Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm

Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 420: Chương 420



Nhìn người đàn ông giống như một con ch.ó c.h.ế.t nằm trên mặt đất, Tô Trà tỏ vẻ: Ôi, thật quá ngây thơ!

Gã cho rằng cô không còn vũ khí nào khác sau khi cướp đi s.ú.n.g của cô ư?

Tô Trà nhìn người đàn ông choáng váng nằm trên mặt đất, cô ngồi xổm xuống, dí dùi cui điện giật vào người đàn ông một lần nữa.

“Xẹt xẹt xẹt...”

Sau khi một luồng điện truyền qua, cơ thể người đàn ông đang hôn mê lại bắt đầu run rẩy theo phản xạ.

Lúc này, những người khác đã hiểu.

Cuối cùng họ cũng hiểu tại sao vừa rồi người đàn ông này đột nhiên run rẩy như bị “động kinh”.

Hóa ra là do cô!

Ánh mắt của mọi người đồng thời đổ dồn vào trên người Tô Trà.

Trong rừng rậm, mọi người chỉ nhìn thấy khuôn mặt ngoan ngoãn của Tô Trà, hoàn toàn không nhìn ra được cô xuống tay quá hiểm.

Cũng không hẳn là xấu, nhưng ngay cả người bị đánh hôn mê cũng không tha!

“Tay em làm sao vậy?” Một giọng nói trầm thấp vang lên.

Tô Trà ngước mắt đối diện với vẻ mặt nghiêm túc của Phó Hành Khanh.

Tầm mắt của anh nhìn về phía cánh tay bị trật khớp của Tô Trà.

Vu Kế Vĩ cảm nhận thấy được tầm mắt của Phó Hành Khanh, anh ta cũng căng thẳng tiến lên vài bước.

Người đàn ông vừa bắt cóc cô nằm trên mặt đất đã bị kéo lê, đúng vậy, là kéo, trực tiếp kéo lê trên đất làm cho gã lấm lem nước bùn toàn thân cũng không ai thèm liếc nhìn một cái.

Có thể giữ lại giọng nói đã không tồi, nếu không phải có yêu cầu giữ lại để thẩm vấn, họ mới lười kéo về.

“A, đau.” Tô Trà vừa mới thả lỏng đã bắt đầu cảm thấy đau đớn.

“Đau chỗ nào?” Phó Hành Khanh nhìn cô, ánh mắt đầy lo lắng.

Tô Trà đối diện với ánh mắt quan tâm của anh, cô mở miệng: “Tay của em bị trật khớp rồi.”

Còn có vết xước trên mặt cô cũng đau, chân cũng đau, cả người cũng đau.

Lúc trước đánh nhau với người đàn ông, Tô Trà cũng bị đánh vài cái, không cần nhìn Tô Trà cũng biết cô nhất định bị bầm tím.

Phó Hành Khanh nghe nói cánh tay của cô bị trật khớp, anh giơ tay giữ lấy cánh tay phải của cô, trầm giọng nói: “Sẽ hơi đau, em cố chịu một chút!”

“Ồ.” Nhẹ chút, cô sợ đau nhất!

Tô Trà theo dõi động tác của anh, hít sâu một hơi.

Đột nhiên, cánh tay lại truyền đến một cơn đau nhức, Tô Trà gần như không kiềm chế được mà hét lên một tiếng.

“Được rồi, em cử động xem.” Phó Hành Khanh nhìn dáng vẻ vô cùng đáng thương của cô, trong mắt hiện lên ý cười.

Sau khi nghe thấy Phó Hành Khanh nói, Tô Trà ngập ngừng thử cử động cánh tay.

Ơ, được rồi?

Thật sự không còn đau nữa.

Như này cũng quá thần kỳ.

“Được rồi, chúng ta nhanh trở về đi, cả người em đều ướt sũng hết rồi, miệng vết thương trên mặt cũng cần phải mau chóng xử lý.” Phó Hành Khanh ngồi dậy nói.

Tô Trà nghe thấy Phó Hành Khanh nói vậy, cô theo phản xạ đi theo phía sau Phó Hành Khanh tiến về phía trước hai bước.

Rất nhanh, Phó Hành Khanh đã chú ý tới chân của Tô Trà không ổn, dừng lại lần nữa hỏi.

“Chân em làm sao vậy?”

“Không có gì, chỉ là có hơi đau.” Tô Trà trả lời anh một câu.

Vu Kế Vĩ ở bên cạnh vẫn luôn không hé răng nghe thấy Tô Trà kêu đau chân, lập tức thò đầu qua nói: “Tô Trà, anh cõng em đi nhé, như vậy chúng ta cũng có thể đến bệnh viện sớm hơn chút.”

Dường như Vu Kế Vĩ vừa nói xong, anh ta nhận thấy được tầm mắt của những người khác đều hướng về phía mình.

Vu Kế Vĩ bối rối: Sao vậy?

Anh ta ngẩng đầu đối diện với ánh mắt đầy ẩn ý của Phó Hành Khanh, Vu Kế Vĩ nháy mắt phản ứng lại.

Ấy, cẩu thả rồi!

Anh ta quên mất Phó Hành Khanh thích Tô Trà.

Vu Kế Vĩ đáp lại ánh mắt của Phó Hành Khanh, cuống quít xua tay nói: “Anh cõng đi, để cho anh cõng đấy!”

Chân của Tô Trà đau ở đâu cũng đâu cần dùng đến anh ta, Phó Hành Khanh còn ở đây, Vu Kế Vĩ cảm thấy anh ta vẫn nên sang chỗ nào cho mát giả ngốc thôi!

Phó Hành Khanh vẫn đang nhìn chằm chằm Vu Kế Vĩ, chẳng biết muốn nhìn thành cái gì.

Vu Kế Vĩ tránh đi tầm mắt của Phó Hành Khanh, ngẩng đầu nhìn bầu trời, tỏ vẻ: Hôm nay trời mưa to quá!

Cuối cùng Phó Hành Khanh không nhìn anh ta nữa.

Vu Kế Vĩ thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Sau đó, qua khóe mắt của Vu Kế Vĩ, anh ta nhìn thấy Phó Hành Khanh ngồi xổm xuống, quay đầu nhìn Tô Trà rồi mở miệng: “Lên đi.”

Tô Trà nhìn bóng lưng người đàn ông đang ngồi xổm xuống, rõ ràng chỉ là một động tác đơn giản, Tô Trà lại cảm thấy anh đã chọc trúng cô rồi.

“Thình thịch...” Tiếng tim đập nhanh hơn một chút...

Đối mặt với đôi mắt sâu thẳm của Phó Hành Khanh, Tô Trà mím môi cẩn thận leo lên lưng anh.

Nhiệt độ cơ thể của người đàn ông được truyền qua lớp áo mỏng.

Lưng anh thật rộng và ấm áp…

Cả nhóm nhanh chóng chạy đến bệnh viện, bệnh viện mà Tô Trà tới là bệnh viện quân y gần khu rừng nhất.

Trương Huy được đưa đến bệnh viện sớm hơn Tô Trà một tiếng, khi bọn Tô Trà đến nơi thì Trương Huy đang tiến hành giải phẫu.

Lúc tới bệnh viện, Tô Trà cũng không vội xử lý miệng vết thương của mình mà đến bên ngoài phòng phẫu thuật của Trương Huy chờ tin tức.

Trương Huy là vì cô nên mới phải phẫu thuật, Tô Trà không yên tâm đi chú ý đến những vết thương không đáng kể trên cơ thể mình.

Vết thương nghiêm trọng nhất trên người cô cũng chỉ là trật khớp cánh tay, Phó Hành Khanh đã giúp cô xử lý trước khi xuống núi, chỉ là trên mặt còn có vết cắt qua thành miệng vết thương hở, còn trên người có nhiều vết bầm tím ứ máu, cho nên người khác nhìn thấy sẽ cảm thấy hơi đáng sợ.

Nhưng cũng không cần phải gấp gáp xử lý mấy thứ này, ít nhất trong lòng Tô Trà, những thứ này không thể so sánh với mạng sống của Trương Huy.

Cùng lúc đó, Vu Kế Vĩ và những người khác cũng đang chờ ở cửa phòng phẫu thuật, mọi người đều cực kì lo lắng cho tình trạng của Trương Huy, bởi lẽ khi Trương Huy được đưa đến bệnh viện, trước n.g.ự.c chỉ toàn thấy m.á.u tươi chảy ướt đẫm đến ghê người.

Không ai lên tiếng nói gì, bầu không khí vô cùng im lặng.

Cảm giác như đã chờ rất lâu rồi, họ chờ mãi chờ mãi, cuối cùng, cửa phòng phẫu thuật cũng được mở ra từ bên trong.

Tất cả những người đang đứng chờ bên ngoài đều nhìn lên, thấy bác sĩ mặc áo khoác trắng đi ra từ trong phòng giải phẫu, trên mặt mang khẩu trang, chỉ có thể nhìn thấy mỗi đôi mắt.

Bác sĩ vừa bước ra, những người đang ngồi xổm bên ngoài đều đứng bật dậy, ánh mắt nóng rực nhìn bác sĩ.

Bác sĩ bị động tác của bọn họ làm bất ngờ, một lúc lâu mới thả lỏng nói chuyện: “Mọi người yên tâm, cuộc phẫu thuật rất thành công, đã qua khỏi cơn nguy kịch, có điều sau này phải chuyển đến phòng bệnh để theo dõi.”

Nghe bác sĩ nói, Tô Trà cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

May quá, không có chuyện gì!
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 421: Chương 421



Bác sĩ nhìn vẻ mặt nhẹ nhõm của từng người, tiếp tục nói: “Đừng chỉ đứng đây nhỉ, lát nữa y tá sẽ đưa bệnh nhân vào phòng bệnh, mọi người chuẩn bị một số đồ dùng nằm viện, để lát nữa có thể nhanh chóng tới phòng bệnh.

“Được, tôi đi chuẩn bị ngay.” Vu Kế Vĩ đáp một tiếng, rồi nhanh chóng xoay người đi mua đồ này kia.

Mấy người còn lại vẫn ở bên cạnh Tô Trà, chờ một lúc sau, Trương Huy được đẩy ra ngoài.

Mãi đến khi trương Huy được đưa vào phòng bệnh, Tô Trà mới hoàn toàn yên tâm, lại một lát sau mới tìm bác sĩ để xử lý miệng vết thương trên người.

Trong khoảng thời gian này, Phó Hành Khanh vẫn luôn ở cạnh Tô Trà không nói một lời, mấy ngày nay Phó Hành Khanh cũng nhận được mệnh lệnh của cấp trên tạm thời bảo vệ cho an nguy của Tô Trà, dù sao Trương Huy cũng đã nhập viện, những người khác cũng bị thương, cho nên sự an toàn của Tô Trà phải giao cho Phó Hành Khanh phụ trách một thời gian.

Trong phòng khám bác sĩ, một nữ bác sĩ đang giúp Tô Trà bôi thuốc, nữ bác sĩ nhìn vết thương trên mặt Tô Trà, động tác càng cẩn thận hơn.

“Cô bé sao lại bất cẩn như vậy, nhìn mặt của cháu này, nếu vết thương sâu hơn chắc chắn sẽ để lại sẹo. Cháu phải phải ngoan ngoãn chăm sóc bản thân thật tốt đó, lỡ như trên mặt có sẹo thì sau này sẽ không đẹp đâu.” Nữ bác sĩ đã hơn bốn mươi tuổi, vừa giúp Tô Trà bôi thuốc, vừa lải nhải liên hồi.

Nghe nữ bác sĩ nói, Tô Trà chỉ ngoan ngoãn cười cười.

Khi thuốc chạm vào vết thương, Tô Trà không khỏi “ây” lên một tiếng.

Phó Hành Khanh bên cạnh nhìn chằm chằm vào động tác của bác sĩ, nghe thấy một tiếng kêu kia của Tô Trà, lập tức trầm giọng nói với nữ bác sĩ: “Cô có thể làm nhẹ một chút không?”

Nghe được lời của Phó Hành Khanh, nữ bác sĩ trợn mắt nhìn hắn, lập tức nói: “Dì đã rất nhẹ rồi, nhưng là cháu đấy, cháu có quan hệ gì với cô gái nhỏ này? Mẹ cháu có biết tình huống bây giờ của cháu không?”

Nghe thấy lời của nữ bác sĩ, Tô Trà hơi kinh ngạc, đôi mắt xinh đẹp nhìn nữ bác sĩ.

Cảm nhận được ánh mắt của Tô Trà, nữ bác sĩ “phụt” cười một tiếng, rồi chủ động giải thích: “Cô quen biết mẹ của Phó Hành Khanh, là bạn thân lắm. Tên nhóc này càng lớn càng lạnh nhạt, nhìn thấy cô cũng không gọi một tiếng dì.”

Nữ bác sĩ nói với giọng điệu trêu chọc, đồng thời cũng liếc Phó Hành Khanh một cái.

Đối diện với ánh mắt của nữ bác sĩ, Phó Hành Khanh cũng chỉ đành bất lực, nói: “Dì Phạm, dì cũng đừng đùa cháu, cháu là bạn Tô Trà.” Ít nhất bây giờ đúng là như vậy, trước khi Tô Trà thừa nhận, bọn họ chỉ là bạn bè.

Nữ bác sĩ tên Phạm Ngọc Mai, là bác sĩ của bệnh viện quân y, cũng là bạn tốt của mẹ Phó Hành Khanh, Phạm Ngọc Mai còn thường hay đến nhà Phó Hành Khanh ăn cơm khi anh còn nhỏ.

Phạm Ngọc Mai là người từng trải, có gì mà không thể nhìn ra chứ.

Mấy chuyện này của người trẻ tuổi, bà ấy hiểu.

Trước đây Tôn Thục Phân từng gọi điện nói với bà ấy, rằng Phó Hành Khanh đang thích một cô gái, mà bà ấy lại không biết cô gái đó trông như thế nào, trong điện thoại còn nói cái gì mà quan hệ giữa mẹ chồng và con dâu trong tương lai.

Bây giờ Phạm Ngọc Mai nhìn cô bé ngoan ngoãn trước mặt, cảm thấy sự lo lắng của Tôn Thục Phân có vẻ hơi thừa.

Cô gái nhỏ trông rất dịu dàng, ngoại hình ưa nhìn, chỉ tiếp xúc trong thời gian ngắn mà dì cũng thấy tính tình không tệ.

Đặc biệt bà ấy nghe nói lúc nãy Tô Trà không đến xử lý miệng vết thương ngay là bởi vì chờ ở cửa phòng phẫu thuật, đến khi anh chiến sĩ kia qua cơn nguy kịch mới đến đây xử lý vết thương, Phạm Ngọc Mai biết chuyện này liền có ấn tượng cực kì tốt về cô bé này.

Nhìn thấy vẻ mặt “hiểu mà” của Phạm Ngọc Mai, Phó Hành Khanh mím môi không biết nói gì.

Một lúc sau, sau khi xử lý xong vết thương trên mặt, Phạm Ngọc Mai lại kiểm tra cánh tay bị trật khớp của Tô Trà, kiểm tra xong không có vấn đề gì, hiếm khi khen ngợi Phó Hành Khanh xử lý cũng không tệ lắm.

“Còn đau chỗ nào không?” Phạm Ngọc Mai dò hỏi, bà ấy đã xem qua những vết thương bên ngoài có thể xử lý được, nhưng khó tránh được cô bé vẫn có thể khó chịu ở chỗ không nhìn thấy.

Phạm Ngọc Mai cũng nhận được điện thoại của trưởng khoa, mơ hồ biết được địa vị của cô bé này không bình thường, cho nên cũng coi trọng hơn một chút.

Đối diện với ánh mắt hỏi thăm của nữ bác sĩ, Tô Trà ngượng ngùng liếc nhìn Phó Hành Khanh bên cạnh rồi hắng giọng nói: “Cái đó, trên người cháu có mấy vết bầm, có thể cho cháu thuốc bôi để về nhà bôi không ạ?”

“Vết bầm?” Phạm Ngọc Mai hỏi, lập tức hướng mắt tới Phó Hành Khanh, rồi nói: “Đồng chí nam nên ra ngoài chờ đi, tôi phải xem vết thương rồi.” Cái này phải c** q**n áo kiểm tra thử, nếu nghiêm trọng sẽ rất đau.

Cho nên, tốt nhất là mấy đồng chí nam nên tránh đi.

Nghe thấy lời của Phạm Ngọc Mai, Phó Hành Khanh nóng bừng hai tai, không nói một lời xoay người rời đi.

Trước khi ra ngoài, Phó Hành Khanh còn không quên giúp đóng cửa lại.

Thấy Phó Hành Khanh đã ra ngoài, Phạm Ngọc Mai liền trực tiếp nói: “c** q**n áo ra, cô xem vết thương cho cháu, nếu bầm m.á.u quá nghiêm trọng cô sẽ xoa bóp cho cháu, bóp xong sẽ nhanh tiêu hơn.”

Đều là phụ nữ, Tô Trà cũng không câu nệ nữa, nâng tay, ngón tay đặt trên cúc áo, từ từ cởi từng chiếc một…

Dưới ánh sáng, làn da của Tô Trà trắng đến phát sáng, như thể toàn thân đang mang một tấm lọc vô hình.

“Chà...” Phạm Ngọc Mai hít sâu một hơi, âm thầm oán giận nếu Phó Hành Khanh thật sự theo đuổi được cô gái nhỏ này, thì quả là may mắn.

Nhìn làn da này xem, trắng nõn bóng loáng.

Đều là phụ nữ, Phạm Ngọc Mai còn có chút hâm mộ.

Chỉ là trên lớp da trắng nõn này lại xuất hiện mấy vết bầm m.á.u trông có chút chướng mắt, nhưng nếu nhìn kĩ lại thấy toát ra một cảm giác xinh đẹp lạ thường.

Đợi một lúc lâu không thấy nữ bác sĩ lên tiếng, Tô Trà ngước mắt lên, sau đó bắt gặp ánh mắt ngưỡng mộ của nữ bác sĩ.

Tô Trà: “…”

Phạm Ngọc Mai nhận ra ánh mắt của Tô Trà, hơi ngượng ngùng, hắng giọng nói: “Nằm xuống giường kia đi, cháu nằm úp sấp xuống, cô giúp xoa vết bầm ở thắt lưng, phải xoa tan bầm nếu không sẽ đau lắm.”

Nhìn vị trí nữ bác sĩ chỉ, Tô Trà đứng dậy đi vài bước rồi nằm xuống chiếc giường trải ga đơn giản.

Làn da trắng sáng với những đường nét đơn giản.

Tô Trà làm động tác nằm úp sấp này lại lộ ra thêm vài phần gợi cảm, đặc biệt là đường cong vòng eo lõm xuống, thật sự rất đẹp.

Phạm Ngọc Mai cầm thuốc đi tới, đổ thuốc vào lòng bàn tay, xoa xoa hai tay rồi mới chạm vào vết bầm của Tô Trà.

Bàn tay trơn tuột, hơi dùng sức…

“A!” Tô Trà th* d*c vì kinh ngạc.

Mẹ nó đau thật đấy.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 422: Chương 422



Nghe Tô Trà rên lên vì đau, Phạm Ngọc Mai vẫn không giảm sức ở tay, việc xoa vết bầm này, nếu dùng sức quá yếu thì vết bầm sẽ không tan, mà không tan bầm thì cũng xem như vô ích.

Cho nên, muốn hết bầm phải chịu đựng một chút, đau chốc lát sau này sẽ ổn thôi.

“Chịu khó chút, chịu khó chút, lát nữa sẽ hết đau ngay.” Phạm Ngọc Mai an ủi một câu.

Nghe nữ bác sĩ nói “lát nữa”, Tô Trà cũng khẽ cắn môi nhịn.

Tô Trà nghĩ, nhịn một chút sẽ qua ngay.

Có điều, Tô Trà đã quá ngây thơ rồi.

“Lát nữa” của nữ bác sĩ gần như lấy nửa cái mạng của cô luôn!

Cuối cùng, Phạm Ngọc Mai cũng dừng lại, dì rút tay, khi hạ mắt xuống thì phát hiện cô bé nằm đó sắp khóc, nước mắt sắp trào ra rồi.

Nhưng vẻ mặt quật cường và đôi mắt ngấn lệ của của bé càng khiến người ta đau lòng hơn.

“Được rồi, cháu cầm nước thuốc đi, nhớ bôi hằng ngày nhé, nếu không tiện thì cháu có thể đến bệnh viện để cô bôi giúp.”

Nghe thấy lời nói của bác sĩ, Tô Trà vội lắc đầu không ngừng, tỏ vẻ: không cần, không cần.

“Cháu không làm phiền cô việc đó đâu ạ, cháu tự bôi được.” Với thủ pháp này của nữ bác sĩ, Tô Trà bị làm đến lần thứ hai sẽ khóc thật mất.

Cô lại mặc quần áo vào, lập tức lấy thuốc từ vị bác sĩ.

“Bác sĩ Phạm, cảm ơn cô.” Tô Trà ngoan ngoãn nói cảm ơn.

“Không có gì, cháu là bạn của tên nhóc Phó Hành Khanh kia, cứ gọi dì Phạm là được rồi.” Phạm Ngọc Mai cười ha hả khoát tay nói.

“Được, vậy dì Phạm, cháu về đây.” Tô Trà dịu dàng tiếp lời.

“Đi đi, đi đi.” Người ngoài cửa chờ đến sốt ruột rồi kìa.

Phạm Ngọc Mai trêu ghẹo trong lòng một câu nhưng không nói ra, dù sao cũng là người trẻ tuổi, cũng sẽ xấu hổ, ngại ngùng, bà ấy cũng hiểu được.

Cánh cửa “cạch” một tiếng rồi mở ra, Tô Trà còn chưa kịp bước ra thì Phó Hành Khanh đang chờ ở ngoài nghe thấy động tĩnh đã nhìn ngay sang.

“Sao rồi?” Phó Hành Khanh trầm giọng hỏi, chăm chú nhìn cô.

Đối mặt với ánh mắt kìa, Tô Trà cười trả lời: “Không có chuyện gì, lấy thuốc thôi.”

Vừa nói, Tô Trà vừa cầm bịch thuốc lên lắc lắc.

Nhìn thấy động tác của cô, trong lòng Phó Hành Khanh chợt mềm đi đôi chút.

“Đói bụng không, vừa rồi tôi đã ra ngoài mua đồ ăn nhẹ, em chịu khó ăn chút gì đi.” Phó Hành Khanh vừa nói chuyện vừa lấy ra một hộp đựng cơm.

Tô Trà thấy có đồ ăn, cả người đều phấn chấn cả lên, cô cầm hộp đựng cơm, vừa định ăn thì đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, nghiêng đầu, hỏi Phó Hành Khanh: “Vu Kế Vĩ và mọi người đã ăn chưa?”

“Không cần lo, vừa rồi Vu Kế Vĩ đã xuống căn tin bệnh viện ăn rồi.” Vốn dĩ Vu Kế Vĩ còn muốn mang đồ ăn cho Tô Trà, nhưng sau khi nhìn thấy Phó Hành Khanh đã mua rồi, anh ta mới từ bỏ ý định.

“Vậy anh ăn cơm chưa?” Tô Trà lại hỏi thêm một câu.

“Tôi ăn rồi, em mau ăn đi.” Trải qua chuyện hôm nay, Phó Hành Khanh càng thấy đau lòng cho Tô Trà.

Gặp phải chuyện như vậy, vừa mệt vừa đói còn suýt mất mạng, may là sau khi đến bệnh viện, Tô Trà mượn được quần áo của một nữ đồng chí để thay, nếu không mặc một bộ đồ ướt đẫm như vậy, kiểu gì cũng đổ bệnh.

Nghe nói Phó Hành Khanh đã ăn rồi, Tô Trà mới cầm lấy hộp đựng cơm.

Cô mở ra, bên trong có cơm trắng và một món chay, đồ ăn còn có một ít thịt băm.

Là một người mà bữa ăn không thịt thì không vui, giờ đây Tô Trà ăn cực kì thỏa mãn.

Cơm trắng ngon quá, đồ ăn cũng ngon, ăn rất được.

Có thể nói Tô Trà ăn như gió cuốn mây bay, chỉ mấy phút sau, hộp cơm đã trống rỗng.

Tô Trà ngồi trên ghế dài trong hành lang dọn dẹp bữa này, sau khi ăn xong, cô còn chưa kịp làm gì, Phó Hành Khanh đã lập tức cầm lấy hộp cơm, vài phút sau quay lại, hộp cơm đã được rửa sạch.

Được ăn no, miệng vết thương cũng đã được xử lý, bấy giờ Tô Trà mới nhớ ra mình đã quên liên lạc với gia đình.

Nghĩ đến đây, cô nhanh chóng liên hệ với người nhà.

Ở nhà, khi Tô Thắng Dân nhận được điện thoại thì giờ cơm chiều đã muộn hơn một tiếng so với mọi khi.

Tô Trà cũng không nói cho người nhà biết chuyện xảy ra hôm nay, chỉ nói qua điện thoại rằng dạo này cô bận quá nên sẽ không về nhà.

Tô Thắng Dân ở đầu bên kia điện thoại nghe con gái bảo sắp tới sẽ không về nhà thì hơi buồn, nhưng ông vẫn dặn dò Tô Trà nghỉ ngơi thật tốt, chú ý cơ thể.

Vương Tú Mi sau đó cũng giật lấy điện thoại, dặn dò liên miên, đặc biệt nói Tô Trà nhớ chú ý an toàn.

Khi tiếp điện thoại, Vương Tú Mi đã không còn lo lắng không yên, thế nhưng khi nghe con gái nói khoảng thời gian này không về nhà, Vương Tú Mi mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng vẫn không biết là không ổn chỗ nào.

Nghe cha mẹ dặn dò liên miên qua điện thoại, Tô Trà đều đồng ý với từng điều một, nói một hồi lâu rồi mới cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, Tô Trà và Phó Hành Khanh đến phòng bệnh của Trương Huy.

Ở một bên khác, Tôn Thục Phân cũng nhận được điện thoại từ bạn tốt Phạm Ngọc Mai.

Trong văn phòng, Tôn Thục Phân hơi nhướng mày khi nghe bạn mình nói đến cô gái mà Phó Hành Khanh thích.

“Ngọc Mai, cậu nhìn thấy cô gái ấy rồi sao? Trông như thế nào? Có dễ nói chuyện không? Tôi là lần đầu tiên làm mẹ chồng, chỉ sợ tương lai có vấn đề mẹ chồng nàng dâu, con bé lớn lên trông như thế nào, tính tình ra sao, mau mau mau, mau nói cho tôi nghe chút đi.”

“Xem cậu gấp tới mức nào kìa, tôi nói cho cậu biết, tôi thấy mấy lo lắng trước giờ của cậu đề dư thừa hết cả rồi. Ha, huống chi, ánh mắt của thằng nhóc nhà cậu rất tốt, cô gái nhỏ kia rất đẹp, như nước trong veo sinh ra từ bên trong, hơn nữa tính tình cũng rất tốt, mới nhìn trông rất ngoan ngoãn nghe lời, nếu hai đứa này thật sự thành đôi, Thục Phân cậu cũng không cần lo lắng chuyện quan hệ mẹ chồng nàng dâu đâu.”

“Thật sự tốt như cậu nói?” Tôn Thục Phân lần đầu nghe bạn thân đánh giá tốt như vậy về một người, lại càng thêm tò mò với cô gái nhỏ kìa.

Nghe nói bà cụ ở nhà cũng đã nhìn thấy cô bé, mà theo như lời bà cụ nói, cô gái này cũng được đánh giá rất cao.

“Được rồi, cậu tự tới xem chẳng phải là sẽ biết ngay sao? Tôi nói cho cậu biết cái này, cô bé này trắng trẻo sạch sẽ, da dẻ trắng nõn, chậc chậc chậc, Phó Hành Khanh nhà cậu mà mang được con bé về nhà, vậy thì quá là có phúc rồi đấy.” Nhớ lại dáng người cô gái nhỏ kia, Phạm Ngọc Mai cũng không nhịn được lại “chậc chậc” hai tiếng.

Nghe thấy trong lời nói của bạn thân hẳn là còn ẩn giấu chuyện gì đó, Tôn Thục Phân tò mò đến c.h.ế.t mất.

“Bây giờ cô bé đấy đang ở bệnh viện cậu làm sao?” Tôn Thục Phân hỏi.

“Cậu có ý gì?” Phạm Ngọc Mai hỏi ngược lại, nhưng chỉ cần nghĩ lại một chút là đã hiểu được, cười ha hả nói: “Cậu muốn qua đây nhìn lén?”
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 423: Chương 423



“Nhìn lén cái gì chứ, tôi là đi tìm người, đã lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau, tôi muốn tìm cậu nói chuyện.” Tôn Thục Phân nghiêm túc nói hươu nói vượn.

“Ha ha ha, cậu tới thì cứ tới, sao còn muốn lấy tôi làm bè vậy chứ? Bây giờ người vẫn ở đây, nhưng lúc cậu tới con bé có còn ở đây hay không thì tớ không chắc đâu.” Phạm Ngọc Mai trả lời.

“Yên tâm, bây giờ tôi qua luôn, đúng lúc tôi vừa tan làm, khoảng một tiếng là tới ngay.”

Tôn Thục Phân nói xong, chỉ chốc lát sau liền cúp điện thoại.

Bà thu dọn một chút, cầm chiếc áo khoác bên cạnh mặc vào, cài cúc áo quân trang đến tận cổ, sửa sang lại quần áo, sau đó mở cửa phòng làm việc đi ra ngoài.

Trên đường đi, Tôn Thục Phân còn mỉm cười chào các đồng nghiệp, thuận tiện nhờ các đồng nghiệp nếu có gặp Phó Hòa Bình tới tìm bà thì nói với Phó Hòa Bình một tiếng là “Tôi có việc phải đi ra ngoài.”.

Nhìn thấy dáng vẻ cực kì vui vẻ của Tôn Thục Phân, đồng nghiệp đều cảm thấy có chút kì lạ.

Rốt cuộc là có chuyện gì mà chị Tôn lại vui như vậy?

Sao lại không vui cho được, Tôn Thục Phân kích động vội vàng đi tới bệnh viện nơi Phạm Ngọc Mai đang làm, chỉ sợ chậm một bước thôi là cô gái được Phó Hành Khanh thích kia sẽ đi mất.

Khi Tôn Thục Phân tới bệnh viện đã không còn sớm nữa, tám giờ tối, bệnh nhân ở bệnh viện cũng không nhiều lắm.

Chỉ một lát sau, Tôn Thục Phân đã xuất hiện trong văn phòng của Phạm Ngọc Mai.

Phạm Ngọc Mai thấy bạn thân của mình tới nhanh như vậy, cũng không nhịn được bật cười một tiếng, mở miệng liền trêu chọc: “Cậu tới cũng nhanh ghê đó? Gấp như vậy sao?”

“Đi đi đi, đừng gây sự, người có còn ở đây không?” Tôn Thục Phân hỏi.

“Còn ở, bây giờ cậu đi hay lát nữa?” Phạm Ngọc Mai nói.

“Không phải bây giờ thì khi nào nữa, người ở đâu vậy?”

“Tầng ba, phòng ngoài cùng bên trái, cậu tới chắc là sẽ thấy được thôi.” Phạm Ngọc Mai đang nhắc đến phòng bệnh của Trương Huy.

Tối nay Tô Trà luôn ở bên kia, có lẽ bây giờ vẫn còn ở đó.

“Có điều, nhắc cậu một câu này, con trai cậu cũng ở đây, nếu cậu đến mà con trai cậu thấy được…”

“Đừng lo, tôi chuẩn bị xong cả rồi.” Vừa nói, Tôn Thục Phân vừa đưa tay lấy ra một chiếc khăn lụa từ trong túi xách.

Trước mặt Phạm Ngọc Mai, Tôn Thục Phân buộc chiếc khăn lụa lên đầu vài vòng, che khuất mặt, chỉ còn lại một đôi mắt to tròn lộ ra bên ngoài.

Nhìn thấy bóng dáng của bạn mình kích động chạy ra ngoài, trên mặt Phạm Ngọc Mai lộ vẻ muốn nói rồi lại thôi.

Phạm Ngọc Mai: làm như vậy, hình như càng gây sự chú ý của người khác đó!

Một bên khác, Tôn Thục Phân đã đi tới lầu ba.

Phòng bệnh mà Phạm Ngọc Mai nhắc đến tình cờ lại ở ngay cầu thang, lúc này Tôn Thục Phân đang đứng trên cầu thang, nhìn chằm chằm vào cửa phòng bệnh.

Nếu vội vàng gõ cửa, nhất định sẽ bị lộ, cho nên Tôn Thục Phân nhất định sẽ dùng chiêu… ôm cây đợi thỏ!

Ai da, bà sẽ ngồi chờ ngay tại đây.

Chỉ có thể nói, công sức không phụ lòng người, bà ngồi chờ khoảng mười phút, cánh cửa mở ra, một bóng dáng mảnh khảnh xuất hiện trong tầm mắt Tôn Thục Phân.

Tôn Thục Phân giả vờ thản nhiên nhìn sang, thực ra lại đang cẩn thận nhìn cô bé cách đó không xa.

Chậc chậc chậc, xinh thật, trắng trẻo sạch sẽ, mắt to sống mũi cao, môi đỏ răng trắng.

Thoạt nhìn, khí chất cũng tốt.

Phía sau cô gái nhỏ còn có một người đàn ông mặt quân trang.

May mắn là không phải đứa con Phó Hành Khanh của bà.

Tôn Thục Phân âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, Tô Trà đi về phía Tôn Thục Phân để xuống lầu.

Khi cô bé đi ngang qua Tôn Thục Phân, Tôn Thục Phân vô thức tránh mặt đi, đợi đến khi Tô Trà xuống cầu thang, bà mới thở ra một hơi thật mạnh.

Tô Trà phải xuống lầu dưới đi vệ sinh, nhà vệ sinh của bệnh viện này là một tầng nam một tầng nữ, trong phòng bệnh không bố trí phòng vệ sinh, cho nên Tô Trà chỉ có thể xuống lầu.

Chỉ chốc lát sau Tô Trà đã lên lại, bấy giờ Tôn Thục Phân vẫn còn chưa đi, nhìn thấy Tô Trà đi lên, lại im lặng nhìn cô.

Động tác của Tôn Thục Phân rất bí mật, nhưng làm sao Tô Trà và Vu Kế Vĩ có thể không nhận ra được?

Không, bọn họ đã phát hiện.

Hôm nay mới xảy ra chuyện như vậy, lại có người đột nhiên xuất hiện nhìn trộm Tô Trà, Vu Kế Vĩ lập tức chú ý.

Về phần Tô Trà, cô nghĩ: tầm mắt rõ ràng như vậy, làm sao cô có thể không nhận ra?

Vì vậy, sau khi Tô Trà và Vu Kế Vĩ về phòng, Vu Kế Vĩ liền nói ngay chuyện này cho Phó Hành Khanh biết.

Nghe thấy chuyện này, sắc mặt Phó Hành Khanh lập tức trở nên nghiêm túc.

“Có thể nào là đồng bọn của người đó đến thăm dò tình hình?” Vu Kế Vĩ hỏi.

Phó Hành Khanh cũng đang lo lắng như vậy trong lòng, nhưng Phó Hành Khanh còn chưa nói gì, Tô Trà đã tiếp lời.

“Tôi cảm thấy, hẳn là không phải đâu.” Ánh mắt của một người sẽ không thể nói dối, vừa rồi khi người phụ nữ kia tìm cô, trong mắt chứa đầy sự tò mò, nhưng lại không mang lại bất kì cảm giác nguy hiểm nào.

Hơn nữa đây là bệnh viện Quân y đó, làm sao có thể đến đây để thăm dò tình hình được, đầu óc có vấn đề gì chắc!

Nghe thấy phân tích của Tô Trà, Vu Kế Vĩ ngẩng đầu nhìn sang Phó Hành Khanh.

Hiện giờ Trương Huy vẫn còn nằm trên giường bệnh, mấy hôm nay Phó Hành Khanh sẽ tiếp nhận vị trí của Trương Huy.

Phó Hành Khanh cẩn thận suy nghĩ, vẫn cảm thấy tốt nhất là nên cảnh giác, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, cho nên mặc kệ người bên ngoài tới đây rốt cuộc có phải là từ phía bên kia phái tới không, bắt trước rồi nói sau.

Thà bắt nhầm còn hơn bỏ sót!

“Tôi ra ngoài nhìn thử xem, Tô Trà, em đợi ở trong này, tạm thời đừng đi ra ngoài…” Phó Hành Khanh dặn dò một câu, sau đó thuận tiện nói với Kế Vĩ: “Chúng ta đi ra ngoài, lát nữa tôi đưa mắt ra hiệu thì chúng ta hành động.”

“Được.” Tô Trà ngoan ngoãn đáp một câu.

Thấy bóng dáng của Phó Hành Khanh và Vu Vĩ Kế đã đi ra ngoài, Tô Trà vẫn cảm thấy chuyện này hẳn là không giống như họ nghĩ.

“Cạch” một tiếng, cửa phòng bệnh lại mở ra.

Tôn Thục Dân ở dưới cầu thang nghe thấy động tĩnh, theo phản xạ nhìn sang, khi bà nhìn lên thì thấy con trai mình Phó Hành Khanh, Tôn Thục Phân lập tức hoảng sợ.

Tôn Thục Phân còn đang tự hỏi: chạy hay không chạy đây?

Lúc này con trai mình có thể nhận ra mẹ mình hay không?

Không, không thể nào.

Phó Hành Khanh nhận ra đồng chí Tôn Thục Phân ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Cũng bởi vì nhận ra cho nên khóe miệng của Phó Hành Khanh không khỏi co giật.

Vu Kế Vĩ bên cạnh vẫn luôn nhìn Phó Hành Khanh, chờ động tác ra hiệu hành động của anh.

Đột nhiên không khí trở nên yên lặng…
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 424: Chương 424



Chỉ sau ba giây suy nghĩ, đồng chí Tôn Thục Phân đã nhanh chóng đưa ra quyết định.

Đối với cách ngụy trang thô sơ và đơn giản này của bà ấy, đồng chí Tôn Thục Phân sẽ không ngây thơ nghĩ rằng con trai bà ấy sẽ không thể nhận ra mình. Nếu anh thật sự không nhận ra bà ấy, Tôn Thục Phân sẽ rất nghi ngờ rằng Phó Hành Khanh đã học được cách trinh sát trong quân đội như thế nào.

Vì vậy, muốn trốn cũng không trốn được.

Không bằng, thoải mái chào hỏi một chút?

"Khụ khụ, chuyện này là sao nhỉ, thật trùng hợp. Mẹ không ngờ có thể gặp con ở chỗ này, đúng rồi, mẹ đến tìm dì Phạm của con, con thì sao, sao con lại ở đây?" Tôn Thục Phân nói chuyện với vẻ mặt tươi cười ngượng ngùng, bị con trai nhìn chằm chằm không hiểu sao bà ấy thấy hơi chột dạ.

Phó Hành Khanh nhìn mẹ anh giả ngốc nhưng anh cũng không muốn phối hợp với màn diễn xuất của bà ấy.

Mày kiếm nhíu lại, anh bất đắc dĩ nói: “Mẹ, phòng làm việc của dì Phạm không có ở đây.” Cho nên, có nói dối cũng cần phải nói đúng trọng điểm được không vậy?

"Ôi, mẹ biết rồi, mẹ chỉ tùy tiện đi loanh quanh thôi."

“Mẹ, mẹ cũng đi lòng vòng lâu lắm rồi, mẹ có thể về nhà chưa?” Bệnh viện làm gì có cái hay để mẹ anh phải đi qua đây. Suy nghĩ của mẹ anh thế nào, Phó Hành Khanh không cần đoán cũng có thể biết

Tám chín phần mười là mẹ đã biết chuyện về Tô Trà từ dì Phạm nên mẹ anh mới có thể nhanh chóng đến gặp anh như vậy. Nhìn thấy tạo hình kỳ lạ của đồng chí Tôn Thục Phân, Phó Hành Khanh vừa buồn cười vừa bất lực.

Có thể là do ánh mắt của Phó Hành Khanh quá lộ liễu, Tôn Thục Phân mới muộn màng nhận ra, kéo chiếc khăn lụa trên mặt ra, nhân lúc con trai chưa bắt đầu khuyên bảo đã nhanh chóng chuồn đi.

Phải biết rằng những người đàn ông của nhà họ Phó có một vấn đề chung, đó là họ vô cùng thích đưa ra những bài học chính trị cho người khác. Quan trọng là từ khi bắt đầu nói đến lúc kết thúc không bao giờ dừng lại trong vòng nửa tiếng.

Vu Kế Vĩ ở bên cạnh nhìn Tôn Thục Phân bỏ chạy rồi quay sang nhìn Phó Hành Khanh với vẻ mặt mờ mịt.

Hóa ra đây là mẹ của Phó Hành Khanh sao?

Nghĩ đến vẻ mặt nghiêm túc cùng với dáng vẻ muốn bắt người lại vừa rồi của Phó Hành Khanh trong phòng bệnh, sau đó, vừa mới ra ngoài lại nhìn thấy mẹ anh, khóe miệng có hơi run...

Đột nhiên Vu Kế Vĩ có chút đồng cảm với Phó Hành Khanh.

Hahaha, anh ta cười c.h.ế.t mất, hoàn toàn không ngờ nha.

Phó Hành Khanh cụp mắt liếc nhìn Vu Kế Vĩ bên cạnh, thấy dáng vẻ cười trộm kia của Vu Kế Vĩ, hắng giọng rồi nghiêm túc nói: "Được rồi, chúng ta quay lại phòng bệnh đi."

Mối nguy hiểm đã được gỡ bỏ, đúng là một sự nhầm lẫn không mong muốn.

Trong phòng bệnh, Tô Trà nhìn thấy Phó Hành Khanh và Vu Kế Vĩ đi vào thì lập tức nhìn ra phía sau họ, cô không nhìn thấy bóng dáng người phụ nữ vừa rồi nên nghi ngờ nhìn Phó Hành Khanh.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Thấy ánh mắt mong chờ của Tô Trà nhìn Phó Hành Khanh, trong lòng Vu Kế Vĩ càng cảm thấy buồn cười.

Lúc này, Phó Hành Khanh sẽ giải thích như thế nào với Tô Trà về những chuyện vừa xảy ra đây.

Anh ta thực sự thấy khó xử cho Phó Hành Khanh đấy.

“Người vừa rồi ở ngoài là mẹ tôi.” Phó Hành Khanh lên tiếng, trực tiếp nói ra sự thật.

Tục ngữ có câu một lời nói dối cần trăm lý do để biện minh, Phó Hành Khanh cũng không nghĩ rằng chuyện này phải nói dối, chuyện như thế nào anh nói đúng như vậy.

Nghe Phó Hành Khanh nói, ánh mắt Tô Trà hiện lên một tia kinh ngạc.

Nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, lý do vì sao mẹ Phó Hành Khanh lại ở đây, ngẫm lại sẽ biết... là đến để gặp cô.

“Cô đi rồi?” Tô Trà thăm dò hỏi.

"Ừm, đã rời đi rồi, thật xin lỗi vì đã gây phiền phức cho em." Phó Hành Khanh có hơi xấu hổ.

Nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi của mẹ, Phó Hành Khanh cảm thấy nếu là những người nhát gan nhất định sẽ bị hù dọa.

“Không sao không sao, không phiền chút nào đâu.” Tô Trà xua xua tay, cười nói.

Đối với chuyện này Tô Trà thực sự không cảm thấy phiền chút nào, mẹ của Phó Hành Khanh cũng chỉ nhìn cô vài lần, không tiến tới nói chuyện với cô, cũng không làm gì cả, không đến mức khiến cô cảm thấy bị quấy nhiễu.

Vừa rồi lúc Tô Trà nhìn thấy đối phương đã lập tức cảm thấy bà ấy không hề có ác ý với cô, bây giờ biết đó là mẹ của Phó Hành Khanh thì Tô Trà lại càng cảm thấy yên tâm hơn.

Chuyện hôm nay ầm ĩ cả ngày, Tô Trà có hơi chịu không nổi nữa.

Phía bên kia, Tôn Thục Phân đã nhanh chóng quay trở lại văn phòng của Phạm Ngọc Mai.

"Ôi, Ngọc Mai, cô gái nhỏ kia thật sự rất xinh đẹp, giống như cô gái nhỏ trong đoàn nghệ thuật của chúng ta vậy, thật xinh đẹp, khí chất cũng rất tốt."

Người còn chưa đến mà giọng nói đã đến trước rồi.

Tôn Thục Phân vừa nói chuyện vừa đẩy cửa văn phòng của Phạm Ngọc Mai ra và bước vào.

Sau khi sải bước đi vào, bà ấy nhanh chóng ngồi xuống chiếc ghế trong văn phòng, tư thế như thể đang định trò chuyện thật vui vẻ.

Thấy bạn tốt của mình như vậy, Phạm Ngọc Mai cười rồi trêu chọc: "Cậu thấy người rồi sao?"

"Ôi, không chỉ nhìn thấy người mà tớ còn đụng phải tiểu tử thối nhà tớ." Nghĩ đến chuyện vừa rồi, Tôn Thục Phân vẫn còn hơi xấu hổ.

“Bị bắt được à?” Phạm Ngọc Mai hỏi.

"Cũng không phải, đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi. Tớ vừa chuẩn bị rời đi thì Phó Hành Khanh lại đi ra." Bây giờ nhớ lại, Tôn Thục Phân cảm thấy khí thế của Phó Hành Khanh lúc ra khỏi phòng không đúng lắm thì phải.

Giống như bắt trộm ấy?

Hừ hừ hừ, bà ấy không phải là kẻ trộm!

Tôn Thục Phân nghĩ như vậy, lắc lắc đầu kiên quyết bác bỏ ý nghĩ này.

"Ha ha ha, không phải tớ đã nói với tính tình kia của con trai cậu, tám chín phần mười sẽ có khả năng cậu bị bắt quả tang sao? Nhưng dù sao chăng đi nữa, cậu cũng được nhìn thấy người rồi đấy. Cậu cảm thấy sao, bây giờ còn lo lắng vấn đề mẹ chồng nàng dâu không?" Phạm Ngọc Mai cười ha hả nói.

“Chuyện này tớ không quá lo lắng, nhưng tớ vẫn muốn có thể tiếp xúc nhiều hơn với cô gái nhỏ đó.” Tôn Thục Phân trầm ngâm nói.

"Cậu còn muốn tiếp xúc với cô bé sao? Cẩn thận trở mặt đắc tội với thằng nhóc nhà cậu, hiện tại con trai của cậu gần như là một tấc cũng không rời khỏi cô gái nhỏ kia kìa."

"Cơ hội luôn dành cho những người đã chuẩn bị, tớ là một người kiên nhẫn và luôn chuẩn bị sẵn sàng." Tôn Thục Phân hơi nhếch mép trả lời.

Ở bên này Phó Hành Khanh không biết rằng lúc này mẹ anh đang chuẩn bị lên kế hoạch để gặp Tô Trà.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 425: Chương 425



Hai ngày tiếp theo Phó Hành Khanh đều ở bên cạnh Tô Trà. Tô Trà không có bất kỳ trò giải trí nào, cô cũng không có ý định về nhà cho đến khi vết thương của cô bình phục, vì vậy ngoại trừ việc đến viện nghiên cứu khoa học để ở lại phòng thí nghiệm ra còn có việc đến bệnh viện thăm Trương Huy.

Tô Trà vốn định nghỉ ngơi một khoảng thời gian để thư giãn nhưng sau khi bị một người như thế này uy h**p, Tô Trà cảm thấy ở lại phòng thí nghiệm sẽ an toàn hơn cho cô.

Làm tốt nghiên cứu khoa học, ngoan ngoãn ăn cơm.

Những người đó ra tay với cô không phải là bởi vì muốn cô không thể tiếp tục nghiên cứu khoa học sao?

Tô Trà tỏ vẻ: Ai càng không cho cô làm điều gì, cô càng muốn làm điều đó!

Hơn nữa, giáo sư Vương Vinh Bình đã sớm có ý tưởng về máy vi tính, những vấn đề cụ thể sẽ đề cập đến sau, nhưng chỉ cần có ý tưởng thì chính là có mục tiêu để nỗ lực.

Tất cả các lực lượng bí mật nhìn chằm chằm vào Tô Trà khắp nơi chỉ có thể nhìn thấy phần lớn thời gian Tô Trà đều ở trong phòng thí nghiệm.

Vốn dĩ bọn họ cảm thấy Tô Trà đã đủ chăm chỉ, hiện tại lại bị chuyện như vậy k*ch th*ch nên cả ngày ở trong viện nghiên cứu khoa học, có phải cô đang làm cái gì ở phòng thí nghiệm không?

Bọn họ lập tức lo lắng rằng ngộ nhỡ một ngày nào đó, một đồ vật mới mẻ nào khác sẽ xuất hiện.

Hiện nay, tủ lạnh và ti vi thương hiệu Ái Quốc đều được xuất khẩu ra nước ngoài, doanh số bán ra đáng kinh ngạc. Nếu lại xuất hiện thêm cái gì nữa, sợ là bọn họ cũng chỉ biết trơ mắt nhìn sự phát triển kinh tế của người khác.

Những ai có đầu óc đều biết tầm quan trọng của nền kinh tế đối với một quốc gia.

Phải biết rằng, trong thời đại hòa bình ở các thế hệ sau, chiến tranh sẽ giảm dần và "chiến tranh kinh tế" vô hình sẽ là sân chơi mới.

Các thế lực khắp nơi bắt đầu ngấm ngầm mắng quốc gia tràn ngập sự não tàn kia đang yên lành lại đi tấn công Tô Trà.

Trộm gà không thành mà còn mất nắm gạo, người không cướp được lại còn chọc tức người ta.

Giờ thì hay rồi, người ta cả ngày ở trong phòng thí nghiệm đó!

Mẹ nó các người đang làm cái quái gì vậy?

Đồng thời người đàn ông bắt cóc bị Tô Trà kích điện đến choáng váng kia cũng được thẩm vấn rất nhiều lần, đến nỗi trải qua mỗi lần thẩm vấn lời tường thuật đều không giống nhau

Trải qua quá trình thẩm vấn mới biết được rằng người đàn ông này cũng không biết nhiều thông tin.

Gã được thuê bằng tiền để thực hiện nhiệm vụ này, mục tiêu của nhiệm vụ là Tô Trà, người đàn ông cũng chỉ nhìn ảnh chụp để nhận người, nếu không có những bức ảnh, người đàn ông cũng không thể nhắm thẳng vào Tô Trà nhanh như vậy.

Qua vụ việc này, các lãnh đạo nhận ra rằng việc rò rỉ thông tin ảnh của Tô Trà là một điều rất nguy hiểm.

Loại chuyện này, có thể có lần thứ nhất khó tránh khỏi sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba...

Vì vậy, các lãnh đạo cho rằng phải xử lý sạch sẽ vấn đề thông tin của Tô Trà, chẳng hạn như vấn đề rò rỉ ảnh của Tô Trà phải được xử lý tốt.

Đồng thời, cố gắng giữ bí mật nhất có thể về các dự án nghiên cứu khoa học mà Tô Trà tham gia, không công bố bất kỳ thông tin quan trọng nào liên quan đến Tô Trà.

Bởi vì chuyện này, Phó Hành Khanh đã được gọi đến một cuộc họp.

Phó Hành Khanh tạm thời đang phụ trách vấn đề an toàn của Tô Trà trong thời gian này nên mở cuộc họp tất nhiên phải mời Phó Hành Khanh qua để thảo luận.

Sau khi Phó Hành Khanh rời đi, đi theo bên cạnh Tô Trà dĩ nhiên là Vu Kế Vĩ.

Sáu giờ chiều, Tô Trà và Vương Vinh Bình cùng nhau ra khỏi phòng thí nghiệm.

Trong hành lang, hai người vừa đi vừa nói chuyện.

Bây giờ vết thương trên mặt Tô Trà đã dần đóng vảy, vài ngày nữa vết sẹo bong ra sẽ không nhìn thấy gì nữa.

Mấy ngày nay Tô Trà đều để nguyên mặt như vậy xuất hiện ở viện nghiên cứu khoa học, những người khác trong viện nghiên cứu khoa học nhìn thấy đều quan tâm hỏi han cô vài câu, điều này khiến Tô Trà có hơi xấu hổ.

Tiếng “ào ào” vang lên, Vương Vinh Bình lật xem tài liệu trên tay, sau đó chỉ vào một chỗ bảo Tô Trà xem.

Tô Trà tiến lại gần rồi nhìn nó một lúc.

Sau đó hai người tiếp tục thảo luận.

Vu Kế Vĩ vẫn luôn đi theo phía sau nhìn hành động của Tô Trà và giáo sư Vương cũng rất bất đắc dĩ.

Nếu không phải anh ta biết hai người này đi ăn ở nhà ăn thì còn tưởng rằng họ muốn đi đến phòng họp để họp đó!

Đúng vậy, lúc này Tô Trà và Vương Vinh Bình đang đến nhà ăn để ăn cơm, nhưng hai người họ cũng không lãng phí thời gian trên đường một chút nào, lại còn thảo luận nghiêm túc như vậy.

Vu Kế Vĩ cũng phục luôn rồi.

Vài phút sau, khi đến nhà ăn, Tô Trà vừa mới cất tài liệu đi đã nghe thấy có người gọi tên mình.

Cách đó không xa, Chương Hạc Chi đang vẫy tay với Tô Trà.

"Giáo sư Vương, chuyện này lát nữa chúng ta nói tiếp được không ạ, em đi chào hỏi giáo sư Chương một chút." Tô Trà nói với Vương Vinh Bình một cách lễ phép.

"Không vội không vội, chúng ta ăn cơm trước đi, sau đó cùng nhau đến đó, nhân tiện nói về vấn đề tản nhiệt, vừa rồi tôi cảm thấy ý tưởng của em nghe không tồi, nhưng có một chuyện chúng ta phải cân nhắc, đó chính là..."

Nhìn giáo sư Vương Vinh Bình đang rất phấn chấn, Tô Trà không biết phải làm gì.

Vài phút sau, Tô Trà và Vương Vinh Bình lấy đồ ăn xong rồi ngồi vào bàn của Chương Hạc Chi.

Chương Hạc Chi đã lâu không gặp Tô Trà, gần đây ông ta có một dự án trên tay nên ở trong phòng thí nghiệm thường xuyên, lúc này ông ta chỉ mới có chút thời gian rảnh để ra khỏi phòng thí nghiệm thôi.

Nhưng Chương Hạc Chi cũng biết về chuyện của Tô Trà, bận rộn không có nghĩa là ông ta không thể nghe về nó, chuyện này Chương Hạc Chi đã nghe Cốc Ích nói.

Bây giờ Chương Hạc Chi nhìn thấy vết sẹo trên mặt Tô Trà, ông ta hận không thể lôi những kẻ độc ác đó ra và đánh cho chúng một trận.

Một cô gái nhỏ như vậy mà chúng vẫn có thể xuống tay được hay sao?

Đã làm nghiên cứu khoa học thì phải quang minh chính đại mà làm, cứ quanh co lòng vòng, có bản lĩnh cái con khỉ!

"Bác sĩ nói thế nào? Trên mặt có thể để lại sẹo không?" Khuôn mặt của cô gái nhỏ không thể để lại sẹo được.

Nghe Chương Hạc Chi nói, Tô Trà mỉm cười và trả lời: "Bác sĩ đã xem qua, cũng không có gì nghiêm trọng ạ. Bây giờ chỉ cần đợi cho vảy bên ngoài bong hết ra là ổn thôi, sẽ không để lại sẹo đâu ạ."

Hơn nữa hệ thống cũng đã kiểm tra qua, không có gì nghiêm trọng cả, cũng sẽ không phá hủy nhan sắc mỹ lệ của Tô Trà một xíu nào.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 426: Chương 426



Nhắc tới cái này, hệ thống không khỏi cảm thấy có hơi kỳ quái.

Ký chủ là một người có tính tình rất thối nhưng lại yêu thích cái đẹp, sau khi xảy ra chuyện lớn như vậy dường như cũng không ảnh hưởng gì đến cô lắm.

Dù nói thế nào đi nữa, khi một cô gái bị thương ở mặt của mình, trong lòng cô ấy ít nhiều cũng bị ảnh hưởng, nhưng dường như Tô Trà lại rất coi nhẹ điều đó.

Nhưng hệ thống không biết là, Tô Trà cũng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, nếu thật sự để lại sẹo cô vẫn sẽ có một chút ý kiến, dù sao cô cũng là một cô gái mà.

Yêu cái đẹp là bản chất của con gái, không có gì sai cả.

“Vậy thì tốt, gần đây em phải thật cẩn thận vào, đừng để lại bị như vậy nữa.” Suýt chút nữa bị bắt cóc, chuyện này những ông lão già đầu như bọn họ còn chưa từng trải qua vậy mà người trẻ tuổi như Tô Trà lại gặp phải.

Phải nói là quả thật xứng đáng tham gia nghiên cứu khoa học, sau một thời gian, chủ đề mà mọi người nói đến đã chuyển sang khía cạnh chuyên môn.

Vu Kế Vĩ im lặng cúi đầu ăn, Vu Kế Vĩ biểu thị anh ta nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì.

Nửa giờ sau, đoàn người rời khỏi nhà ăn, Tô Trà và Vương Vinh Bình lại quay trở về phòng thí nghiệm.

Bên kia, cuối cùng cũng nghe được tin Phó Hành Khanh phải đi họp, Tôn Thục Phân cảm thấy rằng cơ hội của bà ấy đã đến.

Sau đó, Tôn Thục Phân quyết định tìm một người trợ giúp.

Nửa giờ sau, Phó Kiều Kiều gặp đồng chí Tôn Thục Phân ở cổng trường.

"Mẹ, sao mẹ lại ở đây? Hôm nay mẹ không bận công việc sao?" Phó Kiều Kiều nghi ngờ nhìn mẹ.

“Hôm nay mẹ không bận, tối nay con có tiết không?” Tôn Thục Phân cười nói.

"Không ạ, hôm nay con học xong rồi, mẹ có việc gì sao?" Phó Kiều Kiều luôn cảm thấy nụ cười này của mẹ cô ấy có hơi không đúng, luôn cảm thấy có mùi "Chồn cấp gà chúc tết".

“Hôm nay mẹ mời con ăn cơm và tắm kỳ* được không?” Tôn Thục Phân vui tươi hớn hở nói tiếp.

*Tắm kỳ: tắm mà có người chà lưng giúp.

Nghe mẹ nói như vậy, Phó Kiều Kiều càng cảm thấy có chỗ không đúng, cô ấy lui về phía sau nửa bước rồi mới nói: "Mẹ, có chuyện gì với mẹ vậy?"

Mẹ đột nhiên hào phóng như vậy, trong lòng Phó Kiều Kiều có hơi sợ hãi.

"Biểu cảm của con là thế nào đấy? Cuối cùng mẹ cũng có thời gian rảnh nên mời con ăn cơm tắm rửa mà con còn có biểu cảm này à?" Nụ cười trên mặt Tôn Thục Phân thu lại vài phần, trừng mắt nhìn cô con gái Phó Kiều Kiều.

"Không ạ, chỉ là có hơi không thể tin được." Đồng chí Tôn Thục Phân thường rất bận rộn, hôm nay mặt trời mọc từ phía tây sao?

Là một người phương Bắc chính gốc, chắc chắn nhà tắm là nơi giao lưu hữu nghị, đi vào rồi lúc ra cả người sẽ cảm thấy vô cùng thấy thoải mái.

Trước đây Tôn Thục Phân cũng rủ Phó Kiều Kiều đi tắm chung, mỗi người vài hào.

Nửa giờ sau, Phó Kiều Kiều đã nằm trong nhà tắm, đồng chí Tôn Thục Phân cầm chiếc khăn tắm đang phục vụ Phó Kiều Kiều.

Phó Kiều Kiều đang nằm dài hưởng thụ thở dài một hơi... Thoải mái!

Thấy bộ dạng không tim không phổi này của Phó Kiều Kiều, Tôn Thục Phân liếc mắt nhìn sang rồi nhanh chóng nói: "Kiều Kiều, mẹ nghe bà của con nói con với Tô Trà là bạn tốt?"

“Vâng, đúng vậy.” Phó Kiều Kiều nhắm mắt lại, thoải mái đáp.

"Anh trai của con thích cô gái nhỏ đó sao?"

"Vâng, mẹ biết rồi sao?"

"Không chỉ biết mà mẹ còn từng nhìn thấy cô ấy rồi, cô ấy rất xinh đẹp, tính tình cô ấy thế nào con nói cho mẹ nghe đi."

Nghe thấy mẹ đã gặp người, Phó Kiều Kiều đương nhiên hiểu lầm, cô ấy cho rằng Tôn Thục Phân thực sự biết rõ những chuyện bên trong, hoàn toàn không biết rằng thật ra Tôn Thục Phân đã lén lút liếc nhìn Tô Trà.

"Tô Trà tính tình tốt, ngoại hình đẹp, học giỏi, lần trước khi con chuyển nhà cũng là Tô Trà đến giúp con. Mẹ, không phải con đã nói rồi sao, việc anh trai con có thể hẹn hò với Tô Trà chắc chắn lời chứ không lỗ."

"Con đứa nhỏ này, con nói giống như anh trai con kém lắm không bằng." Tôn Thục Phân tức giận nói.

"Không phải anh trai con kém mà là Tô Trà rất tốt, Tô Trà có nhà, có xe, có công việc, sao có thể coi trọng anh trai con chứ? Anh trai con có mỗi khuôn mặt đẹp, trước đây còn tốt, bây giờ anh ấy suốt ngày cứ trưng cái mặt lạnh ra, có ai lại sẵn sàng hẹn hò với một người đàn ông giữ bộ mặt lạnh lùng kia cả ngày không?"

"Nói vớ nói vẩn, không chừng anh trai con sẽ đối xử khác với Tô Trà đó."

Không thể không nói, trong lúc vô tình đồng chí Tôn Thục Phân đã phát hiện ra điều này.

Phó Hành Khanh thật sự không đối xử với Tô Trà như vậy, đối mặt với người con gái mình thích thật ra Phó Hành Khanh thông suốt, mỗi lần ra ngoài ăn cơm anh đều giúp cô gắp thức ăn, còn chăm sóc cô một cách vô cùng cẩn thận, tỉ mỉ.

Nhà tắm nóng hầm hập hơi nước, hai mẹ con mỗi người một câu trò chuyện với nhau.

Đột nhiên, Tôn Thục Phân nói: "Lát nữa ăn cơm con thử gọi điện thoại cho Tô Trà hỏi một chút xem cô ấy có rảnh rỗi không?"

“Dạ?"

Cái quái gì vậy?

Phó Kiều Kiều mở to mắt, theo phản xạ muốn đứng dậy nhưng Tôn Thục Phân đã nhanh tay lẹ mắt đè chặt Phó Kiều Kiều xuống, Phó Kiều Kiều trong thoáng chốc giống như một con rùa không thể lật được, chỉ có thể nằm tê liệt tại chỗ.

Dù sao đi nữa, khi còn trẻ Tôn Thục Phân cũng là một vũ công trong đoàn nghệ thuật, cơ bắp ở tay và chân của bà ấy không ít, ấn xuống một cái Phó Kiều Kiều cũng không tính là gì.

"Mẹ, mẹ để con đứng dậy, chuyện này chúng ta từ từ thảo luận lại được không?"

“Không được, chúng ta cứ thảo luận như vậy đi!” Tôn Thục Phân vừa ấn con gái mình vừa tiếp tục nói: “Kiều Kiều, ngoan ngoãn nghe lời mẹ, con thử gọi điện thoại hỏi thăm một chút, nếu như cô gái nhỏ ấy không tới mẹ sẽ không ép buộc con, con cũng có thể nói thẳng là mẹ mời cô ấy đi ăn tối. Nếu cô ấy không đến thì quên đi, chúng ta coi nhau như bạn bè, không làm chuyện ép buộc."

Sau khi nghe những gì mẹ cô ấy nói, Phó Kiều Kiều chỉ muốn nói "Hay thật"!

Làm bạn với cô gái mà con trai mẹ thích, mẹ, chuyện này mà mẹ cũng dám nghĩ sao.

"Kiều Kiều, mẹ thật sự không có ý xấu, con xem con và Tô Trà có thể làm bạn tốt, tại sao mẹ lại không được. Chúng ta đều có thể làm bạn tốt, con nói đúng không?"

Nằm ở đó, Phó Kiều Kiều khó khăn quay đầu lại, nhìn khuôn mặt tươi cười tủm tỉm của người mẹ đang ấn cô ấy xuống ở phía sau, trong lòng cảm thấy vô cùng "Chết tiệt"!

Nhưng cuối cùng dưới sự thuyết phục “dùng tình dùng lý đả động người” của đồng chí Tôn Thục Phân (không hề), Phó Kiều Kiều vẫn gọi điện cho Tô Trà.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 427: Chương 427



Viện Nghiên cứu Khoa học...

Tô Trà nhận được một cuộc gọi từ Phó Kiều Kiều.

Số mà Phó Kiều Kiều gọi là số di động của Vu Kế Vĩ, nhìn thấy chiếc điện thoại Vu Kế Vĩ đưa cho, Tô Trà sững người một lúc.

Sau khi nhận điện thoại, cô lập tức nghe thấy giọng nói của Phó Kiều Kiều ở đầu bên kia.

"Trà Trà, tối nay cậu có rảnh không? Chúng ta cùng nhau ăn cơm đi, có một người muốn kết bạn với cậu nên tớ muốn giới thiệu hai người với nhau, vừa lúc cùng nhau ăn bữa cơm."

Nghe Phó Kiều Kiều nói, Tô Trà có hơi bối rối, những lời này nghe sao hơi khó hiểu thế nhỉ?

Sau đó, Tô Trà hỏi: "Bạn nào? Bạn của cậu sao?"

Đầu bên kia điện thoại, Phó Kiều Kiều hít một hơi thật sâu, dùng sức nắm chặt bàn tay rồi mới nói: "Là mẹ tớ."

A ha, mẹ tớ muốn làm bạn với cậu đó, kinh ngạc không, bất ngờ không?

Khi nghe thấy từ "Mẹ", lần này Tô Trà thật sự sững sờ.

Mẹ của Phó Kiều Kiều cũng là mẹ của Phó Hành Khanh, trong đầu nghĩ đến dáng vẻ quấn khăn lụa khắp mặt lần trước của bà ấy, Tô Trà đang suy nghĩ xem có nên đồng ý hay không.

Vừa rồi Phó Kiều Kiều nói rằng bà ấy muốn làm bạn với cô sao?

Điều này thật sự rất mới mẻ nha, đây là lần đầu tiên cô gặp phải một chuyện như vậy đấy.

Bên kia Phó Kiều Kiều đợi một lúc cũng không nghe thấy Tô Trà trả lời, vội vàng giải thích: “Trà Trà, cậu đừng suy nghĩ nhiều, mẹ tớ không có ý xấu gì hết, bà ấy chỉ muốn mời cậu ăn cơm tối và đến làm quen thôi. Mẹ tớ nói làm bạn như thế nhưng cậu cũng đừng căng thẳng hay sợ hãi, không muốn đến cũng không sao, cậu cứ nói ra, đừng lo lắng hay gì, chúng ta không nên quanh co lòng vòng đâu."

Không đợi Tô Trà kịp phản ứng, Tô Trà lại nghe thấy một giọng nữ truyền ra từ trong điện thoại, đó không phải là giọng nói của Phó Kiều Kiều.

"Trà Trà, Trà Trà đúng không, cô gọi cháu như vậy được không? Cô là mẹ của Kiều Kiều, cô không có ý xấu gì đâu, chỉ là cô muốn mời cháu ăn tối thôi. Cháu không có thời gian cũng không sao, chúng ta có thể hẹn lần sau."

Mẹ hay thật, lần này còn chưa được đã nghĩ đến lần sau!

Phó Kiều Kiều thật sự ngưỡng mộ mạch não của mẹ cô ấy.

Nói tới đây, Tô Trà suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ giọng nói: "Cô à, chúng ta có thể gặp nhau lúc bảy giờ được không ạ?"

Ôi, bằng lòng rồi!

Khi nghe được câu trả lời của Tô Trà, Tôn Thục Phân nhanh chóng mỉm cười rồi nói: “Có thể có thể.”

Sau đó bà ấy còn nhiệt tình hỏi Tô Trà rằng có cần bọn họ tới đón cô không, nghe Tô Trà nói không cần, Tôn Thục Phân mỉm cười hẹn nơi ăn tối rồi nói cho Tô Trà biết địa chỉ.

Sau khi cúp điện thoại, Tô Trà và Vu Kế Vĩ cùng nhau đi đến bãi đậu xe.

Ngồi trong xe, nghĩ tới cú điện thoại vừa rồi, Tô Trà không nhịn được nhếch khóe môi lên lộ ra một tia mỉm cười.

Có một chút ý cười trong đôi mắt ngập tràn ánh nước xinh đẹp của cô, đôi mắt ấy ánh lên thứ ánh sáng lung linh và đẹp đẽ, đẹp không tả nổi.

Một tiếng sau, 6 giờ 55 phút, Tô Trà đến nhà hàng đã hẹn trước.

Thật trùng hợp, đây chính là nhà hàng do Tần Mạt mở, nhưng hôm nay Tần Mạt không có ở đây.

Trước cửa nhà hàng, ngay khi Tô Trà mới xuống xe, vừa ngẩng đầu lên lập tức nhìn thấy Phó Kiều Kiều đang đợi sẵn ở cửa.

Nhìn thấy Tô Trà, Phó Kiều Kiều nhanh chóng chạy tới, vươn tay ôm lấy thân hình nhỏ bé của Tô Trà, vội vàng nói: “Trà Trà, chút nữa cậu mà gặp mẹ tớ cũng đừng sợ nha, mẹ tớ khá tốt, cậu chỉ cần làm bạn với bà ấy là được, đừng quá câu nệ nha."

“Tớ không sợ.” Tô Trà cười đáp.

Không phải chỉ là gặp riêng tư thôi sao, có gì phải sợ chứ?

"Cậu không sợ là tốt rồi, mẹ tớ đang xem đồ ăn bên trong, chúng ta cũng đi vào đi." Phó Kiều Kiều hít sâu một hơi, cảm giác mình so với Tô Trà còn khẩn trương hơn.

Thành thật mà nói, Phó Kiều Kiều thật sự bội phục hành động này của mẹ cô ấy.

Tô Trà và Phó Kiều Kiều cùng nhau đi vào, ngay sau đó Tô Trà cũng chính thức được nhìn thấy Tôn Thục Phân, lần này Tôn Thục Phân không che khuất mặt nữa.

Khi Tô Trà nhìn thấy mẹ của Phó Hành Khanh, ấn tượng đầu tiên của cô là… quá đẹp.

Khí chất và sự quyến rũ tích lũy theo năm tháng, bà ấy khoác trên người bộ quân phục nên trông càng khỏe khoắn và xinh đẹp.

Mà Tôn Thục Phân cũng nhìn thấy Tô Trà, trên mặt lộ ra nụ cười, bà ấy tiến lên vài bước, sau đó vươn tay về phía Tô Trà rồi nói: "Chào cháu, bằng hữu."

“Cháu chào cô ạ.” Tô Trà duỗi tay ra, cười đáp.

Khi hai tay nắm lấy nhau, Tôn Thục Phân cảm nhận được bàn tay mềm mại của cô gái nhỏ, nụ cười của bà ấy càng trở nên rạng rỡ hơn.

Phó Kiều Kiều ngồi bên cạnh cẩn thận quan sát biểu cảm của bạn tốt và mẹ cô ấy, lần đầu tiên gặp mặt, bầu không khí cũng không tệ...

Nửa giờ sau, trên ghế, vẻ mặt Phó Kiều Kiều mờ mịt nhìn bạn tốt và mẹ cô ấy, trợn tròn mắt.

Chỉ trong nửa giờ, rốt cuộc làm thế nào mà hai người lại thân thiết như vậy chứ?

Đặc biệt là khi cô ấy nghe đồng chí Tôn Thục Phân nói một câu.

"Trà Trà, đừng gọi cô là cô nữa, cháu cứ trực tiếp gọi cô là chị đi, cô sẽ gọi cháu là em gái!"

Phụt...

Phó Kiều Kiều suýt chút nữa phun ra một ngụm nước!

Sau một bữa cơm, Phó Kiều Kiều trơ mắt nhìn mẹ cô ấy và cô gái mà anh trai cô ấy thích trở thành chị em?

Nếu Trà Trà gọi mẹ cô ấy là "chị", không phải cô ấy sẽ phải gọi Trà Trà một tiếng “cô nhỏ” hay sao?

Chuyện này đối với cô ấy cũng không tính là gì cả, chỉ là Phó Kiều Kiều lúc này rất muốn hỏi đồng chí Phó Hành Khanh một câu: Cảm giác bạn gái anh thành cô của anh là cảm giác thế nào?

Đột ngột không kịp đề phòng, đồng chí Phó Hành Khanh không hay biết gì đã trở thành cháu trai của cô gái mà anh thích!

Hí, nghĩ thôi cũng thấy k*ch th*ch...

“Trà Trà, cháu lại đây ăn thử món này xem sao, món này ngon lắm, cháu ăn nhiều một chút." Tôn Thục Phân tươi cười mời Tô Trà ăn.

Bà ấy vốn dĩ đã rất vừa lòng với cô gái nhỏ Tô Trà này, nhưng hôm nay được tiếp xúc trực tiếp như thế này lại càng quý mến hơn. Bà ấy cảm thấy tính tình của cô khá tốt.

Tôn Thục Phân nghĩ, nếu là cô gái khác, chuyện hôm nay có lẽ sẽ làm người đó ngượng ngùng, cho dù là nể mặt bà ấy đến đây ăn cơm cũng sẽ mất tự nhiên. Nhưng Tô Trà lại khác, tuy trông cô ngoan ngoãn hiền lành nhưng ở phương diện xã giao thì không có gì để chê.

Có thể với các cô gái khác, chuyện này sẽ khiến họ không được thoải mái. Dù sao bây giờ Tô Trà vẫn chưa xác định quan hệ với Phó Hành Khanh nên ở khoảng thời gian này gặp Tôn Thục Phân sẽ hơi khó xử.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 428: Chương 428



Tô Trà cũng chỉ là một cô gái bình thường, bây giờ cảm thấy mình có tình cảm với Phó Hành Khanh nên nếu hôm nay là một người khác, trong vòng một giây chắc chắn cô sẽ khiến người đó phải hoài nghi cuộc sống này.

Một phần cũng do có sự nhầm lẫn, nếu trước đó Tôn Thục Phân tìm Tô Trà nói chuyện, ít nhiều cô cũng sẽ không được thoải mái.

Hiện giờ Tôn Thục Phân coi như yêu ai yêu cả đường đi lối về, cho nên mới có câu, nếu được thiên vị sẽ chẳng sợ điều gì.

Hơn nữa, lần trước Tôn Thục Phân khiến Tô Trà cảm giác bà ấy là người khá dễ tính. Nếu như lần đó Tôn Thục Phân tự ý tới tìm cô nói chuyện, nói không chừng Tô Trà sẽ phải suy nghĩ nhiều hơn.

Có câu nói rất đúng, nếu ai đó yêu đương mà mục đích không phải để kết hôn thì đều chỉ là chơi qua đường.

Nếu sau này Tô Trà nên đôi với Phó Hành Khanh, vậy phương diện gia đình của nhà trai cũng là một trong những điều cần xét tới.

Người lớn vẫn thường nói, chuyện kết hôn không phải là chuyện của một người mà là chuyện của hai gia đình.

Một cô gái từ gia đình này bắt đầu chuyển ra sinh sống cùng một gia đình khác sẽ có rất nhiều vấn đề phát sinh.

Đầu tiên, từ xưa đến nay, mối quan hệ mâu thuẫn giữa mẹ chồng và nàng dâu luôn là một vấn đề khó xử.

Chưa tính đến chuyện tính cách khác nhau, chỉ cần nói đến thói quen sinh hoạt do khoảng cách tuổi tác khác nhau thôi cũng sẽ sinh ra rất nhiều ý kiến bất đồng.

Một người đàn ông thông minh sẽ cân bằng được mối quan hệ giữa mẹ mình và vợ, nhưng lại rất hiếm những người đàn ông làm được như vậy.

Đa số đàn ông sẽ nói rằng anh ta đi làm đã quá mệt rồi, về nhà lại phải xử lý những việc cỏn con đó sẽ rất bực.

Bởi thế mới có nhiều gia đình tan vỡ chỉ vì mối quan hệ nan giải giữa mẹ chồng và nàng dâu.

Tô Trà đồng ý cuộc gặp mặt ngày hôm nay cũng bởi vì cô định tìm hiểu người nhà của Phó Hành Khanh.

Nếu như bữa cơm hôm này làm Tô Trà không hài lòng, cô sẽ phải suy nghĩ lại mối quan hệ của cô và Phó Hành Khanh một lần nữa.

Tô Trà là một người thông minh, cho nên ở một số phương diện cô sẽ lý trí quá mức.

Xuất phát từ các mặt cần suy xét, cô dùng lý trí để phân tích tất cả các khả năng.

Nếu cô không hợp với người nhà của Phó Hành Khanh, cô sẽ kịp thời dừng lại mối quan hệ này trước khi bị mất đi nhiều thứ hơn, cho dù cô có tình cảm với anh cô vẫn sẽ làm vậy.

Công việc của Tô Trà là nghiên cứu khoa học còn Phó Hành Khanh đang trong quân ngũ, vì tính chất công việc nên hai người sẽ ít có thời gian dành cho gia đình.

Tô Trà cũng biết mình không phải là một người phù hợp với vai trò người mẹ hiền, người vợ đảm đang.

Vấn đề đầu tiên đó là cô không biết nấu cơm, những việc cơ bản trong phòng bếp cô đều không biết.

Vấn đề thứ hai là làm việc nhà, Tô Trà sẽ không có nhiều thời gian do phần lớn thời giờ cô sẽ đầu tư cho việc làm nghiên cứu, thế nên cô hy vọng có thể giảm tối đa những vấn đề vụn vặt thường ngày.

Như đã đề cập qua, hành động của Tôn Thục Phân có lẽ sẽ làm người khác không vui, nhưng đối với Tô Trà, cô khá hài lòng với mở đầu này.

Tô Trà cảm thấy Tôn Thục Phân là người dễ nói chuyện, tính cách hơi giống với Phó Kiều Kiều, đều là những người thẳng thắn, hào phóng, nếu ở chung cũng sẽ không làm người khác khó chịu.

Ở trên bàn cơm, Tôn Thục Phân vẫn nhiệt tình chăm sóc Tô Trà nhưng bà ấy không biết là trong lúc bà ấy đang đánh giá Tô Trà thì bà ấy cũng đang bị Tô Trà quan sát, đây là vấn đề của cả hai phía.

“Trà Trà, cô đi vệ sinh nhé. Cháu cứ nói chuyện với Kiều Kiều một lát đi rồi cô sẽ quay lại.” Tôn Thục Phân vừa nói vừa buông đũa trên tay xuống.

Sau khi Tô Trà cười đáp lại, Tôn Thục Phân mới đứng dậy đi ra ngoài.

Chờ Tôn Thục Phân ra ngoài rồi, Tô Trà còn chưa kịp mở miệng, Phó Kiều Kiều ở bên cạnh đã lập tức thò qua nói: “Trà Trà à, ngại quá. Tính mẹ tôi là vậy đấy, bà ấy cứ nghĩ gì là nói đấy luôn. Tôi nói nè, tuy đó là mẹ của tôi, nhưng mà chúng ta là chị em tốt, nên nếu cô cảm thấy không thoải mái cứ nói với tôi nhé. Tôi ấy mà, chỉ giúp người có lý chứ không giúp người thân quen. Nếu như cô không thích thì lát nữa tôi sẽ kéo mẹ tôi về trước."

“Không phải tôi không thích, tính tình của bác gái cũng khá tốt mà.” Tô Trà cười nhạt đáp lại, sau đó bưng chén trà trên bàn lên chậm rãi uống một ngụm.

“Cô cảm thấy thế thật à?” Phó Kiều Kiều nhìn chằm chằm vẻ mặt của Tô Trà.

Cô ấy cảm thấy Tô Trà không giống như đang nói dối thì mới tin.

Phó Kiều Kiều thuận tiện khen thêm lần nữa: “Trà Trà, tính cách của cô tốt quá. Nếu tôi là người trải nghiệm chuyện này, tôi đã trả đũa lại người đó đến nỗi người đó phải nghi ngờ cuộc sống luôn rồi. Kể cả người đó có là mẹ tôi, tôi cũng không thể nói bà ấy làm như vậy là đúng được."

Giống như Phó Kiều Kiều đã nói, nếu cô ấy cùng với một người con trai còn chưa xác định quan hệ chính thức mà mẹ của người đó đã đến mời cô ấy ăn cơm, Phó Kiều Kiều có thể dùng một nắm đ.ấ.m đánh cả hai người.

Mỗi người đều có quan điểm khác nhau, ý nghĩ khác nhau, vả lại mục đích của Tô Trà và Tôn Thục Phân đều giống nhau, đều muốn thăm dò đối phương.

Nên nếu tính ra hai người đều là kẻ tám lạng, người nửa cân.

Phó Kiều Kiều không biết suy nghĩ của Tô Trà nên mới cảm thấy tính tình của cô quá tốt, gặp phải chuyện như thế mà vẫn không tức giận, lại còn cảm thấy tính tình của đồng chí Tôn Thục Phân tốt.

Thậm chí Phó Kiều Kiều cảm thấy, nếu Tô Trà cứ thành thật quá như vậy kiểu gì cũng sẽ bị bắt nạt.

Ở bên ngoài, đồng chí Tôn Thục Phân vừa mới nói là đi vệ sinh nhưng trên thực tế là đi thanh toán trước. Bà ấy nghĩ đến chuyện nếu tính tiền trước mặt Tô Trà thì cô sẽ giành thanh toán với mình.

Vậy nên Tôn Thục Phân đi thanh toán hóa đơn trước để lát nữa đỡ phiền toái.

Ba người ăn một bữa cơm phải mất hơn nửa giờ. Lần đầu hai người gặp gỡ đã trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Đến khi kết thúc, họ chỉ hận rằng đã gặp nhau quá muộn.

Sau khi ba người ăn uống no say rồi mới đi từ lầu hai xuống. Bên ngoài nhà hàng, một bóng người thon dài sải bước vào trong.

Phó Hành Khanh mới vừa vào cửa đã nghe thấy âm thanh từ phía cầu thang. Anh ngẩng đầu nhìn sang, quả nhiên thấy ba người phụ nữ đang từ lầu hai đi xuống dưới.

Ánh mắt của Phó Hành Khanh làm người ta không có cách nào lờ đi được. Tô Trà là người đầu tiên ngẩng đầu nhìn về phía anh, sau đó là Phó Kiều Kiều, cuối cùng là đồng chí Tôn Thục Phân.

Sau khi nhìn thấy ánh mắt của con trai, Tôn Thục Phân cứng người trong nháy mắt. Sau đó bà ấy dùng mắt âm thầm ra tín hiệu cho Phó Kiều Kiều.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 429: Chương 429



Nhưng mà, Phó Kiều Kiều làm gì có lá gan để chống lại Phó Hành Khanh?

Không không không, Phó Kiều Kiều từ chối một cách rất dứt khoát.

Tôn Thục Phân nhìn ánh mắt né tránh của con gái thì cho cô ấy một ánh mắt bày tỏ ý “vô dụng”.

Phó Kiều Kiều gặp phải cái nhìn khinh thường của mẹ mình, cô ấy cúi đầu nhìn xuống chân.

“Phó Hành Khanh, con đến rồi đấy à? Con có muốn ăn gì không? Mẹ và Trà Trà với Kiều Kiều vừa mới ăn xong rồi. Nếu con muốn vậy thuận tiện ăn một chút nhé?” Tôn Thục Phân thỏ thẻ nói với con trai.

Ba người tiếp tục đi xuống lầu một, sau đó đứng ở trước mặt của Phó Hành Khanh.

Phó Hành Khanh thấy mẹ mình trẻ con như vậy thì liếc nhìn bà ấy một cái. Mặt anh cực kỳ nghiêm túc, một lúc sau anh mới nói: “Con đã gọi điện thoại cho cha rồi, một lát nữa cha sẽ tới đón mẹ về.”

Có câu tục ngữ nói đóng cửa dạy con, dạy vợ bên gối, cho nên với chuyện của đồng chí Tôn Thục Phân phải để đồng chí Phó Hòa Bình ra tay dạy bảo.

Phó Hành Khanh cảm thấy đây chính là lúc để cha anh giáo dục chính trị cho mẹ anh.

Mẹ của anh đúng là chuyện gì cũng dám làm, không kể đến chuyện lần trước lén đi xem Tô Trà.

Hôm nay anh có một cuộc họp, thoáng cái đồng chí Tô Thục Phân đã bắt cóc người đi mất rồi. Anh không biết về sau bà ấy còn làm được chuyện gì lạ lùng hơn nữa.

Nụ cười trên khuôn mặt của Tôn Thục Phân dần biến mất sau khi nghe Phó Hành Khanh nói xong.

Tô Trà đứng ở bên cạnh bà ấy, thấy một câu của Phó Hành Khanh khiến cho sắc mặt của Tôn Thục Phân thay đổi trong nháy mắt, suýt nữa không kìm nén được mà bật cười.

Phó Hành Khanh làm lơ mẹ mình. Anh giơ tay lên nhìn lại thời gian, nghĩ chắc hẳn cha mình cũng sắp đến nơi rồi.

Anh ngước mắt lên, tầm mắt dừng lại ở chỗ Phó Kiều Kiều sau đó mở miệng nói một câu: “Lát nữa em cũng về cùng cha mẹ đi, để cha đưa em về luôn.”

Phó Kiều Kiều nhìn thấy ánh mắt sắc bén của anh mình nên không dám cãi lại, gật đầu liên tục.

Phó Hành Khanh thấy Phó Kiều Kiều gật đầu thì mới quay lại nhìn về phía Tô Trà, ngữ khí rõ ràng dịu dàng hơn hẳn, anh thấp giọng nói: “Để tôi đưa em đến bệnh viện.”

Mỗi lần Tô Trà rời viện nghiên cứu khoa học đều đến bệnh viện thăm Trương Huy, Phó Hành Khanh biết như thế nên mới nói vậy.

“Vâng.” Tô Trà đồng ý, sau đó nhìn về phía Tôn Thục Phân và Phó Kiều Kiều, cười nhạt nói: "Vậy thì, cháu chào cô, tạm biệt Kiều Kiều, cháu đi trước nhé ạ."

"Trà Trà, vậy chúng ta hẹn dịp khác ăn cơm cùng nhau nhé." Tôn Thục Phân chịu đựng áp lực từ ánh mắt của con trai, nói với Tô Trà.

Trong mắt Tôn Thục Phân, bà ấy không phải vì Phó Hành Khanh nên mới đi chơi cùng Tô Trà.

Tuy lúc đầu đúng là như vậy, nhưng hiện tại không phải, hiện tại bà ấy thật sự thích Tô Trà và muốn làm bạn với cô.

Phó Hành Khanh nhìn tính xấu của mẹ mình vẫn không đổi, sắc mặt đen hơn một chút.

Phó Kiều Kiều ở bên cạnh nhìn thấy sắc mặt của anh mình thì cúi đầu nhanh chóng tránh không khí nặng nề này.

Tô Trà đồng ý với Tôn Thục Phân, xoay người đi ra ngoài cùng Phó Hành Khanh và Vu Kế Vĩ.

Mới vừa tới cửa, bọn họ gặp Phó Hòa Bình đang từ phía đối diện đi tới.

Phó Hoà Bình cũng thấy được cô gái ở bên cạnh con trai mình, ông ấy không cần đoán cũng biết thân phận của đối phương.

Ông ấy chỉ thản nhiên nhìn một cái rồi thôi.

Phó Hòa Bình nghĩ đến chuyện vợ mình làm, cảm thấy bất đắc dĩ. Ông ấy nhìn khuôn mặt nghiêm túc của đứa con trai có vài phần tương tự mình, sau đó ngừng lại rồi nói vài câu với Phó Hành Khanh.

Cuộc trò chuyện giữa những người đàn ông rất đơn giản, rất nhanh hai người đã tách ra đi tiếp.

Một người đi theo Tô Trà, người còn lại đi về phía nhà hàng để đón người.

Sau vài bước chân, ông đã đến nơi, vừa vào tới cửa đã thấy Tôn Thục Phân và Phó Kiều Kiều.

Lúc Tôn Thục Phân trông thấy Phó Hòa Bình, tự dưng bà ấy thấy hơi chột dạ, sau đó chỉ trong vài giây ngắn ngủi lại ưỡn n.g.ự.c thẳng lưng.

Khụ khụ, bà ấy không làm gì sai tại sao phải chột dạ?

Chẳng lẽ bà ấy không có quyền tự do kết bạn à? Không thể vì Tô Trà là người mà con trai mình thích thì không thể kết bạn được, làm gì có lý lẽ ấy?

Phó Hòa Bình tiến lên vài bước, tầm mắt đảo qua hai người, thấy Tôn Thục Phân tỏ vẻ “tôi không sai”, vì đang trước mặt con gái nên ông cũng không nói gì.

“Đi thôi, để anh đưa hai người về.” Phó Hòa Bình mở miệng.

“Đi.” Tôn Thục Phân đáp lại, sau đó đi ra ngoài. Bà ấy vừa đi vừa lén xem vẻ mặt của Phó Hòa Bình, cảm thấy rằng hiện tại Phó Hòa Bình bình tĩnh như vậy là dấu hiệu của sự “bình yên trước cơn bão”.

Phó Hòa Bình nhận ra Tôn Thục Phân đang nhìn mình nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi.

Ông ấy định đưa con gái về nhà trước sau đó mới tính sổ sau.

Hôm nay ông ấy vốn tan làm sớm, kết quả lúc về nhà trong nhà lại không có ai, sau đó nhận được điện thoại của Phó Hành Khanh mới biết được vợ mình đã làm cái gì.

Nói một cách công bằng, việc làm của Tôn Thục Phân hôm nay là thiếu suy nghĩ.

Vài phút sau, ở trên xe, Phó Kiều Kiều ngồi im tại chỗ không dám hé răng.

Khó khăn lắm mới yên vị được, Phó Kiều Kiều cho rằng đã tránh được một kiếp. Nhưng chân còn chưa kịp chạm đất, Phó Hòa Bình đang ngồi ở hàng phía trên mở miệng nói.

“Ngày mai cha tìm con nói chuyện hôm nay.” Ánh mắt kia của ông ấy rõ ràng ý bảo “mẹ của con quậy thì thôi đi nhưng sao con cũng quậy theo nữa thế”.

“Vâng.” Vẻ mặt Phó Kiều Kiều hậm hực, trả lời một câu sau đó xuống xe.

Sợ rằng mẹ của cô ấy cũng không trốn được.

Trong xe, hai vợ chồng nhìn Phó Kiều Kiều đi vào nhà, sau đó mới đánh xe rời đi.

Tại nơi khác, Tô Trà và Phó Hành Khanh đã tới bệnh viện.

Bọn họ đi đến phòng bệnh. Sau một thời gian, Trương Huy đã khỏe hơn một chút nhưng có một số việc vẫn không được thuận tiện lắm.

Dù sao cũng là người đã làm phẫu thuật, hơn nữa trong phòng bệnh cũng không có nhà vệ sinh cho nên vấn đề giải quyết sinh lý của Trương Huy phải nhờ y tá.

Đừng hiểu lầm, anh ấy chỉ nhờ y tá những lúc cần dùng bô thôi, tay của Trương Huy vẫn lành lặn nên những việc khác anh ấy có thể tự làm.

Trương Huy nằm ở trên giường bệnh thấy Tô Trà lại tới, anh ấy cũng cảm thấy hơi ngại.

Trong khoảng thời gian anh ấy nằm viện, Tô Trà thường xuyên tới thăm. Hơn nữa Tô Trà còn nhờ người chăm sóc anh ấy. Hiện giờ ở bệnh viện, Trương Huy ăn ngon ngủ ngon, cảm thấy mình cũng béo lên.

Tô Trà ở trong bệnh viện không lâu lắm. Cô nói chuyện với Trương Huy trong chốc lát, sau đó tìm bác sĩ dò hỏi tình trạng khôi phục của Trương Huy. Tầm chín giờ, cô rời bệnh viện.
 
Back
Top Bottom