn cơ thể sẽ rất mệt mỏi. Hay là cháu cứ vào nhà nghỉ ngơi trước đi, để bà xử lý tên nhóc thối này được không?”

Nghe bà cụ nói vậy, Phó Hành Khanh cũng không nhúc nhích tý nào bởi vì lời của bà cụ cũng chỉ giống như gió thoảng mây trôi thôi.

"Bà nội, bà về nghỉ ngơi đi, việc cần thể lực như này chỉ cần cháu là đủ." Phó Hành Khanh nhìn chằm chằm Phó Tô Bắc, trên mặt hiện ra một nụ cười tươi.

Phó Tô Bắc đang ngồi trên cây nhìn thấy ánh mắt này của cha mình sống lưng cậu bé lập tức tê dại.

"Hành Khanh, thằng bé còn nhỏ nên cháu đừng động thủ. Bà lo lắng cháu mà đánh thằng bé không chịu nổi mất, có chuyện gì thì từ từ nói, giảng giải cho thằng bé một chút là được thôi.”

Ngay lúc bà cụ đang thuyết phục Phó Hành Khanh, một bóng người mảnh khảnh cách đó không xa bước tới.

Người ta vẫn thường nói càng đứng càng cao nhìn càng xa nên người đầu tiên nhìn thấy bóng dáng đang đi tới kia là bạn nhỏ Phó Tô Bắc đang đứng trên cây.

Phó Tô Bắc uỵch một tiếng nhanh chóng từ trên cây leo xuống.

Nhìn thấy hành động này của Phó Tô Bắc, Phó Hành Khanh theo phản xạ quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng vợ mình.

Tên nhóc thối này chỉ khi nhìn thấy Tô Trà mới có thể ngoan ngoãn như vậy, cậu bé không sợ trời không sợ đất, chỉ có Tô Trà quản được cậu bé.

Từ xa Tô Trà đã nhìn thấy cảnh giương cung bạt kiếm này của hai cha con, mỗi lần hai cha con gặp nhau đều khiến cô khóc không ra nước mắt.

Khi mang thai Phó Tô Bắc, Phó Hành Khanh không ngừng mong muốn trong bụng cô sẽ là một bé gái, xoa xoa tay chờ đợi chín tháng mười ngày nhưng cuối cùng lại là một bé trai. Có thể tưởng tượng được Phó Hành Khanh không muốn con trai ắt sẽ có con trai, anh nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng của mình. Khi cậu bé càng ngày càng lớn hai cha con lại càng không giống nhau.

Một người nghịch ngợm, một người nghiêm túc ở chung một chỗ với nhau thì không ngày nào được yên bình.

Không thể nói chắc chắn tính tình của đứa trẻ này giống ai, đầu óc thông minh nhanh nhạy như mẹ Tô Trà nhưng thân thể nhỏ nhắn kia lại rất giống Phó Hành Khanh. Có thể trèo cây và leo tường mà không gặp khó khăn gì, tính cách cậu bé cũng giống một phần với chú Tô Bảo là một người rất giỏi trong việc giao tiếp xã hội. Ra ngoài dù nói chuyện với một cô gái hai mươi tuổi hay một chị gái nào đó đều nịnh người ta đến mức mặt mày hớn hở. Chưa kể đến chuyện đó, toàn bộ đại viện đều bị cậu bé nịnh khiến cho họ vui sướng.

Những năm này công việc của Tô Trà rất bận rộn nên Phó Tô Bắc dành phần lớn thời gian sống cùng với ông cụ bà cụ trong đại viện. Phó Hành Khanh cũng bận rộn với bên quân đội nên không có nhiều thời gian ở nhà, nhưng mỗi lần Phó Hành Khanh trở về gần như không có lúc nào hai cha con hòa thuận với nhau…

Thỉnh thoảng nếu Tô Trà rảnh rỗi cô sẽ đưa con trai đi đến quân đội trong vòng mười ngày hoặc nửa tháng. Thỉnh thoảng Phó Hành Khanh có dịp nghỉ phép cũng sẽ dành thời gian về đại viện với cô và Phó Tô Bắc.

Cô biết chuyện hôm nay Phó Hành Khanh sẽ trở về nên vội làm xong công việc để quay về, không ngờ rằng đón cô trở về vẫn là cảnh tượng quen thuộc của hai cha con.

Tô Trà vừa xuất hiện họ đã lập tức dừng lại.

Những người đang xem náo nhiệt cũng ngừng xem, Phó Tô Bắc ngoan ngoãn đi theo Tô Trà còn Phó Hành Khanh đi ở phía bên kia của cô, bà cụ nhẹ nhõm khi nhìn thấy Tô Sát xuất hiện.

"Về nhà chứ?" Tô Trà hỏi.

Sau đó cả gia đình đi bộ về nhà.

Vài phút sau, sau khi trở về nhà, vừa mới vào đến nhà Tô Trà đã bị Phó Hành Khanh đẩy xuống ngồi vào ghế. Sau đó anh bắt đầu miêu tả sinh động những gì Phó Tô Bắc đã làm hôm nay.

Chờ Phó Hành Khanh nói xong, Tô Trà nhìn con trai, mỉm cười nhẹ giọng hỏi: “Thật vậy sao?”

"Mẹ ơi." Phó Tô Bắc mếu máo, vẻ mặt cậu bé oan ức, ngay sau đó nói: "Con đã sai rồi, lẽ ra con không nên trèo cây. Con nhất định sẽ sửa chữa lỗi lầm của mình."

Phó Hành Khanh bên cạnh nhìn con trai mình với ánh mắt ghét bỏ.

Nhìn xem, nhìn xem, vừa rồi anh cầm thắt lưng đuổi theo để dọa mà cậu bé vẫn không thừa nhận lỗi lầm của mình. Bây giờ đứng trước mặt Tô Trà lại ngoan ngoãn như vậy.

Trước mặt mẹ bạn nhỏ Phó Tô Bắc là một cậu bé nhu thuận, ngoan ngoãn. Trước mặt cha mình đúng là muốn lên trời, đến Trương Huy cũng phải gọi cậu bé một tiếng “cha”.

Chắc chắn Phó Tô Bắc là đứa trẻ có năng lực diễn xuất nhất Phó Hành Khanh từng thấy, kỹ năng diễn xuất của cậu bé lợi hại đến mức không thể không cảm thán.

Vì đã ngoan ngoãn nhận sai nên Phó Tô Bắc cúi đầu im lặng, sau đó đợi một lúc cậu bé lén ngẩng đầu lên nhìn mẹ, trong nháy mắt bắt gặp ánh mắt nhìn thấu mọi chuyện kia của mẹ cậu bé lại nhanh chóng cúi đầu xuống.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 554: Chương 554



Thấy con trai như vậy, Tô Trà tức giận đến mức bật cười, giơ tay chọc vào trán cậu bé và chậm rãi nói: “Viết một bản kiểm điểm một ngàn chữ, sau đó đứng tấn trong vòng một giờ.”

Tô Trà không đánh con nhưng nếu làm sai vẫn phải bị trừng phạt, nếu không sau này sẽ không quản được con mình nữa.

Tô Trà vừa mở miệng Phó Tô Bắc đã ngoan ngoãn trở về phòng viết kiểm điểm, nửa giờ sau Phó Tô Bắc lại ngoan ngoãn đứng tấn ở phòng khách.

Trên chiếc ghế bên cạnh, Phó Hành Khanh đứng phía sau lưng Tô Trà, vẻ mặt nghiêm túc xoa bả vai cô.

“Em thấy khỏe hơn chưa?” Anh hỏi.

Tô Trà gật đầu, cười nói: "Được rồi được rồi, đừng xoa cho em nữa, chúng ta nói chuyện một chút.”

"Không sao đâu, anh xoa bóp cho em cũng có thể nói chuyện được." Phó Hành Khanh đáp.

"Lần này anh được trở về nghỉ phép bao lâu?”

“Có thể ở nhà trong một tuần.”

"Vậy thì tốt, có lẽ em sẽ bận thêm khoảng hai đến ba ngày nữa, chờ em xử lý xong hết công việc chúng ta ra ngoài chơi đi." Tô Trà vừa nói xong cũng đã tính toán đến việc sẽ đi một nơi nào đó gần đây.

Phó Tô Bảo đang đứng tấn bên cạnh nhưng cũng vểnh tai lên nghe lén.

Nghe vậy Phó Tô Bảo lập tức không nhịn được bắt đầu nói: “Mẹ ơi, con cũng muốn đi.”

Tô Trà còn chưa kịp mở miệng, Phó Hành Khanh đã nghiêm mặt nói: "Không được!"

Nghe được lời này của cha, Phó Tô Bảo không nói gì tiếp tục ngoan ngoãn đứng tấn, sau đó thỉnh thoảng lại liếc nhìn mẹ mình một cách đáng thương.

Tô Trà nhìn hành động của cậu bé, trong lòng buồn cười nhưng cũng không nói gì.

Hai cha con chơi với nhau, cô vẫn không nên tham gia vào.

Chuyện giữa đàn ông với nhau phải để họ tự mình giải quyết.

Sau đó vào ban đêm, cuối cùng Phó Hành Khanh cũng biết được thủ đoạn của Phó Tô Bắc.

Sau bữa tối Phó Hành Khanh muốn ra ngoài đi dạo cùng vợ, kết quả là cậu con trai Phó Tô Bắc lại tung ta tung tăng theo kịp rồi trực tiếp xen vào giữa, hoàn toàn chia rẽ Phó Hành Khanh đang muốn đến gần vợ mình hơn.

Khi đang đi trên đường, mỗi khi Phó Hành Khanh và Tô Trà nói điều gì đó Phó Tô Bắc đều sẽ lại gần và cố gắng hết sức để thu hút sự chú ý của mẹ.

Một kích cuối cùng!

Chín giờ, chuẩn bị đi ngủ.

Tục ngữ có câu cửu biệt thắng tân hôn, hai người này không chờ đợi mà “, ·.hiểu được cả.

Ngay khi anh chuẩn bị sẵn sàng trạng thái thì cửa phòng vang lên tiếng “Cốc cốc cốc”.

Sau đó ngoài cửa truyền đến giọng nói: "Cha, mở cửa đi, con muốn ngủ với cha mẹ!"

Trong phòng.

Cánh tay của người đàn ông giơ lên, cơ bắp trên cánh tay cũng theo đó nổi lên, mồ hôi nóng từ trán chảy từ má xuống chiếc cằm gợi cảm. Lúc này đột nhiên nghe thấy giọng nói của con trai, Phó Hành Khanh cảm thấy vô cùng tức giận!

Anh đưa tay ra, chộp lấy một cái gối ném mạnh vào cửa, sau đó giọng nói khàn khàn của Phó Hành Khanh vang lên.

“Tự lăn trở về phòng mình, đừng để cha phải ra cửa bắt con về!”

Phó Tô Bảo ngoài cửa nghe cha mình nói vậy trên mặt cậu bé lộ ra nụ cười chiến thắng.

Sau khi cảm thấy hài lòng, hai tay nhỏ nhắn của cậu bé ôm gối trong tay “Dẹp đường hồi phủ”.

Phó Tô Bắc bày tỏ: Ha, ông già! Trò chơi giữa hai cha con vẫn còn hơi nhẹ nhàng, kết thúc với phần thắng thuộc về bạn nhỏ Phó Tô Bắc.

Dù có nói gì đi chăng nữa chỉ cần đạt được mục đích là được, quá trình và thủ đoạn đều không quan trọng.

Còn về việc hai ngày nữa m.ô.n.g của Phó Tô Bắc có nở hay không, điều đó quá rõ ràng.

Phó Tô Bắc nằm trên giường "ngủ ngon lành", trên khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương của cậu bé dường như bày tỏ rằng: Chắc chắn ngày mai cha cậu sẽ đánh cậu

HOÀN
 
Back
Top Bottom