Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm

Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 520: Chương 520



Nắm bàn tay ấm áp của đối phương, Tô Trà lắc lắc, nở nụ cười xán lạn, giương mắt đối diện với tầm mắt anh, nói: “Vậy, đồng chí Phó, những ngày sau này, xin anh chỉ dạy nhiều hơn.”

Bàn tay nhỏ nắm lấy tay to rồi lắc lắc.

Động tác này trong mắt Phó Hành Khanh vô cùng đáng yêu, lòng bàn tay chạm vào đôi tay trắng nõn mềm mại, mang theo một xúc cảm da thịt khiến cho người ta có cảm giác xúc động muốn nắm tay chơi đùa chúng.

Nhưng nghĩ lại thấy quá l* m*ng, Phó Hành Khanh kiềm chế xúc động trong lòng, bàn tay bị nắm hơi cứng nhắc, không dám cử động.

Nhạy cảm nhận thấy được sự căng thẳng của Phó Hành Khanh, Tô Trà cười nhẹ, cô rút tay lại, sau đó nói: “Thời gian cũng đến rồi, chúng ta đến viện Nghiên cứu Khoa học thôi, trễ nữa sẽ đến muộn đó.”

“Ừm, được.” Phó Hành Khanh trả lời.

Hai người đi về phía Trương Huy đang đứng đợi cách đó không xa.

Tô Trà đi trước, Phó Hành Khanh đi sau Tô Trà, vì để phối hợp với bước chân của cô, Phó Hành Khanh cố ý đi chậm một chút.

Trong lúc Tô Trà không chú ý, Phó Hành Khanh rũ mắt, ánh mắt nhìn xuống bàn tay vừa nắm lấy kia.

Nghĩ lại vừa nãy trong lòng bàn tay mình bị đôi tay mềm mại ấy rút ra, trong lòng Phó Hành Khanh không nhịn được có hơi mất mát.

Nếu có thể tiếp tục nắm tay cô thì tốt biết mấy!

Đến nơi đỗ xe, Phó Hành Khanh bước lên trước mở cửa, đợi sau khi Tô Trà lên xe mới thuận thế lên xe, ngồi kế bên Tô trà.

Không lâu sau đó, xe từ từ lên đường.

Trương Huy ngồi lái xe ở phía trước nhịn không được nhìn hai người ngồi sau qua gương chiếu.

Tô Trà thoải mái, trái lại Phó Hành Khanh có hơi xấu hổ.

Mọi thứ vừa nãy Trương Huy đều nhìn thấy hết, chỉ có thể nói Tô Trà không hổ là Tô Trà, chuyện cá nhân cũng xử lý mạnh mẽ vang dội.

Vừa nãy hình như chưa đến ba phút, Tô Trà người ta đã có bạn đời rồi. Bàn về tốc độ, Tô Trà tuyệt đối xếp thứ mười.

Có điều, Trương Huy nghĩ đến chuyện hồi trước lãnh đạo muốn đưa mấy người bọn anh cho Tô Trà tùy ý lựa, nghĩ lại còn rùng mình.

Không phải Trương Huy không thích Tô Trà, anh ấy cũng không có ý kiến gì. Trước giờ mấy người bọn anh cũng không nghĩ tới hướng sẽ hẹn hò với Tô Trà.

Không phù hợp chút nào, Tô Trà là sinh viên, trình độ văn hóa của mấy người bọn anh cũng tạm nhưng đặt trước Tô Trà vẫn rất khác nhau. Vả lại tìm người yêu cũng phải xem duyên phận.

Duyên của Tô Trà là Phó Hành Khanh, bọn họ vẫn không nên tiếp cận.

Một tiếng đồng hồ trôi qua, nhóm Tô Trà đã dừng xe trước cổng viện Nghiên cứu Khoa học. Tô Trà dẫn Phó Hành Khanh xuống xe đăng ký, sau đó quay lại ngồi trong xe.

Chiếc xe từ từ tiến vào viện Nghiên cứu Khoa học, Trương Huy tìm chỗ đỗ xe rất tốt.

Nhóm người xuống xe rồi đi đến nhà ăn viện nghiên cứu.

Tiệc mừng công tối nay được tổ chức ở nhà ăn viện Nghiên cứu Khoa học. Hôm nay vì Cốc Ích chào mừng mọi người mà hôm qua đã để nhà ăn mua nguyên liệu, Tô Trà còn nghe thấy bên nhà ăn mua cả một cái đầu heo.

Theo như lời nói của vị đầu bếp nhà ăn, đó là “Hôm nay, thịt bao no.”

Tô Trà còn chưa đến nhà ăn đã có không ít đồng nghiệp nhìn về phía cô.

Làm việc trong cùng một viện nghiên cứu, hai người trẻ tuổi Tô Trà và Tiêu Nhiên là đối tượng trọng điểm được chú ý của toàn bộ viện Nghiên cứu Khoa học, đặc biệt là Tô Trà.

Hồi trước có rất nhiều giáo sư âm thầm tính giới thiệu con cháu nhà mình cho Tô Trà nhưng chuyện này đã dừng lại vì Tô Trà đã thẳng thắn từ chối.

Bây giờ đột nhiên Tô Trà dẫn một đồng chí nam đến, vả lại còn là trường hợp ngày hôm nay, không phải ai cũng có thể tùy tiện dẫn đến đâu?

Cho nên, đây là người yêu của Tô Trà ư?

Ôi chao, đây không phải người ở bên cạnh Tô Trà một quãng thời gian sao?

Đây gọi là gì, lâu ngày sinh tình, thỏ ăn gần hang à?

Nhóm người Tô Trà đến nhà ăn, ánh mặt đánh giá bọn họ càng nhiều thêm.

Tô Trà cũng bị chọc cười với sự hóng chuyện của nhóm đồng nghiệp. Những ánh mắt này quá lộ liễu rồi đó?.

Cách đó không xa, Cốc Ích và Vương Vinh Bình cũng nhìn thấy cảnh tượng này, trong nháy mắt cũng đi về phía Tô Trà.

Đến chỗ Tô Trà, ánh mắt hai người Cốc Ích và Vương Vinh Bình cùng đánh giá Phó Hành Khanh.

Sau khi xem xét tỉ mỉ, hai người họ đã đánh giá xong.

Ừm, thằng nhóc này rất tốt, cao to, thân thể khỏe mạnh, dáng vẻ cũng đẹp trai.

Mà quan trọng là bối cảnh chính trị của Phó Hành Khanh đã được điều tra đầy đủ, gia đình quân đội, gia thế tốt, quả thật rất xứng đôi vừa lứa.

Tô Trà tìm được người như Phó Hành Khanh sẽ nâng cao vấn đề an toàn, dù sao Phó Hành Khanh cũng không phải binh chủng bình thường.

Cốc Ích lén liếc nhìn Tô Trà, bày tỏ: Tô Trà, cô cậu đang xác định danh phận sao?

Thấy ánh mắt của viện trưởng Cốc, Tô Trà Trà cười cười, không phủ nhận.

“Viện trưởng Cốc, giáo sư Vương, chúng ta dựa theo thứ tự giới thiệu trước. Đây là bạn trai em, đồng chí Phó Hành Khanh.” Tô Trà ung dung nói.

Nghe Tô Trà nói xong, Phó Hành Khanh đứng thẳng sống lưng chỉ trong nháy mắt, căng thẳng nhìn Cốc Ích và Vương Vinh Bình, nhẹ giọng nói: “Viện trưởng Cốc, giáo sư Vương, em là bạn trai Tô Trà, Phó Hành Khanh.”

“Ha ha ha, được rồi, không đùa cô cậu nữa, biết hai người yêu nhau rồi, không cần nói nữa.” Cốc Ích cười nói.

Ôi chao, là chúng tôi già rồi.

Nhưng khi Tô Trà và Phó Hành Khanh nói chuyện, hai lão già như Cốc Ích và Vương Vinh Bình vẫn cảm thấy bị thồn cơm chó đầy mồm.

Sau sự việc này, tin Tô Trà có bạn trai đã lan truyền rộng rãi.

Nhưng sau đó lại xảy ra một chuyện khiến Phó Hành Khanh cảnh giác ngay lạp tức.

Đó chính là Phó Hành Khanh nhìn thấy Tiêu Nhiên và Tô Trà nói chuyện, trực giác của người đàn ông nói cho anh biết, tên Tiêu Nhiên này có chút chút… với Tô Trà.

Đàn ông hiểu đàn ông nhất, Phó Hành Khanh chắc chắn ánh mắt Tiêu Nhiên nhìn Tô Trà lộ ra ý tứ không bình thường.

Tiệc mừng công đã đi được một nửa, Tiêu Nhiên mơ hồ cảm thấy có một ánh mắt sắc bén đang nhìn mình.

Mà Tiêu Nhiên cũng biết chủ nhân của ánh mắt đó là bạn trai Tô Trà.

Nhưng cho dù có biết Tiêu Nhiên cũng chỉ có thể cười khổ, vốn dĩ trước đây anh ta cũng có thiện cảm với Tô Trà, sau này vì suy xét nhiều nguyên nhân mới từ bỏ.

Sau khi đến thành phố Bắc Kinh, anh ta và Tô Trà lại công tác cùng một đơn vị, còn cùng một dự án. Thời gian gặp mặt cũng nhiều hơn, Tiêu Nhiên phát hiện ra anh ta và Tô Trà có nhiều tiếng nói chung, chút tâm tư đó như tro tàn lại cháy.

Vốn dĩ anh ta định tiến hành tuần tự, không ngờ hôm nay Tô Trà trực tiếp dắt bạn trai đến tiệc mừng công.

Anh ta chỉ cảm thấy hơi tiếc nuối vì mình không có duyên.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 521: Chương 521



Phó Hành Khanh luôn ở bên cạnh Tô Trà, vì hành động quá thành thục, lúc ăn cơm cũng chăm sóc đến mức muốn gì được nấy.

Đến nổi những người khác ngồi cùng bàn cũng không nhịn được trêu đùa.

Đối diện với sự trêu chọc của người khác, Tô Trà và Phó Hành Khanh đều rất bình tĩnh.

Khoảng chín giờ, tiệc mừng công kết thúc.

Tô Trà và Phó Hành Khanh sau khi chào hỏi với Cốc Ích thì chuẩn bị quay về.

Phó Hành Khanh không lái xe, cho nên hiển nhiên Trương Huy lái xe đưa Phó Hành Khanh về trước.

Sau một tiếng đồng hồ, xe dừng trước đại viện.

Khi đợi xe dừng hẳn, Phó Hành Khanh từ ghế sau xuống xe.

Lúc này, một luồng ánh sáng chói lóa chiếu tới, không lâu sau, một chiếc xe ô tô đậu bên cạnh Tô Trà.

Bên cạnh, cửa kính xe từ từ hạ xuống.

Khuôn mặt nghiêm túc của ông cụ Phó lộ ra.

Tầm mắt ông cụ Phó lia đến Phó Hành Khanh trước, sau đó đến Tô Trà đang ở trong xe.

Nhận thấy được ánh mắt của ông cụ Phó, Tô Trà nở nụ cười nhẹ nhàng, lễ phép chào hỏi: “Dạ, cháu chào ông ạ.”

“Chào cháu, lại đưa Phó Hành Khanh về à? Hay là vào trong nhà uống cốc trà đi?” Sắc mặt ông cụ Phó dịu dàng hơn chút, mở lời chào hỏi.

“Dạ thôi ạ, cũng không sớm nữa, vẫn không nên làm phiền ông.” Tô Trà nở nụ nụ cười yếu ớt trả lời.

“Ừm, vậy đi đường cẩn thận.” Ông cụ Phó nói xong, sau đó vẻ mặt thay đổi, ánh mắt quét tới cháu trai Phó Hành Khanh nhà mình, nói: “Lên xe, cùng về với ông.”

“Vâng. Vậy anh đi đây nhé, mai anh gọi cho em sau.” Phó Hành Khanh nói với Tô Trà một câu, sau khi đợi Tô Trà gật đầu mới lên xe ông nội mình.

Một lúc sau, Trương Huy cũng lái xe đi.

Hai người ông cụ Phó và Phó Hành Khanh ngồi trong xe, tài xế Tiểu Lý lái xe vào đại viện.

Trong xe có hơi yên tĩnh.

Ngồi vào chỗ của mình, vẻ mặt Phó Hành Khánh nghiêm túc nhớ lại chuyện xảy ra hôm nay, trong lòng anh không nhịn được ngồi cười ngây ngốc.

Bỗng nhiên nhận thấy được người ngồi bên cạnh mình hơi bất thường, ánh mắt của ông cụ Phó nhìn qua chỗ kế bên.

Ông cụ không nhịn được trêu chọc một câu.

“Mỗi lần đều để con gái đưa về, cháu còn có tiền đồ không vậy?”

Sau đó, câu trả lời của ông cụ Phó là hai tiếng cười ngớ ngẩn từ người bên cạnh.

“He he…”

Đối với tiếng cười ngây ngô không kịp đề phòng này.

Ông cụ Phó bày tỏ: Điều này khiến ông không biết phải làm sao…

“Này, cháu đang cười ngu gì đấy? Có nghe thấy ông nói gì hay không vậy?” Ông cụ Phó trừng Phó Hành Khanh một cái sau đó mới nói tiếp: “Cháu xem lại cháu đi, làm gì có tên đàn ông nào mỗi lần đi ra ngoài đều để con gái nhà người ta đưa về, có thấy mất mặt không hả?”

Phó Hành Khanh bị ông nội ở bên cạnh cằn nhằn, răn dạy mà không ừ hử tí nào, anh vẫn giữ nguyên vẻ mặt hoảng hốt kèm theo nụ cười khờ khạo, so với hình tượng chín chắn, hào phóng bình thường khác nhau như trời với đất.

Ngày thường Phó Hành Khanh trông như thế nào? Anh vừa trưởng thành lại điềm tĩnh, ít khi nói cười.

Còn bây giờ thì sao? Nhìn thử xem, cả người anh toát ra dáng vẻ của một con Husky lúc đang yêu.

Ngay cả tiểu Lý đang ngồi ở vị trí lái xe phía trước cũng cảm thấy thú vị nên không nhịn được nhìn Phó Hành Khanh ngồi hàng phía sau một cái.

Tiểu Lý trộm nhìn bị ông cụ phát hiện. Sau đó ông cụ dùng tay ôm trán, dáng vẻ bày tỏ sự không nỡ nhìn thẳng thằng cháu mình rồi tát “bép” một cái vào cánh tay của Phó Hành Khanh.

Ông cụ không còn cách nào nữa rồi, thấy cháu trai mình như vậy làm ông cụ đau mắt quá.

Ông cụ tỏ vẻ rằng người già như mình không thể nhìn tiếp được nữa.

Khi Phó Hành Khanh bị đánh anh lập tức khôi phục tinh thần, cả quá trình chỉ mất một giây.

Sau đó anh thu hồi nụ cười còn vương trên khóe miệng, ngước mắt lên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn ông cụ, hỏi: “Sao thế ông?”

“Cháu còn hỏi ông làm sao à? Phải là ông hỏi cháu bị làm sao mới đúng. Hóa ra nãy giờ ông nói nhiều như vậy mà cháu không nghe thấy gì hả?”

“Ông nội, ông vừa nói gì đó ông?” Phó Hành Khanh phát huy tinh thần “không hiểu thì hỏi” một cách xuất sắc.

Ông cụ nghe thấy Phó Hành Khanh nói vậy lập tức bị làm cho tức cười. Ông cụ Phó đối diện với Phó Hành Khanh đang mang vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa ngờ vực, tự dưng lại muốn đánh thêm một cái nữa.

“Ông bảo, sao lần nào cháu cũng để người ta đưa về thế? Cháu không thể tự lái xe đi được à? Nếu muốn dùng xe báo với tiểu Lý một tiếng là được. Một thằng đàn ông cứ để con gái nhà người ta đưa về thế coi sao được hả?”

“Còn chuyện cháu với Tô Trà là như thế nào? Đang phát triển đến mức nào rồi? Khi nào cháu mới dẫn người ta về ra mắt cho ông bà hả? Cháu không còn trẻ nữa đâu đấy, cũng nên xem xét vấn đề cá nhân đi.”

Ông cụ một khi đã cằn nhằn thì không dừng lại được.

Thật ra ngày thường người trong nhà cũng không quá quan tâm đến vấn đề cá nhân của Phó Hành Khanh, dù sao chuyện của con cái cứ thuận theo tự nhiên là được. Nhưng người Phó Hành Khanh thích lại là Tô Trà. Tô Trà không phải là một cô gái bình thường, với điều kiện của cô, nếu Phó Hành Khanh mà không nhanh tay nắm chặt sợ là bị người khác chặn đường cướp mất, đến lúc đó xong phim luôn.

Hơn nữa vì nghề nghiệp của Phó Hành Khanh khá đặc thù nên kỳ nghỉ cũng không nhiều lắm, bây giờ đang có ngày nghỉ phép phải mau chóng nắm thời gian giải quyết chuyện cá nhân.

“Ông à, cháu vừa mới xử lý xong công việc rồi sẵn tiện đi tìm Tô Trà nên mới không lái xe từ nhà đi. Lần sau cháu đảm bảo với ông cháu sẽ lái xe đi.” Tuy rằng anh trả lời như vậy nhưng vẫn không cảm thấy chuyện mình được cô chở về trụ sở lớn có vấn đề gì.

Ai đưa ai về chẳng phải đều được hay sao?

Phó Hành Khanh thấy ông cụ lại định nói gì thì vội vàng bổ sung: “Ông ơi, cháu và Tô Trà đã xác định quan hệ rồi, ông cứ yên tâm đi. Còn chuyện đưa cô ấy về ra mắt gia đình phải còn chờ thêm một thời gian nữa. Chúng cháu mới trở thành người yêu, chờ thêm một thời gian nữa cháu sẽ bàn bạc với Tô Trà để khi nào chúng cháu có thời gian sẽ cùng về nhà ăn cơm.”

Nếu hai người vừa mới xác định làm người yêu của nhau mà đã đưa người ta về nhà ra mắt, Phó Hành Khanh sợ Tô Trà sẽ bị áp lực.

Hơn nữa anh suy xét đến cảm nhận của Tô Trà, đoán cô cũng không muốn kết hôn sớm, với lại công việc của cả hai người đều bận rộn nên chuyện gặp người lớn trong nhà cũng không gấp lắm.

“Cái gì cơ? Xác định quan hệ á hả? Cháu và Tô Trà giờ là người yêu rồi hả? Trà Trà đồng ý rồi phải không?”

Ông cụ vừa nhắc tới chuyện này Phó Hành Khanh lập tức không biết nên nói gì nữa.

Khụ khụ, anh cứ nhớ đến việc người đề ra chuyện này đầu tiên là Tô Trà lại không nhịn được trộm vui trong lòng.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 522: Chương 522



“Vâng, cũng coi như vậy ạ.” Phó Hành Khanh trả lời ông cụ bằng một câu mơ hồ.

Ông Phó chỉ nghe thấy một tiếng “vâng” đầu tiên của Phó Hành Khanh, còn đoạn phía sau không thèm để ý đến nữa.

Vài phút sau, tiểu Lý đỗ xe xong, ông cụ và Phó Hành Khanh cùng nhau xuống xe đi về nhà.

Nửa tiếng sau, Tô Trà cũng về tới nhà.

Tô Trà vừa vào cửa Vương Tú Mi ở trong phòng đã nghe thấy tiếng động nên nhìn ra. Bà thấy Tô Trà đã về thuận miệng hỏi vài câu liên quan đến buổi tiệc.

“Trà Trà, buổi tiệc diễn ra như thế nào? Con có ăn no không? Nếu người nhiều quá nên con chưa ăn no vậy để mẹ nấu thêm cho con mấy món, không thể để bụng đói được, nhỡ sau này bị đau dạ dày thì sao.” Vương Tú Mi vừa nói vừa đứng dậy chuẩn bị vào trong bếp.

Trong phòng khách, Tô Thắng Dân và Tô Bảo đều nhìn Tô Trà.

Cô bị ba đôi mắt của người nhà mình nhìn chằm chằm không nhịn được cười một tiếng, xua tay, nói: “Mẹ, đừng làm thêm gì cả, con ăn no rồi. Hôm nay nhà ăn mua hẳn một con heo béo, làm sao không đủ no được chứ?”

“Nói cũng đúng, chế độ ở chỗ làm của con bao giờ cũng tốt cả.” Vương Tú Mi nói rất chân thành, dù sao cũng rất khó tìm được chỗ nào có điều kiện phân phối nhà và xe như chỗ của Tô Trà đang làm cả.

“Vợ ơi, cuối năm công ty vận chuyển của anh cũng tổ chức một buổi tiệc, đến lúc đó định g.i.ế.c một con heo để chúc mừng. Hơn nữa cũng sắp cuối năm rồi, mọi người cùng ăn một bữa ngon cho vui vẻ.” Tô Thắng Dân nói tiếp: “Trại nuôi heo của em nhớ để cho anh một con béo chút nhé!”

“Để lại một con cũng được, béo một chút cũng không thành vấn đề nhưng dù là anh em cũng phải rạch ròi, anh hiểu không?” Vương Tú Mi trêu chồng, hơi nhướng mày.

“Ấy, em nói gì thế? Của anh còn không phải của em à? Có lần nào anh kiếm tiền không phải cho em không? Hai vợ chồng chúng ta còn phải phân chia của anh của em làm gì? Của em cũng là của anh.” Tô Thắng Dân cười ha hả nói.

Tô Trà và Tô Bảo nhìn màn này của hai vợ chồng thì liếc nhau một cái.

Hai vợ chồng này lại bắt đầu rải cơm chó rồi, trời ơi, da gà bắt đầu nổi lên rồi, tình hình này chỉ có thể dùng một từ để hình dung… chua lòm.

“Mẹ, mẹ ơi! Đột nhiên con nhớ ra có việc còn chưa làm xong, con về phòng trước đây nhé!” Tô Trà ném xuống một câu sau đó lòng bàn chân như bôi dầu, biến mất nhanh chóng.

Trong phòng khách còn lại ba người, lúc Tô Bảo còn đang suy nghĩ nên tìm cớ gì trốn đi cửa phòng Tô Trà lại “cành cạch” một tiếng, mở ra.

Ba người ở trong phòng khách nhìn qua, ngay sau đó nhìn thấy đầu của Tô Trà nhô ra.

Tô Trà nhìn ba người rồi cười, sau đó mới nói: “Ba mẹ, còn một việc nữa con quên nói.”

“Chuyện gì thế?” Tô Thắng Dân hỏi.

“Dạ, con với Phó Hành Khanh thành người yêu rồi.” Tô Trà mỉm cười trả, nói tiếp: “Chuyện có vậy thôi ạ. Con nói xong rồi đó, không còn sớm nữa, mọi người cũng nên nghỉ ngơi sớm đi nhé!”

Một tiếng “Cành cạch” nữa phát ra, cửa phòng cô đóng lại.

Ba người còn lại vẫn đang tiêu hóa những lời cô vừa thông báo, bởi vì không ai nói gì nên phòng khách tràn ngập sự tĩnh lặng.

Người đầu tiên phá vỡ bầu không khí im ắng vẫn là đồng chí Tô Thắng Dân.

“Có phải con gái chúng ta vừa nói là đang yêu đương hay không? Thành đôi với Phó Hành Khanh…”

Vương Tú Mi ném một ánh mắt xem thường cho ông, sau đó hỏi lại: “Nếu không thì còn ai nữa?” Có thể là ai nữa đây?

Ngay cả Tô Bảo cũng hơi kinh ngạc nhìn cha mình. Cậu bé rất tò mò, chẳng lẽ cha mình nghĩ rằng còn có một người khác nữa cơ à?

Tô Thắng Dân đối diện với vẻ mặt không biết nói gì hơn của con trai và vợ, giơ tay sờ gáy, không dám hé răng.

Ông chỉ thuận miệng nói thôi mà, không cần quá để ý những chi tiết nhỏ này đâu!

Hơn nữa chuyện Tô Trà có người yêu là chuyện lớn, sao hai người không có chút phản ứng nào vậy?

“Vợ à, chuyện con gái có người yêu, em không có ý kiến gì muốn nói hay sao?”

“Nói cái gì? Không phải con gái mình với Phó Hành Khanh đã sớm có dấu hiệu rồi à?” Vương Tú Mi hỏi lại một câu.

Tô Thắng Dân suy nghĩ một lúc, đúng là như vậy thật, như thế cũng không cần cảm thấy quái lạ, chuyện này đã có manh mối từ lâu rồi.

Cho nên chuyện Tô Trà yêu đương với Phó Hành Khanh cứ như thế công khai với cả hai bên gia đình, hơn nữa tất cả người lớn trong nhà cũng đều tán thành.

Hai đứa nhỏ đều tốt cả, nam thì đẹp trai, nữ thì xinh gái. Hai người đều có sự nghiệp riêng, rất được, rất xứng đôi vừa lứa.

Lúc đầu người nhà họ Phó còn lo sốt vó với tốc độ tán tỉnh con gái nhà người ta chậm như ốc sên của Phó Hành Khanh. Bây giờ anh vừa mới công khai vậy chuyện gì cũng không cần bàn thêm nữa.

Lúc Phó Kiều Kiều biết tin anh trai mình thành người yêu của Tô Trà đã là hai ngày sau.

Phó Kiều Kiều vừa hay tin lập tức gọi điện ngay cho Tô Trà.

Tô Trà mới vừa làm xong dự án khóa thông minh nên được dư ra một khoảng thời gian rảnh. Lúc cô đang ở nhà nhận được điện thoại của Phó Kiều Kiều.

Phó Kiều Kiều nghe nói Tô Trà có thời gian rảnh thì hẹn gặp mặt luôn.

Đối với những con người mang linh hồn tham ăn, chỗ hẹn gặp nhất định phải là ở quán cơm.

Hai linh hồn ham ăn uống hẹn nhau ăn cơm trưa.

Sau khi hai người vào quán cơm, gọi món xong mới có thể tiến vào giai đoạn tâm tình giữa những người bạn được.

Tất nhiên người đầu tiên mở lời là Phó Kiều Kiều.

“Trà Trà, tôi nghe người trong nhà nói rằng cô với anh trai tôi giờ là người yêu rồi hả? Mau mau mau, mau nói cho tôi nghe thử xem anh trai tôi thổ lộ với cô như thế nào? Có lãng mạn hay không?” Phó Kiều Kiều nói xong chưa đợi Tô Trà trả lời đã phủ nhận ngay hai chữ “lãng mạn”, nói tiếp: “Với cái tính của anh trai tôi á, dĩ nhiên không có khả năng lãng mạn được đâu đúng không?”

“He he he, để tôi đoán xem nào, có phải anh tôi đứng thẳng tắp sau đó nói với vẻ mặt nghiêm túc kiểu “đồng chí Tô Trà, chúng ta hẹn hò đi!”. Có phải như vậy hay không?” Thậm chí Phó Kiều Kiều đã tự tưởng tượng ra được rồi.

Ha ha ha, cô ấy chỉ cần nghĩ đến hình ảnh đó thôi đã không nhịn được cảm thấy buồn cười rồi.

Phó Kiều Kiều dùng sự hiểu biết anh trai hơn hai mươi năm của mình để khẳng định rằng lúc anh mình thổ lộ chắc chắn cũng nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Tô Trà thấy cô bạn thân cười trộm cũng cười khẽ theo, sau đó mới nói: “Không phải, có khả năng là cô hiểu lầm anh cô rồi.”

Hiểu lầm?

Phó Kiều Kiều lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, trong lòng thầm mắng, chẳng lẽ anh trai cô ấy thật sự hiểu cái thứ gọi là “Romantic” gì đó?

Ngay lúc cô ấy đang đoán già đoán non Tô Trà lại nói tiếp: “Là tôi chủ động đề nghị đến chuyện hẹn hò đấy.” Chứ không phải anh của Kiều Kiều đâu.

Phó Kiều Kiều lập tức trợn tròn mắt, vẻ mặt kinh ngạc.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 523: Chương 523



Tô Trà bình tĩnh đối diện với ánh mắt kinh ngạc của cô bạn thân.

Sau một lúc lâu, Phó Kiều Kiều mới hồi phục tinh thần, nói: “Cô nói, cô là người chủ động nhắc đến chuyện hẹn hò sao?”

“Ừ, có vấn đề gì sao?” Tô Trà hỏi lại một câu.

Có vấn đề không à? Trong đầu Phó Kiều Kiều vang vọng mấy chữ này…

Không có vấn đề gì hết!

Phó Kiều Kiều len lén liếc nhìn bạn mình một cái, sau đó cảm thấy rằng hình như Tô Trà với anh mình nếu đã làm chuyện gì đều khiến cho mọi người không thể đoán ra được.

Ví dụ như việc Phó Kiều Kiều không hiểu được anh trai mình để ý Tô Trà từ lúc nào, sau đó là chuyện vì sao Tô Trà lại thích Phó Hành Khanh, bây giờ ngay cả chuyện thổ lộ cũng do Tô Trà chủ động.

Phó Kiều Kiều nghĩ: Đoán không được, đoán không được!

Cô ấy chỉ có thể nói rằng không nên đoán tâm tư của Trà Trà, nếu có đoán cũng không ra đâu!

Phó Kiều Kiều hội họp với Tô Trà rất thích tán gẫu, đề tài nói chuyện của hai người đi từ Phó Hành Khanh đến Cận Tùng. Khi hai người nói đến Cận Tùng thì bàn đến Lâm Thư Nhiên.

Từ sau khi được Tô Trà nhắc nhở, Phó Kiều Kiều và Cận Tùng đã giữ khoảng cách với Lâm Thư Nhiên. Sau đó Lâm Thư Nhiên còn định làm dịu mối quan hệ với Phó Kiều Kiều nhưng cô ấy đều tránh đi.

Lâm Thư Nhiên là người thông minh nên dần dần cũng không nhiệt tình với người cố ý lạnh nhạt nữa.

Hơn nữa Phó Kiều Kiều còn nghe nói dạo này cô ta hay đi cùng với một đàn anh khóa trên khác.

Tô Trà nghe thấy Phó Kiều Kiều nhắc tới Lâm Thư Nhiên cô không nói gì thêm. Vốn dĩ cũng không phải người quen nên không tiếp xúc nhiều, chỉ cần nghe là được.

Sau khi ăn cơm xong ai về nhà người nấy.

Tô Trà đến viện Nghiên cứu Khoa học một chuyến, còn Phó Kiều Kiều chuẩn bị về nhà để cười anh trai mình vài câu, chuyện tỏ tình còn để con gái chủ động, anh trai cô ấy lợi hại thật đấy!

Sau khi được Phó Kiều Kiều tuyên truyền một đợt, cả nhà đều đã biết chuyện hóa ra Tô Trà thành đôi với Phó Hành Khanh là nhờ nhà gái lên tiếng trước.

Cả gia đình nhà họ Phó đều mang vẻ mặt tò mò nhìn Phó Hành Khanh.

Anh đã lớn như thế rồi mà ngay cả chuyện tỏ tình cũng là con gái nói trước.

Họ cảm thấy sao Phó Hành Khanh trông cứ giống như… một kẻ ăn bám vậy?

Phó Hành Khanh rất bình tĩnh đối mặt với ánh mắt của người nhà.

Cả người anh tản ra khí thế “chỉ cần mình không xấu hổ người xấu hổ sẽ là người khác”.

Nhoáng một cái, kỳ nghỉ của Phó Hành Khanh chỉ còn một ngày.

Sau khi Vương Tú Mi nghe Tô Trà nói chuyện này thì muốn cô mời anh về nhà ăn một bữa cơm. Nói gì thì nói, hai người cũng đang là người yêu, đến nhà người yêu ăn cơm là chuyện rất bình thường.

Sáng sớm tinh mơ, Phó Hành Khanh nhận được một cuộc điện thoại. Lúc anh nghe Tô Trà nói người trong nhà cô muốn mời mình sang ăn cơm, anh nghĩ: “Niềm vui chợt đến nên chưa kịp chuẩn bị.”

Sau khi cúp điện thoại, Phó Hành Khanh lập tức xông lên tầng hai rồi quay về phòng.

Sắc mặt nặng nề của anh làm bà Khâu bày ra vẻ mặt không hiểu có chuyện gì xảy ra, sau một lúc bà cụ mới hồi phục tinh thần. Bà cụ còn tưởng rằng có chuyện gì nghiêm trọng lắm nên vội vàng đuổi theo anh.

Bà cụ đi đến cửa phòng của Phó Hành Khanh, giơ tay gõ cửa “cộp cộp cộp”.

Chỉ một lúc sau cửa mở, gương mặt Phó Hành Khanh lộ ra phía sau cánh cửa, dáng vẻ như đang đối mặt với kẻ thù đáng sợ nào đó.

Điều này lại làm bà cụ càng lo lắng hơn.

“Làm sao thế? Lúc nãy là Trà Trà gọi điện tới phải không? Trà Trà nói gì đấy? Bà thấy sắc mặt cháu không vui lắm, có phải cháu làm bạn gái buồn chuyện gì hay không? Trà Trà tức giận rồi à?”

Anh thấy bà nội đang lo lắng thì lắc đầu.

“Không phải đâu bà ạ, Tô Trà bảo cháu sang nhà cô ấy ăn bữa cơm.”

Ăn…ăn cơm?

Đây là chuyện tốt mà, Phó Hành Khanh sắp được gặp người lớn trong nhà bạn gái sao lại có biểu cảm như thế này?

Bà cụ tự thấy mình đã lớn tuổi rồi, không chịu nổi sự k*ch th*ch đâu!

Lúc bà cụ vứt một ánh nhìn xem thường cho Phó Hành Khanh thì anh lùi ra phía sau một bước, hoang mang nói: “Bà ơi, nhưng sau đó có một vấn đề.”

“Vấn đề gì?” Bà cụ thấy Phó Hành Khanh nói như vậy, trái tim lại bị treo lên.

“Bà chờ cháu một chút!” Phó Hành Khanh nói xong rồi xoay người về phòng, chỉ một lát sau đã quay lại. Anh mở cửa để lộ ra đống quần áo ở trên giường phía sau mình.

“Bà ơi, bà cảm thấy cháu mặc bộ nào thì đẹp ạ?” Phó Hành Khanh nói xong duỗi tay cầm một bộ quân trang, một bộ quần áo hàng ngày ở trên giường lên, đưa cho bà mình xem: “Bà ơi, bộ nào đẹp hơn?”

“Quân trang đẹp hơn!” Bà cụ chỉ tay vào bộ quân trang: “Quân trang trông khỏe khoắn hơn.”

“Trông có nghiêm túc quá không?” Phó Hành Khanh hỏi.

“Vậy chọn bộ này đi… áo sơ mi trắng, quần dài màu đen, nhìn có vẻ chín chắn.”

“Trông có tùy tiện quá không bà?” Phó Hành Khanh lại hỏi.

“Vậy chọn bộ trên giường kia kìa. Áo khoác màu đen, quần dài màu xám.” Bà cụ lại chỉ một vị trí khác ở trên giường rồi nói.

“Vậy nhìn hơi bình thường quá đúng không ạ?”

Khóe miệng bà cụ hơi run rẩy rồi trừng mắt nhìn cháu trai mình một cái, sau đó hít một hơi thật sâu, nghĩ: “Mình phải nhịn, phải nhẫn nhịn, đây là cháu ruột mình.”

Hít vào, thở ra, hít vào, thở ra…

“Bà ơi, hay là cháu mặc quân trang nhé?”

“Được, cháu mặc quân trang nhìn có sức sống đấy.”

“Hay là thôi, áo sơ mi trắng vẫn đẹp hơn.”

Bà cụ: “...”

Hít sâu, bình tĩnh, bình tĩnh!

“Nếu không thì bộ này đi, màu xám cũng khá đẹp.”

Bà cụ: “...”

Tuổi lớn rồi càng phải bình tĩnh!

Đây là cháu trai ruột, là cháu trai ruột!

Phó Hành Khanh mãi không thấy bà cụ nói gì, trên tay còn đang cầm hai bộ quần áo, ngẩng đầu nhìn.

Trong nháy mắt, anh đối diện với ánh mắt của bà cụ…

Phó Hành Khanh vẻ mặt mờ mịt trộm nghĩ: Làm sao vậy?

Tuy rằng anh còn đang mờ mịt nhưng vẫn cảm giác thấy… có sát khí!

Đối mặt với vẻ mặt hoang mang của cháu trai, bà cụ tự nhủ: Bình tĩnh, đó là cháu ruột của mình, là cháu ruột… Có cái rắm!

Biến luôn đi, thích mặc gì thì mặc!

Có bản lĩnh thì đừng có mặc gì hết!

Sau một thời gian dài xoắn xuýt, cuối cùng Phó Hành Khanh vẫn mặc bộ quân trang.

Có tiếng bước chân truyền đến “Cộp cộp cộp”, bà cụ đang ở trong phòng khách nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu nhìn. Sau đó bà cụ thấy cháu trai mình mặc một bộ quân trang đi từ tầng hai xuống. Bà cụ nhìn anh mặc như vậy không nhịn được thầm mắng trong lòng.

Chẹp, xoắn xuýt cả một ngày cuối cùng vẫn mặc bộ quân trang đó thôi.

Bà cụ đã nói từ trước rồi, mặc quân trang vừa đẹp vừa trông khỏe khoắn.

Vốn dĩ Phó Hành Khanh đang tham gia quân ngũ, mặc quân trang là phù hợp nhất.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 524: Chương 524



Chờ anh đi xuống tầng một, bà cụ mới nói: “Cháu chuẩn bị xong rồi hả? Sắp đi chưa?”

“Vâng, cũng sắp đến giờ rồi ạ.” Phó Hành Khanh cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay rồi trả lời.

Bà cụ nhìn lướt qua hai tay trống không của anh, nói: “Cháu định cứ thế mà đi thôi à? Sao không mang theo cái gì đi? Như thế nào mình cũng là khách đến nhà người ta, sao lại mang tay không đến được? Phải chuẩn bị ít đồ đi chứ?”

“Cháu biết rồi ạ, cháu định bây giờ đi ra ngoài rồi mua.” Tuy rằng là lần đầu tiên nhưng Phó Hành Khanh vẫn hiểu đạo lý đối nhân xử thế. Lần đầu tiên anh chỉ đi tay không đến không phải là EQ thấp hay sao?

“Cháu muốn mua ở ngoài hả?” Bà cụ hỏi lại, sau đó chỉ chỗ gần cánh cửa, nói tiếp: “Ở đằng kia kìa, bà chuẩn bị sẵn cho cháu rồi đấy. Để mấy thứ này trong nhà cũng chật chỗ, vừa hay cháu mang đi tặng cũng được. Nhưng cái này không phải đồ ăn, lát nữa cháu tiện đường mua thêm bánh trái gì đó đi.” Anh thấy bà cụ nói vậy thì nhìn sang góc gần cửa một cái, qua kiểu đóng gói có thể nhận ra đó không phải đồ ăn thật, tất cả đều bọc bằng hộp.

“Bà ơi, cháu không về ăn cơm trưa đâu nhé, bà ở nhà cứ ăn trước đi ạ!”

“Đi mau đi, không phải vừa mới nói sắp đến giờ rồi hay sao? Đi mau đi, bà ở nhà ăn một bữa cơm thôi không cần cháu phải lo.” Bà cụ xua tay đuổi anh đi. Nhưng không thể không nói rằng lúc nghe anh nói như thế, trong lòng bà cụ rất vui vẻ.

Con người khi có tuổi thường rất thích được con trẻ nịnh nọt để được vui sướng. Vài phút sau, Phó Hành Khanh cầm theo đồ đi ra ngoài.

Lần này anh nhớ rõ lời ông mình dặn, nếu ra ngoài phải lái xe đi.

Tầm chín giờ, xe của Phó Hành Khanh dừng ở trước cửa nhà họ Tô.

Vương Tú Mi ở trong phòng nghe thấy bên ngoài có tiếng động vội vàng nói với ba người trong phòng khách.

“Trà Trà, mau đi ra ngoài xem thử có phải là Phó Hành Khanh đến không, ra cửa đón đi con.”

Vương Tú Mi vừa nói xong Tô Trà đang ngồi ở trên sô pha đứng dậy.

“Mẹ, con đi ra ngoài xem thử.”

“Mau đi xem đi.” Vương Tú Mi xua tay, ý bảo chạy đi nhanh đi.

Chờ Tô Trà vừa mới bước chân ra cửa, Vương Tú Mi quay đầu lại nhìn thấy hai cha con Tô Thắng Dân và Tô Bảo đang ngồi ở phòng khách, thành thơi ngồi tại chỗ, không nhúc nhích.

Đôi mắt bà vừa trừng một cái không khí trong phòng khách lập tức thay đổi.

Hai cha con nâng cao tinh thần, thoáng một cái đã từ trên sô pha đứng dậy.

“Anh…anh đi pha trà đãi khách.” Tô Thắng Dân vừa nói xong, lòng bàn chân như bôi dầu chuồn mất.

Tô Bảo thấy cha mình chạy trốn mất dạng thì thầm mắng trong lòng.

Cha mình là ông chồng bị xoắn tai trong truyền thuyết đúng không?

Đường đường là đàn ông, không phải đàn bà vậy cha sợ cái gì chứ?

Sau đó, Tô Bảo ưỡn n.g.ự.c nhỏ của mình, bình tĩnh nói: “Con…con đi vào bếp lấy trái cây mới rửa sạch rồi mang ra để lát nữa mời khách ạ.”

Cậu bé vừa nói xong, chưa đợi Vương Tú Mi có phản ứng gì đã chạy ngay vào trong bếp.

Tô Bảo vừa đi vừa tự lấy cớ cho mình.

Khụ khụ, không phải cậu bé sợ mà do kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

Khi phải đối mặt với đồng chí Vương Tú Mi, toàn bộ người trong nhà ngoại trừ chị của cậu bé ra còn những người khác xông lên chỉ như con tốt trong bàn cờ thôi.

Trong nhà này chị gái xếp thứ nhất, sau đó đến mẹ, cha ở hàng thứ ba, còn cậu bé bị xếp ở dưới tầng chót xã hội… đau lòng quá!

Trong phòng, một người pha trà, một người xếp trái cây, Vương Tú Mi đứng ở phòng khách sửa sang quần áo của mình. Sau khi bà thấy ổn hết rồi mới lộ ra một nụ cười.

“Cành cạch!” một tiếng.

Cửa mở ra, Vương Tú Mi vừa ngẩng đầu đã thấy Tô Trà vào nhà cùng với Phó Hành Khanh.

Bà nhìn lướt qua đồ Phó Hành Khanh mang theo, tạm dừng lại xem kỹ một chút.

Vương Tú Mi thấy rằng Phó Hành Khanh cầm theo không ít quà, hơn nữa có một số đồ có vẻ không hề rẻ chút nào.

“Hành Khanh lại đây, mau vào nhà ngồi. Cháu tới là được rồi, còn mang nhiều đồ theo như vậy làm gì? Khách sáo quá!” Vương Tú Mi tiếp đón Phó Hành Khanh vào nhà, đồng thời b.ắ.n cho con gái mình một ánh mắt ý bảo cô phải tiếp đón Phó Hành Khanh cho tốt.

Tô Trà nhận được tín hiệu từ ánh mắt của mẹ nên nói với Phó Hành Khanh: “Vào đây đi, anh đưa đồ em cầm cho, cứ ngồi tự nhiên nhé.”

Tô Trà vừa nói vừa đưa tay muốn cầm đồ trên tay của Phó Hành Khanh, nhưng anh lại tránh tay của Tô Trà, trên mặt lộ ra một nụ cười, nói: “Không cần, em bảo anh cần để vào chỗ nào là được rồi, đồ nặng lắm.”

Đồ mang theo đúng là không hề nhẹ, bởi vì Phó Hành Khanh không chỉ mang theo đồ bà nội mình chuẩn bị mà còn mua thêm nhiều kẹo, bánh quy, hoa quả linh tinh, riêng trọng lượng của hoa quả thôi cũng đã nặng rồi.

“Vậy anh để ở đây đi.” Tô Trà chỉ sang tủ trang trí, mỉm cười nói.

Phó Hành Khanh nhìn qua cái tủ đó, tiến lên một bước rồi để đồ lên trên.

Vương Tú Mi ở bên cạnh vẫn luôn âm thầm quan sát Phó Hành Khanh. Vừa rồi bà thấy Phó Hành Khanh không để Tô Trà xách đồ đạc càng vừa lòng thêm vài phần.

Con trai biết để ý người khác, không tồi!

Con gái phải tìm được người nào biết quan tâm mình, hơn nữa tính tình Phó Hành Khanh cũng khá tốt, các phương diện khác cũng rất ổn.

Dù sao ở trong mắt Vương Tú Mi, Phó Hành Khanh đủ tư cách để làm con rể của bà.

Ngay lúc này, Tô Thắng Dân và Tô Bảo từ trong bếp đi ra, một người cầm theo ấm trà, người còn lại bê theo trái cây.

Vừa nãy hai người đàn ông một lớn một nhỏ của nhà họ Tô cũng đã nghe thấy âm thanh trong phòng khách.

Tô Thắng Dân nhìn Phó Hành Khanh như vậy cũng thuận mắt hơn chút.

Tô Bảo cảm thấy anh rể tương lai khá tốt tính, rất thành thạo.

“Phó Hành Khanh, cháu lại đây uống trà đi. Trà đã pha xong rồi, còn nóng đấy.” Tô Thắng Dân chào hỏi một câu.

“Đúng đúng đúng, anh Phó, anh ăn hoa quả nè, em vừa mới rửa xong đấy.” Tô Bảo nói hùa theo cha mình.

Phó Hành Khanh nghe thấy hai cha con nhà họ Tô nói vậy cũng gật đầu, mỉm cười lễ phép sau đó tiến đến uống trà cùng với Tô Thắng Dân.

Tô Thắng Dân thấy Phó Hành Khanh đến gần thì kéo anh nói về chuyện gia đình.

“Phó Hành Khanh à, chuyện cháu yêu đương với Trà Trà ấy, người nhà của cháu có biết không?”

“Gia đình cháu cảm thấy Trà Trà nhà chú như thế nào? Có nhận xét gì hay không?”

“Hơn nữa cháu cũng biết điều kiện của nhà chú rồi đấy, nhà cháu chắc cũng biết rồi đúng không? Nhà cháu có quan niệm môn đăng hộ đối gì không?”

Tô Thắng Dân biết có nhiều gia đình giàu có sẽ có một ít quy củ, chú trọng đến vấn đề môn đăng hộ đối. Ông không biết tình huống gia đình của Phó Hành Khanh ra sao.

Lúc trước Tô Trà chưa hẹn hò với Phó Hành Khanh rất nhiều chuyện cũng khó mở lời. Nhưng hiện tại đã khác, hai người là người yêu nên chuyện này vẫn cần làm rõ trước.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 525: Chương 525



Nếu như người nhà họ Phó yêu cầu cần môn đăng hộ đối vậy anh phải giải thích rõ ràng trước cho nhà họ Tô.

Suy cho cùng mặc dù điều kiện sinh hoạt hiện tại của nhà họ Tô không tồi nhưng Tô Thắng Dân cũng sẽ không tự ảo tưởng sức mạnh đến nỗi cảm thấy vai vế của nhà họ Tô có thể ngang hàng với gia thế gia đình nhà Phó Hành Khanh.

Vả lại có vài người thành phố cũng rất để ý đến chuyện dòng dõi, tuy không phải tự nhục hay tự ti nhưng nhà họ là nhà nông, Tô Thắng Dân không thể nói dối, cũng không muốn giấu giếm chuyện này.

Phó Hành Khanh là người như thế nào? Học ngành trinh sát cũng không phải học chơi, huống chi anh còn từng là huấn luyện viên ngành tâm lý học. Phó Hành Khanh vừa nghe đã biết ý của Tô Thắng Dân: “Chú, chú cứ yên tâm ạ. Người nhà cháu rất thích Trà Trà, họ cũng không có yêu cầu gì với người yêu của cháu, như Tô Trà đã rất tốt rồi. Chuyện chú lo lắng sẽ không xảy ra đâu ạ.” Phó Hành Khanh có thể vỗ n.g.ự.c thề về thái độ của người nhà mình. Gia đình anh có thể chê bai anh nhưng tuyệt đối sẽ không chê Tô Trà.

Còn chuyện môn đăng hộ đối, với điều kiện của nhà họ Phó họ sẽ không để ý đến vấn đề đó, chỉ cần nhà gái tốt tính là được, những chuyện khác không quan trọng lắm.

Nếu xét đến tính tình, tính của Tô Trà tuyệt đối “được người lớn trong nhà yêu mến nhất”.

Cô vừa ngoan ngoãn vừa nghe lời, miệng còn ngọt, biết nịnh nọt. Cô gái như vậy sao có người lớn nào không thích cho được?

Tô Trà chắc chắn là hình tượng “con nhà người ta” trong miệng người lớn.

Tô Thắng Dân nghe Phó Hành Khanh cam đoan như thế, trong lòng chưa đến nỗi hoàn toàn vừa lòng nhưng cũng vừa ý ba phần.

Trong phòng khách, Tô Thắng Dân nói chuyện với Phó Hành Khanh, bạn nhỏ Tô Bảo ở bên cạnh nghe, khuôn mặt nhỏ cũng có vài phần nghiêm túc.

Ở nhà bọn họ, chuyện nhân sinh đại sự của chị cậu bé chắc chắn là chuyện quan trọng nhất.

Thừa dịp bọn họ đang nói chuyện, Vương Tú Mi lén duỗi tay xách theo đồ mà Phó Hành Khanh mang đến, một tay khác kéo theo Tô Trà, sau đó đi vào phòng của mình.

Vẻ mặt Tô Trà ngoan ngoãn tùy mẹ mình kéo đi.

Vào phòng, Vương Tú Mi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Sau đó bà dứt khoát đặt đồ vật bên cạnh ngăn tủ, lải nhải nói với Tô Trà: “Con gái, Phó Hành Khanh đưa cái gì đấy? Lát nữa chúng ta nên chuẩn bị đáp lễ như thế nào?”

“Mẹ cũng không có kinh nghiệm, sớm biết thế này hôm qua mẹ đã gọi điện cho ông bà nội của con để hỏi xem quê mình có vấn đề gì cần để ý hay không. Giờ mẹ không biết phải làm gì.”

Vương Tú Mi vừa lải nhải vừa mở đồ mà Phó Hành Khanh xách đến ra.

Bên trong đó có vài cái hộp.

Hộp đầu tiên được mở ra, trong đó là một hộp lá trà.

Bà thấy đó là lá trà mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Vẫn còn may, lá trà chắc không đắt lắm.

Tô Trà ở bên cạnh thấy mẹ mình thở hắt một hơi rồi nhìn lướt qua hộp trà, sau đó tốt bụng không nói cho mẹ mình biết rằng hộp trà này cũng không phải đồ bình thường.

Cô nhớ rõ trong văn phòng của viện trưởng Cốc ở viện Nghiên cứu Khoa học có một ít lá trà này. Nếu không lầm viện trưởng Cốc từng nói qua với cô, giá của loại trà này… rất đắt!

Trong chiếc hộp thứ hai là một cái vòng tay, nhìn thoáng qua rất đẹp. Vòng được làm từ bạc, có điêu khắc hoa văn vừa độc đáo vừa tỉ mỉ.

Tiếp theo là đồ bổ, dược liệu gì đó.

Đồ nhà họ Phó đưa nhìn qua trông không có gì đặc biệt nhưng chỉ cần quan sát kỹ sẽ thấy mọi món đồ đều rất tinh xảo, không phải thứ đồ vật tầm thường.

Sau khi xem xong, trong lòng Vương Tú Mi cảm thấy hốt hoảng, luống cuống chân tay, quay đầu nhìn con gái.

“Trà Trà, bây giờ chúng ta phải đáp lễ như thế nào đây?”

“Để con lấy cho, trong phòng sách của con có một ít lá trà, t.h.u.ố.c lá với rượu gì đó. Lát nữa con chuẩn bị mỗi thứ một ít, sau đó tặng thêm hai cái điện thoại di động.”

Lúc trước khi làm xong dự án, viện trưởng Cốc đưa điện thoại di động tới đây, Tô Trà định đưa cho cha mẹ nhưng hai người chê phí di động đắt quá nên không lấy. Họ còn nói rằng trong nhà có điện thoại bàn nên cũng không cần điện thoại di động làm gì.

Về sau Tô Trà vẫn giữ nó, hôm nay là lúc nó có tác dụng.

Phần đáp lễ bao gồm thuốc lá, rượu và lá trà, lại thêm hai cái điện thoại di động, xem ra không đủ hàm súc như nhà họ Phó nhưng nhìn chung cũng không tệ chút nào.

Vương Tú Mi nghe con gái nói xong, bà gật đầu, sau đó bổ sung thêm: “Lát nữa mang thêm ít thịt khô chuyển từ quê lên, cho họ đặc sản quê nhà để nếm thử đồ mới.”

“Ý hay đó ạ.” Tô Trà rất tán thành.

Quà đáp lễ bình dân-thịt khô, đã được quyết định!

Sau khi hai mẹ con bàn bạc ở trong phòng xong thì mang theo đồ đi ra.

Bên ngoài, mấy người đàn ông thoạt nhìn ở chung rất hài hòa.

Lúc Tô Trà và Vương Tú Mi đi ra, Phó Hành Khanh còn đang kể vài chuyện về việc trong quân ngũ.

Đương nhiên Phó Hành Khanh vẫn nhớ rõ vấn đề bảo mật thông tin. Anh chỉ tán gẫu một số chuyện có thể nói mà thôi.

Trong lòng tất cả đàn ông đều ấp ủ một trái tim “tham gia quân ngũ”, là đàn ông hàng thật giá thật nên tham gia quân ngũ! Sau khi nghe Phó Hành Khanh kể chuyện trong quân đội, hai người đều nghe đến mức say sưa. Vương Tú Mi thấy mọi người còn đang nói chuyện nên đi vào phòng bếp, cũng sắp đến giờ chuẩn bị cơm rồi.

Tô Trà theo mẹ đi vào bếp hỗ trợ, mặc dù không biết nấu ăn nhưng vẫn có thể rửa rau được mà.

Phó Hành Khanh đang nói chuyện liếc mắt thấy Vương Tú Mi và Tô Trà làm việc. Sau đó anh nói vài câu thuận tiện kết thúc câu chuyện rồi đứng dậy đi vào phòng bếp.

“Cô ơi, để cháu giúp cô…”

“Không cần, không cần đâu. Hôm nay cháu là khách, ai lại để khách phải làm việc bao giờ.” Vương Tú Mi không đợi Phó Hành Khanh nói hết câu đã từ chối ngay, sau đó còn nói thêm: “Chỗ này không cần cháu làm đâu, mau đi uống trà cùng chú đi.”

“Cô ơi, cháu biết nấu cơm, để cháu giúp cô!” Phó Hành Khanh vừa nói xong đã cuốn tay áo lên.

Vương Tú Mi thấy thế vội vàng dứt khoát đẩy anh ra ngoài, trong miệng còn nói không ngừng: “Không cần, không cần, cháu mau đi ra ngoài uống trà nói chuyện phiếm là được.”

Phó Hành Khanh bị đẩy ra bên ngoài, vẻ mặt tràn đầy sự bất đắc dĩ. Anh trộm liếc Tô Trà đang ngồi xổm trong phòng bếp để rửa rau.

Cô nhận ra Phó Hành Khanh nhìn mình thì ngước mắt, nhìn thấy ánh mắt không biết nên làm gì của anh, không nhịn được cười khẽ một tiếng rồi nói: “Không sao đâu, lần tới anh vào giúp mẹ em một chút là được, hôm nay không cần anh giúp đâu.”

Nếu Tô Trà nói như vậy, Phó Hành Khanh cũng chỉ cố đứng thêm một lát rồi đi ra ngoài phòng bếp.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 526: Chương 526



Sau khi Phó Hành Khanh ra ngoài, Vương Tú Mi nhìn trộm con gái mình, sau đó thò lại gần, thì thầm: “Con gái, không tệ đâu, thằng bé rất biết nghe lời con.”

Vương Tú Mi tỏ vẻ: Có nghệ thuật thuần chồng, giống bà!

Tô Trà nghe mẹ mình nói vậy, cô ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt vừa trêu ghẹo vừa khoe khoang của mẹ cô cũng bị chọc cười.

“Ha ha ha, đúng vậy, đều nhờ mẹ dạy dỗ tốt đó.”

Tô Trà vừa há mồm đã nịnh nọt làm mặt mày Vương Tú Mi hớn hở trong nháy mắt.

“Nhưng mà Phó Hành Khanh biết nấu cơm thật à?” Vừa nhắc tới chuyện này Vương Tú Mi lại không nhịn được rồi lo lắng.

Vốn dĩ con gái mình đã không thạo chuyện bếp núc rồi, tương lai hai vợ chồng son kết hôn phải học dần việc này đi thôi.

Về phía con gái mình, thân là mẹ đẻ, Vương Tú Mi đã bỏ cuộc. Nhưng nếu là Phó Hành Khanh bà vẫn có thể còn hi vọng.

Nhưng lại có một vấn đề nữa, Phó Hành Khanh là một người đàn ông. Anh có sẵn lòng hay không?

“Mẹ, tay nghề nấu ăn của Phó Hành Khanh còn tốt hơn cha con đấy, cũng gần giống như đầu bếp nhà hàng rồi đó.”

“Có thật không? Con ăn thử rồi à?” Vương Tú Mi hỏi.

“Vâng, con ăn thử vài lần rồi. Nếu có cơ hội mẹ cũng nếm thử xem.” Tô Trà mỉm cười nói.

Vương Tú Mi vừa nghe vậy cũng không còn lo lắng nữa.

Nếu con gái mình đã ăn mấy lần rồi, vậy có thể nói rằng Phó Hành Khanh không chê chuyện bếp núc. Còn vấn đề trong tương lai của hai vợ chồng, hai người tự sắp xếp, bà không kiểm soát quá nhiều làm gì.

Tầm mười hai giờ, đồ ăn đã làm xong.

“Tô Thắng Dân, lấy rượu của anh ra đây uống vài chén nào.” Vương Tú Mi hô lên một câu.

Tô Thắng Dân vừa nghe vậy thoáng cái đã cầm theo một chai rượu đến.

Tất cả mọi người ngồi xuống, Tô Thắng Dân mở rượu, đổ ra hai cái ly, sau đó không nói gì nhiều, duỗi tay cầm một chén rồi giơ lên.

Phó Hành Khanh đang ngồi nhìn thấy động tác của Tô Thắng Dân cũng lập tức cầm lấy chén rượu.

Hai người đàn ông chạm ly một cái, nói thêm vài câu sau đó từng người một ngửa đầu uống rượu.

“Anh ăn chút gì đi, bụng rỗng hại dạ dày lắm.” Vương Tú Mi nhìn thấy thế thì nhắc nhở một câu. Bà dùng đũa gắp một ít đồ ăn để vào bát của Tô Thắng Dân.

Tô Trà ở bên cạnh nghe thấy mẹ nói xong cũng dùng đũa gắp một miếng thịt để vào bát của Phó Hành Khanh.

Miệng anh còn đang đầy mùi rượu, thấy thế nên ngước mắt nhìn Tô Trà…

Tô Trà cũng nhìn anh, sóng mắt long lanh đối diện với ánh mắt của Phó Hành Khanh.

Bên cạnh là tiếng hai vợ chồng Vương Tú Mi và Tô Thắng Dân nói chuyện.

Lúc này, bạn nhỏ Tô Bảo đang ngồi bỗng ngẩng đầu lên. Cậu bé nhìn hai vợ chồng đang lải nhải bên kia, sau đó lại nhìn hai người đang không hé răng nói lời nào ở bên này.

Tô Bảo vò đầu nghĩ: Chậc, bầu không khí gì đây?

Sao cứ có cảm giác mình là người thừa thế này?

Sau bữa ăn ở nhà họ Tô, hai vợ chồng Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi hoàn toàn không còn lo lắng về chuyện riêng của Tô Trà nữa.

Người ta nói làm con dâu không thoải mái bằng làm con gái ở nhà, điều này không sai. Nhưng trong bữa cơm vừa rồi, Vương Tú Mi cũng nhận ra Phó Hành Khanh thật sự có tình cảm với con gái mình, lúc ăn cơm luôn quan tâm đến Tô Trà.

Vương Tú Mi là người từng trải, chỉ cần nhìn thoáng qua bà cũng biết có phải thật lòng hay không. Qua hành động thuần thục của Phó Hành Khanh có thể biết đây không phải lần đầu tiên anh chăm sóc Tô Trà như vậy.

Vốn dĩ Tô Thắng Dân thấy Phó Hành Khanh không vừa ý mình nhưng sau khi thấy Phó Hành Khanh hành động như vậy, thành kiến trong lòng ông đã giảm bớt.

Khoảng 1 giờ trưa, cả nhà đã ăn cơm xong và ngồi ở phòng khách cùng nhau nói chuyện.

Khoảng 2 giờ trưa, Phó Hành Khanh nói phải đi về.

Nghe thấy Phó Hành Khanh phải về, Vương Tú Mi vội vàng xách hết những thứ đã chuẩn bị trước đó đưa cho Tô Trà, bà vừa xách đồ ra vừa nói: “Tô Trà, con ra tiễn Phó Hành Khanh đi.”

“Vâng, được ạ.” Tô Trà nói xong đưa tay ra nhận đồ.

Tuy nhiên Phó Hành Khanh đã nhanh tay hơn Tô Trà và anh nhận lấy đồ.

Ngay khi anh làm vậy, mọi người đều hướng mắt nhìn về phía anh.

Hừ, thấy hành động nhanh nhạy của Phó Hành Khanh, Vương Tú Mi thật sự cảm thấy đứa nhỏ này quá thành thật.

Khi có người tặng đồ cho mình, bạn sẽ nói mấy câu khách sáo, dù không phải người mồm mép giỏi nhưng lần đầu thấy có người nóng vội nhận đồ như thế.

Ngay cả Tô Trà cũng không khỏi bật cười khi nhìn thấy Phó Hành Khanh làm vậy.

Khụ khụ, đương nhiên Tô Trà không nghĩ Phó Hành Khanh nhận đồ nhanh như vậy vì muốn mấy thứ này, mà là anh không để cô xách đồ thôi.

Nghe thấy Tô Trà khẽ cười, Phó Hành Khanh mới nhận ra hành động vừa rồi của mình không thích hợp lắm, lập tức giải thích: “Chú, cô à, cháu không có ý đó, chỉ là cháu thấy nhiều đồ quá, sợ Trà Trà phải xách nặng.”

Vừa nói xong Phó Hành Khanh có hơi xấu hổ.

“Không sao, chúng ta đều biết mà, không có hiểu lầm. Được rồi, để Trà Trà tiễn cháu ra ngoài.” Vương Tú Mi cười ha ha mở miệng hoà giải.

Vương Tú Mi nói xong, Tô Trà và Phó Hành Khanh chào họ một câu rồi xoay người đi ra cổng.

Hai người đi ra khỏi cổng. Một lát sau, Tô Trà bước chậm lại, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, cô quay đầu lại, ánh mắt cô dừng trên mặt Phó Hành Khanh.

Vì uống rượu nên mặt Phó Hành Khanh hơi đỏ lên, toàn thân thoang thoảng mùi rượu.

Tô Trà khẽ nhíu mày, nếu cô nhớ không lầm hình như Phó Hành Khanh lái xe tới đây.

Bây giờ uống rượu rồi còn phải lái xe về?

Không nói đến việc say rượu hay không, quan điểm của Tô Trà là đã uống rượu thì không lái xe, bất kể có say hay không.

Là người đã sống hai đời, Tô Trà vẫn nắm rõ những luật giao thông cơ bản nhất.

Hình như lúc Tô Trà vừa nhìn sang, Phó Hành Khanh đã cảm nhận được ánh mắt của cô.

Lúc anh nhìn lại vừa lúc bắt gặp vẻ mặt cau mày của Tô Trà.

“Làm sao vậy?” Phó Hành Khanh trầm giọng nói, thấy Tô Trà cau mày anh cũng không nhịn được nhăn mày lại.

Trong lòng anh có hơi bất an, có phải hôm nay biểu hiện của anh không tốt hay có vấn đề gì không?

Phó Hành Khanh nói không hồi hộp là nói dối trong khi đây là lần đầu tiên anh chính thức ra mắt gia đình Tô Trà.

Quen biết Tô Trà lâu như vậy, Phó Hành Khanh cũng biết được người nhà rất quan trọng đối với Tô Trà. Mặc dù với tính tình của cô sẽ không để thái độ của gia đình ảnh hưởng đến quyết định của mình nhưng Phó Hành Khanh vẫn không khỏi cảm thấy bối rối.

Khó khăn lắm anh mới đi được đến bước này, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

Ngay lúc Phó Hành Khanh đang lo lắng trong lòng, Tô Trà lên tiếng.

“Anh uống rượu rồi lát nữa anh có phải lái xe về không?”

Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái vang lên, sau khi nghe rõ lời cô nói, Phó Hành Khanh thở phào nhẹ nhõm.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 527: Chương 527



“Anh chưa say nhưng cũng không thể lái xe về. Tạm thời đỗ xe ở đây, ngày mai anh đến sớm lái về là được.” Phó Hành Khanh nói.

Nghe Phó Hành Khanh nói như vậy, Tô Trà nghĩ một lúc.

“Vậy để anh Trương lái xe của anh đưa anh về đi, anh uống rượu như vậy về một mình không an toàn.”

Đàn ông cũng phải tự bảo vệ mình, đặc biệt là đàn ông có vẻ ngoài ưa nhìn càng phải chú ý.

Về mặt an toàn không có vấn đề gì, dù sao vẻ ngoài của Phó Hành Khanh cũng rất nguy hiểm.

“Cũng được.” Phó Hành Khanh đồng ý.

Trong lòng anh thấy vui vì nghĩ rằng Tô Trà quan tâm đến mình.

Anh thầm vui mừng, cảm thấy cảm giác được quan tâm này... thật sự rất tốt.

Hai người đi bộ một lúc thì đến nơi Phó Hành Khanh đậu xe.

Phó Hành Khanh đưa chìa khóa xe cho Trương Huy, Trương Huy ngồi thẳng vào ghế lái, Phó Hành Khanh cũng mở cửa rồi ngồi vào ghế sau.

“Bộp!” một tiếng, cửa xe đóng lại.

Sau khi ngồi vào trong xe, hành động đầu tiên của Phó Hành Khanh là mở cửa sổ xe, ngước mắt lên nhìn Tô Trà đứng bên đường, trầm giọng nói: “Em vào nhà đi, ở bên ngoài lạnh đó.”

“Các anh đi rồi em sẽ vào. Chuyến tàu ngày mai của anh chạy lúc mấy giờ? Em đến tiễn anh.”

“10 giờ, nếu em bận công việc vậy không cần tiễn anh đâu.” Tuy nói thế nhưng nụ cười trên mặt Phó Hành Khanh lại lộ ra bốn chữ, chính là "khẩu thị tâm phi”.

Ngoài miệng nói không cần, nhưng trong lòng lại vui sướng cỡ nào!

“Sáng mai em hẳn không có việc gì nên em sẽ đến đại viện đón anh, tiện đường tiễn anh ra ga xe lửa.”

Nghe Tô Trà nói vậy, nụ cười trên mặt Phó Hành Khanh càng lộ rõ hơn.

Một lát sau, chiếc xe chạy từ từ lên đường.

Nhìn chiếc xe đã đi xa, Tô Trà mới quay người đi vào nhà.

Vừa mở cửa bước vào nhà, cô đã nghe thấy tiếng cha mẹ đang nói chuyện trong phòng.

Hôm nay Phó Hành Khanh đến đây, quan hệ giữa anh và Tô Trà đã được xác định rõ ràng rồi.

Không, Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi quyết định thương lượng chuyện về quê và thông báo với ông bà cụ một tiếng.

Hai ông bà cụ ở quê vẫn luôn mong nhớ Tô Trà, mỗi lần gọi điện thoại đều hỏi chuyện Tô Trà.

Tư tưởng của hai vợ chồng già tương đối bảo thủ, cho rằng cháu gái hai mươi tuổi không còn nhỏ nên họ cũng hỏi thăm chuyện cá nhân của Tô Trà. Trước đó Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi không nói chút tin tức gì, dù sao họ vẫn chưa đi xem bát tự.

Bây giờ thì khác rồi, mối quan hệ đã được xác định, họ cần nói với ông bà cụ về chuyện ra mắt.

Hai vợ chồng đang bàn bạc, nghe thấy Tô Trà đã quay lại, họ quay qua nhìn con gái.

“Trà Trà, tiễn cậu ta đi rồi chứ? Vừa đúng lúc, công việc của con gần đây nhàn hơn rồi, chỉ còn có hai tháng nữa là đến Tết, mẹ và cha con đang bàn xem có cần về quê ăn Tết không.”

“Về ăn Tết, sao đột nhiên lại về quê ăn Tết?” Tô Trà thuận miệng hỏi một câu.

Cô đón năm mới ở đâu không quan trọng nhưng tùy tình hình. Bây giờ Tô Trà không bận, không phải lúc dự án mới vẫn đang chuẩn bị, đến khi dự án bắt đầu, cô sẽ rất bận. Cho nên cô không thể chắc chắn có thể về quê ăn Tết hay không.

“Haiz, chú ba con gọi điện đến, nói người trong nhà nhớ chúng ta, muốn chúng ta về đón Tết. Mẹ và cha con đang nghĩ cũng lâu rồi chúng ta chưa về quê, cũng muốn về mấy ngày.” Vương Tú Mi mỉm cười đáp.

Từ khi tới Bắc Kinh, bà và Tô Thắng Dân đều rất bận, một người lo đội vận chuyển, một người bận rộn chăn nuôi lợn, cuối năm không có ý định nghỉ ngơi thật tốt mà còn dành thời gian để về nhà thăm người nhà.

Tô Bảo rất vui khi nghe tin sắp được về quê, cậu bé rất nhớ bạn bè trong làng.

“Cha, mẹ, nếu cha mẹ muốn về thì về đi, đừng nghĩ cho con. Vả lại nếu bận quá, cha mẹ phải ở lại Bắc Kinh, con cũng không chắc có thời gian về quê hay không. Nếu đến lúc đó không bận, chúng ta cùng về quê, còn nếu con không về được vậy cha mẹ về ở một thời gian cũng tốt.”

Tô Trà biết hai vợ chồng cảm thấy có lỗi với mình.

Chuyện công việc Tô Trà không thể nói trước, dù có phải đón Tết hay không cô vẫn bận.

Bên kia, Phó Hành Khanh đã về tới đại viện.

Sau khi cảm ơn Trương Huy, Phó Hành Khanh xách đồ đi về nhà.

Hai tay xách rất nhiều đồ, anh đi ở trong đại viện nên có nhiều người dòm ngó.

Hơn nữa sáng nay bà cụ Phó còn nói rằng Phó Hành Khanh đến gặp cha mẹ bên nhà gái.

Lúc này xách theo nhiều đồ như vậy trở về, nhìn thoáng qua cũng biết đó là quà đáp lễ của nhà gái.

Anh bình tĩnh, cẩn thận nhìn quà đáp lễ.

Hừ, anh không khỏi thở dài một hơi.

Chưa kể, quà đáp lễ của nhà gái rất khách sáo và hào phóng.

Trà, t.h.u.ố.c lá và rượu không phải những thứ rẻ tiền.

Trước đó rất nhiều người trong đại viện đều biết Tô Trà, cũng biết cô gái đó lúc đi lại luôn có xe đưa đón, bên người còn có người đi theo. Hơn nữa, rất phù hợp với chàng trai nhà họ Phó này, quả thật rất phù hợp với nhau.

Trai tài gái sắc, dù trông thế nào cũng đẹp đôi.

Còn về gia thế, thật ra phần lớn người trong đại viện không coi trọng phương diện này cho lắm. Họ đều là người có giác ngộ mới có thể ở lại đại viện này, thậm chí nhiều người cùng thế hệ với họ khi còn trẻ đều xuất thân từ nông thôn.

Nông thôn cũng tốt, không khí trong lành và con người giản dị.

Hơn nữa, tính ba đời trở lên không phải ai cũng giống nhau, cũng không thể nói là cấp bậc cao hơn người khác.

Cô gái Tô Trà này hẹn hò với Phó Hành Khanh, không nói chuyện gia thế vậy nói người, Tô Trà so với Phó Hành Khanh còn… Khụ khụ, điều này, hiểu được thì hiểu.

Trên đường đi, Phó Hành Khanh cảm giác mình giống con khỉ trong vườn thú, người quen gặp trên đường đều nhìn anh chằm chằm.

Anh bước nhanh hơn, vào đến cổng, lúc này Phó Hành Khanh mới thấy nhẹ nhõm.

Thành thật mà nói, anh thật sự không quen với việc bị nhìn chằm chằm.

“Ai da, về rồi à, thế nào rồi, người nhà Trà Trà nghĩ gì về cháu? Có điều gì không hài lòng về cháu không?”

Hôm nay bà cụ lại ra tận cửa, ăn cơm trưa xong bà cụ luôn ở trong nhà chờ Phó Hành Khanh trở về.

Thấy Phó Hành Khanh đi vào, bà cụ lập tức mở miệng nói liên miên.

Ánh mắt bà cụ quét qua Phó Hành Khanh, cuối cùng dừng ở đống đồ anh đang xách, không nhịn được lại “ôi chao” một tiếng, sau đó nói: “Sao lại lấy nhiều đồ về thế, thằng nhóc thối này cháu có hiểu chuyện không thế, thật không khách khí mà, sao cái gì cũng xách về thế?”

“…” Phó Hành Khanh bày ra vẻ mặt khó hiểu.

Cái này, không được nhận sao?

Thấy vẻ mặt ngốc nghếch của anh, bà cụ nhìn bằng nửa con mắt.

Quà đã xách về rồi cũng không thể mang trả lại.

Bà cụ cầm lấy túi quà Phó Hành Khanh đang xách rồi mở ra xem, không để ý đến thuốc lá, rượu và trà, ánh mắt bà cụ dán chặt vào hai hộp điện thoại được đóng gói kỹ, hai mắt sáng ngời.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 528: Chương 528



Đây chính là điện thoại di động lưu hành nhất Bắc Kinh hiện nay, nghe nói nó dễ sử dụng hơn nhiều so với điện thoại bàn, bà cụ đi mua sắm với bạn già đã từng nhìn thấy nó và giá của nó khá đắt.

“Hành Khanh à, sao lại mang cái này về, cái này đắt thế nào chứ, mau mang trả họ đi.” Bà cụ vừa nói vừa nhanh chóng nhét hộp điện thoại di động vào tay Phó Hành Khanh, ý bảo mau mang trả lại.

Nhìn thứ trong tay, Phó Hành Khanh còn chưa kịp nói gì, tiếng chuông điện thoại trong phòng khách đột nhiên vang lên.

“Reng reng reng, reng reng reng…”

Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, bà cụ nhanh hơn Phó Hành Khanh một bước, bước nhanh tới bắt máy.

“Alo.” Bà cụ nói. Không biết đầu bên kia đã nói gì, Phó Hành Khanh chỉ thấy nụ cười tươi rói nở rộ trên mặt bà cụ.

Ngay sau đó, Phó Hành Khanh nghe thấy bà cụ nói.

“Trà Trà, là cháu sao, cháu tìm Hành Khanh phải không? Thằng bé về rồi, mới về đến nhà.”

Nghe thấy là Tô Trà gọi điện thoại tới, Phó Hành Khanh bước đến trước mặt bà cụ, chuẩn bị tiếp điện thoại.

Nhưng bà cụ không đưa điện thoại cho anh, lại mở miệng nói: “Ai da, cháu không tìm Hành Khanh? Tìm bà hả?”

“Ôi, dạo này bà khoẻ, nếu có thời gian thì cháu đến đây ăn cơm, bà làm món chân giò heo hầm cho cháu ăn, Kiều Kiều nói cháu thích ăn món này.”

“Phải rồi, thằng nhóc thối Hành Khanh này không hiểu chuyện, cái điện thoại di động đắt tiền như vậy, lát nữa bà bảo Hành Khanh mang trả lại.”

“Haiz, bà bao nhiêu tuổi rồi mà còn dùng mấy thứ mới mẻ này, ha ha ha, cháu chỉ biết dẻo miệng là giỏi, bà đã sắp 70 tuổi rồi.”

Giọng nói vui vẻ của bà cụ vang lên trong phòng khách, Phó Hành Khanh đứng thẳng người ở bên cạnh, chờ bà cụ nói xong rồi đưa điện thoại cho anh.

Ba phút trôi qua…

Năm phút trôi qua…

Mười phút trôi qua…

Cuối cùng bà cụ cũng nói xong, ngay lúc Phó Hành Khanh tưởng bà cụ định đưa điện thoại cho mình, anh đã thấy bà cụ gác điện thoại "cạch" một tiếng.

Phó Hành Khanh: Gác, máy rồi?

Tâm trạng bà cụ đã được xoa dịu thoải mái, bà mới ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của cháu trai.

“Cháu làm gì vậy?” Bà cụ hỏi với vẻ mặt ghét bỏ.

“Tô Trà gọi điện không phải tìm cháu sao?” Phó Hành Khanh hỏi lại.

“Ai nói tìm cháu, Trà Trà gọi điện tìm bà lão này.” Bà cụ cười đáp, sau đó nhớ ra chuyện gì đó lại nói: “Đúng rồi, không cần phải trả lại quà, Trà Trà nói đây là quà gặp mặt tặng cho bà và ông nội cháu.”

Ôi chao, phải nói cô gái này rất tâm lý.

Bà cụ đã hiểu ra, Tô Trà gọi điện để nói về chuyện quà đáp lễ, sợ bà cụ không nhận. Tô Trà còn giải thích đây là tấm lòng của đơn vị cô, hơn nữa cô cũng nói rõ về thủ tục đăng ký tài khoản.

Nghĩ đến sự chu đáo của cô bé, sự ghét bỏ trong ánh mắt bà cụ khi nhìn Phó Hành Khanh càng tăng thêm.

Trước đây chưa từng nghĩ, so với Tô Trà, cháu trai cháu gái trong nhà chỉ đáng là đồ vứt đi.

Phó Hành Khanh chưa kịp nói gì bà cụ đã bước nhanh đi ra ngoài.

Ai da, bà cụ phải đi tìm người bạn già để khoe về chiếc điện thoại di động này thôi.

Bà cụ vừa ra khỏi cửa, chưa đến nửa ngày, tất cả bà lão trong đại viện đều biết chuyện Tô Trà tặng cho hai ông bà nhà họ Phó điện thoại di động.

Tốt thật đó, tặng điện thoại di động, còn là đồ đắt tiền.

Cô bé này rất hào phóng, chuyện làm người như này không có gì để chê.

Đến buổi tối, ông cụ Phó trở về, thấy bà cụ đang lật giở thứ gì đó, ông cụ mới bước tới xem vợ mình đang cầm thứ gì, sau đó ông không khỏi kinh ngạc.

“Lấy đâu ra vậy?” Ông cụ không nhịn được hỏi.

“Con bé Trà Trà tặng chúng ta quà gặp mặt, nói là bên đơn vị cho, cho hai vợ chồng già chúng ta mỗi người một cái.” Sau đó bà cụ kể lại chuyện Phó Hành Khanh đến nhà họ Tô ra mắt cha mẹ Tô Trà.

Ông cụ Phó nghe vậy rất ngạc nhiên, ông ra ngoài cả ngày, về nhà thì cháu trai đã ra mắt từ nhà Tô Trà về rồi?

Việc này rất nhanh, giống ông.

Nhớ lại hồi còn trẻ hẹn hò với vợ mình, ông chỉ đơn giản là dỗ dành bà ấy.

Về món quà Tô Trà tặng, hai vợ chồng già bàn với nhau, món quà hơi đắt, định sẽ tặng lại Tô Trà quà gì đó.

Bà cụ nói trong hòm có một ít trang sức, để Tô Trà lựa vài món.

Chớp mắt một cái, một đêm đã trôi qua.

Ánh mặt trời tờ mờ sáng, mặt trời từ từ nhô lên, ánh nắng vàng mang lại cảm giác ấm áp cho trái đất.

Ở nhà họ Phó.

Phó Hành Khanh dậy từ sớm để thu xếp hành lý, sau đó ra ngoài tập thể dục buổi sáng.

Sau khi tập thể dục buổi sáng về, Phó Hành Khanh đi tắm, thay quần áo rồi đi xuống lầu.

Khoảng 7 giờ, Phó Hành Khanh đã ngồi ở phòng khách.

Ở bên kia, Tô Trà cũng chuẩn bị đồ đạc để đi ra ngoài.

Một lát sau, Tô Trà vừa ra khỏi nhà, Trương Huy ở đằng sau lưng nhận được một cuộc điện thoại.

Vài phút sau, Tô Trà lên xe.

Xe chuyển bánh, nhưng không phải đi về hướng đại viện mà chạy về hướng viện Nghiên cứu Khoa học...

Tô Trà ngồi trên xe, cô cầm lấy điện thoại của Trương Huy để chuẩn bị gọi cho Phó Hành Khanh.

Cô định là sẽ tới đại viện đón Phó Hành Khanh rồi đưa anh tới ga tàu hỏa nhưng vừa mới đây, cô đột nhiên nhận được một cuộc gọi từ viện trưởng Cốc Ích, ông ta nói rằng bây giờ viện Nghiên cứu Khoa học đang có chuyện và cô cần có mặt tại đó ngay lập tức.

Tô Trà đang nghĩ tới chuyện khác. Thế là cô cố ý hỏi cụ thể chuyện gì đã xảy ra, có thể để đến lúc khác được không. Nhưng Cốc Ích lại bảo rằng tạm thời không thể giải thích qua điện thoại, tốt nhất cô nên qua đó và nói chuyện trực tiếp.

Cô bấm số của anh vào điện thoại, chờ một lúc, đầu dây bên kia mới kết nối. Sau đó cô nghe thấy giọng nói trầm ấm của Phó Hành Khanh.

“Alo, là em đây. Xin lỗi anh nhé, tạm thời em có chút việc gấp nên là…” Nói đến đây, Tô Trà cảm thấy có hơi xấu hổ. Cô dừng lại, mím môi, suy nghĩ nên nói gì tiếp.

Lúc cô vẫn còn đang nghĩ ngợi, Phó Hành Khanh ở đầu dây bên kia đã lên tiếng trước.

“Không sao. Anh đã nói rồi, nếu bận gì thì không cần tới tiễn anh. Đồ đạc anh đã thu dọn xong, một lát nữa sẽ ra nhà ga. Trước hết em cứ xử lý công việc đi, khi anh quay về chúng ta gặp lại vẫn sẽ như thế thôi.”

Đừng nhìn vào mấy cái lời hay ý đẹp này của Phó Hành Khanh. Thật ra anh vẫn cảm thấy hơi thất vọng khi Tô Trà nói cô có việc nên không thể tới đây. Nhưng anh hiểu cô, nếu đó không phải chuyện gì rất quan trọng chắc chắn cô sẽ đến.

Chỉ là tình cờ thôi, cũng chẳng có cách nào khác.

Tô Trà ở bên này nghe thấy Phó Hành Khanh không những không tức giận mà còn an ủi cô, trong lòng cô có hơi chua xót nhưng cũng có chút ấm lòng.

“Vâng ạ. Vậy em sẽ không đến tiễn anh đi nữa. Trên đường đi cẩn thận nhé. Sau này khi nào về nhớ báo trước cho em một tiếng, em sẽ cố gắng dành nhiều thời gian với anh hơn.” Dù sao vẫn là người yêu của nhau, vẫn nên ở bên nhau để bồi đắp tình cảm.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 529: Chương 529



“Anh biết rồi. Bây giờ em đang ở đâu đấy? Chuẩn bị ra ngoài sao?” Phó Hành Khanh mỉm cười, tùy hứng hỏi một câu.

“Em đã lên xe rồi, bây giờ đang trên đường tới viện Nghiên cứu Khoa học. Lúc đầu là muốn đến đón anh, không ngờ lại nhận được một cuộc gọi. Chuyến xe lửa của anh vào lúc mười giờ, đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi để đi chưa?”

“Vẫn còn sớm. Anh định đi lúc tám giờ ba mươi, vẫn còn nửa tiếng nữa. Anh tính ăn sáng với bà nội rồi mới đi.”

“Được đấy. Sẵn tiện anh có thích ăn gì không? Lần này em cho anh leo cây, lần sau em gửi đồ ăn ngon nhé. Thịt khô lần trước ăn thế nào? Trước đây đồng nghiệp của em nói là có người quen để nhờ mua, lát nữa em hỏi rồi gửi cho anh một ít. Anh ăn thử, nếu ngon, lần sau em gửi tiếp."

“Thích. Anh không kén ăn đâu, em mua gì anh cũng thích.” Nghe thấy Tô Trà nói muốn mua đồ ăn cho mình, Phó Hành Khanh không nhịn được nở một nụ cười.

Nói về khoản dỗ người, vẫn là Tô Trà giỏi. Nhìn đi, chỉ mới mấy câu thôi người đàn ông này đã vui vẻ trở lại rồi.

Khi bà cụ đi ra thì thấy Phó Hành Khanh đang ngồi một mình ở phòng khách ôm điện thoại cười cười nói nói với ai đó.

Nhìn vẻ mặt đó bà cụ biết ngay đầu dây bên kia chắc chắn là cô gái Tô Trà đó rồi.

Vẻ mặt của cháu trai nhà mình mỗi lần đối mặt với Tô Trà đều như thế này, ngốc nghếch nhưng lại vui tươi hớn hở.

Phó Hành Khanh đang trả lời điện thoại phát hiện ra ánh mắt của bà nội mình. Anh nói thêm vài câu nữa rồi cúp máy.

Thấy hành động của anh, bà cụ hơi nhướng mày, đùa một câu: “Sao nào, vẫn còn ngại à? Là Tô Trà gọi hả? Con bé nói muốn đưa cháu tới ga tàu hỏa mà đúng không? Thế người đâu rồi? Nếu đến rồi vậy vào nhà ăn sáng đã hẵng đi."

Hôm qua Phó Hành Khanh đi về có kể cho bà cụ nghe hôm nay Tô Trà sẽ tới đón anh nên bà cụ mới có thể nói như thế.

“Bà, Tô Trà có việc ở viện Nghiên cứu. Cháu vừa nhận được điện thoại của em ấy, em bảo không thể tiễn cháu được. Thế nên cháu ăn sáng với bà xong rồi đi ra ga tàu hỏa cũng được.”

Bà cụ nghe cháu trai nói cũng không đáp lại. Bà cụ không biết cụ thể công việc của Tô Trà là gì, chỉ biết cô làm ở viện Nghiên cứu Khoa học. Bà từng nghe Kiều Kiều nói một lần và vẫn còn nhớ tới giờ.

Bà cụ chẳng có ý kiến gì với sự bận rộn của Tô Trà. Đã sống gần cả đời người, cũng coi như bước một chân vào quan tài rồi, có cái gì mà nhìn chưa ra chứ.

Hơn nữa những người phụ nữ được gả vào nhà họ Phó, không phải ai cũng là người vợ, người mẹ đảm đang, giúp chồng dạy con. Chẳng hạn như mẹ của Phó Hành Khanh, Tôn Thục Phân, làm việc trong đoàn nghệ thuật. Bà ấy từng đứng trước sân khấu, nay chuyển ra phía sau hậu trường nhưng vẫn bận rộn, chẳng có mấy thời gian về nhà.

Cả bà cụ cũng do đã lớn tuổi nên phải về hưu, nếu không làm gì có nhiều thời gian rảnh rỗi trồng hoa cỏ ở nhà thế này.

Hiện tại người ta đã chú ý hơn về bình đẳng giới. Ai cũng có công việc riêng của mình, cùng nhau tiến bộ là tốt.

Với lại là người yêu của nhau, Phó Hành Khanh đã không có ý kiến, thế bà cụ cũng chẳng phải bận tâm làm gì. Sau này vẫn là hai đứa sống với nhau chứ có phải bà đâu.

“Thế cháu ăn gì? Bà ra ngoài mua.” Bà cụ vừa nói vừa lấy áo khoác mặc vào, chuẩn bị ra ngoài mua bữa sáng.

Nhìn thấy hành động của bà cụ, Phó Hành Khanh vội vàng nói: “Bà nội, không cần đâu ạ. Vừa nãy cháu ra ngoài tập thể dục buổi sáng tiện thể mua luôn rồi, đang để ở trong bếp. Để cháu lấy ra.”

Mua về á?

Bà cụ nghi ngờ nhìn Phó Hành Khanh, thấy anh đứng dậy đi vào bếp. Mấy phút sau, bà thấy anh đi ra, trên tay anh bưng hai cái đĩa, một cái đựng bánh quẩy, cái còn lại đựng bánh bao.

Đặt đĩa lên bàn xong anh lại xoay người vào bếp.

Vài phút sau, Phó Hành Khanh đi ra.

Lần này là một bát cháo và đĩa dưa chua.

Sau đó anh lại vào bếp thêm lần nữa.

Ít phút sau, anh lại đi ra, trên tay là bánh bột ngô và trứng gà.

Bà cụ tròn mắt nhìn mấy cái đĩa với món ăn trên bàn, trong lòng thốt lên rằng: “Giỏi quá!”

Bữa sáng này quả thật rất phong phú… Lượng đồ ăn cũng rất nhiều.

Bà cụ nhìn bàn ăn rồi lại nhìn cháu trai, không biết nên nói gì. Chỉ có hai người họ trong nhà, có thể ăn hết được không?

Có lẽ ánh mắt của bà nội đã nói lên tất cả. Phó Hành Khanh cũng biết như thế này hơi nhiều.

Lúc mua, anh nghĩ Tô Trà sẽ tới nên mua thêm một chút.

Bà cụ nhìn thấu mọi thứ nhưng không nói ra, quả là hình tượng điển hình của người bà tuyệt vời.

Sau đó, hai người thưởng thức bữa sáng thịnh soạn này, ăn tới mức Phó Hành Khanh có cảm giác căng cả bụng.

Bữa sáng đã xong, anh lên lầu chuẩn bị hành lý để ra ngoài.

“Bà đưa cháu ra ga tàu hỏa…” Nhé?

“Bà nội, không cần đâu ạ. Đi đi về về phiền phức lắm. Với cả đàn ông con trai như cháu còn có thể gặp chuyện gì chứ?”

Không đợi bà cụ kịp nói thêm, anh đã nhanh chóng từ chối rồi nói tiếp: “Được rồi, cũng sắp tới giờ cháu phải đi rồi. Bà nội, bà ở nhà chăm sóc bản thân cho tốt nhé, cháu đi đây.”

“Thôi được. Tới nơi nhớ gọi điện báo cho Tô Trà nhé. Ngày thường trong doanh trại cũng đừng quên gọi điện cho con bé đấy. Đã là người yêu của nhau phải biết chừng mức đấy nhá." Bà cụ dặn dò vài câu rồi vẫy tay ra hiệu cho anh rời đi.

Bà cụ cũng đã quen với chuyện cả nhà ai nấy đều bận rộn cả rồi, có về nhà cũng chẳng ở được lâu. Trong nhà hầu như chỉ có một mình bà, còn ông cụ đến đêm khuya mới về.

Một tiếng sau, Phó Hành Khanh đến ga tàu hỏa. Mười giờ, anh lên xe trở về quân đội, nương theo tiếng xe lửa “xình xịch” rời khỏi thành phố Bắc Kinh.

Bên kia, tại viện Nghiên cứu Khoa học, Tô Trà đang ở trong văn phòng của Cốc Ích.

Mà lúc này trong đó không chỉ có mình cô, còn có cả Chương Hạc Chi và Vương Vinh Bình. Bốn người trong văn phòng này có thể coi như một hội nghị nhỏ.

Sở dĩ Cốc Ích vội vàng gọi Tô Trà tới đây là để thương lượng chuyện của hai nhân viên mới.

Trộm được người về đây cũng tốt nhưng sợ người tới Tô Trà sẽ gặp rắc rối.

Bây giờ Vương Vinh Bình đang chuẩn bị về hưu. Lúc đầu ông ấy và Cốc Ích đã bàn bạc rằng đợi dự án khóa thông minh này kết thúc sẽ không làm tiếp dự án khác nữa.

Nhưng bây giờ vấn đề là, hai người được trộm tới kia đang làm trong một dự án mới, lại còn trong một viện Nghiên cứu. Nếu cứ như thế, thân phận của Tô Trà chắc chắn sẽ bị phát hiện. Cùng làm việc tại một nơi, một ngày hai ngày thì không sao chứ cứ để thời gian trôi qua càng lâu, càng dễ để lộ ra sơ hở. Một khi thân phận của cô bị bại lộ, lúc đó sẽ rất nguy hiểm.

Vì thế mục đích của cuộc họp lần này chủ yếu là vì chuyện thân phận của Tô Trà.
 
Back
Top Bottom