Dịch Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm

Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 270: Chương 270



Ba mươi đồng, coi như cho người kia một bài học đi.

Phó Kiều Kiều không biết nói gì, hình ảnh "con nhà người ta" của Tô Trà trong lòng cô ấy đã tan biến.

Cô ấy tưởng Tô Trà là một cô bé ngoan ngoãn, nhưng ai biết cô lại là nít ranh, bụng dạ cũng rất đen tối.

Tuy nhiên sau đó Phó Kiều Kiều rất nhanh chóng đem việc này quăng ra sau đầu, đối với cô ấy mà nói không việc gì quan trọng bằng ăn cơm.

Ăn làm người, ăn làm ma, ăn cơm phải lấy bát lớn.

Phó Kiều Kiều có sức ăn khỏe. Trong lúc ăn, cô ấy phát hiện ra rằng Tô Trà cũng ăn khỏe giống mình.

Cô ấy nhìn qua thân hình nhỏ bé của Tô Trà, thật không thể ngờ cô có thể ăn nhiều đến như vậy.

Trong lúc ăn Tô Trà cùng Phó Kiều Kiều liếc nhau một cái.

Xác định đồng loại.

Người phàm ăn đều là người một nhà.

Sau khi ăn xong bữa cơm, cả Phó Kiều Kiều và Tô Trà đều có ấn tượng khác về nhau.

Ban đầu Cận Tùng và Trầm Nghiễm còn định đưa Tô Trà về, nhưng Phó Kiều Kiều ngồi bên cạnh nghe vậy, bật dậy vỗ n.g.ự.c cam đoan để cô ấy đưa Tô Trà về cho.

Lúc tiễn hai Tô Trà với Phó Kiều đi xong, Trầm Nghiễm cùng Cận Tùng hai mặt nhìn nhau.

Tình bạn của con gái có thể tới quá nhanh, nhanh như cơn lốc xoáy vậy.

Hơn nữa, lại là giữa Tô Trà b**n th** cùng với Phó Kiều Kiều khờ dại, hai người đó làm thế nào mà có thể trở thành bạn trong thời gian ngắn như vậy?

Tình bạn của con gái đôi khi thật khó hiểu, khi Phó Kiều Kiều đưa Tô Trà đến cửa nhà cô, hai người trao đổi thông tin liên lạc, còn hẹn nhau cùng đi chơi khi có thời gian.

Phó Kiều Kiều không vào nhà để uống chén trà, xoay người đi về luôn.

Nhìn cô nàng mạnh mẽ Phó Kiều Kiều, Tô Trà nghĩ về Phó Hành Khanh.

Lần đầu gặp mặt, anh vẫn còn là một chàng trai hơi trẻ con trong hình dáng người lớn, lần thứ hai gặp nhau ở ga tàu thấy anh đã thay đổi nhiều, trưởng thành và thận trọng hơn nhiều.

Trong đầu Tô Trà chỉ nghĩ về Phó Hành Khanh một chút như vậy thôi, dù sao anh cũng không phải là người quen, Tô Trà đến nhà đã vùi đầu vào công việc vĩ đại của cô đó là nghiên cứu cách làm ti vi.

Viết viết vẽ vẽ, cô bận rộn đến khoảng một giờ sáng mới lết thân xác mệt mỏi vào phòng tắm, tắm xong thay mặc bộ đồ ngủ hoa nhí rồi "bụp" một cái nằm lên giường.

Ngay lúc Tô Trà đang buồn ngủ, hệ thống lại hiện ra.

Hệ thống thật lòng cũng rất bất đắc dĩ, nó sự cảm giác tồn tại của nó đã đến mức mà nếu không xuất hiện thì chủ nhân sẽ quên mất nó có mặt trên đời.

Ây da, thật ra lần trước chủ nhân yêu cầu nó cung cấp con chip, nó vừa cảm nhận được cảm giác được lòng chủ nhân cưng chiều, nhưng ngay sau đó chủ nhân nhận được con chip, nó lại bị tung lên tận chín tầng mây.

Cho nên, hệ thống âm thầm siết chặt nắm đấm, nó phải làm cho chủ nhân nhận ra giá trị của nó.

Đã nói rồi, phụ nữ thích làm đẹp, hệ thống đã tập huấn mảng này trong khoảng thời gian này, đảm bảo kỹ thuật đủ để được duyệt.

"Chủ nhân, có muốn mở một spa làm đẹp không?"

Trong lúc mơ mơ màng màng, Tô Trà nghe thấy giọng hệ thống, mụ mị đáp một câu: "Làm đi."

Là một cô tiên nhỏ, gần đây làn da trắng xinh của cô cũng chưa được chăm sóc.

"Leng keng, tổng chi phí mở spa tiêu tốn mười đồng của chủ nhân!"

Mười đồng!

Nghe đến việc bị trừ tiền, tỉnh chưa?

"Không phải chứ, hệ thống, cậu còn thu tiền à?" Tô Trà ngồi bật dậy.

"Chủ nhân, tôi cũng không phải là công nhân trong nhà máy dệt, tôi làm việc nhất định sẽ thu tiền. Mười đồng không đắt đâu, tôi đảm bảo cô sẽ thấy đáng giá, ngày mai làn da của cô sẽ mịn màng như vỏ trứng gà vậy, trắng bóc luôn. Hơn nữa, kỹ thuật của tôi đã được đào tạo chuyên nghiệp, đảm bảo chất lượng, sau khi sử dụng ai cũng nói là tốt."

"Ha ha ha!" Tô Trà cười giả tạo ba tiếng, ngay lập tức đổi vẻ mặt, mở miệng hỏi: "Tôi muốn hoàn tiền."

"Xin lỗi, không hoàn trả phí dịch vụ." Hệ thống đáp lại.

"Cậu là hệ thống lừa đảo à!"

"Oh, giờ chủ nhân có muốn làm không, nếu không làm tôi cũng không trả lại tiền đâu. Nếu cô không làm, tôi sẽ đi luôn đấy."

"Làm!" Tiền đã tiêu hết, làm sao có thể không làm được.

Tô Trà tỏ vẻ: Cô không phải người chịu thua thiệt.

Nằm xuống lại, Tô Trà cảm nhận được mặt và cơ thể của mình trở nên ẩm hơn. Trong khi đó cô vẫn còn đang mặc quần áo, hệ thống đúng là lợi hại!

Thật là thoải mái, làm được một chút, Tô Trà đã lim dim đi vào giấc ngủ.

"Líu ríu..." Tiếng chim hót vọng vào từ cửa sổ.

Tô Trà tỉnh dậy, ngay lập tức cô đã cảm thấy cơ thể mình khác thường.

Thường thì nếu thức quá khuya, Tô Trà sẽ cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng hôm nay cô lại không cảm thấy mệt mỏi, ngược lại còn thấy cực kỳ sảng khoái!

Nhớ đến việc hôm qua được hệ thống làm đẹp, Tô Trà đặt tay lên má.

Cảm giác da dẻ thật mịn màng từ bàn tay truyền tới thật tuyệt vời.

Từ trên giường đứng dậy, cô đến trước gương để xem.

Ôi, da trắng mịn như lòng trắng trứng gà vừa bóc vỏ, không, là trắng hồng, trông hồng hào hơn nhiều.

"Hệ thống, cậu giỏi thật đó, có cậu tôi không bao giờ còn sợ thức khuya nữa." Tô Trà khen ngợi một câu, vuốt nhẹ lên gương mặt của mình, cảm giác này, quá tuyệt!

"Chỉ cần cô hài lòng, hân hạnh lần sau lại được phục vụ." Hệ thống dường như vừa mới tỉnh dậy, Tô Trà còn nghe thấy nó ngáp.

"Chỉ là mười đồng hơi đắt."

"Dùng một lần thì tốn mười đồng, nhưng cô có thể mua thẻ thành viên, thẻ thành viên một tháng ba trăm, thẻ bạc nạp năm trăm, tặng một trăm, thẻ vàng nạp một ngàn, tặng ba trăm, sau này tôi còn có thể đưa ra các gói khác, chắc chắn cô sẽ cảm thấy đáng đồng tiền của mình."

Ồ, hệ thống còn có khiếu buôn bán nữa hả?

Tô Trà quét qua số dư của mình, đã có hơn năm vạn, đối với phú bà như cô, năm trăm đồng cũng chỉ là tiền lẻ.

Vậy nên, Tô Trà vung tay, không quản tiền nói: “Tôi mua năm lần!”

Hệ thống há hốc mồm... năm lần?

Tô Trà tỏ vẻ vô tội: Có tiền thì cũng phải biết tiết kiệm!

Làm năm lần, một tháng năm lần là đủ rồi!

Hệ thống nghe thấy tính toán chi li trong lòng Tô trà, giả cười, vỗ tay bộp bộp bộp... Cô giỏi!

Vài ngày sau, trường học khai giảng, Tô Trà trở lại cuộc sống học tập, nhưng so với học kỳ trước, học kỳ này Tô Trà bận rộn hơn nhiều, bận tới nỗi thấy thời gian không đủ dùng.

Mỗi ngày đi học, trừ thời gian đi nghe giảng lớp chuyên ngành, còn phải đi ra ngoài tìm mua các linh kiện, tài liệu cần thiết để làm TV, còn phải thiết kế vi mạch.

Một chữ bận, hai chữ bận bịu, ba chữ rất bận bịu!

Thời gian trôi đi trong sự bận rộn, dự án TV của Tô Trà cũng đã có tiến triển, nhưng vẫn còn một số vấn đề khó khăn phải giải quyết.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 271: Chương 271



Thiếu tiền là một vấn đề lớn, nghiên cứu không chỉ cần sức khỏe, mà còn cần tiền!

Tô Trà đã tiêu hết tiền của mình, ngay cả tiền của hệ thống cũng đã tiêu đi hết hơn phân nửa. Sắp tới thấy chắc lại phải chi tiền. Tô Trà đang nghĩ chắc phải tìm nhà đầu tư.

Khi Tô Trà đang cân nhắc xem ai sẽ phù hợp làm nhà đầu tư cho cô, cô nhận được một cuộc gọi từ Phó Kiều Kiều.

"A lô, Tô Trà, cô đi chơi với tôi nhé, bạn của tôi mới mở tiệm, đi ủng hộ." Giọng nói vui vẻ của Phó Kiều Kiều phát ra từ điện thoại.

Nói thật thì Tô Trà rất thích cô gái như Phó Kiều Kiều, ai lại không thích một cô tiểu thư nhưng tính tình lại bộc trực thẳng thắn như Phó Kiều Kiều chứ?

Vì vậy, khi nghe Phó Kiều Kiều mời cô đi chơi, Tô Trà không nghĩ sẽ từ chối.

Hơn nữa, đi chơi...

Tô Trà tính toán trong đầu, nhanh chóng nghĩ nếu bạn của Phó Kiều Kiều có thể mở cửa hàng, thì có nghĩa là cậu ấy có tiền, và nếu có tiền thì có thể trở thành người đầu tư của cô.

Sau khi suy nghĩ như vậy, Tô Trà đã đồng ý ngay lập tức.

"Được, địa chỉ ở đâu?"

"Địa chỉ, phía bên đường Quảng Phát, cô ở nhà nhé? Đợi tôi, tôi đi đón cô bằng ô tô."

"Được."

"Vậy cô chờ ở nhà, một tiếng nữa tôi tới."

Tô Trà cúp điện thoại, dọn dẹp gọn gàng bàn làm việc hơi lộn xộn, sau đó thay trang phục ra ngoài.

Mặc chiếc áo sơ mi trắng bên trong, cổ áo hơi mở ra, để lộ lên một chút phần da trắng mịn và xương quai xanh.

Quần dài màu đen, đôi chân thon dài, mang vào một đôi giày da nhỏ càng làm cô trông thanh lịch hơn.

Cuối cùng, cô còn mặc thêm một cái áo khoác dài màu đỏ do mẹ may, lập tức che phủ hết vóc dáng hoàn hảo của Tô Trà.

Mặc chiếc áo khoác của mẹ, Tô Trà nghĩ bụng: Đẹp quan trọng, giữ ấm quan trọng hơn.

Ở phía khác, một chiếc xe đang di chuyển trên đường.

Trong xe, Phó Kiều Kiều ngồi ở hàng ghế sau, ghế lái phía trước có một bóng hình thẳng tắp, đôi tay thon dài nắm lấy vô-lăng.

Ánh sáng xuyên qua lớp kính của ô tô chiếu vào, nhẹ nhàng dừng trên khuôn mặt anh tuấn của anh, mũi cao, môi bạc mỏng, mày kiếm mắt sáng, đôi mắt hoa đào lúc này nhìn có phần nghiêm túc.

Ở ghế phụ, trái ngược hoàn toàn, một người ngồi tựa lưng như một con cá chết, như không xương, đặt đâu ngồi đó.

Ở hàng ghế sau cùng, Phó Kiều Kiều liếc nhìn anh trai Phó Hành Khanh phía trước, sau đó lại nhìn sang Tần Mạt ở ghế phụ lái kế bên.

Cô ấy nghe nói Tần Mạt cũng sẽ đến cửa hàng, vì vậy cô ấy gọi điện thoại để nhờ tiện đường đón một người bạn, không ngờ anh trai Phó Hành Khanh cùng Tần Mạt lại đang ở cùng nhau.

Nhìn nét mặt nghiêm túc của anh trai Phó Hành Khanh, Phó Kiều Kiều lo chốc lát nữa Tô Trà thấy sẽ bị dọa sợ.

Hừ, anh trai trước kia thích cười này, từ khi đi bộ đội về đã trở nên lạnh lùng, khó gần như vậy.

"Anh, tại sao anh với anh Tần Mạt lại ở cùng nhau vậy, anh về khi nào thế?" Phó Kiều Kiều không kìm được mà hỏi.

Rõ ràng cô ấy không nghe ai nói là anh trai Phó Hành Khanh sắp về.

"Anh em vừa mới xuống tàu, anh vừa nhận cuộc gọi của anh em thì đã có điện thoại từ em đến rồi." Tần Mạt trả lời một câu.

"À, sao em không biết anh trở về?" Phó Kiều Kiều hỏi tiếp.

"Anh vừa qua đây chơi một chuyến, dự kiến sẽ không ở lại quá hai ngày." Phó Hành Khanh đáp lại với giọng nặng nề.

"À." Phó Kiều Kiều nhìn ra ngoài thấy cửa hàng Tô Trà ngày càng gần, gần hơn nữa...

Ở cổng, Tô Trà đã đứng đợi bên ngoài, trời còn hơi lạnh, Tô Trà che mặt cẩn thận bằng khăn quàng cổ, che phủ toàn bộ khuôn mặt, chỉ để hai con mắt tròn lấp lánh ló ra bên ngoài.

Trong tầm nhìn của Tô Trà, một chiếc xe giảm tốc chậm chạp, dừng lại gần cô.

Chiếc xe dừng trước mặt Tô Trà, cửa kính hạ xuống...

Xe đậu ngay ngắn ở bên đường, người đàn ông ngồi ở ghế lái nhìn thấy bóng người ở ven đường.

Cửa kính xe hạ xuống, anh ta nhìn thấy một đôi mắt xinh đẹp.

Đôi mắt sáng như sao khẽ lay động, lung linh lấp lánh.

Đứng ở bên này đường, Tô Trà nhìn về phía cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, sau đó bắt gặp một gương mặt hơi quen thuộc.

Trí nhớ nhay chóng lướt qua, Tô Trà nhớ đến một cái tên… Tần Mạt.

Phía Tô Trà đứng là ở bên ghế phó lái, cho nên người đầu tiên Tô Trà nhìn thấy đúng là Tần Mạt.

Còn Phó Hành Khanh ngồi ở trên ghế lái đã nhanh chóng thu hồi tầm mắt, đặt một tay lên vô lăng.

Cùng lúc đó, Tần Mạt đã đánh giá cô gái đang mặc một chiếc áo bông lớn đứng ở bên đường, nói thật, theo kinh nghiệm nhìn người nhiều năm của Tần Mạt, anh ta có thể khẳng định cô gái này chắc chắn là một cô gái xinh đẹp, dù cho giờ đây cô chỉ lộ ra một đôi mắt.

“Trà Trà, lại đây, ngồi ở sau này.”

Giọng nói của Phó Kiều Kiều vang lên, ngay sau đó cửa sau xe cũng được mở ra.

Tô Trà bước đến, sau đó ngồi vào ghế sau.

“Trà Trà, đến nơi thì đi theo tôi, được không?”

“Được.” Tô Trà đáp lời.

Âm thanh trong trẻo vang lên, hai người ở hàng ghế trước nhìn về người ngồi sau thông qua gương chiếu hậu, một người thì bình tĩnh, người kia thì tò mò.

Phó Hành Khanh nhìn chưa tới ba giây đã dời tầm mắt, khởi động xe bắt đầu đi.

Vừa rồi chỉ cần nhìn thấy đôi mắt ấy, anh đã nhận ra cô ngay.

Mặc dù hai người mới gặp nhau hai lần, cũng chưa nói chuyện với nhau được mấy câu, nhưng vừa rồi Phó Hành Khanh chỉ cần một cái liếc mắt là đã nhận ra cô.

Tần Mạt ngồi ở ghế phó lái thích thú mà lắng nghe hai cô gái nhỏ ở ghế sau trò chuyện, giọng bọn họ cực kỳ hay, anh ta càng thêm chắc chắn hai cô gái này sẽ rất xinh đẹp.

Lúc mới lên xe, Tô Trà không tháo khăn quàng cổ ra, bây giờ đã ngồi trong xe được một lát nên cảm thấy hơi nóng, Tô Trà bèn giờ tay, hơi kéo khăn quàng xuống một chút, lộ ra khuôn mặt thanh tú xinh đẹp.

Tần Mạt vẫn luôn chú ý đến động tĩnh ở phía sau, nhìn thấy khuôn mặt của Tô Sát qua kính chiếu hậu liền sửng sốt một chút, vừa nhìn đã thấy quen quen.

Tần Mạt lại nhìn sang Phó Hành Khanh, chỉ thấy Phó Hành Khanh vẫn nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt nghiêm túc như cũ, không nói tiếng nào.

Ồ, từ sau khi nhập ngũ, Tần Mạt cũng không hi vọng gì việc Phó Hành Khanh có thể trở lại thành con người trước đây.

“À thì, Kiều Kiều, đây là bạn của em hả? Giới thiệu chút đi em.” Tần Mạt cắt ngang cuộc trò chuyện của hai cô gái ở đằng sau, tò mò hướng mắt về phía Tô Trà, nên càng ngày càng cảm thấy khuôn mặt này rất quen thuộc.

Phó Kiều Kiều nghe thấy Tần Mạt nói như vậy, phản ứng đầu tiên của cô ấy không phải là giới thiệu mà là nhìn Tần Mạt một cái.

Cô ấy biết rõ tính cách của Tần Mạt này, là kiểu người thích trêu hoa ghẹo nguyệt, số lượng người yêu cũ nếu không phải mười thì ít nhất cũng là tám, lại còn thích loại con gái ỏng ẹo biết làm nũng.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 272: Chương 272



Mà nhìn khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ này của Tô Trà, Phó Kiều Kiều giờ mới nhận ra rằng dáng vẻ này lại vừa khéo giống mới gu của Tần Mạt!

“Anh Tần Mạt, đây là Tô Trà, bạn em.” Nói xong một câu, cô ấy bèn quay lại nói với Tô Trà: “Trà Trà, đây là bạn của anh tôi, Tần Mạt, còn người đang lái xe là anh tôi, Phó Hành Khanh.”

“Xin chào.” Tô Trà ngẩng đầu, đối diện với anh mắt đánh giá của Tần Mạt mà nói.

“Chào em…”

Tần Mạt còn chưa nói xong, Phó Kiều Kiều đã chen lời.

“Trà Trà, vừa rồi bọn mình nói đến đâu rồi, à đúng rồi, cậu nói nếu có gì không hiểu tôi có thể hỏi cậu, có điều chuyên ngành của chúng ta không giống nhau.”

“Không sao. Tôi có biết một chút về chuyên ngành của cậu, nếu tôi không biết thì cậu cũng có thể hỏi Cận Tùng, tuy rằng hai cậu chuyên ngành khác nhau nhưng thật ra hướng đi giống nhau.”

Tô Trà khẽ cười một tiếng, tiếng cười mềm mại rơi vào tai hai người đàn ông ngồi ở ghế trước.

Nghe Tô Trà nhắc đến Cận Tùng, Phó Kiều Kiều cũng nhớ tới người tên Cận Tùng kia, cô ấy không ngờ rằng dù hai người học khác trường nhưng vẫn trùng hợp cùng một chuyên ngành, đột nhiên cô có một cảm giác xúc động, tưởng như hai người đã cùng lưu lạc nơi tận cùng thế giới.

Có điều nghĩ đến con người Cận Tùng, Phó Kiều Kiều không quá chắc chắn hỏi: “Cậu ấy được không vậy?”

“Không sao đâu, đừng nghĩ cậu ấy là người không đáng tin cậy như vậy, chỉ cần những vấn đề liên quan đến chuyên ngành, đảm bảo cậu ấy sẽ giải đáp được.” Dù sao cũng là người được trường giới thiệu lên đại học, chỉ số thông minh của Cận Tùng chắc chắn không thành vấn đề.

Nghe hai cô gái trò chuyện với nhau, vẻ mặt của Phó Hành Khanh vẫn không thay đổi, nhưng Tần Mạt lại có chút dở khóc dở cười.

Vừa rồi Phó Kiều Kiều chỉ vừa giới thiệu xong là đã kéo ngay Tô Trà nói chuyện khác.

Tần Mạt thấy hành động vừa rồi của Phó Kiều Kiều mà buồn cười, anh ta sao lại không nhìn ra được dáng vẻ chống xói của cô ấy chứ?

Tần Mạt lại không tự mình hiểu mình mà nghĩ: người ta cũng có tệ lắm đâu, không cần phải làm vậy chứ.

“Tô Trà đúng không? Nhìn em quen lắm, chúng ta từng gặp nhau chưa?” Tần Mạt chen vào nói.

“Anh Tần Mạt.” Phó Kiều Kiều liếc mắt, ý tứ cảnh cáo.

Phó Kiều Kiều: anh dám động vào bạn em xem, em đánh gãy chân chó của anh!

Tần Mạt: "...”

“Ây dà, Kiều Kiều à, chúng ta nói chuyện chút đi. Em là em gái Hành Khanh, tức cũng là em gái anh. Bạn của em không phải là bạn của Hành Khanh và anh sao? Ha ha ha, Hành Khanh cậu nói xem?” Tần Mạt nói xong liền nhìn sang Phó Hành Khanh.

Sau đó, Phó Hành Khanh còn không thèm liếc mắt một cái, tiếp tục lạnh mặt lái xe.

Ầy, xấu hổ ghê, Tần Mạt cười gượng hai tiếng, sau đó ngồi ngay ngắn trở lại, quyết định im miệng.

Đúng lúc này, Tô Trà lại mở miệng.

“Từng gặp qua, hai năm trước, ở cổng đại viện từng gặp một lần rồi.”

Cổng đại viện?

Tần Mạt suy nghĩ, lục loại trong trí nhớ một hồi mới nhớ ra chuyện này.

“À, là em à, bạn học của Trầm Nghiễm đúng không? Hèn gì, anh đã bảo là chúng ta từng gặp nhau mà.” Tần Mạt đang nói chuyện, đột nhiên lại nhớ thêm chuyện gì đó, nói tiếp: “Không phải, còn một lần nữa. Mấy tháng trước, ở quán cơm bên cửa đông ấy, lần đấy còn có Phó Hành Khanh ở đó nữa, mẹ em còn đến chào Hành Khanh, đúng không?”

Tô Trà gật đầu.

Tần Mạt đang nhắc đến lần cô và mẹ ra ngoài ăn cơm tối.

“Ây dà, hèn gì anh cảm thấy em quen lắm, chắc chắn là gặp qua rồi. Có điều lần trước em vẫn để tóc dài, lần này cắt tóc ngắn nên hơi khó nhận ra. Nhưng mà em để tóc ngắn cũng được lắm, nhìn rất hoạt bát.” Nói Tần Mạt biết nói chuyện quả thật không sai, nghe mấy lời này là biết, nói câu nào là dỗ ngọt câu nấy.

Phó Kiều Kiều nhìn về phía ghế trước, trong lòng hơi buồn bực, thật sự quen nhau sao?

Hơn nữa theo lời Tần Mạt nói, Tô Trà còn quen biết anh trai của cô ấy, vậy mà sao lên xe người này còn lạnh nhạt hơn người kia vậy? Không nói ra còn tưởng hai người không biết nhau.

Phó Kiều Kiều phụng phịu nhìn anh trai đang lái xe của mình, rồi nhìn sang vẻ mặt bình tĩnh của Tô Trà.

Có thể cảm thấy được, khí thế của hai người này… không biết phải nói thế nào.

Tần Mạt cũng được tính như là quen từ trước nên tán gẫu với hai cô gái suốt dọc đường, Phó Hành Khanh thì hoàn toàn đối lập, từ lúc đón người tới lúc đến nơi đều hoàn toàn im lặng.

Xe vừa dừng lại, Phó Kiều Kiều lập tức kéo Tô Trà xuống xe, sau đó nói: “Hai người đi đỗ xe đi, tụi em vào trước.” Sau đi rời đi.

Tần Mạt không nhúc nhích gì, ngồi ở ghế phó lái, đợi tới khi Phó Hành Khanh tìm được chỗ đậu xe, Tần Mạt mới mở miệng.

“Hành Khanh, chậc chậc, lần trước ở quán ăn tôi đã nói nhìn rất quen rồi, cậu còn không chịu nhận, không phải cậu đã sớm nhận ra cô gái nhỏ ấy sao?”

Trả lời cho câu hỏi của Tần Mạt chính là một tiếng đóng cửa “bang”, Phó Hành Khanh xuống xe.

Nhìn thấy động tác của Phó Hành Khanh, Tần Mạt cũng xuống xe, chạy đuổi theo.

“Này, Hành Khanh, sao cậu không trả lời, tôi đã nói rồi, làm sao tôi nhớ nhầm được.”

“Tên Tô Trà nhỉ, tên nghe cũng hay nữa.”

“Cậu nói xem, không phải Tô Trà rất có duyên với người trong đại viện như chúng ta à, đầu tiên là Trầm Nghiễm, rồi là Phó Kiều Kiều, hôm nay chúng ta lại đi chơi cùng nhau, vậy là coi như mọi người đều trong vòng bạn bè, đều biết nhau cả rồi.”

“Ê, ê, tôi nói nửa ngày trời, sao cậu không nói gì hết vậy?”

Độc thoại hồi lâu cũng không thấy Phó Hành Khanh lên tiếng, Tần Mạt bèn giơ tay lên định đánh vào vai Phó Hành Khanh, nhưng còn chưa kịp đụng tới đã bị tránh được, vỗ một cái vào không khí.

Phó Hành Khanh ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng nói: “Ừ, có quen, không muốn nói cho cậu. Dù sao người ta có đẹp hay không cũng không phải chuyện của cậu, đừng nghĩ đến người ta nữa, hai người không hợp.”

Đúng là quý chữ như vàng, Tần Mạt cười cười, cố ý trêu chọc: “Sao lại không hợp, tôi có gì không tốt chữ, vừa đẹp trai vừa có tiền, mấy cô gái nhỏ thích tôi phải xếp thành hàng dài để tìm tôi kia kìa.”

“À, vậy mà tôi nghe nói có người vừa mới bị tát đấy, đúng là có người xếp hàng tìm cậu, nhưng số người xếp hàng để đánh cậu cũng không ít hơn bao nhiêu đâu.” Phó Hành Khanh liếc mắt nói.

Tần Mạt thấy rõ ý mỉa mai anh ta trong mắt Phó Hành Khanh, ngay lập tức không đồng ý, mở miệng giải thích:

“Chuyện đó là hiểu lầm mà thôi, khi nào về tôi sẽ giải thích cho cậu, nhưng bây giờ cậu phải nói cho tôi biết là ai nói chuyện này với cậu, có phải mấy người không biết xấu hổ kia không? Suốt ngày lấy chuyện của tôi ra cười cợt, để xem sau này tôi có lột da bọn đó ra không.”

Toàn là bạn xấu, không có nổi đứa nào tốt!
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 273: Chương 273



Hai người vừa nói chuyện vừa bước vào cửa nhà.

Vừa vào cửa đã có người thấy Phó Hành Khanh và Tần Mạt, lập tức tới chào hỏi.

“Phó Hành Khanh, Tần Mạt, hai người đến muộn rồi đó, lát nữa phải phạt vài ly mới được. À đúng rồi, vừa nãy tôi thấy Kiều Kiều dẫn một người bạn vào.” Người đàn ông ra đón hai người vừa cười hì hì vừa nói.

“Vào thôi, vào thôi, nếu không phải có cậu thì có khi bọn tôi cũng không đến đâu, đừng có được voi đòi tiên.” Tần Mạt trả lời một cách quen thuộc, nhìn thoáng qua bên trong rồi hỏi: “Bọn Kiều Kiều đâu rồi?”

“Bên trong đấy, hôm nay người tới khá nhiều, các cậu muốn ăn gì uống gì thì tự vào lấy đi. Tôi bận ở bên này, chắc là không chú ý mấy cậu được rồi.”

“Được rồi, đều là anh em cả mà, chúng tôi tự làm được.” Tần Mạt nói xong bèn đi vào bên trong.

Vào trong, Tần Mạt liếc mắt một cái là thấy được Phó Kiều Kiều và Tô Trà.

Những chỗ khác đều rất nhiều người, chỉ có chỗ của hai cô gái là có hai người.

Thật ra trong đại viện, Phó Kiều Kiều không thân mấy với con gái ở đây, nhưng lại có thể vui đùa bình thường với con trai, cho nên bây giờ, con gái trong đại viện ngồi một bàn, còn hai người Phó Kiều Kiều và Tô Trà lại ngồi một bàn.

Ngồi trên ghế, Phó Kiều Kiều thấy bọn Tần Mạt đang tới gần, nhân lúc hai người kia còn chưa đến nơi, cô ấy bèn nói với Tô Trà: “Trà Trà, tôi thấy hai người anh tôi sắp tới đây rồi, nếu cô không thích thì tôi nói bọn họ ngồi chỗ khác, chúng ta có thể ngồi riêng.”

“Không cần đâu, cứ ngồi cùng nhau đi.” Tô Trà cũng thấy được hai người đang đi tới.

Dù sao Phó Hành Khanh cũng là anh trai của Phó Kiều Kiều, người ta đã đến đây rồi còn bảo người ta chuyển chỗ, vậy thì cũng không hay lắm.

Nghe được câu trả lời của Tô Trà, Phó Kiều Kiều cũng không nói thêm nữa.

Bọn họ chiếm một chỗ khá rộng, ghế dài, ở giữa là một cái bàn với hai ghế hình bán nguyệt hai bên.

Tô Trà ngồi ở trong cùng, Phó Kiều Kiều ngồi bên cạnh cô, Phó Hành Khanh đi đến ngồi bên cạnh Phó Kiều Kiều, Tần Mạt thì ngồi ngoài cùng.

“Sao không dạo quanh đi?” Tần Mạt vừa ngồi xuống đã không nhịn được mà bắt chuyện.

“Em không đi, Trà Trà cũng không đi, tụi em ngồi ở đây kiếm gì đó ăn chút đã.” Nhìn một đám người nhảy nhót trên sàn nhảy, Phó Kiều Kiều cảm thấy vẫn không nên tham gia trò vui này thì hơn.

Tô Trà cũng không có ý tới đây chơi, cô không thích vận động, ngoại trừ nghiên cứu và học tập, Tô Trà cũng chỉ muốn làm một con cá mặn(1) vui vẻ, nằm một chỗ không động đậy gì.

(1) cá mặn: ngụ ý chỉ những con người không làm việc, lười vận động, không có ước mơ và hoài bảo, không muốn đấu tranh hay tranh gì điều gì.

Bốn người ngồi chung với nhau, Tần Mạt và Phó Kiều Kiều thì nói mãi chẳng ngừng, Tô Trà thỉnh thoảng đáp một hai câu, Phó Hành Khanh chỉ ngồi thẳng trên ghế, quý chữ như vàng.

Tất cả mọi người đến hôm nay đều là bạn bè trong một vòng xã giao, hoặc cũng là bạn của bạn bè đến để hâm nóng không khí, ai cũng chăm chăm nhìn vào bàn của Phó Hành Khanh.

Những người ở đây đương nhiên biết Phó Hành Khanh, Tần Mạt và Phó Kiều Kiều, toàn là những nhân vật trẻ tuổi số một số hai của đại viện, thế nhưng họ chưa bao giờ nhìn thấy cô gái trẻ lạ mặt kia.

Mà bọn họ cũng thấy được cô là người được Phó Kiều Kiều đưa vào, dáng vẻ cũng khá xinh đẹp.

Bàn của bọn họ chỉ có bốn người, xem vị trí còn có thể ngồi được vài người nữa, thế nên lập tức có người đến bắt chuyện.

Nhưng chỉ vài phút sau, những người cố ý tiếp cận đều phải quay về chỗ ngồi.

Cũng không còn cách nào cả, tại bàn người ta bảo lát nữa sẽ có người đến.

Ngồi ở chỗ của mình, Tô Trà đang nhấm nháp miếng trái cây trong tay, nói thật, đối với Tô Trà, những nơi ồn ào náo nhiệt như vậy có chút nhàm chán.

Cô một không khiêu vũ, hai không quen biết những người ở đây, việc duy nhất cô có thể làm là ngồi ăn.

Còn về việc tìm nhà đầu tư, Tô Trà quét mắt một vòng thì tạm thời tìm thấy một ông chủ thích hợp.

Người ta có câu hợp tác đôi bên cùng có lợi, Tô Trà muốn tìm nhà đầu tư cũng là tìm một người có thể nhận được lợi ích trong vụ này, cô không muốn người ta đầu tư xong lại phải gặp rắc rối vì dự án, cái này gọi là hợp tác vui vẻ, vui vẻ mới có thể hợp tác.

“Anh hai, lát nữa anh về hay còn có việc khác?” Phó Kiều Kiều cũng cảm thấy nhàm chán, ăn no xong đang chuẩn bị chuồn đi.

Nghe thấy giọng nói của Phó Kiều Kiều, Phó Hành Khanh quay đầu nhìn sang, ánh mắt không lịch sự lướt qua Tô Trà đang ngồi bên cạnh Phó Kiều Kiều.

Dưới ánh đèn mờ tối, nước da của cô càng thêm trắng nõn, dáng vẻ cắn từng miếng trái cây nhỏ làm anh nhớ đến con mèo sữa nhỏ mà anh từng thấy ở nhà bên cạnh nhà bà nội, tròn tròn nhỏ nhỏ làm người khác chỉ cần nhìn thôi đã thấy mềm mại.

Tô Trà phát hiện có người đang nhìn mình bèn ngước mắt lên, hàng mi nhỏ dày khẽ run lên.

Gần như trong nháy mắt, Phó Hành Khanh liền thu hồi tầm mắt, quay sang nhìn Phó Kiều Kiều.

“Anh về nhà với em.” Giọng nói từ tính trầm thấp của Phó Hành Khanh vang lên.

Giọng nói nghe hay thật đấy, Tô Trà hơi liếc nhìn anh một cái, thầm tự hỏi… vừa nãy là anh đang nhìn cô sao?

Sau khi nhìn chằm chằm Phó Hành Khanh một lúc, Tô Trà thu hồi tầm mắt, bắt đầu nghĩ chuyện khác, ngày mai cô phải ra ngoài mua vài thứ, còn có trong nhà đã hết đồ ăn rồi, cô phải mua thêm ít hoa quả về nữa.

Mặc dù vừa rồi ánh mắt của Tô Trà chỉ dừng lại trên người Phó Hành Khanh trong chốc lát, nhưng vẫn bị Phó Kiều Kiều nhìn thấy.

Có điều nhìn thấy bộ dạng bây giờ như đang đi vào cõi tiên của Tô Trà, cũng không giống như có cảm tình với anh trai mình.

Hai người này, một người thì thờ ơ, một người thì nghiêm túc…

Không hợp nhau, không hợp nhau!

Đúng lúc này, Tần Mạt nhìn thấy Trầm Trang trong đám người, vội vàng đứng lên, vẫy tay về phía bên kia, sau đó gọi một tiếng: “Trầm Trang, bên này.”

Cách đó không xa, Trầm Trang vừa tới đã nhìn thấy bọn Tần Mạt, bèn đi tới hướng bên này.

Đợi Trầm Trang vừa mới ngồi xuống, Tần Mạt đã mở miệng hỏi.

“Sao giờ cậu mới tới? Bọn tôi tới đây cả tiếng rồi, gần đây cậu bận cái gì mà anh em không thấy cậu ló mặt gì cả.”

“Đúng là bận thật, vừa mới xử lí xong một chuyện là chạy tới đây ngay.” Trầm Trang trả lời. đảo mắt rồi dừng lại trên người Tô Trà một lát.

Thấy Tô Trà ở đây, Trầm Trang hơi ngạc nhiên.

“Anh Trầm Trang.” Tô Trà chủ động chào một câu.

Lương Tố là mẹ nuôi của Tô Trà, cũng là thím hai của Trầm Trang, tính vai vế kiểu gì Tô Trà cũng phải gọi Trầm Trang một tiếng anh mới phải phép.

“Ừm, em gây đây thế nào? Lần trước lúc em lên Bắc Kinh, anh tới nhà ga hơi muộn nên không đón em được.” Trầm Trang nói, vẻ mặt rất tự nhiên.

“Lần đó xe lửa đến sớm, thật ra anh Trầm Trang cũng không cần đến đón tụi em đâu, tụi em đều lớn rồi, cũng không lạc đường được.” Tô Trà cười đáp.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 274: Chương 274



So với Tần Mạt và Phó Hành Khanh, Tô Trà đương nhiên thân với Trầm Trang hơn. Anh ta từng dẫn cô vào đại viện ăn cơm vài lần, khi cô rời đi cũng là Trầm Trang lái xe chở cô về, đương nhiên là quen thân hơn.

“Hai người quan hệ tốt vậy sao, Tô Trà, nãy giờ cậu không nói nhiều, Phó Hành Khanh cũng không hé răng nửa lời, chỉ có Kiều Kiều nói chuyện với anh, giờ Trầm Trang tới em mới bắt đầu nói.” Tần Mạt bắt đầu mở miệng trêu ghẹo.

“Cái đó là đương nhiên rồi, em gái tôi mà, Tô Trà là con gái nuôi của thím hai tôi đấy." Trầm Trang cười đáp.

Ngay khi Trầm Trang tới, bọn Tô Trà cũng định ở lại thêm chốc lát.

Trầm Trang đến, đề tài nói chuyện cũng phong phú hơn, tuy rằng Phó Hành Khanh và Tô Trà vẫn ít nói như cũ.

Nếu không phải gần đây Trầm Trang bận việc kinh doanh, nhà máy lại xảy ra chút sự cố, thì lúc này đề tài trò chuyện đã nhắm vào anh ta rồi.

Gần đây kinh tế phát triển, doanh nhân cũng ngày càng nhiều, Trầm Trang gần đây đã mở một nhà máy và định làm một mình, thế nhưng ý tưởng thì đầy ắp. sự thật lại tàn khốc.

Nhà máy đã thuê nhân công, bộ phận sản xuất cũng đã sẵn sàng, thế nhưng lại phải mắc kẹt vì thiếu nhân tài.

Dựa theo ý tưởng ban đầu của Trầm Trang, đồ điện gia dụng chắc chắn là một miếng bánh lớn mà ai ai cũng muốn tranh giành.

Cả nước đang mở rộng việc điện khí hoá, nhiều vùng nông thôn đều đã có điện, gần đây Trầm Trang cũng là người đi đầu trong lĩnh vực máy ghi âm trên băng từ và ti vi.

Anh ta cứ nghĩ rằng chắc chắn sẽ có người nước ngoài thành thạo lĩnh vực này, trong nước cũng sẽ có nhãn hiệu quan tâm, cho nên mới muốn thử sức mình.

Đồ điện gia dụng là một món lãi kếch sù, nếu làm thật tốt, chỉ cần gặm một miếng bánh này chắc chắn đã kiếm được rất nhiều tiền.

Nhưng Trầm Trang suy tính chuyện này quá đơn giản, tham gia vào lĩnh vực này, không phải chỉ cần bỏ tiền ra xây một nhà máy là xong chuyện, anh ta còn cần phải có nhân vật đóng vai trò trọng yếu, cần tri thức, cũng cần khối óc thông minh.

Trong khoảng thời gian này, Trầm Trang đã nhờ rất nhiều người giúp đỡ hỏi thăm, tìm đến những phần tử tri thức tốt nghiệp từ các trường danh tiếng, nhưng chân trước vừa mới nghỉ thì chân sau đã có vấn đề, nếu không phải là tài liệu có sai sót thì cũng là bản thiết kế không hợp lý.

Anh ta có thể hiểu giới trí thức thanh cao, người thông minh có chút kiêu ngạo cũng là điều bình thường, thế nhưng bên Trầm Trang cũng phải chịu rất nhiều áp lực.

Đã mấy tháng trôi qua, nhiều người trong nhà máy đều phải trả lương để ăn, thế mà sản phẩm còn chương được thiết kế, vậy thì đến bao giờ sản phẩm hoàn chỉnh mới được tung ra.

Vì lo nghĩ mãi chuyện này, Trầm Trang cũng đã rụng rất nhiều tóc.

Trầm Trang vừa nhắc tới đồ điện, Tô Trà vô thức ngồi thẳng dậy nghe Trầm Trang nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Haha, cái này gọi là gì, chính là buồn ngủ lại gặp chiếu manh!

Tô Trà cũng biết một chút về con người Trầm Trang, anh ta thông minh, có đầu óc kinh doanh, sau khi tốt nghiệp tự mình tạo dựng sự nghiệp, nhân phẩm cũng không có vấn đề gì.

Ừm, quả là một nhà đầu tư thích hợp.

“Ôi, việc kinh doanh chính là như vậy, làm ăn kiểu gì mà không gặp phải tình huống như này? Chúng ta bề ngoài thì hào nhoáng nhiều tiền, ra ngoài còn có người giữ xe cho, ai biết có lúc chúng ta cũng phải ra vẻ đáng thương nhờ giúp đỡ, như phòng khiêu vũ này của Lương Tử, lúc đi xin giấy chứng nhận cũng phải mất nửa tháng mới xin được, thật không dễ dàng.” Tần Mạt nói.

Như mấy người trong vòng tròn này, ai đi ra ngoài cũng bảo trong nhà có quan hệ, làm gì cũng sẽ có người giúp đỡ, nhưng trên thực tế họ lại không muốn dựa dẫm vào gia đình quá nhiều.

Người trẻ tuổi đều muốn bước chân ra đời bằng cách của bản thân, nửa đêm uống rượu đến xuất huyết dạ dày cũng không phải không có.

Nghe hai ông lớn cằn nhằn chuyện kinh doanh, nói một hồi lại chuyển sang hâm mộ Phó Hành Khanh.

Vẫn là vào quân đội tốt hơn, không đấu đá tranh giành, cũng không cần phải xã giao rượu chè bao nhiêu.

Phó Hành Khanh im lặng lắng nghe, đúng là bộ đội không xã giao rượu chè, không đấu đá tranh giành, thế nhưng bộ đội phải đánh đổi mồ hôi và m.á.u cho đất nước, chưa nói đến huấn luyện hằng ngày, mỗi lần đi nhiệm vụ có thể sống sót trở về hay không cũng chưa biết được.

Chỉ riêng những đồng đội của Phó Hành Khanh không thể trở về cũng đủ khiến cho anh im lặng.

Dù sao bọn họ đến cũng chỉ để làm nóng không khí, bọn Tô Trà ngồi thêm khoảng một tiếng nữa, rồi bàn với nhau chuẩn bị về.

Trước khi đi, bọn họ chào bạn bè một tiếng, bọn họ được tiễn đến cửa còn bị đòi lần sau đến chơi, mặc dù ông chủ không biết Tô Trà những vẫn tươi cười nói Tô Trà lần sau đến chơi.

Tô Trà cảm thấy bản thân chắc cũng không có nhiều cơ hội lần sau đến đây nữa, cô thật sự không quen loại việc xã giao như này, cảm thấy ở nhà một mình vui hơn.

Khi bọn họ đến bãi đậu xe, cũng giống như khi họ đến đây, Phó Hành Khanh lái xe chở Tô Trà, Phó Kiều Kiều và Tần Mạt, trừ Tô Trà ra, ba người bọn họ đều phải về đại viện, cho nên bọn họ định chở Tô Trà trở về trước.

Còn về Trầm Trang, vừa ra khỏi cửa đã phải tiếp điện thoại rồi rời đi luôn.

Một tiếng sau, xe dừng lại trước nhà Tô Trà.

Cô mở cửa xe đi xuống, lập tức xoay người đảo mắt nhìn ba người trong xe, cuối cùng nhìn về phía Phó Kiều Kiều.

“Mọi người đi đường cẩn thận.” Tô Trà nói.

“Cô vào nhà đi, lần sau chúng ta lại đi chơi tiếp nhé. À, đúng rồi, còn chuyện luận văn của tôi nữa, mấy ngày nay cô có rảnh không? Ngày mai tôi tới tìm cô được không?” Phó Kiều Kiều nhớ tới chuyện này, bèn nhìn Tô Trà hỏi.

“Chiều mai tôi không có tiết ở nhà, đến lúc đó cô đến đây đi.” Tô Trà cười cười.

“Được, chiều mai tôi qua tìm cô, cô vào nhanh đi, chúng tôi nhìn cô vào rồi mới đi.” Bạn trai Phó Kiều Kiều hùng hổ nói.

“Được, vây mai gặp.” Tô Trà giơ tay vẫy vẫy, sau đó xoay người mở cửa đi vào.

Trong xe, Tần Mạt nhìn bóng lưng Tô Trà biến mất sau cánh cửa, mới quay đầu nhìn về phía Phó Kiều Kiều ngồi ở ghế sau.

“Phó Kiều Kiều, sao em quen Tô Trà được vậy? Hình như quan hệ của hai người còn rất tốt nữa, không phải em không thích loại con gái làm nũng này nhất sao?” Gu thẩm mỹ của anh em nhà họ Phó giống nhau như đúc, đều không thích mấy em gái mềm mại, mỏng manh, ngại phiền.”

“Quen nhau như vậy đó, hơn nữa Tô Trà không phải loại con gái đụng một chút là khóc, kiện cáo này kia; Tô Trà thông minh, dịu dàng, được mọi người yêu mến.” Phó Kiều Kiều vừa nói vừa khoe khoang.

“Thông minh, dịu dàng, được mọi người yên mến, không có tật xấu gì, nhưng người trong đại viện chúng ta cũng có rất nhiều cô gái thông minh, đáng yêu, sao không thấy em chơi với mấy cô ấy? Như con gái nhà họ Lý kìa, xinh gái học giỏi. là con nhà người ta của tất cả bậc cha mẹ trong đại viện đó? Sao em không hoà thuận đi chơi với người ta?”

“Cô ta thì tốt gì chứ, trước mặt thế này sau lưng thế khác.” Phó Kiều Kiều nói như vậy bởi lẽ cô ấy từng nghe Lý Bạch Lộ nói xấu sau lưng cô.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 275: Chương 275



Lại còn nói cô ấy lớn lên giống đàn ông, con gái cao thì làm sao, phạm pháp à?

Tần Mạt sờ sờ chóp mũi, hiển nhiên là biết Phó Kiều Kiều nói đúng, Tần Mạt cũng biết chút ít về Lý Bạch Lộ.

Nhắc đến Lý Bạch Lộ, phải nhắc đến một điều trước tiên, đó là Lý Bạch Lộ là người theo đuổi số một của Phó Hành Khanh. Vài năm trước, mỗi lần Phó Hành Khanh chơi bóng với bọn họ, Lý Bạch Lộ đều chạy tới đưa nước.

Nhưng mà, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.

Phó Hành Khanh còn không thèm để người ta vào mắt, thế mà trong hai năm Phó Hành Khanh đi bộ đội, Lý Bạch Lộ còn ngầm hỏi thăm tin tức của Phó Hành Khanh.

Nghĩ đến đây, ánh mắt trêu chọc của Tần Mạt lại rơi xuống người Phó Hành Khanh.

Cảm nhận được ánh mắt của Tần Mạt, Phó Hành Khanh liếc một cái, thản nhiên nói: “Đừng nhìn tôi như vậy.”

“Ha ha, nhìn cậu thì có chuyện gì sao?”

“Tôi còn tưởng cậu có ý với tôi, tởm lắm!” Mặt Phó Hành Khanh không chút thay đổi, đáp trả lại một câu.

“Buồn nôn!”

“Buồn nôn~”

Nghe thấy lời nói của Phó Hành Khanh, Phó Kiều Kiều và Tần Mạt không hẹn mà cùng nhau tỏ vẻ ghét bỏ.

Anh ta mà thích Phó Hành Khanh?

Tần Mạt mà thích anh trai cô?

Buồn nôn, không thể nào, ảo tưởng cũng đẹp lắm, đẹp đến muốn nôn luôn!

Nửa tiếng sau, ba người về tới đại viện.

Có lẽ bị Phó Hành Khanh làm cho buồn nôn, Tần Mạt xuống xe chạy ngay về nhà, không nói hai lời.

Phó Hành Khanh và Phó Kiều Kiều đi vào một đoạn, đến trước một toà nhà rồi dừng lại.

Phó Kiều Kiều lấy chìa khoá ra, mở cửa rồi bước vào nhà.

Trong nhà, một bà lão tóc hoa râm nhìn thấy hai người tiến vào, lập tức đặt đồ vật trong tay xuống.

“Hành Khanh, về rồi hả cháu, sao về mà không gọi điện thoại trước? Hai đứa về cùng nhau thế đã ăn cơm chưa?” Bà cụ tên là Khâu Hinh Di, xuất thân trong một gia đình dòng dõi thư hương, cả người toát ra khí chất của tiểu thư khuê các.

“Bà nội, bọn cháu ăn rồi. Bà lại thêu à, lát nữa ông nội mà nhìn thấy lại bảo bà làm hại mắt đó.” Phó Kiều Kiều cười đáp.

Bà cụ có sở thích như vậy, khi rảnh rỗi thích pha trà và thêu thùa, khi còn trẻ tay nghề thêu thùa của bà cụ nổi tiếng khắp nơi, nhưng giờ tuổi bà đã cao, thêu hoa đau mắt, ông cụ thấy lần nào là nhắc lần đó.

“Bà nội, bà có thể ra ngoài đi dạo một chút.” Phó Hành Khanh cũng khuyên bảo một câu.

Bà cụ cười hớn hở, được cháu trai cháu gái quan tâm nên bà cụ rất vui.

“Được, được, bà biết rồi. Bình thường ông nội các cháu cũng nhắc chuyện này, cha mẹ cháu, còn có chú, bác, thím của cháu cũng nói nữa. Cái này chỉ là sở thích của bà, bà biết chừng mực.”

“Lúc nào bà cũng nói như vậy.” Phó Kiều Kiều bất đắc dĩ nói.

Bà nội đã lớn tuổi rồi, vậy mà càng ngày càng giống con nít, phải có người coi sóc mới biết chừng mực.

Bà cụ giận dỗi, liếc Phó Kiều Kiều một cái rồi nói lảng sang chuyện khác: “Kiều Kiều, cháu đi chơi với bạn có vui không? Cháu còn dám nói bà, cháu không có việc gì thì cũng ra ngoài chơi với bạn bè đi, đừng có suốt ngày ở nhà múa thương đánh gậy, bà thấy mà đau đầu.”

Nói đến cháu gái lớn lên như vậy, bà cụ cho rằng chuyện này chính là do ông cụ trong nhà, nói hươu nói vượng cái gì mà cường thân kiện thể, giờ thì hay rồi, một đứa thì nhập ngũ, một đứa thì ở nhà múa thương đánh gậy.

Đứa cháu này sau này sẽ như nào đây, bà cụ không hề lo lắng cháu gái mình sẽ bị người ta bắt nạt, chỉ lo lắng cháu rể tương lai sẽ không thể nào tránh được việc bị vợ đánh.

Ây dà, còn đứa cháu trai Phó Hành Khanh này cũng thật là, quanh năm suốt tháng chẳng có mấy ngày về.

Thấy lửa bắt đầu lan sang người mình, Phó Kiều Kiều vội vàng nói: “Bà nội, không phải cháu không có bạn, bạn của cháu rất tốt, chắc chắn có chủ đề chung để nói chuyện với bà, cô ấy thông mình lắm, hơn nữa tính tình cũng hợp ý con.”

“Ồ, có chủ đề chung để nói với bà?” Bà cụ tò mò hỏi.

“Đúng vậy, nhìn qua hai người đều khá lạnh nhạt, nhưng lại đều thông minh, Trà Trà cũng đẹp gái, trắng trắng sạch sẽ, không tinh bà hỏi anh trai đi, anh ấy cũng quen đó.” Phó Kiều Kiều vứt chuyện này sang cho Phó Hành Khanh.

Bà cụ lập tức nhìn về phía Phó Hành Khanh, hỏi: “Hành Khanh, cháu cũng biết sao? Xinh gái không? Ôi, bà thích mấy đứa nhỏ xinh đẹp lắm, Kiều Kiều, lần sau cháu rảnh thì rủ bạn đến gặp bà, tiện thể ăn bữa cơm nhà.”

“Đẹp.” Phó Hành Khanh bình tĩnh trả về một chữ. Cứ như vậy, nụ cười của bà lão giảm bớt vài phần.

Bà có chút hoài nghi tiêu chuẩn “đẹp” có Phó Hành Khanh là như nào, chỉ nói một chữ “đẹp” như vậy, có thật là đẹp không?

Phó Hành Khanh không biết mình đã đắc tội bà cụ ở đâu, nhưng anh cũng nhìn ra bà cụ bắt đầu không vừa mắt anh.

“Bà nội, cháu về phòng đây.” Phó Hành Khanh trầm giọng nói một câu, bước vài bước rồi đi băng băng lên cầu thang, bóng dáng biến mất khỏi tầm mắt bà cụ.

“Mà này, Kiều Kiều, con bé Bạch Lộ kia hôm nay lại tới tìm cháu.”

“Tìm cháu hay là tìm anh cháu? Cháu không thân cô ta, bà nội, lần sau cô ta có tới thì bà nói cô ta đừng tới nữa, chuyện riêng của anh cháu không rõ, hỏi cháu chỉ thấy phiền.” Phó Kiều Kiều đau đầu.

Sao Lý Bạch Lộ này cứ phải thích Phó Hành Khanh mới được vậy? Vừa nhìn thấy Phó Hành Khanh là như biến thành thiếu nữ hoài xuân, trong khi Tô Trà gặp Phó Hành Khanh bình tĩnh biết bao.

“Nói bừa gì đó, anh trai cháu và con bé Bạch Lộ kia không có chuyện gì cả, đừng nói lung tung ảnh hưởng đến thanh danh người ta.” Bà cụ có chút không đồng ý, khiển trách một câu.

Nói đến chuyện này, bà cụ cũng hơi phiền muộn, đứa nhỏ nhà họ Lý này vẻ ngoài rất được, có điều về tính tình… không hợp Phó Hành Khanh.

Bà cụ đã sống gần hết cuộc đời, mắt nhìn cũng tốt, lòng dạ của cô gái nhỏ này liếc mắt một cái là nhìn thấu.

Ở lầu hai, nhân vật chính Phó Hành Khanh lại không thấy gì, sau vài phút đã vọt đi tắm rửa và thay quần áo.

Anh bước đến mép giường rồi ngồi xuống, tiện tay lấy một cuốn sách bên cạnh để đọc.

Dù sao theo đồng hồ sinh học của anh, bây giờ vẫn chưa ngủ được.

Nửa tiếng sau, có tiếng gõ cửa “thịch thịch thịch” vang lên.

Phó Hành Khanh nằm trên giường liếc nhìn cánh cửa, sau đó đặt cuốn sách trong tay lên ngăn củ bên cạnh, đứng dậy đi mở cửa.

Mở cửa ra, anh thấy Phó Kiều Kiều ở bên ngoài.

“Có chuyện gì vậy?” Phó Hành Khanh hỏi.

“Có ạ, ngày mai anh rảnh không, chiều mai lái xe đưa em đến nhà Trà Trà được không?” Phó Kiều Kiều nói, lộ ra một nụ cười nịnh nọt.

“Chiều mai anh có việc, không rảnh, em tự đi đi.” Phó Hành Khanh từ chối không chút do dự.

“Ờ.” Trên mặt Phó Kiều Kiều lộ ra một chút thất vọng, không thể đi ké xe rồi.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 276: Chương 276



Giữ cửa đợi một lát, thế mà Phó Kiều Kiều vẫn chưa rời đi.

“Còn chuyện gì nữa?” Phó Hành Khanh lại hỏi.

“Còn một chuyện nữa, anh cho em mượn tiền đi.” Xin đi ké xe chỉ là phụ, mượn tiền mới là chính.

Gần đây tài chính của Phó Kiều Kiều hơi eo hẹp, anh trai của cô về rồi, quá tốt.

Nghe thấy hai chữ ‘mượn tiền’, Phó Hành Khanh khẽ cau mày, đôi mắt sắc bén quét qua người Phó Kiều Kiều.

“Sinh hoạt phí tháng này của em đâu?”

“Dùng hết rồi, anh xem, sinh nhật bạn, em lại còn lén mua rượu cho ông nội, mỗi tháng chỉ có từng ấy tiền, ngày mai em đến nhà Trà Trà, không để đi tay trắng được chứ?”

Quả thật không nên đi tay không, Phó Hành Khanh suy nghĩ một lát rồi xoay người đi lấy tiền.

“Cảm ơn anh!” Phó Kiều Kiều nhìn về bóng lưng anh, hô to một câu.

Vài phút sau, Phó Kiều Kiều nhận tiền, hài lòng rời đi.

Bên kia, Tô Trà cũng chưa ngủ.

Cô đang thu dọn tài liệu, nhân tiện nghĩ ngày mai gọi cho Trầm Trang bàn chuyện nhà đầu tư.

Ngày hôm sau, buổi sáng cô ra khỏi nhà đi học, mười một giờ rưỡi tan trường về nhà, buổi chiều Phó Kiều Kiều đến nhà, Tô Trà thuận tiện gọi cho Cận Tùng một cuộc, cùng chuyên ngành hẳn sẽ có chủ đề chung. Khi về nhà cô dành ít thời gian mua hoa quả ăn nhẹ, khi về đến nhà đã gần muộn rồi.

Có điều đáng tiếc, Phó Kiều Kiều còn chưa kịp đến, Chương Hạc Chi đã gọi cho cô.

Qua điện thoại, Chương Hạc Chi bảo cô đợi ở nhà, ông ta sẽ lập tức đến đón cô.

Vài phút sau, Tô Trà cúp điện thoại của Chương Hạc Chi, vội gọi cho Cận Tùng để bảo cậu ta không cần đến nữa, cũng giải thích cô có việc cần ra ngoài một chuyến.

Cận Tùng đang ở Đại học Thanh Hoa chuẩn bị ra ngoài thì nhận được điện thoại của Tô Trà, cuối cùng không đi nữa.

Sau khi giải thích cho Cận Tùng, Tô Trà còn phải gọi cho Phó Kiều Kiều.

Thông tin liên lạc Phó Kiều Kiều để cho Tô Trà là số điện thoại cố định ở nhà.

Tô Trà bấm số, vài tiếng “bíp… bíp… bíp…” vang lên trên điện thoại.

Bên kia, nhà họ Phó.

Bà cụ Khâu Hinh Di đang nghịch hoa cỏ trong sân, bây giờ chỉ có một mình bà ở nhà, Phó Hành Khanh đã ra ngoài từ sáng sớm, Phó Kiều Kiều cũng đã ra ngoài nửa tiếng trước.

Điện thoại trong phòng khách vang lên “reng… reng… reng…”.

Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, bà cụ vỗ vỗ tay bước nhanh vào nhà.

Thật không may, vừa bước vào nhà thì chuông điện thoại ngừng reo.

Bà cụ đi tới, nhìn tới số điện thoại người gọi, là một số điện thoại lạ.

Bà nghĩ ngợi, vừa định gọi lại thì có tiếng động ngoài cửa, Khâu Hinh Di quay đầu lại, vừa lúc thấy Phó Hành Khanh mặc quân phục về nhà.

“Hành Khanh, cháu về đúng lúc đấy, vừa rồi có một cuộc gọi gọi tới, bà thấy là số lạ, cháu tới nhìn xem có phải người ta gọi tìm cháu không? Hay là tìm ông nội cháu? Cháu gọi lại đi, bà còn bận việc ngoài sân.” Bà nói với Phó Hành Khanh vừa mới bước vào nhà.

Nghe thấy dãy số lạ, sắc mặt Phó Hành Khanh nghiêm túc hơn một chút, lập tức sải bước đi tới, liếc nhìn dãy số lạ, sau đó trầm giọng nói: “Bà nội, bà làm việc của bà đi, cháu gọi lại cho người này.”

Bà cụ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Phó Hành Khanh, quay người đi không nói lời nào.

Mấy người trong nhà đều là quân nhân, thỉnh thoảng sẽ có cuộc gọi quan trọng gọi đến số nhà, bà cụ cũng đã quen.

Sau khi bà cụ rời đi, Phó Hành Khanh bấm lại dãy số.

Bíp… Bíp… Bíp…

Sau ba tiếng, bên kia có người bắt máy.

“A lô, xin chào, là Kiều Kiều phải không?”

Một giọng nói mềm mại truyền đến tai Phó Hành Khanh qua điện thoại, nghe thấy giọng nói này, khuôn mặt nghiêm túc ban đầu của Phó Hành Khanh trở nên sửng sốt trong chốc lát.

Giống như không phải người gọi mà anh tưởng.

Âm thanh này anh chỉ vừa mới nghe vào hôm qua, theo bản năng, Phó Hành Khanh nhận ra chủ nhân của giọng nói này chỉ là người anh mới gặp hôm qua, Tô Trà.

“Kiều Kiều?”

Giọng nói nhẹ nhàng lại vang lên trên điện thoại, bàn tay Phó Hành Khanh đang cầm điện thoại thả lỏng một chút.

Đôi môi mỏng khẽ hé mở, một giọng nói trầm ấm vang lên.

“Tôi là Phó Hành Khanh.”

Một giọng nam trầm ấm vang lên bên tai Tô Trà, khiến cô sửng sốt ở đầu bên kia của điện thoại.

"Xin hỏi có chuyện gì?" Giọng nói của Phó Hành Khanh lại vang lên.

Tô Trà lấy lại bình tĩnh, mím môi nói: "Đúng ròo, là như vầy. Hôm qua tôi và Kiều Kiều đã hẹn chiều nay đến chỗ tôi, nhưng đột nhiên tôi có việc gấp, vốn định giải thích với Kiều Kiều chuyện này, nhưng tôi không ngờ anh lại là người bắt máy."

"Ừm, tôi có việc phải ra ngoài, phiền anh đến đón Kiều Kiều về được không? Tôi xin lỗi vì đã làm phiền, có thể tôi sẽ không gặp được Kiều Kiều vì sẽ phải rời đi bất cứ lúc nào."

Chương Hạc Chi gọi điện thoại đến và giọng của ông ta có vẻ rất gấp. Vì vậy, nếu Kiều Kiều đến và Tô Trà không ở nhà, thì cô cũng không thể để Kiều Kiều đợi ở đây một cách vô ích.

"Được, lát nữa tôi lái xe qua đón cô ấy." Phó Hành Khanh trầm giọng nói.

"Cảm ơn, thật sự làm phiền anh rồi."

"Không có gì."

"Ừm, tôi cúp máy nha?" Tô Trà ngập ngừng hỏi.

Sau đó cô nghe thấy người bên kia phát ra tiếng "Ừm" một tiếng và cô cúp điện thoại ngay lập tức.

Thật khó xử, dường như cả hai đều không biết phải nói gì qua điện thoại.

Sau khi nhận được thông báo kết thúc cuộc gọi của điện thoại, Tô Trà thu dọn đồ đạc và rời khỏi nhà ngay tức khắc. Để chắn chắn hơn, cô còn mặc đồ rất dày vì sợ tối nay sẽ không về được.

Sau khi Tô Trà thu dọn đồ đạc xong, cô ra ngoài đợi. Vài phút sau, xe của Chương Hạc Chi đã đến.

"Tô Trà, mau vào đi." Chương Hạc Chi ngồi ở ghế sau và nhanh chóng mở cửa, gọi to.

Tô Trà bước tới và ngồi vào ghế sau.

Ngay khi cô vừa ngồi vào trong xe thì nó đã bắt đầu di chuyển.

"Giáo sư Chương, có chuyện gì sao?" Tô Trà cảm thấy hơi lo lắng trong lòng. Đột nhiên ông ta đến tìm cô gấp như vậy thì chắc không phải là vì đã xảy ra tai nạn gì đó chứ?

"Có chuyện, liên quan đến em, gần đây không thấy em, đã bận rộn cái gì thế?" Chương Hạc Chi đã thay đổi chủ đề.

Tô Trà nhận thấy rằng ông ta đã không đề cập ngay đến lý do tại sao ông ta đến tìm cô nên có thể chắc rằng đó không phải là việc gì xấu.

Buông bỏ được sự lo lắng, Tô Trà hơi thả lỏng bả vai đang căng thẳng của mình và cười nói: "Gần đây em không bận, chỉ đang định tìm người đầu tư để làm chút việc kinh doanh nhỏ."

"Ồ, kinh doanh? Định kinh doanh cái gì?" Chương Hạc Chi có vẻ hơi ngạc nhiên khi nghe những lời của cô. Có lẽ nào Tô Trà đã muốn từ bỏ nghiên cứu khoa học và chọn khởi nghiệp không?
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 277: Chương 277



Đây là một việc khá rắc rối. Thời đại này, đã có nhiều người trong lĩnh vực này đều đang chạy đến các thành phố lớn.

Đúng là kinh doanh có thể kiếm tiền nhanh chóng, nhưng đối với những người làm nghiên cứu khoa học như bọn họ, lương thưởng đều là cố định hàng tháng, vì vậy việc làm giàu thông qua nghiên cứu khoa học là không thực tế.

Ôi, cũng không hắn là thế.

Chương Hạc Chi chợt nghĩ đến tiền thưởng mà cô đã nhận được từ nhiều lần trước đó. Ở độ hai mươi như Tô Trà thì bây giờ có lẽ cô đã khá giàu có.

"Chỉ để kiếm thêm chút tiền thôi. Thầy biết đấy, bố mẹ của em đang ở quê. Nếu sau này họ lên đây và muốn lập nghiệp thì em sẽ có khả năng để hỗ trợ họ, đúng không?"

"Vậy thì tốt. Em nên tập trung vào nghiên cứu khoa học và học tập. Đừng mê kinh doanh mà bỏ nghiên cứu khoa học." Chương Hạc Chi nói đùa.

"Em sẽ không. Mục tiêu của em luôn rõ ràng." Tô Trà mỉm cười trả lời, sau đó tiếp tục trả lời một câu hỏi khác của giáo sư Chương: "Gần đây, em đang nghiên cứu về tivi. Chúng khá phổ biến trong các trung tâm mua sắm và hiện nay chúng ta cũng có các thương hiệu ở trong nước. Vì vậy, em muốn tìm một người để đầu tư và kinh doanh trong lĩnh vực điện tử, có thể kiếm tiền nhanh chóng.”

Và bằng cách tìm được một nhà đầu tư phù hợp, Tô Trà sẽ không phải lo lắng quá nhiều, và hiện tại cô cũng khá hài lòng với Trầm Trang.

Khi nghe tin Tô Trà muốn làm việc trong ngành điện tử, Chương Hạc Chi đã nhìn cô.

Một lúc sau, cuối cùng ông ta cũng lên tiếng:

"Bên trong ti vi đều có chip, với trình độ phát triển hiện nay ở nước ta, chúng ta vẫn chưa bắt đầu nghiên cứu về lĩnh vực chip. Chip của các hãng ti vi trong nước có lẽ cần phải mua với cái giá rất cao từ nước ngoài. Nếu em mua chip bằng tiền, những chiếc ti vi sản xuất ra có thể sẽ giống với những chiếc khác. Trong trường hợp đó, sẽ không có nhiều lợi thế cạnh tranh."

"Đó là lý do gần đây em tự nghiên cứu về chip. Nó giúp tiết kiệm chi phí mua chip và cho phép đổi mới. Ti vi hiện tại là đen trắng, nhưng em muốn phát triển ti vi màu. Bằng cách này, sẽ có lợi thế hơn, không phải sao?" Tô Trà hỏi ngược lại.

"Ti vi màu? Em thật dám nghĩ. Có điều chuyện này để nói sau đi. Tôi nói đang nghiên cứu chip điện tử, tiến độ thế nào rồi? Chuyến này chắc chúng ta có thời gian, thảo luận chút về nó đi."

Sau đó, hai người bắt đầu thảo luận về vấn đề chip.

Để nghiên cứu về chip, trước tiên người ta phải có hiểu biết cơ bản về một số kiến

thức nhất định, chẳng hạn như chip bao gồm những gì, kiến

thức chuyên ngành nào cần học và những vấn đề có thể gặp phải trong quá trình nghiên cứu.

Đầu tiên và quan trọng nhất, chip bao gồm các điện trở, tụ điện và các thành phần khác. Đối với một khía cạnh khác, chủ yếu có bốn hướng chính trong sản xuất chip.

Việc thứ nhất, là nguyên liệu bán dẫn.

Tiếp theo là xưởng đúc wafer(*).

(*)Wafer là một mảnh mỏng của vật liệu bán dẫn, thường là silicon tinh thể, trong hình dạng của một đĩa rất mỏng được sử dụng như một cơ sở để chế tạo mạch điện tử tích hợp

Sau đó đến các nhà máy đóng gói và thử nghiệm.

Cuối cùng là nhu cầu về nhà cung ứng thiết bị.

Các chuyên ngành liên quan đến nghiên cứu thiết kế chip rất đa dạng, bao gồm toán cao cấp, tiếng Anh, lý luận vật lý, mạch điện tử và thí nghiệm, cấu trúc dữ liệu, chất vật lý bán dẫn, v.v.

Và chuyên ngành học về chip thuận lợi và tối ưu nhất là tham khảo vốn tài liệu của chuyên ngành vật lý vật liệu.

Do những hạn chế về điều kiện và trình độ phát triển kinh tế chưa đạt đến trình độ của tương lai, cho nên nói đến nghiên cứu chip thì còn rất nhiều việc phải làm.

Hai người họ chỉ thảo luận một câu về vấn đề chip.

Khi xe dừng lại trước cổng Viện Nghiên cứu Khoa học thì họ ngừng nói chuyện, giống như lần trước, Tô Trà phải điền vào các mẫu đơn và trải qua kiểm tra trước khi đi vào.

Vài phút sau, Chương Hạc Chi trực tiếp dẫn Tô Trà vào văn phòng của Cốc Ích.

Cốc Ích đã đợi ở đó từ trước. Vừa nhìn thấy cô và Chương Hạc Chi bước vào, ông ta nở một nụ cười khi chào đón họ: "Đến rồi sao, ngồi xuống rồi nói chuyện. Đúng rồi, Chương Hạc Chi có nói với em rằng tại sao ông ta muốn em đến sớm hơn không?

"Không, tôi không nói gì cả." Chương Hạc Chi nhanh chóng trả lời, sau đó liếc nhìn Cốc Ích với ánh mắt oán hận. Thật muốn nhìn thủng mặt ông ta.

"Vậy thì tốt. Tô Trà, đến đây và ngồi đi." Cốc Ích lại mời, cố ý rót một cốc nước rồi đưa cho cô.

"Cảm ơn." Tô Trà cảm thấy khá hãnh diện và nhanh chóng đứng dậy nhận lấy bằng cả hai tay.

"Không cần khách sáo. Lần này chúng tôi gọi em đến gấp như vậy là vì có chuyện về máy bay không người lái. Tin tức gần đây đã bị rò rỉ, và có rất nhiều câu hỏi hướng về em. Vì vậy, chúng tôi dự định sắp xếp để thêm hai người bí mật bảo vệ em." Cốc Ích giải thích.

"Ồ, việc này cuối cùng cũng có lợi cho chúng ta. Ha ha ha, em không biết gần đây Bộ ngoại giao sôi nổi như thế nào đâu. Rất nhiều người cũng vì máy bay không người lái mà xông tới đấy."

Hiện tại, Cốc Ích đang thấy rất vui vẻ. Vì chuyện này, viện nghiên cứu của họ đã phải giữ bí mật lâu như vậy, hiện tại đã nghiên cứu thành công, người khác ghen tị cũng là chuyện dễ hiểu.

Nhưng biết làm sao được, ghen tị cũng không thay đổi được bất cứ điều gì.

Viện nghiên cứu đã điều tra kỹ lưỡng vấn đề rò rỉ thông tin và đó không phải là lỗi của họ.

Người tiết lộ thông tin đã bị bắt, và tình hình cụ thể sẽ được xử lý bởi quân đội.

Không có bức tường nào không thể xuyên thủng trên thế giới và việc thông tin được lan truyền ra ngoài cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Bây giờ tin tức đã được đưa ra, mọi người đều bắt đầu gom về đây.

Ha ha, ban đầu bọn họ cũng không quan tâm, không chịu hỗ trợ tiền vật tư, máy móc.

Đôi khi, một hoặc hai người sẵn sàng hỗ trợ nhưng lại coi họ như những kẻ ngốc và nâng giá ngày càng cao.

Ai cũng chỉ đang cố gắng hạn chế sự phát triển của họ, nghĩ rằng họ vẫn có thể bị lừa khi họ vừa mới đứng lên?

Nhưng mấy người đó lại quên rằng họ cũng có những người tài giỏi.

Nếu có thể nghiên cứu về chúng thì tại sao chúng ta không thể tạo ra chúng?

Ngại quá, họ đã chế tạo được máy bay không người lái trước.

May mắn thay, danh tính của Tô Trà luôn được giữ bí mật.

Ngay cả những người trong viện nghiên cứu cũng không được phép nhắc đến tên của cô. Cũng bởi vì sự bí ẩn của Tô Trà mà những người bên ngoài đang trở nên sốt ruột.

Đột nhiên, người này xuất hiện, và máy bay không người lái được tạo ra. Người này là ai? Bên ngoài đang tiến hành các cuộc điều tra rầm rộ.

Nhiều thế lực có mục đích khác nhau, có người muốn chiêu mộ cô, có người sợ hãi, có người chó cùng rứt giậu, muốn thủ tiêu cô một cách triệt để.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 278: Chương 278



Vì vậy, sự an toàn của Tô Trà gần đây là rất quan trọng, và cần phải tăng cường nhân lực.

Còn Bộ ngoại giao lúc này đang hừng hực khí thế. Những người khác đã từng coi thường họ, nhưng bây giờ họ có thể coi thường người khác.

Ha ha ha, nhưng coi thường người khác vẫn rất khó coi. Dù sao thì họ cũng đại diện cho đất nước, đại diện cho văn hóa của nước nhà.

Đối mặt với những người muốn tiếp cận, phản ứng từ Bộ ngoại giao là: lịch sự và nở một nụ cười.

Ồ, bạn đã hỏi về các vấn đề liên quan đến máy bay không người lái chưa?

Xin lỗi, chúng tôi hiện không tiết lộ công khai điều này.

Ồ, có cảm thấy bực bội không? Nhưng chúng tôi vẫn không nói.

Nếu như đã nói nó là bí mật thì buộc phải giữ bí mật. Nếu chúng tôi không tiết lộ nó thì sẽ không tiết lộ nó.

Ồ, bạn vẫn có ý kiến, ý tưởng?

Xin lỗi, ý kiến

và ý tưởng của bạn không nằm trong phạm vi của chúng tôi.

Nói về nguyên tắc, không phải là nghiên cứu khoa học thì không có giới hạn sao?

Ngại quá, nhưng nếu bạn sẵn lòng, tại sao bạn không chia sẻ dữ liệu gần đây về nghiên cứu máy b** ch**n đ** của mình trước khi nói về điều đó? Hoặc có thể chia sẻ dữ liệu nghiên cứu hạt nhân mà bạn đang nghiên cứu?

Những người muốn tiếp cận đều đã bị Bộ ngoại giao vả vào mặt, điều này khiến họ cảm thấy như thế nhồi m.á.u cơ tim.

Dữ liệu máy b** ch**n đ** và dữ liệu nghiên cứu hạt nhân, có cái rắm!

Nó chỉ là một chiếc máy bay không người lái mà thôi, nếu bạn cứ che giấu nó, chẳng phải cuối cùng người ta sẽ tự phát hiện ra sao?

Nhưng đáng chết, họ chẳng tìm được thông tin hữu ích nào cả.

Và cuối cùng ai mới là người nghiên cứu ra máy bay không người lái?

Khi nào một người như vậy mới ra mặt trong cộng đồng nghiên cứu khoa học?

Đừng đánh giá thấp máy bay không người lái chỉ vì chúng có vẻ không ấn tượng như máy b** ch**n đ**.

Thử nghĩ xem, trong khi chiến đấu, nếu ai đó sử dụng máy bay không người lái để chống lại máy b** ch**n đ** của bạn, tổn thất đối với họ có thể chỉ là một chiếc **V(*), trong khi tổn thất của bạn có thể là một chiếc máy b** ch**n đ** và một phi công lành nghề.

(*)**V là thuật ngữ viết tắt của cụm từ “Unmanned Aerial Vehicle”, nghĩa là Phương tiện hàng không không người lái, gọi tắt là Máy bay không người lái.

Hiện nay, máy bay không người lái chủ yếu được sử dụng để chở hàng.

Nhưng điều đó không loại trừ khả năng nghiên cứu các **V có khả năng chiến đấu trong tương lai.

Đây là một câu hỏi mà tất cả họ đều muốn có câu trả lời. Bạn có nghĩ rằng phía bên kia sẽ không nghĩ về nó?

Hóa ra, họ đã thực sự nghĩ về nó. Gần đây, viện nghiên cứu và quân đội đã bắt đầu thực hiện các dự án có liên quan đến vấn đề này.

Lần này, họ đưa Tô Trà đến đây là để lôi kéo cô vào cuộc nghiên cứu này.

Lĩnh vực chuyên môn của Tô Trà là về vũ khí, vô cùng phù hợp với máy b** ch**n đ**. Không gì phù hợp hơn.

Nghe Cốc Ích nói dài dòng về chiến thắng của Bộ ngoại giao, sau đó, chuyển sang vấn đề **V có khả năng chiến đấu.

Sau khi suy nghĩ một lúc thì Tô Trà cũng lên tiếng.

"Giáo sư Cốc, chuyên môn của em không giỏi cho lắm, nhưng em nhất định có thể tham gia vào hạng mục này. Tuy nhiên, em tuyệt đối không bằng các lớp người đi trước, khi em ở trong đó, hy vọng mọi người đừng coi thường em. " Tô Trà nói một câu cũng phải chêm vào mấy lời trêu đùa.

Trong cộng đồng nghiên cứu, tài năng trong các lĩnh vực khác nhau rất phong phú.

Tô Trà biết rằng cô có đầu óc nhạy bén, nhưng trong một thế giới rộng lớn như vậy, có rất nhiều người thông minh, đặc biệt là trong các lĩnh vực chuyên môn khác nhau. Tô Trà vẫn chỉ là một người mới so với những chuyên gia ở đẳng cấp cao hơn.

Nhưng khi có cơ hội, từ chối là điều không thể. Tham gia vào dự án **V có khả năng chiến đấu này, cho dù cô không thể tạo ra ảnh hưởng đáng kể, nhưng ít nhất vẫn có thể học hỏi từ đàn anh đàn chị trong nhóm.

Như người ta vẫn nói, gần quan được ban lộc. Khi được bao quanh bởi các chuyên gia, nếu có điều gì không hiểu hoặc không làm được, Tô Trà cũng có thể xin lời khuyên từ các chuyên gia khi họ có thời gian rảnh.

"Ha ha ha, tên của em là bị những người kia cố ý thêm vào danh sách, nhất định sẽ không bị người ta xem thường, ngược lại ta khẳng định sẽ có rất nhiều người muốn thu nhận em làm học trò." Cốc Ích cười và nói đùa.

Khi đề cập đến điều này, ông ta đã liếc nhìn Chương Hạc Chi, nhất định không cho Chương Hạc Chi có lợi thế để độc chiếm sự chú ý của Tô Trà.

Chương Hạc Chi cảm nhận được ánh mắt như thể đang oán hận của Cốc Ích nên giả bộ nhìn lên trần nhà.

Hmm, trần nhà trong văn phòng của Cốc Ích trông đẹp đấy.

Nhìn thấy hành động của Chương Hạc Chi, khiến Cốc Ích không thể không khinh bỉ thầm ở trong lòng và lẩm bẩm một cách mỉa mai… giả vờ giả vịt!

"Nói mới nhớ, ban đầu tôi vốn định nhận em làm học trò. Chẳng qua là có người không biết xấu hổ đến tranh mất nên buộc phải chấp nhận thôi. Nếu không có người kia thì bây giờ Tô Trà đã là học trò của tôi rồi."

"Thật vinh dự nếu được trở thành học trò của viện trưởng Cốc. Hơi tiếc một chút, nhưng chắc là do không có duyên thôi." Tô Trà trả lời với một nụ cười.

Cốc Ích cảm thấy phấn chấn vì được khen ngợi và bắt đầu nói về một vấn đề khác.

"Đúng rồi, Tô Trà ngoại trừ việc phái thêm nhân viên ở bên cạnh em để đi cùng em tham gia dự án, còn có một chuyện, một chuyện tốt."

Vì tò mò, Tô Trà ngẩng đầu lên nhìn ông ta.

"Tôi cũng xém quên mất, đó là về tiền thưởng."

"Còn có tiền thưởng? Trước đây không phải là em đã được tặng cho một căn nhà sao?" Tô Trà ngạc nhiên.

"Ngôi nhà là để đảm bảo an toàn cho chỗ ở của em. Đó là một việc cần thiết, nhưng em vẫn sẽ nhận được tiền thưởng. Một phần thưởng đáng kể. Tôi sẽ cho người giao nó cho em sau." Cốc Ích nói.

"Được, vậy em xin làm phiền viện trưởng Cốc."

"Không phiền gì cả." Cốc Ích định tiếp tục nói nhưng chợt nhận ra Chương Hạc Chi đã im lặng kể từ lúc ông ta bước vào. Điều đó không đúng cho lắm.

Vì vậy, Cốc Ích đã hỏi Chương Hạc Chi: “Ông Chương, tại sao ông không nói gì thế? Không giống với ông của thường ngày cho lắm."

"Tôi đang mải mê suy nghĩ. Hai người đã thảo luận xong chưa?" Chương Hạc Chi trả lời.

"Bọn tôi xong rồi. Ông có gì muốn nói không?" Cốc Ích hỏi.

"Thật ra tôi cũng có lời muốn nói, Tô Trà lại đây, chúng ta tiếp tục thảo luận trước đi, em nói em đã vẽ ra bản thiết kế của con chip, em có mang tới không?" Hai mắt Chương Hạc Chi sáng rực khi nhìn về phía Tô Trà, mong đợi rằng cô có thể biến ra một bản thiết kế ngay trước mặt mình.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 279: Chương 279



Thật không may, cô thực sự không mang theo nó.

"Giáo sư Chương, em không mang theo, nếu như thầy có hứng thú, lúc nào có thời gian chúng ta có thể thảo luận cụ thể." Tô Trà nói.

"Không mang theo sao? Tiếc ghê. Ngày mai tôi tới tìm em được không?" Chương Hạc Chi đã không thể chờ đợi lâu hơn nữa. Cảm giác giống như giành được một giải thưởng và khẩn trương muốn nhận nó.

"Hả?" Trong mắt Tô Trà lóe lên một tia kinh ngạc, nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Chương Hạc Chi, cô mỉm cười nói tiếp: "Được, nhưng chiều mai em có việc bận, nếu có thể thì buổi sáng thầy hãy đến gặp em để lấy bản thiết kế."

Một bên, Cốc Ích, người đang rất bối rối và không thể theo kịp diễn biến của câu chuyện.

Cái gì, cái gì đây?

Con chip?

Bản thiết kế?

Đợi một chút, để ông ta suy nghĩ thấu đáo đã.

Từ cuộc trò chuyện, không khó để nghe rằng Chương Hạc Chi và Tô Trà đã thảo luận về thiết kế chip trên đường đến trước đó, và Tô Trà thậm chí còn vẽ một bản thiết kế.

Bây giờ, Chương Hạc Chi còn muốn lấy thiết kế từ cô?

Đúng vậy, Cốc Ích không có hiểu sai.

"Chương Hạc Chi, khi ông nhận được bản thiết kế vào ngày mai, hãy đưa nó cho tôi xem với. Ồ, và Tô Trà, làm thế nào em lại nghĩ đến việc thiết kế chip?” Sự thay đổi trọng tâm của cô diễn ra quá nhanh. Từ máy bay không người lái đến chip, cô có cần phải chuyển số đột ngột như vậy không?

Hơn nữa, tại sao Chương Hạc Chi lại có vẻ thân với Tô Trà như vậy? Ông già này, ông ta muốn gần quan để được ban lộc!

“Tô Trà, cứ nói đi, tôi cũng tham gia thảo luận một chút.” Cốc Ích chen vào cuộc trò chuyện, còn sẵn tiện liếc Chương Hạc Chi một cái, nhất định không cho ông ta được hưởng một mình.

Trước sự tranh thủ của Cộc Ích, Chương Hạc Chi vẫn bình tĩnh và tỏa ra khí chất uy quyền như muốn nói: chỉ cần bản cung không chết, những kẻ làm phi như ngươi sẽ mãi mãi không phải là đối thủ của ta.

Đột nhiên bị bắt trở thành một ông vua cặn bã khiến Tô Trà không khỏi cảm thấy hơi bối rối. Cô tự hỏi làm thế nào… để đối mặt với tình huống bản thân trở thành người mà hai giáo sư đang cố tranh giành tình cảm đây?!

Hệ thống không nhịn được cười ra tiếng, cảm thấy đây là tình huống khó xử nhất mà kí chủ từng gặp.

So với thái độ điềm tĩnh và ung dung như trước đây thì vẻ bối rối của hiện tại, quá đối lập, đến mức hài hước.

Ba người họ tiếp tục thảo luận. Phải nói rằng những người đi trước quả nhiên là những người đầy kinh nghiệm.

Tô Trà rất ngưỡng mộ họ, bảo sao người ta lại gọi là những người đi trước, bởi vì số con đường có dấu chân của họ còn nhiều hơn số cây cầu mà cô từng đi qua.

Để tích lũy thêm kinh nghiệm thì việc này rất quan trọng.

Rõ ràng con đường nghiên cứu khoa học không phải cứ qua một lần thành công, ngay cả đối với những thiên tài.

Trải qua những thất bại, họ không ngừng tích lũy kinh nghiệm và tiến dần lên trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học, ngày càng tiến xa hơn…

Ở bên kia, Phó Kiều Kiều đã về đến nhà.

Ồ, cô ấy đã được anh trai mình, Phó Hành Khanh, đón về. Từ miệng anh trai, cô ấy biết rằng Tô Trà phải ra ngoài có việc gấp.

Có trời mới biết cô ấy đã ngạc nhiên như thế nào khi thấy Phó Hành Khanh lái xe từ đằng sau đến đón mình mà không phải là Tô Trà.

Hôm qua, khi Phó Kiều Kiều muốn hỏi về việc có xe không, thì người ta nói không có thời gian, sao nay tự dưng lại có thời gian?

Ngoài ra, Phó Kiều Kiều cũng rất tò mò về những gì Tô Trà và anh trai cô ấy nói chuyện qua điện thoại.

Cả hai đều không phải là người nói nhiều, vậy cuộc điện thoại có kết thúc trong sự im lặng và khó xử không?

Tưởng tượng đến cảnh tượng đó, Kiều Kiều không nhìn được cười khúc khích.

Hahaha, buồn cười quá.

Cộc cộc cộc, tiếng bước chân từ cầu thang truyền đến, chỉ thấy Phó Hành Khanh đang mặc quân phục chỉnh tề và đi từ tầng hai đi xuống.

"Em cười cái gì, điên rồi sao?" Anh hỏi khi nhìn thấy cô ấy đứng cười ngây ngô một mình.

"Anh mới điên ấy. Sao anh lại ra ngoài?" Kiều Kiều nhìn anh trai mình, cố gắng hiểu tại sao anh đột nhiên lại có thời gian trong khi trước đó có nói rằng mình không rảnh.

"Ừm, anh có việc phải lo. Bà nội đâu?" Phó Hành Khành chỉnh lại cổ áo và quan sát xung quanh.

"Anh đi ra ngoài có việc gì?" Kiều Kiều hỏi.

“Bà nội về thì nói với bà một tiếng, đêm nay anh không về nhà.”

“Mà bà nội đi ra ngoài làm gì đấy?”

“Bà nói là ra ngoài mua ít đồ, chắc sắp về rồi.” Phó Kiều Kiều xua tay ra hiệu đã biết rồi.

"Ồ, vậy thì tốt. Đừng quên những gì anh đã dặn."

Nói xong, Phó Hành Khanh nhanh chóng rời đi.

Lần này, anh không tự lái xe mà được một chiếc xe quân sự đón ở lối vào khu hộ.

Bên trong xe là hai đồng đội của Phó Hành Khanh, họ đều nhìn về phía anh.

"Hành Khanh, anh đã nghe qua chưa? Đơn vị chúng ta sẽ hợp tác với viện nghiên cứu trong một dự án. Cuộc họp với lãnh đạo của chúng ta liệu có liên quan đến vấn đề này không?" Một trong số hai người cất giọng hỏi.

"Ừ, ba chúng ta sẽ đi họp. Tôi nghĩ lãnh đạo của vẫn chưa quyết định sẽ mang theo ai, nhưng tôi tin rằng cơ hội của anh là lớn nhất, Hành Khanh. Dù sao anh cũng là người có năng lực nhất trong đội của chúng ta, về thể lực hay kiến

thức thì anh đều tốt nhất.” Đồng chí kia nói thêm.

"Có lẽ, chúng ta sẽ không biết chi tiết cụ thể cho đến khi diễn ra cuộc họp." Phó Hành Khanh có biết một số thông tin về vấn đề này, nhưng anh không rõ về tình hình cụ thể. Vì vậy, anh không nói nhiều về nó.

Tần Phong là một trong những đồng đội của Phó Hành Khanh.

Họ là bạn cùng lớp trong học viện quân sự, nhưng anh được quân đội tuyển dụng trong khi anh ta vẫn còn ở lại học viện hơn một năm.

Vài tháng trước, Tần Phong đã vượt qua bài đánh giá và gia nhập đội của Phó Hành Khanh.

Anh ta đã rất ngạc nhiên khi gặp lại anh.

Người nghiêm túc và ít cười trước mặt Tần Phong hoàn toàn khác so với Phó Hành Khanh mà anh ta biết trong học viện quân sự.

Sau vài tháng, Tần Phong mới biết rằng Phó Hành Khanh là người giỏi nhất trong đội, thậm chí còn có năng lực hơn cả đội trưởng.

Tuy nhiên, anh đã không được thăng chức vì không đủ trình độ.

Chỉ có ba người họ tham dự cuộc họp lần này, Phó Hành Khanh, Tần Phong và một người khác, Dương Kiến Cường.

Họ bước vào phòng họp và đợi bên cạnh vì các thành viên khác vẫn chưa đến. Trong lúc đợi lãnh đạo đến, họ ngồi vào chỗ của mình, và các thành viên khác dần dần đến ngay sau đó.

Người lãnh đạo ngồi ở trên cùng và nhìn lướt qua những người khác trước khi phá vỡ sự im lặng.

“Có lẽ mọi người đã nghe sơ qua về một số tin tức nên tôi cũng đi thẳng vào vấn đề. Ở cuộc họp này, chúng ta cần chọn ra một số người chịu trách nhiệm về an ninh của viện nghiên cứu và một số người khác để hợp tác với công việc tại viện.”

“Chúng ta là quân nhân có nhiều kinh nghiệm, lần nay dự án mới của viện nghiên cứu cần đến sự hợp tác với chúng ta, việc tham gia vào dự án mới của viện nghiên cứu là rất quan trọng.Và cuộc họp tập trung vào hai nhiệm vụ này.”
 
Back
Top